Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202


Chương 202

“Không phải, tôi…”

Anh áp sát đến, trong giọng nói mang theo sự khinh thường và không vui: “Không phải hoàn thành nhiệm vụ à, vậy em nói cho ông xã biết em có cảm giác gì đi?”

Trần Nam Phương giật mình lo lắng nhìn anh, sau một lúc lâu suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối mặt với anh.

“Hửm?” Hà Minh Viễn không có ý định buông tha cho cô, anh tiếp tục ép hỏi.

“..” Trần Nam Phương muốn chết đi cho rồi, cô nên trả lời vấn đề nhạy cảm này thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cô chỉ nói một chữ: “Ngọt.”

Trong lúc đó anh đã nghĩ thay cô rất nhiều đáp án, duy chỉ không có từ này, trong lòng anh không khỏi tiêu tan không ít tức giận.

Hà Minh Viễn buông bàn tay đang giữ cô ra, sau đó cô định lui về lại nghe anh nói: “Dựa vào đi.”

Trần Nam Phương không thể không làm theo, cả người cô tựa trong lòng anh, nghe nhịp tim ổn định của anh…

Sau khi xe chạy vào Kim Thành, cô liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Chúng ta không đến dự sinh nhật của dì Tuyết à?”

“Em muốn đi sao?” Người nào đó lạnh lùng nhíu mày: “Em muốn đi gặp Trịnh Hoàng Phong à. ˆ “Tôi không có!” Trần Nam Phương gấp đến độ tăng âm lượng giọng nói, cả người cô cũng ngồi thẳng đối mặt với Hà Minh Viễn: “Tôi đã nói rồi, tôi và Hoàng Phong là bạn bè, đời này cũng sẽ không có khả năng khác.”

Làm sao anh lại không tin cô chứ?

Anh cứ nhất định phải dùng chuyện này để làm cô khó xử sao?

Khuôn mặt nhỏ của cô tỏ ra đau khổ: “Nếu tôi làm không tốt ở đâu, anh muốn phạt tôi thì cứ phạt đi.”

Chỉ cần đừng tùy tiện chụp mũ cho cô là được.

“Em điềm đạm đáng yêu thế này, thật sự để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng tôi đang ức hiếp em đó.”

“Không có người khác ở đây!” Trân Nam Phương chu cái miệng nhỏ nhắn, cô có chút tức giận hỏi lại: ‘Không hề có người khác mà?”

Đuôi lông mày của Hà Minh Viễn giật hai lần, anh xác nhận nói: “Quả thật chỉ có tôi và em.”

Sau đó hai người không nói chuyện cho đến khi quay về biệt thự.

Bà Diêu nhìn đồng hồ nói: “Sao hai đứa lại về sớm như vậy?”

“Cơ thể của Nam Phương có chút không thoải mái.” Hà Minh Viễn nhàn nhạt nói: ‘Cho nên chúng con mới tạm thời trở về.”

“Không thoải mái ở đâu? Có cần gọi ông Trương sang đây xem thử không?”

Bà Diêu quan tâm hỏi thăm.

Trần Nam Phương đáp lại: ‘Bà nội, con thật sự không sao cả, con lên lầu nằm nghỉ một lát là được.”

“Được rồi, con đi nhanh đi.” Bà Diêu không dám chậm trễ thúc giục: “Minh Viễn, vợ con không thoải mái, con còn không biết ôm nó về phòng sao?”

Trân Nam Phương bị câu nói này làm khiếp sợ đến bước hụt, cô vẫn đi được mà, với lại chỉ cách có mấy bước, cô đâu có cần ôm đâu.

“Con đã biết.” Hà Minh Viễn cúi người bế Trần Nam Phương lên, anh khẽ phì cười: “Cô ấy đi đường không ổn, quả thực nên ôm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203


Chương 203

Trở lại phòng ngủ, Trần Nam Phương không dám chậm trễ, cô thừa dịp anh xoay người vào nhà vệ sinh mới tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Đỗ Thanh Hoa.

“Nam Phương, thằng khốn nạn kia không làm gì cậu chứ?”

“Thanh Hoa, Hà Minh Viễn có làm khó cậu không?”

Hai người cùng lúc hỏi thăm, bọn họ đầu cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Không có gì thì tốt.” Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Tớ nghĩ kỹ rồi, sau này tớ sẽ không chống lại anh ta trực diện nữa.”

“Thanh Hoa, cậu hiểu là tốt.”

“Hiểu gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa hừ lạnh: “Tớ chỉ muốn nghĩ cách khác để đối phó với anh ta.”

Bỗng nhiên bên kia điện thoại truyền lên tiếng võ đầu: “Nam Phương, tớ có chuyện quan trọng cần nói với cậu, người chạy xe suýt chút đụng vào cậu hôm nay chính là đàn em của Ôn Tứ Hiên.”

“Đàn em của Ôn Tứ Hiên à? Sao cậu biết?” Trân Nam Phương không thể tin được hỏi, cô vừa hỏi xong thì nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh được mở ra.

Cô nhanh chóng nói tạm biệt với Đỗ Thanh Hoa rồi cúp máy. Cô ném điện thoại di động qua một bên, ngồi trên giường ưỡn lưng thẳng tắp không dám động đậy gì.

Tim đập thình thịch, không biết là do cặp mắt sau lưng, hay là do tin tức mà bạn thân vừa nói.

“Vừa nhìn đã biết em đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm.” Hà Minh Viễn chậm rãi đi tới, anh dùng một tay ôm lấy cô từ đằng sau, môi mỏng khẽ mở ra kết hợp vuốt nhẹ viền tai của cô: “Em có nhận tội không?”

Cô như bị điện giật, cảm giác tê dại truyên khắp toàn thân. Vốn dĩ cô nói năng đã không lưu loát, bây giờ lại càng vụng về.

“Em liên lạc với cô nàng tomboy đó rồi?”

“Cô ta lại khuyên em rời khỏi tôi sao?”

Trần Nam Phương hoảng sợ quay đầu lớn tiếng nói: “Thanh Hoa không nói vậy, cầu… cầu xin anh, anh đừng chấp nhặt với cậu ấy có được không?”

“Cô ta không châm ngòi ly gián, đương nhiên tôi sẽ không so đo với cô †a” Hà Minh Viễn thoải mái đồng ý.

“Cậu ấy thật sự không có.”

“Vậy là tự em muốn rời xa tôi hả?

Cho nên em chạy tới Thâm Thành tìm anh trai của em sao?”

Câu hỏi chết người này làm Trần Nam Phương thật sự luống cuống, cô ép buộc mình tỉnh táo lại, không được lộ ra sơ hở gì. Nhưng bên trên là đôi mắt âm u sâu thẳm của Hà Minh Viễn, tất cả ngụy trang của cô đều thành dư thừa.

“Trần Nam Phương.”

Cô bị dọa đến run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy eo của anh: “Tôi chỉ lo lắng cho anh ấy mà thôi, tôi không hề muốn rời khỏi anh. Không phải… không phải chúng ta đã có bé yêu rồi sao?

Làm sao tôi để nó không có ba được?”

Anh nhìn chăm chăm vào cô.

“Thật đó, anh tin tôi một lân được không?” Trần Nam Phương cúi thấp đầu, cô giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện: “Chỉ cần anh không đuổi tôi đi, tôi sẽ không rời đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204


Chương 204

“Vậy tôi đuổi em thì sao?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào anh, cô muốn nhìn thấu ý nghĩ thật sự của anh từ trong đôi mắt đó.

Nếu anh thật sự đuổi cô đi, đương nhiên cô sẽ đi.

Nếu cô níu kéo thì sẽ có kết quả tốt đẹp gì đâu?

Nhưng mà những lời này cô không dám nói, thậm chí cô không dám lộ ra bất cứ dấu vết gì.

“Em nghĩ hay quá nhỉ.” Hà Minh Viên giơ tay ra vòng tay ôm eo của cô đặt người lên giường: “Khi nào em trả nợ cho tôi thì khi ấy tôi mới nghĩ thêm về chuyện này.”

Toàn thân Trần Nam Phương cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch.

Gô biết ngay anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô mài Chuyện học đại học này, khi nào mới thôi đây?

“ÁI Hà…Hà Minh Viễn anh làm gì vậy?” Trần Nam Phương nắm lấy cái tay tà ác của anh, cô hét lên liên tục: “Không được, sẽ ảnh hưởng tới bé yêu 610 “Tôi nói được là được.”

Cô cắn môi, vừa tủi thân vừa sợ hãi.

Cô muốn chống lại hết sức, nhưng sợ anh nổi tính ngang ngược sẽ không quan tâm gì nữa.

Đôi mắt anh như bầu trời đầy sao mà xoa nhẹ cánh môi cô: “Cắn không đau sao?”

Âm, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên vì lời nói mập mờ này của anh.

Cô không dám trả lời vì sợ k1ch thích Hà Minh Viễn, cô đành phải mở to mắt không nói gì.

“Trần Nam Phương, là tự em làm sai chuyện chọc giận tôi!”

“TIöJ “Tại sao tôi không được thu chút tiền lãi chứ?” Khuôn mặt đẹp trai của anh quá mê người, khiến cho người khác cứ tưởng anh đang vui vẻ, thế nhưng anh lại nói ra những lời tà ác như vậy: “Tốt nhất em nên cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ dừng lại ở bước cuối cùng, chờ sau này tôi sẽ tính sổ một lần luôn.”

Trần Nam Phương ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô thật sự không hiểu được Hà Minh Viễn.

Anh luôn bày ra vẻ tàn nhân lạnh lùng với cô, hiện tại hình như anh thay đổi rồi.

Anh trở nên…Dịu dàng.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra từ để hình dung thì cửa phòng đã bị gõ, bên ngoài truyền vào giọng nói của Ngọc Cẩm: “Cậu ba, cô ba.”

Trân Nam Phương lén lút thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô không cần phải cầu xin anh.

Thế nhưng Ngọc Cẩm ở bên ngoài lại khiến tâm trạng của cô căng cứng: “Bà chủ mời hai người xuống dưới, bà Tuyết đã tới rồi.”

Ý nghĩ hiện ra trong đầu Trần Nam Phương đầu tiên chính là: Toi rồi!

Đến cả sinh nhật của mẹ Trịnh Hoàng Phong mà cô cũng quên, đã tìm tới tận cửa rồi.

“Muốn đi xuống không?”

“Không muốn!” Cô không chút do dự: “Có được không?”

Hà Minh Viễn véo véo khuôn mặt nhỏ của cô: “Đương nhiên được.”

Trần Nam Phương vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh thì đã nghe thấy anh nói: “Dì Cẩm, con với Nam Phương vẫn chưa xong việc, không xuống được.”

Cô quả thật không dám tin vào tai mình nữa, anh đang nói gì vậy ?

“Sợ người ta không biết bọn họ đang làm gì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205


Chương 205

“Cậu ba…..” Âm thanh bên ngoài cửa có chút do dự, sợ rằng cảm thấy lời nói không đúng chõ: “Cơ thể cô ba khá yếu, cậu nhẹ nhàng chút.”

Đầu Trần Nam Phương đây những đường đen: “!”

Là do cô quá bảo thủ, hay nhà họ Hà quá thoải mái?

“Cảm giác Dì Cẩm nói không đúng thì phải?”

“Không phải, đúng…..” Ờm, Trần Nam Phương nghiêng đầu muốn che giấu đi sự ngại ngùng và xấu hổ, nhưng lại bị người nào đó ngăn lại, cô cứng đầu nhìn anh: “Hà Minh Viễn, anh nói bà Trịnh tới…”

“Xem xem Hoàng Phong xả thân cứu phụ nữ thế nào.”

Trong lòng cô căng thẳng, thầm chửi chính mình gậy ông đập lưng ông, cô rụt đầu né tránh với sự ngoan cố này.

Dường như Hà Minh Viễn bị phá hỏng hứng thú, không tiếp tục nữa mà dựa lên người Trân Nam Phương, đôi mắt đen láy long lanh nhìn: “Tôi cũng thấy rất lạ, Hoàng Phong nhìn trúng vợ anh ở điểm nào chứ?”

“Anh ấy không có!” Cô cau mày bối rối: “Anh ấy chỉ thương hại tôi mà thôi.”

“Thương hại em?” Anh đáp lại nhàn nhàn, trong mắt chợt lóe những tia sáng: “Thương hại em vì cứu anh trai đã gả cho kẻ thù sao?”

Trần Nam Phương sửng sốt, một là vì thái độ của Hà Minh Viễn, hai là vì hai chữ kẻ thù của anh.

Như vậy, cô đều có thể nhìn thấy kết cục đau thương của mình.

Nếu đã như thế thì người đáng thương nhất không phải là cô, mà là đứa nhỏ đang trong bụng cô.

“Thật là như vậy sao?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô, ra lệnh: “Trần Nam Phương, nhìn tôi.”

Cô ngang ngược lắc đầu: “Không phải, tôi không hề nói với anh ấy lý do tôi gả cho anh, chắc là anh ấy cảm thấy ba của tôi đối với tôi tệ quá thôi?”

Sau đó cụp mắt xuống, cố nén những nỗi đau, lo lắng, hoảng sợ đang dậy trong lòng.

Ngoại trừ Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Phong, trước giờ cô chưa từng nhắc đến “ông ấy” với bất kì ai.

“Ba em?” Hà Minh Viễn dường như không có hoài nghỉ gì, chỉ là xác nhận hai chữ kia, cuối cùng lại không nói gì.

“Tôi xin lỗi.” Trần Nam Phương vân chân thành xin lỗi: “Bà Trịnh bên đó còn mời anh giải thích.”

Anh liếc cô một cái: ‘Em định báo đáp tôi thế nào đây?”

Bàn tay nhỏ của cô không ngừng lắc lư, nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng không giơ lên, dù sao cô cũng cần phải có trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng: “Đi công tác với tôi.”

Trần Nam Phương kinh ngạc, ngờ vực nhìn chằm chằm Hà Minh Viễn: “Đi đâu cơ?”

“Nước Anh.”

Cô gật gật đầu, trong lòng nghĩ cũng chẳng có cách nào từ chốt cả.

“Quyết vậy nhé.” Anh nâng người lên, đ è xuống: “Chúng ta tiếp tục chuyện còn đang dở dang ban nấy.”

Trước khi trời sáng, Trân Nam Phương mơ mơ hồ hồ bị bế lên trực thăng, tới Anh Quốc mới hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nhìn qua cửa sổ ngắm khung cảnh nước Anh, bị cảnh đồng bằng rộng lớn làm cho lay động.

“Thích?” Giọng âm u của người nào đó vang bên tai, tay cũng không yên phận đưa tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206


Chương 206

Trần Nam Phương ngẩn người, cô thật lòng không hiểu nổi sự thay đổi của Hà Minh Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì đây?

Không lẽ là ấp ủ âm mưu và kế hoạch ư?

“Ừm?”

“Vâng, thích, lần đầu tiên tôi ra nước ngoài.” Cô không thể không trả lời, cũng coi như tìm chủ đề nói, hai người đỡ bị ngượng: ‘Anh có hạng mục bên này à?”

“Ngày mai em sẽ biết thôi.”

Cô nhè nhẹ nghiêng đầu, muốn xem vẻ mặt của anh, cô sẽ biết gì chứ?

Để cô đi công tác cùng, còn mục đích nào khác không?

Lần này đi công tác, Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn ở trong một biệt thự tại nước Anh.

Trước khi đến đây đã nghe Minh Phúc nói qua ngôi biệt thự này có lịch sử lâu đời, những công tước vương thất mấy trăm năm trước đều từng sống ở đây, nhưng qua vài lần đổi chủ, hiện nay không biết đã rơi vào tay của một gia tộc thần bí nào đó.

“Ở đây…” Trần Nam Phương ngơ ngác đứng ở sảnh tầng hai, nhìn về nơi xa, tim đập nhanh không ngừng: “Sao lại có thể?”

Cô vậy mà từng nằm mơ qua về nơi này?

“Chính là khung cảnh này, còn cả rừng cây cao lớn um tùm ở đăng xa kia nữa, trời ơi!” Trân Nam Phương che khóe miệng lại, cô không dám tin vào những sự trùng hợp này.

Nếu như không phải chỉ có một giấc mơ trở thành hiện thực, cô còn nghỉ ngờ liệu bản thân có phải có năng lực dự đoán trước tương lai hay không.

Có điều, trong giấc mơ của cô không hề xuất hiện Hà Minh Viễn.

“Đang nhìn gì vậy?”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.

“Không có gì cả.” Trần Nam Phương giấu đi cảm xúc của mình, quay lưng lại: “Ở đây thật đẹp.”

“Có thích không?” Anh quay người cô lại, ôm lấy cô từ phía sau.

Mặc dù cảm thấy thế này không thích hợp cho lắm, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn như không có chuyện gì.

“Thế thì mua tặng em nhé.” Âm thanh của Hà Minh Viễn tựa như làn mây trôi trên bầu trời, không giống hiện thực cho lắm.

Trân Nam Phương hơi giật mình, liền quay đầu lại nhìn anh, lại bị anh giữ lấy môi, hôn sâu xuống.

Nụ hôn kéo dài một lúc, anh mới bỏ người đang thở hổn hển là cô ra, nói “Nhưng phải đợi tôi tìm được chủ nhân của ngôi biệt thự đã.”

Đôi mắt của cô thoáng chút mờ mịt và khó hiểu, cô không cần thứ đáng giá như thế, nhưng cô cũng không hiểu anh nói câu này nhằm mục đích gì.

Vì thế, cô liền im lặng.

Anh ngược lại cũng không hề ép buộc cô, sau khi ăn trưa cùng cô xong, liền đi bàn công việc.

“Cô ba, hay là tôi ra ngoài đi dạo cùng cô nhé?” Minh Vy vui vẻ đề nghị, rõ là trước đây cũng chưa từng đến một nơi có phong cách như thế này.

“Được!” Trần Nam Phương không hề từ chối ý kiến của cô ấy.

Khi đi dạo trong biệt thự, khi đi dạo . trong rừng cây, cô cũng rõ đây là mộng hay là thực nữa, đi được một lúc, vì mang thai dễ mệt mỏi nên vừa về cô liền ngủ luôn.

Hôm sau khi ăn bữa sáng, Hà Minh Viễn đem Trần Nam Phương đến tổng bộ của tập đoàn Kim Địa ở nước Anh, sau khi đến nơi, cô liền biết mục đích của việc đến đây là gì rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207


Chương 207

Tô Thanh Nhã và Hà Minh Kỳ cũng đang ở đây!

Trần Nam Phương hơi ngạc nhiên, bọn họ nhìn thấy cô cũng thoáng kinh ngạc, nhưng vấn chủ động chào hỏi với cô.

“Nam Phương à, chị nhớ hồi đại học em nói rằng muốn đến Anh du lịch, chút nữa chúng ta cùng nhau đi dạo chút đi?”

“Ừm, đợi có thời gian rồi tính đi.”

Trần Nam Phương nhanh chóng trả lời, liếc mắt nhìn qua Hà Minh Viễn, cô rất sợ nhắc đến hai chữ đại học trước mặt anh.

“Muốn đi chơi, thì đợi đến lúc chồng họp xong đã, được không?”

Cô nhanh chóng gật đầu: “Anh cứ bận đi, em sẽ ngồi chờ anh.”

Vì để bớt xấu hổ, cô lại trò chuyện thêm vài câu với Tô Thanh Nhã.

Cuộc họp của Hà Minh Viễn kéo dài rất lâu, cũng chỉ nghỉ giải lao một lần, sau đó lại tiếp tục, ngay cả bữa trưa cũng không ăn.

“Cô ba, tôi thấy cậu ba rất quan tâm mợ ba đấy, bận như vậy vẫn ra xem cô thế nào.”

SP ” Trần Nam Phương không dám nhận những lời này, cô không muốn bị mê hoặc bởi bề ngoài đó.

Trong lúc chờ anh, cô cũng không hề rảnh rỗi, trước tiên là gọi điện cho Đỗ Thanh Hoa một chút, sau đó lại lên mạng tra hướng phát triển của tập đoàn Kim Địa.

Xem xong cô không còn điềm tĩnh nưa.

“Xem ra lần này anh đến đã có chuẩn bị từ trước.” Trần Nam Phương thầm nói nhỏ: ‘Muốn giải quyết tận gốc hay sao?”

Muốn triệt để bẻ hết hậu thuẫn của Hà Minh Kỳ.

“Cô ba đang nói gì vậy?” Minh Vy gãi gãi đầu: “Giải quyết tận gốc?”

“Không có chuyện gì.” Trần Nam Phương nhẹ lắc đầu: “Tôi đang nói Hà Minh Viên đến đây vì 2 hạng mục lớn, chắc anh ấy sẽ rất mệt.”

“Hihi, cô ba cũng rất quan tâm cậu ba” Minh Vy cười hì hì nói: ‘Nếu cậu ba biết sẽ rất vui vẻ.”

“..” Đầu Trân Nam Phương đầy hắc tuyến, cô rất muốn biết Minh Vy đưa ra kết luận này bằng cách nào vậy.

Có điều nghĩ lại, cô không hề phủ định dứt khoát, mà chỉ chỉ văn kiện ở trên bàn: “Cô đưa cho tôi, để tôi giết thời gian một chút.”

“Cô ba xem những tài liệu khô khan này để giết thời gian ư?” Minh Vy không hiểu hỏi: “Lần đầu tôi cùng cô đi Thâm Thành, cô cũng ngồi xem báo cáo cả một buổi tối, lúc đó tôi nghĩ cô thật là lợi hại, nếu là tôi thì đã sớm ngủ gật mất rồi.”

“Hứng thú của mỗi người đều không giống nhau.” Trần Nam Phương lật qua lật lại, cảm thấy có chút không đúng lắm, dường như tài liệu này là chuẩn bị cho cô vậy, tất cả đều là tài liệu tài vụ.

Hơn nữa đây còn là ba hợp đồng thương nghiệp của hạng mục do nước Anh mở ra.

Khó trách Hà Minh Viễn dù bận vẫn ra xem cô, thì ra là dụng ý ở chỗ này, xem ra anh ta cũng không chỉ biết quan tâm bản thân mình.

Nghĩ rõ rồi, Trân Nam Phương không còn gánh nặng nào nữa, để cô xem thì cô cũng đã xem rồi, nếu không chắc cô sẽ chán chết mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208


Chương 208

“Cô ba đã xem 3 tiếng rồi đấy ạ, nên nghỉ ngơi một chút thôi.” Minh Vy lo lắng nhắc nhở, nếu để bà chủ biết cô thất trách, không phải sẽ sa thải cô saol “Không cần đâu.”

“Vậy cô uống một chút nước đi.”

“Được.” Trần Nam Phương uống một cốc nước lớn, giống như hồi phục lại tinh thân, trước đây khi cô tăng ca ngày đêm cũng không hề được đãi ngộ như thế này.

“Cô ba ăn thêm chút gì đó đi ạ.”

“Đừng nói chuyện!” Trần Nam Phương lớn tiếng cắt đứt, lại so sánh số liệu vừa xem với bản trước đó: ‘Lượng tiêu thụ và lợi nhuận của bộ phận này thật kì lạ”

Minh Vy sờ quai hàm, không dám nói chuyện, trong lòng nghĩ bình thường cô ba là người rất dịu dàng, khi dính vào công việc liền như trở thành một người khác, toàn thân phát sáng, còn đặc biệt nghiêm khắc nữa.

Cô nhìn thời gian, định rót thêm cho Trân Nam Phương một cốc nước, khi quay đầu lại thấy Hà Minh Viễn đã đứng ở cửa từ lúc nào, đối phương phất tay vài phát, ý bảo cô đi ra ngoài.

Minh Vy quay đầu nhìn Trân Nam Phương vẫn đang chìm đắm trong những con số, để cốc nước xuống, đi ra ngoài.

Hà Minh Viễn nhẹ nhàng nhìn ngắm người phụ nữ một lúc, mời rời mắt đi, cầm cốc lên rót nước cho cô.

Vừa lại gần cô liền nghe thấy tiếng ục ục ục, đây là… bụng cô đang kháng nghị hay sao?

Môi anh khẽ nhếch lên, con người thoáng sắc bén, vừa rồi còn cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc cô thật đẹp, bây giờ cảm thấy cô thật ngốc, bản thân mình đói rồi cũng không biết?

“Không đúng, không đúng….” Cô gõ chiếc máy tính, miệng lẩm bẩm, một giây sau liền xuất hiện một miếng bánh trước miệng : “Ơ”

Cô không ngẩng đầu lên, căn một miếng, quả thực có chút đói.

Nuốt xong, lại một miếng nữa được đút vào miệng, tay mắt cứ liên tục nhìn rồi tính.

“Minh Vy, đút thêm miếng nữa đi, tôi sắp tính ra rồi.” Cô thúc giục.

Nhìn thấy cánh tay giơ đến trước mặt mình, không thèm nhìn liền cắn một miếng, trong chốc lát cô đơ luôn: “AI” lên một tiếng.

“Xin lỗi, căn vào tay của cô rồi?”

Trần Nam Phương ngẩng đầu xin lỗi, nhìn thấy người ở đằng sau lại đơ tiếp: “Hà Minh Viễn?”

Lại nhìn tay của anh, không có gì cả.

“Vợ tôi đói đến mức ăn luôn tay tôi  rồi.

Sụp đổ.

Thần kinh toàn thân Trân Nam Phương đều sụp đổ rồi, sao lời này nghe lại có chút kỳ quặc vậy chứ?

“Tôi… Tôi…” Trần Nam Phương cà lăm đến độ không thể nói rõ được.

Gô chỉ sững sờ nhìn Hà Minh Viễn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.

“Em còn muốn ăn sao?” Anh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hỏi.

Trân Nam Phương tranh thủ thời gian lắc đầu, cô hận không thể đào một cái lỗ ở dưới đất để chui vào, tuy nhiên cô lại kìm lòng không đặng mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Có phải em đã nghĩ nhiều rồi không?” Hà Minh Viên cúi người đến gần: “Tôi đang hỏi em về đồ ăn mà.”

“Anh…anh…” Trần Nam Phương đẩy anh một cái: “Tôi còn chưa có tính toán xong đâu!”

Sau khi cô đẩy anh ra đã vội vàng cúi đầu vùi mình vào trong số liệu.

“Tôi vừa nghe em nói là muốn tính mà?”

“Ừm, chờ một chút.” Cô không ngẩng đầu mà đắm chìm trong trong tính toán để xua tan đi sự ngượng ngùng và xấu hổ.

Hà Minh Viễn nhìn chằm chăm gò má của cô, anh chợt vươn tay ôm lấy người, sau khi anh ngồi xuống lại đặt Trần Nam Phương ở trên đùi.

“Á, anh làm gì thế?” Cô không vui giấy giua: “Anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi đó.”

“Vậy thì em phải học được cách tiết chế bản thân.” Nói xong, anh cố ý nắm tay thật chặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209


Chương 209

Trân Nam Phương cảm nhận được nhiệt độ do người đằng sau truyền tới, mọi thứ trong đầu cô như bị rớt hết, bàn tay cũng không nghe theo sai khiến.

Bàn tay của Hà Minh Viễn bao trùm lấy bàn tay nhỏ của cô, giọng nói từ tính dụ dỗ của anh vang lên: ‘Em muốn viết gì? Tôi viết giúp em.”

“Tôi…” Trần Nam Phương không còn cách nào, cô phải hít thở nhiều lần mới giữ vững tinh thần: “Anh chờ tôi xem xong hẳn nói tiếp được không?”

Anh ôm cô đã làm cô khó mà thích ứng rồi, anh mà lại nói tiếp thì cô càng mất não hơn.

May mà lần này Hà Minh Viễn không chống lại cô, anh chờ đợi cô tập trung tinh thần.

“Đối tác này có vấn đề.” Trần Nam Phương dừng lại, có chút nghiêng đầu, cô chỉ vào mức tiêu thụ nói: “Mức tiêu thụ trên hạng mục cao, nhưng lợi nhuận lại thấp. Đội ngũ nhân viên đều là công nhân có kinh nghiệm trên năm năm, thế mà tiền lương của bọn họ lại không thay đổi gì”

“Sao vậy?”

Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi cảm thấy ở đây có điều gì đó khác thường.”

“Lợi nhuận thấp nên không tăng tiền lương cũng là điều rất bình thường mà, điểm này vẫn không thể nói lên vấn đề gì”

Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cô không nhịn được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cô tiếp tục mở một bảng báo cáo khác ra và chỉ vào ngay chính giữa: “Anh nhìn nơi này mà xem, anh thấy mức tiêu thụ ở đây có gì lạ không?”

Sau đó cô tính toán ngay trước mặt anh: “Con số này vừa vặn bằng số tiền lời mà hạng mục kia mất đi.”

“Làm sao em phát hiện điểm này?”

Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của anh trở nên dịu dàng hơn một chút.

“Bởi vì hoàn cảnh cũng không quá kém.” Trân Nam Phương khép bảng báo cáo lại: ‘Cho dù tôi tính toán không đúng, nhưng lợi nhuận của đối tác này thấp như vậy, chỉ có thể cho thấy khả năng quản lý của bọn họ có vấn đề, nếu bọn họ hợp tác với Tập đoàn Kim Địa thì chắc chắn bọn họ cũng chỉ kéo chân sau của chúng ta mà thôi!”

Hà Minh Viễn chăm chú nhìn người phụ nữ đang nằm trong ngực mình, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng khi tựu trường đại học, trong tiết kế toán, cô đã chỉ ra số liệu mà thầy giáo viết sai.

Không có ai biết tại sao cô lại nhạy bén như vậy, có lẽ trên đời thật sự có những người từ khi sinh ra đã vô cùng nhạy cảm với những con số, chỉ cần nhìn thoáng qua một chút đã nắm bắt được điểm mấu chốt giữa một đám số liệu.

Giống như lần này vậy, anh để cho Minh Phúc điều tra về công ty đối tác suốt hai tháng, mà cô chỉ cần nhìn một lần là lập tức tính ra. Ánh mắt của anh dần rơi lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.

Đột nhiên anh cúi người xuống…

“Reng reng reng reng…, ‘Reng reng reng reng…’ Lúc đầu Trần Nam Phương run lên một cái, anh định làm gì vậy? Anh lại muốn làm chuyện đó với cô ngay trong phòng làm việc sao?

Nhưng mà sau đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của anh vang lên, cô lập tức thở vào nhẹ nhõm, thừa lúc anh nghe máy, cô vội vàng tránh ra khỏi đùi anh, muốn đi ra ngoài.

“Tôi đã để em đi sao?” Hà Minh Viễn bắt cô lại và nói bằng giọng điệu mập mờ: “Thân thể em nhanh nhẹn như vậy, chắc hẳn lát nữa có thể kéo dài lâu thêm một chút nhỉ?”

Trần Nam Phương trợn tròn hai mắt, cô không biết bên đầu dây bên kia là ai, nhưng tóm lại anh nói ra những lời này quá lộ liễu rồi!

“Chú chuột nhỏ… Anh véo nhẹ chóp mũi xinh đẹp của cô: ‘Đáng yêu!”

Cô sững sờ như bị sét đánh, rốt cuộc người đàn ông này bị sao vậy?

Anh lại còn dám nói cô đáng yêu nữa chứt Một giây kế tiếp cô lập tức hiểu anh muốn nói gì bởi vì Hà Minh Viễn nói với người ở đầu dây bên kia: ‘Hoàng Phong!

Chúng ta trò chuyện sau nhé, bây giờ đã đến lúc tôi và vợ tôi hẹn hò!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210


Chương 210

“Bà xã à, anh nói như thế có được không?” Hà Minh Viễn đưa điện thoại sang bên cạnh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Trần Nam Phương.

“Em không biết anh đang nói gì.’ Cô muốn thoát ra khỏi tay anh: “Nếu như anh không có chuyện gì nữa thì em về trước đây.”

Sao cô lại phải ở đây chịu sự chế nhạo của anh vậy?

Anh siết chặt vòng tay, kéo cô lại gần mình, sau đó hai tay ôm lấy eo thon của cô: ‘Bỏ chồng lại sao?”

“..” Trần Nam Phương không hiểu, càng ngày cô càng không thể nhìn thấu Hà Minh Viễn.

Trước đây anh đối với mình tàn nhân như thế, hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.

Thế nhưng bây giờ thì sao, anh như đang chơi đùa với cô. Cô nghe thấy sự ấm áp trong giọng nói của anh, nhưng sao lại có thể như vậy được.

Cô không dám tin, không thể tiếp nhận, luôn cảm thấy có một mục đích kỳ lạ nào đó.

“Nói rồi, phải hẹn hò với anh.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Trần Nam Phương nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện thoại đã tắt rồi.”

Nếu muốn nói cho người ngoài nghe, vậy thì bây giờ ở đây không có người ngoài nữa rồi.

“Trách anh nói với Hoàng Phong như vậy sao?”

“Em không có, anh nói thế nào cũng được.” Trần Nam Phương hơi nhíu đôi mày xinh đẹp lại: “Thế nhưng Hoàng Phong là anh em của anh, anh nên hiểu SN anh ấy.

Hà Minh Viễn hơi nhếch mày lên.

Anh hiểu Trịnh Hoàng Phong, vậy nên, hết lân này đến lần khác mới cắt đứt những tư tưởng không nên có.

Cô chỉ có thể là của anh.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?” Trân Nam Phương không hiểu: “Anh không phải họp sao?”

Thà rằng anh dự cuộc họp, cô chìm đắm trong thế giới những con số còn hơn.

“Phải chơi cùng vợ.” Hà Minh Viên giơ tay ra nắm lấy vai cô: “Đừng nói nữa, vui vẻ với kẻ địch như vậy không phải là quá hời cho bọn họ sao?”

Lúc anh nói ra những lời này, không hề lấy Trân Nam Phương ra làm ví dụ.

Thế nhưng cô không biết điều đó, cứ tưởng anh đang ám chỉ bản thân mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Vì vậy, khi anh đưa cô đi ăn ở nhà hàng cao cấp nhất ở nước Anh, cô lại không ăn được gì cả, luôn cảm thấy anh có mục đích gì đó.

Thế nhưng mục đích ấy vẫn chưa được tiết lộ…

Ngày hôm sau, Hà Minh Viễn đi có việc từ sớm, để Trần Nam Phương nghỉ ngơi ở trong biệt thự.

“Mợ ba, mợ ba thật sự không đi đến công ty cùng cậu ba sao?”

“Anh ấy có yêu cầu tôi phải đi đâu.”

Trần Nam Phương dựa vào ghế sô pha, lười biếng nói: “Tôi sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211


Chương 211

“Sao lại thế được?” Minh Vy nói: “Tôi lại thấy lúc cậu ba đi làm, rất muốn gọi mợ ba dậy.”

Cô liếc nhìn Minh Vy: “Nói linh tỉnh.”

Minh Vy vừa định giải thích thì thấy bảo vệ đưa Tô Thanh Nhã vào: “Quản lý Nhã?”

Trân Nam Phương nghe thấy vậy thì cũng quay đầu lại, hoài nghỉ nhìn đối phương: “Chị không vào họp sao?”

“Ở Việt Nam chị còn có chỗ đứng chứ ở đây thì không được như vậy.” Tô Thanh Nhã chế nhạo chính mình.

Thế nhưng không hiểu sao, Trần Nam Phương có thể nhìn thấy sự giả †ạo, thậm chí một chút căm ghét trong đó.

Cô hơi chau mày rồi lập tức hồi phục lại trạng thái bình thường, để Minh Vy đi rót nước.

“Chị, chị tìm em có việc gì không?”

Tô Thanh Nhã lắc đầu: ‘Không có việc gì, chỉ tìm em nói chuyện phiếm một chút thôi, không dễ gì mà gặp nhau được một lần.”

Trần Nam Phương cười nhạt phụ họa.

“Nam Phương, em với Minh Viễn…”

Nhìn thấy Minh Vy bê nước đến, Tô Thanh Nhã dừng lại, đợi Minh Vy đứng sang bên cạnh mới tiếp tục: ‘Không phải em đến nước Anh với Minh Viễn rồi thuận tiện đi chơi luôn sao?”

Cô vẫn mù mịt nên chỉ có thể cười ngại ngùng.

“Nam Phương, chị coi em là bạn nên mới nói với em chuyện này.’ Tô Thanh Nhã đột nhiên hơi hướng người về phía trước, đè thấp giọng nói: “Em biết trong đám bạn học của chúng ta còn ai ở nước Anh không?”

“Không biết.”

“Chị nghe nói Ngô Hà đang ở đây 0h Trong đầu Trân Nam Phương vang lên một tiếng nổ, Ngô Hà cũng ở nước Anh?

Hà Minh Viễn đầu tư khai phá ở đây cũng là vì Ngô Hà?

Trần Nam Phương thật sự không thể hiểu được những gì Hà Minh Viễn làm sau khi đến nước Anh.

Nếu như anh đến vì Ngô Hà, sao anh còn phải trêu chọc mình hết lần này đến lần khác?

Lẽ nào… Anh đã thay đổi thủ đoạn của mình?

Anh không muốn trực tiếp giày vò cô như trước nữa, mà biến thành để cô tự rơi vào bẫy?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất có khả năng, không khỏi cảm thấy chấn động.

Lòng cô vô cùng đau khổ.

“Nam Phương?” Tô Thanh Nhã thử thăm dò: “Em không sao chứ? Em không muốn nghe tin tức của Ngô Hà sao?”

Dừng lại ba giây, cô ấy lại lên tiếng, giường như đang giải thích: “Chị nhớ hồi đại học các em là bạn tốt.”

Trần Nam Phương điều chỉnh lại cảm xúc: “Em với cô ấy là bạn tốt, chị có phương thức liên lạc của cô ấy không?”

Tô Thanh Nhã ngẩn ra, lắc đầu: “Chị chỉ nghe nói vậy, không biết liên lạc như thế nào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212


Chương 212

Cô nhìn đàn chị của mình, chưa bao giờ nghĩ cô ấy có thể nói dối một cách tự nhiên như thế này, càng không nghĩ đến việc một người được coi là nữ thần lại đến tận đây để đối phó với bản thân mình.

Là vì Trịnh Hoàng Bách sao?

“Đúng rồi, Nam Phương à, hai ngày trước em đã đi tham ra buổi tiệc sinh nhật của bà Trịnh đúng không?

Quả nhiên là như vậy.

Tô Thanh Nhã để ý đến chuyện đó, còn muốn thăm dò cô.

Trần Nam Phương lắc đầu: “Em không đi được, hình như sau đó tiệc sinh nhật của bà Trịnh cũng không được tổ chức nữa.”

“Vậy sao?” Mắt Tô Thanh Nhã sáng lên, sau đó lập tức trở nên u ám, giọng nói mang theo vị chua chát: “Chị còn muốn nhìn thấy vợ chưa cưới của Trịnh Hoàng Bách cơ đấy.”

Cô không tiếp lời, có lẽ cách nói của Trịnh Hoàng Bách chỉ là một cái cớ để từ chối.

Thế nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, Tô Thanh Nhã và Hạ Minh Kỳ đã đi đến bước này rồi, Trịnh Hoàng Bách vẫn để lại cho người ta một chút tôn trọng, còn Hạ Minh Viễn thì sao?

Anh hận không thể bóp ch3t cô, không muốn để lại một mảnh vụn nào đúng không?

“Nam Phương, em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Tô Thanh Nhã diễn nốt vở kịch của mình.

“Không cần đâu, Minh Viễn nói em ở nhà đợi anh ấy.” Trần Nam Phương nói dối, nở một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt thuần khiết.

Đợi sau khi Tô Thanh Nhã rời đi, cô mới cởi bỏ vẻ giả tạo xuống, chán ghét đến cùng cực.

Cô dựa vào sô pha, không còn chút sức lực nào, ngây người hướng ra cửa sổ, nhìn cây cao su ở đăng xa.

“Mợ ba, mợ ba không sao chứ?”

Minh Vy lo lắng nhìn vẻ mặt trắng bệch của Trần Nam Phương: “Có phải quản lý Nhã đã nói gì với mợ ba rồi không?”

“Không có.” Cô không rời mắt đi, vẫn nhìn ra bên ngoài: “Chỉ nói chuyện phiếm một chút thôi, không đáng để nói với Hà Minh Viễn đâu.”

“Thế nhưng…”

Trần Nam Phương đứng dậy, ngắt lời Minh Vy: “Tôi đi ra chỗ cây cao su kia ngồi một lúc, cô không cần đi theo tôi đâu.”

Cô rất muốn có một không gian không có ai làm phiền, không có Ngô Hà, không có Hà Minh Viễn, không có những hồi ức.

“Không, không được.” Nước mắt cô trào ra: “Em vẫn nhớ anh, Dạ Hành.”

“Sao anh lại chết? Để lại em một mình ở đây?”

Trân Nam Phương dựa vào cây cao su cao lớn, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, dán lại miệng vết thương trong lòng.

Không biết đã qua bao lâu, trên đầu truyền tới một âm thanh không vui: “Đứng dậy!”

Cô chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn, là khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Hà Minh Viễn, anh đang đen mặt lại.

“Không biết mình đang có thai sao? Còn ngồi xuống đất?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213


Chương 213

Tim Trần Nam Phương đập mạnh, hay là không phải anh thay đổi thủ đoạn, mà do đứa bé trong bụng nên anh mới dịu dàng hơn?

Hà Minh Viễn nhíu mày, cúi người bế cô lên: “Sao lại thất thần vậy?”

“Bỏ, bỏ em ra.” Cô hoàn hồn lại, động đậy người.

Lần này anh không làm khó cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

“Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

“Không về thì em định ngồi đây đến bao giờ?”

Trân Nam Phương kinh ngạc: “Minh Vy gọi điện thoại cho anh sao?”

“Không phải.” Con ngươi đen của Hà Minh Viễn đông cứng: “Thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em về Việt Nam.”

Đưa cô về Việt Nam?

Trần Nam Phương kinh ngạc nhìn anh, anh đang sợ cô sẽ làm ảnh hưởng đến việc anh đi gặp Ngô Hà sao?

Thật ra không cần làm như vậy, cô cũng không điều khiển được anh.

“Em quay trở về sẽ tốt hơn.” Hà Minh Viên giơ tay ra xoa mặt cô: “Rất nhanh thôi anh cũng quay trở lại.”

Anh đang giải thích sao?

Trần Nam Phương cười nhạt, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh không cần vội đâu, cứ làm xong hết việc của mình đi.”

Nói xong, cô chỉ vào tòa nhà: “Vậy em quay về trước để thu dọn đồ đạc đây.

Cô quay người bước đi, kìm nén nỗi đau trong tim.

Tại sao lại như vậy?

Cô buồn vì cái gì chứ?

“AI” Đột nhiên nhận được một cái ôm ấm áp, Trần Nam Phương giật mình, cô quay đầu lại nhìn Hà Minh Viễn, đôi mắt đẹp giật giật: “Anh…”

Hà Minh Viễn không nói gì, chỉ cúi người hôn cô thật sâu, một nụ hôn dài.

Cô ngẩn ra, hoàn toàn ngây ngốc, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

“Trả lời anh, Nam Phương.” Anh hơi buông ra, nói xong lại tiếp tục.

Trái tim Trần Nam Phương càng đau hơn, cô phải trả lời như thế nào?

Hai người họ là kẻ thù cơ mà!

Hơn nữa người đã khiến họ trở thành kẻ thù đang ở nước Anh, không phải vì Ngô Hà mà anh muốn đưa cô về nước sao?

“Đừng… Hà Minh Viễn… Cô cố gắng quay đầu đi, không muốn đáp lại: ‘Em hơi lạnh.”

Ngón tay dài của anh xoa lên đôi môi đã hôn đến đỏ hồng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô: “Những thứ anh nợ em, đợi đến khi trở lại anh sẽ trả cho em.

Trần Nam Phương trợn tròn mắt, không hiểu anh đang nói đến nụ hôn, hay nói đến một điều gì khác.

Thôi vậy, không quan tâm đ ến nó nữa, cô ngồi lên máy bay quay trở về…

Về đến biệt thự thì phát hiện ra bà Diêu và Ngọc Cẩm đã quay về nhà cũ rồi, có lẽ họ không nghĩ cô lại về sớm như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214


Chương 214

“Mợ ba đi nghỉ một chút đi, tôi nói với dì Cẩm một tiếng.” Minh Vy nói một cách cung kính.

Trần Nam Phương thở dài: “Thôi đừng nói với bà Diêu, mấy ngày này tôi nói Thanh Hoa qua ở với tôi là được.”

Minh Vy gật đầu: “Vâng, tôi biết phải nói như thế nào.”

Ngồi máy bay ba tiếng, cô cảm thấy hơi mệt rồi, muốn lên tâng nghỉ ngơi một chút rồi mới gọi điện cho bạn tốt Đỗ Thanh Hoa.

Không ngờ, còn chưa kịp ngủ đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhận điện thoại, giọng mũi rất nặng: “A lô: “Nam Phương, là anh, Thẩm Minh đây!” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói như đang hét: “Em trở về nước rồi sao?”

“Về rồi, có chuyện gì vậy anh?”

“Không thấy Thanh Hoa đâu nữa rồi!” Giọng nói của Thẩm Minh vừa lớn vừa vang, làm cho màng tai của Trân Nam Phương hơi đau.

Thế nhưng cô cũng không để ý đến điều ấy, vội vã ngồi dậy từ trên giường, hỏi ngược lại: ‘Không thấy Thanh Hoa nữa là sao? Anh nói rõ đi!”

“Chính là không thấy đâu nữa, anh đi đến khu nhà trọ tìm không thấy, điện thoại cũng không gọi được.”

“Không có ở Thiên Ưng sao?”

“Có ở Thiên Ưng thì anh còn nói làm gì?” Thẩm Minh nói với giọng oán trách: “Hai ngày trước cô ấy nói muốn tìm ra người gây họa cho anh, vậy nên không đến công ty, hôm nay có việc, anh cần tìm cô ấy, nhưng không tìm thấy.”

“Người gây họa?” Trần Nam Phương sợ run lên: “Lẽ nào cô ấy đi tìm Ôn Tứ Hiên sao?”

“Ai? Ôn Tứ Hiên là ai?”

Trần Nam Phương không trả lời, cảm thấy việc này rất có khả năng, trước khi đến nước Anh, cô cùng Đỗ Thanh Hoa đã nói đợi cô trở về sẽ cùng bàn bạc về việc của khu ổ chuột, không ngờ cô ấy lại tự mình đi trước.

“Nam Phương, em biết cô ấy ở đâu đúng không? Em bảo cô ấy mau đến công ty, người của Hóa Vân Nhã nói báo cáo có chút vấn đề.” Thẩm Minh do dự một lúc lại nói: “Nếu không được thì em đến cũng không sao.”

“Đàn anh!” Trần Nam Phương nâng cao giọng: “Rốt cuộc là báo cáo của Hóa Vân Nhã quan trọng, hay là sự an nguy của Thanh Hoa quan trọng?”

Lúc này cô mới hiểu sự chênh lệch trong quan điểm của Đỗ Thanh Hoa nghĩa là gì.

Hóa ra người mình phó thác cả đời lại trở nên tr@n trụi trước lợi ích như vậy, đúng là làm người ta chạnh lòng.

Trần Nam Phương không dám dây dưa, sau khi cúp cuộc điện thoại của Thẩm Minh thì lập tức gọi cho Đỗ Thanh Hoa.

Đồng thời cô cũng gọi cho người đại diện của Đỗ Thanh Hoa.

Kết quả có thể đoán được, không có ai bắt máy.

“Giờ phải làm gì đây? Làm thế nào bây giờ?” Cô vò đầu bứt tóc, cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh lại.

Cô xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng của mình, thì thâm: “Con yêu, con nhất định phải phù hộ cho mẹ nuôi của con không xảy ra chuyện gì hết!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215


Chương 215

Trần Nam Phương sững sờ một hồi, nhìn sắc trời dân tối đen, quyết định thay một bộ quần áo thể thao thoải mái, đeo thêm một cái túi nhỏ khác, xuống lâu, cô tìm một con dao gọt hoa quả từ trong bếp bỏ vào túi.

Chạy đến Quán bar Destiny.

Cô vấn còn nhớ cái dáng vẻ hung dữ, quyết tâm giành lại Đỗ Thanh Hoa của cậu nam sinh kia.

Chẳng mấy chốc cô đã đến trước cửa quán bar, quán bar về đêm rất náo nhiệt và ồn ào, nhưng cô không quan tâm đ ến những người khác, mạnh dạn bước vào.

Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm Đỗ Thanh Hoa, thế nhưng không những không thấy cô ấy đâu mà còn bị bắt chuyện rất nhiều lần.

Trần Nam Phương vội vàng trốn đến một góc, vuốt ngực trấn an tinh thần, nhìn thấy cách đó không xa có một nam sinh mặc đồng phục đang đi đến.

“Xin lỗi, anh có thấy cô gái này ở đây không?” Cô mở điện thoại lên và đưa cho cậu ta xem một tấm hình của Đỗ Thanh Hoa.

Cô nhìn thấy cậu ta khẽ nhướng mày, nhưng giây tiếp theo cậu ta lại đưa trả điện thoại cho cô rồi bảo: “Tôi chưa từng thấy.”

Trần Nam Phương tin chắc đối phương đang nói dối, cô vội vã hỏi lại: “Tôi cầu xin anh, nếu anh đã thấy cô ấy rồi thì nói cho tôi biết được không? Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi sợ đã xảy ra chuyện gì đó với cô ấy rồi.”

“Tôi đã bảo là tôi không biết rồi mà.”

Cậu ta tức giận xua tay: “Mau đi đi, đừng làm phiền tôi!”

Trần Nam Phương thấy thái độ kiên quyết của đối phương, đảo mắt, nói: “Vậy anh có biết Tiểu Hiên ở đâu không? Tôi muốn gặp tên đói!”

“Tiểu Hiên!” Cậu ta trợn tròn mắt: “Cô là ai? Cô là cái gì mà dám gọi Tiểu Hiên!”

“Tại sao tôi lại không được gọi?”

Trần Nam Phương nắm chặt hai tay lại, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng lại cố gắng không thể hiện ra trên mặt: “Cậu ấy kêu tôi gọi cậu ấy là Tiểu Hiên, còn bảo rằng nếu có rảnh thì đến đây tìm cậu tal”

Vẻ mặt của đối phương biến đổi không ngừng, cuối cùng thì cơn giận và sự mất kiên nhẫn của cậu ta cũng tắt lim, cậu ta để lại một câu “Chờ đó đi” rồi bỏ đi.

Trần Nam Phương thở ra một hơi, nếu không dựa vào tường, cô cảm thấy mình sẽ ngã xuống đất mất.

“Không biết là tên đó có đang lừa mình hay không?” Sau khi cô đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cậu nam sinh kia cũng xuất hiện: “Tiểu Hiên phải không?”

Cậu ta nhếch mép một cái, né người chỉ vào cái cửa nhỏ bên phải quây bar: “Trong đó đói”

Trần Nam Phương sửng sốt một chút, trong đầu nhanh chóng cân nhắc có nên vào đó hay không.

“Mẹ nó, xui thật mà, tôi còn không ngờ là cô nhát gan như vậy đấy!” Cậu ta khịt mũi coi thường: “Làm hại tôi bị mắng một trận, cô mau vào đi, không thì tôi lại bị mắng nữa đấy!”

Tuy nói như vậy nhưng thật sự cậu ta lại không hiểu tại sao người bên trong lại muốn gặp Trần Nam Phương, bởi vì cô đẹp chăng?

Cô lại nhìn về phía cánh cửa nhỏ, hạ quyết tâm đi đến, cánh cửa tuy chật hẹp nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi.

Trần Nam Phương nhìn thấy ba nam sinh mặc đồng phục, người cầm đầu là Tiểu Hiên đang ngồi trên ghế đung đưa chân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216


Chương 216

Nhìn thấy cô, cậu ta chế nhạo: “Hiếm thấy đó nha, không biết lân thứ hai cô đến quán bar rồi thì có học được cách hưởng thụ không?”

“mm …’ Trong lòng cô nổi giận, nhưng không dám để lộ ra trên mặt, chỉ có thể nhắm mắt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Tôi không tìm thấy bạn tôi…”

“Không thấy bạn mình thì cô nhất định phải chạy đến quán bar tìm à?”

Tiểu Hiên lập tức ngắt lời cô.

Trần Nam Phương ra sức gật đầu, “Tôi chắc chắn! Cậu biết Ôn Tứ Hiên đúng không? Tôi cầu xin cậu dẫn tôi đến gặp anh ta đi!”

Lời vừa dứt, dây thân kinh nhạy cảm của cô đã cảm nhận được sự thay đổi của bầu không khí xung quanh, nhưng chỉ khi bọn họ là thuộc hạ của Ôn Tứ Hiên, họ mới sợ Ôn Tứ Hiên chứ.

“Đi gặp Ôn Tứ Hiên? Để làm gì?”

“Bạn của tôi nhất định bị anh ta bắt!” Trần Nam Phương nhìn chằm chằm Tiểu Hiên: “Mấy ngày trước anh ta sai người lái xe máy tông tôi rồi bỏ chạy.

Bạn tôi tra ra được.”

“Sai người tông cô?”

“Đúng vậy, anh ta cũng đã bắt anh trai tôi đi rồi, vì vậy anh ta sợ tôi điều tra và tìm ra anh trai mình, anh ta sợ có thể sẽ phải ngồi tù.”

Gương mặt hung dữ của Tiểu Hiên giật giật, đáy mắt sáng lên: “Vì để tìm được bạn mình nên cô mới bịa ra một câu chuyện xuất sắc như vậy sao?”

“Sao cô không nói luôn là cả nhà cô đều bị Ôn Tứ Hiên bắt hết luôn đi!”

“Tôi không bịa chuyện, những gì tôi nói đều là sự thật.” Trân Nam Phương van xin một hồi, thấy Tiểu Hiên không chịu buông tha, cô không thể không tiếp tục uy hiếp: “Tôi biết trong mắt các cậu, Ôn Tứ Hiên là người đức cao trọng vọng, nhưng bây giờ anh ta đã làm chuyện phạm pháp rồi, nếu các cậu muốn che giấu cho anh ta thì cũng nên cân nhắc một chút.”

“Ha.” Tiểu Hiên cười xấu xa: “Này, nếu mà cô muốn báo cảnh sát thì còn chờ đến bây giờ sao.”

Trần Nam Phương sửng sốt, cô đúng thật đã quá ngây thơ, chỉ có cô mới xem những người khác như tờ giấy trắng vậy.

Cô siết chặt túi xách trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.

“Không phải lần trước cậu nói có hứng thú với bạn của tôi sao?” Cô không thể không bán đứng thể diện của mình: “Chẳng lẽ cậu không muốn cứu cô ấy sao?

Tiểu Hiên đột nhiên nhảy tới trước mặt Trần Nam Phương, nở một nụ cười thần bí: “Lần trước tôi có hứng thú với cô ấy, nhưng lần này lại có hứng thú với cô rồi, sao đây? Muốn cứu bạn của cô thì theo tôi?”

“Cậu…’ Đồ thần kinhI Cô không thể tin vào tai mình, nhưng ngay lập tức khó chịu, tại sao cô lại đến cầu xin một người xa lạ chứ!

Cô mở túi xách trong tay ra, thừa dịp cất điện thoại vào, cô lập tức lấy con dao gọt trái cây raI Kề dao vào cổ Tiểu Hiên!

“Đúng là điếc không sợ súng mà!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217


Chương 217

Cậu nam sinh mặc đồng phục màu đen bên cạnh chửi bới, muốn xông lên.

Nhưng Tiểu Hiên lại thản nhiên vẫy vây tay ra hiệu bọn họ đừng tới, sau đó thích thú nhìn Trân Nam Phương: “Cái này để làm gì vậy?”

“Dân tôi đi gặp Ôn Tứ Hiên maul” Cô hét lên: “Tôi muốn cứu bạn tôi và anh trai tôi! Nếu không tôi sẽ cắt đứt cổ họng cậu!”

“Dựa vào cô mà cũng đòi uy hiếp tôi sao?” Ngay cả khi bị dao đưa đến ngang cổ, mặt Tiểu Hiên cũng không đổi sắc, tim cũng không đập mạnh.

Trần Nam Phương ra sức ấn dao xuống: “Tôi thì làm sao? Tôi cây ngay không sợ chết đứng, rốt cuộc cậu có đi hay không!”

“Tôi không muốn đấy.” Tiểu Hiên bình tĩnh nói tựa như đang bàn chuyện thời tiết với Trần Nam Phương: “Trừ phi cô theo tôi.”

“Bị điên à!” Trần Nam Phương chịu không nổi nữa, chửi ầm lên: “Tôi có chồng rồi!”

“Là cậu ba nhà họ Hà tiếng tăm lẫy lừng sao?” Tiểu Hiên vuốt tay: “Nếu mà là thứ Tứ Hiên tôi muốn thì tôi nhất định phải giành được.”

Đột nhiên hai mắt cô mở lớn: “Cậu, cậu, cậu là ai?”

Cậu ta tự nhận mình là Tứ Hiên, có phải là Ôn Tứ Hiên không?

“Không thể nào, tôi đã thấy Ôn Tứ Hiên rồi, là một ông già mà…” Cô lẩm bẩm.

Chỉ trong nháy mắt, hai tay cô bị kẹp chặt, con dao gọt hoa quả bị giật mất một cách dễ dàng.

“Cậu Hiên!” Mấy người mặc đồng phục vội vàng chạy tới, muốn kéo Trần Nam Phương ra, cho cô một trận.

“Đi kiểm tra xem ai lại có can đảm dám mạo danh tôi?” Sau đó anh ta dùng một tay nắm lấy cổ tay Trần Nam Phương, tay kia nghịch dao gọt hoa quả: “Không ngờ người phụ nữ đầu tiên dám kề dao vào cổ tôi lại chỉ là một con thỏ đế.”

Trân Nam Phương ra sức giấy dụa: “Nếu anh là Ôn Tứ Hiên thì mau giao bạn tôi với anh trai tôi ra đây!”

“Giao ra cũng được, nhưng cô phải trả giá.”

Sau đó, con dao gọt hoa quả hướng về phía Trần Nam Phương…

Trần Nam Phương trơ mắt nhìn con dao gọt hoa quả cắt đứt tay áo cô, đâm vào da thịt cô, máu bắt đầu rỉ ra.

Đau, đau quá.

Một lúc sau, sắc mặt Trần Nam Phương tái mét, cũng quên mất phải phản ứng thế nào.

“Leng keng”.

Ôn Tứ Hiên ném con dao gọt hoa quả xuống đất, tay phải ấn vào vết thương của cô: “Được rồi, chúng ta có thể đến bệnh viện rồi.”

“Anh bị điên à! Điên thật rồi!” Trần Nam Phương gào thét: “Anh… Tôi muốn kiện anh tội cố ý gây thương tích!”

“Ha” Ôn Tứ Hiên coi thường, nói: “Cố ý gây thương tích cái gì? Đây là tôi đang phòng vệ chính đáng được không.”

Trần Nam Phương không nói nên lời, quả thực là cô đã quá bốc đồng, cô lập tức quay đầu lại: “Chuyện trả giá thì cứ tính sau đi, anh mau thả anh trai tôi và Thanh Hoa ra đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218


Chương 218

“Cô vẫn chưa bị dọa đủ sao.” Ôn Tứ Hiên nói với giọng lạnh lùng, bàn tay đè trên cánh tay cô càng tăng thêm sức lực: “Nếu đã hứa với cô rồi thì tôi nhất định sẽ thực hiện. Còn bây giờ thì phải đi bệnh viện trước đã.”

Cô ra sức vùng vãy, muốn thoát khỏi anh ta: “Tôi không đi! Tôi muốn gặp anh trai tôi và Thanh Hoal”

“Vẫn chưa sợ sao.” Anh ta quơ quơ cánh tay đỏ thấm máu lên trước mặt Trần Nam Phương: “Không đến bệnh viện thì tôi sợ cô sẽ chết vì mất máu đấy.

“..” Cô đau đớn, máu chảy dọc theo cánh tay đến đầu ngón tay nhỏ xuống, cuối cùng cô cũng vì đứa con trong bụng mà đồng ý.

Khi Trần Nam Phương nhìn thấy bốn chữ Bệnh viện Thiên Ái, cô quay đầu qua trợn mắt nhìn Ôn Tứ Hiên: “Anh cố ý đúng không?”

Chọn bệnh viện nào không chọn, lại đi chọn bệnh viện của Trịnh Hoàng Bách!

“Chỗ này gân nhất.” Nói xong, anh ta lại trêu chọc: “Đương nhiên tôi cũng muốn để cho cậu ba nhà họ Hà biết rằng tôi đã để ý người phụ nữ của anh ấy”.

Trần Nam Phương dứt khoát không nhìn anh ta nữa, cất bước đi vào, tại sao cô lại đi cãi nhau với đồ thần kinh chứ!

Vốn dĩ cô chỉ muốn nhanh chóng đến khu cấp cứu, nhưng Trịnh Hoàng Bách vẫn biết tin nên lại đến đưa cô đến khu VỊP.

“Mỗi lần chị dâu đến đều làm cho người ta vui mừng thật đấy.”

Biết anh ta đang mỉa mai mình, nhưng vì không muốn Hà Minh Viễn biết nên cô chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, còn phải cố khen anh ta một tiếng: ‘Bác sĩ Bách đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thật sự rất biết ơn anh.”

“Chị cảm thấy tôi sẽ giúp chị gạt anh Viễn sao?” Trịnh Hoàng Bách nhướng mày hỏi.

Trần Nam Phương nghẹn lời, nhưng vần mặt dày van xin anh ta: “Anh nói cho anh ấy biết thì có được gì đâu? Anh ấy đã rất bận rồi, cần gì phải phiền anh ấy chứ?”

“Chị nghĩ rằng anh ấy sẽ không biết nếu tôi không nói?”

Cô muốn gật đầu, nhưng khi nhìn vào mắt Trịnh Hoàng Bách, cô lại sửa lại lời: ‘Khả năng hồi phục của tôi rất tốt, chờ đến lúc anh ấy từ Anh về là tôi đã khỏe lại rồi.”

Trần Nam Phương mấp máy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng: “Bác sĩ Bách, anh cũng rất bận, đừng lo lắng cho tôi quá.”

Trịnh Hoàng Bách liếc cô một cái, sau đó nhìn ra ngoài phòng bệnh: “Tôi có thể không lo lắng, nhưng tôi muốn biết vết đâm này liên quan gì đến người đàn ông bên ngoài? Anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Không phải!” Cô nghĩ, ngập ngừng: “Thanh Hoa…”

“Hóa ra là rắc rối của mấy thằng nhóc gây chuyện à.” Trịnh Hoàng Bách cắt ngang: “Còn cô ấy thì sao? Bỏ lại bạn mình?”

“Không…’ Trân Nam Phương nghĩ rằng nếu anh ta đã hiểu lầm, vậy thì cứ để anh ta hiểu lầm hết mọi chuyện đi, lỡ nói ra sự thật rồi lại làm phiền đến đồn cảnh sát, không tốt cho Thanh Hoa và anh trai cô, vì vậy cô nhíu mày nói: “Ngày mai cô ấy sẽ đến thăm tôi.”

“Vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho chị nhập viện.” Anh ta đứng dậy bước ra ngoài không cho cô cơ hội phản bác: “Ngày mai sẽ giúp chị giáo huấn thằng nhóc kia một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219


Chương 219

Trần Nam Phương: “…”

Trịnh Hoàng Bách rời khỏi phòng bệnh, mặt không đổi sắc, anh ta nhìn chằm chằm vào Ôn Tứ Hiên, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh làm cách gì khiến cho cô ấy bị thương, anh không thoát được đâu.”

“Ai bảo tôi muốn trốn vậy?” Ôn Tứ Hiên không chút sợ hãi, ngược lại anh ta còn cười xấu xa một tiếng: “Chỉ sợ cậu ba nhà họ Hà không biết rằng cô ấy còn có tôi bên cạnh.”

“Được lắm” Trịnh Hoàng Bách nheo mắt: “Anh cho rằng cô ấy sẽ thích một người dùng dao làm cô ấy bị thương sao?”

Trịnh Hoàng Bách tức cười nhìn Ôn Tứ Hiên. Trong lòng anh ta thâm nghĩ, anh trai của anh ta giống như thần tiên giáng trần mà còn không được Trần Nam Phương để ý.

Làm sao có thể nhìn trúng người tâm thường, mặt mũi hung ác như người trước mặt này được chứ.

“Chuyện tình cảm phải để thời gian lâu dài mới thấy được kết quả, không phải vội!” Ôn Tứ Hiên buông tay: “Nếu như anh đã để cô ấy ở viện điều dưỡng, vậy thì tôi đi đây.”

Đi được hai bước, anh ta lại quay lại, hung dữ cảnh cáo: “Nếu chăm sóc không tốt thì bệnh viện của anh cũng đừng mong hoạt động nữa.”

Trịnh Hoàng Bách giận dữ nghiến răng, người làm ăn sợ nhất là gặp phải những người bỉ ổi.

“Trần Nam Phương đúng là không thể làm cho mọi người bớt lo.” Anh ta lầm bầm một câu: “Nhất định không thể để cho anh biết, nếu không thì ngày nào cũng chạy đến bệnh viện mất.”

Xong rồi, anh ta hít một hơi, sờ lên mũi mình: “Còn bên anh Viên nữa.”

Dứt lời thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Sau khi nhận điện thoại, thân hình cao lớn của anh ta chấn động, con ngươi hiện lên tia âm u: “Tôi biết rồi, chuẩn bị ngay đây.”

Trần Nam Phương nằm trong phòng bệnh không biết gì về chuyện ở bên ngoài, cô đang suy nghĩ xem nếu như Ôn Tứ Hiên không tha cho Đỗ Thanh Hoa thì làm như thế nào.

“Sao anh ta lại là Ôn Tứ Hiên?” Cô gõ vào đầu của mình: “Không cẩn thận quá rồi, không cẩn thận quá rồi.”

Đỗ Thanh Hoa nghe thấy Trân Nam Phương nói vậy thì tròng mắt suýt nữa rơi cả ra ngoài.

Cô ấy kinh ngạc một lúc mới hoàn hồn, lớn tiếng hỏi: “Ngô Hà mà cậu nói là Ngô Hà ở ký túc xá của chúng ta trước đây sao?”

“Đúng vậy.” Trần Nam Phương cười miễn cưỡng, thế nhưng vẫn không thể giấu được sự đau khổ trong đó.

“Không đúng, sao cô ta lại ở nước Anh được chứ? Không phải cô ta đã đến Pháp rồi sao?” Đỗ Thanh Hoa thấp giọng mắng một câu, hai tay năm lấy vai của Trần Nam Phương: “Cậu đừng sợ, Nam…”

“AI” Cô vô thức vùng ra, đau đến nỗi mặt trắng bệch.

“Sao vậy?” Đỗ Thanh Hoa nhìn vào tay mình: “Lực tay tớ lớn lắm sao?”

Trần Nam Phương lắc đầu, biểu thị mình không sao.

“Cánh tay cậu bị làm sao vậy?” Đỗ Thanh Hoa nhìn Trân Nam Phương: “Hình như tớ vừa sờ được thứ gì đó nổi lên.

“Không, không có.”

“Cái gì mà không có. Cậu mà muốn lừa được tớ sao?” Đỗ Thanh Hoa vén tay áo của cô lên để kiểm tra: “Bị thương sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220


Chương 220

Trần Nam Phương rút tay lại, mím môi không nói.

“Có phải là do tên khốn Hà Minh Viễn đó không?” Đỗ Thanh Hoa như muốn làm nổ tung cả trái đất: “Tớ đi tìm anh ta, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.”

“Thanh Hoa, cậu đừng kích động như vậy.” Trần Nam Phương khuyên: “Chuyện này không liên quan gì đến Hà Minh Viễn.”

Cô thật sự không biết giải thích như thế nào, khai báo thành thật ư?

Nếu như cô không nói, với hiểu biết của cô với Đỗ Thanh Hoa, bạn thân cô nhất định sẽ không chịu để yên.

“Nam Phương, một người đàn ông bị che mắt bởi thù hận, cậu còn bao che cái gì nữa?” Đỗ Thanh Hoa giậm chân tức tối: ‘Đừng nói với tớ là cậu thích anh ta rồi nhé.”

Nhìn thấy Trần Nam Phương còn đang do dự suy nghĩ, cô ấy trừng mắt: “Nam Phương, cậu thật sự thích Hà Minh Viễn rồi sao?”

“Không phải, tớ không có, tớ…”

“Không phải sợ anh ta!” Đôi mắt của Đỗ Thanh Hoa đảo quanh: “Nếu như anh ta thật sự ra tay với cậu, tớ không đánh lại anh ta thì có thể đi tìm người giúp, Hiên đã nói…”

“Hiên nào cơ?” Cuối cùng Trần Nam Phương cũng không nhịn được nữa: “Người ở trong quán bar Destiny ấy chính là Ôn Tứ Hiên. Đó chính là người dùng dao làm tớ bị thương.”

Sau một hồi im lặng ngây ngốc, Đồ Thanh Hoa chửi một tiếng rồi quay người rời đi.

Trân Nam Phương biết cô ấy đi tìm Ôn Tứ Hiên để tính sổ, vội vã ngăn cô ấy lại: “Thanh Hoa, cậu đừng như vậy.”

“Không như vậy thì phải như thế nào? Giương mắt nhìn cậu bị ức hiếp sao?” Cô ấy vò đầu bứt tai: “Thái độ hôm nay của anh ta đối với tớ khác hẳn, vừa xin lỗi, còn nói nếu có chuyện gì thì tớ có thể đi tìm anh ta, tớ còn tưởng anh ta đã đổi tính rồi cơ! Không ngờ mình bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền.”

Nhìn thấy cô bạn thân tự trách như vậy, Trần Nam Phương chỉ có thể không ngừng an ủi bằng một giọng dịu dàng: “Cũng may mà hôm nay anh ta thả cậu về rồi, không chừng anh tớ cũng có thể quay trở lại.”

Tuy rằng Đỗ Thanh Hoa rất tức giận, thế nhưng nghe bạn tận tình khuyên bảo như vậy, chỉ có thể dừng lại, dù sao cũng không thể để Trần Nam Phương bị thương và chịu thiệt một lân nữa.

“Đợi đến ngày mai xem sao, nếu như anh ta không thả anh cậu ra, tớ sẽ hành động!”

“Cậu bớt giận trước đã.” Trần Nam Phương võ vào lưng cô ấy: “Anh ta đã thả cậu ra theo lời anh ta nói, về điểm này, tớ không thấy anh ta có tội ác tày trời nữa.”

“Cậu toàn nghĩ tốt cho người khác thôi.” Đỗ Thanh Hoa thở dài, năm lấy cánh tay của bạn tốt, xin lỗi: “Nam Phương, đều tại tớ không tốt, quá kích động rồi, hại tới cậu…

Trần Nam Phương gật đầu: “Không được nói những lời như vậy, chúng ta là bạn tốt cả đời, không ai được có chuyện gì cả”

Đỗ Thanh Hoa gật đầu phụ họa.

Hai người bàn bạc cùng quay về biệt thự, trên cả quãng đường Trần Nam Phương đều căn dặn Đỗ Thanh Hoa: “Đợi đến khi gặp Minh Vy cậu nhất định nói cả tối qua cậu ở cùng tớ, nếu không cô ấy sẽ rất lo lắng.”

“Biết rồi, cậu nói mấy lần rồi.” Đỗ Thanh Hoa dựa vào ghế: “Đứa nhỏ này rất đơn giản, không ngờ bên cạnh Hà Minh Viễn vẫn còn người như vậy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,775
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221


Chương 221

“Cô ấy là người của bà Diêu.” Trần Nam Phương thản nhiên nói: “Bà Diêu thật sự đối xử rất tốt với tớ, nhìn người cũng rất chuẩn, tiếc rằng…”

Cô đang phối hợp với Hà Minh Viễn để lừa bà ấy.

Đỗ Thanh Hoa nhìn ra cô đang nghĩ gì, cô ấy an ủi: “Trong bụng cậu đang có cậu chủ nhỏ của nhà họ Hà, không thể là giả được. Chỉ một điểm này thôi bà Diêu cũng không phí công thương yêu cậu.”

Trần Nam Phương cúi đầu cười, bàn tay trắng nõn xoa lên bụng của mình…

Sau khi họ đến biệt thự thì nhìn thấy Minh Vy đang đi lại ở phòng khách, bộ dạng rất lo lắng.

“Minh Vy, tôi về rồi đây.” Trần Nam Phương đi đến, trấn an cô ấy: “Không phải tôi đã nhắn tin cho cô nói cô không phải lo sao. Tôi chỉ đi thăm Thanh Hoa thôi, cô xem cô ấy sợ cô lo lắng nên cùng về rồi này.”

“Mợ ba, không hay rồi.” Minh Vy như ngồi trên đống lửa, kéo Trần Nam Phương: “Mợ ba đi đến bệnh viện với Tôi.

Cô giật mình, tưởng rằng Minh Vy đã biết chuyện cô bị thương, không khỏi trở nên căng thẳng, đang nghĩ xem giải thích như thế nào.

Đỗ Thanh Hoa cũng tưởng vậy, đi qua nói giúp cô: ‘Đến bệnh viện làm gì?

Chúng tôi vừa quay trở về, Nam Phương đã mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

“Không phải…’ Minh Vy ra sức khua tay: ‘Là cậu ba, anh ấy đang ở Bệnh viện Thiên Ái.”

Trần Nam Phương trừng lớn mắt: “Có ý gì vậy? Hà Minh Viễn ở trong bệnh viện? Không phải anh ấy ở Anh sao?”

Minh Vy dùng lực kéo tay Trân Nam Phương: “Tôi cũng không biết nữa, trước khi mợ ba vào tôi nhận được điện thoại của Minh Phúc. Anh ta nói tôi đưa mợ ba đến, nói phải giữ bí mật chuyện này, không để cho bà Diêu biết.”

Những lời Minh Vy nói Trân Nam Phương đều hiểu, thế nhưng không hiểu được tại sao Hà Minh Viễn lại quay trở về? Sao lại ở trong bệnh viện?

“Này cô kia, tôi nói cô mau chóng bỏ cánh tay của Nam Phương ra đi. Cô ấy vừa mới bị…” Chưa nói hết câu đã bị Trần Nam Phương ngắt lời.

“Tôi đi đến bệnh viện cùng cô, nhanh lên.”

Đỗ Thanh Hoa nhìn Trần Nam Phương, cánh tay cô phải đau lắm, chỉ vì Hà Minh Viễn nói nhịn là nhịn?

Ba người vội vàng đi tới Bệnh viện Thiên Ái, vừa vào thì có một y tá bước đến, gật đầu với Trân Nam Phương: “Cô Phương, bác sĩ bảo cô sang đó một mình.”

Cô nhìn Minh Vy và Đỗ Thanh Hoa ở bên cạnh, bảo bọn họ kiên nhãn đợi cô.

Cô cùng y tá đi đến phòng làm việc của Trịnh Hoàng Bách, vừa bước vào đã nghe thấy anh ta nói: ‘Chị dâu, anh Viễn bị thương rồi.”

“Anh ấy bị làm sao vậy?” Trân Nam Phương đoán: “Lễ nào…”

Là do Hà Minh Kỳ và Tô Thanh Nhã  làm?

“Chị không cần phải đoán mò đâu, chị vào hỏi anh ấy không phải là rõ hết sao?”

“Anh ấy ở đâu? Trong phòng bệnh sao?”

Vừa nói xong thì nghe thấy âm thanh truyền ra từ buồng trong của phòng làm việc, một chiếc giường bệnh được đẩy ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom