Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp
Chương 220


Chương 220:

 

Lê Nghiên. Nghiên là gián tiếp nói với đám người này rằng Lê Hương đi câu dấn Mạc Tuân. Đương nhiên trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy, nếu không cô ta quả thực không hiểu được sao Lê Hương lại ở cùng Mạc Tuân được.

 

Đám đông đồng loạt gật đầu.

 

Mạc tổng chúng ta là người đứng đầu ngành một tay che trời Hải Thành, sao có thể bị Lê Hương gọi tới gọi lui chứ? Mạc tổng tuyệt đối sẽ không tới Lê Hương khá có thủ đoạn đấy, vậy mà lại có thể câu dẫn được Bi tông.

 

Khoảnh khắc Lê Hương bị đuổi đi thì đại khái là khoảnh khắc bị Mạc tổng bỏ rơi rồi.

 

Nghe tiếng phụ họa của mọi người, Lê Nghiên Nghiên đắc ý cong môi.

 

Lúc này đột nhiên có người dùng loại ánh mắt kỳ dị mà nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô xem..

 

Lê Nghiên Nghiên: “Sao vậy?”

 

“Lục… Mạc tổng tới rồi.”

 

Cái gì?

 

Tim Lê Nghiên Nghiên nảy lên một cái, vội quay đầu, chỉ thấy bóng dáng.

 

chiếc xe Rolls Royce cao cấp thê giới thuận lợi tiền vào viện nghiên cứu, dùng một loại tư thái mạnh mẽ bá đạo xông vào tầm mắt mọi người, sau đó cửa bên ghê lái được mở ra, một thân ảnh cao lớn anh tuần bước xung.

 

Mạc Tuân tới rồi.

 

Hôm nay anh mặc bộ vest đen được làm thủ công, anh tuần ngời ngợi, khí thế phi phàm. Người đàn ông cao một mét tám đứng ở đó giỗng như một phong cảnh tuyệt đẹp, càng đừng nói tới môi cử động của anh tần phát ra khí thế tinh anh sát phạt của người đứng đầu thương trường và nhân sĩ thượng lưu, lập tức trở thành vương của nơi này.

 

Ánh mắt đám đông đồng loạt dừng lại trên người anh. Woa một tiếng, ái mộ, kinh ngạc, kính ngưỡng, sợ hãi… cái gì cũng có.

 

Đồng tử mắt của Lê Nghiên Nghiên co lại, cô ta thật sự không ngờ Mạc Tuân sẽ tói.

 

Anh lại tới đây vì Lê Hương!

 

Mạc Tuân đóng cửa xe lại, một tay cầm chìa khóa xe đi lên trước, ánh mắt anh dừng lại nơi nào đó, vươn bàn tay lớn của mình ra: “Qua đây.

 

Đám đông quay đầu, Lê Hương đứng ngay bên cửa.

 

Mọi người tự giác mà nhường đường. Lê Hương đi lên trước, cô ngâng đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt anh tuần của Mạc Tuân, lúc đưa tay ra thì nhảy vào lòng : anh, CÓ ý như tiêu khả ái của anh tới rôi.

 

Mạc Tuân khẽ bóp bàn tay mềm mại không xương của cô, sau đó tay lớn năm tay nhỏ mà đi vào phòng làm việc của Chu Bình.

 

Nơi này yên lặng đến mức tiếng thở cũng không nghe thấy. Lúc nãy ¡ đã xảy ra chuyện gì? Show ân Aiễ Là ý này sao? Bọn họ đột ngột bị nhét cho đầy miệng cầu lương?

 

Lê Nghiên Nghiên thấy một gáo nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, khiến cô ta lạnh thầu tim. Mạc Tuân vậy mà lại đến thật rồi!

 

Tại sao?

 

Tại sao?

 

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót?

 

Lê Hương sao lại câu dẫn được Mạc Tuân, cô ta cản bản không tra ra được, ngay cả chút manh môi cũng không tra ra được!

 

Sao Mạc Tuân lại bị Lê Hương mê hoặc thành như vậy?
 
Chương 221


Chương 221:

Gởi cả nhà group của truyện one nhé! Các bạn có gì báo lỗi mình qua group để nhóm giải quyết những sai lầm nhanh chóng nhé! Cám ơn cả nhà trước.

Group Thích truyện

 

Mạc Tuân xuất hiện đã nói rõ tất cả, Chu Bình khách khí mà tiễn người đi. Lúc này đám đông đều muốn tới thăm dò chút tin tức: “Chủ nhiệm Chu, Lê Hương này cũng quá ghê gớm rôi..

 

“Đi đi đi, đều quay về làm việc đi, có bản lĩnh thì các người cũng đi câu dẫn một Mạc Tuân đi. Lần sau người ghê gớm chính là cô rồi!” Chu Bình gắt gỏng.

 

Đám đông: “…”

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên có chút trắng bệch. Cô ta dịu giọng nói: “Chủ nhiệm Chu..

 

Chu Bình vẫn là rất thích Lê Nghiên Nghiên. Cô ta nhớ lại vn dĩ người được gả vào U Lan Uyễn xông hỉ là Lê Nghiên Nghiên chứ không phải Lê Hương. Nêu không phải là gả thay thì người được gả vào có thể chính là Lê Nghiên Nghiên rôi.

 

Lê Nghiên Nghiên còn không biết mình đã đi nhằm một bước, cứ như vậy mà bỏ lỡ vị trí Mạc phu nhân.

 

Chu Bình không khỏi có chút cảm thán. Có lúc số mạng con người chính là như vậy, vốn dĩ Lê Nghiên Nghiên có thể đứng ở bên cạnh Mạc Tuân quyên quý hiền hách nhất Hải Thành, trở thành Mạc phu nhân người người hâm mộ.

 

Nhưng một lần gả thay đã thay đổi tất cả số mệnh của con người.

 

Chu Bình cũng không biết đây là chuyện ngoài ý muôn hay là số mệnh đã định nữa.

 

“Lê Nghiên Nghiên, cô cũng quay về làm việc đi. Chuyện này dừng tại đây!” Chu Bình quay người đi vào phòng làm việc.

 

Lê Nghiên Nghiên không biết lúc đó Chu Bình sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô ta, giông như có chút đồng tình, có chút tiếc nuối… Cô ta chỉ biết diễn đàn của viện nghiên cứu nhanh chóng khôi phục, lại bình thường, trong một đêm tất cả các bài viết đều bị xóa, từ khóa bị khóa, có bàn tay lớn thân bí đã ép xuống tất cả.

 

Người có bản lĩnh lớn như vậy ngoài Lực Hàn Đình ra sẽ không có người khác.

 

Chu Bình cũng đã nghiêm túc làm rõ những lời đồn thổi của viện nghiên cứu. Mọi người đều quay lại làm việc của mình, không dám nhắc tới chuyện của Lê Hương nữa.

 

Lê Nghiên Nghiên cảm thấy chuyện âm ï lân này đều là mình tự. biên tự diễn, ngay cả một sợi tóc của Lê Hương cô ta cũng không làm gì được.

 

Có điêu việc này càng khiên cô ta thêm thù hận Lê Hương. Cô ta đem tất cả hy vọng đặt lên người tên quỷ phu ở U Lan Uyên đó.

 

Cô ta gọi điện cho Lý Ngọc Lan: “Mẹ, con cứ luôn cảm thầy là lạ, giống nhử giữa Lê Hương và Lục: Hàn Đình có chuyện gì đó mà con không biết.”

 

Lý Ngọc Lan lần trước suýt nữa mắt cả mạng, nghỉ ngơi rất lâu mới khôi phục lại. Cơ thể bà ta khỏi rồi thì tất nhiên lại tới mùa giỏ trò rôi: “Nghiên Nghiên, con đừng nghĩ quá nhiêu, Lê Hương này đã thay con gả vào U Lan Uyễn xung hỉ rôi, chỉ dựa vào điểm này nó đã không thể cùng với Mạc Tuân nữa. Nghiên Nghiên, vị trí Mạc phu nhân này là của con, nhất định con sẽ gả được cho Mạc Tuân!”

 

Nghĩ tới chuyện Lê Hương gả thay thì trái tim Lê Nghiên Nghiên mới xem như bình ồn lại: “Mẹ, mẹ có giục bố tới U Lan Uyên nhìn thử cái tên con rễ quỷ phu đó chưa?”

 

“Nghiên Nghiên, con yên tâm, bây giờ mẹ và bô con đang trên đường tới U Lan Uyễn đây, hôm nay nhất định sẽ gặp được tên quỷ phu đó.”

 

Lê Nghiên Nghiên cong môi: “Mẹ, vậy thì giao cho mẹ đấy, đợi tin tốt của mẹ.”

 

“Được.”

 

Lý Ngọc Lan cúp máy. Bà ta giờ đang ngồi trên xe, Lê Chấn Quốc đang lái xe. Trải qua lần thị phi trước đó, Lê Chấn Quốc dù không ly hôn, nhưng đã cho bà ta vào lãnh cung rồi, không nói chuyện với bà ta, cũng không bước vào phòng bà ta.

 

Lý Ngọc Lan biết mình đã mắt đi chỗ dựa, việc cấp bách bây giò vấn là thu phục lại trái tim Lê Chấn Quốc, khiến mình đứng vững chân.

 

“Chấn Quốc, chuyện lúc trước đều là lỗi của em, đều, là em tự làm tự chịu.

 

Em đã hồi cải rồi. Có điều tim em vẫn luôn thuộc vê anh và cái nhà này, nên hy vọng anh có thể cho em một cơ: hội nữa.”
 
Chương 222


Chương 222:

 

Lê Chấn Quốc thười gian này rât thuận lợi, nhưng ông ta không quên sự nhục nhã mà Lý Ngọc Lan gây ra cho mình, nên ông tạ hừ lạnh một tiếng, không thèm đề ý tới bà ta.

 

Phản ứng của ông ta nằm trong dự liệu của Lý Ngọc Lan, chỉ mây lời nói không thể chiêm lại được trái tim ông ta. Có điều việc sở trường nhất của bà ta chính là thu phục trái tim đàn ông, nên thứ bà ta có là thời gian.

 

Bây giò vẫn là lo cho Nghiên Nghiên trước. Nghiên Nghiên là chỗ dựa lớn nhất của bà ta.

 

Chỉ cần Nghiên Nghiên gả cho Mạc Tuân, gả vào Mạc thị làm thiêu phu nhân thì ngày tháng vinh quang của bà ta mới bắt đâu.

 

Bây giờ Lý Ngọc Lan vẫn thầm vui mừng, cảm thấy mình rất thông minh, may mà bà ta bảo Lý Ngọc Lan gả vào U Lan Uyên cho tên quỷ phu đó, nếu không thì phiền phức lớn rồi.

 

Lúc này đã tới được U Lan Uyễn, dừng xe lại, Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan xuông xe.

 

Đây là lần đầu họ tới U Lan Uy. ền. U lên Uyên có cổng điêu khắc lớn chặn lại, không vào được, Lê Chấn Quốc nhắn chuông cửa, rất nhanh có người giúp việc đi ra.

 

Nữ giúp việc hỏi: “Xin hỏi hai người tìm ai?”

 

Lê Chấn Quốc nói: “Xin chào, Lê Hương là thiếu phu nhân của mấy người đúng không? Tôi là bó của Lê Hương, cũng chính là thông gia của mấy người. Hôm nạy tôi tới làm khách, muôn gặp con rê tôi.”

 

“Mời đợi chút, giờ tôi vào báo lại.”

 

Người giúp việc đi vào, Lý Ngọc Lan khinh thường nói: “Không p hải chỉ là một U Lan Uyễn thôi sao, ra vẻ thần bí gì chứ. Không biết còn tưởng trong, này là hào môn hàng đầu gì nữa đấy.”

 

Lê Chấn Quốc cùng thấy. mắt mặt, người giúp việc lúc nấy vậy mà lại không mở cửa, còn chặn bọn họ lại bên ngoài, đúng là không có phép tắc.

 

Mạc lão phu nhân đang ở hậu hoa viên tưới cây, lúc này người giúp việc đi tới: “Lão phu nhân, bên ngoài có khách, nói là bố mẹ của thiểu phu nhân, muốn gặp thiếu gia.”

 

Bàn tay cầm bình nước của Mạc lão phu nhân chững lại, sau đó tiếp tục tưới cây. Đôi mắt sáng rõ của bà lộ ra ý cười: “Hôm nay là ngày gì, mớ đầu trâu mặt ngựa vậy mà lại tìm tới cửa rồi? Là thấy bà già này nhàm chán nên khiến bà già này vui vẻ một chút?”

 

Bác Phúc quản gia ở bên cạnh hắt xì một cái, ông biệt lão phu nhân lại đang tính kê rôi.

 

Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan này cũng đúng là tìm chêt, nhòm ngó tới cả U Lan ‘Uyễn, cũng không nhìn thử xem người cai quản U Lan Uyên là ai?

 

Lúc này bác Phúc cảm thấy lão phu nhân nhìn qua: “Bác Phúc, ông ra ngoài đi dạo một vòng.”

 

Ra ngoài đi dạo một vòng?

 

Bác Phúc đứng bắt động.

 

Lão phu nhân chậc một tiếng: “Bác Phúc, ông đúng là càng lúc càng không được rồi. Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đều có thê dọa ông đến mức này, sau này đừng nói ông là người của U Lan Uyên.”

 

Bác Phúc, người đã bị đầy ra làm lá chắn cả N lần rồi, giò” đang run rầy, bắt động mà cười lấy lòng: “Lão phu nhân, tôi không phải là sợ họ, tội là sợ bà. Tôi cứ cảm thầy tôi lại sắp thành bia đỡ đạn rồi.”

 

Lão phu nhân: “HÌì hì.”

 

SGIIoIiUIo Sa Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan đợi mãi ở bên ngoài, đã: đợi rất lâu rồi, chỉ là không thây có người đi ra.

 

“Chấn Quốc, U Lan Uyễn này rốt cuộc là ý gì? Tốt xâu gì chúng ta cũng là thông gia, cả ly trà cũng không có còn bắt chúng ta đợi ở ngoài nửa tiếng đồng hồ. Chân em đều tê rần rôi. Đây không phải là đang ra oai với chúng ta sao?” Lý Ngọc Lan ai oán.

 

Sắc mặt Lê Chấn Quốc cũng khó coi.

 

Lúc này người giúp việc đi tới: “Ngại quá, hôm nay U Lan Uyễn không tiệp khách, mời hai người về cho.”
 
Chương 223


Chương 223:

 

Cái gì, không tiếp khách?

 

My đợi cả nửa tiếng thành công cốc rôi/ Lê Chấn Quốc muốn dạy dỗ người giúp việc này một phen thì người giúp việc không thèm bận tâm tới ông ta, trực tiệp quay người đi vào. Ông ta suýt chút nữa tức đên ngã ngửa.

 

Lý-Ngọc Lan trầm mắt, không vào U Lan Uyên được thì bà ta không gặp được tên quỷ phu của Lê Hương rôi. Sao mà được chứ?

 

Lý Ngọc Lan ngắng đầu, lúc này đột nhiên nhìn thây bác Phúc đi ra.

 

Bác Phúc là bị lão phụ nhân uy hiệp ra ngoài đi dạo một vòng, vốn đã là người sáu mươi tuôi rồi, bây giờ tâm trang không tốt, dáng đi cong người, CÔ ra vẻ già nua, nhìn như người tám mươi tuổi.

 

Nữ người giúp việc đến bên cạnh bác Phúc, còn cung kính mà cúi người một cái.

 

Hai mắt Lý Ngọc Lan sáng lên: “Chấn Quốc, mau nhìn, tên quỷ phu của Lê Hương, con rê của ông!”

 

Lê Chấn Quốc ngắng đầu nhìn một cái, mặt xị xuông tới CỤC điểm. Ông ta đã xác định là một con rễ quỷ phù: nhưng không ngờ con rễ quỷ ph u này lại lớn tuôi đến mức có thê làm bó ông ta.

 

Lý Ngọc Lan chưa bao giờ thấy vui như lức này. Bà ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, lén chụp ảnh bác Phúc.

 

Lý Ngọc Lan chụp một tắm ảnh của.

 

bác Phúc, rồi gửi ngay cho Lê Nghiên Nghiên.

 

Còn chưa tới mây giây thì Lê Nghiên Nghiên đã gọi tới. Cô ta vô cùng hưng phần nói: “Mẹ, ông già này là tên quỷ phu đó của Lê Hương.

 

sao? Nhìn cũng hơn tám mươi tuổi rôi. Lê Hương sao lại gả cho một ông già chứ!”

 

Cô ta suýt chút nữa là cười lớn lên trong điện thoại.

 

Lý Ngọc Lan nhìn bác Phúc ở phía trong: “Nghiên Nghiên, đúng thê, ông già này chính là quỷ phu của Lê Hương. Ông ta cũng có thê làm ông của Lê Hương rồi. Lát nữa chúng ta đăng ảnh này lên mạng, mẹ không tin Mạc Tuân nhìn thây mà lại không đá Lê Hương.”

 

“Mẹ, mẹ tuyệt quá. Mẹ nói xem sao mẹ thông mình vậy chứ. Đều là nhờ mẹ đón Lê Hương từ dưới quê lên ,gả hay cho ông già này ở U Lan Uyễn.” Lê Nghiên Nghiên thật sự rất sủng bái Lý Ngọc Lan.

 

Vẻ mặt âm u của Lý Ngọc Lan biến mắt, cười tươi dưới ánh năng: “Đúng thế, Nghiên Nghiên, mẹ sớm đã lót đường sản cho con rôi. Chúng ta đợi xem kịch hay đi.”

 

Cúp, máy, bà ta nhìn Lê Chấn Quốc: “Chấn Quốc, giờ chúng ta đều là cố găng vì hạnh phúc của Nghiên Nghiên. Lê Hương dù gì cũng không phải con ruột của anh, cũng không thân với anh. Con bé ở cùng với Mạc Tuân thì anh không được chút lợi lộc gì cả. Bây giờ phanh In tên quỷ, phu này ra, em còn sẽ nghĩ cách đề Nghiên Nghiên gả cho Mạc Tuân. Đợi Nghiên Nghiên làm Mạc phu. nhân Tôi, ân sẽ thật sự trở thành bố vợ của Mạc thị, đến lúc đó tháng ngày sung sướng mới thật sự bắt đâu.”

 

Lê Chấn Quốc dù tức giận sự vô lễ của U Lan Uyễn với mình, nhưng hôm nay một chuyền này thu hoạch được nhiều, ông ta không áy náy việc đã gả Lê Hương cho tên quỷ phu gân như có thể làm bố mình này. Ông ta nghĩ giỗng như Lý Ngọc Lan, phanh phui tên quỷ phu này ra, Mạc Tuân còn có thê chịu dụng?

 

Mạc Tuân đá Lê Hương rồi, đên lúc đó cô con gái Nghiên Nghiên àm ông ta tự hào nhất có thể lên vị rồi. Vậy ông ta chính là quốc trượng rồi.

 

Giờ tâm trạng ông ta rất tốt. Tâm trạng tốt thì nhìn Lý Ngọc Lan cũng thuận mắt hơn nhiêu. Dù sao Lê Nghiên Nghiên là con gái mà Lý Ngọc Lan sinh.

 

“Chuyện của Nghiên nghiên, người làm mẹ như bà phải quan tâm nhiêu chút. Đến lúc đó tôi làm quốc trượng rôi thì bà là quốc trượng phụ, nhân, đều được sống sung sướng.” Lê Chấn Quốc cảm khái.

 

Đây là câu nói đầu tiên mà ông ta nói với Lý Ngọc Lan trong máy ngày gần đây, hoàn toàn là điệm lành. Lý Ngọc Lan vui mừng, khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ cũng lộ ra vẻ phong tình của một thiêu phụ thành thục: “Biết rồi mà, Chân Quốc.”

 

Lê Hương đang trên đường về U Lan Uyễn thì lúc này “ting” một tiếng, Wechat của Diệp Linh gửi tới: Lê Hương, bác già này là ai?

 

Diệp Linh gửi bức ảnh của bác Phúc qua.
 
Chương 224


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 224:

 

Lê Hương nhìn một cái: Là quản gia nhà mình, bác Phúc.

 

Diệp Linh: Bọn họ đều nói bác Phúc: là tên quỷ phu đó của cậu.

 

What?2 Lê Hương mở Weibo ra xem.

 

Hotsearch trên Weibo lại bùng nô. Tin top 1 chính là bóc phốt quỷ phu U Lan Uyền.

 

Bình luận hot đều là…

 

Lê Hương gả cho một ông già?

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Cô mỏ Weibo ra, lần này bà nội mới 18 không độc môm độc miệng măng dân mạng, mà là tự mình đăng một bài viết.

 

Bà nội mới 18 nghiêm giọng phê bình Mạc Tuân: Thì ra Mạc tổng chính là tên tiểu tam không biệt xấu hỗ đó à! Mạc tổng muốn gì chẳng có, anh tuấn, nhiều tiền, mê người, ngồc ngếch đáng yêu. Sao hãn lại quân lầy Lê Hương nhà tôi, phá hoại gia đình người khác là không có đạo đức nhé.

 

XỈn Mạc tổng buông thai Bài Weibo này đã đăng được mười phút, nhưng lượng bình luận và chia sẽ lại vượt hẳn mây bài bóc phốt bác Phúc. Mọi người đều bình luận…

 

Mạc tổng ngốc ngéch đáng yêu, ha ha ha, buồn cười chét tôi rồi.

 

Người nào đó là đố kị mà. Có bản lĩnh thì cô gả cho một ông già còn cặp kè với Mạc tổng thử xeml Mạc tổng, quá đáng rồi nhé. Buông tha Lê Hương, chúng tôi không ngon hơn sao?

 

Dự luận bây giò đúng là hai mặt mà.

 

Nếu là đàn ông ngoại tình thì mọi người đều sẽ mảng té tát tiêu tam đó.

 

Giờ là phụ nữ ngoại tình, tiêu tam đàn ông ngược lại lại thành kẻ đáng thương. Nào, mọi người củng với bà nội mới 18 mắng Mạc tổng tiều tam.

 

Sao anh có thể không biệt xáu hổ như vậy chứ?

 

Chỗ này chỉ có tôi là cật lực muốn Lê Hương ra sách sao? Làm sao đề trở thành một người phụ nữ hư hỏng? Làm sao đề mê đồ Mạc tổng THẾ ngéch đáng yêu? Gáp, xách ghế chờ Chờ +1.

 

Chờ +2.

 

Lê Hương nhìn lượng fans Weibo của mình, máy ngày trước là 18 triệu fans, giờ đã nhảy lên 23 triệu fans, đã vượt xa Lê Nghiên Nghiên rồi.

 

Tin nhắn của Diệp Linh lại gửi qua: Lê Hương, fan ruột này của cậu đúng là lợi hại thật. Một bài đăng đã đem tất cả bia đỡ đạn đầy lên người Mạc tổng, nhưng như vậy được không? Cậu nhìn thử hotsearch, Mạc tổng tiêu tam. Thời gian trước là Mạc tổng trai bạo của cậu… Mình cảm thây Mạc tổng đã bị hai bà cháu cậu chơi thảm rôi.

 

Nhưng cô đâu có làm gì. Trai bao cũng không phải là cô nói!

 

Về đến U Lan Uyễn, Lê Hương vội kéo lây Mạc lão phu nhân thê hiện sự cảm kích và sùng bái của mình: “Bà nội, bà đúng là lợi hại quái”
 
Chương 225


Chương 225:

 

Mạc lão phu nhân ra vẻ thần bí vỗ tay CÔ: “Quản Quán, hôm nay bố và mẹ kế của cháu tới. Bà cố ý đề bác Phúc lộ mặt. Sân khấu kịch này đã dựng sẵn cho cháu rồi, còn việc nên hát thế nào thì dựa vào cháu rồi.”

 

Nên hát thế nào…

 

“Bà nội, ý của bà là?”

 

Mạc lão phu nhân khen ngợi mà gật đâu.

 

Lúc này cửa lớn mở ra, một thân hình cao lớn rơi vào tắm mắt. Mạc Tuân quay về rôi.

 

Lê Hương nhớ tới cái mác gắn trên người anh, trai bao, ngôc ngêch đáng yêu, tiểu tam… cô liền không thể nảo mà nhìn thẳng vào người đàn ông này nữa.

 

Mạc Tuân đang đứng ở trước cửa thay giày, sau đó bước những bước trậm ôn vào phòng khách. Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của anh nhìn Lê Hương và lão phu nhân, cuối cùng dừng trên người bác Phúc. Anh khẽ mím môi, rõ ràng là có chút không vui.

 

Bác Phúc như ngồi trên nệm kim, hận không thể cao giọng mà nói một câu: Thiếu gia, là lão phu nhân hại tôi đáy!

 

Mạc Tuân cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc, sau đó ngồi xuông sô pha. Anh nhẹ nhàng lên tiêng: “Bác Phúc.”

 

Bác Phúc bị chỉ đích danh mà mí mắt giật một cái, vội nhìn lão phu nhân: Lão phu nhân!

 

“Bác Phúc, tôi nhớ hậu hoa viên có một cây chanh, chanh trên cây thưởng hết cho ông đấy, tối nay ông ăn hết đi!”

 

Cái gì?

 

Thưởng cho ông một cây chanh?

 

Bác Phúc nghiêng đầu, nhìn ngơ ngác cây chanh ở hậu hoa viên đó.

 

Trên cây toàn là quả chanh vàng óng…

 

Bác Phúc đã già rồi, sợ nhất là ăn chua. Đừng nói là ăn nguyên một cây chanh, cho dù chỉ một quả, cũng có thể chua chết ô ông rôi.

 

Bác Phúc: Thiếu gia, hay là tôi quỳ tạ tội với cậu vậy?

 

Bác Phúc lại nhìn lão phu nhân lần nữa: Lão phu nhân, cứu tôi!

 

Mạc lão phu nhân lén nhìn bác Phúc một cái, ý là bình tính, đừng hoảng!

 

Sau đó bà hiền từ mà nhìn Mạc Tuân: “Hàn Đình, bác Phúc lớn tuổi rồi, sao mà ăn hết nguyên cây chanh được. Hay là ăn nửa cây nhé?”

 

BSIG loniiorl 0 Mạc Tuân nhìn Mạc lão phu nhân một cái: “Cháu quên mắt là bà nội cũng rất thích ăn chanh, hay là bác Phúc một nửa, bà nội một nửa, thế nào?”

 

Mạc lão phu nhân dùng lực mà võ bàn một cái: “Bác Phúc, cái này là ông không đúng TỒi. Chúng ta làm sai thì phải dũng cảm chịu trách nhiệm. Một cây chanh đều là của ông đấy.”

 

BS2GIPHUG: su Lúc này Lê Hương cong môi, cô vươn tay ra nắm lấy vạt áo Mạc Tuân: “Bà nội, bác Phúc, Hàn Đình đùa với mọi người thôi… Mạc tiên sinh, đúng không?”

 

Mạc Tuân nhìn vào đôi mắt lắp lánh đen nhánh của cô. Bây giờ cô đang ngắng khuôn mặt nhỏ lên, chớp đôi mi dài nhìn anh, có ý câu xin.

 

Mạc Tuân chau mày.

 

Lê Hương vội nâng mặt, hôn lên má anh một cái.

 

Án đường anh khí của Mạc Tuân liền dịu lại, anh thở dài nói: “Nếu thiều phu nhân đã lên tiếng rồi thì lần này bỏ đi.”

 

Mạc lão phu nhân vội nhìn bác Phúc, có ý đòi công: Đã nói là không sao rồi mà.
 
Chương 226


Chương 226:

 

Chân bác Phúc mềm nhũn, thầm nghĩ: Sau này vẫn là nên đi theo thiếu phu nhân.

 

Lúc này Lê Hương đứng dậy: “Bà nội, cháu lên lầu đây.”

 

Mạc lão phu nhân khua tay: “Đi đi, Lê Hương.”

 

Lê Hương lên lầu, Mạc Tuân cũng đứng dậy: “Bà nội, cháu cũng lên lâu đây.”

 

Mạc lão phu nhân cười hai tiếng: “Đều đi đi.”

 

Mạc Tuân đi vào phòng ngủ, lúc này Lê Hương đang đứng bên giường, thu dọn mây cuôn sách y chuẩn bị đưa đi.

 

“Mạc phu nhân, em định ra ngoài?”

 

“Mạc tiên sinh, bàn với anh một chuyện.” Lê Hương nhìn anh.

 

“Nói nghe thử.”

 

“Tối nay em muốn tới viện nghiên cứu ngủ. Từ nay chúng ta là rơi vào trạng thái cãi nhau, chiên tranh lạnh. Mạc tiên sinh, Lê Nghiên Nghiên có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới anh. Anh tạm thời đừng cự tuyệt cô ta, cho cô ta chút hy vọng.”

 

Mạc Tuân giơ tay mở một cúc áo Sơ mi trăng, nghe vậy thì chững lại, bước lớn tới, vươn tay ôm lây vòng eo thon của cô, ôm cô vào lòng: “Mạc phu nhân, chúng ta có phải cân tính nợ đàng hoàng trước không?”

 

Tim Lê Hương nảy lên một cái, biết giờ anh muốn tính nợ cũ rồi.

 

Đôi mi dài chớp chớp, cô tỏ vẻ vô tội nhìn anh: “Cái… cái gì chứ?”

 

Hơi thở nguy hiểm của Mạc Tuân phả vào mặt cô: “Anh là trai bao…

 

ngốc ngêch đáng yêu… tiêu tam?”

 

Anh không làm gì cả, nhưng anh biết hết. Hôm nay trong phòng làm việc, ánh mắt thư ký riêng Nghiêm Nghị nhìn anh cứ né tránh. Boss mình biến thành trai bao, chàng trai ngôc nghéch đáng yêu, tiêu tam.. . Mấy cái này đúng là không còn gì để nói.

 

Lê Hương liền ưỡn thẳng tắm lưng thon: “Ai nói chứ, ai mà lớn mật mà nói như vậy. Mạc tiên sinh nhà chúng ta mạnh mẽ nam tính, tuần tú hơn người, khí thế bắt phàm, không: biết đã làm mê đắm BẦU nhiêu thiếu nữ!”

 

Mạc Tuân nhìn cái miệng cô như được bôi mật, đúng là cái miệng nhỏ gạt người. Anh thấp giọng: “Nghiêm túc chút, không được dỗ danhil”

 

VÂN “Những việc đó còn chưa đủ, em còn muốn chơi gì nữa? Bảo anh dùng mỹ nam kế với Lê Nghiên Nghiên?”

 

Mỹ nam kế?

 

Lê Hương cảm thấy… anh nói một câu trúng phóc!

 

“Mạc tiên sinh, em cần anh phối hợp.

 

Anh giúp em một lần đi mà. Ai bảo Lê Nghiên Nghiên thích anh chứ.” Lê Hương vươn tay ra ôm lấy. bờ eo rắn chắc của anh, ngoan ngoãn mà cọ mặt lên ngực anh, giỗng như con mèo nhỏ mà làm nũng.

 

Yết hầu của Mạc Tuân lên xuống, cả người bị cô châm lửa, bàn tay lớn vô tình mà đầy cô ra. Anh mím môi nói: “Giúp em thì được, nhưng anh có một yêu cầu.”

 

“Yêu cầu gì?”

 

Ánh mắt anh âm trầm mà nồng nhiệt, nhìn thẳng vào cô: “Mạc phu nhân, anh không thích tên của em có liên quan đến bắt kỳ người nào khác, kể cả bác Phúc cũng không được.

 

Chúng ta công khai đi. Đã đến lúc em cho nh danh phận rồi.”
 
Chương 227


Chương 227:

 

Tim của Lê Hương liền đập lên có tiết tấu. Sao anh.. . lại muốn đòi danh phận?

 

Lúc đầu cô và anh chỉ là ký hợp đồng thỏa thuận, tất nhiên cũng chỉ là trạng thái ân hôn. . Bây giờ hai người hợp tình hợp ý, cũng là lúc công khai rôi.

 

Đôi tai nhỏ của cô liền phiếm hồng.

 

Cô gật mạnh đầu: “Vâng!”

 

Mạc Tuân cong môi, hôn lên đôi môi đỏ của cô.

 

Nhưng cô lại đầy anh ra, chạy nhanh.

 

Lê Hương đi ra khỏi cổng U Lan Uyễn. Gió buổi tối thôi lên khuôn mặt nóng rực của cô, nhưng trái tim vân ngọt ngào. Cô chuẩn bị quay lại viện nghiên cứu.

 

Lúc này có mấy thiên kim tiểu thư đi tới, chính là mây cô tiểu thư nồi tiếng Hải Thành cùng Lê Nghiên Nghiên tới bar 1949 hôm đó. Oan gia ngõ hẹp, đụng phải nhau.

 

“Ôi, đây không phải là Lê Hương đang hot trên mạng đây sao?”

 

“Lê Hương, cô vẫn ồn chứ? Nửa đêm mà cô không cần hầu hạ ông già đó à?”

 

“Áy, Mạc tổng. đâu, Lê Hương, Mạc tổng đá cô rồi à?”

 

Mấy cô tiểu thư này đều rất đồ kị với Lê Hương, bây giờ quỷ phu của U Lan Uyên bị vạch trần, bọn họ chắc chắn là tới châm chọc Lê Hương đây mà.

 

Lê Hương tất nhiên cũng biết toàn dân đang đợi Mạc Tuân đá cô, đặc biệt là Lê Nghiên Nghiên, nên sao cô có thê đề mọi người thât vọng chứ!

 

Cô liền tỏ vẻ đau lòng, chuẩn bị rời đi.

 

Máy cô tiều thư này còn muốn nói móc thêm mấy câu, nhưng rất nhanh tầm mắt bọn họ rơi lên một thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện. Mạc Tuân tới rồi.

 

“Lục… Mạc tổng?”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Mạc Tuân hờ hững quét qua mấy cô tiểu thư này một cái, khí thê uy nghiêm lạnh lùng.

 

Mấy cô tiểu thư này cảm thấy da đầu tê rân, vội hoảng hột mà rời đi.

 

Lê Hương lại cứng người, lúc nãy mới dỗ được anh, giờ trước mặt người ngoài phải giả vờ như đang cãi nhau, anh sao lại đuổi theo ra đây chứ?

 

Cô cũng không quay đầu lại, bước nhanh về trước.

 

Nhưng cô phát hiện cô vừa bước một bước thì Mạc Tuân bước theo một bước.

 

Cô quay đầu lại, trừng anh một cái, ra hiệu đừng có đi theo em nữa, mau về nhà điI Mạc Tuân tiến lên, bàn tay thon dài nắm lấy khủy tay thon thả của cô: “Lên xe, anh đưa em tới viện nghiên GLPUI Lê Hương ra hiệu bằng ánh mắt, ý là mây cô tiêu thư đó vẫn còn đang nhìn lén, sau đó cô vội vung tay anh ra.

 

Một giây sau, bờ vai trơn bóng của cô bị một bàn tay lớn giữ chặt. Mạc Tuân trực tiếp ép cô lên cột đèn đường.

 

“Mạc tiên sinh, anh làm gì vậy? Chúng ta đang cãi nhau…” Lê Hương căng thẳng mà nhắc nhở.

 

Mạc Tuân nhìn cô đang trừng đôi mắt lòng lánh ánh sao, thanh âm khàn thấp mà mê người: “Theo dõi..

 

cưỡng hôn… không phải chính là cãi nhau sao?”

 

Nói rồi anh cúi mắt, dùng lực mà hôn cô.

 

Lê Hương bị hôn cho choáng VHUỆI cái đầu nhỏ trồng rỗng.

 

Trong tai không ngừng vang vọng lời nói của anh: Theo dõi… cưỡng hôn…

 

không phải chính là cãi nhau sao?
 
Chương 228


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 228:

 

Thì ra trong mắt anh cãi nhau chính là theo dõi, cưỡng hôn…

 

Đúng là tổng tài bá đạo.

 

Hai chân cô mềm ra, gần như chìm trong khí thế quen thuộc mà mạnh mẽ của người đàn ông này.

 

Mấy cô tiêu thư Hải Thành không đi xa. Bọn họ sao có thể đi xa chứ, tú thế nào thì cũng phải nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Lê Hương khi bị Mạc Tuân đá. Nhưng bây giờ là sao đây chứ?

 

Mạc tổng cãi nhau với Lê Hương sao? Tôi không hiểu sai chứ?

 

Nhìn thì có vẻ là vậy.

 

Nhưng sao Mạc tổng lại hôn Lê Hương mãi không buông? FA như tôi vậy mà lại cảm thây bị đả kích nặng nê.

 

Tôi cũng ! rất khó hiểu. Đều nói Mạc tổng là tiêu tam, sao giờ tôi lại có loại ảo giác tiểu tam ép chính cung đề lên Vị vậy?

 

Lê Nghiên Nghiên phái người đi thám dò tình hình của Lê Hương và Mạc Tuân. Mấy ngày nay hai người không gặp mặt, giỏng như đã chia tay rôi.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lý Ngọc Lan kéo lây tay cô ta: “Nghiên Nghiên, tôi nay con tới bar vừa hay xem thử Mạc Tuân đã thật sự chia tay với Lê Hương chưa. Nếu thật sự chia tay rồi thì con nhân cơ hội tốt này mà ra tay. Điều quan trọng là, mây ngày nữa chính là sinh nhật của con và Lê Hương, hai đứa sinh cùng ngày, mẹ đã nói với bố con rôi. Tổ chức tiệc sinh nhật cho hai đứa cùng nhau, đến lúc đó con mời Mạc tổng tới tiệc sinh nhật của con, ,khiến Lê Hương thành trò cười.”

 

Lê Nghiên Nghiên rất kích động. Cô ta sinh cùng ngày với Lê Hương, nêu Mạc Tuân có thê tham dự: bữa tiệc để chúc mừng cho cô ta, vậy thì quá vẻ vang rồi.

 

“Mẹ, con biết rồi, con sẽ mời Mạc tổng. Mạc tổng nhất định sẽ tới.”

 

Tiệc sinh nhật 27 tuổi của Cố Dạ Cần tổ chức tại Bar 1949. Anh em tốt là Mạc Tuân và Hoặc Tây Trạch đều tới. Đương nhiên Diệp Linh và Lê Hương, Lê Nghiên Nghiên và Hoặc Tuyên cũng tới. Ngoài ra còn mời một sô lão tông ở Hải Thành tới chơi bài.

 

Trong phòng bao xa hoa, Lê Nghiên Nghiên ngôi bên cạnh Mạc Tuân, dè dặt mà quan sát sắc mặt của anh: “Mạc tổng, gần đây tên quỷ phu đó của Lê Hương bị phanh phui, anh có phải không vui không”

 

Hoắc Tuyền vội phụ họa: Mạc tổng, anh là bị dáng vẻ đợn thuần đó của Lê Hương lừa rồi. Cô ta rất biết cách câu dẫn đàn ông. Tên quỷ phu ở U Lan Uyễn đó của cô ta nhìn CÓ Vẻ đã tám mươi rồi, cũng không biết có phải tâm lý biến thái, thích dùng mấy thứ như roi chơi SM hay không? Lê Hương này đúng là dơ bân thật.”

 

Lê Nghiên Nghiên vô cùng hài lòng – với lời của Hoặc Tuyền, nhưng vô fa ra vẻ mà vội ngăn lại: “Tuyền Tuyền, em đừng nói Lê Hương như vậy.”

 

Bọn họ không biết tên quỷ phu ở U Lan Uyễn chỉnh Mạc Tuân, nhưng Có Dạ › Cần và Hoặc Tây Trạch thì biết. Có Dạ Cần cũng xem như bình tĩnh, hờ hững nhìn Mạc Tuân một cái. Hoắc Tây Trạch lại không nhịn nồi, ngụm rượu vừa uông vào liên phun ra, sau đó cười lớn.

 

“Anh, anh cười cái gì?” Hoắc Tuyền rất kỷ lạ.

 

Đương nhiên rồi, Lê Nghiên Nghiên, cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Vị Hoặc thiêu này sao lại phản ứng lớn như vậy?
 
Chương 229


Chương 228:

 

Ha ha ha, không sao không sao. Chỉ là anh nghe thây một câu chuyện đùa rất buồn CƯỜI, đừng bận tâm tới anh…” Hoắc Tây Trạch cười mà đau cả bụng.

 

Mạc Tuân bị nói thành “tâm lý biến thái” lười nhác mà dựa vào sô pha, đôi chân dài nho nhã mà vắt lên nhau. Hai ngón tay kẹp điều xì gà, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt tuận tú của anh, nhìn rất mờ ảo, thêm máy phần thần bí mà cao lãnh.

 

Anh hút rít một hơi thuốc, sau đó từ tốn nhìn Hoặc Tuyền một cái: “Đừng nhắc tới cô ta, mất hứng.”

 

Lòng Lê Nghiên Nghiên vui như nở hoa. Mạc Tuân bây giờ còn ¡ không muốn nhắc tới Lê Hương nữa, còn nói mất hứng. Anh đây là đang xác nhận đã chia tay thật rồi?

 

Tôt quá rồi!

 

Hoắc Tây Trạch bội phục mà nhìn Mạc Tuân: Nhị ca, †ừ lúc nào mà anh đổi qua nghành diễn xuất rồi?

 

“Anh Dạ Gận, hôm nay sinh nhật anh, em đã chuẩn bị cho anh một món quà.”

 

Có Dạ Cần nhìn Hoắc Tây Trạch một cái, lười nhác mà hỏi một câu: “Cái gì?”

 

Hoắc Tây Trạch búng ngón tay, liền có một đám các cô gái đi ra, bọn họ ăn mặc mát mẻ, đầu đội tai mèo, người nào cũng xinh đẹp tươi trẻ.

 

“Anh Dạ Cần, đây là miêu nữ lang mà em chuẩn bị cho anh. Mau nhìn xem, họ đều là mỹ nữ.” Hoắc Tây Trạch nóng lòng khoe công.

 

Các miêu nữ lang đều đi tới, nhiệt tình mà vây quanh Có Dạ Cần: “CÓ thiếu, chúc sân sinh nhật vui vẻ. Tối nay chúng em đều là của anh đấy.”

 

Có Dạ Cần mặc một chiếc áo sơ mi trăng quần đen dài, tuần tú. Sống lưng thẳng thướm dựa vào sô pha, cả ng) có chút lười biếng lạnh lùng.

 

Bị một đám miêu nữ lang vây lấy, anh không hứng thú, ánh mặt cũng không dừng lại trên người bọn họ.

 

Lúc này có một lão tổng cười nói: “Nhắc tới người đẹp, đệ nhất mỹ nhân Hải Thành chúng ta là Diệp mỹ nhân. Có thiếu, em gái Diệp mỹ nhần của cậu sao không tới? Chúng tôi sao không nhìn thấy Diệp mỹ nhân?”

 

“Đúng thế, chúng tôi đã hai năm.

 

không nhìn thây Diệp mỹ nhân rồi, đêu chỉ có thê nhìn thây trên tivi, tạp chí. Hai nám không gặp, chúng tôi đều muốn gặp Diệp mỹ nhân chút đấy.”

 

Hoắc Tây Trạch thật sự muốn đá mấy tên công tử bột này một cái. Anh dè dặt mà nhìn Cố Dạ Cần một cái.

 

Nhắc tới Diệp, Linh, trên khuôn mặt tuấn tú của Có Dạ Cần không có biểu hiện gì, vẫn dáng vẻ lười nhác. Hứng thú đôi với bữa tiệc sinh nhật tối nay của anh không lớn lắm.

 

Lúc này bên tai truyền tới một thanh âm mêm mại: ““Đê tôi xem thử ai nói xấu sau lưng tôi thê?”

 

Mọi người ngắng đầu lên nhìn. Lê Hương và Diệp Linh tới rôi.

 

Diệp Linh vừa đi vào, đang nhậc tay tháo kính râm xuống, mái tóc xoăn màu trà xõa trên vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.

 

Lê Hương đeo một tắm khăn che mặt, đôi mắt đen nhánh sáng rực, lúc chuyên động thì phát ra tia sáng rực rỠ.

 

Hai mỹ nhân vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm.

 

Ánh mắt của Diệp Linh dừng lại trên khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần, nghịch ngợm cười nói: “Anh, sinh nhật vui vẻ, 27 tuổi rồi không nhỏ nữa, sớm tìm cho em một chị dâu.”

 

Có Dạ Cần nhìn cô, mím đôi môi mỏng.

 

“Lê Hương, em tới rồi?” Lúc này Lê Nghiên Nghiên rất vui khi Lê Hương tới. Cô ta vội nói: “Lê Hương, N gần đây của em âm ï như vậy, thê nào, ông chồng ở U Lan Uyễn đó của em không ra tay với em đây chứ?
 
Chương 230


Chương 230:

 

Diệp Linh liếc Lê Nghiên Nghiên như kẻ ngồc, chồng của U Lan Uyên đang ngôi bên cạnh cô, sao cô không tự hỏi chính mình đi chứ?

 

Lê Hương sáng mắt nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, nhắc tới ngọn nguôn giữa cô và U Lan Uyên chồng tôi khá sâu sắc, ban đầu nều như tôi không có thay mặt gả một chuyền, vậy thì cô chính là thiếu phu nhân của Ù Lan Uyễn rồi nhỉ?”

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên thay đổi rất lớn, cô ta không ngờ Lê Hương lại căn mình, Sao CÔ ta có thể liên quan đến tên quỷ phu U Lan Uyễn kia chứ? Người cô ta muốn lầy là Mạc Tuân!

 

“Lê Hương, chị không. hề có quan hệ gì với Lan Uyên cả, chị cũng sẽ không gả. Chị biệt em không thích chị, những em không thể hủy hoại thanh danh của chị như thê được.”

 

Lê Nghiên Nghiên tỏ vẻ uất ức.

 

Lê Nghiên Nghiên… rất nhanh thôi cô sẽ biệt mình bỏ lỡ cái gì.

 

Lê Hương nhếch lên đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên vẻ giễu cọt: “Ò, hóa ra là vậy à, nêu cô không .

 

muốn dính dáng gì đến U Lan Uyễn thì sau này không đến lượt cô hỏi, cô pön miệng lại, đừng hỏi nữa.’ Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên tái nhọt, cô ta phát hiện mình đã bị Lê Hương chơi xỏ, trước môm mép lanh lưỡi của Lê Hương, cô ta thực sự có chút không đấu lại được.

 

Lê Hương này quả thực đáng ghét!

 

Lúc này Lê Nghiên Nghiên lại uất ức nhìn vệ phía Mạc Tuân: “Mạc tổng…

 

Mạc Tuân ngắng đầu lên, cặp mắt thâm thúy xuyên qua tâng tâng khói mù nhìn vệ phía Lê Hương.

 

Lê Hương giật mình, cô biết Lê Nghiên Nghiên đên đây để xác minh xem cô và Mạc Tuân có thực sự chia tay hay không, sợ lộ ra sơ hở gì nên cô nhanh chóng tránh ánh mắt của Mạc Tuân, tỏ vẻ như hai người không thân.

 

Mạc Tuân thấy. cô né tránh như Vậy, cũng không có biểu cảm gì, chỉ là đôi mày kiêm của anh khẽ cau lại.

 

Thấy dáng vẻ hai người họ bây giờ như người xa lạ, lúc này trong lòng Lê Nghiên Nghiên mới cảm thây tôt hơn một chút.

 

Hoắc Tây Trạch vô cùng thích thú nhìn Lê Hương, anh phát hiện hỏa lực của cô dâu gả thay của Nhị ca rất mạnh, dễ thương hơn nhiều so với Lê Nghiên Nghiên cứ thích giả vờ giả vịt kia.

 

Lúc này bầu không khí có chút lúng túng, Hoäc Tây Trạch nhanh chóng giảng hòa: “Mọi người đừng có ngôi không nữa, chúng ta chơi đánh bài đi, Lê mỹ nhân, chơi vài ván không?”

 

Lê Hương nhanh chóng nhớ lại trải nghiệm bi thảm của mình khi chơi bài, còn bị Mạc Tuân bẫy hó, cô nhanh chóng từ chối: “Tôi không biết chơi nên không chơi đâu…

 

Diệp Linh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Lê Hương, không biết chơi thì chơi mới vui hơn ây, cậu chơi xíu đi, đi nha, chơi xíu thôi.”

 

Diệp Linh không nói lời nào đặt bài cho Lê Hương.

 

Mạc Tuân cũng lên bàn bài, anh ngồi đối diện với Lê Hương, là ghê cầm cái của bàn bài, lúc này Hà Nghiên Nghiên nhanh chóng sáp lại: gân, ngôi bên cạnh Mạc Tuân: “Mạc tổng, tôi xem anh chơi bài.”

 

Mặc dù hai người chia tay là kế hoạch của Lê Hương, nhưng giờ thấy Lê Nghiên Nghiên đi đâu cũng nhử keo 502 dính chặt lấy Mạc Tuân, trong lòng cô trào dâng giắm chua.

 

“Được rồi, vòng đầu tiên bắt đầu, bây giờ sẽ chia bài. “

 

Có người bắt đầu chia bài, trên tay mọi người cũng có một phần bài.

 

Hai ông chủ khác chơi cùng cũng ra bài, không lớn hơn của Lê Hương, lúc Lê Hương ra bài có hơi cáu kính, cô trực tiếp ném quăng quân bài đến tay Mạc Tuân.

 

Hai ông chủ từ lâu đã muốn buôn chuyện, giờ họ nhanh chóng nói lao nhao lên.

 

“Lê mỹ nhân, cô , đang làm gì vậy, có phải cô đang nhắm vào Mạc tổng không?”
 
Chương 231


Chương 231:

 

“Khắp cả Hải Thành này không ai không sợ Mạc tổng, nhưng sao tôi lại cảm thấy Lê mỹ nhân đang… bắt nạt Mạc tổng thế nhỉ?”

 

“Hai ngày trước trên mạng cũng truyền tin bốc phét quá rội đây, gì mà ngôc bạch ngọt, gì mà tiêu bạch kiểm, cải gì mà tiểu tam… Nghe thôi đã thấy đây là tiếng người à, sao lại dùng để miêu tả Mạc tổng chúng ta chứ!”

 

Mạc Tuân liếc tắm bài ném tới tay mình, sau đó anh ngước mắt lên nhìn Lê Hương.

 

Lê Hương nhướng đôi mày lá liễu thanh tú, ánh mắt hung hăng nhìn sang phía. anh: “Em là 9, bây giờ em lớn nhật rôi, mời anh ra bài Mạc tổng!”

 

Lê Nghiện Nghiên ở một bên nhìn không nổi nữa, trong mắt cô ta thì bản thân Lê Hương bị giẫm đến nồi điên rôi, lộ ra nguyên hình, cô ta muôn nói chuyện.

 

Nhưng lúc này, Mạc Tuân nghiêng đầu dịu dàng nhìn qua: “Nghiên Nghiên tiêu thư, phiên cô mua cho tôi một gói thuốc lá.”

 

Đây có lẽ là ánh mắt dịu dàng nhất từ trước đến nay của Mạc Tuân dành cho cô ta, anh còn bảo cô ta đi mua thuốc lá, nhịp tim của Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng lệch một nhịp: “Được thôi Mạc tổng, tôi đi ngay.”

 

Trước khi Lê Nghiên Nghiên đi, còn vô cùng đắc ý nhìn Lê Hương một cái.

 

Sau khi đuôi người đi, ánh mắt của Mạc Tuân lại rơi vào con ngươi đen tuyền của Lê Hương, anh ung Am rút một quân bài trong tay ra, .. quân 10.

 

Lê Hương: “…”

 

Anh lại chặn bài cô.

 

Hai người sếp nhanh chóng cười nói, “Lê mỹ nhân, Mạc tổng thắng rồi.”

 

“Theo quy tắc, Mạc tổng cũng có thể đưa ra yếu cầu với cô đấy.”

 

Lê Hương nâng hàng lông mi dài như lông vũ nhìn người đàn ông đối diện, cô hệt như một quả bóng xì hơi hỏi anh: “Em tình nguyện thua cuộc, không biết Mạc tổng có yêu câu gì, không thì em cũng đi mua gói thuốc lá cho anh nhé?: Mạc Tuân ngửi thấy mùi chua nông nặc, vò dầm nhỏ lại đồ rồi, nhưng anh không làm gì cả, anh hoàn toàn phối hợp với cô mà.

 

Mạc Tuân lười biếng dựa lưng và chiếc ghé phía sau, cánh môi mỏng vẽ lên độ cong: “Gọi bố đi.”

 

Cái gì?

 

Gọi… bố?

 

Rồi rồi, Lê Hương biết anh nhất định phải trả thù, vừa rồi mọi người còn cười nhạo anh là tiểu bạch kiểm các kiểu, vì thế anh muốn vớt vát lại mặt mũi chút đây mà.

 

Lê Hương ở dưới gầm bàn lén đá anh một cái.

 

Mạc Tuân không tránh, để cô đá, trên quân anh có dâu chân nhỏ, nhìn cô vì tức giận mà đôi mắt nai chuyển thành màu đen trong vắt, mang nét đẹp vô cùng có sức sông.

 

“Ha ha, Lê mỹ nhân, sau này cô cứ bắt nạt Mạc tổng như thế, không biết có bao nhiêu người phụ nữ muôn Mạc tổng trở thành kim chủ của bọn họ đâu.”

 

“Mạc tổng, tôi nghĩ Lê mỹ nhân xấu hồ khi gọi đấy, không thì anh đổi cái khác xem?”

 

Trong mắt Mạc Tuân tràn ra vài phần dung túng cưng chiều, giọng nói anh trâm thấp đây từ tính: “Được thôi, đổi cách khác, Lê Hương, gọi anh là chồng đi!”

 

Gọi là… chồng?

 

Vành tai nhỏ như tuyết trắng như tuyêt của Lê Hương nhất thời đỏ bừng, mặc dù anh là chồng hợp pháp của cô nhưng cô chưa bao giờ gọi anh là “chồng”.

 

Lúc này anh mới chăm chú nhìn cô,- rõ ràng là anh đang trêu chọc cô, nhìn dáng vẻ cô xâu hồ, Lê Hương vội vàng đứng lên: “Em đi vệ sinh.”

 

Hai ông chủ kia nhanh chóng hét lên…
 
Chương 232


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 232:

 

“Lê mỹ nhân, cô tình nguyện nhận thua mà sao lại bỏ chạy thê?”

 

“Lê mỹ nhân này đúng là không có khiêu chơi bài, sau này không chơi với cô ây nữa.”

 

Mạc Tuân nhìn theo bóng lưng xinh đẹp đang biến mát của Lê Hương, môi mồng khẽ nhếch, sau đó anh đứng dậy: “Mọi người tử từ chơi đi, tôi ra ngoài hóng gió một chút.”

 

Lê Hương và Mạc Tuân lần lượt rời đi, Diệp Linh nhanh chóng lên tiếng: “Mạc tổng và Lê Hương đÌi rồi, tôi chơi cùng các anh.”

 

“Diệp mỹ nhân, chúng tôi không dám chơi với cô, thủa thì tính vào ai đây?”

 

Diệp Linh vỗ vỗ ngực: “Có ý gì, xem thường tôi thế, dĩ nhiên là tính vào tôi.

 

“Người trong Hải Thành ai chả biết – Cô thiêu cưng chiều em gái tận xương, nêu như Diệp mỹ nhân thua, nhất định Cố thiếu sẽ trả tiền.”

 

Lúc này, trên đỉnh đầu anh ta vang lên một giọng nói trầm thấp: “Anh đang nói tôi?”

 

Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt tuần tú như ngọc của Cố Dạ Cần phóng to trong tầm mắt cô, chẳng biết anh đến cạnh cô từ khi nào, anh đang đứng bỏ một tay vào túi quần từ trên cao nhìn xuông cô.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Nghe vậy, đôi mắt đen trong suốt của Có Dạ Cần nhanh chóng lạnh đi.

 

“Ha ha Có thiếu, đây là Diệp mỹ nhân tỏ ra xa lạ với anh này.”

 

“Diệp mỹ nhân cuối cùng cũng lớn rồi, bắt đầu muốn yêu đương rồi.”

 

“Cố thiếu xem kìa, cô em gái này không giữ được nữa rôi, sớm muộn gì em ây cũng trở thành người của người khác.

 

Diệp Linh không nhìn người đàn ông bên cạnh nữa, cô đưa mặt nhìn tâm bài trên tay.

 

Lúc này, Hoắc Tây Trạch bước đến: “Anh Dạ Gần, hôm nay chúng ta sinh nhật của anh, chúng ta vui vẻ một chút nào, em đã chuẩn bị cho anh mây cô nàng hoang dã rồi, bọn họ đã dành rất nhiều thời gian đề tập lại một điệu nhảy, bây giờ muốn nhảy cho anh xem đấy.”

 

Có Dạ Cần rời mắt khỏi Diệp Linh, quay trở lại ghế sô pha, khôn mặt đẹp trai của anh không lộ ra nhiều biêu cảm, nhưng khắp người anh lạnh đi mấy phần, bao phủ một lớp băng lạnh.

 

Lúc này, tắt cả mọi người la hét: “Hoắc thiếu, còn chờ gì nữa? Mau kêu bọn họ ra ngoài nhảy đi!”

 

Hoắc Tây Trạch ngoắc ngoắc tay, – những cô nàng hoang dã đó đã lên sân khấu, đứng ở trước mặt lại là…

 

Hoặc Tuyền.

 

Hoắc Tuyền đã thay váy nhảy, dáng người cô nàng rất hấp dẫn, trước lỗi, sau lõm, quyên rũ động lòng nhìn Cố Dạ Cần.

 

Hoắc Tây Trạch không ngờ em gái mình trà trộn đi vào, anh lập tức trợn tròn mắt.

 

Diệp Linh cũng nhìn thấy Hoắc Tuyên, sau đó cô quay đâu nhìn Có Dạ Cân trên ghế sô pha: “Anh à, em thầy mây cô nàng đó hình như có ý với anh đấy, thê này nhé, đêm nay trong mây cô nàng ai nhảy tốt thì tối nay anh thưởng mây cô ây một chút Giản Có Dạ Cần nhìn về phía Diệp Linh, đôi môi đỏ mọng gợi lên một đường vòng cụng mỏng: “Em muôn thưởng như thê nào?”
 
Chương 233


Chương 233:

 

“Anh à, thẻ phòng của anh đâu, đêm nay ai nhảy giỏi nhất, anh liền thưởng cho cô ây thẻ phòng đi.”

 

Mọi người nhanh chóng ồn ào, “Đề nghị của Diệp mỹ nhân OK đấy, đến giờ Có thiếu vẫn độc thân, đàn ông tuổi trẻ sức lực bừng bừng, độc thân lâu như vậy e là cơ thê nín nhịn đến bệnh đấy.

 

“Các cô nhảy cho tốt vào, ai nhảy đẹp nhất, tối nay liền đến phòng Cô thiêu, Có thiếu thưởng lớn cho.”

 

Có Dạ Cần lấy ra một điều thuốc, châm lửa hút một hơi, anh nhìn về phía Diệp Linh rồi từ trong miệng chậm rãi phun ra một ngụm khói: – “Được thôi, thẻ phòng trong túi quân anh, em tới mà lây.”

 

Diệp TÍNH.

 

“Sao? Không phải em mong anh chơi cùng các cô ta sao? Sao bảo em lầy tâm thẻ phòng mà cũng không lấy được?” Cá Dạ Cần vừa nói vừa . dùng đôi mắt đen láy nhìn đám phụ nữ hoang dã kia, lịch sự cười nói: “Các cô cũng thấy: rồi đó, không phải tôi không bôi các cô choi, mà thẻ phòng này không lấy ra được, em gái tôi dù ngoài miệng nói muốn tôi chơi cùng các cô, nhưng trong lòng con bé không vui.”

 

Hoắc Tuyền lập tức tức giận liếc nhìn Diệp Linh, cô cũng cảm thây Diệp Linh miệng một đường lòng một nẻo, cô ta cô ý không muốn đề Cô Dạ Cần tiếp xúc với những người phụ nữ khác.

 

“Diệp mỹ nhân, vậy là cô không phải rồi, to tôi biết tình cảm của cô và Cố thiếu rất tốt, nhưng dù sao thì cô cũng chỉ là em gái của anh ây thôi, phải để anh cô tìm vợ nữa chứ?”

 

“Có thiếu đã ở bên cạnh cô suốt những năm qua, hiểm khi hôm nay là sinh nhật của Cổ thiêu, cô không thể để anh trai cô thư giãn chút sao?”

 

“Diệp mỹ nhân, có em gái như cô, tôi thây Cố thiếu không kiêm được vợ rồi.

 

Diệp Linh năm chặt tay, cô biệt vừa rôi cô đã chọc giận anh, cái tên cặn, bã giả tri thức này, ở ngay trước mắt bàn dân thiên hạ mà anh bảo cô thò tay vào túi quần anh lấy thẻ, rõ ràng là có mưu đồ gì. Anh hệt lần này đên lần khác đều xảo quyệt phúc hặc như thế, trưng ra cái dáng vẻ từ chối đây cô lên đầu sóng ngọn gió đây mà.

 

“Được, vì hạnh phúc của anh tôi, tôi lấy là được chứ gì.”

 

Diệp Linh khom eo, đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào túi quần của Có Dạ Cần.

 

Cô tránh tiếp xúc với cơ thể anh hết mức có thể, nhưng những ngón tay mềm mại vẫn đụng chạm vào bắp đùi rắn chắc của anh, cô cảm giác được cơ bắp của anh đột nhiên căng cứng, hệt như một tảng đá.

 

Diệp Linh sờ soạng một hồi, sau đó nhíu mày: “Thẻ phòng đâu? Tại sao em mò không thây.”

 

Có Dạ Cần cụp hàng mi xinh đẹp xuông, giọng nói hơi khàn khàn: “Sờ xuông xíu nữa.”

 

Diệp Linh sờ xuống.

 

“Sờ bên trong thử xem.”

 

Diệp Linh lại sờ vào bên trong.

 

Nhưng cô chẳng thấy gì cả.

 

Diệp Linh nhìn về phía Có Dạ Cần, khi mặt của hai người không biết từ lúc nào đã sát gân, cô chạm phải tròng mắt đỏ bừng của anh, lúc này trong mắt anh hiện lên một ngọn lửa rực cháy.

 

Diệp Linh nhanh chóng nhận ra, cô đã bị lừa!

 

Thu hồi bàn tay nhỏ bé của mình, Diệp Linh đứng thẳng người dậy.

 

Có Dạ Cần nhìn cô, chậm rãi dập tàn thuốc trong gạt tàn: “Xin lỗi, anh quên thẻ phòng không có trên người.”

 

Diệp Linh: “…”

 

Anh đang trêu chọc cô!

 

“Tuy nhiên, tôi đảm bảo, hôm nay tôi sẽ chơi với các cô, nêu trong bọn cô ai nhảy đẹp, tôi sẽ đưa thẻ phòng cho người đó.”
 
Chương 234


Chương 234:

 

Tất cả mọi người chỉ chờ lời này của anh, Hoặc Tầy Trạch mỉm cười: “Nếu anh Dạ Cần đồng ý chơi cùng mọi người, vậy các cô phải nhảy đẹp vào đây, ai nhảy đẹp thì thẻ phòng đêm nay của anh Diệp Cân sẽ là của người đó.”

 

Tiếng nhạc vang lên, Hoặc Tuyền với mây cô gái sexy kia bắt đầu nhảy.

 

Hoắc Tuyền gần như là sử dụng toàn bộ cơ thê đề nhảy, dáng người cô ta rất đẹp, lúc thực hiện mây động tác nhảy diêm dúa còn nháy mặt quyên rũ với Cố Dạ Cần, chắc chắn thẻ phòng tối nay của anh sẽ thuộc về cô ta.

 

Các cô gái trẻ đẹp đang nhảy múa, mọi người cũng hòa mình vào bầu không khí vui vẻ, Có Dạ Cần khẽ liếc nhìn họ, sau đó nghe thầy CÓ người nói: “Tôi nhớ bài “Fire” này Diệp mỹ nhân cũng từng nhảy qua, lúc ây còn nồi đình nồi đám trên khắp internet DO Hoắc Tuyền và những người khác nhảy vũ đạo sexy, Diệp Linh cũng từng nhảy thê loại này.

 

Nam Quán bắc Linh, Lê Hương vốn có khiếu nhảy múa, Diệp Linh đương nhiên cũng vậy. Cách đây một năm Diệp Linh được mời tham gia một Chương trình truyền hình. Cô đã từng nhảy một đoạn vũ đạo bài “Eire”, đoạn nhảy ngắn ngủi ây đã nổi tiếng khắp Weibo, còn bị cắt ra thành đủ loại Anh động, bài “Fire” hot như vậy cũng là nhờ Diệp Linh thổi lửa cho.

 

Bây giò có rất nhiều tụ điểm giải trí, Hoặc Tuyên và những cô gái sexy này cũng nhảy bài “Eire” trong bữa tiệc sinh nhật của Có Dạ Cần.

 

Lúc này, tiếng võ tay vang lên, bọn họ đã nhảy xong bài “Fire”.

 

“Hoắc tiểu thư, cô nhảy giỏi thật đấy, cô nhất định là người giỏi nhất ở đầy.”

 

“Cố thiếu, người này đã nhảy xong, anh cũng nên lựa chọn đi.”

 

“Tiếp theo là đến lúc tiết lộ đáp án, cùng xem GCồ thiếu Sẽ trao cho ai chiệc thẻ phòng nào.”

 

Những cô gái hoang dã này đều ái mộ Cô Dạ Cần, họ đều muốn được chọn, nhưng Hoặc Tuyền đã cao tay chiếm lấy vị trí chủ đạo, CƯỚP đi mọi ánh đèn sân khấu. Đối với vị đại tiểu thư được nuông chiều tính khí thất thường này, các cô có chút không phục.

 

Đương nhiên, Hoắc Tuyền tràn đầy tự tin, cô ta là nữ thần trong lòng mọi chàng. trai tẻ, hiện tại đã nhảy đến toát cả mồ hôi, đôi mắt xinh đẹp ‹ đầy mong đợi nhìn về phía Cô Dạ Cần.

 

Cô cảm thấy rằng Có Dạ Cần chắc chắn sẽ đưa thẻ phòng cho cô.

 

Trong tiếng hò hét của đám đông, Cố Dạ Cần nhàn nhạt liếc nhìn Hoặc Tuyền, sau đó nhếch đôi môi mỏng: “Tôi nghĩ tất cả các cô đều nhảy không tốt.”

 

Cái gì?

 

Hoắc Tuyền sững người.

 

Cô chọt nghĩ tuy rằng Có Dạ Cần đã hứa sẽ cùng bọn họ chơi đùa rôi giao thẻ phòng cho người nhảy giỏi nhất, nhưng bây giờ không có ai nhảy đẹp, anh đương nhiên không phải giao thẻ phòng nữa.

 

Toàn bộ kỳ vọng của. Hoắc Tuyền lập tức tan vỡ, Cô Dạ Cần vậy mà không chọn cô tai Bầu không khí có chút xấu hồ, mọi người cũng không ngờ đến Cỗ Dạ Cần sẽ không nê mặt như vậy, thật ra đàn ông mà, nói trắng ra là anh ta không thích những người phụ nữ này, không có hứng thú.

 

Lúc này có người đi ra giảng hòa: “Nói đến bài “Fire” này, nhảy tốt nhát đương nhiên là Diệp mỹ nhân rôi.”

 

Mọi người nhìn Diệp Linh: “Diệp mỹ nhân, Có thiêu nói niitng người này nhảy không đẹp, không thì cô nhảy một đoạn đi? Cô nhảy bài “Fire” này là kinh điển luôn ấy.”

 

Có Dạ Cần nâng mí mắt xinh đẹp lên, tròng mắt trong vắt của anh lạnh ‘lùng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực kiều diễm của Diệp Linh.

 

Diệp Linh liếc Có Dạ Cần, sau đó giơ bàn tay nhỏ vén một lọn tóc từ má ra sau tai: “Xin lỗi, hôm nay tôi cảm thấy hơi khó chịu, không nhảy đâu. Mọi người cứ chơi thong thả nhé, tôi đi nhà vệ sinh.”

 

Diệp Linh bước ra ngoài.

 

Diệp Linh đứng ngoài hành lang hóng mát, bầu không khí trong club khiên cô thấy ngột ngạt, cô không muôn ở lại đó thêm một giây nào.
 
Chương 235


Chương 235:

 

Lúc này, một anh chàng phú nhị đại điển trai đi đến: “Diệp Linh, là cậu sao? Còn nhớ mình không? Mình là bạn học cấp ba của cậu này.”

 

Diệp Linh nhớ lại đúng là có một người như Vậy, cô lễ phép cười: “Chào cậu.

 

“Diệp Linh, đã nhiêu năm không gặp, cậu đúng là càng ngày càng xinh đẹp, mình còn không dám nhận ra cậu. Khi đó cậu là hoa khôi trường chúng ta, không ngờ bây giờ cậu đã trỏ thành đại minh tỉnh rôi. Pây giờ… cậu còn độc thân sao? Nêu vẫn còn độc thân thì mình sẽ theo đuôi cậu.”

 

Cái này…

 

Tên phú nhị đại này cũng quá nhiệt tình, Diệp Linh có chút ngượng ngùng: “Mình…

 

Diệp Linh còn chưa nói lời nào, một giọng nói từ tính trầm thấp đã trực tiệp ngất lời cô, trả lời vị phú nhị đại kia: “Cô ây là hoa có chủ rồi.”

 

Phú nhị đại ng gắng đầu, chỉ thấy Có Dạ Cần bước tới, anh dừng lại bên cạnh Diệp Linh.

 

Sắc mặt phú nhị đại thay đôi. Là bạn cùng lớp của Diệp Linh, anh ta dĩ nhiên sẽ không quên người anh trai này của Diệp Linh không thích bắt kỳ SN g nào đến gần cô em gái mìn Khi đó, dù là họp lớp hay tiệc giao lưu, Cổ Dạ Cân đêu đi cùng với Diệp Linh, có khi, anh ta còn dẫn theo thư ký riêng ngồi trong góc để đọc tài liệu và làm việc. Khi còn là phú nhị đại, Có Dạ Cần đã giơ tay nhắc chân đã toát lên khí chất của một người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng, thứ mà không ai có thể cưỡng lại được.

 

Phú nhị đại kia vẫn có chút sợ Cố Dạ Cần, vì vậy anh ta cười gượng nói: “Có… Cố thiếu, chào anh, Diệp Linh, mình có việc rồi, mình về trước đây. h Phú nhị đại lập tức bỏ chạy.

 

Diệp Linh nghiêng mặt, dùng đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn gương mặt .

 

điễn trai của Có Dạ Cần: “Có ai làm anh như anh không, em có chủ bao giờ chứ, sao anh có thể nói bậy thế được?”

 

Đôi môi mỏng của Cố Dạ Cần cong lên, anh dán mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn quyên rũ của cô: “Anh không nói bậy, em có đàn ông hay không, em so với ai hẳn là rõ hơn hết.”

 

Hàng mi của Diệp Linh khẽ run lên: “Em đã sớm quên nôi.”

 

Đôi mắt đen láy của Cố Dạ Cần rơi vào đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, cánh môi mỏng vẽ lên một đường cung nham hiệm: “Vậy thì, em có muốn anh nhắc lại cho em nhớ không?”

 

Diệp Linh Nhi hơi run lên: “Anh chạy sang đây làm gì? Muốn nói chuyện cọt nhả với em hả?”

 

Yết hầu Có Dạ Gần khẽ lên xuống: “Quà sinh nhật của anh đâu?”

 

“Xin lỗi, gần đây em bận quá, không có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”

 

Cô không có quà sinh nhật.

 

Có Dạ Cần nhếch môi cười nhẹ.

 

À- “Anh không vui sao? Vừa rồi em thầy một núi quả chất trong “hộp kìa, tật cả đều là tặng anh, anh còn muôn quà của em sao? Không thì anh thích gì nói cho em biết, bây giờ em nhờ trợ lý mua ngay cho anh.”

 

Đôi mắt xinh đẹp của Cô Dạ Cân tôi lại, khẽ lim dim, anh nhìn Diệp Linh: “Em không biết anh thích gì, nếu em muốn anh nói cho em biết, anh sẽ nói với em ngay bây giờ, tối nay em đến phòng anh, anh đợi em.”

 

Diệp Linh nhìn anh mấy giây: “Có Dạ Cần, anh thiếu phụ nữ sao? Sao anh lại quấn lầy em không buông thê?”

 

“Chuyện quá khứ chúng ta đều đã quên rồi, sau này đừng nhắc đến chuyện ‹ đó nữa, được không? Em muôn sống tốt, em vẫn còn rất trẻ, mới 20 tuôi thôi, mới chỉ bắt đầu đời người, em không muốn đề nó bị hủy hoại trong tay anh. Anh chọn mây cô nàng xinh đẹp kia rồi cưới một cô đi, em cũng sẽ hẹn hò với người khác, gặp được người đàn ông mình thích, cùng anh ấy kêt hôn sinh con, chúng ta rồi sẽ ôn thôi, không phải sao.”

 

Có Dạ Cần nhìn cô, chậm rãi cong lên đôi môi mỏng: “Dẹp cái suy nghĩ ây đi, chỉ cần anh còn ở đây, sẽ không có người đàn ông nào dám tơ tưởng đến em, và sẽ không có người đàn ông nào dám kết hôn rôi sinh con đẻ cái với em.”

 

“Vậy thì không có gì để nói nữa, em đi đây.”

 

Diệp Linh xoay người, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh.
 
Chương 236


Chương 236:

 

Nhưng khi cô bước đên cửa phòng vệ sinh nam, một bàn tay to lớn đột nhiên thò ra, năm lấy. cánh tay mảnh mai của cô rồi trực tiếp kéo cô đi vào.

 

Diệp Linh đụng phải lồng ngực ấm áp răn chắc, cô ngước lên, khuôn mặt như ngọc của Cô Dạ Cân phóng đại trong tâm mắt cô.

 

“Anh kéo em vào phòng vệ sinh nam làm gì, Có Dạ Cần, chẳng lẽ anh biến thái để nhìn anh xả van hả?” Diệp Linh nhanh chóng đây ngực anh ra.

 

Có Dạ Cần thò bàn tay to đặt lên vòng eo như rắn nước của cô, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong khó chịu: “Xả van? Hai năm qua trong giới giải trí em học được mấy thứ này đó.hả?”

 

“Nếu không nói xả van thì nói thế nào, em cũng quên răng anh thích Lê Nghiên Nghiên, thật sự không biết có cô gái xinh đẹp nhất Hải Thành nào sẽ nói cái từ đó cao nhã ra sao nữa.’ Có Dạ Cần ôm cô vào lòng, áp nhẹ đôi môi mỏng lên mái tóc xoăn nâu của cô, hai năm trước khi cô rời đi, cô vẫn để tóc thẳng, là một cô thiếu nữ trẻ trung, bây giờ cô đã đề tóc xoăn, trở thành phụ nữ già dặn, cô đã trưởng thành.

 

Loại nhận thức này khiến Có Dạ Cần siết chặt vòng tay: “Sao em cứ luôn nhắc đến Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên đương nhiên sẽ không giông như em… yêu tinh quyên rũ đàn ông.”

 

Diệp Linh nhắc chân đá mạnh vào bắp chân rắn chắc của anh: “Vậy anh đi tìm Lê Nghiên Nghiên đi, cô ta băng thanh ngọc khiêt, anh không tán được cô ta liên lây em ra trút dục vọng à, em xem thường anh!”

 

Sau khi bị Diệp Linh đá như vậy, Có.

 

Dạ Cần lùi lại một bước, tay cũng buông lỏng.

 

Diệp Linh bỏ chạy.

 

Ngay khi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào chốt cửa, Cô Dạ Cần từ phía sau ôm lấy cô, nụ hôn của anh rơi xuông mái tóc xoăn của cô, trong tiếng thở dốc mang theo sự kiềm chè: “Phải làm sao đây, bây giờ anh đã bị em tiểu yêu tinh này mê hoặc mát rồi.”

 

Anh xoay tay một cái, Diệp Linh xoay người trong lòng anh, anh ân vai cô đây đên cánh cửa, cúi người hôi lên môi cô.

 

Đội môi mỏng mát lạnh của Cố Dạ Cần che phủ lên môi cô, đồng tử Diệp Linh hơi dã lại, lập tức dùng sức đây mạnh anh ra.

 

Nhưng, lồng ngực của người đàn ông cứng răn như bức tường, đây thế nào cũng không xê dịch. Ngón tay anh xuyên qua mái tóc xoăn, giữ chặt lấy ót cô, dựa vào thế năm lay cô khóa chặt cô trong ngực, để cô thừa nhận nụ hôn của anh.

 

Diệp Linh chỉ có thể cắn chặt, không chịu há miệng.

 

Có Dạ Cần hôn cô một hi rồi buông cô ra, cánh mũi áp vào khuôn mặt quyên rũ GÔ, khàn giọng lên tiếng: “Há miệng ra.”

 

Diệp Linh ngước mất trừng anh: “Anh có buồn nôn không, nước miệng SẼ lây truyền nhiều bệnh, muốn hôn thì đi tìm người khác đi.”

 

Cố Dạ Cần nhíu mày, mí mắt tuần tú nhuôm hơi sương: “Không nghe lời.

 

đúng không? Mở miệng ra, anh muôn hôn.”

 

“Anh đây là biểu lộ gì thế, dục vọng không thỏa mãn à? Có Dạ Cần, xem ra hai năm qua anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào nhỉ, đói khát đến nồi hôn cũng muốn đá lưỡi rồi sao?”

 

Cố Dạ Cần mím môi, đôi mắt đen trong veo như mực sâu không đáy: “Anh chưa từng chạm vào phụ nữ, em có phải cũng thê không, chưa từng được đàn ông đụng vào?”

 

Diệp Linh nâng lên đôi lông mày lá liễu thanh tú: “Còn không phải nhờ ơn anh, người cạnh tôi đều là người của anh, từng giây từng phút. đều bị anh theo dõi, đên cả con muỗi đực cũng không lọt vào, Có Dạ Cần, 24 giờ anh canh chừng tôi như vậy, chỉ sợ tôi ngủ với tên đàn ông khác, căm sừng anh, anh có thấy mệt không hả?”

 

Đối với sự khiêu khích của cô, Cố Dạ Cần cong môi: “Nhiều năm như vậy rôi, sao em chưa từng hỏi anh mệt không, từ nhỏ đến lớn em đều bị mấy tên đàn ông kia dòm ngó, anh cũng đã sớm quen, bây giờ nuôi lớn em, anh sao có thể để người khác chen chân giành trước chứ, bưng cả chậu lẫn bông là em đi được à?
 
Chương 237


Chương 237:

 

“Cố Dạ Cần, có bệnh thì đi khám đi, tay nghề của Lê Hương không tệ, em nói một tiếng với Lê Hương…

 

Có Dạ Cần trực tiếp ngắt lời cô: “Lê Hương Quán suỗt ngày, trong miệng em luôn là Lê Hương, hai em ở chung một chỗ tay trong tay anh thấy rât chướng mắt, giờ hôn một cái cũng không chịu há miệng cho anh, em lạnh lùng với anh như vậy không, lẽ em có ý gì với Lê Hương chứ.”

 

Có ý?

 

Cái tên thần kinh này!

 

Phụ nữ mà cũng không được nắm tay?

 

Phụ nữ tách khỏi đàn ông thì không còn xứng đề sống nữa hả?

 

Diệp Linh vươn bàn tay nhỏ bé đầy khuôn mặt tuần †ú của anh ra thật xa: “Hôn cũng hôn rồi, thả em ra được không? Em buồn tè.”

 

Cố Dạ Cần hung hăng nhìn cô chằm chăm, sau đó nhét thứ gì đó vào bàn tay nhỏ bé của cô: “Cho em.”

 

Diệp Linh nhìn xuống, thứ anh đưa là thẻ phòng.

 

Hoắc Tuyền cùng mây, CÔ gái quyến rũ lúc nãy nhảy múa hết sửc, muốn lầy thẻ phòng của anh thì anh không đưa.

 

Bây giò anh kéo cô vào phòng vệ sinh nam, ép buộc nhét thẻ phòng vào tay cô.

 

“Em không muốn!” Diệp Linh trả lại thẻ phòng: “Đừng có mơ, em sẽ Không đên phòng của anh!”

 

“Tối nay đến phòng anh nhảy bài “Eire” chọ anh xem chút, anh có thể khống chê mình không làm gì em.”

 

Đến pc) nhảy bài “Fire” cho anh xem?

 

Diệp Linh không phải là một cô bé không hay biệt gì, nam nữ trưởng thành, giữa đêm cô đến phòng anh nhảy “Fire”, có khi nhảy ra lửa thật luôn ây.

 

“Em không đi, em đã nói là sẽ không đi, Cô Dạ Cần, anh là anh trai của eml”

 

“Sao anh không nhớ là mẹ anh đã sinh cho anh một cô em gái nhỉ? Anh mà là anh trai gì của em chứ, Diệp.

 

Linh, bây giờ em đã lớn rồi, lớp giây kia cũng nên xuyên thủng. Anh không muôn làm anh trai của em, anh nuôi em lớn như vậy là muôn làm người đàn ông của eml”

 

Tờ giây giữa anh và cô mỏng manh như cánh ve sâu giờ đã thật sự bị chọc thủng, sau này anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì nữa.

 

Diệp Linh giơ tay, tát thẳng vào khuôn mặt điễn trai của Có Dạ Cần.

 

Nhưng Có Dạ Cần lại nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô áp vào tường, cánh môi mỏng. của anh lại đè lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh thấp giọng cảnh cáo: “Em không vào phòng của anh cũng được, anh đến phòng em, cùng lắm thì anh không xem em nhảy.

 

“Eire” nữa, anh xem em nhảy thoát y.’ Diệp Linh há miệng, cắn mạnh vào môi anh.

 

Máu tươi lập tức tràn ra trong miệng hai người.

 

“Có Dạ Cần, có phải anh yêu tôi rồi không?” Diệp Linh hỏi.

 

Cố Dạ Cần sững người: “Cái gì?”

 

“Không phải sao, anh muốn làm tình với em như thế này, lẽ nào không phải yêu tôi sao, nhưng anh không dám yêu tôi, vậy nên lây Lê Nghiên Nghiên làm cái cớ, đúng không?”

 

Diệp Linh nhìn anh.

 

Cô Dạ Cân từ từ thả cô ra, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai tàn nhẫn, anh đưa tay võ võ khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô: “Nghĩ nhiều quá, không phải mẹ em thích leo lên giường bồ tôi sao? Vậy tôi sẽ khiến con gái bà ta cả đời này không xuông được giường tôi, Linh Linh, em nói xem mẹ em có phải… chết không nhắm mắt không?”
 
Chương 238


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 238:

 

Diệp Linh cảm thấy toàn thân lạnh toát, hệt như có một bàn tay to lón từ trong bóng tối vươn ra trực tiếp đầy cô xuông vực sâu vạn trượng.

 

“Không cho phép anh nói mẹ tôi như vậy! Cô Dạ Cần, tôi hận anhl”

 

Diệp Linh giật mạnh nắm đắm, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giống ! như một con thú nhỏ bị mắc bẫy, muốn lao vào mạng đổi mạng với anh.

 

Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô từ từ ngưng tụ trên một tầng nước mắt, hàng mi cong dài khẽ động, những hạt lệ châu kia lại cỗ nén không rơi xuống, thật sự trông rất đáng thương.

 

Mỗi lần anh bắt nạt cô một cách tàn nhẫn, cô không còn sức đề chống trả, vô cùng yêu ớt đáng yêu.

 

Bàn tay to của Cố Dạ Gần đặt xuôi bên người từ từ cuộn tròn lại, lúc này tiếng chuông di động du dương vang lên, là điện thoại của anh.

 

Anh lấy điện thoại ra nhìn một cái, là Lê Nghiên Nghiền gọi đến.

 

Có Dạ Cần liếc nhìn Diệp Linh: “Tối nay anh đợi em.”

 

Nói xong, anh mở cửa phòng vệ sinh bước ra, trên hành lang có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Alo, Nghiế Nghiên à… Được, anh qua ĐI) bây Siờ”

 

Trong phòng vệ sinh nữ, Diệp Linh đứng trước bệ rửa tay, dùng nước lạnh võ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn.

 

Cô nhìn thẻ phòng trên tay, ánh mắt có chút trỗng rồng.

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Thật sao?

 

Hoác Tuyền lập tức vui Sướng, nhưng cô.ta rât nhanh nghi ngờ: “Diệp Linh, có phải cô lừa tôi không, sao anh Dạ Cần không trực tiệp giao thẻ phòng cho tôi mà lại đưa qua tay cô?”

 

Vừa nói Hoắc Tuyền liền hít một ngụm khí lạnh: “Diệp Linh, thẻ phòng này là anh Diệp Cần đưa cho cô phải không? Tối nay anh Dạ Cẩn muốn cô vào phòng anh ây, các người muôn làm gì? Diệp Linh, cô đúng là không biết xấu hỗ, đến giường anh trai mình cũng leo lên.”

 

Diệp Linh ném khăn giây ướt vào thùng rác, sau đó đưa tay vén mái tóc quăn bên má lên tai: “Tôi không biết xấu hồ, vậy cô chính là con đàn bà không biết xâu hỗ của anh Diệp Cần rồi, nêu đã biết sở thích của anh ta, vậy tối nay cô cứ lây bản lĩnh giữ nhà của mình ra phục vụ tốt anh ta đi, anh ta ấy à… rất thích mây con đàn bà dâm đãng đấy.”

 

Diệp Linh cầm thẻ phòng lên, nhét vào khe ngực của Hoắc Tuyền.

 

Sao cô ta dám làm loạn như vậy?

 

Hoắc Tuyền giận đến mức cả người run lên: “Diệp Linh, cô…”

 

Diệp Linh nhướng mi, nhẹ giọng hỏi: “Sao, cô không muốn tắm thẻ phòng.

 

này sao? Thê thì thôi, có rất nhiều cô gái muốn tắm thẻ phòng này, để tôi đưa cho người khác vậy.’ Diệp Linh làm bộ lấy đi tắm thẻ phòng.
 
Chương 239


Chương 239:

 

Nhưng Hoắc Tuyền lại đè lại, giữ chặt nó như bảo bồi nhìn chằm chằm vào Diệp Linh, cô ta sợ Diệp Linh thật sự nà thẻ phòng cho người phụ nữ ác.

 

“Thê thì được, thẻ phòng đưa cho cô, cô còn dong dài cái gì, không phải cô vận luôn muốn leo lên giường anh Dạ Cần của cô sao, thứ rác rưởi tôi không cân cô lại xem nó như bảo bối, Hoắc Tuyền, tôi thật sự thầy đáng thương cho cô.”

 

Sắc mặt Hoặc Tuyền trắng bệch, tức đến bốc khói, nghiên răng nhìn Diệp Linh bộ dáng lười biêng, nhưng không có cách nào đôi phó với cô.

 

Cảm giác này gần như khiến Hoắc Tuyền nôn ra máu.

 

Đôi khi Hoắc Tuyền cảm thấy cô và Diệp Linh là đối thủ của nhau, khi còn nhỏ Diệp Linh do biến cố gia đình mà vào Cố gia, từ đó cô được hưởng tình yêu thương cưng chiều của Có Dạ Cần – thiếu gia của Cố gia trong suốt nhiều năm.

 

Sau đó, cô ta và Diệp Linh đều tiên vào giới giải trí, mặc dù hiện tại cô đã là nữ thân trong lòng các chàng trai trẻ nhưng Diệp Linh đã bỏ xa cô vài dãy phô về cả nhân khí và lưu lượng, vì vậy cô đã từng cử người theo dõi Diệp Linh và muôn bôi đen cô ây.

 

Dù sao Diệp Linh ra vào đều là khách sạn hạng V.I.P, nhất định sẽ có một chút tin †ứC chơi bời phóng túng, dùng thể xác trao đổi này nọ.

 

Nhưng cô ta đã theo dõi được nửa năm, mà thứ nhận lại là, mỗi khi bắt đầu q quay bộ phim mới, mỗi ngày Diệp Linh sẽ nghiên cứu kịch bản đên tận khuya, cô ây không bao giờ sử dụng thế thân, các cảnh võ thuật đều đích thân diễn, có khi bị thương. khắp người, khả năng phôi độ của cô rất tốt, dù cho là các sàn diễn thời trang cao cấp tầm cỡ quốc tế hay các show diễn thời trang đường phổ, tất cả đều rất chuyên nghiệp và được đánh giá rất cao.

 

Các nhà đầu tư và đạo diễn khen cô không ngót lời cô, bảo răng cô tuy mang nét đẹp quyên rũ nhưng lại không thô tục, với kỹ năng diễn xuất linh B. sinh ra là dành cho ngành công nghiệp giải trí, đến giờ cô luôn được ngành giải trí công nhận là hoa đán pha trộn giữa lưu lượng và thực lực, không gì sánh bằng.

 

Tắt nhiên, cuộc sống riêng tư Diệp.

 

Linh rất tế nhị, cô hưởng thụ sự giàu có và xuân sắc của mình. hiện giờ.

 

Người phụ nữ như thé đều là hình mẫu mong muốn của mọi phụ nữ.

 

Vì vậy, Diệp Linh luôn là người đáng ghét nhật của các tiêu thư Hải Thành, cũng không ai sánh bằng.

 

Hoắc Tuyền giằng co một hồi, cô ta cũng nản lòng, loại cảm giác bắt lực này y hệt nhử bây giờ.

 

Diệp Linh liếc nhìn vẻ mặt dữ tợn của Hoặc Tuyền, sau đó cô giẫm lên đôi giày cao gót pha lê, cong đôi môi đỏ mọng rồi rời khỏi đây.

 

Hoắc Tuyền. cầm lấy thẻ phòng mỏ cửa bước vào phòng của ¡Có Dạ Cần.

 

Căn- phòng rộng lớn, trang nhã nhưng sang trọng. Là chủ sở hữu của chiêc du thuyên này, trong phòng. Cố Dạ Cần cũng có một chiệc giường bigsize, trên quây đặt nhiêu loại rượu quý.

 

Có Dạ Cần không có trong phòng, anh đang tắm trong phòng vệ sinh, bên trong vang lên tiêng nước chảy.

 

Tim Hoắc Tuyền đập rộn ràng, lúc này cô ta đã đên phòng của Có Dạ Cần, chỉ cần nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xăn đỏ bửng.

 

Cô ta đưa tay ra vuốt ve chiếc giường lớn mêm mại.

 

Nhưng lúc này bên trong truyền đến tiêng động, Cô Dạ Cân đã tắm xong, chuân bị đi ra.

 

Hoắc Tuyền, cảm thấy tim mình như sắp vọt ra cô họng, cô vội tắt đèn trong phòng, sau đó trốn vào sau tắm rèm cửa sô.

 

Nếu như không ngoài dự liệu, thẻ phòng này là do Cô Dạ Cần đưa cho Diệp Linh, bao nhiêu năm nay, Gỗ Dạ Cần gần như bệnh hoạn bảo vệ Diệp Linh trong đôi cánh của mình, không bao giờ cho phép bắt kỳ người đàn ông nào đến gần. Toàn bộ Hải Thành cũng chỉ cho là anh đang cưng nựng em gái.

 

Thực tế là, anh chỉ muốn chiếm Diệp Linh làm của riêng.

 

Nếu như anh phát hiện người đến là mình mà không phải Diệp Linh, anh sẽ như thê nào?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top