Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 2090


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc bình màu trắng trong tay hắn vẫn lơ lửng trên không, không biết phải làm sao!  

Ơ kìa...  

Nhiếp Lang chậm rãi hỏi: "Mày nói cá chết lưới rách đâu?"  

Chuyện này...  

Khóe miệng Sơn Bản Lộ co giật dữ dội!  

Hồi lâu sau, hắn mới hung hăng nói: "Được, coi như bọn mày tàn nhẫn! Lần sau, tao sẽ xử lý cả mày luôn!"  

Nói xong, hắn hét lớn: "Rút lui!"  

Vừa nói, hắn vừa ném cái bình trong tay xuống đất!  

Bụp!  

Làn khói mù mịt lập tức lan tỏa trong không khí!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Đúng là không thể làm gì được loại khói tung hỏa mù này.  

Dù sao, có thể giữ được mạng sống đã tốt lắm rồi.  

Nhưng... nhiệm vụ lại thất bại.  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ thất vọng.  

Một lúc lâu sau, làn khói từ từ tan biến, Sơn Bản Lộ đã không còn đứng ở vị trí cũ.  

Nhưng Nhiếp Lang vẫn đứng đó.  

Khuôn mặt anh ta đầy vẻ giễu cợt.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Quét mắt nhìn xung quanh, anh mới phát hiện Sơn Bản Lộ và tất cả đám người Thần Ẩn đang ngồi xổm trên mặt đất?  

Hả?  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!  

Lúc này mới nhận ra không biết từ khi nào lại có thêm hai mươi người đeo mặt nạ ở hành lang.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!  

Tất cả các lối ra vào đều bị chặn!  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lập tức lóe lên vẻ phấn khích!  

Bắt được rồi à?  

Nhiếp Lang hờ hững nói: "Không chạy nữa sao?"  

Sơn Bản Lộ hít một hơi thật sâu.  

Cuối cùng... lại thấy tuyệt vọng!  

Gặp phải cao thủ rồi!  

Sơn Bản Lộ nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc mày là ai?"  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh cũng tò mò.  

Nhiếp Lang hờ hững nói: "Mày không xứng biết thân phận của tao”.  

Sơn Bản Lộ nhất thời không nói nên lời, trong mắt bừng bừng lửa giận!  

Nhiếp Lang quay đầu nhìn về phía Trương Minh Vũ, cười nói: "Anh là Trương Minh Vũ à?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Anh biết tôi sao?  

Vẻ phức tạp lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Trương Minh Vũ... ngày càng trở nên bí ẩn.  

Nhiếp Lang cười nói: "Anh là người quen cũ của chúng tôi”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhiếp Lang tiếp tục cười nói: "Chị gái của anh thường xuyên nhắc tới anh với chúng tôi, chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ”.  

Khách khí quá.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Chị? Chị nào cơ?"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2091


Chuyện này...  

Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc!  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.  

Mộc?  

Tần Minh Nguyệt tỏ vẻ trầm tư.  

Trương Minh Vũ phấn khích hỏi: "Vậy... bây giờ chị cả đang ở đâu?"  

Nhiếp Lang cau mày hỏi: "Anh không biết sao?"  

Trương Minh Vũ vội vàng lắc đầu!  

Mấy chị gái khác chưa bao giờ tiết lộ tin tức của chị cả!  

Nhiếp Lang bật cười đắc ý nói: "Nếu cô ấy đã không nói với anh thì tôi cũng không thể nói nhiều”.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ vô cùng thất vọng.  

Nhưng dù thế nào anh cũng đã mãn nguyện rồi.  

Dù sao... chị cả đã đến giúp, anh tin rằng không bao lâu nữa chị cả sẽ xuất hiện!  

Nhiếp Lang cau mày hỏi: "À, sao anh lại mang họ Trương?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ đờ đẫn nói: "Bố tôi họ Trương thì đương nhiên tôi cũng mang họ Trương...”  

Tên của anh là do sư phụ đặt.  

Nhiếp Lang hơi nhíu mày, hỏi: "Cô Mộc... không phải là chị gái ruột của anh à?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không phải, sao vậy?"  

Do dự một lát, Nhiếp Lang chậm rãi nói: "Không có gì”.  

Nhưng một biểu cảm kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chuyện gì thế?  

Nhiếp Lang lạnh lùng nói: "Được rồi, thu dọn hiện trường đi”.  

Thái độ của anh ta đã lạnh lùng hơn rất nhiều.  

Trương Minh Vũ rất bất lực.  

Lạ nhỉ?  

Tần Minh Nguyệt ra lệnh.  

Những binh lính đã ngã xuống lại đứng dậy một cách khó khăn.  

Không lâu sau, đám người Thần Ẩn bị đẩy vào một phòng giam cao cấp khác.  

Sếp Trần cũng trong số đó.  

Trương Minh Vũ yên lặng ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, trong lòng hỗn loạn.  

Khi nào chị cả mới xuất hiện?  

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt truyền đến: "Bọn họ đâu?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn xung quanh, lúc này mới thấy đám người Nhiếp Lang đã biến mất.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Đi rồi”.  

Nói đi là đi luôn à?  

Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: "Chúng ta cũng đi thôi, hôm nay anh đã vất vả rồi”.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô còn khách khí với tôi vậy à?"  

À thì...  

Tia sáng lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Sao lại không khách khí chứ?  

Tần Minh Nguyệt và Trương Minh Vũ nhanh chóng bước ra ngoài.  

Trời đã tối om như mực.  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: "Mọi việc đã xử lý xong chưa?"  

Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: "Bọn chúng đều bị bắt rồi, đợi người của chúng tôi đến sẽ đưa thẳng chúng về Ninh Châu”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Quả thật...  

Ninh Châu an toàn hơn.  

Hai người đi về phía trước.  

Tần Minh Nguyệt tò mò hỏi: "Chị cả của anh là ai?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Nếu tôi nói tôi không biết thì cô có tin tôi không?"  

Tần Minh Nguyệt không chút do dự gật đầu, nói: "Tin”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Thật lâu sau, anh cười toe toét.  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn bóng đêm, hờ hững nói: "Đã muộn rồi, để tôi mời anh ăn một bữa nhé”.  

"Đợi anh về Ninh Châu, tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không cần cảm ơn đâu, ăn một bữa là được”.  

Dù sao anh cũng đói bụng rồi.  

Chẳng mấy chốc, hai người lên xe.  

Tần Minh Nguyệt đạp ga lao ra ngoài.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn dựa vào ghế, lặng lẽ nhìn cảnh đêm của Tĩnh Châu.  

Hôm nay lại là một ngày khó khăn.  

Vẫn may...  
 
Chương 2092


Cũng qua rồi.  

Không lâu sau, xe dừng lại.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Lúc này mới biết xe đậu bên đường, đối diện một quán hoành thánh.  

Ăn cái này à?  

Trương Minh Vũ hơi kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: "Đi thôi”.  

Nói xong, cô ta mở cửa xe bước ra ngoài.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Đúng thật là...  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bước lên phía trước để theo kịp.  

Hai người bước vào.  

Giờ đã muộn, không có khách trong quán.  

Tần Minh Nguyệt gọi hai bát hoành thánh.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười, khá chờ mong.  

Dù sao... lâu lắm rồi chưa ăn món này.  

Hai người trò chuyện.  

Không lâu sau, hoành thánh được bưng ra.  

Nóng hổi ngon lành.  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, nói: "Ăn đi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ngay sau đó, anh gắp một miếng nếm thử.  

Ngon!  

Trương Minh Vũ rất ngạc nhiên.  

Thường ở khách sạn quen ăn thịt cá, nay bỗng ăn lại món này... ngon quá!  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Ông chủ, làm thêm cho tôi một bát, đóng gói đem về”.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Không đủ ăn sao?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu, cười nói: "Đủ rồi, mang về cho Kiều Hân”.  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe sáng khi nghe điều này.  

Cô ta lại cúi đầu ăn tiếp.  

Trương Minh Vũ cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.  

Sau trận chiến ác liệt.  

Bây giờ được ăn một bát hoành thánh nóng hôi hổi, thật sảng khoái!  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ để đũa xuống, cười nói: "No rồi, cô ăn từ từ”.  

Tần Minh Nguyệt giật mình.  

Liếc mắt nhìn sang, cô ta mới phát hiện Trương Minh Vũ vẫn chưa ăn xong.  

Còn lại vài miếng...  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao anh không ăn hết luôn?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Tôi no rồi...”  

Vừa chiến đấu hết mình, bây giờ không thèm ăn.  

Trên người vẫn còn đau...  

Tần Minh Nguyệt bất mãn nói: "Không ăn thì lúc đầu bảo ông chủ làm ít thôi, lãng phí vậy”.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Còn có thể làm ít hơn được à?  

Mặc dù có thể, nhưng... ai đi ăn nhà hàng lại yêu cầu vậy chứ...  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười: "Xin lỗi, lần sau chú ý”.  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt đưa tay cầm chiếc bát lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tần Minh Nguyệt đổ tất cả hoành thánh trong bát vào bát của mình.  

Chuyện này...  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Tôi đã ăn rồi mà cô vẫn ăn à?  

Tần Minh Nguyệt phớt lờ, lẩm bẩm: "Tôi đã từng bị đói bảy ngày trong rừng nguyên sinh”.  

"Hoặc là chết đói, hoặc là...”  

Câu phía sau chưa nói hết.  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm!  

Đói bảy ngày ư?  

Vậy không phải sẽ chết đói sao?  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ nói: "Từ đó về sau, tôi không lãng phí một hạt gạo nào”.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới đột nhiên ý hiểu ra.  

Chẳng trách...  

Nhưng... tại sao lại bị bỏ đói trong rừng?  

Anh đột nhiên phát hiện ra rằng Tần Minh Nguyệt có vẻ... hơi thần bí.  

Cô gái này... thực sự không đơn giản.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều.  

Tần Minh Nguyệt không chần chừ nữa, gắp một miếng hoành thánh cho vào miệng.  

Không hề có ý ghét bỏ.  

Ồ... 
 
Chương 2093


Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Đột nhiên, anh thấy trong các bát khác mà người ta vừa ăn cũng còn vài miếng...  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười hỏi: "Bên kia vẫn còn, cô... có muốn ăn thêm không?"  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt giật mình.  

Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt tối sầm lại!  

Ồ...  

Khuôn mặt Trương Minh Vũ cứng đờ!  

Hình như hơi sai sai rồi?  

Tần Minh Nguyệt bất mãn nói: "Ở trước mặt tôi, người khác căn bản không dám lãng phí”.  

"Anh cho rằng tôi thích ăn đồ thừa của người khác hả?"  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười.  

Tần Minh Nguyệt hung dữ trừng mắt lẩm bẩm: "Tôi chưa bao giờ ăn đồ thừa của người khác đâu”.  

"Thật là...”

Ồ...  

Trương Minh Vũ lại nở nụ cười ngượng ngùng.  

Mình đang nghĩ gì vậy chứ?  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt giận dữ, thở phì phò ăn ngấu nghiến.  

Trái lại cũng dễ thương.  

Trương Minh Vũ yên lặng ngồi bên cạnh, không dám lên tiếng.  

Nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ.  

Nếu chê đồ của người khác thì tại sao lại ăn của tôi?  

Không chê của tôi à?  

Sắc mặt Trương Minh Vũ hơi ửng đỏ.  

Mình tự đề cao mình quá rồi...  

Không lâu sau, Tần Minh Nguyệt đặt đũa xuống.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn.  

Quả nhiên trong bát chẳng còn gì...  

Tần Minh Nguyệt đứng dậy nói: "Đi thôi”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau khi thanh toán, cả hai trở lại xe.  

Tần Minh Nguyệt mím môi hỏi: "Anh đi đâu?"  

Vẫn còn bất mãn.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói vị trí của đại viện.  

Tần Minh Nguyệt nhanh chóng lái xe xe đi.  

Suốt quãng đường cả hai đều im lặng.  

Trương Minh Vũ luôn mang biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt.  

Muốn giải thích...  

Nhưng không biết phải nói gì.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng đại viện.  

Trương Minh Vũ bối rối mở cửa xe.  

Đột nhiên, giọng nói du dương của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Hai ngày tới tôi vẫn ở Tĩnh Châu, nếu có khó khăn gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được”.  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn rồi nói thêm: "Tôi không chỉ nói về việc công”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Rừm!  

Đột nhiên, chiếc xe nổ máy!  

Trương Minh Vũ còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt...  

Không chỉ việc công sao?  

Có thể là việc tư à?  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu bước vào.  

Sau khi thoát khỏi cõi chết, anh hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ nhiều.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đến cổng biệt thự.  

Anh giơ tay gõ cửa.  

Tiếng bước chân vội vã vang lên.  

Cánh cửa mở toang.  

Khuôn mặt thanh tú của Lâm Kiều Hân lọt vào tầm mắt.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Nhưng còn chưa kịp nói gì, Lâm Kiều Hân đột nhiên tiến lên một bước!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân lao vào vòng tay của Trương Minh Vũ!  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!  

Cô ấy…  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới sực tỉnh.  

Cẩn thận cảm nhận...  

Cơ thể mảnh mai của Lâm Kiều Hân khẽ run rẩy, như thể cô đang khóc!  

Ừng ực! 
 
Chương 2094


Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, nói: "Em lo cho anh à?”  

Lâm Kiều Hân nặng nề gật đầu!  

Trương Minh Vũ đột nhiên cảm thấy phần áo trước ngực mình đã ướt...  

Một cảm giác áy náy lập tức hiện lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Anh cười nói: "Được rồi, không cần lo lắng nữa, em xem không phải anh vẫn yên ổn đứng đây sao?”  

Lâm Kiều Hân lại gật đầu.  

Nhưng... cô không có ý định mở lời, cũng không định rời khỏi vòng tay anh.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ hơi do dự.  

Không biết làm sao.  

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi giãy giụa đứng ra, đôi mắt đẹp nhìn kỹ toàn thân Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Anh không sao, em nhìn xem, cả người đều nguyên vẹn”.  

Phù!  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta đi vào trong rồi nói chuyện nhé, không phải em muốn anh đứng đây luôn chứ?"  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân trừng mắt.  

Quay người bước vào.  

Trương Minh Vũ cười toe toét đi theo.  

Hai người đến phòng khách.  

Trương Minh Vũ đặt hoành thánh trên bàn, nở nụ cười trìu mến.  

Có người lo lắng cho mình thật tốt.  

Lâm Kiều Hân quan tâm hỏi: "Anh khát không? Hôm nay chắc mệt lắm nhỉ?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh không mệt, sớm đã nghỉ ngơi rồi, anh không sao, em mau ngồi đi”.  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới nhẹ nhàng ngồi xuống.  

Cô đã lo lắng suốt một ngày, nhất thời không có cách nào thoát ra khỏi tâm trạng này.  

Thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ càng thêm dịu dàng.  

Tất cả đều xứng đáng!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười hỏi: "À, em ăn gì chưa?"  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Cô khẽ lắc đầu.  

Lo lắng còn không kịp đây, đâu có tâm trạng ăn uống...  

Trương Minh Vũ kích động nói: "Hôm nay anh mang món ngon về cho em đây!"  

Hả?  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Trương Minh Vũ đưa bát hoành thánh trong tay về phía trước!  

Đây là…  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hơi bối rối.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mở ra ăn thử đi, ngon lắm”.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, sau đó đưa tay ra nhận lấy hộp đóng gói trong tay anh.  

Đôi mắt đẹp đầy vẻ bối rối.  

Đây là gì?  

Lâm Kiều Hân mở gói hàng.  

Mùi thơm ngào ngạt tràn ngập không khí!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý!  

Chắc chắn cô ấy sẽ thích ăn!  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe sáng!  

Lúc nãy vì lo lắng, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc đói hay không.  

Bây giờ mùi thơm này...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mau ăn đi”.  

Lâm Kiều Hân nặng nề gật đầu.  

Cô nhanh chóng dùng đũa gắp một miếng hoành thánh cho vào miệng.  

Nhai nhẹ...  

Trương Minh Vũ mong đợi hỏi: "Sao nào? Ngon không?"  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, nói: "Ngon”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Rất hài lòng!  

Lâm Kiều Hân ăn liên tiếp mấy miếng, hoàn toàn bị món ngon này chinh phục!  

Trương Minh Vũ yên lặng quan sát.  

Khoảnh khắc này ấm áp vô cùng!  

Không mất nhiều thời gian để Lâm Kiều Hân ăn no.  

Nhưng... vẫn còn khá nhiều.  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ do dự.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"  

Ờ thì... 
 
Chương 2095


Lâm Kiều Hân do dự hồi lâu mới nói: "Anh... đói không?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Anh không đói, mau ăn đi, anh vừa mới ăn rồi”.  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân không thay đổi.  

Nhưng trong lòng lại có cảm giác thất vọng.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc, hỏi: "Em sao vậy? Em không thích món này à?"  

Lâm Kiều Hân mím miệng khẽ lắc đầu.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang khó hiểu.  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Không biết vì sao, em lại... muốn anh ăn...”  

Hả?  

Nghe vậy, khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Thẳng thắng vậy à?  

Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ ấm áp.  

Không thể giải thích…  

Cảm giác như Lâm Kiều Hân thực sự giống như một người vợ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được, nếu em không chê thì anh ăn”.  

Chê ư?  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Chê gì cơ?"  

Trương Minh Vũ lúng túng bật cười: "Không phải em vừa mới ăn rồi sao, nếu không chê thì anh sẽ ăn”.  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân trừng mắt giận dữ.  

Nhanh tay gắp một miếng hoành thánh.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Không phải bảo anh ăn à? Sao lại tự ăn vậy?  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã thấy chiếc đũa giơ ra trước miệng...  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt.  

Đút cho mình à?  

Lâm Kiều Hân bình tĩnh nói: "Há miệng”.  

Trương Minh Vũ không thể không phối hợp.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đưa hoành thánh đến miệng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngây ngốc nhai.  

Có vẻ... ngọt ngào hơn!  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lấp lóe.  

Một lúc lâu sau, cô lại gắp một miếng hoành thánh... cho vào miệng mình...  

Chuyện này...

Đôi mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ hoang mang!  

Sao... cô ấy lại ăn nữa vậy?  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân cũng ửng hồng.  

Cô đã no lắm rồi.  

Nhưng... chẳng biết tại sao lại muốn chứng minh.  

Cô không hề chê!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt hoành thánh.  

Nhưng... vẫn mờ mịt khó hiểu.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân càng ửng đỏ hơn, trong lòng cảm thấy xấu hổ.  

Nhưng...  

Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao?  

Chuyện này rất bình thường!  

Nghĩ như vậy, cảm giác kỳ lạ trong lòng Lâm Kiều Hân dần dần lắng xuống.  

Một miếng hoành thánh khác lại được gắp lên.  

Đưa đến miệng Trương Minh Vũ.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ lúng túng mở miệng, nhẹ nhàng nhai.  

Có vẻ... ngon hơn.  

Lâm Kiều Hân cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm của mình, không muốn bị Trương Minh Vũ nhìn ra được điều gì.  

Trương Minh Vũ cảm thấy lạ lùng.  

Một cô gái lạnh lùng như cô ấy còn không xấu hổ, mình... xấu hổ gì chứ?  

Đúng vậy!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Mối quan hệ đang trở nên gần gũi hơn!  

Trương Minh Vũ ăn ngấu nghiến.  

Vừa nãy không ăn nhiều.  

Bây giờ đang đói...  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân nhoẻn miệng cười, hỏi: “Ngon không?"  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu, cười nói: "Ngon!" 
 
Chương 2096


Lâm Kiều Hân mỉm cười trìu mến.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, trêu chọc: "Hơn nữa còn ngon hơn lúc nãy ăn ở quán!"  

Hả?  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"  

Trương Minh Vũ giả vờ bình tĩnh nói: "Không biết, có khả năng... là được thêm vào thứ gì đó”.  

Thêm vào ư?  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân đỏ bừng.  

Còn có thể thêm vào thứ gì chứ?  

Lâm Kiều Hân hậm hực trừng mắt.  

Nhưng cô không biết Trương Minh Vũ có phải cố ý nói vậy hay không...  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã ăn hết hoành thánh.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt tràn đầy niềm vui.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì mà vui thế?"  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Anh không thiếu mất bộ phận nào nên em rất vui”.  

Thiếu…  

Trương Minh Vũ trừng mắt.  

Nhưng lòng rất ấm áp.  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ quan sát, đôi mắt đẹp của cô ấy tràn đầy sự dịu dàng.  

Hôm nay…  

Liễu Thanh Duyệt nói với cô rằng Trương Minh Vũ gặp nguy hiểm.  

Cô đã hoàn toàn cảm nhận được thế nào gọi là lòng nóng như lửa đốt.  

Vẫn may...  

Trương Minh Vũ không để ý, vươn vai duỗi người.  

Đau lưng mỏi hông...  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái à?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không, chỉ hơi mệt”.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, nói: "Mệt thì đi ngủ sớm, cũng muộn rồi”.  

Trương Minh Vũ cảm thấy không biết làm sao.  

Anh vô thức cảm thấy lúc Lâm Kiều Hân nói câu này... cô rất phấn khích?  

Phấn kích gì vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ừ, vậy anh về phòng nghỉ ngơi trước”.  

Nói xong anh đứng dậy đi về phía trước.  

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cánh tay đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lúc này cô mới nhận ra Lâm Kiều Hân đang ôm cánh tay mình, nhẹ nhàng dìu đỡ.  

Ồ...  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ mỉm cười: "Anh không sao, anh cũng không phải tàn tật mà”.  

Lâm Kiều Hân trừng mắt nói: "Sao anh nói nhiều vậy, cứ nghe lời là được”.  

Nói xong, cô nhẹ nhàng dùng cánh tay đỡ Trương Minh Vũ về phía trước!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ càng bối rối hơn.  

Anh thậm chí còn tự hỏi liệu Lâm Kiều Hân có uống nhầm thuốc hay không...  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã được Lâm Kiều Hân dìu vào phòng.  

Ấn xuống giường.  

Trương Minh Vũ cảm thấy rất không tự nhiên.  

Nhiệt tình quá nhỉ...  

Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Anh... cởi giày ra đi, em... sợ có mùi nên không giúp anh được”.  

Ồ...  

Còn muốn cởi giày của mình nữa à?  

Trương Minh Vũ không vui nói: "Anh có dùng miếng lót khử mùi, chân không hề hôi...”  

Nói xong anh cởi giày rồi lên giường.  

Anh thậm chí còn tự hỏi liệu có phải Lâm Kiều Hân muốn rửa chân cho mình không...  

May thay cô ấy sợ có mùi.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới xua tan ý nghĩ này.  

Trương Minh Vũ yên lặng nằm ở trên giường.  

Buồn ngủ rồi.  

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đứng một bên, anh ngại cởi quần áo đi ngủ.  

Chỉ có thể... đợi.  

Lâm Kiều Hân lẳng lặng đứng bên giường, đôi mắt đẹp hơi do dự!  

Bầu không khí ngột ngạt.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lộ ra vẻ nghi hoặc. 
 
Chương 2097


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sao... vẫn chưa rời đi?  

Ngủ ở đây luôn à?  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, cứ như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó!  

Cô đột ngột xoay người!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao vậy?  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Anh... nằm xuống đi”.  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt nôn ra máu!  

Câu nói này...  

Mình đang bị ép à?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng, tức giận nói: "Em bảo anh nằm xuống thì cứ nằm đi, anh... hỏi nhiều như vậy làm gì?”  

Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc!  

Rốt cuộc hôm nay cô ấy sao vậy?  

Trương Minh Vũ yên lặng xoay người.  

Nằm trên giường.  

Nhìn kỹ, anh mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân đang... cởi dép?  

Cô ấy định làm gì thế?  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!  

Lâm Kiều Hân xoay người ngồi ở trên giường.  

Nắm tay siết chặt...  

Hồi lâu sau, cô mới chuyển động cơ thể mềm mại, chậm rãi đứng dậy.  

Trương Minh Vũ vô thức quay lại.  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, nằm sấp đó đi”.  

Ồ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Coi mình là phạm nhân thật à?  

Nhưng... rốt cuộc cô định làm gì?  

Trương Minh Vũ rất khó hiểu.  

Nhưng nằm sấp trên giường, anh không nhìn thấy gì cả.  

Anh chỉ có thể cảm nhận được Lâm Kiều Hân vẫn do dự di chuyển cơ thể...  

Thôi vậy.  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngừng suy nghĩ.  

Đột nhiên…  

Người anh chùng xuống!  

Sau lưng... cực kỳ mềm mại!  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!  

Lâm Kiều Hân... ngồi bên hông anh!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ hoang mang!  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, một đôi bàn tay nhỏ bé mát lạnh đã đặt ở sau lưng anh.  

Dù xuyên qua lớp quần áo nhưng... cảm giác vẫn rõ ràng!  

Trương Minh Vũ ngây người!  

Hai tay Lâm Kiều Hân bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Anh vẫn chưa tỉnh táo sau cú sốc!  

Cô ấy phấn khích như vậy chỉ vì muốn mát xa cho mình sao?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là Lâm Kiều Hân hay không!  

Hơi dọa người!  

Sức lực trong tay Lâm Kiều Hân bắt đầu tăng lên.  

Rất thoải mái!  

Lúc này Trương Minh Vũ mới định thần lại.  

Giọng nói hơi căng thẳng của Lâm Kiều Hân vang lên: "Thế nào? Có thoải mái không?"  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, cười nói: "Thoải... thoải mái”.  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt, như có thể nặn ra máu!  

Từ nhỏ đến lớn……  

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ mát xa cho một người đàn ông...  

Đột nhiên, giọng nói dễ nghe của Lâm Kiều Hân vang lên: "Sao cơ thể anh lại căng cứng vậy?"  

Ồ...  

Trương Minh Vũ hơi lúng túng.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2098


Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng nằm xuống, cẩn thận cảm nhận!  

Vậy mới gọi là thoải mái!  

Đấm lưng, xoa vai, chỗ nào cũng có!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, cánh tay em cũng mỏi rồi nhỉ? Mau nghỉ ngơi đi”.  

Lâm Kiều Hân khẽ nói: "Mỏi tay... còn tốt hơn nhiều so với đau lòng”.  

Động tác của cô không dừng lại.  

Đau lòng ư?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Em... đau lòng gì cơ?"  

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Tại sao... em không giúp gì được cho anh”.  

Nói xong, trong đôi mắt đẹp của cô tràn đầy vẻ tự trách.  

Cô ấy rất sẵn lòng giúp đỡ.  

Nhưng... những việc cô có thể giúp lại quá ít.  

Trương Minh Vũ bật cười nói: "Em là một cô gái mà, em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều người rồi”.  

"Mọi việc anh làm đều là của đàn ông, em không giúp được cũng là chuyện bình thường”.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay nói: "Nhưng... mấy người chị tư đều có thể giúp đỡ, chỉ có em...”  

Nói xong, cô càng thêm khó chịu.  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khổ nói: "Mấy người chị tư không giống người bình thường, em không cần so sánh với bọn họ”.  

Lâm Kiều Hân không nói nữa.  

Trương Minh Vũ mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được trái tim của cô.  

Cô ấy... thực sự muốn giúp mình sao?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lấp lóe, cười nói: "Vậy để anh giao cho em một việc mà em có thể giúp anh, được không?"  

Hả?  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc, hỏi: "Việc gì?"  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Giúp anh quản lý công ty, anh sẽ giao toàn bộ công việc kinh doanh cho em”.  

Chuyện này...  

Đôi mắt của Lâm Kiều Hân mở to ngay lập tức!  

Tất cả ư?  

Dù sao... Trương Minh Vũ hiện giờ có quá nhiều công ty.  

Đều giao cho mình à?  

Vẻ phức tạp lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Đối với cô, việc này không phải là giúp.  

Mà là... món quà của Trương Minh Vũ.  

Mãi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới khẽ nói: "Em... muốn bảo vệ sự an toàn cho anh”.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ mỉm cười: "Em không luyện võ, hơn nữa giúp anh chia sẻ gánh nặng công việc, chẳng phải cũng là bảo vệ anh một phần sao?"  

"Dã tâm của anh rất lớn”.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Dã tâm gì cơ?"  

Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: "Trở thành người giàu nhất cả nước!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức trừng lớn hai mắt!  

Chuyện này...  

Có quá khó không?  

Trương Minh Vũ nói rất nghiêm túc: "Nếu em giúp anh, vừa hay anh cũng có thể tập trung vào việc đối phó với Thần Ẩn và Âu Dương Triết”.  

"Nếu không... chúng ta sẽ luôn gặp nguy hiểm”.  

"Anh không muốn quá bị động”.  

Hai mối nguy hiểm này đã dạy cho Trương Minh Vũ một bài học sâu sắc!  

Không thể bó tay chờ chết!  

Kẻ thù mạnh thì đã sao? Chẳng phải chúng cũng là con người à?  

Tổ 11 của Thần Ẩn rất mạnh, bây giờ không phải đều ở trong phòng giam sao?  

Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ càng thêm quyết tâm.  

Phản đòn!  

Lâm Kiều Hân khẽ nghiến răng hỏi: "Vậy... em có thể giúp gì cho anh?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, mọi việc đã được sắp xếp cho em rồi, em chỉ cần đến vận hành là được”.  

"Giao cho người khác thì anh cũng không yên tâm”.  

Nghe những lời này, Lâm Kiều Hân cảm thấy rất ấm áp.  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Được, nếu ông chủ Trương đã tin tưởng như vậy thì... tiểu nữ cung kính không bằng tuân lệnh!"  

Rất vui vẻ!  

Trương Minh Vũ hơi bất ngờ.  

Cô gái này...  

Chắc chắn đã chịu đả kích!  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân di chuyển cơ thể mảnh khảnh của mình trèo xuống khỏi người Trương Minh Vũ.  

Không mát xa nữa à?  

Trong lòng Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ. 
 
Chương 2099


Bụp!  

Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên.  

Trương Minh Vũ quay đầu lại...  

Vừa hay nhìn thấy Lâm Kiều Hân nằm bên cạnh mình, khuôn mặt thanh tú kề sát.  

Trương Minh Vũ căng thẳng.  

Chẳng biết tại sao, ở khoảng cách gần như vậy... anh vẫn thấy căng thẳng.  

Rất đẹp.  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Nhưng em có một yêu cầu!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Yêu cầu gì?"  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Em muốn anh đầu tư một trăm triệu tệ cho em! Sau đó... đừng hỏi em dùng để làm gì!"  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Được, ba trăm triệu tệ cũng được”.  

Nói xong ánh mắt anh đầy vẻ cưng chiều.  

Biểu cảm của Lâm Kiều Hân cứng đờ.  

Ánh mắt cưng chiều này...  

Bốn mắt chạm nhau, thời gian như ngừng trôi.  

Lâm Kiều Hân cũng có một cảm giác kỳ lạ trong lòng.  

Như bị điện giật.  

Cơ thể Trương Minh Vũ kịch liệt run rẩy.  

Dòng điện lớn quá.  

Lâm Kiều Hân nghiêm túc cười nói: "Được, cứ quyết định vậy nhé!"  

Trương Minh Vũ gật đầu, cười nói: "Chốt kèo”.  

Đột nhiên, Lâm Kiều Hân duỗi ngón út ra.  

Trương Minh Vũ bất lực!  

Đường đường là sếp của tập đoàn Lâm Thị... sao lại giống con nít vậy...  

Trương Minh Vũ vươn ngón tay út.  

Móc tay!  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới nở nụ cười hạnh phúc.  

Chứ như cô đã rất mong chờ.  

Trương Minh Vũ cũng vô cùng tò mò.  

Cô ấy muốn đầu tư vào việc gì vậy?  

Khoản đầu tư lần trước... đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì.  

Mất hết rồi à?  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân ngồi thẳng dậy, hỏi: "Còn chỗ nào khó chịu không? Em xoa bóp cho anh”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được rồi, toàn thân đều thoải mái, bây giờ ngủ sẽ rất ngon!"  

Đôi mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cười nói: "Được, vậy ngủ đi!"  

Nói xong, cô nằm xuống giường!  

Kéo chăn lên!  

Toàn bộ các chuyển động đều trơn tru mượt mà!  

Trương Minh Vũ sững người một lúc.  

Lại... ngủ cùng nhau à?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Dù sao cũng không phải lần đầu.  

Quen rồi.  

Trương Minh Vũ lật người lại, rất vui vẻ.  

Hôm nay…  

Anh lại nhìn thấy một Lâm Kiều Hân khác.  

Đột nhiên, cánh tay siết chặt lại.  

Giọng nói nghi ngờ của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh mặc quần áo đi ngủ sao? Vẫn thoải mái được à?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Không phải trước đây vẫn ngủ như vậy ư?  

Trương Minh Vũ không vui nói: "Không phải em cũng đang mặc quần áo đó sao? Vẫn thoải mái được à?"  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, nói: "Vậy... em thay đồ ngủ nhé?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Thay đồ ngủ ư?  

Không ngại à?  

Tuy nhiên, anh chưa kịp nói nhiều, Lâm Kiều Hân đã đứng dậy bước ra ngoài.  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Thay thật hả?  

Chuyện này...  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân muốn làm gì?  

Trương Minh Vũ rất hoang mang!  

Không lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên.  

Cánh cửa mở ra.  
 
Chương 2100


Lâm Kiều Hân bước vào với đôi chân dài miên man.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, đôi mắt bỗng cứng đờ!  

Vóc dáng nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp!  

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải lụa mỏng màu xanh nhạt, càng để lộ vóc dáng đáng tự hào!  

Chất liệu này...  

Qua lớp vải lụa mỏng, anh có thể thấy mờ làn da trắng nõn!  

Ơ kìa...  

Cơ thể Trương Minh Vũ đột nhiên có cảm giác nóng hừng hực!  

Rất đẹp!  

Lâm Kiều Hân hơi đỏ mặt, hỏi: "Đồ ngủ của anh đâu?"  

Trương Minh Vũ ngây ngốc giơ tay lên.  

Lâm Kiều Hân đi theo hướng chỉ tay, nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ ra.  

Cô bước qua giường!  

Trương Minh Vũ không thể kiểm soát ánh mắt của mình.  

Thật sự rất hấp dẫn!  

Giọng nói du dương của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh đang nghĩ gì vậy? Chờ em thay đồ cho anh à?"  

Chuyện này...

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Không... không cần, anh sẽ tự thay...”  

Nói xong anh nhanh chóng cầm lấy đồ ngủ!  

Lâm Kiều Hân đứng bên giường yên lặng nhìn.  

Trương Minh Vũ đầy bất lực.  

Cô ấy định đứng xem mình thay đồ à?  

Lâm Kiều Hân vẫn chưa ý thức được, cô khoanh tay yên lặng chờ đợi.  

Mãi lâu sau, cô mới hỏi: "Anh đứng ngây ra đó làm gì?"  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Rất khó hiểu!  

Mình là một người đàn ông, ngượng ngùng gì chứ?  

Trương Minh Vũ hạ quyết tâm, nhếch miệng cười nói: "Không làm gì cả, chuẩn bị chút thôi”.  

Nói xong, anh chợt giơ tay lên!  

Chuẩn bị ư?  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ bàng hoàng.  

Tuy nhiên, còn chưa kịp nghĩ nhiều...  

Cô đã nhìn thấy phần thân trên của Trương Minh Vũ trần trụi trước mặt!  

Dù không cường tráng lắm nhưng các đường nét vẫn vô cùng uyển chuyển cộng thêm cơ bụng rõ nét...  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ bừng!  

Vừa nãy cô rối bời, hoàn toàn không nghĩ đến việc này!  

Bây giờ…  

Trương Minh Vũ vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa đưa tay cởi cúc quần!  

Bộ dạng đang muốn cởi quần!  

Lâm Kiều Hân khẽ hét lên, nói: "Anh... chờ một chút, em... đi lấy nước”.  

Nói xong, cô bỏ chạy mất tăm.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Hóa ra em cũng sợ à?  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã thay xong đồ ngủ.  

Lâm Kiều Hân trở lại với hai ly nước trên tay, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.  

Trương Minh Vũ càng ngạc nhiên hơn.  

Cô gái này... thực sự kỳ lạ.  

Lâm Kiều Hân vươn tay nói: "Nước của anh đây”.  

Trương Minh Vũ tinh nghịch cười hỏi lại: "Anh có nói anh muốn nước à?"  

Lâm Kiều Hân xấu hổ.  

Mãi lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: "Đưa cho anh thì anh uống đi! Anh...”  

Cô giậm chân!  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Giọng điệu nũng nịu này... cực kỳ quyến rũ!  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười nói: "Ồ, được, anh muốn uống nước, cảm ơn nhé”.  

Nói xong, anh uống cạn!  

Lâm Kiều Hân trừng mắt hậm hực, rồi ngồi xuống giường.  

Tiếng thở dốc vang lên!  

Tức chết mất!  

Thiệt tình...  

Nhưng cuối cùng, Lâm Kiều Hân không nói nhiều.  

Trương Minh Vũ nằm trên giường, cười nói: "Được rồi, mau đi ngủ thôi, không chọc em nữa”.  

Không chọc nữa ư?  

Lâm Kiều Hân bĩu môi. 
 
Chương 2101


Bộ dạng cực kỳ dễ thương!  

Đáng tiếc... Trương Minh Vũ không thấy.  

Lâm Kiều Hân nằm xuống, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn trần nhà.  

Đầu óc phức tạp.  

Trương Minh Vũ cũng rất kỳ lạ.  

Mặc dù không phải là lần đầu tiên anh ngủ với Lâm Kiều Hân, nhưng ăn mặc như thế này...  

Chẳng mấy chốc, cơ thể của Trương Minh Vũ lại trở nên bồn chồn.  

Anh vội nhắm mắt lại.  

Căn phòng chìm trong im lặng.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, đôi mắt đẹp vẫn đầy vẻ do dự.  

Phù!  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.  

Không dám nghĩ nhiều.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Ngày hôm sau.  

Trương Minh Vũ mơ mơ màng màng mở mắt.  

Nghiêng đầu sang mới thấy người đẹp đã không còn trên giường.  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng dậy, đầu óc hỗn độn.  

Chốc lát, anh mới tỉnh táo lại.  

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bước đến phòng khách.  

Mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn kỹ, mới nhận ra trên bàn đã đầy ắp món ngon.  

Sớm vậy à?  

Trương Minh Vũ nở nụ cười, hào hứng đi tới.  

Lâm Kiều Hân bước ra từ nhà bếp.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chào buổi sáng”.  

Lâm Kiều Hân hậm hực trừng mắt, hỏi: "Đánh răng chưa?"  

Trương Minh Vũ vội vàng gật đầu.  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới nói: "Được, ăn thôi”.  

Nói xong cô nhẹ nhàng ngồi xuống.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lấp lánh.  

Càng ngày càng có mùi vị của gia đình!  

Hai người bắt đầu ăn.  

Chẳng mấy chốc, bữa sáng ngon lành đã ăn xong.  

Trương Minh Vũ hài lòng!  

Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Hôm nay... anh có kế hoạch gì?"  

Cô hơi lo lắng.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Hôm nay anh dẫn em đi nhậm chức trước, sau đó giao việc công ty cho em, rồi anh đi xử lý vài việc khác”.  

Việc khác ư?  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Việc gì vậy?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Dạ Thập Nhị còn ở bệnh viện, chuyện của hắn vẫn chưa kết thúc”.  

Nói xong, trong mắt anh lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Mối thù này... vẫn chưa kết thúc đâu!  

Giải quyết Dạ Thập Nhị trước.  

Sau đó... sẽ đến Thần Ẩn và Âu Dương Triết!  

Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Vẫn đi à?  

Tuy rằng trong lòng thấy ấm áp, nhưng... thật sự rất nguy hiểm!  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, lo lắng nói: "Em... đã không còn giận nữa, hay là anh... đừng đi nữa?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Không được”.  

Rất kiên quyết.  

Nếu đổi lại là việc khác thì hai lần dạy dỗ đó đã đủ.  

Nhưng...  

Chuyện của Lâm Kiều Hân thì không đủ!  

Lâm Kiều Hân nắm chặt tay.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ không đành lòng, anh an ủi: "Yên tâm đi, lần này anh chủ động, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho mình”.  

Lâm Kiều Hân vẫn còn do dự.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Anh đã nói rồi, trên đời này không ai có thể bắt nạt em!"  

"Ai cũng không được phép!"  

"Cho nên... mối thù này nhất định phải báo!"  

Nói xong, trong mắt anh lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo!  

Cơ thể mềm mại của Lâm Kiều Hân run rẩy!  

Anh ấy...  

Trong vô thức, mũi của Lâm Kiều Hân bắt đầu cảm thấy cay xè.  

Trương Minh Vũ cũng không kém phần bối rối. 
 
Chương 2102


Suy cho cùng... tại anh đã không bảo vệ tốt Lâm Kiều Hân, nên mới...  

Không ngừng tự trách.  

Đột nhiên, Lâm Kiều Hân đứng dậy.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Cô ấy đang làm gì thế?  

Khoảnh khắc tiếp theo……  

Cơ thể mềm mại mảnh mai của Lâm Kiều Hân lao vào vòng tay của Trương Minh Vũ!  

Khuôn mặt xinh đẹp dán chặt vào ngực anh!  

Chuyện này...  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Càng thêm hoang mang!  

Cô ấy... sao vậy?  

Lâm Kiều Hân tăng lực cánh tay, ôm thật chặt.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt hỏi: "Em... em sao vậy?"  

Lâm Kiều Hân lắc đầu, im lặng không lên tiếng.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Cô ấy đang... cảm động à?  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt đẫm lệ...  

Trương Minh Vũ hơi luống cuống, hỏi: "Em... em đang suy nghĩ gì vậy? Em yên tâm, anh nhất định sẽ bình an trở về”.  

"Anh hứa với em, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm!"  

"Em đừng lo lắng”.  

Lo lắng cho mình đến mức khóc luôn sao?  

Không thể nào...  

Trương Minh Vũ thực sự không thể hiểu được.  

Nhưng vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức òa khóc!  

Không kiềm chế được!  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ càng bối rối hơn.  

Tay chân anh luống cuống!  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân mới nghẹn ngào nói: "Được, anh có thể đảm bảo an toàn là được”.  

"Sau này anh muốn làm gì... em đều sẽ ủng hộ anh!"  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Sao lại đến mức này rồi?  

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, có em ủng hộ, chắc chắn anh làm mọi việc đều sẽ thành công”.  

Anh muốn xua tan bầu không khí bí bách này.  

Nhưng sau khi nói xong... Lâm Kiều Hân không phản ứng lại.  

Cú như không nghe thấy...  

Trương Minh Vũ càng hoang mang.  

Vẫn không tốt hơn à?  

Đột nhiên, Lâm Kiều Hân kiễng chân lên...

Gương mặt xinh đẹp không ngừng đến gần.  

Ơ kìa…  

Đồng tử Trương Minh Vũ chợt co rút lại!  

Làm gì vậy?  

Hôn hả?  

Không để anh có nhiều thời gian suy nghĩ, trên mặt đã truyền đến cảm giác mềm mại...  

Mát lạnh và trơn mịn!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, không nói nên lời.  

Cô ấy... đã hôn mình thật!  

Hôn mình rồi!  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy hoảng sợ.  

Gặp quỷ rồi!  

Mẹ kiếp…  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đứng lại vị trí, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.  

Nhưng ánh mắt... kiên định lạ thường.  

Trương Minh Vũ vô thức đưa tay lên chạm vào nơi bị hôn.  

Não ngừng hoạt động!  

Mặt Lâm Kiều Hân ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm: "Cảm ơn anh, Minh Vũ”.  

Cảm ơn?  

Trương Minh Vũ ngây ngốc gật đầu.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, bắt đầu từ hôm nay trở... em sẽ...”
 
Chương 2103


"Em sẽ...”  

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn.  

Sẽ gì cơ?  

Nhưng chờ cả buổi, Lâm Kiều Hân nhất quyết không nói nửa câu sau.  

Thật lâu sau, lúc này Lâm Kiều Hân mới nhụt chí nói: "Anh... dù sao anh cứ chờ xem là được, em sẽ không giống…”  

Nói xong, gương mặt xinh đẹp của cô e ngại đến mức sắp nhỏ máu.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn.  

Không phải sau này, bây giờ... đã không giống trước rồi...  

Im lặng một lát.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, giận dỗi nói: "Anh… anh có nghe thấy không đấy?"  

A...  

Lúc này Trương Minh Vũ như vừa tỉnh khỏi giấc mơ.  

Anh lúng túng cười nói: "Nghe... nghe rồi”.  

Nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ.  

Lâm Kiều Hân cắn răng, nói: "Vậy... chúng ta xuất phát nhé?"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Lâm Kiều Hân không chút do dự, đôi chân dài sải bước đi về phía cửa.  

Xấu hổ chết mất!  

Người đàn ông này, làm sao...  

Lâm Kiều Hân bước nhanh ra khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ đứng ngay tại chỗ, thật thà nói: "Chắc chắn đổi người rồi, nhất định không phải cô ấy...”  

Nói xong...  

Khóe miệng chậm rãi vẽ nên một vòng cung.  

Vui vẻ.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bước ra ngoài.  

Lâm Kiều Hân lái xe.  

Trương Minh Vũ gọi điện thoại, đúng lúc Trần Thắng Nam cũng đang ở Tĩnh Châu.  

Được cứu rồi!  

Chẳng mấy chốc, chiếc xe chậm rãi dừng trước cổng tập đoàn Chu Thị.  

Trần Thắng Nam cung kính đứng chờ bên ngoài.  

Trương Minh Vũ giải thích ngắn gọn vấn đề với Trần Thắng Nam, đề nghị cô ta phối hợp với Lâm Kiều Hân trong mọi việc.  

Trần Thắng Nam kính cẩn đồng ý.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân được Trần Thắng Nam dẫn vào công ty.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Thật nhẹ nhõm!  

Sự phát triển của công ty sẽ giao cho Lâm Kiều Hân.  

Trương Minh Vũ có thể tập trung vào việc trả thù.  

Nhưng... bắt đầu thế nào đây?  

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên.  

Số lạ?  

Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ nhấn nút kết nối.  

Ngay sau đó là giọng nói khàn trầm của Triệu Khoát vang lên: "Trương Minh Vũ, tôi đã sắp xếp xong mọi thứ, anh... sẽ không lừa tôi chứ?"  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Yên tâm đi, anh lựa chọn không sai”.  

Một lúc lâu sau, Triệu Khoát mới nghiêm túc hỏi: "Được, vậy bây giờ tôi cần làm gì?"  

Ờ...  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Anh liên hệ với Trần Thắng Nam của công ty chúng tôi, cô ấy sẽ nói cho anh biết nên làm gì”.  

Hả?  

Triệu Khoát nhăn mày.  

Bỏ ra nhiều như vậy, mà…lại bảo hắn đi thương lượng với cấp dưới của anh sao?  

Nhưng cuối cùng, Triệu Khoát chỉ có thể nhẫn nhịn và đồng ý.  

Suy cho cùng...  

Hiện giờ hắn không dám đắc tội với Trương Minh Vũ.  

Tức giận chỉ có thể ôm trong lòng.  

Cúp điện thoại.  

Trương Minh Vũ lại bấm số gọi cuộc điện thoại khác.  

Bên đầu kia vang lên âm thanh lạnh lùng nhưng trong trẻo của Tần Minh Nguyệt: "Làm sao?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không phải cô nói có việc có thể tìm cô sao, bây giờ tôi có việc cần làm”.  

Tần Minh Nguyệt im lặng trong chốc lát, sau đó thờ ơ trả lời: "Nói đi”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Có cách nào giúp tôi tìm được Dạ Thập Nhị, sau đó...”  

Tần Minh Nguyệt nhíu đôi mày đẹp, hỏi: "Anh... muốn giết gã à?"  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy”.  

Mạng của gã cần phải lấy.  

Đặt biệt là khi nghĩ đến lúc trước Lâm Kiều Hân bị thương thảm hại, anh càng thêm tức giận.  

Một lúc sau Tần Minh Nguyệt mới nói: "Được, vậy anh tới tìm tôi đi”. 
 
Chương 2104


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.  

Có hy vọng?  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: "Được, chờ tôi”.  

Nói xong, anh cúp điện thoại, đi thẳng đến cục cảnh sát Tĩnh Châu.  

Chiếc taxi dừng lại.  

Trương Minh Vũ cất bước vào trong.  

Đảo mắt quét qua một vòng, lúc này mới phát hiện toàn bộ cục cảnh sát đã khôi phục như ban đầu.  

Hiệu suất không tồi...  

Sau đó là tiếng giày cao gót vang lên.  

Nhìn về hướng phát ra tiếng động...  

Đúng lúc nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang bước đến.  

Mặc một chiếc áo khoác da màu đen, thật gợi cảm và nóng bỏng, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen, làm cô ta trông càng cao hơn.  

Ồ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên vẻ nghi ngờ.  

Sao cô ta không mặc đồ chiến sĩ?  

Tần Minh Nguyệt đi tới trước mặt anh, chậm rãi nói: "Đi thôi”.  

Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Đi đâu?"  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, nói: "Không phải anh muốn giết người sao? Đi thôi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run lên dữ dội.  

Lời này...  

Tại sao được nói ra khỏi miệng sếp Tần lại kỳ quái như vậy nhỉ...  

Tần Minh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, cất bước đuổi theo.  

Nhưng trong lòng anh vô cùng kích động.  

Có kịch hay rồi đây!  

Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi lên xe.  

Tần Minh Nguyệt không nói lời nào, đạp chân ga nhanh chóng lao ra ngoài.  

Trương Minh Vũ cũng không hỏi nhiều.  

Bây giờ anh cực kỳ tin tưởng vào Tần Minh Nguyệt.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Sau khi nhìn kỹ, anh mới nhận ra rằng mình đã đến bãi đậu xe của bệnh viện thành phố.  

Hả?  

Trương Minh Vũ đầy nghi hoặc.  

Dạ Thập Nhị ở đây hả?  

Tần Minh Nguyệt xuống xe.  

Trương Minh Vũ yên lặng đi theo.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Nhớ kỹ, tôi không thể giúp anh giết người, tất cả… đều dựa vào anh”.  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn.  

Lời này… có ý gì?  

Suy nghĩ cả buổi, anh cũng không tìm ra bất kỳ ý nghĩa nào.  

Trương Minh Vũ lười nghĩ nhiều.  

Đi một bước tính một bước.  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã đến tầng cao nhất của bệnh viện, đi thẳng đến một văn phòng ở cuối hành lang.  

Đây là...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại nhiều thêm vẻ ngờ vực.  

Đây không phải là khu vực để nằm viện, Dạ Thập Nhị càng không thể ở đây...  

Tần Minh Nguyệt cũng không giải thích, đẩy cửa đi vào.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau.  

Sau khi bước vào, mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện căn phòng chứa đầy thuốc đông y...  

Bên cạnh cửa sổ còn có một chiếc bàn làm việc.  

Đằng sau chiếc bàn là một ông lão mặc áo khoác trắng đang ngồi.  

Tần Minh Nguyệt bước đến gần và nói: "Có việc muốn nhờ ông giúp đỡ”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Biết nhau à?  

Ông lão ngẩng đầu lên, cười nói: "Sếp Tần, thứ lỗi tôi không nghênh đón từ xa”.  

Tần Minh Nguyệt tức giận trợn tròn mắt nói: "Nói việc chính đi”.  

Lúc này ông lão mới nghiêm túc, hỏi: "Được, vào luôn việc chính, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"  

Khụ khụ.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2105


Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Tôi có kẻ thù trong bệnh viện, nếu tôi muốn giết hắn, thì phải làm cách nào đơn giản nhất?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt!  

Thẳng thắn như vậy sao?  

Ông lão cau mày cười nói: “Đơn giản sao? Vậy... Chỉ cần bỏ một ít thứ này vào trong lọ thuốc của hắn là được”.  

Nói xong, ông ấy cầm bút lên viết nguệch ngoạc ra tên thuốc.  

Trương Minh Vũ hoang mang!  

Ông lão này rốt cuộc có thân phận gì?  

Chẳng trách Tần Minh Nguyệt lại đến tìm ông ấy…  

Chăm chú nhìn kỹ...  

Cái gì...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mẹ nó, chữ gì vậy?  

Ông lão nhanh chóng cầm một tờ giấy, viết ra một tên thuốc khác.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày hỏi: “Hai loại thuốc này... sẽ không bị ai nghi ngờ đúng không?”  

Ông lão khôn ngoan mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Hai loại thuốc này khi tách ra sẽ không có ai nghi ngờ”.  

“Một khi kết hợp lại...”  

“Hơn nữa, hai loại thuốc này sau khi hấp thụ xong thì máy móc bình thường hoàn toàn không thể phát hiện được”.  

Dứt lời, ông ấy nở một nụ cười sâu xa.  

Tần Minh Nguyệt điềm tĩnh nói: “Được, cảm ơn ông”.  

Nói xong, cô ta cầm hai tờ giấy lên.  

Xoay người rời đi.  

Ông lão mỉm cười, lặng lẽ nhìn, không nói một câu nào.  

Trương Minh Vũ cũng liếc nhìn ông ấy.  

Rồi mới xoay người đuổi theo.  

Tần Minh Nguyệt và Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến hành lang.  

Tần Minh Nguyệt cầm một trong hai tờ giấy đưa ra, nói: “Anh đi mua thuốc này, còn tôi sẽ đi mua loại thuốc còn lại”.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Tại sao... không ra tay giết luôn?”  

Tần Minh Nguyệt tức giận lườm mắt, nói: “Anh cho rằng sẽ không có ai bảo vệ Dạ Thập Nhị sao?”  

“Anh... có thể đánh với mấy người?”  

Trương Minh Vũ chợt sực tỉnh.  

Đúng vậy.  

Dù sao Dạ Thập Nhị cũng là đội trưởng tổ 12 của nhà họ Âu Dương, địa vị rành rành ra đấy.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Được, tôi đi mua ngay”.  

Dứt lời, anh xoay người rời đi.  

Không hiểu sao lại có cảm giác mình là sát thủ...  

Chẳng mấy chốc đã mua thuốc xong, mọi việc điều diễn ra thuận lợi.  

Tần Minh Nguyệt cầm một lọ thuốc khác trong tay đi tới, vẻ mặt dửng dưng.  

Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Tiếp theo cô muốn làm gì?”  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày hỏi: “Anh... chưa từng giết người đúng không?”  

À thì...  

Trương Minh Vũ lúng túng gãi đầu.  

Tần Minh Nguyệt tức giận nói: “Tìm y tá để đổi thuốc, hiểu không?”  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng!  

Quả thực... hơi ngốc!  

Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Dạ Thập Nhị ở trong bệnh viện này sao?”  

Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: “Ở đây, đi tìm đi, tôi không thể tham gia được”.  

“Tôi ở đó chờ anh”.  

Nói xong, cô ta giơ tay lên chỉ vào một cái ghế dài ở trong góc.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Được!”  

Dứt lời, anh lấy lọ thuốc trong tay Tần Minh Nguyệt.  

Xoay người đi về phía phòng y tá!  

Đôi mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười.  

Giống như đang suy nghĩ điều gì đó.  

Trương Minh Vũ hỏi thăm phòng bệnh của Dạ Thập Nhị.  

Anh nhanh chóng nhận được câu trả lời.  

Trương Minh Vũ đi thẳng đến phòng bệnh.  

Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã tới trước cửa phòng.  

Ở trên hành lang ngoài bệnh nhân thì chỉ còn y tá.  

Không ít người.  

Trương Minh Vũ dịch bước chân.  

Nhìn xuyên qua cánh cửa, anh thấy Dạ Thập Nhị đang ở trên giường bệnh tức giận nói cái gì đó.  

Có ng thật à?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh di chuyển tầm mắt, không thể nhìn thấy được rốt cuộc gã đang nói chuyện với ai. 
 
Chương 2106


Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Liếc một vòng xung quanh, anh lặng lẽ ngồi xuống trên chiếc ghế dài ở hành lang, yên lặng chờ đợi.  

Suy cho cùng…  

Bây giờ anh cần phải xác định y tá nào sẽ đổi thuốc cho gã.  

Trương Minh Vũ vô thức trở nên căng thẳng.  

Đây là lần đầu tiên anh làm việc này!  

Đột nhiên cánh cửa mở ra.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày lại.  

Chăm chú nhìn kỹ, anh thấy một y tá mặc áo blouse trắng bước nhanh ra ngoài.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Vừa nãy Dạ Thập Nhị nổi giận với cô ta sao?  

Sau khi cân nhắc, Trương Minh Vũ đuổi theo sau!  

Anh nhìn thấy y tá đi vào phòng y tá với dáng vẻ cực kỳ tức giận.  

Chắc chắn là cô ta.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Nhưng...  

Làm gì tiếp theo đây?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng suy nghĩ.  

Tuy nhiên còn chưa suy nghĩ được gì, anh đã thấy y tá nổi giận đùng đùng đi ra.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Bước nhanh đuổi theo!  

Theo dõi một lúc mới phát hiện ra cô y tá đang đi về hướng nhà vệ sinh.  

Trương Minh Vũ cảm thấy thất vọng không thôi.  

Y tá đi vào nhà vệ sinh.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ chờ ngoài cửa.  

Bắt chuyện kiểu gì đây?  

Anh chợt nghĩ đến Hàn Quân Ngưng.  

Nếu là một sát thủ chuyên nghiệp, ở trong tình huống như thế này thì nên làm gì?  

Anh chưa kịp nghĩ nhiều, cô y tá đã bước ra.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng tiến lên phía trước!  

Cô y tá bất mãn nhíu mày, hỏi: “Anh muốn làm gì?”  

Mới bắt đầu đã không suôn sẻ rồi!  

Trương Minh Vũ lịch sự hỏi: “Xin chào chị y tá, cho tôi hỏi khoa điều trị nội trú ở đâu vậy?”  

Thấy vậy, cô y tá giãn chân mày đang nhíu chặt ra một chút.  

Lịch sự hơn.  

Một lúc sau y tá mới nhẹ giọng trả lời: “Ở đây đều là khoa nội trú, hai lầu phía trên cũng vậy”.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lấp lánh, cười toe toét nói: “Cám ơn chị y tá, tôi không ngờ trong bệnh viện lại có một y tá xinh đẹp như chị”.  

“Người lại còn tốt nữa chứ!”  

Y tá hơi sửng sốt.  

Khóe môi nở ra nụ cười, nói: “Xinh đẹp hả? Miệng lưỡi của anh ngọt quá đấy”.  

Tâm trạng buồn bực của cô ta đã giảm đi rất nhiều!  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ mỉm cười tiếp tục nói: “Tất nhiên là xinh đẹp rồi, chị là y tá đẹp nhất mà tôi từng gặp”.  

“Bệnh nhân nào được chị phục vụ thì phải thắp nhang cảm ơn tổ tiên nhỉ”.  

Ha ha ha!  

Dứt lời, cô y tá che miệng cười duyên.  

Tiếng cười của sự vui vẻ!  

Gương mặt cô y tá ngập tràn nụ cười, nói: “Anh thật biết cách nói chuyện, nếu tất cả bệnh nhân đều giống như anh thì y tá bọn tôi đã thoải mái hơn nhiều rồi”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Vào việc chính!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng tỏ ra vẻ kinh ngạc nói: “Cái gì? Chị xinh đẹp đáng yêu thế này... không phải vẫn có người làm khó chị đấy chứ?”  

Y tá hừ một tiếng: “Không chỉ làm khó thôi đâu, có người còn mắng tôi nữa!”  

“Tức chết mất, nếu tôi không phải là y tá thì tôi sẽ...”  

Không nói thì khó chịu!  

Nhưng dù vậy, những lời sau đó cũng không được nói ra.  

Vẻ mặt giận dữ!  

Trương Minh Vũ trợn mắt, phẫn nộ nói: “Đúng là quá đáng!”  

“Còn có người như vậy sao?”  

“Chị dẫn tôi đi tìm hắn! Tôi nói lý lẽ với hắn”.  

Lòng đầy căm phẫn! 
 
Chương 2107


Thấy vậy, cô y tá nở nụ cười trên môi nói: “Ồ không cần đâu, tôi chỉ đang trút giận thôi”.  

“Nói chuyện với anh một hồi, cơn giận của tôi đã nguôi đi rất nhiều!”  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Vậy sao được, tôi không đành lòng nhìn chị bị bắt nạt, chúng ta đi tìm hắn đi!”  

Y tá bật cười nói: “Anh đúng là một người chính trực, nhưng thật sự không cần đâu”.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng: “Nếu không... Lần sau tôi sẽ đi cùng chị, nếu hắn ta còn dám bắt nạt chị thì tôi sẽ dạy dỗ hắn!”  

“Dù sao chúng ta cũng không quen biết, nên sẽ không liên lụy tới chị”.  

“Hơn nữa tôi cũng là bệnh nhân, chẳng ai làm gì được tôi!”  

“Được không?”  

Có triển vọng!

Đây…  

Vừa dứt lời, trong mắt y tá hiện lên vẻ do dự.  

Quả thật là có lý…  

Trương Minh Vũ nói tiếp: “Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng không quen”.  

“Thế nào? Chị không muốn trút giận sao?”  

Y tá động lòng.  

Một lúc lâu sau mới nói: “Ừ, lát nữa anh đi với tôi nhé”.  

Dứt lời, ánh mắt cô ta lại lóe lên vẻ tức giận.  

Sao lại không muốn trút giận chứ?  

Trương Minh Vũ mừng rỡ hỏi: “Vậy bao giờ thì mình đi?”  

Y tá cũng phấn khích đáp: “Đi ngay đây, tôi phải đi làm thuốc cho người khác, phải lát nữa mới đi”.  

Làm thuốc?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Nếu như thế…  

Trương Minh Vũ cực kỳ phấn khích nói: “Được, vậy tôi đi theo chị”.  

Y tá gật đầu.  

Thành công!  

Trương Minh Vũ cong môi nở nụ cười đắc ý.  

Chẳng mấy chốc, y tá xoay người đi đến phòng điều chế thuốc.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ đi theo.  

Y tá nhanh chóng chuẩn bị xong các vật dụng truyền dịch, sau đó đi vào phòng y tá.  

Bên trong chỉ có vài người đang nói chuyện phiếm.  

Trương Minh Vũ xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý.  

Không lâu sau, cô y tá bắt đầu làm thuốc.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Đây là cơ hội tốt.  

Đưa mắt lướt nhìn một vòng, vừa lúc nhìn thấy một đống ống tiêm đã dùng được đặt trong chiếc hộp ở đằng sau.  

Trương Minh Vũ nhếch môi.  

Lặng lẽ tiến đến gần, cầm một cái trong đó lên.  

Anh dịch bước chân, quang minh chính đại bắt đầu rút thuốc trong lọ vào trong ống tiêm.  

Chẳng mấy chốc, hai loại thuốc hòa làm một.  

Trương Minh Vũ sợ vẫn chưa hòa tan hoàn toàn, còn cố ý lắc ống tiêm.  

Quay đầu lại nhìn…  

Mấy y tá đó cũng không hề chú ý đến anh.  

Hoàn toàn không bị phát hiện.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Dễ dàng vậy sao?  

Trương Minh Vũ lặng lẽ cất lọ thuốc đi.  

Ống tiêm được giấu trong tay áo.  

Không lâu sau, y tá từ bên trong bước ra.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Đi thôi”.  

Y tá gật đầu.  

Một lúc sau, hai người đi tới phòng bệnh của Dạ Thập Nhị.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, cười nói: “Tôi cầm giúp chị, vừa lúc tôi cũng có lý do để đi vào”.  

Y tá sửng sốt.  

Một lúc sau mới gật đầu cười nói: “Được thôi”.  

Dứt lời, cô ta đưa bình truyền dịch trong tay cho Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ mừng rỡ.  

Đến tay rồi!  

Anh cầm lọ thuốc, bước chân vô thức chậm lại.  

Đi ở đằng sau y tá. 
 
Chương 2108


Lấy ống tiêm được giấu trong tay áo ra, sau đó nhanh chóng bơm nước thuốc vào trong bình truyền dịch.  

Động tác cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã xong.  

Trương Minh Vũ vứt ống tiêm vào trong thùng rác bên cạnh.  

Trái tim đập thình thịch, tay run cả lên.  

Đã xong!  

Ngay sau đó một vấn đề hiện lên trong đầu Trương Minh Vũ.  

Đây… gọi là ám sát thật sao?  

Sao… giống đùa vậy…  

Cuối cùng Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, dù sao đạt được mục đích là được.  

Chẳng mấy chốc hai người đi đến trước cửa phòng bệnh.  

Trương Minh Vũ cong môi cười nói: “À phải rồi, hay là một mình chị vào đi, nếu không… hắn sẽ biết chúng ta quen nhau đấy”.  

Hả?  

Y tá do dự một lúc, sau đó mới nới: “Có lý, được rồi, vậy tôi vào trước”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó sắc mặt y tá đột nhiên trở nên lạnh nhạt.  

Cô ta cầm thuốc đi vào.  

Khóe môi Trương Minh Vũ dần lộ ra nụ cười.  

Như vậy… là thành công rồi à?  

Thậm chí anh còn có cảm giác không thể tin được.  

Sau đó nghiêng tai lắng nghe.  

Theo lý thì bây giờ Trương Minh Vũ hoàn toàn có thể đi khỏi đó.  

Dù sao… cũng đã xử lý xong chuyện.  

Nhưng… dù sao cũng đã đồng ý với y tá đó, vẫn nên đợi một lúc.  

Trương Minh Vũ đứng đó đợi.  

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy y tá sải bước đi ra.  

Mặt đầy vẻ nản lòng.  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Sao thế? Sao chị không gọi tôi?”  

Y tá bĩu môi, bất mãn nói: “Tên khốn kiếp đó ngủ rồi”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Ngủ rồi à?  

Vậy…  

Cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn kiềm chế cảm xúc muốn xông vào đánh gã.  

Dù sao… cũng đã xử lý xong.  

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Được rồi, xem ra chỉ đành để lần sau vậy”.  

Y tá gật đầu.  

Vốn dĩ trước đó đã hết giận rồi nhưng sau khi nhìn thấy Dạ Thập Nhị thì cơn giận lại bùng lên.  

Trương Minh Vũ để lại cách thức liên lạc.  

Sau đó y tá rời đi.  

Trương Minh Vũ lại nhìn vào trong phòng bệnh, khóe môi nở nụ cười.  

Dạ Thập Nhị, đây là báo ứng của mày.  

Nhưng anh vừa quay người đi thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ vest đi đến từ phía đối diện.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhanh chóng xoay người.  

Giả vờ như chưa có gì xảy ra, sải bước đi về phía trước.  

Cũng may người đàn ông không phát hiện ra anh.  

Lúc đi đến cuối hành lang, Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông mặc đồ vest đi vào trong.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Thật sự bảo vệ Dạ Thập Nhị ư?  

Trương Minh Vũ cong môi, lẩm bẩm: “May mà không ra tay, vẫn là cách này khá thoải mái”.  

Dứt lời, anh nhìn chằm chằm một hồi.  

Xoay người rời đi.  

Một tiếng hét đau đớn bỗng vang lên: “A!”  

Như thấu tận chân trời.  

Mọi người trong cả tầng lầu đều giật mình.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn theo nơi phát ra tiếng, lúc này mới nhận ta hình như giọng này phát ra từ trong phòng bệnh của Dạ Thập Nhị.  

Hơn nữa giọng này… là của Dạ Thập Nhị?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngờ vực.  

Lẽ nào… thuốc đã có tác dụng?  

Nhanh thế sao?  

“A!”
 
Chương 2109


Tiếng hét cực kỳ bi thương lại vang lên.  

Nghe mà khiến người ta tê cả da đầu.  

Trương Minh Vũ nở nụ cười.  

Đau đớn vậy cơ à? Vừa đúng ý mình!  

Bây giờ như thế, vừa lúc lại trút được cơn giận.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, sải bước rời đi.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ đã đến đại sảnh.  

Trong lúc đó, không ít y tá và bác sĩ mặc blouse trắng chạy lên tầng.  

Trương Minh cong môi cười.  

Sảng khoái.  

Sải bước đi về phía trước, bóng người kiêu ngạo của Tần Nguyệt Minh đập vào mắt.  

Trương Minh nhếch môi nói: “Xong việc, chúng ta có thể đi được rồi”.  

Tần Nguyệt Minh ngạc nhiên hỏi: “Nhanh thế à?”  

Trương Minh Vũ phấn khích nói: “Cô không nghe thấy tiếng hét kia sao?”  

Nghiêng tai lắng nghe, tiếng kêu thảm thiết vẫn còn.  

Tần Nguyệt Minh nhướng mày hỏi: “Tiếng của Dạ Thập Nhị à?”  

Trương Minh Vũ gật đầu mạnh.  

Cảm thấy vui sướng.  

Cuối cùng cũng trả được mối thù này.  

Tiếc là Trương Minh Vũ không nhìn thấy sự đau đớn của Dạ Thập Nhị.  

Lâm Kiều Hân cũng không thấy được.  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới chậm rãi nói: “Thuốc này… quả thật có tác dụng”.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Đồ tốt!  

Cũng may hai tờ giấy viết tên thuốc vẫn còn.  

Sau này… có thể có thể dùng đến?  

Ngay sau đó, hai người quay lại trong xe.  

Lái xe rời đi.  

Trương Minh Vũ tựa vào trên ghế, trên môi vẫn là nụ cười đó.  

Mặc dù đã từng giết người.  

Nhưng… trong lòng chỉ còn lại sự vui mừng.  

Dạ Thập Nhị… đáng chết!  

Điều đáng tiếc duy nhất là… không nhìn thấy cảnh tượng này…  

Đột nhiên điện thoại vang lên.  

Số điện thoại lạ.  

Lúc này…  

Trương Minh Vũ ấn vào phím kết nối.  

Giọng y tá đó vang lên: “Alo? Anh là người lúc nãy sao?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Y tá đó hả?

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”  

Cô y tá khiếp sợ nói: “Người đó... Người đó... chết rồi!”  

Chết rồi hả?  

Nhanh vậy sao?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Sao lại chết?”  

Y tá đang rất hốt hoảng nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là... chỉ là... chết rất thảm!”  

“Tất cả bác sĩ đều tới, nhưng vẫn không cứu được!”  

Rất thảm à?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không sao đâu, có lẽ là báo ứng”.  

Dù sao cũng không điều tra ra được, chuyện này không thể liên lụy tới cô y tá.  

Dẫu sao... anh đã lợi dụng cô ta.  

Báo ứng?  

Y tá trầm tư một lát, nói: “Chuyện này... không thể nào...”  

Kỳ lạ đến vậy sao?  

Cuối cùng, cô y tá cũng không nói gì thêm.  

Điện thoại cúp máy.  

Tần Minh Nguyệt thờ ơ liếc nhìn, lẩm bẩm nói: “Lợi hại, làm được việc lớn lại còn chiếm được trái tim của cô gái bé bỏng?”  

Chậc...  

Trương Minh Vũ hậm hực liếc nhìn, nói: “Trái tim của cô gái bé bỏng gì chứ, vừa nãy lợi dụng người ta mới có thể bỏ thuốc được”.  

Tần Minh Nguyệt phớt lờ.  

Không lâu sau, chuông điện thoại reo lên.  

Từ đầu đến cuối, Tần Minh Nguyệt không nói lời nào.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ nghi ngờ.  

Ngay sau đó, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Phía bên bệnh viện đã báo án, lát nữa người của chúng ta sẽ tới xử lý”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top