Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 764


CHƯƠNG 764

Nếu bây giờ cô được đưa ra lựa chọn khác, cô thà rằng cô không có được những kỹ năng và kiến thức y học từ trong khối ngọc của anh còn hơn là dính dáng đến anh.

Cô thất thần nhìn phía trước xe, đầu óc dần trở nên trống rỗng.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy hơi chóng mặt.

Thậm chí còn có cảm giác ngồi không vững.

Cơ thể cô bắt đầu run rẩy.

Tựa thẳng vào cửa kính ô tô.

Tô Nhược Hân giật mình, lập tức cảm thấy cơ thể mình không ổn lắm.

Vừa rồi trong lòng cô rối loạn, mải mê nghĩ ngợi nên đến tận bây giờ mới nhận ra có điều bất thường.

Tô Nhược Hân đột ngột quay lại và nhìn tài xế với ánh mắt sắc bén: “Dừng xe.”

Tài xế thoạt nhìn đã ngoài ba mươi tuổi, trông rất thật thà và chân chất nên cô thật sự không ngờ anh ta lại tính kế mình.

Lúc này, Tô Nhược Hân mới thấu hiểu sâu sắc cái gì gọi là đừng trông mặt mà bắt hình dong.

“Thật xin lỗi, tôi không muốn dừng lại.” Tài xế cười khẩy và liếc nhìn Tô Nhược Hân. Anh ta biết rõ tình hình hiện giờ của cô nên mới không thèm coi trọng lời nói của cô.

Tô Nhược Hân liếc nhìn người đàn ông và vươn tay nhấc điện thoại di động. Cô muốn khởi động nó vì một khi điện thoại được khởi động thì sẽ phát ra tín hiệu, nếu ai đó biết cô mất tích thì họ sẽ định vị điện thoại của Tô Nhược Hân và tìm thấy cô.

Nhưng cô vừa nhấc điện thoại lên thì tài xế đã cầm vô lăng bằng một tay, còn tay kia đột nhiên chộp lấy di động của cô.

Tốc độ rất nhanh.

Cô muốn giật máy lại nhưng phát hiện cơ thể mình càng ngày càng suy yếu.

Đúng vậy, cô đã bị trúng độc rồi.

Nếu không phải bị trúng độc thì tài xế đã không thể giật được điện thoại của cô.

Tô Nhược Hân nhanh chóng dùng tay ấn vào cơ thể mình vài lần.

Nhưng khi cô nhận ra điều bất thường thì đã quá muộn màng.

Hiện giờ, tác dụng của thuốc đã lan rộng ra toàn thân, trừ phi cô có thể mua được dược liệu để tự sắc thuốc giải, nếu không thì cô tạm thời chẳng thể giải được chất độc này.

Có thể giữ được sự tỉnh táo đã là chuyện tốt nhất mà cô có thể làm trong lúc này rồi.

Tô Nhược Hân dựa lưng vào thành ghế. Lúc này, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về việc làm cách nào để thoát khỏi xe.

Phương pháp cửu kinh bát mạch của cô đã luyện được 10% rồi.

Nếu không bị trúng độc thì cô đã có thể mở cửa xe, sau đó lao thẳng ra ngoài và thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông kia.

Nhưng bây giờ, chuyện phiền toái chính là cô đã bị trúng độc nên không thể sử dụng 10% phương pháp cửu kinh bát mạch mà mình đã luyện được.

Do đó, cô hoàn toàn không thể mở cửa xe.

Cô chỉ còn cách sử dụng phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh.

Hồi đó, cô đã sử dụng phương pháp này để giải cứu bản thân và Hạ Thiên Tường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 765


CHƯƠNG 765

Nhưng phương pháp đó quá tổn hại sức khỏe.

Cô đã bị tổn hại thân thể một lần rồi.

Cũng đã biết hậu quả của chấn thương ra sao.

Chính là hơn một tháng sau khi sử dụng phương pháp đó, cả người sẽ cực kỳ yếu ớt.

Yếu ớt đến mức không cần con người mà chỉ cần một con mèo nhỏ cũng có thể đánh bại cô.

Chỉ còn cách dựa vào việc vận dụng phương pháp cửu kinh bát mạch mỗi ngày mới có thể phục hồi nội tạng bị tổn thương từng chút một.

Chỉ những ai đã từng trải qua quá trình đó mới biết nó khó khăn đến nhường nào.

Mà chuyện khó khăn nhất chính là rất khó khôi phục cơ thể đã bị thương trở về trạng thái bình thường như lúc chưa bị thương.

Đúng vậy, hiện giờ, trong cơ thể cô vẫn còn hoặc nhiều hoặc ít các di chứng của việc sử dụng phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh.

Loại di chứng này sẽ làm tổn thương các cơ quan nội tạng và phải mất ít nhất một năm, thậm chí lâu hơn mới có thể hồi phục hoàn toàn để trở về trạng thái khỏe mạnh nhất.

Sau khi trăn trở với trăm ngàn suy nghĩ trong phút chốc, Tô Nhược Hân đành từ bỏ phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh.

Đối phương không biết cô biết dùng phương pháp cửu kinh bát mạch, cũng không biết cô biết phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh. Vì vậy, đợi đến khi cô âm thầm giải độc tố trong cơ thể và thừa dịp một sự cố ngoài ý muốn nào đó xảy ra thì cô chắc chắn có thể chạy trốn một cách dễ dàng.

Thế thì tại sao cô phải chọn cách làm tổn hại đến sức khỏe của chính mình chứ?

Hơn nữa, cô cũng muốn vào hang cọp để tìm hiểm xem rốt cuộc ai là kẻ bắt cóc mình. Cô tin chắc rằng kẻ đó không phải là tài xế bên cạnh mình.

Tài xế này chẳng qua chỉ là một người thi hành nhiệm vụ hoặc là một người tham gia vào vụ việc mà thôi.

Chẳng bao lâu nữa, ông chủ của anh ta sẽ bị cô vạch trần.

Sau đó sẽ là kẻ chủ mưu đứng đằng sau ông chủ của anh ta.

Giờ phút này, trong đầu cô đang hiện lên một vài người có thể mưu hại cô.

Bất kỳ ai cũng có khả năng.

Không thể loại trừ bất cứ kẻ nào.

Bây giờ, trừ phi tự mình xác định được đối phương là ai, nếu không thì cô sẽ nghi ngờ tất cả mọi người.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Tô Nhược Hân giả vờ bất tỉnh.

Ừm, mục đích của loại thuốc này chính là khiến cô mê man.

Vậy thì cô cứ giả vờ bất tỉnh là được.

Đối phương chắc chắn sẽ không ngờ rằng thật ra cô vẫn đang tỉnh táo.

Lại còn cực kỳ tỉnh táo nữa chứ.

Chẳng qua là cơ thể cô không thể cử động một cách thoải mái như bình thường thôi.

Tuy nhiên, cô vẫn lặng lẽ vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch để đẩy dần chất độc ra khỏi cơ thể, chuyện đó cần phải có thời gian.

Bởi suy cho cùng, công lực của cô vẫn còn rất yếu, chỉ thuộc cấp bậc sơ đẳng mà thôi.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 766


CHƯƠNG 766

Tuy nhiên, vì đang giả vờ bất tỉnh nên cô vẫn có thể hơi mở mặt để quan sát cảnh vật bên ngoài.

Chỉ tiếc là trước khi phát hiện ra điều bất thường trên cơ thể mình, cô đã không để ý đến tuyến đường mà chiếc xe này đi qua.

Cũng may là lúc này đã bắt đầu chú ý nên cô bèn nghiêng đầu để ghi nhớ thật kỹ từng ngã tư mà chiếc xe chạy qua.

Xe taxi chạy ra khỏi thành phố.

Bắt đầu từ đây thì tuyến đường cực kỳ dễ nhớ.

Bởi vì có rất ít lối rẽ.

Tô Nhược Hân lặng lẽ dựa vào thành ghế và bất động. Từ góc độ của tài xế, anh ta không thể nhìn thấy đôi mắt đang híp lại của cô.

Xe chạy càng lúc càng nhanh. Tài xế bên cạnh cho rằng cô đã bất tỉnh nên vui vẻ đến mức ngâm nga một bài hát, thậm chí còn vừa lái xe vừa gọi điện thoại.

“Anh Sang, chỉ cần sử dụng thuốc của anh thì cô bé kia đã bất tỉnh rồi. Khoảng mười phút nữa sẽ tới đó.”

“…”

“Ổn! Cô ta vẫn còn sống.”

“…”

“Anh yên tâm! Lúc cô ta lên xe chỉ có vài người đang đi bộ xung quanh thôi, chẳng có ai chú ý đến việc cô ta đã lên xe của em cả. Hơn nữa, khi phát hiện cô ta và Hạ Thiên Tường tới đó thì em đã sử dụng cách thức mà anh dạy em để hack toàn bộ hệ thống camera giám sát xung quanh phòng khám rồi. Cho dù Hạ Thiên Tường phát hiện cô ta đã mất tích thì cũng sẽ không điều tra được cô ta đã leo lên xe của em đâu.”

Tài xế báo cáo xong thì cúp điện thoại.

Tô Nhược Hân lẳng lặng lắng nghe xong thì trái tim chợt đập “lộp bộp” loạn nhịp cả lên. Cô hiểu rằng bây giờ, cho dù Hạ Thiên Tường có phát hiện cô đã biến mất thì cũng rất khó tìm được cô.

Vì vậy, cô chỉ còn cách tự cứu lấy mình.

Tô Nhược Hân lặng lẽ vận công và bắt đầu sử dụng phương pháp cửu kinh bát mạch để đào thải chất độc trong cơ thể ra ngoài.

Hoặc là, đợi đến khi xuống xe, cô sẽ tìm kiếm thuốc giải độc ở chỗ tài xế và uống vào để có thể hồi phục thể lực một cách nhanh chóng.

Vì cô đã bị hạ độc bởi một chất khí không màu và không mùi.

Mà tài xế này lại ở cùng cô trong một không gian nhỏ hẹp, vậy thì lý do khiến tài xế không bị trúng độc chính là anh ta đã uống thuốc giải độc trước đó.

Xe dừng lại.

Tài xế bước xuống xe trước.

Lúc này, Tô Nhược Hân mới nhắm mắt thật chặt.

Cô tuyệt đối không thể để ai khác biết rằng bây giờ cô vẫn còn tỉnh táo.

Ngay cả lúc cánh cửa xe bên cạnh được mở ra, cô vẫn giữ nguyên tư thế dựa người vào cửa.

Vì vậy, ngay khi cửa xe được mở, cả người cô như muốn rơi ra ngoài một cách mất kiểm soát.

Trong phút chốc, cô thật sự hơi hối hận.

Cô không nên dựa vào cửa kính ô tô khi đang giả vờ bất tỉnh.

Lúc nãy, cô cảm thấy tư thế tựa vào cửa sổ thoải mái hơn nhiều nên mới dựa vào nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 767


CHƯƠNG 767

“Ơ, cô ta thật sự đã bất tỉnh rồi này, lại còn ngủ say như chết nữa chứ. Để tôi nhìn xem cô ta có xinh đẹp không?” May là thời điểm cô sắp ngã nhào xuống đất thì một người nào đó đã đỡ lấy cô. Sau đó, người nọ lập tức nâng cằm cô lên và ngắm nghía.

Tô Nhược Hân nhắm mắt thật chặt.

Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chứa đầy dục vọng của người đàn ông đang nhìn mình.

Tô Nhược Hân cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng mình.

Nhẫn nại.

Cô sẽ bất ngờ hành động khi những người này không đề phòng để thoát khỏi sự khống chế của họ.

Bởi vì họ không biết rằng bây giờ cô vẫn còn tỉnh táo.

Vấn đề tiên quyết là cô phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc.

“Wow, cô gái này trông vừa tươi ngon mọng nước vừa non mềm, có lẽ cô ta vẫn còn trinh đấy.”

“Chẳng phải cứ thử thì sẽ biết sao? Ha ha.”

Hai người đàn ông cười ồ lên và bế Tô Nhược Hân ra khỏi xe, sau đó đưa cô vào một căn phòng.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được ánh nắng chiếu lên thân mình khi xuống xe và sự mát lạnh khi bước vào phòng.

Đúng vậy, đó là cảm giác đi từ ngoài vào trong.

Tuy cô không thể mở mắt ra để nhìn nhưng các giác quan vẫn có thể cảm nhận được.

“Anh Sang có nói nên xử lý cô ta thế nào không?”

“Anh Sang nói rằng trước tiên cứ nhốt cô ta ở đây đi đã. Ừm, không được phép cho cô ta ăn hay uống nước.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Ừm. Đại ca chỉ giao phó bấy nhiêu đó thôi.”

“Vậy cho cô ta vài người đàn ông thì sao? Ha ha.” Một người đàn ông vừa nói vừa nở một nụ cười xấu xa.

“Đại ca không nhắc tới.”

“Không nhắc tới có nghĩa là chúng ta muốn làm gì thì làm đấy. Nhưng tôi không thích chơi loại đang hôn mê như vậy. Thật là nhàm chán. Muốn chơi thì phải chơi lúc cô ta còn tỉnh táo cơ.”

Tô Nhược Hân muốn nôn ra ngoài.

Chỉ là người đàn ông kia không biết rằng lúc này cô hoàn toàn không hề hôn mê, muốn tỉnh táo bao nhiêu thì cô tỉnh táo bấy nhiêu.

Ngay sau đó, Tô Nhược Hân bị ném lên giường.

“Quan sát cô ta gắt gao cho tôi, khi nào cô ta tỉnh lại thì báo cho tôi biết, sau đó mấy anh em sẽ cùng nhau vui vẻ.”

“Vâng, anh Thành.”

Sau đó là tiếng bước chân của một người đang rời đi, chính là người được gọi anh Thành.

Người còn lại không hề rời đi mà lại ngồi xuống, cách Tô Nhược Hân hai mét.

Tô Nhược Hân lặng lẽ mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông kia ngồi ngay trước cửa.

Lúc đó, anh ta đang lướt điện thoại.

Ngay cả cánh cửa cũng đang mở rộng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 768


CHƯƠNG 768

Họ thậm chí không nghĩ đến việc trói tay và bịt mắt cô.

Không có, hoàn toàn không làm gì cả.

Họ vốn dĩ không hề coi trọng cô.

Cô nhớ anh Thành đã nói rằng, anh ta chỉ cần một người phụ nữ tỉnh táo.

Vì vậy, cô dứt khoát nhắm mắt lại và đi ngủ.

Dù sao thì dựa vào những lời cô nghe được trước đó, những người này sẽ không cho cô ăn uống gì.

Nếu cô tỉnh lại thì chưa bàn tới việc không ăn không uống, thậm chí cô có thể bị anh Thành và vài đàn em của anh ta khi dễ. Vậy thì chi bằng cô cứ đi ngủ thì sẽ thoải mái hơn nhiều.

Biết đâu khi cô đang ngủ thì cái người được gọi là đại ca sẽ đến đây, sau đó kẻ chủ mưu đứng phía sau cũng sẽ sớm xuất hiện.

Cô chỉ muốn biết người nào mà lại kiêu ngạo như vậy, dám cướp cô ngay dưới mí mắt của Hạ Thiên Tường.

Đợi đến khi cô thoát khỏi sự kiểm soát của kẻ đó thì e rằng tai họa của đối phương cũng sắp ập tới rồi.

Chỉ cần dựa vào việc Hạ Thiên Tường không muốn cô rời khỏi thành phố T để tới thành phố B để học đại học mà lại gửi cô đến đại học Nam Kinh thì cũng đủ hiểu rằng dục vọng chiếm hữu cô của người đàn ông này mãnh liệt đến mức nào.

Ngay khi biết mình được nhận vào đại học Nam Kinh, cô đã vô cùng căm hận Hạ Thiên Tường.

Tuy nhiên, trên đường bị bắt cóc đến đây, cô đã dần dần bình tĩnh lại.

Anh thà tìm một mối quan hệ nào đó để gửi cô vào khoa Y của đại học T chứ không muốn cô vào đại học Đồng.

Đúng là anh đã cho cô lựa chọn.

Anh nói rằng bây giờ vẫn còn kịp nếu cô muốn vào đại học T.

Nhưng cô không muốn.

Cô muốn tự mình quyết định vận mệnh của chính mình.

Khi đã bình tĩnh lại, cô cũng dần chấp nhận kết quả này.

Cho dù không cam lòng thì cô cũng chỉ có thể đến đại học Nam Kinh.

Mà dựa vào việc Hạ Thiên Tường không tiếc công sức giữ cô ở lại thành phố T để học đại học cũng đủ chứng tỏ rằng anh sẽ đến cứu cô.

Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Còn những người bắt cóc cô thì e rằng sau này sẽ gặp chuyện cực kỳ xui xẻo.

Hiện giờ, Tô Nhược Hân vừa yêu vừa hận Hạ Thiên Tường, lại vừa mong mỏi anh đến cứu cô, nhưng đồng thời cô cũng mong là tốt hơn hết, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

Nhưng suy cho cùng, dù anh xấu xa và đã khiến cô bỡ lỡ đại học Đồng thì cũng chỉ vì anh muốn độc chiếm cô chứ không phải vì muốn tổn thương cô.

Anh hoàn toàn khác với những người đã bắt cóc cô tới nơi này.

Tô Nhược Hân ngủ thiếp đi.

Cô chìm vào giấc ngủ khi đang mải nghĩ ngợi.

Dù sao khi cô ngủ say, người khác cũng sẽ cho rằng đó là chuyện bình thường và nghĩ là cô vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Âm thanh “ào ào” vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 769


CHƯƠNG 769

Nước lạnh như băng dội vào mặt cô.

Tô Nhược Hân bị dội một gáo nước lạnh và bừng tỉnh.

Nhưng cô không hề mở mắt.

Cô phải tiếp tục giả vờ bất tỉnh.

Sau đó, cô muốn nghe xem những người muốn cô tỉnh lại sẽ nói gì.

Bọn họ chắc chắn rằng cô đang hôn mê nên nói chuyện càng thêm tùy tiện, không hề kiêng dè điều chi, cái gì cũng dám nói.

“Này, với liều lượng thuốc đó thì cô ta nên tỉnh lại rồi mới phải.”

“Đúng vậy, nếu bị tạt nước thì cô ta ắt hẳn phải tỉnh lại rồi.”

“Chẳng lẽ cô ta có thể chất đặc biệt? Nên chỉ muốn chúng ta đối xử với cô ta thế này?”

“Thành! Cậu câm miệng cho tôi. Cậu hãy chết tâm đi, bởi vì tốt nhất không nên động vào người phụ nữ này.”

“Đại ca! Tại sao anh lại nhát gan như vậy? Người đã dâng tới tận tay rồi mà anh còn sợ gì chứ?” Giọng điệu của anh Thành như thể đang “tiếc rèn sắt không thành thép”.

“Tôi nhát gan? Cậu thì biết cái gì chứ? Hiện giờ, toàn bộ thành phố T đang rất hỗn loạn. Hạ Thiên Tường và ba anh em của anh ta đều đã bắt đầu hành động. Tất cả những người có thể điều động đều đã điều động cả rồi. Toàn bộ bọn họ đều đang tìm kiếm cô ta.”

“Vậy thì sao? Họ tuyệt đối không thể tìm thấy nơi này đâu. Camera giám sát đã bị phá hủy nên họ không thể điều tra ra taxi của Nhị Thức được.” Anh Thành nói một cách thờ ơ.

“Nhưng người phụ nữ đó chưa nói rằng phải giết cô ta. Tôi luôn cảm thấy giữ lại mạng sống cho cô ta là một mối họa. Tuy nhiên, chúng ta đã nhận tiền của người ta thì nhất định phải làm việc cho họ. Người phụ nữ kia nói chúng ta cần làm gì thì chúng ta cứ làm nấy. Vì vậy, từng người các cậu hãy bớt phúng túng đi. Nếu không cần đụng tới cô ấy thì đừng trêu chọc nữa, đó cũng là cách giúp các cậu để lại một lối thoát cho chính mình đấy.”

“Đại ca! Anh nhát gan như vậy thì tại sao lúc đầu lại nhận đơn hàng này?”

“Nếu không phải là do tôi nợ người phụ nữ kia một ân tình thì cậu cho rằng tôi sẽ nhận đơn hàng này sao? Sẽ từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để giúp bà ta xử lý một người phụ nữ à?”

“Được rồi, đại ca là người có tình có nghĩa nhất, bọn em đều nghe theo anh.” Anh Thành tuy rằng hơi ngứa ngáy nhưng vẫn cố buông bỏ dục vọng động vào Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân đã nghe thấy toàn bộ, bây giờ cô mới biết rằng kẻ chủ mưu là một phụ nữ.

Nhưng dựa vào giọng điệu của tên đại ca thì anh ta chắc chắn sẽ không tiết lộ người phụ nữ đó là ai, cũng không muốn nói cho đàn em của mình biết.

Nếu không thể nghe chuyện này thì dù cô giả vờ ngủ tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bởi vì sau khi ngủ một giấc, cô cảm giác cơ thể mình đã tốt hơn rất nhiều, chất độc trong người cũng đã bị đào thải bảy, tám phần mười rồi.

Vì cô vừa có thể ngủ vừa có thể vận công cùng một lúc.

Công lực hiện giờ của cô đã không còn là cấp độ cực thấp như lúc đầu nữa.

Tô Nhược Hân chậm rãi mở mắt.

Chỉ với một cái liếc mắt, cô đã trông thấy những người trong phòng.

Ba người đàn ông.

Một người là anh Thành. Cô vẫn còn nhớ rõ giọng nói của anh ta, vị trí nằm ở phía trước và ngay phía bên trái của cô.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 770


CHƯƠNG 770

Người canh gác vẫn đang trông chừng ở đó, không hề nhúc nhích, lúc này vẫn ngồi trên ghế và lướt điện thoại.

Trong thời đại thông tin ngày nay, mọi người đều không thể tách rời điện thoại di động.

Nếu vậy, người đàn ông đang đứng trước mặt cô chính là đại ca của những người này.

Đàn em của anh ta gọi anh ta là đại ca hoặc là anh Sang.

Theo nhận thức của Tô Nhược Hân, thường thì đại ca của một tổ chức như vậy chắc chắn phải là một người rất cường tráng và mạnh mẽ, vẻ mặt dữ tợn, dáng vẻ hung hãn và giết người không chớp mắt.

Nhưng khi ngẩng đầu quan sát, cô không ngờ người đàn ông trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, chẳng lớn hơn cô là bao, ngồi vào vị trí đại ca ở độ tuổi còn trẻ như vậy cũng khá khó khăn.

Chắc hẳn anh ta đã dựa vào khả năng đánh đấm để đạt tới vị trí này.

Nhưng mà, người đàn ông này trông rất trắng trẻo và sạch sẽ, ngũ quan tuấn tú, nói anh ta trắng trẻo, non mềm, yếu ớt cũng chẳng sai, nhưng nếu nói anh ta là đại ca của một tổ chức thì lại không giống.

“Đại ca! Cô ta tỉnh rồi.”

Tô Nhược Hân điềm tĩnh liếc nhìn những người trước mặt mình, đối phương cũng ngang nhiên nhìn cô chằm chằm.

Anh Thành vừa thấy cô mở mắt liền hét lên đầy phấn khích và hào hứng.

“Để tôi gọi điện hỏi xem người phụ nữ kia định xử lý cô ta ra sao.” Trần Sang nói xong thì cầm di động bước ra khỏi phòng để gọi điện thoại.

“Đợi đã.” Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng của đại ca Trần Sang và khẽ quát.

Ngay sau đó, cô chậm rãi ngồi dậy như thể đang rất yếu ớt.

Nhưng không ai hiểu rõ cơ thể cô hơn cô. Hiện giờ, cô cực kỳ khỏe mạnh.

Ngoài việc hơi đói thì cô không còn cảm giác tệ hại nào khác.

“Bé à! Cô đang gọi tôi sao?” Anh Thành tiến đến gần Tô Nhược Hân. Người phụ nữ này lúc “hôn mê bất tỉnh” vốn đã rất quyến rũ rồi. Lúc này tỉnh lại, dáng vẻ nhỏ bé và biếng nhác kia càng khiến lòng anh ta ngứa ngáy hơn.

“Cút ngay! Người tôi gọi chính là đại ca của các người.”

Người đàn ông kia đang định đi ra ngoài, nhưng khi nghe thấy câu nói của cô thì lại quay đầu như thể bị ma xui quỷ khiến: “Có chuyện gì?”

Thật là một người tuấn tú và lịch sự, đáng tiếc anh ta lại không đi theo con đường đúng đắn. Tô Nhược Hân âm thầm thở dài cho người này, sau đó chậm rãi nói: “Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch đi.”

Vừa nói, cô vừa bước thẳng xuống giường và ung dung đi về phía Trần Sang như thể cô là chủ nhân của nơi này, đây chính là nhà của cô chứ không phải là nơi cô bị người ta bắt cóc.

Thấy cô thong dong đi về phía mình, Trần Sang giật mình: “Cô… Cô không sao rồi à?”

Tô Nhược Hân cúi đầu và cười: “Đúng vậy, tôi không sao. Mọi chuyện đều ổn, nhưng anh thì có vấn đề đấy.”

“Chết tiệt! Cô dám nói đại ca của tôi có vấn đề sao? Cô muốn chết à?” Anh Thành ngăn Tô Nhược Hân lại và vung tay lên để giáng một cái tát.

Tô Nhược Hân khẽ nghiêng người sang một bên và nhẹ nhàng tránh được bàn tay của người đàn ông, đồng thời, cô không hề khách khí mà trả lại cho người đàn ông một cái tát.

Nếu anh ta không ra tay thì cô cũng sẽ không tát lại đâu.

Ai bảo anh ta ra tay trước chứ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 771


CHƯƠNG 771

Thế thì đương nhiên cô sẽ không khách khí nữa.

“Cô… Cô…” Anh Thành kinh ngạc che mặt, hoàn toàn không ngờ rằng anh ta là người động thủ trước nhưng rốt cuộc người bị đánh chẳng phải là người phụ nữ này mà lại là anh ta…

Tô Nhược Hân liếc nhìn anh ta và nở nụ cười lạnh lùng: “Có muốn thử bị tát thêm một phát nữa không?” Lúc đầu, cô không muốn thể hiện năng lực của mình mà vốn dĩ muốn thể hiện dáng vẻ yếu kém.

Tuy nhiên, hiện giờ cô cảm thấy không cần phải giấu giếm nữa.

Bởi vì cô đã có cách để nắm thóp Trần Sang.

Chỉ cần cô kiểm soát được Trần Sang và khiến anh ta làm việc cho cô thì chuyện cô bị bắt cóc sẽ không còn là vấn đề nữa.

Cô cũng sẽ an toàn.

Vậy nên cô mới không nhẫn nại mà lại trực tiếp đánh trả.

Cô không biết đánh nhau.

Nhưng cô di chuyển cực nhanh, chỉ cần có năng lực này là đủ rồi.

Có thể cô không nhanh bằng một viên đạn hay những thứ đại loại thế, nhưng nếu cô muốn tránh một cái tát của người bình thường thì hoàn toàn dễ dàng.

“Sao… sao cô nhanh thế?” Anh Thành nhìn Tô Nhược Hân, vẫn còn cảm thấy khó tin: “Chắc là do tôi hoa mắt rồi. Thử lại thì thử lại.” Anh ta nói xong thì lập tức giáng một cái tát nữa về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lại nghiêng người sang một bên, đồng thời giống như lần đầu, cô lại đáp trả anh Thành bằng một cái tát.

Lần này, anh Thành bị tát hai lần liên tiếp.

Mà còn là hai bên trái phải trên khuôn mặt anh ta.

Hai vết hằn hình năm ngón tay vô cùng rõ ràng và đối xứng nằm ở hai bên trái phải trên mặt anh ta, như thể chúng được dán lên đó, trông rất cân xứng và rõ ràng.

Năm ngón tay màu tím đỏ, không cần Tô Nhược Hân giải thích thì ai cũng có thể nhìn ra hai cái tát kia nhanh và tàn nhẫn đến mức nào, quan trọng nhất là độ chính xác.

“Cô… Cô lại dám đánh tôi sao?” Anh Thành lắp bắp. Anh ta không ngờ rằng trong hai hiệp đấu liên tiếp, mình lại bị cô gái nhỏ bé và gầy yếu này đánh bại hoàn toàn, thật không thể nào tin được.

Tô Nhược Hân mỉm cười lạnh lùng: “Câu này nên để tôi hỏi anh mới đúng, anh lại dám đánh tôi sao?” Trước đó đã chịu một cái tát nhưng vẫn chưa rút ra được bài học nào, thật là ngu xuẩn.

“Cô… Cô…” Anh Thành nhìn Tô Nhược Hân, sau đó lại nhìn về phía đại ca và đám đồng bọn đang tụ tập ngoài cửa vì nghe ngóng được động tĩnh ở đây, cảm thấy không thể để mất thể diện như vậy: “Ông đây không tin là không thể đánh bại cô.”

Nói rồi, anh ta lại vung nắm đấm về phía Tô Nhược Hân.

Lần này, Tô Nhược Hân không hề đánh trả, bởi vì cô không biết đánh nhau.

Thế mạnh của cô là tốc độ di chuyển nhanh.

Cô nhanh chóng mở đường lui, trong nháy mắt đã ở phía sau đại ca và dùng tông giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Anh sắp không còn là đàn ông nữa rồi. Tôi có thể giúp anh hồi phục và trở thành một người đàn ông bình thường.”

Tô Nhược Hân cố nói thẳng thắn nhất có thể, nhưng vì nói quá thẳng thắn nên cô thật sự rất xấu hổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 772


CHƯƠNG 772

Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ bừng một cách mất kiểm soát.

Mặc dù nói rằng bác sĩ chính là bác sĩ, bác sĩ nam nhìn thân thể bệnh nhân nữ hay là bác sĩ nữ nhìn thân thể bệnh nhân nam đều là chuyện bình thường.

Nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Da mặt quá mỏng.

Sau khi Tô Nhược Hân nói xong, đại ca không có phản ứng gì cả.

Thấy anh Thành đang đuổi theo mình, Tô Nhược Hân cau mày.

Lúc này, cô cũng chẳng biết có phải bản thân đã sai khi tiết lộ chuyện mình đã bình thường trở lại hay không.

Cô đang đặt cược mọi thứ vào tên đại ca này.

Nhưng bây giờ, khi cô đã nói xong những điều cần nói, anh ta lại không có phản ứng nào cả.

Mà giờ phút này, nếu cô muốn né tránh sự đuổi đánh của anh Thành thì không thể phát huy năng lực trong một căn phòng nhỏ như vậy, cũng chẳng thể chạy ra ngoài.

Bởi vì lúc này, có năm sáu người đàn ông đang đứng trước cửa.

Cánh cửa nhỏ như vậy, cho dù cô có di chuyển nhanh đến đâu thì cũng không thể tránh được năm sáu người cùng một lúc.

Không thể được.

Cô là một người bằng xương bằng thịt.

Tô Nhược Hân đành phải nhanh chóng di chuyển.

“Ngăn cô ta lại cho tôi! Tôi không tin là không thể tóm được cô ta, cũng không tin là không thể bắt con nhỏ này chịu phục tùng.” Anh Thành vừa la hét vừa đuổi theo Tô Nhược Hân.

Anh ta vừa hét lên thì đám người ngoài cửa cũng xông vào, ba người chặn Tô Nhược Hân lại.

Tô Nhược Hân không thể trốn tránh.

Căn phòng thật sự quá nhỏ.

Lúc này, Tô Nhược Hân thật sự rất hối hận.

Cô thật sự không nên tiết lộ tình trạng của mình trước.

Nếu không thì cô đã có thể dễ dàng trốn thoát khỏi đây một cách bất ngờ rồi.

Khi cô trơ mắt nhìn đám người kia sắp chèn lên eo mình thì đột nhiên nghe thấy đại ca Trần Sang nói: “Tất cả dừng tay lại cho tôi, đều ra ngoài cả đi.”

Tiếng quát của Trần Sang khiến nhóm người anh Thành ngẩn ra: “Đại ca…”

“Tôi bảo các người ra ngoài, có nghe thấy không? Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai.” Đại ca lại gào lên, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

Tiếng quát của anh ta khiến nhóm người anh Thành rơi vào cảnh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Ngay sau đó, tất cả đều lùi lại một cách chậm rì và miễn cưỡng. Khi anh Thành bước ra cửa, anh ta vẫn chưa chịu cam lòng và nói: “Cô ta tát em hai cái, đại ca phải giúp em đòi lại đấy.”

“Cậu ra ngoài trước đi.” Trần Sang lại nói, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm.

Mấy người đành phải nối đuôi nhau lui ra ngoài, sau đó họ vẫn đứng ở ngoài cửa mà không hề rời đi.

Vì đại ca của họ chỉ bảo họ đi ra ngoài, chứ không có yêu cầu gì khác.

Cuối cùng họ vừa mới có suy nghĩ muốn tiếp tục hóng hớt xem đại ca sẽ dạy dỗ Tô Nhược Hân như thế nào, không ngờ lại nghe thấy đại ca của bọn họ nói: “Đóng cửa lại, ai đang làm gì thì về làm cái đó đi.”

“Đại ca…”

“Đóng cửa lại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 773


CHƯƠNG 773

Nghe thấy đại ca lại quát to một tiếng, mấy người bên ngoài không còn cách nào đành đóng cửa lại, cùng lúc đó có một người không sợ chết nói to: “Đại ca, anh bình tĩnh một chút, đừng phá hỏng thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô ấy, các anh em vẫn còn đang xếp hàng chờ đó.”

“Cút.” Trần Sang đi thẳng đến đóng cửa sau đó khóa trái lại bên trong.

Tô Nhược Hân đã kéo ghế ngồi xuống.

Còn thoải mái bắt chéo chân lên.

Trần Sang xoay người nhìn cô: “Làm sao cô biết được?”

“Anh sang ngồi đi.” Tô Nhược Hân chỉ vào một cái ghế nhỏ khác, chắc chắn cái ghế này kém hơn cái ghế cô đang ngồi.

Nhưng Trần Sang lại không hề để ý đến mà nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: “Cô Tô vẫn chưa nói vì sao cô lại biết?”

Tô Nhược Hân thờ ơ liếc mắt nhìn Trần Sang: “Nhìn anh một cái là biết.”

“Cô chỉ cần nhìn là đã biết rõ tình trạng của tôi rồi sao?” Bệnh của Trần Sang thật sự rất khó nói, cho nên cách dùng từ của anh ta cũng tương đối uyển chuyển.

“Ừ, liếc mắt một cái đã có thể biết rõ, anh mắc căn bệnh này khoảng một năm rồi đúng không.” Khi Tô Nhược Hân nói câu này xong ánh mắt của cô cũng chuyển đến cổ của Trần Sang.

“Cô… Đến cả việc tôi bị bệnh bao lâu rồi cô cũng biết nữa à? Chẳng lẽ cô… Chẳng lẽ…” Trần Sang giật mình, sau đó lại nhanh chóng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào, tôi vẫn luôn ở nước ngoài, mà nghe nói cô vừa mới thi đại học xong, gần đây cô chưa từng ra nước ngoài đúng không?”

“Không chỉ là gần đây, mà từ nhỏ đến giờ tôi cũng chưa từng ra nước ngoài. Ha ha, tôi cũng không biết nước ngoài trông như thế nào cơ.” Nói chuyện với Trần Sang, Tô Nhược Hân phát hiện ra tuy người này được gọi là đại ca nhưng trên người anh ta lại có khí chất của người đọc sách, nếu như không biết người của anh ta bắt cô đến đây thì có lẽ cô cũng không tin họ cùng một nhóm đâu.

Hình tượng thật không giống.

Anh ta giống như một anh trai nhỏ trí thức.

Thật sự không giống một ông trùm xã hội đen cho lắm, cảm giác khác xa vạn dặm.

“Vậy làm sao cô biết được tôi mắc căn bệnh này.”

“Xem tướng, tôi biết xem tướng.” Tô Nhược Hân cười nói.

“Bệnh của tôi có thể chữa được không?” Tuy cảm thấy cái gọi là xem tướng trong miệng Tô Nhược Hân không đáng tin cậy lắm, nhưng vào giờ phút này Trần Sang vẫn muốn hỏi Tô Nhược Hân bệnh của anh ta có thể chữa trị được hay không.

“Tất nhiên là có thể chữa, nếu không thì tôi cũng sẽ không nói thẳng với anh như vậy.” Nếu không chắc chắn có thể chữa được bệnh của Trần Sang thì cô sẽ không để lộ bản thân trước đâu.

Nếu đã xác định bản thân có thể chữa khỏi bệnh cho Trần Sang thì cô không muốn bản thân phải chịu một chút thiệt thòi nào.

Một chút cũng không chịu.

Dựa vào đâu mà cô phải chịu uất ức từ mấy người này chứ, cô mặc kệ.

Hơn nữa Trần Sang vừa xuất hiện cô có cảm giác anh ta là người chính trực trong đám bại hoại, còn có thể cứu cho nên cô mới thuyết phục bản thân ra tay giúp anh ta.

Trần Sang nghe đến đó, đôi mắt lập tức sáng lên: “Vậy cô có thể cho tôi đơn thuốc không?”

“Không thể.” Không ngờ Tô Nhược Hân lại nói thẳng là không thể.

Hơn nữa còn từ chối một cách thẳng thừng như vậy.

“Cô…” Trần Sang không ngờ Tô Nhược Hân sẽ từ chối dứt khoát đến như vậy: “Vậy cô nói xem làm sao mới có thể chữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 774


CHƯƠNG 774

Tô Nhược Hân cúi đầu cười: “Tôi không đưa đơn thuốc cho anh, nhưng có thể chữa bệnh cho anh, sở dĩ không đưa đơn thuốc cho anh đương nhiên là vì bảo vệ cái mạng nhỏ của tôi rồi.”

Cô đâu có ngốc, nếu cứ đưa thẳng đơn thuốc cho Trần Sang lỡ như anh ta lấy được thuốc lại trở mặt thì phải làm sao. Lúc đó cô sẽ bị anh ta giao cho người phụ nữ thuê anh ta đến bắt cô, đến lúc đó cô sẽ vô cùng thê thảm.

Kỳ kinh bát mạch của cô mới được hình thành, tránh một hai chiều thì được nhưng nếu như thực sự đánh nhau thì không được, cô đâu có biết đánh nhau.

Đánh nhau không phải là sở trường của cô, phải tránh mìn thôi.

Sở trường của cô là chữa bệnh cứu người, cho nên phải ra tay từ đây.

“Ha ha.” Người đàn ông đang ngồi trên ghế đứng dậy, anh ta nhìn xuống Tô Nhược Hân, nhưng cho dù như vậy thì khi phải đối mặt với cô gái nhỏ trước mặt, Trần Sang cũng không hề có cảm giác ưu việt nào.

Trong nụ cười yếu ớt của cô đều là vẻ tự tin không hề vội vàng chút nào.

Làm cho anh ta có cảm giác giống như người bị bắt đến đây là anh ta chứ không phải cô vậy.

“Được, chỉ cần đưa thuốc cho tôi là được.” Nhưng mà vì chữa bệnh, anh ta nhịn cái dáng vẻ bề trên đó của cô.

Phải nhịn.

Không được làm đàn ông chân chính thật sự rất khó chịu.

Nếu các anh em biết bệnh của anh ta, thì chắc chắn họ sẽ không nói trước mặt mà sẽ đi nói xấu sau lưng anh ta.

Đối với một người đàn ông thì thứ họ kiêng kị nhất là bệnh không tiện nói ra.

Cái này còn nghiêm trọng hơn so với việc muốn lấy mạng anh ta.

Nhưng mà anh ta đến bệnh viện làm các loại kiểm tra rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.

Nhưng mà căn bệnh không rõ nguyên nhân này nhất định có vấn đề, vì anh ta thật sự không có năng lực ở phương diện kia.

Tuy chưa được hưởng qua mùi vị của đàn bà, nhưng anh ta là một người trưởng thành nên anh ta biết những thay đổi trên cơ thể của mình, anh ta biết năng lực phương diện kia của mình đã gần như không có.

Anh ta đã từng thử nhưng không dậy nổi.

“Chờ đã, tôi vẫn chưa nói xong điều kiện của tôi mà, tôi có một điều kiện.” Tô Nhược Hân híp mắt cười, cô biết là đàn ông sẽ quan tâm đến tôn nghiêm của bản thân nhất.

Trên đời này làm gì có người đàn ông nào thích làm thái giám cơ chứ.

“Nói.”

“Tôi muốn biết ai sai khiến anh bắt tôi đến đây, các anh đã chuẩn bị bao lâu rồi?”

“Chuyện này tôi không thể nói.” Không ngờ Trần Sang lại từ chối vô cùng dứt khoát.

“Anh không sợ tôi sẽ không cho anh thuốc chữa bệnh, anh không sợ bản thân sẽ tiếp tục bị bệnh ư?”

“Sợ, nhưng mà tôi không thể nói ra người đó.”

Một câu “không thể nói ra người đó” này Trần Sang nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân như được tắm trong gió xuân: “Anh Sang thật sự rất có cá tính, được rồi tôi tôn trọng lựa chọn của anh, tôi sẽ cho anh thuốc, khi nào anh cần?”

“Bây giờ, nhưng mà cô đưa thế nào?” Anh ta cũng không thể vì cô nói có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta mà thả cô đi, chuyện đó là không thể nào.

“Đơn giản thôi, anh cho tôi mượn điện thoại dự phòng một chút, tôi gọi điện cho Phương Tấn bảo anh ta mang thuốc đã làm xong đến hiệu thuốc, anh phái người qua đó lấy là được rồi.” Tô Nhược Hân cũng không quanh co lòng vòng, bây giờ có lòng vòng cũng không có ý nghĩa.

“Phương Tấn? Là trợ lý đặc biệt của Hạ Thiên Tường?”

“Đúng, bây giờ tôi chỉ tin được anh ta thôi, nếu không thì đổi thành Hạ Thiên Tường cũng được, dù sao thì chắc chắn anh không có gan yêu cầu phương thuốc từ hai người bọn họ.” Lúc Tô Nhược Hân nói câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sáng bừng lên như được nhuộm ánh mặt trời, như hoa khẽ nở, xinh đẹp đến mức làm cho người ta cảm giác không thể thở nổi.

Trần Sang hơi giật mình, anh ta ngơ ngác hai giây mới hoàn hồn: “Nhưng nhỡ đâu anh ta đi tra xét sau đó tra ra tôi thì làm sao bây giờ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 775


Chương 775

“Đến khi đó anh đã uống thuốc và bệnh cũng tốt hơn rồi, lúc đó anh cũng nên thả tôi ra để báo đáp cho tôi có đúng không? Anh thả tôi đi, tôi không sao rồi thì anh ta có tra ra anh cũng không sao cả, tôi đồng ý sẽ không để anh ta động đến anh đâu.”

“Nhưng mà…

Không phải chỉ là một người con gái từng cứu anh thôi à, anh thả tôi đi cũng đâu phải thả một cách không kiêng nể gì. Tôi sẽ bảo Hạ Thiên Tường tới đón tôi, là Hạ Thiên Tường tìm được tôi và đón tôi, như vậy anh không hề thả tôi, được rồi chứ?”

Trần Sang gãi đầu: “Có vẻ cũng được.”

“Rất được ấy chứ, tôi cảm thấy chuyện người phụ nữ như Anna cứu anh chắc chăn là giả bộ, nếu anh vẫn luôn bán 3/11 mạng vì bà ta thì anh chính là người ngu ngốc.” Tô Nhược Hân không để ý nói.

“Cô… Tại sao cô biết là Anna?” Trần Sang vừa nghe thấy vậy thì giật nảy mình.

Mà khi nghe được câu nói của Trần Sang thì Tô Nhược Hân lại mỉm cười Trần Sang nhìn nụ cười trong trẻo kia chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: “3 Cô.

“Ha ha, chẳng qua tôi chỉ tùy tiện đoán rồi hỏi một câu mà thôi, được rồi anh cũng đâu có nói gì, chắc chắn là chưa hề nói cái gì hết.” Tô Nhược Hân cười ha ha, nụ cười càng không thèm kiêng dè gì.

Rất tốt.

Vậy là cô tìm được chủ mưu từ chỗ Trân Sang trong lúc anh ta đang cuống.

Lại là Anna.

Không nói đến việc Anna hại Triệu Giai Linh, bây giờ lại muốn kéo theo Trân Sang xuống nước, sợ lại liên lụy đến không ít người Nhưng mà rõ ràng Trân Sang phái người đi bät cô nhưng mà cô lại không hê cảm thấy anh ta là kẻ địch, hơn nữa còn cảm thấy anh ta giống anh trai nhỏ nhà bên.

Đúng là một người đàn ông tuấn tú “Cô… Cô…’ Trần Sang há to miệng, cô gái nhỏ này nhìn vô hại cho nên khi nói chuyện với cô, anh ta cũng không kiêng dè cái gì, nên trong phút chốc lại lỡ miệng.

“Anh không cần phải nghi ngờ vì tôi biết anh đến từ nước ngoài, hơn nữa tôi cũng đã nghĩ đến những những người hận tôi đến thấu xương muốn đụng đến tôi, trong những người này chỉ có một người vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, đó chính là Anna.”

Trần Sang nhíu mày, lúc này anh ta đã thật sự bội phục Tô Nhược Hân, nghe Tô Nhược Hân nói xong anh ta không chút nghĩ ngợi mà lấy một chiếc điện thoại trong túi ra Tô Nhược Hân nhìn lướt qua chiếc điện thoại anh ta đưa cho: “Ôi, nhiều điện thoại thế.”

“Tất nhiên rồi, chúng tôi đi chuyến này phải đảm bảo có thể liên hệ với thế giới bên ngoài khi cần thiết, còn phải tự bảo vệ mình, thiếu điện thoại là không sống nổi.”

Tô Nhược Hân nghịch chiếc điện thoại †rong tay, sau khi quăng lên quăng xuống nhiều lần mới cầm nó trong tay: “Có thiết bị đặc biệt nào ngăn cản người nghe định vị đến vị trí của chiếc điện thoại này không?”

Người của Trần Sang có thể tắt toàn bộ camera theo dõi bên cạnh phòng khám của Hạ Thiên Tường đưa cho cô, như vậy có thể chứng minh Trân Sang làm việc vô cùng cẩn thận, anh ta chú trọng dùng đến đầu óc, người này vẫn có chút tài năng Cho nên người của anh ta cũng rất giỏi giang.

“Đúng, camera theo dõi bên cạnh phòng khám là do người của tôi hack, cho nên chỉ cần tôi không muốn thì cho dù là Hạ Thiên Tường cũng không tìm được cô.”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Nói đến chuyện bắt cóc và hack máy tính thì đúng là tài nghệ không băng người. Từ đầu tôi cũng cũng không biết những cái đó, nhưng mà về y thuật tôi vẫn hơn anh và tôi có thể chữa khỏi bệnh cho anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 776


Chương 776

“Cô vân nên viết đơn thuốc trước đi, sau đó gửi qua tin nhắn, rồi gọi điện thoại.

Khi gọi điện không được quá một phút, nếu không tôi sẽ lấy lại điện thoại, chiếc điện thoại này là của tôi.” Cho nên anh ta lấy lại là chuyện đương nhiên Tất cả phải được đánh giá trước, điều kiện tiên quyết là không được mang đến phiền phức cho anh ta thì anh ta mới lựa chọn đồng ý và thực hiện hay không.

“Được, anh yên tâm đi, tôi đã đồng ý với anh rồi thì sẽ làm được. Dù sao sớm muộn gì thì anh cũng sẽ thả tôi, tôi tin là không cần chờ đến ngày mai anh đã thả tôi ra rồi. Được rồi, lát nữa anh trở lại nội thành uống thuốc rồi cảm thụ một chút, sau đó nên thả người như đã hứa, nếu không thì tôi sẽ chỉ có thể cho anh làm đàn ông một lần sau khi uống thuốc thôi.”

“Một liều thuốc là có thể thấy được hiệu quả?” Trân Sang không tin hỏi.

“Cũng chỉ có thể thấy được hiệu quả một lần, nếu muốn làm đàn ông cả đời uống một liều thôi không đủ, ít nhất phải uống hai tháng.”

Trần Sang cười khổ: “Cho nên, trong hai tháng này cô là nữ hoàng có đúng không?”

“Anh cũng có thể không cân phải tôn tôi làm nữ hoàng, tôi rời khỏi đây thì câu vê cầu đường vê đường, nếu chuyện không liên quan đến tôi thì không sao, nhưng tôi lo là anh chắc chắn có sao đấy.”

Khuôn mặt trắng nhỏ của Trân Sang đen xì, tất nhiên là anh ta có sao rồi.

Uống một liêu thuốc của Tô Nhược Hân có ích gì chứ, bây giờ hay sau này đều có vô cùng vô tận phiền phức.

Lúc này anh ta cảm thấy bản thân biến thành cá năm trên thớt mặc cho Tô Nhược Hân làm thịt.

Bây giờ anh ta xem như hiểu rõ “quần thể yếu thể” là như thế nào rồi.

Ở trước mặt Tô Nhược Hân thì người bị bệnh như anh ta chính là một quần thể yếu thể.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng cô vô cùng trẻ tuổi, các bác sĩ trong bệnh viện anh ta đi khám đều lớn hơn cô gái nhỏ này, nhìn qua thì họ cũng dày dặn kinh nghiệm hơn nhưng đều vô dụng Những bác sĩ đó luôn nói rằng nếu như anh ta không nói ra triệu chứng bệnh thì họ không thể nhìn ra anh ta mắc bệnh gì.

Nhưng Tô Nhược Hân lại khác, anh ta không hề nói nhưng cô vẫn biết chứng bệnh của anh ta.

Hơn nữa, còn nói vô cùng chính xác.

“Cô Tô, cô có thể đi gửi đơn thuốc và gọi điện thoại.” Trần Sang cảm thấy bây giờ bản thân không có ưu thế và vốn liếng đế trả giá với Tô Nhược Hân.

“Được.” Tô Nhược Hân cầm lấy di động của Trần Sang bắt đầu nhập vào tên từng loại thuốc tạo thành liêu thuốc, không thèm kiêng dè Trân Sang một chút nào Nếu bây giờ anh ta nghiêng người qua xem thì nhất định có thể nhìn đến.

Nhưng mà Trân Sang vân không hê nhúc nhích.

Mỗi câu Tô Nhược Hân nói đều như in vào trong lòng anh ta.

Anh ta cẩn thận suy nghĩ, ý của Tô Nhược Hân là mỗi liều thuốc đều khác nhau.

Liều thuốc lần này cũng chỉ để cho anh ta thấy được hiệu quả một lần.

Cho nên, dù anh ta có giành được đơn thuốc thì vân không có cách nào trị tận gốc bệnh của mình.

Đến lúc đó lại chọc giận Tô Nhược Hân.

Bây giờ nghĩ lại hai cái tát mà Thành phải nhận, cô gái nhỏ này không hề giống với vẻ ngoài gây teo yếu ớt của cô, tất cả những thứ nhìn thấy đều giả tạo.

Nếu một chọi một, nói không chừng Tô Nhược Hân còn hung hấn hơn cả người của anh ta Tuyệt đối phục tùng bà nhỏ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 777


Chương 777

Tô Nhược Hân gửi tin nhắn xong, lập tức bấm số điện thoại của Phương Tấn Trí nhớ của cô rất tốt, hơn nữa còn vô cùng mẫn cảm với những con số, chỉ cần gọi vài lần là cô có thể nhớ kỹ số điện thoại của người quen.

Cô không muốn gọi cho Hạ Thiên Tường, bây giờ cô vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.

Ngay cả khi bình tính suy nghĩ lại, biết anh chỉ muốn trói cô lại bên mình chứ không hề muốn hại cô, thì cô vẫn không tha thứ cho anh.

Trong chốc lát cô không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Cô cần có thời gian Mà cần thời gian bao lâu thì chính bản thân cô cũng không biết Hoặc là rất lâu, cũng có thể thật nhanh, tùy theo tâm trạng.

Phương Tấn chắc hản đã nhìn thấy đơn thuốc mà Tô Nhược Hân vừa gửi qua nên anh ta băt máy ngay lập tức: “Cô Tô, có thật là cô không?”

Chỉ nhìn đơn thuốc thôi, anh ta quả thật không thể chắc chăn.

Bởi vì đó số điện thoại lạ mà anh ta chưa từng thấy qua.

Vì vậy, bây giờ Phương Tấn muốn nghe thử giọng của Tô Nhược Hân Tô Nhược Hân hít vào một hơi thật sâu, lúc này ở một nơi xa lạ không quen thuộc nghe thấy giọng nói của Phương Tấn khiến cô cảm thấy vô cùng thân thương, ánh mắt lướt qua Trần Sang bên cạnh, bây giờ anh ta đang đứng im lặng ở nơi chỉ cách cô có một bước chân, anh ta có thể tiến tới cướp lấy điện thoại của cô bất cứ lúc nào.

Vì vậy, anh ta sẽ không cho phép cô gọi điện thoại quá một phút.

Hiện giờ anh ta và cô còn đối địch nhau.

Một người muốn chữa bệnh, người kia muốn giữ cái mạng nhỏ Anh ta là vế trước, cô là vế sau “Phương Tấn, tôi rất ốn không có chuyện gì đâu, chỉ có điều tôi vừa cãi nhau với Hạ Thiên Tường nên hiện tại tôi không muốn gặp anh ấy, nhưng tôi đã gặp một bệnh nhân và muốn chữa trị cho anh ta. Anh hãy đi bốc thuốc theo đơn thuốc tôi vừa gửi cho anh rồi nấu nó thành nước thuốc, đặt trên băng ghế ở trạm xe buýt cạnh bệnh viện Bác Ái. Ừm, anh không được phép dùng thuốc này để truy tìm tung tích của tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Tô Nhược Hân nói xong bèn tiện †ay cúp máy.

Thậm chí còn không đợi Phương Tấn đáp lại đã cúp máy rồi Bởi vì cô đã thấy Trần Sang khẽ giơ cánh tay lên Nếu quá một phút mà cô còn không gác máy, anh ta sẽ ra tay Mặc dù từ đầu đến cuối cô không báo cho Phương Tấn biết vê Trân Sang và Anna, nhưng chỉ cần cô tiếp tục nói chuyện, Phương Tấn sẽ lập tức định vị được vị trí của chiếc điện thoại.

Cô muốn giữ cái mạng nhỏ, mà Trần Sang trông có vẻ cũng rất sợ chết.

“Anh sợ Hạ Thiên Tường ư?” Đưa điện thoại lại cho Trân Sang, Tô Nhược Hân hỏi thẳng.

Dù sao cô cũng đã xóa đơn thuốc rồi.

€ô không sợ Trần Sang nhìn thấy đơn thuốc mà cô viết, bởi vì Trân Sang có nhìn thấy cũng vô ích, mỗi ngày một đơn, sau này ngày nào cũng thay đổi đơn thuốc, người ngoài ngành nhìn thấy cũng không thể hiểu được Tuy nhiên, nếu Trân Sang mang đơn thuốc của cô đến bác sĩ trung y để nghiên cứu kỹ lưỡng thì vẫn có thế tìm ra hướng cô chữa bệnh cho anh ta Đến lúc đó, cô sẽ không còn là nữ hoàng nữa.

Như thế sao được.

Đối với người đầu tiên dám cướp cô đi, cô không định dễ dàng buông tha như thế.

Cô không muốn trở thành một người xấu, nhưng cũng không muốn trở thành người tốt gì cả.

Dâu sao người ta không đụng chạm đến cô thì cô cũng không đụng chạm đến người ta, nếu ai đụng đến cô, cô chắc chắn sẽ đụng lại họ.

Bây giờ cô không lấy oán báo oán đã coi như rất tốt rồi, cô là đang lấy đức báo oán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 778


Chương 778

Trần Sang khế mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trông như chú cáo nhỏ trước mặt, mặc dù cảm thấy cô là cáo nhỏ nhưng anh ta lại không ghét chú cáo nhỏ này chút nào: “Không phải là tôi sợ, chí là tôi không muốn có thêm một kẻ thù mạnh mà thôi, như thế không đáng.”

“Coi như anh thông minh.” Tô Nhược Hân gật đầu, sau đó chỉ về hướng cửa “Anh có thể đi rồi, nhưng nhớ cảnh báo với anh Thành kia, anh ta dường như có nhiều ý nghĩ không an phận về tôi, cho dù anh ta có thành công hay không thì cái giá phải trả có thể là tất cả các anh em của các anh sẽ phải chôn cùng đấy.”

Thân thể cô còn chưa cho Hạ Thiên Tường chứ đừng nói chỉ là anh Thành.

Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm rồi.

“Đừng lo, chưa được có lệnh của tôi thì sẽ không có người nào dám động vào cô đầu.” Trân Sang đứng dậy: “Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Nhược Hân nhìn theo bóng lưng của anh ta, mặc dù anh ta cao khoảng một mét tám cũng xem như thon dài thắng täp, nhưng chắc chắn nhỏ hơn Hạ Thiên Tường một số.

“Anh bạn nhỏ.”

“Cô đang nói ai đấy?” Trân Sang đột nhiên quay người lại, ánh mất lạnh như băng nhìn Tô Nhược Hân, cô gái nhỏ này càng lúc càng gan, vừa mở miệng đã thách thức điểm mấu chốt của anh 1a.

Tô Nhược Hân khế mím môi, sau đó lại mỉm cười: ‘Lõ tai anh Sang thính ghê, nhưng tôi cũng có nói anh đâu mà anh căng thẳng? Hơn nữa anh còn nói người đàn ông khác không liên quan gì đến anh mà, đúng không? Anh mau đi thử thuốc đi, nếu mà bỏ lỡ tôi thì căn bệnh này cả đời cũng không bao giờ chữa khỏi được đâu.”

Trần Sang đột ngột cất bước khoan thai đi về phía Tô Nhược Hân Tiếng bước chân như nhịp trống chậm rãi, đánh vào tim Tô Nhược Hân từng tiếng một khiến cô không khỏi căng thẳng.

Trần Sang dừng lại, dừng ngay cách mặt Tô Nhược Hân một tấc.

Mặt đối mặt.

Một người xinh xăn một người anh tuấn, anh ta nhìn vào mắt cô, dùng đầu ngón tay chậm rãi véo nhẹ cằm cô: “Cô nhóc, đừng đùa với lửa.”

Chưa có cô gái nào đùa với lửa như thế này đâu.

Mà anh ta thực sự rất hưởng thụ trò đùa này của cô.

Cứ để mặc cô đùa hết câu này đến câu khác tới tận bây giờ Mãi cho đến khi từ “tán thưởng” chợt lóe lên trong đầu, Trân Sang mới phát giác ra anh ta không nên có thái độ tán thưởng cô, vì anh ta và Tô Nhược Hân rõ ràng là hai người đối địch nhau Như thế không hợp logic.

“Anh Sang, đừng nói ngay cả tôi anh cũng sợ đấy nhé?” Tô Nhược Hân bị véo chặt cằm dưới nên buộc phải hơi ngẩng đầu lên, cô không mảy may sợ hãi nhìn Trân Sang.

Cô không sợ anh ta.

Bệnh của anh ta đang năm trong tay cô.

Đây là con bài mặc cả mà cô chắc chăn sẽ thắng.

“Haha, tôi thực sự đã có hơi sợ hãi rồi đấy, cô nói xem phải làm sao đây?”

Trần Sang vuốt nhẹ căm của Tô Nhược Hân, làn da của cô gái trắng mịn nốn nà SỜ vào rất thích Vừa sờ vào như thể đã bị nghiện, đến nôi giờ phút này anh ta còn không muôn buông tay.

Thấy tay anh ta không chịu buông ra, Tô Nhược Hân càng phát cáu.

Cô không thích loại cảm giác bị sỉ nhục này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 779


Chương 779

“Tôi đã điều tra rồi, khi ấy chị không hề có mặt ở hiện trường, gã trai chị bao nuôi mới ở đó, cho nên chị đã lừa tôi suốt mấy năm, trong mấy năm nay chắc chị chưa từng nghĩ tới mình sẽ có kết cục như thể này nhỉ?”

Trân Sang nói đến đây lại lùi vê sau một bước Như thể chỉ cân đứng gân Anna ngay cả không khí hít thở cũng nhiễm bấn “Thế nên, cậu… các người…”

Anna nhìn Trần Sang trước rồi lại quay sang Hạ Sâm, cuối cùng rời mắt về phía Tô Nhược Hân: “Mày… Các người đã sớm thông đồng với nhau?”

Tô Nhược Hân bỗng nhiên ngồi dậy, tấm chăn đắp trên người cũng trượt xuống theo, cả người sạch sẽ gọn gàng xuất hiện trước mặt Anna: “Đây không phải thông đồng mà là vạch trần, nếu không thăm dò như thế sao có thể thử được ngay cả thích khách năm đó ám sát Trần Sang tên gì bà cũng chẳng biết, cho nên bây giờ bà gieo gió gặt bão thôi.”

“Tao..” Anna sững người lùi về sau, chỗ dao găm cảm vào bả vai toàn là máu, nhưng bà ta dường như không cảm nhận được đau đớn, lúc này trong mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt: “Sao lại như vậy? Không thể nào.”

“Sao lại thế ư? Để tôi nói cho bà biết, đó là do tự tạo nghiệt không thế sống.” Tô Nhược Hân lạnh lùng quát khế Người phụ nữ này ba lần bốn lượt ra tay với cô, bây giờ dù có chết cũng không hết tội.

“Không thể nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các… các người mau nói rõ ràng.” Anna chán nản ngồi phịch xuống đất, lúc này đã mềm nhữn cả người.

“Tô Nhược Hân kê cho tôi một đơn thuốc có thể chữa bệnh của tôi, nhưng mà tôi không trực tiếp đến lấy.” Trần Sang lên tiếng.

Tô Nhược Hân nghe mà sững sờ: “Sau khi anh rời khỏi đây không trực tiếp lấy thuốc à?”

“Đúng vậy, bởi vì tôi biết một khi uống thuốc cô cho tôi thì phải hoàn thành lời hứa với cô, nhất định phải thả cô ra, nhưng tôi đã hứa với Anna từ trước, thế nên tôi không thể uống thuốc của cô được…”

“Do đó sau khi anh rời khỏi đây đã điêu †ra người năm đó cứu anh rốt cuộc có phải Anna hay không, về sau xác định không phải bà ta, chắc chắn mình không nợ Anna điều gì cũng không cần thiết phải trả ơn Anna, anh mới lấy thuốc của tôi đúng không?”

Thảo nào động tác của Trần Sang lại chậm trễ như vậy tới tận giờ này mới đến đây, hóa ra anh ta không trực tiếp đi lấy thuốc mà điều tra Anna trước.

Điều đó eho thấy rõ người đàn ông này là một người rất giữ lời hứa.

Cho dù cô có thể chữa khỏi bệnh của anh ta, anh ta cũng không dê dàng vì thuôc của cô mà phản bội lại những gì mình đã từng hứa “Đúng vậy, nếu không có lời nhắc nhớ của cô tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ chị ta, bây giờ mới biết chị ta mạo danh người khác lừa tôi suốt mấy năm, nếu chị ta đã gạt tôi trước tất nhiên tôi cũng không cần quan tâm nữa.”

“Anh Sang, anh bị bệnh gì vậy?” Anh Thành ở bên cạnh vẫn luôn lắng nghe, thấy Trần Sang nói Tô Nhược Hân đưa thuốc cho anh ta, lo lắng dò hỏi.

Anh Thành vừa lên tiếng hỏi gương mặt trắng nõn của Trần Sang lập tức u ám: “Câm miệng, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện.”

Tô Nhược Hân nhịn cười nhìn anh Thành ở bên cạnh, anh ta hỏi Trân Sang như vậy rõ ràng là nhắc đến chuyện không nên nói, tất nhiên ngay cả suy nghĩ muốn chém anh ta Trân Sang cũng có luôn rồi Rất có thể là trừ cô ra, anh ta không muốn có người thứ ba nào trên đời này biết đến bệnh của mình nữa.

Anh Thành ngoan ngoãn lùi về sau, không dám hỏi tiếp cũng chẳng dám lỗ mãng nữa.

“Anh Sang, thuốc hiệu quả không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 780


Chương 780

Nhưng anh Thành không dám hỏi, Tô Nhược Hân lại dám, hơn nữa giọng điệu còn rất chắc chắn.

Cho dù anh Sang chưa trả lời, cô cũng biết chắc thuốc mình kê có tác dụng.

Sắc mặt của Trần Sang từ u ám nhanh chóng trở thành màu gan heo, gương mặt điển trai hơi cúi xuống, nhỏ tiếng đáp: “Ừm.”

“Vậy thì tốt, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?” Cô không hề muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một phút một giây nào nữa, Trần Sang đã hứa với cô, chỉ cần cô có thể chữa khỏi bệnh, anh ta sẽ thả cô đi “Được, cô đi với anh ta, nhưng phải nhớ thuôc hàng ngày của tôi.” Trân Sang nói rồi ánh mắt nhìn ra trước cửa.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Nhược Hân nương theo tâm mắt anh ta nhìn qua đó, nhất thời ngơ ngác đứng tại chỗ.

Cả ngày hôm nay, người đàn ông luôn lởn vởn trong tâm trí cô, anh đã đến rồi.

“Nhược Hân.” Ánh mắt người đàn ông nhìn cô tràn ngập vẻ đau lòng, giọng nói trâm khàn vang lên bên tai cô như mê hoặc, khiến cô khó khăn cất bước ngay cả đi đường cũng chắng biết.

Sau đó trông thấy Hạ Thiên Tường đi vòng qua Hạ Sâm, lướt qua Anna, vượt qua Trần Sang, cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Nhược Hân Một bàn tay lớn nhẹ nhàng đưa qua: “Nhược Hân, anh đưa em về nhà “

“Không…” Nhìn bàn tay trước mặt, Tô Nhược Hân hoàn hồn ngay lập tức, bông nhiên không ngừng lùi vê sau, mãi đến khi không còn đường lui cô tựa lưng vào vách tường mới bất đắc dĩ dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường khẽ quát: “Em không vê với anh đâu. Hạ Thiên Tường, em không muốn nhìn thấy anh nữa, em phải đến đại học Đồng, em cứ phải học ở đại học Đồng đấy.”

“Cô Tô, anh Hạ đã điều tra chuyện đổi điểm đại học Đồng và đại học Trung Ương rồi, là do người khác làm không liên quan đến anh ấy.” Ngoài cửa, Phương Tấn cũng bước vào.

Hiến nhiên Hạ Thiên Tường và Phương Tẩn đã đến từ sớm, chẳng qua chờ Hạ Sâm dạy dỗ Anna xong mới xuất hiện mà thôi.

“Tôi không tin, anh lừa tôi, các người lừa tôi, là do Hạ Thiên Tường làm, anh ấy không muốn tôi đến thành phố B phải không?”

Vì muốn giữ cô ở lại thành phố T, Hạ Thiên Tường thật sự không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng tính tình độc chiêm này của anh chỉ khiến cô sợ hãi, khiển cô hoảng loạn “Cô Tô, thật sự không phải do anh Hạ làm, nếu cô không tin bây giờ tôi sẽ giao hết những gì đã điều tra được cho anh.”

“Phương Tấn, cậu ra ngoài đi.”

Hạ Thiên Tường lạnh lùng khẽ quát, thấy tâm trạng Tô Nhược Hân kích động, vẻ mặt anh đau lòng khó nói thành lời.

Dáng vẻ bị thương của cô gái như cánh bướm ngấm nước mưa làm thế nào cũng không bay lên được, giờ phút này này đau buồn đến vậy.

“Nhược Hân, em về nhà với anh trước, sau đó em muốn xử lý anh thế nào ñ cũng được, chúng ta về nhà trước được không em?”

Hạ Thiên Tường vừa nói xong câu này, Hạ Sâm kinh ngạc, Phương Tấn hết hồn, Trần Sang cũng ngạc nhiên, tất cả mọi người ở hiện trường đều giật mình Hạ Thiên Tường vui buồn thất thường trong truyền thuyết, vậy mà lại nói với Tô Nhược Hân muốn xử lý anh thế nào cũng được trước mặt mọi người.

Nếu không phải gương mặt vô cùng điển trai của anh đang ở đây, ai cũng phải nghi ngờ liệu người này có phải Hạ Thiên Tường hay không.

Nhưng anh đã nói như vậy đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 781


Chương 781

Dịu giọng nói xong, anh cẩn thận đi về phía Tô Nhược Hân đang co người dựa sát vào góc tường: “Nhược Hân, nếu em muốn đến đại học Đồng, vậy thì cứ đến đó, không cần để ý đến điểm trúng tuyển, em muốn học trường nào cũng được, chờ khai giảng anh sẽ đích thân đưa em đến đại học Đồng nhé.”

Tô Nhược Hân chợt ngước mắt: “Anh chịu cho em đến đại học Đông?”

Chuyện này không thể nào, anh tính toán mọi cách khó khăn lắm mới khiến đại học Nam Kinh nhận cô, bây giờ lại đồng ý đưa cô đến đại học Đồng?

Cô không tin.

Cô không thể tin được.

“Ừm, Nhược Hân muốn đến đại học nào thì cứ đến đại học đó, một ngày có Hạ Thiên Tường anh ở đây không ai có thể ngăn cản em.” Giọng điệu ngang ngược vang vọng khắp căn phòng nhỏ này cũng dội vào tai của Tô Nhược Hân.

Cô ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ cô thật sự đã đổ oan cho anh?

“Nhược Hân, đến đây nào, về nhà rồi tính nhé?”

Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông lại lần nữa vươn tay ra, không tự chủ đặt lên đó.

Nếu chuyện cô thi đậu đại học Nam Kình không phải do anh làm, thế thì không còn là việc cô có tha thứ cho anh hay không nữa.

Mà là cô đã vu oan cho anh.

Thậm chí còn vì đổ oan cho anh mà chạy ra ngoài suýt nữa mất mạng.

Nếu thật sự cô đã vu oan anh, những gì cô gặp phải cả ngày nay chẳng phải là do bản thân tự gieo gió gặt bão sao?

Bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, khô ráo ấm áp.

Nhỏ nhắn nhưng rất mềm mại, khiến anh không muốn buông ra nữa.

Nếu không phải có quá nhiều người †rong phòng, anh đã ôm cô đi luôn rồi: “Em đi được không?”

Hạ Thiên Tường dịu dàng dò hỏi, sự quan tâm trong đôi mắt đen nhánh kia cứ như trong mắt anh chỉ có một mình cô, không còn người nào khác Tô Nhược Hân ngây ngốc gật đầu, mãi cho đến giờ vân chưa hoàn hôn lại từ trong mớ hồn loạn kia.

“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau bước vê phía cánh cửa.

Anh hoàn toàn ngó lơ những người khác ở hiện trường.

Mấy người kia không ai lọt nổi vào mắt anh.

“Đợi đã.” Sau lưng bỗng dưng truyền đến giọng nói của Trân Sang.

Hạ Thiên Tường lại như chẳng nghe thấy, dắt Tô Nhược Hân tiếp tục đi về trước, chỉ muốn rời khỏi thế giới đông người này.

Bây giờ anh chỉ muốn ở riêng với Tô Nhược Hân, dỗ dành làm vơi đi sự bất lực yếu đuổi của cô mà anh nhìn thấy ban nãy.

Nhưng Tô Nhược Hân lại không đồng ý, khế kéo tay Hạ Thiên Tường: “Anh chờ một chút.”

Thế là vì một câu này của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường dừng lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 782


Chương 782

Tấm lưng đối diện với Trần Sang, anh lạnh lùng cất lời: “Có chuyện gì nói „ mau.

Ánh mắt Trần Sang chỉ nhìn mười ngón tay đan vào nhau của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường: “Tô Nhược Hân, tôi muốn biết tại sao cô có thể xác định được bệnh của tôi?” Tại sao rất nhiều bác sĩ đều không chẩn đoán được nhưng Tô Nhược Hân chỉ nhìn thoáng qua đã biết được chứng bệnh của anh ta.

Tô Nhược Hân nắm tay Hạ Thiên Tường chậm rãi xoay người: “Trân Sang, trước khi anh phát hiện bệnh của mình hẳn đã từng phẫu thuật rồi đúng không?”

“Sao cô biết?” Trân Sang vô thức nhấc tay đặt trên cổ mình.

Tô Nhược Hân thấy tay Trân sang để lên cổ thì càng thêm chắc chắn: “Anh đã làm phẫu thuật cắt bỏ khối u tuyến giáp, mà còn là cắt bỏ hoàn toàn nữa phải không?”

“Cổ tôi không có sẹo, sao cô phát hiện được?” Trân Sang kinh ngạc, hoàn toàn không tin nổi Tô Nhược Hân lại nói chính xác như vậy.

“Trên cổ anh không để lại vết sẹo phẫu thuật là chuyện rất bình thường, bởi vì anh đã làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, rạch một đường từ hõm nách của anh, cho nên cổ anh không có sẹo.”

“Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến căn bệnh hiện nay của tôi?”

“Bởi vì đây là di chứng sau khi anh loại bỏ toàn bộ khối u tuyến giáp.” Nói xong câu này, thấy vẻ khó hiếu trên gương mặt Trần Sang, Tô Nhược Hân cười bảo: “Vấn đề này hơi sâu xa, chờ lân Sau gặp lại tôi sẽ nói cho anh nghe.”

“Nếu đã sâu xa tất nhiên anh ta không hiểu nổi, không cần nói với anh ta chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường vừa nghe Tô Nhược Hân còn muốn gặp Trần Sang, nhanh chóng kéo cô đi.

Anh uớc gì có thể xông ra khỏi căn phòng này ngay lập tức.

Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn anh với vẻ buồn cười, nếu không phải ở đây đông người, cô thật sự muốn mắng anh một câu hẹp hòi.

Bên kia, Phương Tấn không dám nhìn Hạ Thiên Tường nữa.

Anh Hạ trong mắt anh ta trước giờ luôn sáng suốt oai phong, hôm nay thật sự không còn giống Hạ Thiên Tường nữa, hệt như một cậu trai to xác tính tình trẻ con, trong mắt trong lòng chỉ còn lại một mình Tô Nhược Hân Thậm chí không cần sĩ diện bảo Tô Nhược Hân muốn xử lý anh thế nào cũng được trước mặt tất cả mọi người Chuyện này thật sự đã làm mới nhận thức của anh ta vê Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường làm ngơ ánh mắt của những người khác, chỉ muốn nắm tay Tô Nhược Hân rời khỏi đây.

Sau lưng, một bóng người bỗng dưng bật dậy từ dưới đất, lao thẳng vể phía Tô Nhược Hân.

“Cẩn thận…” Trân Sang giật mình thốt lên, Hạ Sâm hoảng hốt thét, tất cả mọi người đều chấn động gào lên.

Thẩy dao găm trong tay Anna muốn đâm lên người Tô Nhược Hân, cô chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bắng rồi được người đàn ông ôm vào lòng, sau đó dẫn đắt cô nhẹ nhàng xoay người tránh khỏi con dao sắp đâm tới Lúc này Phương Tấn và Trân Sang đã đuổi đến, trong một ngày mà con dao của Anna đã bị đánh rơi xuống đất ba lần, bà ta không cam lòng la hét: “Trân Sang, cậu phản bội tôi, tất cả các người đều là kẻ xấu, các người đáng chết, tôi muốn các người phải chết, toàn bộ đều chết hết cho tôi.”

Tô Nhược Hân đã ra ngoài cửa liếc nhìn Anna, cô thản nhiên mỉm cười: “Vừa nãy khi bà ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa nghe tôi kêu gào, chắc chắn cho răng lúc đó tôi bị tra tấn thảm lắm nhỉ?

Thực ra từ đầu đến cuối tôi chỉ hét có một phút thôi, tiếng la thê thảm phía sau được phát ra từ máy ghi âm trong điện thoại của anh Thành, sau đó tôi lấy điện thoại của mình ra chơi, bây giờ biết những chuyện này có phải bà buồn bực lắm không? Nếu bà sớm ra tay rạch mặt tôi, khi đó đã thành công từ lâu rồi.”

“Mày câm miệng…” Toàn thân Anna run rẩy, hoàn toàn không chấp nhận nối từng lời kể rõ của Tô Nhược Hân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 783


Chương 783

Hóa ra từ đầu đến cuối bà ta chỉ là một kẻ ngu xuẩn, bị Tô Nhược Hân năm trong tay từ lâu mà chẳng hề hay biết qì.

Một lần nữa, bà ta đã bị Tô Nhược Hân đánh bại.

Đã thế còn thua một cách ê chề.

Bà ta không những đánh mất Hạ Sâm mà còn mất đi cả cánh tay đắc lực Trân Sang nữa.

“Anna, chắc lúc bà đi vào đây cũng không ngờ anh Sang đã thành người của tôi rồi đúng không?”

“Mày… mày…” Ngoài từ “mày” ra, Anna chắng thốt ra được từ gì khác, đôi mắt bà ta tràn ngập sự bàng hoàng.

“Cơ mà anh Sang cũng khiến tôi phải nhìn mấy người như anh ta bằng con mắt khác đấy. Tôi cứ ngỡ chỉ cần thuốc tôi kê cho anh ta có tác dụng thì anh ta sẽ thả tôi ra bằng mọi giá chứ, nào ngờ anh ta cũng biết giữ chữ tín, lại còn tự mình sai thuộc hạ ở tận nước ngoài điều tra về chuyện năm xưa bà cứu anh ta. May mà hồi đó bà đã cướp công lao của người khác, lợi dụng anh Sang suốt mãy năm liền, nếu không thì tôi nghĩ chắc gì anh Sang đã chịu thả tôi đi. Thế nên, nói cho cùng, tất cả là do bà tự chuốc lấy, tự bà làm hại bản thân thôi.”

“A…’ Anna điên rồ hét lên.

Song, Tô Nhược Hân chẳng đếm xỉa gì tới bà ta nữa: “Thiên Tường, ta đi thôi.”

Cô chuẩn bị đi nhưng Hạ Thiên Tường lại vẫn đứng yên tại chỗ, thân hình cao lớn đứng một cục như cắm rễ ở đó: “Nhược Hân, Trần Sang không phải người của em.”

Hở?

Tô Nhược Hân ngoái đầu nhìn anh chàng cạnh mình Lúc nãy cô chỉ nói bâng quơ thôi mà anh lại nghiêm túc đến vậy Biết đang là lúc nào không mà lại đòi đính chính lời nói đâu môi của cô với bản mặt nghiêm trang thế kia?

Cô phục anh sát đất!

“Em chỉ nói thế thôi mà, sao anh lại cho là thật chứ?” Nói rồi Tô Nhược Hân nhéo mu bàn tay của Hạ Thiên Tường.

Cô làm vậy theo thói quen.

Nhưng Hạ Sâm lại trợn trừng mắt: “Thiên Tường, sao con lại mặc con nhỏ động tay động chân với con thế hả?

Bình thường nó cũng làm thế với con à?” Người làm ba như Hạ Sâm rất chướng mắt với hành động đó.

Trong nhận thức của ông ta, Hạ Thiên Tường có thể cấu người khác, đánh người khác, mắng người khác nhưng không ai được phép làm gì anh, không bao giờ!

Hạ Thiên Tường quay lại nhìn Hạ Sâm “Ba không biết câu đánh là thương mắng là yêu à?”

Tiếng “uỳnh'” vang lên, Tô Nhược Hân thiếu điều tìm cái lỗ để chui xuống.

Hạ Thiên Tường đùa gì mà nhạt nhễo thế không biết!

Không, phải là nhạt còn hơn nước lã cơ.

Khác nào mỉa móc người ta đâu?

Bồng dưng bị thôn cơm chó vào mồm, Hạ Sâm gãi đầu: “Ba già rồi, chẳng hiểu bọn trẻ thời nay nghĩ gì nữa.”

Hạ Thiên Tường gật đầu: ‘Ba lo xử lý sạch sẽ nợ hoa đào của mình đi thì hơn, không thì để con giúp ba cho.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom