Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 744


CHƯƠNG 744

“Tô Nhược Hân, cô…” Nghe thấy câu này, Trần Ngọc Thúy vung chân muốn đá Tô Nhược Hân.

Tô Cảnh Đình kéo bà ta lại: “Nếu bà còn không bình tĩnh lại thì Thanh Hà càng không thể ra ngoài đâu.”

Trần Ngọc Thúy lập tức khóc to: “Tôi tạo nghiệp gì thế này, sinh ra thứ nghiệp chướng, nhẫn tâm đưa chị ruột vào cục cảnh sát, người làm mẹ là tôi phải sống thế nào đây?”

Bà ta gào khóc lập tức thu hút sự chú ý của cư dân ra vào khu dân cư, bảy tám người vây lại.

Trần Ngọc Thúy càng khóc to hơn.

Bảo vệ của quản lý chung cư đã chạy đến, nhưng nghe thấy bà ta gào khóc nói Tô Nhược Hân là con gái mình thì có hơi nghi hoặc: “Cô Tô, đây là ba mẹ cô sao?”

“Không phải.” Tô Nhược Hân trả lời không chút do dự.

Ở trong lòng cô, dì nhỏ càng giống mẹ ruột của cô hơn.

Trần Ngọc Thúy không là cái gì cả.

Nghe thấy Tô Nhược Hân nói không phải, bảo vệ lập tức tiến lên: “Thưa bà, bà không phải chủ nhà ở khu dân cư chúng tôi, mời bà rời khỏi đây, đừng cản trở cuộc sống và việc đi lại của chủ nhà ở đây.”

“Tôi không đi, cô ta không cứu Thanh Hà của tôi, tôi sẽ chặn ở đây mãi.” Trần Ngọc Thúy tiếp tục khóc lóc la lối.

Tô Nhược Hân thấy Trần Ngọc Thúy như vậy thì rất nghi ngờ sao trước đây mình có thể lớn lên ở nhà họ Tô.

“Được, bà Trần tiếp tục làm ầm ĩ đi, nếu Tô Thanh Hà còn chưa ra ngoài mà các người đã đi thì tôi coi thường các người.” Nói xong, cô đẩy mạnh Trần Ngọc Thúy một cái, sau đó lấy chìa khoá ra mở cửa toà nhà rồi đi vào.

Lúc tiếng cửa sắt “leng keng” vang lên, Trần Ngọc Thúy mới kịp phản ứng, nhưng đã muộn rồi.

Tô Nhược Hân đã biến mất trong thang máy.

Trần Ngọc Thúy lập tức quỳ xuống đất kêu gào.

Tô Nhược Hân đã đi lên lầu, cô đi tới ban công nhìn xuống, Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình vẫn chưa đi, rõ ràng là vì Tô Thanh Hà có thể ra ngoài mà không cần cả thể diện.

Đứng trên tầng hai mươi tám, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Trần Ngọc Thúy .

“Mở cửa, mau mở cửa ra.” Bà ta như nổi điên ép bảo vệ chung cư phải mở cửa tòa nhà.

Rõ ràng là muốn lên lầu tìm cô, ép cô phải nhờ người thả Tô Thanh Hà ra.

Tô Nhược Hân đứng im trước ban công nghe khoảng một phút, sau đó lấy điện thoại ra.

Cô lại gọi cho trung tâm quản lý khu dân cư một lần nữa.

“Xin chào, cho hỏi là ai thế ạ?”

“Tôi là Tô Nhược Hân, tôi tìm Trưởng ban quản lý khu chung cư.”

“Chủ nhà ở tầng 28 tòa 12 đúng không ạ?” Tô Nhược Hân không ngờ cô vừa nói tên, Trưởng ban quản lý khu chung cư đã biết cô là ai.

“Đúng.”

“Rốt cuộc người đang làm ầm ĩ trước toà 12 có phải ba mẹ cô không?”

“Đã không phải nữa rồi, tôi gọi điện thoại cho anh là để xử lý chuyện này.”

“Người cứ làm ầm ĩ ở đó cũng không được, cô muốn xử lý thế nào?”

Tô Nhược Hân cất lời, nhanh chóng nói ra cách xử lý của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 745


CHƯƠNG 745

“Làm thế có được không?”

“Được.”

“OK, vậy chúng ta thử xem, nếu trong hai tiếng người vẫn không đi, thì cô phải tự mình xuống lầu xử lý, nếu không trời tối sẽ ảnh hưởng đến các chủ nhà khác nghỉ ngơi.”

“Được.”

Tô Nhược Hân cúp máy, lại nhìn xuống lầu một lần nữa, sau đó xoay người đi vào bếp, bắt đầu rửa cắt đồ ăn.

Chúc Hứa không có ở nhà, nhưng cô cũng không muốn mình chịu thiệt.

Dù gì cũng phải có hai mặn một canh.

Hai món ăn nhanh chóng được nấu xong cho vào đĩa, nầm bò hầm đậu phải cho vào lúc lửa lớn, sau khi đun sôi thì bắt đầu nhỏ lửa lại ninh, đợi ninh nầm bò xong thì cho cải chíp vào xào.

Cơm đã nấu, canh trứng rong biển cũng đã chuẩn bị xong.

Nghĩ đến việc nầm bò phải hầm ít nhất nửa tiếng, Tô Nhược Hân rảnh rỗi lại quay lại ban công một lần nữa.

Nhìn xuống bên dưới vẫn còn rất ầm ĩ.

Trần Ngọc Thúy gào rất to, không ngừng hùng hổ hét lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy Trần Ngọc Thúy gọi tên cô, nhưng Tô Nhược Hân cũng không khó chịu.

Cô sẽ không tức giận vì một người như Trần Ngọc Thúy.

Không đáng.

Biểu ngữ thật dài được treo lên.

Cô nhớ Chúc Hứa có ống nhòm, bèn đi vào phòng cậu bé tìm kiếm.

Cô cầm ống nhòm nhìn xuống, lập tức thấy vui vẻ.

Ừm, Trưởng ban quản lý khu chung cư làm việc khiến cô rất hài lòng.

Biểu ngữ dài được kéo qua hai bên rồi treo lên cây, rất nổi bật.

Trên biểu ngữ có một hàng chữ to.

“Nhiệt liệt hoan nghênh bà Trần Ngọc Thúy làm ồn dưới toà nhà, bưng trà bưng ghế, hoan nghênh làm ồn một ngày một đêm.”

Hết rồi, chỉ có một câu như thế.

Biểu ngữ rất “thân thiện”.

Đương nhiên Trần Ngọc Thúy sẽ không tháo xuống được.

Mà ban quản lý khu dân cư cũng sắp xếp bảo vệ đi xuống giữ trật tự, ngoài chủ nhà ở toà 12, chủ nhà các toà khác đều phải đi đường vòng.

Còn chủ nhà toà 12, bảo vệ sẽ dẫn đi vào.

Trước tòa nhà rất vắng vẻ.

Chỉ có hai người Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình.

Trần Ngọc Thúy vẫn còn đang mắng chửi.

Mắng chửi không ngừng nghỉ.

Có quản lý khu dân cư làm “chỗ dựa”, hoan nghênh bà ta mắng Tô Nhược Hân, sao bà ta lại không mắng chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 746


CHƯƠNG 746

Lúc đầu bà ta không kiêng nể gì, mắng rất sướng miệng.

Mắng rất đã.

Trưởng ban quản lý khu dân cứ đứng nghe từ xa hơi cau mày, chần chừ một lúc vẫn gọi điện thoại cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô, cô chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng rời đi sao?”

“Ừm, nhanh nhất là một tiếng, muộn nhất là hai tiếng, tôi đảm bảo bọn họ sẽ đi.”

“Được.” Trưởng ban quản lý lau mồ hôi trán, lần đầu tiên xử lý một vụ gây rối thế này.

Anh ta cảm thấy không ổn lắm.

Nhưng chủ nhà là Tô Nhược Hân, cấp trên có thông báo tuyệt đối không thể đắc tội với chủ nhà này, nếu không anh ta đừng hòng ngồi cái ghế Trưởng ban quản lý khu dân cư nữa.

Mùi thơm của nầm bò lượn lờ trong căn hộ.

Tô Nhược Hân thoải mái ngồi trên ban công, vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại, cô còn đeo tai nghe, Trần Ngọc Thúy mắng cái gì cô đều không nghe thấy.

Mười phút trôi qua.

Dưới lầu chỉ có một mình Trần Ngọc Thúy đang mắng chửi.

Hơn nữa còn không có ai quan tâm.

Tất cả chủ nhà ở khu dân cư đều bị bảo vệ chặn ở vòng ngoài.

Tô Nhược Hân nhìn giờ, tháo tai nghe xuống.

Cẩn thận lắng nghe, chỉ mới mười phút trôi qua, tiếng mắng của Trần Ngọc Thúy đã yếu đi, tốc độ cũng chậm lại, cũng không còn hăng say như lúc trước nữa.

Cô tiếp tục đeo ai nghe, vừa nghe nhạc vừa lướt web.

Cô chợt phát hiện tin tức nói Hạ Thiên Tường muốn đính hôn trên diễn đàn trước đó không còn nữa.

Lướt tiếp, vẫn không có.

Bị xoá rồi.

Bài viết “Bạn gái thần bí cùng cậu Hạ trải qua đêm xuân ở phòng Tổng thống khách sạn Kaiwatt” cũng biến mất.

Không chỉ có hai bài viết chướng mắt này, mà dường như tất cả các bài viết có liên quan đến Hạ Thiên Tường đều không còn nữa.

Lướt một lúc, Tô Nhược Hân thấy chán, bèn mở nhóm lớp lên.

Hai ngày nay kết quả trúng tuyển đại học đã sắp có.

Dù cảm thấy chín mươi phần trăm cô có thể trúng tuyển vào đại học Đồng, nhưng trước khi chưa có kết quả, ít nhiều gì cô vẫn hơi lo lắng.

Cô lướt một lúc, điện thoại chợt reo lên.

Thấy là số điện thoại của Trưởng ban quản lý khu dân cư, Tô Nhược Hân tháo tai nghe xuống, vừa nghe điện thoại vừa nhìn xuống lầu, phát hiện bên dưới đã yên tĩnh lại.

“Đi rồi à?”

“Đúng thế, cho nên tôi lập tức báo cáo với cô.”

“Tổng cộng ảnh hưởng việc ra vào của bao nhiêu chủ nhà?”

“Sáu người, mỗi người sáu trăm nghìn tiền đền bù, khi nào cô chuyển cho tôi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 747


CHƯƠNG 747

“Tôi sẽ gửi ngay, đúng rồi, lúc đi bọn họ nói gì?”

“Người phụ nữ vừa khóc vừa bị người đàn ông kéo đi, cô Tô, cô đúng là lợi hại, làm như thế chẳng những đuổi người đi được còn khiến bà ta tức phát khóc, sao cô làm được thế?”

Tô Nhược Hân cong môi, tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Rất đơn giản mà, thật ra không chỉ là mắng người, dù một người nói chuyện suốt một tiếng mà không có ai nghe, anh cảm thấy người đó còn có thể nói tiếp không?”

Trưởng ban quản lý khu dân cư hiểu ra: “Cô Tô nói đúng, cho nên chúng ta không để ý đến bà ta, bà ta mắng một mình sẽ cảm thấy nhàm chán, cuối cùng thì tức phát khóc, ha ha, cách này rất hay, sau này tôi sẽ dùng cách này để đối phó với những người mặt dày tranh cãi vô lý như thế, tôi học được chiêu mới rồi.”

Tô Nhược Hân cúp máy, thoải mái dựa vào ghế, chuyển cho Trưởng ban quản lý khu dân cư ba triệu sáu.

Ảnh hưởng việc đi lại của hàng xóm trong toà, cô cũng rất ngại.

Cho nên đền bù cho mỗi nhà sáu trăm nghìn cũng rất hợp lý.

Bây giờ cô đang vui, hàng xóm cũng vui.

Cho dù phải tốn tiền thì cô cũng thấy thoải mái.

Đối với người mẹ như Trần Ngọc Thuý, cô cãi nhau với bà ta trước mặt người khác sẽ chỉ khiến mọi người xì xào bàn tán, không thể mắng chửi, không thể cãi nhau cũng không thể đánh, vậy nên làm cho bà ta tức phát khóc rồi bỏ đi là cách tốt nhất.

Sau khi chuyển tiền, dù nghèo nhưng nghĩ tới sắp được nhận lương, tâm trạng Tô Nhược Hân vẫn rất tốt.

Cô quay lại bếp xào rau cải, nấu hai món mặn và một món canh rồi bê lên bàn, lúc này cửa mở ra.

“Ai?” Tô Nhược Hân quay phắt ra, chuông cửa không kêu, cô không mở mà cửa lại mở, chỉ nhìn thôi cũng thấy kinh hãi.

Một cái bóng chiếu xuống sàn nhà, Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi lập tức vung nắm đấm lên, tiếng rên khe khẽ vọng lại, sau đó một cánh tay đưa tới rồi móc lên, toàn thân cô bay lên không trung.

Khi ngẩng đầu nhìn thấy là Hạ Thiên Tường, cô ngẩn ra: “Sao… Sao anh lại tới đây?”

Cô còn tưởng là trộm hay kẻ xấu lẻn vào, kết quả hình như là đã hiểu lầm.

“Đây là nhà anh.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh liếc nhìn bàn ăn, anh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sau đó một tay anh bế Tô Nhược Hân, một tay đóng cửa, đôi chân dài chỉ đi vài bước đã tới trước bàn: “Ừm, trông ngon đấy, em nấu à?”

“Này, em chỉ nấu cho một người thôi, anh đừng có nhìn chằm chằm vào bàn ăn như thế.” Tô Nhược Hân cắn môi, như thể Hạ Thiên Tường chỉ nhìn thôi cũng có thể cướp mất bữa tối của cô vậy.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới đặt Tô Nhược Hân xuống, sau đó ngồi xuống ghế ăn không chút khách sáo: “Cùng ăn đi.”

“Này, em đã nói em chỉ nấu cho một người rồi mà.” Tô Nhược Hân nói xong thì chột dạ nhìn bàn ăn, thức ăn hẳn là đủ cho hai người, nhưng cơm thì thật sự không đủ, cô chỉ nấu phần của một người.

Nghe cô nói xong, Hạ Thiên Tường đứng dậy: “Anh đi nướng hai cái bánh kếp, sẽ xong ngay thôi.” Anh nói rồi đi về phía cửa.

Lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện anh cầm theo ba chiếc túi lớn.

Cô nhìn thấy một túi hoa quả, hai túi còn lại là đồ ăn và đồ dùng linh tinh.

Hạ Thiên Tường thật sự lấy một túi bánh kếp ra: “Anh đi chiên bánh, em phân loại đồ dùng rồi cất đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 748


CHƯƠNG 748

“Ồ, được.” Tô Nhược Hân mở túi ra, nước giặt và nước rửa tay đương nhiên phải để trong phòng tắm, hai túi sữa bột để trong ngăn chứa đồ, khi nhìn thấy ván giặt đồ thì cô nhíu mày, trước nay giặt quần áo cô không dùng thứ này bao giờ.

Quần áo cho vào máy giặt tự động giặt.

Đồ lót bên trong thì giặt tay là được, hơn nữa ngày nào cũng thay nên không bẩn, đương nhiên không cần đến ván giặt.

Tô Nhược Hân đặt ván giặt đồ sang một bên, sau đó quay ra xếp những thứ khác.

Cuối cùng chỉ còn lại hoa quả.

Loại quả nào cần cất tủ lạnh thì cất tủ lạnh, không cần thì cô để trên bàn cà phê.

Nhìn quả sầu riêng siêu to khổng lồ, Tô Nhược Hân khá vui: “Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại mua cả sầu riêng mà anh không thích ăn nữa, cảm ơn anh nhé.”

Cô thích sầu riêng, rất thích.

Hạ Thiên Tường lúc này cũng vừa chiên bánh xong đi ra: “Không… Không phải em định dùng nó à?” Anh nói xong thì gượng gạo quay đầu đi, ngồi xuống ghế, không nhìn Tô Nhược Hân.

Anh cũng không muốn xách lên đây.

Nhưng sáng nay cô nói sẽ không tha thứ cho anh.

Lần này đúng là do anh sai.

Đối với người khác, anh có sai cũng chẳng sao.

Nhưng với Tô Nhược Hân, dù anh có sai hay không, nhưng cô không vui thì nghĩa là do anh sai.

Tô Nhược Hân ngẩn ra.

Sau đó cô bỗng nhớ lại những gì mình đã nói với anh.

Cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, nếu không phải cố nhịn thì cô đã phá lên cười rồi.

Cô chưa bao giờ biết Hạ Thiên Tường lại dễ thương thế này.

Dễ thương đến mức cô thật sự muốn đánh anh, cắn anh.

Hạ Thiên Tường có cần đáng yêu đến vậy không?

“Anh tự đi mua đấy à?” Tô Nhược Hân buông chổi lông gà xuống, sải bước đi đến bàn ăn.

Cô đói rồi, phải ăn trước đã, xử lý người đàn ông này sau.

“Ừm.” Hạ Thiên Tường chỉ thấp giọng nói một chữ.

Tô Nhược Hân có thể đừng hỏi chuyện này được không?

Anh cũng không muốn mua.

Nhưng để cô tha thứ cho mình, anh chỉ có thể đi mua.

Nếu người khác không tha thứ cho anh, anh cũng chẳng thèm để ý, ai để ý thì để ý chứ anh chẳng quan tâm.

Nhưng đến Tô Nhược Hân thì không thể như vậy.

“Uống canh đi.” Tô Nhược Hân múc hai bát canh, một bát cho mình, một bát cho Hạ Thiên Tường: “Cơm canh đạm bạc, ăn không no không liên quan đến em nhé.”

Hạ Thiên Tường lại lấy một cái bát khác, xới hết cơm trong nồi cơm điện ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 749


CHƯƠNG 749

“Này, đó là của em.” Cô phải ăn ít nhất hai bát cơm, dù sao cô cũng không béo, đang trong độ tuổi phát triển, ăn ít là cô sẽ bị đói.

“Em vẫn còn có bánh.” Hạ Thiên Tường đưa một chiếc bánh kếp cho Tô Nhược Hân rồi bình tĩnh ăn cơm.

Cơm trắng ăn với nầm bò hầm khoai tây rất ngon.

“Hạ Thiên Tường, da mặt anh đúng là rất dày.”

Đôi đũa trong tay Hạ Thiên Tường suýt thì rơi xuống.

Bao nhiêu người nghĩ trăm phương nghìn cách để mời được anh đi ăn, còn toàn mời sơn hào hải vị, anh đều không đi, từ chối toàn bộ.

Nhưng đến Tô Nhược Hân, bữa cơm hai món mặn một món canh đơn giản mà cô lại nói anh mặt dày.

Anh đưa tay sờ lên mặt mình: “Không dày.”

“Hạ Thiên Tường, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.” Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn quả sầu riêng trên bàn cà phê, còn có chổi lông gà và ván giặt đồ, mắt cô sáng lên.

“…” Hạ Thiên Tường tiếp tục ăn, làm như không nghe thấy.

Anh lớn từng này, dù là bà cụ Hạ cũng chưa từng phạt anh.

Lục Diễm Chi thì lại càng không.

Từ khi bắt đầu nhớ rõ sự việc, anh chưa từng làm sai chuyện gì, hơn nữa từ việc học hành cho đến điều hành công ty, anh chưa bao giờ để Lục Diễm Chi và bà nội phải lo lắng.

Xem ra mọi điều lần đầu tiên của anh đều sẽ giao cho Tô Nhược Hân.

Dù sao cũng không phải lần đầu giao cho cô, thêm một lần hay ít đi một lần cũng không có gì khác nhau.

Càng nghĩ như vậy anh càng coi nhẹ sự việc.

Hạ Thiên Tường nhanh chóng ăn hết một chiếc bánh và một bát cơm.

Tô Nhược Hân ăn rất chậm, thi thoảng lại liếc nhìn người đàn ông đối diện, trong đầu cô vẫn giữ ý nghĩ đó, sao anh lại đáng yêu đến mức này chứ!

Tô Nhược Hân cũng đặt đũa xuống: “Hạ Thiên Tường, tối nay anh ăn chùa, rửa bát đi.”

“Được.”

Tô Nhược Hân thoải mái ngồi lên sofa, giao gian bếp lại cho Hạ Thiên Tường.

Dù sao cô vẫn chưa tha thứ cho anh.

Người ta nói không được chiều phụ nữ, một khi chiều là sẽ lên nóc nhà lật ngói ngay.

Bây giờ cô cảm thấy đàn ông cũng không được chiều, không thể cho đàn ông cơ hội lên nóc nhà lật ngói được.

Tô Nhược Hân đặt ván giặt và chổi lông gà ngay ngắn bên cạnh, sau đó bổ sầu riêng ra.

Ngay lập tức, mùi thơm nồng của sầu riêng xộc vào mũi.

Quả sầu riêng siêu to đã chín hết.

Sau khi bẻ ra, cô lấy một chiếc thìa nhỏ ăn từng miếng, cảm thấy đúng là mỹ vị nhân gian, ngon tuyệt vời.

Hạ Thiên Tường dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, khi đi ra thì thấy cô gái nhỏ đang hưởng thụ vừa ăn sầu riêng vừa lướt điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 750


CHƯƠNG 750

Anh liếc nhìn quả sầu riêng đã được bổ làm đôi mà lòng mừng thầm, chắc Tô Nhược Hân đã quên, nghĩ sầu riêng chỉ dùng để ăn.

Không ngờ anh vừa nghĩ như vậy, Tô Nhược Hân đã nói: “Bổ rồi cũng có thể quỳ, lấy hai miếng ra, mỗi đầu gối đặt một miếng, vừa đẹp.”

Mặt Hạ Thiên Tường tối sầm, Tô Nhược Hân làm thật à?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Anh lẳng lặng đứng đó, trong đầu là những bức ảnh trong hộp thư trên máy tính, là dáng vẻ cô cúi đầu đứng dưới gốc cây khóc thút thít mà anh lén chụp lại chiều hôm anh nói hai người chỉ là bạn bè.

Thoáng chốc lòng anh đau nhói, anh bước đến trước vỏ sầu riêng Tô Nhược Hân đã bổ, lấy hai miếng rồi im lặng đi về phòng mình.

“Hạ Thiên Tường, quỳ trong phòng khách luôn đi.” Tô Nhược Hân ra lệnh như nữ vương.

Hạ Thiên Tường hít vào một hơi, trên mặt cô gái nhỏ không hề có ý nói đùa.

Xem ra cô thật sự chưa tha thứ cho anh.

Anh cắn răng, cầm vỏ sầu riêng đi tới chỗ sofa, đặt sau lưng Tô Nhược Hân: “Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, để anh bóp vai cho em.” Sau đó anh thật sự quỳ gối lên vỏ sầu riêng.

Bàn tay to đặt lên đôi vai gầy của Tô Nhược Hân, anh không khỏi cảm khái: “Tối nay em ăn ít nầm bò quá.”

Vai cô sờ vào chẳng thấy có bao nhiêu thịt, gầy quá.

Lực tay của anh không mạnh cũng không nhẹ, bóp rất vừa sức.

Tô Nhược Hân đưa tay ra phía sau sờ thấy vỏ sầu riêng, cô quay đầu lại, Hạ Thiên Tường thật sự đã quỳ trên đó.

Vừa nãy cô chỉ chạm vào thôi đã đau, đã bị gai đâm vào tay.

“Hạ Thiên Tường, em không cần anh bóp vai cho em.” Cô duỗi tay đẩy Hạ Thiên Tường lên sofa: “Đồ ngốc, đần, vừa đần vừa ngốc, ngu xuẩn.”

Bảo quỳ là quỳ, còn ngoan ngoãn mua đồ về, cô không ngờ Hạ Thiên Tường lại nghe lời đến thế.

Ừm, xem ra anh thực sự hối hận rồi.

“Ừm, anh ngốc.” Hạ Thiên Tường ‘cực kỳ ngoan ngoãn’ hùa theo cô gái nhỏ, để cô tha thứ cho anh trước đã.

“Anh còn ngu xuẩn nữa.”

“Anh… không ngu.” Ngốc thì ngốc, anh ngốc vì yêu cô, nhưng anh không ngu, cũng không đần.

“Lại còn không ngu à? Ngu hết phần thiên hạ.” Tô Nhược Hân nhảy phắt lên sofa, cưỡi lên người Hạ Thiên Tường, nắm đấm liên tục giáng xuống người anh như những giọt mưa rơi.

Đánh một lúc rồi mệt, Tô Nhược Hân cúi đầu cắn vào cánh tay Hạ Thiên Tường.

Chẳng mấy chốc, máu bắt đầu rỉ ra từ dấu răng, lúc này cô mới nhả ra, giận đùng đùng nằm cạnh Hạ Thiên Tường trên sofa.

“Học em đó.”

“Học gì từ em?”

“Chẳng phải em giăng biểu ngữ đấy sao?”

“Hạ Thiên Tường, anh đúng là học đi đôi với hành, trực tiếp áp dụng vào thực tiễn luôn.” Vì anh không đánh trả, không cắn lại nên cô đánh mãi cắn mãi cũng chán.

Cũng giống như khi Trần Ngọc Thuý mắng cô lúc chập tối, cô cứ phớt lờ, đến cuối cùng bà ta cũng chán, tức phát khóc rồi bỏ đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 751


CHƯƠNG 751

Đây cũng là kỹ thuật cao cấp khi đánh nhau với người khác.

“Cũng được, không ngu.” Cũng không đần.

Tô Nhược Hân dám nói anh ngu xuẩn, điều này anh không thể thừa nhận.

“Còn nói không ngu? Bảo anh quỳ là anh quỳ thật luôn?” Tô Nhược Hân nói xong lại tức không có chỗ trút, cô cầm chổi lông gà đánh lên người Hạ Thiên Tường: “Ngu xuẩn.”

Hạ Thiên Tường vẫn không tránh, mặc cho cô đánh hơn chục cái, anh không đánh trả lần nào, cũng không giành chổi lông gà trong tay cô.

Tô Nhược Hân thật sự thấy rất nhạt nhẽo, cô phát hiện lúc trước cô đối xử với Trần Ngọc Thuý thế nào, bây giờ Hạ Thiên Tường đối xử với cô hệt như thế, cô tức giận ném chổi lông gà đi: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi.”

Hạ Thiên Tường không dậy, anh đưa tay ôm Tô Nhược Hân vào lòng, ghé bên tai cô nói: “Đánh cũng đánh rồi, cắn cũng cắn rồi, sầu riêng cũng quỳ rồi, có phải em có thể tha thứ cho anh rồi không?”

“Không thể.”

Ánh mắt Hạ Thiên Tường trở nên sâu thẳm, sau đó nhìn xuống đôi môi mỏng.

Anh đã dâng hiến mình như vậy rồi, có phải cô có thể tha thứ cho anh rồi không?

Tô Nhược Hân trợn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực Hạ Thiên Tường nhưng vô ích, không thể đẩy ra được.

Đột nhiên, cô nhận ra có điều gì đó không đúng.

“Hạ Thiên Tường, anh quấn gì lên đầu gối hả?” Bây giờ cô đã cảm nhận được cảm giác cứng đó rồi.

Nghe cô hỏi như thế, Hạ Thiên Tường mới chậm rãi ngồi dậy: “Không có gì, anh đi vệ sinh đây.”

Nói xong anh bước xuống ghế, đi về phía nhà vệ sinh.

Tô Nhược Hân ngẩn ra giây lát, sau đó bật dậy, chớp mắt đã tới nhà vệ sinh, cô đẩy mạnh cửa ra.

Kết quả, cô lập tức che mắt lại: “Hạ Thiên Tường, anh là đồ lưu manh.”

“Nhược Hân, là em lưu manh xông tới mở cửa mà.” Hạ Thiên Tường ung dung bình tĩnh tiếp tục động tác trên người mình.

Lúc này anh mới ung dung chỉnh lại quần áo, từ đầu đến cuối, cô gái đứng trước cửa nhà vệ sinh đều lấy tay che mặt nên anh dễ dàng tháo được miếng đệm lót buộc trên đầu gối, nhưng khi anh đang định cất vào túi quần thì Tô Nhược Hân chợt vọt tới như tên bắn: “Anh đừng hòng thủ tiêu tang vật.”

Cầm hai miếng đệm lót trong tay, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn hiểu ra: “Vậy nên vừa nãy khi quỳ anh không cảm thấy đau, không có cảm giác gì đúng không?” Thế mà cô còn đau lòng đẩy anh ra, thì ra anh đã buộc sẵn đệm lót vào đầu gối, bảo vệ bản thân mình từ trước rồi.

“Nhược Hân, em chỉ bảo anh quỳ chứ không nói anh không được dùng thứ này.”

Lời này của anh hoàn toàn có lý.

Mặt Tô Nhược Hân tối sầm lại: “Anh thừa cơ lợi dụng.”

Hạ Thiên Tường đưa tay ôm lấy Tô Nhược Hân: “Nếu thật sự quỳ bị thương thì người đau lòng vẫn là em.”

“Còn lâu nhé.”

Giây tiếp theo, Hạ Thiên Tường chỉ biết một chiêu hôn bá đạo đã đè Tô Nhược Hân lên tường, đặt đôi môi mỏng của mình lên môi cô.

Đồng thời, anh đưa tay mở vòi hoa sen.

Nước ấm xối xuống.

Hai người cùng ướt như chuột lột.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 752


CHƯƠNG 752

Quần áo cũng ướt đẫm.

Tô Nhược Hân lại choáng váng.

Cô không biết Hạ Thiên Tường định chơi trò gì.

Cô chưa chơi trò này với anh bao giờ.

Mãi cho đến khi sàn nhà vương đầy quần áo đẫm nước cô mới chậm chạp phản ứng lại, hình như mọi chuyện đều không đúng.

Nhưng đã quá muộn.

Nước ấm.

Không lạnh cũng không nóng.

Hơi nước nóng bốc lên khiến tầm nhìn mờ đi, không rõ ràng.

Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chưa tới đêm tân hôn, anh sẽ không động vào em.”

Giọng nói này lọt vào tai Tô Nhược Hân khiến cô như bị mê hoặc, bất giác trở thành con rối trong tay anh.

Hoặc là bởi cô đã thích anh.

Nhưng khi cảm nhận được bàn tay anh, cô vẫn sợ hãi.

Nước mắt thoáng chốc tuôn rơi, hoà cùng dòng nước từ vòi hoa sen trên đầu.

Cho đến khi môi Hạ Thiên Tường đặt lên mắt cô, cảm nhận được vị mặn anh mới giật mình.

Anh kéo khăn tắm, bế cô về phòng.

Nhưng không phải về phòng cô.

Mà là phòng anh.

Anh lau đi nước mắt trên khoé mắt cô: “Đừng khóc.”

“Anh bắt nạt em.”

“Đâu có.” Anh không thừa nhận, anh vẫn chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng đó.

Anh đã hứa với cô rồi.

Không phải cô nên hưởng thụ anh mới đúng ư?

Sao cô lại khóc?

Những người phụ nữ khác hình như không phải thế này.

Anh không cần phải làm gì, chỉ cần lại gần anh là bọn họ đều mong quần áo có thể ít được bao nhiêu thì ít bấy nhiêu.

Nhưng Tô Nhược Hân thì không, đã vậy cô còn khóc…

Nước mắt của cô khiến anh đau lòng.

“Anh bắt nạt em rồi.”

“Thật sự không có mà.” Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khoé mắt Tô Nhược Hân, nhưng anh càng lau càng dỗ dành thì cô càng khóc dữ dội hơn.

Đôi mắt ngấn nước như trở thành suối nguồn vậy, nước mắt liên tục tuôn rơi.

“Hạ Thiên Tường, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 753


CHƯƠNG 753

Hạ Thiên Tường đưa tay kéo khăn phủ gối, nhẹ nhàng đặt lên mắt Tô Nhược Hân: “Không nhìn thấy nữa rồi.” Anh có thể nhìn thấy cô là được.

“Lấy ra.” Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại xuyên tạc ý cô một cách vô lại thế này, cô đưa tay giật khăn ném xuống đất.

“Thì ra em vẫn muốn nhìn anh.” Hạ Thiên Tường luồn tay xuống eo Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng ôm cô, kéo cô vào lòng: “Trên mạng nói chuyện này là bình thường, không phải sao?”

Lần đầu tiên anh làm điều này với phụ nữ nên thật sự không hiểu.

Nhưng chuyện này cũng không thể hỏi người khác được, vậy nên anh chỉ đành lên mạng tra.

“Trên mạng nói gì thì là thế đó à? Anh không tôn trọng em.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

Sau đó cô bỗng phát hiện không biết từ khi nào trên người Hạ Thiên Tường như được phủ thêm một lớp màu đỏ nhạt, còn anh dường như trở thành một người khác.

Còn có ánh mắt của anh nữa, nó cũng khiến tim cô đập rộn lên một cách khó hiểu: “Hạ Thiên Tường, anh không được làm bừa.”

“Được, không làm bừa, ngủ đi.” Anh vỗ nhẹ người cô như thôi miên, Tô Nhược Hân đang khóc cũng vô thức chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, cô không còn mơ thấy chơi trò hôn môi với Hạ Thiên Tường nữa.

Không biết có phải vì nửa tháng qua vẫn luôn không được ngủ ngon hay không mà hai đêm nay ngủ cùng Hạ Thiên Tường, cô ngủ rất ngon và sâu giấc.

Chỉ là khi thức dậy, căn phòng đã trống trơn, chỉ có một mình cô trên giường.

Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào phòng qua rèm cửa, Tô Nhược Hân ngồi dậy cầm điện thoại lên nhìn, đã chín giờ sáng rồi, cô chẳng hề nghĩ ngợi lập tức gọi cho Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường đang họp trong phòng hội nghị, nhìn thấy số điện thoại người gọi tới, anh liếc giám đốc điều hành trước mặt rồi bảo: “Tan họp.”

Sau đó anh cất bước rời khỏi phòng họp.

Các giám đốc điều hành đưa mắt nhìn nhau, ai cũng mang vẻ mặt mờ mịt.

Hôm nay tổng giám đốc vô cùng dịu dàng, so với Hạ Thiên Tường nửa tháng qua ngày nào cũng như bạo quân thì đúng là như một người khác.

“Trợ lý Phương, tổng giám đốc đi nghe điện thoại của ai vậy? Hình như sếp còn cười nữa đấy.”

“Không thể trả lời.” Phương Tấn cho mọi người ánh mắt tốt nhất đừng có đoán bừa rồi cúi đầu ghi lại tóm tắt nội dung cuộc họp.

Anh ta biết cũng không được nói, mạng sống quan trọng hơn.

Bên ngoài phòng họp, Hạ Thiên Tường nhanh chóng trở về văn phòng của mình: “Dậy rồi à?”

“Ai cho anh tắt báo thức của em?” Vậy nên từ khi thực tập đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đến muộn.

Thầm nghĩ bây giờ có dậy thì cũng đã muộn, Tô Nhược Hân quyết định xin nghỉ nửa ngày, chiều tới phòng khám sau.

“Dậy rồi thì ăn sáng đi, thức ăn trong nồi vẫn còn nóng, ăn xong đợi anh, nửa tiếng nữa anh về đến nhà.”

“Làm gì?”

Nhưng giây tiếp theo Hạ Thiên Tường đã cúp máy, vài ba lời của anh đã dập tắt ngọn lửa trong lòng cô.

Trong đầu Tô Nhược Hân lúc này toàn là hình ảnh người đàn ông rời khỏi công ty, lái xe về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 754


CHƯƠNG 754

Nhưng hình như anh đến công ty cũng chưa lâu mà.

Tám giờ vào làm, mới làm được một tiếng đã nghỉ?

Nhưng anh là tổng giám đốc, anh có quyền.

Anh cũng không thể mình tự xin phép mình nghỉ làm được.

Tô Nhược Hân nhìn điện thoại di động, cảm thấy lửa giận của mình đến nhanh mà đi cũng nhanh, bỗng chốc đã biến mất.

Cô đúng là chẳng có chí khí gì cả.

Tô Nhược Hân vào bếp, quả nhiên đồ ăn sáng vẫn còn nóng hổi.

Trên đó còn dán giấy note “Nếu nguội thì cho vào lò vi sóng quay lại nhé”.

Đồ ăn sáng có cả kiểu Tây.

Có cháo, có đồ ăn kèm, còn có bánh trứng, sữa đậu và quẩy.

Bánh mì dăm bông và sữa, đây là bữa sáng kiểu phương Tây.

Tô Nhược Hân ăn xong thì nhìn thời gian, chỉ còn mười phút nữa là đến thời gian nửa tiếng mà Hạ Thiên Tường nói.

Cô không kịp thu dọn, thay quần áo xong, buộc tóc đuôi ngựa rồi đi xuống lầu.

Vừa mới tới cổng tòa nhà, cô đã nhìn thấy chiếc Bugatti thời thượng nổi bật.

Được rồi, chỉ cần không xuất hiện ở phòng khám nơi cô làm việc thì cô tạm thời chấp nhận anh lái chiếc xe này tới đón mình.

Xe dừng lại, cửa ghế lái phụ mở ra.

Tô Nhược Hân tò mò ngồi vào: “Đi đâu vậy?” Anh vội vội vàng vàng về đây càng khiến cô thêm tò mò.

Nhưng người đàn ông lại nghiêng người, khuôn mặt điển trai áp sát.

“Này, anh lại giở trò lưu manh rồi.” Anh ở gần thế này khiến cô lại nhớ tới tối qua, tuy anh chưa vượt qua phòng tuyến cuối cùng đó nhưng cô vẫn ngại.

Mặt cô cũng đỏ bừng.

Nhưng lúc này cô lại nghe thấy một tiếng “cạch”, đó là tiếng cài dây an toàn, sau đó giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên: “Cài dây an toàn cũng là giở trò lưu manh à?”

“Em tự làm được.”

“Anh muốn cài cho em.”

Được rồi, có tiền cũng không mua được niềm vui của người khác, cô không tranh cãi với anh: “Rốt cuộc là đi đâu?”

“Đến nơi em sẽ biết.”

Bugatti chạy tới cổng tiểu khu, bảo vệ đi đến đăng ký, Tô Nhược Hân chợt phát hiện cổng phụ dành cho người đi bộ của khu đã đóng hết. Lúc này có một người đi vào, bảo vệ đang phát thẻ ra vào: “Chung cư quản lý khép kín rồi à?” Cô thuận miệng hỏi.

“Đúng thế, chúng tôi nhận được thông báo kể từ ngày hôm nay, những ai không phải người ở khu này mà muốn đi vào thì phải được chủ hộ gọi điện xác nhận mới có thể vào được.”

Tô Nhược Hân nhớ tới Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình xông vào khu chung cư gây sự với mình hôm qua, cô gật đầu: “Tốt rồi, cho tôi hai thẻ.”

Bảo vệ lập tức đưa ra bốn tấm: “Anh Hạ có hai căn nhà ở đây, mỗi nhà được tặng miễn phí ít nhất hai thẻ ra vào, mong cô cất kỹ, nếu không đủ thì tới lấy thêm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 755


CHƯƠNG 755

Tô Nhược Hân nhận thẻ, đến khi xe chạy đi cô mới giật mình hoàn hồn: “Hạ Thiên Tường, có phải anh đã nói với bên công ty quản lý tài sản không?”

Nếu không sao lại trùng hợp như vậy? Hôm qua vừa xảy ra chuyện Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình xông vào khu chung cư, hôm nay chung cư đã thay đổi cách quản lý.

“Không nói.”

Không nói là sự thừa nhận trá hình.

Lòng Tô Nhược Hân ấm áp, nhớ đến đồ ăn sáng anh để cho cô, chắc chắn là anh đã dậy từ rất sớm để nấu.

Hơn nữa, hiện giờ anh vẫn thiếu ngủ trầm trọng, cô có thể cảm nhận được.

“Hạ Thiên Tường, trưa nay ngủ một giấc đi.”

“Được.”

Nhưng dù nghe anh nói vậy, Tô Nhược Hân vẫn không yên tâm, trước nay anh đều đồng ý rất ngoan nhưng đến cuối cùng đều không thực hiện.

“Hạ Thiên Tường, em vừa cảm nhận cơ thể của anh, dạo này chất lượng giấc ngủ của anh rất tệ.” Cảm giác chỉ có hai ngày nay là ổn hơn một chút.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ lúc trước khi anh ngủ không ngon cũng là lúc hai người không ở bên nhau.

“Hạ Thiên Tường, sau này dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải ngủ ngon nhé.”

Nếu không sẽ mất mạng.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào tuổi trẻ và thể lực của anh để chống đỡ, sau đó dùng giấc ngủ để bù lại.

“Anh cũng muốn.”

Câu nói này của anh khiến Tô Nhược Hân chợt nhớ ra mấu chốt của vấn đề.

Không có ngọc, anh không thể ngủ ngon.

Anh đã từng nói điều này rồi.

Cô không chút nghĩ ngợi đã nói ngay: “Tối nay trước khi đi ngủ, em sẽ massage cho anh, như vậy anh sẽ ngủ được.”

Anh đã mất ngọc bội nhưng không thừa nhận, bởi vì anh không muốn khiến cô lo lắng.

Cô biết miếng ngọc anh đang đeo trên cổ là hàng giả.

Nhưng cô không thể lên tiếng vạch trần anh.

“Được, không được nuốt lời đâu đấy.” Câu này Hạ Thiên Tường phản ứng rất nhanh, như thể sợ giây tiếp theo cô sẽ đổi ý vậy.

Tô Nhược Hân lườm anh: “Chỉ massage thôi, anh đừng có ý đồ gì khác với em.”

“Ừm, điều đã hứa với em thì anh nhất định làm được, còn điều anh không hứa thì lại là chuyện khác.” Hạ Thiên Tường chậm rãi nhìn lướt qua Tô Nhược Hân, lần đầu tiên của tối qua đã khiến anh nghiện.

“Hạ Thiên Tường, anh lại định giở trò lưu manh.” Anh chỉ hứa giữ lại phòng tuyến cuối cùng cho cô, còn những chuyện khác, tối qua cô đã được tự mình trải nghiệm, cô không… không thể chịu được sự gần gũi đó của anh.

Rất ngượng.

“Chỉ là việc làm bình thường giữa nam và nữ thôi, bác sĩ nói rồi, không được kìm nén.” Nhất là nam giới, kìm nén lâu sẽ sinh bệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 756


CHƯƠNG 756

“Hạ Thiên Tường, em cũng là bác sĩ.” Nhưng nói xong cô lại hơi chột dạ, cô là bác sĩ chưa có chứng chỉ, mà những y thuật cô biết đều là nhờ miếng ngọc của anh.

“Em là bác sĩ thì lại càng nên làm theo nhu cầu thực tế, không thể bóp méo sự thật, kìm nén thật sự có hại cho sức khỏe.”

“…” Được rồi, điều này có vẻ anh nói cũng không sai, kiến thức trong đầu cô cũng giải thích như vậy, đàn ông nhịn lâu đúng là có hại cho sức khỏe…

Nhưng đây không thể trở thành lý do anh làm bừa với cô được, anh có thể tự giải quyết.

Tô Nhược Hân cau mày.

Khi cô đang nghĩ cách phản bác Hạ Thiên Tường thế nào thì xe đã giảm tốc độ, chuẩn bị dừng lại.

Tô Nhược Hân vô thức quay đầu lại.

Đối diện là một toà nhà năm tầng, bức tường bên ngoài hẳn là mới được lát gạch, trông rất sạch sẽ, phía trên lối vào có bốn chữ.

Bệnh viện Bác Ái.

Tô Nhược Hân được Hạ Thiên Tường kéo ra khỏi xe.

Bởi vì cô đã ngạc nhiên đến mức ngẩn người trước toà nhà này.

Đây rõ ràng là một bệnh viện mới được xây.

Nó còn nằm trong khu vực trung tâm thành phố T với vị trí chính giữa.

Cô không biết nguyên vật liệu của bệnh viện này thế nào, nhưng giá trị của mảnh đất này cũng là con số mà cả đời này cô cũng không dám tưởng tượng.

Khu vực trung tâm thành phố T chắc chắn là tấc đất tấc vàng.

Hơn nữa dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được đất ở vị trí này.

Bởi lẽ khu đô thị trung tâm thành phố T đã không còn đất trống nữa rồi.

Muốn có được đất trống ở đây phải phá bỏ một số chung cư nhỏ tương đối cũ.

Tuy nhiên việc phá dỡ này diễn ra rất chậm.

Cần mỗi hộ gia đình ký tên xác nhận đồng ý phá dỡ rồi mới tiến hành từng bước được.

Muốn phá dỡ phải mất từ ba năm đến năm năm.

Nhưng Hạ Thiên Tường lại dễ dàng thay đổi biến nó thành bệnh viện cỡ nhỏ cho cô.

Đúng thế, với diện tích này nói là một bệnh viện cỡ nhỏ cũng không quá.

“Hạ Thiên Tường, anh chỉ nói là phòng khám, không nói là bệnh viện mà?”

Cô nhớ ra rồi, anh đã từng đề cập tới việc mở phòng khám cho cô, nhưng cô chưa đồng ý mà.

Đúng thế, cô sẽ không đồng ý.

“Phòng khám nhưng tên là bệnh viện mà thôi, đành để em phải bắt đầu ở phòng khám nhỏ này tước, anh sẽ cho em quản lý bệnh viện lớn cấp 3A sớm thôi.”

“Dừng.” Tô Nhược Hân choáng váng, thế này còn nhỏ à? Nếu là nhỏ thì nghĩa là nhận thức về phòng khám của cô có vấn đề, rõ ràng là phòng khám lớn thậm chí là bệnh viện, Hạ Thiên Tường đang mở mắt nói dối: “Hạ Thiên Tường, em còn chưa thi được chứng chỉ bác sĩ, không thể mở phòng khám và bệnh viện được.”

“Không sao, đã bắt đầu tuyển dụng rồi, hôm kia có hơn chục tiến sĩ khoa Y của thành phố T tới đăng ký, nhưng phải qua được phỏng vấn của em mới có thể xác định có được nhận không, có nhân tài của giới y học thì tất cả đều là chính quy.” Vậy nên Tô Nhược Hân có chứng chỉ hay không đều là chuyện nhỏ, anh sẽ báo cáo với hệ thống y tế để mở phòng khám và mở bệnh viện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 757


CHƯƠNG 757

“Vậy nên trước ngày hôm kia anh đã bắt đầu tuyển dụng cho “phòng khám” này rồi à?” Nói là phòng khám nhưng cô vẫn thấy giống bệnh viện hơn.

Hỏi thế này xong cô mới phản ứng lại, trong nửa tháng anh và cô xa nhau, xem ra anh không rảnh rỗi chút nào.

Nếu không không thể nào xây dựng được “phòng khám” hào hoa thế này trong một đêm.

“Đúng.”

Được rồi, cô phục anh rồi.

Rất phục.

Hai người đi vào sảnh lớn, chỗ nào cũng rất sạch sẽ, có hai thiết bị hẳn là vẫn chưa được tháo dỡ, lúc này đang đặt trong sảnh: “Nhược Hân, đi xem văn phòng của em đi.”

Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân vào thang máy, căn phòng trong cùng trên tầng cao nhất có một tấm biển treo ở cửa “văn phòng viện trưởng”.

Hơ, cô đã thành viện trưởng rồi à?

Còn rất có thể là viện trưởng dẫn dắt hơn mười tinh anh thạc sĩ tiến sĩ trong giới y học tốt nghiệp khoa y của trường đại học T.

Khi nhìn thấy tông màu hồng nhạt trong phòng làm việc, Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, nhìn thế nào cũng thấy không giống văn phòng của viện trưởng: “Hạ Thiên Tường, màu này liệu có không được trang trọng không?”

“Không sao, mình thích là được.” Còn người khác nghĩ thế nào, anh không quan tâm.

Anh chỉ cần Tô Nhược Hân thích là được.

Người khác sống hay chết không liên quan gì đến anh.

Tô Nhược Hân ngồi lên ghế lãnh đạo, ghế được làm bằng da thật, ngồi lên rất dễ chịu.

Cô quay một vòng, góc rất tốt.

Bàn làm việc trước mặt siêu lớn, lớn gấp hai lần bàn làm việc của Mạc Tử Đơn trong phòng khám hôm qua cô đi làm.

Cô sờ thử: “Bàn này làm bằng chất liệu gì vậy?”

“Gỗ đàn hương đỏ, vì đặt làm gấp nên trên mặt gỗ có vài khuyết điểm, sau này tìm được gỗ đàn hương tốt hơn sẽ đặt lại rồi gửi tới.”

“Không cần, bàn này là được rồi, không cần đổi nữa.” Điều này đối với cô đã là rất xa xỉ rồi.

“Em đồng ý rồi à?” Nghe cô nói vậy sắc mặt Hạ Thiên Tường lập tức tốt hơn, khoé môi còn nở nụ cười nhẹ.

“Không, em chưa đồng ý. Hạ Thiên Tường, em còn phải đi học, không muốn quản lý phòng khám.” Phòng khám hay bệnh viện gì đó, cô đều không muốn quản lý.

“Phòng khám này là của em, em muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, không ảnh hưởng đến việc học.” Cô có đến hay không thì phòng khám vẫn ở đây, đều là của cô, anh mở phòng khám này cho cô chơi, khi chán thì tới tìm chút việc để làm chứ không phải bảo cô ngày nào cũng tới đây đi làm, người phụ nữ của anh là để cưng chiều chứ không phải ngày ngày tới đây cống hiến sức lao động.

“Như vậy cũng không được, từ thành phố B đến thành phố T, đi đi về về rất mất thời gian.” Tô Nhược Hân lắc đầu, cô vẫn không muốn nhận món quà lớn này của Hạ Thiên Tường, nó quá lớn.

Cô thấy mình là người mới chỉ biết hành nghề vài ngày mà đã mở phòng khám, điều này có vẻ hơi quá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 758


CHƯƠNG 758

“Không.” Hạ Thiên Tường nói một cách chắc chắn.

Tô Nhược Hân xoay người trên ghế giám đốc, cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô tò mò đứng dậy, tiến tới cửa sổ trong văn phòng.

Đó là một cửa sổ trong suốt tuyệt đẹp được nối từ trần đến sàn.

Nhìn ra ngoài là thấy hết quang cảnh đường phố bên ngoài.

Tô Nhược Hân nhìn qua cái cửa sổ được làm bằng thủy tinh mà lại trong suốt cứ như đang không có cửa sổ này: “Người từ bên ngoài có thể nhìn thấy người ở bên trong được không?”

“Không, chất liệu thủy tinh của cửa sổ này giống với cái ở trên xe.”

“Có chống đạn được không?” Tô Nhược Hân bỗng nhớ ra xe của Hạ Thiên Tường có tính năng chống đạn.

Sau đó, Hạ Thiên Tường đấm tới cửa sổ thủy tinh.

Một tiếng động lớn vang lên, Tô Nhược Hân giật mình lui về sau một bước.

Tuy nhiên, cửa sổ thủy tinh vẫn nguyên vẹn, không hề có dấu vết hư hại.

Không thể không nói, Hạ Thiên Tường vô cùng chu đáo và cẩn thận.

Cô thậm chí còn tự hỏi liệu có phải từ khi anh biết rằng cô biết y thuật thì đã xây dựng phòng khám này không đây.

Tất cả đều được thiết kế rất hoàn hảo.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là việc cô không có thời gian để quản lý.

Đang suy nghĩ có nên nhận phòng khám bệnh này hay không thì bỗng điện thoại vang lên.

Tô Nhược Hân thấy số gọi đến là của Dương Mỹ Lan thì bấm nút nghe.

“Mỹ Lan, có chuyện gì sao?”

“Tô Nhược Hân, đã có điểm trúng tuyển của tất cả trường học rồi.”

“Điểm của cậu có đủ không?” Tô Nhược Hân không hề lo lắng về điểm của bản thân, chắc chắn điểm của cô sẽ đủ, hiện tại thì cô lo cho Mỹ Lan nhiều hơn.

Cô rất muốn Mỹ Lan là bạn cùng phòng với mình.

Đầu dây bên kia thoáng im lặng.

Việc Mỹ Lan im lặng khiến cho trái tim Tô Nhược Hân đập loạn xạ: “Cậu không đủ sao? Thiếu bao nhiêu điểm?” Từ phản ứng của Mỹ Lan, cô biết rõ rằng Mỹ Lan không đủ điểm.

“Kém 28 điểm.” Giọng của Dương Mỹ Lan càng ngày càng nhỏ.

Tô Nhược Hân nghe thấy số điểm này thì sững sờ.

586 điểm cộng thêm 28 điểm tức là 614 điểm.

Nói cách khác điểm trúng tuyển thấp nhất của đại học Đồng là 614 điểm.

Mà tổng điểm của cô chỉ có 597.

Cơ thể Tô Nhược Hân run run, đứng không vững.

Vậy mà ngay cả đại học Đồng mà cô cũng không đậu sao?

Cô thừa nhận việc cô đỗ được đại học T là điều không thể.

Bây giờ, ngay cả đại học Đồng mà cô cũng không thi đỗ.

Điều này là không thể nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 759


CHƯƠNG 759

Tuyệt đối không thể.

Cô đã kiểm tra điểm xét tuyển của đại học Đồng trong 5 năm liền, theo quy luật từ những năm trước, điểm của cô năm nay chắc chắn 100% trúng tuyển.

“Tô Nhược Hân, thật ra đại học Nam Kinh cũng rất tốt, đến lúc đó, hai người chúng ta vẫn có thể làm bạn cùng phòng, cũng không tệ đâu.” Đầu dây bên kia, Dương Mỹ Lan cười nói.

“Tớ biết rồi.” Tô Nhược Hân cúp máy, sau đó chạy tới ngồi trên ghế giám đốc.

Cô không dám đứng, vì cô sợ rằng mình đứng không nổi.

Sau đó, cô không hề quan tâm đến việc Hạ Thiên Tường đang ở trong phòng, lấy điện thoại di động ra.

Nhập mã số học sinh với chứng minh nhân dân vào, cô bắt đầu tra cứu.

Tuy rằng Dương Mỹ Lan đã nói cho cô kết quả nhưng cô vẫn không tin.

Không thể nào.

Chắc chắn cô có thể thi đậu khoa y của đại học Đồng.

Sau khi nhập đầy đủ thông tin, cô truy cập vào trang web.

Khi liếc thấy trường học mình trúng tuyển là Nam Kinh, cô giật mình.

Chỉ nhìn tên của trường học là cô đã bắt đầu cảm thấy không khỏe rồi.

Trường này là nguyện vọng hai của cô và Dương Mỹ Lan.

Trường nguyện vọng một của cô và Dương Mỹ Lan là đại học Đồng.

Danh tiếng của đại học Đồng cao hơn đại học Nam Kinh một bậc.

Với số điểm của cô, ngay cả đại học Đồng cô cũng không đỗ được.

Ngồi trên ghế giám đốc với khuôn mặt tái mét, nhất thời cô không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Chẳng lẽ cứ như vậy là trượt đại học Đồng rồi sao?

Giống như việc cô đã bỏ không đi thi đại học, hoặc là trượt một môn trong kì thi đại học vậy.

“Nhược Hân, em có thể đến đại học T đấy.” Trên bàn làm việc phản chiếu hình ảnh một người đàn ông, dáng người thon dài cao lớn.

Nhưng giọng nói của anh lại làm cho Tô Nhược Hân nhảy dựng lên, tay chỉ vào Hạ Thiên Tường: “Tất cả chuyện này có phải là do anh làm hay không?” Nếu không thì điểm trúng tuyển của đại học Đồng không thể nào cao như vậy được.

614 điểm là đã có thể thi đỗ đại học Trung Ương rồi, trường đó cao hơn một bậc so với đại học Đồng, vì vậy, những người thi đậu đại học Đồng thì sẽ báo danh ở đại học Trung Ương mới đúng, không thể nào cạnh tranh với cô ở đại học Đồng được.

Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân theo bản năng đi kiểm tra điểm trúng tuyển của đại học Trung Ương, sau đó cô cảm thấy tuyệt vọng, điểm trúng tuyển những năm trước của đại học Trung Ương thật ra cũng tương tự như đại học Đồng.

Có thể nói trong kỳ thi đại học lần này, đại học Trung Ương và đại học Đồng là ngang bằng nhau.

Hoàn toàn không ổn rồi.

Điểm trúng tuyển những năm trước của hai trường đại học này giống hệt nhau.

“Em có thể đến đại học T đấy, hiện tại vẫn còn kịp.” Hạ Thiên Tường không trả lời Tô Nhược Hân, chỉ nhắc nhở một câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 760


CHƯƠNG 760

Tô Nhược Hân nhảy khỏi ghế giám đốc, cầm một chén nước bằng sứ trên bàn làm việc, ném thẳng về phía Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, em không quen anh.”

Nói xong, cô cất bước rời đi.

Không thèm quan tâm đến âm thanh chén nước rơi ở sau lưng.

Cũng không thèm quan tâm đến việc Hạ Thiên Tường bị chén nước va vào trán, lúc này đang chảy máu ròng ròng.

Vốn Hạ Thiên Tường có thể né được chén nước đó.

Chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt Tô Nhược Hân tái nhợt thì bỗng lòng anh đau nhói, vậy nên cố tình để chén nước đập trúng đầu mình.

Tưởng rằng cô sẽ bớt giận sau khi đánh anh, không nghĩ rằng cô sẽ trực tiếp quay người rời đi.

Thấy cô đang nhanh chóng rời đi, Hạ Thiên Tường xoa nhẹ trán, hiện tại anh cuối cùng cũng tin rằng cô có khả năng tự bảo vệ bản thân rồi.

Cô lao nhanh ra khỏi văn phòng.

Vì vậy, lúc Hạ Thiên Tường lao ra khỏi văn phòng thì Tô Nhược Hân đã tiến vào thang máy.

Không thấy Tô Nhược Hân đâu cả.

Không phải là anh chậm, mà là tốc độ của anh với Tô Nhược Hân ngang nhau, vì vậy, cho dù có đuổi theo thì khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi.

Đến khi Hạ Thiên Tường ra khỏi thang máy, chạy ra đến cửa thì Tô Nhược Hân đã biến mất.

Anh lên xe, lái dọc theo lề đường.

Hạ Thiên Tường cho rằng dù cô có chạy nhanh đi nữa thì cũng không thể nhanh bằng xe của anh được.

Tuy nhiên, sau khi chạy được khoảng 3km, anh vẫn không thấy Tô Nhược Hân đâu cả.

Quay đầu nhìn ra hướng khác, vẫn chẳng thấy đâu.

Hạ Thiên Tường không thể bình tĩnh được nữa.

Anh lấy điện thoại di động ra, mở tính năng định vị.

Tuy nhiên, khi đang định vị vị trí của Tô Nhược Hân thì anh phát hiện rằng cô đã tắt điện thoại từ bao giờ rồi.

Không định vị được.

“Phương Tấn, ngay lập tức điều tra vị trí của Tô Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường vội nói sau khi Phương Tấn nghe máy.

Nhưng sau khi nói xong, anh lại cảm thấy ngay cả Phương Tấn cũng không thể định vị được vị trí của Tô Nhược Hân.

Bởi vì, phương pháp định vị của Phương Tấn là do anh dạy: “Được rồi, phái người chia ra tìm, tìm được Tô Nhược Hân thì lập tức gọi cho tôi.”

“Anh Hạ, anh có thể cho tôi biết lần cuối anh nhìn thấy cô Tô là ở đâu không?” Phương Tấn rất thông minh, sau khi Hạ Thiên Tường rời khỏi cuộc họp, anh ta biết Hạ Thiên Tường sẽ đi tìm Tô Nhược Hân.

Vì vậy, thay vì nhìn xung quanh như ruồi không đầu thì nên có phương hướng cố định trước, như vậy sẽ không phải đi đường vòng quanh co, có thể tìm được Tô Nhược Hân trong thời gian ngắn nhất.

Nghe được giọng nói của Hạ Thiên Tường lúc này, anh ta hiểu rằng Hạ Thiên Tường tuy không nói gì nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng.

Hạ Thiên Tường nói ra vị trí của phòng khám bệnh, mà khi Phương Tấn nghe thấy Hạ Thiên Tường nói rằng Tô Nhược Hân mất tích vẫn chưa tới mười phút thì lập tức kinh hãi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 761


CHƯƠNG 761

Có điều, anh ta cũng chẳng dám nói gì, sau khi cúp mày thì nhanh chóng đi tìm người.

Trong đầu anh ta bây giờ tràn ngập hình ảnh Tô Nhược Hân ở thang máy trước phòng Tổng Thống của Kawit.

Nghĩ lại thì khi Tô Nhược Hân rời đi, ngay cả Hạ Thiên Tường cũng không thể đuổi kịp Tô Nhược Hân.

Đây quả thật…

Bây giờ nghĩ lại, anh ta cảm thấy Tô Nhược Hân rất đặc biệt.

Trên đời này, trước đây thì anh ta không thể tìm được ai nhanh như Hạ Thiên Tường.

Thế nhưng hiện tại, anh ta đã tìm ra một người, người đó chính là Tô Nhược Hân.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường trực tiếp đỗ xe ở ven đường.

Đúng vậy, chiếc xe trị giá mấy triệu bị anh tiện tay đỗ vào ven đường.

Anh sẽ không lái xe đi tìm.

Anh muốn từng bước một cẩn thận tìm tòi từng con ngách nhỏ.

Chỉ cần nhớ lại hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của Tô Nhược Hân trước khi rời đi là anh lo lắng không thôi.

Một trường đại học mà thôi.

Cuối cùng thì cũng chỉ là một tấm bằng tốt nghiệp.

Anh không ngờ phản ứng của Tô Nhược Hân lại lớn như vậy.

Nam Kinh cũng tốt, đại học Đồng cũng tốt, chỉ cần là khoa y là được rồi mà.

Tất cả những gì Tô Nhược Hân muốn chỉ là bằng tốt nghiệp với mấy tờ giấy chứng nhận mà thôi.

Y thuật của cô thậm chí đã vượt qua Mạc Tử Đơn, vậy nên chẳng cần học đại học cũng có thể có được bằng tốt nghiệp.

Nhưng anh thậm chí còn không có cơ hội để nói với cô những lời này.

Cô không cho anh cơ hội để nói ra.

Mới chớp mắt một cái mà cô đã biến mất rồi.

Đột nhiên anh có cảm giác rằng nếu cô không muốn dính dáng gì đến anh nữa thì cô có thể biến mất khỏi thế giới của anh bất cứ lúc nào.

Loại cảm giác này khiến cho Hạ Thiên Tường lo lắng vô cớ.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh lo lắng như vậy.

Đây là một sự lo lắng mà anh không thể kiểm soát được.

Chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Tô Nhược Hân, không hề xuất hiện khi ở cạnh người khác.

Anh đeo khẩu trang lên, bước đi thật nhanh trên lối đi dành cho người sang đường.

Anh kiểm tra mọi con hẻm nhỏ mà mình đi qua.

Không có.

Không thấy Tô Nhược Hân đâu cả.

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào người anh, nhưng Hạ Thiên Tường lại chỉ cảm thấy cơ thể ớn lạnh.

Mới chưa đầy mười phút, nhưng Tô Nhược Hân dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, dù anh có tìm kiếm thế nào cũng chẳng thể thấy cô.

Trong bán kính một km quanh phòng khám, anh đã tìm kiếm gần như tất cả các ngóc ngách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 762


CHƯƠNG 762

Không thấy.

Khắp nơi đều không thấy.

Đi lên xe, Hạ Thiên Tường lấy điện thoại ra.

Anh hack vào camera giám sát gần phòng khám.

Sau đó anh phát hiện, ngoại trừ ngoại trừ các camera giám sát mới được lắp đặt trong phòng khám, tất cả các camera giám sát khác trong phạm vi ba km đều bị hỏng.

Chỉ vài phút sau khi kiểm tra camera, đôi mắt Hạ Thiên Tường đã đỏ hoe.

Nếu chỉ có một cái camera bị hỏng thì có lẽ là việc ngoài ý muốn.

Hai camera bị hỏng thì có lẽ là trùng hợp.

Còn nếu nhiều camera bị hỏng như vậy thì chắc chắn không phải trùng hợp, mà là có người dở trò.

Hơn nữa thời gian các camera bị hỏng không sớm không muộn, lại hỏng ngay khi anh và Tô Nhược Hân đến phòng khám.

Đóng camera lại, đầu tiên là gọi cho Hồ Nhất Thiên, sau đó là Tống Phi cùng Tiêu Tuấn Vỹ, cuối cùng là Phương Tấn. Thật ra anh đã giao việc cho Phương Tấn vừa nãy rồi, thế nhưng lần này, anh gọi cho Phương Tấn là để nói rõ phạm vi tìm người.

Bốn người bọn họ, mỗi người sẽ tìm kiếm một vùng, làm như vậy là để tránh việc người này lại tìm ở nơi người kia vừa tìm xong.

Trong cuộc gọi thứ năm, anh gọi cho Chúc Cương.

Nếu như là tìm người khác thì anh sẽ không gọi cho Chúc Cương.

Nhưng người này là Tô Nhược Hân, vì vậy dù có phải nhờ bao nhiều người đi chăng nữa, anh cũng không quan tâm.

Anh chỉ cần tìm được Tô Nhược Hân trong thời gian ngắn nhất.

Sau khi kết thúc cuộc gọi thứ năm, Hạ Thiên Tường hít sâu một hơi, yên lặng ngồi trong xe, cố gắng bình tĩnh lại.

Chuyện tìm người anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, hiện tại việc cần phải làm là xem xét những ai có thể bắt cóc Tô Nhược Hân.

Sau đó đi kiểm tra từng người một.

Người mà Tô Nhược Hân đắc tội thật ra cũng không nhiều lắm, với cả tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Thiên Tường tối sầm lại.

Vậy mà cô có thể biến mất ngay dưới mí mắt của anh.

Chuyện này cũng phải trách anh.

Anh luôn nghĩ rằng bây giờ là ban ngày, anh cũng đã yêu cầu vệ sĩ chờ lệnh ở nơi cách 1km bên ngoài phòng khám.

Nhưng mà mục tiêu mà những vệ sĩ bảo vệ là anh.

Bây giờ anh ở nơi nào, các vệ sĩ đều biết, thế nhưng Tô Nhược Hân ở nơi nào thì bọn họ lại không biết.

Ngoài ra, tốc độ của Tô Nhược Hân quá nhanh, cho nên ngay cả anh cũng không thể đuổi kịp.

Rất nhanh, Hạ Thiên Tường đã xác định được mục tiêu của mình, anh lái con xe Bugatti ra khỏi phòng khám, thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phòng khám bệnh phía sau, có lẽ, từ lúc anh bắt đầu xây phòng khám thì nơi đây đã bị người khác theo dõi.

Mục đích không phải là anh mà chính là Tô Nhược Hân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 763


CHƯƠNG 763

Tô Nhược Hân bị cướp mất ngay trên tay, nhất định anh phải tự mình tìm trở về.

Trong vòng một ngày, anh chắc chắn phải tìm được cô.



Tô Nhược Hân lao ra khỏi thang máy.

Trong suy nghĩ của cô tất cả đều là do Hạ Thiên Tường ích kỷ, vì muốn cô ở lại thành phố T mà giở trò, hoán đổi danh sách học sinh trúng tuyển hai trường đại học Đồng và đại học Trung Ương.

Khiến cho cô không thể đỗ vào đại học Đồng.

Chắc chắn là như vậy.

Bởi vì đại học Nam Kinh ở thành phố T, vậy nên cô có thể học ở đại học Nam Kinh.

Thế nhưng, đại học Nam Kinh không nổi tiếng bằng đại học Đồng.

Hạ Thiên Tường, em thề rằng lần này sẽ không tha thứ anh.

Không bao giờ gặp lại nữa.

Lao ra khỏi phòng khám trong nước mắt, lúc này Tô Nhược Hân chỉ muốn tránh Hạ Thiên Tường thật xa.

Đi được vài bước thì có một chiếc taxi chạy đến, Tô Nhược Hân vẫy xe rồi dừng lại.

“Chào cô, cô đi đâu?” Thấy cô chạy tới, người lái xe lên tiếng hỏi.

Câu hỏi này khiến Tô Nhược Hân hơi khó trả lời.

Đột nhiên, cô nhận ra rằng cô không còn nơi nào để đi vào lúc này.

Nhà trọ là của Hạ Thiên Tường, mẹ nuôi là Tăng Hiểu Khê cũng là do Hạ Thiên Tường chỉ định.

Bên phòng khám của Mạc Tử Đơn thì hiện tại cô không muốn làm việc mà cũng không có ý định làm việc.

Trong lòng cô đang rất loạn.

Cô ấy nghĩ rằng mình 99% là có thể vào được đại học Đồng, nhưng không thể tin được rằng cho dù là 99% thì cũng có thể biến thành 0%.

Cô đã thi trượt đại học Đồng.

Tuy rằng đại học Nam Kinh cũng tạm được, thế nhưng cô không thích, thật sự không thích.

“Sao cũng được, anh có thể lái bừa, tôi muốn đi một vòng.”

“Chuyện này… Tôi có thể lái bừa thật sao?” Dường như đây là lần đầu tiên tài xế gặp trường hợp như Tô Nhược Hân.

“Ừm, lái bừa đi, cảm ơn.”

Tô Nhược Hân nói xong thì im lặng ngồi ở trong xe, nhìn cảnh vật ngoài xe không ngừng trôi qua, trong lòng vẫn rất hỗn loạn.

Cô đã sớm tắt nguồn điện thoại.

Từ khi vào thang máy cô đã tắt nguồn rồi.

Cô không muốn nghĩ tới Hạ Thiên Tường nữa.

Anh thật ích kỷ.

Để giữ cô ở lại bên mình lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Tự dưng cô cảm thấy hối hận.

Hối hận vì đã cứu người đàn ông này.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom