Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 200


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 200:

 

“Trời ơi, Mạc tổng về kìal” Hai mắt lễ tân sáng lên, lập tức nở nụ cười mê người.

 

Lê Hương ngồi ở đại sảnh, đương nhiên chú ý tới bên này, chỉ thấy cửa lớn bị đẩy ra, một cao tầng công ty đeo thẻ xanh nhanh chóng chạy ra, hình như nghênh đón nhân vật lớn nào đó.

 

Nhân vật lớn ở đây có thể là ai, Lê Hương lập tức quay lại, nhìn thấy Mạc Tuân qua cửa kính sáng bóng.

 

Mạc Tuân vừa xuống máy bay, trang phục chính thức, áo sơ mi trắng đeo cavat, mặc áo lót thương vụ màu xanh, khoác áo choàng dài màu đen, ưu nhã tự phụ, nồi bật khí thế tinh anh thương nghiệp bất phàm.

 

“Mạc tổng…”

 

Mấy cao tầng vừa lên tiếng đã bị Nghiêm Nghị đưa tay cắt đứt, Nghiêm Nghị nháy mắt, ý là không tháy tổng giám đốc đang gọi điện sao?

 

Các cấp trên lập tức im lặng, vô cùng tò mò tổng giám đốc đang gọi điện cho ai.

 

Mạc Tuân nghe tiếng hừ của Lê Hương cực kỳ u oán, vô cùng ngây ngô, dừng bước.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Anh thận trọng hỏi ý cô, Lê Hương đột nhiên cảm thấy đau lòng, giống như bọ một cây châm đâm vào tim, đau đón chỉ chít.

 

Cô đoán được lý do anh không tìm cô suốt ba ngày nay.

 

Lê Hương nhìn anh: “Không cần tìm em…”

 

Nắm tay đang siết chặt của Mạc Tuân đột nhiên buông lỏng, môi anh cong lên một nụ cười tự giễu mà ảm đạm: “Biết, anh sẽ không làm phiền em… không cần lo cho bà nội, anh sẽ giải thích, bà nội rất thích em, sau này anh bạn em đến thăm bà, bà sẽ rất vui… Hôn nhân của chúng ta vốn là… có danh không thực, một hiệp nghị hòa bình thôi, chuyện sau đó anh sẽ giao cho luật sư xử lý…”

 

Lê Hương ngắt lời anh: “Mạc tiên sinh, em rất tò mò anh định nghĩa thế nào là có danh không thực, chẳng lẽ tối hôm đó anh không thoải mái sao?”

 

Mạc Tuân nhấp môi, khàn giọng nói: “Nếu em không muốn anh làm phiền em thì đừng nói chuyện này với một người đàn ông trưởng thành.”

 

Lê Hương: “…”

 

“Dù sao thì em cũng từng là Mạc phu nhân của anh, anh sẽ dành cho em đền bù vật chất tốt nhất.”

 

“Anh muốn đền bù thế nào?”

 

“Em thích gì, châu báu, kim cương, biệt thự, du thuyền, máy bay… anh đều có thể mua cho em, anh không lấy lại tắm thẻ đen đã đưa em, nó là của em, em có thể quẹt cả đời.”

 

Tấm thẻ đen dát vàng chữ “Lục” đó có thể vận dụng mọi tài sản dưới danh nghĩa của anh, anh không định lấy về.

 

Lê Hương nhìn anh qua tắm tường kính trong veo: “Mạc tiên sinh đúng là hào phóng, đã chia tay còn định nuôi em cả đời, chỉ 120 triệu cho Lê Nghiên Nghiên, chia tay em lại phải nuôi em, nếu Mạc tiên sinh tìm thêm 2 người phụ nữ nữa thì liệu có phá sản khong?”

 

“Em không cần lo, có anh ở đây, em cả đời tiêu hết tiền được sao?”
 
Chương 201


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 201:

 

Lê Hương nghe anh nói mà cứng họng, anh đúng là… vẫn ngang ngược, phách lối như trước đây.

 

“Mạc tiên sinh, không cần tìm anh, em đã tới rồi, anh tìm xem bây giờ em ở đâu?” Lê Hương không trêu anh nữa.

 

Thân hình cao lớn của Mạc Tuân đột nhiên cứng đò, cô nói gì, cô tới đây?

 

Cô ở đây?

 

Mạc Tuân cầm điện thoại xoay người, đôi mắt thâm thúy nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm bóng dáng thiếu nữ nhỏ nhắn, mềm mại.

 

Các cấp trên đều ngơ ra, không biết tổng giám đốc nhà mình đang tìm ai, lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy người đàn ông thâm trầm sát phạt luôn ở địa vị cao này lộ vẻ khẩn trương như vậy.

 

“Em ở đâu, anh không thấy em.”

 

Lê Hương nhìn anh, thấy anh tìm mình khắp nơi, khẽ mỉm cười: “Mạc tiên sinh, anh ngốc thật đấy, ngắng đầu nhìn phía trước.”

 

Mạc Tuân ngắng đầu, lập tức nhìn thấy bóng người mảnh mai yêu kiều đứng trong đại sảnh Mạc thị, Lê Hương ở đây, ở trong Mạc thị của anh, thanh tú động lòng, đôi mắt đen ươn ướt nhìn anh.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Chỉ cần cô dám đi một bước, anh sẽ dám đi 99 bước còn lại.

 

Nhưng ba ngày nay, điện thoại anh rất yên tĩnh, không có tin nào của cô.

 

Bây giò, cô lại tới Mạc thị tìm anh.

 

Anh như vậy, chẳng lẽ cô không chán ghét và sợ hãi sao?

 

Sao cô lại muốn chờ anh ở phía trước?

 

Anh nói, em tới làm gì, nghĩ hậu quả chưa?

 

Lê Hương nhấc chân, ra sức đá anh một cái: “Trên giường là Lê Hương, rời giường là Lê Hương?

 

Mạc tiên sinh, anh thực tế nhỉ?”

 

Lễ tân và cao tầng đều ngây ra, bọn họ không hiểu cô gái Lê Hương này đang làm gì, chán sống rồi sao, dám đá chân tổng giám đốc của họ?

 

Đúng là… làm càn!

 

Người đâu, mau tới đây, người này dám gây sự với tổng giám đốc của họ, tổng giám đốc không cần thể diện chắc, mau đuồi ả điên này ra ngoài đi!

 

Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, trong lòng căm phẫn.

 

Quần tây đen cắt may tinh tế của Mạc Tuân lập tức in một dấu chân nhỏ, là cô đá vào, anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đá đủ chưa?”

 

“Chưa, em còn muốn đá!” Lê Hương lại đá thêm mấy cái. “Mạc tiên sinh, em còn muốn mắng anh đấy, mặc quần vào liền trốn nợ, bạc tình bạc nghĩa vô nhân tính, rút chym vô tình!”
 
Chương 202


Chương 202:

 

Đám người… Rút cái gì vô tình cơ?

 

Gió lớn quá, không nghe rõ.

 

Quần tây của Mạc Tuân in một đám dấu chân, nhìn đáng yêu mà buồn cười, anh dùng sức kéo một cái, kéo Lê Hương vào lòng mình.

 

Thân thể mềm mại của Lê Hương va vào lồng ngực cường tráng của anh, đau đỏ cả mắt, nhưng cô không cam lòng yếu thế: “Mau thả em ra, anh làm gì, không phải muốn chia tay à, ôm ấp thế này còn ra thể thống gì nữa, hay là anh nghĩ chia tay xong làm một phát hả?”

 

Đám người: “…”

 

Tổng giám đốc, cô bé này phách lối quá, cho cô ấy biết chút lợi hại đi!

 

Bàn tay Mạc Tuân dời tới eo cô, thấy cô không phản cảm mình thân mật thì lập tức ôm chặt eo cô giữ trong lòng mình: “Lê Hương, đừng như vậy với anh, hửm? Anh không muốn mình biến thành một kẻ tham lam ích kỷ, mọi hành động của em lúc này với anh đều là đã nghiện còn ngại, quyến rũ, em biết anh không chịu nổi em như thế này mà.”

 

Lê Hương sắp bị anh tức cười, chống tay lên ngực anh làm bộ muốn đi: “Lúc đầu em định nói với anh, cho dù thế nào thì em cũng sẽ luôn ở bên anh, em vẫn không thể lấy sắc hầu người mà cùng anh, cũng không bị tiền tài của anh mê hoặc, về sau bụi gai và khó khăn cũng không sánh bằng ấm áp hiện tại trong tay, nghĩ ở bên anh dài lâu, chúng ta sẽ cùng nhau tốt hơn, nhưng bây giờ xem ra là em tự tưởng bở, lúc anh bảo chia tay, em nên bổ sung cho anh một cái tát cho đêm đó, sau đó phóng khoáng rời đi, sau này còn có thể khoe khoang với người khác là em đá tổng giám đốc Mạc thị anh… Ưml”

 

Tầm mắt Lê Hương đột nhiên tối sầm, Mạc Tuân cúi đầu hôn cô.

 

Anh hung hăng chặn miệng, hôn cô kịch liệt.

 

Cả người Lê Hương mềm nhữn, hai tay níu quần áo anh đề phòng ngã.

 

Đám người hít khí, đây là kịch bản gì, đến đến, tổng giám đốc đã nói là cho cô gái phách lối này biết tay!

 

Mạc Tuân nhanh chóng buông cô ra, đôi mắt đỏ bừng bốc lên hai ngọn lửa nồng liệt như muốn hòa tan cô.

 

“Lê Hương, xin lỗi, đều là lỗi của anh, nếu em đánh chưa đủ còn tức giận thì cứ đánh anh đi…”

 

Mạc Tuân cằm tay cô đánh lên mặt mình.

 

Lê Hương thấy anh làm thật, vội níu tay không nỡ đánh anh: “Hừ, còn lâu em mới tin lời ngon tiếng ngọt của anh!”

 

Mạc Tuân ôm bỗng cô lên.

 

Lê Hương giật nảy, vội ôm cổ anh, chân cũng quấn lên eo anh.

 

Tư thế này… Lê Hương biết thể lực anh rất tốt, có thể ôm cô bằng nhiều tư thế, nhưng tư thế này… “Anh làm gì vậy, mọi người đang nhìn đấy.” Vành tai trắng nốn của Lê Hương đỏ bừng.

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương: “Không cần để ý họ, họ mù mà, không thấy gì đâu.”

 

, Đám người mù: “… Bọn họ nhìn ra tình hình, bổ nhiệm, cô gái này, à không, Mạc phu nhân, bà chủ, bà cô nhỏ à, sau này xin chăm sóc nhiều hơn!

 

Mạc Tuân ôm Lê Hương vào thang VỊP của tổng giám đốc.

 

Trong thang máy, Lê Hương vẫn bị Mạc Tuân ôm như vậy, cô đầy anh: “Mạc tiên sinh, anh thả em xuống được rồi.”

 

Mạc Tuân để cô dựa vào tường, môi mỏng lưu luyến hôn trán cô: “Để anh xem vết thương của em, đêm hôm đó, anh không khống chế được bản thân, có phải là khiến em rất đau không?”

 

“Không mà, vết thương nhẹ thôi, khỏi lâu rồi.”
 
Chương 203


Chương 203:

 

“Thật không? Anh xem chút.” Anh kéo quần áo cô.

 

Nhưng kéo mãi vẫn không biết cởi kiểu gì, hôm nay Lê Hương mặc một chiếc áo lụa trắng hoa nhí, quần yếm, style thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp, anh chưa từng tìm hiểu.

 

Mạc Tuân dựa vào cô, cười xấu xa, khàn giọng nói: “Mặc gì đây, biết anh thích à?”

 

Lê Hương đỏ mặt, anh thích thiếu nữ linh hoạt là sở trường của cô, thích những gì xinh đẹp thanh thuần của cô, hôm nay, cô mặc khá giống nữ sinh, bàn tay thành thục của anh tìm tòi mãi vẫn không tìm được chỗ ra tay, rõ ràng là rất thích.

 

Lê Hương cảm thấy bản chất người đàn ông này là thành thục, háo sắc, hơi xấu xa, nhưng ánh mắt nhìn cô rất chân thành.

 

“Mạc tiên sinh, ba ngày không gặp, anh lại được thể, tự tin như đi mua ấy.”

 

Mạc Tuân mỉm cười, một tay cởi cầu vai của cô xuống, một tay giữ vai cô, sau đó vén áo cô lên.

 

Lê Hương giữ tay anh: “Em đã bảo là vết thương nhẹ, khỏi rồi, có phải anh tranh thủ sàm sỡ em không ấy?”

 

Mạc Tuân khoát mũi cô, cưng chiều: “Đừng sọ, anh không làm gì, chỉ xem thôi.”

 

“Không được, đây là thang máy, có camera.”

 

“Trong thang máy của anh không có camera.” Mạc Tuân nói xong thì xốc áo cô lên.

 

Mấy hôm nay, Mạc Tuân vẫn lo vết thương của cô, không thể hỏi, không dám hỏi, bây giờ cô chủ động tới của, anh không chút kiêng dè, nhất định phải nhìn vết thương của cô.

 

Áo lụa trắng hoa nhí bị xốc lên lộ da thịt cô ra, vết thương cắn phá xanh tím đã khỏi, không để lại chút dấu vét, da thịt cô trắng nõn nà như sữa bò.

 

“Đừng nhìn nữa.”

 

Lê Hương đẩy tay anh ra, che người mình lại, không cho anh nhìn nữa.

 

Mạc Tuân nhìn cô, khàn tiếng: “Khỏi hết thật sao?”

 

“Thật, vết thương không nặng, em bôi chút thuốc mỡ là khỏi, nhưng… nơi này còn đau.” Lê Hương kéo tay anh đặt lên cần cổ trắng nõn của mình.

 

Mạc Tuân nhìn kỹ, thấy mạch máu cô có vét cắn rất sâu, vết thương khác đã khỏi, chỉ có nơi này còn lằn vét, mơ hồ nhìn thấy dấu răng anh, có thể tưởng tượng được lúc ấy anh cắn ác thế nào.

 

Mạc Tuân vùi vào cổ cô, tham lam ngửi mùi thơm thiếu nữ trên thân thể cô, dán môi vào vét thương kia, không ngừng hôn: “Xin lỗi, thật xin lỗi, anh xin lỗi…”

 

Xin lỗi là câu vô ích nhất, nhưng bây giờ anh chỉ có thể nói câu này.

 

“Ừ, tha thứ cho anh lần này, nhưng sau này anh không được cắn em nữa.” Lê Hương mỉm cười.

 

Mạc Tuân cười, hôn tai cô: “Không cắn, cùng lắm là cắn nhẹ cái như vậy thôi.”

 

Anh khẽ cắn tai cô.

 

Lê Hương vội tránh ra, hai tay đẩy lồng ngực cường tráng của anh ra: “Ngứa, Mạc tiên sinh, anh ngày càng… háo sắc.”

 

Cô phản ứng ngây ngô như trang giấy trắng, Mạc Tuân hạ mi, thả hai chân đang quấn eo anh xuống đất, vòng tay ôm eo cô kéo vào lòng mình: “Thế mà là háo sắc sao?”

 

Anh có vẻ không tiếp ý cô, Lê Hương nhướn mày, không cam lòng yếu thẻ trả lời: “Đêm đó anh chưa đủ háo sắc à?”

 

Lúc này, thang máy tới nơi, cửa mở ra, Mạc Tuân ôm cô ra ngoài: “Nếu em tò mò thì anh có thể dẫn em đi nhìn cảnh đời, để em biết thế nào là háo sắc chân chính.”

 

Lê Hương cảm thấy không thẻ tiếp tục thảo luận chủ đề không lành mạnh này với anh: “Mạc tiên sinh, em phát hiện anh rất thích cô gái nhỏ, sau này em già rồi, liệu anh có thích thiếu nữ khác không?”
 
Chương 204


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 204:

 

Lê Hương phát hiện anh rất thích thiếu nữ thanh thuần tinh xảo, thích khí chất thiếu nữ xinh đẹp non nớt, chuyện này rất bình thường, người đàn ông lớn tuổi quyền thế như anh thường thích các cô gái nhỏ, tuổi và khuôn mặt đẹp của phụ nữ là lựa chọn của họ, bọn họ có thể sử dụng thỏa thích.

 

Bây giờ cô còn nhỏ, nhưng sau đó sẽ lớn lên, rồi dần già đi.

 

Mạc Tuân cúi đầu nhìn cô: “Trước em, cũng không phải không có cô gái nhỏ nào bên cạnh anh, anh cũng không biết mình thích kiểu như vậy, anh không thích cô gái nhỏ, mà vì em đúng là cô gái nhỏ nên anh thích em, hiểu không?”

 

Trong lòng Lê Hương ngọt ngào, quả nhiên là tổng giám đốc bá đạo, ngay cả thổ lộ cùng mẽ như 258 vạn.

 

Văn phòng tổng giám đốc.

 

Đây là lần đầu tiên Lê Hương tới văn phòng tổng giám đốc của Mạc Tuân, cô đứng bên cửa sổ sát đất nhìn bên ngoài giống như đang đứng trên 49 thành phố này, tòa cao ốc thương nghiệp này không hồ là tượng trưng cho tài phú ở Hải Thành.

 

Lúc này, “ting” một cái, Wechat của cô vang lên.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

“Lê Hương, lúc nãy tôi ở ngay ngoài, tận mắt thấy, rốt cuộc là chuyện gì, cô cho người chồng ma ốm ở U Lan Uyễn… đội nón xanh à?”

 

Lê Hương hơi nhức đầu, nếu cô nói cho Song Song biết Mạc Tuân chính là con ma ốm trong U Lan Uyễn, chắc Song Song sẽ bị dọa ngây như phỗng nhỉ?

 

“Song Song, chuyện này không nói rõ trong một, hai câu được, mai tới viện Xu Mật tôi sẽ nói với cô.”

 

Cho dù bây giờ Song Song rất muốn hóng chuyện, nhưng Lê Hương đã nói vậy, cô chỉ có thể nhịn, Quan Quán và đệ nhất hào môn Hải Thành Mạc Tuân… Nghĩ một chút thôi đã thấy tình cảm dạt dào rôi.

 

Song Song cắt điện thoại đi, chuẩn bị về.

 

Nhưng lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng lại, người lái xe là Triệu Lập Anh: “Song Song, sao cô lại tới tập đoàn Mạc thị?”

 

Gia cảnh Triệu Lập Anh không tệ, có thể lái xe sang hơn trăm vạn, Song Song có hôn ước với anh ta, nhưng thời gian trước, hai người đã chia tay.

 

Song Song đương nhiên sẽ không nói chuyện lúc nãy cho Triệu Lập Anh, bây giờ, Triệu Lập Anh đã bị Lê Nghiên Nghiên mê hoặc điên đảo, nếu để anh ta biết Lê Hương cho chồng ma ốm ở U Lan Uyễn đội nón xanh, nhất định sẽ to chuyện, cô phải bảo vệ Lê Hương.

 

“Tôi đi ngang quan, chuẩn bị về nhà. Triệu Lập Anh, bây giờ tôi không có quan hệ gì với anh ca, mong anh đừng nói chuyện với tôi, miễn người khác nhìn thấy mà mắt mặt anh!” Song Song nói.

 

Triệu Lập Anh vội nói: “Song Song, chuyện chúng ta hủy bỏ hôn ước cũng nên nói với người lớn trong nhà, như vậy đi, cô lên xe, tôi đưa cô về nhà, đúng lúc tôi có chuyện nói với bố mẹ cô.”

 

Song Song nghĩ một lát, thấy cũng được, kết thúc triệt để với Triệu Lập Anh, vì vậy, cô lên xe: “Thế đi thôi.”

 

Triệu Lập Anh vẫn luôn lái xe, Song Song dần cảm thấy không đúng: “Triệu Lập Anh, anh muốn dẫn tôi đi đâu, đây không phải đừng về nhà tôi, anh mau dừng xel”
 
Chương 205


Chương 205:

 

Triệu Lập Anh dừng xe, sau đó lôi Song Song ra, cướp điện thoại cô.

 

Anh ta mở Wechat, thấy tắm ảnh Mạc Tuân ôm Lê Hương mà Song Song chụp.

 

Triệu Lập Anh mỉm cười, lập tức gửi ảnh cho Lê Nghiên Nghiên.

 

“Triệu Lập Anh, anh làm gì hả, mau trả điện thoại cho tôi!”

 

Triệu Lập Anh đẩy Song Song ngã xuống đất, gương mặt anh ta vô cùng dữ tợn: “Song Song, đây là đường cao tốc, tôi thả cô ở đây, cô tự chạy về nhà đi, cũng chỉ mắt tám tiếng thôi, giảm cân luôn, cho tới bây giờ, tôi chưa từng thích cô, mỗi lần nhìn thấy đám thịt mỡ của cô chỉ buồn nôn!”

 

Song Song đúng là một nàng béo, nhưng cô béo rất đáng yêu, ai cũng rất yêu mến cô.

 

Cô biết Triệu Lập Anh không thích mình, nhưng không ngờ anh ta lại chán ghét mình như vậy, còn nói thấy dáng người núc thịt của cô mà buồn nôn.

 

Song Song dù sao cũng là một cô gái, lòng tự trọng bị thương nặng, hốc mắt đỏ hoe.

 

“Triệu Lập Anh, trả điện thoại cho tôi! Song Song muốn đứng lên, nhưng lúc nãy Triệu Lập Anh đẩy cô ấy mạnh quá, đầu gối xây xát, chảy máu.

 

Triệu Lập Anh cười lạnh, trong mắt đầy tính toán: “Tôi cần mượn điện thoại của cô dùng một chút, giờ chưa thể trả cô được, ngày mai cô có trò hay mà xeml”

 

Triệu Lập Anh nói xong thì lên xe sang, đạp ga đi mát, thật sự bỏ mặc Song Song trên đường cao tốc.

 

Song Song cố gắng đứng dậy, đầu gối cô đang chảy máu, đi rất đau.

 

Nơi này rất xa nhà, dù chạy về cũng mắt tám tiếng.

 

Trời ngày càng tối. lúc này, đột nhiên đổ mưa to, Song Song nhanh chóng ướt đẫm.

 

Cô đi từng bước một về nhà trong cơn mưa to, mưa rào tầm tã khiến cô không mở nổi mắt, cả người vừa lạnh vừa đau, cuối cùng, cô tự ôm chặt lấy mình, răng Va vào nhau.

 

Hốc mắt nóng lên, nước mắt ào ào chảy ra.

 

Song Song cảm thấy đây chắc chắn là ngày u tối nhất trong cuộc đời mình, tất cả kiêu ngạo và tôn nghiêm của cô ấy đều bị Triệu Lập Anh hung hăng giày xéo.

 

Song Song còn rất lo láng cho Lê Hương, rõ ràng là Triệu Lập Anh cướp điện thoại của cô là nhằm vào Lê Hương, cuối cùng, anh ta bảo mai cô có trò hay để xem là sao?

 

Lê gia.

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn bức ảnh Triệu Lập Anh gửi qua Wechait.

 

Lê Nghiên Nghiên căm tức xem đi xem lại nhiều lần, hai mắt vừa hận vừa ghen ghét.

 

Trong ấn tượng của cô ta, Mạc Tuân anh tuấn thành thục, giơ tay nhắc chân đều đầy khí thế tự phục của người đàn ông thượng lưu thành công, anh một tay che trời ở Hải Thành, điệu thấp mà thần bí, như một tắm màn che lên nhân vật lớn hàng đầu trẻ tuổi nhất trong giới thương nghiệp, thanh lãnh mà cắm dục.

 

Sáu năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, Lê Nghiên Nghiên đã bị anh mê hoặc sâu sắc.

 

Cuộc sống riêng tư của anh luôn sạch sẽ, bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào, không như những gã đàn ông nông cạn kia, chắc hẳn anh càng yêu thích danh môn tiểu thư có gia thế và học thức, chưa từng thắc loạn.

 

Nhưng anh lại làm cô ta mở rộng tầm mắt.

 

Anh đưa thẻ đen của mình cho Lê Hương dùng, mua kim cương châu báu Only Love cho Lê Hương, dung túng cô trong bar 1949, ngay cả mình là trai bao cũng thuận miệng nhận, thậm chí còn ở sảnh lớn Mạc thị, trước mặt mọi người, ôm Lê Hương bằng tư thế này, để hai chân cô quấn lên vòng eo cường tráng cua anh… Mạc Tuân như vậy không khác gì những gã đàn ông nông cạn kia, anh bị Lê Hương mê hoặc trong tay.

 

Lê Nghiên Nghiên nghĩ tới lên Cố Dạ Cần luôn thanh lãnh, anh cũng vật, chỉ cần Diệp Linh đứng trước mặt anh, ánh mắt anh luôn lưu luyến tại khuôn mặt nhỏ mềm mại, đáng yêu tựa hoa còn có chút yêu mị của có.
 
Chương 206


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 206:

 

Quả nhiên đàn ông không kẻ nào tốt, bản chất của bọn họ là nông cạn, thích phụ nữ xinh đẹp. càng xinh đẹp càng tốt.

 

Trong lòng Lê Nghiên Nghiên ghen ghét phát điên, tại sao cô ta không phải Lê Hương, tại sao cô ta không phải Diệp Linh, cô ta muốn những người đàn ông như Mạc Tuân, Cố Dạ Cần vây quanh cô ta!

 

Lê Nghiên Nghiên trả lời Wechat của Triệu Lập Anh: “Tổ trưởng Triệu à, anh làm tuyệt quá, bây giờ dùng điện thoại của Song Song đăng nhập diễn đàn của viện nghiên cứu chúng ta rồi cho bức ảnh đó hấp thụ ánh sáng đi!”

 

Triệu Lập Anh nhanh chóng trả lời Lê Nghiên Nghiên: “Nếu không nhìn tận mắt thì anh cũng không tin Lê Hương lại câu được giám đốc Mạc thị Mạc Tuân đâu, Mạc tổng là ai, sao có thể lọt mắt Lê Hương chứ?”

 

Lê Nghiên Nghiên: “Chuyện này em không rõ lắm, tóm lại, Lê Hương đã qua khảo sát của chủ nhiệm Chu, nhưng lại ngoại tình trong hôn nhân, nhân phẩm đồi bại, viện Xu Mật chúng ta phải đuổi cô ta ngay, tránh làm xấu mặt Xu Mật.”

 

Triệu Lập Anh: “Nhất định rồi, bây giờ anh dùng tên Song Song gửi lên diễn đàn, như thế thì hai tay chúng ta lại sạch sẽ, lại chia rẽ được Lê Hương và Song Song, ngồi xem trò hay, Nghiên Nghiên à, em thông minh quá.”

 

Lê Nghiên Nghiên mỉm cười lạnh, ban đầu, cô ta không định bại lộ quan hệ Mạc Tuân và Lê Hương, nhưng sau khi bị hung hăng vả mặt trong bar, cô ta trở thành trò cười trong vòng danh viện, bây giờ, tất cả mọi người đều cười sau lưng cô ta.

 

Cô ta không thể ngồi chờ chết, nếu không không giữ được địa vị.

 

Cho dù bây giờ Mạc Tuân cưng chiều Lê Hương thế nào thì cô cũng à phụ nữ có chồng, cô ta ra tay trước, dùng chuyện này xôn xao dư luận, đến lúc đó, Mạc Tuân sẽ chán ghét mà vứt bỏ Lê Hương.

 

Lê Nghiên Nghiên chờ ba ngày, ba ngày này vẫn luôn canh chừng Lê Hương, cô ta lợi dụng Triệu Lập Anh và Song Song, bản thân không quan tâm, muốn xem chuyện Lê Hương ngoại tình bị tuôn ra.

 

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng lo lắng của Lê Chấn Quốc vọng vào: “Nghiên Nghiên, con ở trong phòng không?”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

“Bố, người ngoài đồn gì ạ?” Lê Nghiên Nghiên hỏi.

 

“Cũng không nói gì, chỉ tùy tiện hỏi, lúc trước Lê Hương gả vào U Lan Uyễn thì không có tin tức gì, ai cũng hỏi có phải Lê Hương ly hôn rồi không, quen biết Mạc tổng thế nào, khi nào thành Mạc thiếu phu nhân…”

 

Lê Nghiên Nghiên siết năm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ngày đó, trong bar 1949, cô ta chỉ sẩy chân một cái, hướng gió trong vòng thượng lưu đã thay đổi… Nhưng Lê Nghiên Nghiên mỉm cười: “Bố, Lê Hương tới U Lan Uyễn lâu như vậy mà bố còn chưa tới gặp con rễ đâu, hai hôm nay bố tới U Lan Uyễn thăm con rễ đi.”

 

Lê Chấn Quốc cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ tới U Lan Uyễn ngồi một lúc, để gặp cái người được gọi là con rẻ của mình.

 

Vị trí của U Lan Uyễển cũng không phải nằm ở một khu đô thị phồn hoa, cho nên ông ta luôn cảm thấy nơi đó có quỷ, là một điềm xấu.

 

Lê Chấn Quốc khổ sở nói: “Nghiên Nghiên, bố đi làm gì đâu, con rễ kia có gì tốt đâu mà gặp, nghe nói bệnh tình cậu ta rất nguy kịch, nói không chừng hai ngày nữa là đi rồi, bố không muốn đi đâu.”
 
Chương 207


Chương 207:

 

Đây chính là điều mà Lê Nghiên Nghiên muốn, cô ta nhất định phải lôi được vị quỷ phu trong U Lan Uyễn kia ra ngoài ánh sáng, như vậy mới có thể kích động được dư luận, đẩy Lê Hương tới đầu sóng ngọn gió.

 

“Bố, con không biết làm sao Lê Hương lại quen biết Mạc tổng, lại làm thế nào để lừa gạt được Mạc tổng, nhưng đàn ông giống như Mạc tổng ấy, kể cả Lê Hương có ly hôn thì bố nghĩ anh ấy có lấy Lê Hương không?”

 

“Đương nhiên là không rồi, Lê Hương có điều kiện như thế Mạc tổng nhìn còn chướng mắt, bây giờ cùng lắm chỉ là nếm thử vị mới thôi. Nghiên Nghiên, người Mạc tổng muốn cưới hẳn là con mới đúng.” Lê Chấn Quốc dõng dạc biểu thị lòng trung thành của mình.

 

Mà ông ta cũng nói thật, ông ta chưa từng nghĩ rằng Mạc Tuân sẽ coi trọng Lê Hương.

 

“Bố, bố yên tâm đi, trong tay con vẫn còn một vương bài, con nhất định sẽ lấy được vị trí Mạc phu nhân, cho nên bây giờ con cần sự trợ giúp của bố. Hai ngày nữa bố đến U Lan Uyễển gặp vị con rễ kia đi, sau đó đem chuyện của Lê Hương với Mạc tổng nói ra cho anh ta nghe. Mặc dù anh ta không quyền không thé, nhưng vẫn có thể làm loạn một chút, hoặc không làm loạn được, nếu như là anh ta bị tức chết thì càng tốt.”

 

Lê Chấn Quốc gật đầu, hi vọng nửa đời sau của ông ta đều phụ thuộc vào Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, được rồi, bố sẽ nghe theo con, chỉ cần con có thể gả vào Mạc gia làm thiếu phu nhân.”

 

Trong lòng Lê Nghiên Nghiên cười lạnh: Lê Hương, nếu như cô không gả vào U Lan Uyễn thì có lẽ cô còn có thể cùng tôi tranh đoạt Mạc Tuân, nhưng bây giờ cô đã lập gia đình rồi, vì sao còn tới tranh giành với tôi?

 

Ngoài trời gió thổi mưa phùn, còn trong phòng tổng giám đốc lại một mảnh mờ mịt yên tĩnh.

 

Lê Hương đi vào trong phòng nghỉ, phòng nghỉ này rất lớn, cũng không quá xa hoa, vừa nhìn là biết Mạc Tuân vẫn thường xuyên nghỉ lại chỗ này.

 

Mạc Tuân sau khi tắm nước lạnh xong đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy cơ thể mềm mại nhỏ bé đang nằm trên giường, Lê Hương đã tắm trước, bây giờ đang chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi mắt trong vắt ngậm nước như con mèo nhỏ nhìn chằm chằm về phía anh không chuyển.

 

Thấy anh đi ra, cô còn ngoan ngoãn nhích người sang một bên, để chỗ cho anh nằm.

 

Mạc Tuân vén chăn lên giường, kéo chăn của cô xuống, cong môi cười nói: “Làm gì mà thẹn thùng như thế, em làm anh nghĩ rằng bên dưới chăn em không mặc gì đây.”

 

Một tay của Lê Hương khẽ tát nhẹ khuôn mặt tuần tú của anh.

 

Chăn bị kéo ra, thì ra cô mặc một chiếc áo sơ mi đen của anh, khăn che mặt đã tháo xuống, mái tóc mềm mại như tơ lụa buông xõa quấn quanh cần cổ trắng tinh của cô, thiếu nữ môi đỏ da trắng, ánh mắt linh động lưu chuyển nằm ở trên giường của anh, quả thực là hoạt sắc sinh hương.

 

Mạc Tuân cúi đầu: “Anh muốn hôn em, có được không?”

 

Lê Hương đã nhận ra ánh mắt đánh giá thầm lặng của anh, nếu đổi là bình thường, thì anh vốn thuộc phái hành động, đã trực tiếp hôn xuống rồi.

 

Lê Hương kéo chăn lên che môi mình lại, lắc đầu nói, “Không thẻ.”

 

Mạc Tuân nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của cô hồi lâu rồi mới nói: “Vậy thì thôi vậy.”

 

Anh ngồi dậy.

 

Lúc này Lê Hương lại đột nhiên kéo chăn xuống, chủ động ngắng đầu hôn anh.

 

Mạc Tuân còn đang sững sò thì Lê Hương đã chui vào trong chăn rồi, cười khanh khách.

 

“Em ngứa da rồi đúng không?” Mạc Tuân nhịn không được duỗi tay ra mò vào trong chăn kéo cả người cô ra, sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình.

 

Trong tay Lê Hương lại có thêm một viên thuốc, đưa tới bên cạnh miệng anh, giống như đang dỗ dành trẻ con: “A, há mồm nào.”

 

“Đây là cái gì?” Mày kiếm của Mạc Tuân khẽ nhíu lại.

 

“Mê Hồn dược đấy, chỉ cần anh ăn viên Mê Hồn dược này vào thì hồn phách của anh sẽ bị em giữ chặt, không thể bị những người phụ nữ khác câu dẫn đi.”

 

Mạc Tuân há miệng, trực tiếp nuốt vào: “Nhìn anh nghe lời như vậy, có phải nên ban thưởng không?”
 
Chương 208


Chương 208:

 

“Mạc tiên sinh, anh muốn ban thưởng cái gì?”

 

“Muốn ăn một chút… ngọt.”

 

Mạc Tuân siết chặt tay, kéo eo cô lại gần ngực mình, sau đó bá đạo hôn lên môi cô.

 

Anh không nhắm mắt lại, mà vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt sắc của cô, trải qua mấy ngày vừa rồi, anh chỉ sợ cô sẽ mâu thuẫn, sẽ bài xích thân mật của anh, nhưng bây giờ cô mềm mại như không xương nằm trong ngực anh, trên gương mặt thanh tú còn nhuốm lên hai tầng đỏ ửng, mỗi lần anh hôn cô đều vô pháp chống cự.

 

Mạc Tuân đưa tay giữ chặt gáy của cô, càng giữ chặt càng hôn sâu triền miên, đối với cô càng trìu mến dịu dàng.

 

Thời điểm tách ra, cả người Lê Hương đã mềm nhũn ngã vào ngực anh, bàn tay nhỏ vẫn còn đặt trên vạt áo ngủ của anh.

 

Mạc Tuân cong môi: “Mạc phu nhân thật ngọt.”

 

Lê Hương xoay người xuống dưới, một tay võ lên đùi mình, một tay kia ngoắc ngoác về phía anh: “Mạc tiên sinh, mau tới chỗ em.”

 

Mạc Tuân nhìn thoáng qua đôi chân mảnh khảnh của cô, sau đó nghe lời gối đầu lên, nhắm hai mắt lại.

 

Lê Hương nhanh nhẹn lấy bộ kim châm ra, ngón tay nhỏ nhắn cầm kim châm vào từng huyệt đạo trên người anh, thủ pháp nhẹ nhàng, uống thuốc và châm cứu có thể cải thiện giấc ngủ của anh, nhưng những thứ này không thể trị tận gốc, cô cần biết được nguyên nhân mà anh mắt ngủ, cũng chính là tâm bệnh của anh.

 

Chỉ tiếc là tâm lý phòng bị của anh rất mạnh, có một số chuyện đã giam cầm phụi bủi dưới đáy lòng, không cho bất cứ kẻ nào đi vào, trước kia liệu pháp thôi miên của Nam Uyên đại sư cũng vô hiệu lực với anh.

 

Trong căn phòng nghỉ yên tính mà ấm áp, Lê Hương nhẹ giọng như đang nói chuyện phiếm: “Mạc tiên sinh, sáu bảy năm trước anh đã tới Hải Thành đúng không, những năm này đều ở cùng với bà nội, vậy anh có từng nhớ tới bố mình hay không?”

 

Lần trước, anh đã chủ động nhắc tới mẹ kế và em trai với cô, Lê Hương cần biết được phương thức ở chung giữa anh với bố mình, hoặc xa hon, là chuyện liên quan tới mẹ anh… Nhưng Lê Hương không xác định được anh có nói ra không.

 

Mạc Tuân vẫn nhắm mắt, thủ pháp của cô rất nhẹ nhàng, khiến người ta thoải mái dễ chịu, gương mặt anh tuấn nhiễm lên máy phần gợi cảm lười biếng: “Bồ từ nhỏ đã không thích anh, thậm chí còn chán ghét, phàm là những thứ mà anh với mẹ thích ông ta đều sẽ vô tình lấy đi, sau đó đưa cho em trai anh.”

 

“Anh nhớ có một lần, một người bạn cũ của mẹ đến thăm, người đó vừa sinh một cô con gái, rất nhỏ, còn đang quấn tã, bộ dáng phấn điêu ngọc trác, mẹ anh vừa nhìn liền rất thích, bèn trao đổi tín vật đính ước, nói để sau này trưởng thành thì gả cho anh.”

 

“Sau đó bố anh biết chuyện, lập tức thu lại tín vật đính ước kia rồi giao cho mẹ kế, cô bé đó cũng trở thành của em trai anh.”

 

Nghe thấy câu chuyện này, đôi mi dài của Lê Hương động đây hai cái, sau đó thu lại bàn tay nhỏ của mình, không châm cứu cho anh nữa.

 

Mạc Tuân mở mắt ra: “Sao vậy?”

 

Lê Hương phồng đôi má xinh đẹp: “À, không có gì.

 

Chỉ là em chỉ nghĩ cô dâu nhỏ vốn thuộc về Mạc tiên sinh lại bị em trai mình cướp đi biến thành em dâu mình, trong lòng Mạc tiên sinh nhất định sẽ không vui nhỉ…”

 

Mạc Tuân liền cong đôi môi mỏng, nhấc tay nhéo cái má nhỏ căng mọng của cô: “Hũ giám nhỏ, lại ghen rồi? Một đứa bé còn đang mặc tã, trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”

 

Lê Hương nhìn anh: “Đã bao nhiêu năm rồi, đứa bé lúc trước sớm đã trưởng thành rồi, cô bé có thể khiến Mạc tiên sinh nhớ nhung nhiều năm như vậy, lại khiến mẹ của Mạc tiên sinh thích như vậy, nói không chừng đã xinh đẹp như tiên rồi.”
 
Chương 209


Chương 209:

 

“Từ sau ngày chia tay đó, vị cố nhân đó của mẹ anh liền đem con gái biến mắt khỏi thế giới này, nên dáng vẻ sau này của cô ấy anh thật sự chưa từng gặp.”

 

“Vậy những năm này Mạc tiên sinh chưa từng đi tìm?”

 

Bị hỏi như vậy, Mạc Tuân hơi nhíu đôi mày kiếm lại.

 

Chỉ trong hai giây mà anh chững lại này, Lê Hương đã chuẩn xác mà có được đáp án rằng anh đã từng tìm.

 

Cô nhắc chân, dùng lực đá anh.

 

Mạc Tuân không phòng bị, vừa mới được mỹ nhân chăm sóc, không ngờ cô nói đá là đá, nên anh liền ngã xuống giường, lăn xuống tắm thảm lông cừu mềm mại trên đất.

 

Cô vậy mà lại một cước đá anh xuống giường.

 

C†8:08gwlst:®Sồ Dâu Nhỏ Của Anh. ‘Ật @ M) Mạc Tuân là người đàn ông thế nào, phụ nữ muốn bò lên giường anh đếm không xuể, nhưng người phụ nữ dám đá anh xuống giường thì vẫn là lần đầu tiên 94p.

 

Khuôn mặt anh tuấn của anh hơi đen lại, môi mỏng mím thành một đường cong không vui, vô cùng nghiêm nghị.

 

Lê Hương nhếch mày liễu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh trừng lên phát ra ánh sáng rực rỡ: “Mạc Tuân, em nói cho anh biết, trong mắt em không thể chứa nồi một hạt cát. Lê Nghiên Nghiên còn chưa xử lý xong anh lại mọc ra một cô dâu nhỏ. Đào hoa nở từng đợt từng đợt, còn sung sức hơn bắt kỳ ai. Anh đi tìm bọn họ đi, không được lên giường của em nữa!”

 

“Con thỏ nhỏ, mông ngứa rồi phải không?”

 

Mạc Tuân khẽ mắng một câu, nhanh chóng áp người lên giường, vươn tay ra bắt cô lại.

 

Lê Hương tức giận, nhưng còn chưa mắt đi lý trí, thấy anh khí thế hùng hỗ mà bắt lấy mình như vậy thì cô liền tránh.

 

Nhưng Mạc Tuân giữ lấy cổ chân thon thả của cô kéo lại đè dưới thân mình, lật người cô lại, anh liền đánh một cái lên mông cô.

 

Bốp một tiếng.

 

Khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của Lê Hương liền đỏ lên. Cũng không phải đau, mà là xấu hổ. Cô đầy tay anh ra: “Mạc Tuân, không được biến thái!”

 

Mạc Tuân dán mặt lên mái tóc dài của cô, khàn giọng giải thích: “Mẹ anh không có bạn bè gì máy, hơn nữa tính tình lạnh nhạt, thứ bà thích rất ít. Cô gái đó là người mẹ anh rất thích. Anh thừa nhận những năm nay anh từng đi tìm. Nếu có thể tìm được thì sẽ đối xử với cô gái mẹ anh thích như em gái ruột vậy.”

 

Lê Hương bị đè trên người thì thấy anh rất nặng.

 

Một người đàn ông cao lớn như anh sắp đè cô thở không ra hơi rồi, cô vẫn không vui, hừ giọng: “Em gái ruột gì chứ. Mẹ anh sinh em gái cho anh rồi sao? Em thấy anh là muốn chờ xem tình hình, không đẹp thì là em gái ruột, xinh đẹp thì chính là em gái nuôi!”

 

Đôi môi mỏng của anh liền hôn lên cái tai nhỏ của cô, có mấy phần sủng nhược và yêu thích. Không ngờ lúc cô ghen tuông lại đáo để như vậy, có điều anh thích.

 

“Mạc Tuân anh trong mắt em là một người như vậy sao, hửm? Mắt nhìn của anh rất cao, không phải người phụ nữ nào cũng sẽ nhìn trúng, trừ khi cô gái đó có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc như em, còn có sự thông minh và dũng cảm của em… Chỉ tiếc là em là độc nhất vô nhị trên thế giới này, ngoài em ra, cũng không có ai có thể khiến anh động lòng như vậy nưa.

 

Lê Hương cảm thấy anh cũng khá biết cách nói lời ngọt ngào. Cô vươn tay đầy anh: “Tránh ra, đừng đè em, anh nặng quá.”

 

Mạc Tuân nhìn cô một cái, buông cô ra.

 

Cô bò vào lại chăn, ngẳng chiếc cằm nhỏ xinh nhìn anh: “Nói như vậy là anh chỉ mới gặp cô dâu nhỏ đó một lần. Cô ấy thích anh không?”

 

Mạc Tuân nghĩ một chút: “Lúc đó cô ấy nắm lấy ngón tay anh.”
 
Chương 210


Chương 210:

 

“Nắm thế nào?” Lê Hương vươn bàn tay nhỏ ra từ từ nắm lấy ngón trỏ của anh vào lòng bàn tay: “Nắm như vậy à…”

 

Đồng tử sâu thẳm của Mạc Tuân hơi co lại, đại não anh nhanh chóng hiện lên cảnh tượng nhiều năm về trước. Lúc đó anh mới bảy tuổi, đứng bên cái nôi nhìn bé gái đó một cái.

 

Một đứa bé nhỏ xíu vừa mới ra đời chưa lâu, không hề nhăn nheo như những đứa bé khác, cô đã hồng hào xinh đẹp rồi.

 

Lúc đó cô nằm trong chiếc chăn lông màu vàng nhạt, mở tròn đôi mắt đen nhánh nhìn anh, bàn tay nhỏ đung đưa trong không trung rồi nắm lấy ngón trỏ của anh, còn nhoẻn miệng cười với anh.

 

Mùi sữa thơm thơm, ngọt ngọt, có thể khiến lòng người tan ra.

 

Lúc đó mẹ còn đùa anh: “Xem, cô dâu nhỏ của A Đình nhà ta rất thích A Đình nhé.”

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt óng ánh nước này của Lê Hương, dáng vẻ của cô đột nhiên trùng hợp thành một với bé gái năm đó.

 

Anh cúi mắt hôn lên đôi môi đỏ của cô.

 

Nhưng Lê Hương tránh đi, cô liền buông ngón trỏ anh ra, đắp chăn tơ tằm lên người mình, còn mắng anh một câu: “Mạc tiên sinh, dáng vẻ thèm thuồng của anh đáng sợ thật!”

 

Yết hầu của Mạc Tuân lên xuống, ổn định lại hô hấp của mình, sau đó vươn tay ra ôm cô vào lòng: “Đi ngủ!”

 

Lê Hương ép mặt lên lồng ngực rắn rỏi của anh, dù náo loạn nhưng thu hoạch của tối nay cũng không tệ. Anh tự mình nhắc tới gia đình của anh với cô.

 

“Mạc tiên sinh, mẹ anh… sao mà qua đời vậy?”

 

Cô có thể cảm nhận được, anh rất yêu mẹ mình.

 

Mạc Tuân nhắm mắt lại, khuôn mặt anh tuấn không có biểu hiện gì, chỉ hờ hững mở miệng: “Mẹ anh sau đó lại mang thai, bồ lại không để mẹ sinh, cho mẹ uống thuốc phá thai. Lúc đó mẹ đã mang thai bảy tháng, tự mình lấy dao rạch bụng mình, lấy đứa bé ra.

 

Tưởng đứa bé bảy tháng tuổi có thể nuôi sống được, nhưng cả người nó tái xanh, đã chết rồi. Đó là một em gái. Không lâu sau, mẹ anh liền tự sát. Bà mặc bộ đồ màu đỏ từ trên ban công phòng A Kiều nhảy xuống sông, thi thể mãi vẫn không tìm được.”

 

Lê Hương cứng đờ người. Cô bị câu chuyện này làm chắn động, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

 

Cô không biết người phụ nữ này phải có dũng khí lớn mức nào, rơi vào hoàn cảnh bị ép tới tuyệt vọng mới tự mình lấy dao rạch bụng mình.

 

Lúc này Mạc Tuân trở người, ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, lẫm bẩm: “Lê Hương, lần này là em C†8:41gwls#t nh Sẽ Không Buông Tay Nữa. ‘Át @ @M} tự mình dâng lên cửa, sau này anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra nữa, tuyệt đối sẽ không để em đi nữa.

 

Tối nay Mạc Tuân không nói nhiều, nhưng Lê Hương đã có thể đại khái đoán được gia anh lón lên trong hoàn cảnh gia đình kỳ lạ thế nào.

 

Thực ra cô rất hứng thú với câu chuyện về bố và mẹ anh, rốt cuộc là tình yêu hận thù nồng đậm thế nào mới khiến hai người đi đến bước đường này.

 

Có thể chắc chắn rằng, Mạc Tuân là người bị hại của hai người này, có những người cả đời được tuổi thơ vỗ về, nhưng có những người cả đời đều đang võ về tuổi thơ.

 

Mạc Tuân thuộc về sau.

 

Trong lòng cô rất xót anh, cô vươn tay ra ôm lấy thắt lưng rắn rỏi của anh, sau đó dùng lực gật đầu: “Mạc tiên sinh, nếu anh không rời đi, thì em sẽ không từ Bộ”

 

Bờ vai Mạc Tuân liền thu chặt lại, ôm cứng cô vào lòng. Lúc Lê Hương sắp ngủ say thì nghe thấy anh thấp giọng nói: “Lê Hương, anh nhất định sẽ trở nên tốt hơn.”
 
Chương 211


Chương 211:

 

Sáng sớm hôm sau, Mạc Tuân đích thân lái xe đưa Lê Hương đến viện nghiên cứu Xu Mật. Lúc bóng dáng chiếc xe sang trọng Rolls Royce biến mắt khỏi tầm mắt, Lê Hương mới đi vào cổng viện nghiên cứu.

 

Nhưng vừa đi vào thì cô thấy là lạ, vì mọi người đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, còn chỉ chỏ sau lưng.

 

Cô lại trở thành tâm điểm.

 

Cô đi vào phòn thuốc. Lúc này “ting” một tiếng, tin Wechat của Diệp Linh gửi tới: Lê Hương nhà chúng ta muốn kín kẽ mà quá khó, luôn có người giở trò khiến cậu lên hotsearch.

 

Diệp Linh còn trực tiếp gửi đường link qua.

 

Lê Hương nhấp vào. Là diễn đàn của viện nghiên cứu. Bây giờ trên diễn đàn đã bùng nổ, một tiêu đề bắt mắt: Lê Hương qua đêm cùng tổng giám đốc của Mạc thị Mạc Tuân. Là ngoại tình, hay là chân ái?

 

Dưới tiêu đề có gắn mấy bức ản, là ảnh mà Mạc Tuân bề cô ở đại sảnh Mạc thị.

 

Giống như từng thấy bức ảnh này, Lê Hương nhớ lại, chính là bức tối qua Song Song gửi qua.

 

Ảnh trong điện thoại Song Song sao lại bị lộ lên trên diễn đàn chứ?

 

Cô nhìn ID đăng bài thì thấy người đăng bài chính là Song Song.

 

Cô nhíu mày, đọc bình luận hot.

 

Trời ơi, Lê Hương vậy mà lại… câu dẫn tổng giám đốc Mạc thị Mạc Tuân? Nhất định là tôi chưa tỉnh ngủi Mọi người nhìn thư thế Mạc tổng ôm Lê Hương, mọi người có từng nghĩ có một ngày sẽ có một đôi chân phụ nữ quấn lấy thắt lưng của nhân vật lớn một tay che trời ở Hải Thành này không? Người phụ nữ này vậy mà lại còn là Lê Hương!

 

Tay của Mạc tổng đặt ở đâu, sao phải đỡ mông Lê Hương?

 

Khụ khụ khụ, lầu trên đừng gây lú. Bây giờ trọng điểm chẳng lẽ không phải là Lê Hương ngoại tình sao?

 

Trên mạng đều ghi rõ cả, Lê Hương là người đã gả cho tên quỷ phu ở U Lan Uyễển để xông hỉ đấy!

 

Xu Mật chúng ta sao lại có thể có loại người như Lê Hương, quả đúng là một bãi phân chuột làm hỏng nồi cháo, nên đuổi cô ta ngay đi.

 

Song Song là bạn tốt của Lê Hương, bây giờ Song Song cũng nhìn không quen loại người này mà vì đại nghĩa diệt thân, chẳng lẽ chúng ta còn phải dung túng loại người thấp kém thế này sao?

 

Mời Lê Hương cút ra khỏi viện nghiên cứu Xu Mật!

 

Lê Hương mắt chút thời gian mới đọc xong những bình luận này. Cô xem như cũng đã biết được là có chuyện gì. Có người cuối cùng cũng không chịu nồi nữa muốn nhúng tay vào mối quan hệ của cô và Mạc Tuân.

 

Lê Hương cong đôi môi đỏ. Một số người có phải là chê mình chết chưa đủ nhanh không?

 

Cất điện thoại vào túi xách, Lê Hương bắt đầu nghiêm túc làm việc, rất nhiều người xung quanh tới xem kịch hay, mọi người thấy cô không có biểu hiện gì thì đều ầm ï bàn tán.

 

Cô Lê Hương này da mặt dày thật. Chuyện cô ta ngoại tình đều bị phanh phui rồi mà vẫn có thể bình tĩnh làm việc. Đúng là hống hách!

 

Cô thử ngoại tình với một Mạc Tuân xem, cô còn bình tĩnh còn hống hách hơn cô ta nữa!

 

Lúc này có người tách đám đông ra, chạy tới: “Mọi người nhường đường chút, nhường chút.”

 

Song Song tới rồi.

 

Đám hóng chuyện cảm thấy kịch hay sắp bắt đầu rồi, đồng loạt hò hét: “Song Song, chúng tôi đều ủng hộ cô. Nếu không phải cô đại nghĩa diệt thân thì chúng tôi thật sự không biết được chuyện người nào đó ngoại tình.”

 

“Song Song, cô phải cẩn thận đấy, cẩn thận người nào đó phản kích báo thù.”
 
Chương 212


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 212:

 

Lê Nghiên Nghiên và Triệu Lập Anh cũng tới rồi. Họ vẫn đứng xem kịch, cũng không cần bọn họ ra tay thì nước bọt của đám người này đã có thể dìm chết Lê Hương rồi.

 

Song Song vân luôn bất an, nên cô nhìn thấy động tĩnh trên diễn đàn thì liền chạy qua đây. Không bận tâm tới đám người này, cô liền kéo lấy Lê Hương: “Lê Hương, nếu tôi nói chuyện này không phải tôi làm, cô có tin không?”

 

Lê Hương nhìn Song Song: “Song Song, cô sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy?”

 

Tối qua Song Song bị Triệu Lập Anh vứt lại trên đường cao tốc, lúc về đến nhà đã là sáng sớm, dầm mưa cả đêm, bây giờ cô đang sốt cao, khuôn mặt vốn mập mạp rất hồng hào đánh yêu giờ trắng như tờ giấy, cả người giống như rã tời, hai chân nặng như chì, cả người như bị bệnh nặng, rất tệ.

 

“Lê Hương, tối qua tên khốn kiếp Triệu Lập Anh đó cướp mắt điện thoại của tôi, còn bỏ tôi lại trên đường cao tốc. Tất cả chuyện này đều là anh ta dùng tên của tôi làm đấy!” Nói rồi cô phẫn nộ mà chỉ vào Triệu Lệ Anh ở trong đám người.

 

Triệu Lệ Anh không hề hoảng loạn, rất rõ ràng là có chuẩn bị: “Song Song, nói lời phải có chứng cứ. Tôi cướp điện thoại của cô lúc nào, bỏ cô lại trên cao tốc lúc nào. Cô không được chỉ nói suông đâu.”

 

“Anh!” Song Song thật sự không có bằng chứng, hơn nữa giờ cô đang sốt cao bốn mươi hai độ, đầu choáng váng.

 

Triệu Lập Anh cười nói: “Song Song, nếu như cô đã muốn vu khống tôi, vậy tôi chỉ có thể nói ra sự thật với mọi người. Cô rõ ràng biết tôi không thích cô, muốn hủy hôn ước với cô, nên tối qua đã hẹn tôi, nói muốn phanh phui phốt lớn của Lê Hương. Cô còn nói nếu cô đuổi Lê Hương ra khỏi viện nghiên cứu Xu Mật thì bảo tôi hãy cân nhắc lại mối quan hệ của chúng ta. Cô còn khổ sở mà cầu tôi, nói cô thích tôi đến thế nào. Nói thật Song Song, tôi thấy cô khá đáng thương.”

 

Song Song kinh hãi mà nhìn Triệu Lập Anh. Vậy mà cô không biết anh ta có thể đê tiện đến mức này, nói ra được những lời này. Lúc trước cô thật sự là đã mù mắt mới thích anh ta!

 

Mọi người đều biết Song Song thích Triệu Lập Anh, nên đều đứng về phía anh ta.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lê Nghiên Nghiên không muốn làm bản tay mình, nên chỉ đứng xem kịch. Nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Song Song mà trong lòng cô ta vui sướng. Những người thân cận với Lê Hương đều là kẻ thù của cô ta, đều sẽ không có được kết cục tốt!

 

Lúc Song Song tuyệt vọng, đột nhiên có một bàn tay mềm mại vươn ra, nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô.

 

Song Song ngoảnh lại, cô chạm phải đôi mắt to tròn lấp lánh.

 

Lê Hương khẽ nắm lấy bàn tay cô, nói với cô: “Song Song, tôi tin cô.”

 

Song Song ngắn ra, trong lòng liền dâng lên một cỗ ấm áp: “Lê Hương, thật sự không phải tôi làm. Triệu Lập Anh nói dối, lời anh ta nói không phải là thật!”

 

“Tôi biết.” Nói rồi Lê Hương nắm lấy tay cô đi tới trước mặt Triệu Lập Anh.

 

Đám đông thấy Lê Hương đi tới thì đều tự giác mà lùi về sau một chút. Họ rất tò mò cô muốn làm gì.

 

Lê Nghiên Nghiên cũng nhìn Lê Hương, cô ta muốn xem thử cô có thể giở trò gì.

 

Lúc này có hai người từ bên hành lang đi tới. Là người đàn ông thích ngủ và thuộc hạ của anh.

 

Thuộc hạ lên tiếng: “Nhị thiếu…”
 
Chương 213


Chương 213:

 

Mạc Tử Tiễn nhấc tay lên, ra hiệu thuộc hạ đó đừng nói.

 

Thuộc hạ liền im miệng.

 

Lê Hương nhìn Triệu Lập Anh, đôi mắt tản ra ánh sáng lạnh lẽo bức người: “Tổ trưởng Triệu, tôi từng gặp người đê tiện, nhưng thật sự chưa từng gặp ai đê tiện như anh. Bây giờ mời anh xin lỗi Song Song ngay!”

 

“Tôi xin lỗi Song Song?” Triệu Lập Anh cười: “Lê Hương, cô nghĩ mình là ai chứ? Sao tôi phải nghe cô?

 

Cô vẫn nên xử lý tốt chuyện của mình trước đi.”

 

Mắt Lê Hương liền lạnh xuống, sau đó cô nhanh chóng nhắc chân lên đá một cái lên gói Triệu Lập Anh.

 

Triệu Lập Anh không ngờ cô lại ra tay với mình trước mặt mọi người, hơn nữa động tác còn nhanh mạnh chuẩn như vậy. Anh ta chỉ thấy đầu gối truyền tới cảm giác đau kịch liệt, rồi quỳ sụp xuống đắt.

 

Đám đông rít lên, thật sự ngây người.

 

Triệu Lập Anh đau đến mức đổ mò hôi lạnh. Hắn phẫn nộ mà nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô lại…”

 

Còn chưa nói xong, Lê Hương lại đá một cái lên đầu gối còn lại của anh ta.

 

Bụp một tiếng, hai chân của Triệu Lập Anh đều quỳ xuống trước mặt Song Song.

 

Lần này đừng nói là đám đông, ngay cả Song Song cũng ngây ngốc.

 

Phòng thuốc vốn bàn tán ồn ào liền yên lặng lại, yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

 

Lê Hương lạnh lùng nhìn Triệu Lập Anh, nói với Song Song: “Song Song, chúng ta bị chó cắn một cái, chẳng lẽ muốn giảng đạo lý với chó?”

 

Song Song liền nói: “Đương nhiên không rồi.”

 

“Chúng ta bị chó cắn một miếng, đương nhiên dùng gậy đánh mạnh lại!” Ánh mắt sắc bén của Lê Hương nhìn Song Song: “Song Song, ngắng đầu, ưỡn ngực!”

 

Song Song không biết Lê Hương muốn làm gì. Cô chỉ biết bây giờ khí thế của Lê Hương rất mạnh, cô bắt buộc phải nghe theo. Song Song liền ngắng đầu ưỡn ngực, giống như tư thế quân đội.

 

Lê Hương hé đôi môi đỏ: “Song Song, từng tát tai chưa? Triệu Lập Anh giao cho cô, dùng lực mà tát mạnh anh ta một cái thử xeml”

 

Triệu Lập Anh đã đau đến mức mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người phẫn nộ tới cực điểm. Từ nhỏ anh ta đã hơn người, còn chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy, càng huống hồ người này còn là Lê Hương mà anh ta xem thường.

 

Anh ta liền muốn đứng dậy: “Lê Hương, tôi không đánh phụ nữ. Cô đừng ép tôi ra tay đánh phụ nữ… ÁI”

 

Triệu Lập Anh liền hét đau một tiếng, vì lúc anh ta định đứng dậy thì Lê Hương nhanh chóng đặt tay lên vai anh ta, im lặng mà châm một cây kim lên huyệt của anh ta.

 

Triệu Lập Anh liền thấy người mềm nhữn, không có sức lực gì nữa, càng đừng nói tới việc đứng dậy.

 

Lê Hương nhìn Song Song: “Song Song, đánh anh tai”

 

Đổi lại thường ngày thì Song Song tuyệt đối không dám đánh Triệu Lập Anh. Nhưng giờ có Lê Hương, cô giống như có được tự tin. Thắt lưng vì mập mạp mà tự ti vào lúc này bất giác ưỡn thẳng, lại nghĩ tới Triệu Lập Anh từng sỉ nhục mình, cô nhắc tay lên, tát mạnh anh ta một cái.

 

Bốp một tiếng, tiếng bạt tai vang dội trong đại sảnh yên tĩnh, trực tiếp đánh lên một bên mặt Triệu Lập Anh.

 

“Triệu Lập Anh, cái tát này là cho sự sỉ nhục và xúc phạm anh đã gây ra cho tôi. Tôi không lảm hại Lê Hương. Tất cả đều do anh làm!”

 

Nói rồi cô lại nhắc tay lên, lại tát anh ta một cái nữa: “Cái tát này tôi chính thức thông báo cho anh, không phải anh giải trừ hôn ước với tôi, mà là tôi giải trừ hôn ước với anh. Tôi đá anh rồi. Lúc trước là tôi bị mỡ heo làm mờ tim, mắt mù mới thích anhI”
 
Chương 214


Chương 214:

 

Đám đông há hốc miệng mà nhìn cảnh này. Song Song lúc nãy còn vô cùng thê thảm, giờ lại tràn đầy tự tin, phát sáng, như đổi thành một người khác. Mọi người vậy mà lại thấy lúc cô đánh Triệu Lập Anh lại tự nhiên khá ngầu là sao chứ?

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên cũng cứng lại. Cô ta không ngờ Lê Hương vậy mà lại cùng với Song Song ngang ngược mà khống chế cục diện, đúng là uy phong quá.

 

Lúc này cô ta ngẳắng đầu, nhìn thấy Chu Bình đã tới, cô ta vội nịnh: “Chủ nhiệm Chu, chị tới rồi. Lê Hương cô mau dừng tay, bây giờ trên diễn đàn đều là tin xấu cô ngoại tình. Bây giờ cô lại xúi giục Song Song công khai đánh tổ trưởng Triệu ngay trong viện, quả thực gây ảnh hưởng quá xấu!”

 

Lê Hương buông Triệu Lập Anh ra, Triệu Lập Anh liền ngã nhoài ra đất.

 

Lúc này Chu Bình giận đùng đùng đi tới. Diễn đàn của viện nghiên cứu vì chuyện Lê Hương ngoại tình đã bị bôi đen, bây giờ trên mặt đầy mồ hôi của Triệu Lập Anh lại có hai dấu tay đỏ bừng, điều này khiến cô ta nồi điên lên, liền lên tiếng dạy dỗ: “Lê Hương, cô xem viện nghiên cứu là nơi nào. Cô không hối cải mà còn gây chuyện trước mọi người, có phải muốn tôi đuổi cô ra khỏi viện nghiên cứu không?”

 

Triệu Lập Anh thật sự hận không thể xé nát Lê Hương và Song Song, nhưng cả người hắn vô lực, chỉ có thể yếu ớt phẫn nộ nói: “Chủ nhiệm Chu, chị phải làm chủ cho tôi!”

 

Song Song vội nói: “Chủ nhiệm Chu, chuyện này do tôi mà nên, Triệu Lập Anh cũng là tôi đánh. Chuyện này tất nhiên tôi sẽ giải thích với viện trưởng.”

 

Chu Bình nhìn Song Song, chau mày. Thân phận của cô khiến cô ta khó xử.

 

Lúc này Lê Hương kéo Song Song ra sau lưng: “Chủ nhiệm Chu, chuyện này là nhắm vào tôi, tất nhiên tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

 

Chu Bình hừ một tiếng: “Lê Hương, cô theo tôi tới phòng làm việc!”

 

Lê Nghiên Nghiên liền kích động. Lúc nãy xem một màn kịch nhàm chán, giờ phần cao trào mới xuất hiện.

 

Dựa vào tính khí của chủ nhiệm Chu thì nhất định sẽ đuổi Lê Hương thôi.

 

Lúc này Lê Hương lên tiếng: “Chủ nhiệm Chu, tôi sẽ cùng bà tới phòng làm việc xử lý chuyện của tôi, nhưng giờ chuyện của Triệu Lập Anh còn chưa xử lý xong, chúng tôi xử lý anh ta trước đãi!”

 

Đám đông liền biến sắc, ngay cả Chu Bình cũng nói: “Lê Hương, cô đã đánh Triệu Lập Anh thành như vậy rồi, cô còn muốn thế nào?”

 

Lê Hương từ tốn cong môi: “Chủ nhiệm Chu, tối qua Triệu Lập Anh cướp điện thoại của Song Song, còn ném cô ấy lại trên đường cao tốc. Hanh taắn có phải đã phạm phải tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác và uy hiếp đến an toàn của người khác không? Giờ tôi muốn gọi điện báo cảnh sát!”

 

Cái gì?

 

Chu Bình vô cùng nghiêm nghị mà nhìn Triệu Lập Anh: “Tổ trưởng Triệu, Lê Hương nói thật sao?”

 

Triệu Lập Anh đương nhiên không thừa nhận: “Tôi không có. Chủ nhiệm Chu, chị đừng nghe Lê Hương nói lung tung. Lê Hương, cô muốn báo cảnh sát, vậy cô có bằng chứng không?”

 

Lê Hương từ trên cao nhìn xuống Triệu Lập Anh một cái: “Đương nhiên có chứng cứ. Song Song lên xe anh trước cổng tập đoàn Mạc thị. Anh lại cướp điện thoại của cô ấy và bỏ cô ấy lại trên đường cao tốc. Tổ trưởng Triệu, anh là thấy bên ngoài tập đoàn Mạc thị không có camera hay là trên cao tốc không có camera đây? Tôi chỉ cần trích camera ra là có thể nhìn thấy bộ mặt ghê tởm tới cực điểm của anh rồi. Anh giờ còn muốn ngụy biện!”

 

Sắc mặt Triệu Lập Anh liền trắng bệch: “Không, Lê Hương, cô tưởng cô là ai, những camera đó cô C†8;4Bgwls#t“Sùộc Sống Mới (1) I’ @ 6) muốn xem là xem được sao?”

 

“Vậy anh có thể thử xem tôi rốt cuộc có thể trích xuất những camera đó hay không.”

 

Triệu Lập Anh nhìn Lê Hương lúc này đứng trước mặt anh ta. Cô gái chỉ mới 19 tuổi, nhưng cô có đôi mắt sắc bén mà lạnh lẽo, giống như trên đời này tất cả sự giả tạo và dơ bản đều không thoát khỏi mắt cô. Bờ lưng thon thả mà thẳng thớm đó của cô càng mang theo khí thế mạnh mẽ, lại khiến người ta không khỏi muốn quỳ lễ.

 

Triệu Lập Anh vẫn luôn xem thường Lê Hương, cho rằng cô chỉ là một con nhóc quê mùa, chỉ mới tốt nghiệp phổ thông. Nhưng giờ anh ta lại không khỏi thấy kinh ngạc, lại có máy phần sợ hãi cô gái này.
 
Chương 215


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 215:

 

Cô nhất định có thể trích xuất được camera, vì sau lưng cô là Mạc Tuân!

 

Lê Hương không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt biến hóa nào của Triệu Lập Anh cả: “Sao, sợ rồi? Lúc đầu lúc chọc vào tôi sao không biết sợ?”

 

“Sùộc Sống Mới (1) ấu @ M) Triệu Lập Anh năm chặt tay thành quyền. Anh ta hoàn toàn không ngờ tới chuyện này lại phát triển đến mức này. Thịt dê còn chưa ăn được lại còn thương tích đầy mình. Hôm nay tuyệt đối là ngày đáng xấu hồ nhát của anh ta.

 

“Lê Hương, cô rốt cuộc muốn thế nào?”

 

“Tôi nói rồi, tôi muốn anh xin lỗi Song Song! Nếu anh không muốn xin lỗi ở đây thì đến sở cảnh sát xin lỗi vậy!”

 

Triệu Lập Anh liền run rẩy, anh ta không muốn tới sở cảnh sát. Một khi tới đó thì cuộc đời ưu tú của anh ta sẽ có vết nhơ, sẽ hủy hoại anh ta.

 

Anh ta nhìn Song Song, bàn tay nắm chặt buông lỏng ra, sắc mặt trắng bệch, run giọng: “Song Song, xin… xin lỗi, tôi… tôi thừa nhận tất cả đều do tôi làm. Là tôi cướp điện thoại của cô, dùng danh nghĩa của cô đanh bài lên diễn dàn, cũng là tôi… bỏ cô lại trên đường cao tốc…”

 

C†8:4Bgwls#t“Sùộc Sống Mới (1) 1Á: @ EM) Trời ơil Đám đông đều kinh ngạc. Sự xoay chuyển này cũng quá đột ngột rồi đi. Tổ trưởng Triệu sao lại là loại người này?

 

Lê Nghiên Nghiên đứng nhìn một bên liền cứng người. Cô ta không ngò Triệu Lập Anh vậy mà lại vô dụng như vậy.

 

Song Song hừ lạnh một tiếng: “Triệu Lập Anh, xin lỗi là chuyện của anh, tha thứ hay không là chuyện của tôi. Tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anhl”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Có điều như vậy càng thú vị hơn.

 

Cô nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, Triệu Lập Anh hãm hại đồng nghiệp như vậy, lấy công báo thù riêng, hành vi hung ác. Tin rằng cô nhất định sẽ xử phạt công minh đúng không?”

 

Chu Bình vô cùng thất vọng mà nhìn Triệu Lập Anh: “Triệu Lập Anh, điều kiện cá nhân của cậu xuất sắc như vậy, mới vào viện hai năm đã làm tổ trưởng.

 

Nhưng lần này cậu đã phạm lỗi lớn, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dãi với cậu. Tôi phải thông báo xử phạt câu với cả viện, cắt chức tổ trưởng của cậu, giữ lại viện để quan sát!”

 

Triệu Lập Anh liền ngã nhoài ra đất, mắt xám xịt. Anh ta không phải tổ trưởng nữa, nỗ lực và sự kiêu ngạo của anh ta đều mắt rồi.

 

Anh ta nghĩ thế nào cũng không rõ. Rõ ràng là tính kế Lê Hương, sao mình lại đem cả mình cược vào rồi chứ?

 

Anh ta thảm quá!

 

“Lê Hương, chuyện của Triệu Lập Anh xử lý xong rồi. Giờ chúng ta xử lý chuyện của cô. Theo tôi tới phòng làm việc!” Chu Bình quay người rời đi.

 

Lê Hương đi theo cô ta. Lúc này đi qua người Lê Nghiên Nghiên, cô dừng chân lại.
 
Chương 216


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 216:

 

“Lê Hương.” Lê Nghiên Nghiên nở nụ cười xinh đẹp.

 

Dù Triệu Lập Anh đã thất thủ khiến cô ta rất phẫn nộ, nhưng đuổi Lê Hương ra khỏi viện nghiên cứu mới là mục đích chính: “Em chủ động nhận lỗi với chủ nhiệm Chu. Dù sao chị đã kết hôn còn ngoại tình, mọi người đừng có làm ầm ï quá mà khó coi. Em chủ động rời khỏi viện nghiên cứu đi.”

 

Lê Hương cười. Cô kề sát Lê Nghiên Nghiên, thấp giọng cười nói: “Chúng ta cược xem. Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi viện nghiên cứu. Cô tin không?”

 

Lê Nghiên Nghiên lạnh mặt. Đương nhiên cô ta không tinl Lê Hương ngoại tình là sự thật, cô ta không tin Xu Mật sẽ chịu áp lực dư luận mà giữ cô ta lại!

 

Chu Bình đi phía trước, Lê Hương đi theo sau. Lúc này Song Song đuổi theo: “Lê Hương!”

 

Lê Hương dừng chân: “Chủ nhiệm Chu, tôi muốn nói với Song Song máy câu.”

 

Sắc mặt Chu Bình rất tệ, nhưng vẫn gật đầu: “Đi đi.”

 

Chu Bình không rời đi, bà ta ở đây nhìn Lê Hương nói gì với Song Song.

 

Song Song chạy tới, vô cùng áy náy: “Lê Hương, chuyện này là do tôi mà nên, đều trách tôi lên xe của Triệu Lập Anh, tôi…”

 

“Song Song, tôi thật sự ở cùng Mạc Tuân rồi.” Lê Hương cắt ngang lời cô.

 

Song Song liền mở lớn mắt.

 

Lê Hương cười kéo lấy tay cô: “Vậy nên Song Song, không phải lỗi của cô. Chuyện này là nhắm vào tôi. Chuyện tôi và Mạc Tuân sớm muộn cũng sẽ bị lộ thôi.”

 

Nói rồi Lê Hương nhét một thứ vào tay Song Song: “Song Song, cái này cho cô.”

 

Song Song mở ra nhìn, là một đơn thuốc: “Lê Hương, đây là gì?”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

“Giảm cân không có đường tắt. Phương thuốc này cần kiên trì vận động và hô hấp nhẹ, kiêng ăn, đi bộ.

 

Như vậy mới có thể đảm bảo cùng lúc chị gầy đi thì thể hình và khí vận mới cùng đẹp được.”

 

Vì mập mà bạn chân chính của Song Song rất ít. Cô biết mọi người đều bàn tán sau lưng cô.

 

Bây giờ nghe Lê Hương nói vậy thì vành mắt cô đỏ lên, nước mắt nóng hỗi rơi xuống: “Lê Hương…”

 

Đôi môi cô run lên, lại không biết nên nói gì.

 

Lê Hương cũng hiểu: “Song Song, tôi vẫn luôn cảm thấy Triệu Lập Anh không hợp với cô. Vốn tôi có thể không dạy dỗ anh ta trước mặt cô, nhưng như vậy thì không thể khiến cô nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta, thật sự chết tâm với anh ta. Không sao, thanh xuân của ai mà chưa từng yêu một tên cặn bã chứ. Nếu cô thấy đau thì đây chính là trưởng thành.”

 

“Bây giờ những sự sỉ nhục và xem thường mà Triệu Lập Anh đối với cô đều là động lực trên con đường phía trước của cô, làm lại từ đầu. Song Song, bây giờ hãy bề nhà rèn luyện tốt bản thân. Nếu cô dùng đơn thuốc này, vậy tôi hy vọng lần sau gặp cô sẽ là phượng hoàng hồi sinh giữa đám tro tàn. Tôi rất hy vọng vào sự gặp gỡ tốt hơn của chúng ta.”
 
Chương 217


Chương 217:

 

Mắt Song Song ngập nước mắt. Cô ôm lấy Lê Hương, giống như đau đón mà khóc đã một trận: “Lê Hương, cảm ơn cô. Tôi sẽ như vậy, nhất định sẽ như vậy!”

 

Lê Hương khẽ võ lên lưng cô. Khóc đi, khóc ra được thì tốt rồi. Đem những tự ti và mơ hồ của quá khứ khóc ra hết, sau cơn mưa trời lại sáng.

 

Lúc này, trên lầu hai, Mạc Tử Tiễn hai tay đút túi yên lặng nhìn hai cô gái ôm nhau. Gió nhẹ khẽ thỏi những ngọn tóc xoăn trước trán cậu, người đàn ông tuần tú như tranh mặc bộ đồ trắng, lại có chút lạnh lùng kiêu ngạo của con nhà giàu.

 

Lúc này thuộc hạ thấp giọng nói: “Nhị thiếu, Lê Hương này chính là cô dâu lúc trước gả tới U Lan Uyển, cũng chính là phu nhân mới của Đại thiếu, chị dâu của ngài.”

 

Mạc Tử Tiễn không nói gì.

 

“Nhị thiếu, phu nhân vẫn luôn giục ngài quay về, mắt thấy ngài cũng đã đến tuổi kết hôn, những tiểu thư khuê các danh môn của Đé Đô thành này đều mong ngóng…”

 

Thuộc hạ không nói nữa, vì hắn thấy thiếu gia nhà mình không nghe. Tính cách này của thiếu gia, những thiên kim tiểu thư đó không lọt vào mắt cậu được.

 

Còn về vị hôn thê của thiếu gia thì vẫn chưa tìm tháy.

 

Chu Bình vẫn luôn có ấn tượng không tốt về Lê Hương, cho dù là những ngày trước cô vượt qua được bài kiểm tra của cô ta , cô ta cũng cảm thấy cô gái này lai lịch bất minh, bối cảnh không rõ ràng, nhưng bây giờ nhìn cảnh Lê Hương động viên Song Song này, cô ta cũng có chút động lòng.

 

Song Song khóc đủ rồi, tạm biệt Lê Hương mà rời đi.

 

Lê Hương nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, chúng ta đi thôi.”

 

“Lê Hương, cô biết Song Song là cháu gái của ai không?” Chu Bình đột nhiên hỏi.

 

“Song Song là cháu gái của ai?” Lê Hương hơi ngắn ra.

 

Chu Bình cảm thấy Lê Hương có lẽ là biết thân phận của Song Song, nếu không sao cô lại đối tốt với Song Song như vậy. Có điều bây giờ nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lê Hương, bên trong sạch đến mức không hè có tạp chất, mang theo tia không hiểu. Rõ ràng là không biết chuyện.

 

Chu Bình nói: “Bỏ đi, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện của cô!”

 

Trong phòng làm việc.

 

Chu Bình nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô đã gả vào U Lan Uyễn rồi, giờ là vợ người ta, đúng không?”

 

Lê Hương gật đầu: “Đúng.”

 

“Vậy tôi hỏi cô, bức ảnh trên diễn đàn là thật sao? Cô đang quen tổng giám đốc của Mạc thị Mạc Tuân sao?”

 

Lê Hương lại gật đầu: “Đúng.”

 

Chu Bình chau mày: “Lê Hương, cô đã gả cho người ta, giờ lại ở cùng với Mạc Tuân quyền quý nhất Hải Thành, giờ rất nhiều cô gái đều không chịu được dụ hoặc, càng huống hồ là một người đàn ông thượng lưu thành công như Mạc tổng. Đây là chuyện riêng của cô, tôi vốn không nên quản, nhưng giờ diễn đàn viện nghiên cứu ầm ï như vậy, mọi người thậm chí bắt đầu đoán cô có phải là dựa vào kim chủ là Mạc tổng mới vào được Xu Mật hay không. Nếu tôi không kịp thời xử lý thì hậu quả chỉ sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.”

 

Lê Hương nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, vậy cô muốn xử lý thế nào?”

 

“Cái này cũng khiến tôi rất đắn đo. Mọi người đều muốn cô rời khỏi Xu Mật, nhưng cô tôi đều rõ, chuyện này không đơn giản như vậy. Cô vào Xu Mật không liên quan gì tới Mạc tổng. Cô là được viện trưởng đích thân đề bạt… Lê Hương, cô rốt cuộc có quan hệ gì với viện trưởng?”

 

Lê Hương nhéch đôi mày liễu: “Chủ nhiệm Chu, tôi không có quan hệ gì với viện trưởng, chỉ gặp mặt máy lần. Ông ấy từng để lại số điện thoại cho tôi, nói néu tôi có hứng thú với Xu Mật thì có thể gọi cho ông ấy bất cứ lúc nào, cánh cửa của Xu Mật luôn mở chào đón tôi.”

 

Chu Bình biến sắc. Viện trưởng Lý Văn Thanh của viện nghiên cứu Xu Mật là quốc sĩ hiện giờ, khá có tiếng trong giới bệnh học truyền nhiễm di truyền, ông ấy vậy mà lại cho một cô gái nhỏ số điện thoại của mình, còn nói những lời như cánh cửa Xu Mật luôn mở đón cô… “Lê Hương, tôi thấy cô còn trẻ, sao lại nói dối mà không đỏ mặt chứ? Cô tưởng cô là ai, viện trưởng sao lại nói mấy lời này với cô?” Chu Bình không hề tin.
 
Chương 218


Chương 218:

 

Lê Hương nhún vai. Chủ nhiệm Chu không tin vậy cô cũng hết cách.

 

Chu Bình chỉ thấy thái độ của Lê Hương cũng quá hời họt rồi, rốt cuộc là ai cho cô tự tin: “Lê Hương, tôi bây giờ gọi điện cho viện trưởng, vạch trần lời nói dối của cô!”

 

Lê Hương: “Chủ nhiệm Chu, mời.”

 

Chu Bình vội gọi điện. Cô ta không tin lúc lời nói dối bị vạch tràn, Lê Hương còn có thể bình tĩnh như vậy.

 

Điện thoại rất nhanh được kết nối. Giọng nói uy nghiêm của viện trưởng Lý vang lên: “A lô, chủ nhiệm Chu.”

 

“Viện trưởng, chào ngài. Rất xin lỗi vì làm phiền ngài, nhưng bên Lê Hương này có chút chuyện…”

 

“Lê Hương?” Viện trưởng Lý liền cắt ngang lời bà ta: “Lê Hương có đó không, để tôi nói với con bé máy cau.

 

Nghe ngữ khí gấp gáp của viện trưởng Lý, Chu Bình đã ngắn người, không biết còn tưởng Lê Hương là cháu gái của viện trưởng đấy. Lúc nãy không phải nói hai người không thân sao?

 

Chu Bình đưa điện thoại cho Lê Hương. Lê Hương lên tiếng: “A lô, viện trưởng, xin chào.”

 

Thế là Chu Bình nghe thấy viện trưởng Lý dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi han, còn có chút… nịnh nọt: “A lô, Lê Hương à, thế nào, Xu Mật không tệ chứ?”

 

Lê Hương gật đầu: “Vâng, khá tốt ạ.”

 

“Ông đã nói rồi, Xu Mật tuyệt đối xứng với cháu. Lê Hương à, dù lời này đã nói N lần rồi khiến ông có chút khó xử, nhưng ông vẫn muốn nói, tới bái ông làm thầy đi.”

 

Chu Bình ở một bên: “…”

 

Cô ta nghe không hiểu đoạn đối thoại này, thật sự nghe không hiểu!

 

Quốc sĩ Lý Văn Thanh, ông ấy thiếu đệ tử sao?

 

Không, đừng nói Hải Thành, ngay cả những người học y xuất sắc của Đế Đô cũng đã dẫm nát bậc cửa nhà ông ấy, nhưng ông ấy không có một đệ tử nào cả!

 

Bây giờ ông lại hạ thấp giọng bảo Lê Hương bái ông làm thầy?

 

“Viện trưởng, chuyện này cháu cần thêm thời gian suy nghĩ.”

 

“Đợi, ông đợi cháu. Cháu nhất định phải cân nhắc ông chút. Điều kiện của ông thật sự rất tốt nhé!”

 

Chu Bình: “…”

 

Đây… đây có còn là viện trưởng mà cô ta quen không?

 

“Đúng rồi, lúc nãy chủ nhiệm Chu muốn nói chuyện của cháu và tổng giám đốc Mạc thị, Mạc Tuân sao?”

 

Chu Bình muốn lên tiếng, nhưng chỉ nghe Lê Hương vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Viện trưởng không cần lo lắng, Mạc Tuân là chồng hợp pháp của cháu!”

 

Lê Hương nói Mạc Tuân là – chồng hợp pháp của cô.

 

Chu Bình liền đứng bật dậy. Cô ta khó tin mà nhìn Lê Hương. Cô đang nói cái gì?

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh bên kia điện thoại không thầy bắt ngờ, người nghiên cứu y học không có hứng thú với mây tin bát quái đời tư này: “Ha ha, được đầy, không ngờ mắt na của tổng giám đốc Mạc thị Mạc Tuân lại tốt như vậy. Có điều Lê Hương, đừng quá chú tâm vào chuyện tình cảm, chúng ta phải làm việc lớn.

 

Đàn ông ây mà, vui vẻ chút là được rôi, đêu là vật ngoài thân.”
 
Chương 219


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 219:

 

Lê Hương trả lại điện thoại cho Chu Bình đang há hốc miệng, chỉ nghe thấy viện trưởng lại khôi phục lại ngữ khí uy nghiêm thường ngày, trở mặt thật sự nhanh hơn lật sách: “Chủ nhiệm Chu, những chuyện tạp nham ở trong viện đêu giao cho cô xử lý đấy, đừng đề bắt kỳ người nào làm phiêu Lê Hương, hiều chưa?”

 

“Viện trưởng, tôi… tôi hiểu rồi.”

 

Chu Bình cúp máy, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hôn. Tin tức bùng nổ lúc nãy cái này nồi tiếp cái kia, cô ta cần thời gian tiêu hóa.

 

Chu Bình lại nhìn Lê Hương kỹ lần nữa, cô ta thật sự không hiểu cô gái trước mặt này rốt cuộc có ma lực gì mà có thể có được sự hậu ái và tán thưởng của viện Jrưởng như vậy.

 

Cô ta càng không hiểu Lê Hương và Mạc Tuân rốt cuộc là sao?

 

“Lê Hương, cô nói Mạc Tuân là chồng hợp pháp của cô, vậy cô và cái vị ở U Lan Uyên đó lại là sao?”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

“Được.”

 

Lê Hương lấy điện thoại ra, gọi vào số của Mạc Tuân.

 

Tiêng nhạc chờ du dương vang lên một lân, sau đó được từ tôn kết nôi, âm thanh trầm thấp từ tính của Mạc Tuân truyền tới: “Nhanh như vậy đã nhớ anh rôi?”

 

Lê Hương nhoẻn miệng, có điều lập tức bình thường lại, cô nghiêm túc nói: “Mạc tiên sinh, bây giờ anh rảnh không? Chủ nhiệm Chu mời anh tới viện nghiên cứu một chuyên?”

 

“Sao vậy, Mạc phu nhân cuối cùng SINH muốn cho anh một danh phận rồi?”

 

Chuyện trên diễn đàn của viện nghiên cứu ầm ï như vậy, anh tất nhiên Ìà biết rồi, có điều anh vẫn cho cô đủ không gian tự do, để cô tự mình phát huy.

 

“Mạc tiên sinh, anh rốt cuộc có tới không?”

 

“Đợi chút, tới liền.”

 

Hành lang chỗ phòng làm việc đã bị đám đông bao vây rôi, mọi người đều đang đợi kết quả xử lý của chủ nhiệm Chu, xem Lê Hương có bị đuổi đi không?

 

Lê Nghiên Nghiên cũng đợi ở bên ngoài, cô ta vô cùng tự tin. Lần này không đuôi Lê Hương đi thì khó mà thuyết phục được đám đông.

 

Nghe nói bên trong nghỉ chiến rồi, Lê Hương đã gọi cho Mạc tổng, bảo Mạc tổng tới chống lưng.

 

Không phải chứ, Mạc tổng thật sự sẽ tới sao?

 

Nghiên Nghiên, cô nói Mạc tổng sẽ tới sao?

 

Mọi người vây chặt Lê Nghiên Nghiên lại.

 

Lê Nghiên Nghiên. cười dịu dàng nói: “Bây giờ chuyện của Lê Hương đã bị lề rồi, giờ đang đầu sóng ngọn gió, tôi nghĩ. Mạc tổng sẽ không tới. Thực ra đàn ông có lúc ham thứ mới mẻ, có.chút dụ hoặc, nhưng lúc bọn họ tỉnh táo lại thì rất nhanh sẽ cắt đút đoạn quan hệ bắt thường này, đến lúc đó người nào đó sẽ bị đánh trả lại nguyên hình thôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top