Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 381


CHƯƠNG 381

Sau khi sửa chữa lại, bất kể là phần mềm hay phần cứng đều được tăng lên một cấp.

Trong lúc cô ngây người, người đàn ông trước mặt đã cởi áo vest, để lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.

Tô Nhược Hân phát hiện, Hạ Thiên Tường mặc đồ vest và Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi trắng cho cô cảm giác khác hẳn.

Chính là hai vẻ đẹp riêng.

Hạ Thiên Tường mặc đồ vest tuyệt đối là phong thái Tổng giám đốc bá đạo.

Nhưng Hạ Thiên Tường mặc áo sơ mi lại giống như công tử tao nhã từ trong ngôn tình cổ đại bước ra, đẹp như tranh vẽ.

Lúc này, người đàn ông nhẹ nhàng xắn ống tay áo sơ mi trắng lên, cầm lấy tạp dề mà cửa hàng trưởng đã chuẩn bị sẵn cho anh và buộc lại, sau đó đi về phía sau bếp.

“Hạ Thiên Tường, anh định đích thân xuống bếp thật à?”

“Ừ, em có muốn làm cùng không?” Lúc khẽ hỏi Tô Nhược Hân, anh nghe được tiếng nhịp tim đập.

Đó là âm thanh của sự mong chờ.

“Được.” Kỳ thi đại học kết thúc, Tô Nhược Hân cũng thả lỏng: “Nhưng, tôi chỉ giúp thôi, không nấu ra được món gì ngon đâu.”

“Tôi nấu, em phụ giúp.” Lúc nói xong lời này, anh đã cảm giác hình ảnh tiếp theo chắc chắn rất đẹp.

“Tôi còn có thể nhặt rau, rửa rau.” Tô Nhược Hân thật sự muốn phụ giúp Hạ Thiên Tường.

Nhưng chờ tới lúc cô thật sự muốn ra tay, mới phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong bếp đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bỏ vào nồi là được.

Không chỉ không cần rửa, cắt cũng không cần.

Lúc trước, cô từng đi theo Hạ Thiên Tường vào đây, chẳng qua lúc đó cô không để ý mà thôi.

“Tôi… Tôi hình như không còn gì để làm nữa.”

“Em vẫn có thể chuyển gia vị giúp tôi.”

“Được rồi.” Dù sao bây giờ cô cũng chẳng có việc gì làm, lại chuyển đồ cho anh vậy.

Sau đó, Tô Nhược Hân đứng bên cạnh Hạ Thiên Tường nhìn anh nấu ăn, sau đó nghe lời chuyển đồ này đồ kia.

Cô lại nghe người đàn ông đang bận xào nói: “Có mồ hôi.”

“À, tôi đi lấy khăn ướt đây.” Cô lao ra phòng ngoài rút khăn ướt về, thấy trên trán Hạ Thiên Tường thật sự có mồ hôi.

Nhưng, người đàn ông này chảy mồ hôi cũng thật đẹp mắt. Cô hơi ngước đầu lên nhìn anh, không hiểu sao tim lại đập hơi nhanh: “Hạ Thiên Tường, anh đẹp trai như vậy làm gì chứ?”

“Vì em.”

“Sao lại vì tôi?” Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Tôi đang muốn hỏi anh, anh thật sự không có hứng thú với Mỹ Lan à?” Cô vẫn muốn làm mai cho Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan.

Cô cảm thấy cho dù Dương Mỹ Lan bây giờ không muốn theo đuổi Hạ Thiên Tường, nhưng nếu anh theo đuổi cô ta, hai người vẫn có hy vọng.

“Không.”

Một chữ lạnh lùng làm Tô Nhược Hân run rẩy: “Hạ Thiên Tường, anh không thể đừng lạnh lùng như thế được à? Ở cùng với anh chẳng có chút hơi ấm nào hết.” Cô nói xong, hung lăng lau mồ hôi trên trán của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 382


CHƯƠNG 382

Động tác không hề dịu dàng.

“Soẹt”, Hạ Thiên Tường đang thái sợi gừng lập tức cắt vào ngón tay.

Nếu không phải anh phản ứng đủ nhanh, chỉ sợ vào lúc này đã mất nửa ngón tay.

“Hạ Thiên Tường, sao anh bất cẩn như vậy?” Cô gái vừa nhìn thấy trên tay anh chảy máu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh và ngậm vào trong miệng cô.

Nhẹ nhàng mút máu của anh.

Hạ Thiên Tường ngây người đứng ở đó, nhìn Tô Nhược Hân giống như đang hút máu anh, hầu kết vẫn luôn chuyển động, màu mắt càng lúc càng tối lại.

Nếu không phải anh cố hết sức kìm nén, lúc này thật sự muốn bế luôn cô đến trên bàn tiệc.

Cảm giác mùi tanh mặn trong miệng nhạt đi, lúc này Tô Nhược Hân mới nhả ra.

“Anh còn đau không?”

“Không đau.” Cô vừa mút như vậy, anh thậm chí còn cảm thấy may mắn đã cắt trúng ngón tay.

“Vậy anh xào rau đi. À, đúng rồi, bao giờ Tiểu Hứa mới đến?”

“Chị Chiêm dẫn thằng bé tới nhà chị ấy chơi, tối nay không về.” Hạ Thiên Tường tiếp tục xào rau, ánh mắt thản nhiên giống như đây là một chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.

Tô Nhược Hân nghe được là chị Chiêm thì cũng yên tâm, nhưng không hiểu sao lại nhớ tới từ ‘thế giới hai người’ này.

Cô và Hạ Thiên Tường đang ở trong thế giới hai người sao?

Nhưng thật ra, nếu anh muốn thế giới hai người, tới trong căn hộ thì tốt hơn chứ?

Ở đó mới có cảm giác của gia đình.

Cho nên, chắc chắn là cảm giác của cô sai rồi.

Chủ tịch Hạ chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn thể hiện chút bản lĩnh thôi.

Sau đó, anh chỉ muốn nấu nướng mà không muốn cắt, rửa mới lựa chọn Trần Ký.

Sáu món ăn và một món canh.

Anh nấu xong món nào, cô bưng lên bàn món đó.

Hạ Thiên Tường chỉ tốn một giờ đã nấu xong sáu món ăn và một món canh, hơn nữa nhìn sắc hương vị đều đủ cả, có thể nói là cấp bậc đầu bếp lớn.

“Hạ Thiên Tường, có phải anh thường cướp công việc của đầu bếp nhà anh không?” Nếu anh luôn làm như vậy, chẳng phải đầu bếp nhà anh sẽ phải thất nghiệp sao?

“Không.” Tấm thân ngọc ngà cao ráo của Hạ Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân. Số lần anh nấu ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ vì Tô Nhược Hân.

“Vậy thì tốt rồi. Dù sao tay nghề của anh cũng kém hơn đầu bếp lớn.” Tô Nhược Hân nói xong thì cầm ly rượu lên, lần lượt rót hai ly rượu vang.

Vào lúc Hạ Thiên Tường xị mặt không nói tiếng nào, dường như chuẩn bị tuyệt thực để phản đối câu nói vô tình này của cô, đã nghe cô gái lại nói: “Nhưng đầu bếp lớn làm ngon cũng không ngon bằng Chủ tịch Hạ đích thân nấu cho tôi. Hạ Thiên Tường, cám ơn anh.”

Đáng lẽ bữa cơm này phải là bữa cơm ba mẹ cô chúc mừng cô thi đại học xong.

Kết quả biến thành Hạ Thiên Tường ở cùng với cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 383


CHƯƠNG 383

Lúc này, ánh mắt Hạ Thiên Tường mới thoáng nguôi giận. Lúc nhìn về phía cô gái đang cười dịu dàng, anh mới phát hiện ra, hóa ra tất cả những năm tháng tưởng chừng êm đềm đều không bằng nụ cười ấm áp trong giây lát của cô.

“Cheers.”

“Cheers.”

Hai ly chạm vào nhau, Tô Nhược Hân vui vẻ uống rượu.

Chỉ là cô muốn uống rượu, cộng thêm có nhiều món ăn ngon như vậy, không uống thật sự lãng phí đồ ăn của Hạ Thiên Tường.

“Em uống từ từ thôi.” Hạ Thiên Tường hơi hoảng khi thấy Tô Nhược Hân uống một hơi hết nửa ly, vội vàng giơ tay nắm lấy cổ tay của cô, không cho cô lại giơ ly đổ vào miệng nữa.

“Rượu ngon.” Lúc rượu vang mới vào miệng, lại ngọt giống như nước ngọt vậy, nhưng rất nhanh say.

“Rượu ngon cũng không thể uống nhanh như vậy được. Rượu này có tác dụng chậm.”

Tô Nhược Hân lại không cho là đúng, rót đầy nửa ly rượu: “Hạ Thiên Tường, trước đây mẹ tôi luôn nói tôi xui xẻo. Anh nói xem, có phải tôi là một người xui xẻo không?”

“Không phải.”

“Anh xem lúc anh gặp phải tôi, anh suýt chết. Còn nữa, tôi tham dự một kỳ thi đại học, kết quả bị thương phải bỏ lỡ một môn. Vậy chẳng phải là tôi xui xẻo còn gì? Tôi mang xui xẻo tới cho anh, bản thân tôi càng xui xẻo hơn. Ha ha, may là anh không thích tôi, sau này hai chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, nếu không tôi sẽ cảm giác tôi hại anh mất.”

Tay Hạ Thiên Tường cầm ly rượu run lên, cướp lấy ly rượu trong tay Tô Nhược Hân và nói: “Uống rượu lúc đói không tốt. Em ăn gì đó rồi hẵng uống tiếp, hử?”

Anh không ngờ cô chỉ mới uống hết nửa ly rượu thôi, sao cảm giác như đã say rồi?

“Ừ, để tôi nếm thử món anh nấu nào.” Tô Nhược Hân thật sự ngoan ngoãn ăn, sau đó hết lời khen ngợi.

Không thể không nói, tài nấu ăn của Hạ Thiên Tường không tệ.

Nhưng, cô ăn một lúc lại uống.

“Hạ Thiên Tường, nếu tôi biết anh thật sự đích thân xuống bếp, chúng ta về căn hộ ăn cơm thì tốt biết bao.” Ở đây là trong Trần Ký, cho dù tất cả món ăn đều thật sự do Hạ Thiên Tường nấu, cô vẫn có cảm giác đang đi ăn ở cửa hàng.

“Lần sau.” Không biết phải bao lâu nữa mới tới lần sau mà anh hứa với Tô Nhược Hân.

Bây giờ anh đã để tâm tới lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi.

Cho nên, trước khi anh có thể bảo đảm cô không bị tổn thương một trăm phần trăm, anh không muốn lại liên lụy tới cô nữa.

Cho anh thêm chút thời gian là được rồi.

Nghĩ đến sắp phải xa nhau, Hạ Thiên Tường cũng uống cạn ly rượu.

“Hạ Thiên Tường, tôi không thi tốt, anh có chê cười tôi không?” Cho dù không uống bao nhiêu rượu, nhưng dáng vẻ Tô Nhược Hân sau khi say rượu thật sự rất tệ. Lúc này, trông tinh thần cô có vẻ hoảng hốt.

“Không đâu. Chuyện đó không liên quan tới em. Chuyện tiếp theo, cứ giao cho tôi là được rồi.”

“Cái gì mà giao cho anh? Báo danh à?”

“Ừ, em cứ báo danh khoa y trường đại học T là được rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 384


CHƯƠNG 384

“Tôi báo danh là có thể trúng tuyển sao?” Tô Nhược Hân khẽ lắc ly rượu trong tay, đờ đẫn nhìn rượu màu đỏ thẫm sóng sánh.

“Đúng vậy.” Giọng điệu Hạ Thiên Tường rất chắc chắn.

Tô Nhược Hân lại lắc đầu: “Hạ Thiên Tường, tôi biết bản lĩnh của anh, nhưng nếu chút thành tích kia của tôi mà thật sự trúng vào đại học T, sẽ chỉ đổi lấy sự giễu cợt của đám bạn đại học T thôi. Nếu vậy tôi ở đại học T chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì. Tôi sẽ không báo danh vào đó đâu.”

“Với thành tích của em thì dư sức thi vào đại học T.” Hạ Thiên Tường ăn ngay nói thật.

“Vậy thì sao chứ? Thế giới này chỉ tin vào tổng thành tích cuối cùng, sẽ không quan tâm xem có phải tôi thi thiếu một môn hay không.” Tô Nhược Hân nói một tràng, vành mắt lại đỏ hoe.

“Tiểu Hân…” Nhìn Tô Nhược Hân như vậy, Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô quả nhiên để ý.

Hóa ra, lúc trước cô luôn cười thản nhiên chẳng qua là cố tỏ ra mình mạnh mẽ mà thôi.

Kết quả vừa uống rượu, một mặt chân thật nhất lại được thể hiện ra trước mặt anh.

“Hạ Thiên Tường, chúng ta là anh em, anh không chê tôi xui xẻo là tốt rồi. Nếu không, tôi sẽ không để ý tới người anh em như anh nữa.” Tô Nhược Hân uống nhiều, vỗ vai Hạ Thiên Tường với dáng vẻ đặc biệt phóng khoáng giống như hai anh em tốt.

“Không phải là anh em.”

“Vậy là gì? Chị em à?” Vậy anh cũng quá ái đi?

Hạ Thiên Tường khẽ day giữa chân mày, rất muốn nói quan hệ giữa bọn họ là quan hệ nam nữ. Nhưng anh nghĩ đến quyết định sau đó của mình, cuối cùng lại nhịn xuống.

Anh không lên tiếng, Tô Nhược Hân cười ha ha: “Hạ Thiên Tường, anh còn thật sự muốn ái à? Tôi đại biểu tất cả gay trên đời này khinh bỉ anh.”

“Không được.”

“Không được cũng khinh bỉ rồi.” Tô Nhược Hân mới không quan tâm, tiếp tục tranh cãi với Hạ Thiên Tường.

Cô thật sự uống không tốt, cộng thêm tâm trạng hôm nay không vui, nhất thời uống nhiều rồi.

“Tiểu Hân, em đừng uống nữa, em uống nhiều rồi.” Hạ Thiên Tường lại muốn cướp ly rượu của cô.

“Không, tôi không uống nhiều, tôi không có say.” Tô Nhược Hân đẩy tay Hạ Thiên Tường ra, lại nhanh chóng ngây người nhìn rượu sóng sánh trong ly tiếp: “Trước đây, lúc tôi ở cùng anh ấy, anh ấy cũng rất xui xẻo. Hạ Thiên Tường, có phải mạng tôi quá cứng, lúc nào cũng mang tới tai họa cho người khác không?”

Hạ Thiên Tường cũng uống rượu, nhất thời không chú ý tới câu nói ‘anh ấy cũng rất xui xẻo’ kia của Tô Nhược Hân, tiếp lời cô: “Không đâu. Nếu không phải nhờ có em, tôi đã chết rồi. Cho nên em không có gây họa cho tôi, em mang tới cho tôi không phải là tai họa, xui xẻo mà là cuộc sống mới.”

Hạ Thiên Tường vừa nói như vậy, ánh mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên: “Đúng vậy, tôi mang tới cuộc sống mới cho anh.”

“Còn có Hạ Thiên Chiếu, Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn đều là người em đã cứu. Nếu không có em, bây giờ bọn họ kẻ chết, người để lại sẹo, vậy làm sao có thể là xui xẻo được? Rõ ràng là em mang phúc tới cho bọn họ.”

Tô Nhược Hân toét miệng cười: “Cậu Hạ nói rất đúng, đều đúng hết.”

Uống rồi, nói rồi, khúc mắc trong lòng đã được tháo gỡ nhờ mấy câu nói qua loa của Hạ Thiên Tường.

Ăn no rồi, rượu cũng đủ rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 385


CHƯƠNG 385

Tô Nhược Hân còn tưởng uống chút rượu không làm khó được cô. Cho đến lúc cô bị Hạ Thiên Tường bế vào trong xe, mới phát hiện ra có lẽ mình đã uống nhiều thật.

Từ Trần Ký đến căn hộ rất gần, chẳng qua Hạ Thiên Tường vẫn lái xe.

Anh đẩy cửa căn hộ ra, cả căn phòng yên tĩnh. Chúc Hứa và chị Chiêm quả nhiên đều không ở đây.

“Hạ Thiên Tường, cám ơn anh đã tốt với tôi như vậy.”

“Không cần cảm ơn.” Cô xứng đáng được anh đối xử tốt như vậy.

“Cám ơn anh đã tốt với Tiểu Hứa như vậy.” Chắc chắn vì cô là ân nhân cứu mạng thôi. Nếu không, trước đây anh thậm chí còn chẳng muốn cứu Chúc Yên, nói cho cùng vẫn là nể mặt cô.

“Tiểu Hân, em uống nhiều rồi.”

“Tôi không uống nhiều. Hạ Thiên Tường, tôi không hề uống nhiều.” Tô Nhược Hân bị bế vào đến phòng ngủ vẫn còn la hét, đầu lưỡi cũng líu lại rất không hình tượng. Tiếng nói chuyện cũng run rẩy, nhưng vẫn không thừa nhận cô uống nhiều.

Nhưng nhìn gương mặt cô đỏ bừng, mê người giống như quả táo chín vậy.

“Bịch” một tiếng, Tô Nhược Hân giãy loạn lập tức rơi xuống giường, cũng kéo cả Hạ Thiên Tường ngã xuống theo.

Giường đệm mềm mại, trời cũng đã tối, cộng thêm hai người đều ngà ngà say, ánh mắt Hạ Thiên Tường hơi mơ màng.

Lý trí mách bảo anh không thể làm gì.

Nhưng vừa đối diện với gương mặt nhỏ nhắn giống như trái táo của Tô Nhược Hân, gương mặt đẹp trai bất giác cúi xuống.

Sau đó, anh hôn Tô Nhược Hân.

Trong đôi mắt khép hờ đều là dáng vẻ xinh đẹp của cô gái.

Chỉ muốn trao cho anh sự ngọt ngào.

Anh chọn Trần Ký vì không muốn giây phút mất lý trí này diễn ra.

Nhưng đưa cô trở về, anh vẫn mất lý trí.

Ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ chiếu vào làm trong căn phòng trở nên mờ ảo, trông rất đẹp.

Lại chẳng đẹp cô gái bằng trong lòng.

“Tiểu Hân…” Anh gọi tên cô hết lần này tới lần khác.

Nhưng đến khi hai tay anh nắm lấy hai tay cô đặt ở hai bên người, Tô Nhược Hân vẫn không gọi tên anh lần nào.

Tất cả đều là cảm giác chạm vào sẽ nổ.

“Căn Nguyên …” Cuối cùng, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên nghe cô gái khẽ gọi ra một cái tên.

Lại là một cái tên hoàn toàn xa lạ với anh.

Căn Nguyên mà không phải là Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lập tức giơ tay qua, nắm chặt lấy cổ Tô Nhược Hân: “Em đang gọi ai?”

Trong phút chốc, tất cả cảm giác biến mất. Giây phút này, muốn anh tỉnh táo bao nhiêu lại có bấy nhiêu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 386


CHƯƠNG 386

Căn Nguyên ,đây tuyệt đối là tên của một người đàn ông.

Thường nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy.

Vậy có phải Tô Nhược Hân thường nhớ về người đàn ông tên Căn Nguyên này, cho nên giờ phút này mới khẽ thốt ra khỏi miệng.

Hoặc là cô say rượu mới nói ra lời thật lòng.

Hạ Thiên Tường xuống tay cũng tàn bạo, trong mắt đầy tơ máu. Tô Nhược Hân dám thích người đàn ông ngoài anh. Anh muốn bóp chết cô.

Bản thân anh cũng không biết mình ra tay tàn nhẫn thế nào.

Làm Tô Nhược Hân cảm thấy dường như không thở nổi.

Cô giơ tay muốn kéo bàn tay trên cổ kia ra, thế nhưng cô đang say làm sao có thể là đối thủ của Hạ Thiên Tường được.

Tay anh càng bóp tàn nhẫn hơn, gương mặt vốn ửng hồng của Tô Nhược Hân trong nháy mắt đã biến thành tái nhợt.

Tái nhợt không hề có sắc máu.

“Căn Nguyên, sao anh bóp cổ em? Em đau quá, em sắp chết rồi.” Tô Nhược Hân thì thầm, cảm thấy cả người đang chìm vào trong một hang sâu với tốc độ cực nhanh, sau đó lập tức rơi xuống, cũng không hít thở được nữa.

Chết.

Cô sắp chết.

Từ này lập tức xông vào trong đầu Hạ Thiên Tường.

Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.

Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.

Trong mắt anh lóe lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt tái nhợt giống như người chết vậy, cũng là vẻ mặt mà anh từng gặp qua rất nhiều lần.

Tay anh chợt thả lỏng ra.

Không, anh không muốn cô chết.

Cô chỉ có thể là của anh.

Bây giờ anh vì an toàn của cô mới tạm thời bỏ qua cho cô, chứ không phải thật sự từ bỏ.

Giờ phút này, Hạ Thiên Tường tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.

Cho dù trong lòng Tô Nhược Hân có người đàn ông tên Căn Nguyên đó thì sao chứ? Anh vẫn sẽ không từ bỏ Tô Nhược Hân, cũng sẽ không để cho Căn Nguyên gì đó có bất kỳ cơ hội nào.

Hạ Thiên Tường chậm rãi đứng lên, cũng nhẹ nhàng rời khỏi người phụ nữ đang say trên giường.

Anh buồn bực lấy ra một điếu thuốc, nhưng không châm mà hít sâu một hơi, lại cúi xuống đắp chăn cho Tô Nhược Hân. Lúc này, anh mới xoay người đi ra khỏi phòng của cô.

Trong căn hộ sạch sẽ.

Ban đầu, anh cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Anh chẳng qua muốn có một cơ hội để anh và Tô Nhược Hân ăn cơm riêng.

Cho nên, anh mới bảo chị Chiêm dẫn Chúc Hứa về nhà chị chơi.

Nhưng vừa rồi, anh vẫn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 387


CHƯƠNG 387

Nhưng mà, cũng vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh mới nghe được Căn Nguyên gì đó từ trong miệng của Tô Nhược Hân.

Anh nhấc đôi chân dài bước vài bước đã tới ban công, từ tầng hai mươi tám nhìn vô vàn ánh đèn của các gia đình trong thành phố T phía xa, rất đẹp.

Nhưng tâm trạng của anh lúc này lại cực tệ.

Một tay kẹp điếu thuốc.

Một tay là điện thoại.

Lúc gọi điện, anh khẽ ho một tiếng.

“Cậu Hạ, cậu không sao chứ?” Phương Tấn biết rất rõ tình hình Hạ Thiên Tường chăm sóc Tô Nhược Hân lúc trước.

Hạ Thiên Tường vì Tô Nhược Hân, có thể bất chấp mọi giá.

Cái gì cũng bỏ được.

“Điều tra một người.” Không ngờ, Hạ Thiên Tường căn bản không trả lời anh ta, mà chỉ thị cho anh ta một câu hoàn toàn chẳng ăn nhập gì.

“Ai?”

“Một người đàn ông tên là Căn Nguyên .”

“Được.” Chỉ là điều tra một người thôi, chuyện này rất dễ dàng.

Không ngờ câu nói tiếp theo của Hạ Thiên Tường làm Phương Tấn lập tức muốn thu lại suy nghĩ ‘chuyện này rất dễ dàng’: “Nửa giờ, tôi muốn biết tất cả tài liệu về người này.”

“Ầm” một cái, mí mắt Phương Tấn cũng giật mạnh: “Cậu Hạ, cậu có thể cung cấp thêm tin tức được không?”

Nửa giờ để điều tra tất cả tài liệu của một người chỉ có tên không có họ, hình như hơi khó.

Bởi vì cái tên này quá xa lạ. Anh ta ở thành phố T lâu như vậy, cũng đi theo Hạ Thiên Tường đã mấy năm, từ trước đến nay chưa từng nghe qua người đàn ông tên Căn Nguyên ‘ này.

Hay người này không phải là người ở thành phố T?

Phương Tấn bối rối, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do Hạ Thiên Tường bảo anh ta điều tra một người đàn ông như thế.

“Không, anh chỉ còn hai mươi chín phút.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.

Nhưng cảm giác lạnh lùng rõ ràng quen thuộc kia rơi vào trong tai Phương Tấn lúc này, lại dường như đang nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Thiên Tường dường như muốn xé nát người tên Căn Nguyên kia ra vậy.

Phương Tấn lập tức cúp máy, vội vàng đi điều tra.

Nhưng xem ý của Hạ Thiên Tường, nếu anh ta không thể điều tra ra người đàn ông tên Căn Nguyên này trong vòng nửa giờ, chỉ sợ sẽ bị đuổi việc luôn.

Phương Tấn hành động rất nhanh.

Nhưng anh ta điều tra mười phút vẫn không có manh mối gì.

Anh ta còn thông qua cục cảnh sát để điều tra tất cả những người có tên đó trong hộ tịch của thành phố T.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 388


CHƯƠNG 388

Tuy anh ta vẫn điều tra ra được năm người có tên “Căn Nguyên ” nhưng xem tuổi tác, anh ta biết bọn họ không thể là người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm.

Một tuổi, ba tuổi, năm mươi tư tuổi, sáu mươi ba tuổi, bảy mươi hai tuổi. Năm người này già trẻ lớn bé thì cũng thôi, nhưng bọn họ đều là dân chúng bình thường. Ba người lớn tuổi cũng không phải là người trong giới kinh doanh.

Điều tra được cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng anh ta thật sự không biết người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm rốt cuộc là ai.

Anh ta thậm chí không có một phương hướng nào, cảm giác như mò kim đáy biển giữa biển người mênh mông.

Quá khó.

Quá khó với anh ta rồi.

Nhưng Hạ Thiên Tường chưa bao giờ bảo anh ta vô duyên vô cớ đi điều tra một người.

Mà Hạ Thiên Tường cũng không cho anh ta bất kỳ nhắc nhở nào.

Chẳng qua dạo này, những phản ứng không hợp với lẽ thường như vậy của Hạ Thiên Tường hình như đều liên quan tới một người.

Đó là Tô Nhược Hân.

Nghĩ đến Tô Nhược Hân, Phương Tấn gõ đầu, lập tức tập trung vào chiến đấu.

Kết quả chỉ cần sáu phút, anh ta đã điều tra ra được người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm.

Chẳng trách anh ta thông qua tài liệu hộ tịch vẫn không điều tra ra được người này.

Hóa ra hộ tịch của cậu ta không ở thành phố T.

Triệu Căn Nguyên.

Từng là học sinh của trường trung học Khải Mỹ.

Sau đó chuyển trường.

Chỉ cần vừa điều tra chỗ trường trung học Khải Mỹ của Tô Nhược Hân, anh ta lập tức điều tra ra được những điều này.

Phương Tấn thở phào nhẹ nhõm khi biết trường trung học Khải Mỹ có một cậu bé tên là Triệu Căn Nguyên.

Anh ta gửi luôn tài liệu của Triệu Căn Nguyên cho Hạ Thiên Tường.

Chậm một chút nữa là quá nửa giờ.

Anh ta sẽ thảm đấy.

Nghe được một tiếng “Đinh” vang lên, Hạ Thiên Tường cúi đầu mở mail trong điện thoại ra.

Anh đen mặt khi nhìn thấy tài liệu của Triệu Căn Nguyên.

Là vì dòng năm sinh trên cùng.

Triệu Căn Nguyên và Tô Nhược Hân cùng tuổi.

Cô quả nhiên thích đàn ông trẻ tuổi, cho nên cô mới nói anh già.

Anh ngây người nhìn điện thoại. Nếu không phải Phương Tấn gửi mail cho anh mà là tờ giấy, giờ phút này nó tuyệt đối đã biến thành từng mảnh vụn.

Triệu Căn Nguyên từng là hot boy của trường trung học Khải Mỹ.

Mà Tô Nhược Hân là hot girl của trường trung học Khải Mỹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 389


CHƯƠNG 389

Hot boy và hot girl…

Bây giờ, Hạ Thiên Tường thật muốn xử boy này rồi.

Tô Nhược Hân đang ngủ say, chợt rùng mình một cái, thậm chí còn khẽ gọi tên Hạ Thiên Tường.

Đáng tiếc, người đàn ông ở ngoài ban công đã bỏ lỡ.

Hạ Thiên Tường dập điếu thuốc, sau đó thậm chí không vào phòng Tô Nhược Hân mà rời đi luôn.

Trong bóng đêm, chiếc xe Bugatti chở anh chạy không mục đích trên đường phố của thành phố T.

Qua giờ cao điểm, thành phố không ngủ chỉ còn lại bóng đêm dịu dàng, lãng mạn và tuyệt đẹp.

Hạ Thiên Tường lái xe, trong đầu trước sau vẫn không thể nào quên được gương mặt nhỏ nhắn ngà ngà say kia.

Ngọt ngào giống như một quả nho làm anh muốn nuốt chửng.

Đêm đó, Hạ Thiên Tường chạy đến khi xăng trong xe Bugatti sắp hết, mới vội vàng quay về biệt thự Bán Sơn.

Mấy ngày không về.

Trong biệt thự vẫn như trước đây, trời tối là vắng tanh vắng ngắt.

Anh đỗ xe và vào phòng khách, vừa định vào thang máy lên tầng thì nghe phía sau vọng đến một giọng nói: “Thiên Tường, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Hạ Thiên Tường đứng lại nhưng không xoay người, cứ quay lưng như vậy nói với Lục Diễm Chi: “Nói.”

Giờ phút này, giọng nói không hề có hơi ấm làm nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống.

Sự ấm áp của anh từng được trao cho một người, bây giờ không biết còn có thể cho người nào nữa.

“Thiên Tường, con nói chuyện với mẹ như vậy sao? Dù gì mẹ cũng là mẹ con.” Lục Diễm Chi nhíu mày, chắc đã ở đây chờ Hạ Thiên Tường rất lâu.

Hạ Thiên Tường day trán, xoay người đi tới trước ghế sofa và ngồi xuống: “Nói.”

“Con uống rượu à?” Lục Diễm Chi ngửi được mùi rượu trên người anh, không khỏi sa sầm mặt.

“Ừ.”

“Con uống rượu còn lái xe? Lần trước con không chết, bây giờ vẫn không để tâm thật à? Con không thể nhớ lâu hơn sao?” Lục Diễm Chi quát, chỉ tiếc dạy mãi không nên.

“Nói chuyện.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, giọng nói khàn khàn, mắt đỏ như máu. Trong ánh mắt anh nhìn Lục Diễm Chi chỉ còn lại sự trống rỗng.

Lục Diễm Chi thấy con trai như vậy thì thở dài: “Con đã không tới công ty bảy ngày rồi. Đám lão già kia đã bắt đầu rục rịch.”

“Biệt thự riêng Hâm Đằng, con biết rồi.”

“Con biết bọn họ tập trung ở biệt thự riêng Hâm Đằng bàn bạc làm thế nào để đánh ngã con, thế mà con còn có thể vì Tô Nhược Hân mà không tới công ty liên tục bảy ngày. Thiên Tường, con là Chủ tịch một tập đoàn công ty, con làm thế khiến mẹ quá thất vọng rồi.”

“Mẹ gọi con lại, chỉ để nói cho con biết chuyện này à?”

“Lẽ nào mẹ nói cho con biết chuyện này là không đúng sao? Lẽ nào mẹ phải trơ mắt nhìn con bị mất đi chức Chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, sau đó mới nói cho con biết sao?” Lục Diễm Chi sốt ruột khi thấy Hạ Thiên Tường thờ ơ trước lời bà ta nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 390


CHƯƠNG 390

“Con đã sớm đoán được chuyện này rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, con về phòng đây.” Hạ Thiên Tường nói xong, đứng dậy rời đi.

“Thiên Tường, con đã dự đoán được thì tốt. Con tạm thời chờ đã, mẹ còn có chuyện muốn nói với con.” Lục Diễm Chi liếc nhìn con trai. Bà ta biết năng lực của anh thế nào.

Cho nên, giờ phút này bà ta đã thoáng yên tâm.

Nhưng có một số việc, bà ta nên phản đối thì vẫn phải phản đối.

“Mẹ nói đi.” Hạ Thiên Tường dừng lại, đôi mắt lờ đờ vì say.

Nhưng bất kể say thế nào, trong đầu anh vẫn tỉnh táo, chỉ có Tô Nhược Hân, ngoại trừ Tô Nhược Hân vẫn là Tô Nhược Hân.

Lục Diễm Chi hắng giọng, nói tiếp: “Mẹ biết con đối xử tốt với cô ta là muốn báo ơn, nhưng có lẽ còn có rất nhiều cách báo ơn.

Con có thể cho cô ta cuộc sống tốt nhất, cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn, mà không phải là cưới cô ta.

Còn nữa, có lẽ con cưới cô ta không phải mang tới hạnh phúc mà là nguy hiểm luôn tồn tại bất kỳ lúc nào, thậm chí mất đi tính mạng.

Cho nên, Thiên Tường, mẹ đề nghị con hãy bỏ qua cô ta, cưới một người phụ nữ mạnh hơn, người không cần con phải quan tâm tới sự an toàn, không tốt sao? Mẹ thấy Lệ Doãn Nhi cũng không tệ. Ngày đó, cô ấy tới công ty, con đã bắt nạt người ta, đúng không?”

Hạ Thiên Tường kiên nhẫn nghe xong, tùy tiện nói: “Con muốn kết hôn với cô ấy không phải chỉ vì báo ơn, mà con thích mùi vị khói lửa nhân gian trên người cô ấy. Cô ấy làm con có cảm giác bây giờ mình là một người còn sống. Còn về Lệ Doãn Nhi, con không thích.” Hạ Thiên Tường nói một tràng xong, đã nhấc chân rời đi, cũng không nhìn Lục Diễm Chi nữa.

“Vậy Nhậm Vy Vy  thì sao?” Lục Diễm Chi vội vàng kêu.

Cái tên Nhậm Vy Vy  vang vọng khắp ngóc ngoách của đại sảnh biệt thự.

Lúc nói ra cái tên này, bà ta bình tĩnh nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường.

Quả nhiên, Hạ Thiên Tường đang bình thản bước đi chợt khựng lại.

Vào lúc Lục Diễm Chi tưởng Hạ Thiên Tường động tâm, lại thấy anh tiếp tục đi về phía thang máy, đồng thời thản nhiên nói: “Không nhớ người này.”

Cửa thang máy đóng lại, Lục Diễm Chi bình tĩnh nhìn về phía con trai rời đi và lắc đầu.

Không thể nào. Cho dù bà ta không thích Nhậm Vy Vy, nhưng vẫn tốt hơn một cô gái không môn đăng hộ đối như Tô Nhược Hân.

Con trai bà ta ưu tú như thế, Tô Nhược Hân kia căn bản không xứng với con trai.

Tô Nhược Hân cứu con trai tỉnh lại, bà ta dựa theo dự tính ban đầu cho cô mười lăm tỷ là đủ rồi, không cần liên lụy tới hôn nhân cả đời của con trai.

Hạ Thiên Tường vào trong phòng ngủ, lãnh đạm đi về phía phòng vệ sinh. Lúc anh đang muốn rửa mặt thì đột nhiên phát hiện ra tất cả những thứ vốn thuộc về Tô Nhược Hân trong phòng anh đều biến mất.

“Chị Trương.” Hạ Thiên Tường đi ra ngoài, đứng trong hành lang gọi to.

Anh vừa gọi một tiếng, rất nhiều đèn trong biệt thự lập tức sáng lên.

Quản gia khoác áo chạy ra, cung kính đi tới trước mặt Hạ Thiên Tường: “Cậu chủ, chị Trương đã nghỉ việc.”

“Nghỉ việc?” Hạ Thiên Tường nghi ngờ, tùy tiện nói: “Là chị ta chủ động xin nghỉ việc, hay mẹ tôi đuổi đi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 391


CHƯƠNG 391

Tiền lương của chị Trương Tô Nhược Hân đề cập tới. Hạ Thiên Tường nghĩ tới Lục Diễm Chi vừa bảo anh vứt bỏ Tô Nhược Hân, lập tức đoán ra được mọi chuyện.

“Chuyện này… chuyện này…” Hạ Thiên Tường vừa hỏi vậy, quản gia lập tức không biết trả lời thế nào, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn xuống phía dưới tầng.

Lúc này, Lục Diễm Chi đang ngồi trên sofaa trong phòng khách tầng một. Lúc ông ta chạy qua, có nhìn thấy.

Cho dù Hạ Thiên Tường đánh thức rất nhiều người.

Chẳng qua mỗi người vẫn ở trong phòng của mình, trừ ông ta thì không ai đi ra.

Bởi vậy, trong biệt thự này vẫn vắng vẻ. Lục Diễm Chi chắc chắn nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và Hạ Thiên Tường.

Nhưng ông ta ngập ngừng chừng ba giây, vẫn không nghe được giọng nói của Lục Diễm Chi.

Ông ta lại hiểu rõ, Lục Diễm Chi muốn ông ta gánh vác, bảo ông ta tuyệt đối không thể nói ra chuyện bà ta đuổi việc chị Trương.

Quản gia mím môi, nơm nớp lo sợ nói: “Trong nhà chị Trương có chuyện nên tự từ chức. Bà chủ nói chị ta có công chăm sóc cho cậu chủ, đặc biệt cho chị ta năm triệu, cũng xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì bất chợt bước lên một bước, dáng người cao ngất đứng trước lan can, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phương Tấn.

Hơn nửa đêm, Phương Tấn vẫn còn đang hãi hùng khiếp vía, vừa nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, đã lập tức nghe máy.

“Cậu Hạ, có việc gì sao?” Mặc dù biết Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho anh ta muộn thế này, chắc chắn không phải là muốn nói vài câu chuyện phiếm, nhưng anh ta vẫn hy vọng Hạ Thiên Tường muốn tìm anh ta nói chuyện phiếm, tuyệt đối đừng lại xuất hiện công việc như bảo anh ta điều tra Căn Nguyên ‘ gì đó nữa.

“Điều tra xem trong nhà chị Trương đã xảy ra chuyện gì. Tôi muốn có kết quả sau mười phút.”

“Vâng.” Phương Tấn nghe được là chị Trương thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta không sợ đi điều tra người quen. Sau khi cúp máy, Phương Tấn lập tức đi điều tra.

Ánh mắt Hạ Thiên Tường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Nhưng lúc nói chuyện, đối tượng nói chuyện vẫn là quản gia phía sau: “Quản gia Mục, cho tôi số điện thoại của chị Trương.”

Người của Tô Nhược Hân chính là người của anh.

Không ai có thể đuổi việc.

“Chuyện này… Tôi… Tôi đi tìm đã.” Quản gia Mục hoảng loạn. Hơn nửa đêm, rõ ràng trời lạnh cắt da cắt thịt, ông ta lại đổ mồ hôi lạnh đầy mặt và đầu.

“Ông đưa điện thoại cho tôi.” Hạ Thiên Tường căn bản không cho phép quản gia tùy tiện rời đi, đã đòi luôn điện thoại di động của ông ta.

Quản gia Mục lại liếc nhìn xuống dưới tầng, cảm thấy giờ phút này mình làm gì cũng sai.

Ông ta nói ra số điện thoại của chị Trương, bà chủ chắc chắn sẽ oán trách ông ta. Nhưng nếu không nói, xem tình hình cậu chủ bây giờ, sẽ không bỏ qua cho ông ta.

“Đưa cho tôi.” Hạ Thiên Tường lại quát một tiếng chói tai.

Mục quản gia hoảng sợ tới mức giật mình, giờ phút này cảm thấy mạng nhỏ cũng sắp hết một nửa rồi.

Ông ta đành run rẩy đưa điện thoại cho Hạ Thiên Tường.

Dưới tầng, Lục Diễm Chi trước sau vẫn ngồi yên, cuối cùng đã có phản ứng: “Thiên Tường, con đừng làm khó quản gia nữa. Là mẹ đuổi việc chị Trương.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 392


CHƯƠNG 392

“Chị ta đã làm gì sai sao?”

“Không.”

“Nếu không sai, lập tức gọi điện thoại mời chị ta về.”

“Thiên Tường, con nuông chiều Tô Nhược Hân thì cũng thôi, còn muốn che chở cho cả chị Trương kia sao?”

“Tô Nhược Hân là người của con, chị Trương là người của Tô Nhược Hân.”

“Người của con? Sao là người của con được? Mẹ đâu nghe nói cô ta đồng ý làm bạn gái của con. Thiên Tường, có phải con tưởng ai cũng mê mình không?” Lục Diễm Chi thật sự bị con trai nhà mình chọc tức rồi.

“Bất kể cô ấy có thừa nhận hay không, cô ấy đều là người của con. Cho nên, mẹ không thể động vào cô ấy.”

“Đây là nhà mẹ.”

“Ý mẹ là ở đây không phải là nhà con nữa? Được thôi, vậy con sẽ rời đi ngay bây giờ.” Hạ Thiên Tường nói xong, dứt khoát xoay người muốn quay về phòng.

Quản gia Mục hoảng hốt bước tới, kéo cánh tay Hạ Thiên Tường lại: “Cậu chủ, cậu đừng cáu giận với bà chủ. Dù gì hai người cũng là mẹ con. Cho dù cậu thích cô Tô nhưng dù sao vẫn chưa cưới về. Cậu cũng phải…”

Cũng phải nể mặt bà chủ chứ.

Chỉ là quản gia Mục còn chưa nói hết lời, đã bị Hạ Thiên Tường cắt ngang: “Nếu ở đây không chứa được tôi, không phải là nhà tôi, tôi đi là được rồi.”

“Thiên Tường, con hành động theo cảm tính như vậy từ bao giờ? Con đâu phải là đứa trẻ ba tuổi.” Lục Diễm Chi đành phải đi về phía thang máy, muốn lên tầng trấn an Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường hất cánh tay của quản gia Mục ra, đi thẳng vào trong phòng.

Quản gia Mục sốt ruột tới mức đổ mồ hôi đầy đầu đầy mặt, nhưng ông ta thật sự không có can đảm kéo Hạ Thiên Tường lại.

Cũng may, Lục Diễm Chi đã nhanh chóng lên đây: “Mục Phúc, tránh ra.”

Mục Phúc vội vàng lùi lại một bước, tránh khỏi cửa phòng: “Mợ chủ, cậu chủ đã quyết tâm, tôi thấy mợ…”

Lục Diễm Chi nhíu mày. Bà ta chỉ biết Hạ Thiên Tường rất quan tâm tới Tô Nhược Hân. Cô bị thương, anh canh giữ bên cạnh cô suốt năm ngày năm đêm, không rời một bước.

Nhưng bà ta không ngờ anh thậm chí còn bảo vệ một người giúp việc được Tô Nhược Hân cất nhắc lên như vậy.

Chỉ dựa vào bây giờ Hạ Thiên Tường bảo vệ chị Trương như vậy, bà ta càng không để cho Tô Nhược Hân bước vào cửa nhà họ Hạ.

Cửa nhà họ Hạ không dễ vào như vậy đâu.

Bà ta mới là bà chủ của căn biệt thự này.

Lục Diễm Chi nhận được lời nhắc nhở của Mục Phúc, khẽ day giữa chân mày, lúc này mới đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, còn không phải là một người giúp việc sao? Nếu con thích để chị ta hầu hạ, mẹ gọi điện thoại bảo chị ta quay về là được rồi.”

Hạ Thiên Tường đang thu dọn đồ đạc, lúc này mới dừng tay: “Được, mẹ bảo chị ấy quay về nhà họ Hạ ngay đi.”

Lục Diễm Chi nhíu mày: “Muộn thế này rồi, để ngày mai đi.”

“Không được, phải ngay bây giờ.”

“Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại bảo chị Trương quay về tiếp tục làm việc.”

“Không cần, con sẽ bảo Phương Tấn lái xe đi đón. Anh ta sắp gọi điện thoại tới rồi.”

Quả nhiên, Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong, Phương Tấn đã gọi điện thoại tới: “Cậu Hạ, tôi đã điều tra rồi. Nhà chị Trương vẫn bình yên, không xảy ra chuyện gì lớn.”

“Anh đích thân đi đón chị Trương về.”

“Được… Được.” Nếu Hạ Thiên Tường nói vậy trước khi Phương Tấn điều tra chị Trương, anh ta sẽ bối rối. Nhưng anh ta điều tra, đã biết được chị Trương bị Lục Diễm Chi cho nghỉ việc.

Hạ Thiên Tường quả nhiên mạnh mẽ. Người anh muốn che chở, thậm chí cũng muốn che chở luôn cho người của người đó.

Vậy anh phải quan tâm Tô Nhược Hân tới mức nào chứ?

Giờ phút này, Phương Tấn lại nhớ kỹ một điều. Hạ Thiên Tường là ông chủ của anh ta, Tô Nhược Hân kia còn ông chủ hơn cả ông chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 393


Chương 393

Tự mình sắp xếp chuyện của chị Trương xong, Hạ Thiên Tường quay người nhìn Mục Phúc: “Lấy hết đồ vốn của Tô Nhược Hân về, một món cũng không thể thiếu.”

“Là… là chị Trương thu dọn, chờ chị ta đến rồi đưa trả lại, được không?” Mục Phúc lau mồ hôi trán, cảm thấy số mồ hôi vã ra vì sợ hãi lúc này sắp bằng số mồ hôi vã ra vì sợ hãi của cả một năm trước rồi.

“Được, vậy bây giờ tôi chờ ở đây.”

“Vâng.” Hạ Thiên Tường không ngủ, Mục Phúc cũng không dám ngủ, bây giờ chỉ mong Phương Tấn làm việc nhanh chút, mau chóng đón chị Trương trở về, nếu không ông ta cũng cảm thấy địa vị quản gia nơi này của mình đã bắt đầu lung lay sắp đổ rồi.

Lục Diễm Chi nhìn đến đây, thấy không khuyên được Hạ Thiên Tường, nhưng bà ta cũng không tức giận, trái lại mỉm cười nói: “Được rồi, chờ chị Trương đến rồi con đi nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm mai còn có hội nghị thường kỳ của công ty, không thể vắng mặt nữa.”

“Biết rồi.”

Câu trả lời cộc lốc khiến Lục Diễm Chi hận không thể ra tay chém người.

Nhưng đây lại là con trai ruột của bà ta, đành phải thở dài một hơi: “Mẹ đi nghỉ ngơi, con cũng nghỉ ngơi sớm chút, sức khỏe quan trọng.”

Đừng tưởng rằng bà ta không biết, năm ngày năm đêm Hạ Thiên Tường trông coi Tô Nhược Hân này gần như không ăn không ngủ.

Cuối cùng phòng ngủ cũng yên tĩnh, Hạ Thiên Tường mở hộp thuốc lá, rút một điếu rồi đi ra ban công của căn phòng.

Rõ ràng mới rời khỏi nhà trọ của Tô Nhược Hân không bao lâu, lại cảm thấy dài đằng đẵng giống như một thế kỷ.

Bởi vì, anh đã bắt đầu thấy nhớ Tô Nhược Hân rồi.

Tô Nhược Hân say rồi ngủ rất ngon rất sâu.

Thi đại học xong, cuối cùng cũng có thể thả lỏng ngủ một giấc ngon lành.

Lúc cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa hôm sau.

Nhìn gian phòng quen thuộc, đầu tiên là hoảng hốt trong phút chốc, sau đó lập tức nhảy xuống giường lao ra ngoài, đúng lúc bắt gặp chị Chiêm: “Chị Chiêm, là Thiên Tường đưa tôi về sao?”

“Chắc vậy, buổi sáng tôi đưa Tiểu Hứa đi nhà trẻ về thì đã thấy cô ở trong phòng rồi.”

“À.” Tô Nhược Hân gật đầu, tối qua lúc cô còn tỉnh táo ở cùng với Hạ Thiên Tường, lúc sau hẳn là uống nhiều quá, cho nên không có chút ấn tượng gì về việc Hạ Thiên Tường đưa cô về.

Duỗi lưng một cái, Tô Nhược Hân liếc nhìn phòng bếp, cô đói rồi.

Chị Chiêm nhìn ánh mắt đáng yêu của cô, cười nói: “Đói rồi hả, muốn ăn gì? Tôi làm cho cô.”

“Tôi muốn ăn mì cán tay, chị Chiêm biết làm không?”

“Biết, chờ chút, tôi làm một bát trứng gà xào tương, rắc một ít hành lá, đảm bảo thơm ngon, cô ăn lần một lại muốn ăn lần hai.”

“Được, làm phiền chị rồi.”

“Không phiền, bây giờ tôi đi nấu, nấu xong sẽ gọi cô.”

“Ừm.” Tô Nhược Hân đáp lại một tiếng rồi trở về phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 394


Chương 394

Trước tiên tắm rửa, đánh răng sạch sẽ xong rồi đi ra, lúc này mới cầm điện thoại di động lên.

Điện thoại di động đang ở chế độ im lặng.

Chắc là Hạ Thiên Tường đổi chế độ im lặng giúp cô.

Khi người đàn ông kia quan tâm ai đó thì quả thật rất chu đáo.

Hẳn là vì để cô ngủ một giấc thật ngon, cô hiểu.

Một tin lại một tin nhắn đến, có của bạn học, có của giáo viên, đều đang thảo luận về kỳ thi đại học vừa kết thúc, hơn nữa có bạn học đã tự ước tính điểm xong, gửi lên nhóm chat rằng tổng điểm của cậu ta thích hợp báo danh chuyên ngành và trường học nào đó.

Tô Nhược Hân nhanh chóng quét nhìn một lần, không có tin nhắn của Hạ Thiên Tường.

Cô cũng không biết anh rời đi vào tối qua hay là sáng nay.

Nhưng ngoài tin nhắn ra thì còn một thông báo kết bạn.

Sau khi nhanh chóng xem tất cả tin nhắn xong, Tô Nhược Hân ấn vào tin nhắn của người kia.

“Tôi là Cận Liễm, con trai ngoan của mẹ, xin thêm bạn bè.”

“Phụt”, khi nhìn thấy năm chữ “con trai ngoan của mẹ” này, Tô Nhược Hân lập tức bật cười thành tiếng.

Mặc dù cô chưa từng gặp Cận Liễm, nhưng dù sao cũng được Tăng Hiểu Khê phổ cập kiến thức nhiều lần, đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Cận, nhìn Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đều không tồi, chắc hẳn Cận Liễm cũng không tồi.

Mấy chữ “con trai ngoan của mẹ” này hoàn toàn chính là tự hủy hình tượng.

Đầu ngón tay khẽ ấn, Tô Nhược Hân thêm bạn bè Cận Liễm.

Khi nhìn thấy từ “con trai ngoan của mẹ” này, cô đã biết ý định khi thêm cô là bạn bè của Cận Liễm.

Là bị mẹ anh ta ép buộc.

Ừm, nếu Cận Liễm không có ý, cô cũng không có ý, hai người thêm bạn bè làm bạn bè cũng rất tốt.

Cô làm vậy cũng được coi là cứu Cận Liễm thoát khỏi bể khổ nhỉ.

Bởi vì, dù cô không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tăng Hiểu Khê khuyên nhủ Cận Liễm hẹn hò với cô, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo, thề không đạt được mục đích thì không bỏ qua của Tăng Hiểu Khê.

Nghĩ là thấy buồn cười rồi.

Vừa thêm bạn bè, Cận Liễm lập tức gửi tin nhắn đến: “Hey, chào em xinh đẹp.”

Tô Nhược Hân không nhịn được nở nụ cười: “Chào anh đẹp trai.”

Liễm Tử: “Hẹn hò đi em gái xinh đẹp.”

Mỹ Hân: “Đang lôi thôi lếch thếch, chờ trùng tu lại nhan sắc xong rồi hẹn.”

Liễm Tử: “Vậy lúc nào trùng tu lại nhan sắc xong nhỉ?”

Mỹ Hân: “Chắc là ba ngày sau.”

Liễm Tử: “Vậy được, ba ngày sau tôi canh trước cửa nhà cô, không gặp không về.”

Mỹ Hân: “Lăn.”

Liễm tử: “Con trai ngoan của mẹ lăn tròn lăn tròn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 395


Chương 395

Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả.

Lần đầu tiên gặp đàn ông sẵn lòng tự hủy hình tượng như vậy.

Nói chuyện với Cận Liễm xong, Tô Nhược Hân bắt đầu trả lời tin nhắn của bạn học và giáo viên.

Ngoài giáo viên ngữ văn ra thì các giáo viên đều đang đợi cô tính điểm, điều này khiến cô cảm thấy hơi ngại.

Cô bỏ lỡ thi một môn, cho dù ba môn kia thi không tệ thì cũng không giành được điểm cao nhất khóa.

Nhưng cô tính toán một chút, chắc hẳn có thể nằm trong top ba mươi của khóa.

Nghĩ đến đây, trong lòng tắc nghẽn, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

Rõ ràng cô có thể thi đỗ khoa Y đại học T.

Bây giờ thì đã chắc chắn là không thể rồi.

Khoa Y đại học T chính là đại học trọng điểm top mười trên toàn quốc, thế mà cô lại bỏ lỡ như vậy.

Lướt nhìn đáp án chính xác giáo viên các môn gửi đến, Tô Nhược Hân nhanh chóng trả lời.

Trong toàn bộ ba bài thi, mỗi bài cô mất chừng ba bốn điểm.

Cho nên, tổng thành tích khoảng trên dưới 590 điểm.

So với điểm tối đa là 750 điểm thì kém nhiều lắm.

Tô Nhược Hân khá thất vọng, cũng khá mất mát.

Nhưng giáo viên các môn vừa nhìn thấy điểm ước tính của Tô Nhược Hân, ai nấy đều vui mừng khen Tô Nhược Hân: “Cô bé ngoan, làm tốt lắm, mặc dù không thi đỗ đại học trọng điểm hàng top, nhưng vẫn có hi vọng trường đại học trọng điểm khác, khi báo danh trường học và chuyên ngành nhất định phải cẩn thận.”

“Cảm ơn thầy cô.”

Tô Nhược Hân trả lời mỗi một tin nhắn. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Giáo viên các môn chỉ cần thành tích của một môn đó, mỗi một giáo viên đều có nhiệm vụ dạy học, thành tích thi đại học của học sinh trực tiếp tính vào sát hạch giảng dạy của bọn họ.

Chờ Tô Nhược Hân trả lời xong xuôi, giáo viên ngữ văn gửi tới icon khóc lớn.

“Tô Nhược Hân, vì sao bỏ lỡ thi ngữ văn chứ? Tôi tủi thân.”

Tô Nhược Hân cũng bất đắc dĩ, cô đâu muốn bỏ lỡ.

Trả lời một icon khóc lóc, Tô Nhược Hân đóng khung chat của giáo viên ngữ văn lại.

Từ sáng qua tỉnh lại phát hiện mình bỏ lỡ thi ngữ văn, môn ngữ văn này đã trở thành vết thương mãi mãi hằn sâu trong đáy lòng cô.

Cả đời cũng sẽ không quên lần thi đại học này.

Trả lời xong tất cả, đang định gọi điện thoại, chị Chiêm gõ cửa: “Cô Tô, đã làm xong mỳ cán tay rồi, ra ăn thôi, nếu không để lâu mỳ sẽ bị nát.”

“Ra ngay đây.” Tô Nhược Hân cầm điện thoại di động đi ra, quả nhiên trên bàn cơm đã bày sẵn một bát mỳ cán tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 396


Chương 396

Vừa rồi cô vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn của giáo viên và bạn học, lúc này mới ngửi thấy mùi thơm khắp phòng, thơm quá.

“Chị Chiêm, muốn ăn cùng không?”

“Tôi mới ăn rồi.” Chị Chiêm mỉm cười từ chối.

Bà ta tự hiểu rõ thân phận của mình.

Tô Nhược Hân bắt đầu ăn, vừa cho vào miệng đã trợn tròn hai mắt: “Ngon quá.”

“Ngon thì ăn nhiều chút, không đủ tôi nấu thêm bát nữa.”

“Đủ rồi, đủ rồi, bát to như vậy mà.” Tô Nhược Hân cười, cô là người ăn thế nào cũng không béo, nhưng dù sức ăn lớn thì một bát to như vậy cũng đủ rồi.

Ăn hơn nửa bát, cơn đói mới biến mất: “Chị Chiêm, buổi tối tôi đi đón Tiểu Hứa.”

“Được, cô thi xong rồi, ra ngoài thả lỏng một chút, rất tốt.”

“Mấy ngày nay làm phiền chị rồi.” Tô Nhược Hân lên tiếng, mỳ cán tay chị Chiêm làm rất ngon, đồ ăn nấu trước đó cũng rất hợp với sở thích của cô, nhưng cô cảm thấy, cô đã không trả được tiền thuê căn chung cư này cho Hạ Thiên Tường thì thôi đi, giờ còn để cho Hạ Thiên Tường mời giúp việc chăm sóc Chúc Hứa cho cô, luôn cảm thấy không nên như vậy.

Bây giờ cô không cần đi học, hoàn toàn có thể tự đưa đón Chúc Hứa.

Có thể tiết kiệm đồng nào hay đồng đó.

Dù sao, trong thẻ của cô thật sự không còn nhiều tiền.

“Không phiền không phiền, đây là công việc của tôi.” Chị Chiêm nói rất khách sáo.

Chị Chiêm vừa nói như vậy, trái lại khiến Tô Nhược Hân không biết mở miệng sa thải chị Chiêm thế nào.

Tốc độ ăn mỳ chậm hơn rất nhiều.

Thấy cô muốn nói lại thôi, chị Chiêm tò mò hỏi: “Cô Tô có tâm sự sao? Có thể nói với tôi không?”

“Khụ…” Tô Nhược Hân vốn muốn nói, nhưng chị Chiêm hỏi thẳng mình như vậy lại càng khiến cô ngại nói ra.

Cô không nói, chị Chiêm cũng ngại ngùng: “Xem tôi này, nhiều chuyện rồi.”

“Chị Chiêm, tôi không bất mãn chuyện chị hỏi tôi, chỉ là tôi không biết nói với chị thế nào, khụ khụ…”

“Chuyện… chuyện gì?” Chị Chiêm nhìn Tô Nhược Hân, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Câu chuyện cũng đã nói đến đây rồi, Tô Nhược Hân cắn răng hạ quyết tâm, đặt đũa xuống nói: “Thật ra tôi rất thích chị, chị đối xử với tôi và Tiểu Hứa rất tốt, chỉ là tôi… tôi hơi kẹt…”

Chị Chiêm nghe đến đây lập tức hiểu ra: “Cô Tô đang lo lắng chuyện tiền lương sao? Cô Tô không cần quan tâm chuyện này, tôi là người cậu Hạ phái đến, tất nhiên mọi thứ đều do cậu Hạ lo liệu.”

“Nhưng tôi không muốn nợ anh ta quá nhiều.” Nói xong câu này, khuôn mặt Tô Nhược Hân như sắp vùi vào trong bát mì.

Không còn dám nhìn thẳng chị Chiêm nữa rồi.

Chị Chiêm hơi sửng sốt, cũng không ngờ là Tô Nhược Hân lại không muốn thiếu nợ Hạ Thiên Tường, không nhịn được cảm thấy ngượng ngùng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 397


Chương 397

“Vậy nếu tôi đi rồi, cô và Tiểu Hứa làm sao bây giờ? Cho dù bây giờ trong kỳ nghỉ hè cô có thời gian chăm sóc cậu bé, nhưng chờ cô lên đại học rồi thì sao? Cô còn có thể dành ra thời gian để chăm sóc cậu bé sao?”

“Chỉ… chỉ đưa đón mỗi ngày, hẳn là có thể.” Thời gian như nước trong miếng bọt biển, cô bóp mạnh một chút, luôn có thể dành ra thời gian chăm sóc Chúc Hứa, huống hồ, không phải còn Chúc Cương sao, nếu cô bận không làm gì được, vậy để Chúc Cương đưa đón Chúc Hứa cho cô, chỉ đưa đón thôi, hẳn là có thể.

“Cô Tô, hẳn vì liên quan đến vấn đề không có ba mẹ nên Tiểu Hứa hơi tự ti, tôi cảm thấy vẫn cần một người đặc biệt chăm sóc cậu bé, cậu Hạ nói rồi, cậu ấy làm như vậy không phải vì cô, mà chỉ đơn thuần là đang làm từ thiện mà thôi, dù sao không phải Tiểu Hứa thì cũng là đứa trẻ khác, cô thật sự đừng vì tôi ở chỗ này mà cảm thấy thiếu nợ cậu Hạ cái gì, nghe nói mỗi năm cậu Hạ làm từ thiện đều là mấy trăm tỉ.”

Tô Nhược Hân cũng biết điều này, nhưng cô luôn cảm thấy tất cả những gì Hạ Thiên Tường làm đều vì muốn đền ơn cô.

Nhìn thấy Tô Nhược Hân không tỏ thái độ, có vẻ vẫn đang do dự muốn sa thải mình, chị Chiêm nói: “Tôi là người cậu Hạ mời đến, cho dù muốn sa thải tôi, vậy cũng là cậu Hạ thông báo cho tôi.” Bà ta cầm tiền của người nào thì sẽ phải làm việc cho người đó.

“Vậy được, việc này chờ tôi trao đổi với anh ta đã.” Tô Nhược Hân hiểu rõ lời chị Chiêm nói, với tính cách độc tài kia của Hạ Thiên Tường, cho dù chị Chiêm muốn đồng ý thì cũng không dám đi.

Cô vẫn không nên làm khó chị Chiêm.

“Được rồi.” Chị Chiêm thoáng nhìn Tô Nhược Hân, vốn dĩ còn tưởng là ham muốn nhà họ Hạ nên mới bấu víu Hạ Thiên Tường, bây giờ xem ra không giống như bà ta nghĩ.

Lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, gửi một tin nhắn đến cho Lục Diễm Chi.

Tô Nhược Hân tiếp tục ăn mỳ, ăn xong cầm bát vào phòng bếp định rửa, chị Chiêm lại di đến: “Tôi rửa cho, cô đi nghe nhạc hay xem phim thư giãn chút đi, mệt mỏi ba năm rồi, bây giờ là lúc thả lỏng.”

“Cảm ơn chị Chiêm.” Tô Nhược Hân cũng không cố giành, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng cần làm.

Hôm qua đi theo Hạ Thiên Tường đến Trần Ký, mặc dù tình trạng vị giác của anh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng quả thật đã có chút xíu chuyển biến tốt.

Thuốc trước đó để mấy ngày không dùng đã không còn mới mẻ, cô dự định sắc thêm mười thang.

Vì vậy Tô Nhược Hân thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Lần trước là nhờ Phương Tấn tự mình đi bốc thuốc rồi sắc thuốc.

Bây giờ cô có thời gian, còn là rất nhiều thời gian, cho nên cô quyết định tự mình đi bốc thuốc.

Vẫn là đơn thuốc ban đầu, nhưng đổi một vị thuốc, tăng thêm hai vị thuốc.

Mấy ngày nay Hạ Thiên Tường chăm sóc cô không nghỉ ngơi tốt, nhân lúc phải uống thuốc chữa trị vị giác, cô dứt khoát điều dưỡng luôn cơ thể cho anh.

Bây giờ, đơn thuốc cô có được từ trong đầu đã không còn là sao chép rập khuôn, mà đều trải qua sàng lọc của bản thân cô.

“Cô Tô, cô cứ ra ngoài chơi, không cần gấp gáp trở về, buổi tối tôi đón Tiểu Hứa.”

“Không cần, nửa tiếng là tôi về rồi.” Lúc ra cửa, Tô Nhược Hân chào hỏi với chị Chiêm.

Khu chung cư nằm đối diện cửa bắc Trường trung học Khải Mỹ, hiệu thuốc nào gần Trường trung học Khải Mỹ có thuốc trung y, cô rõ ràng hơn bất cứ người nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 398


Chương 398

Dù gì thì cũng đã học ba năm cấp ba ở nơi này rồi.

Ròng rã ba năm, khu vực này có những cửa hàng gì, trong đầu cô đều rất rõ ràng.

Đi vào hiệu thuốc có đầy đủ thuốc trung y nhất, Tô Nhược Hân đưa đơn thuốc mình đã viết sẵn khi ở trong chung cư ra: “Bốc thuốc.”

Nhân viên hiệu thuốc nhận lấy, thoáng nhìn: “Đơn thuốc này của cô là chữa bệnh gì? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đơn thuốc thế này.”

“Chữa mất vị giác.” Tô Nhược Hân cũng không muốn giấu giếm, không cần thiết.

“Cô là ăn cái gì cũng không cảm nhận được mùi vị, không biết thức ăn có ngon hay không?” Nhân viên hiệu thuốc giật mình hỏi.

“Không phải tôi, là một người bạn của tôi.” Hạ Thiên Tường cũng coi như là bạn của cô.

“Ồ ồ, vậy nếu người bạn này của cô uống khỏi, có thể giới thiệu người kê đơn cho tôi không?” Nhân viên hiệu thuốc vừa bốc thuốc vừa hỏi.

“Cô cũng có bạn bị bệnh như vậy?”

“Không phải là bạn của tôi, là có người thường xuyên đến mua thuốc.” Nhân viên hiệu thuốc vừa nói xong đã chỉ về phía cửa: “Nhìn đi, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến luôn, cô ấy đến rồi.”

Tô Nhược Hân quay đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đi đến, trông tuổi tác cũng không chênh lệch với cô là mấy, rất trẻ trung, tuổi trẻ như vậy lại thường xuyên đến hiệu thuốc mua thuốc, chắc hẳn cũng là một người thường xuyên bệnh tật.

Nhưng vừa nhìn sang, Tô Nhược Hân lập tức khiếp sợ.

Cô gái rất gầy, gầy giống như da bọc xương.

Nhưng ăn mặc lại rất lịch sự sang trọng, có lẽ điều kiện gia đình cũng khá giả.

“Cô ấy bị câm phải không?” Tô Nhược Hân giật mình hỏi một câu.

“Cô… cô biết cô ấy?” Nhân viên hiệu thuốc không ngờ Tô Nhược Hân vừa nhìn thấy cô gái kia đã lên tiếng nói câu này, hơn nữa còn nói đúng, bởi vậy cho rằng Tô Nhược Hân quen biết cô gái.

Tô Nhược Hân vẫn chưa trả lời, chỉ thấy cô gái kia lắc đầu.

Đây là nói cho nhân viên hiệu thuốc rằng cô ấy không quen biết Tô Nhược Hân.

Đúng vậy, Tô Nhược Hân cũng thật sự không quen biết cô gái này.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

“Vậy sao cô biết cô ấy bị câm?” Dường như nhân viên hiệu thuốc đã quen dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với cô gái, cô gái vừa lắc đầu đã hiểu ý của cô ấy.

“Cô ấy không chỉ không nói được, hơn nữa cách ba năm ngày sẽ bị đau đầu hoặc tiêu chảy, sau đó đến tiệm của cô mua thuốc chữa đau đầu và tiêu chảy, phải không?”

“Này, cô theo dõi cô ấy à? Còn bảo không quen, rõ ràng không chỉ quen mà còn hiểu rõ.” Cô gái không nói chuyện được, nhân viên hiệu thuốc nói thay cô gái, lúc này đã có lòng cảnh giác với Tô Nhược Hân, phảng phất như cô là người xấu làm chuyện gì đó với cô gái vậy.

Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi thật sự là lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi không có ý xấu, chỉ là tôi có hiểu sơ sơ về y thuật.”

Nhân viên hiệu thuốc kia nghe thấy Tô Nhược Hân nói câu này, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, ánh nhìn ngập tràn đề phòng giống như đã hoàn toàn coi cô là tên lừa đảo.

Sau đó, tất nhiên là không để ý đến Tô Nhược Hân, cũng không trả lời cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 399


Chương 399

Tô Nhược Hân ngượng ngùng lắc đầu, xem ra cô nhiều chuyện rồi.

Bởi cô còn trẻ đã nói ra những lời này nên bị người ta coi là tên lừa đảo, nhưng cô cũng không để ý mà tiếp tục chờ ở trước quầy, không chớp mắt nhìn chằm chằm nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc.

Mỗi một vị thuốc cô đều nghiêm túc quan sát.

Cô cũng không muốn bị người ta đổi một vị thuốc, cuối cùng để mất mạng giống như Chúc Yên.

Vậy chính là khiến Hạ Thiên Tường mất mạng rồi.

Dù sao Hạ Thiên Tường cũng là tự tay cô cứu tỉnh, nếu giờ chết đi, há chẳng phải mất công bận rộn rồi.

Không thể được.

Nhân viên hiệu thuốc không nói chuyện, Tô Nhược Hân cũng không nói chuyện, cô gái không nói chuyện được lẳng lặng đứng ở trước quầy, chờ nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc trung y cho Tô Nhược Hân xong thì mua thuốc.

Xem ra, cô gái đã quen mua thuốc của nhân viên này, vì vậy, cho dù còn có nhân viên khác nhàn rỗi cũng không tìm đến.

Mà chắc hẳn nhân viên khác cũng biết cô gái và nhân viên này rất quen thuộc, cho nên cũng không lại gần bán thuốc.

Cũng may, mấy phút sau, nhân viên hiệu thuốc bốc thuốc xong, Tô Nhược Hân trả tiền rồi rời đi.

Buổi chiều cô muốn tự mình sắc thuốc, sau đó đưa đến cho Hạ Thiên Tường.

Mỗi một phân đoạn đều không mượn tay người khác thế này, cô mới có thể yên tâm.

“Này, đơn thuốc của cô.” Nhân viên hiệu thuốc thấy cô cầm thuốc rồi đi, mới phát hiện đơn thuốc còn ở trong tay cô ta.

“Không cần, vứt đi.” Tô Nhược Hân cũng không để ý.

Đơn thuốc là tự cô viết, vứt hay không vứt cũng không hề gì, dù sao tất cả đều ở trong đầu cô.

Huống hồ, mỗi một lần kê đơn đều không giống nhau, đều phải căn cứ vào tình hình thực tế của bệnh tật mà thay đổi.

Nếu không, cô đã cho Hạ Thiên Tường tiếp tục uống thuốc để trong tủ lạnh lúc trước rồi.

Thuốc này sắc sẵn đóng gói đặt trong tủ lạnh vẫn uống được, chưa hết hạn.

Cũng bởi vì sau khi cô tỉnh lại, cơ thể Hạ Thiên Tường thay đổi, nên cô mới kê lại đơn thuốc cho anh.

“Hừ, coi mình là thần y à, rõ ràng chỉ là một tên lừa đảo.” Nhân viên nữ nói rồi vứt đơn thuốc trong tay đi.

Cô gái trước quầy lập tức gõ một cái xuống quầy, sau đó chỉ vào đơn thuốc trong tay nhân viên hiệu thuốc rồi chỉ vào chính mình.

“Cô nói là muốn đơn thuốc này?” Nhân viên hiệu thuốc hỏi.

Cô gái nghiêm túc gật đầu.

“Tôi thấy cô ta chỉ là một tên lừa đảo, tôi không bốc thuốc này cho cô đâu.”

Lúc này Tô Nhược Hân đã đi ra ngoài.

Cô gái có cầm đơn thuốc cô kê hay không, cô cũng không để ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 400


Chương 400

Có vết xe đổ của Chúc Yên, cô đã hiểu được, không phải mỗi người bệnh đều thích hợp để cô ra mặt khám chữa.

Ví dụ như Chúc Yên, cô ra mặt chữa bệnh cho Chúc Yên, kết quả Chúc Yên chết rồi.

Không phải đơn thuốc của cô có vấn đề, mà có người muốn mượn cái chết của Chúc Yên, một mũi tên bắn hai con chim, hãm hại cô và Hạ Thiên Tường.

Cho nên cô cảm thấy, Chúc Yên chết cũng bởi vì cô và Hạ Thiên Tường.

Mà bệnh của cô gái này, cho dù cô hoàn toàn có khả năng chữa khỏi, cô cũng không thể chữa trị cho cô gái.

Đây là điều cô đã xác định từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái.

Không phải cô tàn nhẫn, mà thế giới của rất nhiều người đều không phải là nơi cô muốn đi vào là có thể đi vào.

Trải qua cái chết của Chúc Yên, cô đã lĩnh hội sâu sắc điều này.

Nhưng hễ là có thể chữa, cô vẫn sẽ chữa.

Cô vẫn luôn ghi nhớ câu nói đầu tiên của ngọc chữ Vạn truyền vào trong đầu mình.

Vẫn luôn nhắc nhở bản thân, trị bệnh cứu người, đặt y đức lên đầu.

Chỉ chốc lát Tô Nhược Hân đã về đến chung cư.

Chị Chiêm nghe thấy tiếng mở cửa thì ra đón: “Sao nhanh vậy đã về rồi?”

Tô Nhược Hân nhìn thấy cây lau nhà trong tay chị Chiêm, không thể không nói, chị Chiêm là người rất chịu khó, cho dù nghĩ rằng cô đi dạo phố thư giãn còn lâu mới trở về, nhưng chị Chiêm vẫn quét tước dọn dẹp nhà cửa.

Giúp việc không lười biếng như vậy thật sự rất tận tâm.

Cô cũng thích chị Chiêm.

Tô Nhược Hân giơ túi trong tay lên: “Tôi đi bốc thuốc, vị giác của Thiên Tường vẫn chưa được chữa khỏi, thuốc lúc trước đã không còn thích hợp cho anh ta uống, buổi chiều tôi sắc rồi tự mình đưa cho qua cho ta.”

“A, để tôi sắc rồi đưa cho.” Chị Chiêm nói rồi muốn nhận cái túi trong tay Tô Nhược Hân.

“Không cần, để tôi làm, có vị sắc trước có vị sắc sau, cũng có yêu cầu thời gian, tôi hiểu rõ hơn.”

“Cô Tô học y ở đâu vậy? Còn trẻ như vậy đã hiểu y thuật, thật sự rất lợi hại.” Chị Chiêm cười nói.

“Gặp may đúng dịp thôi.” Nói xong, cô thoáng nhìn chị Chiêm: “Gần đây khi ngủ chị thường ra mồ hôi, hơn nữa còn ra rất nhiều mồ hôi, phải không?”

Chị Chiêm sợ hãi, đặt cây lau nhà trong tay xuống, nói: “Sao cô biết?” Khi bà ta hỏi còn cẩn thận ngẫm lại, mình chỉ từng nói vấn đề này cho con gái, chưa từng nói với người nào khác, hơn nữa, chắc chắn con gái bà ta không thể nào quen biết Tô Nhược Hân, bà ta cũng mới biết Tô Nhược Hân chưa được mấy ngày, Tô Nhược Hân chưa từng gặp người nhà của bà ta, càng chưa gặp con gái bà ta.

“Nhìn cơ thể của chị thì biết thôi, mặc dù vấn đề này của chị không lớn, nhưng để lâu ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cô Tô, cô cũng kê cho tôi một đơn thuốc đi.” Chị Chiêm lập tức sốt ruột, tật xấu ra mồ hôi khi ngủ của bà ta quả thật không quá lâu, hơn nữa tỉnh dậy sẽ không ra mồ hôi nữa, cho nên không để ý mấy.

Nhưng lúc này nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, lập tức trở nên căng thẳng.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom