Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 844


Chương 844

“Đánh thì không cần, vừa này đã chứng kiến cảnh tượng máu me, bây giờ muốn xem văn minh, ờm, cứ phân thắng thua dựa vào nhổ một sợi tóc, ai nhổ được tóc của đối phương trước thì người đó thắng.” Tô Nhược Hân cũng không muốn hai người đàn ông đánh nhau thật, nếu không cô sẽ rất có lỗi, sẽ hối hận về việc nhất quyết đến gặp Trần Sang.

Dù sao chỉ cần không gặp thì chắc chắn sẽ không có bầu không khí lúng túng như lúc này.

“Được, nghe theo Nhược Hân.”

“Tôi đồng ý”

Hai người đàn ông cùng mở miệng, đồng ý cách phân định thắng thua của cuộc so tài dựa vào việc nhổ tóc đối phương của Tô Nhược Hân, nếu không, nếu hai người đàn Ông thật sự đánh nhau, chỉ sợ nhất định sẽ có một người bị thương.

“Cậu Hạ, hay là vào trong biệt thự bắt đầu đi.”

Lúc này ở bên ngoài biệt thự, thi thoảng có người qua đường đi qua, Trần Sang không muốn khiến người vô tội bị thương, cũng không muốn đánh nhau trước mặt người khác, cho nên thẳng thắn mời Hạ Thiên Tường vào biệt thự.

“Được.’ Hạ Thiên Tường gật đầu đồng ý, cũng đã tới đây rồi, nếu không làm gì mà đã đi thì quá lãng phí thời gian của anh.

Thế là, bốn người chậm rãi đi vào cổng biệt thự.

Sau khi đi vào, Tô Nhược Hân mới phát hiện bên phía tay phải vườn biệt thự vườn có một sân luyện võ.

“Mời cậu Hạ, mời cô Tô.” So với anh Thành gọi Tô Nhược Hân là mợ Hạ, Trần Sang không nịnh bợ lấy lòng Hạ Thiên Tường.

Anh ta cũng không cần lấy lòng Hạ Thiên Tường, bọn họ là hai người đàn ông ở hai thế giới khác nhau.

Nhưng chắc chắc cũng là hai người đứng đầu lĩnh vực, có quyền lợi tối cao.

Theo Trần Sang đi vào sân luyện võ, rộng khoảng mười mấy mét vuông, cũng đã đủ cho hai người đánh nhau.

Hai người đàn ông, môi người chiếm lấy một góc. “Hạ Thiên Tường, Trần Sang, đã nói rồi, phân định thắng thua dựa vào nhổ một sợi tóc.”

Mất thấy hai người đàn ông muốn ra tay thật, Tô Nhược Hân không nhịn được mà nhắc lại một lần nữa.

Nếu không, cô có cảm giác nếu cô không nhắc nhở, rất có thể hai người đàn ông này sẽ lại đánh nhau theo cách của ngày hôm qua một lần nữa, cuối cùng, chắc chắn sẽ có một người bị thương.

“Cậu Hạ, đắc tội rồi.” Trần Sang ra tay trước, nhanh, hiểm và chính xác, đây là cảm nhận trực quan của Tô Nhược Hân, nhưng chớp mắt đã bị Hạ Thiên Tường hóa giải.

Đây quả thật là lần đầu tiên Tô Nhược Hân nhìn thấy Hạ Thiên Tường đánh nhau với người khác.

Trước kia chỉ biết anh đánh nhau với người khác mà thôi.

Cảm nhận hoàn toàn không giống với tận mắt chứng kiến ngay tại hiện trường.

Nhanh.

Nhanh đến mức Tô Nhược Hân hoa cả mắt.

Nhanh đến mức thậm chí cô còn muốn tham dự vào đó, xem xem tốc độ của mình có thể né được đòn đánh của hai người đàn ông hay không.

Cô không đánh, nhưng sẽ tránh.

Phương pháp cửu kinh bát mạch trong cơ thể cô đã bước vào cấp một.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 845


Chương 845

Nhưng cô sợ mình xông vào sẽ ảnh hưởng .

T tới hi người đàn ông đánh nhau, cho nên cuối cùng vẫn nhân nhịn.

Mà vào lúc này, khi tận mắt thấy Trần Sang ra đòn, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn tin vào năng lực của Trần Sang.

Thực sự rất biết đánh nhau.

Trần Sang không tệ, Hạ Thiên Tường càng không tệ, mặc dù tình hình đã khiến Tô Nhược Hân nhìn theo không kịp từ lâu, nhưng cảm giác hai người đàn ông khá cân tài cần sức, xem như Hạ Thiên Tường hơi chiếm thế thượng phong một chút, nhưng cũng không phải qué õ ràng.

Đột nhiên, Hạ Thiên Tường đang đánh nhau vội vàng lùi lại, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Tô Nhược Hân, đứng vững, trong tay có thêm một sợi tóc: “Đây là của anh Trần.”

Nhưng anh vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Trần Sang mỉm cười: “Thật ngại quá, trùng hợp là tôi cũng có một sợi.”

“Hạ Thiên Tường, anh thua” Tô Nhược Hân nhớ tới hôm nay, giờ phút nào người đàn ông này cũng bắt nạt cô đủ kiểu, nên cô bực bội trong lòng, lập tức đưa ra kết luận.

“Hả, tại sao lại là anh?” Hạ Thiên Tường lập tức mặt đen lại, nhẹ nhàng nhìn về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân không thèm để ý đến sắc mặt dần u ám của Hạ Thiên Tường, tiếp tục nói: “Bởi vì trên người Trần Sang bị thương, cho nên, nếu như hai người đồng thời lấy được tóc của đối phương, Trần Sang thắng.”

Hạ Thiên Tường hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói bên tại Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, cứ thế cho anh ta thắng?” Đương nhiên chữ ‘anh ta kia chỉ Trần Sang.

“Ăn ngay nói thật”

“Đồ không có lương tâm.” Hạ Thiên Tường nói xong, bỗng nhiên lại khoát tay: “Trong tay của tôi còn có thêm một cái cúc áo, không biết cái này có tính không?”

“Anh…” Trần Sang giật mình, thật sự không ngờ Hạ Thiên Tường còn trộm một chiếc cúc áo của anh ta, là do anh ta chủ quan, nhưng rất nhanh đã khôi phục sắc mặt, lạnh giọng nói: “Trận này, cậu Hạ thẳng, tôi nhận thua, nhưng cũng chỉ nhận trận này.”

“Anh Trần không phục, sau này còn muốn đánh một trận nữa sao?” Hạ Thiên Tường tiện tay ném đi, ném cúc áo trong tay cho Trần Sang.

Trần Sang giơ tay đón lấy, xem kĩ cúc áo trong tay này, trầm giọng nói: “Đương nhiên là phải đánh một lần.” Như thế, nếu như anh ta thua, từ nay anh ta sẽ hết hi vọng.

Dù sao anh ta cũng không tin mình không đánh lại Hạ Thiên Tường, cho nên, anh ta phải đánh một lần nữa.

để hôm khác, nếu không chẳng phải lại thành chiếm hời vì anh bị thương hay sao.’ Hạ Thiên Tường thấp giọng mỉm cười, lúc nói câu này, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người Tô Nhược Hân.

“Được, nhưng màp Dưới góc nhìn của Tô Nhược Hân, rõ ràng ánh mắt kia là đang lên án cô vừa nãy thiên vị Trần Sang.

Tô Nhược Hân lười để ý đến anh, bên kia Trần Sang đã lễ phép nói: “Người tới là khách, cậu Hạ, cô Tô, cùng uống chén trà đi.”

Sau đó, Trần Sang dẫn hai người đến đình nghỉ mát sau vườn.

Chỗ này có tầm nhìn thoáng đấng, có gió thổi đến, nhẹ nhàng, khoan khoái thoải mái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 846


Chương 846

Tô Nhược Hân lấy phương thuốc ra đưa cho Trần Sang: “Đây là đơn thuốc ngày hôm nay, ngày mai đưa thêm cho anh đơn của ngày mai.

“Được, tôi sẽ tự đến chỗ cô Tô lấy đơn thuốc ngày mai.” Trần Sang nhận lấy đơn thuốc Tô Nhược Hân đưa tới, mỉm cười gật đầu.

“Không cần.” Không ngờ, Trần Sang mới vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã từ chối trước thay cho Tô Nhược Hân.

Vẻ mặt kia vốn đang thể hiện công khai Tô Nhược Hân thuộc về anh, cho dù là ai cũng đừng hòng tranh giành, đừng hòng tới gần.

Lông mày Trần Sang hơi nhíu lại: “Vậy bắt đầu từ ngày mai mời cô Tô tới chỗ này của tôi mỗi ngày, tôi càng hoan nghênh, cảm ơn.”

“Thật sự xin lỗi, cũng không được.” Kết quả, Hạ Thiên Tường thẳng thừng từ chối mà không hề do dự.

..

Hạ Thiên Tường từ chối liên tục, Trần Sang lập tức giận dữ: “Ngại quá, tôi hỏi cô Tô, không phải anh, Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân nghe vậy, đưa mắt lặng lẽ liếc Hạ Thiên Tường, sau đó trực tiếp giơ ngón tay cái lên, nhưng lại giơ về phía Trần Sang: “Đúng, chính là như vậy, anh hỏi tôi, vậy để tôi tự quyết định.”

“Nhược Hân…” Ánh mắt Hạ Thiên Tường sắc lạnh, nếu đổi lại là một cô gái khác thì anh đã xông thẳng lên vặn cổ đối phương rồi.

Nhưng khổ nỗi cô gái trước mặt lại là Tô Nhược Hân. Chưa nói đến việc vặn gãy cổ Tô Nhược Hân, chỉ đánh cô thôi anh còn không nỡ.

Tô Nhược Hân liếc anh một cái, nhớ tới hành động của người đàn ông này làm với mình ở trong văn phòng lẫn thang máy, cô vẫn còn giận sôi máu, lẽ ra cô phải chọc thủng khí thế của anh. Nhưng cô là người biết giữ lời hứa, cho nên những gì cô đã đồng ý với Hạ Thiên Tường vấn sẽ thực hiện.

“Anh Sang, thật ra tôi có thể chẩn đoán bệnh cho anh, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy anh là được rồi, không cần bắt mạch hay các loại xét nghiệm khác. Vì thế gọi video là được.”

“Xem qua video sẽ không chính xác như xem trực tiếp đúng không?” Trần Sang nhìn Tô Nhược Hân, vẫn muốn mỗi ngày gặp một lần.

“Video và trực tiếp giống nhau, nghỉ hè tôi phải đi thực tập, sau khai giảng còn phải đi học nữa. Cho nên gọi video sẽ cố định vào 9 Giờ tối môi ngày, giờ đó anh tiện không?”

Cô nói xong hiển nhiên cảm giác được cơ thể hơi cứng đờ của người đàn ông bên cạnh chợt thả lỏng, mùi thuốc súng trong không khí cũng nhanh chóng tiêu tan. Cô không khỏi thản nhiên véo eo Hạ Thiên Tường một cái, nhỏ giọng nói: “Em không phải kẻ vô lại, em là người giữ lời hứa.”

Nếu đã đồng ý thì cô chắc chắn sẽ làm được.

“..” Ánh mắt Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Cô gái, cô dám nói bóng gió rằng anh là một tên vô lại.

Nhưng khi nhận được ánh mắt kiêu ngạo của Tô Nhược Hân, trong mắt anh trở nên ấm áp.

Cử chỉ thân mật véo nhẹ anh, trừ anh ra thì không có người khác, đây là đặc quyền chỉ riêng anh mới có.

Trần Sang sững lại trước, có lẽ là do không ngờ Tô Nhược Hân sẽ đề nghị như vậy.

Nhưng trong khoảnh khắc khựng lại này, hành động Tô Nhược Hân véo eo Hạ Thiên Tường cũng rơi vào tầm mắt anh ta.

Hầu kết của anh ta đột nhiên thít chặt lại, như thể có một ngụm máu nghẹn lại trong cổ họng.

Cái véo kia của Tô Nhược Hân nhìn như tức giận nhưng thật ra là thân mật, như một cái đánh yêu giữa các cặp tình nhân.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 847


Chương 847

Anh ta nhìn tay Tô Nhược Hân không chớp, trong nháy mắt anh ta chợt muốn bàn tay nhỏ bé của cô cũng có thể đặt trên người mình, cho dù có cấu đến nỗi đau đớn thì anh ta cũng tình nguyện.

“Trần Sang, ý của anh thế nào?” Hạ Thiên Tường chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ vừa mới Véo mình của Tô Nhược Hân, mới vừa chạm vào thì phát hiện tâm mắt của Trần Sang đảo qua, anh lập tức lạnh nhạt hỏi.

Trần Sang hít sâu một hơi, nỗ lực dời tầm mắt ra khỏi bàn tay của Tô Nhược Hân, quay qua nhìn thẳng vào cô: “Được, về sau mỗi tối 9 giờ không gặp không về. Và trong hai tháng nữa tôi sẽ ở đây, nếu cô Tô có vấn đề gì có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào, hoặc thông báo để tôi đi gặp cô. Tôi đã chuẩn bị cho kỳ nghỉ phép hai tháng, ở lại thành phố T để hết sức phối hợp với thời gian của cô Tô.”

Tô Nhược Hân ngẩn ra: “Anh không về nước sao?”

“Đúng vậy, hôm qua cô Tô có nói tôi cần phải uống hai tháng thuốc để điều trị bệnh, vì vậy tôi tự cho mình một kỳ nghỉ, ha ha.” Trần Sang nhẹ nhàng cười, nét mặt dịu như làn gió xuân, dáng vẻ như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta. Thật không thể tưởng được anh ta sẽ là thủ lĩnh của một đội quân lính đánh thuê giết người không chớp mắt.

“Nghỉ hay không là do anh lựa chọn, ở đây tôi không cần anh nghỉ phép để phối hợp, anh Trần cứ thoải mái đi” Tô Nhược Hân nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trong miệng đầy mùi trà, cô không khỏi tò mò hỏi: “Đây là trà gì thế?”

Cô không biết thưởng thức trà, uống cũng chỉ là để giải khát, nhưng thật sự chưa bao giờ uống trà có mùi thơm nồng như vậy.

“Tôi cũng không biết, người bạn tặng tôi nói rằng nó được hái vào mỗi buổi sáng khi còn đọng sương, đây là trà xuân.” Nói rồi anh ta quay đầu nhìn thuộc hạ cách đó vài bước: “Đi lấy hai hộp lại đây”

“Vâng. Thuộc hạ nhìn Trần Sang, dường như có hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đi lấy.

Có thể thấy trà này nhất định là vật quý, thế nên người đó mới không muốn Trần Sang đưa cho Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân nhìn thấy vậy không khỏi xấu hổ: “Không cần đâu anh Sang, tôi không hiểu về trà, uống trà cũng không khác gì bò uống, toàn coi như giải khát, trà ngon mà vào tay tôi thực sự rất lãng phí.

“Không đâu, bất cứ thứ gì rơi vào tay cô Tô đều là vinh hạnh cho thứ đó, cô xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất mà.”

Một tiếng “cốp” trầm đục vang lên, tách trà trong tay Hạ Thiên Tường đặt xuống thật mạnh. Anh cười lạnh nhìn về phía Trần Sang: “Nhược Hân xứng đáng có được bình an và những gì hạnh phúc nhất trên đời, nhưng những thứ này vừa hay lại không liên quan đến anh Trần đây.”

“Ha ha, tình cảnh này chẳng lẽ không bình an vui vẻ hay sao? Hay là yêu cầu về bình an vui vẻ của anh Hạ còn cao hơn?”

Đang nói chuyện thì thuộc hạ của Trần Sang đã mang hai hộp trà được đóng gói đẹp mắt tới. Trân Sang nhận lấy rồi đẩy đến trước mặt Tô Nhược Hân: “Cô thích thì uống nhiều chút, trà này tốt cho dạ dày, không tệ đâu, tôi sẽ nhờ người gửi cho cô thêm vài hộp nữa.

Tô Nhược Hân nhìn bao bì tỉnh xảo của hộp trà, đẹp đến mức không thể chê vào đâu được.

Trà bên trong chắc chắn cũng quý giá tương tự: “Ngài Trần có vẻ có rất nhiều bạn ở nước ⁄4 “Cũng kha khá.” Trần Sang cười nhẹ: “Cũng không phải là trà ngon gì, cô thích thì uống nhiều thêm một chút, không thích thì vứt đi, tôi sẽ gửi cho cô cái khác.”

“Được, vậy cung kính không bằng tuân mệnh, tôi đành nhận trà vậy.” Tô Nhược Hân cười nhận lấy hộp trà, xoay người nhìn về phía Phương Tấn: “Lát nữa giúp tôi để lên xe.”

“Vâng.” Phương Tấn tiến lên.

Nhưng ngay khi anh ta định nhận lấy hộp trà mà Tô Nhược Hân đưa qua, chợt phát hiện vẻ mặt như sắp nổi mưa gió bão bùng của Ông sếp nhà mình, tuyệt đối là mây đen phủ kín trên đỉnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 848


Chương 848

Lúc này, anh ta rất muốn lui về phía sau một bước không nhận hộp trà.

Nhưng người đã tiến lên, Tô Nhược Hân cũng đã giơ trà ra.

Nếu anh ta không nhận, chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ rất xấu hổ.

Phương Tấn hết sức đau đầu.

Không nhận thì sẽ có lỗi với Tô Nhược Hân, mà nhận thì rõ ràng Hạ Thiên Tường không thích Tô Nhược Hân nhận đồ của người đàn ông khác.

Anh ta thậm chí còn nghĩ đến kết quả của hộp trà mà mình sẽ nhận lấy, không chừng vừa mới rời khỏi nơi ở của Trần Sang, nhoáng cái đã bị Hạ Thiên Tường ném vào thùng rác.

Chỉ chốc lát mà trán Phương Tấn đã rịn một lớp mồ hôi dày.

Trong lúc anh ta đang không biết phải làm Sao, Hạ Thiên Tường đột nhiên mở miệng: “Phương Tấn, Nhược Hân không thích trà cũng không thích cà phê, cô ấy thích nước trái cây và sữa bò. Tôi nhớ ba cậu rất thích phẩm trà, ừ, tôi thay cậu cảm ơn Nhược Hân, cầm lấy đi hiếu kính ba đi, không thì vứt đi rất lãng phí” HH”

“Dạ.” Phương Tấn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận lấy hai hộp lá trà, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, cứ như thể nếu đến gần ba người thì cái mạng nhỏ của anh ta sẽ không còn vậy.

“Ha ha, anh Hạ, trà này tôi tặng cho cô Tô chứ không phải anh. Cho dù Nhược Hân không cần đi chăng nữa cũng là do cô ấy tự tay ném đi, chứ không phải là anh thay cô ấy tặng cho người khác.” Sắc mặt Trần Sang ôn .xÀ nhưng những lời nói ra đều gay gắt nhắm vào Hạ Thiên Tường.

Trán Phương Tấn càng đổ nhiều mô hôi hơn.

Rõ ràng lúc này họ đang ở bên ngoài, thời tiết tháng bảy cũng rất nóng, nhưng bây giờ anh ta chỉ cảm thấy lạnh.

Phải nói rằng Trần Sang đúng là một người độc mồm độc miệng.

Vào lúc Phương Tấn đang lau mồ hôi thay Hạ Thiên Tường, cho răng Hạ Thiên Tường rất khó đáp trả miệng lưỡi ác độc của Trần Sang thì lại thấy Hạ Thiên Tường thản nhiên liếc nhìn Trần Sang, sau đó lạnh lùng nói: “Chắc là anh Trần đã từng nghe nói tới ba chữ “người giám hộ” rồi đúng không? Bây giờ tôi chính là người giám hộ của Tô Nhược Hân, vậy nên tôi có thể hỏi cô ấy về mọi thứ bất cứ lúc nào, đừng nói là vứt vài hộp trà thay Cô ấy, ngay cả việc chọn bạn để chơi tôi cũng có thể quản lý được, đặc biệt là loại tội phạm giết người không chớp mắt thì Nhược Hân nên cách càng xa càng tốt”

Tô Nhược Hân bỗng dưng sững sờ, quay đầu ‘ 1⁄3 sang nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh trở thành người giám hộ của em từ khi nào vậy?” Tại sao cô không hề hay biết chứ?

Đổi với sự chất vấn của cô gái, Hạ Thiên Tường vô cùng thong thả: “Từ khi anh tỉnh lại, trong tất cả mọi việc liên quan tới em ở trường Trung học Khải Mỹ phàm là những việc cần chữ ký phụ huynh thì sẽ do anh giúp em: Tô Nhược Hân suy nghĩ một hồi, đúng thế, hai ba tháng nay trước khi thi Đại học, trong khi thi Đại học và sau khi thi Đại học, có rất nhiều chuyện cần phụ huynh ký tên quyết định mà cô không tìm phụ huynh để ký, nhưng lại không có chỗ nào gây phiền phức cho cô, tất cả đều cho cô qua, thì ra là do Hạ Thiên Tường âm thầm làm, chẳng trách ngoại trừ việc bỏ lỡ một bài thi trong kỳ thi Đại học, ngoại trừ việc cô bị Dương Thiên Thành sửa từ đại học Đồng Tế thành đại học Nam Kinh ra thì thực sự tất cả những việc khác cũng khá thuận lợi.

Nhưng tại sao việc Hạ Thiên Tường trở thành người giám hộ của cô, cô là người trong cuộc mà lại không biết gì về chuyện này chứ?

“Hạ Thiên Tường, tại sao bây giờ em mới biết?”

“Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy đã ký tên từ lâu rồi, anh không muốn em buồn nên mới không nói ra”

“Họ…họ đã ký tên giao em cho anh rồi sao?”

Tô Nhược Hân nghe thấy vậy thì lắp ba lắp bắp, đây là ba mẹ cô lại bán cô đi lần thứ hai sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 849


Chương 849

May mà là bán cho Hạ Thiên Tường, giả sử nếu như bán cho người đàn ông khác thì nói không chừng bây giờ ngay cả sự trong trắng của mình cô cũng không còn nữa rồi.

“Ừm” Hạ Thiên Tường gật đầu, nhìn Trần Sang với ánh mắt lạnh lùng hơn: “Nhược Hân, đối với những người mà bàn tay đã từng nhuốm đầy máu tươi kia, ám khí quá nặng, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu”

Tô Nhược Hân bỗng nhớ lại những điều Hạ Thiên Tường từng nói trước đây, Trần Sang là người đứng đầu của tất cả lính đánh thuê trong khu vực alb, trái tim cô run lên, quay sang nhìn Trần Sang, sắc mặt của người đàn ông đã hơi tái nhợt, rõ ràng là những điều Hạ Thiên Tường nói như “đôi tay đã từng nhuốm đầy máu tươi” hoặc là “ám khí quá nặng” đã nói trúng tìm đen của anh ta, khiến anh ta im lặng.

Sự tái nhợt đó khiến Tô Nhược Hân đau lòng một cách khó hiểu, thực ra cô và Trần Sang giống nhau, đều là đứa trẻ không ba không mẹ.

Ba mẹ của cô thì có cũng như không, còn anh ta căn bản không có ba không có mẹ.

Nhưng anh ta còn trẻ như thế này mà đã có thể tung hoành trong khu vực alb thì cũng đủ cho thấy năng lực của anh ta mạnh đến mức nào.

Nhưng chắc chắn là từng giờ từng phút đều Có cảm giác như đang đi trên mũi dao.

Lúc nào cũng đối mặt với cái chết.

Người như thế làm người khác không khỏi xót xa.

Nghĩ vậy, Tô Nhược Hân liền liếc nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt cảnh cáo: “Hạ Thiên Tường, anh bớt nói vài câu đi”

“Được.” Kết quả, cô mới dạy bảo anh mà Hạ Thiên Tường đã đồng ý ngay.

Nhưng từ “Được” này, nghe thì thấy dường như Hạ Thiên Tường ngoan ngoãn như một chú mèo, nhưng trong mắt Trần Sang thì đầy rõ ràng là cái liếc mắt đưa tình của hai người.

Sự thân thiết đó thực sự không hề liên quan tới lời nói mà chỉ thể hiện qua cảm xúc mà hai người thể hiện ra cũng như qua biểu cảm khi hai người nói chuyện.

Anh ta ngẩn ngơ nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân ở đối diện mình, đôi mắt dần dần tối sầm lại.

Đó dường như là một thế giới mà anh ta không có cách nào bước vào được.

Trong thế giới ấy chỉ có hai người, một người là Hạ Thiên Tường, một người là Tô Nhược Hân.

Dạy bảo Hạ Thiên Tường xong, Tô Nhược Hân bèn cầm điện thoại lên: “Anh Sang, kết bạn Zalo đi.”

“Được.” Sau đó Trần Sang liền lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lướt lướt gõ gõ vài cái, điện thoại của Tô Nhược Hân lập tức có thêm một số điện thoại mới, trong cả quá trình, anh ta còn không hỏi số Zalo của cô.

Nhưng trong nháy mắt Tô Nhược Hân đã hiểu ra rồi.

Người đàn ông này nhớ số điện thoại của cô.

Chúng ta cũng có thể kết bạn bằng số điện thoại.

Tô Nhược Hân ấn đồng ý, thấy tên tiếng anh Isaac của Trần Sang rất lạ, sau đó chú thích hai từ “Trần Sang”.

Chú thích xong, cô mới cất điện thoại đi rồi nhẹ nhàng uống hết trà trong cốc, mỉm cười và nói: “Đừng nghe Hạ Thiên Tường nói linh tính, tôi rất thích loại trà này, chỉ tặng cho ba Phương Tấn một hộp thôi, tôi sẽ giữ hộp còn lại, ừm ừm, nếu như anh muốn tặng nhiều hơn thì tôi cũng không có ý kiến đâu, cứ xem như phí khám bệnh anh cho tôi đi, ha ha”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 850


Chương 850

Tính ra thì từ trước tới nay cô chưa từng Yên bất kì khoản phí khám chữa bệnh nào.

Nhưng ở chỗ Trần Sang thì cô cũng định chấp nhận nó.

Mặc dù mới quen biết Trần Sang được một ngày, thậm chí còn chưa được hai mươi tư giờ đồng hồ.

Nhưng cô đã cảm nhận được mặc dù có thể người đàn ông này thực sự là một kẻ giết người không chớp mắt nhưng ngoại trừ việc giữ lời hứa ra thì anh ta vẫn còn một tính cách khiến người khác không thể xem nhẹ.

Đó chính là không thích nợ người khác ân tình. LiI Đối với anh ta, ân tình có thể chính là một loại gánh nặng.

Vậy nên chỉ vì anh ta nghĩ rằng mình đã nợ Anna một ân tình nên anh ta đã không màng khó khăn đi tới thành phố T, chính là để trả ơn Anna đã cứu mình.

Vậy nên đối với anh ta, việc nhận tiền khám chữa bệnh của anh có thể giảm bớt phần nào gánh nặng trong lòng.

Vậy nên Tô Nhược Hân cố tình nói như thế.

“Thực sự thì hai hộp trà quá ít rồi, để vài hôm nữa lại tặng cô Tô một món quà lớn vậy”

Trần Sang nghe Tô Nhược Hân nhắc tới phí khám chữa bệnh thì mỉm cười nhẹ nhõm.

“Vậy được rồi, đến khi ấy tôi sế cung kính không bằng tuân lệnh.” Tô Nhược Hân nói tới đây thì đứng dậy.

Đương nhiên là bây giờ Hạ Thiên Tường vô cùng muốn rời khỏi chỗ Trần Sang.

Đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân tới đây, anh hy vọng đây cũng là lần cuối cùng Tô Nhược Hân tới chỗ Trần Sang.

Anh không thích bất cứ ai dính líu đến Anna, bằng một cách nào đó anh đều không thích.

Trần Sang vấn luôn tiễn họ tới khi họ ra khỏi biệt thự, cho tới khi Tô Nhược Hân lên xe, cho đến khi chiếc xe Bugatti lái khỏi tầm nhìn của anh ta, anh ta vấn ngẩn ngơ đứng đó, tất cả tâm trí anh đều là hình bóng cô gái Inưu mô tính toán để anh thả cô đi vào ngày hôm qua.

Thực ra là không thể quên được.

Lên xe, Tô Nhược Hân cúi đầu xem thời gian: “Phương Tấn, đưa tôi tới phòng khám.”

“Được.” Phương Tấn lặng lẽ liếc nhìn Hạ Thiên Tường qua gương chiếu hậu, sắc mặt vân còn tốt.

Anh ta không kìm được mà càng ngưỡng mộ Tô Nhược Hân hơn.

Bông dưng cảm thấy trên thế giới này cũng chỉ có một mình Tô Nhược Hân dám nói những gì mình muốn trước mặt Hạ Thiên Tường mà không kiêng nể gì, nhưng chắc chắn sẽ không bị Hạ Thiên Tường bắt bẻ và trừng phạt.

Giống như những gì Tô Nhược Hân nói với Hạ Thiên Tường hôm nay, nếu như đổi thành một người bất kì nào đó thì chỉ e rằng cả đời này cũng không muốn xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tường nữa.

Nhưng cho dù Tô Nhược Hân nói bao nhiêu lần, thô lỗ bao nhiêu lần thì vẫn có thể bình an vô sự.

Đối với Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chắc chắn chính là sự tồn tại đặc biệt

Từ trước tới nay anh ta vần luôn tưởng răng Hạ Thiên Tường không biết cười, nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường biết cười rồi, chỉ là lần nào anh cũng cười vì Tô Nhược Hân.

Từ trước tới nay anh ta vẫn luôn tưởng rằng trên thế giới này sẽ không có người nào dám ngõ ngược với Hạ Thiên Tường, bây giờ thì có rồi, đó chính là Tô Nhược Hân, người dám động vào giới hạn của Hạ Thiên Tường mọi lúc mọi nơi, những bây giờ cô vẫn sống trong thế giới của Hạ Thiên Tường, hơn nữa còn sống rất tốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 851


Chương 851

Từ trước tới nay anh ta vẫn luôn tưởng rằng Hạ Thiên Tường là gay, sau đó vì để không bị người khác chỉ trích cho nên không đụng chạm phụ nữ, kết quả bây giờ anh chỉ yêu thương Tô Nhược Hân, căn bản không phải là gay.

Nhưng Phương Tấn chỉ liếc nhìn một cái rồi không dám nhìn trộm Hạ Thiên Tường nữa, ánh mắt chăm chú tập trung nhìn về phía trước, nếu không, anh ta thề rằng anh ta chỉ cần nhìn trộm một lần nữa thì chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ phát hiện ra.

Sau đó, ngoại trừ việc Hạ Thiên Tường có thể đuổi việc anh ta ra thì chỉ sợ vách ngăn ở phía trước và sau sẽ lập tức được nâng cao lên.

Sau khi Tô Nhược Hân dặn dò đi tới phòng khám xong thì đột nhiên nghĩ tới Hạ Thiên Tường là một người vô cùng bận rộn: “Hạ Thiên Tường, hay là đưa anh về công ty trước sau đó em mới tới phòng khám?”

“Không cần, đưa em đi trước.”

“Không phải ai cũng đồn rằng một giây anh có thể kiếm được hàng trăm triệu sao, Hạ Thiên Tường, hay là cứ đưa anh về trước đi, sau đó lại để Phương Tấn đưa em về phòng khám cũng được.” Khi Tô Nhược Hân nói câu này, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ.

Một giây có thể kiếm được tận vài trăm triệu là điều mà người như cô không dám tưởng tượng.

“Hứ, ai nói là một giây anh kiếm được vài trăm triệu?” Hạ Thiên Tường dịu dàng nhìn Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân nói như thế này có phải là cô đã từng điều tra vê anh không.

Mặc dù rất có khả năng là chỉ tìm kiếm những tin đồn về anh ở trên mạng, nhưng cũng xem như quan tâm anh.

Nghĩ tới việc cô đang quan tâm anh, sắc mặt anh càng lúc càng dịu dàng hơn.

“Trên mạng bảo thế, tra bừa một lúc là có rồi, Hạ Thiên Tường, anh có thể nói cho em biết thu nhập một giây của anh có thực sự là hàng trăm triệu giống như mấy lời đồn đại không?” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt lấp lánh, lúc đó cô cực kì tò mò.

Cô vẫn luôn cảm thấy điều đó không thể nào xảy ra.

Vài trăm triệu, đối với người bình thường nhất thì cũng phải làm hơn mười năm mới kiếm được.

Đúng thế, đối với người lương tháng chỉ có vài triệu mà nói thì thu nhập một năm cũng mới chỉ có vài chục triệu, vậy nên vài trăm triệu thực sự là một số tiền lớn.

“Thực sự muốn biết sao?” Hạ Thiên Tường nhìn vào đôi mắt long lanh của người con gái, muốn cô nhìn anh băng ánh mắt ngưỡng mộ như thế cả đời này.

Như vậy, anh sẽ không đánh mất cô nữa.

“Muốn, Hạ Thiên Tường anh mau nói cho em biết đi” Tô Nhược Hân nói xong, lén lút kéo tay áo của Hạ Thiên Tường liên tục, giục anh nhanh chóng nói với cô.

“Nhưng tại sao anh phải nói cho em chứ?”

“Chẳng phải anh là người giám hộ của em sao, do chính miệng anh nói mà, vậy nên việc em hiểu về năng lực của anh là điều hoàn toàn nên làm, nếu không nếu như anh là một tên nghèo nàn thì nói không chừng ngày nào đấy anh sẽ âm thầm bán em đi mất, thế thì em lại lỗ to rồi”

“Không phản đối việc anh làm người giám hộ của em sao?”

“Tại sao phải phản đối? Hạ Thiên Tường, em không nghĩ ra được lý do em phản đối việc anh làm người giám hộ cho em, anh mau nói cho em biết đi” Tô Nhược Hân lay lay cánh tay của Hạ Thiên Tường, cầu xin một cách trẻ con, dù sao thì thời khắc này cô cũng muốn biết những lời đồn đại có là thật hay giả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 852


Chương 852

Khuôn mặt vốn đã dịu dàng của Hạ Thiên Tường giờ đây đã tràn ngập ý cười ấm áp, đó là nụ cười chỉ xuất hiện khi đối mặt với Tô Nhược Hân.

Phương Tấn nhìn tới mức ngây ra.

Nếu như không phải là đang lái xe thì chắc chắn anh ta còn muốn nhìn thêm một chút.

Mặc dù anh ta là một trai thẳng như thép thì cũng sắp bị nụ cười của BOSS làm cho tan chảy.

Từ khôi ngô tuấn tú không đủ để miêu tả sức hút của Hạ Thiên Tường.

Đương nhiên vào lúc anh ta đang lơ đễnh thì nghe thấy Hạ Thiên Tường ở phía sau bỗng dưng gọi tên anh ta: “Phương Tấn, nói cho Tô Nhược Hân, một giây tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Khụu..” Phương Tấn thấp giọng ho khan một tiếng, sau đó nhanh chóng động não rồi nói: “Cái này, hình như là rất khó tính toán, tôi chỉ biết mỗi năm tập đoàn Hạ Thị thu về hàng trăm tỷ, cụ thể tới từng giây thì thực sự chưa từng tính, vài triệu thì chắc chắn có.”

“Vài triệu?” Tô Nhược Hân ngạc nhiên, đột nhiên nhìn Hạ Thiên Tường như phát hiện được một bảo bối, chẳng trách người đàn Ông này nói mua chung cư thì mua tận hai căn, hơn nữa còn mua không chớp mắt.

Điều này cũng quá lố rồi.

Cô thực sự không dám nghĩ tới con số này.

“Cũng gần như thế” Hạ Thiên Tường vốn dĩ khiêm tốn không muốn thừa nhận, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt lấp lánh như ánh sao của Tô Nhược Hân thì anh không kìm được mà thừa nhận rồi.

Khi ấy anh cũng không phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào đã có một người lặng lẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của anh.

Mà người này chính là Tô Nhược Hân.

“Hạ Thiên Tường, em ngưỡng mộ anh, đợi em hoàn thành việc học y trước đã, sau này anh dạy em kinh doanh đi, em không cần một giây kiếm được vài triệu, một giây kiếm được vài trăm là em thỏa mấn rồi”

“Ơ, đúng là không có tương lai.” Đầu ngón tay của Hạ Thiên Tường gõ lên chiếc mũi nhỏ của Tô Nhược Hân một cách cưng chiều.

Tô Nhược Hân giơ tay đẩy tay của Hạ Thiên Tường ra: “Anh có thể kiếm tiền là được rồi, em có tương lai hay không cũng không liên quan.”

Tiếp tục nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người con gái, trái tim Hạ Thiên Tường dao động rồi, anh lại vươn tay ấn vách ngăn trước vàsauxexuống..

Phương Tấn vừa nhìn thấy vách ngăn nâng lên thì liền biết chắc chắn nội tiết tố nam của BOSS đang bắt đầu tăng nhanh rồi, sau đó không muốn nhấn nhịn nữa, lập tức nâng vách ngăn lên.

Chỉ còn thừa lại một người bị ngược đãi là anh ta.

Vào lúc vách ngăn nâng lên, cả người Tô Nhược Hân đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn Hạ Thiên Tường với ánh mắt cảnh giác, hạ giọng nói: “Nếu như anh lại dám..” Nhưng cô không nói ra được từ “hôn”, nghĩ tới Phương Tấn đang ngồi ở ghế lái phía trước thì thực sự không nói ra được.

Xấu hổ lắm.

“Không đâu, chỉ là muốn ôm em thôi.” Sau đó, Hạ Thiên Tường còn chưa nói gì, Tô Nhược Hân đã bị kéo vào trong lòng Hạ Thiên Tường rồi.

Cánh tay dài của người đàn ông ôm cô vào lòng, không mạnh cũng không nhẹ.

Lần này anh thực sự không muốn cưỡng hôn cô, chỉ là muốn ïm lặng ôm cô mà thôi.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhược Hân vùi vào ngực anh, điều cô cảm nhận được chính là khí chất quyến rũ của người đàn ông, còn có nhịp tim của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 853


Chương 853

Đúng thế, kê sát vào lồng ngực của anh thực SỰ có thể nghe thấy nhịp tim của anh.

Từng chút từng chút, mạnh mẽ hơn.

Dường như có cảm giác càng lúc càng nhanh.

Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô.

Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu mùi hương mát lạnh trên cơ thể người đàn ông, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vốn dĩ tưởng răng trong tư thế này, cô chỉ có thế chịu đựng được nhiều nhất là vài phút, nhưng không ngờ cho tới khi chiếc xe dừng lại, cô vẫn luôn ở trong lòng Hạ Thiên Tường.

Cô không động đậy, người đàn ông ôm cô cũng chưa từng động đậy.

Nhưng chiếc xe thực sự đã dừng lại rồi.

Cô phải vào phòng khám để bắt đầu thực tập rồi. ll “Hạ Thiên Tường, buông tay được chưa?” Tô Nhược Hân cẩn thận muốn bảo người đàn ông buông tay, đã đến phòng khám rồi, nếu như anh không để cô xuống thì đúng là quá đáng.

Cô thích công việc thực tập này, ở nơi đây có thể ứng dụng lý thuyết vào thực tiễn, có thể khiến bản thân càng ngày càng lớn mạnh hơn.

Đương nhiên, cô nói như vậy xong, cánh tay ôm cô vấn giữ lực như trước, không mạnh không nhẹ, và thực sự không có ý định buông cô ra.

“Hạ Thiên Tường…” Tô Nhược Hân thì thầm.

Không có bất kì câu trả lời nào.

Anh không lên tiếng cũng chẳng buông cô ra.

Tô Nhược Hân từ từ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhưng khi ngước thấy Hạ Thiên Tường, trái tim cô không khỏi chua xót.

Hạ Thiên Tường..vậy mà anh ấy lại thiếp đi mất. : Chẳng trách tư thế ôm cô không thay đổi, sức lực cũng vậy, chẳng trách hơi thở vẫn luôn đều đặn, bình ổn.

Thì ra chỉ là ôm cô như thế mà anh lại ngủ luôn.

“Phương Tấn, anh ấy ngủ rồi” Tô Nhược Hân hơi lên giọng.

Không biết vách ngăn cách âm có tốt hay không, không biết Phương Tấn có thể nghe thấy hay không.

Cô chỉ muốn nhắc Phương Tấn rằng không cần đánh thức Hạ Thiên Tường dậy.

Trong xe im lặng, chỉ cần cô và Hạ Thiên Tường thở chung một nhịp, ở cạnh nhau thì khó mà phân biệt được.

Miếng ngọc của anh bị mất rồi thế nên anh chẳng ngủ được ngon giấc.

Đột nhiên cô cảm thấy sự tồn tại của mình đối với Hạ Thiên Tường như có thể thôi miên anh vậy.

Cô đang nằm trong lòng anh, không dám ngọ nguậy, chỉ là thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngó anh một cái rồi nghịch góc áo của anh.

Vò qua vò lại để giết thời gian.

Dù như thế nào đi nữa thì cô cũng không muốn anh chết.

Khó khăn lắm cô mới cứu sống được anh, ban đầu vì cứu anh, cô đã sử dụng phương pháp cấp tốc cửu âm thái kinh, thực sự cũng khá hại sức khỏe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 854


Chương 854

Phải mất đến hai ba tháng mới hồi phục được sức khỏe bằng cách dùng phương pháp cửu kinh bát mạch, vậy nên cái giá cô phải trả thực sự rất lớn.

Vì vậy người đàn ông không dễ dàng gì mới cứu sống được thì sao có thể cho phép anh chết được chứ.

Không cho phép.

Thế là trong lúc không thể làm được bất kì điều gì như lúc này, Tô Nhược Hân lại bắt đầu nghĩ vu vơ.

Ở gần Hạ Thiên Tường như thế này, cô cũng vẫn không cảm nhận được cơ thể anh có điều gì bất thường.

Nhưng bốn từ “sống không bằng chết” của ngày hôm ấy, cô thực sự tận mắt chứng kiến rồi, đó chắc chắn không phải là ảo giác.

Cô chợt nảy ý nghĩ hôm nào đó cô sẽ âm thầm vào máy tính và xem hộp thoại của anh với người đó một lần nữa, hoặc có thể tìm ra manh mối nào đó.

Biết được manh mối cô mới có thể chữa trị cho anh.

Nếu không cô sẽ cảm thấy bây giờ cô ở bên anh, dường như trừ việc có thể khiến anh ngủ ngon giấc hơn một chút ra thì cũng không thể giúp gì được cho anh.

Không thể không nói Hạ Thiên Tường quả thật đẹp trai.

Nhìn anh như thế này cô cũng nghe thấy tiếng tìm của mình đập nhanh hơn.

Tô Nhược Hân tưởng Hạ Thiên Tường chỉ đang ngủ trưa, chỉ chợp mắt tý thôi, kết quả người đàn ông này lại ngủ tới tận chập tối, sắc trời bên ngoài cửa xe đã nhá nhem rồi mà anh vấn chưa hề tỉnh giấc.

May mà Phương Tấn không đánh thức anh.

Không được, bây giờ cô buộc phải gọi anh dậy rồi. H1 Nếu không thì sẽ bỏ lỡ thời gian ăn tối mất.

Ăn cơm tối xong rồi ngủ cũng không muộn.

Nếu không sẽ đói đó.

Cô sợ nhất là đói.

Nghĩ vậy, cánh tay nhỏ của Tô Nhược Hân đập vào ngực Hạ Thiên Tường, muốn gọi anh dậy.

Một lần.

Tại lần.

Rất nhiều lần.

Tô Nhược Hân nhíu mày.

Thế này là anh muốn ngủ bao lâu nữa?

Nếu như không phải thực sự cảm thấy nhịp thở đều đặn của anh, sức khỏe khiến người khác ngưỡng mộ của anh thì cô sắp tưởng rằng người đang ôm cô không phải người sống, mà là một xác chết.

Trong không gian bé nhỏ anh cứ ôm cô trong tư thế này, cứ vậy anh đã ngủ tận mấy tiếng rồi. ; Hơn nữa còn không hề động đậy.

Cô khâm phục anh luôn.

Kết quả là sau khi ngọ nguậy mười mấy phút, Hạ Thiên Tường vẫn không định dậy.

Nghĩ bụng hẳn anh buồn ngủ thật.

Chính vì quá buồn ngủ nên mới ngủ quên khi ôm cô như thế này.

Bỏ đi, nếu như anh đã mất ngủ tới mức này thì cô lại hy sinh thêm một chút thời gian ngủ cùng anh vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 855


Chương 855

May mà cô nằm trong lòng anh có thể thay thể cho miếng ngọc để anh ngủ say, như thế là được rồi.

Thế là Tô Nhược Hân lại chịu đựng thêm hơn một tiếng nữa.

Bên ngoài cửa xe, trời đã hoàn toàn tối.

Đèn neon lần lượt được thắp sáng, ánh đèn rực rỡ chiếu vào trong xe với sắc màu lung linh, xinh đẹp.

Song bụng Tô Nhược Hân nhanh chóng phản đối. ¡ Adrenaline cũng đang phản đối.

Bây giờ cô cần giải quyết hai vấn đề sinh lý này.

Một cái là đói.

Một cái là cô muốn đi vệ sinh.

Cái trước còn có thể nhịn, dù sao thì nhịn đói một bữa cũng không chết được.

Nhưng cái sau thì thực sự không nhịn được.

Nhịn tiếp thì cô sẽ chết vì kìm nén mất.

Sức chứa của bàng quang lớn nhưng buổi trưa cô ăn canh thì thôi không kể, sau đó còn đến chỗ Trần Sang uống trà.

Uống tận vài ly trà cơ.

Tô Nhược Hân không nhịn được, cô hít một hơi sâu, cuối cùng cũng bắt đầu ngọ nguậy.

Nhưng vô dụng, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cánh tay của Hạ Thiên Tường.

Cho dù người đàn ông đã ngủ thì lực cánh tay cũng không giảm đi chút nào.

Cô bỗng dưng phát hiện nếu so thể lực của cô với Hạ Thiên Tường thì chắc chắn cô sẽ thất bại chỉ trong tích tắc.

Sau cùng Tô Nhược Hân đành bỏ cuộc.

“Hạ Thiên Tường, anh dậy đi, dậy đi được không?” Cô cựa quậy trong lòng anh, muốn đánh thức anh dậy.

Nhưng cũng chắng ích gì, người đàn ông vẫn ngủ.

Tô Nhược Hân chỉ đành lớn tiếng hơn: “Hạ Thiên Tường, em muốn đi vệ sinh, anh mau bỏ em ra”

Người đàn ông đang ôm cô vẫn không có phản ứng gì.

Tô Nhược Hân nhấc tay lên, ngón tay đặt giữa nhân trung của Hạ Thiên Tường.

Người này chắc chắn còn sống.

“Hạ Thiên Tường, nếu như anh còn không buông ra thì em sẽ bĩnh ra quần mất. Anh có tìn em đi vệ sinh lên người anh không hả, nhưng anh không được vì bệnh ưa sạch sẽ mà quẳng em xuống đường đâu đấy”

“Ha ha, không đậu.” Cuối cùng đương khi Tô Nhược Hân lắm nhảm hết câu này tới câu khác, giọng Hạ Thiên Tường cũng vang lên bên tai.

Sau đó anh ôm chầm lấy cô và di chuyển.

Nhưng vẫn không buông cô ra.

Đầu tiên Tô Nhược Hân cẩn thận nhớ lại giọng của Hạ Thiên Tường, xác định đây không phải là nói mớ vì “không đâu” của anh vừa hay trả lời câu luyên thuyên phía trước của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 856


Chương 856

Anh đang nói với cô rằng cho dù cô có đi vệ sinh trên người anh thì anh cũng “sẽ không”

vứt cô xuống đường.

Xác nhận Hạ Thiên Tường thực sự tỉnh giấc rồi, Tô Nhược Hân bắt đầu ngọ nguậy “kịch liệt: “Hạ Thiên Tường, em thực sự không nhịn được nữa rồi, anh muốn em nhịn tới nỗi nội thương luôn sao? Mau bỏ tay ra, em phải xuống xe, em phải đi vệ sinh; Nhưng cô hét xong mà Hạ Thiên Tường vấn không có bất kì hành động nào.

Tô Nhược Hân khó chịu, lập tức nhéo eo anh.

Cơ bắp cực kì rắn chắc, tay nhéo xong có hơi đau, đau tới nỗi khiến Tô Nhược Hân cau mày, quyết định sau này có nhéo người đàn ông này thì chắc chắn sẽ không nhéo vào eo anh: “Vẫn chưa chịu buông tay sao?”

Vào lúc Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi thì Hạ Thiên Tường lại nói: “Nhược Hân, anh không nhúc nhích nổi, tê tay rồi.”

Tô Nhược Hân chớp mắt liên tục, nhận ra nguyên nhân chắc chắn là do giữ một tư thế quá lâu.

NI mm Cô cạn lời.

Tuy thế đôi tay nhỏ nhắn đã bắt đầu không nghe lời xoa cánh tay cho anh.

Hết bên trái rồi đến bên phải.

Cô phải giảm bớt cảm giác tê dại trên cánh tay anh trước, như thế anh mới có thể buông Cô ra, chỉ cần anh không ôm cô nữa thì cô sẽ được tự do.

Sau đó người anh mà, thích tê như thế nào thì cô cũng chẳng quan tâm, bây giờ trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ là phải đi vệ sinh.

Ngoài việc đi vệ sinh thì vẫn chỉ có đi vệ sinh.

Giữa những cái đánh mà người đàn ông vấn không kêu tiếng nào.

Chỉ là cô cảm nhận được rằng anh đang thử di chuyển.

Muốn động đậy cơ thể nhưng vẫn không sao nhúc nhích được.

“Cũng không biết có phải vì cô đánh lung tung vào cánh tay anh hay không mà bỗng nhiên anh thả cô ra.

Tô Nhược Hân đột nhiên được tự do nhanh chóng lách mình ra dựa vào cửa xe, cách Hạ Thiên Tường càng xa càng tốt, nếu không cô cảm thấy mình và anh sắp dính liền nhau luôn rồi.

Là kiểu muốn tách ra cũng không tách được.

Nghĩ đến người dính liền với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ bừng.

Thường thì đàn ông và phụ nữ dính nhau chắc chắn không phải kiểu đó.

.r# là cái kiểu kia.

Chỉ là anh và cô chưa từng dùng cách đó để dính lấy nhau…

Anh vẫn chưa phá tan phòng rào cuối cùng kia thì cô vân còn trong trắng.

“Hạ Thiên Tường, có phải đau lắm không?”

Cuối cùng cũng được tự do, mặc dù Tô Nhược Hân chỉ muốn nhảy ngay xuống xe đi giải quyết vấn đề sinh lý nhưng rồi cô vẫn nhịn xuống.

Bởi vì cô cảm nhận được rất rõ ràng toàn thân Hạ Thiên Tường ở phía sau đang để lộ sự tê dại đau đớn không nén nổi.

Đây là di chứng của việc duy trì một tư thế mấy tiếng đồng hồ không nhúc nhích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 857


Chương 857

“Ừ. Giọng điệu của người đàn ông hơi khàn khàn nhưng lại để lộ hương vị đàn ông muốn giấu cũng không giấu nổi.

“Chờ đó, em sẽ giúp anh ngay.” Tô Nhược Hân nói xong thì mở cái ba lô nhỏ của mình, lấy bao kim châm cứu ra.

“Bây giờ em bắt đầu này, anh đừng nhúc nhích”

“Ừ” Hạ Thiên Tường ngoan ngoấn dựa vào lưng ghế, không tiếp tục di chuyển cơ thể nữa.

Tô Nhược Hân cầm kim bạc trong tay, cắm từng kim một xuống.

Đầu tiên là đầu.

Lúc đến ngực, cô mới phát hiện mình gặp rắc rối rồi.

“Hạ Thiên Tường, phải cởi áo ra mới châm được.’ Mấy cái kim này đều phải cắm vào chỗ ngực. Nói đến chuyện cởi áo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân không kìm được xấu hổ mà đỏ lựng.

Bởi vì cô biết rõ giờ phút này ngay cả năng lực cởi áo Hạ Thiên Tường cũng không có.

Thế nên dù cô có báo cho anh biết thì cũng vô ích thôi, cô phải cởi áo cho anh mới được.

“Anh không cởi được. Em cởi cho anh đi.”

“Được rồi, không phải em đang giở trò sàm Số gì đâu nhé, em là đang giúp anh thôi.”

“Em cứ giở trò đi.”

Tô Nhược Hân cạn lời. Đến lúc này rồi mà anh còn muốn đùa giốn cô: “Anh còn chưa hưởng thụ đủ cảm giác tê dại đau nhức toàn thân này phải không? Có tin bây giờ em xuống xe luôn mặc kệ anh không?”

“Nhược Hân sẽ không làm vậy đâu. Nhược Hân là người lương thiện nhất mà.” Hạ Thiên Tường thấy dáng vẻ một hai đòi xuống xe của Tô Nhược Hân thì dịu dàng dỗ dành.

Tô Nhược Hân trợn mắt liếc anh một cái: “Chờ đó, em cũng không muốn để anh không động đậy nổi ở lại trên xe rồi bị người ta giết mất. Vậy chẳng phải trước đây em cứu anh vô ích rồi à.” ] “Ừ, nói rất đúng, em làm đi”

Tô Nhược Hân lại ngẩng đầu lên liếc Hạ Thiên Tường một cái. Mỗi lần nhìn mặt anh ở khoảng cách gần thế này, cô luôn nghĩ anh đẹp trai quá đi.

Đàn ông mà đẹp như vậy thật đúng là một yêu tỉnh thuần chủng mà.

Bàn tay nhỏ bé của cô dừng lại trên cổ áo Hạ Thiên Tường, bắt đầu mở nút áo cho anh.

Một nút.

Hai nút.

Lồng ngực của người đàn ông ngay lập tức rơi vào tầm mắt cô.

Thật ra thì cũng không phải cô chưa từng thấy cơ thể anh.

Cô thấy vài lần rồi.

Chỉ là chưa từng đối mặt với cơ thể của người đàn ông này trong một không gian chật hẹp như khoang xe thế này.

Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy tìm mình đập càng lúc càng nhanh.

Làn da màu bánh mật của người đàn ông gần ngay trước mắt cô, mỗi tấc da thịt đều toát lên sự nam tính, gợi cảm.

Thế nên cô cứ vậy mà ngẩn người nhìn ngực anh hồi lâu.

 

Mãi đến khi một ánh đèn neon cực sáng lóe lên ngoài cửa sổ xe, Tô Nhược Hân mới tỉnh lại: “Hạ Thiên Tường, em châm đây.”

“Từ từ cũng được, có thể nhìn thêm hồi nữa rồi châm cũng không muộn.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại cất giọng khàn khàn, quyến rũ từ trên đỉnh đầu cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 858


Chương 858

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hần nóng bừng, vội vàng nhanh nhảu đáp: “Em đâu có nhìn anh đâu. Em chỉ đang nghĩ xem phải căm vào đâu thôi.”

“Ù, vậy em nghiên cứu thêm chút nữa xem có thể cằm vào đâu rồi cắm cũng được, đừng vội.”

Nghe thấy giọng dịu dàng của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân Càng nóng hơn: “Không cần đâu. Em đã biết phải căm ở chỗ nào rồi” Vừa dứt lời, năm sáu chiếc kim bạc trong tay Tô Nhược Hân đã nhanh chóng cắm xuống.

Sau khi căm xong, cô nhìn Hạ Thiên Tường: “Có phải bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn rồi không?”

“Ừ, đố hơn một chút rồi, nhưng mà chỉ có nửa người trên là tốt hơn thôi. Anh cảm thấy có phải cũng nên cắm mấy kim trên đùi không nhỉ? Đùi anh vừa tê vừa đau hơn.” Đôi mắt sâu thắm của Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô gái, hùng hồn đưa ra đề nghị.

Tô Nhược Hân nhướng mày nghĩ: “Không thể nào. Đã cắm mấy kim này thì chắc chắn là có đỡ rồi, chân của anh cũng đố cùng mới phải chứ.

“Đúng là có đỡ nhưng anh vẫn chưa động đậy được. Nhược Hân, anh đau.”

“Ai bảo anh ôm em ngủ làm gì, đau là xứng đáng.’ “Mệt”

Vì một chữ của người đàn ông này mà Tô Nhược Hân hay nhẹ dạ lại đau lòng.

“Được rồi, vậy cắm thêm mấy kim nữa nhé.

Nhưng mà quần của anh…”

Thấy Tô Nhược Hân đang chăm chú nhìn quần mình, vẻ mặt Hạ Thiên Tường thích thú như vừa đạt được ý đồ: “Cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy, em cởi đi.”

Tô Nhược Hân nhìn lại, lần đầu tiên cảm thấy cái quần của một người đàn ông chướng mắt như vậy.

Nếu không phải biết rằng chân của Hạ Thiên Tường đang đau thật thì cô còn lâu mới thèm lo cho anh.

Nhưng mà cảm giác tê dại đau đớn đó cực kỳ khó chịu, như chết đuối ấy, mặc dù người ta đang vô cùng tỉnh táo nhưng lại không thể động đậy chút nào.

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại rồi lân mò kéo khóa quần Hạ Thiên Tường, sau đó tụt mạnh quần người đàn ông xuống.

“Anh yên tâm đi, em không nhìn lung tung đâu, em chỉ cắm kim thôi.” Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, không biết là đang nhắc nhở Hạ Thiên Tường hay đang nhắc nhở bản thân nữa. “Ừ” Hạ Thiên Tường nhìn cô gái trước mắt.

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt lên hình dáng cô, trông như một cảnh tượng mộng ảo trong thế giới của anh vậy, xinh đẹp vô cùng.

Đẹp như tiên nữ vậy.

Thật ra anh rất muốn nói rằng “phải nhìn lung tung” cơ. Chỉ là anh cảm thấy nếu mình nói ra Câu này thật thì e rằng cô tiên nhỏ sẽ lại cằn nhắn với anh. Những lời cô treo cửa miệng rồi nói thẳng ra chắc chắn không chỉ là vô lại, xấu xa, háo sắc.

Đầu tiên, Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn nhanh qua cái chỗ không nên nhìn kia một cái rồi sau đó mới dừng lại trên đôi chân dài của người đàn ông. Sau khi cắm mấy cây kim bạc xuống, lúc này cô mới thở phào một hơi: “Bây giờ được rồi đó. Hạ Thiên Tường, anh ngoan ngoãn ngồi như vậy hai ba phút là ổn.

Em xuống đây.” Nói xong, cô đẩy cửa xe ra.

Nhưng tay của Tô Nhược Hân vừa mới đặt lên tay nắm cửa thì chợt nghe Hạ Thiên Tường cất lời: “Nhược Hân, đừng mở cửa xe, anh sẽ bị lộ hàng mất”

Tô Nhược Hân giật mình nhìn ra ngoài xe, thấy đúng là có người qua đường đang đi lại thật. Nếu cứ vậy mà mở cửa xe thì Hạ Thiên Tường sẽ rất dễ bị lộ hàng.

“Được rồi, cùng lắm thì mình nhịn thêm năm phút nữa. Năm phút nữa là có thể rút kim rồi.

Chỉ còn một chút nữa thôi là được rồi.”

“Ừ, được rồi.” Trên người Hạ Thiên Tường toàn là kim bạc, tựa lưng vào ghế ngồi như Con rối gỗ, có điều nhìn anh không hề hoảng không loạn chút nào.

“Hạ Thiên Tường, anh ngủ đến tận chiều như vậy có ảnh hưởng gì đến công việc không?”

“Không đâu.”

“Vậy ăn cơm tối xong tối đa cũng chỉ có thể làm việc đến mười hai giờ thôi nhé, sau đó phải đi ngủ.” Hai người cứ vậy mà ngồi trong Xe với nhau. Tô Nhược Hân cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Quần áo của người đàn ông trước mặt này thật sự là rất… rất…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 859


Chương 859

Cô không dám nhìn anh nên đành tìm đề tài rồi trò chuyện câu được câu chăng.

Nếu không thì thật sự vô cùng xấu hổ.

“Được, nhưng một mình anh không ngủ ngon được.”

“Em mát xa cho anh…” Về phần nửa câu sau thì Tô Nhược Hân không nói nên lời nữa.

Được rồi, chỉ là cô không muốn anh bị đột tử vì ngủ không ngon giấc mà thôi.

Cô phải cứu anh.

Cô nhắc đi nhắc lại với bản thân như thế, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Ừ”” Khóe môi Hạ Thiên Tường cong lên, bỗng nhiên phát hiện ra mình bị đau như vậy một lần cũng tốt. Tốt nhất là đau thêm mấy lần nữa cũng được, bởi vì anh cực kì hưởng thụ sự “phục vụ” của Tô Nhược Hân.

Từ trước đến nay đều là anh cởi qu@n áo cho Tô Nhược Hân. Hôm nay là lần đầu tiên cô gái nhỏ cởi qu@n áo cho anh.

Mặc dù chỉ là cởi ra chứ không lột hết xuống nhưng cũng được xem như là một bước tiến không nhỏ rồi.

Trước lạ sau quen, một ngày nào đó cô cũng sẽ giống anh thôi, sẽ chỉ cởi hết vải vóc trên người cho một mình anh.

“Sau này cứ mười hai giờ là anh phải đi ngủ, ngày nào cũng vậy. Tất cả công việc đều phải gác lại hết.

Anh có làm được không?”

“Có em ở đây thì anh có thể làm được.”

“Hạ Thiên Tường, anh là cái đồ lưu manh”” Tô Nhược Hân siết nắm tay lại muốn đấm anh. Kết quả là lúc sắp đánh mới đột nhiên phát hiện ra nếu đánh thật thì e rằng kim bạc trên người Hạ Thiên Tường sẽ cắm thẳng vào trong người anh mất.

Đến lúc đó còn phải tìm cách lấy nó ra nữa, hết sức phiền phức.

“Anh chỉ ăn ngay nói thật thôi mà. Em khám bệnh em biết.”

Tô Nhược Hân hơi do dự. Hạ Thiên Tường đúng là không lừa cô. Những ngày cô không ở cạnh, anh thật sự không ổn, ngủ không sâu giấc.

Nếu không thì chiều nay anh cũng sẽ không đột nhiên ôm cô ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ như thế.

Mà thôi, ai bảo cô không thể nhẫn tâm mặc kệ anh cơ chứ.

Thân là một bác sĩ, cứu người là việc phải làm.

Cô cứ xem anh là bệnh nhân quen mặt là được rồi.

Dù sao thì cũng chỉ là ngủ với nhau thôi. Anh còn ga lăng giữ lại sự ngây thơ cuối cùng cho cô cơ mà.

Năm phút cuối cùng cũng trôi qua.

Tô Nhược Hân bắt đầu chuẩn bị rút kim.

“Hạ Thiên Tường, có phải bây giờ anh thấy đỡ hơn nhiều rồi không?”

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, đã có thể cử động.” Đôi chân còn cắm kim của anh từ từ động đậy, coi bộ khá ổn: “Không chỉ có thể cử động mà từ khi em cắm kim vào đến giờ anh cũng không còn đau nữa rồi.”

“Đương nhiên, không xem xem em là ai à. Em là ‘Tô Nhược Hân, châm cứu chính là thế mạnh của em đấy.’ Thế mạnh của cô là Trung y, còn Tây y là điểm yếu. Chờ đến khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ học tập và nghiên cứu thêm về Tây y. Như vậy thì sau này cô có thể làm một bác sĩ Trung – Tây kết hợp rồi.

“Ừ, Nhược Hân giỏi nhất.” Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn cô gái trước mặt rồi cười. Rõ ràng là ngại ngùng, bối rối đến nỗi không dám nhìn anh, thế mà cái miệng vẫn nhanh nhảu y như tỉnh linh vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 860


Chương 860

Trong mắt anh thì dù Tô Nhược Hân có như thế nào cũng đẹp hết.

Cho dù là lúc lén lút nghịch ngợm vừa cấu vừa véo anh thì cô vẫn rất xinh đẹp.

“Đừng nhúc nhích, em bắt đầu rút kim này.” Tô Nhược Hân đã mở bao đựng kim châm cứu ra, chỉ chờ thu kim về rồi bỏ vào nữa thôi, sau đó cô có thể tự do, có thể đi vệ sinh rồi, nếu không cô sẽ thật sự nhịn đến điên luôn.

Người đàn ông ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Chỉ thấy Tô Nhược Hân ra tay cực nhanh. “Pực pực pực” đã nhổ hết kim xuống rồi bỏ vào bao đựng kim châm cứu. Cất xong cô mới phát hiện ra Hạ Thiên Tường vẫn ngồi tựa nơi đó không nhúc nhích: “Anh…

Có phải anh cuồng phơi hàng không? Sao còn không mặc quần áo vào đi?”

“Vẫn còn hơi tê nên anh không khom lưng được.

Tay không với đến quần.”

Tô Nhược Hân nhìn quần của Hạ Thiên Tường, lúc này nó đang nằm dưới mắt cá chân của anh. Anh muốn với tay phải xuống đó thật đúng là hơi khó.

Mà thôi, vừa nấy cô cũng làm cả rồi, ngại chi làm nhiều hơn một chút: “Anh đừng nhúc nhích, em mặc cho anh”

Đã thương thì thương cho trót vậy.

“Ừ, không nhúc nhích.” Ánh mắt của Hạ Thiên Tường dính chặt lên người Tô Nhược Hân không rời.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Nhược Hân nhắm hai mắt lại, từ từ kéo quần Hạ Thiên Tường lên đến đầu gối rồi mới thả tay ra: “Bây giờ tay anh có thể với tới rồi đấy. Anh tự kéo quần lên đi. Em thật sự muốn đi vệ sinh.”

Dứt câu, Tô Nhược Hân còn nhìn cơ thể người đàn ông một cái. Trừ phần da màu bánh mật ở ngực bị lộ ra ngoài ra thì những nơi khác không bị lộ.

Vậy là tốt rồi.

Tô Nhược Hân đẩy cửa xe ra rồi nhanh chóng xuống xe.

Sau khi ra ngoài, cô bèn đóng cửa xe lại.

Mặc dù nửa người dưới của Hạ Thiên Tường không còn bị lộ hàng nữa.

Nhưng quần của anh vẫn chưa kéo lên hết nên thứ vừa rơi vào tâm mắt cô chính là cái qu@n lót bốn góc màu đen của anh. Nhìn kiểu gì cũng khiến cô đỏ mặt tim đập dồn dập.

Hình ảnh này tuyệt đối không thể để những người ngoài xe nhìn thấy được.

Sau khi đóng chặt cửa xe, Tô Nhược Hân đang định tới nhà vệ sinh ở cửa hàng nằm phía đối diện thì Phương Tấn đứng trước xe quay người lại, thấy ‘Tô Nhược Hân thì anh ta hỏi theo phản xạ có điều kiện: “Xong rồi hả? Có thể đi rồi chứ?”

Trời mới biết trưa hôm nay anh ta đã phải chịu khổ cực biết bao.

Anh ta hoàn toàn không biết hai người trong xe đang làm cái gì.

Sau khi cẩn thận dừng xe lại, anh ta cũng rất biết điều mà xuống xe.

Đi theo Hạ Thiên Tường lâu vậy rồi nên anh ta vẫn phải có chút tự giác ấy.

Mặt của Tô Nhược Hân đỏ bừng lên, cái gì mà xong rồi chứ? Lời này nghe hơi… hơi khiến người ta suy nghĩ lung tung.

“Phương Tấn, anh câm miệng lại cho tôi, không được ăn nói linh tinh.” Tô Nhược Hân vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Phương Tấn. Cả một buổi chiều nay cô chỉ ngủ một giấc với Hạ Thiên Tường thôi.

Chỉ đơn giản là ngủ thôi, không phải cái loại ngủ có ý đó.

Lúc này Phương Tấn mới nhận ra có vẻ như mình thẳng thắn quá nên gãi gãi đầu: “Bây giờ có thể đi chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 861


Chương 861

“Đi mà hỏi anh Hạ nhà anh ấy. Tôi đi vệ sinh đây.”

Phương Tấn thật đáng ghét. Bản lĩnh hỏi này hỏi kia một hồi đã khiến cô nhịn sắp nội thương đến nơi rồi.

Cô chạy như bay qua đường bên kia. May mà ngã tư tiếp theo là đèn đỏ nên cô có thể nhanh chóng băng qua vạch qua đường bên ngoài phòng khám.

Thật ra vốn dĩ cô muốn tới nhà vệ sinh trong phòng khám kìa, dù sao cũng là chỗ quen.

Nhưng nghĩ đến việc bên trong phòng khám còn có các đồng nghiệp làm ca đêm đang trực thì cô bỏ luôn cái suy nghĩ này trong đầu.

Vừa trốn việc nên cô thật sự rất xấu hổ.

Là nhân viên mới mà hễ ba ngày là hai lượt cứ trốn việc. Đây chắc chắn là hành vi thiếu trách nhiệm trong công việc.

Nhưng không phải cô muốn trốn việc đâu. Cô cũng hết cách rồi.

Ví dụ như chiều hôm nay, Hạ Thiên Tường ngủ ngon như vậy, cô thật sự rất ngại đánh thức anh.

May mà cửa hàng lớn đối diện cũng là chỗ quen.

Ở phía sau, Phương Tấn đứng trước chiếc Bugatti Veyron, dập điếu thuốc trong tay rồi xoay người tới cửa xe bên phía Hạ Thiên Tường, sau đó không thèm suy nghĩ đã mở cửa xe ra: “Anh Hạ, tiếp theo anh muốn đi…

Nhưng nói đến đây, Phương Tấn không dám mở miệng tiếp nữa. Đầu tiên là sững sờ nhìn cơ thể đang nằm lê lết của Hạ Thiên Tường, sau đó là nghe thấy một chữ cực kỳ dứt khoát của anh: “Cút.”

Phương Tấn đứng thẳng dậy cút luôn.

Đồng thời anh ta còn nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Đề phòng nghiêm ngặt anh Hạ nhà anh ta bị lộ hàng.

Lộ ngực cũng không được.

Anh ta mới liếc nhìn một cái mà tim đã đập thình thịch rồi, nếu người khác nhìn thấy anh Hạ như vừa rồi e rằng sẽ nhào thẳng lên mất.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh mình vừa nhìn thấy, trái tim Phương Tấn đã không kìm nổi đập nhanh hơn rồi.

Anh ta cũng thôi chẳng nghĩ xem Hạ Thiên Tường sẽ trừng phạt mình như thế nào.

Nghĩ cũng vô ích.

Vừa rồi anh ta đã trông thấy tất cả những gì nên hay không nên thấy rồi.

Phải nói là dáng người của anh Hạ thật sự rất đẹp.

Đẹp đến mức khiến cho anh ta phải hâm mộ, ghen tị và căm tức.

Chẳng trách vô vàn phụ nữ, hết người này đến người khác đều muốn trở thành người phụ nữ của anh Hạ.

Nếu anh †a không phải thẳng hơn cả thẳng thì cũng muốn trở thành người của anh.

Phương Tấn lại châm thêm một điếu thuốc nữa, thề rằng từ nay về sau chỉ cần Hạ Thiên Tường không gọi thì anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ mở cửa sau của xe để hỏi xem khi nào thì Hạ Thiên Tường rời đi.

Anh ta không có lá gan đó.

Khói thuốc bay vào mũi, lúc này cái tay mới bớt run rẩy.

Sau đó, anh ta bắt đầu tưởng tượng xem rốt cuộc “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 862


Chương 862

Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân đã làm bao nhiêu lần trong chiều nay.

Thời gian lâu như vậy, chuyện này thật sự… trâu quá đi.

Đúng vậy, Hạ Thiên Tường bền bỉ quá.

Thế nên, việc anh ngồi trên xe như vậy vào lúc này cũng là bình thường.

Dù sao, Hạ Thiên Tường cũng là người bằng xương bằng thịt, chắc chắn phải tiêu hao thể lực.

Chỉ là, Phương Tấn có chút bối rối khi liếc thấy Tô Nhược Hân ở phía bên kia đường đang quay lại.

Tại sao trông dáng vẻ Tô Nhược Hân lại dồi dào sức sống như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ là do chỉ có Hạ Thiên Tường liên tục đưa đẩy thôi?

Cho nên Tô Nhược Hân không xi nhê gì?

Có vẻ như chỉ có mỗi đáp án này chọn được.

Ngoài ra, Bugatti quả là một chiếc xe ngon.

Hai người ở trên xe lăn lộn cả một buổi chiều nhưng anh ta ngây người ở bên ngoài lại không hề cảm giác được gì.

Cho dù là cách âm của chiếc xe này tốt thì cũng có thể cảm nhận được độ rung của thân xe chứ.

Nhưng anh ta lại không phát giác ra được bất cứ “

điều gì cả.

Nên chỉ có thể quy cho chất lượng của chiếc xe này đỉnh.

Đúng, chắc chắn là như thế. Nếu sau này cho anh †a một cơ hội, anh ta cũng sẽ tìm một người phụ nữ thử trên chiếc xe này một lần.

Nhưng vừa nghĩ đến đây, anh ta lập tức lắc đầu nguây nguẩy. Đây là xe của anh Hạ, cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám.

Nếu không, để anh Hạ biết anh ta cũng tìm phụ nữ một lần mây mưa trên đây, chỉ sợ Hạ Thiên Tường sẽ bỏ luôn chiếc xe này.

Bệnh sạch sẽ của Hạ Thiên Tường nhắm vào bất cứ ai ngoại trừ Tô Nhược Hân.

Anh ta biết.

Tô Nhược Hân đứng ở bên lề đường chờ đèn đỏ.

Chút vấn đề s1nh lý này đã được giải quyết rồi nên cô cũng không vội.

Cô nhìn chiếc xe lúc này đang đứng yên ở phía bên kia đường.

Phương Tấn còn đang đứng trước xe hút thuốc.

Nghĩ đến việc Phương Tấn đã đợi bên ngoài xe cả một buổi chiều cũng tội.

Cuối cùng cũng đèn xanh, Tô Nhược Hân băng “

qua lối đi bộ, lên tiếng: “Phương Tấn, lên xe đi. Tôi đói rồi, tôi muốn đi ăn ở Trần Ký.”

“Được.” Phương Tấn nghe thấy Tô Nhược Hân bảo mình lên xe thì thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không anh ta thật sự không dám đến hỏi Hạ Thiên Tường.

Anh ta vẫn còn nhớ khoảnh khắc khi vừa mở cửa xe phía sau ra, ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn về phía anh ta như kiểu ước gì có thể giế t chết anh ta vậy.

Anh ta mở cửa xe cực kỳ cẩn thận, khi đóng cửa xe lại cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ động tác to sẽ khiến Hạ Thiên Tường cảm nhận được thân xe bị rung, sau đó nhớ tới anh ta thì tiêu đời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 863


Chương 863

Cũng may, chỉ cần có Tô Nhược Hân ở trên xe, cho dù Hạ Thiên Tường nhớ đã thấy anh ta thì cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì trước mặt Tô Nhược Hân.

Bây giờ, Tô Nhược Hân chính là lá chắn, là ân nhân cứu mạng của anh ta.

Tô Nhược Hân vừa mở cửa xe, liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông trong xe.

Từ trước đến nay, anh vẫn luôn là một người đàn ông vô cùng xa cách và cao quý. Lúc này, anh còn đang lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn sang. Quần đã được chỉnh lại cho gọn gàng, nhưng áo sơ mi trên người còn đang mở “

cúc, khoe ra đường cong nhân ngư xinh đẹp trên người anh.

Đột nhiên, Tô Nhược Hân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Đầu tiên cô lên xe, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói: “Em muốn ăn Trần Ký.”

“Được.”

“Đã bảo với Phương Tấn rồi.”

“Được.” Đôi mắt sâu hun hút của Hạ Thiên Tường nhìn cô gái bên cạnh.

Chắc chắn cô không biết hành động tự tay mở cúc cởi qu@n cho anh vừa rồi của mình đã bùng lên tất cả d*c vọng và h@m muốn của anh.

Anh phát hiện, chỉ cần ở bên Tô Nhược Hân, anh sẽ khó kiểm soát bản thân.

Sự tự chủ của anh càng ngày càng kém, kém đến mức chưa từng có, kém đến mức anh phải tự xem thường bản thân mình.

Nhưng tất cả đều do Tô Nhược Hân khơi dậy.

Vậy mà anh chẳng những không phản cảm mà ngược lại vẫn vui vẻ cam chịu.

Anh vô cùng thích cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển lung tung trên người anh.

Lần đầu tiên được hưởng thụ đã mê rồi.

Mê lắm.



Chiếc xe Bugatti đã khởi động.

Xe chạy về phía trường trung học Khải Mỹ.

Bởi vì Trần Ký mà Tô Nhược Hân muốn ăn buổi tối là Trần Ký ở trường trung học Khải Mỹ.

Cuối giờ cao điểm buổi tối, tuy lượng xe cộ đã thưa bớt nhưng vẫn còn rất tấp nập.

Những chiếc xe trên đường nối đuôi nhau thành một hàng dài chuyển động, bắt đầu lên xuống chạy dài về phía xa, cảm giác sẽ mãi mãi không nhìn thấy đầu rồng và đuôi rồng.

Thấy sắp đến nơi rồi, Tô Nhược Hân liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, không khỏi nhếch đôi môi nhỏ nhắn: “Hạ Thiên Tường, anh vẫn còn nghiện cởi tr@n sao?” Chẳng lẽ anh muốn cởi tr@n như thế xuống xe đi ăn tối sao?

Mặc dù việc đàn ông cởi tr@n đi trên đường cũng không phải là hiếm.

Nhưng đổi thành Hạ Thiên Tường thì chắc chắn là hiếm lạ.

“Em cài cúc cho anh.” Không ngờ, người đàn ông vẫn luôn cao quý, lạnh lùng lại như cậu bé to xác, khăng khăng đòi Tô Nhược Hân cài cúc áo cho anh.

Tô Nhược Hân liếc anh một cái: “Anh có tay có chân thì tự cài đi.”

“Vậy thì để thế đi, em không thấy rất gợi cảm sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom