Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 180


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 180:

 

Có Dạ Cần không nhìn cô, chỉ nói như tường thuật lại: “Lê Hương đã một uống một ly one-night-stand, anh không yên tâm, đêm nay em ở lại chỗ anh.”

 

Có Dạ Cần liếc sang bên cạnh, cạnh hàm tuấn mỹ hơi căng lên: “Mặc kệ anh có tâm tư gì đối với em, thông minh như em thì nên giả câm giả điếc chứ không phải nhiều lần khiêu khích anh, trừ phi em cũng nhớ mãi không quên một đêm kia, muốn ôn lại chuyện cũ.”

 

“Cút.” Hai mắt Diệp Linh đỏ lên quát một tiếng.

 

Cố Dạ Cẩn nhếch miệng, không nói gì thêm, bầu không khí giữa hai người liền trở nên ngột ngạt.

 

“Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu, em không muốn về nhà, anh nghe thấy chưa, em không muốn về nhà, em muốn xuống xe.” Diệp Linh nói xong liền đưa tay mở cửa xe.

 

Cố Dạ Cẩn đã khóa cửa xe lại, xe đang chạy tốc độ cao như vậy, néu cô mở cửa ra thì sẽ rất nguy hiểm, kiên trì không muốn về nhà.

 

“Em đừng nhúc nhích, không phải về nhà, bây giờ anh ở bên ngoài, ở biệt thự của anh.” Cố Dạ Cần thấp giọng mở miệng.

 

Diệp Linh lúc này mới bình tĩnh lại, cô biết bây giờ mình có nói gì cũng không có tác dụng, cho nên dứt khoát im lặng.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lúc này Diệp Linh mới dừng động tác lại, buông hờ mi xuống nhìn người đàn ông ngồi xổm bên dưới chân mình, cả người trở nên yên tĩnh.

 

Sau khi cởi giày cao gót xong, Cố Dạ Cần vẫn chậm chạp không có hành động tiếp, chỉ nắm lấy đôi chân nhỏ của Diệp Linh.

 

Nháy mắt khi ngón tay anh chạm vào da chân mình, Diệp Linh giống như bị điện giật hát tay anh ra, tự xỏ dép vào, cười mắng: “Đồ biến thái.”

 

Cố Dạ Cẩn đứng dậy đi vào phòng khách, cởi áo khoác màu đen trên người vứt xuống ghé salon, ngoái nhìn sang.

 

Diệp Linh từ từ đi lên lầu.

 

Cố Dạ Cần ngồi bên dưới, xử lí văn kiện qua điện thoại, trên lầu vọng tới giọng nói ngọt ngào của Diệp Linh: “Anh, em mượn một cái áo sơ mi nhé.”

 

Có Dạ Cần ngắng đầu lên, Diệp Linh đang đứng ở chỗ lan can khắc hoa cạnh bậc thang, cô vừa mới tắm xong, mái tóc xoăn màu trà ướt sũng xõa bên vai, trên người đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh.

 

Chiếc áo sơ mi nam khoác lên người cô rất rộng, nhưng vẫn lộ ra được những đường cong lồi lõm tinh tế của thiếu nữ, vạt áo vừa vặn trùm qua mông, lộ ra đôi chân dài thon thả, bộ dáng cô mặc sơ mi nam lên người càng thêm dụ hoặc.

 

Mày kiếm của Cố Dạ Cần khẽ nhăn lại: “Mau thay áo Sơ mi của anh ra rồi quay lại phòng đi, để anh gọi điện bảo thư ký mang quần áo đến.”

 

Diệp Linh từ trên cao nhìn xuống anh: “Chỉ là một bộ đồ ngủ thôi mà, anh cứ thích bắt bẻ, em không rảnh chơi với anh.”

 

Có Dạ Cẩn mím môi lại, sau đó sải bước chân lên lầu, túm lấy tay cô kéo vào trong phòng.
 
Chương 181


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 181:

 

Mở tủ quần áo, anh lấy ra một chiếc quần dài màu đen vứt lên giường: “Không thay cũng được, nhưng mặc quần vào.”

 

Diệp Linh không thể nói nổi nhìn anh: “Anh có bị điên hay không anh bắt em mặc quần đàn ông, quần dài như vậy làm sao mà mặc được, xấu lắm em không mặc.

 

Trong đầu người đàn ông này nghĩ cái gì vậy, chỉ thấy mặc áo sơ mi của nam chứ chưa thấy ai mặc quần dài của nam cả.

 

Có Dạ Cần nhìn cô, bây giờ cô mới tròn 20, chính là độ tuổi xinh đẹp tươi trẻ nhất, rất thích ăn diện, mặc quần của anh vào trông sẽ rất xáu, cho nên cô mới có vẻ mặt ghét bỏ như vậy.

 

Cố Dạ Cẩn bước đến giữ chặt hai cánh tay của cô, sau đó đẩy ngã cô xuống giường lớn.

 

Diệp Linh hơi choáng váng, đây là căn phòng của anh, thời điểm ngã xuống cô liền ngửi được mùi hương lan thoang thoảng trên người anh.

 

Giường của anh cô đã từng nằm một lần.

 

Giờ là lần thứ hai.

 

Lúc cô còn đang run sợ thì Cố Dạ Cẩn đã quỳ một gối lên giường, với lấy chiếc quần dài đen kéo lên chân cô.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Có Dạ Cần chống tay xuống giường, thân thể cao lớn đè xuống, ép cô vào trong ngực mình, giọng nói khàn khàn phát ra: “Nhả ra, còn cắn nữa có tin anh dùng biện pháp khác ngăn chặn miệng em hay không?”

 

Diệp Linh bèn nhả ra, đôi mắt ngập nước nhìn anh, khiêu khích nói: “Anh cho rằng em sẽ mắc bẫy của anh ư, em sẽ không kích thích anh đâu, để anh không kiếm được cái cớ bắt em ngủ cùng nữa.”

 

Cố Dạ Cẩn túm chặt ga giường, sau đó chậm rãi buông tay… Diệp Linh thấy anh không nổi điên, bèn ngồi dậy, chỉ thấy ánh mắt của anh đang rơi xuống đùi mình, vừa nãy lúc giãy dụa, áo sơ mi trắng đã bị đẩy lên, quần dài đen thì mới kéo lên được một nửa, bộ dáng xốc xếch lúc này của Diệp Linh vô cùng cấm ky.

 

Diệp Linh giơ chân lên định đá cho Cố Dạ Cẩn một cái.

 

Có Dạ Cần liền xoay người lùi về sau, đôi chân dài hơi khụy xuống, lười biếng đứng dựa lưng vào đầu giường, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ, cả người toát lên một sự gợi cảm khó nói.

 

Diệp Linh nhanh chóng xuống giường, tự mặc vào chiếc quần dài màu đen, trông rất buồn cười, giống như một đứa trẻ con trộm quần áo của người lớn, ống quần dài quét lên trên đất, thắt lưng rộng tới mức chứa được cả Lê Người như cô.

 

“Tuổi của anh không còn nhỏ nữa, dù có muốn hao tổn tâm tư trên người Lê Nghiên Nghiên, nhưng nếu tinh lực dồi dào như vậy thì cũng không cần phải làm khó chính mình, đi ra ngoài tìm một vài người phụ nữ xinh đẹp thì sẽ không bị bốc hỏa nữa.” Diệp Linh nói.

 

Có Dạ Cần cúi xuống nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, bật cười nói: “Nếu biết anh thích phụ nữ xinh đẹp, vậy nếu không tìm được ai đẹp hơn em thì sao?”

 

Diệp Linh nhếch môi: “Đừng có đánh chủ ý lên em, em sẽ làm một người phụ nữ mà anh mãi mãi không bao giờ có được.”

 

Cố Dạ Cẩn nhấc chân đi vào nhà tắm: “Đã không muốn, vậy anh có tìm phụ nữ hay không cũng không liên quan tới em.”

 

Lúc Cố Dạ Cần tắm nước lạnh xong đi ra không nhìn thấy Diệp Linh đâu, anh vội vàng chạy ra ngoài, thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc trong phòng bép.
 
Chương 182


Chương 182:

 

Diệp Linh đang đun nước nấu mì, nhưng cô vốn là cô gái mười đầu ngón tay không dính nước, chỉ một lát đã để bị bỏng.

 

Diệp Linh bị đau kêu lên một tiếng.

 

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Cố Dạ Cẩn vội chạy qua, cầm lấy ngón tay trăng trẻo của cô ngậm trong miệng mình.

 

Diệp Linh không giãy dụa, bởi vì cô đau thật.

 

Cô quan sát Có Dạ Cần vừa mới tắm xong, trên người cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tà áo không Sơ vin vào quần, để thả ra ngoài, mái tóc ẩm ướt che một nửa mát, trông Có Dạ Cần lúc này lại càng thêm phần tuần mỹ.

 

“Anh giải quyết như vậy à?” Diệp Linh hỏi.

 

Có Dạ Cần bỏ tay cô ra, không nhìn cô mà chỉ kéo tay cô xả dưới vòi nước lạnh: “Anh có nhanh hay không trong lòng em không tự biết?”

 

Diệp Linh không nói gì thêm.

 

“Em vào phòng bếp làm gì?”

 

“Nấu mì, em đói rồi.”

 

“Sao không gọi anh?”

 

“À không dám đâu, hôm nay em còn chưa kết thúc nhiệm vụ của mình, cũng không biết liệu có ngày nào đó anh sẽ không còn chiều em nữa, giống như phú nhị đại kia nói, bỏ mặc để em trở thành thứ đồ chơi của đám đàn ông kia, cho nên em mới không dám nhờ anh.”

 

Có Dạ Cần nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, sau đó ôm ngang cô lên, đặt xuống ghế salon ở phòng khách.

 

“Ngồi yên ở đây, để anh nấu mì cho em, chờ em ăn no bụng rồi anh sẽ ra ngoài mua thuốc mỡ cho em.”

 

Diệp Linh nhìn anh thành thạo lấy mì sợi ra nấu, trù nghệ rất khá.

 

Lúc Diệp Linh vẫn đang đánh mắt quan sát thì cửa chuông biệt thự định một tiếng kêu lên.

 

Có người gõ cửa.

 

Có Dạ Cẩn ở trong bếp cũng nghe thấy, anh quay người lại nhìn thấy Diệp Linh đang đứng cạnh cửa phòng bếp, sắc mặt hơi trắng.

 

“Sao vậy, ai ở bên ngoài?” Cố Dạ Cẩn hỏi.

 

Diệp Linh chỉ chỉ về phía ngoài cửa, mẹ anh tới.

 

Hai mắt Có Dạ Cần khẽ trầm xuống, tựa như vực sâu, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không biến đổi, chỉ thản nhiên nói: “Em lên lầu đi, đóng cửa phòng lại.”

 

“Vâng.” Diệp Linh nghe theo.

 

Cố Dạ Cần ra mở cửa, bảo mẫu đỡ Cố phu nhân vào, mẹ ruột của Cố Dạ Cần đã bị tật hai chân hơn mười năm nay, vẫn luôn ngồi xe lăn.

 

“Dạ Cần, nghe nói tiểu tiện nhân Diệp Linh kia về Hải Thành rồi à?”

 

Cố phu nhân rất ghét Diệp Linh, cho nên vừa mới tiến vào đã mắng chửi Diệp Linh là tiểu tiện nhân.

 

Có Dạ Cần mím môi, bất động thanh sắc liếc tên bảo vệ áo đen một chút, người đó liền cung kính nói: “Phu nhân, thiếu gia, tôi đi xuống trước.”

 

Nói xong liền đi ra ngoài.
 
Chương 183


Chương 183:

 

Cố Dạ Cẩn đút tay trong túi quần, ngũ quan tuần mĩ lạnh lẽo nói: “Mẹ, giữ hình tượng Cố phu nhân đi, đừng có mở miệng ra liền mắng người như vậy, mẹ biết là con không thích như vậy.”

 

Cố phu nhân mặc trang phục sang trọng, bảo dưỡng rất tốt, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân.

 

Chỉ là ánh mắt bà ta không che giấu tia oán độc, chính là hình ảnh người phụ nữ đã lâu không chiếm được tình yêu thương của chồng.

 

Thấy con trai mình che chở cho Diệp Linh, Cố phu nhân liền víu chặt tay vịn: “Dạ Cần, mẹ nói sai chỗ nào, mẹ của Diệp Linh – Tôn Di chính là mối tình đầu của bố con, mặc dù năm đó cô ta đã gả vào danh gia vọng tộc là Diệp gia, vậy mà vẫn thông đồng với bố con, hai người đều đã có gia đình rồi mà còn vượt giới hạn.

 

“Ngay đó, Tôn Di với bố con đi thuê phòng khách sạn đã bị mẹ với Diệp Thanh Đề bắt gian tại chỗ, sau đó Diệp Thanh Đề lái xe đưa Tôn Di rời đi thì gặp phải tai nạn xe cộ, cả hai đều bỏ mạng, mà mẹ cũng gặp tai nạn trên đường về hôm ấy, mắt đi hai chân, trở thành một kẻ tàn tật, phải ngồi trên xe lăn này những mười năm.

 

“Bố con vẫn còn tình cảm sâu nặng với tiện nhân Tôn Di kia, năm đó không để ý tới sự phản đối của mẹ mà đưa dã chủng Diệp Linh kia về nhà, những năm này bố con nghiêm khắc trách móc con nặng nề bao nhiêu thì lại che chở chiều chuộng tiểu dã chủng kia bấy nhiêu, nếu như không phải đã đi giám định ADN, thì mẹ còn hoài nghi Diệp Linh là con ruột của bố con.”

 

“Dạ Cẩn, đừng với mẹ là con không nhìn ra tâm tư u tối của bố con, Diệp Linh bây giờ đã trưởng thành, còn xinh đẹp hơn Tôn Di khi xưa nhiều, bố con đã sớm để mắt tới tiểu tiện nhân Diệp Linh kia lâu rồi…”

 

“Đủ rồi!” Lúc này Cố Dạ Cẩn cắt lời Cố phu nhân, gương mặt tuần mỹ thâm trầm lạnh lẽo: “Mẹ, nếu như mẹ không còn gì để nói thì con sẽ đưa mẹ về.”

 

“Dạ Cần, con làm sao vậy, năm đó Tôn Di vượt giới hạn với bố con, phá hủy cả hai gia đình, Diệp Linh chính là con gái của kẻ thù của con, con không thấy căm ghét cô ta hay sao?”

 

“Hay là Diệp Linh đã cho con bùa mê thuốc lú gì, mà không chỉ bố con, con cũng vậy, hai bố con các người đều muốn tranh đoạt một người phụ nữ ư?”

 

Có Dạ Cẩn mím chặt môi, khóe miệng tạo thành một đường thẳng lạnh lẽo: “Mẹ, con đã nói rồi, con không yêu cô ấy, con yêu người khác.”

 

Cố phu nhân rất nghiêm khắc với việc chọn con dâu tương lai, nhất định phải môn đăng hộ đối, gia thế trong sạch, là một thiên kim được dạy dỗ đàng hoàng, người này tuyệt đối không thể là Diệp Linh, hoặc là bất kì người nào có quan hệ với Diệp Linh.

 

Diệp Linh, là cái gai mắc kẹt trong lòng Cố phu nhân, chỉ chạm vào đã đau thấu Xương.

 

“Nếu con không thích cô ta, vậy còn cưng chiều cô ta nhiều năm như vậy làm gì, cả Hải Thành này đều biết con chiều chuộng cô ta một cách thái quái”

 

Cố Dạ Cẩn nhìn Cố phu nhân, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ cách tốt nhất để hủy hoại một người không phải là nâng cô ta lên tận trời rồi cho ngã xuống đất sao, bao năm qua, con dần dần khiến cô ta yêu con, lễ thành niên 18 tuổi năm ấy, cô ta hạnh phúc giao mình cho con, con lại để cô ta biết, thật ra cô ta chẳng là cái thá gì cả, con yêu cô gái khác, mẹ, con làm vậy, chẳng lẽ mẹ không hài lòng sao?”

 

Cố phu nhân nghe vậy, đương nhiên là rất hài lòng, bà ta cũng rất vui vẻ nhìn Cố Linh dọn khỏi Cố gia, rời Hải Thành từ hai năm trước.

 

Cô cứ đi như vậy, đi suốt hai năm.

 

Nhưng điều khiến Cố phu nhân không hài lòng là cuối cùng, Diệp Linh lại xảy ra quan hệ với con trai bà ta, điều này khiến bà ta rất chán ghét.

 

Chồng bà ta yêu Tôn Di say đắm, khi Tôn Di còn sống thì ầm ï đòi ly hôn với bà ta, khi Tôn Di chết thì biến bà ta thành một góa phụ có chồng, bây giờ con trai bà ta lại ngủ với con gái Tôn Di là Diệp Linh, quan hệ rối rắm này khiến bà ta rất không vui.

 

“Dạ Cần, đời này, mẹ sống quá đau khổ và thất bại.”

 

Cố phu nhân đỏ mắt nhìn Cố Dạ Cần. “Bố con và Tôn Di tra tắn mẹ cả đời vào đêm mẹ biến thành kẻ tàn tật, mẹ đã từng cầm một lọ thuốc ngủ chuẩn bị tự sát, nhưng con mở cửa vào, Dạ Cẩn, mẹ không nỡ con, mẹ muốn cùng con trưởng thành, nhìn con là trưởng tôn Cố gia mà thành gia lập nghiệp, có thể sống cuộc đời mỹ mãn, con là năng lượng để mẹ sống sót, là tất cả hy vọng của mẹ, vì vậy, con nhất định đừng để mẹ thất vọng, nếu con cũng bỏ rơi mẹ, vậy mẹ cũng không cần phải sống nữa.”

 

Cố Dạ Cẩn bước lên, nửa ngồi trước mặt Cố phu nhân, anh nắm lấy chiếc chăn lông đắp trên đôi chân tàn tật của Cố phu nhân, nói nỉ non: “Mẹ, con biết rồi, con không yêu cô ta, con sẽ không yêu cô ta.”
 
Chương 184


Chương 184:

 

Anh không biết mình đang nói cho Cố phu nhân nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe nữa.

 

Cuối cùng, Cố phu nhân vẫn xót con trai mình, bà xoa đầu Có Dạ Cẩn: “Dạ Cần, vậy mẹ về trước, mẹ không muốn ép con, con lớn rồi, có suy nghĩ của mình, lần này, Diệp Linh về, mong là con sẽ xử lý tốt.”

 

Bảo tiêu áo đen đi tới, đẩy Cô phu nhân đi.

 

Cố Dạ Cẩn đứng ở phòng khách một lát, sau đó ngước nhìn căn phòng trên tầng.

 

Cánh cửa phòng đóng chặt.

 

Cố Dạ Cần đi lên tầng, mở cửa phòng, trong phòng không một bóng người.

 

Không thấy Diệp Linh đâu.

 

Cô đi đâu rồi?

 

Cánh cửa này vẫn luôn đóng, cô ra ngoài kiểu gì?

 

Ánh mắt Cố Dạ Cẩn tối lại, nhanh chóng đi về phía ban công, cửa sổ ban công mở toang, mặt cỏ bên dưới có vết dập ngã.

 

Cô nhảy xuống từ ban công tầng hai!

 

Giữa mày anh tuần của Cố Dạ Cẩn phủ đầu sương lạnh, anh lấy điện thoại ra gọi điện, người đã đi xuống tầng, càm chìa khóa xe ra khỏi cửa biệt thự.

 

Điện thoại Diệp Linh không gọi được, luôn truyền tới giọng nữ máy móc nói: “Xin lỗi, só điện thoại đang gọi không có người nhận…”

 

Khóe mắt Cố Dạ Cần đỏ tươi, mấy năm nay, cô thật sự thay đổi rất nhiều, từ ngoan ngoãn nhẹ nhàng trở nên lộng lẫy gai góc, rõ ràng là cô rất sợ đau, bây giờ lại có thể nhảy xuống từ ban công cao như vậy.

 

Cô đi đâu rồi?

 

Cánh cửa này vẫn luôn đóng, cô ra ngoài kiểu gì?

 

Ánh mắt Cố Dạ Cẩn tối lại, nhanh chóng đi về phía ban công, cửa sổ ban công mở toang, mặt cỏ bên dưới có vết dập ngã.

 

Cô nhảy xuống từ ban công tầng hai Giữa mày anh tuần của Cố Dạ Cẩn phủ đầu sương lạnh, anh lấy điện thoại ra gọi điện, người đã đi xuống tầng, cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa biệt thự.

 

Điện thoại Diệp Linh không gọi được, luôn truyền tới giọng nữ máy móc nói: “Xin lỗi, số điện thoại đang gọi không có người nhận…”

 

Khóe mắt Cố Dạ Cần đỏ tươi, mấy năm nay, cô thật sự thay đổi rất nhiều, từ ngoan ngoãn nhẹ nhàng trở nên lộng lẫy gai góc, rõ ràng là cô rất sợ đau, bây giờ lại có thể nhảy xuống từ ban công cao như vậy.

 

Lúc này, giọt mưa lạnh băng đập vào tay anh, trời mưa.

 

Mưa rất to, người đi đường đều mở ô, vội vàng chạy về nhà.

 

Diệp Linh khập khếnh đi trên đường cái, đùi cô ngã chảy máu, máu tươi chảy dọc theo làn da trắng nõn của cô, cuối cùng rơi xuống vũng nước trên đất.

 

Quân áo trên người cô ướt đẫm, vừa đau vừa lạnh, như con gà rơi vào nồi canh.

 

Diệp Linh đi không nổi nữa, chắc hẳn đã đi xa rồi, cô ngồi xuống bồn hoa nhỏ, co gối, chậm rãi ôm lấy bản thân mình.

 

Ngay khi cô vừa bước chân vào Có gia, cô đã có thể nghe thấy tiếng cãi cọ không ngừng nghỉ của bác gái Cố và bác gái Có.
 
Chương 185


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 185:

 

Bác gái Cố luôn mắng mẹ cô, nói mẹ cô là hồ ly tinh, là đồ đê tiện trơ trẽn, cho bố cô đội nón xanh, còn lên giường với bác trai Cố, vân vân… Sau đó, bác gái Cố lại bắt đầu mắng cô, nói cô là con hoang, là đồ đê tiện con, lớn lên cũng sẽ quyền rũ đàn ông lên giường, giống loại như mẹ cô… Cô dừng thấy bác trai Cố đánh bác gái Cố, một cái tát dữ dội tát bác gái Cố ngã khỏi xe lăn, cô nhìn bác gái Cố luôn vênh váo ngạo mạn vừa khóc vừa cười, rất giống người điên, rất đáng giận, cũng… rất đáng thương… Diệp Linh dần lớn lên, bắt đầu hiểu lời bác gái Cố nói, mẹ cô và bác trai Cố ngoại tình, năm đó, vụ ngoại tình này dẫn tới hai mạng người, hủy hoại đôi chân của bác gái Có, anh trai ruột của cô mát tích, cô thành trẻ Nhưng, tất cả đã thay đồi.

 

Đến tột cùng, cái gì mới là nói dối?

 

Lúc này, di động lại rung, Có Dạ Cẩn không ngừng gọi điện cho cô.

 

Diệp Linh cảm thấy chức năng chống nước của điện thoại thật mạnh, mưa to tầm tã như thế này mà vẫn chịu được.

 

Đầu ngón tay trắng nõn nhắn nhận, cô áp di động bên tai.

 

Tiếng nói t rầm thấp dễ nghe của Cố Dạ cẩn nhanh chóng vang lên trong điện thoại: “Linh Linh, bây giờ em đang ở đâu, bên ngoài đang mưa.”

 

Diệp Linh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của mình, ướt đẫm, không biết là nước mưa hay nước mắt của cô.

 

Diệp Linh cong môi: “Em đã về Túy Ngọc Hoan.”

 

mồ côi, tất cả mọi người đều đau khổ.

 

Chẳng trách, chẳng trách sau vụ tai nạn xe cộ đó, tất cả bạn bè, người thân của bố cô đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, không hề giúp đỡ bát cứ thứ gì.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Đếm đó, anh đè lên người cô, gọi cô là Lê Nghiên Nghiên.

 

Cửa phòng mở ra, mọi người ùa vào, anh tát cô một cái.

 

Trong khoảnh khác ấy, mọi cưng chiều che chở xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật dữ tợn, thù hận thế hệ trước trút lên người cô, anh dùng cách tàn nhẫn, vô tình nhất để hủy hoại cô.

 

Hủy hoại thân thể cô, hủy hoại trái tim cô.

 

“Anh không yên tâm, bây giò anh qua tìm em.”

 

Diệp Linh: “Không cần qua, Cố Dạ Cần, đừng qua, xin anh.”

 

Quả nhiên, Có Dạ Cẩn trầm mặc.

 

Diệp Linh cúp máy luôn.

 

Lúc nãy, anh nói chuyện với Cố phu nhân trong phòng khách, cô nghe thấy hét, Cố Dạ Cẩn chắc chắn là người đàn ông âm u, hùng ác, đê tiện, vô liêm sỉ nhất mà cô từng gặp, ngay khi cô còn ở tuổi ngây thơ không biết gì, anh đã dần dụ dỗ cô yêu anh… Anh là thợ săn giỏi nhất trên đời, cô chính là con mồi của anh.

 

Hôm thành niên ấy, không biết cô đã uống nhằm thứ gì, cả người nóng lên, cô vào phòng anh, mò lên giường anh.

 

Ngày hôm đó, cô rời khỏi Có gia, rời khỏi Hải Thành.
 
Chương 186


Chương 186:

 

Mấy năm nay, cô vụng trộm chữa thương một mình, cô biến mình thành con nhím, chống cự mọi tổn thương.

 

Nhưng vì sao, trái tim cô vẫn đau như vậy chứ?

 

Trong cơn mưa lạnh băng, Diệp Linh ra sức ôm lấy bản thân mình, khóc không thành tiếng.

 

Cô không biết, lúc này, một bóng người cao lớn như ngọc xuất hiện sau lưng cô, Cố Dạ Cần tìm tới.

 

Cô rời Hải Thành, vào giới giải trí, tất cả mọi việc của cô đều do anh đích thân xử lý, đoàn đội tiếng tăm tài nguyên hàng đầu, từ việc nhỏ như tiếp xúc diễn viên đến đoàn đội chế tác, những đạo diễn, biên kịch các thứ đều do anh trấn áp mọi cửa nẻo.

 

Không còn cách nào khác, cô đang ở tuổi nở rộ, khuôn mặt nhỏ lộng lẫy, mềm mại, chọc cho không biết bao nhiêu tên đàn ông có ước mơ dơ bản.

 

Vì vậy, điện thoại hiện tại của cô và anh là cùng hãng, anh có thể định vị được vị trí của cô, theo dõi cô 24 giờ.

 

Quần áo Cố Dạ Cần cũng ướt đẫm, anh nhìn bóng dáng bé nhỏ đang khóc không thành tiếng trong mưa, bàn tay to dần siết chặt.

 

Anh rất muốn đi tới, ôm cô, ôm thật chặt.

 

Nhưng anh không thể.

 

Trận mưa to chia cắt hai thế giới.

 

Siêu xe Rolls Royce ảo ảnh dừng trên thảm cỏ U Lan Uyển, Mạc Tuân xuống xe, bế ngang Lê Hương đang mơ màng sắp ngủ ra.

 

Lê Hương nhích khuôn mặt nhỏ, tìm vị trí thoải mái nhất bên cổ áo sơ mi đen phẳng phiu của anh, cọ nhẹ giống mèo con.

 

Mạc Tuân mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn đầy yêu thương.

 

Bây giờ đã khuya, Mạc lão phu nhân đã ngủ, Mạc Tuân bế Lê Hương về phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống tắm đệm mềm mại.

 

Lông mi mảnh dài như cánh bướm của Lê Hương hơi rung, mơ màng nhìn xung quanh, lúc này, thân thể mềm mại của cô hơi lảo đảo, trông như sắp ngã.

 

Một cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết của cô, vững vàng ôm cô vào lòng, Mạc Tuân cười khẽ: “Cố ý muốn nhào vào lòng anh sao?”

 

Lê Hương cảm thấy anh thật mạnh mẽ, có thể ôm cô lên bất cứ lúc nào.

 

Một ly One night stand lúc nãy khiến nhiệt độ thân thể cô không ngừng dâng cao, ánh mắt Lê Hương say ờ đờ, mê ly, vươn tay ôm cổ Mạc Tuân: “Môi Sủng hạnh?

 

Mạc Tuân thấy cô say không nhẹ, luôn coi anh là trai bao của cô.

 

“Anh rất đất, em chắc chắc sủng hạnh nổi anh không?”

 

Hửm?

 

Lê Hương thấy anh hơi xem thường mình, tuy giá trị nhan sắc của anh cao, dáng người đẹp, thể lực tốt… được rồi, anh làm trai bao nhất định là cực kỳ cao cấp, có bản lĩnh để kiêu ngạo.

 

“Anh chờ.”

 

Lê Hương thò tay lục túi mình, cuối cùng lấy ra… một đồng tiền xu.

 

mỏng như vậy, thật gợi cảm…”

 

Đôi tay nhỏ trượt xuống vòng eo cường tráng của anh, cách lớp áo mỏng, đếm cơ bụng anh, một, hai, ba… năm, sáu… Sáu khối thật.
 
Chương 187


Chương 187:

 

Dáng người của anh không phải kiểu tám khối khoa trương, mà là thân thể sáu khối khỏe mạnh tự hào của người đàn ông thành thục, đẹp vừa vặn, cô thích.

 

“Dáng người cũng rất tốt, sát khối cơ bụng, còn khỏe như vậy, nhất định trên giường rất dũng mãnh nhỉ…”

 

Hầu kết của Mạc Tuân nhúc nhích, anh kéo mạng che mặt của cô ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ửng hồng ướt át, ánh mắt mơ màng mang theo nét ngây ngô quyền rũ: “Em muốn đùa thành thật sao?”

 

Lê Hương ngước mắt nai đen nhánh nhìn anh, giọng nói nhỏ nũng nịu hơi lắp bắp: “Mạc tiên sinh háo sắc, nhất định bây giờ anh đang mừng thầm trong bụng, vì tối nay… em sẽ sủng hạnh anh nha…”

 

Lê Hương lấy ra một đồng tiền xu rồi hếch cằm, vừa giàu có vừa kiêu căng đưa tiền xu cho Mạc Tuân: “Nè, Mạc tiên sinh, đây là tiền boa cho anh đêm nay… Lấy một xu làm tiền boa?

 

Mạc Tuân nhướn mày kiếm: “Đi tắm đi.”

 

Đi tắm… Lê Hương say rượu cắn môi đỏ, nhìn anh, mị nhãn như tơ: “Lúc nãy miệng không trung thực, bây giờ thân thể lại thành thật, muốn tắm uyên ương với em à?”

 

Mạc Tuân nhìn cô: “Tự tắm.”

 

Thì ra không phải là anh muốn tắm uyên ương mà bảo cô tự đi tắm.

 

Lê Hương không vui, cô tức giận dậm chân: “Vì sao lại bắt em tự tắm, em muốn tắm với anh!”

 

Mạc Tuân thấy mình sắp không đỡ nỗi rồi, đây là lần đầu tiên anh thấy cô uống say, thì ra Lê Hương uống say vừa nhiệt tình vừa cọ người như vậy, giống tiểu yêu tinh.

 

Anh đưa tay xuống đánh nhẹ lên mông cô, khàn giọng nói, không cho phép cãi: “Nghe lời, hửm?”

 

Lê Hương giật mình, gần như mê đắm trong khí thế đàn ông thành thục của anh, kiễng chân hôn anh: “Em muốn hôn…”

 

Mạc Tuân nghiêng đầu né tránh, không để đôi môi đỏ của cô chạm vào khuôn mặt tuần tú của mình.

 

Anh thả cô ra, chân dài đi tới cửa sổ sát đất, một tay bấm điện thoại áp lên tai, một tay cởi mấy cúc áo sơ mi.

 

Lúc này đã đêm khuya, đứng ở bên cửa số sát đát ở U Lan Uyễn có thể nhìn thấy toàn cảnh đêm vàng son của thành phố, ánh đèn vạn gia xuyên qua cửa kính thành nền cho người đàn ông, bộ dạng tuấn tú tự phụ, lại vô cùng thành thục của anh như thỏi nam châm hút chặt lấy ánh mắt người nhìn.

 

Lê Hương đứng tại chỗ, rất tức giận.

 

Lúc này, Mạc Tuân liếc nhìn, mắt ưng thâm thúy liếc cô một cái, sau đó dùng ánh mắt chỉ phòng tắm, ý bảo cô mau đi tắm đi.

 

Không giận mà uy.

 

Cho dù Lê Hương có tức nữa cũng không dám chống đối anh, chỉ có thể lầu bầu, cực kỳ không tình nguyện vào phòng tắm.

 

Cuộc gọi của Mạc Tuân được nhận, giọng Hoắc Tây Trạch vang lên: “Alo, Nhị ca, một khắc đêm xuân, anh nghĩ gì mà gọi cho em thế?”

 

Mạc Tuân cau mày: “Anh hỏi cậu, có thuốc gì giải one-night-stand không?”

 

“Mẹ nó chứ Nhị ca à, anh dùng dằng cái gì, cần gì thuốc giải chứ, anh chính là thuốc giải đó, vừa miệng luôn!”

 

“Lảm nhảm nữa, có tin anh đá cậu không?”

 

“Rồi rồi, Nhị ca, có phải Lê Hương bỏ khăn ra xấu quá, anh không ra tay được, thế thì dí cô ấy vào nước lạnh ngâm một lúc là được…”

 

Hoắc Tây Trạch còn chưa nói xong thì trong phòng tắm vang lên tiếng cô gái hét chói tai.

 

Mạc Tuân xoa eo, trong lòng thầm rủa, cô đúng là biết hành người mài Mạc Tuân cúp máy, nhanh chóng vào nhà tắm.
 
Chương 188


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 188:

 

Trong phòng tắm, Lê Hương đứng cạnh bồn cầu, bưng mặt đỏ ửng hét chói tai.

 

“Em sao vậy, đừng hét nữa.” Mạc Tuân nói.

 

Vẻ mặt Lê Hương rất hờn tủi: “Em muốn đi tè, nhưng móc mãi, phát hiện… chim nhỏ của em… mắt rồi…”

 

Lê Hương vừa nói vừa làm động tác đi tiểu của con trai.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Hốc mắt cô đỏ ửng, lông mi dài chớp chớp. nhìn anh rất đáng thương: “Anh làm gì chứ, anh làm em đau… Mạc tiên sinh, chẳng lẽ em không đẹp sao?”

 

Mạc Tuân nhìn khuôn mặt ngắng lên chỉ bằng bàn tay của cô, ngủ quan tinh xảo xinh đẹp, mỗi đường nét giống như được khác họa tỉ mỉ, tuyệt sắc động lòng.

 

“Đẹp.” Anh khàn giọng nói.

 

“Lừa bịp!” Lê Hương không tin, cô chu miệng, tỏ vẻ tức giận: “Nhất định là em trở nên không xinh đẹp, Mạc tiên sinh háo sắc mới không thích… vì thế mới không hôn em…”

 

Ánh mắt Mạc Tuân đột nhiên tối lại, lý trí còn sót ại sập ầm ầm, vốn không định bắt nạt lúc cô say rượu, dù sao cô vẫn là một cô gái.

 

Nhưng cô lại trêu chọc anh, khiêu chiến mấu chốt của người đàn ông.

 

“Đây là em tự tìm!”

 

Mạc Tuân cúi xuống, hung hăng lấp kín đôi môi cô.

 

Lê Hương lập tức cảm thấy hô hấp của mình bị anh mạnh mẽ cướp hét, cũng không phải chưa từng hôn, nhưng lúc này, anh cực kỳ hung hăng, không cho phép cô phản kháng hay lui bước.

 

Anh dùng hành động thực tế chứng minh cô xinh đẹp bao nhiêu, anh thích cô nhiều thế nào.

 

Mạc Tuân ôm vòng eo thon một tay ôm hết của cô lùi lại đầy cô dựa vào tắm kính mờ, áp lên bờ tường.

 

Lê Hương choáng váng, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đồ cô bị mất vẫn chưa tìm được.

 

Cô đưa tay đầy anh ra.

 

Mạc Tuân tha cho đôi môi sưng đỏ của cô, ách giọng hỏi: “Lại làm sao vậy?”

 

“Đồ… đồ của em còn chưa tìm được, anh để em soát một chút, em xem… rốt cuộc có phải anh trộm không…” Cô cực kỳ cố chấp chuyện này.

 

Mạc Tuân che đôi mắt đỏ tươi của mình, lúc tay cô sờ mó người anh, anh đưa tay mở vòi hoa sen.

 

Dòng nước lạnh lẽo lập tức xối xuống đầu Lê Hương, trong người cô đang nóng như lửa đốt, bây giờ nước lửa giao nhau, cô sợ tới mức hét lên, chui thẳng vào lòng Mạc Tuân như nai con nhảy loạn.

 

Bàn tay của Mạc Tuân giữ lấy bờ vai ngọc của cô, vô tình đẩy cô vào bờ tường, tiếp tục xối nước vào cô.

 

Lê Hương giống con gà còi rơi vào nồi canh, cả người ướt sũng, tóc dài ẩm ướt, chật vật, bết vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, lý trí cũng dần quay lại.
 
Chương 189


Chương 189:

 

“Mạc Tuân, anh làm gì vậy, anh điên hả, mau thả em ra, lạnh quá!” Lê Hương nổi giận đùng đùng nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Nét mông lung mê ly trong mắt cô gái đã tan hết, khôi phục lẻ linh động thanh lãnh ngày thường, bây giờ còn phát giận với anh, Mạc Tuân từ từ nhếch môi: “Tỉnh rồi, vậy em còn muốn soát người, nhớ thương thứ trên người anh không?”

 

Trong đầu Lê Hương “oành” một tiếng, biến thành một đám hồ nhão, mỗi một chuyện xảy ra, mỗi một câu cô nói lúc nãy đều hiện lên rõ ràng trước mắt cô.

 

Cô đã làm những cái gì vậy?

 

Lê Hương cảm thấy rất mát mặt, cô muốn xỉu.

 

Lúc này, trước mắt tối lại, Mạc Tuân lại hôn cô.

 

“Đừng!” Lê Hương vội dùng hai tay bưng môi anh lại, không cho anh hôn.

 

Mạc Tuân dừng lại, trong đôi mắt thâm thúy bốc lên hai ngọn lửa hồng, giống như muốn hòa tan cô: “Gây sự vô cớ là em, lạnh lùng vô tình cũng là em, lúc muốn thì dán lên người anh, lúc không muốn thì sút bay, Mạc phu nhân à, em khinh anh là trai bao em nuôi hả?”

 

“Em, em uống say, đầu óc không tỉnh táo, anh không thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của.” Lông mi Lê Hương run lên, giải thích cho mình.

 

Mạc Tuân nhếch môi, nếu anh muốn cháy nhà đi hôi của thì cô đã là người phụ nữ của anh từ lâu rồi.

 

“Thứ này cho em.”

 

Lê Hương rũ mi, thấy trong tay anh có một đồng tiền xu.

 

Một đồng… tiền xu… Cảnh cô dùng một xu làm tiền boa, còn muốn anh tắm uyên ương lại muốn anh hôn… nổ ầm ầm trong đầu Lê Hương.

 

Mạc Tuân nhét tiền xu vào tay cô: “Ít quá, em giữ lại tích đủ tiền lại tới nhé.”

 

Anh nói xong thì tách ra.

 

Lê Hương bưng mặt mình, cô thật sự không biết mình sẽ làm những chuyện mắt mặt như vậy.

 

Nhưng, cô là con gái, anh là đàn ông, kiểu gì cũng là anh hưởng lợi, bây giờ anh như vậy là có ý gì?

 

Tiền xu trong tay như củ khoai nóng phỏng tay, Lê Hương lấy dũng khí không biết từ đâu ra, giơ tay ném tiền xu vào người anh, còn hừ một tiếng: “Tên đàn ông thối tha, được hời còn khoe mẽ!”

 

Tiền xu ném vào tắm lưng thẳng tắp của Mạc Tuân, rơi xuống đất, anh dừng chân lại, quay người qua, nhìn cô chằm chằm: “Anh có thể hiểu em đang dục cầu bất mãn, thẹn quá hóa giận sao? Hay là anh thỏa mãn em chút nhé?”

 

Mạc Tuân nói xong, ngón trỏ và ngón cái kéo thắt lưng của mình mở ra “cạch” một tiếng, còn làm bộ đi về phía cô.

 

“AI Đừng có qua đây!”

 

Lê Hương sợ tới mức con người co lại, cả người rúc vào một góc.

 

Mạc Tuân thấy bộ dạng kinh sợ của cô thì cười khàn, nhìn lướt qua vòng eo mềm mại bị quần áo ướt ôm lấy của cô, nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Không thể trêu cô nữa, vì người khó chịu luôn là anh.

 

Lê Hương nhìn trộm anh qua kẽ ngón tay, thấy anh rời đi, lúc nãy là anh cố tình dọa cô, không phải định tới thật.

 

Tên khốn nạn ác ôn này!

 

Lê Hương nhìn áo sơ mi và quần tay ướt đẫm của anh, áo sơ mi đen dán chặt vào vòng eo hẹp anh, miễn bàn có bao nhiêu… a… Cô đang nghĩ cái gì thế?

 

Lê Hương hất nước lên mặt, vội ném tư tưởng không lành mạnh ra khỏi đầu.
 
Chương 190


Chương 190:

 

Lê Hương chạy vào buồng tắm, chờ thần thể không còn khô nóng mới mở cửa đi ra.

 

Trong phòng, Mạc Tuân đã tắm ở phòng bên cạnh, mặc một bộ áo ngủ bằng lụa đen, đang cúi đầu xem tài liệu, ngón tay thon dài kẹp một điều thuốc lá, nhíu mày hút thuốc.

 

Đây là lần đầu tiên Lê Hương nhìn thấy bộ dạng lúc làm việc của anh, dáng vẻ vừa hút thuốc vừa đọc tài liệu kia tràn đấy khí thế của kẻ bè trên.

 

Lúc này, Mạc Tuân ngước mắt, ở làn khói lượn lờ ánh mắt rơi trên người cô: “Đói bụng sao, qua đây ăn chút gì đi.”

 

Anh chỉ bên cạnh mình.

 

Lê Hương thấy trên bàn có một chén cháo gạo kê, còn có mấy món ăn nhẹ tinh xảo thơm ngon, rõ ràng là mới được chuẩn bị xong.

 

Cô vẫn luôn làm việc ở viện nghiên cứu Xu Mật, lúc nãy ở bar còn uống một chén rượu, chưa ăn tối, bây giờ đúng là rất đói bụng.

 

Không ngờ anh đã sớm suy xét tới việc này, còn chuẩn bị bữa tối ngon lành cho cô.

 

Lê Hương đi tới, ngồi cạnh anh: “Mạc tiên sinh, anh không ăn sao?”

 

Mạc Tuân gạt tàn thuốc: “Anh ăn rồi.”

 

“SỐ”

 

Lê Hương không làm phiền anh làm việc, bắt đầu ăn tối.

 

Cô nhanh chóng phát hiện trong gạt thuốc xuất hiện hết mẫu thuốc lá này tới mẫu khác, người đàn ông bên cạnh hút rất nhanh, hơi nghiện.

 

Trước kia anh cũng hút, nhưng không nghiện như tối nay.

 

Mạc Tuân thấy hơi không khỏe, tính toán thời gian, đã lâu rồi anh không phát bệnh, mấy hôm nay, cô vẫn ở Túy Ngọc Hoan với Diệp Linh, còn làm việc ở Xu Mật, số lần anh gặp cô cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói tới việc ôm cô ngủ.

 

Cô đi bao nhiêu ngày, thì anh mắt ngủ bấy nhiêu hôm.

 

Loại nguy cơ hiểm họa luôn tiềm tàng trong thân thể cũng bắt đầu trỗi dậy, tàn thuốc đỏ tươi rơi xuống từ ngón tay cũng mang tia tối tăm âm u.

 

Ngay ngay sau đó, điều thuốc của anh bị rút ra, một bàn tay nhỏ đưa tới, nhét một thứ vào miệng anh.

 

Mạc Tuân nhai thử, là sữa đặc.

 

Miếng sữa đặc bị cắn ra, mùi sữa ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.

 

Mạc Tuân nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi cạnh.

 

Lê Hương ngắng đầu nhìn anh, làn da trắng nõn mới tắm rửa mỡ màng như mỡ dê: “Mạc tiên sinh, anh đừng hút thuốc nữa, có hại lắm, ăn sữa đặc nhé?”

 

Hầu kết Mạc Tuân khẽ lăn, bàn tay đỡ gáy cô, cúi đầu hôn môi cô.

 

Anh vẫn luôn yêu thích, mê say mùi thơm thiếu nữ ngọt ngào trên thân thể cô, bệnh mất ngủ của anh không có chuyền biến tốt, chỉ khi ở cạnh cô mới có thể ngủ ngon.

 

Anh cũng không biết rốt cuộc cô có ma lực gì, nhưng lúc cô ở Túy Ngọc Hoan, trong lòng anh luôn đếm xem mình đã xa cô bao nhiêu ngày rồi.

 

Thật bát hạnh, chưa tới một tuần, anh lại phát bệnh.

 

Mạc Tuân hôn cô, cánh môi mềm mại thơm ngát, anh cắn môi cô.
 
Chương 191


Chương 191:

 

Lê Hương bị đau, hai tay túm chặt vạt áo ngủ của anh, nhưng không đầy anh ra.

 

Nếu cô đoán không lầm, anh lại phát bệnh.

 

Thời gian cách đợt phát bệnh trước đã lâu, lâu đến mức cô bắt đầu xem nhẹ bệnh của anh.

 

Một khi bệnh tái phát, tính cách thô bạo, hung tợn của anh sẽ lộ ra, anh sẽ rất đau.

 

Lê Hương không dám đẩy anh ra, nếu anh cảm thấy như vậy dễ chịu hơn, vậy cô sẽ phối hợp.

 

Cô giơ tay, chủ động ôm cổ anh.

 

Mạc Tuân thấy cô gái trong lòng dịu ngoan, mùi máu tanh ngọt tràn trong miệng, khiến mắt anh đỏ bừng, lập tức ra sức hút miệng vét thương của cô.

 

Hút máu cô.

 

Lê Hương lập tức đau nhíu mày, đôi môi phấn hồng cũng mát sắc.

 

Mạc Tuân nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cảm xúc khát máu hung tợn này khiến anh lạnh người, giống như ngã xuống vực sâu.

 

Anh lập tức đầy cô ra.

 

Lê Hương mở mắt, lông mi run rẩy: “Mạc tiên sinh, có phải anh phát bệnh không, để em xem…”

 

“Đừng động vào anh!” Mạc Tuân vôi đứng dậy, đi về phía nhà tắm: “Em ngủ trước đi.”

 

Anh khóa trái cửa phòng tắm lại.

 

Lần nào phát bệnh anh cũng vậy, bảo cô rời đi, Lê Hương biết đấy là tôn nghiêm và kiêu ngạo đàn ông không thể xâm phạm của anh, anh không muốn cô thấy bộ dạng chật vật nan kham của mình.

 

Nhưng anh không tự cứu được anh.

 

Anh nhốt mình trong đó chỉ làm tình hình xấu hơn.

 

Lê Hương gõ cửa: “Mạc Tuân, anh mau mở cửa ra, em là bác sĩ, em có thể giúp anh… em biết bây giờ anh đang rất đau, anh mau mở cửa cho em xeml”

 

Trong phòng tắm.

 

Thân hình cao lớn của Mạc Tuân đứng trước đài rửa mặt, nước lạnh chạy ào ào từ vòi xuống, khuôn mặt tuần tú của anh đẫm nước, khớp ngón tay vịn vào cạnh đài, nỗi lên trăng bệch.

 

Trong miệng vẫn còn mùi tanh ngọt của cô, khiến anh cực kỳ hưng phần, nhiệt huyết sôi trào.

 

Lồng ngực tinh tráng không ngừng phập phồng, anh ngắng đầu, nhìn mặt mình trong gương, bây giờ trong mắt tràn đầy khát máu, tối tăm, khủng bó.

 

Bên tai quanh quản nhiều tạp âm, bọn họ không ngừng lặp lại anh là kẻ điên, anh chính là một kẻ điên!

 

Mạc Tuân hạ mắt, những tiếng nói ồn ào đó dần biến mát, chỉ còn lại tiếng cô gái nóng lòng gọi Mạc Tuân! Mạc Tuân!

 

Toàn bộ thế giới của anh chỉ có tiếng của cô!

 

Mạc Tuân tắt vòi nước, đi ra mở cửa.

 

Bên ngoài, Lê Hương đang định gõ cửa thì đột nhiên, của mở ra: “Mạc Tuân, anh sao rồi, anh…”

 

Lê Hương thấy đôi mắt đỏ sậm của anh, nhìn cô chằm chằm đây tối tăm, hung ác.

 

Ánh mắt giống như thú hoang theo dõi con mồi, khiến người ta sởn tóc gáy.

 

“Mạc Tuân…”
 
Chương 192


Chương 192:

 

Mạc Tuân nhìn cô, khàn giọng nói: “Cho em cơ hội cuối, đi đi.”

 

Lê Hương chậm rãi lắc đầu: “Em không đi.”

 

Mạc Tuân kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, đi nhanh mấy bước, đầy cô xuống giường.

 

Lê Hương hơi choáng váng, lúc này, giường lún xuống, Mạc Tuân đi lên, anh cầm dây thắt lưng đen trói hai cổ hai mảnh khảnh vào đầu giường.

 

Lê Hương hơi giấy giụa: “Mạc Tuân, anh làm gì vậy, đừng như thế, mau thả em rail”

 

Mạc Tuân vùi đầu vào cổ cô, cắn thẳng vào mạch máu mảnh dẻ nơi cần cổ.

 

Lê Hương đau toát mồ hôi.

 

Anh nhanh chóng kéo bung cúc áo ngủ của cô, vừa kéo vừa bắt đầu gặm cắn, say mê mùi tanh ngọt này.

 

Ban đầu, Lê Hương còn giãy giụa, nhưng sau đó phát hiện, cô càng giãy càng tăng dục vọng khống chế.

 

Mạc Tuân nghe giọng nói yếu đuối của cô, ngắng đầu nhìn, mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối đầu trắng tuyết, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô cực kỳ tái nhọt.

 

Cô toát mồ hôi lạnh, mái tóc đen rối tung bết vào mặt cô, cả người cô toát ra vẻ đẹp bị chà đạp kinh tâm động phách.

 

Mạc Tuân cúi xuống hôn môi cô.

 

Lê Hương không tránh, ngoan ngoãn mà ngây ngô đáp lại anh, sau đó thăm dò cần thận: “Mạc Tuân, em không đi, em rất nghe lời, anh có thể thả em ra không, tay em đau quá…”

 

Mạc Tuân được trấn an dỗ dàng, lệ khí trên người giảm bớt, đưa tay tháo dây lưng đen ra.

 

Lê Hương cử động tay. sau đó thò tay xuống dưới gói.

 

Châm của cô ở đó.

 

Nhưng tốc độ của Mạc Tuân còn nhanh hơn, anh ân tay cô lại, giọng nói khàn khàn sắc bén: “Muốn làm gì, hửm?”

 

Anh khá cảnh giác, một chút gió thổi có lay cũng ảnh hưởng tới anh, Lê Hương thả tay ra, đan vào tay anh, mười ngón giao nhau, vô tội nói: “Em không làm “Cái miệng nhỏ của em chỉ biết lừa người, bé lừa đảo!” Ngón tay Mạc Tuân miết lên môi cô.

 

Mạc Tuân xoay người đi xuống, ngủ rồi, Lê Hương mới rút cây châm châm vào đầu anh lúc nãy ra, sau đó ngồi dậy.

 

Cúc áo ngủ hỏng mắt mấy cái, trên làn da trắng nõn của cô tràn đầy vết thương dữ tợn, Lê Hương xuống giường, vào phòng tắm.

 

Cô đứng trước đài rửa mặt, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng như giấy, thân thể đau đớn lại thêm mắt máu khiến hai mắt cô tối sầằm.

 

Cô đưa tay che nơi bị anh cắn, là mạch máu, để lại vét răng sâu hoắm.

 

Nếu ai nhìn thấy cô lúc này, chắc chắn sẽ báo án.

 

Lê Hương bắt đầu đánh răng, mười máy lần, tới khi lợi chảy máu mới dừng lại.

 

Ra khỏi phòng tắm, Lê Hương lại về giường, nằm cạnh Mạc Tuân, cô không dám đi, sợ ban đêm anh có chuyện gì.

 

Bệnh của anh nghiêm trọng hơn cô nghĩ, tệ nhất là khứu giác rất nhạy, muốn châm cho anh rất khó, nếu không phải lúc nãy anh đang… thì cô cũng không thể thành công.

 

Trong đầu Lê Hương rất loạn, cô không dám động, sợ đánh thức anh, làm ồn tới bà nội, hơn nữa, vừa cử động, vét thương trên người lại truyền tới cảm giác bị rách đau đớn.
 
Chương 193


Chương 193:

 

Lúc này, Mạc Tuân giật mình, Lê Hương lập tức nín thở, chỉ thấy anh đưa tay tới, thói quen ôm cô vào lòng, ngủ tiếp.

 

Khuôn mặt tái nhợt của Lê Hương áp vào tim anh, vẻ hung tợn rút đi,anh lại khôi phục dáng vẻ tự phụ của ngày xưa.

 

Lê Hương nghe tiếng tim đập “thình thịch” có lực của anh, mệt mỏi rơi vào mộng đẹp.

 

Rạng sáng 5 giờ, Lê Hương mở bừng mắt, Mạc Tuân bên cạnh đang ngủ, cô xuống giường, lấy áo khoác bọc kín mít rồi rời U Lan Uyễn.

 

Chờ lát nữa, người làm ở U Lan Uyễn dậy, cô nhất định phải đi trước, nếu không sẽ không giấu được vét thương trên người.

 

Cô không về chỗ Diệp Linh, không dám để Diệp Linh nhìn thấy, tình bạn của cô và Linh Linh sáng cùng trời đất, nhưng cô không dám nói cho cô ấy biết tình trạng sức khỏe của Mạc Tuân.

 

Vì vậy, Lê Hương tới viện nghiên cứu Xu Mật, tới phòng thuốc.

 

Hơn 5 giờ sáng, phòng thuốc không một bóng người, Lê Hương chỉ bật một ngọn đèn tường rồi cởi quần áo.

 

Làn da trắng nõn của thiếu nữ xanh tím loang lỏ, miệng vết thương còn thắm máu, Lê Hương lấy một lọ thuốc sát trùng, dùng tăm bông xử lý miệng vết thương.

 

Cô đau đỏ mắt.

 

Lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, một bóng người lạnh lùng, tuần tú xuất hiện ở cửa.

 

Lê Hương không ngò rạng sáng sẽ có người đi vào, con ngươi rụt lại, lập tức lấy quần áo che thân mình.

 

Lê Hương quay lại, cạnh cửa là… thanh niên thích ngủ trong phòng thuốc.

 

Cô quên mắt người xuất quỷ nhập thần này.

 

Thanh niên cạnh cửa cũng không nghĩ là cô, cô gái đeo mạng che mặt, đôi mắt nai linh động nhìn anh ta đầy cảnh giác, bởi vì bị đau mà rơm rớm nước mắt, lông mi run rấy, vẻ đẹp tinh xảo tuyệt sắc khiến người ta không thể rời mắt.

 

Thanh niên nhìn cô, tự giác đóng cửa ra ngoài.

 

Lê Hương thở phào nhẹ nhõm, theo quan sát của cô, nhân phẩm thanh niên này vẫn tốt, chắc sẽ không nhìn trộm, nhưng cô vẫn không yên tâm, nhanh chóng xử lý vết thương.

 

Cô không có thuốc, những vết thương này phải bôi thuốc mỡ, Lê Hương định chờ Xu Mật làm việc sẽ mua thuốc về bôi.

 

Như vậy thì miệng vét thương mới mau lành.

 

Lê Hương mở cửa phòng nghỉ ra ngoài, nhưng cô nhanh chóng dừng chân, vì cô thấy một bình thuốc mỡ ở cạnh cửa.

 

Bình thuốc mỡ bằng sứ trắng, có vẻ rất quý.

 

Ở đâu ra vậy?

 

Là thanh niên thích ngủ kia đưa cô sao?

 

Bây giờ, Lê Hương rất cần thuốc mỡ, cô nghĩ chút rồi cầm lên, vào phòng nghỉ bôi thuốc mỡ lên người.

 

Miệng vét thương nóng rát đau đớn lập tức cảm thấy mát lạnh, sau đó, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mắt.

 

Thuốc mỡ này thật thần kỳ.

 

Lê Hương lấy giấy, viết một hàng chữ, đặt lên bàn thanh niên thích ngủ kia.
 
Chương 194


Chương 194:

 

Bây giờ còn rất sớm, khuôn mặt Lê Hương tái nhợt, quằng mắt tím đen, vì vậy, cô trùm áo nằm xuống giường nhỏ trong phòng nghỉ, nhanh chóng ngủ say.

 

Lúc này, thanh niên kia về chỗ ngồi của mình, lập tức giấy tờ giấy kia, trên đó có hàng chữ nhỏ thanh tú: Mì gói lần trước với thuốc mỡ lần này, anh giúp tôi hai lần, mong là sau này có thể trả cho anh.

 

Thanh niên để tờ giấy lên một quyển sách, mở một quyền sách y ra nhàm chán nhìn… Lúc Song Song tới thì Lê Hương đã tỉnh rồi, cô đang ở thư viện của Xu Mật.

 

“Lê Hương, sáng sớm tinh mơ cô đã ở đây nghiên cứu sách y à, học bá đều khắc khổ như vậy thì đám học dốt chúng tôi sống sao?”

 

Lê Hương lật xem sách y, bây giờ, bệnh tình của Mạc Tuân rất khó giải quyết, cô nhất định phải chế ra thuốc viên, nhưng còn một loại thuốc cô chưa lấy chuẩn, phải tìm sách y.

 

“Song Song, tôi đang tìm sách.”

 

“Sách gì, tôi tìm giúp cô.”

 

Lê Hương nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cũng không biết tìm sách nào, dùng loại thuốc gì, vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ, cho nên Song Song, cô không cần tới đây đâu, cô sẽ ở đây ngẫm nghĩ mấy ngày, nếu như cần cô hỗ trợ thì tôi sẽ không khách khí đâu, cô cứ đi chăm sóc hoa cỏ của mình đi.”

 

Song Song cảm thấy Lê Hương có chút thần bí, quả nhiên là học bá không giống người thường, Tàng Thư Viện ở Xu Mật vô cùng rộng lớn, mỗi lần tới đây cô ấy chỉ muốn ngủ thôi.

 

Đúng lúc này, hai mắt Song Song liền sáng lên, đột nhiên chỉ vào cổ Lê Hương: “Lê Hương, trên cổ cô có vết gì vậy, ai cắn cô dã man thế kia?”

 

Hôm nay Lê Hương đã mặc áo cao cổ để che đi chỉ là mắt Song Song quá tinh, nên đã thấy được.

 

Lê Hương vội vàng dựng cao cổ áo lên, phủ nhận nói: “Song Song, cô đừng có nói lung tung, đây là do tối hôm qua tôi bị… con muỗi cắn.”

 

Song Song kéo Lê Hương vào một góc tối, nhỏ giọng nói: “Lê Hương, cô gả cho cái vị quỷ phu ở U Lan Uyễn kia có phải tâm lí anh ta rất biến thái không.

 

Cái gì mà muỗi cắn, đây rõ ràng là vết răng người, cắn cả vào thịt của cô, đây là định hút máu à.”

 

Lê Hương nhếch môi, đặt quyển sách trong tay lên trên giá: “Hút máu cái gì chứ, cũng không phải ma cà rồng, Song Song cậu đừng có dọa người như vậy chứ.

 

“Lê Hương, tôi nói nghiêm túc đấy, cô có nghe hay không, những người như này đều không bình thường đâu, trong lòng bọn họ có bệnh, mà còn là bệnh về mặt tinh thần, căn bản không chữa được.”

 

“Trước kia tôi có một người anh rễ, rất tốt, cũng rất quan tâm săn sóc chị họ tôi nhưng anh ta có một điểm khiếm khuyết, chính là thích bạo lực gia đình.”

 

“Thời điểm người anh rễ phát bệnh, đã trói chị họ tôi Vào giường, chị tôi càng đau đón thì anh ta càng vui c†8:[email protected]:“ham Ăn IÁ: @ EM) vẻ, anh ta còn thích cắn người, khát máu, ngửi thấy mùi máu liền trở nên hưng phấn, điên cuồng khủng khiếp.”

 

“Chị họ tôi rất yêu anh rẻ, lúc đầu định cắn răng nhịn cho qua, nhưng chị ấy mang thai bị anh rể đánh cho sẩy luôn, mà kể cả có sinh ra đứa bé đó, thì cũng không thẻ để nó lớn lên trong bóng tối u ám?”

 

“Lê Hương, tôi nói nhiều như vậy, ý là bây giờ cô vẫn còn trẻ, lại ưu tú tỏa sáng như vậy, giống như vừa mới bắt đầu cuộc đời mới, cho nên cô mau mau nghĩ biện pháp đề ly hôn với tên quỷ phu ở U Lan Uyễn đi, thoát được ra ngoài sẽ gặp được rất nhiều đàn ông xuất sắc, đối xử tốt với cô.”

 

Lông mi Lê Hương khẽ rũ xuống, mấy giây sau kéo lấy tay Song Song: “Song Song, cảm ơn những lời này của cô, tôi biết bản thân mình muốn cái gì, cho nên không cần lo lắng cho tôi đâu.”

 

“Vậy thì tốt rồi, Lê Hương, có gì khó khăn cô cứ nói với tôi, tôi thấy sắc mặt cô kém lắm, để bây giờ tôi tới phòng bếp bảo bọn họ hằm cho cô nồi canh bồi bổ.”

 

c†8:[email protected]:“ham Ăn IÄ’ @ M) “Song Song, cô quen với người ở phòng bếp à?”

 

Song Song ngượng ngùng cười một tiếng, quay người chạy đi: “Tại tôi tham ăn mà.”
 
Chương 195


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 195:

 

Song Song đi rồi, Lê Hương chậm rãi tựa vào thảm xốp bên vách tường, hai mắt nhìn về phía không trung, lát sau lại lấy điện thoại ra nhìn: “Mạc tiên sinh chắc đã tỉnh rồi nhỉ…”

 

U Lan Uyễn.

 

Mạc Tuân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, lúc này ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua cửa sổ, lần đầu tiên anh dậy muộn như vậy.

 

Cơn buồn ngủ còn nhập nhèm chưa tỉnh, anh xoay người định ôm cô gái bên cạnh ngủ tiếp.

 

Nhưng không ngờ tới.

 

Bên cạnh hoàn toàn trống rỗng.

 

Lê Hương không còn ở đây.

 

Mạc Tuân vội vàng mở mắt ra, cơn buồn ngủ ban nãy hoàn toàn tan biến, ký ức về buỏi tối hôm qua cũng chậm rãi tràn về..

 

Tối hôm qua anh lại phát bệnh, còn đè cô lên giường.

 

Mùi máu tươi ngai ngái cùng hương thơm cơ thể thiếu nữ giống như đóa anh túc, khiến anh mê đắm, cuối cùng chặn lấy môi cô… Mạc Tuân rời giường, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong căn phòng lớn, nhà tắm, phòng thay đồ… nhưng vẫn không thấy cô.

 

“Lê Hương…”

 

Cô đi rồi sao?

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Mạc Tuân mím chặt môi: “Bà nội, bọn cháu không cãi nhau.”

 

“Vậy thì tốt rồi, con gái là phải để dỗ dành, mà Lê Hương lại ngoan ngoãn như vậy, cũng rất dễ dõ, lát nữa cháu gọi điện cho con bé, đưa nó đi ăn một bữa tối dưới nến đi.”

 

Cô thật sự rất ngoan… Cho nên mới dễ dỗ, dễ lừa gạt.

 

Gương mặt anh tuấn của Mạc Tuân lộ ra mấy phần cưng chiều yêu thương: “Bà nội, cháu không gọi điện cho Lê Hương đâu.”

 

Mạc lão phu nhân ngừng lại: “Vì sao thế?”

 

“Lúc chưa gặp Lê Hương, cháu vẫn nghĩ mình là một con người bình thường, nhưng kể từ khi gặp Lê Hương, cuối cùng cháu đã ý thức được sự bắt thường của mình. Cho nên thừa dịp hiện tại còn có thể buông tay thì cháu sẽ để cô ấy đi…”

 

Nếu không anh sợ rằng sau này mình còn làm ra nhiều hành vi độc chiếm vượt khỏi sự khống ché, sẽ không từ thủ đoạn giam cầm cô ở bên mình.

 

Tối hôm qua để cô nhìn thấy bộ dáng kinh khủng đó của anh, anh thật sự rất có lỗi.

 

Anh không thẻ lại buông thả bản thân nữa.
 
Chương 196


Chương 196:

 

Mặc dù nếu bây giờ cô rời đi, thì bệnh tình của anh… “Bà nội, có người hầu ở bên cạnh là được rồi, cháu tới công ty đây.” Mạc Tuân ôm bà nội một chút, sau đó quay người đi ra ngoài.

 

Mạc lão phu nhân đưa mắt nhìn cháu trai của mình rời đi, bà không khỏi thở dài một hơi, bà đã lớn tuổi rồi, không biết liệu còn có thể được máy năm nữa?

 

Có bà ở bên cạnh cũng không thẻ thay đổi được anh, bởi vì chỉ có mỗi bà là không đủ, Hàn Đình của bà từ nhỏ đã không nhận được nhiều yêu thương, rất cô độc.

 

Nó cần một cô gái để anh và được yêu.

 

Thế nhưng sức khỏe của nó… Mạc lão phu nhân chán nản khuyu lưng xuống, càng thêm phần già yếu.

 

Lúc này thím Ngô từ trên lầu vội vàng chạy xuống, vẻ mặt vui mừng nhỏ giọng nói: “Lão phu nhân, tôi vừa đi thu dọn phòng của thiếu gia thiếu phu nhân, tôi phát hiện ga giường phải giặt lại rồi.”

 

Có ý tứ gì?

 

Mạc lão phu nhân nhìn thím Ngô, cái lưng vừa khuyu xuống ban nãy nháy mắt lại thẳng lên, như trẻ thêm mấy tuổi: “Bà nói thật chứ?”

 

Mạc lão phu nhân là ai, Mạc gia là đệ nhất hào môn ở Đề Đô, Mạc gia của bà đã tọa trấn hàng chục năm nay, chiếc ga giường trắng tinh vào đêm tân hôn đầu tiên sao bà lại không hiểu chứ?

 

Mấy đứa nhỏ diễn trò, bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn.

 

Thế nhưng tình cảm giữa Hàn Đình với Lê Hương dần dần nảy sinh, bà cũng đã thấy rõ.

 

Thím Ngô vỗ bốp vào đùi, cả mặt đỏ lên: “Đương nhiên là thật rồi, không những ga giường mà cả gối đầu cũng phải thay.”

 

Đám người hầu của các hào môn thế gia đều vô cùng chú ý tới chỉ tiết này, ga giường bản trong phòng chủ nhân nhát định phải đi.

 

“Thằng nhóc này.” Mạc lão phu nhân vừa vui vừa bực mình, cười ra tiếng: “Sớm không buông muộn không buông, vậy mà vừa mới bắt nạt cô nương nhà người ta xong thì liền nói buông tay, đúng là không có tiền đô.”

 

Nói xong Mạc lão phu nhân đi vào phòng bếp: “Thím Ngộ, tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”

 

“Vâng lão phu nhân.”

 

Mạc lão phu nhân ăn hai bát cháo trăng, đang ăn thì điện thoại ở U Lan Uyễn vang lên.

 

Bác Phúc cầm điện thoại tới, sắc mặt có chút bối rối nói: “Lão phu nhân, là phu nhân ở Đề Đô gọi điện tới.”

 

Mạc lão phu nhân hết sức khinh bỉ lườm bác Phúc một cái: “Sợ cái gì chứ, nhìn ông kìa, đưa tôi nghe.”

 

Mạc lão phu nhân nhận lấy điện thoại: “Alo. Chiêu Đệ, cô tìm tôi à?”

 

Mạc phu nhân ở Đề Đô xa xôi cười làm lành nói: “Mẹ, nếu không phải có việc gấp thì con cũng không dám quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ ở Hải Thành đâu, chỉ là…con trai con Mạc Tử Tiễn đã từng được đính hôn với con gái của một vị cố nhân, bây giờ nó cũng đã đến tuổi rồi, mẹ có thể đưa cho con tín vật đính hôn hay không, nếu không, bọn con không thể nào tìm được vị hôn thê của Tử Tiễn…”

 

Mạc lão phu nhân gõ đôi đũa vào bàn: “Liễu Chiêu Đệ, cô có ý gì? Cô nghỉ ngờ bà già này đã trộm tín vật đính hôn của Tử Tiễn ư, ý cô nói tôi là kẻ trộm ư?”

 

Nói xong Mạc lão phu nhân còn quay sang nhìn bác Phúc một cái: “Thấy chưa, sau này không phải sợ.”

 

Bác Phúc âm thầm giơ lên một ngón cái với Mạc lão phu nhân.

 

“Mẹ, mẹ nghĩ oan cho con rồi, cho con mười cái lá gan con cũng không dám nói mẹ là kẻ trộm, nhưng mà…”

 

Liễu Chiêu Đệ lại thay đổi ngữ điệu, tăng lên không ít: “Con đã tìm người hồi phục lại camera năm đó, lúc ấy chỉ có mỗi mẹ đi vào trong phòng cầm lấy tín vật đính hôn của Tử Tiễn.”
 
Chương 197


Chương 197:

 

Mạc lão phu nhân biến sắc, không gạt được rồi.

 

Thế là bác Phúc lại được nhìn một vở kịch trở mặt rất nhanh: “Chiêu Đệ, con xem, đây là hiểu lầm rồi, mẹ cũng không phải kẻ trộm, mẹ không có lấy tín vật đính ước của Tử Tiễn, con mau đưa điện thoại cho chồng đi, số mẹ thật đúng là khổ, tuổi già rôi muốn lui về Hải Thành sống nốt quãng đời còn lại để không làm phiền các con, vậy mà vấn bị bắt nạt tới tận cửa. Néu không bằng hôm nay mẹ chết đi luôn cho xong, mẹ không muốn sống nữa.”

 

Liễu Chiêu Đệ gặp phải Mạc lão phu nhân nước mắt giả khổ vội vàng cúp máy: “Mẹ, xem như con chưa nói gì, con chào mẹ.”

 

Nghe thấy âm thanh tút tút từ đầu dây bên kia, Lão phu nhân mới dừng lại, đem điện thoại ném lại cho bác Phúc còn đang trợn mắt há mồm: “Nhìn cái gì, đây gọi là mưu kế, co được dãn được, Liễu Chiêu Đệ kia không phải là bị tôi dọa bỏ chạy rồi à?”

 

Bác Phúc…”

 

Mạc lão phu nhân lại tiếp tục ăn cháo, Tử Tiễn là em trai của Hàn Đình, Liễu Chiêu Đệ chính là mẹ kế của Hàn Đình, tín vật đính ước kia cũng là bà cầm, nhưng bà không thể trả lại được, bởi vì bà đã dùng tới nó rồi.

 

c†8:88gwlø#:“Sïên Kịch : IÁ: @ EM) Lê Hương chính là con gái của cô nhân Mạc gia, vị hôn thê của Nhị thiếu Mạc gia Mạc Tử Tiễn.

 

Có điều, bây giờ cô đã là vợ của Mạc Tuân rồi.

 

Bên ngoài viện nghiên cứu Xu Mật, một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng dừng lại, Mạc Tuân nhìn xuyên qua cửa kính xe về phía hiệu thuốc, anh biết cô đang ở bên trong đó.

 

Chỉ cần anh bước vào trong là có thể gặp được cô, đưa thuốc mỡ trong tay cho cô.

 

Thế nhưng anh không muốn đi vào, anh chỉ là muốn tới chỗ này để nhìn cô một chút mà thôi.

 

Mạc Tuân dựa lưng vào ghế dựa, đây chính là khoảng cách an toàn giữa anh với cô, chỉ cần cô không tới gần anh thì anh sẽ không thể gây tổn thương cho cô.

 

Rất không nỡ.

 

Một cô gái thông minh ngoan ngoãn như vậy, anh thực sự rất thích cô, bây giờ cô chính là vị thuốc duy nhất của anh.

 

Mạc Tuân lấy điện thoại ra, mở Wechat của cô lên, bên trong là cuộc trò chuyện của hai người từ lần cô đi Tam Á, còn gửi nhằm một bức ảnh áo tắm cho anh.

 

Bức ảnh này anh đã lưu lại.

 

Ký ức tối hôm qua từng chút dâng lên, anh thậm chí còn nhớ rõ được bộ dáng của cô khi ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn giơ chân lên đạp anh… Mạc Tuân đưa tay che đi một bên mắt, giấu đi tia vằn đỏ bên trong.

 

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là thư kí Nghiêm Nghị gọi tới.

 

Mạc Tuân ấn nghe máy, giọng nói cung kính của Nghiêm Nghị truyền tới: “Mạc tổng, lịch trình ngày hôm nay phải đi công tác ở châu Âu, máy bay đã chuẩn bị xong rồi, có cần hủy không ạ?”

 

“Không cần, chờ tôi một lúc sẽ đến.”

 

Chớp mắt đã qua ba ngày, ba ngày này Lê Hương vẫn ở trong viện nghiên cứu Xu Mật làm việc, tan làm lại ngâm mình trong đống sách thuốc ở Tàng Thư Các.

 

Đến xế chiều, rốt cuộc Lê Hương cũng tìm được vị thuốc mà cô muốn, là hoa Mạn Đà La.

 

Hoa Mạn Đà La nghe nói chỉ mọc ở trên bờ vực sinh tử, vô cùng trân quý, thậm chí còn chưa có ai nhìn thấy Mạn Đà La trong truyền thuyết, Lê Hương không biết làm sao để tìm được nó.

 

“Song Song, tôi muốn tìm một loại thuốc tên là hoa Mạn Đà La, cô đã nghe bao giờ chưa?” Lê Hương gặp được Song Song, bèn đưa cuốn sách có ghi chép về hoa Mạn Đà La cho Song Song xem.

 

Song Song vừa nhìn thấy thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: “Lê Hương, sao cô lại muốn tìm cái hoa Mạn Đà La này, nó độc lắm đấy, gây rồi loạn hệ thần kinh, nếu trúng độc có thể tử vong.”

 

“Song Song, tôi muốn tìm thứ này, cô không cần phải lo lắng đâu. Từ nhỏ tôi đã bách độc bất xâm rồi, cho nên tôi muốn tự mình nghiệm độc tố của hoa Mạn Đà La để chế thuốc.”
 
Chương 198


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 198:

 

Song Song kinh hãi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, có phải cô điên rồi không, cô muốn chữa bệnh cho ai chứ, độc tính của hoa Mạn Đà La rất mạnh, kể cả cô có là bách độc bất xâm thì cũng chưa chắc có thể chống lại, sao cô có thể tự mình đi thử chứ, cô không muốn sống nữa à.”

 

Lê Hương kéo tay Song Song lại: “Được rồi Song Song, tôi còn chưa đến 20 tuổi, còn chưa muốn chết đâu. Cho nên cô không cần lo lắng cái này, cô mau nghĩ cách giúp tớ làm sao tìm được Mạn Đà La đi?”

 

Song Song lắc đầu: “Ở Xu Mật không có Mạn Đà La, chủng loại này trên thế giới cũng rất khan hiếm, không có khả năng tìm được.”

 

Lê Hương nghe xong vô cùng thất vọng.

 

Song Song lại nói: “Cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ giải quyết giúp cô.”

 

Lê Hương kinh ngạc nhìn Song Song: “Song Song, cô nói thật chứ, cô có thể giải quyết ư? Cô giải quyết như thế nào?”

 

“Không phải chỉ là một gốc hoa Mạn Đà La thôi à, cô cứ chờ đi.”

 

Lê Hương nghe Song Song nói vậy chỉ cảm thấy Song Song thật lợi hại.

 

Sau đó Lê Hương liền cất sách về chỗ cũ, mở điện thoại ra xem, Mạc Tuân vẫn chưa hề gọi điện cho cô.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Cô bỗng thấy lo lắng, không có cô ở bên cạnh, liệu anh có ngủ được hay không?

 

Nếu như lại phát bệnh thì phải làm sao?

 

Lúc này điện thoại định một tiếng rung lên, là thông báo từ Wechat, Diệp Linh gửi âm thoại tới: “Lê Hương, hôm nay có về ngủ không?”

 

Lê Hương: “Ừ… Linh Linh, tớ không về đâu…”

 

Diệp Linh cười xấu xa nói: “Ngủ với Mạc tiên sinh à?”

 

Lê Hương không dám về chỗ Diệp Linh, mặc dù không có hoa Mạn Đà La, nhưng cô đang nghiên cứu một loại dược hoàn, cả việc châm cứu của cô nữa, nên tạm thời đang muốn nhanh chóng giải quyết được vấn đề giấc ngủ cho Mạc Tuân.

 

Cô muốn ở bên cạnh anh mỗi tối, không lỡ bỏ mặc anh lại một mình.

 

Lê Hương hỏi: “Linh Linh, mấy ngày trước cậu với Cố thiếu có xảy ra chuyện gì không?”

 

Diệp Linh: “Không có, rất tốt mài”

 

Tan làm, Lê Hương bắt một chiếc xe về U Lan Uyễn, nửa đường đi ngang qua Mạc thị.

 

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc thị trong truyền thuyết, tòa cao ốc rộng lớn nghiêm trang như xuyên thủng tầng mây, tọa lạc trên con đường phồn hoa nhất Hải thành, mỗi tắc đất đều là vàng.

 

Lúc này tài xế lái xe cười nói: “Cô bé, cô nhìn ngây người rồi à, cao ốc Mạc thị này là tòa cao ốc đắt tiền nhát Hải Thành, sáu bảy năm trước, tổng giám đốc Mạc thị tới Hải Thành, khi đó mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng lại rất có tài năng bản lĩnh, quả thực là một quỷ tài giới kinh doanh, hô mưa gọi gió, đại nhân vật như cậu ta, kẻ dân thường như chúng ta không thể gặp được.”
 
Chương 199


Chương 199:

 

Lê Hương mở cửa sổ nhìn cả vương quốc kinh doanh do một tay anh tạo nên, đột nhiên có một loại cảm giác rất tự hào, ừ, anh thật là giỏi.

 

“Bác tài xế, cho cháu dừng ở chỗ này đi.”

 

“Cô bé, không tới đường U Lan nữa à?”

 

Lê Hương trả tiền xe xong cười nói: “Vâng, đột nhiên cháu có chút sùng bái vị tổng giám đốc Mạc thị này cho nên muốn đi vào gặp anh ấy.”

 

Lái xe chấn kinh nhìn Lê Hương, bây giờ con gái đều nhiệt tình như vậy sao?

 

Lê Hương bước vào tòa nhà Mạc thị, lễ tân ở đại sảnh vội tiến lên chào hỏi: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn tìm ai2″ “Xin chào, tôi muốn tìm tổng giám đốc Mạc Tuân.”

 

Vừa nghe nói là muốn tìm tổng giám đốc nhà mình, lễ tân bèn quay sang đánh giá Lê Hương một chút, cô ta đã tháy rất nhiều mỹ nữ đến tìm tổng giám đốc nhà mình, đều mang theo lòng yêu thương ái mộ mà tới.

 

Lễ tân lịch sự cười nói: “Tiểu thư, cô có hẹn trước không?”

 

Lê Hương lắc đầu: “Không có.”

 

“Rất xin lỗi tiểu thư, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc.”

 

“Vậy tôi có thể ngồi ở đây chờ anh ấy không?”

 

“Đương nhiên có thể, nhưng mà tôi phải nhắc cô trước, ba ngày trước tổng giám đốc đã tới châu Âu công tác rồi, chưa rõ hôm nào trở về, cô ngồi đợi ở đây cũng không chờ được tổng giám đốc đâu.”

 

Anh ấy tới châu Âu ư2 Thảo nào không liên lạc với cô.

 

Lê Hương ngồi trên ghế ở đại sảnh, sau đó mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của Mạc Tuân.

 

Đau của anh, càng kích thích anh, vì vậy, cô căn lưỡi mình, không cho mình kêu thành tiếng.

 

Lê Hương cảm thấy bàn tay anh lướt xuống hông mình, con ngươi hơi rụt lại, vội nói: “Mạc Tuân, đừng…”

 

Bên kia truyền tới tiếng chuông điện thoại, còn chưa được một lần đã được nhận ngay lập tức, Lê Hương nghỉ ngờ anh vẫn luôn chờ điện thoại của cô.

 

Nhưng Mạc Tuân nhận điện thoại lại không nói gì.

 

Lê Hương rũ mi: “Alo, Mạc tiên sinh, sao anh không nói gì?”

 

Lúc này, tiếng nói trầm thấp, khàn khàn của Mạc Tuân mới vang lên: “Anh nghĩ là em sẽ không gọi cho anh.”

 

Lê Hương khẽ cắn môi, anh còn tự biết đấy, chuyện hôm đấy khiến cô xấu hổ, cuối cùng, cô bĩu môi: “Hừ!”

 

Cô lại hừ thêm tiếng nữa.

 

Lễ tân vẫn luôn nhìn Lê Hương, không biết cô đang gọi cho ai, dù sao chắc chắn không phải tổng giám đốc nhà cô ta, lúc này đột nhiên nghe thấy cô gái hờn dỗi hừ một tiếng.

 

Lễ tân cảm thấy Lê Hương thật nũng nịu, mà hình như là cô có bạn trai, hoặc là đối tượng mờ ám, sao vẫn yêu thương nhung nhớ giám đốc nhà cô ta chứ?

 

Lễ tân rất không thích mấy cô gái đỏng đảnh thích chăn lốp xe phòng hờ, chờ khi tổng giám đốc về, cô ta nhất định sẽ vạch trần cô.

 

Lúc này, một chiếc xe thương vụ dài sang trọng chậm rãi dừng lại trước tòa nhà Mạc thị, thư ký trưởng Nghiêm Nghị xuống xe, sau đó cung kính mở cửa sau, một bóng người anh tuần cao lớn lập tức đập vào mát.

 

Mạc Tuân về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top