Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 441


Chương 441

Tuy rằng từ hôm qua đến giờ chính cô cũng cảm thấy Hạ Thiên Tường hơi không giống trước.

Nhưng bây giờ mới qua một đêm mà đã nói rõ tất cả khiến Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.

Bây giờ cô chỉ muốn ăn gì đó để cảm bớt nỗi hỗn loạn trong lòng.

“Chị dâu…”

“Đồ ăn đến rồi, tôi đói bụng.” Tô Nhược Hân không quan tâm.

Cô cầm lấy đôi đũa mới do nhân viên vừa mang tới, chuẩn bị ăn.

Bàn cơm lộn xộn vốn có đã được nhân viên dọn xuống.

Bây giờ trên bàn được thay thế bằng những món ăn có giống có khác vừa rồi.

Tô Nhược Hân chỉ muốn làm đà điểu rụt đầu.

Mọi chuyện cứ chờ cô hiểu rõ rồi quyết định sao.

Tuyệt đối không thể để mấy anh em của Hạ Thiên Tường mỗi người một câu “chị dâu” làm rối loạn không biết phương hướng.

Cô cũng không quên ác ý của Lục Diễm Chi đối với cô.

Cô là một người nói được làm được, sẽ không lùi bước.

Nếu bây giờ đồng ý làm bạn gái của Hạ Thiên Tường, lại có ba người anh em của anh làm chứng, vậy thì dù sau này cô có hối hận cũng không dễ đổi ý.

Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng nghĩ ba người có thể giúp mình hoàn thành mục đích, kết quả nói xong rồi mà anh và Tô Nhược Hân vẫn quay lại điểm xuất phát.

Tống Phi thấy sắc mặt Hạ Thiên Tường sầm xuống thì chọc tay Hạ Thiên Tường, nói: “Chị dâu thích uống nước dừa, cậu mau đi lấy đi, đứng ngồi như khúc gỗ nữa.”

Bấy giờ Hạ Thiên Tường phản ứng lại, anh duỗi bàn tay thon dài cầm lấy chai nước, lại săn sóc rót một cốc cho cô.

Tống Phi, Hồ Nhất Thiên và Tiêu Tuấn Vỹ thấy Hạ Thiên Tường thật sự tự mình rót nước cho Tô Nhược Hân thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Chưa từng nghĩ tới đường đường là Hạ Thiên Tường mà cũng thật sự chăm sóc một cô gái như thế.

“Cảm ơn anh.” Tô Nhược Hân cầm cốc nước mà Hạ Thiên Tường rót ra, cô phóng khoáng nói: “Lần đầu gặp mặt, tôi sợ tửu lượng của mình không tốt làm ảnh hưởng tới ấn tượng của các anh đối với tôi, tôi đành dùng nước dừa uống với các anh, sau này anh em của Hạ Thiên Tường chính là anh em của tôi.”

“Chị dâu phóng khoáng.”

“Chị dâu mạnh hơn anh tư nhiều, anh tư học đi, phải phóng khoáng với anh em như vậy mới được.”

“Chị dâu, tôi kính cô.”

Ba người đều tự rót rượu rồi cụng ly với Tô Nhược Hân.

Bên kia, Hạ Thiên Tường cũng nâng ly, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Tuy rằng cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh.

Nhưng câu “sau này anh em của Hạ Thiên Tường cũng là anh em tôi” của cô làm anh rất thích.

Còn tưởng rằng ba anh em sẽ dọa sợ Tô Nhược Hân, kết quả Tô Nhược Hân không kém cói, trái lại càng giống cô ở trên ba người họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 442


Chương 442

Ăn uống.

Không khí rất náo nhiệt.

Dường như Tô Nhược Hân còn dễ dung nhập vào anh em họ hơn cả anh.

Có điều, mới nửa giờ trôi đi, ánh mắt anh liền lạnh xuống.

Anh phát hiện Tô Nhược Phân đăng video hán phục lên tường, nên anh mới tự mình đến đây.

Đồng thời cũng gọi ba người họ đến cùng.

Mục đích chính là để cho họ chuốc say Cận Liễm, chứ không phải để họ ở lại đây rồi làm bóng đèn.

Cả đám này đều không có ánh mắt như vậy sao?

Anh đặt cái chén xuống, không nặng không nhẹ.

Đến mức Tống Phi ở bên cạnh như bị chấn động tới.

Lúc trước Hạ Thiên Tường nói không sai, anh và Tiêu Tuấn Vỹ, cả Hồ Nhất Thiên nữa, cả ba dù so cái gì cũng không phải đối thủ của Hạ Thiên Tường.

Cậu ấy đang ám chỉ bọn họ rời đi đây mà.

“Nhất Thiên, A Quỳnh nhắn tôi cho tôi, có lẽ tôi phải…”

“Hở, không phải ngày nào cậu cũng lêu lổng với Tiếu Quỳnh rồi à, thiếu hôm nay cũng không chết đâu.” Hồ Nhất Thiên vẫn chưa hiểu.

Tiêu Tuấn Vỹ ở bên kia lại biết hết, dù sao đây là lần thứ hai anh ta gặp Tô Nhược Hân, cho nên đã cảm thấy mỹ mãn rồi: “Anh ba, cái này anh không hiểu, anh hai đang cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu, lại nói tiếp, nghe anh hai nói đến chị dâu làm tôi thấy tôi cũng phải cố gắng, mẹ tôi nói ba giờ chiều nay tôi phải đi xem mắt, đó, giờ tôi cũng phải đi rồi.”

Tiêu Tuấn Vỹ nói đến đây, dù Hồ Nhất Thiên có ngốc hơn nữa cũng nhận ra rồi: “Công ty tôi có việc, anh tư , tôi cũng đi đây.”

Kiểu xưng hô thế này hơi loạn.

Ba anh em đều gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.

Nhưng Tiêu Tuấn Vỹ lại gọi là anh hai anh ba…

Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Hạ Thiên Tường bèn vỗ tay cô nói: “Từ nhỏ bọn họ đã thường xuyên đến nhà họ Hạ chơi, ở nhà họ Hạ tôi xếp hàng thứ tư, mọi người liền quen gọi tôi là anh tư.”

Tô Nhược Hân nhớ tới Hạ Thiên Chiếu cũng gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.

Lúc này cô mới giật mình hiểu ra.

Ba người nối đuôi nhau rời khỏi phòng ăn.

Cuối cùng trong phòng cũng yên lặng xuống.

Hôm nay Hạ Thiên Tường cảm thấy Tô Nhược Hân rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, càng nhìn càng thoải mái, quá thuận mắt.

Nhìn đến mức Tô Nhược Hân nổi da gà: “Hạ Thiên Tường, anh cứ nhìn tôi làm gì thế?”

“Xinh đẹp.”

“Đẹp cũng không thể xem mãi như thế, Hạ Thiên Tường, buổi chiều bọn họ đều có việc cần làm, anh không có à? Không cần đến công ty sao?” Cô nhớ rõ hôm nay là thứ năm.

Ngày mai mới là cuối tuần.

“Không có.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 443


Chương 443

“Thật sự không có?” Tô Nhược Hân không tin.

“Thật sự không có.” Nhớ tới chuyện anh ôm cô lên đùi hôn, Hạ Thiên Tường đã muốn làm chuyện đó với cô lâu rồi.

Về phần lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, anh thử ba ngày, thấy không quen, cũng không muốn tiếp tục.

“Hạ Thiên Tường, tôi muốn chèo thuyền xem hoa sen, anh đi cùng tôi không?” Nghe thấy anh nói không có việc gì, mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lến.

Ba ngày không gặp, cuối cùng anh cũng đến đây, lại để ý đến cô, làm cô có cảm giác mất mà lại được đến, cô không muốn anh giống ba người kia, nói đi là đi.

Cô muốn ở cùng anh, lại cảm nhận cảm giác tim đập nhanh này.

Cô vẫn chưa xác định đây có phải cảm giác yêu đương không.

Vậy thì cảm nhận nhiều hơn chút nữa.

Dù sao, cô cũng không muốn để mình chịu thiệt.

Nếu thật sự yêu, vậy thì yêu.

Ừ, bây giờ cô nhìn Hạ Thiên Tường cũng thấy anh dễ nhìn hơn.

“Được.” Hạ Thiên Tường không ngờ Tô Nhược Hân lại chủ động như vậy.

Mặc dù hơi không quen, nhưng anh cảm thấy vui nhiều hơn.

Thì ra lòng vui vẻ chính là cảm giác này.

Tất cả tất cả, với anh đều là lần đầu tiên.

Anh chưa từng yêu đương lần nào, Tô Nhược Hân cũng không khá hơn là bao.

Tô Nhược Hân uống thêm một ngụm nước dừa nữa sau đó đứng lên.

Thế nhưng, khi nhìn thấy bộ âu phục trên người Hạ Thiên Tường cũng giống nhau, Tô Nhược Hân nhíu mày: “Bây giờ cũng không phải ở văn phòng, bộ quần áo này của anh không tốt, Hạ Thiên Tường, anh cũng mặc Hán phục đi.”

“…” Thân hình của Hạ Thiên Tường đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Tô Nhược Hân khoảng ba giây, mới hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi.”

Anh chưa bao giờ … chưa từng mặc loại quần áo trên người Tô Nhược Hân.

Nhưng hai chữ “ngây thơ” vừa lên đến miệng, khi anh nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Tô Nhược Hân, bèn lập tức nuốt trở về.

Tình thú.

Tình thú.

Cô nói anh không hiểu tình thú.

Được rồi, anh sẽ mặc nó.

Năm phút sau, Hạ Thiên Tường có vẻ không được tự nhiên mặc Hán phục màu trắng mà Tô Nhược Hân tự mình chọn cho anh đi ra khỏi phòng thay đồ.

Dáng người của anh thon dài, hơn nữa thân cao một mét chín, cho nên Tô Nhược Hân đã chọn cho anh màu trắng.

Với màu sắc này, hễ là người hơi béo một chút thì sẽ không khống chế được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 444


Chương 444

Quả nhiên Hạ Thiên Tường vừa đi ra, ánh mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên.

Rất đẹp trai.

“Hạ Thiên Tường, anh là người đẹp trai nhất thành phố T.” Tô Nhược Hân cười tủm tỉm, cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt.

Đàn ông mặc bộ Hán phục màu trắng này quá đẹp trai.

Vì thế, Hạ Thiên Tường ban đầu vẫn còn không được tự nhiên, cũng bởi vì một câu này của Tô Nhược Hân mà không còn không được tự nhiên nữa.

Chỉ là, khi thật sự đi ra phòng bao, vẫn là Tô Nhược Hân đi phía trước, anh ở phía sau.

Anh chưa bao giờ mặc loại quần áo mà ở trong mắt anh chắc chắn là lằng nhằng rắc rối, không phải anh không quen, mà là đặc biệt không quen.

Nghĩ đến việc sắp ngồi thuyền ngắm sen, Tô Nhược Hân đi rất nhanh.

‘Bịch’, bởi vì đi nhanh, nên cô lập tức đụng phải một người phụ nữ đang chạy tới trước mặt.

Bị đụng phải, Tô Nhược Hân theo xung lực không tự chủ được lùi về phía sau một bước, vừa vặn ngã vào trong lồng ngực của Hạ Thiên Tường.

Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ, đang định nói chuyện thì nghe thấy người phụ nữ nói: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi đang vội mang thuốc để cứu mạng, rất xin lỗi.”

Người phụ nữ nói xong, cũng không đợi Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đồng ý đã rời đi, bắt đầu chạy.

“Chờ một chút.” Tô Nhược Hân nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô gái, không nhịn được gọi cô gái lại.

Người phụ nữ đành phải dừng lại, còn tưởng rằng Tô Nhược Hân muốn gây rắc rối cho mình, bộ dạng như sắp khóc nói: “Thưa cô, tôi sai rồi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý va vào cô, cô có thể bỏ qua cho tôi không?”

Tô Nhược Hân liếc mắt nhìn thuốc trên tay cô gái, cô đã từng nhìn thấy, bèn tiến lên một bước, cô nói bằng giọng dịu dàng: “Cô đừng sợ, va thì va rồi, cũng không có vấn đề gì cả, tôi không muốn truy cứu cô.”

“Vậy cô gọi tôi lại …” Lúc này cô gái bình tĩnh lại một chút.

“Thuốc của cô là thuốc đau đầu, còn có cả thuốc tiêu chảy, đúng không?”

“Vâng … Có người bị tiêu chảy ở đây hay sao?” Người phụ nữ tưởng rằng Tô Nhược Hân muốn đòi thuốc, bèn hỏi một câu.

“Không, cô đi lấy thuốc cho cô chủ nhà nhà cô đúng không?”

“Cô biết cô chủ nhà tôi à?”

Tô Nhược Hân bèn chắc chắn, quả nhiên người phụ nữ này là người đã đưa thuốc cho cô ở trong hiệu thuốc ngày hôm đó.

“Không biết, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, cô đi vào đi.” Cô chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi.

Trải qua chuyện của Chúc Yên, hiện tại cô sẽ không xúc động nữa.

Cô gái lại nhìn cô một lần nữa, rồi vội vội vàng vàng chạy vào, lúc này Tô Nhược Hân mới phát hiện ra rằng không biết Hạ Thiên Tường đã nắm tay cô từ lúc nào ở trước mặt mọi người.

“Chú ý ảnh hưởng một chút, cẩn thận bị người ta nhìn thấy.” Nói xong, cô đỏ mặt hất bỏ bàn tay của Hạ Thiên Tường.

Trên thực tế, trong những lần bọn họ ở chung lúc trước, cô cũng không nhớ rõ họ đã nắm tay như vậy, thậm chí còn  được anh ôm bao nhiêu lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445


Chương 445

Nhưng trước đây, cô đều cảm thấy không có gì, chẳng qua anh chỉ đối xử với cô như ân nhân mà thôi.

Nhưng giờ phút này, Tô Nhược Hân lại đỏ mặt.

Cô cảm thấy giữa cô và Hạ Thiên Tường đã có điều gì đó bắt đầu thay đổi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, tâm thần của Hạ Thiên Tường rung động: “Đừng sợ.”

“Tôi sợ, anh mau đuổi theo đi.” Nói xong, cô chạy như bay về phía chiếc thuyền nhỏ bên bờ sông.

Khi đến nơi, anh xuống cano thì thấy chiếc thuyền nhỏ.

Hồ hoa sen rộng mười cây số như vậy, một chiếc thuyền nhỏ như thế này mới phù hợp với tình hình.

Chỉ là lúc đó cô đi theo Cận Liễm, cho nên cũng cô không nghĩ đến việc chèo thuyền.

Thế nhưng giờ phút này, từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô lại muốn.

Nhìn dáng vẻ cô nhảy lên thuyền nhỏ, khóe môi của Hạ Thiên Tường khẽ nhếch lên, tuy rằng anh không nhảy nhót được như cô, nhưng anh cảm thấy nhìn cô nhảy rất đáng yêu và xinh đẹp.

Vừa bước lên thuyền, người lái thuyền nói: “Hai người ngồi cho vững, tôi bắt đầu chèo thuyền đây.”

“Chờ đã.” Kết quả lại bị Hạ Thiên Tường kêu dừng lại.

“Thưa anh, còn vấn đề gì nữa không? Nếu như là vấn đề về giá cả, trên bảng công khai bên kia đã viết rõ ràng, một giờ một trăm đồng, giá cả phải chăng.”

“Không, cho anh thời gian nghỉ ngơi, tôi sẽ tự chèo thuyền.”

“Chuyện này … không ổn lắm.”

Hạ Thiên Tường chỉ chỉ vào áo phao ở mũi thuyền: “Có áo phao rồi, lát nữa hai người chúng tôi sẽ mặc vào, anh yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”

“Anh có thể chèo thuyền?” Người lái thuyền vẫn có chút lo lắng, anh ta có một loại cảm giác như bị người khác cướp công việc, có cảm giác nguy cơ.

Lúc này, không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, Tô Nhược Hân đáp: “Anh ấy không chỉ biết chèo thuyền, còn có thể lái thuyền, thậm chí còn có thể lái máy bay.”

Hạ Thiên Tường là người toàn năng, cô không biết anh biết bao nhiêu ngoại ngữ, còn biết đánh nhau, ba người Tống Phi cũng không phải là đối thủ của anh, hôm nay cô lại biết thêm mấy siêu năng lực của anh.

Anh hoàn mỹ làm cho cô rất tự ti xấu hổ.

Có vẻ cô hơi không xứng đáng với anh.

“Thật sao?” Nghe thấy Hạ Thiên Tường biết nhiều kỹ năng như vậy, bất kể là ai cũng phải tò mò.

“Thật đấy.” Trong mắt Tô Nhược Hân viết ba chữ ‘Rất rất thật’, cô đã tự mình ngồi trên trực thăng do anh lái.

Kết quả, đương nhiên là người lái thuyền bị Tô Nhược Hân thuyết phục nghỉ ngơi, nghỉ ngơi còn có phí lao động, thực ra là anh ta chiếm tiện nghi.

Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, anh đã bắt đầu chèo thuyền rồi.

Đàn ông mặc Hán phục rất đẹp trai, đẹp đến mức người và thần đều phẫn nộ.

Nhưng còn có cả đẹp trai hơn, dáng vẻ anh chèo thuyền còn đẹp trai hơn.

Hạ Thiên Tường cũng không phải là người khoe khoang, anh nói anh biết vẽ, thì chắc chắn biết vẽ.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446


Chương 446

Tô Nhược Hân lấy điện thoại di động ra, hướng về phía anh bắt đầu chụp trái chụp phải, góc độ nào cũng đẹp.

Bất kỳ hình ảnh nào cũng có thể được sử dụng làm trang bìa.

Hạ Thiên Tường tùy ý cho cô chụp rồi lại chụp, cho đến khi thuyền nhỏ chạy vào sâu trong hồ, hòn đảo nhỏ đã thành một phong cảnh, lúc này mới ngừng thuyền nhỏ lại.

Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, giành lấy điện thoại di động của cô: “Tôi nhìn xem.”

Kết quả anh nhìn thấy một bức ảnh của mình.

Đúng, tất cả đều là của anh.

Không ngờ không có một bức ảnh hoa sen cận cảnh nào cả.

Từng đóa hoa sen đó đều trở thành bối cảnh phụ trợ cho anh.

Cũng coi như hoàn mỹ.

Tuy rằng đều là ảnh anh cầm mái chèo, tuy nhiên rất có cảm giác như một người lái thuyền.

Còn là một người lái thuyền lộ ra cử động nào cũng có vẻ tao nhã tôn quý.

Đương nhiên, đó là cảm giác của Tô Nhược Hân.

“Không cho phép xóa.” Phát hiện Hạ Thiên Tường xem xong muốn xóa ảnh, Tô Nhược Hân vội vàng ngăn cản anh, cô thích tất cả ảnh của anh, thật đẹp trai.

Giờ phút này, ở một nơi như vậy, chỉ có cô và anh, cô cảm thấy nhịp tim đập nhanh của cô chỉ có nghiêm trọng hơn, chứ không có nghiêm trọng nhất.

“Đừng xóa.” Cô không cho phép anh xóa, nên anh sẽ không xóa.

Tuy nhiên việc này cũng không ảnh hưởng đến việc đầu ngón tay của anh lướt qua lướt lại.

Sau khi nhìn hết tất cả trong vài phút đồng hồ, anh chọn một tấm coi như hài lòng, Hạ Thiên Tường ngay lập tức lựa chọn thành ảnh nền của điện thoại di động Tô Nhược Hân ở trước mặt cô.

Thấy vậy, cô ngây ngẩn cả người: “Anh … Anh …”

Đây là điện thoại di động của cô.

Anh cũng quá bá đạo rồi.

Nhưng khi cướp về, cô nhìn người đàn ông trong ảnh nền điện thoại di động, lại cảm thấy hình nền của chiếc điện thoại di động này nên đặt bức ảnh này của Hạ Thiên Tường, thật đẹp.

“Hạ Thiên Tường, nếu một ngày nào đó anh thất nghiệp, nếu anh làm người mẫu nam, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.”

“Không được.”

“Vậy anh nói xem nếu anh thất nghiệp thì anh có thể làm những gì.”

“Em nuôi tôi.” Đây là lời thổ lộ biến tướng, Hạ Thiên Tường phát hiện ra anh càng ngày càng nhanh trí.

Đúng vậy, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng trong nháy mắt của Tô Nhược Hân, anh cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, anh có thể lên google tìm kiếm những quyển sách dạy theo đuổi vợ khi không có việc gì làm.

“Tôi … Tôi mới không muốn nuôi anh.” Tô Nhược Hân nhỏ giọng, đầu đã sắp cúi gằm vào chiếc điện thoại di động.

“Vậy tôi nuôi em.”

“Anh thất nghiệp làm sao nuôi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447


Chương 447

“Không làm Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, tôi có thể làm Tổng giám đốc công ty của mình.” Hạ Thiên Tường vô cùng bình tĩnh nói.

“Ừm, anh xem những người nhà họ Hạ kia, tất cả đều để mắt đến vị trí Tổng giám đốc Hạ Thị của anh như hổ rình mồi, Hạ Thiên Tường, anh nhất định phải có một công ty của riêng mình, như vậy sau này, chỉ cần anh không vui không muốn hầu hạ bọn họ, có thể rời đi bất cứ lúc nào, thật sảng khoái.”

“Được rồi.” Hạ Thiên Tường gật gật đầu, cô gái nhỏ này có thể nghĩ đến điều này đã rất giỏi rồi, dù sao, cô vẫn còn nhỏ.

Vẫn chưa bước chân vào xã hội.

“Hạ Thiên Tường, mấy ngày nay anh có uống thuốc không?” Mấy ngày nay, cô vẫn chờ anh chủ động liên lạc với cô, kết quả, anh lại không liên lạc, cô cũng không nhìn chằm chằm hỏi anh có uống thuốc hay không.

Người đàn ông lẳng lặng ngồi trước mặt cô, trong mắt cô là anh, trong mắt anh là cô, nói gì đến ngắm hoa sen, giờ phút này, hoa sen có đẹp đến đâu cũng đều mất đi màu sắc trong mắt nhau.

Thấy Hạ Thiên Tường không trả lời mình, Tô Nhược Hân mím môi: “Đừng nói với tôi là anh không uống.”

Hạ Thiên Tường vẫn không hề lên tiếng như cũ.

Nhưng không lên tiếng như vậy, thực ra đã xem như là chấp nhận rồi.

Cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức dâng lên.

Những nắm đấm nhẹ nhàng lập tức hướng về phía ngực của Hạ Thiên Tường: “Vì sao không uống? Tại sao lại không nghe lời như vậy? Hạ Thiên Tường, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn làm cho người ta phải lo lắng?”

Cô nói xong, hận không thể cắn anh một cái.

Vì thế, lực tay cũng càng ngày càng nặng.

Tuy nhiên, hậu quả khi xuống tay càng ngày càng nặng là chỉ vài lần là cô không thể tiếp tục được nữa.

Cơ bắp của người đàn ông này giống như đá, rất cứng rắn.

Vì thế, tốc độ nắm tay hạ xuống càng ngày càng chậm, thế nhưng Hạ Thiên Tường vẫn cứ ngồi ở chỗ đó như một pho tượng, vẫn không có phản ứng, làm cho cô mệt mỏi cứ như vậy thu tay lại, giống như … có chút ngượng ngùng.

Hai bàn tay lớn đột nhiên chụm lại, ôm lấy Tô Nhược Hân: “Sẽ không thế nữa, được chứ?”

Giọng nói nhẹ nhàng.

Sau mỗi lần cô mắng anh, làm ầm ĩ với anh, anh lại dỗ dành cô bằng giọng điệu của cô.

Sau đó, nghe thấy một câu này, cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức tiêu tan trong nháy mắt, tuy nhiên, cô vẫn tỏ vẻ ủy khuất: “Anh đã đồng ý với tôi rất nhiều lần rồi, lần này nói cũng không tính, Hạ Thiên Tường, sau này anh nói cái gì tôi cũng không tin.”

“Em không gọi điện thoại.” Không ngờ, ngay sau đó người đàn ông này lại nói một câu như vậy.

Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Anh vẫn luôn chờ điện thoại của tôi mới chịu uống thuốc?”

“Ừ.”

Tô Nhược Hân nhíu mày.

“Hạ Thiên Tường, rõ ràng anh lớn hơn tôi, sao bây giờ tôi cảm thấy anh còn nhỏ hơn tôi, còn cần tôi dỗ dành.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 448


Chương 448

Uống thuốc nhất định phải dỗ dành mới chịu uống, thật sự khiến cô cảm thấy lo lắng muốn chết.

Chẳng trách lúc vừa mới ăn cơm, dáng vẻ của anh thoạt nhìn không khác gì trước kia, thức ăn ngon cỡ nào đến miệng anh cũng đều giống nhau.

“Tuổi tâm lý còn nhỏ.” Hạ Thiên Tường suy nghĩ một chút, cảm thấy rất cần thiết phải nói với Tô Nhược Hân như vậy.

Câu này cũng ám chỉ cho Tô Nhược Hân biết, tuy rằng tuổi thật của anh quả thật lớn hơn cô, nhưng trên thực tế tuổi tâm lý của anh lại không lớn hơn cô.

Tô Nhược Hân không nói gì, lại không biết phản bác anh như thế nào.

Trái tim cô cảm thấy hơi đau.

Đúng vậy, chỉ cần cô nghĩ đến căn bệnh của anh, cô sẽ cảm thấy đau lòng.

“Hạ Thiên Tường, hình như tôi rung động rồi.” Rung động với anh.

Cô xác định cảm giác của bản thân mình và sau đó nói với anh.

Cũng không phải là làm chuyện gì xấu hay gây ra sai lầm gì, vì sao phải giấu giếm không nói ra.

Một câu như vậy, đối với Tô Nhược Hân mà nói chỉ là một câu nghĩ đến thì nói.

Thế nhưng lại làm cho Hạ Thiên Tường biến thành pho tượng trong nháy mắt.

Anh kinh ngạc nhìn Tô Nhược Hân, sau bao lâu như vậy, anh rốt cuộc cũng chờ được một câu mà anh muốn nghe.

Nhưng khi Tô Nhược Hân thật sự nói ra, trong giây lát anh cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Vì thế, anh lẳng lặng nhìn cô.

Dường như muốn khắc sâu vào trong đầu vẻ đẹp của khoảnh khắc này, giữ mãi không được phai nhạt.

Tô Nhược Hân nói xong, nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được phản ứng của Hạ Thiên Tường.

Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo một góc bộ Hán phục màu trắng của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, tôi rung động rồi, anh đây là không muốn tôi rung động hay sao?”

Cô chỉ nói “Tôi đã rung động”, cũng không nói rằng ‘Tôi đã rung động với anh’, cô cố tình.

Nếu như anh không tiếp nhận, hoặc là trực tiếp phản đối, cô sẽ nói cho anh biết, người mà cô rung động không phải là anh, hoặc là Hạ Thiên Chiếu, hoặc là Cận Liễm, ừm, cô để lại đường sau cho mình.

Bởi vì, lúc nói ra câu này, cô lại nhớ tới những gì anh đã nói với cô trước kia, anh chỉ nói đùa với cô.

“Với tôi?” Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại không khách khí hỏi một câu.

Tô Nhược Hân tiếp tục kéo góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo xong thì xoắn lại, bộ Hán phục bị xoắn một góc kia tạo thành một nếp gấp, nhưng cô vẫn tiếp tục xoắn tiếp tục xoắn.

Chần chừ một lúc, cô vẫn khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”

Rõ ràng cô không muốn nói, nhưng khi anh hỏi, cô lại thừa nhận giống như bị anh mê hoặc.

Xung quanh là một khoảng yên lặng.

Chỉ có âm cuối của cô lặng lẽ tràn ngập các ngóc ngách, rơi xuống lá sen, rơi xuống hoa sen, kéo dài thật xa vô cùng vô tận.

Tô Nhược Hân lại nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ.

Cô không biết mình nói như vậy có tính là thổ lộ hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 449


Chương 449

Bởi vì, cô chỉ cảm giác được mình rung động, cô còn không xác định được mình có yêu Hạ Thiên Tường hay không.

Một lúc lâu sau, cho đến khi cô cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay xoắn một góc Hán phục của Hạ Thiên Tường lập tức bị Hạ Thiên Tường nắm lấy, ngay lập tức, cô đã bị anh ôm vào trong ngực.

Rất chặt.

Rất chặt, không hề có một khe hở nào cả.

Đầu cô bị buộc phải dựa vào vai anh, cô nghe thấy tiếng anh nói bên tai cô: “Khi em mặc đồ ngủ lắc lư trước mắt tôi, tôi đã rung động.”

Từng chữ từng chữ, như thể đang nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Tô Nhược Hân cảm thấy máu trong người sắp sôi lên.

Cô há miệng, cắn vào vai Hạ Thiên Tường.

Người đàn ông này thật xấu xa.

Anh đã nhìn thấy cô mặc đồ ngủ.

Vậy khi cô không mặc gì, chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy.

Khi anh giả vờ ngất, cô đúng là quá ngốc.

“Ha ha…” Tuy cô cắn qua lớp quần áo, nhưng vẫn hơi đau, chỉ là Hạ Thiên Tường không những không đẩy cô gái trong lòng ra, ngược lại còn cười nhẹ.

Hạnh phúc đến quá bất chợt.

Nhưng lại rất tuyệt vời. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Anh không phải nhà thơ, cũng không biết làm thơ, nhưng anh cảm thấy giờ phút này đâu đâu cũng tràn đầy ý thơ.

Đẹp nhất.

Là vẻ đẹp không thể hình dung.

Đến khi phát hiện cô cắn nhẹ đi một chút, anh mới xót xa nói: “Cắn đau thì nghỉ một lát, lát nữa cắn tiếp.”

Tô Nhược Hân tức giận tiếp tục nằm lên vai anh, sau đó đánh vào lưng anh: “Anh xấu, anh xấu, anh quá xấu.”

“Chỉ xấu với một mình em.” Giọng nói trầm khàn cứ thế vô tình lọt vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân.

Sau đó cô không cắn nữa, cũng không đánh nữa.

Từ lâu cô đã đoán được đã bị anh nhìn thấy hết, chỉ là đến giờ phút này mới được xác nhận chính thức mà thôi.

Cô nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn cất lên: “Hạ Thiên Tường, anh là đồ lưu manh.”

“Chỉ lưu…”

“Không được nói ‘chỉ lưu manh với một mình tôi’.” Quá xấu xa.

Xấu xa đến nỗi tai cô nóng rực, tim đập thình thịch, cực kỳ hoảng loạn.

Lúc này cứ như một giấc mơ khiến cô có cảm giác không chân thực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 450


Chương 450

“Được, không nói.”

Hạ Thiên Tường cũng nhắm mắt lại.

Đã có lúc anh nghĩ đời này mình sẽ không bao giờ đến gần cô gái mà mình thích nữa.

Nhưng không ngờ, dùng tính mạng lại đổi lấy được tình yêu và niềm yêu thích.

Bỗng nhiên anh cảm thấy có giá trị.

Hoá ra mọi chuyện cũng không quá tệ.

Ngược lại còn rất tốt đẹp.

Anh thích vẻ đẹp của cuộc sống phàm tục hiện giờ.

Hai người cứ dựa vào nhau như thế này, dù không nói gì cũng vẫn tuyệt vời.

Cả buổi chiều, Tô Nhược Hân cũng không biết mình đã nói những gì.

Cô cũng chẳng chú ý mà nhớ.

Cứ thế ngồi cùng Hạ Thiên Tường trên con thuyền nhỏ.

Đến khi mặt trời lặn, anh mới chèo thuyền đưa cô về đảo trả thuyền.

Sau đó tất nhiên là Hạ Thiên Tường trả tiền.

Trước đây khi cô coi anh là bạn, cô cảm thấy anh tiêu tiền vì mình là không đúng, không nên như vậy.

Nhưng nếu là buổi hẹn hò như bây giờ, đàn ông trả tiền lại là điều đương nhiên.

Nghĩ thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ bừng.

Ngày hôm nay không biết mặt cô đã đỏ lên bao nhiêu lần rồi.

Tô Nhược Hân đang đợi Hạ Thiên Tường trả tiền xong để đi về thì tấm màn bị vén lên, một người phụ nữ lại vội vàng chạy ra.

Đó là người phụ nữ đã va vào Tô Nhược Hân khi cô lên thuyền lúc trước.

Bà ta hoảng hốt lo sợ lướt qua Tô Nhược Hân rồi chạy đi.

Tô Nhược Hân đưa tay kéo bà ta lại: “Cô chủ nhà bà lại không thoải mái à?”

“Cô cứ kệ đi, thả tay ra.”

“Tôi đi xem cô ấy thế nào được không?”

“Không cần, cô chủ nhà tôi sẽ không gặp cô đâu.” Người phụ nữ hất tay Tô Nhược Hân ra, giận dữ quát lên với cô.

“Ha, bà nói với cô ấy là cô ấy lấy trộm đơn thuốc của tôi, đến lúc trả lại cho tôi rồi.” Tô Nhược Hân mỉm cười, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh.

Câu này khiến người phụ nữ giật mình: “Cô… Cô nói cô chủ nhà tôi lấy trộm đơn thuốc của cô? Không thể nào, cô chủ nhà tôi có thân phận gì, cô ấy không thèm lấy trộm đơn thuốc của cô đâu, không thể nào.”

“Bà hỏi xem, nếu cô ấy không gặp tôi thì tôi sẽ đi, được không? Dù sao cũng chỉ mất hai ba phút thôi.”

Người phụ nữ nhìn nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng của Tô Nhược Hân, một cô gái thôi, có gì phải sợ chứ: “Được, cô chờ đó.”

Sau đó bà ta đi vào nông gia viện.

Không biết cô gái kia ở phòng nào.

Nhưng điều này không quan trọng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 451


Chương 451

Quan trọng là bệnh tình của cô gái, chắc là đã nặng hơn so với khi cô gặp lần trước.

Nếu không trị thì thật sự sẽ hơi khó khăn.

Đến lúc đó, có thể chữa được, nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng.

Người phụ nữ chưa đi ra, còn Hạ Thiên Tường thì đã thanh toán xong và đi ra.

Vốn là Cận Liễm hẹn cô, nhưng từ đầu đến cuối đều là Hạ Thiên Tường trả tiền.

Nhưng anh lại thấy ngọt như mật, cho dù hôm nay Tô Nhược Hân có muốn anh hái sao thì anh cũng sẽ nghĩ cách hái một ngôi sao xuống tặng cho cô.

“Ngồi thêm lát nữa nhé?” Khi anh đi ra thì đúng lúc thấy người phụ nữ lúc trước đi vào, anh lại nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Nhược Hân là hiểu ra.

“Được.”

Hai người bước đến ghế đá bên cạnh và ngồi xuống.

Tô Nhược Hân đưa một cọng cỏ vào miệng: “Hạ Thiên Tường, anh nghĩ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có như các anh có phải luôn mắc bệnh hoang tưởng bị hại không? Lúc nào cũng nghĩ sẽ có người hãm hại mình?”

“Bệnh hoang tưởng thì không, nhưng đúng là vẫn luôn có người nghĩ cách làm thế nào để hãm hại tôi.”

“Nhưng tôi nhìn Hạ Thiên Chiếu đâu thấy có cảm giác này.”

“Không được nhắc tới cậu ta.” Giọng Hạ Thiên Tường chợt lạnh đi.

Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Chuyện anh ta đi Châu Phi không phải là anh cố ý đấy chứ?”

Nếu như nói tối hôm qua lúc hỏi Mỹ Lan về tình cảm Hạ Thiên Tường dành cho mình, cô còn thoải mái không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ sau khi đã hiểu tình cảm anh dành cho mình, cô mới nghĩ đến, có vẻ anh đang ghen.

Khi từ “ghen” hiện lên trong đầu, cô chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường cho dù lạnh lùng thì cũng khá dễ thương.

Chỉ là Hạ Thiên Chiếu hơi đáng thương thôi.

Cậu chủ nhà giàu được sống trong nhung lụa mà lại bị đày đến nơi như Châu Phi, cho dù anh ta có tiền đến mấy, nghe nói tắm rửa cũng là chuyện rất xa xỉ.

Cô nghĩ rằng mình có hỏi thì cho dù là Hạ Thiên Tường làm, anh cũng sẽ không thừa nhận.

Dù sao thủ đoạn này cũng hơi ác.

Không ngờ, người đàn ông còn chẳng thèm nghĩ đã nói luôn: “Là anh.”

“Vì sao?” Tô Nhược Hân buồn cười nhìn Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại thừa nhận.

“Cậu ta đi tìm em.”

“Còn gì nữa không?”

“Cậu ta còn đưa em đến nhà anh.”

“Anh ta đưa tôi đến nhà anh đương nhiên là chứng minh chúng tôi không có quan hệ gì. Hạ Thiên Tường, anh không vừa ý cái là đày Hạ Thiên Chiếu tới Châu Phi, hơi quá đáng đấy.”

“Cậu ta thích em.”

“Anh cũng thích tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 452


Chương 452

“Anh thích em là điều nên, cậu ta thích em là điều không nên.”

“…” Được rồi, mạch não của Hạ Thiên Tường không phải mạch não của cô, cô thật sự không theo kịp suy nghĩ và cách nghĩ của anh.

Cô cũng phục anh luôn.

“Tôi không thích anh ta, vậy nên có phải anh có thể cho anh ta về được rồi không?”

“Không được, không thể bỏ dở giữa chừng, cậu ta cần được rèn luyện.” Lần này Hạ Thiên Tường không nghe Tô Nhược Hân, kiên trì với quyết định của mình.

Tô Nhược Hân nghĩ một lúc, cảm thấy lời Hạ Thiên Tường có lý.

Hạ Thiên Chiếu đúng là kiểu người thiếu rèn luyện.

Đến Châu Phi một lần, ít nhiều cũng cho anh ta có thêm kiến thức, rèn luyện tích luỹ kinh nghiệm.

“Trước đây Hạ Thiên Chiếu cũng là người muốn chiếm lấy vị trí Tổng giám đốc của anh, chẳng lẽ anh không để tâm à? Còn cho anh ta cơ hội rèn luyện nữa?” Nhưng tên ngốc Hạ Thiên Chiếu lại chẳng hề biết rằng Hạ Thiên Tường đang dùng việc công để báo thù riêng.

Ừm, anh ghen.

Hạ Thiên Tường ghen cũng khá đáng yêu đấy chứ.

“Đó là ý của mẹ cậu ta, không phải cậu ta.”

“Thì ra anh biết hết.”

“Biết.”

“Cô à, cô chủ của chúng tôi mời cô vào.” Khi Tô Nhược Hân đang bàn chuyện về Hạ Thiên Chiếu với Hạ Thiên Tường thì người phụ nữ lúc trước đi ra.

Vẻ mặt của bà ta cũng đã cung kính hơn trước rất nhiều.

Lúc này, bà ta đang đứng chờ ở một bên, chờ đưa cô đi vào gặp cô gái đó.

Cô đã từng gặp cô ấy.

Gầy tới mức như chỉ còn da bọc xương.

“Được.” Tô Nhược Hân đứng dậy.

Hạ Thiên Tường cũng đứng dậy: “Tôi đi cùng em.” Cô không nói, anh cũng đoán được cô lại đi chữa bệnh cho ai đó.

Nhưng cô thích nên anh sẽ ủng hộ cô vô điều kiện.

“Xin lỗi anh Hạ, cô chủ nhà chúng tôi nói chỉ gặp cô gái này, không gặp những người khác.” Người phụ nữ kính cẩn ngăn Hạ Thiên Tường đi theo.

“Nhược Hân…”

“Thiên Tường, anh chờ tôi ở đây, lát nữa tôi sẽ ra sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”

“Nhà” mà cô nói không phải gì khác.

Chỉ một chữ “nhà” thôi cũng khiến Hạ Thiên Tường cảm thấy như bị điểm huyệt, anh yên lặng đứng đó, không đi theo nữa.

Tô Nhược Hân đi theo người phụ nữ vào lại nông gia viện.

Đi qua một hành lang dài.

Khi cô tưởng rằng đã đến thì lại có một ngã rẽ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 453


Chương 453

Cô nhìn thấy một cánh cửa.

Cổng sắt chạm khắc kiểu cách và đẹp mắt.

Hoá ra trong nông gia viện còn có một nơi khác.

Sân nhà sâu hun hút.

Cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra.

Toàn là màu tím.

Đó là lan dạ hương.

Chính giữa vườn hoa dạ lan hương là một căn biệt thự nhỏ.

Xung quanh vườn dạ lan hương là những cây tùng bách cảnh.

Tô Nhược Hân đứng ở cửa, bị vẻ đẹp trước mặt làm cho choáng váng.

“Hòn đảo nhỏ này là sản nghiệp của nhà cô chủ bà à?” Nếu không không thể nào phía trước có nông gia viện tinh xảo, phía sau là nơi ở của cô gái đó được.

“Đương nhiên, sản nghiệp nhà họ Lâm chúng tôi trải rộng khắp thế giới, nhưng cô chủ của chúng tôi thích thành phố T, thích sống ở nơi này.”

“Cô ấy thích dạ lan hương à?” Trong nhận thức của cô, con gái thích màu tím thì thích hoa lưu ly hơn.

Hoa lưu ly (forget-me-not) mang theo cảm giác hơi buồn thương, đó là loài hoa yêu thích của những cô gái thời thượng đa sầu đa cảm.

Hoặc có thể là sự mong chờ một nửa còn lại của cuộc đời mình.

Nếu như gặp thì đừng quên em.

Nhưng lúc này, lần đầu tiên cô phát hiện con gái thích màu tím còn thích cả lan dạ hương.

Một bông thì đẹp.

Cả vườn lại càng đẹp hơn.

Đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hít thở thật sâu, dạo bước trong vườn hoa.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Tô Nhược Hân khi nhìn lần đầu tiên, đi một lúc, ánh mắt cô chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.

“Đúng, cô chủ thích dạ lan hương nhất.”

Tô Nhược Hân gật đầu: “Bà có biết vì sao cô ấy thích dạ lan hương không?”

“Người mẹ đã khuất của tôi thích.” Không đợi người phụ nữ trả lời thì cánh cửa biệt thự đã mở ra, cô gái nhẹ nhàng bước ra đứng trước cửa, mỉm cười nhẹ nhìn Tô Nhược Hân đang từ tốn bước về phía mình.

Tô Nhược Hân chỉ thấy lồng ngực nhói đau, thì ra cô gái này thích chỉ vì mẹ cô ấy thích.

“Vậy tùng bách xung quanh vườn thì sao?” Cô gái khẽ cười nhìn cô, cô cũng cười nhẹ nhìn lại cô ấy.

Cảm giác đồng cảm bắt đầu lan ra trong lòng.

Mẹ cô gái đã qua đời, mẹ cô thì có cũng như không.

Tính ra thì họ đều được coi là những đứa trẻ không có mẹ.

“Tôi thích.” Cô gái yếu ớt khẽ đáp, nhưng mang lại cho người khác cảm giác kiên định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 454


Chương 454

“Ồ, tôi còn tưởng là ba cô thích chứ.” Sau đó dạ lan hương trong vườn tượng trưng cho mẹ, tùng bách bên ngoài tượng trưng cho ba.

Nhưng không ngờ thì ra lại là cô ấy thích.

Nghe đến từ “ba”, cô gái bĩu môi: “Tôi không có ba.”

Tô Nhược Hân giật mình sau đó bình thường lại, vậy nên cô ấy mới thích tùng bách phải không?

Cô ấy muốn mạnh mẽ, phát triển khoẻ mạnh như tùng bách.

“Tô Nhược Hân.” Tô Nhược Hân đến trước mặt cô gái rồi tự giới thiệu.

“Lâm Sương Ngọc.”

Khi cô ấy từng chữ từng chữ nói những lời này, người phụ nữ dẫn Tô Nhược Hân tới lúc trước bèn sững sờ.

Bà ta đứng trên con đường nhỏ trồng đầy lan dạ hương, ngơ ngác nhìn Lâm Sương Ngọc: “Cô chủ… Cô…”

Có lẽ là bà ta không ngờ Lâm Sương Ngọc lại nói chuyện.

Tô Nhược Hân cũng không ngờ.

Đây là điều duy nhất cô nhìn nhầm về Lâm Sương Ngọc.

“Muốn nói chuyện từ lúc nào vậy?” Cô theo Lâm Sương Ngọc đi vào căn biệt thự màu trắng.

Bên trong cũng là một màu trắng tinh khiết.

Một màu trắng xoá nói cho Tô Nhược Hân biết Lâm Sương Ngọc thích màu trắng đến nhường nào.

“Vừa nãy.”

“Cảm ơn đã tin tưởng.” Tô Nhược Hân cười, ngồi xuống ghế sofa.

Người phụ nữ đi sau nhanh chóng mang hai tách cà phê lên.

Hai cốc mocha nóng hổi bốc khói trông rất ấm áp trong phòng khách được bật điều hoà với nhiệt độ cực thấp này.

“Cà phê rất thơm.” Lâm Sương Ngọc nói.

“Cô… Cô chủ, cô thật sự có thể nói được rồi ư?” Tuy người phụ nữ vẫn luôn nghe thấy Lâm Sương Ngọc nói chuyện, nhưng vẫn không kìm được cất tiếng hỏi.

“Ừm, có thể, tôi vẫn luôn nói được.”

“Vẫn luôn nói được?” Người phụ nữ sững sờ.

“Không muốn nói.”

“Cô chủ, lẽ ra cô nên nói với tôi sớm hơn.” Người phụ nữ nghe xong liền bật khóc: “Cô không biết là bao nhiêu năm nay tôi lo lắng thế nào đâu.”

“Dì Phượng, tôi biết dì lo lắng cho tôi, tôi nghĩ bây giờ tôi gặp được cô Tô thì sẽ không chết được ngay đâu, dì có thể đi rót cho mình một tách cà phê rồi đi chơi đi.”

“Ha ha”, Tô Nhược Hân bật cười, nếu không phải đã lấy tay che miệng thì cô đã phun cà phê ra ngoài rồi: “Cô Lâm thật hài hước.”

“Biết cô tới, tôi rất vui.”

“Trùng hợp thật, tôi không biết cô sống ở đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 455


Chương 455

“Cận Liễm đưa cô tới.” Lâm Sương Ngọc lại uống thêm một ngụm cà phê, cô ấy uống cà phê luôn nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó nghiêm túc thưởng thức đánh giá, trông cực kỳ dễ thương, đáng yêu.

Lòng Tô Nhược Hân trở nên chua chát: “Cô biết hết à?”

“Biết, cô vừa lên đảo là tôi đã biết rồi.”

Tô Nhược Hân nghĩ, chuyện này cũng không có gì lạ, hòn đảo này thuộc về gia đình Lâm Sương Ngọc, coi như tài sản riêng của nhà cô ấy, chỉ cần cô ấy muốn biết thì dù là mỗi một nhánh cây ngọn cỏ trên hòn đảo này cô ấy đều biết.

Vậy nên nơi nào có camera, cô ấy cũng sẽ biết.

“Bình thường cô đều sống ở đây à?”

“Mẹ tôi tốt nghiệp cấp ba ở trường trung học Khải Mỹ.”

“Thế nên thi thoảng cô cũng sẽ sống ở gần trường trung học Khải Mỹ à?” Tính như vậy thì hôm đó cô gặp Lâm Sương Ngọc ở hiệu thuốc của trường trung học Khải Mỹ cũng là chuyện bình thường.

“Đúng, nhưng rất ít thôi, tôi vẫn thích nơi này hơn, đây là nhà mẹ tôi để lại.” Lâm Sương Ngọc cứ nhắc đến mẹ là ánh mắt sẽ lại vô thức tối đi.

Tô Nhược Hân hơi đau đầu, đây là một cô gái vẫn luôn đắm chìm trong sự thật mẹ mình đã mất, cô ấy sống quá kìm nén.

Cô không hỏi quá khứ của ba và mẹ Lâm Sương Ngọc, cô chỉ biết rằng người còn sống sẽ vì cuộc sống mà cố gắng và phấn đấu: “Cô Lâm, cô không cảm thấy rằng cô sống vui vẻ hạnh phúc mới là “món quà” tốt nhất tặng cho ba cô và người thứ ba kia sao?”

“Ha ha, Tô Nhược Hân, lời này của cô rất đúng ý tôi, ừm, chỉ dựa vào câu này của cô, cô cho tôi uống thuốc gì tôi uống thuốc đó, không bàn sống chết, kết quả thế nào tôi cũng không trách cô.”

Tô Nhược Hân thầm thương cảm trong lòng, cô cũng chỉ thuận miệng thử một câu, không ngờ quả nhiên đã bị cô đoán trúng.

Lâm Sương Ngọc không bước qua được lằn ranh trong đáy lòng kia.

“Sương Ngọc, tôi có thể gọi cô như vậy không?”

“Có thể, cô giúp tôi có thể uống ra mùi vị của café, cũng có thể ăn ra hương vị của thức ăn, Tô Nhược Hân, sau này cô là bạn của tôi.”

“Đó là bản thân cô thông minh.” Ngày đó ở hiệu thuốc, thật ra là cô cố ý để đơn thuốc của Hạ Thiên Tường lại, xem như gián tiếp tặng cho Lâm Sương Ngọc .

Bởi vì trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Sương Ngọc, cô đã biết Lâm Sương Ngọc cũng mắc chứng bệnh về vị giác giống như Hạ Thiên Tường.

Nhưng mà cô gái này còn thê thảm hơn Hạ Thiên Tường, cô ấy không chỉ mắc chứng bệnh về vị giác, trong cơ thể cô ấy còn có những bệnh khác.

Đó chính là, cô ấy trúng độc rồi.

Chỉ là ngày đó ở trong hiệu thuốc, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra Lâm Sương Ngọc trúng độc gì, cũng không nghĩ ra nguyên nhân cô ấy trúng độc.

Nhưng khi vừa đẩy cánh cửa sắt này ra rồi đi vào vườn dạ lan hương này, quan sát xung quanh, cuối cùng cô cũng biết Lâm Sương Ngọc trúng độc như thế nào rồi.

“Nói đi, người phụ nữ kia hạ độc gì cho tôi?” Lâm Sương Ngọc bưng ly café lên, hơi ngửa mặt uống hết sạch chỗ café còn lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 456


Chương 456

Nơi khóe môi ngập tràn thù hận.

Trong lòng Tô Nhược Hân là đau thương không nói thành lời: “Cô cho là người phụ nữ kia hạ độc?”

“Đúng, chỉ uống một ly nước ép trái cây của bà ta, từ đó tôi ăn bất kỳ thứ gì cũng không ăn ra hương vị, đã mười mấy năm rồi.”

Lâm Sương Ngọc là mười mấy năm.

Hạ Thiên Tường là hai mấy năm.

Đều khiến người ta đau lòng giống nhau.

“Bây giờ ba cô vẫn ở bên người phụ nữ kia sao?” Nói một hồi, Tô Nhược Hân không nhịn được hóng hớt.

Lâm Sương Ngọc lạnh lùng cười: “Chỉ dựa vào bà ta, bà ta cũng xứng sao? Sớm đã bị ba tôi đá rồi, tôi là người bà ta có thể chọc vào sao? Tôi nhỏ, tôi bị bà ta tính toán một lần thì thôi đi, tôi trưởng thành rồi, bà ta cũng đừng mong tính toán tôi nữa.”

Tô Nhược Hân cười, không hỏi Lâm Sương Ngọc cũng biết chắc chắn sau này người phụ nữ kia bị Lâm Sương Ngọc trừng trị thê thảm.

“Bà ta cho tôi ăn gì đó khiến tôi mất vị giác, tôi bèn phá hủy khuôn mặt của bà ta, ha ha, sau này bà ta xấu như vậy, cô nói ba tôi còn cần bà ta nữa sao? Chắc chắn là không rồi, bây giờ bà ta sống hệt như một con chó, đáng đời.”

Tô Nhược Hân bỗng nhiên hiểu được câu chuyện trong gia tộc hào môn, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như ấm áp tốt đẹp, nhưng hóa ra tất cả đều là gió tanh mưa máu.

Hạ Thiên Tường cũng vậy.

Nói không chừng, cái chết của mẹ Lâm Sương Ngọc cũng là bút tích của người thứ ba.

Cho nên, Lâm Sương Ngọc trừng trị người phụ nữ kia là chuyện nên làm, đó là ác giả ác báo.

“Bà ta không có con sao?”

“Có thì sao chứ, ba tôi ghét bỏ bà ta, tự nhiên con trai ruột của bà ta cũng ghét bỏ bà ta, chắc chắn bà ta cũng không ngờ rằng bà ta lại bị chính con ruột của mình ghét bỏ, ha ha, báo ứng.”

“Sương Ngọc, nhưng mà, bệnh của cô bây giờ không liên quan gì đến bà ta.” Nghe rất nhiều chuyện, nhưng càng nghe Tô Nhược Hân càng cảm thấy nặng nề.

Nghĩ đến Hạ Thiên Tường vẫn đang ở bên ngoài chờ cô, cuối cùng cô vẫn nói ra tình hình thực tế.

“Bệnh của tôi không liên quan đến bà ta? Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, chắc chắn là bà ta hết lần này đến lần khác phái người lặng lẽ hạ độc vào trong thức ăn của tôi, nếu không mấy năm nay tôi sẽ không hở một tí là đau đầu, hở một tí là tiêu chảy như vậy, chuyện này là không thể nào.”

Tô Nhược Hân nhìn ánh mắt căm hận của cô ấy, thở dài một hơi, nói lại lần nữa: “Thật sự không liên quan gì đến bà ta.”

Một tiếng này, rất nhỏ rất nhẹ, nhưng mang lại cảm giác dõng dạc mạnh mẽ.

Bởi vì Tô Nhược Hân lặp lại lần nữa cũng khiến cho Lâm Sương Ngọc không tin nổi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân: “Cô nói thật sao?”

“Thật.”

“Thật sự không phải là bà ta?”

“Không phải.”

“Vậy…”

“Chỉ là tâm ma trong lòng cô mà thôi, bệnh này của cô, chỉ cần uống mấy vị thuốc trong mấy ngày là khỏi.” Tô Nhược Hân đứng dậy, cô muốn rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 457


Chương 457

Nhớ Hạ Thiên Tường rồi.

Quá khứ của Lâm Sương Ngọc phảng phất như câu chuyện của một Hạ Thiên Tường khác.

Mặc dù hai người không liên quan đến nhau, nhưng đều khiến người ta đau lòng.

“Mấy vị thuốc nào?” Lâm Sương Ngọc cũng đứng dậy theo, nhưng tất cả biểu cảm trên mặt đều là không tin.

Không tin chỉ cần uống mấy vị thuốc trong mấy ngày là cô ấy sẽ không bệnh.

“Xuyên khung 6g, tế tân 3g, bạch thược 10g, cam thảo 10g, bạch thuật 10g, phòng phong 10g, sắc lên rồi uống.” Tô Nhược Hân vừa đi vừa nói, khi nói xong đã tới trước cửa.

“Xuyên khung và tế tân điều trị đau đầu bình thường; bạch thược, cam thảo, bạch thuật và phòng phong điều trị tiêu chảy, đây đều là những vị thuốc điều trị đau đầu và tiêu chảy bình thường nhất, không có gì hiếm lạ, tôi cũng đã dùng từ lâu, Tô Nhược Hân, đơn thuốc này của cô khiến tôi thất vọng, không có hiệu quả, mỗi tháng tôi đều đi bốc rồi sắc uống mấy lần, mỗi lần uống xong sẽ đỡ một hai ngày, nhưng uống tiếp thì không còn hiệu quả, không có tác dụng nữa.”

“Quả nhiên cô Lâm cũng hiểu thuốc trung y, cô nói không sai, những thuốc này quả thật là thuốc trị đau đầu và tiêu chảy bình thường, quả thật không có gì đặc biệt.”

“Vậy cô còn nói có thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi đã từng dùng phương thuốc này rồi, cô như vậy chẳng phải qua loa lấy lệ thôi sao, cô Tô, cô khiến tôi thất vọng rồi.”

Tô Nhược Hân đến trước cửa thì dừng lại, ngắn nhìn dạ lan hương trồng đầy trước mắt, mỉm cười: “Tôi vẫn chưa nói xong.”

“Còn phải thêm vị thuốc nào nữa, cô nói một lần xong hết đi, đừng úp úp mở mở.” Lúc này sắc mặt Lâm Sương Ngọc đã hơi lạnh xuống, lộ vẻ rất thất vọng về Tô Nhược Hân.

“Thật ra, trước đó cô bốc thuốc và uống thuốc theo đơn của tôi, khi nhìn thấy cô uống café, tôi đã biết là cô hiểu y thuật, cho nên về mặt dùng thuốc này, cho dù tôi muốn lừa cũng không lừa được cô.” Tô Nhược Hân cười, ở trước mặt người thạo nghề, vẫn thong dong bình tĩnh.

Nếu không hiểu y, nếu không hiểu thuốc, Lâm Sương Ngọc sẽ không tùy tiện dùng đơn thuốc của cô.

Cho nên, biết vị giác của cô ấy tốt hơn nhiều, Tô Nhược Hân rất vui vẻ.

Cho dù Lâm Sương Ngọc tin tưởng cô hay không, cô cũng không quan tâm.

Bởi vì Hạ Thiên Tường, bây giờ cô rất hiểu cho cô gái sinh ra trong gia đình hào môn giống như Lâm Sương Ngọc .

“Nhưng mà, tôi không chữa được bệnh của mình, Tô Nhược Hân, tôi luôn đau đầu và tiêu chảy, thật sự không chữa khỏi được sao?” Cô gái nói rồi ôm đầu, dường như lại nhức đầu rồi.

“Có thể chữa.”

“Chữa thế nào? Đơn thuốc cô cho tôi căn bản không chữa được, tôi đã dùng đơn thuốc đó từ lâu, giờ cô lại cho tôi đơn thuốc giống vậy, thật buồn cười.” Có lẽ là sau khi nghe thấy đơn thuốc Tô Nhược Hân kê cho, Lâm Sương Ngọc vốn có hi vọng, nhưng giờ phút này chỉ còn lại tuyệt vọng.

“Cô tin tôi không?” Tô Nhược Hân nhìn cô ấy, cũng rất đau lòng.

“Trước khi cô chưa kê đơn thuốc cho tôi, tôi tin, nhưng từ sau khi cô kê đơn thuốc cho tôi, tôi không tin, đơn thuốc mà ngay cả tôi cũng kê được, cô kê vậy thì tính là gì?”

“Thật ra, vẫn cần thêm phụ trợ.” Tô Nhược Hân nhìn thấy Lâm Sương Ngọc như vậy, cũng không úp úp mở mở nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 458


Chương 458

“Phụ trợ gì? Thứ gọi là phụ trợ này, tôi không nghĩ đến, cũng không có khái niệm.” Lâm Sương Ngọc nghe thấy Tô Nhược Hân nói phải cần thêm phụ trợ, không hiểu nhìn Tô Nhược Hân.

Cũng hơi tò mò.

Dù sao, cô ấy bị bệnh nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều chịu đựng đủ loại hành hạ, nếu như có thể chữa khỏi, vậy tất nhiên phải chữa cho khỏi.

Cô ấy cũng muốn làm một người bình thường.

“Sương Ngọc , cô nghĩ lại một chút, có phải mỗi lần cô rời khỏi hòn đảo nhỏ này đến Trường trung học Khải Mỹ bên kia thì triệu chứng đau đầu và tiêu chảy sẽ giảm đi một chút hay không?”

Lâm Sương Ngọc lẳng lặng đứng đó, giống như đang tỉ mỉ nghĩ lại, một lúc lâu sau, cô ấy khẽ gật đầu: “Cô nói đúng, hình như sau khi tôi rời khỏi thì sẽ đỡ hơn một chút, sau đó vừa trở về nơi này lại nặng thêm một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng.”

“Đó là bởi vì cô đi đi lại lại, ở bên kia vài ngày, ở bên này vài ngày, cũng không cách nhau quá lâu, bởi vậy, mới đỡ một chút cô đã trở về để rồi nặng hơn.” Tô Nhược Hân phân tích thay cô ấy.

“Ý của cô là, sở dĩ tôi đau đầu và tiêu chảy là có liên quan đến hòn đảo nhỏ này? Trên hòn đảo nhỏ nay có cái gì bất thường sao?”

“Không liên quan đến hòn đảo nhỏ này, chỉ là liên quan đến hoa và cây trong nhà này của cô.”

Lâm Sương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt nhìn dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: “Là dạ lan hương sao? Đây là loài hoa mẹ tôi thích nhất, trong tất cả những tấm ảnh của bà ấy, bối cảnh của mỗi một tấm đều là dạ lan hương, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa tôi, không thể nào, không thể nào, mẹ tôi không thể nào hại tôi, đây là căn nhà bà ấy thích nhất là hoa bà ấy thích nhất, cũng bởi vì là thứ mẹ tôi thích nên tôi mới ở lại nơi này, mới có thể yên tâm ngủ, mới có thể ngủ ngon giấc.”

“Dì ấy không hại cô, bà ấy yêu cô.” Tô Nhược Hân không biết mẹ của Lâm Sương Ngọc, vừa rồi cũng chỉ nghe chút chuyện xưa của nhà họ Lâm.

Cũng chỉ là vợ cả bị người thứ ba giết chết, sau đó con của vợ cả đấu với người thứ ba mà thôi.

Có điều, con gái của vợ cả bị bệnh, sau đó đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu người thứ ba, cho rằng là thủ đoạn của người thứ ba.

Lại không biết, thiên nhiên vô cùng kỳ diệu.

“Nhưng cô nói là dạ lan hương.” Lâm Sương Ngọc càng ngày càng mơ hồ không rõ.

“Dạ lan hương thích hợp với nuôi trồng bên ngoài phòng, hoa nở rất đẹp, chỉ dùng để ngắm nhìn, cô có biết vì sao nó không thích hợp nuôi trồng trong phòng không?”

“Củ dạ lan hương có độc, phấn hoa cũng có chút ít độc tố, tôi cũng từng nghi ngờ là dạ lan hương, nhưng trước giờ tôi chưa từng ăn củ và phấn của dạ lan hương, tôi chỉ coi chúng như vật trang trí, tôi không ăn thì sẽ không trúng độc, không phải nó, tuyệt đối không phải nó, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa dối tôi, mẹ tôi sẽ không hại tôi, sẽ không.”

Tô Nhược Hân lắc đầu, quả nhiên Lâm Sương Ngọc đều hiểu rõ, cũng đều tra cứu tất cả những tri thức này.

Thậm chí còn từng nghi ngờ có thể chứng đau đầu của mình liên quan đến dạ lan hương.

Sau này lại xác nhận mình không ăn củ và phấn chứa độc của dạ lan hương nên đã bỏ qua khả năng này, rồi lại đổ tất cả tội lỗi vào người thứ ba kia.

“Tô Nhược Hân, cô lắc đầu là có ý gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459


Chương 459

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra: “Quả thật chỉ cần không ăn phải độc của dạ lan hương thì sẽ không trúng độc, cũng sẽ không gây ra đau đầu, không gây ra những phản ứng không tốt khác. Nhưng cô lại trồng tùng bách ở xung quanh dạ lan hương, trải qua năm tháng độc tố trong hai loại thực vật này kết hợp lại với nhau, cũng trở thành chất độc phát ra ngoài, dạ lan hương khiến cô đau đầu, tùng bách khiến cô tiêu chảy, Lâm Sương Ngọc, bệnh của cô thật sự không liên quan đến người phụ nữ kia, bây giờ cô chỉ cần làm thêm một việc là được rồi.”

Lâm Sương Ngọc hiểu ra, hoàn toàn không tin nổi nhìn Tô Nhược Hân: “Hình như cô… cô nói đúng rồi, vì sao tôi không nghĩ đến?” Cô ấy lẩm bẩm một mình, ngay sau đó nói: “Làm thêm việc gì?”

Tô Nhược Hân đưa tay chỉ vào dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: “Nhổ hết chỗ dạ lan hương này, sau đó cô lại dùng đơn thuốc bình thường nhất mà ngay cả cô cũng kê được của tôi kia, không đến nửa tháng, triệu chứng đau đầu và tiêu chảy của cô sẽ biến mất, sau đó bởi vì vị giác của cô đã khôi phục nên ăn ngon ngủ ngon, một tháng sau, bệnh của cô sẽ khỏi hoàn toàn.

“Cô muốn tôi nhổ dạ lan hương? Vì sao không phải tùng bách?” Lâm Sương Ngọc nhìn dạ lan hương quen thuộc và những cây tùng bách xanh mướt, nhất thời không biết nên chọn thế nào.

“Bởi vì cô thích tùng bách, dạ lan hương chỉ là mẹ cô thích mà thôi, cô nhổ dạ lan hương, coi như tặng dạ lan hương đẹp nhất cho mẹ cô đang ở một thế giới khác kia, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy ở trên trời có linh sẽ rất vui vẻ, Lâm Sương Ngọc, cô phải là chính cô, làm bạn với tùng bách cô yêu thích, chứ không phải cho rằng mình là sự nối tiếp của sinh mạng mẹ mình. Cô là cô, bà ấy là bà ấy, hi vọng cô sẽ không sống dưới cái bóng của bà ấy nữa, chờ cô khỏi rồi thì đi học đi, nếu như được, hãy học đại học cùng tôi.”

Nói hết những lời này, Tô Nhược Hân cất bước, bước từng bước đi qua vườn dạ lan hương xinh đẹp này.

Xuyên qua cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn kia, lại xuyên qua một hành lang gấp khúc, phía sau đó là cô gái ngơ ngẩn đứng ở nơi đó.

Chắc chắn cô ấy không ngờ căn bệnh hành hạ cô ấy mấy chục năm hóa ra lại là tâm ma của cô ấy.

Nếu như cô ấy sớm từ bỏ vườn dạ lan hương này, sớm thoải mái đối mặt với cái chết của mẹ, sớm nhiệt tình chào đón cuộc sống mới, cô ấy cũng không bị căn bệnh này hành hạ mấy chục năm.

Hóa ra, muốn trị khỏi căn bệnh này cũng chỉ cần bước ra khỏi đau thương, đau đớn một lần cho hết rồi bắt đầu lại cuộc sống của mình mà thôi.

Chỉ khi làm chuyện mình muốn làm, cuộc sống mới đặc sắc.

Cô ấy bỗng nhiên muốn sau này xây dựng một bệnh viện.

Sau đó, chuyên ngành đại học của cô ấy sẽ là ngành Y.

Chỉ là, không thể nào là đại học T.

Trên ghế dài bên ngoài khu nghỉ dưỡng nông thôn, Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi dưới trời chiều, anh đang chờ cô.

“Hạ Thiên Tường, đi thôi.” Mỉm cười đi đến kéo anh đứng dậy, sau đó khoác lên cánh tay anh, tất cả động tác đều trôi chảy liền mạch, Tô Nhược Hân không cảm thấy có chút xíu không bình thường nào.

Hạ Thiên Tường càng không cảm thấy có gì không bình thường, dẫn cô đi dọc ven bờ: “Vẫn thuận lợi chứ.”

“Ừm, rất thuận lợi, Hạ Thiên Tường, tối nay nhất định phải uống thuốc, được không?”

“Được.”

“Cô ấy và anh mắc bệnh giống nhau.” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bóng của hai người, chợt nói ra một câu như vậy.

“Lâm Sương Ngọc?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460


Chương 460

“Anh biết cô ấy?”

“Xã hội thượng lưu của thành phố T đều biết nhà họ Lâm, nhưng chưa bao giờ dám tùy tiện bàn tán lung tung về Lâm Sương Ngọc, nhà họ Lâm có tin đồn, cô ấy là một cô gái không may.”

“Không nói đến cô ấy nữa, Hạ Thiên Tường, tối em nấu cho anh ăn nhé.”

“Được.”

“Nhưng anh không được chê đấy.” Trước đây, chỉ cần là lúc hai người bọn họ ở riêng ăn cơm với nhau, thì đều là anh phụ trách nấu, cô phụ trách rửa bát.

Lúc này, cô đột nhiên muốn nấu cho anh ăn.

“Không chê.”

“Vậy em nấu mì được không?”

“Được.”

“Em muốn nấu mì sợi, hi hi.” Tô Nhược Hân cười như một con hồ ly nhỏ.

Chị Chiêm biết nấu, cô học hỏi chị Chiêm là được.

“Được.”

“Hạ Thiên Tường, em chỉ muốn tìm chút cảm giác thôi, anh đừng suy nghĩ nhiều, em vẫn chưa chắc chắn là có yêu anh không, chỉ là có chút cảm giác mà thôi.” Tô Nhược Hân đến gần mặt nước, lúc đang đợi thuyền hơi, Tô Nhược Hân ngồi xổm xuống vẩy nước, từ tốn nói.

Hạ Thiên Tường suýt đã hỏi có phải cô có cảm giác với Qúy Căn Nguyên không, nhưng sau đó anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này.

Cô nói cô muốn tìm cảm giác, đó là cô đang cho anh và cô cơ hội, cho anh và cô hy vọng, nếu thế, anh cứ tuỳ theo cảm giác của cô thôi.

Bước từng bước về phía trước là tốt nhất.

Rời khỏi đảo, Tô Nhược Hân lên xe Maybach của Hạ Thiên Tường.

Không phải chiếc Mercedes G-Class khi đến nữa.

Người lái xe từ Cận Liễm đổi thành Hạ Thiên Tường, cô nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe vẫn còn cười ngây ngô.

Cảm thấy không chân thực như đang nằm mơ vậy.

“Nhược Hân, anh muốn nói với em chuyện này.” Hạ Thiên Tường đang lái xe chợt nghiêm túc cất lời.

“Anh nói đi.” Tô Nhược Hân nghiêng đầu nhìn anh, lúc người đàn ông nghiêm túc, cười vui hay tức giận, anh đều rất đẹp trai, cô thích.

Từ khi phát hiện mỗi lần nghĩ đến anh tim sẽ đập nhanh hơn, cảm giác khi nhìn anh của cô đã khác trước rồi.

“Thật ra ba hôm nay anh là cố ý không quan tâm đến em.” Hạ Thiên Tường chần chừ một lúc rồi nói.

“Anh nói gì cơ? Mấy hôm nay anh cố ý không quan tâm đến em? Sao lại cố ý? Chẳng lẽ anh nói anh thích em là nói đùa, không phải là thật à?” Tô Nhược Hân suýt nhảy cẫng lên.

Nếu không phải đang ngồi trong xe, không gian trong xe không cho phép đứng lên thì cô đã nhảy thật rồi.

“Tô Nhược Hân, những chuyện xảy ra với em gần đây, cả chuyện Triệu Giai Linh làm hại em đều có liên quan đến anh.” Đã đến nước này rồi, Hạ Thiên Tường cảm thấy cần phải nói rõ sự thật cho Tô Nhược Hân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom