Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361


CHƯƠNG 361

Đây là cảm giác bị vật dụng sắc nhọn đâm vào.

“Hạ Thiên Tường…” Trong sự nhốn nháo, trong tiếng ồn ào, trong cơn đau đớn, cô khẽ gọi tên anh.

Cô không biết Hạ Thiên Tường có nghe thấy không.

Nhưng lúc này, trong tiềm thức, cô biết rằng ngoài anh ra, sẽ chẳng ai tới cứu cô hết.

Hạ Thiên Tường nhất định phải đến cứu cô.

Bởi vì cô đau.

“Nhược Hân, tôi ở đây.” Khi cô tưởng mình sắp chết thì một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, sau đó người ấy bế cô nhanh chóng lướt qua hết người này đến người khác.

Tô Nhược Hân được bế đi qua bóng tối, đến khi ra khỏi cầu thang phòng học, đi về phía ánh sáng rực rỡ, cô mới khó nhọc mở mắt ra: “Hạ Thiên Tường, tôi đau.”

Cô muốn anh ôm cô vì cảm giác khi anh ôm cô rất ấm áp.

Ít nhất thì sẽ không quá lạnh nữa.

Nếu không cô sẽ cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.

Cô muốn ngủ.

Không muốn mở mắt ra nữa.

Cô cũng chẳng còn sức để mở mắt.

Gió thổi nhẹ, nhưng cô không thể cảm nhận được hơi ấm của gió.

Tiếng xe cấp cứu vang lên bên tai.

Hạ Thiên Tường bế cô chạy vọt vào xe cấp cứu.

Dường như cô nghe thấy anh vẫn luôn nói gì đó bên tai mình.

Từng tiếng từng tiếng ‘Nhược Hân’, anh đang gọi cô.

Dần dần cô không còn nghe thấy nữa.

Nếu trên đời có chuyện gì mà cô hối tiếc.

Cô chỉ tiếc rằng mình là con gái Trần Ngọc Thuý.

Đến khi bị đâm nhát dao ấy cô mới hiểu ra, có lẽ nhát dao đó là Trần Ngọc Thuý lên kế hoạch để trả thù cô.

Chỉ vì Trần Ngọc Thuý cho rằng bà ta bị đâm vào bụng là do liên quan đến cô.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nhát dao Trần Ngọc Thuý phải chịu quả thực có liên quan đến cô, bởi vì Hạ Thiên Tường đều là vì cô.

Chỉ vì Trần Ngọc Thuý đã từng đạp vào bụng cô.

Anh chưa bao giờ để cô bị đối xử bất công hay bị bắt nạt.

“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.” Khi cô mơ màng, bên tai nghe thấy từng tiếng gọi của Hạ Thiên Tường.

Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng trong cuộc đời này, anh chỉ nói xin lỗi, là lỗi của anh với một người, mà người đó chính là Tô Nhược Hân.

Đã rất lâu rồi Tô Nhược Hân không ngủ lâu thế này.

Giấc ngủ này dài như cả thế kỷ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362


CHƯƠNG 362

Bên tai luôn có tiếng thì thầm khẽ gọi tên cô, đánh thức cô.

Phòng bệnh yên ắng.

Tô Nhược Hân mở mắt ra.

Cô chậm rãi nhìn xung quanh, khi chắc chắn rằng mình đang ở phòng bệnh của bệnh viện thì toàn bộ ký ức của cô cũng trở về.

Hạ Thiên Tường yên lặng dựa vào ghế bên giường ngủ say.

Nhưng khi nhìn thấy Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân suýt thì không nhận ra người đàn ông này là anh.

Râu ria xồm xoàm, ít nhất cũng phải mấy ngày rồi chưa cạo.

Nghĩ đến cụm ‘mấy ngày’, Tô Nhược Hân giật mình, đưa tay lấy điện thoại của Hạ Thiên Tường.

Khi nhìn thấy ngày giờ trên màn hình, đầu óc cô trở nên trống rỗng sau đó cô tỉnh táo lại.

Cực kỳ tỉnh táo.

Tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Đầu tiên cô cảm nhận cơ thể mình, cô bị đâm vào ngực, bị thương tới tim.

Vì vậy sau khi cấp cứu, cô đã hôn mê mấy ngày mấy đêm.

Đến bây giờ mới tỉnh lại.

Đôi mắt Tô Nhược Hân thoáng chốc đỏ như máu.

Bởi vì hôm nay là ngày thi đại học của cô.

Nhưng bây giờ đã là hơn mười giờ sáng.

Giờ phút này dù cô đã tỉnh lại thì cũng đã bỏ lỡ buổi thi đầu tiên của buổi sáng.

Tô Nhược Hân đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Pháp cửu kinh bát mạch liên tục truyền đến vị trí trái tim của cô.

Nếu lúc đó cô không ngất đi vì đau đớn thì cô hoàn toàn có thể tự cứu mình.

Như vậy cô cũng không đến nỗi phải hôn mê lâu thế này, cũng sẽ không bỏ lỡ buổi thi đại học buổi sáng.

Nhưng nhát dao đó quá nhanh quá nguy hiểm, đến khi cô phản ứng lại thì nó đã đâm thẳng vào tim…

Bây giờ cô đã tỉnh thì phải tự cứu lấy mình.

Mười phút sau, Tô Nhược Hân từ từ mở mắt, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, cơ thể cô đã không còn cảm giác khó chịu nữa.

Lúc này cô mới ngồi dậy, lay Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi.”

Hạ Thiên Tường đột ngột mở mắt.

Đôi mắt toàn tơ máu nhìn thẳng vào Tô Nhược Hân, anh im lặng một lúc rồi khàn giọng hỏi: “Nhược Hân, em tỉnh rồi?”

Trông giọng nói đầy vẻ không tin nổi.

Mặc dù nhìn thấy Tô Nhược Hân, nhưng cô không tin cô đã tỉnh, thậm chí còn ngồi dậy.

Khi hỏi, anh đưa tay lên dụi mắt, tưởng mình bị hoa mắt.

“Hạ Thiên Tường, có thể chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi đại học giúp tôi không? Giấy phép dự thi, bút, dụng cụ để thi…”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363


CHƯƠNG 363

“Bây… Bây giờ em có thể tham gia thi đại học được rồi hả?” Hạ Thiên Tường nghe Tô Nhược Hân nói xong vẫn nhìn cô với vẻ không tin, ánh mắt như đang nằm mơ.

Tô Nhược Hân nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô không hỏi nhưng nhìn thoáng qua cũng biết mấy ngày qua, vừa nãy là lần đầu tiên Hạ Thiên Tường chợp mắt.

Có lẽ anh vẫn luôn trông chừng bên cạnh cô không ngủ không nghỉ, nếu không trong mắt cũng không có nhiều tia máu như vậy.

Tim chợt đau nhói, cô nắm tay anh: “Tôi có thể thi được.”

“Nhưng đã bỏ lỡ rồi.”

“Không không không, chưa bỏ lỡ, chỉ bỏ lỡ một môn thôi, tôi vẫn còn có thể tham gia ba môn nữa. Tiền đề là bây giờ anh phải cử người chuẩn bị hết mọi thứ cần dùng cho kỳ thi của tôi.”

“Em thật sự định tham gia?” Hạ Thiên Tường quan sát Tô Nhược Hân từ đầu đến chân, tuy vẻ mặt cô hơi tái, nhưng từ giọng nói của cô có thể thấy trạng thái vẫn rất tốt, giống như đã hồi phục đến mức như khi chưa bị thương.

“Ừm, tôi nhất định phải tham gia. Hạ Thiên Tường, anh mau chuẩn bị giúp tôi đi, đừng lề mề chậm chạp nữa.” Nếu cô tự chuẩn bị những điều này thì chắc chắn sẽ không kịp giờ.

Bởi vì bây giờ cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cô phải tắm, phải ăn cơm sau đó đi đến trường thi.

Đồng thời cô còn phải chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi, giấy bút, chứng minh thư, giấy phép dự thi, phiếu trả lời câu hỏi, thứ nào cũng không được thiếu.

Tất cả những thứ này, vật nào cũng đều mất thời gian.

“Để tôi xem em đã thật sự ổn chưa.” Hạ Thiên Tường không đồng ý ngay, anh vẫn căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân.

Anh thật sự quá lo lắng cho cô.

Tô Nhược Hân hất tay Hạ Thiên Tường ra rồi nhảy xuống đất, không đợi anh hoàn hồn, cô đã nhanh chóng xoay hai vòng: “Giờ thì anh tin tim tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi chứ? Đừng quên tôi biết về y học, tôi biết tự cứu mình.”

Câu ‘tôi biết về y học’ của cô khiến Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng hoàn hồn và hiểu ra: “Được, bây giờ tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị, thu xếp ngay.”

“Anh sắp xếp đi, tôi vào phòng tắm, tôi muốn tắm.” Phòng bệnh này vừa nhìn đã biết là phòng bệnh VIP, sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa còn đầy đủ tiện nghi.

“Được, em đi đi.” Hạ Thiên Tường gật đầu, nhìn thấy Tô Nhược Hân tràn đầy năng lượng, khuôn mặt mệt mỏi ban đầu của anh cuối cùng cũng có sức sống.

Tô Nhược Hân đi tắm, Hạ Thiên Tường cũng không nhàn rỗi.

Anh gọi vài cuộc thu xếp mọi thứ.

Lúc này anh mới ấn chuông khẩn cấp trong phòng bệnh.

“Cậu Hạ cần gì ạ?” Y tá nghe máy rất nhanh.

Hạ Thiên Tường hờ hững nói: “Làm thủ tục xuất viện ngay lập tức, nửa tiếng nữa Tô Nhược Hân sẽ xuất viện.”

Bác sĩ ở bệnh viện đều là kẻ vô dụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 364


CHƯƠNG 364

Mấy ngày mấy đêm mới khiến Tô Nhược Hân tỉnh lại được.

Nếu không phải Tô Nhược Hân biết về y học, tự cứu lấy mình thì e là dù bây giờ cô tỉnh lại cũng vẫn phải nằm trên giường bệnh.

“Cậu Hạ, cậu… cậu nói gì cơ ạ? Cậu có thể lặp lại lần nữa không?” Y tá ở bên kia tưởng mình nghe nhầm.

“Tô Nhược Hân muốn xuất viện, làm thủ tục xuất viện ngay lập tức.”

“Cậu Hạ, có phải cậu nói nhầm không? Nếu cậu cảm thấy trình độ y tế của bệnh viện chúng tôi không tốt thì nên chuyển viện cho cô Tô mới đúng chứ?” Y tá ngơ ngác, bệnh nhân hôn mê mấy ngày mấy đêm, vẫn luôn trong trạng thái cấp cứu, sao có thể nói ra viện là ra viện?

“Nếu chuyển viện thì có thể mang theo hồ sơ bệnh án của bệnh viện chúng tôi, như vậy cũng tiện cho bệnh viện cậu tìm thấy hiện giờ nhanh chóng tiếp quản điều trị cho cô Tô, nếu không, làm chậm trễ chỉ e…” Y tá không dám nói lời còn lại nữa.

Bởi vì cô ta sợ Hạ Thiên Tường sẽ lập tức xông ra đập phá phòng y tá.

Bởi vì mấy ngày mấy đêm Tô Nhược Hân hôn mê, Hạ Thiên Tường thật sự đã đập phá rất nhiều đồ.

Nếu Tô Nhược Hân chết thật, cô ta rất lo lắng không biết liệu bệnh viện này có còn tiếp tục tồn tại được nữa hay không.

Cứ nghĩ đến trước khi Tô Nhược Hân chuyển viện, cô ta lại phải đối mặt với Hạ Thiên Tường là giọng cô ta lại trở nên run run.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhận ra mình vẫn chưa nói cho bệnh viện sự thật rằng Tô Nhược Hân đã tỉnh.

“Nhược Hân tỉnh rồi, đã đi lại được như bình thường, không cần chuyển viện, lập tức xuất viện cho tôi, buổi chiều cô ấy còn phải tham gia thi đại học.”

Tô Nhược Hân đã bỏ lỡ một môn, không thể bỏ lỡ thêm một lần nữa được.

Thực ra anh không muốn Tô Nhược Hân tham gia thi đại học, nhưng cô muốn tham gia thì anh sẽ đưa cô đi, đi cùng cô.

“Không thể nào, tôi sẽ qua đó xem ngay.” Y tá nói xong thì cúp máy.

Một phút sau, y tá trưởng dẫn theo toàn bộ y tá trực ban tới.

Một nhóm người bước vào, tất cả các bác sĩ trong khoa phẫu thuật tim, từ bác sĩ trưởng đến bác sĩ thực tập cũng đều đi vào.

“Cậu Hạ, cô Tô đâu rồi?” Y tá trưởng đi vào đầu tiên, thấy phòng bệnh trống không thì hơi sững sờ.

Thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nếu ai muốn ra khỏi phòng bệnh của Tô Nhược Hân thì đều phải đi qua phòng y tá.

Qua phòng y tá mới đến thang máy và cầu thang bộ để lựa chọn.

Mà họ rất chắc chắn rằng chưa từng thấy Tô Nhược Hân đi ra bao giờ.

Hơn nữa Tô Nhược Hân đã hôn mê mấy ngày mấy đêm, sáng nay khi kiểm tra phòng bệnh cô vẫn chưa tỉnh, sao có thể một mình ra khỏi phòng bệnh này được.

Điều này là hoàn toàn không thể.

Nhưng đúng là giờ phút này trên giường bệnh không có ai.

Hạ Thiên Tường cau mày nhìn y tá trưởng và những người khác đi vào phía sau.

Chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim đang len lên phía trước, chính ông ta là người thực hiện phẫu thuật tim cho Tô Nhược Hân: “Tránh ra cho tôi vào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 365


CHƯƠNG 365

Chủ nhiệm khoa là người đứng đầu cả khoa tim, ông ta vừa lên tiếng, tất cả bác sĩ và y tá đều tự giác tránh sang một bên để ông ta đi tới trước giường bệnh: “Cậu Hạ, cô Tô thế nào rồi?”

“Cô ấy tỉnh rồi, cũng đã khoẻ lại, bây giờ hãy làm thủ tục xuất viện cho cô ấy ngay lập tức. Chiều nay cô ấy còn phải tham gia kỳ thi đại học, không có thời gian để ở đây lằng nhằng với các ông.”

“Tỉnh rồi? Tham gia thi đại học?” chủ nhiệm khoa nghi ngờ hỏi lại, thật ra đây cũng là tiếng lòng của toàn bộ bác sĩ và y tá trong khoa.

Mọi người đều không thể tin được.

Điều này là không thể.

Mọi người trong khoa đều biết tình hình của Tô Nhược Hân như thế nào.

Mấy ngày mấy đêm qua, vì Tô Nhược Hân không tỉnh mà cả khoa tim suýt nữa đã bị Hạ Thiên Tường đập nát.

Ừm, nếu không phải Tô Nhược Hân còn cần họ điều trị, nếu không phải nơi này của họ có khoa phẫu thuật tim giỏi nhất toàn thành phố T thì họ tin rằng Hạ Thiên Tường sẽ phá tan nơi này.

“Ừ, tỉnh rồi, cũng khỏe rồi, buổi chiều sẽ tham gia kỳ thi đại học.” Hạ Thiên Tường thờ ơ lặp lại.

“Không thể nào, cô ấy đang ở đâu? Có thể cho tôi kiểm tra lại được không?”

“Được, nhưng bây giờ thì không được.” Hạ Thiên Tường nói rồi nhìn về hướng phòng tắm, cách âm phòng tắm khá tốt, không hề nghe thấy tiếng nước chảy. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Cô gái nhỏ đang tắm, anh không muốn những người này nhìn thấy Tô Nhược Hân khi bước ra khỏi bồn tắm, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng không được.

“Vậy khi nào thì được?” Chủ nhiệm khoa thật sự muốn sờ thử xem có phải Hạ Thiên Tường đang sốt hay không, chỉ là đối mặt với Hạ Thiên Tường cao ngạo lạnh lùng, ông ta thật sự không có gan ấy.

Ông ta cảm thấy Hạ Thiên Tường đang nói linh tinh, chỉ khi sốt váng đầu mới nói ra những lời khiến người khác không thể tin được thế này thôi.

Sự kiên nhẫn của Hạ Thiên Tường đã hết, nếu không phải vẫn nhớ lời nhắc nhở của nhóm Tiêu Tuấn Vỹ, mà ca phẫu thuật của Tô Nhược Hân trong ngành cũng được coi là khá thành công thì anh thật sự muốn cho những người trước mặt này không bao giờ được làm nghề y nữa.

“Ra…”

Không ngờ, anh còn chưa nói xong chữ ‘ngoài’ thì cửa phòng tắm đã hé mở: “Hạ Thiên Tường, tôi quên lấy quần áo để thay rồi, anh lấy giúp tôi với.”

Tô Nhược Hân tắm một lúc mới phát hiện, sau đó còn chưa tắt nước cô đã đi ra, vậy nên cô không biết rằng lúc này bên ngoài đang có rất nhiều người.

“Ra ngoài.” Hạ Thiên Tường quát lên.

Mọi người đang bàng hoàng trợn mắt há mồm chợt giật mình tỉnh táo lại, sau đó chạy ra ngoài như để lánh nạn.

Bởi vì họ đã cảm nhận được, nếu chậm một giây nữa thôi chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ lấy mạng của họ.

Thời khắc đó, trong mắt mọi người đều chỉ còn lại hai chữ: ‘Còn sống’.

Sau khi ra ngoài, tất cả đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngơ ngác đứng đó, không thể tiếp nhận được thông tin này.

Điều này làm sao có thể?

Sáng nay Tô Nhược Hân vẫn còn hôn mê, sao có thể mới sau hai tiếng đã đi lại bình thường như vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 366


CHƯƠNG 366

Hơn nữa ngực Tô Nhược Hân có vết thương ngoài da do bị người đâm dao vào.

Vết thương còn chưa lành mà cô đã đi tắm.

Đúng thế, mọi người đều không thể tiếp nhận được thông tin nữa.

“Tránh ra, làm ơn tránh ra.” Đúng lúc này có người cất tiếng gọi, đánh thức bọn họ.

Tất cả các bác sĩ và y tá nhìn sang thì thấy một nhân viên giao hàng đang cầm đồ chuyển phát nhanh đứng ở đó: “Phiền mọi người nhường đường.”

“Anh… Anh chuyển đồ cho ai thế?” Khi hỏi ra câu hỏi thay mặt cho tất cả bác sĩ và y tá, thực ra cô y tá đã có câu trả lời.

Bởi vì sau lưng họ chỉ có một phòng bệnh.

Chính là phòng bệnh VIP của Tô Nhược Hân.

Vì vậy, nhân viên giao hàng này bảo họ tránh ra, chỉ có thể là đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân.

“Hàng của cô Tô, cô ấy sắp cần dùng tới rồi, vậy nên mọi người nhường đường được không? Nếu tôi gửi chậm sẽ bị trừ lương mất.”

Lúc này mọi người mới tránh sang một bên, để cho nhân viên giao hàng đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân, anh ta gõ cửa: “Tôi tới giao hàng, có thể vào được không?”

“Vào đi.” Hạ Thiên Tường nhẹ giọng nói.

Nghe giọng của Hạ Thiên Tường, nhưng khi mọi người nhìn thấy Tô Nhược Hân là người mở cửa thì ai nấy đều trợn tròn mắt.

Cô gái mặc quần áo bệnh nhân mở cửa ra, đưa tay nhận lấy đồ, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”

Sau đó cô lại cười híp mắt đóng cửa phòng bệnh lại, không hề nhìn các bác sĩ và y tá sắp đang nhìn cô như sắp khoan một lỗ trên người cô ở bên ngoài lấy một lần.

Như thể bọn họ không tồn tại vậy.

Tô Nhược Hân mở chuyển phát nhanh, lấy ra một bộ quần áo: “Hạ Thiên Tường, đồ này gửi cho tôi à?”

“Ừm.” Hạ Thiên Tường nhìn cô gái đang đi đi lại lại, còn quay một vòng ấy, lúc này anh có cảm giác thả lỏng nhẹ nhõm chưa từng có.

Cô sống lại rồi, tốt quá rồi.

Giờ phút này, cô muốn anh làm gì anh cũng vui vẻ, đồng ý.

“Tôi đi tắm lại lần nữa, thay xong sẽ ra.” Tô Nhược Hân cầm quần áo rồi lại đi vào phòng tắm.

Vừa nãy ở trong chờ một lúc, cô cảm thấy bảo Hạ Thiên Tường mang quần áo vào cho mình có vẻ không hợp với đạo đức lắm.

Vì thế bảo Hạ Thiên Tường mang vào cho cô xong, cô vội vàng mặc quần áo bệnh nhân lại rồi ra ngoài.

Dù sao cầm quần áo mới vào rồi tắm qua thôi là được, cũng chỉ mất mấy phút.

“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý ngay không chần chừ, anh ngồi trên ghế nhìn về phía cô, lúc này vẫn có cảm giác như đang mơ.

Anh cứ ngỡ mình sẽ mất cô.

Hình ảnh toàn thân cô đầy máu vẫn in đậm trong tâm trí anh thật lâu không phai nhạt.

Đó là vì anh muốn ghi nhớ hình ảnh đó cả cuộc đời.

Sau đó, mỗi giây mỗi phút còn lại của cuộc đời, anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra một lần nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 367


CHƯƠNG 367

Anh phải bảo vệ Tô Nhược Hân thật tốt.

Không để cô phải chịu đau đớn xác thịt một lần nữa.

Tô Nhược Hân bước ra.

Quần áo rất đẹp.

Quần áo Hạ Thiên Tường tặng cô từ chất liệu vải đến đường kim mũi chỉ đều tinh tế, hoàn hảo.

Đó là một bộ đồ màu be.

Vì buổi chiều phải tham gia buổi thi thứ hai nên Hạ Thiên Tường đã chuẩn bị trang phục có quần cho Tô Nhược Hân.

Như vậy mới nghiêm túc.

Không ngờ, bộ đồ hơi già khi mặc lên người cô vẫn mang hơi thở thiếu nữ thanh xuân.

Rất đẹp.

Đẹp đến nỗi anh không thể rời mắt.

Còn cả nụ cười nhạt trên mặt cô nữa, cô không hề để tâm đến việc mình đã hôn mê vài ngày.

Cô cũng chẳng quan tâm mình đã bỏ lỡ một buổi thi.

Nhưng anh rất để tâm.

Kẻ nào làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải sống không bằng chết.

Để cho kẻ đó phải hối hận khi sống trên cõi đời này.

Anh thực sự không thể dung thứ cho kẻ làm tổn thương cô gái tốt bụng như Tô Nhược Hân.

“Hạ Thiên Tường, có đẹp không?” Phát hiện người đàn ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Tô Nhược Hân không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Đẹp lắm.” Yết hầu của Hạ Thiên Tường trượt lên trượt xuống, anh cố gắng kìm nén ý muốn đè Tô Nhược Hân xuống để hôn.

Mấy ngày mấy đêm vừa rồi, lúc nào anh cũng đối mặt với cô, anh rất muốn hôn cô nhưng không dám.

Vì sợ cô vốn đã thở yếu ớt sẽ không còn thở nữa.

“Đi thôi, tôi đói rồi.” Tô Nhược Hân cũng rất hài lòng với bộ đồ này, cả đôi giày trên chân nữa cũng rất được.

Hạ Thiên Tường chuẩn bị cho cô cả bộ.

Từ trong ra ngoài đều là đồ mới.

Cô lại vừa mới tắm xong nên cảm thấy mọi điều xui xẻo đều đã bị cuốn trôi, không còn nữa.

“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường đứng dậy.

Nhưng không ngờ cơ thể cao gầy lại hơi lảo đảo.

Tô Nhược Hân vội chạy tới: “Này, anh đã bao lâu không ngủ nghỉ, không ăn uống rồi hả?” Cô cảm nhận cơ thể anh, hình như còn tệ hơn cả cô.

Bởi vì tuy mấy ngày nay cô hôn mê, nhưng cô được truyền chất dinh dưỡng nên vẫn có đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho mấy ngày qua.

Còn Hạ Thiên Tường không truyền dịch, nếu anh không ăn thì sẽ không được bổ sung dinh dưỡng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 368


CHƯƠNG 368

Cô cảm giác như anh đã ít nhất một ngày không ăn gì, nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng.

“Không sao, đi thôi, đi ăn cùng với em.” Được Tô Nhược Hân dìu, ban đầu Hạ Thiên Tường hơi ngượng ngùng khó xử, nhưng sau đó lại vui vẻ, dù cô không thừa nhận nhưng cô quan tâm anh là sự thật.

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh có thể cạo râu trước đã rồi đi không?” Nếu không, cô cảm thấy anh đi ra ngoài với hình tượng này mà bị chụp được, chắc chắn sẽ phá hỏng hình tượng đẹp trai tuấn tú trước đây của anh.

Hạ Thiên Tường bước vào phòng tắm, nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, anh cũng hơi giật mình.

Chính anh cũng không nhận ra bản thân mình nữa.

“Được, chờ tôi.” Anh nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân, như sợ cô không chờ anh mà chạy mất vậy.

“Được, tôi thu dọn đồ, nhân tiện hỏi xem đã làm xong thủ tục xuất viện chưa. Anh nhanh lên nhé, tôi ăn xong phải tới trường thi ngay, tôi còn phải kiểm tra xem lần này giáo viên có những yêu cầu gì.” Dù sao cô cũng đã ngủ mấy ngày, trước khi ngủ còn tham gia đại hội vận động tuyển sinh đại học.

Kết quả vừa tỉnh dậy thì kỳ thi tuyển sinh đại học đã bắt đầu.

Cô đã ngủ bao lâu đây?

Nhưng khi tỉnh lại cô cảm nhận được lần này mình bị thương rất nặng, con dâm đâm thẳng vào tim cô, cô có thể sống lại là điều kỳ tích.

Trình độ của bệnh viện này cũng khá ổn.

“Ngoài điện thoại ra không cần cầm theo gì nữa đâu.” Hạ Thiên Tường đã cạo râu xong và bước ra, nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự đang thu dọn đồ đạc, anh không cho phép cho cô phải làm việc.

Anh cảm thấy cô đã tỉnh lại thì những thứ khác đều không quan trọng nữa, huống hồ vứt đi cũng tốt, đồng nghĩa với việc vứt bỏ mọi chuyện xui xẻo của Tô Nhược Hân, cô đã ngủ quá lâu, anh cũng rất lo lắng.

“Không cầm theo gì hết?”

“Ừm.”

“Như vậy thì lãng phí quá, để tôi sửa soạn lại một chút, anh chờ tôi.”

Vì vậy Hạ Thiên Tường chỉ đành yên lặng chờ đợi, tốc độ cạo râu của anh rất nhanh, bởi vì trong đầu anh chỉ có câu ‘tôi đói rồi’ của Tô Nhược Hân.

Cô đói nên anh buộc phải nhanh.

Mấy ngày qua, tuy anh chưa ăn gì cũng chẳng ngủ tử tế, nhưng ngày nào cũng tắm rửa.

Nếu không tắm anh sẽ thấy toàn thân khó chịu.

Vì vậy chỉ vài phút là anh đã sửa soạn xong cho mình.

Thấy Tô Nhược Hân đã thu dọn đồ đạc xong, anh đẩy cửa định ra ngoài.

Tô Nhược Hân lập tức bước lên kéo góc áo anh, đưa túi đồ cho anh: “Anh cầm đi.”

Hạ Thiên Tường nhìn đồ bên trong, có của anh, cũng có cả của cô.

Anh nói không cần.

Nhưng cô vẫn lấy.

Vậy anh xách theo là được.

Anh cũng không trêu cô vì biết cô đang vội, bây giờ anh muốn đưa cô tới nơi thi một cách an toàn.

Anh đã không còn hy vọng xa vời kết quả thi của cô nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 369


CHƯƠNG 369

Không trách cô được, cho dù cô tham gia đủ ba buổi thi tới thì cũng không thể đạt điểm cao của ba môn thi.

Đến khi kỳ thi đại học kết thúc, anh sẽ lên kế hoạch cho năm học mới tiếp theo cùng cô.

Dù cô muốn học lại hay vào đại học T, chỉ cần cô muốn, anh đều sẽ làm cho cô.

Vì thế Tô Nhược Hân tay không đi phía trước, anh cầm đồ theo sau, hai người lần lượt ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang, các bác sĩ và y tá đi ra lúc trước vẫn chưa về phòng làm việc, bây giờ họ vẫn đang thì thầm to nhỏ gì đó.

Nghe thấy tiếng mở cửa, tất cả đều nhìn Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.

Ánh mắt vẫn đầy vẻ không tin.

Tô Nhược Hân hiểu ánh mắt của họ.

Cô hồi phục cơ thể bằng phương pháp cửu kinh bát mạch.

Bởi vì thông qua miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, bây giờ cô đã tu luyện thành công phương pháp cửu kinh bát mạch này.

Cô nhìn lướt qua từng bác sĩ và y tá trước mặt mình, tuy không phải họ chữa lành vết thương cho cô, nhưng cô biết nếu không có họ thì cô đã tắt thở từ lâu rồi.

Tô Nhược Hân cúi người thật sâu: “Cảm ơn mọi người đã đưa tôi về từ Quỷ Môn Quan, ca phẫu thuật rất thành công, nếu không bây giờ tôi cũng không thể hít thở thoải mái như thế này được, một lần nữa cảm ơn mọi người.”

Hành động của cô khiến các bác sĩ và y tá có mặt hoàn hồn, sau đó họ cũng trở nên kiêu ngạo: “Đây là điều chúng tôi nên làm, cô Tô tỉnh lại là tốt rồi.”

Lúc này mọi người nhìn Tô Nhược Hân cũng thấy cô hiểu chuyện hơn Hạ Thiên Tường nhiều.

Tô Nhược Hân biết cảm ơn những nỗ lực của họ, nhưng Hạ Thiên Tường thì chỉ biết quát mắng họ không làm cho Tô Nhược Hân tỉnh lại.

Hạ Thiên Tường không nói gì, cũng không phản đối Tô Nhược Hân cảm ơn.

Anh không biết về y, nhưng cô biết.

Cô cảm ơn bác sĩ và y tá như vậy là do cô biết mạng của mình được những người này cứu.

May mà anh chưa hạ lệnh cho những người này không thể có chỗ đứng trong ngành này nữa.

Ừm, bây giờ anh rút lại lời nói đó.

“Cảm ơn mọi người, tôi còn phải tham gia kỳ thi đại học chiều nay nên đi trước đây, sau này có cơ hội tôi sẽ tới cảm ơn mọi người sau nhé.” Tô Nhược Hân không nhiều lời, cô thật sự rất vội.

“Tạm biệt cô Tô.”

“Chúc cô Tô thi được điểm cao.”

“Chúc cô Tô được làm thủ khoa nhé.” Một bác sĩ nam gửi lời chúc tới.

Một nữ y tá khác lập tức đẩy anh ta: “Đừng nói nữa.” Đã bỏ lỡ một hôm thi rồi, kỳ thi lần này chắc chắn Tô Nhược Hân không thể làm thủ khoa được nữa.

Bác sĩ nam lập tức ngượng ngùng im lặng cúi đầu, bởi vì anh ta đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân nghe thấy, nhưng bây giờ dù có để bụng thì cũng vô ích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 370


CHƯƠNG 370

Lúc này vô phải thi ba môn còn lại cho tốt trước đã.

Y tá nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, khi đưa giấy tờ cho Tô Nhược Hân, cô ta còn cố ý nhìn cô, thật sự đã hồi phục hoàn toàn.

Như thể cô gái sáng nay còn hôn mê không thể cử động không phải là cô vậy.

“Cô Tô, có thể nói cho tôi, cô tự chữa bệnh bằng cách nào không?” Chủ nhiệm khoa thấy Tô Nhược Hân chuẩn bị đi, không kìm được truy hỏi.

“Tôi biết một chút về y thuật.” Tô Nhược Hân hiểu sự tò mò của họ, ngẫm nghĩ một lát cô vẫn nói.

“Woa, thì ra là cô Tô tự chữa bệnh cho mình, giỏi thật đấy, nhà cô Tô có truyền thống học y à?”

“Không.” Tô Nhược Hân nói thật.

“Y thuật của cô Tô tốt như vậy chắc chắn sẽ thi vào trường đại học khoa y.”

“Ừm, tôi vốn muốn thi vào khoa y của trường đại học T.” Khi nói đến đây, Tô Nhược Hân cũng hơi nuối tiếc.

Nhưng cô biết hàng năm khoa y của đại học T đều lấy điểm đầu vào rất cao.

Trong trường hợp thiếu điểm của một môn, cho dù ba môn kia của cô đều được điểm tuyệt đối cũng chẳng thể vào được.

Khi cô nói vậy, các bác sĩ và y tá có mặt đều cảm thấy tiếc cho cô.

Hai người rời đi.

Ra khỏi bệnh viện để ăn cơm.

Tô Nhược Hân đã mấy ngày không ăn uống.

Thật ra thi đại học là việc đòi hỏi trí óc, buộc phải bổ sung dinh dưỡng cần thiết.

Nhưng vì Tô Nhược Hân đã lâu không ăn nên chỉ có thể gọi một số đồ ăn thanh đạm.

Thật ra cô nên ăn những món ăn dạng lỏng.

Nhưng chiều nay phải thi, ăn nhiều đồ ăn như cháo dạng lỏng dễ phải đi vệ sinh, nên cô đã gọi đồ ăn nhẹ và cơm.

Nhưng Tô Nhược Hân ăn rất ngon, rất say sưa.

Cô rất vui vì đã được sống lại.

Nhưng Hạ Thiên Tường lại không ăn được.

Anh còn ăn ít hơn cả Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân cau mày: “Hạ Thiên Tường, vị giác của anh hẳn là đã khá hơn rồi chứ.” Mười thang thuốc lúc trước đến giờ cũng uống được một nửa rồi.

Nhưng nhìn anh bây giờ vẫn không ăn được như lúc trước, dường như vị giác vẫn chưa cảm nhận được.

“Chưa.”

“Cái gì? Vẫn chưa tốt lên á? Không thể nào, thuốc đó là tôi tự tay điều chế, Phương Tấn đích thân bốc thuốc và sắc cho anh mà.”

“Chưa uống.” Hạ Thiên Tường đành phải thừa nhận.

Tô Nhược Hân mím môi lắc đầu: “Hạ Thiên Tường, anh đúng là không thể khiến người ta yên tâm được.”

“Cạch”, đôi đũa trong tay Hạ Thiên Tường rơi vào trong bát cháo, anh thật sự không ngờ Tô Nhược Hân lại nói như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 371


CHƯƠNG 371

Nghe có cảm giác như cô lớn hơn anh, là mẹ của anh vậy.

Tô Nhược Hân không ăn cháo nhưng lại bảo anh ăn, vì cả ngày nay anh chưa ăn gì.

Nhìn cháo bắn tung tóe khắp bàn, Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không uống loại thuốc đó nữa, tôi sẽ điều chế lại, lần này anh nhất định phải ngoan ngoãn uống hết đấy.”

“Được.”

Ăn trưa xong, Hạ Thiên Tường đích thân lái xe đưa Tô Nhược Hân đến trường thi.

Trong hơn nửa tiếng đi xe, Tô Nhược Hân vẫn luôn đọc tin nhắn trong nhóm các bạn học.

Cô làm quen lại với yêu cầu và quy trình của kỳ thi một lần nữa, nếu không, sai một bước là rất dễ mất điểm.

Cô vốn đã thiếu một môn, nếu ba môn còn lại mất nhiều điểm thì e là chẳng thể thi được vào đại học, chỉ có thể học cao đẳng.

Vẻ mặt nghiêm túc và tập trung của cô gái lọt vào mắt Hạ Thiên Tường qua gương chiếu hậu, lúc này anh có cảm giác cuộc sống bình yên thật tuyệt.

Cô xinh đẹp, tốt bụng, sự xấu xa tàn ác của thế giới này không được làm tổn thương cô một lần nữa.

Chiếc Bugatti dừng lại bên ngoài cổng trường trung học số năm của thành phố T.

Đây là địa điểm thi nơi Tô Nhược Hân tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Xe vừa dừng lại, Phương Tấn đã chạy tới đưa một cái túi cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô, giấy phép dự thi và dụng cụ làm bài thi đã chuẩn bị xong hết rồi, chúc cô đạt được kết quả tốt.”

“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân mỉm cười gật đầu, trông cô vẫn như bình thường, rất thư thái, thoải mái.

Cô quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tường, anh không xuống xe mà ngồi ở ghế lái nhìn cô: “Hạ Thiên Tường, tôi vào đây.”

“Cố lên.” Hạ Thiên Tường gật đầu, tay nắm lại thành nắm đấm.

Anh có thể nói là cô đi thi mà dường như anh còn lo lắng hơn cô không?

Bao nhiêu năm qua, anh chưa bao giờ có cảm giác lo lắng, hồi hộp khi thi cử, nhưng lần này anh lại thực sự căng thẳng.

“Tôi sẽ cố gắng.” Tô Nhược Hân cũng nắm chặt tay, giơ lên với Hạ Thiên Tường.

Sau đó cô quay người đi vào phòng thi.

Đi qua từng thí sinh.

Sáng nay cô bỏ lỡ môn thi ngữ văn, cô tin rằng mấy môn còn lại đều không thành vấn đề với mình.

Kỳ thi bắt đầu.

Môn này là môn toán.

Coi như là môn Tô Nhược Hân giỏi nhất.

Thực ra đối với cô bây giờ, tất cả các môn học không còn phân chia giỏi hay kém nữa, tất cả đều giống nhau.

Cô nghiêm túc làm bài.

Đầu bút lia rất nhanh.

Trong phòng thi, cô là người viết nhanh nhất, tốc độ làm bài cũng nhanh nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 372


CHƯƠNG 372

Đến giáo viên trông thi cũng bị cô thu hút sự chú ý.

Giáo viên cúi đầu nhìn cô làm bài, không kìm được gật đầu.

Vì thế, Tô Nhược Hân dùng hai phần ba thời gian để làm xong bài thi.

Kiểm tra lại.

Khi cô nghiêm túc kiểm tra tới lần thứ ba thì chuông reo.

Nộp bài.

Ra khỏi phòng thi, Tô Nhược Hân vừa nhìn đã thấy Dương Mỹ Lan đang chờ bên ngoài.

“Tô Nhược Hân, thật sự là cậu sao?” Dương Mỹ Lan chạy đến ôm lấy Tô Nhược Hân, sáng nay khi Tô Nhược Hân nhắn tin nói chiều nay sẽ đến tham gia kỳ thi, cô ta còn không tin, bây giờ nhìn thấy Tô Nhược Hân vẫn có cảm giác như đang mơ.

“Ừm ừm, là tớ đây.” Tô Nhược Hân nhẹ nhàng đáp lại Dương Mỹ Lan, thật ra trong lòng cô lúc này lại có cảm xúc lẫn lộn.

Thi thiếu một môn, người buồn nhất là cô.

Cô cười nhưng không có nghĩa là cô không bận tâm.

Cô không nói ra nhưng không có nghĩa là cô không buồn.

“Tô Nhược Hân, cậu làm tớ sợ chết khiếp, tớ cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa, không được nói chuyện với cậu nữa chứ.” Dương Mỹ Lan đánh vào tay Tô Nhược Hân, vừa khóc vừa cười.

“Không đâu, nếu không vì nhát dao ấy đâm thẳng vào tim khiến tớ hôn mê bất tỉnh thì ta đã tự cứu được mình, cũng đã tỉnh lại từ sớm rồi, sao có thể yếu ớt mà mất mạng được?” Tô Nhược Hân an ủi Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan sợ hãi, nhưng sao cô lại không sợ chứ?

Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy sợ.

“Đúng, y thuật của cậu tốt vậy kia mà. Tô Nhược Hân, cậu thi thiếu một môn, thật sự vẫn định thi tiếp à?”

“Ừ, hai môn ngày mai tớ đều sẽ tham gia.”

“Tô Nhược Hân, tớ xin lỗi.”

“Hả, cậu làm gì có lỗi với tớ chứ?”

“Nếu ngày ấy tớ giơ tay chặn giúp cậu thì cậu cũng không mê lâu đến thế.” Dương Mỹ Lan tự trách.

“Như thế cậu sẽ bị thương ở tay, cũng không thể tham gia kỳ thi đại học được nữa, đến lúc đó tớ lại càng buồn hơn, như bây giờ là tốt lắm rồi, chẳng phải tớ đã không sao rồi đấy à?”

“Thi thiếu một môn, cậu định làm thế nào? Có phải định tham gia thi để tích luỹ kinh nghiệm sau đó học lại không?” Dương Mỹ Lan vẫn lo lắng cho Tô Nhược Hân.

“Không, khi nào thi xong tớ sẽ nói chuyện này với cậu sau.” Tô Nhược Hân mỉm cười, không muốn Dương Mỹ Lan buồn thay mình.

“Được, chúng ta về đi, tối nay tớ còn phải đọc sách nữa, nếu không tớ rất lo ngày mai sẽ không thi được tốt.”

“Đi thôi.” Tô Nhược Hân ôm Dương Mỹ Lan cùng đi về phía cổng trường: “Đúng rồi, hôm đó là ai đâm tớ thế, cậu có biết không?”

Kể từ khi tỉnh lại, cô vẫn luôn muốn biết, nhưng Hạ Thiên Tường không nói, cô cũng không hỏi anh.

Lúc trước Trần Ngọc Thuý chỉ đạp vào bụng cô thôi mà Hạ Thiên Tường đã khiến bà ta phải trả cái giá đắt rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 373


CHƯƠNG 373

Cô nghĩ chắc chắn anh sẽ không tha cho người khiến cô bị thương lần này.

Anh không nói chắc chắn là có lý do của anh.

“Là Triệu Giai Linh.” Dương Mỹ Lan cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này.

“Triệu Giai Linh? Sao cô ta lại làm vậy?”

“Bởi vì sáng hôm đó cô ta lại tỏ tình với Chu Cường Vinh một lần nữa, nhưng bị anh ta từ chối rồi.” Buổi vận động tuyển sinh đại học hôm đó rất đông người, đã xảy ra chuyện gì, cho dù nhà trường liên tục yêu cầu không được nói ra thì chắc chắn cũng sẽ bị loan tin.

Dương Mỹ Lan biết sớm muộn gì Tô Nhược Hân cũng biết chuyện nên nói cho cô luôn.

“Cô ta đâu? Có tham gia thi không?” Tuy Tô Nhược Hân biết Hạ Thiên Tường sẽ không tha cho Triệu Giai Linh, nhưng cô vẫn vô thức hỏi.

“Tham gia rồi, cứ nhắc đến chuyện này là tớ lại tức, Hạ Thiên Tường hiền lành vậy à? Lần này cậu suýt nữa mất mạng mà anh ta lại bỏ qua cho Triệu Giai Linh, đúng là quá đáng.”

Tô Nhược Hân đứng yên, lần này đến lượt cô không tin: “Cậu nói Hạ Thiên Tường bỏ qua cho Triệu Giai Linh, để cô ta tham gia thi?”

“Đúng thế.” Dương Mỹ Lan càng nói càng tức.

Hai người bước ra khỏi cổng trường.

Hạ Thiên Tường cao lớn đứng ở đó chờ Tô Nhược Hân ra.

Dương Mỹ Lan vừa thấy anh đã hừ lạnh: “Tô Nhược Hân, tớ đi trước đây, tạm biệt.”

Cô ta không muốn để ý đến Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường lịch sự gật đầu với cô ta, dường như không nghe thấy tiếng hừ lạnh của cô ta.

Sau đó anh nhìn vào Tô Nhược Hân rồi không rời mắt nữa: “Có chỗ nào không khỏe không?”

“Không có, tôi rất khoẻ, đi thôi. Tôi muốn về căn hộ, tôi nhớ Hứa Hứa rồi.”

“Ừ.” Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân lên xe, thấy tâm trạng cô không tồi, anh cũng thả lỏng đôi chút: “Hứa Hứa không biết gì cả.”

“Ừm, biết phải làm thế nào, dạo này thằng bé vẫn đi nhà trẻ mỗi ngày chứ?”

“Ừ, chắc thằng bé chưa sống tập thể từ nhỏ bao giờ nên thích đi nhà trẻ lắm, thể hiện cũng rất tốt.”

Tô Nhược Hân nghe Hạ Thiên Tường nói về Chúc Hứa mà có cảm giác như đã cách một đời, chỉ ngủ mấy ngày thôi, khi tỉnh lại mọi thứ đều đã thay đổi.

Cô không hỏi anh về chuyện của Triệu Giai Linh.

Anh làm gì chắc chắn đều có lý do của anh.

Trở về căn hộ, chị Chiêm đã nấu xong cơm tối, cũng đã đón Chúc Hứa về.

Chúc Hứa vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân đã ôm chặt cô không buông, có vẻ như rất nhớ cô, cứ bám chặt lấy cô mãi.

Mãi đến khi ăn xong, cậu bé mới buông tay Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ, sau này nếu dì không có thời gian, không kịp về để thăm Tiểu Hứa thì cho Tiểu Hứa đi thăm dì được không? Cháu sẽ không làm ảnh hưởng dì học tập đâu, chỉ đứng nhìn dì từ xa thôi được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 374


CHƯƠNG 374

Giọng nói nhỏ nhẹ lấy lòng làm nũng, đứa bé này thật sự rất nhớ cô.

“Sau này dì sẽ không đi lâu như vậy nữa.”

Lúc này sắc mặt Chúc Hứa mới tốt lên: “Dì nhỏ ăn sườn đi.” Cậu bé ân cần gắp sườn cho Tô Nhược Hân, chỉ muốn gắp hết những món ngon nhất trên đời cho cô.

Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân lập tức về phòng mình.

Cô tỉnh lại, nhưng còn phải tham gia một cuộc chiến nữa phải chiến đấu.

Ngày mai có hai môn thi, cô phải nghiêm túc làm thật tốt.

Bởi vì thi thiếu một môn là cô đã không còn đường lùi nữa rồi.

“Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường gọi cô.

“Hả?” Tô Nhược Hân quay người lại nhìn anh.

“Không cần quan tâm thành tích thế nào, chỉ cần em thích thì cứ học khoa y đại học T đi.” Anh đã hứa với cô thì sẽ không thay đổi.

Tô Nhược Hân hơi giật mình, cô vẫn luôn làm ra vẻ không để tâm, cô tưởng Hạ Thiên Tường không nhìn ra nhưng không ngờ thật ra anh vẫn luôn biết cô rất để ý đến chuyện có thể thi được vào khoa y đại học T hay không.

“Cố gắng thi tốt mỗi môn trước đi đã, những chuyện khác chờ có kết quả rồi tính, không vội.”

Cô bỗng nhiên phát hiện rõ ràng là cô bị thương mới bỏ lỡ một môn, kết quả là Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường còn lo lắng hơn cả cô.

“Được rồi, học bài đi.” Hạ Thiên Tường nhìn cô đi vào phòng, không quấy rầy cô nữa mà ngồi xuống sofa bắt đầu làm việc.

Anh đã mấy ngày không làm việc rồi.

Vì vậy Tô Nhược Hân vừa tỉnh lại, anh đã nhận được vô số cuộc điện thoại.

Còn anh cũng chẳng thể trốn tránh được công việc.

Anh bật laptop lên.

Là tin nhắn của Lục Diễm Chi.

“Thiên Tường, con vẫn không để tâm đến lời cảnh cáo của mẹ ạ? Lần này Tô Nhược Hân bị thương, con nên rút ra bài học rồi chứ.”

“Con biết rồi.” Hạ Thiên Tường đáp lại một câu rồi tắt hộp thoại.

Căn hộ yên tĩnh, Chúc Hứa đang chờ đồ chơi, còn Tô Nhược Hân thì đang học trong phòng.

Cảm giác gia đình tuyệt vời này có lẽ sau đêm nay sẽ không bao giờ có nữa.

Ít nhất thì anh sẽ không bao giờ cảm nhận được nữa.

Lục Diễm Chi nói đúng, lần này là anh làm hại Tô Nhược Hân.

Xem ra là Triệu Giai Linh đã đâm Tô Nhược Hân bị thương.

Nhưng sự số mất điện ấy chắc chắn không phải Triệu Giai Linh làm.

Có ai đó hợp tác hành động với cô ta.

Vậy nên cô ta mới có thể dễ dàng làm hại Tô Nhược Hân được như vậy.

Nếu lúc đó anh ở bên cạnh cô thì sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 375


CHƯƠNG 375

Nhưng anh lại không ở đó.

Mười ngón tay lướt nhanh trên laptop, anh giải quyết công việc nhưng trong lòng lại không cách nào hoàn toàn bình tĩnh được.

Tô Nhược Hân đã ngủ.

Hạ Thiên Tường cũng chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm nay anh đều không vào phòng ngủ của cô.

Không còn lặng lẽ đến ôm cô, hôn cô nữa.

Những hành động nhỏ đã từng nghiện ấy không phải anh không muốn làm, mà là anh nói với mình rằng không được làm như thế nữa.

Nếu không anh thật sự sẽ hại cô.

Từng chuyện từng chuyện, mỗi lần Tô Nhược Hân bị thương đều liên quan đến anh.

Cái chết của Chúc Yên cũng liên quan đến anh.

Mới sáng sớm Tô Nhược Hân đã thức dậy.

Cô phải đọc sách.

Coi như là nước đến chân mới nhảy.

Thật sự là do thi thiếu một môn nên cô không tự tin, chột dạ.

Chị Chiêm đã nấu xong bữa sáng, cũng đã gọi Chúc Hứa dậy.

Tô Nhược Hân ngồi xuống liền thấy đồ ăn trước mặt.

Một miếng giăm bông và hai quả trứng được xếp trên đĩa.

“Tiểu Hứa, đây có phải tác phẩm của cháu không?” Giăm bông tượng trưng cho số 1, trứng tượng trưng cho số 0, một miếng giăm bông và hai quả trứng tượng trưng cho một trăm điểm.

“Đúng đó, tối qua Tiểu Hứ lén dặn tôi sáng nay nhất định phải chuẩn bị đĩa này cho cô sớm một chút, cô Tô mau ăn đi, đạt điểm tốt trong bài kiểm tra nhé.”

“Ha ha, cảm ơn Tiểu Hứa.” Tô Nhược Hân xoa đầu Chúc Hứa, bắt đầu ăn.

Chúc Hứa thấy cô ăn hết thì hưng phấn vỗ tay: “Chắc chắn dì sẽ thi được điểm tuyệt đối, đừng để Hứa Hứa thất vọng nhé.”

“Ừm, dì sẽ cố gắng.”

Trong bữa ăn này, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa tương tác rất nhiều, nhưng Hạ Thiên Tường lại gần như không lên tiếng, chỉ im lặng ăn sáng.

Trong đầu Tô Nhược Hân chỉ nghĩ đến chuyện thi đại học, vậy nên không nhận thấy sự thay đổi của Hạ Thiên Tường.

Ăn sáng xong, chị Chiêm đưa Chúc Hứa đến nhà trẻ, Hạ Thiên Tường đưa Tô Nhược Hân đến trường thi.

Xuất phát sớm mới an toàn.

Nếu tắc đường mà đến trễ, bỏ lỡ thêm một môn thi thì kỳ thi lần này của cô sẽ thật sự coi như xong.

Liên tiếp hai môn.

Cả ngày hôm nay, tinh thần Tô Nhược Hân luôn ở trạng thái tinh thần cực độ căng thẳng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 376


CHƯƠNG 376

Đây là trạng thái mà cô chưa bao giờ có trong những kỳ thi trước đây.

Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nếu cô không thi thiếu một môn thì đã không lo lắng thế này.

Khi bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng, cô mới hoàn toàn thả lỏng.

Dù giáo viên các môn vẫn chưa đưa đáp án, cô vẫn chưa tự chấm điểm cho mình, nhưng trong lòng cô cũng tự tin.

Thành tích của ba môn đều sẽ không thấp.

“Tô Nhược Hân, cậu thi thế nào?” Dương Mỹ Lan đang chờ cô.

“Cũng được, cậu thì sao?”

“Tàm tạm, cũng không phải cậu không biết tớ thi thế nào thì cũng chỉ từng đó điểm.”

“Ha ha, chắc điểm thi lần này của tớ cũng tầm điểm của cậu, như vậy trong lòng cậu thấy cân bằng rồi chứ?” Tô Nhược Hân cười, vỗ vai cô ta.

Dương Mỹ Lan chợt xụ mặt: “Rõ ràng cậu có thể đạt được điểm cao hơn, tớ chỉ ước được xé nát mặt Triệu Giai Linh.”

Kết quả, nói một hồi Dương Mỹ Lan giơ tay lên chỉ: “Tô Nhược Hân, cậu nhìn đi, là Triệu Giai Linh đấy.”

Tô Nhược Hân nhìn theo ngón tay của Dương Mỹ Lan chỉ, quả nhiên nhìn thấy Triệu Giai Linh đi ra khỏi trường thi.

Cô nhất thời ngây người mất một giây, sau đó bước tới.

“Tô Nhược Hân, cậu làm gì, tớ đều ủng hộ cậu vô điều kiện.” Dương Mỹ Lan đi theo Tô Nhược Hân.

Trước đó, nếu không phải thi tốt nghiệp trung học, cô ta đã đánh Triệu Giai Linh một trận từ lâu rồi.

Bây giờ, Tô Nhược Hân lên, cô ta cũng phải lên. Cô ta muốn cùng đi qua đánh Triệu Giai Linh một trận.

Kỳ thi đại học kết thúc, cho dù là tốt nghiệp trung học cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Từ nay về sau, bọn họ không còn là bạn học với Triệu Giai Linh nữa.

Tô Nhược Hân đến rồi.

Ngăn cản Triệu Giai Linh.

Triệu Giai Linh vốn đang cúi đầu, vừa đi vừa xem điện thoại, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người chắn ở phía trước, cô ta vội vàng dừng lại: “Ai thế?”

“Là tôi, thật ngại quá, tôi không chết, đã khiến cô phải thất vọng rồi.” Tô Nhược Hân hờ hững liếc nhìn Triệu Giai Linh.

Chu Cường Vinh chẳng qua là một nam sinh khiến cô xem thường mà thôi. Nhưng Triệu Giai Linh lại vì anh ta mà phá hỏng kỳ thi đại học của cô.

Đối với người khác, bọn họ có thể thi đại học một lần nữa.

Nhưng đối với cô, cả đời này cô chỉ có thể thi đại học một lần này.

Bởi vì, cô phải mau chóng hòa nhập vào trong xã hội này, cô phải kiếm tiền nuôi mình và Chúc Hứa. Nếu cô học lại trung học thì căn bản không làm được.

Cho nên, lúc cô tỉnh lại, cô đã tự nói với mình, chỉ cần ba buổi thi thuận lợi, cô sẽ không học lại nữa.

“Cô… cô tỉnh lại thật à?” Triệu Giai Linh ngơ ngác nhìn Tô Nhược Hân, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Không thể giả được.” Bốn chữ này còn chưa dứt, Tô Nhược Hân bất chợt giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt Triệu Giai Linh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 377


CHƯƠNG 377

Một tát vừa xong lại thêm một tát.

“Bốp bốp ” hai tiếng, trên mặt Triệu Giai Linh đã in lại ‘năm vệt’. Chỉ là Tô Nhược Hân đã dồn hết sức lực vào hai cái tát này, không hề nương tay.

Cô sẽ không nương tay với Triệu Giai Linh.

“Cô… cô dám đánh tôi?”

“Không chỉ dám, tôi còn muốn nhổ vào cô đấy.” Dương Mỹ Lan ở bên cạnh nhổ từng bãi nước bọt về phía Triệu Giai Linh, sau đó đạp một phát lên người cô ta: “Bản thân cô không có bản lĩnh tán đổ được Chu Cường Vinh, lại trút giận lên người Tô Nhược Hân. Triệu Giai Linh, cô sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục, ông trời chẳng sớm thì muộn cũng tới lấy mạng cô.”

“Ha ha, nghe nói Tô Nhược Hân suýt tắt thở, còn nằm trong bệnh viện suốt mấy ngày. Chắc hẳn cô ta đã bỏ lỡ một buổi thi rồi. Sao ông trời vẫn chưa tới lấy mạng tôi đi chứ? Dương Mỹ Lan, cô có gọi cũng vô dụng thôi. Ông trời sẽ không báo ứng đến tôi đâu, ha ha ha.”

“Triệu Giai Linh, cô điên rồi.” Dương Mỹ Lan thật sự bị chọc tức rồi, tay đấm chân đá thăm hỏi Triệu Giai Linh.

Nhưng lúc này, Tô Nhược Hân đã bình tĩnh lại: “Cô cho rằng cô có đồng lõa thì tôi không dám động vào cô, nên cô mới lớn lối như vậy, đúng không?” Ngày đó, Triệu Giai Linh đâm cô đúng lúc giảng đường mất điện, đèn tắt.

Nếu bình thường bị mất điện, đèn tắt, vậy không có gì để nói. Nhưng đúng lúc Triệu Giai Linh ra tay với cô thì mất điện, đèn tắt, vừa nhìn là biết có kẻ phối hợp với cô ta.

Bây giờ nghĩ lại, Hạ Thiên Tường vẫn không động tới Triệu Giai Linh, chẳng lẽ e ngại nhân vật lớn phía sau cô ta?

Hạ Thiên Tường anh còn phải e ngại người nào à?

Nhưng Tô Nhược Hân thật sự không biết về những điều này.

Thế giới của Hạ Thiên Tường vẫn luôn là câu chuyện bị giữ kín đối với cô.

Anh không nói, từ trước đến nay cô cũng không hỏi.

Chỉ biết anh trông vô cùng nở mày nở mặt, thật ra đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Chính là có người muốn dồn anh vào chỗ chết, lần lượt tạo ra hết sự cố này tới sự cố khác.

Lúc này, cô thậm chí còn đang nghĩ, lúc đó Triệu Giai Linh không chỉ muốn giết cô mà còn cả Hạ Thiên Tường nữa.

Chẳng qua đúng lúc Hạ Thiên Tường lên sân khấu chuẩn bị phát biểu.

Sau đó, Triệu Giai Linh lại ra tay.

“Cô biết là tốt rồi. Cô không động được vào tôi đâu, ha ha ha.” Triệu Giai Linh cũng giơ tay lên, muốn tát Tô Nhược Hân để trả đũa.

Nhưng lúc này đã có rất nhiều người vây lại.

Kỳ thi đại học kết thúc, các thí sinh bất kể có thi được hay không, giờ phút này ít nhiều đều cảm thấy được thả lỏng.

Đúng vậy, cuộc sống ba năm trung học căng thẳng cuối cùng đã vẽ một dấu chấm tròn.

Đã từng có người ta nói, ba năm cấp ba là ba năm khổ nhất trong cuộc đời một con người, thậm chí còn khổ hơn cả sau khi đi làm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 378


CHƯƠNG 378

Triệu Giai Linh vung tay lên, Tô Nhược Hân lại nhanh chóng nghiêng người, dễ dàng tránh được.

Lúc cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đã luyện thành Cửu Kinh Bát Mạch.

Cho dù vẫn là giai đoạn sơ cấp nhưng muốn tự vệ thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Chắc trong mấy ngày đêm cô hôn mê bất tỉnh, Hạ Thiên Tường đã dùng ngọc của anh che chở cho cô.

Nếu không, có lẽ cô đã tắt thở từ lâu.

Ngọc kia là phúc tinh của Hạ Thiên Tường, cũng là phúc tinh của cô.

Mà Tô Nhược Hân dễ dàng tránh được, đồng thời cũng vung tay lên, lại hung hăng tát mạnh vào mặt Triệu Giai Linh.

‘Năm vết ngón tay’ chồng lên nhau rồi.

Triệu Giai Linh đau tới mức ôm mặt: “Cô… cô dựa vào đâu còn đánh tôi nữa?”

“Vừa rồi là do cô ra tay trước.”

“Đó là do cô tát tôi hai cái trước.”

“Vậy cũng là cô đáng đời.” Tô Nhược Hân nói xong, lại nhanh chóng tát mạnh về phía Triệu Giai Linh một cái nữa.

Nhanh tới mức ngay cả bản thân cô ta cũng không biết.

Triệu Giai Linh bị tát liên tiếp bốn phát, cả người đều không ổn: “Cứu với, giết người, cứu tôi với, giết người rồi.”

Bảo vệ ở trường thi nhanh chóng chạy tới, hô đám học sinh đứng xem rời đi. Ông ta thấy mặt Triệu Giai Linh bị sưng đỏ thì nói với Tô Nhược Hân: “Cháu đi theo tôi tới phòng giáo vụ một chuyến.”

“Đi thì đi.” Tô Nhược Hân đi theo bảo vệ mà không hề sợ hãi.

Cô đã đánh Triệu Giai Linh, cô sẽ không hối hận.

“Đứng lại.” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi trầm thấp.

Hạ Thiên Tường tới rồi.

Hai nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn lại, thấy là Hạ Thiên Tường thì cung kính nói: “Cậu Hạ.”

“Thả cô ấy ra.”

“Vâng, cậu Hạ.” Bảo vệ vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tường, đâu còn để ý tới vết sưng đỏ trên mặt Triệu Giai Linh nữa, lập tức thả Tô Nhược Hân ra.

“Này, cô ta đánh tôi, vết sưng đỏ trên mặt tôi chính là bằng chứng.” Triệu Giai Linh cản bảo vệ lại, muốn bọn họ dạy dỗ Tô Nhược Hân một trận.

“Về nhà thổi phù phù vài cái là được rồi. Tất cả giải tán đi, giải tán đi.” Người bảo vệ hờ hững nói, không để ý tới Triệu Giai Linh.

Triệu Giai Linh vừa định nổi giận, đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình. Cô ta lạnh run người, bỗng nhiên nhớ tới lời ba mẹ đã cảnh cáo mình. Từ trước đến nay, Hạ Thiên Tường này đều không phải là người dễ chọc.

Cho nên, cô ta cuối cùng không dám khóc lóc om sòm nữa.

Đám đông tản ra.

Hạ Thiên Tường nói với Tô Nhược Hân: “Đi thôi, tối nay để chúc mừng em kết thúc kỳ thi đại học, chúng ta tới Trần Ký ăn thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 379


CHƯƠNG 379

“Được.” Tô Nhược Hân đồng ý. Hạ Thiên Tường không làm khó Triệu Giai Linh mà chuyển đề tài như vậy, xem ra thật sự không dám động vào cô ta.

Đã vậy, cô gây sự nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô chẳng qua cũng chỉ có thể tát vài cái.

Nếu thật sự đánh ra vấn đề, cô sẽ không có cách nào giải quyết được hậu quả, vẫn phải để Hạ Thiên Tường đứng ra xử lý mới được.

Xem ra, bây giờ ngoài y thuật, chuyện gì cô cũng phải dựa vào Hạ Thiên Tường.

Cô muốn rời đi, mới chợt nhớ ra Dương Mỹ Lan bên cạnh, nhân tiện nói: “Mỹ Lan cùng đi chứ?”

“Không, tớ không cần đâu. Tớ đã hứa buổi tổi đi ăn mừng với ba mẹ tớ rồi. Tô Nhược Hân, vừa rồi cậu thật ngầu. Cho dù vẫn chưa hả giận nhưng nhìn thấy năm vết ngón tay trên mặt Triệu Giai Linh, trong lòng tớ vẫn ít nhiều thấy thoải mái. Có thù không báo không phải là quân tử, nén giận chính là kẻ hèn nhát.” Cô ta nói xong, liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.

Cô ta nói vậy, xem như là ám chỉ rồi.

Đó là ám chỉ Hạ Thiên Tường.

Lúc trước, anh không ra tay đưa Triệu Giai Linh vào tù, bây giờ cũng không dạy dỗ Triệu Giai Linh. Cô ta càng nhìn càng thấy Hạ Thiên Tường nhát gan. Cô ta khinh bỉ anh.

Hạ Thiên Tường dường như không nghe thấy lời Dương Mỹ Lan nói, nói nhỏ với Tô Nhược Hân: “Cô Dương có việc, chúng ta đi thôi.”

“Chúc Hứa đi cùng chứ?”

“Đến đó rồi nói sau.” Hạ Thiên Tường vẫn thản nhiên nói.

Anh không muốn dẫn theo Chúc Hứa, chỉ có cô và anh cùng ăn một bữa cơm, ở trong thế giới của hai người.

“Được rồi.”

Cách đó không xa vọng đến giọng nói của ba mẹ Dương Mỹ Lan. Cô ta nhanh chân lao về phía ba mẹ mình.

Tô Nhược Hân hâm mộ khi thấy mẹ Mỹ Lan ôm một bó hoa.

Rất nhiều ba mẹ đều ôm hoa tới đón con.

Ba mẹ cô không có một ai tới.

Cô hiu quạnh đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường: “Bà ấy đau bụng mới không tới, đúng không?”

“Ừ, 6 miếng.” Không ngờ cô mới hỏi xong, Hạ Thiên Tường lại cho ra một câu trả lời tuyệt đối tiêu chuẩn không gì phải dị nghị như vậy.

“Được rồi, vậy tôi coi như ba mẹ tôi đều đã tới.” Hạ Thiên Tường đúng là trong nóng ngoài lạnh. Cô đã nói để lại 6 miếng băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thúy, nhưng nhìn vẻ mặt của anh vừa rồi, đúng là đã làm theo.

Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, câu ‘em còn có tôi’ đã đến bên miệng rốt cuộc không nói ra nữa.

“Buổi tối, tôi nấu cho em ăn.”

“Tốt, như vậy mới xem như anh thành tâm chứ.” Tô Nhược Hân không nghĩ gì, cười đáp lại. Cô rất thích nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Tường nấu ăn. Chung quy chỉ có người đàn ông này mới có thể biến chuyện nấu ăn thành bức tranh nghệ thuật như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 380


CHƯƠNG 380

Đẹp.

Chiếc Bugatti rời khỏi trường thi.

Điện thoại của Tô Nhược Hân đổ chuông.

Đầu tiên là Hiệu trưởng Thạch, sau đó là thầy Trương, còn có thầy cô các bộ môn biết cô đã tỉnh rồi, cũng tới tham dự kỳ thi đại học, mọi người đều quan tâm.

Hôm qua, bọn họ không gọi cho cô vì sợ ảnh hưởng với kỳ thi tiếp theo của cô, bây giờ đã thi xong, đương nhiên phải quan tâm.

Tô Nhược Hân đều nghe máy, giáo viên hỏi gì, cô đều lần lượt trả lời.

Chỉ có cô môn Văn vẫn luôn tiếc nuối, còn nghĩ Tô Nhược Hân có thể thi được điểm cao, cho cô nở mặt nở mày. Kết quả Tô Nhược Hân không tham dự được kỳ thì môn văn kia.

Đợi đến khi các cuộc điện thoại đã kết thúc, chiếc xe Bugatti cũng đến nơi.

Bọn họ đã đến Trần Ký.

Ở vị trí chiếc xe đỗ lại, cô liếc mắt là có thể thấy trường trung học Khải Mỹ.

Nhưng Tô Nhược Hân biết, trường trung học Khải Mỹ chỉ là một hồi ức trong quãng đời còn lại. Cô không phải là học sinh ở đây nữa.

“Hạ Thiên Tường, cám ơn anh đi với tôi tới đây.” Để cô có thể hoàn thành trải nghiệm cuộc đời ở trường cấp ba từ đầu tới cuối.

“Đi thôi.”

Trước cửa của Trần Ký rất yên tĩnh.

Thật ra tối nay, tất cả các cửa hàng ăn bên ngoài trường trung học Khải Mỹ đều rất yên tĩnh.

Kỳ thi đại học kết thúc.

Các học sinh đều đi ăn tiệc lớn.

Bọn họ đã ăn chán các quán gần trường từ lâu, tuyệt đối sẽ không ăn ở đây nữa.

Cho nên, các quán ăn gần trường đều vắng vẻ.

Nhưng lúc đi vào trong Trần Ký, Tô Nhược Hân cảm thấy Trần Ký vắng một cách thái quá.

Thậm chí còn chẳng thấy một bóng người.

“Cậu Hạ, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, cậu hãy xem qua đi.” Cửa hàng trưởng Trần Ký thấy cô và Hạ Thiên Tường, đã bước tới đón.

Hạ Thiên Tường đi theo cửa hàng trưởng vào sau bếp, nhìn lướt qua rồi nói: “Được rồi.”

“Cậu còn cần gì nữa không?”

“Không.”

Sau đó, chỉ thấy cửa hàng trưởng vung tay lên, các nhân viên trong cửa hàng đều cởi đồng phục và mũ trên người xuống.

“Mọi người đây là…”

“Tối nay, Cậu Hạ bao cả Trần Ký này.” Cửa hàng trưởng giải thích với Tô Nhược Hân xong, đã nhanh chóng rời đi.

Nếu không, anh ta luôn cảm thấy ánh mắt Hạ Thiên Tường dường như đang nói cái bóng đèn là anh ta quá sáng.

Tô Nhược Hân chợt hiểu ra. Chẳng trách Trần Ký vắng vẻ như vậy.

Bất kể thế nào, Trần Ký đều là quán ăn ngon nhất gần trường trung học Khải Mỹ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom