Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 804


Chương 804

Tô Nhược Hân thông cảm cho tấm lòng cha mẹ, vợ chồng Dương Thiên Thành rất yêu thương và chiều chuộng Dương Mỹ Lan chứ không như ba mẹ cô. Mà một người đàn ông như Dương Thiên Thành lại làm những điều này vì vợ thì chứng tỏ ông ta yêu vợ mình thật lòng.

“Được, cháu hứa với chú sẽ tìm cơ hội nói cho Mỹ Lan biết, nhưng chú cũng phải hứa với cháu một chuyện.” Sau khi biết chân tướng, Tô Nhược Hân cũng bình tĩnh lại hẳn.

“Chú biết chú ích kỷ, hại cháu và Mỹ Lan phải học tại một trường đại học kém hơn hẳn đại học Đồng như trường đại học Nam Kinh, nhưng chú cũng không muốn mẹ Mỹ Lan ra đi trong nuối tiếc như thế, thế nên xin cháu hãy thông cảm cho tâm trạng của người làm chồng như chú, chú cũng hết cách rồi! Dù điều kiện của cháu là gì, chỉ cần Dương Thiên Thành này làm được thì chú nhất định sẽ đồng ý. Dương Thiên Thành nói xong lại uống một ngụm rượu, tưởng Tô Nhược Hân muốn yêu cầu mình làm gì bèn lấy hết can đảm thốt ra câu này.

“Chú Dương, chú hiểu lầm rồi, không phải cháu muốn ra điều kiện gì đâu, cháu cũng không trách chú chuyện này, cháu chỉ muốn gặp dì thôi. Có lẽ cháu trị được bệnh của dì ấy ạ Vì chưa được nhìn tận mắt nên Tô Nhược Hân chưa thể nắm chắc 100%, phải gặp mẹ Mỹ Lan thì cô mới biết mình có thể chữa trị cho bà ấy hay không.

“Cháu chữa bệnh được thật ư? Hồi trước chú có nghe Mỹ Lan nói rồi, chỉ là…” Nói đến đây, Dương Thiên Thành gãi đầu: “Chỉ là lúc ấy bọn chú đều nghĩ nó đùa giỡn, dù gì cháu và Mỹ Lan cũng mới cấp ba thôi. Lẽ nào con bé nói thật?”

Tô Nhược Hân đã quen với thái độ ngờ vực ấy. Hỗ ai biết cô có khả năng chữa bệnh ban đầu đều nhìn cô bằng ánh mắt không tin tưởng, xem cô như kẻ khác người.

Cũng dễ hiểu thôi, bác sĩ trẻ tuổi như cô thật sự quá hiểm hoi trong giới Ÿ học, ngay cả bản thân cô cũng chưa thấy bác sĩ nào tầm tuổi mình bao giờ.

Trẻ nhất cũng đã tốt nghiệp đại học.

Trong khi cô còn chưa lên cả đại học.

Thế nên Dương Thiên Thành không tin cô biết chữa bệnh cũng dễ hiểu.

“Chú Dương, thế này đi, cháu chỉ gặp dì một lát thôi, rồi có trị được cho dì ấy không thì cháu sẽ báo lại với chú sau.”

“Được, dù sao bà ấy cũng đang bị căn bệnh quái ác giày vò, chú sẽ sắp xếp cho bà ấy ra ngoài gặp cháu.”

“Bây giờ luôn được không ạ?” Bị bệnh thì càng để lâu càng nặng, tốt nhất là nên chữa trị càng sớm càng tốt.

“Cái này..” Dương Thiên Thành nhìn Tô Nhược Hân, vấn tỏ ra không tin cô.

Tô Nhược Hân cũng không ngại: “Chỉ gặp một lần thôi thưa chú Dương. Chú yên tâm, cháu sẽ không cho dì uống thuốc lung tung hay giới thiệu bài thuốc gì cho dì ấy đâu, cháu chỉ muốn gặp dì thôi, có thế vấn còn đường cứu chữa đấy ạ.’ Dương Thiên Thành đặt ly rượu xuống: “Được, giờ chú sẽ gọi điện cho bà ấy đến đây ngay.”

Tô Nhược Hân khẽ thở phào, việc cô có thể làm bây giờ chỉ là chẩn đoán sơ qua bệnh tình của mẹ Mỹ Lan thôi, còn chữa trị được hay không thì phải xem xét kỹ hơn mới được.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, mẹ của Mỹ Lan Ngụy Bình đã đến.

Lúc nhìn thấy Ngụy Bình qua kính cửa sổ của tiệm cà phê, Tô Nhược Hân bật thốt: “Ung thư tuyến vú!”

Dương Thiên Thành ngẩn ngơ: “Sao cháu biết?”

“Vừa nhìn dì là cháu biết dì ấy bị bệnh gì ngay.” Tâm trạng Tô Nhược Hân chùng xuống. Đúng như lời Dương Thiên Thành nói, bệnh ung thư tuyến vú của Ngụy Bình đã đến giai đoạn cuối, rất khó chữa.

“Trời ơi, cháu biết xem bệnh thật ư? Lúc trước Mỹ Lan không nói đùa thật sao? Con bé nói đúng ư?” Dương Thiên Thành ngỡ ngàng ra mặt vì Tô Nhược Hân nói quá chính xác.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 805


Chương 805

Vì ông ta không nói Ngụy Bình bị bệnh gì cho Dương Mỹ Lan biết, với Tô Nhược Hân lại càng không thể nên chỉ có một cách giải thích cho việc Tô Nhược Hân có thể nói tên căn bệnh một cách chính xác đến vậy, đó là cô thật sự biết khám bệnh.

Lại còn là cao thủ trong cao thủ, nếu không thì cô đã chẳng khẳng định được Ngụy Bình bị bệnh gì chỉ qua một khung cửa sổ mà không phải khám hay xét nghiệm gì. Chuyện này quá thần kỳ!

Tô Nhược Hân gật đầu: “Mỹ Lan không nói đùa đâu ạ, cháu biết khám bệnh thật mà”

Trên mặt Dương Thiên Thành đầy vẻ vui mừng: “Thế bệnh của mẹ Mỹ Lan còn cứu được không? Có trị hết được không?”

“Dương Thiên Thành, sao ông gọi tôi ra…

Bên kia, mẹ Mỹ Lan đã vào tiệm, bà ấy vừa muốn chào hỏi với Dương Thiên Thành thì nhìn thấy Tô Nhược Hân ngồi đối diện ông ta: “Tô Nhược Hân, cháu cũng ở đây sao?”

“Bé Tô, Ngụy Bình không biết chuyện chú đổi trường đại học của cháu và Mỹ Lan, cháu đừng nói cho bà ấy biết nhé, chú không muốn Ngụy Bình thấy áy náy!” Thấy Ngụy Bình lại gần, Dương Thiên Thành vội vàng nhỏ giọng dặn dò Tô Nhược Hân bằng vẻ mặt đầy day dứt.

Tô Nhược Hân đã ngộ ra, Dương Thiên Thành quyết định không nói cho Ngụy Bình là đúng đắn, chứ Ngụy Bình mà biết bệnh tình của mình đã làm Dương Mỹ Lan đánh mất cơ hội học ở trường đại học Đồng, một ngôi trường tốt hơn thì nhất định sẽ vô cùng tự trách: “Cháu biết rồi ạ”

Nói xong, cô đứng dậy đi tới đón Ngụy Bình: “Cháu đi ngang qua đây tình cờ bắt gặp chú Dương nên hai chú cháu cùng nhau vào uống ly cà phê ạ, trông dì nay tươi tắn quá.”

“Phải phải, hôm qua dì ngủ ngon lắm, khổ nối ăn uống cứ nhạt miệng.

“Cháu gọi một phần salad trái cây cho dì nhé!” Tô Nhược Hân đẩy Ngụy Bình ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên Thành rồi tự mình đi gọi salad cho bà ấy.

Ngụy Bình hoang mang nhìn Dương Thiên Thành: “Tô Nhược Hân đã đến tận nơi nhưng sao không gọi Mỹ Lan ra chơi mà lại gặp ông thế?”

“Bình à, Tô Nhược Hân biết bệnh tình của bà rồi, con bé biết khám bệnh đó, hay bà cho con bé xem cho bà nhé, được không?” Giờ đây, cả tâm trí Dương Thiên Thành toàn là cảnh Tô Nhược Hân vừa nhìn thấy Ngụy Bình đã đưa ra được kết luận.

“Thật không?” Ngụy Bình cũng không tín, hỏi ngược lại.

“Thật, tôi nghĩ con bé biết khám bệnh đấy!”

“Ông nghĩ là sao? Khám bệnh không thể dựa vào cảm giác đâu!” Ngụy Bình vốn đang mang bệnh trong người nên nói năng khó tránh khỏi hơi cáu giận.

“Mặc dù tôi chưa chứng kiến thấy nó chữa bệnh, nhưng hồi nãy bà vừa tới là nó biết ngay bà bị bệnh gì đấy!”

Nguy Bình lập tức bồn chồn: “Con bé biết tôi bị ung thư tuyến vú thì liệu có nói cho Mỹ Lan biết không?” Ị “Cháu sẽ không nói cho Mỹ Lan biết đâu dì ơi, cháu đã hứa với chú Dương rồi mà.” Vừa khéo Tô Nhược Hân đã lấy salad trái cây về, cô mỉm cười nhìn đôi vợ chồng đã ngũ tuần trước mặt.

Cô rất hâm mộ cả hai đã có tuổi rồi mà vẫn còn mặn nồng với nhau như thế.

Đúng vậy, trong số những cặp đôi cô từng gặp, Dương Thiên Thành và Ngụy Bình, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy là ví dụ điển hình cho tình vợ chồng đảm thắm như thuở mới cưới, khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.

Thấy họ như vậy, cô bắt đầu nghĩ liệu cô và Hạ Thiên Tường khi về già có cũng yêu thương nhau như vậy hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 806


Chương 806

Ngụy Bình hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn cháu.

Dì muốn Mỹ Lan có cuộc sống đại học thật vui vẻ, không muốn ngày nào con bé cũng phải sống trong bất an và lo lắng. Đằng nào dì cũng đã ung thư giai đoạn cuối, con bé có biết cũng không thay đổi được gì nên tạm thời dì vẫn chưa muốn cho con bé biết chuyện.

“Vâng, cháu nhớ rồi, dì yên tâm đi ạ, cháu chắc chắn sẽ không nói cho Mỹ Lan biết đâu, trừ khi dì và chú Dương đồng ý cho cháu nói.

Nào, ăn salad thôi mọi người.”

Ngụy Bình nhận lấy, trộn lên rồi từ từ ăn: “Ngon thật, miệng dì cứ nhạt toẹt ăn chẳng vào, không ngờ salad trái cây ngon đến thế.

Lát nữa về dì cũng mua một hũ salad mới được, ha ha!”

“Để tôi mua cho, bà về nhà chờ ăn là được, giờ cứ thong thả ăn thôi.” Dương Thiên Thành nhìn Ngụy Bình đầy cưng chiều.

Nguy Bình hơi thẹn thùng: “Hai chú cháu cũng ăn đi.”

Tô Nhược Hân bèn ngồi xuống ăn cùng hai người, cả ba trò chuyện thật vui hệt một gia đình thực thụ.

Bỗng nhiên, một người phục vụ đi tới: “Thưa ông, thưa bà, thưa cô, quán chúng tôi đang bình chọn một gia đình hạnh phúc, giám đốc vừa chọn nhà mình ạ”

“Được chọn có thưởng gì không?” Ngụy Bình nhoẻn môi cười, hỏi. Hầu hết các tiệm làm hoạt động như này để marketing và tặng thẻ ưu đãi, nhưng thực chất khi xài phải kèm theo điều kiện, đó là phải có hóa đơn đạt đến số tiền nào đó mới được sử dụng thẻ ưu đãi.

Thật ra, mục đích của hoạt động này là để khuyến khích khách hàng mua hàng nên bà ấy chưa bao giờ tin tưởng vào nó.

“Có ạ.” Phục vụ đáp rồi đưa một chiếc thẻ cho bà ấy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nguy Bình nhận lấy, nhìn chiếc thẻ: “Có quy định mức tiêu dùng nhỉ?”

“Không ạ, chiếc thẻ này có hạn mức không giới hạn nhưng thời hạn sử dụng là một tháng. Trong một tháng tới, cửa tiệm chúng tôi sẽ vinh dự được đón tiếp gia đình ba người. Nhưng chỉ được giới hạn ba người thôi ạ, người ngoài đi cùng không được tính.

Đồng thời, nhà mình sẽ được miễn phí tất cả các món ăn tại tiệm ạ”

“Thật không?” Ngụy Bình không tin, đây là lần đầu tiên bà ấy gặp chính sách nào không giới hạn số tiền mua hàng thế này.

“Thật ạ, nếu bà không tin thì ngày mai bà cầm chiếc thẻ này đến thử là biết thôi ạ.”

Người phục vụ cười lịch sự: “Nhưng chiếc thẻ này chỉ có tác dụng trong một tháng thôi ạ, mỗi tháng cửa tiệm chúng cháu sẽ chọn ra một gia đình hạnh phúc.

“Bà may thật đó Bình, bà vừa đến thì chúng ta đã được nhận chiếc thẻ này rồi, ha ha! Kể từ ngày mai, mỗi ngày tôi sẽ dẫn bà qua đây ăn!” Dương Thiên Thành cười vui vẻ.

“Ơ, ngày nào cũng ăn đồ Âu thì ngán lắm, ông phải đưa tôi đi ăn đồ Trung nữa.” Ngụy Bình nói với vẻ bất mãn.

“Được hết! Bắt đầu từ ngày mai sẽ ra ngoài ăn mỗi ngày, trưa ăn đồ âu, tối ăn đồ Trung, buổi sáng tôi sẽ nấu cho bà và Mỹ Lan ăn, thế được chưa?”

“Bữa sáng ông nấu có ăn được không đấy?

Dương Thiên Thành, tôi mà ăn bữa sáng ông nấu thì chắc cú sáng nào bụng tôi cũng đói cồn cào đấy”

“Rồi rồi rồi, thế thì để giúp việc nấu đồ ăn sáng, được chưa?” Dương Thiên Thành cười xởi lời xin tha.

Bấy giờ Ngụy Bình mới bỏ qua cho ông ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 807


Chương 807

Tô Nhược Hân mỉm cười nhìn hai người họ đùa giốn với nhau. Giá như Ngụy Bình không bị bệnh thì Dương Thiên Thành và Ngụy Bình thật sự là một cặp đôi lý tưởng.

Thật tiếc biết bao.

Giờ đã hỏi được nguyên nhân vì sao Dương Thiên Thành lại đưa cô và Mỹ Lan vào đại học Nam Kinh, Tô Nhược Hân nhẹ lòng hơn hẳn.

Ăn đồ Tây xong, Tô Nhược Hân rời quán cùng Nguy Bình và Dương Thiên Thành. Ban đầu Ngụy Bình và Dương Thiên Thành đi ở đẳng trước, cuối cùng đi một hồi thì Dương Thiên Thành tuột ra sau cùng và đi bên cạnh Tô Nhược Hân: “Bé Tô, cháu vẫn chưa nói cho chú biết bệnh của Bình có chữa được không đầy?”

Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Ngụy Bình. Hiện tại khí sắc của Ngụy Bình nom khá hồng hào, có điều vẫn gầy hơn lúc gặp vào ngày cô và Mỹ Lan thi đại học xong một chút: “Chú Dương, dì không chịu mổ lấy khối u ra đúng không ạ?”

“Đúng vậy, bà ấy nói có cắt khối u ra thì rồi cũng phát triển thành ung thư lại rồi di căn khắp cơ thể thôi, thà không mổ còn hơn là biến bản thân thành người tàn tật. Bà ấy muốn ra đi với thân xác trọn vẹn.” Dương Thiên Thành nói tới đây thì vành mắt đỏ hoe.

Cắt bỏ khối u là phương pháp chữa trị khá thường gặp trong bệnh ung thư tuyến vú song Nguy Bình kiên quyết không chấp nhận.

“Bác sĩ nói nhiêu nhất là nửa năm hoặc một năm nữa, đúng không ạ?”

“Đúng vậy, không ngờ cháu đã biết hết cả rồi.” Lúc này, ánh mắt Dương Thiên Thành nhìn Tô Nhược Hân tràn ngập sự sùng bái: “Chú hối hận lúc nghe Mỹ Lan nhắc tới cháu đã không nhờ cháu khám bệnh quá. Giá như khi đó nhân lúc bệnh tình của Bình còn nhẹ mà nhờ cháu khám chữa thì có khi bà ấy đấ khỏi bệnh cũng không chừng.”

Trái tìm Tô Nhược Hân lập tức nhói lên như bị dao đâm, chẳng hiểu sao oô lại nhớ Hạ Thiên Tường, nhớ đến tin nhắn của người kia trong máy tính của anh.

Thất lạc miếng ngọc, ắt sống không bằng chết. Ï Nguy Bình mà cô thấy hôm nay trông vẫn như người bình thường, nhưng chỉ có bản thân Ngụy Bình mới biết thật ra chuỗi ngày cuối đời như hành xác, sống không bằng chết.

Ấy vậy mà vần phải sống.

Vì bà ấy muốn ở bên những người gần gũi với mình nhất, bà ấy muốn ở bên Dương Thiên Thành, ở bên Dương Mỹ Lan.

Sở dĩ Tô Nhược Hân lòng đau như cắt là vì Dương Thiên Thành đã nói đúng. Nếu như cô chữa trị cho Ngụy Bình vào hai tháng trước, cũng là thời điểm cô vừa biết trị bệnh thì cô thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Ngụy Bình.

Nhưng đã muộn.

Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể Ngụy Bình, toàn bộ cơ quan nội tạng đang phát triển thành khối u trong âm thầm và theo chiều hướng tiêu cực.

Theo kiến thức cô đang có trong đầu, cô không thể trị dứt điểm bệnh của Ngụy Bình mà tối đa chỉ ngăn không cho bà ấy mất sớm, sống lâu thêm được mấy năm nữa thôi.

Trừ khi miếng ngọc trở về.

Đúng vậy, trừ khi tìm về được miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, rồi cô có được nhiều kiển thức Y học hơn nhờ miếng ngọc ấy thì có thể sẽ chữa được cho Ngụy Bình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 808


Chương 808

Nhưng bay giờ miếng ngọc của Hạ Thiên Tường đã bị thất lạc mất rồi…

“Bé Tô, sao cháu im lặng thế? Có phải… Thấy Tô Nhược Hân chẳng nói chẳng rằng, gương mặt vốn tràn trề niềm vui của Dương Thiên Thành xám xịt đi trông thấy, ông ta đã lờ mờ đoán được điều gì…

Tô Nhược Hân càng đau lòng hơn: “Chú Dương, cháu xin lỗi chú, do cháu biết muộn quá nên cháu không chữa được bệnh của dì đầu ạ. Cơ mà cháu có thể giúp dì ấy sống thêm vài năm nữa, ít nhất dì ấy sẽ sống thật khỏe mạnh trong những năm Mỹ Lan học đại học ạ”

“Không phải chỉ sống thêm được nửa năm một năm gì nữa thôi sao?” Ban đầu sắc mặt Dương Thiên Thành càng tái nhợt hơn khi nghe không chữa được, nhưng sau đó nghe bà ấy có thể sống được vài năm nữa thì hai mắt lập tức ngời sáng.

Một tỉa hy vọng le lói trong trái tim đã bị nỗi tuyệt vọng lấp đầy của ông ta.

“Vâng, mười lăm năm nữa không thành vấn đề”

“Mà có phải chịu đau đớn gì không? Ví dụ như về sau sẽ đau hơn gì đó?” Do hiện giờ Nguy Bình rất hay bị cơn đau hành hạ đến mức không động đậy nổi nên Dương Thiên Thành vấn rất lo lắng.

“Cứ nửa tháng cháu sẽ kê thuốc cho dì để ngăn bệnh tình trở nặng quá nhanh và giảm đau, dì ấy sẽ không thấy đau khi căn bệnh tái phát nữa. Vâng, cháu chỉ làm được tới đây thôi ạ.” Tô Nhược Hân vấn thấy tiếc nuối.

Tiếc quá, cô thật sự muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ Mỹ Lan nhưng điều đó là không thể.

“Thế thì tốt quá rồi! Cảm ơn cháu, Tô Nhược Hân! Chú hối hận không tìm cháu sớm hơn quá, ôi!”

“Giờ cũng chưa muộn đâu chú ạ. Năng lực của cháu có hạn, dù chú tìm cháu sớm hơn thì những gì cháu có thể làm cũng không khác gì lúc này.” Tô Nhược Hân không muốn Dương Thiên Thành day dứt nên sẽ không bao giờ thú thật với ông ta rằng nếu tìm cõ vào hai tháng trước thì cô sẽ có thể trị dứt điểm cho Nguy Bình.

Kết quả đã là thế này thì sao phải khiến Dương Thiên Thành bị nỗi hối hận, tự trách và đau khổ giằng xé chứ?

Nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng sánh vai nhau về nhà trong tiếng nói cười, Tô Nhược Hân vô cùng ngưỡng mộ.

Nhất định khi về già, cô cũng phải hạnh phúc như vậy mới được.

“Cô Tô, giờ cô muốn đi đầu ạ?” Phương Tấn để ý thấy Tô Nhược Hân đi ra đã lâu, anh ta đợi Dương Thiên Thành và Ngụy Bình đi rồi tiến lên đón cô ngay.

“Tôi muốn đi mua đồ ăn.”

“Vậy tôi chở cô đến siêu thị nhé?”

“Ừm.” Tô Nhược Hân gật đầu.

Sau đó, cô để Phương Tấn lái xe chở mình đi siêu thị.

Ngồi trên xe, Tô Nhược Hân mở box chat của mình và Dương Mỹ Lan ra.

Hộ khó rời giường: Mỹ Lan, tớ nhốt mình trong phòng cả ngày, giờ đã suy nghĩ thấu đáo rồi. Thật ra học trường nào cũng như nhau, quan trọng là chúng ta có dồn tâm huyết vào học hành hay không. Chỉ cần phấn đấu học tập, cầm được băng tốt nghiệp đại học trên tay thì tốt nghiệp ở đâu cũng như nhau cả! Ừm, tớ thông não rồi, tớ phải tiếp tục một ngày phấn đấu của tớ, tớ phải thực tập tiếp thôi.

Trẫm là đẹp nhất: Tớ lại thấy xui xẻo quá chừng. ¡ Hộ khó rời giường: Tớ định ngày mai sẽ đi thắp hương bái Phật.

Mặc dù biết là mê tín nhưng Tô Nhược Hân vẫn muốn đi chùa.

Thành thật mà nói, dạo này cô xui tận mạng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 809


Chương 809

Trầm là đẹp nhất: Tớ cũng đi nữa, đi chung đi.

Hộ khó rời giường: Được, tớ và Hạ Thiên Tường sẽ lái xe qua đón cậu.

Thế mà Tô Nhược Hân vừa gửi câu này đi thì Dương Mỹ Lan ở bên kia đã trả lời ngay.

Trầm là đẹp nhất: Ơ, thôi hai người đi một mình đi, tớ không muốn làm bóng đèn đâu, chướng mắt chết đi được.

Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.

Hộ khó rời giường: Tớ dành riêng ngày mốt để đi cùng cậu nhá.

Vì hôm qua đã hẹn với Hạ Thiên Tường rồi nên cô không muốn thất hẹn.

Trầm là đẹp nhất: Quyết định vậy nha.

Sau đó, cô ta còn gửi sticker tay chữ V.

Xe đã đến siêu thị.

Tô Nhược Hân mua một số nguyên liệu nấu ăn, lúc cô trở về thì đã sắp đến buổi trưa.

“Cô Tô, hôm nay cô có muốn đi đâu nữa không?” Phương Tấn ngừng xe dưới chung cư, Hạ Thiên Tường ra lệnh cho anh ta hôm nay làm tài xế đưa đón Tô Nhược Hân nên anh ta phải đi theo cô mọi lúc mọi nơi, trừ khi Tô Nhược Hân không cần đi xe nữa.

“Có, mười một giờ tôi sẽ xuống lại.” Tô Nhược Hân cười híp mắt đáp.

“Vâng.” Phương Tấn đành chờ tiếp.

Nghĩ mà xem, đường đường là trợ lý tổng giám đốc mà lại rơi vào bước đường làm tài xế cho Tô Nhược Hân, đời anh ta sao mà thảm thế không biết.

Nhưng giờ xem như anh ta đã biết răng chỉ khi Tô Nhược Hân vui vẻ thì tổng giám đốc mới chịu “làm người”.

Nếu không, Tô Nhược Hân mà không vui thì tổng giám đốc sẽ xu mặt theo, đến lúc đó, cả công ty từ nhân viên mới đến bộ phận lãnh đạo đừng hòng há miệng cười.

Do đó, nếu như phục vụ Tô Nhược Hân hài lòng thì anh ta sẽ là công thần của tất cả nhân viên trong công ty.

Tô Nhược Hân bận rộn suốt hơn một tiếng, lúc xuống lầu cô xách một cái hộp cơm trên tay, vừa lên xe đã nói: “Phương Tấn, đến công ty của tập đoàn Hạ Thị đi.”

“Cô muốn đến công ty gặp anh Hạ sao?”

Phương Tấn liếc sang hộp cơm trên tay Tô Nhược Hân, hóng hớt. d “¬Ÿ.

Tính ra đã lâu lắm rồi Tô Nhược Hân không đến công ty.

Lúc trước, vào mấy ngày Hạ Thiên Tường mới tỉnh lại, ngày nào Tô Nhược Hân cũng dành thời gian đến công ty thăm Hạ Thiên Tường.

Sau này thì không còn nữa.

Nghĩ lại mới thấy hồi đó Hạ Thiên Tường hiền từ biết bao.

“Phương Tấn, tôi cảnh cáo anh, không được mách với anh ấy đấy!” Tô Nhược Hân nghiêm túc dặn dò.

Cô muốn tặng anh một bữa cơm tình yêu.

Vì cô hơi chột dạ vì đã đọc trộm tin nhắn tối qua, nó cũng làm cô lo lắng cho Hạ Thiên Tường.

Cô lo cuộc sống của anh sẽ sống không bằng chết thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 810


Chương 810

Mỗi ngày cô đều kiểm tra nhưng đều không tìm ra được anh sẽ sống không bằng chết vì cái gì.

Một người đàn ông khỏe mạnh thì dù ngủ không đủ giấc một thời gian dài cũng sẽ không gặp vấn đề gì về sức khỏe, nên hiện giờ cô cứ lo được lo mất.

Hê nghĩ tới ba chữ Hạ Thiên Tường là cô lại suy ngẫm xem rốt cuộc vì sao anh lại sẽ sống không bằng chết.

Chiếc MeLaren GT thời thượng lái vào hâm đậu xe dưới tòa cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.

Đó là vị trí đỗ xe dành riêng cho anh.

Mang danh là trợ lý của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn cũng là nhân vật có tiếng nói trong tập đoàn Hạ Thị.

Dù là cấp lãnh đạo trong công ty thì khi thấy anh ta cũng phải tỏ ra cung kính.

Có điều, người mà Phương Tấn phải tỏ ra kính cẩn lúc này lại là Tô Nhược Hân.

McLaren vừa dừng lại thì Phương Tấn đã xuống xe tự mình mở cửa cho Tô Nhược Hân: “Anh Hạ đang ở văn phòng, mời cô lên.”

“Ừm.” Tô Nhược Hân vừa nghĩ về Hạ Thiên Tường thì khóe môi đã ngọt ngào nhoẻn lên cười.

không đủ giấc một thời gian dài cũng sẽ không gặp vấn đề gì về sức khỏe, nên hiện giờ cô cứ lo được lo mất.

Hê nghĩ tới ba chữ Hạ Thiên Tường là cô lại suy ngắm xem rốt cuộc vì sao anh lại sẽ sống không bằng chết.

Chiếc MeLaren GT thời thượng lái vào hâm đậu xe dưới tòa cao ốc của tập đoàn Hạ Thị.

Đó là vị trí đỗ xe dành riêng cho anh.

Mang danh là trợ lý của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn cũng là nhân vật có tiếng nói trong tập đoàn Hạ Thị.

Dù là cấp lãnh đạo trong công ty thì khi thấy anh ta cũng phải tỏ ra cung kính.

Có điều, người mà Phương Tấn phải tỏ ra kính cẩn lúc này lại là Tô Nhược Hân.

MeLaren vừa dừng lại thì Phương Tấn đã xuống xe tự mình mở cửa cho Tô Nhược Hân: “Anh Hạ đang ở văn phòng, mời cô lên.”

“Ừm.” Tô Nhược Hân vừa nghĩ về Hạ Thiên Tường thì khóe môi đã ngọt ngào nhoẻn lên cười.

Cô làm bữa cơm tình yêu cho anh phần vì từ tối qua trở đi, chỉ cần nghĩ tới cụm “Sống không bằng chết” là cô đã hãi hùng khiếp vía, bận tâm về Hạ Thiên Tường nên muốn thấy anh; phần vì hôm qua cô đã trách oan anh.

Hôm qua, cô cứ đinh ninh anh đã giở thủ đoạn chuyển cô và Dương Mỹ Lan vào đại học Nam Kinh. Chưa hết, rõ ràng tối qua cô đã hứa sẽ nấu ăn để xin lỗi anh, vậy mà cuối cùng lại để Hạ Thiên Tường xuống bếp chỉ vì lỡ cắt trúng ngón tay, ra một vết thương bé tí tẹo.

Có hai lý do đó, Tô Nhược Hân quyết định làm bữa cơm tình yêu.

Gồm bốn món mặn một món canh, mặc dù không bằng đầu bếp nhà họ Hạ, không ngon bằng chị Chiêm nấu nhưng quan trọng là cô đã đích thân xuống bếp.

Vừa tra mạng vừa nấu khó ơi là khó.

“Chào cô Tô.” Từ tầng B1 đến tầng một có nhân viên tập đoàn Hạ Thị vào thang máy, vừa thấy Tô Nhược Hân đã lễ phép chào hỏi.

Dù gì trước đây cô đã làm khách quen của công ty được vài ngày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 811


Chương 811

Tuy dạo này đâu đâu cũng có tin đồn Hạ Thiên Tường sắp đính hôn, đối tượng đính hôn của anh là Tô Thanh Hà hoặc Mai Diễm Tình chứ không phải Tô Nhược Hân.

Nhưng chừng nào tập đoàn Hạ Thị chưa đưa ra thông báo chính thức thì chừng ấy vấn không phải sự thật, mọi chuyện có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Tô Nhược Hân thực sự không muốn gây chú ý, nhưng bị người ta nhận ra thì cũng hết cách.

Lúc này, lòng cô chỉ nghĩ tin tức mình đến đây sẽ không bị những người mình gặp trong thang máy truyền đến tai Hạ Thiên Tường.

Nếu không thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa.

Mặc dù, cô cũng không biết liệu mình có thể làm Hạ Thiên Tường vui vẻ và bất ngờ đến mức nào.

Tầng trên cùng.

Dáng người cao lớn như đại bàng bay liệng của Hạ Thiên Tường dựa vào ghế giám đốc: “Hồ Nhất Thiên, tôi chi toàn bộ, cậu chỉ cần chịu trách nhiệm xây dựng là được.”

“Ặc, Hạ Thiên Tường, anh ác vừa thôi. Rõ ràng là khu vực mà cậu đây tìm ra, sao lại là anh chỉ hết? Thể chẳng phải tất cả đều là của anh à?” Hồ Nhất Thiên trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

“Cậu có thể chi hết, nhưng tôi đảm bảo răng trong vòng một giờ sau khi cậu xây xong hệ thống sẽ bị đánh chiếm. Đến lúc đó, cậu nghĩ nó có còn thuộc về mình không?” Hạ Thiên Tường khẽ xoay ghế, môi hơi nhếch lên, khiển Hồ Nhất Thiên chỉ muốn xông lên xé xác anh ra.

“Hạ Thiên Tường, anh ác lắm.”

“Vẫn chưa ác lắm đâu, không phải vần phần cho cậu một cốc canh đó sao?”

“Ha, em và người của em chỉ có quyền làm khách, đây gọi là phần cho em một cốc canh à? Rõ ràng là cặn một cốc canh, còn chẳng bõ dính răng. Hạ Thiên Tường, anh càng ngày càng keo kiệt…

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Thiên Tường sáng lên, anh cầm di động xem tin nhắn, khuôn mặt tuấn tú lập tức như được nhuộm màu, đôi mắt đen như mực cũng sáng lên, yên lặng xem tin nhắn tâm ba giây, anh ngẩng đầu: “Hồ Nhất Thiên, cậu lượn được rồi.”

Hồ Nhất Thiên bật dậy: “Hạ Thiên Tường, anh có ý gì?”

“Mọi chuyện cần nói đều đã quyết định xong, cậu còn muốn ở lại không đi à?” Hạ Thiên Tường nói xong, đứng dậy khỏi ghế giám đốc, sau đó chậm rấi đi tới cửa văn phòng, trực tiếp mở ra: “Xin mời.”

“Em đồng ý bao giờ? Anh là đồ ăn cướp, em vất vả xây dựng nó cho anh, cuối cùng tất cả đều của anh? Hạ Thiên Tường, anh là đồ lang sói.” Hồ Nhất Thiên trừng mắt với Hạ Thiên Tường, cực kỳ không phục mà đối đâu với Hạ Thiên Tường.

“Vậy được, tôi đổi người khác xây dựng, chỉ là đến lúc đó cậu và người của mình còn không có cả quyền lên đảo, đừng trách tôi không nhắc cậu trước.’ Trông Hạ Thiên Tường có vẻ rất vui.

“Coi như anh giỏi.” Hồ Nhất Thiên đứng dậy đi về phía Hạ Thiên Tường, sau đó đấm một cú vào ngực Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường không hề né, cứng rắn chịu đòn: “Ừ, cậu đánh cũng đánh rồi, chuyện này cứ quyết thế nhé, lượn đi.”

Hồ Nhất Thiên giận dữ đá anh ta một phát, nhưng lần này Hạ Thiên Tường đột nhiên lùi lại, thoáng cái đã tránh được Hồ Nhất Thiên: “Muốn đánh nhau không phải là không được, nhưng để hôm khác đánh, hôm nay không được.” Anh nói rồi liếc nhìn cửa phòng thư ký bên ngoài, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Tô Nhược Hân đến rồi.

Tin nhắn của trưởng phòng quản lý gửi cho anh sẽ không bao giờ sai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 812


Chương 812

“Được rồi, nếu lúc đó anh không dám tới thì anh là đồ hèn.” Hồ Nhất Thiên tức tối nói xong rồi đi.

Nhưng anh ta vừa ra đến cửa phòng làm việc của Hạ Thiên Tường thì cửa phòng thư ký bên ngoài đã mở ra..

Tô Nhược Hân mặc một chiếc váy dài tua rua màu xanh nước biển, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú không trang điểm nhưng cô vấn xinh đẹp như tiên nữ không dính khói bụi trần gian, thế nhưng hộp thức ăn cô đang Cầm trên tay trông có hơi sát phong cảnh.

Trông thấy Tô Nhược Hân, mắt Hồ Nhất Thiên hơi nheo lại, anh ta dừng chân, sau đó từng bước lùi trở lại phòng làm việc của Hạ Thiên Tường: “Cô Tô đến rồi à, em ngửi thấy mùi bento rồi nhé, ừm, đúng lúc em cũng đói rồi, không đi nữa.”

Nếu Hạ Thiên Tường dám chọc giận anh, anh sẽ làm một cái bóng đèn sáng trưng “đáp lại”

anh ta một chút.

“Cậu dám!”

“Có qua có lại thôi, có gì mà không dám?

Chẳng lẽ anh còn muốn thể hiện cái trò bạo lực lạnh của mình trước mặt cô Tô à? Nếu anh muốn, em không ngại phối hợp đâu.” Hồ Nhất Thiên mỉm cười, hiện tại anh ta đã biết tại sao Hạ Thiên Tường muốn anh ta đi rồi, hóa ra là do Tô Nhược Hân đến.

“Cậu sẽ phải hối hận.” Hạ Thiên Tường thấp giọng cảnh cáo.

“Hòn đảo đó phải có một nửa của em. Hồ Nhất Thiên nhân cơ hội đưa ra điều kiện.

“Một phần ba.’ Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân đi tới, ánh mắt tối đi, đành nghiến răng chịu nhường.

Tô Nhược Hân đến rồi, anh không muốn có thêm nửa sinh vật giống đực nào trong văn phòng của mình.

Một tên lại càng không được.

“Thống nhất thế nhé.” Nghe thấy Hạ Thiên Tường nhượng một phần ba lợi ích, đồi mắt híp lại của Hồ Nhất Thiên tràn đầy ý cười, xoay người vừa khéo chạm mặt Tô Nhược Hân, ánh mắt nhìn cô càng vừa mắt hơn, may là Tô Nhược Hân đến rồi, nếu không, đừng nói là một phần ba, một phần mười cũng chẳng có: “Chào chị dâu.”

Cực kỳ lễ phép, cực kỳ nịnh bợ.

Một phần ba, đó chính là hàng chục nghìn tỷ.

Dù anh ta phải tự bỏ tiền ra, nhưng thứ mà anh ta sắp có được không chỉ là hàng chục nghìn tỷ.

Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, lúc này cô cảm giác được tất cả ánh mắt nữ thư ký trong phòng thư ký phía sau đều đang nhìn mình.

“Cậu Hồ, đừng gọi linh tỉnh” Cô và Hạ Thiên Tường thậm chí còn chưa xác định quan hệ người yêu chứ đừng nói đến chuyện đăng ký kết hôn. Một tiếng “chị dâu” bất ngờ này của Hồ Nhất Thiên nếu chỉ gọi vui lúc riêng tư thì . xe không sao, nhưng hiện giờ lại đang ở công ty của tập đoàn Hạ Thị.

Mà sau lưng cô còn có mấy cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm.

Cho dù cô không quay đầu lại nhìn các thư ký, Tô Nhược Hân cũng biết răng những nữ thư ký đó đã lườm cô muốn rách cả mặt vì một câu “chị dâu” của Hồ Nhất Thiên.

“Cậu ta đâu có gọi linh tinh, vào đây với anh.”

Thấy Hồ Nhất Thiên vẫn chưa đi, ánh mắt tập trung cả vào Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường liền vượt qua Hồ Nhất Thiên, cầm lấy hộp đồ ăn trong tay cô, sau đó nắm tay Tô Nhược Hân ngay trước mắt mọi người, muốn đưa cô vào phòng tổng giám đốc của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 813


Chương 813

Tô Nhược Hân chỉ cảm giác sau lưng toàn là những cái nhìn lạnh buốt, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ vén tóc mái, sau đó đi theo Hạ Thiên Tường vào phòng làm việc của anh.

Cô không muốn Hạ Thiên Tường nắm tay cô trước mặt mọi người.

Xấu hổ lắm.

Với cả, e là sẽ có thêm rất nhiều kẻ địch vô hình nữa.

Tình địch.

Giờ cô mới cảm nhận sâu sắc tình địch đáng sợ đến thế nào.

Rõ ràng là hai người không quen biết nhau, nhưng lại hận cô thấu xương.

Lần đầu tiên Mai Diễm Tinh nhìn thấy cô, cô ta đã muốn xé xác cô ra.

Cho nên tốt nhất là bớt chọc tức mấy người như là tình địch đi.

Dù sao thì người tạ ở trong tối cô ở ngoài sáng, một hai người còn đề phòng được, nếu nhiều quá thì khó đề phòng lắm.

Không chỗ nào là không có.

Ai bảo bản thân Hạ Thiên Tường là một gốc đào vạn hoa nở đâu.

Tay Hạ Thiên Tường khựng lại trong không khí giây lát rồi thả xuống, biết cô gái nhỏ ngại, anh cũng không ép, chỉ cần cô tới thăm anh là được rồi.

Hai người lần lượt đi vào văn phòng của Hạ Thiên Tường, Hồ Nhất Thiên bị phớt lờ chớp mắt: “Hạ Thiên Tường, anh trọng sắc khinh”

Ít nhất cũng phải nói câu “tạm biệt” gì đó với anh ta, thế mà còn chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của anh ta.

Xem nhẹ bạn bè, ác lắm.

Ác đến độ anh ta nghiến răng nghiến lợi.

Tô Nhược Hân đỏ mặt, Hồ Nhất Thiên nói vậy khiến cô không biết phải đỡ thế nào.

Dù sao thì văn phòng bên ngoài thực sự có rất nhiều người.

“Biết thế mà cậu còn chưa đi, còn chờ tôi đuổi cậu ra ngoài à?” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại nhận.

Nhận anh là một kẻ trọng sắc khinh bạn.

Mặt Tô Nhược Hân càng đỏ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, bàn tay bé xinh giật giật ống tay áo của Hạ Thiên Tường: “Đừng nói lung tung.

“Đâu có nói lung tung..Hạ Thiên Tường trả. lời một câu rất trai thẳng, anh thật sự không hề nói lung tung, lúc này anh đúng là trọng Tô Nhược Hân khinh Hồ Nhất Thiên.

Trong mắt anh, Tô Nhược Hân chiếm vị trí đầu tiên trong lòng anh, không ai có thể vượt qua được.

“Đừng… đừng nói nữa.” Tô Nhược Hân mu mg 2/20.

tìm cái kế nẻ để chui vào.

Bởi vì Hạ Thiên Tường không nói quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, cô tin rằng Hồ Nhất Thiên và các thư ký phòng bên ngoài chắc chản đã nghe cả rồi.

“Được rồi, nếu Nhược Hân không cho nói thì không nói nữa, Hồ Nhất Thiên, giờ cậu đi được rồi, nhớ đóng cửa lại, không cám ơn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 814


Chương 814

Hạ Thiên Tường lại không thèm khách sáo mà đuổi khách, càng nhìn càng không vừa mắt Hồ Nhất Thiên, đúng là không có mắt nhìn.

Làm bóng đèn lâu thế rồi, còn chưa biết ý mà đi,anh khinh bỉ…

Hồ Nhất Thiên nhớ tới mình đã có được một phần ba quyền chủ đảo trong giây lát, mặt mày lập tức hơn hở: “Được rồi, không quấy rầy vợ chồng son anh tư với chị dâu ăn trưa với nhau nữa, em đi trước đậy, hôm khác gặp lại” Nói xong, anh ta còn vung nắm đấm, ý là nhắc nhở Hạ Thiên Tường rằng đừng quên Về giao hẹn, anh ta muốn đánh một trận với Hạ Thiên Tường.

“Tạm biệt” Để Hồ Nhất Thiên mau đicho..

khuất mắt mình, Hạ Thiên Tường kiên nhẫn đáp lại Hồ Nhất Thiên.

Lúc này Hồ Nhất Thiên mới đi ra khởi văn phòng của Hạ Thiên Tường, sau đó nghĩ đến một phần ba hòn đảo mà anh ta vừa có được, anh ta vô cùng thân thiết đóng cửa văn phòng lại.

Tức thì, trong cửa và ngoài cửa như là hai thế giới.

“Hạ Thiên Tường, anh vấn chưa tan làm, có phải em đến thế này hơi quá đáng không?”

Suốt đường đi, cô bị mọi người nhìn chắm chăm, bây giờ Tô Nhược Hân còn thấy hơi sởn tóc gáy. HH “Không phải, khi đến nơi anh sẽ luôn tuân thủ quy tắc.’ Hạ Thiên Tường cúi đầu cười, anh đã vứt bỏ đống tài liệu trên bàn làm việc kia rồi, không muốn để ý đến nó chút nào, giờ phút này trong mắt anh chỉ cô gái nhỏ trước mặt.

Anh đi đến cạnh cô, ngồi lên sofa, thấy Tô Nhược Hân mở hộp đồ ăn ra: “Vậy anh mau ăn lúc còn nóng đi, em tự làm đấy, không ngon băng đầu bếp của anh và chị Chiêm nấu, anh ăn tạm đi.” Tô Nhược Hân nói rồi xới một bát cơm đưa cho Hạ Thiên Tường.

Xới cơm xong là đến múc canh, dù sao cô cũng mang đến bốn cái bát, đủ để xới cơm canh cho hai người.

Nào ngờ vừa cầm muôi canh lên đã bị một bàn tay của người đàn ông ngăn lại: “Canh không cần múc riêng, ăn chung là được rồi.”

“Bùm’, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy tai mình đỏ bừng, nóng đến mức cô khẽ run lên: “Không… không phải anh có chứng nghiện sạch sẽ à, em vẫn nên múc riêng canh thì hơn.” Sao cô lại cảm thấy ăn canh chung với anh như là hôn gián tiếp vậy.

Khi cái thìa của cô nhúng vào bát canh, thìa của anh cũng nhúng vào bát canh, là cùng một cái bát.

“Ai bảo anh mắc chứng nghiện sạch sẽ? Anh không hề. Hạ Thiên Tường không đỏ mặt tim không đập nhanh mà đáp.

Tô Nhược Hân đứng ngây ra nhìn người đàn Ông, anh nói mà không biết ngượng à? Cô nhớ rõ đêm đó vì đóng kịch để cô hết hy vọng, vì muốn chia tay với cô, anh đã để cho Tô Thanh Hà khoác tay mình, nhưng sau đó bộ đồ kia liền tới số, trong nháy mắt, bộ đồ âu mấy trăm triệu đã trở thành vải vụn rồi bị vứt đi.

Sau đó, người đàn ông còn đặt riêng hẳn một phòng để tăm rửa sạch sẽ rất lâu.

Đây không phải là chứng nghiện sạch sẽ thì là gì?

Nếu anh không mắc chứng nghiện sạch sẽ, thì từ nay thế giới đã có thể loại bỏ chứng nghiện sạch sẽ.

Không có ai mắc chứng nghiện sạch sẽ nặng hơn anh. Thế nên nếu anh không mắc, những người khác lạ càng không.

“Ngồi xuống, ăn đi.” Thấy Tô Nhược Hân không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, lần đầu tiên Hạ Thiên Tường cảm thấy không thoải mái.

Lúc này Tô Nhược Hân mới hoàn hồn: “Vẫn nên chia ra đi.” Cô vẫn cảm thấy chia thành hai bát sẽ tốt hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 815


Chương 815

Lần này, Hạ Thiên Tường thẳng thắn cầm đũa gõ vào tay cô: “Hôn cũng hôn rồi, ăn nước miếng nhau bao nhiêu lần, ăn chung canh còn hơn cả hôn em à?”

Tô Nhược Hân im luôn.

Chịu rồi.

Cô không cãi nổi anh.

Anh có lý.

Cực kỳ có lý.

Lặng lẽ ngồi xuống, cô bưng bát cơm lên bắt đầu ăn. ¡ Làm vậy mới có thể che giấu sự bối rối của mình một chút.

Nếu không, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là hình ảnh anh hôn cô mà anh vừa nhắc đến.

Khi hôn, có khi anh hôn đến mười phút không buông.

Nhưng lần nào cô cũng không thoát được anh.

“Sao không nói gì?” Cô gái nhỏ chỉ ăn mà không nói lời nào, Hạ Thiên Tường vốn luôn thích im lặng, lúc này lại thấy phòng làm việc quá văng vẻ.

“Không nói.” Tô Nhược Hân dùng phong cách ngắn gọn của Hạ Thiên Tường.

“Tại sao?” Hạ Thiên Tường đặt bát đũa xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân, quay mặt cô lại, buộc cô phải nhìn vào mắt anh.

Gương mặt cô gái đỏ ửng như món thạch khiến anh không thể rời mắt.

“Anh hư lắm.”

“Hư chõ nào?” Hạ Thiên Tường buồn cười nhìn vào mắt Tô Nhược Hân, lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ ngại ngùng trông thật đáng yêu đến vậy.

“Chỗ nào cũng hư, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, hư không sót chỗ nào. Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.

“Thế mà em còn tận tay đưa anh một hộp bento, ừm, lẽ nào đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu? Vậy thì anh phải cố gắng hơn đế hư hơn nữa nhỉ?”

“Anh dám!” Tô Nhược Hân vươn tay véo mu L4 bàn tay Hạ Thiên Tường.

“Khong hư thì em sẽ không đưa bento.’ Hạ Thiên Tường bỗng phát hiện hóa ra việc trêu chọc cô gái nhỏ lại là một chuyện rất thú vị.

Đây chắc chắn là khám phá mới nhất.

Cuổi cùng anh cũng hiểu thế nào là thú vui trong tình yêu.

ÙỪm, đây là thú vui trong tình yêu.

“Anh im đi, nếu không ngày mai em không đưa nữa.

“Được, anh im đây…

Sau đó, Hạ Thiên Tường thực sự không nói gì nữa, cũng không ăn cơm, chỉ lặng lẽ ngồi đó ngắm Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân nuốt không trôi.

Không có cô gái nào có thể làm như không thấy gì mà vui vẻ ăn khi bị một người đàn ông nhìn chăm chằm.

Dù sao thì Tô Nhược Hân đúng là nuốt không trôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 816


Chương 816

“Hạ Thiên Tường, anh mau ăn đi.”

Hạ Thiên Tường vần lặng lẽ nhìn Tô Nhược Hân, không nói chuyện cũng không ăn cơm.

Tô Nhược Hân tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Sao anh không ăn?”

“Em bảo anh im đi, anh im miệng thì làm sao mà ăn được?”

“„” Tô Nhược Hân trợn trắng mắt, lại nhéo mạnh Hạ Thiên Tường: “Anh như thế là đang gây sự đấy, lúc cần nghiêm túc khi nào thì không nghiêm túc, lúc không cân thì nghiêm túc thấy sợ, mau ăn đi.”

“Ừ, anh sẽ ngoạn” Hạ Thiên Tường nói xong, anh bắt đầu ăn chung với Tô Nhược Hân.

Anh nói “anh sẽ ngoan” khiến Tô Nhược Hân suýt cười phụt cơm.

Kiểu gì cũng thấy câu “anh sẽ ngoan” không hợp với hình tượng của Hạ Thiên Tường.

Rất không hợp.

Phong cách tranh cũng không đúng.

Nhưng khi lặng lẽ nhìn người đàn ông đó, bạn lại cảm thấy câu nói “anh sẽ ngoan” cực kỳ phù hợp với anh.

Bốn món ăn, thận lợn xào, chân gà sốt coca, cải chíp, cá vược hấp.

Tô Nhược Hân phát hiện món Hạ Thiên Tường ăn nhiều nhất là thận lợn xào, cô không khỏi lấy đũa chọc anh: “Có cho ớt xanh đấy, không cay ạ?” Cô nhớ rõ anh không giỏi ăn cay lắm, bởi vậy nên mới đặc biệt mua ớt xanh. Không ngờ ớt xanh này còn cay hơn ớt thường, lúc xào lên cay tới mức cả căn bếp đều bốc hơi cay khiến cô hắt xì liên tục. Ệ “Cay cũng phải ăn, là Nhược Hân đặc biệt làm cho anh để bồi bổ cơ thể, phải ăn chứ.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hạ Thiên Tường vừa nói, vừa gắp một miếng thận lợn xào được cắt rất đẹp cho vào miệng.

“.” Tô Nhược Hân ngẩn ra một lúc, sau đó cô lập tức phản ứng được người đàn ông này có ýgì.

Ăn gì bổ nấy, thận heo xào làm từ thận heo, cho nên Hạ Thiên Tường mới tự động cho răng cô đang muốn anh bổ thận…

là Nhưng lúc cô đi chợ thì thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Chẳng qua là muốn thay đổi cho phong phú một chút.

Vừa ngẩn ra, trong đầu cô đã tự động hiện lên cảnh tượng tối hôm qua. Tuy người đàn Ông này không làm đến bước cuối, không phá tan điểm mấu chốt kia nhưng cái nên làm thì cũng đã làm không ít, cho nên anh đúng thật là cần bồi bổ…

Sau đó, Tô Nhược Hận nhanh chóng phát hiện một đĩa thận heo xào đã bị Hạ Thiên Tường ăn hết sạch. li Lúc thu dọn tàn cục, mặt của cô đều là màu đỏ.

Sau đó, chợt nghe thấy lúc người đàn ông đứng dậy có xuýt xoa khẽ một tiếng, dường như đang rất đau đớn.

“Ôi, anh bị thương ở đâu à?” Tô Nhược Hân cho răng Hạ Thiên Tường cũng không cẩn thận làm bị thương ngón tay giống như cô hôm qua bèn lập tức quay đầu nhìn về phía anh, Nhưng bọn họ dùng bữa cơ bản là không sử dụng dao nĩa linh tỉnh, bàn trà bên cạnh cũng không có góc cạnh, hoàn toàn không có khả năng gây thương tích.

“Không có. Khi Hạ Thiên Tường trả lời Tô Nhược Hân bèn nhớ tới vết thương hôm qua của cô, anh bắt lấy tay cô quan sát một lúc, đã thấy kết vảy tương đối.

Một vết thương rất nhỏ rất nhỏ, tối qua không đụng vào nước nên sáng ra đã tốt lên bảy, tám phần.

“Về sau nấu cơm thì nấu, nhưng chỉ được dùng bán thành phẩm đã rửa và cắt xong, môi ngày anh sẽ để người cầm sang, em không cần thái gọt gì hết.” Hừ, kể cả vết thương của Tô Nhược Hân đã hồi phục tốt, Hạ Thiên Tường vấn nhíu mày cảnh cáo cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 817


Chương 817

“Đâu có khoa trương như vậy, cả đời người ngã vài lần, ăn mấy vết dao vào tay chỉ là chuyện thường tình, anh đừng có chuyện bé xé ra to” Tô Nhược Hân không còn gì để nói với sự khoa trương của Hạ Thiên Tường.

“Không được, về sau sẽ có người chuyên môn cầm nguyên liệu nấu ăn sang.” Dù sao, anh tuyệt đối không để Tô Nhược Hân sơ chế nguyên liệu.

Hôm qua cô cắt vào tay một lần là đủ lắm rồi, không được phép cắt thêm nữa.

Tô Nhược Hân lười để ý đến anh, cô vấn thu dọn như không có gì xảy ra.

Hạ Thiên Tường đứng dậy bước về phía bàn làm việc, anh nhấc điện thoại nội tuyến lên nói: “Một ly nước cam, một ly nước đá.”

Tô Nhược Hân nghe thấy nước cam là biết Hạ Thiên Tường đang gọi cho cô, nhưng lúc nghe anh gọi nước đá thì có hơi khó hiểu: “Hạ Thiên Tường, em nhớ là anh hay uống cà phê.” Cô đã từng uống thử cà phê của anh, đắng, từ trước tới nay còn là loại cà phê hạt xay, nhưng anh còn không thêm đường.

Mỗi lần Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Tường uống cà phê, miệng cô luôn không tự chủ được mà bốc lên vị đắng nghét.

Lần nào cô cũng cực kỳ nghỉ ngờ, không biết Hạ Thiên Tường làm thế nào để uống hết ly cà phê đắng như vậy.

“Bây giờ chỉ uống nước đá.” Hạ Thiên Tường thấp giọng nói một câu xong bèn ngồi xuống ghế, cầm một văn kiện lên xem.

Hai phút sau, một ly nước cam và một ly nước đá được đưa vào.

Là Đồng Di.

“Cô Tô, nước cam của cô.” Đồng Di mỉm cười đưa nước cam tới trước mặt Tô Nhược Hân, Sau đó mới đặt nước đá lên bàn làm việc của Hạ Thiên Tường: “Tổng giám đốc Hạ, nước đá của anh.”

“Ra ngoài đi.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói, nước đá được đưa tới, đương nhiên anh sẽ biết, không cần Đồng Dĩ nhiều lời báo cáo làm gì. hi Thư ký khác đưa cà phê chưa bao giờ nói nhiều, chỉ có Đồng Di này là lắm lời.

“Vâng, tổng giám đốc Hạ chậm rãi dùng, có gì cứ bảo tôi ạ.”

“Đi ra ngoài.” Lúc này gần như Hạ Thiên Tường đã phải gầm nhẹ.

Trong văn phòng bây giờ, trừ Tô Nhược Hân fa thì anh không thích bất cứ một sinh vật sống nào cả.

Không thích nữ, nam lại càng không.

Cho nên trước đó anh đã trực tiếp đuổi Hồ Nhất Thiên đi.

Thế giới hai người đang tốt đẹp, tất cả đều bị Đồng Di quấy rầy.

Đồng Di sợ run người, không dám lắm miệng nữa mà lập tức đi ra ngoài.

Vừa mới tới gần Tô Nhược Hân, cô ta lại quan sát cô ở cự ly gần. Tuy cũng được coi là mắt sáng răng trắng, trông khá xinh xắn nhưng dáng người không quá đẹp. Dáng vẻ chưa trưởng thành, nhìn như cái sân bay, tuyệt đối là một trời một vực so với dáng người của cô ta, thật sự không hiểu sao Hạ Thiên Tường lại như bị nghiện đối với một cái sân bay như thế.

Nhưng có không phục thì cô ta cũng chẳng dám hó hé.

Lúc ra khỏi cửa, cô ta còn hung hăng trừng Tô Nhược Hân một cái.

Càng nhìn Tô Nhược Hân, càng thấy không thuận mắt.

Tô Nhược Hân đã thu dọn xong cà mèn, chuẩn bị cầm về nhà để rửa: “Hạ Thiên Tường, em đi trước đây.” Buổi chiều cô còn phải lên lớp, không thể suy sụp thêm nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 818


Chương 818

“Nhanh thế?” Hạ Thiên Tường bưng ly nước đá uống một ngụm, đồng thời lại hô khẽ ‘sshh” một tiếng.

Âm thanh rất nhỏ rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Hân lại nghe thấy. Nháy mắt, trong đầu cô đã hiện lên bốn chữ “sống không bằng chết’, lúc ấy cô lập tức cho rằng Hạ Thiên Tường không khỏe ở đâu: “Hạ Thiên Tường, anh không khỏe chỗ nào à? Anh nói cho em biết được không?”

Cô mặc kệ, nếu không hỏi, cô sẽ bị sự lo lắng ép phát điên.

Cô rất lo Hạ Thiên Tường đang từng giây từng phút sống không bằng chết.

“Không có, anh không khó chịu ở đâu cả”

Không ngờ Hạ Thiên Tường lại trực tiếp phủ nhận việc anh không khỏe.

“Thật không? Vậy anh cứ xuýt xoa làm gì?

Nghe như đang không thoải mái lắm.” Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi, đơn giản cứ hỏi đến cùng để ra kết quả, coi như để giải đáp thắc mắc trong lòng.

Hỏi xong, cô bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tường chăm chú, rất muốn nhìn xem sao anh lại không thoải mái, đáng tiếc là cô nhìn mãi vấn không ra.

Hôm nay, đầu tiên là cô không trị được bệnh cho mẹ của Mỹ Lan là Ngụy Bình, hiện giờ lại không nhìn ra tại sao Hạ Thiên Tường không khỏe, cô bắt đầu tưởng niệm khối ngọc kia của anh.

Không có khối ngọc đó, cô có muốn bổ sung kiến thức y học cũng không được.

Nếu muốn bổ sung thì chỉ có thể dựa vào giáo trình đại học và bài giảng của giáo viên.

Ngãm lại thấy thật đáng tiếc.

Sau đó, chỉ thấy gương mặt của Hạ Thiên Tường đang uống nước đá bắt đầu đỏ lên.

Còn càng ngày càng đỏ.

“Hạ Thiên Tường, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Có lẽ Hạ Thiên Tường không nhìn ra sắc mặt của mình thay đổi thế nào, nhưng cô có thể, còn rõ rành rành, vừa nhìn là thấy ngay.

Thật là, cô không nhìn ra sao anh lại trở nên như vậy.

Cũng không hiểu nổi.

Càng không đoán được thì càng lo lắng, căng thẳng.

Hạ Thiên Tường lại uống một ngụm nước đá, Sau đó gương mặt tuấn tú hơi cúi xuống nhìn ly nước trong tay, anh khàn khàn nói nhỏ: “Cay’ “Phì” Lần này Tô Nhược Hân phải phì cười.

Cô trực tiếp cười phụt ra.

Đồng thời, toàn thân cũng thả lỏng.

Đúng, tất cả sự khẩn trương và lo lắng lập tức biến mất tăm.

Cô đỡ eo, đứng ở chỗ đó nhịn mãi mà không được, cười tới mức đau sốc hông.

Cô không thể ngờ người đàn ông này sẽ bị cay tới mức như vậy.

Ùm, điều này đã nói rõ bệnh mất vị giác trước đây của anh đã trị khỏi.

Bằng không thì anh sẽ không thể cảm giác được vị cay.

Cô đứng ở kia cười không đứng thẳng người nổi, Hạ Thiên Tường cũng đần mặt ra nhìn cô.

Anh hoàn toàn không hiểu cô đang cười cái gì. HH Tận đến lúc thấy Tô Nhược Hân cười đến đau sốc hông, anh mới vội vã uống một ngụm nước đá, đặt ly nước xuống rồi bước sang, bàn tay to lớn đỡ lấy eo cô: “Nhược Hân, em cười cái gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 819


Chương 819

Tô Nhược Hân vấn cười không nhịn được, nước mắt đều chảy ra: “Bị cay tới mức này, Sao anh còn ăn hết làm gì?” Cô thật sự phục anh luôn.

Đến nỗi phái uống nước đá mới có thể giảm kê… x=i bớt chút cảm giác đau đớn do vị cay gây ra, vậy thì phải cay tới độ nào chứ.

Cô chưa trải nghiệm được cảm giác của anh, bởi vì lúc mới ăn cô cũng thấy hơi cay, nhưng mà không cay tới độ phải uống nước đá.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới kịp phản ứng ra là Tô Nhược Hân cười cái gì. Bàn tay đang đặt trên eo cô kéo một cái, Tô Nhược Hân lập tức bị kéo sát vào anh, sau đó cái miệng nhỏ của cô đã bị chặn, chỉ nghe được một câu mơ hồ: “Cùng cay chung đi”

Trong nháy mắt, tràn đầy khoang miệng là hơi thở mát lạnh dễ ngửi quen thuộc của người đàn ông.

Còn về phần vị cay kia, Tô Nhược Hân thật sự không cảm giác được.

Lúc cô đặc biệt chọn ăn ớt cũng không có cảm giác gì, huống chỉ bây giờ là Hạ Thiên Tường bị cay chứ cô đâu có thấy cay.

Chẳng qua như thế này thì không cười được nữa thôi.

Tận đến khi cơ thể ngã lên chiếc sô pha êm ái, trong thế giới chỉ còn người đàn ông đang ước mặt này, Tô Nhược Hân mới nhận ra tình cảnh bây giờ không đúng.

Đây là bên trong văn phòng của Hạ Thiên Tường.

Nhưng, cô đã không thể đẩy anh ra được nữa.

Nụ hôn như bão tố khiến Tô Nhược Hân đã sớm quên đi nguyên nhân vì sao mình bị hôn.

Quên cả cười nhạo Hạ Thiên Tường bị cay tới mức phải uống nước đá.

Chỉ có thể bị động nhận lấy nụ hôn bá đạo của anh.

Cũng may, bây giờ cô đã biết cách thở.

Cô đã dần thay đổi dưới sự dạy dỗ của Hạ Thiên Tường.

Nhưng chuyện bị anh đè lên hôn ở trong văn phòng, dù sao cũng có một loại cảm giác không yên lòng cho lắm.

Nhưng cảm giác thấp thỏm ấy hoàn toàn bị Sự cường thế và bá đạo của người đàn ông này áp chế.

Trong văn phòng im ắng, chỉ có Hạ Thiên Tường.

Trừ anh ra, rốt cuộc cô không còn cảm nhận được điều gì khác.

Một tiếng “râm” vang lên, đầu tiên là tiếng cửa va vào tường, sau đó là giọng nói mang hơi thở hổn hển của phụ nữ: “Tô Nhược Hân, ban ngày ban mặt, hai người đang làm gì vậy?”

Vẻ mặt của Tô Nhược Hân kinh sợ, cả người cuộn tròn thành một cục.

Tuy rằng nguyên nhân gây ra chuyện này tuyệt đối là do Hạ Thiên Tường.

Cô chỉ là bj ép buộc.

Nhưng Lục Diêm Chỉ xông vào như vậy, cô thật sự rất khó nói rõ.

Còn có cảm giác như mình đang quyến rũ anh trong văn phòng.

Nhưng cô không hề làm vậy.

Cô chỉ muốn quan tâm Hạ Thiên Tường một chút, không muốn anh phải chịu đựng “sống không bằng chết” từng giây từng phút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820


Chương 820

Đến giờ còn chưa điều tra rõ chân tướng mọi chuyện.

Ngược lại đã bị Lục Diễm Chỉ vừa vặn gặp phải.

Người đàn ông đã đứng dậy, thân hình cao lớn trực tiếp che ở trước người Tô Nhược Hân, anh lạnh nhạt nhìn về phía Lục Diễm Chỉ đang đứng đối diện: “Mẹ, không liên quan tới Nhược Hân, là do tự con không kìm lòng được. Mẹ đi ra ngoài trước đi”

“Không liên quan tới cô ta? Lúc con đang đi làm, cô ta chạy tới công ty làm gì? Chẳng lẽ con định nói với mẹ là cô ta tới để làm việc chắc?” ị “Mẹ, Nhược Hân tới đưa cơm trưa, cô ấy không sai.”

“Hừ, hình ảnh lúc nấy nhìn có liên quan tới đưa cơm trưa không?” Lục Diễm Chỉ từng bước ép sát, đi từng bước một về phía Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.

Sắc mặt của Hạ Thiên Tường âm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Bà đừng quên trước đây chính bà đã đi cầu xin Nhược Hân cứu tôi. Lúc tôi hôn mê bất tỉnh, chuyện nên hay không nên làm đều đã làm rồi, chuyện ngày hôm nay không liên quan tới Nhược Hân, bà đi ra ngoài trước đi,”

Từ “mẹ” đến “bà”, hai cách gọi khác nhau đã thể hiện cảm giác xa cách rố ràng.

Người Lục Diễm Chỉ run lên: “Thiên Tường, con gọi mẹ là gì?” Từ trước đến nay Hạ Thiên Tường đều gọi bà ta là mẹ, hiện tại vậy mà lại đổi giọng gọi bà ta là bà, Lạc Uyên Nghi không khỏi thấy luống cuống.

“Chuyện của người họ Liêu kia tôi không muốn hỏi tới là vì bà là mẹ của tôi, cũng bởi vì ba quá đào hoa. Vậy nên, tôi chưa kết hôn mà Nhược Hân cũng chưa gả chồng, tôi và Cô ấy có ra sao cũng là điều bình thường.”

Một câu này, Hạ Thiên Tường ép giọng xuống rất thấp.

Thấp đến mức chỉ có Lục Diễm Chỉ đang đứng gần anh và Tô Nhược Hân ở phía sau mới có thể nghe thấy.

Dù sao cũng là mẹ ruột của anh.

Cho nên, anh không muốn những lời mình đã nói bay ra ngoài cánh cửa đang mở rộng mà lọt vào tai những người khác.

Quả nhiên anh vừa nói dứt câu, sắc mặt của Lục Diêm Chỉ đã trắng bệch một mảng.

Cơ thể bà ta lảo đảo một cái: “Con…con..”

Câu này của Hạ Thiên Tường khiến bà ta vô cùng xấu hổ.

Tô Nhược Hân đã đứng lên, nhưng cô vẫn đứng ở đằng sau Hạ Thiên Tường. Tuy đều là do Hạ Thiên Tường gây họa, nhưng rốt cuộc lúc nấy, dường như cô cũng không chán ghét nụ hôn của anh…

Cô đứng ở nơi đó như một đứa bé làm sai chuyện, trong lòng thề thốt nếu lần sau mà đến văn phòng của Hạ Thiên Tường, anh còn dám càn quấy với cô, cô sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.

Thật ra Lục Diễm Chỉ trách mắng cũng đúng.

Nơi này là văn phòng, đúng thật là không nên…

Bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ tay áo của Hạ Thiên Tường: “Là do chúng ta không đúng”

† Anh không nên nói những lời quá đáng như vậy nữa.

Ám chỉ của anh, cô cũng nghe hiểu.

Cô không muốn bởi vì mình mà khiến mẹ con hai người có xích mích.

Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại nương theo cái tay đang túm lấy áo anh của Tô Nhược Hân mà lặng lẽ nắm tay cô, không cho cô trốn tránh. Anh tiếp tục nhìn Lục Diễm Chi: “Bà tới là có chuyện liên quan tới công việc à?

“Không..không có”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 821


Chương 821

“Nếu không có, vậy xin mời về cho”

“Thiên Tường…” Một câu “bà” của Hạ Thiên Tường đã khiến trái tim Lục Diễm Chỉ rối bời.

Bà ta nghĩ mình đã che giấu kỹ lắm rồi, không ngờ Hạ Thiên Tường lại biết hết.

Chẳng qua anh chưa từng nói ra mà thôi.

Cho nên bà ta mới luôn nghĩ răng không có ai phát hiện.

Giờ phút này bà ta mới phản ứng lại, đứa con này của mình từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ khiến mình phải thất vọng.

Bất kể là việc lớn hay việc nhỏ, cho tới bây giờ chưa một chuyện gì có thể thoát được khỏi mắt anh.

Là bà ta đã sơ suất.

“Nếu không có chuyện gì khác thì mời bà quay về văn phòng của mình đi.” Hạ Thiên Tường lại thúc giục.

“Thiên Tường, mẹ hy vọng lúc con ở công ty thì phải lấy công tác làm trọng, không nên để người không liên quan làm ảnh hưởng tới công việc.” Lục Diêm Chi sắp xếp câu chữ ìn lướt qua Tô Nhược Hân bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Có muốn tôi tặng bà một ít ảnh không?” Sau đó, ánh mắt sắc lạnh của Lục Diễm Chỉ lúc nhìn về phía Tô Nhược Hân đã hoàn toàn chọc giận Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân là mạng của anh.

Không ai được phép động vào.

Lúc này Lục Diễm Chi dám ở trước mặt anh mà nhìn Tô Nhược Hân như thế, vậy lúc bà ta không ở trước mặt anh thì chắc chắn còn .~ lạnh lùng với Tô Nhược Hân hơn.

“Con..” Sắc mặt của Lục Diễm Chi lại càng trắng.

Hạ Thiên Tường nói ảnh là ý gì, bà ta hiểu được, bà ta hiểu hết.

“Thôi, con đã trưởng thành rồi, cánh đã cứng cấp, rốt cuộc mẹ không quản được con.”

“Chuyện nên quản thì có thể quản, nhưng chuyện không nên quản, bà không nên quản.”

Anh và Tô Nhược Hân là trai chưa vợ gái chưa chồng, chuyện của hai người họ, Lục Diễm Chỉ không nên quản.

..

Anh phải nói bao nhiêu lần Lục Diễm Chi mới hiểu đây.

“Được, mẹ không quan tâm đến con nữa, như vậy được rồi chứ?” Lục Diễm Chi gầm nhẹ một tiếng, dứt khoát xoay người bước đi, khi bước ra khỏi cửa bà ta đóng sầm cửa phòng làm việc lại, khiến nó đập vào vách tường lần nữa.

Tiếng “rầm” vang lên một lần nữa này khiến tay Tô Nhược Hân hơi run lên, sau đó nhỏ giọng nói: “Hạ Thiên Tường, bà ấy là mẹ anh, anh đừng hung dữ như vậy.”

Bông nhiên phát hiện nếu Hạ Thiên Tường trở nên hung dữ, dường như thật sự rất đáng sợ.

May mắn thay, không phải anh hung dữ với cô.

Nếu không quả tim nhỏ của cô chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức tim đập thình thịch đến mức bất tỉnh nhân sự luôn rồi.

Lúc bầu không khí trở nên lạnh lẽo, ngay cả vào mùa hè cũng khiến cô cảm thấy vô cùng lạnh giá.

Hạ Thiên Tường nắm ngược lại tay cô: “Không ai được phép hung dữ với em. Mẹ anh cũng không được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 822


Chương 822

“Có lý cũng không được hung dữ sao?” Tô Nhược Hân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dè dặt nhìn Hạ Thiên Tường giống hệt như bạo chúa.

“Không thể, ai cũng không được phép.” Sau khi tuyên bố xong, bồng nhiên anh lại sửa lời: “Không tính anh”.

HT Tô Nhược Hân chọc chọc vào eo người đàn ông cái được cái không: “Tính cả anh nữa, anh cũng không được hung dữ với em”

“Đi uống nước cam đi, anh phải giải quyết một việc.” Đột nhiên Hạ Thiên Tường xoay người bế Tô Nhược Hân lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế sô pha, thậm chí còn lấy điện thoại của cô đến đặt vào tay cô: “Ừm, chờ anh một lúc nhé”

Tô Nhược Hân mơ màng ngồi dựa vào ghế sô pha.

Được anh nhẹ nhàng bế bổng đã không còn luống cuống như trước nữa.

Thậm chí, cũng không còn bận tâm nhiều đến sự xuất hiện vừa rồi của Lục Diễm Chĩ.

Chỉ cần Hạ Thiên Tường bảo vệ cô là được.

Về phần những người khác, cho dù là mẹ Hạ Thiên Tường thì cô cũng không quan tâm.

Trải qua một khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, Tô Nhược Hân cũng chẳng chơi di động nổi nữa, vậy nên cô muốn ngắm Hạ Thiên Tường.

Trong tâm trí cô toàn là hình ảnh vừa rồi anh đối đầu với Lục Diêm Chỉ chỉ để bảo vệ cô.

Sau đó, chỉ thấy người đàn ông ngồi xuống ghế giám đốc, mười ngón tay nắm lấy di động gõ gõ gì đó.

Cũng chẳng biết là chữ hán hay chữ la tình, tóm lại anh gõ nhanh đến mức mắt cô không thể theo kịp nhịp điệu của anh.

Chỉ có thể nhìn thấy những nét cuối cùng.

Chốc lát sau, cũng hơn một phút đồng hồ, Là t đột nhiên Hạ Thiên Tường cất điện thoại đi.

Sau đó vẻ mặt của Hạ Thiên Tường càng trở nên sa sầm hơn cả khi anh đứng dậy.

Nhìn thấy thế Tô Nhược Hân không khỏi rùng mình.

Cứ như thể trong một giây tiếp theo anh sẽ bùng nổ mà xé người khác thành từng mảnh nhỏ.

Hít vào một hơi, Tô Nhược Hân dè dặt hỏi: “Hạ Thiên Tường, anh sao vậy? Sao sắc mặt anh lại kém đến thế?”

Xong đời rồi, bây giờ mỗi khi cô nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Thiên Tường sẽ tự động tưởng tượng ra bốn chữ “sống không bằng chết!

Sau đó bắt đầu tưởng tượng đủ kiểu.

“Đợi anh.” Người đàn ông thấp giọng nói một tiếng, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi văn phòng.

Cùng lúc đó, cửa văn phòng cũng bị đóng lại.

Thậm chí Tô Nhược Hân còn nghe được tiếng sau khi anh đóng cửa đã thử kéo một cái, tựa như lo lắng xem cánh cửa kia có đóng chặt hay không.

Tô Nhược Hân do dự một lúc, sau đó đi thẳng đến cửa văn phòng.

Tiếp đến lặng lẽ mở cánh cửa ra, nhìn ra ngoài qua khe hở chật hẹp.

Mặc dù hơi có cảm giác của một kẻ trộm.

Nhưng cô chẳng còn cách nào.

Cô cũng chẳng muốn nghe lén như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 823


Chương 823

Nhưng trước đó Hạ Thiên Tường đóng chặt cửa như vậy có nghĩa là anh không muốn cô nhìn thấy lúc này anh đang muốn làm chuyện gì…

Vậy nên bây giờ cô chỉ có thể nhìn lén không để anh phát hiện ra.

Tò mò nhìn về phía bên ngoài phòng thư ký, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở chính giữa văn phòng, sườn mặt nghiêm nghị giống như hai người khác So với lúc ở bên cô.

Thậm chí còn khiến cô có cảm giác anh là một người xa lạ.

. T c2 Chẳng qua người đàn ông này ngay cả sườn mặt cũng đẹp như thế.

“Đồng Di.

Anh quát khẽ một tiếng, Đồng Di đang vùi đầu làm việc ngay lập tức cúi đâu đứng dậy: “Tổng giám đốc Hạ”

“Cô có mấy số điện thoại?”

“Một… một cái.’ “Tôi đang hỏi số điện thoại, không phải hỏi điện thoại di động, mấy số?”

“Tổng giám đốc Hạ, tôi chỉ có một số điện thoại.” Đồng Di thấp giọng trả lời.

Khi Tô Nhược Hân đang mù mịt không hiểu Hạ Thiên Tường đang làm gì thì thấy đột nhiên anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, trầm giọng nói: “Văn phòng tổng giám đốc, trong vòng hai phút phải chạy đến, nếu không cậu cứ từ chức đi.”

Phương Tấn nghe xong những lời này, vẫn chưa hoàn hồn lại thì Hạ Thiên Tường đã cúp máy, anh khẽ ngẫm nghĩ rồi hiểu ra, sau đó tức tốc xuống xe lao vào thang máy.

Chỉ ước gì mọc thêm hai cái chân nữa.

Hai phút, Hạ Thiên Tường tàn nhãn dã man.

Đó là tốc độ của tên lửa đó.

Anh ta mất thời gian lao ra khỏi xe và đến thang máy, mất thời gian chờ thang máy, mất thời gian để thang máy đi lên, tất cả mọi thứ đều phải mất thời gian.

Hạ Thiên Tường nghĩ anh ta mọc cánh bay được sao?

Lúc này trong phòng thư ký của văn phòng tổng giám đốc, Hạ Thiên Tường đứng lặng ở nơi đó lạnh lùng nhìn Đồng Di: “Bây giờ cho cô một cơ hội nữa, rốt cuộc cô có mấy số điện thoại?” Nếu không phải chẳng muốn đụng vào đồ của Đồng Di thì anh đã dứt khoát đi lên kiểm tra rồi.

“Tổng giám đốc Hạ, tôi thật sự chỉ có một số điện thoại thôi.” Đồng Di cắn răng, có chết cũng thừa nhận chỉ có một số điện thoại.

Hạ Thiên Tường không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt từ đầu chí cuối luôn dán lên người Đồng Di.

Lúc này các thư ký khác trongvăn phòng.

r “đều sợ đến mức không dám thở mạnh.

Sợ phát ra chút âm thanh nào đó sẽ bị Hạ Thiên Tường nhìn chòng chọc, ngày tận thế của mình sẽ đến.

“Tổng giám đốc Hạ, tìm tôi có việc gì ạ?” Lúc này, Phương Tấn thở hổn hển xông vào văn phòng tổng thư ký.

Thật ra lúc Tô Nhược Hân đi lên, cũng chẳng phải anh không thể đi theo, nhưng chỉ cảm thấy kết quả của việc làm bóng đèn chắc chắn sẽ rất thảm thương, nên anh chọn cách ngồi trong xe đợi Tô Nhược Hân đi ra, sau đó đưa Tô Nhược Hân đến phòng khám.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom