Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5353


“Đúng vậy, trong thành cũng chỉ có chừng trăm vạn dân. Thật ra người trong thành Bạch Sương, đa phần đều là người nhà thân thích của đệ tử Huyết Đao Môn”.  

 

Ngô Bình: “Quanh đây là địa bàn của Huyết Đao Môn sao? Vậy cô đi đến chỗ đầm lầy kia, cũng là nhập môn?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Công tử, chuyện đầm lầy, chớ có nhắc đến nữa, bị người ngoài nghe thấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối”.  

 

Ngô Bình: “Vậy nói về Huyết Đao Môn đi, môn phái này có bao nhiêu đệ tử, tu vi cao nhất là đến Thần Thông Cảnh cấp mấy?”  

 

Văn Y Tử Nhân: “Mạnh nhất ở Huyết Đao Môn có lẽ là lão tổ Huyết Đao, tu vi lão tổ rất cao, nghe nói đã mở Thần Môn!”  

 

Thần Môn, là giai đoạn sau của Thần Thông Cảnh, so với Thần Anh Cảnh còn cao hơn hai cảnh giới! Sau khi khai mở Thần Môn, Thần Anh sẽ tiến hóa, trở nên mạnh và huyền diệu hơn!  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Thì ra là cao thủ Thần Môn, xem ra Huyết Đao Môn này là thế lực rất mạnh”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đúng vậy, Huyết Đao Môn có ba nghìn đệ tử, trong số những đệ tử chân truyền có vài người là cao thủ Thần Thông Cảnh. Thực lực các trưởng lão cũng rất mạnh, trong đó còn có cao thủ Thần Anh Cảnh”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Có thể chiếm giữ một vùng lớn như vậy, thực lực sao có thể yếu được”.  

 

Vào đến thành, trên đường có không ít người chào hỏi với Văn Nhân Tử Y. Chẳng mấy chốc, hai người đã đi vào một căn nhà rất lớn. Vào phòng khách, Văn Nhân Tử Y cho người dâng trà lên.  

 

Ngô Bình: “Văn Nhân cô nương, xem ta nhà các cô ở thành Bạch Sương cũng rất có danh tiếng”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Chưa đến mức. Ông tôi trước kia từng là một đệ tử chân truyền của Huyết Đao Môn. Đáng tiếc sau này lại sụp đổ, gia tộc chúng tôi cũng sụp đổ theo. Đến đời cha tôi, tuy cố gắng tu hành, nhưng tư chất có hạn, không thể đạt đến trình độ như ông nội”.  

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào, ông ấy nhìn thấy Văn Nhân Tử Y thì nói: “Tử Y, con không sao chứ?”  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Cha, con không sao. Con giới thiệu với cha, đây là Ngô công tử đã cứu mạng con. Ngô công tử, đây là cha tôi”.  

 

Người đàn ông vội ôm quyền, cẩn thận thi lễ, nói: “Công tử cứu mạng con gái tôi, đại ân đại đức, không có gì báo đáp!”  

 

Ngô Bình đứng dậy nói: “Nhân Văn tiên sinh khách sáo rồi, chỉ là tiện tay mà thôi”.  

 

Văn Nhân Tử Y cho người làm lui xuống, lấy ra một gốc thảo dược, vui mừng nói: “Cha, con tìm được “cỏ Khải Linh” rồi!”  

 

Người đàn ông nhìn cỏ Khải Linh, khẽ thở dài, nói: “Muộn rồi. Hôm qua cha không kiềm chế được sức mạnh, kết quả khí tức hỗn loạn, bây giờ đã là một người tàn phế rồi!”  

 

Nhân Văn Tử Y mặt biến sắc: “Sao lại vậy chứ?”  

 

Người trung niên vỗ vai cô gái: “Tử Y, con có thể quay về an toàn, là tốt nhất rồi. Cha không còn tu vi, cũng có thể sống được, con không cần lo lắng”.  

 

Văn Nhân Tử Y khóc như mưa, nức nở hỏi: “Cha, còn có cách nào cứu chữa không?”  

 
 
Chương 4665


Hương Nguyên Thể bình thản cúi người chào rồi lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.  

 

Ngô Bình nhìn cô gái trông mới khoảng 18 tuổi ấy rồi nói: “Tham kiến viện trưởng”.  

 

Cô gái vừa trẻ vừa đẹp lên tiếng: “Anh là Ngô Bình hả? Khá lắm, tuổi trẻ tài cao, có bạn gái chưa?”  

 

Ngô Bình: “Tôi có rồi”.  

Advertisement

 

Cô gái này chính là viện trưởng, cô ấy gập sách lại, đôi chân thon dài gác lên bàn, lưng dựa ra phía sau ghế rồi cười nói: “Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Lệ Hồng - viện trưởng của học viện Vạn Đạo”.  

 

Ngô Bình nhếch khoé miệng, cái tên này chỉ người xưa lắm mới dùng thôi.  

 

Advertisement

“Rất vinh hạnh khi được gặp viện trưởng Lệ Hồng”.  

 

Lệ Hồng: “Thầy Ngô, học viện rất tán thưởng tài năng và kiến thức của thầy. Chúng tôi đã bàn bạc và quyết định giao cho anh một nhiệm vụ khá khó nhằn. Việc học của trường đôi lúc rất khó, nhiều học viên không chịu được nên đã biến thành vô tri, thậm chí là điên dại. Các học trò này thật ra đều rất giỏi, vì thế học viện không nỡ bỏ họ, mà nhốt ở dưới lòng đất, hi vọng có thể chữa trị được cho họ”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Có nhiều không?”  

 

Lệ Hồng: “Mấy nghìn năm qua, đã có đến hơn 500 người rồi, họ đều đang trong trạng thái say ngủ nên cơ thể không bị già đi”.  

 

Ngô Bình không chút do dự: “Để tôi thử”.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Nếu anh thành công thì tôi sẽ cho anh tham gia khảo hạch cấp bậc của giáo viên, kết quả ra cấp nào thì anh sẽ là giáo viên cấp ấy”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn viện trưởng”.  

 

Lệ Hồng: “Việc nên làm thôi, lát Hương Nguyên Thể sẽ dẫn anh đi tập huấn. Vài hôm nữa, anh có thể xuống dưới lòng đất thực hiện nhiệm vụ”.  

 

Sau đó, hai người nói chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình ra về.  

 

Hương Nguyên Thể vẫn chờ ở bên ngoài, thấy anh đi ra thì nói: “Thầy Ngô, giờ anh cũng là giáo viên thực tập giống tôi, vì thế sẽ phải tham gi huấn luyện tập thể từ ba đến mười ngày”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Huấn luyện chung với các giáo viên thực tập khác à?”  

 

“Đúng thế, hiện giờ đang có 15 giáo viên thực tập, tính thêm anh nữa là 16”.  

 

Ngô Bình thật sự không muốn lãng phí thời gian nên hỏi: “Tôi không tham gia được không?”  

 

Hương Nguyên Thể cười nói: “Đây là yêu cầu của học viện, không tham gia không được”.  

 

Ngô Bình bó tay nói: “Được rồi, tôi đi gặp Hoshi đã, sau đó sẽ đi với cô”.  

 

Anh về gặp Hoshi rồi bảo cô ấy về Bổn Đảo trước, còn mình thì đến nơi tập trung huấn luyện.  

 

Khu huấn luyện nằm ở ngọn núi phía sau học viện với phạm vi rất lớn. Bây giờ đang có 15 giáo viên thực tập đang đứng trầm ngâm trước một pho tượng ở trong một đại viện dưới chân núi.  
 
Chương 5354


 Người trung niên ngây người, vội gật đầu: “Đúng vậy, ân nhân sao có thể nhìn ra được?”  

 

Văn Nhân Tử Y nhớ đến lời Ngô Bình từng nói lúc trước, cô ấy vội nói: “Cha, công tử là tiên y, có lẽ anh ấy giúp được cha”.  

 

Người trung niên vui mừng trong lòng, hy vọng nhìn Ngô Bình: “Ân nhân là tiên y sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Biết chút y thuật”.  

 

Người trung niên lập tức căng thẳng: “Vậy, tình hình của tại hạ, còn có thể cứu chữa được không?”  

 

Ngô Bình bắt mặt cho ông ấy một lúc rồi nói: “Có thể chữa, chỉ là có chút phiền phức”.  

 

“Bịch!”  

 

Người trung niên quỳ xuống đất: “Nhân Văn Trường Minh, tạ ân công từ bi!”  

 

Advertisement

Ngô Bình đỡ ông ấy dậy, cười nói: “Tôi đến, thực ra cũng có một chuyện cần giúp”.  

 

Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Ân nhân có chuyện cứ nói, chỉ cần nhà Văn Nhân tôi làm được, tuyệt không chối từ”.  

 

Ngô Bình chỉ vào chuỗi châu trên tay Văn Nhân Tử Y hỏi: “Vòng tay này, từ đâu có được?”  

 

Văn Nhân Tử Y sững người, sau đó nói: “Công tử, đây là của hồi môn của mẹ tôi, vẫn luôn được cất trong hộp, hôm trước nhớ đến mẹ, nên mới lấy ra đeo vào”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tôi có thể xem hộp kia không?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Công tử đợi một lát”.  

 

Cô ấy rời khỏi phòng khách, chưa đến một phút đồng hồ đã quay lại, trong tay cầm theo một cái hộp vuông, màu xanh biếc.  

 

Hộp này vừa xuất hiện, A Trân đã nói với Ngô Bình: “Chính là nó!”  

 

Ngô Bình bĩnh tĩnh nhận lấy hộp, sau khi mở ra phát hiện dưới đáy hộp được phủ một lớp cát mịn màu xanh, trong suốt như pha lê, chạm vào rất mềm.  

 

Văn Nhân Tử Y không nhìn thấy thứ gì khác, nói: “Công tử, hộp này có gì đặc biệt sao?”  

 

Ngô Bình chỉ vào cát hỏi: “Đây là gì?”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Có lẽ là để lót dưới đáy hộp, tránh để vòng tay va chạm”.  

 

Ngô Bình đổ nước vào, các trong hộp bỗng chốc ngưng tụ thành một khối như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng vàng lục, to bằng hạt óc chó.  

 

Văn Nhân Trường Minh kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”  

 

Ngô Bình nói: “Văn Nhân tiên sinh, đây là một thổ nhưỡng bồi đắp dược liệu, có thể bán cho tôi được không?”  

 

Văn Nhân Trường Minh vẫn trông cậy vào Ngô Bình cứu chữa ông ấy nữa đây, vội xua tay: “Thứ không đáng tiền, công tử cần thì cứ lấy là được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cám ơn. Để báo đáp, tôi sẽ luyện chế hai lò đan cho mọi người”.  

 

Văn Nhân Trường Minh kinh ngạc: “Công tử còn có thể luyện đan?”  

 

Ngô Bình nói: “Biết đôi chút”.  

 

Văn Nhân Trường Minh vui mừng, nói: “Vậy thực sự cảm ơn công tử!”  

 

Ngô Bình lại ngồi xuống, am thầm hỏi A Trân: “Thế nào, là thần nhưỡng sao?”  

 

A Trân: “Thần nhưỡng thượng phẩm, sẽ không nhầm đâu, hơn nữa số lượng lớn như vậy, đúng là phát tài rồi!”  

 

Ngô Bình: “Cô xem tôi không lừa cô chứ, đi theo tôi là có chỗ tốt”.  

 

A Trân: “Có thần nhưỡng này rồi, anh muốn bao nhiêu linh dịch, tôi cũng cho anh”.  

 
 
Chương 4666


 Ông láo đặt quân cờ xuống rồi gật đầu nói: “Ừ, cô phổ biến cho cậu ấy biết nội dung của khoá huấn luyện đi rồi bảo cậu ấy đi cảm ngộ tượng Thánh Sư”.  

 

Thật ra Ngô Bình vừa đến đây thì đã để mắt đến pho tượng ấy rồi. Trên pho tượng này có các khí tức Thánh Sư, Thiên Thánh mới có thể được gọi là Thánh Sư. Nhưng pho tượng này chưa đạt đến trình độ Thánh Sư thật sự, cùng lắm chỉ là Bách Thánh thôi.  

 

Hương Nguyên Thể vội nói: “Vâng”.  

 

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thầy ngô, pho tượng này là một vị Thánh giả thời cổ đại, có tên là Chí Thành. Ông ấy có hơn trăm đệ tử, ai cũng có thành tựu rất lớn và được coi là tấm gương của van thế. Khi ông ấy giảng bài thì đến một hòn đá vô tri cũng được khai sáng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tôi cần làm gì?”  

 

Hương Nguyên Thể: “Giờ anh cần cảm ngộ đạo Chí Thành”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

 

Anh đi đến gần pho tượng thì thấy vị trí tốt nhất đã thuộc về người khác, vì thế anh đành đứng sang bên cạnh rồi quan sát pho tượng này.  

 

Pho tườn toả ra khí tức Chí Thành, anh có thể cảm nhận được nhưng thấy nó vẫn có chút khuyết điểm, vì thế đã kết hợp chúng với cảm nhận của mình rồi giao lưu với tượng thánh.  

 

Gần chục phút sau, khí tức của pho tượng chợt trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó toả ra thánh quang huy hoàng.  

 

Ông lão đang chơi cờ kinh ngạc đến mức run lên, quân cờ trong tay rơi xuống đất, ông ấy nói: “Thăng cấp ư?”  

 

Con khỉ lông đỏ thốt ra tiếng người: “Cái gì thăng cấp?”  

 

Ông lão nhìn chằm chằm vào tượng thánh rồi nói: “Tượng thánh thăng cấp rồi, cảnh giới trước đó của nó là Bách Thánh, nhưng bây giờ đã là Thiên Thánh rồi, chứng tỏ nó đã là một Thánh sư thật sự”.  

 

Ngô Bình nhìn pho tượng rồi cười nói: “Tuy ông chết đã lâu, nhưng tinh thần vẫn ở nhân gian. Nay may có tôi chỉ dẫn đấy, đừng bỏ lỡ dịp tốt”.  

 

Pho tượng cao cả trăm mét đột nhiên nứt ra, sau đó chầm chậm hành lễ với Ngô Bình.  

 

Ngô Bình đi tới rồi giơ tay đỡ nó dậy: “Đạo Chí Thành của ông cũng có chỉ dẫn với tôi”.  

 

Anh vừa nói xong thì pho tượng toả sáng rồi thu nhỏ lại, biến thành một người đá cao hai mét rồi tiếp tục quỳ lạy Ngô Bình.  

 

Anh nói: “Ngươi cần thời gian để cảm nhận, kiếm chỗ nào mà bế quan đi”.  

 

Người đá lạy anh thêm cái nữa rồi lui ra ngoài.  

 

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, một giáo viên thực tập đờ đẫn nhìn Ngô Bình rồi tức tối quát: “Anh đã thi triển yêu thuật gì mà dám vô lễ với tượng thánh thế hả?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Nếu không bị mù, chắc anh cũng biết tôi đã chỉ dẫn cho tượng đá, đây chính là đạo Chí Thành mà tôi cảm ngộ được”.  

 

Ông lão tóc hoa râm vội đi tới rồi vái lạy Ngô Bình: “Ban nãy tôi đã thất lễ, tôi là Trương…”  

 

Ngô Bình xua tay: “Khỏi cần giới thiệu, huấn luyện xong chưa?”  

 

Ông lão nói: “Còn một cuốn kinh văn nữa, cậu phải cảm nhận được nội dung trong đó mới được”.  
 
Chương 5355


Nói chuyện vài câu, lại ăn bữa cơm, Ngô Bình bắt đầu chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh. Y thuật của anh bất phàm, hôm đó đã khiến Văn Nhân Trường Minh khôi phục được một phần tu vi.  

 

Đến tối, Văn Nhân Trường Minh đi nghỉ ngơi, Ngô Bình lấy ra lò luyện đan, hỏi Văn Nhân Tử Y: “Văn Nhân cô nương, cô muốn đan dược gì?”  

 

Văn Nhân Tử Y lấy một bộ sách thuốc từ phía sau, giống hệt như của Lý Giản. Cô ấy mở sách ra, nói: “Công tử, anh xem có thể luyện được đan dược gì?”  

 

Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, dược liệu trên bộ sách thuốc này rất ít, chỉ có hơn trăm trang, hơn nữa cũng không đầy đủ, không thể so sánh với của Lý Giản được.  

 

Anh lật xem một lát, cười hỏi: “Sách thuốc nghìn chương này cũng là do ông cô để lại sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Là mẹ tôi để lại, vật này rất quý giá, bình thường tôi sẽ không lấy ra, trong nhà chỉ có tôi và cha tôi biết”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sách thuốc này có thể mua được bên ngoài không?”  

Advertisement

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Có lẽ là không mua được. Mẹ tôi khi còn sống từ nói, sách thuốc nghìn chương này, khắp thiên hạ chỉ có bốn cuốn, mà nhà tôi chính là bản gốc”.  

 

Ngô Bình ngây người: “Nguyên bản! Nói như vậy, ba bản còn lại đều là bản sao à?”

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Đúng vậy công tử. Sách này năm đó được cao nhân chép ra ba phần, nhưng nội dung bên trong không thể so sánh với bản gốc, đáng tiếc nhà tôi không có thầy luyện đan, nên sách thuốc này chỉ có thể dùng để trữ thuốc, không sử dụng làm gì khác được”.  

 

Sau đó Ngô Bình bắt đầu luyện đan, anh dựa vào dược liệu bên trên, luyện ba loại đan dược cho nhà Văn Nhân, mười hai viên đan dược cấp năm, hai mươi viên đan dược cấp sáu.  

 

Luyện đan dược xong, đã là trưa ngày thứ hai, Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh.  

 

Đế buổi trưa, bản thân nghỉ ngơi trong viện nhỏ.  

 

Đồng thời, Văn Nhân Trường Minh đang thương lượng một chuyện với Văn Nhân Tử Y. Văn Nhân Tử Y nói: “Cha, thật sự muốn đưa Đại Thiên Dược Điển cho công tử sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh thở dài: “Thứ này này trong tay chúng ta đã nhiều năm, chúng ta dùng nó thì có được ích lợi gì? Trái lại còn phải lo lắng đề phòng, công tử này không chỉ có y đạo đan đạo cao minh, mà nhân phẩm lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không cứu con”.  

 

Văn Nhân Tử Y vẫn có phần không hiểu: “Cha, nhưng thứ quý giá như vậy, cha không thấy tiếc sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Tử Y, nó chính là của hồi môn của con, như vậy thì sau này công tử sẽ xem trọng con”.  

 

Văn Nhân Tử Y kinh ngạc: “Của hồi môn? Cha, cha đang nói gì vậy!”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện hôn sự của con. Nửa năm trước, nhà họ Nghiêm đã đến cầu hôn. Thế lực nhà họ Nghiêm lớn, cha không dám từ chối, nhưng cũng không từ chối. Hiện tại nếu con gả cho công tử, thì sẽ không rơi vào hố lửa nhà họ Nghiêm nữa”.  

 

Vị thiếu gia nhà họ Nghiêm kia, không học không nghề, tính cách tàn bạo, đã cưới đến ba vợ, người thứ nhất bị hắn bóp chết, người thứ hai bị đổ nước sôi chết, người thứ ba bị hắn bóp nát cho cá ăn. Bây giờ, nhà họ Nghiêm muốn cầu hôn cho vị thiếu gia này, Văn Nhân Trường Minh đương nhiên không chịu đồng ý, ông ấy cũng không thể đưa con gái vào hố lửa được.  

 

Nghe đến đây, Văn Nhân Tử Y vừa cảm động vừa lo lắng, nói: “Cha, nhà họ Nghiêm là thế lực lớn nhất ở thành Bạch Sương, bên trên còn có người làm trưởng lão ở Huyết Đao Môn, chúng ta không thể đắc tội”.  

 

“Không sao, chỉ cần công tử chịu lấy con, chúng ta có thể cùng rời khỏi thành Bạch Sương, tìm một nơi để ở. Cha cảm thấy lai lịch vị công tử này chắc chắn không thấp, cậu ấy ắt hẳn có thể sắp xếp thỏa đáng cho chúng ta”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa biết, kế hoạch của hai cha con, anh tu luyện một lúc, đang chuẩn bị luyện hai lò luyện đan thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, vì vậy ra cửa xem xem.  

 

Lúc này, một đám người ùa vào viện, trong đó có một vị cao thủ thoáng chốc đã đánh ngã Văn Nhân Trường Minh, hai người còn lại thì khống chế Văn Nhân Trường Minh. Sau đó một thanh niên đi vào, hắn nhìn trái nhìn phải, hung tợn nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm, nói: “Tôi cho người đến cầu hôn, nhà ông cả nả năm cũng không đáp lại, là có ý gì, xem thường nhà họ Nghiêm tôi sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Nghiêm công tử, chúng tôi chỉ là cảm thấy trèo cao thôi, anh đừng giận”.  

 

Nghiêm công tử này tiến lên đá vào hàm răng Văn Nhân Trường Minh,  

 
 
Chương 4667


 Ngô Bình thoáng ngạc nhiên nói: “Sách Nữ Oa? Sao một vật quý thế này lại ở đây?”  

 

Ông lão: “Đây là bảo vật mà Doanh Châu khai quật được, có giáo viên nào lĩnh hội được đạo Chí Thành hoàn chỉnh thì mới được biết đến sự tồn tại của nó”.  

 

Ngô Bình: “Đã ai lĩnh hội cuốn sách này chưa?’  

 

Advertisement

Ông lão lắc đầu: “Đó là một điều xa vời, chỉ cần hiểu được ý nghĩa của một, hai chữ trong đây thôi đã quá giỏi rồi! Người thành lập ra học viện Vạn Đạo cũng chỉ lĩnh hội được một chữ “vạn” thôi, cuối cùng đã trở thành Đại Đạo Quân”.  

 

Ngô Bình: “Lĩnh hội có một chữ mà thành Đại Đạo Quân, sách Nữ Oa thần kỳ thế à?”  

 

Anh đang định mở cuốn kinh thư ra thì ông lão nói: “Tốt nhất cậu nên đọc theo hàng, nếu đọc lướt hết một lượt thì không chịu được đâu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Ông đứng ra sau đi”.  

 

Ông lão vội vàng đứng về phía đối diện Ngô Bình, anh vung tay lên, sách Nữ Oa đã mở ra ở trên không, hơn 8000 con chữ đều chứa đầy sự ảo diệu như một cuốn thiên thư.  

 

Các con chữ này thật ra rất khó nhận biết, may mà Ngô Bình đã tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh và nhận được truyền thừa của nhân tổ Khoa Phụ, thêm truyền thừa của Tam Hoàng và thể chất Chân hoàng cùng sức mạnh nhân tổ. Tất cả mọi thứ tổng hợp lại đã khiến Ngô Bình vừa nhìn thấy sách Nữ Oa thì đã cảm thấy rất thân quen, khí tức của cuốn sách cũng sinh ra cộng hưởng với khí tức của anh.  

 

Uỳnh!  

 

Trời đất khẽ rung chuyển, tất cả con chữ trong sách Nữ Oa đều bay lên rồi tiến về phía Ngô Bình, sau đó thấm vào da và đầu của anh.  

 

Trong đầu anh đã xuất hiện các thông tin. Nữ Oa là một cường giả siêu cấp được sinh ra vào thời đầu Hồng Hoang, tuy rất mạnh nhưng lại cô đơn, ngoài giết chóc và chiến đấu ra thì bà không có người thân hay bạn bè gì cả.  

 

Vì vậy, khi kỷ nguyên này mở ra, bà đã dùng máu, thần hồn vô thượng của chính mình, cùng sức mạnh lớn nhất của các sinh linh mạnh nhất mà mình lấy được trong bảy vũ trụ, ngoài ra còn có thánh ý của trời đất và thiên tài địa bảo thi triển bí thuật vô thượng để tạo ra những con người đầu tiên, những người này được gọi là sơ tổ, số lượng khoảng hơn nghìn.  

 

Nội dung chính trong sách có nhắc đến Thái Nhất Chân Hoàng Kinh, nói rằng nếu tu luyện nó thì sẽ khiến Chân Nhân thái cổ sau này khôi phục lại trạng thái của sơ tổ thời xưa.  

 

Song, điều phi thường nhất là cách mở sức mạnh của các sinh linh mạnh nhất trong bảy vũ trụ, đến sơ tổ cũng không thi triển được bảy loại sức mạnh này, cần phải có một cách đặc biệt mới làm được.  

 

Ngô Bình cảm nhận hết con chữ trong sách Nữ Oa xong thì vung tay lên, cuốn sách rơi xuống.  

 

Ông lão ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình đã hấp thu hết chữ trong sách.  

 

Ngô Bình: “Tôi qua vòng này chưa?”  

 

Ông lão lẩm bẩm: “Qua rồi, đương nhiên qua rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi ra ngoài nói với Hương Nguyên Thể: “Dẫn tôi đi gặp họ”.  

 

Hương Nguyên Thể vẫn chưa biết có chuyện gì xả ra nên nhìn về phía ông lão, ông ấy nói: “Cậu ấy qua hết các vòng rồi”.  

 

Hai người đi tới một ngọn núi, bên dưới núi có một hang động, từ đó đi sâu xuống thêm nữa thì Ngô Bình nhìn thấy hết mật thất này đến mật thất khác.  
 
Chương 5356


Văn Nhân Tử Y liều mạng giãy dụa, nhưng người khống chế cô ấy có tư vi hơn cô nhiều, cô giãy dụa cũng không có kết quả.  

 

Mắt thấy con gái sắp bị người ta làm nhục, Văn Nhân Trường Minh lớn tiếng nói: “Nghiêm công tử, tôi khuyên anh đừng làm như vậy! Con gái tôi, đã gả cho một thầy luyện đan rồi!”  

 

Nghe thấy lời này, Nghiêm công tử cũng kinh ngạc, ra hiệu thuộc hạ dừng tay, nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm: “Thầy luyện đan?”  

 

Lúc này đúng lúc Ngô Bình vừa ra, anh lạnh nhạt nói: “Là tôi”.  

 

Nghiêm công tử nhìn Ngô Bình chằm chằm, nghi hoặc hỏi: “Anh chính là thầy luyện đan? Có thể luyện chế được đan dược cấp mấy?”  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh là ai?”  

 

Nghiêm công tử nói: “Ông tôi là trưởng lão ba sao của Huyết Đao Môn!”  

 

Ngô Bình: “Bảo người của anh thả Văn Nhân Tử Y ra”.  

Advertisement

 

Nghiêm công tử cười rồi vung tay, cho thuộc hả thả Văn Nhân Tử Y ra, sau đó lại nói tiếp: “Anh vậy mà là thầy luyện đan, không biết có thể luyện được đan dược cấp sáu không?”  

 

Ngô Bình: “Đan dược cấp sáu không phải khó”.  

 

Nghiêm công tử vui mừng: “Vậy thì mời thầy luyện đan đến nhà họ Nghiêm một chuyến, giúp ông tôi luyện chế hai viên đan dược, chắc chắn tôi sẽ cảm ơn nhiều!”  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh, nếu anh muốn luyện đan dược, thì đem dược liệu đến tìm tôi. Nếu tâm trạng tôi tốt, có lẽ sẽ giúp anh luyện”.  

 

Ở Cửu Dương Cảnh, địa vị thầy luyện đan rất cao, tuy Nghiêm công tử này không vui nhưng cũng không dám đắc tội Ngô BÌnh, lập tức cười gật đầu: “Không sao, tôi lập tức đi tìm dược liệu. Công tử hãy đợi chút, tôi đi rồi quay lại”.  

 

Nghiêm công tử này cho người ở lại, một mình quay về phủ lấy dược liệu, trông bộ dáng gấp gáp muốn luyện chế loại đan dược nào đó.  

 

Lúc này Văn Nhân Trường Minh đứng dậy, ông ấy bảo Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y quay về phòng ông ấy.  

 

Văn Nhân Trường Minh nói: “Công tử, Nghiêm công tử này nối lật mặt là lật mặt, bề ngoài hắn mời anh luyện đan, nói không chừng bên trong đang có mưu hại người”.  

 

Ngô Bình nói: “Hắn làm gì tôi cũng không sợ, ngược lại là ông không sao chứ?”  

 

Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Tôi không sao, bị gãy mất mấy cái răng”.  

 

Sau đó ông ấy cũng có chút ngượng ngùng: “Vừa nãy vì muốn cứu con gái, nên mới nói ra công tử, mong hãy lượng thứ”.  

 

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ”.  

 

Văn Nhân Trường Minh im lặng mấy giây rồi nói: “Công tử thấy, con gái tôi Tử Y thế nào, cũng được xem là mỹ nhân chứ?”  

 

Đột nhiên ông ấy hỏi như vậy, Ngô Bình chợt ngây người, nhưng vẫn gật đầu: “Lệnh thiên kim đương nhiên là mỹ nữ đứng đầu”.  

 

Văn Nhân Trường Minh: “Nếu đã vậy, tôi nguyện gả con gái cho công tử. Làm thê làm thiếp cũng được, chỉ cần công tử có thể bảo vệ chu toàn cho con bé”.  

 

Sau đó ông ấy lấy ra Đại Thiên Dược Điển, nói: “Vật này, xem như là của hồi môn tôi cho con gái”.  

 

Chuyện quá đột ngột, Ngô Bình rất bất ngờ, anh nói: “Văn Nhân tiên sinh, ông không cần như vậy, tôi đến nhà ông, sách thuốc này tuy tốt, nhưng tôi không có suy nghĩ tranh giành”.  

 

Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Giá trị bảo bối này tôi biết rõ, nhưng trong lòng tôi nó là trân châu quý giá, nhưng khi nằm trong tay thầy luyện đan như công tử thì nó mới có thể phát huy tác dụng thật sự. Tôi chỉ có một đứa con gái, không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong con gái bình an một đời là được”.  

 

Đương nhiên Ngô Bình không thể tùy tiện cưới con gái người ta, đang định từ chối thì lại thấy mắt Văn Nhân Trường Minh chảy ra máu đen, thấy vậy, Văn Nhân Tử Y thét lên: “Máu độc!”  

 

Văn Nhân Trường Minh đã không thể cử động, ông ấy thản nhiên cười, nói: “Tôi đã nói Nghiêm Báo này con người tàn nhẫn hung tàn, cái gì mà luyện đan chẳng qua chỉ là giả dối, lúc đánh tôi thì đã hạ máu độc, sớm đã có ý định giết tôi. Lần này hắn đi, chắc chắn là tìm cao thủ đến đánh công tử, công tử mau đưa con gái tôi rời đi!”  
 
Chương 4668


 Hương Nguyên Thể gật đầu: “Vâng”.  

 

Ngô Bình về tiểu viện trò chuyện với Hoshi một lát, không lâu sau, Hương Nguyên Thể đã đưa người lên mặt đất và chuyển đến một quảng trường.  

 

Thấy có nhiều đệ tử bị phong ấn như vậy, không ít giáo viên và học trò đều chạy tới xem.  

 

“Chuyện gì thế nhỉ?”, có học trò ngạc nhiên hỏi: “Sao những người này lại bị phong ấn trong thuỷ tinh?”  

 

“Anh không biết à? Họ đều từng là các học viên thiên tài, nhưng vì tu luyện có vấn đề, song học viện không nỡ vứt bỏ họ nên mới thống nhất với nhau là phong ấn họ dưới lòng đất”.  

Advertisement

 

“Thế sao giờ lại lôi họ lên đây?”  

 

“Nghe nói có một giáo viên thực tập sẽ cứu hơn 500 học viên này”.  

 

“Một giáo viên thực tập mà làm được ư?”, các giáo viên và học trò đều có thái độ nghi ngờ.  

Advertisement

 

Một lát sau, Ngô Bình mới thong dong bước ra rồi búng tay một cái, tất cả thuỷ tinh đều nứt ra, người bên trong vẫn say ngủ.  

 

“Dậy đi!”  

 

Ngô Bình khẽ hô lên một tiếng, tất cả mọi người tỉnh dậy. Có nhiều người lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng đã bị anh niệm chú ngay.  

 

Nghe thấy thế, mọi người đều bình tĩnh lại, vẻ điên cuồng đã biến mất. Sau đó, Ngô Bình vung tay lên, hơn 500 người này đều đã biến mất, vì được anh đưa vào sào huyệt tà ma để chữa trị.  

 

Nơi này không chỉ có thể nâng cao thực lực, mà còn biết chữa bệnh, tốc độ còn nhanh hơn cả y tiên là anh.  

 

Những người đó vào trong sào huyệt tà ma xong thì Ngô Bình đã kéo nhanh dòng chảy thời gian, loáng cái, bọn họ đã trải qua quãng thời gian điều trị mấy tháng.  

 

Anh lại vung tay lên, tất cả mọi người xuất hiện trở lại. Anh đã nói cho họ biết tình hình từ trong sào huyệt tà ma rồi nên khi ra ngoài, họ lập tức quỳ xuống bái lạy ngay: “Thầy Ngô!”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ, vấn đề của mọi người đã được giải quyết, sau này hãy đi theo tôi rồi chăm chỉ tu luyện. Nhưng mọi người đã bị phong ấn quá lâu nên hãy về nhà chào người thân cái đã, ngày mai quay lại đây rồi tôi sẽ chính thức truyền thụ công pháp cho”.  

 

Mọi người đều nói cảm ơn rồi lần lượt rời đi.  

 

Các học viên và giáo viên khác đều ngẩn ra, Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái là hơn 500 học trò kia đã khỏi bệnh luôn rồi ư? Anh làm thế nào vậy?  

 

Ngô Bình nói với Hương Nguyên Thể: “Mai gặp lại”.  

 

Hương Nguyên Thể: “Vâng”.  

 

Ngô Bình dẫn Hoshi rời đi, quay về Bổn Đảo.  

 

Lần này, Ngô Bình đã tranh thủ nâng cao cảnh giới và thực lực cho cả Hanami Tsukihime, Shimizu, Hoshi, Miyo và Sanamoba, khiến họ không chỉ có thể chất Chân Nhân thái cổ, mà còn đạt đến ch Thánh Nhân, tất cả đều tu hành con đường tu tiên Nhân đạo, cuối cùng đều tiến vào cảnh giới Chân Tiên.  

 

Sanamoba từng là đệ nhất mỹ nhân của Đông Doanh, tư chất cũng rất tốt nên thành tựu của cô ấy là cao nhất trong mấy cô gái.  

 

Tối đến, Sanamoba là người đầu tiên đi ra, tu vi của cô ấy đã tăng lên rất nhiều nên vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn chủ nhân”.  

 

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, cô ngồi uống với tôi vài chén”.  

 

Lạc Trường Sinh vốn đang ngồi uống với Ngô Bình, nhưng chợt đứng dậy ra về, nói là về với vợ. Tuy ông ta đã nhiều tuổi, nhưng cách đây không lâu lại cưới thêm bảy bà vợ, vì thế ngày nào cũng chạy hết phòng nọ sang phòng kia.  

 

Ông ta đi rồi, chỉ còn Ngô Bình và Sanamoba ở trong phòng. Sanamoba rất bạo, cô ấy đi ra phía sau Ngô Bình rồi ôm lấy anh, nói: “Chủ nhân, đêm nay để Sana hầu hạ người nhé ạ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Cũng được”.  
 
Chương 5357


Ngô Bình tức anh ách, Nghiêm Báo vậy mà lại độc chết Văn Nhân Trường Minh trước mặt mình, còn lừa anh đợi ở đây. Tên kia đúng là tâm tư ác độc!  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu nói: “Công tử, anh cầm cuốn Đại Thiên Dược Điển đi mau đi. Cao thủ nhà họ Nghiêm sắp đến rồi, họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Tôi và họ không thù không oán, sao họ lại muốn hại tôi?”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đám người nhà họ Nghiêm kia hoành hành ngang ngược, chẳng ai dám làm trái ý họ. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên hắn sẽ nghi ngờ thực lực anh không tầm thường, không chắc giết được anh mới cố tình kéo dài thời gian tìm cao thủ tới”.  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: “Được lắm! Tôi đây chờ hắn ở chỗ này, để coi hắn có thể tìm đến loại cao thủ nào!”  

 

Quả nhiên mấy phút sau, Nghiêm Báo lại đến, bên cạnh còn đi theo một thanh niên cao hơn hai mét, cực kỳ có khí thế.  

Advertisement

 

Văn Nhân Tử Y thấy người nọ, sắc mặt lập tức trắng bệch nói: “Công tử, tên kia là Nghiêm Hùng, một trong những thiên kiêu của Huyết Đao môn!”  

 

Nghiêm Báo cười to, nói với người bên cạnh: “Em tư, anh cảm thấy thực lực của tên kia cũng khá mạnh, ban nãy vẫn nhịn không ra tay để tìm em đến đó”.  

 

Tên Nghiêm Hùng kia đánh giá Ngô Bình một lượt cười bảo: “Anh ba có mắt nhìn ghê, người nọ đúng là có chút bản lĩnh, nhưng cũng không sao. Ở trong tay em, nó chỉ là một con gà mà thôi”.  

 

Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không ngờ mày cũng mưu mô gớm, biết đánh không lại tao bèn lén tìm người đến giúp. Có điều, mày sai quá sai rồi, loại ăn hại đó thì dù có tới thêm mười thằng nữa, tao cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng!”  

 

Nghiêm Hùng lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi còn to mồm, nếm thử một quyền của tao trước đi!”  

 

Gã bước lên trước một bước, hai tay vung lên, đấm thẳng vào đầu Ngô Bình.  

 

Ngay khi đối phương ra tay, cơ thể Ngô Bình chợt phóng to, hóa thành một người khổng lồ, cũng giơ tay đấm ra. Ngày hôm qua, anh vừa tu luyện được một loại bí thuật tên là Cự Linh Chiến Thể, thoáng chốc hóa thành người khổng lồ, sức mạnh cũng tăng gấp mấy lần.  

 

Nghiêm Hùng hoảng sợ, đây là thủ đoạn gì vậy? Gã chỉ có thể giơ hai tay lên trước dốc sức đón đỡ.  

 

Rắc!  

 

Một chưởng kia của Ngô Bình trực tiếp đánh gãy hai tay Nghiêm Hùng, sau đó đấm đầu của gã lún vào ngực. Nghiêm Hùng không đầu lảo đảo vài bước rồi lập tức ngã xuống đất.  

 

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Nghiêm Báo lại càng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, thằng tư mạnh như vậy lại bị đánh chết?  

 

Hắn còn không kịp trốn, Ngô Bình đã nắm Ngô Bình giơ lên không rồi ném thẳng xuống trước mặt Văn Nhân Tử Y nói: “Tử Y, trả thù cho bố cô đi!”  

 

Nghiêm Báo bị ném ngã mặt mũi đầy máu, không còn sức chống cự, Văn Nhân Tử Y rút dao găm ra đâm chết hắn.  

 

Sau khi giết Nghiêm Báo, Ngô Bình nói: “Văn Nhân, cô sắp xếp một chút đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này”.  

 

Văn Nhân Tử Y trả được mối thù giết cha, khẽ gật đầu, lập tức phân phát người hầu rồi rời khỏi thành phố Bạch Sương với Ngô Bình.  

 
 
Chương 4669


Sau khi biết chỗ ở của Tam hoàng gia, Ngô Bình lập tức đến đó ngay để cứu em gái của Sanamoba. Cô gái này tên là Sanamira, năm nay 17 tuổi - độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Sanamoba nói cô gái này còn xinh đẹp hơn mình, từ nhỏ đã được gia đình yêu thương, chiều chuộng.  

 

Nhà chú của Sanamoba đều đã mất cả, chỉ còn mỗi Sanamira còn sống, vì thế Sanamoba không muốn cô ấy xảy ra chuyện nên mới nhờ Ngô Bình đi cứu.  

 

Ngô Bình phóng thần niệm ra thì phát hiện có một người đàn ông trung niên đang bàn chuyện quan trọng với vài người khác trong mật thất. Tuy họ đã lập cấm chế, nhưng cấm chế ấy không có tác dụng với Ngô Bình nên anh vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.  

 

Advertisement

Một người nói: “Hoàng đế thay tính đổi nết ghê qua, người mà tôi cài cắm cạnh hoàng đế quan sát và đoán chắc hoàng đế bị một sức manh tà ma nào đó khống chế rồi, Doanh Hoàng hiện giờ đã không còn là Doanh Hoàng của ngày xưa nữa”.  

 

Người thứ hai nói: “Người của tôi cũng nhìn ra điều này, thậm chí không ít đại thần cũng biết, nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta không có chứng cứ, huống hồ thực lực của Doanh Hoàng quá mạnh, nội vệ và võ tướng cũng trung thành với ông ta nên mình khó đảo chính lắm”.  

 

Advertisement

Người khác nói: “Nhưng nếu chúng ta tìm được bằng chứng khiến tất cả mọi người đều biết ông ta không phải Doanh Hoàng thì khéo mình có cơ hội lật đổ anh ta để lập một vị vua mới đấy”.  

 

Ngô Bình nhíu mày, xem ra đúng là Doanh Hoàng có vấn đề thật.  

 

Đúng lúc này, có  một luồng khí tức rất mạnh xuất hiện, một bàn tay đã phá cấm chế, cửa lớn bị đẩy mở, một người đàn ông mặc đế phục xuất hiện trước mặt mấy người kia.  

 

“Bệ hạ…”, bọn họ kinh hãi, ai nấy đều tái mét mặt.  

 

Người đến trông rất oai phong anh tuấn, tuổi ngoài 20, chưa đến 30, anh nhìn quanh mọi người một lượt rồi lạnh giọng nói: “Quả nhiên các người đã phát hiện ra, đúng thế Doanh Hoàng đã bị ta xử lý rồi, ta đã hấp thu ký ức của hắn”.  

 

Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt lùi lại.  

 

“Doanh Hoàng” cười phá lên nói: “Các người không chạy thoát được đâu, chết hết đi!”  

 

Hắn há miệng ra, năm tia sáng đen bay ra ngoài rồi chui vào miệng của năm người đàn ông kia. Ngay sau đó, cả năm người đều tỏ vẻ đau đớn rồi ngã vật xuống đất.  

 

Vài phút sau, mắt họ chợt biến thành màu đen, sau đó cả năm cùng đứng dậy rồi hành lễ với Doanh Hoàng.  

 

Doanh Hoàng nói: “Hấp thu ký ức của mấy người này xong thì các ngươi sẽ thay thế vị trí của họ”.  

 

“Vâng”, năm người bị hoán đổi linh hồn đồng thanh đáp.  

 

Ngô Bình lắc đầu, anh không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đang định rời đi thì Doanh Hoàng chợt ngoảnh lại rồi cười nói: “Xem đủ rồi à?”  

 

Ngô Bình không hề ngạc nhiên, vì anh không che giấu thân phận, hơn nữa chắc Doanh Hoàng này cũng đã bày binh bố trận sẵn nên phát hiện ra anh cũng là chuyện bình thường.  

 

Anh bước vào phòng rồi nói: “Tà ma nhà ngươi cũng giỏi đấy, dám nhập vào cả Doanh Hoàng, ngươi ở đâu?”  
 
Chương 5358


 Ngô Bình dẫn theo Văn Nhân Tử Y lại quay về trong đầm lầy. Bên trong đã yên ổn lại, những người kia không tìm được người ăn trộm dược nên có rất nhiều người đã bị xử lý.  

 

Văn Nhân Tử Y không ngờ Ngô Bình sẽ đưa mình đến đầm lầy bèn hỏi: “Anh Ngô, chúng ta tới để trộm thuốc hả?”  

 

Ngô Bình: “Sao lại là trộm? Huyết Đao môn kia không biết xấu hổ, tự mình khoanh vùng nói đây là của họ, dựa vào cái gì chứ?”  

 

Văn Nhân Tử Y mới mất bố, tâm trạng không tốt nói: “Anh nói đúng, Huyết Đao môn có thể hái thuốc thì chúng ta cũng có thể!”  

 

Lúc này, cô ấy lại lấy cuốn Đại Thiên Dược Điển ra đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, trước đó bố muốn Tử Y gả cho anh, nhưng Tử Y tự biết mình không xứng với anh nên không cầu mong có một danh phận gì. Chỉ mong anh có thể dẫn Tử Y theo bên cạnh là được rồi”.  

 

Advertisement

Cô ấy nói đến như vậy rồi thì Ngô Bình cũng không tiện nói gì khác, khẽ thở dài bảo: “Tử Y, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô thật tốt đến lúc cô có khả năng tự bảo vệ mình mới thôi”.  

 

“Công tử, tôi có thể gọi anh là anh Ngô không?”, cô ấy nhỏ giọng hỏi.  

 

Ngô Bình cười đáp: “Đương nhiên là được. Tử Y, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã”.  

 

Hai người tiến vào một khu vực khô ráo trong đầm lấy, xung quanh đều là cỏ mềm. Ngô Bình lấy ra một cái lều cắm trại và một ít đồ ăn bảo Tử Y ráng chịu một chút.  

 

Văn Nhân Tử Y nào có muốn ăn, chỉ tùy tiện ăn vài ba miếng.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu cuốn Đại Thiên Dược Điển kia. Anh phát hiện nó quả nhiên có một sự khác nhau rất lớn với Lý Giản. Vốn dĩ, trong mỗi một trang của cuốn sách này đều cất giấu một không gian thứ nguyên vô cùng lớn. Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra, phát hiện sau mỗi trang đều có một thứ giống như dược viên, hoàn cảnh và thổ nhưỡng bên trong cực kỳ thích hợp cho sự sinh trưởng của linh dược tương ứng.  

 

Ngô Bình hết sức kinh ngạc nói: “Đây đúng là một cái bảo bối!”  

 

Văn Nhân Tử Y: “Đúng vậy, chúng tôi cũng biết nó là thứ tốt. Chỉ là tầm nhìn của chúng tôi quá hẹp, không có cách nào phát huy được tác dụng của nó, cứ giữ trái lại thành một quả bom hẹn giờ, thường xuyên lo lắng bị người ta phát hiện ra. Thực ra, nhà họ Nghiêm bỗng dưng đến cửa cầu hôn rất có khả năng là nghe ngóng được gì đó mới muốn thông qua chuyện này tìm hiểu thật giả”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quả thật là bảo vật hiếm có, cần phải có khả năng mới xử lý được nó. Không thì, trái lại sẽ thành một quả bom hẹn giờ”.  

 

Lúc này, giọng nói của A Trân bỗng vang lên: “Tôi có thể đi vào không?”  

 

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Cô bằng lòng vào?”  

 

A Trân: “Đương nhiên, cuốn sách kia chính là nơi mà mọi cỏ cây đều hướng về”.  

 

Vì vậy, Ngô Bình bèn lật đến tờ có Đại Địa Chi Trân. A Trân hóa thành quả cầu gỗ trực tiếp bay vào rồi biến mất không thấy. Đằng sau trang sách là một không gian cực kỳ rộng lớn, bên trong cũng có rất nhiều cỏ cây sinh linh. A Trân cắm rễ nảy mầm trong đó, chẳng mấy chốc đã lớn lên.  

 

Ngô Bình bèn phân loại các loại dược liệu lúc trước hái được rồi ném vào những trang sách khác nhau. Dược liệu anh hái được chắc phải mấy ngàn cây nên đã khiến cuốn Đại Thiên tăng thêm mấy ngàn trang, mà trước đó chỉ có hơn trăm trang. Sau khi những diệu liệu kia tiến vào sách thuốc, chẳng những có thể giữ được tính chất của thuốc, còn có thể nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Từ một gốc hóa thành hai góc, hai gốc biến thành mười gốc. Thế nên, hái mãi không hết, dùng mãi không xong.  

 

Sau khi cất dược liệu xong, Ngô Bình bèn nói: “Tử Y, cô cứ nghỉ tạm ở đây đi. Lát nữa, tôi còn định đến nơi khác trong đầm lầy đi dạo, cố gắng chọn thêm chút dược liệu nữa”.  

 
 
Chương 4670


Anh bắt lấy bàn tay ấy rồi kéo mạnh, một cái bóng cùng màu đã bị kéo ra khỏi miệng của Doanh Hoàng.  

 

Đây là một tà ma có cấp bậc rất cao, nhưng với Ngô Bình thì nó chỉ như một con kiến hôi thôi.  

 

“Ta đã không muốn dây với ngươi rồi, nhưng chính ngươi đòi chết đấy nhé”, dứt lời, anh ném hắn vào trong sào huyệt tà mà rồi luyện hoá thành sức mạnh, đồng thời hấp thu luôn ký ức của hắn.  

Advertisement

 

Các tà ma còn lại đều kinh hãi rồi quay đầu bỏ chạy, nhưng đã bị Ngô Bình đánh ngã rồi xử lý hết.  

 

Sào huyệt tà ma lúc này đã có cấp rất cao, có thể sinh ra tà ma mới, hơn nữa những tà mà này còn chịu khống chế của Ngô Bình.  

Advertisement

 

Vì thế, anh chỉ cần động tinh thần một cái đã có năm con tà ma trong sào huyệt bay ra rồi lần lượt tiến vào trong năm người kia, các tà ma này đều đã có ký ức của chủ thể.  

 

Sau đó, anh lại nhìn về phía xác của Doanh Hoàng, sau đó lách người một cái và biến thành hình dạng của người này: “Hay mình đóng giả Doanh Hoàng luôn nhỉ, làm thế khéo còn dễ hơn”.  

 

Nghĩ vậy, anh đã hấp thu ký ức của Doanh Hoàng.  

 

Ký ức của Doanh Hoàng khiến Ngô Bình hiểu rõ thêm rất nhiều chuyện. Ví dụ, ngoài mặt thì Doanh Châu là một quốc gia, nhưng thật ra nó chỉ là một môn phái tu hành, bao gồm cả bốn đại học viện và học viện hoàng gia, đây cũng chỉ là một cơ quan thuộc môn phái này thôi.  

 

Môn phái này có tên là Doanh Tông, ngày xưa có khoảng một triệu đệ tử. Khi Hồng Hoang thống nhất, số lượng đệ tử của môn phái này đã tăng lên chóng mặt. Môn phái này đã uỷ nhiệm cho các trưởng lão thành lập hoàng triều, thống nhất Doanh Châu để bồi dưỡng nhân tài cho Doanh Tông.  

 

Lâu dần, bên ngoài không còn biết đến Doanh Tông nữa, mà chỉ biết Doanh Châu và Doanh Hoàng thôi.  

 

Nhưng gần đây đã có nhiều sự thay dổi, Doanh Tông từng là một phần của Doanh Hải Tông, về sau đã bị tách làm ba. Một phần ở đại lục Hồng Hoang và có  tên là Tây Hải Tông và Bắc Hải Tông, trong đó Bắc Hải Tông có thế lực mạnh nhất, Tây Hải Tông thì yếu hơn. Nhưng hai môn phái này đều mạnh hơn Doanh Tông, dẫu sao Doanh Tông cũng nằm ở đại lục Côn Luân - một nơi không thể so với đại lục Hồng Hoang được.  

 

Sau khi Hồng Hoang thống nhất, Bắc Hải Tông và Tây Hải Tông đều muốn chiếm Doanh Tông, nhưng ba phe đã chia tách nhiều năm, ngoài cùng chung truyền thừa ra thì đã không còn liên quan quá nhiều đến nhau nữa nên đương nhiên Doanh Tông không đồng ý.  

 

Cùng lúc đó, Bắc Hải Tông và Tây Hải Tông lại có quan hệ đối đầu rất gay gắt và đều muốn cắn nuốt nhau nên đã tranh đấu nhiều năm. Bắc Hải Tông muốn chiếm Doanh Tông, Tây Hải Tông đã  gây khó dễ mà âm thầm giúp Doanh Tông, điều này khiến cả ba phe đều rất loạn. Thêm tầm ảnh hưởng của đế quốc Thiên Đỉnh gần đây, Doanh Tông ngày càng khó sống.  

 

Trong đó, còn có một tin khiến Ngô Bình vô cùng kinh ngạc. Người thành lập Doanh Hải Tông đã nhận được truyền thừa của Nữ Oa. Hiện giờ, có rất nhiều truyền thừa của Nữ Oa ở trong Bắc Hải Tông và Tây Hải Tông, Ngô Bình cảm thấy rất hào hứng với điều đó.  

 

Tiếp nhận các ký ức xong, Ngô Bình lại đi tìm Sanamira đang say ngủ rồi đưa cô ấy về chỗ của Sanamoba.  

 

Sanamira còn ít tuổi, nhưng đã vô cùng xinh đẹp, trong lúc đang mơ màng, cô ấy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chị họ Sanamoba của mình.  
 
Chương 5359


 Văn Nhân Tử Y: “Vâng, tôi biết rồi”.  

 

Ngô Bình dặn dò vài câu rồi tiếp đi hái thuốc. Đầm lầy này khá rộng, có rất nhiều linh dược, anh cần phải hái bỏ vào cuốn sách Đại Thiên.  

 

Chuyến đi này tốn cả một ngày, xế chiều hôm sau anh mới trở về.  

 

Văn Nhân Tử Y đã chỉnh đốn lại cảm xúc, hỏi: “Anh Ngô, thu hoạch thế nào?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Khá tốt, tìm được hai gốc linh dược cấp chín, chín gốc linh dược cấp tám”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Lần trước, vì tìm dược liệu nên tôi đã hỏi thăm rất nhiều tin tức về đầm lầy. Nghe nói trong đây có một gốc cây biết tự mình trốn đi, rất có thể là linh dược trên cấp mười. Mấy trăm năm qua, từng có vài đoàn người phát hiện sự tồn tại của nó, sau đó dốc sức tìm kiếm nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.  

 

Advertisement

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Ồ, còn có chuyện này à”.

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Loại đan dược này rất khó tìm. Nhưng anh Ngô có thể dùng dược điển tìm kiếm nó”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa nghiên cứu kỹ, nghe vậy thì kinh ngạc: “Sách thuốc còn có thể định vị dược liệu?”  

 

Văn Nhân Tài Y nói: “Đúng vậy. Nhưng dược liệu trước đó nó thả ra quá ít, bản thân linh dược cũng không thể kích hoạt. Hiện tại anh Ngô bỏ nhiều dược liệu vào như vậy, có lẽ nó sẽ khôi phục được một phần thực lực”.  

 

Ngô Bình: “Những chuyện này đều là cha cô nói cho cô sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Ừ, lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi thường nói đến cách dùng sách thuốc này”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vậy phải làm sao để dùng nó tìm kiếm?”  

 

“Rất đơn giản, tôi chỉ cho anh Ngô”. Văn Nhân Tử Y cầm lấy sách thuốc, trước tiên đọc một đoạn chú, hay tay còn làm ra các loại pháp quyết.  

 

Rất nhanh sau đó, toàn bộ sách thuốc sáng lên, trang sách tự động mở ra.  

 

Văn Nhân Tử Y nói: “Sách quý, hãy tìm kiếm linh dược trên cấp mười trong đầm lầy”.  

 

Trang sách xuất hiện sương mù, sương mù quay cuồng, giống như bắt đầu tìm kiếm.  

 

Qua chừng một phút, sương mù trên trang sách bỗng ngưng tụ, sau đó trên mặt bỗng xuất hiện hai điểm sáng, một xanh một đỏ.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Anh Ngô, đốm sáng xanh là vị trí của sách dược, đốm sáng đỏ chính là vị trí của linh dược trên cấp mười kia!”  

 

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên, cầm lấy sách nói: “Tử Y, cô đợi tôi một lát, tôi đi tìm gốc dược liệu kia!”  

 

Nói xong anh cầm sách được đi ra, di chuyển theo phương hướng điểm sáng đỏ. Giữa anh và linh dược, cách hơn trăm dặm, chẳng mấy chốc đã đến. Khi điểm sáng xanh và đỏ cách rất gần, thì anh cất sách thuốc, sau đó dùng thần niệm tìm kiếm.  

 

Nhưng chuyện kỳ lạ là, thần niệm của anh lại không thể phát hiện, trong khu vực này tuy cũng có một vài linh dược, nhưng chắc chắn không phải linh dược trên cấp mười.  

 

Anh lại lấy sách dược ra, lại phóng ta bản đồ, sau đó chầm chậm di chuyển, mãi đến khi điểm sáng xanh và đỏ gặp nhau, biến thành một điểm trắng.  

 
 
Chương 4671


Ngô Bình gọi mấy cô gái đến rồi nói: “Vừa hay mọi người cũng xuất quan, tu vi đã ngang với Đạo Tổ, tôi vừa tiếp nhận ký ức của Doanh Hoàng nên định đóng giả người này, mọi người thấy sao?”  

 

Hanami Tsukihime cười nói: “Đương nhiên chúng em sẽ ủng hộ anh hết mình”.  

 

Shimizu: “Nếu công tử là Doanh Hoàng thì chúng em có thể cùng đến đó hỗ trợ công tử việc quản lý”.  

 

Advertisement

“Thật ra tình hình của Doanh Châu rất phức tạp, chúng ta cứ được bước nào hay bước ấy thôi. Tôi sẽ về hoàng cung trước, ngày mai sẽ hạ chỉ cử người đến đón mọi người vào cung rồi lần lượt sắc phong phi tần, võ tướng để làm việc cho tôi”.  

 

Hanami Tsukihime cười nói: “Thế em làm hoàng phi nhé”.  

 

Advertisement

Shimizu: “Công tử, tôi cũng làm phi tử”.  

 

Hoshi và Miyo đưa mắt nhìn nhau: “Chúng tôi sẽ làm võ tướng”.  

 

Sanamoba: “Em cũng thế”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, mọi người chuẩn bị chút đi rồi chờ người đến đón”.

Sau khi Ngô Bình nói vài lời bí mật với các cô gái, không lâu sau đã quay lại hoàng cung ở Doanh Châu. Lúc này anh đã biến thành dáng vẻ của Doanh Hoàng, còn có được tất cả ký ức của Doanh Hoàng, thế nên giọng nói và mọi cử chỉ của anh đều giống hệt với Doanh Hoàng.  

 

Khi Ngô Bình đến hoàng cung, vừa đáp xuống đất, bên cạnh đã có bốn thị vệ xuất hiện. Tu vi của mấy thị vệ này rất cao, cung kinh nói: “Bệ hạ”.  

 

Ngô Bình gật đầu, đang định quay đi thì một tiếng sấm bỗng vang lên trên bầu trời, sau đó anh cảm nhận được nguồn sức mạnh kỳ lạ bỗng xuất hiện trong người mình, sức mạnh vốn dĩ của anh bị áp chế, vài nguồn năng lượng không thuộc về anh lại lớn dần lên. Cùng lúc đó thân hình và diện mạo của anh cũng cố định, không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu. Thậm chí những ký ức mà anh lấy của Doanh Hoàng cũng bắt đầu phản khách thành chủ, muốn chiếm lấy ý thức của anh.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên thốt lên: “Chuyện gì thế này!”  

 

“Ầm!”  

 

Bầu trời lại xuất hiện thêm một sấm sét, ý thức của anh trở nên mơ hồ, cũng may thực lực của anh khá mạnh nên rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhưng ý thức của Doanh Hoàng lại bắt đầu ảnh hưởng đến anh, cảm xúc cũng bắt đầu ảnh hưởng đến Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh lại, anh cảm nhận kỹ lại sức mạnh này thì nhận ra đó là một lời nguyền cực kỳ mạnh mẽ, lời nguyền này đáng lẽ là dùng cho Doanh Hoàng, nó là một lời nguyền bất tử. Doanh Hoàng bị hại, lời nguyền sẽ dùng ký ức của anh ta làm gốc để tái sinh ra một Doanh Hoàng mới. Vì Ngô Bình có được ký ức của Doanh Hoàng, đồng thời biến thành hình dạng của anh ta, dẫn đến lời nguyền này tác động trực tiếp đến anh.  

 

Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là lời này vẫn che lấp vận mệnh và số mệnh của anh bằng vận mệnh và số mệnh của Doanh Hoàng. Bây giờ anh gần như biến thành Doanh Hoàng hoàn toàn.  

 

Cũng may là thực lực của Ngô Bình rất mạnh, lời nguyền không thể xóa đi ý chí của anh, hơn nữa không thể trấn áp được sức mạnh của anh.  

 

Dù như thế, Ngô Bình vẫn cảm thấy đau đầu, vì sau khi biến thành Doanh Hoàng, thực lực của anh lại giảm đi rất nhiều, không thể làm được rất nhiều việc.  
 
Chương 5360


 Lúc này, anh mở con mắt nhìn thấu vạn vật, lập tức phát hiện trên không trung cách anh ba mươi mét, có một không gian kỳ lạ, bên trong có một gốc dược liệu!  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc, thì thầm nói: “Chẳng trách không tìm được ngươi, thì ra ngươi ẩn nấp trên không, không hổ là linh dược trên cấp mười!”  

 

Nói rồi anh vung tay, một luồng sức mạnh kinh người lập tức nổ tung không gian kia. Sau đó, một gốc cây nhỏ dài chừng nửa mét rơi xuống, gốc rễ nó đều đâm vào hư không, lấy chất dinh dưỡng từ trong hư không.  

 

Sau khi rơi xuống đất, gốc cây nhỏ vẫn không bỏ chạy, một âm thanh vang lên trong đầu Ngô Bình: “Tên nhóc, sao ngươi phát hiện ra ta?”  

 

Ngô Bình: “Trong tay ta có Đại Thiên Dược Điển, có thể tìm kiếm vị trí của ngươi”.  

 

“Ồ, Đại Thiên Dược Điển?”  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu, lấy Đại Thiên Dược Điển ra, cười nói: “Thế nào, có phải là Đại Thiên Dược Điển không?”  

 

Đối phương nói: “Quả thực vậy, hơn nữa còn là nguyên bản”.  

 

Ngô Bình: “Chắc chắn ngươi biết tại sao ta tìm ngươi. Thế nào, có hứng thú vào trong sách dược ở không, không gian trong đó còn tốt hơn nhiều không gian mà ngươi sáng tạo ra”.  

 

Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Ta không tin ngươi”.  

 

Vì thế Ngô Bình hô lên một tiếng: “A Trân, ngươi nói chuyện với nó đi”.  

 

Âm thanh của Đại Địa Chi Trân vang lên: “Ta nói, ngươi cứ đến đi, có thể tin hắn được”.  

 

Đối phương hỏi: “Ngươi là thứ gì?”  

 

Đại Địa Chi Trân: “Ta sắp trở thành linh dược cấp mười hai rồi”.  

 

Vị này cười lạnh: “Linh dược cấp mười hai, ta còn cao hơn ngươi nhiều”.  

 

A Trân: “Thế nào, nghe ý của ngươi thì ngươi là linh dược cấp thập sâm?”  

 

Đối phương: “Ngại quá, ta là linh dược cấp mười bốn, Không Duy Tiên Thụ”.  

 

A Trân kinh ngạc: “Không Duy Tiên Thụ trong truyền thuyết? Không ngờ ngươi thật sự tồn tại. Tiền bối, thất lễ rồi”.  

 

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Còn có linh dược cấp mười bốn sao?”  

 

Không Duy Tiên Thụ: “Này thì có gì kỳ lạ. Linh dược tiến hóa không có giới hạn, tuy ta là linh dược, nhưng thực lực không hề kém cao thủ Thần Thông Cảnh giai đoạn sau. Mấy tiền bối của ta thậm chí còn có thể chống lại cao thủ Đạo Cảnh!”  

 

Ngô Bình giơ ngón cái: “Lợi hại. Không Duy Tiên thụ, với thân phận này của ngươi, ta cũng không dám bắt ép, nếu ngươi nguyện ý thì hãy vào sách dược. Nếu không hứng thú thì ta không làm phiền nữa. Ngươi an tâm, chuyện liên quan đến ngươi, ta sẽ không nói gì người khác”.  

 

Không Duy Tiên Thụ cân nhắc một lúc rồi nói: “Ngươi làm như vậy có ý đồ gì, không thể nào vô duyên vô cớ giúp ta chứ?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngươi là Không Duy Tiên thụ, hoa và quả ngươi kết được thực sự có giá trị về dược rất lớn, ta hy vọng ngươi có thể cho ta một ít”.  

 
 
Chương 4672


 Ngô Bình nhận ra ý chí của Doanh Hoàng bắt đầu phát huy tác dụng, điều này ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh, tay anh bất giác lật một thẻ bài lên.  

 

Cung nhân vui mừng nói: “Bệ hạ, là Mộc phi”.  

 

Cứ thế Ngô Bình được cung nhân dẫn đến một cung viện khác, cung viện đã mở sẵn cửa, nền đất được lót thảm đỏ, có cả lồng đèn treo trước cửa.  

 

Advertisement

Ngô Bình vừa bước vào, một người phụ nữ mặc đồ trong cung lộng lẫy bước đến nghênh đón, cô ta dịu dàng cúi chào Ngô Bình trước, sau đó khẽ nói: “Thần thiếp, cung nghênh Hoàng thượng”.  

 

Ngô Bình “ừ” một tiếng, theo ký ức của Doanh Hoàng, hắn chưa từng gặp người được gọi là Mộc phi này, một là anh ta không qua đêm trong cung nhiều, hai là phi tần trong cung quá nhiều, anh ta chưa từng chạm vào một nửa người trong số đó.  

 

Có thể nhìn ra được tâm trạng của Mộc phi này rất vui mừng, cô ta vào cung đã ba năm, hôm nay là lần đầu tiên được lật thẻ bài.  

Advertisement

 

Ngô Bình có thể cảm nhận được ý thức của Doanh Hoang không có nhiều hứng thú với vị Mộc phi này, nhưng hắn là một hoàng đế rất có hiếu, rất vâng lời Thái hậu.  

 

Cung nữ bên ngoài đóng cửa lại, Mộc phi cởi áo khoác ngoài cho Ngô Bình.  

 

Lúc này trong thời không duy độ cao nào đó, một bức tượng giống hệt Ngô Bình đang lơ lửng giữa không trung, có mười Thần tộc đang ngồi khoanh chân lại xung quanh, họ niệm chú để tác động ảnh hưởng lên bức tượng.  

 

Bề ngoài của bức tượng vốn dĩ có một ngọn lửa sinh mệnh đang cháy, nhưng ngọn lửa sinh mệnh đó bỗng tắt đi, bức tượng vốn dĩ sinh động cũng trở thành một hòn đá bình thường.  

 

“Ừ, chuyện gì thế?”, một Thần tộc đang niệm chú chợt trầm giọng hỏi.  

 

Một Thần tộc khác: “Xảy ra chuyện như vậy chỉ có một khả năng, người này đã không còn tồn tại”.  

 

“Không thể nào! Hiện giờ người này là Chân Hoàng của tộc người, sẽ không dễ chết, chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó, lập tức phái người thuộc hạ điều tra xem, phải điều tra rõ ràng”.  

 

Nếu Ngô Bình có mặt ở đó, anh sẽ phát hiện Thần tộc đang tiêu phí vận may và số mệnh của anh bằng cách độc ác nhất. Nếu để mặc họ thi triển thì Ngô Bình sẽ đột ngột qua đời trong vòng một năm.  

 

Ngay khi ngọn lửa sinh mệnh bên ngoài bức tượng biến mất, Ngô Bình lại cảm nhận được, khẽ giật mình, lập tức biết được tình hình đại khái, anh lẩm bẩm: “Thế mà lại có người âm thầm hại mình, tôi sẽ nhớ món nợ này”.  

 

Mộc phi: “Hoàng thượng, giờ nghỉ ngơi được chưa?”  

 

Ngô Bình muốn từ chối nhưng ý thức của Doanh Hoàng lại bắt anh giơ tay lên rồi nhẹ nhàng ôm Mộc phi.  

 

Ngô Bình rất bất lực, anh có thể áp chế ý chí của Doanh Hoàng nhưng như thế sẽ vô cùng rắc rối, anh dứt khoát mặc kệ, dù sao cũng là ngủ với người phụ nữ của mình, anh lại chẳng bị thiệt gì.  

 

Một tiếng sau, Mộc phi mồ hôi đầm đìa, gương mặt xinh đẹp phủ một lớp hồng phấn.  

 

Sau đó cung nhân thay đồ cho Ngô Bình, anh lại quay về tẩm cung.  

 

Ngô Bình thử nói chuyện với Doanh Hoàng, anh hỏi: “Không ngờ lại có lời nguyền Bất Tử, sức mạnh của lời nguyền này rất mạnh, là ai làm?”  
 
Chương 5361


 Sau đó, trong đầu Ngô Bình tiếp tục vang lên âm thanh của Không Duy Tiên Thụ: “Sau này không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.  

 

Ngô Bình: “Yên tâm”.  

 

Cất sách dược, Ngô Bình lại tìm kiếm khu vực còn lại một lượt, đào được một vài linh dược, tiếp đó thì quay về chỗ cũ.  

 

Văn Nhân Tử Y dùng đồ của Ngô Bình để lại, nấu một ít cháo, lập tức bưng lên cho Ngô Bình ăn.  

 

Hai người ăn cháo xong, thấy sắc trời còn sớm, Ngô Bình nói: “Tử Y, chúng ta đi thành Xích Dương”.  

 

Đôi mắt Văn Nhân Tử Y sáng lên: “thành Xích Dương sao? Đó là một trong những thành phố lớn của Cửu Dương Cảnh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tôi biết một người ở nơi đó, tên Lý Giản. Tôi quyết định mua một ít dược liệu từ chỗ anh ấy, thuận tiện lại bán một vài loại thuốc không dùng cho anh ấy”.  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Được. Trong thành Xích Dương có không ít tiệm thuốc, thuốc mua được nhiều hơn thuốc mình tự hái”.  

 

Hai người dọn dẹp xong xuôi thì khởi hành đi đến thành Xích Dương.  

 

Vừa đứng dậy, Ngô Bình đã phát hiện không gian xung quanh có gì đó không đúng, như có luồng sức mạnh nào đó, khiến không gian nơi này đông cứng.  

 

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Tử Y, có người động tay vào đầm lầy. Chắc chắn là người của Huyết Đao Môn phát hiện lượng lớn dược liệu nơi này đang iarm nên mời dám hành động, muốn ép chúng ta hiện thân”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Công tử, làm sao đây, chúng ta còn có thể rời đi không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Thủ đoạn của đổi phương quả thực cao minh, cũng mau chúng ta có người giúp đỡ”.  

 

Sau đó anh liên lạc với Không Duy Tiên Thụ, nói: “Không Duy Tiên Thụ, giúp một tay. Nếu ta thoát không được, sách dược sẽ rơi vào tay Huyết Đao Môn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ gặp rắc rối”.  

 

Âm thanh Không Duy Tiên Thụ vang lên: “Ngươi lắm chuyện thật”.  

 

Tuy nói là vậy, nhưng Không Duy Tiên Thụ vẫn ra tay, một vầng sáng bao phủ Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y, sau đó hai người biến mất, lập tức xuất hiện cách đó nghìn dặm!  

 

Bên ngoài đầm lầy, rất nhiều cao thủ Huyết Đao Môn đều ở đây. Thời gian gần đây, linh dược phạm vi trong đầm lầy giảm nhanh chóng, số lượng cực lớn, khiến những người cấp cao chú ý. Vì thế, sau khi Huyết Đao Môn chuẩn bị đầy đủ thì thiết lập đại trận chém giết ở đây, trực tiếp phong ấn toàn bộ đầm lầy, muốn bắt gọn tên trộm thuốc. Nhưng bọn họ không ngờ, Ngô Bình lạ nhẹ nhàng rời khỏi như vậy.  

 

Ở bên kia, Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y tiếp tục đi về phía thành Xích Dương. Vị trí của bọn họ cách thành Xích Dương không còn xa, không bao lâu nữa sẽ đến gần thành Xích Dương.

Đến trước cổng thành, Ngô Bình không vội đi vào, mà liên lạc với Lý Giản trước. Rất nhanh sau đó, Lý Giản đã nhận được tin, dích thân ra thành đón.  

 

Mười mấy phút sau, một chiếc xe ngựa rộng lớn xuất hiện trước mặt Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y.  

 

Hai tùy tùng đi theo vén màn xe lên, đặt bệ chân dưới xe, Lý Giản cười bước xuống, vui mừng nói: “Tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi thật sự mong mỏi trông chờ đấy!”  

 
 
Chương 4673


Doanh Hoàng ngạc nhiên: “Thánh Hoàng! Chân Hoàng!”  

 

Ngô Bình: “Bây giờ anh vẫn còn cảm thấy oan ức sao?”  

 

Doanh Hoàng nói: “Không biết Thánh Hoàng đến, lúc nãy ta đã đắc tội rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, lời nguyền này chỉ có thể tạm thời áp chế tôi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ có thể khôi phục bình thường. Đến lúc đó tôi sẽ có cách chuyển hết ký ức ra ngoài rồi giúp anh sống lại”.  

Advertisement

 

Doanh Hoàng: “Cảm ơn Thánh Hoàng”.  

 

Sau khi biết thân phận của Ngô Bình, Doanh Hoàng vô cùng cung kính với anh, không dám làm trái lời dù chỉ một chút, Ngô Bình cực kỳ hài lòng.  

Advertisement

 

Anh nói: “Tôi muốn bàn bạc với anh là sau đây tôi muốn khống chế cơ thể mình lần nữa. Trong khoảng thời gian này, anh chỉ có thể chịu chút uất ức rồi, tạm thời đi vào trạng thái ngủ đông”.  

 

Doanh Hoàng biết không đánh lại Ngô Bình bèn nói: “Ta sẽ phối hợp, nhưng ta còn một vài rắc rối cần Thánh Hoàng giúp ta giải quyết”.  

 

Ngô Bình biết ký ức của hắn, bèn hỏi: “Ý anh là mấy lời đe dọa đó sao?”  

 

Doanh Hoàng: “Đúng thế thưa Thánh Hoàng. Tà ma mà nhập vào người ta trước kia chính là thủ đoạn của sư huynh ta. Hắn khống chế tà ma, âm mưu hại ta, chỉ là hắn không ngờ ta bẩm sinh đã có lời nguyền bất tử, càng muốn hại ta, ta sẽ càng trở nên mạnh hơn”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, có người hại anh, anh sẽ trở nên mạnh hơn?”  

 

Doanh Hoàng gật đầu: “Đúng thế, không giấu gì ngươi, sau khi ta tại vị đã sống lại bảy lần, mỗi lần sống lại, thực lực của ta sẽ cao hơn một chút”.  

 

Ngô Bình: “Vậy anh có biết lời nguyền này đến từ đâu không?”  

 

Doanh Hoàng: “Ta không rõ lắm, nhưng có lẽ mẫu thân của ta biết”.  

 

“Ý anh là Thái hậu sao?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Doanh Hoàng gật đầu: “Đúng thế, Thánh Hoàng bệ hạ”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Bây giờ anh phải đi hỏi rõ ràng, rốt cuộc lời nguyền bất tử của anh từ đâu mà đến”.  

 

Doanh Hoàng nói: "Bây giờ có lẽ mẫu ta đang niệm Phật, không tiện làm phiền cho lắm”.  

 

"Niệm Phật?", Ngô Bình nhướng mày, "Mẹ anh là Phật tu?"  

 

Doanh Hoàng: "Mẹ ta quả thực có chút pháp lực, nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy chỉ từng thi triển hai lần. Một lần là lúc ta bị thương, lần khác là Doanh tông có người gây bất lợi cho ta”.  

 

Ngô Bình: "Kết quả thế nào?"  

 

Doanh Hoàng: "Lần đầu tiên, ta đã sống lại sau khi mất đi ý thức. Lần thứ hai, đám người của Doanh tông bị thương vong hơn nửa, từ đó về sau cũng không dám ngang nhiên gây bất lợi cho ta nữa”.  

 

Ngô Bình: “Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của mẹ anh thâm sâu khó lường, nếu không sẽ không thể bảo vệ anh chu toàn được”.  
 
Chương 5362


 Ngô Bình: “Đây là bạn đồng hành với tôi, Văn Nhân cô nương”.  

 

“Ha ha, Văn Nhân cô nương thật xinh đẹp, ở trong Xích Dương Thành chúng tôi cũng là mỹ nữ đứng đầu đấy, thầy luyện đan Lý đúng là có phúc”.  

 

Văn Nhân Tử Y đỏ mặt: “Ông chủ Lý quá khen rồi”.  

 

Lý Giản: “Hai vị, chúng ta lên xe rồi nói”.  

 

Mời Ngô Bình và Văn Nhân tử Y lên xe ngựa, xe ngựa chầm chậm lăn bánh. Lý Giản cười nói: “Mấy hôm nay, ngày nào cũng ngóng trông tiên sinh có thể đến, hôm nay xem như tôi được như ý nguyện rồi, đúng là ông trời không phụ tôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “Ông chủ Lý nói vậy là tâng bốc tôi quá rồi”.  

 

Lý Giản thở dài một tiếng: “Thầy luyện đan Lý, anh đến thật rất đúng lúc. Bây giờ tôi đang gặp phải chuyện rắc rối, sợ rằng chỉ có anh mới có thể giúp được tôi”.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Ông chủ Lý không ngại cứ nói, nếu có thể giúp thì tôi chắc chắn sẽ không từ chối”.  

 

Lý Giản: “Thầy luyện đan Lý, thời gian trước, có một thầy luyện đan đến Xích Dương Thành, danh tiếng rất nổi. Để tăng thêm danh tiếng cho tiệm thuốc, tôi đã mời anh ta vào tiệm thuốc. Lúc thầy luyện đan này đến, tôi đã trưng bày những loại đan dược quý giá mà anh ta luyện chế. Nhưng trong buổi trưng bày lại xảy ra chuyện bất trắc, cửa tiệm bỗng bốc cháy. Có người nhân lúc hỗn loạn đã đánh tráo thuốc. Thầy luyện đan kia sau khi phát hiện thì yêu cầu tôi bồi thường. Chậc, nếu như nói một viên đan dược thì tôi cũng bồi thường được, nhưng đối phương lại đưa ra con số quá đáng, ngay cả tôi cũng thấy không thể bồi thường được”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đan dược gì, đối phương yêu cầu bồi thường bao nhiêu?”  

 

Lý Giản: “Một viên đan dược thượng phẩm trên cấp chín, đối phương ra giá một tỷ tiền tiên, cộng thêm mấy trăm loại dược liệu đắt tiền. Cái giá này tuy tôi cũng bỏ ra được, nhưng tất nhiên nguyên khí sẽ bị thương. Hơn nữa tôi cứ cảm thấy chuyện có gì đó không đúng, càng lúc càng cảm thấy có khả năng là đối phương tính kế tôi. Nhưng người này lại là thầy luyện đan, tôi không đắc tội được”.  

 

Ngô Bình nhìn Lý Giản, cười nói: “Ông chủ Lý, không phải anh muốn tôi cũng luyện chế một viên đan dược thượng phẩm trên cấp chín đấy chứ? Mỗi viên đan dược phát triển khác nhau, người khác có thể luyện chế, nhưng tôi chưa chắc có thể làm được”.  

 

Lý Giản cười khổ: “Vẫn mong luyện đan Lý thử một lần, nếu không luyện thành tôi lại nghĩ cách khác”.  

 

Ngô Bình: “Đan dược gì, anh biết không?”  

 

Lý Giản: “Đan dược này, người của Cửu Dương Thành đều biết, bởi vì nó là linh dược xếp hạng chín mươi bốn trên bảng linh đan, tên là Thái Hư Linh Đan”.  

 

“Thái Hư Linh Đan! Có phương thuốc không?” Nghe Lý Giản vừa nói, Ngô Bình lập tức hứng thú.  

 

Lý Giản: “Có. Phương thuốc trên bảng linh đan đều có tên, nhưng đan dược trong một trăm hạng đầu, trước mắt chỉ có ba mươi bảy loại được người ta thành công luyện chế, còn lại thì vẫn trống không”.  

 

Ngô Bình: “Bảng linh đan này ở đâu?”  

 

Lý Giản: “Được khắc trên một tấm bia khổng lồ, lưu truyền rộng rãi. Thầy luyện đan này có thể luyện chế được Thái Hư Linh Đan xếp thứ chín mươi bốn, chắc chắn là một trong những thầy luyện đan lợi hại nhất của Cửu Dương Cảnh”.  

 

Ngô Bình: “Đưa phương thuốc cho tôi”.  

 
 
Chương 4674


Ngô Bình: "Bà ấy là mẹ của anh, có gì mà phải sợ? Bây giờ anh đi gặp bà ấy rồi nói anh vừa chết một lần, bây giờ được sống lại, vì vậy trong lòng có vài thắc mắc muốn hỏi bà ấy”.  

 

Doanh Hoàng trầm ngâm một lát: "Được, ta đi hỏi đây”.  

 

Không bao lâu sau, Ngô Bình đã đến nơi ở của Thái Hậu, Ngọc Khôn Cung.  

 

Advertisement

Đến trước cửa, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng niệm Phật tịnh tâm thư thái, anh tỉ mỉ lắng nghe một lúc, đang định mở cửa thì tiếng niệm Phật dừng lại, một giọng nói dịu dàng hiền từ vang lên.  

 

"Thuần Nhi, vào đi”.  

 

Advertisement

Doanh Hoàng tên là Đoàn Thuần, nghe vậy bèn đẩy cửa đi vào.  

 

Đi vòng vo mấy lượt thì đến một gian phòng, trong phòng thờ cúng một pho tượng phật, cao tầm năm thước. Trước Phật có một người phụ nữ trung niên đang quỳ trên đất, tay trái cầm tràng hạt, tay phải gõ mõ.  

 

Ngô Bình đi vào, bà nghiêng người cười hỏi: "Thuần Nhi, muộn thế này rồi, con có chuyện gì sao?"  

 

Lúc này Doanh Hoàng Đoàn Thuần mở miệng nói: "Mẫu hậu, trước đây con bị ma ám, người biết không?"  

 

Thái Hậu hơi kinh ngạc: "Lần trước gặp con, mẹ không thấy có gì khác thường, lúc đó con bị ám rồi sao?"  

 

Doanh Hoàng gật đầu: "Yêu ma đó rất mạnh, ngay cả con cũng không thể chống lại được, tất nhiên người không thể nhìn ra được”.  

 

Thái Hậu khẽ thở dài: "Vậy yêu ma đó được giải trừ chưa?"  

 

Doanh Hoàng: "Yêu ma đó đã chiếm đoạt ký ức của con, thật ra con đã chết rồi, nhưng sau đó lại sống lại”.  

 

Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt”.  

 

Doanh Hoàng: "Mẹ, lời nguyền bất tử trên người con xuất hiện từ khi nào vậy ạ?"  

 

Sắc mặt Thái Hậu cứng đờ, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: "Nếu con đã hỏi thì mẹ sẽ nói cho con biết. Lời nguyền bất tử của con có liên quan đến thân thế của con”.  

 

Doanh Hoàng sững sờ: "Thân thế của con?"  

 

Thái Hậu: "Vậy có lẽ con cũng nhớ, từ khi con còn nhỏ, con rất ít khi gặp cha của con. Mà anh ấy nhìn thấy con cũng sẽ rất khách sáo. Giữa hai cha con không hề có tình phụ tử mà người bình thường nên có”.  

 

Doanh Hoàng suy nghĩ một lúc, đúng thật là như thế, mối quan hệ giữa anh ta và cha vô cùng xa lạ, thậm chí lúc gia đình tụ họp tổ chức tiệc tùng, anh ta cũng không tham gia.  

 

Thái Hậu: "Anh ấy cũng không phải là cha ruột của con, thân phận thật sự của anh ấy chỉ là một nô bộc bên cạnh cha con”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom