Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 2110


Một cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện trong lòng Trương Minh Vũ.  

Luôn rất... khó chịu.  

Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, hỏi: “Vậy... Cô có thể giúp tôi lấy số liệu từ khu vực camera của bệnh viện không?”  

Nói xong, anh kích động!  

Anh rất muốn nhìn!  

Hơn nữa... cũng muốn cho Lâm Kiều Hân xem.  

Trút giận cho đã đời!  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn, thản nhiên nói: “Được thôi, nhưng... tôi được lợi gì?”  

Hả?  

Nhất thời Trương Minh Vũ mờ mịt.  

Lợi ích?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới đần độn nói: “Cô... muốn lợi ích gì?”  

Tại sao còn phải có lợi ích mới được?  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Tôi chưa nghĩ ra, ghi nợ trước đi”.  

Chậc...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.  

Sao mà... lạnh nhạt vậy...  

Tôi chọc ghẹo gì cô à?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ hung hăng trừng mắt.  

Cũng không nói thêm gì.  

Lát sau, Tần Minh Nguyệt chậm rãi hỏi: “Tiếp theo, anh định làm gì?”  

Ừ thì...  

Trương Minh Vũ suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Người của Thần Ẩn không còn nhiều, tiếp theo... Đến lượt nhà họ Âu Dương rồi”.  

Anh muốn chủ động xuất kích!  

Dù sao, hiện giờ các vấn đề kinh doanh đã giao cho Lâm Kiều Hân.  

Anh phải phản công!  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Sau khi Thần Ẩn xảy ra chuyện, Dạ Thập Nhất đã đưa người rời khỏi Tĩnh Châu”.  

Hả?  

Lời vừa dứt, Trương Minh Vũ trợn to mắt!  

Cảm giác cả người... bị dội gáo nước lạnh!  

Ơ kìa...  

Đi rồi hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Đi thật rồi à?  

Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: “Nói nhảm, tôi lừa anh làm gì?”  

Trương Minh Vũ mệt mỏi dựa vào ghế.  

Chuẩn bị lâu như vậy...  

Vậy mà... đi rồi sao?  

Trương Minh Vũ cảm thấy khó thở, cực kỳ bực bội!  

Một lúc sau, anh khẽ thở dài.  

Tạo hóa trêu người.  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn, hỏi: “Còn kế hoạch gì khác không?”  

Việc này...  

Trương Minh Vũ chán nản nói: “Vậy... Phát triển kinh doanh trước đã”.  

Còn có thể làm gì nữa giờ?  

Không có gì để làm cả.  

Hay là tranh thủ làm xong nhiệm vụ của chị ba.  

Ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt mờ đi, như có điều suy nghĩ.  

Không lâu sau, xe dừng lại trước cửa tập đoàn Chu Thị.  

Trương Minh Vũ mở cửa xuống xe.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Video gửi cho anh sau, có chuyện gì thì gọi cho tôi”.  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, cười nói: “Được”.  

Câu này còn giống tiếng người.  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã lái xe rời đi.  

Trương Minh Vũ sững sờ đứng đó.  

Rất bất lực.  

Vừa định bắt đầu phản công, không ngờ... đem muối bỏ bể.  

Thật khó chịu.  

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân.  

Trương Minh Vũ quay lại.  

Đúng lúc nhìn thấy Lâm Kiều Hân và Trần Thắng Nam đi ra.  

Nhìn kỹ...  

Lâm Kiều Hân đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng như trước.  

Mặt lạnh như băng. 
 
Chương 2111


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Cô gái này... quá thần kỳ.  

Trần Thắng Nam ngạc nhiên nói: “Chào sếp, sao anh lại tới đây?”  

Lâm Kiều Hân dừng bước, cô rất kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Vừa xong việc bên kia, đúng lúc tới xem một chút, hai người đang...”  

Trương Minh Vũ nhìn Lâm Kiều Hân.  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “À... bọn em đang... đi giải quyết chuyện nhà họ Lục”.  

Nhà họ Lục?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Trần Thắng Nam cung kính giải thích: “Chuyện là thế này thưa sếp, kế hoạch nhằm vào nhà họ Lục của chúng ta đã được triển khai hoàn toàn”.  

“Nhà họ Lục thua liên tiếp”.  

“Bây giờ có một buổi lễ cắt băng khai trương. Chúng tôi đã quảng bá rầm rộ, nhà họ Lục sẽ hoàn toàn mất đi thế lực”.  

Nói xong, khóe miệng cô ta nở nụ cười đắc ý.  

Thế à?  

Trong mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia sáng.  

Nhanh như vậy sao?  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được, vậy tôi đi cùng hai người”.  

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Có người đáng tin cậy rồi!  

Két!  

Chợt có tiếng phanh gấp!  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, ngay lập tức cơ thể anh căng chặt!  

Có nguy hiểm?  

Trương Minh Vũ bước sang, kéo Lâm Kiều Hân bảo vệ ở phía sau.  

Chợt trở mình!  

Đúng lúc nhìn thấy từng xe Mercedes – Benz màu đen dừng ở trước cửa tập đoàn Chu Thị.  

Khoảng hai mươi chiếc!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ khó hiểu.  

Không phải người của Thần Ẩn, cũng không phải Âu Dương Triết!  

Đây là ai?  

Lâm Kiều Hân tiến lên một bước, lặng lẽ đứng cạnh Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt đẹp của cô rất lạnh lùng!  

Rầm rầm rầm!  

Ngay sau đó, một loạt tiếng cửa xe vang lên.  

Từng gã đàn ông cao to mặc vest đen bước xuống xe, tràn đầy khí thế!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chẳng mấy chốc, mọi người đã xuống hết, chỉ còn lại cửa xe của hai chiếc Rolls – Royce ở giữa vẫn chưa mở.  

Rốt cuộc là ai?  

Trương Minh Vũ híp mắt lại.  

Nhân viên của tập đoàn Chu Thị cũng nhận thấy điều bất thường, từng người một vây lại cửa sổ quan sát!  

Rất căng thẳng!  

Một lúc lâu sau, hai chiếc xe ở giữa cuối cùng cũng mở cửa.  

Vài bóng người bước ra.  

Trương Minh Vũ nhìn cảnh này, hai mắt lập tức lóe sáng!  

Nhà họ Lục!  

Người vừa bước xuống là anh em Lục Chính Đình và Lục Chính Minh!  

Hai người họ đi trước, phía sau là một người đàn ông trung niên, khí chất cao quý.  

Đây...  

Trương Minh Vũ híp mắt lại.  

Gia chủ nhà họ Lục? Lục Thiên Long?  

Tìm đến tận cửa luôn rồi sao?  

Giờ chỉ còn chiếc Rolls-Royce đang im lìm ở phía sau.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Phía trước là nhà họ Lục, vậy phía sau... sẽ là ai?  

Trần Thắng Nam thận trọng hỏi: “Sếp à, người nhà họ Lục tới đây chắc chắn là để ngăn cản chúng ta đi cắt băng khai trương, anh xem...”  

Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: “Sẽ không đơn giản như vậy”.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2112


Trương Minh Vũ cau mày.  

Rốt cuộc là ai?  

Ngay sau đó, một người phụ nữ bước xuống xe.  

Bà ta mặc một bộ quần áo đắt tiền, số trang sức bằng kim cương không thể đếm hết!  

Vóc dáng mập mạp, đeo một chiếc kính râm lớn.  

Vô cùng quý phái.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh chưa từng gặp người này bao giờ.  

Trong mắt Trần Thắng Nam hiện lên vẻ kinh ngạc!  

Là bà ta!  

Trần Thắng Nam chết lặng.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Cô biết người này à?"  

Một lúc lâu sau, Trần Thắng Nam mới ủ rũ nói: "Bà ta... là bà Chương!"  

Bà Chương?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang.  

Chưa từng nghe…  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy bối rối.  

Trần Thắng Nam trịnh trọng giải thích: "Bà Chương này là người thần bí nhất ở Tĩnh Châu!"  

“Bà ta vốn là người Thanh Châu, sau khi gả vào Tĩnh Châu, chính tay sát hại chồng mình”.  

"Sau đó thay thế vị trí người đứng đầu trong thế giới ngầm!"  

"Bà ta là người khó chọc vào nhất ở Tĩnh Châu!"  

Nói xong, trên mặt cô ta cũng đầy vẻ nghiêm túc.  

Bà ta cũng đến rồi!  

Hơn nữa dáng vẻ này... chắc chắn là tới trợ giúp Lục Thiên Long!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Người phụ nữ này... quả thật hơi độc ác.  

Bà Chương nhanh chóng được bao quanh bởi đám người Lục Thiên Long, đi về phía trước!  

Bụp bụp bụp!  

Chợt có tiếng bước chân dồn dập.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Lần theo tiếng vang, mới phát hiện là nhân viên bảo vệ của công ty lao ra!  

Ai nấy đều trố mắt nhìn!  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Tích cực vậy à?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Anh quay đầu lại lặng lẽ quan sát.  

Bà Chương giống như một nữ hoàng, bình tĩnh bước đi.  

Từ đầu đến cuối, không ngẩng đầu lên!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Đây là bộ dạng của nhân vật lớn sao?  

Lục Thiên Long theo sát phía sau.  

Lục Chính Đình và Lục Chính Minh cũng đi theo.  

Ngoài ra phía sau còn có bốn người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ vest.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bốn người này... là cao thủ!  

Chẳng mấy chốc, bà Chương đã đến trước mặt.  

Lúc này bà ta mới ngẩng đầu lên!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ vẫn nở nụ cười.  

Im lặng chờ đợi.  

Đôi mắt của hai anh em Lục Chính Minh đầy vẻ u ám!  

Sắc mặt Lục Thiên Long cũng tối sầm lại!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Xem ra...  

Mấy ngày nay, Trần Thắng Nam đã ép bức nhà họ Lục rất dữ dội, nếu không ba người họ sẽ không có phản ứng lớn như vậy.  

Hôm nay cắt băng khai trương.  

Một khi được công bố trên các phương tiện truyền thông, ảnh hưởng của Kiều Hân sẽ càng lớn hơn.  

Nhà họ Lục sẽ toi đời!  

Bây giờ... quyền chủ động nằm trong tay anh!  

Giọng nói lạnh lùng của bà Chương vang lên: “Tránh ra”.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Xin chào, bà muốn xử lý công việc gì? Mấy người đông quá vẫn nên nói ở ngoài này đi”.  

Bà Chương lạnh lùng nói: "Bảo ông chủ chó má của các người ra đây gặp tôi”.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khúc khích, nói: "Tôi là đồ chó má đó đây, có chuyện gì? Nói đi”.  

Hả?  

Bà Chương hơi ngạc nhiên.  

Mãi lâu sau, bà ta hỏi: "Cậu chính là Trương Minh Vũ à?"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Lúc hai người trò chuyện, các nhân viên của công ty nhao nhao tập trung trước cửa.  

Cẩn thận quan sát!  
 
Chương 2113


Nhiều người dần dần vây quanh.  

Mọi con mắt đều tập trung về một chỗ!  

Sắc mặt Lục Thiên Long u ám, trầm giọng nói: "Bà Chương, chính là thằng ranh này!"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Trong vô thức anh đã đạt đến được vị trí này.  

Đường đường là gia chủ nhà họ Lục lại chẳng làm gì được anh.  

Bà Chương liếc mắt đánh giá.  

Bà ta nhếch mép cười khinh bỉ, lẩm bẩm: "Cậu nhóc, tôi sẽ không làm khó cậu, cho cậu thời gian năm phút để giở bỏ hết mấy cái băng chó má vớ vẩn trên quảng trường”.  

"Hết thời gian... thì đừng trách tôi không khách khí!"  

Nói xong, trên mặt bà ta lộ vẻ đắc ý.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Hóa ra là chuyện này!  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tức giận.  

Ức hiếp người quá đáng!  

Trần Thắng Nam cũng căng thẳng ra mặt.  

Suy cho cùng... người này rất có tiếng tăm!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cắt băng? Cắt băng gì cơ?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt!  

Lục Chính Đình hơi nheo mắt lại, hét lớn: "Đừng giả bộ hồ đồ ở đây nữa! Chuyện cắt băng khai trương cửa hàng mới ở quảng trường đằng kia, mày không biết sao?"  

"Cửa hàng đó của mày đã đe dọa nghiêm trọng kinh tế của nhà họ Lục bọn tao!"  

"Mau cút khỏi đây!"  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!  

Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị cũng bị kinh hãi!  

Trương Minh Vũ... lợi hại vậy à?  

Lục Thiên Long cau mày, trầm giọng nói: "Nói bậy bạ gì đấy?"  

Nói như vậy, chẳng phải mọi người đều sẽ biết nhà họ Lục không đấu lại được, mới nhờ bà Chương giúp đỡ sao?  

Lục Chính Đình lập tức cúi đầu.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ồ? Bên kia quảng trường à?"  

"Thật sự xin lỗi, việc phát triển của công ty vẫn luôn do nhân viên của công ty lo liệu”.  

"Tôi không tham dự”.  

"Các người tìm tôi cũng vô dụng”.  

Nói xong, anh bật cười, xòe hai tay ra.  

Chuyện này...  

Mọi người lại trợn mắt há mồm!  

Câu nói này...  

Hàm ý là... các nhân viên đã đánh bại tập đoàn Lục Thị sao?  

Hai anh em Lục Chính Đình siết chặt nắm đấm.  

Lục Thiên Long bừng bừng lửa giận!  

Giọng nói lãnh đạm của bà Chương vang lên: "Đã hai phút trôi qua, tôi không quan tâm ai là người làm việc đó”.  

"Dù sao... cậu cũng phải dừng lại”.  

Lời lẽ bình thản, nhưng với giọng điệu chắc chắn như đinh đóng cột!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Hù dọa tôi à?  

Khóe miệng Lục Thiên Long hiện lên nụ cười khẩy.  

Ngông cuồng nữa đi!  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Nếu như... tôi nói không thì sao?"  

Ồ!  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh bỗng thấy ớn lạnh!  

Dám phản kháng à?  

Bà Chương nở nụ cười khinh thường, lẩm bẩm: "Vậy thì tập đoàn Chu Thị của cậu không cần tồn tại nữa”.  

Trương Minh Vũ nghiền ngẫm nói: “Cho dù như vậy, lễ cắt băng khai trương bên kia vẫn được tổ chức thì nhà họ Lục... vẫn sẽ xong đời”.  

Chuyện này...  

Bà Chương cau mày.  

Trong mắt Lục Thiên Long cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.  

Đúng là vậy!  

Suy cho cùng... để tiêu diệt tập đoàn Chu Thị cũng cần thời gian!  

Bà Chương hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Bà cũng có thể hiểu là như vậy”.  

Mọi người đều kinh hãi!  

Đôi mắt của các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đầy vẻ khiếp sợ!  

Muốn chết à?  

Vẫn không chịu nói lời nịnh nọt sao?  

Khóe miệng của mọi người nở nụ cười giễu cợt.  

Tự tìm đường chết!  

Trần Thắng Nam vô cùng lo lắng.  

Sắc mặt bà Chương u ám, tức giận nói: "Hừ, cậu cho rằng tôi sẽ không tìm người làm loạn lễ cắt băng khai trương bên kia sao?"  

"Cậu vẫn còn một phút!" 
 
Chương 2114


Lục Thiên Long thở phào nhẹ nhõm.  

Nụ cười khẩy trên khóe miệng mọi người xung quanh cũng sâu hơn.  

Đúng vậy!  

Anh có thể làm được gì?  

Trương Minh Vũ nhướng mày, ánh mắt lấp lóe.  

Hồi lâu sau, anh lấy điện thoại ra.  

Chuyện này...  

Mọi người đều ngơ ngác.  

Thỏa hiệp à?  

Ánh mắt của mọi người tràn đầy vẻ khinh thường.  

Chỉ vậy thôi sao?  

Còn giả bộ gì chứ!  

Đám người Lục Thiên Long không ngừng cười khẩy!  

Đôi mắt của Trần Thắng Nam cũng đầy vẻ bất lực.  

Suy cho cùng, không thể đắc tội được.  

Nhưng Lâm Kiều Hân lại rất nghi hoặc.  

Anh ấy... sẽ chịu đầu hàng sao?

Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười gượng nói: "Quên mất, tôi cũng không biết ai đang phụ trách công việc bên kia”.  

Nói xong, anh cất điện thoại.  

Hả?  

Mọi người lập tức mở to mắt!  

Còn muốn phản kháng à?  

Sắc mặt của bà Chương lập tức trở nên lạnh lùng!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Thắng Nam, người phụ trách bên kia là ai? Đưa số điện thoại cho tôi”.  

Chuyện này...  

Khóe miệng của những người xung quanh co giật dữ dội!  

Họ cho rằng Trương Minh Vũ đang cố chấp...  

Trần Thắng Nam ngơ ngác lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại đưa cho Trương Minh Vũ.  

Mặc dù trong lòng căng thẳng.  

Nhưng... vẫn có một cảm giác thất vọng không thể giải thích được.  

Một ưu thế lớn như vậy... mà lại từ bỏ sao?  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ nghi ngờ.  

Gọi thật à?  

Hành động này... không giống phong cách làm việc của Trương Minh Vũ...  

Nhưng cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng không nói nhiều.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, nhấn nút gọi.  

Biểu cảm chế nhạo trên khuôn mặt của đám người xung quanh lại càng rõ rệt hơn.  

Chỉ được vẻ bề ngoài!  

Còn tưởng anh giỏi lắm, hóa ra chỉ có chút năng lực này thôi sao?  

Bà Chương khinh bỉ.  

Ba bố con Lục Thiên Long cũng đắc ý ra mặt!  

Thành công rồi!  

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.  

Một giọng nói cung kính vang lên: "Sếp Trần, cô có gì căn dặn ạ?”  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Không cần làm lễ cắt băng khai trương bên kia nữa, quay về tập đoàn Chu Thị đi”.  

Ha ha!  

Vừa dứt lời, một tràng cười giễu cợt đột nhiên vang lên!  

Mọi người vô cùng xem thường!  

Bà Chương thậm chí còn không thèm nhìn.  

Chẳng có hứng thú!  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trần Thắng Nam cũng hoang mang!  

Ưu thế lớn mà lại từ bỏ như vậy sao?  

Một lúc lâu sau, trong điện thoại truyền đến một giọng nói khó tin: "Anh... là ông chủ đúng không? Anh... nói gì cơ?"  

"Lễ cắt băng khai trương... không tổ chức nữa sao?"  

Không gian vô cùng yên tĩnh!  

Câu nói này đều được mọi người xung quanh nghe thấy rõ mồn một.  

Trần Thắng Nam cúi đầu im lặng.  

Nỗ lực trong thời gian dài như vậy... lại đổ sông đổ bể.  

Mọi người cười nhạo không dứt!  

Trương Minh Vũ tinh nghịch cười nói: "Ai nói không tổ chức nữa chứ?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, nụ cười giễu cợt của mọi người lập tức đông cứng lại.  

Ý gì đây?  

Trương Minh Vũ tiếp tục: "Tôi chỉ yêu cầu mấy người thay đổi địa điểm thôi mà”.  

"Lễ cắt băng khai trương sẽ được tổ chức ở tập đoàn Chu Thị”.  

"Tôi... đích thân làm chủ!"  

Hả? 
 
Chương 2115


Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ớn lạnh!  

Chuyện này...  

Quá khiêu khích!  

Dám tổ chức thật à?  

Mọi người đều kinh ngạc!  

Ba bố con nhà họ Lục trố mắt nhìn.  

Bà Chương cũng kinh ngạc ra mặt!  

Thằng ranh này... điên rồi hả?  

Trần Thắng Nam thở phào nhẹ nhõm.  

Một nụ cười chậm rãi xuất hiện trên khóe miệng Lâm Kiều Hân.  

Đây mới là Trương Minh Vũ.  

Hồi lâu sau, trong điện thoại truyền đến một giọng nói phấn khích: "Vâng, tôi lập tức làm ngay!"  

Điện thoại cúp máy.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Im lặng chờ đợi.  

Một lúc lâu sau, mọi người mới định thần lại.  

Nhưng... vẫn mờ mịt như cũ!  

Sắc mặt bà Chương u ám, lạnh lùng nói: "Rõ ràng là cậu muốn đối đầu với tôi?"  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Là bà đến đây đối đầu với tôi trước, sao... tôi có thể khách khí với bà được chứ?”  

Nói xong anh chậm rãi ngẩng đầu.  

Không hề sợ hãi!  

Chuyện này...  

Mọi người đều bị sốc.  

Thằng nhóc này... lấy đâu ra tự tin vậy?  

Đôi mắt của Trần Thắng Nam lấp lánh!  

Mình đi theo đúng người rồi!  

Lục Thiên Long nôn nóng nói: "Bà Chương, bà xem... "  

Hừ!  

Bà Chương cười khẩy nói: "Tôi lại muốn xem thử người của bọn chúng trở về đây bằng cách nào!"  

Giọng điệu hết sức khí thế!  

Bụp bụp!  

Tiếng bước chân nặng nề nối tiếp nhau vang lên!  

Mọi người đều sững sờ.  

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, vừa hay nhìn thấy một đám đàn ông vạm vỡ đang xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề!  

Bọn chúng bao vây lối vào của tập đoàn Chu Thị!  

Ai nấy đều hừng hực khí thế!  

Bà Chương lạnh lùng lẩm bẩm: "Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép ra vào!"  

Vẻ hoảng sợ thoáng qua trong mắt các nhân viên của tập đoàn Chu Thị!  

Đây chẳng phải là tìm đến cái chết sao?  

Chẳng mấy chốc, trên mặt rất nhiều người lộ ra vẻ tức giận!  

Suy cho cùng... Trương Minh Vũ gây rắc rối, liên quan gì đến họ chứ?  

Khóe miệng Lục Thiên Long nở nụ cười khẩy.  

Trương Minh Vũ thờ ơ nói: "Bà uy hiếp tôi sao?"  

Bà Chương bật cười khinh thường, rù rì: "Tôi uy hiếp cậu đấy thì đã sao? Nếu có bản lĩnh... thì cậu đuổi người của tôi đi đi”.  

Nói xong trong mắt bà ta tràn đầy vẻ khinh thường!  

Trương Minh Vũ cười nghiền ngẫm nói: "Được, vậy đợi tôi gọi người”.  

Nói xong anh cầm điện thoại lên.  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Gọi người hả?  

Mọi người vây xem lại bật cười!  

Tất cả các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đều nhìn anh như một kẻ ngốc!  

Gọi người... trước mặt bà Chương hả?  

Ai mà không biết tất cả hệ thống nhân viên bảo vệ ở Tĩnh Châu đều là của bà Chương?  

So người với bà Chương ư?  

Quá ngu xuẩn!  

Trương Minh Vũ phớt lờ, tiếp tục thực hiện cuộc gọi.  

Chẳng mấy chốc, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Cửa ra vào của công ty chúng tôi bị người ta chặn lại, họ không cho chúng tôi ra vào”.  

"Bốn năm mươi người gì đấy, tôi cũng không chiếm dụng quân đội...”  

"Cô xem…"  

Nói xong anh yên lặng chờ đợi.  

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Biết rồi, chờ đó đi”.  

Điện thoại cúp máy.  

Khuôn mặt Trương Minh Vũ tươi cười.  

Tới rồi!  
 
Chương 2116


Bà Chương cau mày hỏi: "Gọi người xong rồi à?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Xong rồi”.  

Bà Chương cười giễu cợt, lẩm bẩm: "Cậu nên nhắc đến tên của tôi, vậy thì không cần phiền phức đến thế”.  

Vừa dứt lời, trên mặt đám người Lục Thiên Long nở nụ cười đắc ý!  

Bà Chương – cái tên đủ để khiến mọi người nghe khiếp đảm!  

Còn dám đến ư?  

Tất nhiên... đến cũng uổng công!  

Trong mắt Trần Thắng Nam cũng lộ vẻ lo lắng.  

Suy cho cùng... bà Chương thực sự rất khó đối phó!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Bà Chương sốt ruột hỏi: "Vẫn chưa tới sao? Người của cậu có ổn không vậy?”  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Bà vội vàng muốn chết vậy à? Gắng hưởng thụ đi đã, lát nữa đám đàn em của bà sẽ được nhìn thấy thôi”.  

Ồ!  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức há hốc mồm!  

Chắc chắn tên này bị điên rồi!  

Muốn chết hả?  

Ngọn lửa giận trên khuôn mặt của các nhân viên tập đoàn Chu Thị càng rõ ràng hơn!  

Bà Chương hơi híp mắt, lẩm bẩm: "Được rồi, miệng mồm lanh lợi đấy”.  

"Hôm nay không để cậu biết được thế nào gọi là bà Chương thì mấy năm nay tôi uổng công lăn lộn ở Tĩnh Châu rồi!"  

"Người đâu!"  

Nói xong, bà ta vẫy tay!  

Bốn gã đàn ông vạm vỡ phía sau lập tức tiến lên một bước!  

Khí thế hung hăng!  

Mọi người xung quanh không ngừng cười nhạo!  

Đáng đời!  

Anh làm vậy mới là vội vàng muốn chết!  

Sống không tốt hơn à?  

Mọi người trào phúng giễu cợt.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bà Chương hét lên: "Dạy cho hắn một bài học!"  

Hai gã đàn ông vạm vỡ chuẩn bị cất bước!  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ lo lắng.  

Mọi người xung quanh cười khẩy!  

Ngông cuồng nữa đi!  

Bỗng nhiên, Trương Minh Vũ cười nói: "Bà nên ra tay sớm hơn, bây giờ... thì muộn rồi”.

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Thế nào gọi là muộn?  

Bà Chương cười khẩy, lẩm bẩm: "Muộn sao? Thời gian ở chỗ tôi chỉ có... tùy ý”.  

"Bắt lấy hắn!"  

Dứt lời, hai gã đàn ông vạm vỡ bước lên phía trước!  

Đi thẳng tới chỗ Trương Minh Vũ!  

Đám người tập đoàn Chu Thị bắt đầu lo lắng.  

Ánh mắt ba bố con Lục Thiên Long đầy vẻ giễu cợt!  

Két!  

Đột nhiên, có tiếng xe phanh gấp vang lên!  

Mọi người đều sửng sốt.  

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, mới phát hiện có một dãy xe khác đậu bên kia đường.  

Chỉ là những chiếc xe này... hơi lạ.  

Có rất nhiều hoa văn trên xe.  

Lòe loẹt vậy à?  

Mọi người đều sững sờ.  

Có người đến giúp thằng nhóc này thật ư?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Cũng nhanh đấy!  

Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra.  

Một người đàn ông cao to lực lưỡng bước xuống xe.  

Những người theo sau cũng vậy!  

Người dẫn đầu có ngoại hình xinh đẹp, dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng!  

Là Tần Minh Nguyệt!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý.  

Những chuyện này...  

Tần Minh Nguyệt là phù hợp nhất!  

Nhưng điều khiến Trương Minh Vũ khó hiểu là... nhóm người này lại không mặc quân phục?  

Những người xung quanh cũng sững sờ.  

Vẻ phức tạp lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Là cô ấy…
 
Chương 2117


Tần Minh Nguyệt bước tới với khuôn mặt không chút biểu cảm.  

Cô ta trừng mắt lườm Trương Minh Vũ.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Quả thật...  

Hôm nay mình đã làm phiền cô ấy hơi nhiều...  

Đám người Lục Thiên Long cau mày.  

Người này... là ai?  

Trong mắt bà Chương lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Bà ta căm ghét những cô gái xinh đẹp hơn bà ta!  

Tần Minh Nguyệt lãnh đạm hỏi: "Bên ngoài là người của ai?"  

Bà Chương hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Người của tôi, có vấn đề gì sao?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười đầy ẩn ý.  

Có kịch hay để xem rồi!  

Tần Minh Nguyệt chẳng thèm liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Cho bà một phút, bảo tất cả mọi người rút lui”.  

Vô cùng bá đạo!  

Mọi người lại sững sờ.  

Cô gái này...  

Trong mắt mọi người lại xuất hiện vẻ giễu cợt!  

Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!  

Bà Chương phì cười khinh thường, lẩm bẩm: "Giới thiệu một chút, tôi là bà Chương”.  

Mọi người không ngừng cười nhạo!  

Một cái tên nghe thôi cũng dọa cô sợ chết khiếp!  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt không hề thay đổi, thấp giọng nói: "Còn bốn mươi giây”.  

Hả?  

Mọi người đều chấn động!  

Chưa nghe nói đến tên của bà Chương hả?  

Bà Chương lạnh lùng, tức giận nói: "Con ả khốn nạn, cô dám ra lệnh cho tôi sao?"  

"Lúc bà đây làm bá chủ thế giới ngầm, cô còn chưa ra đời đâu đấy!"  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày nói: "Không nghe à?"  

Bà Chương tức giận mắng nhiếc: "Cô là cái thá gì? Nghe lời cô ư?"  

"Người đâu! Bắt hết bọn chúng lại cho tôi!"  

Mọi người xung quanh đều phấn khích!  

Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!  

Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị càng thêm lo lắng.  

Dù có người đến.  

Nhưng... chỉ có hai mươi mấy người!  

Chẳng mấy chốc, bốn năm mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen bắt đầu đi về phía cửa công ty!  

Hừng hực khí thế!  

Ba cha con Lục Thiên Long khinh thường ra mặt!  

Bà Chương ngạo nghễ đứng nhìn!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ nghiền ngẫm!  

Dám đối nghịch với Cục Cảnh sát ư?  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng quát tháo: "Bắt hết bọn chúng về cho tôi!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người bỗng sửng sốt!  

Bắt... về ư?  

Chuyện này...  

Bà Chương cau mày.  

Lúc này, tiếng còi báo động truyền đến!  

Hả?  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Quay đầu nhìn lại, những chiếc ô tô chạy nhanh đến với đèn cảnh sát nhấp nháy phía trên!  

Khoảng... mười mấy chiếc!  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Cục Cảnh sát?  

Khuôn mặt Lục Thiên Long cứng đờ!  

Bà Chương hơi bối rối!  

Xe nhanh chóng dừng lại, từng chiến sĩ lao đến!  

Trong tay cầm gậy cảnh sát, chỉnh tề nhanh gọn!  

Mọi người trợn mắt há mồm!  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt khó hiểu!  

Thật đáng sợ!  

Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị cũng sững sờ!  

Tất cả những gã đàn ông vạm vỡ áo đen lập tức dừng bước, chần chừ do dự!  

Chuyện này... 
 
Chương 2118


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà Chương ngơ ngác hỏi: "Cô... là người của Cục Cảnh sát sao?"  

Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: "Không sai”.  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người lại kinh hãi!  

Không ngờ người mà Trương Minh Vũ tìm đến lại là...  

Đột nhiên, bà Chương cười khẩy nói: "Vậy thì dễ rồi, cô tên là gì?"  

"Tôi sẽ gọi cho Cục trưởng Trần ngay bây giờ”.  

Nói xong, bà ta lấy điện thoại di động ra.  

Hả?  

Ba người Lục Thiên Long vui mừng ra mặt!  

Đúng vậy!  

Với mối quan hệ của bà Chương thì ai mà không quen chứ?  

Chỉ cần một câu nói mà thôi!  

Chẳng mấy chốc, mọi người xung quanh lại trở nên phấn khích!  

Tần Minh Nguyệt thờ ơ nói: "Không cần đâu, ông ta đã vào tù rồi, bây giờ tôi là cục trưởng thay thế”.  

Nụ cười trên mặt đám người Lục Thiên Long bỗng đông cứng lại!  

Mọi người xung quanh lại bị sốc!  

Cục trưởng thay thế ư?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ có mối quan hệ lớn vậy à?  

Đám nhân viên của tập đoàn Chu Thị dần trở nên phấn khích!  

Ông chủ... không hề yếu!  

Trương Minh Vũ lại vui vẻ nở nụ cười.  

Tuyệt vời.  

Ánh mắt bà Chương lạnh lùng, trầm giọng nói: "Hay lắm Trương Minh Vũ, cũng có chút bản lĩnh!"  

Trương Minh Vũ mỉm cười gật đầu!  

Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Đưa hết đám người này về cục cho tôi!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại trợn to hai mắt!  

Ra tay thật à?  

Bà Chương cũng bối rối!  

Chẳng mấy chốc, tất cả các chiến sĩ đã tiến lên vây bắt đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen!  

Mấy gã đàn ông vạm vỡ căn bản không dám chống cự!  

Hơn nữa... bà Chương cũng không ra lệnh!  

Một lát sau...  

Tất cả đám đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đã bị bắt!  

Đưa thẳng lên xe!  

Chuyện này...  

Mọi người đều kinh hãi!  

Sắc mặt Bà Chương u ám như nước, hai tay siết chặt!  

Hồi lâu sau, bà ta mới quát lớn: "Dựa vào đâu mà bắt người của chúng tôi?"  

Tần Minh Nguyệt thờ ơ nói: "Bà bị tình nghi tụ tập đám đông để đánh nhau, có vấn đề gì không?"  

Giọng điệu của cô ta giống hệt bà Chương lúc nãy!  

Trương Minh Vũ bật cười đắc ý!  

Bà Chương hơi nheo mắt, nhưng... cuối cùng vẫn không nói được gì!  

Suy cho cùng...  

Chẳng mấy chốc, mọi người trơ mắt nhìn các chiến sĩ đưa tất cả những người mặc đồ đen lên xe!  

Nhanh chóng rời đi!  

Nhưng khoảng hai mươi người đi cùng Tần Minh Nguyệt vẫn im lặng đứng bên đường.  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Tất cả chết lặng!  

Vậy là kết thúc rồi sao?  

Ánh mắt bà Chương lạnh lùng, tức giận nói: "Hay cho một cục trưởng thay thế, tôi nhớ cô rồi đấy!"  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày hỏi: "Bà uy hiếp tôi sao?"  

Vốn dĩ cô ta nên dẫn bà Chương đi cùng.  

Nhưng dù sao cô ta cũng là người mới đến.  

Cô ta không thể làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không sẽ rất khó xử lý.  

Bà Chương siết chặt nắm đấm!  

Bà ta cũng không dám trực tiếp chống đối, dù sao...  

Phù!  

Rất lâu sau, bà Chương mới nguôi ngoai cơn giận trong lòng.  

Lục Thiên Long hơi mờ mịt!  

Cứ kết thúc như vậy à?  

Hết rồi sao?  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2119


Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc!  

Cứ thế... khiến bà Chương chịu thua thiệt sao?  

Ánh mắt ba bố con Lục Thiên Long đầy vẻ sốt sắng.  

Rối rít liếc nhìn bà Chương!  

Bà Chương nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt u ám như có thể vắt ra nước!  

Vậy mà lại...  

Hừ!  

Bà Chương lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Không biết tôi có vinh hạnh tham gia lễ cắt băng khai trương không?"  

Nói xong, trong mắt bà ta lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Hả?  

Mọi người đều ngơ ngác.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đương nhiên là được, chỉ là... lát nữa có khả năng không đủ chỗ ngồi”.  

"Bà Chương... e rằng phải đứng nghe”.  

Nói xong, anh cười toe toét.  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Những lời này... quá ác!  

Để bà Chương đứng...  

Toàn bộ Tĩnh Châu có thể tìm ra ai như vậy nữa không?  

Cơn giận của bà Chương cũng nhanh chóng bùng phát!  

Cuối cùng, bà ta thấp giọng nói: "Được, đứng thì đứng!"  

Nói xong, bà ta bước tới trước!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Bà Chương này vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?  

Nhìn lại, vừa lúc thấy bà Chương lấy điện thoại di động ra.  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Nếu đã như vậy thì hôm nay một lưới bắt hết luôn!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông Lục mời vào trong, đứng ở bên ngoài không hay lắm”.  

Lục Thiên Long cau mày!  

Đường đường là gia chủ nhà họ Lục nhưng lúc này... lại có cảm giác căng thẳng!  

Thằng nhóc này...  

Hừ!  

Lục Thiên Long hừ một tiếng, nhấc chân bước vào, theo sát sau là anh em Lục Chính Đình và Lục Chính Minh.  

Dù sao... bà Chương cũng đã đi vào!  

Bây giờ nhà họ Lục có thể trở mình được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bà Chương!  

Chẳng mấy chốc, mọi người đã vào công ty.  

Đám đông người xem trợn mắt há mồm, không ai có ý định rời đi.  

Dù sao lát nữa chắc chắn sẽ còn kịch hay!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Lại làm phiền cô rồi”.  

Tần Minh Nguyệt liếc mắt nói: "Không cần khách khí, dù sao anh cũng có thể diện lớn”.  

Ờ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, trong đôi mắt đẹp lại hiện lên vẻ phức tạp.  

Nếu cô có thể giúp thì tốt biết mấy, Trương Minh Vũ sẽ không cần nợ ơn nghĩa của người khác.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Sao cô không ở lại tham gia lễ cắt băng khai trương luôn?"  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Được đấy”.  

Nói xong cô ta xoay người bước vào công ty.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.  

Vốn dĩ anh tưởng rằng cô ta sẽ không đồng ý.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười toe toét.  

Anh xoay người lại.  

Lúc này mới nhận ra đám nhân viên của tập đoàn Chu Thị vẫn đang chấn động nhìn anh.  

Đôi mắt của Trần Thắng Nam lấp lánh ánh sao!  

Chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hơi phức tạp.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Anh vừa định lên tiếng.  

Chợt có tâm thanh ô tô rú ga vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Quay đầu nhìn lại, mới thấy những chiếc xe đủ kiểu dáng đang từ từ lái đến.  

Xe chở người, xe chở hàng nườm nượp.  

Nối đuôi nhau tạo thành một con rồng dài. 
 
Chương 2120


Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Tới rồi!  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Thắng Nam, cô bảo người dựng sân khấu ở lối vào công ty đi”.  

"Tôi đi tìm người tham dự”.  

Anh biết rằng vẫn còn một cuộc chiến khốc liệt ở phía trước!  

Nhưng anh có sự tự tin.  

Ngay cả khi thua, tổn thất cũng sẽ không lớn lắm.  

Nhưng ngộ nhỡ thắng... thì thu hoạch...  

Ha ha!  

Trương Minh Vũ cười đắc ý.  

Trần Thắng Nam hào hứng gật đầu, nhanh chóng ra lệnh.  

Lễ cắt băng khai trương đương nhiên không thể thiếu những phương tiện truyền thông.  

Chẳng mấy chốc, một nhóm đông đã bao vây trước cửa tập đoàn Chu Thị.  

Vô cùng náo nhiệt.  

Dưới sự dẫn dắt của Trần Thắng Nam, mọi quy trình được bắt đầu tiến hành.  

Lâm Kiều Hân do dự, mới hỏi: "Em... em có thể giúp gì được cho anh không?"  

Ờ thì...  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Em cùng làm với Trần Thắng Nam đi”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Mọi người bắt đầu làm việc.  

Trương Minh Vũ im lặng trở lại văn phòng.  

Hôm nay sẽ là một trận ác chiến!  

Đã là chiến đấu, đương nhiên không thể thiếu chiến sĩ!  

Trương Minh Vũ bắt đầu gọi điện thoại.  

Gọi người!  

Sau khi gọi xong, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng dựa vào trên ghế, trên môi nở nụ cười.  

Một trận chiến sinh tử!  

Nếu là trước đây, Trương Minh Vũ chắc chắn sẽ căng thẳng.  

Nhưng bây giờ... lòng anh tĩnh lặng như nước.  

Cứ như thể mọi chuyện vốn dĩ phải như vậy.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Anh bước đến cửa sổ quan sát, lúc này sân khấu chỉ mới được dựng lên một nửa.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch lên một vòng cung.  

Một doanh nghiệp nhỏ cắt băng khai trương không ngờ lại dẫn đến một sự kiện lớn như vậy.  

Hôm nay... ai sẽ thắng?  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trong nháy mắt, đã đến xế chiều.  

Điện thoại của Trương Minh Vũ liên tục đổ chuông, mọi người đang dần vào vị trí!  

Chuông điện thoại lại reo.  

Trương Minh Vũ nhấn nút kết nối.  

Âm thanh cung kính của Trần Thắng Nam vang lên: "Thưa sếp, tất cả đều đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!"  

Trương Minh Vũ tinh nghịch mỉm cười nói: "Biết rồi”.  

Cúp điện thoại, Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Anh đến thẳng đại sảnh ở tầng một.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Lúc này anh mới phát hiện tất cả các nhân viên đang im lặng quan sát, không có lòng dạ nào để làm việc.  

Đám người bà Chương lần lượt ngồi trong phòng khách.  

Lúc này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ giễu cợt, dường như đã nắm chắc phần thắng.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bọn họ cũng đã chuẩn bị xong.  

Trương Minh Vũ phớt lờ, đi về phía cửa công ty.  

Anh đưa mắt quan sát.  

Cánh cửa đã bị chặn hoàn toàn bởi sân khấu khổng lồ.  

Cũng may chỗ này rộng rãi, nếu không tất cả người xem đều phải đứng dưới lòng đường...  

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên.  

Lâm Kiều Hân đang bước tới.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười hỏi: "Mệt không?"  

Lâm Kiều Hân lắc đầu cười nói: "Không mệt, anh... chuẩn bị xong chưa?"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân do dự mới nói tiếp: "Vậy... anh cũng nên cẩn thận, em thấy lai lịch của bà Chương... chắc chắn rất mạnh”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng. 
 
Chương 2121


Tuy rằng lo lắng, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng Trương Minh Vũ.  

Trần Thắng Nam đi tới.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Dặn dò mọi người, chính thức... bắt đầu!"  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Điều gì đến vẫn sẽ đến!  

Trần Thắng Nam nặng nề gật đầu!  

Ngay sau đó, truyền lệnh xuống cấp dưới.  

Mọi người bắt đầu hành động, chuẩn bị cho những công việc cuối cùng!  

Các phóng viên vào vị trí!  

Thiết bị dụng cụ vào vị trí  

Người xem vào vị trí!  

Toàn bộ khu vực xung quanh sân khấu bùng nổ ngay lập tức!  

Đám đông tấp nập!  

Ngoài ra còn có một chương trình phát sóng trực tiếp trên đài truyền hình địa phương!  

Không mất nhiều thời gian mọi người đều đã sẵn sàng!  

Trước sân khấu, bốn hàng ghế xếp ở hai bên lối đi.  

Rõ ràng, đây là ghế dành cho khách quý.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân im lặng đứng ở cuối sân khấu, chờ đợi lên sân khấu.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, cảm thấy hơi... phấn khích!  

Trần Thắng Nam bước lên sân khấu, cầm micro nói lớn: "Tiếp theo, xin mời chủ tịch và phu nhân chủ tịch... bước lên sân khấu!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Kiều Hân lập tức ửng hồng!  

Cái gì... phu nhân chủ tịch ư?

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Đi thôi, đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi”.  

Anh hơi kích động.  

Dù sao... đây cũng là lần đầu tiên trong đời!  

Nói xong anh bước về phía trước.  

Lâm Kiều Hân lén nuốt nước bọt.  

Thế nhưng bước chân lại không hề do dự, nhanh chóng đuổi theo.  

Hai người nhanh chóng đi tới lối vào sân khấu.  

Lâm Kiều Hân chủ động vươn tay ra khoác vào cánh tay của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Khóe miệng nhanh chóng hiện lên một nụ cười.  

Cũng đúng.  

Hai người bước lên sân khấu.  

Khán giả dưới khán đài vỗ tay vang dội!  

Lâm Kiều Hân đã quen với cảnh tượng này từ lâu.  

Nhưng lần này... lại thấy hồi hộp một cách khó hiểu.  

Trương Minh Vũ chầm chậm liếc nhìn xung quanh.  

Có không ít người, ít nhất cũng phải hai đến ba trăm người đang xem.  

Hầu hết đều là phóng viên.  

Khoảnh khắc Lâm Kiều Hân xuất hiện, ánh đèn flash lập tức chớp nháy liên tục.  

Gương mặt Trương Minh Vũ đang mỉm cười.  

Khuôn mặt Lâm Kiều Hân cũng đã trở lại vẻ thơ ơ trước kia.  

Hai người đứng ở giữa sân khấu.  

Trương Minh Vũ mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian tham gia buổi lễ cắt băng khai trương công ty Sơ Tinh của chúng tôi”.  

Rào rào!  

Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Cổ vũ náo nhiệt vậy sao?  

Nhìn một vòng xung quanh.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện bà Chương và người nhà họ Lục vẫn chưa đến.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Mấy người bọn họ không muốn phá đám sao?  

Sau đó, Trương Minh Vũ nói tiếp: “Tiếp theo, xin mời các vị khách mời của chúng ta tiến vào”.  

Nói xong anh nhìn về phía cửa ra vào.  

Dù gì cũng là một công ty mới, vẫn có rất nhiều đối tác làm ăn.  

Mọi người quay lại nhìn.  

Tất cả máy quay lần lượt hướng về cửa ra vào.  

Nhưng...  

Đợi hồi lâu, ở cửa cũng không có ai.  

Sao vậy?  

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.  

Một tia sáng lóe lên trong mắt của Trương Minh Vũ.  

Chẳng lẽ... 
 
Chương 2122


Một giọng nói đầy ẩn ý vang lên: “Ôi, sao... lại không thấy khách mời?”  

“Thế không phải là hơi mất mặt sao?”  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Quả nhiên!  

Giọng nói này chính là của bà Chương!  

Mọi người đều sửng sốt.  

Theo hướng giọng nói phát ra, mới thấy bà Chương và ba bố con nhà họ Lục đang đứng ở cửa ra vào.  

Khuôn mặt mỗi người đều mang theo vẻ chế giễu.  

Tách tách tách!  

Tiếng đèn flash chớp nháy liên tục.  

Thứ các phóng viên cần nhất là những chuyện chọc cười, họ chỉ muốn xảy ra chuyện bất ngờ!  

Đám người xung quanh cũng rất phấn khích.  

Trọng điểm tới rồi!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ai nói không có? Một mình bà Chương không phải đã bằng hàng vạn người rồi sao?”  

Mọi người đều sửng sốt.  

Hừ.  

Bà Chương hừ một tiếng, cười nói: “Đáng tiếc... tôi không phải khách của cậu, tôi đến để xem trò cười”.  

Nói xong, bà ta ngồi xuống chiếc ghế bên phải.  

Vẻ mặt đầy thách thức!  

Ba bố con Lục Thiên Long lần lượt ngồi xuống sau lưng bà Chương.  

Ai nấy đều không ngừng cười nhạo!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nở một nụ cười.  

Vẫn đến rồi!  

Mọi người đều kinh ngạc!  

Muốn gây chuyện sao?  

Mọi người bắt đầu sực tỉnh!  

Đám phóng viên vô cùng phấn khích!  

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự lo lắng.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Xin lỗi bà Chương, chỗ này của chúng tôi... không có chuyện cười nào đáng xem cả”.  

Bà Chương nghiền ngẫm cười nói: “Lễ cắt băng khai trương hoành tráng như vậy mà không có khách mời... đây chẳng phải là chuyện cười sao?”  

“Ha ha ha!”  

Bố con nhà họ Lục cũng phá lên cười.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, cười nói: “Không có khách mời ư?”  

Bà Chương mỉm cười đầy thách thức, nói nhỏ: “Tất nhiên, khách mời của cậu... đã trở thành đối tác của tôi rồi!”  

Nói xong, bà ta vẫy tay.  

Ngay sau đó, bốn người từ ngoài cửa bước vào.  

Đây là...  

Mọi người ở xung quanh lập tức trợn tròn hai mắt.  

Bốn người này chính là đối tác làm ăn lần này của Sơ Tinh!  

Vậy mà... họ lại đầu quân cho bà Chương?  

Mọi người đăm chiêu suy nghĩ.  

Thú vị đấy!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lùng.  

Ăn cây táo rào cây sung!  

Bà Chương bắt chéo chân, từ tốn hỏi: “Các người... còn là khách mời của Sơ Tinh không?”  

Một người đàn ông trung niên đứng ra cười nói: “Không, Sơ Tinh có mắt như mù, lại dám chống lại bà Chương”.  

“Chúng tôi không thèm làm đối tác với loại người này!”  

Dứt lời, trong mắt ông ta cũng đầy vẻ châm chọc.  

Bà Chương không ngừng cười khẩy!  

Máy quay nhanh chóng chĩa về hướng Trương Minh Vũ!  

Lần này... bị xấu mặt rồi nhỉ?  

Bốn người họ nhanh chóng ngồi xuống sau lưng bà Chương.  

Ai nấy đều cười đểu.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không sao cả, vừa đúng lúc... chúng tôi sớm đã chuẩn bị xong cả rồi”.  

“Tôi cũng không định hợp tác với các người nữa”.  

Ha ha ha!  

Dứt lời, ngay lập tức bên dưới nổ ra những tiếng cười vang.  

Mắt bốn người họ tràn đầy vẻ trào phúng châm chọc!  

Lục Thiên Long cười nhạt nói: “Là không muốn... Hay là không có cách nào?”  

Trương Minh Vũ suy nghĩ rồi cười nói: “Tôi có một đối tác tốt hơn, tại sao tôi phải hợp tác chung với bọn cá tôm thối rữa này cơ chứ?  

Phụt!  

Mọi người bật cười giễu cợt!  

Chỉ cần là người sáng suốt đều thấy rằng Trương Minh Vũ... chắc chắn không có ai hợp tác! 
 
Chương 2123


Trương Minh Vũ cười nói: “Mời vào!”  

Hả?  

Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.  

Có người thật sao?  

Sau đó, ánh mắt của họ đều tập trung ở cửa ra vào.  

Một thân hình mập mập bước vào trong.  

Trần Đại Phú!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nhếch lên một nụ cười.  

Mọi người đều sững sờ.  

Người này... là ai vậy?  

Trên mặt Trần Đại Phú nở nụ cười kính trọng nói: “Cậu chủ Trương, đã lâu không gặp, nhớ cậu chết mất!”  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ông Trần khách sáo rồi, mời ngồi”.  

Dứt lời, anh giơ tay chỉ sang bên trái.  

Bà Chương cười khinh bỉ, lẩm bẩm: “Người này là ai vậy? Chưa từng gặp bao giờ”.  

Mọi người xung quanh cũng cười nhạo không ngớt!  

Trần Đại Phú từ tốn nói: “Không đáng để nhắc đến, tôi chỉ là người giàu nhất ở Ninh Châu mà thôi”.  

Ngay khi lời nói này được thốt ra, mọi người đều ớn lạnh!  

Giàu nhất hả?  

Mặc dù ở Ninh Châu, nhưng cũng đã đủ nói lên thực lực của ông ta!  

Bà Chương lập tức nhíu mày!  

Trong mắt đám người nhà họ Lục cũng hiện ra vẻ sững sờ.  

Thật sao?  

Trần Đại Phú nhanh chóng ngồi vào ghế bên trái.  

Mọi người trong khán đài lần lượt rút điện thoại ra.  

Cẩn thận tìm kiếm!  

Một lúc sau, có những tiếng cảm thán lần lượt vang lên từ bên trong đám người: “Vậy mà lại là thật này!”  

Cái gì?  

Mọi người đều sửng sốt!  

Đúng là người giàu nhất!  

Vẻ mặt của bà Chương càng trở nên khó coi hơn.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Người giàu nhất này... tốt hơn nhiều so với đám cá tôm thối rữa đó đúng không?”  

Vẻ mặt bốn người kia tối sầm lại.  

Không có cách nào bác bỏ!  

Khoảng cách giữa họ và người giàu nhất thực sự rất lớn!  

Bà Chương cười khẩy nói: “Chỉ có vậy thôi à? Một người giàu nhất... chẳng lẽ lại hơn tất cả những người chúng tôi cộng lại sao?”  

Mọi người yên lặng gật đầu.  

Đúng vậy.  

Trần Đại Phú cùng lắm chỉ có thể sánh ngang với bà Chương thôi.  

Nhưng bên họ còn có nhà họ Lục nữa!  

Trương Minh Vũ nghiền ngẫm cười nói: “Ai nói rằng tôi chỉ có mỗi ông ấy?”  

Hả?  

Mọi người lập tức mở to hai mắt!  

Vẫn còn có người nữa à?

Bà Chương nhíu mày.  

Ngay sau đó, một giọng cười sảng khoái vang lên: “Ha ha ha! Trương Minh Vũ, chuyện lớn như cắt băng khai trương này... sao lại không chịu nói trước với chú một tiếng vậy?”  

Câu nói vừa vang lên, mọi người xung quanh đều cau mày.  

Nhìn theo hướng giọng nói phát ra...  

Ở cửa công ty lại có thêm một đám người đang bước vào!  

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ hiên ngang!  

Thật bất ngờ vì người này là Hàn Thiên Hoa!  

Đây là...  

Ai nấy nhìn thấy đều trợn tròn mắt!  

Bọn họ biết người này!  

Người này con rể của nhà họ Chu ở Tĩnh Châu, người đứng đầu thế giới ngầm ở Ninh Châu!  

Địa vị... không hề thua kém bà Chương!  

Nhưng cách đối nhân xử thế lại khiêm tốn hơn biết bao nhiêu so với bà Chương!  

Phía sau lưng Hàn Thiên Hoa có một bóng dáng xinh đẹp.  

Hàn Thất Thất?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Kể từ lần chọc giận anh đó, hai người vẫn chưa hề gặp lại.  

Hàn Thất Thất cúi đầu.  

Dường như... không dám nhìn thẳng vào mặt của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chỉ là một công ty nhỏ cắt băng khai trương thôi mà, cháu không muốn làm trì hoãn công việc của chú Hàn”. 
 
Chương 2124


Hàn Thiên Hoa không hài lòng nói: “Trương Minh Vũ, chuyện này cháu sai rồi, chú với cháu có phải là người ngoài đâu?"  

Nói xong, ông ta đi đến chỗ Trần Đại Phú.  

Suốt quá trình Hàn Thất Thất đều cúi đầu.  

Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của bà Chương vang lên: “Ông Hàn, đã lâu không gặp”.  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ cau mày lại..  

Hai người này... quen biết nhau sao?  

Hàn Thiên Hoa thu lại nụ cười, nhỏ giọng nói: “Bà Chương, nể tình là bạn cũ, tôi khuyên bà... trở về đi”.  

“Trương Minh Vũ... không phải là người mà bà có thể đắc tội”.  

Câu này vừa thốt ra, mắt của mọi người xung quanh lập tức trợn tròn!  

Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đều sửng sốt!  

Trương Minh Vũ... mạnh đến vậy sao?  

Vẻ lo lắng thoáng hiện lên trong mắt ba bố con nhà họ Lục!  

Bà Chương khẽ nheo mắt lại, nói nhỏ: “Ông Hàn, ông vẫn chưa hiểu hết con người tôi sao?”  

Nói xong, ánh mắt bà ta hiện lên sự lạnh lẽo.  

Hàn Thiên Hoa cười nhạo, phớt lờ bà ta.  

Ông ta nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh Trần Đại Phú, Hàn Thất Thất ngoan ngoãn ngồi xuống sau lưng.  

Bà Chương nhăn mày.  

Gương mặt bố con nhà họ Lục hiện lên vẻ sốt sắng.  

Suy cho cùng...  

Hai bên gần như ngang bằng nhau!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nở nụ cười, hỏi: “Bà Chương, bây giờ... so tiếp không?”  

Chuyện này...  

Mọi người đều bị sốc!  

Chẳng lẽ... bà Chương thật sự muốn so với thằng nhóc này sao?  

Bà Chương cười khẩy nói: “So chứ, tại sao lại không!”  

“Dù sao... đây cũng là Tĩnh Châu, cậu tìm một người ở Ninh Châu đến thì có tác dụng gì?”  

Mọi người gật đầu lia lịa.  

Đúng vậy!  

Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là Tĩnh Châu!  

Trần Đại Phú giễu cợt nói: “Tiền... Cũng phân chia khu vực sao?”  

Bà Chương nhất thời không nói nên lời.  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Không sao, ở Tĩnh Châu... Tôi cũng có”.  

Nói xong, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười đắc ý.  

Hả?  

Dứt lời, mắt ai nấy đều lập tức trợn tròn!  

Còn có người nữa hả?  

Chân mày của bà Chương nhíu lại.  

Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra....  

Người đang bước vào là... Triệu Khoát!  

Chuyện này...  

Đôi mắt của cha con nhà họ Lục mở to!  

Vẻ mặt đầy bối rối!  

Không phải Triệu Khoát và Trương Minh Vũ là kẻ thù sao?  

Tại sao...  

Bà Chương nhăn mày, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Vất vả nhiều rồi, cậu chủ Triệu Khoát”.  

Triệu Khoát nở nụ cười trên khuôn mặt: “Ông chủ Trương khách khí rồi, có thể giúp thể anh làm chút việc... là một vinh dự của tôi”.  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên tia sáng.  

Không ai biết hắn đang nghĩ gì.  

Nhưng lúc này vẫn có thể nói những lời như thế đã đủ để mọi người xung quanh sợ hãi!  

Triệu Khoát tự giác ngồi xuống cùng một hàng ghế với Hàn Thất Thất.  

Không nói thêm câu nào nữa.  

Mắt bà Chương híp lại, sắc mặt trở nên khó coi.  

Bố con nhà họ Lục cũng rất tức giận!  

Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên: “Hình như... tôi tới trễ rồi”.  

Hả?  

Ánh mắt của mọi người tụ lại một điểm!  

Nhìn chăm chú...  

Vừa lúc nhìn thấy ông cụ Chu bước đến...  

Lại là một nhân vật tầm cỡ khác!
 
Chương 2125


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù mọi người đều biết mối quan hệ giữa Trương Minh Vũ và tập đoàn Chu Thị.  

Nhưng xuất hiện vào lúc này... lại là một chuyện khác!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ông cụ Chu đến thật đúng lúc, vẫn chưa muộn mà”.  

Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất lập tức đứng dậy chào hỏi.  

Ông cụ Chu chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười hiền lành.  

Nhưng Lục Thiên Long và bà Chương lại mang theo vẻ mặt nghiêm nghị.  

Những người khác có lẽ không biết, nhưng họ lại hiểu rõ sự khủng bố của ông cụ Chu!  

Mãi lâu sau, mọi người ở xung quanh mới định thần lại.  

Nhìn nhau không nói nên lời!  

Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị nuốt nước bọt.  

Đến tận bây giờ, mọi người mới nhận ra sự khủng bố của Trương Minh Vũ!  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.  

Tràn ngập niềm vui!  

Không thể nhận ra Trương Minh Vũ đã vươn lên một tầm cao như vậy.  

Tầm cao mà nhà họ Lâm luôn hướng đến.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Bà Chương, bây giờ... đủ người chưa?”  

Sắc mặt của bố con nhà họ Lục càng trở nên khó coi!  

Bà Chương siết chặt nắm đấm, trong mắt bừng bừng lửa giận!  

Nhưng...  

Cuối cùng, bà Chương không biết nên nói gì.  

Bực bội vô cùng!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ cười đắc ý: “Nếu bà đã thấy đủ thì có thể rời khỏi đây được rồi đấy?”  

“Tiếp theo... e rằng sẽ không hay với bà lắm”.  

Trong ánh mắt anh tràn đầy giễu cợt.  

Rời đi sao?  

Tất nhiên là không thể!  

Khi câu nói này được nói ra, mọi người hoàn toàn kích động.  

Trương Minh Vũ không chỉ thực sự đối đầu với bà Chương... mà còn khiến cho bà ta không nói nên lời!  

Chuyện này....  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Sắc mặt bà Chương u ám đến mức như sắp vắt ra nước!  

Bố con nhà họ Lục càng thêm căng thẳng!  

Dù gì...  

Nhà họ Lục thành hay bại đều dựa vào hành động lần này!  

Tầm mắt của mọi người nhanh chóng tập trung vào bà Chương!  

Không có phản ứng thật sao?  

Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đã bắt đầu nắm chặt tay nhau!  

Bỗng thấy tự hào!  

Hô hấp của bà Chương trở nên dồn dập.  

Nhưng...  

Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên niềm vui.  

Chỉ vậy thôi à?  

Cứ tưởng ngày hôm nay là một trận chiến ác liệt.  

Không ngờ...  

Tách tách tách!  

Đèn flash nhấp nháy không ngừng!  

Nhưng bà Chương ngay cả một câu cũng không thể thốt ra!  

Mất hết thể diện!  

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.  

Gì vậy?  

Bà Chương vội vàng lấy điện thoại ra, ánh mắt đầy mong đợi!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Vẫn còn con át chủ bài sao?  

Bà Chương hào hứng trả lời điện thoại rồi hỏi: “Ông... tới rồi hả?”  

Mọi người nghiêng tai lắng nghe!  

Một giọng nói kiêu ngạo vang lên: “Tôi đến rồi, người đón tôi ở đâu?”  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Có người đến thật!  

Bà Chương lúng túng nói: “À, ông Hoàng chờ một lát, tôi bảo người đến đón ông ngay!”  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2126


Trong lòng Trương Minh Vũ cũng bắt đầu tò mò.  

Rốt cuộc… là ai đây?  

Toàn bộ Tĩnh Châu, người có thể khiến bà Chương cung kính như vậy... chắc tìm không ra.  

Bên ngoài thì sao?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Thú vị!  

Âm thanh kiêu ngạo lại vang lên: "Cái gì? Tên khốn nào? Thật sự muốn chết sao?"  

"Đưa tôi đến đó đi”.  

"Tôi muốn xem tên khốn nào dám bắt người của tôi”.  

Nói xong, ông ta lập tức cúp điện thoại.  

Vẻ mặt bà Chương đầy kích động nói: "Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị”.  

"Không còn nhớ phép tắc gì hả?"  

Bốn người đàn ông cao lớn đồng thời gật đầu.  

Sau đó, bốn người nhanh chóng đi ra ngoài.  

Bà Chương lạnh lùng bật cười, lẩm bẩm: "Nhóc con, ngày chết của cậu... đến rồi!"  

"Hôm nay, ông trời đến đây cũng vô dụng”.  

Nói xong, ánh mắt bà ta đầy vẻ châm chọc.  

Đứng dậy rời đi.  

Những người xung quanh đều sững sờ.  

Lần này... sẽ là người thế nào?  

Tiếng thảo luận nhanh chóng vang lên.  

Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.  

Không lâu sau, nhìn thấy hai người đàn ông to lớn vừa rồi đi ngược từ cửa vào.  

Nhìn kĩ lại thì...  

Vậy mà đang... trải thảm đỏ?  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Tất cả người xung quanh đều ngơ ngác.  

Chẳng mấy chốc, người đàn ông cao lớn đã trải thảm đỏ đến vị trí ghế VIP của bà Chương.  

Cái này...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.  

Còn tưởng là nữ hoàng gì đó đến...  

Sự phô trương này!  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ở cửa.  

Cực kỳ mong chờ.  

Rốt cuộc là nhân vật nổi tiếng nào thế?  

Ngay sau đó, vài bóng người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.  

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên trong bộ âu phục hàng hiệu.  

Khuôn mặt ngạo nghễ.  

Ở bên cạnh là bà Chương và hai người đàn ông vạm vỡ cung kính theo sau.  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy kinh ngạc.  

Mặc dù đã nghĩ thân phận của người đến không thấp.  

Nhưng không ngờ rằng có thể làm bà Chương nhún nhường đến mức này.  

Giống như... chó liếm chân.  

Tách tách tách!  

Ngay sau đó, đèn flash nhanh chóng chớp nháy.  

Trên khóe miệng bà Chương vẽ lên nụ cười đắc ý.  

Người đàn ông trông nghiêm nghị.  

Bố con nhà họ Lục trở nên phấn khích.  

Đám người Trần Đại Phú cũng bắt đầu nghiêm túc.  

Bọn họ có thân phận gần như ngang hàng với bà Chương, tất nhiên có thể hiểu được người tài giỏi thế nào mới có thể khiến bà Chương kính trọng như vậy.  

Nhóm nhân viên của tập đoàn Chu Thị lại bắt đầu lo lắng.  

Người này... không dễ chọc vào.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt đôi tay trắng như phấn của mình, nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta...”  

Nhưng cô có mở lời cũng không đề xuất được cách giải quyết nào.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Không cần lo lắng, đi một bước tính một bước”.  

"Cùng lắm thì... lễ cắt băng khai trương này sẽ mất mặt thôi”.  

"Ảnh hưởng không lớn”.  

Anh đã cân nhắc việc này từ lâu.  

Nói cho cùng chỉ là một doanh nghiệp nhỏ.  

Nếu trận chiến này thắng, vang danh khắp thế giới.  

Nếu thua... tổn thất cũng không lớn.  

Lợi nhuận ổn định không lỗ.
 
Chương 2127


Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Nhưng đối mặt với tình huống như vậy, trong lòng cô vẫn có cảm giác căng thẳng.  

Tiếp đó, người đàn ông cất bước đi trước trên thảm đỏ.  

Giống như liên hoan phim.  

Điều kinh tởm nhất là... còn không ngừng giơ tay chào cánh phóng viên.  

Một lúc lâu sau, người kia mới chậm rãi bước đến chỗ dành cho khách VIP.  

Trần Đại Phú cau mày.  

Ánh mắt Triệu Khoát lập lòe, không biết đang do dự cái gì.  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt kiêu ngạo của người đàn ông chậm rãi quét quanh.  

Khi nhìn thấy đám người Trần Đại Phú vẫn đang ngồi, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận.  

Người đàn ông hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Các người, không thấy tôi tới sao?"  

Hả?  

Nhóm người Trần Đại Phú nhăn mày.  

Hàn Thiên Hoa cười sảng khoái, nói: "Thấy rồi, sau đó thì sao?"  

Cái này...  

Tất cả mọi người trợn to hai mắt yên lặng nhìn.  

Không thể tưởng tượng được.  

Rốt cuộc là ông lớn nào đây?  

Người đàn ông nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Không biết sao? Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Hoàng Thái Hằng, là giám đốc khu vực phía Bắc của tập đoàn Tinh Mang”.  

Nói xong, trong mắt ông ta lóe ánh lên sự tự đắc.  

Im lặng chờ đợi.  

Tập đoàn Tinh Mang?  

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức rơi vào mơ hồ.  

Đây là... tập đoàn nào?  

Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.  

Chưa từng nghe...  

Nhưng đột nhiên, Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa vô cùng khiếp sợ.  

Tinh Mang.  

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ trong đám đông: "Đó là một... trong mười công ty hàng đầu thế giới, đã tài trợ cho giải thể thao quốc tế”.  

Ôi!  

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng cảm thán.  

Giải thể thao quốc tế ư?  

Đầu óc mọi người nhanh chóng hiểu ra vấn đề.  

Thảo nào... lạ mà quen.  

Sau khi mọi người phản ứng lại, ánh mắt kinh ngạc của họ lập tức tập trung lên người Hoàng Thái Hằng.  

Người này... vậy mà là giám đốc tập đoàn Tinh Mang.  

Này...  

Khóe miệng bà Chương vẽ lên nụ cười hãnh diện.  

Ai bảo các người ngông cuồng!  

Ba bố con Lục Thiên Long cũng vui mừng điên dại!  

Quá kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tuy đoán được địa vị của Hoàng Thái Hằng không đơn giản, nhưng không ngờ lại cao như vậy.  

Top mười thế giới?  

Ngay sau đó, Hoàng Thái Hằng tự hào nói: "Thế nào? Bây giờ biết rồi còn không định hành động gì sao?"  

"Nói cho người biết, bây giờ tập đoàn Tinh Mang của chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị tiến vào Ninh Châu và Tĩnh Châu”.  

"Nếu như giờ các người khiến tôi không vui thì các người… e là không có được một miếng bánh nào nữa đâu”.  

Dứt lời, vẻ lạnh lùng trong mắt ông ta bùng lên.  

Đe dọa trơ trẽn vậy luôn?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi lộ ra nụ cười lạnh lẽo.  

Top mười thế giới thì sao chứ?  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cau mày, ánh mắt của bọn họ nhìn chăm chú.  

Nói là chia lợi nhuận nhưng nào có dễ động vào.  

Nhưng...  

Nếu đắc tội với bọn họ thì rất dễ bị đạp đổ.  

Việc này...  

Hai người đang rối rắm.  

Đôi mắt của Triệu Khoát sáng rực.  

Một lúc lâu sau, Triệu Khoát đứng dậy cung kính nói: "Thì ra là giám đốc Hoàng, ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu”.  

"Không ngờ hôm nay có thể gặp được ở đây”.  

"Đây là vinh hạnh của tôi”.  

Nói xong, trên mặt hắn bày ra nụ cười nịnh nọt.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Hắn... đang làm phản à?
 
Chương 2128


Khóe miệng của những người xung quanh cũng lần lượt nở nụ cười giễu cợt.  

Một người nhỏ bé như Trương Minh Vũ, vậy mà mơ mộng hão huyền muốn chống lại tập đoàn Tinh Mang?  

Chán sống rồi!  

Bà Chương thấy thế không ngừng cười khẩy.  

Một tên ương ngạnh.  

Hừ!  

Hoàng Thái Hằng hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nhóc con nhà cậu xem như còn có mắt nhìn, ngồi đi”.  

Nói xong, ông ta tùy ý phất tay.  

Cũng không thèm nhìn.  

Đôi mắt của Triệu Khoát lóe sáng.  

Đã được chấp nhận ư?  

Ngay sau đó, Triệu Khoát lập tức đi thắng đến ngồi sau lưng bà Chương.  

Khóe miệng bố con nhà họ Lục nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý.  

Ngay sau đó, Hoàng Thái Hằng tiếp tục nói: "Mấy người... không tính làm gì à?"  

Sau khi nói xong, ánh mắt lạnh lùng của ông ta nhìn Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa.  

Lẳng lặng chờ đợi.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Lựa chọn thế nào?  

Thật lâu sau, Trần Đại Phú cười khẩy, từ tốn nói: "Làm gì ư? Thân phận của ông... không xứng để chúng tôi chào đâu”.  

Lời này vừa nói ra, xung quanh nhanh chóng vang lên tiếng hít thở căng thẳng.  

Ngoan cố… vậy à?  

Muốn chết hả?

Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Thái Hằng trở nên sắc bén.  

Không biết trời cao đất rộng.  

Trong lòng Trần Đại Phú cũng rất căng thẳng.  

Ông ta cũng chỉ đành trông chờ vào Trương Minh Vũ có thể mang đến một chút kỳ tích.  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày, cười nói: "Ông chủ Trần, đâu thể nói như vậy được”.  

Hả?  

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lại ngơ ngác một lần nữa.  

Hàn Thiên Hoa... cũng muốn làm phản ư?  

Hàn Thất Thất cau mày xinh đẹp, trong đôi mắt đẹp đầy lo lắng.  

Bố mình... muốn làm gì?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lúc này khóe miệng Hoàng Thái Hằng mới lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.  

Khá tốt... biết thức thời.  

Trần Đại Phú nhăn mày, hỏi: "Ông Hàn, vậy theo góc nhìn của ông...”  

Hàn Thiên Hoa suy nghĩ rồi bật cười, hạ giọng nói: "Theo ý tôi thì... chúng ta phải đặt ngang hàng với con chó của Tinh Mang thì có xứng không... chẳng phải rất mất mặt sao?"  

Lập tức, xung quanh vang lên tiếng cảm thán!  

Ánh mắt của tất cả mọi người đầy hoảng sợ.  

Lại dám... nhục mạ như vậy sao?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên nụ cười.  

Vẫn may...  

Trần Đại Phú cũng thả lỏng không ít, như đang suy nghĩ gì đó rồi nói: "Câu này cũng có lý, rất có lý”.  

Nói xong, hai người nhìn nhau cười.  

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt.  

Làm cô ta sợ bóng sợ gió.  

Hoàng Thái Hằng nghe vậy thì sắc mặt u ám đến mức dường như có thể nhỏ ra nước.  

Bà Chương híp mắt, lạnh lùng nói: "Các người... điên rồi à? Lại dám sỉ nhục giám đốc tập đoàn Tinh Mang?"  

"Các người muốn chết phải không?"  

Lòng đầy căm phẫn.  

Trần Đại Phú thản nhiên nói: "Một giám đốc mà thôi, là cái thá gì chứ?"  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người bối rối.  

Dù sao cũng là giám đốc của một trong mười doanh nghiệp lớn trên thế giới đấy.  

Vậy mà lại nói... là cái thá gì ư?  

Bà Chương tiến lên một bước, giọng nói lạnh như băng: "Dám sỉ nhục giám đốc Hoàng của chúng tôi như thế, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu”.  

Dứt lời, khóe miệng bà ta không ngừng cười khẩy.  

Đây... là do mấy người muốn tìm đường chết.  

Trên mặt Hoàng Thiên Hằng cũng vô cùng tức giận.  

Nhưng...  

Hàn Thiên Hoa và Trần Đại Phú làm như không nghe thấy gì. 
 
Chương 2129


Chẳng thèm nhìn lấy một lần.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ dần hiện lên nụ cười.  

Anh cũng rất tò mò.  

Hoàng Thái Hằng này... có thể làm ra chuyện gì đây?  

Bầu không khí ở hiện trường ngưng đọng lại.  

Thật lâu sau, Hoàng Thái Hằng mới trầm giọng nói: "Hay, khá khen cho nhà giàu nhất Ninh Châu”.  

"Giỏi cho một Sơ Tinh”.  

Nói xong, vẻ lạnh lùng lóe lên trong ánh mắt.  

Trương Minh Vũ suy ngẫm bật cười.  

Tức giận?  

Hoàng Thái Hằng lại âm trầm nói: "Nếu đã như vậy, thì trái lại tôi muốn xem các người có năng lực gì”.  

"Bà Chương”.  

Hả?  

Ánh mắt bà Chương lóe sáng, cung kính nói: "Giám đốc Hoàng, ông có điều gì muốn dặn dò?"  

Bố con nhà họ Lục kích động.  

Giọng điệu của Hoàng Thái Hằng lạnh như băng nói: "Lần này tôi đến là vì để phát triển tập đoàn Tinh Mang ở Tĩnh Châu và Ninh Châu”.  

"Bà nói xem... tôi nên đầu tư cho ai thì tốt đây?"  

Đầu tư?  

Lời vừa nói ra, bà Chương vô cùng kích động!  

Cơ thể đám người Lục Thiên Long cũng bắt đầu run rẩy theo!  

Trương Minh Vũ bừng tỉnh.  

Thì ra là thế!  

Bà Chương kích động hỏi ngay: "Giám đốc Hoàng, đầu... đầu tư bao nhiêu?"  

Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người dồn dập tập trung lên người Hoàng Thái Hằng.  

Bao nhiêu?  

Hoàng Thái Hằng nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, tùy ý nói: "Không nhiều, cũng chỉ... năm tỷ tệ thôi”.  

Trong nháy mắt toàn hội trường hít một hơi lạnh.  

Tất cả mọi người hoàn toàn chấn động.  

Lúc này đèn flash cũng đã dừng lại.  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa nhăn mày.  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ bất ngờ.  

Năm tỷ ư?  

Đúng là hào phóng!  

Ừng ực.  

Bà Chương và bố con nhà họ Lục khó khăn nuốt nước bọt.  

Mặt đầy khát vọng.  

Hết sức kinh ngạc.  

Bà Chương kích động nói tiếp: "Theo tôi thấy thì... nhà họ Lục rất phù hợp”.  

Chuyện này...  

Lục Thiên Long kích động đến mức cơ thể run rẩy không rừng.  

Hai anh em Lục Chính Minh và Lục Chính Đình siết chặt tay, cắn chặt hàm.  

Kích động!  

Hoàng Thái Hằng suy ngẫm mỉm cười, nói: "Được, vậy tôi sẽ đầu tư năm tỷ này cho nhà họ Lục”.  

"Nhưng không biết sau khi đầu tư, có thể xử lý mấy con rệp của Tĩnh Châu... được không nhỉ?"  

Nói xong, ông ta ném ánh mắt khinh thường lên người Trương Minh Vũ.  

Lục Thiên Long tiến lên một bước, run rẩy nói: "Nhất định... nhất định không có vấn đề”.  

Dù sao... cũng là năm tỷ.  

Tài nguyên nào mà không có?  

Hoàng Thái Hằng thản nhiên nói: "Được, vậy hạng mục này của chúng tôi xem như giao cho ông, ông phải làm rạng danh tập đoàn Tinh Mang chúng tôi đấy”.  

"Đến lúc đó... còn phát triển đến cả Ninh Châu”.  

Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng chậm rãi lướt qua Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa.  

Không ngừng cười châm biếm.  

Nói bóng gió, ý là phải dọn dẹp cả Ninh Châu.  

Lục Thiên Long mừng như điên nói: "Yên tâm, chắc chắn không thành vấn đề”.  

"Có năm tỷ này, tôi chắc chắn có thể quét sạch Ninh Châu”.  

Nói xong, trên mặt ông ta hiện lên biểu cảm kiêu ngạo.  

Cá muối trở mình!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh cũng không ngờ ông ta lại chi năm tỷ để đầu tư.  

Lần này... hơi khó giải quyết.  

Bà Chương không ngừng cười mỉa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top