Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 421


Chương 421

Rồi cô đứng dậy và đi tới chỗ mà Hạ Thiên Tường thường ngồi cuộn người, sau đó nhắm mắt lại.

Giống như đang mơ vậy, cô yêu thật rồi sao?

Cô vẫn chưa chắc lắm.

Chỉ là cô bất chợt có cảm giác là đời mình có thứ gì đó khác rồi.

Cô cứ thế mà tựa người vào sofa rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Đến sáng hôm sau, chị Chiêm mở cửa vào nhà mới dìu cô vào phòng ngủ.

Tô Nhược Hân nhắm mắt đi về phòng vì cô quá buồn ngủ.

“Chị Chiêm, chị nấu bữa sáng cho Tiểu Hứa nhé.”

“Vâng.”

“Chị Chiêm, chị đưa Tiểu Hứa đi học nhé.”

“Được.”

“Chị Chiêm, tôi muốn ngủ tiếp.”

“Vâng.”

Chị Chiêm đắp chăn cho cô xong rồi đi ra ngoài.

Khi sắp ngủ say, Tô Nhược Hân bỗng bật người dậy rồi lấy điện thoại ra nhìn với thái độ đầy ngơ ngác.

Không có tin nhắn, không có tin nhắn nào của Hạ Thiên Tường cả.

Cô bĩu môi, nghĩ một hồi lâu mới gửi năm chữ: “Thiên Tường, chào buổi sáng.”

Gửi xong, cô ngây ngô nhìn điện thoại rồi ngẩn ra.

Lơ hẳn vô số tin nhắn mà Dương Mỹ Lan đã gửi lúc tối qua.

“Chào buổi sáng, nhớ ăn sáng đấy.” Lần này không phải là kiểu trả lời Hạ Thiên Tường nữa.

Nhưng đây chắc chắn do chính Hạ Thiên Tường anh trả lời.

“Buồn ngủ, không ăn sáng, đi ngủ đây.” Tô Nhược Hân từ từ gửi tin nhắn này đi rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Trên môi nở một nụ cười ngọt ngào.

Tối qua cô chủ động.

Sáng nay cũng là cô chủ động.

Kế tiếp cô sẽ không chủ động nữa.

Nhưng cô không ngờ là, sau khi cô không chủ động nữa thì Hạ Thiên Tường cũng chẳng gửi một tin nhắn nào cả.

Mỗi ngày cô hết ăn lại ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, chỉ khi đưa Chúc Hứa đi học hoặc đón cậu bé về cô mới ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Cả người cứ ngây ra.

Thoáng cái đã qua ba ngày.

Ba ngày không hề có tin tức gì của Hạ Thiên Tường cả.

Bình thường sau nửa tháng mới có kết quả của kì thi THPT quốc gia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 422


Chương 422

Chưa có kết quả thì không thể báo danh vào Đại học được.

Tô Nhược Hân thấy rất buồn chán.

Sáng sớm đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo xong, Tô Nhược Hân lên xe buýt để tiêu bớt thời gian rồi về chung cư.

Vào chung cư, cô mới đi tới trước cổng tòa nhà nơi cô ở thì thấy một người đàn ông lạ mặt tựa người đứng ở cánh cổng đối diện.

Khi thấy cô thì đứng thẳng và đi tới: “Phải Tô Nhược Hân không?”

Là một chàng trai trẻ tuổi và đầy năng lượng, trên người mặc bộ đồ thể thao, nhìn là biết đây là một chàng trai rất siêng năng vận động và biết cách sống.

“Ơ anh là ai? Anh biết tôi sao?”

“Tôi là Liễm Tử.”

Tô Nhược Hân vỗ đầu mình: “Haha, ra là anh, tôi suýt quên mất cuộc trò chuyện hôm đó.”

“Đã bảo là hẹn nhau hôm nay mà, người nói là tôi thì sao tôi quên được.” Cận Liễm cười vỗ vai Tô Nhược Hân: “Mẹ tôi không hề lừa tôi, cô đúng là một người đẹp.”

Tô Nhược Hân lập tức cảnh giác lui về sau: “Cận Liễm, tôi có người mình thích rồi. Chúng ta làm bạn thì được còn những cái khác thì không được.”

“Haha, tôi đã nói mình là đứa con cưng của mẹ rồi mà. Tôi bị mẹ ép đến thôi, cô cứ yên tâm đi, hẹn cho có thôi, coi như làm cảnh cho mẹ tôi thấy thôi được không?”

“Thế cũng được. Hẹn xong, ăn cơm xong, sau đó tôi sẽ nói với dì Tăng là tôi không có chút tình cảm nào với anh cả, đảm bảo không khiến anh khó xử đâu.” Tô Nhược Hân ra vẻ anh em tốt là tôi sẽ giúp anh giải quyết nỗi sầu.

“Cảm ơn nhé, chúng ta đi thôi.” Cận Liễm hướng ra cổng chung cư mà chép miệng, đồng thời còn nhìn Tô Nhược Hân một lượt từ trên xuống dưới. Khi bước đi, anh ta bỗng nói: “Cô có người mình thích từ khi nào thế?”

“Khi thi THPT quốc gia xong.”

“Giờ cũng là lúc thi THPT quốc gia xong.”

“Ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong.”

Cận Liễm cốc đầu: “Tôi biết rồi, đi thôi.”

Bỗng cảm thấy hình như vì lơ là nên đã bỏ lỡ thứ gì đó.

Tô Nhược Hân chậm rãi đi theo sau. Nhìn bóng lưng của Cận Liễm, cô lại nhớ đến Hạ Thiên Chiếu: “Tôi có một người bạn, tôi hẹn thêm người đó anh sẽ không để bụng chứ?”

“Không đâu. Có thể bảo anh ta giả vờ vô tình gặp nhau ấy, thế thì mẹ tôi sẽ không cốc đầu tôi.”

“Đúng đấy, làm thế mới chu đáo. Dì Tăng thông minh lắm. Tôi sẽ bảo anh ta làm như “vô tình gặp” thôi.” Tô Nhược Hân nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên Chiếu.

Tô Nhược Hân gọi, cô cứ tưởng là Hạ Thiên Chiếu sẽ bắt máy ngay.

Kết quả gọi tận hai cuộc mà không ai bắt máy hết.

Khi cô nghĩ rằng Hạ Thiên Chiếu không cầm điện thoại nên mới không nghe máy thì bên kia lại bắt máy: “Tô Nhược Hân, nhớ anh đây rồi đúng không?”

“Cút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 423


Chương 423

“Được, cút rồi đó, anh đây cút xa rồi. Giờ dù em có nói nhớ anh đây thì anh đây cũng không thể nào dâng mình cho em được.”

Tô Nhược Hân đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải: “Anh không ở thành phố T sao?”

“Mới sang châu Phi. Hôm trước anh tư giao việc cho tôi, bảo tôi phải theo làm từ đầu đến đuôi.”

“Hạ Thiên Tường sao?”

“Ừ, trừ anh ấy ra thì còn ai nữa. Sao tôi có cảm giác là anh ấy cố ý nhỉ. Tô Nhược Hân, em nói thật đi, mấy hôm điều anh sang châu Phi, ngày nào anh ấy cũng hẹn em đúng không?”

Tô Nhược Hân cảm thấy nghẹn họng, một lúc lâu vẫn không nói gì.

“Tô Nhược Hân, còn việc gì không? Nếu không thì anh đây đi xử lý cái ông già của dự án đã nhé. Tôi không tin là mình không xử lý ông ta được, cũng không tin mình không thể trở về trong vòng một tháng.”

Tô Nhược Hân tắt máy.

Trong lòng rất vắng vẻ.

Ba ngày rồi mà Hạ Thiên Tường vẫn chưa liên lạc với cô.

Không hề luôn.

“Hân xinh đẹp sao thế? Bạn cô không đến được sao?” Cận Liễm là người biết nhìn mặt đoán ý. Từ việc Tô Nhược Hân hào hứng gọi điện thoại cho đến sắc mặt vắng vẻ lúc này, anh ta nhận ra điều bất thường từ Tô Nhược Hân.

“Ừ, anh ta đi công tác ở châu Phi rồi. Chúng ta đi thôi.” Ra khỏi tiểu khu, Tô Nhược Hân lên xe của Cận Liễm.

So với xe của Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Chiếu thì xe của Cận Liễm khá bình thường.

Là chiếc Mercedes G Class với giá hơn sáu tỷ, nhưng trông cũng rất có khí thế.

Lên xe, Tô Nhược Hân sờ trái sờ phải: “Thân xe này cao ghê.”

“Ừ, chỉnh lên mức cao nhất, nhưng khi lái xe trong vùng nội thành thì hơi rung, cũng hơi lãng phí.”

“Có tiền cũng khó mua được cái mình thích mà, chỉ cần mình thích là được thôi, haha.”

“Ôi Hân xinh đẹp à, tự dưng tôi nhận ra cô hiểu lòng người quá, chữ nào chữ nấy cũng thấm sâu vào lòng tôi, cực kì hiểu lòng tôi.”

“Được rồi đó, đứa con cưng của mẹ như anh đừng có mở miệng là Hân xinh đẹp nữa, nghe khó chịu lắm. Nói đi, chúng ta đi đâu?” Hạ Thiên Chiếu không đến được thì hai người đi với nhau vậy.

Dù sao bây giờ cô cũng rảnh.

“Tôi quyết định đi đâu cô cũng đồng ý sao?”

“Ừ, đồng ý.”

“Ồ, cô không sợ tôi lừa cô đến khách sạn, sau đó chụp một bộ ảnh chân dung đặc biệt rồi bán cô sao?” Cận Liễm vừa lái xe vừa đùa.

“Không sợ.”

“Sao tôi lại có cảm giác kiểu chúng ta đã gặp nhau nhiều lần nên rất quen thuộc nhỉ?”

“Không quen.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 424


Chương 424

“Thế mà cô không sợ thật sao?” Cận Liễm cười nhìn cô gái ngồi ở ghế phó lái, nếu đem so với bức ảnh mà Tăng Hiểu Khê đưa cho anh thì đúng là kém nhau xa.

Ảnh làm sao mà đẹp bằng người thật được.

Khi đó anh ta bị mẹ lừa rồi.

Biết trước Tô Nhược Hân xinh đẹp thế này thì anh ta đã không chờ đến khi thi THPT xong mà phải hẹn từ trước rồi.

Nếu thế người đàn ông mà Tô Nhược Hân nhận ra là mình đã yêu vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong có phải là anh ta không?

Có điều mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Khi cô nói với anh rằng vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong, cô yêu một người đàn ông, ánh mắt cô rất nghiêm túc.

Rất nghiêm túc.

Chứ không hề có ý đùa.

Anh ta cảm nhận được một cách rõ ràng.

Đây cũng là chuyện khiến anh ta thấy lúc này rất phiền muộn.

“Không sợ, có dì Tăng mà, nên tôi không sợ đâu. Nếu anh dám bán tôi thì dì ấy sẽ chém anh đấy.” Tô Nhược Hân cười, cô muốn ném những cô đơn trong đáy lòng ra ánh nắng bên ngoài cửa xe.

Sau đó sẽ đón ánh nắng vào trong lòng, cô muốn nội tâm của mình phải trở nên tươi sáng.

Anh có đến hay không, có liên lạc hay không thì cô cũng vẫn phải trải qua cuộc sống của riêng mình.

“Này, Tăng Hiểu Khê là mẹ tôi, tình cảm giữa cô và mẹ tôi mà hơn tình cảm giữa mẹ tôi và tôi được sao?” Cận Liễm cười.

“Tất nhiên. Nếu anh không tin thì giờ tôi gọi cho dì Tăng nhé?” Tô Nhược Hân nghiêm túc rồi.

“Được, tôi phục cô, mẹ tôi thân thiết với cô hơn với tôi, thế được chưa?”

“Được, anh phục là được.” Tô Nhược Hân thả chiếc điện thoại mà vừa rồi  giả vờ cầm lên xuống.

“Hân xinh đẹp, cô ước chừng điểm thi THPT rồi chứ, được khoảng bao nhiêu?” Thân là đàn anh nên Cận Liễm quan tâm chuyện của Tô Nhược Hân.

“Năm trăm chín mươi.”

Một tiếng “két” vang lên, chiếc Mercedes G Class dừng ngay ven đường.

Nếu Tô Nhược Hân đứng ven đường chứ không phải ngồi trên xe thì chắc chắn cô sẽ thấy lúc dừng lại chiếc Mercedes G Class đã tóe lửa.

“Cô thi ít hơn người ta một môn mà điểm còn tầm năm trăm chín mươi ư? Cô chắc chứ?” Cận Liễm sợ hãi trước số điểm năm trăm chín mươi mà Tô Nhược Hân nói.

“Điểm tầm đấy.” Tô Nhược Hân bình tĩnh nói.

Cô làm bài nên trong lòng cô ước chừng được.

“Thế thì khỏe rồi. Nói đi, cô muốn học ngành nào trường nào? Cô nói cho tôi rồi chúng ta sẽ học cùng ngành cùng trường.”

“Liễm Tử, lần đầu gặp mặt mà anh đã bỏ ra nhiều thế khiến tôi nghi ngờ anh có mưu đồ gì khác. Chẳng lẽ anh hối hận vì tự chế nhạo mình và có tình ý với tôi?” Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn Cận Liễm.

“Nếu thật thì sao? Tôi còn cơ hội chứ?” Cận Liễm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời ngoài kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 425


Chương 425

Tâm trạng của Tô Nhược Hân tự dưng tốt hơn hẳn: “Không có đâu.”

“Tại sao?”

“Tôi không hứng thú mấy anh con trai là con cưng của mẹ, anh rớt rồi.”

“Tôi có thể nói lại một lần nữa là tôi hối hận vì đã tự chế nhạo mình không?” Sắc mặt Cận Liễm bỗng đầy rầu rĩ.

“Không thể, trần đời này làm gì có thuốc hối hận. Anh mau lái xe đi, đã bảo là hẹn nhau rồi, không được nuốt lời.”

Thế là chiếc Mercedes G Class lại chạy bon bon.

Đến khi ra khỏi thành phố và dừng cạnh một hồ sen, Tô Nhược Hân mới phản ứng lại: “Khu du lịch nhà nông sao?”

“Ừ, chỗ này tên Viện quán Hương Phi, cũng được lắm.”

Tô Nhược Hân xuống xe.

Giữa hồ sen mênh mông bát ngát thấp thoáng một hòn đảo nhỏ, trên đảo là những ngôi nhà gạch đỏ ngói xanh, trông khá là tuyệt.

Đang nghĩ xem làm sao qua đó được thì nhìn thấy một chiếc thuyền bơm hơi trên đảo xuyên qua bao lớp sen chạy tới.

Phải nói đây đúng là một nơi thích hợp để hẹn nhau.

Thuyền đến trong chớp mắt: “Mời hai người lên thuyền.”

Cận Liễm đỡ Tô Nhược Hân lên thuyền: “Sao rồi, chỗ này cũng ổn đúng không?”

“Ừ, nhưng tôi thấy anh hẹn tôi đến đây thì hơi phí.”

“Không phí đâu.”

“Anh nên hẹn một cô gái khiến anh không muốn tự chế nhạo mình đến đây.”

“Bây giờ tôi cũng không muốn tự chế nhạo mình với cô.”

“Chuyện đã qua không thể nào thay đổi được. Cận Liễm, anh từ bỏ đi.” Tô Nhược Hân cũng tùy ý nói đùa với Cận Liễm.

Hai người lên đảo nhỏ.

Tô Nhược Hân mới biết chỗ này không như những khu du lịch nhà nông bình thường.

Chỉ có bức tường bên ngoài là trông giống khu du lịch nhà nông thôi.

Còn bước vào trong là có cảm giác như xuyên về thời cổ đại vậy.

Rường cột chạm trổ, màn trướng tầng tầng lớp lớp. Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn chiếc quần mang kiểu dáng hiện đại của mình, đây là chiếc quần mà Hạ Thiên Tường tặng cô hôm cô thi THPT quốc gia đấy.

“Chỗ nãy có Hán phục mới, cô muốn thử không?” Cận Liễm xoa tay đề nghị.

“Thế anh cũng thay sao?”

“Được, cùng thay đi, tôi quên mình thay cùng người đẹp, trai cưng của mẹ bay xa rồi.”

Tô Nhược Hân cười, cô cảm thấy ở cạnh Cận Liễm rất thoải mái.

Người này luôn biết cách chiều theo tâm trạng của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 426


Chương 426

Khác với tác phong không đứng đắn của Hạ Thiên Chiếu, anh ta đầy năng lượng hơn và cũng ấm áp hơn, có cảm giác như là anh trai hàng xóm khiến cô muốn nói gì thì nói vậy.

“Thưa anh Cận, thưa cô, Hán phục ở phòng trưng bày đằng kia. Chỗ chúng tôi còn có trang phục những thời kỳ khác nữa, hai người đều có thể  chọn.” Nhân viên đón khách tiến lên giới thiệu cho Tô Nhược Hân và Cận Liễm.

“Chọn Hán phục đi.” Tô Nhược Hân cảm thấy mình và Cận Liễm là người như nhau. Cô thích Hán phục, đề nghị của anh ta cũng là Hán phục.

Nói chung thanh niên bây giờ đều thích Hán phục cả.

Mặc lên người có cảm giác rất nhẹ nhàng thanh thoát.

Tô Nhược Hân chọn bộ đồ màu tím nhạt.

Cô còn chưa thay đồ mà Cận Liễm đã hét to nói cô tầm thường.

Tô Nhược Hân cũng không để ý.

Hôm nay cô muốn tầm thường đấy.

Tầm thường thì tầm thường thôi, trước mặt Cận Liễm, cô thoải mái coi anh ta như anh trai.

Một tím một xanh lam. Khi ai nấy thay xong và đi ra, Tô Nhược Hân vui vẻ soi gương: “Liễm Tử, có tầm thường không?”

“Không tầm thường, trông như tiên.”

Vì thế Tô Nhược Hân thích thú xoay một vòng: “Nhờ anh quay video giúp tôi.”

Cận Liễm rất chuyên nghiệp quay video cho Tô Nhược Hân, không chỉ quay video thôi mà còn cả chụp ảnh nữa.

Chụp xong thì đi vào phòng riêng.

Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống ghế: “Cận thiếu gia, bổn tiểu thư muốn uống rượu.”

“Chủ quán, mang qua đây một vò Nữ nhi hồng.” Cận Liễm gọi như thật.

Thế là Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Vừa cười vừa xem video mà Cận Liễm quay cho cô.

Cận Liễm quay mấy video lận, cô cắt ghép một lúc là ra được đoạn video mình thích.

Sau đó đăng lên tường.

Kèm nội dung là: Người đẹp xuyên về thời Hán Sở tìm một đức lang quân như ý cùng với một vò Nữ nhi hồng.

Đăng xong, Tô Nhược Hân ngẩn người ngồi đó nhìn trạng thái vừa đăng này.

Chưa đến năm giây đã được mười mấy lượt thích rồi.

Có cả bình luận nữa.

Riêng Dương Mỹ Lan đã bình luận tận năm lần.

“Hán phục?”

“Đây là cảm nhận sau khi mặc Hán phục sao?”

“Nhanh chóng báo tên đức lang quân như ý ra, nếu không tớ có hứng thú với cậu đấy.”

Còn những người khác thì đều bình luận bằng nhãn dán có đôi mắt phấn khích biến thành sao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 427


Chương 427

Cô lẳng lặng nhìn, cũng không biết đã qua bao lâu, mãi đến tận khi thông báo Cận Liễm nhấn thích cô mới lấy lại tinh thần và ngẩng đầu: “Ơ này, video anh chụp mà, anh đang tự thích mình đấy sao?”

“Không không không, nhấn thích vì Hân xinh đẹp chứ đâu phải vì chất lượng video.” Cận Liễm cười nói.

“Coi như anh thức thời. Mau rót rượu cho chị!”

Đúng là vò rượu mang tên ba chữ “Nữ nhi hồng”, vừa mở ra là mùi thơm bay khắp nơi.

Tô Nhược Hân cảm thấy mình thật sự xuyên về thời Hán.

“Nào, uống rượu thôi.”

Nhắn tin cho chị Chiêm, nói giao Chúc Hứa cho chị Chiêm, còn cô sẽ vui chơi cả ngày hôm nay.

Giờ mới nhận ra là đã lâu chưa được thoải mái thế này.

Đến nỗi rượu trong ly cũng thơm một cách thuần túy nữa.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài toàn là hoa sen, bông hồng bông đỏ bông trắng bông tím, bông nào bông nấy cũng đẹp cả.

Ăn cơm ở nơi thế này, chắc chỉ con nhà giàu có như Cận Liễm mới nghĩ ra được thôi.

Một sự hưởng thụ tuyệt vời.

Đồ ăn cũng do Cận Liễm gọi.

Cô không thích ăn ngọt, nhưng dù đồ ăn ở đây bỏ đường thì cũng ngon thôi.

Rất có cảm giác của chốn thôn quê.

Họ gọi tám món. Khi Cận Liễm gọi món, Tô Nhược Hân nghĩ lãng phí quá.

Cô với Chúc Hứa tổng là hai người nhưng gọi bốn món mà vẫn thừa một nửa.

Nhưng khi món được dọn lên, Tô Nhược Hân mới nhận ra mình đã sai.

Món ăn nào ở đây cũng rất tinh tế.

Đúng thế đó, chỉ có thể dùng “tinh tế” để miêu tả thôi.

Siêu ít.

Có cảm giác một người ăn một miếng thôi là hết dĩa rồi.

Vì thế, món đầu tiên chỉ mất có ba phút, Cận Liễm chỉ ăn một miếng, còn lại đều bị cô ăn sạch.

Ăn rất ngon.

Khi món thứ hai được bưng ra, Tô Nhược Hân thả chậm tốc độ lại, nếu không cô sẽ có cảm giác là cô đang ăn một mình.

Tốc độ của cô khiến Cận Liễm cũng ngại gắp thức ăn.

Uống một hớp rượu: “Cận Liễm, cảm ơn anh nhé.”

“Khách sáo làm gì. Trai cưng của mẹ chỉ được thế này thôi, cô đừng chê đấy.”

“Không đâu không đâu, anh tốt mà, tôi rất hài lòng.” Hình như đây là lần thứ hai được một người đàn ông mời đi ăn. Tô Nhược Hân bỗng nhận ra, từ trước đến giờ Hạ Thiên Tường chưa bao giờ hẹn cô đi ăn ở một nơi thanh tịnh đẹp đẽ thế này cả.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà uống thêm hai ngụm rượu Nữ nhi hồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 428


Chương 428

Thật ra thì uống vào bụng cũng không có cảm giác gì cả.

Tại tửu lượng của cô kém sẵn rồi.

Uống đại một ít cũng đã bị tính là nhiều.

Nghĩ đến đây cô ngẩng đầu nhìn Cận Liễm: “Nếu tôi uống nhiều thì anh phải có trách nhiệm đưa tôi về chung cư đấy.”

Vì Tăng Hiểu Khê nên cô lựa chọn tin tưởng Cận Liễm.

“Được, uống hết ly này rồi thôi.” Cận Liễm nói rồi cũng cầm ly rượu lên và uống một ngụm, sau đó cầm bình rượu trên bàn xuống.

Trông như kiểu sợ cô thành ma men vậy, thái độ đầy đề phòng.

Tô Nhược Hân đương nhiên hiểu rõ tửu lượng của mình. Thật ra dù Cận Liễm không cầm đi thì cô cũng không uống tiếp đâu.

Dù gì cũng là rượu đế, uống dễ say lắm.

Vừa ăn vừa ngắm sen nên Tô Nhược Hân không xem điện thoại nữa.

Vì cô không muốn xem nữa.

Có cả nút thích và bình luận của Cận Liễm, nhưng lại không có gì của người ấy cả.

Chính cô cũng hơi mơ hồ, không ngờ mình lại chờ mong thông báo nhấn thích của Hạ Thiên Tường đến thế.

Đáng tiếc, người đó không nhấn thích và cũng không bình luận.

Tô Nhược Hân chỉ ăn ăn ăn và ngắm sen thôi.

Nhưng lại ăn với tốc độ siêu chậm của loài rùa.

Ngồi trong phòng riêng nhìn ra hồ sen vô tận, bất chợt cô không muốn về nội thành nữa.

Cứ dạo chơi thế này cũng tốt mà.

Thi THPT quốc gia xong được ba ngày rồi nhưng hôm nay là lần đầu cô đi ra ngoài chơi.

Trang cá nhân của bạn bè toàn là ảnh đi du lịch, so với họ cô kém xa.

Thứ duy nhất thu hút sự chú ý mọi người của cô trong mấy ngày gần đây chính là bộ Hán phục trên người cô lúc này.

Điện thoại của Cận Liễm đổ chuông.

Anh ta nghe máy. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Nhược Hân tiếp tục ăn, thỉnh thoảng lại uống tí rượu, chỉ uống một chút xíu thôi.

“Tô Nhược Hân, một người bạn của tôi đến đây nên tôi phải qua đó chào hỏi.” Cận Liễm nghe máy xong thì nói.

Tô Nhược Hân hất tay: “Anh đi đi. Lát nữa tôi cũng gọi điện thoại cho dì Tăng để báo cáo tình hình.”

“Tôi sẽ gọi cho mẹ tôi, tôi sẽ báo cáo. Tô Nhược Hân, cô không được gọi.”

“Haha, anh sợ gì vậy? Sợ tôi nói với dì Tăng là tôi thích anh, nhất định phải có được anh và bám víu lấy anh hả? Yên tâm, tôi không làm thế đâu.” Cô nhớ rõ chuyện anh ta tự chế nhạo mình là “trai ngoan của mẹ”.

Cận Liễm hơi gấp gáp: “Tô Nhược Hân, thật sự là tôi không cần cô gọi cho mẹ tôi đâu. Tôi sẽ tự nói với bà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 429


Chương 429

Nhìn anh ta dường như hơi căng thẳng, Tô Nhược Hân chỉ đành bỏ cuộc: “Vậy được, việc của anh thì tự anh giải quyết, chỉ cần dì Tăng không hỏi đến, thì tôi sẽ không chủ động gọi điện thoại cho bà ấy, cố gắng trải phẳng đường cho anh.”

“Cảm ơn.” Cận Liễm bước ra ngoài phòng đặt riêng, đi tụ họp với bạn bè.

Tô Nhược Hân gọi một bình nước dừa lớn, trong bình rải đầy hoa sen xinh đẹp, còn có cảm giác hơn cả ăn.

Một cái bóng phút chốc đập lên đống bừa bộn trên bàn.

Tô Nhược Hân tưởng là Cận Liễm quay lại, bèn nói: “Liễm Tử, gọi thêm cho chị hai món nữa, ăn chưa no.” Uể oải dựa vào ghế, không buồn giữ hình tượng, cô thoải mái hưởng thụ.

Người đàn ông bên cạnh ngồi xuống.

Không lên tiếng.

Nhưng chỉ trong chốc lát đã có hai món ăn được đưa lên.

Còn thêm một đĩa dimsum.

Lúc nhìn thấy dimsum, Tô Nhược Hân chốc lát nhảy cẫng lên: “Sao anh biết tôi thích ăn dimsum thế?”

Sau đó vừa quay người, nhịp tim tăng vọt.

“Anh biết.”

Tô Nhược Hân đờ người.

Thật sự không biết làm gì nữa.

Trái tim còn đập hay không cũng không biết nữa.

Nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tường bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống.

Cô đợi anh bấm like, đợi anh bình luận, kết quả chẳng đợi được gì.

Lại thấy người xuất hiện.

“Anh… anh đến lúc nào thế?” Tô Nhược Hân cảm giác bản thân nói lắp rồi, khoảnh khắc này gặp Hạ Thiên Tường cảm giác rất khác so với lúc trước.

Trước đây cô gặp anh không hề hoảng loạn chút nào, nhưng lúc này không chỉ hơi hoảng mà còn rối bời, giống như không biết suy nghĩ vậy.”

“Vừa đến.”

“Vậy Liễm… Liễm Tử đâu?”

“Gọi là Cận Liễm.” Hạ Thiên Tường sửa lại.

“Vậy Cận Liễm đâu?” Tô Nhược Hân vô thức sửa theo Hạ Thiên Tường.

Cô hơi mơ hồ, rõ ràng là có hẹn với Cận Liễm, sao hẹn mãi hẹn mãi, đã đổi thành Hạ Thiên Tường rồi.

Điều này không phù hợp khoa học lắm.

Dù gì giờ này vẫn là giờ đi làm.

Lúc này Hạ Thiên Tường đang phải đi làm ở tập đoàn Hạ Thị mới phải.

“Cậu ta say rồi, nhân viên khiêng cậu ta lên thuyền rời đi rồi.” Hạ Thiên Tường nói mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 430


Chương 430

“Không thể nào, Cận Liễm sao có thể uống say được, lúc nãy cậu ấy có uống bao nhiêu đâu.” Tô Nhược Hân không tin lắm.

Cận Liễm không phải kiểu người uống đến say mèm không biết trời cao đất dày là gì.

“Cậu ta không uống trước mặt em, đến chỗ đám bạn của cậu ta thì uống, đúng là sâu rượu.” Hạ Thiên Tường đang giải thích thế nào gọi là “trừng mắt nói xằng bậy”, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc.

Là anh đặc biệt mời người chuốc say Cận Liễm.

Nhưng anh không nói.

Tô Nhược Hân ngây người: “Liễm Tử là sâu rượu sao?”

“Gọi là Cận Liễm.” Hạ Thiên Tường nghiến răng.

“Cận Liễm là sâu rượu sao?”

“Phải.”

Tô Nhược Hân cũng không quan tâm Cận Liễm có phải sâu rượu không, phải thì là vậy đi, dù sao Hạ Thiên Tường cũng đến rồi, có người lo cho cô là được rồi.

“Tôi muốn ăn dimsum.” Dimsum ăn bao nhiêu cũng không chán.

Hạ Thiên Tường gắp một cái đưa đến bên miệng cô: “Há miệng.”

Cô một miếng ăn trọn, chính là mùi vị trong ký ức, sau đó vừa ăn vừa nhìn Hạ Thiên Tường: “Vì sao không thèm để ý đến tôi?”

“…” Hạ Thiên Tường ngớ ra.

Không quen với câu hỏi kiểu này của Tô Nhược Hân lắm.

Anh đâu có không để ý đến cô.

Nếu như mấy hôm nay cũng coi như là anh không để ý đến cô, vậy trước đây chẳng phải ngày nào cô cũng mặc kệ anh sao?

Chỉ cần anh không chào hỏi cô, không ra lệnh cho cô gặp anh, trước nay cô chưa từng chủ động gặp anh.

“Ánh mắt của anh là ý gì thế?” Không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, Tô Nhược Hân uống chút rượu nên không được bình tĩnh lắm.

“Để ý em.”

“Không để ý tôi.” Tô Nhược Hân lập tức phản bác lại: “Ba ngày rồi anh chẳng liên lạc với tôi, không gọi điện cũng chẳng gửi tin nhắn, chào buổi sáng không có, chúc ngủ ngon cũng không có.” Xả một hồi, lúc này mới thoải mái hơn một chút.

“Sau này sẽ có.” Hạ Thiên Tường điềm nhiên nhìn Tô Nhược Hân, lúc này đã quen hơn với Tô Nhược Hân thế này.

“Tôi đăng lên tường, sao anh không like, cũng không bình luận?” Tô Nhược Hân có được câu trả lời mà mình muốn, lập tức nhớ đến video mà mình đăng trên tường.

“Bây giờ like, bây giờ bình luận.” Hạ Thiên Tường nói, sau đó mở tường ra, rất nghiêm túc nhấn like.

Chỉ là sau khi bấm like, đến lúc bình luận, anh lại chần chừ.

Công việc anh làm nhiều nhất hàng ngày là phê duyệt tài liệu và ký.

Còn về bình luận trên tường hình như là lần đầu tiên.

Cho dù là mấy người anh em của anh, cũng chưa từng bình luận.

Nhưng, khoảnh khắc này, con người trước nay vẫn xem đăng lên tường và bình luận là một hành động ấu trĩ, lại nghiêm túc hẳn lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 431


Chương 431

Lần đầu tiên bình luận trên tường, bắt buộc phải nghiêm túc làm chứ.

Để lại bình luận cho cô gái nhỏ lại càng phải nghiêm túc thực hiện.

Đến nỗi, cho dù là đối mặt với rất nhiều tinh anh trong giới diễn thuyết, Hạ Thiên Tường cũng chưa từng căng thẳng, lúc này lại thấy hơi hồi hộp.

Ừm, cho dù là bảo anh phê duyệt một hạng mục lên đến hàng trăm tỷ, anh cũng chưa từng căng thẳng thế này.

Phát video một lượt, lại phát thêm lượt nữa, càng xem càng thấy Tô Nhược Hân xinh đẹp.

Nhưng lúc xem lần thứ ba, sắc mặt của Hạ Thiên Tường trầm xuống, đen lại.

Tiếp đó, không hề nể mặt nhập vào một dòng chữ.

“Người đẹp, chất lượng của video quay quá kém.”

Tô Nhược Hân nhìn điện thoại, rồi lại ngẩng đầu liếc Hạ Thiên Tường.

Nhìn đi nhìn lại mấy lượt như vậy rồi.

Cuối cùng đã thấy dòng chữ mà người đàn ông nhập vào, cô lập tức nhìn về bài đăng trên tường của mình đó, tò mò giống như đứa trẻ.

Vừa nhìn vế trước, vẫn rất vui vẻ, cô là người đẹp.

Kết quả nhìn đến vế sau, sự lãng mạn vừa dâng lên chốc lát tan biến: “Hạ Thiên Tường, anh không thể lãng mạn chút được à?”

“Quả thực quay chẳng ra sao, chi bằng xóa bài này đi, tôi quay lại cho em?” Phát hiện Tô Nhược Hân tức giận, Hạ Thiên Tường lại cực kỳ điềm tĩnh.

Anh nói không sai, video Cận Liễm quay chẳng ra sao cả.

Người phụ nữ của anh, video đăng trên tường cũng chỉ có thể là của anh quay, tuyệt đối không được là của Cận Liễm quay.

Anh không thích.

“Anh quay đẹp hơn sao?” Tô Nhược Hân nghi ngờ, cô quen biết Hạ Thiên Tường lâu như vậy, Hạ Thiên Tường còn chưa từng chụp ảnh cho cô nữa.

“Thử là biết, nếu em thấy đẹp hơn cái này, thì đăng lại.”

Tô Nhược Hân nheo mắt, bị anh thuyết phục, anh quay video cho cô, cho dù chỉ mới tưởng tượng cũng đã thấy ấm áp: “Được, anh chuẩn bị quay đi.”

Sau đó, cô đứng dậy, đang muốn làm động tác gì đó, đã thấy Hạ Thiên Tường chỉ về phía cửa sổ, nói: “Đến trước cửa sổ, lấy mười dặm hoa sen làm nền mới đẹp.”

“Vậy tôi đẹp hay là hoa đẹp?”

“Em đẹp.” Hạ Thiên Tường trả lời không chút do dự.

Đương nhiên là Tô Nhược Hân đẹp rồi.

Hoa có đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng người phụ nữ của anh.

Điều này không có gì phải bàn cãi.

Tô Nhược Hân cong môi, bật cười.

Cười rất ngọt ngào.

Bước về phía trước cửa sổ, thân hình hơi lảo đảo, đó là vì cô uống rượu, còn uống hơi nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 432


Chương 432

Lúc chếnh choáng men say, cảm giác nhìn chỗ nào cũng mơ hồ, nghĩ một chút, giơ tay lên làm một tư thế, vóc dáng uyển chuyển như hoa, nhẹ nhàng xoay một vòng.

Cách đó hai bước, Hạ Thiên Tường yên lặng nhìn cô, chưa hề chớp mắt một cái.

Anh vẫn biết Tô Nhược Hân xinh.

Nhưng khoảnh khắc này, cô không chỉ xinh, mà còn đẹp như một nàng tiên, anh nhìn cô mà không khỏi rung động, đồng thời cũng giơ camera lên nhắm chuẩn Tô Nhược Hân.

Điện thoại cao cấp độc quyền đặt làm riêng.

Điểm ảnh đương nhiên cũng là đẳng cấp.

Camera chuyển động theo Tô Nhược Hân, càng nhìn, anh phát hiện ra, Tô Nhược Hân không chỉ đẹp, thì ra nhảy múa cũng đẹp như vậy.

“Quay xong chưa?” Tô Nhược Hân nhảy xong, gương mặt đỏ ửng, chạy đến cướp điện thoại của Hạ Thiên Tường.

Sau đó đứng xem trước cửa sổ.

Càng xem, khóe môi càng cong lên.

“Đẹp.” Hạ Thiên Tường thấy cô cong môi, nhẹ nhàng nói.

“Đó là vì tôi đẹp.”

“Em đẹp.” Hạ Thiên Tường vô cùng tán đồng, phụ họa.

“Tôi gửi cho tôi rồi, hi hi.” Tô Nhược Hân không khách sao, dùng điện thoại của Hạ Thiên Tường gửi video cho mình.

Sau đó ngồi vào ghế, bắt đầu cắt ghép.

Sau khi cắt xong, nghiêm túc xem lại lần nữa: “Hạ Thiên Tường, quay đẹp lắm.”

Ánh mắt Hạ Thiên Tường trầm xuống, lúc anh học ở trường Harvard Business, từng giành được giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh của trường Harvard Business.

Nếu anh quay phim tệ, thì sẽ chẳng ai có ai quay đẹp được nữa.

Trình độ của Cận Liễm cũng là trình độ sơ cấp của anh.

Thấy cô cắt ghép xong rồi, Hạ Thiên Tường xem tường.

Kết quả đợi mãi, phát hiện bài gốc mà Tô Nhược Hân đăng vẫn còn, nhưng cái mới thì mãi không đăng lên.

“Sao không đăng?”

“Tôi thấy xóa cái của Liễm Tử thì không lịch sự lắm, cậu ấy cũng nhìn thấy rồi, còn bấm like và bình luận, nếu tôi xóa đi, đúng là không lịch sự. Cái anh quay, tôi giữ trong máy là được rồi.” Tô Nhược Hân cười ngọt ngào.

“Không được.”

Tô Nhược Hân không ngờ, Hạ Thiên Tường còn chưa dứt lời, lại giơ tay giành lấy điện thoại của cô, sau đó, tiện tay xóa thẳng bài đăng trên tường mà cô đăng lúc trước.

Đợi khi cô xông đến cướp lại, sau đó lướt ngón tay trên tường, đã chẳng còn gì nữa rồi.

Nghĩ đến những bình luận của cô, lần này Tô Nhược Hân bực tức: “Hạ Thiên Tường, anh không tôn trọng người khác quá đi.”

Dù gì cũng phải để cô chụp màn hình lại làm kỉ niệm, kết quả phát hiện ra chẳng còn gì nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 433


Chương 433

Trầm mặt xuống, khóe mắt cũng đỏ lên.

Ấm ức nhìn Hạ Thiên Tường, cảm giác anh đang bắt nạt cô.

Hạ Thiên Tường quả thực không ngờ Tô Nhược Hân lại phản ứng dữ như thế: “Lúc trước đã nói rồi mà, tôi quay thì đăng cái tôi quay, xóa cái trước đi.”

Anh thử dỗ Tô Nhược Hân, giọng nói cũng cố gắng dịu dàng.

Anh chưa từng dỗ ai như vậy, không quen lắm, nhưng vẫn dỗ.

Khóe mắt cô vừa đỏ, anh đã hoảng rồi.

“Nhưng tôi hối hận rồi, tôi đã kiên quyết phản đối rồi, anh còn xóa, anh vốn không tôn trọng tôi.” Càng nghĩ càng tức, lúc này không chỉ đỏ khóe mắt, mà mắt cũng ướt rồi, nước mắt khẽ khàng rơi xuống.

Hạ Thiên Tường phút chốc càng hoảng loạn hơn.

Giơ tay kéo Tô Nhược Hân lại, sau đó ôm cô lên đùi mình: “Không khóc.”

“Không cho anh xóa anh còn xóa, anh không nghe lời cũng không ngoan.” Tô Nhược Hân trách cứ.

Sau đó, chỉ thấy một Hạ Nhược Thiên trước giờ chỉ biết giáo huấn người khác, chưa từng bị người khác dạy dỗ lại, ôm cô gái nhỏ trong lòng, vỗ nhẹ lên vai cô: “Lần sau không vậy nữa.”

Dù sao xóa cũng xóa rồi, chuyện lần sau để lần sau tính.

Lúc này dỗ dành cô gái nhỏ trước đã.

Ba ngày không gặp, cô khóc, anh đau lòng.

“Xin lỗi.” Tô Nhược Hân nghiến răng.

“Anh xin lỗi.” Hạ Thiên Tường lập tức xin lỗi, không hề chần chừ chút này, cô vui là được.

Tô Nhược Hân lúc này mới cầm giấy ướt mà anh đưa cô, lau mắt, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường dường như vô cùng căng thẳng, bỗng nhiên “ha” bật cười thành tiếng: “Anh lo lắng à?”

“Đâu có.”

“Vậy anh có cảm giác tim đập nhanh hơn không?” Bây giờ cô đang ngồi trên đùi anh, hình như lại có cảm giác như tối hôm qua rồi.

Cảm giác hễ nghĩ đến anh là sẽ lại xuất hiện.

Chính là cảm giác nhịp tim đập nhanh.

“Có, em có không?” Tô Nhược Hân hỏi như vậy là lần đầu tiên, Hạ Thiên Tường cũng không kìm được mà hỏi lại.

Nếu như Tô Nhược Hân có, có phải nói lên điều gì đó không?

Cô gái nhỏ hôm nay nhìn có vẻ hơi là lạ.

Lúc đầu anh còn tưởng là do cô uống nhiều, nhưng cô nói rất rõ ràng, cho dù là uống rượu thì cũng vẫn còn lý trí.

“Có.” Tô Nhược Hân nhắm mắt, có gì nói đấy, cô sẽ không giấu giếm.

Có tức là có, không có là không có, không cần thiết phải che đậy giấu giếm.

“Lúc gặp tôi tim mới đập nhanh sao?” Hạ Thiên Tường lúc này cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như gióng trống vậy.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 434


Chương 434

“Ừm.” Tô Nhược Hân nghiêm túc gật đầu, đôi lông mày dài như chiếc quạt nhỏ khẽ động, vô cùng xinh đẹp.

Trong mắt Hạ Thiên Tường lại càng xinh đẹp hơn: “Vậy lúc nhìn thấy những người khác thì tim có đập nhanh không?”

“Không.” Tô Nhược Hân lắc đầu, gương mặt nhỏ đỏ bừng, cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn Hạ Thiên Tường nữa.

“Cận Liễm thì sao?”

“Cũng không.”

Bàn tay đang ôm Tô Nhược Hân của Hạ Thiên Tường, vì câu trả lời này của cô mà bất giác hơi nắm lại.

“Chỉ có tôi sao?”

“Chỉ có anh.”

Trầm khàn, một chữ “anh” cuối cùng của Tô Nhược Hân còn chưa dứt, gương mặt anh tuấn của Hạ Thiên Tường đã phóng to trước mặt.

Giữa mùi hương hoa sen, đôi môi của người đàn ông thấp dần xuống.

Nhẹ nhàng.

Ấm áp.

Cũng hoàn toàn không bị khống chế, cứ như vậy rơi xuống.

Tô Nhược Hân ngây người.

Cho đến khi lướt qua như lông vũ, mới nhẹ nhàng chầm chậm nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh.

Còn đập mạnh hơn tối qua, khi cô vừa gặp Hạ Thiên Tường.

Giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Nhưng cả người lại mềm nhũn, giống như lơ lửng trong không trung vậy.

Trước đây Hạ Thiên Tường cũng từng hôn cô.

Còn hôn rất nhiều lần.

Lần này cũng là cưỡng hôn.

Nhưng, lần nào cũng không khiến nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh như lần này, dường như cả thế giới yên tĩnh đến vậy.

Khoảnh khắc này, trong thế giới của cô chỉ còn lại Hạ Thiên Tường, và cô.

Đó là một cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời.

Cảm giác như sự kỳ diệu đang nhảy nhót trong tim vậy.

Sự tươi đẹp không thể nói thành lời, không thể hình dung.

Hàng lông mi dài, nhẹ nhàng khép lại, lướt trên mặt Hạ Thiên Tường.

Một chút một chút.

Mang theo sự ngứa nhẹ.

“Nhược Hân…” Một tiếng cảm thán, Hạ Thiên Tường chỉ muốn hôn sâu thêm nữa.

Anh từng hôn trộm Tô Nhược Hân rất nhiều lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 435


Chương 435

Nhưng chẳng lần nào mang lại sự tuyệt diệu cho anh như lần này.

Bởi vì những lần khác không được cô gái nhỏ đáp lại.

Đều là một mình anh tự biên tự diễn.

Gió thổi đầm sen ở phía sau.

Từng lá hoa sen xanh thẫm cả vùng, đan xen với từng bông hoa sen, nhảy múa trên mặt nước.

Cho đến khi không khí sắp rút cạn, Hạ Thiên Tường mới chầm chậm rời đi.

Ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là ý say mơ hồ.

Giống như anh cũng uống rượu.

Sau đó, thời gian cứ như vậy ngưng đọng lại.

Tô Nhược Hân nằm trong vòng tay anh, một đôi mắt đen như nho đen, nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường.

Rất lâu.

Rất lâu.

Cô không lên tiếng.

Hạ Thiên Tường cũng im lặng.

Dường như chỉ cần cất lời, tất cả sự tươi đẹp sẽ tan biến vậy.

“Khụ khụ…”

“Còn muốn nhìn nhau bao lâu nữa?”

“Chúng tôi vào có tiện không?”

Cho đến khi đằng sau vọng đến tiếng ho, lại cộng thêm mỗi câu hỏi ý kiến, Hạ Thiên Tường mới bừng tỉnh hoàn hồn, phút chốc ngồi thẳng người, đang muốn giấu Tô Nhược Hân ra đằng sau.

Không ngờ, Tô Nhược Hân cũng nghe thấy giọng nói, giống như là sợ hãi, chốc lát nhảy dựng lên, sau đó lùi về phía cửa sổ, cảnh giác nhìn ba người đàn ông bỗng nhiên bước vào.

Nhìn một lượt từng người từng người.

Lúc nhìn thấy Tiêu Tuấn Vỹ đi sau cùng, cô thở phào nhẹ nhõm: “Tiêu Tuấn Vỹ, tôi chỉ quen mỗi anh.”

Ý là, hai người kia cô đều không biết.

Tô Nhược Hân nói thẳng nói thật.

Không ngờ, cô vừa nói xong, Tiêu Tuấn Vỹ đã đắc ý: “Thấy chưa, chị dâu chỉ quen mỗi tôi, hai người các cậu đều là người lạ, là khách không mời, nếu như không còn việc gì khác, thì xin mời.”

Tống Phi giơ tay đẩy tay Tiêu Tuấn Vỹ ra: “Chị dâu trước đây không quen biết chúng tôi, bắt đầu từ bây giờ sẽ quen biết, cậu tránh ra.”

“Đúng thế, chị dâu, tôi là Hồ Nhất Thiên, anh em của Thiên Tường, Tống Phi cũng thế, hai chúng tôi đều thế.” Nói xong, lườm Tiêu Tuấn Vỹ như là khiêu khích: “Cậu ta là kẻ thay thế.”

“Cậu mới là kẻ thay thế, cả nhà cậu đều là kẻ thay thế, chị dâu còn chưa nói gì, cậu nói linh tinh gì thế.”

Chị dâu còn chưa nói gì, cậu dựa vào đâu mà nói cô ấy không quen bọn tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 436


Chương 436

“Cút hết.” Chính vào lúc ba người tranh cãi không ngừng, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên lên tiếng.

Căn phòng phút chốc im bặt.

Yên tĩnh đến mức dường như nghe được tiếng kim rơi.

Tô Nhược Hân nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Anh già vậy sao?” Một người hai người ba người, đều gọi anh là anh tư.

Nghe thấy chữ “già” từ miệng Tô Nhược Hân, trong đầu Hạ Thiên Tường lập tức cảnh giác, xoẹt qua tài liệu của Qúy Căn Nguyên.

Sau đó, thong thả nói: “Thứ tự của bốn người bọn anh không phải xếp theo tuổi tác, chỉ bàn đến thành bại và thắng thua, lúc xếp lớn nhỏ, ba người họ đều thua anh, thế nên, cho dù anh nhỏ nhất, cũng phải gọi là ‘anh’.”

Anh nói xong, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ba người bỗng nhiên xông vào, nhìn thế nào cũng thấy bực mình.

“Thi đấu?” Tô Nhược Hân lần đầu tiên nghe nói cách sắp xếp này.

“Ừm, thi đấu.”

“Thi cái gì?” Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường nói anh nhỏ nhất trong số bốn người họ, bất giác tò mò.

Cách sắp xếp như vậy, đúng là chưa từng nghe qua.

“Tổng cộng thi đấu 10 lần, em muốn hỏi lần nào?”

“Lần đầu tiên đi.” Tô Nhược Hân càng tò mò.

“Lần đầu tiên là trong vòng một tháng…”

Nhưng, Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Tiêu Tuấn Vỹ lên tiếng đầu tiên: “Anh tư, chúng tôi phục rồi, cũng gọi anh là anh tư rồi, có thể đừng nhắc những chuyện cũ đó được không?”

“Đúng đúng, hảo hán không nhắc chuyện bồng bột, không nhắc cũng được.”

“Chuyện từ thuở nào rồi, vẫn là nên nói chuyện của anh tư và chị dâu đi.” Tống Phi tràn ngập ý cười, đôi mắt không nhìn Tô Nhược Hân, mà là nhìn Hạ Thiên Tường.

Cuối cùng đã tận mắt nhìn thấy hai người hòa hợp rồi, thì ra người phụ nữ có thể kìm hãm Hạ Thiên Tường là như vậy.

Vừa mới mẻ vừa non mềm.

“Nhưng tôi muốn nghe.” Tô Nhược Hân bĩu môi, nhìn Tống Phi một cái.

Cô vừa nói xong, Hạ Thiên Tường đã tiếp tục nói: “Lần đầu là thi ai có thể học được một ngoại ngữ trong vòng một tháng.”

“Sau đó, chỉ có anh học được thôi?”

“Ừm.” Hạ Thiên Tường cười, anh xuất sắc như vậy, bây giờ xem ra phải thể hiện cho Tô Nhược Hân xem rồi, còn về tên Qúy Căn Nguyên đó, bây giờ anh phải luôn luôn cảnh giác.

“Anh tư, lần đó là anh ra đề, ngoại ngữ là sở trường của anh, anh thắng ba chúng tôi cũng chẳng tính là gì, dù sao, ba người chúng tôi cũng chẳng ai dị bằng anh.”

“Cậu cũng có thể dị đến mức một tháng học được một ngoại ngữ, hơn nữa còn có thể lấy được chứng chỉ của cuộc thi quốc tế, chuyện này không ai cản được cậu.” Hạ Thiên Tường hờ hững nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 437


Chương 437

“Anh còn… còn nhận cả chứng chỉ quốc tế?” Tô Nhược Hân ngây người, ngoại ngữ của cô cũng không phải kém, nhưng hình như chắc chắn không thể học được một ngoại ngữ trong vòng chưa đến một tháng.

Hạ Thiên Tường quả nhiên giống như Hồ Nhất Thiên nói, dị quá đi.

“Ừm.” Thấy được ánh mắt sùng bái của cô gái nhỏ, sắc mặt của Hạ Thiên Tường đang u ám vì ba người không mời mà đến, lúc này mới tươi tỉnh hơn.

“Còn nữa mà? Nói em nghe thử.” Tô Nhược Hân càng nghe càng tò mò.

“Luận văn, hình như họ không phục, vậy thì nói đến cuộc thi thứ tư đi.” Lông mày Hạ Thiên Tường hơi nhướng lên nói.

“Haiz, anh tư, có thể đổi cái khác không?” Tống Phi nghe thấy Hạ Thiên Tường chuẩn bị tiết lộ cuộc thi thứ tư cho Tô Nhược Hân, lập tức muốn ngăn cản.

Nghĩ lại, cuộc thi đó ba người họ cũng thua rất thảm.

“Đổi cuộc thi nào cũng được.” Hạ Thiên Tường cười.

“Cái này… cái kia…” Tống Phi phút chốc không đỡ lời được nữa.

“Được rồi, để anh ấy nói đi, dù sao trận nào ba chúng ta cũng thua anh ấy.” Tiêu Tuấn Vỹ thở dài, sau đó nhìn Tô Nhược Hân, lại nhìn Hạ Thiên Tường, cuối cùng khều Hồ Nhất Thiên đứng bên cạnh: “Anh tư muốn thể hiện trước mặt chị dâu, phải giữ thể diện cho anh ấy chứ.”

“Haiz, không cần giữ thể diện cho tôi, hay là tôi tìm lại video lúc đó, phát lại một lượt?” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Tiêu Tuấn Vỹ.

Tiêu Tuấn Vỹ lập tức im bặt.

Hạ Thiên Tường chỉ nói thôi, anh ta đã thua đến không còn cái nịt rồi, nếu còn phát băng ghi hình, thì anh ta sẽ thua đến triệt để luôn.

Anh ta vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Anh nghĩ vậy, Tống Phi và Hồ Nhất Thiên cũng nghĩ vậy.

Lúc này, đều rất hối hận lúc đầu khi xếp anh em, thì không nên ghi hình.

Hơn nữa, ghi hình đã đành, còn mỗi người một cái.

Ba cái của ba người họ đã vứt đi từ lâu rồi.

Video mất mặt như thế, đương nhiên là không thể giữ lại.

Nhưng Hạ Thiên Tường không vứt đi.

Thế nên, cho đến hôm nay, cho dù Hạ Thiên Tường nhỏ tuổi hơn ba người họ, tiếng “anh tư” đó cũng tuyệt đối không dám không gọi. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

“Thiên Tường, anh nói đi, nói mau.” Tô Nhược Hân dứt khoát ngồi xuống, nghểnh cổ hệt như bạn nhỏ nghe kể chuyện, đợi Hạ Thiên Tường kể lại.

“Trước đó nói trận đầu tiên là thi văn, thi học ngoại ngữ, trận thứ tư là thi võ, ba người họ đánh một mình đều thua anh, sau đó không phục, ba người cùng lên, em đoán xem kết quả thế nào?” Phát hiện Tô Nhược Hân nghe rất chăm chú, Hạ Thiên Tường bèn vòng vo.

“Anh đã thắng cả ba người họ.” Hai mắt Tô Nhược Hân đã sáng lấp lánh rồi, bây giờ chỉ còn lại sùng bái cộng thêm ngưỡng mộ Hạ Thiên Tường.

Thì ra anh không chỉ là học sinh xuất sắc của trường Harvard Business, mà cũng rất biết đánh nhau.

Đỉnh quá đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 438


Chương 438

“Cậu ấy may mắn, hôm đó tôi vừa lúc bị cảm, cơ thể đang yếu, nếu không tuyệt đối sẽ không thua.” Tiêu Tuấn Vỹ vội vớt vát lại thể diện cho mình.

Tống Phi cũng nói theo ngay: “Tôi cũng vậy, bị cảm là Tiêu Tuấn Vỹ lây bệnh cho tôi.”

“Cũng lấy cho tôi nữa.” Hồ Nhất Thiên chỉ có thể nói theo Tiêu Tuấn Vỹ và Tống Phi.

Tô Nhược Hân tưởng tượng hình ảnh một mình Hạ Thiên Tường đánh với ba người, cô bật cười nói: “Nói như vậy thì nếu so về tuổi thật, ba người các anh còn lớn hơn Hạ Thiên Tường à?”

“Ừ.”

“Đúng vậy.”

“Đúng.”

Trăm miệng một lời, có điều cả ba người đàn ông đều cúi đầu.

Thật là không tình nguyện.

Nhưng lại không dám không gọi.

Trong tay Hạ Thiên Tường có nhược điểm thắng được từ ba người bọn họ.

“Xem ra Thiên Tường cũng không tính là già.” Tô Nhược Hân vui vẻ bình luận một câu.

“Không già, nhưng cũng không trẻ.” Tống Phi không phục việc mấy năm nay mình cứ bị thua Hạ Thiên Tường mãi.

“Trẻ hơn ba anh là được rồi.” Tô Nhược Hân lập tức cãi lại.

Mạng của Hạ Thiên Tường là do cô cứu về, vậy thì anh phải là người của cô, cho nên cô đương nhiên phải che chở người một nhà.

Dù ba người họ không muốn gọi cô là chị dâu thì cũng chỉ có lựa chọn này.

Trên mặt Hạ Thiên Tường lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm lạnh lùng, nhưng bây giờ lại như xuân về hoa nở, ngay cả khóe môi cũng cong lên.

Tống Phi thấy vậy thì bĩu môi, nhưng lại không dám nói gì.

Dường như dù có nói gì thì chỉ cần lên tiếng, anh ta cũng đã bị Hạ Thiên Tường nói cho không cãi lại được.

Chẳng qua trong lòng thật sự không cam tâm tình nguyện.

“Khụ khụ, đương nhiên anh tư ít tuổi hơn ba chúng tôi, nếu không thì đã không xứng với chị dâu rồi.”

“Là vì chị dâu nên anh tư mới ít tuổi hơn ba chúng tôi.”

“Đây là ý trời, nếu không anh tư sao có thể xứng với chị dâu được.”

Cả đám châm chọc khiêu khích, nhưng tâm trạng Hạ Thiên Tường không tồi, cho nên anh không để ý, anh chỉ nói với Tô Nhược Hân: “Gọi thêm vài món ăn nhé?”

“Vâng ạ.” Tô Nhược Hân gật đầu, lại có thêm ba người nữa đi vào, biết là bạn bè của Hạ Thiên Tường nên cô cũng tỉnh rượu được hơn nửa.

Bỗng nhiên cô cảm thấy, nếu là bạn anh thì cô đương nhiên không thể biểu hiện quá kém.

“Tôi đi ra ngoài chút, chờ nhé.” Tống Phi ân cần đi gọi món ăn.

Các vị khách khác lục tục ngồi xuống.

“A, ai gọi đồ ăn trước vậy? Không phải là anh tư đấy chứ.” Nhìn thấy một bàn đồ ăn hỗn độn, Tiêu Tuấn Vỹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để chế giễu Hạ Thiên Tường tốt như vậy.

“Hai món.” Hạ Thiên Tường gọi hai món ăn, đều là món mà Tô Nhược Hân thích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 439


Chương 439

“Thì ra phòng ăn của chị dâu có người khác nữa à? Người đâu? Chị dâu mau gọi người đến đây giới thiệu cho chúng tôi đi.” Hồ Nhất Thiên cũng không chậm trễ, anh ta bắt đầu đào hố cho Hạ Thiên Tường.

Vừa rồi khi mới xuống thuyền, Hạ Thiên Tường đã nói bọn họ gọi điện thoại cho Cận Liễm, sau đó để họ chuốc rượu Cận Liễm, kết quả lợi dụng xong ba người họ rồi thì bắt đầu chèn ép họ.

Sắc mặt Hạ Thiên Tường sầm xuống: “Hồ Nhất Thiên, đừng quên vụ án của Mân Thắng.”

Tuyệt đối không thể nói ra chuyện anh để ba người bạn của mình chuốc say Cận Liễm.

Bây giờ thái độ của Tô Nhược Hân đối với anh đã có thay đổi.

Nhưng trong thời gian ngắn anh vẫn chưa dám xác định.

“Khụ… Cậu… Các cậu tiếp tục.” Hồ Nhất Thiên thấy trong chiến đội còn Tiêu Tuấn Vỹ chưa bỏ mình, chỉ đành giao trọng trách cho Tiêu Tuấn Vỹ, dù sao thì Tống Phi đi gọi đồ ăn vẫn chưa quay về.

“Anh tư , chuyện vừa làm đã không muốn thừa nhận, như vậy không tốt lắm đâu.”

“Hình như lâu rồi tôi chưa đi thăm chú Tiêu, hay cuối tuần này tôi dành thời gian tới thăm chú Tiêu một chút nhỉ.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh nói.

“Khụ…” Tiêu Tuấn Vỹ ho nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa: “Sao Tống Phi đi gọi đồ ăn mà cũng chậm như vậy, ngốc.”

Tô Nhược Hân nghe trái một câu phải một câu, bây giờ cô cảm thấy bạn bè của Hạ Thiên Tường rất là thú vị.

“Thiên Tường, lát nữa anh giới thiệu từng người cho tôi nhé?” Nếu là bạn của anh thì cô muốn làm quen chính thức một chút.

Gặp cũng gặp rồi, xem như tôn trọng đi.

Không biết tại sao, cũng có thể là vì đó là bạn của Hạ Thiên Tường cho nên cô cảm thấy họ giống như bạn của mình.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhớ tới anh vẫn chưa giới thiệu chính thức nhóm anh em kết nghĩa cho Tô Nhược Hân.

Thật ra không phải quên giới thiệu mà là không muốn giới thiệu.

Anh không muốn ba sinh vật giống đực bọn họ gặp Tô Nhược Hân.

Chỉ lo bọn họ sẽ làm Tô Nhược Hân sợ.

Nhưng bây giờ, không mời bọn họ cũng tự đến rồi.

Sao anh có thể làm trò đuổi thằng họ đi ngay trước mặt Tô Nhược Hân được.

Như thế giống như thiếu tính người.

Ít nhất ở trước mặt Tô Nhược Hân, anh tuyệt đối không phải kiểu người thiếu tình người.

“Hồ Nhất Thiên lão tam, Tiêu Tuấn Vỹ lão tứ.” Anh chỉ vào hai người họ, lời ít ý nhiều giới thiệu xong, vừa lúc Tống Phi đi gọi đồ ăn quay lại, anh nhân tiện nói luôn: “Lão nhị Tống Phi.”

“Chào chị dâu.” Ba người đàn ông thống nhất chính thức gọi một tiếng chị dâu.

Thật ra từ khi bước vào tới giờ, bọn họ vẫn luôn gọi Tô Nhược Hân như vậy.

Trước kia khi Tô Nhược Hân gặp Tiêu Tuấn Vỹ, Tiêu Tuấn Vỹ cũng gọi cô như vậy, cho nên hiện tại cô quên mất chuyện phản bác.

Kết quả gọi thế này, hình như ai cũng thuận miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 440


Chương 440

Như thế cô trời sinh chính là chị dâu bọn họ.

Nhưng lúc này cô mới chợt nhận thấy chuyện này có chỗ không đúng: “Cái đó… Cái đó, tôi còn chưa phải chị dâu của các anh.”

Cô và Hạ Thiên Tường vẫn chưa đi xem tuổi đâu, bây giờ mới quen biết bao lâu chứ, cũng chưa xác định mối quan hệ, cứ gọi cô là chị dâu giống như cô và Hạ Thiên Tường thật sự là một đôi.

Bây giờ nghĩ lại cách xưng hô này khiến người da mặt mỏng như Tô Nhược Hân đỏ bừng như sắp sửa nhỏ máu.

“Chị dâu xấu hổ cái gì, nếu anh tư dám bội tình bạc nghĩa thì tôi sẽ không để cậu ấy yên, cùng lắm thì ba chúng tôi đánh một trận với cậu ấy, tuyệt đối đánh cậu ấy biến dạng, để cho chị dâu được xả giận.”

“Chị dâu, mấy người chúng tôi ngóng trông có chị dâu mấy năm rồi, cô không biết sau khi sắp xếp thứ tự vai vế chúng tôi còn có quy định kết hôn theo trình tự, nếu anh tư còn không kết hôn thì ba chúng tôi cũng không thể kết hôn, chị không biết chứ nhà tôi chỉ có đứa con trai độc nhất là tôi, ba mẹ tôi sầu thối ruột vì chuyện ôm cháu rồi, cái này đều do anh tư cả.”

“Đúng đó chị dâu, chị không thể lùi bước, nếu bị không bắt lấy anh tư thì hạnh phúc nửa đời sau của chúng tôi coi như mất hết hy vọng.”

Cả đám một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, gọi càng ngày càng thuận miệng.

Có điều từ đầu tới đuôi, Hạ Thiên Tường không sửa lại lần nào.

Anh thích hai chữ “chị dâu” này.

Sắc mặt Tô Nhược Hân lại đỏ bừng: “Cái này… Cái này… Quan hệ giữa tôi và Hạ Thiên Tường không phải yêu đương đâu.”

“Vậy xác nhận quan hệ yêu đương từ giờ đi, anh tư , có ý kiến gì không?”

“Không có.” Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi mà đáp luôn.

Tốc độ kia làm cho Tô Nhược Hân khó tránh sửng sốt: “Hạ Thiên Tường, anh…”

“Chị dâu, chị cũng tỏ thái độ đi, anh tư của chúng tôi có điều kiện như thế, chị không biết ở thành phố T của chúng tôi, người xếp hàng theo đuổi anh tư, muốn làm chị dâu của chúng tôi không đến một sư đoàn thì cũng phải một tiểu đội, đó còn là số lượng mà chúng tôi biết, còn về phần chúng tôi không biết có bao nhiêu người thầm mến anh tư, có khi phải đến mấy sư đoàn.”

“Chị dâu, bỏ lỡ thôn này sẽ không có quán nào đâu nha, huống hồ anh tư tôi không phải cái quán ở thôn kia, cậu ấy là kho báu lớn, cả thế giới chỉ có một, bỏ qua là không tìm lại được nữa.”

Tô Nhược Hân nháy mắt: “Các anh đang làm mai mối à?” Cô nhớ tới lúc cô giới thiệu Hạ Thiên Tường cho Dương Mỹ Lan, hình như cô cũng muốn giới thiệu Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan như vậy.

Câu nói này đặc biệt quen tai.

“Không không không, chúng tôi đều vì hạnh phúc của chị dâu cả, chị dâu chỉ có làm bạn gái của anh tư tôi mới có thể hạnh phúc, chúng tôi đều vì suy nghĩ cho chị dâu thôi.”

Hạ Thiên Tường im lặng ngồi ở đó, giây phút này anh để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói.

Anh thổ lộ nhiều lần như vậy, ám chỉ nhiều lần như vậy mà không hiểu sao vẫn không có kết quả.

Bây giờ để ba người anh em hỗ trợ mình một chút, cái này không phải là không thể.

Một đôi đồng tử đen láy vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, mỗi phản ứng của cô dừng trong mắt anh đều thú vị, đáng yêu.

Tô Nhược Hân có phần không chống đỡ được, cô tùy tiện lấy lý do để ngăn lại: “Dừng, tôi đói bụng rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom