Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 784


Chương 784

Anna nghe đến đây thì sợ hãi đến mức nằm rạp ra đất: “Anh Sâm, nể tình con gái chúng ta tha cho em đi mà, nhé anh? Anh cưng con bé nhất mà, thương con bé nhất mài!”

Tô Nhược Hân không nghe rõ những lời la ó của Anna nữa Không phải cô không nghe thấy mà là không muốn nghe.

Tuy nhiên, đến tận khi đã lên chiếc xe Bugatti màu đen của Hạ Thiên Tường, cô vẫn còn nghe thấy tiếng gào thống thiết dai như đĩa của Anna vọng lại từ tòa nhà đăng sau.

Tô Nhược Hân nghe thấy âm thanh kia thì chợt quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Không hổ là cha con, ba anh mà dữ lên là không thua kém gì luôn.”

Nghe vậy, Phương Tấn đang lấy xe cố nhịn lắm nhưng vẫn phải xen vào: “Thủ đoạn của ông ấy thua xa anh Hạ đấy ạ.”

“Có phải thế không?” Tô Nhược Hân nhìn sang Hạ Thiên Tường.

“Phương Tấn, không muốn lái xe nữa thì dừng, tự cuốc bộ về đi.”

“Muốn lái ạ, tôi muốn lái xe ạ, tôi rất sẵn lòng phục vụ cho anh Hạ và mợ chủ ạ.”

Phương Tấn lập tức cố găng thể hiện bản thân, còn nịnh bợt thêm từ ““mợ chủ” để không phải đi bộ vê thành phố Quả nhiên, Hạ Thiên Tường không còn nói gì nữa, như thể đã quên mất mình vừa bắt anh ta xuống xe đi bộ vê Tô Nhược Hân lặng lẽ tựa vào lưng ghế.

Nguy hiểm đã qua, rốt cuộc cô cũng được thả lỏng: “Cái người Trân Sang đó cũng được phết.”

Nhớ tới Trần Sang, Tô Nhược Hân thì thâm nói.

“Không được nhắc đến anh ta.” Hạ Thiên Tường day mi tâm, muốn lôi ai đó ra đánh để trút giận.

Nhưng anh lại không nỡ đánh Tô Nhược Hân.

Thế nên anh có nghĩ vậy cũng vô ích thôi.

Cô nàng Tô Nhược Hân này đúng là yêu tình sình ra để tra tấn anh mà Tô Nhược Hân không thèm đếm xia gì tới Hạ Thiên Tường. Đôi lúc tên này chí là cọp giấy thôi, cô cóc thèm sợ.

Cô vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em đoán cuối cùng ba anh vẫn sẽ bỏ qua cho Anna thôi.”

“Vì sao?”

“Vì bà ta đã sinh ra em gái của anh.” Dù Hạ Thiên Tường có chấp nhận bé gái do Anna sinh ra hay không thì cô bé ấy vẫn là em gái cùng chung dòng máu với anh.

Không gì có thể thay đổi được sự thật này.

“Nó không phải em anh, anh chỉ có một đứa em gái là Thiên Hương thôi.”

Nghe Hạ Thiên Tường bác bỏ cô bé đó không phải em gái mình ngay tắp lự, Tô Nhược Hân cầm lại tay anh: “Được rồi, anh chỉ có một đứa em gái là Thiên Hương thôi.”

Sau khi cô nói câu này, bàn tay cứng đờ của Hạ Thiên Tường mới chậm rãi thả lỏng, năm lại tay Tô Nhược Hân Phương Tấn lặng lẽ nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân qua kính chiếu hậu, lúc không để ý, anh ta lại bị thôn cơm chó rồi sao?

Hôm nay anh ta ăn cơm chó no lắm rồi đấy.

Chiếc Bugatti đen tuyền chậm rãi dừng dưới chung cư.

Xe chưa dừng hắn mà Tô Nhược Hân đã nhảy xuống xe rồi chạy như bay tới cổng chung cư: “Đưa anh Hạ về đi nhé ˆ Phương Tấn!”

“ĐI…

“Cậu về trước đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 785


Chương 785

“Đưa anh Hạ về mau!”

” Phương Tấn ngu người, anh ta nên nghe Tô Nhược Hân hay Hạ Thiên Tường đây?

Đáng lẽ anh ta nên nghe theo Hạ Thiên Tường mới đúng.

Nhưng anh ta lại có linh cảm mình mà làm trái lời Tô Nhược Hân thì hậu quả khôn lường.

Bởi vì giờ đây, ông chủ của anh ta nghe lời Tô Nhược Hân răm rắp, cô nói cái gì thì là cái đó. Hơn nữa, linh tính mách bảo Phương Tấn rằng nếu mình không nghe lời Tô Nhược Hân thì rất có thể cô sẽ thối gió bên tai Hạ Thiên Tường, rồi lúc đó cái kết của anh ta vẫn sẽ thảm thương như thế thôi.

Đường nào cũng bất ổn.

Khó cho anh ta quá Phương Tấn ngây ra như phông một giây, đến khi cảm nhận được bâu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh ngắt thì mới hoàn hồn: “Cô Tô, xin cô chờ một lát, có thứ này tôi muốn đưa cho cô.”

Anh ta ngu quá!

Hạ Thiên Tường là người phát tiên lương cho anh ta mà.

Đương nhiên anh ta phải đứng về phe của người chủ Hạ Thiên Tường này rồi.

“Thứ gì thế?” Tô Nhược Hân tò mò xoay người lại, nhìn về phía Phương Tấn.

Mặc dù cô luôn ngoan ngoãn ngồi bên Hạ Thiên Tường suốt dọc đường ngồi trên xe.

Nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn thấy rất ấm ức khi nghĩ trường đại học mình trúng tuyển không phải đại học Đồng mà là đại học Nam Kinh.

Phương Tấn hối hả mở cửa xe ra rồi lấy một tập tài liệu đi tới chô Tô Nhược Hân: “Cô xem sẽ rõ “

“Được, tôi lên lầu rôi xem sau.” Tô Nhược Hân nhận lấy, xoay người toan đi vào.

Thế mà Phương Tấn lại rê rà gọi Tô Nhược Hân lại: “Cô Tô, giờ cô xem luôn đi ạ” Không thì sẽ chậm trê mất Nếu cô đọc tài liệu ngay lúc này thì Hạ Thiên Tường sẽ được rửa sạch oan khuât.

Thế là hai người trước mặt sẽ tiếp tục rải cơm chó cho anh ta nữa rồi Mặc dù ăn no căng bụng cũng chẳng vui gì cho cam nhưng thà vậy còn hơn là không làm rồi bị Hạ Thiên Tường trừ thưởng thành tích.

“Thứ gì mà phải xem ngay bây giờ thế?”

Tô Nhược Hân tò mò mở tập tài liệu vừa nhận được ra.

Sau đó, mấy chục tờ giấy A4 nằm trên tay cô.

Bản sao.

Tất cả đều là bản sao.

Mỗi một tờ bản sao đều là nhật ký chuyển khoản Mọi hóa đơn đều chuyển về cùng một tài khoản.

Nhưng tài khoản chuyến tiên lại khác nhau Bên cạnh những tài khoản chuyến tiên khác nhau kia không viết ba của người này thì cũng là mẹ của người kia.

Cô lại nhìn số tiền được chuyển, mới chỉ lướt qua thôi mà Tô Nhược Hân đã hoảng hồn, không ngờ số tiên của mỗi lần chuyển đều là ba tỷ.

Đăng sau con số 3 là chín con số 0.

Mấy chục tờ như thế nghĩa là mấy chục tỷ rồi.

Người này tốn cả chục tỷ chỉ để đẩy điều kiện tuyển sinh của đại học Đồng lên cao, nới chỉ tiêu tuyển sinh của đại học Trung Ương để cô trượt đại học Đồng ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 786


Chương 786

Cô bần thần nhìn tên người chuyển.

Dương Thiên Thành Cái tên này nghe sao mà quen thuộc quá đôi ‘Phương Tân, Dương Thiên Thành là ai vậy?”

“Ba của Dương Mỹ Lan.” Thấy Hạ Thiên Tường không cản mình nói chuyện này ra, Phương Tấn biết chắc anh muốn mình nói tiếp.

Tô Nhược Hân giật mình, vịn vào cửa sắt: “Sao lại là chú Dương? Không thể nào, Mỹ Lan thích đại học Đồng thế mà, đáng lẽ ra ông ấy sẽ cho Mỹ Lan đậu đại học Đồng mới phải! Phương Tấn, chắc chắn là anh tính sai rồi!”

Ba của Dương Mỹ Lan mà lại chi cả trăm tỷ đế đưa con gái vào một ngôi trường kém hơn ư?

Sao có thể chứ?

Thật ra Tô Nhược Hân từng nghi ngờ Hạ Thiên Tường đầu tiên Sau này phạm vi diện tình nghi mở rộng đến Tăng Hiếu Khê và Cận Hồng Huy, thậm chí cô còn từng nghi ngờ cả Hạ Thiên Chiếu và bà cụ, nhưng người duy nhất cô không hề ngờ tới lại là Dương Thiên Thành.

Chuyện này khó lòng tưởng tượng nổi Cô không tin.

Dù thế nào cô cũng không tin đây là sự thật.

Cô và Mỹ Lan đã cùng nhau tìm hiểu về các trường đại học bấy lâu nay. Bắt đầu từ con số không, hai người đã dành trọn tâm huyết cho đại học Đồng. Ai ngờ ước mơ của hai người lại bị ba ruột của Dương Mỹ Lan thay đổi.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không tài nào chấp nhận được đáp án này.

Cô thân thờ tại chỗ, cứ nhìn đăm đăm vào tài liệu, không tin vào mắt mình nổi “Cô Tô, dù cô có tin hay không thì đây cũng là kết quả tôi đã điêu tra ra được Còn về tại sao Dương Thiên Thành lại làm vậy thì cô có thể gặp trực tiếp ông ta mà hỏi, hoặc cô chờ tôi điều tra ra chân tướng rồi báo với cô cũng được Nếu không do thời gian quá gấp rút, Hạ Thiên Tường phải vội vàng đi cứu Tô Nhược Hân thì anh ta đã tra được động cơ của Dương Thiên Thành rồi.

Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Phương Tấn: “Anh chắc chắn những thứ này là thật chứ?”

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn không thể tin được Dương Thiên Thành lại đùng cả chục tỷ để đưa con gái vào một trường học đã kém lại còn kém hơn.

“Chắc chắn ạ, tôi nhận lệnh đi điều tra mà.” Nói rồi anh ta nhìn sang Hạ Thiên Tường: “Chuyện của đại học Đồng thật sự không phải do anh Hạ làm đâu ạ, cô trách oan anh Hạ rồi.” Đã nhận tiên lương của Hạ Thiên Tường thì anh ta phải đòi lại sự trong sạch cho anh mới được.

Và đây cũng là nhiệm vụ của trợ lý “Cảm ơn, tôi biết rồi.” Tô Nhược Hân lại nhìn mấy tờ bản sao trên tay. Trong phút chốc, cô hơi xấu hổ, xoay người bảo với Hạ Thiên Tường: ‘Xin lỗi anh.”

Là lỗi của cô, cô đã hiểu lầm Hạ Thiên Tường rồi.

Cô đã sai nên cô sẽ xin lỗi.

Nếu không thì cô sẽ khinh rẻ chính bản thân mình.

“Chỉ vậy thôi à?” Hạ Thiên Tường bỗng tiến lên, trong giây lát đã đi tới trước người Tô Nhược Hân Ngay sau đó, mùi hương nam tính nồng nàn của anh bao trùm lấy Tô Nhược Hân Tô Nhược Hân cảm thấy hơi khó thở Anh… anh cách xa em chút.”

Có điều câu này nhỏ như tiếng ruồi kêu vậy, khẽ đến nỗi chính cô cũng không nghe thấy rõ.

“Không.”

“Hạ Thiên Tường, anh bắt nạt eml” Tô Nhược Hân bắt đầu chơi xấu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 787


Chương 787

“Em bắt nạt anh thì có, rõ ràng chẳng liên quan gì đến anh mà em lại trách oan anh. Hừ, không phải nói xin lỗi là xong rồi đâu, phải bù đắp bằng cách khác nữa.” Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người, giam cầm Tô Nhược Hân vào không gian chật hẹp giữa mình và cánh cửa.

Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, chợt xoay người lại, mở cửa chạy tọt vào trong: “Ai thèm!”

Dù Hạ Thiên Tường không nói thẳng đáp án ra nhưng Tô Nhược Hân biết tỏng anh muốn dùng cách gì Cồ biết hết.

Cách của anh là làm cái chuyện gân như dồn cô vào bước đường cùng kia Ban nãy cô cũng cảm giác được anh đang nghĩ gì trong đầu.

Hạ Thiên Tường bật cười nhìn cô nàng như con thỏ giật mình bỏ chạy kia, vào chung cư theo Tô Nhược Hân. Tiếng “rầm’ vang lên, anh nhốt Phương Tấn ở ngoài cửa.

Tô Nhược Hân lao như bay tới thang máy.

Ai ngờ bây giờ thang máy nào cũng đang chạy.

Lúc cô đang cúi đầu chờ thang máy tới, hình bóng cao lớn của Hạ Thiên Tường đã phản chiếu lên cửa thang máy: “Nhược Hân, không phải anh thật mà.”

“Em… em biết.” Tô Nhược Hân xoắn vạt áo, ấy náy đáp Đáng lẽ lúc này cô nên đoán xem tại Sao Dương Thiên Thành lại đấy cô và Dương Mỹ Lan xống đại học Nam Kinh chứ không phải cả tâm trí ngập tràn cách xin lỗi khác mà Hạ Thiên Tường sẽ yêu cầu cô làm.

Thế nhưng, cô cứ kìm lòng không đặng nghĩ về buổi tối ngày hôm ấy.

Càng nghĩ, mặt cô càng đỏ bừng.

Càng nghĩ, cô càng ước gì tìm được cái lỗ để chui vào.

“Nhược Hân, sao mặt em lại đỏ thế?

Sao vậy? Em đang nghĩ gì đó?” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại không chịu bỏ qua cho cô. Trong lúc chờ thang máy, anh liên tục hỏi này hỏi nọ với điệu bộ cây ngay không sợ chết đứng.

Tô Nhược Hân bối rồi đến mức cúi găm mặt. Anh có thể đừng nhắc đến cái chuyện “hay ho” mà tối hôm đó anh đã làm nữa được không?

Cô mặc cỡ lăm!

“Đinh”, cửa thang máy mở ra.

Có người ra ngoài.

Tô Nhược Hân đang định vào thang máy để mau chóng rời khỏi cái nơi lắm thị phi này, không ngờ người trong thang máy lại đứng chắn ngay trước cửa: “Chào cậu Hạ, mợ Hại Lâu rồi không gặp, tan làm cậu Hạ đón mợ Hạ về sao?”

Là dì Phương ở tầng hai mươi bảy.

Tô Nhược Hân nhớ mặt bà.

“Cháu… Vâng… đúng rồi ạ.” Tô Nhược Hân muốn vượt qua dì Phương để vào thang máy.

Khổ nỗi dì Phương lại đứng ngay giữa cửa mỉm cười nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân: “Hàng xóm với nhau cả, hôm nào qua nhà tôi trò chuyện nhé.”

“Vâng, cảm ơn dì Phương ạ.” Hạ Thiên Tường lễ phép cảm ơn “Ngày khác tôi làm sủi cảo đem qua cho hai người nhé. Tôi thích nhất là đôi vợ chồng son không cãi nhau, sống hòa thuận với nhau như hai người đó. Tấm gương cho giới trẻ thời nay đó nha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 788


Chương 788

Tai Tô Nhược Hân càng đỏ hơn.

Cô rất muốn đính chính với dì Phương răng họ không phải đôi vợ chồng son.

Nhưng lần trước cô đã không nói rõ mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường rồi, nếu lần này giải thích thì chắc chắn dì Phương sẽ nghĩ cô đang thẹn thùng, kết quả là càng tô càng đen thôi.

“Cậu Hạ, vợ cậu đáng yêu thật đó! Hai người kết hôn lâu như thế chắc cũng sắp có con rồi nhỉ? Xem kìa, nói hai người là vợ chồng son quả không sai mà, không ngờ cô ấy lại đỏ cả mặt lên!

Ha ha, mợ Hạ thật sự đáng yêu lăm đây!”

Cuối cùng thang máy cũng đóng lại.

Thấy trong thang máy chỉ có hai người, Tô Nhược Hân đấm lên ngực Hạ Thiên Tường rồi nói: “Anh không được cười.”

Cô nhìn thấy được nụ cười nở bên môi anh.

Nụ cười ấy rất cợt nhả, cợt nhả đến nỗi khiến cô muốn cắn anh.

“Ha ha..” Hạ Thiên Tường sẽ không bao giờ đánh trả, trái lại anh còn cưng chiều Ôm Tô Nhược Hân vào trong lòng: “Nhược Hân đáng yêu.”

Rất tự nhiên nói theo những lời dì Phương nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc nói câu này, đôi tai của Hạ Thiên Tường cũng nóng bừng.

Nhưng Tô Nhược Hân lại thấy càng lúc người đàn ông này càng biết tán tỉnh: “Anh không được nói nữa.”

Anh còn nói nữa, cô thật sự muốn tìm một cái lỗ nào đó rồi chui xuống cho xong.

Nếu thật sự không được nữa thì kế hở của thang máy cũng được.

Nếu không, cô sẽ xấu hổ chết mất thôi.

“Haiz, chỉ là muốn bảo em nấu cho anh một bữa cơm xin lỗi chân thành thôi mà, em đỏ mặt làm gì?” Sau đó đến khi Tô Nhược Hân xấu hổ đến nỗi sắp không chịu được nữa, người đàn ông đang ôm cô ở trong thang máy bỗng nói một câu như thế.

Tô Nhược Hân ngẩn người.

Cô ngẩn người trong lòng Hạ Thiên Tường.

Ngẩn người trong ba giây.

Tiếp đấy, những cái đấm yêu như mưa chạm lên người Hạ Thiên Tường: “Anh hư ghê, anh hư ghê.”

Tô Nhược Hân còn tưởng Hạ Thiên Tường muốn cô…

Cứ hễ nhớ tới trải nghiệm trong buổi tối ngày hôm ấy, mỗi một động tác như muốn lấy đi mạng sống của cô ấy lại khiến cô rất xấu hổ.

“Anh hư thế nào cơ? Nhược Hân muốn nhận lỗi với anh theo một cách khác sao? Nói anh nghe thử xem, là cách gì vậy. Chỉ cần là cách có thể khiến chúng ta gần gũi nhau hơn anh cũng không bận tâm đâu.” Hạ Thiên Tường không hề để bụng, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cô gái, anh lại lựa chọn không nói ra mấy từ nhận mạnh phía sau nữa, nếu không mặt của Tô Nhược Hân sẽ đỏ như tôm luộc mất.

“Không, không hề có cái khác đâu nhé, chỉ là nấu một bữa cơm thôi, anh không được nghĩ nhiều.” Cửa thang máy mở ra, Tô Nhược Hân chạy vội ra ngoài, mở khóa vân tay rồi nhanh như chớp đi vào trong nhà.

Còn Hạ Thiên Tường thì lại thong thả bước vào trong.

Vừa mới đi vào nhà, Hạ Thiên Tường đã nhìn thấy Tô Nhược Hân đi ngay vào trong phòng bếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 789


Chương 789

Bấy giờ anh mới nhận ra, mình cũng hơi đói thật.

Hạ Thiên Tường lại nhớ tới hai món mặn và một món canh tối hôm đó của Tô Nhược Hân.

Cho dù chỉ là những món ăn đơn giản nhất như rau xào, canh rong biển trứng, giờ nhớ lại anh vẫn thấy là cao lương mỹ vị.

Tô Nhược Hân nấu món gì cũng ngon hết.

Ngon hơn cả thức ăn đầu bếp trong nhà và chị Chiêm nấu nữa.

Tô Nhược Hân mở tủ lạnh ra rồi bắt đầu bắt tay vào làm.

Nhớ tới hai món mặn và một món canh mình nấu lần trước, hình như Hạ Thiên Tường ăn vẫn chưa đã, nên cô quyết định tối nay sẽ nấu thêm hai món nữa.

Thịt kho tàu.

Cá hấp.

Cải cúc xào tỏi.

Trứng hấp.

Cuối cùng là canh củ cải sò khô.

Chị Chiêm tốt thật, tuy chỉ là làm thêm ngoài giờ thôi nhưng chỉ cần rảnh rõi là sẽ lấp đầy chỗ trống trong tủ lạnh nhà cô.

Bận tới bận lui, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng ổn định lại được cảm xúc của mình.

Ngày mai Tô Nhược Hân sẽ đi tìm Dương Thiên Thành để nói rõ chuyện cô được trúng tuyển ở đại học Nam Kinh.

Chuyện lớn thế này, nếu như do Dương Thiên Thành làm thật, chắc hắn ông ta có lý do riêng của mình.

Cô muốn hỏi cho rõ ràng, cũng không uổng cô đi học ở đại học Nam Kinh cùng với Dương Mỹ Lan.

Thật ra, cô vẫn không cam tâm.

Nhưng dù có không cam tâm hơn nữa thì chuyện cô trúng tuyển vào đại học Nam Kinh cũng là sự thật.

Không lẽ cô còn có thể kiện cáo Dương Thiên Thành được sao?

Nhớ lại quãng thời gian ba năm cấp ba này, mỗi lần Dương Mỹ Lan đưa đồ ăn ngon cho mình, cô cũng đâu đi nói với ông ta.

Bởi vì Dương Thiên Thành không chỉ đưa cô đến đại học Nam Kinh, mà Dương Mỹ Lan cũng giống như cô được trúng tuyển vào đó.

Vì vậy, càng nghĩ cô càng thấy chắc hắn trong chuyện này có lý do nào đó.

Cứ nghĩ như thế, xong Tô Nhược Hân đang thái đồ ăn cũng đã thả hồn đi xa.

“Á..” Một tiếng kêu vang lên, Tô Nhược Hân cắt phải tay mình.

Đúng vậy, dao rạch một đường lên ngón tay cô.

“Sao thế?” Hạ Thiên Tường từ bên ngoài lao vào như tên bắn, sau đó anh nhìn thấy ngón tay của Tô Nhược Hân đang chảy máu.

Anh cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì mà nắm lấy tay của cô rồi ngậm ngón tay đang bị chảy máu ấy vào trong miệng mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 790


Chương 790

Tô Nhược Hân thần thờ nhìn Hạ Thiên Tường, cô thấy hơi xấu hổ.

Thật ra cô chỉ bị thương có chút thôi.

Nhưng vấn đề đó không quan trọng, quan trọng là vì thái thịt ba chỉ để nấu món thịt kho tàu nên cô mới cắt phải tay, lúc này tay dính đầy mỡ trông hơi bẩn.

“Không… không sao đâu, em không đau, anh mau bỏ tay em ra đi.”

“Sao lại bất cẩn như thế?” Hạ Thiên Tường ngậm rất lầu, lúc này anh mới buông tay cô ra.

Nhưng anh vừa mới buông tay cô ra thì máu lại chảy: “Anh đi lấy băng cá nhân, em ngoan ngoãn đứng đây đừng làm gì cả.

Hạ Thiên Tường quay người đi ra ngoài rồi nhanh chóng cầm theo hộp thuốc y tế đi vào.

Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn hộp thuốc y tế trong tay anh, từ khi nào trong nhà cô lại có thêm hộp thuốc y tế này mà cô không hề hay biết gì vậy: “Thứ này có từ khi nào thế?”

“Trẻ con dễ ngã chảy máu nên anh đã chuẩn bị trước.” Kết quả không ngờ người dùng nó không phải là Chúc Hứa mà lại là Tô Nhược Hân.

Hạ Thiên Tường nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương cho cô, sau đó dán chặt vết thương bằng băng cá nhân, xong xuôi anh lại cẩn thận nhìn Tô Nhược Hân từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Ngoài ngón tay ra em còn bị thương đâu nữa không?”

Tô Nhược Hân lắc đầu nói: “Không…không ạ”

Ngay sau đó, đột nhiên Tô Nhược Hân được Hạ Thiên Tường bế lên, đợi đến khi ngơ ngác nhận ra thì cô đã được anh đặt lên trên chiếc sofa trong phòng khách rồi: “Để anh nấu cơm cho, em ngồi đây xem tivi đi.”

Tô Nhược Hân nhìn chiếc máy tính của anh trên chiếc sofa, thì ra vừa rồi anh đã làm việc trong lúc cô đang nấu cơm trong phòng bếp.

“Hạ Thiên Tường, em có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Chất lượng giấc ngủ của anh không được tốt, tất cả đều do công việc quá bận rộn.

Nhưng rõ ràng Hạ Thiên Tường bận như thế, nhưng giờ này anh vấn phải nấu cơm cho Tô Nhược Hân, cô thấy không đành lòng.

Từ khi biết mình nghĩ sai cho Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân luôn cảm thấy mình đã nợ anh rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không sao trả nổi.

“Không đâu, anh không bận.”

Haiz, anh đang nói dối trắng trợn.

Nhưng cô lại không vạch trần anh: “Em có thể nhặt rau, còn có thể khuấy trứng, anh cắt thịt đi, em làm giúp anh.”

“Không được.”Hạ Thiên Tường rất cố chấp, anh cứ bắt cô phải ngôi trên sofa xem tivi cho bằng được.

“Anh biết nấu không?”

“Em đừng tưởng anh không biết gì, vừa rồi em vần luôn tra google.”

Tô Nhược Hân đỏ mặt, thật ra cô cũng không biết nấu ăn thế nào.

Trước kia khi còn ở nhà họ Tô, tuy Trần Ngọc Thúy luôn bảo Tô Nhược Hân làm cái làm này cái kia nhưng cũng chỉ toàn là lau nhà, lau bụi bẩn các thứ, còn về việc bếp núc, cùng lắm cũng chỉ là rửa rau nhặt rau, thế nên lúc trước khi còn ở trong nhà họ Tô, cô cũng chưa thật sự nấu ăn bao giờ.

Vì vậy, lúc vừa mới chuyển vào sống trong căn hộ này, thật ra mỗi lần cô xuống bếp toàn là lên google tra hết.

Cũng may, lần nào cũng rất thành công.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 791


Chương 791

Những việc khác cô không làm được nhưng lại rất giỏi trong khoản học tập.

Lên google, xem qua một lần là biết làm.

Bị vạch trần, Tô Nhược Hân chỉ đành ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.

Cô nhìn người đàn ông cởi áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên rồi lại mặc thêm một chiếc tạp dề.

Tuy là rất có phong cách của một người đàn ông của gia đình, nhưng Tô Nhược Hân lại thấy một Hạ Thiên Tường ở trong phòng bếp như thế này sẽ càng đẹp trai hơn.

Rất có hương vị khói lửa nhân gian.

Cô thích hơi thở khói lửa nhân gian này trên người anh, rất gần gũi.

Tô Nhược Hân không bật tivi mà cầm điện thoại lên xem.

Đến tận bây giờ cô vần chưa biết được phản ứng của Dương Mỹ Lan về chuyện cô và cô ta thi vào được trường đại học Nam Kinh.

Tô Nhược Hân tin rằng sáng nay lúc Dương Mỹ Lan báo tin cho mình, cô ta cũng đang rất bối rối.

Cũng đã một ngày trôi qua rồi, không biết Dương Mỹ Lan có chấp nhận được sự thật này không nữa.

Với cả, Dương Mỹ Lan có biết chuyện này do ba cô ta làm ra hay không.

Trong nhóm chat của lớp đã có mấy nghìn tin nhắn.

Bạn bè trong lớp đều đang nói về tình trạng trường đại học mình thi vào.

Có một bạn thi vào trường đại học ở phương Bắc, cộng thêm nhóm sinh viên trong trường đại học ở phương Bắc, nghe nói không phải ký túc xá nào ở đó cũng lắp đặt vòi hoa sen để tắm thì lập tức hối hận vì đã đăng ký vào trường.

Ở một nơi đông ấm hè lạnh như thành phố T, một năm đều là bốn mùa như mùa xuân, mọi người ở đây ai cũng đã quen với việc tắm trước khi đi ngủ.

Không giống như người ở phương Bắc càng quen với những nơi như nhà tắm công cộng hơn.

Mùa hè còn có thể chịu khó một ngày tắm một lần nhưng đến mùa đông chắc phải mấy ngày mới tắm một lần mất.

Tô Nhược Hân buồn cười nhìn đám bạn đang càm ràm về việc trong nhà tắm công cộng ở phương Bắc mọi người đều để trần như nhộng tắm các thứ, không tốt với cả không có sự riêng tư.

Lúc đang định thoát ra, Tô Nhược Hân lại thấy Dương Mỹ Lan nhắn tin vào nhóm.

“Dù ký túc xá ở trường cậu nói có tệ hơn nữa thì cũng tốt hơn trường tớ trúng tuyển, rõ ràng tớ với Tô Nhược Hân có thể thi được vào đại học Đồng, mà không hiểu năm nay học sinh bị làm sao nữa, điểm cao như thế sao không nộp nguyện vọng vào trường đại học Trung Ương tốt hơn mà lại tới đại học Đồng hết, thật sự không hiểu nổi.”

Tô Nhược Hân đọc đến đây thì hiểu ra, Dương Mỹ Lan thật sự không biết những chuyện Dương Thiên Thành làm.

Đúng vậy, ngay cả cô cũng không ngờ đến nói gì tới Dương Mỹ Lan.

Sao Dương Mỹ Lan có thể ngờ người ba ruột của cô ta lại ngấm ngầm lên kế hoạch để cô ta vào đại học Nam Kinh chứ.

Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn nhiều lời trong nhóm lớp nữa, sáng mai lúc rảnh rỗi cô sẽ hẹn gặp Dương Thiên Thành, cô nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng tại sao ông ta lại làm thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 792


Chương 792

Nếu không, cô thật sự không cam tâm.

Thậm chí lúc này Tô Nhược Hân còn nghĩ, năm lớp mười hai của cô thật sự có quá nhiều bấp bênh.

Đầu tiên là suýt chút nữa đã chín phần chết một phần sống chết cùng Hạ Thiên Tường, Sau đó trước kỳ thi đại học cô lại bị thương nặng, bỏ lỡ kỳ thi một môn, cũng lỡ mất điểm một môn, cuối cùng thì lại bị người ta thay đổi nguyện vọng vào trường mình hăng mong muốn.

Đúng vậy, Dương Thiên Thành là ba của Dương Mỹ Lan, chắc chắn là người của mình.

Trong nhóm lớp, có mấy bạn học an ủi Dương Mỹ Lan trước giờ kỳ thi đại học vấn luôn như thế.

Có người bình thường học rất giỏi nhưng đến lúc thi đại học lại hỏng bét, có những người bình thường học rất kém nhưng đến khi thi lại phát huy cực kỳ tốt.

Đăng ký nguyện vọng lại là một môn nghệ thuật sống.

Kể ra tất cả đều là cảm giác của số phận.

Tô Nhược Hân ngãm lại bản thân mình, có phải số phận của cô quá tệ rồi không.

Vận may cũng rất kém nữa.

Nghĩ lại thì rất ấm ức.

Sau đó Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, kể từ khi em quen biết anh, em luôn gặp đen đủi, không phải suýt chút nữa mất mạng thì là gặp rất nhiều chuyện xui xẻo trong việc thi đại học, lại bỏ lỡ điểm một môn, lại lỡ mất trường đại học mình hằng mong ước. Hạ Thiên Tường, tất cả đều tại anh.”

Tô Nhược Hân đang ngồi trên sofa, cô thật sự rất ấm ức.

Rất ấm ức.

“Anh nấu bữa sáng và bữa tối trong một tháng để bồi thường cho em, em thấy sao?”

Người đàn ông trong phòng bếp quay đầu lại rồi nghiêm túc hỏi cô..

“Không cần, sáng nào anh rảnh thì đến một chỗ với em nhé. Tô Nhược Hân không cần ngày nào Hạ Thiên Tường cũng nấu cơm cho mình.

Thời gian của anh rất quý giá.

Một người có thể kiếm được mấy tỷ một phút, ngày nào cũng nấu cơm cho cô đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn, cô thấy ăn cơm chị Chiêm nấu vấn thấy dễ chịu hơn.

“Sáng mai nhé?”

“Sáng mai em có việc cần phải làm rồi, không được.” Ngày mai nhất định Tô Nhược Hân phải gặp được Dương Thiên Thành.

Nếu như không phải là do bây giờ đã quá muộn, hẹn gặp Dương Thiên Thành vào giờ này mất lịch sự thì cô cũng muốn hẹn ông ta ngay bây giờ rồi.

Cố chịu một buổi tối không biết được đáp án, cô nghĩ đêm nay chắc mình sẽ không ngủ được mất.

Càng nghĩ Tô Nhược Hân càng không hiểu tại sao Dương Thiên Thành lại làm như thế, cô càng tò mò. HH Trong nhóm lớp, Dương Mỹ Lan vẫn còn đang càm ràm với đám bạn học về chuyện đăng ký nguyện vọng vào trường đại học Đồng.

Tô Nhược Hân thoát khỏi nhóm lớp, sau đó cô mở cuộc thoại với Dương Mỹ Lan.

Mấy chục tin nhắn.

Kết quả, cô đều không trả lời.

Thế nên Dương Mỹ Lan mới không chịu nổi mà càm ràm ở trong nhóm lớp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 793


Chương 793

Dương Mỹ Lan cũng giống như Tô Nhược Hân vậy, không phục, không cam tâm cứ như thế bỏ lỡ đại học Đồng mà vào học ở đại học Nam Kinh.

Nhưng cô nhóc này lại không ngờ răng, mọi chuyện đều do một tay ba cô ta làm hết.

Tô Nhược Hân rất muốn trả lời lại nhưng cô thật sự không biết phải trả lời Dương Mỹ Lan thế nào.

Cô sợ mình vừa gõ một chữ thôi, cảm xúc của cô đã bị lộ.

Vậy thì, không trả lời thì hơn.

Đợi ngày mai sau! Ói chuyện với Dương Thiên Thành xong, biết được đáp án rồi trả lời Dương Mỹ Lan sau cũng không muộn.

Xem qua một loạt tin nhắn của Dương Mỹ Lan xong, Tô Nhược Hân đã đóng cuộc thoại với cô ta lại.

Mùi thịt kho tàu trong phòng bếp đã tỏa hương thơm ngào ngạt.

Thơm quá.

Tuy vẫn chưa được nếm thử nhưng cô vấn biết món thịt kho tàu của Hạ Thiên Tường nấu rất thành công.

Nhìn bóng dáng bận rộn của anh, tự dưng cô lại có một cảm giác rất hạnh phúc.

Tô Nhược Hân nhớ tới phòng khám sáng nay mình đi xem, nếu như cô học ở đại học Nam Kinh thì vẫn có thể quản lý được phòng khám.

Không, đó là bệnh viện.

Không phải Hạ Thiên Tường cứ nói đó là phòng khám thì nó là phòng khám thật.

Rõ ràng nó là bệnh viện mà.

Nghĩ đến mọi chuyện người đàn ông này làm vì mình, bây giờ không những Tô Nhược Hân không trách anh nữa, mà trái lại cô càng thấy mình nợ anh nhiều hơn.

Không muốn xem ti vi, Tô Nhược Hân ngoảnh đầu lại thì vừa khéo trông thấy máy tính của Hạ Thiên Tường, cô tò mò để nó lên trên đùi mình, nhìn màn hình máy tính cô ngẩn người.

Tô Nhược Hân không ngờ hình nền màn hình máy tính của Hạ Thiên Tường lại là mình.

JI Đúng vậy, tất cả đều là cô.

Nhìn một lúc đã đổi mười mấy bức ảnh của cô rồi.

Đều là những bức ảnh cá nhân Hạ Thiên Tường tự tay chụp cho cô lúc đi thác nước lớn.

Có đứng có ngồi, đủ mọi tư thế, cô chỉ xem những bức ảnh đó một lần lúc vừa mới quay về, sau này do bận rộn quá cô cũng không xem lại nữa.

Không ngờ Hạ Thiên Tường lại cài chúng làm màn hình máy tính, hơn nữa hình ảnh trên đó còn rất đẹp. HH Không cần chuyển tiếp.

Chỉ cần yên lặng nhìn màn hình máy tính là đã có thể nhìn thấy toàn bộ những bức hình xinh đẹp của cô rồi.

Không thể không nói, khả năng chụp ảnh của Hạ Thiên Tường thật sự rất tốt.

Cộng thêm máy ảnh chất lượng cao của anh nữa, ảnh được chụp ra mang lại cảm giác như thể đưa người ta về khung cảnh đó vậy.

Giống như cô đã quay về thác nước lớn đó, cô và Hạ Thiên Tường cùng nhau đi qua hang động có thác nước ở miệng, mưa nhỏ rơi rả rích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 794


Chương 794

Mọi thứ đều là ký ức đẹp đẽ như thế.

Mùi thơm nức mũi từ trong bếp bay tới, Tô Nhược Hân lười biếng nằm cuộn mình trên ghế sofa hưởng thụ năm tháng bình yên trong giây phút này.

Trong tất cả những bức ảnh cô đã xem, điều duy nhất không hoàn hảo chính là chỉ có một mình cô mà không có bóng dáng của Hạ Thiên Tường…

Anh không cài bất cứ hình ảnh của anh và ảnh chung của hai người làm hình nền.

Cho đến khi máy tính “tinh” lên một tiếng, Tô Nhược Hân mới giật mình tỉnh lại: “Hạ Thiên Tường, máy tính anh bật app trò chuyện sao, có thông báo này.”

Nhưng Hạ Thiên Tường đang bận rộn trong phòng bếp lại không nghe thấy, lúc này anh đang dồn hết tâm sức vừa tra google vừa làm món ngon của mình.

Máy tính lại vang lên một tiếng, Tô Nhược \ Hân nhập sinh nhật của mình vào, định bụng đọc xong tin nhắn trong máy tính của Hạ Thiên Tường rồi đến phòng bếp nói cho anh biết.

Quả nhiên đã mở được khóa.

Nhưng lúc đọc được dòng chữ xuất hiện ở góc phải màn hình, Tô Nhược Hân tái mét mặt mày, cô ngẩn người.

“Trừ khi miếng ngọc quay về, nếu không sẽ sống không bằng chết”

“Đang yên đang lành tại sao miếng ngọc lại mất được chứ?”

Còn mất cả hai mảnh.

Mất sạch không còn gì nữa.

Mà ban nấy rõ ràng máy tính vang lên hai tiếng.

Trừ khi miếng ngọc quay về, nếu không sẽ sống không bằng chết, Tô Nhược Hân thần thờ nhìn câu nói này rồi ngẩn người.

„ Mất miếng ngọc thì Hạ Thiên Tường sẽ sống không bằng chết sao?

Nhưng cô đã kiểm tra qua cơ thể của anh, trừ việc ngủ không ngon giấc nên hơi mệt mỏi ra thì cơ thể không hề có dấu hiệu gì khác thường.

Điều này so với sống không bằng chết xa tít mù khơi.

Không thể nào.

Hạ Thiên Tường không thể sống không bằng .

chết được.

“Bức hình này đẹp không?” Tô Nhược Hân đang nhìn đăm đăm thì đột nhiên bên tai vang lại giọng quyến rũ của người đàn ông.

Tô Nhược Hân bị dọa giật mình, hoảng hốt gập màn hình laptop lại theo phản xạ, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường.

Không được hoảng, không được hoảng, không được hoảng.

Nhủ thầm ba lần không được hoảng xong, Tô Nhược Hân mới dần thả lỏng hơn, khóe môi lập tức cong lên, cô cười nhạt: “Đẹp thì đẹp thật nhưng em có ý kiến”

“Ô, ý kiến gì?” Hạ Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhược Hân vào lòng mình, đồng thời mở màn hình laptop vừa mới đóng lại trên đùi cô ra.

“Tại sao lại không có anh trong đây? Những bức ảnh này không hề có anh trong đó, Hạ Thiên Tường, tốt xấu gì anh cũng nên có một tấm ảnh của mình chứ, hoặc là ảnh chụp chung của hai chúng ta cũng được, vậy mà ngay cả nửa tấm cũng không có.” Tô Nhược Hân bĩu môi, nhỏ giọng kháng nghị, đồng thời trong lòng luôn ngầm ám chỉ cho bản thân không được phép nghĩ về cầu nói đó nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 795


Chương 795

Hạ Thiên Tường giơ ngón tay rõ khớp xương, dịu dàng vuốt gương mặt của cô: “Đây là màn hình chờ đấy, anh tự ngắm bản thân thế chẳng phải ý chỉ anh đây rất tự luyến sao?”

“Phụt” Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng: “Được thôi, anh có lý”

ờ có thể để hình của em mà, để hình chụp chung của hai ta cũng được.”

“Thật ra màn hình.

“Để đi, em muốn xem.” Tô Nhược Hân sĩ mê cười nói.

Đúng vậy, cô ngay lúc này đang mang vẻ mặt mê trai vô cùng.

Tuyệt đối cô không thể để Hạ Thiên Tường phát hiện ra đáy lòng mình đang nổi sóng dữ ngay lúc này.

Miếng ngọc.

Sống không bằng chết.

Kề cận Hạ Thiên Tường như vậy khiến cô một lần nữa cảm nhận được cơ thể của anh, sau đó lập tức đưa ra kết luận, cơ thể người đàn ông này vô cùng khỏe mạnh.

Cho nên cô càng không hiểu câu nói hiển thị trên màn hình laptop vừa rôi có ý nghĩa gì.

Càng không hiểu thì càng lo lắng, càng muốn tìm ra nguyên nhân hơn.

Không biết người nói chuyện với Hạ Thiên Tường trong máy tính là ai, vậy cô chỉ có thể bắt đầu ra tay từ Hạ Thiên Tường mà thôi.

“Được, anh để luôn.” Sau đó Hạ Thiên Tường buông Tô Nhược Hân ra, đứng dậy rời đi.

Nhưng hướng đi của anh lại là.. là phòng ngủ của cô: “Hạ Thiên Tường, anh vào phòng ngủ của em làm gì vậy?”

“Đặt ảnh màn hình chờ”

“Laptop của anh đang ở đây.” Tô Nhược Hân chỉ vào máy tính của anh đang nằm trên đùi mình, cô bị anh xoay mòng mòng đến choáng váng luôn rôi.

“Ồ, anh bảo rồi anh không tự luyến, cho nên ảnh của anh đương nhiên sẽ không đặt trong máy tính của anh.”

“Anh… anh không được động vào máy tính của em.” Cuối cùng Tô Nhược Hân mới muộn màng nhận ra, lý do người đàn ông này đi về phòng cô là muốn đặt ảnh của mình thành màn hình chờ trong máy tính của cô.

Thật là, không kịp nữa rồi.

Hạ Thiên Tường đã vào được phòng cô, lúc cô đuổi theo vào trong thì máy tính đã được khởi động.

Sau đó, anh bật trình duyệt web rồi mở mail của cô lên, thoắt cái từng bức ảnh một đã được tải về thư mục trong máy tính của cô.

Sau đó lập tức biến thành màn hình chờ.

Lần này quả nhiên đều là ảnh của người đàn ông kia, không bức nào có Tô Nhược Hân cả.

“Anh… Anh đang..” Hành động này có hơi vô liêm sỉ.

“Những lúc rảnh rỗi ngẩn ngơ thì nhìn màn hình chờ đi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 796


Chương 796

Tô Nhược Hân hoàn hồn: “Anh bá đạo quá rồi đó.” Bá đạo đến nỗi chỉ cho phép cô nhìn anh thôi.

“Đây không phải là bá đạo, để cho công băng và báo đáp lại, những lúc anh rảnh rỗi cũng chỉ nhìn em thôi.” Hạ Thiên Tường xem nó như lẽ đương nhiên, anh khẽ cười.

Tô Nhược Hân cạn lời trừng mắt với anh: “Vân bá đạo như vậy”

Cô gái mảnh mai yếu đuối đứng ở đó với nét mặt đầy sự lên án anh, bỗng nhiên khuôn mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường tiến lại gần, khàn giọng nói: “Nếu như đây đã được gọi là bá đạo thì em vân chưa thấy thứ báo đạo hơn đâu, có muốn thử chút không?”

“Không… không thử đâu.” Tô Nhược Hân vội vàng lắc đầu, nếu không thì cô có cảm giác người đàn ông này chắc chắn lại nghĩ… nghĩ đến…

Đối diện với gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lập tức buông máy tính của cô xuống, đột nhiên kéo nhẹ một cái, kéo Tô Nhược Hân ngã xuống ga giường in đầy hoa của cô, tiếp đó cảm giác choáng váng mặt mày, trời đất quay cuồng như ập tới.

Tô Nhược Hân cảm thấy khó thở.

Mỗi lần như vậy cô đều quên cả hít thở.

Cho dù là Hạ Thiên Tường đã từng nhắc nhở cô nhưng cô đều choáng váng đến mức không nhớ ra mình phải thở.

Nói tóm lại chỉ cần đối mặt với gương mặt đẹp trai, yêu nghiệt này của Hạ Thiên Tường thì cô sẽ không thở nổi.

Vì vậy mỗi lần đến giây phút này đều là Hạ Thiên Tường bất lực thả đôi môi cô ra: “Ngốc thật” “Anh… anh mới ngốc.” Tô Nhược Hân hít từng hơi thật sâu.

“Đến bây giờ còn không học được cách hít thở”

“Ấy, đó cũng là vì em chỉ thử chuyện này với một mình anh, em không giống anh, thường xuyên được tiếp xúc với người khác giới, rồi Còn có cơ hội luyện tập, không học được không phải là lỗi của em.” Tô Nhược Hân rầu 1í cấu Hạ Thiên Tường.

“Ừm, vậy em không ngốc.” Hạ Thiên Tường khàn giọng nói, đưa tay nhẹ nhàng vuốt má của Tô Nhược Hân.

“Em không còn ngốc nữa à?” Đối với việc Hạ Thiên Tường lúc nói cô ngốc lúc lại không, Tô Nhược Hân sắp không bắt kịp suy nghĩ của người đàn ông này rồi.

“Ừm, không ngốc, trừ anh ra không cho phép em tìm người đàn ông khác để luyện tập, nếu không thì em hiểu rồi đấy” Hạ Thiên Tường dứt lời, ánh mắt dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trước bụng dưới của Tô Nhược Hân, hai mắt khẽ híp lại.

Đầu Tô Nhược Hân lại quay mòng mòng, một lúc lâu mới phản ứng lại được: “Vậy anh thì sao?” Anh không cho em tìm đàn ông vậy anh cũng không thể tìm phụ nữ đâu đấy, nếu không thì không công bằng chút nào.

“Không tìm, chỉ có một mình em thôi, chỉ luyện tập với em, ừm, bây giờ nên luyện thêm một lần nữa”

Vốn Tô Nhược Hân đang nghiêm túc lắng nghe, kết quả đột nhiên đã nghe thấy anh nói luyện thêm một lần, đợi đến khi cô phản ứng lại được thì Hạ Thiên Tường đã chặn đứng hành động của cô lại rồi…

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, hàng mí dài chạm vào gương mặt của Hạ Thiên Tường làm anh ngứa ngáy.

“Hít thở” Đang lúc Tô Nhược Hân còn mơ màng thì mặt bị xoa một cái, đồng thời vang lên tiếng nhắc nhở của Hạ Thiên Tường.

Lúc này Tô Nhược Hân mới hít thở một hơi, sau đó thì nghe thấy giọng nói khàn đặc, trầm thấp của người đàn ông: “Như vậy mới ngoan”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 797


Chương 797

Nghe thấy giọng anh, cô ngơ ngác quay sang nhìn. Đây là hậu di chứng chắc chắn cô sẽ mắc phải sau mỗi lần chơi trò hôn hít với anh, đầu óc trống rõng hồi lâu, cần một khoảng thời gian mới hoàn hồn lại được.

Đương nhiên, cô vừa tỉnh táo lại đã thấy môi anh kề xuống một lần nữa.

Tô Nhược Hân luống cuống đẩy Hạ Thiên Tường ra, chợt nghe thấy tiếng cái bụng mình rớt giá sôi lên “ục ục”.

Cô huơ nắm đấm về phía Hạ Thiên Tường.

Thật sự cô đang rất đói, cả ngày nay cô chỉ ăn mỗi bữa sáng, coi như bây giờ bữa trưa phải gộp cả với bữa tối luôn rồi, cho nên đới là chuyện bình thường.

Không đói mới là bất thường.

“Được, ăn cơm trước vậy, sau đó lại ăn..” Hạ Thiên Tường nói đến đây thì ánh mắt tối lại, liếc nhanh đôi môi của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường ra, quay ngườibỏchạy. ï Trên bàn ăn sớm đã được bày bốn món một canh, trông vô cùng phong phú.

Lúc Tô Nhược Hân cầm đũa lên thì thấy người đàn ông yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.

Cảm nhận anh đang đến gần rồi lại đưa mắt nhìn cơm canh trên bàn, bỗng cô có cảm giác sẽ cùng anh trải qua cuộc sống như vậy.

Như thể đây chính là nhà của họ vậy.

Cô vừa ăn được một gắp lại nhớ đến câu nói mình nhìn thấy ban nấy, lập tức trong người thấy khó chịu.

Cô rất muốn hỏi Hạ Thiên Tường câu nói đó có ý gì, nhưng chỉ cần đối diện với vẻ đẹp trai của anh thì cô lại không hỏi được gì.

Sống không bằng chết.

Nếu như mất miếng ngọc sẽ khiến anh sống không bằng chết thì anh sẽ không nói cho cô biết đâu.

“Ăn thịt đi” Hạ Thiên Tường gắp một miếng thịt kho tàu đút vào miệng Tô Nhược Hân.

Cô chầm chậm ăn nó, thơm ngon tan trong miệng: “Ngon lắm”.

“Ngon thì ăn nhiều một chút” Hạ Thiên Tường lại gắp cho cô một miếng thịt nữa.

Sau đó lại múc thêm hai bát canh, một bát cho cô, một bát cho mình.

Bầu không khí trên bàn ăn khiến Tô Nhược Hân liên tưởng đến câu thế giới của hai ta.

Nhưng sợ là cảnh tượng ngay lúc này có ngọt ngào đi chăng nữa thì tâm trạng cô cũng không tốt lên được.

Bởi vì trong đầu cô đều là bốn chữ sống không bằng chết không cách nào xua đi.

Cho đến khi ăn xong bữa tối Tô Nhược Hân vẫn còn bần thần.

Hạ Thiên Tường bắt đầu dọn dẹp chén đũa.

Tay của Tô Nhược Hân bị thương nên công việc rửa bát lại được chuyển sang anh.

“Hạ Thiên Tường, cha nuôi của em mua hẳn một cái máy rửa bát siêu to, ngay cả nồi cũng có thể bỏ vào đó rửa được, nhà chúng ta cũng mua một cái giống vậy đi.” Nhớ đến niềm vui lúc mình cùng Tăng Hiểu Khê rửa bát, Tô Nhược Hân cảm thấy người biết cách sống nhất, biết hưởng thụ nhất thế giới này chính là Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy.

“Được thôi, mua.” Chỉ dựa vào việc Tô Nhược Hân mở miệng nói “nhà chúng ta” là Hạ Thiên Tường đã quyết định mua rồi, bắt buộc phải mua, còn phải mua loại tân tiến nhất nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 798


Chương 798

Hạ Thiên Tường đang dọn dẹp nhà bếp, Tô Nhược Hân tiếp tục ngồi trên sofa thần thờ.

Trong đầu chỉ có bốn chữ “sống không bằng chết”.

“Cô lo lắng cho Hạ Thiên Tường.

Lo lắng khôn nguôi.

Nhưng lo lắng cũng vô dụng, cô hoàn toàn không nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì.

Đang thả hồn trên mây thì người nhẹ bãng, bị ai đó bế lên rồi.

Đến khi cô phản ứng lại thì Hạ Thiên Tường đã bế cô vào phòng tắm.

“Hạ Thiên Tường, em tự làm được, anh ra ngoài đi. HÌI “Tay em bị thương, để anh làm vậy” Hạ Thiên Tường nhất quyết không chịu ra.

Anh lấy ra một đôi găng tay đã chuẩn bị từ trước đeo lên tay Tô Nhược Hân, vị trí trên cánh tay còn được quấn chặt lại.

Một người hiểu biết về y học như Tô Nhược Hân bị động tác này của Hạ Thiên Tường dọa cho một phen, rõ ràng chỉ là một vết thương nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa nhưng bây giờ anh lại chuyện bé xé ra to như vậy.

Lúc nước trên vòi sen chảy xuống, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.

Cô biết mình không trốn thoát được.

Nên đơn giản không trốn nữa.

Mặc kệ Hạ Thiên Tường tắm rửa cho mình.

Còn trong đầu cô chỉ có bốn chữ kia mà thôi.

Sống không bằng chết.

Cho đến khi bị người đàn ông trùm khăn tắm bế ra khỏi phòng tắm thì cô mới nhớ ra tối nay mình có chuyện phải làm: “Hạ Thiên Tường, hôm nay không làm việc, bây giờ đi ngủ thôi có được không?”

“Được.” Nghe thấy hai chữ “đi ngủ” thì ánh mắt Hạ Thiên Tường sâu thẳm hơn, sau đó nằm thẳng xuống bên cạnh Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lại nhẹ nhàng ngồi dậy, lướt qua Hạ Thiên Tường bước đến bên kia giường, lúc này mới ngồi xuống cạnh giường: “Anh nhắm mắt lại, em xoa bóp cho anh một lát, một lát thôi là có thể vào giấc rồi”

“Được.” Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy, kéo lấy tay của Tô Nhược Hân đặt lên đầu mình.

Anh nhắm mắt lại, gương mặt khôi ngô bình yên lọt vào ánh mắt của Tô Nhược Hân, điêm tĩnh lại còn đẹp.

Giống hệt như trong trí nhớ lần đầu tiên cô gặp anh.

Chỉ là người đàn ông của bây giờ không phải là Hạ Thiên Tường có hơi thở yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào kia nữa.

Ngón Tay Tô Nhược Hân đặt lên huyệt thái dương của Hạ Thiện Tường, nhẹ nhàng ấn lên đó. TH Cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.

Như một cọng lông vũ lướt qua tim của Hạ Thiên Tường vậy.

Cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại kia, Hạ Thiên Tường cho rằng Tô Nhược Hân cứ Xoa bóp như vậy chắc chắn anh không thể ngủ được, bởi vì cũng đã từng có bác sĩ tâm lý xoa bóp cho anh như vậy nhưng không có tác dụng, bác sĩ tâm lý kia càng xoa bóp thì anh càng tỉnh táo.

Anh cứ đợi Tô Nhược Hân xoa bóp mệt rồi vÃã thì sẽ tiếp tục công việc chưa hoàn thành lúc nãy…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 799


Chương 799

Anh vẫn còn muốn tiếp tục.

Nếu không trong đầu anh đều nghĩ về làn da mịn màng của cô gái kia là cứ muốn được chạm vào mãi không tách ra được.

Nhưng đây là cách nghĩ của bản thân Hạ Thiên Tường.

Kết quả lại là Tô Nhược Hân xoa bóp một lúc thì Hạ Thiên Tường đã chìm vào giấc ngủ.

Người đàn ông đang ngủ này trông đặc biệt vô hại. HH Khiến Tô Nhược Hân cũng thở phào một hơi, cô lập tức đi tắt đèn rồi vùi vào lòng Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân cũng đã ngủ.

Chỉ muốn ngủ bên cạnh anh, giúp anh có thể ngủ ngon giấc.

Nếu không chỉ cần nghĩ đến bốn chữ “sống không bằng chết” trong máy tính anh thì cô lại không khỏi lo lắng.

Không biết câu nói đó đại diện cho thứ gì, cho nên bây giờ Tô Nhược Hân chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon bên cạnh Hạ Thiên Tường.

Giúp anh có thể ngủ một giấc yên lành.

Đêm khuya tĩnh lặng như nước.

Thời gian chìm vào giấc ngủ trôi qua mau.

Như thể chỉ cần chớp mắt là trời đã sáng.

Cô thức giấc, tỉnh thần vô cùng sảng khoái.

Có điều trên giường đâu còn bóng dáng Hạ Thiên Tường nữa.

Anh đã thức giấc từ lâu.

Bởi vì cô ngửi được mùi thơm của bữa sáng.

Cô mặc bộ quần áo ngủ xông ra ngoài, quả nhiên người đàn ông đang làm bữa sáng trong bếp.

“Hạ Thiên Tường, đêm qua ngủ có ngon không?” Tô Nhược Hân chạy đến, cảm nhận hơi ấm cơ thể của anh.

Bắt đầu từ tối hôm qua cô đã âm thầm thề răng phải chăm lo cho giấc ngủ của anh.

Cái gì mà sống không bằng chết, có thể cút bao xa thì cút bao xa, cô không tin những thứ này.

“Ừm, lâu lắm rồi không ngủ ngon đến vậy.

Hạ Thiên Tường nói thật lòng, đồng thời ngước mắt lên nhìn Tô Nhược Hân: “Nhưng mà hiểm khi có lại giấc ngủ ngon.”

Ánh mắt đó của anh chắc chắn đầy ẩn ý sâu xa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ lên: “Sau này tối nào em cũng sẽ xoa bóp cho anh, bảo đảm ngày nào anh cũng có thể ngủ ngon giấc, có điều anh nỡ bỏ công việc sao?” Hi “Chỉ là xoa bóp hình như vẫn chưa đủ thì phải.” Khoé môi Hạ Thiên Tường cong lên nhìn Tô Nhược Hân.

Nắm đấm của Tô Nhược Hân hướng về phía anh: “Muốn em ngủ cùng với anh có đúng không?”

Đương nhiên hỏi xong thì cô muốn cắn ngay vào lưỡi mình, cô hỏi như vậy thật sự vô tư quá rồi, sao không giữ ý hơn một chút chứ.

“Không ngủ cùng cũng được, anh chỉ là ngủ không sâu giấc thôi, dù gì cũng đã quen với nó rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 800


Chương 800

“Hạ Thiên Tường, anh đang uy hiếp em đấy”

“Không có” Hạ Thiên Tường kiên quyết không thừa nhận, kiên trì với sự lạnh lùng cao ngạo của mình.

Tô Nhược Hân không nhịn được nữa, đứng bật dậy xách tai Hạ Thiên Tường: “Rõ ràng là đang uy hiếp em”

“Được, anh không uy hiếp em nữa, tuỳ ý em vậy.”

Kết quả Hạ Thiên Tường đưa ra kết luận như vậy ngược lại khiến Tô Nhược Hân cảm thấy hoang mang.

Cho dù anh có uy hiếp cô hay không thì cô cũng đã quyết định ngủ với anh rồi.

Cô chỉ già mồm chút thôi mà.

Vậy mà người đàn ông này lại thẳng thắn đến thế.

Nhưng dù thể nào cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Bởi thật ra cuộc đối thoại này hơi nặng nề đối với cô.

Sở dĩ cô muốn bảo đảm chất lượng giấc ngủ cho Hạ Thiên Tường cũng vì bốn từ ấy.

Giờ đây, hẽ thấy Hạ Thiên Tường là bốn từ ấy lại lấp đầy cả tâm trí cô, không gì có thể làm xoa dịu cơn ám ảnh đang bủa vây cô.

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi thay quần áo: “Hạ Thiên Tường, anh đi làm đi, em ra ngoài có vài chuyện cần làm.”

“Chắc Dương Thiên Thành có lý do riêng nên mới làm vậy, em kiên nhẫn một chút, đừng nóng vội gặng hỏi. Đến cả chuyện học đại học của con gái mình mà ông ta cũng tính toán thì nhất định là có uẩn khúc gì rồi.” Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn người con gái bên cạnh, anh vừa đi là cô cũng đi theo nên anh đoán chắc cô muốn đi gặp ai.

Có điều, anh nghĩ nên điều tra rõ chuyện này thì hơn.

Vì anh đã phải chịu điều tiếng lây từ nó.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ừm, em sẽ chú ý chừng mực. Giả sử Dương Thiên Thành có nỗi niềm khó nói thật thì cô sẽ không làm khó ông ta.

Vừa xuống lầu đã thấy hai chiếc xe sang, Tô Nhược Hân ngẩn ra: “Đây là…”

“Anh bảo Phương Tấn đưa em đi.”

Tô Nhược Hân phẩy tay từ chối: “Không cần đâu, em tự đi được mà.

Cô có phải con nít đâu mà đi đâu cũng cần người chở.

“Không được!” Song, Hạ Thiên Tường đã dứt khoát chọn cách gọn lẹ nhất, anh bế Tô Nhược Hân lên ngon ơ rồi đặt cô ngồi vào xe của Phương Tấn, còn đích thân gài dây an toàn cho cô mới dặn dò Phương Tấn: “Đưa Tô Nhược Hân đi gặp Dương Thiên Thành đi, có chuyện gì phải báo cáo với tôi kịp thời.”

“Vâng, thưa anh Hạ” Mới sáng bảnh mắt mà Phương Tấn đã bị đánh thức bởi cuộc gọi của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân ngồi trong chiếc McLaren GT của Phương Tấn, còn Hạ Thiên Tường ở đằng sau đã lên chiếc Bugatti của mình.

Dáng vẻ lái xe của anh ngầu ơi là ngầu!

Thế nhưng rõ ràng hôm nay anh không có thời gian để đi cùng cô nên mới sắp xếp để Phương Tấn đưa cô đi gặp Dương Thiên Thành.

Thật ra cô tự đi cũng được thôi, chẳng qua là anh không cho…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 801


Chương 801

“Tìm một tiệm cà phê gần nhà Mỹ Lan đi.” Tô Nhược Hân ra lệnh.

“Vâng.” Phương Tấn tra vị trí của nhà Dương Mỹ Lan rồi khởi động xe.

Vì chính anh ta đã điều tra về chuyện Dương Thiên Thành nên đương nhiên biết mục đích hiện giờ của Tô Nhược Hân là gì.

Chiếc McLaren GT chầm chậm lái khỏi chung cư.

Tô Nhược Hân lấy điện thoại ra lần lượt gọi hai cuộc.

Một cuộc cô gọi cho phòng khám của Mạc Tử Đơn xin nghỉ tiếp.

Một cuộc cho Dương Thiên Thành.

Thật ra cô vốn không có số điện thoại của Dương Thiên Thành.

Cô chỉ có số của Dương Mỹ Lan, nhưng cô không thể hỏi cô ta về số điện thoại của Dương Thiên Thành được.

Tô Nhược Hân không muốn Dương Mỹ Lan biết chuyện trước khi tìm ra chân tướng.

May mắn thay, trong tài liệu mà Phương Tấn đưa cho có số điện thoại của Dương Thiên Thành.

Ai ngờ cô gọi lại chẳng có ai bắt máy.

Đến lần thứ hai vẫn không ai nhận.

Tô Nhược Hân hơi nhíu mày, nếu Dương Thiên Thành cứ từ chối nhận cuộc gọi thế này thì e răng hôm nay cô sẽ không gặp được ông ta mất.

Đến lần thứ ba Tô Nhược Hân gọi điện thì Dương Thiên Thành mới chịu nghe máy: “Alo, ai đấy?” Hiển nhiên, ban nấy ông ta thấy số cô là số lạ nên không nhận.

“Chú Dương, cháu là Tô Nhược Hân đây, giờ chầu có thể gặp chú được không ạ?” Giờ phút này, Tô Nhược Hân thật sự rất hối hận, hối hận vì đã không gọi điện hẹn gặp Dương Thiên Thành trước khi xuất phát.

Lỡ Dương Thiên Thành không chịu gặp cô vì không hẹn trước thì cũng dễ hiểu.

Cũng may, phía Dương Thiên Thành chỉ lưỡng lự chốc lát đã trả lời: “Được, cô quyết định chỗ gặp đi”.

“Hai mươi phút sau gặp tại quán cà phê gần nhà chú, được không ạ?”

“Được.’ Dương Thiên Thành vừa nói xong đã tắt rụp máy.

Cứ như thể nói thêm một từ nữa thôi cũng khiến ông ta mệt mỏi vậy.

Tô Nhược Hân nghe tiếng tút tút trong điện thoại, tâm trạng rối như tơ vò.

Nhất định Dương Thiên Thành đã đoán được Vì sao cô tìm gặp ông ta.

Hai mươi phút sau, Phương Tấn chở Tô Nhược Hân dừng xe lại.

Tô Nhược Hân từng tới quán cà phê gân nhà Dương Mỹ Lan nên biết cách bài trí và không gian ở đây khá đẹp.

Ngặt nỗi người cô phải gặp hôm nay lại không phải Dương Mỹ Lan.

Tô Nhược Hân xuống xe, chọn chỗ cạnh cửa sổ, cố gắng không gây chú ý quá nhiều.

Lúc ra khỏi nhà, cô đeo kính râm, ăn mặc cũng bình thường không khoa trương.

Mỗi khi gặp trưởng bối Cô sẽ ăn mặc thế này.

Càng quê mùa càng tốt, vì người lớn toàn thích những bộ quần áo bình dị như bộ cô đang mặc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 802


Chương 802

Sau khi ngồi vào chỗ, Tô Nhược Hân mới mở điện thoại ra xem. Đã sắp đến giờ, chắc Dương Thiên Thành cũng sắp đến rồi.

Nhớ đến Dương Thiên Thành, Tô Nhược Hân bông có một suy nghĩ rằng, cô học cùng lớp với Dương Mỹ Lan bao lâu nay nhưng đây lại là lần đầu tiên cô gặp ba của cô ta.

Nghĩ tới những món ăn ngon Dương Mỹ Lan thường mang đến cho cô, Tô Nhược Hân gọi hai phần bò bít tết và một vài món nhỏ dựa theo hương vị của các món ấy.

Vài phút sau, Dương Thiên Thành đã đến.

Tô Nhược Hân ngôi lướt điện thoại một cách chán chường, đang lướt lên lướt xuống thì chợt nhận ra có một người đứng trước mặt mình.

Cô ngẩng đầu lên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã chắc chán được người đàn ông trước mặt chính là ba của Dương Mỹ Lan.

Vì hai người thật sự quá giống nhau.

Thế nên không cần hỏi gì, cô đã khẳng định ngay đây là ba của Dương Mỹ Lan.

Tô Nhược Hân đứng lên: “Chú Dương, mời chú ngồi.”

Dương Thiên Thành gật đầu: “Chào cô Tô.”

Giọng điệu nghe rõ là khách sáo nhưng lại né tránh ánh mắt của Tô Nhược Hân.

Lảng tránh kiểu này, chắc chắn là có vấn đề.

Hai phần bò bít tết đã được mang lên.

Ngoài ra còn có cả dĩa thức ăn nhỏ.

Thậm chí còn có hai cốc rượu vang đỏ.

“Chú Dương, tiệm cà phê này khá gần nhà chú, không cần lái xe, đi bộ về cũng được nên cháu uống với chú một ly nhé?” Thấy Dương Thiên Thành đã đến, Tô Nhược Hân không nóng vội đi vào vấn đề ngay.

Ăn uống trước, đợi trò chuyện cho ông ta thả lỏng rồi hỏi cũng chưa muộn.

Dương Thiên Thành gật đầu rồi cầm ly rượu lên: “Cô Tô, cảm ơn cô đã chăm sóc Mỹ Lan những năm qua, nếu không có cô thì thành tích học tập của con bé đã không cao đến vậy. Hồi cấp hai còn là học sinh kém, vậy mà lên cấp ba thứ hạng của nó lại cải thiện thấy ro.

“Không có gì đâu thưa chú Dương, cháu và Mỹ Lan là bạn thân nên chúng cháu giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ thôi. Thật ra, những năm này cháu mới là người nên cảm ơn chú và dì đã xem cháu như con gái ruột.

Cháu kính chú Dương một ly, chú cứ tự nhiên ạ. Nói rồi Tô Nhược Hân nâng ly kính Dương Thiên Thành.

Dương Thiên Thành gật đầu, sau đó ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Không chờ Tô Nhược Hân uống, ông ta đã cầm chai rượu lên rót tiếp.

Vì Tô Nhược Hân đã nói rõ là cứ tự nhiên, đồng nghĩa với việc ông ta muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, không cần phải câu nệ.

Nên Dương Thiên Thành thật sự làm theo.

Tô Nhược Hân chỉ nhấp một ngụm nhỏ đã đặt ly rượu xuống: “Chú Dương, để cháu rót rượu cho chú nhéI” Cô cướp lấy chai rượu từ tay Dương Thiên Thành rồi tự mình rót rượu cho ông ta. Trên đường đi để gặp Dương Thiên Thành, cô vẫn còn oán hận ông ta lắm, nhưng giờ đây đã gặp mặt Dương Thiên Thành, dù chưa hỏi nhưng cô vấn cảm nhận được nỗi u sầu của ông ta.

Dương Thiên Thành có tâm sự riêng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 803


Chương 803

Ông ta cũng không khách sáo, vừa được Tô Nhược Hân rót rượu xong đã cầm lên muốn nốc hết, Tô Nhược Hân hơi ngẩn ra, lập tức giơ tay ngăn cản: “Có phải chú có tâm sự không ạ chú Dương? Chú có thể kể cho cháu nghe không?”

Dương Thiên Thành thấy Tô Nhược Hân ngăn mình lại thì thở dài, cuối cùng cũng chịu đặt ly rượu xuống: “Bé Tô à, cháu biết cả rồi đúng không?”

Ông ta thốt lên bằng giọng điệu vô cùng nặng nề.

Dường như ông ta đã thừa nhận điều gì qua câu hỏi ấy.

“Dạ chú Dương, cháu chỉ mới nghe nói thôi chứ chưa chắc chắn, có thật là chú đã làm chuyện đó không ạ?” Tô Nhược Hân khế hít vào một hơi, sắp xếp câu chữ trong đầu rồi mới cẩn thận lên tiếng.

Dương Thiên Thành là ba của bạn thân cô, cô có thể bỏ mặc ông ta nhưng cô không thể không quan tâm đến suy nghĩ của Dương Mỹ Lan được, thế nên cô phải uốn lưỡi bảy lần mới dám nói ra.

Dương Thiên Thành cúi đầu, lặng lẽ nhìn rượu hơi sóng sánh trong ly một lát mới nhỏ giọng đáp: ‘Là chú.”

Vỏn vẹn hai chữ nhưng lại lập tức làm sóng to gió lớn trôi dậy trong lòng Tô Nhược Hân: “Vì sao ạ?”

“Chú uống thêm một ly nữa được không?”

Dương Thiên Thành nhìn ly rượu bị Tô Nhược Hân ép phải bỏ xuống, nỗi mờ mịt bao phủ cả đáy mắt.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Chú uống đi ạ, nhưng chỉ một ly này thôi nhé, và nếu chú muốn uống nữa thì chỉ được uống từng ngụm nhỏ thôi chứ không được nốc hết, nếu không thì hại cho sức khỏe lắm.”

“Ừm” Dương Thiên Thành lại uống cạn một ly rượu rồi đặt ly xuống. Như đã hạ quyết tâm, ông ta thú thật với Tô Nhược Hân: “Mẹ của Mỹ Lan mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, Mỹ Lan vẫn chưa biết, chú muốn con bé ở lại thành phố B chơi với mẹ nó thêm vài ngày nữa, được chừng nào hay chừng đó.”

Trong giọng nói khô khốc ngập tràn sự cay đáng.

Tô Nhược Hân sững sờ.

Cô vặn nát óc cũng không nghĩ ra được động cơ của Dương Thiên Thành là gì, hóa ra chỉ vì để Mỹ Lan ở bên mẹ mình lâu hơn chút nữa.

Lý do ấy làm trái tim cô nhói đau vô cùng.

Vào ngày thi tuyển sinh đại học xong, cõ từng gặp mẹ Mỹ Lan và có trò chuyện với bà ẩy, nhưng do hôm đó mới thi xong, phấn khích quá nên cô không chú ý tới bà ấy mấy.

Thường thì cô chỉ xem xét kỹ liệu một người có bị bệnh hay không nếu người đó có triệu chứng rõ rệt.

“Dì bị bệnh ung thư gì thế ạ?” Tô Nhược Hân đứng bật dậy.

Dương Thiên Thành chỉ vào chỗ ngồi của cô: “Ngồi xuống đã nào bé Tô. Mẹ Mỹ Lan đã nhiều lần dặn dò chú không được nói chuyện này cho Mỹ Lan biết, trừ khi không thể giấu nổi nữa.”

“Bà ấy lo lắng Mỹ Lan biết sẽ ảnh hưởng tới chuyện học hành của con bé, năm nay nó đã học lớp mười hai rồi, cũng sợ sau này lỡ nó thi đại học không được nên kéo dài mãi đến tận bây giờ, thế là bà ấy càng không muốn Mỹ Lan biết chuyện. Bà ấy muốn Mỹ Lan có một cuộc sống sinh viên thật vui vẻ.”

“Nhưng chú biết rồi một ngày nào đó con bé cũng sẽ biết thôi. Chú định chờ hai đứa lên đại học rồi sẽ nhờ cháu từ từ cho nó biết tin này, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc.”

Nghe đến đây, Tô Nhược Hân không còn trách Dương Thiên Thành nữa.

Cô thật sự không trách ông ta nữa.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom