Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 2150


Sau khi lên giường, anh chậm rãi nằm xuống.  

Nhưng...  

Mẹ kiếp!  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to.  

Sao lại…  

Giọng nói mềm mại của Lâm Kiều Hân khẽ kêu một tiếng, trách mắng: "Ai da, anh làm gì vậy?"  

"Em...”  

Trong lời nói của anh ẩn chứa sự hoảng loạn.  

A...  

Trương Minh Vũ lúng túng nói; "Xin lỗi, thật xin lỗi, anh tìm nhầm rồi”.  

Vừa dứt lời anh vội vàng đứng dậy.  

Lao sang sang bên kia, nhanh chóng nằm xuống.  

Nhưng...  

Ngay sau đó, cơ thể anh không cảm giác được trọng lực.  

Hả?  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức trừng lớn.  

Ầm!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ ngốc luôn.  

Trong nháy mắt, ngực anh truyền đến một cơn đau âm ỉ.  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng không thấy gì.  

Trương Minh Vũ… ngã thẳng trên mặt đất.  

Chuyện này...  

Kế đó, Lâm Kiều Hân không khỏi che miệng cười khúc khích, nói: "Anh… anh ngốc quá đi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật dữ dội.  

Mẹ nó thật chứ...  

Hoảng cái gì chứ?  

Bò sai hướng rồi...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới khó khăn đứng dậy, xoa lồng ngực đau nhói.  

Rồi anh đi lại vị trí của mình.  

Một lúc sau, giọng cười như tiếng chuông bạc của Lâm Kiều Hân dần tắt đi.  

Cười đau cả bụng.  

Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Anh ngã khiến em vui như vậy sao?"  

Chuyện gì cơ...  

Lâm Kiều Hân hậm hực trợn mắt, nói: "Đáng đời, ai cho anh lợi dụng sờ soạng em”.  

Ơ...  

Ngay lập tức, Trương Minh Vũ cảm thấy muốn hộc máu.  

Lợi dụng hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Anh làm vậy khi nào?"  

Nhưng vừa dứt lời, anh lại ngây người.  

Nếu tính là anh lợi dụng cô, tại sao… Lâm Kiều Hân không phản ứng?  

Sau đó, Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Anh còn hỏi khi nào, dám nói không dám nhận sao?"  

Trương Minh Vũ hoàn toàn mờ mịt.  

Vừa rồi... ở trên người cô?  

Lát sau, Trương Minh Vũ bất lực nói: "Vừa rồi không phải em bảo anh đi bên trái một chút sao?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu, nói: "Đúng rồi, vậy tại sao anh lại đi bên phải?"  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Anh... đi bên trái mà...  

Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, bất lực nói: "Ai da, hai mình đối diện nhau, bên trái của em là bên phải của anh...”  

Nói xong, Trương Minh Vũ im lặng một lát cũng không biết nói gì thêm.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân chìm trong sự mơ màng.  

Cái này...  

Hình như là vậy...  

Gương mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.  

Còn may…  

Căn phòng tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt, nói: "Do em nói không rõ ràng, còn nói anh cố ý lợi dụng em nữa không?"  

A...  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng.  

Cô mở miệng muốn nói, nhưng... không thể phát ra câu nào cả.  

Thật sự không phải cố ý...  

Lâm Kiều Hân bất mãn nói: "Đúng... đúng vậy, anh cũng được lời rồi, ngã một chút cũng không sao”.  

Ê…  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không nói nên lời.  

Đây... là kiểu tư duy gì thế này?
 
Chương 2151


Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Dọa anh sợ chết khiếp”.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe lên, hỏi: "Anh sợ gì cơ?"  

Trương Minh Vũ xấu hổ.  

Thật lâu sau, anh nói: "Sợ tối, được không?"  

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt.  

Sợ bóng tối...  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân chậm rãi vẽ lên một nụ cười.  

Hạnh phúc không thể giải thích được.  

Trương Minh Vũ cứng nhắc chui vào ổ chăn.  

Đêm này...  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân sáng lập lánh, giả vờ không hài lòng, than thở: "Thật là, rõ ràng bị anh lợi dụng sờ soạng, lại còn làm ra dáng vẻ vô tội”.  

Cô không biết tại sao mình lại nói thế.  

Không kìm nén được cảm xúc.  

Trương Minh Vũ vô cùng bất lực nói: "Anh không lợi dụng mà, cũng chưa cảm nhận được gì cả”.  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, lầm bầm: "Có quỷ mới tin”.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dốc một cách nặng nề.  

Rõ ràng là không có gì.  

Nhưng cảm giác bị hiểu lầm này thực sự rất... khó chịu.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nghiến răng.  

Xấu hổ cái gì chứ?  

Trương Minh Vũ điều chỉnh lại hơi thở, cứng rắn nói: "Được, nếu em không tin thì chúng ta hãy làm lại một lần nữa”.  

"Lần này, anh sẽ cảm nhận kỹ hơn”.  

"Sau đó em muốn làu bàu thế nào thì nói, được chứ?"  

Ơ...  

Lâm Kiều Hân nghe vậy lập tức sững sờ.  

Còn... dám phản bác?  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân cũng giả bộ cứng rắn nói: "Anh... anh dám sao?"  

Anh dám không?  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngồi thẳng dậy.  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Đôi mắt đẹp của cô tràn đầy ngỡ ngàng.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ chuyển động cơ thể, hai tay chống lên vị trí cạnh vai của Lâm Kiều Hân.  

Cơ thể anh lơ lửng bên trên.  

Chuyện này...  

Cơ thể mảnh mai của Lâm Kiều Hân khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ bối rối.  

Làm thật hả?  

Nhịp tim Trương Minh Vũ tăng nhanh, chậm rãi hỏi: "Em nói xem anh dám hay không?"  

Này...  

Lâm Kiều Hân cắn răng.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng rực.

Không hiểu sao trong lòng Lâm Kiều Hân lại cảm thấy khá bối rối.  

Nhưng...  

Cánh tay Trương Minh Vũ đã mỏi nhừ.  

Đợi hồi lâu, Lâm Kiều Hân vẫn không có bất kỳ hành động nào.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài một hơi.  

Dứt khoát lên được không?  

Sau đó, Trương Minh Vũ tùy ý nói: "Nếu em cứ chần chờ mãi, sợ rằng tay của anh sẽ không chịu nổi nữa”.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức tròn mắt nhìn.  

Tay đã mỏi mà vẫn không chịu hành động?  

Ánh mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên tia đắc ý.  

Em không tin anh dám làm.  

Lâm Kiều Hân vô cùng có khí phách nói: "Em cứ nói anh không dám đấy!"  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Không dám?  

Không có chuyện nào mà anh không dám cả!  

Cánh tay nhẹ nhàng gấp lại, cả người anh từ từ hạ xuống gần cơ thể mềm mại của Lâm Kiều Hân.  

Ơ kìa...  

Lâm Kiều Hân lập tức mở to mắt, ánh mắt xinh đẹp... bị sự ngỡ ngàng bao trùm.  

Vậy mà anh thật sự...  

Ầm!  

Không để cô có thời gian suy nghĩ, một cảm giác nặng nề đã đè lên người...  

Mùi hoocmon nam tính dày đặc phả vào mặt cô.  

Ừng ực! 
 
Chương 2152


Lâm Kiều Hân khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt xinh đẹp vô cùng bối rối.  

Cơ thể hai người nhanh chóng dính sát vào nhau.  

Khoảnh khắc chạm vào, trong lòng Trương Minh Vũ lập tức rung động... một cách mãnh liệt.  

Chuyện này...  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân trừng to, trong giây phút chạm nhau não bộ của cô giống như bị chập mạch vậy.  

Không biết làm sao.  

Hơi thở ấm áp của cả hai điên cuồng len lỏi vào hô hấp của đối phương.  

Nhưng...  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.  

Dù đã chuẩn bị tâm lý tốt cả rồi, thế nhưng khi chạm nhau...  

Không biết tại sao, trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.  

Hơn nữa...  

Vóc dáng của Lâm Kiều Hân thật sự quá đẹp.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ thẫn thờ trên người Lâm Kiều Hân.  

Phù...  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân dần cảm thấy khó thở.  

Nặng quá...  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, gương mặt xinh đẹp đỏ đến mức dường như có thể nhỏ ra máu.  

Lát sau, cô mới lên tiếng: "Anh... anh mau xuống đi”.  

Sao có thể làm thật chứ?  

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng dâng lên cảm giác kích động.  

Giả vờ bình tĩnh.  

Trương Minh Vũ đắc ý nói: "Bây giờ đã biết anh có dám hay không chưa?"  

Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng.  

Thật... quá đáng!  

Hừ!  

Thật lâu sau, lúc này Lâm Kiều Hân mới yếu ớt nói: "Dám, chuyện gì anh cũng dám, anh xuống trước đi...”  

Cô không dám di chuyện một xíu nào.  

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, cảm giác này...  

Trương Minh Vũ nhíu mày, thản nhiên nói: "Không được, anh còn chưa lợi dụng đủ đâu, chờ một chút đi”.  

Lâm Kiều Hân nghe thế thì gương mặt càng đỏ ửng như có thể nhỏ ra máu ngay lập tức.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Đôi bàn tay trắng như phấn của Lâm Kiều Hân siết chặt, giận dỗi nói: "Em... em sắp không thở nổi rồi, anh... mau xuống đi mà”.  

Cơ thể mềm mại vẫn không thể nhúc nhích!  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi giật mình.  

Lúc này mới nhớ tới cân nặng của mình...  

A...  

Trương Minh Vũ xấu hổ mỉm cười.  

Vô cùng không nỡ, anh bò khỏi người Lâm Kiều Hân.  

Khà khà!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự kích động.  

Cảm giác này...  

Thật tuyệt!  

Bàn tay trắng ngần của Lâm Kiều Hân siết chặt lại, ánh mắt xinh đẹp toàn vẻ ngượng ngùng!  

Từ nhỏ đến lớn...  

Đây là lần đầu tiên tiếp xúc như thế với đàn ông...  

Nhưng không biết tại sao, trong lòng ngoài việc hơi ngại ngùng ra thì không có tý cảm giác phản cảm nào.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được rồi, lần này em có thể phàn nàn rồi đó, dù sao là anh cố tình lợi dụng sờ soạng em”.  

Nói xong, vẻ mặt của anh cực kỳ đắc ý.  

Rất vui vẻ!  

Vậy mà... Lâm Kiều Hân lại không có phản ứng gì...  

Nói cách khác...  

Khà khà!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ sáng lấp lánh.  

Cực kỳ đắc ý.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng.  

Cô chuẩn bị vô số lời trong bụng, nhưng giờ phút này... hoàn toàn không biết mình nên nói gì.  

Hết sức khó chịu.  

Hừ!  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: "Không có gì muốn nói sao? Vậy anh cũng mặc kệ nhé, anh đi ngủ”. 
 
Chương 2153


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dứt lời, anh xoay lưng về phía Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân mím môi.  

Nhưng trong đôi mắt ánh lên sự do dự.  

Không biết tại sao, trong lòng lại xuất hiện cảm giác thôi thúc muốn đùa giỡn với Trương Minh Vũ.  

Nhưng cuối cùng... Lâm Kiều Hân vẫn kiềm lại.  

Dù sao vừa rồi...  

Hừ!  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới nũng nịu hừ một tiếng.  

Xoay lưng về phía Trương Minh Vũ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Thật sự... không có phản ứng gì?  

Cô... sẽ không tức giận đó chứ?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy lúng túng.  

Vừa nãy hình như... quả thật hơi quá đáng thì phải?  

Cái này...  

Trương Minh Vũ chần chờ.  

Dù muốn lên tiếng hỏi vài câu, nhưng không biết mình nên nói gì.  

Sắc trời ngày càng âm u hơn.  

Cả căn phòng tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Bỏ đi.  

Ngày mai rồi nói...  

Lầm rầm!  

Đột nhiên, cả bầu trời bị tia chớp chiếu sáng.  

Tiếng sấm chói tai nổ vang dội.  

"A!"  

Lâm Kiều Hân lập tức hét lên.  

Vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ, tiếng sấm này làm rối loạn mạch suy nghĩ của cô.  

Vô cùng hoảng sợ!  

Cơ thể Lâm Kiều Hân theo bản năng nhào qua chỗ Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cũng giật mình.  

Nhưng...  

Chờ đến lúc anh kịp phản ứng lại, một cơ thể mềm mại đã nhào thẳng vào lòng mình.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lập tức mở to mắt nhìn.  

Cảm giác khiếp sợ kia đã hoàn toàn bị thay thế bởi cơ thể mềm mại của cô.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Tia chớp nhanh chóng biến mất, tiếng sấm cũng dần im lặng.  

Trong phòng lại tối đen như trước.  

Bên ngoài, vang lên tiếng mưa rơi...  

Nhưng...  

Nhưng cơ thể mềm mại trong lòng vẫn không hề có ý định di chuyển.  

Yên tĩnh lạ thường.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.  

Không biết phải làm sao.  

Hai mắt Lâm Kiều Hân nhắm chặt, cẩn thận cảm nhận cảm giác an toàn vô cùng mãnh liệt trong vòng tay Trương Minh Vũ.  

Bầu không khí dịu dàng lập tức lan ra khắp căn phòng...  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Em... không sao chứ?"  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng.  

Lúc này cô mới lên tiếng: "Em... hơi sợ”.  

Ơ...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ do dự.  

Lát sau, anh vươn tay khoác lên eo Lâm Kiều Hân.  

Mềm mại, ấm áp...  

Cơ thể mảnh mai của Lâm Kiều Hân càng run rẩy dữ dội hơn.  

Nhưng suy nghĩ hồi lâu...  

Cuối cùng vẫn không biết nên nói gì, cô nhích người rúc sâu hơn vào lòng Trương Minh Vũ.  

Đặc biệt ấm áp.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Cảm giác hoảng sợ trong lòng Lâm Kiều Hân cũng dần biến mất.  

Trương Minh Vũ im lặng hưởng thụ.  

Nhưng khóe miệng anh không kìm được mà nở nụ cười.  

Thật ấm áp.  

Bỗng nhiên, lại có một tia chớp thắp sáng cả bầu trời.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Cẩn thận, sắp có tiếng sấm”.  

Lâm Kiều Hân cau mày.  

Cơ thể mềm mại của cô lập tức áp sát vào lòng Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt.  

Trương Minh Vũ chậm rãi vươn tay che hai tai Lâm Kiều Hân lại.  

Im lặng chờ đợi.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2154


Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Thế này cũng sợ sao?  

Lâm Kiều Hân im lặng không lên tiếng.  

Không lâu sau, tiếng sấm dần dần tắt đi.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao rồi? Em còn sợ không?"  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Còn một chút”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi: "Có phải... em sợ loại thời tiết này không?"  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Hồi lâu sau, cô yếu ớt nói: "Khi còn bé em từng bị sấm dọa, nghe mẹ nói lần đó thiếu chút nữa bị sấm đánh ngu người luôn”.  

Nghe vậy, khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ run lên.  

Mặc dù hơi thái quá.  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng từng nghe chuyện như này.  

Khó trách cô lại sợ hãi như vậy...  

Sau đó, Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Yên tâm đi, không cần sợ, có anh ở đây thì chắc chắn em sẽ an toàn”.  

Sau khi nói xong, khóe miệng anh hiện lên nụ cười đắc ý.  

Khi Lâm Kiều Hân nghe những lời đó, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lấp lánh.  

Anh ở đây?  

Thật lâu sau, khóe miệng Lâm Kiều Hân nở nụ cười tươi.  

Nhẹ nhàng gật đầu.  

Trong lòng Trương Minh Vũ lập tức xuất hiện dục vọng muốn bảo vệ cô.  

Suy nghĩ một lát, anh chậm rãi nói: "Được, em ngủ đi, có anh ở đây không sao đâu”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.  

Nhưng cơ thể cô không hề có ý định ngọ nguậy thoát khỏi cái ôm của Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ khoác nhẹ tay lên eo Lâm Kiều Hân.  

Mặc dù tiếp xúc thân mật.  

Nhưng không hiểu sao, bây giờ trong lòng anh không có bất kỳ ý nghĩ gì cả.  

Chỉ có mong muốn được che chở cô.  

Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn thả lỏng, yên lặng hưởng thụ giây phút bình yên này.  

Chẳng mấy chốc, bầu trời lại chớp nháy.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên tai Lâm Kiều Hân.  

Khóe miệng Lâm Kiều Hân vẽ lên một nụ cười.  

Không lâu sau, cô dần dần chìm vào giấc mơ đẹp.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng chờ đợi.  

Lát sau không còn tiếng sấm chớp nữa, lúc này anh mới từ từ chìm vào giấc ngủ.  

Nhưng tư thế của cả hai vẫn luôn giữ nguyên.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không biết qua bao lâu, Trương Minh Vũ cảm giác được trong ngực mình có động tĩnh.  

Hả?  

Trương Minh Vũ mơ màng mở mắt.  

Vừa hay nhìn thấy gương mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân.  

Ơ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia kinh ngạc.  

Phải mất một lúc, anh mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.  

Không khỏi cười thầm trong lòng.  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt, nói: "Anh tỉnh rồi à?”  

Trương Minh Vũ mỉm cười gật đầu.  

Sáng sớm, anh có thể ngắm nhìn hình ảnh thế này...  

Hạnh phúc không tả được.  

Sau đó, Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Vốn dĩ không muốn đánh thức anh, không ngờ... vẫn làm anh thức giấc”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao đâu, dù sao cũng đến lúc phải dậy rồi”.  

Ngẩng đầu nhìn quanh, anh nhận ra bên ngoài trời đã sáng.  

Nhưng bầu trời vẫn âm u như cũ.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân ngồi thẳng dậy.  

Trương Minh Vũ thong thả dựa vào đầu giường, nhưng cánh tay anh vô cùng tê.  

Lắc lắc nhẹ.  

Thấy vậy, trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên sự đau lòng, hỏi: "Là do bị em đè sao?"  

Sáng nay khi cô tỉnh dậy vẫn đang nằm trong vòng tay của anh.  

Nghĩ đến đây, gương mặt xinh xắn của Lâm Kiều Hân đỏ bừng.  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Không sao, chỉ là hơi tê chút thôi”.  

Dứt lời, anh bóp nhẹ cánh tay vài cái.  

Lâm Kiều Hân nhích người chậm rãi di chuyển về phía trước.  

Hả? 
 
Chương 2155


Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia kinh ngạc.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân vươn tay đặt lên bả vai Trương Minh Vũ, nhẹ nhàng xoa bóp.  

Hể…  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy kinh ngạc.  

Xoa bóp cho anh?  

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Anh không sao đâu, không cần bóp”.  

Lâm Kiều Hân trừng mắt, nói: "Đừng lộn xộn”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.  

Đừng nói...  

Hành động của Lâm Kiều Hân thực sự giống mấy giám đốc ngang ngược quá.  

Chỉ là...  

Giám đốc này là nữ.  

Sau đó, Trương Minh Vũ dựa vào đầu giường, yên tĩnh hưởng thụ.  

Thật thoải mái!  

Không bao lâu sau, cơn đau nhức đã hoàn toàn biến mất.  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Được rồi, không còn khó chịu nữa”.  

Lâm Kiều Hân ngoan ngoãn gật đầu.  

Dừng động tác.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Không hiểu tại sao, cảm giác đêm qua như dài vô tận.  

Nhưng rất hạnh phúc.  

Anh cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Lâm Kiều Hân phát triển thêm vài phần.  

Tiếp đó, Trương Minh Vũ từ tốn hỏi: "Đói bụng không? Anh đi nấu cơm”.  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng rực.  

Nhẹ nhàng gật đầu.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.  

Lâm Kiều Hân lẳng lặng đi theo.  

Trương Minh Vũ vừa đến phòng khách đã thấy Tô Mang đang ngồi trên sô pha.  

A...  

Trương Minh Vũ cười toe toét, nói: "Chào buổi sáng, chị ba”.  

Tô Mang quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh.  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Chuyện gì vậy?  

Tô Mang bày ra dáng vẻ muốn khiển trách và răn dạy anh.  

Nhưng vừa định mở miệng đã thấy Lâm Kiều Hân ló ra từ phía sau Trương Minh Vũ.  

Cuối cùng...  

Lời đã đến bên miệng, Tô Mang chỉ có thể nuốt vào trong.  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại ánh lên vẻ không hài lòng.  

Đứa em trai thối tha.  

Có vợ quên chị.  

Hừ!  

Tô Mang hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng.  

Trương Minh Vũ vẫn đang không hiểu chuyện gì.  

Sau một hồi suy nghĩ, anh xoay người bước vào phòng bếp.  

Lâm Kiều Hân ngoan ngoãn đi theo.  

Thấy vậy, Tô Mang vừa mím môi vừa trừng mắt với Trương Minh Vũ.  

Em trai hư.  

Trái lại, Trương Minh Vũ không thèm để ý nên hoàn toàn không biết Tô Mang bị làm sao.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Em có thể giúp gì cho anh không?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Em nấu cơm giúp anh đi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Cô vội vàng xoay người đi sang một bên bắt đầu vo gạo.  

Còn Trương Minh Vũ đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.  

Hai người bận rộn trong bếp, nếu Lâm Kiều Hân không biết sẽ hỏi anh.  

Vô cùng ấm áp.  

Tô Mang liếc nhìn, đôi mắt đẹp tràn đầy ghen tị.  

Nhưng...  

Thật lâu sau, Tô Mang đứng lên xắn tay áo đi vào phòng bếp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt của Tô Mang đang nhìn chằm chằm mình.  

Hung dữ... 
 
Chương 2156


Trương Minh Vũ lúng túng hỏi: "Chị ba à, làm sao vậy?"  

Tô Mang trừng trắng mắt rồi phớt lờ anh.  

Sau đó, cô ấy quay đầu lại nói: "Kiều Hân, để chị giúp em”.  

Hả?  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên sợ nghi ngờ.  

Không đợi cô từ chối...  

Nồi cơm trong tay cô đã bị Tô Mang đoạt lấy.  

Ơ...  

Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ nhìn nhau.  

Cực kỳ bối rối.  

Chẳng mấy chốc, Tô Mang bắt đầu hành động.  

Nhưng thật ra chỉ đang tạo hình tạo dáng.  

Trương Minh Vũ bị cảm giác ngạc nhiên bao trùm.  

Chị ấy... biết nấu ăn hả?  

Cuối cùng, anh khẽ lắc đầu tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu.  

Lâm Kiều Hân cũng bận rộn giúp Trương Minh Vũ.  

Không lâu sau, căn phòng đã tràn ngập hương thơm.  

Cơn thèm ăn của Lâm Kiều Hân được khơi dậy.  

Tô Mang bĩu môi vẫn không hài lòng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

Rất oán hận.  

Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được dọn ra bàn.  

Bỗng nhiên chuông điện thoại reo.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Lấy ra xem mới biết là Tần Minh Nguyệt gọi tới.  

Cô ta…

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không hiểu sao trong lòng anh lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng nghe điện thoại.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Anh đang làm gì vậy? Tôi cần anh giúp một việc”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.  

Lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Được, vậy bây giờ tôi đi tìm cô nhé?"  

Hả…  

Tần Minh Nguyệt ngây người.  

Không hỏi cần giúp gì à?  

Sau đó, Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: "Không cần, tôi đi đón anh”.  

Vừa dứt lời lập tức cúp điện thoại.  

Ánh sáng trong mắt Trương Minh Vũ đông lại.  

Quả nhiên... không đơn giản.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày.  

Tô Mang nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Em cũng không biết vụ gì, nhưng em nghĩ... chắc là liên quan đến người của tổ 11 Thần Ẩn”.  

Thần Ẩn?  

Vẻ lo lắng thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Tô Mang cũng trở nên nghiêm túc, nói; "Thần Ẩn? Em... muốn đi sao?"  

Trương Minh Vũ gật đầu và nói: "Đúng vậy, Tần Minh Nguyệt đã giúp em rất nhiều, lần này em phải đi giúp đỡ cô ấy”.  

"Hơn nữa... Thần Ẩn còn là kẻ địch của chúng ta”.  

Tô Mang nhẹ nhàng gật đầu.  

Cũng có lý.  

Nhưng…  

Thật lâu sau, Tô Mang chậm rãi nói: "Dẫn theo Long Tam và Long Thất đi, mấy ngày nay bên Tĩnh Châu không có chuyện gì nguy hiểm”.  

Trương Minh Vũ do dự một lát rồi khẽ gật đầu.  

Dù sao Tô Mang cũng ở đây, Lâm Kiều Hân sẽ không xảy ra chuyện gì.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Kiều Hân, việc của công ty giao cho em, trong hai ngày này giúp anh lên kế hoạch cẩn thận”.  

Lâm Kiều Hân chần chờ hỏi: "Em... em có thể làm được gì?"  

Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn mắt, nói: "Ai da, cứ coi như chuyện của tập đoàn Lâm Thị nhà em mà xử lý là được rồi”.  

"Tự tin lên”.  

Lâm Kiều Hân là người có năng lực.  

Trương Minh Vũ hiểu rõ, bây giờ Lâm Kiều Hân chỉ hơi căng thẳng mà thôi.  

Tô Mang kiêu ngạo nói: "Đừng lo lắng, lát nữa chị sẽ đi với Kiều Hân”.  

"Mấy ngày nay phải nhanh chóng xử lý được bà Chương”.  

"Không thể lãng phí thời gian”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không ngừng run rẩy.  

Bà Chương...  

Sao nói chuyện nghe dễ dàng vậy... 
 
Chương 2157


Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân sáng lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười tươi nói: "Kiều Hân, lần này em cố gắng theo chị ba học tập thật tốt”.  

"Đây là cơ hội tốt đấy”.  

Lâm Kiều Hân mỉm cười, nói: "Được, vậy làm phiền chị ba rồi”.  

Tô Mang bĩu môi nói: "Yên tâm đi, chị nhất định sẽ dạy dỗ cô vợ bé nhỏ của em thành tài”.  

Nói xong, cô ấy hung hăng trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Cô vợ bé nhỏ...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ửng hồng.  

Nhưng mà…  

Sao Tô Mang cứ lạ lạ ấy nhỉ...  

Trương Minh Vũ xấu hổ cười nói: "Vất vả cho chị ba rồi, chờ khi em trở về sẽ đưa chị đi chơi vui vẻ”.  

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng chắc chắc tâm trạng của Tô Mang không tốt.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên sự kinh ngạc.  

Tô Mang bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Cũng không tệ lắm, vậy em đi đi”.  

"Chị và em dâu cũng phải xuất phát rồi”.  

Em dâu...  

Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy, một tia sáng kỳ lạ lại xuất hiện trong đôi mắt đẹp của cô.  

Nhưng cuối cùng, cô cũng không nói thêm gì.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhanh như vậy sao?  

Trương Minh Vũ xoay người nhìn về phía lối vào biệt thự.  

Tô Mang định nói gì đó.  

Nhưng đột nhiên âm thanh của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh đi cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Yên tâm đi”.  

Nói xong, anh bước ra khỏi biệt thự.  

Tô Mang bĩu môi.  

Vốn dĩ là lời của cô ấy...  

Tô Mang nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.  

Dù sao...  

Bên này, Trương Minh Vũ vừa ra khỏi biệt thự, anh lập tức gọi Long Tam và Long Thất đến.  

Kể lại tất cả sự việc.  

Long Tam và Long Thất gật đầu đồng ý.  

Hai người lái xe đi.  

Trương Minh Vũ đi về phía cửa đại viện.  

Ngoài cửa.  

Tần Minh Nguyệt lẳng lặng chờ đợi trên xe.  

Gương mặt nghiêm túc.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng lại xuất hiện cảm giác không yên tâm.  

Rốt cuộc là có chuyện gì?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ngồi vào ghế phụ lái.  

Tần Minh Nguyệt đạp ga lao xe đi.  

Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng chờ đợi.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Anh không tò mò đây là vụ gì sao?"  

À...  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Tò mò chứ”.  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao anh không hỏi?"  

Đôi mắt Trương Minh Vũ sáng lên, cười nói: "Dù là chuyện gì thì tôi cũng sẽ giúp cô, việc có thế nào… cũng không còn quan trọng nữa”.  

Dù sao, Tần Minh Nguyệt đã giúp đỡ anh nhiều như vậy.  

Trương Minh Vũ rất biết ơn.  

Tần Minh Nguyệt vừa nghe thấy, ánh mắt cô ta lập tức sáng lấp lánh.  

Cô ta liếc nhìn Trương Minh Vũ một lúc lâu.  

Cũng mau chóng thu lại ánh mắt, nhưng khóe miệng chậm rãi vẽ lên một vòng cung.  

Trương Minh Vũ vừa vặn nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.  

Lát sau, anh lên tiếng hỏi: "Cô… cũng biết cười à?"  

Tần Minh Nguyệt sững sờ, sau đó trợn tròn mắt.  

Làm lơ anh.  

Xe chạy ổn định, chẳng mấy chốc đã đến cổng Cục Cảnh sát.  

Xe dừng lại.  

Tần Minh Nguyệt thong thả nói: "Lần này, chúng tôi áp giải đám người Thần Ẩn về Ninh Châu, chỉ cần đến ranh giới của Ninh Châu là được”.  

"Bên kia có người tiếp ứng”. 
 
Chương 2158


Trương Minh Vũ chợt hiểu ra.  

Quả nhiên là Thần Ẩn...  

Trương Minh Vũ lập tức nghiêm túc hỏi: "Có người muốn cản đường sao?"  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu, nói, "Tạm thời tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào về việc nhập cảnh của đám người Thần Ẩn, nhưng phải... đề phòng bất trắc”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.  

Bình an không có chuyện gì là tốt.  

Dù sao… hiện giờ Trương Minh Vũ cũng không có thời gian.  

Cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của Tô Mang.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt hạ kính xe xuống nhẹ nhàng phất tay.  

Cực kỳ ngầu.  

Không lâu sau, tiếng còi báo động của xe ô tô vang lên.  

Từng chiếc xe cảnh sát chạy từ cục ra.  

Khoảng chừng mười mấy chiếc.  

Ở giữa có hai chiếc xe tải thùng, tất nhiên là đám người Thần Ẩn đang bị nhốt bên trong.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Sơn Bản Lộ.  

Không ngờ hắn cũng có ngày này?  

Chẳng mấy chốc, tất cả các xe cảnh sát đều lên đường.  

Tần Minh Nguyệt đạp ga.  

Âm thầm theo sau.  

Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường.  

Tuy rằng không có tin tức.  

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Trương Minh Vũ luôn có dự cảm không may.  

Phù!  

Lát sau, Trương Minh Vũ điều chỉnh hô hấp.  

Đừng lo lắng nữa.  

Còn có Long Tam và Long Thất đi theo, hơn nữa còn có lực lượng của Cục Cảnh sát.  

Chắc là không khó đâu.  

Không lâu sau, đội xe chậm rãi lái ra khỏi thành phố.  

Vẻ mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm túc.  

Phía trước vẫn không có xảy ra chuyện gì lạ.  

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, tình cờ thấy ở phía sau có một chiếc màu đen đang chạy băng băng trên đường.  

Long Tam đến rồi.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Hoàn toàn thả lỏng.  

Vèo!  

Đột nhiên có một âm thanh trong trẻo vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Nhìn kỹ lại mới nhận ra trên bầu trời phía trước xuất hiện pháo hoa.  

Đây là... tín hiệu?

Trương Minh Vũ cau mày, trái tim đang thả lỏng đột nhiên nhảy lên tới cổ họng.  

Có người thật sao?  

Vẻ mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm túc, nói: “Chuẩn bị chiến đấu, dù thế nào cũng không được để cho người của Thần Ần chạy trốn!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu!  

Nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò.  

Người của Thần Ẩn không có nhập cảnh, vậy ai sẽ tới đây cứu người chứ?   

Âu Dương Triết?  

Vừa nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bỗng cau mày.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng xuống xe.  

Trương Minh Vũ bám sát theo sau!  

Sau khi xuống xe anh mới phát hiện nơi xe dừng lại là một bãi đất trống.  

Phía trước là một khu rừng rậm rạp.  

Nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy ai dù chỉ là một bóng người.  

Ơ…  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng tràn đầy nghi ngờ.  

Tất cả xe đều đã ngừng lại.  

Các chiến sĩ lao xuống, từng người một nhìn xung quanh tràn đầy cảnh giác!  

Nhưng... từ đầu đến cuối cũng không có gì bất thường!  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Sau khi cân nhắc một lúc mới nhỏ giọng nói: “Tiến hành kiểm tra!”  

Bốn chiến sĩ nhanh chóng lao ra ngoài.
 
Chương 2159


Ánh mắt cực kì cảnh giác!  

Mọi người chờ đợi với những khuôn mặt nghiêm túc.  

Bốn chiến sĩ đi đến phía trước khu rừng để kiểm tra...  

Không một bóng người!  

Chuyện này...  

Đôi mắt đẹp đẽ của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghi ngờ.  

Không có ai?  

Trương Minh Vũ suy ngẫm một lát rồi hỏi: “Có phải đây là kế hoãn binh không? Cố tình kéo dài thời gian của chúng ta?”   

Dù sao thì lần trước cũng dùng mánh khóe này.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.  

Một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Bây giờ người của Âu Dương Triết đều đã trở về Yên Kinh, tôi chỉ vừa đưa ra quyết định của mình vào sáng nay”.  

“Theo lý mà nói thì thực sự không thể nhanh như vậy chứ...”  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Quả nhiên là như thế!  

Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng quát: “Lên xe, tất cả hết tốc lực chạy về phía trước!”  

Tất cả chiến sĩ đồng loạt đáp: “Rõ!”  

Mọi người nhanh chóng quay trở lại xe.  

Tiếp tục đi về phía trước!  

Lần này, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt luôn hiện lên vẻ lo lắng.  

Sau khi cân nhắc một lúc thì đột nhiên đạp chân ga!  

Brừm!  

Cùng với tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao nhanh về phía trước với tốc độ cao!  

Vượt qua tất cả các xe hộ tống!   

Lao thẳng vào rừng cây!  

Một tia bất lực lóe lên trong đôi mắt của Trương Minh Vũ.  

Thật táo bạo...  

Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: “Chúng ta cần phải thăm dò đường đi trước, tôi luôn cảm thấy xung quanh không an toàn”.  

Trương Minh Vũ hậm hực trợn tròn mắt.  

Lao vào rừng cây rồi cô mới nói.  

Xe chạy rất nhanh.  

Suốt chặng đường Trương Minh Vũ đều cảnh giác nhìn xung quanh.  

Đã đến cuối khu rừng.  

Nhưng Trương Minh Vũ hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, cũng không có nguy hiểm gì cả.  

Đây thật sự là kế hoãn binh sao?  

Tần Minh Nguyệt lại nói: “Chúng ta chạy ở phía trước, có lẽ họ không bao giờ nghĩ là tôi sẽ lái xe riêng đâu”.  

Trương Minh Vũ gật nhẹ đầu.  

Đây là một ý kiến hay.  

Nơi này cách biên giới Ninh Châu chỉ sáu mươi cây số mà thôi.  

Sau khi Tần Minh Nguyệt đưa ra một vài chỉ dẫn qua bộ đàm, cô ta bỏ lại đoàn xe phía sau.  

Phóng nhanh!  

Con đường này tương đối hẻo lánh và không có nhiều xe cộ.  

Trương Minh Vũ vẫn luôn lo lắng.  

Suy cho cùng thì Âu Dương Triết cũng không phải là người mà đám người Triệu Khoát có thể so sánh.   

Thời gian chầm chậm trôi qua.  

Đường đi an toàn, đoàn xe chạy theo sau cũng không có điều gì bất thường.  

Trong chớp mắt xe đã chạy được hai mươi cây số.  

Đã đến vùng núi.  

Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Tần Minh Nguyệt cuối cùng cũng tiết lộ mục đích của mình.  

Trương Minh Vũ cau mày, nghi ngờ hỏi: “Mấy người Sơn Bản Lộ đang ở đây rất tốt, tại sao họ lại phải chuyển đi?”  

Tần Minh Nguyệt nói từ tốn: “Cấp trên ra lệnh, muốn đưa người của Thần Ẩn đến trụ sở chính ở Yên Kinh”.  

“Vì lí do an toàn, chỉ có thể để cho quân đội ở Ninh Châu hộ tống, nhưng họ lại không thể đến”.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Quả thật là như vậy.  

Người của Thần Ẩn vẫn luôn là một vấn đề nan giải ở Tĩnh Châu.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “À, tại sao cô lại không trang bị súng cho một nhiệm vụ quan trọng như thế này?”  

Tần Minh Nguyệt cười gượng nói: “Ở nước ta, việc quản lý mấy vấn đề này thật sự nghiêm ngặt ngoài sức tưởng tượng”.  

“Chúng tôi không có cách nào xin phép”.  

“Trừ khi... Hôm nay là cuộc đổ bộ lớn của đội quân Thần Ẩn, chúng tôi mới có khả năng được cầm súng”.  

Hả? 
 
Chương 2160


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Trương Minh Vũ nghe thấy điều này thì trong mắt lại hiện lên vẻ mờ mịt.  

Cuộc đổ bộ lớn... Mới có khả năng xài súng?  

Vậy thì...  

Súng dùng để làm gì?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu bất lực.  

Không liên quan gì đến anh.  

Mặc dù trong lòng không hiểu, nhưng có lẽ cả đời này anh cũng không có khả năng tham gia vào những việc này.  

Chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước.  

Bên này là một ngôi làng, còn bên kia là một mảnh đất trống.  

Rất an toàn.  

Đi xa hơn về phía trước là một dãy núi, cách Ninh Châu không xa.  

Trương Minh Vũ hướng mắt nhìn vào dãy núi.  

Hồi hộp không thể giải thích được.  

Nơi này...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể im lặng thở dài.  

Dẫu có gặp nguy hiểm đi chăng nữa thì hôm nay cũng phải vượt qua!  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi hỏi: “Sợ hả?”  

Trương Minh Vũ không vui trừng mắt: “Sợ có ích lợi gì chứ, cô cho tôi trở về sao?”  

Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt lóe sáng: “Nếu anh sợ thì tôi có thể cho anh xuống xe”.  

Trương Minh Vũ xấu hổ cười mỉm: “Quên đi, sao tôi có thể để cho cô gái nhỏ như cô một mình mạo hiểm được chứ”.  

“Cô đã giúp tôi rất nhiều rồi”.  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Thật lâu sau, cô ta mới cười nhẹ nói: “Cô gái nhỏ sao? Đã lâu rồi chưa nghe lại tên gọi này”.  

Trương Minh Vũ sững người.  

Cục đá này... Cũng biết cười sao?  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói nhỏ: “Huống chi những gì cô làm đều có lợi với tôi”.  

Những lời này vừa nói ra, trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Thật lâu sau mới từ tốn nói: “Anh trung thực quá đấy”.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Trung thực tốt biết bao nhiêu, ai cũng thích những người trung thực mà”.  

Tần Minh Nguyệt trầm ngâm nói: “Đúng vậy, tôi cũng thích”.  

Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Nhưng đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ.  

Trung thực sao?  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến chân núi.  

Tần Minh Nguyệt liên lạc với đoàn xe phía sau.  

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới lái xe vào!  

Đường ở đây cực kỳ hẹp, được bao quanh bởi những khu rừng cao chót vót.  

Đường khó chạy hơn rất nhiều.  

Tần Minh Nguyệt nhấn nút bấm.  

Ngay sau đó, một tấm màn đen bao phủ hoàn toàn cửa sổ.  

Trương Minh Vũ vô cùng lo lắng.  

Giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Đừng sợ, họ không thể biết chúng ta đang ở đây đâu”.  

“Chúng ta chỉ cần tìm xem có ai phục kích hay không”.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Xe chạy chầm chậm.  

Trong nháy mắt đã đi được nửa đoạn đường.  

Trương Minh Vũ vẫn chưa phát hiện ra bất kì điều gì bất thường ở xung quanh.  

Mặc dù là một khu rừng, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, nếu có người trốn ở bên trong, nhất định sẽ bị phát hiện.  

Không có người nào ư?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt tràn đầy sự nghiêm túc.  

Nơi này là nơi cuối cùng có thể phục kích.  

Vậy mà không có người?  

Brừm!  

Tần Minh Nguyệt đạp ga, xe bắt đầu tăng tốc.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2161


Ngay lập tức, Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn lên cây.  

Nhưng…  

Xe chạy quá nhanh đến nỗi anh không thể nhìn thấy gì cả.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Vô duyên vô cớ, lá cây có thể rụng nhiều vậy sao?  

Quan trọng nhất... không có gió.  

Không đúng.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, nói: "Hình như phía sau có tiếng động”.  

Hả?  

Vẻ nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Cô ta cũng đang quan sát.  

Cô ta thỉnh thoảng cứ liếc nhìn kính chiếu hậu, nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Anh chắc chứ?"  

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.  

Nhất định là có vấn đề.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng.  

Suy nghĩ mất một lúc, cuối cùng cô ta chọn tin Trương Minh Vũ.  

Chiếc xe nhanh chóng hạ ga chạy chậm cách đoàn xe một kilomet.  

Sau đó hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.  

Tần Minh Nguyệt chậm rãi đỗ xe vào khu rừng gần đó.  

Hai người xuống xe.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy nếu là phục kích, hai bên chắc chắn có người, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.  

Lúc lâu sau, cô ta mới lên tiếng: "Quan sát kỹ trước đã rồi hẵng nói”.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng gật đầu.  

Hai người cất bước đi về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt đã lái xe chẳng mấy chốc, bỏ lại đoàn xe phía sau một khoảng cách rất xa.  

Hai người cũng không vội.  

Chẳng mấy chốc, họ đã quay trở lại nơi mà Trương Minh Vũ vừa phát hiện ra sự bất thường.  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Chỗ nào có người?"  

Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn xung quanh, nghiêm túc nói: "Nếu tôi đoán không lầm, thì chắc là ở trên cây”.  

Trên cây?  

Mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên.  

Cô ta chậm rãi nói: "Chúng ta đi quanh một vòng xem thử”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hai người lại tiếp tục tiến lên, nhanh chóng đi vào sâu trong rừng cây.  

Không lâu sau, bọn họ đã đi đến trước một cái cây lớn.  

Mặc dù rừng cây rất rộng.  

Nhưng cành lá xum xuê, ở bên ngoài hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói; "Phải nhanh hơn nữa, người của chúng ta sắp tới rồi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hai người vội vàng rón rén đi về phía ven đường.  

Ánh mắt cẩn thận nhìn xung quanh.  

Chưa được bao lâu, chỉ còn cách ven đường một khoảng chừng một trăm mét.  

Nhưng…  

Vẫn không có động tĩnh gì.  

Chuyện này...  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngờ vực.  

Bọn họ không hành động sao?  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Anh chắc chắn bên kia có người chứ?"  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ chần chờ một lát, rồi mới gật đầu nói: "Chắc chắn”.  

Tần Minh Nguyệt im lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

Cô ta lên tiếng: "Được, đi tiếp thôi”.  

Bây giờ bọn họ không còn cách nào khác.  

Đánh lén được thì đánh lén, đánh lén không được… thì gây rối cũng được.  

Bây giờ cần phải đảm bảo đoàn xe phía sau có thể thuận lợi đi qua.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đã đi được năm mươi mét.  

Nhìn kỹ lại thì...  

Xuyên qua khe hở của lá cây, Trương Minh Vũ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen.  

Thật sự có người.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Nhìn bên kia đi”.  

Hả? 
 
Chương 2162


Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Ánh mắt cô ta nhanh chóng dừng trên cây lớn mà Trương Minh Vũ chỉ...  

Quan sát tỉ mỉ...  

Quả thật có người.  

Ánh mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt toát lên sự lạnh lẽo.  

Trương Minh Vũ không dám lộn xộn, cẩn thận nhìn thêm lần nữa...  

Chẳng mấy chốc, anh lại thấy được một bóng đen nữa trên cây khác.  

Cái này...  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Chúng ta phải làm gì bây giờ? Bọn họ rất đông”.  

Tần Minh Nguyệt cắn răng nói: "Chờ, chờ người của chúng ta đến”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia nghi ngờ.  

Chờ người tới?  

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thấy bình thường, bây giờ bọn họ chẳng thể làm gì.  

Quan trọng nhất là không biết phía đối diện có bao nhiêu người.  

Nhỡ đâu đánh rắn động cỏ, thì hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Người trên cây dường như ảnh tĩnh, từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì.  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Cẩn thận một chút, những người này… không tầm thường”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Anh cũng phát hiện ra.  

Chuyên nghiệp?  

Ầm.  

Đột nhiên, có tiếng động cơ gầm rú.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Chăm chú nhìn lại, lúc này anh mới phát hiện trên cây to có vài chiếc lá rơi.  

Có động tĩnh rồi?  

Mặc dù trong lòng Trương Minh Vũ căng thẳng, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà nở nụ cười.  

Chiến đấu thôi.  

Mặt Tần Minh Nguyệt như phủ một lớp sương lạnh, thấp giọng nói: "Đi, có thể đánh một người thì một người, chú ý an toàn”.  

Trương Minh Vũ gật đầu đồng ý.  

Tần Minh Nguyệt nhấc chân dài sải bước nhanh tới gần cây lớn kia.  

Dù sao cũng có tiếng xe ô tô che giấu.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng theo sau.  

Bây giờ bọn họ đã phát hiện hai người.  

Tần Minh Nguyệt phụ trách bên phải, Trương Minh Vũ phụ trách bên trái.  

Tần Minh Nguyệt vội vàng sải bước xông lên phía trước, nhanh chóng leo lên cây.  

Trương Minh Vũ làm theo.  

Khoảnh khắc Trương Minh Vũ chạm vào thân cây, người đồ đen phía trên cũng quay đầu lại.  

Lòng Trương Minh Vũ thắt lại.  

Cẩn thận quan sát...  

Lúc này mới phát hiện… mẹ nó quả thật là người mặc đồ đen.  

Trùm kín đầu bằng vải đen.  

Không nhìn thấy gì cả.  

Người đồ đen mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ muốn ra tay.  

Trương Minh Vũ dùng sức ở eo, hai chân nhanh chóng đạp lên.  

Ầm!  

Nhanh như chớp, hai chân Trương Minh Vũ đạp mạnh vào ngực người đồ đen.  

Răng rắc!  

Tiếng nhánh cây gãy vang lên.  

Người đồ đen nặng nề ngã trên mặt đất, vừa khéo đập người trúng tảng đá.  

Không còn cử động.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nguy hiểm thật...  

Quay đầu nhìn lại, anh giật mình không biết Tần Minh Nguyệt đã lên cây từ lúc nào.  

Người mặc đồ đen… yên lặng nằm ở trên cành cây.  

Ơ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ xấu hổ.  

Thật lợi hại...  

Vèo!  
 
Chương 2163


Bỗng nhiên, một âm thanh rất nhỏ vang lên.  

Lòng Trương Minh Vũ trở nên căng thẳng.  

Một cảm giác vô cùng sợ hãi lập tức lan ra trong lòng anh.  

Trương Minh Vũ không chút do dự.  

Xoay người nhảy xuống.  

Ngay khi anh vừa đứng vững, một mũi tên vững vàng đâm thẳng vào chỗ vừa rồi.  

Cung tên?  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn.  

Mẹ nó, cái này… đây không phải xã hội hiện đại à? Xuyên không rồi hả?  

Còn có loại vũ khí này?  

Quan sát kỹ lại thì...  

Trương Minh Vũ lập tức nhìn thấy được một người đồ đen nữa xuất hiện trên cây ở trước mặt.  

Chuyện này...  

Tim Trương Minh Vũ như thắt lại.  

Cùng lúc đó, đoàn xe đã tới trước mắt rồi.  

Đùng!  

Bỗng nhiên, một tiếng nổ mạnh vang lên.  

Cơ thể Trương Minh Vũ bị chấn động mà run rẩy.   

Tần Minh Nguyệt nhẹ giọng quát: "Nằm sấp xuống”.  

Trương Minh Vũ cau mày, nhanh chóng nằm xuống mặt đất.  

Lộp bộp!  

Chẳng mấy chốc, xung quanh vang lên tiếng đá vụn rơi liên tiếp.  

Một hòn đá rơi trúng vào lưng Trương Minh Vũ, cực kỳ đau.  

Đá rơi như mưa.  

Dù không nổ tới chỗ chiếc xe, nhưng đường đi đã bị chặn hoàn toàn, tất cả xe đều bị ép phải dừng lại.  

Đùng đùng!  

Bỗng nhiên, hai tiếng nổ nữa lại vang lên.  

Trương Minh Vũ cố gắng hạ thấp người nằm trên đất.  

Ngỡ ngàng đến độ không biết phải làm sao.  

Chẳng phải quản lý súng đạn rất chặt chẽ sao?  

Sao mà...  

Đến bom cũng quăng ra rồi? Mặc kệ cả bom hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ mờ mịt.  

"Giết!"  

Bỗng nhiên, một giọng nói hùng hồn vang lên từ rừng cây phía đối diện.  

Hả?

Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.  

Ngẩng đầu nhìn lại…  

Lúc này, anh mới phát hiện ra ở phía xa có vô số bóng đen từ trên cây lớn nhảy xuống.  

Rất nhiều.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.  

Hoàn toàn chết lặng.  

Thế mà có nhiều người như vậy?  

Quét mắt nhìn quanh một vòng, ít nhất cũng có ba, bốn mươi người.  

Số lượng này chỉ mới tính người có thể nhìn thấy được.  

Phía đối diện bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy gì cả.  

Chuyện này...  

Ánh sáng trong mắt Trương Minh Vũ đông lại.  

Tần Minh Nguyệt cũng vô cùng ngạc nhiên.  

"Giết!"  

Chẳng mấy chốc, một trận hò hét đầy khí thế vang lên ầm ĩ.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện đám người đã vọt tới ven đường.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài.  

Vẫn là không cản được.  

Anh không ngờ rằng phía bên kia chuẩn bị cả bom...  

Mẹ nó...  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, nhanh chóng lao vào một bên đường.  

Ngay sau đó, âm thanh của trận chiến vang lên.  

Trương Minh Vũ vội vàng đứng dậy.  

Vù!  

Đột nhiên, lại có thêm một âm thanh xé gió vang lên.  

Mẹ kiếp!  

Lòng Trương Minh Vũ thắt lại.  

Cơ thể anh không chút do dự lao sang một bên. 
 
Chương 2164


Lại có thêm một mũi tên khác.  

Trương Minh Vũ chăm chú nhìn lại, lúc này mới phát hiện, người mặc đồ đen ở trên cây đang nhắm vào anh.  

Bà cô nhà nó!  

Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh.  

Chẳng mấy chốc, anh nhìn thấy một cục đá to bằng nắm tay trên mặt đất.  

Trương Minh Vũ khom lưng nhặt lên, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.  

Phù!  

Trương Minh Vũ điều chỉnh nhịp thở của mình rồi xoay người xông trở về.  

Quan sát cẩn thận...  

Người mặc đồ đen vẫn đang nhắm vào anh.  

Trương Minh Vũ cười khẩy, nhanh chóng lui về phía sau cây to.  

Vèo!  

Mũi tên rơi trên mặt đất.  

Trương Minh Vũ thừa dịp đối phương lấy mũi tên khác, anh xông ra ngoài nhanh như chớp.  

Nhanh chóng tiếp cận.  

Người đồ đen hơi hoảng loạn.  

Mất một lúc sau, mũi tên mới được lắp vào cung.  

Nhưng cùng lúc đó, Trương Minh Vũ đã cách cây lớn đó không xa.  

Người đồ đen sững người.  

Trương Minh Vũ cười mỉa, quát lên: "Chết tiệt!"  

Vừa dứt lời, anh dùng hết sức ném cục đá trên tay đi.  

Ngay giữa đầu.  

Bịch!  

Âm thanh nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ trơ mắt nhìn cơ thể mềm nhũn của người mặc đồ đen ngã xuống đất.  

Tuyệt!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Nhìn kĩ lại thì...  

Bây giờ anh mới nhận ra xung quanh đã trở thành một cuộc hỗn chiến.  

Đám người đồ đen và các chiến sĩ đang tụ lại!  

Cực kỳ hỗn loạn.  

Tần Minh Nguyệt cũng cố gắng chiến đấu, chậm rãi di chuyển về phía khoảng giữa của hai chiếc xe.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Đột nhiên nhớ ra bên kia là nơi giam giữ nhóm người Sơn Bản Lộ.  

Không được.  

Lúc này, càng không thể để đám người Sơn Bản Lộ tham gia cuộc chiến.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, cất bước lao tới.  

Nhìn quanh một vòng.  

Anh ước chừng có khoảng năm mươi, sáu mươi người mặc đồ đen.  

Chỉ có ba mươi chiến sĩ.  

Mấu chốt của vấn đề là đám mặc đồ đen kia không hề bị gì, nhưng nhóm chiến sĩ có không ít người đã bị thương.  

Trương Minh Vũ không nói nên lời.  

Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, sao lại không thể mang theo vũ khí tiện dụng nhỉ?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng vọt tới bên cạnh chiếc xe tải thùng.  

Tham gia trận chiến.  

Mặc dù nhóm người mặc đồ đen có năng lực không tầm thường, nhưng họ vẫn còn kém xa đám người của Sơn Bản Lộ.  

Trương Minh Vũ không hề cảm thấy căng thẳng.  

Bỗng nhiên, có tiếng quát lớn vang lên: "Cho nổ đi”.  

Hả?  

Sự hoảng sợ bao phủ ánh mắt Trương Minh Vũ.  

Quan sát kỹ lại thì...  

Bây giờ anh mới để ý tới một vài bóng người đứng dậy trong rừng cây.  

Trong tay… có bom?  

Không đúng…  

Mẹ nó là lựu đạn? Còn đứng ngu ở đây làm gì?  

Trương Minh Vũ luống cuống.  

Sau đó, đám người mặc đồ đen nhanh chóng rút lui.  

Ầm!  

Tiếng nổ mạnh vang lên.  

Một số chiến sĩ lập tức ngã xuống đất, cả người toàn là máu.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, khẽ quát lên: "Theo sát bọn chúng”.  

Ánh mắt Trương minh Vũ chợt sáng lên.  

Đúng rồi. 
 
Chương 2165


Đi theo chúng sẽ được an toàn.  

Ầm ầm ầm!  

Nhiều tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên.  

Từng nhóm chiến sĩ ngã xuống.  

Giờ chỉ còn hơn mười mấy chiến sĩ kề sát nhóm người đồ đen là vẫn an toàn.  

Chẳng mấy chốc, đám người đồ đen lại ùa lên.  

Lúc này...  

Chiến sĩ không còn là đối thủ của bọn chúng nữa.  

Tần Minh Nguyệt vội vã chạy tới.  

Trương Minh Vũ cau mày, hỏi: "Sao bọn chúng còn có lựu đạn để dùng?"  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Do bọn chúng tự chế đạo đấy, cẩn thận”.  

Tự chế tạo?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ mơ hồ.  

Chẳng mấy chốc, nhóm chiến sĩ đã rơi vào thế bí.  

Chỉ còn lại bảy, tám người!  

Nhưng bên đám người kia còn lại hơn ba mươi người.  

Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng gọi: "Mau tới đây, xe bên này an toàn”.  

Dù sao đám người Thần Ẩn cũng trên xe.  

Chiến sĩ nghe vậy lập tức rời khỏi trận chiến, nhưng bị đám người đồ đen quấn lấy không buông.  

Chẳng mấy chốc, nhóm người mặc đồ đen đã phá hỏng con đường.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Các chiến sĩ liên tục tháo chạy.  

Trong nháy mắt, đã lùi được một khoảng khá xa.  

Người áo đen quát lớn một câu: "Rút lui”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Không ổn.  

Đám người mặc đồ đen nhanh chóng lui về phía sau.  

Tám chiến sĩ trợ trọi giữa đường.  

Sự sốt ruột cũng hiện rõ trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Lại ném lựu đạn?  

Trong lòng của tám chiến sĩ cũng không còn hy vọng gì.  

Tên thủ lĩnh cười chế giễu, nói: "Ném”.  

Tim Trương Minh Vũ siết lại.  

Một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng Tần Minh Nguyệt.  

Chiến sĩ... không còn ai nữa?  

Cơ thể của tám chiến sĩ không thể kiềm chế nữa, run rẩy kịch liệt.  

Không còn đường lui.  

Nhưng…  

Chờ đợi một lúc lâu, kẻ ném bom vẫn chưa xuất hiện.  

Mọi người đều sững sờ.  

Đôi mắt của tám chiến sĩ tràn đầy nghi ngờ.  

Đột nhiên, hai bóng người đứng dậy từ bụi cỏ gần đó.  

Người đồ đen thở phào nhẹ nhõm.  

Tới rồi.  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên một tia lo lắng.  

Nhưng…  

Hiện giờ, cô ta không thể làm gì được.  

Tám chiến sĩ đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực, họ tuyệt vọng nhắm mắt lại.  

Ngay sau đó, lựu đạn đã được ném ra.  

Người mặc đồ đen phấn khích lạ thường, đôi mắt sáng rực đầy châm chọc.  

Trương Minh Vũ bật cười.  

Thấy vậy, Tần Minh Nguyệt càng bối rối hơn.  

Cười cái gì?  

"Mau chạy đi!"  

Đột nhiên, một tiếng quát vang lên.  

Là người mặc đồ đen quát.  

Tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Ngẩng đầu nhìn lại...  

Lúc này mọi người mới phát hiện quỹ đạo của lựu đạn hình như... không đúng lắm.  

Vậy mà đang ném về phía người mặc đồ đen?  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt ngây người.  

Ánh mắt của tám chiến sĩ cũng tràn đầy hoang mang.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Khoảnh khắc hai người đứng dậy, Trương Minh Vũ đã nhận ra. 
 
Chương 2166


Không phải nhóm người mặc đồ đen.  

Mà là...  

Long Tam và Long Thất.  

Ầm!  

Ầm ầm!  

Chẳng mấy chốc, những tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên dữ dội.  

Vô cùng chói tai.  

Toàn bộ mặt đất chấn động kịch liệt.  

"A!"  

Những tiếng hét đau đớn hòa lẫn vào nhau.  

Đám người mặc đồ đen kia...  

Bay loạn đầy trời.  

Trong mắt Trương Minh Vũ sáng lên vẻ hào hứng.  

May mắn thay...  

Anh đã dẫn theo Long Tam và Long Thất.  

Nếu không thì...  

Rầm rầm rầm!  

Lại một loạt tiếng nổ vang lên.  

Đám người mặc đồ đen đã xuống như rạ.  

Cả con đường chìm trong khói bụi mịt mù.  

Thật lâu sau...  

Khói bụi tan đi.  

Cẩn thận quan sát...  

Lúc này, Trương Minh Vũ thấy tất cả người mặc áo đen đều đã ngã xuống đất.  

Đến cả cơ hội giãy giụa cũng không có, chết sạch.  

Chỉ còn một vài người ở trong rừng cây, nhanh chân chạy thoát.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Thế này… là kết thúc rồi sao?

Bịch bịch!  

Đột nhiên lại có vài âm thanh va chạm nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ sững sờ.   

Nhìn kỹ mới nhận ra đó là những người đàn ông mặc đồ đen vừa mới trốn thoát.... đã bay ngược trở lại!  

Rơi vào trong đám đông một cách nặng nề!  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác.  

Một vài chiến sĩ cũng hoàn toàn choáng váng!   

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

Ngay sau đó, có hai bóng người đang từ từ đi ra khỏi khu rừng.  

Thật bất ngờ vì đó là Long Tam và Long Thất.  

Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Có cảm giác tự hào không thể nào giải thích được!  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Bọn họ cũng đến sao?  

Tám chiến sĩ sững sờ một lúc, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích!  

Được cứu rồi!  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh...  

Chỉ nhìn thấy những người đàn ông mặc áo đen hồi nãy đều đã ngã gục.  

Nhưng vẫn còn một vài tên cầm cung tên lén lút ở rải rác trong khu rừng!  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Đứng ngây ra đó làm gì, bắt người đi!  

Tám chiến sĩ nhanh chóng tỉnh táo lại!  

Ngay sau đó, trong đôi mắt của mỗi người trong số họ đều ngập tràn ánh lửa.  

Xông vào rừng cây!  

Long Tam là Long Thất lặng lẽ biến mất.   

Tần Minh Nguyệt ngạc nhiên nói: “Anh cẩn thận thật, vậy mà lại bảo họ tới đây”.  

Không thể không nói, thực sự đã giải quyết được rắc rối lớn!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Đương nhiên rồi, chúng tôi giúp đỡ sếp Tần không phải cần nghiêm túc hơn nhiều sao?”  

Tần Minh Nguyệt tức giận trợn mắt.  

Bịch bốp.  

Chẳng mấy chốc trong rừng vang lên tiếng đánh nhau ác liệt.  

Trương Minh Vũ cười tinh nghịch.  

Không lâu sau, tám chiến sĩ áp giải mấy người mặc áo đen còn lại trở về.  

Bắt giữ toàn bộ!  

Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Mấy người này xử lý như thế nào đây?” 
 
Chương 2167


Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên sự lạnh lùng: “Bắt hết bọn họ lại, sau này nói sau!”  

Nói xong cô ta lấy điện thoại ra.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Đắc tội với Tần Minh Nguyệt, liệu có kết thúc tốt đẹp không?  

Chắc chắn là không.  

Trương Minh Vũ im lặng quan sát một lúc lâu.  

Chiếc xe phía trước đã bị hư do bom nổ, những chiếc xe khác hoàn toàn không sao cả.  

Sau đó, Tần Minh Nguyệt để điện thoại xuống, lạnh lùng nói: “Những người bị thương ở lại canh giữ, chờ cảnh sát ở Tĩnh Châu tới”.  

“Những người khác, chuẩn bị lên đường!”  

Tất cả các chiến sĩ đều đồng thanh đáp: “Rõ!”  

Nhưng khí thế đã kém hơn so với trước đó rất nhiều.  

Suy cho cùng... có quá nhiều người bị thương.  

Sau đó, mười mấy chiến sĩ tiến hành dọn dẹp con đường ở phía trước.  

Lên xe!  

Vẻ nghi ngờ lóe lên trong mắt của Trương Minh Vũ.  

Chuyện này kết thúc rồi sao?  

Nhìn xung quanh một vòng, không thấy có gì bất thường.  

Rốt cuộc những người đàn ông mặc đồ đen này ở đâu ra?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu.  

Tần Minh Nguyệt từ tốn nói: “Chúng ta đi trước đi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Hai người từ từ bước dọc theo một bên đường đi đến chỗ đậu xe.  

Tần Minh Nguyệt vẫn đang suy nghĩ về điều đó.  

Nhưng trong lòng Trương Minh Vũ lại mơ hồ có một dự cảm không lành.   

Chuyện này...  

Đơn giản như vậy sao?  

Hồi nãy bị trì hoãn... là vì đám người mặc áo đen này sao?  

Chuyện này...  

Thật sự không hợp lý...  

Một lúc sau Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Cẩn thận, tôi luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy”.  

Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi cũng có cảm giác này”.  

Hai người đã đến chỗ đậu xe.  

Phía sau cũng vang lên tiếng xe.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn, tất cả xe đã bắt đầu chạy.  

May thay...  

Trương Minh Vũ quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.  

Bùm!  

Đột nhiên... một tiếng nổ nặng nề vang lên!  

Tần Minh Nguyệt theo bản năng hét lên: “Nằm xuống!”  

Ngày sau đó, Trương Minh Vũ cảm thấy một lực rất lớn đập vào vai mình!  

Cơ thể lập tức ngã xuống!  

Ầm ầm bùm!  

Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên!  

Đá vụn bay đầy trời!  

Đây là...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghiêm trọng!  

Hơi nóng ập đến...  

Trương Minh Vũ bị sốc.  

Tần Minh Nguyệt cũng bị kinh hãi!  

Sức mạnh lớn thật!  

Đây là... Thuốc nổ do mình tạo ra sao?  

Một lúc lâu sau, bụi đá lắng xuống...  

Trương Minh Vũ lắc mạnh cơ thể để bụi đá rơi ra.  

Quay đầu nhìn lại...  

Chợt phát hiện chỗ chiếc xe đang đậu đã bị khói bao phủ!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghiêm trọng!  

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

Tần Minh Nguyệt di chuyển đôi chân dài của mình như thể chuẩn bị đi qua!  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Chờ chút, nhìn kỹ đã”.  

Làn khói này...  

Không giống như được tạo thành từ thuốc nổ!  

Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay.  

Chăm chú lắng nghe, bên trong hoàn toàn không có bất kỳ một tiếng động nào!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm xấu! 
 
Chương 2168


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng lẽ...  

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trong làn khói...  

Trở nên rõ ràng hơn!  

Thân hình cao lớn, di chuyển chậm chạp!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự nghiêm túc.  

Rõ ràng...  

Không phải là các chiến sĩ!  

Ngay sau đó, đám người bước ra ngoài khói.  

Con ngươi của Trương Minh Vũ đột nhiên co lại khi thấy cảnh này!  

Dạ Thập Nhất!  

Vậy mà lại là người của tổ 11 nhà họ Âu Dương!  

Nguy rồi!  

Trái tim của Trương Minh Vũ ngay lập tức nhảy lên tận cuống họng!  

Tần Minh Nguyệt cau mày!  

Đám người từ từ tiến về phía trước.  

Dạ Thập Nhất đứng ở phía trước, sau lưng là tám người đàn ông vạm vỡ.  

Khí thế hung hăng!  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Có Long Tam và Long Thất ở đây cũng rất khó để đánh!  

Dẫu sao...  

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Thập Nhất vang lên: “Dạ Thập Nhị là do anh giết à?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Làm sao hắn biết được vậy?  

Sau khi cân nhắc một lúc, Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Dạ Thập Nhị đã chết rồi sao? Có chuyện tốt như vậy hả?”  

Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt từ đầu tới cuối đều nhìn về phía sau.  

Nhưng...  

Làn khói này dường như không tan đi!  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể thở dài yếu ớt.  

Các chiến sĩ tiêu rồi.  

Người của Thần Ẩn... E rằng đã được thả ra.  

Điều quan trọng nhất là...tất cả bọn họ đều đang gặp nguy hiểm!  

Ngay sau đó, Dạ Thập Nhất lạnh lùng nói: “Dù có hay không, hôm nay... Anh không thoát được đâu!”  

Nói xong, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt hơi lo lắng.  

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cô ta không ngờ rằng ngoài tổ 11 của Âu Dương Triết thì còn có một nhóm người mặc đồ đen!  

Bằng không thì...  

Đáng ghét!  

Tần Minh Nguyệt cũng dần cảm thấy cơn tức giận trong lòng đang tăng lên.  

Nếu có thể trang bị một khẩu súng, thì đâu đến nông nỗi này chứ?  

Haizz.  

Cuối cùng Tần Minh Nguyệt chỉ có thể lặng lẽ thở dài.  

Gương mặt của Trương Minh Vũ không thể hiện cảm xúc, nhưng trong lòng lại trở nên nghiêm túc.  

Suy cho cùng...  

Hôm nay hơi khó đánh.  

Mặc dù có Long Tam và Long Thất ở đây, nhưng... vẫn còn mấy người Sơn Bản Lộ!  

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Thập Nhất vang lên: “Bắt lại!”  

Tám người đàn ông vạm vỡ đồng thanh đáp: “Rõ!”  

Tiếng nói vừa dứt đã lao tới chỗ của Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt lạnh băng  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Không biết tại sao, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác lo lắng.  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: “Đánh hay không đánh?”  

Có vẻ do dự trong mắt Trương Minh Vũ.  

Liếc nhìn xung quanh.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2169


Nghe thấy vậy, Trương Minh Vũ ngay lập tức cau mày lại!  

Là giọng nói của Long Tam!  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghiêm túc!  

Trương Minh Vũ nhỏ giọng hét lên: “Đi!”  

Long Tam nói thì phải nghe theo!  

Người của Âu Dương Triết chắc chắn không chỉ có những người đang ở trước mặt này đâu!   

Trương Minh Vũ kéo Tần Minh Nguyệt nhanh chóng quay lại chỗ đậu xe!  

Dạ Thập Nhất cười nhạo quát: “Đuổi theo cho tao!”  

Tám người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng đuổi theo Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt.  

Khí thế hung hăng!  

Trương Minh Vũ cau mày, nghiêm túc nói: “Không đánh được, chắc chắn bọn chúng vẫn còn người khác!”  

Tần Minh Nguyệt nặng nề gật đầu.  

Ngay sau đó, chân của hai người lại tăng tốc.  

Nhanh chóng chạy về phía trước!  

Tám người đàn ông vạm vỡ đuổi theo sau!  

Chiếc xe đang ở trước mặt!  

Trong mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lo lắng.  

Quay đầu nhìn về phía sau...  

Hả?  

Trương Minh Vũ đột nhiên sững sờ.  

Anh phát hiện khoảng cách giữa mình và tám người đàn ông vạm vỡ đó hình như đã được nới ra một chút!  

Họ không khỏe sao?  

Không thể nào...  

Có một sự nghi ngờ hiện lên trong mắt của Trương Minh Vũ.  

Nhưng vào lúc này mà nói, Trương Minh Vũ không có tâm tư để suy nghĩ nhiều, rời khỏi chỗ này mới là điều quan trọng nhất!  

Ngay sau đó, hai người lao vọt tới bên cạnh xe!  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lại thêm một lần nữa!  

Lúc này mới phát hiện tốc độ của tám người đàn ông vạm vỡ hình như lại giảm đi một chút nữa!  

Khoảng cách càng xa hơn!  

Chuyện này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự nghi ngờ.  

Không đúng...  

Nhưng anh chưa kịp nghĩ nhiều, Tần Minh Nguyệt đã đặt tay lên nắm cửa.  

Không đúng, chắc chắn là không đúng!  

Cảm giác hoảng loạn trong lòng của Trương Minh Vũ trở nên rõ ràng hơn!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ hét lên: “Đừng cử động!”  

Hả?  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự nghi ngờ.  

Nhưng động tác trên tay lại theo bản năng dừng lại, hoàn toàn tin tưởng vào những gì Trương Minh Vũ nói!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng... vẫn không thể nghĩ ra không đúng ở chỗ nào!  

Đột nhiên, Long Tam hét lên: “Cậu Minh Vũ, đừng lên xe, chạy mau!”  

Hả?  

Nghe thấy vậy hai mắt Trương Minh Vũ lóe lên!  

Xe có vấn đề sao?  

Chẳng trách...  

Trương Minh Vũ nghiến răng hét lớn: “Chạy mau!”  

Nói xong, anh nắm lấy cánh tay của Tần Minh Nguyệt, lao vào trong rừng cây!  

Tần Minh Nguyệt sững sờ!  

Đôi mắt của Dạ Thập Nhất hiện lên vẻ lạnh lùng!  

Bùm! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top