Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4985


 Ngô Bình: "Đó là sách triệu hồi sao?"  

 

Đạo Trần: "Vâng, thưa sư tôn. Cuốn sách triệu hồi này rất thần bí, nghe nói rằng mỗi lần sử dụng nó sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Gia tộc Huyền Hà rất giàu có và mạnh mẽ, nhưng trước giờ chỉ dám sử dụng nó hai lần".  

 

Ngô Bình: "Triệu hồi ác ma đến từ vũ trụ chính, việc này thật sự rất thú vị. Đi thôi, đi xem một chút!"  

 

Advertisement

Ba người lại bay về phía trước một đoạn, sau đó họ bị một người đàn ông trung niên chặn đường, tay phải ông ta cầm một quyển sách, trong sách hiện ra hư ảnh của ba nghìn thế giới trông vô cùng huyền diệu.  

 

Ngô Bình dừng lại ở phía xa, lớn tiếng hỏi: "Các hạ chính là gia chủ của gia tộc Huyền Hà?"  

 

Advertisement

Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị, đối với thực lực của Ngô Bình ông ta đã có hiểu biết nhất định. Ông ta cũng biết anh là kẻ thù của gia tộc Huyền Hà, cho nên không dám khinh suất”.  

 

"Các hạ hiện tại rời đi vẫn chưa muộn, nếu không ta gia tộc Huyền Hà sẽ cùng các hạ quyết một phen sống mái!"  

 

Ngô Bình đáp: "Muốn chơi một mất một còn với tôi? Ông không nhầm đấy chứ? Gia tộc của ông không phải là người đầu tiên gây sự với tôi sao?"  

 

Người đàn ông trung niên trịnh trọng nói: "Tôi đếm đến ba, nếu cậu không rời đi thì đến lúc đó có muốn rời đi cũng đã muộn!"  

 

Ngô Bình liếc nhìn quyển sách trong tay ông ta, cười nói: "Đây là sách triệu hồi đúng không? Tôi rất muốn xem, ông cứ triển khai đi!”  

 

Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu và nói: "Nếu cậu đã liều lĩnh như vậy thì đừng trách tôi. Mở ra!"  

 

"Bùm!"  

 

Cuốn sách trong tay ông ta đột nhiên mở ra, một luồng sáng chói lóa từ trang đầu tiên của cuốn sách bùng lên, trong ánh sáng rực rỡ xuất hiện một con quái vật hình người. Con quái vật đầu báo, hàm răng sắc bén. Nó gầm lên, và bất ngờ lao về phía Ngô Bình.  

 

Người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, cười to nói: "Hiện tại, cậu có hối hận cũng đã muộn!"  

 

Ngô Bình còn không chớp mắt, mười thanh thần đao đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Mười thanh thần đao này đã bị anh luyện hoá và hầu hết sức mạnh thực sự của chúng đã được đánh thức. Một ánh đao lóe lên, con quái vật đầu báo bị cắt móng vuốt và tai, nó thét lên và liên tục rút lui, không dám tấn công nữa.  

 

Người đàn ông trung niên ngẩn ra, lẩm bẩm nói: "Không thể nào! Đây là một sinh vật mạnh mẽ đến từ vũ trụ chính, vậy mà nó lại bị cậu đánh bại! Hơn nữa, đây không phải là thanh đao thần của tôi sao? Tại sao nó lại trở nên mạnh như vậy?"  

 

Ngô Bình mất kiên nhẫn, nói: "Sách tới đây!"  

 

Một lực rung lắc sinh ra khiến tay của người đàn ông trung niên tê dại, cuốn sách triệu hồi bay vào tay Ngô Bình. Anh đóng cuốn sách lại và con quái vật đầu báo biến mất ngay lập tức.  

 

Người đàn ông trung niên tái mặt vì kinh ngạc và hét lên: "Trả lại cuốn sách triệu hồi cho tôi!"  

 

Ngô Bình cất cuốn sách đi và bình tĩnh nói: "Bây giờ gia tộc Huyền Hà của ông có hai con đường để chọn. Con đường thứ nhất là biến thành cát bụi. Con đường thứ hai là quy thuận và đi theo tôi, từ nay phải tuyệt đối trung thành với tôi”.  
 
Chương 5673: Vũ trang đầy đủ


Quản gia chớp mắt nói: “Cậu chủ, người này cực kỳ mạnh, chỉ sợ không dễ gì chịu đầu hàng”.

Người đàn ông áo gấm cười nham hiểm: “Nếu dễ đầu hàng như vậy, tôi còn đợi đến ngày hôm nay à? Nhưng ông nói một câu khá đúng, người này không có lai lịch gì, tôi có trăm phương nghìn kế để hän khuất phục, dù sao ai cũng đều có điểm yếu cả thôi”.

Quản gia: “Ý cậu chủ là?”

Người đàn ông mặc áo gấm: “Tôi đã biết viện Trưởng Lão. không đáng tin cậy nên luôn bí mật sai người theo dõi Giang Sơ Nhan. Giang Sơ Nhan rất thân thiết với Ngô Bình, đi theo cô ta là biết được tung tích của Ngô Bình. Ông đoán xem, người của tôi đã phát hiện ra điều gì?”

Quản gia vội hỏi: “Cậu chủ, đã phát hiện ra cái gì?”

Người đàn ông mặc áo gấm: “Ngô Bình này định cư ở Vạn Phúc Thần Thổ của Nguyên Thủy Thượng Cảnh, hẳn đưa cả nhà đến đó sống. Theo những gì người của tôi quan sát mấy ngày nay, người này rất coi trọng tình thần và người nhà, nếu chúng ta có thể khống chế người nhà hản thì cũng có thể khống chế được hắn”.

Mắt quản gia phát sáng: “Ý hay”.

Người đàn ông áo gấm: “Chuyện này giao cho ông giải quyết, nhất định phải làm cho ổn thỏa”.

Quản gia cười nói: “Cậu chủ yên tâm”.

Sau khi về đến nhà, Ngô Bình lại cảm thấy không yên tâm, anh cứ có cảm giác chuyện này vẫn chưa kết thúc. Thế là anh thi triển một thần thông thượng cổ, tên là Đại Chiêm Bặc Thuật.

Chiêm Bặc này vừa được thi triển, anh cũng biến sắc. Kết quả mà quẻ bói hiển thị là người nhà anh sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, chuyện này sẽ xảy ra trong thời gian tới.

Anh nheo mắt lại, vừa xảy ra chuyện ở viện Đan Đạo, người nhà lại gặp nguy hiểm, anh không cần nghĩ nguyên nhân trong đó cũng biết.

Vẻ mặt anh dẫn trở nên lạnh lùng, lẩm bẩm: “Nếu các người đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho các người”.

Một thời gian nữa trôi qua, anh sẽ lại tái sinh, trước lúc đó anh chắc chắn phải chuẩn bị thật kỹ, cuộc phản công lần này cũng là lời cảnh cáo nghiêm khắc với những người có ý định với người nhà của anh.

Sau khi xem quẻ, Ngô Bình giả vờ bế quan luyện đan nhưng thật ra anh đã lặng lẽ quay lại Nguyên Thủy Thượng Cảnh. Chỉ có một mình Giang Sơ Nhan biết chuyện này, thậm chí anh còn không nói cho Giang Sơ Nhan biết tại sao anh phải giấu hành động của mình.

Sau khi về đến nhà, Ngô Bình vừa tu luyện vừa chỉ dạy. cho các thành viên trong gia đình của mình cách tu hành. Sau khi uống viên đan Nghịch Thiên Cải Mệnh do anh luyện chế, mọi người đều chăm chỉ luyện tập trong chiều không gian, có thể là tiến triển cực kỳ nhanh. Anh đoán nhiều nhất là ba tháng họ sẽ lần lượt đạt được thành công, đến lúc đó đều có thể một mình đối mặt rồi.

Nhưng chỉ những thứ này vẫn chưa đủ, Ngô Bình phải làm đến mức cẩn thận không có sơ suất mới được. Thế nên ngày nào anh cũng ra ngoài một chuyến để mua lá bùa, pháp khí.

Thứ Ngô Bình mua nhiều nhất đều là bùa, pháp bảo dùng một lần, hơn nữa thấp nhất cũng là do tu sĩ tầng tám Đạo Cảnh luyện chế, còn thấp hơn nữa thì anh không đụng đến.
 
Chương 4986


Ngô Bình cười lạnh một tiếng: "Thần tộc? Thần tộc bản thân đã chia năm xẻ bảy rồi, còn có thời gian chiếu cố các người sao?"  

 

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: "Cậu đánh không lại Thần tộc! Trong vũ trụ này, không ai có thể đánh bại Thần tộc!"  

 

Ngô Bình lắc đầu: "Nếu ông đã mê muội đến ám ảnh với Thần tộc như vậy thì tôi sẽ biến ông thành con rối của tôi”.  

 

Advertisement

Vừa dứt lời, anh thi triển Thái Hư Đại Đạo. Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, rơi vào huyễn cảnh vô tận. Sau này ông ta nhất định sẽ nghe lời Ngô Bình, trung thành với anh.  

 

“Ông tên gì?” Ngô Bình hỏi.  

 

Advertisement

Người đàn ông trung niên: "Nô tài Huyền Hà Tín”.  

 

Ngô Bình: "Huyền Hà Tín, từ giờ trở đi, gia tộc Huyền Hà sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với Thần tộc."  

 

"Vâng, chủ nhân".  

 

Sau đó, Huyền Hà Tín mời Ngô Bình và nhóm của anh đến dinh thự rồi ra lệnh theo ý muốn của Ngô Bình. Điều đầu tiên trong số đó là thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển của học viện Tiên Đạo và phát triển con đường tu tiên Nhân Đạo.  

 

Ngô Bình trả lại ba nghìn thanh thần đao cho Huyền Hà Tín, với những thanh thần đao này, ông ta sẽ có sức mạnh để chiến đấu chống lại các vị thần.  

 

Trong vài ngày tới, Ngô Bình yêu cầu Huyền Hà Tín hợp nhất sức mạnh của gia tộc mình với gia tộc họ Chung và bắt đầu mở rộng ra khu vực xung quanh. Với sức mạnh của Ngô Bình, những thế lực xung quanh chỉ là tép riu. Vỏn vẹn trong vài ngày, các thế lực khác lần lượt đầu hàng và quy thuận.  

 

Cách làm của Ngô Bình rất đơn giản, anh trực tiếp phái Đạo Minh và Đạo Trần cùng với ba nghìn thanh đao thần tấn công hang ổ của đối thủ.  

 

Một tháng sau, Huyền Hà Tín đã thống trị Đấu Hư thần vực. Đồng thời, trải qua một tháng phát triển, học viện Tiên Đạo cũng từ một chi nhánh tăng lên đến một nghìn chi nhánh. Bất luận là ai, chỉ cần tư chất đạt tiêu chuẩn là có thể vào học viện học tập.  

 

Không chỉ có học viện mà còn có nhiều trung tâm bồi dưỡng bên ngoài học viện được mở ra để hỗ trợ những người có tư chất chưa tốt. Suy cho cùng, có người năng khiếu kém, nhưng vận khí không kém, hoặc là có lòng kiên trì rất lớn, những người như vậy cuối cùng vẫn có thể đạt được thành tích không tồi.  

 

Trong một tháng này, Thần tộc đương nhiên không chịu ngồi yên. Dù sao thần vực là cái nôi nhân tài, cũng là chỗ dựa của Thần tộc nên bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn khu vực này bị kẻ khác khống chế.  

 

Tuy nhiên, một số cuộc tấn công do Thần tộc phát động đều bị Huyền Hà Tín ngăn chặn thành công. Nhiều tướng lĩnh của Thần tộc đã rơi đầu, thậm chí Hổ đao là một trong Tứ đao của Thần tộc cũng bị phá hủy. Vì lý do này, Thần tộc tổn thất nặng nề và không dám gửi quân tấn công nữa.  

 

Ngô Bình thậm chí còn không tham gia vào những cuộc chiến này, anh dành phần lớn thời gian để luyện tập và lĩnh hội đại trận vũ trụ.  

 

Anh đã viết ra năm mươi Đại Đạo chí tôn, nhưng điều khiến anh nghi hoặc là đạo chí tôn thứ năm mươi là tiên đạo nguyên thủy vẫn chưa thăng cấp thành Đại Đạo vô thượng. Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy uy lực của tiên đạo nguyên thủy vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của Đại Đạo vô thượng, cho nên liền kẹt tại chỗ đó. Mặc dù nó cao minh hơn Đại Đạo chí tôn nhưng cũng chẳng đạt tới tiêu chuẩn của Đại Đạo vô thượng.  

 

"Nếu như tiên đạo nguyên thủy không được, vậy thì thay quách đi cho xong!" Ngô Bình vung tay lên, một đạo sát quang chém tới một Đại Đạo phía trước. Đại Đạo này chính là do Lãnh Hoang viết, hiện tại xếp thứ bốn mươi tư trong số các Đại Đạo chí tôn!  

 

"Bùm!"  
 
Chương 5674: Anh không chỉ mua bùa chú


Sau khi Ngô Bình đưa ra yêu cầu của mình, chủ tiệm biết mình gặp được khách hàng lớn nên lập tức mời anh lên tầng cao nhất, đồng thời lấy bùa chú quý giá của tiệm ra.

Mười hai lá bùa lần lượt được đặt trước mặt Ngô Bình, trong số những bùa chú này có sáu lá bùa là do cường giả Đạo Cảnh tầng tám luyện chế, bốn lá bùa là do cường giả Đạo Cảnh tầng chín luyện chế và hai lá là do Đạo Cảnh tầng mười luyện chế.

Tuy nhiên, mặc dù uy lực của bùa chú có chút liên quan đến cảnh giới của người luyện chế nhưng giá trị của nó lại liên quan đến tác dụng của nó nhiều hơn. Mọi người đã thống nhất chia bùa chú thành ba loại: bùa chú thấp cấp, bùa chú trung cấp và bùa chú cao cấp.

Uy lực của bùa chú trong đó đã khá tốt rồi, tu sĩ dưới Đạo Cảnh tầng bốn rất khó để luyện chế ra bùa chú cao cấp.

Mà trên bùa chú cao cấp lại có hai loại nữa là địa cấp, thiên cấp, mỗi loại đều phân thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, còn bùa chú cực phẩm và tuyệt phẩm thì hiếm có.

Trong mười hai là bùa này có ba lá là bùa chú thượng phẩm và địa cấp, còn một lá là bùa chú địa cấp cực phẩm, uy lực của những là bùa này thậm chí có thể uy hiếp đến cao thủ như Ngô Bình, anh vô cùng hài lòng, lập tức mua hết toàn bộ. Bốn lá bùa này tiêu tốn hết hàng chục tỷ tiền Đại Đạo của anh.

Cứ thế, anh thỉnh thoảng sẽ đến các cửa hàng lớn để mua, cuối cùng mua được hơn năm trăm lá bùa chú địa cấp và mười bảy bùa chú thiên cấp.

Anh không chỉ mua bùa chú mà còn mua pháp khí, sát trận, con rối.

Trong đó thứ làm anh cảm thấy hài lòng nhất là con rối, về lý thuyết con rối có thể mạnh đến vô cực, thậm chí có thể đạt đến mức độ của cường giả Đạo Cảnh tầng mười.

Trong các cấp bậc của con rối, thực lực của con rối cấp mười đã có thể so với tu sĩ Đạo Cảnh tầng một, cấp mười hai tương đương với tu sĩ Đạo Cảnh tầng hai, con rối cấp hai mươi tương ứng với tu sĩ Đạo Cảnh tầng năm.

Thế là Ngô Bình đã một mạch mua hết một nghìn con rối cấp hai mươi, trăm năm mươi con rối cấp hai mươi bốn, ba mươi con rối cấp hai mươi tám và bốn con rối cấp ba mươi. Những con rối này đều có khả năng phòng thủ và sức chiến đấu mạnh mẽ, hơn nữa chúng còn có thể tự mình tạo ra đại trận để cùng nhau chống lại kẻ địch mạnh.

Có thể nói nhiều con rối mạnh như thế đã có thể dùng để †ạo ra một đội quân cực mạnh rồi.

Nhưng Ngô Bình vẫn chưa hài lòng, anh lại đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua ba đại trận tuyệt thế, một sát trận, một đại trận vây hãm, một đại trận phòng thủ. Ba đại trận đều là có cấp bậc cường giả Hỗn Độn, tất nhiên giá cũng rất cao. Ba đại trận đã tiêu tốn hàng chục tỷ tiền Đại Đạo của anh.

Ngoài những thứ này, Ngô Bình còn tìm được không ít pháp khí, bùa chú lợi hại trong bảo vật của điện Thái Ất Tiên.

Chỉ năm ngày ngắn ngủi, Ngô Bình đã xây dựng nơi gia đình mình sinh vững chắc như vàng, không ai có thể phá được.

Chỉ là người ngoài không hề biết mọi sự thay đổi ở đây. Mấy ngày nay, xung quanh đều liên tục có người ra vào, âm thầm theo dõi tình hình trong nhà Ngô Bình.

Bảy ngày sau, bốn nữ tì của Lý phủ ra ngoài mua đồ, mấy người canh ở bên ngoài chờ mấy ngày không thấy có người ra, lần này gặp được nữ tì, họ lập tức định ra tay, cũng may biết được một tí tin tức về liên quan đến nhà họ Lý từ nữ tì.

Bốn nữ tì lên xe ngựa đi ra ngoài, họ không có tu vi, đi lái xe cũng chỉ là một tu sĩ bí cảnh.

Xe ngựa vừa chạy được một đoạn, một người xuất hiện ở phía trước, người này mặc đồ đen, che mặt nhưng khí tức trên người rất mạnh, là cao thủ Thần Thông cấp bảy.

Người che mặt lạnh lùng nói: “Người trên xe, không muốn chết thì ngoan ngoãn xuống xe”.

Người lái xe là một ông lão nhà họ Lý, từng là binh lính dưới trướng Ngô Bình, ông ta gặp cao thủ nhưng vẻ mặt không đổi, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn thế nào?”
 
Chương 4987


Sau khi chém đứt Đại Đạo của Lãnh Hoang, tiên đạo nguyên thuỷ của Ngô Bình đã giáng cấp xuống Đại Đạo chí tôn thứ bốn mươi chín. Vậy nên sắp tới, anh sẽ ngưng tụ Đại Đạo thứ năm mươi thêm lần nữa, Đại Đạo vô thượng!  

 

Tháng này anh cũng rảnh rỗi, ngày nào cũng nghiên cứu đại trận vũ trụ, từ đó ngộ ra một Đại Đạo mới. Đại Đạo này có liên quan đến trật tự của vũ trụ chính và trật tự trong vũ trụ Đạo cảnh, nên nó là trật tự Đại Đạo có thể dùng chung ở cả vũ trụ chính và vũ trụ phụ, cũng chính là trật tự cao nhất được sản sinh trong lời đồn!  

 

Lĩnh ngộ trật tự cao nhất tất nhiên không hề đơn giản. Một tháng qua, Ngô Bình cũng chỉ bước đầu có ý tưởng, vẫn còn một chặng đường rất dài để đạt được sự lĩnh ngộ thật sự!  

Advertisement

 

Hôm nay, Ngô Bình đang lĩnh ngộ trật tự cao nhất thì Huyền Hà Tín bỗng đến báo cáo, mang theo một tin tức rất quan trọng.  

 

Phía Thần tộc, một gia tộc cổ thần có quyền lực đột nhiên làm phản, dẫn theo một nhóm người để khai chiến với gia tộc cao nhất Thần tộc hiện nay. Hai bên ngang tài ngang sức, không thể phân thắng bại trong thời gian ngắn. Cứ như vậy, Thần tộc sẽ không thể can thiệp vào Đẩu Hư thần vực và đại lục Hồng Hoang, hai bên sẽ tương đối an toàn trong một khoảng thời gian.  

Advertisement

 

Nhận được tin, Ngô Bình lập tức gọi Linh Hy đến, bảo cô ấy thành lập Tiên quốc ở Đẩu Hư thần vực và đảm đương vị trí quốc chủ. Đồng thời, ba nghìn thần nhẫn và sức mạnh do nhà Huyền Hà nắm giữ đều được anh đặt dưới danh nghĩa Linh Hy. Còn học viện tiên đạo sẽ do Lệ Hồng phụ trách.  

 

Đúng như kết quả bói toán trước đây của Ngô Bình, hơn một tháng này, Lệ Hồng đã chính thức trở thành người phụ nữ của anh. Đồng thời, Lệ Hồng cũng trở thành viện trưởng cao nhất của học viện tiên đạo, quản lý tất cả học viện và học viên, có quyền lực rất lớn, không dưới Linh Hy.  

 

Chờ Đẩu Hư thần vực ổn định lại, Ngô Bình trở về đại lục Hồng Hoang, ở bên người nhà một thời gian.  

 

Một tháng sau, Ngô Bình lại xa nhà. Trước khi đi, anh đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả. Nếu trong vòng mười năm mà anh không quay về thì Lý Dược Sư sẽ kế ngôi Hoàng đế. Trong một tháng qua, Ngô Bình đã giúp đám Hoả Hoàng Nhi, Lý Nguyên Tượng nâng cao thực lực đến một trình độ rất khủng khiếp, sau đó dặn họ hỗ trợ Lý Dược Sư.  

 

Hôm nay, anh tạm biệt người nhà, lại đi đến đại lục Vạn Tương tìm Vân Thường.  

 

Lúc này, Vân Thường đang ngồi ngẩn ngơ trong viện. Quãng thời gian qua, cô ta vẫn luôn chờ Ngô Bình quay lại.  

 

Thấy Ngô Bình đột nhiên xuất hiện, Vân Thường ngồi bật dậy, vừa nhìn anh vừa hỏi: “Anh luyện hoá tiên thai rồi sao?”  

 

Ngô Bình đáp nhẹ tênh: “Luyện hoá tiên thai không khó”.  

 

Trước đó anh đã ném tiên thai vào sào huyệt tà ma. Sau một khoảng thời gian, tiên thai đã được sào huyệt hấp thụ, anh có thể sử dụng nguồn sức mạnh này bất cứ lúc nào.  

 

Họ đang nói chuyện thì một luồng năng lượng bay ra từ sào huyệt tà ma và tiến vào cơ thể Ngô Bình. Năng lượng của tiên thai này đến từ vũ trụ Đạo Cảnh, rõ ràng cao cấp hơn vũ trụ Chấn Đán. Theo lý, tu sĩ của vũ trụ Chấn Đán sẽ không thể chịu nổi nguồn năng lượng mạnh đến vậy. Nhưng Ngô Bình thì khác, anh đã hấp thụ rất nhiều sức mạnh của vũ trụ chính, chút sức mạnh cỏn con từ vũ trụ Đạo Cảnh này thật ra chẳng đáng là gì đối với anh.  

 

Luồng sức mạnh này có phần tán loạn, còn không thể xây dựng hệ thống sức mạnh. Nhưng có nó rồi, Ngô Bình sẽ có thể tiến vào vũ trụ Minh Cổ mà Vân Thường đang ở, sau đó nhanh chóng thích nghi với môi trường ở đấy.  

 

Vân Thường nhìn thấy khí tức trên người Ngô Bình đang thay đổi rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, anh đã giải phóng ra sức mạnh đặc trưng của tu sĩ vũ trụ Minh Cổ. Cô ta kinh ngạc hỏi: “Luyện hoá nhanh đến thế ư?”  

 
 
Chương 5675: Bắt Hàn Tông ra mặt


Bùa mà người đánh xe ngựa dùng là sát phù cao cấp, được đích thân Ngô Bình luyện chế, sau đó dùng Vạn Hóa Thần Hồ sao chép ra, tặng cho mỗi người trong gia đình, đến cả người giúp việc cũng có vài tấm.

Thực lực của Ngô Bình vượt mặt cao thủ Đạo Cảnh, mặc. dù bùa được anh luyện chế là bùa chú cao cấp nhưng uy lực không hề yếu, các tu sĩ Đạo Cảnh tầng bốn trở xuống mà gặp phải thì đều phải chết, dù cho là Đạo Cảnh tầng bốn và tầng năm thì cũng rất dễ phải chịu thiệt khi gặp phải mấy sát phù này.

Thật ra xung quanh còn có các cao thủ khác, họ nhìn thấy cảnh này thì đều giật mình. Một cao thủ Đạo Cảnh tầng năm liền ra tay, ngưng tụ đạo lực bá đạo lại thành một bàn tay lớn, tóm chặt lấy người đánh xe ngựa.

Lúc bàn tay đó chỉ còn cách xe ngựa mười mấy mét thì bỗng có khí tức khủng khiếp bộc phát ra từ bên trong xe ngựa, một luồng sát quang màu tím đen vút ra, chém đứt bàn tay lớn rồi sau đó theo dấu khí tức, giết chết cao thủ Đạo Cảnh tầng năm đang ẩn nấp cách đó mấy chục mét.

Thì ra trên chiếc xe ngựa đó còn có một bùa chú địa cấp có tác dụng phòng ngự và giết người.

Những người xung quanh sợ đến thót tim, cái quái gì thế, mấy người hầu tép riêu cùng một người đánh xe ngựa yếu đuối, sao có thể có sát phù mạnh đến thế bên mình? Lẽ nào trong xe ngựa còn có một nhân vật vô cùng quan trọng, chỉ là họ không biết mà thôi?

Khi tin tức được truyền đi, quản gia chịu trách nhiệm về chuyện này cũng đã xuất hiện, ông ta nhìn chiếc xe ngựa từ phía xa, vẻ mặt thất thần, hỏi: “Các người làm việc kiểu gì thế hả? Bảo đi bắt vài kẻ ăn người ở về hỏi chuyện mà cũng không làm được, đúng là đồ ngu”.

Vị quản gia đó là một nhân vật quyền lực ở Hàn Tông, rất được cậu chủ nhà họ Hàn coi trọng, vì vậy đã được phái đến để thực hiện nhiệm vụ này.

Những người đó bị mảng cho một trận thì đều cảm thấy uất ức, một người trong số đó nói: “Quản gia, không phải chúng tôi không chịu ra sức mà là trong xe ngựa có sát phù rất lợi hại, không chừng còn có cao thủ ở bên trong. Thậm chí tôi còn nghỉ ngờ, có thể Ngô Bình đã biết chuyện này nên mới cố tình phái sát thủ đến giết chúng ta”.

Quản gia mắng: “Vớ vẩn, chuyện này chỉ có tôi biết, đến cả mấy người các người cũng không được biết chỉ tiết, sao anh ta có thể biết được?”

Sau đó ông ta nói: “Thả những người đó đi đi, chờ tỉ

Thế là đích thân quản gia ở lại chủ chốt, nhưng đợi gần nửa ngày mới có một nhóm người khác ra ngoài.

Lần này là thợ chăm hoa của nhà họ Lý, nhà họ Lý trồng rất nhiều hoa, mấy thợ trồng hoa này phải ra ngoài mua phân bón và một ít công cụ.

Hai thợ trồng hoa không được ngồi xe ngựa mà chỉ cưỡi hai con lừa ra khỏi cửa, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Quản gia nhìn thấy hai thợ trồng hoa đó thì liền hạ lệnh: “Đi, bắt người về cho tôi, mặc dù họ là người làm nhưng chắc. chăn sẽ biết rất rõ tình hình trong nhà Ngô Bình”.

Lần này là cao thủ Đạo Cảnh tầng sáu ra tay, anh ta là người được quản gia bồi dưỡng ra, là cao thủ có thực lực mạnh nhất.

Cao thủ đó thi triển đạo thuật, mặt đất bỗng biến dạng, mặt đất xung quanh hai thợ trồng hoa trong phạm vi mấy trăm mét trở lại bỗng sụt lún, nuốt chửng lấy hai người họ.

Quản gia nhìn thấy cảnh đó thì lạnh lùng nói: “Chẳng phải rất nhẹ nhàng sao?”

Ông ta vẫn chưa nói dứt câu thì bỗng có một con hổ dữ từ trong cát lún xông ra, hai thợ trồng hoa ngồi trong bụng hổ, bọn họ chỉ huy con hổ nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vùng cát lún và nhanh chóng bổ về phía cao thủ vừa ra tay với họ.
 
Chương 4988


Ngô Bình nói: “Đây là chuyện của tôi. Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được”.  

 

Vân Thường bảo: “Tôi cần biết thân phận và tên của anh”.  

 

Ngô Bình trả lời: “Cô chỉ cần nói tôi tên là Ngô Bình, là cô nhi ở vũ trụ Minh Cổ. Cách đây không lâu Liễu trưởng lão phát hiện ra tư chất của tôi rất tốt nên nhận tôi làm đệ tử”.  

 

Vân Thường nói: “Ở Huyền Minh Giáo, Liễu trưởng lão cũng chỉ là một trưởng lão bình thường. Làm đệ tử của ông ấy, anh sẽ không nhận được nhiều lợi ích”.  

 

Advertisement

Ngô Bình đáp: “Không sao. Tôi chỉ cần một thân phận có chỗ đứng ở vũ trụ Minh Cổ”.  

 

Vân Thường không nhiều lời nữa, lập tức đưa Ngô Bình đến trước cổng vận chuyển. Cô ta lấy một linh thạch của vũ trụ Minh Cổ ném vào trận vận chuyển, sau đó cùng Ngô Bình bước vào.  

 

Một luồng sáng loé lên, cơ thể Ngô Bình bay lơ lửng, vô số tia sáng xung quanh anh méo mó biến dạng, đan xen vào nhau thành một không gian kỳ ảo. Không gian biến hoá khó lường, ý thức của Ngô Bình đã có phần tách khỏi cơ thể.  

Advertisement

 

Cảm thấy đã trôi qua rất lâu, cơ thể anh chìm xuống, luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ anh. Ngô Bình hừ giọng, cảm thấy cực kỳ khó chịu.  

 

Bên tai anh vang lên giọng của Vân Thường: “Chúng ta đến vũ trụ Minh Cổ rồi”.  

 

Nói đoạn, cô ta kéo Ngô Bình ra khỏi trận vận chuyển. Ở bên ngoài có hai đệ tử của Huyền Minh Giáo phụ trách canh giữ trận vận chuyển. Khi họ nhìn thấy Vân Thường, một trong hai bèn cười hỏi: “Vân sư tỷ, sao lại quay về rồi?”  

 

Vân Thường nói: “Liễu trưởng lão bảo chị đưa đệ tử của ông ấy về đây”.  

 

Hai người họ nhìn về phía Ngô Bình, đều cảm thấy anh rất lạ mặt.  

 

Vân Thường vội giải thích: “Đây là đệ tử mà Liễu trưởng lão mới nhận, tên là Ngô Bình”.  

 

Tuy Liễu trưởng lão chỉ là trưởng lão bình thường, nhưng Ngô Bình nói sao đi nữa cũng là đệ tử thân truyền, địa vị cao hơn Vân Thường, dĩ nhiên cũng cao hơn hẳn hai tu sĩ trông coi trận vận chuyển này.  

 

Hai người họ lập tức khách sáo nói: “Ra là Ngô sư huynh. Hân hạnh, hân hạnh!”  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu, không nói gì.  

 

Hai người bước ra khỏi cổng. Bên ngoài cực kỳ rộng lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ qua lại.  

 

Anh hỏi: “Nơi này chính là Huyền Minh Giáo?”  

 

Vân Thường đáp: “Nơi này là ngoại vi của Huyền Minh Giáo, đa số là đệ tử tạp dịch và đệ tử ghi danh, vậy nên ở đây thân phận của anh rất cao, không cần để ý người khác. Đệ tử thân truyền xưa nay rất kiêu ngạo”.  

 

Ngô Bình nói: “Ừ. Tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một lát trước đã. Tôi cần làm quen một chút”.  

 

Vân Thường lộ vẻ hả hê: “Tôi còn tưởng anh không có cảm giác chứ”.  

 

Ở ngay phía trước có một lương đình, Ngô Bình ngồi xuống, lúc hít thở, linh khí xung quanh đã tụ hội về cơ thể anh.  

 

Anh nhẹ nhàng bảo: “Tôi cần công pháp của nơi này”.  

 

Nơi đây là vũ trụ Đạo cảnh, khác hẳn vũ trụ Chấn Đán. Mọi công pháp mà anh tu luyện trước đó đều vô nghĩa, Đại Đạo chí tôn của anh cũng không thể phát huy tác dụng ở đây. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là thực lực của anh yếu kém. Chỉ cần muốn, anh vẫn có thể dễ dàng giết chết Vân Thường, dù sao thì đại trận vũ trụ trong cơ thể anh cũng rất ghê gớm. Nhưng bất luận ra sao, anh cũng cần công pháp của vũ trụ Minh Cổ, xây dựng hệ thống sức mạnh mới trong cơ thể.  

 

Vân Thường nói: “Tuy anh dùng thân phận đệ tử của Liễu trưởng lão, nhưng vẫn chưa chính thức đăng ký ở Huyền Minh Giáo. Lát nữa tôi sẽ dẫn anh đến điện người mới để đăng ký. Đến lúc ấy, anh sẽ nhận được công pháp sơ cấp mà đệ tử chân truyền có thể tu luyện”.  
 
Chương 5676: “Có chuyện gì thế?”


Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay thủy tỉnh khổng lồ nát vụn, một cây kim nhỏ màu đỏ đâm vào giữa trán cao thủ đó, anh ta trợn mắt, vẻ mặt vô cùng bất ngờ, sau đó thì cứng đờ, ngã xuống đất và chết.

Quản gia dựng tóc gáy, nếu chuyện những người làm nữ trước đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thì chuyện lần này đã chứng minh, không thể đụng đến người nhà của Ngô Bình.

Ông ta liền hét lớn: “Mau đi thôi”.

Quản gia và những người khác nhanh chóng rời khỏi đó, họ chạy được một lúc thì quản gia bỗng thấy không ổn, sao những người này đều không nói gì?

Lúc ông ta định thần lại thì mặt liền biến sắc vì ông ta phát hiện những người khác đều đã biến thành những cái xác, ai cũng mặt mày bầm tím, hai mắt đen ngòm, vô cùng kỳ dị.

Dù gì thì quản gia cũng là người tu hành nhưng ông ta lại sợ đến mất vía, hét lớn lên, quay đầu bỏ chạy và tông phải một người.

Lúc ông ta bình tĩnh lại thì mới nhận ra Ngô Bình đang đứng cách đó không xa, nhìn ông ta chằm chäm băng ánh mắt nguy hiểm.

“Ngô... Cậu Ngô”.

Quản gia run rẩy nói, và chợt nhận ra tất cả đều là kế hoạch của Ngô Bình, anh đã sớm dự tính được mọi thứ.

Ngô Bình hỏi: “Ông là người của ai?”

Quản gia nuốt nước bọt, nói: “Cậu Ngô, sao cậu lại ở đây?

Ngô Bình cười nhạt: “Ông không nói thì tôi vẫn có thể tra ra được. Nhưng quyết định nói hay không nói lại có ý nghĩa rất lớn với ông, vì nói thì sẽ được sống mà không nói thì sẽ chết”.

Quản gia hít một hơi thật sâu, ông ta không phải quá trung thành với Hàn Tông, hơn nữa, người trước mặt ông ta quá khủng khiếp, ông ta tự thấy mình không phải đối thủ nên liền nói: “Tôi là quản gia của nhà họ Hàn, tên là Hàn Tam Lập”.

Ngô Bình: “Là Hàn Tông muốn đối phó với tôi sao?”

Quản gia: “Nói đúng hơn là cậu chủ nhỏ của Hàn Tông chúng tôi, Hàn Thiên Kiều. Hàn Thiên Kiều rất được gia chủ Hàn Tông cưng chiều, hơn nữa, cậu ấy cũng có thiên phú, vì vậy ngoài tông chủ ra thì trong tông cậu ấy là lớn nhất”.

Ngô Bình nói: “Được, ông cùng tôi đến viện Trưởng Lão, nói lại chuyện đó một lần nữa, tốt nhất là ông hãy ngoan ngoãn nghe lời, vì dù cho ở viện Trưởng Lão thì tôi vẫn có thể giết ông”.

Anh nói xong thì tóm lấy tóc của quản gia, quản gia liền biến thành một cái tấm da người, bị anh cầm theo, bay về viện Trưởng Lão. Thủ đoạn biến người thành da là một chú pháp tà môn, tên là chú lột da, có thể lột da của con người và phong ấn linh hồn của đối phương, là chú pháp lấy gậy ông đập lưng ông.

Sau khi Hàn Tam Lập biến thành da người thì cảm giác mình đã hoàn toàn trở thành con rối của Ngô Bình, bảo ông ta làm gì thì ông ta buộc phải làm cái đó.

Ở viện Trưởng Lão, Ngô Bình đi thẳng vào trong, sau đó gõ mạnh vào cái chuông lớn bên trong, chiếc chuông đó dùng để tập hợp các vị trưởng lão lại. Ngoài các trưởng lão ra, trừ khi có chuyện lớn gì xảy ra, nếu không thì không ai dám gõ chuông, nhưng giờ Ngô Bình lại là người gõ.

Chưa đầy một phút, tám vị trưởng lão và rất nhiều nhân vật nòng cốt của Nguyên Thủy Sơn đã đến. Họ nhìn Ngô Bình và da người Hàn Tam Lập.

“Có chuyện gì thế?”. Một trưởng lão khó chịu hỏi, là tông chủ của Hàn Tông, cũng là một trong tám vị trưởng lão, tên là Hàn Băng Tàm.

Ngô Bình nói: “Hàn Tam Lập, ông hãy kể lại tình hình đi”.

Hàn Tam Lập kể lại sự thật, mọi người nghe xong thì bất giác nhìn nhau, sao lại xảy ra chuyện như thế, lá gan của Hàn Thiên Kiều cũng lớn thật.

Vẻ mặt của Hàn Băng Tàm rất khó coi, lúc đầu ông ta cùng các trưởng lão khác thương lượng muốn tước đoạt quyền lực của Ngô Bình là vì nghe lời của Hàn Thiên Kiều. Chỉ là ông ta thật sự không ngờ con trai út của mình lại có gan to bằng trời như thế.

Ngô Bình nhìn Hàn Băng Tàm rồi lạnh lùng nói: “Hàn trưởng lão, việc liên quan đến Hàn Tông của ông, ông muốn xử trí thế nào tôi cũng không có ý

Mặc dù anh nói với vẻ rất khách sáo nhưng ai cũng có thể nhận ra, nếu như Hàn Băng Tàm không cho anh được câu trả lời thì nhất định anh sẽ không bỏ qua.
 
Chương 4989


Hai người trò chuyện được vài câu, Vân Thường hỏi: “Anh nghỉ ngơi xong chưa?”  

 

Ngô Bình đứng dậy: “Đi thôi, đến đại điện người mới!”  

 

Hai người đi men theo một con đường. Phía trước xuất hiện một người đàn ông mặc áo đen, ngẩng cao đầu mà bước đi, trông rất kiêu ngạo.  

 

Nhìn thấy người này từ xa, Vân Thường đã có phần hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Người đối diện tên Trương Siêu, cũng là đệ tử chân truyền, có điều không có trưởng lão thân truyền. Trong số các đệ tử chân truyền, hắn xếp hạng không thấp, hơn ba trăm, thực lực rất mạnh!”  

Advertisement

 

Ngô Bình thấy lạ, bèn hỏi: “Hình như cô rất sợ hắn?”  

 

Vân Thường khẽ cắn môi: “Trước đây hắn từng thừa cơ làm nhục tôi, may mà bị đạo lữ của hắn phát hiện, tôi mới chạy thoát”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cau mày, nhẹ nhàng bảo: “Không cần sợ. Tôi là đệ tử thân truyền, hắn không dám động vào cô đâu”.  

 

Vân Thường nói: “Nhưng tôi nghe nói, một vị trưởng lão có cấp bậc khá cao định nhận hắn làm đệ tử thân truyền”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Người này có tu vi thế nào?”  

 

Vân Thường đáp: “Luyện Khí tầng sáu”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Cảnh giới tu luyện của vũ trụ Minh Cổ và vũ trụ chính có giống nhau không?”  

 

“Có khác biệt. Ở vũ trụ Minh Cổ, cảnh giới tu vi chia thành ba tầng cảnh giới Trúc Cơ, mười tầng cảnh giới Tôi Thể, mười tầng cảnh giới Luyện Khí, mười tầng cảnh giới Thần Thông, và ba tầng Đạo cảnh”.  

 

Ngô Bình nói: “Thế thì cũng không khác nhiều so với vũ trụ chính. Nhưng bản thân vũ trụ Minh Cổ do tu sĩ tầng ba Đạo cảnh tạo ra. Tu vi ở đây e rằng không thể đột phá đến tầng bốn Đạo cảnh”.  

 

Vân Thường bảo: “Có thể đột phá, chỉ là phải đến vũ trụ Đạo cảnh của cấp bậc cao hơn”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Các vũ trụ Đạo cảnh có thể thông nhau sao?”  

 

Vân Thường đáp: “Dĩ nhiên. Phía trên vũ trụ Minh Cổ còn có một vũ trụ Đạo cảnh tầng bốn. Cảnh giới tu hành ở đó giống với vũ trụ Minh Cổ, chỉ có thêm tầng bốn của Đạo cảnh thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Hoá ra các vũ trụ Đạo cảnh kết nối với nhau. Điều này khá giống đại thế giới Linh Đài ở chỗ chúng tôi”.  

 

Vân Thường bảo: “Đúng là nối với nhau, có điều tu sĩ bình thường không thể xuyên qua kết giới”.  

 

Họ đang nói chuyện thì tên Trương Siêu đã xuất hiện ở cách đó mười bước. Hắn bật cười, đôi mắt không ngừng lướt trên người Vân Thường: “Vân sư muội, em đi đâu thế?”  

 

Vân Thường trả lời: “Trương sư huynh, tôi đưa Ngô sư huynh đi đăng ký”.  

 

“Ngô sư huynh?”, Trương Siêu quan sát Ngô Bình: “Ngô sư huynh ở đâu ra vậy?”  

 

Vân Thường đáp: “Đệ tử mà Liễu trưởng lão mới nhận”.  

 
 
Chương 5677: Hàn Thiên Kiều bị bỏ rơi


Ngô Bình chỉ cười, không nói gì, vì anh biết rõ viện Trưởng Lão không phải của riêng Hàn Tông.

Quả nhiên vị trưởng lão nữ đó liền hạ giọng nói: “Trưởng lão Hàn, con trai ông làm ra chuyện thế này, tốt nhất ông nên có câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì Nguyên Thủy Sơn sẽ loạn mất, ai cũng có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Hàn Băng Tàm bước về trước, tát Hàn Thiên Kiều một bạt tai làm anh ta văng ra xa, miệng đầy máu rồi lạnh lùng nói: “Khốn nạn, ai cho con cái gan đó hả?”

Hàn Thiên Kiều được cưng chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy, không coi ai ra gì, chưa từng bị cha mình đánh bao giờ. Bạt tai đó của Hàn Băng Tàm khiến anh ta ngây người ra cả buổi lâu vẫn chưa phản ứng kịp.

Hàn Băng Tàm đánh Hàn Thiên Kiều xong thì nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, xin lỗi, tôi không hề biết chuyện này. Thế này nhé, cậu muốn xử lý nó thế nào tôi cũng sẽ phối hợp”.

Hàn Băng Tàm là người thông minh, chọn cách lùi để tiến, để Ngô Bình tự chọn nên xử lý thế nào.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Trưởng lão Hàn, dù tôi muốn xử lý thế nào ông cũng phối hợp hết sao?”

Hàn Băng Tàm trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình thở dài: “Thôi được. Con người Hàn Thiên Kiều này làm việc không tính đến hậu quả, rất dễ gây rắc rối cho Hàn Tông các ông, dù là vì muốn tốt cho Nguyên Thủy Sơn hay là vì tương lai của Hàn Tông thì tôi cũng đề nghị Hàn Tông nên trục xuất anh ta ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ với anh ta mãi mãi. Đương nhiên, đấy chỉ là đề nghị của tôi thôi”.

Hàn Băng Tàm sầm mặt, đề nghị của Ngô Bình nghe có vẻ không gây hại gì, chỉ là cät đứt quan hệ mà thôi, không có quan hệ cha con thì Hàn Thiên Kiều vẫn có thể dùng tiền của của Hàn Tông. Nhưng lòng người là một thứ rất kì lạ, lâu dần, người Hàn Tông sẽ dần xem Hàn Thiên Kiều như người ngoài, dù gì thì đến cả cha ruột của anh ta cũng từ bỏ anh ta thì anh †a còn có giá trị gì nữa?

Hàn Băng Tàm liếc nhìn Ngô Bình và nói: “Được, tôi sẽ lập tức tuyên bố với bên ngoài, cắt đứt quan hệ cha con với Hàn Thiên Kiều, sau này tất cả mọi thứ của tôi đều sẽ không dính dáng gì đến nó nữa”.

Hàn Thiên Kiều nghe thấy câu nói đó thì ngớ người ra, hét lớn: “Bố, bố nói gì thế, bố muốn cắt đứt quan hệ với con sao?”

Hàn Băng Tàm lạnh lùng nhìn con trai với ánh mắt đầy thất vọng. Ông ta cưng chiều cậu con trai này từ nhỏ nên anh †a mới muốn gì được nấy, vô pháp vô thiên.

“Thiên Kiều, từ nay về sau, bố không còn là bố của con nữa, con cũng không còn là con trai của ta nữa".

Hàn Thiên Kiều giận dữ hét lên: “Chỉ vì một câu nói của anh ta sao? Anh ta là cái thá gì, chỉ là một người ngoài vừa mới đến Nguyên Thủy Sơn thôi, sao bố có thể đối xử với con như thế?”

Vị trưởng lão nữ đó lạnh lùng nói: “Ngô Bình không phải người ngoài, cậu ấy là trưởng lão của viện Trưởng Lão, còn là viện trưởng viện Đan Đạo, địa vị của cậu ấy không thấp hơn tám trưởng lão ở đây. Cậu làm chuyện như thế với một trưởng lão, thật sự là đại nghịch bất đạo, viện trưởng Ngô không lấy mạng cậu đã là nể mặt Hàn Tông rồi”.

Hàn Băng Tàm nói: “Con hãy về đi”.
 
Chương 4990


Vân Thường nói ngay: “Có. Nếu không hành lễ, sẽ bị đánh một trăm gậy và tịch thu tài nguyên tu hành ba tháng”.  

 

Thế là Ngô Bình nhìn sang Trương Siêu. Sắc mặt của hắn rất khó coi. Hắn cười khẩy: “Được. Anh giỏi lắm!”  

 

Nói xong, hắn hơi cúi người nhưng đầu vẫn ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào Ngô Bình.  

 

Advertisement

Ngô Bình đáp: “Không còn việc gì khác thì cút đi, tôi không muốn thấy anh!”  

 

Trương Siêu đứng dậy, lãnh đạm nói: “Chắc vị sư huynh này chưa nắm rõ quy tắc, ngày bảy hằng tháng, tất cả đệ tử đều có thể khiêu chiến đệ tử có cấp bậc cao hơn mình! Đến lúc ấy, tôi nhất định sẽ thỉnh giáo sư huynh!”  

 

Advertisement

Ngô Bình bảo: “Nếu anh thích chết thì có thể khiêu chiến tôi”.  

 

Trương Siêu hừ giọng, đi lướt qua vai anh.   

 

Vân Thường cau mày: “Anh thật sự sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của Trương Siêu đấy. Anh mới đến đây, còn chưa tu luyện công pháp của vũ trụ Minh Cổ”.  

 

Ngô Bình nói: “Tuy vũ trụ Minh Cổ và vũ trụ Chấn Đán khác nhau, nhưng trăm sông cũng đổ về một biển thôi”.  

 

Vân Thường biết anh sẽ không đổi ý, chỉ khẽ thở dài: “Hy vọng anh có thể luôn tự tin như vậy”.  

 

Ngô Bình cũng không nhiều lời, cùng Vân Thường đi đến đại điện người mới. Trong đại điện có mười mấy người đang xếp hàng, nhưng đa số họ là đệ tử tạp dịch và đệ tử ghi danh, địa vị kém xa Ngô Bình. Với tư cách là đệ tử thân truyền, Ngô Bình trực tiếp vào xếp hàng đầu tiên, hoàn thành việc đăng ký đệ tử mới.  

 

Sau đó Vân Thường đưa anh đến điểm nhận vật tư, lấy công pháp tu luyện, một số tài nguyên tu hành và rất nhiều nhu yếu phẩm.  

 

Đệ tử thân truyền và đệ tử chân truyền đều có viện riêng, còn được chọn ba đến năm đệ tử tạp dịch đến chạy việc vặt cho mình.  

 

Viện của đệ tử thân truyền bình thường đều cách sư phụ không quá xa, vì vậy thường tốt và rộng hơn nơi ở của đệ tử chân truyền.  

 

Viện của Ngô Bình nằm ở sườn núi, môi trường ở đây khá tốt. Đi đến viện, Ngô Bình đẩy cửa phòng ra, thấy ở đây được dọn dẹp rất sạch sẽ.  

 

Sau đó, có đệ tử tạp dịch đưa mọi thứ mà Ngô Bình cần đến đây. Sau khi đặt đồ vào, nhóm người này vẫn chưa đi, Ngô Bình cần chọn một số tạp dịch làm tuỳ tùng.  

 

Anh nhìn sơ một lượt rồi giữ lại hai cậu trai, bảo những người còn lại rời đi. Những tạp dịch không được chọn đều thất vọng vô cùng, thu nhập của tạp dịch khá thấp, còn rất khó học được kiến thức tu hành cao thâm. Nhưng nếu họ có thể đi theo một đệ tử chân truyền, thì có thể gián tiếp có được công pháp và tài nguyên tu luyện từ chỗ đệ tử chân truyền, từ đó nhận được đãi ngộ tương tự đệ tử bình thường, thậm chí còn tốt hơn đệ tử bình thường. Những người may mắn được theo chân những đệ tử chân truyền có tốc độ thăng tiến nhanh, giá trị của bọn họ cũng sẽ tăng gấp đôi, thậm chí là cá chép hoá rồng, trở thành đệ tử chân truyền.  

 

Hai đệ tử tạp dịch được giữ lại tên là Diệp Phúc và Trương Toàn, đều là những người rất siêng năng. Bây giờ họ đang rất phấn khích, ngoan ngoãn theo chân Ngô Bình để chấp hành mọi mệnh lệnh của anh.  

 

Nhưng Ngô Bình lại phất tay bảo họ tạm thời rời đi, đoạn bảo Vân Thường: “Cô có thể đi làm chuyện của cô rồi”.  

 
 
Chương 5678: “Tao không tin”.


Ngô Bình: “Vậy thì tốt quá, khi nào tôi có thể vào?”

Trưởng lão nữ nói: “Bây giờ cũng được, đây là chìa khóa để vào Ất Mộc Linh giới, có nó thì cậu có thể ra vào bất cứ lúc nào”.

Những người khác không có chìa khóa, muốn ra vào linh giới thì chỉ có thể đi bằng đường chuyên biệt, bị kiểm tra và thẩm vấn, quá trình rất phức tạp.

Ngô Bình nhận lấy chìa khóa và nói: “Được”.

Mặt khác, Hàn Thiên Kiều giận đến run người, lập tức. trì một nhóm cao thủ đến Nguyên Thủy Thượng Cảnh. Bây giờ việc anh ta muốn làm nhất là giết hết cả nhà Ngô Bình, để anh phải đau khổ và hối hận, vậy mới có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng anh ta.

Sau khi Ngô Bình có được chìa khóa, anh không đến Ất Mộc Linh giới mà về Vạn Phú Thần Thổ trước.

Đúng như anh dự đoán, anh về đến nhà chưa được một tiếng đồng hồ thì có hai mươi mấy cao thủ xông vào.

Trong số họ, người mạnh nhất là một cao thủ Đạo Cảnh tầng bảy, cũng là một nhân vật có máu mặt. Những người này vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra với Hàn Thiên Kiều, vừa nghe anh ta nói phải đến giết người thì đã chạy đến đây rồi.

Hàn Thiên Kiều đứng ngoài cửa nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Giết cho tôi, không chừa một ai”.

Nhưng đám người này vừa xông vào nhà họ Lý thì đại trận phòng hộ đã khởi động, cao thủ Đạo Cảnh tâng bảy đó lập tức bị nổ thành tro, những người khác cũng bị đại trận giết chết.

Hàn Thiên Kiều đứng bên ngoài trận ngớ người ra, chuyện gì thế kia? Sao trong nhà anh lại có đại trận đáng sợ đến thế?

Lúc này anh ta bỗng nghe thấy tiếng Ngô Bình từ phía sau.

“Anh cũng tàn nhẫn đấy, đáng tiếc thực lực quá kém, cũng quá ngu xuẩn”. Ngô Bình lạnh lùng nói, anh chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn đám người đột nhập vào nhà mình không ngừng bị sát trận giết chết.

Hàn Thiên Kiều lạnh người, nhưng anh ta cố trấn tĩnh, nói: “Mày biết tao sẽ đến sao?”

Ngô Bình: “Tư duy của đồ đần độn như anh không khó đoán".

Hàn Thiên Kiều hừm lên: “Tao nói cho mày biết, những người mày giết đều là cao thủ của Hàn Tông tao, Hàn Tông sẽ không buông tha cho mày đâu”.

Ngô Bình thở dài, hỏi: “Anh có biết cắt đứt quan hệ với Hàn Tông đồng nghĩa với việc gì không?”

Hàn Thiên Tông lớn tiếng hừm: “Tao nói thật với mày, dù có như vậy thì tao vẫn có thể sống rất tốt, tao muốn gì bố tao đều sẽ cho tao”.

Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, dù gì thì anh cũng là con trai của ông ta, ông ta vẫn sẽ cho những gì nên cho. Chỉ là anh đã bỏ quên mất một chuyện, khi không còn là con trai của Hàn Băng Tàm nữa thì nếu như tôi có giết chết anh, ông ta cũng sẽ không nói gì. Từ khi ông ta tuyên bố cắt đứt quan hệ với anh thì anh đã bị bỏ rơi rồi”.

Hàn Thiên Kiều như bị dội nước lạnh, buốt cả người, hét lớn theo bản năng: “Mày nói bậy”.

Ngô Bình: “Nếu anh chịu dừng lại thì biết đâu ông ta sẽ tiếp tục bồi dưỡng anh, giúp anh tự xây dựng thế lực ở bên ngoài. Nhưng anh quá ngu ngốc, không ngờ lại còn muốn ra tay với người nhà của tôi. Anh làm như vậy đồng nghĩa với việc dập tắt mọi hi vọng của ông ta với anh, chỉ còn lại tuyệt vọng mà thôi”.

Hàn Thiên Kiều nhổ nước bọt: “Tao không tin”.

“Trưởng lão Hàn, ông không ra đây sao?”, Ngô Bình bỗng nhìn về phía gần đó và hỏi. Hàn Băng Tàm từ hư không bước ra, nhìn con trai mình với ánh mắt đầy thất vọng.

Hàn Thiên Kiều ngớ người, vội nói: “Bố, thì ra bố cũng có mặt".

Hàn Băng Tàm không để ý đến anh ta, ông ta hỏi Ngô Bình: “Tất cả những hành vi của tên khốn này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của viện trưởng Ngô và Hàn Tông chúng tôi chứ đúng không?”
 
Chương 4991


 Dặn dò vài câu rồi anh về phòng luyện công, lấy quyển một của công pháp đệ tử chân truyền ra tu luyện.  

 

Nội dung của quyển một này là công pháp ba tầng Trúc Cơ và công pháp mười tầng Tôi Thể.  

 

Ngô Bình lật ra xem, ba điểm cốt lõi của công pháp Trúc Cơ gồm bồi nguyên cố bổn, tăng trưởng tinh thần, tăng cường ý chí. Anh chỉ cần thử một chút đã có thể dễ dàng đột phá yêu cầu cao nhất của Trúc Cơ, thậm chí còn vượt xa.  

Advertisement

 

Trong đó, tầng đầu tiên của cảnh giới Trúc Cơ liên quan đến nhiều bí thuật như tắm thuốc, thực liệu, vân vân. Có điều Ngô Bình cảm thấy những thứ này đều rất thiển cận và kém hiệu quả. Cơ thể của anh trực tiếp hấp thụ năng lượng của vũ trụ chính, sau đó còn hấp thụ năng lượng của tiên thai, lại có đại trận vũ trụ làm chỗ dựa. Vì vậy anh chỉ cần vận công một chút là có thể vượt qua mục tiêu cao nhất của một tầng Trúc Cơ, vượt xa yêu cầu của quyển sổ tay tu luyện.  

 

Tầng hai của cảnh giới Trúc Cơ yêu cầu tăng trưởng sức mạnh tinh thần. Ngô Bình cũng đột phá rất nhanh.  

Advertisement

 

Tầng ba, tăng cường ý chí, còn dễ hơn. Những thứ mà Ngô Bình đã trải qua đã sớm tôi luyện ý chí của anh mạnh mẽ, cứng cáp hơn gang thép gấp vạn lần!  

 

Chỉ hơn một canh giờ ngắn ngủi, Ngô Bình đã hoàn thành ba tầng của Trúc Cơ, vượt qua yêu cầu cao nhất, sau đó bắt đầu tu luyện mười tầng Tôi Thể.  

 

Mức độ của mười tầng Tôi Thể phụ thuộc vào nền móng mà anh xây dựng được từ giai đoạn Trúc Cơ. Trong mười tầng Tôi Thể, năm tầng đầu tiên là luyện da, luyện gân, luyện máu, luyện xương, luyện tuỷ!  

 

Ngô Bình chọn da đỏ trước, cách luyện tập cũng rất cồng kềnh, gì mà đánh vật cứng, đánh cát sắt, bôi thuốc, vân vân.  

 

Nhìn thấy những cách này, Ngô Bình khịt mũi khinh bỉ, nhanh chóng tự sáng tạo ra một bộ phương pháp Tôi Thể.

Luyện da là luyện lớp da bên ngoài để có sức phòng ngự mạnh mẽ. Đây là tầng đầu tiên của cảnh giới Tôi Thể.  

 

Ngô Bình là một chuyên gia tu luyện, với kinh nghiệm phong phú, anh lập tức có cách tu luyện của riêng mình. Theo quyển công pháp, luyện da có ba tầng cảnh giới là: đao thương bất nhập, hàn thử bất xâm, độc hoả nan thương. Ngô Bình đã tiến hành cải tiến thêm một bước sâu sắc hơn trên cơ sở của đao thương bất nhập, hàn thử bất xâm, độc hoả nan thương, phát triển thêm tầng thứ tư - hấp thụ tấn công, tầng thứ năm - đàn hồi sát thương, tầng thứ sáu - phù văn tự sinh.  

 

Ngô Bình đã đạt được ba tầng đầu tiên rất nhanh. Tầng thứ tư, hấp thụ tấn công, tương đối khó, cần phải xây dựng trận pháp rất nhỏ trong lớp da. Khi đòn tấn công rơi xuống da, sẽ tiếp xúc với những trận pháp này, hấp thụ năng lượng tấn công của đối thủ. Anh điều động năng lượng trong đại trận vũ trụ, xây dựng trận pháp phòng ngự dưới da. Đây là một thao tác rất tinh vi, người tu hành lần đầu hoàn toàn không thể làm được.  

 

Sau khi trời tối, trong da của Ngô Bình đã ẩn chứa ba mươi sáu nghìn trận pháp. Những trận pháp li ti này liên kết với nhau, hình thành một đại trận phòng ngự tổng thể. Sau đó anh chỉ cần thay đổi trận pháp một chút là có thể làm được đàn hồi sát thương của tầng năm.  

 

Chỉ cần lực tấn công của đối phương không vượt ngưỡng, da của Ngô Bình có thể đàn hồi ba mươi lăm phần trăm sát thương lại cho đối phương.  

 

Tầng sáu của luyện da là phù văn tự sinh, nghĩa là làn da sẽ không ngừng tiến hoá trong môi trường khắc nghiệt, lấy những trận pháp nhỏ bé kia làm nền tảng, tự động sản sinh phù văn, từ đó sinh ra thật nhiều cách phòng ngự.  

 

Sau sáu tầng luyện da, Ngô Bình tiếp tục tu luyện tầng hai Tôi Thể - luyện gân.  

 
 
Chương 5679: Sống lại ở thế tục


Hàn Băng Tàm: “Nó là con rơi của em gái tôi, là cháu trai của tôi. Sau khi sinh ra nó, em ấy đã tự sát. Tôi không muốn em gái bị tổn thương bởi cái danh chưa kết hôn nên đã nói với bên ngoài nó là con trai của tôi. Từ nhỏ, tôi rất cưng chiều nó là để nó có thể sống hạnh phúc. Giờ xem ra tôi đã sai rồi, nó giống hệt bố ruột của nó, đều là những kẻ vô pháp vô thiên”.

Hàn Thiên Kiều ngơ ngác: “Không thể nào! Bố, bố gạt con, con là con trai của bổ”.

Hàn Băng Tàm vẫn mặc kệ anh ta, hỏi Ngô Bình: “Viện chủ Ngô, cậu có muốn biết bố ruột của nó là ai không?”

Ngô Bình hỏi: “Ai?”

Hàn Băng Tàm: “Tả Lăng Hư, người đã sáng lập Lăng Hư Tiên Giới, là cao thủ hàng đầu trên bảng Đại Tiên Thiên Khuyết năm đó. So với anh ta, cao thủ đứng đầu bảng Đại Tiên hiện giờ hệt như là một dưới đất, một trên trời”.

Ngô Bình có thể nhận ra mặc dù Hàn Băng Tàm thất vọng với đứa cháu trai này nhưng ông ta vẫn không muốn anh ta chết, thế nên ông ta nói ra bố ruột của anh ta - Tả Lăng Hư cao thủ hàng đầu của bảng xếp hạng Đại Tiên, hy vọng Ngô Bình sẽ kiêng dè một chút.

Ngô Bình: “Nói như thế, Tả Lăng Hư biết mình có một đứa con trai thế không?”

Hàn Băng Tàm: “Dĩ nhiên biết chứ, cứ cách một khoảng thời gian là ông ta sẽ đến thăm con trai mình”.

Ngô Bình: “Vậy tại sao em gái ông lại tự sát?”

Hàn Lăng Tàm khẽ thở dài: “Vì lúc đó Tả Lăng bỏ rơi nó, nó yêu người ta rất nhiều, không thể chấp nhận được hiện thực”.

Ngô Bình giơ tay lên đánh một chưởng lên Hàn Thiên Kiều, anh ta trợn to mắt, một lúc sau cơ thể biến thành tro tàn, bay theo gió.

Thấy cháu mình bị giết, sắc mặt Hàn Băng Tàm trở nên khó coi nhưng cũng không có hành động gì quá khích, chỉ nói: “Tôi bái phục!”, nói rồi ông ta xoay người rời đi, cũng mặc kệ những cao thủ Hàn Tông bị đại trận nổ chết kia.

Sau khi đại trận giết hết những kẻ xâm phạm kia, Ngô Bình đến một sân nhỏ, Vương Thế An và Liễu Tam Tương đều đang ở bên trong, họ đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Vương Thế An nói: “Nếu tôi là cậu thì sẽ không giết anh ta, người có thể mở ra Tiên Giới đầu không phải mạnh bình thường”.

Liễu Tam Tương: “Nhưng nếu công tử không giết anh ta, sau này làm sao còn chỗ đứng ở Nguyên Thủ Tiên Giới? Anh đánh tôi một cái, tôi phải trả lại anh, nếu không mọi người có thể bắt chước người này”.

Vương Thế An: “Nhưng trên đời này không có nhiều cường giả giống Tả Lăng Hư”.

Ngô Bình: št thì cũng đã ồi, có nói nhiều cũng vô ích. Ít nhất Tả Lăng Hư này sẽ không đến gây phiền phức cho. tôi trong thời gian ngắn”.

Liễu Tam Tương: “Công tử biết?”

Ngô Bình: “Tôi bói một quẻ, tính được hiện giờ Tả Lăng Hư đang ở thế tục”.

Liễu Tam Tương nói: “Một cường giả sáng lập ra Tiên Giới như ông ta chạy đến thế tục làm gì? Lẽ nào...”
 
Chương 4992


Đúng vậy, vũ trụ Minh Cổ cũng có sinh vật rồng, có điều rồng của vũ trụ Minh Cổ mạnh hơn rồng ở vũ trụ Chấn Đán rất nhiều, mà gân rồng cũng không thể xem thường. Nhiều người luyện gân, mãi đến khi tu vi đã rất cao rồi, mà vẫn không thể đạt đến trình độ gân rồng.  

 

Trên gân rồng, Ngô Bình lại sáng tạo thêm tầng bốn - gân linh, và tầng năm - gân thần. Gân linh mạnh hơn gân rồng rất nhiều, là một loại nâng cấp về chất. Gân thần còn mạnh hơn. Nó đan xen giữa năng lượng và vật chất, có thể tạo ra nhiều biến đổi kỳ diệu, từ đó thích ứng với những môi trường khác nhau.  

 

Ngô Bình luyện ra gân thần thì trời đã hửng sáng.  

 

Sáng sớm Vân Thường đã đến gõ cửa: “Sư huynh, đến giờ ăn sáng rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi mở cửa ra. Vân Thường đích thân bưng chậu rửa mặt vào, vắt khăn đưa cho Ngô Bình.  

 

Cảm thấy hơi lạ, Ngô Bình bèn cười bảo: “Những chuyện này, cứ để tuỳ tùng làm là được rồi”.  

Advertisement

 

Vân Thường đáp nhẹ: “Không sao, dù gì tôi cũng rảnh rỗi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Cô không cần tu luyện sao?”  

 

Vân Thường nói: “Tu vi của tôi đã đến mức cổ chai, có tu luyện nữa cũng vô ích, cần đan dược đột phá”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Đan dược gì vậy?”  

 

“Nguyên Linh Đan. Giá của loại đan dược này rất đắt. Bây giờ tôi đang ở tầng bốn Luyện Khí, muốn đột phá tầng năm cần tiêu tốn ít nhất ba mươi viên Nguyên Linh Đan, nhưng tôi chỉ mới tích luỹ được hai mươi viên thôi”.  

 

Ngô Bình tò mò: “Chỉ là đột phá thôi mà, lẽ ra không cần dùng đến đan dược chứ nhỉ?”   

 

Vân Thường nhìn anh một cái rồi bảo: “Vũ trụ Minh Cổ rất thực tế, có mỗi tư chất cũng vô dụng. Người có tài nguyên, dù ngu ngốc cũng có thể thành cao thủ”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ý cô là vũ trụ Minh Cổ không hề xem trọng người có tư chất?”  

 

Vân Thường đáp: “Trừ phi là thiên kiêu cực kỳ nghịch thiên, bằng không sẽ chẳng đấu lại người có bối cảnh gia thế đâu”.  

 

Ngô Bình nói: “Thế thì môi trường của vũ trụ Chấn Đán vẫn ổn chán, thiên tài tu hành thường sẽ sống khá tốt”.  

 

Vân Thường bảo: “Với tư cách là đệ tử chân truyền, cấp bậc hiện tại của tôi chỉ có thể lấy được hai viên Nguyên Linh Đan mỗi năm. Một trong hai viên còn phải biếu cho người phía trên”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vì sao phải biếu lên trên?”  

 

Vân Thường nhìn anh: “Nếu tôi không biếu tặng thì năm sau sẽ không lấy được bất cứ tài nguyên nào. Năm ngoái có một vị sư tỷ không tin, kết quả là năm nay chẳng có được gì. Cuối cùng cô ấy đành phải khuất phục, ngủ với một vị trưởng lão phía trên trong ba ngày mới lấy lại được nguồn cung ứng tài nguyên”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Huyền Minh Giáo của các cô thật thối nát”.  

 

Vân Thường đáp nhẹ: “Thối nát gì chứ, cả thiên hạ này chẳng phải đều như vậy sao?”  

 

Ngô Bình cầm khăn lau mặt, đoạn hỏi: “Đệ tử của Huyền Minh Giáo bình thường chỉ có tu luyện thôi à?”  

 
 
Chương 5680: “Nhiều nhất là ba tháng”.


Vương Thế An nhìn ông ta hỏi: “Cuối cùng ai sẽ thẳng?”

Liễu Tam Tương lắc đầi ới công lực của tôi thì không thể xem quá nhiều, không đoán được”.

Ngô Bình: “Xem ra người sống lại ở thế tục không chỉ có một mình tôi, còn có không ít nhân vật tâm cỡ”.

Liễu Tam Tương nhìn chằm chằm nhân thư hồi lâu, vẻ mặt rất phức tạp nói: “Tình hình không ổn rồi! Tôi loáng thoáng nhìn thấy không ít cái tên khá có danh tiếng, lẽ nào họ. cũng muốn sống lại ở thế tục?”

Vương Thế An: “Nhiều người sống lại như thế là vì điều gì?”

Liễu Tam Tương: “Người có mạnh đến đâu, sau khi sống lại thì khí vận sẽ trở nên yếu đi, rất dễ bị người mạnh hơn giết chết, sau đó hấp thụ vận mệnh của người đó. Cũng như thế, người sống lại cũng vì vận mệnh của mình không vững chắc, có thể dễ dàng hấp thu khí vận của người khác”.

Vương Thế An khẽ cười: “Thế nên mọi người cắn nuốt khí vận lẫn nhau?”

Liễu Tam Tương: “Tôi không có thêm lời giải thích hợp lý nào hơn nữa, có lẽ vẫn còn nguyên nhân sâu xa”.

Vương Thế An hỏi Ngô Bình: “Cậu định bao giờ bắt đầu sống lại? Tôi nghĩ không thể đợi thêm nữa”.

Ngô Bình: “Còn phải đợi thêm nữa, tôi phải säp xếp ổn thỏa mọi thứ mới được”.

Vương Thế An: “Phải mất bao lâu?”

Ngô Bình: “Nhiều nhất là ba tháng”.

“Được, ba tháng sau chúng ta sẽ hành động”.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đến Ất Mộc Linh Giới, trong Ất Mộc Linh Giới có rất nhiều dược liệu quý hiếm, anh cũng không khách sáo sử dụng dược điển Đại Ngàn thu thập các loại dược liệu, sau đó cất vào trong dược điển.

Anh vừa hái thuốc vừa luyện đan, chạy qua chạy lại giữa Thái Ất Đan Uyển và Đan Đạo Viện.

Ba tháng thoáng chốc trôi qua, Ngô Bình đã hoàn toàn ổn định tu vi của mình, mấy người Đường Băng Vân cũng lần lượt rời xuất quan, đều đã đột phá đến Thần Thông cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.

Đồng thời, trong ba tháng qua, anh cũng đã xây dựng xong Đan Đạo Viên, với sự cố gắng của anh, Đan Đạo Viện đã có thể sánh ngang với các thầy luyện sư ở Thượng phủ, thậm chí còn vượt qua bọn họ nhiều điểm.

Ngày hôm đó Ngô Bình đã thông báo riêng cho Nguyên Thủy Sơn và Thái Ất Hoàng Triều, nói rằng anh sẽ bế quan để tu luyện đến Đạo Cảnh, anh vốn dĩ luôn như thế nên mọi người đều nghĩ chuyện đó rất bình thường.

Muốn đạt đến Đạo Cảnh, ngắn thì vài tháng, lâu thì vài năm, Ngô Bình vừa lúc có thể tìm lý do để thoái thác với người ở hai bên.

Ngô Bình cũng đặc biệt thông báo cho Nguyệt Thanh Ảnh, Hạ Tử Trần, Lý Thuần Như để họ giúp anh chăm lo cho gia đình. Có ba nhà này, cộng với Nguyên Thủy Sơn, gia tộc của Ngô Bình chắc chẳn là một trong những thế lực có sức ảnh hưởng nhất trong cõi Chân Thủy Tiên Giới, đám người bình thường kia không dám khiêu khích.

Sau khi dặn dò người nhà, Ngô Bình biến mất, trước khi đi cũng mà không mang theo bất cứ thứ gì, tất cả bảo vật, thậm chí cả dược điển Đại Ngàn đều được giao lại cho Đường Tử Di cất giữ.

Rất nhiều người đều biết chuyện Ngô Bình bế quan, cũng không ai nghỉ ngờ gì, Đan Đạo Viện vẫn vẫn tiếp tục hoạt động, Thái Ất Đan Uyển cũng vẫn như trước, chẳng qua thỉnh thoảng người nhà Ngô Bình lại phái người đem vài đan dược đi.

Số đan dược này đều là do Ngô Bình luyện chế trước, sau đó dùng Vạn Hóa Thần Hồ sao chép lại.

Hôm đó Ngô Bình và Vương Thế An lặng lẽ đến một ngôi nhà ở thế tục, Liễu Tam Tương đứng trước mặt hai người họ, ông ta đặt tay lên Nhân Thư, Nhân Thư phát ra hai luồng sáng, đánh vào trên người hai người họ.

Dưới ánh đèn sáng chói, thân hình Ngô Bình dần biến thành một thiếu niên tuấn tú mười bảy tuổi, Vương Thế An cũng biến thành một thiếu niên mười lăm tuổi.

Sau khi thay đổi diện mạo, ký ức của một người khác xuất hiện trong đầu Ngô Bình, đồng thời ký ức của chính anh dần biến mất. Cùng lúc đó anh phong ấn toàn bộ sức mạnh của bản thân vào trong Thần Môn.

Không biết qua bao lâu, trước mặt Ngô Bình tối đen, sau đó ngất đi.
 
Chương 4993


Vân Thường đáp: “Đây là loại tiền tệ do Huyền Minh Giáo phát hành, có thể dùng để đổi tài nguyên tu hành và cấp bậc thân phận trong Huyền Minh Giáo”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Cấp bậc thân phận cũng có thể đổi sao?”  

 

Vân Thường trả lời: “Đúng thế. Ví dụ bây giờ tôi là đệ tử chân truyền, chỉ cần bỏ ra một khoản tiền Huyền Minh thì sẽ được một vị trưởng lão ra mặt, nhận làm đệ tử thân truyền”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ăn trước đã. Sau đó cô đưa tôi đến địa điểm phát nhiệm vụ”.  

 

Vân Thường sững người: “Anh mới đến đây mà đã muốn làm nhiệm vụ rồi ư?”  

 

Ngô Bình đáp: “Mới đến thôi mà, sợ gì chứ. Cô không thể dùng tiêu chuẩn của đệ tử bình thường để phán xét tôi”.  

Advertisement

 

Vân Thường khẽ lắc đầu, không nhiều lời nữa.  

 

Bữa sáng khá phong phú, có tám món và một canh. Những món mà anh đã ăn, tuỳ tùng mới có thể ăn phần còn lại, nhưng họ không cảm thấy có gì không tốt cả.  

 

Vân Thường cũng được yêu cầu ngồi xuống ăn cùng.  

 

Bữa sáng mới ăn được một nửa thì có một tuỳ tùng chạy vào: “Thưa cậu, bên ngoài có một người tự xưng là đệ tử thứ ba của Liễu trưởng lão ghé thăm”.  

 

Nghe  vậy, Vân Thường hơi biến sắc: “Trước đây Liễu trưởng lão từng nhận bảy đệ tử. Người thứ ba này tên là Trùng Tiêu, Luyện Khí tầng bảy, giỏi quyền pháp, thực lực khá mạnh”.  

 

Ngô Bình gác đũa: “Mời vào đi”.  

 

Một lát sau, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc áo đen sải bước tiến vào. Người này bước vào trong, nhìn sang Vân Thường trước, sau đó cười nói: “Nghe nói tôi có thêm một vị sư đệ, không biết là vị nào?”  

 

Đối phương biết rõ còn hỏi, suy cho cùng thì chỉ có Ngô Bình ngồi ở đây.  

 

Ngô Bình mỉm cười đứng dậy: “Chính là em. Anh là tam sư huynh nhỉ?”  

 

Trùng Tiêu cười ha ha: “Bát sư đệ, sư phụ đã không định nhận đệ tử nữa, bây giờ lại đột nhiên nhận cậu, chắc chắn là cậu có điểm hơn người!”  

 

Ngô Bình đáp: “Tam sư huynh quá khen rồi, do em may mắn, sư phụ mới nhận em”.  

 

Trùng Tiêu bảo: “Sư đệ khiêm tốn quá. À phải, sư phụ ở bên ngoài, có truyền dạy tuyệt học cho cậu không?”  

 

Nghe câu này, Vân Thường lập tức cảm thấy căng thẳng. Liễu trưởng lão quả thật có một tuyệt học, trước mắt chỉ truyền cho người đệ tử thứ năm mà ông ta tin tưởng và xem trọng nhất.  

 

Cô ta đang định âm thầm truyền âm thì Ngô Bình đã cười nói: “Sư huynh cũng thấy rồi đấy, tu vi của em thấp như vậy, dù sư phụ muốn truyền tuyệt học cho em thì em cũng không học được”.  
 
Chương 5681: Sống lại thành thiếu niên


Từ lúc dậy thì, nơi “ấy” của Ngô Bình luôn không ổn, kích thước khá nhỏ, chỉ bằng của một cậu nhóc năm tuổi. Vì thế Ngô Bình luôn rất tự ti, khi đi vệ sinh luôn phải đi một mình, tính cách càng thêm quái gở.

Tuy trông bề ngoài của Ngô Bình cũng khá tuấn tú, trong trường cũng được kha khá cô em thầm thương trộm nhớ nhưng cậu hoàn toàn không dám chấp nhận tình cảm của ai. Mỗi lần thấy bạn bè dẫn gái về ngủ qua đêm, cậu chỉ biết hâm mộ và khát khao.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của bố cậu - Ngô Đại Hưng: “Tiểu Bình, dậy đi con, đồ ăn nguội cả rồi!”

Ngô Bình đáp một tiếng, thay quần áo rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó xuống ăn sáng.

Gia cảnh của Ngô Bình không mấy khá giả, bố là tài xế taxi, năm năm trước bị tai nạn giao thông, phải chữa hết mấy. trăm nghìn, thêm cái bệnh khó nói của Ngô Bình thì họ chỉ còn cách bán nhà. Hiện tại họ đang sống nhờ ngôi nhà hai phòng một sảnh của cô Ngô Bình.

Ngồi xuống ghế, trên bàn có bày một đĩa đồ lòng, một phần canh xương sườn, thêm đĩa trứng gà mới luộc, một phần sủi cảo hấp. Mẹ cậu là Dương Quế Chỉ còn đang bận rộn trong bếp, bà muốn hâm nóng đồ ăn thừa hôm qua để lót bụng với chồng.

Ngô Bình đẩy đĩa đồ lòng sang cho Ngô Đại Hưng: “Bố ơi, con không đói, bố ăn đi!”

Ngô Đại Hưng ừ một tiếng rồi nói: “Tiểu Bình, ngày mai có kỳ thi khảo sát tổ chức toàn thành, con phải thi tốt cho bố mẹ nở mày nở mặt đó!”

Thành tích của Ngô Bình không tệ, luôn nằm trong top. 100 của trường. Trường cấp ba số 1 Trung Châu của cậu luôn là top ba trường điểm của thành phố, một trắm người hạng đầu gần như đều sẽ thi đậu đại học hạng một. Đương nhiên, nếu muốn thi đỗ hai trường đứng đầu thì phải vào top 50 lận.

Ngô Bình: “Bố yên tâm, con sẽ cố hết sức!”

Do yếu sinh lý nên Ngô Bình luôn rất tự ti, bù lại cậu đồn hết tâm sức và thời gian vào việc học, nhờ đó mà việc học của cậu luôn khá tốt, đứng trong top ba của lớp, bố mẹ luôn tự hào vì chuyện này.

Ăn xong hai cái sủi cảo, húp thêm nửa chén canh, Ngô Bình chợt thì thầm với Ngô Đại Hưng: “Bố ơi, cái đó của con hình như phát triển rồi á!”

Tình huống của con trai thế nào, Ngô Đại Hưng rõ hơn ai hết, hai năm nay nhà họ tìm người chữa bệnh, hốt thuốc khắp nơi, tiền tốn không biết bao nhiêu nhưng tác dụng lại chẳng được là mấy.

Nghe Ngô Bình nói xong, Ngô Đại Hưng còn chưa kịp phản ứng, hỏi ra: “Cái gì phát triển?”

Ngô Bình nhìn xuống chỗ kia của mình: “Là chỗ đó đó!”

Ngô Đại Hưng giật mình, sau đó đứng bật dậy, lôi Ngô Bình vào trong phòng.

Sau vài phút, ông ấy vui mừng đi ra, vào phòng bếp, báo. †in vui cho vợ. Dương Quế Chỉ nghe xong, hai vợ chồng ôm nhau khóc khiến Ngô Bình hoảng sợ.

Lúc này, điện thoại Ngô Bình vang lên, cậu liếc mắt một cái thì thấy là Từ Kiêu - bạn ngồi cùng bàn gọi. Tính cách cậu hướng nội, ít bạn bè, Từ Kiêu lại nằm trong số người ít ỏi đó. Thậm chí cậu còn kể chuyện mình bị yếu sinh lý cho Từ Kiêu nghe, cậu ta vẫn luôn giữ bí mật giúp cậu.

“Alo, Từ Kiêu!”

Bên kia nói: “Ngô Bình, hoa khôi Giang Nhu của lớp nhờ tớ nhắn với cậu là trưa nay hẹn cậu đi coi phim. Má ơi, cậu hên quá, hoa khôi cũng muốn hẹn hò với cậu cơ đấy!”

Nếu là trước đây, Ngô Bình nhất định sẽ do dự, dù gì mặt kia của cậu không ổn, hẹn đi chơi thì làm ăn được gì? Nhưng hiện tại đã khác trước, cậu đã khôi phục năng lực đàn ông, còn gì để do dự nữa chứ?

Anh lập tức nói: “Được, cậu báo cho Giang Nhu là tớ sẽ tới!"
 
Chương 4994


 Ngô Bình khoát khoát tay nói: "Cám ơn sư huynh quan tâm, em ở nơi này rất tốt. Từ nhỏ em đã sống cảnh côi cút, giờ được ở nơi như thế này là đã rất mãn nguyện rồi”.  

 

Trùng Tiêu: "Ừm, vậy thì tốt. Nhưng sư đệ đừng khách sáo với anh, sau này nếu cần gì cứ phái người tới nói với anh. Việc gì giúp được, sư huynh sẽ giúp hết sức".  

 

Trùng Tiêu rời đi sau khi nói vài lời khách sáo, Ngô Bình đích thân tiễn anh ta ra khỏi cửa.  

 

Sau khi Trùng Tiêu rời đi, Vân Thường nói: "Em cảm thấy Trùng Tiêu tới đây là có mục đích khác, nhưng anh ta không nói ra”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Anh là người mới, tu vi lại thấp, để ý tới làm gì chứ?"  

 

Vân Thường: "Nếu như em đoán không sai, anh ta muốn thông qua anh để học tuyệt học của Liễu trưởng lão".  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: "Em có biết loại tuyệt học đó là gì không?"  

 

Vân Thường: "Em cũng không rõ lắm, nhưng trước kia có nghe nói, hình như là bí pháp nén chân khí, có thể tăng sức mạnh lên hơn một lần”.  

 

Ngô Bình sau khi nghe xong thì cười nói: "Anh còn tưởng là tuyệt kỹ gì lợi hại lắm, hoá ra chỉ là nén chân khí? Nếu em muốn học, anh sẽ dạy em thứ tốt hơn nữa”.  

 

Vân Thường kinh ngạc: "Anh cũng biết phương pháp nén chân khí sao?"  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: "Em không tin anh sao?"  

 

Vân Thường trầm mặc vài giây: "Em tin anh, dù sao ở nơi đó anh là một cao thủ cấp vũ trụ. Cho dù đi tới đây thì anh cũng nhất định là một thiên tài hiếm có”.  

 

Ngô Bình đáp: "Nếu em đã tin anh thì anh sẽ dạy em một cách để nén chân khí xuống còn một phần năm so với ban đầu”.  

 

Đôi mắt đẹp của Vân Thường mở to: "Nén đến một phần năm so với ban đầu? Kinh mạch của em có chịu nổi không?"  

 

Ngô Bình: "Thông thường, kinh mạch của một tu sĩ có thể chịu đựng được lượng chân khí gấp hơn hai lần chân khí bình thường. Nhưng bí thuật mà anh dạy em thì khác, sau khi chân khí bị nén lại, nó không những không gây áp lực lên kinh mạch mà còn đả thông kinh lạc, nâng cao thể lực”.  

 

Vân Thường vội vàng hỏi: "Bí thuật của anh gọi là gì?"  

 

Ngô Bình: "Thuật Ngũ Hành Hoá Khí”.  

 

Trên thực tế, cái tên này là do anh vừa tự đặt, phương pháp này cũng là vừa mới nghĩ ra.  Anh từng tu luyện công pháp ở các thế giới khác nhau nên chút thủ thuật này đương nhiên là biết.  

 

Hơn nữa, mặc dù đây là vũ trụ Đạo cảnh, nhưng về nghiên cứu lý thuyết tu luyện, Ngô Bình có thể tự tin nói rằng anh không kém bất kỳ bậc cao thủ nào trong vũ trụ này.  

 

Ngay sau đó, Ngô Bình trở lại phòng luyện công và dạy cho Vân Thường thuật Ngũ Hành Hoá Khí. Vân Thường lập tức bắt đầu tu luyện, cô ấy vừa thử một lần là biết bí pháp này có thể luyện được, hơn nữa rất cao cấp!  

 

Cô thốt lên: "Phương pháp này do anh tự nghĩ ra à?"  

 

Ngô Bình cười nói: "Tự sáng tạo hay không không quan trọng, chỉ cần có ích là được. Đi thôi, cùng ta đi nhận nhiệm vụ trước đã”.  

 
 
Chương 5682: “Nhưng tớ tức lảm, muốn thẳng lại!”


Ngô Bình cúp điện thoại, Ngô Bình xin Ngô Đại Hưng hai trăm đồng rồi đi tìm Từ Kiêu.

Hơn mười phút sau, tại một quán net, Ngô Bình thấy Từ Kiêu, cậu ta đã mở máy, mua hai phần đá bào, là vị mà Ngô Bình thích.

'Từ Kiêu cao một mét tám lăm, vóc dáng to con, có chút béo, vẻ ngoài thật thà, là kiểu con gái rất thích. Nhưng Ngô Bình biết cậu bạn này tinh ranh vô cùng, trong bụng toàn mưu mô, vẻ ngoài chất phác chỉ là ngụy trang.

“Ngô Bình, cậu nói năng lực gì thế?”, cậu ta hỏi ngay.

Ngô Bình nói chỉ tiết cho Từ Kiêu nghe, Từ Kiêu theo cậu vào WOG, sau khi trở về thì ánh mắt hoàn toàn thay đổi: “Trời ơi, to hơn cả tớ nữa! Cậu phẫu thuật à?”

Ngô Bình bĩu môi: “Phẫu thuật gì chứ! Chính nó tự phát triển!"

Từ Kiêu gãi đầu: “Vậy là của tớ vẫn còn lớn được phải không?”

Ngô Bình: “Chắc thế, dù sao của tớ cũng khá lớn!”

Sau khi “thổ lộ tâm sự”, Từ Kiêu nói: “Trương Siêu lớp kế bên đã thắng của tớ một nghìn tệ vào hôm qua, nay lại gửi tin hỏi tớ có dám chơi một ván nữa không!”

Ngô Bình nhíu mày, cậu biết Từ Kiêu chơi PUBG, còn thường xuyên PK gì đó với người ta, một lần như vậy là mấy. trăm hoặc hơn nghìn tệ, thắng nhiều thua ít.

“§kill của Trương Siêu khá dữ, cậu đừng cá cược với nó nữa, một nghìn này mời tớ ăn ngon không phải lợi hơn à?”, Ngô Bình khuyên.

'Từ Kiêu: “Nhưng tớ tức lảm, muốn thẳng lại!”

Ngô Bình thấy khuyên không được thì nói: “Vậy được rồi, chúng ta đánh hai ván cho nóng người trước đãi”

Hai người mở trò chơi, bắt đầu chơi game. Hai tay nắm chuột và bấm bàn phím, Ngô Bình thì như nắm chắc thẳng lợi trong tay.

Mới chơi chưa được năm phút, Ngô Bình đã xử được bảy mạng. Từ Kiêu là đồng đội liên tục hét lên: “Má ơi, Ngô Bình, sao tự dưng cậu chơi pro quá vậy? Cậu có biết vừa nấy cậu đã giết được ai không? Là một streamer PUBG rất giỏi, tớ biết anh ta đói”

Ngô Bình cũng cảm thấy trình độ chơi game của mình nâng cao rất nhiều, như được ông bà độ vậy: “Có thể là do trạng thái tớ đang tốt!”

Mười phút, Ngô Bình đã giết mười mạng, cũng nhờ sự cứu viện của cậu mà Từ Kiêu mới sống được tới giờ. Ván này, đối thủ của họ khá mạnh, hai đội trong đó rõ ràng có trình độ chuyên nghiệp.

Tiến vào vòng cuối, Ngô Bình đã giết được hai mươi lăm mạng, Từ Kiêu giết sáu, trừ hai người, trong vòng cuối còn ba nhóm khác, một nhóm ba người, nhóm bốn người và một phe một mình.

'Từ Kiêu hưng phấn: “Ngô Bình, giờ cậu chơi game giỏi quá, ván này chúng ta có cơ hội ăn gà rồi!”

Ngô Bình gãi đầu: “Chắc được, tớ cảm thấy trình độ bên kia cũng tạm thôi”.

“Tạm? Tớ đã nói với cậu chưa, mấy người này toàn dân chuyên nghiệp đó”, cậu ta nói xong, Ngô Bình cũng bắn chết người chơi một mình kia.

Cuộc chiến trở nên gay cấn, tam phương hỗn chiến, nhóm bốn người bị diệt toàn đội, nhóm ba người thì chết một. Hiện tại chỉ còn hai phe, mỗi phe hai người, khu an toàn cũng không ngừng thu hẹp.

Vị trí của Ngô Bình khá bất lợi, cậu nói với Từ Kiêu: “Cậu lao ra, tớ ngắm bản đối phương”.

'Từ Kiêu cắn răng: “Được, tớ tin tưởng cậu!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom