Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5752: Cậu biết lôi pháp sao?


 

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ, có thể cho tôi được mở rộng tầm mắt không?”. Ông ta rất muốn biết bí lực cấp thiên rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Ngô Bình gật đầu, hơi dùng lực, đánh ra một chưởng, chưởng ấn màu đen liền xuất hiện như một tia chớp, giáng lên hòn non bộ cao hơn ba mét ở cách đó mấy chục mét.

Một âm thanh nặng nề vang lên, phía trên hòn non bộ liền xuất hiện một chưởng ấn rất sâu. Nghiêm Lãnh Thạch vội đến chỗ hòn non bộ để kiểm tra, kết quả vừa sờ vào thì hòn non bộ đã biến thành tro bụi. 

Ông ta thốt lên kinh ngạc, nói: “Chưởng lực hư không mạnh quá đi mất”. Ông ta tự nhận nếu như chưởng đó đánh lên người mình thì nhất định ông ta sẽ bị đánh chết.

Sau đó, Ngô Bình giãm nhẹ chân phải xuống đất, xung quanh liền xuất hiện mấy chục ấn bí lực, kết hợp với nhau thành một sát trận, dường như tất cả các loại sức mạnh trong trời đất đều quy tụ về phía cậu, mạnh đến mức Nghiêm Lãnh Thạch cũng cảm thấy không thể nào đánh bại.

“Đấy là chân phù của Bí Cảnh tầng bốn sao?”, ông ta lẩm bẩm.

Ngô Bình: “Không phải chân phù, là bí ấn. Khi được bí lực cấp thiên gia tăng sức mạnh, chúng trở nên mạnh như chân phù. Đương nhiên, nếu như tôi thăng cấp tới cảnh giới Chân Phù chân phù của tôi còn mạnh hơn thế này”.

Nghiêm Lãnh Thạch vui mừng nói: “Với thực lực bây giờ của cậu chủ, đừng nói Bí Cảnh tầng năm, dù là Bí Cảnh tầng sáu thì cũng chưa chắc là đối thủ của cậu”.

Ngô Bình liếc nhìn thời gian rồi nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi”. 

Hai bên hẹn nhau ở Túy Tiên Lâu, sau khi hai người họ đến thì phát hiện người ở Túy Tiên Lâu đều bị điều đi hết, chỉ có vài người ngồi ở sảnh lớn, ngoài cửa cũng có hai người đang đứng canh.

Quản gia Củng đứng dậy, nói: “Hai vị, gia chủ của chúng tôi đang đợi trên lầu”.

Nghiêm Lãnh Thạch gật nhẹ đầu, mời Ngô Bình đi trước, cả hai lần lượt lên lầu.

Trên lầu hai có một phòng nhỏ, hiện có bảy, tám người đứng canh ở hành lang. Hai người họ rế cua rồi vào trong phòng nhỏ. Trong phòng có bốn người đang ngồi, trong đó có ông hai Vương, bên cạnh ông ta là một người trung niên rất uy nghiêm.

Nhưng người khiến Ngô Bình chú ý là một thanh niên mặt vàng, mặc đồ màu đen, hắn ta ngồi ở góc phòng, dường như hòa làm một với không gian nên rất khó nhận ra.

Lúc này, ông hai Vương đang phát bệnh, trán toát mồ hôi lạnh, ông ta nghiến răng đến mức chảy máu. Ngô Bình vừa đến thì ông ta liền gắn giọng nói: “Cậu đến rồi, đến đúng lúc lắm”.

Người trung niên khí thế bên cạnh ông ta bình thản đáp: “Anh Nghiêm, anh nhất định muốn xen vào chuyện này sao?” 

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Gia chủ Vương, tôi nhất định phải nhúng tay vào”.

Người trung niên là gia chủ của nhà họ Vương, tên Vương Truyền Tông.

Vương Truyền Tông thở dài, nói: “Này cậu nhỏ, thằng hai nhà tôi bị cậu hại ra thế này, cậu đúng thật là độc ác mà”.

Ngô Bình: “Chỉ mới là bắt đầu thôi, nếu như nhà họ Vương các ông vẫn ngông cuồng như thế thì người tiếp theo sẽ là ông”.

Vương Truyền Tông tối sầm mặt: “Láo xược”.

Ngô Bình: “Đừng nói nhảm nữa, ông tìm tôi đến đây, chẳng phải cũng đã mời cao thủ đến đối phó với tôi sao? Nói nhiều như vậy làm gì? Bảo ông ta ra đây đi”. Cậu vừa nói vừa nhìn sang đạo nhân mặt vàng đó.

Vương Truyền Tông bình thản nói: “Nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện”.

Đạo nhân mặt vàng ngồi im không động đậy, chỉ nở nụ cười xấu xa, trong căn phòng nhỏ bỗng có một luồng gió thổi qua, sau đó, một luồng âm khí màu xám từ dưới đất dâng lên, xộc vào mũi Ngô Bình. 

Ngô Bình nhìn thấy luồng âm khí đó thì đã biết sự lợi hại của nó, cậu giơ tay phải bấm ấn, trước mặt liền xuất hiện một ấn phù màu vàng to bằng mặt người, xoay tròn và phát ra lôi quang màu tím.

Lôi quang đánh lên âm khí khiến âm khí bốc khói, có tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ phát ra từ bên trong.

Đạo nhân mặt vàng run rẩy và thét lên: “Cậu biết lôi pháp sao?”

Ngô Bình nắm bắt cơ hội, tung một đấm về phía xa, ba quyền ấn lao vút như tia chớp, chặn đứng mọi lối thoát của người đàn ông mặt vàng.

Đạo nhân mặt vàng vội né người qua trái, vừa hay trúng chiêu ở ngực, ngực lõm xuống một lõ. Hắn ta rên lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất như một cái xác.

Trước sự chứng kiến của mọi người, thất khứu Quỷ Đạo Nhân chảy máu, hai mắt trợn trắng, ông ta chết rồi. 

Ngô Bình cũng hơi bất ngờ trước thực lực của mình, không ngờ có thể giết chết Quỷ Đạo Nhân chỉ bằng một chưởng. Người đó là cao thủ Bí Cảnh tầng năm - cấp bậc cảnh giới Bí Thiên, thế mà lại bị cậu đánh chết bằng một quyền, xem ra thứ mà cậu tu luyện mạnh hơn rất nhiều so với người thường.
 
Chương 5066


Dứt lời, anh tiến lên một bước, linh lực dưới chân lan ra, hình thành một đại trận tên là Thiên Sát linh trận!   

 

Chỉ có những thiên tài cực kỳ cao cường và tài năng mới có thể sở hữu linh trận. Từ xưa đến nay, số lượng tu sĩ có được linh trận ở cảnh giới Luyện Khí chỉ đếm trên đầu ngón tay!  

 

Nhưng Ngô Bình hiện đã làm được. Anh dùng linh lực của mười hai khiếu chính, cùng linh lực của thiên khiếu và địa khiếu, sáng tạo ra một đại trận có uy lực rất mạnh, Thiên Sát linh trận!  

 

Nhìn thấy trận văn của linh trận của Ngô Bình, mọi người đều sững sờ. Đây là linh trận ư?  

 

“Trời ơi! Linh trận, đó là linh trận sao?”, một vị trưởng lão kinh ngạc thốt lên, môi còn run rẩy.  

 

Advertisement

Cừu Quang Thái cũng sửng sốt nhìn trận văn, không nói được lời nào, song cơ thể đang run lẩy bẩy.  

 

“Không thể nào? Nghe nói trong lịch sử của vũ trụ Minh Cổ chỉ có bảy, tám tu sĩ Luyện Khí có linh trận thôi, cậu ấy có thể làm được sao?”  

 

Khó trách đám người này cảm thấy kinh ngạc. Thiên tài số một Huyền Minh Giáo nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng chẳng đáng là gì trong vũ trụ Minh Cổ hiện nay, e rằng còn chẳng lọt vào top năm trăm.  

 

Nhưng cái danh top mười cảnh giới Luyện Khí của vũ trụ Minh Cổ thì quá đáng sợ! Vì những người có thể lọt vào danh sách này nhất định sẽ trở thành kẻ mạch chí tôn lừng lẫy cổ kim!  

 

La Càn Anh lẩm bẩm: “Không thể nào! Không có tu sĩ Luyện Khí nào có thể có linh trận, trừ phi…”  

 

“Đây thật sự là linh trận”, một người đàn ông mặc áo vàng to rộng bước vào đại sảnh, khí khái uy nghiêm, vóc người cao lớn, khí tức quanh người cũng khủng khiếp vô cùng. Theo sau người này là một đoàn tu sĩ có tu vi cao thâm. Hoá ra, đây chính là giáo chủ của Huyền Minh Giáo, Trương Cổ Nguyệt.  

 

Nhìn thấy giáo chủ, mọi người đồng loạt cúi lạy.  

 

Trương Cổ Nguyệt không trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Bình vì cảm nhận được Ngô Bình sắp ra tay.  

 

Quả nhiên, giây tiếp theo…  

 

“Soạt!”  

 

Linh trận đột nhiên sáng rực, Thần Thông sát trận bên ngoài sụp đổ chỉ trong nháy mắt. Quách Diệu Huyền rên lên, mười mấy vị trí trên cơ thể nổ tung, máu thịt văng tung toé.  

 

Chỉ trong tích tắc, anh ta đã bị nổ đến mức biến dạng, nội tạng cũng lộ ra ngoài. Anh ta đau đớn vô cùng, nguyên khí bị tổn hại nặng nề.  

 

Hoá ra cảnh giới của anh ta chưa đủ để thi triển Thần Thông, nhưng vì muốn nhanh chóng giết chết Ngô Bình, nên anh ta đã cưỡng ép kích hoạt Thần Thông bằng đại trận. Sau khi Thần Thông bị Ngô Bình phá, anh ta dĩ nhiên sẽ bị “cắn trả” dữ dội.

La Càn Anh vội vàng đỡ lấy đệ tử và dốc sức cứu chữa. Nhưng ông ta cũng biết vị đệ tử thiên tài này của mình đã phế rồi!  

 
 
Chương 5753: Cậu đừng mơ


Vương Truyền Tông trợn tròn mắt, lập tức nói: “Cậu Ngô, có gì thì từ từ nói. Nhà họ Vương tôi hô mưa gọi gió ở Trung Châu, trở thành bạn với nhà họ Vương chỉ có lợi chứ không có hại gì với cậu”.

Nhưng Ngô Bình không thèm nghe những lời ông ta, bước đến túm lấy cổ đối phương, vỗ mười mấy cái lên người ông ta thi triển cấm chế cực kỳ bá đạo.

Vương Truyền Tông biết e là mình cũng sẽ giống thằng hai, mỗi ngày đều phải trải qua trong sự giày vò đau đớn, ông ta hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Ông hai nhà họ Vương quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi! Hai ngày nay tôi thật sự cảm thấy khó chịu còn hơn cái chết, cầu xin cậu, tha cho tôi một lần, tôi nhất định sế báo đáp cậu”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Lỗi là ở nhà họ Vương, muốn tôi giải bỏ cấm chế cho tôi cũng đơn giản thôi, từ nay về sau nhà họ Vương chỉ tuân theo lệnh của tôi, cung phụng tôi như chủ”.

“Cậu đừng mơ!”, Vương Truyền Tông nghiêm giọng nói: “Căn cơ của nhà họ Vương thâm hậu hơn những gì cậu biết, cậu đợi đấy”.

Ngô Bình lạnh nhạt cười nói: “Được, vậy tôi đợi”.

Vương Truyền Phong của tập đoàn Vương Đạo cũng có mặt ở đó, ông ta vội bước đến nói: “Anh ba, thật ra hai bên cũng không có ân oán gì lớn cả, không cần phải trở thành kẻ thù của nhau”.

Ông ta chắp tay lại với Ngô Bình: “Cậu Ngô, nhà họ Vương tôi không phải là người dễ bắt nạt, yêu cầu trước đó của cậu quá đáng lắm đấy, chúng tôi không thể đồng ý được. Tôi thấy hay là thế này, nhà họ Vương tôi sẵn sàng xin lỗi và đền tội với cậu, cậu rộng lượng một chút, mọi người không truy cứu chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”

Nghe nói thế, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, tôi nghĩ nếu nhà họ Vương chịu trả giá thì tha cho họ một lần cũng không sao”.

Nghiêm Lãnh Thạch có suy xét của riêng ông †a, đầu tiên, thế lực của nhà họ Vương quả thật rất mạnh, nếu trở mặt hoàn toàn thì sau này phải đối mặt với sự trả thù của những người khác trong nhà họ Vương.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy phải xem nhà họ Vương sẵn sàng trả cái giá nào nữa”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, nhà họ Vương có hai công ty có khả năng kiếm tiền nhất ở Trung Châu, một là tư cách bán thuốc lá, một là công ty taxi lớn nhất toàn thành phố, còn có rất công  thương nghiệp, chẳng hạn như cửa hàng, mỏ vàng, tập đoàn Vương Đạo,...”

Nghe nói nhà họ Vương cũng có công ty taxi, Ngô Bình hỏi: “Công ty taxi của nhà họ Vương có bao nhiêu xe vậy?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Lớn hơn công ty của tôi, có tất cả ba mươi lăm triệu chiếc xe taxi”.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, nói thế tức là chỉ một công ty taxi, mỗi năm nhà họ Vương có thể thu nhập được hai tỷ tệ.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, tôi nghĩ để nhà họ Vương giao công ty taxi và quyền kinh doanh thuốc lá là được”.

Ngô Bình nhìn Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Thuốc lá này kiếm được nhiều tiền không?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Năm ngoái, toàn thành phố đã bán được hai mươi bảy tỷ thuốc lá, trong đó năm mươi phần trăm là thuế, gia thành chỉ có một nửa, còn có mười lăm phần trăm là các phí vận chuyển, ba mươi phần trăm còn lại là lợi nhuận ròng”.
 
Chương 5067


 Trương Cổ Nguyệt bật cười ha hả, đi đến trước mặt Ngô Bình, vừa quan sát anh vừa hỏi: “Cậu từ đâu đến đây?”  

 

Câu hỏi này có phần kỳ lạ. Ngô Bình thoáng kinh ngạc, lẽ nào đối phương nhìn ra lai lịch thân phận của anh?  

 

Trong tích tắc, anh quyết định trả lời thành thật: “Thưa giáo chủ, đệ tử đến từ vũ trụ phụ khác”.  

 

Trương Cổ Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi cảm nhận được sức mạnh của vũ trụ chính rất nồng đậm từ trên người cậu. Chắc chắn cậu đến từ vũ trụ Đạo cảnh cao hơn”.  

 

Lời này vừa thốt ra, Ngô Bình cũng sững người. Sao đối phương lại nghĩ thế nhỉ?  

 

Advertisement

Những người còn lại còn kinh ngạc hơn. Đến từ vũ trụ Đạo cảnh hơn, là Đạo cảnh tầng bảy hay tầng tám đây?  

 

Hoá ra theo quan niệm của tu sĩ ở vũ trụ Đạo cảnh, vũ trụ có cấp bậc càng cao thì tu sĩ ở đó càng mạnh, tương lai càng xán lạn. Ví dụ như cùng mức tu vi, tu sĩ của vũ trụ Đạo cảnh tầng bốn sẽ có thể dễ dàng giết chết tu sĩ ở vũ trụ Đạo cảnh tầng ba, chênh lệch rất rõ ràng!  

 

Ngô Bình đáp ngay: “Đệ tử đến từ vũ trụ Đạo cảnh tầng sáu”.  

 

Đúng lúc, anh vừa nghe Vân Thường nói về tình hình ở vũ trụ Đạo cảnh tầng sáu nên mới trả lời như vậy.  

 

Trương Cổ Nguyệt rất vui: “Chẳng trách cậu lại xuất sắc như vậy. Có điều, cậu tu luyện ở vũ trụ của cậu chẳng phải sẽ có tiền đồ hơn à, sao lại chạy đến đây?”  

 

Ngô Bình đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Trương Cổ Nguyệt đã xua tay: “Không cần nói nữa, chắc hẳn cậu cũng có nỗi khổ riêng. Sau này cậu cứ tu luyện ở Huyền Minh Giáo, sau khi lớn mạnh rồi nhớ phải chiếu cố các sư huynh đệ ở Huyền Minh Giáo nhé”.  

 

Ngô Bình đáp: “Vâng, đệ tử đã ghi nhớ”.  

 

Đoạn, Trương Cổ Nguyệt nói với Cừu Quang Thái: “Quang Thái, nhiều năm nay con vẫn luôn mong muốn nhận được một đệ tử giỏi. Không ngờ bây giờ con lại khiến mọi người kinh ngạc đến vậy, tìm được một thiên kiêu, tốt lắm!”  

 

Cừu Quang Thái vội đáp: “Đều nhờ phúc của bậc làm cha mẹ”.  

 

Trương Cổ Nguyệt nói: “Được rồi, tiếp tục đại hội bái sư đi”.  

 

Sau đó không còn ai dám gây sự với Ngô Bình, càng không có ai dám khiêu chiến anh. Dù sao anh cũng là thiên kiêu đến từ vũ trụ cao hơn, làm sao họ có thể so bì với anh?  

 

Sau khoảng một giờ rưỡi, đại hội bái sư mới kết thúc. Lúc này, Trương Cổ Nguyệt tuyên bố với mọi người: “Từ nay trở đi, Ngô Bình thăng cấp thành đệ tử ưu tú của Huyền Minh Giáo!”  

 

Ngô Bình vội vàng cảm ơn, Cừu Quang Thái còn vui mừng hơn.  

 
 
Chương 5754: Băng Nghiên, xe mới mua sao?


Ngô Bình nhìn Vương Truyền Tông: “Vương Truyền Tông, ông nghe rồi chứ? Nếu nhà họ Vương đồng ý nhượng quyền kinh doanh thuốc lá và công ty taxi thì tôi có thể tha cho ông một mạng”.

Vương Truyền Tông cười mỉa: “Không thể”.

Vương Truyền Phong cũng nhíu mày nói: “Cậu Ngô, anh Nghiêm, điều kiện hai người đưa ra hơi quá, nhà họ Vương tôi không chấp nhận”.

Ngô Bình nói: “Không chấp nhận cũng chẳng sao, hôm khác chúng ta gặp lại”, nói rồi cậu không nói gì thêm nữa, bảo Nghiêm Lãnh Thạch rời khỏi đó.

Sau khi hai người họ đi, Vương Truyền Tông tức giận đấm một cái xuống đất nói: “Dùng đến “Tiên Sát Lệnh”, mời tiên sư ra mặt”.

Vương Truyền Phong thở dài nói: “Chủ nhân, năm đó tiên sư năm chỉ cho chúng ta một Tiên Sát Lệnh thôi, cho nhà họ Vương chúng ta sử dụng để bảo vệ tính mạng, nếu không gặp tai họa lớn gì thì tốt nhất không nên sử dụng”. 

Hai mắt Vương Truyền Tông đỏ ngầu: “Lế nào bây giờ không phải là vấn đề sống chết đó sao? Hắn lại dám có ý định với công ty taxi và quyền kinh doanh thuốc lá, hắn thật đúng là bắt nạt người quá đáng! Nếu nhà họ Vương không đánh trả, sau này ai cũng có thể bắt nạt chúng ta”.

Vương Truyền Phong thở dài, ông ta cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành nói: “Vậy thì mời tiên sư xuống núi”.

Trên đường về, Nghiêm Lãnh Thạch trông có vẻ hơi lo lắng.

Ngô Bình hỏi: “Ông Nghiêm, ông đang lo gì thế?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi từng nghe nói nhà họ Vương có được một Tiên Sát Lệnh. Tôi lo nếu nhà họ Vương bị ép đến đường cùng, họ sẽ dùng Tiên Sát Lệnh đó, mời cao thủ đối phó với chúng ta”.

Ngô Bình: “Tiên Sát Lệnh này có thể mời được cao thủ cỡ nào?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảnh giới Bí Anh, thậm chí là cao thủ mạnh hơn”.

Ngô Bình cũng không hoảng hốt, cậu gật đầu: 

“Cường giả Bí Anh quả thật không dễ đối phớ”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, nếu cậu chính thức bước vào Bí Cảnh, có phải có thể đối đầu với cường giả Bí Anh không?”

Ngô Bình: “Chắc là không khó, ông không cần lo chuyện này, đến lúc đó lại nói”.

Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Tập đoàn Vương Đạo do nhà họ Vương nắm quyền có tổng tài sản hơn năm trăm tỷ tệ, là một tập đoàn lớn mạnh, chỉ một mình chúng ta thôi thì không thể làm gì được. Nếu nhà họ Vương sử dụng Tiên Sát lệnh vẫn không thể làm gì chủ nhân, đồng thời lúc này đối thủ của Vương Hạo Dã đang cố gắng phát triển ở đây, vậy thì nhà họ Vương chắc chắn sẽ từng bước bị xâm chiếm”.

Suy nghĩ ban đầu của Ngô bình không phải là vì thu mua sản nghiệp của nhà họ Vương, nhưng sự việc đã đến nước này, mọi chuyện đều cứ để tự nhiên, cậu không cần, người khác cũng sẽ cần.

Bố đã đi du lịch ở nước ngoài, Ngô Bình cũng không về nhà mà ở lại nhà họ Nghiêm.

Ngày hôm sau vẫn là cuối tuần, nhưng cậu phải về trường huấn luyện, vì hai ngày sau còn phải thách đấu với đội trường mạnh nhất cả tỉnh. 

Đến sân tập, màn thể hiện của Ngô Bình thậm chí còn tốt hơn lúc trước, cậu đã trở thành linh hồn của đội bóng. Nhiều nữ sinh trong trường chạy đến xem họ tập luyện, thỉnh thoảng còn võ tay cổ vũ, còn có vài nữ sinh can đảm tặng hoa cho Ngô Bình.

Trong giờ nghỉ trưa, Hàn Băng Nghiên lái một chiếc xe thể thao đến, chiếc xe thể thao rất ngầu, được trang bị siêu pin hai mươi lắm độ và một động cơ V8, tăng tốc 1.8 giây trên một trăm kilomet, có thể đạt tốc độ tối đa bốn trăm kilomet mỗi giờ.

Vẻ ngoài chiếc xe thể thao cũng rất ngầu, âm thanh cũng mê người, Ngô Bình nhìn thấy nó, hai mắt không khỏi sáng lên.

“Băng Nghiên, xe mới mua sao?”

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm qua bố em thu hết phỉ thúy của em nên em đã vòi ông ấy mua cho em một chiếc xe”, nói rồi cô đưa chìa khóa cho Ngô Bình.

“Anh Bình, đây là quà sinh nhật em tặng cho anh”, cô ấy cười nói.

Ngày mốt là sinh nhật Ngô Bình, ngay cả cậu cũng đã quên mất chuyện này, không ngờ Hàn Băng Nghiên lại nhớ. 

Ngô Bình cười nói: “Anh đang định mua một chiếc xe, cảm ơn em, Băng Nghiên”.

Hàn Băng Nghiên: “Cảm ơn làm gì, tiền mua xe là anh giúp em kiếm mà”.

Ngô Bình bước lên xe, Hàn Băng Nghiên dạy một hồi, sau đó cậu khởi động xe, lái vào đường cao tốc trên cao quanh thành phố.

Ngô Bình đã tròn mười tám, hơn nữa một năm trước đã lấy được bằng lái xe nên cậu cũng có thể lái xe.

Đây là xe mui trần, chạy không nhanh, gió thổi tung mái tóc dài của Hàn Băng Nghiên, cô ấy cười lên, trên má xuất hiện lúm đồng tiền.
 
Chương 5068


Cừu Quang Thái đáp: “Cũng không chỉ có nguyên nhân này. Không trở thành cảnh giới Thần Thông sẽ không được xem là kẻ mạnh”.  

 

Đương nhiên là Ngô Bình biết, cảnh giới Thần Thông sẽ sở hữu sức mạnh Thần Thông, có thể phi thiên độn địa, đó mới là mục tiêu mà các tu sĩ theo đuổi.  

 

“Đệ tử đã rõ, nhất định sẽ nỗ lực tu luyện ạ”.  

 

Cừu Quang Thái nói: “Bây giờ con là đệ tử ưu tú, địa vị rất cao. Đa số trưởng lão đều sẽ khách sáo nhún nhường khi gặp con. Hơn nữa, con sẽ nhận được thêm nhiều tài nguyên, cộng với sự bồi dưỡng của ta, tương lai con sẽ có triển vọng rất phi phàm. Song sân khấu của con chắc chắn sẽ không chỉ giới hạn ở Huyền Minh Giáo, thậm chí là không giới hạn ở vũ trụ Minh Cổ. Khi con đủ mạnh, con nhất định phải đến vũ trụ Đạo cảnh cao hơn”.  

 

Ngô Bình đáp: “Bất luận đệ tử đi đến đâu, cũng sẽ không quên công ơn dạy dỗ của sư tôn!”  

 

Advertisement

Cừu Quang Thái cười ha ha: “Có câu này của con, ta cảm thấy vui hơn việc đạt được bất cứ thứ gì. Có điều trước khi đi đến giai đoạn cao hơn, con vẫn còn rất nhiều chặng đường phải đi. Hãy tĩnh tâm, chăm chỉ tu luyện và cố gắng cải thiện bản thân. Con sẽ phát hiện, tu vi của con càng cao, nhận thức của con về thế giới này sẽ càng sâu sắc, đồng thời sẽ cảm nhận được sự nhỏ bé của chính mình”.  

 

Lúc này Ngô Bình mới hỏi: “Sư tôn, vũ trụ Minh Cổ là vũ trụ Đạo cảnh tầng ba, trật tự Đại Đạo ở đây có phải không bằng vũ trụ Đạo cảnh tầng bốn hay không ạ?”  

 

Cừu Quang Thái đáp: “Có chênh lệch, nhưng không nhiều. Bây giờ con đang tu luyện ở vũ trụ Đạo cảnh tầng ba, sau khi con trở về sẽ phát hiện, tu vi của con sẽ không giảm xuống là bao, chỉ hơi trôi nổi một chút, nhưng sẽ nhanh chóng hồi phục như thường”.  

 

Ngô Bình nói: “Như vậy thì đệ tử có thể yên tâm tu luyện cảnh giới Thần Thông ở đây rồi ạ”.  

 

Cừu Quang Thái bảo: “Việc di chuyển giữa các vũ trụ Đạo cảnh rất thuận tiện. Chờ đến khi có Thần Thông, con có thể đi thăm thú khắp nơi để tăng thêm trải nghiệm. Đặc biệt là đến vũ trụ Đạo cảnh tầng chín, thậm chí là vũ trụ tầng mười để thử vận may”.  

 

Ngô Bình đáp: “Vâng”.  

 

Hai thầy trò nói chuyện rất lâu, đến khi trời tối mịt, anh mới trở về đỉnh Cô Tú.  

 

Khi trở về, anh thấy các nữ đệ tử trẻ trung xinh đẹp đứng khắp nơi trên đường. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí còn bạo dạn hôn gió.   

 

Ngô Bình vội rảo bước nhanh hơn, trở về đỉnh núi.  

 

Nhìn thấy anh có vẻ bối rối, Vân Thường cười bảo: “Sư huynh không trò chuyện vài câu với những cô gái dưới núi sao?”  

 

Ngô Bình trả lời: “Có gì đáng nói đâu. Đám người này sao lại chặn kín đường đi thế, nhìn anh như nhìn khỉ vậy”.  

 

Vân Thường nói: “Sư huynh của em ơi, bây giờ anh là nhân vật làm mưa làm gió, là đệ tử ưu tú trẻ tuổi nhất, còn được giáo chủ khen ngợi. Quan trọng hơn, anh còn là thiên tài đến từ vũ trụ Đạo cảnh tầng sáu, áp đảo tất cả đệ tử ưu tú”.  

 

Ngô Bình bảo: “Thì có gì đâu, còn vũ trụ Đạo cảnh tầng bảy, tầng tám nữa kia mà”.  

 

Vân Thường đáp: “Nhưng thiên tài của  Đạo cảnh tầng bảy và Đạo cảnh tầng tám sao lại đến vũ trụ Đạo cảnh cấp thấp như vũ trụ Minh Cổ này kia chứ? Vậy nên hiện giờ sư huynh chính là nhân vật hiếm có”.  

 
 
Chương 5755: Dừng tay


Nói là muốn xem phỉ thúy nhưng hai người họ vốn không hề vào nhà kho, họ ăn chút trái cây, xem ti vi một lát rồi Hàn Băng Nghiên liền ngồi vào lòng Ngô Bình.

Một lát sau, cảm xúc của Ngô Bình dâng cao rồi cả hai cùng vào phòng ngủ.

Đấy là lần đầu tiên của Hàn Băng Nghiên, từ lúc mới bắt đầu còn bỡ ngỡ, đến sau đó thích ứng dần, Ngô Bình cũng cố gắng nhân nhượng, cả hai cùng chìm đắm trong thế giới riêng, không thể thoát ra.

Đến chập tối, hai người mới quyến luyến ra khỏi phòng, lúc này Hàn Băng Nghiên đi đứng không được tự nhiên vì dù gì cô cũng mới trở thành phụ nữ.

Sau nửa tiếng, vợ chồng Hàn Chí Thành quay về, họ đi cả ngày nên đều rất mệt mỏi.

Ngô Bình không làm phiền họ nữa, ăn cơm tối xong thì chào tạm biệt.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình và Đào Thành đi tới trung tâm tỉnh, tham gia cuộc thi toán của tỉnh Giang Nam. 

Ngô Bình phát huy rất tốt, nộp bài trước nửa tiếng, lúc ra khỏi trường thi, cậu chào tạm biệt Đào. Thành và thầy dạy toán rồi lên xe của Nghiêm Lãnh Thạch, đến sân bay.

Máy bay cất cánh, bay hơn một tiếng đồng hồ thì đáp xuống kinh thành.

Thủ đô còn được gọi là thần kinh, là thành phố siêu lớn với dân số trên cả trăm triệu người, kinh tế phồn hoa, quý tộc, hoàng tộc và những nhà giàu có đều tập trung hết ở đây.

Người cầm quyền hiện tại được người dân gọi là Thiên Thăng Đế, kế vị đã hơn ba mươi năm, văn võ song toàn, uy chấn bốn phương.

Mặc dù quốc gia này do vua cai trị nhưng phương thức quản lý cực kỳ hiện đại, người dân bình thường vẫn có một số quyền lợi. Đương nhiên, đối với hoàng tộc và quý tộc thì những quyền lợi đó không đáng là gì.

Hai người họ vừa xuống máy bay thì liền có một chiếc xe hơi đến đón họ đến một căn nhà rất lớn.

Căn nhà đó rộng đến mười mẫu, nằm ở trung tâm của thần kinh. Thần kinh có thể nói là tấc đất tấc vàng, căn nhà mười mẫu có giá trị ít nhất cũng hai tỷ. 

Họ vừa vào nhà thì có một quản gia bước đến, cười, nói: “Ông Nghiêm, cậu Ngô, ông chủ nhà tôi đang được ngự y chẩn trị, mời hai người đợi một

lúc”.

Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Không sao, chúng tôi ở bên ngoài đợi”.

Họ đợi hơn một tiếng đồng hồ, Ngô Bình bắt đầu thấy khó chịu, mấy lần định bỏ đi nhưng Nghiêm Lãnh Thạch đã khuyên cậu ở lại.

Cuối cùng, quản gia đó xuất hiện lần nữa nói: “Hai vị, sau khi được chẩn trị, tinh thần của ông chủ nhà chúng tôi không được tốt lắm, e rằng hôm nay không thể gặp hai vị được, hay là ngày mai hai vị lại đến?”

Ngô Bình đứng dậy, bình thản nói: “Ngày mai tôi sẽ không đến nữa đâu. Người sắp chết rồi mà còn làm ra vẻ trước mặt tôi, xem ra chán sống rồi”.

Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi, quản gia biến sắc, ông ta giận dữ nói: “Cậu thật to gan, dám nguyền rủa ông chủ nhà tôi”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông chủ nhà ông không qua nổi tối nay đâu, nếu tối nay ông ta không chết thì ngày mai tôi đưa đầu cho ông cắt”. 

Cậu nói vậy làm Nghiêm Lãnh Thạch giật mình, vội vàng nói: “Cậu chủ, sao cậu biết?”

Ngô Bình nói: “Người sắp chết sẽ có tử khí toát ra. Tôi đứng xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy tử khí của đối phương, hơn nữa, sau khi được vị ngự y đó chẩn trị, tử khí còn trở lên nồng nặc hơn”.

Quản gia giận dữ: “Hỗn xược, người đâu!”
 
Chương 5069


 Ngô Bình đáp: “Cứ như vậy thì áp lực của anh sẽ rất lớn”.  

 

Vân Thường cười nói: “Trong tương lai, sư huynh sẽ khiến tất cả mọi người phải há hốc vì kinh ngạc”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Nào có dễ dàng như thế. Dù anh có mạnh ở vũ trụ Minh Cổ thì cũng chỉ là gà mờ khi đến vũ trụ cao hơn mà thôi”.  

 

Vân Thường bảo: “Chưa chắc đâu, em tin tưởng sư huynh”.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Em có lòng tin với anh đấy nhỉ”.  

 

Lúc này, Chu Thiên Mi và Chu Khuynh Thành cùng đến gặp Ngô Bình. Chu Khuynh Thành cất lời: “Chúc mừng anh trở thành đệ tử ưu tú!”  

 

Advertisement

Ngô Bình đáp: “Ừ, hai người đã quen với nơi này chưa?”  

 

Chu Khuynh Thành đáp: “Cả hai chị em đều rất thích nơi này”.  

 

Ngô Bình bảo: “Vậy thì tốt. Sau này cần gì thì cứ nói với Vân Thường nhé”.  

 

Vân Thường cười nói: “Sư huynh, thật ra Khuynh Thành và Thiên Mi đến đây để nói với anh một chuyện”.   

 

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”  

 

Vân Thường trả lời: “Khuynh Thành và Thiên Mi hy vọng có thể trở thành vợ lẽ của anh. Như vậy họ mới có được địa vị tốt ở Huyền Minh Giáo, người khác cũng không dám ức hiếp họ nữa”.  

 

Ngô Bình nhăn nhó: “Sao hai người lại nghĩ vậy? Đang yên lành, sao đột nhiên lại làm vợ lẽ? Ở đây tôi vẫn chưa lấy vợ, vợ lẽ ở đâu ra chứ?”  

 

Vân Thường nói: “Không sao mà. Họ chỉ là vợ lẽ. Sau này sư huynh lấy vợ, họ vẫn là vợ lẽ, không ảnh hưởng gì cả”.  

 

Ngô Bình định từ chối thì bỗng thấy hai chị em Chu Khuynh Thành đang rất lo lắng, thậm chí đôi mắt còn rưng rưng, tựa như chỉ cần anh cự tuyệt thì họ sẽ chẳng còn nơi nương tựa vậy.

Ngô Bình đã hiểu suy nghĩ của hai chị em họ, họ đều rất xinh đẹp, nhưng xinh đẹp nhiều khi cũng là một loại phiền phức, không biết sẽ có bao nhiêu đàn ông có ý đồ với họ.  

 

Bây giờ, họ đã gặp một chỗ dựa đáng tin cậy như Ngô Bình nên chỉ muốn trở thành người phụ nữ của anh, sau này ít ra cũng sẽ không lo bị bắt nạt.  

 

Hiểu ra vấn đề xong, Ngô Bình cười nói: “Làm vợ bé là thiệt cho hai cô lắm đấy, hãy suy nghĩ cho kỹ”.  

 

Nghe thấy Ngô Bình không định từ chối nữa, hai cô gái mừng rỡ rồi vội nói: “Không sao đâu ạ, sau này chắc chắn công tử sẽ là nhân vật lớn có tầm cỡ, kiếp này được làm người phụ nữ của công tử chính là vinh hạnh của chúng em”.  

 

Ngô Bình nhìn sang Vân Thường, anh biết chắc chắn cô ấy đã dạy họ nói vậy.  

 

Vân Thường cười nói: “Sư huynh, em cũng muốn làm vợ bé của anh, có được không?”  

 

Lúc này, đương nhiên Ngô Bình không thể từ chối, dẫu sao đến hai chị em Khuynh Thành còn thành vợ bé của anh được, huống gì là Vân Thường?  

 

Ngô Bình: “Tuỳ em”.  

 

Vân Thường mừng rỡ rồi cùng chị em Khuynh Thành hành lễ: “Ông xã”.  

 
 
Chương 5756: Cậu chủ, không vứt thứ đó đi sao?


Quản gia vội cúi đầu, quay đầu hướng về người đang đến.

“Cậu chủ”.

Một người đàn ông tầm ba mươi bước nhanh ra, anh ta không quan tâm đến quản gia mà đi đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay chào: “Tôi là Trương Khôi Tinh. Lúc nãy cậu nói là ngửi thấy tử khí sao?”

Ngô Bình: “Không sai, ông Trương là bệnh nhân, đương nhiên tử khí là của ông ta rồi, vì vậy tôi mới nói ông ta không sống qua được hôm nay”. 

Cậu chủ Trương Khôi Tinh đó im lặng một lúc rồi nói: “Mời hai vị vào phòng khách nói chuyện”.

Trương Khôi Tinh mời hai người họ vào phòng khách xong thì cho người dâng trà, anh ta thở dài, nói: “Cậu nói đúng, lúc nấy vị ngự y đó đã cố gắng hơn một tiếng đồng hồ, nhưng tình hình của bố tôi càng xấu hơn. Ngự y nói e rằng bố tôi không cầm cự qua được đêm nay”.

Quản gia đứng bên cạnh tái mặt, ông ta không hề biết chuyện này, không ngờ tình hình của ông chủ lại nghiêm trọng đến vậy.

Trương Khôi Tinh đứng dậy, hành lễ với Ngô Bình: “Cậu không nhìn thấy bệnh nhân mà lại phán đoán chuẩn như vậy, thiết nghĩ y thuật của cậu rất giỏi. Không biết bố tôi có còn cứu được nữa không?”

Ngô Bình: “Phải xem thì mới biết được”. “Vậy thì phiền cậu rồi, mời”.

Ngô Bình được đưa vào phòng bệnh, trên giường bệnh có một người đàn ông tâm hơn năm mươi tuổi, ốm tong teo, hai mắt hõm vào trong, khí tức yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt hơi. 

Ngô Bình liếc sơ là biết tinh khí của bệnh nhân đã cạn. Cậu bắt mạch, rồi lại quan sát mặt của bệnh nhân, sau đó suy nghĩ một lát rồi hỏi Trương Khôi Tinh: “Ông Trương bắt đầu bị bệnh từ lúc nào?”

Trương Khôi Tinh thở dài: “Một năm trước đã phát hiện ra tế bào ung thư, vốn dĩ không coi trọng lắm, vì đối với người bình thường mà nói, ung thư là bệnh nan y nhưng gia đình như chúng tôi có thể tìm được y bác sĩ giỏi nhất, thường thì đều có thể trị khỏi được. Nhưng điều khiến người ta không ngờ được là bệnh của bố tôi càng chữa càng nặng, người cũng càng lúc càng yếu”.

Ngô Bình bình thản nói: “Đây không phải là ung thư mà là trúng tà”.

Trương Khôi Tinh giật mình: “Trúng tà sao?”

Ngô Bình: “Là tà túy, loại tà túy này có thể hút cạn nguyên khí tinh huyết của con người, hơn nữa, càng dùng đồ bổ thì nó hấp thụ càng mạnh”.

Trương Khôi Tinh liền gật đầu: “Đúng, đúng vậy, trước đây bố tôi từng dùng nhân sâm, linh chỉ, nhưng mỗi lần uống thì cơ thể đều trở nên yếu hơn”.

Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, muốn trị loại tà túy này không khó”. 

Trương Khôi Tinh vểnh tai hỏi: “Có thể trị được đúng không?”

Ngô Bình: “Anh cho người tìm một con gà trống đen sống trên mười năm, một con chó đực đen sống trên hai mươi năm, lấy nửa ký máu chó, ba lạng máu gà. Sau đó tìm thêm bốn lạng bột chu sa, hai lạng bột hùng hoàng, nửa ký rượu ủ một trăm năm. Ngoài ra, tìm thêm một cây bút bùa và một tờ giấy bùa”.

Trương Khôi Tinh liền nói với quản gia: “Mau đi chuẩn bị đi”.

Thế lực của nhà họ Trương rất lớn, chưa tới nửa tiếng đồng hồ họ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ Ngô Bình cần và đưa đến cho cậu.

Ngô Bình trộn lẫn máu, chu sa và hùng hoàng lại với nhau, dùng bút bùa viết ba lá bùa. Sau đó dán một tấm lên ngực Trương Tỉnh và một tấm lên lòng bàn chân.

Ba lá bùa bỗng bắt đầu phát sáng, cậu rút ra một cây kim, châm lên ngực Trương Tỉnh, một tia khí màu đen như mực bay ra, quấn thành một thứ rất kỳ lạ trong không trung. 

Mười phút sau, không còn khí đen bay ra khỏi ngực nữa, Ngô Bình mới dùng một chiếc bình đựng hết khí đen trong không trung lại và phong ấn chúng lại. Sau đó cậu nhấn nhẹ vài cái lên người Trương Tỉnh, ông ta bắt đầu mở mắt, câu đầu tiên ông ta nói là: “Đói quá”.

Ngô Bình liền dặn: “Nấu một chén cháo, cho ông ta húp chút cháo loãng. Ba tiếng sau mới cho ông ta dùng đồ bổ”.

“Vâng”. Quản gia liền làm theo.

Tinh thần của Trương Tỉnh khá tốt, ông ta nhìn Ngô Bình, hỏi: “Cậu trai, cậu đã cứu tôi sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Ông Trương, ông đại nạn không chết, ắt có hậu phúc”.

Trương Tỉnh thở dài: “Mặc dù tôi yếu nhưng tôi biết hết những chuyện xảy ra lúc nãy, cả những chuyện mọi người nói với nhau. Tiểu thần y, cậu cứu tôi một mạng, nhất định Trương Tỉnh tôi sẽ báo đáp hậu hĩnh”.

Ngô Bình nói: “Ông Trương nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ kê thêm đơn cho ông để giúp ông điều dưỡng”. 

Trương Khôi Tinh: “Thần y Ngô, tôi đã cho người sắp xếp phòng, mời hai vị về phòng nghỉ ngơi, lát nữa chúng tôi sẽ đãi tiệc mời hai vị”.
 
Chương 5070


Cuộc sống trên đỉnh Cô Tú rất sung túc, anh có ba người đẹp bầu bạn, mỗi ngày ngoài tu luyện ra thì lại luyện đan, thi thoảng thì xuống núi để lấy tài nguyên về tu luyện.  

 

Loáng cái, anh đã sống ở đỉnh Cô Tú được nửa tháng, trong thời gian đó, Ngô Bình đã luyện chế được khá nhiều đan dược và củng cố tu vi vững vàng.  

 

Hôm nay, anh cảm thấy cơ thể mình đã đủ điều kiện để đột phá Huyền Môn, vì thế bắt đầu đột phá tầng thứ tám của Luyện Khí là cảnh giới Huyền Môn.  

 

Huyền Môn là một cánh cửa được mở từ linh lực, sau cánh cửa nối liền với một thời không huyền diện của vũ trụ chính. Sau khi mở cánh cửa ấy, cơ thể và thần hồn của tu sĩ sẽ có sự thay đổi lớn.  

 

Theo ghi chép trong sách thì chất lượng linh khí càng tốt thì cấp bậc của cánh cửa càng cao. Huyền Môn có cấp bậc càng cao thì không gian vũ trụ chính ở bên trong càng rộng, lợi ích cũng nhiều hơn.  

 

Huyền Môn có cấp thấp nhất là thập phẩm, tiếp đó tăng lên dần cho đến nhất phẩm.  

Advertisement

 

Không nhiều tu sĩ của vũ trụ Minh Cổ mở được Huyền Môn, những ai mở được thì cũng chỉ mở được cấp thập phẩm. Có thể nói rằng trong 100 tu sĩ mở được Huyền Môn thì đến 98 người chỉ mở được cấp thập phẩm.  

 

Chỉ có khoảng một phần trăm mở được cấp cửu phẩm, còn bát phẩm thì vô cùng hiếm.  

 

Huyền Mon có cấp bậc cao nhất trong lịch sử của Huyền Minh Giáo là cấp lục phẩm và chỉ có đúng một người làm được. Tu sĩ mở được cấp thất phẩm cũng không nhiều, cộng gộp hết lại chưa quá mười người. Trong các giáo chủ của ngày trước thì cũng chỉ có một người mở được Huyền Môn thất phẩm.  

 

Vì Huyền Môn quá quan trọng nên Ngô Bình đã củng cố tu vi nửa tháng và rèn luyện linh lực, muc đích là để mở được Huyền Mon với cấp cao.  

 

14 loại linh phù đã tập trung trong người anh, chúng có rất nhiều cách tổ hợp nên anh không thể thử từng cái, mà chỉ dựa vào cảm giác để phán đoán, nhưng thử mãi vẫn chưa đạt được yêu cầu như anh mong muốn.  

 

Sau hơn chục lần thử, Ngô Bình mất kiên nhẫn nói: “Tiểu Minh, có đó không?”  

 

Tiểu Minh là ý chí của vũ trụ Minh Cổ, Ngô Bình đã giúp nó đối phó với người xâm nhập.  

 

Mãi sau không thấy nó có phản ứng gì, Ngô Bình thở dài nói: “Bạn bè kiểu gì mà lúc cần lại mất hút thế?”  

 

Nhưng vẫn im lìm, Ngô Bình đang định từ bỏ thì cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên.  

 

“Cậu tìm tôi có việc gì?”, đây chính là giọng của Tiểu Minh.  

 

Ngô Bình cười nói: “Lâu lắm không gặp, ta đang chuẩn bị mở Huyền Môn, nhưng không biết phải làm thế nào, ngươi giúp ta được không?”  

 

Tiểu Minh: “Tư chất hiện giờ của cậu cũng ổn rồi, tôi đoán sau này cậu sẽ có thành tựu rất lớn”.  

 

Ngô Bình: “Bỏ qua mấy câu khen ngợi đi, ngươi có giúp ta được không?”  

 

Tiểu Minh: “Được, nhưng cậu phải lập giao ước với tôi”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Giao ước gì?”  

 
 
Chương 5757: Tôi có thể thử


Nghiêm Lãnh Thạch sửng sốt: “Luyện chế đan dược?

Sau khi Ngô Bình đột phá Luyện Khí tầng mười hai, một số kiến thức về luyện đan lũ lượt xuất hiện trong đầu cậu. Bây giờ nhìn thấy mấy tai họa này, những thông tin liên quan sẽ hiện ra đầy đủ hơn, cậu nghĩ mình có thể thử luyện chế một số loại đan dược.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi có thể thử”.

Nghiêm Lãnh Thạch mừng rỡ nói: “Nếu chủ nhân có thể luyện chế được đan dược thì chắc chăn sẽ trở thành người được mọi người kính trọng nhất”.

Ngô Bình: “Tôi còn chưa chính thức bắt tay vào. luyện đan, bây giờ nói mấy thứ này vẫn hơi sớm”.

Vào buổi tối, Trương Khôi Tinh tổ chức một bữa tiệc cho hai người họ. Sau khi uống vài ly, Ngô Bình nói: “Cậu Trương chắc cũng biết về Vương Hạo Dã nhỉ?”

Trương Khôi Tinh đổi sắc nói: “Tại sao thần y Ngô lại nhắc đến người này?”

Ngô Bình: “Dạo này tôi có chút mâu thuẫn với nhà họ Vương”. 

Trương Khôi Tinh: “Hai năm nay, người này tìm được một chỗ dựa, cực kỳ kiêu ngạo. Nếu không phải bố tôi bị bệnh thì đã chỉnh đốn ông ta từ lâu rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Căn cơ của nhà họ Vương ở Trung Châu, nếu nhà họ Trương muốn động vào nhà họ Vương thì bọn tôi cũng muốn giúp một tay”.

Trương Khôi Tinh: “Vương Hạo Dã không đáng để lo, nhưng hai năm trước ông ta dựa dẫm vào một nhân vật tầm cỡ ở trong triều - Đế sư Du Giản, bố tôi muốn động vào ông ta thì phải xem ý của Đế sư”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Nói thế, nếu Đế sư muốn bảo vệ Vương Hạo Dã thì nhà họ Trương không thể động vào ông ta?”

Trương Khôi Tỉnh: “Có thể hiểu như thế, dù sao Vương Hạo Dã và nhà họ Trương không có thù hận gì lớn, để loại bỏ ông ta mà đắc tội với Đế sư thì không đáng”.

Ngô Bình hỏi: “Vương Hạo Dã này tiếp cận với Đế sư thế nào vậy?” 

Trương Khôi Tinh: “Nghe nói cô con gái mà Đế sư yêu thương nhất mắc một căn bệnh lạ. Vương Hạo Dã đã mời một cao thủ đến để giảm bớt các triệu chứng cho con gái Đế su”.

Ngô Bình: “Nói thế tức là con gái Đế sư vẫn chưa hồi phục”.

Trương Khôi Tinh: “Đúng thế, chỉ là giảm bớt đau đớn thôi”.

Nói đến đây mắt anh ta sáng lên hỏi: “Thần y Ngô, y thuật của cậu cao như thế, sao không đi thử?”
 
Chương 5071


Tiểu Minh: “Khi có người ngoài xâm nhập mà tôi không thể xử lý được thì cậu phải tới giúp, hỗ trợ tôi giải quyết họ”.  

 

Ngô Bình: “Vũ trụ chính cao cấp hơn nơi này nhiều lắm, sao các sinh linh cứ đến đây?”  

 

Tiểu Minh: “Ai mà biết được”.  

 

Ngô Bình: “Giao ước này có thời hạn bao lâu?”  

 

Tiểu Minh: “Mười năm”.  

 

Ngô Bình: “Thế thôi à? Tại sao không phải là 100 hay 1000 năm?”  

 

Tiểu Minh: “Tôi đang dùng thời gian ở vũ trụ chính, các vũ trụ đều có thời gian khác nhau, nên dùng thời gian của vũ trụ chính là chuẩn nhất”.  

 

Ngô Bình: “Thế mười năm của vũ trụ chính là bao lâu?”  

Advertisement

 

Tiểu Minh: “Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi đã trải qua hơn 1300 năm theo giờ của vũ trụ chính rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đổi sang giờ của vũ trụ này là bao lâu?”  

 

Tiểu Minh: “Khoảng hơn 15 tỷ năm”.  

 

Ngô Bình suýt nữa nhảy dựng lên: “Đùa nhau à? Thế ta phải bảo vệ nơi này đến bao giờ?”  

 

Tiểu Minh: “Sau này chắc chắn cậu sẽ đến vũ trụ chính đúng không? Chờ cậu đến đó rồi thì 10 chẳng vèo cái là hết à?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Nhưng nếu ta không đi thì sao? Chẳng lẽ phải làm người bảo vệ cho nơi này đến hết đời à?”  

 

Tiểu Minh: “Xuất sắc như cậu làm gì có chuyện ở đây mãi”.  

 

Ngô Bình lắc đầu, đang chuẩn bị từ chối yêu cần này thì chợt có một giọng nói khác vang lên trong đầu anh.  

 

“Đúng thế, đừng đồng ý, đến vũ trụ tôi đi”, đây là giọng nói của đàn ông.  

 

Tiểu Minh nổi giận: “Bàn Nguyên, ngươi dám đến địa bàn của ta ư?”  

 

Giọng nói có tên là Bàn Nguyên cười nói: “Ta cao cấp hơn ngươi nên thích đến thì đến thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi ở vũ trụ Đạo cảnh cao cấp hơn à?”  

 

Bàn Nguyên: “Đúng thế, ta ở vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ bảy”.  

 

Tiểu Minh: “Hừ, tầng thứ bảy thì sao? Bản chất của ngươi cũng như ta thôi, đều là không gian do cường giả mở ra”.  

 

Bàn Nguyên: “Bản chất giống nhau, nhưng cấp bậc thì khác”.  

 

Nó lại nói với Ngô Bình: “Cậu thấy sao? Đến chỗ chúng tôi đi, tôi sẽ cho cậu điều kiện tốt hơn. Chỉ cần cậu làm người bảo vệ cho chúng tôi thôi”.  

 

Ngô Bình: “Sao ngươi biết ta?”  

 

Bàn Nguyên: “Minh Cổ kể, tôi thấy cậu rất có tiền đồ”.  

 

Ngô Bình định hỏi tiếp nhưng giọng nói của Nguyên Bàn đã biến mất, hình như bị Minh Cổ đuổi đi.  

 

Tiểu Minh: “Đừng có tin lời nó”.  
 
Chương 5758: Vị này là Ngô Bình


Bữa tiệc tối kết thúc, Ngô Bình về lại căn phòng của mình tu luyện. Đến nửa đêm, cậu cảm thấy

mình đã hoàn thành tầng mười hai Luyện Khí, thế nên bèn thử đột phá Bí Cảnh. 

Bí Cảnh tầng một là cảnh giới Bí Chú, cần phải tu luyện Bí Chú.

Trước khi tu luyện Bí Chú thì phải học thuộc lòng toàn bộ mẫu chú, sau đó chọn đoạn phù hợp với bí lực của mình từ trong đó để tăng cường nó.

Cùng một bí lực, những người khác nhau có thể tạo ra bí chú và bí thuật khác nhau. Cũng giống như cùng một loại thuốc màu, các họa sĩ khác nhau có thể tạo ra những bức tranh với phong cách hoàn toàn khác nhau.

Học thuộc mẫu chú mất khoảng mười ngày, Ngô Bình chỉ mất nửa buổi tối đã thuộc được một đoạn ngắn. Một đoạn chú này có bảy đoạn là có phản ứng với bí lực mà cậu hấp thu, tức là cậu có thể tu luyện được bảy loại bí chú.

Sáng hôm sau, Ngô Bình lại đến thăm Trương Tỉnh, sức khỏe của Trương Tỉnh đã tốt hơn rất nhiều, thế nên Ngô Bình kế cho ông ta một đơn thuốc để uống trong một thời gian, nếu không có gì bất thường, ông ta sẽ hồi phục trong khoảng một tuần.

Buổi chiều, Trương Khôi Tinh gửi tin tức đến, nói rằng anh ta đã hẹn với Du Hân, lát nữa Du Hân sẽ đến đây, vì được Trương Khôi Tinh giới thiệu nên Du Hân cực kỳ xem trọng, cũng đích thân đến. 

Một tiếng sau, Trương Khôi Tinh xuất hiện cùng một cô gái khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Vừa nhìn thấy người này, Ngô Bình đã biết trong ba hồn bảy vía của cô ta đã bị mất một hồn một vía.

Nhưng có cao nhân cho cô ta một hồn một vía, chỉ là một hồn một vía đó không phải là của cô ta nên cô ta vẫn còn vấn đề rất nghiêm trọng.

'Tròng mắt Du Hân hơi đục, không thích ánh sáng, giọng nói cũng khá yếu, hơn nữa sắc mặt trắng bệch.

Còn có một người đàn ông ba mươi tuổi đi theo bên cạnh Du Hân, nhìn thấy anh ta, Trương Khôi Tinh vội nói: “Anh Quốc Văn, anh cũng đến à”.

Người này là anh trai của Du Hân - Du Quốc Văn, con trai của Đế sư, mặc dù không có chức vụ chính thức nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn ở Thần Kinh, thường được quan chức các cấp đến thăm hỏi.

Du Quốc Văn cười nói: “Anh Khôi Tinh, tôi nghe em gái tôi nói anh có một vị thần y, thậm chí đã chữa khỏi bệnh cho chú Trương. Nghe vậy nên tôi đã đi theo đến đây, không biết vị nào là thần y Ngô?” 

Trương Khôi Tinh giới thiệu với anh ta: “Vị này là Ngô Bình, thần y Ngô”.

Du Quốc Văn chắp tay lại nói: “Thần y Ngô”. Ngô Bình: “Không dám nhận chữ thần y”.

Du Quốc Văn: “Thần y Ngô không cần khiêm tốn, cậu có cách chữa được bệnh cho em gái tôi không?”

Ngô Bình lại nhìn Du Hân hỏi: “Có phải cô ấy bị mất một hồn một vía không?”

Du Quốc Văn gật đầu: “Thần y Ngô quả là thần y, chỉ nhìn thoáng qua là biết được rồi. Đúng thế, lúc trước em gái tôi bị một tên yêu quái làm hại, mất đi hồn vía. Sau đó mặc dù có một cao thủ cho nó mượn hồn vía nhưng vẫn không giống người bình thường”.

Ngô Bình: “Có điều bất thường cũng khó tránh khỏi. Dù mượn hồn phách có thể giúp cô ấy hồi phục một chút nhưng làm thế chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát. Thời gian lâu dần, cô ấy sẽ xuất hiện các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt”.

Du Quốc Văn biến sắc: “Tâm thần phân liệt? Sẽ rất nghiêm trọng à?” 

Ngô Bình: “Rất khó nói, kết quả tốt nhất là trở thành một người khác, kết quả tồi tệ nhất là cô ấy sẽ trở thành một con quái vật như dã thú. Đến lúc đó, các vị chỉ có thể nhốt cô ấy lại”.

Du Quốc Văn siết chặt năm đấm: “Cái người lần trước chữa trị kia không nói với tôi những điều này”.

Ngô Bình: “Nhưng bây giờ các anh đã tìm đến tôi, cũng không muộn”.

Mắt Du Quốc Văn sáng lên: “Nói thế tức là cậu có cách chữa cho em gái tôi?”

Ngô Bình: “Tất nhiên”.

Cậu bước đến trước mặt Du Hân hỏi: “Du Hân, tiếp theo cô cần phải phối hợp với tôi”.

Mặc dù Du Hân không được bình thường nhưng vẫn có thể hiểu được ý của Ngô Bình, cô ta gật đầu: “Được, thần y Ngô”.

Ngô Bình bảo cô ta ngồi xuống, sau đó đốt một cây nhang ở bên cạnh rồi niệm bí chú. Bí chú này bắt nguồn từ bí lực cao cấp, được diễn sinh từ nó, tên là Bí Chú Chiêu Hồn. 

Một tay cậu ấn lên đỉnh đầu của Du Hân, tay còn lại không ngừng bấm ra một pháp quyết kỳ diệu. Sau khi niệm chú hơn nửa phút, trong phòng xuất hiện một làn gió mát thổi vào người Du Hân.

Ngay lúc ấy ở một ngôi chùa ngoài ngoại ô, một cái chuông đồng bị phong ấn bỗng tự kêu vang lên. Sau ba tiếng chuông liên tục, chuông đồng nứt ra, một tia sáng bay ra ngoài.

Lúc này một hòa thượng béo chạy ra ngoài, nhìn thấy chuông đồng bị hỏng bèn hét lên: “Kẻ nào dám đối đầu với ta?”

Bên này, tay phải Ngô Bình đặt hẳn lên đầu Du Hân rồi ấn một cái. Động tác này là đang trục xuất hồn phách được mượn, ấn một cái lên đầu là để đưa hồn phách được gọi đến vào trong người cô ta.

Ba hồn bảy vía hợp lại làm một, sắc mặt Du Hân tốt hơn rất nhiều, cảm giác có vẻ bất thường đó lập tức biến mất.
 
Chương 5072


Tiểu Minh: “Đương nhiên, Bàn Nguyên kia không có 300 luồng tiên khí này đâu, nó chỉ có hơn chục luồng thôi”.  

 

Ngô Bình: “Rốt cuộc các luồng tiên khí ấy có lai lịch thế nào?”  

 

Tiểu Minh: “Thật ra chúng từ 300 đồ vật chứa pháp lực và thần thông ở vũ trụ chính. Nếu cậu có được chúng rồi thì sao này đến vũ trụ chính có thể dễ dàng tìm thấy các món đồ kia và sử dụng chúng”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao các tiên khí này lại chui vào vũ trụ Minh Cổ?”  

 

Tiểu Minh: “Tôi cũng không rõ, chắc do duyên”.  

 

Ngô Bình: “Luyện hoá chúng xong thì có lợi ích gì với tôi bây giờ?’  

 

Advertisement

Tiểu Minh: “Cậu không cần luyện hoá hết đâu, nhưng mỗi khi luyện hoá được một luồng thì cậu sẽ có một pháp lực. Chờ cậu thành cường giả Thần Thông rồi thì các pháp lực ấy cũng trở thành thần thông”.  

 

Ngô Bình: “Tôi nhớ trật tự tu hành ở vũ trụ chính còn một bí cảnh trước cảnh giới Thần Thông mà”.  

 

Tiểu Minh: “Đúng, đó là thứ tự tu hành của tu sĩ ở vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình: “Không biết ta có thể tu luyện bí cảnh ấy không?”  

 

Tiểu Minh: “Khó lắm, trật tự ở vũ trụ như chúng ta đang ở có thiếu sót, vì thế không thể tu hành bí cảnh được. Nhưng cậu có thể thử, biết đâu lại thành công”.  

 

Ngô Bình: “Khó ở chỗ nào?”  

 

Tiểu Minh: “Vũ trụ Đạo cảnh không thể cung cấp trật tự và quy luật tương ứng cho mười tầng Bí Cảnh. Nhưng nếu cậu tu luyện Bí Cảnh thì có thể đè đầu cưỡi cổ được tất cả thiên kiêu ở vũ trụ Đạo cảnh”.  

 

Ngô Bình phì cười nói: “Nhưng làm thế nào tôi mới tu luyện được mười tầng Bí Cảnh?”  

 

Tiểu Minh: “Thì vào trong không gian tương tự như vũ trụ chính mà tu luyện”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Có nơi đó à?”  

 

Tiểu Minh: “Nếu Huyền Môn của cậu đạt đến cấp nhất phẩm thì thế giới sau cánh cửa gần như giống hệt với vũ trụ chính. Sau đó, cậu cứ tu luyện trong Huyền Môn của mình thôi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Thế chắc ngươi có công pháp tu luyện của mười tầng Bí Cảnh đúng không?”  

 

Tiểu Minh: “Này, chỉ có các môn phái mạnh ở vũ trụ chính mới công pháp ấy thôi, nhưng may cho cậu là người mở ra vũ trụ Minh Cổ này lại là một trong các đệ tử của môn phái ấy đấy”.  

 

Ngô Bình: “Có công pháp rồi thì tôi chỉ chỉ cần mở Huyền Môn thôi”.  

 

Tiểu Minh: “Cậu thích mở lúc nào thì mở, tôi sẽ giúp cậu mở Huyền Môn mạnh nhất”.  

 

Ngô Bình: “Tốt quá!”  

 

Anh chuẩn bị qua một chút để ngưng tụ Huyền Môn, nhưng đúng lúc này, giọng nói của Nguyên Bàn lại vang lên.  

 
 
Chương 5759: Vậy thì tôi yên tâm rồi


Du Quốc Văn này cũng là một cao thủ, anh ta luôn điều tra tung tích của kẻ làm hại em mình nhưng tiếc là mãi vẫn chưa có tung tích. Lần này tên yêu quái yêu nghiệt gì đó tự tìm đến, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.

Du Quốc Văn đằng đăng sát khí rời khỏi đó, chưa đến mười lăm phút thì anh ta đã quay lại, kéo theo một tên hòa thượng mập không rục rịch nỗi.

Du Quốc Văn cười nói: “Thần y Ngô, tôi đã bắt được yêu tăng rồi”.

Ngô Bình: “Cậu Du đúng là có thực lực phi phàm, khiến người ta bội phục”.

Du Quốc Văn: “Thần y Ngô, bệnh của em gái tôi đã khỏi, đại ơn của cậu thật không có lời nào nói hết, sau này tôi sẽ đến tận nhà để cảm tạ”.

Du Quốc Văn phải đi xử lý yêu tăng nên đã gấp gáp đưa Du Hân rời khỏi.

Sau khi hai anh em họ đi khỏi, Trương Khôi Tinh cười: “Thần y Ngô đã trị khỏi bệnh cho Du Hân, đế sư cũng không còn là chỗ dựa của Vương Hạo Dã nữa, nhà họ Trương tôi có thể ra tay rồi”.

Ngô Bình: “Cậu Trương, tốt nhất nên giao sản nghiệp của nhà họ Vương ở Trung Châu lại cho Nghiêm Lãnh Thạch quản lý”. 

Trương Khôi Tinh gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, thật ra lợi nhuận nhà họ Vương thu được ở Trung Châu phải giao nộp lên trên ít nhất một nửa. Đến lúc đó, các vị chỉ phải giao nộp ba phần lợi nhuận, số còn lại sẽ thuộc về các vị”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cảm ơn cậu chủ Trương”.

Ngô Bình: “Không biết nhà họ Trương định đối phó với nhà họ Vương thế nào?”

Trương Khôi Tỉnh bình thản đáp: “Nếu như đã ra tay thì phải khiến nhà họ Vương mãi mãi không trở mình được”.

Ngô Bình: “Vậy thì tôi yên tâm rồi”.

Tối đó, Du Quốc Văn lại đến, đem theo một ít lễ vật. Trương Khôi Tinh nhân cơ hội bày tiệc rượu, nói chuyện của Vương Hạo Dã. Du Quốc Văn gọi điện cho Đế sư, sau khi anh ta quay lại thì nói: “Người do Vương Hạo Dã tìm đến suýt chút NỮA đã hại chết em gái tôi, chúng tôi quyết định mặc kệ. Các anh muốn xử lý thế nào thì nhà họ Du tôi cũng không nhúng tay vào”.

Trương Khôi Tinh: “Sau này Nghiêm Lãnh Thạch sẽ quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Vương, nhà họ Du sẽ được chia một phần rưỡi trong tổng lợi nhuận thu được”. 

Du Quốc Văn cười: “Tôi tặng một phần rưỡi này cho Thần y Ngô”.

Ngô Bình biết đó là thứ để duy trì quan hệ hai bên, cậu cười nói: “Cậu Du không cần khách sáo, nếu như anh không nhận lợi ích này thì trong lòng ông Nghiêm sẽ thấy bất an”.

Du Quốc Văn: “Nếu như vậy thì tôi nhận một phần vậy”.

Sáng hôm sau, Ngô Bình chào tạm biệt Trương Khôi Tinh rồi cùng Nghiêm Lãnh Thạch về tỉnh Giang Nam.

Sở dĩ cậu phải đi tỉnh là vì có hai việc cần làm, một là trường số 1 của Trung Châu muốn thách đấu với đội tuyển trường mạnh nhất trong tỉnh, việc thứ hai là Ngô Bình muốn đến gặp cô cả Cổ Thanh Liên của nhà họ Cổ, giao lưu kiếm thuật với cô ta.

Thật ra Ngô Bình đã quen biết với Đế sư và nhà họ Trương, hai nhà này cũng có thể giúp đỡ ông Thạch tiến thân, chỉ là việc giao lưu với cô cả họ Cổ đã được lên lịch rồi, không tiện hủy bỏ.

Hai giờ chiều, trận thi đấu với đội mạnh nhất tỉnh bắt đầu. Đương nhiên, lần này vẫn không có chuyện gì ngoài ý muốn, Ngô Bình dẫn dắt đội trường số 1 Trung Châu hạ đối thủ, thắng với tỷ số 1 trăm năm mươi chín, tám mươi, dẫn trước đối phương rất xa.

Trường số 1 Trung Châu thăng được trận này thì cũng giành được vé vào cuộc thi bóng rổ cấp ba toàn quốc.

'Tối hôm đó, Ngô Bình và các đồng đội ở cùng một khách sạn, tối đó mọi người cùng uống rượu, hát karaoke.

Hôm sau, những người còn lại về Trung Châu trước, Ngô Bình thì tiếp tục ở lại, vì hôm nay cậu phải gặp Cổ Thanh Liên.

Trong phòng khách sạn, Nghiêm Lãnh Thạch cho người đem đến cho cậu mấy bộ đồ, Ngô Bình chọn bộ đồ màu đen để thay, sau đó có thợ trang điểm đến, giúp cậu làm tóc.
 
Chương 5073


Bàn Nguyên: “Trong vũ trụ của ta có 36 chủ khiếu, gấp ba lần của ngươi luôn. Nếu chúng ta gộp chủ khiếu của nhau lại thì sẽ là 48 cái, như thế thì Ngô Bình có thể dễ dàng ngưng tụ Huyền Môn nhất phẩm hơn”.  

 

Tiểu Minh rất lý trí nên hỏi ngay: “Điều kiện của ngươi là gì?’  

 

Bàn Nguyên: “Ta muốn kết bạn với Ngô Bình”.  

 

Tiểu Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, ta đồng ý”.  

 

Không chờ Ngô Bình nói gì thì anh đã biến mất, ngay sau đó thì xuất hiện trong một không gian lạ lẫm. Anh vừa xuất hiện thì đã có 36 tia sáng chui vào người, sau đó mở 36 chủ khiếu ở bên trong.  

 

Các chủ khiếu tự hình thành, sau đó kết nối với 36 loại linh lực của vũ trụ chính.  

Advertisement

 

Ngô Bình không chờ Bàn Nguyên lên tiếng thì đã ngưng tụ linh phù ngay.  

 

Không biết bao lâu sau, 36 linh phù mới đã xuất hiện, tiếp đó là 48 cái.  

 

Bàn Nguyên và Tiểu Minh cùng chỉ dẫn cho Ngô Bình, nên anh đã có được cách sắp xếp tổ hợp hoàn hảo để kết thành linh trận. Các loại linh phù kết hợp với nhau, hình thành một linh trận có lực trường phi phàm. Sau đó đã có một điểm sáng xuất hiện trong người Ngô Bình, nó chính là một thời không thần bí của vũ trụ chính.  

 

Tia sáng đó không tồn tại bao lâu thì đã nổ tung rồi biến thành một cánh cửa. Đằng sau cánh cửa là một không gian mênh mông, ở đây không có linh khí nhưng lại có trật tự hoàn chỉnh.  

 

Huyền Môn của Ngô Bình phát ra tiên quang cửu sắc, bề mặt có vô vàn phù văn kỳ diệu.  

 

Bàn Nguyên nói: “Huyền Môn này còn trên cấp nhất phẩm rồi đấy”.  

 

Lúc này chân khí, linh lực và thần hồn của Ngô Bình đều đã tiến vào bên trong Huyền Môn.  

 

Huyền Môn rất thần kỳ, bất kỳ sức mạnh nào tiến vào trong cũng được củng cố thêm. Ví dụ như chân khí của Ngô Bình vừa lượn một vòng ở đây thì đã có uy lực mạnh hơn rất nhiều rồi.  

 

Mở Huyền Môn xong, Ngô Bình chợt có một cảm giác nguy hiểm đến gần, anh lao ngay ra ngoài rồi ngửa cổ nhìn lên trời.  

 

Một đường kiếm khí màu đen dài cả chục nghìn mét đang bay từ phía Tây tới, một luồng sát khí đang tiến về phía anh.  

 

“Có người định giết mình”, Ngô Bình nhăn mặt.  

 

“Tiểu Minh, Bàn Nguyên, có người muốn giết ta!”  

 

Tiểu Minh bình tĩnh nói: “Chúng tôi chỉ giúp được cậu thôi, chứ không can thiệp vào những chuyện xảy ra trong vũ trụ này được, nếu cậu không né được thì sẽ bị giết”.  

 

Ngô Bình nói: “Nhưng sức mạnh ấy lớn quá, ta sợ không chống đỡ được”.  

 

Bàn Nguyên: “Cậu đã hấp thu bao linh khí của vũ trụ chính rồi thì không phải sợ ai hết”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy là thế nhưng người này mạnh lắm đất, chắc là tu sĩ cảnh giới Thần Thông rồi”.  

 
 
Chương 5760: Kiếm ý mạnh thật


Nghiêm Lãnh Thạch: “Mọi chuyện do cậu chủ quyết định”.

Ngô Bình: “Ông nói sơ cho tôi nghe về nhà họ Cổ đi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Cổ là nhà tu hành, có truyền thừa từ xưa, gia tộc còn có một cao thủ Bí Cảnh tầng chín. Ở tỉnh cũng như Giang Nam, nhà họ Cổ đều có sức ảnh hưởng rất lớn”.

Ngô Bình nghe xong thì hỏi: “Người có thực lực mạnh nhất ở Giang Nam là ai?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chuyện đấy thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải là người nhà họ Cổi.

Đến mười giờ, hai người họ ngồi xe đến nhà họ Cổ.

Nhà họ Cổ nằm ở trên một ngọn núi phía bắc của tỉnh, cả quả núi đều thuộc về nhà họ Cổ. Sau khi xe hơi được lái lên núi, Ngô Bình phát hiện hai bên đều có những cây cổ thụ được trồng ít nhất cũng mấy trăm năm.

Xe dừng lại trước một căn nhà bằng đá ở lưng chừng núi, trước nhà có một sân vườn nhỏ, trồng rất nhiều hoa tươi. 

Lúc này, có một cô gái đang đứng trong sân, tay cầm kiếm, đứng im không động đậy.

Xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên bước đến: “Cô chủ nhà tôi đang luyện công, xin hai vị đợi một lát”.

Ngô Bình nhìn cô gái đó, vì nhìn từ phía sau lưng nên cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô †a, vóc dáng không tồi, nhưng cơ thể lại mang sát khí.

Ngô Bình nhìn một lúc thì trong đầu bỗng xuất

¡¡ hiện rất nhiều kiến thức liên quan đến kiếm đạo, cậu † không kiềm được, hỏi: “Cô Cổ, cô đang luyện kiếm ý sao?”

: Cậu vừa thốt lên thì cô gái đang đứng im lìm đó bỗng quay đầu, cất kiếm vào là nhìn về phía Ngô Bình.

Cô gái đó rất xinh đẹp, đẹp theo phong cách truyền thống cứ như một tiên nữ bước ra từ trong

tranh vẽ cổ đại, không nhiễm bụi trần.

) “Cậu hiểu về kiếm sao?”. Cô gái hỏi, giọng nói ¡j_ rất thanh thoát.

Ngô Bình: “Biết sơ sơ”.

Cô gái đó chính là Cổ Thanh Liên, cô ta hỏi: 

Ngô Bình: “Tôi có thể cảm nhận được kiếm ý yếu ớt phát ra từ trên cơ thể cô. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cách tu luyện này của cô có vấn đề”.

Cổ Thanh Liên chau mày, kiếm đạo mà cô ta tu luyện là danh môn chính thức truyền lại, vậy mà người này lại nói là có vấn đề, cô ta không nhịn được, hỏi: “Vậy sao? Vậy cậu hãy nói cho tôi biết vấn đề nằm ở đâu?”

Ngô Bình: “Cô luyện như thế thì kiếm ý mà cô luyện được chỉ là kiếm ý hạ phẩm, làm bị thương kẻ địch thì đồng thời cũng làm bị thương chính mình”.

Cổ Thanh Liên vui vẻ: “Ồ, kiếm ý mà tôi tu luyện là hạ phẩm sao? Vậy xin hỏi thế nào mới là kiếm ý thượng phẩm?”

Ngô Bình: “Kiếm ý thượng phẩm trên dưỡng thần hồn, dưới giúp cơ thể cường tráng, có thể chuyển hóa sự hủ bại thành thần kỳ”.

Cổ Thanh Liên hừm lên: “Nói thì ai không nói được, nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì hãy cho tôi xem kiếm ý của cậu đi”.

Ngô Bình: “Cho tôi mượn bảo kiếm của cô dùng một chút”. 

Cổ Thanh Liên ném thanh kiếm dài qua, Ngô Bình cầm kiếm, ký ức xuất hiện trong đầu cậu nhiều hơn. Thế là, cậu làm động tác cầm kiếm, trời đất bỗng thêm cho cậu một luồng sức mạnh, mọi thứ dường như ngừng chuyển động.

Nghiêm Lãnh Thạch đứng cách đó không xa cảm nhận thấy một luồng kiếm ý kinh người, ông ta bất giác lùi về sau mấy bước, mặt tái nhợt. Người phụ nữ trung niên càng tệ hơn, ngồi bệt luôn xuống đất, mồ hôi rớt như mưa.

Cổ Thanh Liên giật mình, thốt lên: “Kiếm ý mạnh thật".

Nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu, cơ thể Ngô Bình chầm chậm di chuyển, kiếm ý càng lúc càng mạnh hơn. Gần mười giây trôi qua, động tác của cậu bỗng trở nên nhanh hơn, cậu đâm kiếm lên mây ở phía xa, một luồng kiếm khí mơ hồ bay vút lên trời, xuyên thẳng vào mây.

Đám mây trắng khổng lồ bị kiếm khí đâm trúng, chẻ ra làm hai. Mấy phút sau, bầu trời bỗng có tiếng sấm vang lên.
 
Chương 5074


Linh trận tạo thành một tấm lá chắn to lớn, nó vừa hình thành thì đường kiếm kia đã ập xuống.  

 

Cheng!  

 

Lá chắn nứt toác, đường kiếm chém xuống mặt đất, nhưng Ngô Bình đã biến mất từ lâu. Thì ra anh đã thi triển thuật độn thổ để rời khỏi đây và che giấu luôn khí tức của mình.  

 

Đường kiếm mất mục tiêu nên xoay tròn tại chỗ một lúc rồi biến mất.  

 

Chuyện này đã làm kinh động tới nhiều tu sĩ, trong đó có cả các cao thủ của Huyền Minh Giáo.  

 

Ngô Bình đang trốn trong một hang động, anh hỏi: “Tiểu Minh, ai định giết ta đó?”  

Advertisement

 

Tiểu Minh: “Một kiếm tu ở đây, thực lực của người này rất mạnh, nhưng tại sao muốn giết cậu thì tôi không rõ”.  

 

Ngô Bình: “Người đó ở đâu?”  

 

Tiểu Minh: “Tốt nhất cậu đừng đi tìm người ta, giờ cậu chưa phải đối thủ của họ đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Xem ra ta phải nhanh chóng tăng thực lực thôi, 300 luồng tiên khí đâu?”  

 

Tiểu Minh: “Bình tĩnh, cậu luyện đến tầng thứ mười của Luyện Khí đi đã”.  

 

Tầng thứ chín của Luyện Khí là Đoàn Thần, tầng thứ mười là Bí Lực.  

 

Đoàn Thần chính là rèn luyện linh niệm trở thành linh thần, sau đó hợp nhất với ý chí của mình, từ đó tạo ra nguyên thần mạnh mẽ.  

 

Có nguyên thần rồi thì có thể làm được nhiều chuyện mà trước giờ không thể và trở thành một cao thủ Luyện Khí thật sự.

Ngô Bình: “Được rồi, vậy ta sẽ tu luyện đến tầng thứ mười trước. À Tiểu Minh, với trình độ hiện giờ nếu ta đến vũ trụ chính thì sẽ có tu vi thế nào?”  

 

Tiểu Minh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Giờ cậu mà đến vũ trụ chính thì tương đương với một nhân vật trong một bức tranh nào đó trên tường, có thể đó là một bức tranh rất đẹp, nhưng ngoài để ngắm ra thì không còn tác dụng nào khác”.  

 

Ngô Bình nhăn mặt, trước đó anh cứ tưởng chỉ cần hấp thu được sức mạnh của vũ trụ chính và tu luyện công pháp ở đó thì có thể trở thành cường giả mạnh mẽ, nhưng giờ xem ra anh nhầm to rồi.  

 

Anh không hề thoái chí mà hỏi tiếp: “Có cách nào khiến ta đến vũ trụ chính rồi có thể trở thành vương giả không?”  

 

Tiểu Minh lắc đầu: “Không, dù cậu có mạnh đến mấy ở đây thì khi đến đó rồi cũng chẳng là gì cả”.  

 

Giọng nói của Bàn Nguyên chợt vang lên: “Sao lại không? Nếu cậu có thể nhận được nhiều nguyện lực hương khói trong nhân gian thì có thể trở thành thần ở vũ trụ chính đấy. Nguyên lực hương khói trong nhân gian cũng có thần thông mà, nếu cậu có nó rồi thì sẽ hơi bị đỉnh ở vũ trụ chính luôn”.  

 

Tiểu Minh: “Bàn Nguyên, ngươi đừng có phát biểu tối kiến, làm như lấy được nguyên lực dễ thế à? Năm xưa, những người lấy nguyện lực đã có kết quả thế nào, ngươi quên rồi ư?”  
 
Chương 5761: sao cô lại muốn giết cậu ta?


Cổ Thanh Liên cười nói: “Lúc trước tôi nghe nói có cậu Ngô muốn tỷ võ với tôi, trong tâm tôi vốn không đồng ý. Hôm nay vừa gặp, mới biết kiếm đạo của cậu vượt xa em gái tôi đây rồi!"

Thực ra Cổ Thanh Liên lớn hơn Ngô Bình hai tuổi, nhưng khí thế Ngô Bình lại rất trưởng thành, khiến Cổ Thanh Liên tự xưng “em gái”, cô ta cũng không biết Ngô Bình chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi.

Nghiêm Lãnh Thạch biết chuyện còn lại không cần ông ta tham gia nữa, ông ta lập tức nói: “Cô Cổ, chủ nhân, tôi phải đi thăm một người bạn, không làm phiền mọi người nữa”.

Ông ta nói đi là đi, Ngô Bình sờ mũi, nói: “Thật ra tôi mới học cấp ba mà thôi, tôi nên gọi là chị mới đúng”.

Cổ Thanh Liên ngây người: “Cậu chỉ mới học cấp ba?”

Cũng khó trách, dù là khí chất hay vóc dáng thì Ngô Bình đều giống một người đàn ông hai mươi tuổi, nào giống một cậu thiếu niên mười mấy tuổi chứ?

Cổ Thanh Liên trêu ghẹo nói: “Nói như vậy, cậu vẫn chưa thành niên?” 

Ngô Bình ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Sắp rồi”.

Cổ Thanh Liên muốn chọc cậu, nói: “Vậy sau này tôi gọi cậu là em trai nhé. Em trai, thực lực cậu mạnh như vậy, sư phụ là ai thế?”

Vấn đề này, Ngô Bình đã cân nhắc từ lâu. Nếu người khác hỏi sư phụ cậu, cậu nói bản thân tự học thành tài, người khác chắc chắn không tin, cho nên cậu nói: “Sư phụ là một cao nhân đắc đạo, rất ít khi xuất hiện ở thế tục”.

Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Chẳng lẽ lệnh sư là tu sĩ Tiên Giới?”

Ngô Bình không phủ nhận, chỉ nói: “Sư phụ tôi rất ít khi xuống núi, tình huống của ông ấy tôi cũng không rõ lắm. Ông ấy nói thời cơ chín muồi thì tự nhiên tôi sẽ biết thôi”.

Cổ Thanh Liên bỗng chốc coi trọng Ngô Bình hơn, đối với tu sĩ trong giới thế tục mà nói, tu sĩ Tiên Giới đều cao tới mức không thể leo tới!

“Em trai, nào, luyện kiếm với tôi đi

Cô ta lại lấy một thanh trường kiếm, muốn so kiếm pháp với Ngô Bình. 

Trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều chiêu kiếm thần kỳ, cậu tùy ý thể hiện một, hai chiêu thức đã khiến Cổ Thanh Liên kinh ngạc không thôi, liên tục tán thưởng.

“Em trai, kiếm pháp này của cậu tên gì vậy, mạnh thật!”

Ngô Bình cười nói: “Chị thích thì tôi có thể dạy chị”.

“Được, cậu nói giữ lời đấy”.

Vì vậy, hai người họ một người dạy một người học, Ngô Bình truyền thụ những gì tinh diệu nhất trong đó. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Cổ Thanh Liên đã học được đại khái, bộ kiếm pháp này không có tên, nhưng chiêu thức rất mạnh mẽ, lúc thi triển trước mặt có hai mươi đóa hoa kiếm, uy lực rất mạnh.

Hai người luyện kiếm một lúc thì thấy một người phụ nữ trung niên bay xuống sân viện, bà ta liếc nhìn hai người, vẻ mặt có chút u ám, hỏi: “Thanh Liên, cháu thua rồi?”

Cổ Thanh Liên cười gật đầu: “Cô à, kiếm thuật Ngô công tử vượt xa cháu nhiều, cháu...”

“Xoet!” 

Cô ta chưa nói xong thì người phụ nữ trung niên đột nhiên vung kiếm, kiếm chưa đến thì đã có luồng sát ý kinh người khóa chặt người Ngô Bình.

Cổ Thanh Liên kinh ngạc, thét lên: “Cô à, đừng!”

Cô ta liếc mắt đã nhận ra, cô mình đang dùng sát chiêu trong kiếm đạo của nhà họ Cổ, Truy Hồn Nhất Kiếm!

Đối phương vừa ra tay, Ngô Bình đã biết không dễ đối phó, cậu bay lên không lùi lại, lật mình trên không, người đã đi vào rừng không thấy dấu.
 
Chương 5075


 Bàn Nguyên: “Nhiều cường giả mở vũ trụ phụ rất có uy tín ở vũ trụ chính, họ và các đệ tử của mình thường được người trong nhân gian thờ phụng. Những cường giả này sẽ thăng cấp thành thần minh, họ thường mở thần phủ trong vũ trụ trụ để hấp thu nguyện lực”.  

 

Ngô Bình hiểu ra: “Trong vũ trụ Minh Cổ cũng có thần phủ à?”  

 

Bàn Nguyên: “Đương nhiên là không, cái vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ ba bé tẹo này thì lấy đâu ra”.  

 

Tiểu Minh: “Nói như vũ trụ nhà ngươi thì có đấy”.  

 

Bàn Nguyên: “Tuy vũ trụ ta không có, nhưng ta vẫn vui hơn ngươi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy ở đâu có?”  

 

Advertisement

Tiểu Minh cảnh cáo: “Tôi khuyên cậu đừng đi theo lối này, nơi đó vô cùng đặc biệt, sức mạnh ở đó khiếp đảm lắm. Bất kỳ một nhân vật nhỏ nào trong thần phủ cũng mạnh hơn cậu nhiều”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Gì đến mức ấy?”  

 

Tiểu Minh: “Dù có dùng lời lẽ khoa trương đến mấy cũng không đủ hể hình dung sự đáng sợ ở đó đâu”.  

 

“Vậy là trong thần phủ không chỉ có thần minh, mà còn có người khác nữa à?’  

 

Bàn Nguyên: “Ờ, các thần minh này sẽ chọn ra vài người trong vũ trụ gốc của mình đến đây làm thuộc hạ cho họ. Các thần minh giỏi đều có rất nhiều tuỳ tùng ở bên cạnh, đến các thần minh kém hơn cũng có đến vài trăm tuỳ tùng đấy”.  

 

“Chính thần minh cho các tuỳ tùng của mình thực lực à?”  

 

Bàn Nguyên: “Đương nhiên, chỉ cần một ý niệm của thần minh cũng đủ cho người bình thường trở thành cường giả siêu cấp rồi. Dẫu sao thần minh cũng là người rất mạnh ở vũ trụ chính mà, không cùng đẳng cấp với cậu đâu”.  

 

Ngô Bình chẹp miệng: “Sớm muộn gì cũng có ngày tôi thành cường giả siêu cấp của vũ trụ chính”.  

 

Tiểu Minh: “Có ý chí là tốt, nhưng trước khi làm được điều đó thì cậu cần đạt đến tầng thứ 10 cảnh giới Luyện Khí đã”.  

 

Ngô Bình: “Biết rồi, giục hoài”.  

 

Sau đó, anh bắt đầu đột phá tầng thứ chín là Đoàn Thần.  

 

Đoàn Thần là biến ý niệm thành linh thần, điều này không có gì khó với Ngô Bình cả, dẫu sao thực lực cùng tư chất của anh cũng hơn hẳn người bình thường.  

 

Linh niệm vận chuyển trong người anh, sau đó được anh rèn luyện vằng thuật đoàn thần, linh thần liên tục thu nhỏ, anh liên tục rót linh lực vào khiến linh niệm ngày càng lớn mạnh hơn.  

 

Khi linh niệm lớn mạnh tới một mức độ nhất định thì sẽ có năng lực đột phá thành linh thần. Linh niệm của Ngô Bình đã được 48 loại linh lực từ vũ trụ chính rèn luyện nên đương nhiên vô cùng phi phàm.  

 

Ba ngày sau, linh niệm đã vượt xa điểm đột phá giới hạn, nó đã hấp thu đủ linh lực nên đã hoà thành một ảo ảnh hình người rồi nằm ở ức của Ngô Bình, sau đó bắt đầu hấp thu nguyên khí quanh người anh.  

 

Uỳnh!  

 

Trong đầu Ngô Bình vang lên một tiếng động mạnh, tư duy cùng tinh thần đã tăng lên gấp nhiều lần, điều này chứng tỏ cuối cùng anh đã tạo ra được linh thần.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom