Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 2130


Mặc dù lợi ích về tay nhà họ Lục, nhưng bà ta có bao giờ làm không công đâu chứ?  

Hoàng Thái Hằng ngẫm nghĩ nói: "Trương Minh Vũ đúng không? Lần này... còn có gì muốn nói không?"  

Tách tách tách!  

Ánh đèn flash lại lần nữa sáng lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười ha hả nói: "Không có gì muốn nói cả, chúng tôi còn phải tiếp tục cắt băng khai trương nữa”.  

Còn có tâm trạng cắt băng cơ à?  

Ánh mắt mọi người xung quanh đầy vẻ giễu cợt.  

Công ty sắp mất tới nơi rồi.  

Còn cắt băng khai trương?  

Ánh mắt Triệu Khoát cũng hiện lên vẻ phấn khích!  

Vẫn may...  

Đứng đúng phe rồi!  

Thật lâu sau, Hoàng Thái Hằng mới từ tốn nói: "Xin lỗi, nghi thức cắt băng của cậu e là không thể tiếp tục nữa rồi”.  

"Ông nói xem đúng không, ông Lục?"  

Nói xong, ông ta nhìn về phía Lục Thiên Long.  

Lục Thiên Long nhíu mày, thách thức nói: "Giám đốc Hoàng nói không sai, bây giờ tôi lấy thân phận gia chủ nhà họ Lục thông báo với cậu, không thể tiến hành cắt băng”.  

"Nếu không... tối nay doanh nghiệp của cậu sẽ biến mất”.  

Dứt lời, ông ta bật cười điên cuồng không ngớt.  

Có tiền thật tốt.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Có năm tỷ, quả thật Lục Thiên Long có năng lực đó.  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa liếc nhìn nhau.  

Vô cùng lo lắng.  

Đôi bàn tay trắng như phấn của Lâm Kiều Hân siết chặt, não bộ nhanh chóng hoạt động.  

Nhưng...  

Cô cũng chẳng thể nghĩ ra được cách nào.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới thản nhiên nói: "Giám đốc Hoàng, mặc dù ông là giám đốc của Tinh Mang, nhưng... chuyện lớn như đầu tư, ông nói một câu là đã quyết định rồi sao?"  

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên một trận cười nhạo.  

Sắc mặt tất cả mọi người đầy vẻ giễu cợt.  

Hoàng Thái Hằng bật cười nói: "Không sai, tôi thực sự có quyền quyết định trong một câu nói”.  

"Tôi... là người tổng phụ trách hạng mục này”.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Hợp đồng cũng không cần ký à?"  

Hoàng Thái Hằng cười chế nhạo, trầm giọng nói: "Nhóc con, chuyện của Tinh Mang chúng tôi... hình như không đến lượt cậu can thiệp nhỉ?"  

Ha ha ha!  

Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng cười.  

Đúng vậy!  

Không biết tự lượng sức mình!

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên nghiêm túc.  

Lần này... gây họa rồi à?  

Bà Chương khinh thường nói: “Nhóc con, thu dọn đồ trở về Ninh Châu của cậu đi”.  

“Nơi này... không dành cho cậu”.  

Nói xong, gương mặt bà ta đầy vẻ thách thức!  

Ba bố con nhà họ Lục tiến lên một bước, trong mắt cũng tràn đầy sự trào phúng!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi chỉ hỏi bừa thôi, hơi nghi ngờ”.  

"Tôi ở đâu... thì không phiền các vị quan tâm”.  

Nhân viên của tập đoàn Chu Thị nghe vậy, sự kích động thể hiện trong mắt cũng giảm xuống.  

Vậy là... kết thúc rồi.  

Hừ!  

Hoàng Thái Hằng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Nghi ngờ? Ranh con, một Sơ Tinh nhỏ bé của cậu... cũng xứng hỏi chuyện về tập đoàn Tinh Mang của chúng tôi sao?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chẳng qua tôi thấy tiếc cho ông chủ của công ty các người”.  

“Lại... tìm người ngu xuẩn như ông”.  

Nói xong, anh nở nụ cười vô hại.  

Gì cơ?  

Hoàng Thái Hằng trợn tròn mắt!  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Thằng nhóc này... còn dám giễu cợt?  

Thật là... ngu xuẩn hết chỗ nói!  

Bà Chương cười nhạt!  

Thật lâu sau, Hoàng Thái Hằng nghiến răng nói: “Cậu dám mắng tôi hả? Có tin tôi sẽ khiến Sơ Tinh của cậu biến mất luôn không?”  

Trương Minh Vũ suy tư, cười nói: “Không tin”.  

“Ông ngu ngốc như vậy... Nếu ông chủ của ông có mắt nhìn, chắc không để ông làm tiếp đâu nhỉ?”
 
Chương 2131


Nếu cuộc chiến đấu này đã định phải thua.  

Tại sao không nói cho thỏa miệng chứ?  

Sơ Tinh... không phải là công ty mà ông ta có thể làm rung chuyển!  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người đều mờ mịt.  

Não của thằng nhóc này... bị úng nước à?  

Bà Chương híp mắt lại, giả vờ không hài lòng nói: “Giám đốc Hoàng, thằng nhóc này thật quá đáng!”  

“Không xem ông ra gì!”  

Lục Thiên Long nói hùa theo: “Đúng vậy giám đốc Hoàng, cậu ta thật quá đáng!”  

“Người như vậy sao có thể tha thứ được?”  

Nói xong, ánh mắt ông ta chợt lóe sáng!  

Hoàng Thái Hằng nghiến răng, lạnh lùng nói: “Được, đã vậy...”  

“Lục Thiên Long, tôi sẽ đầu tư thêm cho ông hai tỷ tệ, hôm nay... Tiến quân vào Ninh Châu cho tôi!”  

“Bắt đầu dự án của Tinh Mang chúng ta!”  

"Có vấn đề gì không?"  

Lời vừa dứt, xung quanh lại vang lên những tiếng hít sâu!  

Thêm hai tỷ tệ nữa!  

Trong mắt của mọi người hiện sự khiếp sợ!  

Lục Thiên Long sửng sốt!  

Một lúc lâu sau, Lục Thiên Long mới nặng nề gật đầu, nói: “"Không thành vấn đề!"  

Ông ta kích động muốn hét lên!  

Bà Chương cười khẩy!  

Chẳng mấy chốc, tất cả những ánh mắt chế giễu xung quanh đều tập trung vào Trương Minh Vũ.  

Đáng đời!  

Cho chừa cái tật mỏ hỗn!  

Trong mắt của Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng hiện vẻ lo lắng.  

Hai tỷ tệ tất nhiên không tiêu diệt được Sơ Tinh.  

Nhưng...  

Tinh Mang vào chiếm giữ...  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Một lúc lâu sau anh mới rù rì nói: “Giám đốc Hoàng, hai tỷ tệ mà ông nói cho là cho được sao?”  

Anh tò mò.  

Rốt cuộc ông chủ nào lại có thể trao quyền lực lớn vậy cho một giám đốc nho nhỏ chứ?  

Hoàng Thái Hằng cười nhạt, nói: “Nhãi con, tôi vẫn có thể đầu tư thêm hai tỷ tệ nữa, cậu tin không?”  

Dứt lời, trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự coi thường!  

Đấu với tôi hả?  

Vẻ mỉa mai trong mắt những người xung quanh trở nên mãnh liệt hơn!  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân hiện vẻ lo âu!  

Đối thủ... quá mạnh.  

Chuyện này...  

Thật sự không còn cách nào.  

Bà Chương bật cười khinh thường.  

Đám người Lục Thiên Long vui vẻ ra mặt.  

Ngư ông đắc lợi!  

Hoàng Thái Hằng tiếp tục tra hỏi: “Tôi đang hỏi cậu, tin hay không?”  

Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.  

Tất cả mọi người đều đang đợi Trương Minh Vũ nói một câu “Không tin”!  

Họ tập trung nhìn anh!  

Trương Minh Vũ tươi cười.  

Nhưng lúc này, một giọng nói êm tai vang lên: “Không tin”.  

Không tin thật à?  

Trong mắt mọi người hiện lên vẻ hào hứng.  

Chưa kịp phấn khích...  

Chợt nhận ra giọng nói này... là giọng của phụ nữ?  

Hả?  

Không phải Trương Minh Vũ nói à?  

Mọi người đều sửng sốt.  

Trương Minh Vũ lại căng thẳng.  

Ngay sau đó, tim bắt đầu đập nhanh hơn!  

Giọng nói này...  

Mọi người lập tức nhìn theo hướng giọng nói vang lên.  

Lúc này mới nhìn thấy một dáng người xinh đẹp đứng ở cửa đang chậm rãi đi tới.  

Vóc dáng cao gầy, không phải dạng sexy gợi cảm!  

Gương mặt quyến rũ, nét mặt thanh tú... 
 
Chương 2132


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không ngờ lại là... Tô Mang!  

Mọi người ngây ngẩn.  

Thật đẹp!  

Ánh mắt của Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa chợt lóe sáng!  

Cô ấy đến rồi!  

Lâm Kiều Hân cũng kích động!  

Trương Minh Vũ yên lặng nhìn, nhưng khóe miệng không kiềm được mỉm cười!  

Chị ba...  

Hoàng Thái Hằng cau mày.  

Bà Chương nắm chặt tay, ánh mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Lại thêm một người đẹp!  

Mọi người bắt đầu nghi ngờ.  

Cô gái này là ai?  

Lại dám mạnh miệng như thế?  

Ngay sau đó, Tô Mang đi tới, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng.  

Cô ấy nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới chậm rãi chuyển tầm mắt về Trương Minh Vũ.  

Khuôn mặt lạnh như băng dường như đã tan chảy.  

Trương Minh Vũ cười ngốc nghếch, nói: “Chị ba, chị trở về rồi”.  

Tất cả sự lo lắng trong lòng anh ngay tức khắc biến mất!  

Tô Mang mỉm cười, nói: “Chị đã trở lại”.  

Nói xong, cô ấy giang hai cánh tay.  

Trương Minh Vũ phấn khích, anh tiến lên, ôm chặt Tô Mang!  

Đã lâu không gặp!  

Đôi mắt đẹp của Tô Mang cũng tràn đầy sự hoài niệm.  

Nhiệm vụ... cuối cùng đã hoàn thành!  

Cuối cùng cô ấy cũng có thể trở về bên cạnh em trai!  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, trong mắt cũng tràn đầy niềm vui.  

Càng thêm thoải mái!  

Tô Mang trở lại, Trương Minh Vũ... cũng không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.  

Hoàng Thái Hằng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Người đẹp, là cô nói không tin à?”  

Trương Minh Vũ lúc này mới đứng thẳng lên.  

Ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mang trở lại vẻ lạnh như băng, nói: “Không sai, là tôi nói”.  

Sự ngang ngược lộ ra ngoài!  

Hoàng Thái Hằng cười nhạt: “Sao vậy? Não cả nhà cô đều úng nước hết rồi hả?”  

“Em trai vô dụng thì đã đành”.  

“Ngược lại cô chị... thật xinh đẹp”.  

Ông ta nói xong, nở nụ cười gian ác!  

Vẻ lạnh lùng xẹt qua trong ánh mắt của Tô Mang.  

Hoàng Thái Hằng không để ý, tiếp tục cười trêu chọc nói: “Người đẹp, sao trông cô quen mặt vậy? Cô nói xem có phải tình duyên của chúng ta ở kiếp trước chưa dứt không?”  

“Hay là... Chúng ta nối lại tiền duyên nhé?”  

Nói xong, trên mặt ông ta nở nụ cười bỉ ổi!  

Ha ha ha!  

Xung quanh tràn đầy tiếng cười!  

Đẹp thì sao?  

Không có giá trị.  

Thực lực mới là tất cả!  

Bà Chương cười nhạt.  

Ánh mắt của đám người Lục Thiên Long cũng tràn đầy châm chọc!  

Trương Minh Vũ thu lại nụ cười!  

Bốp!  

Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên!  

Hả?  

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.  

“A!”  

Ngay sau đó, tiếng kêu gào thống khổ của Hoàng Thái Hằng truyền đến!  

Đây là...  

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.  

Chuyện gì vậy?  

Nhìn kĩ lại...  

Lúc này mới thấy một bóng người mặc đồ đen không biết đã đứng cạnh Tô Mang từ lúc nào!  

Hoàng Thái Hằng... bay lên!  

Ực!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2133


Bụp!  

Ngay lập tức, Hoàng Thái Hằng nặng nề rơi xuống đất!  

Đau đớn giãy giụa!  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm!  

Ngẩng đầu nhìn lên...  

Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, người áo đen bên cạnh Tô Mang... đã biến mất?  

Gặp quỷ à?  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ suy tư.  

Người đàn ông mặc đồ đen...  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ mỉm cười tinh nghịch.  

Anh không có tâm trạng nghĩ nhiều.  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Lúc này mới định thần lại!  

Bà Chương tiến lên một bước, vô cùng tức giận quát: "Mẹ kiếp, muốn chết...”  

Tuy nhiên, bà ta còn chưa nói xong, một đạo kình phong lại quét tới.  

Bốp!  

Âm thanh lanh lảnh lại vang lên!  

Ơ kìa...  

Con ngươi của mọi người suýt chút nữa rớt ra ngoài!  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa không ngừng cười khẩy!  

Đám người Lục Thiên Long cẩn trọng quan sát, không biết nên làm gì.  

Bà Chương và Hoàng Thái Hằng nhẫn nhịn chịu đau.  

Chật vật đứng dậy!  

Lúc này, sắc mặt hai người u ám như có thể vắt ra nước!  

Vô cùng giận dữ!  

Khuôn mặt Tô Mang lạnh băng, hoàn toàn không có biểu cảm gì, yên lặng chờ đợi.  

Hoàng Thái Hằng hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói: "Hay, hay lắm!"  

"Lục Thiên Long!"  

Hả?  

Lục Thiên Long căng thẳng, vội vàng nói: "Tôi ở đây, giám đốc Hoàng!"  

Hoàng Thái Hằng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sẽ đầu tư thêm ba tỷ tệ cho ông, trong vòng một tuần... phải giải quyết xong Sơ Tinh cho tôi!"  

Nói đến câu cuối cùng, giọng ông ta khàn khàn!  

Ồ!  

Ngay lập tức có tiếng cảm thán vang lên xung quanh!  

Lại thêm... ba tỷ tệ ư?  

Mọi người vô cùng kinh ngạc!  

Lục Thiên Long vui mừng, kích động nói: "Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"  

Chân của Lục Chính Đình và Lục Chính Minh cũng bắt đầu run rẩy.  

Kích động!  

Bà Chương nở nụ cười nham hiểm!  

Sau khi mọi người xung quanh kinh hãi, nụ cười chế giễu trên khóe miệng của họ bỗng trở nên rõ ràng hơn!  

Đáng đời!  

Mọi người nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy ẩn ý!  

Trương Minh Vũ lắc đầu, cười khúc khích.  

Có Tô Mang ở đây, anh không cần lo lắng bất cứ chuyện gì!  

Ba tỷ tệ ư?  

Mười tỷ cũng vô ích!  

Hoàng Thái Hằng lại nghiến răng nói: "Bà Chương, tôi muốn khiến cô gái này...”  

"Bắt lại cho tôi!"  

Trong mắt bà Chương lóe lên tia sáng lạnh lẽo, quát tháo: "Còn ngây ra đó làm gì? Đưa đi cho tôi!"  

Đám đông xung quanh trở nên phấn khích!  

Lần này...  

Không chỉ có Sơ Tinh của Trương Minh Vũ không còn mà Tô Mang cũng tự nhảy vào vũng bùn!  

Đáng đời!  

Không có thực lực còn muốn giả bộ!  

Trên mặt mọi người đều là nụ cười giễu cợt!  

Bụp bụp bụp!  

Tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn kỹ hơn...  

Lúc này mới phát hiện bốn gã đàn ông vạm vỡ đang bước nhanh đến với vẻ mặt nghiêm túc!  

Khuôn mặt Tô Mang không chút biểu cảm.
 
Chương 2134


Bốn người đến gần.  

Cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng áp bức!  

Bụp bụp bụp!  

Đột nhiên, âm thanh va chạm vang lên!  

Hả?  

Mọi người đều sững sờ.  

Nhìn kỹ mới thấy, bốn gã đàn ông vạm vỡ vừa nãy đã... ngã xuống?  

Gì vậy?  

Mọi người lập tức mở to mắt!  

Mờ mịt khó hiểu!  

Họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra!  

Cẩn thận nhìn kỹ hơn...  

Mới phát hiện người mặc đồ đen vừa nãy đang đứng giữa bốn người họ!  

Ừng ực!  

Người xung quanh nuốt nước bọt!  

Tất cả bọn họ đều chết lặng!  

Khóe miệng bà Chương khẽ giật mấy lần.  

Đây là...  

Đánh bại trong nháy mắt sao?  

Hoàng Thái Hằng cũng sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu!  

Người này... quá lợi hại!  

Một lúc lâu sau, những người xung quanh mới định thần lại.  

Nhưng...  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Người này... còn lợi hại hơn cả Long Tam.  

Trương Minh Vũ không nhìn rõ được anh ta ra tay như thế nào!  

Tô Mang thờ ơ hỏi: "Còn ai nữa không?"  

Chuyện này...  

Trong mắt bà Chương hiện lên vẻ bối rối!  

Đá phải tấm sắt rồi!  

Những người xung quanh nhìn chằm chằm, thẫn thờ ngơ ngác.  

Một lúc lâu, bà Chương vẫn không thể nói gì.  

Người này... thật đáng sợ!  

Tô Mang nhìn về phía Hoàng Thái Hằng, nhẹ giọng hỏi: "Ông thì sao?"  

Hoàng Thái Hằng hơi nheo mắt lại.  

Nhưng...  

Cuối cùng, Hoàng Thái Hằng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô... cô có tin bây giờ tôi sẽ khiến Sơ Tinh của các người biến mất luôn không?"  

Sự đe dọa cuối cùng!  

Đây cũng là vốn liếng cuối cùng của ông ta.  

Tô Mang hờ hững nói: "Không tin”.  

Ờ thì...  

Hoàng Thái Hằng hít một hơi thật sâu.  

Nhưng...  

Bây giờ ông ta hoàn toàn không biết nên nói gì và làm gì...  

Tô Mang tiếp tục hỏi: "Ông muốn thay mặt tập đoàn Tinh Mang đầu tư ba tỷ tệ à?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không phải ba tỷ, bây giờ... đã là mười tỷ tệ rồi”.  

Mười tỷ tệ sao?  

Nghe vậy, trong mắt Tô Mang lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Hoàng Thái Hằng hùng hồn nói: "Vậy thì đã sao? Tôi nói cho cô biết, Sơ Tinh sẽ xong đời!"  

"Ông đây là giám đốc của Tinh Mang!"  

Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi!  

Cứng rắn!  

Tô Mang lạnh lùng hỏi: "Tổng giám đốc của ông là ai?"  

Hả?  

Mọi người lập tức mở to mắt!  

Người này... bị thần kinh hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ suy tư.  

Chẳng lẽ... chị ba quen người đó sao?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Rất vui mừng!  

Hoàng Thái Hằng lạnh giọng nói: "Hừ, cô là cái thá gì, cũng xứng để hỏi tên tổng giám đốc chúng tôi sao?”  

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mang hơi lạnh lùng, hét lớn: "Nói!"  

Ơ kìa...  

Cơ thể Hoàng Thái Hằng đột nhiên run bần bật! 
 
Chương 2135


Mọi người xung quanh đều cảm thấy cơ thể căng cứng!  

Khí thế đáng sợ!  

Lạnh quá!  

Trương Minh Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên.  

Chị ba...  

Ngầu thật!  

Ừng ực!  

Hoàng Thái Hằng nuốt nước bọt.  

Không biết vì sao, ông ta lại... không dám phản kháng?  

Một lúc lâu sau, Hoàng Thái Hằng chậm rãi nói: "Tổng giám đốc của chúng tôi... là tổng giám đốc Phùng. Sao nào? Chẳng lẽ... cô định nói cô quen biết cả với tổng giám đốc của chúng tôi?”  

Vốn dĩ ông ta còn muốn sỉ nhục một phen!  

Nhưng lời đến đầu môi, lại không dám nói ra...  

Càng thêm kỳ lạ!  

Phùng?  

Ánh mắt Tô Mang lạnh tanh, giận dữ nói: "Cút vào đây cho tôi!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.  

Ai cút vào cơ?  

Trương Minh Vũ hoang mang.  

Chẳng mấy chốc, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào lối vào.  

Nhìn kỹ hơn...  

Vừa lúc thấy một ông chú trung niên béo ú lao vào!  

Khuôn mặt ông ta nở nụ cười xòa.  

Chuyện này...  

Mọi người thất thần nhìn nhau, hết sức mông lung!  

Đây lại là ai?  

Nhưng Hoàng Thái Hằng nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt giật liên hồi mấy cái!  

Trợn mắt há mồm!  

Cơ thể cũng như hóa đá!  

Hoàng Thái Hằng ngơ ngác hỏi: "Tổng... Tổng giám đốc Phùng, sao... sao ông lại tới đây?"  

Nói xong, trên mặt ông ta lộ ra vẻ khó hiểu!  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!  

Người này là tổng giám đốc của Tinh Mang sao?  

Ơ...  

Tất cả mọi người đều liếc nhìn Tô Mang bằng ánh mắt kinh hãi.  

Không phải là...

Đôi mắt của Trương Minh Vũ cũng mở to.  

Đây là...  

Không đời nào?  

Nụ cười của tổng giám đốc Phùng lập tức tắt ngấm, thét lên: “Mẹ kiếp, ông câm miệng! Đồ rác rưởi, ông... chết tiệt, ông chờ đó cho tôi!”  

Chuyện này...  

Cơ thể của Hoàng Thái Hằng lập tức run rẩy!  

Một linh cảm xấu bắt đầu lan ra từ bên trong cơ thể.  

Không ổn...  

Bà Chương và đám người Lục Thiên Long cũng chết lặng!  

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy tổng giám đốc Phùng đang cười trừ!  

Đi về phía Tô Mang...  

Chuyện này...  

Mọi người trợn tròn mắt, xung quanh sân khấu đều im phăng phắc!  

Sắc mặt của Tô Mang hơi lạnh lùng.  

Tổng giám đốc Phùng cúi người chín mươi độ, cung kính nói: “Chủ tịch Tô, cô... gọi tôi ạ”.  

Vừa dứt lời, một giọt mồ hôi lạnh lăn từ trên trán xuống!  

Câu này khiến mọi người xung quanh... hoàn toàn chìm vào trong im lặng.  

Lặng im như chết!  

Chủ tịch... Tô?  

Vẻ kinh ngạc xuất hiện trong mắt Trương Minh Vũ!  

Chuyện này... sao có thể?  

Ngay sau đó, Tô Mang lạnh lùng hỏi: “Năng lực làm việc của ông là thế này sao? Mười tỷ tệ, ông chơi mạnh tay thật!”  

Thái độ rất hờ hững, nhưng trong lời nói lại có thể khiến lòng người ớn lạnh!  

Tổng giám đốc Phùng run bần bật.  

Mười tỷ tệ?  

Tổng giám đốc Phùng quay đầu lại hét lớn: “Mẹ kiếp, ai cho ông quyền đầu tư mười tỷ tệ hả?”  

“Ông là cái thá gì?”  

Mọi người đều ngạc nhiên! 
 
Chương 2136


Cơ thể của Hoàng Thái Hằng cũng theo đó run rẩy kịch liệt!  

Quả thật... không ai hết.  

Ông ta... chỉ muốn giả vờ một chút thôi, không ngờ rằng...  

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Hoàng Thái Hằng.  

Ánh mắt sáng quắc!  

Bà Chương và Lục Thiên Long lại càng căng thẳng hơn!  

Cuối cùng, Hoàng Thái Hằng chỉ có thể căng chặt da đầu nói: “Tổng giám đốc Phùng, tôi...tôi nói bậy...”  

“Tôi không có quyền”.  

Câu này vừa dứt, đầu óc của bà Chương và đám người Lục Thiên Long nổ tung!  

Mọi người đều sững sờ!  

Nói bậy?  

Chết tiệt... chuyện này mà cũng nói bậy được sao?  

Trương Minh Vũ cười tinh nghịch, nói nhỏ: “Có vẻ như... ông chủ của ông không quá ngu ngốc”.  

Khóe miệng của tổng giám đốc Phùng co giật dữ dội.  

Tô Mang trợn mắt liếc Trương Minh Vũ.  

Hoàng Thái Hằng mặc dù rất tức giận nhưng cũng không dám nói gì.  

Dù sao thì... Tổng giám đốc Phùng cũng đang ở đây!  

Tổng giám đốc Phùng cung kính nói: “Chủ tịch Tô, cô xem... là... là do ông ta tự bịa ra”.  

Dứt lời, mồ hôi lạnh chảy dài trên má.  

Thật đáng sợ!  

Ực!  

Hoàng Thái Hằng nuốt nước bọt.  

Cực kỳ lo lắng!  

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mang tỏ ra vẻ lạnh lùng, nói nhỏ: “Vậy sự tắc trách trong quản lý của ông... tính sao đây?”  

Hoàng Thái Hằng sửng sốt!  

Cô gái này... rốt cuộc là chủ tịch của công ty nào vậy?  

Quản lý... Rộng đến vậy sao?  

Ực!  

Giám đốc Hoàng nuốt nước bọt, cảm thấy vô cùng lo lắng!  

Một lúc sau ông ta mới nói: “Sao cũng được.... Tùy chủ tịch Tô sắp xếp...”  

Nói xong, ông ta cúi đầu thấp xuống.  

Câu nói này làm cho mọi người đều tê dại.  

Chuyện gì đang xảy ra vậy?  

Hoàn toàn mờ mịt!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ hoang mang.  

Chị ba... suy cho cùng chị có thân phận gì?  

Ánh mắt lạnh lùng của Tô Mang lóe lên, dửng dưng nói: “Nể tình sự cố gắng tận tâm của ông trong nhiều năm qua, ông thay vị trí của ông ta đi”.  

Đùng!  

Câu nói này làm cho đầu óc của tổng giám đốc Phùng nổ tung!  

Xuống tận hai bậc!  

Dẫu vậy, tổng giám đốc Phùng cũng chỉ có thể cắn răng nói: “Cảm ơn... chủ tịch Tô!”  

Chuyện này...  

Biểu cảm trên mặt của mọi người đều đông cứng lại.  

Mặt mày đờ đẫn!  

Trong mắt của Trương Minh Vũ cũng tràn đầy vẻ không thể tin được!  

Chỉ một câu nói...?  

Tô Mang lại hỏi: “Còn ông ta thì sao?”  

Cơ thể Hoàng Thái Hằng căng thẳng!  

Sự chú ý của mọi người dồn vào tổng giám đốc Phùng!  

Bà Chương đang vô cùng lo lắng!  

Cơ thể của ba bố con nhà họ Lục bắt đầu run rẩy dữ dội!  

Dù sao...  

Chuyện này cũng liên qua đến triển vọng sau này!  

Tổng giám đốc Phùng hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Sa thải, sau đó kiện ông ta tội danh âm mưu biển thủ công quỹ không thành công... Tiến hành truy tố”.  

Vừa nói xong, mọi người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.  

Truy tố?  

Biển thủ công quỹ?  

Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập!  

Sự thay đổi này...  

Bà Chương thật ngu ngốc.  

Trong mắt của Lục Thiên Long và những người khác tràn đầy vẻ khó hiểu!  

Sao lại... đảo ngược tình thế rồi?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sợ hãi.  

Tàn nhẫn đến vậy sao?
 
Chương 2137


Chị ba...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nở ra nụ cười.  

Chị ba thật giỏi!  

Hoàng Thái Hằng giống như bị sét đánh, đứng chết lặng như trời trồng!  

Truy tố sao?  

Sao lại...  

Thật lâu sau, khóe miệng của Hoàng Thái Hằng co giật kịch liệt, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Phùng, ông... thực sự muốn kiện tôi sao?”  

Tổng giám đốc Phùng quát lớn: “Nếu không thì sao?”  

Một bụng tức giận... nhưng không có chỗ trút!  

Hoàng Thái Hằng lập tức như rơi xuống đáy vực!  

Nhưng...  

Hoàng Thái Hằng nắm chặt tay, nói: “Tổng giám đốc Phùng, chẳng lẽ ông chịu để cho cô ta điều khiển sao?”  

“Cô ta nói gì thì là cái đó hả?”  

“Ông làm như vậy... không sợ sẽ làm mất mặt tập đoàn Tinh Mang chúng ta sao?”  

Nếu đã không thể thay đổi....  

Thì muốn làm gì cứ làm!  

Mọi người xung quanh đều gật đầu!  

Bà Chương nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy, tổng giám đốc Phùng, chuyện này... Thực sự sẽ làm mất mặt tập đoàn Tinh Mang”.  

“Chẳng lẽ việc nhậm chức của tập đoàn Tinh Mang đều do người ngoài quyết định hay sao?”  

Lục Thiên Long nặng nề gật đầu!  

Đây là hy vọng cuối cùng!  

“Đúng vậy, tập đoàn Tinh Mang tùy ý như vậy sao?”  

“Tôi không ngờ một trong mười tập đoàn lớn hàng đầu thế giới, mà cứ như trò đùa vậy....  

“Nói sa thải là sa thải ngay sao? Không có quy trình gì? Thật sự....”  

...  

Tiếng thảo luận ồn ào vang lên từ xung quanh.  

Hoàng Thái Hằng cau mày.  

Có hy vọng!  

Bà Chương và đám người Lục Thiên Long rất phấn khích!  

Thấy vậy, Hoàng Thái Hằng tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Phùng, chuyện này... sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn Tinh Tinh chúng ta!”  

“Ông có đảm đương được trách nhiệm không?”  

Mọi người xung quanh gật đầu!  

Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về tổng giám đốc Phùng.  

Đang chờ phản hồi!  

Nhưng...tổng giám đốc Phùng chỉ mỉm cười chế giễu, lắc đầu.  

Mọi người đều sững sờ.  

Chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Rốt cuộc... Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?  

Trần Thắng Nam nắm chặt tay chờ kết quả!  

Hoàng Thái Hằng cau mày hỏi: "Sao vậy? tổng giám đốc Phùng không có gì để nói ư?"  

Danh tiếng của tập đoàn Tinh Mang...là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông ta!  

Bà Chương hùa theo nói: “Tổng giám đốc Phùng, theo tôi... hay là bỏ qua đi, dù sao cũng sẽ... ảnh hưởng không tốt”.  

Lục Thiên Long vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy”.  

Ha ha...  

Tổng giám đốc Phùng lắc đầu cười nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.  

Mọi người đều sửng sốt.  

Tại sao... không nói gì hết?  

Sốt ruột chết mất!  

Thấy vậy, Hoàng Thái Hằng lại một lần nữa cảm thấy hoảng sợ!  

Ông ta thúc giục: "Tổng giám đốc Phùng, nói đi!”  

Nói ư?  

Tổng giám đốc Phùng ngẩng đầu lên nói: “Mấy người đúng là có mắt như mù”.  

“Chủ tịch Tô... chính là chủ tịch của tập đoàn Tinh Mang”.  

Cái gì?

Vừa dứt lời, mọi người lập tức sững sờ.  

Câu này... Có nghĩa là gì?  

Tập đoàn Tinh Mang... chủ tịch Tô?  

Còn có tập đoàn Tinh Mang khác nữa sao? Hay là.... tập đoàn Tinh Mang có chủ tịch khác?  

Hoàng Thái Hằng cau mày, ngơ ngác hỏi: “Tổng giám đốc Phùng, ông có biết mình đang nói gì không vậy?”  

Tổng giám đốc Phùng thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Ông không hiểu thì có!”
 
Chương 2138


“Chủ tịch Tô là chủ tịch của tập đoàn Tinh Mang, Tô Mang!”  

“Là chủ tịch của chúng ta!”  

“Lần này... Ông nghe rõ chưa?”  

Chuyện này...  

Dứt lời, cả sân khấu lại im lặng...  

Tô Mang...  

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên trên người của Tô Mang.  

Cô ấy... là chủ tịch của tập đoàn Tinh Mang...  

Chuyện này...  

Mặc dù ý nghĩa của câu nói đó đã rất rõ ràng, nhưng... Mọi người đều vô thức bác bỏ suy nghĩ này!  

Nhưng bây giờ...  

Nói thẳng ra!  

Bọn họ có muốn cũng không có cách này bác bỏ được!  

Tô Mang... lại là chủ tịch của tập đoàn Tinh Mang?  

Cả sân khấu lặng ngắt như tờ!  

Mắt của mọi người đều mở to đến mức muốn rớt ra ngoài!  

Khuôn mặt đầy sợ hãi!  

Hoàng Thái Hằng chết lặng.  

Gương mặt của bà Chương và đám người Lục Thiên Long bị bao phủ bởi sự kinh hoàng!  

Chuyện này... sao có thể chứ!  

Chủ tịch của tập đoàn Tinh Mang... sao có thể xuất hiện ở chỗ này cơ chứ?  

Miệng Trần Thắng Nam mở to đến nỗi có thể nhét một nắm tay vào!  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy sự ngạc nhiên!  

Cô không thể ngờ được Tô Mang lại có thân phận như vậy!  

Mặt của Trương Minh Vũ cũng hiện ra vẻ mông lung!  

Mặc dù biết rằng địa vị của Tô Mang nhất định sẽ không thấp, nhưng anh không thể ngờ... lại có thể cao đến mức này!  

Top mười thế giới đấy!  

Đây là...  

Thời gian chậm rãi trôi qua...  

Thật lâu sau, mọi người mới bắt đầu hoàn hồn.  

Vô số máy quay...  

Nhưng vào lúc này, các phóng viên đều đã quên mất!  

Ực!  

Tiếng nuốt nước bọt nối tiếp nhau vang lên.  

Ánh mắt của Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa tràn đầy phấn khích!  

Triệu Khoát... ngẩn người!  

Rõ ràng... hắn chọn sai rồi!  

Cuối cùng Triệu Khoát chỉ có thể ngồi trên ghế với khuôn mặt đờ đẫn.  

Vẻ mặt vô cảm.  

Một nụ cười từ từ xuất hiện trên khóe môi của Trương Minh Vũ.  

Chị ba... luôn khiến anh ngạc nhiên!  

Tổng giám đốc Phùng cười nhạo hỏi: “Bây giờ có còn ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn Tinh Mang không?”  

Chuyện này...  

Khóe miệng của Hoàng Thái Hằng co giật dữ dội!  

Cho đến giờ phút này, ông ta mới hoàn hồn!  

Thảo nào...  

Chẳng trách khi nhìn thấy Tô Mang lại có cảm giác quen quen!  

Hóa ra... là chủ tịch của tập đoàn!  

Mặc dù trong lòng ông ta không thể chấp nhận, nhưng bây giờ ông ta không thể nói một chữ nào.  

Im lặng cúi đầu.  

Bà Chương sững sờ khi nhìn thấy cảnh này.  

Trong mắt bố con Lục Thiên Long hiện lên vẻ tuyệt vọng.  

Hết rồi.  

Hoàn toàn kết thúc rồi!  

Mặt Tô Mang không cảm xúc nói: “Còn ngây ra đó làm gì?”  

Tổng giám đốc Phùng cung kính nói: “Tôi hiểu rồi!”  

Nói xong ông ta vung tay lên quát: “Người đâu, dẫn đi!”  

Một vài người đàn ông vạm vỡ xông vào, kéo Hoàng Thái Hằng sắc mặt đờ đẫn đi ra ngoài.  

Từ đầu đến cuối, Hoàng Thái Hằng không hề có bất kỳ một phản kháng nào.  

Dù gì...  

Đó cũng là lời nói của chủ tịch tập đoàn Tinh Mang...  

Hoàng Thái Hằng nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.  

Tổng giám đốc Phùng lặng lẽ đứng ở một bên.  

Toàn bộ sân khấu vẫn im lặng như cũ! 
 
Chương 2139


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Mang cười tinh nghịch, nhỏ giọng nói: “Em trai thối tha, ai dám chống đối em vậy?”  

Đây là...  

Trong lòng mọi người đều cảm thấy căng thẳng!  

Tim của bố con Lục Thiên Long đập loạn xạ, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ!  

Bà Chương cũng cảm thấy lo lắng!  

Trương Minh Vũ cười toe toét, anh nói: “Những người ngồi ở bên này...”  

Nói xong anh nhìn qua người nhà họ Lục và Triệu Khoát.  

Ực!  

Lục Thiên Long khó khăn nuốt nước bọt.  

Nhìn Triệu Khoát bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đã xám xịt như tro tàn!  

Tô Mang nhanh chóng liếc nhìn mấy người bà Chương bằng ánh mắt thờ ơ.  

Cơ thể của bà Chương lập tức căng chặt!  

Lục Thiên Long hốt hoảng!  

Bà Chương sợ hãi nói: “Chủ... chủ tịch Tô, là... là Lục Thiên Long cầu xin tôi giúp đỡ!”  

"Tôi... Tôi chưa làm gì hết!”  

Chuyện này...  

Vừa nói xong, Lục Thiên Long lập tức mở to hai mắt!  

Đây là... bị bán đứng sao?  

Đôi mắt của những người xung quanh cũng tràn đầy vẻ không thể tin!  

Bà Chương... chịu thua rồi!  

Một nụ cười từ từ xuất hiện trên môi của Trương Minh Vũ.  

Chị trở lại tốt quá!  

Thật dễ dàng!  

Tô Mang cau mày, nhẹ giọng nói: “Chưa giúp đỡ sao?”  

Chuyện này...  

Bà Chương run lên, lo lắng nói: "Không... Tôi không giúp được gì nhiều, tôi... Tôi xin lỗi chủ tịch Tô, tôi thực sự không biết rằng cậu Trương... là em trai của cô!"  

Bà ta rất kiêu ngạo!  

Nhưng khi đối mặt với sự áp đảo tuyệt đối, bà ta thực sự sợ hãi!  

Khóe miệng của Trương Minh Vũ nở một nụ cười đắc ý.  

Tuyệt!  

Trần Thắng Nam hoàn toàn sững sờ.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Ánh mắt của Tô Mang lóe lên sự lạnh lùng hỏi: “Vậy, bây giờ bà định làm gì?”  

Bà Chương nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo!  

Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng...  

Thật lâu sau, bà Chương mới kiên quyết nói: “Để bù đắp cho cậu Trương, tôi tình nguyện... giao ra toàn bộ tài sản của nhà họ Lục!”  

Hả?  

Mọi người xung quanh đều ngơ ngác!  

Lục Thiên Long thẫn thờ!  

Mẹ kiếp...  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt nói: “Bà không cho thì nhà họ Lục cũng thuộc về tôi thôi, còn cần bà cho ư?”  

Chuyện này...  

Bà Chương nghiến răng nghiến lợi nói: "Thực ra... Tôi chuẩn bị mua lại nhà họ Lục, cậu... không cướp được đâu”.  

“Tôi... Có thể nhường cho cậu!”  

Chuyện này...  

Lục Thiên Long hoàn toàn sững sờ!  

Vốn định nhờ bà Chương giúp đỡ, nhưng không thể ngờ được bà Chương lại có ý đồ với nhà họ Lục!  

Ông ta thực sự không biết!  

Việc này...  

Ba bố con nhà họ Lục sững sờ!  

Một lúc sau, khóe miệng Lục Thiên Long hiện lên một nụ cười tự giễu.  

Đúng là... ngu ngốc.  

Trương Minh Vũ cau mày, nhẹ giọng nói: "Không, không tính, nhà họ Lục đã là của tôi rồi”.  

Chiếm được lợi thế tuyệt đối thì nói cái gì cũng có lý!  

Dù sao chị ba vất vả tới đây một chuyến, chắc chắn là không phải uổng công!  

Bà Chương hơi híp mắt lại, lửa giận trong lòng điên cuồng tăng vọt!  

Thằng khốn!  

Không...  

Dù sao Tô Mang cũng đang ở đây.  

Sau một lúc, bà Chương hỏi: “Cậu Trương muốn gì?”  

Trương Minh Vũ cười tinh nghịch, hỏi: "Bây giờ bà đang cầu xin chúng tôi, vậy mà lại hỏi tôi muốn gì? Bà chẳng có chút chân thành nào cả”.  

Nói xong anh cười chế nhạo.  

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mang lóe lên vẻ tán dương.  

Không tệ!  

Ít nhất là giờ anh đã biết chơi mấy chiêu trò này.  

Hơi thở của bà Chương trở nên dồn dập!  

Là đại ca thế giới ngầm ở Kinh Châu, có khi nào bà phải khổ sở như thế này đâu?  

Thật lâu sau, bà Chương mới lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với cậu và mang lại lợi nhuận cho cậu".  

Trương Minh Vũ khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Bà Chương, bà thực sự không có chút thành ý nào”.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2140


Chuyện này...  

Mọi người vây xung quanh trợn to mắt!  

Cái này cũng không được à?  

Chẳng lẽ... Muốn tất cả tài sản của bà Chương à?  

Vẻ mặt Tô Mang lạnh lùng đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi.  

Bà Chương nắm chặt tay, ánh mắt u ám!  

Lại bị một con nhỏ vô danh này...  

Bà Chương bối rối vô cùng!  

Trương Minh Vũ không vội, chỉ lẳng lặng chờ.  

Nhưng ánh mắt anh luôn lộ vẻ châm chọc.  

Anh chỉ mong bà Chương không nghe theo!  

Hừ!  

Bà Chương hừ một tiếng, nói: “Tưởng tôi sợ các người à?”  

Hả?  

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!  

Còn... muốn phản kháng sao?  

Tô Mang khẽ nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cười toe toét, nói: “Tôi không hề nghĩ vậy”.  

Bà Chương muốn nói gì đó thể hiện khí thế của mình, nhưng... Trương Minh Vũ không cho bà ta cơ hội!  

Giống như ném đá ao bèo!  

Mất một lúc, bà Chương mới trầm giọng nói: “Chủ tịch Tô, tôi nể tình tập đoàn Tinh Mang nên cho cô thể diện”.  

“Nhưng tôi hy vọng các người đừng ức hiếp người quá đáng!”  

“Các người lợi hại, nhưng bà Chương tôi đây không phải loại hiền lành đâu!”  

Bà ta nói xong, ánh mắt chợt thoáng qua một tia sáng!  

Trông rất có khí thế!  

Trương Minh Vũ cười khẽ.  

Vào tình huống này mà vẫn còn khí thế như vậy, bà Chương đúng là có bản lĩnh.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Càng lợi hại càng tốt!  

Xung quanh sôi nổi bàn tán.  

Bà Chương công khai thách thức chủ tịch tập đoàn Tinh Mang đấy à?  

Chuyện này...  

Mọi người trố mắt nhìn, không nói nên lời!  

Tô Mang tiến lên một bước, lạnh nhạt hỏi: “Vậy bà có ý gì?”  

Cô ấy nói xong, dùng ánh mắt lạnh như băng lẳng lặng nhìn chằm chằm bà ta.  

Bà Chương khó khăn thở dốc!  

Đôi mắt này... Tạo cho người ta cảm giác rất ngột ngạt!  

Một hồi lâu sau, bà Chương mới lên tiếng: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay là do tôi sơ sót, tôi xin lỗi các người”.  

“Nhưng tôi hy vọng chuyện này có thể kết thúc ở đây!”  

“Các người... Đừng đi xa quá!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ khẽ cau mày.  

Xin lỗi mà thái độ như vậy sao?  

Những người xung quanh khiếp sợ!  

Bà Chương... Nói xin lỗi... Ngay trước mặt mọi người!  

Việc này...  

Tất cả mọi người đều bối rối!  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hiện vẻ ngưỡng mộ.  

Nếu là cô...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng không nghĩ nhiều.  

Đôi mắt Tô Mang sáng ngời, cô ấy nói: “Sai chính là sai, chúng tôi cũng chưa nói gì”.  

“Bà muốn đi lúc nào thì tùy, không ai cản cả”.  

Hả?  

Bà Chương nhăn mày.  

Bà ta cứ có cảm giác lời này của Tô Mang... Không đơn giản!  

Trong lời nói có hàm ý!  

Trương Minh Vũ cũng nghi ngờ.  

Chị ấy có ý gì?  

Bà Chương hít sâu một hơi, quát: “Được, đã vậy... thì tạm biệt!”  

Bà ta nói xong, thử bước về trước!  

Tô Mang không nhúc nhích chút nào.  

Đây... 
 
Chương 2141


Ánh mắt bà Chương hiện vẻ mông lung mơ hồ.  

Thật sự để bà ta đi ư?  

Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc.  

Cơ hội tốt như vậy... mà thả đi thật hả?  

Chẳng mấy chốc, đôi mắt bà Chương thoáng hiện vẻ kiên định.  

Bà ta nhanh chóng rời đi!  

Chẳng mấy chốc, bà ta đã dẫn người của mình đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người!  

Tất cả mọi người đều ngơ ngác!  

Đi thật rồi?  

Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên.  

Nhưng anh biết, Tô Mang làm vậy chắc chắn có dụng ý của mình.  

Mất một lúc, mọi người mới chậm rãi đưa mắt nhìn chỗ khác.  

Rất đáng ngờ!  

Triệu Khoát sững sờ ngồi trên ghế, trợn tròn mắt.  

Bố con nhà họ Lục nơm nớp lo sợ.  

Không lâu sau, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào mấy người bọn họ.  

Những người này... sẽ nhận hậu quả gì?  

Trương Minh Vũ suy tư, nhếch miệng cười.  

Tô Mang thản nhiên nói: “Nhà họ Lục đúng không? Các người chỉ có một cơ hội, nói đi, nên làm gì đây?”  

Giọng nói bình thản, nhưng vẫn mang lại cho người nghe cảm giác bất an!  

Cơ thể Lục Thiên Long run lẩy bẩy!  

Ông ta cảm nhận được, chỉ cần ông ta nói sai điều gì, nhà họ Lục sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt!  

Ực!  

Cả nhà họ Lục khó khăn nuốt nước bọt!  

Lục Chính Đình và Lục Chính Minh đã hoàn toàn ngây người, không dám nói một lời!  

Chẳng ai ngờ lai lịch của Trương Minh Vũ... lại lớn mạnh dữ vậy!  

Một lúc lâu, Lục Thiên Long lặng lẽ thở dài.  

Mới chớp mắt như già thêm mấy tuổi!  

Sau khi cân nhắc một lúc, ông ta mới nói: “Nhà họ Lục chúng tôi sẵn sàng  trở thành... công ty con của Sơ Tinh, để mặc cho các người quản lý”.  

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lại vang lên những tiếng hít sâu vào của mọi người.  

Tất cả mọi người đều khiếp sợ!  

Nhà họ Lục đó!  

Nói thế nào cũng là gia tộc lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở Tĩnh Châu!  

Vậy mà lại...  

Trương Minh Vũ khá bất ngờ.  

Lục Thiên Long này... là kẻ thức thời!  

Xét cho cùng, trở thành công ty con vẫn tốt hơn so với việc bị đoạt lấy tất cả quyền lợi!  

Tô Mang gật đầu, nói: “Không thành vấn đề, tôi không làm khó các người, công ty con này sẽ để các người giữ lấy 10% cổ phần”.  

Không nhiều không ít.  

Lục Thiên Long hít sâu, thấp giọng nói: “Cảm ơn chủ tịch Tô”.  

Không khác mấy với dự đoán của ông ta.  

Nhưng Trương Minh Vũ lại hơi lo lắng.  

Dù sao... Nuôi cáo trong nhà, người nhà họ Lục sẽ thật lòng sao?  

Ngay sau đó, Tô Mang lạnh lùng nói: “Các người chắc đang vui mừng nhỉ, nếu không phải vì em trai tôi, chỉ sợ 1% cổ phần các người cũng không có cửa?”  

“Bà Chương... sẽ để các người giữ cổ phần sao?”  

Cái này...  

Cô ấy vừa nói xong, Lục Thiên Long lại căng thẳng!  

Đúng vậy!  

Trương Minh Vũ không lấy cũng sẽ bị bà Chương lấy!  

Chuyện này...  

Mất một lúc, Lục Thiên Long trịnh trọng gật đầu, nói: “Tôi đã hiểu, cám ơn chủ tịch Tô”. 
 
Chương 2142


Lần này, ông ta chân thành hơn nhiều.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lại thoáng hiện vẻ kinh ngạc.  

Một câu nói, thay đổi rất lớn.  

Vẫn là chị ba lợi hại!  

Ngay sau đó, Tô Mang thản nhiên nói: “Được rồi, các người trở về chuẩn bị đi, sẽ có người liên lạc sau”.  

“Hy vọng... Các người đừng giở trò gì”.  

Lục Thiên Long cung kính nói: “Chúng tôi không dám!”  

Một lúc sau, ông ta mới xoay người rời đi.  

Lục Chính Đình và Lục Chính Minh ngơ ngác theo sau, vẻ mặt đều đờ đẫn!  

Cứ như vậy... Xong rồi à?  

Chẳng mấy chốc, cả nhà họ Lục biến mất trong tầm mắt.  

Ực!  

Mọi người vây xem chật vật nuốt nước bọt.  

Những đôi mắt đờ đẫn thất thần!  

Nhà họ Lục... thành công ty con của Sơ Tinh rồi hả?  

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Triệu Khoát, người duy nhất còn sót lại.  

Sắc mặt Triệu Khoát bình tĩnh, khóe miệng cười khổ.  

Không ngờ...  

Cuối cùng vẫn để bản thân dính vào vũng bùn.  

Lần này... Khó thoát khỏi kiếp nạn.  

Tô Mang nhàn nhạt hỏi: “Còn anh thì sao?”  

Triệu Khoát cảm thấy căng thẳng.  

Thật lâu sau, hắn mới cười khổ nói: “Tùy cô sai bảo”.  

Hắn đã không còn tâm trí để phản kháng.  

Cho dù gia chủ nhà họ Triệu có đến, kết quả vẫn vậy, không khác gì cả.  

Nhà họ Triệu... Thua xa nhà họ Lục.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ lạnh lẽo.  

Phản bội...  

Nhưng đến cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ khẽ lắc đầu.  

Tô Mang hất cằm, nói: “Để nhà họ Triệu các người trở thành công ty con của Sơ Tinh, cho các người giữ 5% cổ phần”.  

“Có vấn đề gì không?”  

Hả?  

Cô ấy vừa nói xong, Triệu Khoát trợn tròn mắt!  

Trương Minh Vũ cũng bất ngờ.

Một lúc lâu sau, Triệu Khoát mới ấp úng nói: “Không... Không thành vấn đề!”  

Hắn nói xong, ánh mắt vẫn đầy vẻ khiếp sợ!  

Vậy mà lại... Không cướp?  

Dù sao, bây giờ nhà họ Lục đã thuộc về Sơ Tinh, lại thêm Tinh Mang...  

Muốn thu phục nhà họ Triệu chỉ cần một cái búng tay mà thôi!  

Tuy nói tất cả các doanh nghiệp của nhà họ Triệu đều sáp nhập vào Sơ Tinh, nhưng dù sao cũng có một ông lớn như Tinh Mang trấn giữ!  

Cho dù là 5% lợi nhuận cũng có thể so được với nhà họ Triệu bây giờ!  

Thậm chí nhiều hơn thế nữa!  

Mặt Tô Mang không đổi sắc, thản nhiên nói: “Được, đây là cơ hội cuối cùng cho các người”.  

“Trở về chuẩn bị đi”.  

Ực!  

Triệu Khoát vất vả nuốt nước bọt.  

Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn có cảm giác không chân thực!  

Kết thúc rồi à?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc liếc nhìn, nhưng cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt.  

Anh không nghi ngờ gì với quyết định của chị ba.  

Ngay sau đó, Triệu Khoát cố gắng di chuyển.  

Mặt Tô Mang không cảm xúc.  

Ực!  

Triệu Khoát nuốt nước bọt.  

Một lúc lâu sau...  

Hắn dứt khoát sải bước chạy ra ngoài!  

Tách tách tách!  

Những ánh đèn nhấp nháy liên tục!  

Triệu Khoát bị dọa sợ, tim sắp rớt ra ngoài!  

Triệu Khoát chạy ra khỏi sân khấu, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người! 
 
Chương 2143


Ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Trương Minh Vũ.  

Chẳng ai ngờ... lại kết thúc như vậy!  

Tô Mang quay người lại.  

Đôi mắt đẹp quyến rũ lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, mỉm cười nói: “Còn đứng đó làm gì? Tiếp tục đi”.  

“Hôm nay... Chị cũng tham gia”.  

Tiếp tục?  

À ừ...  

Lúc này Trương Minh Vũ mới nhớ ra mình còn đang cắt băng khai trương...  

Chị ấy cũng tham gia ư?  

Trương Minh Vũ tươi cười nói: “Được”.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, cầm micro và đi thẳng đến giữa sân khấu.  

Lâm Kiều Hân đứng tại chỗ, trên mặt hiện sự chần chừ.  

Không biết phải làm gì.  

Trương Minh Vũ hơi nhíu mày, cười nói: “Tới đây”.  

Vóc dáng mảnh mai của Lâm Kiều Hân run lên.  

Ngay sau đó, như có một làn nước ấm chảy ở trong lòng cô, đôi chân dài bước đến bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Tô Mang di chuyển, đứng gần Trương Minh Vũ.  

Chẳng mấy chốc, chương trình bắt đầu.  

Toàn bộ sân khấu hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng vỗ tay.  

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn.  

Buổi cắt băng khai trương diễn ra thuận lợi.  

Vào giây phút cuối cùng, đám người Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng xuất hiện trên sân khấu, nói lên suy nghĩ của mình.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Toàn bộ quá trình cắt băng khai trương diễn ra khá suôn sẻ.  

Sau khi buổi cắt băng khai trương kết thúc, cái tên Sơ Tinh trong chớp mắt truyền đến tai tất cả người dân ở Tĩnh Châu.  

Nhà nào cũng biết!  

Đặc biệt là sau khi các phương tiện truyền thông phóng đại tiêu đề, đủ loại bình luận giật gân!  

Trương Minh Vũ đã đặt một phòng bao riêng.  

Sau khi kết thúc, mọi người đều đến khách sạn.  

Trương Minh Vũ ngồi ở vị trí chủ tọa.  

Lâm Kiều Hân và Tô Mang ngồi bên cạnh anh.  

Hàn Thất Thất ngồi cạnh Lâm Kiều Hân.  

Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa và ông cụ Chu cũng rối rít ngồi xuống.  

Tần Minh Nguyệt có việc bận nên đi trước.  

Tất cả những người khác đều tụ tập ở đây.  

Món ăn được dọn lên.  

Trương Minh Vũ nâng ly rượu, cười nói: “Hôm nay làm phiền mọi người rồi, ly rượu này để cảm ơn các vị”.  

Hàn Thiên Hoa không hài lòng, nói: “Trương Minh Vũ, cái này thì có là gì, quan hệ giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy à?”  

Chậc...  

Ông ta vừa dứt lời, nét mặt Hàn Thất Thất thoáng qua vẻ kỳ quái.  

Quan hệ gì cơ?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, dù sao cũng cảm ơn mọi người”.  

Ngay sau đó, tất cả cùng nâng ly rồi uống cạn.  

Mọi người nói chuyện.  

Khuôn mặt Trần Đại Phú tràn đầy sự tôn trọng, từ đầu đến cuối đều cười lịch sự.  

Hôm nay...  

Tô Mang lại làm ông ta thay đổi nhận thức một lần nữa, ông ta cảm thấy vui mừng với lựa chọn của mình!  

Ông cụ Chu nở nụ cười ôn hòa, nói: “Trương Minh Vũ à, trong số những người trẻ tuổi... E rằng không có ai có thể so được với cậu nhỉ?”  

Trương Minh Vũ mỉm cười lúng túng, nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, người lợi hại hơn tôi... Còn rất nhiều”.  

Những lời này là lời nói thật lòng.  

Dù sao... Âu Dương Triết chính là một ví dụ sống.  

Ông cụ Chu mỉm cười thần bí, nói: “Nhưng theo tôi thấy... thì không hẳn”.  

Nói xong, ông ấy cười hiền hòa.  

Trương Minh Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ông quá khen rồi”.  

Nhưng trong lòng lại nghi ngờ.  

Ông cụ Chu trông rất hiền lành dễ gần, tính tình cũng tốt.  

Có lẽ lời của Âu Dương Triết...  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Lười suy nghĩ nhiều.  

Mọi người ăn uống no say.  

Sau khi ăn xong, Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa ở lại khách sạn. 
 
Chương 2144


Ông cụ Chu đã rời đi.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi về trước đây”.  

Trần Đại Phú cung kính nói: “Cậu Trương, chú ý an toàn”.  

Trương Minh Vũ cười, gật đầu.  

Anh xoay người lại, đang muốn rời đi.  

Đột nhiên, giọng nói của Hàn Thiên Hoa vang lên: “Minh Vũ, cháu chờ một chút”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây người.  

Anh quay đầu lại nhìn, mới thấy Hàn Thiên Hoa nở nụ cười đang đi về phía mình.  

Hàn Thất Thất đứng ở sau ông ta với vẻ mặt thận trọng.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Thời gian lâu vậy rồi, cảm giác tức giận trong lòng cũng đã nguôi đi rất nhiều.  

Nhưng  

Chẳng biết tại sao, anh luôn có cảm giác kỳ lạ trong lòng.  

Hàn Thiên Hoa cười lúng túng, nói: “Chuyện là... Minh Vũ à, chú có chút việc muốn nhờ cháu giúp”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Chú Hàn khách sáo rồi, chú có việc gì cứ nói”.  

Vẻ nghi ngờ thoáng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Hàn Thất Thất càng thêm câu nệ, cúi đầu.  

Hàn Thiên Hoa trầm tư chốc lát, lúc này mới cười nói: “À... Con bé nhà chú còn quá nhát, lớn vậy rồi, mà vẫn giống đứa bé”.  

“Cho nên... chú muốn cho Thất Thất đi theo cháu rèn luyện thêm”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc.  

Hàn Thất Thất cúi thấp đầu xuống!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không thành vấn đề, chuyện nhỏ mà”.  

Hàn Thất Thất nắm chặt tay, cảm thấy rất khó chịu.  

Ánh mắt Hàn Thiên Hoa như có nhiều ẩn ý, nói: “Cháu yên tâm, lần này Thất Thất tuyệt đối sẽ không gây chuyện phiền phức cho cháu, con bé đã đồng ý với chú rồi”.  

“Con bé mà không nghe lời, cháu nên đánh thì đánh, nên mắng thì cứ mắng, sao cũng được”.  

“Tương lai của con gái chú... coi như giao cho cháu”.  

Sau khi nói xong, khóe miệng của ông ta nở một nụ cười.  

Khuôn mặt của Trần Đại Phú tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ kỳ dị.  

Thế nào gọi là... giao cho cháu?  

Còn... Nên đánh thì đánh, nên mắng thì cứ mắng?  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: “Chú Hàn nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, Thất Thất... rất ngoan mà”.  

Lời vừa dứt, ánh mắt Hàn Thất Thất lóe sáng.  

Nhưng chẳng mấy chốc, tia sáng đó mờ đi.  

Khách sáo mà thôi...  

Hàn Thiên Hoa cười đắc ý, nói: “Đã như vậy, chú giao con gái chú cho cháu đó”.  

“Chú đi trước đây”.  

Nói xong, ông ta cất bước rời đi.  

Trần Đại Phú đi theo sau.  

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đã rời khỏi.  

Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ... và các cô gái...

Tô Mang ngồi xuống với khuôn mặt không chút cảm xúc, lặng lẽ chờ đợi.  

Cứ như thể cô ấy không tranh giành bất kỳ thứ gì ở đời.  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ đứng bên cạnh Trương Minh Vũ, đôi mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.  

Hàn Thất Thất đứng ở phía trước.  

Cực kỳ thận trọng!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói: “Được rồi, vậy giờ... chúng ta cũng trở về thôi”.  

Tô Mang đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.  

Hàn Thất Thất không hề nhúc nhích, thậm chí còn không dám nhìn vào mặt của Trương Minh Vũ một lần.  

Dù sao lần trước....  

Trương Minh Vũ xoay người đi ra ngoài.  

Tô Mang và Lâm Kiều Hân đi theo sau.  

Hàn Thất Thất khẽ nghiến răng.  

Do dự một lúc lâu rồi mới cất bước đi theo.  

Bên ngoài, một chiếc Rolls-Royce đang lặng lẽ chờ đợi.  

Ba người Trương Minh Vũ ngồi lên hàng ghế phía sau.
 
Chương 2145


Hàn Thất Thất thẫn thờ đứng bên ngoài cửa xe, không biết phải làm thế nào.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Có hơi khó xử.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng nói: “Thất Thất, lên đây ngồi cạnh chị này”.  

Đôi mắt của Hàn Thất Thất sáng lên.  

Nhẹ nhàng gật đầu.  

Hàn Thất Thất bước lên xe, ngồi bên cạnh Lâm Kiều Hân.  

Tài xế lái xe rời đi.  

Trong suốt quá trình, trong xe vẫn luôn yên lặng.  

Đương nhiên Trương Minh Vũ biết Hàn Thất Thất khó xử, nhưng lúc này anh hoàn toàn không có tâm trạng để ý.  

Dù sao thì... Tô Mang cũng đang ở bên cạnh.  

Trong lòng Trương Minh Vũ vẫn luôn có một cảm giác vô cùng hưng phấn, cực kỳ nóng lòng muốn biết là Tô Mang có rời đi hay không!  

Nhưng...  

Dù sao Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất cũng ở đây.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể kiềm chế sự tò mò.  

Không lâu sau, chiếc xe từ từ chạy vào trong đại viện.  

Các vệ sĩ vẫn đang huấn luyện.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn, không phát hiện điều gì bất thường.  

Vẫn may...  

Xe dừng lại, bốn người cùng xuống xe.  

Hàn Thất Thất sẽ ở đâu?  

Thấy thế, đôi mắt của Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Thật lâu sau, cô mới cười rồi nói: “Thất Thất, hay là em ở chung với bọn chị nhé, vừa hay biệt thự nhà chị cũng có phòng cho khách”.  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Cô ấy muốn làm gì vậy?  

Đôi mắt đẹp đẽ của Tô Mang lóe lên sự trầm tư.  

Hàn Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ”.  

Bốn người nhanh chóng bước vào bên trong biệt thự.  

Từ đầu đến cuối, bầu không khí vẫn luôn ngột ngạt khác thường!  

Lâm Kiều Hân chầm chậm nói: “À... Thất Thất, chị dẫn em lên phòng trước”.  

Hàn Thất Thất cảm kích nói: “Vâng”.  

Cực kỳ ngoan ngoãn.  

Sau đó, Lâm Kiều Hân dẫn theo Hàn Thất Thất đi lên lầu.  

Vẻ nghi ngờ lại hiện lên trong mắt của Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân muốn làm gì?  

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh vẫn không nghĩ ra đáp án nào.  

Đột nhiên, một cơn gió cuốn theo hương thơm bay tới...  

Gì vậy?  

Trương Minh Vũ còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, đã có một cơ thể mềm mại lao thẳng vào trong ngực của anh!  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt.  

Nhìn kỹ, anh phát hiện Tô Mang mang theo vẻ mặt tràn đầy phấn khích dựa vào ngực mình!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.  

Còn phấn khích hơn cả mình sao?  

Ngay sau đó, Tô Mang bất mãn nói: “Cuối cùng cũng đi rồi!”  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Nhưng...  

Anh cũng rất nhớ Tô Mang.  

Tay của Tô Mang không ngừng dùng sức ôm chặt lấy Trương Minh Vũ.  

Nhớ quá trời.  

Trương Minh Vũ cười toe toét hỏi: “Chị ba, lần này... Chị có đi nữa không?”  

Đây là câu hỏi mà anh quan tâm nhất.  

Tô Mang tức giận trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Vậy... Em muốn chị đi sao? Hay là không muốn chị đi hả?”  

Trương Minh Vũ nói một cách hiển nhiên: “Không muốn chị đi đâu!”  

Tô Mang cố gắng đứng dậy, hung hăng véo mũi Trương Minh Vũ rồi nói: “Còn tạm được”.  

Dứt lời khóe miệng cô ấy nở một nụ cười đắc ý.  

Rất hài lòng!  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Đau quá...  

Tô Mang ngạo nghễ nói: “Lần này...”  

Ngay lập tức hai mắt của Trương Minh Vũ mở to.  

Vô cùng mong chờ!  

Nhưng đợi hồi lâu, Tô Mang vẫn chưa có ý định nói ra...  

Trương Minh Vũ sốt sắng nói: “Chị ba ơi, chị... Đừng chọc em mà”.
 
Chương 2146


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Mang cười bí ẩn, nói: “Được rồi, được rồi, ban đầu còn muốn trao đổi một chút lợi ích...”  

“Thôi quên đi”.  

“Chị cũng không thể không nói cho em biết, lần này chị trở lại sẽ... không rời đi nữa!”  

Dứt lời nhìn vào Trương Minh Vũ thật chăm chú!  

Không đi nữa?  

Hai mắt của Trương Minh Vũ mở to, gương mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc!  

Sau đó mới hào hứng hỏi: “Thật sao?”  

Con ngươi của Tô Mang động đậy, cười nói: “Chị tạm thời sẽ không rời đi, nhưng nếu em không hoàn thành nhiệm vụ... Chị sẽ bị bắt trở về”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Liên quan đến việc em hoàn thành nhiệm vụ nữa hả?  

Sau đó, Tô Mang khẽ nói: “Nhiệm vụ của chị em chúng ta đều như vậy, em chỉ còn ba tháng thôi”.  

“Phải... hoàn thành mục tiêu”.  

Ba tháng sao?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc.  

Dù sao....  

Nhiệm vụ quá nặng nề!  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới kiên quyết nói: “Chị ba yên tâm, em nhất định sẽ hoàn thành!”  

Anh không muốn Tô Mang bị bắt về!  

Tô Mang hài lòng gật đầu cười nói: “Đây mới đúng là em trai tốt chứ, yên tâm đi, có chị ở đây em sẽ không gặp bất kỳ vấn đề nào đâu!”  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ... Chị có thể dùng Tinh Mang để giúp em sao?”  

Tô Mang không hề do dự nói: “Không được”.  

Ủa...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Nếu vậy...  

Ánh mắt Tô Mang lóe lên, ngạo nghễ nói: “Nhưng... Chị có thể giúp em!”  

Cái gì?  

Nghe xong câu này, hai mắt Trương Minh Vũ trừng to!  

Chị giúp em ư?  

Trương Minh Vũ vô cùng hào hứng hỏi: “Thật sao?”  

Không cần nói gì hết, chỉ cần đưa ra lời khuyên là đủ rồi!  

Dù sao...  

Tô Mang cũng đã thành lập ra Tinh Mang!  

Từ một góc độ khác mà nói, sự giúp đỡ của Tô Mang còn lớn hơn cả sự giúp đỡ của Tinh Mang!  

Tô Mang đắc ý nói: “Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì chị ở đây có ý nghĩa gì?”  

“Lần này... có lòng tin không?”  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu!  

Không biết tại sao nhưng chỉ cần có Tô Mang ở bên cạnh thì anh lại có cảm giác... Tự tin khó có thể giải thích được!  

Cả trái đất cũng có thể chiếm được!  

Tô Mang động viên: “Yên tâm đi, không có chị thì em cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ thôi”.  

“Đừng coi thường bản thân mình”.  

Coi thường?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Tới tận bây giờ anh vẫn không biết mình có cái gì... ghê gớm...  

Thấy vậy, Tô Mang tức giận trợn tròn mắt nói: “Không tin hả? Bây giờ Ninh Châu đều là của em”.  

Ừ thì...  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Đúng vậy.  

Nhưng... Anh vẫn luôn có một cảm giác không chân thực....  

Thực sự là của mình sao?  

Tô Mang cau mày nói tiếp: “Hiện giờ... Tĩnh Châu không phải cũng là của em sao?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cười bất lực nói: “Còn xa lắm!”  

Tô Mang lắc đầu, cười nói: “Tại sao không? Em đã thâu tóm tập đoàn Chu Thị, thâu tóm nhà họ Lục, nhà họ Triệu cũng bị em hạ gục”.  

“Em đã kiểm soát gần một nửa rồi”.  

“Phần còn lại chỉ là vấn đề thời gian, cứ từ từ mà chiếm lấy”.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị cũng nói mới gần một nửa, giờ.... chiếm kiểu gì nữa đây?”  

Tô Mang hiên ngang nói: “Chờ thêm mấy ngày giải quyết xong bà Chương thì chúng ta có thể từ từ chiếm được rồi”.  
[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2147


Chuyện này…  

Đùa gì vậy?  

Dù sao bà Chương cũng là nhân vật số một ở Tĩnh Châu...  

Tô Mang nhíu mày, hỏi: “Em không tin à?”  

Trương Minh Vũ cười lúng túng, nói: “Không phải, chỉ là... Em hơi kinh ngạc”.  

Có thể giải quyết được sao?  

Nếu quả thật có thể được thì Trương Minh Vũ xem như chiếm được hơn nửa tài nguyên ở Tĩnh Châu rồi!  

Thâu tóm từ từ tuyệt đối không có vấn đề!  

Nhưng bà Chương... Sao có thể dễ dàng bị giải quyết chứ?  

Tô Mang tức giận liếc nhìn, nói: “Có gì mà kinh ngạc, nơi này chỉ là một Tĩnh Châu nho nhỏ mà thôi, em trai thối tha, em phải có sự tham vọng”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Tĩnh Châu nho nhỏ...  

Em thật sự muốn tham vọng, nhưng...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới không tin nổi, hỏi: “Chị ba, vậy... Chị đã có kế hoạch à?”  

Tô Mang cười ngạo nghễ, nói: “Dĩ nhiên, nếu không chị ba em nói lời này làm gì?”  

Hả?  

Lời vừa dứt, ánh mắt của Trương Minh Vũ chợt lóe.  

Đã có kế hoạch!  

Ngay sau đó, Tô Mang chậm rãi nói: “Chị đã xem qua tài liệu, lĩnh vực kinh doanh lớn nhất của bà Chương là hệ thống nhân viên bảo vệ an ninh”.  

“Vậy nên, em có thể làm về phương diện này”.  

“Đúng lúc... Sau này có chỗ dùng, hơn nữa em lại có tài nguyên tốt như vậy”.  

Hả?  

An ninh?  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Dù sao bà Chương cũng là đại ca thế giới ngầm của Tĩnh Châu, làm về an ninh cũng bình thường.  

Chẳng qua là...  

Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi: “Em có tài nguyên tốt gì?”  

Tô Mang khẽ nhíu mày, cười nói: “Đám vệ sĩ của Vương Hạo đó”.  

Chuyện này...  

Ngay lập tức, đôi mắt của Trương Minh Vũ trợn to.  

Đúng vậy!  

Sao lại quên bọn họ cơ chứ?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Chính xác.  

Như vậy không chỉ có thể nắm Tĩnh Châu trong tay một cách dễ dàng, còn có thể phát triển lợi thế của mình!  

Suy cho cùng…  

Vệ sĩ có tác dụng rất lớn!  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười, trong lòng bắt đầu kích động!  

Không khống chế được!  

Có chị ở đây thật tốt!  

Trương Minh Vũ không kịp đợi mà hỏi: “Chị, vậy khi nào chúng ta mới có thể bắt đầu?”  

Ánh mắt Tô Mang chợt lóe, kiêu ngạo nói: “Vậy... phải xem biểu hiện của em rồi”.  

Chậc...  

Trương Minh Vũ tức giận liếc nhìn, nói: “Tự em cũng có thể làm được”.  

Tô Mang suy tư, cười hỏi: “Vậy... Tự em có thể cướp được việc làm ăn của bà Chương hả?”  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cười lúng túng, nói: “Hình như... là... Không được...”  

Tô Mang đắc ý: “Cho nên... Vẫn phải xem biểu hiện của em”.  

Trương Minh Vũ bĩu môi, trong mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.  

Em nên biểu hiện thế nào đây?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.  

Đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng.  

Nhìn lại theo tiếng phát ra.  

Lúc này mới thấy Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất đang đi xuống.  

Hàn Thất Thất vẫn cúi đầu.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất đã ngồi trên ghế sô pha.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Bầu không khí... hơi bí bách.  

Một lúc lâu, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi hỏi: “À, ngày mai... Có chuyện gì cần làm không?”  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Còn chưa xác định, vẫn phải xem có người bằng lòng ra tay không đã”.  

Hả?  

Vẻ nghi ngờ thoáng qua trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất.  

Tô Mang tức giận trừng mắt nhìn. 
 
Chương 2148


Lâm Kiều Hân không biết phải nói gì.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ lúng túng, hắng giọng nói nói: “Ừ... Hôm nay mọi người cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi”.  

Hàn Thất Thất mím môi, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tức giận.  

Chuyện quái gì vậy?  

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hiện vẻ bất lực.  

Tô Mang thản nhiên nói: “Được rồi, đi ngủ thôi”.  

Trương Minh Vũ như được gỡ gánh nặng.  

Ngay sau đó, anh đi lên tầng hai.  

Tô Mang yên lặng theo sau.  

Lâm Kiều Hân và Hàn Thất Thất yên tĩnh ngồi ghế sô pha.  

Chần chừ hồi lâu...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân bất đắc dĩ nói: “Lên tầng nghỉ ngơi đi”.  

Hàn Thất Thất cười khôn khéo: “Cám ơn chị Kiều Hân”.  

Lâm Kiều Hân cười khẽ, gật đầu.  

Chẳng mấy chốc, hai cô gái cũng lần lượt lên lầu.  

Trương Minh Vũ đã về phòng, ngây ngốc ngồi trên giường, trong đầu trống rỗng!  

Tĩnh Châu rất nhanh sẽ về tay mình.  

Nhưng không biết vì sao, trong lòng Trương Minh Vũ bỗng xuất hiện cảm giác phiền muộn.  

Giống như... Không có mục tiêu vậy.  

Dù sao... Vẫn còn rất xa để hoàn thành nhiệm vụ...  

Haiz…  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Sau đó, cửa mở ra.  

Trương Minh Vũ khẽ cau mày.  

Nhìn kỹ lại, mới thấy Lâm Kiều Hân đi vào với vẻ mệt mỏi.  

Trương Minh Vũ đã quen, cười nói: “Hôm nay em mệt không?”  

Lâm Kiều Hân lắc đầu, nói: “Không, chỉ là... Hơi nhức đầu”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: “Sao đột nhiên lại nhức đầu?”  

Lâm Kiều Hân thấy vậy, cười nói: “Em không sao, chỉ là hôm nay hơi căng thẳng”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Nhưng đôi mắt anh lại bị nụ cười của Lâm Kiều Hân mê hoặc.  

Thật đẹp...  

Lâm Kiều Hân đến cạnh giường, hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”  

Trương Minh Vũ trả lời theo bản năng: “Nhìn em... À... Nhìn em có chỗ nào khó chịu không?”  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân chợt lóe sáng.  

Câu này có nghĩa gì?  

Ngay sau đó, cô ngồi trên giường, khẽ tựa vào đầu giường.  

Trương Minh Vũ tươi cười, nói: “Đừng suy nghĩ nữa, ngủ một giấc là được, em tắm rửa rồi ngủ đi”.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Ngay sau đó, cô xoay người bước vào phòng tắm.  

Bắt đầu rửa mặt.  

Trương Minh Vũ yên lặng tựa vào đầu giường, suy nghĩ chuyện kế tiếp.  

Không lâu sau, Lâm Kiều Hân bước ra với khuôn mặt mộc.  

Nước ấm làm da cô ửng hồng...  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Nhìn bao lâu rồi, vẫn đẹp như vậy.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Rửa mặt xong rồi à?”  

Lâm Kiều Hân gật đầu nói: “Xong rồi, em thay quần áo rồi chúng ta đi ngủ”.  

Cô nói xong, lấy đồ ngủ được treo trong tủ ra.  

Ừ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ quái dị.  

Không nói rõ được...  

Bỗng nhiên, anh có cảm giác như hai người họ là một đôi vợ chồng già có tình cảm thực sự.  

Rất quái dị.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân cầm bộ đồ ngủ vào nhà tắm.  

Tiếng ào ào róc rách vang lên.  

Ực!  

Trương Minh Vũ vất vả nuốt nước bọt, một cảm giác khác thường dâng lên trong người.  

Như vậy...  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ không kiềm chế được nhìn về phía phòng tắm.  

Đằng sau tấm kính ngăn cách, có một bóng người xinh đẹp lờ mờ...  

Đây...  

Trương Minh Vũ thở gấp.  

Đã nửa đêm rồi...  

Bỗng nhiên, cửa mở ra. 
 
Chương 2149


Anh nhanh như chớp thu lại tầm mắt đầy chột dạ.  

Lâm Kiều Hân đi đến.  

Ngay sau đó, một hương thơm theo làn gió quấn quanh Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cố gắng dời sự chú ý.  

Trong đầu Trương Minh Vũ đang tràn đầy những hình ảnh mê người...  

Sau đó, giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: “Thay đồ đi, đến giờ đi ngủ rồi”.  

Trương Minh Vũ cười lúng túng.  

Làm tư thế muốn đứng dậy...  

Lâm Kiều Hân hoài nghi hỏi: “Sao anh lại đi? Thay ở chỗ này cũng được mà”.

Hả...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ bất lực.  

Thay đồ ngay tại đây ư?  

Lâm Kiều Hân tức giận trừng mắt, nói: "Anh cho rằng em thích nhìn anh hả?"  

Nói xong, cô quay đầu nhìn sang một bên.  

Nghịch điện thoại.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.  

Anh... không có ý này mà...  

Tiếp đó, trong lòng Trương Minh Vũ lại dâng lên cảm giác kiên định.  

Tại sao...  

Lần nào cũng là anh ngại ngùng?  

Anh là một người đàn ông trưởng thành...  

Nhớ kỹ, nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ.  

Phù!  

Trương Minh Vũ gấp gáp hít thở thật sâu, khắc hai chữ này vào trong đầu.  

Nhớ kỹ!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bắt đầu cởi quần áo.  

Trên mặt Lâm Kiều Hân lộ ra vẻ kỳ quái.  

Cũng không liếc nhìn.  

Nhịp tim của Trương Minh Vũ cũng tăng nhanh, gương mặt cố gắng bình tĩnh.  

Nhưng động tác tay lại cực nhanh.  

Chẳng mấy chốc, anh đã thay đồ ngủ xong.  

Trương Minh Vũ ngồi dậy muốn đặt quần áo lên ngăn tủ ở bên cạnh Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Để em giúp anh”.  

Dứt lời, cô cầm lấy quần áo bỏ qua.  

Rất tự nhiên.  

Trương Minh Vũ thấy thế lại mỉm cười.  

Vẫn là một người vợ tốt?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nằm xuống.  

Lâm Kiều Hân yên lặng nằm đó.  

Căn phòng trở nên yên tĩnh, nhưng trong phòng bị bao phủ bởi một mùi hương lạ...  

Thật lâu sau, giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh... đi tắt đèn đi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lúc này anh mới nhận ra đèn trong phòng vẫn còn sáng.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tại sao em không đi?"  

Thật khó để có chủ đề nói chuyện.  

Không nói chuyện, quá ngượng ngùng.  

Lâm Kiều Hân tức giận trừng mắt, nói: "Em… không muốn đi”.  

Ài…  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Thật lâu sau, anh mới trả lời: "Được”.  

Nói xong, anh đứng dậy đi đến vị trí công tắc.  

Đúng là... kẻ hủy diệt cuộc nói chuyện.  

Cạch!  

Đèn đã tắt.  

Bên ngoài trời nhiều mây nên sau khi tắt đèn căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.  

Chậc…  

Trong mắt Trương Minh Vũ lộ ra sự bất lực.  

Mò mẫm đi về phía trước.  

Sau đó, anh dựa vào cảm giác tiến đến bên giường.  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: "Em ở đâu?"  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Nhanh chóng phản ứng lại anh, nói: "Anh đi thêm một chút về bên trái, là có thể ngồi xuống rồi”.  

Bên trái?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bước đi. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top