Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182


Chương 182

Điều này làm anh hết khó chịu và bực bội, anh cúi thấp người xuống tai cô, cố ý trêu ghẹo cô, hỏi: “Làm sao vậy? Hoàng Bách làm mạnh tay quá sao?”

“Không có!” Nam Phương ngẩng đầu, cô cũng rất buồn bực với hành động vừa rồi của mình, mặc dù cử động một chút, nhưng thực sự cô không có ý gì “Em chỉ hơi gò bó một chút”

“Thế sao?” mắt Hà Minh Viễn nhìn sâu vào cô “Vậy là do ông xã ôm không thoải mái?”

Trần Nam Phương càng cảm thấy mất tự nhiên hơn.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng mập mờ như vậy bị Trịnh Hoàng Bách biết rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều đỏ bừng.

“Em sao vậy?” Nhưng mà Hà Minh Viễn lại không có ý định bỏ qua cho cô.

Lúc đầu giọng nói đã mê người, nay càng trở nên gợi cảm hơn: “Em không thoải mái à?”

“Không phải… Giọng nói Trần Nam Phương nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: “Thoải… Thoải mái…”

“Thật sao?” Anh dùng tay nhéo nhẹ rái tai của cô: “Không phải thoải mái thì thân thể nên mềm nhữn sao?”

“.

Trần Nam Phương: ‘…

Cô thật sự hận không thể đào một cái hang rồi chui vào cho đỡ mất mặt, cái tên ác ma Hà Minh Viễn này thật là… Chắc chắn là anh cố ý muốn thấy cô xấu hổi “Em tức giận à?”

“Em không giận!” Trân Nam Phương vô ý cao giọng, sau khi ý thức được, cô lại vội vàng nói nhỏ: “Nhanh để bác sĩ Bách kiểm tra cho em đi!”

Vậy mà Trịnh Hoàng Bách lại nhởn nhơ: “Chị dâu! Không cần cảm thấy thẹn thùng đâu! Hai người cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm đ ến tôi!”

Hà Minh Viễn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má của cô, sau đó lại khôi phục như thường: “Hai ngày nữa sẽ có tiệc sinh nhật của dì Tuyết , chúng ta cùng đi nhé!”

Trần Nam Phương không tự chủ nhìn về phía Trịnh Hoàng Bách, tiệc sinh nhật của mẹ người ta mà sao anh lại giọng khách át giọng chủ như thế?

“Chị dâu! Tôi cũng mong anh Minh Viên mang chị đến!” Động tác tay của anh ta vẫn không ngừng lại: ‘Cũng nên để mọi người làm quen với chị một chút chứ!”

Trong nháy mắt, cô đã hiểu ý của anh ta. Xem ra Hoàng Phong mới là mấu chốt của vấn đề.

“Được thôi!” Cô đồng ý một cách thoải mái. Mặc kệ Trịnh Hoàng Phong làm vậy là vì anh ta cảm thấy cô đáng thương hay bất cứ lý do nào khác, cô đều không nên để anh ta tiếp tục lún sâu hơn nữa.

Cả đời này, cô sẽ không bao giờ yêu thêm một ai nữa, khả năng yêu ai đó của cô đã sớm biến mất theo “Anh ấy”

†ừ năm ba Đại học.

Hà Minh Viễn hơi híp mắt, anh thấy rõ vẻ đau buồn vừa lóe lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng anh không khỏi âm thâm buồn bực.

“Anh Minh Viễn! Lần này chị dâu thật sự mang thai, hiện tại tình hình cả mẹ lẫn con đều ổn, anh không cần quá lo lắng!” Trịnh Hoàng Bách sờ sờ chóp mũi của mình, anh ta định nhanh chóng thối lui.

“Cô ấy gầy như vậy mà không cần bồi bổ gì sao?”

“Lát nữa tôi sẽ để người đưa một số loại thực phẩm chức năng tới!”

Hà Minh Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta: ‘Gấp gáp như vậy sao? Có phải cậu đã quên chuyện gì không?”

Đột nhiên Trịnh Hoàng Bách võ lên đầu mình: “Đầu óc tôi thật là…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183


Chương 183

Sau đó anh ta nhìn về phía Trần Nam Phương, vẻ mặt được quản lý cực kỳ thích hợp, còn dịu dàng hơn lúc đầu không biết bao nhiêu lần, một tiếng “Chị dâu” cũng vô cùng cung kính.

“Nghe nói quan hệ của chị dâu và Tô Thanh Nhã rất tốt à?”

Trần Nam Phương ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, không biết nên trả lời thế nào. Nếu cô nói tốt thì hơi trái lương tâm, nếu nói tốt, dường như quan hệ giữa Tô Thanh Nhã và Trịnh Hoàng Bách hơi thân mật.

“Không thể nói à?”

“Không phải!” Cô nghĩ ngợi mấy giây rồi mở miệng trả lời: “Chị ấy là đàn chị khóa trên của tôi!”

Trong nháy mắt, trên mặt Trịnh Hoàng Bách lóe lên nhiều vẻ mặt phức †ạp, có vẻ thoải mái lại có vẻ bất ngờ.

“Chị dâu! Chị còn nhớ một thời gian trước, anh Minh Viễn để chị đến Đế Hào chứ?”

Trần Nam Phương hơi nhíu mày, lập tức biết anh ta muốn hỏi gì. Xem ra quan hệ giữa anh ta và Tô Thanh Nhã cũng không vững chắc như cô nghĩ. Mà cũng đúng thôi, mấy anh chàng nhà giàu có mấy ai chuyên tình chung thủy, loại đàn ông đó đúng là sinh vật quý hiếm.

“Tô Thanh Nhã đã làm bạn bên cạnh chị cả đêm sao?” Trịnh Hoàng Bách tiếp tục hỏi.

Mà Hà Minh Viễn nhìn vẻ mặt cô liên tục thay đổi, trước đây anh chưa bao giờ chú ý rằng cô là một con người trong suốt như thủy tinh, không những không biết cách mở miệng nói dối, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không biết.

Trần Nam Phương lắc đầu một cái, cô cũng không dám nói dối trước mặt Hà Minh Viễn, hơn nữa với năng lực của anh ta, anh ta hoàn toàn toàn có thể dễ dàng điều tra về Tô Thanh Nhã. Hỏi mình cũng vì muốn tìm đường tắt, thuận tiện khảo sát một chút mà thôi.

“Chị dâu có biết cô ấy hẹn ai không?”

Trần Nam Phương không nhịn được ngẩng đầu đối mặt với Trịnh Hoàng Bách, sau đó cô nhanh chóng thua trận.

“Không muốn trả lời cũng được.” Hà Minh Viên ôm lấy bả vai cô.

Cô cũng không cho là anh đang nói chuyện giúp cô, cô lập tức tỏ thái độ: “Tôi nói… Chị ấy hẹn Hà Minh Kỳ.”

“Chị nhìn thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài sao?”

“Không phải! Thật ra tôi đã đi vào, sau đó hoảng sợ đi ral”

Trân Nam Phương vừa dứt lời, lập tức rước lấy hai ánh mắt vô cùng sắc bén.

Trịnh Hoàng Bách nhìn chằm chăm vào cô và suy nghĩ ý nghĩa của bốn chữ “Hoảng sợ đi ra”.

Mà Hà Minh Viễn lại cảm thấy khó hiểu cộng thêm đau lòng. Nếu ngày đó cô thật sự đi vào, với tâm tình của anh lúc đó, có khi anh thật sự làm ra chuyện gì với cô.

“Chị dâu! Tô Thanh Nhã và Hà Minh Kỳ làm gì sao?”

Trần Nam Phương không nói ra được, thậm chí cũng không muốn nhớ lại, cô không tự chủ rụt rụt vào lòng Hà Minh Viễn: “Tôi…”

“Được rồi! Cậu về đi!” Người nào đó ra lệnh, cánh tay dài càng dùng sức ôm cô vào ngực mình.

Trịnh Hoàng Bách lại xấu hổ sờ sờ lên chóp mũi, cũng không tiếp tục tra hỏi mà còn mở miệng nói tiếng cám ơn: “Nếu không có chị dâu giúp đỡ, lần này tôi đã bị đùa bỡn rồi.”

Trần Nam Phương lập tức sửng sốt, biết mình đã xen vào chuyện của anh ta và Tô Thanh Nhã, nhưng mà ái ngại Hà Minh Viễn nên cô ta cũng muốn nói rõ ràng: “Bác sĩ Bách nói quá lời rồi, anh là bạn của chồng tôi, tất nhiên tôi phải giúp một tay.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184


Chương 184

“Anh Minh Viễn! Chị dâu cũng nói như vậy rồi, anh nên đối xử tốt với người nhà một chút đi!”

“Cậu cút nhanh lên!”

Trần Nam Phương sợ hết hồn, vừa nấy cô nói vậy là đang đánh cược, không ngờ vấn nổi lên hiệu quả ngược lại, cô vội vàng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cũng may là Hà Minh Viễn không thèm tra hỏi rõ ràng.

Trong hai ngày tiếp theo, Trần Nam Phương đều biết điều ở nhà, hoặc là tiếp tục xem tài liệu của công ty Hóa Vân Nhã, hoặc là làm bạn với bà Diêu, cuộc sống cũng tương đối an nhàn.

“Ngày mai sẽ là tiệc sinh nhật của mẹ Hoàng Bách. Đến lúc đó cháu thay bà gửi một lời chúc.” Bà Diêu dặn dò, sau đó lại đột nhiên thở dài nói: “Con bé đó cũng là người coi trọng tình cảm, mấy năm nay con bé phải chịu khổ rồi!”

Thật ra hai ngày trước, cuộc đối thoại giữa Trịnh Hoàng Bách và Hà Minh Viễn đã làm Trần Nam Phương vô cùng tò mò, hôm nay lại nghe thấy bà Diêu nói như vậy, cô lập tức cảm thấy càng tò mò hơn.

“Bà nội! Dì Tuyết…’ Cô thử mở miệng thăm dò: “Cháu nghe nói là thân thể dì ấy không khỏe lắm, vì sao vậy ạ?”

“Chuyện này thì nói rất dài dòng, hai mươi mấy năm trước, bạn tốt của con bé đã chết vì cứu con bé, sau đó con bé vân sống trong áy náy nên thân thể của mình cũng càng suy sụp!”

Trân Nam Phương không ngờ sau lưng bà ta lại có một câu chuyện buồn như vậy, không nhịn được trợn tròn mắt, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

“Đứa nhỏ ngốc! ” Bà Diêu tươi cười võ võ lên bàn tay cô: ‘Cháu cũng không nhẹ nhàng, thoải mái hơn người khác là bao, đang có thai thì cũng không nên suy nghĩ lung tung.”

“Cháu biết rồi thưa bà!” Trân Nam Phương khéo léo gật đầu.

Hai người đang nói chuyện thì thấy Ngọc Cẩm dẫn Trịnh Hoàng Phong tiến vào, Trịnh Hoàng Phong mở miệng chào và hỏi thăm sức khỏe bà cụ.

“Sao hôm nay Hoàng Phong cũng tới vậy?”

“Cháu tìm Nam Phương có chút việc.” Giọng nói của anh ta tựa như thần tiên rơi xuống phàm trần, không nhiễm một chút khói lửa nhân gian: ‘Cháu có thể mang cô ta đi ra ngoài một lát không?”

“Đi đâu?” Bà Diêu cảm thấy hơi ngoài ý muốn, bà ta nhìn Trịnh Hoàng Phong và nói: “Nam Phương của nhà chúng ta là một người phụ nữ đang mang thai, không thích hợp quá mệt mỏi.”

“Đi qua cửa hàng trang sức, cháu có mấy người bạn đang chụp ảnh triển lãm, muốn mang Nam Phương đi giải buồn một chút, bà cứ yên tâm đi, chúng cháu sẽ về sớm.”

Không biết vì Trịnh Hoàng Phong nói vô cùng chân thành hay bởi từ trước đến nay anh ta vẫn được người lớn tin tưởng, dù sao bà Diêu đã đồng ý để anh †a mang cô đi.

Trần Nam Phương đổi một bộ quần áo thể thao hợp thân rồi ngồi lên xe của anh ta, sau đó cô lập tức chọc thủng lời nói dối của anh ta: ‘Hoàng Phong!

Không phải anh định dẫn tôi đi xem người ta chụp ảnh đúng không?”

Lúc đầu Trịnh Hoàng Phong cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó anh ta bình tĩnh cười một tiếng: “Thật sự không ngờ Nam Phương lại hiểu tôi như vậy!”

“Tôi chỉ suy đoán mà thôi, dù sao ngày mai là sinh nhật mẹ anh, anh cũng tự biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, chuyện nào thong thả, chuyện nào cấp bách chứ!”

“Nhưng đối với tôi, chuyện của cô là chuyện khẩn cấp nhất!”

Trân Nam Phương âm thầm căng thẳng, cô nhẹ nhàng nhíu màu: “Hoàng Phong! Tôi…”

“Trước hết cô đừng nói gì cả, sau khi đến cửa hàng trang sức cô sẽ biết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185


Chương 185

Cô cũng không ồn ào nữa. Trịnh Hoàng Phong lại thật sự đưa cô đến hiệu chụp ảnh ở tầng hai cửa hàng †rang sức, mà nơi đó cũng thật sự đang tổ chức triển lãm ảnh.

“Đây là… Đúng là triển lãm ảnh?” Rõ ràng anh ta nói là cô đã chọc thủng lời nói dối của anh ta mà.

“Không phải! Đi theo tôi!” Trịnh Hoàng Phong đưa tay nắm lấy cánh tay cô một cách tự nhiên, sau đó dẫn cô vào một căn phòng.

Sau khi cửa mở toang ra, Trần Nam Phương vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ bởi vì bên trong căn phòng có hai người đang bị trói chặt, một người là bà Hạnh, một người là Lý An.

“Hoàng Phong!” Cô sững sờ nhìn một lúc lâu mới nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Hoàng Phong: “Chuyện gì thế này?”

Không đợi anh ta trả lời, bà Hạnh bị nhét vải rách vào miệng nhưng cổ họng vân cố gắng nghẹn ngào quát lên, hình như đang xin Trân Nam Phương cứu mình.

“Mẹ…’ Mặc dù ngày đó bị bà ta hãm hại, nhưng nhìn mẹ mình thảm hại như vậy, cô vẫn không đành lòng định tiến lên giải cứu và ta.

Nhưng mà Trịnh Hoàng Phong kéo cô lại: “Nam Phương! Đừng đi! Bọn họ đều là những kẻ muốn hãm hại côi”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả, hôm nay tôi trói bọn họ tới đây chính là giúp cô hả giận, bọn họ có quyền gì mà bán côi!”

Tiếng nói của anh ta càng ngày càng to lên, trong giọng nói đầy vẻ đau đớn và giận dữ.

“Tôi không sao!” Trần Nam Phương ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Anh không cần phải làm như vậy.”

“Lần này may mắn là cô không sao, nếu như không dạy dỗ bọn họ, lần sau bọn họ lại tiếp tục làm vậy thì sao?”

Bà Hạnh và Lý An đồng thời phát ra tiếng, giống như đang đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Trần Nam Phương liếc bọn họ một cái sau đó chậm rãi cúi đầu xuống, cô cũng sợ là vẫn còn có lần sau, nhất là Lý An, ông ta đã gây rối với cô nhiều lần rồi chứ không phải mới một lần, hai lần gì.

“Hoàng Phong!” Cô ta nhìn anh ta: “Tôi rất cảm ơn anh vì anh đã trút giận thay tôi, nhưng anh không nên làm những chuyện bắt nhốt người khác như thế này, chuyện này là phạm pháp, không tốt cho anh, hơn nữa ngày mai là sinh nhật mẹ anh, anh vẫn nên chuẩn bị quà tặng cho bà ấy đi!”

“Cô định dễ dàng tha cho bọn họ như vậy sao?”

Trần Nam Phương tránh né tâm tay của anh ta, đi tới trước mặt bà Hạnh rồi rút ra đống vải đang nhét trong miệng bà ta: “Mẹ…”

“Mày còn biết tao là mẹ mày à?” Bà Hạnh hét lớn: “Mày vào đây từ nãy giờ mà cứ đứng chít chít nói này nói nọ với cái thăng đó, không có thời gian cứu tao hả? Còn không mau cởi trói cho †ao, đứng sững ra đó làm gì?”

Cô cảm thấy màng nhĩ của mình ong ong đau đớn. Đây chính là mẹ của cô sao?

Mới vừa rồi trên mặt còn đầy vẻ cầu xin, trong nháy mắt lập tức biến sắc mặt!

“Nam Phương! Đừng thả bà ta ral”

Trịnh Hoàng Phong nhanh chóng bước hai bước, ngăn cản trước mặt cô: “Cô nhìn mà xem, có người mẹ nào như bà ta sao? Làm sai mà chẳng có chút thái độ hối lỗi nào, còn dám hô to gọi nhỏ với người khác!”

Vừa nói, anh ta vừa giận dữ nhìn chăm chằm vào bà Hạnh và Lý An, chính hai kẻ này đã âm mưu hãm hại Trần Nam Phương mà bây giờ còn vênh mặt hất hàm.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186


Chương 186

“Nam Phương! Con mau cứu mẹ!”

Bà Hạnh lập tức mềm nhũn, vội vàng thúc giục Trân Nam Phương: “Ngày đó mẹ cũng không có ý gì khác, mẹ chỉ muốn mời con ăn bữa cơm mà thôi!”

Bà ta dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Hơn nữa con còn dùng cây lau nhà bẩn để đánh mẹ mà mẹ cũng đâu có nói gì! Ngoan nào! Nhanh tới cứu mẹ!”

Nghe thấy bà ta nói ra những lời này, trong đầu Trần Nam Phương lại hiện ra tình cảnh lúc ấy, khi đó vẻ mặt bà Hạnh vừa tức giận vừa ghét bỏ, không có một chút dáng vẻ của người làm mẹ.

“Mày còn đứng sững đó làm gì?

Ngu dại rồi sao?” Bà Hạnh thấy Trần Nam Phương không chịu động đậy, không nhịn được lại lộ ra mặt mũi thật sự: “Không biết kiếp trước tao đã làm bao nhiêu chuyện ác mà đời này lại nuôi ra đồ vô ơn bạc nghĩa như mày! Đúng là nghiệp chướng!”

Trần Nam Phương cũng ngơ ngác vì bà ta thốt ra chữ “Nuôi” mà không phải là “Sinh”.

“Nam Phương…’ Trịnh Hoàng Phong nhẹ nhàng đụng cánh tay cô: “Tôi mang cô đi ra ngoài.”

Anh ta nhận ra là cô không thể làm ra những hành động trả thù, đả kích bà ta, vì vậy lập tức nháy mắt ra hiệu cho người trông coi, sau đó kéo Trân Nam Phương đi ra ngoài.

“Nam Phương! Mày đúng là không có lương tâm! Ô ô…” Bà Hạnh chưa xong đã bị đống giẻ rách chặn miệng.

Mà sau khi bị kéo ra, Trân Nam Phương phục hồi tinh thần lại: “Hoàng Phong! Tôi phải quay lại thả mẹ tôi ra!”

Khi cô đang định xoay người, đột nhiên cô nhìn thấy một tác phẩm…

Trân Nam Phương chú ý tới tác phẩm kia bởi vì nó ở gần, hơn nữa trên đó còn có hai nhân tố vô cùng quen thuộc đối với cô.

Một nhân tố chính là bức ảnh này chụp khu ổ chuột ở phía bắc Thâm Thành. Một nhân tố khác chính là một khuôn mặt xuất hiện trong bức ảnh, người này chính là anh trai của cô.

“Nam Phương! Cô sao vậy?” Trịnh Hoàng Phong không rõ nên nhìn cô: “Sao cô lại khóc?”

Trân Nam Phương xông tới nhìn chằm chằm vào tác phẩm kia rồi tự lẩm bẩm: “Anh ấy chính là anh trai của tôi!

Chính là anh ấy!”

Anh nàng có một nốt ruồi ở giữa hai đầu lông mày mà người trong hình cũng có.

“Tại sao có thể như vậy?” Cô hoàn toàn choáng váng, không phải anh trai cô đã bị Ôn Tứ Hiên bắt đi sao?

“Anh trai của cô ư?” Trịnh Hoàng Phong cũng nhìn về phía tấm ảnh kia: “Cô chắc chắn sao? Bức ảnh này được Lưu Hữu Khánh chụp lại cách đây hai ngày!”

Trần Nam Phương cầm lấy tấm ảnh rồi nhấc chân bước vào căn phòng kia: “Mẹ! Mẹ xem này, đây là anh con đúng không?”

Bà Hạnh nghẹn ngào ô ô, miệng bị bịt kín không nói nên lời nhưng trong mắt đầy vẻ tức giận và oán hận.

Cô vội vàng gỡ tấm giẻ rách trong miệng bà Hạnh ra rồi tiếp tục chứng thực: “Mẹt Mẹ nói xem người này có đúng là anh trai của con không?”

“Mày đừng hỏi tao!” Bà Hạnh oán hận: “Chỉ để mày ăn một bữa cơm với ông chủ Khải mà mày bắt trói tao và cậu của mày đến đây. con nhỏ chết tiệt không có lương tâm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187


Chương 187

Măng như vậy vấn chưa hết hận, bà Hạnh tiếp tục hét lên: “Có phải anh mày hay không thì mày cũng phải trả ơn nhà họ Trần bọn tao. Mày gả cho Hà Minh Viên được ăn sung mặc sướng, mày đã mang lại lợi ích gì cho bọn tao?”

“Con gả cho Hà Minh Viễn là vì cứu anh trai mà!” Trần Nam Phương thật sự không dám tin tưởng vào tai của mình, mẹ cô đang nói gì thế này, sao bà ta lại nói như cô đã chiếm được của hời rất lớn vậy?

“Vậy mày tránh ra…”

“Nam Phương cẩn thận!”

Tiếng nói vừa dứt, hai bóng đen đồng thời nhào về phía Trần Nam Phương, một người chính là Lý An còn một người là Trịnh Hoàng Phong.

Âm!

Trịnh Hoàng Phong đá một cước lên bả vai của Lý An: ‘Đúng là não cá vàng không nhớ lâu, xem ra ông thật sự chán sống rồi!”

“Ôi trời ơi! Giết người! Giết người rồi!” Bà Hạnh gào thét như như một người phụ nữ chanh chua đanh đá.

Trân Nam Phương chưa tỉnh hồn, vội vàng đứng dậy lui về phía sau. Mới vừa rồi Lý An muốn đụng vào cô, nếu ông ta thành công, chắc chắn cục cưng trong bụng cô sẽ bị thương.

“Mày còn dám trốn à?” Bà Hạnh tức giận trừng Trân Nam Phương: “Đây chính là cậu của mày đấy, cậu có làm gì mày thì mày cũng phải cố mà chịu, nhanh chóng thả bọn tao ra!”

Cô chết lặng nhìn mẹ của mình.

Trước kia cô không có năng lực lại mềm lòng, không dám so đo với bọn họ, nhưng kể từ bây giờ cô sẽ không như vậy nữa, từ lần trước họ muốn bán cô, cô đã quyết định chắc chắn không lấy đức báo oán.

“Hoàng Phong! Chúng ta đi thôi.” Cô nhàn nhạt mở miệng rồi xoay người rời đi không một chút do dự.

Nếu bọn họ không coi cô như người thân, tội gì cô phải ngăn cản người khác dạy dỗ bọn họ.

“Trân Nam Phương! Con nhóc chết tiệt này! Mày cho là mày leo lên cành cao thì giỏi lắm hả? Mày cũng chỉ là…”

“Ôôôô..”

Tiếng ầm ï của bà Hạnh ở sau lưng đã bị tiếng gào thê thảm của Lý An chặn lại.

Nhưng mà bước chân của Trần Nam Phương vấn không ngừng lại. Từ biểu hiện của bà Hạnh lúc nấy, cô đã vô cùng chắc chắn rằng người trong tấm ảnh kia chính là anh trai của mình.

Nhưng mà không biết tại sao anh ta lại rơi vào tình cảnh như bây giờ, chuyện này còn cần điều tra thêm!

“Nam Phương! Cô không sao chứ?”

Trịnh Hoàng Phong vừa ân cần vừa đau lòng hỏi.

Cô lắc đầu: “Cảm ơn anh vì vừa rồi đã cứu tôi!”

“Sau này tôi cũng sẽ không cho phép bất cứ người nào tổn thương cô nữa!” Anh ta mở miệng nói một cách chắc chắn, ánh mắt sáng ngời, trong suốt và dịu dàng như bầu trời sau cơn mưa.

Trân Nam Phương mím môi: “Hoàng Phong! Anh…”

“Đừng dạy tôi phải làm gì, tôi chỉ là bạn tốt của cô mà thôi.” Anh ta cố tình ra vẻ dễ dàng thoải mái: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, bây giờ tôi đưa cô về nhà nhé!”

“Tôi… Tôi không trở về.” Trần Nam Phương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói thật: ‘Tôi phải đến Thâm Thành một chuyến, tôi muốn đi tìm anh trai của tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188


Chương 188

Cô phải tìm được anh ấy và hỏi rõ xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

“Tôi đưa cô đi.’ Trịnh Hoàng Phong lập tức trả lời, ngay cả lý do cũng không thèm hỏi: “Đừng từ chối tôi, dù sao tôi cũng phải đi, không tin cô hỏi Lưu Hữu Khánh xeml”

Trần Nam Phương nhìn về phía anh bằng ánh mắt đầy vẻ biết ơn, sau đó đồng ý đi nhờ xe của anh ta, như không ngờ vừa lên xa lộ, điện thoại di động của cô lại reo lên.

Trần Nam Phương nhìn thấy tên hiển thị của cuộc gọi đến thì sợ đến mức suýt chút nữa quăng điện thoại đi luôn.

Trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “ông xã”.

Đây là do Hà Minh Viễn lưu vào sao? Lưu lúc nào vậy?

Không không không, sao anh lại gọi điện thoại cho cô vào giờ này chứ?”

“Là Minh Viễn hả?” Trịnh Hoàng Phong thấy rõ sự lúng túng trên gương mặt cô: “Nếu như…

Trần Nam Phương không cho anh ta cơ hội nói tiếp, cô nhận điện thoại: “Alo, Hà Minh Viễn, anh tìm em sao?”

“Em đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng vang lên ở đầu dây bên kia, vừa nghe đã biết tâm trạng anh không tốt rồi.

“Em… em đang trên đường đến Thâm Thành.” Cô không dám nói dối trắng trợn nhưng cũng không thể nói cô đi tìm anh cô được, nên cô đành phải bịa chuyện: “Thanh Hoa có chút việc, em tới xem cậu ấy thế nào.”

Im lặng…

“Em bảo đảm sáng sớm ngày mai sẽ về, chắc chắn không làm lỡ việc đi tới nhà họ Hà”

“Em chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không đến nhà họ Hà muộn chứ?”

“.” Trần Nam Phương cảm thấy câu hỏi này của Hà Minh Viễn cho thấy hình như anh đã biết cô đi tới Thâm Thành cùng Trịnh Hoàng Phong rồi, cô không thích anh giám sát và quản chế cô như vậy, nhưng cũng không dám chất vấn: “Hà Minh Viễn, anh là chồng em, nhất định em sẽ đi cùng anh.”

“Ô” Anh cười khẩy thật nhẹ: “Hôm nay miệng em ngọt nhỉ, là bởi vì được người ta dỗ vui vẻ sao?”

Cô không hiểu lý do tại sao anh lại nói ra câu trào phúng này.

Cứ như hiểu được nghỉ ngờ của cô, Hà Minh Viễn nói: “Không phải sao?

Thay em dạy dõ cậu em, còn dân em đến Thâm Thành.”

Trần Nam Phương căng thẳng liếc nhìn Trịnh Hoàng Phong, giải thích: “Chuyện này không phải như anh nghĩ đâu…”

“Anh không cần biết, bây giờ quay về nhà ngay lập tức cho anh, nếu không…” Giọng Hà Minh Viễn lạnh như băng, chỉ hận không thể vươn tay qua màn hình điện thoại rồi lôi cô về nhà.

“Em, em thực sự đi tìm Thanh Hoa có chút việc, em…”

Trân Nam Phương đang định nói xin lỗi thì Trịnh Hoàng Phong giật điện thoại của cô: “Minh Viễn, anh đừng làm khó dễ Nam Phương, cô ấy xử lý xong chuyện này thì tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”

“Tôi nói chuyện với bà xã của tôi, không thích người khác chõ mồm vào.”

Giọng điệu không khách khí đâm thẳng vào màng nghĩ của đối phương.

Trần Nam Phương thấy Trịnh Hoàng Phong nhíu chặt hàng lông mày lại thì lắc đầu, ra hiệu cho anh ta đừng nói gì nữa.

“Nam Phương, cô không phải sợ Minh Viễn, cho dù hai người là vợ chồng thì pháp luật cũng chẳng có quy định nào nói anh ta được phép khống chế quyền tự do của cô.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190


Chương 190

“Tôi không muốn thảo luận vấn đề này nữa, được không?” Cô nhìn thẳng về phía trước, dường như trong mắt cô có một cái hang động chứa nỗi đau đớn, một cái hang không đáy.

Cô quá nhát gan, quá nhu nhược, từ lúc cô học đại học năm ba, biết tin “anh ấy” chết rồi, tới tận bây giờ cô vẫn chưa thể đối diện với chuyện này một cách thắng thắn được.

Cô càng không muốn thảo luận vấn đề người chết không thể sống lại với người khác.

“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong càng ngày càng xót thương cô: “Cô không thể giam chính mình trong quá khứ của cô hoặc người đấy cả đời này mãi được.”

“Hoàng Phong!” Trân Nam Phương quay đầu lại nhìn anh ta, giây phút này, đôi mắt đẹp dịu dàng của cô lại xuất hiện vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Đó là giới hạn cuối cùng của tôi, anh đừng có mà khiêu khích.”

Trịnh Hoàng Phong nhíu mày lại, nhưng không nổi giận, chỉ không biết khuyên cô thế nào?

Cô không nói gì nữa, cúi đầu bấm điện thoại di động, gửi tin nhắn xin lỗi cho Hà Minh Viễn, giây phút này cô lại hi vọng có anh bên cạnh, cho dù anh mỉa mai dăằn vặt cô, còn tốt hơn phải để cô đối mặt với vết thương trong lòng.

Hóa ra đã nhiều năm trôi qua rồi mà trông ngoài mặt thì nó đã kết vảy nhưng bên trong đã thối rữa, động nhẹ vào thôi cũng đau muốn chết.

Suốt quãng đường còn lại, hai người không nói với nhau câu nào nữa, Trần Nam Phương chăm chú nhìn màn hình di động, thấy Hà Minh Viên không trả lời lại thì cô nhắm mắt nghỉ một lúc.

“Nam Phương, đến rồi.”

Nghe thấy tiếng gọi, Trân Nam Phương mở mắt ra, thấy xe đã dừng lại ở trước cửa công ty kế toán Thiên Ưng: “Cảm ơn anh, Hoàng Phong, vậy tôi đi trước đây.”

“Nếu cô không ngại thì tôi có thể đi cùng cô?” Trịnh Hoàng Phong đề nghị: “Chẳng may có gì cần hỗ trợ thì cũng có thêm một người phối hợp với cô.”

Cô thấy anh ta nói rất chân thành nên không từ chối nữa, cô gật đầu một cái rồi chờ anh ta đi đỗ xe, sau đó hai người đi vào Thiên Ưng.

“Thẩm Minh, anh có ý gì đây!” Đỗ Thanh Hoa lớn tiếng, gần như vang khắp cả cái công ty này: “Em không thể chờ ở Thiên Ưng cả đời này được!”

Trân Nam Phương và Trịnh Hoàng Phong liếc mắt nhìn nhau, nhanh chân đi tới văn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Thanh Hoa à, làm sao vậy…”

“Nam Phương, em tới đúng lúc lắm, mau khuyên Thanh Hoa giúp anh đi.”

Thẩm Minh mở miệng trước, khuôn mặt hơi ửng hồng: “Thanh Hoa, anh thực sự rất yêu em, anh làm sai chỗ nào thì em nói cho anh biết đi, anh sẽ sửa đổi, được không? Em đừng đi mài”

“Nam Phương, cậu không phải khuyên tớ.” Đỗ Thanh Hoa phất tay một cái vô cùng dứt khoát, nói ngược lại lời Thẩm Minh, sau đó đi tới cạnh cô, kéo tay cô rồi hỏi: “Nam Phương, sao tự nhiên cậu lại tới Thâm Thành vậy? Còn đi cùng Trịnh Hoàng Phong?”

Đỗ Thanh Hoa nói xong thì liếc mắt qua nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.

“Đừng nhắc chuyện của tớ.” Trần Nam Phương thật lòng quan tâm bạn thân của mình, cũng không muốn đề cập chuyện anh mình trước mặt Thẩm Minh, vì vậy khuyên nhủ Đỗ Thanh Hoa: “Cậu và đàn anh xảy ra chuyện gì vậy?

Dù có chuyện gì thì cũng phải nói chuyện đàng hoàng chứ, người bên ngoài đều nghe thấy hết cả rồi.”

“Thế thì đã sao?” Đỗ Thanh Hoa không phản đối: “Tớ mở cuộc họp với đồng nghiệp rồi, bây giờ là lúc trao đổi công việc, chờ bản thông báo cuối cùng của công ty Hóa Vân Nhã được gửi tới thì tớ sẽ rời khỏi đây ngay.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189


Chương 189

“Theo những gì tôi biết thì anh đã vi phạm quyền tự do của người khác rồi đó.” Hà Minh Viễn hừ lạnh, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

Cô vội vàng lấy lại điện thoại của mình rồi nói thật to: “Bây giờ em sẽ về ngay.”

“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong muốn khuyên bảo cô nhưng thấy khuôn mặt căng thẳng của Trần Nam Phương, thì những lời muốn nói ra lại nuốt ngược trở về.

Anh ta thích cô, đau lòng cho cô, vì vậy không chịu nổi khi thấy cô xoắn xuýt thế này.

Còn Hà Minh Viễn ở đầu dây điện thoại bên kia cũng im lặng, khoảng mấy giây sau mới lên tiếng: “Mới thế mà đã không nỡ rồi?”

“Em không có!” Trần Nam Phương phủ nhận trong bất lực, nhưng cô chỉ sợ Ị”

bản thân mình ảnh hưởng tới Trịnh Hoàng Phong mà thôi, người ta là một họa sĩ với tương lai sáng lạn, há có thể vì chuyện thối nát này của cô mà hỏng cả tương lai chứi Nhưng cô biết rõ, cho dù cô nói thế nào đi nữa thì Hà Minh Viễn cũng không tin tưởng cô.

“Minh Viễn, tôi biết anh sẽ cảm thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm, nhưng anh không yêu Trần Nam Phương, sao không buông tha cho cô ấy chứ?” Trịnh Hoàng Phong nói hết câu một cách nhanh chóng, trong lòng có chút chờ mong.

“Buông tay cô ấy sao, cả đời tôi cũng không thể làm vậy!”

Tút tút tút.

Cuộc trò chuyện chấm dứt, Hà Minh Viễn đã dập máy rồi.

Trân Nam Phương nôn nóng tới mức trán đổ mồ hôi, nhanh chóng gọi lại nhưng không có cách nào gọi được.

“Nam Phương, cô đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ không để Minh Viễn gây tổn thương tới cô đâu.” Trịnh Minh Phong khẳng định chắc nịch, anh ta muốn cho cô cảm giác an toàn.

Cô thở dài: “Anh không nên nói như vậy, chuyện giữa tôi và Hà Minh Viễn không phải chỉ một câu buông tay là có thể giải quyết.”

Vả lại, nói ra rồi thì sẽ khơi dậy h@m muốn chiếm giữ của anh, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn đâu.

Cuối cùng, Trần Nam Phương vân không bảo Trịnh Hoàng Phong quay xe lại, Bởi vì dù có nói thêm trăm nghìn lời gì nữa thì nguyện vọng duy nhất của cô ngoài việc rời khỏi Hà Minh Viễn chính là tìm được anh của cô.

Có lẽ… có khả năng.

“Cô không yêu Minh Viễn, hà tất phải chịu tủi nhục như vậy.” Trịnh Hoàng Phong đau lòng nói: “Nếu cô muốn thì tôi có thể giúp cô, Nam Phương, tôi luôn sẵn lòng giúp cô.”

“Tôi không cần!” Trân Nam Phương lớn tiếng: “Hoàng Phong, anh đừng nhúng tay vào chuyện này, anh chỉ cần tập trung hết tinh thần vào những bức tranh mà anh yêu quý là được.”

Anh ta giống như Trích Tiên giáng trân vậy, anh ta sinh ra là để vẽ, chưa từng bước chân vào khói lửa nhân gian, sao có thể vì cô mà thay đổi quỹ đạo vốn có được chứ?

Hơn nữa, dù Trần Nam Phương có lo lắng đến đâu thì vẫn hững hờ nói một câu: “Hoàng Phong, cả đời này của tôi không muốn yêu thêm người nào nữa, tôi không có sức để yêu nữa rồi.”

Vì vậy, tình cảm anh ta dành cho cô nên dừng lại đi.

“Nam Phương… Trịnh Hoàng Phong không tập trung lái xe được nữa, quyết định dừng xe lại ven đường, nhìn cô chằm chằm: “Người chết không thể sống lại, cô nên thay anh ta sống tiếp thật tốt, phải sống sao cho thật đặc sắc mới được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191


Chương 191

“Nam Phương, em giỏi nhất đó, em khuyên Thanh Hoa giúp anh với.” Thẩm Minh móc một cái hộp tỉnh xảo to bằng năm tay từ trong túi ra, bên ngoài hộp được bọc bằng nhung đỏ.

Người tỉnh ý vừa nhìn thấy đã biết ngay bên trong chứa nhãn kim cương.

Nhẫn kim cương để cầu hôn.

Trân Nam Phương còn chưa nói được gì thì đã cảm thấy cánh tay bị siết lại, bạn thân của cô đang ám chỉ gì đó cho cô đây mà.

“Đàn anh, hay là hôm nay em đưa Thanh Hoa về trước nhé.” Cô mỉm cười miễn cưỡng: “Dù sao thì bàn chuyện công việc hay nói chuyện tâm tình thì không thể thảo luận trong lúc nóng giận được, anh thấy thế nào?”

Thẩm Minh thở dài một cái rồi gật đầu.

Xuống dưới sảnh công ty thì Đỗ Thanh Hoa mới buông tay cô ra, không vui vẻ chút nào: “Sao cậu lại giúp Thẩm Minh hả?”

“Thanh Hoa, cậu định buông tay anh †a thật sao? Không cần suy nghĩ gì luôn hả?”

“Đương nhiên là không rồi!” Đỗ Thanh Hoa ngoài lạnh trong nóng nói: “Lần trước tớ đã nói rõ với cậu rồi mà, tớ và Thẩm Minh không hợp nhau, có chắp vá bao nhiêu năm cũng không làm nên chuyện, chẳng có kết quả gì đâu, chẳng bằng cho anh ta cơ hội đi tìm người khác tốt hơn.”

“Nhưng mà tớ thấy anh ta vẫn cố gắng níu kéo cậu đó.”

Đồ Thanh Hoa hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Đó là anh ta muốn tìm người làm miễn phí cho anh ta, tớ chẳng thèm hoang phí công sức thế đâu!”

Ngừng một lúc cô ấy lại nói tiếp: “Tớ đã đồng ý làm ở công ty Hóa Vân Nhã rồi, tớ phải tuân thủ hợp đồng, phải giúp họ làm ba tháng, sau đó tớ chẳng quan tâm nữa”

Trần Nam Phương thấy cô bạn thân của mình kiên quyết như vậy thì không nói gì nữa, dù sao thì chuyện tình cảm giống như con người uống nước vậy, nước nóng hay lạnh thì chỉ có người đó mới biết.

“Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tớ biết cậu tới Thâm Thành làm gì?” Đỗ Thanh Hoa hỏi xong thì lại nhìn Trịnh Hoàng Phong đứng cách đó không xa: “Hơn nữa, cậu còn đi cùng cậu cả nhà họ Trịnh nữa, đừng nói với mình là hai người tới đây hẹn hò đấy nhé.”

“Hứ, cậu đừng nói linh tinh!” Khuôn mặt Trần Nam Phương ửng đỏ: “Tớ đã nói rõ với Hoàng Phong rồi, chúng tớ chỉ làm bạn bè thôi.”

Đỗ Thanh Hoa nhún vai một cái, nhìn cô bạn thân của mình, muốn nói lại thôi, vấn không nói mấy lời trêu chọc cô nữa.

“Thanh Hoa, hôm nay tớ thấy anh tớ xuất hiện trên một bức ảnh.” Trần Nam Phương nói ngắn gọn sự việc cho Đỗ Thanh Hoa biết: “Cậu nói, sao anh ấy trốn ra được? Hay Hà Minh Viễn cứu anh ấy?”

“Chuyện này..” Đỗ Thanh Hoa im lặng suy nghĩ: “Tớ cảm thấy Hà Minh Viễn không rảnh như vậy, tên rác rưởi đó sẽ chỉ giày vò cậu, xem cậu như trò đùa, sao có thể cứu anh cậu ra chứ?”

Trần Nam Phương bĩu môi nhưng cô không phủ định lời bạn thân mình: “Nhưng trước đây anh ta đã đồng ý với tớ rồi!”

“Thế là cậu coi người ta là người tốt.” Đỗ Thanh Hoa lắc đầu một cái: “Đối với tên khốn khiếp Hà Minh Viễn kia thì cậu không thể nghĩ như người bình thường được.”

Cô cau chặt mày lại, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhó theo: “Tớ muốn tới căn nhà ở khu ổ chuột trong tấm ảnh xem thử xem anh tớ còn ở đó không.”

“Ngay bây giờ luôn sao? Một mình cậu tới đó hả?” Đỗ Thanh Hoa trợn tròn mắt: “Nhưng cậu đang có em bé, không được, khiến con nuôi tớ mệt thì làm thế nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192


Chương 192

“Nhưng sao tớ có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị giam nhốt như vậy?” Nói thẳng ra là Trần Nam Phương vẫn hi vọng có thể rời khỏi Hà Minh Viễn.

Đỗ Thanh Hoa vỗ vai cô: “Tớ quen rất nhiều người ở khu ổ chuột, để tớ bảo họ đi kiểm tra giúp chúng ta.”

Đỗ Thanh Hoa không biết ba mẹ ruột của mình là ai, cô ấy lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ.

Vì vậy, cô ấy quen biết với người ở khu ổ chuột cũng chẳng có gì kỳ quái.

“Như thế được không?” Trần Nam Phương biết cô bạn thân của mình không liên hệ nhiều với người trước kia, cô sợ sẽ mang phiền phức đến cho Đỗ Thanh Hoa.

“Có gì không được hải!” Cô ấy ôm vai Trân Nam Phương: “Quan hệ giữa người với người đều phải gắn kết lại, hơn nữa, ai biết trước tương lai sẽ cần nhờ vả ai chứt”

Trần Nam Phương ậm ừ không nói nữa, chỉ dặn dò một câu: “Cậu đừng miễn cưỡng.”

“Tớ biết rồi mà.” Đỗ Thanh Hoa gật đầu đáp lại: “Tớ sẽ liên lạc với họ, nhưng còn chúng ta thì phải đi tìm chỗ nào đó ăn một bữa trước đã, không thể để con nuôi của tớ bị đói được.”

Trần Nam Phương nhìn sắc trời, đồng ý với cô ấy, dù sao thì cô vẫn muốn quay lại trước trưa mai, nếu như có tin tức gì thì cô cũng phải có sức đi gặp anh cô mới được.

Ba người đi tới nhà hàng Tây gần đấy, vừa ăn vừa chờ tin tức của người mà Đỗ Thanh Hoa liên hệ.

Khoảng tám giờ, họ đã nhận được tin tức.

“Nhị Giáp nói anh ta quả thực đã từng thấy anh cậu ở khu ổ chuột.” Đỗ Thanh Hoa trợn tròn mắt nhìn Trần Nam Phương: “Nửa tháng trước từng thấy một lần, hai ngày trước cũng thấy.”

“Gái gì?” Trần Nam Phương kinh ngạc, không ngờ nửa tháng trước anh cô đã thoát được rồi, thế tại sao anh ấy không liên lạc với cô chứ?

Anh ấy sợ sao?

Anh ấy thoát ra kiểu gì? Hay là Hà Minh Viễn cứu anh ấy thật?

“Nam Phương…” Đỗ Thanh Hoa sợ cô bạn thân của mình quá kích động, năm lấy tay cô khuyên nhủ: “Tìm được người rồi hỏi cho rõ sau.”

“Đúng vậy, tìm được người rồi thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.” Trịnh Hoàng Phong cũng khuyên thêm một câu.

“Ừ, cậu hỏi thử xem Nhị Giáp biết anh tớ đang ở chỗ nào không?”

Đồ Thanh Hoa lắc đầu: “Tớ đang hỏi đây, cậu đừng sốt ruột.”

Nhưng câu hỏi này gửi đi thì như cây kim chìm xuống đáy biển, đến mười rưỡi cũng không có tin tức chính xác, đối phương nói với họ mấy địa điểm có khả năng.

“Chuyện này cũng không thể trách người ta được, dù sao thì diện tích khu ổ chuột không nhỏ, cũng không phải người quen.” Trần Nam Phương hiểu rõ: “Tớ cảm thấy tớ phải tự mình đi tìm, thử vận may cũng được.”

“Cậu? Bây giờ?” Đỗ Thanh Hoa lớn tiếng ngăn lại: “Chuyện này không được, khu ổ chuột rất loạn, trời muộn lắm rồi, một phụ nữ có thai như cậu chạy tới đó nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào!”

Cô bạn thân nói dứt câu thì Trần Nam Phương chú ý tới khuôn mặt ngỡ ngàng của Trịnh Hoàng Phong, cô nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, có thể khẳng định thêm rằng bọn họ không thể đến với nhau.

“Nam Phương, hay thế này đi, đêm nay chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã, bây giờ đang là mùa hè, trời sáng rất nhanh, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi.” Đỗ Thanh Hoa đề xuất.

Trân Nam Phương nghĩ một lúc rồi đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193


Chương 193

Sau đó, bọn họ đến thuê phòng khách sạn, khi nằm trên giường, Trần Nam Phương mới nhớ tới Hà Minh Viễn, đột nhiên cô ngồi bật dậy.

“Cậu làm sao thế?” Đỗ Thanh Hoa giật nảy mình, vội vàng chạy tới kiểm tra thân thể cô: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không phải, tớ gửi tin nhắn cho Hà Minh Viên nhưng lâu như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa trả lời tớ, anh ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho tớ.”

“Thế thì sao chứ?” Đỗ Thanh Hoa phản đối, nói với Trần Nam Phương: “Là chồng của một người phụ nữ đang mang thai, anh ta không quan tâm vợ mình thì thôi còn cần anh ta làm gì nữa hả?”

“Nhưng mà… anh ấy có quyền có thế… nhỡ may…” Cô cau mày lại, quyết định gọi điện thoại cho Hà Minh Viễn: “Tớ vẫn nên gọi cho anh ấy xin lỗi thì hơn.”

“Cậu thật là!”

Gọi ba lần liên tiếp, Trân Nam Phương không gọi được, Hà Minh Viễn †ức giận thật rồi, hơn nữa, lần này sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.

“Làm sao bây giờ?” Cô chu miệng lên, khóc không ra nước mắt.

“Ai da, không sao đâu!” Đỗ Thanh Hoa an ủi cô: “Cậu xin lỗi hay không xin lỗi thì cũng chẳng sao, anh ta giày vò cậu còn chưa đủ sao?”

Trần Nam Phương không nói được gì nữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, không thoải mái lắm.

“Tớ đã nói với cậu rồi, Nam Phương à, phụ nữ đang mang thai kị nhất là tâm trạng không tốt, cậu nhất định phải để bản thân vui vẻ, thoải mái, con nuôi tớ mới lớn lên thật khỏe mạnh được.” Sau đó Đỗ Thanh Hoa thở dài, do dự một lúc rồi nói: “Nam Phương, tớ hỏi cậu…”

“Hả?”

“Nếu như tìm thấy anh cậu thật thì cậu định làm thế nào?”

“Đương nhiên là ly hôn với Hà Minh Viễn!” Trần Nam Phương bật thốt lên ngay, nói xong thì chính bản thân cô cũng sững sờ, lại hơi lưỡng lự: “Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt tới bé yêu, phải không?”

Lần đầu tiên cô ý thức được bé yêu trong bụng có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nên cô phải suy nghĩ thật cẩn thận!

Vậy, cô phải làm sao?

Tiếp tục cuộc hôn nhân với Hà Minh Viễn sao?

“Nếu như anh ta quan tâm tới bé yêu thì tớ có thể không ly hôn, dù sao ở với ai cũng đều như nhau.

“Sao có thể giống nhau được?” Đỗ Thanh Hoa kêu gào, khuyên nhủ tận tình: “Tớ nhắc nhở cậu không phải để cậu nhân nhượng tất cả mọi chuyện, nếu thực sự không còn cách nào thì tớ dẫn cậu đi.”

“Chúng ta có thể đi đâu chứ? Tớ còn ba mẹ và anh trai nữa.”

“Bọn họ xứng với sự quan tâm của cậu sao?” Đỗ Thanh Hoa không khách khí chút nào: “Từ lúc cậu lên đại học, bọn họ gây ra bao nhiêu chuyện cho cậu, không phải tớ chán ghét họ, ví dụ như chuyện lần này của anh cậu không biết đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Đôi mắt Trần Nam Phương tràn ngập sự đau lòng, mấy chuyện ba mẹ cô làm ra quả thực quá đáng, bọn họ chẳng coi cô là con gái của họ.

“Ngay cả Hà Minh Viễn, cậu cũng không cần phải sợ anh ta.” Đỗ Thanh Hoa nói tiếp: “Tuy rằng, quyền thế của anh ta rất lớn nhưng cũng không thể làm gì bên ngoài Việt nam được, thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy chuyện này thì vân hơi sớm, đợi đến lúc tìm được anh cậu thì tính tiếp.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194


Chương 194

“Ừ” Cô gật đầu, trong lòng nghĩ cách vượt qua chuyện lần này một cách yên bình.

Càng nghĩ càng lo, nhân lúc Đỗ Thanh Hoa đi tắm, Trần Nam Phương gửi tin nhắn cho Hà Minh Viễn.

“Hà Minh Viễn, anh đừng giận em được không?”

“Em đến gặp Thanh Hoa thật mà, anh không tin thì chúng ta có thể gọi video.”

“Hà Minh Viễn, mặc dù Hoàng Phong đưa em tới Thâm Thành nhưng em đã nói rõ ràng với anh ta rồi, em không thích anh ta, anh ta cũng biết em đã mang thai bé yêu, chúng em thực sự chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

“Em bảo đảm trưa mai sẽ về đến Kim Thành.”

Dù cô nói nhiều thế nào, chân thành hơn nữa thì người phía bên kia cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì.

Trần Nam Phương thả điện thoại xuống, vuốt v e bụng mình rồi thở dài: “Bé yêu à, mẹ nên làm gì đây? Nếu như mang con rời khỏi ba thì con có buồn không?”

Nhưng mà Hà Minh Viễn chính là một ngọn núi lớn mà cô không thể vượt qua.

Cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì cửa phòng tắm mở ra, Đỗ Thanh Hoa nói với cô: “Tớ xong ngay rồi đây, cậu chuẩn bị đi tắm đi.”

“Được!”

Trần Nam Phương không nghĩ gì nữa, xuống giường cởi qu@n áo, vừa cởi được một nửa thì chuông điện thoại vang lên.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thử thì run tay dữ dội, cô nhận được cuộc gọi video của Hà Minh Viễn!

“AI” Trần Nam Phương hít một hơi: “Ờ, cái đó… chờ một chút.”

Cô không mặc quần áo!

“Không được trốn ống kính!” Hà Minh Viễn ra lệnh, đôi mắt sáng bừng lên như muốn xuyên qua màn hình: “Em ăn mặc thế này mà muốn gọi video, không phải để ông xã thưởng thức sao?”

“Em không…” Trân Nam Phương giải thích, cô đỏ mặt tía tai vì xấu hổ: “Em thực sự phải mặc quần áo vào, Thanh Hoa ra ngay bây giờ đó.”

“Thì sao? Cô ấy có hứng thú với em sao?”

Cô trừng mắt lên, hờn dỗi trách móc: “Anh nói linh tinh gì vậy hảiI”

Sau đó lại hối hận, hoảng sợ: “Hà Minh Viễn, em xin lỗi, em không có ý gì cả, anh biết mà, Thanh Hoa có bạn trai rồi.”

“Anh chỉ biết em đang làm nũng với ông xã thôi.”

Lúc Hà Minh Viễn nói lời này, trong giọng nói của anh cũng không có chế nhạo hoặc khinh thường.

Thậm chí ngay cả sự tức giận vào buổi chiều cũng tiêu tan đi rất nhiều.

Trần Nam Phương ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trong màn hình, cô nháy mắt một cái tự hỏi anh không tức giận sao?

Vậy có nghĩa là anh đã chấp nhận lời xin lỗi của mình rồi hả?

“Trịnh Hoàng Phong không có trong phòng à?”

“Sao có thể như vậy được?” Trần Nam Phương bị câu nói này của anh dọa đến mức cặp mắt không ngừng chớp: ‘Không tin, em cho anh xem.”

Cô tùy ý đi lại trong phòng để cố gắng soi sáng từng chỗ, lúc cô đi tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ thì Hà Minh Viễn nói: ‘Được rồi, là vị trí này.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195


Chương 195

“Chỗ này làm sao?” Trân Nam Phương mờ mịt khó hiểu, cô nhìn trước nhìn sau một cái, muốn nhìn ra sự kỳ lạ trong đó.

“Chô này lộ ra dáng người của bà xã nhất.” Giọng nói của người nào đó khàn khàn.

Âm.

Khuôn mặt Trần Nam Phương đỏ bừng giống như quả đào chín mọng, dưới ánh đèn càng tỏ ra hấp dẫn mê người hơn, người nào đó hận không thể nhào tới cắn một cái.

Không, là cắn từng miếng.

Cho đến khi ăn xong mới nuốt sạch sẽ vào trong bụng.

“Thanh…Thanh Hoa sắp ra rồi! Em muốn đi tắm!”

“Không được, anh chưa ngắm đủ.”

Ánh mắt của Hà Minh Viễn vẫn lạnh lùng: “Vừa rồi có người nào đó vẫn luôn cầu xin anh tha thứ.”

Là cô đó.

“Lòng thành của em đâu?”

Là cô tự đào hố chôn mình, bây giờ cô chỉ có thể nhảy xuống.

“Nam Phương, cậu mặc nội y đứng đó làm gì?” Đỗ Thanh Hoa đang lau tóc, cô ấy không chú ý cô đang gọi video.

Chờ cô ấy phát hiện ra đã lập tức nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Ôi trời ơi, cậu đang gọi nói chuyện video với ai thế?”

Hỏi xong, Đỗ Thanh Hoa đã cảm thấy mình hỏi rất ngu ngốc, khóe miệng cô ấy co giật: ‘Hà Minh Viễn bắt nạt cậu quá rồi!”

“Bà xã của tôi mà.” Giọng nói của người nào đó vang lên, chất giọng chắc chắn trầm ổn, còn mang theo sự bá đạo không ai bì nổi: ‘Cô bớt xúi giục cô ấy đi”

“Tôi là bạn thân của cô ấy!” Đỗ Thanh Hoa nghiêm giọng: “Tôi lặp lại câu nói kia, con ruồi không hút được những quả trứng còn nguyên, anh đối xử với Nam Phương không tốt trước, bây giờ sợ đã muộn, tôi nhất định phải dẫn cậu ấy đi!”

Trân Nam Phương nhìn thấy khuôn mặt của Hà Minh Viễn đen lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy, cô vội vàng nói: “Anh đừng nghe Thanh Hoa nói đùa, em sẽ không rời khỏi anh!”

Cô vốn là một người mềm mại, cộng thêm có lòng khuyên người, giọng nói càng thêm mềm ngọt làm trong lòng người ta tê tê dại dại.

“Nhớ kỹ lời em nói.” Nói xong, Hà Minh Viên tắt cuộc trò chuyện video.

Cô giật mình lo lắng, nhớ lời gì cơ chứ?

Cô sẽ không rời khỏi anh sao?

Không thể nào?

Trong tin nhắn có nói, anh sẽ trở về trước trưa mai.

“Tớ nói này. ” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt mái tóc vừa gội: ‘Cậu sợ Hà Minh Viễn như thế làm gì?”

Sau đó cô ấy cướp đi điện thoại di động của cô ném trên giường lớn.

“Lúc tớ đi tắm đã phân tích giúp cậu một lần, bây giờ cậu mang thai con của anh ta, anh ta không dám làm gì cậu đâu! Anh ta làm gì cũng sẽ bận tâm đ ến giọt máu của mình, vả lại bà nội của anh ta rất thương cậu, cậu phải học chiêu vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196


Chương 196

“Anh đừng nghe Thanh Hoa nói đùa, em sẽ không rời khỏi anh!”

Cô vốn là một người mềm mại, cộng thêm có lòng khuyên người, giọng nói càng thêm mềm ngọt làm trong lòng người ta tê tê dại dại.

“Nhớ kỹ lời em nói.” Nói xong, Hà Minh Viên tắt cuộc trò chuyện video.

Cô giật mình lo lắng, nhớ lời gì cơ chứ?

Cô sẽ không rời khỏi anh sao?

Không thể nào?

Trong tin nhắn có nói, anh sẽ trở về trước trưa mai.

“Tớ nói này. ” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt mái tóc vừa gội: ‘Cậu sợ Hà Minh Viễn như thế làm gì?”

Sau đó cô ấy cướp đi điện thoại di động của cô ném trên giường lớn.

“Lúc tớ đi tắm đã phân tích giúp cậu một lần, bây giờ cậu mang thai con của anh ta, anh ta không dám làm gì cậu đâu! Anh ta làm gì cũng sẽ bận tâm đ ến giọt máu của mình, vả lại bà nội của anh ta rất thương cậu, cậu phải học chiêu vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.

Rất nhanh ba người hội hợp lái xe xuất phát đến khu ổ chuột.

“Anh Trịnh Hoàng Phong, tối hôm qua anh ngủ có ngon không?” Đỗ Thanh Hoa tìm được chủ đề: “Tôi cảm thấy anh rất có tinh thần, hình như không giống với hôm qua lắm.”

“Cô cứ gọi tôi là Hoàng Phong đi.”

Trịnh Hoàng Phong cười khẽ: “Tôi ngủ cũng không tệ, bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt một số chuyện.”

Trân Nam Phương vô thức suy đoán ý nghĩa của câu nói này, anh ta nghĩ thông suốt quan hệ giữa bọn họ sao?

Hi vọng là như thế.

Rất nhanh đã đến khu ổ chuột, bọn họ bắt đầu chuyên tâm nghe ngóng chuyện của anh trai Trần Nam Phương mà không tiếp tục nói chuyện khác.

Thế nhưng không nghĩ tới một chút may mắn cũng không có, hôm qua bọn họ đi đến tất cả nơi Đỗ Thanh Hoa nghe được có khả năng, nhưng đều không thu hoạch được gì.

“Lạ thật, hôm qua còn có bóng người, hôm nay lại giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.” Đỗ Thanh Hoa chửi mắng: “Tớ sẽ liên lạc lại với Nhị Giáp xem có phải anh ta lại trêu đùa tớ hay không?”

“Thanh Hoa, người ta trêu đùa cậu làm gì?” Trần Nam Phương khuyên nhủ: “Người này vốn có chút tương tự, có lẽ anh ta nhìn lầm rồi, có thể anh tớ còn đang ở trong tay của Ôn Tứ Hiên chưa được cứu ra.”

“Người này thật không thể làm người khác bớt lo, cậu nói cậu quản sống chết của anh ta làm gì?” Đỗ Thanh Hoa tức giận không chịu nổi: “Nếu lúc trước cậu mặc kệ anh ta đi thì hiện tại cậu cũng không bị Hà Minh Viên quản lý.”

“Thanh Hoa…” Trần Nam Phương muốn uốn nắn nhưng không thể phủ nhận sự thật, cô chỉ có thể chột dạ nhỏ giọng nói: “Lúc còn bé anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”

Đúng lúc Trịnh Hoàng Phong mở miệng: “Nam Phương, nếu không chúng ta đi về trước, sau đó tôi sẽ phái người tới tìm giúp cô, nhất định có thể tìm ra.”

Mặc dù trong lòng Trần Nam Phương rất biết ơn, nhưng cô vấn lắc đầu nói: “Không cần, cám ơn anh Hoàng Phong, anh có chuyện của anh, vẫn là tôi nên tự mình nghĩ cách thôi.”

“Cảm ơn anh Hoàng Phong nhé!” Đỗ Thanh Hoa tạo một bậc thang cho Trần Nam Phương, cô ấy mở miệng nói: “Lòng dạ của Nam Phương nhà chúng tôi quá lương thiện, cậu ấy cứ sợ gây phiền toái cho người khác.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198


Chương 198

Trong lòng Trân Nam Phương chìm xuống, đương nhiên cô hiểu quan hệ trong đó, không khỏi càng tỏ ra xoắn xuýt và tự trách: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách.

“Em có thể nghĩ ra cách gì?” Hà Minh Viễn hừ lạnh: “Thật làm người ta không bớt lo mà.”

“Tôi…” Cô còn muốn xin lỗi, nhưng bên kia vốn không muốn nghe mà trực tiếp cúp điện thoại: ‘Hà Minh Viễn, alo!”

Đỗ Thanh Hoa cầm tờ thu viện phí đến, cô ấy quan tâm hỏi: “Sao vậy?

Thằng khốn nạn kia gọi điện thoại cho cậu nên anh ta đã biết chuyện rồi à?”

Trần Nam Phương thở dài, cô bỏ điện thoại vào trong túi xách nói: “Là tớ gọi cho Hà Minh Viễn, tớ sợ tớ và Hoàng Phong không về kịp, coi như có trở về chỉ sợ… Sớm biết thế tớ đã không để anh ấy đến Thâm Thành.”

“Tới cũng đã tới, cậu cũng đừng tự trách.” Mắt Đỗ Thanh Hoa nhìn cửa phòng điều trị: “Hiện tại quan trọng nhất vân là vết thương của anh Hoàng Phong, tiếp theo là tìm ra kẻ gây chuyện!”

“Người lái xe gắn máy đó cố ý nhắm vào tớ.’ Trần Nam Phương có cảm giác như thế: “Nhưng vì lý do gì chứ? Tớ đâu có đắc tội với ai2”

“Không chừng là Hà Minh Viễn làm.”

“Tại sao lại như vậy?” Cô bị suy đoán của bạn tốt làm hốt hoảng: “Anh…anh ấy. “

“Anh ta gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa chép miệng nhíu mày nói: ‘Dựa theo hành vi trước kia của anh ta, anh ta khó trốn khỏi liên quan, huống chỉ bây giờ anh ta đang dùng sự an toàn của anh trai cậu đe dọa cậu. Nếu cậu tìm được người rồi, chẳng phải anh ta sẽ không thể đe dọa cậu nữa sao?”

Trân Nam Phương sửng sốt, giống như cô không thể hiểu nổi chuyện này.

Nhưng tại sao vừa nghĩ tới có thể là Hà Minh Viễn hại mình, trong lòng cô lại đau như vậy?

“Nam Phương.’ Giọng nói lạnh nhạt của Trịnh Hoàng Phong truyền đến.

Cô tranh thủ thời gian nén sự khó chịu trong lòng mà chạy qua: “Chỗ bị thương và nứt xương đã được xử lý rồi sao?”

Anh ta cười khẽ: “Tôi đã nói là tôi không sao cả, cô đừng lo lắng.”

Sau đó anh ta nhìn Đỗ Thanh Hoa nói: “Cô Thanh Hoa, cảm ơn cô đã hỗ trợ.

“Anh là bạn của Nam Phương mà.”

“Bây giờ chúng ta về Kim Thành sao?” Trịnh Hoàng Phong chuyển hướng sang Trần Nam Phương: “Quay lại tôi sẽ giúp cô tìm anh trai, được chứ?”

Cô nhẹ gật đầu: ‘Anh không cần quan tâm chuyện của tôi nữa, có lẽ là tôi nhìn lầm, lần này tôi quá nóng nảy rồi.”

Cô không nên chỉ dựa vào một tấm ảnh chụp mà kết luận anh trai của cô đã trốn thoát khỏi tay của Ôn Tứ Hiên.

Cô càng không thể một mình chạy đến nơi vàng thau lần lộn như khu ổ chuột này, ai biết trong này còn có âm mưu gì không?

Sau khi hai chữ âm mưu này hiện lên trong đầu, cả người Trân Nam Phương cứng lại.

“Nam Phương bị sao thế? Không thoải mái à?” Trịnh Hoàng Phong đưa tay nắm vai của cô: “Có cần tôi tìm bác sĩ xem thử không?”

“Không cần không cần, chúng ta tranh thủ thời gian về Kim Thành đi!” Cô không dám quay lại, cô triệt để không có cách nào đối mặt với Hà Minh Viễn và mẹ Tuyết chưa bao giờ gặp mặt.

Đồ Thanh Hoa xung phong nhận việc đưa bọn họ đi ra, ba người vừa đi ra bệnh viện đến bãi đổ xe đã nhìn thấy mấy người mặc áo đen vây quanh bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197


Chương 197

“Thanh Hoa…”

“Tôi không phải người khác.” Trên mặt Trịnh Hoàng Phong nở một nụ cười ôn hòa, cặp mắt của anh ta thanh tịnh trong suốt, trong veo như tuyết: “Tôi cũng là bạn tốt của Nam Phương.”

Ba người vừa đi vừa nói liên tục cho đến khi đi ra khỏi khu ổ chuột, bất chợt trên con đường dơ dáy bẩn thỉu lại nghe thấy tiếng xe gắn máy rừm rừm càng ngày càng gần.

Ba người bọn họ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, cho đến khi xe gắn máy tới gần, khoảng cách chừng một trăm mét vẫn không giảm tốc độ.

“Nam Phương cẩn thận!” Đỗ Thanh Hoa hô to, cô ấy muốn kéo bạn thân đến bên cạnh.

Ai ngờ Trịnh Hoàng Phong cũng dự định làm như thế, đúng lúc bọn họ một trái một phải, Trân Nam Phương đứng giữa lại trở thành mục tiêu chờ đợi nguy hiểm giáng tới.

“Cô mau buông tay!” Trịnh Hoàng Phong hô to, anh ta vội vàng kéo Trần Nam Phương qua bảo vệ cô ở trong lòng trước.

Thế nhưng mà vẫn vẫn chậm một bước!

Trong lúc anh ta xoay người né tránh, đúng lúc xe gắn máy đụng phải Trịnh Hoàng Phong làm anh ta văng xa mấy chục mét.

Anh ta nặng nề rơi xuống đất.

“Hoàng Phong!”

“Anh Hoàng Phong!”

Trần Nam Phương và Đỗ Thanh Hoa cùng hét lên, hơn nữa bọn họ cũng chạy tới xem xét.

“Cậu gọi cảnh sát đi Nam Phương, còn tớ gọi cho 115.” Coi như Đỗ Thanh Hoa vẫn còn tỉnh táo mà sắp xếp.

Trân Nam Phương vừa gọi điện thoại vừa ngồi xổm xuống xem xét Trịnh Hoàng Phong: “Hoàng Phong đã chảy máu… Anh nhịn một chút, rất nhanh sẽ có thể đến bệnh viện rồi.”

“Nam Phương đừng lo lắng, tôi không sao cũng không đau.” Con ngươi của Trịnh Hoàng Phong sáng lấp lánh rực rỡ như sao trời, bộ dáng không giống bị thương chút nào.

Ngoại trừ trên mặt đất có một vũng máu.

Trịnh Hoàng Phong bị thương rất nghiêm trọng, vậy mà cánh tay trái của anh ta đã nứt xương!

“Nam Phương, cô đừng lo lắng, tôi không sao đâu.” Anh ta vẫn dịu dàng an ủi Trần Nam Phương.

Thế nhưng làm sao cô có thể không lo lắng được?

Anh ta vì cứu mình mới bị thương, vả lại hôm nay còn là sinh nhật của bà Tuyết, thế mà cô lại làm liên lụy con trai người ta bị nứt xương rồi.

“Làm sao bây giờ?” Cô tự lẩm bẩm, thừa dịp Trịnh Hoàng Phong điều trị, cô tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Hà Minh Viễn nói rõ chuyện này.

Bên đầu kia điện thoại là sự yên lặng dọa người.

“Hà Minh Viễn, thật… Thật sự xin lỗi.” Ngoại trừ xin lõi, cô không biết nói gì cho phải: “Nếu như chúng tôi không về kịp, anh có thể giúp chúng tôi giải thích không?”

“Giải thích thay mọi người sao?”

Giọng nói của người nào đó lạnh như băng: “Tôi nên nói rằng con trai dì Tuyết vì cứu vợ tôi mà bỏ lỡ sinh nhật của mẹ anh ta à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199


Chương 199

“Các người là ai?”

Đồ Thanh Hoa giống gà mái bảo vệ con non, cô ấy bảo vệ trước mặt Trần Nam Phương.

Trịnh Hoàng Phong cũng thế.

“Cô ba, cậu Hoàng Phong, mời lên xe.”Người mặc áo đen cầm đầu, thái độ coi như kính cẩn nói: “Đây là yêu cầu của cậu ba.”

Cậu ba sao? Là Hà Minh Viễn à?

Ba người bọn họ liếc nhau một cái, chỉ có thể lên xe của người mặc áo đen, nhưng lúc Đỗ Thanh Hoa muốn đi lên lại bị ngăn cản.

“Có ý gì? Chị đây không thể lên cái xe nát này sao?”

“Cô ấy là bạn của tôi.’ Trân Nam Phương dừng lại động tác giúp đỡ giải thích.

Người mặc áo đen lại lắc đầu: “Thật xin lỗi cô ba, cậu ba quy định người không có phận sự không được lên xe.”

“Móa!” Đỗ Thanh Hoa tức giận đến trừng mắt: “Thằng cha Hà Minh Viễn khốn nạn, tuyệt đối là anh ta đang cố ý chĩa vào tới”

Trần Nam Phương tranh thủ thời gian kéo bạn tốt, cô ra hiệu bạn tốt đừng đắc tội người khác trắng trợn như thế, huống chi đây là người của Hà Minh Viễn kẻ nổi danh là cậu ba.

“Không lên thì không lên, các người nghĩ tôi muốn lên cái xe nát này à!” Đỗ Thanh Hoa vừa nói vừa đá bánh xe một cú.

“Thanh Hoa, cậu đừng như vậy.”

Trần Nam Phương khuyên: “Tớ ở bên ngoài với cậu là được.”

“Không được, cậu cũng không thể quá mệt nhọc.”

“Không sao cả.’ Trần Nam Phương kiên trì đứng bên cạnh bên thân làm đám người mặc áo đen sững sờ.

Rất nhanh Trịnh Hoàng Phong cũng bước xuống xe đi tới chỗ bọn họ, anh ta cười nhạt: ‘Không có lý do gì hai cô gái đứng đấy, còn tôi ngồi trên xe được.”

“Hoàng Phong!” Trân Nam Phương mấp máy môi: “Anh là người bị thương.”

“Ha ha!” Anh ta cười sảng khoái một tiếng: “Người bị thương sao? Nam Phương đã cho tôi linh cảm, trở về tôi biết mình nên vẽ gì rồi.”

Đồ Thanh Hoa cũng phụ họa: “Nam Phương cũng cho tớ linh cảm, trở về tớ sẽ tìm xem có bệnh viện tư nhân nào cần tìm kế toán hay kiểm toán không.”

“..” Trần Nam Phương im lặng nhìn hai người trước mặt, cô tức giận đến khuôn mặt nhỏ hơi nhăn lại: “Hai người đang giỡn mặt với tớ đó hả.”

Trịnh Hoàng Phong nhìn vẻ mặt nũng nịu của cô đến ngây dại, trông cả người cô vừa tươi đẹp vừa sinh động!

Hoàn toàn không giống với vẻ nhát gan, đau khổ và si tình trước kial “Anh!” Cách đó không xa vang lên giọng nói không vui.

Đỗ Thanh Hoa quay đầu nhìn sang chỉ thấy Trịnh Hoàng Bách và Hà Minh Viễn sóng vai đi tới, vẻ mặt của hai người họ không phải rất tốt.

“Chị dâu, chị đã là người mang thai, tại sao không vào trong xe ngồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200


Chương 200

“Hả, bạn của tôi không thoải mái, tôi ở bên ngoài với cậu ấy một lát.’ Trân Nam Phương không muốn xảy ra xung đột, cô lấy cớ, sau đó len lén liếc nhìn Hà Minh Viễn rồi đi sang bên cạnh anh: “Thật… Thật xin lõi, tôi lại gây phiền phức cho anh rồi.”

Mặc dù ánh mắt của anh rất lạnh, hình như còn lộ rõ quyền sở hữu, anh đưa tay kéo người vào trong lòng: “Thật sự là một phiền phức lớn, em hãy suy nghĩ thật kỹ trở về làm sao để tôi tha thứ cho em đi.”

“Hà Minh Viễn, anh nói ai phiền phức thế? Anh không muốn quan tâm cậu ấy thì buông tay, không cần anh quản!” Đỗ Thanh Hoa tức giận đến muốn vọt qua cứu bạn tốt lại bị Trịnh Hoàng Bách ngăn cản: “Anh làm gì vậy?

Đừng cấu kết với nhau làm việc xấu nha! Anh mau thả tôi ral”

“Tomboy quả là tomboy, nói chuyện đủ ngông cuồng!”

“Tôi thấy anh muốn bị đánh thì có!”

Đỗ Thanh Hoa giơ quyền lên với anh ta, dù cho cô ấy có ăn mặc trung tính thì cũng chỉ là một cô gái, sức lực không địch lại Trịnh Hoàng Bách: “Anh thật là…

“Thanh Hoal” Trân Nam Phương dùng sức nháy mắt với bạn thân: “Không phải cậu còn có việc ở Thiên Ưng sao? Hay là cậu về trước đi.”

“Nam Phương, tại sao cậu phải sợ anh ta? Hiện tại là xã hội pháp trị, dù anh ta có quyền thế cũng phải tuân thủ pháp luật!”

Hà Minh Viễn rùng mình cười một tiếng: “Tôi nghĩ cô có chút hiểu lầm về quyền thế của tôi rồi.”

“Đừng mài!” Trân Nam Phương trợn tròn cặp mắt đẹp, tay nhỏ của cô dùng sức nắm lấy cánh tay của Hà Minh Viễn: “Thanh Hoa chỉ nói đùa thôi, anh đừng chấp nhặt với cậu ấy.”

“Nam Phương, cậu đừng để ý đến anh ta!” Đỗ Thanh Hoa cứng cổ nói: “Chờ chúng ta tìm thấy anh trai cậu, tớ xem anh ta còn đe dọa cậu thế nào?”

“Tìm anh trai sao?” Hà Minh Viễn chớp chớp mắt: “Hóa ra em tới Thâm Thành là để tìm anh trai à?”

Trần Nam Phương đối mặt với cặp mắt bình tĩnh của anh, trái tim cô triệt để chìm xuống, cô đành phải thì thào giải thích: “Không phải, không phải như vậy, Hà Minh Viễn, tôi…”

Anh tự tay nắm cằm của cô, cắt ngang lời cô nói: ‘Không phải như vậy, lẽ nào bạn tốt của em đang ly gián quan hệ giữa chúng ta sao?”

Trần Nam Phương khiếp sợ, ngay cả hít thở cũng khó khăn, cô sợ rằng sơ sẩy một cái là Hà Minh Viễn sẽ bắt đầu đối phó với Đỗ Thanh Hoa.

“Minh Viên!” Trịnh Hoàng Phong đi tới, cặp mắt phượng sắc bén liếc sang: “Nam Phương còn đang mang thai, anh phải chú ý cách nói chuyện và giọng điệu của mình.”

“Hừ.’ Hà Minh Viễn cười lạnh.

“Anh.” Trịnh Hoàng Bách tranh thủ thời gian buông Đỗ Thanh Hoa ra rồi bước đến đỡ anh ta, Trịnh Hoàng Bách xem xét hết chỗ này đến chỗ khác trên người anh ta mới nói: “Đi, để em kiểm tra cánh tay cho anh.”

“Nam Phương đã dân anh đến bệnh viện xử lý tốt rồi.” Trịnh Hoàng Phong từ chối đi cùng, cả người anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hà Minh Viễn.

Trần Nam Phương cách anh gần nhất, cô cũng cảm nhận được hơi thở trên người anh nhiều nhất, anh càng lạnh cô càng sợ, thân thể mảnh mai có chút run rẩy.

“Sợ tôi như vậy mà còn dám đi tìm người khác.” Bờ môi ấm áp của anh dán trên tai cô, anh dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy.

“Tôi…tôi không có…’ Trần Nam Phương muốn chứng minh mình, thế nhưng cô càng run lên. Cô chỉ có ôm chặt lấy cánh tay của anh, sợ anh thật sự sẽ đẩy mình ra. Nhưng nói như vậy thì xem cô là gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,614
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201


Chương 201

Đỗ Thanh Hoa ở bên cạnh nhìn bạn thân bị khi bắt nạt thành thế này mà không làm được gì, cô ấy hận không thể róc xương lóc thịt Hà Minh Viễn. Nhưng cô ấy cũng hiểu rõ, nếu bây giờ mình không giết được anh thì anh sẽ phản công giống như thời đại học.

Ngay lúc này cô ấy không dám xúc động.

“Không có thì em mau lên xe.’ Hà Minh Viễn buông tay ra, cặp mắt phượng của anh nhìn chăm chú vào cô.

“Được.” Lúc Trần Nam Phương bước lên lại nháy mắt với Đỗ Thanh Hoa, cuối cùng cô vấn cảm thấy không đủ, trước khi lên xe còn nói: “Thanh Hoa, cậu nhanh đến Thiên Ưng nói chuyện đàng hoàng với đàn anh đi.”

Cô ấy muốn nói lại thôi.

“Nam Phương lên xe nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô Thanh Hoa về.”

Trịnh Hoàng Phong nhàn nhạt mở miệng.

Trân Nam Phương ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tỏa ra sự biết ơn.

Tất cả đều rơi vào trong mắt Hà Minh Viễn, trong mắt anh đầy lạnh lùng, lửa giận cũng bùng lên.

Sau khi Trần Nam Phương lên xe thì cửa xe bị đóng lại, hiệu quả cách âm trong xe tốt đến mức cô nghe không thấy được tiếng động bên ngoài. Xuyên qua cửa sổ xe cô chỉ thấy môi mỏng của Hà Minh Viễn đang chuyển động, không biết anh đang nói chuyện với hai anh em nhà họ Trịnh hay với Đỗ Thanh Hoa.

Tóm lại bộ dáng rất đáng sợ.

“Bé yêu, sau khi con ra đời nhất định phải thương mẹ nuôi nhiều hơn.” Hai tay Trần Nam Phương đặt trên bụng, cô cúi đầu nhìn: “Vẻ ngoài của cậu ấy cứ như một con nhím, thật ra trong lòng lại mềm mại chính nghĩa, cậu ấy vẫn luôn muốn giúp đỡ mẹ.”

Câu nói sau cùng vừa dứt, chỉ thấy cửa xe mở ra, Hà Minh Viễn lưu loát ngồi xuống, mắt đen quét mắt nhìn bụng của cô như có như không.

Trân Nam Phương không để ý tới cái khác, cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài, cô đã không thấy bóng dáng Đỗ Thanh Hoa đâu nữa, chuyện này. . .

“Nếu như em không biết tự giác, vậy tôi sẽ lập tức cho người nuốt mất Thiên Ưng.”

Cô sửng sốt mấy giây, không đợi hoàn toàn hoàn hồn, cả người cô đã môi kề môi với Hà Minh Viễn.

Cô sợ không đủ lòng thành, cô không dứt ra ngay mà hôn một cách trúc trắc.

Anh chỉ cảm thấy bụng dưới xiết chặt, có loại cảm giác vận sức chờ phát động nhanh chóng thôi thúc. Anh thuận theo cảm giác trong lòng mà đảo khách thành chủ, “gặm” Trần Nam Phương đến yểu xìu.

Nếu không phải cảm thấy cô gái bên dưới sắp không thở nổi, chắc chắn anh sẽ tiếp tục thăm dò xuống dưới ngay tại chỗ.

“Hô… Hô…” Trần Nam Phương có được tự do hít thở mấy hơi, cô giống như con cá sắp chết lại tìm thấy nước.

Cô mở cặp mắt mê ly nhìn anh, cô chờ mong anh sẽ cho mình một câu trả lời chắc chắn.

“Trần Nam Phương, em có ý gì?” Hà Minh Viễn nắm cằm của cô nói: “Em đang muốn hoàn thành nhiệm vụ à?”

Cô chủ động, cô đáp lại cũng vì cứu bạn của cô thôi ư?

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, anh lại hận không thể ném cô xuống.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom