Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 140


Chương 140:

 

Lê Hương còn đang do dự có nên trả lời lại không thì lúc này Diệp Linh đi tới: “Lê Hương, đắp mặt nạ đi, mặc kệ anh ta phát điên cái gì, đừng có trả lời, cứ để anh ra đợi đi.”

 

“Ừ.” Lê Hương liền vứt điện thoại sang một bên.

 

“Lê Hương, đối với loại chuyện như này cậu tuyệt đối không thể nhượng bộ, Lê Nghiên Nghiên còn có ơn cứ mạng với anh ta, bây giờ nguyện vọng thứ ba kia, nhất định Lê Nghiên Nghiên sẽ quấn không tha, để anh ta tự đi giải quyết mấy chuyện đào hoa của mình đi, đừng để nó làm bản mắt cậu, hiểu không?”

 

Lê Hương nghe xong liền gật đầu, đồng ý nói: “Mình chỉ là nhớ bà nội mà thôi, nhưng bà nội cũng không bảo mình về.”

 

Diệp Linh ngồi trước bàn trang điểm: “Lão phu nhân thật là thông minh, có điều nếu như Lão phu nhân thích cậu, thì coi như Mạc tiên sinh cũng được tăng thêm không ít điểm.”

 

Mạc Tuân không chờ được hồi âm của Lê Hương, cả đêm mắt ngủ.

 

Lúc này lão phu nhân đẩy cửa vào, mang một cốc nước tới: “Hàn Đình, uống nhiều nước một chút.”

 

Mạc Tuân u oán nhìn bà nội mình: “Bà nội, bây giờ chúng ta đi đón Lê Hương đi, nếu một mình cháu đi thì nhất định cô ấy sẽ không về, còn nếu bà đi cùng thì Lê Hương chắc chắn sẽ về.”

 

Lão phu nhân đặt cốc nước xuống, hừ một tiếng: “Muốn đi thì tự mình đi đi, bà không đi đâu.”

 

“Bà nội, bà thay đổi rồi.”

 

Lão phu nhân thở dài một tiếng: “Lê Hương không phải cô gái bình thường, con bé có chủ kiến riêng của mình, nếu như không phải là cam tâm tình nguyện trở về sau này nó sớm muộn cũng sẽ bỏ đi lần nữa.

 

Trong lòng lão phu nhân còn tự tăng thêm một câu: Tính cách của Lê Hương giống hệt với mẹ con bé… “Hàn Đình, cháu phải cố gắng nhiều hơn nữa, sớm nắm chặt được tâm của Lê Hương, nếu không rất nhanh sẽ có người tới cướp Lê Hương đi đấy.”

 

Mạc Tuân gối đầu lên tay, hững hờ khéo mắt: “Lê Hương là Mạc phu nhân của cháu, ai dám tranh đoạt?”

 

Lão phu nhân chỉ cười một tiếng rồi quay người đi, bà nói thầm một tiếng: Lúc đầu Lê Hương cũng không phải Mạc phu nhân của cháu đâu… Sáng hôm sau, Lê Hương nhận được một tin cực tốt, đó chính là…

 

Thím Lâm tỉnh lại rồi!

 

Lê Hương vội vàng tới bệnh viện, thím Lâm nằm trên giường bệnh, tuy sức khỏe còn rất yếu, nhưng đã mở mắt ra.

 

“Thím Lâm, cuối cùng thím cũng tỉnh rồi, thím hôn mê lâu lắm rồi.” Lê Hương kích động nắm tay thím Lâm.

 

Thím Lâm nhìn dung nhan trưởng thành xinh đẹp tuyệt mỹ của Lê Hương, vẻ mặt vui mừng: “Tiểu thư nhỏ, cuối cùng cô đã trưởng thành rồi, nếu tiểu thư nhìn thấy dáng vẻ lúc trưởng thành của cô, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

 

“Thím Lâm, rốt cuộc năm đó mẹ cháu chết thế nào, có phải có người hại mẹ không?”

 

Lê Hương gấp không thể chờ nỗi nữa, muốn biết sự thật năm đó, tuy là từ khi cô từ nông thôn về, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng mọi manh mối về chuyện năm đó đều đã bị chặt đứt, những người năm đó không chết thì hôn mê, mà khi đó, cô mới chín tuổi không nhớ được nhiều.

 

Đồng tử thím Lâm đột nhiên phóng đại, lộ vẻ hoảng sợ: “Người đó… đến! Người đó đến! Người đó tìm thấy… tiêu thư, tiểu thư phải chết!”

 

“Thím Lâm, thím nói gì, người đó là ai?”

 

Lần đầu tiên, Lê Hương nhìn thấy vẻ mặt khủng hoảng của thím Lâm, bà giống như nhìn thấy một ác ma tới từ địa ngục.

 

Người đó là ai? Lê Chấn Quốc?

 

Lý Ngọc Lan?

 

Lê Nghiên Nghiên?
 
Chương 141


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 141:

 

Hay là người nào đó mà cô không biết?

 

Thím Lâm quơ tay loạn xạ, mãi một lúc lâu mới buông xuống, vì vậy, sắc mặt thím Lâm càng thêm mệt mỏi yếu ớt, bà nhìn Lê Hương: “Tiểu thư nhỏ, cháu biết viện nghiên cứu Xu Mật không?”

 

Đương nhiên là Lê Hương biết, viện nghiên cứu Xu Mật là viện nghiên cứu lớn nhất Hải Thành.

 

Thật ra, nhắc tới Đông y thì nơi thịnh vượng nhất là Đề Đô, các nhà Đông y lớn ở Đế Đô mọc như nắm, mà viện Xu Mật mới thành lập không lâu, chỉ có lịch sử 14 năm, nhưng trong 14 năm này, viện Xu Mật tiến bộ vượt bậc bằng tốc độ ma quỷ cũng thể ngăn cản, cuối cùng đàn áp cả các gia tộc ở Đế Đô, trở thành viện nghiên cứu Đông y lớn nhất nỗi bật nhất.

 

“Thím Lâm, thím nói tới viện Xu Mật đàn áp được cả các gia tộc Đông y ở Đề Đô sao?” Lê Hương không dám khẳng định, bởi lẽ chắc hẳn thím Lâm không có quan hệ gì với viện Xu Mật cả.

 

Thím Lâm ừ một tiếng, hai mắt mỏi mệt phát ra ánh sáng kì lạ: “Mấy lão già ở Đề Đô cũng đáng nhắc tới à?”

 

Lê Hương: “… Thím Lâm, thím nói gì vậy?”

 

“Tiểu thư nhỏ, tiểu thư để lại cho cháu một cái rương, cháu phải đi lấy Àm ve.

 

Thật sao, mẹ để lại cho cô một cái rương sao?

 

“Thím Lâm, rương ở đâu, giờ cháu đi lấy ngay.”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

“Lê Bang?”

 

Lê Bang là tên Lê lão gia.

 

Lê Hương không ngờ thím Lâm lại gọi thẳng tên ông nội, lúc này lại nghe thím Lâm nói tiếp: “Lê Bang là quản gia của tiểu thư.”

 

Lê Hương vẫn luôn mong chờ thím Lâm tỉnh lại, muốn biết được sự thật năm đó, nhưng bây giờ liên tục nghe được máy tin tức lớn, cô cảm thấy rất khó tin.

 

Ông nội là… quản gia của mẹ?

 

Là sao?

 

Sau đó mẹ lại gả cho con trai của quản gia… “Thím Lâm, thím nói chữ nào cháu cũng nghe hiểu, nhưng thành một câu lại không hiểu chút nào, cháu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, thím nhất định phải nói cho cháu nghe.”

 

Thím Lâm nhìn Lê Hương đầy yêu thương: “Tiểu thư nhỏ, chỉ cần lấy về cái rương tiểu thư để lại thì cháu sẽ hiểu rõ tất cả.”

 

Thim Lâm nói xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào hôn me.
 
Chương 142


Chương 142:

 

Bác sĩ tới kiểm tra cho thím Lâm, khó hiểu: “Lê tiểu thư, thật ra thân thể bệnh nhân vẫn luôn không tốt, nhưng hình như người bệnh đã từng dùng một loại thuốc nào đó, viên thuốc này giữ cho trái tim bệnh nhân không suy kiệt.”

 

Lê Hương vừa bắt mạch cho thím Lâm, như bác sĩ nói, trong người thím Lâm có một viên thuốc giữ mạng.

 

Nửa tháng trước, cô bắt mạch cho thím Lâm vẫn không phát hiện ra, có thể thần không biết, quỷ không hay mà giữ mạng cho thím Lâm nhiều năm như vậy, y thuật của người này thật sự rất lợi hại, Lê Hương biết là mẹ mình.

 

Mười năm trước, trước khi mất, mẹ cho thím Lâm viên thuốc giữ mạng này.

 

Lê Hương cảm thấy bây giờ mọi chuyện càng thêm rối ren, có một cái lưới lớn vây quanh, bao trùm lên cô.

 

Lúc này, tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi tới.

 

Là Lê Chấn Quốc gọi tới.

 

Lê Hương không hề ngạc nhiên, Lê Chấn Quốc nhất định sẽ gọi cho cô, dò hỏi chuyện của cô và Mạc Tuân.

 

Lê Hương nhận cuộc gọi: “Alo, bố à.”

 

“Lê Hương, con mau về nhà, bố có chuyện cần hỏi con cần thận!” Lê Chấn Quốc nói rất lo lắng.

 

Lê Hương nhếch môi: “Được, đúng lúc con cũng có chuyện nói với bố.”

 

Lê gia.

 

Lê Hương tới phòng Lê lão gia, ông còn đang hôn

 

mê, nhưng từ sau lần trước cô châm cứu thì khí huyết của ông đang dần hồi phục.

 

Lê Hương lại châm thêm lần nữa, lão gia lớn tuổi rồi, lại làm người thực vật hơn 10 năm, cần có thời gian thức tỉnh.

 

Lê Hương thu châm, yên lặng nhìn Lê lão gia, thím Lâm nói ông nội là quản gia của mẹ, là có ý gì chứ?

 

Thím Lâm còn bảo sau khi mẹ tới thành phố này… chẳng lẽ mẹ không phải người Hải Thành mà từ nơi khác tới sao?

 

“Người đó” khiến thím Lâm rùng mình sợ hãi là ai?

 

Lúc này, Lê Chấn Quốc đi tới: “Lê Hương, đến thư phòng với bố!”

 

Lê Hương vào thư phòng, sắc mặt Lê Chấn Quốc không quá đẹp, dồn hỏi: “Lê Hương, con quen giám đốc Mạc thị Mạc Tuân? Rốt cuộc con và cậu ta có quan hệ gì?”

 

“Bố, có phải Lê Nghiên Nghiên nói gì với bố không, Lê Nghiên Nghiên nói con quẹt thẻ đen của Mạc Tuân, bảo bố đi hỏi con?”

 

Lê Chấn Quốc không phủ nhận: “Là Nghiên Nghiên nói với bố, Nghiên Nghiên nói con cầm thẻ của Mạc Tuân, bố nhớ rõ lần sinh nhật Tiểu Điệp ở khách sạn 6 sao Đề Hào, giám đốc khách sạn từng sai Rolls Royce đưa con về, có phải con đã sớm thông đồng với Mạc Tuân rồi không?”

 

“Thông đồng?” Đôi mắt long lanh của Lê Hương cười lạnh: “Bố, bố cũng nói thế với Lê Nghiên Nghiên à, bảo Lê Nghiên Nghiên thông đồng với Mạc Tuân?”
 
Chương 143


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 143:

 

“Hai đứa khác nhau, Nghiên Nghiên chưa lập gia đình, còn con đã kết hôn!”

 

“Kết hôn thì có thể ly hôn mà, sao suy nghĩ đầu tiên của bố không phải là bảo con ly hôn, con với Lê Nghiên Nghiên đều là con gái bố, ai ở bên Mạc Tuân thì bố cũng là bố vợ, khác nhau chỗ nào?”

 

“Con!”

 

Lê Chấn Quốc nghẹn họng, đương nhiên là khác, khác trên trời dưới đất, vì Lê Hương không phải con ruột ông tai Trong thời gian này, 120 triệu kia làm ông ta như cá gặp nước, đi đâu cũng tiền hô hậu ủng, ông ta đang trông mong con gái mình là Lê Nghiên Nghiên sớm gả cho Mạc Tuân để ông ta là quốc trượng.

 

Bây giờ lại biết Lê Hương dây dưa không rõ với Mạc Tuân, Lê Chấn Quốc sắp tức chết, chỉ lo Lê Hương làm hỏng việc.

 

“Tóm lại, Mạc Tuân là của Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên phải gả vào Mạc gia làm thiếu phu nhân, Lê Hương con mau cắt đứt với Mạc Tuân đi, đừng có có đồ với người không nên động tới!”

 

Mạc thiếu phu nhân đường đường chính chính – Lê Hương nghe Lê Chấn Quốc răn dạy chỉ hờ hững nói: “Bố, nếu con là bố, bây giờ nên chọn đúng đội, ai gả vào Mạc gia thì còn phải xem Mạc Tuân thích ai, anh ấy không thèm Lê Nghiên Nghiên mới du học Thánh Lê Viện ở nước F mà mê mắn phụ nữ đã có chồng như con, nếu bố không ngóc thì cũng biết phải đặt cược cho ai.”

 

Lê Chấn Quốc tức muốn chết, lúc này, cửa thư phòng mở ra, Lê Nghiên Nghiên vào.

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn Lê Chấn Quốc trấn an, yêu kiều ngoan ngoãn nói: “Bố, con biết Lê Hương hiểu lầm con, muốn tất cả những gì của con, bố không cần xen vào chuyện Mạc Tuân, con biết phải làm thế nào.

 

Lê Chấn Quốc vô cùng hài lòng với Lê Nghiên Nghiên, ông ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, con như vậy bố cũng có trách nhiệm, là bố không nuôi dạy con chu đáo, như vậy đi, bố tìm một đại học cho con đi học, con nhìn Nghiên Nghiên xem, Nghiên Nghiên du học Thánh Lê Viện vè, bây giò đã được viện Xu Mật tuyển chọn.”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lê Hương nhỏ tuổi, mới 19, chỉ coi là tốt nghiệp phổ thông, cô muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật đúng là người sỉ nói mộng.

 

Ánh mắt Lê Nghiên Nghiên đầy khinh miệt, nhưng vẫn dịu dàng khuyên bảo: “Lê Hương, mọi người không có ý khinh thường cô, nhưng cô chắc chắn không vào được viện Xu Mật.”

 

Lê Hương không muốn nói nhiều với hai người này: “Tôi có cách vào viện Xu Mật, Lê Nghiên Nghiên, gặp lại ở viện Xu Mật.”

 

Lê Hương nói xong thì đi về.

 

Lê Chấn Quốc: “Nghiên Nghiên, con không cần để ý Lê Hương, bố thấy nó điên rồi, nó mà vào viện Xu Mật thì tên bó viết ngược lại.”

 

Lê Nghiên Nghiên vè phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Tuyền, nhỏ nhẹ nói: “Tuyền Tuyền, nói cho em biết một chuyện nực cười, lúc nãy, Lê Hương nói cô ta muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật, nếu em đăng chuyện cười này lên Weibo có phải rất buồn cười không?”
 
Chương 144


Chương 144:

 

Lê Hương về Túy Ngọc Hoan, Diệp Linh xán tới: “Lê Hương, lúc nãy Hoắc Tuyền đăng Weibo, cậu xem không?”

 

Xeml Lê Hương mở Weibo, Hoặc Tuyền đăng: “Truyện cười, nghe nói Lê Hương muốn vào viện nghiên cứu Xu Mật.”

 

Tuy Hoắc Tuyền không phải hot tự mang lưu lượng như Diệp Linh nhưng cũng là nữ thần thế hệ mới của các trạch nam, Weibo của cô ta nhanh chóng lên hot search, Comment một dạng.

 

“Nói một tin tốt, nữ thần Nghiên Nghiên nhà tôi được viện Xu Mật tuyển chọn.”

 

“Chẳng trách, đồ nhà quê nào đó định bắt chước làm bừa, gây cười cho thiên hạ.”

 

“Thảo luận có lý trí, Lê Hương mới 19 nhỉ, tốt nghiệp phổ thông chưa?”

 

“Dùng bằng phổ thông vào viện Xu Mật?”

 

“Cười chết, ha ha ha ha.”

 

“Hay là chúng ta cược đi, xem Lê Hương có vào viện Xu Mật không!”

 

Lê Hương nhìn bìa Weibo, vừa nhìn thì hoảng, 80 vạn fans của cô đã bùng nổ thành 800 vạn.

 

Diệp Linh vươn ngón tay dí đầu cô: “Đừng mừng sớm, phần lớn fans cả cậu là người qua đường và antifan, tự mình nhìn hot search đi, toàn dân đặt cược Lê Hương có thể vào viện Xu Mật không, Lê Hương là ai… Không chỉ bạn mạng tra cậu, các danh viện Hải Thành cũng sôi trào, máy cô tiểu thư danh giá đó đang cược cậu thua đấy.”

 

Diệp Linh nhướn mày: “Lê Hương, giờ cậu là người nổi tiếng rồi, lâu rồi giới giải trí và Hải Thành không náo nhiệt như vậy.

 

Lê Hương xem Weibo một lát, giờ cô mới thấy Diệp Linh cũng đăng: “Nghe một chút đây là tiếng gì nhé, chan chát, ờm, chờ bị vả mặt nha.”

 

Diệp Linh ngang nhiên ủng hộ Lê Hương, cùng Lê Nghiên Nghiên, Hoắc Tuyền và các tiểu thư danh giá giằng co hai mặt trận, fan Diệp Linh và fan Hoắc Tuyền cắn xé túi bụi, chẳng trách fans Lê Hương bùng nổ như vậy, ai cũng muốn tra cô, cô nổi tiếng thật rồi.

 

Nhưng Lê Hương về nông thôn từ năm 9 tuổi, không ai hỏi thăm được gì, khó tra… Lê Hương ôm tay Diệp Linh, cọ làm nũng: “Linh Linh, cậu tốt với tớ nhất, luôn đứng bên tớ vô điều kiện, tốt rồi, giờ chúng ta là kẻ địch của cả giới danh viện Hải Thành.”

 

Diệp Linh thở dài: “Không còn cách nào, người xinh đẹp giỏi giang luôn bị ghen ghét, chúng mình định trước không có chúng bạn rồi.”

 

Lê Hương bị chọc bật cười.

 

Diệp Linh đầy cô, nói nhỏ: “Lê Hương, hình như Xu Mật rất khó vào, Vậy… cậu vào Xu Mật có khó không, có gì thì lén nói với tớ, tớ giúp cậu nghĩ cách.”

 

“Cậu tìm Cố thiếu, hay tớ tìm Mạc Tuân?” Lê Hương hỏi.

 

Diệp Linh gật đầu: “Đều được, một trong hai bọn họ đều không vấn đề gì.”

 

Lê Hương mỉm cười, nói rất nghiêm túc: “Linh Linh, đừng lo, chờ bọn họ bị vả mặt đi.”

 

Lê Hương nói xong thì đi tắm.

 

Diệp Linh cũng yên lòng, Lê Hương đã bảo không lo thì cô xoắn xuýt cái gì?

 

Lê Hương tắm xong, Diệp Linh gọi cô lại: “Lê Hương, mau lại đây, “bà nội mới 18 tuổi” này là lão phu nhân nhà cậu à, lão phu nhân phản dame rất mạnh, hâm mộ.”

 

Lê Hương cầm di động xem, bây giờ toàn mạng đều tra cô, đương nhiên có rất nhiều người bôi đen cô.

 

Bạn mạng A: “Lê Hương chỉ tốt nghiệp phổ thông.”

 

Bà nội mới 18 tuổi: “Xem mi nói, chắc mi chưa tốt nghiệp trung học nhỉ?”
 
Chương 145


Chương 145:

 

Bạn mạng B: “Lê Hương che mặt cả ngày, nhất định là đồ xấu xí!”

 

Bà nội mới 18 tuổi: “Anh hùng bàn phím như mi mới xấu!”

 

Bạn mạng C: “Cho tôi chọn Lê Hương và Lê Nghiên Nghiên, tôi chắc chắn chọn Lê Nghiên Nghiên.”

 

Chuông cửa chung cư đột nhiên kêu “đinh đỉnh”, có người gõ cửa.

 

Ai thế?

 

Lê Hương quấn thêm một chiếc khăn quàng tua rua màu đen, sau đó ra mở cửa.

 

Một bóng người cao lớn, anh tuần đang đứng yên ở cửa, Mạc Tuân tới.

 

Mạc Tuân vừa từ công ty tới, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, bên trong là sơ mi trắng đeo cà vạt, so với ngày thường mặc tây trang càng thêm anh tuấn, trẻ trung, ưu nhã cao quý.

 

“Sao anh lại tới đây?” Lê Hương không ngờ anh Sẽ tới.

 

Mạc Tuân nhìn cô, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đeo mạng che, đôi mắt trong veo, đi dép lê hồng nhạt, bộ dạng thiếu nữ ở nhà rất xinh xắn.

 

“Mạc thiếu phu nhân, anh tới gặp em.”

 

“Vậy anh gặp rồi thì về đi.” Lê Hương đóng cửa luôn.

 

Nhưng Mạc Tuân lại nhanh hơn, dùng đầu gối chặn cửa: “Mạc thiếu phu nhân chờ một chút, anh mang cho em máy thứ.”

 

Mạc Tuân đưa túi xách tinh xảo trong tay tới, bên trong là bánh kem của cửa hiệu lâu đời cô luôn thích.

 

Anh mang bánh kem cho cô.

 

Lê Hương do dự một chút rồi vươn tay nhận: “Cảm ơn anh, Mạc tiên sinh… AI”

 

Mạc Tuân kéo nhẹ một cái, kéo cả thân hình mềm mại của cô vào lòng mình, cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả, anh ôm bồng cô lên!

 

Một tay anh cầm túi, một tay ôm bổng cô lên, giống như ba ôm con gái chơi…

 

Tuy năng lực bạn trai của anh đặt max, nhưng rất xấu hổ mà.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương đỏ bừng, vội đấm anh: “Mạc tiên sinh, mau thả em xuống!”

 

Mạc Tuân thả túi xuống đất, thả cô vào góc tường, bản thân anh vây quanh cô: “Lại nghịch?”

 

Lê Hương thấy khuôn mặt tuấn tú đẹp đế của anh lạnh xuống, trông rất nghiêm khắc tàn ác, khí thế của người đàn ông ở địa vị cao như anh vốn đã mạnh mẽ, lúc không giận mà nghiêm, cảm giác cứng rắn khiến người ta không dám chạm vào.

 

Lê Hương trốn không thoát, hai tay anh chống tường, thân hình cao lớn hơi khom xuống, hỏi thở sạch sẽ, thanh lạnh mà nguy hiểm ập xuống.

 

Anh đúng là xấu bụng, túm cô ra dạy dỗ như trẻ nhỏ.

 

Lê Hương cứng cỏ, to gan ní: “Nếu em nghịch thì anh làm gì được em?”

 

Ánh mắt Mạc Tuân tối lại, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng cười tà tứ: “Nếu đã không về rồi, còn nghịch nữa, anh sẽ đánh em.”

 

Đánh… cô?

 

“Vậy anh đánh đi, em tố anh bạo lực gia đình…”

 

Bàn tay to của Mạc Tuân đưa xuống, đánh vào mông cô.
 
Chương 146


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 146:

 

Anh thế mà lại đánh cô… Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương thoáng cái liền đỏ bừng, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút nóng lên, run run chỉ: “Lục… Mạc tiên sinh, anh… anh không biết xấu hổ.”

 

Mạc Tuân nhích gần về phía cô, ngửi mùi hương sữa tắm ngọt ngào trên người cô, giọng nói khàn khàn từ tính vang lên: “Mạc phu nhân, em có muốn anh tìm giúp em một luật sư để nói với họ rằng anh đã đánh mông em không.”

 

Lê Hương giơ chân lên đá anh một cái.

 

Mạc Tuân duỗi tay kéo khăn che mặt của cô xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú tinh xảo, sau đó cúi đầu đặt môi lên.

 

Lê Hương run sợ vội lấy hai tay che kín miệng mình lại.

 

Mạc Tuân bèn ngừng một chút, sau đó môi mỏng liền hôn thẳng lên mu bàn tay của cô.

 

Cô gái ngốc nghếch không nghĩ tới anh sẽ hôn lên tay mình, đôi mắt kiều diễm trợn trừng mở to, bộ dáng thanh thuần này khiến đàn ông khó mà chống cự lại được.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Mạc Tuân nhìn cô, thu hết vẻ đẹp tuyệt sắc dưới hai bàn tay kia vào mát: “Em còn dám nhắc tới Diệp Linh, có tin anh ôm em lên xe anh ngay bây giờ không?”

 

Tinl Lê Hương nhanh chóng ngậm miệng lại.

 

“Bà nội bảo anh hỏi em xem có cần hỗ trợ gì không?”

 

Bà nội nhất định đã biết tới chuyện viện nghiên cứu Xu Mật, đôi mắt Lê Hương khẽ sáng lên nhìn anh: “Không cần đâu, cảm ơn bà nội.”

 

Mạc Tuân cũng biết cô có biện pháp riêng của mình, trên người tiểu hồ ly này cất giấu không ít bí mật, anh yêu thương duỗi ngón tay ra nhéo lên má cô:

 

“Nếu cần hỗ trợ gì thì cứ nói một tiếng.”

 

Từ lúc anh thích cô tới giờ vẫn luôn véo má cô, Lê Hương cảm thấy là anh không tôn trọng người khác: “Em đâu dám nhờ anh hỗ trợ, đến lúc đó nếu anh kẹp giữa em với Lê Nghiên Nghiên sẽ càng khó hơn, hôm nay lúc về Lê gia em đã thấy bố ngồi nói chuyện với Lê Nghiên Nghiên, ông ta rất muốn làm nhạc phụ đại nhân của anh đấy, Lê Nghiên Nghiên cũng một lòng muốn gả cho anh làm Mạc thiếu phu nhân… ưm.”

 

Mạc Tuân trực tiếp lắp kín đôi môi đỏ đang lải nhải của cô lại.

 

Anh mạnh mẽ xâm chiếm, cướp đi toàn bộ hô hấp của cô, Lê Hương đứng ngốc một chút, cả người liền nhũn ra.

 

Hai tay nhỏ đặt lên ngực anh, dùng sức đầy anh ra.

 

Mạc Tuân chôn khuôn mặt của mình vào mái tóc dài tỏa hương của cô, điều chỉnh hô hấp của mình nói: “Còn dám nói loạn nữa thì lấy gia pháp hầu hạ.”

 

Đôi môi Lê Hương bị hôn sưng đỏ lên, bởi vì chênh lệch chiều cao cho nên dù anh cúi đầu cô vẫn chỉ có thể úp mặt vào ngực của anh.

 

Đây là gia pháp hầu hạ của anh à?

 

“Em đã đi chơi với Diệp Linh hai ngày, vậy có thể về nhà với anh chưa Mạc phu nhân?” Mạc Tuân như một đứa trẻ bị thất sủng đang muốn được yêu thương.
 
Chương 147


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 147:

 

Lê Hương hơi nhẫn tâm cự tuyệt lại: “Em còn chưa muốn trở về…”

 

Mạc Tuân lấy từ trong túi quần ra một thứ, đeo lên cổ cho cô.

 

Lê Hương cảm thấy trên cổ mát lạnh, cúi xuống nhìn, anh đã đeo cho cô một sợi dây chuyền.

 

Sợi dây chuyền vàng tinh tế, ở giữa đính một viên kim cương màu đỏ, của Ái Tâm Hình.

 

Cần cổ tuyết trắng như thiên nga của Lê Hương đeo chiếc dây chuyền này lên càng óng ánh đẹp mắt.

 

“Tặng em đáy, thích không?” Mạc Tuân hỏi.

 

Vừa nãy anh đã mua bánh gato cho cô, bây giờ còn tặng dây chuyền kim cương, rất giống bộ dạng bạn trai phạm lỗi sai đang lấy lòng bạn gái.

 

Lê Hương gật đầu: “Thích.”

 

“Lê Hương, thích thì em ôm cổ anh đi.”

 

Nụ hôn của Mạc Tuân lại rơi xuống.

 

Lê Hương vào trong chung cư, lén lén lút lút đóng cửa chính lại.

 

Vừa mới xoay người, đã thấy Diệp Linh đứng dựa bên cười, nhếch mày nhìn cô.

 

Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương nháy mắt đỏ lên, trong lòng vì có chuyện xấu nên cứ né tránh ánh mắt.

 

Diệp Linh cong môi: “Mạc tiên sinh về rồi à2”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Diệp Linh rất am hiểu về máy nhãn hiệu trang sức thời trang, cô gật đầu nói: “Đây là sợi dây chuyền quý hiếm của Đế Phù mới cho ra mắt, cả thế giới chỉ có một, khoảng thời gian trước trong buổi đấu giá nó đã bị một người thần bí mua mất, không nghĩ tới người này chính là Mạc tiên sinh. Chậc chậc, phong cách theo đuổi vợ của Mạc tiên sinh thật đúng là đỉnh.”

 

Lê Hương không hề biết tới câu chuyện này, Only- Love, ngụ ý chính là tình yêu duy nhất.

 

Lê Nghiên Nghiên rất sớm đã tới viện nghiên cứu Xu

 

Mật, hôm nay là ngày nhập học của cô ta.

 

Lê Nghiên Nghiên có được danh hiệu đệ nhất Hải Thành, lại vừa du học từ Thánh Lê Viện nước F trở về, cho nên vừa vào trong viện đã được coi trọng, trực tiếp được điều tới tổ nghiên cứu.

 

Tổ trưởng tổ nghiên cứu Triệu Lập Anh rất thích Lê Nghiên Nghiên, luôn lấy lòng cô ta, còn tự tay rót một cốc cà phê đưa tới: “Nghiên Nghiên, em vừa mới tới không cần khẩn trương, chờ tới giờ cơm trưa, anh sẽ đưa em đi làm quen hoàn cảnh chỗ này, có gì không hiểu thì em cứ hỏi, anh sẽ giúp đỡ.”

 

Lê Nghiên Nghiên nhận lấy cốc cà phê nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cười ngọt ngào nói: “Tổ trưởng Triệu, cảm ơn anh, anh đối xử với em thật tốt.”

 

Triệu Lập Anh lập tức bị nụ cười của Lê Nghiên Nghiên làm cho mê hoặc.
 
Chương 148


Chương 148:

 

Lúc này Lê Nghiên Nghiên quan sát xung quanh, sau đó hỏi tổ trưởng: “Em gái em Lê Hương có tới không vậy?”

 

Từ ngày rời khỏi Lê gia, Lê Hương vẫn không hề có động tĩnh gì, viện Xu Mật là một thánh địa thần thánh y học, có mạng lưới riêng, tin tức đều không được truyền ra, cho nên hôm nay Lê Nghiên Nghiên không có được câu trả lời mong muốn.

 

Triệu Lập Anh cũng biết Lê Nghiên Nghiên với Lê Hương có khúc mắc, anh ta lắc đầu: “Danh sách người trúng tuyển hôm nay anh không nghe thấy nhắc đến tên Lê Hương. Lê Hương này xuất xứ từ thôn quê, lại chỉ mới tốt nghiệp trung học, viện nghiên cứu Xu Mật của chúng ta sao có thể tuyển cô ta vào chứ?”

 

Triệu Lập Anh rất xem thường Lê Hương, nữ thần của anh ta chính là Lê Nghiên Nghiên.

 

Lê Nghiên Nghiên lại uống một ngụm cà phê, khóe môi khẽ cong lên, Lê Hương thua rồi.

 

Tất cả mọi người đều đang đánh cược xem Lê Hương có thể vào Xu Mật hay không, lần này cô nhất

 

định sẽ trở thành trò cười cho mọi người chế giễu.

 

Đúng lúc này, bên tai cô ta đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Lê Nghiên Nghiên, cô đang tìm tôi sao?”

 

Đôi mắt Lê Nghiên Nghiên khẽ co rụt lại, âm thanh quen thuộc này là của… Lê Hương.

 

Lê Nghiên Nghiên vội vàng ngắng đầu nhìn về phía trước, hôm nay Lê Hương mặc một chiếc áo len màu hồng cánh sen, phía dưới là chiếc quần dài đen bó sát lấy đôi chân dài mảnh, cả người thanh tú xinh đẹp bước vào từ cửa chính Viện nghiên cứu Xu Mật.

 

Màu hồng cánh sen đối với con gái rất kén chọn, nhưng kiểu thanh thuần trong trẻo như Lê Hương mặc lên lại lộ ra mấy phần xinh đẹp động lòng người, khiến cho người khác không thể dời mắt.

 

Bộ đồ hôm nay của Lê Hương rất thích hợp tới làm Tiểu Bạch.

 

Lê Hương tới.

 

Cô vẫn tới đúng như hẹn.

 

“Lê Hương, sao em lại tới đây, em vào bằng cách nào vậy, chị nghe nói Viện nghiên cứu Xu Mật không tuyển em mà.” Lê Nghiên Nghiên ôn nhu nói.

 

Lê Hương bước lên một bước nhỏ, cong môi lên nói: “Lê Nghiên Nghiên, cô nghe ai nói rằng tôi không được trúng tuyển?”

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn sang Triệu Lập Anh.

 

Triệu Lập Anh vội vàng đứng lên, vẻ mặt xem thường chán ghét nhìn Lê Hương: “Lê Hương, Viện nghiên cứu Xu Mật của chúng tôi sao có thể tuyển người tài như cô được chứ, cô mau rời khỏi nơi này đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuỏi cô đi đấy.”

 

Toàn bộ mọi người ở các danh viện Hải Thành đều đang đặt tiền cược, cho dù Xu Mật là thánh địa, nhưng động tĩnh bên này đã thu hút không ít ánh mắt, không ít người đã móc điện thoại ra quay lén.

 

Bên trong ánh mắt của Lê Nghiên Nghiên lóe lên một tia độc ác, cùng nụ cười trên nỗi đau của người khác, Lê Hương, là cô chủ động dâng tới cửa đấy!

 

Lê Nghiên Nghiên đi tới kéo tay Lê Hương: “Lê Hương, chị biết em không thích chị, còn hiểu lầm chị, nhưng em không nên vì muốn tranh chấp mà một mình xông vào Xu Mật, sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, bây giờ chị đưa em ra ngoài nhé?”

 

Triệu Lập Anh cảm thấy nữ thần Lê Nghiên Nghiên của anh ta thật sự quá thiện lương rồi, là thiên sứ trằng gian, lúc này anh ta liền biến thành người bênh vực kẻ yếu: “Nghiên Nghiên, Lê Hương này vẫn luôn nhắm vào em, còn náo loạn khiến em tan cửa nát nhà, em đừng vì lòng lương thiện mà đối xử tốt với cô ta làm gì.”

 

Lê Nghiên Nghiên ôn nhu nhìn Triệu Lập Anh, có chút ủy khuất đáng thương muốn nói lại thôi: “Tổ trưởng Triệu, anh đừng nói Lê Hương như vậy.”

 

Lê Hương buồn cười nhìn hai người đang diễn kịch này: “Lê Nghiên Nghiên, mị lực của cô cũng thật lớn, vừa mới vào tới Xu Mật không lâu mà đã có thêm một kẻ ái mộ rồi?”

 

“Lê Hương, em…”

 

Lê Nghiên Nghiên còn muốn nói chuyện nhưng lúc này chủ nhiệm viện nghiên cứu Xu Mật Chu Bình đi tới, Chu Bình năm nay đã ba mươi lăm tuổi, mặc một bộ đồ đen, tính tình nghiêm khắc lại cứng nhắc, giống như là thầy giáo chủ nhiệm ở trưởng học vậy, cho nên ai cũng sợ cô ta.

 

Chu Bình đi tới, lạnh giọng khiển trách: “Các cô cậu đang làm loạn gì ở đây thế, Triệu Lập Anh, cậu là tổ trưởng mà, chẳng lẽ đây chính là tác dụng của người dẫn đầu sao?”
 
Chương 149


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 149:

 

Triệu Lập Anh vội vàng trả lời: “Chủ nhiệm Chu, tôi cũng đang muốn báo cáo lại với cô chuyện này, Lê Hương tùy tiện xâm nhập viện nghiên cứu Xu Mật của chúng ta, quấy rày tiến độ công việc của chúng ta cho nên tôi đang muốn đưa cô ta ra ngoài.”

 

Lê Nghiên Nghiên cảm thấy hôm nay Lê Hương chết chắc rồi, ai rơi vào tay Chu Bình cũng đều không có kết cục tót.

 

Vừa rồi có không ít người quay video, nếu như Lê Hương rơi vào trong tay Chu Bình bị khó xử thì sẽ có một màn đặc sắc cho dư luận cùng xem.

 

Lần này Lê Hương sẽ thua rất thảm.

 

“Chủ nhiệm Chu, Lê Hương là em gái tôi, mặc dù nó có lỗi, nhưng hy vọng cô có thể giơ cao đánh khế, tôi nguyện thay nó chịu mọi hình phạt.” Lê Nghiên Nghiên đợi không nổi muốn thể hiện mình, thể hiện tình cảm thân thiết.

 

Quả nhiên ánh mắt Chu Bình nhìn về phía Lê Nghiên Nghiên liền lộ ra ý thưởng thức và nhu hòa. Nhân phẩm Chu Bình không có vấn đề, chủ nhiệm mà, đều thích những đứa trẻ vừa có thành tích tốt lại biết nghe lời, du học sinh từ Thánh Lê Viện nước F trở về Lê Nghiên Nghiên quả thực chính là một học sinh tốt tiêu biểu mà Chu Bình thích.

 

Ngữ khí của Chu Bình cũng ôn hòa nói: “Lê Nghiên Nghiên, hoan nghênh cô gia nhập Xu Mật của chúng tôi, tôi sắp xếp cô tới dưới trướng tổ trưởng Triệu chính là hy vọng cô có thể nhanh chóng dung nhập với Xu Mật, chẳng mấy chốc viện trưởng sẽ quay về, hi vọng cô có thể biểu hiện thật tốt.”

 

Viện trưởng sắp trở về ư?

 

Nội tâm Lê Nghiên Nghiên không khỏi nhảy lên vài cái, viện trưởng Viện nghiên cứu Xu Mật – Lý Văn Thanh là một viện sĩ có tiếng, đức cao vọng trọng, bây giờ ông đang có cuộc hội thảo học thuật ở Đé Đô thành.

 

Lê Nghiên Nghiên cong môi nói: “Chủ nhiệm Chu, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để không cô phụ kỳ vọng của cô với Viện trưởng.”

 

“Ừ.” Chu Bình gật đầu, sau đó ánh mắt lại chuyển sang người Lê Hương, cô ta lập tức nhíu mày.

 

“Lê Hương, em mau xin lỗi chủ nhiệm Chu đi.” Lê Nghiên Nghiên thúc giục.

 

Lê Hương thong thả rút tay mình ra khỏi Lê Nghiên Nghiên, sau đó ngắng đầu lên, một đôi mắt trong suốt đen láy nhìn thẳng về phía Chu Bình, mở miệng dõng dạc nói: “Chủ nhiệm Chu, Lê Hương xin được báo cáo, tôi đã đến gia nhập Xu Mật.”

 

Cái gì?

 

Lê Nghiên Nghiên kinh ngạc nhìn Lê Hương, cô ta còn nghĩ là đối diện với chủ nhiệm Chu, Lê Hương sẽ lập tức lộ nguyên hình cuống quít chạy trốn, nhưng ngược lại cô lại còn tự báo cáo với chủ nhiệm Chu?

 

Chuyện gì xảy ra vậy?

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Chu Bình cảm thấy cô gái trước mặt này đúng là rất xinh đẹp, đôi mắt trong suót lấp lánh mang theo ý cười trên mặt, vô cùng vui vẻ.

 

Nhưng mà, cô lại không có tài năng.

 

Chu Bình nhíu mày: “Lê Hương, lấy lòng cấp trên cũng vô dụng. Không cần trưng bộ mặt nịnh nọt đó, bây giờ cô đang ở giai đoạn thực tập, tổ nghiên cứu khẳng định là không vào được rồi, tôi đưa cô đi sắp xếp đơn thuốc, cô cứ đi lấy thuốc trước đi, tôi muốn xem biểu hiện của cô.”

 

Phòng thuốc Đông y này cũng không hề đơn giản, tủ số mấy là loại thuốc gì, mà nhiều thuốc Đông y như vậy, có thẻ tra tấn người ta phát điên.
 
Chương 150


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 150:

 

Chu Bình nghĩ là Lê Hương sẽ nói gì đó, nhưng Lê Hương chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”

 

Chu Bình nhếch miệng: “Lê Hương, cô có biết Xu Mật của chúng tôi có bao nhiêu loại dược liệu không?

 

Xu Mật là trung tâm nghiên cứu Đông y lớn nhất cả nước, tất cả dược liệu bên trong “Trung Hoa Thảo Mộc” đều có hết, thuốc sắc và các loại thuốc bào chế của thuốc Đông y có tới 11000 loại, thực vật dược có 900 loại, động vật dược có 100 loại, khoáng thạch cũng tới 80 loại, còn có một số loại thuốc của dân tộc vùng thiểu só, tổng cộng là hơn 12800 loại.”

 

“42800 loại dược liệu này được đặt trong ngăn tủ nào, cô đều phải nhớ kỹ, tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày, ba ngày sau, tôi sẽ công khai kiểm tra bên trong phòng thuốc, nếu cô chỉ phạm một lỗi sai nhỏ thôi thì cũng lập tức phải rời khỏi Viện nghiên cứu Xu Mật, Lê Hương, cô dám nhận không?”

 

Lê Nghiên Nghiên cùng Triệu Lập Anh kinh hãi nhìn Chu Bình, Lê Hương có thể vào trong Xu Mật đã là chuyện điên rò, mà chủ nhiệm Chu ra hạn thời gian ba ngày để Lê Hương nhớ kỹ 12800 loại thuốc bắc cũng càng loạn hơn.

 

Đây quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành?

 

Lê Hương dám đồng ý sao?

 

Lê Hương nhìn Chu Bình, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt trong suốt không có ý định lẩn tránh, kiên định gật đầu: “Vâng, chủ nhiệm Chu.”

 

Cô đồng ý rồi.

 

Lê Nghiên Nghiên cùng Triệu Lập Anh hút một ngụm khí lạnh, nhìn Lê Hương như nhìn quái vật, mà Chu Bình tuy không thích kẻ xin thêm vào như Lê Hương nhưng cô ta cũng không nói thêm gì: “Ba người cô cậu đều trở về đúng vị trí của mình đi.”

 

Nói xong, Chu Bình lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người đang giơ điện thoại lên chụp ảnh, lớn tiếng khiển trách: “Cô, đang nói cô đấy, còn mấy người nữa, có phải là nhàm chán không có việc gì làm không, có muốn tôi mới tới phòng làm việc uống trà không?”

 

Đám người vây quanh cũng đã xem xong vở kịch đặc sắc này, video cũng đã đăng lên mạng, cho nên bọn họ đều nhanh chóng chạy mắt dạng.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Không nghĩ tới Mạc Tuân lại vì Lê Hương làm chuyện này.

 

Trong lòng Lê Nghiên Nghiên nỗi lòng ghen ty nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ điều gì, còn lo lắng nói: “Lê Hương, tiền cược lúc đầu của chúng ta chỉ là một lời đùa vui thôi, em không vào được Xu Mật cũng không sao, bây giờ vào được rồi, nhưng yêu cầu mà chủ nhiệm Chu giao cho em trong ba ngày, em làm Sao mà qua được đây?”

 

“Đúng đấy Lê Hương, cô mau đi nhìn xem phòng thuốc của Xu Mật chúng tôi lớn như thế nào, 12800 loại thuốc đặt ở chỗ nào trong tủ, chỉ với thời gian ba ngày, cô căn bản là không thể nào làm được, đến lúc đó cô sẽ bị mắt mặt mà rời khỏi Xu Mật thôi.” Triệu Lập Anh phụ họa nói.

 

Lê Nghiên Nghiên khẽ cong môi lên: “Chuyện này đã bị làm lớn như vậy, cả viện nghiên cứu y học đều đã bị lôi vào, Lê Hương, em làm loạn tới mức này, về sau làm sao mà kết thúc được chứ?”

 

Lê Hương nhìn hai kẻ xướng người họa này, mày liễu chớp chớp: “Đây là chuyện của tôi, không cần mắy người quan tâm, chúng ta cứ đợi xem.”
 
Chương 151


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 151:

 

Sau đó Lê Hương rời khỏi chỗ này đi tới phòng thuốc.

 

“Nghiên Nghiên, Lê Hương này thật sự quá càn rỡ, có điều em cũng không cần lo lắng, tạm thời tha cho cô ta ba ngày, sau đó sẽ đi xem trò cười của cô ta.” Triệu Lập Anh nói.

 

“Tổ trưởng Triệu, cám ơn anh vẫn luôn giúp đỡ em, chờ khi rảnh rỗi em sẽ mời anh đi ăn cơm.”

 

Triệu Lập Anh lại lần nữa bị Lê Nghiên Nghiên mê hoặc.

 

Lúc này một tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của Lê Nghiên Nghiên.

 

Là Hoắc Tuyền gọi tới.

 

Lê Nghiên Nghiên tìm một chỗ vắng không người, nghe máy: “Alo, Tuyền Tuyền à?”

 

Giọng nói nôn nóng giận dữ của Hoặc Tuyền lập tức vang lên: “Chị Nghiên Nghiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lê Hương lại có thể vào viện Xu Mật thật, chúng ta thua rồi, đám fans của Diệp Linh và người qua đường đều đang cười nhạo chúng ta vả mặt chan chát có đau không đấy.”

 

Biểu tình của Lê Nghiên Nghiên không hè thay đổi, chỉ nói: “Lê Hương có thể vào Xu Mật nhất định là nhờ Mạc Tuân giúp đỡ.”

 

“Mạc Tuân? Mạc Tuân đưa thẻ đen của mình cho Lê Hương còn chưa đủ, bây giờ còn giúp cô ta vào viện nghiên cứu Xu Mật, em không hiểu rốt cuộc Lê Hương bỏ bùa mê thuốc lú gì Mạc Tuân, có thể mê hoặc Mạc Tuân chạy vòng như Vậy.”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Chu Bình về văn phòng của mình, rất nhiều đồng nghiệp đi tới hỏi chuyện cô ta: “Chủ nhiệm Chu này, rốt cuộc Lê Hương này dùng thủ đoạn gì để vào chúng ta vậy?”

 

“Phải đó chủ nhiệm Chu, bằng cấp của Lê Hương chỉ tốt nghiệp cấp ba, không có chút kinh nghiệm nào, sao có thể khiến mọi người khâm phục chứ?”

 

Chu Bình cũng nghĩ giống bọn họ, Xu Mật chính là thánh địa y học, Lê Hương gia nhập chính là bôi nhọ Xu Mật.

 

Nhưng Chu Bình cũng không tiết lộ chuyện gì, không thể nói ra: “Mọi người tản đi thôi, làm việc nghiêm túc, chờ xem biểu hiện ba ngày này của Lê Hương, đến lúc đó đuổi cô ta đi cũng không muộn.”

 

Chờ mọi người đi rồi, Chu Bình rót cho mình một chén nước, cô ta thừa nhận mình cố tình làm khó Lê Hương, ba ngày nhớ 12800 loại dược liệu là chuyện không thể, cô ta có tình muốn đuỏi Lê Hương đi.

 

Theo tính cách của cô ta, cô ta vốn không đồng ý Lê Hương vào Xu Mật, nhưng… Chu Bình nhớ tới cuộc điện thoại đêm qua, Viện trưởng ở tận đề đô đích thân gọi tới.

 

Là viện trưởng tự tay chỉ ra Lê Hương, cho Lê Hương nhảy dù vào!

 

Lê Hương mở Weibo, fans của cô vẫn đang tăng nhanh, từ 800 vạn tăng lên thành 1200 vạn, hot search về cô ở trên không xuống, tất cả những gì cô đăng đều có độ hot ngang với lưu lượng đang hot bây giờ.

 

“Ôi mẹ ơi, Lê Hương vào Xu Mật thật, có ảnh làm bằng chứng!”

 

“Sao nào, tiểu tiên nữ Linh Linh nhà tôi đã nói người nào bị vả mặt rồi, mặt đau không?”

 

“Đừng có đắc ý sớm, mong là ba ngày nữa, người nào đó thi thử không quá dơ mặt!”

 

“Rốt cuộc Lê Hương là người phương nào, tôi muốn thành fan cô ấy, cô ấy giống như đang trực tiếp trình diễn bộ phim suy luận hại não lại thêm kịch lớn vả mặt, tác phẩm của Lê Hương là tuyệt phẩm của thế gian.”
 
Chương 152


Chương 152:

 

Lê Hương biết bên ngoài đang rất náo nhiệt, ngoại trừ Weibo, các danh viện cả Hải Thành đều thua thảm, hận cô và Diệp Linh nghiền răng nghiền lợi.

 

Lê Hương cất di động vào túi, đi vào phòng thuốc.

 

Lúc này, cô gái nhỏ bụ bẫm chạy ra, nhiệt tình cười nói: “Cô là Lê Hương đúng không, xin chào, tôi là Song Song.”

 

Lê Hương nhìn Song Song, Song Song là một cô gái mũm mĩm, nhưng mặt tròn mắt hạnh, rất đáng yêu, vừa nhìn đã biết không phải người lòng dạ thâm sâu.

 

Lê Hương mỉm cười: “Chào cô, Song Song.”

 

“Lê Hương, tôi đã sớm nghe chuyện của cô, tôi thật sự sùng bái cô luôn, mong là cô có thể ở lại đây, vì vậy, bây giờ, tôi giúp cô nhận thức 12800 loại dược liệu nhé.”

 

Lê Hương nhìn Song Song đầy kinh ngạc: “Song Song, cô biết 12800 loại dược liệu ở đâu sao?”

 

Nói tới chuyện này, Song Song thẹn thùng cười nói: “Tôi tới đây hơn một năm rồi, còn chưa nhớ hết 800 loại dược liệu, hì hì.”

 

Lê Hương: “…”

 

Sóng Song nắm tay áo Lê Hương, chớp mắt tinh nghịch: “Còn không phải tôi thấy cô vẫn luôn bứt quá hiểm cảnh, vả mặt người khác chan chát à, tôi cũng cược mà, tôi cược cô ba ngày nữa có thể thăng chủ nhiệm Chu, vì tiền cược của mình, tôi nhất định sẽ giúp cô hết sức!”

 

Lê Hương vẫn rất cảm kích, trừ Diệp Linh, Song Song là người bạn thứ hai tình nguyện cược cho cô… Lê Hương, mau tới đây, phòng thuốc của Xu Mật rất lớn, tôi dẫn cô đi làm quen chút.” Song Song kéo Lê Hương vào.

 

Lúc này, Lê Hương đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang gục vào bàn ngủ, anh ta mặc áo sơ mi trắng, hai chân thon dài.

 

Tiếc là người đàn ông này gục ngủ trên bàn, Lê Hương không thấy mặt anh ta.

 

Lê Hương nói khẽ: “Song Song, ai kia?”

 

“Tôi cũng không biết, tới từ ba tháng trước, đến không làm gì, cứ ở đó ngủ thôi.”

 

Lê Hương

 

Chẳng phải viện Xu Mật đều là nhân tài sao?

 

Lê Hương nhìn người đàn ông đang ngủ, lại nhìn Song Song, vẻ mặt đầy thắc mắc.

 

Song Song xấu hỗ ho khan hai tiếng: “Lê Hương, tôi nói thật cho cô biết vậy, tôi là người dọn vệ sinh phòng thuốc, tuy tôi không có hứng thú với y, nhưng tôi rất chăm chỉ, yêu thích các loại cỏ cây hoa lá.”

 

Song Song chỉ mấy chậu hoa ven tường: “Những chậu cây đó đều do tôi trồng đấy.”

 

Lê Hương tới nhìn mây chậu hoa đó, không nhìn thấy hạt giống, cũng không nảy màm, chỉ một chậu đất, cô không biết Song Song trồng cái gì.

 

Nhưng những yêu thích hợp pháp đều đáng được tôn trọng.

 

“Lê Hương, đi thôi, chúng ta mau chóng nhớ hết dược liệu, thời gian quý giá.”

 

Song Song dẫn Lê Hương tới bên quầy dược liệu, bắt đầu giới thiệu, viện nghiên cứu Xu Mật không hỗ là viện Đông y lớn nhất, có thể nhìn thấy gần như tắt cả các loại dược liệu quý hiếm ở đây.

 

Lông mi dài mảnh của Lê Hương khẽ run, tất cả là do một tay mẹ sáng lập sao?

 

Nhanh chóng tới giữa trưa, Song Song dẫn Lê Hương tới nhà ăn ăn cơm, Lê Hương là người nổi tiếng, mọi người đều nhìn cô, xì xào bàn tán.

 

“Đó là Lê Hương sao?”

 

“Tôi rất tò mò cô ta vào Xu Mật kiểu gì?”
 
Chương 153


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 153:

 

“Tôi càng tò mò ba ngày nữa cô ta ứng phó với khảo thí của chủ nhiệm Chu kiểu gì.”

 

“Tôi cược cô ta thua.”

 

“Chuyện này còn cần cược à?”

 

Song Song tìm một chỗ ngồi xuống, đưa đũa cho Lê Hương, cười nói phóng khoáng: “Lê Hương, đừng để bọn họ ảnh hưởng, kỳ tích sinh ra từ tranh luận, chờ ba ngày nữa, chúng ta chói mù mắt chó của bọn họt”

 

Lúc này, một loạt tiếng xôn xao vang lên, có người hô lên: “Mọi người mau nhìn, Lê Nghiên Nghiên tới kia!”

 

Lê Nghiên Nghiên tới thật, hôm nay, cô ta mặc váy liền áo hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ điềm đạm, yêu kiều mỉm cười, nhìn thấy người quen còn giọng oanh nhỏ nhẹ: “Đàn anhl”

 

Lê Hương nghe mà nổi da gà, nhưng mấy người đàn ông đó lại rất hưởng thụ, khen ngợi ríu rít.

 

“Lê Nghiên Nghiên không hỗ là đệ nhát tiểu thư, thiếu nữ thiên tài của Hải Thành, khiến người ta vừa gặp đã thương.”

 

“Anh nhìn Lê Hương kia xem, đồ nhà quê từ nông thôn ra, quả nhiên là không thể so với Lê Nghiên Nghiên.”

 

“Lê Nghiên Nghiên xinh đẹp như vậy, đúng là hoa khôi viện Xu Mật chúng ta.”

 

Lê Nghiên Nghiên lấy cơm ngồi xuống, giả bộ không nghe thấy máy lời này, ăn cơm ưu nhã, nhưng khóe môi đã sớm mỉm cười.

 

Lúc này, Triệu Lập Anh cũng đi tới, Song Song lập tức lộ vẻ thẹn thùng mà hưng phấn: “Tổ trưởng Triệu, anh ngồi đây ăn cơm đi.”

 

Lê Hương liếc Song Song một cái, Song Song thích Triệu Lập Anh à?

 

Lúc này, có người ồn ào nói: “Tổ trưởng Triệu, vị hôn thê của anh đang gọi kìa, thật ra Song Song không tệ lắm, chỉ hơi béo thôi ha ha.”

 

Song Song là vị hôn thê của Triệu Lập Anh?

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Vì béo nên Song Song rất tự ti, cô cũng không có bạn bè gì ở Xu Mật, chỉ thích chơi đùa mấy cây hoa cỏ của mình.

 

Lê Hương mỉm cười: “Ai bảo thế, tôi thấy người mập rất đáng yêu, tôi cũng quý Song Song.”

 

Hai mắt Song Song sáng ngời: “Tôi cũng thích Lê Hương, từ nay chúng ta chính là bạn tốt!”

 

Lê Hương dẫn Song Song đi, Lê Nghiên Nghiên uống một ngụm sửa dâu, dịu dàng nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy Lê Hương rất chịu khó, nhất định là cô ấy đến phòng thuốc để nhớ thuốc, không chừng… ba ngày nữa, cô ấy có thể thành công đấy.”

 

Triệu Lập Anh sững lại: “Sao có thể?”

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn ngoài cửa sổ: “Tôi thấy vệ sinh của viện nghiên cứu chúng ta chưa tốt lắm, nếu có người lau nhà lau cửa sổ thì tốt rồi.”
 
Chương 154


Chương 154:

 

Triệu Lập Anh lập tức hiểu ý Lê Nghiên Nghiên, anh ta đứng dậy đi làm.

 

Lê Nghiên Nghiên hài lòng uống sữa dâu, cô ta lấy điện thoại, mở diễn đàn của Xu Mật ra, tiêu đề chính là “Lê Nghiên Nghiên trở thành hoa khôi mới của viện”.

 

Có người đăng ảnh của cô ta, cô ta mặc váy liền hồng nhạt đứng trong nắng mai, yêu kiều mềm mại, yếu ớt động lòng người.

 

“Lê Nghiên Nghiên đẹp quá, tôi muốn xem ai có thể bắt được trái tim hoa khôi viện nào?”

 

“Mọi người mau theo.”

 

“Mạc tổng chỉ 120 triệu vì Lê Nghiên Nghiên, Lê Nghiên Nghiên đã sớm bị Mạc tổng chiếm rồi.”

 

“Chúng ta chỉ có thể nhìn.”

 

Lê Nghiên Nghiên cất điện thoại, cười hài lòng.

 

Lê Hương và Song Song về phòng thuốc, chuẩn bị bắt đầu công việc, lúc này, Triệu Lập Anh đi tới: “Lê Hương, chủ nhiệm Chu ra ngoài hội chẩn, lúc đi phân phó tôi tìm người làm vệ sinh, bây giờ cô lấy dụng cụ quét tước hết một lượt tòa nhà Xu Mật, tôi không muốn thấy chút bụi bản nào cả.”

 

Hả?

 

Song Song lập tức bật lên: “Tổ trưởng Triệu, có lầm không vậy, Xu Mật có máy tòa nhà liền, anh bắt Lê Hương đi làm vệ sinh thì tới ngày nào tháng nào, ba ngày nữa là chủ nhiệm Chu kiểm tra rồi, tôi và Lê Hương còn chưa xem hết 800 loại dược liệu đâu, thế thì kiểm tra kiểu gì?”

 

Triệu lập Anh muốn chính là cái này, anh ta thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Tôi không quan tâm, Lê Hương mau dọn vệ sinh đi.”

 

Lê Hương kéo Song Song lại: “Được, tôi dọn.”

 

Song Song thấy Lê Hương lấy dụng cụ, tiếp tục kì kèo: “Tổ trưởng Triệu, tôi thấy đây vốn không phải ý chủ nhiệm Chu, anh có tình làm khó Lê Hương thì cót”

 

Triệu Lập Anh nhìn dáng vẻ mũm mĩm của Song Song đầy chán ghét: “Song Song, sao cô có thể kết bạn với Lê Hương, quả nhiên là vật họp theo loài, tôi không quan tâm chuyện của cô, nhưng sau này đừng có gọi tôi trước mặt mọi người nữa, cô nhìn cô béo thế này, sao tôi có thể thích cô chứ, cô khiến tôi không thể ngắng đầu nhìn người khác, đúng là mát mặt!”

 

Hai mắt Song Song đỏ ửng: “Triệu Lập Anh, thì ra là anh nghĩ vậy, nếu tôi làm anh mất mặt thì chúng ta hủy bỏ hôn ước đi!”

 

“Chính cô nói đấy, không được đổi ý!” Triệu Lập Anh lập tức nắm lấy lời này của cô, sợ cô hối hận.

 

“Là tôi nói, tôi sẽ không hối hận!” Song Song nói xong thì chạy tớ cầm dụng cụ: “Lê Hương, chúng ta cùng dọn dẹp!”

 

Song Song thích Triệu Lập Anh, Triệu Lập Anh đẹp trai, gia cảnh tốt, học giỏi tài cao, các phương diện đều không tệ, bây giờ hai người hủy hôn ước, Song Song khóc to một trận.

 

Lê Hương an ủi: “Song Song, đừng buồn vì Triệu Lập Anh, anh ta không hợp với cô, sau này cô sẽ tìm được một chàng trai càng ưu tú hơn anh ta.”

 

Lê Hương không nói cho Song Song biết chuyện Triệu Lập Anh thích Lê Nghiên Nghiên, người này nhân phẩm không chính trực, lương tâm xấu xa, vốn không hợp với Song Song đơn thuần đáng yêu.

 

Song Song cố nén đau lòng, lau khô nước mắt: “Ừ, đúng, Lê Hương, tôi không khóc, anh ta không đáng để tôi buồn!”

 

Hai người bắt đầu dọn dẹp từ giữa trưa tới tận tối mới xong, Song Song chẳng còn sức đau buồn, hai người mệt phò người.

 

Viện nghiên cứu đóng cửa buổi tối, Song Song thu dọn đồ đạc về nhà: “Lê Hương, chúng ta cùng về thôi!”

 

Lê Hương lắc đầu: “Song Song, tôi phải qua phòng thuốc nhìn xem, cô mệt cả ngày rồi, mau về nhà nghỉ đi.”
 
Chương 155


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 155:

 

Song Song cũng muốn ở lại, nhưng nghĩ tới mình không có hứng thú gì với y học, ở lại cũng không có tác dụng gì nên nhũn chân phát tay: “Lê Hương, tôi về đây.”

 

“Ừ, bai bai.”

 

Lê Hương tiễn Song Song thì về phòng thuốc, phòng đã tắt đèn, duỗi tay không thấy năm ngón.

 

Lê Hương vừa tới, hôm nay còn chưa kịp xem công tắc đèn ở đâu, lần mò đi về phía trước.

 

Lúc này, “cộp” một cái, cô đụng vào tường.

 

Äy.

 

Trán đau quá.

 

Lê Hương che trán ngước mắt nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn tú trong bóng tối.

 

Lê Hương sợ hét toáng lên: “Ma, có mai”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lê Hương cảm thấy thanh niên này cứ là lạ, nhưng cô nhanh chóng chuyển tầm mắt, bắt đầu xem 12800 loại dược liệu kia.

 

Học trò giỏi cũng phải thức đêm khổ học, tất cả thiên phú đều cần có những nỗ lực, cố gắng phía sau, trên đời này không có lối tắt nào cả.

 

Lê Hương bắt đầu nhớ những dược liệu này, nhưng hôm nay cô quá mệt mỏi rồi, ngồi trên ghé nghỉ ngơi một lát rồi ngủ mắt.

 

Cả phòng thuốc yên tĩnh.

 

Thanh niên đang ngủ gật tỉnh dậy, anh ta mở bừng mắt, lấy một quyển sách y ra chậm rãi xem.

 

“Nhị thiếu.” Lúc này, một thuộc hạ áo đen đi tới: “Đây là bữa khuya ngài yêu cầu.”

 

Thuộc hạ cung kính dâng lên… một hộp mì ăn liền.

 

Thanh niên không ngắng đầu, lạnh nhạt nói: “Đi xuống đi.”

 

“Nhị thiếu, Hải Thành này có không ít đồ ăn ngon, tuy kém xa các đầu bếp ở Đế Đô nhưng cũng ngon hơn mì ăn liền, cậu ăn mì gói thường xuyên, nếu phu nhân biết, nhất định sẽ đau lòng, với lại… nhị thiếu đã về nước một thời gian, cũng nên về nhà đi… chứ?”

 

Thuộc hạ cần thận quan sát sắc mặt thanh niên.

 

Thanh niên vẫn không ngắng đầu: “Đi xuống.”

 

Thuộc hạ nhanh chóng chạy mắt.

 

Thanh niên mở xem sách y trong tay, chắc hẳn cảm thấy nội dung trong sách không thú vị nên vứt sách ra, đứng dậy, đi tới bên cạnh Lê Hương.
 
Chương 156


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 156:

 

Cô gái đeo mạng che mặt, vì quá mệt mỏi mà chìm vào mộng đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa bên má, thêm chút mềm mại.

 

Thanh niên đưa tay, muốn tháo mạng che của cô.

 

Nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại du dương vang lên, Lê Hương có điện thoại.

 

Thanh niên hạ mi nhìn điện thoại Lê Hương để trên bàn, màn hình nhấp nháy ba chữ “Mạc tiên sinh”.

 

Thanh niên chậm rãi thu tay lại.

 

Lê Hương bị chuông điện thoại đánh thức, cô ngồi dậy, thanh niên ngủ ở kia dã biến mắt.

 

Mạc tiên sinh gọi điện tới.

 

Lê Hương nhanh chóng cầm điện thoại nhận cuộc gọi: “Alo, Mạc tiên sinh à.”

 

Tiếng nói trầm thấp giàu từ tính của Mạc Tuân chậm rãi truyền qua điện thoại: “Sao nghe máy của anh chậm thế, nếu chậm hơn chút nữa, anh cảm thấy mình đi bắt gian là vừa.”

 

“Sức tưởng tượng của Mạc tiên sinh thật phong phú, giờ em đang ở viện nghiên cứu, lúc nãy mệt quá mà ngủ gật mắt, anh cũng muốn so đo chuyện này với em hửm?”

 

Cô dùng “hửm’, giọng thiếu nữ ngọt ngào hơi nâng lên, cực kì nũng nịu, là bắt chước cách nói chuyện lúc thường của anh.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Đương nhiên, cô cũng chẳng có người bạn nam nào cả.

 

Nhưng lúc vừa tới viện nghiên cứu Xu Mật, thì điện thoại giám sát của anh gọi tới.

 

Lê Hương miết điện thoại, cố ý chọc anh: “Đúng vậy, ở Xu Mật có nhiều anh đẹp trai lắm, hôm nay em đã làm quen được máy người.”

 

Bên kia đột nhiên giống như không có tiếng hít thở, một lúc sau, từ trong cổ họng anh vang lên một tiếng cười trầm thấp: “Ò, tiếp tục đi.”

 

Lê Hương biết anh đã tức giận, cũng không dám nhỏ lông trên đầu cọp nữa: “Lừa anh thôi Mạc tiên sinh, em đã quan sát hét rồi, bọn họ chẳng có ai đẹp trai bằng anh cả.”

 

Lúc này âm thanh hít thở của Mạc Tuân mới truyền tới, cưng chiều ôn nhu cười nói: “Đồ lừa đảo này lá gan lại to hơn rồi đúng không, đánh đánh.”

 

“Mạc tiên sinh, em muốn nói là, trong mắt em thì anh là người đẹp trai nhất, những anh đẹp trai khác căn bản không lọt nổi mắt xanh của em đâu, cho nên Mạc tiên sinh ngoan nhé, đừng hẹp hòi như vậy.” Lê Hương mặt không đỏ thở không gấp bày ra lòng trung thành của mình.

 

Mạc Tuân cảm thấy cô bé này thật đúng là khiến người khác yêu thích, hơn nữa anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của cô.

 

EQ của cô rất cao, người đẹp miệng lại ngọt, căn bản là anh cũng không cách nào cự tuyệt được.

 

“Lê Hương.” Anh thấp giọng gọi.
 
Chương 157


Chương 157:

 

Lê Hương rất ít khi thấy anh gọi mình là Lê Hương, bình thường toàn gọi là Mạc phu nhân, chỉ có thời điểm thân mật ôm hôn mới thì thầm gọi cô một tiếng Lê Hương.

 

“Gọi em có chuyện gì thế?” Lê Hương lên tiếng.

 

“Lê Hương, anh không thích mấy thằng nhóc học y, đừng thân cận quá với bọn họ.”

 

“A, Mạc tiên sinh không thích nam sinh học y, nhưng lại thích nữ sinh học y cũng là bình thường mà.” Lê Hương cười nói.

 

“Lê Hương, anh nói thật đấy. Em trai anh cũng học y, từ nhỏ nó đã là thiên tài y học rồi, rất ưu tú.”

 

Đây là lần đầu tiên Lê Hương nghe anh nhắc tới người nhà của mình, Diệp Linh từng nói với cô, sáu, bảy năm trước Mạc Tuân mới tới Hải Thành, là một người thần bí khiêm tốn, vẫn luôn ở U Lan Uyễn với lão phu nhân, cô còn tưởng rằng lão phu nhân là người thân duy nhất của anh.

 

“Mạc tiên sinh, anh còn có em trai à?”

 

“Cùng cha khác mẹ, mẹ ruột của anh qua đời từ sớm, Mạc phu nhân hiện tại là mẹ kế của anh, bọn họ mới là người một nhà.”

 

Hàng mi dài của Lê Hương khẽ run lên, cô không nghĩ tới thân thế của Mạc Tuân lại giống với cô như Vậy.

 

Cho nên cha ruột của anh, mẹ kế, và cả người em ruột ưu tú học y kia đều đang sống chung một chỗ, mà anh cùng với bà nội hai người ở Hải Thành?

 

Mạc Tuân là một người đàn ông thành thục lại khép kín, anh chưa bao giờ thổ lộ ra những chuyện này, bây giờ chỉ lộ ra mấy câu, bọn họ mới là người một nhà… khiến cho trong lòng Lê Hương không khỏi nhói lên một chút.

 

“Mạc tiên sinh…”

 

“Bây giờ anh không muốn nghe em nói chuyện, mau làm việc cho tốt đi, anh cúp máy đây.” Mạc Tuân nói xong lập tức tắt máy.

 

Lê Hương nghe hai tiếng tút tút bên tai, hận không thể đá cho anh một cước, người này có ý gì đây, người gọi điện tới cho cô là anh, bây giờ người tắt máy trước cũng là anh.

 

Lê Hương thở phì phò cất điện thoại đi, lúc ngắng đầu lên, người đàn ông thích ngủ đã trở lại.

 

Xem thêm nhiều truyện hot nhé!

 

Vừa rồi rõ ràng anh ta đã biến mát, vậy mà bây giờ lại vô thanh vô tức trở về, Lê Hương bị hù dọa không nhẹ, anh ta đi đường không lộ chút tiếng động nào sao?

 

Lúc này Lê Hương nhìn thấy trên tay anh ta còn cầm thêm một thứ, là mì tôm.

 

Hộp mì đã mở nắp, bên trong đổ nước nóng, thơm phưng phức.

 

Bụng Lê Hương cũng tranh thủ kêu ọc ọc một tiếng.

 

Trưa nay cô ăn rất ít, sau đó phải đi quét dọn vệ sinh, bây giờ còn chưa ăn cơm tối, cho nên rất đói.

 

Lê Hương nhìn người đàn ông đang đọc sách, là một cuốn sách thuốc, ngón tay anh ta thon dài trắng nõn hết sức xinh đẹp, người có đôi tay như này nếu không phải đánh dương cầm thì chính là theo nghề y.

 

Anh ta có lai lịch như thế nào?

 

Lê Hương không có hứng thú, thứ mà cô quan tâm bây giò chính là… hộp mì kia.

 

Mì tôm ủ trong hộp mà anh ta cũng không vội ăn.

 

Lê Hương đứng dậy: “Cái kia… làm phiền một chút, hộp mì này anh có ăn không, tôi còn chưa ăn cơm tối, có thể hay không…vmượn hộp mì này của anh, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh.”

 

Người đàn ông đó không ngắng đầu, mái tóc gợn sóng che khuất đôi mắt đen của anh ta, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tuấn tú lịch lãm tựa như nam chính bước ra từ phim Hàn.
 
Chương 158


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 158:

 

Anh ta chậm rãi mở miệng: “Lấy q Thì ra anh ta biết nói chuyện.

 

Lê Hương vô cùng cảm tạ ôm lấy hộp mì, sau đó quay về chỗ của mình định xử lý hộp mì luôn.

 

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, là điện thoại của Lê Hương.

 

Vẫn là điện thoại của Mạc tiên sinh gọi tới.

 

Lê Hương vội ấn phím nghe: “Alo, Mạc tiên sinh.”

 

Giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân truyền tới, chỉ có hai chữ: “Ra đi.”

 

Anh bảo cô ra đi.

 

Chẳng lẽ… Hai mắt Lê Hương sáng lên, vội đặt đôi đũa trong tay xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Bên ngoài cổng viện nghiên cứu Xu Mật, Lê Hương nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce sang trọng đỗ ở ven đường, là xe riêng của Mạc Tuân.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Mạc Tuân cơ hồ là trong nháy mắt ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô vào lòng.

 

Lê Hương đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cọ xát lên ngực anh, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng: “Mạc tiên sinh, sao vừa nãy anh lại tắt điện thoại của em, có phải anh sợ em sẽ an ủi, sẽ thương hại anh không?”

 

Hai người quen biết lâu như vậy, Mạc Tuân hiếm khi được hưởng thụ thời khắc cô chủ đông như này, đôi mắt trong suốt ngập nước của cô ngắng lên nhìn anh, Mạc Tuân khẽ mím môi lại: “Anh đã quên những điều vừa nói trong điện thoại rồi, em cũng quên Gia Lê Hương nhu thuận gật đầu: “Được, anh nói quên thì quên. Mạc tiên sinh, lời tiếp theo em nói thì anh không được quên đâu đấy. Em không phải muốn an ủi anh, cũng không muốn thương hại anh. Em chỉ muốn nói rằng sau này, em sẽ bảo vệ anh.”

 

Bàn tay rộng lớn của Mạc Tuân bóp vào chiếc eo mềm mại của cô: “Bảo vệ anh, em ư?”

 

“Mạc tiên sinh, anh đừng có xem thường em, bà nội, anh và em cũng là ba người, kể cả thiên tài y học em cũng không sợ, nếu bọn họ dám bắt nạt anh thì em nhất định sẽ bảo vệ cho anh.”

 

Mạc Tuân dùng sức kéo Lê Hương vào lòng, ôm thật chặt, nhiều năm về sau, anh vẫn không thể nào quên được buổi tối hôm đó, cô gái trong ngực nhỏ bé, mềm mại như thế, một chút lực công kích cũng không có, nhưng cô gái ấy lại nói với anh rằng, em sẽ bảo vệ anh.

 

Mạc Tuân khép hờ mắt, chậm rãi cong môi lên: “Được.”

 

Lê Hương cảm giác được anh đang dùng sức ôm chặt mình, hai cánh tay gắt gao siết chặt, sức lực kia tựa như hận không thể dung nhập cô vào bên trong máu thịt của anh vậy, cô khẽ nhón chân lên, hôn trộm vào một bên má anh.

 

Mạc Tuân cũng chủ động hôn lên môi cô, hơn nửa ngày sau mới chịu buông ra hỏi: “Có đói bụng không?”

 

Bị nhắc nhở như vậy, cái bụng nhỏ của Lê Hương lại bắt đầu kháng nghị, hộp mì cô mượn vẫn còn để trong phòng thuốc kìa.

 

Lúc này Mạc Tuân mở cửa ghế phụ, lấy ra một chiếc túi: “Anh đã kêu đầu bếp làm cho em một đĩa nấm xào bơ, và một phần bít tết, em mau ăn đi.”
 
Chương 159


Chương 159:

 

Woa, Lê Hương đã ngửi được mùi thơm tỏa ra, thì ra tối nay Mạc tiên sinh lái xe tới viện nghiên cứu là để đưa bữa ăn khuya cho cô.

 

“Cái này cho em.” Mạc Tuân lại lấy ra một thứ.

 

Lê Hương ngước mắt lên nhìn, là trà sữa.

 

Con gái đều thích các loại đồ ngọt như bánh gato, trà sữa, Lê Hương cũng không ngoại lệ, cô vui vẻ nhận lấy trà sữa khen ngợi một câu: “Mạc tiên sinh, em phát hiện anh ngày càng biết cách tặng đồ cho con gái Ấy đây.”

 

Mày kiếm của Mạc Tuân khẽ nhéch lên.

 

Lê Hương mở nắp ly trà sữa ra, uống thử một ngụm: “Ngon quá.”

 

(@:đ8gwl2:T8u Hôn Đêm Khuya 20&`’ “Mạc tiên sinh, anh uống không, ngon lắm đấy.”

 

Mạc Tuân nhìn cô vén ra một góc khăn che mặt, để lộ ra đôi môi nhỏ, bên trên còn dính lại một ít sữa.

 

Lần trước lúc ăn bánh gato cô cũng để dây ra môi của mình.

 

“Nơi này dính một ít này.” Mạc Tuân chỉ chỉ.

 

“Chỗ nào?”

 

Lê Hương vươn lưỡi ra liếm một vòng, liếm sạch sữa đọng bên miệng, sau đó tinh nghịch hỏi anh: “Hết chưa?”

 

Ánh mắt Mạc Tuân hơi tối lại, tay đưa lên giữ lấy gáy cô, nhắm mắt hôn thẳng lên môi cô.

 

Lê Hương cầm trà sữa bị hôn tới choáng váng, lúc này bên tai lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Lần trước đã muốn hôn em rồi, trà sữa trong miệng (:48gw2glTẩầu Hôn Đêm Khuya [email protected]`’ em đúng là rất ngọt.”

 

Hai ngày sau, Triệu Lập Anh vẫn như cũ gọi Lê Hương tới quét dọn vệ sinh, Lê Hương ban ngày đi quét dọn, đương nhiên là có Song Song làm bạn, buổi tối đi xem dược liệu, hai ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy đã tới ngày thứ ba.

 

Hôm nay chính là ngày mà Chu Bình tiến hành kiểm tra, không chỉ cư dân mạng hay nhóm danh viện ở Hải Thành, mà ngay cả những nhân viên công tác bên trong Xu Mật cũng nhao nhao chạy tới xem náo nhiệt.

 

Chu Bình làm việc rất nghiêm túc, cẩn thận, sáng sớm đã khí thế mạnh mẽ bước vào phòng thuốc, bên cạnh còn một đám quần chúng vây xem muốn ăn dưa.

 

Chu Bình tìm một vòng, không nhìn thấy Lê Hương đâu, sắc mặt cô ta cứng lại: “Song Song, Lê Hương đâu, cô ta phải biết hôm nay là ngày gì chứ, tôi đã tới đây rồi mà còn chưa thấy bóng dáng cô ta đâu, rốt cuộc cô ta có coi trọng công việc thực tập của mình hay không?”

 

Song Song bị dọa toát mò hôi lạnh, ấp a ấp úng đáp: “Chủ… chủ nhiệm Chu, Lê Hương đã tới, nhưng mà Lê Hương… Lê Hương đã đi vệ sinh rồi.”

 

Song Song đổ mò hôi lạnh thay Lê Hương, cô đang nói dối, từ sáng tới giờ cô vẫn chưa gặp Lê Hương.

 

Bây giờ chủ nhiệm Chu và tất cả mọi người đều tới đây, vậy mà nhân vật chính lại biến mát… Chu Bình liếc mắt một cái cũng biết Song Song đang nói dối: “Song Song, cô cũng học nói dối à, nói đi, Lê Hương bây giờ đang ở đâu?”

 

TIỒI: hội Quần chúng ăn dưa bên cạnh liền ồn ào lên tiếng.

 

“Chủ nhiệm Chu, tôi nghĩ là Lê Hương sợ quá cho nên lâm trận bỏ trốn rồi?”

 

(48gw{21j’“ Cầu Phúc [email protected]&`’ “Tôi cảm thấy có khả năng đấy, Lê Hương biết mình không thể qua được bài kiểm tra này, sợ bị biến thành trò cười cho nên mới chạy trốn.”

 

Lê Nghiên Nghiên cũng tới, ở Xu Mật cô ta được coi như là trung tâm mọi sự chú ý, bây giờ cũng đứng ở ngay chính giữa, trong mắt có tia sáng lóe lên, ba ngày nay Lê Hương đều phải quét dọn vệ sinh, đừng nói 12800 loại dược liệu, kể cả chỉ 800 loại dược liệu cô cũng không thể nào nhớ nủi.

 

Lê Nghiên Nghiên đi tới bên cạnh người Chu Bình, chớp chớp mi dịu dàng nói: “Chủ nhiệm Chu, tôi cảm thấy Lê Hương chỉ là quá lo lắng thôi, nếu như con bé không đến thì chúng ta đừng làm khó dễ con bé.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top