Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 2070


Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành cắn chặt răng, giẫm chân lên bức tường nhanh chóng đung đưa cơ thể.  

Tần Minh Nguyệt ngồi xổm bên cửa sổ, chuẩn bị đón anh.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bắt đầu lắc lư về phía cửa sổ.  

Bỗng nhiên buông tay.  

Kinh hồn bạt vía!  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt tập trung nghiêm túc, vội vàng đưa tay ra đón.  

Trong chớp mắt, Trương Minh Vũ đã lao tới trước người Tần Minh Nguyệt.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng sau đó... đột nhiên anh phát hiện cơ thể của mình hình như không có ý dừng lại...  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên sự bối rối.  

Không xong rồi.  

Dùng quá sức...  

Lúc Trương Minh Vũ phát giác ra thì... đã quá muộn.  

Cơ thể Trương Minh Vũ lao thẳng vào người Tần Minh Nguyệt.  

Cái này...  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt trừng to.  

Muốn lùi về sau nhưng không còn kịp, hơn nữa cô ta còn phải đảm phải an toàn cho Trương Minh Vũ.  

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.  

Bịch!  

Tiếng va chạm năng nề vang lên ngay sau đó.  

Trương Minh Vũ chỉ cảm thấy một mùi thơm kỳ lạ ập vào mặt mình.  

Kế đó, cơ thể không trọng lượng.  

Trương Minh Vũ nhắm mắt lại thầm cầu nguyện trong lòng.  

Tuyệt đối đừng ngã xuống!  

Chẳng mấy chốc cơ thể đã ổn định lại.  

"A!"  

Bên dưới cơ thể anh truyền đến giọng kêu mềm mại của Tần Minh Nguyệt.  

Ể...  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Chậm rãi mở mắt, lúc này anh nhận ra hai người họ đã ngã xuống đất.  

Ngã vào lầu hai.  

Giờ phút này...  

Trương Minh Vũ đang vững vàng đè lên người của Tần Minh Nguyệt!  

Tần Minh Nguyệt ngã trên mặt đất, sự đau đớn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.  

Anh hoàn toàn nằm trên người Tần Minh Nguyệt...  

Tần Minh Nguyệt trừng to mắt.  

Bốn mắt nhìn nhau...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười hỏi: "Cô... không sao chứ?"  

Tần Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn anh, nói: "Có thể xuống trước rồi nói chuyện được không?"  

À...  

Trương Minh Vũ càng thêm xấu hổ.  

Anh loay hoay đứng dậy rồi nhanh chóng tránh sang một bên.  

Tần Minh Nguyệt đứng lên, tức giận nói: "Sao anh ngốc vậy, chưa từng luyện tập hả?"  

Trương Minh Vũ hết sức bất mãn nói: "Chị đại à, cô nghĩ tôi là chiến sĩ của mình hả? Tôi sợ độ cao như vậy, có bao giờ chơi trò này đâu...”  

Ơ...  

Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ.  

Trương Minh Vũ có sức mạnh hơn người, nhưng cô ta quên mất Trương Minh Vũ là người bình thường...  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt nói: "Xin lỗi, tôi quên mất, nói như vậy thì anh cũng biểu hiện không tệ”.  

Trương Minh Vũ tức giận trợn trắng mắt.  

Ngẩng đầu nhìn lại…  

Lúc này mới phát hiện có hơn hai mươi người đàn ông vạm vỡ vai trần đang nhìn họ đầy khiếp sợ.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra. 
 
Chương 2071


Làm sao vậy?  

Gương mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt đỏ ửng, nhẹ giọng quát: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không làm việc đi”.  

Hai mươi người bắt đầu động tác.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Quét mắt nhìn xung quanh một vòng, anh phát hiện bên trong có một căn phòng.  

Đây là... phòng giam?  

Trương Minh Vũ mờ mịt.  

Tại sao lại nhảy vào chỗ này...  

Tần Minh Nguyệt điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc nói: "Bọn họ phát hiện ra anh rồi, chúng ta phải canh chặt ở cửa”.  

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.  

Bỗng nhiên có tiếng động cơ gầm rú vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Tới rồi à?  

Trương Minh Vũ đi đến bên cửa sổ.  

Chăm chú quan sát xung quanh, vừa lúc anh thấy một chiếc xe tải đang chậm rãi dừng trong sân.  

Trong thùng xe, lần lượt từng người một đi xuống!  

Khoảng chừng... hơn ba mươi người.  

Chuyện này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ khó hiểu.  

Ở đâu ra nhiều người vậy?

Hơn nữa, nhóm người này có cơ ngực nở nang, trông rất khỏe mạnh.  

Mỗi người đều nắm chặt trong tay con dao quân đội!  

Sức chiến đấu không tầm thường!  

Việc này...  

Nhất thời, trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ nguy hiểm.  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.  

Nhanh vậy sao?  

Anh nghi ngờ hỏi: “Có phải động tác vừa rồi làm kinh động đến họ không?”  

Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên: “Có khả năng là vậy”.  

Anh nhăn mày lại: “Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?”  

Tần Minh Nguyệt trầm tư suy nghĩ.  

Một lúc lâu sau, cô ta mới di chuyển đôi chân dài của mình đi về phía cửa.  

Trương Minh Vũ yên lặng theo sau.  

Tần Minh Nguyệt lớn tiếng hô: “Tập hợp!”  

Ngay lập tức có hơn hai mươi chiến sĩ lao về phía trước!  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt trầm trọng, cô ta lạnh lùng nói: “Kẻ địch tới, chúng ta nhất định phải bảo vệ nơi này!”  

“Đội 1 canh giữ ở các cửa sổ”.  

“Đội 2 canh giữ ở cửa sắt!”  

“Hành động!”  

Tất cả các chiến sĩ đồng thanh trả lời: “Tuân lệnh!”  

Chẳng mấy chốc, các chiến sĩ đến vị trí mình cần canh giữ.  

Chỉ có hai lối vào.  

Một cảm giác căng thẳng đột nhiên dâng lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Chỗ này là hành lang.  

Ở hai bên có một vài căn phòng nhỏ kín.   

Rất rõ ràng, phạm nhân đang ở đây.  

Tần Minh Nguyệt nghiêm mặt nói: “Có khoảng hai trăm người trong cục cảnh sát, giờ lại thêm ba mươi người nữa đến”.  

“Chúng ta... buộc phải bảo vệ nghiêm ngặt”.  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Hai trăm người...  

Quả thật rất khủng bố, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác!  

Vẫn còn hai tiếng rưỡi.  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn anh, nói: “Nếu lần này thành công, tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng”.  

Ừ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện sự bất đắc dĩ.  

Bùm bùm bùm.  

Bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên rất lớn.  

Hả? 
 
Chương 2072


Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tần Minh Nguyệt vội vàng giơ tay ra hiệu im lặng.  

Chẳng mấy chốc, có một giọng nói khàn khàn vang lên: “Sếp Tần, cô ở bên trong sao? Mở cửa ra, tôi có việc cần vào”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sáng.  

Tới rồi!  

Tần Minh Nguyệt đi về phía cửa sắt, nỉ non nói: “Sếp Trần, thật xin lỗi, tôi cũng không thể mở cửa được”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hóa ra sếp Trần đang tìm người!  

Giọng của sếp Trần trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “Cô bảo người của cô đừng khóa cửa, để chúng tôi vào!”  

Trương Minh Vũ chậm rãi mỉm cười.  

Cái cửa sắt này thật tuyệt!  

Bom nổ cũng không sao!  

Chỉ cần không mở cửa, nó có thể kiên trì được lâu!  

Đó cũng là nhược điểm!  

Tần Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Tôi nói rồi, tôi mở không ra”.  

Sếp Trần lạnh giọng nói: “Tần Minh Nguyệt, cô muốn chống đối tôi phải không? Cô có nghĩ đến hậu quả sẽ ra sao không hả?”  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt không đổi, thản nhiên nói: “Tôi nói rồi, tôi không mở ra được, cả tôi cũng không ra ngoài được”.  

Bên kia yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ chậm rãi mỉm cười.  

Anh chợt phát hiện, sự thờ ơ lại là một cách có thể đánh bại cái miệng nói nhiều!  

Rất lâu sau, sếp Trần mới lạnh lùng nói: “Được, đã như vậy, cô đừng trách tôi không khách khí!”  

Nói xong, tiếng bước chân vang lên.  

Trương Minh Vũ chậm rãi thu lại nụ cười.  

Anh biết, kẻ địch sắp tấn công!  

Rầm! Rầm!  

Sau đó có tiếng đập cửa rất mạnh.  

Nhưng cửa sắt lại không hề rung chuyển, cực kỳ vững chắc!  

Ồ?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ kinh ngạc.  

Đỉnh!  

Trâu bò thật!  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp đầy sự nghiêm túc.  

Không thể nào yên tâm được!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát”.  

Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.  

Anh sửng sốt.  

Còn có khả năng tiến vào sao?  

Đột nhiên, những cánh cửa của phòng giam phát ra tiếng va chạm nặng nề.  

Kèm theo đó là những tiếng la hét.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh đi tới, mới phát hiện bên ngoài cửa sổ đã thả xuống rất nhiều dây thừng!  

Cũng may, mọi cửa sổ đều có người canh giữ.  

Nhất định phải bảo vệ được!  

Tay của Trương Minh Vũ nắm chặt lại, không khỏi trở nên căng thẳng.  

Rầm rầm rầm!  

Tiếng đập cửa sắt lại lớn hơn lúc nãy.  

Nhưng cửa sắt vẫn không hề hấn gì.  

Mười chiến sĩ cẩn thận đứng ở cửa, một chiến sĩ khác điều khiển ổ khóa.  

Âm thanh trở nên nặng nề và chói tai hơn.  

Trương Minh Vũ có cảm giác như cả tòa nhà đang rung chuyển.  

Mạnh vậy à?  

Vẫn may, cửa sắt không có sơ hở.  

Thời gian chậm rãi trôi.  

Trong nháy mắt, đã nửa tiếng trôi qua.  

Các chiến sĩ canh giữ của cục cảnh sát đã hạ gục hơn bốn mươi người từ dây thừng trượt xuống.   

Không ai vào được!  

Gần sáu giờ rồi!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ phấn khích.  

Phải kiên trì!  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt vẫn mang vẻ nghiêm trọng.  

Dù sao... việc này rất quan trọng!
 
Chương 2073


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ không thể ở yên.  

Anh nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy một thanh sắt bên cạnh.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Anh nhặt thanh sắt lên rồi đi thẳng vào một căn phòng.  

Các chiến sĩ cũng mệt rồi.  

Phía trên luôn có người đu dây xuống!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Để tôi làm cho”.  

Hả?  

Chiến sĩ sửng sốt.  

Trong mắt cậu ta đầy nghi ngờ.  

Anh... được không?  

Trương Minh Vũ phớt lờ, đi thẳng đến cửa sổ.  

Đúng lúc có một người vừa xuống.  

Trương Minh Vũ đâm thẳng vào người đó bằng thanh sắt.  

Đâm ngay chỗ trọng yếu!  

“Ối!”  

Sau đó, một tiếng hét đau đớn vang lên.  

Người đàn ông to lớn rơi xuống.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Lại thêm một người nữa.  

Tôi thọc nè!  

Rất kích thích!  

Khóe miệng của các chiến sĩ xung quanh khẽ giật.  

Như vậy cũng được sao?  

Trương Minh Vũ cảm thấy rất hứng thú.  

Anh nhìn xung quanh, cười ha hả nói: “Giúp tôi mang ghế lại đây”.  

Một chiến sĩ làm theo.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống, không ngừng đâm thọc bằng thanh sắt!  

Thọc phát nào chính xác phát đó!  

Chơi vui thiệt!  

Một nhóm binh sĩ ở sau trợn mắt há hốc mồm.  

Nhiệm vụ nghiêm túc như vậy, sao lại... như chơi game thế?  

Đại bàng... mổ gà con sao?  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trong chớp mắt, lại trôi qua thêm nửa tiếng.  

Đã sáu giờ rưỡi!  

Trời tối dần.  

Trương Minh Vũ đâm thọc hồi lâu mới thấy phía trên đã không còn ai xuống nữa.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Chuyện gì vậy?  

Anh nhìn thăm dò xung quanh, lúc này mới phát hiện sợi dây thừng bên cạnh cũng không có người!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh nghiêng tai lắng nghe, mới thấy tiếng đập cửa mạnh ở ngoài đã không còn!  

Trương Minh Vũ ngừng cười, nói: “Mọi người coi chừng ở đây, tôi ra ngoài xem thử”.  

Nói xong, anh đứng dậy rời đi.  

Mọi người xung quanh hậm hực trợn tròn mắt.  

Anh nghĩ anh là ai?  

Không ai quan tâm.  

Trương Minh Vũ không để ý, vội chạy đến hành lang.  

Anh nhìn xung quanh mới thấy Tần Minh Nguyệt đang đứng ở cửa sắt.  

Chăm chú lắng nghe.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Sau khi cân nhắc một lúc, anh vẫn bước tới.  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Kỳ lạ, sao họ lại không tấn công?”  

Trương Minh Vũ cũng hoang mang không rõ.  

Tích.  

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tiếng động này... nghe rất quen!  

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt thay đổi trong chớp mắt, không chút do dự mà hét lên: “Lùi lại!”  

Cô ta nói xong, nắm lấy tay của Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Đám chiến sĩ không chút do dự lùi sang một bên, tất cả đều hoảng sợ!  

Tần Minh Nguyệt lôi kéo Trương Minh Vũ thật mạnh.  

Tích tích tích! 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2074


Chuyện này...  

Cơ thể Trương Minh Vũ bỗng trở nên căng cứng!  

Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ, một tiếng nổ bỗng vang lên: “Ầm!”  

Ong!  

Tai Trương Minh Vũ chợt ù đi!  

Một sức mạnh cường đại cuốn tới trong không trung!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!  

Từ nhỏ tới lớn anh chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy!  

Cơ thể mất kiểm soát!  

Ngay sau đó, một sức mạnh truyền tới cánh tay.  

Cơ thể anh bay lên không trung!  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ hoang mang!  

Ầm!  

Một âm thanh trầm đục vang lên.  

Nhưng Trương Minh Vũ cảm nhận được âm thanh này truyền tới từ trong cơ thể!  

Ngay sau đó, một mùi thơm truyền vào mũi!  

Trương Minh Vũ không thể suy nghĩ nhiều.  

Toàn bộ tòa nhà lập tức rung chuyển, chấn động kịch liệt!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Anh không biết gì cả, chỉ biết bây giờ bản thân đang nằm trên mặt đất!  

Một lúc lâu sau, âm thanh dần biến mất, tòa nhà cũng dần yên tĩnh lại.  

Tai Trương Minh Vũ vẫn ù!  

Mở mắt ra...  

Hả?  

Trong mắt Trương minh Vũ thoáng qua vẻ mê man!  

Trước mặt anh là một gương mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm túc.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện thì ra là Tần Minh Nguyệt đang bảo vệ anh dưới thân!  

Cơ thể hoàn toàn dán sát vào nhau!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Hơi hoang mang.  

Một lúc lâu sau, vẻ mặt Tần Minh Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Anh sao rồi? Có sao không?”  

Nhưng giọng cô ta vô cùng mơ hồ.  

Trương Minh Vũ khó khăn lắc đầu.  

Ngay sau đó, dưới sự hỗ trợ của Tần Minh Nguyệt, anh chật vật đứng dậy.  

Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh, mắt lập tức nhìn về phía cửa sắt.  

Lúc này mới nhận ra cánh cửa sắt... Vẫn chưa sập xuống!  

Quá cứng!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Một lúc lâu sau, tai anh dần hết ù, nhưng bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì!  

Tần Minh Nguyệt hơi nhăn mày, nói: “Cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Những chiến sĩ khác cũng lần lượt đứng dậy, vẻ mặt đầy cảnh giác!  

Bụp bụp bụp!  

Bỗng nhiên, một tiếng va chạm chói tai vang lên.   

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn về phía phát ra tiếng động, mới phát hiện âm thanh truyền tới từ đỉnh đầu!  

Đây là...  

Đôi mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Phía trên bắt đầu rơi xuống mảnh vụn.  

Không lâu sau, một cái mũi khoan sắc bén xuất hiện trong tầm mắt!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Không hay rồi, bọn chúng muốn đi xuống từ phía trên!”  

Tần Minh Nguyệt quát một tiếng: “Lại đây, phòng thủ!”  

Tất cả chiến sĩ nhanh chóng chạy tới!  

Sắc mặt Trương Minh Vũ nghiêm nghị.  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Tiếng khoan tường nặng nề vang lên!  

Tất cả chiến sĩ lui về phía sau, cẩn thận nhìn chằm chằm trần nhà!  

Không ngăn được!  

Trương Minh Vũ cũng trở nên nghiêm túc.  

Soạt soạt!  

Chẳng mấy chốc, trần nhà bị phá vỡ!  

Ôi trời...  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Bắt đầu chiến đấu!  

Giọng nói tức giận của sếp Trần vang lên: “Nhảy xuống cho tôi!”  

Tiếng bước chân dồn dập!  

Ngay sau đó, một chiến sĩ mặc quân phục nhảy xuống!  

Một đám chiến sĩ ùa lên!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Quá chậm.  

Soạt soạt soạt!  

Đột nhiên, tiếng máy khoan lại vang lên.  

Trong lòng Trương Minh Vũ chùng xuống.  

Nhìn về phía tiếng máy khoan, mới phát hiện những nơi khác trên hành lang cũng bắt đầu rơi bụi!  

Bên này có người liên tục nhảy xuống.  

Nhưng dù sao cũng ít người. 
 
Chương 2075


Không lâu sau, chúng lại đâm thủng một cái lỗ lớn!  

Lại có người bắt đầu nhảy xuống!  

Mặc dù là hành động chịu chết, nhưng thể lực của các chiến sĩ ở đây cũng đang tiêu hao!  

Tiếng khoan không ngừng vang lên!  

Không lâu sau, đã xuất hiện sáu cái lỗ lớn!  

Người nhảy xuống càng lúc càng nhiều!  

Chẳng mấy chốc, các chiến sĩ không thể phòng thủ được được, chỉ có thể bắt đầu chiến đấu!  

Cứ như vậy, không có người phòng thủ.  

Mỗi mình Trương Minh Vũ cũng không có cách nào phòng thủ nhiều lỗ lớn như vậy!  

Tần Minh Nguyệt nghiêm nghị nói: “Bảy giờ, chúng ta phải kiên trì thêm một tiếng nữa!”  

Nói xong, cô ta xông vào đám người!  

Trương Minh Vũ thấy vậy cũng chỉ có thể gia nhập chiến đấu!  

Người không ngừng nhảy xuống!  

Mặc dù sức chiến đấu của đám chiến sĩ này không tốt lắm, nhưng thể lực của các chiến sĩ bên phía Tần Minh Nguyệt cũng không theo kịp!  

Dần dần, bắt đầu rút lui!  

Tuy Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt như hổ dữ, nhưng căn bản không chống lại được nhiều người như vậy!  

Nguy rồi!  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ nghiêm nghị.  

Không trụ được lâu nữa!  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, nhanh chóng vung nắm đấm!  

Cơ thể mềm mại của Tần Minh Nguyệt cũng không ngừng di chuyển.  

Nhưng dù vậy cũng không ngăn được nhiều người như thế!  

Tần Minh Nguyệt bắt đầu lui về phía sau.  

Đám chiến sĩ cũng đã có năm sáu người ngã xuống!  

Chỉ còn lại bốn năm người thể lực kiệt quệ vẫn đang cố gắng kiên trì!  

“A!”  

Bỗng nhiên, một tiếng kêu thảm truyền ra từ bên trong phòng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn kỹ mới phát hiện cửa sổ cũng đã thất thủ!  

Cái này...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Bụp bụp bụp!  

Ngay sau đó, lại một âm thanh nặng nề vang lên!  

Chiến sĩ trong phòng bị bay ngược ra!  

Nặng nề đập vào tường hành lang!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nghiêm trọng.  

Nhìn kỹ lại....  

Ngay sau đó, hai người đàn ông cao lớn cầm con dao quân đội bước tới.  

Vẻ mặt hung dữ!  

Là bọn chúng!  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ nghiêm nghị!  

“A!”  

Lại một tiếng kêu đau đớn vang lên.  

Trương Minh Vũ hết sức căng thẳng.  

Nhìn về phía tiếng kêu, phát hiện mấy chiến sĩ còn lại cuối cùng cũng đã ngã xuống.  

Đau đớn vặn vẹo!  

Trương Minh Vũ cau mày, nghiêm nghị.  

Bọn họ rất lợi hại.  

Nhưng...  

Bây giờ chỉ còn Tần Minh Nguyệt và anh đứng vững.  

Bên trong phòng giam, những người đàn ông cao lớn mặc đồ đen lần lượt đi ra.  

Trong tay mỗi người đều cầm con dao quân đội!  

Vô cùng khí thế!  

Nguy rồi!  

Trương Minh Vũ thầm hốt hoảng!  

Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng lạnh tanh.  

Lập tức, mười gã đàn ông đi ra yên lặng đứng thành một hàng!  

Bên này, vẫn có người nhảy xuống từ phía trên.  

Tần Minh Nguyệt yên lặng di chuyển đến gần cửa sắt.
 
Chương 2076


Trương Minh Vũ theo sát.  

Tất cả chiến sĩ từ đầu đến cuối đều quan sát cẩn thận, không một ai hành động thiếu suy nghĩ.  

Dù sao...  

Bọn họ cũng biết thực lực của hai người.  

Căn bản không lay chuyển được chút nào!  

Tần Minh Nguyệt dẫn Trương Minh Vũ đứng ở chỗ cửa sắt.  

Phía sau là cửa, an toàn hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta không có chi viện, chỉ có thể phòng thủ, thủ đến tám giờ!”  

Chắc chắn như đinh đóng cột.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng vẻ bất đắc dĩ.  

Chỉ có thể gật đầu.  

Soạt soạt soạt!  

Bỗng nhiên, phía sau vang lên một thanh âm sắc bén.  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt!  

Nhìn kỹ lại, mới phát hiện cửa sắt bị mở ra.  

Sếp Trần xuất hiện!  

Ở sau lưng có mười mấy chiến sĩ!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Đâu ra nhiều người như vậy chứ?  

Tần Minh Nguyệt híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Sếp Trần, ông có ý gì?”  

“Tìm người đối phó với tôi sao?”  

Sếp Trần cười khẩy, nói: “Được rồi, người thông minh không cần nói nhiều, chúng ta đều biết rõ mục đích của nhau”.  

“Giả bộ làm gì?”  

Tần Minh Nguyệt im lặng.  

Sếp Trần tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng chúng ta sẽ chung sống hòa bình, tôi cũng đã hứa cho cô lợi ích”.  

“Đáng tiếc... Sếp Tần hình như không được hiểu chuyện cho lắm”.  

Nói xong, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ giễu cợt.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Ông dám động tới tôi sao?”

Ha ha ha!  

Nghe vậy, sếp Trần lập tức bật cười như điên!  

Sau đó, mặt ông ta lộ ra vẻ khinh thường nói: “Sếp Tần, cô đừng quên nơi đây là Tĩnh Châu, tất cả những lời cô nói đều không có hiệu lực!”  

Dứt lời, sắc mặt ông ta trở nên u ám, quát lớn: “Ra tay, đừng lãng phí thời gian!”  

Tiếng quát vừa dứt, một đám chiến sĩ xúm lại vây quanh!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tập trung nhìn kỹ mới thấy mười người đàn ông mặc đồ đen ở phía sau chưa có ý định chiến đấu, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.  

Nhóm người này vẫn có thể đánh!  

Ngay sau đó, nhóm người nhanh chóng lao tới.  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cũng bắt đầu vào cuộc chiến, đánh bên trái đập bên phải mở đường!  

Bốp bốp bốp!  

Âm thanh va chạm nặng nề nối tiếp nhau!  

Tiếng kêu đau đớn vang lên không dứt!  

Chỉ trong chốc lát, hơn mười chiến sĩ ngã xuống đất quằn quại trong đau đớn!  

Sếp Trần nhíu mày.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dốc.  

Những trận chiến xảy ra thường xuyên như thế này khiến thể lực của anh không thể đuổi kịp.  

Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Chỉ còn lại khoảng hơn mười mấy người của cục cảnh sát sau lưng ông ta, hãy cẩn thận với ba mươi người đó”.  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Sếp Trần hơi nheo mắt lại, ông ta lạnh giọng nói: “Không ngờ sếp Tần lại là cao thủ!”  

“Đáng tiếc...”  

Ông ta nhanh chóng vẫy tay.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Tập trung nhìn vào mười người đàn ông đang lao tới với con dao quân đội Nepal trong tay.  

Hừng hực khí thế!  

Trong lòng Trương Minh Vũ rất căng thẳng, nhanh chóng chuẩn bị cho trận chiến!  

Không dễ đánh! 
 
Chương 2077


Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe lên ánh sáng lạnh!  

Đám người đó nhanh chóng lao đến!  

Trương Minh Vũ buộc phải lao vào vòng chiến.  

Trận chiến càng lúc càng kịch liệt, Trương Minh Vũ càng thêm kinh hãi!  

Thực lực của đám người này thật sự... quá mạnh!  

Đánh mấy chục hiệp, Tần Minh Nguyệt cũng chỉ có thể hạ gục được một người!  

Thể lực không thể theo kịp!  

Trương Minh Vũ đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn!  

Tần Minh Nguyệt tranh thủ lúc không bị trận chiến cuốn vào, quay người nói nhỏ: “Vẫn còn nửa tiếng nữa, cố gắng kiên trì!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu!  

Có động lực hơn!  

Mười gã đàn ông to lớn đó lại tiến lên!  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cố gắng chống cự.  

Rầm!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Sau khi Trương Minh Vũ tốn sức lực và thời gian khá lâu, cuối cùng anh đã hạ gục được một gã đàn ông vạm vỡ!  

Nhưng... vẫn còn tám người nữa!  

Dù Trương Minh Vũ có cố gắng đến mức nào, anh cũng không thể nào kiên trì được nữa!  

Mười phút là giới hạn của anh!  

Phù!  

Trận chiến ác liệt tiếp tục diễn ra, lại thêm hai người đàn ông ngã xuống!  

Trương Minh Vũ thở hổn hển, né qua một bên, anh thật sự không còn một chút sức lực nào.  

Anh thậm chí còn không thể đứng vững!  

Tập trung quan sát...  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên phát hiện ra Tần Minh Nguyệt không hề đỏ mặt, cũng không hề thở dốc.  

Sao có thể...  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Mình đã mệt mỏi như thế này, sao cô ta ngay cả một phản ứng cũng chẳng có?   

Thật sự không khoa học...  

Sắc mặt sếp Trần u ám, thấp giọng nói: “Lên hết cho tôi, không cho bọn chúng có cơ hội thở!”  

Dứt lời, sáu người đàn ông lại xông lên!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật kịch liệt.  

Thật sự không còn một chút sức lực nào...  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Anh nghỉ ngơi một chút đi, còn lại để tôi”.  

Vừa dứt lời cô ta đã xông vào trong đám người!  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.  

Vậy cũng được sao?  

Nhìn kỹ hơn, anh mới nhận ra rằng Tần Minh Nguyệt vẫn có thể đánh rất tốt trong đám người đó...  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Hoàn toàn choáng váng!  

Bốp bốp bốp!  

Âm thanh va chạm liên tục vang lên.  

Tần Minh Nguyệt một chọi sáu, không chỉ không bị đẩy lùi mà thậm chí còn hạ gục được một người!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ thật sự bị sốc.  

Không hiểu sao anh lại có cảm giác Tần Minh Nguyệt đang che giấu sức mạnh thật sự của mình...  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trong nháy mắt, chỉ còn mười phút nữa!  

Trương Minh Vũ trở nên phấn khích.  

Quân cứu viện sắp đến rồi!  

Tần Minh Nguyệt vẫn chưa có dấu hiệu rút lui!  

Sếp Trần hít một hơi thật sâu rồi hét lớn: “Người đâu đến đây hết cho tao, bắt hai người bọn họ lại!”  

Giọng nói của ông ta đã khàn đặc.  

Nụ cười của Trương Minh Vũ vụt tắt. 
 
Chương 2078


Hàng loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Theo hướng âm thanh phát ra, anh phát hiện có khoảng hai mươi người đàn ông vạm vỡ tay cầm dao đang lần lượt lao đến!  

Cực kỳ hung hăng!  

Nguy rồi!  

Trương Minh Vũ căng thẳng.  

Cuối cùng cũng đến rồi...  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lại một lần nữa lóe lên tia sáng lạnh lùng!  

Quá nhiều người!  

Trương Minh Vũ hơi do dự.  

Có nên tiến lên hay không?  

Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy bốn năm gã đàn ông xông tới.  

Vung đao chém xuống!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy và chiến đấu!  

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, sức mạnh thể chất của anh cũng có thể được coi là đã hồi phục.  

Nhưng dù vậy, anh vẫn hơi bất lực, dù sao cũng có quá nhiều người!  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt nhanh chóng bị đám người bao vây, không có một khe hở!  

Trương Minh Vũ không chống đỡ được!  

Các cuộc tấn công quá dồn dập, anh không thể phản ứng kịp!  

Đánh rồi lại đánh, Trương Minh Vũ tuyệt vọng.  

Mẹ kiếp...  

Nếu cứ tiếp tục thì chết chắc, căn bản không thể chống cự được thêm mười phút!  

"A!"  

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.  

Không đúng, là của một đám người!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Theo hướng âm thanh phát ra, anh nhìn thấy một nhóm những người vạm vỡ... đang bay trên trời!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ vô cùng khó hiểu!  

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

Nhìn kỹ lại mới phát hiện những người đang bay trên trời đều là người của Tần Minh Nguyệt!  

Gì thế này?  

Trương Minh Vũ há mồm trợn mắt!  

Đôi mắt của những người đàn ông kia hiện rõ vẻ mờ mịt!  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt lên: "Trương Minh Vũ cẩn thận!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngay lập tức quay lưng lại!  

Vừa lúc nhìn thấy một gã đàn ông không ngừng tới gần!  

Trương Minh Vũ đã cố gắng hết sức để né tránh, nhưng lưỡi dao vẫn chém qua vai!  

Rít!  

Trương Minh Vũ thấy ớn lạnh.  

Anh tung cú đá!  

Bốp!  

Người đàn ông vạm vỡ bay lộn ngược ngay lập tức!  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ lạnh lùng, cô ta lao tới chỗ Trương Minh Vũ  

Đưa anh lùi lại.  

Trương Minh Vũ ôm lấy bả vai, thật sự rất đau đớn!  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, lo lắng nói: “Anh có ổn không?”  

Trương Minh Vũ khó khăn nói; "Tôi không sao, vẫn còn có thể kiên trì”.  

Vẻ phức tạp lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Sếp Trần quát lớn: “Tiếp tục tiến lên! Đừng để bọn chúng thở!”  

Ngay sau đó, một nhóm mọi người lại lao đến!  

Trương Minh Vũ giật nảy mình!  

Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, đôi mắt xinh đẹp của cô ta hiện lên vẻ do dự.  

Đám đông đã tiến đến trước mặt!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng thẳng, anh chuẩn bị đánh trả!  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên sự kiên định!  

Rầm!  

Đột nhiên, một tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Trương Minh Vũ cau mày.
 
Chương 2079


Khuôn mặt của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhìn về hướng âm thanh phát ra...  

Mới thấy một nhóm người mặc quân phục lao vào cửa sắt!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Còn có người nữa sao?  

Tần Minh Nguyệt vui vẻ nói: "Quân cứu viện của chúng ta đến rồi!"  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Khuôn mặt anh không giấu được vẻ vui mừng!  

Người bên mình sao?  

Sếp Trần hét lên đầy hoảng hốt: “Lại đây, bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi nhanh lên!"  

Nhóm người cầm dao quân đội Nepal nhanh chóng chia ra.  

Một nhóm bảo vệ Sếp Trần đang ở sau lưng.  

Nhóm khác tiếp tục tấn công Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt!  

Nhưng trước khi họ tiếp cận được thì cấp dưới của Tần Minh Nguyệt đã lao tới!  

Trận chiến bùng nổ!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở thở phào nhẹ nhõm.  

Tần Minh Nguyệt cũng thả lỏng.  

Vẫn may...  

Sau đó đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt nhìn về phía Trương Minh Vũ.

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười, nói: “Vất vả rồi, trở về tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng”.  

À ừ...  

Trương Minh Vũ mỉm cười lúng túng, nói: “Không có gì, chuyện nên làm mà”.  

Dù sao... Thần Ẩn cũng là kẻ thù của anh.  

Tần Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào vết thương của Trương Minh Vũ.  

Do dự một lát, cô ta cũng không nói gì.  

Trương Minh Vũ cũng dời sự chú ý vào trận chiến.  

Lúc này mới phát hiện cấp dưới của Tần Minh Nguyệt đều cực kỳ hung hãn, năm mươi người lại có thể đánh bại đám cao to lực lưỡng này.  

Những tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên.  

Chẳng mấy chốc, những tên cao ráo lực điền bị vây đánh tụm lại vào một góc, chật vật đánh trả!  

Sếp Trần ở giữa đám đông.  

Tiến thoái lưỡng nan!  

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười.  

Cũng may, nhiệm vụ đã thành công.  

Chẳng qua...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ nghi hoặc.  

Tại sao hai mươi tên vạm vỡ này không xông lên ngay từ đầu?  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Ầm ầm ầm!  

Những âm thanh va chạm mạnh vang lên liên hồi!  

Những tên đàn ông vạm vỡ ngã xuống!  

Trong nháy mắt, chỉ còn lại khoảng mười người đang chật vật trụ lại!  

Sếp Trần đã biến mất.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Thể lực của những tên còn lại dần bị rút cạn.  

Không kiên trì nổi nữa.  

Cuối cùng, ngã xuống dưới vòng vây của các chiến sĩ!  

Trương Minh Vũ tràn đầy phấn khích.  

Bắt chúng lại!  

Khóe môi Tần Minh Nguyệt nở nụ cười hiếm thấy.  

Nhiệm vụ thành công.  

Chẳng mấy chốc, tất cả các chiến sĩ chạy đến bên hành lang, đứng thành một hàng.  

Mặt ai nấy trông cũng nghiêm túc.  

Hai chiến sĩ đi lục soát trong đám đông.  

Chốc lát sau, họ đã đưa sếp Trần mặt đầy máu tươi tới trước mặt Tần Minh Nguyệt. 
 
Chương 2080


Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh cẩn thận nhìn lại, mới thấy máu trên mặt sếp Trần là... do bôi lên...  

Chậc...  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt.  

Sếp Trần vô cùng hốt hoảng.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Sếp Trần, ông có nhận tội không?”  

Chuyện này...  

Sếp Trần run rẩy dữ dội!  

Ông ta không ngờ Tần Minh Nguyệt có cứu viện!  

Nhưng...  

Một lúc sau, sếp Trần lại tươi cười, nịnh nọt nói: “Sếp Tần, cô xem... Cô có thể thả tôi đi được không? Tôi có thể cho cô rất nhiều lợi ích!”  

Nói xong, ông ta đưa mắt đầy ám chỉ.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hối lộ à?  

Tìm nhầm người rồi...  

Mặt Tần Minh Nguyệt không đổi sắc, khẽ nói: “Ông lại thêm một tội nữa”.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Quả nhiên...  

Đôi mắt của sếp Trần hiện lên tia sáng, cười nói: “Sếp Tần, hay là... chúng ta nói chuyện riêng một chút được không? Có lẽ chỗ tôi có rất nhiều chuyện mà cô muốn biết”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Sếp Trần này... hình như có gì đó hơi sai.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Không cần, ông giữ lại những lời định nói làm khẩu cung đi”.  

"Dẫn đi!"  

Nói xong, cô ta vung tay lên.  

Rất ngầu!  

Hai chiến sĩ lập tức áp giải sếp Trần đi ra ngoài.  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.  

Cô ta cũng nhận ra có gì đó không đúng...  

Nhưng...  

Không đúng chỗ nào nhỉ?  

Ầm, ầm, ầm.  

Đột nhiên, có tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Tất cả các chiến sĩ rùng mình, rối rít dừng lại.  

Ngay sau đó, một giọng nói như suy tư vang lên: “Sếp Tần, kế hoạch của cô đúng là không có chỗ để chê”.   

Tần Minh Nguyệt nghe những lời này, khẽ nhíu mày!  

Ngay lập tức, vẻ lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Trương Minh Vũ!  

Sơn Bản Lộ!  

Sau đó, từng bóng người xuất hiện trong tầm mắt.  

Nhìn kĩ lại...  

Đó là tổ 11 của Thần Ẩn trong bộ đồng phục tù nhân!  

Tổng cộng tám người!  

Đây...  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, trái tim vừa mới thả lỏng lại lần nữa thắt chặt!  

Sao bọn họ lại ở đây?  

"Ha ha ha!"  

Sếp Trần cười điên cuồng, khẽ nói: “Tần Minh Nguyệt, cô còn non lắm!”  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh.  

Hai mươi tên lực lưỡng kia... đi cứu người sao?  

Hơn nữa nhìn hướng Sơn Bản Lộ xuất hiện... bọn chúng vốn dĩ không ở tầng hai!  

Tần Minh Nguyệt đột nhiên hiểu ra!   

Sơn Bản Lộ tiến lên, khẽ nói: “Làm tốt lắm”.  

Sếp Trần lập tức cung kính nói: “Cậu Bản Lộ quá khen!”  

Khuôn mặt ông ta tràn đầy vẻ phấn khích!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ chán ghét.  

Sau một hồi, anh mới lên tiếng: “Đánh thắng được không?” 
 
Chương 2081


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Minh Nguyệt dứt khoát lắc đầu.  

Không có khả năng.  

Mặc dù cấp dưới của cô ta rất lợi hại, nhưng so với tổ 11 của Thần Ẩn thì vẫn còn kém xa.  

Trương Minh Vũ căng thẳng.  

Tuy nhiên bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.  

Sơn Bản Lộ thản nhiên nói: “Sếp Tần, tôi cho bọn cô một cơ hội, ngoan ngoãn đi theo tôi, có lẽ tôi sẽ giữ lại mạng cho các người”.  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng.  

Tần Minh Nguyệt hơi híp mắt lại, lạnh giọng nói: “Muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều vậy làm gì?”  

Chậc...  

Sơn Bản Lộ tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Được, nếu cô đã tự tìm đường chết thì đừng trách chúng tôi!”  

“Lên!”  

Vừa dứt lời, thành viên của Thần Ẩn ở phía sau nhanh chóng tiến lên!  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự bất đắc dĩ.  

Lại tới...  

Tần Minh Nguyệt phất tay.  

Ngay sau đó, một đám chiến sĩ lao thẳng vào thành viên của Thần Ẩn.  

Trương Minh Vũ bất lực hỏi: “Dù gì các người cũng là người của cục cảnh sát, không có súng sao?”  

Tần Minh Nguyệt thờ ơ nói: “Phải có nhiệm vụ đặc biệt thì chúng tôi mới được dùng súng, với lại súng cũng không do cục cảnh sát quản lý”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Thảo nào... Sếp Trần cũng không có súng.  

Chẳng mấy chốc, hai bên đã đánh nhau.  

Trương Minh Vũ nhìn xung quanh.  

Lúc này mới phát hiện, người của cục cảnh sát đang ngã xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.  

Mẹ kiếp...  

Tần Minh Nguyệt nghiêm trọng nói: “Mau lên, lát nữa sẽ không còn cơ hội!”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt lao vào đám đông!  

Sơn Bản Lộ vui vẻ nói: “Sếp Tần, đối thủ của cô là tôi!”  

Hắn nói xong lập tức lao tới!  

Trương Minh Vũ mở to mắt.  

Anh không giúp được!  

Cuối cùng, anh không còn cách nào, chỉ có thể lao về đám thành viên của Thần Ẩn.  

Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng trầm khàn vang lên: “Trương Minh Vũ, khoản nợ của chúng ta... đã đến lúc giải quyết rồi!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh nhìn theo hướng giọng nói vang lên, mới thấy một người đang đứng ở cửa!  

Dạ Thập Nhị!  

Khoảnh khắc đó, vẻ lạnh lùng xẹt qua mắt Trương Minh Vũ.  

Nhìn kỹ lại.  

Chỗ tay áo ở bả vai của Dạ Thập Nhị trống rỗng.  

Gã không còn cánh tay!  

Trương Minh Vũ cười khẩy, khẽ nói: “Tao còn chưa tìm mày, mày đã tự đưa mình tới cửa!”  

Dạ Thập Nhị nghiến răng, tức giận nói: “Hôm nay, tao sẽ lấy cái mạng chó của mày!”  

Nói xong, gã lao về trước!  

Trương Minh Vũ giậm chân.  

Dưới chân dùng sức, lao thẳng về Dạ Thập Nhị!  

Lúc hai tay còn đã bị tao đánh bại!  

Giờ cụt một tay, tao sợ mày chắc?  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã va chạm vào nhau!  

Trương Minh Vũ tung nắm đấm!  

Trong mắt Dạ Thập Nhị chợt lóe vẻ lạnh lùng, nhảy lên đá một cú!  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ầm!  

Sau khi tay chân va chạm, hai người đều lùi lại!  

Dạ Thập Nhị không chút do dự.  

Lần nữa tiến lên!  

Cơ thể nhảy lên thật cao, rồi đá thẳng xuống!  

Trương Minh Vũ giơ tay đỡ lại!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2082


Ánh mắt lạnh lùng của Dạ Thập Nhị lóe sáng, cười khẩy nói: “Đồ rác rưởi, mày ngoại trừ việc bắt lấy cánh tay của tao thì chẳng làm được gì nữa cả”.  

Trương Minh Vũ hoảng hốt.  

Hóa ra mánh khóe đó đã bị nhìn thấu, Dạ Thập Nhị dứt khoát không sử dụng nắm đấm nữa!  

Đây đúng là điều bất lợi!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Bị một thằng rác rưởi đánh gãy tay, chắc mày tự hào lắm hả?”  

Mày...  

Dứt lời, Dạ Thập Nhị bừng bừng lửa giận!  

Gã lại lao nhanh tới!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc bước lên phía trước.  

Hai người nhanh chóng lao vào chiến đấu!  

Tần Minh Nguyệt và Sơn Bản Lộ ở phía bên kia cũng chưa phân thắng bại.  

Nhưng đám người Thần Ẩn... vô cùng mạnh mẽ!   

Bốp bốp bốp!  

Kèm theo là âm thanh chói tai vang lên.  

Các chiến sĩ... ngã nhào xuống!  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên vẻ nôn nóng.  

Trương Minh Vũ cũng tỏ ra nghiêm trọng.  

Cứ tiếp tục như vậy...  

Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Dạ Thập Nhị vang lên: “Đánh với tao mà mày dám lơ là sao?”  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Lúc chú ý nhìn qua, mới nhận ra Dạ Thập Nhị lại một lần nữa đá một cú thẳng vào ngực!  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Không được, anh thật sự không phải là đối thủ của Dạ Thập Nhị trong trận chiến này!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Xài chiêu gì đây?  

Không cần!  

Vào lần này thay vì chặn đòn thì Trương Minh Vũ lao về phía trước!  

Dạ Thập Nhị ngây người.  

Sau đó, Trương Minh Vũ duỗi hai tay ra ôm chặt đùi của Dạ Thập Nhị vào trong ngực!  

Gì vậy...  

Đôi mắt Dạ Thập Nhị hiện lên vẻ lạnh lẽo!  

Trương Minh Vũ không nói lời nào, cả người đột ngột ngã xuống!  

Rầm!  

Âm thanh nặng nề vang lên!  

Cơ thể Dạ Thập Nhị bị Trương Minh Vũ đè chặt xuống mặt sàn!  

Trương Minh Vũ cố gắng giãy giụa đứng lên!  

Dạ Thập Nhị lại đá thêm một cú!  

Bốp!  

Trương Minh Vũ bị đá mạnh vào lưng!  

Suýt chút nữa hộc máu!   

Trương Minh Vũ cố nén cơn đau, nắm lấy cơ thể của Dạ Thập Nhị, dùng sức lật lại!  

Dạ Thập Nhị chỉ còn một cánh tay, khó có thể chống cự!  

Dạ Thập Nhị nhanh chóng nằm sấp trên mặt đất!  

Trương Minh Vũ lập tức ngồi lên lưng của Dạ Thập Nhị, ấn chặt cơ thể gã xuống mặt đất!   

Cùng lúc đó... nắm đấm giáng xuống!  

Bốp!  

Cú đấm này đánh thẳng vào gáy của Dạ Thập Nhị!  

“A!”  

Dạ Thập Nhị kêu lên thảm thiết!  

Muốn đứng dậy cũng không thể thoát khỏi sự kìm hãm của Trương Minh Vũ!  

Dạ Thập Nhị sững sờ!  

Chân không thể với tới Trương Minh Vũ, tay cũng chỉ còn một bên...  

Không có cách nào phản kháng!  

Trương Minh Vũ cười toe toét, cuối cùng cũng hiểu tại sau khi còn bé chỉ luôn vật lộn khi đánh nhau!  

Đơn giản và thô bạo!
 
Chương 2083


Ngay sau đó, Trương Minh Vũ dùng cả hai tay, nắm đấm rơi thẳng xuống đầu và lưng Dạ Thập Nhị như vũ bão!  

Dạ Thập Nhị khổ sở kêu rên!  

Không thể phản kháng!  

Ở bên kia, tất cả chiến sĩ đều ngã trên mặt sàn.  

Nhưng thành viên của Thần Ẩn... không thiếu ai!  

Bịch bịch!  

Tần Minh Nguyệt và Sơn Bản Lộ đánh nhau vài chiêu, rồi lần lượt rút lui!  

Đám người Thần Ẩn nhanh chóng đứng sau lưng Sơn Bản Lộ.  

Tần Minh Nguyệt chỉ còn lại một mình!  

Không xong rồi.  

Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt đầy vẻ nghiêm túc!  

Sơn Bản Lộ cười nhạo không ngớt!  

“A!”  

Đột nhiên một tiếng gào đầy đau đớn vang vọng khắp căn phòng!  

Gì vậy?  

Mọi người sững sờ.  

Thẫn thờ quay đầu lại.  

Dạ Thập Nhị bị Trương Minh Vũ đè chặt dưới thân, không ngừng chịu đòn!  

Mọi người đều ngây ngốc.  

Sơn Bản Lộ hoang mang ngơ ngác!  

Sao... lại bị đánh nữa vậy?  

Tần Minh Nguyệt nở một nụ cười nơi khóe môi.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không để tâm tới việc gì khác, mọi sự chú ý đều tập trung lên người Dạ Thập Nhị.  

Âm thanh gào thét đã giảm đi không ít.  

Nhưng nắm đấm của Trương Minh Vũ không hề có ý định dừng lại!  

Anh không ngừng vung tay!  

Cơn giận lần trước... trút hết vào những cú đấm lần này!  

Đầu óc Dạ Thập Nhị ong ong, trước mắt như tối sầm lại!  

Sơn Bản Lộ cau mày, hét lớn: “Dừng tay!”  

Trương Minh Vũ giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên.  

Sơn Bản Lộ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, mày biết tao với gã là...”   

Rầm!  

Âm thanh nặng nề cắt ngang lời nói của Sơn Bản Lộ!  

Trương Minh Vũ lại vung nắm đấm, hoàn toàn không thèm để ý đến hắn!  

Chuyện này...  

Trong mắt Sơn Bản Lộ hiện lên sự bàng hoàng.  

Khóe môi Tần Minh Nguyệt từ từ vẽ ra một đường cong tinh tế.  

Người đàn ông thú vị.  

Sơn Bản Lộ siết chặt nắm đấm, giận dữ hét lên: “Ngây ra đó làm gì? Kéo ra cho tao!”  

Vừa dứt lời, hai thành viên trong tổ chức nhanh chóng lao tới chỗ của Trương Minh Vũ!  

Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Sắp bị chó cắn rồi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoảng sợ nói: “Chó? Vậy thì không đánh nữa!”  

Dứt lời anh chạy nhanh tới bên cạnh Tần Minh Nguyệt.  

Khó khăn thở hổn hển!  

Quá mệt...  

Ánh mắt của hai thành viên Thần Ẩn tràn đầy vẻ tức giận!  

Nhưng...  

Cuối cùng, hai người họ chỉ có thể đỡ Dạ Thập Nhị đang hấp hối đứng dậy.  

Sơn Bản Lộ hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Đưa gã tới bệnh viện!”  

Hai người gật đầu.  

Nhanh chóng giao Dạ Thập Nhị cho hai chiến sĩ vừa mới chiến đấu.  

Chiến sĩ dẫn người rời đi.  

Sơn Bản Lộ nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt lạnh tanh, tức giận nói: “Thằng nhóc, mày lại định khiêu khích tao à?” 
 
Chương 2084


Trương Minh Vũ không kiên nhẫn nói: “Sao bọn mày lại nói nhảm nhiều thế?”  

“Muốn đánh thì đánh đi”.  

“Mày nói nhiều thêm vài câu, ngoại trừ việc có thể nghỉ ngơi một chút thì còn có thể làm gì? Có rớt được miếng thịt nào không?”  

Khóe miệng Sơn Bản Lộ co giật dữ dội!  

Mẹ kiếp...  

Sơn Bản Lộ nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, nếu mày nóng lòng muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!”  

Nói xong, trong đôi mắt hắn hiện lên tia sáng lạnh lẽo!  

Bộp!  

Hắn giậm chân xuống sàn, cả người lao thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Dứt khoát như vậy sao?  

Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Tôi đối phó với hắn, anh đánh không lại đâu”.   

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi bất lực.  

Nhưng... cũng tốt.  

Tuy nhiên, lúc này chuông điện thoại lại reo lên.  

Gì vậy?  

Tần Minh Nguyệt dừng chân lại.  

Sơn Bản Lộ đã lao tới, vẻ mặt hung dữ!  

Trương Minh Vũ đưa tay ra hét lên: “Chờ một chút!”  

Gì cơ?  

Sơn Bản Lộ ngừng lại, ngây người hỏi: “Chuyện gì?”  

Trương Minh Vũ cau mày nghiêm túc trả lời: “Tao nghe điện thoại trước đã”.  

Dứt lời anh xoay người đi sang một bên.  

Mọi người đều sững sờ.  

Nghe... Điện thoại hả?  

Vẻ mặt của Sơn Bản Lộ ngờ nghệch!  

Phì!  

Nghe thấy câu này, Tần Minh Nguyệt không khỏi che miệng cười quyến rũ.  

Sơn Bản Lộ khẽ nheo mắt lại.  

Đến giờ hắn mới biết là mình bị trêu đùa!  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không để ý.  

Anh cười toe toét nói: “Chị tư, có chuyện gì vậy?”  

Giọng nói quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt vang lên: “Em trai thối tha, đánh đấm thế nào rồi? Có phải đang bị đánh không?”  

Trương Minh Vũ xấu hổ mỉm cười: “Còn không phải sao, đám người Thần Ẩn đó sống chó quá, luôn giở chiêu bẩn với em”.   

Khóe miệng Sơn Bản Lộ khẽ giật.  

Coi tao không tồn tại à?  

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt như nở nụ cười.  

Đột nhiên cô ta phát hiện Trương Minh Vũ có vẻ cũng không quá nhàm chán...  

Liễu Thanh Duyệt hỏi: “Có bị thương không?”  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: “Không ạ, có chuyện gì vậy chị tư?"  

Liễu Thanh Duyệt đắc ý cười nói: “Được rồi, chị biết em vất vả, lát nữa sẽ có người giúp em”.  

“Không cần đánh hết sức như vậy đâu”.  

“Em kiệt sức, chị sẽ đau lòng”.  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ lúng túng ra mặt.  

Chờ đã!  

Nói gì cơ?  

Có... người tới giúp hả?  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ phấn khởi, hỏi: “Có phải chị sáu trở lại rồi đúng không?”  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Đôi mắt Sơn Bản Lộ lóe lên tia sáng nghiêm túc.  

Liễu Thanh Duyệt lắc đầu cười nói: “Không phải, lát nữa em sẽ biết, chắc cũng sắp đến rồi”.
 
Chương 2085


Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nếu không phải chị sáu, thì có thể là ai?

Cúp điện thoại.  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ chờ mong.  

Sẽ là ai?  

Long Tam?  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Sao cũng được, miễn là có người cứu!  

Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại, tức giận nói: “Gọi điện thoại xong rồi à? Vậy thì chịu chết đi!”  

Nói xong, ánh mắt của hắn đột nhiên sắc bén!  

Dưới chân dùng sức, lao về phía Trương Minh Vũ!  

Tần Minh Nguyệt cau mày!  

Quên mất!  

Bây giờ cô ta muốn xông tới cũng đã không kịp nữa!  

Trương Minh Vũ không hề hoảng sợ, đột nhiên duỗi tay ra, quát: “Chờ đã!”  

Hả?  

Sơn Bản Lộ sửng sốt, vô thức dừng lại!  

Mọi người đều sững sờ.  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Sơn Bản Lộ này... ngu như vậy à?  

Một lúc lâu sau, Sơn Bản Lộ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày làm gì đấy?”  

Trương Minh Vũ cau mày, trách cứ: “Mày vội gì chứ? Muốn tao chết nhanh như vậy sao? Mày bận đi đầu thai à?”  

Hai mắt Sơn Bản Lộ trợn to.  

Vô cùng mờ mịt.  

Một lúc lâu sau, mới đần độn nói: “Đúng vậy, tao... rất muốn mày chết sớm đấy”.  

Có vấn đề gì sao?  

Trương Minh Vũ rất không vui nói: “Dù muốn tao chết đi nữa mày cũng không thể đợi một lúc sao? Viện binh của tao phải một lúc nữa mới đến”.  

“Mày vội cái gì chứ”.  

“Còn không mau lùi lại!”  

Sơn Bản Lộ bị nói tới mức ngẩn ngơ, đầu óc mông lung.  

Hắn đần độn quay lại.  

Phì!  

Cho dù là Tần Minh Nguyệt lạnh lùng cũng không nhịn được che miệng bật cười.  

Hả?  

Sơn Bản Lộ lập tức dừng lại!  

Lại bị đùa giỡn!  

Sơn Bản Lộ bỗng xoay người, hét lên: “Chịu chết đi, đồ rác rưởi!”  

Nói xong, đột nhiên hắn tiến lên phía trước!  

Cơ thể Trương Minh Vũ luôn căng chặt, luôn chuẩn bị sẵn sàng!  

Nắm đấm của Sơn Bản Lộ nhanh chóng lao đến trước mặt!  

Trương Minh Vũ vội vàng né tránh!  

Nhưng đòn tấn công của Sơn Bản Lộ cực kỳ sắc bén, tốc độ rất nhanh!  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ nghiêm túc!  

Đánh không lại!  

Sơn Bản Lộ lại đấm mạnh xuống!  

Trương Minh Vũ không né kịp, chỉ có thể bắt chéo hai cánh tay ở trước ngực, hứng đòn!  

Rầm!  

Âm thanh nặng nề vang lên!  

Cơ thể của Trương Minh Vũ chợt bay ngược lại, đập mạnh xuống đất!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi vì đau!  

Sức mạnh thật đáng sợ!  

Anh bỗng nhận ra một vấn đề.  

Tần Minh Nguyệt... có thể đánh ngang tay với Sơn Bản Lộ sao?
 
Chương 2086


Sơn Bản Lộ lại ra tay, tức giận nói: “Viện binh hả? Không kịp nữa rồi!”  

“Bây giờ tao phải lấy mạng của mày!”  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh!  

Tung nắm đấm mạnh!  

Tần Minh Nguyệt hét lên: “Muốn giết anh ấy à? Qua cửa ải của tôi trước đã!”  

Nói xong, cô ta lập tức lao tới!  

Sơn Bản Lộ cười khẩy quát: “Ngăn cô ta lại!”  

Vừa dứt lời, người của Thần Ẩn lập tức lao về phía Tần Minh Nguyệt!  

Chặn lại!  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt cau mày, không thể làm gì khác ngoài việc giao chiến.  

Sơn Bản Lộ cười ha hả, nói: “Thằng nhãi, mày tiêu đời rồi, tạm biệt”.  

Nói xong, hắn lập tức đấm xuống!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Muốn tránh, nhưng cơ thể vẫn đang rất đau đớn, căn bản không dùng lực được!  

Kết thúc rồi sao?  

Trên mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ tuyệt vọng.  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt thoáng qua vẻ lo lắng!  

Nhưng...  

Cô ta căn bản không có cách thoát thân!  

Làm sao đây?  

Tần Minh Nguyệt luống cuống.  

Đám người sếp Trần lập tức nở nụ cười khinh thường.  

Đấu với tôi hả?  

Cô còn non lắm!  

Nắm đấm của Sơn Bản Lộ nhanh chóng lao đến trước mặt!  

Ánh mắt Sơn Bản Lộ rất dữ tợn!  

Nhưng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến!  

Vèo!  

Một âm thanh xé gió truyền tới!  

Hả?  

Sơn Bản Lộ cau mày, không hề do dự, lộn ngược về phía sau để tránh né!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đinh!  

Ngay sau đó, một âm thanh lanh lảnh vang lên.  

Nhìn về phía tiếng động...  

Trương Minh Vũ phát hiện một chiếc phi tiêu tinh xảo cắm trên mặt đất!  

Hình dáng này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng!  

Giống của chị sáu!  

Hàn Quân Ngưng tới rồi sao?  

Trương Minh Vũ ngước mắt nhìn lên.  

Vẻ mặt Sơn Bản Lộ đầy nghiêm nghị!  

Tần Minh Nguyệt và người của Thần Ẩn cũng ngừng đấu, cẩn thận nhìn xung quanh.  

Nhưng...  

Mọi người nhìn hồi lâu, cũng không thấy một bóng người!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Người đâu?  

Sơn Bản Lộ cau mày, quát lên: “Nếu đã tới thì ra đi, giả thần giả quỷ, không có mặt mũi gặp người khác sao?”  

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn xung quanh!  

Nhưng đợi một lúc lâu, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.  

Sơn Bản Lộ híp mắt lại, tức giận nói: “Nếu không ra ngay thì hắn chỉ có thể chết!”  

Nói xong, hắn lập tức ra tay!
 
Chương 2087


Trương Minh Vũ mở to hai mắt!  

Nhanh như vậy sao?  

Vèo!  

Bỗng nhiên, lại một tiếng xé gió vang lên!  

Sơn Bản Lộ vội vàng né tránh!  

Nhưng...  

Nhìn xung quanh, vẫn không có một bóng người nào!  

Rốt cuộc là ai?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ khó hiểu.  

Chắc chắn không phải là chị sáu.  

Theo tính cách của chị sáu, bây giờ nhất định đã sớm lao ra đánh Sơn Bản Lộ bầm dập!  

Vậy... là ai?  

Sơn Bản Lộ siết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh!  

Không có cách nào?  

Trong mắt Sơn Bản Lộ hiện lên vẻ ác độc, hét lớn: “Ra đây đi!”  

Hả?  

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Còn người khác nữa à?  

Sếp Trần cũng ngây ngẩn.  

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang lên.  

Mọi người nhìn về phía tiếng động...  

Ôi trời...  

Trương Minh Vũ chợt mở to hai mắt.  

Một nhóm chiến sĩ bước vào, nhưng quân phục của những người này khá đặc biệt.  

Mười người.  

Quan trọng là trong tay mỗi người... đều cầm một khẩu súng!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Con ngươi như sắp rớt ra ngoài!  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy, trong đôi mắt đẹp thoáng qua vẻ lo lắng!  

Sao lại có súng?  

Sếp Trần cũng sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn mọi thứ trước mắt!  

Thấy vậy, Sơn Bản Lộ cười khẩy, nói: “Còn không ra à? Tao lại muốn nhìn xem phi tiêu của mày có đỡ nổi đạn không!”  

“Nhắm bắn!”  

Cạch cạch cạch!  

Tiếng kéo cò chỉnh tề vang lên!  

Trong nháy mắt, mười họng súng đen ngòm chĩa về phía Trương Minh Vũ!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Sợ hãi!  

Thằng chó này lại có cả súng hả?  

Chuyện này...  

Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, tức giận quát: “Sếp Trần, ông đúng là to gan!”  

“Tội của ông đủ để bị giết cả nhà!”  

Sếp Trần hốt hoảng nói: “Tôi... Tôi không biết, không liên quan gì đến tôi, tôi căn bản không quản được súng ống...”  

Nói xong, trên trán ông ta đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh!  

Tội danh này... quá đáng sợ!  

Sơn Bản Lộ cười nhạt nói: “Đợi đến lúc bắt được hết chúng mày thì ai còn biết tao dùng súng chứ?”  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh, quát: “Nổ súng!”  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt!   

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng đầy vẻ sốt sắng!  

Cô ta muốn tiến lên!  

Choang!  

Nhưng ngay lúc này, tiếng thủy tinh vỡ vang lên!  

Hả? 
 
Chương 2088


Tất cả mọi người đều sững sờ!  

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân nặng nề dồn dập!  

Vô cùng chỉnh tề!  

Từng bóng đen không ngừng lóe lên trước mặt mọi người!  

Trương Minh Vũ ngơ ngác!

Bụp bụp bụp!  

Tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng dồn dập!  

Những bóng đen càng lúc càng nhiều!  

Chuyện này...  

Sơn Bản Lộ nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm trọng!  

Đám người Thần Ẩn luống cuống!  

Sếp Trần cũng hoảng hốt!  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe sáng!  

Một lúc sau...  

Những bóng đen cuối cùng cũng xuất hiện!  

Nhìn kỹ hơn...  

Lúc này mọi người mới phát hiện, từng binh lính mặc chiến phục màu đen lao ra khỏi phòng ở hai bên.  

Điều bất ngờ là họ đi xuống từ trên đỉnh của tòa nhà!  

Mỗi người bọn họ đều mang tấm che mặt màu đen nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ!  

Điều mấu chốt nhất là trong tay mỗi người... đều có súng!  

Nhìn xung quanh... hơn hai mươi người!  

Ừng ực!  

Đám người Thần Ẩn nuốt nước bọt.  

Sơn Bản Lộ chết lặng!  

Đôi mắt của sếp Trần cũng đầy kinh hãi!  

Chẳng mấy chốc, hơn hai mươi người đàn ông đeo mặt nạ đứng xung quanh Trương Minh Vũ, cầm súng nhắm chuẩn!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn choáng váng.  

Họ là người của ai?  

Toàn bộ hành lang nhanh chóng ngập tràn mùi thuốc súng!  

Chỉ cần chạm nhẹ sẽ bùng nổ!  

Trương Minh Vũ chiếm ưu thế tuyệt đối!  

Sơn Bản Lộ nghiến răng thấp giọng hét lên: "Không ngờ, mày lại có tài nguyên như vậy!"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ hơi lúng túng.  

Thực ra, tôi cũng không biết…  

Sơn Bản Lộ lạnh lùng quát tháo: "Mày tưởng rằng mày an toàn rồi sao? Hôm nay cho dù cá chết lưới rách thì tao cũng phải lấy mạng của mày!"  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ nghiêm nghị.  

Mặc dù có rất nhiều người.  

Nhưng... dù sao, cả hai bên đều cầm súng!  

Một khi nổ súng, Trương Minh Vũ chắc chắn sẽ bỏ mạng trước!  

Hơn nữa, đám người Thần Ẩn còn có khói tung hỏa mù!  

Giờ... phải làm sao đây?  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên vẻ lo lắng!  

Quả thật là vậy!  

"Ha ha!"  

Đột nhiên, một tiếng cười nhạo vang lên.  

Hả?  

Cơ thể mọi người đều căng cứng!  

Nhìn về phía phát ra âm thanh, mới thấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên ở cửa sắt!  

Đứng sau các đám người Thần Ẩn!  

Ơ kìa...  

Cơ thể của đám người Thần Ẩn run rẩy dữ dội!  

Nhanh chóng lùi về sau!  

Sơn Bản Lộ cũng nghiêm túc hơn!
 
Chương 2089


Người này... bước ra lúc nào vậy?  

Quan sát cẩn thận.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới phát hiện ra rằng người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất đẹp trai vạm vỡ.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày, tia sáng lóe lên trong đôi mắt.  

Người này... không đơn giản.  

Một lúc lâu sau, Sơn Bản Lộ nghiêm nghị hỏi: "Những người này... là mày dẫn đến đây à?"  

Người đàn ông khẽ gật đầu.  

Rất thờ ơ.  

Dường như chẳng thèm để tâm đến bất cứ chuyện gì.  

Sơn Bản Lộ cau mày nghiêm nghị nói: "Mày là ai...?"  

Ở đây, súng là thứ được quản lý nghiêm ngặt nhất!  

Nhưng người này... lại sở hữu nhiều như vậy, nhất định không đơn giản!  

Người đàn ông hờ hững nói: "Tôi tên là Nhiếp Lang”.  

Cái tên này...  

Trương Minh Vũ và Sơn Bản Lộ đều mờ mịt.  

Chưa từng nghe…  

Sơn Bản Lộ lạnh giọng nói: "Mày bước ra đây là có ý gì? Mày có tin bọn tao dám cá chết lưới rách luôn không?"  

"Mày không bảo vệ được Trương Minh Vũ đâu!"  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Nhiếp Lang tinh nghịch mỉm cười, lẩm bẩm: "Mày không có cơ hội đó”.  

Hả?  

Sơn Bản Lộ nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc.  

Câu nói này có nghĩa gì?  

Sơn Bản Lộ cười khẩy nói: "Được, vậy chúng ta thử xem!"  

Nói xong, hắn đưa tay vào trong lồng ngực.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Quả nhiên...  

Lại định dùng khói tung hỏa mù!  

Mặt Nhiếp Lang không chút biểu cảm, lẳng lặng chờ đợi.  

Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại hét lớn: "Nổ súng!"  

Nói xong, hắn hất tay!  

Pằng!  

Đột nhiên, một tiếng súng vô cùng chói tai vang lên!  

Sau đó... im bặt.  

Hả?  

Mọi người đều sững sờ.  

Tay Sơn Bản Lộ vẫn giơ cao, trên tay cầm một cái bình màu trắng!  

Cứng đơ!  

Sao không có động tĩnh gì hết vậy?  

Trương Minh Vũ cũng chết lặng.  

Ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy phía đối diện có mười binh lính cầm súng... người của Thần Ẩn ngã xuống một cách chỉnh tề!  

Mỗi người đều có vài lỗ máu trên trán!  

Ôi trời...  

Sống lưng mọi người bỗng thấy ớn lạnh!  

Đám người Thần Ẩn không bình tĩnh được nữa!  

Trương Minh Vũ cảm thấy không thể tin được!  

Chuyện này...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ đột nhiên sực tỉnh!  

Chẳng trách tiếng súng vừa nãy lại vang dội như vậy, hóa ra...  

Mọi người đã cùng nhau nổ súng!  

Quá chỉnh tề rồi nhỉ?  

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!  

Không thể hiểu được!  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên vẻ chấn động!  

Được huấn luyện bài bản!  

Đội ngũ nào vậy?  

Sơn Bản Lộ chết lặng! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top