Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5211


 Nói đoạn, ông lão bay về phía xa. Ngô Bình và con chó mực kia vội vàng bám theo.  

 

Một người một chó chạy ở đằng sau. Anh trừng mắt nhìn con chó mực: “Có phải mày biết ông ta luôn ở trên đỉnh đầu tao hay không, thảo nào lại để yên cho tao hái thuốc. Mày là chó mà sao lại mưu mô thế hả?”  

 

Con chó mực đảo mắt với anh, tựa như muốn nói: Do anh mù, liên quan gì đến tôi?  

 

Họ theo Thần anh đến một ngôi nhà làm bằng ngọc thạch. Nhà có ba gian phòng, gian ở giữa dùng để luyện đan, bên trong có một lò đan chất lượng hơn rất nhiều so với lò của nhà họ Diệp.  

 

Vừa nhìn thấy lò đan này, Ngô Bình đã biết nó không kém gì lò đan của vũ trụ chính trong động thiên của mình, thậm chí còn tốt hơn một chút!  

 

Đôi mắt anh sáng rực lên: “Tiền bối, lò đan này được làm rất tinh xảo!”  

 

Ông lão khẽ “ừ”: “Xem ra cậu rất biết nhìn hàng. Lò đan này tên là lò đan Ngũ Hành, là bảo vật”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối cần vãn bối luyện chế đan dược gì ạ?”  

 

Ông lão bảo: “Chẳng phải cậu đã hái rất nhiều thuốc à? Có gì thì luyện nấy”. Nói xong, ông lão ấy khoanh tay ngồi xuống giữa không trung, nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình lau mồ hôi. Anh biết, nếu mình không luyện ra đan dược thì có khi ông lão này sẽ vung chưởng đánh chết anh.  

 

Hít một hơi thật sâu, anh đặt toàn bộ dược liệu đã hái ra trước mặt rồi chọn lựa. Khoảng năm phút sau, anh chọn ra mười ba vị thuốc, lượng sử dụng không giống nhau, sau đó bắt đầu rửa sạch và làm nóng lò.  

 

Lúc rửa lò, anh mới phát hiện lò đan này có chức năng tự làm sạch, chỉ cần nhấn nút là nó sẽ tự làm sạch ngay. Làm nóng lò cũng thế, nó có thể tự động làm nóng lò, còn có thể làm theo yêu cầu của anh.  

 

Ngô Bình khen ngợi: “Quả là lò đan tốt!”  

 

“Lò đan tốt rất dễ tìm, nhưng đan sư giỏi không thường có. Cậu tập trung luyện đan đi”, ông lão nói.  

 

Trong lòng Ngô Bình đã biết mình phải luyện đan gì. Anh lập tức rửa sạch dược liệu rồi bắt đầu luyện đan.  

 

Thuốc là thuốc của vũ trụ chính, lò đan là lò của vũ trụ chính, nên anh buộc phải sử dụng bí lực để luyện chế. Dù là ở vũ trụ chính hay vũ trụ phụ thì bí lực vẫn là năng lượng chung.  

 

May mà bí lực của anh rất thuần, nhờ anh dốc hết sức mình, lò đầu tiên đã được luyện ra, song độ hoàn thành chưa được cao lắm.  

 

Lò đan mở ra, anh đón lấy hai viên đan dược, một viên hơi ngả vàng, một viên hơi tím, chứng tỏ dược lực phân bố không đều.  

 

Ông lão nhìn xong bèn tỏ ý khinh thường: “Đan dược này của cậu cùng lắm chỉ là cấp hai, phẩm chất là hạ phẩm”.  

 

Thật ra theo tiêu chuẩn của Ngô Bình, viên đan dược này cao lắm là hạ hạ phẩm, không ngờ lại được ông lão đánh giá là hạ phẩm.  

 

Anh nói: “Tiền bối, lần đầu luyện chế, vãn bối không có kinh nghiệm nhiều, lò tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn ạ”.  

 

Ông lão bình thản đáp: “Được thôi. Ta cũng muốn xem lò đan thứ hai của cậu sẽ cho ra kết quả gì”.  

 

Đến lò thứ hai, Ngô Bình đã rút kinh nghiệm, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát sự thay đổi của dược tính bên trong lò đan. Ở lần mở lò này, anh có được ba viên đan, tất cả đều có màu tím xanh, mùi thơm dịu nhẹ.  

 

Ông lão không đổi sắc mặt: “Lần này có tiến bộ, xem như trung phẩm”.  

 
 
Chương 5211


 Nói đoạn, ông lão bay về phía xa. Ngô Bình và con chó mực kia vội vàng bám theo.  

 

Một người một chó chạy ở đằng sau. Anh trừng mắt nhìn con chó mực: “Có phải mày biết ông ta luôn ở trên đỉnh đầu tao hay không, thảo nào lại để yên cho tao hái thuốc. Mày là chó mà sao lại mưu mô thế hả?”  

 

Con chó mực đảo mắt với anh, tựa như muốn nói: Do anh mù, liên quan gì đến tôi?  

 

Họ theo Thần anh đến một ngôi nhà làm bằng ngọc thạch. Nhà có ba gian phòng, gian ở giữa dùng để luyện đan, bên trong có một lò đan chất lượng hơn rất nhiều so với lò của nhà họ Diệp.  

 

Vừa nhìn thấy lò đan này, Ngô Bình đã biết nó không kém gì lò đan của vũ trụ chính trong động thiên của mình, thậm chí còn tốt hơn một chút!  

 

Đôi mắt anh sáng rực lên: “Tiền bối, lò đan này được làm rất tinh xảo!”  

 

Ông lão khẽ “ừ”: “Xem ra cậu rất biết nhìn hàng. Lò đan này tên là lò đan Ngũ Hành, là bảo vật”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối cần vãn bối luyện chế đan dược gì ạ?”  

 

Ông lão bảo: “Chẳng phải cậu đã hái rất nhiều thuốc à? Có gì thì luyện nấy”. Nói xong, ông lão ấy khoanh tay ngồi xuống giữa không trung, nhìn anh chằm chằm.  

 

Ngô Bình lau mồ hôi. Anh biết, nếu mình không luyện ra đan dược thì có khi ông lão này sẽ vung chưởng đánh chết anh.  

 

Hít một hơi thật sâu, anh đặt toàn bộ dược liệu đã hái ra trước mặt rồi chọn lựa. Khoảng năm phút sau, anh chọn ra mười ba vị thuốc, lượng sử dụng không giống nhau, sau đó bắt đầu rửa sạch và làm nóng lò.  

 

Lúc rửa lò, anh mới phát hiện lò đan này có chức năng tự làm sạch, chỉ cần nhấn nút là nó sẽ tự làm sạch ngay. Làm nóng lò cũng thế, nó có thể tự động làm nóng lò, còn có thể làm theo yêu cầu của anh.  

 

Ngô Bình khen ngợi: “Quả là lò đan tốt!”  

 

“Lò đan tốt rất dễ tìm, nhưng đan sư giỏi không thường có. Cậu tập trung luyện đan đi”, ông lão nói.  

 

Trong lòng Ngô Bình đã biết mình phải luyện đan gì. Anh lập tức rửa sạch dược liệu rồi bắt đầu luyện đan.  

 

Thuốc là thuốc của vũ trụ chính, lò đan là lò của vũ trụ chính, nên anh buộc phải sử dụng bí lực để luyện chế. Dù là ở vũ trụ chính hay vũ trụ phụ thì bí lực vẫn là năng lượng chung.  

 

May mà bí lực của anh rất thuần, nhờ anh dốc hết sức mình, lò đầu tiên đã được luyện ra, song độ hoàn thành chưa được cao lắm.  

 

Lò đan mở ra, anh đón lấy hai viên đan dược, một viên hơi ngả vàng, một viên hơi tím, chứng tỏ dược lực phân bố không đều.  

 

Ông lão nhìn xong bèn tỏ ý khinh thường: “Đan dược này của cậu cùng lắm chỉ là cấp hai, phẩm chất là hạ phẩm”.  

 

Thật ra theo tiêu chuẩn của Ngô Bình, viên đan dược này cao lắm là hạ hạ phẩm, không ngờ lại được ông lão đánh giá là hạ phẩm.  

 

Anh nói: “Tiền bối, lần đầu luyện chế, vãn bối không có kinh nghiệm nhiều, lò tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn ạ”.  

 

Ông lão bình thản đáp: “Được thôi. Ta cũng muốn xem lò đan thứ hai của cậu sẽ cho ra kết quả gì”.  

 

Đến lò thứ hai, Ngô Bình đã rút kinh nghiệm, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát sự thay đổi của dược tính bên trong lò đan. Ở lần mở lò này, anh có được ba viên đan, tất cả đều có màu tím xanh, mùi thơm dịu nhẹ.  

 

Ông lão không đổi sắc mặt: “Lần này có tiến bộ, xem như trung phẩm”.  

 
 
Chương 5212


 Với kinh nghiệm của Ngô Bình, đan dược này của anh ít nhất cũng ở trình độ cấp ba, phẩm chất ít nhất là thượng phẩm.  

 

Ông lão vẫn không thay đổi nét mặt: “Tăng lên một cấp, có thể xem là đan dược thượng thượng phẩm. Đan dược này của cậu đã được đặt tên chưa?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa có tên ạ”.  

 

Ông lão lấy một viên đan dược được luyện chế từ lò thứ ba rồi nuốt vào bụng. Một lát sau, ông lão khẽ gật đầu: “Dược lực của viên đan này có ích cho tu sĩ Bí cảnh”.  

 

Thật ra đan dược này có phần tương tự Nhập Bí Đan, có điều dược liệu không giống nhau, môi trường khác biệt, chênh lệch rất lớn.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy”.  

 

Advertisement

Ông lão bảo: “Đan dược này do cậu luyện ra, cậu đặt tên đi”.  

 

Ngô Bình nịnh nọt đối phương: “Tiền bối có kinh nghiệm. Nên để tiền bối đặt tên cho loại đan này ạ”.  

 

Ông lão khẽ “ừ”, đoạn nói: “Đan dược này bồi bổ toàn thân, không chỉ luyện hình mà còn dưỡng thần. Đồng thời, nó có thể tăng cường cảm ứng của cơ thể đối với bí lực. Ừm, đặt tên là Bí Linh Đan đi”.  

 

Ngô Bình đáp: “Vâng, thế gọi là Bí Linh Đan ạ”.  

 

Ông lão bảo: “Để lại số đan dược mà cậu vừa luyện, xem như phạt cậu tội hái trộm linh dược”.  

 

Ngô Bình biết chuyện này đã được bỏ qua, vội vàng trả lời: “Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”.  

 

Ông lão hỏi: “Chỉ nói cảm ơn ta, có biết ta là ai không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vãn bối không biết ạ. Vãn bối đến từ Đại Ngũ Hành Giới, đi vào một nơi hư thực tương sinh, thông qua một cung điện mới đến được nơi này”.  

 

Ông lão cười bảo: “Nơi đây cũng thuộc Đại Ngũ Hành Giới, chẳng qua nó liên thông với vũ trụ chính, nên trật tự của hai bên giống nhau. Vì vậy, cậu có thể xem nơi này là một phần của vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Nơi này là thực cảnh trong Đại Ngũ Hành Giới ư?”  

 

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nơi này tên là Thái Chân Cảnh, thuộc về Thái Chân Môn của ta”.  

 

Ngô Bình nói: “Nghe bảo Đại Ngũ Hành Giới và thế giới Linh Đài không khác nhau là bao, rất nhiều đại năng có thể đi lại giữa vũ trụ chính và Đại Ngũ Hành Giới, tiền bối cũng có thể làm được nhỉ?  

 

Ông lão “ừm” một tiếng: “Ta có thể qua lại giữa hai nơi nhưng không thích đi cho lắm, tu sĩ ở đó khá kiêu ngạo”.  

 

Rồi ông lão ấy nói tiếp: “Ta là chưởng môn đời thứ bảy của Thái Chân Môn, người trong môn phái gọi ta là Thái Chân lão tổ”.  

 

Ngô Bình nói: “Hoá ra là tiền bối Thái Chân lão tổ. Gặp được lão tổ là vinh hạnh của vãn bối”.  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Bây giờ cậu cũng biết thân phận của ta rồi, ta muốn thương lượng với cậu một chuyện”.  

 

Ngô Bình đáp ngay: “Có chuyện gì, xin lão tổ cứ căn dặn, vãn bối nhất định sẽ làm ạ”.

Thái Chân lão tổ nói: “Cậu có thể làm gì cho ta? Ta cảm thấy cậu có chút thiên phú, còn ta thì cả đời ta thì nghiên cứu đan đạo. Vậy nên lão tổ này quyết định nhận cậu làm đệ tử. Cậu thấy thế nào?”  

 
 
Chương 5212


 Với kinh nghiệm của Ngô Bình, đan dược này của anh ít nhất cũng ở trình độ cấp ba, phẩm chất ít nhất là thượng phẩm.  

 

Ông lão vẫn không thay đổi nét mặt: “Tăng lên một cấp, có thể xem là đan dược thượng thượng phẩm. Đan dược này của cậu đã được đặt tên chưa?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa có tên ạ”.  

 

Ông lão lấy một viên đan dược được luyện chế từ lò thứ ba rồi nuốt vào bụng. Một lát sau, ông lão khẽ gật đầu: “Dược lực của viên đan này có ích cho tu sĩ Bí cảnh”.  

 

Thật ra đan dược này có phần tương tự Nhập Bí Đan, có điều dược liệu không giống nhau, môi trường khác biệt, chênh lệch rất lớn.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy”.  

 

Advertisement

Ông lão bảo: “Đan dược này do cậu luyện ra, cậu đặt tên đi”.  

 

Ngô Bình nịnh nọt đối phương: “Tiền bối có kinh nghiệm. Nên để tiền bối đặt tên cho loại đan này ạ”.  

 

Ông lão khẽ “ừ”, đoạn nói: “Đan dược này bồi bổ toàn thân, không chỉ luyện hình mà còn dưỡng thần. Đồng thời, nó có thể tăng cường cảm ứng của cơ thể đối với bí lực. Ừm, đặt tên là Bí Linh Đan đi”.  

 

Ngô Bình đáp: “Vâng, thế gọi là Bí Linh Đan ạ”.  

 

Ông lão bảo: “Để lại số đan dược mà cậu vừa luyện, xem như phạt cậu tội hái trộm linh dược”.  

 

Ngô Bình biết chuyện này đã được bỏ qua, vội vàng trả lời: “Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”.  

 

Ông lão hỏi: “Chỉ nói cảm ơn ta, có biết ta là ai không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vãn bối không biết ạ. Vãn bối đến từ Đại Ngũ Hành Giới, đi vào một nơi hư thực tương sinh, thông qua một cung điện mới đến được nơi này”.  

 

Ông lão cười bảo: “Nơi đây cũng thuộc Đại Ngũ Hành Giới, chẳng qua nó liên thông với vũ trụ chính, nên trật tự của hai bên giống nhau. Vì vậy, cậu có thể xem nơi này là một phần của vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình giật mình: “Nơi này là thực cảnh trong Đại Ngũ Hành Giới ư?”  

 

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nơi này tên là Thái Chân Cảnh, thuộc về Thái Chân Môn của ta”.  

 

Ngô Bình nói: “Nghe bảo Đại Ngũ Hành Giới và thế giới Linh Đài không khác nhau là bao, rất nhiều đại năng có thể đi lại giữa vũ trụ chính và Đại Ngũ Hành Giới, tiền bối cũng có thể làm được nhỉ?  

 

Ông lão “ừm” một tiếng: “Ta có thể qua lại giữa hai nơi nhưng không thích đi cho lắm, tu sĩ ở đó khá kiêu ngạo”.  

 

Rồi ông lão ấy nói tiếp: “Ta là chưởng môn đời thứ bảy của Thái Chân Môn, người trong môn phái gọi ta là Thái Chân lão tổ”.  

 

Ngô Bình nói: “Hoá ra là tiền bối Thái Chân lão tổ. Gặp được lão tổ là vinh hạnh của vãn bối”.  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Bây giờ cậu cũng biết thân phận của ta rồi, ta muốn thương lượng với cậu một chuyện”.  

 

Ngô Bình đáp ngay: “Có chuyện gì, xin lão tổ cứ căn dặn, vãn bối nhất định sẽ làm ạ”.

Thái Chân lão tổ nói: “Cậu có thể làm gì cho ta? Ta cảm thấy cậu có chút thiên phú, còn ta thì cả đời ta thì nghiên cứu đan đạo. Vậy nên lão tổ này quyết định nhận cậu làm đệ tử. Cậu thấy thế nào?”  

 
 
Chương 5213


 Ngô Bình thầm nghĩ, lão già này thật ngang ngược, thế này chẳng phải là ép mình làm đệ tử sao? Có điều bây giờ anh không dám phản kháng, lập tức quỳ xuống dập đầu ba lần.  

 

“Đệ tử Lý Huyền Bình, kính chào sư tôn!”  

 

Thái Chân lão tổ “ừ” một tiếng: “Hiện nay, con chính là đệ tử cuối cùng của ta. Huyền Bình, con còn thầy nào khác ở Đại Ngũ Hành Giới không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Thưa sư tôn, không có ạ. Nhưng đệ tử đến từ vũ trụ Thần Thông cấp thấp hơn, vũ trụ Chấn Đán”.  

 

Thái Chân lão tổ thoáng giật mình: “Vũ trụ Chấn Đán sao? Đó là một nơi không hề tầm thường. Trật tự cao nhất được sinh ra ở đó”.  

 

Ngô Bình nói: “Không giấu gì sư tôn, trước đây đệ tử vẫn đang lĩnh ngộ, nhưng chưa thành công hoàn toàn”.  

 

Thái Chân lão tổ giật thót: “Con đang lĩnh ngộ trật tự cao nhất ư?”  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Đã có kế hoạch, nhưng tiến triển rất chậm ạ”.  

 

Thái Chân lão tổ “ồ” lên, rồi lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, lãnh đạm nói: “Vậy cố gắng lĩnh ngộ đi. Con đã có công pháp tu hành của Bí cảnh chưa?”  

 

Ngô Bình trả lời: “Có ạ”.  

 

Thái Chân lão tổ nói tiếp: “Nếu có rồi thì tiếp tục tu luyện đi nhé”.  

 

Dứt lời, Thái Chân lão tổ ném cho Ngô Bình một chiếc nhẫn: “Ta có một ít đồ trong đó, con xem đi”.  

 

Ngô Bình cầm lấy xem thử. Không gian trong chiếc nhẫn này rộng hơn rất nhiều so với nhẫn chứa đồ mà anh lấy được, ít nhất phải gấp mười lần.  

 

Bên trong có phục sức cần thiết của đệ tử Thái Chân Môn, thẻ thân phận và độn phù có thể giúp anh ra vào Thái Chân Cảnh.  

 

Không nhìn thấy thứ gì khác, Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tôn không cho con một ít tài nguyên tu hành hay sao ạ, ví dụ như đan dược gì đó?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Con không biết tự luyện sao? Dược liệu trong vườn thuốc, con cứ thoải mái hái. Ngoài ra, con có thể dùng thẻ thân phận để vào kho thuốc chọn linh dược. Dĩ nhiên, ta sẽ không cho không, con phải mua bằng tiền linh”.  

 

Ngô Bình không ngờ tiền linh có thể sử dụng ở đây, bèn cầm một cây thảo dược lên hỏi: “Sư tôn, như dược liệu này thì có giá bao nhiêu tiền linh ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ đáp: “Vài chục nghìn tiền linh, nếu đắt thì hơn trăm nghìn”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Xem ra sức mua của tiền linh cũng khá phết”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Tiền linh được làm bằng linh ngọc chứa linh lực vũ trụ chính, tất nhiên là có giá trị rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, vậy đệ tử có cần làm quen với các sư huynh khác không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Không cần. Con có thể tu luyện ở đây một thời gian, sau đó trở về theo đường cũ”.  

 

Ngô Bình rất muốn ở đây tu luyện, đáp ngay: “Vậy đệ tử sẽ tu luyện ở đây một thời gian”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Con tạm thời ở lại đây đi, để Đại Hắc ở cạnh con”, Đại Hắc chính là con chó mực kia.  

 

Dứt lời, Thái Chân lão tổ biến mất ngay tại chỗ.  

 
 
Chương 5213


 Ngô Bình thầm nghĩ, lão già này thật ngang ngược, thế này chẳng phải là ép mình làm đệ tử sao? Có điều bây giờ anh không dám phản kháng, lập tức quỳ xuống dập đầu ba lần.  

 

“Đệ tử Lý Huyền Bình, kính chào sư tôn!”  

 

Thái Chân lão tổ “ừ” một tiếng: “Hiện nay, con chính là đệ tử cuối cùng của ta. Huyền Bình, con còn thầy nào khác ở Đại Ngũ Hành Giới không?”  

 

Ngô Bình đáp: “Thưa sư tôn, không có ạ. Nhưng đệ tử đến từ vũ trụ Thần Thông cấp thấp hơn, vũ trụ Chấn Đán”.  

 

Thái Chân lão tổ thoáng giật mình: “Vũ trụ Chấn Đán sao? Đó là một nơi không hề tầm thường. Trật tự cao nhất được sinh ra ở đó”.  

 

Ngô Bình nói: “Không giấu gì sư tôn, trước đây đệ tử vẫn đang lĩnh ngộ, nhưng chưa thành công hoàn toàn”.  

 

Thái Chân lão tổ giật thót: “Con đang lĩnh ngộ trật tự cao nhất ư?”  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Đã có kế hoạch, nhưng tiến triển rất chậm ạ”.  

 

Thái Chân lão tổ “ồ” lên, rồi lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, lãnh đạm nói: “Vậy cố gắng lĩnh ngộ đi. Con đã có công pháp tu hành của Bí cảnh chưa?”  

 

Ngô Bình trả lời: “Có ạ”.  

 

Thái Chân lão tổ nói tiếp: “Nếu có rồi thì tiếp tục tu luyện đi nhé”.  

 

Dứt lời, Thái Chân lão tổ ném cho Ngô Bình một chiếc nhẫn: “Ta có một ít đồ trong đó, con xem đi”.  

 

Ngô Bình cầm lấy xem thử. Không gian trong chiếc nhẫn này rộng hơn rất nhiều so với nhẫn chứa đồ mà anh lấy được, ít nhất phải gấp mười lần.  

 

Bên trong có phục sức cần thiết của đệ tử Thái Chân Môn, thẻ thân phận và độn phù có thể giúp anh ra vào Thái Chân Cảnh.  

 

Không nhìn thấy thứ gì khác, Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tôn không cho con một ít tài nguyên tu hành hay sao ạ, ví dụ như đan dược gì đó?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Con không biết tự luyện sao? Dược liệu trong vườn thuốc, con cứ thoải mái hái. Ngoài ra, con có thể dùng thẻ thân phận để vào kho thuốc chọn linh dược. Dĩ nhiên, ta sẽ không cho không, con phải mua bằng tiền linh”.  

 

Ngô Bình không ngờ tiền linh có thể sử dụng ở đây, bèn cầm một cây thảo dược lên hỏi: “Sư tôn, như dược liệu này thì có giá bao nhiêu tiền linh ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ đáp: “Vài chục nghìn tiền linh, nếu đắt thì hơn trăm nghìn”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Xem ra sức mua của tiền linh cũng khá phết”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Tiền linh được làm bằng linh ngọc chứa linh lực vũ trụ chính, tất nhiên là có giá trị rồi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, vậy đệ tử có cần làm quen với các sư huynh khác không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Không cần. Con có thể tu luyện ở đây một thời gian, sau đó trở về theo đường cũ”.  

 

Ngô Bình rất muốn ở đây tu luyện, đáp ngay: “Vậy đệ tử sẽ tu luyện ở đây một thời gian”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Con tạm thời ở lại đây đi, để Đại Hắc ở cạnh con”, Đại Hắc chính là con chó mực kia.  

 

Dứt lời, Thái Chân lão tổ biến mất ngay tại chỗ.  

 
 
Chương 5214


 Ngô Bình hừ giọng, lập tức dùng dược liệu trong vườn thuốc để luyện chế đan dược. Cơ hội hiếm có, ở đây có đan dược lại có thuốc, không dùng thì uổng phí lắm.  

 

Anh không biết bản thân của Thái Chân lão tổ đã xuất hiện trước mặt chưởng môn từ lâu. Xét ra, chưởng môn Mạc Thiên Sầu hiện nay là vãn bối của Thái Chân lão tổ, phải gọi ông ta là sư bá.  

 

“Chẳng phải sư bá nói rằng sẽ không nhận đệ tử nữa sao ạ?”, Mạc Thiên Sầu hỏi.  

 

Chưởng môn Thái Chân Môn Mạc Thiên Sầu trông khoảng ba mươi tuổi, để râu, rất điển trai, với ý cười nhàn nhạt trên gương mặt.  

 

Thái Chân lão tổ hỏi: “Còn nhớ người đệ tử có thiên phú luyện đan mà ta từng nhận năm xưa không?”  

 

Mạc Thiên Sầu hơi khựng lại, đoạn đáp: “Làm sao lại không nhớ ạ. Khi đó, anh ấy chỉ mới học bảy năm mà đã tự luyện chế được một loại đan dược. Sau đó vào năm ba mươi lăm tuổi, anh ấy đã luyện ra đan dược thượng phẩm cấp chín. Hầy, tiếc rằng người này sinh lòng phản bội, sau khi đến vũ trụ chính lại nương nhờ kẻ thù của chúng ta”, nói xong, anh ta len lén quan sát nét mặt của Thái Chân lão tổ, nhận thấy đối phương không hề nổi giận.  

Advertisement

 

Thái Chân lão tổ dường như không còn để ý đến chuyện này nữa, bình thản bảo: “Đệ tử mà ta mới nhận, mạnh hơn tên súc sinh kia gấp nghìn lần!”  

 

Mạc Thiên Sầu ngẩn người. Mạnh gấp nghìn lần?  

 

Thái Chân lão tổ ném một viên đan dược cho anh ta: “Đan mà cậu ấy mới luyện đấy, uống thử xem”.  

 

Mạc Thiên Sầu nhận lấy viên đan, vừa nhìn qua đã kinh ngạc thốt lên: “Độ hoàn thành rất cao, ít nhất cũng phải là thượng thượng phẩm nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Quan trọng là đan dược này do cậu ấy sáng tạo ra ngay tại chỗ, là lần đầu tiên luyện chế, còn dùng đan dược của ta, linh dược trong vườn của ta”.  

 

Vẻ mặt của Mạc Thiên Sầu trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta hỏi: “Ý sư bá là, lần đầu tiên cậu ấy luyện chế đan dược đã luyện ra thượng thượng phẩm ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ đáp: “Đúng vậy. Mà đấy là cậu ấy vừa từ bên ngoài vào đây, chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường ở nơi này. Nếu cho cậu ấy thêm vài ba ngày, chờ cậu ấy hoàn toàn khôi phục rồi, ta nghĩ tên nhóc này có thể luyện ra đan dược có phẩm chất cao cấp bảy, thậm chí cấp tám!”  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Nghĩa là trình độ luyện đan hiện nay của cậu ấy đã không hề kém cạnh kẻ phản bội kia?”  

 

Thái Chân lão tổ cười khẩy: “Chỉ cần ta bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, vượt qua kẻ đó là chuyện rất dễ dàng”.  

 

“Tốt, tốt quá rồi!”, Mạc Thiên Sầu cả mừng, xoa xoa tay: “Sư bá, con muốn đi gặp vị sư đệ này”.  

 

Thái Chân lão tổ xua tay: “Tạm thời đừng gặp. Bây giờ ta muốn áp chế cậu ấy một chút để cậu ấy không kiêu ngạo”.  

 

Mạc Thiên Sầu chớp mắt: “Sư bá, trấn áp như thế nào ạ?”  

 

“Phải để cậu ấy cảm thấy bản thân không có gì tài giỏi”, Thái Chân lão tổ lãnh đạm nói, “Khoan đưa tài nguyên, để cậu ấy tự ra ngoài tìm tòi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá không sợ cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Cậu ấy từ một vũ trụ cấp thấp đi từng bước đến đây đấy. Người như vậy làm sao lại sợ cọ xát bên ngoài kia chứ?”  

 

Mạc Thiên Sầu há hốc: “Cậu ấy đến từ vũ trụ cấp thấp sao ạ?”  

 
 
Chương 5214


 Ngô Bình hừ giọng, lập tức dùng dược liệu trong vườn thuốc để luyện chế đan dược. Cơ hội hiếm có, ở đây có đan dược lại có thuốc, không dùng thì uổng phí lắm.  

 

Anh không biết bản thân của Thái Chân lão tổ đã xuất hiện trước mặt chưởng môn từ lâu. Xét ra, chưởng môn Mạc Thiên Sầu hiện nay là vãn bối của Thái Chân lão tổ, phải gọi ông ta là sư bá.  

 

“Chẳng phải sư bá nói rằng sẽ không nhận đệ tử nữa sao ạ?”, Mạc Thiên Sầu hỏi.  

 

Chưởng môn Thái Chân Môn Mạc Thiên Sầu trông khoảng ba mươi tuổi, để râu, rất điển trai, với ý cười nhàn nhạt trên gương mặt.  

 

Thái Chân lão tổ hỏi: “Còn nhớ người đệ tử có thiên phú luyện đan mà ta từng nhận năm xưa không?”  

 

Mạc Thiên Sầu hơi khựng lại, đoạn đáp: “Làm sao lại không nhớ ạ. Khi đó, anh ấy chỉ mới học bảy năm mà đã tự luyện chế được một loại đan dược. Sau đó vào năm ba mươi lăm tuổi, anh ấy đã luyện ra đan dược thượng phẩm cấp chín. Hầy, tiếc rằng người này sinh lòng phản bội, sau khi đến vũ trụ chính lại nương nhờ kẻ thù của chúng ta”, nói xong, anh ta len lén quan sát nét mặt của Thái Chân lão tổ, nhận thấy đối phương không hề nổi giận.  

Advertisement

 

Thái Chân lão tổ dường như không còn để ý đến chuyện này nữa, bình thản bảo: “Đệ tử mà ta mới nhận, mạnh hơn tên súc sinh kia gấp nghìn lần!”  

 

Mạc Thiên Sầu ngẩn người. Mạnh gấp nghìn lần?  

 

Thái Chân lão tổ ném một viên đan dược cho anh ta: “Đan mà cậu ấy mới luyện đấy, uống thử xem”.  

 

Mạc Thiên Sầu nhận lấy viên đan, vừa nhìn qua đã kinh ngạc thốt lên: “Độ hoàn thành rất cao, ít nhất cũng phải là thượng thượng phẩm nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Quan trọng là đan dược này do cậu ấy sáng tạo ra ngay tại chỗ, là lần đầu tiên luyện chế, còn dùng đan dược của ta, linh dược trong vườn của ta”.  

 

Vẻ mặt của Mạc Thiên Sầu trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta hỏi: “Ý sư bá là, lần đầu tiên cậu ấy luyện chế đan dược đã luyện ra thượng thượng phẩm ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ đáp: “Đúng vậy. Mà đấy là cậu ấy vừa từ bên ngoài vào đây, chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường ở nơi này. Nếu cho cậu ấy thêm vài ba ngày, chờ cậu ấy hoàn toàn khôi phục rồi, ta nghĩ tên nhóc này có thể luyện ra đan dược có phẩm chất cao cấp bảy, thậm chí cấp tám!”  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Nghĩa là trình độ luyện đan hiện nay của cậu ấy đã không hề kém cạnh kẻ phản bội kia?”  

 

Thái Chân lão tổ cười khẩy: “Chỉ cần ta bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, vượt qua kẻ đó là chuyện rất dễ dàng”.  

 

“Tốt, tốt quá rồi!”, Mạc Thiên Sầu cả mừng, xoa xoa tay: “Sư bá, con muốn đi gặp vị sư đệ này”.  

 

Thái Chân lão tổ xua tay: “Tạm thời đừng gặp. Bây giờ ta muốn áp chế cậu ấy một chút để cậu ấy không kiêu ngạo”.  

 

Mạc Thiên Sầu chớp mắt: “Sư bá, trấn áp như thế nào ạ?”  

 

“Phải để cậu ấy cảm thấy bản thân không có gì tài giỏi”, Thái Chân lão tổ lãnh đạm nói, “Khoan đưa tài nguyên, để cậu ấy tự ra ngoài tìm tòi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá không sợ cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Cậu ấy từ một vũ trụ cấp thấp đi từng bước đến đây đấy. Người như vậy làm sao lại sợ cọ xát bên ngoài kia chứ?”  

 

Mạc Thiên Sầu há hốc: “Cậu ấy đến từ vũ trụ cấp thấp sao ạ?”  

 
 
Chương 5215


 Thái Chân lão tổ trả lời: “Đúng vậy. Vài ngày nữa, ta sẽ đuổi nó đi, bảo nó đến vùng lạ thử vận may”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Trong vùng lạ có nhiều bảo vật của vũ trụ chính, nhưng được giấu rất sâu, nếu không phải là người có vận khí lớn sẽ rất khó gặp được. Tư chất của sư đệ này siêu phàm đến vậy, vận khí chắc chắn cũng không tệ”.  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Đúng vậy, nên ta mới bảo nó ra ngoài. Chẳng phải Thái Chân Môn có nhiệm vụ sao? Con sắp xếp vài nhiệm vụ cho nó đi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá à, mình nên sắp xếp nhiệm vụ gì cho phù hợp nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Để nó đến động Thái Chân lĩnh ngộ đi, sau đó tìm bảo vật trong sách ở vùng lạ”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi tiếp: “Động Thái Chân cũng được. Nhưng bảo vật trong sách không còn lại nhiều, liệu cậu ấy có thể tìm ra không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Tìm được hay không không quan trọng. Quan trọng là để nó cọ xát”.  

Advertisement

 

Mạc Thiên Sầu gật đầu: “Vâng, con sẽ sai người sắp xếp ngay!”

Ngô Bình ở lại trong phòng luyện đan, tiếp tục luyện chế đan dược bằng những dược liệu ở đây.  

 

Lúc này anh phát hiện có một kệ sách trong phòng luyện đan, một cuốn sách đan được đặt ở trên đó. Anh đã mở ra xem thì phát hiện trên mỗi trang đều có ghi chép một phương thuốc và các mục cần lưu ý trong quá trình luyện chế, hơn nữa còn có chú thích của rất nhiều người.  

 

Có thể thấy phương thuốc này từng được nhiều thầy luyện đan giỏi đọc được, hơn nữa họ đều viết ra ý tưởng của mình. Vì một trang giấy không thể viết quá nhiều thứ nên các thầy luyện đan đã dùng pháp thuật để làm cho chữ lơ lửng trên bề mặt trang giấy của cuốn sách, chữ viết tay rất nhỏ. Tuy nhiên, khi Ngô Bình chạm tay vào những văn bản, chúng sẽ phóng to ra rồi trở thành một văn bản lớn, có một số bản chú thích có đến hàng ngàn chữ.  

 

Đây là một cơ hội hiếm có với Ngô Bình, anh không luyện đan nữa mà lập tức ngồi khoanh chân lại nghiên cứu những chú thích mà các thầy luyện đan trước kia để lại, đồng thời lần theo cách nghĩ Đan Đạo và phương pháp luyện đan của họ.  

 

Ngô Bình chuyên tâm nghiên cứu sách đan mà quên đi thời gian, đến khi anh ngẩng đầu lên thì trời đã tối.  

 

Lúc này bụng anh kêu ùng ục, hơi đói rồi. Nơi này cực kỳ tiêu hao thể lực của anh, bây giờ cơ thể anh cần được bổ sung năng lượng.  

 

Anh nhìn con chó lớn màu đen hỏi: “Này, bình thường mày ăn gì thế, có người đem thức ăn đến cho mày sao?”  

 

Con chó đứng lên đi về phía cửa, Ngô Bình đi theo nó sang đó thì phát hiện có một hộp đựng thực phẩm tinh xảo được đặt ở bên ngoài.  

 

Hai mắt anh sáng rực nói: “Đây chắc chắn là sư tôn bảo người chuẩn bị cho mình, xem thử là cái gì”.  

 

Anh mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có với bốn tầng. Tầng trên cùng là cơm, tầng thứ hai có bốn ô, trong mỗi ô là các đồ xào.  

 

Tầng thứ ba là bốn món điểm tâm, có đồ ngọt và đồ mặc. Tầng cuối cùng là camen canh, bên trong là canh tự nấu.  

 

Hai mắt Ngô Bình sáng rực, chỉ cảm thấy mùi hương xộc vào mũi, anh lập tức đem vào trong phòng thưởng thức.  

 

Anh vừa quay lại thì thấy con chó đen cũng đi theo vào trong, mắt long lanh nhìn anh.  

 

Ngô Bình: “Xem ra không có ai đem cơm đến cho mày rồi, mày nhìn tao ăn đi”.  

 

Con chó kêu ư ử như thể vô cùng bất mãn với cách làm của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lấy một ít thịt khô ra cho nó ăn, con chó này ăn được một tí rồi lại đi sang một bên nằm xuống.  

 

Ngô Bình bày thức ăn ra, sau đó ngồi xuống ăn cơm tối. Anh vừa ăn được vài muỗng lại nghe thấy có người ở bên ngoài gọi: “Công tử có ở đây không?”  

 
 
Chương 5215


 Thái Chân lão tổ trả lời: “Đúng vậy. Vài ngày nữa, ta sẽ đuổi nó đi, bảo nó đến vùng lạ thử vận may”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Trong vùng lạ có nhiều bảo vật của vũ trụ chính, nhưng được giấu rất sâu, nếu không phải là người có vận khí lớn sẽ rất khó gặp được. Tư chất của sư đệ này siêu phàm đến vậy, vận khí chắc chắn cũng không tệ”.  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Đúng vậy, nên ta mới bảo nó ra ngoài. Chẳng phải Thái Chân Môn có nhiệm vụ sao? Con sắp xếp vài nhiệm vụ cho nó đi”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá à, mình nên sắp xếp nhiệm vụ gì cho phù hợp nhỉ?”  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Để nó đến động Thái Chân lĩnh ngộ đi, sau đó tìm bảo vật trong sách ở vùng lạ”.  

 

Mạc Thiên Sầu hỏi tiếp: “Động Thái Chân cũng được. Nhưng bảo vật trong sách không còn lại nhiều, liệu cậu ấy có thể tìm ra không?”  

 

Thái Chân lão tổ bảo: “Tìm được hay không không quan trọng. Quan trọng là để nó cọ xát”.  

Advertisement

 

Mạc Thiên Sầu gật đầu: “Vâng, con sẽ sai người sắp xếp ngay!”

Ngô Bình ở lại trong phòng luyện đan, tiếp tục luyện chế đan dược bằng những dược liệu ở đây.  

 

Lúc này anh phát hiện có một kệ sách trong phòng luyện đan, một cuốn sách đan được đặt ở trên đó. Anh đã mở ra xem thì phát hiện trên mỗi trang đều có ghi chép một phương thuốc và các mục cần lưu ý trong quá trình luyện chế, hơn nữa còn có chú thích của rất nhiều người.  

 

Có thể thấy phương thuốc này từng được nhiều thầy luyện đan giỏi đọc được, hơn nữa họ đều viết ra ý tưởng của mình. Vì một trang giấy không thể viết quá nhiều thứ nên các thầy luyện đan đã dùng pháp thuật để làm cho chữ lơ lửng trên bề mặt trang giấy của cuốn sách, chữ viết tay rất nhỏ. Tuy nhiên, khi Ngô Bình chạm tay vào những văn bản, chúng sẽ phóng to ra rồi trở thành một văn bản lớn, có một số bản chú thích có đến hàng ngàn chữ.  

 

Đây là một cơ hội hiếm có với Ngô Bình, anh không luyện đan nữa mà lập tức ngồi khoanh chân lại nghiên cứu những chú thích mà các thầy luyện đan trước kia để lại, đồng thời lần theo cách nghĩ Đan Đạo và phương pháp luyện đan của họ.  

 

Ngô Bình chuyên tâm nghiên cứu sách đan mà quên đi thời gian, đến khi anh ngẩng đầu lên thì trời đã tối.  

 

Lúc này bụng anh kêu ùng ục, hơi đói rồi. Nơi này cực kỳ tiêu hao thể lực của anh, bây giờ cơ thể anh cần được bổ sung năng lượng.  

 

Anh nhìn con chó lớn màu đen hỏi: “Này, bình thường mày ăn gì thế, có người đem thức ăn đến cho mày sao?”  

 

Con chó đứng lên đi về phía cửa, Ngô Bình đi theo nó sang đó thì phát hiện có một hộp đựng thực phẩm tinh xảo được đặt ở bên ngoài.  

 

Hai mắt anh sáng rực nói: “Đây chắc chắn là sư tôn bảo người chuẩn bị cho mình, xem thử là cái gì”.  

 

Anh mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong có với bốn tầng. Tầng trên cùng là cơm, tầng thứ hai có bốn ô, trong mỗi ô là các đồ xào.  

 

Tầng thứ ba là bốn món điểm tâm, có đồ ngọt và đồ mặc. Tầng cuối cùng là camen canh, bên trong là canh tự nấu.  

 

Hai mắt Ngô Bình sáng rực, chỉ cảm thấy mùi hương xộc vào mũi, anh lập tức đem vào trong phòng thưởng thức.  

 

Anh vừa quay lại thì thấy con chó đen cũng đi theo vào trong, mắt long lanh nhìn anh.  

 

Ngô Bình: “Xem ra không có ai đem cơm đến cho mày rồi, mày nhìn tao ăn đi”.  

 

Con chó kêu ư ử như thể vô cùng bất mãn với cách làm của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình lấy một ít thịt khô ra cho nó ăn, con chó này ăn được một tí rồi lại đi sang một bên nằm xuống.  

 

Ngô Bình bày thức ăn ra, sau đó ngồi xuống ăn cơm tối. Anh vừa ăn được vài muỗng lại nghe thấy có người ở bên ngoài gọi: “Công tử có ở đây không?”  

 
 
Chương 5216


 Thế là Ngô Bình bước đến kiểm tra thì thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng trước cửa, cô ta đang cầm một hộp đựng thức ăn. Hộp đứng thức ăn này cao hơn cái lúc nãy của Ngô Bình hai tầng, hơn nữa cũng tinh xảo và lớn hơn. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, yêu kiều, khí chất cũng khá ổn.  

 

Cô gái nhìn Ngô Bình hỏi: “Anh là công tử Lý Huyền Bình nhỉ, tôi đến đưa cơm cho anh”.  

 

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Thế lúc nãy cũng có một hộp đựng thức ăn được đặt ở đây là của ai?”  

 

Cô gái nói: “Đó là cơm tối dành cho linh khuyển trong vườn thuốc”.  

 

Sắc mặt Ngô Bình khá khó coi, đồ ăn cho chó thì sao còn phải đựng trong hộp thức ăn, bệnh à!  

 

Cô gái mỉm cười đưa hộp thức ăn cho anh nói: “Công tử, sau này tôi sẽ thường xuyên mang cơm đến cho anh”.  

 

Ngô Bình chuyển đề tài hỏi: “Sao cô không vào vườn thuốc?”  

Advertisement

 

Cô gái vội xua tay: “Đây là vườn thuốc của lão tổ, không được cho phép thì không thể vào trong, nếu không sẽ bị phạt rất nặng”.  

 

Ngô Bình ngây người, mình chạy vào trộm thuốc cũng có chuyện gì đâu, ngược lại người ở đây lại không dám vào?  

 

Anh hỏi: “Cô là đệ tử nữ của Thái Chân Môn?”  

 

Cô gái nói: “Tôi cũng không được xem là đệ tử của Thái Chân Môn, chỉ là hoa nô được đào tạo ở viện Hoa Nô, chủ yếu phục vụ cho các đệ tử”.  

 

Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cảm ơn nhiều nhé”.  

 

Lúc anh xoay người đi, cô gái vội nói: “Công tử, tôi tên là Băng Ngọc”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi nhớ rồi”.  

 

Anh cầm hộp thức ăn quay vào phòng thì không thấy con chó đen đâu nữa, trong phòng lại có thêm một người thanh niên đồ đen, trông cũng khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng đang ăn thức ăn trong hộp đồ ăn.  

 

“Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Người đàn ông đồ đen nói: “Cơm này là chuẩn bị cho tôi”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, lại nhìn người đàn ông đó nói: “Hóa ra anh là con chó đen đó”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Ba mươi năm trước tôi đã tu luyện thành hình người, trông coi vườn ở đây”.  

 

Ngô Bình cảm thấy lạ bèn hỏi: “Nếu anh đã trông coi bảo vệ vườn thuốc thì sao hôm đó còn để mặc tôi vào hái thuốc?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Lão tổ đã phát hiện ra anh từ lúc anh nằm sấp ở bên ngoài rồi. Lão tổ nói anh có thể tìm thấy linh dược trong đám cỏ dại nên cũng một chút bản lĩnh, vì thế dặn dò tôi cứ mặc kệ anh”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra sư tôn đã phát hiện ra tôi từ trước à. Này, biết trước như thế tôi đã đi thẳng vào rồi, cũng không cần đợi đến tối”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Tư chất của anh rất tốt, nếu không lão tổ cũng sẽ không nhận anh làm đồ đệ”.  

 

Anh ta ăn rất nhanh, chỉ một lát đã bỏ đũa xuống, lau miệng hỏi: “Trước đây anh đọc sách đan có hiểu không?”  

 

Ngô Bình: “Có gì khó hiểu đâu, nhưng có vài cách nhìn nhận là sai, mấy thầy luyện đan đó nghĩ quá đơn giản rồi”.  

 
 
Chương 5216


 Thế là Ngô Bình bước đến kiểm tra thì thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng trước cửa, cô ta đang cầm một hộp đựng thức ăn. Hộp đứng thức ăn này cao hơn cái lúc nãy của Ngô Bình hai tầng, hơn nữa cũng tinh xảo và lớn hơn. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, yêu kiều, khí chất cũng khá ổn.  

 

Cô gái nhìn Ngô Bình hỏi: “Anh là công tử Lý Huyền Bình nhỉ, tôi đến đưa cơm cho anh”.  

 

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Thế lúc nãy cũng có một hộp đựng thức ăn được đặt ở đây là của ai?”  

 

Cô gái nói: “Đó là cơm tối dành cho linh khuyển trong vườn thuốc”.  

 

Sắc mặt Ngô Bình khá khó coi, đồ ăn cho chó thì sao còn phải đựng trong hộp thức ăn, bệnh à!  

 

Cô gái mỉm cười đưa hộp thức ăn cho anh nói: “Công tử, sau này tôi sẽ thường xuyên mang cơm đến cho anh”.  

 

Ngô Bình chuyển đề tài hỏi: “Sao cô không vào vườn thuốc?”  

Advertisement

 

Cô gái vội xua tay: “Đây là vườn thuốc của lão tổ, không được cho phép thì không thể vào trong, nếu không sẽ bị phạt rất nặng”.  

 

Ngô Bình ngây người, mình chạy vào trộm thuốc cũng có chuyện gì đâu, ngược lại người ở đây lại không dám vào?  

 

Anh hỏi: “Cô là đệ tử nữ của Thái Chân Môn?”  

 

Cô gái nói: “Tôi cũng không được xem là đệ tử của Thái Chân Môn, chỉ là hoa nô được đào tạo ở viện Hoa Nô, chủ yếu phục vụ cho các đệ tử”.  

 

Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cảm ơn nhiều nhé”.  

 

Lúc anh xoay người đi, cô gái vội nói: “Công tử, tôi tên là Băng Ngọc”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi nhớ rồi”.  

 

Anh cầm hộp thức ăn quay vào phòng thì không thấy con chó đen đâu nữa, trong phòng lại có thêm một người thanh niên đồ đen, trông cũng khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng đang ăn thức ăn trong hộp đồ ăn.  

 

“Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Người đàn ông đồ đen nói: “Cơm này là chuẩn bị cho tôi”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, lại nhìn người đàn ông đó nói: “Hóa ra anh là con chó đen đó”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Ba mươi năm trước tôi đã tu luyện thành hình người, trông coi vườn ở đây”.  

 

Ngô Bình cảm thấy lạ bèn hỏi: “Nếu anh đã trông coi bảo vệ vườn thuốc thì sao hôm đó còn để mặc tôi vào hái thuốc?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Lão tổ đã phát hiện ra anh từ lúc anh nằm sấp ở bên ngoài rồi. Lão tổ nói anh có thể tìm thấy linh dược trong đám cỏ dại nên cũng một chút bản lĩnh, vì thế dặn dò tôi cứ mặc kệ anh”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra sư tôn đã phát hiện ra tôi từ trước à. Này, biết trước như thế tôi đã đi thẳng vào rồi, cũng không cần đợi đến tối”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Tư chất của anh rất tốt, nếu không lão tổ cũng sẽ không nhận anh làm đồ đệ”.  

 

Anh ta ăn rất nhanh, chỉ một lát đã bỏ đũa xuống, lau miệng hỏi: “Trước đây anh đọc sách đan có hiểu không?”  

 

Ngô Bình: “Có gì khó hiểu đâu, nhưng có vài cách nhìn nhận là sai, mấy thầy luyện đan đó nghĩ quá đơn giản rồi”.  

 
 
Chương 5217


 Người đàn ông đồ đen: “Thảo nào lão tổ lại xem trọng anh đến thế, anh quả thật có tài năng luyện đan”.  

 

Ngô Bình: “À phải rồi, anh tên gì?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Gọi tôi Hắc Tướng là được”.  

 

Ngô Bình: “Hắc Tướng, đồ ăn của tôi đến rồi, ăn cùng đi”.  

 

Hắc Tướng lắc đầu: “Anh là chủ nhân, tôi không thể dùng bữa chung với anh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Bây giờ anh đã nhận tôi làm chủ nhân rồi à?”  

 

Hắc Tướng: “Trước kia lão tổ nói sau này công tử là chủ tử của Hắc Tướng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.  

 

Anh lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm của mình. Ăn được vài đũa thì nhận ra hương vị này ngon hơn đồ ăn của Hắc Tướng.  

 

Anh vừa ăn vừa hỏi: “Hắc Tướng, cô gái lúc nãy nói cô ta đến viện Hoa Nô, đó là nơi nào?”  

 

Hắc Tướng: “Là nơi dành cho các người ở nha đầu sống. Nhưng thân phận của Băng Ngọc vừa đến đó hơi khác biệt, cô ta là hoa thần của viện Hoa Nô”.  

 

Ngô Bình: “Hoa thần là gì?”  

 

Hắc Tướng: “Tức là người phụ nữ đẹp nhất, sau này cô ta sẽ phục vụ các đệ tử trẻ tuổi có triển vọng nhất trong môn phái. Điều kiện để trở thành hoa thần rất khắt khe, trước cô ta đã có hai mươi lăm năm chưa xuất hiện hoa thần rồi”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra là sư tôn bảo cô ta đến”.  

 

Hắc Tướng: “Tất nhiên, chủ nhân là đệ tử của lão tổ, mọi thứ đều phải là tốt nhất”.  

 

Ngô Bình bĩu môi: “Hình như cũng chẳng cho tôi gì cả”.  

 

Hắc Tướng nhìn thoáng qua sách đan đó rồi nói: “Sách đan này là bảo vật vô giá, năm đó không biết có bao nhiêu người tranh đoạt nó. Thế giới chính đã có rất nhiều cao thủ phải chết, cuối cùng rơi vào tay lão tổ. Sách đan này ngoại trừ lão tổ ra không có người thứ hai có thể nghiên cứu đọc hiểu nó, nhưng sau khi chủ nhân đến thì lập tức có thể đọc hiểu nó”.

Ngô Bình cười nói: “Nói thế tức là sư tôn vẫn khá hào phóng”.  

 

Hắc Tướng: “Tối nay chủ nhân cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, ngày mai lão tổ sẽ đến”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tối nay tôi luyện chế vài lò đan dược, trong sách đan này có rất nhiều phương thuốc, dược liệu ở đây có thể luyện thế một vài đan dược trong số đó”.  

 

Vẻ mặt Hắc Tướng khá phức tạp: “Chủ nhân, bây giờ anh có thể luyện chế được đan dược trong đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Được chứ, có lò luyện đan tốt như vậy, còn có ghi chép của rất nhiều thầy luyện đan, đan này dễ hơn rất nhiều”.  

 

Hắc Tướng: “Đan dược mà chủ nhân muốn luyện chế có thể có cấp bậc gì?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược đầu tiên mà tôi luyện chế tên là Khai Ngô Đan, là đan dược cấp tám. Còn phẩm chất gì thì phải xem hiệu quả”.  

 

Ăn xong, anh và Hắc Tướng nói chuyện một chốc rồi bắt đầu luyện đan.  

 

Anh hái tất cả dược liệu trong vườn thuốc, sau đó bắt tay vào luyện chế Khai Ngô Đan.  

 
 
Chương 5217


 Người đàn ông đồ đen: “Thảo nào lão tổ lại xem trọng anh đến thế, anh quả thật có tài năng luyện đan”.  

 

Ngô Bình: “À phải rồi, anh tên gì?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Gọi tôi Hắc Tướng là được”.  

 

Ngô Bình: “Hắc Tướng, đồ ăn của tôi đến rồi, ăn cùng đi”.  

 

Hắc Tướng lắc đầu: “Anh là chủ nhân, tôi không thể dùng bữa chung với anh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Bây giờ anh đã nhận tôi làm chủ nhân rồi à?”  

 

Hắc Tướng: “Trước kia lão tổ nói sau này công tử là chủ tử của Hắc Tướng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.  

 

Anh lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm của mình. Ăn được vài đũa thì nhận ra hương vị này ngon hơn đồ ăn của Hắc Tướng.  

 

Anh vừa ăn vừa hỏi: “Hắc Tướng, cô gái lúc nãy nói cô ta đến viện Hoa Nô, đó là nơi nào?”  

 

Hắc Tướng: “Là nơi dành cho các người ở nha đầu sống. Nhưng thân phận của Băng Ngọc vừa đến đó hơi khác biệt, cô ta là hoa thần của viện Hoa Nô”.  

 

Ngô Bình: “Hoa thần là gì?”  

 

Hắc Tướng: “Tức là người phụ nữ đẹp nhất, sau này cô ta sẽ phục vụ các đệ tử trẻ tuổi có triển vọng nhất trong môn phái. Điều kiện để trở thành hoa thần rất khắt khe, trước cô ta đã có hai mươi lăm năm chưa xuất hiện hoa thần rồi”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra là sư tôn bảo cô ta đến”.  

 

Hắc Tướng: “Tất nhiên, chủ nhân là đệ tử của lão tổ, mọi thứ đều phải là tốt nhất”.  

 

Ngô Bình bĩu môi: “Hình như cũng chẳng cho tôi gì cả”.  

 

Hắc Tướng nhìn thoáng qua sách đan đó rồi nói: “Sách đan này là bảo vật vô giá, năm đó không biết có bao nhiêu người tranh đoạt nó. Thế giới chính đã có rất nhiều cao thủ phải chết, cuối cùng rơi vào tay lão tổ. Sách đan này ngoại trừ lão tổ ra không có người thứ hai có thể nghiên cứu đọc hiểu nó, nhưng sau khi chủ nhân đến thì lập tức có thể đọc hiểu nó”.

Ngô Bình cười nói: “Nói thế tức là sư tôn vẫn khá hào phóng”.  

 

Hắc Tướng: “Tối nay chủ nhân cứ nghỉ ngơi ở đây trước đi, ngày mai lão tổ sẽ đến”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tối nay tôi luyện chế vài lò đan dược, trong sách đan này có rất nhiều phương thuốc, dược liệu ở đây có thể luyện thế một vài đan dược trong số đó”.  

 

Vẻ mặt Hắc Tướng khá phức tạp: “Chủ nhân, bây giờ anh có thể luyện chế được đan dược trong đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Được chứ, có lò luyện đan tốt như vậy, còn có ghi chép của rất nhiều thầy luyện đan, đan này dễ hơn rất nhiều”.  

 

Hắc Tướng: “Đan dược mà chủ nhân muốn luyện chế có thể có cấp bậc gì?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược đầu tiên mà tôi luyện chế tên là Khai Ngô Đan, là đan dược cấp tám. Còn phẩm chất gì thì phải xem hiệu quả”.  

 

Ăn xong, anh và Hắc Tướng nói chuyện một chốc rồi bắt đầu luyện đan.  

 

Anh hái tất cả dược liệu trong vườn thuốc, sau đó bắt tay vào luyện chế Khai Ngô Đan.  

 
 
Chương 5218


 Cuối cùng ba viên đan dược rơi vào trong tay anh. Ba viên đan dược này đều có kích thước bằng hạt đậu, trên đó có hoa văn kỳ bí.  

 

Anh quan sát một lúc rồi nói: “Khá ổn, trung phẩm cấp tám”.  

 

Hắc Tướng bỗng nói: “Chủ nhân, có thể tặng cho tôi đan dược này không?”  

 

Ngô Bình không do dự ném cho Hắc Tướng một viên nói: “Khai Ngộ Đan này có hiệu quả tốt nhất khi anh uống viên đầu tiên. Viên thứ hai sẽ giảm đi ba mươi phần trăm hiệu quả, hiệu quả của viên thứ ba chỉ còn lại năm mươi phần trăm. Thế nên anh nhất định phải dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất”.  

 

Hắc Tướng: “Cảm ơn chủ nhân”.  

 

Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai, lần này anh sửa lại một vài chi tiết. Thế là khi lò luyện đan thứ hai đã được luyện chế xong, anh thu được bốn viên Khai Ngộ Đan thượng phẩm cấp tám.  

 

Vừa cầm lấy viên đan dược thì có một bàn tay giơ ra từ bên cạnh, cướp lấy một viên Khai Ngộ Đan.  

Advertisement

 

Ngô Bình quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Thái Chân lão tổ.  

 

Anh vội cúi chào: “Sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Con đúng là không thể rảnh rỗi được mà”.  

 

Sau đó ông ta quan sát viên đan dược rồi nói: “Luyện chế Khai Ngộ Đan không hề dễ, có yêu cầu rất cao về tâm tính”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử tu luyện đến cấp bậc khá cao trong vũ trụ cấp thấp, tâm cảnh chắc chắn không có vấn đề gì”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Thế nên tu sĩ từng bước chậm rãi đi lên đến đỉnh cao mới là đáng sợ nhất, tiền đồ vô lượng”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn quá khen rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Bốn viên đan dược này, con tặng ta hai viên đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn cần thì cứ lấy hết đi”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Hai viên là đủ rồi, còn lại con cứ giữ đi”.  

 

Cất đan dược vào xong, ông ta nói: “Huyền Bình, sáng mai con đến động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Động Thái Chân ở đâu ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Là nơi bắt nguồn của Thái Chân Môn, Thái Chân lão tổ thế hệ đầu đã lĩnh hội trong động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình: “Động Thái Chân có nguồn gốc gì lớn sao?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Năm đó vũ trụ chính xuất hiện một Tản Tiên vô cùng lợi hại, người ta gọi là Đại Đế Thái Chân. Sau đó Đại Đế Thái Chân này bị bốn cường giả Đạo Cảnh bao vây tấn công rồi chết vì ông ấy động đến lợi ích cốt lõi của một số thế lực lớn. Nhưng trước khi ra đi, Đại Đế Thái Chân đã giấu truyền thừa của mình ở Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, nói vậy thì Đại Đế Thái Chân là một cao thủ Đạo Cảnh”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Lúc Đại Đế Thái Chân qua đời thì đã là nhân vật tuyệt đỉnh Đạo Cảnh cấp bảy rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy tại sao ông ấy lại giấu truyền thừa ở Đại Ngũ Hành Giới?”  

 
 
Chương 5218


 Cuối cùng ba viên đan dược rơi vào trong tay anh. Ba viên đan dược này đều có kích thước bằng hạt đậu, trên đó có hoa văn kỳ bí.  

 

Anh quan sát một lúc rồi nói: “Khá ổn, trung phẩm cấp tám”.  

 

Hắc Tướng bỗng nói: “Chủ nhân, có thể tặng cho tôi đan dược này không?”  

 

Ngô Bình không do dự ném cho Hắc Tướng một viên nói: “Khai Ngộ Đan này có hiệu quả tốt nhất khi anh uống viên đầu tiên. Viên thứ hai sẽ giảm đi ba mươi phần trăm hiệu quả, hiệu quả của viên thứ ba chỉ còn lại năm mươi phần trăm. Thế nên anh nhất định phải dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất”.  

 

Hắc Tướng: “Cảm ơn chủ nhân”.  

 

Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai, lần này anh sửa lại một vài chi tiết. Thế là khi lò luyện đan thứ hai đã được luyện chế xong, anh thu được bốn viên Khai Ngộ Đan thượng phẩm cấp tám.  

 

Vừa cầm lấy viên đan dược thì có một bàn tay giơ ra từ bên cạnh, cướp lấy một viên Khai Ngộ Đan.  

Advertisement

 

Ngô Bình quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Thái Chân lão tổ.  

 

Anh vội cúi chào: “Sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Con đúng là không thể rảnh rỗi được mà”.  

 

Sau đó ông ta quan sát viên đan dược rồi nói: “Luyện chế Khai Ngộ Đan không hề dễ, có yêu cầu rất cao về tâm tính”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử tu luyện đến cấp bậc khá cao trong vũ trụ cấp thấp, tâm cảnh chắc chắn không có vấn đề gì”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Thế nên tu sĩ từng bước chậm rãi đi lên đến đỉnh cao mới là đáng sợ nhất, tiền đồ vô lượng”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn quá khen rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Bốn viên đan dược này, con tặng ta hai viên đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn cần thì cứ lấy hết đi”.  

 

Thái Chân lão tổ nói: “Hai viên là đủ rồi, còn lại con cứ giữ đi”.  

 

Cất đan dược vào xong, ông ta nói: “Huyền Bình, sáng mai con đến động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Động Thái Chân ở đâu ạ?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Là nơi bắt nguồn của Thái Chân Môn, Thái Chân lão tổ thế hệ đầu đã lĩnh hội trong động Thái Chân”.  

 

Ngô Bình: “Động Thái Chân có nguồn gốc gì lớn sao?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Năm đó vũ trụ chính xuất hiện một Tản Tiên vô cùng lợi hại, người ta gọi là Đại Đế Thái Chân. Sau đó Đại Đế Thái Chân này bị bốn cường giả Đạo Cảnh bao vây tấn công rồi chết vì ông ấy động đến lợi ích cốt lõi của một số thế lực lớn. Nhưng trước khi ra đi, Đại Đế Thái Chân đã giấu truyền thừa của mình ở Đại Ngũ Hành Giới”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, nói vậy thì Đại Đế Thái Chân là một cao thủ Đạo Cảnh”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Lúc Đại Đế Thái Chân qua đời thì đã là nhân vật tuyệt đỉnh Đạo Cảnh cấp bảy rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy tại sao ông ấy lại giấu truyền thừa ở Đại Ngũ Hành Giới?”  

 
 
Chương 5219


 Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của động Thái Chân không phải là thứ người nào cũng có thể lĩnh hội được. Năm đó ta vất vả ba tháng cũng chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm thôi”.  

 

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của Đại Đế Thái Chân không chỉ có đạo chính thống mà còn có bảo vật ông ấy tích lũy khi còn sống. Huyền Bình, con có thể lĩnh hội được”.  

 

Ngô Bình: “Trong các lão tổ đời trước có người nào lấy được bảo vật đó không?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Tất nhiên ta cũng lấy được một tí nhưng đều không được xem là bảo bối gì. Muốn lấy được bảo bối thật thì cần phải lĩnh hội được nhiều đạo chính thống hơn”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, đạo chính thống của Đại Đế Thái Chân là gì, công pháp sao?”  

 

Thái Chân lão tổ lắc đầu: “Tất nhiên không chỉ có công pháp mà còn có sức mạnh vô thượng của ông ấy. Chỉ người nào có duyên mới có thể hấp thụ luyện hóa sức mạnh này”.  

Advertisement

 

Ngô Bình suy nghĩ một chốc rồi nói: “Sư tôn, nếu con lấy được bảo bối trong đó thì tất cả đều thuộc về con sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười nói: “Tất nhiên những thứ này thuộc về Thái Chân Môn. Nhưng ngày nào con còn ở Thái Chân Môn thì quyền sử dụng những vật phẩm này thuộc về còn. Đương nhiên nếu Thái Chân Môn cần, còn cũng không thể không đưa lại”.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Có quyền sử dụng cũng được rồi, nhưng sư tôn ơi, con nghĩ trước tiên nên giải quyết chuyện bên ngoài đã. Sau khi về rồi đến Thái Chân Môn lĩnh hội”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Cũng được. Vào động Thái Chân là một nhiệm vụ của Thái Chân Môn, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được thưởng lớn, hơn nữa mức độ hoàn thành càng cao thì phần thưởng sẽ càng nhiều”.  

 

Ngô Bình hứng thú nói: “Sư tôn, phần thưởng gì thế?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Động Thái Chân có chín tầng không gian, năm đó sư tôn miến phí đi vào tầng thứ hai. Nếu có thể vào không gian tầng thứ ba rồi lấy bất kỳ bảo vật nào ra thì có thể nhận được phần thưởng có giá trị hai tỷ tiền Linh. Nếu đem được hai món bảo vật ra thì phần thưởng sẽ là ba tỷ”.  

 

Nghe nói phần thưởng là hai ba tỷ, mắt Ngô Bình bắt đầu phát sáng, cười nói: “Vậy đệ tử sẽ cố gắng để vào được không gian tầng thứ ba”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Ngoài ra, Thái Chân Môn cũng sẽ đưa ra vài nhiệm vụ, con cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ nhận được này, như thế mới có thể nhanh chóng có chỗ đứng ở Thái Chân Môn”.  

 

 



 

Nói đến đây Thái Chân lão tổ nói: “Khi nào con về rồi hẵng làm những nhiệm vụ này cũng không muộn, cứ giải quyết chuyện của con trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, vậy khi nào trời sáng đệ tử sẽ xuất phát ngay”.  

 

Lúc này Thái Chân lão tổ lấy ra bốn lá bùa rồi đưa cho Ngô Bình nói: “Đây là bốn bùa Tiên do ta luyện chế, có hai lá trong số đó là bùa dùng để giết người, hai lá là bùa dùng để bảo vệ mạng sống. Nếu gặp người nào mà con đánh không lại muốn giết con, con cứ giết ngược lại đối phương. Nếu không giết được thì phải dùng bùa để chạy trốn”.  

 

Ngô Bình biết vị sư tôn này của mình là ông già cảnh giới Thần Anh, thực lực rất mạnh, anh không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Cảm ơn sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ lại chỉ vào lò luyện đan đó nói: “Con cũng nên mang theo cái này đi. Khi đi thì hái theo một ít đan dược, lúc ở bên ngoài nên luyện chế nhiều đan dược hơn. Nếu nhìn thấy dược liệu nào trong danh sách đan đó cứ việc luyện chế”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, đệ tử nhớ rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Được rồi, con chuẩn bị đi”, nói rồi ông ta rời đi.  

 

Tối hôm đó, Ngô Bình hái thêm một ít dược liệu. Hái xong thì trời cũng đã sáng, anh nói với Hắc Tướng: “Hắc Tướng, tôi tạm thời đi khỏi đây một thời gian”.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, bên ngoài vẫn là vùng lạ, anh phải cẩn thận”.  

 
 
Chương 5219


 Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của động Thái Chân không phải là thứ người nào cũng có thể lĩnh hội được. Năm đó ta vất vả ba tháng cũng chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm thôi”.  

 

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Chỉ lĩnh hội được mười, hai mươi phần trăm?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Truyền thừa của Đại Đế Thái Chân không chỉ có đạo chính thống mà còn có bảo vật ông ấy tích lũy khi còn sống. Huyền Bình, con có thể lĩnh hội được”.  

 

Ngô Bình: “Trong các lão tổ đời trước có người nào lấy được bảo vật đó không?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Tất nhiên ta cũng lấy được một tí nhưng đều không được xem là bảo bối gì. Muốn lấy được bảo bối thật thì cần phải lĩnh hội được nhiều đạo chính thống hơn”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, đạo chính thống của Đại Đế Thái Chân là gì, công pháp sao?”  

 

Thái Chân lão tổ lắc đầu: “Tất nhiên không chỉ có công pháp mà còn có sức mạnh vô thượng của ông ấy. Chỉ người nào có duyên mới có thể hấp thụ luyện hóa sức mạnh này”.  

Advertisement

 

Ngô Bình suy nghĩ một chốc rồi nói: “Sư tôn, nếu con lấy được bảo bối trong đó thì tất cả đều thuộc về con sao?”  

 

Thái Chân lão tổ cười nói: “Tất nhiên những thứ này thuộc về Thái Chân Môn. Nhưng ngày nào con còn ở Thái Chân Môn thì quyền sử dụng những vật phẩm này thuộc về còn. Đương nhiên nếu Thái Chân Môn cần, còn cũng không thể không đưa lại”.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Có quyền sử dụng cũng được rồi, nhưng sư tôn ơi, con nghĩ trước tiên nên giải quyết chuyện bên ngoài đã. Sau khi về rồi đến Thái Chân Môn lĩnh hội”.  

 

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Cũng được. Vào động Thái Chân là một nhiệm vụ của Thái Chân Môn, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được thưởng lớn, hơn nữa mức độ hoàn thành càng cao thì phần thưởng sẽ càng nhiều”.  

 

Ngô Bình hứng thú nói: “Sư tôn, phần thưởng gì thế?”  

 

Thái Chân lão tổ: “Động Thái Chân có chín tầng không gian, năm đó sư tôn miến phí đi vào tầng thứ hai. Nếu có thể vào không gian tầng thứ ba rồi lấy bất kỳ bảo vật nào ra thì có thể nhận được phần thưởng có giá trị hai tỷ tiền Linh. Nếu đem được hai món bảo vật ra thì phần thưởng sẽ là ba tỷ”.  

 

Nghe nói phần thưởng là hai ba tỷ, mắt Ngô Bình bắt đầu phát sáng, cười nói: “Vậy đệ tử sẽ cố gắng để vào được không gian tầng thứ ba”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Ngoài ra, Thái Chân Môn cũng sẽ đưa ra vài nhiệm vụ, con cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ nhận được này, như thế mới có thể nhanh chóng có chỗ đứng ở Thái Chân Môn”.  

 

 



 

Nói đến đây Thái Chân lão tổ nói: “Khi nào con về rồi hẵng làm những nhiệm vụ này cũng không muộn, cứ giải quyết chuyện của con trước đi”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, vậy khi nào trời sáng đệ tử sẽ xuất phát ngay”.  

 

Lúc này Thái Chân lão tổ lấy ra bốn lá bùa rồi đưa cho Ngô Bình nói: “Đây là bốn bùa Tiên do ta luyện chế, có hai lá trong số đó là bùa dùng để giết người, hai lá là bùa dùng để bảo vệ mạng sống. Nếu gặp người nào mà con đánh không lại muốn giết con, con cứ giết ngược lại đối phương. Nếu không giết được thì phải dùng bùa để chạy trốn”.  

 

Ngô Bình biết vị sư tôn này của mình là ông già cảnh giới Thần Anh, thực lực rất mạnh, anh không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Cảm ơn sư tôn”.  

 

Thái Chân lão tổ lại chỉ vào lò luyện đan đó nói: “Con cũng nên mang theo cái này đi. Khi đi thì hái theo một ít đan dược, lúc ở bên ngoài nên luyện chế nhiều đan dược hơn. Nếu nhìn thấy dược liệu nào trong danh sách đan đó cứ việc luyện chế”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, đệ tử nhớ rồi”.  

 

Thái Chân lão tổ: “Được rồi, con chuẩn bị đi”, nói rồi ông ta rời đi.  

 

Tối hôm đó, Ngô Bình hái thêm một ít dược liệu. Hái xong thì trời cũng đã sáng, anh nói với Hắc Tướng: “Hắc Tướng, tôi tạm thời đi khỏi đây một thời gian”.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, bên ngoài vẫn là vùng lạ, anh phải cẩn thận”.  

 
 
Chương 5220


Rời khỏi cung điện, anh lại đến trong phế tích. Khi đi vào trong, anh và Hắc Tướng từng nói chuyện với nhau, anh có hỏi nó về nguồn gốc của phế tích, tại sao lỗi vào Thái Chân Môn lại đặt ở nơi này.  

 

Hắc Tướng nói rằng phế tích này từng do Thái Nhất Môn - một thế lực rất mạnh ở Đại Ngũ Hành Giới xây nên. Thái Nhất Môn đã từng rất mạnh, nếu các đệ tử trong môn phái đến vũ trụ chính, thậm chí sẽ rất được chào đón.  

 

Năm đó Thái Nhất Môn vẫn còn chiêu nạp đệ tử trong vũ trụ chính, lập ra môn phái, thậm chí rất nhiều thiên tài ở vũ trụ chính cũng lần lượt gia nhập Thái Nhất Môn, lấy làm tự hào khi trở thành đệ tử của Thái Nhất Môn.  

 

Nói đến đây thì cũng phải nói đến việc Đại Đế Thái Chân cũng có chút liên quan với Thái Nhất Môn lúc đầu, truyền thừa của ông ấy chủ yếu đến từ sách cổ của Thái Nhất Môn, ông ấy cũng từng một lần nghĩ mình là người của Thái Nhất Môn.  

 

Sau đó ông ấy bị người ta bao vây tấn công mà chết, thậm chí cũng không quên đi Thái Nhất Môn, thế là giấu truyền thừa ở đây.  

 

Advertisement

Hắc Tướng còn nói trong phế tích của Thạch Môn còn che giấu rất nhiều bí mật, năm đó Đại đế Thái Chân gặp bất ngờ ở đây.  

 

Đi khỏi đây một thời gian, anh định quay về trước đi hết chuyến đó, sau đó quay lại đây cũng không muộn.  

 

Sau khi quyết định xong, anh đi về phía lối ra. Khi đi ngang qua một khu vườn đổ nát, đột nhiên có ba người rơi xuống từ phía đối diện, khí tức của khí tức trên người ba người này rất mạnh, nhìn thoáng qua đều có thể biết là tu sĩ của vũ trụ chính.  

 

“Nơi này có một nô tài”, một thiếu niên mười sáu tuổi trong đó chỉ vào Ngô Bình nói.  

 

Ngô Bình hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Này,phỉ phui cái miệng cho sạch đi”.  

 

Vừa nghe Ngô Bình dám cãi lại, một thanh niên đồ xanh bên trái thiếu niên hừ một tiếng: “Cái thứ không biết sống chết, dạy dỗ một chút mới biết ngoan ngoãn”.  

 

Nói rồi hắn giơ tay phải lên, một luồng kiếm quang màu xám đánh tới. Ngô Bình không hề sợ hãi khi đối mặt với kiếm quang này, anh giơ tay lên đỡ, bí lực lan ra trong lòng bàn tay đỡ được kiếm quang đó.  

 

Kiếm quang liều mạng vùng vẫy nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Ngô Bình. Người đàn ông mặc áo xanh biến sắc, tay phải lấy một lá bùa ra rồi hất tung về phía Ngô Bình.  

 

Nhìn thấy lá bùa đó, Ngô Bình biết uy lực của nó rất lớn, anh lập tức lấy sát bùa mà lão tổ Thái Chân cho ra, ra sức tung nó ra.  

 

Bùa quang lóe sáng, một luống kiếm quang màu tím vàng bay ra từ trong lá bùa, chém về phía người đàn ông áo xanh. Người đàn ông áo xanh cảm nhận được sự uy hiếp của sát quang bèn hét lớn lên, sau đó đổi một lá bùa hộ thân.  

 

Bùa quang lóe sáng, một màn sáng bao phủ lấy mấy người đó, kiếm quang màu tím vàng chém trúng màn sáng, màn sáng lập tức vỡ nát, kiếm quang rơi xuống chém trúng đầu của người đàn ông áo xanh, sau đó quay lại vào trong sát bùa.  

 

Lá bùa này có thể sử dụng trong nhiều lần, chỉ là thời gian sử dụng phải cách nhau khá lâu.  

 

Người áo xanh vừa ngã xuống, thiếu niên hoảng loạn đến mức sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng: “Mày dám giết sư huynh của tao, mày có biết bọn tao là ai không?”  

 

“Người đã chết rồi thì thân phận có tôn quý đến mức nào còn có tác dụng gì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.  

 
 
Chương 5220


Rời khỏi cung điện, anh lại đến trong phế tích. Khi đi vào trong, anh và Hắc Tướng từng nói chuyện với nhau, anh có hỏi nó về nguồn gốc của phế tích, tại sao lỗi vào Thái Chân Môn lại đặt ở nơi này.  

 

Hắc Tướng nói rằng phế tích này từng do Thái Nhất Môn - một thế lực rất mạnh ở Đại Ngũ Hành Giới xây nên. Thái Nhất Môn đã từng rất mạnh, nếu các đệ tử trong môn phái đến vũ trụ chính, thậm chí sẽ rất được chào đón.  

 

Năm đó Thái Nhất Môn vẫn còn chiêu nạp đệ tử trong vũ trụ chính, lập ra môn phái, thậm chí rất nhiều thiên tài ở vũ trụ chính cũng lần lượt gia nhập Thái Nhất Môn, lấy làm tự hào khi trở thành đệ tử của Thái Nhất Môn.  

 

Nói đến đây thì cũng phải nói đến việc Đại Đế Thái Chân cũng có chút liên quan với Thái Nhất Môn lúc đầu, truyền thừa của ông ấy chủ yếu đến từ sách cổ của Thái Nhất Môn, ông ấy cũng từng một lần nghĩ mình là người của Thái Nhất Môn.  

 

Sau đó ông ấy bị người ta bao vây tấn công mà chết, thậm chí cũng không quên đi Thái Nhất Môn, thế là giấu truyền thừa ở đây.  

 

Advertisement

Hắc Tướng còn nói trong phế tích của Thạch Môn còn che giấu rất nhiều bí mật, năm đó Đại đế Thái Chân gặp bất ngờ ở đây.  

 

Đi khỏi đây một thời gian, anh định quay về trước đi hết chuyến đó, sau đó quay lại đây cũng không muộn.  

 

Sau khi quyết định xong, anh đi về phía lối ra. Khi đi ngang qua một khu vườn đổ nát, đột nhiên có ba người rơi xuống từ phía đối diện, khí tức của khí tức trên người ba người này rất mạnh, nhìn thoáng qua đều có thể biết là tu sĩ của vũ trụ chính.  

 

“Nơi này có một nô tài”, một thiếu niên mười sáu tuổi trong đó chỉ vào Ngô Bình nói.  

 

Ngô Bình hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Này,phỉ phui cái miệng cho sạch đi”.  

 

Vừa nghe Ngô Bình dám cãi lại, một thanh niên đồ xanh bên trái thiếu niên hừ một tiếng: “Cái thứ không biết sống chết, dạy dỗ một chút mới biết ngoan ngoãn”.  

 

Nói rồi hắn giơ tay phải lên, một luồng kiếm quang màu xám đánh tới. Ngô Bình không hề sợ hãi khi đối mặt với kiếm quang này, anh giơ tay lên đỡ, bí lực lan ra trong lòng bàn tay đỡ được kiếm quang đó.  

 

Kiếm quang liều mạng vùng vẫy nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Ngô Bình. Người đàn ông mặc áo xanh biến sắc, tay phải lấy một lá bùa ra rồi hất tung về phía Ngô Bình.  

 

Nhìn thấy lá bùa đó, Ngô Bình biết uy lực của nó rất lớn, anh lập tức lấy sát bùa mà lão tổ Thái Chân cho ra, ra sức tung nó ra.  

 

Bùa quang lóe sáng, một luống kiếm quang màu tím vàng bay ra từ trong lá bùa, chém về phía người đàn ông áo xanh. Người đàn ông áo xanh cảm nhận được sự uy hiếp của sát quang bèn hét lớn lên, sau đó đổi một lá bùa hộ thân.  

 

Bùa quang lóe sáng, một màn sáng bao phủ lấy mấy người đó, kiếm quang màu tím vàng chém trúng màn sáng, màn sáng lập tức vỡ nát, kiếm quang rơi xuống chém trúng đầu của người đàn ông áo xanh, sau đó quay lại vào trong sát bùa.  

 

Lá bùa này có thể sử dụng trong nhiều lần, chỉ là thời gian sử dụng phải cách nhau khá lâu.  

 

Người áo xanh vừa ngã xuống, thiếu niên hoảng loạn đến mức sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng: “Mày dám giết sư huynh của tao, mày có biết bọn tao là ai không?”  

 

“Người đã chết rồi thì thân phận có tôn quý đến mức nào còn có tác dụng gì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top