Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 119


Chương 119: Mong cả nhà chọn truyen1.one đọc khích lệ nhóm edit lên chương tốt nhé! Cám ơn cả nhà và chúc cả nhà vui khỏe!

 

Lê Nghiên Nghiên đổi đề tài: “Bố, bố nghĩ chuyện ly hôn thế nào rồi?”

 

“Không ly hôn!”

 

Lê Chắn Quốc vung tay: “Nghiên Nghiên, bố nghe con hêt!

 

Trong U Lan Uyên, Diệp Linh lại nhắn Wechat tới, nhiều năm rời, ít khi thấy Diệp Linh kích động như vậy: “Quán Quán, đọc chưa?”

 

Lê Hương cảm thấy tay mình hơi lạnh, cô gả thay tới U Lan Uyễn, cũng không cố ý hỏi thăm thân phận Mạc Tuân.

 

Trong thời gian này, cô bận bóc phốt vả mặt, không chú ý tới chuyện này, dù sao cô cũng nói mình muốn quán xuyến cả trong cả ngoài, muốn độc lập tự chủ, không muốn mượn quyền mượn thế của anh, nhưng bây giờ, có vấn đề rồi.

 

Lê Hương không ngốc, mọi hành động của Mạc Tuân đều có khí thế của người đứng đầu thương giới, cô cũng từng thấy máy giám đốc theo anh chơi bài, thư ký tư nhân của anh, giám đốc PR Hoa Dung đều gọi anh là “giám đốc”.

 

Trên thế giới này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, giống như hôm đó cô nói chuyện với Diệp Linh, anh cũng họ “Mạc”.

 

Thân phận của anh rõ như ban ngày.

 

Mạc Tuân chính là vị giám đốc Mạc thị bí ẩn điệu thấp trong truyền thuyết, là đệ nhất hào môn có thể một tay che trời ở Hải Thành, là vị họ “Mạc” dùng 120 triệu chào đón Lê Nghiên Nghiên trở về.

 

Lê Hương chỉ à một tiếng đáp lại.

 

Diệp Linh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Quán Quán, cậu còn à cái gì chứ, nói đi, tớ biết gì đều nói rồi, cậu biết gì cũng nói ra đi.”

 

Lê Hương: “Ừ.”

 

Diệp Linh: “Mạc tổng tên thật là Mạc Tuân.”

 

Lê Hương: “Mạc tiên sinh cũng tên là Mạc Tuân.”

 

Diệp Linh: “…”

 

Qua mấy giây, Diệp Linh lại nhắn tin tới, lời ít ý nhiều: “Ba năm trước, Lê Nghiên Nghiên là người Hoa duy nhát được bước vào Thánh Lê Viện của nước F, biết vì sao không, tớ nghe nói là tự tay Mạc tổng Mạc Tuân đưa cô ta vào đấy.”

 

“Ba năm sau, Lê Nghiên Nghiên về nước, Mạc tổng Mạc Tuân liền ném ra 120 triệu lập tức tạo nên giai thoại, khiến cho Lê Chán Quốc phải từ bỏ suy nghĩ muốn ly hôn với Lý Ngọc Lan.”

 

“Ba năm trước tự mình đưa Lê Nghiên Nghiên xuất ngoại, ba năm sau liền vung ra 120 triệu đón cô ta trở về, Lê Nghiên Nghiên quả thực đã trở thành người phụ nữ khiến cho đàn ông tình nguyện vì mình mà chinh phục thế giới, Mạc Tuân chính là dũng sĩ áo giáp nguyện vì cô ta mở mang bờ cõi.”

 

Hàng mi dài của Lê Hương khẽ cụp xuống, cô không nghĩ tới Mạc Tuân với Lê Nghiên Nghiên lại có quan hệ với nhau. Xem ra Mạc Tuân là một lá bài trong tay Lê Nghiên Nghiên.

 

Diệp Linh vô cùng tức giận, Lê Nghiên Nghiên chẳng những có thể toàn thây thoát ra khỏi vụ của Lý Ngọc Lan, trở thành một đứa con hiếu thuận được mọi người khen ngợi, bây giờ 120 triệu kia càng khiến cho giá trị của Lê Nghiên Nghiêm tăng thêm một bậc.

 

Trọng điểm là, người đàn ông ném ra 120 triệu này lại là người chồng mới cưới của Quán Quán.

 

Diệp Linh: “Quán Quán, cậu vẫn còn à được?”

 

Lê Hương trả lời: “Linh Linh, cậu đừng tức giận, chuyện này rất đơn giản mà.”

 

Diệp Linh: “Đơn giản chỗ nào?”

 

Lê Hương: “Ngoại trừ mấy anh em cùng với người thân của Mạc Tuân, hiện tại không có ai biết anh ấy chính là chủ nhân của U Lan Uyễn.”

 

Diệp Linh: “Cho nên?”
 
Chương 120


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 120:

 

Lê Hương: “Cho nên tất cả mọi người đều không biết tớ gả cho Mạc Tuân. Như vậy đi, tớ sẽ đi tìm Lý Ngọc Lan, nói với bà ta rằng vốn dĩ đã có một cơ hội lớn bày ra trước mặt, con gái cưng của bà ta vốn có thể gả cho Mạc Tuân, nhưng không may bà ta lại đẩy tớ đi gả thay, đoán chừng Lý Ngọc Lan vừa nhặt về được nửa cái mạng sẽ tức mà chết.”

 

Lê Hương: “Tiếp đó tớ sẽ đi tìm Lê Chán Quốc, nói cho ông ta biết, 120 triệu này là tiền gì, mau lấy đi mà giải cứu cho Lê thị, một nửa giang sơn này của Mạc thị vốn cho ông, vì ông là nhạc phụ đại nhân của Mạc Tuân, nhưng đứa con gái mà ông không thích nhất này cũng không hề muốn nhận ông làm ba, thật đáng tiếc.”

 

Lê Hương: “Cuối cùng tớ sẽ thu thập Lê Nghiên Nghiên, tớ cũng không cần đích thân đi gặp mặt cô ta, chỉ cần bảo luật sư làm đơn kiện, lấy danh nghĩa của Mạc phu nhân thu hồi lại tất cả tài sản chung của hai vợ chồng, hạn cho cô ta trong vòng ba ngày phải phun ra được 120 triệu, một chút cũng không thể thiếu.”

 

Lê Hương: “Linh Linh, những chuyện này đều rất đơn giản, tớ có thể dễ dàng phá vỡ mộng đẹp của bọn họ, khiến cho giai thoại biến thành trò cười.”

 

Diệp Linh đầu bên kia trầm mặc máy giây, sau đó gửi qua một tin: “Quán Quán, có bản lĩnh thì cậu làm đi, đừng ở chỗ tớ khua môi múa mép.”

 

Lê Hương giật giật khóe môi.

 

Diệp Linh hết giận hỏi: “Quán Quán, cậu thật sự thích Mạc tiên sinh à2?”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Cảm giác này thật tt.

 

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói từ ái của lão phu nhân truyền tới: “Quán Quán.”

 

Lê Hương vội đặt điện thoại xuống chạy ra mở cửa, lão phu nhân đứng ở bên ngoài, trong ngực ôm một túi lớn, bên trong là các loại đồ ăn vặt mà con gái đều thích: “Quán Quán, bà nội mua một ít đồ ăn vặt cho cháu, lại không biết cháu thích ăn cái gì, liền mỗi thứ lấy một ít, nghe nói thời điểm tâm trạng không tốt thì nên ăn vặt xem phim, chúng ta cũng thử một chút xem sao?”

 

Nhìn nụ cười hiền lành yêu thương của lão phu nhân, hốc mắt Lê Hương không khỏi đỏ lên, cô không biết bà nội của Mạc Tuân, Mạc lão phu nhân sống ở U Lan Uyễn này là ai, cô chỉ biết, lão phu nhân thật sự rất yêu thương cô.

 

Lê Hương hồi nhỏ đã từng bị phản bội, mắt đi tất cả những người thân yêu, cho nên bây giờ cô rất quý trọng những người bên cạnh mình, ví dụ như Diệp Linh, Mạc lão phu nhân… Lê Hương vui vẻ ôm lấy đống đồ vặt, sau đó kéo tay lão phu nhân: “Vâng bà nội, chúng ta cùng xem TV vừa ăn vặt đi.”

 

Hôm nay Mạc Tuân về sớm, người giúp việc ra mở cửa biệt thự, lúc Mạc Tuân đứng thay giày để đi vào phòng khách liền nhìn thấy Lê Hương đang ngồi xổm trên tắm thảm lông dê.

 

Cô mặc một chiếc váy màu tím nhạt thắt eo, bên ngoài khoác một chiếc áo lông nhung dệt kim hở cổ màu ngà, tà váy quy củ trùm kín đầu gối, hai chân khép gọn sang bên, bộ dạng thanh thuần mềm mại.

 

Lúc này trong bàn tay nhỏ của cô đang cầm một túi đồ ăn vặt, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV.

 

Mạc lão phu nhân ngồi trên ghế salon: “Hàn Đình, hôm nay cháu về sớm thế, còn chưa tới sáu giờ.”

 

“Bà nội, cháu về sớm với bà không tốt à?” Mạc Tuân cởi cúc áo trên người xuống.

 

Mạc lão phu nhân nhét một miếng khoai vào trong miệng: “Đừng có trêu bà nội, cháu về gặp Quán Quán chứ gì?”
 
Chương 121


Chương 121:

 

Mạc Tuân nhìn về phía Lê Hương, đôi mắt trong suốt kia cũng sáng lên nhìn sang phía anh.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương nhỏ nhẹ nói: “Anh về rồi à?”

 

Mạc Tuân gật đầu: “Ừ.”

 

“Ò.” Lê Hương giống như không còn gì muốn nói nữa, ánh mắt lại quay về chỗ cũ, nhưng cũng không xem TV nữa, lông mi hơi khép xuống, cắn một miếng khoai tây.

 

Mạc Tuân nện bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh cảm thấy bộ dạng cô ngồi ăn khoai tây chiên thật sự rất ngoan ngoãn, nhu thuận, khiến cho trái tim của anh không khỏi mềm nhữn.

 

“Ăn cái gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi. Hiện tại trang truyen1.one đang bị đối thủ chơi xấu bay thứ hạng ở google nên nhóm đang cố gắng giải quyết. Mong cả nhà thông cảm vì nhóm chưa thể lên nhiều chương được nhé! Thành thật mong cả nhà chờ cho ít hôm nhé! Nếu được mong cả nhà truy cập trực tiếp vào truyen1.one để tìm truyện đọc giúp trang lấy lại vị thứ nhé!

 

Lê Hương lại ngước mắt lên: “Khoai tây chiên, là bà nội mua đó, anh cũng muốn ăn?”

 

Mạc Tuân đương nhiên biết đây là khoai tây chiên, lúc tới gần anh đã ngửi được mùi vị thơm thơm ngọt ngọt của nó, vốn anh không hề cảm thấy hứng thú với đồ ăn vặt của con gái, nhưng nhìn đồ ăn trong tay cô cũng khá ngon mắt.

 

Mày kiếm của Mạc Tuân khẽ nhéch lên: “Cho anh nếm thử.”

 

Ánh mắt của anh rơi vào nửa miếng khoai bị cắn dở trên tay cô.

 

Ý tứ rất rõ ràng, muốn nếm miếng khoai trên tay cô, nhưng anh lại không muốn tự mình động thủ, muốn cô đút cho.

 

Lê Hương cũng hiểu ý anh, nhưng cô lại đem nửa miếng khoai đó nhét vào trong miệng mình, sau đó đầy túi đồ ăn vặt trong ngực mình sang cho anh: “Cho anh hết đáy.”

 

Ánh mắt Mạc Tuân khẽ tối lại.

 

Lúc này, Mạc lão phu nhân đặt túi đồ ăn vặt xuống bàn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ăn: “Bà Ngô, bữa tối xong chưa, Quán Quán, mau tới ăn cơm thôi.”

 

Lê Hương muốn đứng dậy, nhưng Mạc Tuân đã đặt túi đồ ăn vặt xuống thảm, một tay đeo đồng hồ giữ lấy gáy của cô kéo vào trong ngực mình, khóe môi khẽ cong lên: “Sao vậy, không muốn đút đồ ăn vặt cho anh?”

 

Lê Hương duỗi tay ra chống vào ngực anh, cái đầu nho nhỏ lắc lắc: “Anh làm cái gì vậy, buông ra, có người nhìn kìa, bà nội gọi em đi ăn cơm rồi.”

 

Trong phòng khách đúng là có người giúp việc nữ nhìn thấy một màn này, người đàn ông anh tuấn tài giỏi ôm lấy cô gái nhỏ nhắn thanh thuần trong ngực mình, hai người còn lôi lôi kéo kéo, có chút mập mờ.

 

Người giúp việc nữ đỏ mặt vội vàng đi vào trong phòng ăn.

 

Mạc Tuân vẫn không buông tay, cúi đầu xuống, nhích gần về phía mặt cô: “Vậy thì hôn anh một cái đã.”

 

Mạc phu Nhân Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực vừa rút lui, yết hầu Mạc Tuân khẽ động vài cái, sau đó giơ tay cởi cúc áo sơ mi.

 

Bây giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn giống tối hôm qua, bế cô về phòng, kéo rèm xuống, đề cô lên đùi mình mà hôn thắm thiết.

 

Lúc này giọng của Lê Hương vang lên: “Bà nội, tối nay cháu không ăn cơm ở nhà đâu, cháu có một người bạn thân hôm nay mới về, lát nữa cháu phải tới sân bay đón cậu ấy.”

 

Mạc lão phu nhân lập tức nói: “Được thôi Quán Quán, vậy bà bảo lái xe đưa cháu đi, nếu như bạn cháu không ngại thì cứ tới đây ở hai ngày với cháu cho vui.”

 

“Vâng bà nội, tâm ý của bà cháu sẽ truyền lại.”

 

Lúc này Mạc Tuân đi qua, tay cầm chìa khóa xe: “Anh đưa em tới sân bay.”

 

“Không cần đâu…” Lê Hương định cự tuyệt.

 

Mạc Tuân liền nhìn cô một cái.
 
Chương 122


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 122:

 

Lê Hương không muốn biểu lộ cảm xúc khác thường hoặc cãi nhau trước mặt bà nội, tính tình cường thế của anh nói đưa thì nhất định sẽ phải đưa, cô không thể kiên trì tiếp được.

 

“Ừ, vậy em cảm ơn.”

 

Sau khi hai người đi, quản gia Phúc thì thầm nói: “Lão phu nhân, tôi thấy hôm nay thiếu gia với thiếu phu nhân hơi là lạ.”

 

Mạc lão phu nhân cầm đũa, nhìn bác Phúc một chút: “Ông nhìn đi, đêm nay Quán Quán không về, chờ thiếu gia nhà ông đi tìm vợ thôi.”

 

Bác Phúc nhìn Mạc lão phu nhân cười trên nỗi đau của người khác: “Bà là bà nội của cậu ấy mà?”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lê Hương quay đầu nhìn sang phía Mạc Tuân đang lái xe: “Mạc tiên sinh, ý anh muốn nói cho em biết là mị lực của Lê Nghiên Nghiên rất lớn, hay là em nên chê anh là kẻ ngốc nhiều tiền, ném ra 120 triệu mà vẫn chưa được lên giường.”

 

Đôi mắt hẹp dài của Mạc Tuân khẽ lạnh xuống, giọng nói trầm thấp răn đe: “Mạc phu nhân, em có thể tức giận, hờn dỗi với anh, nhưng đừng có nói lung tung, anh muốn lên giường với ai em không phải không biết.”

 

Lê Hương xoay đầu lại, không nhìn anh nữa.

 

Chiếc xe xa hoa lại rơi vào yên tĩnh.

 

Mạc Tuân tiếp tục nói: “Lê Nghiên Nghiên đã từng cứu anh, anh đã đồng ý với cô ta ba chuyện, đầu tiên là đưa cô ta vào Thánh Lê Viện nước F, chuyện thứ hai là bơm tiền 120 triệu cho Lê thị.”

 

Lê Hương vén lọn tóc sang bên tai, sau đó môi đỏ khẽ cong lên trào phúng: “Nói như vậy, chỉ cần là yêu cầu của Lê Nghiên Nghiên thì anh sẽ không cự tuyệt à. Ơn cứu mạng mà, cũng dễ hiểu, chẳng qua nếu như ngoài dự đoán, yêu cầu thứ ba của Lê Nghiên Nghiên là muốn anh cưới cô ta thì sao?”

 

Mạc Tuân nhìn đường cong nửa bên mặt thanh tú của cô: “Anh đã có Mạc phu nhân rồi, làm sao lại cưới được nữa, hay là em lại muốn tặng anh cho người phụ nữ khác, không cần anh nữa thế?”

 

Anh nói là “lại”.

 

Lê Hương nhớ tới chuyện lần trước suýt thì hai người trở mặt, khi đó cô còn chưa biết anh có dính líu tới Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên là người mà cô ghét nhất.

 

Lê Hương cụp mi xuống: “Lê Nghiên Nghiên cứu anh như thế nào?”

 

Cô vẫn rất hiếu kì, một kẻ như Lê Nghiên Nghiên mà lại đi cứu người khác, đúng là mặt trời mọc đằng tây.

 

Nhớ lại chuyện cũ bảy năm trước, tất cả ký ức của Mạc Tuân đều lùi về đêm tuyết năm đó, anh từ đề đô tới, suýt chút nữa đã mất mạng ở đó luôn.

 

Hôm đó tuyết rất lớn, gió rét thấu xương, tứ chỉ của anh cũng bị lạnh đến đông cứng, mí mắt càng ngày càng nặng, lúc đó khi nhắm mắt lại, anh đã cảm thấy sinh mệnh của mình đang từ từ tan biến, anh sắp phải chết.

 

Thế nhưng nháy mắt sau đó, có một đôi tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy anh, bên tai vang lên giọng nói non nớt vừa khẩn trương lo lắng: “Anh ơi, anh sao vậy? Anh mau tỉnh đi, đừng có ngủ.”

 

Có người đã đến ôm anh lại.
 
Chương 123


Chương 123:

 

Khi đó anh rất muốn mở mắt ra để nhìn rõ cô bé trước mặt mình nhưng lại không thể nào mở nỗi.

 

Mơ mơ màng màng cảm thấy cô bé đó tốn rất nhiều sức lực lôi anh tới một cái sơn động, mặc dù anh không mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ, cô bé đó đi nhặt củi khô nhóm lửa sưởi ấm, anh nằm trên một đống rạ, tay cô đặt lên trán anh, lúc đó người anh đã lạnh như một hầm băng.

 

“Anh ơi, em sẽ không để anh chết đâu, anh nhất định phải kiên trì, nếu anh mà chết thì người nhà của anh sẽ rất đau khổ đáy.”

 

Sau đó, cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô lại chui vào trong lồng ngực của anh, ôm chặt lấy anh.

 

Khi đó Mạc Tuân vừa mới hai mươi tuổi, là thời điểm từ giai đoạn thiếu niên bước sang đàn ông, anh vốn chưa từng ôm qua bắt kì người con gái nào, lúc này anh bỗng thấy tham lam hơi ấm từ trên người cô, đưa tay ôm cô vào ngực mình, đó là lần đầu tiên anh biết thân thể con gái lại mềm mại không xương như vậy, giống như được làm từ nước.

 

Anh còn ngửi được một mùi hương trong trẻo của thiếu nữ trên người cô bé đó, chầm chậm háp dẫn anh, khiến anh lâm vào mê muội.

 

Sau đó anh cũng qua khỏi, thoát khỏi nguy hiểm.

 

Đã nhiều năm như vậy nhưng Mạc Tuân vẫn chưa từng quên đi sự việc đêm hôm đó, ngay lúc anh tuyệt vọng nhất đã có một đôi tay nhỏ bé cứu vớt anh, bên ngoài trời đổ tuyết lớn phủ băng, bên trong lồng ngực anh cô gái nhu thuận mềm mại đem từng hơi âm truyền sinh mệnh sang cho anh.

 

Sáng hôm sau, cô bé đó tỉnh dậy trước, nhìn thể lực suy yếu của anh nói: “Anh ơi, trời sáng rồi, chúng ta rời khỏi nơi này đi, những em không kéo nổi anh nữa, để em đi gọi người tới, anh đừng đi đâu nhé.”

 

Một tay anh vội kéo lấy cổ tay nhỏ ấy, đem một khối ngọc bội bên người đưa cho cô, mặc dù lúc ấy anh vẫn không thể mở nổi mắt ra nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng anh vẫn kiên định nói rõ từng chữ một: “Tôi sẽ đi tìm em.”

 

Cô bé đi ra ngoài rất nhanh liền gọi được người tới cứu anh đưa đi.

 

Nhiều năm sau, Lê Nghiên Nghiên cầm khối ngọc bội trong tay đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Anh ơi, rốt cuộc anh cũng tới, em vẫn luôn chờ đợi anh.”

 

Ánh mắt của Mạc Tuân thu lại, kéo suy nghĩ của mình về thực tế, hiện tại Lê Hương hỏi anh Lê Nghiên Nghiên đã cứu anh như thế nào, Mạc Tuân khế mím môi lại: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”

 

Anh cũng không rõ với cô.

 

Thật ra Lê Hương cũng có thể lý giải được, Mạc Tuân xuất thân cao quý, được hưởng nền giáo dục cao cấp nhất, Lê Nghiên Nghiên đã cứu anh, ơn cứu mạng là không thể chối cãi, anh không thể nào từ chối yêu cầu mà Lê Nghiên Nghiên đưa ra, đây là tu dưỡng tối thiểu của người đàn ông.

 

Lê Hương không tiếp tục truy hỏi, kỳ thật lúc hỏi tới vấn đề này cô đã hối hận rồi, bởi vì dù anh có nói cái gì thì cô cũng đều không vui.

 

Đàn ông thông minh nên sơ lược lại như anh ấy.

 

Huống hồ, ngoại trừ chỉ tiết chuyện cứu ra thì anh ấy cũng không hề giấu diếm cô bất cứ điều gì, kể cả việc đưa Lê Nghiên Nghiên tới Thánh Lê Viện nước F cũng nói cho cô biết.

 

Thế nhưng mà… Thời điểm con gái tức giận đều thích cố tình gây sự kéo mọi chuyện vào ngõ cụt, bây giờ trong đầu cô đều là chuyện Lê Nghiên Nghiên đã cứu anh, nếu đã thẳng thắn như thế thì vì sao những chỉ tiết kia lại không kế cho cô2 Đàn ông mà cứ che che lấp lắp như vậy nhất định là có mờ ám.

 

Lê Hương thực sự không cách nào giữ được thái độ bình tính như trước, lúc này xe cũng đã dừng ở trước cửa sân bay.

 

Lê Hương không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, tháo dây an toàn, đưa tay kéo cửa chuẩn bị chạy Xuống xe.

 

Lúc này Mạc Tuân nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, thân thể cao lớn ép tới, một tay nâng cằm cô lên.

 

“Anh làm cái gì vậy, thả em ra, Linh Linh về rồi, em phải tới đón cậu ấy.”

 

Lê Hương dùng sức đầy anh ra.

 

Mạc Tuân vẫn giữ chặt không buông: “Quán Quán, chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong, chuyện của Lê Nghiên Nghiên anh đã nói rõ rồi, giữa anh với cô ta không hề xảy ra chuyện gì khác, em đừng có tức giận nữa được không?”
 
Chương 124


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 124:

 

“Không được không được, Mạc Tuân, anh phải biết con người của em, trong mắt không chứa nổi hạt cát, ngày nào Lê Nghiên Nghiên còn chưa đề cập tới yêu cầu thứ ba, thì anh vẫn còn dính líu tới cô ta ngày đó, anh cứ tự mình xử lý sạch sẽ những chuyện này đi.”

 

Mạc Tuân thấy cô tức giận thật sự, bắt đầu kháng cự sự thân mật của anh, hai đầu lông mày liền nhíu lại: “Mạc phu nhân, em đúng là đồ không có lương tâm, nếu như anh là em, biết được Lê Nghiên Nghiên thích anh, thì không phải em nên nắm chặt trái tim của anh, không để người khác cướp mắt hay sao?”

 

“Lần này thì khác, nếu như anh vẫn còn dây dưa không rõ với Lê Nghiên Nghiêm thì đến ngày trải giường cưới, em nhất định sẽ tặng chăn cho hai người.”

 

Cô vừa nói cái gì?

 

Mạc Tuân nghe xong liền tức giận, anh kéo cô vào trong ngực mình, hạ mắt hôn thẳng xuống đôi môi đỏ của cô.

 

Chỉ muốn chặn lại cái miệng của cô, không cho cô nói tiếp nữa.

 

Vừa nãy khi ở trong phòng khách, cô còn không cho anh hôn cô.

 

Hơi thở sạch sẽ mát lạnh của đàn ông truyền tới, còn chứa cả sự xâm lược mạnh mẽ, Lê Hương không ngừng trốn tránh, không muốn cho anh hôn.

 

Sau đó cô cúi xuống hung hăng cắn lên cánh tay rắn chắc của anh một cái.

 

Tê.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Diệp Linh mặc một chiếc T-shirt trắng rộng rãi, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi đen, đeo một chiếc balo nhỏ, bộ trang phục vốn rất đơn giản, nhưng mặc trên người Diệp Linh lại rất không tầm thường, thu hút lại tràn đầy sức sống, đôi chân thon dài trăng nõn lộ ra vô cùng xinh đẹp.

 

Diệp Linh sợ người khác nhận ra, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, màu tóc xoăn màu trà xõa tung trên và khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay còn ột chiếc kính râm cỡ lớn, che rất kín, nhưng cô môi đỏ răng trắng, yêu kiều quyến rũ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong sân bay.

 

Lê Hương vẫy tay, tâm trạng trở nên vui vẻ: “Linh Linh, ở đây này.”

 

Diệp Linh ngước nhìn, nhanh chóng đi tới, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Hương: “Chậc, Lê Hương, mấy ngày không gặp, cậu lại đẹp khiến tớ kinh ngạc rồi.

 

Lê Hương bị chọc cười: “Cũng thế, thế cả mà.”

 

Người đại diện – Kim Hoa của Diệp Linh đây hành lý tới, cô thấy rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp ảnh, nam Quán bắc Linh của Hải Thanh này tập hợp tạo lực sát thương quá lớn, cô không thể không nhắc nhở hai người đẹp đang tâng bốc lẫn nhau: “Linh Linh, Lê tiểu thư, như vậy rêu rao quá, chúng ta lên xe rồi đùa tiếp.”

 

Lê Hương và Diệp Linh ra khỏi sân bay thì đã có xe bảo mẫu cao cấp tới đón, Kim Hoa cất hành lý lên xe.

 

“Lê Hương, chúng mình lên xe đi.”

 

Diệp Linh kéo Lê Hương lên xe.
 
Chương 125


Chương 125:

 

Lúc này, tiếng nói trầm thấp truyền cảm của Mạc Tuân vang lên từ sau lưng: “Hai người đi đâu, tôi đưa đi.”

 

Diệp Linh quay lại, đưa tay tháo kính râm to xuống,lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt xinh đẹp đánh giá Mạc Tuân một lượt, giống như người nhà mẹ đẻ đánh giá con rễ tới cửa, sau đó, cô nhếch môi: “Mạc tổng, ngưỡng mộ đã lâu.”

 

Diệp Linh nói xong thì nhìn Kim Hoa: “Không ngờ tôi mới về Hải Thành đã được hưởng ké phúc của Lê Hương, được xe chuyên dụng của Mạc tổng đưa đón, Hoa tỷ, ở đây có Mạc tổng làm tài xế rồi, chị mang hành lý của tôi về Túy Ngọc Hoan trước đi.”

 

Kim Hoa gật đầu: “Được rồi.”

 

Mạc Tuân lịch lãm mở cửa sau chiếc Rolls Royce: “Mời.”

 

Lê Hương lên xe, lúc này, Diệp Linh nhanh chóng xán tới, chớp mắt đầy mờ ám, nói nhỏ: “Lê Hương, ánh mắt không tệ nha, vị Mạc tổng này đúng là trăm nghe không bằng một thấy, kiểu trưởng thành, cám dục.”

 

Thật ra, Lê Hương không muốn quay lại chiếc xe này, dù sao thì nụ hôn lúc nãy đều khiến cô và Mạc Tuân không thoải mái, bây giờ lại nghe Diệp Linh nói “trưởng thành cấm dục” đầy thâm ý, vành tai trắng nốn của cô lập tức đỏ bừng: “Linh Linh, cậu nói lung tung gì đó.”

 

Lúc này, Mạc Tuân quay người lên xe, câu trêu đùa đỏ mặt của đôi bạn thân kết thúc trong cái nhướn mày của Diệp Linh.

 

Siêu xe Rolls Royce chạy thẳng về phía Túy Ngọc Hoan, Lê Hương nhìn Diệp Linh bên cạnh: “Linh Linh, cậu về được khoảng bao lâu?”

 

Mấy năm nay, lịch trình của Diệp Linh luôn kín mít, ngoài trừ quay phim thì còn tham gia rất nhiều các hoạt động thương mại như tham dự buổi trình diễn thời trang của các nhãn hàng xa xỉ.

 

Diệp Linh nghĩ một lúc: “Tạm thời chắc tớ không đi đâu, giúp cậu đánh cô ả trơ trẽn đê tiện kia rồi tính.”

 

Diệp Linh nói xong, ngước nhìn Mạc Tuân đang lái xe: “Mạc tổng à, nghe nói anh chỉ hẳn 120 triệu vì Lê Nghiên Nghiên, Lê Hương nhà tôi rất tốt tính, sẽ không ra tay đánh người, nhưng tôi thì khác, nếu tôi đánh cô ả Lê Nghiên Nghiên trơ trẽn kia thì anh có đau lòng không?”

 

Mạc Tuân liếc nhìn Diệp Linh qua gương chiếu hậu, sau đó nhìn sang đôi mắt sáng long lanh của Lê Hương: “Tôi không quen cô ta, cô cứ thoải mái đi.”

 

Anh nói như vậy càng giống như nói cho Lê Hương nghe, Lê Hương né tránh ánh mắt anh.

 

Lúc này, Diệp Linh khoác tay Lê Hương: “Lê Hương, lâu rồi chúng ta không được gặp nhau, tối nay cậu đừng về nữa, ở lại Túy Ngọc Hoan với tớ đi.”

 

Lê Hương còn chưa nói gì, Mạc Tuân ngồi trước đang nhanh chóng nhìn sang: “Như vậy không tốt lắm đâu?”

 

“Không tốt chỗ nào?”

 

“Tôi nhớ là hai người mới gặp nhau ở Tam Á, đâu phải là lâu lắm rồi không gặp.”

 

“Một ngày không gặp tựa ba thu, Mạc tổng, so ra, anh có thể mạnh tay chỉ 120 triệu cho người đẹp mà Lê Hương nhà tôi lại không được ở cùng bạn thân, như vậy là sao chứ?”

 

Mạc Tuân nhức đầu, anh biết cô bạn thân Diệp Linh của Lê Hương cố ý: “Nếu Lê Hương không về, sẽ có rất nhiều người nhớ em ấy, như là bà nội, Tiểu Viên Viên…”

 

Diệp Linh bác bỏ một cách vô tình: “Đấy là việc của họ.”

 

Mạc Tuân không nói gì, đôi mắt ưng thâm thúy nhìn Lê Hương, ánh mắt nóng bỏng thâm trầm.

 

Đương nhiên là Lê Hương hiểu ý anh, anh không muốn cô đi cùng Diệp Linh, anh muốn cô về nhà.

 

Đường đường là giám đốc Mạc thị lại lấy bà nội với Tiểu Viên Viên ra làm lí do.

 

Lê Hương gật đầu: “Được, Linh Linh, tớ về với cậu, Mạc tiên sinh, anh nói với bà nội một tiếng, đêm nay tôi không về.”
 
Chương 126


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 126:

 

Mạc Tuân không nhìn cô nữa, nhìn ánh đèn neon lộng lẫy ngoài cửa sổ, nhếch môi: “Chỉ đêm nay, mai anh đón em.”

 

“Thế không được, Lê Hương muốn ở chỗ tôi bao lâu thì phải xem ý Lê Hương nhà tôi chứ.” Diệp Linh nói.

 

Người đàn ông ngồi trước không nói nữa, vì phản đối không có hiệu quả, cũng không thể cướp người với bạn thân cô được?

 

Lê Hương ngước mắt liếc nhìn Mạc Tuân, khuôn mặt anh tuần đẹp trai của anh không có nhiều biểu cảm, ống tay áo sơ mi trắng gấp lên hai nếp, bàn tay to đeo đồng hồ đắt tiền đặt trên vô lăng, ung dung mạnh mẽ mà lái xe, ưu nhã mà quyến rũ.

 

Nhưng Lê Hương biết rằng anh đang tức giận, vì cô thấy anh đưa tay cởi một cúc áo sơ mi, cả người bao trùm trong không khí buồn bực, tối tăm.

 

Lê Hương chuyền tầm mắt.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Vành tai trắng nõn của Lê Hương đỏ bừng: “Chúng tớ không làm cái gì cả.”

 

“Thật không vậy, Lê Hương, mau khai báo thành thật, hai người phát triển tới đâu rồi?”

 

“Chúng tớ…” Lê Hương ấp úng muốn trốn tránh: “Chúng tớ chỉ…hôn…

 

Lê Hương nhìn ánh mắt không trong sáng của Diệp Linh, buồn bực xấu hỗ nói: “Hôn từ cổ trở lên!”

 

Một người đàn ông trưởng thành không chỉ qua ngôn ngữ và cử chỉ mà còn cả quyền lực, tài phú và địa vị đắp vào, quan trọng nhất, là tình dục cũng tới giai đoạn trưởng thành.”

 

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lê Hương đỏ rực như tôm chín: “Linh Linh!”

 

“Tớ thấy Mạc tổng rất nam tính, bé thỏ nhỏ không biết một cái gì rơi vào hang sói của anh ta, thế mà anh ta còn cố nén không động vào cậu, chắc hẳn… là thật sự coi cậu như cô bé con mà chăm cho lớn.”

 

Lê Hương không muốn nói nữa, mỗi lần Diệp Linh lái xe lên cao tốc, cô sẽ bị đá xuống xe.

 

Cô và Mạc Tuân thật sự chỉ mới vào giai đoạn hôn nhau, đêm đó, anh ôm cô ngồi trên đùi, hình như… rất thích hôn… Diệp Linh nhìn đôi mắt long lanh của Lê Hương mơ màng ý xuân, biết là cô thật sự rất thích Mạc Tuân, nhưng Diệp Linh cũng không thấy lạ, Lê Hương chưa tròn 20 tuổi, ở tuổi này, gặp phải Mạc Tuân, rất dễ động lòng.

 

Cô nhìn Mạc Tuân, ánh mắt Mạc Tuân luôn nhìn Lê Hương, là ánh mắt một người đàn ông nhìn cô gái của mình.

 

Diệp Linh là nhà ngoại, qua được ải của cô , nhưng, Lê Nghiên Nghiên là một vấn đề lớn.

 

Diệp Linh nói chuyện chính: “Lê Hương, rốt cuộc chuyện của Mạc tổng và Lê Nghiên Nghiên là sao, cậu có hỏi anh ta không?”

 

“Hỏi, bảo là Lê Nghiên Nghiên từng cứu anh Ấy, có ơn cứu mạng.”

 

What?

 

Diệp Linh đầy dấu chấm hỏi: “Lê Nghiên Nghiên này sao lại có lòng tốt cứu người, hơn nữa, cô ta biết cứu thật đấy, vừa cứu là cứu ngay giám đốc Mạc Tuân của Mạc thị, cô ta có cố ý không ấy, hay là âm mưu của cô ta, thuê người đuổi giết Mạc tổng, sau đó cô ta tới làm người đẹp cứu anh hùng.”
 
Chương 127


Chương 127:

 

Lê Hương vô cùng bội phục Diệp Linh, Diệp Linh là người hóng chuyện thâm niên, chỉ một chút tình tiết thôi cũng có thể suy diễn ra một bộ phim máu chó 8 giờ.

 

Lúc này, Diệp Linh đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Lê Hương, người đàn ông cậu cứu lúc trước đâu, sao cậu không cứu Mạc Tuân chứ?”

 

Lê Hương: “Hay là để tớ đi hỏi bản thân mình của bảy năm trước nhé?”

 

Diệp Linh nhíu mày: “Lê Hương, tớ luôn cảm thấy Lê Nghiên Nghiên này che giấu bí mật nào đấy, từ mười năm trước, lúc cậu về quê, sao y thuật của Lê Nghiên Nghiên có thể tiến bộ vượt bậc, vọt lên thành thiếu nữ thiên tài, cô ta cứu Mạc Tuân bằng cách nào mà leo lên cái tàu vũ trụ Mạc thị này?”

 

Về chuyện thứ nhất, Lê Hương cảm thấy việc Lê Nghiên Nghiên tiến bộ vượt bậc cùng với việc mẹ cô mắt và ông nội hôn mê có liên quan tới nhau, đây là một bí ẩn.

 

Còn chuyện thứ hai, cô không biết Lê Nghiên Nghiên cứu Mạc Tuân thế nào, lúc nãy trên xe Mạc Tuân không nói, nhưng trực giác nhạy bén của phụ nữ cho cô biết, Mạc Tuân có ý bảo vệ cái ơn cứu mạng này, anh không muốn nhắc tới chứng tỏ chuyện xảy ra lúc đó rất quan trọng với anh, thậm chí khiến anh nhớ mãi không quên suốt mấy năm nay.

 

Đây cũng là điều khiến Lê Hương bận tâm nhất.

 

Trong mắt người phụ nữ nào cũng không thể chứa một hạt cát, không thể chia sẻ người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác, Lê Hương cũng vậy.

 

Người đại diện Kim Hoa thuê một dì tới, dì ấy nhanh chóng nấu một bữa cơm ba món một canh đủ sắc đủ vị.

 

Lê Hương ăn tối xong thì tắm, cô cằm khăn lông lau mái tóc dài ẩm ướt, lúc cô nhìn xuống dưới lầu thì đột nhiên phát hiện chiếc siêu xe Rolls Royce của Mạc Tuân vẫn còn ở đấy.

 

Anh vẫn ở đấy.

 

Lê Hương rũ mi, sau đó kéo rèm lên.

 

Lúc này, Diệp Linh tắm xong đi ra: vậy anh tacho cậu bao nhiêu?”

 

Lê Hương sững lại: “Gì cơ?”

 

“Lê Hương ngốc của tớ ơi, theo suy nghĩ của đàn ông, anh ta cho phụ nữ bao nhiêu tiền chứng tỏ anh ta yêu cô ta bấy nhiêu, đừng bảo Mạc tổng không cho cậu một xu nào nhé?”

 

Lê Hương nhớ tới Mạc Tuân từng đưa mình một chiếc thẻ đen, tuy cô chưa từng dùng nhưng vẫn để trong ví.

 

“Anh ấy cho tớ một tấm thẻ.” Lê Hương đưa tấm thẻ đen cho Diệp Linh xem.

 

Diệp Linh lập tức hít một hơi, cô nhìn chữ “Lục” thiếp vàng trên thẻ: Hồng 104: Anh Vẫn Ở Đáy.

 

“Không hổ là Mạc tổng, loại thẻ đen thiếp vàng này là được đặt tư nhân, có thể điều động tài sản toàn cầu trên danh nghĩa Mạc Tuân, Lê Hương, tuy Mạc tổng cho Lê Nghiên Nghiên 120 triệu nhưng Mạc tổng lại giao cả kho vàng của đề chế Mạc thị khổng lồ vào tay cậu nha, cậu phát tài rồi!”

 

Lê Hương cũng không biết tắm thẻ đen này lợi hại như vậy, anh cho Lê Nghiên Nghiên 120 triệu, nhưng cho cô cả một kho vàng.

 

Trong lòng Lê Hương có chút ngọt ngào.

 

“Lê Hương, ngày mai chúng mình đi dạo phố đi, có thẻ Mạc tổng trong tay thì thiên hạ này tùy cậu hết.”

 

Quẹt thẻ của Mạc Tuân?

 

Lê Hương muốn từ chối.

 

Diệp Linh lại giữ cô lại: “Lê Hương, Mạc tổng có nhiều tiền, không phải xót, với lại Lê Nghiên Nghiên người ta tiêu của anh ta 120 triệu, cậu là Mạc phu nhân lại không dùng thẻ của Mạc tổng thì còn thế nào? Nghe tớ, không sai đâu.”

 

Lê Hương: “…”
 
Chương 128


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 128:

 

Mạc Tuân vẫn không đi, siêu xe của anh vẫn dừng ở dưới lầu.

 

Nhưng anh thấy mí mắt phải của mình máy liên tục, giống như có người không chỉ nói xấu sau lưng anh mà còn có ý đồ với tài sản của anh.

 

Mạc Tuân nhìn lên lầu qua kính pha lê cửa sô, sau đó lây di động ra, gửi tin nhắn: “Em ngủ chưa?”

 

Lê Hương đã nằm trên giường, gối đầu mềm mại, lúc này, di động sáng lên, cô mở ra thấy Mạc Tuân nhắn tới.

 

Ngón tay trắng nõn của Lê Hương ấn phím: “Ngủ rồi.”

 

Mạc Tuân: “Ngủ rồi còn trả lời anh à?”

 

Lê Hương không trả lời nữa thật.

 

Mạc Tuân nhìn dâu răng trên cánh tay rắn chắc của mình, cười cưng chiều bất đắc dĩ: “Mạc phu nhân ngủ ngon.”

 

Di động yên tĩnh.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Quả nhiên, tiếng hít thở của Cố Dạ Cần trầm xuống: “Cúp đây.”

 

Anh muốn cúp máy luôn.

 

Lục này, Mạc Tuân ủ rũ nói: “Người cưỡng ép cậu về rồi, chính là người được nhà cậu nhận nuôi từ nhỏ, em gái trên danh nghĩa của cậu, Diệp Linh về rồi.”

 

Có Dạ Cần trầm mặc hồi lâu.

 

“Trông chừng Diệp Linh cho: tốt, đừng để cô ta cướp Mạc phu nhân của tôi nữa.”

 

“Tít tít…” Có Dạ Cần cúp máy luôn.

 

Hôm sau, Lê Hương cùng Diệp Linh tới trung tâm thương mại lớn.

 

Hôm nay, Lê Hương mặc một chiếc váy mỏng vải dệt màu trắng, thắt lưng tua rua đeo ở bờ eo thon một tay ôm hết của cô, váy dài tới đầu gối, chân đi một đôi cao gót thủy tỉnh, không cần bát cứ trang sức gì, thanh nhã tuyệt trần.

 

Còn Diệp Linh mặc một chiếc váy vest màu xám, chát liệu thư thái cao cấp ôm lấy dáng người đường cong chữ S của cô, như ẩn như hiện, chân đi đôi ủng màu đen, lộng lẫy động lòng người.

 

Hai người đều đội mũ lưỡi trai, muốn khiêm tốn, nhưng cho dù có ăn mặc khiêm tốn thì thực lực cũng không cho phép hai người khiêm tốn, suốt đường đi vẫn thu hút đủ mọi tầm mắt nhìn tới.

 

Hai người đi tới một cửa hàng thời trang, gặp hai người quen.

 

Lê Nghiên Nghiên, còn có Hoắc Tuyền.

 

Hoắc Tuyền là công chúa nhỏ của Hoắc gia, cũng là em gái của Hoắc Tây Trạch, cành vàng lá ngọc, được nuông chiều từ nhỏ.
 
Chương 129


Chương 129:

 

Hoắc Tuyền mới bước vào giới giải trí, không có khả năng diễn xuất, nhưng vì là một lọ hoa xinh đẹp, có mắt nhìn tới.

 

Hai người đi tới một cửa hàng thời trang, gặp hai người quen.

 

Lê Nghiên Nghiên, còn có Hoắc Tuyền.

 

Hoắc Tuyền là công chúa nhỏ của Hoắc gia, cũng là em gái của Hoắc Tây Trạch, cành vàng lá ngọc, được nuông chiều từ nhỏ.

 

Hoắc Tuyền mới bước vào giới giải trí, không có khả năng diễn xuất, nhưng vì là một lọ hoa xinh đẹp, có sở trường làm nũng, lại thêm cúp E làm ưu thế bẩm sinh nên nhanh chóng trở thành nữ thần được các trạch nam hoan nghênh nhất.

 

Xung quanh Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền còn có mấy tiểu thư danh giá, vẻ mặt ai nhìn Lê Nghiên Nghiên cũng đầy hâm mộ.

 

“Nghiên Nghiên, cô chẳng nễ tình tí nào cả, cô quen Mạc tổng từ bao giờ thế?”

 

“Mạc tổng chỉ 120 triệu nghên đón Nghiên Nghiên cô về, đúng là khiến trái tim thiếu nữ rúng động.”

 

“Nghiên Nghiên, Mạc tổng là nhân vật lớn trẻ nhất giới thương nghiệp, cô bắt lấy anh ấy bằng cách nào thế?”

 

Lê Nghiên Nghiên đang trò chuyện với bọn họ, tuy giọng nói nhỏ nhẹ những gương mặt xinh đẹp lại tràn đầy kiêu ngạo.

 

Máy tiểu thư danh giá kia nhanh chóng rời đì.

 

Hoắc Tuyền nhìn thấy Lê Hương và Diệp Linh trước, cô ta lập tức châm chọc: “Tôi còn tưởng là ai tới, thì ra là một cô con gái nuôi dẫn theo một đồ nhà quê từ nông thôn lên đi dạo phố.”

 

Lê Nghiên Nghiên mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, nhã nhặn xinh đẹp, cô ta lập tức kéo Hoắc Tuyền một cái, dịu dàng nói: “Tuyền Tuyền, mọi người đều là bạn bè cả.”

 

“Chị Nghiên Nghiên, bây giờ chị là người Mạc tổng thích, sao có thể làm bạn với bọn họ chứ?” Hoắc Tuyền vừa nói vừa nhìn Lê Hương: “Lê Hương, chắc cô cũng nghe nói, Mạc tổng chi 120 triệu vì chị Nghiên Nghiên, mà cũng đúng, với thân phận thấp hèn của cô, chưa chắc đã biết Mạc tổng là ai, có muốn nghe giới thiệu một chút Mạc tổng là ai không?”

 

Lê Nghiên Nghiên đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm Lê Hương: “Lê Hương, chuyện tôi và Mạc tổng… còn chưa kịp nói với cô… Mạc gia là đệ nhất hào môn ở Hải Thành, chắc cô không có cơ hội tiếp xúc với anh ấy, nếu có thời gian tôi giới thiệu hai người với nhau.”

 

Lê Nghiên Nghiên quan sát vẻ mặt Lê Hương, muốn thấy vẻ mặt vô cùng hâm mộ hay ghen ghét của cô.

 

Nhưng Lê Hương chỉ mỉm cười: “Lê Nghiên Nghiên, nếu tôi không rời Hải Thành, cái ghế đệ nhất tiểu thư cho cô chơi, vì vậy, cô vẫn đừng nên giới thiệu Mạc tổng cho. tôi, chẳng may… Mạc tổng phải lòng tôi thì làm sao bây giờ?”

 

Lê Nghiên Nghiên sững sờ.

 

Diệp Linh mỉm cười: “Đừng có đắc ý quá sớm, hai chị gái vẫn nên chú ý sao sát người đàn ông của mình đi!”

 

Phụ nữ rất để ý việc người khác nhắc tới tuổi của mình, Lê Hương và Diệp Linh đều mới 20 tuổi, mà Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền đều 23 tuổi.

 

Chỉ cần hai cô đứng một chỗ thì bắt cứ người đàn ông nào cũng bị quyên rũ.

 

Hoắc Tuyền giống như bị đạp đuôi, hận không thể đi tới xào nát gương mặt nhỏ lộng lẫy, quyến rũ, động lòng người của Diệp Linh.

 

Cô ta ghét nhất là Diệp Linh.

 

Hai nhà Cố – Hoắc là thế giao, cũng có ý định thông gia. vì vậy, từ nhỏ, cô ta đã thích anh Dạ Cần, nhưng cố tình lúc ấy, ba Cố lại dẫn Diệp Linh còn nhỏ tuổi về nhà nuôi, tất cả đều thay đổi nghiêng trời lệch đắt.
 
Chương 130


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 130:

 

Xuât thân của Diệp Linh rât cao, là con cháu nhà tướng, từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, tiếc là, bố mẹ cô hy sinh vì nhiệm vụ trong một vụ nổ ô tô, ngay cả anh trai ruột cũng không rõ tung tích nên được trâm anh thế gia trong thương giới và Cố gia nhận nuôi.

 

Diệp Linh cực kỳ xinh đẹp, khi còn nhỏ giống như búp bê Tây Dương tỉnh xảo nõn nà, khi đó, những bé trai hay chơi cùng Hoắc Tuyền đều chuyển sang vây quanh Diệp Linh, tặng đủ loại hoa tươi, đồ chơi hay đồng 106: Tát Cô Một Cái chocolate để muốn cô bé này vui vẻ.

 

Suốt quá trình trưởng thành, Diệp Linh đã được coi là đệ nhất mỹ nhân Hải Thành, rất nhiều công tử thế gia đang chờ cô lớn lên.

 

Điều Hoắc Tuyền không thể chịu được nhất là, Diệp Linh tới Cố gia, Cố Dạ Cẩn cưng chiều cô em gái này gần như biến thái!

 

So với Hoắc Tuyền tức muốn dậm chân thì Lê Nghiên Nghiên lại rất bình tĩnh, cô ta nhẹ nhàng cười nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, cô về từ bao giờ thê, chúng tôi còn cho là cô sẽ không quay lại cơ, dù sao thì lễ thành niên 18 tuổi của cô đã xảy ra… chuyện không hay, sau đấy cô lại rời Hải Thành, đi một mạch hai năm liền.”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Bàn tay thả bên hông của Hoắc Tuyền siết chặt: “Diệp Linh, có phải cô đã quên việc anh Dạ Cần hung hăng giáng cho cô một cái tát rồi không hả?”

 

Lúc này, Lê Nghiên Nghiên đột nhiên nói: “Dạ Cần, anh tới rồi sao?”

 

Diệp Linh quay lại, thấy ngay Có Dạ Cần đang đứng cạnh cửa.

 

Hôm nay, Cố Dạ Cẩn mặc một bộ tây trang đen hoàn mỹ, tuần mỹ như ngọc, thiếu chủ của trâm anh thế gia được dạy bảo nền giáo dục của người thừa kế từ nhỏ, vì vậy, khí chất của anh rất nho nhã, thư sinh.

 

Nhưng đôi mắt đen thanh lãnh của anh giống như được nhuộm mực, sâu không thấy đáy, khiến cho người ta sợ hãi từ sâu trong xương cốt.

 

Không biết anh tới từ bao giờ mà vẫn không lên tiếng, có thể đã nghe được mấy lời kích cỡ hay sức chiến đấu lúc nấy… Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần cũng đang nhìn cô, từ đôi mắt đẹp hút hồn tới khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộng lẫy.

 

Diệp Linh nghiêng đầu, giọng ngọt ngào: “Anh ơi, anh tới rồi à, hai năm không gặp, anh ngày càng đẹp trai nha.

 

Có Dạ Cần nhìn nét cười không tới đáy mắt của cô, thản nhiên nói: “Anh tới họp.”

 

“Ò.” Diệp Linh gật đầu hiểu rõ, trung tâm thương mại này là sản nghiệp của Cố gia.

 

Hiện giờ, rất nhiều cao tầng công ty đeo thẻ công tác đang đứng sau Cố Dạ Cần, mọi người đầy cung kính, sợ hãi anh.

 

“Anh Dạ Cần, cô ta…” Lúc này, Hoắc Tuyền định nói.

 

Nhưng ánh mắt thanh lãnh của Cố Dạ Cần liếc Hoắc Tuyền một cái, chỉ một cái liếc rất nhẹ, không chút tiếng động.

 

Hoắc Tuyền chỉ thấy lạnh thấu xương, lập tức ngậm miệng.

 

Có Dạ Cần lại quay sang nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, em đi dạo trước đi, chờ anh họp xong sẽ đưa em về.”

 

Diệp Linh gật đầu: “Dạ, cảm ơn anh nha.

 

Lúc này, Lê Nghiên Nghiên đi tới, nhìn Cố Dạ Cần nhẹ nhàng ưu nhã: Đa canh.

 

Có Dạ Cần nhìn khuôn mặt nhỏ yêu kiều của Lê Nghiên Nghiên.
 
Chương 131


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 131:

 

Lúc hai người họ nói chuyện, Diệp Linh dời tầm mắt, kéo Lê Hương đi chọn quần áo: “Lê Hương, chúng mình chọn quần áo đi?”

 

Lê Hương dùng ánh mắt chỉ Lê Nghiên Nghiên và Cố Dạ Cần bên cửa sổ: “Kia là sao?”

 

Diệp Linh không quay lại, tiện tay chọn một chiếc váy hai dây: “À, Cố Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, hôm thành niên ây, anh ta năm trên người tớ gọi tên Lê Nghiên Nghiên.”

 

Có Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên lại có ý với Mạc Tuân. Mạc Tuân và Cố Dạ Cần lại là anh em tốt lớn lên cùng nhau từ thời quần thủng đít… Lê Hương nghĩ quan hệ ba người, là… thế nhỉ?

 

“Không ngờ Lê Nghiên Nghiên vẫn lợi hại như vậy, một người ghê tởm vài người.” Lê Hương không khỏi bội phục.

 

Diệp Linh chọn một chiếc váy ngủ tơ lụa màu nude cho Lê Hương: “Đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của chúng ta, Mạc tổng chắc chắn sẽ thích chiếc váy này, cậu thử đi.”

 

Váy ngủ của cô, sao lại cần Mạc Tuân thích?

 

Có Dạ Cần và Lê Nghiên Nghiên đứng nói chuyện bên cửa, Lê Nghiên Nghiên yêu kiều nói: “Dạ Cần, em mới về nước, khi nào anh rảnh thì mời Mạc tổng tới chơi nhé?”

 

Đôi mắt đen thanh lãnh của Cố Dạ Cần nhìn vào shop thời trang, lạnh nhạt nói: “Anh có thể chuyền lời cho em, nhưng có tới hay không là việc của Hàn Đình.”

 

“Không sao, cảm ơn anh, Dạ Cân.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Vạt áo vest dạng dài, thêm một chút tỉnh nghịch, Diệp Linh đi một đôi ủng đen, đứng ở đâu chính là điểm sáng của nơi đó.

 

Lê Nghiên Nghiên không thể không thừa nhận gu thời trang của Diệp Linh, mấy năm nay, cô luôn đại diện cho các nhãn hàng xa xỉ, luôn lấy được những thiết kế mới nhất toàn cầu, những bộ thường phục cô thích mặc hay trang phục sân bay của Diệp Linh mà giới truyền thông chụp được hầu như bị bán hết hàng.

 

Diệp Linh chắn hẳn là hình tượng mà mỗi cô gái đều muốn sống.

 

Lê Nghiên Nghiên liếc nhìn Cố Dạ Cần, thực tế xem ra, Cố Dạ Cẩn luôn nhìn Diệp Linh, một tay đút túi quần, đôi mắt đen thanh lãnh thẳm luôn nhìn Diệp Linh.

 

Lê Nghiên Nghiên biết Cố Dạ Cần đang nhìn chân Diệp Linh.

 

Hôm nay, Diệp Linh mặc váy dài tới đầu gói, lộ ra hai cẳng chân thon dài trắng nõn như ngọc.

 

Cho dù là phụ nữ, Lê Nghiên Nghiên cũng không nhịn được mà nhìn thêm máy lần.

 

Ánh mắt Lê Nghiên Nghiên lạnh lẽo, độc ác, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười điềm đạm: “Dạ Cần, anh bận việc đi thôi, em với Tuyền Tuyền đi dạo chút.”

 

Cố Dạ Cần lại liếc nhìn Diệp Linh một cái mới dời mắt: “Anh đi trước.”

 

Anh nhanh chóng rời đi, những cao tầng trong công ty lập tức đi theo.
 
Chương 132-133


Chương 132:

 

“Chị Nghiên Nghiên, lúc nãy chị nói gì với anh Dạ Cần thế?”

 

Quan hệ của Hoắc Tuyền và Lê Nghiên Nghiên rất tốt, nhưng cũng không trở ngại việc Hoắc tuyền ghen ghét và đề phòng Lê Nghiên Nghiên, dù sao thì ai cũng biết Cố Dạ Cần thích Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên kéo tay Hoắc Tuyền: “Tuyền Tuyền, chị đã nói rồi, chị và Dạ Cần chỉ là bạn bè, nếu giữa chị và anh ấy có gì thì đã xảy ra lâu rồi, chị thích Mạc Tuân, Mạc Tuân cho chị 120 triệu, lúc nãy chị bảo Dạ Cần mời Mạc Tuân đi chơi, đến lúc đó, chị tạo cơ hội cho em và Dạ Gần ở với nhau.”

 

Một câu nói đã xử lý xong Hoắc Tuyền, Hoắc Tuyền cười nói: “Vẫn là chị Nghiên Nghiên tốt với em nhát.”

 

Lê Nghiên Nghiên giả bộ thở dài: “Hai nhà Cố – Hoắc vốn là thông gia, em vốn sẽ gả cho Dạ Cần làm thiếu phu nhân, ai ngờ… Linh Linh lại nhảy vào…”

 

Lê Nghiên Nghiên đến mức thì thôi.

 

Hoắc Tuyền lập tức thẹn quá hóa giận, tức tối ghen ghét nhìn chằm chằm Diệp Linh: “Sớm muộn gì em cũng sẽ cho cô ta biến mắt!”

 

Lê Nghiên Nghiên nhếch môi, phụ nữ thông minh sẽ không làm bản hay vấy máu lên tay mình.

 

Lê Hương thử chiếc váy ngủ nude kia, Diệp Linh thấy không tệ, Lê Hương đưa nó cho nhân viên bán hàng: “Cái này, gói cho tôi.”

 

“Vâng thưa tiểu thư.” Nhân viên bán hàng đi gói lại.

 

Lúc này, Hoắc Tuyền đi tới, giọng quái gở: “Lê Hương, cô biết chiếc váy ngủ cô chọn giá bao nhiêu không, 50 vạn đấy, một đồ nhà quê lên phố như cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, hay là tiền của ông chồng ma ốm trong U Lan Uyễn của cô?”

 

Rất ít người biết Mạc Tuân là chủ nhân của U Lan Uyễn, Cố Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng không tiết lộ cho ai, kể cả Hoắc Tuyền.

 

Lê Nghiên Nghiên đi tới: “Lê Hương, chắc hẳn người chồng trong U Lan Uyễn của cô không có nhiều tiền như vậy, nếu cô thật thích chiếc váy ngủ kia thì tôi giúp cô thanh toán 50 vạn này.”

 

Diệp Linh nhìn Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền như hai đứa ngu, nói thật, cô rất chờ mông hai người này biết Mạc Tuân là chủ nhân của U Lan Uyễn sẽ có biểu tình gì.

 

Lê Nghiên Nghiên lấy thẻ của mình ra, lúc này, Lê Hương nói: “Chờ đã.”

 

“Lê Hương, cô đừng sĩ diện, chúng ta từng là chị em, cô không cần xấu hổ.”

 

“Nào có, ý tôi là… tôi còn chưa mua xong.”

 

Lê Hương nói xong: thì _ thêm máy bộ đưa cho nhân viên bán hàng: “Tôi lấy mấy thứ này… cái túi xách kia khá đẹp… đôi giày này cũng không tệ… gói cả cho tôi, tôi lấy hết.”

 

Lê Hương lấy hết sản phẩm mới được trưng bày, quấn áo, giày dép, túi xách, mua một đống lớn mà không thèm chớp mắt như mua cải trắng.

 

Hoặc Tuyên là công chúa nhỏ của Hoắc gia, ăn mặc đều là hàng hiệu, tiêu tiền như nước mà cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm, vì cô ta chưa từng thấy tiêu tiền như ném đi như vậy bao giờ.

 

Hoắc Tuyền không nhịn được nói: “Lê Hương, cô điên à?”

 

Lê Hương không để ý tới Hoắc Tuyền, cô nhìn Lê Nghiên Nghiên cười xinh đẹp: “Cô… còn muốn thanh toán giúp tôi không?”

 

Máy thứ này cộng lại cũng tới mây trăm vạn, Lê Nghiên Nghiên có ngu mới coi tiền như rác, cô ta cất thẻ đi, không hề có chút xấu hồ nào.

 

Cô ta chỉ nhìn Lê Hương lo lắng: “Lê Hương, làm người phải có nhân cách, nếu cô không có tiền còn bắt chị nhân viên bán hàng gói nhiều như vậy có phải… quá vô đạo đức không?”

 

“Đâu chỉ là không có đạo đức, đúng là tội phạm, Lê Hương, bây giờ tôi gọi điện báo án, để cảnh sát bắt cô.” Hoặc Tuyền lấy di động ra.

 

Lê Hương nhướn mi, đôi mắt long lanh liếc qua: “Làm trò không mệt à, giữ sức đi… chị nhân viên quẹt the giúp tôi nhé?”

Chương 133:

Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 134


Chương 134:

 

Diệp Linh kéo Lê Hương đi tiêp: “Lê Hương, đàn ông vừa yêu vừa hận một người phụ nữ biết tiêu tiền, Mạc tiên sinh lắm tiền nhiều của sợ cái gì?”

 

Lê Hương không thể đáp trả.

 

Diệp Linh kéo Lê Hương vào tiệm nail: “Tới đây tới đây, chúng mình làm nail.”

 

Trước kia, Lê Hương không làm nail bao giò, cô luôn học y, luôn nghiên cứu chế tạo thuốc các thứ, không có thời gian trang điểm bản thân.

 

Nhưng con gái bây giờ đều làm nail, làm bản thân xinh đẹp hơn, đàn ông đều không thể từ chối phụ nữ xinh đẹp.

 

Chị gái làm nail hỏi: “Hai người đẹp muốn làm nail thế nào, có cần đề cử không?”

 

Diệp Linh mỉm cười: “Cảm ơn chị, chúng tôi tự chọn.”

 

Thắm mỹ của Diệp Linh thời thượng trong mọi lĩnh vực, có cô ở đây thì tất nhiên không cần đề cử.

 

“Lê Hương, cậu thích kiểu nào?”

 

Lê Hương lật sách nail, nhìn màu sắc bên trong mà hoa mắt.

 

Diệp Linh chỉ một màu: “Này sao?”

 

Diệp Linh chỉ màu hồng phấn, cực kỳ non phần.

 

Chị gái làm nail không khỏi khen ngợi: “Màu hồng phấn này là màu của mùa xuân, rất thích hợp thiếu nữ ngây thơ.”

 

Lê Hương là thiếu nữ ngây ngô non mọng, Mạc Tuân rất thích.

 

Diệp Linh nháy mắt với Lê Hương, nhỏ giọng nói thêm: “Thăng nam chắc chắn thích.”

 

Thẳng… nam?

 

Ý của Diệp Linh rất rõ, Mạc Tuân chính là thẳng nam, màu sắc phấn nộn này chính là sở thích của anh.

 

Vành tai trắng nõn của Lê Hương không khỏi đỏ ửng: “Linh Linh, vậy cậu làm màu gì?”

 

Diệp Linh lật sách nail xem: “Iớ đã bảo là tớ rất có đạo đức nghề nghiệp, đương nhiên phải chọn màu mà kim chủ đại nhân nhà mình thích, khiến anh ta vui lòng.”

 

Lê Hương là bạn thân, đương nhiên biết “kim chủ đại nhân” mà Diệp Linh nói thật ra là… Cố Dạ Hai năm trước, trong đêm thành niên ấy, Diệp Linh rời khỏi Cố gia, rời khỏi Hải Thành, bước vào giới giải trí.

 

Giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm lớn, người như Diêp Linh đi vào, e là sẽ bị những ông trùm tư bản chia nhau ăn sạch, sau lưng Diệp Linh có Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần vì cô mà sắp xếp người đại diện và đoàn đội xã giao, tài nguyên đều là tốt nhất, ra vào đều là khách sạn cấp sao và phòng xe cao cấp, Cố Dạ Cần vẫn cưng chiều cô em gái Diệp Linh này một cách biến thái.

 

Nhưng Diệp Linh không gặp Cố Dạ Cần hai năm cũng là thật.

 

Đã hai năm nay, Diệp Linh không về Hải Thành, lúc nãy là lần đầu cô gặp lại Có Dạ Cần.

 

Lê Hương dựa sát Diếp Linh: “Cố thiếu trông rất thanh lãnh, đúng là người sống chớ lại gần, còn hung ác nguy hiểm hơn cả Mạc tiên sinh, anh ta sẽ thích nail à?”

 

Diệp Linh chẳng buồn ngẩng đầu: “Cậu bị vẻ ngoài của anh ta lừa rồi, anh ta ấy à… cởi quần áo ra chính là cầm thú, trong lòng Mạc tiên sinh là dục vọng, nhưng trong lòng anh ta là… dâm đãng, thích phụ nữ xinh đẹp nhất, đương nhiên thích nhất nail… diễm lệ.”

 

Lê Hương cực kỳ muốn nói lại đánh giá của Diệp Linh cho Cố Dạ Cần nghe.

 

Lúc này, Diệp Linh chỉ một màu: “Tớ làm màu này.”

 

Lê Hương nhìn lại, Diệp Linh chọn màu đỏ, sặc sỡ tới mức hoang dại.

 

Lê Hương làm nail xong thì thây một bóng người cao lớn thẳng tắp vào cửa, Có Dạ Cẩn tới.
 
Chương 135


Chương 135:

 

“Cố thiếu, ở đây” Lê Hương cười nói.

 

Cố Dạ Cẩn bước tới, đôi mắt đen thanh lãnh nhìn một vòng tiệm nail: “Linh Linh đâu?”

 

“Linh Linh đang làm nail bên trong, sắp xong rồi.”

 

Lê Hương nói xong, đưa quyền nail cho Cô Dạ Cân xem: “Cô thiêu, anh thấy màu nào đẹp?”

 

Cố Dạ Cẩn chăm chú nhìn quyển mẫu sơn móng tay.

 

Lê Hương quan sát gương mặt tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần, anh tuyệt đối không hề thua kém Mạc Tuân, bộ âu phục được cắt may tinh tế ôm trọn lấy thân thể cao lớn, làm nổi lên khí chất nhã nhặn anh tuần, thanh lãnh mà xa cách.

 

Người đàn ông như này khiến cho người khác muốn tới gần nhưng lại không dám.

 

Lê Hương vẫn không thể tin nổi lời Diệp Linh vừa nói, rằng anh thích những cô gái xinh đẹp nhất, sơn móng tay cũng sẽ chọn màu đỏ kiều diễm, nhưng vị Cố thiếu này chắc hẳn không phải người nông cạn như vậy chứ, cho nên Lê Hương mới muốn tự mình đi nghiệm chứng một chút.

 

Lúc này, ngón tay Cố Dạ Cần chỉ vào một chỗ: “Cái này không tệ.”

 

Anh vừa chỉ… màu đỏ.

 

Giống như màu mà Diệp Linh đã nói.

 

Lê Hương: “…”

 

Lúc này Diệp Linh từ bên trong ởi ra: “Anh trai, anh đến rồi à?”

 

Có Dạ Cần ngước mắt lên, ánh mắt liếc xuống bộ móng tay mà cô vừa làm.

 

“Anh trai, sơn móng tay mới của em có đẹp không?” Diệp Linh duỗi hai bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt anh ta.

 

” đẹp.”

 

Làm sao lại không đẹp chứ?

 

Diệp Linh xuất thân là danh môn, sau đó bước vào cửa lớn của trâm anh thế gia, trước giờ vẫn luôn là bông hoa hồng được nuôi trong nhà kính, nũng nịu đáng yêu.

 

Bàn tay non mềm của cô trước giờ chưa từng phải nhúng tay vào làm bất cứ thứ gì, sau khi sơn lên màu đỏ tươi lệ kia càng khiến da thịt trắng tới lóa mắt, khiến cho ngoại hình trong trẻo kia lại lộ ra chút quyến rũ.

 

Ánh mắt Cố Dạ Cần khẽ tối đi một chút: “Đẹp lắm.”

 

Diệp Linh thu tay lại, sau đó lôi kéo Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta đi thôi, anh trai phiền anh cầm giúp quần áo cho bọn em nhé.”

 

Có thể để cho Cố Dạ Cần xách túi hộ, Lê Hương liền cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

 

Ba người ra khỏi cửa hàng, chiếc xe Maybach màu bạc của Có Dạ Cần đã dừng ở bên đường: “Lên xe đi, anh đưa các em về.”

 

Diệp Linh giơ chìa khóa trong tay lên: “Anh trai, bọn em lái xe tới mà, không cần đâu, Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền không phải còn ở bên trong à, anh đưa hai người đó về đi.”

 

Có Dạ Cần nhìn thoáng qua chìa khóa xe trong tay cô ấy: “Em học lái xe lúc nào vậy? Trước kia ném em ở trên đường, còn không phân được đông tây nam bắc cơ mà.”

 

Diệp Linh vén máy lọn tóc xoăn màu trà sang bên tai: “Anh à, em đã lớn rồi mà, cũng không thê ỷ lại vào anh mãi như vậy được.”

 

Có Dạ Cần chỉ nhìn cô, sau đó thong thả nói: “Xe cũng dừng ở đây rồi, để anh đưa hai em về.”
 
Chương 136


Chương 136:

 

Lúc này một chuỗi nhạc du dương vang lên, là điện thoại của Cố Dạ Cân.

 

“Sao anh không nghe máy đi, nhất định là Lê Nghiên Nghiên gọi tới, bảo anh đưa cô ta về đó, không tin thì anh nhìn xem.”

 

Có Dạ Cần mở điện thoại ra, ấn nút nghe.

 

Thậm chí anh ta còn không có ý giấu diếm, cứ đứng đó ấn nghe, lát sau giọng nói ngọt ngào Lê Nghiên Nghiên vang lên: “Alo, Dạ Cần, bây giờ anh đang ở đâu vậy, có thể tới đón em với Tuyền Tuyền hay không, xe của bọn em bị hỏng phải mang đi sửa rồi.”

 

Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh, đôi mắt lấp lánh còn khẽ chớp vài cái, muốn nhìn xem anh định giải quyết như thế nào.

 

Cố Dạ Cẩn rất nhanh đã chọn Lê Nghiên Nghiên, khóe môi hơi nhếch lên nói với Diệp Linh: “Lái xe nhớ cần thận đấy.”

 

Diệp Linh không hề cảm thấy ngạc nhiên, một cuộc điện thoại của Lê Nghiên Nghiên có thể gọi được anh đi: “Em biết rồi, em với Lê Hương đi trước đây.”

 

Chiếc xe Maybach phóng nhanh trên đường lớn, Cố Dạ Cần chuyên tâm lái xe, đằng sau là Lê Nghiên Nghiên cùng với Hoắc Tuyền.

 

Lê Nghiên Nghiên ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, Dạ Cần, vốn là anh định đưa Linh Linh với Lê Hương về, bây giờ lại tới đưa em với Tuyền Tuyền, Linh Linh sẽ không làm loạn với anh chứ. Trước kia Linh Linh rất để ý chuyện hai chúng ta ở chung một chỗ, chỉ cần nhìn thấy thì sẽ giận dỗi với anh.”

 

Bởi vì chơi với Lê Hương, cho nên Diệp Linh cũng rất ghét Lê Nghiên Nghiên, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đứng chung một chỗ với Cố Dạ Cẩn thì liền nháo nhào làm loạn.

 

Thời niên thiếu, Cố Dạ Cần rất được các cô gái mến mộ, nhận được nhiều thư tình, Diệp Linh lúc đó còn nhỏ còn chuyển thư tình hộ tới tay Có Dạ Cần.

 

Chỉ duy nhất một lần Diệp Linh không nhịn được là khi nhìn thấy Cố Dạ Cần đi với cô ta.

 

Lê Nghiên Nghiên còn nhớ rõ đó là vào đêm sinh nhật của Cố Dạ Cẩn, cô ta tới tham dự bữa tiệc, thế nhưng nhân vậy chính của bữa tiệc lại biến mắt, mọi người đều vội vàng đi tìm anh.

 

Lúc Lê Nghiên Nghiên tìm tới nhà vệ sinh nữ, liền nghe thấy tiếng khóc ấm ức của Diệp Linh: “Anh, anh biết là em không thích Lê Nghiên Nghiên mà… là cô ta… đã hại Lê Hương, em không muốn nhìn thấy cô ta…”

 

Sau đó cô ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của Có Dạ Cần vang lên, cố gắng dỗ dành: “Linh Linh đừng khóc nữa, khóc tới mức thở không ra hơi rồi này, anh nhìn sẽ đau lòng….”

 

“Anh gạt người, vậy tại sao anh còn… để Lê Nghiên Nghiên tới dự tiệc sinh nhật của mình, em không thích hai người ở cạnh nhau đâu, là cô ta đã hại Lê Hương…”

 

“Lê Hương, Lê Hương, em không thích Lê Nghiên Nghiên là vì anh hay là vì Lê Hương, hy vọng em sẽ suy nghĩ cho kĩ, nếu như không có được đáp án thì anh vẫn sẽ để Lê Nghiên Nghiên xuất hiện trước mặt em.”

 

Có Dạ Cần nói xong đóng sập cửa rời đỉ.

 

Lê Nghiên Nghiên đối với chuyện ngày hôm đó vẫn còn nhớ rõ, trong ấn tượng của cô ta, Diệp Linh rất thích Có Dạ Cần, nhưng chỉ giới hạn là tình cảm với anh trai.

 

Dù sao khi đó Diệp Linh còn quá nhỏ, vẫn luôn được Cố Dạ Cần bảo vệ trong lòng, đến cơ hội tiếp xúc với nam sinh khác cũng không có, cho nên cô cũng không hiểu rõ thích là như thế nào.

 

Về phần tâm tư của Có Dạ Cẩn… Lúc này Hoắc Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Anh Dạ Cẩn, có phải Diệp Linh lại ghen rồi không, lần nào cô ta cũng như vậy, sau đó đề anh phải đi dỗ dành.”

 

Cố Dạ Cẩn khẽ mím môi, có chút lạnh lùng nói: “Không đâu.”

 

Bây giờ cô nhìn thấy anh với Lê Nghiên Nghiên ở chung một chỗ đã không còn làm loạn nữa rồi.

 

Lúc này tiếng còi ô tô đỉnh một tiếng vang lên, Có Dạ Cần nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang phóng tới.
 
Chương 137


Chương 137:

 

Là một chiếc Ferrari màu đỏ, Diệp Linh ngồi trên ghé lái, chở Lê Hương, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt đeo một chiếc kính râm bản rộng, cả người xinh đẹp rực rỡ.

 

Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng nhìn thấy Diệp Linh, trước kia Diệp Linh còn không phân rõ được phương hướng, ngoại trừ lần náo loạn với Cố Dạ Cần thì Diệp Linh là một cô bé rất ngoan ngoãn, nghe lời, giống như một bông hoa trong nhà ấm chưa từng trải qua mưa to gió lớn.

 

Hai năm nay Diệp Linh đã thay đổi rất nhiều, khí chất trên người cũng biến hóa theo, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ lái xe thể thao bây giờ, vô cùng rực rỡ.

 

Trong mắt Có Dạ Cần bây giờ đều là hình ảnh mái tóc xoăn màu trà của Diệp Linh, lúc này, Lê Nghiên Nghiên đột nhiên hét lên: “Dạ Cần, mau dừng xe, phía trước là đèn đỏ.”

 

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, Có Dạ Gần lập tức dừng xe.

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền bị dọa trắng bệch, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ rồi, giao thông nơi rất loạn, không cần thận sẽ gặp phải tai nạn.

 

Có Dạ Cần ngước mắt lên, chiếc xe Ferrari đã vụt qua, cửa sổ ghề lái hạ xuống, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ sơn móng màu đỏ tươi chậm rãi giơ lên một ngón giữa.

 

Diệp Linh giơ lên ngón tay giữa.

 

Không biết là với anh, hay là Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền ngồi đằng sau.

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền thay đổi liên tục, đầu lưỡi Có Dạ Cần khẽ liếm sang bên hàm phải, môi mỏng khế mím chặt lại, anh đưa tay dùng sức giật giật cúc áo trên cổ.

 

Sau khi đưa Lê Nghiên Nghiên cùng Hoáắc Tuyền về, Có Dạ Cẩn dừng xe ở dưới lầu Túy Ngọc Hoan, ngắng đầu nhìn ánh đèn vàng phía trên.

 

Lúc này điện thoại đinh một tiếng, là tin nhắn của Mạc Tuân: “Hôm nay Diệp Linh đưa Mạc phu nhân của tôi đi chơi ở đâu vậy?”

 

Hôm nay lúc Mạc Tuân đang họp ở công ty thì nhận được tin báo biến động số dư, anh đã đưa cho Lê Hương một chiếc thẻ đen, có điều lâu như vậy vẫn chưa thấy cô dùng tới nó, Mạc phu nhân của anh đúng là có sự kiên trì cùng kiêu ngạo của riêng mình.

 

Cho nên hôm nay khi nhận được tin nhắn thông báo anh đã rất ngạc nhiên, khóe môi mỏng khẽ cong lên.

 

Những cấp cao đang họp công ty khó hiểu nhìn sang, còn tưởng rằng doanh thu của anh lại tăng thêm mấy con số không.

 

Có Dạ Cần nhắn lại một tin: “Sao cậu không đi hỏi Mạc phu nhân của mình đi?”

 

Mạc Tuân nói: “Cô ấy vừa dùng thẻ của tôi, nếu như tôi hỏi tới, sẽ dọa cô ấy chạy mất, sau này lỡ không dùng thẻ của tôi nữa thì sao?”

 

(00II9Q San”

 

Mạc Tuân: “Diệp Linh bị cậu dọa chạy mắt rồi à?”

 

Có Dạ Cần thấy không cần thiết tiếp tục chủ đề này, anh định tắt máy đi, nhưng suy nghĩ một chút, lại kiên nhẫn trả lời: “Hình như Diệp Linh đưa Mạc phu nhân của cậy đi mua váy ngủ tơ tằm và làm sơn móng tay, cũng đều làm theo gu của cậu.”

 

Mạc Tuân đã về tới U Lan Uyễn, đang ở trong thư phòng, anh xem đi xem lại tin nhắn này mấy lần, Mạc phu nhân của anh đi mua váy ngủ tơ tằm và sơn móng tay.

 

Mạc Tuân: “Để Diệp Linh ở lại Hải Thành thêm mấy ngày nữa đi, đừng gấp.”

 

Có Dạ Cần vút điện thoại xuống ghế lái phụ.

 

Mạc Tuân đặt điện thoại xuống, mắt nhìn xuống đống tài liệu cần phê duyệt, những không đọc được một chữ nào, sau cùng lại đứng dậy, đi tìm bà nội.

 

“Bà nội, bà có nhớ Lê Hương không?” Mạc Tuân hỏi.
 
Chương 138


Chương 138:

 

Mạc lão phu nhân gật đầu: “Nhớ chứ, đã hai ngày rồi Lê Hương còn chưa về.”

 

“Vậy chúng ta gọi video nói chuyện với Lê Hương được không?”

 

“Ừ, mau gọi đi.”

 

Túy Ngọc Hoan.

 

Lê Hương vừa tắm xong, mặc thử chiếc váy ngủ tơ tằm màu nude, vừa dùng khăn tắm lau khô tóc, lúc này thông báo của Wechat vang lên.

 

Mạc Tuân: “Bà nội nhớ em, muốn gọi video cho em.”

 

Gọi video nói chuyện… Nếu là Mạc Tuân muốn gọi video thì cô sẽ tuyệt đối không nhận, nhưng bà nội nói nhớ cô… Lê Hương nhận máy, gương mặt hiền lành của Mạc lão phu nhân liền xuất hiện trên màn hình: “Lê Hương hôm nay không đeo khăn che mặt à, chậc chậc, Lê Hương nhà chúng ta xinh đẹp quá, giống như tiên nữ Dao Trì hạ phàm vậy.”

 

Lê Hương đưa tay sờ lên mặt một chút, cô vừa mới tắm gội xong nên xõa tóc ra, trong phòng cũng chỉ có Linh Linh nên cô cũng không cần đeo khăn che mặt.

 

Bây giờ để lão phu nhân nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: “Bà nội, bà lại trêu cháu.”

 

“Bà nội nhớ Lê Hương lắm, Lê Hương có nhớ bà không?”

 

“Có ạ.” Lê Hương gật đầu như gà con mỗ thóc: “Lê Hương cũng nhớ bà nội.”

 

“Mặc dù bà nội rất nhớ Lê Hương, nhưng cháu không cần lo cho bà đâu, cứ đi chơi tới khi nào thấy tâm trạng tốt hơn thì về nhé.”

 

Trong lòng Lê Hương như có một dòng nước ấm chảy qua, đều nói trong nhà có người già thì đều rất quý, mặc dù bà nội đã nhiều tuổi, nhưng trong lòng bà đều hiểu rõ mọi chuyện.

 

Lê Hương còn đang cảm động thì nghe thấy giọng của Mạc Tuân vang lên bên cạnh: “Bà nội, rốt cuộc ai mới là cháu ruột của bà vậy?”

 

Mạc Tuân một tay ôm eo bà nội một tay với lấy điện thoại, sau đó đầy bà nội ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

 

Cuối cùng Mạc Tuân cũng nhìn thấy Lê Hương trong điện thoại, hôm nay cô không đeo khăn che mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, do vừa mới tắm xong nên hai bên má còn hây hây đỏ, da thịt mềm mịn như có thể vắt ra nước.

 

Lê Hương vừa nhìn thấy Mạc Tuân, khuôn mặt thanh tú liền trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Bà nội đâu rồi?”

 

Mạc Tuân nhìn vào đôi mắt trong suốt lắp lánh nước kia, giọng nói hơi khàn: “Bà nội về phòng rồi.”

 

“Nếu bà nội đi rồi, thì em tắt máy đây.” Lê Hương giơ tay lên định tắt máy đi.

 

Mạc Tuân nhìn móng tay mới sơn của cô, là màu hồng phán kiều thiếu nữ thanh thuần, đúng là kiểu mà anh thích.

 

“Em mới làm sơn móng tay à?” Anh lên tiếng hỏi.

 

Lê Hương vội rụt tay lại, lúc này cô mới phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào người mình.

 

Lê Hương đang mặc váy ngủ, màu sắc nude nhẹ nhàng càng làm nổi bật làn da trắng nõn, giống như phát sáng lấp lánh, mái tóc đen buông xõa xuống bờ vai thon thả, còn sót lại mấy sợi tóc hơi ẩm ướt khẽ phiêu động, đen trắng nỗi bật, khiến cho người khác nhìn thấy không nhịn được rung động.

 

Lê Hương phát hiện ánh mắt của anh ngày càng táo bạo, liền hung dữ trợn mắt lên: “Anh nhìn cái gì đấy, còn nhìn nữa là em móc mắt anh đấy.”

 

Yết hầu Mạc Tuân khẽ nhấp nhô vài cái, môi mỏng khẽ cong lên: “Tiêu tiền của anh mà không cho anh nhìn sao?”

 

“Không chol”

 

Mạc Tuân còn định nói tiếp thì lúc này giọng nói của Diệp Linh vọng tới: “Lê Hương, qua đây xem cái này một chút.”
 
Chương 139


Chương 139:

 

“Tới ngay.”

 

Sau đó Lê Hương với tay tắt cuộc gọi.

 

Mới nói được vài câu, hai đầu lông mày của Mạc Tuân không khỏi u ám, lập tức nhắn tin cho Có Dạ Gần: “Diệp Linh có ý gì vậy?”

 

Cố Dạ Cẩn: “À, quên không nói cho cậu, dựa theo tính cách của Diệp Linh, tuy cậu bỏ ra mấy trăm vạn để mua quà thì khẳng định sẽ cho cậu nhìn một chút, nhưng chỉ được nhìn vài cái thôi, không được nhiều hơn.”

 

lam 10Ìnn: Cố Dạ Cẩm hả dạ nhắn: “Đúng là cậu mới được nhìn thoáng qua thôi Mạc Tuân liền vứt luôn điện thoại xuống giường. Anh biết Lê Hương vẫn còn đang tức giận chuyện 120 triệu kia, nhưng Lê Nghiên Nghiên đã từng có ơn cứu anh, trong lòng vẫn còn một chỗ mềm mại dành cho cô bé gọi một tiếng anh trai kia, cho nên anh mới không thể giải thích rõ cho Lê Hương được.

 

Vả lại mặc kệ anh có nói như thế nào, thì cô cũng đều tức giận.

 

Năm đó khi anh trở về tìm lại cô bé kia, lúc nhìn thấy Lê Nghiên Nghiên cầm miếng ngọc bội trong tay, anh đã cảm thấy vô cùng thất vọng và chán ghét.

 

Lê Nghiên Nghiên ăn mặc tinh tế, trên người còn xịt thêm nước hoa, mặc dù ngoài miệng giả bộ ngọt ngào ôn nhu, nhưng đôi mắt hư vinh kia đã bán đứng cô ta.

 

Lê Nghiên Nghiên hoàn toàn không phải cô bé mà anh muốn gặp.

 

Có đôi khi Mạc Tuân cảm thấy đêm đó chỉ là một giấc mộng, mà cô bé lương thiện dũng cảm truyền động lực sống cho anh chẳng qua cũng chỉ là một hồi ảo giác.

 

Cô bé mà anh tưởng tượng không hề giống với Lê Nghiên Nghiên.

 

Cô bé mà anh muốn… chính là kiểu như Lê Hương.

 

Cô bé kia hẳn là nên có đôi mắt trong sáng thiên chân như Lê Hương, có dung nhan thanh tú thiện cảm, còn có mùi hương thiếu nữ trong trẻo của cô bé giống với mùi trên người Lê Hương…

 

Cô bé kia cũng nên là một người thông minh nhanh nhạt như Lê Hương, cũng có tính cách kiêu ngạo quật cường giống như cô vậy.

 

Trước khi gặp được Lê Hương, Mạc Tuân chưa từng nghĩ tới cô bé đó sẽ có bộ dạng như thế nào.

 

Sau khi gặp được Lê Hương, Mạc Tuân liền cảm thấy cô đã đáp ứng tất cả tưởng tượng của anh.

 

Cô bé kia nên có bộ dáng như cô.

 

Mạc Tuân kê đầu lên chiếc gối của Lê Hương, trên đó còn lưu lại mùi hương cơ thể của cô, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi thơm trên người cô đã cảm thấy vô cùng quen thuộc như đã từng tìm kiếm rất lâu, khiến anh không khỏi mê muội.

 

Mạc Tuân giơ tay che đi đôi mắt đã hẳn đỏ, bên trong cỗ họng nóng rát như lăn qua than lửa, trong đầu đều là hình ảnh cô vừa mới tắm xong mặc chiếc váy ngủ tơ tằm.

 

Trên người anh còn đang đeo chiếc thắt lưng mà cô tặng, nghĩ đến cảnh tượng bàn tay thiếu nữ mềm mại kia nắm lấy nó… Mạc Tuân lập tức đứng dậy, đi vào nhà tắm xả nước lạnh.

 

Mạc Tuân tắm xong liền nhắn Wechat cho Lê Hương: “Nhớ em, nhớ tới mức cả người đều thấy đau.

 

Anh đang phát điên cái gì vậy?

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương nóng bừng lên.

 

Lúc này Mạc Tuân lại nhắn tới: “Thì ra phụ nữ có thể tra tấn người khác như vậy, anh sắp bị tra tấn tới phát điên rồi.”

 

Trong lòng Lê Hương liền mềm nhũn.

 

Mạc Tuân lại tiếp tục gửi tin nhắn tới: “Lê Hương, anh sai rồi, đều là lỗi của anh, anh tới đón em về nhà được không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top