Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 680


Chương 680

Hứa Tịnh Nhi mất gần ba tiếng, làm một bàn đầy thức ăn. Lúc bê canh ra, đúng lúc chuông cửa reo lên, cô vội vàng đặt xuống, vô thức lau tay vào tạp dề, sau đó chạy nhanh ra cửa.

Cô đứng sau cánh cửa, giơ tay lên sửa sang đầu tóc, sau đó mỉm cười, chậm rãi mở cửa ra.

Bình thường liên lạc qua email, nói chuyện qua điện thoại với cấp trên đại nhân, Hứa Tịnh Nhi có thể chắc chắn cấp trên đại nhân là một người đàn ông rất nho nhã điềm đạm.

Mà anh ta luôn mang lại cảm giác trưởng thành ổn định cho người khác, thế nên trong tưởng tượng của cô, anh ta sẽ hơi nhiều tuổi một chút, có khả năng là một người đàn ông trung niên khoảng 35 tuổi thành công.

Nhưng khi nhìn thấy người đứng ở cửa vóc dáng cao gầy, mặc bộ vest vừa người, khí chất cao quý, vẻ mặt dịu dàng, quả thực… khuôn mặt đó trẻ đến mức khiến cô bất ngờ.

Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc quá độ, đến mức cứ ngây người nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, ánh mắt hơi đờ đẫn, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.

Cấp trên đại nhân nhìn ánh mắt cô, dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, mỉm cười đầy trêu chọc, nói: “Không giống tưởng tượng của cô sao?”.

“Đúng là không giống…”, Hứa Tịnh Nhi vô thức lẩm bẩm đáp.

“Vậy là thất vọng sao?”.

Thất vọng?

Đôi lông mi dài của Hứa Tịnh Nhi run rẩy, bỗng nhiên hoàn hồn, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, đâu có, sao lại thất vọng được chứ? Chỉ là không nghĩ đến mà thôi, không ngờ… cấp trên đại nhân lại trẻ như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao… Đúng, tuổi trẻ tài cao”.

Cấp trên đại nhân nhướng mày, không thản nhiên chấp nhận lời khen của cô, mà hỏi ngược lại: “Xem ra trước kia trong mắt cô, tôi là một ông già à?”.

Anh ta đã làm gì mà khiến cô hiểu lầm như vậy chứ?

“Khụ khụ khụ…”, Hứa Tịnh Nhi bị sặc nước bọt của chính mình, ho mấy tiếng, phủ nhận trái với lương tâm: “Không có, tôi tuyệt đối không coi anh là ông già”.

Đương nhiên cấp trên đại nhân nhìn ra sự giấu giếm của cô, nhưng không vạch trần mà nói: “Chúng ta cứ đứng đây nói chuyện sao?”.

Hứa Tịnh Nhi ảo não nhíu mày, nghiêng người nhường đường, làm động tác mời: “Cấp trên đại nhân, mời vào, mời vào”.

Dù sao anh ta cũng từng đến đây, nên không hề lạ lẫm. Anh ta bước vào phòng khách, khi lướt về phía bàn ăn, nhìn thấy một bàn đầy ắp, còn có thể nhìn thấy khói bốc lên, đủ để thấy Hứa Tịnh Nhi mất rất nhiều công sức.

Anh ta nhếch môi, đáy mắt có ý cười.

Hứa Tịnh Nhi đóng cửa xong, đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, kìm nén cảm xúc kinh ngạc trong lòng, khiến bản thân bình tĩnh lại mới bước tới.

Thấy anh ta nhìn bàn ăn, Hứa Tịnh Nhi cười nói: “Không biết anh thích ăn gì, nên tôi đã nấu các món tôi biết, mong là… có thể hợp với khẩu vị của anh”.

Cấp trên đại nhân bước tới, nhìn các món ăn, giọng nói dịu dàng: “Có thể ăn được chưa?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 681


Chương 681

“Được chứ, được chứ”.

Hứa Tịnh Nhi cũng bước tới, sau khi mời cấp trên đại nhân ngồi xuống, cô vào phòng bếp lấy bát đũa, đặt trước mặt anh ta rồi lại hỏi: “Anh muốn uống canh trước không?”.

Cấp trên đại nhân lịch sự gật đầu: “Được”.

Hứa Tịnh Nhi múc canh cho anh ta, sau khi đặt bên cạnh tay anh ta còn dặn dò: “Cẩn thận kẻo nóng”.

Cô cũng múc một bát canh cho mình, kéo ghế ra, ngồi đối diện, bưng bát lên nói với cấp trên đại nhân: “Không có rượu nên tôi lấy canh thay rượu, cấp trên đại nhân, tôi mời anh, cảm ơn anh vẫn luôn chăm sóc tôi, giúp đỡ tôi hết lần này đến lần khác, còn từng cứu mạng tôi nữa, tôi thực sự rất rất rất cảm ơn anh”.

Cô nói trịnh trọng quá dường như khiến cấp trên đại nhân có chút kinh ngạc, hoặc có thể nói là chấn động. Ánh mắt đầy ý cười của anh ta lóe lên một tia u ám kỳ lạ, nhưng nhanh chóng biến mất, cũng cười nói: “Cô đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi”.

“Khác nhau chứ, trước kia toàn là nói qua email và điện thoại, bây giờ do chính miệng tôi nói, ý nghĩa khác nhau rất nhiều”, Hứa Tịnh Nhi vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Thế nên cấp trên đại nhân, anh hãy nghe đi”.

Cấp trên đại nhân yên lặng nhìn cô một lát, khuôn mặt vẫn tươi cười, hỏi vặn lại cô: “Cô thực sự cảm kích tôi như vậy sao?”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu một cách hiển nhiên: “Nhận ơn người nhớ nghìn năm”.

Cấp trên đại nhân cụp mắt xuống: “Nhưng…”

Nói được một chữ, anh ta lại ngước lên, dịu dàng nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ: “Tất cả những việc tôi làm là được người ta nhờ”.

Được người ta nhờ?

Hứa Tịnh Nhi chưa kịp phản ứng với câu này, đần người ra.

Nhưng cấp trên đại nhân không nói tiếp, mà bưng bát canh lên, cúi đầu uống một ngụm, tư thái vô cùng tao nhã, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình được dạy dỗ nghiêm khắc.

Sau khi hoàn hồn, Hứa Tịnh Nhi há miệng, định nói lại thôi, nhưng ngập ngừng một lúc, cô vẫn nhỏ giọng nói: “Được… được ai nhờ?”.

Anh ta nhìn cô, cười nhẹ, lên tiếng nhưng không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Lúc cô bị ốm, ngủ mê man, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một cái tên”.

Tuy anh ta không nói là cái tên gì, nhưng trong lòng Hứa Tịnh Nhi vẫn biết rõ ràng, sắc mặt cô hơi tái đi.

“Tôi từng giao hẹn với người ta, không được nói cho cô biết người đã nhờ tôi, nhưng cô thông minh như vậy, tôi nghĩ chắc cô cũng biết câu trả lời”.

Đôi mắt đen của cấp trên đại nhân lướt qua khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, khóe môi lại mỉm cười: “Thế nên, người cô phải cảm ơn, nên cảm ơn không phải là tôi, sau này cũng đừng nói lời cảm ơn tôi nữa, được không?”.

Hứa Tịnh Nhi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu.

Vốn là bữa cơm cảm ơn, Hứa Tịnh Nhi cũng đã nghĩ xong làm sao để khiến cấp trên đại nhân tự nhiên như ở nhà. Nhưng lúc này, cô bị những lời anh ta nói làm cho tâm trí rối bời, cũng không thể niềm nở nữa, chỉ yên lặng ăn cơm. Cô cũng không biết thức ăn trong miệng mình có vị gì nữa.

Nhưng dường như cấp trên đại nhân rất hài lòng với tay nghề của cô, ăn không ít, rất có ý tâng bốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 682


Chương 682

Ăn cơm xong, Hứa Tịnh Nhi cố gắng lấy lại tinh thần, tiếp tục tiếp đãi cấp trên đại nhân. Sau khi mời anh ta ra phòng khách, cô vào phòng bếp rửa một ít hoa quả, gọt bổ rồi xếp vào đĩa.

Lúc cô bê đĩa ra, cấp trên đại nhân đang ngồi trên sô pha, vẫn là tư thế tao nhã đoan trang, khiến người ta bất giác nghĩ đến những thư sinh nho nhã thời cổ đại.

Anh ta đang xem tivi, là bản tin thời sự, hơn nữa… còn là tin tức trong nước.

Lúc Hứa Tịnh Nhi bước tới, đúng lúc MC trong tivi đang nói bản tin liên quan đến tập đoàn Cố Thị. Cô không có ý muốn nghe, nhưng âm thanh cứ lọt vào tai cô.

Đã xác định tập đoàn Tả Thị sắp chính thức nhập cổ phần vào tập đoàn Cố Thị, trở thành cổ đông lớn thứ hai, quyền làm chủ tập đoàn Cố Thị sẽ gặp phải trở ngại lớn.

Bàn tay bê đĩa hoa quả của Hứa Tịnh Nhi siết chặt, sau đó cô mới đặt đĩa hoa quả xuống bàn trà, nói với cấp trên đại nhân: “Ăn hoa quả thôi”.

“Cảm ơn”, cấp trên đại nhân cầm một miếng táo, ăn xong không tiếc lời khen: “Ngon lắm, đồ ăn vừa nãy và táo bây giờ”.

Hứa Tịnh Nhi cũng ngồi xuống, giữ khoảng cách nhất định với anh ta: “Anh hài lòng là tốt rồi”.

“Thực ra hôm nay tôi đến, ngoài lời mời của cô, tôi còn có chuyện muốn nói với cô”, cấp trên đại nhân rút ra một tờ giấy, lau các ngón tay thon dài, quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi.

“Anh nói đi”, Hứa Tịnh Nhi ngước mắt lên nhìn anh ta.

Cấp trên đại nhân mỉm cười dịu dàng theo thói quen, điềm đạm nói: “Trọng điểm công việc của tôi vốn dĩ là ở đây, nhưng sắp tới tôi muốn về nước phát triển, tôi cần xây dựng đội ngũ của mình. Tôi và cô đã hợp tác nhiều năm, tôi đánh giá cao năng lực của cô, giữa chúng ta cũng có sự ăn ý. Thế nên tôi chân thành mời cô cùng về nước với tôi”.

Anh ta ngừng một chút rồi gọi tên cô: “Hứa Tịnh Nhi, cô có muốn đi với tôi không?”.

Về nước phát triển…

Hứa Tịnh Nhi nghe thấy bốn chữ này cũng không ngạc nhiên lắm, trước kia cấp trên đại nhân nói tòa soạn báo tạp chí Z sắp mở chi nhánh trong nước, cô đã ngầm đoán được anh ta có ý chuyển trọng điểm công việc về trong nước, nếu không cũng sẽ không đưa ra điều kiện hậu hĩnh là lương thỏa thuận để giữ cô lại chi nhánh làm Tổng biên tập.

Trước kia cô đã kiên quyết từ chối, lúc đó, cô chỉ muốn nhanh chóng đến một nơi không có Cố Khiết Thần, có thể tránh xa anh.

Còn lúc này, rõ ràng cô vẫn nên từ chối, nhưng đôi môi cô mấp máy, lời nói như nghẹn trong cổ họng, không sao thốt lên được.

Cũng không biết là cấp trên đại nhân đã hiểu hay là thế nào, anh ta mỉm cười nói: “Cô vẫn còn thời gian để suy nghĩ, tôi đã đặt vé máy bay vào tuần sau, nếu cô đồng ý thì chúng ta về cùng nhau. Nếu cô không đồng ý thì ở lại đây, công việc của cô vẫn như cũ”.

“Chỉ là… sau khi tôi về nước thì sẽ không thể chăm sóc cho cô được, sau này cô một thân một mình, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt”.

Dứt lời, cấp trên đại nhân đứng dậy, kéo tay áo lên, bình thản nói: “Cũng không còn sớm nữa, cảm ơn sự tiếp đãi của cô tối nay, tôi về đây”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 683


Chương 683

Hứa Tịnh Nhi vội vàng hoàn hồn, cũng đứng dậy, gật đầu với anh ta: “Để tôi tiễn anh”.

Cấp trên đại nhân không từ chối.

Hai người sánh vai nhau bước ra ngoài cửa, Hứa Tịnh Nhi cầm chìa khóa để trên tủ giày, đi ra ngoài. Sau khi đóng cửa thì đi thang máy xuống tầng một.

Xe đang chờ cấp trên đại nhân ở cửa, Hứa Tịnh Nhi tiễn anh ta đến bên cạnh xe mới dừng chân.

Tài xế mở cửa hàng ghế sau cho cấp trên đại nhân, anh ta vịn một tay vào cửa xe, trước khi cúi người chui vào xe, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tịnh Nhi, vẫn là nụ cười dịu dàng đó: “Hãy suy nghĩ cho kĩ, tôi hy vọng có thể nhận được tin tốt của cô”.

Hứa Tịnh Nhi không thể cho anh ta một câu trả lời trực tiếp nào, chỉ có thể nặn ra một nụ cười, giơ tay lên vẫy: “Chào anh, cấp trên đại nhân, đi đường cẩn thận nhé”.

Anh ta không nói gì nữa, cúi người chui vào trong xe, tài xế đóng cửa lại, chạy bước nhỏ về ghế lái, ngồi vào rồi khởi động xe, chậm rãi lái đi.

Hứa Tịnh Nhi đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, cho đến khi khuất hẳn mới xoay người trở về.

Trở về chung cư, việc đầu tiên là cô đến phòng khách tắt tivi, lại bê đĩa hoa quả về phòng bếp, sau đó đeo găng tay, bắt đầu rửa bát.

Vừa rửa, cô vừa mất khống chế suy nghĩ miên man.

Mấy ngày nay, có rất nhiều người ở bên tai cô, nói cho cô biết từng chuyện Cố Khiết Thần thích cô. Lúc đầu cô còn không tin, dù sao cũng chính miệng cô từng hỏi chính chủ, chính miệng Cố Khiết Thần phủ nhận tất cả tình cảm mà cô lầm tưởng.

Còn gì có thể chân thực hơn chính chủ thừa nhận chứ?

Nếu ở trong giới giải trí, thì những gì bọn họ nói chính là tin đồn, còn Cố Khiết Thần mới là chính thức. Người ta đã chính thức vả mặt rồi, sao cô có thể tin những lời đồn này chứ?

Nhưng…

Một việc thì có thể là trùng hợp, hai chuyện thì có thể là ngoài ý muốn, nhưng hết chuyện này đến chuyện khác dồn dập, bảo cô phải chống đỡ kiểu gì đây?

Bản thân cô là người chạy tin, cũng thường nhờ một số dấu vết mà suy đoán được chân tướng của cả câu chuyện, mà thông thường, chân tướng đều được góp nhặt từ những điều vụn vặt này.

Nếu nói trong lòng cô không có chút dao động, thì sao có thể chứ?

Trong khi cô thất thần, một cái chén rơi khỏi tay cô vào bể nước, nghe cốp một tiếng, cô hoảng hốt bừng tỉnh.

Hứa Tịnh Nhi thấy mình rửa cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa rửa xong bát đĩa, không khỏi cong môi cười tự giễu.

Cô lấy lại tinh thần, xua đi những hình ảnh lộn xộn trong đầu, nghiêm túc rửa xong chén đũa thật nhanh, đặt vào tủ khử khuẩn, ấn nút khử khuẩn.

Hứa Tịnh Nhi cởi tạp dề ra, quay lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa, tiện tay nhặt gối ôm ở bên cạnh lên ôm vào lòng.

Trong căn hộ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến đầu óc người ta bất giác hiện lên một vài hình ảnh hư ảo, bất kể có xua thế nào cũng không xua tan được.

Ba năm trước, cô đã sống như thế nào?

Ồ, cô làm việc chính rồi làm bán thời gian cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ, luôn để mình ở trong trạng thái bận rộn, đương nhiên không có thời gian rỗi để nghĩ tới Cố Khiết Thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 684


Chương 684

Hứa Tịnh Nhi lại đứng dậy, đi vào phòng làm việc, ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính xách tay của mình ra.

Lúc trước, vì cô bị bệnh nên vẫn chưa viết xong bài phỏng vấn Trần tổng. Cô định viết tiếp, nhưng vừa mở văn bản ra, gõ được vài chữ, những lời mà Trần tổng nói với cô lập tức xuất hiện trong đầu cô.

Đúng thật là… làm thế nào cũng không tránh được.

Hứa Tịnh Nhi buồn bực đóng sập máy tính lại, xoa xoa mi mày mệt mỏi. Cô lại bắt đầu có cảm giác đau đầu như khi ở chung cư trong nước ngày xưa.

Rốt cuộc là môi trường xung quanh khiến cô không tĩnh tâm được, hay là từ đầu đến cuối cô không chịu buông tha cho bản thân mình.

Thật ra vấn đề này hoàn toàn không phải vấn đề, bởi vì… bản thân cô hiểu rõ đáp án là gì.

Nếu thật sự không quan tâm, người khác có nói gì cũng sẽ không làm cô dao động, chỉ khi không buông bỏ được, không cam tâm, quá để ý mới sinh ra sự dũng cảm cô độc, quyết tiến không lùi trước những lời bàn tán của người khác.

Hứa Tịnh Nhi lại mở máy tính xách tay lên, nhưng không viết tiếp bài phỏng vấn, mà là di chuyển chuột, mở Facebook ra.

Từ ngày cô gọi điện thoại cho Tiêu Thuần, Tiêu Thuần không cho cô quan tâm đến chuyện cư dân mạng mắng chửi Cố Khiết Thần, cô đã xóa Facebook ra khỏi điện thoại, nhắm mắt làm ngơ.

Cho nên mấy hôm nay, cô cũng không biết chuyện trên Facebook đã phát triển đến mức nào, đã xử lý xong hay chưa.

Sau khi mở ra, trang chủ đã không còn bài đăng nào về Cố Khiết Thần hay Tập đoàn Cố Thị nữa, cho nên… Tập đoàn Cố Thị đã triển khai quan hệ công chúng, hạ nhiệt độ việc này xuống rồi sao?

Cô không khỏi bấm vào trang chính của Tập đoàn Cố Thị, nhưng không ngờ… động thái mới nhất của họ là chia sẻ một bài biết, ngay vào đêm hôm đó.

Bài mà họ chia sẻ lại là từ Facebook cá nhân của Cố Khiết Thần.

Theo Hứa Tịnh Nhi biết, Cố Khiết Thần không có Facebook cá nhân, bình thường anh cũng không dùng những trang mạng này. Điện thoại của anh chỉ dùng để liên lạc, ngay cả Zalo cũng ít khi dùng.

Cô xem qua, Facebook cá nhân của Cố Khiết Thần cũng chỉ mới đăng ký, ID là Cố Khiết Thần, ảnh đại diện trống không, không kết bạn theo dõi ai, nhưng người theo dõi anh thì hơn năm mươi triệu người…

Cả trang chính chỉ có một bài viết duy nhất, được đăng ngay tối hôm đó sau khi đăng ký xong.

Chỉ có mấy chữ: Đã ly hôn.

Không đầu không đuôi, không biện minh giải thích, chỉ đơn thuần nói rõ sự thật, nhưng cũng vì vậy mà chứng thực hình tượng tra nam của anh khi đã ruồng bỏ Hứa Tịnh Nhi. Dưới phần bình luận toàn là những lời mắng chửi anh, bây giờ đã vượt qua ba trăm nghìn lượt bình luận.

Dù là vậy, anh cũng không đứng ra hồi đáp nửa chữ.

Hứa Tịnh Nhi hơi nhíu mày.

Lúc này Cố Khiết Thần đăng ký Facebook, đăng một bài như vậy chẳng phải là muốn ăn chửi hay sao? Với năng lực quan hệ công chúng của Tập đoàn Cố Thị, nếu muốn giải quyết chuyện này thật ra cũng rất đơn giản.

Mua một nhóm người khống chế bình luận, bỏ tiền đẩy hot search… những chuyện này chỉ cần đập tiền vào là có thể giải quyết vấn đề.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 685


Chương 685

Tập đoàn Cố Thị cũng không thiếu tiền, huống hồ, ém chuyện này xuống vài ngày, nhiệt độ giảm đi, chuyện này cũng sẽ qua đi.

Vì sao anh lại đứng ra lên tiếng ngay thời điểm đầu sóng ngọn gió? Hơn nữa còn không phải biện minh giải thích gì đó cho mình, mà là thừa nhận.

Nếu dùng tình cảm cá nhân để đánh giá hành động này của Cố Khiết Thần, cách giải thích duy nhất mà cô nghĩ ra là, anh muốn dẫn tất cả lửa giận của dân mạng lên người anh, để lửa giận của bọn họ không thể lan sang chuyện khác.

Chẳng hạn như Tập đoàn Cố Thị… Chẳng hạn như cô…

Cho nên, dù sự việc lên đến cao trào cũng không ai nhắc tới cô, lấy cô ra nói.

Đây có lẽ là cách xử lý mà Cố Khiết Thần đã nghĩ xong hết từ đầu, nên mới mượn lời của Tiêu Thuần bảo cô đừng nhúng tay vào việc này.

Xưa nay Cố Khiết Thần vô cùng khiêm tốn, xưa nay người khác đều khen ngợi anh, bây giờ toàn là bình luận ác ý, bị người ta mắng chửi liên miên…

Sau khi tắt Facebook, Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, bất giác đi tới giá sách, rút cuốn truyện cổ tích của Cố Khiết Thần mà lúc trước cô đặt trên đó ra.

Cô dựa vào giá sách, tùy tiện lật vài trang.

Nội dung câu chuyện hoàn toàn khác với nội dung mà Cố Khiết Thần đã kể, nhưng khi cô đọc từng dòng chữ trong sách, bên tai lại bất giác vang lên câu chuyện mà Cố Khiết Thần đã đọc bên tai cô.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, giấu đi sự tự giễu nồng đậm trong đáy mắt.



Thời gian một tuần chớp mắt đã trôi qua.

Tài xế lái xe đến sân bay, dừng lại, sau đó nhanh chóng chạy vòng ra ghế sau, mở cửa xe. Chờ cấp trên đại nhân xuống khỏi xe, anh ta mới đến cốp xe lấy hành lý, đi theo sau cấp trên đại nhân vào sân bay.

Gửi hành lý xong, tài xế cung kính giao vé máy bay đến tay cấp trên đại nhân, nói: “Xem ra hôm nay anh chỉ có thể về nước một mình rồi”.

Cấp trên đại nhân lại nhếch môi cười, anh ta giơ tay lên xem đồng hồ, dặn dò: “Đến Starbucks mua cho tôi hai ly cà phê”.

Tài xế ngạc nhiên: “Hai ly sao?”.

“Ừ, hai ly”.

Ủa… một mình mà uống đến hai ly?

Dù tài xế không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu, quay người đi về phía quán Starbucks không xa.

Cấp trên đại nhân tùy ý dựa vào một cột trụ, hai tay đặt trong túi quần, uể oải hạ mí mắt xuống, khóe môi hiện lên đường cong nhàn nhạt, không nhìn ra là đang nghĩ gì.

Mười lăm phút sau, tài xế cầm theo hai ly cà phê quay lại, đưa cho anh ta, nói: “Anh Zoe, phải tới cổng kiểm tra an ninh rồi”.

“Không vội”.

Cấp trên đại nhân ngửa đầu uống một ngụm cà phê, lại nhìn đồng hồ, vẫn bộ dạng bình thản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 686


Chương 686

Anh ta không vào trong, tài xế cũng chỉ đành đứng bên cạnh đợi cùng anh ta, dù không biết rốt cuộc cấp trên đại nhân đang đợi cái gì.

Dù sao một tuần nay Hứa Tịnh Nhi cũng không liên lạc với anh ta, nói sẽ về nước cùng anh ta… Nếu anh ta đang đợi cô thì chẳng phải đợi uổng công hay sao?

Nào ngờ, ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu tài xế, anh ta đã nhìn thấy cấp trên nhà mình nâng mí mắt lên, ánh mắt dịu dàng thường ngày nhìn ra phía sau anh ta, đường cong nhàn nhạt nơi khóe môi cũng biến thành nụ cười mỉm rõ rệt.

Tài xế theo bản năng nhìn ra sau.

Quả nhiên, anh ta nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đẩy theo valy chậm rãi đi tới.

Cho đến khi cô đứng trước mặt bọn họ, anh ta vẫn tràn đầy ngạc nhiên… Anh Zoe tiên đoán như thần! Có thể khẳng định Hứa Tịnh Nhi sẽ về nước cùng với anh ta!

Cấp trên đại nhân vừa đưa ly cà phê chưa uống sang cho Hứa Tịnh Nhi, vừa nhẹ nhàng nói: “Cô đến rồi”.

Hứa Tịnh Nhi nhận lấy ly cà phê, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”.

Cô mím môi, sau đó mới tiếp tục nói: “Hôm nay tôi về nước với anh, nhưng… tôi vẫn chưa suy nghĩ xong rốt cuộc có phát triển lâu dài ở trong nước hay không, tôi vẫn cần chút thời gian”.

Dường như cấp trên đại nhân cũng không bất ngờ với lời cô nói, thản nhiên gật đầu: “Được, khi nào cô nghĩ kỹ rồi, lúc đó lại nói với tôi là được”.

Sau đó, anh ta quay sang tài xế, dặn dò: “Anh đi với cô ấy làm thủ tục lên máy bay đi”.

Tài xế gật đầu: “Cô Hứa, xin mời đi bên này”.

Hứa Tịnh Nhi hơi ngạc nhiên, lúc nhìn sang cấp trên đại nhân, anh ta nói thẳng: “Vé máy bay của cô, tôi đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi. Tôi cảm thấy cô sẽ mang lại tin tốt cho tôi”.

“…”.

Lúc này, Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy rõ rệt khí phách nắm giữ toàn cục của một người cấp trên, cô cũng thường hay cảm giác được khí chất này trên người Cố Khiết Thần.

Thật ra Hứa Tịnh Nhi luôn cảm thấy có lẽ cấp trên đại nhân không chỉ là ông chủ của một tòa soạn báo, bối cảnh phía sau anh ta có lẽ rất mạnh mẽ. Lúc này, cô bỗng cảm thấy có khi bối cảnh của cấp trên đại nhân còn mạnh hơn trong tưởng tượng của cô.

Người còn trẻ tuổi mà đã có khí chất như vậy, nói thật ít nhiều sẽ khiến người ta có chút áp lực và kiêng dè.

Trời sinh anh ta lại có gương mặt tươi cười hòa nhã, cho người khác cảm giác vô hại, Hứa Tịnh Nhi lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Cô lắc đầu, xua đi những ý nghĩ linh tinh, nói với tài xế: “Vậy làm phiền anh rồi”.

Làm xong thủ tục lên máy bay, gửi xong hành lý, tài xế dùng ánh mắt tiễn anh Zoe và Hứa Tịnh Nhi qua cổng kiểm tra an ninh, nhìn bóng dáng bọn họ sóng vai nhau, có một cảm giác trai tài gái sắc.

Nhìn một hồi, đáy mắt anh ta lướt qua vẻ phức tạp, cũng có chút lo lắng.



Thời gian này, Hứa Tịnh Nhi ngủ không ngon, sau khi lên máy bay thì thả lỏng. Dù gì cũng đã quyết định, sự mệt mỏi của cơ thể dâng lên, cô nói với cấp trên đại nhân một tiếng rằng cô muốn ngủ một lúc, sau đó đeo bịt mắt, hạ thấp lưng ghế, nằm ra sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 687


Chương 687

Lúc tiếp viên hàng không đến đưa nước, cấp trên đại nhân vô thức đè thấp giọng, nhắc tiếp viên hàng không nhẹ nhàng một chút, đừng làm ồn đến cô.

Tiếp viên hàng không hiểu ra, mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nước vào giữa tay ghế, còn ngưỡng mộ nói một câu: “Anh tốt với bạn gái thật đấy!”.

Bạn gái?

Cấp trên đại nhân liếc sang Hứa Tịnh Nhi đã nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ, khăn bịt mắt đã che mất nửa gương mặt cô, chỉ lộ ra miệng và chiếc cằm xinh xắn.

Da dẻ cô rất trắng, hơn nữa còn là mặt mộc sạch sẽ, nhưng không thể soi ra được chút tì vết nào.

Anh ta và Hứa Tịnh Nhi quen biết nhau đã lâu, nhưng cũng chỉ gặp nhau vài lần. Anh ta chưa bao giờ nhìn kỹ xem cô trông như thế nào, bây giờ nhìn lại phát hiện… cô rất xinh đẹp, còn cho người ta cảm giác rất thoải mái.

Cũng khó trách một đứa con cưng của trời như Cố Khiết Thần lại vì cô như vậy.

Cấp trên đại nhân ngắm một hồi mới thu hồi tầm nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười mang hàm ý sâu xa.



Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh.

Hứa Tịnh Nhi và cấp trên đại nhân kéo valy đi từ bên trong ra, không ngờ vừa mới ra khỏi cổng sân bay đã nhìn thấy Cố Khiết Thần và… Tả Tư đi từ cổng khác ra.

Có lẽ bọn họ cũng vừa xuống máy bay, trong tay cũng kéo theo valy, đứng yên ở cổng không di chuyển nữa, có lẽ là đang đợi xe đến.

Cấp trên đại nhân cũng bảo tài xế đến đón, chỉ là xe vẫn chưa tới, chỉ đành đứng ở đây đợi.

Hứa Tịnh Nhi cũng không biết Cố Khiết Thần có nhìn thấy cô hay không, anh không nhìn về phía này, mà yên tĩnh, lạnh lùng đứng đó. Bọn họ đã hơn một tháng không gặp, hình như anh đã gầy đi nhiều.

Gương mặt càng lạnh lùng điềm tĩnh, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như trước, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Gió chiều lành lạnh vù vù thổi tới, quần áo trên người anh lộng gió, rỗng không… có thể thấy cơ thể anh đã gầy đi.

Hứa Tịnh Nhi cụp mắt xuống, sau đó dời tầm mắt đi.

Thật ra khoảng cách giữa bọn họ không xa, nhưng lúc này lại thật sự giống như cách một trời một vực, khiến hai người không thể đến gần nhau nữa.

Tả Tư cũng nhìn sang, thấy Hứa Tịnh Nhi thì hất cằm, cực kỳ giống chủ tịch bá đạo gọi cô một tiếng: “Cô hàng xóm, trùng hợp quá!”.

Cô đã không còn ở chung cư của cấp trên đại nhân nữa, cũng không còn là hàng xóm của Tả Tư, nhưng hình như cô ta đã quen gọi cô như vậy. Chỉ là Hứa Tịnh Nhi thật sự không thân với cô ta, trừ việc bị cô ta ăn chực một bữa cơm ra.

Nhưng cô ta đã gọi cô như vậy, cô lại không thể xem như không nghe thấy, chỉ đành ngước mắt lên nhìn cô ta, miễn cưỡng cười đáp lại.

Tầm nhìn của Tả Tư chậm rãi chuyển sang khuôn mặt của cấp trên đại nhân, cong khóe môi như cười như không, nháy mắt đã mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 688


Chương 688

Cấp trên đại nhân thì luôn rủ mí mắt, vẫn là tư thế hòa nhã ấy, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh ta, giống như tách biệt với đám đông.

Xe Cố Khiết Thần và cấp trên đại nhân lần lượt dừng ở trước mặt mỗi người bọn họ.

Trợ lý Lâm xuống khỏi xe, tiến lên định xách valy của Cố Khiết Thần và Tả Tư, khóe mắt liếc thấy Hứa Tịnh Nhi đứng ở bên kia thì ngạc nhiên trợn tròn mắt, lên tiếng theo thói quen: “Hứa…”.

Vừa mới nói một chữ, tựa hồ ý thức được tình huống không đúng, anh ta kịp thời dừng lại, sau đó nhanh chóng xách hai chiếc valy tới cốp sau xe.

Cố Khiết Thần và Tả Tư vào trong dãy ghế sau xe, trợ lý Lâm về lại ghế lái, khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

Bên này, Kiều Sở cũng đã cho valy của cấp trên đại nhân và Hứa Tịnh Nhi vào cốp sau xe. Lúc Hứa Tịnh Nhi chui vào trong xe, cấp trên đại nhân còn lịch sự ân cần lấy tay chắn phía trên đầu cho cô, bảo vệ đầu cô.

Hứa Tịnh Nhi ngồi vào xe, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.

Xe lái ra đường phố.

Lượng xe đi ra ngoài quá đông, đường kẹt cứng, cho nên bọn họ vừa lái xe ra thì lại đi song song với xe của Cố Khiết Thần trên hai làn xe, sau đó cùng bị kẹt đứng, cứ vậy dừng lại.

Hứa Tịnh Nhi ngồi ở phía khác của xe, không nhìn Cố Khiết Thần. Cấp trên đại nhân nghiêng mặt qua, che bên phía đó lại, chợt lên tiếng: “Anh ta là chồng cũ của cô à?”.

Dù không nhắc tên, Hứa Tịnh Nhi cũng biết anh ta mà cấp trên đại nhân nói tới là Cố Khiết Thần.

Cấp trên đại nhân chưa bao giờ hỏi về chuyện riêng tư của cô, ngay cả trước kia cô mở lời mượn anh ta một tỷ, anh ta cũng không hỏi câu nào. Bây giờ đột nhiên lại hỏi, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nhưng chuyện này cũng không có gì phải tránh né, Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu: “Phải”.

Cấp trên đại nhân im lặng mấy giây, lại nói: “Cô còn tình cảm với anh ta sao?”.

Tình cảm?

Hai chữ này đối với cô mà nói thật sự vô cùng nặng nề.

Tình cảm nên là chuyện của cả hai phía, nhưng từ đầu tới cuối hình như cô đều trói buộc mình vào tình cảm một phía của bản thân. Nếu nói cô vẫn còn tình cảm với Cố Khiết Thần, chi bằng nói cô không buông bỏ được chấp niệm của bản thân.

Vì sao cô lại về đây?

Đương nhiên không chỉ vì nghe người khác nói với cô rằng Cố Khiết Thần thích cô như thế nào, mà là cô phát hiện, hóa ra né tránh mới là nguyên nhân khiến cô mãi không buông được.

Cho nên, cô muốn về đây tìm chân tướng và đáp án. Cô không thể yếu đuối né tránh như ba năm trước, dẫn đến bây giờ cô vẫn còn dây dưa trong chuyện tình cảm này.

Dù Cố Khiết Thần thích cô hay không thích cô, cô cũng phải tìm hiểu rõ.

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, không trả lời.

Cô không thể trả lời câu hỏi của cấp trên đại nhân, bởi vì bản thân cô cũng không rõ, rốt cuộc sau khi cô buông bỏ chấp niệm, cô có còn tình cảm với Cố Khiết Thần thật không… hay tất cả đều chỉ do chấp niệm mà ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 689


Chương 689

Cấp trên đại nhân như nhận ra cô không muốn nói đề chủ đề này, cũng không hỏi tiếp, mà hỏi một vấn đề khác: “Đưa cô về đâu đây? Hay sống ở căn hộ của tôi tiếp?”.

“Không, cảm ơn ý tốt của anh, tôi có nơi mình muốn ở rồi”.

Cấp trên đại nhân cong môi, không nói nữa.

Hứa Tịnh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, hơi xuất thần.

Đường hơi thông thoáng được một chút, xe tiếp tục đi tới phía trước. Ở một ngã rẽ nọ, hai chiếc xe rẽ theo hai hướng khác nhau.



Tiêu Thuần tăng ca đến mười giờ, trở về căn hộ của mình thì sắp mười một giờ. Ra khỏi thang máy, cô ấy đi chưa được hai bước thì nhìn thấy một bóng người gầy gò ngồi trước cửa căn hộ của mình, bên cạnh còn có một chiếc valy thật to.

Cô ấy cứ tưởng mình bận bịu đến mức bị ảo giác, đứng lại tại chỗ, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, mọi thứ ở trước mắt vẫn không thay đổi…

Cô ấy chạy tới, mở to mắt, nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi đã đứng dậy khỏi mặt đất: “Cậu… cậu, cậu là thật hay ảo giác đấy? Không phải cậu đang ở nước ngoài sao? Sao lại…”.

Còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã cười đáp: “Nhớ cậu rồi, nên quay về đây”.

“Chậc! Quỷ mới tin!”.

Cô ấy miệng thì nói lời chán ghét, nhưng hai tay đã đưa ra, ôm chặt lấy Hứa Tịnh Nhi: “Về cũng không nói trước một tiếng, mình có thể đến sân bay đón cậu! Còn nữa, cậu đến nhà mình sao không gọi, cứ đứng đợi ở đây, lỡ mình thâu đêm không về thì sao”.

“Không phải cậu về rồi à?”, Hứa Tịnh Nhi nói, không muốn bầu không khí trở nên đẫm ước mắt, giả vờ trêu chọc: “Được rồi, cậu ôm làm mình không thở được, buông tay ra đi. Mình mới về, cậu lại định mưu sát mình à?”.

Tiêu Thuần cũng không có thích bám dính, lập tức buông tay ra: “Ai mà mưu sát được cậu chứ!”.

Cô ấy trừng mắt nhìn cô oán trách, sau đó lấy chìa khóa trong túi xách ra, mở cửa căn hộ, thuận tay đẩy valy vào trong.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi lại không vào, Tiêu Thuần quay đầu nhìn cô, quái lạ hỏi: “Vào đây đi, đứng ở cửa làm gì?”.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Cậu còn sức không? Bây giờ mình rất muốn đi làm một việc lớn”.

Tiêu Thuần nhướng mày: “Không có sức cũng phải theo tới cùng, nói đi, làm cái gì?”.

Trong lúc nói, cô ấy đã bước ra khỏi cửa, lại đóng cửa lại.

Hứa Tịnh Nhi hài lòng cong cong khóe mắt, sau đó, chìa tay ra trước mặt cô ấy: “Cho mình mượn điện thoại của cậu gọi một cuộc điện thoại”.

Tiêu Thuần lập tức lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở khóa, đặt vào tay cô, tò mò hỏi: “Cậu cần gọi cho ai?”.

Hứa Tịnh Nhi cười bí hiểm, mở danh bạ ra tìm một cái tên, gọi đi.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, tiếng nhạc rất ồn, vừa nghe đã biết là trong hộp đêm, giọng người đàn ông vang lên từ trong tiếng ồn ào: “Thuần Thuần, sao thế?”.

Vậy mà lại gọi cho Từ Soái… Tiêu Thuần ngây người, nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.

Xem ra Hứa Tịnh Nhi đã nghe lọt những lời lúc trước cô ấy nói với cô, lần này về là muốn tìm hiểu rõ chuyện chân tướng của ba năm trước, cho nên vừa về tới là đi gặp Từ Soái ngay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 690


Chương 690

Hứa Tịnh Nhi không nói, nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Thuần, giọng nói rất nhỏ: “Thuần Thuần, hỏi anh ta đang ở đâu, nói bây giờ sẽ qua gặp anh ta”.

Tiêu Thuần làm dấu OK, làm theo lời cô nói.

Sau khi hỏi rõ nơi Từ Soái đang ở, cũng hẹn lát nữa gặp, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần xuống lầu. Tiêu Thuần lái chiếc G-Class màu đen của cô ấy, chở theo Hứa Tịnh Nhi đến A-pub.

Lúc bọn họ đến nơi, Từ Soái đã đợi ở phòng VIP. Thấy Tiêu Thuần đi vào, anh ta tươi cười chào, nhưng khi thấy Hứa Tịnh Nhi đi theo sau, nụ cười của anh ta lập tức méo xệch.

Theo anh ta biết, Hứa Tịnh Nhi đã ra nước ngoài, sao lại xuất hiện ở đây?

Nếu chỉ là Tiêu Thuần hẹn gặp anh ta, vậy thì rất bình thường. Bọn họ thường xuyên gặp nhau, uống rượu khiêu vũ gì đó, nhưng Hứa Tịnh Nhi rõ ràng là con gái nhà lành, cơ bản sẽ không đi đắm chìm trong quán bar, cũng sẽ không chạy tới hộp đêm uống rượu chơi bời vào lúc nửa đêm thế này.

Lúc này, nhìn Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần dần dần bước tới, nội tâm anh ta đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành.

Anh ta đứng bật dậy, nói: “À ừm, tôi đột nhiên nhớ tới tôi có chút chuyện, phải đi trước, hai người ở đây chơi đi, ăn uống cứ tính cho tôi!”.

Anh ta vừa nói vừa định chạy về phía cửa, nhưng chỉ nháy mắt Tiêu Thuần đã vươn tay tóm vạt áo anh ta, dùng sức đẩy. Cũng không biết có phải anh ta bị nhũn chân hay không mà lại bị Tiêu Thuần đẩy trở về ghế sofa.

“Đi đâu mà đi! Thời gian tiếp theo của anh đều thuộc về em! Chuyện lớn cũng phải hoãn lại sau cho em!”.

Tiêu Thuần quăng cho anh ta một câu nói này, còn thẳng tay lấy điện thoại từ trên người anh ta, sau đó bấm tắt máy ngay trước mặt anh ta.

Từ Soái lập tức cảm thấy đau đầu, con đường cầu cứu cuối cùng của anh ta cũng bị chặn đứng rồi!

Trên mặt anh ta hiện lên vẻ sợ hãi, còn giả vờ khoa trương đưa hai tay che ngực, kinh hoảng nói: “Hai chị gái, rốt cuộc hai người định làm gì thằng em này? Cướp tiền thì có, hai người muốn bao nhiêu cứ ra cái giá là được. Cướp sắc thì đừng, tha cho tôi đi!”.

Tiêu Thuần phì cười: “Yên tâm, chúng tôi không có hứng thú với sắc đẹp của anh. Ngồi yên đó, thành thật trả lời câu hỏi của chúng tôi, chắc chắn sẽ không đụng tới nửa sợi tóc của anh! Nếu không…”.

Lời còn chưa nói xong, mùi uy hiếp đã nồng đậm.

Từ Soái rùng mình, làm ra vẻ đầu hàng: “Được được được, hỏi đi hỏi đi, các cô muốn biết bí mật gì trên người tôi, tôi đều khai hết, tuyệt đối không giấu giếm!”.

Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn im lặng từ khi vào phòng đến giờ bỗng tiến tới một bước, nhưng không hỏi ngay mà nói: “Từ Soái, anh có còn nhớ anh nợ tôi mười chai rượu không?”.

“…”.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi cười: “Bây giờ tôi muốn đòi lại món nợ này”.

Con người Từ Soái nhìn có vẻ không nghiêm túc, không đâu vào đâu, nhưng Hứa Tịnh Nhi biết, anh ta không như vậy. Bề ngoài thì trông như một công tử ăn chơi không có đầu óc, ngược lại, trong lòng anh ta vô cùng tinh tế, hơn nữa dường như có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 691


Chương 691

Cô và Tiêu Thuần chỉ mới đi vào, cô còn chưa nói câu nào, anh ta đã bắt đầu lòng vòng nói nhăng cuội, chắc chắn là biết bọn họ muốn hỏi cái gì. Anh ta không muốn trả lời, thế là giả vờ ngốc cho qua.

Nhưng anh ta thông minh, cô cũng không ngốc.

Vừa khéo trong sổ sách của cô còn ghi món nợ anh ta nợ cô. Nốc hết mười chai rượu, không sợ không cậy được miệng anh ta!

“Cô… cô cô cô…”, ngón tay Từ Soái run rẩy chỉ vào Hứa Tịnh Nhi, oán hận nói: “Hứa Tịnh Nhi, cô cũng ác lắm. Nói thế nào lần trước tôi cũng cứu cô một mạng, chẳng lẽ không thể xóa mười chai rượu này sao?”.

Hứa Tịnh Nhi không hề do dự lắc đầu: “Ơn cứu mạng là ơn cứu mạng, nợ là nợ. Có cơ hội tôi chắc chắn sẽ trả ơn cứu mạng của anh, nhưng nợ cần trả thì vẫn phải trả!”.

Thấy không thuyết phục được cô, Từ Soái chỉ đành quay đầu cầu xin Tiêu Thuần: “Thuần Thuần, dù anh uống rất giỏi, nhưng mười chai vào rồi anh có thể sẽ chết đấy! Anh là bạn trai bảo bối thân yêu nhất của em mà, em không nhẫn tâm vậy chứ?”.

Tiêu Thuần cười với anh ta, thương hại sờ đầu anh ta, gật đầu: “Đúng là không nhẫn tâm”.

“Anh biết là em…”.

Còn chưa nói xong, Tiêu Thuần đã bổ sung một câu: “Nhưng ai bảo Tiểu Tịnh Nhi mới là người phụ nữ bảo bối mà em yêu nhất, cho nên, anh chấp nhận số phận đi!”.

“… Hai người… Quả nhiên lòng dạ phụ nữ là ác độc nhất!”.

Hứa Tịnh Nhi không đổi sắc mặt: “Cảm ơn đã khen”.

Ra ngoài lăn lộn có ngày cũng phải trả, thiên đạo luân hồi, trời xanh có tha cho ai bao giờ! Thế nên, hễ chuyện gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn gặp lại, người xưa không gạt mình!

Tiêu Thuần dặn nhân viên phục vụ mang mười chai rượu vào, còn cố ý nói là loại rượu mạnh nhất.

Từ Soái tiu nghỉu nằm xụi lơ trên ghế sofa, bên trái là Hứa Tịnh Nhi, bên phải là Tiêu Thuần, đều nhìn anh ta chằm chằm. Hoặc là anh ta bất chấp tất cả quật ngã hai người phụ nữ này, còn không thì chỉ có thể uống.

Hai cách nghĩ không ngừng giằng co với nhau, dù anh ta rất muốn chọn vế thứ nhất, nhưng cuối cùng vẫn không có lá gan đó. Cuối cùng anh ta thẳng lưng dậy, liều mạng cầm chai rượu trên bàn lên: “Được, tôi uống! Nói trước, uống xong là tha cho tôi đi đấy nhé!”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu.

Được sự đồng ý, Từ Soái thở phào. Chỉ cần anh ta chống đỡ được, mọi chuyện không thành vấn đề. Mười chai rượu thôi mà, anh ta là hoàng tử của hộp đêm, anh ta không tin sẽ không chống đỡ được!

Chai thứ nhất, Từ Soái không hề có áp lực.

Chai thứ hai, cũng xem như dễ dàng uống xong.

Chai thứ ba, thứ tư, thứ năm, miễn cưỡng uống hết, trên mặt hiện lên ráng đỏ.

Bắt đầu từ chai thứ sáu, ánh mắt Từ Soái đã trở nên mơ màng thấy rõ, nhíu chặt mày, động tác cũng chậm lại, thậm chí thỉnh thoảng còn nấc lên.

Cuối cùng, mười chai rượu vào bụng, men rượu dần dâng lên, anh ta gần như nằm liệt trên ghế sofa, dựa người ra sau, miệng không biết nói gì mà cứ lẩm bẩm liên tục.

Thời cơ chín muồi, sợ lát nữa anh ta lại say quá mất trí, Hứa Tịnh Nhi tiến đến trước mặt anh ta, lên tiếng: “Từ Soái, biết Cố Khiết Thần là ai không?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 692


Chương 692

Từ Soái mơ màng nhìn cô, dường như không nhận ra cô, lại dời mắt đi chỗ khác. Nhưng may là cái tên Cố Khiết Thần đã khắc sâu vào trong xương cốt anh ta, không cần nghĩ mà trả lời: “Đương nhiên biết, là anh em của tôi!”.

Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần nhìn nhau.

Trạng thái này rất tốt, không đến nỗi say bất tỉnh nhân sự, không nói được lời nào, mà chỉ say tám chín phần. Lúc này là lúc đầu óc thư giãn nhất, cũng là lúc không phòng bị gì, cơ bản là… nghĩ gì sẽ nói đó.

Hứa Tịnh Nhi biết cô không thể sốt ruột, phải hỏi theo trình tự. Nếu không, Từ Soái say khướt thế này, lỡ như đầu óc không còn nghĩ được gì, thành ra không hỏi gì được.

Cô nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy đảo qua lại, cân nhắc vài câu hỏi, sau đó mới lên tiếng hỏi anh ta.

“Biết Tiêu Thuần là ai không?”.

Từ Soái lập tức híp mắt lại, cười hì hì, không hề do dự nói: “Biết chứ, cũng là anh em của tôi!”.

“…”.

Tiêu Thuần bỗng ho khan một tiếng, thò tay, âm thầm nhéo cánh tay anh ta. Cho anh ta uống rượu vào thổ lộ chân tình là để nói chuyện Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi, không phải nói chuyện cô ấy!

May là lúc này Hứa Tịnh Nhi không chú ý vào đó, cô lại nhanh chóng hỏi tiếp: “Vậy… biết Hứa Tịnh Nhi là ai không?”.

Cô vừa hỏi xong, cũng không biết là đụng chạm tới cái gì mà vẻ tươi cười của Từ Soái lập tức biến mất, sau đó anh ta lạnh lùng ra mặt, dùng giọng điệu chán ghét nói: “Biết! Người phụ nữ xấu xa!”.

“…”.

“…”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không phải hôm nay mới biết Từ Soái có định kiến với cô, nếu không, trước kia khi cô vừa về nước đã không lấy chuyện hợp đồng ra làm khó dễ cô.

Cô luôn tò mò, rốt cuộc cô đã đắc tội với anh ta chỗ nào.

Bây giờ, mấy chữ “người phụ nữ xấu xa” thốt ra khỏi miệng anh ta, lập tức làm nỗi nghi hoặc trong lòng cô dâng cao đến đỉnh điểm.

Hứa Tịnh Nhi ổn định nhịp thở, mắt nhìn chằm chằm anh ta, chậm rãi nói từng chữ, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ sẽ dọa anh ta sợ: “Vậy… cô ấy xấu xa như thế nào?”.

Ngay cả Tiêu Thuần cũng tò mò trợn tròn mắt, đợi Từ Soái trả lời.

Cô ấy cũng không hiểu vì sao ba năm trước Cố Khiết Thần lại từ hôn, rốt cuộc vì sao ngoài mặt anh có vẻ chán ghét Hứa Tịnh Nhi, nhưng sau lưng lại thương cảm như vậy.

Bề ngoài anh thật sự đã làm rất tốt, tốt đến mức cô ấy cũng bị lừa, cũng cho rằng Cố Khiết Thần thật sự không thích Hứa Tịnh Nhi.

Hai người nhìn Từ Soái động đậy môi, lúc anh ta có vẻ sắp nói ra thì bỗng nhiên im bặt, sau đó mắt nhìn sang trái, lại nhìn sang phải, rồi mới lên tiếng lần nữa, nhưng không trả lời mà hỏi ngược: “Các cô là ai, sao tôi phải nói cho các cô?”.

Trong nháy mắt, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần đều có xung động muốn đánh anh ta một trận!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 693


Chương 693

Thời khắc quan trọng, có thể đừng đi lòng vòng được không!

Hứa Tịnh Nhi cắn môi, nén nhịn lửa giận, lại bày ra gương mặt tươi cười lần nữa, gần như dùng giọng điệu dỗ dành anh ta, nói tiếp: “Không phải chúng ta là anh em tốt sao, anh em tốt đương nhiên không giấu thứ gì rồi, đúng không…”.

Tiêu Thuần cũng phản ứng lại, phối hợp nói: “Từ Soái, em là Thuần Thuần, Thuần Thuần mà anh còn không tin sao? Hơn nữa, em cũng cảm thấy Hứa Tịnh Nhi rất xấu xa, anh biết chuyện gì xấu xa của cô ấy, anh nói trước, xong em lại kể những gì em biết cho anh, xem những gì chúng ta biết có giống nhau không”.

Dường như cảm thấy bọn họ nói có lý, Từ Soái gật đầu, ngồi thẳng người dậy. Anh ta đặt một cánh tay lên vai Hứa Tịnh Nhi, tay còn lại khoác vai Tiêu Thuần, kéo hai người họ lại, giống như thì thầm: “Hứa Tịnh Nhi làm một chuyện rất quá đáng, cô ta và…”.

Từ Soái bỗng nấc cụt, lời nói lại dừng giữa chừng.

Nghe một câu nói mà khó khăn trắc trở như vậy, Tiêu Thuần tính tình nóng nảy siết chặt nắm đấm, đấm anh ta một cái, tức giận quát: “Cô ta và cái gì, nói mau!”.

Từ Soái bị giọng của cô ấy làm giật mình, há miệng nói vài chữ nhưng không hoàn chỉnh. Hứa Tịnh Nhi chưa kịp nghe rõ, anh ta đã trợn mắt, cả người ngã ra sau.

“Nói xong rồi hãy ngất!”, Tiêu Thuần tóm vạt áo anh ta, không hề khách khí thưởng cho anh ta hai cái tát, nhưng Từ Soái không có cảm giác gì cả, mắt đã nhắm lại.

Tiêu Thuần tức đến mức vẫn muốn đấm anh ta, Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa tay ngăn cô ấy lại: “Thôi bỏ đi Thuần Thuần, anh ta đã ngủ mê rồi, mười chai rượu này có thể cho anh ta ngủ tới tối mai, tiết kiệm nước bọt đi”.

“Nhưng… Nhưng suýt thì thành công rồi, tức quá!”.

Thấy Tiêu Thuần để tâm đến chuyện của cô như vậy, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy vô cùng ấm lòng. Cô an ủi xoa xoa má cô ấy, cười nói: “Thật ra cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất mình biết… lúc đó Cố Khiết Thần không phải vô duyên vô cớ hủy hôn với mình, mà là vì… mình đã làm chuyện quá đáng đối với anh ấy…”.

Tiêu Thuần sửa lại: “Không phải cậu làm, mà là cậu và cái gì đó của cậu làm”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, nheo mắt lại suy nghĩ kỹ càng, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện đã qua, nhưng nhất thời vẫn không thể nghĩ ra được gì.

Lúc đó Cố Khiết Thần rất yêu thương cô, dù cô có chút kiêu vì được chiều, anh cũng không tỏ vẻ không nhẫn nại hay chán ghét gì cô, luôn là bộ dạng chiều theo cô.

Cô cảm giác đó chính là tình yêu, yêu một người không phải là bao dung vô hạn sao?

Cho nên, khi anh đột nhiên trở mặt và từ hôn, lúc đó cô thật sự ngơ ngác, hơn nữa cô được nuông chiều nên cũng có tính tiểu thư, không muốn đi hỏi vì sao.

Có lẽ cũng vì trong lòng khẳng định bọn họ không thể dễ dàng chia tay như vậy.

Nhưng sự thật là lúc đó bọn họ đã chia tay, bây giờ cũng đã chia tay.

Thấy cô cả một lúc lâu không nói gì, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, Tiêu Thuần không khỏi lên tiếng: “Tiểu Tịnh Nhi, cậu còn ổn chứ?”.

Hứa Tịnh Nhi bừng tỉnh, cười nói: “Không sao, chỉ là tạm thời vẫn không có manh mối gì, hoặc là mình đã vô tình làm chuyện gì đó khiến Cố Khiết Thần tổn thương, hoặc là… anh ấy đã hiểu lầm gì đó về mình”.

Cô vừa dứt lời, Tiêu Thuần đã phản bác: “Sao cậu có thể làm chuyện gì khiến anh Khiết Thần tổn thương được. Lúc đó cậu thích anh ấy như vậy, cậu là người rõ nhất!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 694


Chương 694

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi”.

Cảm giác được sự mệt mỏi của Hứa Tịnh Nhi, dù sao cũng đã bôn ba cả ngày, Tiêu Thuần cũng dừng chủ đề này lại, nói: “Cậu đi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, chắc chắn là rất mệt. Để mình đưa anh ta về nhà là được rồi, cậu mau về căn hộ của mình nghỉ ngơi đi!”.

Nói xong, cô ấy lấy chìa khóa ra, không cho phân bua mà nhét vào tay Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cười một tiếng, nhận lấy ý tốt của cô ấy, giơ chìa khóa lên, hất cằm với cô ấy: “Cảm ơn”.



Tiêu Thuần lái xe đưa Từ Soái về chỗ ở của anh ta. Hứa Tịnh Nhi thì bắt xe ở bên đường, ngồi vào xe, nói tên của chung cư, sau đó dựa vào lưng ghế, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện ba năm trước.

Xe đến trước chung cư, cô vẫn còn chìm đắm trong chuyện quá khứ, trả tiền xe trong vô thức, mở cửa xuống xe, đi vào trong chung cư.

Đến trước cửa, cô cầm chìa khóa định mở cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Lúc này cô mới cảm thấy kỳ lạ nâng mí mắt lên, giây sau, đồng tử chợt co lại.

Một giây sau nữa, cô lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở sau lưng.

Hứa Tịnh Nhi quay lại theo phản xạ, nhìn thẳng vào mắt của người đứng sau.

Đôi mắt sâu thẳm, không chút cảm xúc, cả người ngập tràn hơi thở lạnh lùng xa cách. Khuôn mặt đẹp trai càng tuấn tú, cũng càng khiến người ta có cảm giác khó gần.

Dường như cả hai người không ngờ sẽ gặp đối phương ở đây, đều ngây người ra.

Sau đó, Hứa Tịnh Nhi vừa buồn bực vừa phiền não, sao cô có thể vì suy nghĩ quá nhập tâm mà trở về chung cư này theo thói quen được chứ?

Đã vậy thì chớ, lại còn đúng lúc bị Cố Khiết Thần bắt gặp.

Cố Khiết Thần cứ nhìn cô mà không nói gì, dường như đang chờ cô lên tiếng. Hứa Tịnh Nhi cũng không thể coi như không nhìn thấy anh và cứ thế đi được, nhưng nếu nói thật thì lại mất hết thể diện.

Cô nhíu mày xoắn xuýt một lúc, bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng mở túi xách, lấy ra quyển truyện thiếu nhi mà cô mang theo, sau đó đưa cho Cố Khiết Thần: “Tôi… tôi đến để trả sách”.

Ánh mắt của người đàn ông chậm rãi rời khỏi khuôn mặt cô, chuyển sang quyển truyện kia, đáy mắt lóe lên một tia cảm xúc dường như khó hiểu.

Hứa Tịnh Nhi lại bổ sung một câu: “Trước kia lúc thu dọn đồ đạc, tôi không cẩn thận lấy cả quyển truyện thiếu nhi này trên giá sách của anh, thế nên… bây giờ tôi đến trả anh”.

Cố Khiết Thần im lặng một lúc, cuối cùng cũng mấp máy môi, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Đưa cho tôi”.

Anh chìa tay ra, muốn nhận quyển truyện kia.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi bỗng bấu chặt đầu ngón tay, khiến Cố Khiết Thần nhíu mày: “Sao vậy?”.

Đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông, không đáp mà hỏi lại: “Anh còn nhớ quyển truyện này từ đâu mà đến không?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 695


Chương 695

Khuôn mặt Cố Khiết Thần không chút cảm xúc, cũng không trả lời.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi không để ý, cô nói tiếp: “Trước kia tôi bị ốm, lúc nằm viện, buổi tối không ngủ được, hộ lý đã mang mấy quyển sách tới, anh đã chọn quyển này để đọc cho tôi nghe, nhưng… anh mới đọc được phần đầu, chưa nói cho tôi biết phần kết”.

“Sau đó tôi muốn tự đọc, nhưng tìm mãi không thấy quyển sách này, hóa ra là anh đã cầm đi. Tại sao anh lại cầm đi? Tại sao phải giấu nó?”.

Cố Khiết Thần vẫn không nói gì, nhíu mày, dường như đã mất kiên nhẫn.

“Nếu cô thích quyển sách này thì cứ giữ đi”, Cố Khiết Thần bình thản nói, thu tay lại, sau đó cất bước, định lướt qua Hứa Tịnh Nhi đi về phía chung cư.

Hứa Tịnh Nhi thấy anh đi lướt qua, lại nói: “Hổ và hồ ly nghĩa là gì?”.

Bước chân Cố Khiết Thần không dừng lại.

Hứa Tịnh Nhi bỗng nhếch môi cười: “Cố Khiết Thần, anh không muốn trả lời cũng không sao, dù gì tôi cũng là phóng viên, nếu tôi muốn bịa chuyện thì đầu óc cũng phong phú lắm. Tôi nghĩ hổ rất yêu hồ ly… đúng không nào?”.

Vốn dĩ bàn tay của Cố Khiết Thần đã chạm vào tay nắm cửa, nghe thấy thế động tác liền dừng lại, nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói: “Tùy tiện nói thôi”.

“Nhưng…”

Anh nhếch môi, dường như châm chọc: “Nếu cô nhất quyết nghĩ như vậy, thì cô vui là được”.

Bàn tay Hứa Tịnh Nhi siết chặt quyển truyện kia, rồi lại nhanh chóng thả lỏng như không có chuyện gì. Cô xoay người, tiến lên một bước, nhét quyển truyện vào tay Cố Khiết Thần, nở nụ cười khiêm tốn: “Thật ngại quá, vừa nãy tôi uống chút rượu, ăn nói linh tinh thôi. Trả sách cho anh này, tôi đi đây”.

Hứa Tịnh Nhi không chần chừ chút nào, xoay người rời đi, chỉ là bước chân hơi loạng choạng.

Cô vào thang máy, bấm nút tầng một. Cửa thang máy đóng lại, chậm rãi hạ xuống. Đến tầng một, cô bước ra ngoài, bước chân vẫn có chút lâng lâng, thậm chí lúc ra khỏi tòa chung cư, đứng ở lề đường chờ xe, cô còn phải dựa vào đèn đường, dường như muốn mượn nó để đứng cho vững.

Khu chung cư cao cấp vốn dĩ đã ít xe taxi, lại thêm bây giờ đã là đêm khuya, nên càng chẳng thấy bóng dáng.

Hứa Tịnh Nhi chờ một lúc, hình như đã say đến mức không đứng nổi, đầu óc choáng váng, sau đó cả người trượt dần xuống theo cột đèn đường, cuối cùng ngồi xổm dưới đất.

Khoảng năm phút sau, bỗng có một chiếc xe taxi lái vào, đúng lúc dừng trước mặt Hứa Tịnh Nhi.

Vị khách ngồi ở hàng ghế sau trả tiền xe, rồi xuống xe rời đi, nhưng tài xế xe taxi vẫn chưa đi, nhìn Hứa Tịnh Nhi hỏi: “Cô gái, cô có đi xe không?”.

Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn tài xế, gật đầu: “Có chứ”.

Cô chậm rãi đứng dậy, bước tới bên cạnh xe, sau đó chui vào trong. Cô đọc địa chỉ chung cư của Tiêu Thuần, tài xế đáp được rồi giẫm chân ga, nhanh chóng lái đi.

Hứa Tịnh Nhi dựa vào lưng ghế, nhắm hờ mắt, nhìn như chợp mắt, nhưng thực tế là đang đánh giá nội thất trong xe taxi. Thứ bắt mắt nhất chính là mã QR rất to được treo ở sau ghế lái phụ.

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi một cách kín đáo, sau đó thu hồi tầm mắt, nhắm mắt để chợp mắt thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 696


Chương 696

Lúc cô về đến chung cư của Tiêu Thuần, cô ấy vẫn chưa về, cả căn hộ rộng lớn yên tĩnh. Tuy bề ngoài Tiêu Thuần tùy tiện cẩu thả, cũng có phong cách của nữ cường nhân, nhưng chung cư được trang hoàng rất dễ thương đáng yêu, ngập tràn hơi thở thiếu nữ.

Hứa Tịnh Nhi ngồi trên sô pha màu hồng, có chút cảm khái.

Thuần Thuần quả thực chẳng thay đổi gì, còn cô đã thay đổi rất rất nhiều. Trước kia cô còn tiểu thư hơn cả Thuần Thuần, nhưng cô ấy lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, thế nên nội tâm có thể giữ được chút trẻ con, còn cô thì bị ép phải trưởng thành.

May là, trưởng thành cũng có mặt tốt của trưởng thành.

Hứa Tịnh Nhi gửi tin nhắn cho Tiêu Thuần trước, hỏi xem cô ấy có đưa Từ Soái về nhà bình an hay không, dặn cô ấy lái xe buổi tối phải cẩn thận, phía bên kia tạm thời không có hồi âm.

Cô đặt điện thoại xuống rồi lại lấy túi xách, lục lọi trong đó, tìm được tờ một trăm tệ lấy được từ tay trợ lý Lâm. Cô giơ nó lên trước ánh đèn trên đầu, quan sát thật kĩ.

Đây là chứng cứ trước đây cô nghi ngờ, nên đã giữ lại.

Lần trước cũng là vào nửa đêm, cô và Cố Khiết Thần đã quyết định sẽ ly hôn, lúc từ bệnh viện đi ra, vừa khéo có một chiếc xe bị cô chặn lại, lái xe còn trùm kín mít như xác ướp, vô cùng khả nghi.

Lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng hôm sau lúc trợ lý Lâm đến đón cô, cô nhìn bóng lưng anh ta mà cứ thấy quen quen.

Thế nên cô đã hỏi xin anh ta tờ một trăm tệ, nếu tài xế kỳ lạ kia đúng là trợ lý Lâm, thì tờ một trăm tệ trong ví anh ta sẽ có xác suất chính là tờ một trăm tệ mà cô đã trả cho anh ta.

May mà lúc cô rút tiền đều là tiền rất mới, cũng để trong ví một thời gian, có vết gấp làm ba, hơn nữa cô còn bất cẩn làm đổ một ít nước hoa ra túi xách, nếu những điều này là đúng… thì cô có lý do để tin rằng, trợ lý Lâm chính là tài xế kia.

Cô nhìn thật kĩ, tờ tiền một trăm tệ kia quả thực có vết gấp làm ba rõ ràng.

Sau đó cô lại để tờ tiền lại gần mũi để ngửi, tuy gần bay hết mùi, nhưng vẫn mơ hồ có thể ngửi thấy mùi nước hoa mà cô đã xịt.

Chắc hẳn tờ một trăm tệ này chính là tờ cô đã trả cho tài xế kia.

Vậy thì chiếc xe taxi xuất hiện tối hôm nay cũng chắc chắn không phải là trùng hợp, bởi vì cô cố ý nói mình say rượu, nhưng trên thực tế, tối hôm nay chỉ có Từ Soái uống, cô không đụng vào giọt nào.

Cô nói như vậy, còn cố ý giả vờ say rượu, là để thăm dò Cố Khiết Thần.

Moi mãi không được gì từ miệng anh, cô cũng không tiếp tục moi nữa. Với tính cách của Cố Khiết Thần, chuyện anh không muốn nói thì cô có nghĩ mọi cách anh cũng sẽ không nói.

Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng nếu thực sự thích một người, thì hành động của anh sẽ nói cho cô biết.

Hiện giờ có thể chứng minh ít nhất một điều, mỗi lần cô phải trở về một mình giữa đêm hôm khuya khoắt, là Cố Khiết Thần sẽ không yên tâm, mà bảo trợ lý Lâm đến đón cô. Anh giả vờ ra vẻ các kiểu chỉ là không muốn cô biết mà thôi.

Đương nhiên, cô cũng không thể vì một điều này mà chắc chắn Cố Khiết Thần yêu mình, chỉ có thể nói là anh không hề thờ ơ như biểu hiện bên ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 697


Chương 697

Ba năm trước, anh vì cái gọi là chuyện quá đáng cô làm mà đẩy cô đi thật xa.

Vậy thì ba năm sau là lý do gì đây?

Anh nói, anh không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm này. Nhưng bây giờ cô không tin những lời anh nói, thậm chí, cô mơ hồ có cảm giác, ba năm trước anh đẩy cô đi, và ba năm sau quyết định ly hôn với cô, trong chuyện này có mối liên hệ nhất định nào đó.



Ở chung cư.

Cố Khiết Thần nhận được điện thoại của trợ lý Lâm, bên kia báo cáo ngắn gọn: “Cô Hứa đã về chung cư của cô Tiêu an toàn, tôi nhìn cô ấy lên tầng, đèn trên tầng sáng lên mới rời đi”.

“Ừ”, người đàn ông bình thản đáp, giọng nói vẫn đều đều: “Anh cũng về nghỉ ngơi đi”.

Trợ lý Lâm vốn nên tắt máy luôn, nhưng do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cố tổng, nếu anh vẫn còn quan tâm cô Hứa như vậy, tại sao không…”

Nhưng anh ta còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần đã đáp: “Nghỉ ngơi đi”.

Tuy giọng nói rất nhẹ, nhưng mang theo sự mạnh mẽ không được phép nghi ngờ. Tất cả dũng khí của trợ lý Lâm lập tức biến mất tăm, anh ta nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Cố tổng, chúc ngủ ngon”.

Sau đó tắt điện thoại.

Cố Khiết Thần ném điện thoại xuống, cất bước vào phòng làm việc, muốn đến tủ rượu khui một chai, nhưng đến gần mới phát hiện tủ rượu trống trơn.

Anh nhìn chằm chằm một lúc, chậm rãi cụp mắt xuống.



Tiêu Thuần vất vả lắm mới dìu được Từ Soái đã say khướt về biệt thự của anh ta. Anh ta ở một mình, bình thường có công nhân đến quét dọn theo giờ, nên trong nhà không có ai.

Cô ấy chỉ có thể tiếp tục cắn răng, cố dìu anh ta về phòng ngủ. Đến bên cạnh giường, lúc cô ấy muốn ném anh ta xuống thì anh ta cũng giơ tay ra túm lấy cô ấy.

Cả hai người cùng ngã xuống, cơ thể cao to của anh ta đè lên người Tiêu Thuần chẳng khác nào tảng đá, khiến cô ấy suýt nữa thì ngạt thở.

Tiêu Thuần tức giận siết chặt nắm tay, không chút khách khí đấm cho anh ta mấy cái, sau đó giơ tay muốn đẩy anh ta ra.

Tuy Từ Soái uống say, nhưng bản năng thì vẫn còn, anh ta túm lấy cổ tay Tiêu Thuần một cách chuẩn xác, cười đầy mờ ám, vô thức nói: “Người đẹp đừng giận mà, em đánh anh, anh đau cũng không sao, nhưng anh sợ tay em đau…”

Mở miệng ra là trêu ghẹo… đúng là say quắc cần câu rồi vẫn không quên bản chất.

Tiêu Thuần hắng giọng một tiếng, giằng tay ra, giáng cho anh ta một cái bạt tai, một tiếng bốp giòn tan vang lên, khiến cho Từ Soái bỗng ngây người, mơ màng nhìn cô ấy.

Ngay lập tức, Tiêu Thuần dùng sức đẩy anh ta sang một bên rồi ngồi xuống, chỉnh đốn lại chiếc áo đang hơi xộc xệch, quay mặt sang nhìn anh ta: “Chưa chết thì nằm im đi! Dám nhầm em thành mấy cô bạn gái mà anh không nhớ mặt, chán sống rồi à?”.

Từ Soái vẫn còn rất mơ hồ, ngẩn ngơ xoa bên má vừa bị đánh.

Tiêu Thuần lại cảm thấy buồn cười, anh ta đã say đến như vậy rồi, cô ấy có nói gì anh ta cũng chẳng biết, tốn nước bọt làm gì chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 698


Chương 698

Lúc cô ấy đứng dậy định đi, bỗng nhìn thấy ở tủ đầu giường đặt một cái khung ảnh, cô ấy nhìn chăm chú, rồi bước tới cầm khung ảnh lên.

Trong ảnh là một cô gái rất xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt trong sáng thuần khiết, vừa nhìn qua đã khiến cho người ta khao khát được bảo vệ.

Tiêu Thuần ngắm nghía một lúc, nhẹ nhàng đặt bức hình xuống, quay ra nhìn Từ Soái, ánh mắt lại thêm một phần thương hại.

Cũng là một kẻ đáng thương giống như cô.

Mấy năm qua anh ta chơi bời trác táng, suýt chút nữa thì cô ấy quên mất, Từ Soái cũng từng là một kẻ điên tình, giống như cô ấy, cũng yêu nhưng không có được.

Chỉ có điều, ít nhất giờ đây cô ấy còn có thể nhìn thấy người mình thích được hạnh phúc, còn Từ Soái… thì không có cơ hội ấy.

Cô gái mà anh ta thích đã biến mất khỏi thế giới này vào độ tuổi đẹp nhất của đời người, với những điều đẹp đẽ mà cô ấy có, chắc giờ này đã lên thiên đường rồi, cũng coi như một điều an ủi đối với Từ Soái.

Tiêu Thuần mềm lòng, cuối cùng bước lên trước, giúp Từ Soái cởi giày và áo khoác, giúp anh ta đắp chăn, rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.



Hứa Tịnh Nhi không kịp đợi Tiêu Thuần về đã ngủ rồi, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chỉ thấy tờ giấy nhắn Tiêu Thuần để lại cho cô, nói rằng cô ấy đã đi làm, bữa sáng đã mua xong, nếu nguội thì cho vào lò vi sóng quay lại rồi ăn.

Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn zalo cho Tiêu Thuần: Yêu cậu, bắn tim ~

Tắm rửa xong, cô ra khỏi phòng, đi sang phòng ăn, nhìn thấy trên bàn bày đủ loại đồ ăn sáng, cô lấy một thanh quẩy cho vào miệng nhai, lúc định mở một chai sữa đậu nành, thì điện thoại của cô bỗng reo lớn.

Cô mở máy ra xem, là Cố Tuyết.

Ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình, cô kẹp điện thoại giữa tai và vai, nói: “Tiểu Tuyết…”.

Đang định hỏi làm sao, thì nghe thấy Cố Tuyết thao thao bất tuyệt một hồi, vì vội nên câu nói lủng củng không có trật tự.

Hứa Tịnh Nhi ngây ra một lúc, nhưng cô biết tóm gọn ý chính, chả mấy mà cô có thể suy luận ra được trọng điểm mà Cố Tuyết đang nói.

Sắc mặt cô thay đổi, cũng không còn nghĩ đến bữa sáng nữa, nhanh chóng chạy về phòng, thay đại một bộ đồ thể thao, rồi xách túi tức tốc lao ra khỏi chung cư.

Xuống dưới tầng, ngồi lên xe taxi, cô còn không kịp thở, vội nói: “Bác tài, mau đến Tập đoàn Cố Thị!”.

Trên đường đi, cô không ngừng nhắn tin cho Cố Tuyết, sau đó liên tục thúc giục tài xế lái xe nhanh lên.

Chiếc xe đến trước cửa lớn của Tập đoàn Cố Thị, Hứa Tịnh Nhi trả tiền xe, đẩy cửa bước xuống, sau đó lao như tên bắn, chắc là Cố Tuyết đã dặn dò bảo vệ trước, nên cô không bị ngăn lại, vào thang máy đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất.

Ra khỏi thang máy, cô vẫn không dừng lại phút nào, cứ thế tiến thẳng về phía phòng họp.

Lúc cô chạy đến cửa phòng họp, đập vào mắt là một cảnh tượng hỗn loạn, các lãnh đạo cấp cao đứng đó, ngây người há miệng nhìn mấy người đang quấy rối bên trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 699


Chương 699

Hứa Tịnh Nhi vội vàng chen vào trong, nhìn thấy em trai của mình là Hứa Triển Vọng đang nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn Cố Khiết Thần mặt không biểu cảm, tay siết chặt, dường như còn nghe cả tiếng xương kêu lên răng rắc.

Cố Tuyết đứng bên cạnh, kéo tay cậu, ngăn không cho cậu xông về phía Cố Khiết Thần.

Còn trợ lý Lâm đang đứng giữa hai người khuyên giải.

Rõ ràng là Hứa Triển Vọng lúc này vốn chẳng thể nghe lọt tai điều gì, nhất quyết muốn đánh Cố Khiết Thần, cậu hất mạnh Cố Tuyết ra, xông lên trước, gạt trợ lý Lâm ra, một tay nắm chặt cổ áo Cố Khiết Thần, tay còn lại đấm một cái vừa nhanh vừa mạnh vào mặt Cố Khiết Thần.

Động tác của Hứa Triển Vọng quá nhanh, lại đột ngột, nhanh đến mức trợ lý Lâm và Cố Tuyết không kịp ngăn lại, Hứa Tịnh Nhi định hét lên bảo cậu dừng tay, nhưng mới phát ra được một tiếng, thì nắm đấm đã hạ xuống rồi.

Vào lúc mọi người nghĩ Cố Khiết Thần sẽ ăn trọn cú đấm đó, thì một bóng dáng mảnh khảnh ở bên phải anh lao đến, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, chắn trước mặt Cố Khiết Thần.

Nắm đấm của Hứa Triển Vọng cứ thể giáng xuống mặt cô ta.

Đang trong cơn thịnh nộ, lửa giận khiến cậu không có chút lưu tình nào, cậu dùng toàn bộ sức mạnh, cho nên bóng dáng mảnh khánh hứng chịu một đấm này liền đau đầu chóng mặt, bước chân lảo đảo, đứng không vững mà ngã vào người Cố Khiết Thần.

Mọi người đều hoảng hốt.

Mặc dù không đánh vào người bọn họ, nhưng gần như ai cũng nghe thấy âm thanh mạnh mẽ mà cú đấm đó giáng xuống, rõ là muốn lấy mạng người ta mà…

Hứa Triển Vọng không ngờ đột nhiên lại có người xông đến đỡ cho Cố Khiết Thần, đánh nhầm người cậu cũng nhất thời bất động, nhân cơ hội đó, Hứa Tịnh Nhi và Cố Tuyết nhanh chân chạy tới kéo cậu ra xa Cố Khiết Thần một chút, tránh cậu lại tung nắm đấm.

Hứa Triển Vọng nhất thời không để ý đến Hứa Tịnh Nhi, mặt đầy vẻ không cam tâm, vừa giãy giụa vừa nghiến răng nghiến lợi: “Cố Tuyết, cô bỏ tôi ra! Đừng xen vào chuyện của tôi!”.

Cố Tuyết lại một lần nữa bị đẩy mạnh ra, lần này suýt thì ngã, khó khăn lắm mới đứng vững.

Thấy thế, Hứa Tịnh Nhi cũng nổi giận, vỗ mạnh vào đầu cậu một cái: “Vậy đến chị cũng không quản nổi em nữa đúng không?”.

Nghe thấy gióng nói quen thuộc, Hứa Triển Vọng mới kinh ngạc, quay đầu nhìn sang cô, con ngươi lập tức thu nhỏ lại: “Chị… chị, sao chị lại ở đây?”.

Nói rồi, cậu chợt nghĩ ra điều gì, lại quay sang nhìn Cố Tuyết, tức tối nói: “Lại là cô! Tôi đã bảo cô đừng nói cho chị tôi biết rồi mà! Ai khiến cô đi lo việc bao đồng thế?”.

Hứa Tịnh Nhi nghe thấy vậy lại phát tiết.

Từ bé cô đã dạy cậu, đối xử với con gái phải nhẹ nhàng, hơn nữa, nếu như Cố Tuyết không gọi cô đến, thì cậu sẽ còn phá đến mức nào nữa?

“Em im miệng cho chị! Còn dám mắng Tiểu Tuyết! Không học hành cho tử tế, vừa về đã gây chuyện, em…”. Mặc dù Hứa Tịnh Nhi rất tức giận, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, có muốn dạy dỗ em trai cũng không phải chỗ, vẫn nên thu dọn tàn cục trước đã.

Cô hít một hơi sâu, hạ giọng nói: “Bây giờ ngậm miệng vào cho chị đã, ở yên đây, đừng gây chuyện nữa!”.

Mặc dù Hứa Triển Vọng vẫn ấm ức, nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom