Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5231


Ngô Bình và Vương Thế An chờ ở đây một lát, anh hỏi Vương Thế An: “Làm xong việc này, ta cần về tiêu cục một chuyến, sau đó lại tới Thái Chân Môn”.  

 

Vương Thế An: “Ngươi yên tâm, cùng lắm là một tháng nữa thì ta sẽ khôi phục tu vi thôi. Đến lúc đó, dù ngươi có xin ta ở lại bên cạnh ngươi thì ta cũng không thèm”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi độc mồm độc miệng thật đấy”.  

 

Vương Thế An: “Ta chỉ nói thật thôi mà, ta cần đi tìm mỹ nữ, cứ lởn vởn quanh ngươi suốt ngày thì kiếm đâu ra”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Ngươi tìm mỹ nữ làm gì?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên để làm việc đàn ông nên làm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình lắc đầu: “Loại người như ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện ấy à?”  

 

Vương Thế An: “Đây là tính cách mà ta định hình cho Vương Thế An, đó là phong lưu, tiêu sái, thích trêu hoa nghẹo nguyệt. Kiếp này, ít nhất ta phải ngủ được với mười nghìn người đẹp thì mới đủ được”.  

 

Ngô Bình cười nhếch méo: “Cẩn thận không nhấc chân đi nổi”.  

 

Vương Thế An: “Làm gì có, một nhân cách khác của ta cực mạnh về khoản này đấy”.  

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một tia độn quang đáp từ trên cao xuống, Liễu Tam Tương đã xuất hiện trước mắt bọn họ.  

 

Ngô Bình giật bắn mình rồi nắm chặt lấy sát phù, Vương Thế An lại bình tĩnh hỏi: “Ông tra xong chưa?”  

 

Liễu Tam Tương chợt quỳ xuống trước mặt Ngô Bình rồi run rẩy nói: “Tiểu nhân tham kiến Lý công tử”.  

 

Trước đó, Liễu Tam Tương còn định giết Ngô Bình mà giờ lại quỳ xuống bái lạy làm Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh chớp mắt hỏi: “Ông quỳ trước mặt tôi làm gì?”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Sau này người sẽ là một trong các đại năng máu mặt trong thiên hạ nên tiểu nhân phải bái lạy”.  

 

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Giờ ông tin những gì tôi nói lúc trước rồi hả?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng”.  

 

Ngô Bình và Vương Thế An đưa mắt nhìn nhau, Vương Thế An nói: “Liễu Tam Tương, chúng tôi cần ông giúp một việc, ông có đồng ý không?”  

 

Liễu Tam Tương: “Có”.  

 

Vương Thế An: “Chúng tôi muốn thay đổi dung mạo, ông hãy kiếm cho chúng tôi hai thân phận ở vũ trụ chính”.  

 

Liễu Tam Tương ngẫm nghĩ rồi nói: “Đã từng có người dùng cách này rồi, nhưng đây không phải cách hay với hai vị, dẫu sao làm thế thì sẽ phải áp chế tu vi xuống ngang với chủ thể”.  

 

Vương Thế An: “Thì chúng tôi muốn tu luyện lại từ đầu mà, dẫu sao đây cũng không phải vũ trụ chính, tu luyện có mạnh đến mấy thì đến đó rồi cũng chưa hoàn hảo, thế thì tu luyện lại từ đầu cho xong”.  

 

Liễu Tam Tương: “Vậy hai vị định đi đâu?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên là thế tục”.  

 
 
Chương 5231


Ngô Bình và Vương Thế An chờ ở đây một lát, anh hỏi Vương Thế An: “Làm xong việc này, ta cần về tiêu cục một chuyến, sau đó lại tới Thái Chân Môn”.  

 

Vương Thế An: “Ngươi yên tâm, cùng lắm là một tháng nữa thì ta sẽ khôi phục tu vi thôi. Đến lúc đó, dù ngươi có xin ta ở lại bên cạnh ngươi thì ta cũng không thèm”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Ngươi độc mồm độc miệng thật đấy”.  

 

Vương Thế An: “Ta chỉ nói thật thôi mà, ta cần đi tìm mỹ nữ, cứ lởn vởn quanh ngươi suốt ngày thì kiếm đâu ra”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Ngươi tìm mỹ nữ làm gì?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên để làm việc đàn ông nên làm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình lắc đầu: “Loại người như ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện ấy à?”  

 

Vương Thế An: “Đây là tính cách mà ta định hình cho Vương Thế An, đó là phong lưu, tiêu sái, thích trêu hoa nghẹo nguyệt. Kiếp này, ít nhất ta phải ngủ được với mười nghìn người đẹp thì mới đủ được”.  

 

Ngô Bình cười nhếch méo: “Cẩn thận không nhấc chân đi nổi”.  

 

Vương Thế An: “Làm gì có, một nhân cách khác của ta cực mạnh về khoản này đấy”.  

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một tia độn quang đáp từ trên cao xuống, Liễu Tam Tương đã xuất hiện trước mắt bọn họ.  

 

Ngô Bình giật bắn mình rồi nắm chặt lấy sát phù, Vương Thế An lại bình tĩnh hỏi: “Ông tra xong chưa?”  

 

Liễu Tam Tương chợt quỳ xuống trước mặt Ngô Bình rồi run rẩy nói: “Tiểu nhân tham kiến Lý công tử”.  

 

Trước đó, Liễu Tam Tương còn định giết Ngô Bình mà giờ lại quỳ xuống bái lạy làm Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh chớp mắt hỏi: “Ông quỳ trước mặt tôi làm gì?”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Sau này người sẽ là một trong các đại năng máu mặt trong thiên hạ nên tiểu nhân phải bái lạy”.  

 

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Giờ ông tin những gì tôi nói lúc trước rồi hả?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng”.  

 

Ngô Bình và Vương Thế An đưa mắt nhìn nhau, Vương Thế An nói: “Liễu Tam Tương, chúng tôi cần ông giúp một việc, ông có đồng ý không?”  

 

Liễu Tam Tương: “Có”.  

 

Vương Thế An: “Chúng tôi muốn thay đổi dung mạo, ông hãy kiếm cho chúng tôi hai thân phận ở vũ trụ chính”.  

 

Liễu Tam Tương ngẫm nghĩ rồi nói: “Đã từng có người dùng cách này rồi, nhưng đây không phải cách hay với hai vị, dẫu sao làm thế thì sẽ phải áp chế tu vi xuống ngang với chủ thể”.  

 

Vương Thế An: “Thì chúng tôi muốn tu luyện lại từ đầu mà, dẫu sao đây cũng không phải vũ trụ chính, tu luyện có mạnh đến mấy thì đến đó rồi cũng chưa hoàn hảo, thế thì tu luyện lại từ đầu cho xong”.  

 

Liễu Tam Tương: “Vậy hai vị định đi đâu?”  

 

Vương Thế An: “Đương nhiên là thế tục”.  

 
 
Chương 5232


Liễu Tam Tương: “Công tử, sau này Liễu Tam Tương nguyện đi theo làm tuỳ tùng cho công tử, hi vọng công tử sẽ thu nhận ạ”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Một cường giả cảnh giới Thần Thông như ông mà chịu theo hầu tôi à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Tuy tôi đã ở cảnh giới Thần Thông, nhưng cùng lắm chỉ dám sử dụng sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí ở đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vì nếu tôi dùng sức mạnh của Thần Thông thì gặp khá nhiều đối thủ. Như vậy thì dễ bị các kẻ thù phát hiện và tôi sẽ gặp nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Vậy ông cứ thi triển sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí thôi, chứ đi theo tôi làm gì. Cường giả dưới cảnh giới Thần Thông thì sao địch lại ông được”.  

 

Advertisement

Liễu Tam Tương: “Thực lực của tiểu nhân cũng mạnh, nhưng vẫn muốn đi theo công tử. Tuy bình thường tiểu nhân không thể thi triển sức mạnh của cảnh giới Thần Thông, nhưng nếu công tử gặp nguy hiểm thì tiểu nhân sẽ dốc toàn lực để bảo vệ công tử”.  

 

Vương Thế An: “Nếu ông ta muốn đi theo thì ngươi cứ nhận đi”.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử, tiểu nhân còn có rất nhiều sát phù và pháp khí để đối địch”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ thu nhận ông, giờ chúng ta về thôi”.  

 

Liễu Tam Tương: “Tiểu nhân không cần thu dọn gì cả nên có thể đi cùng công tử luôn”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, dẫn các tiêu sư đi luôn thôi”.  

 

Ba người quay về tiêu cục, Ngô Bình gọi mọi người ra sân rồi nói: “Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta về nhà thôi”.  

 

Anh vừa nói dứt câu, Liễu Tam Tương đã vung tay lên, một bóng đen hình trong xuất hiện dưới chân mọi người, sau đó tất cả bọn họ cùng xe cộ đều chìm dần xuống bóng đen ấy. Ngay sau đó, bóng đen đã thu nhỏ lại thành một dấu chấm và biến mất.  

 

Ngô Bình thấy vài phút sau, mọi người đã lại ngoi lên, bóng đen dưới chân họ biến mất, họ nhảy xuống mặt đất rồi ngẩng lên nhìn thì thấy đã ở thành Hắc Long.  

 

Các tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.  

 

“Ông Liễu, được đấy, thuật độn thổ của ông quá đỉnh”, Ngô Bình khen ngợi.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử quá khen, năm xưa tôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bao người cũng là nhờ thuật này”.  

 

Ngô Bình: “Tốt lắm, sau này đi đâu không cần cưỡi ngựa nữa rồi”, tuy thuật độn thổ của Ngô Bình cũng rất khá, nhưng so với Liễu Tam Tương thì vẫn kém xa.  

 

Mọi người nhanh chóng nhảy lên xe rồi tiến về phía thành Hắc Long. Khi đến trước cổng, lính canh ở đây đã chặn họ lại rồi hỏi: “Các người định làm gì?”  

 

Mã Bảo Thắng nhíu mày, cờ của tiêu cục Uy Hổ đang bay phấp phới mà mấy người này dám chặn họ lại ư? Anh ta trầm giọng nói: “Chúng tôi là người của tiêu cục Uy Hổ, các người không biết à?”  

 

“Tiêu cục Uy Hổ ư? Chưa nghe đến bao giờ, trong thành Hắc Long bây giờ chỉ có tiêu cục Vạn Lý thôi”.  

 

Mã Bảo Thắng: “Tiêu cục Vạn Lý ư?”  

 
 
Chương 5232


Liễu Tam Tương: “Công tử, sau này Liễu Tam Tương nguyện đi theo làm tuỳ tùng cho công tử, hi vọng công tử sẽ thu nhận ạ”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Một cường giả cảnh giới Thần Thông như ông mà chịu theo hầu tôi à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Tuy tôi đã ở cảnh giới Thần Thông, nhưng cùng lắm chỉ dám sử dụng sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí ở đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vì nếu tôi dùng sức mạnh của Thần Thông thì gặp khá nhiều đối thủ. Như vậy thì dễ bị các kẻ thù phát hiện và tôi sẽ gặp nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Vậy ông cứ thi triển sức mạnh của mười tầng cảnh giới Luyện Khí thôi, chứ đi theo tôi làm gì. Cường giả dưới cảnh giới Thần Thông thì sao địch lại ông được”.  

 

Advertisement

Liễu Tam Tương: “Thực lực của tiểu nhân cũng mạnh, nhưng vẫn muốn đi theo công tử. Tuy bình thường tiểu nhân không thể thi triển sức mạnh của cảnh giới Thần Thông, nhưng nếu công tử gặp nguy hiểm thì tiểu nhân sẽ dốc toàn lực để bảo vệ công tử”.  

 

Vương Thế An: “Nếu ông ta muốn đi theo thì ngươi cứ nhận đi”.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử, tiểu nhân còn có rất nhiều sát phù và pháp khí để đối địch”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ thu nhận ông, giờ chúng ta về thôi”.  

 

Liễu Tam Tương: “Tiểu nhân không cần thu dọn gì cả nên có thể đi cùng công tử luôn”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, dẫn các tiêu sư đi luôn thôi”.  

 

Ba người quay về tiêu cục, Ngô Bình gọi mọi người ra sân rồi nói: “Mọi người nhắm mắt lại, chúng ta về nhà thôi”.  

 

Anh vừa nói dứt câu, Liễu Tam Tương đã vung tay lên, một bóng đen hình trong xuất hiện dưới chân mọi người, sau đó tất cả bọn họ cùng xe cộ đều chìm dần xuống bóng đen ấy. Ngay sau đó, bóng đen đã thu nhỏ lại thành một dấu chấm và biến mất.  

 

Ngô Bình thấy vài phút sau, mọi người đã lại ngoi lên, bóng đen dưới chân họ biến mất, họ nhảy xuống mặt đất rồi ngẩng lên nhìn thì thấy đã ở thành Hắc Long.  

 

Các tiêu sư ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.  

 

“Ông Liễu, được đấy, thuật độn thổ của ông quá đỉnh”, Ngô Bình khen ngợi.  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử quá khen, năm xưa tôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của bao người cũng là nhờ thuật này”.  

 

Ngô Bình: “Tốt lắm, sau này đi đâu không cần cưỡi ngựa nữa rồi”, tuy thuật độn thổ của Ngô Bình cũng rất khá, nhưng so với Liễu Tam Tương thì vẫn kém xa.  

 

Mọi người nhanh chóng nhảy lên xe rồi tiến về phía thành Hắc Long. Khi đến trước cổng, lính canh ở đây đã chặn họ lại rồi hỏi: “Các người định làm gì?”  

 

Mã Bảo Thắng nhíu mày, cờ của tiêu cục Uy Hổ đang bay phấp phới mà mấy người này dám chặn họ lại ư? Anh ta trầm giọng nói: “Chúng tôi là người của tiêu cục Uy Hổ, các người không biết à?”  

 

“Tiêu cục Uy Hổ ư? Chưa nghe đến bao giờ, trong thành Hắc Long bây giờ chỉ có tiêu cục Vạn Lý thôi”.  

 

Mã Bảo Thắng: “Tiêu cục Vạn Lý ư?”  

 
 
Chương 5233


 Họ nhanh chóng đi tới tiêu cục Uy Hổ, nhưng cổng đã đóng chặt, cờ ở trên cổng cũng biến mất.  

 

Ngô Bình mở cổng ra thì thấy bên trong mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã rất lâu không có ai đến đây.  

 

Lúc này, có một tiêu sư đi từ trong ra, trông thấy nhóm Ngô Bình, người đó mừng rỡ nói: “Tiêu đầu Ngô, cuối cùng mọi người cũng về rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mọi người đâu hết rồi? Tổng tiêu đầu đâu?”  

 

Tiêu sư đó thở dài nói: “Mọi người đi xong thì tiêu cục lại liên tục làm mất hai chuyến hàng và nợ một khoản lớn. Hơn nữa, do liên tục làm mất hàng nên không còn khách nào thuê bên mình nữa cả, vì thế tổng tiêu đầu đã đóng cửa rồi cho các tiêu sư nghỉ”.  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu đang ở đâu?”  

 

Tiêu sư: “Ở nhà”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Báo cho tổng tiêu đầu là tôi về rồi”.  

 

Tiêu sư kia vội nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Mã Bảo Thắng hừ lạnh nói: “Tiêu đầu, rõ ràng có người cố tình chơi tiêu cục mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi đã về thì sẽ làm cho ra lẽ”.  

 

Các tiêu sư quay về tiêu cục, Ngô Bình lệnh cho họ dọn dẹp vệ sinh, đồng thời bảo người treo lại cờ lên cổng.  

 

Không lâu sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tới, trông cô ấy rất tiều tuỵ. Tuy nhiều ngày qua gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cô ấy không hề nói cho Ngô Bình biết vì sợ ảnh hưởng đến anh.  

 

“Tiêu đầu Ngô”, vành mắt Hàn Tuyết Kỳ đỏ lên.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tổng tiêu cục, chúng tôi về rồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ”.  

 

Nói rồi, anh đưa tiền công cho cô ấy.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Về sau, chúng ta lại mất thêm hai chuyến hàng nữa, giờ đang nợ nần chồng chất”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Có hơn triệu thôi mà, tôi có đây”.  

 

Nói rồi, anh lấy tiếp tiền ra đưa cho Hàn Tuyết Kỳ.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh lấy tiền đâu ra thế?”  

 

Ngô Bình: “Trên đường đi tôi đã giết được khá nhiều giặc cướp nên lấy tiền của họ, đây chỉ là một phần nhỏ thôi”.

Hàn Tuyết Kỳ cười trừ nói: “Lẽ ra tôi cần chia số tiền công này cho mọi người, nhưng nay còn lấy thêm tiền của anh”.  

 

Ngô Bình: “Có gì đâu, lần đi chuyển hàng này, tôi đã có thu hoạch lớn”.  

 

Anh hỏi tiếp: “À, đã điều tra ra ai động vào hàng của mình chưa?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Gần đây thành Hắc Long mới có thêm một tiêu cục mới tên là Vạn Lý, tổng tiêu cục của họ là Hoàng Liệt - cao thủ số một ở thành này. Thực lực của Hàn Tuyết Kỳ này rất mạnh, dưới trướng lại có nhiều cao thủ, ông ta thấy ghen ghét với công việc làm ăn của tiêu cục mình nên sau hai năm chuẩn bị, cuối cùng đã thành lập tiêu cục Vạn Lý”.  

 
 
Chương 5233


 Họ nhanh chóng đi tới tiêu cục Uy Hổ, nhưng cổng đã đóng chặt, cờ ở trên cổng cũng biến mất.  

 

Ngô Bình mở cổng ra thì thấy bên trong mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã rất lâu không có ai đến đây.  

 

Lúc này, có một tiêu sư đi từ trong ra, trông thấy nhóm Ngô Bình, người đó mừng rỡ nói: “Tiêu đầu Ngô, cuối cùng mọi người cũng về rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mọi người đâu hết rồi? Tổng tiêu đầu đâu?”  

 

Tiêu sư đó thở dài nói: “Mọi người đi xong thì tiêu cục lại liên tục làm mất hai chuyến hàng và nợ một khoản lớn. Hơn nữa, do liên tục làm mất hàng nên không còn khách nào thuê bên mình nữa cả, vì thế tổng tiêu đầu đã đóng cửa rồi cho các tiêu sư nghỉ”.  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu đang ở đâu?”  

 

Tiêu sư: “Ở nhà”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Báo cho tổng tiêu đầu là tôi về rồi”.  

 

Tiêu sư kia vội nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Mã Bảo Thắng hừ lạnh nói: “Tiêu đầu, rõ ràng có người cố tình chơi tiêu cục mình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi đã về thì sẽ làm cho ra lẽ”.  

 

Các tiêu sư quay về tiêu cục, Ngô Bình lệnh cho họ dọn dẹp vệ sinh, đồng thời bảo người treo lại cờ lên cổng.  

 

Không lâu sau, Hàn Tuyết Kỳ đã tới, trông cô ấy rất tiều tuỵ. Tuy nhiều ngày qua gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cô ấy không hề nói cho Ngô Bình biết vì sợ ảnh hưởng đến anh.  

 

“Tiêu đầu Ngô”, vành mắt Hàn Tuyết Kỳ đỏ lên.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tổng tiêu cục, chúng tôi về rồi, đã hoàn thành xong nhiệm vụ”.  

 

Nói rồi, anh đưa tiền công cho cô ấy.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Về sau, chúng ta lại mất thêm hai chuyến hàng nữa, giờ đang nợ nần chồng chất”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Có hơn triệu thôi mà, tôi có đây”.  

 

Nói rồi, anh lấy tiếp tiền ra đưa cho Hàn Tuyết Kỳ.  

 

Cô ấy ngẩn ra hỏi: “Anh lấy tiền đâu ra thế?”  

 

Ngô Bình: “Trên đường đi tôi đã giết được khá nhiều giặc cướp nên lấy tiền của họ, đây chỉ là một phần nhỏ thôi”.

Hàn Tuyết Kỳ cười trừ nói: “Lẽ ra tôi cần chia số tiền công này cho mọi người, nhưng nay còn lấy thêm tiền của anh”.  

 

Ngô Bình: “Có gì đâu, lần đi chuyển hàng này, tôi đã có thu hoạch lớn”.  

 

Anh hỏi tiếp: “À, đã điều tra ra ai động vào hàng của mình chưa?”  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Gần đây thành Hắc Long mới có thêm một tiêu cục mới tên là Vạn Lý, tổng tiêu cục của họ là Hoàng Liệt - cao thủ số một ở thành này. Thực lực của Hàn Tuyết Kỳ này rất mạnh, dưới trướng lại có nhiều cao thủ, ông ta thấy ghen ghét với công việc làm ăn của tiêu cục mình nên sau hai năm chuẩn bị, cuối cùng đã thành lập tiêu cục Vạn Lý”.  

 
 
Chương 5234


 Ngô Bình cười nói: “Người ta không gửi thì mình tự vận chuyển hàng cho mình”.  

 

Anh nói với Vương Thế An: “Giờ anh hãy thuê tiêu cục Uy Hổ vận chuyển một chuyến hàng với giá là ba triệu tiền Linh, địa điểm là một nơi cách đây một nghìn dặm”.  

 

Vương Thế An cười nói: “Được thôi”.  

 

Anh ta lấy một cái hộp ngọc ra rồi nói: “Nhờ tiêu cục đưa thứ này đến một nơi cho tôi. Khi nào đến nơi thì tôi sẽ lấy lại, đây là một vật rất quý nên tôi sẽ trả tiêu cục ta ba triệu tiền Linh phí vận chuyển”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Được, chúng tôi nhận đơn này”.  

 

Sau đó, anh gọi ông tiêu sư trước đó đến rồi nói: “Ông đến quán trà rồi rêu rao tin này đi, nói là sau khi hoàn thành xong đơn hàng trị giá 500 nghìn tiền Linh, chúng ta đã nhận được một đơn lớn hơn. Xong chuyến này thì chúng ta sẽ chuyển mình”.  

 

Advertisement

Ông ấy cười nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Các tiêu sư đã vất vả cho một chuyến đi dài nên Hàn Tuyết Kỳ đã bày tiệc để chiêu đãi họ.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cầm một chén rượu đến chỗ Ngô Bình rồi cười nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi kính anh một chén! Nếu không nhờ có anh xoay chuyển tình thế thì chắc tiêu cục nguy rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Phải là tôi cảm ơn tổng tiêu đầu mới đúng, nếu cô không thu nhận tôi thì giờ chắc tôi vẫn đang lang thang ở ngoài”.  

 

Hai người cụng chén, sau đó uống cạn rồi mỉm cười nhìn nhau.  

 

Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ chợt dịu dàng nói: “Tiêu đầu Ngô, kiểu gì tiêu cục Vạn Lý cũng giở trò trong chuyến hàng sắp tới, anh có chắc sẽ chống lại được không?”  

 

Ngô Bình: “Dù họ có giở trò gì thì tôi cũng xử được hết”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở phào một hơi: “Tiêu cục Uy Hổ có một tiêu đầu như anh đúng là may mắn”.  

 

Ngô Bình cười phá lên nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, tôi cũng kính cô ba chén”.  

 

Mọi người uống với nhau đến tận chiều, ai nấy cũng say sưa, đến Hàn Tuyết Kỳ cũng đã ngà ngà rồi khoác vai Ngô Bình nghe anh kể về chuyến đi vừa rồi.  

 

Một tốp tiêu sư trốn ở phía xa rồi lén nhìn về đằng này.  

 

Một tiêu sư nhỏ giọng nói: “Này, có khi nào tổng tiêu đầu nhà mình thích tiêu đầu Ngô không nhỉ?”  

 

Mã Bảo Thắng lừ mắt nói: “Nói vớ vẩn!”  

 

Tiêu sư kia lập tức ngậm miệng, nhưng Mã Bảo Thắng lại nói: “Rõ ràng là bọn họ đều có ý với nhau rồi”.  

 

Mọi người ngẩn ra, sau đó đều che miệng cười.  

 

Bấy giờ, ông tiêu sư ban nãy cũng đã lảo đảo đi tới, rõ ràng cũng đã say bí tỉ. Nhưng sau khi nhìn thấy rượu trên bàn, ông ấy lại rót tiếp ngay.  

 

Mã Bảo Thắng vội hỏi: “Ông Khương, sao rồi? Ông đi phao tin chưa?”  

 

Ông Khương cười khà khà nói: “Giờ ít phải có một phần ba người trong thành biết tin chúng ta nhận được một đơn hàng lớn rồi”.  

 
 
Chương 5234


 Ngô Bình cười nói: “Người ta không gửi thì mình tự vận chuyển hàng cho mình”.  

 

Anh nói với Vương Thế An: “Giờ anh hãy thuê tiêu cục Uy Hổ vận chuyển một chuyến hàng với giá là ba triệu tiền Linh, địa điểm là một nơi cách đây một nghìn dặm”.  

 

Vương Thế An cười nói: “Được thôi”.  

 

Anh ta lấy một cái hộp ngọc ra rồi nói: “Nhờ tiêu cục đưa thứ này đến một nơi cho tôi. Khi nào đến nơi thì tôi sẽ lấy lại, đây là một vật rất quý nên tôi sẽ trả tiêu cục ta ba triệu tiền Linh phí vận chuyển”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Được, chúng tôi nhận đơn này”.  

 

Sau đó, anh gọi ông tiêu sư trước đó đến rồi nói: “Ông đến quán trà rồi rêu rao tin này đi, nói là sau khi hoàn thành xong đơn hàng trị giá 500 nghìn tiền Linh, chúng ta đã nhận được một đơn lớn hơn. Xong chuyến này thì chúng ta sẽ chuyển mình”.  

 

Advertisement

Ông ấy cười nói: “Vâng, tôi đi ngay”.  

 

Các tiêu sư đã vất vả cho một chuyến đi dài nên Hàn Tuyết Kỳ đã bày tiệc để chiêu đãi họ.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cầm một chén rượu đến chỗ Ngô Bình rồi cười nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi kính anh một chén! Nếu không nhờ có anh xoay chuyển tình thế thì chắc tiêu cục nguy rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Phải là tôi cảm ơn tổng tiêu đầu mới đúng, nếu cô không thu nhận tôi thì giờ chắc tôi vẫn đang lang thang ở ngoài”.  

 

Hai người cụng chén, sau đó uống cạn rồi mỉm cười nhìn nhau.  

 

Lúc này, Hàn Tuyết Kỳ chợt dịu dàng nói: “Tiêu đầu Ngô, kiểu gì tiêu cục Vạn Lý cũng giở trò trong chuyến hàng sắp tới, anh có chắc sẽ chống lại được không?”  

 

Ngô Bình: “Dù họ có giở trò gì thì tôi cũng xử được hết”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở phào một hơi: “Tiêu cục Uy Hổ có một tiêu đầu như anh đúng là may mắn”.  

 

Ngô Bình cười phá lên nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, tôi cũng kính cô ba chén”.  

 

Mọi người uống với nhau đến tận chiều, ai nấy cũng say sưa, đến Hàn Tuyết Kỳ cũng đã ngà ngà rồi khoác vai Ngô Bình nghe anh kể về chuyến đi vừa rồi.  

 

Một tốp tiêu sư trốn ở phía xa rồi lén nhìn về đằng này.  

 

Một tiêu sư nhỏ giọng nói: “Này, có khi nào tổng tiêu đầu nhà mình thích tiêu đầu Ngô không nhỉ?”  

 

Mã Bảo Thắng lừ mắt nói: “Nói vớ vẩn!”  

 

Tiêu sư kia lập tức ngậm miệng, nhưng Mã Bảo Thắng lại nói: “Rõ ràng là bọn họ đều có ý với nhau rồi”.  

 

Mọi người ngẩn ra, sau đó đều che miệng cười.  

 

Bấy giờ, ông tiêu sư ban nãy cũng đã lảo đảo đi tới, rõ ràng cũng đã say bí tỉ. Nhưng sau khi nhìn thấy rượu trên bàn, ông ấy lại rót tiếp ngay.  

 

Mã Bảo Thắng vội hỏi: “Ông Khương, sao rồi? Ông đi phao tin chưa?”  

 

Ông Khương cười khà khà nói: “Giờ ít phải có một phần ba người trong thành biết tin chúng ta nhận được một đơn hàng lớn rồi”.  

 
 
Chương 5235


 Mã Bảo Thắng: “Thực lực của tiêu đầu Ngô thì không phải bàn cãi nữa, tôi không lo chút nào. Nhưng nếu lần này mình đánh lại người của tiêu cục Vạn Lý thì tôi e họ sẽ liều đến cùng với mình đấy”.  

 

Ông Khương cười mỉa: “Sợ quái gì, họ sẽ tàn đời sớm thôi”.  

 

Mã Bảo Thắng: “Đúng”.  

 

Sau khi đã uống khá nhiều, Ngô Bình dìu Hàn Tuyết Kỳ về nghỉ. Phòng của cô ấy ở trong một biệt viện độc lập, Ngô Bình mở cửa ra thì Hàn Tuyết Kỳ đã đá bay cửa, rõ ràng cô ấy đã say mềm.  

 

Vào phòng rồi, Ngô Bình đỡ Hàn Tuyết Kỳ lên giường rồi nói: “Để tôi rót nước cho cô…”  

 

Anh còn chưa nói xong thì Hàn Tuyết Kỳ đã giơ tay lên ôm cổ anh rồi lẩm bẩm: “Anh đừng đi!”  

 

Advertisement

Sao Ngô Bình có thể từ chối lời mời gọi này?  

 

Các tiêu sư đều nhìn thấy Ngô Bình đưa tổng tiêu đầu đi, mà hơn hai tiếng sau vẫn chưa quay lại. Khi anh trở lại thì hơi rượu đã tan, trên người còn có hương thơm của tổng tiêu đầu.  

 

Mã Bảo Thắng cầm chén rượu đi tới rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, chúc mừng, tôi mời cậu một chén”.  

 

Ngô Bình liếc anh ta: “Chúc mừng cái gì?”  

 

Mã Bảo Thắng gãi đầu nói: “Có được người đẹp rồi mà không đáng chúc mừng à?”, các tiêu sư khác đều cười phá lên.  

 

Ngô Bình đạp cho anh ta một cái, nhưng vẫn uống hết chén rượu.  

 

Họ uống đến tận đêm khuya, Ngô Bình chợt đập tay xuống bàn rồi nói: “Các anh em đâu, tiêu cục mình đã bị cướp mất ba chuyến hàng và bị thương nhiều anh em, mọi người có muốn trả thù không?”  

 

Mọi người đang yên lặng, nghe thấy thế một cáu thì đồng thanh đáp: “Có”.  

 

Thật ra, ai cũng tức lắm mà không biết trút ra đâu nên giờ vẫn đang ôm bực trong lòng.  

 

Ngô Bình: “Được, tối nay mọi người hãy bảo vệ tiêu cục, tôi và vài anh em sẽ vận chuyển hàng đi, mọi người nhớ ở nhà chờ tin tốt”.  

 

“Được”, mọi người đồng thanh.  

 

Ngô Bình chọn thêm mười tiêu sư, bốn đại tiêu sư và hai tiêu đầu, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi thành Hắc Long và tiến về phía Đông.  

 

Ngựa chạy trong đêm nên loáng cái đã đi được cả trăm dặm.  

 

Khi họ qua một khu rừng thì chợt có một tiếng hét lớn vang lên, tiếp đó có hơn chục cao thủ đã xuất hiện.  

 

Có Ngô Bình ở đây nên các tiêu sư khác rất bình tĩnh.  

 

Ngô Bình nói: “Mọi người nhìn tôi nhá”.  

 

Anh bay lên cao rồi biến ra nhiều phân thân khác, các cao thủ kia chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngạ gục hết.  

 

Chưa đến vài phút, tất cả đã nằm im dưới đất.  

 
 
Chương 5235


 Mã Bảo Thắng: “Thực lực của tiêu đầu Ngô thì không phải bàn cãi nữa, tôi không lo chút nào. Nhưng nếu lần này mình đánh lại người của tiêu cục Vạn Lý thì tôi e họ sẽ liều đến cùng với mình đấy”.  

 

Ông Khương cười mỉa: “Sợ quái gì, họ sẽ tàn đời sớm thôi”.  

 

Mã Bảo Thắng: “Đúng”.  

 

Sau khi đã uống khá nhiều, Ngô Bình dìu Hàn Tuyết Kỳ về nghỉ. Phòng của cô ấy ở trong một biệt viện độc lập, Ngô Bình mở cửa ra thì Hàn Tuyết Kỳ đã đá bay cửa, rõ ràng cô ấy đã say mềm.  

 

Vào phòng rồi, Ngô Bình đỡ Hàn Tuyết Kỳ lên giường rồi nói: “Để tôi rót nước cho cô…”  

 

Anh còn chưa nói xong thì Hàn Tuyết Kỳ đã giơ tay lên ôm cổ anh rồi lẩm bẩm: “Anh đừng đi!”  

 

Advertisement

Sao Ngô Bình có thể từ chối lời mời gọi này?  

 

Các tiêu sư đều nhìn thấy Ngô Bình đưa tổng tiêu đầu đi, mà hơn hai tiếng sau vẫn chưa quay lại. Khi anh trở lại thì hơi rượu đã tan, trên người còn có hương thơm của tổng tiêu đầu.  

 

Mã Bảo Thắng cầm chén rượu đi tới rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, chúc mừng, tôi mời cậu một chén”.  

 

Ngô Bình liếc anh ta: “Chúc mừng cái gì?”  

 

Mã Bảo Thắng gãi đầu nói: “Có được người đẹp rồi mà không đáng chúc mừng à?”, các tiêu sư khác đều cười phá lên.  

 

Ngô Bình đạp cho anh ta một cái, nhưng vẫn uống hết chén rượu.  

 

Họ uống đến tận đêm khuya, Ngô Bình chợt đập tay xuống bàn rồi nói: “Các anh em đâu, tiêu cục mình đã bị cướp mất ba chuyến hàng và bị thương nhiều anh em, mọi người có muốn trả thù không?”  

 

Mọi người đang yên lặng, nghe thấy thế một cáu thì đồng thanh đáp: “Có”.  

 

Thật ra, ai cũng tức lắm mà không biết trút ra đâu nên giờ vẫn đang ôm bực trong lòng.  

 

Ngô Bình: “Được, tối nay mọi người hãy bảo vệ tiêu cục, tôi và vài anh em sẽ vận chuyển hàng đi, mọi người nhớ ở nhà chờ tin tốt”.  

 

“Được”, mọi người đồng thanh.  

 

Ngô Bình chọn thêm mười tiêu sư, bốn đại tiêu sư và hai tiêu đầu, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi thành Hắc Long và tiến về phía Đông.  

 

Ngựa chạy trong đêm nên loáng cái đã đi được cả trăm dặm.  

 

Khi họ qua một khu rừng thì chợt có một tiếng hét lớn vang lên, tiếp đó có hơn chục cao thủ đã xuất hiện.  

 

Có Ngô Bình ở đây nên các tiêu sư khác rất bình tĩnh.  

 

Ngô Bình nói: “Mọi người nhìn tôi nhá”.  

 

Anh bay lên cao rồi biến ra nhiều phân thân khác, các cao thủ kia chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngạ gục hết.  

 

Chưa đến vài phút, tất cả đã nằm im dưới đất.  

 
 
Chương 5236


Các tiêu sư ra tay ngay rồi treo các cái đầu lên cành cây.  

 

“Đi tiếp thôi”.  

 

Họ tiếp tục lên đường.  

 

Vài phút sau lại có một tốp khác xuất hiện, nhìn thấy các cái đầu trên cây, một người trong số đó bừng lửa giận rồi nói: “Thật độc ác!”  

 

Có người ở phía sau nói: “Nhị gia, xem ra nhóm này khó chơi rồi, làm sao bây giờ, hay mình về báo cho tổng tiêu đầu?”  

 

Nhị gia kia nổi giận: “Báo biếc cái gì? Báo xong thì họ cũng chạy xa rồi, đuổi theo mau”.  

 

Advertisement

Vì thế, nhị gia đó lại dẫn thêm hơn 40 người đuổi theo nhóm Ngô Bình.  

 

Nhóm của anh chạy không nhanh nên loáng cái đã nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi điều khiển ngựa quay đầu.  

 

Anh thấy có hơn 40 người chạy lại với sát ý mạnh, người đi đầu lạnh giọng nói: “Dám động đến người của tôi, chết đi!”  

 

“Thế à? Nhưng tôi thấy người chết sẽ là anh đấy”, Ngô Bình nói xong thì chém đao về phía người kia.  

 

Anh không chút lưu tình, người đao hợp nhất, tiếp đó các đường đao đã tung hoàng trong đám đông, làm tay chân cùng nhiều bộ phận của họ rời khỏi cơ thể, máu tươi lênh láng, các tiếng gào thét vang lên mãi không ngớt.  

 

Chưa tới một phút sau, chỉ còn lại một người còn sống, đó là nhị gia kia, Ngô Bình để hắn sống vì muốn hỏi xem người đứng phía sau có phải tiêu cục Vạn Lý hay không.

“Nói mau, là sai sai anh đến?”  

 

Một tiêu sư đứng sau lưng Ngô Bình nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi biết người này, hắn là nhị tiêu đầu của tiêu cục Vạn Lý, cũng là anh em kết nghĩa với tổng tiêu đầu bên kia, tên hắn là Phạm Hùng”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra đúng là người của tiêu cục Vạn Lý rồi, mấy chuyến hàng trước của chúng tôi cũng là các người cướp hả?”  

 

Nhị gia này biết mình nguy rồi nhưng vẫn quyết cứng rắn đến cùng, hắn lạnh giọng nói: “Mày đừng có đắc ý, đại ca tao sẽ dẫn các cao thủ đến đây ngay. Anh ấy đến rồi thì chúng mày chết là cái chắc, sau đó anh ấy sẽ cho người đến san bằng tiêu cục Uy Hổ”.  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho hắn một cái làm nửa bên mặt của hắn nát bét, sau đó anh lạnh giọng nói: “Cũng ăn to nói lớn đấy!”  

 

Phạm Hùng nhổ ra một ngụm máu tưới rồi cười phá lên như phát điên: “Giết tao đi, đại ca tao sẽ trả thù”.  

 

Ngô Bình: “Giết anh rồi thì lại dễ dàng cho anh quá, tôi sẽ cho anh có hội báo tin, để đại ca anh biết rồi dẫn các cao thủ đến cứu anh, sau đó tôi sẽ giết tên đó trước mặt anh”.  

 

Phạm Hùng cười mỉa: “Mày đang nói mơ đấy à? Thực lực của đại ca tao rất mạnh, mày không thể tưởng tượng được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Anh làm tôi càng mong gặp ông ta hơn đấy”.  

 

Phạm Hùng thấy hình như Ngô Bình để mình gọi cho đại ca thật thì lập tức nghiến răng lấy một ngọc phù ra bóp nát. Ngay sau đó, tổng tiêu đầu Hoàng Liệt của tiêu cục Vạn Lý đã phát hiện ra ngay, ông ta kinh ngạc rồi lập tức dẫn một nhóm cao thủ lên đường ngay.  

 
 
Chương 5236


Các tiêu sư ra tay ngay rồi treo các cái đầu lên cành cây.  

 

“Đi tiếp thôi”.  

 

Họ tiếp tục lên đường.  

 

Vài phút sau lại có một tốp khác xuất hiện, nhìn thấy các cái đầu trên cây, một người trong số đó bừng lửa giận rồi nói: “Thật độc ác!”  

 

Có người ở phía sau nói: “Nhị gia, xem ra nhóm này khó chơi rồi, làm sao bây giờ, hay mình về báo cho tổng tiêu đầu?”  

 

Nhị gia kia nổi giận: “Báo biếc cái gì? Báo xong thì họ cũng chạy xa rồi, đuổi theo mau”.  

 

Advertisement

Vì thế, nhị gia đó lại dẫn thêm hơn 40 người đuổi theo nhóm Ngô Bình.  

 

Nhóm của anh chạy không nhanh nên loáng cái đã nghe thấy tiếng động ở phía sau, anh ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi điều khiển ngựa quay đầu.  

 

Anh thấy có hơn 40 người chạy lại với sát ý mạnh, người đi đầu lạnh giọng nói: “Dám động đến người của tôi, chết đi!”  

 

“Thế à? Nhưng tôi thấy người chết sẽ là anh đấy”, Ngô Bình nói xong thì chém đao về phía người kia.  

 

Anh không chút lưu tình, người đao hợp nhất, tiếp đó các đường đao đã tung hoàng trong đám đông, làm tay chân cùng nhiều bộ phận của họ rời khỏi cơ thể, máu tươi lênh láng, các tiếng gào thét vang lên mãi không ngớt.  

 

Chưa tới một phút sau, chỉ còn lại một người còn sống, đó là nhị gia kia, Ngô Bình để hắn sống vì muốn hỏi xem người đứng phía sau có phải tiêu cục Vạn Lý hay không.

“Nói mau, là sai sai anh đến?”  

 

Một tiêu sư đứng sau lưng Ngô Bình nói: “Tiêu đầu Ngô, tôi biết người này, hắn là nhị tiêu đầu của tiêu cục Vạn Lý, cũng là anh em kết nghĩa với tổng tiêu đầu bên kia, tên hắn là Phạm Hùng”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra đúng là người của tiêu cục Vạn Lý rồi, mấy chuyến hàng trước của chúng tôi cũng là các người cướp hả?”  

 

Nhị gia này biết mình nguy rồi nhưng vẫn quyết cứng rắn đến cùng, hắn lạnh giọng nói: “Mày đừng có đắc ý, đại ca tao sẽ dẫn các cao thủ đến đây ngay. Anh ấy đến rồi thì chúng mày chết là cái chắc, sau đó anh ấy sẽ cho người đến san bằng tiêu cục Uy Hổ”.  

 

Chát!  

 

Ngô Bình tát cho hắn một cái làm nửa bên mặt của hắn nát bét, sau đó anh lạnh giọng nói: “Cũng ăn to nói lớn đấy!”  

 

Phạm Hùng nhổ ra một ngụm máu tưới rồi cười phá lên như phát điên: “Giết tao đi, đại ca tao sẽ trả thù”.  

 

Ngô Bình: “Giết anh rồi thì lại dễ dàng cho anh quá, tôi sẽ cho anh có hội báo tin, để đại ca anh biết rồi dẫn các cao thủ đến cứu anh, sau đó tôi sẽ giết tên đó trước mặt anh”.  

 

Phạm Hùng cười mỉa: “Mày đang nói mơ đấy à? Thực lực của đại ca tao rất mạnh, mày không thể tưởng tượng được đâu”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Anh làm tôi càng mong gặp ông ta hơn đấy”.  

 

Phạm Hùng thấy hình như Ngô Bình để mình gọi cho đại ca thật thì lập tức nghiến răng lấy một ngọc phù ra bóp nát. Ngay sau đó, tổng tiêu đầu Hoàng Liệt của tiêu cục Vạn Lý đã phát hiện ra ngay, ông ta kinh ngạc rồi lập tức dẫn một nhóm cao thủ lên đường ngay.  

 
 
Chương 5237


 Hoàng Liệt đến rất nhanh, chưa tới nửa tiếng sau, một người đàn ông cao lớn ngoài ba mươi tuổi đã có mặt.  

 

Hoàng Liệt mặc quần áo màu tím, mắt to mày rậm. Khi ông ta nhìn thấy các thi thể trên sườn núi cùng Phạm Hùng đang nằm dưới đất thì lập tức biến sắc mặt rồi trầm giọng nói: “Cậu chính là tiêu đầu Ngô của tiêu cục Uy Hổ hả? Cũng có bản lĩnh đấy!”  

 

Ngô Bình: “Muốn chiến thì chiến, cần gì ra vẻ thế? Hôm nay, tôi gọi ông ra đây để tín toán sổ sách nợ nần”.  

 

Hoàng Liệt cười nói: “Tính sổ với tôi ư? Cậu nhắm làm được không? Tôi đã chuẩn bị hai năm mới thành lập tiêu cục Vạn Lý, cậu tưởng mình sẽ làm được gì?”  

 

Ngô Bình: “Nói lắm thế nhỉ, ra tay đi”, Ngô Bình điểm một tay lên cao, một tia sét giáng xuống người Hoàng Liệt.  

 

Tóc và râu của ông ta đều cháy xém, quần áo trên người cũng bốc cháy, mặt mũi thì đen nhẻm. Nhưng ông ta vẫn đứng vững vàng, sau khi thở ra một làn khói đen thì cười phá lên nói: “Chút pháp thuật cỏn con này sao làm tôi bị thương được?”  

 

Advertisement

Lúc này, Liễu Tam Tương đã xuất hiện bên cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Công tử, trên người tên này có một món bảo bối hộ thân, nếu mất thứ đó rồi thì hắn chỉ như con muỗi”.  

 

Nói rồi, ông ta chợt niệm một đoạn chú, một bộ khôi giáp chợt lao ra khỏi người Hoàng Liệt rồi phát ra ba tia sáng khác nhau.  

 

Tiên giáp bay tới chỗ của Liễu Tam Tương, ông ta cười nói: “Quả nhiên là Tam Tinh Khải”.  

 

Ngô Bình: “Ông biết thứ này à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây là đồ tôi làm mất mà, đương nhiên tôi phải biết rồi”.  

 

Không còn tiên giáp hộ thân nữa, Hoàng Liệt sợ hãi nói: “Ông là ai?”  

 

Ngô Bình tung thêm một tia sét nữa ra, xẹt một tiếng, Hoàng Liệt đã cháy đen.  

 

Hoàng Liệt chết rồi, những người khác đều mất hết ý chí chiến đấu, ai nấy đều ngẩn ra.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hoàng Liệt đã chết, giờ tôi sẽ cho các người một cơ hội gia nhập tiêu cục Uy Hổ, lương sẽ vẫn vậy, nếu ai không đồng ý thì tôi sẽ tiễn lên đường luôn”.  

 

Thật ra những người này cũng không có giao tình gì với Hoàng Liệt cả, họ đi theo hắn ta chỉ vì lợi ích thôi. Giờ Ngô Bình đưa ra điều kiện không đổi với họ thì sao họ phải lựa chọn cái chết chứ?  

 

Vì thế, bọn họ đã lập tức quy hàng ngay mà không chút do dự.  

 



 

Mặt Phạm Hùng xám xịt, hắn không sợ chết, nhưng cái chết của Hoàng Liệt đã khiến hắn mất hết ý chí nên hắn nói: “Tôi còn gì để chọn nữa, thích thì giết đi”.  

 

Ngô Bình: “Cũng có khí phách đấy, giờ tôi không muốn giết anh, ngược lại còn muốn anh tiếp tục làm việc cho tiêu cục Uy Hổ, anh thấy sao?”  

 

Phạm Hùng ngây ra hỏi: “Cậu tin tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi không cần phải tin anh, kể cả người trong tiêu cục cũng không phải ai tôi cũng tin. Nhưng giữa chúng ta có quan hệ lợi ích, anh làm việc cho tiêu cục, tiêu cục trả công cho anh, mối quan hệ lợi ích này đáng tin hơn lòng trung thành nhiều”.  

 

Phạm Hùng trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Cậu nói cũng có lý, tôi đồng ý làm việc cho tiêu cục Uy Hổ”.  

 
 
Chương 5237


 Hoàng Liệt đến rất nhanh, chưa tới nửa tiếng sau, một người đàn ông cao lớn ngoài ba mươi tuổi đã có mặt.  

 

Hoàng Liệt mặc quần áo màu tím, mắt to mày rậm. Khi ông ta nhìn thấy các thi thể trên sườn núi cùng Phạm Hùng đang nằm dưới đất thì lập tức biến sắc mặt rồi trầm giọng nói: “Cậu chính là tiêu đầu Ngô của tiêu cục Uy Hổ hả? Cũng có bản lĩnh đấy!”  

 

Ngô Bình: “Muốn chiến thì chiến, cần gì ra vẻ thế? Hôm nay, tôi gọi ông ra đây để tín toán sổ sách nợ nần”.  

 

Hoàng Liệt cười nói: “Tính sổ với tôi ư? Cậu nhắm làm được không? Tôi đã chuẩn bị hai năm mới thành lập tiêu cục Vạn Lý, cậu tưởng mình sẽ làm được gì?”  

 

Ngô Bình: “Nói lắm thế nhỉ, ra tay đi”, Ngô Bình điểm một tay lên cao, một tia sét giáng xuống người Hoàng Liệt.  

 

Tóc và râu của ông ta đều cháy xém, quần áo trên người cũng bốc cháy, mặt mũi thì đen nhẻm. Nhưng ông ta vẫn đứng vững vàng, sau khi thở ra một làn khói đen thì cười phá lên nói: “Chút pháp thuật cỏn con này sao làm tôi bị thương được?”  

 

Advertisement

Lúc này, Liễu Tam Tương đã xuất hiện bên cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Công tử, trên người tên này có một món bảo bối hộ thân, nếu mất thứ đó rồi thì hắn chỉ như con muỗi”.  

 

Nói rồi, ông ta chợt niệm một đoạn chú, một bộ khôi giáp chợt lao ra khỏi người Hoàng Liệt rồi phát ra ba tia sáng khác nhau.  

 

Tiên giáp bay tới chỗ của Liễu Tam Tương, ông ta cười nói: “Quả nhiên là Tam Tinh Khải”.  

 

Ngô Bình: “Ông biết thứ này à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây là đồ tôi làm mất mà, đương nhiên tôi phải biết rồi”.  

 

Không còn tiên giáp hộ thân nữa, Hoàng Liệt sợ hãi nói: “Ông là ai?”  

 

Ngô Bình tung thêm một tia sét nữa ra, xẹt một tiếng, Hoàng Liệt đã cháy đen.  

 

Hoàng Liệt chết rồi, những người khác đều mất hết ý chí chiến đấu, ai nấy đều ngẩn ra.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hoàng Liệt đã chết, giờ tôi sẽ cho các người một cơ hội gia nhập tiêu cục Uy Hổ, lương sẽ vẫn vậy, nếu ai không đồng ý thì tôi sẽ tiễn lên đường luôn”.  

 

Thật ra những người này cũng không có giao tình gì với Hoàng Liệt cả, họ đi theo hắn ta chỉ vì lợi ích thôi. Giờ Ngô Bình đưa ra điều kiện không đổi với họ thì sao họ phải lựa chọn cái chết chứ?  

 

Vì thế, bọn họ đã lập tức quy hàng ngay mà không chút do dự.  

 



 

Mặt Phạm Hùng xám xịt, hắn không sợ chết, nhưng cái chết của Hoàng Liệt đã khiến hắn mất hết ý chí nên hắn nói: “Tôi còn gì để chọn nữa, thích thì giết đi”.  

 

Ngô Bình: “Cũng có khí phách đấy, giờ tôi không muốn giết anh, ngược lại còn muốn anh tiếp tục làm việc cho tiêu cục Uy Hổ, anh thấy sao?”  

 

Phạm Hùng ngây ra hỏi: “Cậu tin tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi không cần phải tin anh, kể cả người trong tiêu cục cũng không phải ai tôi cũng tin. Nhưng giữa chúng ta có quan hệ lợi ích, anh làm việc cho tiêu cục, tiêu cục trả công cho anh, mối quan hệ lợi ích này đáng tin hơn lòng trung thành nhiều”.  

 

Phạm Hùng trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Cậu nói cũng có lý, tôi đồng ý làm việc cho tiêu cục Uy Hổ”.  

 
 
Chương 5238


 Lúc này, người của tiêu cục Uy Hổ đều đang ở đây chờ tin. Loáng cái, nhóm tiêu sư của tiêu cục Vạn Lý đã đến, tiếp đó là Ngô Bình cùng nhị tiêu đầu Phạm Hùng.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cũng đã thay đồ rồi ngồi trong đại đường, thấy Ngô Bình bình an trở vẻ, cô ấy thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiêu đầu Ngô, giải quyết xong việc rồi à?”  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu, xong rồi. Bây giờ, tôi định cho Phạm Hùng dẫn cô đến xem tiêu cục Vạn Lý. Từ giờ trở đi, thành Hắc Long chỉ còn tiêu cục Uy Hổ thôi, không còn Vạn Lý nữa”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ sáng mắt lên nói: “Tốt quá! Phạm Hùng, anh đồng ý dẫn tôi đi không?”  

 

Phạm Hùng: “Thuộc hạ đồng ý”.  

 

Tối đó, Hàn Tuyết Kỳ dẫn dẫn người đến tiêu cục Vạn Lý và tiếp quản mọi hàng hoá cùng tài sản ở đây, đương nhiên cũng bao gồm sản nghiệp của gia tộc Hoàng Liệt.  

 

Advertisement

Đương nhiên người trong gia tộc hắn ta không đồng ý, nhưng Hoàng Liệt đã chết nên họ cũng không thể làm gì được.  

 

Ngày hôm sau, tiêu cục Uy Hổ đã thông báo rộng rãi rằng mình đã thu nạp tiêu cục Vạn Lý. Tin này vừa truyền đi, đến người ở ngoài thành Hắc Long còn đến gửi hàng, việc làm ăn của tiêu cục đã thuận lợi trở lại.  

 

Ngô Bình ở lại đây thêm vài ngày thì Vương Thế An hôm nào cũng đi từ sáng đến tận khuya, mỗi lần về lại dẫn theo mấy người đẹp khác nhau. Ngô Bình thấy thế thì cũng mặc kệ anh ta.  

 

Liễu Tam Tương khá biết điều, ngày nào cũng ở trong nhà chứ không đi đâu, trừ khi Ngô Bình gọi, không thì ông ta sẽ không xuất hiện.  

 

Hôm nay, Hàn Tuyết Kỳ cuối cùng mới có thời gian đến gặp Ngô Bình sau nhiều ngày lo việc sáp nhập tiêu cục Vạn Lý.  

 

Hai người gặp lại, mối quan hệ đương nhiên đã khác trước. Hàn Tuyết Kỳ ngồi lên đùi Ngô Bình trong phòng sách, sau đó hôn lên cổ anh rồi nói: “Huyền Bình, sau này tiêu cục mình sẽ ngày càng phát triển”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừ, chắc chắn rồi, à, mấy hôm nữa là anh phải đi rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ không ngạc nhiên, vì cô ấy biết Ngô Bình không thể ở lại thành trì nhỏ này quá lâu được, kiểu gì cũng có ngày anh rời đi.  

 

Tuy đã biết trước, nhưng cô ấy vẫn thấy rất buồn nên thở dài hỏi: “Thế anh còn quay lại nữa không?”

Ngô Bình: “Có chứ, lần này nơi anh cần đến là một môn phái ở Hư Thực Chi Cảnh, anh cần tu luyện ở đó một thời gian”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Hư Thực Chi Cảnh? Thực lực của mọi người ở đó đều rất mạnh, Thái Chân Môn chắc chắn là một môn phái rất giỏi”.  

 

Ngô Bình: “Đúng thế”.  

 

Anh nói tiếp: “Tuyết Kỳ, mấy ngày tới, anh sẽ giúp em tăng tu vi. Muốn trụ vững tt thì thực lực của em nhất định phải đủ mạnh”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Tu vi nào có dễ tăng như vậy?”  

 

Hi vi hiện giờ của Hàn Tuyết Kỳ đã ở tầng thứ tư Bí cảnh, thực lực không yến nhưng muốn làm đại tiêu đầu thì cảnh giới như vậy là chưa đủ.  

 

Ngô Bình: “Có anh giúp thì em sẽ làm được”.  

 

Sau đó, anh đã dẫn Hàn Tuyết Kỳ đến phòng luyện đan rồi lấy lò luyện ra. Anh đã dùng linh dược hái ở vườn thuốc cùng dược liệu tích trữ của mình để luyện chế một loại đan dược giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Bí Thiên có tên là Pháp Thiên Đan.  

 
 
Chương 5238


 Lúc này, người của tiêu cục Uy Hổ đều đang ở đây chờ tin. Loáng cái, nhóm tiêu sư của tiêu cục Vạn Lý đã đến, tiếp đó là Ngô Bình cùng nhị tiêu đầu Phạm Hùng.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cũng đã thay đồ rồi ngồi trong đại đường, thấy Ngô Bình bình an trở vẻ, cô ấy thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiêu đầu Ngô, giải quyết xong việc rồi à?”  

 

Ngô Bình: “Tổng tiêu đầu, xong rồi. Bây giờ, tôi định cho Phạm Hùng dẫn cô đến xem tiêu cục Vạn Lý. Từ giờ trở đi, thành Hắc Long chỉ còn tiêu cục Uy Hổ thôi, không còn Vạn Lý nữa”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ sáng mắt lên nói: “Tốt quá! Phạm Hùng, anh đồng ý dẫn tôi đi không?”  

 

Phạm Hùng: “Thuộc hạ đồng ý”.  

 

Tối đó, Hàn Tuyết Kỳ dẫn dẫn người đến tiêu cục Vạn Lý và tiếp quản mọi hàng hoá cùng tài sản ở đây, đương nhiên cũng bao gồm sản nghiệp của gia tộc Hoàng Liệt.  

 

Advertisement

Đương nhiên người trong gia tộc hắn ta không đồng ý, nhưng Hoàng Liệt đã chết nên họ cũng không thể làm gì được.  

 

Ngày hôm sau, tiêu cục Uy Hổ đã thông báo rộng rãi rằng mình đã thu nạp tiêu cục Vạn Lý. Tin này vừa truyền đi, đến người ở ngoài thành Hắc Long còn đến gửi hàng, việc làm ăn của tiêu cục đã thuận lợi trở lại.  

 

Ngô Bình ở lại đây thêm vài ngày thì Vương Thế An hôm nào cũng đi từ sáng đến tận khuya, mỗi lần về lại dẫn theo mấy người đẹp khác nhau. Ngô Bình thấy thế thì cũng mặc kệ anh ta.  

 

Liễu Tam Tương khá biết điều, ngày nào cũng ở trong nhà chứ không đi đâu, trừ khi Ngô Bình gọi, không thì ông ta sẽ không xuất hiện.  

 

Hôm nay, Hàn Tuyết Kỳ cuối cùng mới có thời gian đến gặp Ngô Bình sau nhiều ngày lo việc sáp nhập tiêu cục Vạn Lý.  

 

Hai người gặp lại, mối quan hệ đương nhiên đã khác trước. Hàn Tuyết Kỳ ngồi lên đùi Ngô Bình trong phòng sách, sau đó hôn lên cổ anh rồi nói: “Huyền Bình, sau này tiêu cục mình sẽ ngày càng phát triển”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ừ, chắc chắn rồi, à, mấy hôm nữa là anh phải đi rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ không ngạc nhiên, vì cô ấy biết Ngô Bình không thể ở lại thành trì nhỏ này quá lâu được, kiểu gì cũng có ngày anh rời đi.  

 

Tuy đã biết trước, nhưng cô ấy vẫn thấy rất buồn nên thở dài hỏi: “Thế anh còn quay lại nữa không?”

Ngô Bình: “Có chứ, lần này nơi anh cần đến là một môn phái ở Hư Thực Chi Cảnh, anh cần tu luyện ở đó một thời gian”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ: “Hư Thực Chi Cảnh? Thực lực của mọi người ở đó đều rất mạnh, Thái Chân Môn chắc chắn là một môn phái rất giỏi”.  

 

Ngô Bình: “Đúng thế”.  

 

Anh nói tiếp: “Tuyết Kỳ, mấy ngày tới, anh sẽ giúp em tăng tu vi. Muốn trụ vững tt thì thực lực của em nhất định phải đủ mạnh”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ cười nói: “Tu vi nào có dễ tăng như vậy?”  

 

Hi vi hiện giờ của Hàn Tuyết Kỳ đã ở tầng thứ tư Bí cảnh, thực lực không yến nhưng muốn làm đại tiêu đầu thì cảnh giới như vậy là chưa đủ.  

 

Ngô Bình: “Có anh giúp thì em sẽ làm được”.  

 

Sau đó, anh đã dẫn Hàn Tuyết Kỳ đến phòng luyện đan rồi lấy lò luyện ra. Anh đã dùng linh dược hái ở vườn thuốc cùng dược liệu tích trữ của mình để luyện chế một loại đan dược giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Bí Thiên có tên là Pháp Thiên Đan.  

 
 
Chương 5239


Một tiếng sau, lò luyện mở ra, ba luồng sáng bay lên rồi bị anh khống chế và ngưng tụ thành ba viên đan dược ở trên không.  

 

Anh cầm chúng trong táy thì thấy chúng toả ra ánh sáng ba màu, hình như đã kết nối với ý nghĩa thiên địa.  

 

Ngô Bình bảo Hàn Tuyết Kỳ uống đan dược, đồng thời dùng pháp lực để giúp cô ấy cảm nhận ý nghĩa của thiên đại. Nhờ Ngô Bình mà đến sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tuyết Kỳ đã thành công tiến vào cảnh giới Bí cảnh và trở thành cao thủ tầng thứ năm Bí cảnh.  

 

Sau khi Hàn Tuyết Kỳ đột phá, anh bảo cô ấy bế quan tu luyện, còn mình cũng bắt đầu đột phá tầng thứ sáu của Bí cảnh.  

 

Tầng này có tên là cảnh giới Bí Phủ.  

 

Tu sĩ cần dùng pháp lực để mở một không gian thần bí ở cảnh giới này, không gian ấy do bí lực tạo thành nên khá giống Động Thiên, nhưng không chân thực như Động Thiên, nó gần như chỉ có trạng thái sức mạnh.  

 

Advertisement

Tác dụng của Bí phủ là bước chuẩn bị để tu luyện cảnh giới Bí Thai về sau, vì thế nó rất quan trọng. Nền móng của Bí phủ mà vững chắc thì chắc chắn sau này tu sĩ sẽ lớn mạnh.  

 

Sau khi Bí phủ được tạo thành thì tu sĩ có thể bồi dưỡng bí vệ ở bên trong.  

 

Bí vệ là hộ vệ bảo vệ Bí Thai trong tương lai, nó do chân phù chuyển hoá thành. Khi ở trong Bí phủ, các bí vệ có thể nâng cao uy lực của chân phù lên nhiều lần.  

 

Ngô Bình đang chuẩn bị tạp Bí phủ thì Liễu Tam Tương đến.  

 

Ngô Bình mời ông ta sang phòng khách rồi hỏi: “Ông Liễu, có chuyện gì thế?”  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử, tôi vừa cảm nhận được có khí tức dập dềnh, có phải cậu định ngưng tụ Bí phủ không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, tôi đang định làm để chuẩn bị cho Bí Thai đây”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, thật ra cảnh giới Bí Phủ có nhiều điều thần bí lắm, Bí phủ khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau”.  

 

Ngô Bình: “Lẽ nào ông có cách gì khiến Bí phủ của tôi lớn mạnh hơn à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng, mời công tử xem thứ này”.  

 

Nói rồi, ông ta lấy một chiếc hộp ngọc rồi mở ra, bên trong có bảo tháp chín tầng. Toà tháp này rất tráng lệ, uy lực kết nối với đất trời.  

 

Ngô Bình nhìn nó xong thì chấn động hỏi: “Ông Liễu, đây là thứ gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây là Bí phủ hoàn hảo và mạnh nhất do các cao nhân của vũ trụ chính tạo ra, nó có tên là bí phủ Vô Thượng”.  

 

Ngô Bình: “Bí phủ tu luyện trong cơ thể, họ tạo ra thành một vật thế này để làm gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây chính là điều thần kỳ của bí phủ, khi mở bí phủ, chỉ cần hấp thu và luyện hoá nó thì có thể tạo thành một bí phủ y hệt ở bên ngoài cơ thể. Điều này có nghĩa là có nó rồi thì công tử có thể mở được bí phủ Vô Thượng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, trước đây từng có ai mở được chưa?”  

 

Liễu Tam Tương: “Chưa, nếu công tử mở được thì sẽ là người đầu tiên”.  

 

Ngô Bình: “Thứ tốt thế này sao không có ai dùng?”  

 
 
Chương 5239


Một tiếng sau, lò luyện mở ra, ba luồng sáng bay lên rồi bị anh khống chế và ngưng tụ thành ba viên đan dược ở trên không.  

 

Anh cầm chúng trong táy thì thấy chúng toả ra ánh sáng ba màu, hình như đã kết nối với ý nghĩa thiên địa.  

 

Ngô Bình bảo Hàn Tuyết Kỳ uống đan dược, đồng thời dùng pháp lực để giúp cô ấy cảm nhận ý nghĩa của thiên đại. Nhờ Ngô Bình mà đến sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Tuyết Kỳ đã thành công tiến vào cảnh giới Bí cảnh và trở thành cao thủ tầng thứ năm Bí cảnh.  

 

Sau khi Hàn Tuyết Kỳ đột phá, anh bảo cô ấy bế quan tu luyện, còn mình cũng bắt đầu đột phá tầng thứ sáu của Bí cảnh.  

 

Tầng này có tên là cảnh giới Bí Phủ.  

 

Tu sĩ cần dùng pháp lực để mở một không gian thần bí ở cảnh giới này, không gian ấy do bí lực tạo thành nên khá giống Động Thiên, nhưng không chân thực như Động Thiên, nó gần như chỉ có trạng thái sức mạnh.  

 

Advertisement

Tác dụng của Bí phủ là bước chuẩn bị để tu luyện cảnh giới Bí Thai về sau, vì thế nó rất quan trọng. Nền móng của Bí phủ mà vững chắc thì chắc chắn sau này tu sĩ sẽ lớn mạnh.  

 

Sau khi Bí phủ được tạo thành thì tu sĩ có thể bồi dưỡng bí vệ ở bên trong.  

 

Bí vệ là hộ vệ bảo vệ Bí Thai trong tương lai, nó do chân phù chuyển hoá thành. Khi ở trong Bí phủ, các bí vệ có thể nâng cao uy lực của chân phù lên nhiều lần.  

 

Ngô Bình đang chuẩn bị tạp Bí phủ thì Liễu Tam Tương đến.  

 

Ngô Bình mời ông ta sang phòng khách rồi hỏi: “Ông Liễu, có chuyện gì thế?”  

 

Liễu Tam Tương cười nói: “Công tử, tôi vừa cảm nhận được có khí tức dập dềnh, có phải cậu định ngưng tụ Bí phủ không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, tôi đang định làm để chuẩn bị cho Bí Thai đây”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, thật ra cảnh giới Bí Phủ có nhiều điều thần bí lắm, Bí phủ khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau”.  

 

Ngô Bình: “Lẽ nào ông có cách gì khiến Bí phủ của tôi lớn mạnh hơn à?”  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng, mời công tử xem thứ này”.  

 

Nói rồi, ông ta lấy một chiếc hộp ngọc rồi mở ra, bên trong có bảo tháp chín tầng. Toà tháp này rất tráng lệ, uy lực kết nối với đất trời.  

 

Ngô Bình nhìn nó xong thì chấn động hỏi: “Ông Liễu, đây là thứ gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây là Bí phủ hoàn hảo và mạnh nhất do các cao nhân của vũ trụ chính tạo ra, nó có tên là bí phủ Vô Thượng”.  

 

Ngô Bình: “Bí phủ tu luyện trong cơ thể, họ tạo ra thành một vật thế này để làm gì?”  

 

Liễu Tam Tương: “Đây chính là điều thần kỳ của bí phủ, khi mở bí phủ, chỉ cần hấp thu và luyện hoá nó thì có thể tạo thành một bí phủ y hệt ở bên ngoài cơ thể. Điều này có nghĩa là có nó rồi thì công tử có thể mở được bí phủ Vô Thượng”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, trước đây từng có ai mở được chưa?”  

 

Liễu Tam Tương: “Chưa, nếu công tử mở được thì sẽ là người đầu tiên”.  

 

Ngô Bình: “Thứ tốt thế này sao không có ai dùng?”  

 
 
Chương 5240


 Liễu Tam Tương cười nói: “Sau này tiểu nhân phải phụ tá công tử, chỉ cần công tử có thể tiến bộ thì bí phủ này có là gì đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử đừng nói thế, người mau mở bí phủ Vô Thượng ra đi, tiểu nhân cũng muốn xem qua trông nó thế nào”.  

 

Liễu Tam Tương đi rồi, Ngô Bình mới mở bí phủ, ngay sau đó anh còn chưa kịp xây dựng gì thì đã phải giữ lấy bảo tháp bằng hai tay.  

 

Bảo tháo biến thành một tia sáng rồi tiến vào trong không gian bí phủ, một tiếng động lớn vang lên, một toà bảo tháp to lớn đã xuất hiện bên trong.  

 

Toà tháp này có chín tầng, mỗi tầng đều có một không gian lớn.  

 

Toà tháp hấp thu rất nhiều năng lượng, bí lực trong người Ngô Bình gần như bị vét sạch, anh như ngọn đèn dầu sắp cạn.  

Advertisement

 

May mà anh hồi phục rất nhanh, chỉ một lát sau, cuối cùng chín tầng bảo tháo đã hiện ra đầy đủ trước mắt anh.  

 

Toà tháp cao chọc thủng trời, bên dưới sâu xuống tận địa ngục, mỗi tầng đều có một không gian rất rộng. Nhưng sức mạnh của Ngô Bình đang có hạn nên chỉ có thể xây nền móng cơ bản, chứ không thể tạo nét tỉ mỉ. Sau này, anh cần nhiều thời gian và công sức để hoàn thiện nó.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã mệt nhoài rồi nằm xuống đất nhìn trời, anh cứ nằm như vậy cả nửa tiếng mới đứng dậy được.  

 

Khi anh mở cửa ra thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình.  

 

Liễu Tam Tương nhìn anh rồi vui mừng nói: “Xem ra công tử thành công rồi”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Toà tháp này khiếp quá, tôi có nền móng vững thế mà cũng không làm lại với nó được. Sau này muốn hoàn thiện bên trong chắc sẽ khó lắm đây”.  

 

Liễu Tam Tương: “Giờ mình đã làm xong bộ khung ngoài rồi thì phần bên trong cứ từ từ thôi, kiểu gì cũng có ngày công tử xây dựng nó hoàn thiện, sau đó công tử sẽ là cường giả số một Bí cảnh, không ai địch lại”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Gì mà quá lên thế!”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Không quá chút nào”.

Sau khi mở bí phủ, Ngô Bình cảm thấy hiệu suất hấp thu bí lực của mình tăng lên gấp mấy lần, anh cũng đã nắm vững bí lực hơn, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.  

 

Loáng cái, anh đã ở lại tiêu cục nửa tháng. Ngày nào, anh cũng miệt mài hoàn thiện chín tầng bảo tháp, đồng thời cảm nhận nhiều hơn.bí kỹ và pháp thuật  

 

Hôm nay, cuối cùng Hàn Tuyết Kỳ cũng đã củng cố tu vi xong, Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng em, nhưng hôm nay anh phải đi rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở dài nói: “Em không giữ anh lại, nhưng em mong khi rảnh thì anh có thể về thăm em một chút”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi”.  

 

Sau khi rời khỏi thành Hắc Long, Vương Thế An hỏi: “Giờ đi đâu đây?”  

 

Ngô Bình: “Hồng Nguyệt Nguỵ Cảnh, quay lại Thái Chân Môn để tới Thái Chân Động thử vận may”.  

 

Vương Thế An: “Cho ta đi cùng nhé”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, sau này tiểu nhân sẽ giả làm lão nô bên cạnh người”.  

 

Sau đó, ông ta nói với Vương Thế An: “Cậu giả làm tuỳ tùng đi”.  

 
 
Chương 5240


 Liễu Tam Tương cười nói: “Sau này tiểu nhân phải phụ tá công tử, chỉ cần công tử có thể tiến bộ thì bí phủ này có là gì đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử đừng nói thế, người mau mở bí phủ Vô Thượng ra đi, tiểu nhân cũng muốn xem qua trông nó thế nào”.  

 

Liễu Tam Tương đi rồi, Ngô Bình mới mở bí phủ, ngay sau đó anh còn chưa kịp xây dựng gì thì đã phải giữ lấy bảo tháp bằng hai tay.  

 

Bảo tháo biến thành một tia sáng rồi tiến vào trong không gian bí phủ, một tiếng động lớn vang lên, một toà bảo tháp to lớn đã xuất hiện bên trong.  

 

Toà tháp này có chín tầng, mỗi tầng đều có một không gian lớn.  

 

Toà tháp hấp thu rất nhiều năng lượng, bí lực trong người Ngô Bình gần như bị vét sạch, anh như ngọn đèn dầu sắp cạn.  

Advertisement

 

May mà anh hồi phục rất nhanh, chỉ một lát sau, cuối cùng chín tầng bảo tháo đã hiện ra đầy đủ trước mắt anh.  

 

Toà tháp cao chọc thủng trời, bên dưới sâu xuống tận địa ngục, mỗi tầng đều có một không gian rất rộng. Nhưng sức mạnh của Ngô Bình đang có hạn nên chỉ có thể xây nền móng cơ bản, chứ không thể tạo nét tỉ mỉ. Sau này, anh cần nhiều thời gian và công sức để hoàn thiện nó.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã mệt nhoài rồi nằm xuống đất nhìn trời, anh cứ nằm như vậy cả nửa tiếng mới đứng dậy được.  

 

Khi anh mở cửa ra thì thấy Liễu Tam Tương đang chờ mình.  

 

Liễu Tam Tương nhìn anh rồi vui mừng nói: “Xem ra công tử thành công rồi”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Toà tháp này khiếp quá, tôi có nền móng vững thế mà cũng không làm lại với nó được. Sau này muốn hoàn thiện bên trong chắc sẽ khó lắm đây”.  

 

Liễu Tam Tương: “Giờ mình đã làm xong bộ khung ngoài rồi thì phần bên trong cứ từ từ thôi, kiểu gì cũng có ngày công tử xây dựng nó hoàn thiện, sau đó công tử sẽ là cường giả số một Bí cảnh, không ai địch lại”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Gì mà quá lên thế!”  

 

Liễu Tam Tương nghiêm túc nói: “Không quá chút nào”.

Sau khi mở bí phủ, Ngô Bình cảm thấy hiệu suất hấp thu bí lực của mình tăng lên gấp mấy lần, anh cũng đã nắm vững bí lực hơn, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn.  

 

Loáng cái, anh đã ở lại tiêu cục nửa tháng. Ngày nào, anh cũng miệt mài hoàn thiện chín tầng bảo tháp, đồng thời cảm nhận nhiều hơn.bí kỹ và pháp thuật  

 

Hôm nay, cuối cùng Hàn Tuyết Kỳ cũng đã củng cố tu vi xong, Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng em, nhưng hôm nay anh phải đi rồi”.  

 

Hàn Tuyết Kỳ thở dài nói: “Em không giữ anh lại, nhưng em mong khi rảnh thì anh có thể về thăm em một chút”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi”.  

 

Sau khi rời khỏi thành Hắc Long, Vương Thế An hỏi: “Giờ đi đâu đây?”  

 

Ngô Bình: “Hồng Nguyệt Nguỵ Cảnh, quay lại Thái Chân Môn để tới Thái Chân Động thử vận may”.  

 

Vương Thế An: “Cho ta đi cùng nhé”.  

 

Liễu Tam Tương: “Công tử, sau này tiểu nhân sẽ giả làm lão nô bên cạnh người”.  

 

Sau đó, ông ta nói với Vương Thế An: “Cậu giả làm tuỳ tùng đi”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top