Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: Chương 161


Ông ta còn lạnh lùng nhìn bà Hạnh, dường như đang chất vấn bà ta đã nuôi dạy con gái như nào vậy.

“Trần Nam Phương uống mau lên.


Bà Hạnh nói giúp Lý An: “Lế nào con không muốn cứu anh con sao?”
Trần Nam Phương lạnh lùng nhìn những người thân của mình, không biết từ khi nào đã trở nên xa lạ và độc ác như thế này rồi.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, run rẩy nói một cách ghê tởm: “Ông chủ Khải, tôi thật sự không thể uống, hễ uống là sẽ nôn ra máu.


“Còn có chuyện này sao?”
Cô gật mạnh đầu: “Cậu tôi chưa bao giờ quan tâm đến người cháu gái này, đương nhiên ông ấy không thể biết.


Người đàn ông nghe thấy vậy thì trừng mắt với Lý An.

“Trần Nam Phương, con lại nói cậu của mình như vậy sao?” Bà Hạnh không vui vẻ, chỉ sợ em mình chịu thiệt: “Cậu của con không quan tâm con thì sao ngày ngày lại đi đến chỗ thư ký của Hà Minh Viễn hỏi thăm tình hình của con?”
Trần Nam Phương ngây ra, hóa ra là như vậy, chẳng trách ông ta lại biết tình hình của cô.

“Được rồi.


” Lý An ngắt lời: “Nếu như đã không uống được rượu, có thể lấy trà để mời ông chủ Khải.


“Đúng đúng, uống trà.

” Bà Hạnh đưa chén trà bên cạnh cho Trần Nam Phương: “Trần Nam Phương hãy nghĩ đến anh con thương con thế nào, đừng thấy chết mà không cứu.


“Khụ.

” Trân Nam Phương nghiêng người nôn khan.

“Con đang làm gì vậy?” Bà Hạnh hét lên: “Còn ghét bỏ mẹ sao?”
Cô lắc đầu khua tay: “Không phải…
Xin lỗi mẹ, lúc con đến có hơi vội, buồn nôn, con có thể vào nhà vệ sinh không?”
Bà Hạnh trừng mắt, nhìn Lý An.

Lý An lại nhìn người đàn ông kia, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Mau lau cho sạch đi.



“Nhanh lên nhanh lên!” Lý An thúc giục, đợi Trần Nam Phương đứng dậy bước ra ngoài, ông ta lại cản: “Cháu gái, cầm túi vào trong nhà vệ sinh không tiện lắm đâu.


“Tôi không cảm thấy…” Cô còn muốn kiên trì, lại bị hành động cướp túi lại thô bạo của bà Hạnh làm cho giật mình.

Vành mắt Trân Nam Phương đỏ lên, cô che miệng chạy đi.

“Chị, mau đi theo, nhất định phải dẫn nó về lại đây.

Có chuyện thì cứ hét lên, em đến tiếp ứng cho chị.

” Lý An thúc giục.

Bà Hạnh đồng ý rồi chạy ra ngoài.

Trên đường đi tới nhà vệ sinh, Trần Nam Phương âm thầm quan sát các bố cục xung quanh mình.

Chỉ mong rằng lát nữa mình có thể tìm được một lỗ hổng nào đó trong khu này để an toàn chạy đi.

Chỉ có điều là bà mẹ ruột ở bên cạnh cô mới là vấn đề, bà ta cứ để ý cô chằm chằm, canh giữ cô rất chặt.

“Mẹ.

” Trân Nam Phương che ngực nhìn về phía mẹ mình, hỏi: “Có phải là vừa nấy trong trà bị bỏ thuốc không?”
Cô không nói rõ ra là thuốc gì, cô chỉ muốn biết rằng mẹ ruột mình còn được bao nhiêu tình cảm đối với mình.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: Chương 162


“Thuốc gì!” Bà Hạnh trừng mắt hung hăng nhìn cô: “Cô đừng có mà nói năng linh tinh!”
Trần Nam Phương không lên tiếng, cũng không thu ánh mắt của mình lại.

“Cô muốn nôn thì nôn ra nhanh lên đi, ông chủ Khải vẫn còn đang chờ cô đấy!”
“Ông ta có đang chờ hay không thì có liên quan gì đến con, con là vợ chính thức của tvt.


“Tôi nhổ vào!” Bà Hạnh trợn to mắt lên mắng: “Cô bớt lấy tvt ra để hù dọa người khác đi.

Cậu của cô đã hỏi rõ ràng mọi nhẽ từ lâu rồi, người ta vốn đâu thèm quan tâm cô, cho nên sẽ càng không quan tâm đến sự sống chết của anh trai cô.


“Cho nên bây giờ các người đem con đi bán cho một ông già đáng tuổi bố con à?”
“Cái gì mà ông già hả?” Bà Hạnh đưa mắt nhìn ra ngoài, ngó nghiêng xem xét một lát rồi lại giục Trân Nam Phương mau chóng nôn ra, rồi rửa ráy sạch sẽ đi: “Trân Nam Phương, mẹ và ba cô đã nuôi cô hai mươi lăm năm rồi, anh trai cô từ nhỏ đã yêu thương cô như Vậy, cho nên bây giờ cô báo đáp mọi người một chút đi.



“Con không phải là con gái ruột của ba mẹ sao?” Chỉ anh trai của cô xảy ra chuyện thôi mà cô đáng phải dùng cả quấng đời còn lại của mình để hi sinh.

Vả lại, bản thân cô đã bị bán cho tvt rồi, bây giờ lại phải bị ba mẹ ruột mình bán thêm một lần nữa sao?
Cũng không biết là do cô quá lê mề chậm chạp, hay là do lời nói vừa rồi đã kích thích bà Hạnh, bà ta bỗng dưng đưa tay ra đẩy cô một cái, rồi chống nạnh mắng: “Cô là cái thứ con gái thối tha không có lương tâm! Tôi không ngờ cô còn dám nói ra mấy lời như thế đấy!
Tôi nói cho cô biết, nếu như cô không phải là con gái của vợ chồng tôi, thì cô lại càng phải cố hết sức để cứu tv ra cho tôi!”
Đây là lần đầu tiên Trần Nam Phương nhìn thấy dáng vẻ này của bà Hạnh, lại còn là đang ở một nơi công cộng, điều này khiến cho cô thật sự cảm thấy buồn nôn, cho nên cô bám lấy bồn rửa tay, cong người nôn hết ra.

“Trời ạ, ghê chết đi được!” Bà Hạnh lùi lại hai bước rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, cho nên dứt khoát đi ra ngoài cửa nhà vệ sinh đứng: “Cô nhanh nhanh lên một chút đi, rồi rửa ráy cho sạch sẽ hết đi.

Để lát nữa mà bị ông chủ Khải chờ lâu quá sốt ruột, trách măng nhà này, thì tôi cũng không tha cho cô đâu!”
Trần Nam Phương nhìn bản thân mình trong gương, cảm thấy trong miệng mình chỉ có vị đẳng chát, trên gương mặt cô lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng điều đó không có nghĩa là thấy trước mặt là cái hố toàn rắn độc thì cô cũng tình nguyện nhảy.


Đối với người tỏ vẻ tốt bụng nhưng thật sự không đối xử tốt với mình, cho dù là ba mẹ.

nhưng cô cũng không muốn lấy ơn báo oán.

Cô dùng nước lạnh hắt lên mặt cho tỉnh, sau đó nhân lúc trong nhà vệ sinh không có ai, bèn câm lấy cây chổi lau nhà trong góc, bước nhanh ra ngoài.

“Gô làm…” Câu nói kế tiếp của bà Hạnh bị cây chổi lau nhà trong tay Trần Nam Phương cắt ngang, tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai.

Trần Nam Phương ném cây lau nhà đi, vừa chạy về phía thang bộ thoát hiểm vừa nói: “Con xin lỗi mẹ.


Cô hoảng loạn tới mức không nhìn rõ nổi đường đi, nhưng cũng may bản năng không muốn chết của con người vẫn còn, cô chạy xuống thang bộ thoát hiểm, chạy xuyên qua phòng bếp hỗn loạn của nhà hàng, rồi chạy ra khỏi cửa Sau.

Còn chưa nghĩ ra được là nên chạy về hướng nào thì phía sau đã truyền tới tiếng bước chân truy đuổi mình!
Toàn thân Trần Nam Phương run rẩy, trong đầu trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ gì đã theo bản năng leo lên một chiếc xe chở hàng cỡ vừa đang đậu ngay lề đường, trên xe đang chất đầy các vật liệu gỗ, cô chui vào trong cái hốc khuất tối nhất, cầu nguyện cho bản thân mình không bị phát hiện.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: Chương 163


Tiếng bước chân ầm ï vang lên xung quanh cô, vừa xôn xao vừa hỗn loạn, xen lẫn trong đó còn cả tiếng mắng chửi: “Chắc chắn là cô ta chưa chạy được xa đâu, nhất định là đang ẩn nấp ở nơi nào đó rồi! Mau tìm dưới gầm xe, mấy nơi lân cận và những chỗ khuất tối xeml”
Trái tim của cô đã dâng đến tận cổ họng, trong lúc nhất thời, có rất nhiều suy nghĩ chạy ngang qua bộ não của cô, nhưng dường như cô lại chẳng hiểu gì cả.

Ngay đúng lúc cô cảm thấy đám người Lý An sẽ tìm được cô trong đống vật liệu gỗ này thì chiếc xe chở hàng đã khởi động rồi chạy đi!
Trần Nam Phương giật mình, cô không dám tùy tiện nhảy xuống khỏi xe.

Nếu bây giờ nhảy xuống, thì không chỉ ngã bị thương thôi, mà còn có thể bị Lý An bắt được.

Cuối cùng cô đành ở yên trong chỗ trốn, định cứ đi một bước thì tính một bước.

Dù sao thì như thế này cũng không đau đớn và đáng sợ bằng việc người mẹ ruột lại đem bán mình đi.

Không biết là chiếc xe chở hàng đi mất bao lâu, ban đầu cô còn biết nó đang ở trên đường cao tốc, nhưng càng về sau trời càng tối dần, khiến cho cô không thể nhìn được đường nữa…

Cả người cô lạnh đến mức cứng cả lại, một lúc sau, cô nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên một giọng nói của ai đó: “Cô là ai!”
suy nghĩ chạy ngang qua bộ não của cô, nhưng dường như cô lại chẳng hiểu gì cả.

Ngay đúng lúc cô cảm thấy đám người Lý An sẽ tìm được cô trong đống vật liệu gỗ này thì chiếc xe chở hàng đã khởi động rồi chạy đi!
Trần Nam Phương giật mình, cô không dám tùy tiện nhảy xuống khỏi xe.

Nếu bây giờ nhảy xuống, thì không chỉ ngã bị thương thôi, mà còn có thể bị Lý An bắt được.

Cuối cùng cô đành ở yên trong chỗ trốn, định cứ đi một bước thì tính một bước.

Dù sao thì như thế này cũng không đau đớn và đáng sợ bằng việc người mẹ ruột lại đem bán mình đi.

Không biết là chiếc xe chở hàng đi mất bao lâu, ban đầu cô còn biết nó đang ở trên đường cao tốc, nhưng càng về sau trời càng tối dần, khiến cho cô không thể nhìn được đường nữa…
Cả người cô lạnh đến mức cứng cả lại, một lúc sau, cô nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên một giọng nói của ai đó: “Cô là ail”

“Cháu…” Trần Nam Phương muốn cử động, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể nằm bẹp một chỗ: “Cháu không phải là người xấu”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh để nhìn hai người giống như hai ba con đang đứng †rước mặt mình, tướng mạo bọn họ chất phác hiền lành, hi vọng là bọn họ đừng có suy nghĩ xấu xa gì với mình.

“Cháu và bạn bè mình chơi trò chơi rồi mới leo lên xe của mọi người, không ngờ là cháu trốn ở trong xe lại ngủ thiếp đi từ bao giờ không biết, lúc tỉnh dậy thì xe đang đi mất rồi.

Cháu có kêu lên nhưng mọi người không nghe thấy.


Trần Nam Phương thực sự không dám nói ra những chuyện bẩn thỉu mà mình vừa phải trải qua, chỉ có thể bịa chuyện: “Xin hỏi đây là nơi nào vậy ạ? Nếu mọi người có thể đưa cháu về nhà, thì nhất định chồng cháu sẽ hậu tạ mọi người thật xứng đáng.


“Cháu leo lên xe lúc còn ở Kim Thành sao?” Người thanh niên đột nhiên hỏi.

Cô gật đầu.

Người đàn ông trung niên kia ngạc nhiên nói: “A? Nơi này của bọn bác là Tạ Thành! Chỗ này cách Kim Thành tận hơn sáu trăm cây số đấy!”
Trân Nam Phương cũng giật mình, lúc đó cô rất sợ hãi nên chỉ leo bừa lên chiếc xe này mà thôi, không ngờ rằng đích đến của nó lại xa như vậy!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: Chương 164


Chỉ có điều người đàn ông trung niên đã bình thường lại nói: “Nếu đã đến nơi này rồi thì cháu cứ xuống xe nghỉ ngơi một lát đi đã, rồi tính sau.


Mặc dù cả đêm qua cô bị gió lạnh thổi sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng cô vẫn sợ sẽ phát sinh ra chuyện gì đó không thể khống chế được nên vẫn co rúm lại một chỗ không hề nhúc nhích.

“Hà Lượng, con đi gọi mẹ con tới đây.

” Người đàn ông trung niên thúc giục đứa con của mình.

Nhìn thấy mẹ của Hà Lượng rồi Trần Nam Phương mới dám thở phào một hơi, hẳn là cô đã gặp được người tốt rồi, một nhà ba người này đều thật thà giản dị.


Chỉ là, khi cô vừa bước xuống khỏi xe, chân mới chạm đất thì đã hôn mê bất tỉnh…
Khi tỉnh lại một lần nữa, Trần Nam Phương mất một lúc lâu mới tỉnh táo được một chút.

“Cô gái trẻ, cháu tỉnh rồi à?” Rõ ràng là mẹ của Hà Lượng vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Gòn có cảm thấy không thoải mái gì không?”
“Cháu… Cháu muốn uống nước.


Cuống họng Trần Nam Phương đã khô rát vô cùng khó chịu, uống hết cả cốc nước đầy mới cảm thấy linh hồn của mình cuối cùng cũng trở về: “Cháu bị ốm sao ạ?”
“Chứ còn gì nữa!” Mẹ của Hà Lượng võ ngực mình mấy cái: “Cháu làm bác sợ muốn chết! Sốt cao ba ngày liền, lại còn đang mang thai! Bác đã tìm bác sĩ đến khám cho cháu thuốc rồi, có cả thuốc ổn định thai nữa.


Trần Nam Phương vốn còn đang nằm lại đột nhiên bật dậy, sửng sốt hỏi: “Bác, bác bảo gì cơ ạ?”

Cô mang thai ư?
“Sao cháu lại mang thai được chứ?
Chỉ là đang giả vờ thôi mài”
“Cái gì cơ?” Mẹ của Hà Lượng bị mấy lời nói của cô làm cho khó hiểu: “Bác sĩ nói là như vậy mà, không đúng, cháu vẫn luôn hôn mê nằm im một chỗ, giả vờ thế nào được?”
Trần Nam Phương vội vàng lắc đầu như trống bỏi, giải thích lộn xôn: “Trước đó khi còn ở nhà bà nội cháu nói đùa là cháu đang mang thai rồi, nhưng mà không ngờ lại là mang thai thật? Bác có chắc chắn không ạ? Sao bác sĩ lại khám ra cháu có thai được?”
Nói chung, đến bệnh viện lớn rồi, mà không có nhu cầu đặc biệt cần phải xét nghiệm máu thì cũng rất khó để phát hiện ra là người phụ nữ có đang mang thai hay không mà?
“Nhưng bác sĩ ở chỗ bác rất giỏi!”
Mẹ Hà Lượng than thở: “Ông ấy bắt mạch cho người khác bách phát bách trúng!”
Không để cho Trần Nam Phương kịp hỏi lại, bà ấy lại bỗng nhiên kêu lên: “Ấy chết, bác còn đang hầm canh cho cháu mà chưa tắt bếp, cháu đợi bác một chút!”
Uống một ít canh hầm, rồi ăn thêm ít đồ ăn, lúc này Trân Nam Phương mới cảm thấy được cơ thể này là của chính bản thân mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Bác nói cháu đã sốt cao ba ngày rồi ấy ạ?” Cô trừng to mắt hỏi: “Xong đời, cháu quên mất chưa liên hệ với người nhà, nhất định là bọn họ đang cuống cuồng đi tìm cháu!”
Mẹ của Hà Lượng cũng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, Hà Lượng và ba của nó vẫn luôn dặn bác là khi nào cháu tỉnh thì bảo cháu gọi điện cho người nhà ngay!”
Nói xong, bà ấy đưa điện thoại di động cho Trân Nam Phương: “Cháu mau gọi đi đi, để cho bọn họ yên tâm, rồi bảo với bọn họ là Hà Lượng và ba của nó sẽ đưa cháu về nhà an toàn!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: Chương 165


Giờ phút này, ở Kim Thành.
Cánh cửa phòng làm việc của Hà Minh Viễn bị Đỗ Thanh Hoa đá một cước văng ral Sức đá rất mạnh, hơn mười giây sau cánh cửa vẫn còn đang lung lay.
“Hà Minh Viễn, tôi liều mạng với anh!” Đỗ Thanh Hoa rú lên, giống như một động cơ xuất hiện lỗi chương trình, cô ấy cứ đấm đá lung tung: “Anh trả Nam Phương lại cho tôi.”
Nếu không phải Thẩm Minh liều mạng ôm cô ấy lại, có lẽ nắm đấm của cô ấy thật sự là có thể đấm lên trên mặt của Hà Minh Viễn đang đứng đơ như tượng điêu khắc ở trước cửa sổ.
“Anh mẹ nó không phải là một người đàn ông, nếu anh thật sự có khí phách thì đi điều tra rõ ràng chuyện năm đó đi, bày chứng cứ ra đây! Bằng không chỉ bằng phán đoán của một mình anh, dựa vào cái gì mà cho rằng Nam Phương làm sai hả?”
“Mẹ nó Ngô Hà vốn là người lắng lơ thành tỉnh rồi, vì sao lại dựa vào chuyện Nam Phương của chúng tôi không cứu cô ta mà cho răng Nam Phương nhà chúng tôi sai.

Con mẹ nó ai quy định gặp phải người xấu làm chuyện xấu thì phải hăng hái làm việc nghĩa chứ?”
“Hà Minh Viễn, nếu không phải là người xấu xa như anh ỷ vào có quyền có thế thì sao anh có thể cưới Nam Phương làm vợ?”

“Cưới cậu ấy về rồi, anh còn không quý trọng? Còn quấn quýt dây dưa với người phụ nữ khác, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị sét đánh chết!”
Đồ Thanh Hoa căn bản không biết mình đang nói cái gì, dù sao thì cô cũng chỉ muốn trút giận, cứ giãy dụa muốn thoát khỏi Thẩm Minh, đập bất kỳ đồ vật gì mà hai tay cô ấy có thể tóm được.
“Anh tưởng rằng anh cứ im lặng là được rồi hả? Anh tìm Nam Phương về cho tôi, băng không mỗi ngày tôi đều đến làm loạn trong phòng làm việc của anh!” Cuối cùng sau khi cô ấy đập mệt rồi, cứ thế mà mệt mỏi ngồi phịch trên mặt đất, khuôn mặt đầy nước mắt: “Nam Phương của chúng tôi đã tạo nghiệp gì mà phải gặp một gia đình khốn nạn như thế chứ, lại còn không thể gả cho người mà mình thật lòng yêu thương?”
Những lời cuối cùng này, rốt cuộc cũng gọi được một chút tâm tư của Hà Minh Viễn trở về.

Mắt phượng của anh hơi di chuyển, ngừng lại trên người của Đỗ Thanh Hoa.
Nhưng mà khi nhìn vào cô ấy, anh lại nghĩ đến Trần Nam Phương, trái tim bỗng nhiên đau nhói.
Sao cô có thể biến mất?
Ngay cả một chút dấu vết cũng không thể nào tìm ra được?

“Nếu như Hà Minh Viễn anh thật sự hận Nam Phương, tôi đảm bảo sau khi anh tìm cậu ấy về rồi, tôi sẽ lập tức dẫn cậu ấy đi, vĩnh viên không xuất hiện ở trước mắt của anh nữa.” Giọng điệu ngang ngược của Đỗ Thanh Hoa dần thay đổi trở thành mềm mỏng nài nỉ: “Tôi xin anh, chỉ cần Nam Phương trở về một cách bình an.”
“Thật sự tôi không nên đến đây làm loạn, lại càng không nên đập đồ của anh, anh tìm Nam Phương về, tôi sẽ bồi thường lại hết cho anh, cậu ấy đã rất khổ rồi… Anh thích người phụ nữ khác, anh thích ai tuỳ ý anh.

Đặng Vân Nhã hay Lý Vân Nhã gì gì đó, Nam Phương của chúng tôi cũng sẽ không để tâm tới đâu.

Nếu như cậu ấy muốn để ý thì tôi sẽ lập tức đánh cậu ấy!”
Khuôn mặt của Hà Minh Viễn không xuất hiện bất cứ biểu cảm nào, Minh Phúc ở bên cạnh anh nhíu mày, nhẹ nhàng giải thích: “Cô Hoa, cậu ba nhà tôi không hề có quan hệ gì với cô Nhã cả.
“Không ngủ với nhau mà trên người lại có mùi nước hoa nồng nặc như vậy?
Còn tặng một chiếc vòng tay giống với chiếc của cậu ấy, làm Nam Phương cảm thấy ghê tởm.” Đỗ Thanh Hoa nhìn về phía Minh Phúc đầy hung dữ, nhưng lửa giận trong mắt trong nháy mắt liền bị dội tắt: “Xin lỗi, tôi chỉ nói vớ nói vẩn thôi, Hà Minh Viễn anh cái gì cũng tốt cả, cả ngươi tất cả đều chói lóa sự nam tính và sức hấp dẫn.

Anh có thể tìm Nam Phương trở về được không?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: Chương 166


Nếu như bây giờ Hà Minh Viễn chịu chấp nhận, bảo cô quỳ gối trước mặt anh ta cầu xin cũng được.

“Anh Viên.

” Trịnh Hoàng Bách vừa mới bước vào thì lập tức sửng sốt.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa đang ngồi dưới đất thì liền hiểu rõ ngay.

“Có tin tức rồi sao?” Bất kỳ ai cũng có thể nghe ra sự nôn nóng trong giọng nói của Hà Minh Viễn.

Đáng tiếc, Trịnh Hoàng Bách lại lắc đầu, khó khăn nói: “Anh Viễn, anh đừng vội, chúng tôi đang kiểm tra xe xung quanh, cuối cùng sẽ có manh mối thôi.


Lời còn chưa nói xong thì có một người vọt tới.

Trịnh Hoàng Phong đưa tay túm lấy áo của Hà Minh Viễn, đôi mắt luôn lành lạnh giờ phút này lại nhuộm một chút đau xót, cùng với ngọn lửa tức giận đang cháy hừng hực.


“Rốt cuộc thì anh đã làm cái gì với Nam Phương? Sao cô ấy lại mất tích!”
“Anh.

” Trịnh Hoàng Bách thấy anh trai của mình muốn vung nắm đấm đánh người, anh ta giống như một cái lò xo, nhảy qua ngăn nắm đấm ấy: “Anh, anh Viễn cũng không muốn đâu, Trần Nam Phương chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà.


“Em buông tay anh ra!” Trịnh Hoàng Phong nghiến răng nghiến lợi, bày ra cơn tức giận chưa từng có bao giờ: “Minh Viễn, anh thật sự không muốn hả? Vậy thì vì sao ngày đó anh lại đuổi cô ấy đi?”
Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn bị bao phủ cuồng phong bão táp, vì sao anh lại đuổi cô đi?
Anh cũng không biết, anh chỉ tức giận những lời cô nói kia.

Lúc suy nghĩ của anh lại trôi đi, †rong phòng làm việc yên tĩnh lại vang lên một hồi chuông điện thoại đinh tai nhức óc làm người ta sợ hãi…
Tiếng chuông điện thoại như một loại ngôn ngữ có thể kéo linh hồn con người quay về nhân gian.

Đỗ Thanh Hoa gần như đang bò tới, lật chiếc điện thoại trong túi ra, cô bấm nút loa ngoài.

“Thanh Hoa…”

“Nam Phương, đúng thật là cậu rồi, đúng không? Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa nói năng lộn xôn: “Cậu đang ở đâu?”
“Là tớ, Thanh Hoa, làm cậu sợ rồi đúng không?” Giọng nói của Trần Nam Phương có vẻ đau đớn: “Thế nhưng cậu không phải lo đâu, tớ không sao, ngày mai có thể quay trở lại.


“Cậu ở đâu? Tại sao ngày mai mới quay trở lại?”
“Tớ đang ở Tạ Thành, nhà thờ tổ tiên của nhà họ Tạ.

” Trần Nam Phương hít một hơi: ‘Còn về việc tại sao lại đến đây, khi nào về tớ sẽ nói rõ với cậu.


Đỗ Thanh Hoa đồng ý, Tạ Thành trong đầu cô ấy căn bản chỉ là một chữ cái, không có một cảm giác hình thể nào.

Trịnh Hoàng Bách nhìn Hà Minh Viễn và anh trai của mình, vừa định mở miệng, thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại lại nói chuyện.

“Cái đó… Thanh Hoa, cậu có thể giúp tớ liên hệ với Hà Minh Viên không?”
Chỉ nghe giọng nói thôi cũng biết Trần Nam Phương rối rắm như thế nào: “Tớ sợ, sợ anh ấy không nhận điện thoại của tớ.

Đỗ Thanh Hoa lạnh lùng ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người nào đó, chỉ thấy đôi mắt đen của anh sáng lên.

“Tớ sốt mất ba ngày, vì vậy không thể liên lạc với bà nội, cậu bảo anh ấy giải thích với bà nội hộ tớ, đừng để bà nội lo lắng…”
“Cậu sốt ư? Sao lại sốt? Có phải đang gặp nguy hiểm gì không?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: Chương 167


“Không phải đâu Thanh Hoal” Trần Nam Phương vội vã giải thích: “Chỉ là do nhiễm phải gió lạnh thôi, nói chung là bây giờ tớ khỏe lắm, tớ gặp được người tốt, ngày mai là cậu có thể gặp được tớ rồi, tớ đảm bảo sẽ không để thiếu một sợi tóc nào đâu.


Đỗ Thanh Hoa còn muốn nói tiếp thì bị Trịnh Hoàng Phong giành lấy điện thoại, anh ta gọi Trần Nam Phương, hỏi địa chỉ chính xác của cô.

“Hoàng Phong?” Cô nghỉ ngờ hỏi: “Anh đang ở cùng Thanh Hoa sao?”
Anh ta “Ừ” một tiếng, không nói gì khác, anh ta không hề muốn nhắc đến Hà Minh Viễn đang ở bên cạnh.

Sau khi chuyện này kết thúc, anh ta đã quyết định phải cướp cô về, trao cho cô tất cả hạnh phúc.

“Vậy thì đành nhờ Bác sĩ Phong nói với Hà Minh Viễn, tôi sợ Thanh Hoa cô ấy…’ Trần Nam Phương nói, rồi lại an ủi mọi người: ‘Mọi người thật sự không cần lo đâu, tôi rất may mắn…”
“Cô câm miệng!” Hà Minh Viễn không nghe tiếp được nữa, người phụ nữ này bị ngốc sao, người ta tính kế mình như vậy, lại bị sốt mất ba ngày, thế mà còn nói là may mắn.

Trần Nam Phương đang ở Tạ Thành mà cũng sợ đến mức run rẩy, suýt nữa là quăng điện thoại ra xa.

Sao lại có âm thanh của Hà Minh Viễn vậy? Anh đang ở đây sao?
Lễ nào…

“Thanh Hoa, cậu đừng kích động, tớ không có việc gì đâu.

” Từ hồi đại học, Đỗ Thanh Hoa đã xông pha vì cô rất nhiều lần rồi, lần này cô gặp phải chuyện như thế này, cô có thể tưởng tượng ra bạn tốt của cô phản ứng như thế nào.

“Cô sợ cô ấy động vào tôi?” Âm thanh khàn khàn của Hà Minh Viễn truyền đến: “Muộn rồi, cô ấy đã động rồi, tốt nhất là cô nên quay trở về một cách bình an, nếu không…”
“Anh có biết nói chuyện không đấy?”
Đồ Thanh Hoa hét lên: “Nam Phương gọi điện cho tôi mà vẫn nhớ đến anh, đúng là tức chết tôi rồi.


Tuy Trân Nam Phương không biết tình hình cụ thể ở bên kia như thế nào, thế nhưng cô có thể đoán ra một ít, cô vội vã gọi: “Hoàng Phong, anh nhanh chóng kéo Thanh Hoa lại, tôi, bây giờ tôi đi hỏi xem có thể quay về được không, khụ khụ”
Sau đó bọn họ nghe thấy đầu bên kia đang có người khuyên Trân Nam Phương.

Tất cả đều căng thẳng.

“Nam Phương, cậu đừng vội, tớ không kích động đâu, tớ không tâm thường như Hà Minh Viễn.

” Đỗ Thanh Hoa thấp thỏm nói, đó là người bạn thân nhất của cô ấy!

“Đúng vậy, Nam Phương, cô đừng vội, cô nói cho tôi địa chỉ cụ thể trước, tôi đi đón cô.

” Trịnh Hoàng Phong nói rồi nhìn về phía Trịnh Hoàng Bách: “Mau bảo Trịnh Văn chuẩn bị xe.


Trịnh Hoàng Bách đen mặt, lần nấy có lẽ anh của anh ta sẽ không dừng lại rồi.

Không chỉ là chuẩn bị xe, lúc Hà Minh Viễn nghe thấy nhà thờ tổ tiên của nhà họ Tạ ở Tạ Thành thì đã bảo Minh Phúc đi chuẩn bị máy bay riêng từ lâu rồi.

Anh còn vội hơn bất kì người nào khác.

Bởi vì gia đình Hà Lượng là người bảo vệ nhà thờ tổ tiên nhà họ Tạ ở Tạ Thành.

Bọn họ đứng ở hai lối ra và lối vào của sân.

Lúc Hà Minh Viễn đi vào, Trân Nam Phương đang húp một ngụm canh nhỏ.

Vốn dĩ cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng ngày mai cô phải ngồi xe cả một quãng đường dài.

Cô sợ mình không chịu đựng nổi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: Chương 168


Nếu có một mình thì cô còn có thể chống đỡ, nhưng bây giờ cô đã có đứa con trong bụng!
“Ừm..” Cô nhìn chằm chằm bát canh, suy nghĩ xem khi trở về sẽ đối mặt với Hà Minh Viễn như thế nào.
Việc lần trước còn chưa được tính toán rõ ràng, lần này lại chọc tới anh.
Vừa rồi qua điện thoại, cô còn nghe ra được sự uy hiếp của anh.
Anh để cô mang thai giả, nhưng nếu cô có thai thật thì anh phải làm sao bây giờ?
Cả gia đình Hà Lượng đã được Minh Phúc gọi ra để giải thích và cảm ơn.

Vì vậy trong phòng chỉ còn lại Trân Nam Phương đang ngẩn người và Hà Minh Viễn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Anh muốn lao đến, ôm chặt lấy cô.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt và trầm tư của cô, anh lại không đành lòng.
Anh sợ làm cô sợ.
“Bác gái ơi.

AI” Trân Nam Phương ngẩng đầu, vô cùng sửng sốt.

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ của Hà Minh Viễn, phản ứng đầu tiên của cô là chắc hẳn mình đang nằm mơ.

Nhưng khi cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ của anh, cô bắt đầu hít vào lấy sức lùi lại phía sau.
“Trốn cái gì!” Anh không vừa ý với động tác của cô, nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt phượng sáng như sao trên trời.
Trần Nam Phương sợ hãi, lắp bắp.
nói: “Tại sao anh lại tới đây?”
Quan trọng là tại sao vẫn nhanh như vậy chứt “Chồng của em tới đón em, em không muốn sao? Hả?” Giọng trầm của Hà Minh Viễn hơi cao lên, có vẻ tức giận, lại có vẻ mong đợi mơ hồ.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng loại bỏ những suy đoán ngẫu nhiên trong đầu, nhân tiện trả lời câu hỏi của anh: “Không phải là em không muốn, chỉ là em… Em có thể tự mình quay về, không muốn làm khổ mọi người thêm.”
“Hừi” Anh cố ý khit mũi: “Không muốn làm khổ mọi người.

Vậy em có biết là nếu em không về nhà thì bà nội sẽ suy thêm cái gì nữa hay không hả.”
Vừa nghe thấy anh nhắc đến tên bà Diêu, sự chú ý của Trần Nam Phương đã bị thay đổi.

Cô còn không biết bàn tay nhỏ bé của mình đã nắm lấy cánh tay của Hà Minh Viễn: “Bà nội, không có chuyện gì xảy ra với bà chứ? Em không có cố ý, em bị ốm.”

“Không có chuyện gì thì em chạy lung tung làm gì?”
Cô biết rằng anh đang đề cập đến chuyện cô chạy đến Tập đoàn Kim Địa ngày hôm đó.

Cô không kìm nén được cảm giác tủi thân.

Trân Nam Phương mím môi, không nói gì.
Hà Minh Viễn thấy thế cũng vô cùng buồn bực.

Chỉ do anh không biết lựa lời mà nói, kết quả là những lời này lại khiến tình huống càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Đi thôi/ “Bây giờ sao?” Trần Nam Phương sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu, đi theo anh đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, cô phát hiện gia đình Hà Lượng đều đứng ở bên ngoài chờ tạm biệt cô.
Cô vội vã chạy nhanh về phía trước, chân thành cảm ơn từng người một và hứa khi có cơ hội sẽ đến gặp bọn họ trong tương lai.
Sau khi chào tạm biệt cô một cách lịch sự, Trần Nam Phương đi theo đến nhà thờ tổ tiên nhà họ Tạ ở Tạ Thành năm ở khu đất rộng phía Tây.

Cô nhìn thấy một chiếc máy bay tư nhân đậu ở đó.

Giờ cô đã hiểu tại sao Hà Minh Viễn lại có thể đến nhanh như vậy rồi.
Nhưng cô không khỏi cảm thấy buồn, khoảng cách giữa họ quá lớn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: Chương 169


Đúng như lời Đặng Thiên Nhã nói, cô không xứng với anh.
Sau khi lên máy bay, hai người lúng túng ngồi đối diện nhau, Trần Nam Phương không chịu được bèn tìm chủ đề: “Thanh Hoa… Sao cậu ấy không đến?”
“Cô ấy? Cô ấy lấy tư cách gì mà được ngồi trên máy bay của tôi?” Hà Minh Viễn nói một cách không khách khí.

Khi nghĩ đến cô gái tomboy này, cả người anh cảm thấy khó chịu.

Cô ấy đã dẫn bà xã của anh trốn thoát, anh không làm gì cô ấy đã là rất nhân từ rồi.
Nhưng Trần Nam Phương cũng không biết anh nghĩ gì.

Cô đoán rằng Đỗ Thanh Hoa đã chọc giận anh, nên nhanh chóng thay bạn thân giải thích: “Hà Minh Viễn, Thanh Hoa là trẻ mồ côi.
Cậu ấy đã bị bắt nạt từ khi còn nhỏ, cho nên những việc bình thường mà cậu ấy làm đều có chút lạnh lùng, anh…”
“Tôi cái gì?” Anh cắt ngang: “Em muốn tôi không so đo với cô ta nữa sao?”
Cô gật đầu lia lịa.
“A”
Trần Nam Phương bị Hà Minh Viễn kéo đến trên đùi, ấn cô ngồi xuống, cô lập tức cảnh giác mà mở to đôi mắt đẹp của mình: “Anh làm gì vậy?”

“Em nghĩ là làm gì?”
“Không được! Không được!” Cô hét lên.
“Sao lại không được?” Hà Minh Viễn nhìn Trần Nam Phương bằng ánh mắt lạnh lùng và sâu xa.

Trước đây anh chưa từng quan sát kỹ dáng vẻ lúc cô xù lông tức giận này bao giờ.
Vậy mà không hiểu vì sao anh đột nhiên cảm thấy cô như vậy có chút đáng yêu.
Nghĩ như vậy, ánh mắt anh dần trở nên ôn hòa hơn một chút.
Nhưng mà Trần Nam Phương quá sợ hãi.

Với hiểu biết của cô về Hà Minh Viễn, anh đã dám nghĩ đến thì tức là anh cũng sẽ dám làm.

Cho nên cô chỉ tập trung suy nghĩ biện pháp đối phó với Hà Minh Viễn, không hề chú ý đến sự thay đổi của anh.
“Em, em, em thấy không thoải mái, em đang ốm nữa” Cô cứng đầu nói: “Sẽ lây cho anh đấy.”
“Chậc.” Anh cười lạnh, nói: “Lại nói dối?”
Trần Nam Phương cắn răng, cô thật sự không biết ngoài nói thật ra thì cô nên thuyết phục anh bằng cách nào khác nữa.
“Lẽ nào ba ngày nay, em…”

“Hà Minh Viễn, anh có ý gì?” Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: “Em chẳng có chuyện gì cả.

Ngày hôm đó, vì để chạy trốn mà đến mẹ em, em cũng đã đánh luôn rồi, nấp trong xe chở đồ cũng không bị ai phát hiện.

Sau khi đến Tạ Thành, em dính gió lạnh nên mới bị cảm.

Nhưng sau khi nhìn thấy mẹ Hà Lượng thì em mới ngất đi.”
Dường như sợ anh không tin, cô bất giác nâng cao giọng: “Cả nhà Hà Lượng, tôi cũng đã gặp rồi.

Bọn họ không phải người xấu.”
Nếu thật sự đã làm gì với cô, cô cũng sẽ không không cảm nhận thấy gì cả.

Đứa bé trong bụng lại càng chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.
Cô nhìn thấy trong mắt Hà Minh Viễn có trận cuồng phong bão táp quét qua trong nháy mắt.

Chuyện này khiến cả người cô run lên.

Cô nói những điều này thì có tác dụng gì chứ? Anh cũng sẽ không tha thứ cho cô.

Việc duy nhất anh muốn làm, chính là giày vò cô.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: Chương 170


“Em… Ư” Cô còn muốn nói gì đó nữa thì đã bị người ta chặn ngược lại.
Cô mở to đôi mắt to đẹp, hai tay đẩy anh ra.

Cô biết ngay anh chính là đồ khốn nạn, đồ ma quỷ mài!
Sức lực của Hà Minh Viễn rất lớn.
Anh hận không không thể nuốt cô vào trong bụng.

Hà Minh Viễn tự biết bản thân anh lại không khống chế được.

Rốt cuộc người con gái này đã trải qua chuyện gì?
Khi đó nhất định là Trần Nam Phương rất sợ hãi nhỉ? Bằng không sao lại có thể vì bỏ chạy mà đánh cả mẹ cô được?
Phải biết là bình thường, cô ấy luôn mang theo bộ dáng không biết phản kháng.
“Đừng.

Xin anh đấy.” Trần Nam Phương nói với giọng nghẹn ngào, giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài của cô: “Hà Minh Viễn, em…”
“Ôm chặt lấy tôi.


Tạm thời tôi sẽ tha cho em.”
Nếu không phải anh ngắt lại lời cô, cô sợ cô sẽ nói ra toàn bộ sự thật về việc cô đã có thai.
Cô ngẩn người nhìn anh.

Vào khoảnh khắc anh đưa tay lên, cô vội vàng ôm chặt lấy eo anh, trong miệng còn lẩm bẩm: “Em ôm, em ôm.”
Đôi lông mày sắc lạnh của Hà Minh Viễn nhíu chặt lại trong chốc lát, bàn tay anh cũng đã buông xuống.

Vốn dĩ là anh muốn lau nước mắt giúp cô.
“Mẹ em bảo em gặp ai?”
“Là một người đàn ông lớn tuổi mà Lý An dân đến, nói là ông chủ Khải.”
Trần Nam Phương không muốn giấu, cô cũng không cảm thấy bản thân có thể giấu được.

Lại nói, cô cũng không đối phó lại được loại người súc sinh giống như Lý An.

Nếu như có thể mượn tay của Hà Minh Viễn là tốt nhất.

“Đàn ông lớn tuổi?” Người đó dùng giọng nói quyến rũ nhả ra bốn chữ.
“.” Trần Nam Phương hơi hoảng sợ.
Sao anh lại tập trung vào thông tin này?
“Thích người trẻ tuổi?”
Cô muốn ngẩng đầu, nhưng vì bị anh siết quá chặt nên cô chỉ có thể cọ vào ngực anh: “Em không thích người khác, em thích anh.”
Hà Minh Viễn đưa mắt nhìn xuống người con gái đang ở trong lòng anh, ánh mắt im lặng.

Từ lúc nào mà kỹ năng nói dối của cô đã có thể tiến bộ đến bước này?
“Thật đó, Hà Minh Viễn, em…”
“Em còn dám tỏ tình thêm lân nữa là tôi tác thành cho em đấy.”
Trân Nam Phương lập tức ngậm miệng.

Cô nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ.

Trong lòng cô cầu nguyện anh đừng vạch trần cô, làm phiền cô.
Hình như anh cảm nhận được, nên suốt quãng đường trở về biệt thự, anh cũng chẳng nói chữ nào, nhưng bàn tay anh không hề buông cô ra, còn bế cô trở vào phòng khách.
“Để em xuống, em đi được.”
Đôi mắt Hà Minh Viễn sáng lên, đôi môi mỏng khế mở: “Em chắc chứ?”
Cô… Có phải là cô không thể chắc chắn không?
“Em muốn để bà nội phê bình tôi?”
“Em không có ý đó!” Trong lòng Trân Nam Phương vô cùng tức giận, hận không thể đưa tay lên thề.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: Chương 171


Nghe thấy tiếc bước chân truyên đến, cô lập tức ôm chặt lấy cổ anh.

Trong lòng Trân Nam Phương tự cảnh báo cho chính mình, cô làm như thế là vì phải phối hợp diễn kịch với Hà Minh Viễn!
Cô không dám làm anh khó xử, đương nhiên càng hy vọng anh không tự làm khó chính mình.

“Ông xã……’ Cô nhẹ nhàng gọi nhỏ một tiếng, cảm nhận được rõ ràng hô hấp của người đàn ông này đình trệ, cô bị dọa sợ, không rõ mình đã làm sai chỗ nào, muốn giải thích: “Em…”
Hà Minh Viễn cúi người hôn sâu, muốn dập tắt cơn tức giận trong cơ thể vừa rồi, không nghĩ đến sự tức giận càng ngày càng nhiều.

“Minh Viễn!” Bà Diêu hô lên: “Con buông cháu dâu ngoan của bà nội ra ngay!”
Trần Nam Phương đang căng cứng càng thêm căng thẳng, vì sao lại cảm thấy bà Diêu đang nổi giận chứ!
Người còn buồn bực hơn cô là Hà Minh Viễn, anh hôn vợ của mình cũng không được!
“Ngồi đi.

” Anh vốn là không muốn cho Trần Nam Phương đứng lên xin lỗi bà Diêu, nhưng giọng nói của anh vẫn thản nhiên và thờ ơ như trước khiến người khác lầm tưởng anh đang tức giận.

“Cháu dâu ngoan à, cháu không cần không cần nghe lời đâu, để bà xem nó có thể làm gì được chứ?” bà Diêu giống như một đứa nhỏ, đáp trả, gương mặt ngày thường ấm áp hiền từ hiện tại lại mơ hồ có chút tức giận.

“Bà nội….


.

’ Trân Nam Phương vừa thấy người thân thân thiết này của chính mình, vành mắt lập tức đỏ lên, cô cố gắng chịu đựng bất bình ở trong lòng, thay Hà Minh Viễn nói chuyện: “Minh Viễn anh ấy không phải có ý kia, anh ấy là sợ con mật thôi ạ.


“Con không cần nói chuyện hộ nó, đứa cháu này của bà, bà hiểu rất rõ mà.


Bà Diêu nói rồi liếc người nào đó một cái: ‘Con cũng vừa vặn gặp được cô vợ tốt như này, không tranh cãi với con nữa.


Trong lòng Trần Nam Phương nghĩ thầm rằng đổi lại là người khác cũng không dám tranh cãi đâu?
Có lẽ là ngoại trừ người ở trong lòng anh.

“Bà nội nói đúng ạ.

” Hà Minh Viễn bình thường đáp lại, khó được tính tình tốt nói: ‘Con còn không phải đón người trở về cho bà nội rồi sao ạ.



“Con làm người ta tức giận bỏ đi, con không đi đón thì ai đón?” bà Diêu cũng không cảm kích mà cầm lấy tay Trân Nam Phương hỏi đông hỏi tây, chắc chắn không phải giả vờ đau lòng.

Nỗi buồn bực khó khăn lắm mới đè xuống được lại trào dâng, khiến Trần Nam Phương không kìm nén được.

“Cháu dâu ngoan của bà, sao con lại khóc thế?” bà Diêu duỗi tay võ võ cô, đau lòng hỏi thăm: “Có phải Minh Viễn không đối xử tốt với con không?”
“Không phải không phải ạ….

.

” Trần Nam Phương dùng sức lắc đầu: “Chỉ là con nhớ bà nội thôi ạ.


“Được được được, nhớ bà nội thì sau này không được bỏ về nhà mẹ đẻ ở nữa, mỗi ngày đều phải ở cạnh bà nội.


Gô lúc này mới hiểu được lúc cô không ở đây, thì ra Hà Minh Viễn nói cô về nhà mẹ đẻ.

“Mọi việc đều nghe theo bà nội, nếu là Nam Phương nhớ người nhà thì qua hai ngày lại mời bọn họ đến đây.


Trái tim Trân Nam Phương run lên, cảm giác giống như anh muốn dạy dỗ người khác.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: Chương 172


Bà Diêu hừ một tiếng, lại trừng mắt liếc anh một cái, mặt già vẫn phụng phịu: “Đây chính là con nói đó, sau này còn khiến Nam Phương tức giận bỏ về nhà, con cũng đừng quay về đây đó.


“Con biết rồi ạ.

’ Hà Minh Viễn cũng không ngõ nghịch, nhưng lại đứng dậy: “Bà nội, hai ngày nay Nam Phương bị cảm lạnh, con ôm cô ấy trở về nghỉ ngơi nhé.


“Đúng vậy, bà nội, bà cũng nên nghỉ ngơi đúng giờ ạ.

Nam Phương không làm phiền bà nữa ạ”” Trần Nam Phương vội đứng dậy, cô muốn tự mình lên lầu, không muốn bị ôm đi.

Ai ngờ, Hà Minh Viên như muốn ăn vạ, một bước vọt đến bên người cô, dáng vẻ không cho cô từ chối.

“Con đừng có mà đắc ý, cháu dâu của bà chắc chăn là nể mặt bà mới thương con đấy.


Trần Nam Phương: ‘……
Cô thương Hà Minh Viễn lúc nào chứ?

Rõ ràng là cô muốn tránh anh, được chứ?
Trần Nam Phương rốt cuộc vấn bị anh ôm lên lầu, khác với trước đây, lúc anh đặt cô lên trên giường lớn, động tác rất mềm nhẹ.

Lại khiến người ta không biết phải làm sao.

“Tôi….

.

’ Cô há miệng thở dốc, ở dưới ánh mắt cổ vũ của người nào đó nói ra: “Tôi có thể gọi điện cho Thanh Hoa không?”
Gương mặt của Hà Minh Viễn chìm xuống.

“Không, không được à?” Tay nhỏ của Trân Nam Phương ôm lấy cánh tay anh: “Cô ấy khiêu khích anh, chút nữa tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thay anh.


Hà Minh Viên nghe thấy mà nghiến răng.

Cái người phụ nữ này miệng lúc nào cũng nói muốn trút giận thấy anh, nhưng rõ ràng là bao che.


Nếu không phải Đỗ Thanh Hoa là tomboy, dù cho thế nào anh cũng phải làm cô ta nếm thử mùi vị bị dạy dỗ.

“Hà Minh Viễn……
“Không được gọi nữa!” Anh ra lệnh, ánh mắt không có chút độ ấm nào: “Gọi thêm lần nữa, tôi coi như em đang quyến rũ tôi.


Trần Nam Phương ngẩn ra, giống như bị điện giật mà buông lỏng tay, lắp bắp nói: “Tôi đi rửa mặt.


Sau đó như chạy trốn vào toilet.

Cọ xát hơn nửa giờ mới chịu ra ngoài.

“Phù” Thấy Hà Minh Viễn không ở trong phòng ngủ, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất lau khô tóc, lên giường đi ngủ!
Lại mở mắt, trời đã tờ mờ sáng, Trần Nam Phương quay đầu sang một bên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trái tim đập mạnh.

Nhưng còn chưa kịp nhìn chăm chú để thưởng thức, đã nghe thấy âm thanh loáng thoáng…
“Hà Minh Viễn, nên rời giường rồi!”
“Hà Minh Viễn, anh ra đây cho tôi!”
“Hà Minh Viễn, còn không mở cửa cho tôi, tôi sẽ nguyền rủa anh.


Trần Nam Phương đột nhiên ngồi dậy, đây không phải giọng nói của Đỗ Thanh Hoa sao?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: Chương 173


Cô chuẩn bị xuống giường, lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm lấy từ phía sau, giọng nói trâm cảm vang ở bên tai, trêu chọc cô: ‘Vội vàng như vậy là đi trút giận hộ ông xã hả?”
“….

Phải!” Cô hơi nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt sâu mang ý cười của anh.

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Nam Phương hơi trừng lên, khiếp sợ đến tột đỉnh, Hà Minh Viễn cười với cô sao?
Thật sự là cười một cách đơn thuần, không có bất luận sự lạnh lão hay là trào phúng gì.

Sao có thể? Có phải sai sót ở chỗ nào hay không?
Anh khóa sâu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn thấy trong mắt tất cả tâm tư cùng suy nghĩ của cô, không khỏi véo cảm cô, hôn xuống!
“Hà Minh Viễn, đồ khốn nạn nhà anh, để tôi đi vào!” Giọng của Đỗ Thanh Hoa càng thêm rõ ràng vọng vào: “Tôi muốn gặp Nam Phương!”
“Anh còn không cho tôi vào, tôi sẽ phá pha lê nhà anh, đập tường nhà anh, tìm được cô ấy sẽ mang cô ấy đi!”

Trần Nam Phương một bên sợ lời nói xúc động của Đỗ Thanh Hoa, một bên chỉ có thể thể đáp lại sự tiến công của Hà Minh Viễn, đến khi cô cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của anh mới hoảng loạn đẩy anh ra.

“Tôi đi gặp Thanh Hoa được không?
Để cô ấy làm phiền đến bà nội thì không tốt lắm.


“Làm phiền đến ông xã thì tốt hả?”
” “
Nói xong lời này giống như còn không đủ, anh lại nói: ‘Làm phiền đến ông xã muốn bà xã thì tốt hả?”
Thần kinh của Trân Nam Phương thiếu chút nữa bị anh phá, sao anh lại có thể tự nhiên mà nói ra lời nói không biết xấu hổ như thế chứ?
Cô không rảnh lo anh không vui, xuống giường đi đến cửa biệt thự để trấn an bạn tốt đã tức muốn hộc máu: “Thanh Hoa, tớ tới đây!”
“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa nhìn thấy bạn tốt, sự tức giận đều mất: ‘Cậu đã trở lại!”

Minh Vi và Minh Phúc đang canh giữ ở cửa thấy thế vội vàng mở cổng ra, người trước nhỏ giọng xin lỗi: “Cô ba, thực xin lỗi, khiến bạn của cô khó chịu.


Trần Nam Phương liếc nhìn bọn họ một cái, hiểu rõ đây là Hà Minh Viễn ra oai phủ đầu, cũng chỉ có thể trầm mặc ứng phó.

Cô kéo chặt tay Đỗ Thanh Hoa: “Cậu nếu không muốn đi vào, chờ tớ đổi quần áo lại ra.


“Tớ vào chứ! Đi đến trước mắt Hà Minh Viễn, khiến anh ta sáng sớm đã khó chịu!” Đỗ Thanh Hoa hầm hừ nói.

Trân Nam Phương cạn lời, nghĩ thầm hai người cứng đầu này ở chung một chỗ thì người khổ chính là cô.

Nhưng bạn thân muốn đi vào thì làm sao có đạo lý đuổi người ra bên ngoài chứ, cô dẫn Đỗ Thanh Hoa vào trong thì thấy Hà Minh Viễn đã xuống dưới, ngồi trên ghế ăn ở nhà ăn, ưu nhã như một bức tranh sơn dầu.

“Ánh mặt trời cũng ngăn không được sự tà ác của anh!” Đỗ Thanh Hoa tiến lên, hận không thể một chưởng đẩy ngã bàn ăn: “Ngày hôm qua vì sao anh không cho tôi đi đón Nam Phương!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174-175


Chương 174


Không cho cô lên máy bay thì thôi đi, còn để người giam lỏng cô một giờ, nghĩ đến lại tức!
“Vợ của tôi, cô đi đón là đạo lý gì!”
Đỗ Thanh Hoa không cam lòng yếu thế, không nhịn được đập lên trên bàn cơm: “Vợ của anh? Là bạn thân của tôi!”
nếu không muốn đi vào, chờ tớ đổi quần áo lại ra.


“Tớ vào chứ! Đi đến trước mắt Hà Minh Viễn, khiến anh ta sáng sớm đã khó chịu!” Đỗ Thanh Hoa hầm hừ nói.

Trân Nam Phương cạn lời, nghĩ thầm hai người cứng đầu này ở chung một chỗ thì người khổ chính là cô.

Nhưng bạn thân muốn đi vào thì làm sao có đạo lý đuổi người ra bên ngoài chứ, cô dẫn Đỗ Thanh Hoa vào trong thì thấy Hà Minh Viễn đã xuống dưới, ngồi trên ghế ăn ở nhà ăn, ưu nhã như một bức tranh sơn dầu.

“Ánh mặt trời cũng ngăn không được sự tà ác của anh!” Đỗ Thanh Hoa tiến lên, hận không thể một chưởng đẩy ngã bàn ăn: “Ngày hôm qua vì sao anh không cho tôi đi đón Nam Phương!”
Không cho cô lên máy bay thì thôi đi, còn để người giam lỏng cô một giờ, nghĩ đến lại tức!
“Vợ của tôi, cô đi đón là đạo lý gì!”
Đỗ Thanh Hoa không cam lòng yếu thế, không nhịn được đập lên trên bàn cơm: “Vợ của anh? Là bạn thân của tôi!”
đau lòng cho bạn tốt, cũng sợ cô chịu thiệt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn vê phía Hà Minh Viễn: “Tôi muốn đi cùng Thanh Hoa ra ngoài một chút.



“Là đi ra ngoài một chút? Hay là muốn trốn đi?”
Trần Nam Phương ngơ ngẩn: “Chỉ đi một chút, tôi sẽ mau trở lại.


“Vậy em nhớ kỹ, đừng để bạn em bắt cóc đi, bằng không….

.

’ Con ngươi của anh tối lại, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, đổi xong quần áo thì cùng Thanh Hoa ngồi trên xe đi vào thành phố, người sau mới nổi trận lôi đình mà quát: “Hà Minh Viễn là tên khốn khiếp! Tức chết tới”
“Thanh Hoa, cậu đừng như vậy.


“Anh ta uy hiếp cậu ngay trước mặt tớ, cậu lại không có biện pháp nào để dạy dỗ anh ta! Mẹ nó!” Đỗ Thanh Hoa nghiến răng nghiến lợi, hối hận bản thân không có năng lực.

Nhưng Trần Nam Phương lại có cái nhìn tương phản, cô cảm thấy đây là thái độ tốt nhất mà Hà Minh Viễn đối với cô, nhưng cô không dám nói, sợ Đỗ Thanh Hoa mắng mình.

“Thanh Hoa….

.

’ Tinh thân cô bỗng nhiên tụt dốc: “Tớ……
“Làm sao vậy!” Sự thay đổi của cô khiến Đỗ Thanh Hoa hoảng sợ, vội vàng năm lấy tay cô: “Xin lỗi, là tớ không tốt, làm cậu khó xử, ai da, nhưng tớ thật sự nuốt không trôi cục tức này.


Trần Nam Phương lắc đầu: ‘Không phải việc này.


Đỗ Thanh Hoa ngơ ngác nhìn cô, dùng ánh mắt tò mò ý bảo cô tiếp tục.

“Tớ, tớ mang thai.

” Trần Nam Phương bẩm báo đúng sự thật.

“Có ý gì? Việc này tớ biết mài!”
“Lần này là sự thật.


Đỗ Thanh Hoa càng mông lung, lẩm bẩm nói: ‘Lần này là sự thật, chẳng lẽ lúc trước là giả?”

Chương 175

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176: Chương 176


“Nhất định anh Minh Viễn sẽ thay tôi cho cô một bài học.”
“Vậy cô hấy bảo anh ta nhanh lên một chút.” Đỗ Thanh Hoa, khi cô sắp nói thêm thì nghe thấy đài gọi tên của Trần Nam Phương, cô kéo tay bạn thân nghênh ngang rời đi.
Trần Nam Phương thở dài, dặn dò: “Thanh Hoa, chúng mình đừng có gây chuyện với bọn họ được không.”
“Tại sao lại không? Cho dù cậu không thích Hà Minh Viễn, nhưng dù gì bây giờ anh ta cũng là chồng của cậu, dù sao cũng phải đòi một chút gì chứ.”
Trần Nam Phương không lên tiếng, đối với anh cô không mong muốn được nhận gì cả, chỉ cân anh không hành hạ cô là cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Rất nhanh sau đó, đã có kết quả xét nghiệm.
“Nam Phương, trong bụng cậu thực sự có một đứa bé!” Đỗ Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào báo cáo, vui mừng đến mức không biết phải làm gì: ‘Con nuôi của mình! Nên đặt tên là gì đây?”
“” Trần Nam Phương thì không vui lắm: “Cậu nói xem, nếu Hà Minh Viễn bắt tớ bỏ nó đi thì phải làm thế nào?”
“Anh ta dám?” Đỗ Thanh Hoa kêu lên: “Nếu anh ta thật sự dám động vào con nuôi của tớ, tớ sẽ dùng cả cái mạng này để liều với anh ta.”
Trên khuôn mặt nhỏ của Trần Nam Phương hỗn tạp vô số cảm xúc, có cảm kích cũng không biết phải làm sao.


Một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: “Cậu cảm thấy để đứa bé đến thế giới này là chuyện tốt sao?”
Vì sao cô lại gả cho Hà Minh Viễn, cô nhớ rất rõ.
Cô càng không dám quên mình và anh ta có duyên phận gì.
Sự giận giữ của anh ta, thù hận của anh ta, rõ ràng lại sâu sắc như vậy.
“Trước kia mình nghe nói phụ nữ mang thai rất dễ suy nghĩ linh tỉnh mình còn không tin, bây giờ nhìn cậu như vậy thì mình thật sự tin rồi.” Đỗ Thanh Hoa năm lấy tay Trần Nam Phương: “Nam Phương, viện trưởng cô nhi viện của chúng mình đã từng nói, sinh mệnh nhỏ đến với chúng ta là may mắn, chúng ta không thể vứt bỏ may mắn này được.”
Cô nhìn bạn thân của mình, đưa tay còn lại lên, chậm sãi sờ đầu bạn thân: “Được, mình sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Bạn thân cậu thật tốt với mình.
Trân Nam Phương theo hai người nữa rồi ra khỏi bệnh viện.

Đi mua một chiếc điện thoại mới, rồi sau đó lại đi ăn một bữa trưa thật thịnh soạn và phong phú.
Theo lời của cô bạn tốt Đỗ Thanh Hoa thì cô cần phải ăn nhiều hơn, ăn thật nhiều món ăn bổ dưỡng thì mới có thể cung cấp cho em bé đầy đủ chất dinh dưỡng.
“Ha ha.” Trần Nam Phương dịu dàng cười khẽ một tiếng.

“Cậu có cảm giác như thế nào khi tớ mang thai thế?”
“Tớ?” Đỗ Thanh Hoa sờ sờ cánh mũi, húng hắng lắc đầu: “Trong vòng mười tám năm tớ sẽ chẳng lo lắng gì 3 1 cả: “Vì sao?” Cô khó hiểu đặt đôi đũa trên tay xuống, nhìn chằm chằm vào người bạn tốt của mình, do dự, ngập ngừng hỏi: “Cậu và đàn anh Thẩm Minh…”
“Không.” Đỗ Thanh Hoa cắt lời cô, rõ ràng và lưu loát, rành mạch nói: “Không thể nào, và vĩnh viễn không bao giờ.”
Trân Nam Phương chớp chớp đôi mắt đẹp lung linh vì quá ngạc nhiên: “hỏi cung” cô bạn thân của mình: “Cậu với đàn anh tốt xấu gì thì cũng đã trải qua ba bốn năm gắn bó tình cảm đậm sâu.

Không thể cứ nói bỏ đi là bỏ như thế được.

Tình cảm lại vì mục đích kinh doanh, thương mại, đối xử như thế với bản thân cũng quá là tệ rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: Chương 177


“Tớ hiện tại cảm thấy những lời mà cậu đã nói trước đó về mối quan hệ kinh doanh đều rất đúng, những người khác… hừ.”
“Chính là…”
Đồ Thanh Hoa giơ tay ngăn cô lại: “Bé Phương bé bỏng của tớ ơi, cậu không cần phải khuyên tớ đâu.

Thẩm Minh, anh ta không đáng.”
Trần Nam Phương nghe thấy ngữ khí của cô bạn chắc chắn như thế thì những lời khuyên vừa định thoát ra cũng tự động trôi ngược lại vào trong.
“Thế công ty Thiên Ưng thì sao bây giờ?
Để đàn anh trở thành người hợp tác chung với công ty thì anh ta có đồng ý không?”
“Tớ vẫn có thể tự sinh sống được, tớ sẽ xin nghỉ việc.”
Cô bị dọa cho hú hồn: “Thanh Hoa, cậu chắc chắn chứ? Một tay cậu gây dựng nên, rồi thằng cha đàn anh kia rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến trái tim cậu bị tổn thương đến mức đó chứ?”
“Nhát gan, sợ phiền phức, tầm nhìn thiển cận, không có đầu óc.” Đỗ Thanh Hoa bình tĩnh kể ra một loạt.

“Lúc rời khỏi Thiên Ưng cũng là để tớ dành thời gian chăm sóc cho đứa bé này.”
Trần Nam Phương nghe thấy lời này mà dở khóc dở cười: “Nói bừa, có phải là con của cậu đâu cơ chứ.”

“Thì con nuôi cũng rất tốt, cùng lắm thì..” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt mặt: “Thì kiếm thật nhiều tiền vào, đến lúc có tiền rồi thì chẳng phải lo bị ai đó bắt nạt nữa.”
Cô vừa muốn đáp lại thì chợt nghe thấy hai tiếng píp píp từ còi xe phát ra.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Minh Vy bước từ trên xe xuống.
“Chào mợ ba, ít nhất thì mợ nên trở về nghỉ ngơi.”
“Mấy người vân luôn đi theo tôi sao?” Trần Nam Phương kinh ngạc tới mức đứng bật dậy, ánh mắt không hề dao động, nhìn chằm chằm vào mắt Minh Vy, như thế này thì khó có việc mà Hà Minh Viễn chưa biết, thậm chí là chuyện cố đi đến bệnh viện.
“Không phải, bởi vì chỗ mà mợ ba vừa mua điện thoại là một công ty dưới trướng thuộc quyền quản lý của sản nghiệp cậu ba.” Minh Vy khom người lại, giải thích.
“Cái đó và theo dõi có gì khác nhau không?” Đỗ Thanh Hoa nói, tỏ đầy ý không vui.

“Dựa vào thân phận của anh ta thì có thể thấy rằng, mục đích mà anh ta mở công ty ra chẳng phải dùng để mua bán, giao dịch mà là để làm một hệ thống cảnh báo thì có.”
Trần Nam Phương thì không so đo, nghĩ ngợi nhiều như vậy.

Chỉ cần Hà Minh Viễn chưa phát hiện cô mang thai là ổn rồi.

Khoảng thời gian này cô để dành để suy nghĩ thật kĩ càng những điều mà bản thân cần phải làm.
Trấn an cô bạn của mình, cô lại hỏi: “Thanh Hoa, cậu có muốn cùng về ở với tớ vài ngày không?”

“Không cần đâu.” Thanh Hoa không một chút do dự mà từ chối.

“Để cho tớ cứ ngày ngày gặp cái tên đó, ăn không ngon, ngủ không yên à.

Dẹp đi.

Cậu cũng đừng có sợ anh ta đấy.”
Vì để bạn thân an tâm nên cô gật gật đầu.
Nhưng khi ở trên đường trở về, cô vân như trước, bồi hồi, lo lắng không yên.
“Mợ ba..” Minh Vy hăng giọng.

“Buổi sáng hôm nay thực lòng xin lỗi cô nhiều.

Cô có giận tôi không?”
“Không có.” Trần Nam Phương lạnh nhạt cười.

“Cô với Minh Phúc cũng không dễ dàng gì.”
Hầu hạ một người chủ như Hà Minh Viễn, người bình thường chẳng dám động đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: Chương 178


Minh Vy thở hắt ra một hơi.

“Thật tốt quá, tôi còn sợ là sau này mợ sẽ không để ý tới tôi nữa.


“Sẽ không đâu.

” Trần Nam Phương vốn không nghĩ đến.

Cô với Hà Minh Viễn thực sự thì quả là có khó tính nhưng cô không hề muốn gây thù chuốc oán gì với ai.

Lúc về đến biệt thự, cô vừa đi vừa điều chỉnh tâm trạng.

Nhưng điều chỉnh thế nào thì lúc đi vào lòng vẫn tràn ngập sự lo lắng.

Đặng Ngọc Lan đang ngồi ở đó, còn đang cùng bà Diêu tán gầu một cách có chủ đích.

Thấy cô tiến vào, ánh mắt đối phương bỗng hiện lên như cả ngàn ánh Sao.

Khi bàn tay nhỏ bé đã được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, Trần Nam Phương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hà Minh Viễn.

Anh nheo đôi mắt phượng lại, sau đó dùng ngón tay thon dài nhéo vào má cô một cái, chế nhạo: “Đồ ngốc.



“.

.

” Trần Nam Phương ngây người, đây rốt cuộc là thể loại gì vậy?
Đột nhiên, cô giật mình một cái.

Hà Minh Viễn là cố ý làm vậy?
Thứ nhất là hành động diễn kịch trước mặt bà Diêu, hai là khơi dậy ác tâm của Đặng Vân Nhã đối với bản thân và hành hạ bản thân?
Cô không dám nghĩ tiếp, suy nghĩ một hồi đã cảm thấy lòng đau nhói.

“Làm sao vậy?” Hà Minh Viễn hơi cúi người, môi mỏng áp lên vành tai cô: “Khó chịu chỗ nào sao?”
“Không!” Trân Nam Phương giữ khoảng cách giữa hai người, né tránh đôi mắt của anh.

Bà Diêu đã sớm chú ý tới sự tình bọn họ, còn muốn giúp đỡ cháu trai mình, thế nhưng bà không thể, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Gậy ông đập lưng ông.


“Bà nội, bà đang nói cái gì vậy?”
Đặng Vân Nhã không nghe chính xác, hỏi lại.

Bà Diêu không trả lời, ngược lại còn vây tay với Trần Nam Phương: “Cháu dâu, đến đây với ta.


Cô như được ân xá, vội vàng bước tới, ngoan ngoấn kêu tiếng bà nội, báo cáo hành tung của mình.

“Có thể thấy con với người yêu có quan hệ rất tốt, nếu thích thì để con ở đó một lúc, dù sao nơi đây cũng nhiều.


Trần Nam Phương theo bản năng liếc nhìn Hà Minh Viễn, cô cho rằng anh có thể chấp nhận cho Đỗ Thanh Hoa đến sống, hay là thôi đi.

“Bà Diêu, Nhã Nhã có được đi cùng bà không?” Đặng Vân Nhã làm nũng nói.

“Quên đi, con không có khả năng.


Bà Diêu trực tiếp từ chối.

“Làm sao có thể…” Đặng Vân Nhã không có đất mà trốn, đỏ mặt nói: ‘E rằng cô Phương sức khỏe không tốt, sẽ không thể đi cùng bà.


Lời này vừa nói ra, quả nhiên thu hút được sự chú ý của bà Diêu, thậm chí Hà Minh Viễn còn liếc qua.

Sắc mặt Trần Nam Phương trở nên cứng ngắc, trực giác mách bảo Đặng Vân Nhã sẽ nói chuyện trong bệnh viện cho bà Diêu, nhất thời đầu óc rối tung, không biết nên phản ứng thế nào.

“Nam Phương sức khỏe không tốt?”
“Bà Diêu, chuyện này… có thể là con đã hiểu lầm rồi.

” Đặng Vân Nhã cố tình do dự: “Sáng nay con nhìn thấy cô Phương ở bệnh viện, cô đi khám phụ khoa đúng không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179


Chương 179

Trần Nam Phương ngừng lại, lời nói này thật sự là “có trình độ”, đều rất mâu thuãn, không khiến người khác nghỉ ngờ.

“Đi bệnh viện?” Bà Diêu nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi: “Nam Phương con không thoải mái ở đâu? Sao không kêu ông Trương hay Gia Huy đến giúp?”

“Con…” Cô sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, cũng không thể nói dối rằng cô đang ở cùng Đỗ Thanh Hoa chứ?

“Con nghe nói cô Phương đi Tạ Thành hai ngày trước, có phải bị mệt không, cơ thể không thoải mái sao?”

Đặng Vân Nhã giả vờ quan tâm.

Bà Diêu nhíu chặt lông mày, trợn trừng mắt: “Nam Phương đi Tạ Thành?

Con đi khi nào? Làm cái gì?”

Mặc dù điều này đã được nói bởi Đặng Vân Nhã, nhưng Hà Minh Viễn và Trân Nam Phương cũng thắc mắc.

Đôi mắt như chim ưng của bà Diêu lóe lên, ớn lạnh sống lưng, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

“Bà nội, con…”

“Ngày hôm kia, Nam Phương đã đi cùng con.” Giọng của Hà Minh Viễn khiến cô ngỡ ngàng: “Đến đó vì có chút chuyện.”

Đặng Vân Nhã không ngờ rằng bà Diêu sẽ không biết chuyện này, có thể thấy rằng Hà Minh Viễn đã giúp một tay che giấu, và hiện tại anh vẫn đang làm vậy, vì vậy Trân Nam Phương sẽ không bị nghi ngờ sao?

Vừa giận, vừa hận nhưng không dám thể hiện ra ngoài vì sợ bị phát hiện có động cơ thầm kín.

“Bà không biết là con còn có chuyện ở Tạ Thành?” Vẻ mặt bà Diêu không còn vẻ hiền lành như trước, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Cần cả Nam Phương giúp nữa?”

“Bà nội bà đã suy nghĩ nhiều rồi, con chỉ muốn đưa vợ yêu đi giải sầu chút thôi.”

Trần Nam Phương thực sự rất phục cách nói dối của Hà Minh Viễn, tinh thần cô như đang trên mây, chợt nghe bà Diêu gọi cô, hiển nhiên là muốn nghe cô giải thích.

“Bà nội!” Hà Minh Viễn vươn tay kéo Trần Nam Phương: ‘Nam Phương sau một ngày đi chơi rất mệt mỏi, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi.”

Vừa nói, anh vừa trầm giọng gọi Minh Phúc: “Tiễn khách.”

Đặng Vân Nhã sốc nặng, cô ta không ngờ rằng chính mình lại hại mình, không nhịn được mà oan ức kêu lên: “Anh Minh Viễn, bà nội…”

“Ngọc Cầm, tôi mệt rồi, giúp tôi về phòng nghỉ ngơi.” Bà Diêu nhẹ giọng nói, sau đó Ngọc Cầm giúp đỡ đưa bà trở về phòng.

Hà Minh Viễn nhìn chằm chăm Trân Nam Phương, sức lực trong tay càng mạnh, nóng lòng muốn kéo lên lầu không chậm trê!

Cô run rẩy toàn thân, từng bộ phận đè nặng không biết có nên nói cho anh biết sự thật không, nhưng cô sợ, thực sự sợ anh sẽ bắt cô phá thai.

“Không muốn nói gì sao?” Sau khi vào phòng ngủ, Hà Minh Viễn đẩy cô va vào cửa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Em không phải luôn nói dối sao?”

Trần Nam Phương cúi đầu, lông mi dài như cánh bướm run rẩy không ngừng, giọng khàn khàn: “Tôi, tôi thực sự rất ổn”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180


Chương 180

“Thật không?” Hà Minh Viễn nâng căm cô lên: “Vậy hôm nay đi bệnh viện để khám gì?”

Phụ khoal Chết tiệt!

Cô rốt cuộc đã phải trải qua những gì?

“Tôi đi cùng Thanh Hoa, cô ấy có chút không thoải mái.” Trần Nam Phương nói rất nhanh, nói xong liền rất hồi hộp, hóa ra khi nói dối cô sẽ nói liền một hơi.

Làm sao bây giờ?

“Thì ra là như vậy.” Anh trâm ngâm, giọng điệu chậm rãi: “Em không cảm thấy khó chịu là tốt rồi.”

Trân Nam Phương kinh ngạc nhìn Hà Minh Viễn, như vậy là cô đã lừa được anh?

Anh không phát hiện ra cô đã nói dối sao?

Cô còn chưa kịp thở phào, Hà Minh Viễn đã nhấc cả người cô lên: “Anh định làm gì?”

“Nhớ em” Anh trìu mến nói: “Nếu em thấy không thoải mái, cứ nói với tôi.”

“Tôi, tôi… Trần Nam Phương khóc không ra nước mắt, hóa ra anh đang chờ cô đến lúc này, cho nên mới ép cô nói ra sự thật.

Hà Minh Viễn ngăn chặn đôi môi hồng hào, thám hiểm từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có ý định nghe cô giải thích.

Trần Nam Phương run lên như bị thiêu trên lửa, cô dùng hai tay đẩy anh ra, nhưng anh lại không nhúc nhích gì.

“Hà Minh Viễn, đừng làm bậy, tôi không được, tôi khó chịu!”

“Muộn rồi!” Anh trầm giọng thở ra, vốn dĩ đối với cô đã là khó có thể kiềm chế, bây giờ có cơ hội ra tay lại càng không thể dừng lại!

Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, trêu chọc cô, dày vò cô.

“Không được… Trần Nam Phương không ngừng lặp lại hai chữ này, cô nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Hà Minh Viễn, chắc chắn rằng như mọi khi, đứa bé trong bụng nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Phạch.

Cô chỉ cảm thấy các dây thần kinh trong não đứt hết, hét lên: “Hà Minh Viễn, anh buông tôi ra! Tôi có thai!”

Anh không trả lời, vẫn tiếp tục công việc phía trước.

Trần Nam Phương phản kháng cả hai tay hai chân, nước mắt lưng tròng, nức nở nói: ‘Thật đó, Hà Minh Viễn… tôi thật sự có thai, tôi không nói dối, trong bụng tôi có con của anh…”

Có trời mới biết sau khi nói xong, cả người cô như bị rút sạch linh hồn, không còn sức lực.

“Em nói cái gì?” Anh nhìn cô chằm chằm, biểu cảm không thay đổi: “Nói lại lần nữa.”

“Hà Minh Viễn, Đỗ Thanh Hoa nói rằng đứa trẻ là điều may mắn, tôi không muốn giết nó, tôi muốn giữ nó lại.”

Đôi mắt của Hà Minh Viên nhìn chằm chằm Nam Phương, lần tìm trong ánh sáng lập lòe.

“Anh… tôi xin anh được không?” Cô khó khăn giơ tay lên, ôm lấy tay anh, đôi mắt ngấn lệ mang theo sự cầu xin.

Anh lạnh nhạt nhếch môi lên, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cưỡng đoạt.

Không biết đã qua bao lâu, anh xoay người nằm cạnh cô, ngón tay dài của anh vuốt nhẹ khóe mắt cô “Mang thai rồi sao?”

Lần này Nam Phương không nói nữa, cô không dám nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,389
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181


Chương 181

“Muốn giữ lại đứa bé?”

“Tôi…” Cô căn môi, quyết tâm nói “Muốn, nếu anh không muốn, tôi sẽ mang đứa bé đi, đảm bảo sẽ không bao giờ để đứa bé xuất hiện trước mặt anh”

Hà Minh Viễn nhoài người chiếm lấy môi cô, cắn lấy đôi môi ấy, người con gái này thật là…

Dám bỏ đi, mà còn mang cả con của anh đi “Ai cho em cái gan đó “Hà Minh Viễn!” Nam Phương nén đau “Tôi biết anh ghét tôi, hận tôi, nhưng đứa bé vô tội, anh không thể giận cá chém thớt, đứa bé không cố ý tới thế giới này”.

“Anh có nói không muốn sao?”

“..” Gô sững sờ “Anh sẽ không bắt tôi bỏ cái thai sao?”

ñ. 0 Ị”

“Con của anh” Hà Minh Viên nghiêm túc, nói: “Chỉ có anh có quyền quyết định giữ hay bỏ đứa trẻ”

Nam Phương nhíu mày, câu này rốt cuộc là có ý gì?

Bây giờ quyết định giữ lại cái thai?

Đến lúc không vui nữa lại có thể bắt cô bỏ đi sao?

Cô không dám nghĩ đến tương lai, điều duy nhất có thể làm lúc này là không làm trái lời Hà Minh Viễn “Làm sao mà biết vậy?”

“À?” Nam Phương có chút phân tâm, phản ứng một hồi mới nói: “Khi Tạ Thành sốt cao, bác sĩ đã bắt mạch thấy”

“Thật là may mắn”

“Thật sao!” Nam Phương biết anh đang nghĩ gì “Mẹ của Hà Lượng nói cho em, bác sĩ Tạ là bác sĩ đông y, nên có thể bắt mạch được”

Hà Minh Viễn liếc cô một cái, rốt cuộc cô không tin anh đến vậy sao?

Trong mắt cô, anh chính là kẻ hung ác sẽ “gi3t chết” đứa con của mình sao?

“Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh gọi Hoàng Bách đến kiểm tra cho em”. Anh xoa đầu cô Nam Phương co ro lại rồi gật đầu.

Ngày hôm sau khi Trịnh Hoàng Bách tới, đặc biệt nhìn Nam Phương “Chị dâu thật là có phúc khí”

Cô nhíu mày, biết rằng câu nói này của anh ta là châm biếm, nhưng tại sao thì cô không rõ.

“Kiểm tra kỹ cho cô ấy” Hà Minh Viễn ngồi xuống cạnh Nam Phương, ở bên cạnh ôm lấy cô.

Toàn thân cô cứng lại, cô phát hiện ra rằng, cô rất khó để làm quen với sự thân mật của anh, nhưng lại không dám phản ứng, chỉ có thể cúi xuống không nói gì.

“Tiệc sinh nhật dì Tuyết đã chuẩn bị xong chưa?” Hà Minh Viễn siết tay, cô càng không bằng lòng, anh lại càng tiến tới.

“Chuẩn bị thì ai cũng chuẩn bị cả rồi” Trịnh Hoàng Bách vừa kiểm tra vừa than thở “Cậu biết tình trạng sức khỏe của mẹ tôi, tiệc sẽ làm đầy đủ, cũng rất khó làm bà vừa ý”

“Đều là chuyện từ lâu rồi, cậu khuyên dì nhiều vào”

“Hoặc là anh tôi sớm kết hôn, mẹ tôi mới có thể bớt buồn phiền được”

Hà Minh Viễn cảm thấy rõ cơ thể Nam Phương đang cử động, cô gái nhỏ đang quan tâm sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom