Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461


Chương 461

Như vậy, ít nhất cô còn chuẩn bị tâm lý, đi đến đâu ít nhiều gì cũng sẽ chú ý đến sự an toàn của mình.

“Là người muốn hại anh cắt điện ở giảng đường, sau đó giúp Triệu Giai Linh đâm em à?” Nếu nói thế thì cũng khá hợp lý.

“Phải.”

Tô Nhược Hân im lặng.

Cô nhìn về phía trước xe với ánh mắt sâu thẳm, không nói một lời.

Trong xe lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức khiến người ta có một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác như hít thở cũng phải nhẹ nhàng hơn.

Tựa như chỉ cần thở mạnh, không khí bên trong cũng sẽ mất dần.

Hạ Thiên Tường xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ngồi cạnh ghế lái.

Anh biết cô đang nghĩ gì.

Anh nghĩ, có lẽ cô có thể nghĩ thông suốt.

Đến lúc cô suy nghĩ xong, cô sẽ nói chuyện với anh.

Cho cô một chút thời gian, cũng là cho anh một chút thời gian.

Tô Nhược Hân thật sự vẫn luôn suy nghĩ đến lý do Hạ Thiên Tường bỏ qua cho Triệu Giai Linh.

Anh không nói, cô chỉ có thể tự suy nghĩ.

Dương Mỹ Lan cũng không vui vì Hạ Thiên Tường đã bỏ qua cho Triệu Giai Linh, sao anh có thể không biết anh bỏ qua cho Triệu Giai Linh là đang gián tiếp làm tổn thương cô.

Nhưng anh vẫn bỏ qua.

Cô chợt ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Dù em biết người đứng sau việc cúp điện có liên quan đến người muốn hại anh, nhưng vẫn chưa điều tra ra chứng cứ mà đúng không? Anh muốn lợi dụng Triệu Giai Linh để dụ người kia ra mặt à?”

Đây là suy nghĩ bất chợt của cô.

Cũng không biết có đúng hay không.

Cho nên vừa nghĩ ra thì hỏi ngay.

Nếu không, nghĩ đến Triệu Giai Linh bây giờ vẫn đang ung dung vui vẻ, cô lại thấy ấm ức trong lòng.

Hạ Thiên Tường một tay xoay tay lái, một tay sờ đầu Tô Nhược Hân.

Anh không nói gì, nhưng lại khiến Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra.

“Sao lại không nói với em?” Mấy ngày nay, thật ra khi nghĩ tới chuyện của Triệu Giai Linh, cô vẫn rất bực anh.

“Vì anh cảm thấy em có thể nghĩ ra.”

“Ặc, vậy nếu em nghĩ mãi không ra thì sao? Hạ Thiên Tường, anh không sợ em ghét anh à?”

“Em không ghét anh.”

“…” Tô Nhược Hân cảm thấy có phải cô quá nuông chiều người đàn ông này rồi không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 462


Chương 462

Khiến anh quá tự tin.

Nhưng khi nghiêng đầu, cô lại nhìn thấy thái độ kiêu ngạo khi nói ra những lời này của anh, rõ ràng là kiêu ngạo vì cô.

“Hạ Thiên Tường…” Tô Nhược Hân cảm thấy mũi chua xót, gọi khẽ một tiếng.

Nếu không phải anh đang lái xe thì cô đã nhào vào lòng anh rồi.

Từ khi cô bị ba mẹ giao cho Lục Diễm Chi, giao cho anh, thế giới của cô đã bắt đầu thay đổi rồi.

Thật ra đến tận bây giờ, cô vẫn không quen được với sự thay đổi đó.

Chỉ là cố gắng làm quen với nó mà thôi.

Vì dù không quen thì cuộc sống vẫn phải trôi qua, không thể thay đổi được.

Cũng may cuối cùng cô cũng suy nghĩ thông suốt một vài chuyện.

“Hạ Thiên Tường, anh không gặp em, không liên lạc với em là muốn từ bỏ tôi, đểemi được an toàn đúng không?”

“Ừ.”

“Nhưng em lại gặp chút phiền phức.”

“Phiền phức gì?” Hạ Thiên Tường hỏi, như kiểu chỉ cần cô nói, anh sẽ giúp cô giải quyết.

“Em nói với Chủ tịch Lục là tôi không có hứng thú với anh, cũng sẽ không làm mợ chủ nhà họ Hạ, em nghĩ nếu thật sự có một ngày em thích anh, thế có phải tôi tự vả vào mặt mình không?” Tô Nhược Hân càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng thì cúi thấp đầu.

“Không sao, lúc em giơ tay vả mặt anh sẽ đỡ thay em, như thế sẽ không đánh trúng nữa, cũng sẽ không đau.” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân với vẻ đùa giỡn.

Cô có thể đừng đáng yêu như thế được không.

Đáng yêu khiến anh dù đang lái xe cũng muốn gặm cô một cái.

Đúng thế, là muốn gặm cô một cái.

“Nhưng em sẽ cảm thấy mất mặt lắm.”

“Không sao, anh sẽ đứng về phía em, cùng nhau mất mặt, có người bên cạnh mặt sẽ dày hơn một chút.”

“Hạ Thiên Tường, xem ra anh là một người rất mặt dày, có phải anh thường xuyên làm chuyện như thế không?”

“…” Hạ Thiên Tường im lặng coi như đáp lời Tô Nhược Hân, anh chỉ mặt dày với cô thôi, những người khác, anh còn chẳng thèm quan tâm.

Buổi tối, mì sợi đều do một mình Tô Nhược Hân nấu.

Hơi vất vả, nhưng cô thấy rất vui.

Lúc cán mì, nét mặt cô rất nghiêm túc, trên trán đầy mồ hôi.

Trứng gà rán cho nhiều muối quá nên hơi mặn, nhưng Chúc Hứa và Hạ Thiên Tường đều rất động viên tinh thần ăn sạch sành sanh.

Ăn mì xong, Tô Nhược Hân bèn đuổi Hạ Thiên Tường về nhà.

Thuốc đã đưa đến biệt thự Bán Sơn, cô đích thân sắc thuốc, nếu anh dám không uống, cô sẽ không bỏ qua cho anh.

Vì thế, lúc rời đi, ánh mắt của Hạ Thiên Tường vô cùng ai oán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 463


Chương 463

Nhưng Tô Nhược Hân lại làm như không thấy, cô đóng sầm cửa, không thèm quan tâm đến anh.

Cô xoay người, nhìn chị Chiêm: “Chị Chiêm, nói đi, tối này chị ở tầng trên hay tầng dưới, hay là phòng đối diện?” Cô không muốn hỏi Hạ Thiên Tường chuyện anh mua hai căn hộ trong khu chung cư này, hỏi thẳng chị Chiêm là được.

Chị Chiêm không ngờ Tô Nhược Hân lại đột nhiên hỏi điều này, bà ta không khỏi ngượng ngùng đáp: “Tầng dưới.”

“Chị có thể đi rồi.” Tô Nhược Hân trừng chị Chiêm một cái, thông đồng với Hạ Thiên Tường lừa cô lâu như thế, nếu không phải tối qua cô thông minh thì đến bây giờ vẫn không biết được.

“Cô Tô, tôi không cố ý đâu.” Chị Chiêm lập tức hốt hoảng, còn tưởng câu “chị có thể đi rồi” của Tô Nhược Hân là muốn đuổi việc bà ta, muốn bà ta rời khỏi nơi này từ bây giờ.

“Ơ, tôi bảo chị xuống lầu ngủ mà không đúng sao? Hay chị thật sự dám ngủ ở phòng của Hạ Thiên Tường?” Người đàn ông kia chỉ vì không cho chị Chiêm ngủ trong phòng anh mà sẵn sàng mua lại căn hộ ở tầng dưới.

Bây giờ cô cũng mới biết anh thích sạch sẽ đến mức nào.

Có hơi giống như mắc bệnh.

“À à, tôi đi ngay đây, cô Tô ngủ ngon, Tiểu Hứa ngủ ngon.” Chị Chiêm lấy lại tinh thần, lập tức đi xuống lầu.

Chúc Hứa ôm lấy chân Tô Nhược Hân: “Dì, phòng chú Hạ để trống, sao dì Chiêm lại không thể ở đó?”

“Anh ta bị bệnh.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi, thế giới của người có tiền, cô không thể nào hiểu được.

Ha ha ha, sau này nếu cô thật sự thích Hạ Thiên Tường, sau đó gả cho anh, thì nhất định phải sửa lại thói quen không vui là tiêu tiền của anh mới được.

“Chú Hạ về nhà uống thuốc rồi, đó còn là thuốc do dì sắc, vậy chú ấy sẽ nhanh chóng khỏi bệnh đúng không ạ?” Chúc Hứa hơi lo lắng.

“Không, anh ta vẫn có bệnh?”

“Bệnh gì thế ạ? Có nghiêm trọng không?”

“Bệnh sạch sẽ, rất nghiêm trọng.” Sạch sẽ một cách thái quá.

Nhưng hình như Hạ Thiên Tường cũng không ghét bỏ việc cô ngủ giường của anh, ngược lại còn luôn nghĩ cách lừa cô lên giường anh.

Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân lập tức tỏ vẻ hờn dỗi.

Chúc Hứa tắm xong thì đi chơi đồ chơi.

Ngày mai là cuối tuần, bé không cần đến trường mẫu giáo, Tô Nhược Hân cho phép bé tự sắp xếp thời gian, trước mười giờ muốn làm gì thì làm, nhưng sau mười giờ nhất định phải lên giường ngủ.

Cậu bé vui vẻ đi chơi.

Tô Nhược Hân trở về phòng.

Cô thả người lên giường, nằm lên gối mở điện thoại, đầu tiên là ngẩn người nhìn màn hình, sau đó lại cười ngây ngô.

Lúc Hạ Thiên Tường chèo thuyền không giống Tổng Giám đốc của tập đoàn chút nào, nhưng vẫn rất đẹp trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 464


Chương 464

Nhìn một lúc, cô gửi cho anh một tin nhắn: “Nhớ uống thuốc, ngủ ngon.”

Mỗi một chữ đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Anh chỉ mới rời đi, nhưng hình như cô hơi nhớ anh rồi.

Đó là một cảm giác nhớ khiến cô thấy không quen.

Cô vội vàng gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan.

“Nhược Hân xấu xa, lại có chuyện gì thế? Cậu lại muốn hỏi ý kiến xem có phải Hạ Thiên Tường có tình cảm với cậu không à? Tớ đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, từ trên xuống dưới mỗi một tế bào trên người anh ta đều đang nói anh ta thích cậu, tớ không có hứng thú với anh ta, không thể động vào chồng của bạn cậu có hiểu không?”

“Dương Mỹ Lan, hình như tớ có cảm giác với anh ấy.” Tô Nhược Hân hoàn toàn không quan tâm đến câu nói rất dài của Dương Mỹ Lan, nhỏ giọng nói.

“Thật không? Có phải cậu yêu anh ta rồi không?”

“Tớ không biết, còn phải chắc chắn hơn, dù sao bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh ấy là tim tớ sẽ đập nhanh hơn, cậu hiểu không?”

“Tô Nhược Hân, cuối cùng cậu cũng hiểu ra rồi, thật sự không dễ dàng gì.” Dương Mỹ Lan xúc động nói.

“Còn không phải vì cậu ngu ngốc sao, cậu nói không rõ những gì cậu nhìn thấy, nếu cậu nói rõ ràng ra, tớ đã biết từ lâu là anh ấy thật sự thích tớ chứ không phải đang nói đùa với tớ rồi.”

“Này, nói tới nói lui, bản thân cậu không nhạy bén mà còn trách tớ hả?” Dương Mỹ Lan cảm thấy hơi uất ức.

“Trách cậu đấy thì sao.” Tô Nhược Hân bật cười, trong giọng nói cũng lộ ra sự vui vẻ.

Cô chưa từng biết có cảm giác với một người đàn ông sẽ như thế này.

“Tớ cũng lo rằng cậu không nỡ từ bỏ Qúy Căn Nguyên , Tô Nhược Hân, cậu suy nghĩ cho kỹ, nếu cậu thật sự có cảm giác với Hạ Thiên Tường, sau này nếu gặp lại Qúy Căn Nguyên thì không được trêu chọc anh ta nữa.” Dương Mỹ Lan cảnh cáo Tô Nhược Hân.

“Tớ biết, cậu đừng rắc muối lên vết thương của tớ nữa.” Bây giờ nghĩ lại, dường như cảm giác của cô với Qúy Căn Nguyên và với Hạ Thiên Tường hoàn toàn khác nhau.

Cho nên cô phải nghiêm túc cảm nhận cảm giác với Hạ Thiên Tường.

Sau khi chắc chắn rồi hẳn quyết định mọi thứ.

“Được rồi, tớ nghèo lắm, làm gì có tiền mua muối, sao lại rắc muối lên người cậu được, đúng rồi, Nhược Hân, cậu dự tính điểm của cậu bao nhiêu?”

“Chắc là năm trăm chín mươi.” Thật ra là năm trăm chín mươi bảy, nhưng Tô Nhược Hân vì khiêm tốn nên nói ít đi bảy điểm.

“Tô Nhược Hân, tớ khoảng năm trăm tám, vậy tớ và cậu cùng đăng ký vào một trường đại học đi, cậu đăng ký chuyên ngành cậu thích, tớ tuỳ tiện đăng ký một ngành không hot lắm, có thể đỗ thì tốt, dù sao tớ cũng muốn học cùng một trường với cậu.”

“Được, học cùng một trường.” Biến Dương Mỹ Lan từ bạn học cấp ba thành bạn học đại học cũng được đấy chứ.

“Đúng rồi, Hạ Thiên Tường vẫn chưa xử lý Triệu Giai Linh kia, vừa nghĩ đã thấy tức, cậu không tức giận sao?”

“Không giận.”

“Cậu suýt thì mất mạng mà còn không tức giận à? Tô Nhược Hân, chuyện này cậu phải ép anh ta cho cậu một lời giải thích hợp lý, nếu không cậu đừng thích anh ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 465


Chương 465

“Tớ biết rồi.”

Cúp máy xong, Tô Nhược Hân bắt đầu lên mạng tìm trường đại học mà điểm của cô có thể đăng ký.

Đương nhiên chắc chắn phải là trường có khoa Y, nếu không cô sẽ không đăng ký.

Cho nên số trường đại học có thể lựa chọn cũng rất ít.

Chỉ có mấy trường đại học có khoa Y.

Đầu tiên lúc nhìn thấy đại học T, ánh mắt cô trở nên tối tăm, tựa như một đứa bé tức giận dùng tay che đi tên trường.

Chỉ vì đó là một vết thương trong lòng cô, vừa nhìn thôi đã thấy khó chịu.

Lướt web một lúc, điện thoại chợt reo lên.

Cô thoát khỏi trang tìm kiếm đọc tin nhắn.

“Đã uống thuốc xong, Nhược Hân ngủ ngon.”

Tô Nhược Hân đọc hết lần này đến lần khác, mãi không dời mắt đi, cứu thế ngơ ngác nhìn tin nhắn này của Hạ Thiên Tường.

Cô nghĩ cô thật sự thích Hạ Thiên Tường rồi, anh chỉ gửi một tin nhắn mà cô cứ đọc mãi.

Đang nhìn chằm chằm, trên màn hình chợt xuất hiện thêm một tin nhắn nữa.

“Nhớ em.”

Hai chữ vô cùng đơn giản.

Tô Nhược Hân cong môi nở một nụ cười ngọt ngào, không hề thấy xấu hổ trả lời lại một câu: “Hình như em cũng hơi nhớ anh.”

Lúc gửi tin nhắn, tay cô hơi run rẩy.

Có phải cô không dè dặt lắm không.

Lúc gửi đi, thậm chí cô còn nghĩ sẽ thu hồi, nhưng cuối cùng vẫn không làm.

Vì cô cảm thấy lúc này Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng giống với cô, đang nhìn chằm chằm điện thoại của anh.

Cho nên bây giờ dù cô có thu hồi cũng vô dụng.

Chắc chắn Hạ Thiên Tường đã đọc được rồi.

Sau đó nghĩ tới khả năng này, Tô Nhược Hân lập tức che mắt mình lại, dường như che mắt như thế, Hạ Thiên Tường ở bên kia cũng không nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi vậy.

Điện thoại chợt reo lên.

Cô giật mình nghe máy, lập tức nghe Hạ Thiên Tường ở đầu bên kia điện thoại nói: “Anh không phải chỉ hơi nhớ, mà là rất nhớ em.”

Tố cáo một cách trần trụi, giống như vẫn mang mùi oán trách.

Tô Nhược Hân mím môi: “Đó là chuyện của anh.”

Anh nhớ cô bao nhiêu, đó là chuyện của anh mà.

“Thế thì em cũng rất nhớ anh, chứ không phải là một chút.”

“Đó là chuyện của em.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 466


Chương 466

“Nhược Hân, em đang chơi chữ à?”

“Không không, em chỉ đang đùa thôi. Hạ Thiên Tường, muộn lắm rồi, em muốn đi ngủ, chúc anh ngủ ngon.”

Nói xong, cô định cúp máy.

Cô chơi chữ với anh – sinh viên hàng đầu của trường kinh doanh Harvard, chắc chắn là chết như thế nào cũng không biết, cô không chơi nổi với anh.

“Nói rõ ràng nhớ bao nhiêu đã rồi ngủ.” Không ngờ, giọng của người đàn ông bên kia đầu dây lại nghiêm túc.

Tô Nhược Hân lè lưỡi: “Rất nhớ còn chưa được sao?”

“Được rồi, em có thể ngủ.”

Lúc này, Hạ Thiên Tường mới tha cho cô.

Tô Nhược Hân nắm chặt điện thoại, nhìn lên trần nhà, cô không ngủ được.

Từ sau khi phát hiện mình có tình cảm với Hạ Thiên Tường vào tối qua, cô vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khích.

Cô như vậy, cũng coi là có bệnh đi.

Thế nhưng, có bệnh thì có bệnh, vui là được.

Đây cũng được xem là đêm đầu tiên sau khi cô tỏ tình với Hạ Thiên Tường, cho nên cô không ngủ được cũng rất dễ hiểu.

Hôm sau, cuối tuần, Hạ Thiên Tường không đến.

Thế nhưng, Tô Nhược Hân vừa mở mắt đã nhìn thấy dòng chữ “chào buổi sáng” và câu “anh uống thuốc rồi” trong điện thoại.

Ngày tháng bỗng trôi qua thật đẹp.

Anh không đến tìm cô, cô hiểu, anh vì đảm bảo anh toàn cho cô.

Tối qua anh đã nói, ba ngày anh không liên lạc với cô, là vì sự an toàn của cô. Không muốn người khác biết, người anh thật sự quan tâm là cô, khiến họ coi cô là điểm yếu của anh.

Đến giờ cô mới hiểu, anh vẫn luôn không làm sáng tỏ tin đồn, Tô Thanh Hà là vợ sắp cưới của mình, hóa ra cũng đều vì sự an toàn của cô.

Trước khi anh chưa tra ra được người đó, cô hoàn toàn thấu hiểu khi anh làm những chuyện này.

Cũng rất ủng hộ.

Cô còn tiếc mạng sống hơn anh.

Người không tiếc mạng sống, chính là một kẻ ngốc.

Đi sang phòng bên cạnh, Chúc Hứa vẫn đang ngủ.

Chắc chắn là tối qua không nghiêm túc thực hiện quy định mười giờ là phải lên giường đi ngủ, nếu không sẽ không đến giờ này, sắp trưa rồi mà vẫn còn ngủ.

Tô Nhược Hân xốc thẳng tai cậu bé lên: “Tiểu Hứa, dì dẫn cháu đi chơi công viên, có được không?”

Lúc đầu, Chúc Hứa vẫn bày ra gương mặt tủi thân sắp khóc, kêu la ngủ tiếp, nhưng khi nghe thấy đi chơi công viên, cậu bé lập tức nhảy lên: “Được ạ, cháu dậy ngay đây.”

Chắc chắn không cần giục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 467


Chương 467

Tô Nhược Hân có một tùy tùng, đó chính là người bạn nhỏ Chúc Hứa.

Lần đầu tiên một mình đưa Chúc Hứa ra ngoài chơi, nhận được hàng loạt ánh mắt nhìn ngó, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Bởi vì mọi ánh mắt đó giống như đang nói, cô chưa kết hôn mà đã mang thai trước vậy.

Nếu không, một cô gái trông như vừa mới tốt nghiệp cấp ba, sao có thể sinh được một đứa bé hơn bốn tuổi chứ.

Đó chắc chắn là chưa kết hôn đã mang thai.

Mỗi lần có người dùng ánh mắt đó nhìn Tô Nhược Hân, Chúc Hứa đều vừa vung vẩy tay cô, vừa ngọt ngào gọi một tiếng “dì ơi”.

Sau đó, những ánh mắt vốn khinh thường lập tức biến mất.

Tô Nhược Hân cảm kích nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Chúc Hứa. Đứa bé này thật sự khéo hiểu lòng người mà, cô nhặt được báu vật rồi.

Công viên lớn nhất thành phố T có thêm khu vui choi.

Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên cô đến.

Đúng lúc muốn đến, nên đưa Chúc Hứa đi cùng.

Chỉ là, đến đây rồi cô mới biết, có rất nhiều trò đều giới hạn độ tuổi, những trò Chúc Hứa có thể chơi cũng rất ít.

May mà, vé vào cửa chính không đắt, mỗi người sáu mươi nghìn.

Sau đó, vé vào cửa nhỏ bên trong thì cần.

Chúc Hứa thích lái xe.

Lái xe đụng.

Mua vé lên xe, Tô Nhược Hân vừa định ngồi vào vị trí lái, thì bị Chúc Hứa kéo ra: “Dì ơi, cháu lái nhé, được không?”

“Cháu lái được không đó?”

“Cháu lái được.” Cậu bé vỗ ngực, thề sắt son.

Do đó, Tô Nhược Hân nhường Chúc Hứa lái xe, thật ra cô cũng chưa từng lái, nên cũng không biết.

Kết quả khi khởi động xe, Tô Nhược Hân lập tức hối hận.

Trình độ của Chúc Hứa giống hệt cô, bởi vì chưa từng lái, nên đánh tay lái loạn xạ cả lên. Không phải đánh nhiều, thì là đánh ít. Do đó, nghe trái một tiếng “bịch”, rồi lại một tiếng “bịch”, liên tục đụng vào xe người khác.

Mười phút lái xe, Chúc Hứa đã đụng xe mất năm phút.

May mà về sau, cậu bé đã tìm được cảm giác, không tiếp tục đụng xe người khác nữa.

Vì thế, kết thúc một trận, cậu bé lập tức mắt sáng như sao nhìn Tô Nhược Hân: “Dì ơi, chơi thêm một lần nữa được không ạ? Con vừa mới học được.”

Tô Nhược Hân không nhìn nổi cậu bé cầu xin như vậy, nên đương nhiên là đồng ý.

Hai người cũng vào sân đầu tiên.

Đương nhiên vẫn là Chúc Hứa lái xe. Tô Nhược Hân cũng cảm thấy, sau khi trải qua năm phút chỉ đụng phải xe người khác, cậu bé thật sự đã thành thục hơn. Nếu để cô lái, đảm bảo còn đụng xe dữ dội hơn Chúc Hứa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 468


Chương 468

Sắp bắt đầu.

Cửa ra vào cũng sắp đóng lại.

Trong lúc Chúc Hứa nóng lòng, hận không thể lập tức lái xe, Tô Nhược Hân chợt cảm thấy, trong ánh mắt xéo qua nơi khóe mắt, có hai cô gái đi tới lối vào.

Hơn nữa, còn là người cô quen.

Bắt đầu rồi.

Chúc Hứa lái xe, chuyển hướng tay lái, không nghiêng, không lệch, vừa khéo là vị trí lối vào.

Mà vị trí này vừa hay lại là hai cô gái vào cuối cùng.

Ngẩng đầu lên, Tô Nhược Hân nhìn ngay thấy Triệu Giai Linh và Lý Lan.

Chỉ là, kiểu tóc của Lý Lan hơi lạ, không phải là tóc thẳng trước đây, mà đã nhuộm một chỏm màu vàng, dáng vẻ trông giống cô gái hư.

Trong lúc cô đang tò mò màu tóc nhuộm của Lý Lan, thì chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, lần này không phải Chúc Hứa đụng người khác, mà là Triệu Giai Linh và Lý Lan lái xe đụng thẳng vào xe của Tô Nhược Hân và Chúc Hứa.

Đụng rất mạnh, khi đụng phải, cảm thấy đầu “rầm” một tiếng, hơi nhức óc.

Nghĩ kỹ, rõ ràng là cố ý đụng xe, cho nên tốc độ đụng muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, mạnh bao nhiêu thì mạnh bấy nhiêu.

Đụng xong, Triệu Giai Linh còn đắc ý ra dấu tay chiến thắng với Tô Nhược Hân.

Lý Lan cũng đắc ý chào hỏi: “Tô Nhược Hân, trùng hợp thật đấy, ngại quá cơ, vừa rồi  không cẩn thận đụng phải cô rồi.”

Nhưng Lý Lan còn chưa nói xong, Triệu Giai Linh lại hung hăng lái xe, lao về phía xe của Tô Nhược Hân.

Nhưng lần này, Chúc Hứa có lẽ đã sớm phòng bị, nhẹ nhàng đánh tay lái, dễ dàng tránh được.

“Tiểu Hứa thật giỏi.” Tô Nhược Hân không nhịn được khen Chúc Hứa.

Kỹ thuật lái xe của cậu bé bây giờ đã có thể nói là tương đối tốt rồi.

“Dì ơi, hai người họ cố ý, có cần cháu đụng trả lại không? Cháu cũng có thể.” Chúc Hứa tức giận, chỉ tay vào xe đụng của Triệu Giai Linh và Lý Lan.

Câu này của cậu bé không hề che giấu gì cả, là Triệu Giai Linh và Lý Lan chọc phải họ trước, chứ không phải cậu bé muốn khiêu khích.

Tô Nhược Hân kéo bàn tay nhỏ nhắn của Chúc Hứa: “Không cần. Cũng không thể chó đụng phải chúng ta, mà chúng ta lại cùng đẳng cấp, chấp nhặt với chó được. Không quan tâm là tốt nhất, hai chúng ta làm người, không thể làm chó giống như người khác.”

“Tô Nhược Hân, cô nói cái gì đó? Cô mới là chó, cả nhà cô là chó.”

Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, lần này người bạn nhỏ Chúc Hứa tức giận đụng vào xe của Triệu Giai Linh.

Dám nói dì của cậu bé, cậu bé chắc chắn không đồng ý.

Vừa đụng xong, cậu bé lập tức quay tay lái, lại đụng thêm lần nữa.

Đợi đến khi Triệu Giai Linh phản ứng lại thì đã không kịp.

Người và xe bị đụng xoay tròn tại chỗ giống như con quay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 469


Chương 469

“Còn nói dì tôi nữa, tôi đụng chết cô.” Cậu bé bày ra dáng vẻ che chở. Dựa vào việc Triệu Giai Linh dám nói Tô Nhược Hân, cậu bé không hề có ý định tha cho cô ta.

Chúc Hứa cũng không ăn chay.

Cậu bé không sợ Triệu Giai Linh, kỹ thuật lái xe của cô ta còn không bằng mình.

Hồi lâu sau, Triệu Giai Linh mới giữ vững xe, sau đó tức giận nói: “Lý Lan, cậu giỏi hơn tôi, cậu lên.”

Không ngờ, Lý Lan lại không đổi chỗ cho Triệu Giai Linh. Cũng không biết cô ta thấp giọng, nói câu gì đó với Triệu Giai Linh, chỉ thấy Triệu Giai Linh lườm Chúc Hứa, không hùng hùng hổ hổ nữa.

Thế nhưng, ngay sau đó, lại lái xe đụng vào xe Chúc Hứa.

Triệu Giai Linh và Lý Lan đến công viên này, chắc chắn không phải để chơi, mà là để tìm Tô Nhược Hân gây sự.

Họ muốn trả thù Tô Nhược Hân.

Sau đó, không ngờ kỹ thuật lái xe của Chúc Hứa lại tốt như vậy, chỉ quay nhẹ một cái, mà đã né được xe của Triệu Giai Linh.

Cho đến khi lượt chơi kết thúc, cũng không cho Triệu Giai Linh cơ hội đụng phải.

Khi xuống khỏi xe đụng, Triệu Giai Linh tức đến nỗi mặt mũi đen xì.

Đi qua lối ra thì đứng đợi sẵn Tô Nhược Hân và Chúc Hứa ở đó.

Đến rồi.

Triệu Giai Linh và Lý Lan chặn đường Tô Nhược Hân.

Vào cuối tuần, thật ra khu vui chơi có rất nhiều người.

Họ đứng như vậy ở đó, rất nhanh đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Bởi vì trong mắt Triệu Giai Linh và Lý Lan toát lên sự hung ác, giống như hận không thể chém chết Tô Nhược Hân vậy.

Tô Nhược Hân bình tĩnh dừng lại, không hề né tránh: “Gây sự có phải không?”

“Đúng vậy đó.” Triệu Giai Linh vênh váo hống hách. Cô ta đâm Tô Nhược Hân một dao, nhưng đến giờ, Tô Nhược Hân vẫn không coi cô ta ra gì.

Cho nên, cô ta đã sớm quên mất lời cảnh cáo mà ba mẹ nói với mình. Vừa phát hiện Tô Nhược Hân, là muốn dạy cho một bài học.

Lý Lan cũng vậy.

Lần thi đại học này, bởi vì lúc sắp đến cuối kỳ, cô ta bị ép đổi sang một trường cấp ba hạng 2, nên mấy ngày liền tâm trạng không tốt, vì thế, thi đại học cũng chỉ bình thường.

Cô ta cảm thấy, việc thi đại học tốt hay không đều do Tô Nhược Hân.

“Triệu Giai Linh, lần trước bị tôi tát bốn cái chưa đủ à? Vẫn muốn bị đánh thêm ư?” Tô Nhược Hân mỉm cười, quyết định nên nhắc nhở đối phương trước thì vẫn tốt hơn, đừng đến lúc cả hai bị đánh, sau đó lại thẹn quá hóa giận.

“Lần này, tôi đánh cô.” Triệu Giai Linh nói, giơ tay lên tát về phía cô.

Tô Nhược Hân kéo Chúc Hứa nhẹ nhàng tránh được.

Sau đó, nói với Chúc Hứa: “Đứng cách xa ba mét xem náo nhiệt, không được đến gần, cũng không được tránh ra, hiểu chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 470


Chương 470

“Cháu hiểu rồi ạ.” Chúc Hứa vui vẻ chạy về phía cách chỗ này ba mét, sau đó đứng lại, xoay người xem náo nhiệt.

Tô Nhược Hân bảo cậu bé xem náo nhiệt, thì cậu bé sẽ xem náo nhiệt. Dì chắc chắn sẽ thắng, cậu bé có lòng tin.

Sau khi Tô Nhược Hân xác định bây giờ Chúc Hứa đã tạm thời an toàn, cô bèn nói: “Từng người đánh một, hay là hai người các cô cùng lên.”

“Từng người.” Triệu Giai Linh vẫn luôn canh cánh trong lòng bốn cái tát lần trước Tô Nhược Hân tặng cô ta, do đó dứt khoát nhân cơ hội hôm nay, tìm lại thể diện. Cô ta sẽ tát Tô Nhược Hân mấy cái trước, sau đó đổi sang Lý Lan tát Tô Nhược Hân.

Cô ta và Lý Lan có hai người, còn Tô Nhược Hân chỉ có một mình, sao có thể đánh lại hai người cơ chứ?

“Được, bắt đầu đi.” Âm cuối của Tô Nhược Hân còn chưa hết, cô đã tát một cái qua.

Các kinh mạch của cô được nghỉ ngơi sau kỳ thi đại học, cho nên đã nâng cao hơn chút.

Vì vậy, chỉ cần cô không muốn, Triệu Giai Linh không thể nào tát được cô.

Trái lại, chỉ có cô ngược đãi cô ta mà thôi.

“Bốp…” Triệu Giai Linh bị đánh.

Cô ta ngơ ngác ôm mặt, sau đó không tin trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân: “Không thể nào nhanh như vậy được, không thể nào, điều này không khoa học.”

“Để tớ, tớ không tin, mình không đánh được cô ta.” Nhìn thấy Triệu Giai Linh bị đánh, Lý Lan lập tức kéo cô ta ra, cũng tát Tô Nhược Hân.

Lần này, Tô Nhược Hân nghiêng đầu tránh được, đồng thời tát lại cô ta một cái, cả quá trình, người không hề nhúc nhích.

Bị đánh, Lý Lan đột nhiên gào lên: “Có phải cô ta thật sự biết vu thuật hay không? Sao có thể nhanh như vậy được? Rõ ràng tớ đã tát được rồi mà.”

Nghe thấy từ “vu thuật”, Tô Nhược Hân ngây người.

Lần trước cô cũng nghe Tô Thanh Hà nói, cô biết vu thuật.

Hạ Thiên Tường nói, việc Triệu Giai Linh làm tổn thương cô có liên quan đến người hãm hại anh.

Nhưng trước đây, Lý Lan từng tìm cô gây sự chưa?

Cô vẫn luôn nghĩ ai đang xúi giục Lý Lan. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay đến cả cái chết của Chúc Yên cũng liên quan đến Tô Thanh Hà.

Đều vì muốn hãm hại cô.

Nếu không, thật sự chỉ có Tô Thanh Hà nói từ “vu thuật” này, cô nhớ rất rõ.

Chắc chắn Lý Lan đã nghe Tô Thanh Hà nói, cho nên mới dùng từ đó hình dung cô.

“Dì ơi, cố lên, dì ơi, cố lên.” Phía bên kia, Chúc Hứa cách đó ba mét nhìn thấy Tô Nhược Hân không bị đánh, lập tức cổ vũ cô.

Tô Nhược Hân lạnh lùng nhìn Lý Lan: “Kẻ chủ mưu gây phiền phức cho tôi không phải cô, mà là một người khác. Lý Lan, chi bằng thành thật nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ bảo anh Cương tha cho cô, nếu không lần này cô bị cạo trọc đầu, lần sau có thể không chỉ là cạo trọc đầu thôi đâu, mà là bị lột sạch quần áo đấy.” Đến gần, Tô Nhược Hân vừa nhìn đã nhận ra, sở dĩ Lý Lan nhuộm một nhúm tóc vàng trên đỉnh đầu, thật ra là có liên quan đến tóc giả.

Cô ta đội tóc giả.

Có thể khiến Lý Lan buộc phải đội tóc giả đi ra ngoài, chứng tỏ mái tóc dài của cô ta đã bị cắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 471


Chương 471

Người có thể làm ra chuyện như vậy, ngoài Chúc Cương, cô không tìm được người thứ hai.

“Tôi… tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”

“A, Lý Lan ơi, cô ngốc thật đấy, cô cho rằng cô không nói ra tên cô ta, thì cô ta sẽ cảm kích cô ư? Tôi nói cho cô biết, cô ta sẽ không làm vậy đâu. Cô ta chỉ ước gì cô gặp chuyện bị bêu xấu, ước gì cô bị Chúc Cương gây khó dễ, nếu không cô bị cạo trọc đầu, cô có thấy cô ta ra mặt thay cô không?”

Lý Lan sững sờ, giống như bị nói trúng điểm yếu, lập tức lảo đảo lùi về sau một bước: “Tô Nhược Hân, cô đang ly gián quan hệ chúng tôi.”

Tô Nhược Hân cười lạnh, nói: “Tô Thanh Hà cho cô bao nhiêu tiền? Cô ta đã đồng ý với cô những chuyện gì? Trước đây, cô thua, cô ta cũng mặc kệ, vì thế, cô cảm thấy cho dù cô hoàn thành nhiệm vụ Tô Thanh Hà giao cho mình, cô cảm thấy cô ta sẽ khen thưởng cô ư? Tôi nói cho cô biết, lần trước cô ta không khen cô, thì lần này chắc chắn cũng sẽ không. Cô ta coi cô là tay sai của mình, hoàn toàn không coi cô là người, cô vẫn nên tỉnh táo lại đi.”

Tô Nhược Hân nói xong, đột nhiên đi lên trước, sau đó lập tức ra tay. Kéo một cái, đã kéo được tóc giả trên đỉnh đầu Lý Lan xuống, lộ ra cái đầu bóng loáng.

Lý Lan quả nhiên đã bị cạo trọc.

Chúc Cương tài thật đấy, không hề khách sáo với Lý Lan.

Lúc này, thậm chí cô còn nghi ngờ, không biết Lý Lan đã bị mất đi sự trong trắng hay chưa?

“Cô bị bắt nạt, cô ta có từng giúp cô không?” Tô Nhược Hân tiếp tục hỏi.

Bị kéo tóc giả xuống, lộ ra cái đầu bóng loáng, Lý Lan chỉ cảm thấy nhục nhã: “Không cần cô xen vào.”

“A, xem ra cô cảm thấy bài học này còn chưa đủ, còn muốn thêm vài lần nữa, có phải hay không?”

Sau khi nói xong, cũng không đợi Lý Lan đáp lại, Tô Nhược Hân đã nói với Chúc Hứa: “Hứa, có muốn dì gọi điện thoại cho cậu Chúc Cương của cháu hay không? Để cậu đến đây chơi với cháu?”

“Được rồi.” Chúc Hứa đang định cầm lấy di động của Tô Nhược Hân để gọi điện thoại.

Lý Lan vừa nghe đến cái tên Chúc Cương, cả người đều run rẩy, lùi lại một bước, kéo Triệu Giai Linh một cái: “Chúng ta đi thôi.”

Vừa nhắc đến Chúc Cương, cô ta đã cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Triệu Giai Linh thì không sợ.

Chúc Cương chưa từng dạy bảo cô ta, nên cô ta không biết sợ lợi hại của Chúc Cương.

Hạ Thiên Tường cũng không dạy cho cô ta một bài học nào.

Cô ta đâm Tô Nhược Hân mà không xảy ra chuyện gì cả, chỉ viết một bản kiểm điểm là xong việc, vậy nhất định là người kia đang che chở cho cô ta.

Cho nên, người dốt nát không sợ hãi, cô ta không hề sợ Tô Nhược Hân.

“Cậu cứ đứng cách xa ba mét xem náo nhiệt, xem mình xử lý cô ta như thế nào.”

“Giai Linh …” Lý Lan còn muốn gọi Triệu Giai Linh lại.

Tốt xấu gì hai người đều ở cùng một phe.

Giờ phút này cô ta cảm thấy hôm nay gây xung đột với Tô Nhược Hân ở một nơi như vậy có cảm giác không ổn lắm.

Cho dù muốn xảy ra xung đột, cũng nên thực hiện lặng lẽ ở sau lưng, mà không phải ở trước mặt mọi người như bây giờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 472


Chương 472

Hiện giờ có rất nhiều người đang vây quanh, cục diện quá lớn, cô ta cảm thấy nếu thật sự xảy ra chuyện thì cô ta chắc chắn không chịu nổi.

Cô ta đã nếm chút thiệt thòi trong tay Tô Nhược Hân nên hơi sợ hãi.

Tô Nhược Hân cũng muốn nhân cơ hội này để thử xem phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch mà cô mới luyện thành, sau đó nghiên cứu thật kỹ một phen xem dùng như thế nào.

Cô thực sự không biết làm thế nào để sử dụng nó.

Những thứ này chỉ có lý luận không có thực hành thì chắc chắn không được.

Triệu Giai Linh đã cho cô có một cơ hội tốt để tập luyện như vậy, cô cười tủm tỉm tiếp chiêu, tuyệt đối không lùi bước, cầu còn không được đâu.

Chúc Hứa tiến lại gần: “Dì nhỏ, đưa điện thoại di động cho cháu.”

Tô Nhược Hân thật sự ném điện thoại di động cho cậu bé, tuy nhiên lại nói thêm: “Trước tiên đừng gọi cho cậu của cháu, dì nhỏ phát hiện, dì nhỏ có thể tự mình đối phó, cháu cầm điện thoại đi sang một bên chơi là được rồi.”

“Vậy cháu đứng đây nhìn dì nhỏ nha.” Chúc Hứa không đồng ý, cậu bé muốn theo dõi, nếu chẳng may Tô Nhược Hân chịu thiệt thì cho dù còn nhỏ, cậu bé cũng muốn ra trận hỗ trợ.

Tuyệt đối không thể để cho dì nhỏ chịu thiệt.

Một lớn một nhỏ cứ như vậy nói chuyện mà không quan tâm đến Triệu Giai Linh.

Sắc mặt của Triệu Giai Linh càng ngày càng khó coi.

Ngày đó ở ngoài phòng thi đại học, nếu như không phải Hạ Thiên Tường đột nhiên xuất hiện, cô ta cũng sẽ không chịu thiệt, bị Tô Nhược Hân tát bốn cái một cách vô ích.

Hôm nay cô ta phải trả lại mọi thứ.

Lý Lan sợ hãi, nhưng cô ta không thể sợ hãi.

Nghĩ đến đây, cô ta cũng không nhớ đến cái tát của Tô Nhược Hân, đá luôn một cái.

Tô Nhược Hân cảm nhận được một luồng gió, lúc này mới phát hiện Triệu Giai Linh đang đánh lén.

Cô mỉm cười, nâng bước bước đi, đồng thời đương nhiên vận dụng phương pháp Cửu Kinh Bát Mạch.

Cơ thể nhẹ nhàng phảng phất như có thể bay lên.

Cảm giác đó thật kỳ diệu.

Khi Triệu Giai Linh đá về phía cô, cô đã di chuyển đến phía sau của Triệu Giai Linh, một cước đá lên áo vest của Triệu Giai Linh.

Tốc độ nhanh gọn, mạnh mẽ và chính xác.

Đối xử với một người phụ nữ như Triệu Giai Linh, người còn từng đâm cô trước đây, cô không hề nương chân một chút nào.

“A” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Triệu Giai Linh bị đá ngã sấp xuống, đầu vừa vặn đập lên trên mặt đất.

Tô Nhược Hân chỉ đá một cước, cô ta đã trúng chiêu.

Tô Nhược Hân cảm giác cơ thể của mình một chút, cô phát hiện tốc độ của mình còn nhanh hơn một chút so với ngày thi đại học kết thúc.

Nhanh hơn lại còn mạnh hơn, Triệu Giai Linh căn bản không chống đỡ nổi.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 473


Chương 473

Cảm giác rất thần kỳ, cô mới chỉ luyện thành sơ sơ, mới là cấp bậc sơ cấp mà đã có thể nhanh như vậy, xem ra, sau này mỗi ngày đều phải luyện tập, tuyệt đối không thể xao nhãng.

Với trình độ hiện tại của cô, đối mặt với Triệu Giai Linh và Lý Lan chỉ có như vậy, thoạt nhìn cô hoàn toàn có thể tự bảo vệ bản thân mình.

Nhưng muốn lợi hại hơn nữa thì chỉ sợ vẫn chưa được, cô còn cần tiếp tục tu luyện.

Cô không quan tâm tới Triệu Giai Linh đang chật vật nằm sấp trên mặt đất, cô xoay người đi về phía Chúc Hứa: “Hứa, đi thôi. Tiếp tục đi chơi nào.”

Không sao cả, cũng không bị bắt nạt, cô cảm thấy hài lòng.

Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Nhược Hân tự tin hơn rất nhiều.

Nhưng khi cô dắt Chúc Hứa đang định rời đi thì nghe có người kêu lên: “Cẩn thận.”

Tô Nhược Hân lập tức đẩy Chúc Hứa sang một bên, đồng thời nghiêng người nhanh chóng xoay người, chỉ thấy Triệu Giai Linh cầm một con dao đâm tới.

Trước mặt cô dường như bỗng nhiên tối sầm lại, tất cả đều cảnh tượng ngày hôm đó ở cầu thang trong giảng đường, Triệu Giai Linh đâm tới một đao.

Chỉ là lúc này đây, cô sẽ không để Triệu Giai Linh thực hiện được nữa.

Ngã ở đâu, thì đứng dậy từ nơi đó.

Cô đứng ở nơi đó, chờ Triệu Giai Linh  đâm dao về phía mình, không tránh không né.

“Cẩn thận …”

“Cẩn thận đấy …”

Bên tai cô vang lên vô số tiếng nhắc nhở, trong đó cũng bao gồm cả Chúc Hứa.

Tất cả đều đang nhắc nhở cô phải cẩn thận.

Cô căn bản không muốn trốn tránh.

Ngày vận động tuyển sinh đại học, cô phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, thiếu chút nữa thì chết, Triệu Giai Linh nghĩ rằng cô sẽ bỏ qua hay sao?

Giờ phút này có một cơ hội tốt, Tô Nhược Hân chắc chắn sẽ không để vuột mất.

Một lần là đủ.

“Dì nhỏ. Dì nhỏ …” Chúc Hứa khóc nức nở, cậu bé sợ hãi.

Tuy nhiên, lúc con dao chỉ còn cách bản thân mình khoảng mười phân, Tô Nhược Hân đột nhiên đưa tay đỡ.

Cách ngăn cản như vậy, cho dù ai cũng sẽ nghĩ rằng tay của cô sẽ bị phế đi.

Nhưng thật không ngờ, bàn tay cô đang đưa ra ngăn cản đột nhiên đổi hướng, đột nhiên nắm lấy cổ tay của Triệu Giai Linh, lập tức đảo ngược một cái, con dao lập tức đâm thẳng về hướng đối diện với cô, cũng chính là thân thể của Triệu Giai Linh.

“Phập” một tiếng, con dao đâm vào cơ thể máu thịt.

Chỉ là lần này, không phải đâm vào Tô Nhược Hân, mà là đâm vào Triệu Giai Linh.

Lấy đạo của người trả lại cho người.

Cô chỉ trả lại cho Triệu Giai Linh những gì Triệu Giai Linh đã làm với cô.

Có rất nhiều người nhìn thấy, cô chỉ đang phòng vệ chính đáng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 474


Chương 474

Nếu không chính cô mới là người bị thương.

Lần đầu tiên cô làm tổn thương người khác.

Nhưng cô không sợ.

Cô chỉ đang tự vệ chính đáng mà thôi.

Bởi vì con dao kia là của Triệu Giai Linh.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy Triệu Giai Linh xông đến đâm cô.

“A … Đau … Cứu mạng … Cứu …” Trước đó Triệu Giai Linh còn liên tục kêu vài tiếng, nhưng một chữ ‘Mạng’ phía sau còn chưa ra khỏi miệng thì người đã ngã ngay xuống.

Lý Lan hoảng sợ nhìn về phía Triệu Giai Linh, cô ta còn tưởng rằng người bị thương chắc chắn sẽ là Tô Nhược Hân, cũng hận không thể nhìn thấy Tô Nhược Hân hôn mê bất tỉnh một lần nữa, tốt nhất là bỏ qua cả việc đăng ký thi đại học, như vậy mới tốt, như vậy cô ta mới hả giận.

Nhưng cô ta chưa bao nghĩ rằng người bị thương ngã xuống đất không phải là Tô Nhược Hân, mà là Triệu Giai Linh.

Hoàn toàn bất ngờ.

Cô ta liếc nhìn Tô Nhược Hân, không dám tiến lên.

“Vu thuật, nhất định là vu thuật.” Lẩm bẩm nói với bản thân mình, cô ta cảm thấy sợ hãi.

Tô Nhược Hân cũng xoay người lại, vô cùng bình tĩnh đi về phía cô ta: “Lý Lan, cô không báo cảnh sát hay sao?” Khi Triệu Giai Linh cầm dao đâm cô, cô đã nghĩ xong kết quả phía sau.

“Cô … Cô là đồ điên, cô là vu bà, cô dùng vu thuật giết Giai Linh.”

Tô Nhược Hân lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, lập tức nói với Chúc Hứa: “Đưa điện thoại di động cho dì nhỏ, dì nhỏ đi tự thú.”

Chúc Hứa dùng bàn tay nhỏ của mình che mắt lại, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn đường rồi chạy về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân mới nhớ ra rằng cậu bé vẫn còn nhỏ, không nên để cho cậu bé nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Nhưng lúc Triệu Giai Linh đâm một đao tới, cô căn bản không kịp nhắc nhở Chúc Hứa.

Giây phút đó, cô còn thầm nghĩ muốn báo thù một dao lúc trước.

Nếu như có thể, cô còn muốn báo thù cho việc bỏ lỡ một kỳ thi tuyển sinh đại học.

Điều mà cô bỏ lỡ không chỉ là thành tích của một khoa, mà còn bỏ lỡ quỹ đạo cuộc đời của cả một đời người.

113.

115.

Lần lượt gọi từng số, Tô Nhược Hân phát hiện ra đây là lần thứ hai cô cùng lúc gọi cả hai số điện thoại này.

Lúc đang gọi điện thoại, cô còn cúi đầu nhìn thoáng qua Triệu Giai Linh đang nằm trên mặt đất, người này vẫn còn sống.

Nếu như cô ra tay vào lúc này, Triệu Giai Linh sẽ không có di chứng gì, nếu chờ 115 đến mới cứu chữa, Triệu Giai Linh chắc chắn sẽ có di chứng.

Cô không cứu.

Cô đã đâm một đao, đương nhiên không cứu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 475


Chương 475

Nếu không chẳng phải là đâm không công hay sao.

Gọi điện thoại xong, Tô Nhược Hân vô cùng bình tĩnh cất điện thoại đi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa, ” Hứa, đi cùng dì nhỏ đến đồn cảnh sát, cháu có sợ hay không?”

Chúc Hứa lắc lắc cái đầu nhỏ của mình: “Không sợ, dì nhỏ ở đâu cháu ở đó, cháu làm chứng cho dì út, là cô ấy đâm dì trước.”

“Đúng vậy, là người phụ nữ này đâm cô gái này trước, cô gái này xem như là phòng vệ chính đáng.”

“Đây chính là phòng vệ chính đáng, nếu cô ấy không ngăn cản, vậy bây giờ người đang nằm trên mặt đất chính là cô ấy.”

“Nhưng tôi thấy cô gái ngã xuống đất này rất kiêu ngạo, chưa biết chừng là người trong nhà có quyền có thế, tôi lo lắng cô gái này sẽ phải chịu thiệt thòi.”

Tô Nhược Hân nghe thấy vậy, lập tức cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn các cô các chú, các anh chị, có mọi người làm chứng cho tôi, tôi không sợ.”

“Cô gái, cô đừng sợ, là cô gái kia bắt nạt cô, rất nhiều người chúng tôi đều nhìn thấy, cho dù cô ta muốn lừa dối cũng không được.”

“Đúng vậy, tôi chưa từng nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy, trước mặt mọi người nói cầm dao là cầm dao, nói đâm người thì đâm người, đây là một phần tử nguy hiểm.”

Ngày càng có nhiều người vây quanh hơn.

Chúc Hứa ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Nhược Hân, nhưng bàn tay nhỏ bé thì nắm chặt Tô Nhược Hân, giống như đang cổ vũ cho Tô Nhược Hân.

Lý Lan xông lên muốn cứu chữa cho Triệu Giai Linh, nhưng cô thì không.

“Có bác sĩ nào không? Mau đến cứu cô  ấy với, cô ấy sắp chết rồi.”

Nhưng không một ai trong số những người vây quanh để ý tới Lý Lan.

Mặc dù Triệu Giai Linh bị thương ngã xuống đất, nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn thấy, là Triệu Giai Linh ra tay trước.

Đả thương người, người phòng vệ là chính đáng và chính nghĩa.

Lý Lan nhìn thấy Triệu Giai Linh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không có ai tiến lên cấp cứu, chợt nhớ tới Tô Nhược Hân biết y thuật, vội quay đầu nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, người là do cô làm bị thương, tôi ra lệnh cho cô, lập tức cứu chữa cho Triệu Giai Linh.”

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt: “Cô đang ra lệnh cho tôi? Xin lỗi, cô không có quyền ra lệnh cho tôi, hơn nữa, tôi cũng không biết chữa trị loại ngoại thương này.” Nếu đổi thành người khác thì có thể chữa trị, đổi thành Triệu Giai Linh thì chính là không thể chữa trị.

“Cô … Cô rõ ràng biết chữa trị, nếu cô không cứu Giai Linh, nếu cô ấy chết, cô sẽ phạm tội giết người.” Lý Lan hoảng sợ, tốt xấu gì cô ta và Triệu Giai Linh ở cùng một nhóm, điều kiện gia đình của cô ta không tốt, bình thường Triệu Giai Linh đều trợ cấp cho cô ta, cho nên, Triệu Giai Linh nhất định không thể có chuyện gì.

“Nhiều người đều nhìn thấy được, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng, có chuyện gì đến đồn cảnh sát rồi nói, người trong đồn chỉ nói bằng chứng chỉ tin sự thật.”

Lý Lan lại liếc mắt nhìn Triệu Giai Linh, máu trong lồng ngực chảy ra càng ngày càng nhiều.

Nếu không cứu chữa thì thật sự sẽ chết người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 476


Chương 476

Lúc này, cô ta đã bất chấp tất cả, lập tức kéo góc quần của Tô Nhược Hân: “Ở đây chỉ có cô biết y thuật, cô hãy cứu cô ấy đi.”

Tô Nhược Hân lui ra sau một bước, cũng né tránh tay của Lý Lan: “Tôi đã nói là tôi không biết chữa ngoại thương, chúng ta hãy chờ xe cấp cứu đi.”

“Đúng đúng đúng, cô ấy chỉ là một cô nương, vẫn còn trẻ, làm sao có thể hiểu y thuật biết cứu người, tôi thấy cô gái này cũng rất kiêu ngạo giống như người đang nằm trên mặt đất vậy. Còn cưỡng ép người ta phải cứu người, đây là đang gây khó cho người khác.”

“Cô gái này đang gây thêm phiền phức, e sợ thế giới không hỗn loạn, giới trẻ hiện tại sao lại đáng lo lắng như vậy chứ.”

Không lâu sau, 115 đã đến.

Triệu Giai Linh được đưa lên xe cấp cứu.

Lý Lan đi theo, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân cô chờ xem, cô sẽ phải hối hận.”

Tô Nhược Hân giang hai tay, cô vẫn đứng ở đây chờ Lý Lan, Lý Lan cũng không có bất kỳ thủ đoạn nào.

Cô ta đã bị Chúc Cương dạy cho một bài học, vừa nhìn thấy cô ta đã cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ lại nhìn thấy Chúc Hứa thì càng kinh ngạc hơn.

Lúc này khi nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi vừa rồi của Lý Lan, Tô Nhược Hân đã cho Chúc Cương một trăm lượt thích ở trong lòng.

Cô đã giết người.

Tuy nhiên, ngoại trừ gọi cho 113 và 115, cô không gọi bất kỳ cuộc gọi nào khác.

Lúc này, cô phải dựa vào lực lượng của bản thân mình để đấu với Triệu Giai Linh.

Triệu Giai Linh có thể không biết xấu hổ đâm cô một dao.

Cô đương nhiên cũng phải đâm Triệu Giai Linh một đao mà không bị truy cứu trách nhiệm pháp lý.

Xe cảnh sát sau đó cũng đến.

Tô Nhược Hân lên xe cảnh sát, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Chúc Hứa.

Cô đã nghĩ đến việc giao cậu bé cho người khác đưa về căn hộ rồi giao cho chị Chiêm.

Nhưng vừa rồi ở hiện trường đều là người xa lạ nên cô lo lắng.

Mà đến đồn, cảnh sát nhất định sẽ bố trí cho Chúc Hứa, đến lúc đó cô sẽ để chị Chiêm đến đón Chúc Hứa.

Sở dĩ cô không gọi điện thoại cho chị Chiêm đến đón Chúc Hứa khi ở hiện trường là bởi vì cô đã tính toán thời gian, chờ đến khi chị Chiêm chạy đến nơi, xe cảnh sát đã đưa cô đi từ lâu rồi.

Ngồi yên lặng trong xe cảnh sát.

Tô Nhược Hân chợt phát hiện, từ khi gặp Hạ Thiên Tường, mới chỉ hơn hai tháng ngắn ngủi, cô đã giao tiếp với cảnh sát mấy lần rồi.

Cảm thấy hơi mệt mỏi.

“Tên tuổi.”

“Tô Nhược Hân.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 477


Chương 477

Cảnh sát bắt đầu ghi lại lời khai, ngay trên xe.

Tô Nhược Hân ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhớ tới lần đầu tiên cô lên xe cảnh sát, đó là vì Hạ Thiên Tường.

Mới hơn hai tháng, cô bây giờ là vì bản thân mình.

Xe cảnh sát đã lái vào đồn cảnh sát, lời khai của cảnh sát đã được ghi lại một cách đơn giản.

Tô Nhược Hân xuống xe.

Chúc Hứa nhìn thấy có người mặc thường phục muốn còng tay Tô Nhược Hân, lập tức xông tới: “Dì nhỏ của cháu không giết người, là người phụ nữ kia cầm dao muốn đâm dì nhỏ, mọi người đứng nhìn đều nói dì nhỏ của cháu là phòng vệ chính đáng, mọi người không thể còng tay dì nhỏ.”

“Hứa, đừng hoảng hốt, lát nữa chị Chiêm đến đón cháu, hãy ngoan ngoãn về nhà, để dì nhỏ yên tâm được không?”

Chúc Hứa lau mắt, nghẹn ngào nói: “Ừm.” Mặc dù đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng rốt cuộc là đến đồn cảnh sát, thằng bé luôn nghiêm túc kia vẫn có chút sợ hãi.

Tô Nhược Hân sờ sờ đầu cậu bé, lại nhìn về phía người mặc thường phục ở bên cạnh: “Cháu bé còn nhỏ, làm phiền các anh chăm sóc cho nó.”

“Đi thôi.”

Tô Nhược Hân được đưa vào.

Chúc Hứa đuổi theo, khóc lóc muốn dì nhỏ.

Cũng may cậu bé được người mặc thường phục ôm lấy, rất kiên nhẫn dỗ dành.

Tô Nhược Hân bị nhốt vào một căn phòng vuông vức.

Lần đầu tiên vào đây, nói không hoảng sợ thì là giả.

Nhưng cô tin rằng chính nghĩa luôn hiện hữu.

Lúc cô bị đâm, cảnh sát không bắt Triệu Giai Linh, lúc này họ cũng không muốn bắt cô.

Cô nghĩ rằng cô sẽ nhanh chóng đi ra ngoài, kết quả là, bầu trời đã tối đen, mà cô vẫn còn ở bên trong.

Không ai mời cô ra thẩm vấn, cũng không ai đưa cơm cho cô.

Cơm tù cũng không có.

Tô Nhược Hân đói rồi.

Gần đây cô ăn rất nhiều.

Bởi vì cô ăn thế nào cũng không béo, cho nên từ trước đến nay đều ăn uống tùy hứng.

Cảm giác đói bụng thật sự rất tệ.

Có phải cô đã làm gì sai không?

Có phải cô nên sớm gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, cho Tăng Hiểu Khê hoặc cho Lương Viễn, vậy lúc này đã không đến mức bị giam một mình ở trong căn phòng nhỏ tối tăm này, đừng nói là ăn cơm, thậm chí còn không được uống một hớp nước nóng.

Lúc này, cũng không biết chị Chiêm đã đón Chúc Hứa đi chưa?

Cậu bé đi theo cô ra ngoài, vốn định giải trí một lát, kết quả cuối cùng xảy ra chuyện như vậy.

Tô Nhược Hân cảm thấy có lỗi với Chúc Hứa.

Cậu bé còn nhỏ, chắc chắn bị dọa sợ rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 478


Chương 478

Trời đã tối từ lâu.

Cô đã nộp điện thoại lên.

Bây giờ thậm chí không thể gọi nổi một cuộc điện thoại.

Tô Nhược Hân nằm ở trên giường ván gỗ, bắt đầu nhớ cái giường trong phòng ký túc ở trường trung học Khải Mỹ.

Còn cả cái giường trong căn hộ, nằm trên đó thật tuyệt.

Cô nhớ cái giường bên ngoài, cũng nhớ các món ăn ngon ở Trần Ký hoặc do chị Chiêm nấu.

Tô Nhược Hân suy nghĩ một lát, đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp rồi.

Không phải cô vô tâm mà tại tối qua quá hưng phấn nên không ngủ được mấy.

Cô đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể chợt nhẹ bỗng. Chờ tới lúc cô mở mắt ra, người đã ở trong một vòng tay ấm áp.

“Hạ Thiên Tường.” Cô khẽ gọi một tiếng, mũi lập tức cay cay, mắt cũng đỏ hoe.

Cuối cùng anh đã tới rồi.

Nhưng điều này cũng chứng minh cô vô dụng.

Nếu anh không ra mặt, cho dù cô là phòng vệ chính đáng, cũng không ra được.

Vốn tưởng tốt đẹp lại chỉ là tốt đẹp trong mắt người khác.

Cô sai rồi.

“Anh ở đây.” Giọng Hạ Thiên Tường khàn và nhỏ, bế Tô Nhược Hân rời đi.

Cô áp đầu vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên lại thấy kiên định.

Kiên định chưa từng thấy.

Cảm giác cho dù trời sập xuống cũng không sợ.

Đầu ngón tay cô xoa cằm anh, mới phát hiện hôm nay Hạ Thiên Tường tự nhiên đeo kính râm, thậm chí còn đeo khẩu trang.

Chỉ là lần này anh không đeo khẩu trang có in phim hoạt hình của cô, mà là một khẩu trang màu đen sành điệu.

Nếu không phải xác định là anh, cô suýt nữa đã không nhận ra đây là Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường bước rất nhanh, thoáng cái đã ra khỏi hành lang thật dài kia.

Anh mới đến trước cửa, một giọng nói ghét bỏ truyền tới: “Hạ Thiên Tường, đã nói tôi là mẹ nuôi của Tô Nhược Hân rồi, cậu giao người cho tôi, thả tay ra.”

Tô Nhược Hân nghe được giọng nói của Tăng Hiểu Khê, cô vốn đang thoải mái làm ổ trong lòng Hạ Thiên Tường lại lập tức ngẩng đầu lên: “Mẹ… mẹ nuôi?” Đồng thời cơ thể cô giãy giụa, từ trong lòng Hạ Thiên Tường xuống.

Lúc chân đạp xuống đất, cô đỏ mặt nhìn Tăng Hiểu Khê trước mặt.

Lúc này, cô hận không thể nhéo Hạ Thiên Tường một cái. Người đàn ông này chắc chắn là cố ý.

Anh đã biết trước Tăng Hiểu Khê chờ bọn họ ở đây, còn dám bế cô đi thẳng ra. Sao cô cảm thấy anh cố ý muốn để Tăng Hiểu Khê nhìn thấy cô bị anh bế ra chứ?

“Ừ, gọi mẹ nuôi.” Bởi vì Tô Nhược Hân không nói tiếng nào đã từ trên anh xuống, lúc này mặt Hạ Thiên Tường hơi xị ra.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, cảm giác như đang nằm mơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 479


Chương 479

Có điều Hạ Thiên Tường bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi, nhất định là muốn tốt cho cô thôi.

Nếu không, lúc trước anh và Tăng Hiểu Khê vừa gặp mặt đã cãi nhau, quan hệ rõ ràng bất hòa, không ngờ bây giờ lại đồng ý cho cô nhận bà ta làm mẹ nuôi. Chắc chắn hai người đã có thỏa thuận gì đó.

Tô Nhược Hân nghĩ đến những điều này, chỉ hơi do dự rồi khẽ gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.”

“Ôi, tốt quá rồi, tôi cuối cùng đã có con gái. Tô Nhược Hân, mẹ nuôi dẫn con rời khỏi nơi quỷ quái này. Muộn thế này, con có đói không?”

Tô Nhược Hân vừa nghe Tăng Hiểu Khê quan tâm tới bụng của mình, đã lập tức cảm thấy Tăng Hiểu Khê không phải mẹ nuôi, ngược lại chính là mẹ ruột, quả thật là người quá tâm lý.

“Vâng vâng, có hơi đói.”

Tăng Hiểu Khê vừa nghe cô nói có hơi đói bụng, lập tức quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Người này cũng thật quá đáng, không ngờ để Tiểu Hân phải đói bụng. Cậu xem mà làm.”

“Được.” Hạ Thiên Tường thản nhiên gật đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê.

Tô Nhược Hân đi được mấy bước, bỗng nhiên nhận ra hình như có gì đó không đúng, lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường.

Sau đó, cô đã hiểu rõ là chỗ nào không đúng.

Quần áo của Hạ Thiên Tường không đúng.

Cho dù anh vẫn mặc bộ vest màu đen, nhưng bộ vest trên người anh bây giờ không phải là loại vest đặt may hoàn toàn thủ công mà anh mặc trước đây, mà là kiểu bộ vest đồng phục.

Cộng thêm khẩu trang và kính râm phân phối tiêu chuẩn, Tô Nhược Hân lập tức sốc rồi: “Bây giờ anh là vệ sĩ của mẹ nuôi em à?”

Đúng vậy, bộ vest này tuyệt đối là bộ vest tiêu chuẩn dành cho vệ sĩ của Tăng Hiểu Khê. Bởi vì Tô Nhược Hân đã từng gặp vệ sĩ của bà ta.

Mắt Hạ Thiên Tường tối lại: “Ngậm miệng.”

Có hơi hung dữ.

Nhưng Tô Nhược Hân lại cười.

Cô đứng lại, cười híp mắt, chắp tay sau lưng đi một vòng xung quanh Hạ Thiên Tường: “Anh cũng có ngày hôm nay à?”

“Tiểu Hân…” Hạ Thiên Tường bị trêu chọc lại không buồn, chỉ là giọng càng khàn hơn.

Cô vào chỗ như cục cảnh sát này, còn có thể cười đùa, trêu chọc anh như vậy, người phụ nữ này phải vô tâm tới mức nào chứ?

Có điều, Tô Nhược Hân đặc biệt đáng yêu.

Nghe Hạ Thiên Tường khẽ gọi một tiếng như vậy, lúc này Tô Nhược Hân mới ngừng cười, nghiêm trang nói: “Cảm ơn anh vệ sĩ, tôi đi trước đây, bye bye.”

Sau đó, cô kéo cánh tay của Tăng Hiểu Khê đi về phía cửa lớn.

Lúc cô đi qua đó, không có ai ngăn cản.

Nhưng Tô Nhược Hân ra khỏi cửa lớn thì giật mình.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 480


 

Chương 480

Thật nhiều người.

Vừa rồi, khi còn ở trong cửa chính, cô đã nghe được tiếng la hét rất ồn ào bên ngoài nhưng không để ý lắm. Bây giờ, cô vừa ra ngoài mới phát hiện ra, bên ngoài rất đông người.

Kiểu liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối.

Ít nhất cũng phải hơn một nghìn người.

“Mẹ nuôi…” Cô không hiểu, khẽ gọi Tăng Hiểu Khê một tiếng.

Nhưng cô mới gọi xong, bỗng nhiên phát hiện ra người trước mặt mình trông rất quen mắt.

“Cô gái, cuối cùng cô đã đi ra rồi, tốt quá rồi. Cũng không uổng công chúng tôi tới làm chứng cho cô. Cô mới là người bị hại.” Dì này nói xong còn lắc lá cờ nhỏ trong tay. Không ngờ trên đó viết ‘phòng vệ chính đáng, nhất định phải thả người.’

Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra. Hóa ra người trong công viên lúc đó tận mắt nhìn thấy cô đâm Triệu Giai Linh, đã vội vàng tới làm chứng cho cô.

Mũi cô chợt cay cay: “Cảm ơn.”

Ban đầu, cô còn tưởng là Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê cứu cô ra, bây giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn là vậy.

Hoặc Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê không muốn lấy danh nghĩa của bọn họ cứu cô ra.

Mà muốn lấy một lý do chính đáng dẫn cô đi ra.

Thật ra, như vậy mới tốt.

Cũng có thể chứng minh cô vô tội, cô là phòng vệ chính đáng.

Không đúng cũng phải đúng.

Lúc ra tay, trong đầu cô đều suy nghĩ là phòng vệ chính đáng.

Bây giờ, cuối cùng thành công rồi.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Mấy người đứng phía trước đều là người ở hiện trường lúc đó.

“Cô gái ra được là tốt rồi.”

Tô Nhược Hân lần lượt bắt tay cảm ơn từng người.

Cô vừa chào hỏi như vậy, đám người đều chen về phía trước.

Xem tình hình thế này, cô và Tăng Hiểu Khê căn bản không có cách ra ngoài được.

“Cảm ơn mọi người, làm phiền mọi người nhường đường giúp.” Vào lúc Tô Nhược Hân đang lo phải làm thế nào để ra ngoài, phía sau truyền đến giọng đàn ông bị ép xuống cho hơi ồm và cố thay đổi âm điệu.

Sau đó, đôi chân dài của anh bước qua Tô Nhược Hân, thật sự xem mình là vệ sĩ cho cô và Tăng Hiểu Khê.

Tô Nhược Hân cũng phải trợn tròn mắt.

Nếu không phải xác định người đàn ông đang mở đường phía trước cô chính là Hạ Thiên Tường, cô gần như thật sự xem anh thành vệ sĩ.

Vì vậy, Hạ Thiên Tường ở phía trước chỉ tốn mấy phút đã mở ra một lối đi, dẫn cô và Tăng Hiểu Khê nhanh chóng rời khỏi đám đông, lên chiếc xe van của bà ta.

Sau đó, đương nhiên là Hạ Thiên Tường lên ghế lái, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê ngồi ở hàng ghế sau.

Thấy Hạ Thiên Tường trong giây lát đã lập tức biến thành tài xế, Tô Nhược Hân cười: “Chào tài xế Hạ.”

Hạ Thiên Tường cảm thấy mí mắt cứ giật mạnh. Chỉ trong giây lát như thế, anh từ cậu Hạ đến vệ sĩ lại đến tài xế. Tô Nhược Hân sợ anh không nhớ được chuyện đổi vai, còn gọi rất lớn tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom