Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 160


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 160:

 

Triệu Lập Anh vội đáp lời: “Nghiên Nghiên, em lúc nào cũng đối xử tốt với mọi người, thế nhưng Lê Hương này cơ bản là không hề cảm kích, Xu Mật là cơ sở nghiên cứu Đông y, là một địa phương thần thánh, nếu như Lê Hương lâm trận bỏ trốn, thì chúng ta sẽ ra thông báo phê bình tới toàn thành phố, như vậy giới y học sẽ cho cô ta vào danh sách đen.”

 

(48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ Lê Hương lâm trận bỏ trốn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, Lê Nghiên Nghiên nghe vậy liền yên tâm.

 

Lập tức Lê Nghiên Nghiên liền lộ ra bộ mặt khẩn trương: “Chủ Nhiệm Chu, nghiêm trọng như vậy sao, tôi nghĩ Lê Hương chỉ là nhất thời nông nổi thôi…”

 

Lê Nghiên Nghiên còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo vọng tới: “Mới sáng sớm đã nhao nhao ầm ĩ, tôi còn muốn ngủ nữa đấy.”

 

Cả đám không khỏi giật mình, đây là… Lê Hương.

 

Song Song vội chạy ra phía trước, đưa tay kéo rèm cửa, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn nằm dài trên ghé, là Lê Hương.

 

Cả đám không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

 

“Trời ơi, Lê Hương không chạy à.”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Lê Hương lập (48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ tức mở lớn, cô bị dọa bật thẳng dậy, giống một đứa trẻ cúi đầu nhìn Chu Bình: “Chủ… chủ nhiệm Chu, thật xin lôi Rạng sáng nay cô mới ngủ, cho nên bây giờ vẫn rất buồn ngủ.

 

“Đủ rồi.” Chu Bình chặn lòi: “Lê Hương, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, bây giờ tôi sẽ bắt đầu kiểm tra cô, nếu như cô không trả lời được hoặc trả lời sai thì hãy lập tức rời khỏi Xu Mật, đồng thời phải gánh chịu mọi hậu quả.”

 

Lê Hương liền đứng thẳng lưng lên: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”

 

Song Song nhìn bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ của Lê Hương, còn chưa kịp rửa mặt, Song Song cũng muốn khóc theo: Lê Hương, cô tự cầu phúc đi.

 

Chu Bình ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra: “Lê Hương, đương quy ở ngăn tủ số mấy?”

 

Mặc dù mọi người e ngại Chu Bình, nhưng vẫn rất thích hiệu suất làm việc của cô ta, nói kiểm tra liền kiểm tra, hỏi trực tiếp ngay tại chỗ.

 

Kỳ thật đề bài hôm nay có chút hóc búa, 12800 loại dược liệu cho thời gian ba ngày, người bình thường còn không làm được huống chỉ là phế vật như Lê Hương.

 

Bài thi này Lê Hương chắc chắn sẽ thua.

 

Cho nên khi Chu Bình vừa hỏi đương quy ở ngăn tủ số máy, tất cả mọi người đều mỉm cười, vẻ mặt chờ đợi trò hề của Lê Hương.

 

Trong tầm mắt của mọi người, Lê Hương không chút hoang mang mỉm cười, dõng dạc nói ra từng câu một: “Đương quy ở trong ngăn thuốc số 63 bên phía tay trái.”

 

Ngăn số 63?
 
Chương 161


Chương 161:

 

Mặc dù mọi người e ngại Chu Bình, nhưng vẫn rất thích hiệu suất làm việc của cô ta, nói kiểm tra liền kiểm tra, hỏi trực tiếp ngay tại chỗ.

 

Kỳ thật đề bài hôm nay có chút hóc búa, 12800 loại dược liệu cho thời gian ba ngày, người bình thường còn không làm được huống chỉ là phế vật như Lê Hương.

 

Bài thi này Lê Hương chắc chắn sẽ thua.

 

Cho nên khi Chu Bình vừa hỏi đương quy ở ngăn tủ số máy, tất cả mọi người đều mỉm cười, vẻ mặt chờ đợi trò hề của Lê Hương.

 

Trong tầm mắt của mọi người, Lê Hương không chút hoang mang mỉm cười, dõng dạc nói ra từng câu một: “Đương quy ở trong ngăn thuốc số 63 bên phía tay trái.”

 

Ngăn số 63?

 

Song Song vội vàng chạy tới ngăn tủ 63, trong lòng không ngừng cầu nguyện nhất định phải là đương quy, nhất định phải là đương quy.

 

Hả?

 

Cả đám hít một ngụm sâu, Lê Hương vậy mà… lại trả lời đúng.

 

Chuyện này… quả thực quá bất ngờ.

 

Chu Bình cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lê Hương lại trả lời đúng, cô ta lại đổi câu hỏi tiếp theo: “Vậy trong ngăn tủ 304 đựng thuốc gì?”

 

Lê Hương nghe xong liền đáp: “Ngăn tủ 304 là dược liệu tinh thạch thủy tinh Vân Mẫu.”

 

Song Song lại chạy tới mở ngăn tủ 304 ra: “Chủ nhiệm Chu, là thủy tinh Vân Mẫu, Lê Hương nói đúng rồi.

 

“Trời ạ!”

 

Đám người này nhìn Lê Hương như nhìn yêu quái, cô lại đoán đúng ư?2 Chu Bình lại hỏi: “Dâm Dương Hoáắc, Kế Sữa, Chi Ba Gạc được để ở tủ nào?”

 

Lê Hương: “Dâm Dương Hoắc, Kế Sữa, Chi Ba Gạc lần lượt ở ngăn tủ 74, 9009, 750.”

 

Song Song vội chạy tới kiểm tra, không nhịn được nhảy cẵng lên: “Lê Hương đúng rồi, Lê Hương giỏi quá.”

 

Sắc mặt mọi người liền thay đổi. Lê Nghiên Nghiên vô thức nắm chặt tay, cô ta liếc sang nhìn Triệu Lập Anh một cái.

 

Triệu Lập Anh liền đi lên đuổi Song Song ra: “Song Song, cô với Lê Hương là bạn thân, không chừng là thông đồng gian lận với nhau, để tôi tới kiểm tra.”

 

Chu Bình lại hỏi: “Bên trong ngăn 673, 444, 6901 đựng thuốc gì?”

 

Lê Hương mỉm cười nhìn Triệu Lập Anh, ngửa cằm lên nói: “673, 444, 6901 theo thứ tự là Hoàng Kì, Tuyết Thượng Nhát Chi Hao và Xích Thạch Chi.”

 

Triệu Lập Anh vội mở ngăn tủ 673, là Hoàng Kì, 444 là Tuyết Thượng Nhất Chi Hao: “Không có khả năng, không có khả năng…”

 

Trong lòng Triệu Lập Anh liền trầm xuống, lúc đầu anh ta còn nghĩ là Lê Hương có chút may mắn, nhưng anh ta cũng không nhìn xem xác suất để đoán trúng 12800 dược liệu, anh ta có thể đi thử xem.

 

Không ai có khả năng nhớ kĩ được 12800 loại dược liệu trong vòng ba ngày, không một ai.

 

Triệu Lập Anh mở ngăn tủ 6901 ra, bởi vì động tác quá mạnh, cho nên Xích Thạch Chi liền rơi hết xuống đất, đập thẳng vào tầm mắt anh ta.

 

Hai chân Triệu Lập Anh như nhữn ra, thiếu chút nữa thì ngồi ngã phịch xuống đắt.

 

Lê Hương mắt lạnh nhìn Triệu Lập Anh: “Tổ trưởng Triệu, anh còn nghỉ ngờ tôi với Song Song gian lận nữa hay không? Ngăn tủ 7502 trên đầu anh là Mạc Nguyệt Hàn, phía đông nam của anh ngăn số 30 là Phượng Hoàng Y, bên tay phải chủ nhiệm Chu ngăn số 99 là Huyền Minh Phán…”
 
Chương 162


Chương 162:

 

Triệu Lập Anh không tin, anh ta cảm tháy tất cả đều là giả, cho nên anh ta dựa theo lời của Lê Hương đi lục từng ngăn tủ để kiểm nghiệm, không biết từ lúc nào, quần áo trên người anh ta đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể chật vật dựa vào tường thở dốc.

 

Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi nhìn Lê Hương, mặc dù không dám tin tưởng, nhưng bọn họ vẫn phải thừa nhận, Lê Hương thật sự chỉ tốn ba ngày để học thuộc lòng 12800 loại dược liệu, đồng thời thông qua khảo nghiệm của Chu Bình.

 

Lê Hương này, rốt cuộc… là ai vậy?

 

Đôi mắt lấp lánh của Lê Hương nhìn sang Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu còn muốn kiểm tra nữa không, tôi đã nhớ hết 12800 loại dược liệu này rồi, cô cứ kiểm tra đi.”

 

Chu Bình không khỏi nhìn Lê Hương bằng ánh mắt khác, cô lại có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi trong mắt cô ta.

 

Cô gái này là người mà viện trưởng chỉ định, chẳng lẽ thật sự có tài?

 

Chu Bình dùng hết trí nhớ tìm kiếm tin tức y học liên quan tới Lê Hương, nhưng chỉ nghĩ tới hai việc Lê Hương mới từ quê lên và mới tốt nghiệp phổ thông.

 

Chu Bình nhíu mày: “Lê Hương, chúc mừng cô thành công, cô có thể ở lại Xu Mật học tập.”

 

“Oa, Lê Hương, tuyệt quá, tiền cược của tôi gấp bội, tôi giàu to rồi, rất nhiều người cược cô thua đều bị vả mặt chan chát rồi nha!”

 

Song Song chạy tới ôm chặt Lê Hương, còn liếc nhìn Lê Nghiên Nghiên khoe mẽ.

 

Lê Nghiên Nghiên nghe mọi người bàn tán.

 

“Xem ra Lê Hương này giấu tài.”

 

“Cô ta giỏi thật đấy, 12800 loại dược liệu đó, hôm nay, cô ta một trận thành danh ở Xu Mật, tạo ra kỷ lục.”

 

“Lê Nghiên Nghiên là hoa khôi mới của viện ta, Lê Hương cũng không tệ.”

 

Thành kiến ban đầu của mọi người với Lê Hương dần thay đổi, có chút tán thành Lê Hương.

 

Chu Bình đứng dậy: “Lê Hương, cô cũng không thể kiêu ngạo. bây giờ cô chỉ coi là nhập môn, vì cô không có bất kỳ bằng cấp và kinh nghiệm nào, cho nên tất cả phải bắt đầu từ đầu, tôi chờ mong tiếng bộ của cô, đồng thời cũng mong cô không phạm sai lầm, nếu không cô sẽ phải rời Xu Mật.”

 

Lê Hương cười cong mắt: “Vâng, chủ nhiệm Chu, cảm ơn chủ nhiệm Chul”

 

Chu Bình rời đi.

 

Chủ nhiệm Chu vừa đi, có người bước lên: “Lê Hương, bây giờ cô là đàn em của chúng tôi, hoan nghênh cô gia nhập.”

 

“Lê Hương, có thể bí mật nói cho tôi biết làm thế nào để nhớ 12800 dược liệu này không, tôi muốn khiêu chiến kỷ lục của cô.”

 

Lê Hương nhướn mày, cười tinh nghịch: “Về sau tôi phải học tập theo các đàn anh đàn chị nhiều.”

 

Cứ thế, Lê Nghiên Nghiên vốn đang được vây quanh nâng đỡ trở nên lạc đàn, cô ta đứng im một chỗ nhìn mọi người vây quanh Lê Hương, trong lòng hận nghiền răng nghiền lợi.

 

Mọi người dần tản đi, Lê Nghiên Nghiên mới đi tới: “Lê Hương, chúc mừng em, chị vẫn luôn tin tưởng em, biết em có thể vượt qua cửa ải này mà.”

 

Song Song: Mẹ, mình chưa gặp qua ai mặt dày thế này bao giờ.

 

Lê Hương liếc nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Lê Nghiên Nghiên, cô không mệt à, cô không đi đóng kịch đúng là đáng tiếc.”

 

Lê Nghiên Nghiên định nói chuyện, lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy chuỗi Only Love trên cổ Lê Hương.
 
Chương 163


Chương 163:

 

Trong lòng Lê Nghiên Nghiên nhảy dựng lên, trước đó mấy hôm, cô ta và Hoắc Tuyền mới thấy chiếc vòng này trên tạp chí, của Đế Phù Trân Ái, độc nhát vô nhị trên thế giới, lúc ấy, cô ta và Hoắc tuyền vừa nhìn đã yêu thích, khi đi dạo phố với máy tiểu thư Hải Thành, ai cũng thảo luận về Only Love.

 

Sau đó, nghe nói có một kim chủ bí ẩn mua lại Only Love trong buổi đấu giá, các tiểu thư đã tra kim chủ này hồi lâu, còn nói là bọn họ tình nguyện bò lên giường kim củ kia vì chuỗi Only Love này.

 

Sao Only Love lại ở trong tay Lê Hương?

 

Trái tim Lê Nghiên Nghiên trầm xuống, sự ghen ghét luôn kìm nén trong lòng bùng lên như núi lửa phun trào, dựa vào cái gì, vì sao Mạc Tuân lại đưa thẻ đen của mình cho Lê Hương, cô ta còn có thể đeo Only Love của Đề Phù mà mọi cô gái đều ao ước?

 

“Lê Hương, ai tặng Only Love trên cổ cho cô vậy?”

 

Lê Hương đưa tay sờ cổ mình một chút, thì ra Only Love bị lộ ra ngoài từ lúc nao. Cô nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Thì ra cô cũng biết Only Love, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ ai tặng Only Love cho tôi sao?”

 

Lê Hương hạ giọng, mỉm cười nói: “Không phải lừa mình dối người, tin bản thân cô đi, cô nghĩ là ai thì chính là người đấy.”

 

Lê Hương rời đi.

 

Lê Nghiên Nghiên đứng sững tại chỗ, hai tay buông bên mình siết chặt thành nắm đắm, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

 

Trong lòng cô ta có đáp án, nhất định là Mạc Tuân tặng Only Lovel Mạc Tuân chính là kim chủ bí ẳn kial Anh mua Only Love tặng Lê Hương!

 

Nghe nói, đàn ông tặng trang sức cho phụ nữ chính là cưng chiều vô tận.

 

Bộ dạng vễnh đuôi lên trời của Lê Hương lúc nãy, cô thành công khoe cho kẻ thất bại là cô ta xemI Lúc này, Triệu Lập Anh đi tới: “Nghiên Nghiên…”

 

Lê Nghiên Nghiên không nhìn anh ta mà quay đi luôn.

 

Mục tiêu của cô ta vẫn rất rõ ràng, chính là gả cho Mạc Tuân làm Mạc thiếu phu nhân, cô ta chướng mắt Triệu Lập Anh.

 

Trước kia, cô ta cảm thấy Triệu Lập Anh có giá trị lợi dùng nên mới tươi cười với anh ta, bây giờ, ngay cả chuyện đơn giản nhất mà Triệu Lập Anh cũng không làm xong, cô ta không muốn lãng phí thời gian với anh ta.

 

Lê Nghiên Nghiên ra ngoài, mở Weibo, quả nhiên, Lê Hương lên hot search.

 

“Cô ấy tới, cô ấy tời rồi, cô ấy lại mang theo hot search đi tới!”

 

“Lê Hương qua kiểm tra của chủ nhiệm Chu, Lê Hương đúng là yêu quái!”

 

“Người qua đường thành fan, fan cô gái này như ngồi tàu lượn siêu tốc, xem cô ấy vả mặt mọi người chan chát.”

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn fans Weibo của Lê Hương, mấy hôm trước mới 1200 vạn, hôm nay đã lên 1800 vạn fans.

 

Fans của Lê Hương đã bằng cô ta.

 

Lê Nghiên Nghiên siết chặt di động, lúc này, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, Hoắc Tuyền gọi tới.

 

Lê Nghiên Nghiên nghe máy: “Alo, Tuyền Tuyền à.”

 

Giọng Hoắc Tuyền đầy khiếp sợ: “Chị Nghiên Nghiên, Lê Hương qua kiểm tra của chủ nhiệm Chu thạt sao, 12800 loại dược liệu đó, sao cô ta có thể thuộc được, em không tin!”

 

Lê Nghiên Nghiên mỉm cười: “Tuyền Tuyền, chuyện này không quan trọng, chúng ta chơi trò hay hơn, tối nay, bar 1949, em gọi các tiểu thư Hải Thành tới, cùng đi chơi đi.”

 

“Chị Nghiên Nghiên, lúc này chị còn có tâm trạng tới 1949 chơi à?”
 
Chương 164


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 164:

 

“Tuyền Tuyền, không phải em rất thích Only Love à, các tiểu thư Hải Thành cũng rất thích Only Love.”

 

“Chị Nghiên Nghiên, chị biết kim chủ bí ẩn kia là ai sao, chị thấy Only Love rồi sao?” Hoắc Tuyền lập tức quên buồn phiền, kích động hưng phán.

 

Lê Nghiên Nghiên cười nói: “Đúng vậy, em gọi mọi người tới, buỏi tối, chị mời mọi người xem Only Love!”

 

Buổi chiều, Lê Hương nhận được điện thoại của Diệp Linh, Diệp Linh rất hứng thú: “Lê Hương, tối nay các tiểu thư Hải Thành tổ chức tới bar 1949 chơi, gọi cả chúng mình đi, cậu muốn đi không?”

 

Lê Hương nhướn mày: “Đi chứ, mấy cô tiểu thư Hải Thành đã tìm tới cửa, đương nhiên phải đi chứ.”

 

“Ok”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Tất cả những sản phẩm nhãn hiệu xa hoa mỗi quý đều được gửi cho Diệp Linh đầu tiên.

 

Hoắc Tuyền hưng phấn kéo Lê Nghiên Nghiên ngồi cạnh: “Chị Nghiên Nghiên, chị bao dẫn mọi người đi xem Only Love, thế Only Love đâu rồi?”

 

Lê Nghiên Nghiên xem thời gian, cười yêu kiều: “Đừng vội, sắp tới rồi.”

 

Lúc này, cửa phòng mở ra, hai người đi vào.

 

Lê Hương và Diệp Linh tới.

 

Máy tiểu thư Hải Thành này đều biết Lê Hương và Diệp Linh sẽ tới, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lỹ, nhất định không tức giận, không ghen ghét.

 

Chẳng phải là hai gương mặt đẹp thôi sao, chỉ là nam Quán nắc Linh thôi à, có gì đặc biệt chứ?

 

Nhưng khi nhìn thấy Lê Hương và Diệp Linh, bọn họ vẫn bị kinh diễm.

 

Lê Hương từ viện nghiên cứu tới thẳng Xu Mật, quần áo cũng không thay, mặc một chiếc áo sơ mi trắng chế phục, cổ áo cài nơ bướm màu đen, bên dưới mặc váy da cạp cao ôm lấy vòng eo thon một tay ôm hết của cô, vòng yêu nhỏ nhắn mềm mại giống như cành liễu gió thổi là lay, khí chất thanh thoát tuyệt lệ, giống một bông hoa thủy tiên.

 

Diệp Linh mặc một chiếc ái cổ cung đình, lộ ra khung xương vai tỉnh xảo, da dẻ cô ấy vốn như ngọc dương chỉ, bây giờ có màu đỏ rượu tôn lên, giống như yêu cơ mê hoặc quốc chủ chuyền thế.

 

Diệp Linh mặc một chiếc quần sooc jean, cặp chân đẹp lộ ra, cô và Lê Hương đứng cạnh nhau, đôi chân thiếu nữ thon dài trắng nõn, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng không thể dời mắt.

 

Nhóm tiểu thư Hải Thành lập tức tan vỡ: Đồ trơ trến, chỉ biết quyến rũ người khác!

 

“Ngại quá, chúng tôi tới muộn.” Lê Hương và Diệp Linh ngồi xuống.

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng nói: “Lê Hương, Linh Linh, hai cô tới rồi, tôi chờ đã lâu, Lê Hương, em mau lấy Only Love ra cho mọi người xem đi, mọi người chờ nôn nao cả rồi.”
 
Chương 165


CHương 165:

 

Only Love ở chỗ Lê Hương?

 

Nhóm tiểu thư Hải Thành trợn mắt quay sang nhìn Lê Hương.

 

Lê Hương và Diệp Linh liếc nhìn nhau, xem như rõ, đêm nay, mục đích của Lê Nghiên Nghiên dẫn đám tiểu thư Hải Thành tới là Only Love.

 

“Lê Hương, hôm nay, lúc ở viện nghiên cứu, em còn khoe trước mặt chị là em đeo Only Love, còn nói tối nay muốn cho các tiểu thư Hải Thành mở mang tầm mắt, xem kỹ Only Love, bây giờ người tới đủ rồi, em không cần úp mở nữa, lấy luôn Only Love ra cho mọi người xem đi.” Lê Nghiên Nghiên cười nói.

 

Lê Hương nhìn bộ dạng trà xanh của Lê Nghiên Nghiên, cô vốn không nói những lời này, mà Lê Nghiên Nghiên bịa đặt, vu oan giá họa, Hja Nghiên Nghiên có tình kích thích các tiểu thư Hải Thành, muốn bọn họ công kích cô.

 

Lê Hương mỉm cười, hào phóng lấy chuỗi Only Love trên cổ ra: “Ờ, cho mọi người xem.”

 

Nhóm tiểu thư Hải Thành nhìn chằm chằm chuỗi Only Love trong truyền thuyết.

 

Oa, thật xinh đẹp!

 

Nhưng sao Only Love đẹp dẽ như vậy lại đeo trên người Lê Hương?

 

Hoáắc Tuyền là người đầu tiên nhảy ra: “Lê Hương, sao cô lại có Only Love, một đồ nhà quê từ nông thôn lên như cô sao mua nổi Only Love, có phải là đồ giả không đấy?”

 

Lê Hương nhìn bộ dạng ghen ty, đồ kị của Hoặc Tuyền, cười nhẹ nói: “Hoắc Tuyền, cô là công chúa nhỏ của Hoắc gia, từ nhỏ đã tiếp xúc với hàng xa xỉ, thế mà lại không nhìn ra Only Love là thật hay giả, đúng là… khiến tôi thất vọng quá.”

 

“Gôt”

 

Hoắc Tuyền lại nhìn chằm chằm Only Love máy lần, kim cương trái tim hồng của Only Love tản ánh sáng lộng lẫy, nhìn là biết giá liên thành, sao có thể là đồ giả chứ?

 

“Lê Hương, nghe nói chuỗi Only Love này đã bị một kim chủ bí ẩn mua, sao lại ở chỗ cô chứ?”

 

“Lê Hương, tôi thấy cả đời này cô không đeo nỏi trang sức quý như vậy đâu, nói thật đi, có phải cô trộm không?”

 

“Lê Hương, giờ bắt cả nhân chứng tang chứng, cô mau giao Only Love ra, nếu không chúng tôi tống cô vào đồn cảnh sát đấy!”

 

Đám tiểu thư Hải Thành đều cuống đỏ mắt, bọn họ ào ào đứng dậy, muốn cướp chuỗi Only Love trên cổ Lê Hương.

 

Trong mắt bọn họ, Lê Hương không xứng đeo Only Love, Only Love nên thuộc về các thiên kim tiểu thư như bọn họ.

 

Huống hồ, Only Love quá cuốn hút, tản ra ánh sáng mê hoặc nhân tâm.

 

Các tiểu thư Hải Thành đều muốn lao tới cướp Only Love, ai cướp được là của người đấy!

 

Lê Hương không ngờ bọn họ lại điên cuồng như Vậy, xem ra Only Love mà Mạc tiên sinh đưa có sức hút quá lớn.

 

Mọi người đều lao tới, Diệp Linh nhắc mi cong như cánh bướm, đôi mắt ướt át quyền rũ liếc nhìn: “Ai dám cướp?”

 

Mọi người sững lại, nhanh chóng nhìn ra cửa.

 

Cạnh cửa có mười máy bảo tiêu mặc đồ đen cường tráng, là Diệp Linh dẫn tới.

 

“Diệp Linh, cô ra ngoài còn dẫn bảo tiêu?”

 

Diệp Linh nhếch đôi môi đỏ ướt át: “Tôi là ngôi sao lớn, chắc chắn là các cô không thể hiểu được buồn phiền của minh tinh, không có cách nào cả, luôn có một số tiểu nhân muốn hại bổn cung!”

 

Nhóm tiểu thư Hải Thành bị nói “tiểu nhân”: “Diệp Linh, cô khinh người quá đáng!”
 
Chương 166


Chương 166:

 

Diệp Linh lười nhác: “Nhịn đi, đừng nóng, cô vừa tức thì cái mũi cũng lệch đáy.”

 

Mấy tiểu thư Hải Thành cuống quýt che mũi mình.

 

Lê Nghiên Nghiên vẫn ngồi một bên xem trò vui, lúc này, cô ta mới lên tiếng: “Mọi người đều là chị em, không cần tổn thương tình cảm, mau ngồi xuống đi, tôi dám cam đoan chuỗi Only Love của Lê Hương là thật, vì chính Mạc tổng tặng Only Love cho Lê Hương.”

 

Hả?

 

Mọi người hít sâu, Mạc tổng?

 

Lục… Mạc Tuân?

 

Tuy xuất thân của các tiểu thư này rất cao, nhưng đều không có duyên gặp Mạc Tuân.

 

Mạc gia là đệ nhất hào môn ở Hải Thành, Mạc Tuân lại là nhân vật lớn một tay che trời ở Hải Thành, nghe nói, anh trẻ trung, anh tuần, giàu có, thành thục, mạnh mẽ, là một thế hệ đế vương giới kinh thương, là giác mộng của không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư.

 

Bây giò, Lê Nghiên Nghiên nói, Mạc Tuân tặng Only Love cho Lê Hương?

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn vẻ mặt khó tin của mọi người, cười ngọt ngào nói: “Tôi không lừa mọi người đâu, không biết Lê Hương bắt được trái tim Mạc tổng từ khi nào, Mạc tổng không chỉ tặng Lê Hương Only Love, mấy hôm trước, trong shop thời trang, tôi còn thấy Lê Hương quẹt thẻ đen của Mạc tổng.”

 

Hoắc Tuyền có vẻ hiểu ra: “Đúng, Mạc tổng cho Lê Hương một tắm thẻ đen, tôi thấy tận mắt, thì ra vị kim chủ bí ẩn trong đấu giá là Mạc tổng, Mạc tổng mua Only Love cho Lê Hương!”

 

Cô ta vừa dứt lời, cả phòng yên tĩnh, mọi người nhìn Lê Hương đầy u oán và chán ghét.

 

Vốn dĩ, trên phố luôn truyền tai nhau chuyện Mạc tổng và Lê Nghiên Nghiên, thời gian trước, Mạc tổng còn chi 120 triệu vì Lê Nghiên Nghiên, tuy mọi người có ghen ghét, nhưng Lê Nghiên Nghiên là đệ nhát thiên kim ở Hải Thành, nghĩ lại còn có thể nhịn.

 

Bây giờ thành Lê Hương thì lại không thể nhịn nỗi.

 

“Lê Hương, nếu tôi không nhằm thì bây giờ cô là phụ nữ có chồng nhỉ?”

 

“Cô gả cho con ma ốm ở U Lan Uyễn rồi còn thông đồng Mạc tổng à?”

 

“Lê Hương, cô không biết xấu hỗ sao?”

 

Lê Hương bị chỉ trích cũng chẳng đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện này thì các cô phải đi hỏi Mạc tổng, vì sao mặc kệ đám thiên kim tiểu thư chưa lập gia đình như các cô mà lại thích một phụ nữ có chồng là ma ốm như tôi, rốt cuộc là tôi quá cuốn hút hay quá mức cuốn hút đây?”

 

“Cô cô cô! Cô đúng là ngông cuồng!”

 

“Lê Hương, cô chờ đấy, chúng tôi nhất định sẽ tố cáo bộ mặt thật của cô cho Mạc tổng biết!”

 

“Cô chờ bị đá đi!”

 

Tất cả tiểu thư đều phắt tay bỏ đi.

 

Các tiểu thư Hải Thành rời phòng riêng, mọi người cực kỳ không phục: “Các cô có ai có số điện thoại Mạc tổng không, chúng ta mời Mạc tổng ăn cơm, tố cáo cô ta cho Mạc tổng biết!”

 

Lúc này, Hoắc Tuyền mừng rỡ nói: “Các cô mau xem, đó chính là Mạc Tuân, Mạc Tuân tới!”

 

Tất cả các thiên kim danh viện của Hải Thành đều nhanh chóng nhìn về cửa chính quán bar 1949, Mạc Tuân tới rồi.

 

Hôm nay Mạc Tuân mặc một chiếc áo sơ mi phối với quần tây đen, chất vải đắt đỏ được cắt may thủ công ủi mượt không có chút nếp nhăn nào, anh bước đi giống như đang trên thảm đỏ, khuôn mặt ưu nhã tự phụ, khí chất lạnh lùng xa cách người lạ chớ gần.

 

Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng tới, ba người đàn ông đứng đó không biết đã nói những gì, nhưng sự xuất hiện của tam đại hào môn Mạc Cố Hoắc của Hải Thành đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trong đại sảnh quán bar.
 
Chương 167


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 167:

 

Oa, Mạc tổng thật là đẹp trai.

 

Nhóm thiên kim danh viện Hải Thành mê luyến khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, bởi vì đang nói chuyện với Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cho nên bọn họ chỉ nhìn thấy được nửa bên mặt, ánh đèn neon chiếu qua phủ lên một tầng ngũ quang thập sắc trên khuôn mặt của Mạc Tuân.

 

Những thiên kim danh viên này bình thường cũng thích theo đuổi thần tượng, đều là những nhân vật nam chính, oppa chân dài, khiến bọn họ gào thét liên tục.

 

Nhưng bây giờ nhìn thấy Mạc Tuân, chỉ riêng ngoại hình của anh đã đủ để đá bay mấy oppa kia hàng chục con phó, càng không bàn tới bộ dáng tự phụ của ba người Mạc Tuân, Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch, khí chất cao quý cường đại hô mưa gọi gió kia.

 

Đây là mị lực của một người đàn ông có thân phận tài phú, địa vị quyền thề.

 

Mấy cô gái kia đều bị mê choáng rồi.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Hoắc Tuyền lập tức mở miệng: “Được rồi, mọi người đừng có háo sắc nữa, Mạc tổng tuy hấp dẫn như vậy, nhưng anh ấy chỉ thích Lê Hương thôi, đừng quên Mạc tổng còn cho Lê Hương thẻ hắc kim đấy, còn tặng cả Only love cho Lê Hương. Bây giờ cơ hội tới rồi, Mạc tổng đã tới quán bar, vậy thì chúng ta hãy vạch trần bộ mặt thật của Lê Hương cho Mạc tổng xem đi.”

 

Bị nhắc nhở như vậy, những thiên kim dnah viện này liền kéo lại được lí trí của mình, chỉ cần nghĩ tới Mạc Tuân ưu tú lại bị đồ nhà quê Lê Hương kia mê hoặc, bọn họ liền thấy không phục, không cam tâm.

 

“Đúng, bây giờ chúng ta đi tìm Mạc tổng đi.”

 

“Tuyền Tuyền, loại rượu mạnh nhất quán bar nhà cô là loại gì, lát nữa cô bảo người mang lên hai chai sau đó chuốc say Lê Hương đi.”

 

“Say rượu sẽ nói thật, còn bại lộ nguyên hình, đến lúc đó chúng ta đi vào khích cô ta, rồi để Mạc tổng ở bên ngoài cửa nghe, lần này tuyệt đối không để cô ta chạy thoát.”

 

“Biện pháp này được.”

 

Trong phòng VIP sang trọng, Diệp Linh nói: “Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên này đúng là bụng đầy tâm cơ, cô ta muốn mượn tay những danh viện này để đối phó cậu.”

 

Lê Hương cong môi: “Đây đều là những mánh khóe mà Lê Nghiên Nghiên quen dùng, bây giờ cô ta muốn thiết kế mưu đồ lớn trên người Mạc tiên sinh.”

 

“Cái này chẳng phải là… hợp ý chúng ta rồi à2”

 

Rốt cuộc cũng đợi được lúc Lê Nghiên Nghiên biết được tin Mạc Tuân là chủ nhân U Lan Uyễển, mà cô ta còn từng gặp qua Mạc lão phu nhân.

 

Lúc này cửa phòng xa hoa bị đẩy ra, người phục vụ bưng tới hai ly cocktail.

 

Tửu lượng của Lê Hương không tốt, uống một chút là say, nhưng nhìn ly cocktail màu sắc sặc sỡ này cô lại thấy thèm.

 

“Linh Linh, tớ có thể uống một ngụm cocktail không?”

 

“Tửu lượng của cậu không tốt, chỉ cho cậu nếm thử một ngụm nhỏ thôi.”
 
Chương 168


Chương 168:

 

Thấy Diệp Linh đồng ý, Lê Hương liền cầm ly cocktail lên, dùng ống hút uống một hớp nhỏ.

 

Ừ, ly Cocktail này rất dễ uống, mùi vị cũng rất ngọt.

 

Lê Hương lại uống thêm một ngụm.

 

Chờ Diệp Linh phát hiện ra, thì một ly cocktail đã bị uống sạch sẽ: “Lê Hương, sao cậu lại uống hết rồi, cậu say rồi, cậu sắp say rồi.”

 

Lê Hương bỏ ly xuống, Cocktail này uống rất thích, nhưng sau khi uống xong cô liền cảm thấy cả gương mặt của cô đều đỏ lên.

 

Nồng độ cồn trong ly Cocktail này rất cao, Lê Hương bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

 

Lúc này có người đi vào, là hai thiên kim danh viện.

 

Hai thiên kim danh viện này đi rồi còn quay lại, mục đích chính là để khích Lê Hương: “Lê Hương, bọn tôi hỏi cô, Only Love có đúng là Mạc tổng tặng cho cô hay không?”

 

Ở bên kia, Mạc Tuân với Cố Dạ Cẩn và Hoắc Tây Trạch vừa trò chuyện xong, ba người đang định đi vào một phòng VỊP.

 

Thế nhưng nhóm thiên kim danh viện đi tới: “Mạc tổng xin chào, chúng em có chuyện muốn nói cho anh biết.”

 

Mạc Tuân ngắng đầu, ánh mắt hẹp dài chỉ liếc qua những vị thiên kim này sauy đó bước chân không ngừng lại mà đi tiếp.

 

“Mạc tổng!” Nhóm thiên kim danh viện muốn đuổi theo.

 

Lúc này, Hoắc Tây Trạch đút tay trong túi quần đứng chặn bọn họ lại, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại: “Có ý gì Vậy, muốn gây chuyện trên địa bàn của tôi sao, phụ nữ muốn đi theo nói chuyện với Nhị ca tôi nhiều lắm, đâu có thời gian trả lời các cô, đi đi, nếu không tôi gọi bảo vệ tới lôi mấy cô ra ngoài đấy.”

 

Mọi người đều rất sợ Tiểu Bá Vương Hoác Tây Trạch này, bọn họ chỉ có thể đứng yên một chỗ, hét theo bóng lưng Mạc Tuân: “Mạc tổng, Lê Hương cũng tới, ở ngay phòng phía trước, chúng em dẫn anh tới tìm cô ta.”

 

Bước chân Mạc Tuân ở phía trước đã đi xa bỗng ngừng lại.

 

Thấy Mạc Tuân, Có Dạ Cẩn và Hoắc Tây Trạch cùng đi tới trước cửa, những thiên kim danh viện kia đều kiềm chế vui mừng trong lòng: “Mạc tổng, anh bị Lê Hương lừa gạt rồi, bây giò chúng em sẽ vạch trần cô ta cho anh xem.”

 

Cửa phòng không đóng kín, Mạc Tuân đứng bên ngoài nhìn vào trong đã thấy Lê Hương ngồi trên ghế salon, cô đã say rồi, khuôn mặt dưới khăn che mặt đã bắt đầu đỏ ửng.

 

Mày kiếm của Mạc Tuân lập tức nhíu lại.

 

Mấy vị thiên kim danh viện bên trong mở miệng hỏi: “Lê Hương, Only Love là Mạc tổng tặng cho cô sao?”

 

Lê Hương cảm thấy cả đầu phát nóng, choáng váng, gật nhẹ đầu nói: “Đúng vậy, Only Love là Mạc tổng của các cô tặng cho tôi đấy.”

 

“Vậy quan hệ của cô với Mạc tổng là như thế nào?”

 

Quan hệ như thế nào?

 

Lê Hương cảm thấy cả người đều như đang trôi dạt trên mây rồi, thật nhẹ nhàng êm ái: “Mạc tổng là… là tiểu bạch kiểm mà tôi bao nuôi.”

 

Phốc.

 

Hoắc Tây Trạch ở phía sau không nhịn được cười phun ra.

 

“Lê Hương, cô điên rồi à, cô dám nói Mạc tổng là… là tiểu bạch kiểm mà cô bao nuôi?”
 
Chương 169


Chương 169:

 

Giọng nói trong trẻo của Lê Hương đã nhuốm men say: “Các cô không nghe lầm đâu, Mạc tổng của các cô chính là tiểu bạch kiểm mà tôi bao nuôi, phụ trách… đưa thẻ cho tôi… tặng dây chuyền kim cương cho tôi… còn phụ trách làm ấm giường cho tôi.”

 

Hít.

 

Cả đám người như hít phải ngụm khí lạnh.

 

Lê Hương không nhìn sắc mặt đại biến của mọi người, trong đầu cô nhớ lại khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, cười hì hì nói: “Vóc người Mạc tổng siêu đẹp luôn, cơ bụng sáu múi, rất thích hôn, kỹ thuật hôn siêu đẳng, nhưng còn một chuyện… trên giường cũng rất dũng mạnh.”

 

Cả đám chấn kinh, mọi người nhìn Lê Hương như nhìn kẻ điên, sau đó lại nhìn kẻ phụ trách làm ám giường phi thường dũng mãnh Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân đứng bên ngoài cửa, tay đút trong túi quần, nhìn thấy bộ dáng say rượu của Lê Hương anh đã không vui, bây giờ mày kiếm lại nhăn lại, môi mỏng khẽ mím.

 

Những thiên kim danh viện này thiếu chút nữa tức đến ngất đi, Lê Hương dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà dám nhục nhã Mạc tổng như vậy?

 

Con quỷ nhà cô mau buông Mạc tổng ra, để chúng tôi tới.

 

Nhóm thiên kim danh viện nhịn xuống xúc động muốn xé xác Lê Hương ra, rất tốt, cô đã bại lộ, chỉ cần bọn họ khích thêm thôi: “Lê Hương, tôi nhớ không nhằm thì cô đã kết hôn rồi mà, bây giờ cô với Mạc tổng xem như là đã vượt quá giới hạn, vậy sau này cô có ý định ly hôn để đi theo Mạc tổng hay không?”

 

Cái đầu nhỏ của Lê Hương ngày càng nặng, nghe không rõ lời người khác nói chuyện rồi, cô chỉ lắm bẩm nói: “Việc này không phải càng kích thích hay sao, Mạc tổng của các cô muốn… thì cũng phải xem tâm tình của tôi ra sao đã.”

 

Vừa dứt lời, cửa phòng xa hoa bị đẩy ra, Mạc Tuân nện bước vững vàng đi vào.

 

Lê Hương nghe thấy ngước mát lên. A, dường như cô nhìn thấy… Mạc Tuân.

 

Làm sao có thể chứ?

 

Lê Hương dùng sức lấy tay dụi mắt.

 

Những thiên kim danh viện đều nhảy dựng lên, Lê Hương, cuối cùng diện mạo thực của cô đã bị bại lộ.

 

“Mạc tổng, Lê Hương nói… nói anh là bạch kiềm mà cô ta bao nuôi, nói rất dõng dạc.”

 

“Mạc tổng, Lê Hương cũng chưa ly hôn…. còn muốn suy nghĩ thêm, em tháy là cô ta chỉ muốn chơi kích thích, ham vinh hoa phú quý của anh mà thôi.”

 

Lê Nghiên Nghiên đứng ngoài cửa nhếch môi, không nghĩ tới Lê Hương sau khi say rượu lại bại lộ triệt để như vậy, một người phụ nữ nông thôn như cô ta đã có chồng mà còn dám dõng dạc nói ra những lời không biết xấu hổ này, Mạc Tuân làm sao có thể tha thứ cho cô chứ?

 

Xem ra hôm nay cô ta xúi giục những thiên kim danh viện này tới đối phó Lê Hương quả là quyết định sáng suốt, Lê Nghiên Nghiên sáng mắt lên xem kịch Vui.

 

Mạc tiên sinh tới thật à?

 

Lê Hương vội vàng đứng dậy, đi về phía Mạc Tuân: “Mạc tiên sinh…”

 

Bước chân của cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại lảo đảo trên đường, đi được mấy bước suýt thì ngã nhào xuống.

 

Mạc Tuân đưa tay ra, một tay kéo cô ôm vào trong ngực mình, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Chơi chán chưa?”

 

Lê Hương dang tay ôm chặt hai bên eo Mạc Tuân, khuôn mặt nhỏ ngắng lên nhìn anh: “Mạc tiên sinh, bọn họ nói cái gì mà, nói cái gì mà… Em chơi kích thích, còn nói em ham vinh hoa phú quý của Nhi: Đứng ngoài cửa Lê Nghiên Nghiên không khỏi cứng đờ, cô ta không hiểu rõ thái độ của Mạc Tuân lắm, không phải anh nên phẫn nộ, sau đó đạp cho Lê Hương một cước à?

 

Vì sao anh lại ôm lấy Lê Hương, mà lúc này Lê Hương vốn say rượu ở trong ngực đàn ông làm gì Vậy, cáo trạng ư Nhưng những điều này đâu có nói oan cô?
 
Chương 170


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 170:

 

Những lời này không phải đều do chính cô tự nói sao?

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương sau khi say rượu lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt trong suốt kia lắp lánh nước như hồ thu, có chút vô tội có chút ủy khuất đáng thương, giọng nói thanh tú động lòng người, cùng với giọng nói trong trẻo hàng ngày hoàn toàn khác biệt.

 

Mạc Tuân đưa tay xoa đầu cô: “Kích thích không dễ chơi đâu, vinh hoa phú quý của đàn ông vốn là đề cho phụ nữ hưởng thụ.”

 

Lê Nghiên Nghiên: “…”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Ánh mắt thâm thúy của Mạc Tuân liếc một vòng trên mặt mấy vị thiên kim, sau đó rơi vào người Lê Nghiên Nghiên, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Em nói cái gì thì chính là cái đấy. Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.”

 

Hít Nhóm thiên kim danh viện này liên tục hít vào, hoài nghỉ là mình nghe lầm rồi.

 

Thế giới này đang xảy chuyện gì vậy?

 

Phá vỡ mọi tưởng tượng của bọn họ.

 

Lê Nghiên Nghiên đứng bên cạnh cửa giống như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch, cô nhìn thẳng về phía Mạc Tuân, bên tai quanh quản lời nói vừa rồi của anh: Anh chính là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi.

 

Mạc Tuân là ai?

 

Chỉ mới mười mấy tuổi đã trở thành lão đại quậy tung giới kinh doanh, một đại nhân vật thần bí lật tay hô mưa gọi gió ở Hải Thành.

 

Vậy mà anh lại dung túng Lê Hương như vậy.

 

Mắu chốt này, anh vì Lê Hương, mà muốn hung hăng đánh vào mặt cô ta.

 

Mạc Tuân lại cúi xuống nhìn cô gái dưới ngực, giọng nói trầm thấp dỗ dành: “Lần này bọn họ tin rồi, anh cũng thay em đánh vào mặt bọn họ rồi, chúng ta đi về nhé?”

 

Lê Hương nghĩ nghĩ: “Không được, còn có Linh BÌNH?

 

Diệp Linh cong môi cười khoát tay nói: “Lê Hương, cậu về trước đi, bye bye.”

 

Lê Hương vẫn không nói gì, Mạc Tuân liền ôm ngang cô lên, hai người rời khỏi căn phòng xa hoa này.

 

Lê Nghiên Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định, ôn nhu ủy khuất mở miệng: “Mạc tổng…”

 

Mạc Tuân nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp rời đi.

 

“Nhị ca, anh vội vàng mang Lê Hương về làm gì, có phải muốn hầu hạ Lê Hương thật tốt để khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ hay không…” Hoắc Tây Trạch vô cùng hưng phấn mở miệng sau lưng Mạc Tuân.

 

Hoắc Tây Trạch ngừng lại, trong lòng không khỏi chậc chậc, Nhị ca đã bị Lê Hương làm cho đầu hàng rồi.

 

Trong phòng VỊP, đám thiên kim danh viện hào hứng ùa tới, rồi lại thất vọng ra về.
 
Chương 171


Chương 171:

 

Bọn họ đi tới bên cạnh Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, trước đó không phải Mạc tổng đã đưa 120 triệu cho cô sao, chúng tôi còn tưởng cô với Mạc tổng đang ở cạnh nhau, sao bây giờ Mạc tổng lại đi thích Lê Hương rồi?”

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên tái nhợt, chiếc bẫy hôm nay cô ta lập ra đã không thể hãm hại Lê Hương, mà còn khiến mình bị mắc vào.

 

Hiện tại toàn bộ danh viện Hải Thành đều biết Mạc Tuân thích Lê Hương, mà chuyện Mạc Tuân vì cô ta mà bỏ ra 120 triệu đều trở thành chuyện cười.

 

Xem như là cô ta hiểu rồi, người đàn ông Mạc Tuân kia chính là núi dựa lớn nhất của Lê Hương.

 

Lê Nghiên Nghiên vừa định mở miệng thì đã có người nói thay.

 

“Cô còn không nhìn ra à, Lê Nghiên Nghiên bị bỏ rơi rồi, bây giờ Lê Hương mới là niềm vui mới.”

 

“Vừa nãy Mạc tổng đi ngang bên cạnh cô ta cũng không hề nhìn lấy một chút, quả thực đã xem cô ta thành không khí rồi.”

 

“Mạc tổng khi nãy đã nói thay Lê Hương đánh, ý chính là muốn đánh vào mặt Lê Nghiên Nghiên đáy.”

 

“Chúng ta đi thôi, dù sao Mạc tổng cũng không có cho chúng ta 120 triệu, chúng ta cũng không cần đi làm kẻ ngốc lo chuyện người khác.”

 

Những danh viện này vốn đã rất ghen ghét Lê Nghiên Nghiên, bây giờ Lê Nghiên Nghiên bị bỏ rơi, cho nên bọn họ liền dồn hết oán khí trên người Lê Hương lên người Lê Nghiên Nghiên mà châm chọc khiêu khích, sau đó uốn éo lắc mông rời đi.

 

Lê Nghiên Nghiên trước giờ chưa bao giờ phải chịu cảnh tượng như vậy, cô ta đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt răng tới mức bật máu.

 

Lúc này, Lê Nghiên Nghiên nhìn thấy Có Dạ Cần, vội lên tiếng hỏi: “Dạ Cần, rốt cuộc Lê Hương với Mạc tổng đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải mọi người có chuyện giấu em không?”

 

Có Dạ Cần không nói gì, Diệp Linh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cố Dạ Cẩn đứng bên ngoài, bên cạnh Có Dạ cẩn là Lê Nghiên Nghiên.

 

Diệp Linh vẫn chủ động chào một tiếng: “Anh.”

 

Ánh mắt Cố Dạ Cẩn nhìn sang, quan sát Diệp Linh một vòng từ trên xuống dưới, thấy trang phục tương đối mát mẻ của cô liền không vui mím môi nói: “Lát nữa anh đưa em về.”

 

Diệp Linh đưa tay vén một lọn tóc bên tai, lười biếng nói: “Anh trai, anh vẫn nên chuyên tâm đi với người yêu đi, Lê Nghiên Nghiên xem chừng đã không còn cơ hội gả cho Mạc tổng rồi, vậy thì anh liền có cơ hội, cố lên.”

 

Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.

 

Cố Dạ Cẩn lập tức nhíu mày, lúc này Lê Nghiên Nghiên không có kiên nhẫn kêu lên: “Dạ Cần, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

 

Có Dạ Cần vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Linh đi xa, không hề đem ánh mắt đặt trên người Lê Nghiên Nghiên, lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện riêng của Hàn Đình, em có thể tự đi hỏi cậu ấy, anh không tiện nói.”

 

“Dạ Gần, bây giờ anh nói chuyện qua loa thiếu kiên nhẫn với em như vậy, có phải là vì Diệp Linh đã trở về hay không?”

 

Lê Nghiên Nghiên không thể chịu đựng được thái độ của hai người đàn ông đối với mình như vậy, ánh mắt của tất cả đàn ông đều nên đặt trên người cô ta.

 

Lúc này Cố Dạ Cần mới quay đầu, ánh mắt u ám nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Chuyện của em với Lê Hương anh không có hứng thú, nhưng đừng đem chủ ý đánh lên người không nên đánh.”

 

Lê Nghiên Nghiên trong lòng giật mình, quen biết lâu như vậy, Có Dạ Cần luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, người ngoài đều nghĩ rằng anh thích cô ta.

 

Hiếm khi anh có thần sắc nghiêm nghị như vậy với cô, ngoại trừ chuyện liên quan tới… Diệp Linh.

 

Diệp Linh là vảy ngược của anh, bắt luận kẻ nào cũng không được chạm vào.

 
 
Chương 172


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 172:

 

Lúc này Hoắc Tây Trạch từ trong phòng chạy ra: “Chết rồi, anh Dạ Cẩn, em vừa nhìn thấy Lê Hương uống hết một ky Cocktail, là One-night-stand, loại rượu em mới nhập về, kẻ nào không có mắt dám mang đến đây, Nhị ca có thể đánh chết em hay không?”

 

One-night-stand, dịch ra là tình một đêm, có nghĩa là rượu thúc tình.

 

Lê Nghiên Nghiên biến sắc, không nghĩ tới Lê Hương lại uống rượu thúc tình, như vậy đêm nay cô ta với Mạc Tuân… Có Dạ Cần không nói lời nào, xoay người rời đi.

 

“Anh Dạ Cần, anh đi đâu vậy?”

 

Cái này còn cần phải hỏi sao, Cố Dạ Cẩn đương nhiên là đi tìm Diệp Linh.

 

Lê Hương uống One-night-stand, vậy Diệp Linh có uống hay không?

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

“Diệp mỹ nhân, hai năm này cô cũng đã trở thành đại minh tinh rồi, bọn tôi chỉ có thể gặp cô trên TV mà thôi, hôm nay trùng hợp gặp mặt như vậy, để tôi mời cô một chén.” Phú nhị đại cười dâm tà nói.

 

Diệp Linh đứng yên tại chỗ, đôi mắt ngập nước ngắng lên nhìn phú nhị đại: “Đàn ông muốn mời tôi uống một chén có nhiều lắm, anh tính là cái thá gì chứ?”

 

Gương mặt phú nhị đại trầm xuống: “Diệp Linh, cho cô chút mặt mũi mà cô còn không nhận, không phải chỉ là một con hát à, cái loại ai ra giá cao thì bồi uống rượu mà.”

 

Diệp Linh cong môi cười: “Nếu biết tôi đã có giá thị trường, vậy sao anh không đi hỏi thăm một chút xem, muốn uống rượu với tôi, thì phải xem tiền trong túi anh có đủ hay không.”

 

“GộI”

 

Phú nhị đại cảm thấy nhục nhã vô cùng, trước kia Diệp Linh nhu thuận mềm mại giống nụ hoa được bao bọc dưới cánh chim của Cố Dạ Cần, mà bây giờ Diệp Linh lại trở nên cao lãnh kiêu căng, quyến rũ lãnh diệm, tựa như một đóa hoa hồng có gai sắc.

 

Phụ nữ như vậy càng kích thích dục vọng chỉnh phục của đàn ông.

 

Tên phú nhị đại lộ ra ánh mắt hèn mọn: “Diệp Linh, suy cho cùng cô cũng chỉ là con gái nuôi mà thôi, hai năm nay xuất đạo đều nhờ có Cố Dạ Cần che chỏ, một đường hộ giá cho cô, tốt nhất là cô hãy đảm bảo mình vĩnh viễn được Có Dạ Cần sủng ái, còn néu đợi đến khi bị vứt bỏ, dựa vào gương mặt và thân hình này, cô chỉ có thể biến thành đồ chơi của đàn ông mà thôi.”

 

Diệp Linh nhìn tên phú nhị đại kia nói: “Là phụ nữ, làm sao để có được sự sủng ái của Cố Dạ Cẩn thì là chuyện của tôi, còn đàn ông như anh, thì phải nghĩ cách làm sao để đánh bại Cố Dạ Cẩn, sau đó trở thành kim chủ của tôi, chứ không phải chờ ở sau lưng Có Dạ Cần nhặt xương, tôi xem thường anh.”

 

Phú nhị đại không nghĩ Diệp Linh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, thật sự là đâm vào tử huyệt của anh ta, dù sao chỗ này cũng không có ai, nếu anh ta định làm gì cô thì cũng sẽ không có ai phát hiện.

 

Tà niệm này một khi được sinh ra thì không thể ngăn chặn lại được, tên phú nhị đại liền đi lên túm chặt lấy tay Diệp Linh: “Diệp Linh, hôm nay tôi muốn nếm thử xem mùi vị của đệ nhất mỹ nhân Hải Thành rốt cuộc mê hồn tới mức nào.”

 

Diệp Linh cười lạnh, thời điểm bàn tay mập ú đưa qua, cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề cử động.

 

Một giây sau, một giọng nói lạnh thấu xương từ phía sau lưng truyền tới: “Cậu thử động vào em ấy một chút xem.”

 

Bàn tay của phú nhị đại cứng đờ giữa không trung, cuối cùng không dám tiền lên nửa bước, anh ta ngước mắt lên chỉ thấy Có Dạ Cần đang bước tới gần.
 
Chương 173


Chương 173:

 

Cố Dạ Cần mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng ở phía ngược sáng, dung nhan tuần mĩ như ngọc lờ mờ dưới ánh đen, nhìn không rõ cả người nhưng ánh mắt lạnh như băng rơi thẳng vào người phú nhị đại, đáy mắt u tối thâm sâu như mực, rét lạnh như vực sâu vạn trượng.

 

Tên phú nhị đại chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng rụt tay lại: “Cố… Cố thiếu, anh hiểu lầm rồi. Tôi… tôi không dám có ý nghĩ gì với Diệp mỹ nhân cả, vừa nãy chỉ là… chỉ là muốn nắm tay cô ấy mà thôi…”

 

Có Dạ Cần đi tới bên cạnh người Diệp Linh, hững hờ mở miệng nói: “Cái tay nào của cậu muốn nắm tay cô ấy thì tự phế nó đi.”

 

Thoáng cái sắc mặt tên phú nhị đại liền trắng bệch, không nói tới Mạc Tuân thần bí thâm trầm thì thế gia trâm anh tài phiệt chân chính ở Hải Thành này chính là Cố gia, đến thế hệ của Cố Dạ Cần làm thiếu chủ, tác phong của anh mạnh mẽ tàn bạo khiến cho mọi người đều sinh lòng sợ hãi.

 

“Các anh cứ từ từ chơi, tôi đi trước.” Diệp Linh không có hứng thú cho nên xoay người rời đỉ.

 

Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, vội vàng chạy theo, lúc sắp đi anh nhẹ nhàng nói: “Tự mình động thủ đi, nếu để tôi phái người tới động thì tôi sẽ cho cậu biết phế một tay của cậu đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi.”

 

Rất nhanh, phía sau liền truyền tới tiếng kêu thảm thiết của phú nhị đại tự phế đi cánh tay phải của mình.

 

Diệp Linh vừa đi tới chỗ rẽ thì cổ tay bị kéo lại về sau: “Linh Linh.”

 

Diệp Linh liền dừng bước, ngước mắt lên nhìn Cố Dạ Cần cong môi cười nói: “Anh trai, anh tìm em có việc gì sao?”

 

Cố Dạ Cần nhìn điệu bộ giả cười của cô, thấp giọng khiển trách: “Sau này không cho phép em tới máy chỗ này chơi nữa, bây giờ đi về với anh.”

 

“Vì sao? Anh, em đã lớn rồi, vì sao không thẻ tới quan bar chơi, Lê Nghiên Nghiên cũng tới, sao anh không quản cô ta đi?”

 

“Em không giống với cô ta, ngoại hình em quá nỗi bật, trong lòng còn không tự biết sao?” Cố Dạ Cần lạnh lùng cắt ngang.

 

Diệp Linh khép hờ mi xuống: “Ò, em coi như là anh đang khen em đấy, cảm ơn nha, bây giờ có thể bỏ tay em ra chưa?”

 

Cố Dạ Cẩn quan sát mọi biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt dịch xuống dưới đôi chân thon dài lộ ra dưới tà váy.

 

Diệp Linh cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, ánh mắt vừa rồi của anh giống hệt với tên phú nhị đại kia, cô tức giận vung tay ra: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn lên người em.”

 

Cố Dạ Cẩn cười như không cười: “Vậy sau này em đừng có mặc như vậy nữa, dáng dấp đẹp như vậy không phải lỗi của em, nhưng cố ý mặc rêu rao như vậy thì là do em rồi.”

 

Diệp Linh đáp lại: “Chỉ có kẻ dâm tà mới suy nghĩ như „ vậy.

 

“Nếu vừa nãy anh không tới thì em định làm như thế nào?”

 

“Không đâu, anh nhát định sẽ tới.” Nói xong Diệp Linh quay người rời đi.

 

Nhưng Có Dạ Cần đã túm vai cô lại, dùng sức ép cô về phía tường, ngăn cô lại trong lồng ngực mình.

 

Bờ lưng mềm mại nhỏ nhắn của Diệp Linh liền trực tiếp đụng phải vách tường, rất đau, cô rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Đau, anh làm em đau rồi.”

 

Cô gái này là một tay anh nuôi lớn, chiều chuộng, không ai hiểu hơn anh về sự yếu ớt của cô ấy, không chịu nổi một chút đau đớn nào.

 

Trong đầu bỗng hồi tưởng lại ngày sinh nhật thứ 18 của cô, hôm đó trong phòng anh, cô mềm mại chui vào trong ngực anh, đôi mắt ngập nước nói với anh rằng mình đau như thế nào.

 

Yết hàu Cố Dạ Cẩn nhấp nhô lên xuống, đôi mắt thanh lãnh bây giờ đã nhuộm không ít sắc đỏ: “Đừng nói đau với anh, đau thì cố chịu đi.”

 

Diệp Linh nhíu mày lại.

 

“Linh Linh, em ỷ vào việc anh chiều em nên muốn làm gì thì làm sao, hử?”
 
Chương 174


Chương 174:

 

Diệp Linh nhìn anh nói: “Em chính là đang cậy vào việc anh chiều chuộng em đấy. Nếu như có một ngày em phát hiện anh không còn chiều em nữa, thì em cũng sẽ không tự tung tự tác như vậy nữa.”

 

Có Dạ Cần chỉ nhìn cô không nói gì.

 

Diệp Linh duỗi hai tay ra chống lên ngực anh, dùng sức đây ra ngoài.

 

“Lê Hương vừa uống một ly Cocktail One-night- stand trong phòng VIP kia, em có động vào không?”

 

Cố Dạ Cần hỏi.

 

“One-night-stand?”

 

Diệp Linh nhíu mày, cô không nghĩ tới ly Cocktail kia là One-nighf-stand, vừa nãy Lê Hương đã uống hết một ly rồi.

 

“Em không uống.”

 

Diệp Linh nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho Lê Hương.

 

Quả nhiên chuông điện thoại kêu nhiều lần nhưng đầu dây bên kia không có ai nhắc máy.

 

Diệp Linh định gọi tiếp thì Cố Dạ Cẩn đã giành lấy điện thoại của cô.

 

Diệp Linh càng nhíu mày: “Anh làm gì vậy, trả di động cho em, em phải gọi cho Lê Hương.”

 

“Thời điểm bọn họ biểu diễn Xuân Cung Đồ sống em cũng muốn xem à?”

 

Diệp Linh giận dữ giật lại điện thoại của mình.

 

Có Dạ Cẩn nhéch mép cười: “Tây Trạch đã gọi cho Hàn Đình rồi, chuyện của Lê Hương em không cần quan tâm đâu, bây giờ anh đưa em về.”

 

Bên kia, Hoắc Tây Trạch đang gọi điện cho Mạc Tuân, rất nhanh điện thoại đã được kết nói, thanh âm trầm thấp từ tính của Mạc Tuân vang lên: “Alo Tây Trạch.”

 

“Nhị ca, em nhất định phải nói cho anh biết một chuyện, chỉ sợ anh sẽ đánh chết em mắt.”

 

Mạc Tuân đang lái xe, ống tay áo xắn lên cao lộ ra cánh tay mạnh mẽ hữu lực, bên trên tay lái đeo một chiếc đồng hồ đắt đỏ, lái xe Rolls-Royce trên đường về nhà.

 

Lê Hương ngồi trên ghế lái phụ, đôi mắt lờ đờ say, cả người bập bềnh như trên mây, thân nhiệt còn chậm rãi tăng cao.

 

“Nóng quá…”

 

Lê Hương còn đưa tay giật chiếc nơ trên cổ, kéo xuống hai cúc áo, lộ ra cần cổ trăng nõn bên trong.

 

“Nóng chết mắt…”

 

Lê Hương còn định cởi cả quần áo.

 

Lúc này giọng nói của Mạc Tuân vọng tới: “Đừng cởi nữa.”

 

Đừng cởi nữa?

 

Lê Hương vội quay đầu sang, đôi mắt mê ly nhìn vào Mạc Tuân, chỉ thấy ánh mắt của anh đang dịch từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống dần tới cần cổ trắng nõn thơm ngái… Lê Hương tròn mắt lên nhìn, từng đường cong xinh đẹp lấp ló ẩn hiện dưới lớp vải, vô cùng mê người.

 

Lê Hương vẫn còn mê man, bộ dáng ngốc nghéch nhìn về phía Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân cũng quay sang nhìn cô, yết hầu nhấp nhô lên xuống: “Đừng cởi nữa, néu không anh sẽ nhìn thấy hết sạch cả người em đấy.”
 
Chương 175


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 175:

 

Nháy mắt Lê Hương vội dựng cổ áo của mình lên, lý trí hồi phục lại một chút, trời ạ, cô đang làm cái gì vậy?

 

Cởi quần áo ngay trước mặt Mạc tiên sinh ư2 Cô đưa tay áp lên má, cả mặt cũng nóng theo, nhiệt độ trên người càng ngày càng tăng, thật sự rất khó chịu.

 

Hai mắt Mạc Tuân nhìn thẳng về phía trước, nói chuyện với Hoắc Tây Trạch trong điện thoại: “Nói đi, có chuyện gì?”

 

“Nhị ca, vừa nãy lúc ở quán bar Lê Hương đã uống một ly One-night-stand.” Hoắc Tây Trạch nói.

 

Mạc Tuân đương nhiên cũng biết One-night-stand là cái gì, anh khẽ nhíu mày lại, lúc này bên mũi truyền tới một mùi hương thơm trong trẻo của thiếu nữ, thân thể mềm mại của Lê Hương đã đỏ lên vai anh.

 

Lê Hương úp cả mặt vào bờ vai anh, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ, nhỏ giọng làm nững: “Mạc tiên sinh, anh sờ một chút xem, có phải là em sốt cao rồi không… Em nóng quá…”

 

Lê Hương ngửi được hương vị đàn ông nam tính trên người Mạc Tuân, sạch sẽ tươi mát, giống như đang ở trong sa mạc hoang vắng thì gặp được một vũng nước mát lạnh, không ngừng hắp dẫn cô tới gần.

 

Lê Hương choàng tay ôm qua cổ anh, cái miệng nhỏ nhích dần lên thơm lên một bên gò má của anh.

 

Mạc Tuân đang lái xe, bị cô đánh lén một cái như vậy, vô lăng trong tay suýt thì mất khống chế.

 

Bíp.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Điện thoại của Hoắc Tây Trạch thực sự quá òn, Mạc Tuân bèn rút tai nghe vứt sang một bên, tắt điện thoại.

 

“Mạc tiên sinh…” Lúc này Lê Hương đang ghé đầu vào bên vai anh, không ngừng thỏi khí vào tai: “Đừng cho là em không biết nhé, anh vẫn luôn muốn nhìn hết của em, đồ háo sắc nhà anh.”

 

Khóe mắt Mạc Tuân hơi hồng lên, cô còn tiếp tục làm loạn thì anh cũng không thể nào lái xe được nữa.

 

Mạc Tuân duỗi một tay ra lôi Lê Hương nằm xuống đùi mình.

 

Lê Hương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người càng choáng váng, cô định giãy dụa.

 

Nhưng từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên giọng nói uy hiếp của đàn ông: “Lê Hương, biết anh háo sắc thì ngoan ngoãn một chút cho anh, nếu không anh không khách khí với em đâu.”

 

Sau khi say rượu Lê Hương vẫn rất sợ Mạc Tuân, cô lập tức ngoan ngoãn nằm yên.

 

Quán bar 194.

 

Hoắc Tây Trạch nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, bèn bỏ điện thoại xuống, đúng lúc này nhìn thấy Có Dạ Cần đưa Diệp Linh ra, anh vội vàng chạy lên: “Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân.”

 

Có Dạ Cần lên tiếng hỏi: “Bên chỗ Hàn Đình thế nào rồi?”

 

Hoắc Tây Trạch nháy nháy đôi mắt hoa đào: “Tốt lắm tốt lắm. Anh Dạ Cần, Diệp mỹ nhân, hai người muốn đi đâu vậy, đừng mà, hai người mới tới không lâu, còn chưa chơi đã, ở lại chơi với bọn em đi?”

 

Lúc này bên cạnh có người gọi: “Cố thiếu, Diệp mỹ nhân, hiếm khi mọi người có dịp hội ngộ, cùng chơi một ván đi, chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm.”
 
Chương 176


Chương 176:

 

Hoắc Tây Trạch kéo Có Dạ Cẩn: “Đi đi.”

 

Có Dạ Cần cùng Diệp Linh gia nhập trò chơi nói thật hay mạo hiểm, chỗ này có rất nhiều người quen, ngay cả Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng có mặt.

 

“Nói qua quy tắc trò chơi nhé, lát nữa mỗi người sẽ được phát một lá bài, ai có số điểm lớn nhất có thể yêu cầu người có số điểm nhỏ nhất chơi nói thật hay mạo hiểm, tham gia trò chơi này thì phải tuân theo quy tắc trò chơi.”

 

Mọi người đương nhiên đều đồng ý, chơi trò nói thật hay mạo hiểm này vốn là một trò rất kích thích.

 

Hoắc Tuyên âm thầm liếc sang Cố Dạ Cần, cô ta vô cùng mong muốn có thể có được điểm số lớn nhát, anh Dạ Cần có số điểm nhỏ nhát, như vậy cô ta có thể yêu cầu anh Dạ Cần hôn cô ta.

 

“Bây giờ bắt đầu chia bài.”

 

Mỗi người đều được nhận bài, Diệp Linh nhìn lá bài trong tay mình, 2… 2 đã coi như là lá bài nhỏ nhất rồi, Diệp Linh cảm thấy vận may của mình không ai có thể sánh kịp rồi.

 

Ván này người thắng là một vị thiếu gia, anh ta vội vàng nhìn Diệp Linh: “Diệp mỹ nhân, cô thua rồi, tôi chọn nói thật, tôi muốn hỏi lần đầu tiên của cô còn không?”

 

Diệp Linh cầm lá bài số 2, mọi người đều trở nên ồn ào, chờ đợi xem kịch vui.

 

Phải biết rằng Diệp Linh là đệ nhất mỹ nhân Hải Thành, từ nhỏ đã lớn lên giữa hào quang, hiện tại là là một trong bốn tiểu hoa đán hot nhất, không biết là bao nhiêu người đàn ông thương nhớ, cho nên khi cô tới tham gia trò chơi nói thật hay mạo hiểm đã rất thú vị rồi.

 

Vị thiếu gia này trước giờ vẫn rất thích Diệp Linh, tốc độ thay bạn gái của anh ta giống như thay quần áo, có điều kiểu mẫu bạn gái của anh ta vẫn luôn dựa theo Diệp Linh.

 

Bây giờ anh ta không chờ nổi muốn hỏi Diệp Linh xem cô còn lần đầu tiên không?

 

“Tôn thiếu, mặc dù là trò nói thật hay mạo hiểm nhưng câu hỏi này của cậu cũng quá độc đi?” Có người ồn ào cười chen vào.

 

Vị thiếu gia Tôn thiếu kia tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi đẹp động lòng người của Diệp Linh: “Vừa rồi chúng ta đã nói sẽ tuân theo quy tắc trò chơi, cho nên lời nói thật lòng này cô nhất định phải trả lời.”

 

“Tôn thiếu, cậu đúng là xấu xa.”

 

Đám đàn ông trên bàn đều trở nên ồn ào, ngóng trông câu trả lời của Diệp Linh.

 

Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền nhìn Diệp Linh đang bị đám đàn ông này bao vây, thực ra tất cả bọn họ cũng rất hiếu kỳ, chỉ là Tôn thiếu có cơ hội để hỏi thôi.

 

Mặc dù Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền rất ghét khi Diệp Linh được vây quanh như vậy, nhưng liên quan tới lần đầu tiên của Diệp Linh…bọn họ cũng rất mong chờ.

 

Diệp Linh không còn lần đầu tiên.

 

Lần đầu tiên đã cho Có Dạ Cần.

 

Bọn họ rất muốn nhìn đôi anh em này xé bỏ lớp ngụy trang xuống, hứng chịu ánh mắt cùng sự sỉ vả của mọi người.

 

Lê Nghiên Nghiên ngước mắt lên nhìn Cố Dạ Cần, trên mặt Có Dạ Cần không hề lộ ra chút cảm xúc nào, anh chỉ rút từ trong túi ra một điếu thuốc lá để lên miệng, sau đó châm lửa, làn khói mờ ảo liền che đi dung nhan tuần mỹ.

 

Anh kẹp điếu thuốc trên tay, miệng phun ra một hơi khói dày, ánh mắt thanh lãnh kia cũng rơi vào người Diệp Linh.

 

Hoắc Tây Trạch nhỏ giọng hỏi: “Anh Dạ Cẩn, nếu không… em ra mặt can thiệp một chút?”

 

Chuyện của Có Dạ Cần với Diệp Linh, mấy anh em bọn họ đều biết.
 
Chương 177


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 177:

 

Hoắc Tây Trạch là người hiểu rõ nhất Cố Dạ Cần chiều chuộng cô em gái Diệp Linh này như thế nào, từ nhỏ Diệp Linh đã vô cùng xinh đẹp, lúc đi học có một bạn nam uống say nên đã cưỡng ép ôm Diệp Linh, Có Dạ Cần đã tự mình động thủ, thiếu chút nữa đã đánh phé cậu ta.

 

Có Dạ Cần là thiếu chủ, ngoại hình tuần mỹ nhã nhặn, rất ít khi nổi giận, nhưng chỉ có Diệp Linh là có thể khiến anh mát khống chế.

 

Từ đó về sau mỗi lần họp lớp Cố Dạ Cẩn đều sẽ đi theo, anh mặc một thân đồ tây trang màu đen ngồi bên góc ghé salon, vừa chờ Diệp Linh vừa phê duyệt tài liệu.

 

Bạn học Diệp Linh bắt chuyện anh cũng sẽ kiên nhẫn trả lời, cuối cùng còn để thư ký đi thanh toán trước, người đàn ông anh tuấn tài giỏi như vậy không thiếu nữ nào có thể chống cự được, thi thoảng mọi người lại đỏ mặt liếc trộm sang phía anh.

 

Sau đó tất cả mọi người đề biết Diệp Linh có một người anh trai, tên là Có Dạ Cần.

 

Có Dạ Cần chiều chuộng Diệp Linh, toàn bộ Hải Thành đều biết.

 

“Diệp Linh, mọi người đều đang chờ câu trả lời này, rốt cuộc cô còn lần đầu tiên hay không, đã chấp nhận chơi nói thật hay mạo hiểm mà lại không dám tiếp à?”

 

Lúc này Hoắc Tuyền ghen ghét lên tiếng.

 

Diệp Linh ngắng mặt lên, nhìn Hoắc Tuyền một chút: “Không phải tôi không dám chơi, mà là do cô đợi không được, bây giờ tôi sẽ trả lời, lần đầu tiên của tôi…

 

Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín hơi chờ đợi đáp án của Diệp Linh.

 

Nhưng Diệp Linh còn chưa nói ra, bộp một tiếng, có người ném bài trong tay ra.

 

Mọi người giật nảy mình, nghe thấy tiếng động liền quay lại thì thấy Cố Dạ Cẩn ném bài trong tay ra.

 

Có Dạ Cần rít một hơi thuốc, dưới làn khói lượn lờ nhẹ nhàng nhìn Tôn thiếu một cái, hờ hững nói: “Có ý gì vậy, bài của tôi còn chưa lật ra, không muốn cho tôi chơi à?”

 

Mọi người cúi đầu nhìn xem, lá bài trong tay Cố Dạ Cần là cây A.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lập tức cũng có người phụ họa theo: “Đúng thế, nếu như Cố thiếu vẫn còn lần đầu tiên thì chẳng nhẽ là một chàng trai ngây thơ à?”

 

Bầu không khí lại nóng lên, có người lên tiếng: “Vấn đề này không tính, Cố thiếu, có bản lĩnh thì nói cho chúng tôi biết người phụ nữ đầu tiên của anh là ai?”

 

Hoáắc Tây Trạch trợn trắng mắt, đúng là đồng đội ngu như heo, mặc dù anh không dám xác định người phụ nữ đầu tiên của anh Diệp Cẩn có phải Diệp Linh hay không, nhưng vấn đề này quá nhạy cảm rồi.

 

Hoắc Tây Trach vỗ một cái xuống bàn, lớn tiếng cười nói: “Không được, đã chơi nói thật hay mạo hiểm thì phải chơi thật kích thích, anh Dạ Cần, mau nói cho bọn em biết anh có bao nhiêu người phụ nữ.”

 

Có Dạ Cần từng có bao nhiêu người phụ nữ.

 

Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều nhìn về phía Cố Dạ Cần.

 

Diệp Linh bên phía đối diện cũng ngước mắt lên, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng anh, tựa hồ cũng thấy hứng thú với vấn đề này.

 

Cố Dạ Cần rít thêm một hơi thuốc, sau đó ánh mắt nhìn sang, như có như không liếc Diệp Linh một cái.
 
Chương 178


Chương 177:

 

Cố Dạ Cẩn: “26 năm nay tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ.”

 

Tất cả mọi người đều sợ ngây.

 

“Cố thiếu, anh muốn dạng phụ nữ gì chẳng có, tôi nói chứ, nếu như không trải qua phong hoa tuyết nguyệt thì không thể tìm thấy nửa kia thích hợp nhất với mình.”

 

“Tôi nghĩ là Cố thiếu không phải thích người phụ nữ đó đâu, chỉ là đã có nhiều trải nghiệm với người đó nên khó mà quên được chuyện cũ thôi.”

 

Cố Dạ Cần không nói gì.

 

Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều quay sang nhìn Diệp Linh, hai người bọn họ đều biết Cố Dạ Cần có một người phụ nữ, đó chính là Diêp Linh.

 

Nhưng bọn họ không hè biết Cố Dạ Cần chỉ có một mình Diệp Linh, có nghĩa là Diệp Linh người phụ nữ duy nhát của Cố Dạ Cần.

 

Ván thứ hai bắt đầu, mỗi người lại được nhận một lá bài, người có lá bài lớn nhất là một phú nhị đại, lá nhỏ nhất thuộc về… Cố Dạ Cần.

 

Có Dạ Cẩn lại thua.

 

“Cố thiếu, xin lỗi nhé, lần này tôi chọn mạo hiểm, tôi muốn Có thiếu chọn 1 trong ba số 3,8,9 rồi đi hôn người đó.”

 

Hoắc Tuyền giật mình trong lòng, cô ta mở lá bài ra, là số 3.

 

Của cô ta là số 3.

 

Lúc này Lê Nghiên Nghiên cũng lật bài ra, là số 8

 

Còn lá bài số .

 

9 Có người kêu lên, số 9 là Diệp mỹ nhân, Diệp mỹ nhân cầm lá số 9

 

Lá bài trong tay Diệp Linh là lá số .9 3,8,9 theo thứ tự là Hoắc Tuyền, Lê Nghiên Nghiên và Diệp Linh.

 

Cố Dạ Cần phải chọn một trong ba người này.

 

“Vãi, cái này ai chia vậy, nhiều người đẹp như vậy, Có thiếu, anh muốn hôn ai?” Mọi người lại bắt đầu ồn ào.

 

Hoắc Tuyền không thể nén được kích động trong lòng, cô ta đã lấy được lá bài số 3.

 

Diệp Linh là em gái Cố Dạ Cẩn, sẽ bị loại đầu tiên, còn Lê Nghiên Nghiên lại thích Mạc Tuân, Có Dạ Cần sẽ không cướp phụ nữ của anh em mình, như vậy thì cô ta ít nhất sẽ có hi vọng.

 

Có Dạ Cần sẽ hôn cô ta… A2?

 

Hai mắt Hoắc Tuyền sáng lên, bộ dáng xấu hỗ liếc nhìn Cố Dạ Cần.

 

Lúc này Diệp Linh ném lá bài trong tay đi, môi đỏ cong lên cười nói: “Anh, em là em gái nên anh cứ tự động bỏ qua đi, hiện tại anh chỉ cần chọn giữa Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền một người anh thích nhất để hôn thôi.”

 

Cố Dạ Cẩn nhìn Diệp Linh một chút, Diệp Linh đối diện đang cười với anh, cùng mang bộ dạng xem trò hay giống mọi người.

 

“Cố thiếu, anh nghĩ kĩ chưa?”

 

Cố Dạ Cần đứng dậy, bước chân đi tới.

 

Hoắc Tuyền nhìn thấy hướng Cố Dạ Cần đang đi tới, trống ngực không khỏi đập loạn: “Anh Dạ Cần, em…”
 
Chương 179


CHương 179:

 

Cố Dạ Cần trực tiếp vượt qua cô ta, đi tới bên cạnh Lê Nghiên Nghiên.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Tuyền nháy mắt trắng bệch, ghen ghét nhìn về phía Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt của Hoắc Tuyền, nhưng cô ta không rảnh bận tâm, ánh mắt cô ta cũng nhìn về phía thân ảnh cao lớn kia.

 

Mặc dù mục tiêu của cô ta là Mạc Tuân nhưng đối với dạng trâm anh thế phiệt như Có Dạ Cần, cô ta cũng rất thích.

 

Huống hồ Mạc Tuân vì Lê Hương mà đánh thẳng vào mặt cô ta như thế, cô ta đã trở thành trò cười cho nhóm danh viện Hải Thành, bây giờ giữa ba người lại được Cố Dạ Cần thì tuyệt đối thỏa mãn được hư vinh to lớn của cô ta.

 

Coi như không có Mạc Tuân, thì cô ta vẫn còn Cố Dạ Cần.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Nghiên Nghiên cũng đỏ lên: “Dạ Cẩn…”

 

Lúc này Diệp Linh ở phía đối diện huýt sáo một tiếng: “Xem ra người trong lòng của anh vẫn là đệ nhất hạng viện Lê Nghiên Nghiên, Hoắc Tuyền, cô thật đáng thương.”

 

Hoắc Tuyền bị khinh bỉ sắc mặt càng khó coi hơn, hung hăng trợn mắt lườm Diệp Linh một cái.

 

Nhưng rất nhanh, Cố Dạ Cẩn lại đi qua người Lê Nghiên Nghiên, khômg có ý dừng lại.

 

Khuôn mặt đang đỏ ửng của Lê Nghiên Nghiên trầm xuống thì ra Cố Dạ Cần không phải muốn hôn cô ta.

 

Có Dạ Cần đi thẳng tới chỗ Diệp Linh.

 

Móng tay Lê Nghiên Nghiên cắm chặt vào lòng bàn tay, hôm nay cô ta liên tục bị vứt bỏ, trong lòng vô cùng oán hận.

 

Diệp Linh nhìn thấy Cố Dạ Cần bước tới, cô vừa định động đậy, Cố Dạ Cần đã sải bước tới một tay kéo lại cánh tay của cô, một tay giữ chặt sau gáy, hơi lạnh từ môi anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô.

 

Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô.

 

Cố Dạ Cẩn đã chọn Diệp Linh. Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền nhìn một màn kia, người đàn ông tuần mỹ mặc một thân đồ đen cực kì tự nhiên giam lại thiếu nữ kiều diễm tươi đẹp trong ngực, nụ hôn của anh dừng lại trên trán cô, nhẹ nhàng mà lưu luyến.

 

Một màn này, giống như vô cùng quen thuộc.

 

Tựa như nhiều năm nay, Có Dạ Cần với Diệp Linh vẫn không hề thay đổi.

 

Anh vẫn giữ chặt đóa hoa kiều diễm dưới đôi cánh của mình, cố chấp chiếm làm của riêng. Diệp Linh định đưa tay đẩy anh ta, nhưng Cố Dạ Cẩn đã anh nhanh hơn một buông lỏng cô ra, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Các vị, mọi người cứ chơi đi, thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước.”

 

Cố Dạ Cần nói xong liền trực tiếp kéo Diệp Linh rời đi.

 

Sức lực của Có Dạ Cần rất lớn, Diệp Linh lảo đảo bị kéo đi theo: “Anh làm gì vậy, em tự đi được, buông em ra.

 

Có Dạ Cần lôi cô ra khỏi quán bar, mở cửa ghế phụ chiếc xe Maybach: “Tự mình đi vào hay cần anh giúp?”

 

Diệp Linh cũng nhận ra tâm trạng anh đang không tốt lắm: “Không phiền tới anh, em tự vào được.”

 

Sau đó cô tự mình ngồi vào ghế phụ.

 

Có Dạ Cần cũng ngồi vào xe, khởi động con Maybach màu bạc phi vút trên đường.

 

Diệp Linh cúi đầu nhìn cổ tay mình, vừa nãy anh túm mạnh tới mức đã hằn lên một vệt đỏ.

 

Ngắng đầu lên mới phát hiện không phải đường tới Túy Ngọc Lâu, cô mới vội vàng quay sang hỏi Cố Dạ Cần: “Anh dẫn em đi đâu đấy, em muốn về Túy Ngọc Lâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top