Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5373


Tiếp đó, anh đã lấy được thân phận đệ tử sơ kỳ rồi được Hồ Tông Linh dẫn tới nơi ở của mình.  

 

Nơi ở của đệ tử sơ kỳ có quy mô lớn như một trấn, vì bên trong có một ngọn núi đá nhỏ màu trắng nên có tên là trấn Bạch Sơn. Trấn này không chỉ có các đệ tử sơ kỳ, mà còn có cả tuỳ tùng và người thân của họ, thậm chí còn có bạn bè thân thiết đến nương nhờ, vì thế có rất đông người.  

 

Hai người đã tìm thấy nhà của mình, đó là một căn nhà hai tầng, tám gian khá rộng rãi. Nhưng họ vừa đến gần thì đã thấy cửa đóng, bên trong có tiếng người nói chuyện.  

 

Hồ Tông Linh nói với Ngô Bình: “Nhà của mình bị người ta chiếm rồi, chuyện này cũng thường xảy ra thôi, nhưng không sao, để tôi đi nói chuyện với họ”.  

 

Ông ta tiến lên gõ cửa, sau đó có một người đàn ông để râu đi ra mở cửa, người đó nhìn Hồ Tông Linh rồi hỏi: “Tìm ai?”  

 

Hồ Tông Linh lấy giấy chứng nhận đệ tử sơ cấp ra rồi nói: “Xin lỗi, đây là nơi ở mà môn phái phân cho công tử nhà tôi”.  

 

Người đó nghe xong thì cười mỉa: “Em trai tôi đã chô tôi chỗ này, tôi đã sống ở đây 17 năm, giờ ông bảo là chỗ của công tử nhà ông thì tôi phải nhường à?”  

Advertisement

 

Gã chỉ về phía đối diện rồi nói: “Bên đó có mấy căn trống đấy, sang mà ở, đừng có làm phiên tôi”.  

 

Dứt lời, gã định đóng cửa, nhưng mới đóng được một cửa đã bị kẹt lại. Thì ra là Ngô Bình đã chèn vào cửa rồi nói: “Ai cho anh sống ở nhà của tôi hả?”  

 

Người đàn ông nội giận: “Thằng oắt con này, em trai tao đã là đệ tử sơ cấp từ 20 năm trước rồi, cậu ấy là đệ tử nhị đỉnh rồi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Dù tên đó là đệ tử thập đỉnh thì đây vẫn là nhà của tôi, tôi cho anh nửa tiếng để dọn đi!”

Người đàn ông thấy Ngô Bình không chịu yếu thế nên cũng không dám xung đột với anh, tuy gã có một người anh em là đệ tử Nhị Đỉnh, nhưng thực lực lại chẳng ra sao cả.  

 

Ngay sau đó, gã đã dẫn hết người nhà thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Song, vì có nhiều món đồ quá nặng nên vẫn tạm gửi lại.  

 

Chờ nhà gã đi rồi, Ngô Bình đã ném hết số đồ đạc còn lại của nhà gã ra bãi đất trống trước cổng nhà, nếu gã cần thì cứ việc quay lại lấy.  

 

Sau đó, anh bảo Hồ Tông Linh đi quét dọn, còn mình thì tự dọn phòng riêng cho mình.  

 

Anh vừa dọn dẹp xong thì chợt có tiếng nói vang lên ở bên ngoài: “Tên mới đến kia cũng to gan đấy, dám đuổi anh tôi đi à!”  

 

Ngô Bình vừa nghe đã biết là tên chiếm nhà mình đã gọi anh em của gã tới gây sự. Anh đẩy cửa bước ra, Hồ Tông Linh cũng đi theo.  

 

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy người lên tiếng là một thanh niên ngoài 30 tuổi, dáng người hắn không cao, mặc đồ màu xanh, vẻ mặt thì hằm hằm.  

 

Ngô Bình: “Anh ta chiếm nhà của tôi, tôi chưa đánh cho là nể mặt lắm rồi đấy. Giờ anh đến đây làm gì? Thích đánh nhau à?”  

 

Tên kia cười mỉa: “Đánh nhau? Cậu vừa mới đến đã đòi đánh nhau với đệ tử Nhị Đỉnh như tôi, lấy đâu ra dũng khí thế hả?”  

 

Ngô Bình: “Loại vô dụng như anh thì tôi chẳng sợ nên không cần dũng khí gì hết. Bớt lời đi, thích đánh nhau thì đánh, tôi không rảnh phí lời với các người”.  

 

Tên kia tức sôi máu, sau đó lách người tung một quyền ra, động tác của hắn rất nhanh, lực cũng khá mạnh.  

 

Ngô Bình cười khẩy, anh chẳng những không lùi lại, mà còn tấn công lại hắn, sau đó tung một chưởng trúng ngực tên đó.  

 

Hự!  

 

Ngực tên đệ tử Nhị Đỉnh kia đau nhói, hắn ngã vật ra đất mãi không cử động được. Tên chiếm nhà của Ngô Bình thì sợ quá, vội vàng đỡ tên kia dậy rồi nói: “Thôi anh không cần ngôi nhà này nữa, chúng ta đi thôi”.  

 
 
Chương 4685


Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: “Người đến đây trước đó đều bị cô đánh chết rồi sao?”  

 

Cô gái nói: “Đúng vậy, đều chết cả rồi, tốt hơn thì cũng bị thương nặng”.  

 

Ngô Bình: “Cô là ai?”  

 

“Đây là ý thức của điện Hồng Mông”.  

Advertisement

 

“Điện Hồng Mông? Có liên quan đến truyền thừa của Nữ Oa sao?”  

 

Cô gái: “Ừ, đúng là Nữ Oa từng tu luyện ở đây, nhưng trong này không có truyền thừa của bà ấy. Thực lực của bà ấy vẫn là học được ở chỗ ta”.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngây người: “Thực lực của Nữ Oa là học từ cô?”  

 

“Không phải toàn bộ. Năm đó tổ sư Hồng Mông từ vũ trụ cao cấp hơn đến đây, thấy Hồng Mông nơi này chưa mở, lại sinh ra một nhóm sinh linh hùng mạnh, vì thế bèn sáng lập điện Hồng Mông, truyền thụ đạo lý bọn họ tu luyện. Đến đây tu luyện không chỉ có Nữ Oa, còn có sinh linh khác của Hồng Mông”.  

 

Ngô Bình nhớ đến lúc bản thân tu luyện, gặp được “Đế”, Đế là vô địch ở thời không Hỗn Độn, bèn hỏi: “Sinh linh Hỗn Độn cũng có thể đến đây sao?”  

 

Cô gái: “Hồng Mông là trạng thái trước khi vũ trụ chính thức hình thành, Hỗn Độn là trạng thái ban đầu của mỗi kỷ nguyên, không thể so sánh”.  

 

Ngô Bình: “Nhưng Nữ Oa rõ ràng tạo ra nhân loại vào bản kỷ nguyên, mà kỷ nguyên của nhân loại, rõ ràng không phải kỷ nguyên văn minh thứ nhất”.  

 

Cô gái: “Nữ Oa tiếp thu đại đạo ở đây, sở hữu năng lực vượt qua thời không. Trong mắt bà ấy, không có quá khứ và tương lai, toàn bộ thời gian đều như nhau”.  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: “Cảnh giới quá lợi hại!”  

 

Sau đó anh lại hỏi: “Tại sao cô lại muốn đánh chết những người tiến vào Hồng Mông?”  

 

Cô gái: “Tôi chính là điện Hồng Mông, không phải tôi đánh chết bọn họ, là sức mạnh bản thể điện Hồng Mông làm hại bọn họ”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Điện Hồng Mông, hiện tại tôi không chết, có phải cũng nhận được truyền thừa của sư tổ Hồng Mông không?”  

 

Cô gái hừ một tiếng: “Anh ấy hả, còn kém xa. Nơi này, chỉ là tầng ngoài đầu tiên, anh ở đây cũng chỉ có thể học được một chút tài lẻ mà thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tầng ngoài cùng sao? Bên trong còn có mấy tầng?”  

 

Cô bé: “Điện Hồng Mông này có tổng cộng chín tầng, anh chỉ là tầng thứ nhất, đương nhiên cũng chỉ có thể học được chút tài lẻ bên ngoài”.  

 

Ngô Bình: “Ban đầu Nữ Oa học đến tầng thứ mấy?”  

 

Cô gái: “Tư chất Nữ Oa rất lợi hại, cuối cùng bà ấy vào đến tầng thứ tám lĩnh ngộ. Đa số sinh linh Hồng Mông, chỉ dừng lại ở tầng thứ ba hoặc thứ tư, có thể tiếng vào tầng thứ năm cũng không nhiều”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi vẫn chưa đến tầng thứ hai, sao cô biết tôi không thành công?”  

 

Cô gái: “Tốt nhất anh đừng đi, anh có thể ở đây, đều là dựa vào hạt nhân vũ trụ hỗ trợ, nhưng nó chỉ có thể bảo vệ anh đến đây thôi. Nếu đi đến tầng thứ hai, anh sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức”.  
 
Chương 5374


 Chờ bọn họ đi rồi, Ngô Bình ý thức được một điều là mình cần nâng cao thân phận, không thì các chuyện phiền phức như này còn đến nữa. Vì thế, anh hỏi Hồ Tông Linh: “Khi nào tôi mới đi kiểm tra được?”  

 

Hồ Tông Linh: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần đến Cửu Đỉnh Các và tham gia xét cấp bậc tương ứng là được. Lần thứ nhất chỉ xét duyệt một đỉnh, nhưng sau đó có thể lên hai đỉnh hoặc ba đỉnh. Sau đó mới có thể xét duyệt bốn hoặc năm đỉnh, rồi cứ thế lên tiếp”.  

 

Ngô Bình: “Tôi nhớ ông từng bảo đệ tử Ngũ Đỉnh ở đây không nhiều đúng không?”  

 

Hồ Tông Linh gật đầu: “Đúng thế, chỉ có hơn chục đệ tử Ngũ Đỉnh thôi, đệ tử Lục Đỉnh thì có hai người, Thất Đỉnh thì chỉ có một”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi chỉ cần là đệ tử Tam Đỉnh thôi là có địa vị khá ổn rồi đúng không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đương nhiên, đệ tử Tam Đỉnh thuộc tầm trung, số lượng còn chưa bằng một phần mười đệ tử Nhị Đỉnh. Đệ tử Tứ Đỉnh thì còn ít nữa, chỉ tầm một phần hai mươi của đệ tử Tam Đỉnh thôi, nhiều nhất vẫn là đệ tử Nhất Đỉnh, đến vài chục nghìn người lận”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ừm, thế thì hôm nay kiểm tra đệ tử Nhất Đỉnh trước”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, nếu công tử có thể đạt đến đệ tử thanh đỉnh hoặc Tử Đỉnh thì sẽ nhận được sự quan tâm và đãi ngộ đặc biệt của môn phái”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Có bao nhiêu đệ tử thanh đỉnh và Tử Đỉnh trong môn phái?”  

 

Hồ Tông Linh lắc đầu: “Ít lắm, trong số mấy chục nghìn đệ tử Nhất Đỉnh thì chỉ có khoảng 1000 đệ tử là Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh thì chưa tới 50 người, Tử Đỉnh thì còn ít nữa, chắc chỉ ba đến năm người thôi. Đệ tử Tử Đỉnh dù chỉ là Nhất Đỉnh thì cũng có đãi ngộ như đệ tử Ngũ Đỉnh”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Được phết nhỉ!”  

 

Hồ Tông Linh nói tiếp: “Đây mới là đãi ngộ cho đệ tử Nhất Đỉnh thôi, nếu là đệ tử song Tử Đỉnh thì còn được đãi ngộ như đệ tử Lục Đỉnh cơ, nếu là đệ tử Tam Tử Đỉnh thì sẽ sánh ngang với đệ tử Thất Đỉnh”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngũ Tử Đỉnh thì sao?”  

 

Hồ Tông Linh cười nói: “Thì sẽ nhận được đãi ngộ như đệ tử Thập Đỉnh! Nhưng từ xưa đến nay, chưa ai đạt đến cấp đó”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Được đấy, xem ra mình đến đúng chỗ rồi”.  

 

Anh dọn dẹp nhà cửa xong thì gọi Hồ Tông Linh dẫn mình đến Cửu Đỉnh Các. Đến nơi rồi, anh nhìn thấy có khá nhiều người đang tham gia kiểm tra ở đây. Người xét duyệt được cấp bậc thì vui vẻ hào hứng, kẻ không được thì tiu ngỉu như nhà có tang.  

 

Có thể thấy quá nửa số đệ tử sơ cấp đến đây kiểm tra không được xét lên đệ tử Nhất Đỉnh. Các đệ tử này đều mặc đồ màu trắng và được gọi là đệ tử áo trắng, điều này có nghĩa là họ không có đỉnh nào. Bây giờ, Ngô Bình cũng đang mặc áo trắng.  

 

Ngô Bình lấy làm lạ khi có rất đông người xếp hàng, hỏi ra mới biết các đệ tử áo trắng cứ ba tháng lại được xét duyệt một lần. Mỗi năm, họ sẽ được tham gia bốn lần xét duyệt, vì thế nơi này luôn đông đúc.  

 

Ngô Bình chờ hơn một tiếng mới đến lượt vào đại điện xét duyệt. Có một trưởng lão đan tông đưa cho anh một bài thi, trên đó có ghi dược lý và các kiến thức luyện đan cơ bản. Tuy là kiến thức cơ bản, nhưng hầu hết các đệ tử áo trắng đều không nắm được, có người thi đến bảy, tám năm rồi mà vẫn tạch.  

 

Ngô Bình cầm lấy xong thì lấy bút ra làm ngay, vài phút sau đã xong.  

 

Trưởng lão kia thờ ơ lấy lại bài thi, sau đó đọc lướt nhanh rồi cho điểm tuyệt đối, cuối cùng ông ấy cũng tươi cười nói: “Tốt lắm, cậu là người đầu tiên được điểm tuyệt đối trong ngày hôm nay. Tiếp theo, cậu có thể sang vòng kiểm tra luyện đan”, dứt lời, ông ấy đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc có khắc bản đồ.  

 

Ngô Bình cầm lấy xong thì đi sang một đại điện khác, chỉ có khoảng một phần ba tổng số các đệ tử qua được vòng một nên ở đây cũng không đông lắm.  

 
 
Chương 4686


 Ngô Bình: “Điện Hồng Mông, Nữ Oa bây giờ đang ở đâu?”

Cô gái: “Bà ấy có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng anh không nhìn thấy bà ấy, bởi vì tầng cấp sinh mạng các ngươi khác nhau. Giống như sinh linh thời không ba chiều sẽ không nhìn thấy sinh linh thời không bốn chiều. Anh ở trong mắt Nữ Oa cũng giống như một bức tranh trên tường, anh có thể tùy ý thay đổi nội dung trên tranh, còn anh ở ngoài tranh thì chỉ có thể để mặc an bài”.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Tôi thảm đến vậy sao?”  

 

“Không phải là thảm, dù sao người trong tranh cũng không biết bản thân mình là một bức tranh”.  

Advertisement

 

“Nhưng anh cũng không cần phải nản lòng, anh có thể đến được điện Hồng Mông, chứng tỏ anh cũng là người có may mắn, sau khi anh quay lại sẽ gặp được phúc lớn”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn cô an ủi tôi”.  

 

Advertisement

Sau đó, anh dùng hết sức cảm nhận những thứ ở tầng ngoài cùng. Tuy bên ngoài chỉ là da lông, nhưng Ngô Bình vẫn rất khó lĩnh ngộ, anh chỉ có thể lĩnh ngộ một chút ít ỏi trong đó.  

 

Anh cũng không nản lòng vì chuyện này, dù sao, đạo lý cao thủ vũ trụ, chẳng lẽ anh lại không thể hiểu được sao?  

 

Anh ngồi xếp bằng trong điện Hồng Mông, không biết qua bao lâu, anh cảm thấy như đã trôi qua một vạn năm rồi, mới dần dần hiểu ra, thứ mà điện Hồng Mông tầng đầu tiên muốn nói cho anh là gì.  

 

Khi anh hiểu được đạo lý này, cô gái cười nói: “Anh có thể rời đi được rồi, chúc mừng anh, là nhân loại thứ ba được tiếp xúc với đại đạo Hồng Mông”.  

 

“Hai người kia là ai?”. Ngô Bình vừa mở lời thì người đã bị một luồng sức mạnh đánh bay đi.  

 

Cửa điện mở tung, anh bay ra ngoài.  

 

Bên ngoài cửa điện, đám người lãnh đạo Hạ ngây người, sao vừa mới vào đã ra rồi? Thì ra, từ khi Ngô Bình đi vào đại điện, đến khi anh bị đẩy ra chỉ mới qua ba phút mà thôi!  

 

Sau khi Ngô Bình đi ra, khí tức vô cùng mạnh mẽ, bốn vị lãnh đạo kinh ngạc, chẳng lẽ anh đoạt được rồi sao?  

 

Ngô Bình nói: “Các vị lãnh đạo, lúc tôi không ở đây, làm phiền các ông thay tôi quản lý tốt Doanh Tông”. Nói rồi anh lại rời khỏi Doanh Tông.  

 

Anh bước ra một bước đã quay về nhà, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình.  

 

Anh vừa khôi phục, bức tượng Ngô Bình trong thời không thần bí kia lập tức tỏa ra ánh sáng.  

 

Mười vị Thần tộc xung quanh nó đều vui mừng, đồng loạt nói: “Hắn quay lại rồi!”  

 

Ngọn lửa sinh mệnh bùng cháy trên bức tượng, bọn họ lập tức niệm chú, tiếp tục thông qua bức tượng lại làm hại Ngô Bình.  

 

Thế nhưng bọn họ vừa bắt đầu niệm chú thì bức tượng bỗng tỏa sáng, một luồng sức mạnh nguyền rủa gấp trăm lần bọn họ bắn ngược lên thân họ, mười vị Thần tộc trong sân thét lớn một tiếng, thân thể đều nổ tung, chết ngay tại chỗ!  

 

Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được trong lòng, lầm bầm nói: “Có người đang niệm chú hại mình?”  

 

Quay về nhà, anh liền thương lượng với người nhà, dời hoàng cung về Doanh Châu.  
 
Chương 5375


 Anh nhìn xung quanh một lượt thì thấy không có lò luyện đan nào còn trống nên đành ngồi chờ. Song đúng lúc này, trưởng lão ban nãy đã đi tới rồi cười nói với anh: “Cậu thi được điểm tuyệt đối nên tôi sẽ phá lệ, ưu tiên cho cậu luyện đan trước”.  

 

Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn trưởng lão”.  

 

Trưởng lão kia xua tay, ngay sau đó đã có người dẫn Ngô Bình đến trước một lò luyện đan.  

 

Trên giá để đồ cạnh đó có sách luyện đan ghi những hướng dẫn chi tiết về luyện đan. Đương nhiên chúng chẳng có ích gì với Ngô Bình cả.  

 

Chỉ có vài quy tắc là hữu dụng, các đệ tử áo trắng muốn qua vòng thì cứ luyện chế thành công một trong các loại đan dược này là được. Muốn là đệ tử Hoàng Đỉnh thì cần luyện chế được ba loại đan dược, hơn nữa mỗi loại đều phải đạt cấp hạ phẩm. Muốn thành đệ tử Thanh Đỉnh thì cần luyện chế bốn loại đan dược, thành phẩm phải là cấp trung phẩm hoặc trên trung phẩm. Cuối cùng muốn trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì cần luyện chế năm loại đan dược, chất lượng cả năm phải cấp thượng phẩm hoặc cao hơn.

Trưởng lão ban nãy cũng đi theo Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu bạn, cậu chuẩn bị luyện chế đan dược nào?”  

 

Có bốn nhóm phương thức luyện đan là bạch đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh và Tử Đỉnh.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Trưởng lão, đệ tử chọn nhóm đan dược Tử Đỉnh”.  

 

Trưởng lão kia ngẩn ra hỏi: “Cậu mới đến đây lần đầu đúng không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Trưởng lão ấy khuyên nhủ: “Thế thì cậu nên bắt đầu từ đan dược Hoàng Đỉnh hoặc Bạch Đỉnh, chứ Tử Đỉnh khó lắm, cậu sẽ thất bại đấy. Muốn kiểm tra lại thì phải chờ ba tháng nữa, tôi thấy cậu là hạt giống tốt nên không muốn cậu lãng phí thời gian”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn trưởng lão nhắc nhở, nhưng đệ tử vẫn chọn Tử Đỉnh ạ”.  

 

Trưởng lão kia lắc đầu nói: “Được rồi, tuỳ cậu”.  

 

Ngô Bình bắt đầu rửa lò, thấy vị trưởng lão kia vẫn chưa chịu đi, anh hỏi: “Xin hỏi danh tính của trưởng lão ạ?”  

 

Ông ấy cười nói: “Tôi là Chu Thần Cửu, trưởng lão phụ trách quản lý đệ tử mới”.  

 

Ngô Bình: “Chu trưởng lão, cảm ơn trưởng lão đã quan tâm đến đệ tử. Mời trưởng lão nán lại một chút xem đệ tử luyện chế năm loại đan dược được không ạ?”  

 

Chu Thần Cửu cười nói: “Được, dù gì tôi cũng đổi ca rồi nên sẽ ở lại xem cậu trổ tài. Nếu cậu trở thành đệ tử Tử Đỉnh thì tôi sẽ tiến cử cậu với các thầy luyện đan có tiếng của môn phái”.  

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó nhanh chóng vào việc.  

 

Lò đầu tiên là đan dược cơ bản, anh chỉ mất hơn 15 phút là hoàn thành, thành phẩm là đan dược thượng thượng phẩm! Đó là anh còn chưa thi triển hết tài năng, không thì có thể lên tới cấp cực phẩm.  

 

Thấy ngay lò đầu tiên, Ngô Bình đã luyện chế ra đan dược thuộng thượng phẩm, Chu Thần Cửu sáng mắt lên rồi khen ngợi: “Giỏi, trình độ luyện đan của cậu còn thuần thục hơn khối đại sư luyện đan, khá lắm!”  

 

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai và ba, độ khó tăng dần lên, nhưng chất lượng đan dược của anh vẫn đạt cấp thượng thượng phẩm.  

 

Khi anh bắt đầu luyện chế lò thứ tư, các đệ tử áo trắng xung quanh đã ngừng bàn tán, thay vào đó là các anh nhìn ngưỡng mộ tới anh. Thậm chí, mấy trưởng lão phụ trách ở đây cũng chạy tới với vẻ khen ngợi và tán thưởng.  

 

“Giỏi lắm! Mới luyện lò đầu đã cho ra đan dược thượng thượng phẩm, chuyện này đã lâu không xuất hiện ở môn phái ta. Ha ha, xem ra đan tông của chúng ta sắp đón chào một thiêu kiêu tuyệt thế mới rồi”.  

 

Một trưởng lão khác hỏi: “Ngô công tử trước kia đã luyện chế đan dược này chưa?”  

 

Thì ra, các phương thức luyện đan dùng để xét duyệt chỉ có bấy nhiêu, rất nhiều người trước khi đến kiểm tra đều luyện tập suốt ở nhà, với mục đích có thể tăng chất lượng đan dược.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Thưa trưởng lão, đệ tử mới luyện lần đầu”.  

 
 
Chương 5376


Khi anh đang chuẩn bị bắt tay vào luyện lò thứ năm thì có một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc váy vàng đi tới, theo sau cô ấy là một đám đệ tử nam, tạo thành một khung cảnh như các vì sao quay quanh mặt trăng  

 

Cô ấy liếc nhìn bốn lò đan dược mà Ngô Bình đã luyện xong, sau đó sáng mắt lên nói: “Nghe nói có một sư đệ sắp đột phá thành đệ tử Tử Đỉnh thành công rồi. Ban đầu, tôi không tin, nhưng giờ xem ra hình như họ còn đánh giá thấp thực lực của cậu”.  

 

Ngô Bình nhìn cô gái rồi chào hỏi: “Tham kiến sư tỷ”.  

 

Cô gái vô cùng xinh đẹp, trên đường đi, Ngô Bình đã gặp rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp của đan tông, nhưng chưa ai có thể sánh bằng cô gái này! Cô ấy có một khí chất rất đặc biệt, khiến người khác vừa gặp đã không thể quên.  

 

Ngô Bình vẫn đang luyện đan nên không dám nhìn cô ấy nhiều, sau đó anh ngoảnh đi tiếp tục công việc.  

 

Cô gái nói: “Tôi là Minh Thiên, đệ tử ngũ hoàng đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Ra là Minh sư tỷ, hân hạnh!”  

 

Advertisement

Loáng cái, Ngô Bình đã vào bước cuối, dù anh đã khiêm tốn che bớt tài, nhưng vẫn khiến mọi người vây xem phải kinh ngạc.  

 

Đôi mắt đẹp của Minh Thiên sáng ngời, khi Ngô Bình mở lò rồi lấy đan dược ra, cô ấy không tiếc lời khen ngợi với vẻ bái phục và tán thưởng.  

 

Các trưởng lão khác cũng vỗ tay khen ngợi.  

 

Thì ra, thành phẩm của lò này vẫn là đan dược thượng thượng phẩm.  

 

Chu Thần Cửu cười nói: “Hà trưởng lão, cậu ấy luyện đan xong rồi, mau đánh giá đi”.  

 

Một trưởng lão đi tói, sau đó lần lượt kiểm tra cả năm loại đan dược xem có đúng là mới luyện chế hay không cùng cấp bậc của từng loại.  

 

Kiểm tra xong, Hà trưởng lão cười nói: “Cả năm loại đan dược đều đạt cấp thượng thượng phẩm, hơn nữa còn hoàn thành trong thời gian quy định và không được ai chỉ dẫn. Vì vậy, tôi tuyên bố đệ tử áo trắng Ngô Bình đã đạt đến trình độ đệ tử đơn Tử Đỉnh, sau này sẽ là một đệ tử Tử Đỉnh tôn quý của Ngạo Thế Đan Tông chúng ta!”  

 

Sau đó, tất cả mọi người đều vỗ tay như pháo nổ, ai cũng nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đệ tử Tử Đỉnh sau này bét cũng thành đệ tử lục đỉnh, thậm chí còn cao hơn.  

 

Minh Thiên cười nói: “Ngô sư đệ, chúng ta lần đầu gặp mặt, hi vọng sau này sẽ thường xuyên qua lại. Đây là truyền thư của chị, có chuyện gì cần nhờ thì cậu cứ đến tìm chị nhé. Nếu giúp được thì chị sẽ cố hết sức.  

 

Nói rồi, cô ấy đưa một ngọc bàn màu xanh lục cho Ngô Bình. Đây là một món pháp khí tên là truyền thư, có thể viết chữ lên đó rồi chuyển cho người khác.  

 

Cả Ngạo Thế Đan Tông chỉ có năm người có truyền thứ giống Minh Thiên. Hơn nữa, lần này Minh Thiên còn chủ động đưa truyền thư cho Ngô Bình. Phải biết rằng truyền thư đều có một đôi, mỗi người cầm một cái, dù có ở cách nhau bao xa cũng có thể liên lạc được. Ngoài ra, nếu người ở Cửu Dương cảnh tặng nhau truyền thư thì chứng tỏ họ có quan hệ vô cùng thân thiết.  

 

Thấy thế, các đệ tử nam đứng sau Minh Thiên đều thấy đau lòng. Họ theo đuổi Minh Thiên đã nhiều năm, dùng đủ mọi cách để lấ lòng cô ấy, mà Minh Thiên chưa từng cho ai trong số họ truyền thư cả.  

 

Tuy ghen tỵ là vậy, nhưng Ngô Bình là một người có tài thật sự, chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở, so ra thì bọn họ đều thua kém anh.  

 

Anh nhận lấy truyền thư rồi nói: “Cảm ơn sư tỷ”.  

 

Minh Thiên đi rồi, Chu Thần Cửu còn vui hơn ai hết rồi cười nói: “Ngô công tử, giờ cậu là đệ tử Đơn Tử Đỉnh nên sẽ nhận được đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh. Cậu mau đến Vấn Đỉnh Lâu tìm người làm thân phận mới cho đi”.  

 

Đệ tử Tử Đỉnh sẽ có quần áo và huy hiệu riêng để phân biệt với các khác. Thường thì trên áo của đệ tử Tử Đỉnh sẽ thêu một cái đỉnh mài tím nạm vàng, được làm vô cùng tì mỉ và đẹp mắt, nên chỉ cần nhìn là biết ngay chủ nhân của bộ quần áo là đệ tử cấp nào.  

 

Ngô Bình bước ra, Hồ Tông Linh đã cười ngoác miệng: “Công tử, đúng là tôi không nhìn nhầm, cậu có thể dễ dàng trở thành đệ tử Tử Đỉnh!”  

 

Ngô Bình: “Đến Vấn Đỉnh Lâu xác nhận thân phận đã”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, để tiểu nhân dẫn đường”.  

 

Đến nơi rồi, Ngô Bình chính thức có thân phận mới và được chia ba bộ đồ, mỗi bộ đều có huy hiệu Tử Đỉnh. Đương nhiên, anh còn nhận được đãi ngộ của đệ tử ngũ đỉnh nữa.  

 
 
Chương 4687


 Trên đảo Phúc Thiên, xuất hiện một khối kiến trúc lơ lửng trên không, đáp xuống giữa những ngọn núi, đây chính là hoàng cung do Ngô Bình dời đến.  

 

Nhìn thấy phong cảnh nơi này, các cô gái đều rất hài lòng, Đường Băng Vân bay lên trên cao, cười nói: “Huyền Bình, sao anh tìm được nơi như thế này vậy?”  

 

Ngô Bình: “Nơi này vốn là nơi nghỉ dưỡng của Doanh Hoàng, đương nhiên phong cảnh không tệ”.  

 

Advertisement

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, bây giờ anh là Doanh Hoàng, sau này có phải chúng ta phải sống ở Doanh Châu không?”  

 

Ngô Bình: “Doanh Hoàng chỉ là một thân phận, đến lúc thích hợp, anh sẽ chỉ định Doanh Hoàng mới. Đúng rồi, Băng Vân, em có hứng thú với vị trí Doanh Hoàng này không?”  

 

Đường Băng Vân cười nói: “Nếu nói đến nữ đế, có ai thích hợp hơn Linh Hy chứ?”  

Advertisement

 

Nữ đế Linh Hy vẫn bế quan tu hành, cô ấy là do Ngô Bình dẫn đến, chỉ là mấy ngày nay không thấy cô ấy đâu.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nếu em không hứng thú, vậy thì giao cho Linh Hy”.  

 

Hai người nói chuyện, trong hoàng cung, bỗng một luồng khí tức xuất hiện. Cảm nhận được khí tức này, Ngô Bình cười nói: “Thanh Tuyết đột phá rồi”.  

 

Lần trước, Ngô Bình truyền thụ Thần Tiên Kinh cho thiên chủ Thanh Tuyết, cô ấy đã bế quan tu hành đến hôm nay mới xuất quan. Một bóng người xinh đẹp bay lên trời cao, được sấm chớp gột rửa, sau đó lại chậm rãi rơi xuống, xuất hiện bên cạnh Ngô Bình.  

 

Thiên chủ Thanh Tuyết này đã đạt đến cảnh giới Tiên Hoàng của Thần Tiên Kinh. Ngô Bình rất vui mừng, cười nói: “Thanh Tuyết, với tu vi hiện tại của cô, sau này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn”.  

 

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Nếu không nhờ Huyền Bình anh giúp đỡ, sao tôi có thể đi đến bước này được”.  

 

Ngô Bình: “Lời khách sao cứ để đó đi, sau này chúng ta sẽ sống trên đảo Thiên Phúc này”.  

 

Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn xung quanh, cười nói: “Nơi này không tệ”.  

 

Nói rồi, cô ấy vung tay, An Ogura bay ra. An Ogura này là song hồn, vẫn luôn đi theo thiên chủ Thanh Tuyết tu hành, hiện tại đi qua cảnh thiên, cô ấy đã hợp nhất thành một với song hồn, tu hành cũng tăng vọt, đạt đến cảnh giới Hư Tiên của con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình, tốc độ rất nhanh trong những người tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo.  

 

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Hợp nhất với song hồn An Ogura, thần hồn đã thay đổi, cô ấy bây giờ có tiềm lực tu hành còn vượt cả tôi, tôi nghĩ, chi bằng để cô ấy sau này đi theo tu hành với anh”.  

 

Ban đầu, An Ogura cũng đã bái sư, Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

 

An Ogura vái lạy: “Sư phụ, núi Thần Tiên phía sau, phải tu luyện thế nào?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Trở về tôi sẽ dạy cho cô”.  

 

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, em thấy nên điều chỉnh cấm quân trước, dù sao cấm quân lúc trước cũng chưa chắc sẽ trung thành”.  

 

Cấm quân dưới trướng Đường Băng Vân, thực lực rất mạnh, có hơn ba nghìn thánh binh, hơn vạn người còn lại cũng đều tu luyện võ đạo, chọn một người bất kỳ trong đó cũng có thể diệt gọn được cấm quân Doanh Hoàng.  

 
 
Chương 5377


So với các thứ đó thì thứ quý nhất với Ngô Bình là dược liệu và quyền hạn luyện chế đan dược. Anh càng luyện chế được nhiều đan dược thì càng nhận được nhiều dược liệu. Có thể nói sau này hầu hết đan dược mà anh luyện chế anh không cần đích thân đi tìm dược liệu nữa, Ngạo Thế Đan Tông sẽ cung cấp hết.  

 

Lấy đồ xong, Ngô Bình hỏi Hồ Tông Linh: “Hình như ba tháng mới xét duyệt một lần, có phải tôi cần đợi ba tháng nữa mới được đi xét duyệt tiếp không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, nhưng ba tháng nhanh ấy mà, loáng cái là hết thôi. Tiểu nhân cũng mong ngày thấy công tử trở thành đệ tử Tam Tử Đỉnh quá!”

Có thân phận mới xong, Ngô Bình về lại nhà cũ - chỗ mới dọn dẹp xong, nhưng giờ anh lại chuẩn bị chuyển đến nơi khác rồi. Đệ tử đơn Tử Đỉnh có đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh nên anh sẽ được chuyển đến một ngôi nhà rộng rãi và khang trang hơn.  

 

Đến nhà mới rồi, Ngô Bình phát hiện có hơn chục người làm ở đây, mỗi người phụ trách một việc khác nhau, gần như anh và Hồ Tông Linh không cần động tay vào việc gì cả.  

 

Sau khi dọn vào ở, Ngô Bình đã biết một danh sách các dược liệu và sai Hồ Tông Linh cầm thẻ của anh đi tới kho thuốc. Đây là các dược liệu mà anh cần dùng khi tu luyện Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp, anh cũng không rõ Ngạo Thế Đan Tông có hay không, nhưng cứ phải tìm thì mới biết được.  

 

Hồ Tông Linh rất quen thuộc với nơi này nên chưa tới một tiếng sau đã về, anh ta ném một cái túi trữ đồ xuống đất rồi nói: “Công tử, dược liệu công tử cần đều ở trong này rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Công tử nhận được đãi ngộ của đệ tử Ngũ Đỉnh nên được phép lĩnh miễn phí các dược liệu này. Nhưng công tử phải nộp một ít đa dược có giá trị tương đương trong một thời gian nhất định, coi như phí lấy dược liệu”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, chuyện này đơn giản, chỉ cần có dược liệu là ổn”.  

 

Sau đó, anh bắt đầu luyện chế đan dược cần cho Tứ Chuyển. Anh luyện chế một lèo hai lò, thành phẩm của lò thứ hai là đan dược cực phẩm. Thời gian qua, trình độ luyện đan của anh ngày càng cao hơn, nhất là khi anh luyện đan ở môi trường của vũ trụ chính.  

 

Uống đan dược xong, Ngô Bình vận chuyển Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp rồi tiếp tục cường hoá bí thai. Loáng cái, anh đã tu luyện xong, nhưng thời gian đã trôi đến trưa ngày hôm sau rồi.  

 

Anh mở cửa đi ra ngoài, Hồ Tông Linh nói: “Lúc công tử bế quan tu luyện đã có vài người đến tìm”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ai thế?”  

 

Hồ Tông Linh: “Một đệ tử Ngũ Đỉnh, đệ tử Tứ Hoàng Đỉnh và một người bán đan dược”.  

 

Ngô Bình: “Họ tìm tôi có việc gì?”  

 

Hồ Tông Linh: “Công tử là đệ tử Tử Đỉnh nên có tiềm lực vô hạn, vì thế họ mới muốn lấy lòng. Ví dụ như đệ tử Ngũ Đỉnh kia, tuy có cùng đãi ngộ với công tử, nhưng tiềm lực thì thua xa. Chắc chưa tới một năm nữa, địa vị của công tử sẽ hơn hẳn hắn”.  

 

Ngô Bình: “Người bán đan dược thì sao?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đó là người muốn bán độc quyền đan dược của công tử để kiếm lời cao, mỗi thầy luyện đan đều có vài đan dược sở trường”.  

 

Ngô Bình: “Thôi, tôi mới đến nên tạm chưa muốn giao du với họ. Hồ Tông Linh, anh mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan đến đây cho tôi”.  

 

Hồ Tông Linh sáng mắt lên: “Công tử chuẩn bị luyện chế đan dược trên bảng ạ?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Một là tôi muốn thử xem mình có thể luyện chế được bao nhiêu, hai là muốn dùng chúng để nộp lên trên”.  

 

Hồ Tông Linh: “Vâng, tiểu nhân đi lấy ngay”.  

 

Hồ Tông Linh đi rồi, Ngô Bình cảm thấy ngọc bàn trên người mình phát sáng. Đó chính là truyền thư của Minh Thiên, anh lấy ngọc bàn ra xem thì thấy trên đó có một bức thư.  

 

“Ngô sư đệ, không biết trưa nay cậu có rảnh không? Chị mới chế được một loại trà tên là Bách Hoa, nếu cậu rảnh thì mời đến dùng trà”.  

 

Thấy thế, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi quyết định đi một chuyến. Anh mới đến đây mà kết thân được với một đệ tử ngũ hoàng đỉnh thì cũng là chuyện tốt.  

 
 
Chương 4688


 Trong Thiên Tiên Cảnh, sau Hư Tiên là Thần Tiên. Thần Tiên cần phải có công đức tu luyện, công đức tu luyện này, lúc trước Ngô Bình không cách nào nâng cao nhiều được, dù sao công đức tương đương với sức mạnh. Thế nhưng hiện tại, anh đã chuẩn bị đủ các loại năng lượng, anh đưa đạo lý trong điện Hồng mông và sức mạnh hạt nhân vũ trụ kết hợp, cộng thêm ý chí vô thượng của anh, cuối cùng lúc này, đã hình thành một sức mạnh to lớn, nó chính là thiên ý của Thiên Tiên Giới, điều khiển tất thảy!  

 

Một khi thiên ý xuất hiện, thì toàn bộ tu sĩ dựa vào Thiên Tiên Giới đều có thể hành thiện tích đức, có được công đức. Thiện trong này, là ý chỉ làm những việc có lợi cho nhân loại, cho vận mệnh tiền đồ tương lai, mà thiên ý sẽ tiến hành phán đoán hành vi của bọn họ.  

 

Thiên ý xuất hiện, Ngô Bình đã biết, hiện tại anh có thể truyền bá con đường tu tiên Nhân đạo trong phạm vi lớn, bởi vì anh đã có đủ sức mạnh phát hiện và phân phát công đức cho vô số tu sĩ.  

Advertisement

 

Vì vậy, Ngô Bình bắt đầu truyền thụ nhân đạo nhân đồ cho tất cả mọi người chuyển đến núi thần, mỗi người cầm trên tay một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu tu luyện toàn dân.  

 

Lý Thần Sơn cười nói: “Nếu bọn họ có thể tu luyện, thực lực của tôi cũng sẽ tăng theo”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Núi thần, ngươi tăng tốc dòng chảy thời gian đi, tôi muốn xem xem hiệu quả của bọn họ”.  

 

Lý Thần Sơn: “Nhưng nếu làm như vậy, sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, toàn bộ tài nguyên, đều do tôi cung cấp. Tôi muốn biết, trong một trăm năm, trong số bọn họ sẽ xuất hiện bao nhiêu thần tiên”.

Vẻ ngoài của Lý Thần Sơn lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, thân là cường giả kỷ nguyên, Ngô Bình trước giờ luôn để cô ấy trông nhà, chỉ có như thế lúc anh ra ngoài mới không lo lắng cho sự an toàn của người nhà.  

 

Cô ấy cười nói: “Thật ra tôi có thế giới của mình, chỉ cần cung cấp đủ năng lượng vũ trụ, tôi có thể tiến hóa hết thảy tài nguyên”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi có thể chia cho cậu một phần năng lượng của lõi vũ trụ”.  

 

Lý Thần Sơn gật đầu: “Có lõi vũ trụ cung cấp năng lượng, mọi thứ đều không thành vấn đề, nhưng một trăm năm, dân số có thể tăng gấp mười lần”.  

 

Ngô Bình: “Dân số nhiều không phải là chuyện xấu, thế giới mà cô tạo ra chẳng khác gì đại lục Hồng Hoang, có tăng lên gấp mười nghìn lần cũng được”.  

 

Cứ thế hai người bàn bạc với nhau, Ngô Bình sẽ là người cung cấp năng lượng của lõi vũ trụ, Lý Thần Sơn điều chỉnh tốc độ thời gian trôi.  

 

Trong thời gian này, Ngô Bình liên tục chuyển sức mạnh do lõi vũ trụ giải phóng cho cô ấy, thế giới của cô ấy bắt đầu có những thay đổi lớn nhưng người dân trong đó sẽ không cảm nhận được bất kỳ sự khác biệt nào so với trước đó, họ vẫn sống và tu luyện bình thường. Lý Thần Sơn còn cũng gọi thế giới mô phỏng đại lục Hồng Hoang này là Hồng Hoang Giới.  

 

Ngô Bình chuyển năng lượng trong ba ngày, những người trong Hồng Hoang Giới đã trải qua một trăm năm. Một trăm năm có thể sinh ra bốn năm thế hệ người, không nằm ngoài dự đoán của Lý Thần Sơn, dân số tăng gần gấp mười lần. đạt đến gần năm nghìn tỷ.  

 

Dân số cao như thế dĩ nhiên sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên nhưng thế giới của Lý Thần Sơn đã chuyển hóa năng lượng vũ trụ thành tất cả các tài nguyên cần thiết, dẫn đến Hồng Hoang Giới sinh ra một số lượng lớn các cao thủ Tu Chân trong một trăm năm.  
 
Chương 5378


Anh đi tới cổng thì có một cô hầu gái tươi cười tiến lên đón: “Ngô công tử, tiểu thư bảo tôi chờ công tử ở đây, mời vào!”  

 

Cô hầu gái này cũng rất xinh đẹp, khiến người nhìn có ấn tượng khó phai, hơn nữa từng cử chỉ trông cũng không giống người hầu.  

 

Ngô Bình đi theo cô ấy tới một chòi nghỉ mát, Minh Thiên đang ngồi pha trà ở đây.  

 

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy cười nói: “Ngô sư đệ, mời ngồi!”  

 

Ngô Bình ngồi xuống phía đối diện cô ấy rồi nói: “Sư tỷ thật có nhã hứng!”  

 

Minh Thiên: “Trà do các thầy luyện đan như chúng ta làm mới là trà ngon”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đúng vậy”, anh cũng cầm một cái kẹp nhỏ lên rồi bắt đầu phối trà.  

 

Minh Thiên: “Xem ra sư đệ cũng là người yêu trà”.  

 

Ngô Bình: “Mỗi người đều có một khẩu vị riêng, em cũng pha thử một mình, mời sư tỷ nhận xét”.  

Advertisement

 

Loắng cái, hai người đã pha trà xong, mỗi loại đều toả một hương thơm riêng. Vị trà của Minh Thiên tao nhã, dư vị lưu lâu. Vị trà của Ngô Bình khá mạnh, mùi thơm nhẹ, uống xong mới cảm nhận được dư vị là có tới ba loại.  

 

Hai người đổi trà cho nhau, Minh Thiên nhấp một ngụm rồi cảm thán: “Trà của sư đệ sánh ngang với đan dược cực phẩm, còn của chị cùng lắm chỉ như cấp thượng thượng phẩm thôi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tỷ quá khen!”  

 

Lúc này, Minh Thiên đã nói vào chuyện chính: “Giờ sư đệ là đệ tử Tử Đỉnh rồi, sau này sẽ có tiền đồ vô hạn. Giờ chị đang có một vướng mắc trong luyện đan muốn thỉnh giáo cậu”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đến sư tỷ còn vướng mắc thì e em cũng không giải quyết được”.  

 

Minh Thiên: “Thiên bẩm của cậu hơn chị, không cần khiêm tốn”.  

 

Ngô Bình: “Được sư tỷ coi trọng, sư đệ sẽ cố hết sức”.  

 

Minh Thiên: “Phòng luyện đan của chị ở phía sau, mời cậu đi theo chị”.  

 

Hai người đi tới một phòng luyện đan, có một cái lò có chất lượng tốt hơn của Ngô Bình ở bên trong. Lúc này, lò luyện đan đóng chặt, mùi đan dược bay ra có trạng thái hỗn loạn, hơn nữa còn bị pháp lực phong ấn.  

 

Minh Thiên nhìn lò luyện đan mà thở dài: “Đây đã là lò thứ năm rồi, tốn biết bao dược liệu quý”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Đan dược gì vậy?”  

 

Minh Thiên lấy một phương thức luyện chế ra: “Tuyệt Tâm Đan đứng thứ 84 trên bảng Linh Đan”.  

 

Ngô Bình đã từng đọc về đan dược này nên biết tác dụng của nó rất thần kỳ, nó có thể khiến ý chí của người uống trở nên kiên định.  

 

Trong quá trình tu luyện khó tránh khỏi những lúc sợ này sợ kia. Nhưng uống đan dược này vào rồi thì sẽ dũng cảm hơn, tu sĩ có thể gạt bỏ mọi âu lo và do dự, từ đó gặt hái được nhiều thành công hơn.  

 

Anh đi tới trước lò luyện rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát, sau đó phát hiện có mấy loại dược tính ở bên trong đang đánh nhau nên không thể sinh ra phản ứng.  

 

Anh hỏi: “Sư tỷ có cho dược lực nào khác vào để điều chỉnh không?”  

 

Minh Thiên cười trừ: “Chị đã thử năm cách rồi mà vẫn không có tác dụng”.  

 

Ngô Bình: “Còn dược liệu không?”  

 

Minh Thiên: “Còn đủ cho một lò nữa thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nếu sư tỷ tin thì hãy để em luyện thử một lò xem sao”.  

 

Minh Thiên: “Trông cả vào cậu đấy, nếu thành công thì chị có thể đột phá lên thành đệ tử Lục Đỉnh và được môn phái khen thưởng”.  

 

“Thưởng gì vậy?”  

 

Minh Thiên: “Bất kỳ đệ tử nào của môn phái mà luyện chế thành công một loại đan dược trên bảng Linh Đan thì đều được thưởng. Ví dụ như Tuyệt Tâm Đan này, phần thưởng khi luyện chế thành công là dược liệu để luyện chế mời lò Tuyệt Tâm Đan, hơn nữa môn phái còn mua lại đan dược với giá cao. Thường thì Tuyệt Tâm Đan trung phẩm có giá khoảng 20 triệu tiền Tiên ở ngoài thị trường, nhưng môn phái sẽ mua lại của chúng ta với giá 30 triệu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Hay đấy!”  
 
Chương 4689


 Lý Thần Sơn biến thành một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh, cười nói: “Cậu có biết một trăm năm nay Hồng Hoang Giới đã sinh ra bao nhiêu Hư Tiên không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”  

 

Lý Thần Sơn: “Con đường tu tiên Nhân đạo không hổ là công pháp tu luyện thích hợp với con người, so với tiên đạo của Tiên tộc trước đó, tỷ lệ thành công mà tộc người tu luyện tăng lên gấp một trăm lần, khoảng chừng cứ một trăm bảy mươi người thì có một người có thể tu luyện; cứ một nghìn năm trăm ba mươi người thì có thể sinh một Nhân Tiên; cứ chín mươi Nhân Tiên thì có thể xuất hiện một Địa Tiên; cứ mỗi hai trăm năm mươi Địa Tiên thì có thể xuất hiện một Hư Tiên”.  

Advertisement

 

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Nói thế tức là trong năm trăm tỷ tám trăm nghìn người thì sẽ có một Hư Tiên?”  

 

Advertisement

Lý Thần Sơn cười nói: “Đúng thế, vậy nên hiện giờ Hồng Hoang Giới có khoảng sáu trăm nghìn Hư Tiên”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nếu vẫn đi theo con đường tu tiên trước kia, có thể sinh ra nhiều nhất năm nghìn Hư Tiên. Rất tốt! Có năm nghìn Hư Tiên, Thiên Tiên Giới của tôi có thể vận chuyển rồi”.  

 

Vừa dứt lời, một cánh cửa xuất hiện trong không trung, cánh cửa này đi thẳng đến Thiên Tiên Giới của Ngô Bình. Một trăm năm nay, Hồng Hoang Giới đã tích lũy rất nhiều Hư Tiên, Lý Thần Sơn vẫn một mực đóng lối ra vào nên bọn họ không có cách nào đi vào Thiên Tiên Giới.  

 

Giờ đây cánh cổng của Thiên Tiên Giới đã mở, hàng trăm nghìn Hư Tiên đều cảm thấy ngạc nhiên, đồng loạt tạm biệt gia đình và bạn bè, sau đó bay lên bầu trời để đến Thiên Tiên Giới.  

 

Thiên Tiên Giới lập tức trở nên náo nhiệt, thiên ý của Thiên Tiên Giới tự động sinh ra một cuốn sách khổng lồ, trên đó là tên của từng Thiên Tiên đến báo danh, gọi là sách Tiên. Trong quy tắc của Thiên Tiên Giới, Hư Tiên mà không có sách Tiên thì không được xem là Thiên Tiên, chỉ thuộc về Tán Tiên và Dã Tiên. Tán Tiên và Dã Tiên đều không thể nào trở thành Thần Tiên, càng không thể trở thành Chân Tiên.  

 

Hàng trăm nghìn Hư Tiên đi vào sách Tiên, thiên ý của Thiên Tiên Giới sẽ dựa vào ý chí của các Hư Tiên để tạo ra hệ thống công đức, hoàn thiện bản thân.  

 

Mặc dù Hư Tiên vẫn không thể lấy được công đức nhưng có thể nhận nhiệm vụ. Thiên ý sẽ đưa cho một vài nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.  

 

Nhiệm vụ đầu tiên mà thiên ý giao cho sẽ xuất hiện trong đầu của tất cả các Hư Tiên, đó là nhập thế để truyền đạo, truyền bá rộng rãi con con đường tu tiên Nhân đạo, tạo phúc cho cả thiên hạ.  

 

Phải biết là tỷ lệ thành công tu tiên của con đường tu tiên Nhân đạo cao hơn công pháp tu tiên cũ một trăm lần, một khi công pháp này được công khai thì sẽ truyền bá đi khắp nơi một cách rất nhanh hệt như cháy rừng.  

 

Thoáng chốc hàng trăm nghìn Hư Tiên bay ra khỏi Thiên Tiên Giới, có một phần ba người đi vào đại lục Hồng Hoang truyền đạo, hai phần ba đến thế giới ngoài Hồng Hoang.  

 

Dĩ nhiên Hư Tiên vẫn không thể qua lại thường xuyên ở các giới, là Ngô Bình đưa họ đi vào các thế giới tương ứng để truyền bá tiên đạo.  

 

Làm xong chuyện này, tâm trạng Ngô Bình đã tốt hơn rất nhiều, anh tập trung tất cả mọi người ông bà, bố mẹ, vợ con lại rồi tổ chức một bữa tiệc gia đình.  
 
Chương 5379


Ngô Bình biết được điều này vì anh có rất nhiều kinh nghiệm luyện đan cùng các hiểu biết sâu rộng về dược tính của từng loại dược liệu. Đương nhiên đó cũng nhờ công lớn của khả năng nhìn xuyên thấu, vì nó có thể nhìn thấy bản chất phản ứng của dược liệu.  

 

“Tình cờ em biết vài dược liệu trong số này”, anh giải thích.  

 

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ đã giúp chị được một việc lớn đấy, bởi chỉ có vài thầy luyện đan luyện chế được Tuyệt Tâm Đan thôi. Nhưng họ đều giữ bí mật, vì họ kiếm tiền dựa vào nghề này mà”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra, đây là một ngành rất có tương lai!”  

 

Minh Thiên: “Chị sẽ chia cho cậu một nửa tiền bán đan dược”.  

 

Ngô Bình: “Sư tỷ khác sáo rồi, sao em lấy tiền của chị được”.  

 

Advertisement

Minh Thiên: “Nếu không có cậu thì chị đâu thể giải quyết được vụ này, cậu đừng khách sáo với chị làm gì”.  

 

Ngô Bình chợt nhớ tới một loại đan dược khác cũng trên bảng Linh Đan rồi hỏi: “Sư tỷ, em thấy đan dược trên bảng Linh Đan đều đại diện cho một vấn đề khó trong luyện đan”.  

 

Minh Thiên cười nói: “Sư đệ rất giỏi, vì cậu đã phát hiện ra chuyện này này. Đúng thế, một trăm loại đan dược đầu tiên đều đại diện cho các vấn đề khó trong luyện đan, càng lên trên thì càng khó giải quyết”.  

 

Sau đó, Ngô Bình sai người đi lấy dược liệu để đích thân luyện chế một lò. Cô ấy dùng cách của Ngô Bình, quả nhiên đã dễ dàng luyện chế thành công. Nhưng vẫn có nhiều chi tiết cần cô ấy nghiền ngẫm sâu hơn.  

 

Sau khi Minh Thiên luyện chế hai lò liên tục thì trời cũng đã tối, Ngô Bình tạm biệt ra về. Trước khi đi, Minh Thiên đã tặng anh một huy chương đồng. Có nó rồi, anh có thể đi thuê các lò luyện đan cao cấp, tiền thuê sẽ do Minh Thiên trả, thường thì sẽ là cả triệu tiền Tiên một ngày.  

 

Ngô Bình về tới nhà thì Hồ Tông Linh đã mang danh sách đan dược trên bảng Linh Đan về. Ngô Bình cầm lấy rồi đọc lướt qua, sau đó quyết định bắt đầu từ đan dược đứng thứ 100.  

 

Anh vảo Hồ Tông Linh đi mua dược liệu, tiện thể mang đan dược anh vừa luyện giao cho môn phái, phải trả nợ trước đó thì mới tiếp tục lấy dược liệu được.  

 

Giờ trời đã tối hẳn, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược dùng cho bước chuyển thứ năm và sáu của bí thai.  

 

Trước khi trời sáng, anh đã uống hai viên đan dược cực phẩm và hoàn thành cả hai bước chuyển trên. Chờ anh bế quan xong thì đã là buổi chiều.  

 

Anh vừa ra ngoài thì Hồ Tông Linh đã nói: “Công tử, Ngũ Vị Đường mời công tử đến, nhưng do công tử đang bế quan nên tôi không dám làm phiền”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngũ Vị Đường là chỗ nào?”  

 

Hồ Tông Linh: “Đó là một tổ chức thầy luyện đan của môn phái ta, gồm 57 thầy luyện đan, họ chia nhau luyện chế vài đan dược, sau đó cùng bán ở Ngũ Vị Đường. Tiền bán được sẽ nộp lên trên 20 phần trăm để phát triển Ngũ Vị Đường, số còn lại thì họ chia nhau”.  

 

Ngô Bình: “Có cả tổ chức này à, trình độ luyện đan của các thầy luyện đan thế nào?”  

 

Hồ Tông Linh: “Hầu hết đều từ Tam Đỉnh trở lên, trong đó không thiếu thầy luyện đan Hoàng Đỉnh và Thanh Đỉnh”.  

 

“Họ tìm tôi có việc gì nhỉ? Lẽ nào định mời tôi gia nhập?”  

 

Hồ Tông Linh: “Tiểu nhân nghe có vẻ đúng thế đấy, công tử có định làm với họ không?”  

 

Ngô Bình: “Tôi bán thẳng đan dược cho môn phái không phải tiện hơn à? Có gì khác nhau đâu?”  

 
 
Chương 4690


Bây giờ, mặc dù anh là Doanh Hoàng, cũng là tông chủ của Doanh Tông nhưng anh vẫn quyết định đến học viện Vạn Đạo. Dù sao bốn học viện lớn đều là tài sản của Doanh Tông, nếu Học phủ truyền kỳ muốn thôn tính, tất nhiên anh không thể chắp tay dâng lên cho người khác.  

 

Thế nhưng Học phủ truyền kỳ lại rất khó đối phó, chúng toàn chiêu mộ những học sinh thiên kiêu của cả đại lục Hồng Hoang, thực lực toàn thể không phải là thứ là học viện Vạn Đạo có thể đối đầu.  

 

Advertisement

Nhưng chuyện này cũng có mặt tốt của nó, trong cuộc đối đầu lần này, nếu học viện Vạn Đạo có thể chịu được áp lực, thể hiện tốt hơn Học phủ truyền kỳ thì có thể tạo ra chút danh tiếng cho học viện Vạn Đạo. Tất cả mọi người đều sẽ nghĩ học viện Vạn Đạo xuất sắc hơn Học phủ truyền kỳ. Cứ như vậy, học viện Vạn Đạo chắc chắn sẽ phát triển một cách bùng nổ và trở thành một học viện có thể cạnh tranh với Học phủ truyền kỳ.  

 

Lúc này hơn năm trăm học viên bị phong ấn của học viện Vạn Đạo đều đã quay lại học viện, đang đợi Ngô Bình chỉ dạy.  

 

Advertisement

Nhưng mấy ngày nay Ngô Bình không xuất hiện, các học viện đều cảm thấy sa sút tinh thần.  

 

Cũng may cuối cùng hôm nay Ngô Bình cũng đã xuất hiện. Hơn năm trăm học viên đều yên tĩnh đứng trên sân tập võ, nhìn giáo viên của họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.  

 

Ngô Bình mỉm cười nói: “Các em, hôm nay tôi xinh chính thức giới thiệu, tôi tên là Ngô Bình, là giáo viên của các em. Dạy cho các em là nhiệm vụ mà viện trưởng giao phó, nếu hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể trở thành giáo viên chính thức. Chúng ta không nói những lời thừa thãi nữa, từ giờ trở đi, tôi sẽ truyền thụ võ thuật cho các em”.  

 

Cứ thế Ngô Bình bắt đầu sự nghiệp giảng dạy của mình, mỗi ngày anh chỉ có một tiết, mất khoảng một tiếng đồng hồ, hết tiết thì rời khỏi lớp, anh không quan tâm các học viên có học hay không. Bên này vừa tan lớp, anh lập tức về nhà với gia đình.

Cứ như vậy, dạy được ba ngày, bên học viện cuối cùng cũng có tin tức, đích thân viện trưởng đến tìm Ngô Bình, nói bất cứ lúc nào anh cũng có thể bắt đầu kiểm tra cấp bậc đạo sư.  

 

Đạo sư dạy học viên chia ra ba cấp bậc thành sơ, trung, cao, cùng với đạo sư cấp sao có cấp bậc cao hơn.  

 

Kiểm tra cấp bậc đạo sư cần có viện trưởng Lệ Hồng và một vài nhân vật quan trọng đích thân tham gia.  

 

Địa điểm cuộc kiểm tra nằm ở một tòa cung điện cổ xưa, Ngô Bình đi đến, nhìn thấy viện trưởng và các nguyên lão cùng với các đạo sư chính đều có mặt.  

 

Viện trưởng cười nói: “Ngô Bình, anh thể hiện rất tốt, chữa trị cho hơn năm trăm học viên. Tiếp theo, bổn viện sẽ tiến hành kiểm tra với anh, kết quả kiểm tra sẽ quyết định anh trở thành đạo sư cấp bậc nào”.  

 

Một nguyên lão nói tiếp: “Ngô Bình, đạo sư cấp bậc khác nhau, độ khó và phương thức kiểm tra cũng có điểm khác, anh có thể dựa theo tình hình của bản thân mà tiến hành một kiểm tra đạo sư cấp bậc nào đó. Nếu thông qua bài kiểm tra, anh sẽ trực tiếp giành được danh hiệu đạo sư tương ứng”.  

 

Ngô Bình: “Đạo sư cấp sao, cao nhất có thể là mấy sao?”  

 

Nguyên lão và viện trưởng nhìn nhau, nói: “Nơi này, cao nhất có thể kiểm tra đạo sư bảy sao, hiện nay tại bổn viện mức cao nhất là đạo sư năm sao, cũng chính là bản thân viện trưởng”.  
 
Chương 5380


 “Đan dược của thầy luyện đan nổi tiếng luôn được bán với giá cao, cùng một loại loại đan dược, nhưng do thầy luyện đan nổi tiếng luyện chế thì sẽ có lòng tin của mọi người hơn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng có lý, Ngũ Vị Đường này có đáng tin không?”  

 

Hồ Tông Linh: “Có ạm, họ được môn phái giám sát, hơn nữa còn có quy tắc cụ thể”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Không vội, tôi cứ nghe ngóng xem sao đã”.  

 

Sau đó, anh ăn qua loa lập bụng rồi đến tìm Minh Thiên.  

 

Từ hôm qua đến nay, Minh Thiên vẫn miệt mài luyện chế và nghiên cứu luyện đan, bây giờ cô ấy đã luyện chế được Tuyệt Tâm Đan đến cấp thượng phẩm.  

 

Advertisement

Thấy Ngô Bình đến, cô ấy vui vẻ nói: “Sư đệ, cậu đến đúng lúc quá. Tối nay có buổi nghe giảng, cậu đi cùng chị nhé”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, sư tỷ có biết Ngũ Vị Đường không ạ?”  

 

Minh Thiên nhướn mày: “Họ đến tìm cậu à?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Chắc đến rủ em gia nhập cùng”.  

 

Minh Thiên: “Gia nhập thì cũng được thôi, nhưng người nắm quyền chính của nơi đó hay tính toán lắm. Nếu cậu cần người hợp tác thì chị có một đề cử hay ho hơn”.  

 

Ngô Bình: “Còn nhóm khác nữa ạ?”  

 

Minh Thiên: “Năm ngoái, chị và mấy sư huynh đã thành lập một đan đường tên là Bách Vị Thảo Đường”.  

 

Ngô Bình: “Nếu nơi đó là của sư tỷ thì chắc chắn em sẽ tham gia”.  

 

Minh Thiên cười nói: “Hôm nay có một thầy luyện đan địa vị cực cao ở vũ trụ chính đến giảng bài. Chúng ta cùng đi nghe, các sư huynh trong nhóm của chị cũng đến, chị sẽ giới thiệu mọi người với nhau, hi vọng cậu sẽ trở thành một người sáng lập mới”.  

 

Ngô Bình: “Nhỡ mọi người không đồng ý thì sao ạ?”  

 

Minh Thiên: “Chỉ cần cậu có thực lực thì họ sẽ đồng ý thôi”.  

 

Sau đó, cô ấy nói cho Ngô Bình biết hiện giờ đang có năm người sáng lập, Minh Thiên cũng là một trong số đó. Ngoài năm người sáng lập ra thì còn có 35 thầy luyện đan khác nữa, tổng cộng là 40 người. Tuy quy mô của họ không bằng Ngũ Vị Đường, nhưng thực lực thì không hề kém cạnh. Bây giờ, Bách Vị Thảo Đường đã mở được bốn cửa hàng đan dược ở Cửu Dương Cảnh và vũ trụ chính rồi.  

 

Đan dược ở đây chia làm hai loại, một là đan dược bình thường không có dấn ấn của người luyện chế. Loại này có thể do họ tự luyện chế hoặc mua ở bên ngoài về bán, vì thế chất lượng không ổn định. Loại còn lại thì có dấu ấn của thầy luyện đan. Loại này đều do thầy luyện đan trong nhóm luyện chế, chất lượng rất đáng tin cậy.  

 

Ngoài Minh Thiên ra thì trong bốn người sáng lập kia có một người cấp Lục Đỉnh, hai người cấp Ngũ Đỉnh và một người cấp Tứ Thanh Đỉnh.  

 

Không lâu sau, Hồ Tông Linh đã mang mười phần dược liệu cho đan dược từ số 91 đến 100 tới, đệ tử bình thường không thể lấy nhiều như vậy, nhưng Ngô Bình là đệ tử Tử Đỉnh nên được đặc cách.  

 

Minh Thiên: “Cậu hãy luyện chế vài lò ở đây, lát chị sẽ cho bốn người sáng lập kia biết trình độ của cậu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy cho em mượn lò luyện của chị”.  

 

Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược đứng thứ 91 có tên là Linh Bảo Huyền Minh Đan. Trong quá trình luyện chế có một tình huống đặc biệt khiến mức độ luyện chế được nâng lên cao, rất nhiều thầy luyện đan mất cả đời cũng không giải quyết được.  

 
 
Chương 4691


Mọi người rất kinh ngạc, dù sao đạo sư năm sau cũng là cấp bậc rất khó đạt được, mà anh lại chọn bảy sao! Phải biết rằng độ khó của đạo sư bảy sao so với đạo sư năm sao khó hơn ít nhất mười lần, từ khi bốn học viện thành lập đến nay, chưa có ai đạt được cả!  

 

Viện trưởng: “Ngô Bình, anh chắc chắn phải tiến hành kiểm tra đạo sư bảy sao sao? Anh phải hiểu rõ, nếu kiểm tra thất bại, phải một nghìn năm sau anh mới có thể tiến hành kiểm tra lần thứ hai”.  

 

Ngô Bình: “Tôi hiểu rõ”.  

 

Advertisement

Viện trưởng nhìn anh chằm chằm, rồi nói: “Được, bài kiểm tra đạo sư bảy sao bắt đầu. Ngô Bình, anh có thể đi vào rồi”.  

 

Ngô Bình vừa bước chân đi tới thì lập tức biết mình đã tiến vào ảo cảnh., trước mặt anh là một thế giới ảo không rõ hư thực. Cách đó không xa, có một trường học.  

 

Advertisement

Lúc này, trong tai vang lên âm thanh.  

 

“Ngô Bình, học sinh của anh đều ở trước mặt, đi dạy tri thức cho bọn họ, dạy dỗ họ thành nhân tài!”. Âm thanh đó nói.  

 

Ngô Bình đi vào trường, đến một phòng học thì thấy một nhóm học sinh tính cách khác nhau, có người vụng về lóng ngóng, có người điên điên khùng khùng, có người trầm tư trong thế giới nội tâm, không giao lưu với mọi người.  

 

Cả lớp tổng cộng hai mươi lăm học sinh, không có ai là bình thường. Những học sinh này, bình thường giao tiếp với bọn họ rất khó, càng đừng nói đến việc dạy kiến thức và tu hành cho bọn họ.  

 

Âm thanh kia nói: “Bồi dưỡng hai mươi lăm học sinh này thành tài, mới có thể thông qua bài kiểm tra”.  

 

Ngô Bình không ngờ, bài kiểm tra đạo sư bảy sao lại khó như vậy, anh từng chống lại biết bao nguy hiểm, chưa từng sợ hãi, nhưng dạy một nhóm học sinh như thế này thật sự cũng rất khó khăn.  

 

Suy nghĩ một lúc, anh khẽ cười, nói: “Các em học sinh, tôi là thầy của các em, tôi tên Ngô Bình…”  

 

“Vù…”  

 

Anh vừa nói mấy câu, trong hai mươi lăm người, có mười hai người bắt đầu ngủ, có một tên ngốc còn đi vệ sinh trước mặt mọi người, một tên điên khác thì vừa nhảy vừa hát.  

 

Ngô Bình cũng không tức giận, dạy người thì không phân biệt đối xử, anh có lòng dạy dỗ thế nhân, đương nhiên cũng không sợ phải dạy một nhóm học sinh dị thường như vậy.  

 

Bên ngoài đại điện kiểm tra, viện trưởng nói: “Vốn dĩ hy vọng anh ta sẽ tiến hành kiểm tra đạo sư năm sao, không ngờ, anh ta trực tiếp chọn đạo sư bảy sao. Kiểm tra đạo sư bảy sao quá khó, không biết anh ta có thể thành công hay không”.  

 

Một nguyên lão nói: “Nếu anh ta đã chọn thì chứng tỏ anh ta có tự tin, chúng ta cứ đợi tin tức của anh ta vậy”.  

 

Một đạo sư cấp hai nói: “Học viện truyền kỳ đang từng bước tiến bộ, cho dù Ngô Bình không đạt bài kiểm tra, thì vẫn nên để anh ta dẫn dắt một nhóm học sinh”.  

 

Mấy người đang thảo luận với nhau, trước sau chưa đến năm phút, cửa đã mở ra, Ngô Bình bước ra. Đồng thời, tiếng chuông vang lên trong điện, sau đó một huy hiệu đạo sư bảy sao bay ra, rơi vào tay Ngô Bình.  
 
Chương 5381


 Minh Thiên lắc đầu: “Chịu, nhưng đến nay chỉ có vài người phá giải được thôi, nhưng lạ cái là họ đều không bán đan dược luyện chế được cho ai”.  

 

Ngô Bình: “Giá cao quá ạ?”  

 

Minh Thiên: “Đan dược này có hỗ trợ rất lớn cho cảnh giới Thần Thông, hơn nữa lại hiếm nên giá cực cao. Ngoài thị thường bán đến 80 triệu tiền Tiên một viên cấp trung phẩm đấy”.  

 

Ngô Bình trố mắt ra: “Đắt thế ạ!”

Minh Thiên: “Cái gì hiếm thì đều quý, nếu là đan dược đứng trong tốp 50 thì còn có giá cao nữa”.  

 

Ngô Bình gật gù, sau đó bắt đầu tập trung luyện đan. Đây là lần đầu luyện chế nên anh không cần phải thành công, mà chỉ mong có thể nắm được điểm mấu chốt. Sau 20 phút luyện đan, dược lực trong lò chợt có trạng thái hỗn loạn, tất cả dược tính đều mất bản chất ban đầu, thay vào đó là trạng thái mà thầy luyện đan cũng không biết là gì.  

 

Advertisement

Ngô Bình quan sát bằng đôi mắt xuyên thấu thì thấy toàn bộ dược lực đều đã bị tách ra, vô vàn các dược tính đang hoà lẫn với nhau. Anh phóng thần niệm vào trong, sau đó lấy vài thành phần ra, sau đó quan sát tiếp xem nó sẽ hình thành dược lực thế nào.  

 

Kết quả là sau khi Ngô Bình lấy thành dược lực không biết thuộc dược liệu nào ra xong thì thấy nó như biến thành một loại mới, không hề thuộc thành phần của bất kỳ dược liệu nào trước đó. Từ đây có thể thấy tình trạng hỗn loạn này cũng từ nó mà ra.  

 

Thấy Ngô Bình nhìn chăm chú vào lò luyện đan, Minh Thiên nói: “Sư đệ, có cách nào giải quyết tình trạng này không?”  

 

Ngô Bình: “Tất cả các dược lực đã rách nhau ra và rời khỏi dược liệu gốc. Em cũng từng gặp tình trạng này trước kia rồi, em gọi nó là dược cơ. Nhưng hầu hết khi rơi vào tình tràn này thì dược lực đều tách ra lần lượt nên vẫn có thể khống chế được. Còn như lần này thì em mới gặp lần đầu, xem ra đây không chỉ là vấn đề khó trong luyện đan, mà còn là một hướng đi mới trong luyện đan”.  

 

Minh Thiên sáng mắt lên: “Hướng đi mới trong luyện đan ư? Cậu nói vậy là sao?”  

 

Ngô Bình: “Nếu em có thể biết được cách sắp xếp thứ tự của dược cơ trong mỗi loại dược tính thì có thể lợi dụng trạng thái này để luyện chế ra đan dược tinh thuần hơn”.  

 

Minh Thiên lắc đầu: “Sao được chứ? Mỗi loại dược tính đều tách ra thành vài chục nghìn hay thậm chí cả triệu dược cơ rồi, mà sự khác nhau giữa chúng rất nhỏ, không ai có thể phân biệt được. Trong lò đan dược này có 64 loại dược liệu, vậy là vào khoảng vài chục triệu dược cơ, dù có phân biệt được hết thì ai có thể tách dược cơ tương ứng ra trong thời gian ngắn được?”  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Thật ra trạng thái hỗn loạn này là đảo ngược, dược tính khác nhau sẽ tách thành dược cơ khác nhau. Nhưng dược cơ khác nhau cũng có thể hồi phục ngược lại thành dược tính”.  

 

Minh Thiên: “Cách này hay đó, nhưng phải làm thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Theo kinh nghiệm của em thì phải trông chờ vào vận may”.  

 

Minh Thiên phì cười: “Nếu chúng ta làm được thì trình luyện đan sẽ lên một tầm mới đấy”.  

 

Ngô Bình tiếp tục quan sát tình hình trong lò, đương nhiên anh dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu. Tuy thần niệm có thể cảm nhận được, nhưng vẫn thua xa trình sắc nét và tỉ mỉ của khả năng nhìn xuyên thấu.  

 

Loáng cái, anh đã phát hiện tình trạng tách ra của một loại dược lực, vì thế anh đập mạnh hai tay vào lò rồi truyền sức mạnh vào, đồng thời điều chỉnh lại kết cấu trong lò.  

 

Ngay sau đó, trong lò đã ngưng tụ lại thành một loại dược tính mới. Dược tính tách ra rồi lại gộp lại đã tinh thuần hơn trước, anh đã di chuyển các dược tính ấy vào môt góc trong lò.  

 

Cứ thế, Ngô Bình nhanh chóng tìm thấy thêm nhiều điều kiện cho cả trăm loại dược tính khác gộp vào rồi lại tách nhau ra. Số còn lại đều là tạp chất mà anh không cần tới.  

 

Lúc này, anh chợt đá vào một vị trí nào đó của lò, đáy lò có một thứ màu đen bay ra, đó chính là tạp chất.  

 
 
Chương 4692


 Ngô Bình cười nói: “Nói như vậy, kể từ bây giờ tôi là đạo sư bảy sao rồi?”  

 

Viện trưởng nhiên anh nói: “Anh không chỉ là đạo sư bảy sao, hơn nữa kể từ bây giờ, anh chính là viện trưởng của học viện Vạn Đạo”.  

 

Ngô Bình bất ngờ: “Tôi là viện trưởng?”  

 

Lệ Hồng gật đầu: “Quy định của học viện là nếu một vị đạo sư có trình độ vượt xa viện trưởng thì viện trưởng nhất định phải nhường chức. Anh là đạo sư bảy sao, để anh làm đạo sư, học viện sẽ càng phát triển tốt hơn”.  

Advertisement

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ, cười nói: “Tôi không có thời gian quản lý học viện, nhưng có thể đảm nhận chức danh viện trưởng này. Còn việc quản lý học viện, vẫn nên để viện trưởng Lệ đảm nhận là tốt nhất”.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Được! Sau này anh chính là viện trưởng Ngô”.  

 

Ngô Bình nói: “Kiểm tra xong rồi, tôi lên lớp đây”.  

Advertisement

 

Lệ Hồng: “Viện trưởng Ngô, có vài chuyện cần thương lượng với anh”.  

 

Ngô Bình nói: “Được, đến phòng họp đi”.  

 

Tại phòng họp của học viện Vạn Đạo, toàn bộ nguyên lão, đạo sư các bộ phận cùng với viện trưởng Lệ Hồng và Ngô Bình đều có mặt.  

 

Lệ Hồng nói: “Lần trước đã nói với viện trưởng Ngô Bình rồi, học phủ Truyền Kỳ muốn đoạt lấy học viện Vạn Đạo, hai bên cũng đã đánh cược”.  

 

Ngô Bình: “Nội dung cược cụ thể là gì?”  

 

Lệ Hồng: “Cá cược chia thành hai phần, một là đạo sư thi đấu, hai là học sinh thi đấu. Đạo sư thi đấu sẽ tiến hành vào tháng sau, hai bên tự cử ra đạo sư lần lượt đọ sức trong ba lĩnh vực, thi ba thắng hai. Bên thắng có thể tiến vào học viện đối phương chọn ra một trăm học viên”.  

 

Ngô Bình: “Chọn ra một trăm học viên sao? Vậy chẳng phải là chọn hết học viên tinh anh của đối phương sao?”  

 

Lệ Hồng: “Cho nên chúng ta rất coi trọng chuyện này”.  

 

“Vậy đánh cược thứ hai thì sao?”  

 

Lệ Hồng: “Thứ hai, là do học sinh thi đấu, năm trận thắng ba. Lần này bên thắng có thể đến họ viên đối phương chọn ra một trăm đạo sư”.  

 

Ngô Bình nói: “Bất kể bên nào bị chọn ra một trăm đạo sư tốt nhất, thì học viện cũng sẽ tụt dốc dần”.  

 

Lệ Hồng thở dài: “Đúng vậy, cho nên chúng ta không có đường lui, chỉ có thể thắng, không thể bại”.  

 

Ngô Bình: “Nếu học viện Truyền Kỳ đã dám đánh cược như vậy, chứng tỏ bọn họ rất tự tin”.  

 

Một nguyên lão nói; “Đúng vậy, cho nên chúng tôi rất lo lắng. Một khi học viện Vạn Đạo thất bại thì ba học viện còn lại cũng sẽ lần lượt bị học viện Truyền Kỳ thâu tóm”.  

 

Ngô Bình: “Các vị yên tâm, có tôi ở đây, học viện Vạn Đạo sẽ không thua. Nhưng tôi có vài đề nghị cho học viện”.  

 

Lệ Hồng: “Viện trưởng Ngô cứ nói”.  

 

Ngô Bình: “Tôi hy vọng học viện sẽ đưa trọng điểm dạy học vào phương diện võ đạo, đồng thời hãy dùng giáo trình mà tôi biên soạn để dạy”.  
 
Chương 5382


 Minh Thiên cầm lấy một viên linh đan rồi quan sát, sau đó hô lên: “Đan dược cực phẩm!”  

 

Đây là Linh Bảo Huyền Minh Đan, quá trình luyện chế cực khó, nhưng mới lần đầu mà Ngô Bình đã luyện chế được đan dược cực phẩm, điều này không khỏi khiến người ta kinh ngạc.  

 

Ngô Bình: “Tại mất nhiều thời gian cho lò đầu quá, không thì còn có hiệu quả cao hơn”.  

 

Minh Thiên bật cười nói: “Sư đệ, Linh Bảo Huyền Minh Đan cực phẩm chưa từng xuất hiện bao giờ, cậu là người đầu tiên luyện chế được đấy. Riêng điểm này thôi thì cậu đã là thầy luyện đan giỏi nhất của môn phái ta rồi”.  

 

Ngô Bình xua tay: “Sư tỷ quá khen”.  

 

Chỉ còn hơn 15 phút nữa là tới giờ lên lớp, Ngô Bình đã dẫn Ngô Bình đi nghe giảng.  

 

Advertisement

“Sư tỷ, nghe giảng có tác dụng không?”  

 

Minh Thiên: “Đại đan sư của vũ trụ chính giảng bài vẫn có tác dụng mà. À, thầy luyện đan lần này là một đại mỹ nữ tên là Nam Cung Lệnh Nghi. Nghe nói lần này cô ấy đển giảng bài chủ yếu muốn tìm chồng ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Nếu cô ấy là tu sĩ của vũ trụ chính thì tại sao lại chạy đến Cửu Dương cảnh chọn chồng?”  

 

Minh Thiên: “Chị không rõ, chỉ nghe mọi người đồn vậy thôi”.  

 

Ngô Bình: “Chuyện này không liên quan tới chúng ta, đến nghe giảng là được rồi”.  

 

Hai người trò chuyện một lát thì đến nơi giảng bài là điện Thính Kinh. Điện này rất rộng, nhưng không nhiều người đủ tưc cách đến đây nghe giảng, thường chỉ có đệ tử từ cấp Tứ Đỉnh trở lên thì mới được nghe giảng ở đây.  

 

Ngô Bình là thầy luyện đan Tử Đỉnh, địa vị ngang với đệ tử ngũ đỉnh nên đã đủ tư cách đến đây nghe giảng.  

 

Sau khi đến nơi rồi, tất cả mọi người đều ngồi trên chiếu, trước mặt từng người là những chiếc bàn nhỏ, bốn người sáng lập thì ngồi cùng một bàn.  

 

Minh Thiên và Ngô Bình đến thì cũng ngồi như vậy.  

 

Bài giảng chưa bắt đầu, Minh Thiên giới thiệu với bốn người kia: “Bốn vị sư huynh, đây là sư đệ Ngô Bình, cậu ấy là đệ tử đơn tứ đỉnh, trình độ luyện đan rất cao. Tôi định mời sư đệ vào nhóm của chúng ta và thành người sáng lập thứ sáu”.  

 

Nghe thấy thế, bốn người kia không khỏi liếc nhìn Ngô Bình, một người trong số đó nói: “Sư đệ có thể trở thành thầy luyện đan Tử Đỉnh thì tiền đồ sẽ rất tươi sáng, nhưng người sáng lập cần có kinh nghiệm luyện đan phong phú, như vậy thì mọi người mới tâm phục khẩu phục”.  

 

Người này có mái tóc dài màu lam khói, sau đó thắt thành một bím tóc dài ở sau lưng, gương mặt dài cùng làn da ngăm khiến anh ta trông khá điển trai, gương mặt anh ta luôn tươi cười, thoạt nhìn có khí chất lãnh đạm.  

 

Anh ta nói chuyện chậm rãi nhưng rất nghiêm túc, hình như ba người còn lại cũng ngầm coi anh ta là người đứng đầu nên đều nghe lời anh ta.  

 

Minh Thiên đã lường trước được phản ứng này của họ nên cười nói: “Viên sư huynh, nếu Ngô Bình không đáp ứng được điều kiện thì tôi dẫn cậu ấy đến đây làm gì? Các sư huynh đều biết Linh Bảo Huyền Minh Đan đúng không?”  

 

Viên sư huynh sáng mắt lên: “Sao, ý sư muội là Ngô sư đệ có thể luyện chế được linh đan ấy ư?”  

 

Minh Thiên gật đầu, sau đó lấy viên đan dược cực phẩm ấy ra. Đan dược vừa ra lò nên khí tức vẫn còn biến hoá liên tục ở bên ngoài, từ đó có thể dễ dàng nhận ra là vừa luyện chế xong.  

 

Viên sư huynh cầm lấy viên đan dược xem với vẻ tập trung cùng kinh ngạc. Một lát sau, anh ta nói: “Đan dược cực phẩm, còn là Linh Bảo Huyền Minh Đan nữa chứ. Minh sư muội, có đúng là Ngô sư đệ luyện chế không đấy?”  

 
 
Chương 4693


Lệ Hồng: “Tin tức viện trưởng Ngô trở thành viện trưởng và đạo sư bảy sao, chúng tôi sẽ giữ kín một thời gian. Trước lúc cuộc thi đấu kết thúc, thân phận của anh sẽ là đạo sư bốn sao của bổn viện”.  

 

Ngô Bình cũng không để ý mấy chuyện này, nói: “Không sao”.  

 

Cuộc họp kết thúc, Lệ Hồng đuổi theo, cười nói: “Thầy Ngô, tối nay có thời gian không?”  

 

Ngô Bình: “Viện trưởng Lệ có chuyện?”  

 

Advertisement

Lệ Hồng: “Tối nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của tôi, tôi có mời một vài nguyên lão và đạo sư của học viện, hy vọng anh cũng có thể tham gia”.  

 

Ngô Bình rất bất ngờ: “Cô chỉ mới hai mươi ba tuổi?”  

 

Lệ Hồng cười nói: “Thế nào, chẳng lẽ trông tôi già lắm sao?”  

Advertisement

 

Ngô Bình lắc đầu: “Một người mới hai mươi ba tuổi không những tu vi cao mà còn là viện trưởng của học viện Vạn Đạo, đương nhiên tôi phải kinh ngạc rồi”.  

 

Lệ Hồng nói: “Mười bốn tuổi tôi đã là viện trưởng học viện Vạn Đạo rồi”.  

 

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao?”  

 

Lệ Hồng khẽ thở dài: “Học viện Vạn Đạo có một quy tắc, viện trưởng cũ có thể chỉ định viện trưởng kế nhiệm. Vốn dĩ tôi chỉ là một cô gái bình thường, đột nhiên lại bị chỉ định làm viện trưởng”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chắc hẳn ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ để cô tiếp nhận chức vụ viện trưởng đâu, nhất định có nguyên do trong đó”.  

 

Lệ Hồng: “Tôi vốn cũng không hiểu, mãi đến khi trước khi chết ông ấy mới nói cho tôi sự thật”.  

 

Ngô Bình rất hứng thú hói: “Ông ấy nói gì?”  

 

Lệ Hồng: “Viện trưởng cũ nói, vận mệnh của tôi rất đặc biệt, có thể khiến học viện Vạn Đạo phát triển hơn”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra viện trưởng cũ có khả năng xem quẻ”.  

 

Lệ Hồng: “Đối với chuyện này tôi vẫn rất hoài nghi, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên do khác”.  

 

Ngô Bình đứng lại: “Tôi cũng hiểu một vài chuyện gieo quẻ, có thể giúp cô xem thử”.  

 

Mắt Lệ Hồng sáng lên: “Được!”  

 

Ngô Bình hỏi cô ngày sinh bát tự, sau đó lấy một sợi tóc của cô, rồi bắt đầu niệm thần chú. Một lúc sau, trước mặt anh xuất hiện một hình ảnh, hình ảnh chia làm sáu phần, nội dung vô cùng phức tạp huyền diệu, Lệ Hồng căn bản nhìn không hiểu.  

 

Ngô Bình đưa mắt nhìn hình ảnh, nói: “Viện trưởng cũ nhìn người không sai, sự xuất hiện của cô mang lại may mắn cho học viện Vạn Đạo”.  

 

Lệ Hồng hỏi: “Tại sao?”  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy, nói: “Vì chồng của cô là một nhân vật rất lợi hại”.  

 

Lệ Hồng khẽ cười: “Tôi cũng qua lại với vài người, nhưng bọn họ cũng không có triển vọng gì cả, hơn nữa cũng đã chia tay với tôi sớm rồi”.  

 

Ngô Bình khẽ cười: “Cô sẽ gặp được thôi”.  

 

Chia tay với Lệ Hồng, Ngô Bình thở dài một hơi, lầm bầm nói: “Sao cô ấy là người phụ nữ của mình?”  
 
Chương 5383


 Ba người còn lại cũng đồng ý.  

 

Ngay sau đó, bài giảng cũng bắt đầu. Một cô gái mặc váy xanh bước từ đằng sau ra rồi đứng trên bục giảng.  

 

Cô ấy vừa xuất hiện, tất cả mọi người đã yên lặng, nhất là các đệ tử nam, ai cũng nhìn không chớp mắt.

Lúc này, một vị trưởng lão xuất hiện và tuyên bố: “Các vị, đây là một trong Ngũ kiệt Ngạo Thế của thế hệ trẻ Ngạo Thế Đan Tông - đại đan sư Nam Cung Lệnh Nghi”.  

 

Sau đó là một tràng giới thiệu. Nghe được vài câu, Ngô Bình nhỏ giọng hỏi một người: “Ở đây thường có kiểu giảng dạy như vậy không?”  

 

Vị sư huynh này tên Viên Định Trí. Anh ta cười nói: “Sư đệ, kiểu giảng dạy như vậy không thường xuyên có đâu. Nhưng cứ ba ngày một lần sẽ có đan sư bản địa mở lớp, đệ tử người mới đến đó học khá nhiều”.  

 

Ngô Bình chẳng hề đến những lớp ấy lấy một lần. Anh hơi ngại ngùng: “Không ai nói điều này với em cả”.  

Advertisement

 

Minh Thiên cười bảo: “Cậu là đan sư Tử Đỉnh, không học mấy lớp đó cũng được, người khác cũng sẽ thấy cậu cần. Nhưng tiết học của những đại đan sư này vẫn rất có giá trị”.  

 

Giới thiệu xong là bắt đầu bài giảng, Nam Cung Lệnh Nghi hỏi: “Trong quá trình luyện đan, có ai từng gặp tình trạng dược tính biến mất chưa? Rồi khi mọi người cảm thấy có thể mình đã quên cho dược liệu vào và chuẩn bị hành động thì dược tính đã biến mất bỗng xuất hiện lại?”  

 

Nghe câu hỏi này, một phần ba số đệ tử có mặt ở đây liền giở tay. Họ đều đều đã từng trải qua tình huống tương tự. Tất nhiên, Ngô Bình cũng từng gặp phải. Anh không chỉ từng gặp mà còn tìm ra nguyên nhân.  

 

“Khi gặp tình trạng này, mọi người có nghiên cứu tìm hiểu không? Nếu đã nghiên cứu thì có ai tìm ra nguyên nhân chưa?”  

 

Hỏi đến câu tìm hiểu nghiên cứu, có mấy chục người giơ tay. Nhưng khi hỏi đến việc tìm ra nguyên nhân, lại chẳng có ai giơ tay cả.  

 

Lúc này, Minh Thiên mới huých vai Ngô Bình, thì thào hỏi: “Sư đệ, cậu giải quyết được chưa?”  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu. Cô ấy nói ngay: “Vậy cậu đứng lên phát biểu đi, tiện thể giúp tổ chức nhỏ của chúng ta ‘thể hiện’ một chút”.  

 

Ngô Bình không muốn gây chú ý, bèn nhẹ nhàng lắc đầu. Nào ngờ Minh Thiên đột nhiên giơ tay lên, cao giọng nói: “Ngô đan sư đã có một số phát hiện”.  

 

Nam Cung Lệnh Nghi vốn không ôm hy vọng gì, nghe vậy, cô ấy liền hỏi: “Vị nào là Ngô đan sư thế?”  

 

Hết cách, Ngô Bình đành đứng dậy. Anh liếc nhìn Minh Thiên một cái, cô ấy thì nháy mắt với anh.  

 

Ngô Bình hắng giọng rồi cất lời: “Đại đan sư, khi luyện đan, tôi gặp tình trạng này không chỉ một lần. Ban đầu tôi còn nghĩ do mình làm nóng lò với nhiệt độ quá cao khiến dược tính mất đi, thế là bèn hạ nhiệt độ xuống. Song tình trạng tương tự vẫn thỉnh thoảng xảy ra. Sau này, thông qua nghiên cứu, tôi phát hiện dược tính mất đi có thể do môi trường trong lò đan đã đạt đến một điều kiện phân ly nhất định đối với loại dược tính nào đó, khiến dược tính chuyển hoá thành dược cơ”.  

 

Đôi mắt của Nam Cung Lệnh Nghi sáng rực lên. Đây chính là phương hướng nghiên cứu mấy năm nay của cô ấy, cứ ngỡ sẽ không có ai biết, không ngờ lại gặp được Ngô Bình ở nơi này, anh còn nói ra đáp án chính xác.  

 

“Ngô đan sư, đáp án của cậu rất giống phát hiện của tôi. Xin hỏi, sau đó cậu đã giải quyết vấn đề này như thế nào?”  

 

Ngô Bình đáp: “Đại đan sư, qua các thí nghiệm, tôi phát hiện sự phân ly dược tính này thật ra cũng không phải chuyện xấu. Quá trình phân ly có thể đảo ngược. Khi nắm vững điều kiện, chúng ta có thể tận dụng cơ hội để tinh chế dược tính, từ đó nâng cao phẩm chất của đan dược”.  

 

Nam Cung Lệnh Nghi thầm kinh ngạc. Giải pháp của cô ấy là thay thế dược liệu, thêm nước tinh khiết và các thao tác khác, nhưng không phải đan dược lò nào cũng có hiệu quả. Không ngờ Ngô Bình lại có thể đưa ra đáp án thông dụng như vậy.  

 

Minh Thiên biết đây là cơ hội để tuyên dương Ngô Bình, bèn lên tiếng: “Đại đan sư, Ngô Bình vừa luyện chế một loại đan dược và đã sử dụng chính phương pháp này đấy”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom