Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 341


CHƯƠNG 341

Dường như đang nói, nếu ai dám chọc vào Chúc Hứa cũng chính là chọc anh, hậu quả khó có thể nói được.

Về phần khó nói thế nào thì tự mình hiểu.

“Vâng, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là ngoan ngoãn, không nghịch ngợm. Sẽ không ai dám bắt nạt đứa trẻ như vậy đâu.” Hiệu trưởng Phương bảo đảm hết lần này đến lần khác.

Nếu Hạ Thiên Tường đưa con vào trường mẫu giáo này của cô ta, vậy sau này không chỉ là học phí của đứa nhỏ này, còn có tiền quyên tặng lũ lượt kéo tới.

Có người nói, đại gia giống như Hạ Thiên Tường tùy tiện quyên tặng một lần đều hơn ba mươi tỷ.

Đó không phải là con số nhỏ mà là một khoản tiền lớn đối với trường mẫu giáo như bọn họ.

Mấy người vào phòng, đúng lúc sắp tan học, đám trẻ đang hoạt động tự do.

Hơn mười mấy đứa trẻ.

Vừa nhìn thấy hiệu trưởng Phương dẫn người vào, có một bạn nhỏ lễ phép chào trước: “Chào chú thím, chào bạn nhỏ.”

Được rồi, chú thím là không để ý lại ghép Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân thành một đôi.

Tô Nhược Hân cũng lười giải thích.

Dù sao từ đầu tới cuối, mọi người đều nhận định như vậy, nếu giải thích lại có cảm giác như càng bôi càng đen.

Chờ sau này cô lấy ra chứng nhận thân phận của ba người, chứng minh cô không liên quan đến Hạ Thiên Tường là được rồi.

“Tiểu Hứa, cháu đi chơi với bạn nhỏ một lát, cô chú đi thăm các phòng khác rồi sẽ ra.”

“Vâng.” Chúc Hứa đứng tại chỗ liếc nhìn mười mấy bạn nhỏ xa lạ trước mặt, cậu bé có hơi hâm mộ.

Cho dù đồng phục trường thống nhất không đẹp bằng bộ quần áo đang mặc trên người do Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân mua cho cậu bé, nhưng những bạn nhỏ đó đều mặc giống nhau, trông rất đẹp mắt.

Cậu bé cũng muốn lập tức có nhiều bạn nhỏ như vậy.

Chơi với nhau thật tốt.

Một cô bé bước tới: “Bạn tên gì vậy?”

“Chúc Hứa.”

“Vậy bạn tới chơi với bọn mình đi.”

Tô Nhược Hân trơ mắt nhìn cô bé kéo Chúc Hứa đi, lúc này mới đi theo Hạ Thiên Tường tham quan phòng khác.

Không thể không nói, Hạ Thiên Tường rất để tâm tới trường mẫu giáo của Chúc Hứa.

Đầu tiên là cho người thăm dò tình hình ở đây trước, xác định nhà trẻ này, sau đó lại khảo sát thực tế, cuối cùng mới quyết định.

Anh vì trường mẫu giáo của Chúc Hứa mà có thể làm đến mức này, Tô Nhược Hân thật sự rất cảm kích.

Dù sao, anh và Chúc Hứa là hai người hoàn toàn không liên quan.

Hơn nữa, chuyện nhỏ như vậy, anh chỉ cần căn dặn cấp dưới một câu, sau đó có thể hoàn toàn mặc kệ, không để ý tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 342


CHƯƠNG 342

Nhưng giờ phút này, anh lại đích thân đi cùng cô tới thăm trường mẫu giáo của Chúc Hứa.

“Ngài Hạ, mợ Hạ, hai người có ý kiến gì cứ việc nói ra, chúng tôi chắc chắn sẽ sửa đổi.” Sau khi lần lượt giới thiệu tham quan xong, hiệu trưởng Phương còn nhiệt tình gọi ngài Hạ mợ Hạ.

Lúc đầu Tô Nhược Hân không kịp giải thích, nếu bây giờ giải thích, tuyệt đối sẽ có cảm giác càng bôi càng đen. Cho nên đến khi ba người rời khỏi trường mẫu giáo, cô cuối cùng vẫn không giải thích mình không phải là mợ Hạ gì đó.

Lúc lên xe, Chúc Hứa còn quay đầu nhìn về phía trường mẫu giáo: “Chú Hạ, cháu có thể tới đây vào ngày mai không?”

“Được chứ.”

“Hi tuyệt quá, chú Hạ, cháu yêu chú.”

“Vậy còn dì thì sao?” Từ khi lên xe, Chúc Hứa chỉ hỏi Hạ Thiên Tường mà quên luôn mình, gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xị ra.

“Cháu yêu nhất yêu nhất là dì út.” Cậu bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, sau đó kéo tay Tô Nhược Hân: “Ngày mai, cháu có thể tới trường mẫu giáo rồi. Dì út, dì có thể gọi điện thoại cho mẹ cháu không? Cháu muốn tự mình nói cho mẹ biết.”

Tâm trạng Tô Nhược Hân vốn đang thả lỏng đã lập tức trở nên thâm trầm. Cậu bé vừa nhắc tới Chúc Yên, trong lòng cô nhất thời run rẩy, bỗng nhiên nhớ ra cô còn chưa biết thủ phạm hại chết Chúc Yên là ai.

Cô giơ tay xoa đầu cậu bé: “Mẹ cháu mới đi chưa được mấy ngày, còn đang trên đường, tín hiệu không tốt lắm. Chờ tín hiệu tốt, chúng ta sẽ liên lạc sau.”

“Vậy chỉ cần dì út liên lạc được với mẹ cháu, nhất định phải nói cho mẹ cháu biết là cháu sắp tới trường mẫu giáo, còn ở căn phòng lớn, còn có một cái giường thật thoải mái và dễ chịu đấy.” Cậu bé vui vẻ nói những điều này, sau đó nhìn Hạ Thiên Tường lại nói: “Cháu còn có rất nhiều rất nhiều đồ chơi nữa, đều là chú Hạ tặng.”

Tô Nhược Hân nghe câu phía sau thì liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.

Người đàn ông này đúng là trong nóng ngoài lạnh.

Số đồ chơi đầu tiên mà Chúc Hứa nhận được đúng là do Hạ Thiên Tường tặng.

Còn đồ chơi nhận được sau khi đi siêu thị về căn bản không phải do Hạ Thiên Tường tặng…

Đó là đồ chơi Tăng Hiểu Khê tặng cho Chúc Hứa.

Có lẽ người đàn ông này biết được tin Tăng Hiểu Khê gửi chuyển phát nhanh đồ chơi, sau đó chơi trò chơi một lúc, đồ chơi mà anh nói với Chúc Hứa trở về căn hộ sẽ có cũng đã đến.

Cho nên Tăng Hiểu Khê đưa quà đến, Chúc Hứa lại cho rằng là Hạ Thiên Tường tặng.

Bản lĩnh tạo ấn tượng ban đầu để giữ vai trò chủ đạo này thật sự khiến cô phải khâm phục.

Hạ Thiên Tường đúng là nham hiểm.

Đến mức Chúc Hứa hoàn toàn không biết rằng đồ chơi cậu bé nhận được không hề liên quan gì đến Hạ Thiên Tường.

Buổi tối ăn ở căn hộ.

Đồ ăn vẫn rất thanh đạm, vì Hạ Thiên Tường còn phải tiếp tục uống thuốc.

Dù Hạ Thiên Tường vẫn lạnh lùng như trước đây, nhưng lúc ăn, ít nhiều gì anh cũng sẽ có chút phản ứng và biểu cảm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343


CHƯƠNG 343

“Hạ Thiên Tường, mười thang thuốc mới uống được nửa thang, cho nên không có gì phải vội cả, đợi uống hết mười thang thuốc, vị giác của anh sẽ có trở lại.”

“Thật sự có chất độc làm ảnh hưởng đến lưỡi của tôi ư?”

“Không phải, là tổn thương tì.”

“Tì? Rõ ràng là nụ vị giác của tôi không còn cảm giác mà.”

“Không không không, nguyên nhân anh mất đi vị giác là vì tì mất đi chức năng, chỉ cần chữa khỏi là có thể hồi phục thôi.”

“Chẳng trách trước kia mãi không thể chữa khỏi, thì ra là đi sai hướng.” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cô chính là phúc tinh của anh.

Không có cô, anh đã chết từ lâu rồi.

Không có cô, bây giờ anh vẫn còn không có vị giác.

Nhưng chỉ buổi sáng uống một nửa thang thuốc của cô, anh đã có một chút vị giác.

Dù chỉ là một chút nhưng đó cũng rất xa xỉ với anh, khiến anh cảm thấy rất mới mẻ.

Quả nhiên lúc có vị giác, cảm giác khi ăn sẽ khác đi.

Ăn gì cũng thấy ngon hơn.

Nếu uống thêm mấy thang thuốc, đỡ hơn một chút nữa, có thể ăn gì cũng thấy ngon không?

Hai mươi mấy năm, cuối cùng bây giờ anh cũng nếm được cảm giác này rồi.

“Cũng không thể trách bác sĩ khám cho anh lúc trước được, thật sự là người bỏ độc anh trước đây quá cao siêu, tôi cũng phải suy nghĩ rất lâu mới biết là thuốc độc làm tổn hại tì của anh. Hạ Thiên Tường, nếu có thể, anh vẫn nên nghĩ cách tìm thấy người hại anh mất đi vị giác lúc trước, tôi vẫn cảm thấy người đó vẫn còn ở bên cạnh anh, theo dõi anh mọi lúc mọi nơi.” Cũng khiến Hạ Thiên Tường luôn đối mặt với nguy hiểm.

Lần này, đổi lại là Hạ Thiên Tường im lặng.

Nếu có thể, anh đã tìm ra từ lâu rồi.

Thấy Hạ Thiên Tường im lặng, Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra: “Ăn cơm xong, tôi phải đi học lớp tự học buổi tối, Hạ Thiên Tường, anh nhớ nửa giờ sau phải uống thuốc đấy.”

“Được.”

Tô Nhược Hân vừa sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị rời đi thì cô chợt cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó dừng lại: “Hạ Thiên Tường, trường học sắp mở đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, anh nói xem tôi bảo anh trai Tô Chí Khiêm làm phụ huynh đến tham gia có được không?”

Đây là tin nhắn Dương Mỹ Lan gửi cho cô, đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, mỗi học sinh đều phải mời một phụ huynh trong nhà đến tham gia.

Thật ra phụ huynh đều đến cũng được.

Nhưng cô nghĩ cô có thể mời được Tô Chí Khiêm đã tốt lắm rồi, ba mẹ cô cũng không thèm quan tâm đến cô.

“Không được.” Hạ Thiên Tường lập tức nhớ lại cảnh lần đó Tô Nhược Hân bảo anh đeo khẩu trang, nói anh là anh trai của cô.

“Ơ, anh độc tài vậy, tôi không gọi anh tôi chẳng lẽ gọi anh?” Tô Nhược Hân không ngờ cô chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, vừa nhìn thấy tin nhắn, cô đã quyết định sẽ bảo Tô Chí Khiêm đến tham gia rồi, nhưng Hạ Thiên Tường lại bá đạo phản đối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344


CHƯƠNG 344

“Ừm, tôi đi.” Kết quả cô chỉ thuận miệng nói một câu mà Hạ Thiên Tường lại đồng ý thật.

Lúc nghe thấy anh muốn tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của trường, Tô Nhược Hân cũng sửng sốt, nhưng chỉ một giây sau đã lấy lại tinh thần: “Anh muốn tham gia với danh nghĩa anh rể tôi à?”

Dù sao trong trường ngoài trường đều ngầm xem Hạ Thiên Tường là anh rể của cô, anh muốn tham gia cho cô, cũng chỉ có thân phận như thế mới xem như hợp lý thôi.

“Tôi không phải anh rể của em.” Sau này anh sẽ chỉ có thể là người đàn ông của cô, những thân phận khác không liên quan đến anh.

Tô Nhược Hân chớp mắt, đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Tường nói rõ anh và Tô Thanh Hà không có quan hệ gì.

Nhưng cũng chỉ có cô, Chúc Hứa và chị Chiêm nghe thấy mà thôi, người bên ngoài vẫn cho rằng Hạ Thiên Tường là anh rể của cô.

“Vậy anh muốn lấy thân phận gì? Thông báo của giáo viên nói rõ chỉ có thể cho phụ huynh tham gia thôi, anh trai tôi lớn hơn tôi, cũng có thể xem là phụ huynh rồi.”

“Tôi đi.”

“Anh cho tôi một thân phận hợp lý để anh có thể đi xem nào.”

“Tô Chí Khiêm đi sẽ bị lộ, chỉ có tôi đi mới thích hợp thôi.” Hạ Thiên Tường nói một cách hiên ngang.

Anh nói thế, Tô Nhược Hân mới chợt nhớ ra lúc trước trong sân trường, vì anh cứ bất chấp đạo lí đi theo cô, lúc đấy cô chỉ đành giới thiệu anh là anh trai của cô.

Nếu để Tô Chí Khiêm đi thì thật sự sẽ bị lộ người đeo khẩu trang hôm đó là giả.

Cho nên nếu Tô Chí Khiêm đi sẽ bị lộ, dường như Hạ Thiên Tường đi thì thích hợp hơn.

“Anh có thời gian à?” Cũng không thể nghĩ ra người có thể tham dự thay Tô Chí Khiêm nữa, cho nên Hạ Thiên Tường là sự lựa chọn tốt nhất.

“Có.” Chuyện liên quan đến Tô Nhược Hân, không có thời gian cũng phải có, đợi Tô Nhược Hân đi đến trường, anh lập tức gọi điện thoại cho thư ký huỷ bỏ toàn bộ công việc của buổi sáng ngày mai.

Anh sẽ đại diện làm phụ huynh của Tô Nhược Hân tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp.

“Vậy cũng được, làm phiền anh rồi.”

“Không phiền.”

“Được, cứ quyết định như thế nhé, ba mươi phút sau khi ăn nhớ uống thuốc.”

“Nhớ rồi.”

“Chúc Hứa, ngày mai phải đến trường mẫu giáo, tắm rửa ngủ sớm, không được chơi đồ chơi quá muộn.”

“Cháu biết rồi dì.”

“Chị Chiêm, tối nay chị có về không?” Tô Nhược Hân lại nhìn sang chị Chiêm.

Tối qua cô trở lại, chị Chiêm đã về rồi.

Hạ Thiên Tường trông coi Chúc Hứa, Hạ Thiên Tường có thể trị được thằng nhóc này, nhưng cô vẫn cảm thấy quá lãng phí, để một Tổng Giám đốc của công ty xuyên quốc gia trông coi một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống, cô cảm thấy hơi quá đáng.

“Ừ… đúng thế.” Chị Chiêm nhìn Hạ Thiên Tường đang cúi đầu làm việc trên điện thoại, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào, vì thế, bà ta chần chừ một lúc rồi lựa chọn nói thật.

Nếu không, đợi Tô Nhược Hân học xong tiết tự học trở về, vẫn sẽ biết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345


CHƯƠNG 345

Còn không bằng thừa nhận trước thì tốt hơn.

“Chị Chiêm, chị là do cậu Hạ thuê, vậy tôi muốn hỏi, lúc tôi học tự học buổi tối, chị có chăm sóc Chúc Hứa không?”

Nói xong, cô còn nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường.

Lúc này chị Chiêm mới hiểu, Tô Nhược Hân cảm thấy buổi tối để Hạ Thiên Tường trông coi Chúc Hứa thay bà ta là hơi lãng phí.

Đúng thật là thế, bà ta cũng cho rằng như vậy, nhưng bây giờ dường như Hạ Thiên Tường rất thích ở đây.

Bà ta cũng muốn ở lại chăm sóc Chúc Hứa, nhưng Hạ Thiên Tường không đồng ý.

“Cô Tô, lúc cậu Hạ hoặc cô ở nhà, có người chăm sóc Chúc Hứa, sau bữa tối tôi sẽ rời đi, nếu hai người đều không ở nhà, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc Chúc Hứa, cô yên tâm.”

Chị Chiêm nói thế, Tô Nhược Hân cũng yên tâm: “Mấy ngày nữa tôi phải thi tốt nghiệp, cho nên sẽ khá bận rộn, làm phiền chị chăm sóc Chúc Hứa rồi.”

“Không phiền, đây là trách nhiệm của tôi.”

“Ngày mai tôi phải tham gia tiết tự học buổi tối, tối nay cũng sẽ không về, vậy tối nay chị có thể không đi được không?”

“Việc này…” Chị Chiêm nhìn về phía Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường vẫn đang lướt điện thoại giải quyết công việc, nghe thấy thế thì nhỏ giọng nói: “Trước khi em thi tốt nghiệp, tôi sẽ ở lại đây.”

“Chủ tịch Lục sẽ phản đối.”

“Tôi ở lại uống thuốc chữa bệnh, bà ấy sẽ không phản đối.”

Tô Nhược Hân phục với lý do đúng lý hợp tình này của Hạ Thiên Tường rồi: “Vậy được, nếu anh không cảm thấy phiền phức thì ở lại đi.”

Thì ra cô cho rằng cô nói buổi tối cô không về, Hạ Thiên Tường cũng sẽ không ở lại.

Nhưng không ngờ anh vẫn ở lại, quả nhiên anh ở lại không phải vì cô.

Thế thì tốt.

Vào tiết tự học buổi tối, nhìn thấy chưa đến mấy ngày nữa sẽ thi tốt nghiệp, giáo viên của tổ bộ môn không biết tìm đâu ra rất nhiều bài tập của các môn, nghiêm túc giảng dạy.

Thời điểm mấu chốt thế này, lỡ như tổ bộ môn ôn trúng đề, lúc thi tốt nghiệp lại trùng hợp gặp câu vào hôm cô không nghe giảng, thì chắc chắn cô sẽ rất hối hận.

Mục tiêu của cô bây giờ chính là khoa Y đại học T.

Chép bài giờ tự học xong, Tô Nhược Hân duỗi người, sau đó bắt đầu dọn dẹp sách vở chuẩn bị hai phút sau tan học.

Cô cũng có thể trở về ký túc xá ngủ một giấc ngon rồi.

Hôm nay lại có người ở trường mẫu giáo hiểu lầm quan hệ của cô và Hạ Thiên Tường.

Cô cảm thấy cô cần phải giữ khoảng cách với anh.

Sức khoẻ của cô gần như đã hồi phục rất tốt rồi.

Còn về miếng ngọc có thể liên tục truyền thụ kiến thức cho cô, bây giờ cô cũng không có nhu cầu cấp bách nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346


CHƯƠNG 346

Chẩn bệnh cho người khác cũng chỉ là nghề tay trái của cô mà thôi.

Gặp phải bệnh nhân thì cứu chữa, không gặp phải cũng không sao cả.

Huống hồ, những thứ trong đầu cô bây giờ đã đủ sử dụng rồi.

Cho nên bắt đầu từ khi hiệu trưởng trường mẫu giáo gọi cô là chị Hạ, cô đã quyết định sau này phải giữ khoảng cách với Hạ Thiên Tường.

Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp ngày mai chỉ là tình huống bất ngờ mà thôi.

Cô cũng không muốn sắp tốt nghiệp cấp ba rồi còn để những bạn học nghĩ Hạ Thiên Tường là anh trai cô trước đây biết lúc đó cô nói dối.

Dù sao với chiều cao của anh trai cô, nếu xuất hiện thế nào cũng sẽ chênh lệch với Hạ Thiên Tường rất nhiều.

Kém nhau quá xa.

Lúc này, điện thoại của Tô Nhược Hân sáng lên.

Cô tuỳ ý mở ra xem.

Lúc thấy nội dung tin nhắn, cô sa sầm mặt.

Dương Mỹ Lan cũng đến gần: “Tô Nhược Hân, mẹ cậu muốn tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp ư?”

“Cũng không biết là ai nói với bà ấy, tự nhiên lấy lòng, chắc chắn có ý đồ.”

“Ha ha, tớ cũng muốn nói câu này, cậu tuyệt đối đừng cho mẹ cậu đến, nếu cậu thật sự muốn gọi phụ huynh đến thì vẫn nên gọi ba cậu, ít nhiều gì ba cậu cũng tốt hơn mẹ cậu một chút.”

“Tớ bảo anh ta đến rồi.”

“Anh ta nào? Anh trai của cậu sao?”

“Hạ Thiên Tường.” Tô Nhược Hân nhớ tới lần trước nói Hạ Thiên Tường là anh trai cô, cô lập tức tỏ vẻ buồn rầu.

Trong lúc vô tình đã dính líu với nhau rồi.

“Thật à? Vậy có thể trót lọt không? Lỡ thầy Trương không đồng ý thì phải làm sao?” Dương Mỹ Lan thấy sốt ruột thay Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, chuyện này không cần cô phải lo.

Chỉ với quan hệ của Hạ Thiên Tường và Hiệu trưởng Thạch, anh nói anh tới, thì anh sẽ giải quyết được.

“Sẽ không đâu.”

“Được rồi, cậu chắc chắn sẽ không sao là được.”

Chuông giờ tự học buổi tối reo lên, Tô Nhược Hân vẫn ngồi đó, trả lời Trần Ngọc Thuý ba chữ: “Không cần đâu”.

Từ đêm đó Trần Ngọc Thuý, Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như ép đưa cô về nhà họ Tô rồi xảy ra những chuyện kia, cô đã không muốn liên quan gì đến nhà họ Tô nữa rồi.

Tô Nhược Hân cầm sách giáo khoa trở về ký túc xá.

Lúc này, điện thoại reo lên.

Vì đã tan học, cho nên cô tắt chức năng im lặng và rung, không ngờ vừa tắt điện thoại đã reo lên.

Đây là số điện thoại mới của Trần Ngọc Thuý, Tô Nhược Hân từ chối không nghe máy, sau đó chặn luôn.

Thật ra ngoài Tô Chí Khiêm, cô đã chặn số điện thoại của tất cả người nhà họ Tô rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347


CHƯƠNG 347

Chỉ để lại một Tô Chí Khiêm, là vì Tô Chí Khiêm chưa từng làm hại đến cô.

Con người cô luôn phân rõ phải trái.

Tô Nhược Hân rửa mặt đi ngủ, cảm thấy lưu luyến với ký túc xá vừa mới sửa lại không bao lâu này.

Đợi sau khi thi tốt nghiệp, cô có muốn tiếp tục ở lại cũng không được nữa rồi.

Đây cũng là lý do hai ngày nay cô không muốn trở về căn hộ.

Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ được.

Điện thoại reo lên, cô theo bản năng cầm lấy, là tin nhắn của Hạ Thiên Tường: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Cô nhìn dòng tin nhắn vô cùng đơn giản này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Nhưng tay cô vẫn cầm chặt lấy điện thoại.

Không có ngọc, cô vẫn có thể ngủ rất ngon.

Nhưng Hạ Thiên Tường thì không thể, không có ngọc, anh không thể nào ngủ ngon được.

Dù bữa sáng ở căn tin cũng không tệ, nhưng đúng là không thể sánh bằng bữa sáng ở nhà họ Hạ hoặc của chị Chiêm làm được.

Có quá nhiều người ăn, cho nên không thể tỉ mỉ được như thế.

Học sinh cấp ba cần nhất chính là dinh dưỡng, cho nên chỉ cần kịp thời gian, cô chưa từng bạc đãi bản thân khi ăn sáng.

Nhưng sau khi dùng xong bữa sáng chuẩn bị đến học lớp tự học buổi sáng, nhớ đến tin nhắn Hạ Thiên Tường gửi cho cô tối qua, cô trả lời: “Chào buổi sáng, đừng quên uống thuốc, tình hình đỡ hơn rồi nhớ nói với tôi.”

Không ngờ bên kia lập tức trả lời: “Ăn rồi, đang chuẩn bị đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo, thằng bé đang khóc đòi em đưa đi học.”

Tô Nhược Hân gõ đầu, xem kìa, cô lại quên mất chuyện ngày đầu tiên đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo rồi. Cô vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường.

Bên kia lập tức nghe máy. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

“Đưa điện thoại cho Chúc Hứa.”

Hạ Thiên Tường nhìn chữ “Nhược Hân” trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Chúc Hứa: “Điện thoại của dì, cháu nói chuyện với dì đi.”

“Dì, dì có thể đưa cháu đến trường mẫu giáo không? Cháu muốn dì và chú Hạ cùng đưa cháu đi, cháu thấy hơi sợ.” Giọng nói mềm mại tràn đầy sự lấy lòng.

Thằng bé cảm thấy không được tự tin.

Có lẽ đứa bé không ba không mẹ đều như thế.

Khi cô còn bé cũng thế.

“Đợi dì, dì xin nghỉ xong sẽ đến ngay.”

Cô cúp máy, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài: “Mỹ Lan, xin cho tớ nghỉ giờ tự học buổi sáng.”

“Này, cậu muốn đi đâu? Có còn tham gia đại hội cổ vũ không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348


CHƯƠNG 348

“Yên tâm, tớ sẽ trở về nhanh thôi, sẽ tham gia.” Đưa Chúc Hứa đến trường xong vừa khéo có thể tham gia.

Chín giờ sáng, thời gian rất dư dả, kịp tham gia.

Chúc Hứa cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Chú Hạ, cháu nói chuyện điện thoại với dì rồi, chú có thể cho mẹ nói chuyện với cháu không?”

“Được, nhưng chỉ có thể nói mấy câu thôi, mẹ rất bận, sau đó nhớ phải giữ bí mật đấy.” Hạ Thiên Tường cười khẽ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Chúc Hứa.

“Vâng ạ.”

“Cũng không được nói với dì đâu.” Hạ Thiên Tường nghiêm túc nói.

“Vâng, Tiểu Hứa không nói, chỉ có Tiểu Hứa và chú Hạ biết thôi, ngoắc tay nào.” Chúc Hứa gật đầu, chỉ cần có thể nghe thấy giọng nói của mẹ, cái gì bé cũng đồng ý.

Hạ Thiên Tường sờ đầu bé, sau đó dùng điện thoại của mình gọi cho một số.

Chúc Hứa hưng phấn nói mấy câu, cậu bé thật sự nghe thấy giọng nói của “mẹ”.

Lúc Tô Nhược Hân đến thì thấy Chúc Hứa đang ngồi trên Bugatti cười híp mắt, giống như vừa nhặt được rất nhiều món đồ chơi vậy, đáy mắt chân mày đều tràn đầy ý cười không thể che giấu.

“Dì.” Thấy Tô Nhược Hân, Chúc Hứa ôm lấy cổ cô, thân mật như cô chính là mẹ bé vậy.

“Hôm nay phải ngoan đấy.”

“Dạ.”

“Không được đánh cãi nhau với các bạn nhỏ khác.”

“Cháu nhớ rồi.”

“Phải nhường nhịn các bạn, hoà khí sinh tài.”

“Biết rồi ạ.”

“Có chuyện gì thì nói với cô giáo, hoặc gọi điện thoại cho dì và chú Hạ đều được.”

“Khi dì đi học cháu sẽ gọi cho chú Hạ.” Chúc Hứa ngoan ngoãn đáp.

“Hạ Thiên Tường, Chúc Hứa có thể gọi điện thoại trong lúc anh làm việc không?” Tô Nhược Hân cảm thấy rất nghi ngờ.

“Chú Hạ đã nói là được rồi.” Chúc Hứa cười đắc ý.

Nhìn thấy tâm trạng của cậu bé rất tốt, tâm trạng của Tô Nhược Hân cũng dễ chịu theo.

Cũng xem như cô có thể làm vài chuyện thay Chúc Yên.

Xuống xe, Chúc Hứa một tay nắm tay Hạ Thiên Tường, một tay nắm tay Tô Nhược Hân, mãi đến khi hai người đưa cậu bé đến trước cổng, cậu bé mới vẫy tay, sau đó chạy nhanh vào lớp như một làn khói.

Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng bỏ đi không quay đầu lại của cậu bé, không nhịn được nói với Hạ Thiên Tường: “Tôi thấy thằng nhóc này đang giả vờ, rõ ràng là muốn lập tức đi vào lớp bỏ rơi chúng ta.”

“Trẻ con luôn muốn chơi với mấy bạn nhỏ khác mà, đi thôi, chúng ta đến trường.” Anh nhìn đồng hồ, vẫn còn dư thời gian.

“Hạ Thiên Tường, điều tra ra người đứng sau cái chết của Chúc Yên chưa?” Sau mấy ngày, đây là lần đầu tiên cô hỏi Hạ Thiên Tường.

Dù hôm đó đã giao người phụ nữ trộm bã thuốc cho Chúc Cương rồi, nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy khả năng điều tra của Chúc Cương chắc chắn không bằng Hạ Thiên Tường được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349


CHƯƠNG 349

Cô tin tưởng năng lực của anh.

“Chỉ là một người em không quen thôi, Nhược Hân, có lẽ chuyện lần này là vì tôi mà ra, xin lỗi.”

“Vì anh ư? Chẳng lẽ là người phụ nữ thích anh hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh, sau đó muốn hãm hại tôi?”

“Hiểu lầm quan hệ giữa tôi và em?” Hạ Thiên Tường thoáng ngơ ngác, không thích lời nói này của Tô Nhược Hân cho lắm.

Ít nhất với anh, quan hệ của anh và cô chính là như thế, tuyệt đối không phải là hiểu lầm.

Chỉ có cô EQ thấp đến bây giờ vẫn không hiểu.

Ngu ngốc.

Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã lập tức bị anh xoá bỏ, Nhược Hân của anh không ngốc, chỉ là nhất thời không hiểu được mà thôi.

Cô còn nhỏ, cuộc đời còn dài, đủ để cô quen với sự tồn tại của anh, sau đó sẽ không thể rời xa anh.

“Đúng, tôi đoán là người phụ nữ thích anh hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng dù tôi và anh thật sự có quan hệ như thế, cô ta cũng không nên vì trả thù tôi mà giết chết chị Yên được, người phụ nữ này là ai? Anh cho tôi biết đi.”

“Em không quen người đó, cứ để tôi xử lý.” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, rất muốn nhìn thấy sự căm hận của cô với người hãm hại mình từ trong ánh mắt căm phẫn kia, tất cả đều là vì người kia thích anh.

Đó chính là ghen.

Nhưng anh nhìn Tô Nhược Hân một lúc, dường như vẫn không nhìn ra được gì.

Hạ Thiên Tường chợt phát hiện, anh có thể dùng vài ba câu dễ dàng giải quyết Tổng Giám đốc của một tập đoàn xuyên quốc gia, nhưng cho dù làm thế nào cũng hết cách với Tô Nhược Hân…

“Vậy anh không thể vì cô ta thích anh mà bỏ qua cho cô ta được, nếu không, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”

“Ha ha, em không thích cô ta thích tôi, có đúng không?” Hạ Thiên Tường theo bản năng nghĩ như thế, cũng hỏi ra lời.

“Cô ta có thích anh hay không liên quan gì đến tôi, tôi không có không thích cũng không có thích.” Tô Nhược Hân hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hoàn toàn không chú ý đến lời nói của Hạ Thiên Tường.

Lại không phát hiện ra lúc cô nói xong, sắc mặt người đàn ông bên cạnh cũng trở nên u ám.

Mãi đến khi dừng xe, anh vẫn không nói một câu.

Tô Nhược Hân đang định xuống xe thì chợt nhớ ra khuôn mặt này của anh thật sự quá thu hút sự chú ý: “Hạ Thiên Tường, anh vẫn phải đeo khẩu trang.”

“Cho tôi.”

“Cho anh cái gì?”

“Khẩu trang của em.” Đen mặt thì đen mặt, nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường chỉ muốn mang khẩu trang của Tô Nhược Hân.

“Tôi mang nó rồi.”

“Lần trước em cũng mang rồi mà.”

Hình như đúng là thế, anh đúng, anh nói gì cũng đúng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350


CHƯƠNG 350

“Anh thật sự không mang theo khẩu trang à?” Dù anh nói đúng, nhưng Tô Nhược Hân vẫn thấy khó hiểu, anh nói thay anh trai cô tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của cô, như thế cũng không thể để lộ khuôn mặt của anh được, chẳng phải vừa xuất hiện sẽ bại lộ sao.

“Không mang theo.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại không hề cảm thấy anh sai rồi.

Tô Nhược Hân chỉ đành kéo mở khóa ba lô, lấy khẩu trang của cô ra.

Cũng may vẫn còn sạch.

Sau khi giặt cô cũng chưa từng mang.

“Mau đeo vào đi, bắt đầu từ lúc xuống xe thì không được tháo xuống nữa.”

“Được.” Khác với sự căng thẳng của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại rất bình tĩnh.

Hai người xuống xe.

Nhưng Tô Nhược Hân xuống xe trước.

Còn là một nơi cách trường trung học Khải Mỹ một đoạn.

Cô cũng không muốn bị bạn học phát hiện cô và “anh trai” của cô đi xuống từ trên xe của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân đi một đoạn, Hạ Thiên Tường mới đi theo.

Anh đeo khẩu trang hoạt hình của cô, giấu đi khuôn mặt của mình.

Nhưng vẫn không thể giấu đi sự tao nhã lạnh lùng của anh.

“Hạ Thiên Tường, anh không giống anh trai tôi một chút nào.”

“Là em nói tôi là anh trai em mà.”

Tô Nhược Hân thè lưỡi: “Khi đó tôi chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi, nếu không vì hôm đó anh đi theo sau lưng tôi, tôi cũng đâu biết giới thiệu anh với bạn học thế nào, hay sau này tôi nói thẳng với họ là ‘đây là anh rể tớ’?”

“Không được.” Vừa nhắc tới cái danh anh rể của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lập tức nhíu mày, nếu không phải vì bất đắc dĩ, anh đã tuyên bố với thiên hạ anh và Tô Thanh Hà không có bất cứ quan hệ gì từ lâu rồi.

“Được, tôi vẫn cảm thấy nói anh là anh trai của tôi thì đáng tin hơn.”

Hai người đi vào trường.

Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp là đại hội của học sinh lớp mười hai.

Học sinh lớp mười, lớp mười một và phụ huynh không cần tham gia.

Nhưng hôm nay trong sân trường trung học Khải Mỹ vẫn có rất nhiều phụ huynh.

Nhìn các bạn học dẫn ba mẹ mình đi tới giảng đường lớn nhất, Tô Nhược Hân tỏ vẻ hâm mộ.

Phụ huynh của các bạn học khác đều là ba mẹ đi cùng.

Còn cô lại cho một người không phải người nhà họ Tô đến tham gia.

Dường như cảm nhận được tâm trạng sa sút của cô, Hạ Thiên Tường nói: “Chẳng lẽ tôi còn không bằng cả nhà em?”

“Phụt.” Tô Nhược Hân bật cười: “Bằng, rất bằng, một mình anh còn hơn cả năm người họ nữa.”

Thấy cô cười, Hạ Thiên Tường cũng cong môi.

Nhưng nụ cười nhẹ của anh đã bị khẩu trang của Tô Nhược Hân che mất, không thể nào nhìn ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351


CHƯƠNG 351

Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của mười mấy lớp mười hai, hơn tám trăm học sinh, còn có cả phụ huynh, trong giảng đường có thể nói là đông nghịt người.

Nhưng trước đó trường học đã sắp xếp vị trí của các lớp rồi.

Lúc đến nơi, Tô Nhược Hân mới phát hiện lớp của cô ở hàng đầu.

Cô quen thuộc với nơi này hơn Hạ Thiên Tường, dù sao ba năm cấp ba mỗi năm đều tham gia đại hội học sinh ở đây mấy lần.

Cô đến chỗ lớp trưởng báo tên: “Đây là anh trai của tớ, anh ấy đến tham gia với tớ.” Tô Nhược Hân chỉ vào Hạ Thiên Tường, bình tĩnh nói.

Vì lần trước cô đã giới thiệu Hạ Thiên Tường như thế ở sân trường cũng không có vấn đề gì.

Không ngờ lần này lớp trưởng không lập tức ghi tên “anh trai” của cô vào mà lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đeo khẩu trang: “Tô Nhược Hân, cậu có mấy người anh?”

“Một người, sao vậy?”

“Ặc, vậy người mẹ cậu dẫn đến là anh họ của cậu à?”

“Mẹ tớ?” Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.

Cô thầm thấy đau đầu.

Rõ ràng cô đã trả lời tin nhắn với Trần Ngọc Thuý là không cho bà ta đến rồi, không ngờ bà ta vẫn đến.

“Anh họ và anh trai có khác gì nhau sao?” So với sự hoảng hốt của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại vô cùng bình tĩnh.

Giọng nói của anh trầm khàn có lực, có một cảm giác khiến người ta vô thức muốn tán thành.

Lớp trưởng lập tức gật đầu: “Cũng đúng, Tô Nhược Hân, vậy có ghi tên anh trai cậu không?”

“Có, không cần ghi tên hai người kia, tớ không đồng ý cho bọn họ tham gia.”

Lớp trưởng cũng biết tình huống của Tô Nhược Hân và người nhà họ Tô, bèn nói: “Được, vậy tớ cho người mời hai người họ ra ngoài.”

“Cảm ơn.” Nghe thấy lớp trưởng muốn giúp đỡ, tâm trạng của Tô Nhược Hân cũng tốt hơn.

Vừa nhìn Trần Ngọc Thuý cô đã không vui.

Nếu không, cô sẽ đến chào hỏi Tô Chí Khiêm.

Nhưng có Trần Ngọc Thuý ở đó thì không cần nữa.

Đăng ký xong, Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi xuống vị trí gần bục giảng, xem như không nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.

Nhưng cô vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Trần Ngọc Thuý hét lên trong giảng đường đang ồn ào: “Tôi là mẹ của Tô Nhược Hân, nó là học sinh lớp mười hai, tôi là phụ huynh của nó đến tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, các người có tư cách gì đuổi tôi ra ngoài?”

Giảng đường thoáng trở nên yên tĩnh, sau đó lại bắt đầu xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ngọc Thuý.

“Dì, đã có người làm phụ huynh của cậu ấy tham dự rồi.” Lớp trưởng nhỏ giọng giải thích.

“Hả, cậu ta là ai? Cậu ta có tư cách gì thay thế người làm mẹ là tôi tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của con gái tôi? Các người có từng thấy đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của đứa con gái nào không cho ba mẹ tham gia mà lại tìm một kẻ không liên quan đến tham gia không? Vậy mà coi được à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352


CHƯƠNG 352

Trần Ngọc Thuý thấy bà ta lớn tiếng đã thu hút sự chú ý của học sinh và phụ huynh xung quanh thì càng to tiếng hơn.

Hôm nay bà ta là muốn tham gia đại hội này.

Đông người.

Còn có một vài việc bà ta muốn tranh luận, bà ta cũng không thể bỏ qua chuyện bụng mình bị mổ ra được.

Việc này đã từ lâu lắm rồi, nhưng gần đây bụng vẫn còn thấy đau.

Tô Nhược Hân đang muốn đứng lên, không ngờ lại có một bàn tay nắm nhẹ lấy tay cô: “Có tôi ở đây.”

Nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông, Tô Nhược Hân lập tức không cuống cuồng nữa, cô bình tĩnh ngồi xuống, nhìn bục giảng trước mặt, MC đang thử mic và chuẩn bị.

“Đây là đại hội cuối cùng khi em còn là học sinh cấp ba, có muốn đi lên nói gì đó không?” Hạ Thiên Tường vừa lướt điện thoại vừa nói, làm như không nghe thấy tiếng ồn ào của Trần Ngọc Thuý phía sau.

“Đại diện học sinh phát biểu à? Có lẽ cái này đã sắp xếp xong trước đại hội rồi, tôi không tham gia vào đâu.” Tô Nhược Hân chỉ muốn khiêm tốn.

“Ha ha, em thi thử ba lần được hạng nhất, em không cảm thấy mình là người thích hợp đại diện học sinh để phát biểu nhất à?” Hạ Thiên Tường không hề quan tâm đến giọng nói ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý, tựa như anh có siêu năng lực có thể bỏ ngoài tai giọng nói của bà ta vậy.

Tô Nhược Hân thấy anh nói cũng đúng, nhưng vẫn đáp: “Tôi không muốn nói gì.”

“Thật sự không muốn sao?”

“Thật sự không muốn.”

Sau đó, Hạ Thiên Tường cũng không nói gì nữa, nhưng anh vẫn cầm điện thoại, cũng không biết anh đang xem cái gì.

Trần Ngọc Thuý ở phía sau vẫn không chịu ra ngoài: “Đây là con trai của tôi Tô Chí Khiêm, là anh trai của Tô Nhược Hân, nó với anh nó luôn rất hoà thuận, tại sao muốn đuổi cả thằng bé ra ngoài? Cháu đúng là quá đáng, quá không tôn trọng người lớn.”

Hạ Thiên Tường không nói gì, tiếng ầm ĩ của Trần Ngọc Thuý ở sau lưng càng rõ ràng hơn, cô nghe thấy lời này, đang mất kiên nhẫn muốn đích thân đuổi Trần Ngọc Thuý ra ngoài thì nghe thấy trong giảng đường yên tĩnh chợt vang lên tiếng bước chân.

Tô Nhược Hân theo bản năng quay đầu, nhìn thấy một người đang không nhanh không chậm đi về phía Trần Ngọc Thuý, sau đó dừng lại trước mặt bà ta.

Người nọ lấy điện thoại ra lắc lư trước mặt Trần Ngọc Thuý, sau đó không biết người nọ nói gì với bà ta, bà ta nhìn vào điện thoại, sau đó rời đi theo người đó.

Tô Nhược Hân nhìn thấy Trần Ngọc Thuý dễ dàng bị người khác dẫn đi dưới sự chú ý của mọi người lập tức nghĩ tới điều gì đó, cô xoay người hỏi Hạ Thiên Tường: “Anh làm à?”

“Là tự bà ta muốn đi.”

“Anh có cách gì đó đúng không?” Thật ra lúc phát hiện Trần Ngọc Thuý cũng đến, Tô Nhược Hân đã rất khó chịu.

Cô lo Trần Ngọc Thuý sẽ khiến cô mất mặt trong đại hội mấy nghìn người này.

Cho nên lúc Hạ Thiên Tường đề nghị cô đại diện học sinh phát biểu, cô đã thẳng thừng từ chối.

Cô không có tâm trạng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353


CHƯƠNG 353

Nhưng không ngờ rằng lại có một người đột nhiên xuất hiện, sau khi nói mấy câu, Trần Ngọc Thuý đã đi ra ngoài theo người đó.

Cô có thể đoán được ngoài Hạ Thiên Tường đến cùng cô, thì không còn ai ra mặt cho cô nữa cả.

Vì cô nhìn thấy khi nãy anh lướt điện thoại, chắc chắn là đang sắp xếp người đến xử lý.

Cũng may là có anh, nếu không e rằng bây giờ Trần Ngọc Thuý đã làm ầm lên trong giảng đường rồi.

Trần Ngọc Thuý không ngại mất mặt, nhưng cô thì có.

“Cũng không sử dụng cách gì cả, chỉ vì bà ta là mẹ em, cho nên gần đây tôi khá quan tâm mà thôi.” Hạ Thiên Tường cười khẽ.

“Anh phát hiện điều gì à?” Tô Nhược Hân càng tò mò hơn.

“Nghe nói trước đây sau khi bị người ta mổ bụng, bà ta luôn thấy không thoải mái, tôi tốt bụng nhờ bác sĩ lúc bà ta đến bệnh viện tái khám thì chú ý một chút, ừ, dù gì cũng là mẹ em mà, tôi không nỡ nhìn bà ta bị bệnh khó chịu.”

“Cho nên anh mời người nói với bà ta là có thể chữa khỏi cho bà ta à?”

Nói xong, Tô Nhược Hân nhớ đến nét mặt và biểu hiện của Trần Ngọc Thuý khi nãy.

Lúc này, trong đầu cô hiện lên một tin tức: “Tôi biết rồi, lúc bụng của bá ta bị mổ ra xong vá lại thì còn bị bỏ quên băng gạc ở bên trong, chỉ cần lấy ra là sẽ không khó chịu nữa.”

“Ừm.”

“Anh biết rồi sao?” Tô Nhược Hân ngạc nhiên, cô là sử dụng năng lực của mình để cảm nhận, nhưng nghe lời nói của Hạ Thiên Tường thì hình như anh đã biết chắc chắn rồi.

“Phải.”

“Đừng giúp bà ta.” Tô Nhược Hân lại quay đầu nhìn về phía Tô Chí Khiêm vẫn chưa rời đi, vừa khéo đối diện với tầm mắt của anh ta.

“Em không muốn lấy băng gạc trong bụng bà ta ra à?”

“Không muốn.” Sau khi nói một cách chắc chắn, Tô Nhược Hân đến gần Hạ Thiên Tường, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh cho tôi biết đi, có phải anh phái người mổ bụng mẹ tôi ra không?”

Cô nhớ ra rồi, trước đây khi nghe nói bụng của Trần Ngọc Thuý bị mổ ra, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng vì khi đó vẫn đang tức giận chuyện Trần Ngọc Thuý và Tô Cảnh Đình bắt cóc cô về nhà họ Tô, cho nên cảm thấy bà ta gặp báo ứng, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Bây giờ mới nhớ ra vết dao trên bụng Trần Ngọc Thuý rất có thể là vì đêm hôm đó bà ta đạp vào bụng cô cho nên mới…

Cô nhớ đêm đó Hạ Thiên Tường từng nói, Trần Ngọc Thuý đạp vào bụng cô, anh sẽ trả thù cho cô.

Lúc này nhớ lại mới hiểu ra, có lẽ là Hạ Thiên Tường cho người làm chuyện đó.

“Ừm.”

“Trời ạ, vậy đêm hôm đó khi cảnh sát gọi điện thoại nói tôi làm mẹ tôi bị thương, anh đã biết rõ là tôi bị oan rồi?”

“Đúng.” Hạ Thiên Tường không muốn nói dối Tô Nhược Hân.

Anh vốn không muốn cho cô biết chuyện liên quan đến những người khác của nhà họ Tô, chỉ muốn lặng lẽ trút giận thay cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354


CHƯƠNG 354

Nhưng không ngờ Trần Ngọc Thuý lại vì không nhịn được việc đau bụng mà dám mượn danh tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của Trần Ngọc Thuý để xuất hiện ở đây.

Nhưng Trần Ngọc Thuý chắc chắn không phải thật lòng đến vì Trần Ngọc Thuý sắp thi tốt nghiệp, rõ ràng là muốn đến gây chuyện với cô.

Có điều có anh ở đây, sao có thể khiến Tô Nhược Hân chịu uất ức được.

Tuyệt đối không thể nào.

Cho nên mời Trần Ngọc Thuý ra ngoài là cách giải quyết triệt để nhất.

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, lúc này, cô không biết nên cảm ơn Hạ Thiên Tường làm mọi chuyện vì cô hay trách anh lúc trước khiến cô suýt bị vu oan đây.

Nhưng sau đó, Hạ Thiên Tường đã hoàn toàn giải quyết giúp cô rồi.

Chuyện Trần Ngọc Thuý bị thương, cảnh sát cũng không tìm đến cô nữa.

Chuyện Hạ Thiên Tường làm, sao có thể để cô chịu tội được.

“Làm tốt lắm, tôi lại nợ anh rồi.” Nhớ lại tất cả mọi chuyện, Tô Nhược Hân vỗ lên mu bàn tay của Hạ Thiên Tường, dù Trần Ngọc Thuý là mẹ ruột của cô, cô vẫn chọn đứng về phía Hạ Thiên Tường.

Trên đời này, cô biết ai đối xử tốt với cô.

Ai đối xử không tốt với cô, cô đều biết.

Hạ Thiên Tường vốn cho rằng sau khi hỏi rõ mọi chuyện, với góc nhìn của phái nữ, có lẽ Tô Nhược Hân sẽ trách anh, không ngờ cô lại nói thẳng một câu “làm tốt lắm”.

“Em không trách tôi sao?”

“Bà ta chưa từng xem tôi là con gái, bà ta đạp tôi mấy cái, nếu không phải tôi tự bảo vệ mình e rằng bây giờ người ngày ngày đau bụng đã là tôi rồi. Tôi không có bản lĩnh như anh, không có cấp dưới lợi hại giống anh, nếu không, tôi đã để thêm mấy miếng băng gạc vào bụng bà ta rồi.”

“Ha ha, được thôi.”

Nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân chợt thấy sợ hãi: “Đừng nói anh cho người dẫn bà ta ra ngoài, đến bệnh viện mổ bụng lấy băng gạc ra, sau đó lại bỏ thêm mấy miếng vào nhé?”

“Có gì không được chứ? Em muốn cho thêm mấy miếng cũng được.”

“Sáu miếng, tặng bà ta một con số may mắn, con người tôi rất tốt bụng, bảo bà ta không cần cảm ơn tôi.”

Trần Ngọc Thuý không xem cô là con gái, cô cần gì phải xem Trần Ngọc Thuý là mẹ.

“Rõ.” Nụ cười trên môi Hạ Thiên Tường ngày càng tươi.

Cô gái nhỏ này ngày càng vừa mắt anh rồi.

Anh rất thích cô như thế.

Vốn chỉ thích thôi, bây giờ lại càng thích hơn.

Thế này mới thích hợp làm người phụ nữ của Hạ Thiên Tường chứ.

Anh ghét nhất kiểu phụ nữ rõ ràng rất muốn nhưng lại làm như không muốn, quá giả tạo.

Nhược Hân của anh thì không.

Hồn nhiên.

Trung thực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355


CHƯƠNG 355

Muốn nói gì thì nói đó, không giả vờ một chút nào, anh thích cô gái như thế.

“Được, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc vừa ra lệnh, anh vốn hơi do dự.

Bây giờ nghe Tô Nhược Hân nói thế, anh không còn do dự nữa.

Chắc chắn sẽ hoàn thành yêu cầu của cô một cách hoàn mỹ.

Sáu miếng băng gạc.

Ừm, Tô Nhược Hân còn tàn nhẫn hơn anh nữa.

Lúc đó anh để ít băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thuý quá, cho nên mới để bà ta có sức đi tới đại hội làm ầm ĩ.

Nói dễ nghe là đến cổ vũ Tô Nhược Hân lấy được thành tích tốt trong kỳ thi tốt nghiệp, thật ra rõ ràng là đến gây chuyện.

Trần Ngọc Thuý bị dẫn đi.

Không có bà ta làm ồn, Tô Nhược Hân cũng yên tâm hơn.

Lúc này, điện thoại reo lên.

Là tin nhắn của Tô Chí Khiêm.

“Tô Nhược Hân, người đàn ông bên cạnh em là Hạ Thiên Tường đúng không?”

Nhìn thấy tin nhắn này, tay Tô Nhược Hân hơi run lên, lúc này, cô cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều nhận ra người đàn ông bên cạnh cô là Hạ Thiên Tường.

Vừa nhìn vào điện thoại mới phát hiện trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.

Đều là bạn học gửi cho cô.

Hơn nữa tất cả đều mong Tô Nhược Hân giới thiệu anh của cô cho họ.

“Anh của cô” trong lời của các bạn học chính là Hạ Thiên Tường ở bên cạnh.

Nhưng trong đó không bao gồm Dương Mỹ Lan, vì lúc này Dương Mỹ Lan vẫn chưa tới.

“Anh muốn sao?” Tô Nhược Hân không để ý đến những bạn học nữ muốn cô làm mai, mà trả lời tin nhắn của Tô Chí Khiêm.

“Bảo anh ta ra ngoài.”

“Sau đó để anh tham sự đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của tôi à?” Tô Nhược Hân cười châm chọc.

Dù trước đây Tô Chí Khiêm chưa từng làm chuyện gì không tốt với cô, nhưng cũng chưa từng đối xử tốt với cô.

Quan hệ của cô và anh ta không khác người qua đường là mấy.

Không hề có tình cảm anh em.

Sự hạnh phúc khi có anh trai của rất nhiều cô gái, cô vẫn chưa từng được trải nghiệm.

Dù là một chút.

“Đúng, nếu anh ta không ra ngoài thì sẽ có người biết anh ta là Hạ Thiên Tường.”

Đọc được tin nhắn này, Tô Nhược Hân do dự.

Cô thầm tính toán, nếu Tô Chí Khiêm vách trần chuyện người ngồi bên cạnh cô không phải anh trai cô mà là Hạ Thiên Tường, thì Hạ Thiên Tường sẽ gặp phải hậu quả gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356


CHƯƠNG 356

Là ảnh hưởng đến cô, hay ảnh hưởng đến Hạ Thiên Tường?

Vào lúc cô đang băn khoăn, Hạ Thiên Tường ở bên cạnh chợt nói: “Không cần quan tâm đến anh ta.”

“Được.” Nếu Hạ Thiên Tường đã nói thế thì không cần quan tâm đến Tô Chí Khiêm.

Hạ Thiên Tường có thể dẫn Trần Ngọc Thuý đi, thì Tô Chí Khiêm càng không phải chuyện khó.

Nghĩ thế, Tô Nhược Hân lấy lại bình tĩnh.

Bọn họ muốn đến gây rắc rối cho cô, nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường lại có mặt.

Lúc này, cô thật sự thấy may mắn vì bảo Hạ Thiên Tường đến tham gia.

Nếu không, cô thật sự không giải quyết được Trần Ngọc Thuý.

Người trong giảng đường ngày càng đông đúc.

Tần suất thử mic cũng thường xuyên hơn.

Các học sinh dần đến nơi.

Phụ huynh cũng ngồi kín toàn bộ giảng đường.

Trên ghế chủ trì, Hiệu trưởng Thạch, Phó hiệu trưởng và tất cả giáo viên bộ môn của lớp mười hai cũng đều đã có mặt.

Đại hội sắp bắt đầu.

Tô Chí Khiêm vẫn ngồi vị trí lúc trước.

Dù trước kia cô vẫn cho rằng Tô Chí Khiêm là người sẽ không làm gì cô.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Trần Ngọc Thuý vừa xuất hiện, cô đoán bà ta để Tô Chí Khiêm lại chắc chắn là có ý đồ gì đó.

Tô Nhược Hân chợt cảm thấy xót xa, người nhà của bạn học khác đều cổ vũ họ thi tốt nghiệp, còn người nhà của cô chẳng những không ủng hộ, mà còn muốn gây rắc rối cho cô.

Điện thoại reo lên, lại có bạn học nữ muốn cô giới thiệu Hạ Thiên Tường cho mình.

Hạ Thiên Tường ung dung ngồi tại chỗ, nếu cởi khẩu trang xuống, cô nghĩ tin nhắn nhờ làm mai trong điện thoại sẽ còn nhiều hơn. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Ặc, mang khẩu trang mà vẫn hấp dẫn hoa đào như thế.

Nếu tháo ra, không biết có thể hấp dẫn bao nhiêu hoa đào đây, cô đúng là thấy khâm phục anh.

Đại hội sắp bắt đầu.

Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội đi về phía bục giảng.

Tô Nhược Hân vẫn đang rất thấp thỏm.

Vì Tô Chí Khiêm vẫn còn ở đây.

Đó chính là một quả bom hẹn giờ.

Nhưng không ngờ rằng dường như ông trời biết cô đang lo Tô Chí Khiêm sẽ làm ra chuyện gì khiến cô mất mặt, nên cô nhìn thấy Tô Chí Khiêm nhận một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, anh ta còn lạnh lùng nhìn về phía cô và Hạ Thiên Tường.

Dường như có vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn đành rời đi.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm, Tô Nhược Hân thúc nhẹ khuỷu tay vào người Hạ Thiên Tường: “Cảm ơn anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357


CHƯƠNG 357

“Không cần cảm ơn, có muốn làm học sinh đại diện không?”

“Tôi không có chuẩn bị.”

“Không cần chuẩn bị, em xem cái này đi.”

Người đàn ông đưa điện thoại tới, để trước mặt Tô Nhược Hân.

Mỗi lần nhìn thấy điện thoại của anh, cô đều cảm thấy rất đắt tiền.

Giống như một loại điện thoại được đặt làm thủ công, cả thế giới chắc chắn chỉ có một cái.

Rất đặc biệt, cũng rất đẹp.

Trên màn hình đang mở là một văn bản.

Bản thảo phát biểu của học sinh đại diện.

“Em xem đi, chỉ có mấy câu thế này thôi, được chứ?”

“Ặc, anh muốn tôi lên phát biểu như thế à?”

“Ừ, em làm được mà.” Thành tích học tập của cô không tệ, rất xuất sắc.

Dù gần đây thường xuyên vì anh mà nghỉ học, cũng hay nghỉ giờ tự học buổi tối, thậm chí còn rất ít có thời gian học tập ở trường, nhưng cô vẫn có thể có thành tích như thế, anh thấy kiêu ngạo vì cô, cảm thấy chỉ có cô mới có thể làm học sinh đại diện.

Vì gần đây, thành tích của tất cả học sinh lớp mười hai đều không xuất sắc bằng cô.

Ừm, người phụ nữ của Hạ Thiên Tường anh, đương nhiên là anh có thể kiêu ngạo rồi.

Tô Nhược Hân nhìn thoáng qua: “Được, tôi lên.”

Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu: “Rất nhiều năm sau, em sẽ phát hiện những gì từng trải qua đều là những tài sản quý báu, còn là hồi ức đẹp nhất trong đời, đây là kỷ niệm đẹp nhất của em khi sắp tạm biệt lớp mười hai.”

“Ặc, sao tôi cảm thấy anh còn muốn làm học sinh đại diện hơn tôi vậy.”

Lần này Hạ Thiên Tường không đáp, chỉ im lặng lấy ra một cái điện thoại khác tiếp tục xem.

Tô Nhược Hân không quan tâm đến anh, cô chăm chú đọc bản thảo phát biểu Hạ Thiên Tường đưa cho cô.

Đến khi thuộc lòng, cô mới thấy thả lỏng: “Hạ Thiên Tường, anh đã giúp tôi sắp xếp hết mọi chuyện từ trước rồi đúng không? Nếu còn có những bạn học khác phát biểu, tôi giành cơ hội của người khác thì không tốt lắm?”

“Không đâu.” Đại hội này cũng tương đương với lễ tốt nghiệp cấp ba của cô.

Cấp ba không thể so với đại học, đại học sẽ có một buổi lễ trao bằng tốt nghiệp, còn cấp ba thì không.

Nhưng anh muốn mỗi một lễ tốt nghiệp trong cuộc đời của cô sau này đều sẽ có anh.

Mỗi lần nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đều sẽ yên tâm.

“Tô Nhược Hân.” Đang tập trung xem thì bả vai chợt bị vỗ một cái, Dương Mỹ Lan đến rồi.

Tô Nhược Hân lập tức đứng dậy: “Cậu ngồi chỗ tớ đi.” Sau đó, cô bèn muốn ngồi vào chỗ đã giành trước cho Dương Mỹ Lan.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358


CHƯƠNG 358

Nhưng cô vừa mới đứng lên, ánh mắt của Hạ Thiên Tường đã trở nên lạnh lùng.

Sau đó, anh nhìn về phía Dương Mỹ Lan bằng ánh mắt sắc bén tựa như dao, khiến cô ta thoáng rùng mình, sau đó đẩy Tô Nhược Hân ngồi xuống lại: “Tớ muốn ngồi cạnh ba mẹ tớ.”

Nói xong, cô ấy thân thiện nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Chào anh, anh giúp tôi chăm sóc Nhược Hân nhé.”

Lúc này Hạ Thiên Tường mới bớt lạnh lùng hơn một chút: “Được.”

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường, lại nhìn Dương Mỹ Lan, rõ ràng cô muốn ghép đôi hai người họ, nhưng bây giờ Dương Mỹ Lan không muốn ngồi cạnh Hạ Thiên Tường, cô cũng không muốn ép Dương Mỹ Lan phải ngồi vào chỗ cũ của cô.

Hơn nữa, lúc này cô cũng không có thời gian ghép đôi cho hai người họ, ba mẹ của Dương Mỹ Lan đến, cô lễ phép chào hỏi: “Chào chú chào dì.”

“Cháu là Tô Nhược Hân à?” Mẹ của Mỹ Lan nhìn cô: “Mỹ Lan nói những năm cấp ba của con bé rất may mắn khi có người bạn thân là cháu, lúc con bé không theo kịp bài học đều là cháu giúp đỡ con bé, nếu không có cháu, thành tích của con bé này sẽ còn tệ hơn.”

Tô Nhược Hân ngại ngùng đáp: “Cháu có giúp gì đâu, dì còn hay cho cháu đồ ăn ngon nữa, cảm ơn dì.”

“Con bé này, dì xem cháu như con gái, không cần khách sáo như thế, mau ngồi xuống đi.” Nói xong, bà ấy bèn nhìn về phía Hạ Thiên Tường ở sau lưng Tô Nhược Hân: “Đây là…”

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, cười nói: “Cháu muốn giới thiệu cho Mỹ…”

Bắp đùi chợt đau nhói, bị Dương Mỹ Lan véo mạnh một cái: “Mẹ, anh ấy là phụ huynh của Tô Nhược Hân đến tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, mẹ mau ngồi xuống đi, đây không phải nơi để nói chuyện, đại hội sắp bắt đầu rồi.”

“À à, được.” Mẹ của Mỹ Lan kéo ba cô ta ngồi xuống.

Tô Nhược Hân nghiêng đầu nhìn Dương Mỹ Lan: “Cậu thật sự từ bỏ à?”

Dương Mỹ Lan nhìn Hạ Thiên Tường sau lưng Tô Nhược Hân, đây là lần đầu tiên cô ta gặp Hạ Thiên Tường với khoảng cách gần như thế, lúc trước ở quán cà phê Lục Đảo cô ta từng gặp Hạ Thiên Tường, nhưng lần đó cách khá xa, bây giờ ngồi gần, mới phát hiện người đàn ông này thật sự vô cùng đẹp trai.

Cảm giác chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta mang thai rồi.

Nhưng Dương Mỹ Lan cũng cảm nhận được sự ghét bỏ của Hạ Thiên Tường với mình, cô ta khẽ mỉm cười, cách Tô Nhược Hân nhỏ giọng nói với anh: “Anh Hạ, có thể trao đổi số điện thoại không?”

Ánh mắt Hạ Thiên Tường vô cùng lạnh lùng: “Không thể.”

Tô Nhược Hân thấy Dương Mỹ Lan chủ động xin số điện thoại Hạ Thiên Tường thì cảm thấy giữa hai người lại có hy vọng, cô giật lấy điện thoại của Hạ Thiên Tường, nhập mật khẩu, trượt trên màn hình nhập số điện thoại của Dương Mỹ Lan vào.

Điện thoại của Dương Mỹ Lan nhanh chóng reo lên. “Cảm ơn.” Cô ta giơ điện thoại, cười híp mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

Hoàn toàn không để tâm đến sự căm ghét của Hạ Thiên Tường với mình.

Tô Nhược Hân lại kề sát lại gần Dương Mỹ Lan: “Phải cố gắng nhé, tớ ủng hộ hai người.”

Dương Mỹ Lan đẩy cô một cái: “Tránh ra, tớ đang bận.”

“Đọc bản thảo của em đi.” Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ở bên cạnh càng lạnh lùng hơn.

Tô Nhược Hân thè lưỡi, tiếp tục đọc bản thảo.

Điện thoại của Hạ Thiên Tường chợt reo lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359


CHƯƠNG 359

Anh cau mày mở ra, nhìn thấy một tin nhắn.

“Anh Hạ và Nhược Hân xứng đôi lắm đấy, bây giờ tôi có thể xin ứng tuyển vị trí dâu phụ trong đám cưới của anh và Tô Nhược Hân trước không?”

Hạ Thiên Tường đọc lướt qua hàng chữ này, sau đó gõ tin nhắn: “Được.”

“Tôi là bạn thân của Tô Nhược Hân, nếu anh đối xử tệ với cậu ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Được.”

“Yên tâm, cậu ấy không thông suốt cũng chẳng sao, tôi sẽ thường xuyên khuyên nhủ cậu ấy.” Trước đây cô ta có ý với Hạ Thiên Tường, nhưng chỉ vì anh là Hạ Thiên Tường mà thôi, tuyệt đối không có ý muốn trở thành người yêu, cho nên khi phát hiện người Hạ Thiên Tường thật sự thích là Tô Nhược Hân, Dương Mỹ Lan đã từ bỏ rồi.

“Cảm ơn.”

Hai người lén Tô Nhược Hân nói chuyện rất hài hoà.

Nói đúng hơn là Dương Mỹ Lan vẫn luôn gửi tin nhắn, Hạ Thiên Tường chỉ trả lời đơn giản một hai chữ.

Đại hội đã bắt đầu.

Bầu không khí nhanh chóng được đẩy lên.

Bầu không khí nóng lên, khích lệ mỗi học sinh đều phải thi được điểm cao, tận dụng mấy ngày cuối thời học sinh cấp ba để chăm chỉ học tập.

Đến lượt Tô Nhược Hân phát biểu.

Khi nghe người dẫn chương trình gọi tên mình, Tô Nhược Hân còn hơi ngớ ra.

Bây giờ xin mời Tô Nhược Hân, học sinh có thành tích học tập tốt nhất khối 12 của trường chúng ta với tư cách là đại diện toàn thể học sinh khối 12 tuyên thệ sẽ chăm chỉ học tập, phấn đấu hết mình cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.

Không cần bản thảo tuyên thệ.

Vì cô đã ghi nhớ trong đầu.

Cô ung dung bước lên bục, tuyên thệ với tư cách là đại diện học sinh.

Phải công nhận rằng ngôn từ của bản tuyên thệ Hạ Thiên Tường chuẩn bị cho cô khá hài hước.

Tô Nhược Hân tuyên thệ xong thì nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm trong phòng họp.

Đột nhiên cô cảm thấy Hạ Thiên Tường đã thay cô đưa ra một quyết định đúng đắn.

Khoảnh khắc này sẽ là kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời cô.

Tô Nhược Hân bước xuống bục giữa những tràng pháo tay.

Sau đó, lại có một bạn khác lên phát biểu.

Hai đại diện học sinh phát biểu tuyên thệ thì cô là nữ, bạn còn lại là nam.

Ban đầu cô cứ nghĩ bạn nam sẽ là Chu Cường Vinh, nhưng không ngờ lại không phải.

Thực ra thành tích của Chu Cường Vinh cũng rất tốt.

Nhưng cô không thích anh ta.

Ba năm cấp ba cô đều bị Chu Cường Vinh quấy rối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360


CHƯƠNG 360

Nhưng bây giờ thời học sinh cấp ba đã kết thúc, họ sẽ mỗi người một nơi đi theo con đường riêng của mình.

Số lần gặp nhau sẽ còn rất ít, rất ít.

Cô chợt sinh lòng cảm khái.

Khi ở đây thì không cảm thấy gì, bây giờ sắp kết thúc quãng đời học sinh cấp ba, cô lại chợt thấy hơi luyến tiếc trường trung học Khải Mỹ.

Nếu sau này cô và Dương Mỹ Lan có thể thi vào cùng một trường đại học thì tốt quá.

Nhưng, đây chỉ là mong muốn của cá nhân cô, không biết có thành hiện thực được không.

Đại diện sinh viên này đã hoàn thành lời tuyên thệ.

Tô Nhược Hân cứ tưởng buổi lễ đã chuẩn bị kết thúc.

Đột nhiên cô nghe thấy Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội nói: “Tiếp theo đây xin mời ban giám hiệu nhà trường tổng giám đốc Hạ Thiên Tường của tập đoàn Hạ Thị lên bục phát biểu, chúng ta cùng nghe tiến sĩ đại học Harvard chia sẻ kinh nghiệm thi đại học của mình nhé.”

Tô Nhược Hân giật mình.

Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh ung dung đứng dậy, thản nhiên cởi khẩu trang ra rồi bước lên bục.

Anh đứng ở đó, cả phòng họp đều trở nên yên tĩnh.

Lời xì xào vốn có cũng không còn.

Mọi người đều nhìn Hạ Thiên Tường.

Anh mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng tiêu chuẩn bên trong.

Đẹp trai.

Rất đẹp trai, rất đẹp trai.

Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt sùng bái của những cô gái ngồi hàng ghế đầu đang nhìn anh.

Mà cô cũng đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

Cô không hề nghĩ rằng người đàn ông theo mình đến đây còn có một nhiệm vụ khác.

Trong lúc chờ nghe bài phát biểu vận động tuyển sinh đại học trước thi của anh thì phòng họp đột nhiên tối sầm lại.

Mất điện rồi.

“Mất điện, mất điện.” Đầu tiên là những tiếng la hét, sau đó cả hội trường đều nhốn nháo.

Tối đen như mực.

Đang sáng đột nhiên tối đi, quá trình này sẽ khiến người ta bị mù tạm thời, không nhìn thấy gì trong thời gian ngắn.

Tô Nhược Hân hơi hoảng sợ.

Hạ Thiên Tường vẫn đang đứng trên bục, không ở cạnh cô khiến cô hơi sợ hãi một cách khó hiểu.

Khi cô còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một bàn tay đưa ra bịt miệng cô lại, đồng thời người cô nhũn ra, ngã xuống ghế.

Đau.

Ngực rất đau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom