Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 703


Chương 703

Hiện giờ, cô và Hạ Thiên Tường đã không còn quan hệ gì, nên cần gì phải tiếp tục bảo chị Chiêm để mắt đến cô nữa.

Vì thế, chị Chiêm mới chủ động xin nghỉ việc.

“Ha ha, cảm ơn cô Tô đã tin tưởng, nhưng…”

“Có phải Lục Diễm Chi không?” Tô Nhược Hân đột nhiên lên tiếng, hơn nữa còn ngắt lời chị Chiêm, vô cùng bất ngờ. Khi nói, ánh mắt cô sáng rực, nhìn chằm chằm chị Chiêm.

“Cô…” Quả nhiên chị Chiêm kinh ngạc chỉ nói được một chữ, nhưng sau đó lập tức trấn tĩnh lại: “Không… không phải.”

Nhưng vẻ hoảng loạn và lắp bắp này, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.

Chứng tỏ cô đã đoán đúng.

Lục Diễm Chi không thích cô.

Hai ngày gần đây, phát hiện Hạ Thiên Tường không còn nhiệt tình với cô nữa, không còn gặp mặt cô, cho nên không gài chị Chiêm ở bên cạnh nữa, cũng là điều dễ hiểu.

“Không sao, chị không thừa nhận, tôi cũng rõ. Nếu công việc tiếp theo của chị có thể sắp xếp được thời gian, thỉnh thoảng khi tôi cần, có thể thay tôi chăm sóc cho Chúc Hứa, tôi thật sự cảm ơn.”

“Được, cô Tô tin tưởng tôi là tốt rồi.” Chị Chiêm không ngờ, bà ta đã nói mình do người khác cử đến, Tô Nhược Hân vẫn tin tưởng bà ta. Lúc này, giống như gặp được tri âm, tri kỷ vậy.

“Nhưng mà, có thể tôi sẽ không trả cho chị lương cao được. Chỉ thỉnh thoảng đón đưa, một tháng ba triệu được không?” Nhiều hơn thì cô cũng không gánh nổi.

“Như vậy là được rồi. Chỉ cần cô Tô không chê, tôi có thể làm được. Ừm, khi tìm việc, tôi sẽ ưu tiên yêu cầu bên cô Tô để tìm, đổi sang làm việc ở một nhà buổi tối không cần nấu cơm là được.”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Cảm ơn chị.”

Có một vài gia đình mời bảo mẫu là để chăm sóc người già, vì phải đi làm, nên buộc phải thuê người đến hỗ trợ.

Nhưng khi tan làm trở về thì có thể tự chăm sóc.

Cho nên, cũng có thể tìm được công việc không cần nấu cơm tối.

Chị Chiêm rời đi.

Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng, trong ánh mắt là vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có.

Trên thế giới này, cho dù ai rời bỏ ai thì trái đất vẫn quay, cô vẫn chịu được.

Chỉ là phải vất vả hơn chút mà thôi.

Rõ ràng mọi thứ đều đã được quyết định, nhưng đến lúc sắp đi ngủ, cô lại giống như mê muội, không tự chủ đi đến trước cửa sổ.

Chỉ là tối nay, chỗ đậu xe dưới tầng kia đã không còn chiếc Bugatti màu đen tối qua nữa.

Cô mở điện thoại di động ra, không nhịn được bắt đầu tìm kiếm chủ đề liên quan đến Hạ Thiên Tường.

Tiêu đề ‘Cô gái bí ẩn trải qua đêm xuân với cậu Hạ trong phòng tổng thống Kaiwitt’ đập vào tầm mắt.

Bên dưới còn kèm theo mấy bức ảnh.

Người đàn ông trong bức ảnh tất nhiên chính là Hạ Thiên Tường, về phần người phụ nữ, là chụp sườn mặt.

Nhìn tựa như Tô Thanh Hà, lại tựa như Mai Diễm Tinh.

Cô đờ đẫn nhìn vào, đến lúc này mới hiểu được vì sao tối nay Hạ Thiên Tường không đến chỗ của cô.

Anh bận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 704


Chương 704

Rất bận.

Bận trải qua đêm xuân với phụ nữ.

Nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ.

Hạ Thiên Tường, từ nay về sau, trong giấc mơ của cô sẽ không còn anh nữa.

Tỉnh dậy, đẩy anh ra khỏi cánh cửa trái tim, coi như từ trước đến nay cô chưa từng cứu người đàn ông này.

Tô Nhược Hân bận rộn nhiều việc, luôn luôn vây quanh ba nơi.

Chung cư, nhà trẻ, phòng khám bệnh.

Chị Chiêm thật sự làm việc part time ở nhà cô.

Có chị Chiêm thi thoảng mua sắm lượng lớn nguyên liệu nấu ăn giúp cô, cô chỉ dùng một tuần là có thể thích ứng.

Đã bắt đầu kỳ tuyển sinh đại học.

Tô Nhược Hân tính toán.

Với số điểm này của cô nhất định có thể đỗ vào đại học Đồng của thành phố B.

Sau đó, cô phải đi thành phố B rồi.

Như vậy là tốt nhất.

Đến lúc đó có thể trả lại chung cư này cho Hạ Thiên Tường.

Chỉ còn một tháng ngày nghỉ nữa thôi, cô vẫn tạm thời ở lại nơi này, sau khi rời đi thanh toán tiền thuê nhà cho Hạ Thiên Tường là được.

Đều nói kế hoạch không nhanh bằng thay đổi, trước kia cô luôn không xem trọng lời này, bây giờ lại phát hiện, đây chính là chân lý, bắt đầu từ học kỳ hai của cấp ba, quỹ đạo cuộc sống của cô thay đổi từng ngày, nhanh đến mức khiến cho bây giờ nhớ lại, cảm giác giống như mơ một giấc mơ thật dài.

Chỉ là bây giờ, phải tỉnh khỏi giấc mơ này rồi.

Cuối tuần.

Tô Nhược Hân còn đang ngủ, cửa phòng đã vang lên tiếng cốc cốc.

Chúc Hứa lặng lẽ đẩy cửa phòng Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ, cháu đi mở cửa, dì ngủ tiếp đi.”

Tô Nhược Hân mỉm cười, giả vờ ngủ tiếp, nhưng khi Chúc Hứa đóng cửa phòng cô rồi ra ngoài mở cửa, cô lập tức rời giường.

Người đến, chắc chắn là tìm cô

Cô có giả vờ ngủ cũng không tránh được.

Quả nhiên, mới mặc xong quần áo đã nghe thấy tiếng nói hấp tấp của Tăng Hiểu Khê truyền đến: “Nhược Hân, mẹ nuôi đến đón con về nhà, con về cùng mẹ đi, con dẫn theo Tiểu Hứa ở lại chỗ này cũng không có người nào chăm sóc, mẹ rất không yên tâm.”

“Mẹ nuôi, mẹ xem con và Tiểu Hứa đã cùng sống nửa tháng rồi, con có gầy không? Không hề, con có thể chăm sóc tốt cho mình và Tiểu Hứa.” Tô Nhược Hân nói rồi kéo Chúc Hứa xoay một vòng trước mặt Tăng Hiểu Khê.

“Gầy, gầy rất nhiều, Nhược Hân, con không cần lo lắng, mẹ đã bàn bạc với ba nuôi con xong rồi, thậm chí còn chuẩn bị một gian phòng trẻ em cho Tiểu Hứa, mẹ đảm bảo không kém hơn, chỉ tốt hơn nơi này của con.” Tăng Hiểu Khê hận không thể trực tiếp đóng gói Tô Nhược Hân vác đi, sau đó ngay cả việc mang theo Chúc Hứa cũng chấp nhận rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 705


Chương 705

Tô Nhược Hân lắc đầu: “Mẹ nuôi, con rất thích cuộc sống bây giờ, cũng rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ, mẹ xem con thế này có phải rất tốt không, sau này con sẽ cố gắng mỗi cuối tuần bớt chút thời gian đi thăm mẹ và ba nuôi, được không?”

“Hic, không được.”

“Mẹ nuôi, chị Cận Dĩnh còn không chịu khó trở về bằng con đâu, mẹ đồng ý đi.” Tô Nhược Hân cầu xin, cô biết rất rõ ràng, nếu Tăng Hiểu Khê không đồng ý thì mỗi ngày đều sẽ đến khuyên cô trở về nhà họ Cận.

Thế là, liên tục van nài.

Tăng Hiểu Khê thở dài một hơi: “Tiểu Dĩnh sắp trở về rồi.” Khi nói đến câu này, trong ánh mắt Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân ngập tràn cảm giác áy náy.

Chỉ là, đúng lúc Tô Nhược Hân nhìn về phía Chúc Hứa đang nghịch ngợm cưỡi ngựa gỗ, bởi vậy cũng không phát hiện ra: “Chúc mừng mẹ nuôi.” Cận Dĩnh sắp trở về rồi, cô lại càng không cần thiết phải đến đó.

“Có gì đáng chúc mừng, mẹ vẫn muốn con về nhà hơn, Nhược Hân, con chính là con gái nuôi mẹ và Hồng Huy nhận trước mặt rất nhiều người, nếu đã nhận rồi, hai ta chính là mẹ con cả đời.”

“Đó là tất nhiên, nếu mẹ nuôi đổi ý, con không để yên cho mẹ đâu.”

“Nhược Hân, mấy ngày nay ông ngoại con và Phong Thắng cứ nhắc đến con mãi, bao giờ con đi chữa bệnh cho Phong Thắng?”

“Cuối tuần sau đi, tự con sẽ qua đó.”

“Chắc rằng ông ta đã đợi không kịp rồi, mấy ngày nay nếu không phải ông ngoại con ngăn cản không cho ông ta tìm con, có lẽ ông ta đã đến tìm con từ lâu rồi. Tối mai có một buổi tụ họp của nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh thành phố T, ông ngoại con và ông Phong đều muốn tham gia, mẹ cũng đi, dứt khoát đưa con đến chữa bệnh cho ông ta vậy, nếu không ông ta cứ nói bây giờ mình ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ mình hoàn toàn mất đi trí nhớ, lo lắng mình ngay cả cháu trai ruột cũng không nhớ ra, ha ha.”

“Được ạ.” Tối mai cũng được, cô có thể giao Chúc Hứa cho Chúc Cương chăm sóc một đêm, cũng coi như để Chúc Hứa và Chúc Cương bồi dưỡng tình cảm cậu cháu.

Nếu không, Chúc Hứa cũng sắp quên mình còn một người cậu rồi.

“Vậy được, tối mai mẹ lái xe đến phòng khám bệnh của con đón con cùng đi.”

“Đừng, con tự đi là được rồi.” Cô cũng không muốn đồng nghiệp trong phòng khám bệnh nhìn thấy xe sang của nhà họ Cận, sau đó bắt đầu suy đoán quá đáng mối quan hệ giữa cô và nhà họ Cận.

Lần trước Mạc Tử Đơn che chở cô đã khiến rất nhiều đồng nghiệp nghi ngờ gia thế của cô rồi.

“Được thôi, đến lúc đó mẹ mang nhà tạo mẫu Trần Minh thường làm cho mẹ lên xe, sau đó trang điểm tạo hình cho con.”

“Mẹ nuôi, con chỉ đi chữa bệnh cho ông Phong thôi.” Tan làm thuận tiện đi qua khám chữa một chút, cô không muốn tạo hình gì đâu.

“Không được không được, con chính là con gái của Tăng Hiểu Khê mẹ, con đại diện cho Tăng Hiểu Khê mẹ, nhất định phải làm.”

Tô Nhược Hân không biết phải nói gì hơn.

Hôm sau.

Giao Chúc Hứa cho Chúc Cương, Tô Nhược Hân vừa tan làm đã vội vàng rời đi.

Mới đi được mười mấy mét đã nhìn thấy Minivan của Tăng Hiểu Khê.

Vừa lên xe, chỉ thấy Trần Minh đã đợi ở bên trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 706


Chương 706

Thế là, trong không gian nhỏ hẹp, Tô Nhược Hân trở thành con rối trong tay Trần Minh, mặc cho anh ta sắp xếp.

Lúc xuống xe, cô biết mình đã thay da đổi thịt.

Dưới bàn tay của Trần Minh, cô có cảm giác cô gái xinh xắn trong gương kia không còn là mình nữa rồi.

Sau đó, vừa xuống xe đã thấy Cận Liễm.

“Tô Nhược Hân.” Anh ta ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lập tức tỏa sáng.

Tô Nhược Hân mới nhớ ra cô đã mấy ngày không gặp anh ta rồi.

Chầm chậm đi qua, rất tự nhiên khoác lên cánh tay anh ta: “Anh, nhớ em rồi sao.”

Nhìn dáng vẻ hi hi ha ha của cô, Cận Liễm che giấu đắng chát và lo lắng trong đáy lòng, khàn khà nói ra: “Anh đi công tác, sáng sớm hôm nay mới trở về, Nhược Hân, em buông bỏ rồi sao?”

“Cái gì?” Tô Nhược Hân nhất thời không phản ứng kịp.

Cận Liễm chầm chậm đi vào đại sảnh của Ánh Sao Rực Rỡ, thấp giọng nói: “Anh ta cũng nằm trong danh sách.”

Chỉ một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt đó anh ta đã cảm nhận được, cánh tay đang khoác lên tay anh ta của Tô Nhược Hân khẽ run lên một cái.

Rất rõ ràng.

Phản ứng như vậy khiến ánh mắt anh ta càng thêm buồn bã, quả nhiên trong lòng cô có Hạ Thiên Tường, nếu không sẽ không có phản ứng như vậy.

“Ai vậy?” Nhưng mà, Tô Nhược Hân chỉ ngơ ngác chốc lát, ngay sau đó lại là dáng vẻ hi hi ha ha.

Cánh tay Cận Liễm hơi dùng sức, kéo Tô Nhược Hân dựa vào anh ta gần hơn.

Khi đi vào đại sảnh, liếc mắt là có thể thấy được người đàn ông cách đó không xa.

Lần này, không chỉ tay cô run, mà cả người cô đều run rẩy dữ dội.

Nếu như không phải Cận Liễm kéo cô, chỉ sợ cô sớm đã ngã quỵ rồi.

Hạ Thiên Tường, anh thật sự đến rồi.

Khoác trên mình bộ âu phục màu đen may đo thủ công vừa khít, phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng, đây vẫn luôn là phong cách phối đồ của anh.

Rõ ràng mỗi lần đều là kiểu dáng màu sắc gần như tương đồng, nhưng mặc trên người anh lại luôn có thể tạo cho người ta cảm giác khác lạ.

Mỗi lần gặp mặt chính là mỗi một Hạ Thiên Tường khác biệt.

Cô nhìn thấy anh rồi.

Giây phút này, đúng lúc anh cũng quay người.

Trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.

Cho dù cách hơi xa, nhưng dường như cô vẫn có thể tìm thấy vị trí của mình trong đôi mắt anh.

Tô Nhược Hân cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh dữ dội.

Giây phút này, trong mắt cô chỉ có anh.

Sau đó, cô thấy anh đi đến.

Đi về phía cô.

Đúng vậy, chính là đi về phía cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 707


Chương 707

Trái tim Tô Nhược Hân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cho rằng sớm đã buông bỏ, cho rằng sớm đã quên đi, nhưng khi gặp lại mới phát hiện, trái tim cô vẫn loạn nhịp vì anh.

Vẫn nhớ lúc anh ôm chặt lấy cô, vẫn nhớ lúc anh hôn sưng đôi môi cô.

Anh là kiểu đàn ông quyến rũ trông vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhiệt tình lại không còn chút xíu lạnh lùng nào.

Thắt lưng bất chợt bị siết chặt, Cận Liễm đột nhiên ôm lấy Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, em bình thường chút đi.”

Lúc này Tô Nhược Hân mới hoàn hồn, khi nhìn về phía Hạ Thiên Tường lần nữa, cuối cùng cô mới phản ứng được vì sao Cận Liễm lại nhắc nhở cô như vậy.

Hạ Thiên Tường thật sự đang chầm chậm đi về phía cô và Cận Liễm.

Nhưng lúc này trong khuỷu tay anh cũng có cánh tay của một người phụ nữ.

Người phụ nữ cũng khoác tay lên cánh tay Hạ Thiên Tường giống như cô khoác tay lên cánh tay Cận Liễm.

Tô Thanh Hà.

Vậy mà lại là Tô Thanh Hà.

Sắc mặt cô lập tức trắng bệch.

Khi Cận Liễm nhắc nhở cô rằng Hạ Thiên Tường sẽ đến, cô cho rằng chắc chắn bạn gái anh sẽ là Mai Diễm Tinh , dù sao, giữa Tô Thanh Hà và Mai Diễm Tinh trong tin đồn trên mạng, cô càng nghiêng về Mai Diễm Tinh hơn, bởi vì cô tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tường chán ghét Tô Thanh Hà thế nào.

Cho dù Tô Thanh Hà cởi hết đồ muốn hiến thân, anh cũng không mảy may nhúc nhích.

Nhưng bây giờ, người phụ nữ khoác tay anh đến đây lại là Tô Thanh Hà.

Cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Chị gái sống chung nhiều năm, sao cô có thể nhận nhầm chứ.

Trong chốc lát cô sửng sốt, Tô Thanh Hà đã kéo Hạ Thiên Tường đi đến trước mặt cô và Cận Liễm: “Nhược Hân, đã lâu không gặp.”

Tô Nhược Hân lại không thèm nhìn Tô Thanh Hà, mà hơi mở khóe miệng, lộ ra đường cong nhẹ nhàng, cười nhạt nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Ngài Hạ, đã lâu không gặp.”

Thật sự, rất lâu rồi.

Lâu tựa như đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc.

“Nhược Hân, gọi anh rể đi, mấy tháng nữa là chị và Thiên Tường đính hôn rồi.” Tô Thanh Hà lại đắc ý uốn nắn xưng hô của Tô Nhược Hân, giống như bây giờ cô ta đã là vợ của Hạ Thiên Tường rồi vậy.

Tô Nhược Hân vẫn không nhìn Tô Thanh Hà, ánh mắt đều tập trung trên mặt Hạ Thiên Tường.

Đã lâu không gặp, lâu đến mức khuôn mặt người đàn ông này đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ cô, thế là khi gặp lại, cô muốn nhìn anh rõ ràng hơn.

Vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng trước sau như một, lúc này cũng không tìm ra bất kỳ cảm xúc gì trên khuôn mặt đó.

Anh không phản đối lời của Tô Thanh Hà, vậy coi như ngầm đồng ý.

Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, ngay sau đó lên tiếng: “Anh rể.” Sau đó chỉ vào Cận Liễm bên cạnh: “Cận Liễm, anh đã biết từ trước rồi.”

Nói xong, cô càng siết chặt cánh tay Cận Liễm hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 708


Chương 708

Cận Liễm hơi ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn nơi cánh tay Tô Thanh Hà và Hạ Thiên Tường khoác vào nhau: “Hừ, so đánh nhau, tôi thua anh, nhưng mà, nếu so tình cảm, Hạ Thiên Tường anh thua tôi rồi, tôi nghĩ, chắc chắn lễ đính hôn của tôi và Tô Nhược Hân sẽ sớm hơn các anh.”

“Cận Liễm…” Tô Nhược Hân suýt bị lời không làm người ta kinh ngạc đến chết không thôi này của Cận Liễm làm cho khiếp sợ cắn rơi đầu lưỡi, cô muốn đính hôn với anh ta lúc nào, ngày sinh tháng đẻ con chưa xem đâu, vì sao nhân vật chính như cô lại không biết.

Nhưng bàn tay lớn ôm lấy eo cô lại đột nhiên siết chặt, khiến cô chỉ có thể dựa lên trên người Cận Liễm.

“Ngoan, đừng nghịch ngợm, mẹ anh đã sắp xếp rồi, Nhược Hân, chắc chắn cảnh tượng lúc đó sẽ rất hoành tráng.” Cận Liễm khẽ cười với Tô Nhược Hân, quả nhiên trong ánh mắt ngập tràn tình cảm sâu đậm.

Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giống như trong nháy mắt hạ xuống âm độ, lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái.

Nhưng, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường, trên mặt của anh vẫn là vẻ kiêu ngạo lạnh lùng trước sau như một, không có bất kỳ thay đổi gì, sau đó, chỉ lạnh nhạt trả lời cho có lệ: “Cậu Cận, chúc mừng, xin lỗi không tiếp chuyện nữa.”

Nói xong, anh kéo Tô Thanh Hà rời đi, tựa như trong mắt anh Cận Liễm chỉ là một tên hề, từ trước đến nay anh không hề coi Cận Liễm ra gì.

Người đàn ông có thân hình cao lớn này khoa trường mà đến, lại khoa trương mà đi như vậy.

Cận Liễm khẽ véo eo Tô Nhược Hân: “Nói tạm biệt với anh rể đi.”

“Tạm biệt anh rể.” Tô Nhược Hân máy móc nói theo mấy chữ Cận Liễm bảo cô nói, nói xong mới phản ứng được, cùng với những tiếng anh rể cô vừa thốt ra kia, cô và Hạ Thiên Tường đã thật sự càng đi càng xa, khó mà trở về như lúc ban đầu.

Dường như cảm nhận thấy bước chân Hạ Thiên Tường hơi dừng lại, nhưng nhìn kỹ lại, dường như cho đến bây giờ anh chưa từng dừng bước, cứ dứt khoát rời đi như vậy.

Anh dẫn theo Tô Thanh Hà đi trong đám người, trông bóng lưng hai người cũng vô cùng xứng đôi.

Cũng không có gì không hài hòa.

“Tô Nhược Hân, đi thôi.”

“Cận Liễm, anh ấy như thế này là rất bất thường, người đứng bên cạnh anh ấy không nên là Tô Thanh Hà, nên là Mai Diễm Tinh mới đúng, Cận Liễm, anh ấy không thích Tô Thanh Hà, dù chị ta cởi hết đồ ở trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không có cảm giác gì, Cận Liễm, anh ấy không thích Tô Thanh Hà.” Tô Nhược Hân nỉ non, nhưng những lời này của cô cũng không biết là đang nói cho Cận Liễm nghe hay là đang nói cho mình nghe.

“Nhược Hân, em tỉnh táo đi, nói tình yêu của anh ta không bền chặt, quả đúng là không bền chặt, vẫn là anh đáng tin cậy, về sau đừng gọi anh trai nữa, gọi là Cận Liễm, nhé?”

“Được, Cận Liễm.” Giống như muốn gạt bỏ Hạ Thiên Tường ra khỏi đáy lòng, Tô Nhược Hân thật sự đổi cách xưng hô.

Cận Liễm dẫn cô vào trong phòng khách cách đó không xa.

Chỉ chốc lát đã nhìn thấy ông cụ Tăng.

Ông cụ Tăng nằm trên giường không dậy nổi nhiều năm, bây giờ cuối cùng có thể hoạt động, tinh khí thần cả người vô cùng tốt, nhìn thấy Tô Nhược Hân, hai mắt đều híp thành một đường nhỏ: “Cháu gái, mau đến đây.”

Phong Thắng ngồi bên cạnh ông ta cũng nhiệt tình chào hỏi cô: “Nào nào, đến ngồi bên cạnh ông Phong, Cận Liễm, cháu cần làm gì thì đi làm đi.”

Tô Nhược Hân dở khóc dở cười, Phong Thắng vẫn nhớ nhung chuyện biến cô thành cháu dâu ông ta đây mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 709


CHƯƠNG 709

“Ông Phong, tìm một căn phòng yên tĩnh, cháu lập tức chữa bệnh cho ông.” Tô Nhược Hân đành phải nói sang chuyện khác.

“Được được được, ông đã sắp xếp xong xuôi, đi thôi, bây giờ đi qua đó.” Phong Thắng đứng dậy dẫn Tô Nhược Hân rời khỏi nơi này.

Cận Liễm vừa định đuổi theo đã bị ông cụ Tăng gọi lại: “Liễm, ông ngoại dẫn cháu đi gặp một người, đây chính là tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia, nếu việc kinh doanh của nhà họ Tăng và nhà họ Cận có thêm sự tham gia của ông ta, chắc rằng sẽ càng ngày càng phát đạt.”

“Ông ngoại, cháu…” Cận Liễm rất muốn đi cùng Tô Nhược Hân, nhưng không hiểu sao ông cụ Tăng đã khỏi bệnh lại kéo anh ta đi: “Yên tâm, nhóc Tô có ông Phong của cháu và mẹ của cháu chăm sóc rồi, không ai dám bắt nạt đâu, nếu ai dám động vào con bé, ông già này sẽ lập tức đánh bẹp người đó.”

Tô Nhược Hân đi theo Phong Thắng đến trước một gian phòng nghỉ dành cho khách quý, nhân viên phục vụ mở cửa xong rồi rời đi.

Phong Thắng đi vào, đằng sau là tùy tùng ông ta dẫn theo đến: “Là muốn châm cứu sao?” Bằng không, nếu là đơn thuốc, Tô Nhược Hân chỉ cần đưa cho ông ta lúc trong phòng khách là được rồi.

Bây giờ muốn vào trong phòng, có lẽ là muốn tìm một nơi yên tĩnh để châm cứu gì đó.

“Vâng, ông nằm xuống là được rồi.”

Phong Thắng nằm xuống ghế sofa trong gian phòng này.

Tô Nhược Hân bắt đầu chuẩn bị.

Mục đích cô đến nơi này là chữa bệnh cho Phong Thắng, cho nên đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, mà tất nhiên cũng muốn dốc sức chữa trị.

Một chiếc ly giác hơi đã trải qua cải tiến và ngân châm châm cứu.

Còn cả bông cồn và rượu cồn.

Nhưng khi cô định bắt tay chữa trị, cửa phòng lại mở ra.

Đầu tiên là không khí mới mẻ bên ngoài thổi vào, sau đó lại là hơi thở đục ngầu tràn vào trong phòng, mười mấy người lao vào.

“Em gái, nghe nói em muốn chữa bệnh cho người ta nên chị dẫn người đến tham quan một chút.”

Là Tô Thanh Hà.

Nghe thấy lời nói của Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân hơi ngẩn ra.

Nhưng, ngay sau đó tỏ vẻ lạnh nhạt.

Hai người phụ nữ Triệu Giai Linh và Mai Diễm Tinh đều coi cô ta là tình địch, mặc dù bây giờ Tô Thanh Hà có được sự công nhận của Hạ Thiên Tường, nhưng chỉ cần nghĩ đến thái độ của Hạ Thiên Tường đối với cô lúc trước, trong lòng cô ta vẫn có khúc mắc.

Dù sao, Tô Thanh Hà tận mắt chứng kiến Hạ Thiên Tường trừng trị cả nhà họ Tô vì cô.

Tô Nhược Hân không thèm quay đầu lại, giống như không nghe thấy gì, chỉ nhìn Phong Thắng nói: “Ông Phong, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì thì ông cũng không được cử động, chỉ là hơi ngứa thôi, sẽ không nghiêm trọng, được không?”

“Ừm, ông nghe nhóc Tô, cháu bắt đầu đi.” Giờ phút này Phong Thắng rất phối hợp, trông vẻ không có chút sợ hãi nào.

Tô Nhược Hân cầm bông cồn lên, đang định châm lửa, lại nghe thấy Tô Thanh Hà ở sau lưng nói: “Thật ra lúc trước khi em gái Tô Nhược Hân của tôi học vu thuật, ba mẹ tôi cũng rất phản đối, nhưng em ấy khăng khăng muốn học, không ngờ em ấy thật sự học thành, bây giờ thật sự có người mời em ấy dùng vu thuật chữa bệnh này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 710


CHƯƠNG 710

“Cô nói cái gì?” Tô Thanh Hà vừa vào đã gọi Tô Nhược Hân là em gái, Phong Thắng lập tức chú ý đến Tô Thanh Hà, nhưng chút ít chú ý này hoàn toàn là vì nể mặt Tô Nhược Hân, dù sao cũng là chị gái của Tô Nhược Hân. Nhưng lúc này Tô Thanh Hà lại nói Tô Nhược Hân biết vu thuật, khám chữa bệnh cho người ta cũng là dùng vu thuật, ông ta không nhịn được lập tức ngồi bật dậy.

Dù sao, nếu là người khác nói lời này, ông ta sẽ không tin tưởng, nhưng nếu là chị gái ruột của Tô Nhược Hân, ông ta cũng hơi mơ hồ.

“Tô Thanh Hà, lời cô nói là thật sao? Em gái Tô Nhược Hân của cô thật sự biết vu thuật?” Tô Thanh Hà nói xong, một cô gái tiến vào cùng cô ta cũng kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên, em ấy tên là Tô Nhược Hân, tôi tên là Tô Thanh Hà, tôi là chị gái ruột của em ấy, em lấy là người như thế nào, tôi có thể không rõ ràng sao, tôi dẫn các cô đến chỉ là muốn các cô khuyên nhủ cô em gái này của tôi, khuyên em ấy đừng sử dụng vu thuật nữa, bằng không, nếu chữa chết người, không chỉ hủy hoại danh dự của em ấy mà còn hủy hoại danh dự người nhà họ Tô tôi, hủy hoại danh dự của người nhà họ Cận. Tôi làm như vậy đều là vì em ấy, nếu không em ấy chữa hỏng cho ông Phong, đến lúc đó, nhà họ Hạ và nhà họ Tô chúng tôi kinh doanh làm ăn với nhà họ Phong thế nào?”

“Tô Thanh Hà, tôi thấy em gái cô cũng không giống mấy vu bà biết vu thuật kia, nói không chừng thật sự có thể chữa bệnh đấy.” Cô gái này nói xong thì bước lại gần Tô Nhược Hân, cúi đầu nhìn kỹ trang bị Tô Nhược Hân mang đến.

“Chính là vu thuật, tôi còn từng gặp đại sư trước đây em ấy theo học.” Tô Thanh Hà ăn không nói có, giống như cô ta thật sự từng gặp đại sư vu thuật, người theo vào trong phòng nghe thấy điều này, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân càng thêm coi thường.

“Ồ, đây là muốn giác hơi sao? Nhưng hình như đây cũng không phải là cốc giác hơi, trong này chứa cái gì?” Cô gái đến gần trước đó tò mò cầm ly giác hơi đặc thù Tô Nhược Hân mang đến, nói ra.

“Không thể trả lời.” Tô Nhược Hân không nhịn được nữa, quay đầu nhìn Tô Thanh Hà: “Chị cố ý phải không? Tôi chỉ muốn chữa bệnh cho ông Phong thôi, mời chị lập tức mang theo đám người này ra ngoài, đừng ảnh hưởng tôi châm cứu, giác hơi ở trong này.”

“Em gái, chị chỉ là không muốn em lầm đường lạc lối, cuối cùng hại chính bản thân, nếu em thật sự chữa hỏng cho ông Phong, người chịu thiệt cuối cùng chính là em.” Tô Thanh Hà mỉm cười nhìn Tô Nhược Hân, so với dáng vẻ ‘tức muốn nổ phổi’ của Tô Nhược Hân, nụ cười kia trông càng ôn hòa hơn, mà Tô Nhược Hân lại giống như một đứa bé bị vạch trần, tức giận muốn giậm chân.

“Được, chị chờ đấy, chờ tôi chữa khỏi bệnh cho ông Phong, tôi có thể chứng minh phương pháp này của tôi không phải vu thuật.” Tô Nhược Hân khẽ gầm lên, sau đó đưa tay đẩy cô gái vừa chạm vào cốc giác hơi: “Tránh ra, đừng ảnh hưởng tôi chữa bệnh.”

Cô đẩy mạnh như vậy, cô gái kia lảo đảo, sau đó, dứt khoát thuận thế ngã xuống đất: “Hừ, đây là tức đến nổ phổi sao?”

Tô Nhược Hân cũng không để ý đến cô ta: “Ông Phong, ông đừng nghe chị cháu nói bậy nói bạ, cháu không sử dụng vu thuật, đây chính là châm cứu giác hơi, chỉ là cốc hơi đặc biệt chút thôi, không có chuyện gì.” Tô Nhược Hân khẽ cúi người, vỗ về khuyên bảo Phong Thắng nằm xuống.

Phong Thắng chần chừ một lát, đưa mắt nhìn Tô Nhược Hân, lại đưa mắt nhìn Tô Thanh Hà, sau đó vẫn nằm xuống: “Ông tin tưởng lão Tăng, nếu cháu chữa không khỏi bệnh của ông, ông sẽ tìm ông ta tính sổ, hừ hừ.”

“Được.” Tô Nhược Hân gật đầu, cũng không để ý đến đám người sau lưng nữa, vô cùng bình tĩnh lấy bông cồn, đồng thời cầm ngân châm soạt soạt châm vào gáy Phong Thắng.

Ngay lập tức, vị trí cô châm cứu xuất hiện điểm đỏ, cùng lúc đó, Tô Nhược Hân dứt khoát châm lửa bông cồn rồi hơ vào trong cốc, đốt cháy mẩu giấy bên trong, ngọn lửa bùng lên.

Ngay sau đó, chụp chiếc cốc đặc thù kia lên điểm đỏ vừa bị châm của Phong Thắng.

Xong việc, Tô Nhược Hân thu tay lại.

Ly giác hơi cứ chụp xuống người Phong Thắng như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 711-712


CHƯƠNG 711

Phong Thắng yên tĩnh nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, chờ đợi giác hơi xong xuôi.

Lực hút của ly giác hơi rất lớn, cũng hơi đau.

Cùng lúc đó, bỗng ngửi thấy mùi nước hoa trộn lẫn mùi rượu cồn nồng nặc khắp phòng, hơn nữa càng lúc càng nồng.

Mọi người cũng không dám thở mạnh nhìn Phong Thắng.

Bỗng nhiên, Phong Thắng đang nằm lập tức ngồi bật dậy.

Đúng vậy, là mang theo ly giác hơi ngồi bật dậy, sau đó nghe thấy ông ta mê muội nói: “Đau quá, trên cổ tôi chụp cái gì vậy?”

Phong Thắng nói xong, đưa tay muốn nhổ ly giác hơi trên cổ xuống.

Tùy tùng theo tới bên cạnh lập tức tiến lên: “Thưa ông, đây là cốc giác hơi, không thể nhổ.”

“Xem đi, chữa khiến người ta ngu luôn rồi.” Lập tức có người trong đám người cười to.

“Em gái, nhân lúc vừa chụp ly giác hơi xuống, vu thuật của em vừa mới bắt đầu, mau chóng thu tay lại, bằng không, nếu như ông cụ Phong bị em chữa cho càng ngày càng nghiêm trọng, em không chịu nổi trách nhiệm đâu, đến lúc đó đừng trách chị không nhắc nhở em.” Tô Thanh Hà ở bên cạnh giống như rất tốt bụng mà nhắc nhở Tô Nhược Hân.

Trưng ra dáng vẻ chắc chắc Tô Nhược Hân đang dùng vu thuật.

Tô Nhược Hân khẽ nhíu mày, không phản bác lời của Tô Thanh Hà, cũng không phản bác lời của những người khác.

Giống như cô không hề nghe thấy những lời này, ánh mắt đều tập trung trên người Phong Thắng.

“Đau, mau nhổ ra cho tôi.” Phong Thắng lại là dáng vẻ hoàn toàn không biết đang làm cái gì, kiên quyết muốn nhổ ly giác hơi ra.

Hai tùy tùng đi lên muốn ngăn ông ta lại, nhưng cuối cùng lo lắng mạnh tay sẽ khiến ông cụ bị thương, trông thấy không ngăn được nữa, lộ ra ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Cô Tô, làm sao bây giờ?”

“Ông Phong phát bệnh rồi, trước tiên nhổ ra, để tôi, các anh tránh ra.”

“Cô Tô, lúc này ông cụ hơi rối loạn, cô làm được không?” Mặc dù bởi vì lời nói của Tô Thanh Hà mà lúc này tùy tùng cũng nửa tin nửa ngờ Tô Nhược Hân, nhưng cho dù bọn họ nghi ngờ thế nào, trước khi đến nơi này đã nhận được dặn dò của ông cụ Tăng và Phong Thắng, Tô Nhược Hân chính là đến chữa bệnh cho Phong Thắng, cho nên, chỉ cần Phong Thắng không lên tiếng, bọn họ không thể nghi ngờ Tô Nhược Hân.

Bây giờ Phong Thắng tái phát chứng mất trí nhớ, bọn họ càng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.

Một người trong đó đã đi mời ông cụ Tăng đến đây.

Bằng không, nếu như Phong Thắng thật sự xảy ra không may gì, vậy chính là bọn họ không làm tròn bổn phận.

“Tôi làm được.” Tô Nhược Hân kiên định nói ra, đồng thời ánh mắt thản nhiên quét nhìn người bên ngoài một vòng, chỉ trong chốc lát như vậy, cũng không biết là ai truyền đi tin tức, trong gian phòng ngoài gian phòng đã là ba tầng trong ba tầng ngoài, chật ních người vây xem.

Tùy tùng kia chỉ ước gì Tô Nhược Hân nói là làm được, như vậy Phong Thắng có vấn đề gì sẽ đều là trách nhiệm của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, bước lên lại gần Phong Thắng, thả nhẹ giọng điệu nói: “Ông Phong, cháu là Tô Nhược Hân, mấy ngày trước từng gặp ông, có phải ông muốn cháu làm cháu dâu ông hay không?”

Nghe thấy mấy chữ ‘cháu dâu’ này, Phong Thắng không giãy giụa nữa, mê man quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Cháu muốn làm cháu dâu ông?”

CHƯƠNG 712

Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 713


CHƯƠNG 713

“Đúng, quả thật là nặng hơn.”

“Nặng hơn, chúng tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Đây chính là vu thuật, không những chữa không khỏi mà còn khiến bệnh tình nặng hơn.”

Đám người nhao nhao xúc động, đều bày ra dáng vẻ lo lắng thay ông cụ Phong.

Ông cụ Tăng cũng mơ hồ, quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Nhóc Tô, cháu vừa ra tay đã nghiêm trọng hơn?”

Kết quả, không ngờ ông ta vừa hỏi đã lập tức nghe thấy Tô Nhược Hân thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, nghiêm trọng hơn, còn tái phát.”

“Em gái, chúng ta đi thôi, đi ra ngoài với chị, có chị ở đây, những người này sẽ không làm gì được em.” Tô Thanh Hà tiến lên, giơ tay muốn kéo lấy Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lại nghiêng người, né tránh Tô Thanh Hà giống như né tránh ôn dịch: “Đừng động vào tôi.”

Tiếng nói lạnh lùng khiến tay Tô Thanh Hà khẽ run lên, nhưng cô ta vẫn cố gắng bình tĩnh muốn kéo Tô Nhược Hân đi: “Em gái, chị là muốn tốt cho em, nhân lúc còn chưa xảy ra chuyện lớn, mình mau đi thôi.” Nói xong, còn muốn tiến lên kéo Tô Nhược Hân.

“Người đâu, giữ chặt chị ta, không cho phép chị ta động vào tôi.” Tô Nhược Hân khẽ quát một tiếng.

Nhưng, sau tiếng hét này của cô, không ai tiến lên.

Đám người ở hiện trường không khỏi cười vang: “Lại còn coi mình có khả năng, thật sự nghĩ mình hiểu chút y thuật thì chính là thần y? Tôi cười chết mất.”

Cận Liễm lạnh lùng liếc Tô Thanh Hà một chút, không phải là không muốn giúp Nhược Hân, thật sự là cảm thấy đụng phải Tô Thanh Hà sẽ ô uế tay của anh ta, thế là, anh ta quay đầu nhìn ông cụ Tăng, ông cụ Tăng hiểu ý, tự nhiên nhìn về phía Phong Thắng, Phong Thắng lúc này mới kịp phản ứng, dù sao ông ta tin tưởng ông cụ Tăng vô điều kiện: “Còn không kéo ra ngoài cho ta.”

Ông ta ra lệnh một tiếng, tùy tùng của ông ta dẫn đến lập tức tiến lên, tuyệt không nể tình kéo Tô Thanh Hà ra.

“Bỏ tay ra, bây giờ, tôi là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường, chẳng mấy chốc tôi sẽ cùng Thiên Tường đính hôn, các người không thể bắt tôi.”

Cô ta không nhắc tới Hạ Thiên Tường còn đỡ, vừa mới nhắc đến, sắc mặt Cận Liễm lạnh hơn, nói: “Buông cô ta ra, cô ta nếu dám đụng đến tiểu Hân, cái tay nào đụng thì bỏ cái tay đó đi, Hạ Thiên Tường nếu muốn truy cứu tới tìm tôi càng tốt.”

Câu này, ngữ điệu không nhanh không chậm, không cao không thấp, nhưng lại khiến Tô Thanh Hà sợ hãi, cô ta nhìn Cận Liễm, quả thực là không dám nói, cảm giác chỉ cần cô ta vừa mở miệng, cái mất đi không chỉ là một cái tay, một cái há miệng, có thể là cái mạng nhỏ cũng không còn.

Cảm giác, Cận Liễm dường như cũng đáng sợ như Hạ Thiên Tường vậy.

Quá dọa người rồi.

Hơn nữa, lúc này cô ta cũng chột dạ.

Hạ Thiên Tường chưa từng đồng ý chuyện đính hôn với cô ta.

Đúng vậy, cho tới bây giờ đều chưa từng.

Trước đó, trước mặt Nhược Hân và Cận Liễm nói mình và Hạ Thiên Tường mấy tháng sau sẽ đính hôn, tất cả đều là cô ta nói thôi, cho tới bây giờ Hạ Thiên Tường cũng không có nói muốn đính hôn với cô ta, bởi vì cô ta nhìn thấy trên Internet khắp nơi đều là tin đồn về mối quan hệ của mình và Hạ Thiên Tường, nhưng Hạ Thiên Tường chưa từng làm sáng tỏ. Hơn nữa, hôm nay, gặp nhau ở đây anh đã ngầm đồng ý cô ta là bạn gái của mình, cho nên, cô ta tùy ý nói vậy.

Cho nên, Cận Liễm quát một tiếng, cô ta chột dạ, cũng có chút luống cuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 714


CHƯƠNG 714

Cảm giác trong lòng Hạ Thiên Tường vẫn có Nhược Hân, cho nên, cô ta bây giờ muốn lật đổ Nhược Hân, thật hận mẹ cô ta là Trần Ngọc Thúy nếu không sinh ra em gái là Tô Nhược Hân này, cô ta cũng sẽ không có tình địch là Nhược Hân này.

Nhìn thấy Tô Thanh Hà trung thực, Cận Liễm lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân: “Tiểu Hân, có thật là bệnh của bác Phong nặng thêm không?” Anh ta không được chứng kiến y thuật của Nhược Hân, lúc Nhược Hân cứu chữa Tăng Hiểu Khê, anh ta không có mặt ở  đó, lúc cứu ông cụ Tăng anh ta cũng không có mặt tại hiện trường, nhưng mẹ anh Tăng Hiểu Khê lúc rảnh đã kể lại chuyện Nhược Hân cứu người hoành tráng thế nào cho anh ta nghe, lúc nói, mắt đều sáng lên, Tăng Hiểu Khê tin tưởng y thuật Nhược Hân, vậy anh ta cũng giống Tăng Hiểu Khê  cũng tin tưởng Nhược Hân, tin tưởng tuyệt đối.

Nhưng Nhược Hân thừa nhận bệnh tình của ông Phong trước khi cô ra tay chẳng những không có chuyển biến tốt, mà còn tăng thêm, cái này khiến anh ta không khỏi lo lắng.

“Phải, đúng là nặng thêm.” Nhược Hân vẫn là thoải mái thừa nhận.

Đám người lại xôn xao lần nữa.

“Cô Tô cũng đã thừa nhận rồi.”

“Đến mức này, nhiều ánh mắt đều thấy được, cô ta không muốn thừa nhận cũng không được.”

“Này là đã trị sai rồi, xem sau đây cô ta sẽ phải làm như thế nào, nhà họ Phong sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

“Cũng không dễ nói, cô ta là con gái nuôi của bà Tăng, bà Tăng là con gái của ông cụ Tăng, ông cụ Tăng là bạn tốt của ngài Phong, giao tình nhiều năm dù là ông cụ Phong không muốn bỏ qua cho Nhược Hân, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cho ông cụ Tăng chút mặt mũi chứ.”

“Vậy chuyện này nếu như bị con trai, cháu trai của ông cụ Phong biết, cũng sẽ không bỏ qua Nhược Hân.”

Trong đám người cái gì cũng nói, dù sao lúc này đều đang bàn luận kết cục của Nhược Hân.

Nhược Hân nghe được, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, khóe mắt quét nhìn bên trong, trước đó nhìn thấy người phụ nữ kia vẫn luôn ở đó, không hề rời đi, cô lại càng bình tĩnh.

Tăng Hiểu Khê lại không đồng ý: “Đều nói hươu nói vượn cái gì đó, Nhược Hân chỉ là tạm thời chưa chữa khỏi bệnh của bác Phong thôi, sẽ nhanh chóng trị khỏi.”

“Đã càng chữa càng thêm nặng, cái này nếu là còn dám tiếp tục để cô chữa trị, ông cụ Phong kia chính là đồ đần.”

Đám người mặc dù không dám công khai chất vấn Tăng Hiểu Khê, nhưng vẫn dám nhỏ giọng nói một câu hai câu.

Dù sao hiện trường nhiều người, cũng không sợ bị trách phạ, dù sao, một người nói, những người khác cũng nhỏ giọng phụ họa.

Tăng Hiểu Khê sốt ruột, kéo tay Nhược Hân: “Tiểu Hân, con có thể chữa khỏi bệnh cho bác Phong không? Không được thì chúng ta không chữa nữa, con cũng không phải thần tiên, không ai yêu cầu con phải chữa khỏi cho bác Phong cả.” Nói câu này giọng của bà trầm thấp, chỉ để bà và Nhược Hân, hai người nghe được mà thôi.

Dù sao trong đầu bà, Nhược Hân đã rất tốt rồi, Nhược Hân dù sao cũng là người có máu có thịt, cũng không phải thần tiên, thất thủ một lần cũng không tính là gì.

Hơn nữa, coi như Nhược Hân thất thủ, bà cũng sẽ che chở Nhược Hân vô điều kiện, đây là con gái nuôi của bà, bà không che chở ai che chở.

Trong lòng Nhược Hân ấm áp, cầm tay Tăng Hiểu Khê: “Mẹ nuôi, con có thể trị khỏi bệnh cho ông Phong, mẹ đừng lo lắng.” Nói xong, cô trấn an lại vỗ vỗ mu bàn tay Tăng Hiểu Khê.

Cô vừa nói như vậy, Tăng Hiểu Khê liền thả lỏng, quay đầu nhìn Phong Thắng: “Bác Phong, Tiểu Hân nói có thể trị hết bệnh của người, người không cần lo lắng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 715


CHƯƠNG 715

“Ô, ông cụ Phong nếu còn dám để Nhược Hân chữa bệnh, đó chính là đồ đần.”

“Thì đó, sao cũng không thể mang mạng của mình ra làm vật thí nghiệm cho nha đầu họ Tô kia chứ.”

Sắc mặt ông cụ Phong lúc này cũng có chút khó coi, hoặc nhiều hoặc ít cũng là lo lắng bệnh của mình.

Dù sao đã lớn tuổi, không lo lắng thì là giả.

Ông cụ Tăng nhìn đến đây, tiến lên vỗ vỗ bả vai Phong Thắng: “Lão bạn già, giao tình nhiều năm như vậy, ông tin tôi, không sai đâu.”

Phong Thắng lúc này mới nhìn về phía Nhược Hân, nhớ tới ngày đó Nhược Hân chẩn bệnh cho mình, vẫn cảm thấy Nhược Hân đáng tin, ngày đó những gì cô nói đều đúng, thế là, cắn răng, kiên trì nói: “Nhóc Tô, cháu chữa đi, chữa khỏi hay không ông cũng không trách cháu đâu, nhưng nếu chữa không khỏi, cháu làm cháu dâu của ta, nếu không, khi mất trí nhớ ta cũng không biết cháu dâu của mình là ai nữa.”

Nhược Hân phì cười: “Vậy nếu cháu chữa khỏi cho ông, cũng không cần làm cháu dâu của ông đúng không?”

“Ồ, thật ra, chưa khỏi rồi cũng muốn cháu là cháu dâu của ông.” Nhìn thấy Nhược Hân cười, Phong Thắng theo nụ cười của cô mà thả lỏng.

“Những lời nói bóng gió kia chỉ là ông nghĩ mà thôi, cháu có chữa khỏi cho ông không, có làm cháu dâu của ông không, ừm, cháu nhớ rồi, ông lại nằm xuống đi nào.”

“Được.” Phong Thắng một vẻ không quan tâm, để người làm đỡ nằm xuống.

Cùng với tư thế nằm lúc trước giống nhau như đúc.

“Cô Tô, cô chắc chắn cô làm được? Chắc chắn cô không biết vu thuật?” Cô gái trước đó vẫn đang chất vấn Nhược Hân.

Một ánh mắt Cận Liễm trừng qua đó: “Im miệng.”

Cô gái kia cũng không dám lên tiếng.

Mà lúc này Tô Thanh Hà cũng không dám lên tiếng.

Lời Cận Liễm nói còn bên tai, cô ta chưa muốn mất cái mạng nhỏ của mình đâu.

Nhược Hân chờ Phong Thắng nằm xong, lúc này mới lại mở balo ra, sau đó, ngay lúc mọi người nhìn chăm chú, một lần nữa lấy ra cái ly giác hơi giống như đúc cái ly trước đó cô đã dùng qua.

“Nhược Hân, cô chuẩn bị hai cái ly giác hơi à?” Nhìn thấy Nhược Hân lại lấy ra một cái ly giác hơi mới, Tô Thanh Hà lập tức lo lắng, hô lên.

“Đúng thế, có phải làm chị thất vọng?” Nhược Hân mỉm cười, lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Tô Thanh Hà càng đen hơn, lập tức nhìn về cô gái trước đó, cô ta hiểu ý, nhưng mới lên trước một bước, liền bị Cận Liễm ngăn cản: “Chờ đi, nếu không cút ra ngoài cho tôi.”

Giọng nói lạnh lùng làm cho cô ta cả kinh không dám tiến lên, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu với Tô Thanh Hà.

Trên sofa, Nhược Hân vẫn là cắm vài chục cái kim châm lên gáy Phong Thắng, có mười cái chấm đỏ, chấm đỏ đốt lập tức có giọt máu xuất hiện.

Nhưng giọt máu rất nhỏ, mắt trần có thể thấy nhỏ, cũng sẽ không di chuyển.

Sau khi cắm kim xong, động tác Nhược Hân nhanh chóng cầm rượu sát trùng chấm một chút cồn, cái bật lửa nhanh chóng bén lửa.

Nhanh chóng đưa bông cồn sát trùng châm lửa vào trong ly giác hơi đảo mấy lần, sau đó bỏ ngay bông cồn ra rồi lại up chiếc ly vào những vị trí cô đã từng đâm qua trên gáy ông cụ Phong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 716


CHƯƠNG 716

Tất cả quá trình này, giống với quá trình giác hơi trước đó, hoàn toàn không có khác biệt.

Cố định xong, Nhược Hân phủi tay: “Ông Phong à, lần này sẽ không nghiêm trọng thêm đâu ạ, năm phút sau, sẽ thấy hiệu quả, sau đó bệnh này của ông cũng sẽ chữa khỏi.”

“Chữa khỏi rồi? Không cần thêm một lần nữa sao?” Phong Thắng còn chưa lên tiếng, ông cụ Tăng là người đầu tiên không tin.

Cứ như vậy nhổ một bình giác hơi, là có thể trị xong rồi sao?

Ông ta sống lớn tuổi như vậy, thật chưa thấy qua chữa bệnh kiểu này.

“Không cần, lần này là xong rồi.” Nhược Hân cười nói, đồng thời bắt đầu thu dọn chai rượu của mình.

Về phần rượu sát trùng thì bỏ luôn.

Chỉ dùng một lần, sẽ không dùng lại.

Bởi vì, bệnh của Phong Thắng rất nhanh sẽ trị khỏi.

“Nhóc à, đây là nguyên lý gì?” Trước châm cứu sau đó giác hơi, cái này thật không có cái gì đặc biệt, chỉ là Tăng Hiểu Khê cũng nhìn mấy cái ly giác hơi của Nhược Hân có chút hiếu kỳ.

“Một hồi sau mẹ nuôi sẽ biết ngay thôi.”

“Biết cái gì?”

Kết quả, lần này Tăng Hiểu Khê còn chưa nói xong, trong đám người có người cả kinh hét lên: “Trời ơi, mau nhìn, đó là côn trùng gì thế? Làm sao nhiều như vậy? Trời ơi.”

Tăng Hiểu Khê quay đầu.

Lập tức cũng giật mình theo đám người.

Thấy ly giác hơi nhìn tưởng như bình thường lại đặc biệt kia, bây giờ đã có thay đổi.

Những giọt máu nhỏ trước đó Nhược Hân nhanh tay châm cứu, bây giờ đã biến thành từng đầu dây nhỏ, dọc theo ly giác hơi từ dưới đi lên tản ra bốn phía.

Lúc đầu, mọi người còn tưởng rằng kia là máu.

Nhưng rất nhanh liền phát hiện đây không phải là máu, mà là những con côn trùng nhỏ.

Lúc này, vô số côn trùng nhỏ tạo thành từng hàng, đầu tiên là chui lên thành bình giác hơi, sau đó tất cả đều chui vào hộp nhỏ trong suốt phía trên.

Đúng vậy, trước đó cái ly giác hơi sở dĩ nhìn có vẻ đặc biệt, chính là trên đỉnh có một cái hộp nhỏ trong suốt, chiếc hộp nhỏ mở ra một lỗ hổng nhỏ tinh tế bên trong ly giác hơi.

Lúc này, từng hàng côn trùng nhỏ kia, đang nhanh chóng tiến vào lỗ hổng nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, cái hộp nhỏ trong suốt đã chứa hết côn trùng.

Lít nha lít nhít, mắt trần có thể thấy.

Đám người đều ngây người.

Ông cụ Tăng há to miệng, hoàn toàn không tin vào mắt mình.

Cận Liễm cảnh giác nhìn xung quanh mình, có anh ta đứng đó, không ai dám lên trước, nhưng tất cả đều ngạc nhiên với cảnh này, giống như quên luôn cả việc hô hấp, con mắt càng không nỡ nháy, sợ bỏ lỡ sự thần kỳ này.

Dù sao, trường hợp này, trên đời chỉ có một lần mà thôi.

Bỏ lỡ là không còn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 717


CHƯƠNG 717

Nhược Hân lại nhẹ nhõm đem cất bình cồn, kim châm, dọn xong, mới ngẩng đầu nhìn về bên gáy Phong Thắng: “Ông Phong, hai phút sẽ ổn, ông nhịn một chút sẽ không ngứa.”

“Nha đầu, cháu cũng biết ta ngứa? Làm sao ngứa quá vậy, thật muốn gãi một cái.” Lúc này trong cả căn phòng, cũng chỉ có Phong Thắng là người không nhìn thấy kỳ quan đó, nhưng, nếu như ông ta nhìn thấy từng con côn trùng nhỏ không ngừng chui ra từ giọt máu trên gáy mình, nhất định sẽ dọa cho tê liệt.

Dù sao, ai nhìn thấy trong cơ thể mình có côn trùng đều sẽ sợ hãi.

Không thể không sợ được, vậy thì không phải là người rồi.

Nhược Hân ngồi xuống trên ghế sofa, đưa tay cầm tay Phong Thắng một cái ta, xoa mu bàn tay của ông ta: “Như vậy có phải đỡ hơn nhiều không? Có phải không còn ngứa nhiều nữa không?”

“Dường như đỡ hơn một chút, không có ngứa nhiều như vậy.” Phong Thắng cảm nhận một chút nói.

“Chỉ là lực của ly giác hơi hơi lớn, sẽ càng ngày càng yếu, sau đó không ngứa nữa ạ.” Nhược Hân như đang lảm nhảm việc nhà với Phong Thắng.

Sau đó, hóa giải thành công sự lo lắng của ông ta.

Cứ nói như vậy, chớp mắt hai phút trôi qua.

Những hàng côn trùng bên trong bình không còn nữa.

Nhìn chằm chằm ly giác hơi mà Nhược Hân ra tay trong nháy mắt, lập tức rút ra cái ly giác hơi kia, sau đó lấy cái nắp đã chuẩn bị từ sớm, niêm phong lại.

Toàn bộ quá trình không đến ba giây đồng hồ, đã hoàn thành.

Nếu không, nếu như động tác hơi chậm một chút những côn trùng kia rất có thể sẽ tràn ra ngoài.

Ai cũng không biết đó là côn trùng gì, cho nên, giờ phút này đều hoảng sợ hận không thể có thể cách xa cái ly giác hơi kia càng xa càng tốt, nếu không, lỡ như côn trùng dính trên người mình, không dứt ra được, sau đó cũng giống như Phong Thắng vậy, tiến vào trong máu thì đúng là thảm rồi.

“Được rồi?” Phong Thắng cảm giác trên cổ khoan khoái, nằm nửa ngày ông ta cũng nhớ ra.

“Được rồi.” Nhược Hân cười nói.

“Có thật như vậy là ổn rồi không?” Phong Thắng ngồi dậy, đưa tay sờ vào vị trí lấy bình ra trước đó, có chút máu, nhưng không đau, ông ta cũng không để ý.

“Ừm, ổn rồi.”

“Thật là ổn rồi à? Không thể nào, đây cũng nhìn không ra có khỏe thật hay chưa?”. Cô gái trước đó cả gan nghi ngờ nói một tiếng.

Nhược Hân cũng không để ý tới cô ta, cười nhìn Phong Thắng nói: “Ông Phong, buổi sáng ông có uống rượu nhỉ?”

Câu hỏi này của cô, Phong Thắng có chút ngượng ngùng: “Phải… có uống một chút.”

“Cũng không phải một chút đâu, không thiếu dăm ba ly rượu, trưa cũng vậy.”

“Nha đầu, có phải cháu sắp xếp nội ứng trong nhà ta? Mau mau thành thật nói ai là nội ứng của cháu?” Phong Thắng cười nói, nhưng đây cũng là trá hình thừa nhận buổi sáng và giữa trưa quả thật có uống hết hai ba ly rượu, không ít chút nào.

“Ông Phong à, nội ứng chính là của bệnh của ông đó, ha ha.”

“Nội ứng là bệnh của ông ư? Vậy là sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 718


CHƯƠNG 718

“Trước kia ông ngửi thấy mùi rượu là sẽ phát bệnh, vậy chứng tỏ nồng độ cồn trong cơ thể ông quá cao, cho nên ngửi thấy mùi cồn là ông sẽ phát bệnh mất trí nhớ.”

Phong Thắng cẩn thận nhớ lại: “Lúc trước khi cháu làm giác hơi cho ông đã cố ý cho thêm mùi cồn à? Cho nên bệnh của ông không những không giảm mà còn nặng hơn?”

“Không phải, hai lần cháu chữa cho ông đều bình thường, không phải cháu thêm cồn, là bị người động tay chân.” Tô Nhược Hân nói đến đây, cô quay đầu nhìn cô gái đã nói chuyện lức trước: “Chính là cô ta.”

Sắc mặt người kia tái nhợt, cô ta bắt đầu bước lùi về sau: “Cô… Cô có ý gì?”

“Ý của bé Tô chính là bệnh của tôi trở nặng đều là do cô.” Ông cụ Phong ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, chỉ một động tác, một ánh mắt của Tô Nhược Hân là ông ta hiểu cô có ý gì.

“Tôi… Tôi không làm gì cả, cô ta nói hươu nói vượn, nói không chừng bệnh của ông là bệnh nan y không chữa được.”

“Đúng, không có khả năng chỉ làm thế mà bệnh lại khỏi được.” Trong đám người cũng có người không tin.

“Việc bệnh mất trí nhớ của tôi có dễ chữa không rất dễ xác định, bé Tô, cháu mang cồn lại đây cho ông ngửi một chút là có thể xác định được ngay.” Lần này không cần Tô Nhược Hân nghĩ cách, chính Phong Thắng tự mình lấy túi của Tô Nhược Hân, mượn chai rượu nhỏ của cô, ông ta mở nắp ra hít sâu một hơi: “Dễ ngửi, rất dễ ngửi.” Ông ta rất mê rượu, uống bao nhiêu cũng không đủ.

Chưa uống mà chỉ ngửi thôi cũng đã biết đây là rượu ngon rồi.

Ngửi đi ngửi lại, ông ta cũng muốn tự chứng minh xem bệnh của mình có chữa được hay không.

Lúc trước khi ở nhà ông ta đã nhờ người trong nhà thử cho mình.

Sau khi uống ba hai chén vào buổi sáng và buổi trưa, đến tối chỉ cần ông ta cầm chén rượu lên ngửi một cái là sẽ phát bệnh ngay.

Đây cũng là lý do sáng và trưa nay ông ta đã cố ý uống rượu.

Như vậy sau khi để Tô Nhược Hân chữa bệnh cho mình vào buổi tối, chỉ cần lấy rượu ra ngửi là biết ngay bệnh có chữa được không.

Nhưng bây giờ ông ta ngửi đi ngửi lại, ngửi mãi mà vẫn cảm thấy bình thường, người xung quanh cũng không nói ông ta lại bị mất trí nhớ.

Tất cả đều rất bình thường.

Để cho chắc, ông ta ngửi khoảng nửa phút, cuối cùng Phong Thắng bỏ bình rượu xuống, chỉ còn thiếu điều quỳ xuống với Tô Nhược Hân: “Bé Tô, cháu đúng là thần, bệnh của ông khỏi rồi, thật sự khỏi rồi.”

Vẻ vui sướng hiện rõ trên mặt ông ta.

“Diêu Mộng San, bệnh của ông Phong đã khỏi rồi, bây giờ cũng đến lúc nên tính toán chuyện của hai ta.” Tô Nhược Hân xác định được bệnh của Phong Thắng đã khỏi, lúc này cô mới thả lỏng nhìn về phía cô gái kia.

“Cô… Sao cô biết tên tôi?” Cô gái giật mình.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi cô học năm nhất đại học đã từng đến nhà họ Tô làm khách, cô và Tô Thanh Hà là bạn học cùng lớp, cô tên là Diêu Mộng San.” Lúc ấy cô tan học về muộn, khi đi vào vừa lúc thấy Diêu Mộng San  rời đi, bởi vì Tô Thanh Hà gọi tên Diêu Mộng San nên cô nhớ kỹ.

Cho nên vừa rồi khi nhìn thấy Diêu Mộng San, nhớ tới cô ta là bạn học của Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân bèn chú ý cô ta.

Cô chú ý tới mỗi hành động lén lút của cô ta.

“Tôi… Tôi không làm gì cả, cô đừng hòng vu oan cho tôi.” Bị Tô Nhược Hân gọi thẳng tên, lại nghe Tô Nhược Hân muốn tính sổ với mình, Diêu Mộng San không khỏi luống cuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 719


CHƯƠNG 719

“Lần đầu tiên tôi chữa bệnh không thành công, trái lại còn làm ông Phong phát bệnh đều là do cô.” Tô Nhược Hân nói một cách chắc chắn.

“Cô nói cái gì thế? Tôi không hiểu cô nói gì cả, cô đang hãm hại tôi, cô nói hươu nói vượn.” Mặt mũi Diêu Mộng San trắng bệch, cô ta vô thức lui ra sau.

“Khóa cửa lại, không được để cô ta ra ngoài.” Cận Liễm phát hiện cô ta muốn chạy trốn, bèn quát to một tiếng, người nhà họ Tô và Phong lập tức chắn trước cửa, hiện tại dù Diêu Mộng San muốn chạy cũng không chạy được.

“Diêu Mộng San, cô còn không thừa nhận à?” Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.

“Tôi không làm, tôi không làm gì cả. không thể chỉ bằng một câu nói của cô, cô nói tôi làm là tôi đã làm thật, nhiều người ở đây như vậy, người khác chưa nói gì, chỉ mình cô nói quàng nói xiên.”

Đúng lúc này, Tô Nhược Hân chợt cầm dụng cụ giác hơi mà cô dùng lần đầu ra: “Diêu Mộng San, cái dụng cụ giác hơi này chính là chứng cứ.”

“Đây là đồ của cô, cô nói là chứng cứ thì là chứng cứ à?”

“Đúng, đây là chứng cứ.”

“Không phải, cô nói bây bạ.” Lúc này, Diêu Mộng San đã cảm thấy mất hồn mất vía, càng luống cuống hơn.

“Chuyện này là sao vậy?” Mọi người tò mò, Tăng Hiểu Khê cũng tò mò hỏi: “Bé Tô, cháu nói nhanh lên, tại sao lần đầu con chữa cho bác Phong nhưng không khỏi, trái lại còn làm bệnh nặng thêm?”

Tô Nhược Hân giơ dụng cụ giác hơi trong tay lên: “Đó là bởi vì khi Diêu Mộng San đến lấy ly giác hơi của tôi, cô ta đã xả khí trong hộp nhỏ bên trong cốc giác hơi, mùi cồn nồng đậm bị tản ra ngoài, ông Phong ngửi thấy mùi này nên phát bệnh.”

“Cái hộp nhỏ kia của cô đựng khí gì?” Có người hỏi.

“Ừ, trước kia tôi tìm nước hoa khắp nơi, là một loại nước hoa ngậm mùi cồn, có điều đi tìm rất nhiều nơi cũng không có nên tôi đã dùng thẳng rượu để chưng cất, ừm, cái hộp nhỏ là để tôi đựng hơi bốc ra khi chưng cất rượu, dưới đáy hộp có một cái lỗ nhỏ, tôi nhét một cục giấy nhỏ vào để bịt lỗ không cho khí thoát ra ngoài, cục giấy nối với một sợi chỉ, khi ly giác hơi hút sâu, tôi kéo sợi chỉ sẽ kéo cục giấy, làm hộp bị hở ra, sau đó mọi người thấy cả rồi, những con sâu kia bị hút vào hộp.”

“Nhưng mà trước khi cô làm giác hơi để hút sâu cho ông Phong thì đã bị Diêu Mộng San cầm lấy kéo ra có phải không?” Có người phán đoán thông qua lời Tô Nhược Hân nói.

“Đúng vậy.”

“Tôi biết, sâu trong đầu ông Phong thích rượu, vừa rồi cô dùng cồn để hút những con sâu kia ra, có đúng không?” Lần này là Cận Liễm lên tiếng.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Đúng vậy.” Vừa nói, Tô Nhược Hân vừa nhìn về phía Diêu Mộng San.

“Không phải tôi, tôi không làm gì cả, tôi thật sự không làm.” Nói thế nào Diêu Mộng San cũng không thừa nhận.

Rõ ràng cô ta làm rất bí mật, không ngờ vẫn bị Tô Nhược Hân phát hiện.

Nhưng, phát hiện thì thế nào, chỉ cần cô ta không nhận thì không ai có thể chứng minh cả.

Tô Nhược Hân lạnh nhạt nhìn cô ta: “Có phải cô đang đoán sao tôi lại phát hiện không? Thật ra rất đơn giản, sau khi cô ra tay, mùi thơm và mùi rượu trong ly bay ra, cái này đã chứng minh là cô động tay chân, cho nên cái ly trong tay tôi chính là bằng chứng, chứng minh hành động của cô.”

“Ai biết có phải chính cô rút ra để hại tôi không.” Diêu Mộng San cắn răng một cái, cô ta ngẩng đầu, sống chết không nhận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 720


CHƯƠNG 720

Lúc này, Tô Nhược Hân đột nhiên cất bước đi về phía đám người.

Hơn nữa cô còn bước thẳng qua Diêu Mộng San, lúc mọi người ở đây đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô chợt dừng lại trước mặt một người phụ nữ trong góc.

Mai Diễm Tinh.

Đúng thế, chính là Mai Diễm Tinh.

“Tô Nhược Hân, cô muốn làm gì?” Phát hiện Tô Nhược Hân đi tới trước mặt mình, sắc mặt Mai Diễm Tinh hơi khó coi.

“Cô Mai, có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một lát không?”

“Để… Để làm gì?”

“Tôi muốn cô Diêu này hết hy vọng, để cô ta tâm phục khẩu phục, ngoài cô, không ai có thể giúp tôi cả.”

“Tại sao cô cho rằng tôi sẽ giúp cô?’ Mai Diễm Tinh nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt xem thường, giễu cợt hỏi.

Tô Nhược Hân cũng không khó chịu, cô cúi đầu, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Bây giờ người cô hận là Tô Thanh Hà, chứ không phải tôi, vừa khéo tôi có thể giúp cô xử lý Tô Thanh Hà, để Hạ Thiên Tường vứt bỏ Tô Thanh Hà, cô không cảm thấy sau đó sẽ là cơ hội tốt nhất với cô à? Nghe nói Chủ tịch Lục rất thích cô, cũng rất ủng hộ cô và Hạ Thiên Tường.”

“Cô… cô và anh ấy thật sự kết thúc rồi sao?”

“Đúng.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Hai người cứ thế nói qua nói lại, xem những người khác như không tồn tại, nhỏ giọng hỏi đáp mấy câu.

“Được, tôi đưa điện thoại cho cô.” Mai Diễm Tinh chợt quyết tâm, sau đó đưa điện thoại của mình cho Tô Nhược Hân, thậm chí còn tốt bụng mở khoá màn hình.

Tô Nhược Hân nhận lấy, bấm vào tệp video, sau đó mở một video lên, đưa đến trước mặt mọi người: “Khi nãy cô Mai chỉ tò mò muốn quay lại quá trình tôi chữa bệnh cứu người, không ngờ lại bất ngờ quay được hành động Diêu Mộng San táy máy tay chân với ly giác hơi của tôi, mọi người chỉ cần xem video là có thể phát hiện ra hành động của cô ta.”

Sau đó, cô giơ điện thoại lên cao, những người ở gần lập tức vây quanh lại, quả nhiên sau khi xem đều trợn tròn mắt: “Đúng là có động tay động chân.”

Một người.

Hai người.

Chẳng mấy chốc, mấy người đều nhìn thấy.

Sắc mặt Diêu Mộng San ngày càng tái mét, sau đó, cô ta ngã xuống đất, giả vờ ngất xỉu.

Cận Liễm nhìn người phụ nữ nằm dưới đất: “Báo cảnh sát, bắt cô ta, giao cho pháp luật xử lý.”

Dám ngăn cản Tô Nhược Hân chữa bệnh cho Phong Thắng, suýt phá hủy danh tiếng của Tô Nhược Hân, nếu không vì trước đó Tô Nhược Hân đã chuẩn bị hai ly giác hơi giống nhau như đúc lần lượt làm hai lần, thì e rằng bây giờ cô có trăm cái miệng cũng không bào chữa được.

Cho dù ông ngoại của anh ta có quen biết với Phong Thắng thì e rằng cũng sẽ cắt đứt quan hệ vì Tô Nhược Hân không chữa khỏi bệnh cho Phong Thắng.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Cận Liễm càng u ám hơn.

“Đợi đã.” Tô Nhược Hân gọi người muốn bắt Diêu Mộng San đi lại.

“Sao vậy? Cô ta còn đồng bọn khác à?” Cận Liễm hỏi.

Tô Nhược Hân chỉ về phía Tô Thanh Hà: “Cô ta và Tô Thanh Hà kẻ xướng người hoạ, cố ý phân tán sự chú ý của mọi người, tính ra cô ta cũng chỉ bị người khác lợi dụng thôi, kẻ xúi giục thật sự không phải Diêu Mộng San mà chính là Tô Thanh Hà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 721


CHƯƠNG 721

“Em gái, dù trước kia chị và cô ta là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ gì khác cả, khi nãy chị chỉ sợ em chữa bệnh không được lại hại bản thân, chị chỉ vì tốt cho em thôi.” Sắc mặt Tô Thanh Hà tái mét, hoảng hốt nói.

“Xin lỗi, tôi không cần chị tốt với tôi như thế, kết quả không chỉ là không tốt với tôi, ngược lại còn suýt hại bệnh của ông Phong từ đó không thể chữa khỏi, chị là đang hại tôi, không phải vì tốt cho tôi.”

“Không cần phí lời với cô ta, bắt cả cô ta đi, hại con bé Tô chính là hại tôi, Phong Thắng tôi là người đầu tiên không đồng ý.” Ông ta vừa quát lên, mấy tuỳ tùng lập tức tiến lên muốn bắt Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San đi.

Có chuyện gì đến cục cảnh sát trước rồi nói sau.

Nhưng chỉ cần bọn họ bị bắt vào đã xem như có tiền án, sau đó ra ngoài trên người cũng gánh một vụ án, sau này cũng khó mà sống trong xã hội này.

“Buông tôi ra, tôi là vợ chưa cưới của Hạ Thiên Tường, chúng tôi sắp đính hôn rồi.” Tô Thanh Hà sử dụng trò cũ, lại quát lên một lần nữa.

Dù lần trước cô ta nói thế, Cận Liễm cũng chẳng thèm để tâm, nhưng bây giờ ngoài cách này, cô ta không nghĩ ra được cách nào khác nữa rồi.

Cô ta chỉ đành lôi Hạ Thiên Tường ra một lần nữa, hy vọng những người trước mặt có thể nể tình Hạ Thiên Tường tha cho cô ta.

Đúng lúc này, bên ngoài đám người vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Hạ Thiên Tường tôi muốn đính hôn, gia tộc Hạ Thị sẽ đăng bài thông báo với cả nước, nếu chưa từng đăng thì có nghĩa là tin giả.”

“Thiên Tường, em từng giúp anh, nể tình lúc trước em giúp anh, anh mau cứu em đi.” Nghe Hạ Thiên Tường nói thế, Tô Thanh Hà biết là anh không mốn cứu mình, nhưng cô ta không cam lòng, không muốn cứ thế bị đưa vào cục cảnh sát, cô ta đột nhiên giãy thoát khỏi người đang giữ mình, chạy về phía Hạ Thiên Tường, nắm lấy cánh tay của anh, cầu xin anh cứu cô ta.

Hạ Thiên Tường lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh thoát khỏi tay cô ta như tránh tà: “Hạ Thiên Tường tôi cần một người phụ nữ nhỏ bé như cô giúp đỡ à?”

Giọng điệu vừa buồn cười vừa xem thường.

Anh là Hạ Thiên Tường, anh không cần Tô Thanh Hà giúp đỡ gì cả.

Hoàn toàn không cần.

Nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều nhìn Tô Thanh Hà bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Cô ta là đang ảo tưởng, cho rằng mình thật sự trở thành bà Hạ, cho nên mới nói bậy nói bạ.”

“Tôi nghe nói lúc trước người cứu cậu Hạ là Tô Nhược Hân, chứ có phải người làm chị là cô ta đâu.”

“Cô ta luôn muốn cướp công của em gái, muốn là mợ Hạ, đúng là không biết xấu hổ.”

Trong đám người không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Nhưng trong mắt Tô Nhược Hân chỉ có Hạ Thiên Tường, trong tai cô cũng chỉ có mỗi giọng nói của anh.

Những người khác đều không lọt vào mắt cô.

Giọng nói của bọn họ cũng đều không lọt vào tai cô.

Lúc này Hạ Thiên Tường đã thay quần áo khác.

Hoàn toàn không phải bộ quần áo mà Tô Thanh Hà khoác tay anh trước đó.

Dù đều là áo vest kết hợp với áo sơ mi.

Nhưng bộ đồ anh mặc bây giờ không phải màu đen, mà là máu xám đậm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 722


CHƯƠNG 722

Trong dạ tiệc, người phụ nữ làm chủ bữa tiệc thay mấy bộ quần áo là chuyện rất bình thường.

Dù là nam chủ nhân cũng rất ít thay quần áo.

Đương nhiên lúc kết hôn thì cô dâu chú rể đều phải cùng nhau thay mấy bộ quần áo.

Nhưng đây không phải lễ cưới, cho nên không có ai thay quần áo cả.

Vậy mà Hạ Thiên Tường lại thay.

Chứng minh anh chê quần áo đã mặc trước đó bẩn.

Sở dĩ anh chê bẩn chắc chắn là vì Tô Thanh Hà từng đụng vào nó.

Cô từng tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tường ghét bỏ Tô Thanh Hà đến mức nào, cho nên anh thay quần áo cũng là vì cô ta.

Tô Nhược Hân đang đứng cách xa anh chợt cất lời: “Hạ Thiên Tường, đồ vest khi nãy của anh đâu?”

Nhiều người như thế, nhưng trong mắt cô chỉ có anh.

“Bẩn, Phương Tấn mang đi vứt rồi.” Hạ Thiên Tường không chút nghĩ ngợi đáp, nhưng nói xong, ánh mắt anh lập tức trở nên sâu thẳm hơn rất nhiều.

Ánh mắt đó khiến Tô Nhược Hân hoảng sợ, cảm thấy người đàn ông này như nhìn vào sâu trong thân thể cô vậy.

Trước mặt anh, cô không thể che giấu được cái gì cả.

Người khẽ lung lay, cô lùi về sau một bước vịn lấy tay ghế sofa, mới giúp mình không ngã xuống.

Cô không hiểu được ánh mắt của Hạ Thiên Tường.

Không hiểu dù là một chút.

Bên này, ông cụ Phong biết Tô Thanh Hà và Diêu Mộng San không có ai bảo vệ, Hạ Thiên Tường cũng không bảo vệ, lập tức chắc chắn sẽ không có ai bảo vệ hai người họ, cho nên cũng không quá để tâm nữa, ông ta hỏi Tô Nhược Hân: “Mọi người cứ nói sâu rồi ấu trùng gì đó là gì? Trong đầu ông có sâu à?”

Ông ta đã nghi ngờ rất lâu rồi, bây giờ đã giải quyết được người khiến bệnh của ông ta trở nên nặng hơn, bèn vội vàng hỏi rõ.

Chỉ cần nghĩ đến những từ sâu và ấu trùng đã lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, nhưng nếu thật sự có sâu, vậy phải nhiều… nhiều…

Phong Thắng không dám nghĩ nữa.

Dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn rất hoang mang.

Ông cụ Tăng không biết suy nghĩ của Phong Thắng lúc này, ông cụ chỉ về phía ba lô của Tô Nhược Hân: “Ừm, trong đầu ông có sâu thật mà, bây giờ còn đang ở trong ly giác hơi của nhóc Tô đó, nhiều lắm.”

“Nhiều lắm sao? Cho… Cho tôi xem thử.” Sắc mặt Phong Thắng tái mét.

Có sâu trong đầu mình, vừa nghĩ thôi đã thấy ngứa ngáy.

Rất ngứa ngáy.

“Ông ngoại, ông đừng dọa ông nội Phong, đã không sao nữa rồi.” Tô Nhược Hân lấy lại tinh thần, cô mỉm cười nhìn ông cụ Tăng ý bảo ông cụ đừng nói nữa.

Đống sâu kia là hút ra từ trong đầu Phong Thắng, cho nên người khác nhìn thấy thì không sao, chỉ có Phong Thắng nhìn thấy sẽ ngứa ngáy, cho nên cô cũng không muốn để ông ta thấy.

Nhưng Phong Thắng là ai, ông ta là Chủ tịch Phong của Tập đoàn Phong Thị.

Người xưa có câu gừng càng già càng cay, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 723


CHƯƠNG 723

Quan sát một lúc lâu, thái độ và lời nói của những người xung quanh đều ở trong mắt trong tai ông ta, lại thêm câu nói của ông cụ Tăng khi nãy, Tô Nhược Hân hoàn toàn không khuyên ông ta được, ông ta giơ tay cầm lấy ba lô của Tô Nhược Hân, sau đó lấy ly giác hơi bị Tô Nhược Hân đậy nắp lại ra.

Bên trong ly giác hơi đều là côn trùng nhỏ.

Rất nhiều rất nhiều.

Lúc nhìn thấy, tay ông ta lập tức run rẩy: “Những thứ này đều được ly giác hơi hút ra à?” Lúc hỏi câu này, không chỉ bàn tay mà cả giọng nói của ông ta cũng run rẩy.

Tô Nhược Hân biết không thể giấu diếm được thêm, chỉ đành nói: “Đúng thế, ông Phong à, có vài thứ sau này ông đừng ăn nhiều.”

“Thứ… thứ gì?”

“Không được uống rượu, cũng phải ăn ít hải sản lại, không được mỗi ngày đều ăn hải sản và uống rượu như trước nữa.”

“Đám… Đám sâu này có liên quan với… hải sản ư?” Phong Thắng nhìn thấy sâu đã sợ chết khiếp rồi.

“Đúng, sâu này là ký sinh trùng trong biển, ông ăn nhiều nên nó ở lại trong cơ thể ông, càng ăn sâu sẽ càng nhiều.

Sâu này thích mùi rượu, ông uống rượu nó sẽ chui vào máu ông, sau đó theo máu chảy vào đầu ông, chèn ép thần kinh não của ông.”

“Sau đó vì thần kinh não bị chèn ép nên ông mới mất trí nhớ ư?” Lúc này Phong Thắng đã hoàn toàn hiểu ra rồi.

“Đúng thế, ông nội Phong, cho nên sau này ông phải hạn chế ăn hải sản.”

“Cụ thể là loại hải sản nào?” Nghe thấy vừa không thể uống rượu vừa không thể ăn hải sản, Phong Thắng hơi không vui.

“Cháu cũng không rõ cụ thể, chỉ biết là hải sản thôi, ông Phong có thể cho cháu danh sách những hải sản ông thường ăn, để sau này lên đại học cháu sẽ nghiên cứu.” Tô Nhược Hân cười nói.

Cô vừa nhắc đến chuyện lên đại học, mọi người ở đây mới nhớ ra cô chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, thậm chí còn chưa học đại học: “Cô Tô đúng là lợi hại.”

“Đương nhiên, con gái nuôi của tôi dù còn nhỏ nhưng đã thuộc cấp bậc thần y rồi.” Tăng Hiểu Khê kiêu ngạo nói.

“Nhóc Tô, vậy sau này nếu thỉnh thoảng ông ăn hải sản một lần lại mắc phải loại bệnh này, vẫn có thể nhờ cháu chữa trị cho ông đúng không?”

“Vâng, đương nhiên rồi, một tuần ăn một hai lần cũng không sao cả, đừng hôm nào cũng ăn, không cần quá lo lắng.” Thấy dáng vẻ như sắp khóc của ông cụ Phong, Tô Nhược Hân an ủi.

Nhưng cũng không hoàn toàn là an ủi, cô đang nói thật.

Lúc này sắc mặt Phong Thắng mới dễ nhìn hơn một chút: “Nhóc Tô, nghe nói gần đây cháu không ở lại nhà họ Cận, cháu đến nhà ông ở đi.”

Như thế gần quan được ban lộc, chỉ cần ông ta bị bệnh sẽ có thể nhờ Tô Nhược Hân chữa trị.

“Ông Phong, ông đừng căng thẳng, bây giờ ông đã khỏi bệnh, ông chỉ cần đừng hôm nào cũng uống rượu ăn hải sản là sẽ không sao, tháng sau cháu phải đi học Đại học rồi, lúc đó cháu sẽ ở trong ký túc xá của trường.” Cô không muốn ở nhà của ai cả, chỉ muốn ở cạnh Chúc Hứa thôi.

Thành phố B cách thành phố T không xa, đi xe hơn một tiếng, lúc đó có thể gửi nội trú Chúc Hứa ở trường mẫu giáo, cuối tuần sẽ đến đón cậu bé ở cùng hai ngày, cô đã tính toán xong cả rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom