Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: Chương 141


Tặng cô chiếc vòng ngọc phỉ thúy này?
Có đánh chết Trần Nam Phương cũng không tin Hà Minh Viễn không có mục đích, nhưng cô không đoán được mục đích đó là gì.

“Quá đắt tiền rồi.

” Cô muốn từ chối, dù sao thì bà Diêu đã đưa cho cô một mặt dây chuyên ngọc bích trước đó.

“Cô có dám từ chối không?” Hà Minh Viễn khí thế mạnh mẽ ngồi bên cạnh cô và đeo chiếc vòng vào cho cô.

Trần Nam Phương nhất thời ngơ ngẩn, bởi vì chiếc vòng tay vừa mới che đi vết bầm tím trên cổ tay cô, là do lúc ở khách sạn anh làm ra, có thể thấy được lúc đó anh dùng lực lớn như thế nào.

“Không được tháo xuống.

” Hà Minh Viễn ra lệnh.

“Em biết.

” Cô khẽ gật đầu, cố gắng rút tay về.


Nhưng anh không những không thả lỏng mà còn ra sức kéo cô lại gần, ác ý nói: “Cô đã nghỉ ngơi hai đêm rồi, đêm nay có lẽ cô phải làm tròn bổn phận của người vợ rồi đúng không?”
Trần Nam Phương toàn thân căng cứng, cảnh giác ngẩng đầu: “Bà nội sẽ phát hiện.


Không phải cô đang giả mang thai sao?
Hơn nữa, lúc chập tối chẳng phải anh đã ở cùng với những người phụ nữ khác…
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy chua xót, nhưng cô không dám thể hiện bất cứ điều gì, chỉ hy vọng rằng Hà Minh Viễn để ý đến bà Diêu.

“Bà nội khá thích cô.

Nếu thật sự bà ấy phát hiện thì cứ làm nũng rồi được cho qua thôi.


Trân Nam Phương mím môi: “Tôi không muốn dựa vào tình cảm của bà nội làm những chuyện khiến bà ấy lo lắng.


“Vậy cô không muốn bà ấy thật sự vui vẻ sao?”
Cô nhất thời không hiểu ý tứ của chuyện này, khi hiểu ra thì kinh ngạc trợn tròn mắt, anh muốn cô thật sự có thai sao?

Anh, anh có điên không?
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Chuẩn bị dùng đứa con để uy hiếp cô, dày vò cô?
Không thể nào!
Trần Nam Phương lần đầu tiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này!
“Cô không muốn?” Hà Minh Viễn khế nhướng mày, anh nhìn rõ trong lòng cô có chuyện gì, lông mày cùng ánh mắt dần trở nên không vui.

Làm sao cô không cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, bởi vì sợ cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Không, em muốn.

.


“Không phải là được rồi.

” Anh ngắt lời cô, dùng hết sức kéo người trực tiếp ôm vào lòng: “Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.


Cùng nhau cố gắng.

Cố gắng.

Trần Nam Phương đầu óc ong ong, chỉ còn lại có tiếng vang lớn này, đánh vào linh hồn cô khiến cô run rẩy.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: Chương 142


Đến mức ngày hôm sau cô không thể nhớ bất cứ điều gì ngoại trừ sức mạnh của anh.

Ngày hôm sau, Trân Nam Phương tỉnh dậy sớm hơn Hà Minh Viên, cô mở mắt ra nhìn người đàn ông đang ngủ, phát hiện mình không hiểu anh.

Sức lực tối hôm qua không thẳng thắn thô bạo như trước, là không nặng không nhẹ, vừa phải.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, ngay sau đó trái tim cô tràn đầy đau đớn.

Cô chỉ là một đóa hoa đỏ thắm, vốn vấn không có phản kháng, chỉ có thể chui xuống dưới chân anh van xin lòng thương xót nhưng có lẽ không bao giờ được bố thí.

“Sao dậy sớm vậy?”
Giọng nói đột ngột khiến Trần Nam Phương co rụt lại, mà quên mất cô đang bị anh giữ chặt, cô nhích lại gần da thịt anh: “Em… em muốn dậy đi xem Thanh Hoa”
“Không được.


“Tại sao?” Cô thốt lên, nói xong cô cảm thấy không ổn, nghe cứ như đang làm nũng.


Tuy nhiên, Hà Minh Viễn dường như không nhận thấy điều đó, vì vậy anh nói với một giọng rất gắt gỏng: “Đợi lát nữa có khách đến, cô tiếp khách xong thì có thể gặp bạn.


Khách?
Trần Nam Phương trợn tròn mắt, đoán xem sẽ là ai.

Sau khi họ dọn dẹp xong, cô mới hiểu ý tứ sâu xa của Hà Minh Viễn.

Lúc này, cô gái ngồi trên sô pha đang trò chuyện rất vui vẻ với bà Diêu, cô ấy chính là cô gái đã trả lời điện thoại ngày hôm qua, là người đứng bên cạnh năm tay Hà Minh Viễn trong bữa tiệc.

Anh thực sự muốn sỉ nhục cô mọi lúc mọi nơi!
“Anh Minh Viễn!” Đặng Vân Nhã đứng dậy và đi về phía họ, năm lấy cánh †ay anh.

Lần này Hà Minh Viễn nghiêm túc rút tay vê.

Sau đó anh ta ôm lấy Trân Nam Phương, nói: “Để tôi giới thiệu với cô.

Đây là Đặng Vân Nhã, cháu gái của bà Đặng Liên.



Mặc dù Trần Nam Phương rất ngạc nhiên về thân phận của cô gái nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.

“Anh Minh Viễn, đây là vợ mới cưới của anh sao? Thật sự rất xinh đẹp!”
Đặng Vân Nhã nhướng mày, mặc dù đang khen cô nhưng rõ ràng không chân thành.

Hà Minh Viễn chưa kịp phản ứng đã thấy bà Diêu chào hỏi Trần Nam Phương: “Cháu dâu, mau tới chỗ bà ngồi.


Cô nhân cơ hội tránh xa ai đó, nhưng không ngờ anh lại táo tợn đến mức không buông tay mà ôm cô vào ghế sô pha.

“Cháu dâu, nói cho bà nội biết, tối hôm qua tên nhóc này có bắt nạt con không?”
Mặt Trần Nam Phương lập tức đỏ lên, cũng không biết trả lời như thế nào, càng giống như làm nũng như Hà Minh Viễn nói.

“Bà nội, vợ con hay ngại.

” Anh ngồi ở bên cạnh cô, cánh tay thật chặt vẫn ôm lấy cô: “Cô ấy không bị bắt nạt, nhưng bà hỏi như vậy sẽ khiến cô ấy đỏ mặt.


“Vậy là con bắt nạt con bé?”
Trân Nam Phương không nhịn nổi nữa, loại vấn đề này làm sao có thể nói thẳng ra chứ?
Mấu chốt là có một vị khách, và vị khách này là một trong những người tình của Hà Minh Viễn!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: Chương 143


“Vợ à, cô nói xem, tôi bắt nạt cô sao?” Môi mỏng của anh hơi kề sát vào tai cô, giọng điệu rất khiêu khích hỏi: “Hả?”
Trân Nam Phương mặt đỏ bừng, thời điểm ngẩng đầu nhìn bà Diêu, ánh mắt thoáng thấy được vẻ dữ tợn trong mắt Đặng Vân Nhã, cô đột nhiên dừng lại.

Trong một giây tiếp theo, Đặng Vân Nhã ngồi xuống, khuôn mặt đã được thay thế bằng vẻ dịu dàng và trang nghiêm phù hợp: “Anh Minh Viễn, bà nội vân chưa ăn sáng, anh mau cùng bà ăn sáng, bữa sáng rất quan trọng.


Hà Minh Viễn mặc kệ cô ta, vẫn nhìn Trần Nam Phương trìu mến: “Đói bụng chưa?”
Trần Nam Phương còn không có ăn sáng, có thể rất đói, vì vậy cô gật đầu.

Ngạc nhiên là Đặng Vân Nhã cũng đi theo bọn họ đến nhà hàng, cô ta tự nhiên mà ăn, khiến Trân Nam Phương cảm thấy cô là người ngoài.

“Sao vậy? Sao cô không ăn?” Hà Minh Viễn nghiêm túc nhìn Trần Nam Phương hỏi: “Cô muốn ăn gì, tôi sẽ mua cho cô.


Sự chú ý của Bà Diêu cũng rơi vào trên người bọn họ: “Tối hôm qua mệt quá đúng không?”

N) Cũng may đây không phải là điểm chú ý của bà Diêu, bà lệnh cho Ngọc Cẩm bưng cho Trần Nam Phương một bát canh gà nhỏ: “Cháu dâu trước hết uống bớt đi, ăn yến sào khi bụng còn ấm, đến lát nữa hãy ăn những món khác.

” “Cảm ơn bà.


“Bà Diêu, đây là cô ấy có thai sao?”
Đặng Vân Nhã trực tiếp nhìn chằm chằm Trần Nam Phương, muốn xuyên qua bàn ăn bắn vào bụng dưới của cô.

Nhưng không có ai trả lời câu hỏi, bởi vì bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Trần Nam Phương uống canh.

Cô chịu không nổi loại chú ý này, nhấp vài ngụm liền nhanh chóng nhìn về phía Hà Minh Viễn: “Anh mau ăn sáng với bà nội.


Bất quá, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, anh đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của cô: “Vợ của tôi đúng là khiến người khác lo lắng.



Rõ ràng, sau bữa sáng đơn giản, Trân Nam Phương cảm thấy rất phức tạp, tình cảm của bà Diêu, sự tỉ mỉ của Ngọc Cẩm và sự tức giận ngấm ngầm của Đặng Vân Nhã đều là sự thật.

Chỉ có Hà Minh Viễn thật sự là khó lường, anh rõ ràng rất ghét bỏ cô, làm sao có thể diễn màn tình cảm đến thế được?
Anh không làm diễn viên đúng là được lợi cho các ông lớn trong ngành truyền hình rồi.

“Bà Diêu, sau này con sẽ đến thăm bà.

” Ăn xong bữa sáng, Đặng Vân Nhã làm nũng đối với bà Diêu: “Bà đừng trách Vân Nhã.


“Đứa trẻ này nói gì vậy, khi nào con đến cũng được.


Cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì con và anh Minh Viễn đi đây ạ.


Trân Nam Phương vô thức giương mắt nhìn sang, liên nhìn thấy Đặng Vân Nhã đứng ở bên cạnh Hà Minh Viễn, nam nữ thật xứng đôi, thật không gì sánh được!
Hai bàn tay cô đột nhiên năm lại thành nắm đấm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: Chương 144


Vốn dĩ cô đang định nhìn Hà Minh Viên và Đặng Vân Nhã rất xứng đôi vừa lứa rời đi, không ngờ lại có người sải bước đến bên cạnh cô.

Anh dùng lòng bàn tay to của mình quấn lấy nắm đấm nhỏ của cô.

Cô ngẩng đầu lên và ngây người nhìn anh, đầu cô choáng váng đến mức không thể sắp xếp ngôn ngữ của mình.

“Có việc thì làm đi, sau này nói chuyện với ta sau.


… Trần Nam Phương hồi lâu không có phản ứng, nếu không phải Ngọc Cẩm đỡ cô ngồi bên cạnh bà Diêu, cô sẽ đứng ngơ ngác ở đó.

“Đứa trẻ ngốc, Minh Viễn, thằng nhóc kia phát hiện ra điểm tốt của con rồi, nên không nỡ rời xa con đấy.


Trần Nam Phương không dám đồng ý, cô còn chưa tự luyến đến mức đó, Hà Minh Viễn không nỡ rời xa cô? Làm thế nào có thể được?
“Ăn ngon miệng hơn chưa?” Bà Diêu ân cần nhìn cô: “Con có muốn Ngọc Cẩm đi lấy gì cho con ăn không?
“Không cần ạ, bà nội, bà và dì Cẩm có thể nghỉ ngơi rồi.


” Cô thật sự không muốn làm phiền bọn họ, chưa kể còn đang nghĩ đến bạn bè, cho nên cô hỏi chỗ để gặp Đỗ Thanh Hoa.

“Đi đi, hiếm khi con có bạn đến, nói chuyện cho đỡ buồn chán.


Trần Nam Phương rất cảm kích vội vàng đi tìm Đỗ Thanh Hoa, vừa vào phòng khách trên lầu ba liền phát hiện bạn mình đang mở to mắt nhìn trần nhà: “Thanh Hoail”
“Nam Phương?” Người nọ sửng sốt, phản ứng lại: “Tớ tại sao lại ở chỗ này?
Không phải, đây là đâu?”
“Đang nói cái gì vậy!” Trần Nam Phương kỳ quái nhìn bạn mình, không khách sáo mà ấn vào đấu đối phương: “Là cậu đi uống rượu trong quán bar đấy!”
Sau đó, cô nói ngắn gọn những gì đã xảy ra đêm qua.

“Thật không?” Đỗ Thanh Hoa gãi gãi đầu: “Nói vậy thì lúc tớ say rượu, vận đào hoa đến rồi?
“.

.


” Trân Nam Phương bị logic của cô ấy này làm cho không nói nên lời, lo lắng nói: “Vận đào hoa cái gì! Đừng có ngốc, người đó là của Ôn Tứ Hiên, đừng có lộn xôn.


Vì sợ bạn mình không nghe lời, cô nói thêm: “Nếu cậu thực sự muốn gặp anh ta, tớ sẽ đi với cậu.


“Hahal” Đỗ Thanh Hoa cười nghiêng ngả: “Tớ đùa thôi, cậu có cần nghiêm túc như thế không? Nam Phương của tớ là đáng yêu nhất! Hahal”
“Này, cậu còn cười sao?” Trần Nam Phương phồng má tức giận cùng sợ hãi: “Cậu mà cười nữa thì tớ sẽ không để ý cậu.


Đỗ Thanh Hoa xin tha và nghiêm nghị nói: “Cậu yên tâm đi, ngay cả khi tớ chia tay với Thẩm Minh, tớ cũng sẽ không đến quán bar để tìm đàn ông đâu.

Cô sửng sốt một chút, sau đó lo lắng giơ tay của bạn mình lên: “Thanh Hoa, cậu chia tay với đàn anh rồi sao?
Tại sao? Hôm qua cậu không nói rõ.

Nói cho tớ biết có liên quan gì đến tớ và Hà Minh Viễn không?”
“Không!” Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Tớ phát hiện ra rằng tư tưởng của anh ta và tớ không nhất quán.


“Cậu nói vậy là ý gì?” Trân Nam Phương bối rối nhìn bạn mình: “Hai người đã yêu nhau bốn năm năm, sao lại quy về tư tưởng?”
“Cậu nói xem, nếu Hà Minh Viễn trói cậu ở bên cạnh ba năm năm, cậu có cảm thấy hai người không hiểu nhau không?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: Chương 145


Trần Nam Phương sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Tại sao lại lôi tớ vào?”
“Tớ muốn nói tình cảm, tư tưởng, hai cái này không liên quan gì đến thời gian” Đỗ Thanh Hoa gật đầu: “Cậu không cần lo lắng, trong thế giới của tớ không có cái gì gọi là tình cảm.


“Haizz, tớ không biết phải khuyên cậu thế nào nữa.

” Trần Nam Phương có chút bực bội: “Chuyện này không liên quan đến Hà Minh Viễn thì tốt, tớ thật sự sợ anh ta vì tớ mà đối phó với cậu.


“Anh ta dám?”
Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Trân Nam Phương vang lên.

“Đàn anh Thẩm Minh.

” Cô lắc lắc điện thoại với Đỗ Thanh Hoa: “Tớ nghe máy rồi.


Thấy bạn mình không trả lời, Trân Nam Phương mở loa ngoài, giọng nói của Thẩm Minh vang lên: “Nam Phương, em tìm thấy Thanh Hoa rồi sao?”
“Ừm, cô ấy ở ngay bên cạnh em.



“Em đưa điện thoại cho cô ấy!”
“Loa đang bật!” Đỗ Thanh Hoa lạnh lùng nói.

“Thanh Hoa, đã xảy ra chuyện rồi!”
Không biết vì sao, sau khi nghe xong, Trân Nam Phương dường như hiểu được tư tưởng mà Đỗ Thanh Hoa nói.

Người bạn trai quen nhau bốn năm năm gọi điện, việc đầu tiên là không quan tâm đến bạn gái.

“Trời không sụp được đâu.

” Thái độ của Đỗ Thanh Hoa lạnh nhạt.

“Thanh Hoal” Thẩm Minh ở đầu dây bên kia có vẻ rất lo lắng, gần như hét lên: “Nếu lần này chúng ta vi phạm hợp đồng, công ty Thiên Ưng mà chúng ta gây dựng lâu nay sẽ phá sản.


“Vậy thì phải hỏi anh rồi, tại sao anh lại ký hợp đồng như vậy?” Giọng nói của cô ấy cũng càng lúc càng lớn, mang theo khí chất căm thù sắt thép: “Anh có não không?”
“Đã ký rồi, cứ nghĩ cách đi.


” Thẩm Minh nói: “Chúng ta không chọc nổi Hà Minh Viễn.


Trần Nam Phương nhíu mày bối rối nhìn cô bạn: “Thanh Hoa?”
“Thẩm Minh, anh đừng lôi tôi vào.

Lần này là sơ suất của anh!” Đỗ Thanh Hoa tức giận nói: “Nếu không ngãm lại, anh tự mình giải quyết đi.


Cô ấy ngắt cuộc gọi.

Trân Nam Phương vuốt lưng cô bạn, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, Thanh Hoa, đã xảy ra chuyện gì? Đàn anh đã ký hợp đồng gì? Có nghiêm trọng không? Là Hà Minh Viễn…”
“Thật sự không phải, đừng có nghe lời Thẩm Minh nói bậy.

” Đỗ Thanh Hoa mạnh mẽ kéo tóc cô: “Lần này bất động sản Thiên Đạt bị cạy lên nên anh ta làm loạn, ở bữa tiệc hôm đó không biết đã chọc phải người nào, đối phương ra giá bảy tỷ, phục vụ ba năm.


“Điều kiện cũng ổn mà, đối phương lừa đảo sao?”
“Trong điều khoản dịch vụ có viết rằng kiểm toán viên chính phải có chứng chỉ kế toán do nước Anh chứng nhận, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng, và số tiền bồi thường thiệt hại được thanh lý sẽ gấp ba lần số tiền hợp đồng.

” Cô ấy nhún vai: “Cậu biết đấy, phí để mời kế toán vien có chứng chỉ kế toán của nước Anh một năm mất tới mấy trăm triệu, thực sự là một khoản lỗ”
Trần Nam Phương chớp chớp mắt: “Tớ có chứng chỉ này, có thể giúp cậu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: Chương 146


“Cô gái ngốc.

” Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Công ty đó hình như có liên quan gì đến Hà Minh Viễn.

Khi Thẩm Minh đi hai ngày trước, đã thấy anh ta đi ra khỏi đó.


“Vậy cậu còn nói không phải anh ta đối phó?” Trân Nam Phương lo lắng.

“Tớ đọc thông tin của công ty, không liên quan gì đến anh ta.

” Đỗ Thanh Hoa rất bình tĩnh: “Anh ta có thể đi làm quen với người trong công ty.


Trần Nam Phương im lặng, không nói đến việc Hà Minh Viễn có thể đồng ý làm việc của cô hay không, chỉ nói về công ty này, ký hợp đồng là không thành thật, ai biết có bây gì không?
“Được rồi, Nam Phương của tớ đừng lo lắng.

” Đỗ Thanh Hoa cố gắng mỉm cười và nói: “Mọi chuyện đâu sẽ có đó.


“Làm sao có thể được?”

“Tớ sẽ bỏ ra mấy trăm triệu để thuê kế toán viên, còn nghiêm túc học hỏi người ta, sau này tớ cũng sẽ lấy chứng chỉ kế toán của nước Anh.


Trần Nam Phương không chút khách khí, vừa định nói, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Minh Vy.

“Mợ ba, cậu ba đã về.


Ngay sau khi dứt lời, Đỗ Thanh Hoa chửi thề một tiếng: “Đây là địa bàn của Hà Minh Viên? Tớ đã ngủ ở chỗ của anh †a một đêm? Có chuyện gì vậy, tớ thật sự uống say đến mức mất hết thể diện rồi!”
“Thanh Hoa.

” Trần Nam Phương đè lại bạn mình vai đang bồn chồn: “Làm sao có thể nói như vậy về chính mình!”
“Không được, tớ phải đi nhanh.

” Đỗ Thanh Hoa nói xong xuống giường thu dọn quần áo: “Sau này để có thể giúp cậu, tớ không thể ở đây được.


Trân Nam Phương cũng không ngăn cản bạn cô, ai bảo cô ở chỗ Hà Minh Viễn cũng không có tiếng nói chứ!
Không những không giúp được bạn mà còn có thể liên lụy đến cô ấy.

Cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang thì thấy Hà Minh Viễn, Trịnh Hoàng Phong và Trịnh Hoàng Bách đều đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với bà Diêu.


Cũng không biết ai nói một câu: “Hai người này mới gọi là xứng đôi.


Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Nhưng dù tốt đến đâu cũng không bằng người trước mặt, sờ được thì tốt hơn.


Trần Nam Phương có thể nghe thấy đây là lời Trịnh Hoàng Bách nói ra khỏi miệng, cô không dám đồng ý, thậm chí còn nghĩ rằng Hà Minh Viễn có thể sẽ không đồng ý.

Dù sao người mà Hà Minh Viễn luôn mong nhớ chính là Ngô Hà thời đại học, nếu không phải vì hiểu lầm kia, bọn họ sẽ không chia tay?
“Cháu dâu đến rồi, Nam Phương mau tới đây.

” Nhìn thấy cô và Đỗ Thanh Hoa đi xuống, bà Diêu chào hỏi: “Đây là bạn của con à?”
“Vâng, thưa bà, cô ấy tên là Đỗ Thanh Hoa.

Cô ấy và con là bạn học đại học và chúng con đã làm việc cùng nhau sau khi tốt nghiệp.

” Trần Nam Phương trả lời khéo léo.

Đồ Thanh Hoa hơi lúng túng chào hỏi, bởi vì cô ấy không muốn quan tâm đến người thân của Hà Minh Viên.

Nhưng cô ấy lại đối với lời nói của Trịnh Hoàng Bách, thể hiện sự thẳng thăn của mình: “Bác sĩ Hoàng Bách, tôi thực sự không thể đồng ý với những gì anh vừa nói!”
“Đây không phải là tình yêu, chỉ là hôn nhân thương mại thôi, tuyệt đối không thể lâu dài được.

” Đỗ Thanh Hoa nói một cách chính đáng: “Nếu không tiếp xúc, sao anh có thể biết đối phương là người như thế nào? Cho dù anh biết trước, ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: Chương 147


“Phụt.

” Trịnh Hoàng Bách không khỏi mỉm cười: “Cô nói quá đúng.


“Chưa kể không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, anh đâu có thể chắc chắn rằng trước đây cô ấy không giả VÕ.

“Thanh Hoa đừng nói nữa!”
“Câm miệng!”
Thanh âm của Trần Nam Phương và Hà Minh Viễn đồng thời vang lên, đồng thời dừng lại.

Đôi mắt đen láy của anh rơi vào trên người cô, giọng nói không phân biệt được vui sướng và tức giận: “Xem ra vợ tôi cũng có cùng suy nghĩ với tôi.


“Nam Phương không giống anh!” Đỗ Thanh Hoa tức giận đến mức quên mất hoàn cảnh: “Nam Phương của tôi là người tốt bụng, ngay cả con kiến cũng không muốn giãm chết, anh Minh Viễn đây là người tàn nhẫn”
“Thanh Hoal” Mặt Trần Nam Phương tái xanh vì sợ hãi.


Bạn cô thực sự đã mắng Hà Minh Viễn và bà Diêu trước mặt anh, cô chỉ có thể cắn răng hòa hoãn: “Sao cậu có thể nói như vậy với chồng tớ?”
Đồ Thanh Hoa đã sửng sốt.

“Chồng tớ không phải loại người như vậy.

Anh ấy dịu dàng ân cần…” Trần Nam Phương lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi, bảo cô khen ngợi Hà Minh Viễn thật sự rất ngại.

“Nam Phương cậu…” Đỗ Thanh Hoa cũng nhận ra sự bốc đồng của cô ấy, miễn cưỡng đồng ý: “Bây giờ anh Minh Viễn quả thực đã thay đổi, điều này đúng là xác nhận những gì tôi nói, mọi người đều sẽ thay đổi, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.


Trần Nam Phương khóe miệng hơi giật giật, bạn của cô thật đúng là không tha.

“Thanh Hoa, phải không?” Bà Diêu nói: “Sau này con đến nhà ta chơi nhiều hơn một chút.

Bây giờ quan hệ của Minh Viễn và Nam Phương đang rất tốt, đợi đến khi đứa trẻ sinh ra sẽ càng tốt hơn”
“Cái gì!” Đỗ Thanh Hoa gọi: “Đứa trẻ nào? Ai đang mang thai?”
Nói xong, một đôi mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào bụng Trần Nam Phương, muốn nhìn thấu, nhìn xem bên trong có phôi thai không!

“Thanh Hoa…” Trân Nam Phương thật sự không muốn nói dối bạn tốt của mình, nhưng lại bị Minh Viễn bóp chết, cô chỉ có thể thừa nhận mà cười miễn cưỡng: “Tớ đã hơn hai tháng rồi, nếu cậu không tin thì hỏi bác sĩ Hoàng Bách.


Đôi mắt Đỗ Thanh Hoa liếc Trịnh Hoàng Bách với ánh mắt như dao, như thể định chém người ta.

“Cô có nhìn tôi như thế thì cũng không thay đổi được sự thật đâu.


Người nào đó sờ mũi: “Hay là tôi đưa cô đi khám bệnh?”
“Anh mới bị bệnh!” Đỗ Thanh Hoa không lịch sự chút nào.

“Không có mà? Vậy một cô gái xinh đẹp như cô ăn mặc như con trai vậy làm gì?”
Ánh mắt cô ấy sáng lên, cạn lời.

Trịnh Hoàng Phong đúng lúc nói: “Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cô Thanh Hoa, cô có muốn đi không? Tôi có thể đưa cô đi một lát.


“Vậy thì tốt.

” Trần Nam Phương không chỉ thay mặt Đỗ Thanh Hoa đáp lại, mà còn sốt sắng nắm lấy tay bạn mình: “Gậu đi xe của Hoàng Phong thì tớ yên tâm rồi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148: Chương 148


Trần Nam Phương chỉ sợ Đỗ Thanh Hoa tiếp tục ở lại đây sẽ xúc phạm Hà Minh Viễn nhiều hơn nữa.

Cô cũng sợ bản thân mình diễn không nổi nữa.

Nhưng khi nói câu này, cô đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Cô biết ánh mắt của Hà Minh Viễn là nhìn lướt qua, nhưng vừa rồi anh còn tốt, chẳng lẽ cô nói sai gì sao?
Ừm… Có phải là do cô gọi “Hoàng Phong” không?
Khi tiễn bạn lên xe, cô bỗng nghe thấy Đỗ Thanh Hoa tự trách mình: “Haizz, sớm biết thế này thì tớ đã không đi nước ngoài công tác rồi, sao cậu có thể mang thai đứa con của Hà Minh Viễn?”
“Thanh Hoa, tớ…” Trần Nam Phương càng tự trách bản thân, cô muốn bạn mình nhẹ lòng, nhưng một khi lời nói dối bị bại lộ, cô sẽ không thể chấm dứt được.

“Nam Phương, đừng buồn.

” Đỗ Thanh Hoa thấp giọng: “Dù nói thế nào thì đứa trẻ cũng vô tội, nếu tên khốn kiếp Hà Minh Viễn dám bắt nạt cậu và đứa nhỏ, tớ sẽ mang cậu đi!”
Cô ấy vừa nói vừa võ trán: “Cậu phải chú ý kiếm tiền đấy, nếu không thì làm sao mà nuôi con được!”
Trong lòng Trần Nam Phương dâng lên cảm động, tuy rằng mang thai là giả, nhưng lòng tốt của bạn bè đối với cô là thật, cô đã mãn nguyện rồi!
“Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.

” Đỗ Thanh Hoa khuyên nhủ thêm vài câu trước khi lên xe của Trịnh Hoàng Phong rời đi.


Cô đứng đó, nhìn bóng xe khuất dần, đôi mắt đỏ hoe vì ấm ức.

“Không nỡ sao?”
Trân Nam Phương thấy Hà Minh Viễn đột nhiên thì giật mình, sau đó quay đầu hỏi: “Sao anh lại đi ra?”
“Tôi sợ vợ mình bỏ trốn theo họ.


“.

.

” Cô không dám tức giận, vươn bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh: “Em tiên Thanh Hoa đi.


“Thật sao?” Hà Minh Viễn ngẩn ra, không rõ là vui mừng hay tức giận.

Cô gật gật đầu, sau đó âm thâm ngẩng đầu liếc anh, muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại thay đổi: “Bà nội không tức giận chứ?”
“Bà ấy sẽ không tức giận với em.


Không hiểu sao, Trân Nam Phương luôn cảm thấy trong lời nói của anh có cái gì đó, nhưng cô không dám hỏi.


“Đi thôi, Hoàng Bách vẫn đang đợi ø em: “Tại sao phải đợi tôi?” Không thể biết tại sao, cô thực sự không muốn có liên quan đến Trịnh Hoàng Bách.

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hà Minh Viễn dùng trái tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ bóp một cái: “Nếu em không muốn gặp, tôi sẽ đưa em ra vườn hoa.


“.

.

” Trân Nam Phương thật sự nghỉ ngờ cô bị ảo giác thính giác, nhưng dạo vườn một vòng, cô không muốn hiểu mục đích của anh, chỉ có thể cảnh giác cao độ đi theo anh.

Anh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, anh đặc biệt đẩy công việc đi để ở cùng cô, nhưng cô lại nghi ngờ anh hại cô sao?
Đi được một lúc, Trần Nam Phương không chịu nổi nữa, cô phân vân không biết mở lời thế nào.

Chỉ nghe Hà Minh Viên âm trầm nói: “Em có chuyện gì thì nói đi, đừng có giữ trong lòng.


Cô ngước nhìn anh, vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi, nhìn ánh mắt rực lên của anh, cô nuốt nước bọt, thì thầm nói: “Em nghĩ… Thanh Hoa đã gặp phải một vấn đề với khách hàng, em muốn giúp cô ấy.


Sợ anh từ chối, cô hơi cao giọng hứa: “Em sẽ không chạy lung tung đâu, em chỉ làm ở nhà thôi, không để bà nội nhìn thấu đâu”.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149: Chương 149


“Ô?” Hà Minh Viên nhướng mày nhướng mày, khàn giọng hỏi: “Muốn tôi đồng ý sao?”
Ừ, tất nhiên là cô ấy muốn.

Nhưng…
“Nếu anh không muốn, anh không cần phải giúp.

” Cuối cùng, cô vẫn thừa nhận lùi bước, nhưng không giấu được vẻ thất vọng.

Anh nắm lấy eo cô: “Để tôi đồng ý không phải là không được.


“Hà Minh Viễn?!” Trân Nam Phương nhìn anh chằm chằm đây hy vọng.

“Phải xem biểu hiện của em.

” Hà Minh Viễn cúi đầu hôn lên trán cô: “Vợ muốn thuyết phục chồng vẫn rất dễ dàng.


Trần Nam Phương sững sờ một chút.

Chắc chắn đây là âm mưu của anh!
“Nếu em không muốn thì quên đi.



Hà Minh Viễn xoa xoa má thật sâu: “Em ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai với bà nội.


“Không, em muốn!” Trần Nam Phương năm lấy tay anh, ngượng ngùng cầu xin: “Em sẽ hoàn toàn nghe lời anh!”
“Lần này em nghe anh.


“.

ư.

.

” Da mặt anh đúng là quá dày rồi, làm sao có thể nghe được những lời này?
Bị ánh mắt thâm sâu của Hà Minh Viễn nhìn, Trân Nam Phương đỏ mặt gật đầu, nhưng trong lòng lại đang than thở, cô có thể làm gì khác sao?
“Em cứ từ từ suy nghĩ, tôi chờ em.


“Nhưng Thanh Hoa không đợi được.


” Cô lẩm bẩm, vẫn không dám trái lời anh.

Anh đã nói vậy, cô có thể giúp Đỗ Thanh Hoa trước rồi sẽ bù đắp sau.

“Cảm ơn anh, Hà Minh Viễn.

” Tuy rằng không biết tại sao anh lại thay đổi lời nói, nhưng lần này Trân Nam Phương thực sự cảm ơn anh.

Đầu óc anh mê man, người phụ nữ nhỏ bé này dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Sau khi cùng Hà Minh Viễn đi dạo một đoạn ngắn, Trân Nam Phương nóng lòng muốn quay lại liên lạc với Đỗ Thanh Hoa, thậm chí còn không để ý đến sắc mặt tối sầm của người nào đó.

Cuối cùng, cô thuyết phục Đỗ Thanh Hoa sử dụng cô làm kiểm toán trưởng, dù sao không ai muốn mất tiền, hơn nữa cô ấy còn tuyên bố muốn kiếm tiền nuôi con đỡ đầu trong tương lai.

“Cậu, cậu đừng nói linh tỉnh.

” Trần Nam Phương đỏ mặt nói: “Cái gì mà con đỡ đầu chứ”
Cô căn bản chỉ là giả vờ mang thai!
“Tớ nói linh tỉnh gì chứ?” Đỗ Thanh Hoa khịt mũi: “Dù sao tớ cũng nhận trước là mẹ đỡ đầu của đứa bé rồi.

Nếu cậu dám không để đứa bé nhận tớ, tớ sẽ tới cửa biệt thự của cậu, dù sao tớ cũng biết nhà rồi.


Trần Nam Phương cứng họng, vừa tức vừa buồn cười, nhưng không thể nói thật.

“Đúng rồi.

” Cô ấy ở đầu dây bên kia hạ giọng sau khi nghĩ đến điều gì đó: “Cậu đối xử với Trịnh Hoàng Phong…”
“Chỉ là bạn bè mà thôi!” Trần Nam Phương ngắt lời bạn mình: “Cậu đừng nghĩ lung tung, anh ta và Hà Minh Viễn là anh eml “Nếu cậu bỏ qua mối quan hệ này thì sao?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150: Chương 150


“ý của cậu là gì?” Trần Nam Phương nhíu mày: “Họ là anh em, sao có thể gạt sang một bên?
Đỗ Thanh Hoa thở dài: “Đúng vậy, không nói nữa, có nói thì cậu cũng không hiểu.


Không ai trong số họ muốn nói về bất cứ điều gì khác, vì vậy họ nói về việc phân công lao động và phân phối thông tin trong cuộc kế toán kiểm toán, rồi cúp máy.

Trần Nam Phương ngẩn người dựa lưng vào ghế, sau đó lắc đầu nguầy nguậy để ngăn chặn suy nghĩ ngẫu nhiên của mình.

“Mợ ba.


Cô ngoảnh đầu lại: “Minh Vy! Hai ngày nay cô đi đâu vậy?”
Sau quán bar hôm đó, cô muốn hỏi thăm tình hình của Minh Vy, nhưng đã hai ngày không gặp.

Minh Vy trước tiên cúi đầu, sau đó ngẩng đầu mặt cười: “Mợ ba, chẳng phải tôi đã về rồi sao!”
“Cô… bị phạt?” Trần Nam Phương ngập ngừng hỏi, cô vẫn hiểu quy tắc của Hà Minh Viễn và bà Diêu: “Bởi vì chúng ta tách nhau ra?”
Minh Vy chớp mắt một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu rồi xin lỗi: “Tôi xin lỗi mợ ba, đó là lỗi của tôi.



“Đừng nói như vậy!” Trân Nam Phương càng thêm ngượng ngùng: “Là tôi không tốt, nên cho phép cô vào cùng, chỉ là sau đó tôi có gửi tin nhắn, cô không thấy sao?”
“Tôi thấy rồi!” Minh Vy giận dữ nói: “Tôi định đi vào, nhưng bị chặn lại.


“Do ai?” Trần Nam Phương giật mình, có thể ngăn cản Minh Vy nghĩa là đã biết trước bọn họ ở cùng nhau: “Ôn Tứ Hiên?”
Minh Vy gật đầu: “Tôi đã để lộ thân phận của cậu ba, người bên kia cũng không sợ.

Đợi khi về tôi sẽ bảo Minh Phúc giáo huấn những người đó!”
“Đừng.

” Trần Nam Phương ngăn cản.

“Chúng ta không thể gây phiền phức cho Hà Minh Viễn.


“Mợ ba thật tốt, luôn nghĩ cho cậu ba”

Trần Nam Phương chỉ là ngoài miệng nói không muốn gây thêm phiền phức cho Hà Minh Viễn, mục đích thực sự của cô là không chọc giận Ôn Tứ Hiên mà liên lụy đến anh trai mình.

Nhưng bây giờ Minh Vy đã lý giải chuyện này như vậy, lương tâm cô cũng không nỡ phản bác cô ấy.

Ngày hôm sau, sau khi nhận được thông tin từ Đỗ Thanh Hoa, cô bắt đầu sắp xếp…
Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Link tải nhé các bạn
“Công ty Hóa Vân Nhã?” Trần Nam Phương lẩm bẩm, khi nhìn thấy người pháp nhân, cô sửng sốt: “Đặng Vân Nhất”
Là cô ta? Cháu gái Đặng Liên? Bạn của Hà Minh Viễn?
Trần Nam Phương nhíu mày, có một suy đoán không tốt, thật sự là công ty này trùng hợp tìm đến công ty kế toán Thiên Ưng? Đó có phải là một sự sắp đặt có chủ đích không?
Mục đích… là cô?
Đây là một trong những phương pháp dày vò cô của Hà Minh Viễn?
Cô nhéo lông mày, cố gắng dứt khỏi nhưng nổi đau trong lòng ngày càng tích tụ, không thể trút bỏ.

Điện thoại đổ chuông.

“A lô, mẹ!” Trần Nam Phương trả lời điện thoại, chính là bà Hạnh đã lâu không liên lạc với cô.

“Cô vẫn biết rằng có một người mẹ như tôi sao!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ đầu dây bên kia, giọng điệu đầy sự chất vấn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151: Chương 151


Trần Nam Phương không nói lời nào, cô cũng không hỏi mẹ cô tại sao không quan tâm đến cô, chỉ là từ nhỏ cô đã nhạy cảm, trong mọi việc luôn tìm lý do cho bản thân, cho dù có sai, cô cũng không muốn làm người khác khó xử.

“Cô lại bộ dạng tâm ngầm đó đi, cứ như ai nợ coi không bằng!” Bà Hạnh bất bình nói tiếp: “Đừng quên, cô nợ anh trai cô!”
“Mẹ…” Cô tức giận hét lên, muốn nói với bà Hạnh rằng anh trai cô đã tự mình chọc giận Ôn Tứ Hiên, bây giờ cô đã hy sinh hạnh phúc của mình để cứu anh trai mình!
Chỉ sau một giây suy nghĩ, cô ấy đã thay đổi câu nói của mình: “Chuyện của anh trai, con đang nghĩ cách rồi!”
“Nghĩ cách nghĩ cách, ngày nào cũng nghĩ, cũng không thấy cách của cô ở đâu!” Bà Hạnh tức giận đến mức như thể tràn ra khỏi màn hình điện thoại mà cắn người: “Tôi thật phí công nuôi cô lớn như vậy, đến một người đàn ông cũng xử lý không xong!”
“.

.

” Nói trắng ra, để cô đi hầu hạ Hà Minh Viễn, cô chưa từng biết đến ba mẹ cô lại vô lý không có điểm dừng như vậy!
“Nam Phương, để mẹ nói cho cô biết, con đừng có cứng đầu như vậy! Cơ thể cũng là của người ta rồi, rồi nề hà cái gì!” Bà Hạnh quát lớn: “Nếu con không chủ động, Hà Minh Viễn là của người khác!”
Nói một hồi lâu, Trần Nam Phương mới hiểu bà Hạnh nói gì, nhìn thấy Hà Minh Viễn đang đi mua sắm với những người phụ nữ khác trong trung tâm thương mại.


“Mẹ không quan tâm con làm gì, mau cứu lấy anh trai con!” Bà Hạnh cúp điện thoại, sau đó gửi một bức ảnh.

Chất lượng bức ảnh rõ ràng, trong nháy mắt Trần Nam Phương đã nhận ra Đặng Vân Nhã là người phụ nữ đi mua sắm cùng Hà Minh Viễn.

Cô giật giật khóe miệng, tràn đầy chua xót, cũng may cô không yêu Hà Minh Viễn, nếu như làm như vậy, mẹ cô nhất định sẽ cắm dao vào tim cô, trừ bỏ dửng dưng, không còn lại gì.

“Nhưng… sao tim mình lại đau như vậy?” Cô ôm ngực, đè bụng muốn nôn ra.

Cốc cốc cốc.

“Mợ ba, bà cụ muốn mợ xuống ăn tổ yến” Minh Vy gõ cửa tiến vào.

Trần Nam Phương chống lại sự khó chịu, đứng dậy đi xuống lầu.


Không ngờ, Hà Minh Viễn cũng quay lại, đi đến chỗ cô, giống như một người chồng tốt.

Thật là nhức mắt và nực cười!
Cô đưa mắt không nhìn anh, muốn trực tiếp đi tới chỗ Ngọc Cẩm uống ăn †ổ yến, ai ngờ Hà Minh Viên lại đi tới.

Mới đi được hai bước, Trân Nam Phương đã ngửi thấy mùi đào trên người, quay người lại che miệng, nấc cụt.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên muốn đưa tay ra.

Trần Nam Phương lo lắng lui về phía sau hai bước, né tránh anh, càng thêm nôn mửa.

“Mợ ba, mợ có chuyện gì vậy?” Minh Vy vội nắm tay cô.

Bà Diêu cũng lo lắng đi tới: “Cháu dâu có chỗ não không thoải mái?”
“Cháu không sao…” Trần Nam Phương rất xấu hổ, đè mạnh bụng: “Chỉ là cháu không ngửi được mùi đào.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152: Chương 152


Đôi mắt Hà Minh Viễn lóe lên sắc bén, anh lùi lại một bước.

Hôm nay anh gặp Đặng Vân Nhã, nhưng là không để ý đến mùi nước hoa, không ngờ Trần Nam Phương lại phản ứng dữ dội như vậy!
Chỉ là… tại sao cô lại rất nhạy cảm với mùi đào? Chuyện này có nguyên nhân gì sao?
“Mùi đào? Sao ta không ngửi thấy?”
Bà Diêu hít sâu một hơi: “Ta không nghe nói phụ nữ có thai bị dị ứng với đào?”
“Bà Diêu, bà nói sai rồi.

Không liên quan gì đến phụ nữ có thai.

Tôi từng có một người hàng xóm khi nhìn thấy quả đào sẽ nổi mụn đỏ chứ đừng nói đến việc ngửi hay ăn chúng.

” Ngọc Cẩm giúp giải thích và nhẹ nhàng vuốt lưng Trần Nam Phương, nói: “Mợ ba chắc chăn là trời sinh dị ứng với đào.


Trần Nam Phương bình tĩnh ngồi ở trên ghế, nhờ ơn lời nói của Ngọc Cẩm, nếu không cô thật sự không biết nên giải thích tình huống của mình như thế nào.


“Minh Viên!” Bà Diêu có lẽ ngủi được nguồn gốc của mùi hương, nhìn Hà Minh Viễn liếc mắt một cái, tự mình rót một ly nước cho Trần Nam Phương: “Cháu dâu, uống chút nước ép đi, tương lai ai dám dùng đào để chọc cháu, ta sẽ đánh người đó!”
“Bà nội.

.

” Cô thì thào, cảm động nhưng cũng không dám làm căng: “Là Trần Nam Phương sức khỏe không tốt, không liên quan gì đến người khác.

Đào là đồ tốt, sao có thể vì cháu mà cấm!”
Hơn nữa không thể cấm được, đó là thứ mà Hà Minh Viễn vô cùng thích.

“Ta đã nói cấm thì phải cấm!” Giọng bà Diêu rất lớn, nhìn Minh Viễn một cái nhìn sâu sắc như một lời cảnh cáo.

Anh không nói gì, quay lên lầu.

Sau khi uống nước và ăn gì đó, Trần Nam Phương cũng tìm cớ lên lầu, muốn tiếp tục đọc thông tin do Đỗ Thanh Hoa gửi đến nhưng đành bất lực.


Trong đầu cô đều là bức thư nhuốm máu đó.

Cô tựa vào cửa sổ, nhìn bầu trời chiều xa xa, đôi mắt se lại, muốn khóc.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Nhìn cái gì vậy!” Hà Minh Viên thật sâu đẩy cửa vào, nhìn thấy Trần Nam Phương bóng lưng vô cùng cô độc.

“Không…” Cô quay lại, phát hiện anh đã tắm xong khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất anh không cố ý làm cô chán ghét: “Em xin lỗi”
Hắn lông mày cong lên, người phụ nữ này đã không chất vấn anh, lại còn xin lỗi anh?
Rốt cuộc cô sợ anh đến mức nào chứ? Còn không để tâm đến bản thân mình.

Anh tức giận hơn anh tưởng, nhưng lời nói đến miệng lại thay đổi: “Chồng đi với người phụ nữ khác mà vợ lại xin lỗi?
Trần Nam Phương, em diễn kịch hơi quá rồi đấy?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vô tội mờ đi một chút: “Em luôn giữ gìn thân phận của mình, sẽ không gây ra những phiên phức không đáng có khiến anh phiền lòng, anh yên tâm.


Anh yên tâm?
Hà Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi, tức giận đẩy người dựa vào cửa sổ, dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm cô: “Thân phận của em là gì, hả?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153: Chương 153


Một bầu không khí nguy hiểm quanh quẩn trong lòng Trân Nam Phương, cô vừa bối rối vừa đau khổ, rõ ràng là không hỏi, anh lại quay ra tìm lỗi!
“Có cần tôi giúp em suy nghĩ không?”
“Em không muốn!” Cô không kìm lòng được mà lớn tiếng nói, sau khi nói ra thì hối hận, nhưng cô chỉ có thể kìm xuống.

Sao anh có thể vừa lôi kéo một người phụ nữ khác mà lại đến gây rối với côi Anh hận cô đến mức như vậy, chẳng lẽ phải hạ nhục cô bằng phương thức này?
Trần Nam Phương cắn đôi môi tái nhợt, chớp chớp đôi mắt ẩm ướt: “Hà Minh Viễn, em thật sự chưa quên thân phận của mình, anh đừng…”
Anh thực sự muốn cường thế bắt cô xin lỗi, nhưng trước khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt và đôi mắt ướt đẫm của cô, anh không thể làm như vậy được.

Ngay cả sự tức giận trong lòng cũng không nỡ phát ra với cô, thật khiến anh phiền lòng!
“Tôi sẽ tính sổ với em sau.

” Hà Minh Viễn thu lại cánh tay, nheo đôi mắt phượng, xoay người bước đi.


Trần Nam Phương yếu ớt dựa vào bên cửa sổ, lẩm bẩm cái tên khắc sâu trong lòng: “Dạ Hành, em phải làm sao đây?”
Minh Viễn ăn trưa Trần Nam Phương như thể trở lại thời đại học, để xua tan phiền muộn của mình, cô chuyên tâm làm việc.

Mỗi ngày ngoại trừ ba bữa, cô đều lấy cớ về phòng nghỉ ngơi, nhưng khi vê đến phòng ngủ, cô đã đặt mình vào mớ thông tin dày đặc.

Trong suốt một tuần, cô ấy tránh Hà Minh Viễn, thậm chí cả bà Diêu.

“Cháu dâu, con nói cho ta biết đi, rốt cuộc con làm sao vậy?” Ăn xong bữa sáng ngày hôm đó, bà Diêu ngăn Trần Nam Phương lại, lo lắng nhìn cô: “Nếu cảm thấy không thoải mái, ta sẽ mời ông Trương đến.


“Không cần ạ, không cần ạ!” Cô lập tức căng thẳng, nhất định không được để ông Trương tới, nếu không cô sẽ tiêu đời: “Con không sao.



“Không sao? Gần dây con lúc nào cũng ngủ!” Bà Diêu nghĩ tới đây kiên định lắc đầu: “Ngọc Cẩm, đi gọi điện thoại.


“Bà nội, thật sự không cần!” Giọng nói của Trần Nam Phương sợ hãi đến tột cùng: “Kỳ thực con mỗi ngày đều không ngủ, phần lớn chỉ nằm một chỗ.


“Vì Minh Viễn, thằng nhóc chết tiệt kia?”
Cô mạnh mẽ xua tay, vội vàng phủ nhận, cuối cùng mấy ngày nay Hà Minh Viễn không tới hành hạ cô, cô không muốn tự gây thêm phiền phức!
“Đừng sợ nó, đợi nó về, ta sẽ dạy dỗ nó cho con.


Trần Nam Phương nhíu mày, thấp giọng cầu xin: “Bà nội, thật sự không liên quan gì đến Minh Viễn, anh ấy đối xử với con rất tốt.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154: Chương 154


“Nam Phương, cháu bình tĩnh, Minh Viễn có một người vợ tuyệt vời như vậy, nhưng nó vẫn chưa hài lòng!” Bà Diêu lắc đầu, ân cần võ nhẹ lên mu bàn tay CÓ: Trân Nam Phương thấy bà vẻ mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: “Bà nội, hôm nay con có thể ra ngoài không? Con muốn gặp bạn bè.


“Đương nhiên, bà nội không phải người lạc hậu, biết phụ nữ có thai nên ra ngoài thư giãn, để đứa nhỏ phát triển tốt.


Nói như vậy, Trần Nam Phương hơi xấu hổ, cảm thấy mình lợi dụng lòng tốt của bà Diêu đối với mình, lập tức hứa: “Bà nội, con sẽ về sớm, con hứa.


“Đứa trẻ ngốc này!” Bà Diêu cười nhẹ.

Trần Nam Phương vội vã chạy đến †rung tâm hội nghị Tài Vượng, hôm nay là cuộc gặp đầu tiên giữa Công ty kế toán Thiên Ưng và Công ty Hóa Vân Nhã, vốn dĩ cô đã nói là mình không đến, Nhưng cô sợ Đỗ Thanh Hoa sẽ nổi cơn thịnh nộ khi nhìn thấy Đặng Vân Nhã, vì vậy cô vội vàng đến đây.

Quả nhiên, vừa mở cửa phòng họp đã thấy bầu không khí bên trong vẫn lạnh lẽo, Đỗ Thanh Hoa đang ngồi tại chỗ nắm chặt tay.


“Xin lỗi, tôi đến muộn.

” Trần Nam Phương ngồi ngay bên cạnh bạn mình, nhẹ nhàng kéo góc quân áo.

“Gô Nam Phương?” Đặng Vân Nhã vẻ mặt bất ngờ: “Sao lại là cô?”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.

” Trần Nam Phương không tin đối phương không biết, nhưng nếu muốn diễn thì cô sẽ hợp tác.

Đặng Vân Nhã cười khúc khích khi nhìn thấy co: “Tôi đã biết rằng cô Nam Phương đang giúp công ty tôi kế toán, vì vậy tôi sẽ trả nhiều hơn một chút.

Nếu không thì điều này để cho anh Minh Viễn biết, anh sẽ nói tôi nghèo mất.



“Đó không phải là những gì tôi nói.


Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đồ Thanh Hoa nói: “Nếu cô ra giá nhiều hơn, Hà Minh Viễn phải gọi cô là đồ ngu ngốc.


“Cô!” Đặng Vân Nhã trợn mắt: “Đây là thái độ của Công ty kế toán Thiên Ưng của cô sao?”
Nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, Trần Nam Phương nhanh chóng ngăn cô ấy lại, cười nói: “Cô Vân Nhã, thời gian của cô rất quý giá, chúng ta bắt đầu cuộc họp.


“Đúng vậy, buổi trưa tôi cũng hẹn anh Minh Viễn đi ăn cơm!” Giọng điệu của Đặng Vân Nhã ẩn chứa vẻ khiêu khích: “Nể mặt cô, lần này tôi sẽ bỏ qua, bắt đầu thôi.


Trần Nam Phương quay đầu lại, nhìn Đỗ Thanh Hoa với ánh mắt yên tâm: “Để tớ nói?”
“Không, để tớ nói!” Cô ấy bắt đầu giới thiệu…
Mặc dù màn khởi đầu hơi rắc rối, nhưng cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ, trong giờ giải lao, cô nghe giọng nói sắc bén của Đặng Vân Nhã: “Này, cô Nam Phương, sao vòng tay của cô lại giống của tôi?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155: Chương 155


Trần Nam Phương nhìn rất chăm chú, quả nhiên nhìn thấy trên tay của Đặng Vân Nhã có đeo một chiếc vòng tay bạc.

Chiếc vòng tay đó giống hệt với cái của cô.

“Ngoan thật, chỉ là tôi… Đặng Vân Nhã nói được một nửa lại ngừng, cô ta mỉm cười: “Nhìn xem tôi đang nói cái gì này, cô Phương cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé.


“Trần Nam Phương nhà chúng tôi không giống với cô, không giả câm điếc được.

” Đỗ Thanh Hoa tức giận xông lên: “Cô Nhã tốt xấu gì cũng là con nhà giàu có, thế mà chịu làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác như vậy sao?”
Đặng Vân Nhã cuống cuồng lên, chỉ vào mặt Đỗ Thanh Hoa rồi hét lớn: “Cô nói ai là kẻ thứ ba? Cô mới là kẻ thứ ba!
Cả nhà cô đều là kẻ thứ bai”
“Nếu cô không phải thì cô lo lắng cái gì vậy?”
“Có tin tôi sẽ không ký hợp đồng với Thiên Ưng hay không?”
Đồ Thanh Hoa nhún vai: “Tôi còn mong như vậy đấy, phục vụ cho người không đứng đắn, tôi cảm thấy rất có lỗi cho cái đầu của mình.



“Cô… Cô!” Đặng Vân Nhã tức đến nỗi đỏ cả mặt, ngay sau đó lại bắt đầu khóc nức nở: ‘Cô Phương, sao cô lại phải làm vậy? Tôi đã đắc tội cô ở đâu chứ, cô cứ nói ra, không cần phải bảo bạn của mình mắng tôi là kẻ thứ ba thế này đâu, như vậy thì có khác gì đang mắng anh Minh Viễn đâu.


“Nếu như cô không làm điều xấu thì sợ gì bị người khác mắng.


“Thanh Hoal” Trân Nam Phương vội vã kéo bạn mình lại, ngăn cản cô ấy không nói tiếp nữa: “Cô Nhã là khách của tớ, chúng ta tiếp tục bàn công việc tiếp thôi.


Nói rồi, cô tháo chiếc vòng trên tay mình xuống, cất vào trong túi.

Nửa sau buổi họp, Đặng Vân Nhã cứ vuốt ve cái vòng tay của mình, giống như làm vậy cô ta sẽ cảm thấy được an ủi vậy.

Trần Nam Phương rũ mắt xuống, cười khổ trong lòng.

Còn không được an ủi sao, đó chính là đồ vật mà Hà Minh Viễn tặng cơ mà!
Cô thật sự khâm phục anh, mặc dù anh bận như vậy, nhưng vẫn nghĩ ra bao nhiêu kế để đối phó với cô.


Sau khi cuộc họp kết thúc, hai bên quyết định công việc phải làm tiếp theo, sau đó giải tán.

“Chúng ta đi thôi!” Đặng Vân Nhã hùng hổ bước ra khỏi phòng họp, đi vào thang máy rồi mới nói với trợ lý của mình: “Đi sắp xếp đi.


Trần Nam Phương, dựa vào đâu mà cô dám buộc chặt Hà Minh Viễn chứ?
Hừ, tôi sẽ làm cô chết cũng không biết mình chết như thế nào!
“Hắt xì! Hắt xì!” Trân Nam Phương vẫn ở trong phòng họp hắt xì liền hai tiếng: “Nhất định là có người đang mắng tớ rồi.


“Nhất định là con kẻ thứ ba kia, không còn nghỉ ngờ gì nữa đâu.

” Đỗ Thanh Hoa tức giận tới nỗi quăng luôn cả tập tài liệu trên tay: “Từ lúc đầu tớ đã biết công ty Hóa Vân Nhã là của người phụ nữ này rồi, tớ có để mất Thiên Ưng cũng không thể phục vụ cho cô ta.


“Thanh Hoa.

” Trân Nam Phương cười trấn an, nói: “Từ chối tiền là đứa ngốc đấy.


“Thà tớ làm đứa ngốc còn hơn.

” Đỗ Thanh Hoa nhìn về phía bạn mình: “Có phải cậu đã biết từ trước rồi không? Tại sao lại không nói?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156: Chương 156


“Nói cũng chẳng có tác dụng gì, Hà Minh Viễn vấn sẽ tìm người để làm khó tớ.

” Giọng của Trân Nam Phương ung dung như đang nói về chuyện của người khác: ‘Cậu cũng không cần phải tức giận, cũng không phải gây khó dễ cho Đặng Vân Nhã.


“Tớ không có tốt tính như cậu, không nuốt được cục tức này.


“Thanh Hoa, cậu biết tớ mà, căn bản là tớ không yêu Hà Minh Viễn.

” Cô chu miệng: “Nhờ người khác giúp đỡ, cũng phải có thái độ khi nhờ người khác giúp dƠ “Cậu… Hừ!” Đỗ Thanh Hoa mất hứng dựa vào ghế, nói: “Trần Nam Phương, đồng ý với tớ, nếu như không chống chịu được nữa thì cứ nói với tớ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, cùng lắm là cùng nhau chạy trốn.


“Được.


Lời nói ngoài miệng thì nhẹ nhàng như vậy, chỉ có Trần Nam Phương biết, trong lòng cô đang khó chịu như thế nào.

Hơn nữa, sự khó chịu này không thể nói rõ ràng.


“Đi thôi.

Nếu không thể nghĩ rõ ràng thì dứt khoát không nghĩ nữa, cô kéo tay Đỗ Thanh Hoa: ‘Khó khăn lắm mới gặp một lần, đi ăn một bữa lớn nào.


“Một bữa lớn?” Đỗ Thanh Hoa nhìn vào cái bụng của cô: “Tớ từ chối thay cho con nuôi của tớ, cậu không ăn chơi quá độ được.


“mm Hai người thu dọn đồ đạc xong, bước xuống tầng, đang đi thì có người chạy lại không may va vào người Trần Nam Phương.

Chiếc túi trong tay Trân Nam Phương rơi xuống đất, đồ đạc ở bên trong rơi hết ra, cô nhất thời ngây ra: “Xong rồi.


Sau đó cô nhanh chóng nhặt túi lên, mở ra xem, quả nhiên chiếc vòng đã vỡ thành ba đoạn.

“Làm thế nào bây giờ.

” Cô khóc không ra nước mắt, trong lòng nghĩ nếu như chuyện này để Hà Minh Viễn biết được, nhất định sẽ mượn cơ hội này để trừng phạt cô.

“Mẹ nó!” Đỗ Thanh Hoa cũng ngây ngốc nhìn chiếc vòng bạc, lẩm bẩm một câu: “Rất đắt tiền phải không?”
Trân Nam Phương mấp máy miệng: “Nhất định đắt tới nỗi cả một năm lương của cậu cũng không đền nổi.



“Mẹ!” Đỗ Thanh Hoa lại chửi một câu: ‘Để người đụng vào cậu chạy đi rồi.

Phải bắt người ta đền mới đúng.


“Bỏ đi vậy.

” Trân Nam Phương hít một hơi thật sâu: “Có lẽ người ta cũng không cố ý, để tớ tự nghĩ cách đi.


Thế là cô không quan tâm đến nó nữa, đi ăn cơm với Đỗ Thanh Hoa, sau đó quay về biệt thự.

Sau khi nói vài câu với bà Diêu, Trần Nam Phương vội vàng quay về phòng, lấy những đoạn vòng đã vỡ ra, suy tính xem làm thế nào để dán lại mà không có vết tích gì.

Làm đến tận giờ ăn tối, cuối cùng cô cũng dán được cái vòng lại, thế nhưng vần nhìn thấy rõ dấu vết bị vỡ.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, Hà Minh Viễn bước vào.

Nói chính xác là xông vào.

Anh nắm lấy cằm Trần Nam Phương, như nặn một con kiến trong tay, nói bằng âm thanh khàn khàn: “Được đấy, Trân Nam Phương.


Ý nghĩ của cô dừng lại, rõ ràng anh đang mượn chuyện của Đặng Vân Nhã để tính sổ với cô, thế nhưng cô chỉ có thể giả ngốc: “Có chuyện gì vậy?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157: Chương 157


Hà Minh Viễn không nói gì, ánh mắt sâu thắm nhìn cô chằm chằm, hận không thể đục một lỗ trong tim của cô.

Phía sau lưng Trân Nam Phương cứng ngắc, cổ cô rụt lại, bất chấp ngẩng đầu trước áp lực đáng sợ.

Một giây sau lại bị anh đẩy ra một cách vô cùng chán ghét.

“Đây là thái độ cầu xin của cô sao?”
Tim cô đập loạn xạ, cảm thấy vô cùng hoảng loạn và đau khổ, cuộc nói chuyện của cô và Đỗ Thanh Hoa trong phòng họp bị anh nghe được rồi sao?
Sao lại như vậy được?
Phòng họp có thiết bị giám sát?
“Không có gì để nói sao?” Đôi mắt của Hà Minh Viễn híp lại, anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt, cô không yêu anh, cô dựa vào đâu mà dám nói những lời này.

“Hà Minh Viễn!” Trần Nam Phương hoàn hồn, vội vàng ôm chặt anh: “Những lời em nói với Thanh Hoa là do em sợ cô ấy bị kích động mà làm việc không nên thôi.


Anh mím đôi môi mỏng, im lặng, giống như một người đã chết.

“Thật đấy!” Cô lo lắng đến mức đổ cả mồ hôi ở trán: “Anh phải tin em.



“Tin cô? Cô vấn luôn nói dối, tại sao tôi lại phải tin cô?”
Trần Nam Phương sững sờ, nói đi nói lại rồi lại quay trở vê chuyện hồi đại học, cô không thay đổi được sự thật, cũng không thể thay đổi được nỗi hận của Hà Minh Viễn đối với mình.

Cô không nên tiếp tục như vậy, vốn dĩ đây là một lời cầu xin trái với lương †âm, có nói nữa thì anh cũng không tinl “Rất tốt.

” Anh cười lạnh: “Dù sao thì cô cũng chỉ như vậy mà thôi.


Hà Minh Viên vung tay ra, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở chiếc vòng tay ở trên bàn trang điểm: “Cô cũng đã cố hết sức để chứng minh tâm tư của mình rồi nhỉ.


Ngay cả chiếc vòng mà anh tặng, cô cũng làm vỡ.

Anh cầm chiếc vòng lên, hung hăng vứt xuống đất.

“Đừng!” Trân Nam Phương giật mình, muốn ngăn hành động ấy lại nhưng đã quá muộn, cô nhìn cái vòng đã vỡ nát, trong lòng cảm thấy rất mơ hồ.

Mấy ngày tiếp theo, Trân Nam Phương cảm thấy mình đang sống như một con rối.


Không hề có linh hồn.

Còn Hà Minh Viễn thì cứ như đã biến mất, mấy ngày không thấy anh, ngay cả bà Diêu gọi điện thoại, anh cũng không trở về.

“Ngọc Cẩm chuẩn bị xe cho tôi! Tôi phải đi xem xem thằng bé đó xảy ra chuyện gì rồi? Ban ngày bận thì không nói làm gì, ngay cả buổi tối cũng không quan tâm đến vợ con.


Trần Nam Phương thấy bà Diêu rất tức giận thì vội vã khuyên: “Bà nội, cơ thể bà là quan trọng nhất, bà đừng vì chuyện của chúng con mà làm hại đến cơ thể mình.

Minh Viễn đã nói với con rồi, mấy ngày hôm nay anh ấy rất bận.


Cô vừa nói vừa quan sát biểu cảm của bà Diêu: “Hơn nữa, trong nhà chỉ còn có bà và dì Cẩm ở với con, con không cô đơn một chút nào hết.


“Ta thấy con chỉ là đang nhịn thăng bé mà thôi.

” Bà Diêu thở dài: “Cái thằng nhóc này.

Không được, ta nhất định phải đi dạy dỗ nó hẳn hoi, nếu không thì không thể nuốt trôi cục tức này.


Trần Nam Phương vội vã ngăn cản: “Bà nội, bà đừng đi… Để con đi cho, tối hôm nay con nhất định sẽ đưa được Minh Viễn về, như vậy có được không?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158: Chương 158


Nếu để bà Diêu tự mình đi tìm thì tội của cô lớn quá rồi.

May mà có dì Cẩm nói phụ cho cô: “Bà chủ, tôi thấy bà cứ để cô ba đi đi, chuyện giữa hai vợ chồng họ, chỉ cần cô ba làm nũng một cái là không còn chuyện gì nữa đâu.


“Đúng đúng đúng.

’ Bà Diêu phụ họa: “Nhìn bà già hồ đồ tôi này, thằng nhóc đó lạnh lùng như vậy là muốn cháu dâu của tôi qua đó đây.

Trần Nam Phương, con đừng sợ, chỉ cần đi tìm nó, nếu như nó vân không chịu nhận lấy tình cảm của con thì sau này ta sẽ không cho nó bước chân vào nhà nữa.


Trần Nam Phương có nỗi khổ không thể nói ra, cô thật sự không có lòng tin.

Vốn dĩ Hà Minh Viễn đã hận cô, lần này cô lại nói không yêu anh, rồi lại làm vỡ chiếc vòng anh tặng.

Cho dù là người có tính khí tốt như thế nào, cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ được.

Không kể đến người có tiếng tăm lừng lẫy như cậu ba nhà họ Hà.


Thế nhưng cô vẫn phải đi làm hòa, cho dù không phải vì bà Diêu, người thật sự lo lắng cho mình, mà còn là vì anh của cô.

Thay một bộ quần áo thể thao, Trần Nam Phương mang theo thố canh mà dì Cẩm chuẩn bị đi tới Tập đoàn Kim Địa.

Cô đã thuận lợi đi tới tâng của tổng giám đốc, nhưng vẫn bị thư ký của Hà Minh Viễn ngăn lại: “Xin lỗi cô Phương, Tổng giám đốc Viễn đã dặn, không muốn gặp cô.


“Tôi… Trân Nam Phương hơi mất mặt: “Vậy cô có thể đưa canh vào giúp †ôi được không? Rồi nói với anh ấy là tôi ở ngoài này đợi ảnh.


Thư ký nhìn cô với ánh mắt xem thường, đồng ý đưa canh vào, trong lòng lại vô cùng coi thường, nghĩ rằng không phải chỉ là xinh đẹp một chút thôi sao, tính cách lại yếu đuối nhát gan như vậy, e rằng chẳng làm được việc gì nên hồn.

Chẳng trách tổng giám đốc không thèm để vào mắt, không thể bước vào cửa của người ta, nhất định là do chơi chán rồi.


Không lâu sau thư ký lại câm cặp lồng giữ nhiệt ra, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi nhé, cô Phương, Tổng giám đốc Viễn không muốn uống, bảo cô cầm về, cũng không cần đợi ở bên ngoài nữa.


Trân Nam Phương nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, mặt hết đỏ lại chuyển trắng: “Có thể nào nhờ cô…”
“Không được.


” Thư ký lạnh lùng từ chối: “Cô Phương, thật ra chính xác lời của Tổng giám đốc Viễn là đuổi cô đi, đừng có ở ngoài này làm bẩn sàn nhà của chúng tôi.


Cô kinh ngạc, rồi lại tự cười nhạo chính bản thân mình, đây không phải là cách làm của Hà Minh Viễn sao, có gì đáng kinh ngạc chứ.

“Cô mau đi đi.

” Thư ký đuổi Trần Nam Phương như đuổi ruồi.

Trần Nam Phương nhìn lướt qua rồi cô đơn rời đi.

Thế nhưng cô không dám đi xa, dù sao cô đã đồng ý với bà Diêu là sẽ khuyên Hà Minh Viễn quay trở vê.

Cô ngồi ở ngoài sân của Tập đoàn Kim Địa, nhăn tin cho anh.

Từng tin nhắn một, giải thích, câu xin.

“Hà Minh Viễn em xin anh đấy, đừng giận nữa, có được không?”
“Hà Minh Viễn cùng em về nhà có được không, bà nội rất lo cho anh.


“Hà Minh Viễn, những lời em nói với Thanh Hoa hôm đó không phải là thật, em thật lòng thích anh, đến bây giờ em vân nhớ lần đầu gặp anh.


Một chiều thu tám năm trước, cô kéo theo một cái va li lớn đi trên đường của Đại học Thâm Thành, đi đến ngã rẽ, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng quần đen đứng ở đó, chiếu sáng rực rỡ mọi thứ xung quanh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159: Chương 159


Cô chợt cảm thấy một sự mát mẻ sảng khoái, không biết là vì gió muộn thổi thoang thoảng hay vì nụ cười thuần khiết của thiếu niên.

Trần Nam Phương đang định soạn một tin nhắn gửi đi thì nghe thấy tiếng giày cao gót nên xuống đất.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Đặng Vân Nhã.

“Anh Minh Viễn bảo tôi chuyển lời cho cô, đừng có nhắn những tin nhắn vô vị nữa, nếu không anh ấy sẽ chặn cô đấy.


Bàn tay đang cầm lấy điện thoại của cô cứng đờ, cô thấy hơi buồn nôn.

“Đừng có giở cái vẻ đáng thương đó trước mặt tôi.

’ Đặng Vân Nhã chế nhạo: “Mấy ngày hôm nay có lẽ cô rõ hơn ai hết, bởi vì mục đích ích kỷ của mình mà gả vào nhà họ Hà, cô tưởng mọi chuyện đều thuận theo ý cô sao? Sớm muộn gì cũng có ngày anh ấy sẽ ly hôn với cô thôi.

“Ít nhất là bây giờ chưa ly hôn.

” Trần Nam Phương không muốn gây hấn với đối phương, chỉ không muốn bà Diêu phải lo lắng, người đã có tuổi rồi thì nên được hưởng phúc: “Cô khuyên anh ấy quay về nhà đi, đừng để bà nội lo lắng.



“Tôi thật sự không ngờ được da mặt cô lại dày như vậy.

Bảo tôi khuyên anh Minh Viễn về nhà ư? Trở về bên cạnh cô?” Đặng Vân Nhã nói bằng giọng the thé: ‘Cứ ở đấy mà nằm mơ đi.


“Cô không phải tức giận như vậy làm gì, khi nào tôi đạt được mục tiêu của mình sẽ ly hôn với anh ấy.

” Trần Nam Phương đau buồn nói.

Đặng Vân Nhã ngây ra, rõ ràng không ngờ được cô sẽ nói ra những lời này, nghĩ một lúc lại cười nhạo: “Hừ, cô có ly hôn hay không cũng không ảnh hưởng đến chuyện của tôi và anh Minh Viễn”
“Nếu như anh ấy đã đối với cô tốt như vậy, mong cô có thể khuyên anh ấy về nhà.

” Nói xong, Trân Nam Phương đứng dậy rời khỏi Tập đoàn Kim Địa.

Cô có ở đây đến sáng mai cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hà Minh Viễn căn bản sẽ không để ý đến tâm trạng và hoàn cảnh của cô, hoặc là có lẽ cô phải sống thảm hơn nữa, anh mới cảm thấy vui vẻ.


Trần Nam Phương mờ mịt đi trên đường, tâm trạng như chiếc vòng bị vỡ hôm đó, không thể nào gắn lành được, thế nhưng tại vì sao lại như vậy?
Cô với Hà Minh Viễn…
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

“Mẹ?” Cô nhìn vào màn hình điện thoại, xác nhận là mẹ: “Mẹ tìm con có việc gì sao?”
Lại đến giục cô cứu anh của cô sao?
Nếu như họ biết thái độ của Hà Minh Viễn với cô, có khi còn không muốn nhận cô làm con gái nữa.

“Không có việc thì tôi không thể gọi điện cho cô sao?” Giọng nói của bà Hạnh rất sắc bén: “Tôi thấy cô thật sự đã tưởng mình được gả vào nhà giàu, nên quên mất chúng tôi rồi.


“.

.

” Gô không biết nên nói gì.

Khoảng thời gian trước cô về nhà, bọn họ nói cô không biết cứu anh, không về thì lại chế nhạo cô như thế nào.

“Mau chóng trở về đi!” Bà Hạnh ra lệnh: “Cô không nhớ hôm nay là sinh nhật âm của ba cô sao?”
“Sinh nhật âm của ba? Không phải từ trước đến giờ ba vẫn luôn ăn sinh nhật dương sao?” Trần Nam Phương cảm thấy không đúng.

Bà Hạnh ở đầu bên kia hừ lạnh: “Hỏi nhiều thế để làm gì?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
764,362
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: Chương 160


Dừng lại một giây, đầu kia lại truyền đến âm thanh: “Muốn để anh trai cô về sớm hơn nên đã tìm một thầy về tính, người ta nói rằng sinh nhật âm của ba cô vào tháng năm, có thể giúp anh cô.


“Con biết rồi, để con mua quà về.


“Mua cái gì mà mua, đừng có mua.


Bà Hạnh vội vã nói: “Đợi một lúc nữa thức ăn sắp lên hết rồi, mau về đi.


Trần Nam Phương nghe tiếng bíp bíp trong điện thoại, cô cau mày lại, cứ cảm thấy có điều gì kỳ lạ.

Đợi đến khi cô đến phòng tiếp khách ở tầng hai, cô liền hiểu cảm giác kỳ lạ này là gì, trong phòng không chỉ có ông cậu vũ phu Lý An của cô, còn có một người đàn ông lớn tuổi, nhìn thằng vào cô khi cô bước vào.

“Trần Nam Phương, mau qua đây ngồi.

’ Bà Hạnh túm lấy cô, ấn cô ngồi vào vị trí bên cạnh người đàn ông đó.

Trần Nam Phương kinh ngạc, tất cả các dây thần kinh trong cơ thể đều nổ tung, cô vô cùng cảnh giác.


Cô hiểu rõ ràng mình đã rơi vào một cái bây rồi, làm thế nào để thoát thân?
Cô sợ muốn chết, thế nhưng cố gắng bấm vào lòng tay mình, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh.

“Mẹ, ba con đâu? Hà Minh Viễn có quy định thời gian con phải quay trở về, con mời ba một ly rồi phải trở về rồi.


Trần Nam Phương nói rất nhanh, chỉ sợ mình sẽ để lộ ra dáng vẻ sợ hãi.

Thế nhưng lại lộ ra rồi.

Chỉ nghe thấy Lý An cười điên dại: “Cháu còn dám nhắc đến Tổng giám đốc Viễn sao.

Không biết là hôm nay ai chạy đến công ty của người ta, đến cửa cũng không bước vào được.


Con ngươi của Trần Nam Phương đột nhiên co rút, cô không biết Lý An làm thế nào mà biết được, điều này không quan trọng, quan trọng là họ đã coi cô là cá trên thớt rồi.

“Mẹ…’ Giọng nói của cô không tránh được run rẩy: “Mẹ đừng nghe cậu Lý An nói linh tinh, dù thế nào con cũng là vợ của Hà Minh Viễn, anh ấy nói sẽ giúp con cứu anh thì nhất định sẽ giúp.


“Ông chủ Khải cũng có thể cứu được.


” Lý An hung ác cắt đứt tư tưởng của Trần Nam Phương: “Ông ấy là người quen của Ôn Tứ Hiên.


Nói rồi, ông ta cười quỷ quái: ‘Chỉ cần cháu phục vụ ông chủ Khải cho tốt, ngày mai anh trai cháu có thể quay trở về rồi.


Những lời này làm ánh mắt của bà Hạnh có chút kích động, bộ dạng hận không thể tự mình bắt Trân Nam Phương ngay lập tức phục vụ cho tên kia.

Đầu cô kêu ong ong, dường như có một đàn ong đang bay qua lại, làm cô không thể suy nghĩ được gì nữa.

“Ông chủ Khải, ông nhìn xem có hài lòng không?” Lý An nịnh nọt, nhìn về phía Trần Nam Phương đang ngồi bên cạnh người đàn ông, cung kính hỏi.

Người đàn ông không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên, cụng ly với Lý An.

Ngón tay nắm lấy túi của Trân Nam Phương đã trắng bệch, cô muốn lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu, thế nhưng không dám làm bừa, dù sao quân địch đông mà cô chỉ có một mình, nếu như đánh rắn động cỏ thì cô sẽ chết càng thảm hơn.

“Cô Phương cũng uống một ngụm đi.

” Người đàn ông đưa ly rượu đến trước mặt Trân Nam Phương.

“Tôi, tôi không biết uống rượu.


“Trần Nam Phương, cháu đừng có quá đáng.

” Lý An mắng: ‘Rượu ông chủ Khải tự mình rót mà cháu cũng dám từ chối?”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom