Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1285


Chương 1285

Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

Không có gì quan trọng hơn niềm vui của cô.

“Anh Hạ, bà chủ vẫn đang làm ầm lên đòi ra ngoài.

Lần này bà ấy ầm ï quá, làm sao bây giờ ạ?” Bọn họ vừa đi qua bác sĩ Ngô đã chợt nghe cô ấy run rẩy báo cáo với Hạ Thiên Tường.

“Khóa kỹ cửa sổ lại rồi giam bà ấy trong đó là được. Những thứ khác cứ kệ đi.’ Hạ Thiên Tường đáp thản nhiên như đang nói về một người không quan trọng vậy.

Nhưng cái tay đang cầm tay Tô Nhược Hân của anh rõ ràng đã run lên một cái.

Cái run khẽ kia khiến Tô Nhược Hân nhíu mày. Cô nói thẳng: “Em đi nhìn bà ta một cái. Em có lời muốn nói với bà ta.”

“Nhược Hân, không cần đâu, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường thờ ơ ngăn cản Tô Nhược Hân.

Nhưng cô hiểu được rằng nếu bên phía Lục Diễm Chi vẫn không có chuyển biến tốt, bà ta vẫn lên cơn nghiện thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề. Việc này giống như một quả bom hẹn giờ vậy. Dù có cẩn thận đến mấy thì nó cũng có thể nổ bất cứ lúc nào: “Anh chờ em một chút. Em nhìn bà ta một chút rồi về ngay mà.”

Tô Nhược Hân nói xong bèn xoay người bước đi.

“Nhược Hân, quay lại đây.’ Vẻ mặt Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống. Anh giơ tay kéo Tô Nhược Hân vê.

Anh thật sự đã quá thất vọng về Lục Diễm Chỉ rồi.

Nếu Lục Diễm Chi không phải mẹ ruột của anh, nếu tình hình hiện tại của Lục Diễm Chi không phải vì Hạ Sâm Sâm lăng nhăng mà thay tính đổi nết, thì e rằng anh đã từ mặt người mẹ này từ lâu rồi.

Anh còn bảo vệ Lục Diễm Chỉ là vì anh vẫn còn trách nhiệm của một người con.

Nhưng Tô Nhược Hân thì không cần.

Tô Nhược Hân không có bất kỳ trách nhiệm và nghĩa vụ gì với Lục Diễm Chi cả.

Chỉ bằng thái độ và cách đối xử với Tô Nhược Hân của Lục Diễm Chi trước kia là Tô Nhược Hân đã không có lý do gì phải đi cứu Lục Diễm Chỉ rồi.

Tô Nhược Hân cảm nhận được sự ngăn cản và cái tay đang giữ chặt cô của Hạ Thiên Tường. Chỉ là chân cô đã nhanh hơn một chút tránh được khỏi tay anh. Sau đó cô nói với vẻ : “Những thứ mà mẹ anh gây ra với Thiên Hương có gì đó kỳ lạ.”

Hạ Thiên Hương sửng sốt một giây rồi lập tức bước nhanh tới đuổi kịp Tô Nhược Hân: “Em có ý gì?

“Bà ta không chỉ hút mấy thứ kia mà còn bị người khác khống chế nữa” Từ trong miệng Liêu Diên, cô biết được nguyên nhân tinh thần Hạ Thiên Hương thất thường hoàn toàn là do Lục Diễm Chỉ tự tay đẩy mạnh cô ấy xuống vực sâu. Nhưng sau khi nghe xong cô vấn luôn nghỉ ngờ vì sao Lục Diễm Chỉ lại ra tay một cách không giới hạn với con gái ruột của mình như vậy.

Có câu hổ dữ không ăn thịt con, cho nên cô vẫn luôn nửa tin nửa ngờ đối với việc Lục Diễm Chỉ ra tay với Hạ Thiên Hương.

Dù sao thì tất cả cũng đều là qua lời nói với Liêu Diên và phản ứng của Hạ Thiên Hương mới biết được.

Nhưng tối hôm qua cô đã biết được cả quá trình.

Bởi vì tất cả trí nhớ của Hạ Thiên Hương đã chạy vào đầu cô.

Cô cũng có muốn biết chuyện này đâu.

Nhưng vì tương lai của Hạ Thiên Hương, cô lại không thể không biết.

Cũng không thể ngờ được rằng khi những hình ảnh đó lướt qua đầu, cô bỗng nhiên phát hiện ra một tình huống mới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1286


Chương 1286

Chỉ là cô vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.

Bây giờ cô rất muốn có viên ngọc của Hạ Thiên Tường ở đây.

Khi cầm viên ngọc kia, có lẽ cô sẽ có thể cảm nhận được tình huống trên người Lục Diễm Chỉ.

Nhưng lúc này cô không lấy được ngọc của Hạ Thiên Tường nữa.

Cho nên cô chỉ có thể dựa vào phán đoán chủ quan để nhìn nhận tình huống của Lục Diễm Chi thôi.

Như vậy sẽ khó tránh khỏi sự bất công.

“Em nói gì cơ? Mẹ anh bị người khác khống chế ư?” Hạ Thiên Tường nghe thấy lời của Tô Nhược Hân thì nhíu mày.

Đầu tiên là Hạ Thiên Hương, bây giờ là Lục Diễm Chi, mà Lục Diễm Chỉ lại còn có thể đi ra khỏi căn biệt thự lưng chừng núi kia. Hoặc là tất cả mọi chuyện đều không phải trùng hợp.

“Đúng thế, lúc bà ta gây ra chuyện kia, ánh mắt đó có gì đó không đúng lắm”

“Em… Sao em biết được?” Hạ Thiên Tường ngẩn ra. Dù sao thì cái thứ như ánh mắt nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì rất khó mà cảm nhận được.

Đúng vậy, cho dù Liêu Diên và Hạ Thiên Hương đã từng miêu tả cho Tô Nhược Hân nghe, cô vẫn không thể nào đoán ra được điều gì từ lời nói của người khác.

“Thiên Tường, việc thôi miên cho Thiên Hương đã thành công. Nhưng những ký ức mà cô ấy không muốn nhớ tới lại tràn vào đầu em cả.” Tô Nhược Hân chần chừ một chút rồi vẫn nói ra.

“Em… Em nói cái gì? Là trường hợp Thiên Hương bị Liêu Diên giở trò sao?”

“Đúng thế, còn cả trường hợp mẹ anh ra tay với cô ấy nữa”

“Ây, thế em cũng đã nhìn thấy dáng vẻ kia của Liêu Diên à?” Hạ Thiên Tường bước lên phía trước một bước rồi túm được tay Tô Nhược Hân. Lúc nói ra lời này, cả mặt anh đều rất u ám.

“Đau.” Tô Nhược Hân nhíu mày. Hạ Thiên Tường nắm chặt quá khiến cô có cảm giác tay mình sắp đứt lìa vậy.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới phát hiện ra mình siết mạnh quá nên anh đã thả lỏng tay ra: “Ai cho em nhìn Liêu Diên hả?”

Tô Nhược Hân dẩu miệng: “Anh tưởng em muốn nhìn à? Anh tưởng em muốn bị mấy ký ức đó tràn vào đầu à? Em chỉ là muốn cứu Thiên Hương thôi.”

“Vậy cũng không được.’ Hạ Thiên Tường bá đạo giữ chặt Tô Nhược Hân không cho cô lên tầng. Hai người đứng trên cầu thang, anh nhìn vào mắt cô rồi nghiêm túc nói: “Anh không muốn trong đầu em tồn tại dáng vẻ thằng đàn ông khác. Ai cũng không được.”

Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Tô Nhược Hân không khỏi bật cười: “Hạ Thiên Tường, anh không cần nói em cũng biết. Anh chưa xem phim về quốc đảo hả? Chỉ cần xem bộ phim đó rồi thì nam hay nữ cũng đã nhìn kỹ hết. Cũng chỉ là nhìn thôi chứ có làm gì đâu. Không sao đâu mà.”

“Không được, em dạy anh thôi miên đi. Anh sẽ đưa phần ký ức liên quan đến Thiên Hương trong đầu em vào đầu anh.” Hạ Thiên Tường nghiến răng nghiến lợi nói.

“Này, Hạ Thiên Tường, anh đừng nói với em là anh muốn nhìn cả hình ảnh của em gái anh nhé?”

Câu hỏi ngược của Tô Nhược Hân khiến cả người Hạ Thiên Tường run lên một cái. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra hình như cũng có vấn đề mà anh không giải quyết được. Người làm anh trai như anh đúng là không nên nhìn dáng vẻ của Thiên Hương thật.

Nhưng mà để những ký ức đó vào đầu người khác thì lại không được.

Chuyện của Thiên Hương bây giờ trừ anh, Tô Nhược Hân, Lục Diễm Chi và Liêu Diên ra thì tuyệt đối không thể để người khác biết nữa.

Mà cho dù người khác có biết cũng không thể để họ biết tới những hình ảnh chân thật được.

“Vậy em có thể nghĩ ra cách nào để xóa đi phần ký ức thuộc về Thiên Hương trong đầu em không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1287


Chương 1287

Nếu anh không thể nhận được phần ký ức đó thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi. Tóm lại là không thể để bóng dáng của người đàn ông khác ở lại trong đầu ‘Tô Nhược Hân dù chỉ một chút.

Tuyệt đối không được.

“Nếu có thể thì tối qua em đã làm rồi. Em thử rồi nhưng kết quả tốt nhất em nhận được là bình yên vô sự sau khi nhận những ký ức đó. Điều mà anh nói là bất khả thi.”

“Vậy làm mờ đi thì sao?” Tóm lại, chỉ cần nghĩ đến việc Tô Nhược Hân nhìn thấy cơ thể của Liêu Diên là mặt Hạ Thiên Tường lại đen đến mức sắp thành mực nước rồi.

Tô Nhược Hân buồn cười nhìn người đàn ông này.

Cô nhanh chóng cầm tay anh lên rồi vỗ nhẹ: “Hạ Thiên Tường, em hỏi anh nhé. Nếu sau này em sinh cho anh một đứa con trai thì em cũng không được nhìn con trai mình à?”

“..” Lần này Hạ Thiên Tường chọn cách im lặng.

Vấn đề này quá khó để trả lời.

“Nếu anh cũng hiểu được là em nhìn con trai em trong hình hài một người đàn ông thì anh cần gì phải để ý chuyện trong đầu em có hình ảnh của một người đàn ông khác chứ? Chỉ là hình ảnh thôi mà.

Anh yên tâm đi, trừ khi anh phụ em chứ Tô Nhược Hân em sẽ không bao giờ phụ anh.” Giọng điệu dịu dàng khiến câu nói của Tô Nhược Hân trở nên rất chân thành tha thiết.

Dù anh không vượt qua ranh giới cuối cùng của bọn họ thì cô cũng vẫn sẽ nói như vậy.

Quả nhiên, nghe cô nói từ việc sẽ sinh con trai cho anh đến việc cô sẽ không phụ anh, vẻ mặt Hạ Thiên Tường lúc này mới tươi tỉnh hơn một chút.

Chỉ là cuối cùng thì ngoài miệng anh vẫn không chịu đồng ý.

Anh chỉ im lặng đưa cô tới trước phòng Lục Diễm Chỉ rồi gật đầu với người mặc đồ đen đang đứng canh bên cạnh.

Chìa khóa mở cửa phòng lập tức xuất hiện trong †ay anh.

Đây là khách sạn xa hoa nhất thị trấn này và đã được Hạ Thiên Tường bao toàn bộ từ trên xuống dưới.

Mà Lục Diễm Chi thì đang bị nhốt trong một căn phòng có giường lớn hẻo lánh nhất tầng ba.

Cửa mở, Tô Nhược Hân đang định đi vào đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại: “Anh đi vào trước.”

“Ây, bà ta sẽ không làm em bị thương đâu. Anh quên rồi à, ngay cả anh cũng khó mà đuổi theo được tốc độ của em”

“Không được.” Hạ Thiên Tường vẫn đi lên trước bước vào phòng của Lục Diễm Chỉ đầu tiên.

“Vút.” Có cái gì đó bay về phía cửa.

Hạ Thiên Tường giơ tay ra chụp một cái bắt được thứ đó.

Là cái gối.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Lục Diễm Chi đang phát điên. Lúc này vẻ mặt bà ta thật sự rất xấu, trông như đang lên cơn nghiện vậy.

“Thiên Tường, trả túi lại cho mẹ được không?

Mẹ chỉ cần một chút thôi, một chút là được rồi.”

Lục Diễm Chỉ vừa thấy không đánh trúng Hạ Thiên Tường thì vọt nhanh tới trước mặt anh, giữ chặt lấy tay anh rồi cầu xin thứ bột kia.

Khuôn mặt Hạ Thiên Tường trở nên u ám. Rõ ràng anh đã ra lệnh trói chặt Lục Diễm Chỉ rồi cơ mà.

Không ngờ rằng anh vừa vào đã phát hiện ra bà ta không hề bị trói. Bây giờ bà ta hoàn toàn có thể tự do hoạt động trong phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1288


Chương 1288

Thậm chí vừa rồi còn đánh lén anh nữa.

“Không được.” Giọng anh rất lạnh lùng và cứng rắn. Anh sẽ không đồng ý.

“Thiên Tường à, mẹ khó chịu quá, khó chịu đến nỗi không thở nổi. Hay là mẹ sắp chết rồi?” Lục Diễm Chỉ nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt cầu xin.

Trên mặt bà ta tràn ngập sự trông mong, trông có vẻ thật sự rất khó chịu.

“Mẹ mà hút thêm thứ kia nữa mới chết thật đấy.”

Hạ Thiên Tường dùng sức vung tay giằng khỏi tay Lục Diễm Chi rồi quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân phía sau mình.

Cô gái đi theo anh vào phòng, sau đó vẫn luôn im lặng đứng sau lưng anh.

Hành động này hoàn toàn khác với dự tính đi vào trước lúc đầu của cô.

Nhận thấy ánh mắt của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đã quan sát được một lúc rồi bây giờ mới mở miệng: “Chủ tịch Lục, bà đang bị người khác khống chế”

“Cô nói xằng nói bậy cái gì vậy? Cô mới bị người khác khống chế ấy. Cả nhà cô đều bị người khác khống chế.” Lục Diễm Chỉ hung ác trợn mắt lườm cô một cái, hận không thể móc luôn mắt cô ra.

Bỗng nhiên Tô Nhược Hân nhớ tới lần đầu cô gặp Lục Diễm Chi. Mặc dù từ trước đến giờ ánh mắt bà †a nhìn cô chưa từng hiền hòa lần nào nhưng ít ra lúc đó bà ta vẫn có tác phong giỏi giang và tự tin.

Nhưng Lục Diễm Chi của thời gian gần đây lại là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, không còn chút khí chất quý phái đoan trang nào như trước kia nữa.

Tô Nhược Hân cũng không tức giận. Cô chỉ thản nhiên liếc bà ta một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Có phải gần đây bà hay bị đau đầu không?”

“Không phải chuyện của cô.”

“Bà đau đầu là chuyện của bà, tất nhiên tôi sẽ không xen vào, mà tôi cũng không muốn xen. Dù sao thì có bị ngu mới đi quan tâm một người sắp chết. Có khi sự quan tâm của tôi lại đổi được một đống mùi khai cũng nên. Ờ, thế tôi đi vậy.” Tô Nhược Hân nói xong bèn xoay người đi thật.

“Từ từ đã.” Không ngờ Tô Nhược Hân vừa mới đi tới cửa, Lục Diễm Chi đã thấp giọng gọi cô lại.

Tô Nhược Hân dừng bước nhưng không quay đầu lại mà chỉ đưa lưng về phía Lục Diễm Chỉ rồi nói: “Nếu chủ tịch Lục không tin tôi thì còn gọi tôi làm gì?

“Sao cô biết tôi bị đau đầu?” Lục Diễm Chi không để ý tới nghi vấn của Tô Nhược Hân mà chỉ hỏi một câu.

“Nhìn vẻ mặt và biểu cảm của bà thì biết thôi. Tôi chẩn đoán bệnh chưa bắt mạch bao giờ, chỉ cần liếc một cái cũng đủ để biết rõ bệnh tình rồi.”

“Tôi không phải bệnh nhân.” Lục Diễm Chi nghiến răng, không thừa nhận mình bị bệnh.

“Bà thừa nhận hay không thì bây giờ bà cũng bị bệnh.” Tô Nhược Hân nói xong bèn lấy di động ra bật chức năng ghi âm.

“Tôi không bị bệnh, không phải là bệnh nhân.”

“Chỉ là một từ ngữ thôi, chủ tịch Lục không cần phải tích cực vậy đâu.”

“Không phải tôi tích cực phủ nhận, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Tôi không bị bệnh.” Lục Diễm Chi nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân từ từ xoay người lại: “Bà có bệnh hay không thì sẽ biết ngay thôi.”

“Cô có ý gì?” Lục Diễm Chi gầm nhẹ, hận không thể vả thẳng vào mặt Tô Nhược Hân.

Nhưng Tô Nhược Hân lại không đáp lời bà ta, mà bản thân bà ta cũng không cần câu trả lời. Bà ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Con, đi lấy túi của mẹ đến đây.” Trong giọng nữ trầm thấp của bà ta tràn ngập sự lạnh lùng. Cùng lúc đó, bà ta cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tường, không hề nháy mắt lấy một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1289-1290


Chương 1289

“Thiên Tường, đừng nhìn vào mắt bà ta.” Tô Nhược Hân kéo tay Hạ Thiên Tường rồi vội vàng dặn dò.

Khiến Hạ Thiên Tường vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lục Diễm Chi vội vàng đổi hướng nhìn. Anh nhìn qua chỗ khác rồi mới phát hiện ra trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Lục Diễm Chỉ vừa rồi, đầu anh như trống rỗng.

Nếu không phải có tiếng quát khẽ của Tô Nhược Hân thì e rằng bây giờ anh cũng chưa tỉnh táo lại được.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Thiên Tường càng ngơ ngác hơn.

Tô Nhược Hân cũng không nhìn vào mắt Lục Diễm Chi mà là nhìn sang một bên: “Chủ tịch Lục, e là phải khiến bà thất vọng rồi. Thiên Tường sẽ không lấy túi cho bà đâu. Nói đi, có phải bây giờ đầu bà đang đau muốn nứt ra không?”

“Tôi… Chuyện của tôi không cần cô xen vào.”

Tô Nhược Hân cười lạnh: “Chủ tịch Lục, tôi vốn đã muốn đi ra ngoài mặc kệ chuyện của bà rồi đấy chứ.

Nhưng là bà kiên quyết muốn gọi tôi về cơ mà. Bây giờ lại nói chuyện của bà không cần tôi quan tâm.

‘Tốc độ lật mặt của chủ tịch Lục thật sự là nhanh quá, khiến người ta nhìn không kịp luôn.” Cô vừa nói vừa đi về phía trước, mỗi lần đều chỉ bước một bước nhỏ khoảng cách bằng một bàn tay.

Chỉ là vì mỗi lần chỉ di chuyển có một chút nên có vẻ như Lục Diễm Chi không phát hiện ra, cũng không ngăn cản Tô Nhược Hân tới gần.

Thế là chỉ chốc lát sau, khoảng cách giữa Tô Nhược Hân và Lục Diễm Chỉ đã gần đến nỗi không thể gần hơn nữa.

Nhưng dù là gần như vậy thì Lục Diễm Chỉ vẫn không có phản ứng gì, trái lại còn nhìn Tô Nhược.

Hân chằm chằm: “Gô, đi lấy túi của tôi đến đây”

Tô Nhược Hân cầm di động trong tay, sau đó một cây kim bạc đột nhiên bay từ tay cô ra c ắm vào đỉnh đầu Lục Diễm Chi.

Đúng vậy, thật sự cắm lên đầu Lục Diễm Chỉ.

Phương pháp châm kim này vừa hung ác vừa chuẩn xác. Sau khi cắm được kim tới đúng vị trí trên đầu Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua người mình, cực kỳ lạnh.

Chỉ là có lạnh mấy cũng phải kiên trì.

Sau khi cắm kim bạc xong, đột nhiên Tô Nhược Hân cầm lấy cổ tay Lục Diễm Chỉ: “Thiên Tường, giữ mẹ anh lại đi, đừng để bà ta lộn xộn nhổ kim bạc trên đầu xuống.”

Hạ Thiên Tường khẽ gật đầu rồi lập tức tiến lên, chỉ trong chớp mắt đã bắt được Lục Diễm Chi, khiến bà ta không thể nhúc nhích.

Tô Nhược Hân cũng không nói vì sao cô phải châm kim cho Lục Diễm Chỉ. Chỉ là anh đã từng tận mắt chứng kiến thuật châm cứu của cô rồi. Đây quả thật là thuật châm cứu huyền diệu.

Anh tập trung vào việc bắt Lục Diễm Chi, còn Tô Nhược Hân lại nhân cơ hội này dạo một vòng quanh bà ta.

Sau khi hết một vòng, cô mới dừng lại. Lúc này Hạ Thiên Tường mới phát hiện ra tính cả trước và sau khi di chuyển, cô đã hạ bảy cây kim bạc xuống rồi.

Sau khi bảy cây kim này đâm vào cơ thể, đôi mắt Lục Diễm Chi đột nhiên tỉnh táo hơn. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, sao con còn chưa đưa túi tới cho mẹ?

Mẹ đau đầu, không có thứ kia thì không được.”

“Đau đầu lắm sao?” Tô Nhược Hân hỏi lại một câu.

Chương 1290

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1291


Chương 1291

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Cái tật đau đầu này của bà ngày nào cũng sẽ bị vài lần. Thời gian đau đớn trong mỗi lần thường là tâm vài phút. Bây giờ bà mới chỉ đau hơn trước kia một chút mà thôi. Nếu so với quá khứ thì cơn đau này cũng không có nhiều khác biệt. Thế nên bà còn lý do gì để nói tôi thi triển vu thuật nữa không?”

“Tôi mặc kệ. Dù sao thì cũng là tại cô cắm kim lên đầu tôi nên tôi mới bị đau đầu.” Lục Diễm Chi làm ầm lên.

“Bà, đi lấy túi của tôi lại đây.’ Bỗng nhiên Tô Nhược Hân mở miệng.

Đây là lời mà trước đó Lục Diễm Chỉ đã từng nói.

Lục Diễm Chi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tô Nhược Hân. Lần này mãi mà bà ta vẫn không mở miệng.

Màu mắt của Hạ Thiên Tường đậm hơn một chút.

Nếu anh nhớ không nhầm thì câu mà Tô Nhược Hân vừa thốt lên này đã phát ra từ miệng Lục Diễm Chỉ hai lần. Một lần là ra lệnh cho anh, một lần là ra lệnh cho Tô Nhược Hân.

Lúc đó anh cho rằng bà ta muốn lấy túi để lấy thứ bột kia trong túi ra.

Nhưng khi Tô Nhược Hân thốt lên câu này, phản ứng của Lục Diễm Chỉ lại là ngẩn người, như thể bà ta đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó vậy.

Thậm chí cũng không còn ầm ï như mới trước đó nữa. Bà ta chỉ đứng một chỗ không nhúc nhích, giống như một chiếc máy vốn đang hoạt động đột nhiên khựng lại vậy.

Sự yên lặng này khiến Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày.

Bỗng nhiên mắt anh sáng lên: “Nhược Hân, những lời này chính là chốt mở cửa thứ đồ trong đầu bà ấy hả?”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Chắc là thế”

“Bà, đi lấy túi của tôi lại đây.” Hạ Thiên Tường cũng học theo Tô Nhược Hân nói ra câu này.

Vừa nói, anh vừa sáng mắt lên nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi.

Quả nhiên, anh vừa dứt lời, Lục Diễm Chỉ vốn đang ngẩn ngơ lại đột nhiên cử động. Phản ứng đầu tiên của bà ta là ôm đầu rồi lắc lắc cái đầu đang đau như búa bổ: “Thiên Tường à, mẹ đau đầu quá, cứu mẹ với. Tô Nhược Hân, cô cứu tôi với.”

Có lẽ lần này đau đầu quá nên Lục Diễm Chi không còn quan tâm đến việc trước đó mình vừa nói gì nữa, chỉ mong Tô Nhược Hân có thể giúp bà †a hết cơn đau đầu là tốt rồi.

Về phần những cái khác thì bà ta mặc kệ hết.

“Ngại quá, bệnh đau đầu của bà trừ châm cứu ra thì bây giờ không còn cách nào khác để giảm bớt cả. Chỉ là bà đã từ chối tôi châm cứu cho bà rồi.”

“Tô Nhược Hân, mau châm cứu cho tôi đi. Chỉ cần cô châm cứu cho tôi thì tôi sẽ đồng ý để Thiên Tường cưới cô. Chỉ là cũng phải xem cô có số làm vợ thằng bé không đã.” Lục Diễm Chi ôm đầu, nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt mâu thuẫn vừa yêu vừa hận.

Đây là vì muốn Tô Nhược Hân làm giảm cơn đau đầu giúp mình nên bà ta mới vứt hết liêm sỉ cầu xin như thế.

Hạ Thiên Tường lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Nhược Hân, không hề mở miệng.

Khoảnh khắc này, Tô Nhược Hân châm cứu cho Lục Diễm Chi cũng được mà không châm cứu cho Lục Diễm Chi cũng được. Tô Nhược Hân hoàn toàn có tự do của cô.

Trước đó Lục Diễm Chỉ đã kiên trì muốn rút kim ra nên lúc này anh không tiện nói ra lời hứa hẹn gì.

Tô Nhược Hân lạnh lùng cười rộ lên: “Chủ tịch Lục, tôi nghĩ hẳn là bà cũng hiểu được rằng dù bà có đồng ý hay không thì tôi và Thiên Tường vẫn ở bên nhau. Cho nên Thiên Tường có cưới tôi hay không hoàn toàn không nhờ vào sự bố thí của bà. Mà tôi cũng không cần bà đồng ý.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1292


Chương 1292

Sau đó cô “huych huych huych’ chạy vội xuống cầu thang.

Ở đăng sau, Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân xuống tầng rồi lại nhớ tới việc Lục Diễm Chỉ kiên trì muốn Tô Nhược Hân rút kim ra. Anh không khỏi nhíu mày: “Mẹ, là mẹ muốn Tô Nhược Hân rút kim ra. Mẹ đã chọn rồi thì nên gánh chịu hậu quả đi.”

Anh dùng sức kéo cửa một cái, giam Lục Diễm Chi vào phòng rồi khóa trái cửa lại luôn.

Anh chân dài đi vài bước đã xuống tầng. Chỉ là lúc anh đuổi kịp Tô Nhược Hân thì cả hai đã tới con đường bên ngoài khách sạn rồi.

Người rất nhiều, toàn là dân chúng địa phương xếp hàng xem bệnh.

Nhìn thấy Tô Nhược Hân, tất cả đều tránh ra thành một con đường. Trong mắt bọn họ, từ trước đến giờ Tô Nhược Hân vẫn luôn là thần.

Trong hai ngày qua, danh tiếng của bác sĩ Lý và bác sĩ Trương đã lan truyền khắp nơi. Hai người ai cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới y học.

Thế nên mặc dù chỉ có hai bác sĩ khám bệnh thì mọi người cũng đã thấy đủ rồi.

Về phần Tô Nhược Hân thì có duyên thì mời người đó khám bệnh một lần mà vô duyên thì chỉ có thể nhờ hai bác sĩ khám cho thôi.

Tô Nhược Hân đi rất nhanh, chỉ là Hạ Thiên Tường vẫn đuổi kịp: “Nhược Hân, đầu bà ấy thật sự bị cấy cái gì đó sao?”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Đúng vậy.”

“Điều này sao mà được chứ? Cấy ghép cũng phải có thủ thuật giải phẫu chứ. Anh và mẹ anh ở chung nhiều năm như vậy nhưng anh chưa bao giờ biết bà ấy đã làm giải phẫu não.” Trong mắt Hạ Thiên Tường tràn ngập ý không thể tin nổi.

Nhận thức này khó tin đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.

Tô Nhược Hân ngoái đầu lại trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh không tin em à?”

“Đâu có, anh chỉ thấy lạ thôi.” Nói rồi Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Tô Nhược.

Hân: “Thiên Hương đi Đài Thiên Táng rồi, mình có cần đi không?”

“Đi chứ, em đi với anh.” Tô Nhược Hân mỉm cười.

Nghe câu trả lời này của cô, Hạ Thiên Tường ngẩn người trong chốc lát rồi hiểu ra ngay: “Nhưng em đi rồi mà”

Thế nên lần này cô đi tiếp thật sự là để đi cùng anh.

Tô Nhược Hân cho anh một ánh mắt “anh hiểu ý em rồi đới.

Hạ Thiên Tường nhoẻn miệng cười: “Em muốn đi moto hay xe việt dã?”

“Em muốn đi bằng Harley.’ Tô Nhược Hân nói ngay không chút nghĩ ngợi.

Thời tiết rất đẹp, quanh đây ngập tràn ánh mặt trời ấm áp. Trời đẹp thế này nên cô rất thích đi xe moto, nó cho cô cảm giác như đang chao lượn trên trời vậy.

Nhất là khi tua cờ trên ghi-đông bay phất phơ theo gió, cảm giác khi những sợi tua rua phất qua mặt còn đẹp đế hơn nữa.

“Được.” Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng gật đầu: “Chờ anh ở đây nhé.”

Biết anh đi lấy moto nên Tô Nhược Hân đi qua siêu thị nhỏ. Sau khi được xây lại, bề ngoài siêu thị đã sáng sủa hơn trông thấy.

Bây giờ người ta đang lắp thêm biển số nhà.

Có cả hàng chữ “Siêu thị Bác Ái” vừa to vừa rồng bay phượng múa, cô lại gần mới phát hiện không ngờ là chính tay trưởng khu viết.

Nhưng chẳng mấy ai có thể nói quyên góp ba ngàn tỷ là quyên góp được ngay như Hạ Thiên Tường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1293


Chương 1293

Nhớ đến việc Hạ Thiên Tường quyên góp ba nghìn tỷ, Tô Nhược Hân hơi nhếch môi lên, người đàn ông của cô đó.

Có điều năm chữ “Người đàn ông của cô’ vừa hiện lên trong đầu thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đượm buồn.

Hiện giờ, nói cho cùng anh vẫn chưa hoàn toàn là người đàn ông của cô, hai người vẫn chưa vượt qua giới hạn cuối cùng của cô.

Một làn gió thổi đến, tiếp đó là tiếng moto phanh lại truyền đến từ phía sau: “Nhược Hân, đi thôi.”

Bấy giờ Tô Nhược Hân mới xoay người lại.

Chàng trai ngồi trên chiếc moto Harley đẹp trai phong độ, ngũ quan như tạc tượng chẳng khác gì gương mặt của thánh thần, lúc này phối hợp với xe moto Harley siêu ngầu thì càng chết người hơn nữa, thu hút sự chú ý của mọi người dù xa hay gần.

Đúng vậy, dù anh chỉ khiêm tốn mặc bộ đồ nước Z bình thường nhất nhưng vẫn không che giấu được khí thế mạnh mẽ của anh.

Theo phản xạ, Tô Nhược Hân nhìn lướt qua xung quanh đây, phát hiện cả nam nữ, già trẻ đều đang nhìn về phía anh chàng này.

Cô mím đôi môi nhỏ nhắn, nhanh chóng đi qua leo lên xe rồi vòng hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh mà săn chắc của anh đem đến cảm nhận đầy mạnh mẽ. Tô Nhược Hân hơi nghiêng người cứ thế tựa đầu vào lưng anh, nỗi an tâm bỗng chốc lấp đầy cả cõi lòng: “Đi thôi.”

Chiếc Harley phóng như bay rời khỏi khách sạn.

Khách sạn trong kính chiếu hậu moto ngày một xa dần, cửa sổ trên tầng ba khách sạn dần dần khuất bóng trong tầm mắt. Tô Nhược Hân tiếp tục dựa đầu vào lưng Hạ Thiên Tường, nhẹ nhàng an ủi: “Bà ta không sao đâu, anh đừng lo quá.”

Lục Diễm Chi chỉ bị đau đầu, nhiều nhất chỉ đau có vài phút.

Đây cũng là lý do vì sao ban nãy cô không châm cứu cho Lục Diễm Chỉ nữa.

Cô muốn Lục Diễm Chỉ chịu đau một lần để bà ta biết phương pháp châm cứu của cô thật sự có thể chữa bệnh đau đầu cho bà ta chứ không phải bùa ngải gì.

“Ừm, anh biết.” Gió ù ù tạt tới, giọng cô thì bé như tiếng muỗi kêu nhưng Hạ Thiên Tường vẫn nghe thấy.

Quả nhiên, anh là người hiểu cô nhất và cũng là người hiểu suy nghĩ của cô nhất.

Dù cô có thành kiến với Lục Diễm Chỉ đi nữa thì cô cũng không thể thật sự nỡ lòng mặc kệ bà ta, bởi vì Lục Diễm Chi là mẹ anh.

“Lúc thứ trong đầu bà ta đưa ra mệnh lệnh, chỉ cần anh nhìn vào mắt của bà ta thì sẽ bất giác nghe theo lời bà ta, chịu sự sai khiến của bà ta.” Tô Nhược Hân nói tiếp.

Hạ Thiên Tường bỗng đi xe chậm lại: “Em nói có thật không?”

“Thật.”

“Thảo nào bên biệt thự Bán Sơn lại gặp chuyện, hóa ra không phải do bọn vệ sĩ thiếu trách nhiệm mà do thứ tà ma bà ấy trúng.” Nói xong, Hạ Thiên Tường dừng xe bên lề đường.

Anh lấy điện thoại ra gõ chữ thật nhanh.

Tô Nhược Hân nhìn mười ngón tay thoăn thoắt như bay của anh, điều thu hút cô không phải nội dung anh đang gõ mà là ngón tay rõ đến từng khớp ngón như tác phẩm nghệ thuật của anh, rất đẹp.

Đến khi khởi động xe lần nữa, cô mới không nhìn †ay Hạ Thiên Tường nữa, đỏ mặt: “Đừng nói là anh trừng phạt tên cấp dưới đó đấy nhé?”

“Hôm qua anh cho giam anh ta lại, nãy là anh báo bỏ lệnh giam.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1294


Chương 1294

Tô Nhược Hân thấp giọng bật cười: “May mà chỉ là phạt giam thôi chứ không bị tra tấn về thể xác.”

Nếu không thì Hạ Thiên Tường đã oan uổng cấp dưới của anh rồi.

Hạ Thiên Tường đen mặt: “Đôi lúc phạt giam còn đau khổ hơn tra tấn về thể xác đó, căn phòng tối om, nhỏ bằng cái toilet, không được cầm bất kỳ thứ gì có thể giải trí được.”

Tô Nhược Hân tưởng tượng ra cảnh một người bị nhốt trong một căn phòng nhỏ đen như mực một tiếng đồng hồ, rồi năm tiếng, rồi mười tiếng thậm chí là cả ngày, chỉ mới tưởng tượng thôi mà cô đã thấy chán rồi.

Ban đầu có thể còn chịu được chứ đến cuối sẽ phát điên vì quá ngột ngạt cho xem.

“Ai bảo anh không biết phân biệt trắng đen chứ!

Đây là lỗi của anh rồi Hạ Thiên Tường.”

“Ừ, là lỗi của anh.”

Tô Nhược Hân không ngờ anh chàng này cũng có can đảm nhận lỗi: “Nếu em không đoán sai thì thứ trong đầu bà ta do Liêu Diên ấm vào. Thân phận của Liêu Diên không đơn giản đâu, anh nên thẩm vấn lại ông ta thì hơn.” Liêu Diên cũng khá bản lĩnh khi có thể biến Lục Diễm Chỉ thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.

Ít nhất là đủ tàn nhẫn, cũng rất có thủ đoạn.

“Ừm, khi nào về thành phố T anh sẽ tự mình thẩm vấn ông ta.” Anh tiếp tục lái xe tới Đài Thiên Táng.

Lúc này, tâm trạng Hạ Thiên Tường đầy dịu êm.

Quả nhiên cô bé đi guốc trong bụng anh rồi.

Cô biết anh vẫn còn vướng bận Lục Diễm Chi nên giờ mới giải đáp bao mối nghi vấn trong lòng anh cho anh.

Chuyện quan trọng nhất kế tiếp là lấy thứ trong đầu Lục Diễm Chỉ ra.

Còn cách lấy thì anh không cần phải quan tâm, vì đã có Tô Nhược Hân ở đây rồi.

Thậm chí không cần anh hỏi, cô nhóc cũng đã sắp xếp đâu ra đấy.

Nếu không thì vừa nấy cô đã chẳng hiểu ý, nói cho anh biết tất cả những gì liên quan tới Lục Diễm Chi rồi.

Sau khi băng qua thị trấn, moto chạy vào đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu.

Nghĩ đến kẻ đột nhập đột nhiên bị đá vào phòng của Hạ Thiên Hương vào tối hôm qua, lại nhớ tới hình ảnh khách sạn yên ả sáng nay, Tô Nhược Hân biết Hạ Thiên Tường đã dẹp yên cuộc phản kích của tay chân Ruckssan.

Nếu không thì anh đã chẳng chở cô từ khách sạn đến Đài Thiên Táng một cách công khai như thế.

Đã thế còn lái bằng chiếc moto Harley.

Dù thế nào đi nữa, đi Harley cũng không an toàn, không làm người ta yên tâm bằng xe việt dã có chức năng chống đạn.

Chiếc moto Harley chạy băng băng trên đường song Tô Nhược Hân không hề thấy lạnh chút nào, bởi cô ngồi sau lưng Hạ Thiên Tường, đã có anh chắn gió cho cô, thân nhiệt của anh cũng rất dễ chịu.

Cô đã nhìn thấy Đài Thiên Táng.

Nó nằm ngay trên sườn núi không được ánh mặt trời chiếu tới, Tô Nhược Hân vừa nhìn sang thì có một con chim điêu bay trên trời, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.

Đúng lúc đó, một chiếc xe chở hàng đi qua, trong xe có bốn xác chết và một đứa trẻ.

Khi hình ảnh bốn cái xác cùng với một đứa trẻ xẹt qua trong đầu, Tô Nhược Hân ngoảnh phắt qua nhìn về phía xe chở hàng vừa lướt qua moto của họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1295


Chương 1295

Rất dễ dàng nhận thấy đích đến của chiếc xe chở hàng này và xe cô là một, đó là Đài Thiên Táng.

Do đó, chiếc xe chở hàng này vận chuyển thi thể đến Đài Thiên Táng để tiến hành nghi thức thiên táng.

Vì vậy mà thứ trong buồng xe tải chỉ có thể là xác chết chứ không thể nào là người sống được.

Nhưng cô lại vừa cảm nhận được hơi thở của bốn thi thể và một đứa bé.

Rõ ràng đứa bé vẫn còn sống.

Nhưng lúc này nó đang bị đặt trong toa xe chở hàng cùng với bốn cái xác. Tô Nhược Hân lại nhìn sang Đài Thiên Táng, họ sắp tới rồi.

Cô nhìn chằm chằm về hướng đó: “Thiên Tường, đuổi theo cái xe kia.”

Hạ Thiên Tường khẽ gật đầu, chiếc Harley bám sát theo xe chở hàng.

Mặc dù anh không biết vì sao Tô Nhược Hân lại muốn đuổi theo xe tải nhưng cũng không cần biết, nếu đó là quyết định của Tô Nhược Hân thì chắc chắn là có nguyên nhân của cô, và chắc chắn là quyết định đúng đắn.

Cô nhóc chưa hành động thừa thãi bao giờ.

Có điều xe chở hàng đi vào cổng dành cho nhân viên chứ không phải cổng dành cho khách du lịch.

Ngay khoảnh khắc xe chở hàng lái vào Đài Thiên Táng, thanh chắn hạ xuống cản chiếc Harley của Hạ Thiên Tường lại.

“Thưa anh, không phải nhân viên thì không được tiến vào khu vực làm việc.” Nói đến đây, anh ta giơ tay chỉ vào cánh cổng cách đó không xa: “Khách du lịch xin vào bằng cổng đó, cảm ơn đã hợp tác.

Tô Nhược Hân xuống xe, vội vàng nói: “Trong xe chở hàng có một đứa bé còn sống, tôi phải cứu nó!”

Nhân viên ở cổng bên hông tức thì nhìn cô như kẻ dị hợm: “Trừ tài xế ra, trên xe chở hàng chỉ còn người chết chờ hôm nay được đem đi thiên táng về trời thôi, cô muốn cản đứa bé kia về trời à? Hay ưa tới Đài Thiên Táng chúng tôi làm loạn?”

Bị nghi ngờ, Tô Nhược Hân nhíu mày: “Đứa bé trên chiếc xe tải kia thật sự còn sống, vẫn còn thở. Anh cho tôi vào đi, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy đứa bé còn sống.”

“Hừ! Người trên đất liền như cô không có quyền can thiệp vào nghỉ thức sinh tử của người khu Z chúng tôi, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức, không là tôi báo cảnh sát đấy! Cô muốn nói gì thì nói với cảnh sát đi!” Thấy Tô Nhược Hân muốn xông vào, nhân viên sa sầm nét mặt.

Bọn họ xem cô thành kẻ xấu muốn gây mất trật tự Đài Thiên Táng.

Tô Nhược Hân sốt ruột đến mức toát mồ hôi. Cô căn môi, đành dịu giọng hỏi: “Cho tôi gặp người thân của đứa bé kia được không?”

“Xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư của người đã khuất, cô chỉ có quyền vào Đài Thiên Táng ngắm cảnh và xem nghi thức từ xa, còn lại không được.” Nhân viên kia vừa nói vừa lặng lẽ nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường ở đằng sau Tô Nhược Hân. Nếu chỉ có người phụ nữ này thôi thì anh ta đã đuổi đi từ lâu rồi, nhưng người đàn ông phía sau cô tỏa ra khí thế quá mạnh, dù anh chưa nói lấy một câu nào nhưng vẫn khiến anh ta căng thẳng đến lạ lùng.

Tô Nhược Hân vô cùng nhức đầu, chỉ cần nghĩ đến chuyện một đứa trẻ còn sống rất nhanh sẽ bị đâm mổ, xé xác khi còn sống, sau đó bị chim điêu mổ, chỉ còn lại cái xương sọ thôi là cô đã mất bình tĩnh rồi.

Dù gì đó cũng là một mạng sống còn sống sờ sờ mà!

Rõ ràng đứa bé có thể sống nhưng chốc nữa thôi sẽ bị cắt gọt ra từng miếng một, máu chảy đầm đìa.

Cô thật sự không dám tưởng tượng ra hình ảnh ấy, quá tàn nhẫn.

Thấy Tô Nhược Hân lo sốt vó đến mức mặt mày trắng bệch, Hạ Thiên Tường đưa tay ra, cầm lấy tay cô: “Đừng hoảng, mình nghĩ cách đã. Em liên hệ với Xuân Phong đi, còn anh sẽ liên hệ với trưởng khu và Lý Sở. Chỉ cần một trong ba người họ chịu ra mặt thì sẽ có cơ may giải cứu đứa bé kia.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1296


Chương 1296

“Ừm ừm, anh mau gọi đi, em cũng gọi.” Tô Nhược Hân rút tay mình ra khỏi tay của Hạ Thiên Tường để anh mau chóng gọi điện cho trưởng khu hoặc Lý Sở.

Không thể lần lữa thêm nữa.

Nếu không, không một ai biết người chút nữa sẽ bị thiên táng, chết đầu tiên là ai.

Nếu người đầu tiên là đứa bé kia thì sẽ…

Nói xong, hai mắt Tô Nhược Hân đỏ hoe.

Mặc dù cô còn chưa gặp đứa bé trong xe chở hàng lấy một lần, không biết nó đẹp hay xấu, cũng không biết nó hoạt bát hiếu động hay điềm tĩnh đáng yêu nhưng đó cũng là một sinh mạng, cô thật sự không nỡ lòng vứt bỏ.

Hạ Thiên Tường gọi điện thoại.

Tô Nhược Hân cũng gọi cho Xuân Phong.

“Bác sĩ Tô, sức khỏe ba tôi càng lúc càng tốt lên, cảm ơn cô nhé.” Xuân Phong nghe máy, cảm ơn Tô Nhược Hân qua điện thoại.

Nhưng điều Tô Nhược Hân muốn nghe bây giờ không phải cái này: “Xuân Phong, tôi có một chuyện muốn nhờ anh”“

“Cô nói đi.”

“Bây giờ tôi đang ở Đài Thiên Táng, xe chở hàng vừa chở bốn cái xác và một đứa bé vào, đứa bé đó chưa tắt thở, vẫn còn sống. Tôi muốn vào cứu đứa bé nhưng nhân viên ở đây không cho tôi vào.”

“Tôi hiểu rồi, xin nhân viên Đài Thiên Táng cho cô vào để cô cứu đứa bé đó đúng không?” Xuân Phong phản ứng rất nhanh, hỏi.

“Đúng vậy. Đứa trẻ đó chưa chết, chắc chắn vẫn chưa chết. Tôi cảm nhận được nó vẫn còn thở. Anh nhất định phải cứu đứa bé!” Tô Nhược Hân cố gắng thuyết phục, đỏ hoe cả mắt. Bởi vì đã bị đem đi thiên táng thì chết chắc, cô thật sự không muốn đứa bé kia còn sống mà bị cắt da róc thịt.

Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy đau buốt rồi.

“Chờ tôi gọi lại nhé.” Dứt lời, Xuân Phong cúp máy Tô Nhược Hân ngay.

Anh ta đi gọi điện để giúp cô.

“Cô có gọi ai cũng không được đâu, Đài Thiên Táng có quy định của Đài Thiên Táng, người chết không thể sống lại, cô không được phép đi vào làm loạn. Cô làm vậy không phải cứu người chết đâu mà là ngăn cản người chết về chầu trời đấy. Một hành vi quá xúc phạm!” Nhân viên kia nghe cuộc nói chuyện trong điện thoại của Tô Nhược Hân thì cho rằng cô muốn ngăn cản đứa bé kia về chầu trời, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt chỉ ước gì có thể đuổi cô đi ngay.

Chẳng qua do anh ta ngại cô là khách du lịch nên mới không tiện làm vậy.

Ở bên kia, Hạ Thiên Tường cũng đã gọi hai cuộc xong.

“Nhược Hân, họ sẽ tới đây ngay.”

“Còn bây giờ thì sao? Có thông báo ở đây trì hoãn thời gian tiến hành nghi thức không?” Nếu họ tới muộn, nghỉ thức ở đây cũng bắt đầu được tiến hành thì cô nghi ngờ đến khi trưởng khu và Lý Sở tới, đứa trẻ đã từ còn thở thoi thóp biến thành chỉ còn lại hộp xương sọ rồi.

“Họ nói sẽ gọi điện ngay.”

Bây giờ Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm.

Có cả ba người Xuân Phong, Lý Sở lẫn trưởng khu gọi điện, cho dù nhân viên ở đây không cho cô vào cứu đứa bé kia thì ít ra cũng đầy lùi được thời gian đứa bé bị phanh thây.

“Anh, cô Tô, lên đây nhanh nào, nghi thức sắp bắt đầu rồi!” Ngay lúc Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường chờ ở cổng dành cho nhân viên, Hạ Thiên Hương đã đi vào khu danh lam thắng cảnh, đứng ở điểm cao nhất trông xuống xung quanh phát hiện ra Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, cô ấy vẫy tay kêu hai người đi lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1297


Chương 1297

Nghe Hạ Thiên Tường gọi là “cô Tô’ mà không phải chị dâu, nét mặt Hạ Thiên Tường lập tức trở nên tối tăm, quanh thân toát lên khí lạnh làm Tô Nhược Hân rùng mình. Cô cười xòa: “Hạ Thiên Tường, Thiên Hương không nhớ em đã cứu cô ấy, anh đừng trách cô ấy.”

Hạ Thiên Tường sững sờ: “Toàn bộ trí nhớ của con bé từ lúc con bé bị bệnh đến ngày hôm qua đều là bị thôi miên ư?” Nếu là vậy thì quả thật Hạ Thiên Hương không biết Tô Nhược Hân đã cứu cô ấy.

Thế là đã rõ vì sao Hạ Thiên Hương vừa cất lời đã gọi là “cô Tô” mà không phải “chị dâu” mà anh đã nghe quen suốt mấy ngày qua.

“Ừm”” Tô Nhược Hân gật đầu khẳng định.

Hạ Thiên Tường càng đen mặt hơn: “Thế thì anh sẽ nói con bé phải gọi em thế nào.”

Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Tường định lấy điện thoại ra thì vội vàng kéo tay anh lại: “Đừng gọi, chỉ là xưng hô thôi mà. Anh không để ý dù cô ấy không nhớ chuyện được em cứu nhưng lúc gọi anh cô ấy cũng gọi cả em sao? Thế này đã tốt hơn cách cô ấy đối xử với em hồi trước nhiều rồi. Hạ Thiên Tường, em thấy như vậy là đủ rồi.”

Gô vẫn còn nhớ như in lúc Hạ Thiên Hương mới gặp cô, ánh mắt cô ấy ngập tràn sự thù địch.

Hạ Thiên Tường ngẫm lại cũng đúng, giơ tay sờ đầu Tô Nhược Hân một cách cưng chiều: “May mà em nghĩ thoáng, không là anh phải chạy lên đánh con bé một trận mới được.”

“Thế là anh muốn bỏ em lại đây hả Hạ Thiên Tường?” Tô Nhược Hân mỉm cười cảnh cáo.

“Đâu… đâu có.” Hạ Thiên Tường rút lời lại ngay.

Giờ anh có muốn vào Đài Thiên Táng đi qua chỗ Hạ Thiên Hương để đánh cô ấy một trận thì cũng không thể.

Anh sẽ không bỏ Tô Nhược Hân ở đây một mình.

Bấy giờ Tô Nhược Hân mới hài lòng leo lên xe lại: “Chờ thôi, nhưng nếu nghi thức được tiến hành như bình thường thì em sẽ xông vào.” Tô Nhược Hân đã tới Đài Thiên Táng một lần, cũng từng chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra nghỉ thức thiên táng. Lần đó cô đi một mình do cô tưởng Hạ Thiên Tường đã đính hôn với Mai Diễm Tinh nên sẽ nhanh chóng kết hôn, nào ngờ về rồi mới biết cái chuyện hớ hênh này.

Do cô hiểu lầm Hạ Thiên Tường cả.

Bây giờ cô nhớ lại mà những tưởng chỉ mới xảy ra vào hôm qua.

Song, giờ đây đã có Hạ Thiên Tường đi cùng cô.

Cô tôn trọng tập tục thiên táng này.

Cô chỉ muốn cứu đứa bé kia.

Mặc dù chẳng quen biết gì với nó nhưng dẫu sao đó cũng là một sinh mạng.

Hơn nữa, có lẽ chuyện này cũng khó mà trách cư dân ở đây.

Chắc chắn ba mẹ của đứa bé kia ngỡ con đã chết rồi.

Nên đương nhiên cũng chọn ngày cho con được thiên táng.

Tuy nhiên, tình huống hiện tại lại là đứa bé còn sống.

Chỉ là còn thở thoi thóp, yếu đến mức khiến nhiều người lầm tưởng đứa trẻ không còn thở nữa.

“Anh đi với em.” Hạ Thiên Tường khế mỉm cười, nụ cười của anh làm Tô Nhược Hân đỏ mặt. Phải công nhận Hạ Thiên Tường đã không cười thì thôi, cười một cái là làm cô nghĩ ngay tới cụm nghiêng nước nghiêng thành. Quá quyến rũ, quá đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến cô không rời mắt nổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1298


Chương 1298

Tô Nhược Hân cứ nhìn anh như thế, không một nghĩ suy, chỉ muốn nhìn anh thế này.

Bổ mắt quái Có một anh bạn trai bận đồ có dáng, cởi đồ có thịt ở bên, đi đâu cô cũng hạnh phúc lâng lâng.

Bỗng nhiên, điện thoại của Hạ Thiên Tường đổ chuông, cắt ngang hai người đang nhìn nhau đắm đuối.

Tô Nhược Hân thẹn thùng cúi cái đầu nhỏ nhắn xuống: “Anh bắt máy đi.”

Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua điện thoại, thấy là Hạ Thiên Hương bèn nghe máy. Anh mà không nhận cuộc gọi thì thể nào con nhóc kia cũng gọi tù tì mấy cuộc đến khi anh bắt máy mới thôi.

“Nghỉ thức thiên táng bị hoãn rồi, chút nữa anh lên.” Không chờ Hạ Thiên Hương cất lời, Hạ Thiên Tường đã từ chối việc vào Đài Thiên Táng trước.

“Làm gì có chuyện bị hoãn, sắp bắt đầu rồi mà, chỗ em thấy họ trải miếng vải trắng rồi đó, vác cả năm cái xác vào rồi, cũng có hướng dẫn viên du lịch báo với du khách sắp bắt đầu. Anh à, anh lên đây mau lên, đứng ở cổng cho nhân viên không thấy được gì đâu.” Hạ Thiên Hương giục Hạ Thiên Tường nhanh chân lên.

Hạ Thiên Tường nghe thấy câu nói này, Tô Nhược.

Hân đứng cạnh anh cũng nghe thấy. Mặt mũi cô trở nên tái mét, cô quay đầu lại hỏi nhân viên vừa ngăn không cho cô đi vào khu vực làm việc: “Nghi thức sẽ được bắt đầu vào lúc nào?”

Mặc dù nhân viên không muốn tiếp Tô Nhược Hân, tin chắc cô bị điên nhưng trước cổng có camera theo dõi, anh ta cũng không thể không trả lời hay phớt lờ cô được. Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ rồi đáp ngay: “Còn mười phút nữa là bắt đầu, mời hai người đi bằng cổng chính ở bên kia vào tham quan.”

Nhân viên bất đắc dĩ trả lời Tô Nhược Hân, sau đó vẫn yêu cầu cô và Hạ Thiên Tường đi vào bằng cổng dành cho khách du lịch.

“Mười phút nữa sẽ bắt đầu ư?” Tô Nhược Hân ngoái đầu nhìn poster được dán ở đằng kia, theo như thời gian bắt đầu nghi thức được thông báo trên poster thì đúng là sắp đến rồi, mười phút nữa.

Đây là mốc thời gian cố định mỗi ngày.

Như vậy cũng thuận lợi cho việc tập trung du khách tham quan xong một lượt.

Mỗi ngày chỉ diễn ra một đợt.

Thế nên mốc thời gian cũng cố định.

“Đúng vậy.”

Mười phút thoáng cái là qua rồi.

Tô Nhược Hân nghe vậy thì càng sốt ruột hơn: “Anh nhân viên, anh hỏi giúp tôi người được làm nghỉ thức đầu tiên có phải đứa bé kia không với?”

Hôm nay chỉ chở năm người tới gồm bốn người lớn và một trẻ con, giả sử người đầu tiên không phải đứa bé thì cô vẫn còn thời gian, nếu phải thì e rằng cô thật sự không đợi được nữa mất.

“Tôi không biết.’ Nhân viên lạnh lùng liếc cô, đanh thép yêu cầu: “Mời cô rời khỏi đây cho.”

“Không, trừ khi cứu được đứa bé đó, nếu không tôi sẽ không đi!” Dấu hiệu sinh tồn rõ như thế, cô không phải chỉ cứu đứa bé kia ra mà còn có thể chữa bệnh cho nó để nó sống một cách khỏe mạnh.

“Người chết không sống lại được đâu, cô đừng lảng vảng trước mặt tôi nữa có được không? Đi ra giùm cái!” Có lẽ nhân viên vẫn thấy những lời Tô Nhược Hân thốt ra quá khó tin nên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Tôi chỉ muốn cứu một đứa trẻ thôi mà, nếu anh biết đứa bé còn sống, anh có cứu nó không?” Tô Nhược Hân hỏi ngược lại.

“Thì… Nhân viên nọ nghẹn họng, hiển nhiên anh †a không trả lời được câu hỏi của Tô Nhược Hân.

Nếu biết trong số các thi thể được chở tới có người vẫn còn sống, vẫn còn thở thật thì anh ta cũng sẽ cứu giúp, nhất quyết không để mặc một người còn thở từ giã người thân của mình như thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1299


Chương 1299

Điều đó quá độc ác.

Chữ “thì” đầy chần chờ ấy đã chứng minh người nhân viên này có tình người, chứng minh anh ta sẽ đi cứu người.

Chẳng qua, bên cạnh sự lưỡng lự, anh ta vẫn không thay đổi suy nghĩ rằng người được chở vào chắc chắn đã chết rồi.

Biết nhân viên này không phải người xấu, Tô Nhược Hân điềm đạm cười: “Anh xem, nếu là anh, anh cũng không thể thấy chết mà không cứu mà.

Cái này gọi là lòng hướng thiện, anh là một người hiền lành đấy.”

Thoáng chốc, Tô Nhược Hân hết lời tâng bốc nhân viên.

Hết cách rồi, cô muốn đi vào cứu đứa bé kia với Hạ Thiên Tường nên để cứu nó, muốn cô nói gì cô cũng chịu, miễn là cứu sống được đứa bé.

Được Tô Nhược Hân khen, nhân viên kia ngượng ngùng gãi đầu: “Người ở đây theo Phật nên đương nhiên đều hướng thiện rồi.”

Thấy nhân viên này đã buông lỏng cảnh giác, Tô Nhược Hân lại hỏi: ‘Gần đây anh có nghe nói ở thị trấn có một bác sĩ Tô không?”

“Có, cô cũng biết bác sĩ Tô sao? Tiếc là gân đây ngày nào tôi cũng phải đi làm, khi nào đến phiên tôi nghỉ tôi cũng phải lên thị trấn nhờ cô ấy khám bệnh mới được. Nghe nói cô ấy chữa bệnh giỏi lắm, nhưng bây giờ rất khó để được cô ấy xem bệnh, toàn là hai ông bác sĩ già còn lại phụ trách khám bệnh cả.” Nhân viên vừa nghe Tô Nhược Hân nhắc tới bác sĩ Tô thì ánh mắt anh ta đầy kính nể.

Trong cảm nhận của họ, bác sĩ Tô đã được truyền như thánh thần.

Là thần trong lòng họ.

“Anh muốn nhờ cô ấy khám cho cái chân bị thấp khớp của anh đúng không?” Tô Nhược Hân mỉm cười nhìn đầu gối của nhân viên này.

Nghe Tô Nhược Hân đề cập tới cái chân bị thấp khớp của mình, còn thấy Tô Nhược Hân nhìn đầu gối mình thì nhân viên sửng sốt, hỏi ngay: “Sao anh biết tôi bị thấp khớp?” Hình như anh ta chưa nói với cô gái trước mắt mà, anh ta thấy hơi kỳ quặc.

“Tôi là bác sĩ Tô.’ Để cứu đứa bé kia, Tô Nhược Hân không từ bất cứ giá nào. Cô không giấu tên nữa Vì cứu người quan trọng hơn.

Điều quan trọng nhất trước mắt là lấy được sự tin tưởng của nhân viên này, để anh ta biết cô muốn cứu đứa bé kia thật, có thế anh ta mới cho cô đi.

Nếu không, cô và Hạ Thiên Tường không vào được thì sao cứu nổi đứa bé.

Nếu chuyện đến mức đó, nghỉ thức đã sắp bắt đầu rồi, cô thật sự không gánh nổi trách nhiệm.

“Cô… cô nói gì? Cô nói cô là bác sĩ Tô ư?” Nhân viên giật mình, bắt đầu đánh giá Tô Nhược Hân từ trên xuống dưới. Cô gái này quá trẻ, lại còn xinh đẹp như vậy, một cô gái thế này nhìn kiểu gì cũng chẳng liên quan gì tới bác sĩ.

Thật sự vì trông cô trẻ măng.

Không thể nào một cô gái còn trẻ như vậy đã làm bác sĩ được.

Chắc chắn cô gái này muốn mượn tên bác sĩ Tô để khiến anh ta cho cô đi vào, sau đó vào trong gây mất trật tự, quấy rối nghi thức thiêng liêng không thể xâm phạm của nơi đây.

“Đúng vậy, tôi chính là bác sĩ Tô, anh có thể cho.

tôi vào cứu người được không? Rồi sau đó tôi sẽ châm cứu chữa chân cho anh.” Tô Nhược Hân vội vàng nói, nói qua nói lại nãy giờ đã mất mấy phút rồi.

Nếu cô còn không vào thì nghi thức sẽ bắt đầu mất.

Đúng vậy, đến tận bây giờ vẫn chưa có thông báo hoãn nghi thức lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1300


Chương 1300

Xem ra Xuân Phong, Lý Sở và trưởng khu chưa gọi điện, hoặc đã gọi nhưng nhân viên không quan tâm.

Thế nên, bây giờ cô phải vào.

“Không được, địa điểm du lịch có quy định người không phận sự không được vào khu vực làm việc.”

Nhân viên này vẫn muốn ngăn cản Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân vô cùng sốt ruột: “Hay anh chụp.

hình tôi rồi đăng lên mạng hỏi cư dân mạng có biết tôi không đi? Nếu như có người đi khám bệnh từng gặp tôi thì nhất định sẽ nhận ra tôi đấy.”

Nhân viên nghe cô nói vậy thì suy nghĩ, thấy hình như cũng có lý. Vì trước đó anh ta từng nghe nói nữ bác sĩ khám bệnh quả thật là một cô gái xinh đẹp.

Chỉ là anh ta không thể nào tin nổi trẻ mà trẻ như cô gái trước mặt.

Cô gái trước mặt phù hợp với cái đẹp như anh †a tưởng, nhưng trẻ thì không thể nào trẻ đến vậy được.

Nhưng đăng lên mạng xác nhận anh ta cũng chẳng mất gì, ngộ nhỡ cô gái này là bác sĩ Tô thật thì sao?

Bao nhiêu người xếp hàng chờ được cô khám bệnh cũng không được, vậy mà anh ta lại được bác sĩ Tô chủ động ngỏ ý khám cho, anh ta phải tu luyện mấy đời mới có phước như này: “Thôi được, cô đứng đó đi, tôi sẽ chụp một bức rồi đăng lên xác nhận.”

Tô Nhược Hân bèn dựa vào chiếc moto Harley, bình tĩnh tạo dáng: “Chụp đi.”

Nhân viên lấy điện thoại “click click” chụp liên tiếp hai bức ảnh rồi đăng lên mạng ngay.

Trong lúc anh ta tập trung vào điện thoại, Tô Nhược Hân sốt ruột xoay vòng vòng tại chỗ. Lửa sém đến lông mày rồi trời ạt Nếu đang ở trên đất liền thì cô sẽ bất chấp tất cả xông vào, nhưng thực tế lại không phải.

Cô phải tôn trọng phong tục tập quán của dân tộc ở đây, tôn trọng người dân của nơi này.

Hạ Thiên Tường đứng kế bên thấy Tô Nhược Hân gấp gáp đến nỗi như sắp thành con kiến trên chảo.

nóng mà xót xa, nói: “Anh đưa em vào.” Không được thì xông vào, nhân viên ở đây không ngăn cản được anh.

Huống chỉ, cho dù cản được anh thì vẫn còn Hạ Tam, Hạ Tứ, còn cả Hạ Nhất, Hạ Nhị mà.

Hạ Nhất, Hạ Nhị cũng tới đây, đã đến vào đêm qua, chẳng qua là Tô Nhược Hân không biết thôi.

Tô Nhược Hân nhấc chân nhìn về phía khu vực làm việc, nhìn thấy chiếc rèm vải màu trắng nhuốm máu ở đẳng xa đã được kéo ra.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lần trước cô cũng thấy chiếc rèm vải đó, rèm vải được kéo nói lên nghi thức sắp bắt đầu.

“Đành vậy.” Không còn kịp nữa, Tô Nhược Hân biết bây giờ chỉ còn cách xông vào.

Nhưng cô và Hạ Thiên Tường chưa kịp cất bước thì nhân viên trước mặt đột nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên: “Cô là bác sĩ Tô thật à?”

Hiển nhiên, trên mạng đã có người khẳng định thân phận của cô.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Là tôi, cho nên hồi nãy tôi nhìn là biết anh bị thấp khớp đấy, nếu là bác sĩ khác thì chưa chắc đã nhận ra anh mắc bệnh gì ở chân đâu.

“Trời đất, tôi gặp được bác sĩ thần thánh nào đây?

Bác sĩ Tô, cô chắc chắn đứa bé trong xe chở hàng vừa đi vào còn sống chứ?” Mặc dù phấn khởi nhưng nhân viên cũng không quên mình nhiệm vụ của mình, vẫn nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

Dù gì thì tự ý cho du khách vào là trái với quy định, nhưng cho vào để cứu người lại có thể.

Mặc dù anh ta đã chắc chắn cô gái trước mặt chính là Tô Nhược Hân, biết cô khám bệnh rất giỏi, có lẽ sẽ không nhìn lâm nhưng nên hỏi lại thì hơn, cũng là để cho có thủ tục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1301


Chương 1301

“Chắc chắn, tôi không nhìn thấy người trong xe, không thấy một ai nhưng tôi cảm giác được bên trong có một đứa bé vẫn còn thở. Anh nói cho tôi biết có phải trong số những người bị kéo vào có một đứa trẻ không?”

“Có, có, bác sĩ Tô mau vào đi.” Nhân viên càng nghe mắt càng sáng, anh ta không ngờ mình có thể bắt gặp bác sĩ Tô, anh ta quá may mắn rồi.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Cảm ơn.” Cô vào cùng Hạ Thiên Tường ngay không chút nghĩ ngợi.

“Bác sĩ Tô, chút nữa đi ra nhớ khám chân cho tôi đó.” Nhân viên nhắc lại lần nữa. Quyết không thể bỏ lỡ Tô Nhược Hân, nghe nói bác sĩ Tô có tài chữa bệnh giỏi nhất trong ba bác sĩ khám bệnh, hai bác sĩ già còn lại hoàn toàn không thể sánh bằng.

“Được, anh chờ tôi đi ra nhé.” Tô Nhược Hân vừa chạy chậm vừa đáp.

Gô rất biết ơn vì anh ta đã cho cô vào nên hứa là điều chắc chắn rồi.

Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã đến khu vực làm việc. Tô Nhược Hân vén rèm lên lách người đi vào.

Quả nhiên, có một đứa bé đang nằm trên thớt.

Trước đó cô chỉ biết là một đứa trẻ chứ không chắc là nam hay nữ. Giờ phút này tiếp xúc gần hơn, không ngờ là một cô bé, lại còn là một bé gái xinh xắn hệt một cô công chúa nhỏ.

Tiếng cồng chiêng vang lên.

Nghỉ thức bắt đầu.

Một người đang trông chừng cạnh cô bé cầm một con dao lên.

“Dừng tay!” Tô Nhược Hân vội vàng thét lên, chạy qua kéo tay của người kia lại rồi đứng chắn trước mặt cô bé.

“Tránh rat” Tên nọ không ngờ đột nhiên có người lao ra cản mình, sững sờ nhìn Tô Nhược Hân: “Cô vào đây bằng cách nào?”

Cùng lúc đó, toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều nhìn về phía này, liến thoắng nói tiếng địa phương Tô Nhược Hân hoàn toàn mù tịt, ai nấy cũng trông tức giận như muốn giết cô ngay lập tức.

“Con bé vẫn chưa chết, tôi phải cứu nó!” Tô Nhược Hân lớn tiếng nói.

“Bác sĩ đã xác nhận Sam chết rồi, giờ con bé sẽ được đưa về chầu trời, cô không được cản nó về với Phật!” Một người phụ nữ xông tới muốn lôi Tô Nhược Hân ra.

Tô Nhược Hân vẫn đứng yên ở đó cứ như chân mọc rễ vậy. Cô bé này đáng yêu, xinh xắn như búp bê, cô không tài nào thấy chết mà không cứu được.

“Cô là mẹ con bé à?” Tô Nhược Hân nhìn về phía người phụ nữ muốn kéo cô ra, cô muốn biết thân phận của đối phương là gì để có thể đối phó.

“Phải, tôi là mẹ con bé, cũng chính vì tôi là mẹ con bé nên tôi không cho phép cô ngăn cản con gái về với trời.” Bà ấy nói trong đau khổ.

Tô Nhược Hân gật đầu, điều cô phải làm trước hết là trấn an cảm xúc của người thân, chỉ cần trấn an được người thân thì sẽ dễ dàng ngăn cản được người tiến hành nghỉ thức tại hiện trường.

“Nếu cô là mẹ con bé, nếu cô là người đã vất vả không ngại khó nhọc sinh con bé, rồi nuôi nấng con bé đến tuổi này thì chắc hẳn tình cảm giữa mẹ con hai người rất sâu sắc. Vậy thì nhất định là cô cũng mong cô bé còn sống chứ?”

“Nhưng Sam đã chết rồi, dù tôi có thương nó cách mấy thì nó cũng đã chết rồi, tôi đành cho con bé thiên táng, về trời rồi đi đầu thai thôi. Kiếp sau con bé sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc.”

“Nhưng rõ ràng kiếp này con bé đã có thể là một đứa trẻ cực kỳ hạnh phúc rồi mà? Nó có thể mở mắt ra gọi cô là mẹ, có thể khóc với cô, cười với cô, có thể ở bên cô mỗi ngày, như vậy không tốt sao? Sau này, đợi con bé già đi rồi hãy hoàn thành nghi thức như hôm nay, không phải càng hợp lý hơn sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1302


Chương 1302

“Sam không thể nào mở mắt ra được nữa, cô mau tránh ra, đừng nói bậy nói bạ nữa.” Mẹ của Sam đau đớn run rẩy, bà ấy đã rất suy sụp vì cái chết của cô bé.

“Đúng đấy, cô tránh ra đi.’ Một người đàn ông cũng bước tới đứng ở bên cạnh người phụ nữ, hẳn đây là ba của Sam rồi.

Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu: “Tôi là bác sĩ Tô, tôi mong anh có thể cho tôi một ít thời gian, một cơ hội nữa, tôi chỉ cần vài phút thôi, vài phút là tôi có thể làm Sam tỉnh lại, gọi hai người là ba mẹ.”

“Không thể nào, bác sĩ đã kiểm tra rồi, Sam đã chết rồi, cô cho con bé yên lòng nhắm mắt đi, cho con bé sớm được về chầu trời đi mà!” Nghe Tô Nhược Hân nói sẽ khiến Sam có thể tiếp tục gọi mình là mẹ, tuy mẹ của Sam cực kỳ kích động nhưng vẫn không tin, nước mắt rơi đầm đìa.

“Chỉ cần cho tôi mấy phút thôi, về chầu trời sớm hay muộn mấy phút cũng không hề hấn gì mà? Cô không có chút hy vọng nào sao?” Tô Nhược Hân tiếp tục khuyên.

“Đừng cãi cọ với cô ta nữa, người ngoài không được vào nơi này, kéo cô ta ra ngoài mau lên.” Một nhân viên khác xông lên, chỉ huy hai người phụ nữ muốn lôi Tô Nhược Hân đi.

Hạ Thiên Tường tiến lên một bước: “Ai dám?”

Tiếng gầm của anh khiến hai người phụ nữ vừa muốn xông lên hoảng sợ, sững sờ, bị tiếng quát tháo làm cho đứng ngay tại chỗ, không dám đi tới kéo Tô Nhược Hân đi nữa.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường, điếng người trước khí thế mạnh mẽ của anh: “Sao lại có thêm một người đàn ông vào đây nữa? Ai cho anh †a vào thế?”

“Bác sĩ Tô là bác sĩ khám bệnh từ thiện mỗi ngày trong thị trấn gần đây, chắc mọi người cũng từng nghe nói đến tiếng tăm của cô ấy rồi. Cô ấy nói bé gái này không chết thì nhất định là chưa chết. Cô ấy khám bệnh cho người ta chưa khám sai bao giờ.” Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua xung quanh, trầm giọng nói.

“Bác sĩ Tô? Là bác sĩ Tô mà người ta rủ nhau đi xếp hàng khám bệnh trong thị trấn đó sao?” Có người không tin, hỏi, nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt khác.

“Đúng vậy, chính là bác sĩ Tô. Thế nên hãy cho cô ấy một cơ hội, cũng cho đứa trẻ này một cơ hội để thử đi, chỉ cần mất mấy phút là có thể chứng minh được lời cô ấy nói là thật hay giả rồi. Nếu là thật thì đứa bé này sẽ được cứu, nó sẽ không mất ba mẹ, ba mẹ nó cũng sẽ không mất nó. Nếu là giả thì mọi người bắt cô ấy, đưa cô ấy đến Cục Cảnh sát cũng không muộn. Dù sao cô ấy đã đứng ngay trước mặt mọi người rồi, anh chị nhiều người còn bọn tôi chỉ có hai người, dù có muốn chạy thì cũng chạy không thoát.”

Hạ Thiên Tường nói xong, người ở hiện trường nhìn qua nhìn lại, dường như họ đã bị lung lay, xuôi theo sự thuyết phục của anh.

Nhất là ba của đứa bé, đôi mắt ông ấy tràn trề hy vọng: “Tôi từng nghe nói về bác sĩ Tô, khổ nỗi ngày bác sĩ Tô đến huyện chúng tôi trúng ngay lúc Sam chết, hôm sau tôi mới được nghe về tài chữa bệnh của bác sĩ Tô. Tôi ước gì bác sĩ Tô đến sớm một ngày để khám cho Sam, thế là nó sẽ được cứu rồi.

Nhưng bây giờ con bé đã chết, cô xuất hiện lại thì còn có ích gì? Cô đi đi, tôi không muốn thấy cô.” Ba Sam đau đớn nhìn Tô Nhược Hân, dù ông ấy biết Tô Nhược Hân chữa bệnh rất giỏi nhưng vẫn không tin cô có thể làm người chết sống lại.

Chuyện đó khó mà tưởng tượng nổi.

“Nếu Tô Nhược Hân tôi dám nói con bé chưa chết thì nó thật sự chưa chết, tại sao ông không thể tin tôi một lần? Chỉ cần vài phút thôi mà?”

“Vài phút cũng là vấn đề đấy. Giờ lành đến rồi, cô còn ngăn cản nghỉ thức Sam về chầu trời là cô thiếu tôn trọng với phong tục tập quán của chúng tôi. Người đâu, lôi họ đi!” Một người đàn ông đi qua chỉ huy hai người phụ nữ muốn lôi Tô Nhược Hân đi, hoàn toàn không nghe lời giải thích và lý luận của cô.

Tô Nhược Hân nhìn lướt qua mẹ của Sam: “Cô thật sự không muốn con gái cô sống lại sao?”

“Kéo ra ngoài.” Không chờ bà ấy đáp lại, người trông có vẻ là cầm đầu ở đây lại ra lệnh hai người phụ nữ kéo Tô Nhược Hân đi.

Hai người phụ nữ vòng qua ba mẹ của Sam, toan tóm lấy Tô Nhược Hân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1303


Chương 1303

Hạ Thiên Tường lại bước tới: ‘Không ai được động vào Tô Nhược Hân.”

Anh lại gầm lên làm hai người phụ nữ kia giật mình nhìn anh, lại lưỡng lự nhìn quản lý đang đứng cạnh mình.

Mà lúc này, Tô Nhược Hân cảm nhận được hơi thở của cô bé sau lưng càng ngày càng yếu ớt, nếu cô còn không hành động thì đứa bé này sẽ đi đời nhà ma thật mất.

Dù gì thì trời lạnh mà cô ấy lại tr@n truồng nằm trên tấm thớt như vậy, cho dù xung quanh đều có rèm nhưng vì ở ngoài trời nên vẫn rất lạnh. Tô Nhược Hân chợt xoay người lại: “Hạ Thiên Tường, anh ngăn mọi người đi, không được cho ai đến gần, em sẽ châm cứu cho cô ấy, cho em năm phút thôi.”

Thật ra, phương pháp châm cứu Thanh Khắc của cô yêu cầu phải giữ nguyên vị trí hai mươi phút sau khi châm cứu xong, nhưng cô đoán những người trước mắt chắc chắn sẽ không chờ đến hai mươi phút.

Cho nên chỉ có thể rút gọn còn năm phút bằng cách dùng thêm mấy kim nữa.

“Được, anh cản họ, còn em châm cứu nhé.” Hạ Thiên Tường gật đầu, đứng yên trước mặt những người khác như một ngọn núi vững chãi, như cây tùng bách.

Người đàn ông có chất giọng trầm và dễ nghe, từng con chữ như đi vào trái tim của Tô Nhược Hân.

Ngay lập tức cô thấy yên tâm hẳn.

Cô nhìn cơ thể nhỏ bé của bé gái.

Chạm tay lên làn da, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cái lạnh ấy khiến cô đau lòng.

Cô lập tức cởi áo khoác ngoài rồi đắp lên người bé gái, ít nhất cũng không để cho cô bé lạnh như thế nữa.

Sau đó mới mở balo rồi lấy túi đựng kim ra.

Đột nhiên cô nhận ra, thói quen mang theo túi đựng kim châm mỗi khi ra ngoài của mình rất tuyệt.

Nếu không, nếu hôm nay không mang theo túi đựng kim châm, e là dù cô có lòng thì cũng không thể cứu nổi bé gái này.

“Tránh ra, cô tránh ra.”

“Không được chạm vào Sam.”

“Chết tiệt, không được chạm vào Sam.”

Sau lưng là tiếng ồn ào.

Ở một nơi nhỏ thế này, lúc này tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía của cô và Hạ Thiên Tường.

Nhưng, cô không hề sợ hãi.

Bởi vì Hạ Thiên Tường đang bảo vệ cô và bé gái.

Có anh đứng ở phía sau, dù có bao nhiêu người muốn chạy đến ngăn cản cô cứu đứa bé này thì cũng không cản nổi.

Là một bác sĩ, cứu người chữa bệnh là việc mà cô phải làm.

Cô không thể thấy chết không cứu được.

Cho dù bất chấp lẽ phải trên đời thì cô cũng muốn cứu được Sam.

Sau lưng, mấy người kia người xông đến.

Bởi vì, cô nghe thấy tiếng đánh nhau.

Nhớ lại lần trước ở trên núi, người Ruckssan phái đến muốn g iết chết cô và Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường đã lấy một chọi mấy chục người, khi đó anh không hề sợ hãi, lần này chỉ có mười mấy người thôi, anh có thể làm được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1304


Chương 1304

Cô tin chắc chắn anh sẽ làm được.

Cầm kim bạc, Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, bàn tay thon dài nhanh chóng hạ xuống.

Hết kim này đến kim khác, đầu tiên là phần đầu của cô bé, sau đó xuống đến ngực, từng hàng kim bạc đâm xuống.

Đột nhiên, có ánh sáng từ con dao hắt lên người của bé gái, có người cầm dao đâm tới, muốn tấn công cô để cô dừng tay.

Nhưng Tô Nhược Hân lại không hề dừng tay, cô làm như không nhìn thấy ánh sáng từ con dao kia mà tiếp tục châm kim.

Cô phải tin tưởng Hạ Thiên Tường.

Anh có thể làm được.

Cho dù đối phương có đao, anh cũng sẽ chế ngự được từng người một.

Tô Nhược Hân tiếp tục châm kim, cô không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng từ con đao và tiếng đánh giết sau lưng mình, tiếp tục châm kim.

Đồng thời, tốc độ châm kim của cô cũng càng lúc càng nhanh, đã sang đến đôi chân xinh xắn của bé gái rồi.

Đây cũng là những cây kim cuối cùng của lần châm cứu này.

Bé gái vốn chỉ bị ngừng tim, nhưng do ba mẹ của cô bé tưởng cô bé mất rồi nên không cứu chữa nữa, để ngoài trời cúng bái hành lễ lâu như thế, đến nỗi các cơ quan trong cơ thể của cô bé đều đã suy kiệt rồi.

Tính ra tình trạng như thế này cũng phải kéo dài ít nhất ba ngày rồi.

Nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ như thế, rõ ràng còn sống nhưng lại bị ép chờ chết, cái cảm giác đó, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy nhói nhói lòng rồi.

Châm kim xong.

Tô Nhược Hân đứng dậy, nhưng cô dán mắt vào người của bé gái.

Lúc này, chính là lúc nguy hiểm nhất của cô bé.

Chỉ cần sơ suất một chút thôi là thật sự không thể tỉnh lại nữa.

Cô không sợ mình mất mặt, cô sẽ chỉ hối hận vì mình không thể cứu sống bé gái này thôi.

Cô bé này rất xinh, cô nghĩ tới dáng vẻ mở mắt rồi mỉm cười của cô bé, nhất định sẽ rất đẹp.

Nhưng đáng tiếc, lúc này cô bé đang yên lặng nằm ở đó, đừng nói là cười mà ngay cả cử động thôi cũng trở thành một thứ xa xỉ rồi.

“Vút” có cái gì đó bay đến.

Cảm nhận được sức gió, nhưng Tô Nhược Hân vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.

“Cẩn thận.”

“Cẩn thận.”

Mẹ Sam và ba Sam đồng thanh hét lên.

Bởi vì hướng thanh trường đao đó bay qua là nhằm thẳng vào phần lưng của Tô Nhược Hân mà đâm tới.

Vẫn là quăng chếch từ hướng đẳng trước tới.

Chắc Hạ Thiên Tường đang ngăn người tấn công ở một hướng khác, thế nên cho dù lúc này anh có muốn ngăn cản thì cũng không kịp nữa.

Anh không sợ lấy một chọi mười mấy người, anh cũng sẽ không thua, nhưng nếu phải đồng thời bảo vệ Tô Nhược Hân và bé gái trong lúc đánh nhau thì hơi trầy trật một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1305


Chương 1305

Dù sao thì lúc này Tô Nhược Hân cũng không giống cái ngày ở trên núi, ngày đó Tô Nhược Hân vẫn có thể cử động, vẫn có thể tránh khỏi sự tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ cô không thể.

Nếu như cô tránh đi, trường đao này sẽ đâm thẳng về phía bé gái đang nằm trên thớt.

Nếu như bé gái tỉnh táo, có thể cử động được, Tô Nhược Hân chỉ cần bế bé gái trốn đi là tránh được.

Nhưng hiện tại bé gái vốn không thể cử động được.

Khắp người cô bé toàn là kim bạc châm cứu, cử động sẽ chết..

Vì vậy, Tô Nhược Hân không thể chạm vào bé gái.

Đây là lựa chọn duy nhất.

Mà kết quả của sự lựa chọn này chính là cô cũng không thể cử động được.

Nếu không, cho dù cô có thật sự cứu sống được đứa trẻ này, cũng là lại làm hại cô bé.

“Nhược Hân…’ Hạ Thiên Tường nhanh chóng thoát được đòn tấn công của một người, anh giơ tay muốn bắt lấy trường đao đang bay về phía Tô Nhược Hân.

Nhưng tốc độ bay của nó quá nhanh, người ném cũng đã thấy bên kia đang có người tấn công anh từ trước, anh ta đứng bên này có lỗ hổng nên mới phi trường đao về phía Tô Nhược Hân.

Một đâm này, một là Tô Nhược Hân bị thương, hai là Sam bị thương.

Mà dù ai là người bị thương thì nơi này cũng sẽ trở nên hỗn loạn.

Ngón tay dài của Hạ Thiên Tường kẹp lấy trường đao, không ngờ anh lại thật sự kẹp được.

Thế nhưng lực quán tính hướng về phía trước của trường đao quá mạnh, kéo tay anh đi về phía trước.

“Sam…”

“Sam…

“Nhược Hân…

Mẹ Sam và ba Sam, vẫn là hai người thân gọi tên Sam, Hạ Thiên Tường thì gọi tên Tô Nhược Hân.

Khoảnh khắc này người của nhà họ Sam đều cho rằng chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ né trường đao bay về phía cô theo quán tính, thế thì khi cô vừa tránh đi trường đao đó sẽ bay về phía Sam đang nằm trên thớt, vậy thì người bị thương chắc chắn sẽ là Sam.

Giây phút này mọi người đều dừng lại, họ sợ hãi nhìn Tô Nhược Hân và Sam đang yên lặng nằm trên thớt, đâu đâu cũng là nắng nhưng vẫn làm ướt đôi mắt của Tô Nhược Hân.

Hạ Thiên Tường chảy máu rồi.

Là do lúc anh kẹp thanh kiếm đồng thời cũng rạch vào ngón tay làm bị thương.

Cô ngửi thấy mùi máu tanh, đó là máu của Hạ Thiên Tường.

Sau đó là tiếng “bụp”.

Trường đao đâm vào lưng của cô.

Lại là mùi máu tanh nhưng máu tanh lần này lại là máu của cô.

Nhưng cho dù đã chảy máu Tô Nhược Hân cũng vẫn đứng im.

Gô đề phòng lại có trường đao nào khác bay đến làm bị thương bé Sam.

Cô thật sự rất thích bé gái trước mặt, cô muốn cô bé mở mắt ra rồi gọi cô một tiếng dì.

Nhất định sẽ rất hay, rất hay, còn hay hơn cả tiếng dì mà Chúc Hứa gọi cô nữa.

Toàn là bé trai gọi cô là dì, cô cũng chưa nghe bé gái nào gọi mình là dì bao giờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom