Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4654


 Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, vì vậy đám người tự động tách ra, một số người có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất đi lên trước.  

 

Những người này căn bản không cần xếp hàng. Ai cũng biết trong đám đông này ai là người mạnh nhất, ai có địa vị cao nhất. Cho nên, họ cũng hiểu ý mà nhượng bộ.  

 

Sau đó, Liễu Chí Mưu bắt đầu đăng ký cho từng người một. Mỗi lần ghi lại một cái tên, tay ông ấy lại run lên, cảm thấy ngày càng lo lắng hơn.  

 

Advertisement

Sau khi đăng ký cho hơn một trăm người, cuối cùng cũng có một vị Đạo Tổ xuất hiện, còn trước đó toàn là Đạo Tôn mà thôi.  

 

Việc luyện chế Vạn Thánh Độ Ách đan không ngờ lại thuận lợi hơn cả mong đợi. Điều này có liên quan đến việc Ngô Bình vốn dĩ đã là vạn thánh chí tôn. Đan vừa thành, một đạo thánh quang bay vút lên trời, hào quang chiếu khắp trời đất, lòng người đều cảm thấy an yên, bởi thánh quang này xua tan tất cả khí tức xấu xa trong trời và đất.  

 

Ngô Bình bước ra, tay cầm một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu phộng nhưng được bao quanh bởi hàng ngàn sợi ánh sáng.  

Advertisement

 

Quách Huyền vừa nhìn thấy liền vui sướng hô lên: "Thành công rồi! Lại còn là đan dược cấp bất tử!"  

 

Lúc này, một giọng nói từ bên ngoài vang lên: "Lý đan sư, tiếp theo đan sư có thể thử luyện Vạn Cổ Nhất Mộng đan không?"  

 

Vạn Cổ Nhất Mộng đan chính là một trong hai loại đan dược còn lại. Sau khi uống viên đan này, có thể mơ thấy vạn cổ và hoàn thành việc tu luyện trong giấc mơ. Điều kì diệu của viên đan này là tất cả những gì đạt được trong giấc mơ đều có thể trở thành hiện thực trong một khoảng thời gian ngắn.  

 

Ví dụ, nếu một người trong giấc mơ trở thành cao thủ kỷ nguyên. Sau khi tỉnh dậy, người đó sẽ dần dần trở thành cao thủ kỷ nguyên trong hiện thực trong vòng vài tháng.  

 

Ngô Bình đáp: "Được thôi".  

 

Thế rồi, anh tiếp tục luyện chế lò đan dược thứ ba.  

 

Người vừa lên tiếng là một nam tu sĩ trông còn khá trẻ đang đứng ngay ở cửa. Thế nhưng, những người phía sau không có ý kiến ​​gì, tựa hồ như ngầm khẳng định địa vị của nam tu sĩ trẻ tuổi này.  

 

Mọi người lặng lẽ chờ đợi, thời gian trôi qua từng chút một. Ba giờ sau, cảnh tượng xung quanh mọi người bỗng trở nên hư ảo, rất nhiều người lần lượt tiến vào mộng cảnh, không phân biệt được giữa thực và mộng.  

 

Đột nhiên, giấc mơ biến mất, Ngô Bình bước ra ngoài với một viên đan kích cỡ bằng quả óc chó, bề mặt viên đan có màu sắc sặc sỡ như một giấc mơ.  

 

Quách Huyền cười nói: "Lý Đan Hoàng thật là lợi hại, lại là đan dược cấp bất tử!"  

 

“Chúc mừng Lý Đan Hoàng!”, bên ngoài mọi người đồng thanh chúc mừng Ngô Bình.  

 

Nam tu sĩ trẻ ban nãy lập tức bước tới: "Lý Đan Hoàng, tại hạ có thể đi vào được không?"  

 

“Mời vào", Ngô Bình đáp.  

 

Nam tu sĩ trẻ này rất khôi ngô tuấn tú, anh ta chắp tay hành lễ, nói: "Lý Đan Hoàng, liệu có thể bán cho tôi một viên Nhất Mộng Vạn Cổ đan được không?"  

 

Ngô Bình liếc anh ta một cái, cười nói: "Đương nhiên có thể, chỉ là đan dược này đối với cảnh giới của người sử dụng có yêu cầu nhất định. Hơn nữa cũng phải chuẩn bị đầy đủ tài nguyên tu luyện".  

 

Nam tu sĩ: "Tôi có thể làm tất cả những việc này".  
 
Chương 5344


 Ngô Bình biết đây là chuyện tốt, vội vàng lấy bút ra, dùng màu sắc khác nhau đánh dấu những nơi không có trên bản đồ.

Đối phương cười nói: "Những cái chấm đỏ đều có linh dược cấp tám trở lên, chỉ cần tìm được một cái, liền kiếm được rất nhiều tiền. Những cái chấm xanh đều có linh dược cấp bảy. Những cái chấm đen đều có linh dược cấp năm hoặc sáu. Tu vi của chúng ta không cao, tìm được một ít linh dược cấp năm và cấp sáu là tốt rồi, còn cấp bảy và cấp tám thì bỏ đi. Những linh dược này bình thường đều được bảo vệ bởi cao thủ đặc biệt, nói chung là đừng có tơ tưởng đến!  

 

Ngô Bình phát hiện trên bản đồ của đối phương có hai chấm to màu vàng, nhưng chúng không nằm trong lãnh thổ của Tiêu Diêu Môn, anh hỏi: "Người anh em, hai nơi này có loại linh dược gì vậy?"  

 

"Nghe nói là linh dược cấp mười một cùng linh dược cấp mười hai. Hừm, chúng ta cũng không biết nó là cái gì".  

 

Linh dược cấp mười một và cấp mười hai!  

 

Advertisement

Ngô Bình tim đập thình thịch, nói: "Vậy thì không liên quan gì đến chúng ta".  

 

Sau khi uống rượu trong bầu, đối phương liền rời đi vì anh ta còn phải đi tuần tra núi. Có vô số dược liệu có người bảo vệ, đặc biệt là linh dược cấp bốn trở lên. Các loại linh dược này cơ bản đều được ghi lại. Nếu trong ca làm thất thoát, các đệ tử này sẽ phải chịu trách nhiệm.  

 

Tuy nhiên, cũng có những linh dược không có tên trong danh sách. Rốt cuộc, với phạm vi lớn như vậy, một số dược liệu mới sẽ luôn được sinh ra. Người nào phát hiện ra dược liệu mới sẽ không báo cáo, sau đó lén lút thu gom dược liệu đem bán lấy tiền.  

 

Sau khi người đàn ông rời đi, Ngô Bình bắt đầu tìm kiếm khu vực được đánh dấu bằng chấm đỏ, nơi thường có linh dược cấp tám trở lên, có thể là cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.  

 

Những khu vực có linh dược cao cấp này thường tràn ngập linh khí, rất dễ sinh ra dược liệu mới. Những đệ tử phụ trách này đương nhiên không dám hái linh dược cao cấp như vậy, nhưng họ có thể hái những dược liệu khác không có trong danh sách.  

 

Người chia sẻ bản đồ với Ngô Bình trước đây sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Ngô Bình thực sự dám hái những loại linh dược cấp tám, thậm chí là cấp mười!  

 

Các chấm đỏ phía trên đánh dấu chín địa điểm, Ngô Bình lập tức đi về phía chấm đỏ gần nhất. Đây là một khu rừng cổ xưa, diện tích tuy nhỏ nhưng linh dược rất phong phú.  

 

Khi đến gần khu rừng, Ngô Bình nhìn thấy nhiều cao thủ mạnh mẽ đang canh giữ bìa rừng. Anh quan sát một hồi, sau đó thi triển bí thuật ẩn thân, không để lộ ra một tia khí tức nào, sau đó lẳng lặng đi vào rừng cây.  

 

Đây là một trong những khu vực trọng điểm của Tiêu Diêu Môn, khắp khu rừng đều có lính canh bí mật, rất nhiều người nấp trên những cây lớn hoặc trong bụi cây để theo dõi xung quanh.  

 

May mắn thay, họ không thể nhìn thấy sự tồn tại của Ngô Bình nên anh có thể di chuyển theo ý muốn, nhưng anh phải cẩn thận để không gây ra bất kỳ tiếng động nào.  

 

Dấu vết trên bản đồ rất sơ sài, anh chỉ biết trong khu rừng này có linh dược cấp tám trở lên, còn số lượng bao nhiêu, ở đâu thì không biết.  

 

Vì vậy, bây giờ anh chỉ có thể tiến hành tìm kiếm trong âm thầm, tìm kiếm từng chỗ một. Anh mở thần niệm của mình và bắt đầu tìm kiếm từ phía Đông.  

 

Lần tìm kiếm này, anh tìm được đa số là linh dược cấp bốn, năm hoặc sáu. Không thể nói là khắp nơi đều có linh dược, nhưng cứ cách nhau một đoạn là đều sẽ có thứ thu được. Nơi này linh dược cấp hai và cấp một hầu như không có, linh dược cấp ba cùng cấp bốn là nhiều nhất.  

 
 
Chương 4655


 Ngô Bình cười nói: "Loại đan dược này bình thường đều phải bán đấu giá, riêng hôm nay thì giá tuỳ tâm".  

 

Anh nói giá tuỳ tâm, nhưng nam tu sĩ này cũng không dám tùy tiện, dù sao sau này anh ta còn cần Đan Hoàng luyện đan giúp. Vì vậy, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Lý Đan Hoàng, thế này có được không? Tôi sẽ trả một tỷ đồng tiền Đạo Tôn".  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được”, nói xong liền đưa viên đan cho đối phương.  

 

Advertisement

Một tỷ đồng tiền Đạo Tôn cũng gần bằng một trăm nghìn tỷ đồng tiền Đạo và là một cái giá rất cao. Giá vốn anh dùng để luyện lô đan dược này không bằng một phần nghìn.  

 

Nam tu sĩ trẻ vui mừng khôn xiết, trả tiền ngay lập tức và rời khỏi hội quán luyện đan.  

 

Advertisement

Sau đó, Quách Huyền chính thức trao cho anh huy hiệu Đan Hoàng bằng cả hai tay. Cả thiên hạ chỉ có một huy hiệu Đan Hoàng phủ bụi từ lâu. Huy hiệu này có chín màu, hoa văn bên trên rất phức tạp và rất dễ nhận biết.  

 

Sau khi nhận được huy hiệu, Liễu Chí Mưu giao danh sách vừa ghi cho Ngô Bình, trong đó có tên và danh tính của tất cả những người muốn mua đan, cũng như những loại đan cần luyện và thời gian cần luyện xong.  

 

Ngô Bình nhìn lướt qua và dùng bút vẽ vài nét lên đó. Một số công thức không thể luyện chế, nhưng có thể luyện một loại đan dược tương tự. Cũng có một số công thức đan khá kì lạ và không rõ nguồn gốc.  

 

Ngoài những loại này thì đại đa số các loại đan còn lại anh đều có thể luyện chế. Những đan dược này cũng không cần xong ngay, có loại ba năm, có loại năm năm, có loại ba mươi năm, có loại trăm năm sau mới cần.  

 

Ngô Bình viết ra thời gian, sau đó liệt kê thứ tự ưu tiên rồi đưa cho Liễu Chí Mưu đi thông báo với đám đông đang chờ bên ngoài. Sau đó anh cũng đi ra ngoài, chắp tay nói với mọi người: "Các vị, để các vị chờ lâu rồi!"  

 

"Tham kiến Đan Hoàng!", mọi người đồng thanh chào hỏi.

Ngô Bình: “Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, đan dược các vị cần, tôi đều có thể luyện chế, đây là thứ tự luyện đan và thời gian giao hàng, mời các vị xem qua!”  

 

Tay anh vung lên, một loạt các chữ cái bay lên cao, dần biến lớn trong không trung. Kỳ diệu hơn nữa là chỉ có đúng tên thì mới có thể thấy tên mình và thời gian giao đan dược.  

 

Thấy chiêu này của Ngô Bình, mọi người càng thêm tin phục anh, ai cũng lộ ra sự tán thưởng.  

 

Thoáng chốc mọi người đều tan, đến khi Ngô Bình luyện đan thành công thì anh sẽ báo cho họ theo thứ tự.  

 

Nhưng hiện trường vẫn còn vài người. Những người này giao phương thức luyện đan cho Ngô Bình chứ họ không thể luyện chế, đa số những phương thuốc này đều có vấn đề, cần thương lượng trực tiếp với Ngô Bình mới được.  

 

Đợi khi mọi việc đã xong thì trời đã tối.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Huyền Bình, nhận nhiều đơn như vậy, tạm thời cậu phải chịu khó chút rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhìn nhiều nhưng thời gian hẹn cũng dài mà, cũng không quá bận. Nói nữa thì chẳng phải còn chị Lạc giúp em sao?”  

 

Lạc Ngưng Đan: “Cậu coi chị là osin thật à. Nhưng cũng hết cách, ai bảo cậu là Đan Hoàng làm chi. Theo lý thì mấy thầy luyện đan nhỏ bé như đám chị đều phải nghe theo lệnh Đan Hoàng”.  
 
Chương 5345


 Nếu trên đường gặp phải lính canh, anh sẽ lặng lẽ tránh xa, không hái dược liệu gần đó. Đương nhiên, những lính canh này mỗi ngày đều ở đây, bọn họ sớm đã thả lỏng cảnh giác. Bọn họ hoặc là đang ngủ, đang đọc sách hoặc đang ăn, còn có một số nam nữ đang chơi game ở đó.  

 

Cuối cùng, tại một cái ao cạn, anh lần đầu tiên phát hiện linh dược cấp chín cùng linh dược cấp mười. Trong cái ao nhỏ mấy mẫu đất kia, kỳ thực có ba cây linh dược, trong đó có hai cây là linh dược cấp mười, một cây là linh dược cấp chín!  

 

Điều thú vị là trong ba cây linh dược, có hai cây linh dược cấp mười bị cỏ dại bao phủ, nếu không phải anh có cái mũi nhạy bén thì căn bản không tìm được. Ngược lại, cỏ dại xung quanh linh dược cấp chín đã được dọn dẹp sạch sẽ, nó lộ ra rõ ràng trước mắt anh.  

 

Anh biết hai cây linh dược cấp mười này hẳn là về sau mới sinh ra thêm, nhưng vẫn luôn được "ngụy trang" như thế này. Có lẽ, ngay cả người tuần tra ở đây cũng không biết sự tồn tại của chúng. Đến thời điểm thích hợp, hai cây đan dược cấp mười này sẽ bị người trong rừng lặng lẽ đào lên, mang đi.  

 

Ngô Bình ngồi trên bờ, tay phải ấn lên mặt nước, bí lực truyền đi rất xa, hai cây đan dược cấp mười bị một bàn tay vô hình kéo vào trong nước, sau đó đi về phía anh.  

 

Trong quá trình này không có âm thanh, chỉ có những xoáy nước nhỏ trên mặt nước. Nhưng đây là chuyện bình thường trong ao, dù sao trong ao có tôm cá, còn có gió thổi qua.  

Advertisement

 

Rất nhanh, hai cây linh dược cấp mười tiến vào trong phạm vi mười mét của Ngô Bình, nhanh chóng bay vào trong tay anh.  

 

Trong hai cây này, một loại có quả màu xanh mọc trên cây nhỏ trông như bạch ngọc, quả to bằng quả óc chó, tỏa ra mùi thơm lạ và đã chín.  

 

Linh dược còn lại là một loại cỏ nước trông có vẻ tầm thường được bao phủ bởi những chữ phù văn bí ẩn.  

 

Anh cẩn thận cất linh dược đi, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.  

 

Vừa định rời đi, anh chợt nghe thấy tiếng ai đó đang bay tới, cho nên liền đứng im không nhúc nhích.  

 

Chỉ thấy có ba người đang lơ lửng trên ao,và bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp mười xung quanh. Ba người này gồm một người đàn ông trung niên và hai thanh niên.  

 

Người đàn ông trung niên tìm hồi lâu, cũng không tìm được linh dược. Ông ta vẻ mặt khó coi, nhìn một người thanh niên rồi sẵng giọng hỏi: "Linh dược nơi này đâu?"  

 

Người thanh niên hoảng sợ nói: "Ngưu trưởng lão, ba ngày trước tôi tới đây kiểm tra, tình trạng của chúng vẫn còn tốt, lại giấu trong cỏ dại, rất khó tìm được!"  

 

Ngưu trưởng lão tát vào mặt thanh niên, tức giận nói: "Thằng khốn! Tôi đã chờ linh dược này bốn mươi bảy năm, vậy mà cậu lại làm mất, cậu nên chết đi!"  

 

“Ngưu trưởng lão, xin tha cho tôi!” Thanh niên quẫn bách, liên tục cầu xin.  

 

Ngưu trưởng lão giơ tay định giết người thanh niên thì một người thanh niên còn lại nói: "Bố, chuyện đã đến nước này, trước tiên chúng ta cần truy ra tung tích của linh dược đã. Giết hắn cũng không ích lợi gì, để hắn đi tìm manh mối thì hơn".  

 

Ngưu trưởng lão rút tay về, ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía, tựa hồ muốn tìm ra kẻ trộm linh dược. Thật không may, ông ta không thể tìm thấy Ngô Bình và tất cả những gì ông ta thấy là một mảng thực vật thủy sinh.  

 

"Từ trước đến nay, trong số những người trong rừng, chỉ có cậu biết đến loại đan dược này. Nói cho tôi biết, ai trộm đi?", Ngưu trưởng lão âm trầm hỏi.  

 

Người nọ nói: "Ngưu trưởng lão, chẳng lẽ là người bên ngoài vào ăn trộm đan dược? Tên đó mèo mù vớ cá rán, tình cờ tìm thấy linh dược này?"  

 

Ngưu trưởng lão híp mắt: "Ý của cậu là người ngoài? Trong rừng có mấy trăm người canh giữ, lại nhiều cạm bẫy, ai có thể tiến vào?"  

 

Một người thanh niên khác nói: "Bố, chẳng lẽ người canh gác nơi này trộm cắp sao? Bọn họ tình cờ phát hiện ra đan dược cấp mười, cho nên sinh lòng tham mà cướp đoạt linh dược".  
 
Chương 4656


Ngô Bình có chút đau đầu: “Sợ là cũng không phải chuyện tốt gì!”  

 

Tô Diệc Hùng cười nói: “Bị làm phiền chắc Đan Hoàng Lý phải tốn chút công sức suy nghĩ rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Lục gia, chuyện của anh đã giải quyết chưa?”  

 

Tô Diệc Hùng đáp: “Có được sự trợ giúp của Đan Vương lâu, tôi đã giao được đan dược đúng hạn!”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Vậy là tốt rồi!”  

 

Tô Diệc Hùng: “Đan Hoàng Lý, tôi cũng muốn cầu một loại đan dược”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Mời nói!”  

 

Tô Diệc Hùng nghĩ rồi nói: “Không biết có loại đan dược nào áp chế được tu vi của người ta, để súc ép sức mạnh mà không ảnh hưởng tới tốc độ tu hành chung không?”  

 

Ngô Bình cũng không hỏi mục đích của đối phương mà nói: “Người sử dụng có tu vi thế nào, cần áp chế bao lâu?”  

 

Tô Diệc Hùng: “Chủ yếu là cảnh giới Đạo Tổ, cảnh giới Đạo Quân, thời gian áp chế cũng không cần quá lâu, khoảng ba năm!”  

 

Ngô Bình: “Được, anh cần bao nhiêu?”  

 

Tô Diệc Hùng: “Tạm thời là một nghìn viên”.  

 

Ngô Bình: “Ok, cho em một khoảng thời gian, đan luyện xong sẽ báo Lục gia”.  

 

Tô Diệc Hùng khách sáo vài câu rồi cũng tạm biệt.  

 

Ngô Bình về Đan Vương lâu, vừa tới nơi, Liễu Chí Mưu vội thay đổi bảng hiệu Đan Vương lâu thành Đan Hoàng các.  

 

Trở lại phòng khách, Ngô Bình nói: “E là đại tai họa sẽ tới sau ba năm nữa”.  

 

Mọi người sợ hãi, Lạc Ngưng Đan hỏi: “Huyền Bình, vì sao lại nói thế?”  

 

Ngô Bình: “Tô Diệc Hùng cần một nghìn đan dược áp chế tu vi, điều này quá kỳ quái. Nếu chỉ vài ba viên thì cũng có thể là che giấu tu vi giùm người khác nhưng nếu cần tới một nghìn thì sợ là không chỉ một người dùng. Khi đại tai hoạ tới, tu vi càng cao, kiếp lực phải gánh chịu càng mạnh, họ muốn thông qua cách này để giảm bớt thương tổn của đại tai họa”.  

 

Lạc Ngưng Đan: “Nếu đại tai họa thật sự tới sau ba năm nữa thì cũng nằm trong dự đoán”.  

 

Ngô Bình nghĩ ngợi một chút, buổi tối tiếp tục luyện đan, bổ sung hàng tồn cho Đan Hoàng các. Hiện tại Đan Hoàng các đổi tên, danh tiếng Đan Hoàng của anh cũng lan xa, ngày mai, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người tới.  

 

Đêm đó, Ngô Bình lại luyện thêm mười loại con rối thầy luyện đan, mỗi loại có một trăm con, anh để chúng luyện chế một vài đan dược trung, cao cấp số lượng lớn, chính anh cũng bận rộn luyện mười mấy lô đan.  

 

Không ngoài dự đoán, hôm sau, cửa còn chưa mở, ngoài Đan Hoàng các đứng đầy người, toàn bộ đều tới để mua đan dược.  

 

Cửa chính vừa mở, khách vọt vào. Cũng may trong Đan Hoàng các có động thiên khác, bên ngoài chỉ là một tòa nhà nhưng sau khi vào thì là một cung điện lớn, trong cung điện bày rất nhiều loại đan dược.  
 
Chương 5346


Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm trong rừng, nhưng kể từ đó anh không gặp linh dược cấp chín hoặc cấp mười nữa, nhưng lại gặp rất nhiều linh dược cấp tám và cấp bảy. Anh cũng không khách sáo mà hái trộm bất cứ linh dược nào đang không được giám sát.  

 

Ngưu trưởng lão vẫn ở trong rừng điều tra xem ai đã lấy trộm linh dược của mình, trong lúc đó Ngô Bình đã âm thầm đào trộm tất cả dược liệu có thể đào được. Rất nhanh, anh đã tìm khắp khu rừng một lượt. Tổng cộng anh tìm được được hai cây linh dược cấp mười, năm cây linh dược cấp tám, hai mươi tư cây linh dược cấp bảy, một trăm ba mươi cây linh dược cấp sáu, hơn ba trăm cây linh dược cấp năm cùng hàng ngàn cây linh dược cấp bốn!  

 

Trên thực tế, linh dược cấp bốn so với số anh đào được còn nhiều hơn, nhưng thời gian có hạn, cho nên anh chỉ nhặt những thứ cần thiết, để lại một số lượng đáng kể.  

 

Lúc anh rời khỏi rừng cây, còn có thể nghe thấy tiếng Ngưu trưởng lão rống to, hiển nhiên là không tìm được người đánh cắp linh dược cấp mười.  

 

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát, sau đó đi đến vị trí thứ hai được đánh dấu chấm đỏ. Nơi này rất xa, chạy nửa ngày vẫn không tới được. Thấy trời đã khuya, anh tìm một hang động trên ngọn núi gần đó.  

 

Từng có một con gấu đen sống trong hang, nhưng Ngô Bình đã đuổi con gấu đen đi, dọn dẹp hang động một chút, sau đó dùng nước ngâm một số cây linh dược cấp bốn. Nước ngâm linh dược này có thể khử mùi, đuổi muỗi, có mùi thơm nhẹ.  

Advertisement

 

Dọn dẹp xong, anh lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện đan. Hôm nay anh hái được không ít dược liệu, nên giờ đã thu thập đủ dược liệu cần thiết cho tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp.  

 

Lúc này anh lấy ra mười tám loại dược liệu, bắt đầu luyện chế đan dược. Đan dược này cần thiết cho tầng đầu tiên Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp, được gọi là Đại Linh Nguyên Đan. Luyện chế Đại Linh Nguyên Đan không khó, dược liệu cũng không phải đặc biệt khó tìm, cho nên anh rất nhanh đã thu thập đủ dược liệu.  

 

Rất nhanh, lò đan thứ nhất đã được luyện chế xong, đan dược cấp năm, là đan thượng phẩm. Nhưng với tư cách là một đan sư, Ngô Bình đương nhiên không hài lòng, vì vậy anh đã luyện một lò đan thứ hai.  

 

Lò thứ hai, đan thành cực phẩm!  

 

Lò thứ ba, đan thành tuyệt phẩm!  

 

Đến đây, anh mới có chút hài lòng. Anh thu hồi lò luyện đan, cầm lấy một viên Đại Linh Nguyên Đan cực phẩm, bắt đầu tu luyện tầng một. Quá trình tu luyện tương đối phức tạp, có thần chú, động tác, còn phải có sức mạnh liên kết với các chiều không gian khác nhau.  

 

Ngô Bình đã luyện tập gần như cả đêm, cuối cùng đã thành công tu luyện xong tầng một. Giờ khắc này, anh cảm giác bí thai của mình rõ ràng đã mạnh lên.  

 

Anh đang tu luyện thì nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài hang động: "Không biết đạo hữu nào đang ở trong động?"  

 

Ngô Bình cau mày, nửa đêm ở nơi hoang vu này còn mò tới cửa làm gì! Anh lạnh lùng đáp: “Có chuyện gì vậy?"  

 

Người đàn ông bên ngoài cười nói: “Tôi từ xa đã ngửi được mùi thơm của đan dược, đạo hữu bên trong đang luyện đan sao?"  

 

Ngô Bình: “Có luyện đan hay không không liên quan gì đến ông”.  

 

Đối phương cũng không tức giận, cười nói: “Xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ. Tại hạ Lý Giản, là một người buôn bán dược liệu đi ngang qua đây. Tôi tình cờ biết một vài điều về thuật luyện đan. Ngửi thấy mùi thơm của đan dược, nên tôi muốn đến trò chuyện với các hạ chứ không có ác ý gì".  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Nếu vậy thì xin mời vào”.  

 

Một người đàn ông trung niên giàu có bước vào, ông ta mặc một bộ đồ thổ cẩm màu đen. Ông ta bước vào cúi đầu chào và nói: “Tham kiến đan sư!"  

 

Ngô Bình gật đầu:"Nơi núi đồi cằn cỗi, không có gì để tiếp đãi, mời các hạ ngồi xuống đất".  

 
 
Chương 4657


 Về tới nhà, Tiên Nhi đã lâu không gặp anh chị nên vội tìm họ chơi.  

 

Nhưng sau đó Ngô Bình phát hiện, bên ngoài Lý phủ, nơi vốn thuộc về nhà họ Lý bỗng xuất hiện rất nhiều người lạ, cửa hàng trên phố cũng đổi bảng hiệu. Thỉnh thoảng còn có vài lính gác đi tuần tra ngang qua.  

 

Anh tìm Đường Tử Di hỏi: “Tử Di, binh lính bên ngoài là lính của ai?”  

 

Advertisement

Đường Tử Di: “Còn ai vào đây, là đại đế trên trời kia chứ ai. Chúng em vừa đưa dân đi, trên trời lập tức phái tiên đốc gì đó tới thống trị chỗ này. Em còn định tìm anh thương lượng, khi nào chúng ta tới trên đảo?”  

 

Ngô Bình cũng muốn đưa cả nhà lên đảo vì để yên tĩnh nhưng nghe xong những lời này, giận không chỗ trút, anh cười lạnh: “Thằng ranh trên trời kia thật sự nghĩ anh chỉ là tượng đất, muốn nắn bóp sao cũng được à?”  

 

Đường Tử Di: “Huyền Bình, em thấy thôi đi, không đáng để chúng ta giận!”  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Việc này không thôi được. Nói đi, tiên đốc kia có từng vô lễ với Lý phủ không?”  

 

Người hầu bên cảnh lên tiếng: “Đâu chỉ vô lễ ạ, lính tuần tra thấy người của phủ chúng ta, không đánh thì là sỉ nhục, rõ ràng đang muốn gây sự. Hôm qua, cậu Tinh Kiếm ra ngoài cưỡi ngựa, chúng còn chặn đường đòi lấy ngựa nói không được cưỡi trên đường. May mà cậu Tinh Kiếm lợi hại, đánh chạy chúng, bằng không chắc phải chịu thiệt rồi”.  

 

Ngô Bình híp mắt: “Chúng dám đụng vào cả Tinh Kiếm sao?”  

 

Đường Tử Di: “Đám người kia thật sự không coi chúng ta ra gì. Hừ! Chẳng lẽ chúng không biết chúng ta từng là hoàng tộc Thiên Võ sao!”  

 

Ngô Bình không tỏ vẻ gì, gọi cùng kỳ ra.  

 

Thú giữ nhà có thực lực như cùng kỳ cũng sẽ tăng tu vi theo sự tăng tiến thực lực của anh. Hiện tại, ngay cả đại đạo tôn cũng không phải là đối thủ của cùng kỳ.  

 

Anh cưỡi cùng kỳ nghênh ngang ra phủ.  

 

Bên ngoài cửa chính, một đống rác rưởi chất đống, hiển nhiên chỗ này đã bị coi thành đống rác, mùi hôi ngút trời.  

 

Một vài người hầu Lý phủ đang định dọn dẹp, một đám người đứng xa xa hóng hớt, cười đùa chỉ trỏ.  

 

Ngô Bình nói: “Về đi, không cần dọn!”  

 

Đám người hầu lui xuống, Ngô Bình đi tới trước mặt đám người kia.  

 

“Nghe cho rõ đây, đường nào tới tiên doanh?”  

 

Mấy người kia liếc nhìn anh:“Mày là ai?”  

 

Ngô Bình: “Tôi là người Lý phủ”.  
 
Chương 5347


 Đôi mắt người đàn ông trung niên sáng lên: “Hữu ích cho bí thai sao? Tôi không biết đó là đan dược gì?"  

 

Ngô Bình lấy ra viên Đại Linh Nguyên Đan đầu tiên do mình luyện chế, đưa cho người đàn ông trung niên một viên rồi nói: “Chính là loại đan dược này”.  

 

Người đàn ông trung niên ngửi nó, sau đó nhắm mắt lại để thưởng thức nó trong vài phút. Ông ta lại mở mắt ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nói: “Tôi chưa từng thấy qua loại đan dược này, nhưng tôi có thể khẳng định, loại đan dược này một khi tung ra, nhất định sẽ bị bí cảnh tu sĩ giành giật!"  

 

Ngô Bình: “Đây là công thức luyện đan cũ mà tôi tình cờ tìm thấy".  

 

Người đàn ông trung niên: “Các hạ có thể bán viên đan này cho tôi không?"  

 

Đối với Ngô Bình thì không thành vấn đề, anh đã uống rồi, số đan còn lại cũng không còn tác dụng với anh. Huống hồ, nếu không có tâm pháp tương ứng, chỉ uống đan dược cũng không có cách nào tu luyện thành công tầng thứ nhất.  

Advertisement

 

"Bán nó cho ông đương nhiên là được, nhưng giá của đan dược này hơi cao”, anh nói.  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: “Cao thấp không thành vấn đề, chỉ cần là đan dược tốt, cho dù đắt cỡ nào cũng không thành vấn đề".  

 

Ngô Bình không vội ra giá mà hỏi: "Vừa rồi ông nói ông là người buôn dược liệu, ông có mang theo dược liệu sao?"  

 

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tất nhiên là có. Ngay cả khi tôi không có nó bên người, thì tôi cũng có thể cử người mang đến".  

 

Câu sau kỳ thực chính là nhắc nhở, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể gọi người tới, nên tốt nhất đừng nghĩ tới việc lừa gạt ông ta.  

 

Ngô Bình:"Tôi cũng đang muốn mua một số loại dược liệu, tôi có thể xem hàng của ông không?"  

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười lấy ra một cuốn sách dày cộp, sau khi mở ra, trong sách có các cương mục, trên các trang còn ghi chép hình ảnh các loại dược liệu. Trên mỗi trang có hai mươi lăm loại dược liệu, cả mặt trước và mặt sau.  

 

Ngô Bình nhận lấy nó và lật vài trang, phát hiện ra rằng có một không gian thứ nguyên ẩn dưới bức tranh, từ đó có thể trực tiếp lấy ra dược liệu thật. Anh không khỏi thán phục, nói:"Đây quả là món bảo vật tuyệt vời. Cuốn sách này có bao nhiêu trang?"  

 

Người đàn ông trung niên nói: "Đây là một pháp khí tên là dược điển Đại Thiên, dược điển tổng cộng có 15,820 trang, có một số trang trống, nhưng cơ bản tất cả các trang đều được lấp đầy".  

 

Ngô Bình: "Có vẻ như ông là một tay buôn thuốc lão làng”.  

 

Người đàn ông trung niên xua tay: "Không dám, chỉ là buôn bán nhỏ. Bất cứ loại thuốc nào mà đan sư cần, có thể trực tiếp lấy từ trong dược điển này".  

 

Ngô Bình đóng dược điển lại hỏi: "Chi phí bao nhiêu để mua được cuốn dược điển này?"  

 

Người đàn ông trung niên "hà hà" cười và nói: "Đây là máu thịt của tôi, là bảo vật vô giá, tuyệt đối không thể bán đi".  

 

Ngô Bình có chút áy náy nói: "Cho dù ông có bán đi, chỉ sợ cũng mua không nổi".  

 

Rồi anh mở lại dược điển để tìm những dược liệu mình cần. Anh bắt đầu tìm kiếm linh dược cấp bảy”.  

 

Người đàn ông trung niên nhìn ngó một lúc rồi cười nói: "Nếu đan sư đang tìm kiếm linh dược cấp bảy thì có thể sử dụng một phương pháp tiết kiệm sức lực hơn".  

 
 
Chương 4658


Một người trong số đó run giọng nói: “Cuối con phố này có một phủ đệ rộng lớn, đó chính là phủ Tiên đốc”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

 

Anh cưỡi cùng kỳ thong dong đi đến trước cổng của phủ Tiên đốc, có một mảnh đất trống được lát bằng tiên ngọc ở đây, thoạt nhìn trông rất hoành tráng.  

 

Advertisement

Anh búng tay một cái, đống rác trước cổng của Lý phủ lập tức được chuyển đến đây.  

 

Hộ vệ đứng canh cổng ở đây nhanh chóng chạy vào trong bẩm báo, một lát sau, có một người trông giống quản gia đã dẫn theo tùy tùng đi ra. Khi nhìn thấy đống rác này cùng Ngô Bình đang cưỡi con cùng kỳ thì ông ta lại quay vào trong phủ.  

 

Mười lăm phút sau, phủ Tiên đốc cũng chẳng có động tĩnh gì. Vì thế, Ngô Bình lại búng tay thêm cái nữa, nhà xí của tất cả các hộ ở trong thành đều mở cửa, phân bên dưới bay lên rồi tiến tới trên khoảng không của phủ Tiên đốc. Sau một tiếng động lớn, bao nhiêu phân cùng nước giải đã tưới xuống phủ trông rất mắc ói.  

Advertisement

 

Một tiếng gầm giận dữ vọng từ trong phủ ra, một cường giả cấp Đại Đạo Quân lao ra ngoài, người này mặc áo quan, tay cầm bảo kiếm, xem chừng định ra giết Ngô Bình.  

 

Song, người đó vừa đến gần thì cùng kỳ đã há cái miệng rộng ra, một lực hút rất lớn xuất hiện, quan Tiên đốc kia đã bị hút vào trong.  

 

“Nhồm nhoàm!”, cùng kỳ đã xử lý người này với vài miếng.  

 

Người của phủ Tiên đốc ở phía xa thấy thế thì đều biến sắc mặt.  

 

Giết Tiên đốc ở đây rồi nhưng Ngô Bình vẫn chưa nguôi giận, vì thế anh động tinh thần một cái, các Chân Nhân trong sào huyệt của tà ma được anh dạy dỗ đã bắt đầu biến thành cận vệ của anh.  

 

Cận vệ Thánh Hoàng còn mạnh hơn cả thánh vệ, cận vệ nhất đẳng có thực lực ngang với Thánh Vương. Cận vệ nhị đẳng có thực lực ở giữa Đại Thánh và Thánh Vương, còn cận vệ tam đẳng thì mạnh hơn thánh vệ nhất đẳng, thậm chí có thể một chấp năm.  

 

Cuối cùng đã có hơn một nghìn Chân Nhân thái cổ trong số 12 nghìn người đột phá thành cận vệ quân. Trong đó có tám cận vệ nhất đẳng, 300 cận vệ nhị đẳng và 800 cận bệ tam đẳng.  

 

Số còn lại thì đột phá thành thánh vệ nhất đẳng và nhị đẳng, trong đó có 3600 thánh vệ nhất đẳng và 7500 thánh vệ nhị đẳng.  

 

Ngô Bình tìm một vùng đất rộng để truyền thụ công pháp cho các thánh vệ và cận vệ, cùng lúc đó anh cũng tranh thủ nghiên cứu nốt công pháp mình chưa học xong của điện đường Cực Võ.  

 

Ngô Bình là Thánh Hoàng, vì thế võ học của điện đường Cực Võ không còn khó với anh nữa. Anh chỉ mất một loáng là các công pháp, võ kỹ đều đã xuất hiện trong đầu, để anh thi triển tùy thích.  

 

Thạm chí anh còn mở thêm điện đường thứ hai, tương tự như lần trước, anh cũng nhanh chóng nắm vững các công pháp võ học ở đây.  

 

Sau đó, anh lại vào tiếp điện đường thứ ba, hay chính là điện đường truyền kỳ. Điện đường này có 42 loại công pháp, 64 loại võ kỹ và 24 viên đan dược.  

 

Lần này anh phải mất một lúc lâu thì mới học xong, cuối cùng tập trung hết công pháp lại.  

 

Khi anh tổ hợp các công pháp lại với nhau thì mạnh lạc của võ học đã xuất hiện trong đầu. Anh kết hợp với lý giải về võ học của mình rồi từ đó chọn ra ba bộ công pháp, hai bộ kiếm pháp, hai bộ công pháp và 12 loại bí kỹ võ học.  

 

Khi Ngô Bình lĩnh hội truyền kỳ trong ba điện đường xong thì có một chùm sáng ba màu xuất hiện trong thức hải của anh, nó rung lên một chút rồi vang lên một giọng nói đã lâu không gặp.  
 
Chương 5348


Ngô Bình vươn tay và gõ vào một bức tranh, trang tương ứng mở ra.  

 

Sau khi học được cách sử dụng, việc tìm kiếm thuốc của Ngô Bình hiệu quả hơn rất nhiều, anh nhanh chóng tìm thấy hơn một trăm loại dược liệu cần thiết cho tầng hai và tầng ba Cửu Chuyển Luyện Thai Pháp.  

 

Anh lấy dược liệu cần thiết ra rồi hỏi:"Những loại dược liệu này có giá bao nhiêu?"  

 

Lý Giản cười nói: "Tôi sẽ bán ra giá vốn cho đan sư là hai mươi lăm triệu đồng Tiên. Bình thường mà nói, tôi sẽ tính ít nhất bốn mươi triệu đồng Tiên".  

 

Ngô Bình gật đầu, vui vẻ trả hai mươi lăm triệu rồi cười nói: "Ông bán cho tôi dược liệu với giá vốn, tôi đương nhiên cũng không thể chặt chém ông. Thế này thì sao, viên đan dược thượng phẩm của tôi bán cho ông giá một triệu đồng Tiên".

Lý Giản nghe vậy thì mừng lắm, loại đan dược này đối với gia đình ông ta có công dụng vô cùng lớn, không thể đo đếm bằng tiền. Giờ Ngô Bình ra giá hữu nghị một triệu đồng Tiên, như vậy thật sự không đắt!  

 

Trong lò thứ nhất, Ngô Bình luyện chế ra bốn viên Đại Linh Nguyên Đan, anh hỏi: "Tôi có bốn viên, ông muốn bao nhiêu?"  

Advertisement

 

Lý Giản không chút do dự nói: "Đương nhiên là tôi muốn tất cả".  

 

Ngô Bình ngay lập tức đưa ba viên đan còn lại cùng với một cái lọ cho Lý Giản.  

 

Lý Giản cười hỏi: "Có thể luyện chế ra đan dược phi thường như vậy, đan sư chắc chắn có trình độ rất cao".  

 

Ngô Bình: "Cũng tạm được”.  

 

Lý Giản mở ra một trang sách màu vàng kim, mỏng và sáng lấp lánh. Ông ta đưa trang sách cho Ngô Bình, cười nói: "Đan sư, mời đan sư xem qua, không biết loại đan dược này có thể luyện được không?"  

 

Ngô Bình liếc nhìn, đó là một công thức luyện đan dùng linh dược cấp sáu tên là Linh Hư Đan. Trang sách này ghi lại phương pháp luyện đan tỉ mỉ và rất nhiều chi tiết quan trọng.  

 

Anh hơi kinh ngạc, nói: "Công thức luyện đan này rất chi tiết, chỉ cần tìm một đan sư luyện chế là được".  

 

Lý Giản thở dài: "Tôi đã làm như vậy, cả thảy đã tìm mười hai vị đan sư, nhưng đều thất bại, dược liệu tốt đều lãng phí".  

 

Ngô Bình cảm thấy kỳ quái: "Mười hai đan sư đều thất bại?"  

 

Lý Giản gật đầu: "Đan dược này rất quan trọng với tôi, không biết đan sư có thể luyện chế nó hay không?"  

 

Ngô Bình không khẳng định chắc nịch, chỉ bình thản đáp: "Tôi có thể thử, nhưng không đảm bảo thành công".  

 

Lý Giản vội vàng nói: "Không sao cả, tôi tin tưởng trình độ của đan sư. Hơn nữa, có thể thử mấy lần".  

 

Ông ta nhanh chóng lấy ra những dược liệu cần thiết cho việc luyện đan và đặt chúng trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bắt đầu dọn dẹp lò luyện đan, Lý Giản lúc này cũng trò chuyện thân mật hơn: "Tên của đan sư là gì?"  

 

Ngô Bình: "Chúng ta cùng họ”.  

 

“Hoá ra đan sư cũng họ Lý, thật tốt”, Lý Giản cười nói: “Lý đan sư nhất định là vừa mới tới đây không lâu phải không?”  

 
 
Chương 4659


Ngô Bình: “A Kỳ, vũ trụ võ đạo của các cô mạnh hơn vũ trụ của bọn tôi à?”  

 

A Kỳ: “So về quy mô thì vũ trụ võ đạo sẽ lớn hơn một chút, nhưng vũ trụ của các anh cũng đã lớn mạnh hơn rồi. Cuối cùng cái nào hơn vẫn chưa biết được”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có cảm giác võ đạo mà mình tu hành không thể phát huy uy lực tương ứng được”.  

 

A Kỳ: “Đương nhiên rồi, vũ trụ của các anh không phải trung tâm võ đạo. Nếu anh đến vũ trụ võ đạo thì anh sẽ thấy lực chiếc đấu võ đạo của mình mạnh hơn bây giờ nhiều”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Không biết tôi có thể đến đó tu hành ko?”  

 

A Kỳ: “Được, với tư chất và tu vi hiện giờ thì tôi có thể mở cửa của vũ trụ võ đạo cho anh”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Được, tôi đã sáng tạo ra con đường tu tiên Nhân đạo. Bước cuối của công pháp này cần tiếp xúc với văn minh của một kỷ nguyên khác, từ đó hình thành cường giả kỷ nguyên. Nhưng nếu tôi có thể vào vũ trụ khác và lưu lại dấu ấn thì hiệu quả còn cao hơn”.  

 

A Kỳ: “Dấu ấn kỷ nguyên ư? Nếu anh cần thì tôi có thể tặng anh trái tim kỷ nguyên”.  

 

Ngô Bình ngẩn ra: “Cô có trái tim kỷ nguyên ư?”  

 

A Kỳ: “Ngày xưa, để võ đạo thích ứng với vũ trụ này, người của chúng tôi đã giết rất nhiều cường giả kỷ nguyên, sau đó luyện hóa dấu ấn kỷ nguyên của họ thành trái tim kỷ nguyên”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Tại sao các cô lại giết cường giả kỷ nguyên?”  

 

A Kỳ: “Có trái tim kỷ nguyên rồi thì cường giả của vũ trụ võ đạo có thể sinh tồn được ở vũ trụ này, mà ko bị bài xích”.  

 

Ngô Bình: “Hiệu quả của trái tim kỷ nguyên tốt hơn dấu ấn kỷ nguyên à?”  

 

A Kỳ: “Đương nhiên, mấy trăm dấu ấn kỷ nguyên mới có thể ngưng luyện thành một trái tim kỷ nguyên hoàn chỉnh mà”.  

 

Ngô Bình: “Có cô bao nhiêu trái tim kỷ nguyên?”  

 

“Hiện giờ, tôi có 12 cái. Nhưng với thực lực hiện giờ của anh thì chưa tiếp nhận được trái tim kỷ nguyên đâu. Theo tiêu chuẩn của vũ trụ này thì ít nhất phải là cường giả năm kỷ nguyên thì mới có thể luyện hóa trái tim kỷ nguyên được. Hơn nữa, muốn có được nó thì anh cần sáng tạo ra công đức có võ đạo”.  

 

Ngô Bình: “Công đức võ đạo là gì?”  

 

A Kỳ: “Hiểu một cách đơn giản là anh sẽ thành lập một thế lực và phổ biến võ đạo, để nhiều người tu luyện hơn”.  

 

Ngô Bình: “Võ đạo do chính tôi sửa đổi có được không?”  

 

“Được, chỉ cần là võ đạo thì đều được”, A Kỳ đáp.  

 

Ngô Bình cười nói: “Giờ tôi đã truyền thụ võ đạo cho cả chục nghìn cấm quân rồi, thế có được tính không?”  

 

A Kỳ: “Tôi đã ghi chép cho anh rồi, số người anh truyền thụ càng nhiều, cảnh giới càng cao thì công đức của anh càng lớn. Nhưng công đức hiện giờ của anh vẫn có hạn”.  
 
Chương 5349


Ngô Bình: "Thật sao? Lần đầu tiên đến đây nên tôi cũng không rõ lắm. Vừa hay, mong ông chủ Lý nói cho tôi biết sơ qua về tình hình Cửu Dương Cảnh”.  

 

Lý Giản gật đầu, sau đó kể cho anh mọi thứ ông ta biết về Cửu Dương Cảnh.  

 

Cửu Dương Cảnh này kỳ thực là một không gian thần bí trong vũ trụ chính, nghe nói có thể là do Cửu Dương Đạo tôn mở ra. Linh khí ở Cửu Dương Cảnh rất dồi dào, linh dược các loại phong phú.  

 

Sau đó, các thế lực lớn lần lượt tiến vào đây, chiếm đóng các địa bàn. Theo thời gian, nhiều thành trì đã mọc lên, chẳng hạn như thành Xích Dương gần đây là một trong số đó.  

 

Có chín khu vực ở Cửu Dương Cảnh, đó là khu Tử Dương, khu Xích Dương, khu Bạch Dương, khu Thanh Dương, khu Kim Dương, khu Huyền Dương, khu Thiếu Dương, khu Cực Dương và khu Huyễn Dương.  

 

Chín khu vực đều có một luồng linh khí chiếm ưu thế, được chia thành Thượng Tam Dương, Trung Tam Dương và Hạ Tam Dương.  

Advertisement

 

Chất lượng và chủng loại linh dược ở những khu vực này cũng khác nhau. Khu vực họ đang ở chính là khu Xích Dương, thuộc Hạ Tam Dương.  

 

Ngô Bình: “Dược liệu ở khu Trung Tam Dương hẳn là quý hơn Hạ Tam Dương đúng không?”  

 

Lý Giản: "Nhìn chung thì chất lượng cao hơn, đắt tiền hơn và số lượng nhiều hơn. Có người nói rằng Hạ Tam Dương là cảnh giới ban đầu của Cửu Dương Đạo tôn, Trung Tam Dương đều là cảnh giới phía sau khi thăng cấp, Thượng Tam Dương là cảnh giới sau cùng khi đột phá cực hạn, cho nên Thượng Tam Dương có dược liệu tốt nhất”.  

 

Ngô Bình nói: "Cửu Dương Cảnh đã bị các thế lực chiếm cứ, tôi muốn thu thập một ít đan dược thôi cũng thật sự rất khó khăn".  

 

Lý Giản cười nói: "Đó là đương nhiên, nơi nào có đan dược, nơi đó có lính canh, người ngoài làm sao có thể đào được? Có điều đan sư không cần lo lắng, đan sư cần dược liệu gì đều có thể mua từ tôi, hơn nữa còn được mua với giá vốn”.  

 

Ngô Bình: "Vừa rồi tôi đọc dược điển, trên đó hình như không có linh dược cấp mười một".  

 

Lý Giản cười khổ nói: "Cấp mười một linh dược là báu vật trân quý, ai lại đi bán? Nhà tôi có hai cây, có điều không ghi vào dược điển này".  

 

Ngô Bình: "Xem ra linh dược cấp mười một so với linh dược cấp mười thì giá trị cao hơn rất nhiều".  

 

Lý Giản: "Không sai, một cây linh dược cấp mười một có thể đổi lấy hơn mười cây linh dược cấp mười, đó là trong trường hợp người ta đồng ý cho đổi đấy nhé. Có thể nói nếu có linh dược cấp mười một thì chẳng khác nào có đủ khả năng tự lập môn phái!"  

 

Ngô Bình: "Ồ, sao lại nói vậy?"  

 

Lý Giản: "Đan sư không biết sao? Linh dược cấp mười một thực chất là tinh linh hùng mạnh, tương đương với cao thủ Thần Thông!"  

 

Ngô Bình: "Thì ra là như vậy. Chắc là linh dược cấp mười một của ông chủ Lý cũng vậy".  

 

Lý Giản gật đầu: "Đúng vậy, hai linh dược cấp mười một trong nhà tôi cũng rất mạnh. Năm đó có cao thủ tới cướp nhà, may mắn là hai vị lão tổ đã ra tay, giết chết kẻ cướp".  

 

Ngô Bình: "Ông gọi linh dược là lão tổ?"  

 

Lý Giản cười và nói: "Vâng. Hai cây linh dược này đã ở trong gia đình tôi hơn năm trăm năm. Tôi gọi một trong số chúng là Thanh Tổ và một loại khác là Lam Tổ".  

 

Ngô Bội: "Tinh linh cỏ cây có sức mạnh như vậy, xem ra chuyện này và môi trường của Cửu Dương Cảnh có liên quan với nhau”.  

 
 
Chương 4660


 Võ Nguyên Tiên là một cưởng giả cấp Đạo Tổ, từng đi theo Đại Đạo Quân nhiều năm và cùng vào sinh ra tử, vì thế ông ta rất có uy với tam quân.  

 

Ông ta dẫn đại quân bay tới khoảng không của Lý phủ, đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì nhìn thấy Ngô Bình đang luyện binh.  

 

Luýc này, anh đang huấn luyện cho hơn mười nghìn cấm quân, mỗi người đều có khí tức mạnh mẽ, trong đó có một số người còn mạnh hơn Võ Nguyên Tiên.  

 

Advertisement

Điều đáng sợ hơn là người huấn luyện họ trông cảnh giới không cao, nhưng tất cả mọi người đều phục tùng và cung kính anh tuyệt đối.  

 

Võ Nguyên Tiên đã có nhiều kinh nghiệm đánh trận nên con mắt rất tinh, ông ta hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Lui binh!”

Võ Nguyên Tiên rút rồi, Ngô Bình mới nhìn lên khoảng không ở phía Tây rồi tỏ vẻ khinh bỉ.  

 

Advertisement

Tối đó, đế quốc Thiên Đỉnh đã cử sứ thần đến phong Ngô Bình làm Thiên Võ Vương, nhưng khu vực phân cho anh lại là ở Doanh Châu xa xôi.  

 

Nhận thánh chỉ sắc phong xong, Đường Băng Vân cười mỉa: “Đế quốc Thiên Đỉnh thông minh thật, chưa kể Doanh Châu là vùng hẻo lánh khó phát triển, mà bản thân nó cũng chỉ là một nước thuộc địa. Chúng ta đến đó có khác nào chiếm đóng Doanh Châu cho Thiên Đỉnh đâu”.  

 

Ngô Bình bật cười nói: “Thật ra Doanh Châu cũng không đến nỗi nào”.  

 

Đường Băng Vân hỏi: “Anh nói vậy là sao?”  

 

Ngô Bình lấy một tấm bản đồ ra rồi chỉ vào vị trí của Doanh Châu, sau đó di chuyển dần về phía Đông: “Vùng biển này là một trong các cấm địa, nghe nói có đây có Binh tộc đang say giấc”.  

 

Đường Băng Vân: “Cấm địa ư? Em nghe nói cấm địa rất nguy hiểm, nước Long ngày xưa hay đế quốc Thiên Đỉnh của bây giờ đều từng cử người đến đó thám thính”.  

 

Ngô Bình: “Cấm địa này vốn thuộc đại lục Côn Luân, có Binh tộc sinh sống ở đây. Trước kia, thực lực của anh có hạn nên không thể tìm thấy gì, nhưng giờ anh đã là Thánh Hoàng rồi nên kiểu gì cũng có thu hoạch”.  

 

Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế cũng tốt, chúng ta cứ chiếm Doanh Châu trước, sau đó nếu có thể lợi dụng Binh tộc thì có thể lấy Doanh Châu làm gốc rồi đánh chiếm địa bàn lớn hơn”.  

 

Ngô Bình: “Địa bàn lớn hay nhỏ cũng được, nhưng chúng ta buộc phải có thực lực đủ mạnh để tự bảo vệ mình. Đại kiếp sắp đến rồi, khi ấy không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cần chuẩn bị trước thì mới yên tâm được”.  

 

Đường Băng Vân: “Trước khi mình đến đó, em nghĩ cần kiểm tra đã”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, vài hôm nữa anh sẽ đến Doanh Châu, nếu có thể khống chế được Doanh hoàng là tốt nhất, không được thì đành dùng vũ lực vậy”.  

 

Lúc này, Tư Không Vũ đã tới, ông ta đang nắm quyền quản lý quân đội của đế quốc Thiên Võ.  

 

“Bệ hạ, mạt tướng nghĩ chúng ta nên xuất binh tấn công luôn Thiên Đỉnh, sau đó khống chế cả đại lục, rồi người sẽ là Hoàng đế”.  

 

Ngô Bình xua tay: “Đại kiếp sắp đến rồi, không ai biết mình có bảo vệ được quốc gia hay không, cách tốt nhất bây giờ là thành lập một môn phái hoặc tồn tại dưới dạng thế gia”.  

 

Tư Không Vũ: “Nhưng chúng ta có rất nhiều quân lính, không việc gì phải sợ Thiên Đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Không phải sợ, mà là không cần thiết đối đầu với họ. Không Vũ, rồi sẽ đến lúc cho ông ra tay mà”.  

 
 
Chương 5350


 Lý Giản nhận lấy đan dược mà kích động đến nỗi run lên, nói: "Thành công rồi, Lý đan sư, Đan sư thành công rồi, thật tốt quá!"  

 

Ngô Bình gật đầu, vươn tay lấy dược liệu cho hai lò đan dự bị rồi nói: "Ông chủ Lý, đan dược tôi đều đưa cho ông, còn lại dược liệu coi như là tiền công của tôi”.  

 

Lý Giản cười ha ha đáp: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"  

 

Lúc này trời đã tang tảng sáng, Lý Giản mời Ngô Bình: "Lý đan sư, tôi cũng đang đi tới thành Xích Dương, chúng ta cùng đi đi?"  

 

Ngô Bình còn muốn đến những nơi khác để lấy một ít dược liệu nên anh từ chối ngay lập tức: "Tôi còn một số việc phải làm, khi nào có thời gian, tôi sẽ đến thành Xích Dương tìm ông chủ Lý".  

 

Lý Giản gật đầu nói: "Vậy được. Tôi có một tấm bùa liên lạc ở đây. Lý đan sư đến thành Xích Dương thì hãy dùng nó để liên lạc với tôi, tôi sẽ đích thân đi đón".  

Advertisement

 

Sau khi hai người từ biệt nhau, Ngô Bình tiếp tục tiến về khu vực có linh dược thứ hai. Theo các dấu hiệu trên bản đồ, anh đang ở cách đó hàng nghìn dặm.  

 

Sau khi đi một quãng đường nhất định, cuối cùng anh nhìn thấy một đầm lầy rộng lớn, thỉnh thoảng có cây mọc trong đó, còn lại đa số là những bụi cỏ nước cao hơn đầu người.  

 

Khi đến gần đầm lầy, anh phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang tuần tra, thậm chí còn chặt chẽ hơn cả lính canh trong rừng.  

 

Anh ngay lập tức che giấu dấu vết của mình rồi lặng lẽ tiến vào đầm lầy. Đường trong đầm lầy không dễ đi, muỗi độc và rắn nước khắp nơi. Điều này dẫn đến việc phần lớn linh dược ở đây đều là dược liệu thủy sinh.  

 

Ngô Bình tiến vào đầm lầy, đi sâu mấy trăm mét, đang định tìm kiếm thì liền nghe thấy cách đó không xa có tiếng nói chuyện nhỏ.  

 

Một người trong đó nói: "Sư huynh, Cửu Thiên Huyền Liên này tại sao còn chưa lớn cơ chứ?"  

 

Một người khác nói: "Vội cái gì? Đây là linh dược cấp mười, không thể lớn nhanh như vậy, nhưng không bao lâu nữa đâu, có lẽ chỉ khoảng hai ngày nữa mà thôi!"

Ngô Bình dừng lại ngay tại chỗ. Một lúc sau, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời đi, anh nhẹ nhàng lại gần linh dược.  

 

Anh nhìn thấy một dây leo xanh mướt chằng chịt trên một cây cổ thụ, cây cổ thụ có tuổi thọ hàng nghìn năm, cao đến mấy người ôm mới xuể.  

 

Cây leo này đã leo đến vị trí cao nhất, trên dây mọc ra sáu thứ quả giống như hạt đậu dài màu vàng, dày bằng ngón tay út, dài chừng một thước, bên trong hình như có một ít hạt đậu.  

 

Giờ phút này có thể thấy được giữa chuyên gia và người thường có sự khác biệt, hai người trước đó đều tập trung vào hạt đậu trên cây, cho rằng thứ quả này nhất định là linh dược chữa bách bệnh.  

 

Ngô Bình thì khác, đôi mắt anh nhanh chóng tập trung vào rễ cây, bởi vì anh cảm thấy rằng sinh khí tập trung mạnh nhất ở đây.  

 

Anh lập tức rút dao găm ra và đào từ gốc xuống. Dây leo cực kỳ rậm rạp, anh đào hơn ba mét mới đến được gốc chính của nó. Xung quanh gốc chính mọc lên một số mầm vàng, tương tự như mầm đậu tương, có hơn trăm mầm như vậy.  

 

Thấy vậy, Ngô Bình hai mắt sáng lên. Trước đây anh đã xem qua dược điển Đại Thiên, trên đó có một số trang trống, trên đó chỉ ghi tên và hình ảnh của dược liệu, còn dược liệu tương ứng thì không có. Một trong số đó là thứ tương tự như hạt mầm vàng này. Nó được mệnh danh là Địa Bảo, nghĩa là bảo vật của đất, là dược liệu cực kỳ trân quý. Hơn nữa không phải linh dược cấp mười, mà là linh dược cấp mười một!  

 

Ngay khi Ngô Bình chạm vào mầm vàng, vô số rễ mọc ra từ mặt đất, quấn lấy Ngô Bình ngay lập tức. Có thể thấy dây leo trên kia chẳng qua là con rối của bảo vật trong lòng đất, là vũ khí tự vệ của nó.  

 
 
Chương 4661


 Ngô Bình: “Thời cơ chưa đến, đành để họ ôm bực trong người vậy”.  

 

Ngô Bình ở lại nhà vài hôm để luyện đan rồi sai người mang đến Đan Hoàng Các. Ba ngayd sau, anh đã hoá thành một tu sĩ bình thường và xuất hiện ở Doanh Châu.  

 

Doanh Châu được rất nhiều đảo bao quanh, diện tích của nơi này rất lớn, nó nằm ở phía bắc của biển đông. Do đại lục Hồng Hoang đã thống nhất nên diện tích của Doanh Châu càng lớn hơn, dạo này còn có thêm nhiều đảo nữa.  

 

Advertisement

Ngô Bình vừa đặt chân đến một thành trì ở phía Tây Doanh Châu thì Hoshi đến tìm. Thì ra mấy tháng trước, Hanami Tsukihime đã sai cô ấy đến đây thăm dò tình hình và mua ít tài sản.  

 

Ngô Bình: “Hoshi, giờ Doanh Châu thế nào?”  

 

Hoshi: “Chủ nhân, giờ Doanh Hoàng đang có quyền uy mạnh chưa từng có, không một ai dám chống lại anh ta. Nhưng nửa năm trở lại đây, Doanh Hoàng ngày càng bạo ngược, hở chút là giết người, đến phi tử trong cung cũng bị anh ta giết không ít, hoàng tử cũng chết mất một phần ba rồi, còn số lượng đại thần chết thì nhiều không đếm xuể. Bây giờ, ai cũng thấy bất an, chỉ sợ bị anh ta giết”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Bạo ngược ư? Sao bảo anh ta là minh quân cơ mà?”  

 

Hoshi: “Nhưng giờ anh ta lại như một tên bạo chúa rồi ạ”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Nếu tự nhiên thay tính đổi nết như vậy thì hay thật”.  

 

Hoshi: “Chủ nhân đến để thăm dò Doanh Châu ạ?”  

 

Ngô Bình: “Ừ. À, nghe nói bốn đại học viện đều rất nổi tiếng và có lịch sử lâu đời, chúng ta đến đó xem đi”.  

 

Hoshi cười nói: “Vâng, hầu hết người bên ngoài đều đến đây vì hâm mô các học viện này. Hiện nay, bốn đại học viện có rất nhiều thiên tài. Miền Tây này có học viện Vạn Đạo, viện trưởng là một cường giả cấp Đạo Tổ”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, chúng ta đến đó thôi”.  

 

Hoshi dẫn Ngô Bình đi tới cổng của học viện Vạn Đạo, ngay trước cổng học viện là một quảng trường được lát bằng ngọc thạch.  

 

Nhìn các học viên ra vào, Ngô Bình thấy hơi ngưỡng mộ: “Doanh Châu đã tồn tại nhiều năm nên có nền móng vững chắc, các học trò này đều rất khá”.  

 

Thật ra đế quốc Thiên Võ cũng dùng cách tương tự, đó là xây dựng học quán, học cung, nhưng do các biến động gần đây nên quy chế hơi ngắt quãng.  

 

Hoshi: “Chủ nhân, thật ra bốn đại học viện mới chính thức quản lý Doanh Châu. Doanh hoàng hiện giờ chính là thế lực được bốn đại học viện cùng bầu ra. Học viện hoàng gia cũng là bốn đại học viện cùng bỏ vốn bỏ người ra xây dựng nên vẫn thuộc quyền quản lý của họ”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì Doanh Hoàng chỉ là một con rối thôi à”.  

 

Hoshi: “Không phải con rối, Doanh Hoàng là người đại diện cho lợi ích của bốn đại học viện, vì vốn Doanh Hoàng cũng là lợi ích chung của bốn học viện”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì chỉ cần khống chế được bốn học viện này thì cũng xử được luôn Doanh Hoàng rồi”.  

 

Hoshi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cường giả ở các học viện này đông lắm nên muốn khống chế được họ là rất khó”.  

 
 
Chương 5351


 Ngô Bình: "Mày có tin hay không không quan trọng, quan trọng là nếu mày cùng tao ra đi thì đôi bên đều có lợi. Tao sẽ không làm hại mày, chỉ cần thỉnh thoảng chắt cho tao xin một ít linh dịch là được rồi".  

 

Thì ra dược tính của linh dược này nằm ở trong nước cốt của nó, nước cốt này được gọi là linh dịch của đất, là một loại bảo dược cực kỳ hiếm có, hơn nữa hạt đậu của nó cũng có thể dùng làm thuốc. Hiệu quả của nó tương đương với linh dược cấp chín, thậm chí là cấp mười.  

 

Nghe những gì Ngô Bình nói, hạt mầm vàng nói: "Anh nói đưa tôi đi sẽ có lợi cho tôi?"  

 

Ngô Bình:"Chắc chắn rồi. Tao có thể tìm cho mày một môi trường phù hợp hơn để phát triển. Mày mặc dù mạnh nhưng cũng có vô số tu sĩ mạnh trong thế giới này, mày cũng không thể ở chỗ này vĩnh viễn đúng không?"  

 

Địa Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thấy anh không có ác ý, vì vậy tôi sẽ tin tưởng anh một lần".  

 

Lời này vừa dứt, tất cả dây leo đột nhiên thu lại, cuối cùng hóa thành một quả cầu gỗ màu xanh to bằng lòng bàn tay, rơi vào trong tay Ngô Bình.  

 

Advertisement

Ngô Bình hai mắt sáng lên, nói: "Linh dược cấp mười một mạnh đến mức có thể thay hình đổi dạng. Địa Bảo, từ giờ tao sẽ gọi mày là A Trân".  

 

Địa Bảo đáp: "Tùy anh".  

 

Ngô Bình cất quả cầu gỗ đi và tiếp tục tìm kiếm linh dược trong khu vực này.  

 

Linh dược ở đây tương tự như trong rừng, khắp nơi đều có thể tìm được linh dược dưới cấp bốn, ngoài ra còn có rất nhiều linh dược cấp năm, cấp sáu. Anh cũng không khách sáo mà gặp những thứ có thể đào được là lập tức đào hết đi.  

 

Anh ở trong đầm lầy đào bới hơn một ngày, đến ngày thứ hai liền thấy nơi này đông đúc lên rõ rệt. Rất nhiều người không ngừng bay qua đầu anh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.  

 

Anh suy luận rằng sau khi A Trân biến mất, những lính canh ở đây hẳn đã rất hoảng hốt và họ đang tìm kiếm kẻ đã đánh cắp thứ mà họ cho là linh dược cấp mười  

 

Đầm lầy quá lớn, Ngô Bình ẩn nấp kỹ đến nỗi những người này căn bản không phát hiện ra anh.  

 

Trong khi Ngô Bình đang ung dung thu thập các loại linh dược thì một người nào đó đột nhiên lao tới và đâm thẳng vào kết giới mà anh đã thiết lập.  

 

Đó là một cô gái mặc bộ đồ bó màu xanh lá cây, khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình xinh xắn. Cô gái này bị thương nặng, ngực chảy nhiều máu, trên mu bàn tay còn có vết đâm.  

 

Cô gái đang liều lĩnh chạy vào kết giới của Ngô Bình thì đột nhiên ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình và cô gái liếc nhìn nhau, cô gái yếu ớt nói: "Công tử, cứu tôi với!"  

 

Vết thương của cô ấy đã chuyển màu đen, rõ ràng là bị nhiễm độc và cô gái này không thể sống được lâu nữa.  

 

Ngô Bình lập tức thở dài, anh một mình đi hái thuốc lại đột nhiên có một cô gái lao vào, hơn nữa còn rất xinh đẹp.  

 

Anh hỏi: "Cô đến đây để thu thập dược liệu?"  

 

Cô gái khẽ gật đầu: "Bố tôi tu luyện gặp sự cố, cần hai loại dược liệu nên tôi liều mạng trộm linh dược, không ngờ vừa hái linh dược đã bị phát hiện!"  

 

Ngô Bình thở dài, lẽ ra anh có thể rời đi, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh lại không đành lòng.  

 

Anh nói: "Tôi cầm máu cho cô trước đã, tạm thời chúng ta phải rời khỏi đây".  

 
 
Chương 4662


Hoshi: “Chủ nhân không biết đấy thôi, học phủ Truyền Kỳ muốn chiếm bốn đại học viện này lâu rồi, hai bên còn cá cược với nhau. Điều này khiến bốn đại học viện thấy rất áp lực, vì thế mới muốn nhanh chóng nâng cao thực lực”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Tuyển giáo viên hả? Tốt rồi, mình có thể truyền thụ võ đạo cho họ”.  

 

Anh chợt nhớ đến lời của A Kỳ, đó là tích công đức qua việc truyền thụ võ đạo. Hiện giờ có một học viện đang bày trước mặt mình, đây chẳng phải cơ hội tốt cho anh hay sao?  

 

Advertisement

“Chắc tôi sẽ thử”.  

 

Hoshi ngẩn ra: “Chủ nhân, người muốn làm giáo viên ạ? Thế có khác gì dùng dao mổ trâu giết gà?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thánh Hoàng dạy dỗ thiên hạ cũng là việc nên làm mà”.  

 

Vì thế, Ngô Bình đã đi đến cửa Tây của học viện, cửa này không lớn, nhưng có người trông coi.  

 

Nhìn thấy Ngô Bình và Hoshi, người đó hỏi: “Hai vị đến có việc gì?”  

 

Ngô Bình: “Ứng tuyển giáo viên”.  

 

Người kia gật đầu: “Muốn làm giáo viên của học viện thì phải xuất sắc mọi mặt, vì thế cần tham gia khảo hạch. Phí tham gia do thí sinh tự lo. Đương nhiên, nếu qua được vòng cuối thì sẽ được miễn phí”.  

 

Ngô Bình: “Được”.  

 

Người kia gật đầu, sau đó ngoảnh lại nói gì đó, một cô gái mắc sườn xám màu đen đã đi ra, cô ấy có làn da trắng cùng gương mặt xinh đẹp: “Chào anh, tôi là Hương Nguyên Thể, giáo viên thực tập”.  

 

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.  

 

Hương Nguyên Thể: “Anh Ngô, mời anh đi theo tôi vào kiểm tra”.

Ba người vừa đi vừa nghe Hương Nguyên Thể giới thiệu về các vòng thi. Các vòng đều rất đơn giản, thứ nhất là kiểm tra kiến thức, tiếp đến là lực chiến đấu. Phần học thức có thể chọn tu hành, luyện đan, dùng đốc hoặc y thuật, nhưng hầu hết mọi người đều chọn tu hành. Cũng có nhiều giáo viên thiên tài chọn nhiều hạng mục kiểm tra hơn, như thế thì điểm cũng cao hơn.  

 

Thực lực thì cũng không phức tạp, chỉ cần khiêu chiến con rối Tiên Võ, có thể khiêu chiến con rối ở cấp càng cao thì thực lực càng mạnh.  

 

Trong đó, điểm học thức trên 60, lực chiến đấu trên 50 là có thể trở thành giáo viên thực tập. Sau một năm khảo sát toàn diện, giáo viên thực tập có thể trở thành giáo viên các cấp theo trình độ của mình.  

 

Hương Nguyên Thể: “Anh Ngô, thật ra lần khảo hạch này rất quan trọng, nó sẽ quyết định sau này anh có thể trở thành giáo viên ở cấp nào”.  

 

Ngô Bình: “Không biết giáo viên có mấy cấp?”  

 

Hương Nguyên Thể: “Ba, là sơ cấp, trung cấp và cao cấp, sau đó đến giáo viên trình độ mấy sao. Hiên giờ, giáo viên bốn sao là cấp cao nhất, hơn nữa chỉ có đúng một người. Ngoại lệ duy nhất thì có viện trưởng, vì viện trưởng là giáo viên năm sao rồi. À, khảo hạch của bốn đại học viện đều giống nhau nên cấp bậc của giáo viên sẽ có hiệu nghiệm ở cả bốn học viện và học viện hoàng gia. Ngoài ra, học phủ Truyền Kỳ cũng dựa vào hệ thống cấp giáo viên của chúng ta để xét duyệt tuyển chọn giáo viên. Ví dụ như trước kia, đã từng có một giáo viên ba sao và hai giáo viên hai sao đến đó rồi”.  
 
Chương 4663


 Ngô Bình chỉ vào y đạo, sau đó đứng lên bục đó. Một quyển sách lớn mở ra trước mặt anh, trên đó xuất hiện các câu hỏi. Các câu hỏi này rất dễ với Ngô Bình nên anh hạ bút trả lời ngay.  

 

Tốc độ viết của Ngô Bình rất nhanh, bút vừa chạm giấy đã viết ra cả tỷ con chữ. Sau đó, cuốn sách phát ra ánh sáng vàng rồi ngưng tụ thành các điểm sáng trên cao, điều này chứng tỏ đáp án của anh là chính xác.  

 

Hoshi hỏi Hương Nguyên Thể: “Đúng rồi nhỉ?”  

 

Hương Nguyên Thể ngẩn ra nhìn Ngô Bình rồi gật đầu nói: “Đúng rồi, hơn nữa đáp án còn chuẩn hơn cả đáp án gốc, vì thế được điểm tuyệt đối là 10 + 2”.  

Advertisement

 

Sau đó, Ngô Bình lại trả lời câu hỏi cho chín câu còn lại, chỉ có duy nhất một câu anh được 10 điểm, ngoài ra đều được 12 điểm hết. Nên anh đã có tổng cộng 118 điểm.  

 

Hương Nguyên Thể vô cùng kinh ngạc, cô ấy cảm thán: “Giỏi quá! Trong lịch sử, số điểm cao nhất của y đạo là 87, vậy mà anh Ngô đã được 118 điểm”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Giờ đến luyện đan”, nói rồi, anh đi sang bục thứ hai.  

 

Hoshi: “Nếu tham gia thêm phần khác của học thức thì có được cộng dồn điểm vào không?”  

 

Hương Nguyên Thể: “Học viện sẽ chọn ra phần có điểm cao nhất làm chính, điểm của các phần khác là phụ. Điểm phụ chỉ được cộng một nửa thôi. Ví dụ, điểm phụ là 100 thì cuối cùng chỉ được cộng thêm 50 điểm. Ví dụ cụ thể hơn, một người có điểm chính là 80, điểm phụ là 60 thì điểm cuối cùng sẽ là 80 cộng 30 là 110”.  

 

Loáng cái, Ngô Bình đã thi xong phần luyện đan và giành được 120 điểm. Sau đó, điểm tu tiên của anh là 112 điểm, võ đạo là 117 điểm, dị thuật là 95 điểm, chú thuật là 71 điểm.  

 

Kiểm tra kết thúc, điểm số cuối cùng của Ngô Bình là 315 điểm. Số điểm cao nhất trong lịch sử là 127, cách Ngô Bình rất xa.  

 

Hương Nguyên Thể cười nói: “Anh đã phá kỷ lục, chúc mừng! Tiếp theo, chúng ta sẽ kiểm tra thực chiến”.  

 

Bọn họ cùng đi vào một đại điện, Hương Nguyên Thể nói: “Kiểm trả thực chiến rất đơn giản, anh sẽ chọn một con rối ở các cấp rồi tiến hành tỉ thí với nó”.  

 

Có 100 thẻ bài dựng thẳng trong đại điện, đại diện cho các con rối từ cấp một đến cấp 100, con rối ở các cấp khác nhau thì điểm cũng khác nhau.  

 

Ví dụ đánh thắng con rối cấp 10 thì được 40 điểm, con rối cấp 50 thì được 150 điểm.  

 

Ngô Bình nhìn ngay về phía con rối cấp 100, theo hướng dẫn thì con rối cấp này có thực lực ngang với Đạo Tổ, nếu đánh bại nó thì sẽ nhận được điểm tuyệt đối là 500.  

 

Ngô Bình thấy mình không cần nhiều điểm đến vậy nên đã chỉ vào con rối cấp 92: “Nó”.  

 

Thực lực của con rối cấp 92 ngang với cấp Đạo Tổ bình thường.  

 

Trận chiến bắt đầu, một con rối cao ba mét cầm một đao một kiếm đi ra, nó vừa ra tay một cái thì đã ăn ngay một quyền của Ngô Bình vào ngực.  

 

Rắc!  

 

Một tiếng động vang lên, toàn thân con rối bốc khói đen và ánh chớp, đầu nó ngoẹo sang một bên, không còn lực chiến đấu nữa.  

 

Hương Nguyên Thể nhìn đến ngẩn người: “Ôi…”  

 

Ngô Bình: “Giờ tôi qua rồi chứ?”  

 
 
Chương 5352


 Sau khi bù nhìn rời đi, anh nói:"Cô đang chảy máu và mùi máu sẽ thu hút bọn chúng tới săn lùng. Bây giờ, cô phải uống thuốc này, nó sẽ che đi mùi máu trên người cô".  

 

Cô gái gật đầu, nhận lấy cây thuốc và nhai ngay lập tức. Thuốc vô cùng đắng và có mùi tanh khiến mặt cô nhăn nhó, nhưng cô vẫn nuốt xuống.  

 

Sau đó, Ngô Bình rắc một ít bột thuốc lên người cô trước khi dẫn cô đi.  

 

Hai người rời đi không đến ba phút, một đám tu sĩ xuất hiện, theo sau là linh khuyển, lần theo mùi máu tươi đuổi theo hướng bù nhìn vừa chạy đi.  

 

Nửa giờ sau, Ngô Bình đã đưa cô gái ra khỏi đầm lầy, cả hai nghỉ ngơi trên một ngọn đồi cách đầm lầy hàng trăm dặm. Trên đồi có rất nhiều cây cối, Ngô Bình tìm một cái hốc cây rất lớn để ở tạm.  

 

Sau khi dọn sạch hốc cây, môi của cô gái đã thâm đen và ý thức của cô ấy đã bắt đầu mơ hồ.  

Advertisement

 

Ngô Bình bình tĩnh lấy ra hai loại dược liệu, dùng tay vắt lấy nước cốt, chắt ra khoảng hai ngụm cho cô gái uống. Đồng thời, anh lau sạch cặn thuốc còn sót lại trên vết thương của cô gái.  

 

Màu đen trên môi cô gái dần dần mờ đi và khuôn mặt của cô ấy có thần sắc trở lại. Tuy nhiên, vết thương ngày càng đau, máu đen vẫn rỉ ra.  

 

Ngô Bình: "Thuốc đang loại bỏ chất độc, hôm nay cô sẽ cảm thấy đau một chút, nhưng sẽ bình phục vào ngày mai”.  

 

Cô gái gắng gượng cảm ơn Ngô Bình: "Đa tạ công tử đã cứu mạng!"  

 

Ngô Bình "ừm" một tiếng rồi nói: "Cô tạm thời ở nơi này tĩnh dưỡng, tôi sẽ để lại một ít đan dược cho cô, hai ngày nữa cô sẽ khỏi hẳn".  

 

Cô gái đáp: "Tiểu nữ không thể báo đáp ân tình của công tử nên vô cùng áy náy. Nhà tôi cách đây không xa, xin mạo muội mời công tử đến nhà tôi, để tôi và gia đình được nói chuyện và cảm ơn công tử".  

 

Ngô Bình đang định từ chối, thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của A Trân: "Người phụ nữ này có khí tức của đất thần”.  

 

Ngô Bình: "Đất thần? Nó có đặc biệt quan trọng với mày không?"  

 

A Trân: "Đất thần này rất cao cấp, chỉ cần một mảnh nhỏ cỡ hạt đậu là có thể giúp tôi hóa thành linh dược cấp mười hai!"  

 

Ngô Bình liếc nhìn và thấy một chuỗi hạt màu xanh trên cổ tay của cô gái, khí tức đó dường như toả ra từ chuỗi hạt này.  

 

Anh mặt không đổi sắc, gật đầu nói: "Cũng tốt. Tôi là một y tiên, nói không chừng tôi có thể giúp cô giải quyết vấn đề của bố cô”.  

 

Cô gái vui mừng khôn xiết: "Cám ơn công tử!"

Lúc này, cô ấy mới tự giới thiệu, cô gái tên Văn Nhân Tử Y, nhà ở thành Bạch Sương, cha ở trong thành cũng được xem là nhân vật có tiếng.  

 

Đợi thương thế của cô ấy tốt hơn chút, Ngô Bình cùng Văn Nhân Tử Y đi đến thành Bạch Sương.  

 

thành Bạch Sương nằm trên một ngọn núi lớn, độ cao so với mực nước biển khá cao, nên quanh năm đều bị sương và tuyết trắng bao phủ, nhìn xa chỉ thấy một vùng tuyết trắng.  

 

Từ xa nhìn thấy thành Bạch Sương, Ngô Bình cảm thấy khá tò mò, bèn hỏi: “Văn Y cô nương, Bạch Song Thành này xung quanh có đồng bằng rộng lớn, tại sao phải xây thành trên núi, mà không xây trên đồng bằng?”  

 
 
Chương 4664


 Hương Nguyên Thể thu xếp cho Ngô Bình và Hoshi vào một tiểu viện, rót nước pha trà cho họ xong thì mới đi gặp các nguyên lão của học viện.  

 

Học viện Vạn Đạo có mười nguyên lão, các nguyên lão này đều do gia chủ của các thế gia có nền mòng vững chắc đảm nhiệm. Số điểm của Ngô Bình đã khiến họ phải khiếp sợ, giờ họ và viện trưởng đều đang chờ tin.  

 

Hương Nguyên Thể vô cùng căng thẳng, cô ấy cũng ít khi gặp các nguyên lão, nói gì đến tất cả nguyên lão và viện chủ.  

 

Advertisement

Cô ấy dè dặt đi vào điện Nguyên Lão rồi hành lễ, nói: “Viện trưởng, các nguyên lão, có một tu sĩ trẻ tuổi tên là Ngô Bình đã giành được 640 điểm trong phần thi tuyển chọn giáo viên ạ”.  

 

Viện trưởng là một người phụ nữ mặc váy đỏ, tuổi không quá lớn, trông còn trẻ hơn cả Hương Nguyên Thể. Cô ấy cười nói: “Tôi đang lo về vụ cá cược với học phủ Truyền Kỳ vào năm sau, kết quả đã có một giáo viên thiên tài đến, rõ là ông trời muốn chúng ta thắng rồi”.  

 

Một người đàn ông trung niên mặt vuông đầy uy nghiêm nghiền ngẫm nói: “Nếu cậu ta giỏi vậy thì sao không đến học phủ Truyền Kỳ luôn? Tôi nghĩ nên điều tra về cậu ta”.  

Advertisement

 

Một ông lão để râu bật cười, gương mặt gầy gò già nua đầy nếp nhăn: “Tôi nghĩ không cần đâu, dù cậu ta đang tính toán điều gì thì giờ cũng có lợi với chúng ta thôi. Hãy giao các học trò xuất sắc cho cậu ta và cho mấy thầy trò một thời gian. Nếu đúng là cậu ta có tài thì chúng ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng. Người như vậy sau này sẽ có thành tựu lớn, giờ chúng ta kết giao cũng là việc tốt”.  

 

Viện trưởng gật đầu: “Dịch trưởng lão nói đúng, tôi cũng đồng ý”, giọng nói của cô ấy rất êm tai.  

 

Trưởng lão mặt vuông nói: “Chúng ta có mấy học viên xảy ra vấn đề trong tu luyện và đang bị nhốt dưới lòng đất còn gì, tôi nghĩ nên giao họ cho cậu ta”.  

 

Dịch trưởng lão cau mày nói: “Thạch trưởng lão, thứ chúng ta cần là học viên có thực lực mạnh, ông giao mấy người kia cho cậu ấy để phí thời gian à?”  

 

Thạch trưởng lão: “Tôi không nghĩ vậy, nếu cậu ta vừa có tài vừa có thực lực thì hãy để cậu ta thể hiện. Biết đâu, cậu ta sẽ khiến chúng ta ngạc nhiên thì sao!”

Viện trưởng váy đỏ cười nói: “Thạch trưởng lão nói cũng có lý. Theo quy trình bình thường thì giáo viên thực tập cần được quan sát một thời gian thì mới có thể trở thành giáo viên chính thức. Thế này đi, nếu anh ta có thể bồi dưỡng được những kẻ phát điên và vô tri ở dưới lòng đất thì chúng ta sẽ cho anh ta thân phận giáo viên chính thức luôn”.  

 

Thạc trưởng lão ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Viện trưởng, nếu khảo hạch giáo viên của cậu ta đạt đến cấp mấy sao thì mình cũng cho luôn ư?”  

 

Viện trưởng: “Đương nhiên, nếu đã là nhân tài thì chúng ta sẽ phá lệ rồi đề bạt anh ta, như thế anh ta mới đồng ý bồi dưỡng thêm nhiều nhân tài hơn cho chúng ta”.  

 

Thạch trưởng lão: “Được rồi, vậy thì làm theo ý của viện trưởng”.  

 

Viện trưởng nói với Hương Nguyên Thể: “Lát nữa cô hãy dẫn Ngô Bình đến phòng làm việc gặp tôi”.  

 

“Vâng ạ”, Hương Nguyên Thể lui ra ngoài.  

 

Hương Nguyên Thể quay lại chỗ Ngô Bình rồi nói với giọng cung kính: “Chúc mừng anh Ngô, viện trưởng và các nguyên lão rất tán thưởng anh. Anh nghỉ ngơi một lát đi, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi gặp viện trưởng”.  

 

Ngô Bình gật đầu nói: “Phiền cô rồi”.  

 

Hương Nguyên Thể: “Việc nên làm thôi”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom