Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Chương 121


“Trân Nam Phương, là em khiêu khích tôi trước.

” Hà Minh Viễn từ trên cao nhìn xuống nói, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô: “Đây là cái giá phải trả.


Anh quay người đi xuống lầu, khi đi lên trên tay anh đã cầm thêm hai tuýp thuốc mỡ.

Nhìn thấy Trần Nam Phương cuộn mình trên giường lớn thành tư thế giống như con tôm, tư thế vô cùng bất an, anh nhíu mày kiếm lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ khát vọng chinh phục.

Khi Trần Nam Phương mở mắt ra lần nữa, liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Minh Vy.

“Minh Vy… tôi bị sao vậy?” Giọng cô khàn đi khi tỉnh dậy.

Minh Vy lắc đầu nguầy nguậy: “Mợ ba, cô đã ngủ rất lâu rồi đấy.


“Hử?”
“Cô đã ngủ một ngày một đêm rồi!”
Minh Vy võ ngực nói: “Làm tôi sợ muốn chết.


Tôi còn tưởng rằng cô bị bệnh rồi chứ! May mà cậu ba trở về, nói cô không sao.


Khi Trần Nam Phương nghe thấy Minh Vy nhắc đến Hà Minh Viễn, mặt cô bất giác đỏ lên, hôm qua trong phòng tắm anh thật là điên cuồng đòi hỏi.

“Mợ ba, sao mặt cô lại đỏ vậy? Cô có chỗ nào không thoải mái hay không?” Minh Vy đưa tay sờ trán cô: “Không bị sốt!”
“Tôi, tôi muốn uống nước.

” Trân Nam Phương nhanh chóng đổi chủ đề, cô ép mình không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Minh Vy cung kính đưa nước tới: “Đúng rồi, Cậu ba bảo cô sau khi ăn cơm xong nhớ đến công ty.


“Cái gì… khụ khụ!” Cô uống ngụm nước còn chưa nuốt xuống bị nghẹn lại nơi cổ họng, anh điên rồi sao? Muốn gấp gáp hành hạ cô như vậy sao?
Minh Vy nhẹ nhàng võ lưng cô, đợi cô thuận khí lại rồi mới nói: “Cô ba không muốn đi sao?”
Đúng vậy, cô không muốn đi, nếu có thể, cả đời này cô sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy mặt Hà Minh Viễn.

“Tôi nói với mợ ba, cô nhất định phải đi, tôi xem vẻ mặt kia của Minh Phúc, chắc hẳn là cậu ba có việc vui đang nghĩ tới cô đấy.



“.

.

Trân Nam Phương không nói nên lời, cô nghĩ nếu như Minh Vy biết mục đích gọi cô qua của Hà Minh Viễn là gì, nhất định sẽ sụp đổ mất!
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô năm lấy cổ tay của Minh Vy: “Cậu ba có để lại quần áo cho tôi không?”
“Đúng vậy!” Minh Vy dùng tay kia vỗ võ trán: “Mợ ba không nói thì tôi suýt nữa quên mất, Minh Phúc thật sự có đưa một cái túi.


“Mau đưa cho tôi.

” Trân Nam Phương cầm lấy túi, thấy bên trong có một bộ váy công sở chuyên dụng màu tối, mới thở ra một hơi, nhỏ giọng thì thào: “Tốt hơn hết là không nên lộ ra ngoài.


Minh Vy không nghe rõ, chớp mắt hỏi, chỉ nhận được câu trả lời: “Không có gì.


“Tôi đi tắm rửa trước.

” Trần Nam Phương xuống giường nhìn thoáng qua tuýp thuốc mỡ trên đầu giường, sau đó mới phát giác được trên người không có mệt mỏi hay bất thường gì quá rõ ràng: “Thuốc từ đâu tới vậy?”
Thực ra, Cô muốn hỏi liệu Minh Vy có phải đã giúp cô bôi thuốc hay không.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Chương 122


Khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Minh Vy, trái tim Trần Nam Phương chìm xuống, Hà Minh Viễn thực sự đã bôi thuốc cho cô?
“Mợ ba, cô không có… Ô, điện thoại của cô đổ chuông, là cậu bal”
“Ơ, mợ ba cô không lưu số điện thoại di động của cậu ba sao?”
Trần Nam Phương giật lấy điện thoại, úp úp mở mở giải thích nói: “Thật sao? Có lẽ là thao tác sai rồi?”
Cô vội vàng bắt điện thoại, để bỏ qua chuyện này: “Alo, Hà Minh Viễn.


“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói từ tính †rầm khàn phát ra từ tai nghe điện thoại, với vẻ gợi cảm khó tả.

Khi cô nhận ra mình đang nghĩ gì, trái tim Trân Nam Phương nhảy dựng lên, mơ hồ đáp lại một tiếng, giây tiếp theo dường như cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

Nhưng không hẳn vậy.

“Đã ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa!” Cô lớn tiếng đáp lại: “Em còn phải đi tắm nữa, có lẽ sẽ rất lâu đấy”.

“Tốt lắm.


” Hà Minh Viễn ngữ khí nhàn nhạt nói, sau đó liền cúp điện thoại.

Trân Nam Phương: “…’ Anh có ý gì thế? Chê cô chậm chạp sao? Lại tức giận rồi à? Hay đang cảnh cáo cô?
Hàng loạt suy đoán đổ dồn vào đầu cô, cô đau đầu thở dài một hơi, vội vàng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ăn trưa, thay quần áo rồi đi tới tập đoàn Kim Địa.

“Nam Phương?” Khi Tô Thanh Nhã nhìn thấy Trân Nam Phương, cô ta sững sờ một lúc rồi mới lên tiếng chào hỏi: “Em tới Kim Địa làm việc sao?”
“Em… Cô không ngờ lại gặp người quen, cũng không biết nên bắt chuyện như thế nào, lại nhìn thấy Trịnh Hoàng Bách đang ngôi trên sô pha dành cho khách, liền vội vàng chào hỏi.

Nhưng anh ta không thực sự muốn đáp lại lời chào hỏi của cô.

“Hoàng Bách, nhìn Nam Phương mặc đồ công sở xem thật xinh đẹp!” Tô Thanh Nhã lùi vê bên cạnh Trịnh Hoàng Bách và cười nói.

Trần Nam Phương hơi nhíu mày, rất kinh ngạc khi Tô Thanh Nhã lại gọi cô thân mật như vậy.

“Vẻ đẹp của một người không phải nằm ở bên ngoài.

” Anh ta liếc ngang nhìn Trần Nam Phương, nói ra tuy rằng là lời mỉa mai, nhưng trong lòng anh ta biết rõ người phụ nữ trước mặt này đơn thuần như tiên nữ trên trời, nhưng lại có dáng người ma mị không kể đâu cho hết, chẳng trách anh trai anh ta lại nhất kiến chung tình với cô.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.


Nhưng Hà Minh Viễn có thể sẽ không buông tay nữa.

Ôi.

“Hoàng Bách, anh không biết rằng trái tim Trần Nam Phương của chúng ta cũng rất lương thiện sao.

” Tô Thanh Nhã trìu mến nắm lấy cánh tay của Trần Nam Phương, nửa quở trách, nửa nũng nịu nói.

Cô cụp mắt, nhíu chặt lông mày, che giấu sự khó chịu.

Đúng lúc này, thư ký đi ra khỏi phòng làm việc của Hà Minh Viễn, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Nhã, Tổng giám đốc gọi cô vào.


“Cảm ơn Alice.

” Tô Thanh Nhã gật đầu, cầm tập tài liệu và điện thoại di động trên ghế sô pha lên, nói nhỏ với Trịnh Hoàng Bách: “Vậy anh đợi em một lát”
“Được, đi vào đi.


Tô Thanh Nhã không thể che giấu ý cười trên mặt: “Nam Phương, chúng ta cùng vào đi, chị đi vào ký một văn kiện thôi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Chương 123


Trân Nam Phương vừa định từ chối, liền nghe thấy thư ký nói: “Cô Phương, chủ tịch Hà trước đây đã dặn dò rồi, bất cứ khi nào cô đến đều có thể vào.


“Đi thôi.

” Tô Thanh Nhã lại khoác tay cô, cùng cô đi vào văn phòng: “Chủ tịch Hà”
Hà Minh Viễn giương mắt liếc nhìn Trân Nam Phương, trên mặt anh không có biểu cảm gì.

“Tổng giám đốc, hợp đồng này phiền anh ký tên ở đây.

” Tô Thanh Nhã để điện thoại sang một bên, đi tới giải thích vài điểm.

Trần Nam Phương biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, tim không khỏi nhảy dựng lên.

Cô cúi đầu đứng bên cạnh bàn làm việc, không may điện thoại của Tô Thanh Nhã sáng lên, theo bản năng cô nhìn về phía ánh sáng, khi nhìn thấy lời nhắc từ Zalo, đồng tử cô chợt co rút lại.

Hóa ra là tin nhắn của Triệu Lập Thành!
Trong lòng cô kinh hãi, nhớ lại cách xưng hô vừa nãy giữa Tô Thanh Nhã và Trịnh Hoàng Bách và sự vướng mắc giữa Tô Thanh Nhã và Hà Minh Kỳ.


Cô luôn cảm thấy Tô Thanh Nhã không giống như vẻ ngoài luôn tỏ ra thân thiết dễ gần, càng không phải là đơn thuần.

“AI” Bỗng có một người kéo cô qua, khiến cô sợ hãi hét lên.

Khi hồi thần lại, cô đã ngồi trên đùi Hà Minh Viễn, Tô Thanh Nhã không biết đã rời đi lúc nào rồi.

“Thất thần sao?” Anh bóp khuôn mặt mềm mại của Trần Nam Phương, rất mềm mại, rất đàn hồi, khiến cho người ta mê đắm.

“Em.

.


“Ở chỗ tôi không cho tìm lý do thoái thác.

” Anh cảnh cáo cô.

Trần Nam Phương căng thẳng nắm chặt hai tay: “Em chỉ là có chút tò mò về quan hệ giữa Tô Thanh Nhã và Trịnh Hoàng Bách.



“Là vậy sao?”
Không hiểu sao, cô cảm thấy hơi thở của anh trở nên lạnh hơn, vội vàng giải thích: “Em chỉ là tò mò, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói nhảm cái gì đâu.


Đầu cô thực sự là bị nước vào rồi mới có thể cùng với anh thảo luận về việc liên quan đến bạn thân của anh.

“Nếu tôi nói đến nghĩ cũng không được nghĩ thì sao?” Hà Minh Viên nâng cằm cô lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi cô.

Miệng cô thực sự vừa nhỏ vừa mềm mại.

“Được.

” Trần Nam Phương biết mình dù có ngốc đến đâu cũng phải đồng ý mọi mệnh lệnh của anh.

“Nói một đẳng làm một nẻo à?”
“Em không có!” Giọng điệu của cô vừa lo lắng vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, như muốn trách anh đã đổ oan cho cô.

Lông mày của Hà Minh Viên chuyển động gần như vô hình, đây có phải là cô đang làm nũng hay không?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, anh cố ý hạ thấp giọng hỏi: ‘Không có? Ai đã nói sẽ ngoan ngoãn ở nhà, trong nháy mắt liền đi tới yến tiệc?”
“Công việc của Thanh Hoa xảy ra chút vấn đề, là do em nên mới như vậy, cho nên em đến giúp cô ấy.

” Trần Nam Phương giải thích ngắn gọn nguyên nhân: “Xin lỗi, em không biết…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Chương 124


“Không biết anh sẽ tới.


“.

.

” Nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt, cô vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết Triệu Lập Thành sẽ tới chất vấn chúng ta, chắc chắn có người đứng sau lưng khuyến khích cho nên anh ta mới dám làm trái ý của Bất động sản Thiên Địa.


Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang không ngừng đóng mở của cô, hừ lạnh: “Quả thật là bạn trai cũ, nói ra cũng rất lưu loát nhỉ”
Trần Nam Phương há miệng rồi lại ngậm lại.

Anh nhất định đã tìm ra điểm gì đó để nhục nhã cô, cô có giải thích cũng không có tác dụng gì, hơn nữa giữa họ cũng không cần phải giải thích.

“Mặc đồ này là muốn vào tập đoàn Kim Địa làm việc sao?”
Cô bây giờ hoàn toàn sững sờ, mặc như thế này không phải là do anh yêu cầu sao, anh muốn…

Có phải anh đang nhắc nhở bản thân rằng đã đến lúc phải đi vào chủ đề?
Nghĩ đến đây, cô mới nhận ra mình ngồi trên chân Hà Minh Viễn đã lâu, ngay tức khắc liền cảm thấy như ngồi trên đống lửa vậy, hơi nóng da thịt gần như thiêu đốt cô!
Vụng trộm liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, cánh tay chuẩn bị nhấc lên của Trần Nam Phương lập tức đông cứng lại vì tiếng chuông điện thoại.

“Em, em muốn nghe điện thoại?” Cô ra hiệu muốn nhảy khỏi chân anh.

Nhưng Hà Minh Viễn không cho phép, anh duõi cánh tay dài ra, cầm lấy túi xách của cô, lấy điện thoại ra và bấm vào nút loa ngoài.

.

“Nam Phương!” Giọng Đỗ Thanh Hoa vang lên: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đang… ưm.

” Trần Nam Phương trợn to mắt, Hà Minh Viễn dùng môi chặn lại lời nói của cô.

“Cậu sao vậy? Còn đang ngủ à?”
Bên kia vừa tự hỏi vừa tự trả lời “Cũng phải, hai ngày nay cậu phải thức khuya chắc cũng mệt lử rồi, tớ gọi điện để nói với cậu sau này anh đừng mặc váy công sở nữa, quá lộ rõ dáng người rồi.



“Đàn ông đều là động vật thị giác, nhìn thấy sẽ đứng núi này trông núi nọ mất, hai hôm nay mấy người quen tham dự yến tiệc đều đã gọi điện cho tớ để hỏi thăm cậu đấy.


“Này, cũng may trước đây cậu chỉ có trách nhiệm báo cáo, cả ngày không thấy mặt mũi, nếu không đã bị người khác phát hiện cậu viên minh châu này rồi.

Cậu xem Trịnh Hoàng Phong cái người đó, xem mọi thứ chỉ như phù du, chỉ có cậu…”
Mắt thấy cô bạn thân nói chuyện ngày càng nhiều, mà lại Hà Minh Viễn cố ý chặn môi cô lại, đành phải đè anh xuống, lớn tiếng nói: “Thanh Hoa, tớ có việc phải làm bây giờ, cúp máy trước nhé?”
“Có việc? Cậu không phải đang ngủ à?” Ngừng lại một giây, Đỗ Thanh Hoa đột nhiên hét lên: “Nam Phương, cậu ngủ một mình hay…”
“Tạm biệt!”
“Chết tiệt!” Đỗ Thanh Hoa mắng một câu: “Lại để cho Hà Minh Viễn được hời rồi!”
Trần Nam Phương thật là đau đầu nhức óc.

Cô bạn thân của cô có thể mắng Hà Minh Viễn tùy thích, nhưng cô không thể!
“Ờm… Em xin lỗi, Thanh Hoa nói chuyện luôn rất thẳng thắn, cô ấy không có ý gì khác đâu.


Cô đã liên tục nói vài câu xin lỗi, nhưng người nào đó không hề động đậy, đôi mắt đen lạnh như kiếm, như thể có thể rút được kiếm ra bất cứ lúc nào.

Cô ôm cổ anh và cố gắng hôn anh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Chương 125


“Như vậy là muốn làm gì?” Hà Minh Viên kéo cô ra, sắc mặt không giận mà nghiêm: “Không sợ để tôi được hời à?”
Trân Nam Phương lắc đầu gọi một tiếng: “Ông xã.


Anh thất thần, hận không thể đem cái người phụ nữ đã ăn mặc quyến rũ như vậy mà còn không tự biết một ngụm nuốt chửng vào bụng, nhưng anh đã kiềm chế được, anh muốn lúc nào cũng treo cô bên mình, khiến trong mắt cô chỉ có bản thân, không thể nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào khác.

Thật ra anh cũng không hiểu tại sao suy nghĩ của mình lại mạnh mẽ như vậy, nhưng chỉ là nghĩ!
“Hà Minh Viễn…” Trân Nam Phương làm sao biết anh đang nghĩ gì, thái độ lạnh lùng của anh khiến cô muốn khóc.

“Trở về đi.


Cô sửng sốt, không phải vì sợ anh đuổi đi mà là sợ anh quay lại đối phó với Đỗ Thanh Hoa, đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của Hà Minh Viễn, đôi mắt đẹp ướt át: “Đừng tức giận, được không? Anh muốn em như thế nào cũng đều được.

! “
“Bây giờ thì nói như vậy, nhưng đợi sau khi tôi cứu anh trai cô ra, có phải cô sẽ lập tức thay đổi sắc mặt không?”
Trân Nam Phương lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh cứu anh trai em, cả đời này em sẽ ghi nhớ ân tình của anh.



“Ân tình?” Hà Minh Viễn nhấn mạnh từ này nói: “Ai mà biết được.


“.

.

” Vậy cô ấy có thể làm gì khác?
Anh cũng cảnh cáo cô không nên trả giá bằng mạng sống của mình rồi!
“Ra ngoài.

” Anh nói một cách hung hăng, một chút cũng không thể thương lượng.

Trần Nam Phương không biết tại sao anh lại tức giận, bởi vì không dám đặc tội anh nữa, chỉ có thể thả xuống chân chuẩn bị đi ra ngoài.


“Chờ đã.

” Hà Minh Viễn gọi cô: “Vào trong thay quần áo đi”
Cô vừa sững sờ vừa bối rối, khi mở cánh cửa bên trong, cô mới phát hiện trong đó còn có một phòng ngủ, giống với phòng tổng thống, sang trọng đến chói mắt.

Cô mở cửa tủ ra, bên trong có một dãy quần áo nữ, tất cả đều là phiên bản giới hạn của các thương hiệu nổi tiếng.

Trân Nam Phương nhíu mày đoán, mấy bộ quần áo này nhất định sẽ không phải là chuẩn bị cho cô, lẽ nào Hà Minh Viên mỗi ngày đều mang theo phụ nữ vào sao?
Nghĩ đến đây, cô run cả người, cảm giác khó chịu trong lòng lại trôi dậy.

Cái này có được gọi là dơ bẩn không?
“Muốn tôi thay giúp em không?” Anh nhẹ nhàng bước tới, cánh tay dài ôm lấy cô từ phía sau.

Trân Nam Phương theo bản năng nhảy ra: “Không cần, không cần đâu, em có thể tự mặc.


Cô ngẫu nhiên chọn một chiếc váy đen dài đến đầu gối và mặc vào càng nhanh càng tốt, vì sợ anh thực sự sẽ đưa tay ra giúp: “Vậy thì… em sẽ không quấy rầy anh nữa, về trước đây.


Anh không làm khó cô, đứng nhìn cô luống cuống chạy trốn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Chương 126


Sau đó anh bước tới, cầm chiếc váy mà cô đã cởi ra lên, hương thơm chỉ duy nhất thuộc về người phụ nữ này khiến hai mắt anh tối sầm lại, anh hối hận vì đã buông tha cho cô.

Khi bước ra ngoài, anh cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, anh biết rất chính xác kích thước của cô, chiếc váy vừa rồi rất vừa vặn với cô.

Lông mày anh giãn ra, nhưng một lúc sau anh lại trở lại lạnh nhạt như bình thường, ngay cả chính anh cũng không nhận ra.

Trần Nam Phương chạy trối chết, đến tầng dưới của tập đoàn Kim Địa mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác thoát khỏi cõi chết.

Nhưng khi nghĩ rằng cô vẫn ở trong lòng bàn tay anh, chút nhẹ nhõm vừa xuất hiện lại biến mất.

“Nam Phương!”
Nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Nhã, Trân Nam Phương quay đầu không hiểu nhìn về phía cô ta: “Sao chị lại xuống đây?”
“Đã thay quần áo?” Tô Thanh Nhã không trả lời, đôi mắt xinh đẹp của cô ta lóe lên một tia giêu cợt nói: “Chiếc váy này thật hợp với cô, kích thước vừa vặn.


Mặt Trần Nam Phương đỏ bừng, cô biết mình đã bị hiểu lầm nhưng không thể giải thích, chỉ ngượng ngùng cười.


“Triệu Lập Thành đã ức hiếp em ?”
Tô Thanh Nhã hỏi trước một câu, sau đó mới giải thích: “Chị nghe đám bạn l học nói, trước khi đến đây chị đã dạy dõ„, anh ấy một trận.

” Cô ấy hơi ngước mắt lên ngạc nhiên.

.

Tô Thanh Nhã, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, sao đột nhiên lại lạy ông tôi ở bụi này thế?
“Trân Nam Phương có chuyện này chị biết không nên nói không, nhưng chúng ta là bạn.

” Đường Thanh Nhã nghiêm túc nhìn cô: “Em đã kết hôn với chủ tịch Hà rồi, tốt hơn hết không nên gặp gỡ Triệu Lập Thành.


Nói xong nắm tay Trần Nam Phương: “Bất cứ lúc nào chị cũng tin em, nhưng em phải làm cho chủ tịch Hà †in em.


“Cảm ơn chị vì đã nhắc nhở” Cô nói nhỏ.

“Em chỉ cần hiểu lòng tốt của chị là được.


” Tô Thanh Nhã cười: “Đúng rồi, em đừng để ý đến lời của Hoàng Bách, miệng lưỡi anh ấy luôn hung ác vậy đấy.


Trân Nam Phương cũng cười đáp lại cho đến khi cô ta tạm biệt rời đi.

Lúc trở về, cô nhớ lại lời nói của Tô Thanh Nhã, hóa ra không phải cô ta lạy ông tôi ở bụi này, mà là đang cảnh cáo cô không được trộn lẫn với Triệu Lập Thành, nếu không sẽ khiến Hà Minh Viễn hiểu lầm, đối phó bản thân.

Cô không đắc tội Tô Thanh Nhã, mà là đã đắc tội những người đứng sau lưng cô ta.

Đó có thể là ai? Trịnh Hoàng Bách?
Hay Hà Minh Kỳ?
Trần Nam Phương suy nghĩ cả một ngày cũng không thể nghĩ rõ ràng được, nhưng là không có ngăn cản cô giả dạng đà điểu, không cho người khác có cơ hội công kích cô.

“Alo, xin chào.

” Điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ.

“Là tôi, mẹ chồng cô.


Hai từ mẹ chồng khiến này khiến cô cảm thấy ngớ người trong vài giây, mới nghĩ đến nhân vật Đặng Ngọc Lan này: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?”
“Bây giờ đến quán cà phê Kim Sắc đi” Bên kia nói xong liền cúp điện thoại.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: Chương 127


Trân Nam Phương bối rối hồi lâu, Đặng Ngọc Lan hẹn cô đi uống cà phê?
Rõ ràng là không thể, nhưng vì việc gì chứ?
Cô khẽ đảo đôi mắt xinh đẹp, đoán rằng chắc là có liên quan đến chuyện giữa cô và Triệu Lập Thành.

“Haiz.

” Cô thở dài một hơi, lần này xem ra không tránh khỏi rồi.

Chọn một chiếc áo phông sáng màu và một chiếc quần jean, Trần Nam Phương đến chỗ hẹn, nghe tên đã biết đây là chỗ trực thuộc tập đoàn Kim Địa, là của Hà Minh Viễn.

Cô đứng ở cửa quán cà phê nhìn vào trong, thoáng nhìn đã bắt gặp Đặng Ngọc Lan đang nghịch ngón tay, những món trang sức chói lóa của bà ấy khiến xung quanh trở nên nhạt nhão.

“Mẹ.

” Trân Nam Phương đi tới, lễ phép chào.

Đặng Ngọc Lan nhướng mày, ánh mắt khinh thường, hơn nữa không bảo cô ngồi xuống: “Nghe nói cô lại gặp bạn trai cũ? Có phải cô cho rằng Minh Viễn dễ bị bắt nạt không?”
“Là bởi vì công việc con có gặp qua một lần, khi đó Minh Viên cũng ở đấy ạ.



Đùng.

Đặng Ngọc Lan mạnh mẽ võ bàn, thu hút ánh mắt của những người trong quán cà phê nhìn về phía họ: “Thái độ ‡ của cô là gì? Làm phản rồi, còn dám chất vấn tôi?”
“Con không có chất vấn mẹ, con…”
“Con cái gì mà con! Đã gả cho người †a còn ra ngoài gặp bạn trai cũ, thật là…lằng lơ!”
Trần Nam Phương đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Đặng Ngọc Lan: “Con chưa hề làm việc gì có lỗi với Minh Viễn!”
“Hừ, tên ăn mày từ khu ổ chuột đi ra” Bà ta âm dương quái khí nói xong, lại tiếp tục nghịch móng tay vừa mới làm, thậm chí còn không để ý tới Trần Nam Phương, như thể người đang chất vấn cô không phải là bà ấy.

Trần Nam Phương khẽ cắn môi, không đoán được mục đích thật sự của Đặng Lan.

Đứng khoảng nửa giờ, Đặng Ngọc Lan mới ngẩng đầu lên nói: “Hừ, sao cô còn ở đây? Thật sự là cái thứ không lên được mặt bàn.


Sau đó bà ấy đứng dậy, xách chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn, vặn eo và bước đi.

.

.


Cô quả thật là không thể hiểu ăn một bụng tức giận oan ức, cũng rời đi quán cà phê.

Đúng lúc nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong đang đi đến.

Nhìn người đàn ông trước mặt, cô lại nghĩ đến những gì Đặng Ngọc Lan vừa nói.

Trần Nam Phương dường như biết mục đích của đối phương, và muốn lợi dụng cô để kích động mối quan hệ giữa Trịnh Hoàng Phong và Hà Minh Viễn?
“Nam Phương!” Giọng anh nhẹ nhàng và dịu dàng, không nghỉ ngờ gì là một người khiêm tốn: “Không ngờ lại gặp em ở đây.


“Sao anh lại tới đây?” Trân Nam Phương ngẩng đầu nhìn anh: “Biết trước được là tôi đang ở đây?”
Trịnh Hoàng Phong sửng sốt, lắc đầu: “Bạn của anh hẹn gặp ở studio chụp ảnh trên lầu hai, vừa rồi tình cờ nhìn thấy em đi lên.


“Tôi phải trở về rồi, như vậy không làm phiền anh nữa.

” Trân Nam Phương dứt khoát rời đi, tuy rằng cô không ghét Trịnh Hoàng Phong, nhưng cô không thể lại đắc tội Hà Minh Viên được nữa.

“Anh không bận.

” Anh ta theo sau cô, ngập ngừng hỏi: “Em không sao chứ? Có phải vì anh, mà Minh Viên làm khó em không.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: Chương 128


Giọng nói trong trẻo của anh đầy thận trọng, cô như nhìn thấy chính mình khi ở trước mặt Hà Minh Viễn, đột nhiên phá vỡ bức tường mà cô vừa xây xong trong lòng.

“Anh ấy không có.

” Trần Nam Phương trái lòng đáp lại anh ta.

“Hai người là anh em lớn lên cùng nhau, phần tìm cảm này rất khó có được.


“Tôi biết.

” Trịnh Hoàng Phong nhìn cô chằm chằm: “Trước đây anh làm không tốt, điều này khiến em xấu hổ…
Chúng ta vẫn là bạn chứ?
“Đương nhiên!” Trần Nam Phương cười nhẹ nhìn anh ta: “Đừng tự trách, tôi biết anh có lòng thương hại tôi, nhưng tôi không sao, tôi có thể tự giải quyết tốt việc của chính mình.


Lòng anh ta nhất thời đau nhói, vì câu nói của cô “có lòng thương hại cô”, càng vì cô cứng đầu giả vờ mạnh mẽ.

Anh ta muốn bỏ mặc mọi thứ để giúp đỡ côi Nhưng không thể được, điều đó sẽ ‘ càng đẩy cô ra xa.


“Ừ, tốt.

” Trịnh Hoàng Phong cười nhạt: “Nhưng nếu ngày nào đó em thực sự cần giúp đỡ, nhất định phải nhớ đến anh”
Trong lòng Trân Nam Phương thật sự rất cảm ơn sự ấm áp của anh ta, không khỏi gật gật đầu.

“Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại.


Trịnh Hoàng Phong do dự không biết có nên đưa cô về hay không, thì nhìn thấy hai người đang đến gần, Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách.

“Thật là trùng hợp, chị dâu.


Mặc dù Trần Nam Phương có chút giật mình, nhưng lần này tròng lòng cô rất rõ ràng, cô nhìn chằm chằm Trịnh Hoàng Bách, Tô Thanh Nhã cảnh cáo cô là do anh ta bày mưu đặt kế đúng không?
Lần này sự giận dữ của cô nhiều hơn là hoảng sợ: “Đã sắp xếp trước, sao có thể là trùng hợp?!”
“Ồ? Chị dâu câu này của chị là có ý gì?” Giọng điệu của Trịnh Hoàng bách hùng hổ dọa người nói.

“Hoàng Bách!” Trịnh Hoàng Phong hét lên một tiếng: “Sao em lại nói năng gây hấn như vậy!
“Anh, em gây hấn chỗ nào chứ?”
Trịnh Hoàng Bách liếc mắt nhìn Trần Nam Phương, ánh mắt phức tạp, có ẩn ý cảnh cáo: “Tôi không thể luôn ở trước mặt cô bị người khác hàm oan.


”.

Tại sao Trân Nam Phương không hiểu ẩn ý của anh ta, anh ta nghĩ cô oán hận anh ta vì nghĩ rằng Trịnh Hoàng Phong sẽ đứng về phía cô?
Anh ta cũng không khác gì hàm oan cho người khác!
Tiêu chuẩn kép!
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nhưng cô mặc kệ anh ta, mà nhìn Hà Minh Viễn: “Em vừa mới… bà Đặng Ngọc Lan đã hẹn em gặp mặt.


Cô suýt nữa thì nói ra chữ “ mẹ”, đây hẳn là đối nghịch với Hà Minh Viễn, phải không?
“Thật sao?” Vẻ mặt anh lạnh nhạt, như thể một chút cũng không quan tâm đến lời nói của cô.

“Thật!” Trần Nam Phương vô thức bước tới gần anh, bàn tay nhỏ bé muốn.

nắm lấy tay anh, nhưng lại cảm thấy không đúng nên vội vàng thu tay lại: “Em đang định quay về thì thấy Trịnh Hoàng Phong, nên nói vài câu chào hoït.


Không biết vì sao, cô nhìn thấy ánh mắt Hà Minh Viễn lóe lên lạnh lùng, bắn ra một tia lạnh lễo.

Cô có nói gì sai không?
“Hà Minh Viễn…” Cô thì thào nói: “Em thực sự không cố ý ra ngoài đâu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: Chương 129


Lấy sự thông minh của anh chẳng lẽ không biết được điều này là do Trịnh Hoàng Bách sắp xếp hay sao?
Đột nhiên, cô sững sờ ngây người.

Trịnh Hoàng Bách dám làm điều này, lại không phải là do Hà Minh Viễn bày mưu đặt kế hay sao?
Thật sự làm khó anh rồi, không làm gì sai cũng muốn tạo ra điểm sai cho cô.

Nghĩ đến đây, lòng muốn giải thích của cô đã không còn nữa, cô lùi lại một bước, rũ mắt xuống nói: “Là do tôi sai.


“Minh Viễn! Tôi thật sự tình cờ đến đây!” Trịnh Hoàng Phong tiến lên giải thích: “Nếu anh không tin, hãy đến studio chụp ảnh trên lầu hai hỏi đi.


“Hình như tôi chưa nói gì.

” Đôi mắt Hà Minh Viễn sâu thảm lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng lại nổi lửa, người phụ nữ này lại dám quan tâm đến người đàn ông khác trước mặt anh?
Ah.


Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?
“Anh à, lát nữa là sinh nhật của mẹ, em chọn một món quà, anh giúp em xem đi.

” Trịnh Hoàng Bách lôi kéo Trịnh Hoàng Phong, hận không thể dùng hết sức kéo anh ta đi.

“Minh Viễn, vợ là để nâng niu chiều chuộng!”
Trịnh Hoàng Bách thật hối hận vì không dùng hết sức, anh trai anh ta nói bậy bạ cái gì vậy, sau khi hai người rời đi một lúc, anh ta sốt sắng nói: “Anh hai, anh có thể hay không đừng xen vào chuyện của anh Minh Viễn và vợ anh ấy được không.


“Em nói đi, em và Minh Viễn tại sao lại xuất hiện ở trung tâm thương mại?”
“Em đã nói rồi, chính là đi chọn quà cho mẹ!” Trịnh Hoàng Bách cau mày: “Em nghĩ anh nhất định là bị Trân Nam Phương bỏ bùa rồi, cô ta nói có người sắp xếp thì chính là có người sắp xếp sao?”
“Tại sao cô lại phải nói dối?” Trịnh Hoàng Phong chỉ tin mình cô.

“Cô ấy sợ rằng anh Minh Viễn sẽ trừng phạt cô ấy.



“Trừng phạt?”
Trịnh Hoàng Bách dừng lại sờ sờ mũi: “Em đang nói nhảm thôi, hứng thú nhỏ giữa vợ chồng nhà người ta ấy mà.


“Anh sớm muộn gì cũng cưới cô ấy về nhà.


“Anh, anh điên rồi sao?” Anh ta bị những lời này làm cho giật mình, một người cà lơ cà phớt như anh ta đột nhiên nghiêm túc 120% nói: “Em hiểu được đây là anh lần đầu tiên động lòng, nhưng cô ta là vợ của anh Minh Viễn.


Không cần biết anh ấy đối xử với cô †a như thế nào, hai người bọn họ đều đã lấy giấy đăng ký kết hôn!
“Làm sao? Minh Viễn dám bắt nạt cô ấy, anh sẽ không cho phép!” Vẻ mặt của Trịnh Hoàng Phong trong 27 năm qua chưa từng có lần nào nghiêm túc như vậy: “Cô ấy khiến anh đau lòng.


Nói xong anh ta sải bước đi.

Sau khi Trịnh Hoàng Bách sững sờ vài giây, thôi xong rồi, anh trai anh ta lần này thật sự nghiêm túc.

Từ khi anh em nhà họ Trịnh rời đi, Trần Nam Phương vẫn cúi đầu nhận lỗi của mình.

Hà Minh Viễn giận dữ nhìn, siết chặt cánh tay của cô: “Sao nào? Nếu như ở bên cạnh tôi gượng ép như vậy, hay là bảo anh ta cứu cô ra ngoài đi?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: Chương 130


Cô trầm mặc im lặng, dù cô có nói như thế nào, tội danh này cô cũng phải mang.

“Nói!” Anh quát lên, trong mắt hiện lên cuồng phong bão táp: “Tôi không phải là người sẽ thương hoa tiếc ngọc!
“Em đã sai, xin lỗi.


“Thật sao? Sao chỗ nào?” Hà Minh Viễn nhìn hung ác chằm chăm cô, như muốn chọc trên người cô ra vài cái lỗ.

Đáy lòng Trần Nam Phương đau đớn đến mơ hồ, anh hận cô mạnh mẽ như thế nào, bây giờ nhất định phải làm nhục cô trong trung tâm thương mại!
“Cô cho rằng tôi rất kiên nhân sao?”
Anh hừ lạnh: “Trần Nam Phương, tôi có hàng trăm hàng ngàn cách để khiến cô nói chuyện, xem ra là cô muốn thử.


Cô rùng mình, ngẩng đầu nhìn anh: “Tất cả mọi thứ không phải đều do anh sắp xếp hết sao? Anh muốn nghe cái gì? Tôi nhận sai và xin lỗi sao? Tôi nói hàng trăm hàng ngàn lần có ích gì không?”
Cô đau lòng đến mức nước mắt sắp tuôn ra, nhưng bị cô kiềm lại để không rơi xuống.

“Tôi sắp xếp?” Hà Minh Viễn nhìn cô nước mắt lưng tròng, trong mắt lóe lên.


Hóa ra cô nghĩ anh như vậy.

“Tốt lắm, là do tôi sắp xếp.

” Anh lạnh lùng nói: “Bao nhiêu lần thừa nhận lồi lâm, quỳ rạp xin lỗi mới có thể bù đắp lỗi lâm của cô năm đó?”
Trái tim Trần Nam Phương như chết lặng mà nhìn anh, thứ anh muốn cô làm bao nhiêu mới có thể thay đổi? “Năm đó… đáng lẽ tôi nên chết cùng anh ấy.


Trần Nam Phương căm ghét sự tra tấn và bất công của Hà Minh Viễn, càng căm ghét sự rụt rè và hèn nhát của chính mình!
Cô không biết mình bị Hà Minh Viên bắt trở về như thế nào, mơ hồ chờ đợi sự trừng phạt của anh, nhưng không đợi được nữa.

Anh chỉ ném cô vào biệt thự và yêu cầu Minh Vy giám sát cô, có lẽ vì anh nghĩ rằng nếu cô thực sự chết đi, sự hận thù của anh sẽ không được trút bỏ.

“Mợ ba…’ Minh Vy lo lắng nhìn cô: “Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Thân thể có chỗ nào khó chịu không?Có muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Đi dạo?” Trân Nam Phương hơi kinh ngạc: “Cô chắc chắn Hà Minh Viễn sẽ đồng ý sao?”
“Cậu ba không nói là không được!”

Minh Vy sửng sốt một chút, nhưng cũng thỏa hiệp.

“Chúng ta đi dạo trong vườn là được rồi.


Cô nhàn nhạt thở dài một hơi, ngơ ngác nhìn Minh Vy: “Cô nói Hà Minh Viên sẽ trở lại sao?”
Đã ba ngày rồi anh ấy không vê.

Minh Vy dừng lại một lúc, đổi giọng nói: “Hay là tôi gọi hỏi một chút?”
Trần Nam Phương lắc đầu, lý trí của cô đã trở lại không có nghĩa là có thể chiến thắng cảm tính.

Nếu có thể, cô mong rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại anh, nhưng cả đời không gặp anh cũng có nghĩa là cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp được anh trai và cha mẹ của mình.

“Cô ba, hay là cô gọi điện thoại cho cậu ba đi.

” Minh Vy nhiệt tình đề nghị.

“Minh Phúc đã nói rồi cậu ba là người ngoài lạnh trong nóng.

Cho dù có tức giận, cậu ấy cũng sẽ không thực sự giận cô đâu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: Chương 131


Ngoài lạnh trong nóng?
Thật sự như vậy sao?
Chỉ là cô không vào được bên trong anh, chỉ có thể cảm nhận được bên ngoài lạnh lẽo đáng sợi “Chúng ta đi dạo trong vườn đi.


Trần Nam Phương đứng dậy, cô muốn đầu óc tỉnh táo để khiến bản thân không lại nhớ đến anh.

Minh Vy gật đầu và đi theo cô xuống lầu.

Trước khi cả hai đi ra ngoài, thì thấy Hà Minh Viễn đã quay lại.

“Cậu ba, cậu đã trở lại!” Minh Vy cung kính báo cáo.

“Mợ ba nói muốn ra ngoài vườn hoa đi dạo.


“Khoan đi đã.



Bàn tay của Trần Nam Phương khẽ siết chặt lại, cô biết anh không trừng phạt cô sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng anhI “Cô đi ra ngoài trước đi.

” Hà Minh Viễn ra lệnh, đôi mắt đen láy nhìn người phụ nữ trước mặt một cái.

Sau khi Minh Vy rời đi, Trân Nam Phương chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, cô bây giờ đều không thể nói rõ được ngày hôm đó cô lấy gan ở đâu mà dám làm trái ý anh ở trung tâm thương mại nữal Cảm thấy có người bước lại gần mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên,buột miệng hỏi: “Anh định làm gì?” “Hử.

” Anh giêu cợt một tiếng, lại tiếp tục tới gần, nhốt cô giữa tường và người anh: “Tôi thật sự muốn làm gì, cô dám phản kháng?
Cô dời tâm mắt không chịu nhìn anh, động tác nhỏ này cũng gián tiếp trả lời câu hỏi của anh, cô không dám.

“Tôi…” Cô muốn thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi, nhưng ba chữ xin lỗi đã bị mắc kẹt trong cổ họng, khiến cô không thể nói được gì.

Hà Minh Viễn bóp cằm cô: “Chờ bà nội qua đây, cô biết phải làm sao rồi đấy.


Bà nội đang đến?
Đến kiểm tra mối quan hệ giữa hai người bọn họ sao?
“Nếu em dám khiến cho bà nội lo lắng, tôi đảm bảo sẽ để em sống sót để xem tang lễ của gia đình mình,” Anh cong môi lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Kể cả cái cô tomboy kia.



Con ngươi của Trần Nam Phương co rút lại, anh thật biết cách đe dọa vào điểm yếu của người khác.

Người nhà và Đỗ Thanh Hoa là mối quan tâm duy nhất của cô, anh sẽ không để cô chết mà đe dọa sẽ xử lý họ.

“Hử?”
“Em, em biết rồi.

” Cô khẽ cắn môi và bối rối một lúc mới kêu lên: “Ông xã”
Hà Minh Viễn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen không chút độ ấm nào, không biết đã qua bao lâu, anh đột nhiên đè lại thân thể, nói một câu không đầu không cuối: “Muốn chết như vậy sao?”
“.

.

” Trần Nam Phương vốn tưởng rằng anh muốn tính toán nợ cũ, cho nên không dám cử động.

Anh giữ chặt môi cô và cười nhẹ nói: ‘Đêm nay sẽ khiến em sống không bằng chết.


Bùm!
Mặt Trân Nam Phương lập tức đỏ lên.

“Nhạy cảm như vậy sao?” Hà Minh Viễn tăng thêm lực đạo: “Tôi còn chưa làm cái gì mà!”
Cô xấu hổ đến mức muốn thoát ra ngoài nhưng anh không cho phép, cô càng vùng vây thì anh dường như càng mạnh mẽ hơn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: Chương 132


“Ngọc Cẩm, chúng ta đến không đúng lúc rồi.


Đột nhiên nghe thấy giọng nói của hai người từ bên ngoài truyền vào, Trân Nam Phương sợ hãi run lên, vô thức nhào vào trong vòng tay của Hà Minh Viễn.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Sao em lại xấu hổ? Bà nội không phải người ngoài.


Cả người cô cứng đờ, phải một lúc sau mới nhận ra đã bị Hà Minh Viễn hố một vố rồi, cô nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi quay đầu nhìn bà Diệu: “Cháu chào bà nội, cháu chào dì Cẩm.


“Cháu dâu thật lễ phép.

” Bà Diệu vẫy vây tay, sau đó tức giận trừng mắt nhìn ai đó: “Thăng nhóc thối không phân biệt ngày đêm, không biết thương vợ nó đây mà.


“Bà nội, sao bà lại bên người ngoài thế?” Hà Minh Viễn cùng Trần Nam Phương bước tới.

“Ai là người ngoài? Nói ra câu này cũng đáng bị đánh.


” Anh vươn tay ôm eo cô, mơ hồ hỏi: “Bà nội định đánh anh kia? Em có đau lòng không?”
Trần Nam Phương mặt càng đỏ hơn, giống như quả táo chín, cho dù biết Hà Minh Viễn đang diễn, nhưng vấn là bởi vì nhẹ giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của anh mà tim đập nhanh hơn.

“Ngọc Cẩm, nhìn thằng nhóc thối này, nó thực sự sẽ bắt nạt cháu dâu của tôi.

” Mặc dù bà Diệu nói vậy, nhưng từng nếp nhăn trên mặt bà đều lộ ra, rõ ràng là hài lòng trước sự gần gũi của họ.

“Mợ ba ngồi với bà chủ một lát được không?” Dì Cẩm nhắc nhở.

Trần Nam Phương vội vàng tách ra khỏi lòng bàn tay to lớn của Hà Minh Viễn, đỡ bà Diệu ngồi trên sô pha, thật lòng quan tâm hỏi han đến thân thể bà.

“Xương cốt của bà già này còn cứng rắn lắm” Bà Diệu ân cần võ võ tay của cô: “Ngược lại là con đấy, sao lại gầy đi thế!”
Sau khi nói xong, còn bảo dì Cẩm xác nhận lại mới nói.

“Như vậy không được!” Bà Diệu quặc mắt nhìn chằm chằm Hà Minh Viễn: “Minh Viên, nếu con không chăm sóc được vợ con, bà sẽ mang đi.


“Bà nội!” Trân Nam Phương giật mình, cô không muốn về nhà cũ của nhà họ hà, chưa kể người ở bên đó rất khó thích ứng, quan trọng hơn, rời đi Hà Minh Viễn sẽ khiến cho tiến độ cứu anh trai cô càng không thể kiểm soát được.

“Con không đi, con sẽ ở lại với Minh Viễn.



“Haha” Dì Cẩm che miệng cười nói: “Bà chủ, tôi nói cái chủ ý này của bà không thể làm được rồi, đến mợ ba còn không đồng ý, còn cậu ba thì nhất định sẽ không đồng ý đây.


“Đương nhiên là con không đồng ý.


Hà Minh Viễn tỏ rõ lập trường, lại ngồi vào bên cạnh Trân Nam Phương, từ bên cạnh ôm lấy cô.

Cô lén lút di chuyển, cố gắng làm cho anh chú ý đến hình tượng một chút, nhưng người ta dường như không chút để ý, nhập vai một người chồng yêu vợ của mình một cách tinh tế xuất thần.

“Nhìn xem, nhìn xem.

” Bà Diệu lại cười: “Không đi cùng bà nội, bà chỉ có.

thể ở lại đây, nếu không cháu cố của bà sẽ không biết ngày nào mới có thể ôm được.


Trong lòng Trần Nam Phương sửng sốt, bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới việc thân thiết của mình với Hà Minh Viễn hai lần trước hình như không có dùng biện pháp bảo vệ.

Điều quan trọng nhất là, bà dì của cô hình như tháng này vẫn chưa đến thì phải.

Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy như ngồi trên đống lửa, hận không thể lập tức đi tìm cách kiểm tra.

Cô không phải là người giỏi nói dối và che giấu, và phản ứng rõ ràng như vậy rơi vào mắt ba người còn lại.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Chương 133


“Cháu dâu!” Bà Diệu hơi cao giọng nói: “Con không phải đã có thai rồi chứ?”
Cô còn chưa kịp trả lời, bà Diệu đã lập tức ra lệnh cho dì Cẩm: “Mau kêu chú Trương tới khám cho cháu dâu tôi đi”
“Không, không, không… Trân Nam Phương liên tục nói chữ không, dường như thấy còn chưa đủ, cô dùng sức khoát tay: “Cháu không có thai đâu!”
Nếu vấn đề này bị hiểu lầm sẽ rất rắc rối!
Nói xong, cô lập tức nhìn về phía Hà Minh Viễn xin giúp đỡ: “Anh mau nói với bà nội, em không mang thai đi!”
“Tháng này em chưa tới phải không?” Anh không những không nghe theo lời cô nói, ngược lại càng khiến hiểu lầm thêm nghiêm trọng: “Tốt nhất em nên để bác sĩ khám thử, lỡ em có thai thì sao?”
“.

” Trần Nam Phương vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, cô thì thào nói: “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!”
“Chúng ta mất tám năm mới có thể ở bên nhau, mọi thứ đều có khả năng.


“Đúng, Minh Viễn nói rất đúng.

” Bà cụ Diệu mở miệng nói: “Kiểm tra thử cũng được, cơ thể cháu vốn yếu ớt, nếu thực sự mang thai thì phải bồi bổ thêm.



Bà cụ đang định gọi Ngọc Cẩm lần nữa thì bị Hà Minh Viễn ngăn lại: “Chờ lát nữa Gia Huy đến bảo cậu ấy khám cho Nam Phương cũng được, không cần phiền chú Trương chạy tới chạy lui.


“Vậy cũng được.

” Bà Diêu gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Trân Nam Phương càng thêm hiền hòa: “Bà đã nói con là một cô gái có phúc!”
Nhưng trước giờ cô không hề cảm thấy như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút chua xót: “Bà nội ơi, cháu không có mang thai!”
Đừng đặt quá nhiều mong đợi, hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng cao!
“Bà biết rồi, cháu đừng lo lắng.

Nếu cháu mang thai sẽ không tốt cho đứa bé.

” Bà cụ Diêu liếc nhìn vùng bụng bằng phẳng của Trần Nam Phương: “Nếu như không có thai, bà nội sẽ giữ cháu lại giúp cháu bồi bổ thân thể.



Trần Nam Phương rất muốn thở dài, bất kể trong bụng cô có em bé hay không, trong khoảng thời này đã định sẵn cô phải dây dưa với Hà Minh Viễn.

.

“Đồ ngốc!” Người nào đó áp vào tai cô cười nói: “Đừng lo lắng, vừa rồi chẳng phải em còn ồn ào đòi thay quân áo sao, nhân lúc Gia Huy còn chưa đến, danh dẫn em đi.


Nói rồi, Hà Minh Viễn đưa tay kéo Trần Nam Phương đứng dậy.

Khi đang bước lên lầu, giọng nói cảnh cáo của bà cụ Diêu truyền đến: “Thằng nhóc thối, cháu dìu cho cẩn thận, đừng để chắt trai của bà bị thương!”
Trân Nam Phương suýt nữa bị lời bà dọa sợ, may mà có Hà Minh Viễn đỡ cô.

“Cẩn thận chất trai của bà kial”
Khóe môi cô giật giật, thật khâm phục hai bà cháu nhà này, kẻ xướng người họa khiến cô muốn chui xuống đất Lên lầu, cô không tập trung thay quần áo, vừa cởi quần áo trên người đã nghe giọng nói nặng nề của ai đó truyền đến: “Một lát nữa, Gia Huy nói cô có thai, cô cứ phối hợp theo.


“Cái gì?” Trần Nam Phương mở to đôi mắt đẹp nhìn anh: “Tại sao? Tại sao phải đóng kịch?” Sớm muộn gì cũng có ngày bị lộ!
Đôi mắt Hà Minh Viễn tối sầm, nhìn dáng người uyển chuyển của cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Người phụ nữ này đúng là đầu óc bã đậu, dám khỏa thân đứng ở trước mặt anh!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Chương 134


Quan trọng nhất là, cô ấy vẫn chưa nhận ra, còn đang nhìn anh với vẻ mờ mịt “Chết tiệt!” Anh gâm nhẹ một câu, sau đó ôm lấy từng tấc đẹp đế trên người cô.

“Á.

” Hành động của anh khiến Trần Nam Phương bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, lúc này cô mới phát hiện mình đang làm cái gì: “Em, xin lỗi, bây giờ em sẽ mặc đồ ngay.


“Muộn rồi!” Hà Minh Viễn áp lên lỗ tai cô: “Trân Nam Phương, cô quyến rũ tôi một cách trần trụi như vậy, lại còn dám tỏ ra thuần khiết?”
“Em… không có.

” Giọng điệu của cô run rẩy.

Bởi vì bà cụ Diêu vẫn còn ở lầu dưới, anh chỉ hôn một chút chứ không có đi sâu vào.

Anh nhìn người con gái dưới thân đang rối loạn nhịp thở, đôi mày hơi giấn ra.

Trần Nam Phương bị anh nhìn đăm đăm đến mức da đầu cô tê dại, vùi mặt vào sâu trong tóc, sao cô lại có cảm giác chứ?

Rõ ràng giữa bọn họ chỉ có thù hận!
“Mặc quần áo vào, đến lúc đi xuống rồi!” Hà Minh Viên nhìn thoáng qua cô rồi rời khỏi phòng ngủ, nếu không đi, anh sợ mình sẽ muốn cô.

“Haiz.

.

” Thấy anh bước ra ngoài, cô thở dài một hơi.

Cô biết anh chỉ đang đùa giốn với cô, muốn thấy cô bị chê cười mà thôi.

Mặc quần áo xong xuống lầu, mọi thứ đều như Hà Minh Viễn sắp xếp, cô mang thai.

“Thật sao? Ngọc Cẩm à, tôi thật sự có chắt trai rồi!” Bà cụ Diêu rất vui sướng, bà không ngừng dặn dò cái này, dặn dò cái kia, chỉ thiếu chút nữa là cung phụng Trần Nam Phương.

Cô không nỡ nhìn thấy bà cụ thế này, cô thực sự không biết mục đích của Hà Minh Viễn là gì, vẫn là câu nói cũ hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn.

Một ngày nào đó, nếu bà biết chuyện cô mang thai là giả? Cô nên giải thích thế nào đây? Bà có chịu đựng nổi lời nói dối này không?

“Bà nội ơi, cháu…”
“Bà xã à.

” Hà Minh Viễn cắt ngang lời cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu gọi cô một tiếng.

Cô biết anh đang cảnh cáo cô, cũng biết mình không nên nói gì thêm.

Vài ngày tiếp theo, cô dường như cách ly với thế giới, cả ngày ngoài bổ sung dinh dưỡng thì được giáo dục về những kiến thức có em bé.

Nếu không phải Thẩm Minh gọi điện thoại đến, chỉ sợ cô thật sự sẽ “sống chết trong mười tháng mang thai” ở biệt thự này mất!
“Anh nói cái gì? Đỗ Thanh Hoa cậu ấy làm sao?” Trần Nam Phương nghe Thẩm Minh nói Đỗ Thanh Hoa mua say ở Kim Thành, cô càng sợ hết hồn: “Cậu ấy tới Kim Thành khi nào? Sao không liên lạc với em?”
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Cơ mà bên kia chỉ ngập ngừng ấp úng hỏi cô có thể đến đây để gặp Đỗ Thanh Hoa không?
“Em… Em sẽ qua ngay!” Cô liếc mắt nhìn bà cụ Diêu đang ngồi coi quân áo trẻ con với Ngọc Cẩm trên ghế sopha, cô nói bằng giọng ngập ngừng.

Sau khi cúp điện thoại, cô bối rối nói dối: “Bà nội ơi, cháu muốn đi thăm Minh Viễn, hai ngày nay anh ấy về rất muộn, cháu sợ anh ấy sẽ ăn uống không đầy đủ!”
“Thật là, cháu xem, bà vừa có chắt trai đã quên mất thằng nhóc thối kia rồi!” Bà cụ Diêu cảm thấy hơi tự trách, sau đó lập tức cười nói: “Có con quan tâm đến nó, bà sẽ gọi nó về ngay!”
Nhưng bà không muốn để Trần Nam Phương đi.

“Bà nội ơi, bà gọi Minh Viễn về sớm sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135


Con bảo đảm con sẽ không sao đâu, con sẽ về sớm thôi.

Con nhờ Minh Vy lái xe đưa con đi!” Trân Nam Phương vừa cam đoan vừa giải thích, cuối cùng có được một tiếng tự do.

Vội vã thay quần áo ra ngoài, cô vừa chạy đến quán bar Destiny vừa gửi tin nhắn giải thích với Hà Minh Viên.

Tuy nhiên chờ cả buổi cũng không thấy tin nhắn trả lời, cô không thể không gọi điện cho anh, nào ngờ nghe máy là một cô gái có giọng nói trong trẻo.

“Alo, ai đấy? Anh Minh Viễn bây giờ không tiện nghe máy, anh ấy đang tắm.


“.


„ Trần Nam Phương sửng sốt vô cùng, cô không nói lời nào bèn cúp điện thoại.

Trái tim cô đập thình thịch, như thể người bị bắt quả tang chính là cô, sau khi nhìn lại, trong lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót và khó chịu, cô không khỏi lẩm bẩm: “Đây cũng là cách mới anh ấy nghĩ ra để hạ nhục mình phải không?”
Cô mấp máy môi rồi cất di động vào trong túi, cô không nên gọi lại để tránh làm hỏng chuyện tốt của anh ta, anh ta sẽ càng có lý do để giày vò cô hơn.

Ngay sau khi đến quán bar Destiny, Trần Nam Phương kìm nén khó chịu trong lòng, bước vào trong quán để tìm bạn tốt Đỗ Thanh Hoa của cô.

Cả tầng rất lớn và rất ồn ào, cô đi từ đầu này đến đầu kia mới tìm được cô bạn thân Đồ Thanh Hoa, nghe được tiếng Đỗ Thanh Hoa đang chơi oản tù tì với người khác.

“Thanh Hoa!” Trần Nam Phương giữ chặt cô ấy: “Sao cậu lại ở đây? Mau theo mình về nhài”
“Tớ không đi!” Đỗ Thanh Hoa đang say khướt, cô ấy dùng sức đẩy cô ra: “Ở đây mới là thiên đường!”
Cô đứng không vững bị đẩy một cái, đột nhiên rơi vào một vòng ôm vững chãi.

Trần Nam Phương quay đầu nhìn, thấy một nam thanh niên, tuổi tác không lớn nhưng mặt mũi hung ác, không nên trêu chọc.

Cô nhanh chóng trốn đi, kéo Đỗ Thanh Hoa đi, cô cảm thấy nơi rắc rối này phải rời đi càng nhanh càng tốt.

“Đến tiếng cảm ơn cũng không có?”

Người đàn ông cười tà ác.

Trần Nam Phương không dám nhìn hắn, vội vàng nói cảm ơn rồi lôi Đỗ Thanh Hoa đi.

“Tớ không đi, tớ muốn uống rượu!”
“Đỗ Thanh Hoa đừng làm loạn nữa, ở đây loạn lắm”
“Ở đâu loạn?” Người đàn ông ôm hai tay hỏi: “Cô chưa đến bar bao giờ hả?”
Cô không muốn để ý đến hắn, chỉ cầu khẩn Đồ Thanh Hoa, nhưng tác dụng chậm của rượu quá mạnh, không thể lay chuyển cô ấy.

“Tôi khuyên cô đừng cố gắng nữa, để cô ấy uống đủ rồi sẽ cùng cô trở về thôi.

” Người đàn ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa.

“Uống một ly không? Tôi mời.


“Tôi không cần!” Trần Nam Phương lớn tiếng từ chối, thấy không khuyên được Đỗ Thanh Hoa chỉ có thể lấy điện thoại gọi them người, nhưng Hà Minh Viễn không liên lạc được, người quen khác cũng không có, chỉ có Trịnh Hoàng Bách.

“Nhắn tin cho bạn trai à?” Người đàn ông cầm một ly rượu đưa tới trước mặt Trần Nam Phương, “Gô có thể đi, nhưng cô ấy thì không thể.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136


“Tại sao?” Cô cảnh giác nhìn hắn, bảo vệ Đỗ Thanh Hoa ở bên cạnh: “Bọn tôi không quen biết anh, anh muốn uống rượu thì tìm người khác đi.


“Uống rượu? Tôi uống! Tôi muốn uống!”
“Thanh Hoa…”
“Nam Phương, uống đi! Ngày trước tớ liều mạng kiếm tiền, tiết kiệm, bây giờ tớ không làm kẻ ngốc nữa!” Đỗ Thanh Hoa một hơi uống cạn ly rượu, “Cheersl”
Hét xong còn làm động tác mời rượu.

“Cheers!” Người đàn ông cũng phụ họa, “Người đẹp, tôi mời cô!”
Lông mày thanh tú của Trân Nam Phương nhăn thành một đường, cô không dám xúc phạm người ta, chỉ vừa đợi Đỗ Thanh Hoa vừa quan sát tình hình.

“Thẩm Minh, anh là tên khốn nạn!”
Đỗ Thanh Hoa uống một ly, bắt đầu mắng chửi, “Phí công tôi hết lòng hết dạ vì anh! Vừa nghèo vừa xấu!”
“Người đẹp, em thấy tôi thế nào? Tôi mặc dù không đẹp trai nhưng cực kỳ thông minh!” Người đàn ông tự đề cử bản thân.

Trần Nam Phương ở bên cạnh nghe thấy đầu như phình ra, lòng muốn quản nhưng không có sức.

May mà Trịnh Hoàng Bách tới rất nhanh, nhìn thấy anh ta cô như thấy cứu tinh vậy, giọng cô run rẩy nói, “Hoàng Bách mau giúp tôi đem Thanh Hoa về!”
“Tớ không thể đi, tớ muốn uống rượu với tên nhóc này, người anh em à, tuy rằng cậu hơi xấu, nhưng hơn Thẩm Minh nhiều, hắn ta là tên nhát gan! Sợ Hà Minh Viễn xử lý hắn nhưng không biết sợ cái gì!”
Trần Nam Phương cầm tay bạn thân, kinh ngạc hỏi “Anh ta ra tay với hai người rồi sao? Cậu mau nói cho tới”
“Đừng lo.

” Trịnh Hoàng Bách võ nhẹ lên vai Trân Nam Phương, giọng nói trong trẻo khiến người ta an tâm, “Đây không phải chỗ để nói chuyện.


Cô gật đầu, không nói chuyện nữa, giúp anh ta đỡ eo Đỗ Thanh Hoa.

Nam thanh niên kia lại bỏ ly rượu xuống, chặn đường bọn họ, “Tôi nói rồi, cô ấy không thể đi.


“Lý do.

” Trịnh Hoàng Bách nhìn chằm chằm hắn.

“Người phụ nữ tôi nhắm trúng, sao có thể để hai người dễ dàng đem đi?”
“Anh anh…” Trần Nam Phương trừng gã, “Nhắm trúng cái gì hả? Thanh Hoa có bạn trai rồi!”
“Thế thì sao?” Hắn ta không hề lay chuyển, “Cho dù cô ấy kết hôn rồi, tôi cũng có thể cướp!”
Trong lòng Trịnh Hoàng Bách bị kích thích.

“Em trai!” Đô Thanh Hoa hét, còn muốn thoát khỏi Trần Nam Phương để với lấy thanh niên kia, “Chỉ bằng thái độ này của cậu, chị đây nhìn trúng cậu rồi!”
Làm động tác mời rượu, cô ấy tiếp tục nói, “Nhưng mà hôm nay không được, Nam Phương nhà tôi thuần khiết lắm, tôi phải đưa cô ấy về nhà…đưa tôi phương thức liên lạc đi!”
Trần Nam Phương đen mặt, bạn thân cô vì uống rượu mới buông thả bản thân, nhưng tên kia thì không, có ý gì vậy?
“Ngày mai tới đây tìm tôi, gọi tôi là Tứ Hiên.


Tứ Hiên?
Người trước mặt có khi nào là…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: Chương 137


Không, không thể nào!
Cô từng gặp Ôn Tứ Hiên, ngày trước cô đi Thâm Thành đã gặp, mặc dù cách một nửa kính ô tô, nhưng cô khẳng định người đó là một ông già!
“Được, tôi nhớ rồi!” Đỗ Thanh Hoa líu ríu nói, “Ngày mai gặp, không gặp không về!”
Người đàn ông giơ ly rượu lên, ánh mắt lướt qua Trần Nam Phương có chút khinh thường.

Cô kìm nén kích động trong lòng, cùng Trịnh Hoàng Bách mang Đồ Thanh Hoa rời khỏi quán bar Destiny.

“Nam Phương, tớ cho cậu biết, tớ không say, tớ không có say…tớ rất tỉnh táo.

” Đỗ Thanh Hoa vùng ra khỏi hai người, lảo đà lảo đảo bước đi, suýt chút nữa đâm vào bốt điện thoại.

“Cẩn thận!” Trần Nam Phương nhanh chóng chạy tới đỡ bạn thân, kìm nén bực tứ nói, “Phải, cậu không say, tớ không thoải mái, cậu cùng tớ về nghỉ ngơi được không?”
“Được! Đỗ Thanh Hoa nhanh chóng gật đầu, “Tớ lo cho Nam Phương của tớ nhất, vậy mà cậu gả cho tên khốn Hạ Minh Viễn kia rồi, nhớ năm đó anh ta bắt nạt cậu bao nhiêu, không có nh ta thì cậu đã hạnh phúc biết bao.


Nói tới cuối mắt cô rung rung, biểu cảm cực kỳ đau khổ.


“Được rồi, không nói cái này nữa, ngoan.

” Trần Nam Phương trong lòng đau đớn, cô nhìn xung quanh, chỉ vào khách sạn đối diện nói, “Hoàng Bách, cậu giúp tôi đưa cô ấy tới khách sạn đối diện với.


Trịnh Hoàng Bách đang nhìn chăm chằm cô gật đầu.

Không ngờ Đỗ Thanh Hoa lại không đi, cầm lấy tay Trịnh Hoàng Bách, “Trịnh Hoàng Bách, nếu cậu thực sự thích Nam Phương nhà tôi thì phải chủ động, cướp cô ấy…
“Thanh Hoal” Trần Nam Phương gấp gáp muốn bịt mồm cô ấy, “Cậu nói bậy gì thế hả!”
“Không sao, cô ấy say rồi, chúng ta dìu cô ấy đi nghỉ ngơi thôi.

” Trịnh Hoàng Bách như không để tâm nói.

Bọn họ cùng nhau hợp lực, không dễ gì mới đem con quỷ nát rượu Đố Thanh Hoa lên giường khách sạn được, Trần Nam Phương mệt tới nỗi trán toàn mồ hôi.

“Chị cũng nghỉ ngơi đi, tôi đi mua trà tỉnh rượu.



“Không cần đâu, hôm nay làm phiền cậu rồi.

” Trần Nam Phương ngại ngùng nói, “Cậu mau về nghỉ ngơi đi.


Trịnh Hoàng Bách nở nụ cười ấm áp, “Bạn bè với nhau khách sáo cái gì chứ, tôi vẫn nên đi mua, bạn chị uống nhiều như vậy chắc chắn sẽ khó chịu.

Cô ấy quay đầu nhìn Đỗ Thanh Hoa, thở dài, cuối cùng vấn gật đầu.

Lúc Trịnh Hoàng Bách đi ra ngoài mua đồ, Trân Nam Phương lau mặt cho bạn thân, lo lắng nói, “Cậu đó, tình cảm với đàn anh Thẩm Minh cũng bốn, năm năm rồi, sao vẫn làm loạn như vậy chứ.


“Hắn là một kẻ nhát gan, khốn nạn!”
Đồ Thanh Hoa dường như nghe được giọng nói của cô, hét lớn phản bác, “Tớ muốn chia tay hắn! Công ty kế toán Thiên Ưng tớ cũng không cần!”
Cô hoàn toàn choáng váng, cô biết tính của bạn thân mình, dám nói dám làm.

Không biết rốt cuộc Thẩm Minh đã ký hợp đồng gì, càng không biết Hạ Minh Viễn ở giữa đã giở trò gì!
Vừa nghĩ tới Hạ Minh Viễn, Trần Nam Phương mau chóng lôi điện thoại từ trong túi ra, vậy mà không có bất kỳ tin nhắn nào.

“Cũng đúng, giờ anh ta đang sung sướng tận hưởng chứ!” Cô chua xót lẩm bẩm, “Cô gái kia là ai?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: Chương 138


Không biết sao cô lại nghĩ tới cô gái làm nũng trong bữa tiệc xã giao ngày hôm đso.

Ding dong Cửa phòng bị gõ, Trần Nam Phương giấu đi tâm trạng, ra mở cửa, nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong liền tươi cười đón anh ta vào.

Cô không biết, cảnh này đã bị một người cố ý chụp lại, gửi cho Hạ Minh Viễn.

Khi Hà Minh Viễn nhìn thấy ảnh chụp, anh vô cùng tức giận!
Ánh ném điện thoại di động ra ngoài sau đó đập vỡ ống đựng bút bằng thủy tinh “Được lắm Trần Nam Phương!”
Trong lúc đang mang thai mà còn tự mình chạy ra ngoài tìm Trịnh Hoàng Phong?
“GaUibd.

“Cút đi!”
Minh Phúc vội vàng lui ra ngoài, cửa còn chưa kịp đóng lại lại nghe tiếng Hà Minh Viễn quát lên: “Cút trở về đây!”
Anh ấy khom người, không dám thở mạnh sợ càng khiến cậu ba tức giận hơn.

“Điều tra xem là khách sạn của ai?”

Minh Phúc cúi người nhặt di động, vâng lời đi ra ngoài tra cứu, rất nhanh sau đó lập tức quay vào báo lại địa chỉ cho Hà Minh Viễn.

Hà Minh Viễn đi ra ngoài, sắc mặt anh trầm xuống.

Minh Phúc yên lặng đi phía sau anh, anh ấy lén lút chạm vào trái tim bên trái lồng ngực, âm thầm cầu nguyện: Mợ ba à, cô tự cầu phúc cho chính mình đi…
Bên phía khách sạn, Trịnh Hoàng Phong pha cho Đỗ Thanh Hoa một ly trà giải rượu sau đó mới rời đi.

Anh ta vừa rời khỏi thì Hà Minh Viễn tới.

Anh đập cửa đùng đùng, suýt chút nữa thì dùng chân đạp ra.

“Làm sao vậy, Hoàng Phong anh…”
Trần Nam Phương tưởng Trịnh Hoàng Phong quay lại nên cô chưa hỏi đã mở cửa, khi nhìn thấy Hà Minh Viễn đứng đó, ngay cả hít thở cô cũng không dám thở!
“Nhìn thấy tôi thì mất hứng vậy sao?” Hà Minh Viễn chưa được cho phép đã tự ý bước vào: “Cô đang hy vọng là ai tới? Trịnh Hoàng Phong?”
“Không phải, em không hề!” Trần Nam Phương bị giọng nói lạnh nhạt của anh làm cho hoảng sợ, trong lòng cô lo lăng không thôi, tuy rằng không hiểu sao anh lại tới đây nhưng đối mặt với sự chất vấn của anh, cô vấn vội vàng giải thích: “Hà Minh Viễn, là Đỗ Thanh Hoa cô ấy uống sau nên em…”
“Cô đang mang thai!” Hà Minh Viễn hung hăng nắm chặt cổ tay cô, đôi mắt anh bừng bừng lửa giận.


“Em, em đã nói với bà rồi.

” Trân Nam Phương đau đến nỗi khó thở, nhưng đối với vẻ mặt đầy tức giận của Hà Minh Viễn, cô vẫn phải cố tỏ ra bình tính: “Minh Vy cũng đi cùng em.


Nói tới Minh Vy, lúc này cô mới ý thức được không thấy cô ấy đâu nữa.

“Tốt lắm, cô viện cớ tiếp đi.

” Anh kéo cô ngồi lên sô pha, khoanh đôi chân dài lại, khí thế như muốn ép chết người ta: “Tôi sẽ chăm chú lắng nghe.


Trần Nam Phương lảo đảo ngã xuống đùi anh, khuôn mặt trắng nõn của cô khẽ ngẩng lên: “Em không có, em chỉ không muốn thấy bạn mình xảy ra chuyện thôi.


“Cô không muốn bạn tốt của mình xảy ra chuyện? Hay là do cô đang muốn gặp người nào đó?” Đôi mắt anh vô cùng lạnh lẽo.

Trần Nam Phương dựng thẳng sống lưng, khuôn mặt nhỏ của cô có vẻ đây quyết tâm: “Hà Minh Viễn, nếu có thể lựa chọn, em không muốn để Đỗ Thanh Hoa phải nhờ vả ai cả, vì bất đắc dĩ nên em mới phải gọi anh ấy tới giúp.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: Chương 139


“Ồ, đúng là biết nhờ vả.


“Em có gọi điện thoại cho anh rồi…”
Cô dừng lại, anh mắt hơi rũ xuống, tự nhủ dù cô có nói gì lúc này cũng vô dụng, càng nói chỉ càng khiến anh hiểu lâm thêm.

Đáng tiếc là Hà Minh Viên đã nghe thấy nửa câu nói của cô, anh nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên qua mắt cô: “Gọi điện thoại cho tôi?”
“Vâng.

” Đây là nhật ký cuộc gọi, lẽ nào anh còn không tin sao?
“Tôi không nhận được.


Trân Nam Phương không nhìn anh, cũng không nói thêm lời nào.

“Sao hả?” Giọng nói anh trầm thấp, có chút nhẹ nhàng hơn so với giọng nói lạnh lẽo ban nấy.


“Khi đó anh đang tắm, có người khác nghe.

” Trần Nam Phương sợ anh càng thêm hiểu lầm, cô mím môi, cắn chặt răng ngẩng đầu nói: “Hà Minh Viễn, không phải em cố ý đâu, em không biết anh đang ở cùng… em tưởng là anh đang làm việc.


Đôi lông mày kiếm của Hà Minh Viễn khẽ nhếch lên, anh lập tức hiểu ý cô, trong lòng anh không khỏi tức giận: “Không ngờ cô lại là người rộng lượng như vậy, chồng mình ở cạnh một người phụ nữ khác mà cô cũng không thèm để bụng?”
Anh thừa nhận!
Không ngờ anh lại không hề giấu giếm mà thẳng thừng thừa nhận?
Cái gì mà vợ vợ chồng chồng chứ, chẳng qua cũng chỉ là một bộ phim, một vở kịch mà thôi!
Khóe miệng Trần Nam Phương khẽ nhếch lên một nụ cười đầy chua xót: “Hà Minh Viễn, anh hận tôi nên muốn tra tấn tôi, muốn làm tôi chịu tủi nhục, uất ức, tôi nghĩ anh làm được rồi đấy.


Tưởng tượng đến căn phòng đó, có một tủ quần áo dành riêng cho một người phụ nữ, còn nghe điện thoại cho anh, cô hận anh phóng túng như vậy, lại càng hận chính mình quá yếu đuối, như nhược.

Cô đã không xứng đáng với “Anh ấy” nữa rồi.

Thậm chí cô còn nghĩ, tình cảm thuần khiết một thời giờ đây đã bị vấy bẩn rồi…
Hà Minh Viên nhìn chằm chằm khóe mắt có chút khổ sở của cô, cô vẫn để ý đúng không?

Đột nhiên, sự tức giận trong lòng anh giảm đi vài phần.

“Chúng ta về nhà thôi.

” Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nói cô.

Trần Nam Phương cắn môi, cô từ chối: “Tôi không thể bỏ lại Đỗ Thanh Hoa, cô ấy uống say cần được người khác chăm sóc, xin anh cho tôi ở cạnh cô ấy, ngày mai cô ấy tỉnh lại tôi sẽ lập tức quay về.


“Bây giờ.


Trân Nam Phương lui về phía sau một bước, muốn thoát khỏi vòng tay anh.

Hà Mĩnh Viễn dường như đón được ý cô, anh nhanh hơn cô một bước, tiến lên ôm lấy eo cô, khế thì thâm vào tại cô: “Phụ nữ có thai không thể ở ngoài qua đêm.


Cô chỉ là giả thôi!
Trong lòng Trần Nam Phương hét lớn, cô hận anh không biết lý lẽ ỷ mạnh hiếp yếu!
“Hà… Hà Minh Viễn…”
Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, đưa cô tới cửa, sau đó nói một câu: “Minh Phúc, đưa con ma men bên trong kia trở về đi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
762,745
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: Chương 140


Trần Nam Phương ngơ ngẩn, anh đang thỏa hiệp sao? Hay là anh còn có mục đích khác?
Lúc ở quán bar, hình như Đỗ Thanh Hoa có nói Hà Minh Viễn đang đối phó với Thiên Ưng, nghĩ tới đây, trong lòng cô lại càng thêm bất an.

Nhưng hmn cũng không có cô thời gian suy nghĩ, quả quyết đưa cô về nhà.

Tới phòng khách trong biệt thự, Trần Nam Phương thấy Minh Vy đang cúi đầu đứng trước mặt bà Diêu, dáng vẻ giống như học sinh tiểu học đang nhận lỗi.

“Bà chủ, mợ ba đã trở về.

” Ngọc Câm lên tiếng thông báo.

“Cháu dâu, mau tới đây với bài!” Sắc mặt bà Diêu dịu đi, nhẹ nhàng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Trần Nam Phương vội vàng lắc đầu phủ nhận, định giải thích cho Minh Vy thì đã thấy Hà Minh Viễn bảo Minh Phúc tới nói giúp Minh Vy.

Trần Nam Phương thở phào một hơi nhẹ nhõm.


Sau đó, cô nghe thấy tiếng bà Diêu cất lên: “Cháu đang muốn là người tốt hay là đang cố ý dọa Minh Vy thế?”
Hà Minh Viễn nhìn Trân Nam Phương bằng ánh mắt dịu dàng như nước, ngọt ngào đến nỗi khiến người ta suýt chết đuối: “Mấy ngày nay anh toàn về muộn, nhớ vợ anh quá đi!”
Cô dựa vào lông ngực vững chãi của anh, cả người cô cứng đờ, người đàn ông này đúng là biết diễn kịch, nếu không phải cô biết anh hận mình thì có lẽ thật sự bị ánh mắt dịu dàng đó của anh lừa mất!
“Thằng nhóc chết tiệt!” Bà Diêu cười lớn: “Đứa bé trong bụng Nam Phương là con của cháu! Nếu mà có điểm gì sơ xuất thì không xong với bà đâu đấy!”
“Bà lo lắng quá mức rồi, cháu sẽ cẩn thận mà” Hà Minh Viễn khẽ vuốt ve lưng Trần Nam Phương, muốn cô thả lỏng một chút.

Cứ như vậy mọi việc dần lắng xuống.

Hà Minh Viên nói ngày mai cô có mới có thể tới thăm Đỗ Thanh hoa, Trần Nam Phương không còn cách nào khác chỉ đành cúi đầu vâng lời.

Trần Nam Phương nằm trên chiếc giường lớn, nhìn chằm chằm trần nhà được trang trí xa hoa, nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra ở quán bar Tháng Mười, đặc biệt là người đàn ông tự xưng là anh Ôn, anh ta có quan hệ gì với Ôn Tứ Hiên sao, nếu không thì sao có thể cùng tên họ như vậy.

Liệu cô có thể dựa vào đó mà tìm ra tin tức của anh trai không?
“Đang nghĩ cái gì đó?”
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.


Link tải nhé các bạn
Nghe được giọng nói Hà Minh Viễn, Trần Nam Phương vội vàng trở lại hiện thực, nhìn về phía anh: “Không nghĩ gì À cả.

“Em không nói dối được đâu.

” Anh cười khẽ.

Hà Minh Viên thấy anh cười thì ngây người ra, đây là lần đầu tiên anh cười với cô sau khi cô gả anh thì phải?
Có điều cô cảm thấy đó không phải là một nụ cười ấm áp mà giống như đậm mùi cảnh cáo hơn.

“Cầm lấy.

” Hà Minh Viên ném tới một chiếc hộp hình chữ nhật, giọng nói như ra lệnh.

Trần Nam Phương không hiểu chuyện gì, cô cầm lấy chiếc hộp mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc, cô không hỏi bất ngờ hỏi: “Cái này…”
“Tặng cho em.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom