Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 2050


Triệu Khoát hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm túc.  

Năm trăm triệu tệ.  

Đối với nhà họ Triệu, đó là một số tiền khá lớn.  

Nhưng...  

Bây giờ hắn không chắc chắn rốt cuộc Lục Chính Minh còn tên đàn em nào nữa hay không!  

Hắn hơi do dự.  

Lục Chính Minh giễu cợt nói: "Không dám à? Không dám thì thôi vậy, tôi cũng không muốn bắt nạt người khác”.  

Nói xong gã không ngừng cười khẩy!  

Triệu Khoát hơi híp mắt lại, trong mắt bừng bừng lửa giận!  

Khích tướng sao?  

Nhưng...  

Dù sao cũng có rất nhiều người đang xem!  

Nếu hắn không dám ứng chiến thì sao có thể đứng vững ở Tĩnh Châu?  

Một lúc lâu sau, Triệu Khoát nghiến răng nói: "Được, cược thì cược! Có gì mà không dám chứ?"  

Ồ...  

Xung quanh lại vang lên tiếng trầm trồ!  

Cược thật à?  

Khóe miệng Lục Chính Minh khẽ giật!  

Sao lại... đồng ý vậy?  

Chuyện này...  

Hắn không sợ sao?  

Vẻ hoảng hốt lóe lên trong mắt Lục Chính Minh.  

Dù sao...  

Gã cũng không có đàn em nào đánh được nữa!  

Mọi người xung quanh đều im lặng, ánh mắt đều dán chặt vào Triệu Khoát và Lục Chính Minh!  

Thật lợi hại!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy khát vọng!  

Một tỷ tệ!  

Nhưng... lấy bằng cách nào?  

Liễu Thanh Duyệt cau mày hỏi: "Em muốn đi à?"  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu!  

Khóe miệng Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười, cô ấy thấp giọng nói: "Chị có cách này”.  

Hả?  

Nghe vậy, Trương Minh nhất thời kinh ngạc!  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí nói: "Đừng nôn nóng, chúng ta cứ đợi đàn em của bọn chúng đến rồi nói tiếp”.  

Trương Minh Vũ kích động nói: "Được ạ!"  

Anh luôn tin tưởng vô điều kiện những lời của Liễu Thanh Duyệt!  

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Chính Minh.  

Suy cho cùng...  

Bây giờ chỉ đợi đàn em của Lục Chính Minh.  

Triệu Khoát mặc dù căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ trào phúng!  

Rất tự tin.  

Liễu Thanh Duyệt ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, yên lặng soạn một tin nhắn.  

Sau đó gửi đi.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Chị ấy đang tìm cách à?  

Ha ha!  

Trương Minh Vũ cười toe toét, vô cùng hào hứng!  

Một tỷ đấy!  

Khoan nói đến một tỷ tệ, năm trăm triệu tệ cũng đã đủ rồi!  

Nếu có thể hoàn thành mục tiêu lần nữa thì thu hoạch hôm nay quá lớn!  

Tuyệt!  

Trương Minh Vũ vô cùng phấn khích!  

Lục Chính Minh cuối cùng cũng lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ bước sang một bên.  

Triệu Khoát hơi nheo mắt lại.  

Có người thật à?  

Dù sao cũng đã đánh cược, hắn nói thêm gì cũng vô dụng.  

Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.  

Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.  

Lục Chính Minh rất nghiêm túc nói: "Anh lập tức tới đây ngay, nhất định phải tới!"  

"Nếu như thắng, thù lao... gấp mười lần!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Khóe miệng của những người xung quanh co giật dữ dội.  

Quả nhiên hào phóng!  

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã ngắt kết nối.  

Hai mắt Lục Chính Minh sáng ngời!  

Triệu Khoát cau mày.  

Cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai nói nhiều.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.  

Mọi người liếc mắt nhìn sang.  

Vừa lúc nhìn thấy một thanh niên bước vào cùng với cô phục vụ xinh đẹp.  

Vẻ mặt cung kính!  

Xì!  

Mọi người đều thất vọng.  

Bọn họ còn tưởng là đàn em của Lục Chính Minh đến...  

Trương Minh Vũ trừng mắt hậm hực.  

Nhưng điều khiến anh bất ngờ là thanh niên đó đi thẳng về phía anh.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kỹ hơn, anh ta mặc quần áo hàng hiệu, có vẻ là cậu chủ con nhà giàu.  

Thanh niên đó nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Thanh Duyệt, cung kính nói: "Thần y có gì căn dặn ạ?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  
 
Chương 2051


Mặc dù người thanh niên này như một tên công tử bột nhưng anh ta cực kỳ cung kính với Liễu Thanh Duyệt.  

Còn không dám nhìn thẳng.  

Liễu Thanh Duyệt thờ ơ nói: "Anh tìm một chỗ ngồi đi, lát nữa sẽ có việc của anh”.  

Người thanh niên cung kính nói: "Vâng!"  

Nói xong, anh ta ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Chị tư ngầu thật đấy!  

Khí chất này... quá tuyệt!  

Chẳng mấy chốc, không gian lại trở nên yên tĩnh.  

Mọi người yên lặng chờ đợi.  

Không lâu sau, lại có tiếng bước chân.  

Tất cả mọi người trợn to mắt!  

Nhìn kỹ hơn...  

Lại có một thanh niên bước vào cửa.  

Quần áo lòe loẹt, phong độ bất phàm.  

Chỉ có điều sắc mặt nhợt nhạt, dường như rất mệt mỏi.  

Nhưng cơ thể cực kỳ cường tráng!  

Đám đông náo động, mọi người bắt đầu trở nên phấn khích!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhân vật chính đến rồi à?  

Tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Triệu Khoát.  

Lục Chính Minh hào hứng nói: "Nhanh lên, chỉ đợi anh nữa thôi đấy! Trận đấu hôm nay dù có thể nào thì anh cũng phải thắng!"  

Nói xong, gã vỗ mạnh vào vai người thanh niên!  

Người thanh niên cười khẩy nói: "Cậu chủ Lục, anh yên tâm”.  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Thanh niên này... không đơn giản.  

Triệu Khoát lạnh lùng nói: "Trọng tài đâu?"  

Một người trung niên trong đám người đứng ra, lễ phép cười nói: "Thưa các cậu chủ, tôi ở đây”.  

Lục Chính Minh hơi híp mắt lại, nói: "Lên đi, sắp bắt đầu rồi, hy vọng... ông có thể công bằng”.  

Trọng tài cung kính nói: "Hiểu ạ! Hiểu ạ!"  

Không thể đắc tội với bất kỳ cậu chủ nào trong số này...  

Ngay sau đó, trọng tài bước lên võ đài.  

Tuyển thủ của hai bên cũng lần lượt bước lên võ đài, trừng mắt nhìn nhau!  

Khí tức băng giá tràn ngập bầu không khí!  

Cảm xúc của khán giả xung quanh đạt đến cao trào ngay lập tức!  

Triệu Khoát và Lục Chính Minh ngồi xuống chỗ cũ, căng thẳng quan sát!  

Dù sao cũng là năm trăm triệu tệ!  

Giờ khắc này, cả hai người đều hối hận, nhưng... không có cách nào cứu vãn!  

Trương Minh Vũ thấp giọng hỏi: "Chị tư, làm sao để lấy được một tỷ đây?”  

Nói xong, lại thêm hào hứng!  

Cô phục vụ trợn mắt há mồm.  

Đúng là khoác lác!  

Trương Minh Vũ không thèm để ý.  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, cười nói: "Chính là lúc này đây”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đôi mắt của cô phục vụ cũng đầy vẻ bối rối!  

Đúng là nồi nào úp vung nấy!  

Một lũ ngốc!  

Liễu Thanh Duyệt móc ngón tay của mình.  

Người thanh niên bước tới.  

Liễu Thanh Duyệt thì thầm vài câu.  

Vẻ hoang mang lóe lên trong đôi mắt của thanh niên đó ngay lập tức!  

Chuyện này...  

Ngay lập tức, thanh niên đó đứng thẳng dậy đi về phía võ đài không chút do dự.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.  

Rốt cuộc...  

Có mục đích gì?  

Chẳng mấy chốc, thanh niên đó đã đứng trên mép của võ đài.  

Hả?  

Khán giả xung quanh nhíu mày, rất bất mãn!  

Trì hoãn xem kịch hay!  

Triệu Khoát hơi nheo mắt lại.  

Lục Chính Minh cau mày lạnh lùng nói: "Cậu chủ Phương, anh đến đây làm gì?"  

Phương?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Họ này... hơi quen.  

Phương Đại Minh tươi cười, cao ngạo nói: "Hai vị cậu chủ, một vụ đánh cược tốt như vậy... chi bằng cho tôi tham gia với?”  

Nói xong anh ta tỏ thái độ rất tự tin!  

Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn.  

Đúng là... lưu manh vô lại!  

Vừa dứt lời, Triệu Khoát và Lục Chính Minh đồng thời sững sờ!  

Tham gia cùng ư?  

Lục Chính Minh siết chặt nắm đấm, trở nên phấn khích!  

Triệu Khoát cũng vui mừng khôn xiết!  

Có khả năng chuyển biến tốt!

Suy cho cùng, bọn họ đã hối hận!  

Bây giờ...  

Lục Chính Minh giả vờ hỏi: "Ồ? Tham gia kiểu gì đây?"  

Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.  

Phương Đại Minh cười khẩy nói: "Theo tôi thấy hai tên đàn em của các anh cũng chẳng ra làm sao... cho nên chi bằng để đàn em của tôi đến thử xem sao”.  

"Một người đánh với hai tên đàn em của các anh!"  

Cái gì?  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức trợn to hai mắt!  
 
Chương 2052


Một đánh hai hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lộ ra vẻ khó hiểu.  

Chuyện này...  

Ai quyết định?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ nhìn Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt cười thần bí nói: "Đánh bại hai người họ... không thành vấn đề chứ?"  

Ờ...  

Trương Minh Vũ ngay lập tức toát mồ hôi!  

Thanh niên đến sau trông có vẻ không hề đơn giản...  

Nhưng...  

Suy cho cùng, nói gì cũng đã muộn.  

"Ha ha ha!"  

Triệu Khoát và Lục Chính Minh đồng thời bật cười điên cuồng!  

Lục Chính Minh khinh thường nói: "Phương Đại Minh, lâu lắm rồi anh không tới câu lạc bộ, hình như cũng năm năm rồi nhỉ?”  

Triệu Khoát nghiền ngẫm nói: "Năm năm trước... cậu chủ tôi chỉ là không thích chơi những thứ này mà thôi”.  

"Nếu không... cũng đến phiên anh xưng bá nơi này?"  

Nghe vậy, Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Phương Đại Minh này... cũng không đơn giản.  

Phương Đại Minh khinh thường nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nhiều như vậy, chỉ cần nói các anh có dám hay không thôi”.  

"Tuy rằng mấy năm không chơi, nhưng thu phục đám đàn em tép riu của các anh... thì vẫn dư sức”.  

Nói xong vẻ mặt anh ta rất đắc ý!  

Chuyện này...  

Mọi người xung quanh trợn tròn mắt.  

Điên rồ quá nhỉ?  

Sắc mặt Triệu Khoát u ám.  

Đôi mắt của Lục Chính Minh bừng lửa giận!  

Ức hiếp người quá đáng!  

Hai người liếc mắt nhìn nhau.  

Có vẻ như đang ngầm giao tiếp.  

Trương Minh Vũ háo hức mong đợi.  

Một tỷ đấy!  

Triệu Khoát chế nhạo nói: "Cậu chủ Lục, vậy... hôm khác chúng ta cược tiếp, hôm nay dạy cho cậu chủ Phương một bài học trước đã, anh thấy thế nào?"  

Lục Chính Minh rất phấn khích, nhưng gã không thể hiện ra ngoài, đăm chiêu nói: "Được thì cũng được thôi, không biết cậu chủ Phương định đánh cược gì?"  

"Chúng tôi đã đặt cược năm trăm triệu rồi đấy”.  

"Cậu chủ Phương... có dám chơi không?"  

Nói xong, trên mặt gã tràn đầy vẻ giễu cợt!  

Bây giờ gã sợ rằng Phương Đại Minh sẽ không dám chơi!  

Kế khích tướng!  

Triệu Khoát cũng nhìn chằm chằm Phương Đại Minh, rất mong chờ!  

Những người xung quanh càng thêm kích động!  

Càng lúc càng đặc sắc!  

Phương Đại Minh ngạo nghễ mỉm cười, rù rì nói: "Có gì mà không dám chứ? Tôi đặt cược một tỷ, các anh có thể chia đều”.  

Ôi!  

Vừa dứt lời, xung quanh trầm trồ kinh ngạc!  

Một tỷ tệ!  

Chuyện này...  

Mọi người đều chấn động!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Giàu vậy cơ à?  

Triệu Khoát và Lục Chính Minh bỗng trở nên phấn khích!  

Hai vị tuyển thủ này đều là cao thủ hàng đầu ở Tĩnh Châu!  

Sợ ai chứ?  

Triệu Khoát bật cười điên cuồng, chế giễu: "Ha ha ha! Cậu chủ Phương đúng là hào phóng! Sau này gọi anh là người hào phòng, anh thế nào?"  

Khóe miệng của những người xung quanh co giật dữ dội.  

Mẹ kiếp!  

Cho rằng mình hài hước lắm sao?  

Lục Chính Minh cũng hào hứng nói: "Được, vậy chúng ta đặt cược!"  

"Mọi người đều đã nghe thấy rồi, không được lật lọng đâu đấy!"  

Triệu Khoát vội vàng thúc giục: "Được rồi, anh gọi tên đàn em của anh lên đi, mau chóng bắt đầu!"  

Không thể chờ đợi!  

Phương Đại Minh cười khẩy nói: "Đàn em đâu? Bây giờ có thể bước ra rồi đấy”.  

Anh ta cũng không biết ở đâu.  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, cười nói: "Em trai, cố lên!"  

Trương Minh Vũ cười toe toét: "Yên tâm đi!"  

Một tỷ tệ! 
 
Chương 2053


Cô phục vụ bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.  

Đúng là kẻ ngốc lắm tiền!  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.  

Mọi người đều sững sờ.  

Anh ta sao?  

Ánh mắt của hai người trên võ đài càng thêm khinh thường.  

Thằng ngu!  

Chẳng mấy chốc, cả hai trở nên hào hứng.  

Tiền đã dâng đến tận cửa!  

Lục Chính Minh sững sờ.  

Cơ thể của Triệu Khoát lập tức căng cứng!  

Là hắn!  

Triệu Khoát hơi híp mắt lại, tức giận nói: "Anh là đàn em của anh ta sao?"  

Trương Minh Vũ nhe răng cười nói: "Ừ”.  

Mọi người đều sững sờ.  

Quen nhau hả?  

Phương Đại Minh cau mày, nghi ngờ nhìn Liễu Thanh Duyệt.  

Chỉ dựa vào anh ta hả?  

Vậy... không phải là vung tiền uổng phí sao?  

Chẳng lẽ... thần y còn có mục đích khác?  

Cuối cùng Phương Đại Minh cũng không nhiều lời, nhưng mất một tỷ... vẫn thấy hơi đau lòng.  

Lục Chính Minh cười khẩy nói: "Thằng ranh con, lại là mày!"  

"Món nợ lần trước chúng ta vẫn chưa tính xong, vậy mà hôm nay mày lại tự vác xác đến”.  

"Đại Hoa, đánh mạnh vào cho tôi!"  

Thanh niên nhợt nhạt trên võ đài bật cười nói: "Không thành vấn đề, cậu chủ Lục!"  

Lục Chính Minh hoàn toàn phấn khích!  

Vừa kiếm được tiền vừa báo được thù!  

Nhưng đôi mắt của Triệu Khoát tràn đầy vẻ nghiêm nghị.  

Trương Minh Vũ... cũng rất khó giải quyết!  

Trọng tài lạnh lùng nói: "Nếu đã đến thi đấu thì lên đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"  

Ờ thì...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Đối xử với người khác thì cung kính, sao đối xử với mình lại lạnh lùng vậy chứ?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bước lên võ đài.  

Ánh mắt mọi người xung quanh bỗng đầy vẻ trào phúng.  

Những thứ khác chưa nói!  

Trương Minh Vũ đứng đó còn thua kém hơn cả bọn họ!  

Chuyện này...  

Tự tìm đường chết hả?  

Đôi mắt của mọi người đầy vẻ nghiền ngẫm.  

Triệu Khoát siết chặt nắm đấm.  

Dù lo lắng nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.  

Hắn chỉ có thể hy vọng, hai tên đàn em kia có thể nghiền nát Trương Minh Vũ!  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt tràn đầy vẻ mong đợi.  

Chẳng mấy chốc, giọng nói nặng nề của trọng tài vang lên: "Hai bên tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng!"  

Trương Minh Vũ lặng lẽ bước về phía trước.  

Hai tên đàn em nhìn nhau, khóe miệng hiện lên vẻ giễu cợt.  

Lười biếng nhấc chân bước đi.  

Trương Minh Vũ trừng mắt giận dữ.  

Khinh địch à?  

Trọng tài đứng ở giữa chậm rãi giơ tay ra.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.  

Cuối cùng cũng bắt đầu!  

Tay của trọng tài đột ngột buông xuống!  

Chứng tỏ cuộc so tài bắt đầu!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt, ánh mắt nghiêm túc liếc nhìn.  

Nhưng nhìn kỹ...  

Hả?  

Bọn chúng... không di chuyển?  

Hơn nữa còn có một nụ cười chế giễu trên khóe miệng.  

Rất khinh thường.  

Ờ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Mẹ kiếp!  

Sỉ nhục người khác!  
 
Chương 2054


Đại Hoa tinh nghịch nói: "Anh ra tay trước hay tôi ra tay trước?"  

Thanh niên còn lại cười nói: “Anh đánh đi, loại người này... không xứng để tôi ra tay”.  

Đại Hoa nhíu mày, nói: "Anh nói như vậy là có ý gì? Không xứng với anh là xứng với tôi sao?"  

Người thanh niên đắc ý nở nụ cười, nói: "Tôi không có ý này, chỉ là không muốn làm bẩn tay thôi”.  

Vừa dứt lời, vẻ giễu cợt trong ánh mắt mọi người đạt tới cực điểm!  

Quá xúc phạm!  

Vậy mà thằng nhóc kia vẫn còn mặt mũi đứng đó sao?  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Nếu đã vậy thì...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Các anh không ra tay thì tôi ra tay nhé?"  

Hừ!  

Cả hai cười khẩy thậm chí không thèm nhìn!  

Những người xung quanh thậm chí còn giễu cợt không dứt!  

Anh ra tay ư?  

Anh làm vậy là tự tìm đường chết!  

Khuôn mặt của Lục Chính Minh đầy vẻ khinh thường.  

Đôi mắt của cô phục vụ cũng đầy vẻ miệt thị.  

Ngu xuẩn!  

Một giây sau, chân Trương Minh Vũ đột nhiên phát lực!  

Nhanh như tia chớp!

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ sải bước về phía trước!  

Nhanh chóng ép tới gần!  

Hả?  

Vẻ giễu cợt trên mặt hai tên đàn em lập tức đóng băng!  

Đây là……  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Trương Minh Vũ đã lao tới trước mặt!  

Anh tung nắm đấm!  

Ơ kìa...  

Đồng tử của hai người đột nhiên co rút lại!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên nụ cười khẩy!  

Ai bảo bọn mày khinh địch!  

Ngay sau đó, nắm đấm hung hăng đập mạnh xuống!  

Đại Hoa hơi nheo mắt lại, vô thức đưa tay ôm ngực để đỡ đòn!  

Bụp!  

Âm thanh va chạm nặng nề đột nhiên vang lên!  

Khoảnh khắc tiếp theo…  

Đại Hoa bỗng bay lộn ngược ra sau!  

Ôi trời!  

Mọi người há hốc mồm, hai mắt suýt rớt ra ngoài!  

Chuyện này...  

Mọi người đều hết sức kinh ngạc!  

Vẻ mặt tên đàn em trở nên nghiêm túc.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Muộn rồi!  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ ra tay nhanh như chớp.  

Tôi bắt!  

Chẳng mấy chốc, có một cảm giác bão hòa trong tay anh!  

Trúng rồi!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Tên đàn em chết lặng!  

Cánh tay hắn lập tức tê liệt, dù thế nào, hắn cũng không thể dùng sức!  

Chuyện này...  

Đôi mắt của tên đàn em đầy hoang mang!  

Chiêu thức gì vậy?  

Trương Minh Vũ kéo mạnh tay!  

Tên đàn em nghiêng về phía trước!  

Trương Minh Vũ nhân cơ hội giơ đầu gối, thúc vào bụng tên đàn em!  

Phun!  

Tên đàn em bỗng phun ra nước!  

Bay ngược ra xa!  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Hoàn toàn chết lặng!  

Trong vòng chưa đầy hai mươi giây, cả hai tên đàn em đều ngã xuống sàn, vùng vẫy một cách đau đớn!  

Không còn sức đánh trả!  

Ơ kìa...  

Lục Chính Minh trợn mắt há mồm kinh hãi.  

Đôi mắt của cô phục vụ trống rỗng!  
 
Chương 2055


Phương Đại Minh cũng bối rối!  

Thật lâu sau, trong mắt anh ta hiện lên vẻ phấn khích.  

Người của thần y... quả thực không đơn giản!  

Trương Minh Vũ đứng thẳng người, khóe miệng mang theo một nụ cười giễu cợt.  

Thực lực không bị coi là yếu, không uổng phí công sức luyện tập lâu như vậy.  

Triệu Khoát siết chặt nắm đấm, sắc mặt lập tức u ám!  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt tỏa sáng rực rỡ!  

Em trai khá lắm!  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Trọng tài, ông không nói gì sao?"  

Ờ...  

Lúc này trọng tài mới giật mình sau cú sốc!  

Thằng nhóc này...  

Trọng tài bối rối nhìn Lục Chính Minh và Triệu Khoát.  

Hai người họ không nói lời nào!  

Cuối cùng, trọng tài chỉ có thể lãnh đạm tuyên bố một câu: "Trận đấu... kết thúc!"  

Khán giả xung quanh thất thần nhìn nhau.  

Rất hoang mang!  

Vậy là xong rồi sao?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Cám ơn quà tặng của hai cậu chủ”.  

Hả?  

Triệu Khoát sững sờ trong giây lát.  

Lục Chính Minh ngơ ngác hỏi: "Quà gì cơ?"  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Đương nhiên là một tỷ, hai người các anh sẽ thanh toán bằng cách nào?”  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, hai người đều sững sờ!  

Còn chuyện này nữa nhỉ!  

Mọi người xung quanh cũng trợn tròn mắt.  

Một tỷ đấy!  

Đưa thật sao?  

Phương Đại Minh chậm rãi cười khẩy!  

Cả Lục Chính Minh và Triệu Khoát đều bối rối.  

Trương Minh Vũ cau mày, cười nói: "Đông người đang xem như vậy, hai cậu chủ sẽ không lật lọng chứ?"  

Chuyện này...  

Triệu Khoát cau mày.  

Đôi mắt của Lục Chính Minh lóe lên vẻ nghiêm nghị!  

Năm trăm triệu đương nhiên quan trọng!  

Nhưng...  

Triệu Khoát lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Tiền gì? Tôi không biết, tôi phải đi trước đây!"  

Nói xong, hắn xoay người rời đi!  

Hả?  

Lục Chính Minh sửng sốt.  

Đôi mắt của mọi người xung quanh càng thêm hoang mang!  

Cứ rời đi như vậy sao?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười nghiền ngẫm.  

Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng...  

Đột nhiên, Phương Đại Minh đứng dậy, lạnh lùng nói: "Triệu Khoát, anh đánh cược với tôi đấy, vậy là anh không coi tôi ra gì sao?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Quên mất còn có anh ta.  

Tên này... dám đối đầu với Triệu Khoát sao?  

Triệu Khoát dừng bước, lạnh lùng nói: "Anh có chứng cứ không?"  

Phương Đại Minh chế nhạo bật cười, nói: "Không có chứng cứ, nhưng anh cứ rời đi như vậy thì sẽ ảnh hưởng nhân phẩm và uy tín của nhà họ Triệu!"  

Triệu Khoát khinh thường cười nói: "Thì sao?"  

Phương Đại Minh hơi ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: "Không sao cả, chỉ là e rằng các dự án hợp tác của chúng ta sẽ phải chấm dứt!"  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sửng sốt.  

Thẳng thừng đe dọa!  

Trương Minh Vũ cũng hơi bất ngờ!  

Phương Đại Minh này... không phải là loại hiền lành gì!  

Triệu Khoát siết chặt tay, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Nhưng...  

Năm trăm triệu tệ đấy!  

Triệu Khoát do dự, ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm gì.  
 
Chương 2056


Thấy vậy, Phương Đại Minh cười khinh thường lẩm bẩm: "Nhà họ Triệu cũng chỉ có vậy”.  

"Anh có thể đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bố tôi, bảo ông ấy tránh xa nhà họ Triệu các anh!"  

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra!  

Chuyện này...  

Thấy vậy, Triệu Khoát vô cùng lo lắng!  

Suy cho cùng... đây là việc của nhà họ Triệu!  

Một lúc lâu sau, Triệu Khoát lạnh lùng hét lên: "Chờ đã!"  

Hả?  

Mọi người đều sững sờ.  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Triệu Khoát.  

Phương Đại Minh cười khẩy.  

Phù!  

Triệu Khoát thở hổn hển nói: "Được, tôi đưa!"  

Chuyện này...  

Mọi người lập tức mở to mắt!  

Đưa thật à?  

Trương Minh Vũ vô cùng phấn khích!  

Năm trăm triệu tệ rơi vào tay!  

Phương Đại Minh thờ ơ nói: "Vậy anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Lấy tiền đi”.  

Triệu Khoát siết chặt nắm đấm.  

Nhưng lúc này... hắn không có lựa chọn nào khác.  

Cuối cùng, hắn xua tay lặng lẽ viết một tờ chi phiếu.  

Phương Đại Minh im lặng nhận lấy.  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt đầy ẩn ý của anh ta nhìn sang Lục Chính Minh, chậm rãi nói: "Cậu chủ Lục, của anh đâu?"  

Vẻ nôn nóng lóe lên trong mắt Lục Chính Minh.  

Nhưng...  

Phương Đại Minh tiếp tục chế nhạo: "Anh sẽ không giống như Triệu Khoát... không cần đến thể diện chứ?”  

"Người nhà họ Lục... không giống loại người đó”.  

Hừ!  

Lục Chính Minh lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Tôi thiếu năm trăm triệu này chắc?"  

Nói xong gã vẫy tay!  

Ký vào tờ chi phiếu!  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh khó khăn nuốt nước bọt.  

Một tỷ tệ!  

Cứ thế giao dịch thành công sao?  

Phương Đại Minh cầm cả hai tờ chi phiếu trên tay, không ngừng cười khẩy!  

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu.  

Phương Đại Minh chậm rãi xoay người, khách khí cười nói: "Một tỷ này... là của anh”.  

Nói xong, anh ta đưa tờ chi phiếu ra!  

Ôi trời!  

Mọi người xung quanh lập tức ớn lạnh!  

Mẹ kiếp, hào phòng thế!  

Trương Minh Vũ nhận lấy tờ chi phiếu, cười nói: "Cám ơn cậu chủ Phương!"  

Hai tên đàn em giãy giụa đứng dậy.  

Nhìn cảnh này... càng thêm chua xót!  

Sắc mặt Triệu Khoát vô cùng u ám!  

Lục Chính Minh điên tiết!  

Nhưng...  

Lục Chính Minh tức giận nói: "Hôm nay coi như các anh may mắn, chúng ta cứ chờ mà xem!"  

Nói xong, gã xoay người rời đi!  

Trương Minh Vũ vô cùng kích động.  

Quả thật phải chờ xem!  

Dù sao... anh vẫn phải hạ gục nhà họ Lục!  

Hừ!  

Triệu Khoát khịt mũi lạnh lùng.  

Đồng thời quay người bước về phía cửa.  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Cậu chủ Triệu Khoát, đừng vội đi, hôm nay tôi tới đây để tìm anh”.  

Hả?

Vừa dứt lời, Triệu Khoát lập tức dừng bước!  

Tìm hắn sao?  

Triệu Khoát mới xoay người lại, hờ hững hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”  

Ánh mắt những người ở xung quanh đều lộ ra vẻ nghi hoặc.  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, chỗ này quá nhiều người sẽ gây ảnh hưởng đến anh”. 
 
Chương 2057


Hả?  

Triệu Khoát lập tức nhíu mày.  

Người xung quanh lại càng mờ mịt.  

Phương Đại Minh kinh ngạc nhìn sang, cũng không nói gì.  

Mãi lâu sau, Triệu Khoát mới thơ ơ nói: “Được rồi, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện”.  

Hắn cũng đang cảm thấy lo lắng.  

Dù gì... cũng không thể trêu chọc Trương Minh Vũ!  

Triệu Khoát nhanh chóng xoay người rời đi.  

Trương Minh Vũ cất tấm chi phiếu rồi đi theo trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.  

Liễu Thanh Duyệt im lặng đi theo, Phương Đại Minh nối gót phía sau.  

Mọi người bước ra khỏi cửa.  

Triệu Khoát đi thẳng tới cầu thang ở đằng xa, ngồi xuống.  

Trong lòng vẫn còn bất mãn khó chịu!  

Năm trăm triệu tệ đấy!  

Trương Minh Vũ bước đến gần chỗ Triệu Khoát rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.  

Liễu Thanh Duyệt và những người khác lặng lẽ đứng sang một bên.  

Triệu Khoát liếc mắt nhìn, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, cười ha hả nói: “Có thể gọi là bàn chuyện hợp tác, mà cũng có thể nói là thuyết phục anh đi theo con đường đúng đắn”.  

Gì cơ?  

Triệu Khoát cau mày hỏi: “Câu này có nghĩa là gì?”  

Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Đừng hợp tác với Chu Vân Đình, việc đó không tốt cho anh đâu”.  

Chu Vân Đình?  

Khi Triệu Khoát nghe thấy những lời đó, một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.  

Thì ra là chuyện này!  

Triệu Khoát ngay lập tức cười khẩy: “Sao vậy? Anh sợ à?”  

Trương Minh Vũ lắc đầu và nói: “Tôi không sợ, chỉ là sẽ có thêm một phiền toái mang tên nhà họ Triệu”.  

“Muốn đối phó... cũng cần phải có thời gian”.  

Nói xong khóe miệng anh chậm rãi nhếch lên.  

Hừ!  

Triệu Khoát lạnh lùng một tiếng, giễu cợt nói: “Tôi không sợ mấy lời đe dọa đó!”  

Trương Minh Vũ nhẹ giọng nói: “Được thôi, hôm nay tôi đến đây không phải để nói nhảm với anh. Đây là lần cuối tôi khuyên anh, hãy ngừng việc hợp tác với Chu Vân Đình”.  

“Nếu không... nhà họ Triệu cũng sẽ không còn nữa”.  

Câu nói này rất bình tĩnh.  

Dù sao, ngay từ ban đầu Trương Minh Vũ cũng không coi nhà họ Triệu ra gì.  

Giờ... lại có thêm chị ba!  

Triệu Khoát nhăn mày, lạnh lùng nói: “Trương Minh Vũ, anh đang giỡn mặt với tôi đấy à?”  

Trương Minh Vũ lắc đầu cười khúc khích.  

Thế nhưng trong lòng anh lại thêm lo lắng.  

Anh muốn khiến Triệu Khoát ngừng hợp tác.  

Nhưng...  

Nên nói như thế nào đây nhỉ?  

Đột nhiên có tiếng bước chân.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Giọng nói hờ hững của Phương Đại Minh vang lên: “Tôi cũng khuyên anh một câu, anh nên ngoan ngoãn nghe theo đi”.  

“Nhà họ Triệu còn không bằng nhà họ Phương bọn tôi, càng huống hồ...”  

Dứt lời anh ta mỉm cười giễu cợt.  

Trong mắt Triệu Khoát hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhà họ Phương lớn mạnh như vậy rồi sao?  

Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Khoát trở nên nghiêm túc: “Phương Đại Minh, anh biến thành chó của Trương Minh Vũ từ khi nào vậy?”  

Trương Minh Vũ?  

Phương Đại Minh hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Tôi vừa mới nghe thấy cái tên ‘Trương Minh Vũ’ này, tôi không biết anh ta là ai, tôi cũng không phải là chó của ai hết!”  

Xem ra là anh ta không nhận ra Trương Minh Vũ.  

Hơn nữa trong lòng anh ta hơi ghen tị, tại sao tên này lại được Liễu Thanh Duyệt giúp đỡ nhiều vậy chứ?  

Triệu Khoát cau mày lại.  

Lúc này, giọng nói dễ nghe của Liễu Thanh Duyệt vang lên: “Đó là em trai tôi”.  

Phương Đại Minh sững sờ.  

Em trai?  

Phương Đại Minh nghiêm túc nói: “Cậu chủ! Thật sự xin lỗi!”  

Nói xong anh ta cúi đầu một góc chín mươi độ trước mặt Trương Minh Vũ. 
 
Chương 2058


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ơ...  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.  

Sao lại...  

Triệu Khoát cũng ngạc nhiên!  

Chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ bất lực nói: “À... đừng khách sáo như vậy...”  

Phương Đại Minh đứng thẳng người lên, nghiêm túc nói: “Triệu Khoát, nếu anh dám chống lại cậu chủ, thì không cần anh ấy ra tay, tôi sẽ xử lý nhà họ Triệu của anh trước!”  

Tràn đầy khí thế!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

.  

Sự khác biệt này...  

Khóe miệng của Triệu Khoát bắt đầu giật giật dữ dội!  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Không vội, cho anh năm phút để suy nghĩ”.  

Nói xong anh cũng nhìn sang hướng khác.  

Phương Đại Minh cung kính đứng ở sau lưng, kiên định nhìn về phía trước!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Người tên Phương Đại Minh này...  

Tại sao anh ta lại tôn trọng Liễu Thanh Duyệt đến mức đó chứ?  

Trương Minh Vũ cúi đầu, chìm vào suy nghĩ sâu xa.  

Suy cho cùng chuyện này... cũng không nhỏ!  

Trương Minh Vũ không nóng vội, im lặng chờ đợi. Có Phương Đại Minh ở đây, anh sẽ bớt đi nhiều phiền phức.  

Một lúc sau, Triệu Khoát mới ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Nếu tôi giúp anh thì tôi sẽ có được lợi ích gì?”  

Gì cơ?  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Anh cười nói: “Lợi ích mà anh không thể tưởng tượng được, một ngày nào đó toàn bộ Tĩnh Châu này đều sẽ bị thế lực của tôi thâu tóm”.  

Câu nói này cực kỳ tự tin.  

Trong mắt Phương Đại Minh thoáng hiện lên vẻ nghiêm túc.  

Việc này... là thật sao?  

Nghĩ lại cũng thấy đúng thôi, dù sao Liễu Thanh Duyệt cũng đang ở đây!  

Phương Đại Minh mỉm cười tự giễu.  

Sống sót mới là điều căn bản!  

Nghĩ tới đây, đôi mắt của Phương Đại Minh sáng rực!  

Cực kỳ kiên định!  

Triệu Khoát cũng rơi vào trầm tư.  

Nếu là trước đây, có khả năng hắn sẽ nghĩ Trương Minh Vũ đang khoác lác.  

Nhưng giờ...  

Ngay cả Phương Đại Minh cũng cung kính như vậy!  

Trương Minh Vũ trợn mắt đầy tức giận, trầm giọng nói: “Suy nghĩ kỹ chưa? Thời gian sắp hết rồi”.  

Ánh mắt Triệu Khoát lại lộ ra vẻ lo lắng.  

Nhưng...  

Triệu Khoát ngẩng đầu lên nói một cách đầy kiên quyết: “Tôi không chỉ có thể dừng việc hợp tác với Chu Vân Đình mà còn có thể giúp anh!”  

“Nhưng... Tôi có một yêu cầu”.  

Liễu Thanh Duyệt cau mày.  

Cô ấy liếc nhìn Trương Minh Vũ.  

Khuôn mặt Trương Minh Vũ không cảm xúc, điềm tĩnh nói: “Bây giờ tôi đang khuyên anh, chứ không phải hợp tác với anh”.  

“Vả lại,... anh cũng không có tư cách để ra điều kiện với tôi”.  

“Nếu anh chịu giúp tôi thì có lợi ích gì tôi sẽ tự biết, không cần anh sắp xếp”.  

Phương Đại Minh ngạc nhiên.  

Triệu Khoát sửng sốt!  

Câu nói này thật bá đạo!  

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe lên vẻ tán thưởng!  

Vậy mới đúng chứ!  

Dù sao.. Tô Mang cũng sắp trở lại rồi!  

Sau khi Trương Minh Vũ nói xong, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì.  

Nhưng trong lòng lại cực kì phấn khích!  

Đây là những lời mình đã nói ra sao?  

Thật tuyệt!  

Triệu Khoát cũng trở nên nghiêm túc: “Được rồi, tôi sẽ chấm dứt việc hợp tác với Chu Chính Đình, tôi cũng sẽ giúp anh!”  

Sau khi nói ra những lời này, hắn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.  

Thật ra... hắn đang cá cược!  

Lý do hắn chọn giúp đỡ không phải là vì Phương Đại Minh mà là vì... sự tiến bộ nhanh chóng của Trương Minh Vũ!  

Hồi mới quen biết, anh chỉ là một thằng ở rể vô tích sự.  

Còn bây giờ...  

Anh đã bắt đầu có khát vọng!   

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất ngờ.  

Sảng khoái vậy cơ à?  

Trương Minh Vũ thấp giọng nói: “Được, anh sẽ giúp tôi thế nào?”  

Đây mới là điều khiến anh cảm thấy hứng thú.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2059


Nghe vậy, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng!   

Toàn bộ tiền sao?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi nói: “Anh nói thật sao?”  

Triệu Khoát nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn là thật, nếu đã hợp tác với anh thì tôi nhất định sẽ thành thật”.  

Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng.  

Thành thật ư? Không đáng một xu!  

Điều quan trọng là bây giờ nhà họ Triệu phải làm thế nào mới có thể tiếp tục tồn tại!  

Đầu óc của Trương Minh Vũ hoạt động hết năng suất.  

Dĩ nhiên anh biết rằng những người như Triệu Khoát sẽ không thành thật.   

Nhưng điều này đối với anh mà nói, không hề quan trọng.  

Lợi ích mới là thứ quan trọng nhất!  

Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được, vậy thì càng tốt”.  

Trong mắt Triệu Khoát hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn cười nói: “Được, vậy bây giờ tôi về lên kế hoạch!”  

“Chuyện này không thể cho người khác biết!”  

Nói xong, hắn nhìn Phương Đại Minh một cách sâu xa.  

Phương Đại Minh nở nụ cười khinh thường.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Yên tâm, nếu anh giúp tôi một cách nghiêm túc thì chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích”.  

Triệu Khoát nặng nề gật đầu!  

Hắn nhanh chóng quay người rời đi.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Triệu Khoát, suy nghĩ sâu xa.  

Phương Đại Minh cung kính nói: “Cậu chủ, suy nghĩ của Triệu Khoát thâm sâu khó lường, anh nên thận trọng thì hơn”.  

Trương Minh Vũ khẽ cười: “Tôi biết, tôi không trông mong vào hắn”.  

“Chỉ cần hắn không cản đường tôi là đủ rồi”.  

“Những việc khác nếu hắn làm nhiều hơn thì tôi sẽ được lợi nhiều hơn”.  

Nói xong, hai mắt anh lóe sáng!  

Phương Đại Minh kinh ngạc nhìn sang.  

Liễu Thanh Duyệt cảm thấy rất hài lòng.  

Em trai mình... trưởng thành rồi!  

Trương Minh Vũ cười hả hê nói: “Cậu chủ Phương, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ngày hôm nay”.  

Phương Đại Minh hoảng hốt nói: “Cậu chủ, anh đừng khách sáo với tôi! Mạng của cả nhà tôi là do thần y cứu giúp, anh là em trai của cô ấy, thì đương nhiên anh cũng sẽ là ân nhân của nhà họ Phương chúng tôi!”  

Sau khi Trương Minh Vũ nghe được những lời đó thì ngay lập tức hiểu ra!  

Hóa ra là vì vậy...  

Trương Minh Vũ khiêm tốn cười nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, dù gì thì tôi cũng phải cảm ơn anh”.  

Phương Đại Minh không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng bước tới nói nhỏ: “Được rồi, chuyện của Triệu Khoát đã được giải quyết xong, không phải bây giờ chúng ta nên trở về nhà sao?”  

Dứt lời cô ấy còn nháy mắt ra hiệu.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh mỉm cười: “Vâng, đã đến lúc phải trở về nhà rồi”.  

Ba người nói lời tạm biệt nhau.  

Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt lên xe.  

Xe khởi động máy.  

Trương Minh Vũ thắc mắc hỏi: “Chị tư, chúng ta đang đi đâu vậy?”  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười một cách bí ẩn: “Chẳng lẽ ngoài việc của Triệu Khoát ra thì em không còn việc gì khác để làm nữa sao?”  

Trương Minh Vũ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không còn việc gì nữa mà...”  

Vẫn còn chuyện gì nữa sao?  

Liễu Thanh Duyệt tức giận trợn mắt: “Lần trước em chịu thiệt thòi, vậy mà em cũng nhẫn nhịn được à?”   

Lần trước?  

Trương Minh Vũ cau mày hỏi: “Chị tư, em phải làm gì bây giờ?”  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười đắc ý nói: “Chị đã sắp xếp xong hết cho em rồi”.  

“Bây giờ đám người Thần Ẩn đang ở trong cục cảnh sát, không làm gì được bọn chúng, nhưng em có thể phát triển tốt hơn để chuẩn bị đối phó với Âu Dương triết!”  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt!  

Tốt vậy à?  

Không lâu sau, chiếc xe từ từ dừng lại.  

Trương Minh Vũ quan sát xung quanh, đáy mắt hiện lên sự hoang mang.  

Tòa nhà văn phòng?  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười: “Em còn nhớ cô bạn thân của chị lần trước không?”  
 
Chương 2060


Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Nhớ chứ, cô ấy có mở một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa đúng không? Tên là... Băng Băng?”  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười: “Cô ấy có thể giúp em đấy”.  

Sự bối rối hiện lên trong đôi mắt của Trương Minh Vũ.  

Cô ấy giúp được anh sao?  

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng kéo Trương Minh Vũ đi vào bên trong tòa nhà văn phòng.  

Nhưng sau khi bước vào bên trong... anh càng trở nên bối rối hơn!   

Bên trong tòa nhà... không có gì hết...  

Cực kỳ yên tĩnh!  

Thậm chí cả việc bố trí thiết bị cũng chưa hoàn thành...  

Liễu Thanh Duyệt nhìn xung quanh rồi nói lớn: “Băng Băng, mình đến rồi, sao cậu còn chưa ra?”  

Trương Minh Vũ cảm thấy tò mò.  

Người tên Trần Băng Băng này là ai?  

Ngoại trừ anh thì đây chính là người đầu tiên mà Liễu Thanh Duyệt chào đón một cách vui vẻ như vậy.  

Sau đó, tiếng giày cao gót vang lên.  

Chân mày Trương Minh Vũ cau lại.  

Dựa vào hướng phát ra âm thanh, anh nhìn thấy một cô gái thanh lịch đang đi xuống từ tầng hai.   

Trương Minh Vũ hết sức kinh ngạc.  

Lần trước Trần Băng Băng hoạt bát hơn nhiều, sao lần này...  

Cử chỉ tao nhã, quần áo lộng lẫy.  

Thật sự đã biến thành... một tiểu thư đài các?  

Hơn nữa... khí chất này rất cao quý!  

Trương Minh Vũ im lặng chờ đợi.  

Trần Băng Băng nhanh chóng đi xuống lầu, mỉm cười nói: “Cậu tới thật à? Không sợ vi phạm thỏa thuận hả?”  

Gì cơ?  

Vừa dứt câu, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn hai mắt!  

Sao cô ấy biết chứ?  

Sau khi suy nghĩ kỹ, anh cũng thấy dễ hiểu, dù sao... Liễu Thanh Duyệt và cô ấy cũng rất thân.  

Liễu Thanh Duyệt hậm hực nói: “Cậu không nói ra thì sao có người biết chứ?”  

Trần Băng Băng cau mày lại.  

Ánh mắt ngạc nhiên bắt đầu nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.  

Lại nữa rồi...  

Lần trước cũng giống như thế này...  

Sau khi quan sát, Trần Băng Băng mới nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc cậu lấy đâu ra sự hấp dẫn vậy? Kiếp trước cậu đã cứu cả hệ Ngân Hà à?”  

Trương Minh Vũ nhìn qua nói: “Chị biết rõ quá”.  

Trần Băng Băng trừng mắt.  

Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ nói: “Hai người thiệt là, mới gặp nhau đã căng thẳng rồi, chúng ta nói vào việc chính đi, em trai mình còn có việc cần phải làm”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ mờ mịt.  

Chuyện gì cơ?  

Trần Băng Băng bĩu môi nói nhỏ: “Em trai bé bỏng, chúng ta cùng hợp tác nhé”.  

Em trai?  

Trương Minh Vũ hung hăng trừng mắt: “Hợp tác thì được, nhưng đừng gọi tôi là ‘em trai bé bỏng’ được không?”  

Trần Băng Băng hơi mỉa mai nói: “Biết thân biết phận chút đi, nếu không phải vì Thanh Duyệt, thì cậu còn lâu mới có tư cách nói chuyện với tôi”.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Cô gái này... thật sự quá tự tin.  

Trương Minh Vũ điểm tĩnh nói: “Được, chúng ta nghiên cứu xem nên hợp tác như thế nào”.  

Trần Băng Băng cau mày hỏi: “Cậu hợp tác với tôi... bằng thái độ đó sao?”  

Liễu Thanh Duyệt cau mày lại.  

Trương Minh Vũ thẳng thắn nói: “Dù gì cũng là hợp tác, cũng không phải tôi cầu xin chị, không phải chị cũng muốn kiếm chút lợi ích từ tôi sao?”  

Cái gì?  

Dứt lời, Liễu Thanh Duyệt và Trần Băng Băng đồng thời mở to hai mắt.  

Chuyện này...  

Sao đoán được hay thế?  

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý.  

Suy cho cùng...  

Trần Băng Băng này rất kỳ lạ.  

Lần trước Liễu Thanh Duyệt nói rằng Trần Băng Băng đang gặp một số khó khăn, đã vậy còn mở nhà hàng.  

Bây giờ... còn bán luôn cả một tòa nhà.
 
Chương 2061


Rõ ràng là Trần Băng Băng cũng muốn phát triển, hơn nữa có vẻ còn rất nóng vội...  

Trần Băng Băng nhỏ giọng nói: “Không tệ, không nhìn ra cậu cũng khá thông minh đấy”.  

Trương Minh Vũ bực bội nói: “Còn nhiều thứ chị không nhìn ra lắm”.  

Dứt lời anh ngoảnh mặt đi.  

Có gì đáng để đắc ý chứ...

Trần Băng Băng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Thú vị đấy!  

Trần Băng Băng thản nhiên nói: “Được, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.  

Nói xong, cô ấy xoay người bước sang một bên.  

Liễu Thanh Duyệt âm thầm giơ ngón tay cái về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Chẳng mấy chốc, hai chị em cũng ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Phương án hợp tác là gì?”  

Trần Băng Băng trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Tôi có một cách để nhắm vào Âu Dương Triết, cậu bỏ tiền, đơn giản không?”  

Trương Minh Vũ bĩu môi, nói: “Chị cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?”  

Muốn tay không bắt sói trắng à?  

Trần Băng Băng sửng sốt.  

Liễu Thanh Duyệt giải thích: “Em trai, biện pháp này quả thật chỉ có mình cô ấy biết”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trần Băng Băng tiếp tục nói: “Không lừa cậu, tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cậu bỏ tiền, tôi chắc chắn có thể giúp cậu diệt trừ đại bộ phận những kẻ nịnh bợ Âu Dương Triết trong tỉnh này”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia sáng.  

Tự tin vậy sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Được, chị muốn bao nhiêu?”  

Trần Băng Băng trầm ngâm chốc lát, nói: “Hai tỷ tệ”.  

Hai tỷ tệ ư?  

Trương Minh Vũ nghe vậy lập tức mở to hai mắt!  

Nhiều vậy sao?  

Liễu Thanh Duyệt nháy mắt với Trương Minh Vũ.  

Hoàn toàn xứng đáng!  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ hỏi: “Nếu tôi đầu tư hai tỷ cho chị, tôi sẽ nhận được lợi ích gì?”  

Trần Băng Băng hơi ngả người ra sau, thấp giọng nói: “Đừng lo, lợi ích cậu nhận được chắc chắn là lớn nhất, tôi kinh doanh giúp cậu, không cần bất cứ thứ gì”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe vậy lập tức sững sờ.  

Trần Băng Băng tiếp tục nói: “Nhưng... Lúc tôi cần, cậu phải thừa nhận rằng những sản nghiệp này là của tôi”.  

Thừa nhận?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Chỉ thừa nhận là được à? Không cần những thứ khác?”  

Bây giờ anh vẫn hơi nghi ngờ!  

Đây... hoàn toàn là cho không đấy!  

Trần Băng Băng đắc ý nói: “Thừa nhận là được, chút tiền lẻ này tôi chẳng coi trọng đâu”.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Thật... kiêu ngạo...  

Nhưng...  

Thật sao?  

Trương Minh Vũ do dự một lúc, lúc này mới nhìn về phía Liễu Thanh Duyệt.  

Chị tư sẽ không lừa anh.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ gật đầu.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười, anh nói: “Được, tôi có thể gom tiền cho chị”.  

Hả?  

Trong ánh mắt Trần Băng Băng thoáng qua vẻ kinh ngạc.  

Làm được thật à?  

Trên mặt Trần Băng Băng lộ ra vẻ kích động!  

Khoé miệng Liễu Thanh Duyệt cũng nở nụ cười.  

Thành công rồi.  

Một lúc lâu sau, Trần Băng Băng mới lên tiếng: “Cậu nghe kỹ đây, bắt buộc phải là hai tỷ tệ, một đồng cũng không được thiếu”.  

“Nữa nữa, trong vòng ba ngày phải gom đủ”.  

Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia sáng bất đắc dĩ.  

Lần đầu tiên thấy người được đầu tư khí thế mạnh mẽ như vậy...  

Trương Minh Vũ cười nói: “Được, không thành vấn đề”.  

Hai tỷ tệ... chắc là có thể gom đủ nhỉ?  

Bốp!  

Trần Băng Băng vỗ tay, cười nói: “Được, hợp tác vui vẻ!”  

Trương Minh Vũ sợ hết hồn.  

Trần Băng Băng mỉm cười thần bí, nói: “Không lâu nữa cậu sẽ biết, hợp tác với tôi là may mắn tới nhường nào”.  

“Cậu phải cảm ơn chị tư của cậu thật tốt, biết chưa hả?”  

Trương Minh Vũ trừng mắt không vui.  

Không cần chị nhắc.  

Cứ như một món nợ!  

Liễu Thanh Duyệt cũng nở nụ cười bất lực.  

Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Anh lấy điện thoại ra, là Tần Minh Nguyệt gọi tới.  

Hả? 
 
Chương 2062


Trương Minh Vũ cau mày, vội nghe máy.  

Giọng nói lo lắng của Tần Minh Nguyệt nhanh chóng vang lên: “Anh đang ở đâu? Mau tới cục cảnh sát đi!”  

Trương Minh Vũ không hề do dự nói: “Được, tôi lập tức tới ngay”.  

Nói xong, anh cúp điện thoại luôn.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Chắc là bên phía Thần Ẩn hành động rồi, em phải đi xem thử”.  

Hả?  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày.  

Trong mắt Trần Băng Băng loé lên tia sáng!  

Thần Ẩn?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Chị tư, hai người nói chuyện tiếp đi. Em đi xem thế nào”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Nhớ cẩn thận”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Ngay sau đó, anh xoay người chạy ra ngoài.  

Anh không hề chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Trần Băng Băng.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ ngồi ở trên xe taxi.  

Chạy thẳng tới cục cảnh sát!  

Xe chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ xuống xe, chạy vào trong.  

Đột nhiên, một giọng nói bất mãn vang lên: “Này, anh là ai? Ai cho anh vào?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn về phía giọng nói, phát hiện một thanh niên mặc quân phục đi tới.  

Chức vị không thấp.  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Tôi tìm sếp Tần”.  

Thanh niên cau mày.  

Hắn lạnh lùng nói: “Xin lỗi, sếp của chúng tôi không phải họ Tần, anh đi ra ngoài đi”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng vẻ nghi ngờ.  

Cô ta không phải sếp ở đây à?  

Trương Minh Vũ chỉ đành thay đổi lời nói: “Tôi tìm Tần Minh Nguyệt”.  

Trong mắt thanh niên hiện lên vẻ tức giận, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có ai tên Tần Minh Nguyệt, anh có thể đi được rồi”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra, làm bộ muốn gọi điện cho Tần Minh Nguyệt.  

Thanh niên đó quát tháo: “Tôi nói anh nghe không hiểu à? Ai cho anh gọi điện thoại!”   

“Cút ra ngoài!”  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ tức giận.  

Vốn dĩ đã vội lắm rồi!  

Nếu là lúc trước, Trương Minh Vũ có thể sẽ đi ra ngoài gọi điện.  

Nhưng bây giờ...  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Anh làm gì vậy? Tại sao không cho tôi tìm Tần Minh Nguyệt?”  

Thanh niên lạnh lùng hừ một tiếng, quát tháo: “Tôi làm gì anh quản được sao? Cho anh một cơ hội cuối cùng, cút ra ngoài cho tôi!”  

Rất có khí thế!  

Trương Minh Vũ híp mắt lại.  

Người này... không phải, là người theo đuổi Tần Minh Nguyệt đấy chứ?  

Nhưng…  

Cũng không giống lắm.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: “Nhìn kìa”.  

Hả?  

Thanh niên đó sững sờ, vô thức nhìn về phía Trương Minh Vũ chỉ tay.  

Trương Minh Vũ thấy vậy lập tức lẻn vào trong nhanh như chớp.  

Thanh niên đó quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện Trương Minh Vũ đã không còn ở trước mặt mình!  

Mẹ kiếp!  

Thanh niên đó chợt quát một tiếng: “Có người xông vào cục cảnh sát!”  

“Người đâu!”  

“Bắt hắn lại cho tôi!”  
 
Chương 2063


Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Lúc này, Trương Minh Vũ đã tới tầng hai.  

Nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Tần Minh Nguyệt.  

Người đâu?  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra.  

Nhưng chưa kịp gọi, chuông điện thoại đã vang lên.  

Tần Minh Nguyệt gọi tới.  

Trương Minh Vũ vội nghe điện thoại.  

Giọng nói sốt sắng của Tần Minh Nguyệt lại vang lên: “Anh đang ở đâu? Bên này đã có động tĩnh”.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Tôi ở tầng hai cục cảnh sát, có người không cho tôi tìm cô”.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nghiêm nghị nói: “Anh đến tầng cao nhất, tôi chờ anh ở cầu thang”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Anh nhanh chóng chạy lên cầu thang, lao thẳng đến tầng bốn.  

Nhìn xung quanh một lượt.  

Anh thấy Tần Minh Nguyệt bước tới với đôi chân dài miên man.  

Hiên ngang oai hùng!

Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia sáng.  

Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã đi đến trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc hỏi: “Bây giờ người ở đang ở đâu?”  

Tần Minh Nguyệt không nói gì, nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ, đi thẳng về phía trước!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Khuôn mặt Tần Minh Nguyệt lạnh băng, cảnh giác nhìn xung quanh.  

Trương Minh Vũ không nói nhiều nữa.  

Tần Minh Nguyệt kéo Trương Minh Vũ lên tầng thượng toà nhà.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sau khi nhìn một lượt, anh mới phát hiện có một nhóm chiến sĩ đang đứng uy nghiêm trên tầng thượng!  

Khoảng ba mươi người.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Lần này phải cẩn thận, bọn chúng có quá nhiều người”.  

Nhiều người?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Thần Ẩn... lại có thêm người tới sao?”  

Tổ 11 tổng cộng chỉ có mười một người thôi mà.  

Bây giờ... chỉ còn lại tám người...  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu, nói: “Toàn bộ cục cảnh sát đều là người của bọn chúng”.  

Hả?  

Dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!  

Toàn bộ cục cảnh sát hả?  

Trương Minh Vũ sực tỉnh!  

Chẳng trách thanh niên lúc nãy lại chống cự như vậy, hoá ra...  

Người của cục cảnh sát cũng giúp Thần Ẩn?  

Tần Minh Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mục đích lần này tôi tới là để sắp xếp lại người của cục cảnh sát Tĩnh Châu, nhưng... bây giờ tôi hơi bất lực”.  

“Người của tôi đều ở Ninh Châu”.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Rõ ràng, cấp trên đã biết sự bất thường của cục cảnh sát Tĩnh Châu, nên mới bảo Tần Minh Nguyệt tới “làm sạch”.  

Nhưng..  

Tần Minh Nguyệt quá sơ ý?  

Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ thở dài, nói thầm: “Nếu tôi không ở đây, đám người Thần Ẩn chắc chắn sẽ thuận lợi rời đi”.  

“Nhưng tôi ở đây...”  
 
Chương 2064


“Dù như thế nào, chúng cũng phải kiên trì đến tám giờ tối, người của tôi tới là có thể giải quyết”.  

Nói xong, trong mắt cô ta đầy vẻ nghiêm nghị.  

Dù sao cục cảnh sát có nhiều người như vậy, muốn trấn thủ đến tối cũng không hề đơn giản.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.  

Tần Minh Nguyệt nhìn đồng hồ trên tay.  

Ngay sau đó, lạnh lùng nói: “Còn một giờ nữa, sẽ có người đến cứu đám người Thần Ẩn, trước đó chúng ta phải ở đây ngăn cản những người ở cục cảnh sát”.   

“Nghe rõ chưa?”  

Tất cả mọi người chỉnh tề gật đầu!  

Không lên tiếng.  

Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng lại dâng lên cảm giác nghiêm túc.  

Người cục cảnh sát... quá đông.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Trốn ở đây sao?”  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Không trốn được, bọn chúng tới rồi”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ kinh ngạc.  

Tới rồi ư?  

Tần Minh Nguyệt khẽ vẫy tay.  

Tất cả chiến sĩ bỗng chạy về phía sau cửa phòng.  

Toàn bộ ẩn núp.  

Chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đứng ở tầng thượng.  

Bình bịch.  

Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc.  

Sao Tần Minh Nguyệt lại biết?  

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, đưa mắt nhìn về phía cửa.  

Im lặng chờ đợi.  

Bụp!  

Ngay sau đó, âm thanh nặng nề vang lên.  

Cửa bị người đá tung ra.  

Thanh niên lúc nãy lọt vào tầm mắt.  

Ở sau lưng là một đám chiến sĩ của cục cảnh sát!  

Mỗi người đều mang khí thế hung hăng.  

Chẳng mấy chốc, một đám người xông ra, đứng ở trước mặt Trương Minh Vũ.  

Thanh niên đó híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, không phải mày muốn chạy sao? Chạy tiếp đi!”  

Những người khác trừng mắt nhìn.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Tần Minh Nguyệt tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Anh ấy tới tìm tôi, các anh có tư cách gì ngăn cản?”  

Thanh niên đó sững sờ.  

Lúc này hắn mới để ý Tần Minh Nguyệt cũng ở đây!  

Đôi mắt thanh niên loé sáng, cười khẩy nói: “Sếp Tần, tôi đang hoài nghi người này tới cục cảnh sát của chúng ta là có ý đồ xấu”.  

“Hãy giao hắn cho chúng tôi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt loé lên tia sáng sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Anh ấy không có ý đồ xấu, đây là bạn tôi, là tôi gọi anh ấy tới”.  

Thanh niên đó cười nói: “Sếp Tần, nếu cô bị uy hiếp... hãy nháy mắt vài cái”.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng vẻ kinh ngạc.  

Câu nói này... khá thông minh.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Anh nói vậy là có ý gì?”  

Thanh niên đắc ý mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Sếp Tần, cô rất có khả năng đã bị bắt làm con tin”.  

“Nên...” 
 
Chương 2065


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô đừng lo, chúng tôi sẽ cứu cô!”  

Hả?  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt chợt loé lên ánh sáng lạnh.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nở nụ cười.  

Bọn chúng... muốn làm gì?  

Thanh niên vung tay lên, thấp giọng nói: “Người đâu, mau cứu sếp Tần!”  

Vừa dứt lời, chiến sĩ phía sau lập tức tiến lên!  

Sắc mặt nghiêm nghị!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ra tay sao?  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Vương Siêu, anh đang khiêu khích tôi sao? Anh quên mất tôi tới đây để làm gì rồi à?”  

Vương Siêu kiêu ngạo nói: “Hừ, cô nói gì tôi nghe không hiểu, sếp Trần không có ở đây, tôi nhất định phải bảo vệ cô an toàn”.  

“Dù sao... đây cũng là việc mà sếp Trần đã giao!”  

Tần Minh Nguyệt không nói nên lời.  

Vương Siêu cười nhạt, thấp giọng nói: “Còn đứng đó làm gì? Lên cho tôi!”  

Vừa dứt lời, bốn chiến sĩ lập tức lao lên!  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt loé lên vẻ lạnh lùng!  

Nhưng...  

Một khi xảy ra xung đột, toàn bộ người của cục cảnh sát sẽ ùa lên!  

Đến lúc đó...  

Chắc chắn không thể chống đỡ được tới tám giờ!  

Phải làm sao đây?  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ do dự.  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, mấy chiến sĩ đã xông tới!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh tung nắm đấm về phía chiến sĩ trước mặt!   

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm!  

Vô cùng lo lắng!  

Nếu Trương Minh Vũ phản kháng, đám chiến sĩ này nhất định sẽ không phải là đối thủ của anh.  

Đến lúc đó... những chiến sĩ khác của cục cảnh sát sẽ xông lên gia nhập trận chiến!  

Vậy... phải làm sao đây?  

Trương Minh Vũ bắt đầu né tránh, đầu óc cũng vận hành hết công suất!  

Tình hình bây giờ vô cùng bất lợi với bọn họ!  

Chẳng mấy chốc, lại có thêm bốn người gia nhập trận chiến!  

Trương Minh Vũ vẫn còn do dự.  

Không dám phản kích!  

Trong mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy vẻ lo lắng!  

Nhưng...  

Cô ta cũng không dám để đám người ẩn núp phía sau bước ra, như vậy nhất định sẽ bị lộ!  

Sắc mặt Trương Minh Vũ nghiêm nghị.  

Vừa né tránh vừa nhanh chóng suy nghĩ!  

Đánh tới đánh lui, Trương Minh Vũ kinh ngạc phát hiện bốn chiến sĩ kia căn bản không làm gì được anh!  

Mặc dù công kích mãnh liệt, nhưng...  

Ngay cả góc áo của anh cũng không đụng trúng được, anh đều dễ dàng né tránh!  

Khoé miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.  

Kéo dài thời gian là biện pháp tốt nhất!  

Hơn nữa... nhân tiện luyện tập năng lực né tránh luôn!  

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ hoàn toàn từ bỏ ý định đánh trả, chỉ tập trung vào né tránh!  

Bốn gã đàn ông cao lớn toát mồ hôi!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2066


Mọi người xung quanh kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt cũng mờ mịt.  

Chuyện này...  

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt đột nhiên lóe sáng!  

Thông minh!  

Vương Siêu nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.  

Chỉ lát sau, bốn chiến sĩ đã đầm đìa mồ hôi!   

Vẻ mặt Trương Minh Vũ thoải mái, trong ánh mắt còn lộ vẻ phấn khích!  

Kiểu tránh né này... Thật tuyệt!  

Đã qua mười phút!  

Vương Siêu nghiến răng, khẽ quát: “Lên hết cho tao! Nhanh chóng bắt hết bọn chúng!”  

Hắn cũng không biết kế hoạch của Tần Minh Nguyệt.  

Nhưng... Không thể tiếp tục phí thời gian ở đây!  

Chỉ trong chốc lát, sáu chiến sĩ còn lại cũng lao tới Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Vẻ phấn khích trong mắt Trương Minh Vũ lại tăng thêm một chút!  

Bốn người đã không đủ thử thách.  

Mười người!  

Sáu người lao vào tham gia chiến đấu.  

Trương Minh Vũ tiếp tục né tránh, bước chân lùi ra sau cũng nhanh dần!  

Nhưng dù sao cũng tận mười người...  

Dù Trương Minh Vũ né tiếp cũng rất khó tránh hết được nhiều đòn công kích vậy!  

Cuối cùng... Trương Minh Vũ bị ép phải ra tay!  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không có ý đánh trả, chỉ bắt đầu ra đòn đỡ!  

Mười người dần dần ép sát!  

Trương Minh Vũ lập tức lùi về sau, bắt đầu đi vòng quanh sân thượng!  

Có người vòng ra sau.  

Trương Minh Vũ ung dung đỡ đòn, đẩy thẳng người đó ra xa!  

Phù!  

Tần Minh Nguyệt thấy thế, thở phào nhẹ nhõm.  

Tốt, không sao cả.  

Ánh mắt Vương Siêu tràn đầy vẻ nghiêm trọng.  

Tên nhóc này... khó giải quyết vậy sao?  

Nhưng trong lòng hắn cũng đã xác định chắc chắn, mục đích của Trương Minh Vũ khi tới đây không hề đơn giản!  

Không được, không thể để bọn họ thành công!  

Thời gian từ từ trôi.  

Mười chiến sĩ đã đầm đìa mồ hôi, nhất là bốn chiến sĩ đầu tiên đã sắp đi không nổi.  

Khó khăn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay!  

Thể lực Trương Minh Vũ cũng đã không theo kịp.  

Quá mệt mỏi!  

Lại qua mười phút nữa.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở dốc, cánh tay đỡ đòn cũng đau!  

Nhưng...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng đầy nghiêm trọng.  

Vương Siêu híp mắt, chợt quát lên một tiếng: “Người đâu!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng lộ ra tia sắc lạnh.  

Chỉ một chốc, tiếng bước chân nặng nề vang lên.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Không bao lâu sau, mười mấy chiến sĩ ở cửa lại lao tới!  

Trương Minh Vũ nghiêm túc hơn.  

Hơi hai mươi người!  

Vương Siêu không chút do dự, quát: “Lên cho tao! Đừng cho hắn có cơ hội được thở!”  

Vừa dứt lời, mười mấy chiến sĩ cũng tham gia chiến đấu!  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ nghiêm trọng.  

Không kịp dùng đòn đỡ, Trương Minh Vũ phải ra tay đánh trả!  

Bụp bụp bụp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tiếp!  

Vài người đàn ông to lớn văng ra!  

Vương Siêu lập tức mở to mắt nhìn!  

Hắn mới phát hiện Trương Minh Vũ vừa rồi chỉ là đang đùa giỡn!  

Đây mới là thực lực của người này sao?  

Trong nháy mắt, mấy chiến sĩ kiệt sức ngã xuống!  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ cũng đã mệt lả!  

Hai tay Tần Minh Nguyệt trắng bệch siết chặt.  

Không được!  

Trong chốc lát, Tần Minh Nguyệt vô thức bước đi...  

Vương Siêu nhướng mày, hỏi: “Sếp Tần, cô... muốn làm gì?”  

Tần Minh Nguyệt hơi chần chừ!  

Sắc mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ nghiêm trọng!  

Làm sao bây giờ?
 
Chương 2067


Đột nhiên, đôi mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng, quát: “Các anh em, các người còn ẩn nấp làm gì? Cởi quần áo đi!”  

Hả?  

Vừa dứt lời, ai nấy đều sững sờ.  

Còn có người hả?  

Vương Siêu cẩn thận nhìn lướt qua bốn phía.  

Trong mắt Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.  

Cởi quần áo ư?  

Đột nhiên, đôi mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên!  

Đúng vậy!  

Đám chiến sĩ đang ẩn nấp phía sau cũng ngây người.  

Cởi quần áo...  

Đột nhiên, một chiến sĩ quát khẽ: “Cởi quần áo, bọn chúng không biết thân phận chiến sĩ của chúng ta!”  

Mọi người bừng tỉnh!  

Chỉ lát sau, mọi người bắt đầu cởi hết quần áo!  

Lập tức lao ra!  

Tiếng bước chân vang lên...  

Hả?  

Vương Siêu nhíu mày.  

Nhìn về phía âm thanh phát ra...  

Hả...  

Vương Siêu lập tức ngây người!  

Chỉ thấy một đám đàn ông cởi trần lao tới!  

Cực kỳ khí thế!  

Trong mắt Vương Siêu hiện lên vẻ mờ mịt!  

Chỉ lát sau, đám đàn ông đó nhảy vào đám người, tham gia chiến đấu!  

Thể lực của các chiến sĩ vốn đã không đỡ nổi.  

Lập tức tháo chạy!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào, lùi nhanh sang một bên.  

Khôi phục thể lực!  

Tần Minh Nguyệt mắt lóe sáng, giơ ngón tay cái với Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Dùng đầu óc vẫn tốt hơn!  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề liên tục vang lên!  

Chỉ một lát, hơn hai mươi người chiến sĩ hoàn toàn gục xuống, đau khổ vặn người!  

Ơ kìa...  

Vương Siêu trợn mắt há hốc mồm!  

Hắn không ngờ trên sân thượng còn có người!  

Bọn họ là ai?  

Trương Minh Vũ là ai?  

Rầm!  

Vương Siêu khó khăn nuốt nước bọt, chuẩn bị hét lên!  

Đột nhiên!  

Một bàn tay xuất hiện đằng sau Vương Siêu, bịt chặt miệng Vương Siêu lại!  

Hả...  

Mọi người ngẩn ra.  

Rắc!  

Chỉ chốc lát, âm thanh trong trẻo vang lên.  

Cổ Vương Siêu vặn vẹo, người mềm nhũn ngã xuống đất.  

Người đằng sau chính là Trương Minh Vũ!  

Ặc...  

Mọi người ngơ ngác.  

Trương Minh Vũ tức giận nói: “Giải quyết hắn sớm hơn thì có phải xong việc rồi không..”.  

Tần Minh Nguyệt hậm hực, ném ánh mắt khinh thường, nói: “Vừa nãy phía dưới có người mai phục, hắn ngã xuống nhất định sẽ kinh động tới tất cả người của cục cảnh sát”.  

Trương Minh Vũ hơi hoang mang.  

Rốt cuộc sao cô ta lại biết được?  

Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Vậy bây giờ ở dưới không có người à?”  

Tần Minh Nguyệt buông tay, nói: “Có, nhưng giờ đã đi rồi”.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Đi làm gì?”  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Đi gọi người tới”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy.  

Mình tự cho là mình thông minh hả?  

Trương Minh Vũ đờ đẫn hỏi: “Vậy bây giờ...”
 
Chương 2068


Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Không sao, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rất tốt, đúng lúc, người của Thần Ẩn sắp tới...”  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Vẫn may...  

Trương Minh Vũ liếc nhìn đồng hồ, mới năm giờ chiều.  

Còn ba tiếng.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Nhiệm vụ thật gian nan.  

Dù sao người của bọn họ quá ít.  

Lát sau, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Chúng ta tới phòng giam đi, người ở đây sắp lên rồi”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Tần Minh Nguyệt đi thẳng tới sân thượng bên cạnh.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ mờ mịt.  

Nhìn kỹ lại...  

Bây giờ mới phát hiện, cạnh đó có một sợi... dây thừng?  

Trương Minh Vũ ngẩn người...  

Chắc không phải...  

Hai mươi người đàn ông lao nhanh về tòa nhà bên cạnh.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Đi xuống đi”.  

Mọi người gật đầu.  

Lát sau, cả đám bắt lấy dây thừng, bắt đầu... xuống lầu!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ lập tức trợn mắt nhìn!  

Xuống thật à?  

Chỉ một sợi dây thừng... Hoàn toàn không có biện pháp an toàn nào!  

Mẹ kiếp... Giỡn sao?  

Lúc này Trương Minh Vũ mới giật mình, thảo nào Tần Minh Nguyệt lại đưa người đến sân thượng.  

Hóa ra...

Chẳng mấy chốc, khoảng hai mươi người đàn ông vạm vỡ đã biến mất khỏi tầm mắt.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi đi xuống trước”.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật, hỏi: "Chúng ta... không còn đường khác để đi sao?"  

Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói: "Không có, bây giờ mọi người đang bị nhốt ở lầu hai. Chính giữa có một miệng cống sắt không khóa có thể đi vào được”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy trong mắt lập tức hiện lên sự bất lực.  

Chỉ có thể xuống thôi sao?  

Tần Minh Nguyệt bình thản nói thêm: "Yên tâm, có tôi ở đây, anh sẽ không sao đâu”.  

Nói xong, cô ta nhanh chóng đi về phía rìa tòa nhà.  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn.  

Nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể im lặng thở dài.  

Không còn giải pháp nào nữa...  

Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt bắt lấy sợi dây thừng rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Cất bước tiến lên phía trước.  

Chẳng mấy chốc đã đến bên rìa tòa nhà.  

Nhìn xuống thì...  

Trương Minh Vũ lập tức hít một hơi thật sâu!  

Tuy rằng chỉ là lầu bốn, nhưng… vẫn rất cao.  

Trương Minh Vũ đã sợ độ cao từ khi còn bé.  

Nhìn kỹ lại thì vừa đúng lúc Tần Minh Nguyệt đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh.  

Đã xuống đến lầu hai!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay.  

Phải xuống thật à?  

Bọn họ đều được đào tạo, còn anh thì chưa thử bao giờ...  

Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Mau đi xuống, do dự nữa sẽ không kịp đâu”.  

À ừ...  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Cuối cùng, anh chỉ có thể cắn răng kiên quyết nắm lấy sợi dây thừng.  

Để an toàn, anh quấn dây thừng quanh cổ tay vài vòng.  

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh mới thử di chuyển đến rìa tòa nhà.  

Cắn răng!  

Xuống!  

Tiếp đó, Trương Minh Vũ đạp lên tường rồi bắt đầu chậm rãi nới lỏng dây trên tay.  

Xuống từng chút một.  
 
Chương 2069


Tần Minh Nguyệt thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ di chuyển vô cùng khó khăn.  

Cơ bản là không dám cúi đầu.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã ngang bằng với cửa sổ.  

Phù!  

Trong lòng Trương Minh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm không ít.  

Vẫn rất an toàn.  

Trương Minh Vũ tiếp tục buông tay, di chuyển xuống dưới từng chút một.  

Chớp mắt đã đến cửa sổ lầu ba.  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Chăm chú nhìn kĩ lại...  

Một tấm lưng xinh đẹp mượt mà đối diện với anh, một người phụ nữ... thay quần áo?  

Cái này...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy ngạc nhiên!  

Mẹ nó, trùng hợp quá đi...  

Nhưng vào lúc này, người phụ nữ cũng nhìn thấy Trương Minh Vũ trong tấm gương trước mặt...  

Nhanh chóng xoay người.  

Bốn mắt nhìn nhau...  

Ể...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự lo lắng.  

Đầu óc nhanh chóng hoạt động!  

Không đợi người phụ nữa mở miệng, anh đã mở miệng mắng trước: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy người lau kính hả?"  

Dứt lời anh nhanh chóng di chuyển.  

Người phụ nữ rơi vào mơ hồ.  

Trương Minh Vũ vội vàng biến mất khỏi tầm mắt.  

Tim của Trương Minh Vũ đập liên hồi!  

Lúc này, người phụ nữ mới phản ứng lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận.  

"Người đâu! Bên ngoài có người!"  

Người phụ nữ nhanh chóng mặc quần áo vào và quát lớn!  

Ngay sau đó, một số chiến sĩ bước vào, nhanh như chớp lao về phía cửa sổ!  

Tiếng bước chân vang lên.  

Tia hoảng loạn hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Anh tiếp tục tăng tốc.  

Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự lo lắng.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đến cửa sổ trên lầu hai.  

Cạch!  

Bỗng nhiên, cửa sổ lầu ba mở ra.  

Lòng Trương Minh Vũ thắt chặt.  

Ngẩng lên nhìn, trùng hợp thấy hai tên chiến sĩ ló đầu ra với đôi mắt dữ tợn.  

Họ đang lắc lư dây thừng!  

Trương Minh Vũ bị đong đưa kịch liệt, càng thêm nôn nóng.  

Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên: "Bắt lấy tay tôi”.  

Trương Minh Vũ vội vàng đưa tay ra.  

Nhưng vào lúc này, đột nhiên cơ thể của anh bị kéo lên phía trên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sờ.  

Nhìn kỹ lại mới phát hiện hai chiến sĩ ở bên trên đang kéo dây lên.  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt, hét lên: "Đừng nhúc nhích! Cao như vậy, tôi sợ đó!"  

Nhưng mấy chiến sĩ hoàn toàn không quan tâm đến anh.  

Cơ thể Trương Minh Vũ không ngừng đi lên!  

Tần Minh Nguyệt cau mày, khẽ quát: "Yên tâm, mau phóng qua đây!"  

Phóng qua?  

Trương Minh Vũ đắn đo.  

Không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, đầu anh đã qua thanh trên của cửa sổ.  

Sắp lên tới rồi! 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top