Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 920


Chương 920

“Chuyện giữa anh và Hứa Tịnh Nhi sau khi kết hôn, những gì tôi biết tôi đã nói cho anh cả rồi, chuyện khác giữa hai người thì tôi không biết. Nhưng… anh có thể về chung cư mà hai người sống sau khi kết hôn xem xem, không chừng có thể giúp anh nhớ ra gì đó”.



Cố Khiết Thần rời khỏi A-Pub, ngồi vào xe. Anh vừa khởi động xe vừa đeo tai nghe bluetooth, gọi vào một số điện thoại.

Đã nửa đêm, gần một giờ hơn, người ở bên kia điện thoại rõ ràng là bị đánh thức, giọng nói có vẻ mơ màng và khàn khàn vì mới tỉnh dậy, lúc lên tiếng hỏi còn chứa đựng vẻ ngạc nhiên: “Cố tổng? Muộn thế này rồi anh có chuyện gì sao?”.

Cố Khiết Thần đi thẳng vào vấn đề: “Địa chỉ chung cư mà tôi và Hứa Tịnh Nhi sống sau khi kết hôn là ở đâu? Còn chìa khóa của chung cư, anh có biết nó ở đâu không?”.

“…”.

Không ngờ nửa đêm rồi mà anh lại hỏi về chuyện này, trợ lý Lâm trở nên hoang mang.

Không phải anh không quan tâm tới chuyện của Hứa Tịnh Nhi sao? Hứa Tịnh Nhi yêu cầu gặp anh bàn chuyện hợp đồng, anh cũng ra vẻ thờ ơ chán ghét.

“Hả?”.

Giọng nói nhàn nhạt vang lên, mang theo cảm giác áp bức nặng nề. Trợ lý Lâm giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Anh ta nói ra địa chỉ chung cư một cách rõ ràng, chính xác mà lại nhanh chóng. Còn chìa khóa… ở trong tay Cố Khiết Thần, anh ta cũng không biết Cố Khiết Thần để đâu.

Ở chỗ anh ta không có chìa dự phòng. Trợ lý Lâm nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ tới điều gì, lại nói: “Có lẽ trong văn phòng anh có chìa khóa của chung cư!”.

Cố Khiết Thần xoay vô lăng, thuận miệng hỏi một câu: “Chìa khóa tôi để ở chỗ nào trong văn phòng?”.

“À… Cũng không phải anh để, lúc trước anh và cô Hứa ly hôn, cô Hứa trả lại anh mấy món đồ mà anh tặng cho cô ấy, chìa khóa của chung cư cũng trả lại. Tôi nhớ anh cất hết chúng vào một cái túi, đặt ở ngăn kéo cuối cùng bên trái bàn làm việc”.

Trợ lý Lâm dừng một lúc, sau đó bên kia vang lên tiếng mặc quần áo sột soạt: “Cố tổng, bây giờ tôi sẽ đến văn phòng lấy chìa khóa chung cư cho anh”.

“Không cần đâu, tôi đi lấy là được, anh ngủ tiếp đi”.

Nói xong, Cố Khiết Thần cúp máy một cách dứt khoát, gỡ tai nghe xuống, lái xe về phía tòa nhà của Tập đoàn Cố Thị.

Đêm đã khuya, trên đường không còn nhiều xe, Cố Khiết Thần lái đi rất nhanh. Sau khi đỗ xe ổn định, anh bước vào tòa nhà, đi thang máy về lại văn phòng.

Anh mở ngăn kéo mà trợ lý Lâm nói, trong đó đúng là có một chiếc túi giấy, anh bèn lấy ra.

Trong túi giấy có đến mấy chiếc hộp đựng trang sức, Cố Khiết Thần lấy từng cái một ra, lần lượt mở từng cái. Ba chiếc hộp đựng trang sức đều là… nhẫn, vả lại còn là nhẫn kim cương giá trị không rẻ.

Một trong số đó rất thân thuộc với anh, bởi vì đó là nhẫn của mẹ anh, cũng là di vật của mẹ dặn anh tặng cho vợ tương lai của anh.

Hai cái còn lại rõ ràng anh chưa từng thấy, bây giờ nhìn chúng lại không hề có cảm giác lạ lẫm…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921


Chương 921

Bên trong túi còn có một chiếc thẻ đen, anh cũng rất quen thuộc, đó là… thẻ chính mà anh bắt đầu sử dụng từ lúc mười tám tuổi.

Theo như trợ lý Lâm nói, ba chiếc nhẫn này đều là anh tặng cho Hứa Tịnh Nhi, ngay cả thẻ chính của mình cũng tặng cho cô, thế nên, anh thật sự rất thích Hứa Tịnh Nhi? Nếu không… sao lại tặng cho cô ba chiếc nhẫn?

Trong đầu vẫn không thể nhớ được gì, Cố Khiết Thần cất hộp đựng trang sức vào lại, lấy chìa khóa của chung cư trong túi giấy ra. Sau đó, anh rời khỏi văn phòng, xuống lầu, lái xe đến chung cư.

Dù không có ký ức, Cố Khiết Thần cũng có thể dễ dàng về đến cửa căn hộ, lấy chìa khóa mở cửa.

Lâu không có người ở, trong căn hộ đầy bụi bặm, hơn nữa không có chút hơi người nào. Cố Khiết Thần có tính sạch sẽ, nhưng lúc này anh lại không hề thấy chán ghét, không do dự bước chân vào trong.

Lại là cảm giác đó…

Rõ ràng trong đầu trống rỗng, thế mà nơi đây lại không khiến anh có cảm giác lạ lẫm hay ghét bỏ nào, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác thoải mái và là chốn thuộc về.

Nhưng anh đi khắp căn hộ mà không nhìn thấy thứ gì liên quan đến Hứa Tịnh Nhi, trong căn hộ gần như không có dấu vết nào cho thấy có nữ chủ nhân từng sống ở đây.

Không phải đây là nơi anh và Hứa Tịnh Nhi sống sau khi kết hôn sao? Chẳng lẽ… sau khi ly hôn, Hứa Tịnh Nhi dọn đi không để lại bất cứ thứ gì?

Chỗ duy nhất kỳ lạ đó là… anh nhìn thấy tủ rượu trong phòng làm việc trống trơn, trên mặt đất xếp đầy chai rượu đã uống hết, xếp một cách ngăn nắp gọn gàng, giống như có người cố ý xếp như vậy.

Uống hết rượu rồi không vứt chai rỗng đi mà lại cố tình xếp gọn gàng, giống như… đang mượn điều này nhớ nhung ai đó vậy.

Ý nghĩ này lướt qua trong đầu Cố Khiết Thần, cả người anh giống như bị sét đánh, vô cùng chấn động.

Sau phẫu thuật anh tỉnh dậy, bất luận là Từ Soái hay là trợ lý Lâm thì cũng đều nhắc anh không biết bao nhiêu lần về Hứa Tịnh Nhi. Thế nhưng anh không có cảm giác gì, cứ như người ngoài cuộc, như một vị khán giả đi xem kịch vậy.

Lúc này, không ai nói gì bên tai anh nữa. Anh cứ đứng đó, nhìn những bình rượu rỗng đầy mặt đất. Trong đầu bất giác hiện lên một suy nghĩ.

Suy nghĩ đó được hình thành từ việc nhớ ai đó, nhớ một bóng hình nào đó. Hình như…là đang nhớ về cô ấy – Hứa Tịnh Nhi.

Anh cũng không biết nữa. Anh muốn gặp cô, muốn nói với cô. Muốn hỏi cô về anh của quá khứ.

Khiết Thần lấy điện thoại ra, định gọi số của Hứa Tịnh Nhi thì phát hiện ra anh không hề có số của cô. Hơn nữa, giờ cũng muộn rồi. Có lẽ, cô cũng đã ngủ say.

Khiết Thần bỏ điện thoại xuống. Lòng anh nặng trĩu như muốn anh phải làm điều gì đó. Anh ra khỏi chung cư, ngồi vào xe và khởi động máy.

Đợi đến lúc anh định thần lại thì xe của anh đã đậu trước cửa nhà họ Hứa. Có lẽ lúc này, trong ký ức của anh, nơi ở của Hứa Tịnh Nhi chính là ở nhà họ Hứa. Anh còn từng bị ông nội ép đi tới đây một lần.

Cũng không biết giờ Hứa Tịnh Nhi có còn sống ở đây nữa hay không.

Dù không chắc chắn nhưng Khiết Thần cũng không muốn rời đi. Anh tấp xe vào lề đường, ngả người ra ghế. Một tay anh đặt lên vô lăng, ngước nhìn lên lầu hai của nhà họ Hứa, nhìn về phía căn phòng bên trái.

Đó là phòng của Hứa Tịnh Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 922


Chương 922

Có lẽ cả nhà họ Hứa đã ngủ. Bóng tối bao trùm từng căn phòng. Chỉ có đèn ngoài cửa vẫn sáng, rọi xéo vào xe ô tô. Khiết Thần nhìn chăm chăm về hướng đó. Cảm giác buồn bã dần biến mất. Mắt anh dần trùng xuống.

Sáng sớm, người giúp việc mở cửa đi đổ rác thấy chiếc xe đỗ bên đường thì tò mò nhìn thử và nhận ra Khiết Thần. Thế là người này chạy vào trong biệt thự báo cáo.

Ông bà Hứa vừa tỉnh dậy, nghe tin Khiết Thần tới thì nhìn nhau rồi vội vàng rửa mặt, chạy ra đón.

Khiết Thần bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Kể cũng lạ, sau khi phẫu thuật xong anh không ngủ được sâu, hơn nữa luôn trong trạng thái cảnh giác. Thật không ngờ tối qua anh lại ngủ say đến vậy…

Anh nhìn ông bà Hứa rồi nhìn xuống, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lúc anh nhìn lại họ lần nữa thì đã lấy lại được vẻ vô cảm vốn có của mình. Anh ngồi thẳng người dậy, đẩy cửa và bước xuống xe.

Ông bà Hứa đã nghe được việc anh lấy lại tập đoàn Cố Thị nên mừng lắm. Cộng thêm việc ông cụ Hứa cũng đã tỉnh lại nên đương nhiên càng tỏ ra cung kính với anh hơn. Dù anh đã ly hôn với con gái mình.

“Khiết Thần…sao đột nhiên lại tới vậy, có chuyện gì không?”, ông Hứa cẩn trọng hỏi.

Ông ta đã không còn hi vọng Hứa Tịnh Nhi có thể mang lại lợi lộc gì cho gia đình, giờ chỉ mong cô không đắc tội với Khiết Thần đã là tốt lắm rồi.

Khiết Thần lễ phép chào rồi hỏi: “Hứa Tịnh Nhi có nhà không ạ?”

Ông bà Hứa nhìn nhau, cảm thấy hoang mang. Sao Khiết Thần lại tới đây tìm Hứa Tịnh Nhi nhỉ?

Mặc dù cảm thấy nghi ngờ nhưng bà Hứa Vẫn trả lời: “Khiết Thần, sau khi hai đứa ly hôn thì con bé không về nhà…”

“Vậy sao?”, Khiết Thần gật đầu

“Con vẫn có việc, con đi trước đây”.

“Khiết Thần, đợi đã…”, bà Hứa vội vàng lên tiếng.

Bà Hứa xoa hai tay vào nhau, mặt đầy vẻ nịnh nọt: “Khiết Thần, con cũng đã tới rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng này…có lẽ cả tối qua ở đây phải không? Trong xe ngủ chắc khó chịu lắm. Hay là vào nhà rửa mặt nghỉ ngơi, ăn sáng, đợi tỉnh táo lại rồi hẵng đi”.

Bà ta nhìn thần sắc của Khiết Thần: “Hơn nữa, con muốn gặp Hứa Tịnh Nhi phải không? Lát nữa mẹ gọi điện để Hứa Tịnh Nhi về nhà. Như vậy hai đứa cũng có thể ăn sáng với nhau để nói chuyện”.

Bà Hứa lật nhanh như bánh tráng. Khiết Thần đã chủ động tìm tới, hơn nữa còn ở đây cả đêm đợi con gái mình thì có khi hai đứa có thể hàn gắn cũng nên. Đương nhiên là bà ta không thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Ông Hứa phản ứng chậm hơn chút nhưng ngay sau đó cũng nhận ra ngay bèn vội vàng hùa theo: “Đúng đấy Khiết Thần, hiếm khi con tới, vào nhà một lúc đi”.

Khiết Thần định từ chối nhưng nghe bà Hứa nói là sẽ gọi điện kêu Hứa Tịnh Nhi về thì anh do dự.

Giờ anh không có số của Hứa Tịnh Nhi, cũng không biết đi đầu tìm cô. Huống hồ dù có số thì chưa chắc Hứa Tịnh Nhi đã nghe máy của anh…

Thế là anh khẽ mím môi: “Vậy làm phiền rồi ạ”.

Khiết Thần vào phòng của Hứa Tịnh Nhi. Người giúp việc mang khăn mới cùng bàn chải tới rồi lui ra. Anh đi đánh răng rửa mặt, sau khi tỉnh táo mới bước ra.

Hứa Tịnh Nhi sau khi lấy chồng thì phòng cô vẫn luôn giữ nguyên, mỗi ngày đều có người dọn dẹp sạch sẽ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 923


Chương 923

Anh liếc nhìn một lượt, căn phòng được bày trí hết sức nữ tính. Trên giường có không ít gấu bông. Bức tường được dán giấy màu hồng, trên bàn sách có không ít những vật dụng dễ thương.

Lúc nhìn lên bàn học, anh bỗng nhìn xuống một khung ảnh, đó là bức ảnh anh chụp chung với Hứa Tịnh Nhi.

Anh bước tới, cầm lên xem.

Bức ảnh này anh vẫn nhớ. Đó là lúc mới vào đại học. Anh Và Từ Soái gặp Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần trong sân trường. Bức ảnh vốn do Tiêu Thuần chụp cho ba người là anh, Từ Soái và Hứa Tịnh Nhi. Nhưng đến giây cuối cùng chuẩn bị bấm nút thì Từ Soái bỗng nhảy ra, chỉ còn lại trong khung hình anh và Hứa Tịnh Nhi.

Đây là bức ảnh đầu tiên họ chụp chung và…hình như…cũng là bức ảnh duy nhất.

Hứa Tịnh Nhi giữ được bức ảnh này thì có vẻ như đối với anh cô cũng có tình cảm mà.

Suy đoán này khiến anh không khỏi nhếch miệng cười. Một niềm vui bất ngờ, thậm chí khiến anh còn cảm thấy trái tim đập nhanh hơn.

Anh đặt bức ảnh xuống, đi một vòng trong căn phòng. Bên cạnh bàn học là giá sách màu hồng. Trên đó có một ít sách. Anh lấy ra một cuốn, nhìn chăm chăm, vừa hay đó là một cuốn từ điển.

Anh lật đại vài trang. Không có gì đặc biệt. Anh định đặt trở lại giá sách thì bất cẩn chạm vào một món đồ trang trí. Thế là anh cúi xuống, nhặt món đồ đó lên và vô tình liếc nhìn thấy một chiếc hộp nằm bên dưới.

Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Khiết Thần bèn đưa tay ra ấn mật khẩu.

Cách…khóa mở ra.

Khiến Thần nhìn trân trân. Anh không ngờ những con số hiện ra trong đầu mình lại là mật khẩu. Và chiếc hộp được mở ra…Anh vô thức nhìn vào bên trong.

Bên trong không có thứ gì đáng giá. Chỉ có một cuốn sổ da màu trắng.

Khiết Thần do dự nhưng rồi vẫn đưa tay ra cầm cuốn sổ lên.

Một cuốn sổ đầy nữ tính. Hứa Tịnh Nhi đã trân trọng tới mức khóa vào một cái hộp thì chắc chắn đây không phải là một cuốn sổ bình thường. Cuốn sổ giống như nhật ký mà con gái thích lấy ra ghi lại tâm trạng của chính mình vậy.

Có khi nào đây cũng là nhật ký của cô ấy không?

Anh đang xâm phạm vào sự riêng tư của người khác đấy. Lúc anh định đặt cuốn sách trở về chỗ cũ thì bỗng nhiên có tờ giấy bên trong rơi ra.

Khiết Thần vô thức nhìn. Anh nhận ra đó là hai trang giấy của cuốn từ điển khi nãy.

Trong đó có một trang mà chữ “Khiết” được khoanh tròn, còn trang còn lại là chữ “Thần”

Tay anh khẽ run rẩy. Tên của anh được xé ra khỏi cuốn từ điển. Anh không cho rằng mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy. Có lẽ nội dung trong cuốn từ điển này đều là những thứ có liên quan tới anh.

Nếu đã liên quan tới anh thì…Khiết Thần không thể nào chống cứ lại được sự mê hoặc nữa, anh chậm rãi mở cuốn sổ ra.

“Ngày 20/5, hôm nay bố nói với mình là mình có một người chồng đã được đính hôn từ nhỏ. Đợi sau khi mình lớn lên thì người đó sẽ cưới mình. Mình sẽ trở thành vợ của người đó. Người này có một cái tên rất hay: “Khiết Thần”

“Ngày 1/10, rốt cuộc kết hôn là gì vậy? Hôm nay xem phim, cặp đôi trong phim đã kết hôn rồi. Người nữ mặc một chiếc váy cưới màu trắng, người nam mặc một chiếc áo vest đuôi dài. Cả hai đều thề trước thượng đế cùng bên nhau tới đầu bạc răng long. Vì vậy lúc mình và Khiết Thần lấy nhau cũng như vậy sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 924


Chương 924

“Ngày 25/12, hôm nay nghe được tin về Khiết Thần. Nghe nói anh ấy siêu đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả idol mà mình thích nữa. Hơn nữa anh ấy còn cực kỳ thông minh. Nghe nói đã đạt được rất nhiều học vị rồi, là bạch mã hoàng tử của rất nhiều cô gái. Thế nhưng anh ấy ấy là chồng chưa cưới của mình, chỉ thuộc về một mình mình mà thôi”.

“Ngày 1/1, hôm nay nằm mơ, mơ thấy Khiết Thần, mơ thấy hai đứa gặp nhau. Anh ấy cười và gọi tên mình, còn nắm tay mình nữa. Thật đáng tiếc…rõ ràng là trong mơ mình đã nhìn thấy anh ấy, vậy mà khi tỉnh lại lại không nhớ gì. Nhưng mình nhớ một điều, anh ấy thật sự rất đẹp trai”.

“Ngày 14/2 hôm nay là Valentine, có bạn nam tặng thư tình cho mình, tặng socola, còn chặn cả mình lại để tỏ tình. Mình đều xin lỗi và nói với họ rằng họ rất tốt nhưng mình đã có chồng chưa cưới rồi. Không biết hôm nay có cô gái nào tỏ tình với Khiết Thần không? Anh ấy sẽ trả lời họ thế nào nhỉ?”

“Ngày 18/3, hôm nay bố nói với mình là sinh nhật mười tám tuổi của Khiết Thần. Ông nội vì muốn tổ chức tiệc thành niên cho anh nên đã mời nhà mình tới tham gia. Cuối cùng cũng được gặp Khiết Thần rồi. Phải làm sao đây, mình lo lắng quá. Anh ấy có muốn gặp mình không nhỉ? Nhỡ anh ấy không thích mình thì sao? Lần đầu gặp mặt, mình phải mặc gì đây? Phải tặng gì nữa? Cũng không biết anh ấy thích kiểu con gái như thế nào?”

Nhật ký mấy ngày sau đó đều là không biết phải mặc gì, tặng gì và cảm xúc hỗn loạn của cô.

Cho tới trước trước buổi tối sinh nhật mười tám tuổi của anh.

Cho tới buổi lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của anh, cô viết: “Ngày mai được gặp Khiết Thần rồi, mình đã tự tay làm một cái cúc áo, mình làm rất nghiêm túc, hi vọng anh ấy sẽ thích, còn nữa…hi vọng anh ấy có thể thích cả người làm ra chiếc cúc áo này.

Cô gái chất chứa đầy cảm xúc của một người vợ sắp cưới. Hơn nữa còn là lần đầu gặp mặt nên cảm xúc càng đặc biệt hơn.

Khiết Thần nhìn tới đây thì hai tay khẽ run lên.

Món quà lần đầu gặp mặt anh ấy vẫn nhớ.

Anh luôn có thái độ bài trừ đối với người vợ chưa cưới này. Nhưng vì anh chỉ còn mỗi ông cụ nên không muốn cãi lại ông, đành âm thầm chấp nhận. Chỉ cần người vợ này không bám lấy anh, làm phiền anh thì tới độ tuổi thích hợp anh sẽ cưới cô.

Sau khi bố mẹ mất, tập đoàn Cố Thị xảy ra thêm biến cố khiến tính cách của anh càng ngày càng trở nên lạnh lùng. Anh nhạy cảm hơn, cảnh giác hơn. Anh không cho phép người lạ tiếp cận mình. Ngoài ông nội và Từ Soái ra thì những người khác anh đều không quan tâm.

Thế nên khi ông cụ dẫn Hứa Tịnh Nhi tới trước mặt anh thì anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô. Lúc đó anh không hề để ý tới cô nên càng không để ý tới cách cô ăn mặc hay là đang đứng trước mặt anh với tâm trạng gì.

Sau đó, anh đi ra ngoài hít không khí. Cô cũng theo sau, đi tới trước mặt và tặng quà cho anh.

Lúc đó cô gái cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng dù như vậy thì anh cũng không có cảm xúc gì vì anh đã gặp nhiều cô gái thích mình như thế này rồi. Anh nhìn là biết ngay Hứa Tịnh Nhi đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình.

Trước giờ anh làm việc luôn dứt khoát, anh không thích chần chờ.

Vì vậy, anh chỉ nói thẳng với cô: “Tránh xa một chút, tôi không có hứng thú với cô”.

Sau đó anh vứt quà của cô vào trong thùng rác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 925


Chương 925

Đây không phải lần đầu anh từ chối người khác. Cũng không phải lần đầu gay gắt như vậy. Anh cảm thấy làm vậy chẳng có gì là sai cả, không thích thì không nên cho người khác có hi vọng. Cô ấy chịu buông xuôi thì cũng sẽ không làm phiền tới anh nữa.

Điều này chẳng khác gì nhát dao trí mạng đâm thẳng vào Hứa Tịnh Nhi khi cô đang tràn đầy hi vọng.

Khiết Thần đứng ngây ra, nhìn từng dòng chữ cô viết: “Ồ, hóa ra là Khiết Thần còn đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa, chỉ có điều anh ấy không thích quà của mình như mình nghĩ. Còn nữa, anh ấy còn không thích cả mình”.

So với các cảm xúc trước đó cô viết thì rõ ràng là những dòng chữ này vô cùng điềm tĩnh, giống như sau khi tâm trạng đang tràn đầy nhiệt huyết thì lúc này bị dội một gáo nước lạnh vào người vậy, khiến cô bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Sau đó, cuốn sổ không được viết thêm gì nữa. Thi thoảng viết vài từ, cũng không còn nhắc tới Khiết Thần, giống như anh đã biến mất khỏi thế giới của Hứa Tịnh Nhi rồi vậy.

Trong những đoạn hồi ức đó, Hứa Tịnh Nhi cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba, lên đại học và gia nhập đời sống sinh viên.

Đợi đến khi Khiết Thần nhìn thấy những dòng chữ tiếp theo thì có lẽ đã là lúc học được nửa học kỳ đại học. Cô viết: “Hôm nay trong trường mình gặp Khiết Thần. Ban đầu mình còn tưởng mình nhận nhầm, sau đó Tiêu Thuần nói Khiết Thần cũng học ở đây. Thật không ngờ lại gặp anh ấy. Thật không ngờ lại gặp anh ấy trong tình huống này…”

Sau buổi tiệc sinh nhật hôm đó, Khiết Thần không còn gặp lại Hứa Tịnh Nhi nữa, chỉ thi thoảng nghe thấy ông cụ cố có nhắc tới cô. Anh không quan tâm nhiều. Sau đó lúc gặp trong trường, anh thậm chí còn không cả nhận ra cô. Từ Soái phải giờ vờ nhắc nhở rằng ‘đó chẳng phải là vợ chưa cưới của cậu sao?’ thì anh mới để ý.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi thì trong anh vẫn còn cảm giác bực bội. Anh ghét như vậy. Anh mặc kệ cô. Cô cũng không như trước nữa mà bắt đầu giữ khoảng cách với anh.

Hóa ra…Hứa Tịnh Nhi chưa từng nghĩ tới việc bám lấy anh. Sau khi cô biết anh không thích mình thì tự động giữ khoảng cách.

Sự gặp gỡ của họ chỉ là tình cờ. Sau đó Hứa Tịnh Nhi có viết trong nhật ký của mình về điều đó.

Ngày 2/2: Hôm nay ở căn tin gặp được Khiết Thần. Anh ấy cao thật, đứng nổi bật giữa hàng người xếp hàng, nhìn là thấy ngay. Sao mình cảm giác mình so với anh ấy giống như người lùn thế không biết.

Ngày 6/2: Trong lúc thể dục, mình thấy anh đánh bóng rổ. Không phải người ta nói những ai mà học giỏi thì cơ bắp thường không phát triển sao? Tại sao anh ấy lại đánh bóng giỏi như vậy chứ? Nhìn tư thế nhảy lên kìa, ngầu quá. Đổ mô hôi mà cũng gợi cảm nữa. Uống nước thì trông s3xy chưa kìa. Bao nhiêu cô gái đang nhìn anh, hét lên vì anh. Anh ấy có thích ai không nhỉ? Dù có thì người đó cũng không phải là mình.

Ngày 10/2: Mình lại, lại, lại gặp Khiết Thần rồi. Hôm nay thấy một cô gái gửi thư tình cho anh ấy. Cô ấy trông đẹp quá, hình như là hoa khôi khoa ngoại văn. Mình không dám đứng gần để nghe họ nói. Nhưng có lẽ Khiết Thần đã từ chối cô ấy. Bởi vì mình thấy cô ấy chạy bỏ đi với vẻ đau khổ. Hóa ra anh ấy không chỉ đối xử với mình như vậy mà đối với những nữ sinh khác cũng thế. Rốt cuộc phải như thế nào thì mới lọt vào mắt xanh của anh ấy đây?

Ngày 1/3: Mình lại gặp anh ấy nữa. Rõ ràng là mặc áo sơ mi bình thường mà sao trông không giống những người con trai khác. Anh ấy mặc trông vô cùng đẹp, đẹp tới mức không nói nên lời. Anh ấy đi phía trước, mình đi sau, giẫm trùng lên những bước chân anh ấy đi. Mình không biết có phải là đang rung động không nữa. Phải làm sao đây. Tim mình đập nhanh quá…

Ngày 8/3: Mình ở công viên gần trường phát hiện nhiều mèo hoang quá, con nào cũng nho nhỏ. Thật muốn ôm chúng về nhà. Nhưng trong ký túc xá không được nuôi mèo. Ở nhà cũng không được nuôi. Mình thi thoảng đành phải mua đồ ăn mang tới cho chúng. Lúc mình đi thì phát hiện ra một người cũng đang cho chúng ăn. Đã lâu rồi không thấy người nào tốt với lũ mèo. Không ngờ lại là Khiết Thần. Nhìn anh ôm mèo vuốt v3 mình cảm thấy…ôi mình xong đời thật rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 926


Chương 926

Ngày 1/ 4: Hôm nay là ngày nói dối. Thuần Thuần nói với mình hôm nay là ngày tốt nhất để tỏ tình. Hãy đi tỏ tình với người đàn ông mà mình thích. Nếu như bị từ chối thì nói là mình chỉ đùa thôi, cũng không bị mất mặt. Cô ấy hỏi mình có muốn thử tỏ tình với Khiết Thần không. Mình biết là cô ấy đang chế nhạo mình, nhưng tim mình lại đập thình thịch. Lẽ nào mình thực sự thích Khiết Thần đến vậy sao?

Ngày 2 tháng 4: Khiết Thần, tại sao anh lại không thể nhìn em lấy một lần chứ. Em cũng xinh đẹp mà, anh có thể thích em một chút được không?

Sau ngày 2/4, có một thời gian dài Hứa Tịnh Nhi không hề tâm sự bất kỳ điều gì lên cuốn sổ của mình, cũng không biết là vì không gặp lại Khiết Thần nữa hay là vì cô trái tim cô đã đóng băng

Khiết Thần lật mấy trang tiếp theo. Sau mấy trang trắng tinh mới lại hiện ra thêm được vài dòng chữ.

Ngày 28/6: Hai tháng qua mình đã cố gắng bình tĩnh, nỗ lực né tránh Khiết Thần. Mình không còn bắt gặp anh ấy nữa. Mình và anh ấy đã quay trở về hai đường thẳng song song. Mình tưởng rằng như vậy là mình có thể quên được anh nhưng hôm nay Tiêu Thuần mua điện thoại mới, kéo bằng được mình ra sân trường chụp ảnh, thế là mình lại gặp anh.

Tiêu Thuần còn đề nghị chụp ảnh cho hai đứa. Mình tưởng anh sẽ từ chối, nhưng không hề. Hơn nữa ban đầu định chụp mình, Khiết Thần và một người bạn của anh ấy tên là Từ Soái nhưng cuối cùng không hiểu sao Từ Soái lại nhảy ra, chỉ còn lại hai đứa.

Tối đó Thuần Thuần gửi ảnh cho mình. Đây là bức đầu tiên mình và Khiết Thần chụp chung, cũng là bức cuối cùng. Dù là vậy thì mình cũng vui lắm.

Mình nghĩ thông rồi, Khiết Thần không thích mình thì thôi. Mình không làm phiền anh ấy. Mình thích là việc của mình, mình thích trộm anh ấy thì cũng được mà?

Khiết Thần, em vẫn không thể đứng trước mặt anh và hỏi nhưng thực sự là em muốn hỏi rằng anh có thích em không?



Khiết Thần vô thức lướt nhẹ lên dòng chữ cuối cùng. Tay anh run run, một cảm giác khác lạ chạy dọc trong cơ thể.

Hứa Tịnh Nhi chưa từng muốn gây khó dễ gì cho anh. Dù cô thích anh và biết anh không thích cô thì cô cũng không biểu lộ ra ngoài. Cô cất giấu tình cảm, không để cho anh biết, cũng không bám lấy anh mà chỉ đứng từ xa, lặng lẽ thích anh là được.

Lúc đó Hứa Tịnh Nhi đối với anh mà nói đúng là một cô gái dễ ghét.

Khiết Thần nhắm mắt lại, hít thật sâu. Anh lấy lại bình tĩnh, mở mắt ra, tiếp tục lật từng trang. Những trang tiếp theo đều là nói về những chuyện thường ngày của cô. Cô là một cô gái rất dễ hài lòng, một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cô vui vẻ cả ngày.

Anh cứ coi và không khỏi nhếch miệng cười.

Cho tới ngày quen thuộc là ngày 25/10. Lúc này Hứa Tịnh Nhi viết ra mấy dòng thật nặng nề: “Hôm nay là một ngày đen tối”.

Bởi vì đây là ngày anh xảy ra tai nạn. Mà ký ức của anh lại chỉ nhớ tới được đúng ngày này. Sau đó những chuyện xảy ra đều là sự trống rỗng trong đầu anh.

Không biết vì sao mà rõ ràng là những chuyện xảy ra sau đó trợ lý Lâm và Từ Soái đã nói rất nhiều lần rồi nhưng anh anh luôn có một cảm giác sợ hãi đến kỳ lạ.

Lẽ nào, trong ý thức của anh luôn lo lắng về những chuyện xảy ra sau ngày đó sao. Vì vậy khí ức mới vừa hay dừng lại đúng ngày xảy ra tai nạn.

Khiết Thần nuốt nước bọt, tiếp tục đọc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 927


Chương 927

26/10: Khiết Thần đã được cấp cứu thành công. Anh ấy đã sống lại rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy sẽ biến thành người thực vật, có khả năng là sẽ không thể tỉnh được nữa. Minh không tin. Khiết Thần còn trẻ như vậy, lại giỏi giang. Cuộc đời của anh ấy vừa mới bắt đầu, còn chưa kịp hưởng thụ, sao có thể cứ nằm như vậy chứ. Không biết tại sao mà mình lại cứ muốn đi chăm sóc anh ấy. Thế nhưng hôm nay lúc định đi tìm bố mẹ thì mình nghe thấy họ đang bàn đến chuyện thoái hôn…

Thoái hôn…

Khiết Thần vô thức siết chặt cuốn sổ. Anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như có thứ gì đó muốn muốn thoát ra ngoài vậy.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Ngày 28/10: Hôm nay Thuần Thuần tới bệnh viện thăm Khiết Thần. Cô ấy nói với mình rằng tình hình của Khiết Thần rất tệ. Bác sĩ đều không còn hi vọng gì nữa. Ông cũng không thể cầm cự thêm nên đã đổ bệnh. Nếu như Khiết Thần không tỉnh lại thì có thể ông sẽ đi theo anh luôn…Khi đó mình chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, không cần biết sẽ dùng cách gì nhưng mình vẫn muốn nói với bố mẹ là mình sẽ chăm sóc anh, dù anh có không tỉnh lại thì mình cũng muốn làm vậy và không hề cảm thấy hối hận.

Ngày 29/10: Triển Vọng giúp mình thăm dò ý tứ của bố mẹ. Hôm đó những gì mình nghe thấy về việc thoái hôn là có thật. Hơn nữa không chỉ có vậy mà bọn họ đã giúp mình tìm được đối tượng khác rồi. Hình như là họ đã cùng thống nhất hợp tác gì đó, mình không thể kéo dài sự việc được nữa, nhất định phải nghĩ cách thôi.

Ngày 30/10: Hôm nay đợi bố về mình sẽ nói với bố về việc mình đi chăm sóc Khiết Thần. Mình đã nghĩ tới việc làm thế nào để thuyết phục bố, hi vọng mình có thể thành công. Khiết Thần, đợi em, em sẽ ở bên cạnh anh.

“Kiếm cớ”.

Nhật ký không nói gì thêm về “kiếm cớ’, lúc này đầu óc Khiết Thần vẫn trống rỗng, nhưng anh biết Hứa Tịnh Nhi đã thành công. Bởi vì trước đó trợ lý Lâm và Từ Soái đều nhắc với anh về việc Hứa Tịnh Nhi luôn ở cạnh chăm sóc anh khi anh bị bệnh. Sau khoảng thời gian đó, anh mới thay đổi cách nhìn nhận về Hứa Tịnh Nhi.

Dù anh biết kết quả nhưng lại không biết tại sao lại bận lòng đến thế. Anh luôn cảm thấy có điều gì đó rất quan trọng mà bản thân đã bỏ lỡ. Khiết Thần run rẩy lật những trang tiếp theo cho tới ngày 31/10: Cuối cùng mình đã thuyết phục được bố mẹ. Giờ việc tiếp theo là mình hi vọng có thể khiến anh tỉnh lại.

Sau đó chắc là Hứa Tịnh Nhi tới bệnh viên chăm sóc anh. Khoảng ba tháng liền cô ấy không hề ghi bất kỳ điều gì. Dòng ghi tiếp theo là của ba tháng sau đó.

Đó là trước tết năm trước, Hứa Tịnh Nhi lại bắt đầu ghi nhật ký.

Ngày 25/2: Khiết Thần đã tỉnh lại. Lúc anh ấy mở mắt nhìn mình, mình đã thật sự sững sờ. Mình còn tưởng đang nằm mơ nữa. Đã lâu vậy rồi, mình tưởng anh ấy sẽ không thể tỉnh lại được nữa cho tới khi anh ấy nắm tay mình. Mặc dù tay anh chẳng còn chút sức lực nào, hơn nữa còn rất lạnh nhưng lúc đó mình thật sự kích động. Thật vui và thật biết ơn. Có lẽ ngày nào Khiết Thần cũng nghe thấy lời cầu nguyện của mình cảm thấy phiền quá nên đành phải tỉnh lại.

Ngày 3/3: Thời gian Khiết Thần hôn mê khá dài. Hơn nữa do di chứng của vụ tai nạn nên cử động của anh có phần chậm chạp. Giờ anh ấy giống như một đứa trẻ, cần phải học lại từ đầu rất nhiều. Mỗi ngày đều phải làm vật lý trị liệu, rất vất vả. Thế nhưng anh ấy vô cùng quyết tâm, chưa bao giờ cằn nhằn. Đúng là anh ấy cái gì cũng giỏi, cái gì cũng làm được. Chỉ có điều mình cảm thấy thật xót xa.

Ngày 15/3: Hôm nay cuối cùng thì Khiết Thần đã nói lại được rồi. Anh ấy gọi tên mình, là gọi tên mình đấy. Hứa Tịnh Nhi.

Ngày 16/3: Cả tối mình không ngủ được, luôn trong trạng thái phấn khích. Lần đầu tiên Khiết Thần gọi tên mình. Mặc dù nhiều lần mình cũng đã từng mong anh gọi tên như thế. Giọng anh hay vậy cơ mà. Lúc anh thật sự cất tiếng, mình đã bị tan chảy hoàn toàn. Thật đáng tiếc là không thể ghi lại được để ngày nào cũng mở ra nghe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 928


Chương 928

Ngày 20/3: Khiết Thần hồi phục rất nhanh, bởi vì anh còn trẻ. Hôm nay anh có thể đi lại được rồi, mặc dù vẫn phải chống gậy. Lúc mình đỡ anh bước xuống giường, anh không hề từ chối, cũng không biết điều có phải là anh không ghét mình nữa hay không.

Ngày 28/3: Mấy ngày nay Khiết Thần đau đầu không ngủ được, hôm nay đột nhiên bảo mình đọc sách cho anh nghe. Mình ngạc nhiên lắm, vì chỉ lúc anh ấy còn hôn mê mình mới làm vậy. Lẽ nào trong khoảng thời gian đó anh ấy có thể nghe thấy mình nói sao? Mình rất muốn hỏi nhưng lại không dám.

Ngày 1/ 4: Lại là ngày nói dối. Hôm nay lúc mình ở trong phòng với Khiết Thần thì nhớ lại những lời trước đó Thuần Thuần có nói với mình. Vào ngày này nếu tỏ tình mà có bị từ chối thì coi như là nói đùa, không có gì phải ngại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, mình suýt nữa định nói ra: Khiết Thần, em thích anh, cực kỳ, cực kỳ thích anh.

Có điều sau đó mình đã không làm vậy. Haizz, sao mình lại nhát gan thế chứ. Lần sau, lần sau nhất định phải nói ra mới được.

Ngày 20/4: Khiết Thần hồi phục nhanh thật sự. Bác sĩ nói nếu không có gì khác thường thì chỉ cần nửa tháng nữa là có thể xuất viện. Thời gian trôi đi nhanh quá. Khiết Thần hồi phục mình vui lắm nhưng cũng hơi buồn. Sau nửa tháng anh xuất viện thì mình không thể thấy anh mỗi ngày được nữa rồi. Tới khi đó bọn mình lại quay về trạng thái người dưng. Thật đau lòng quá.

Ngày 10/5: Chuyện không muốn đối mặt nhất cũng đã tới. Bác sĩ nói Khiết Thần đã có thể xuất viện. Là vào ngày mai, anh ấy sẽ về lại nhà họ Cố. Mình không thể mỗi ngày chạy tới viện thăm anh nữa rồi. Sau ngày mai, không biết anh ấy có muốn gặp lại mình nữa hay không.

Ngày 15/5: Khiết Thần đã xuất viện được năm hôm, không hề liên lạc với mình. Khoảng thời gian nửa năm vừa qua giống như một giấc mơ vậy, có lẽ anh ấy không thích mình thật. Nhưng mình không hối hận. Nửa năm qua đối với mình chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Duyên phận giữa mình và Khiết Thần dù chỉ tới đây thì mình cũng cam lòng.

Ngày 19/5: Trời ơi…Khiết Thần gửi tin nhắn cho mình. Mình có nằm mơ hay không đây? Hay là bị ảo giác rồi? Anh ấy hẹn gặp mình, ý của anh ấy là gì nhỉ? Muốn nói chuyện với mình sao? Hay là hẹn hò? Phải làm sao đây? Mình kích động quá. Mình không ngủ được. Không được, Hứa Tịnh Nhi, mày phải bình tĩnh lại. Mày là thục nữ, phải thùy mị nết na và chuẩn bị cho tốt vào. Nhất định phải để lại ấn tượng tốt với anh.

Ngày 20/5: Khiết Thần hẹn mình đi ăn. Anh ấy cảm ơn mình, cảm ơn mình đã chăm sóc anh ấy trong thời gian qua. Anh ấy còn cười với mình nữa. Một người luôn lạnh lùng khi cười thật đẹp. Còn nữa. Hôm này là 20/5, anh ấy hẹn gặp mình vào ngày 520, cũng không biết là cố tình hay gì. Đến lúc mình bước ra…anh ấy đã nắm tay mình. Nắm tay con gái là phải chịu trách nhiệm đấy, Khiết Thần anh có biết không?

Hóa ra bọn họ đã bắt đầu như vậy…

Quả thật trợ lý Lâm và Từ Soái cũng đã nói với anh, lúc tỉnh dậy sau vụ tai nạn, anh và Hứa Tịnh Nhi đã ở bên nhau. Nhưng cụ thể tới với nhau như thế nào, bọn họ không phải người trong cuộc, mà anh lại không phải người chia sẻ chuyện tình yêu với người khác, đương nhiên bọn họ đều không biết.

Cố Khiết Thần cũng không ngờ anh lại có ngày chủ động nắm tay một người con gái.

Từ khi bố mẹ qua đời, công ty xáo trộn, chi thứ ép buộc bọn họ nhường chức. Trừ ông nội ra, anh không còn tin tưởng bất kỳ ai, vô cùng lạnh lùng thờ ơ với người khác, thậm chí là đề phòng, kể cả người vợ chưa cưới Hứa Tịnh Nhi mà ông nội gán cho anh.

Anh ghét Hứa Tịnh Nhi chỉ vì không muốn để cô đến gần thế giới của anh mà thôi, không liên quan gì nhiều đến bản thân cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 929


Chương 929

Nhưng… anh lại chủ động nắm tay cô…

Điều này chứng tỏ vào lúc đó, anh đã bắt đầu chấp nhận Hứa Tịnh Nhi, cũng cho phép cô bước vào thế giới của anh.

Ngón tay Cố Khiết Thần khẽ sờ vào dòng chữ trên cuốn nhật ký, Hứa Tịnh Nhi nói: Nắm tay một người con gái thì phải chịu trách nhiệm biết không?

Anh vô thức gật đầu, đúng là phải chịu trách nhiệm…

Nội dung nhật ký phía sau rõ ràng trở nên tươi đẹp nhẹ nhàng hơn, giống như một tia sáng len lỏi vào màn đêm u tối, xua tan bóng tối từng chút một.

Từ nội dung được ghi lại có thể thấy, quan hệ giữa hai người dần dần thân thiết hơn, sự nhút nhát của Hứa Tịnh Nhi cũng dần dần giảm bớt. Sau đó, cô được cưng chiều đến mức có được sự kiêu ngạo và sự nóng tính của người con gái khi yêu. Nhưng cô vẫn có một chút buồn phiền, đó là… ngày nào cô cũng hỏi: Vì sao Cố Khiết Thần vẫn chưa tỏ tình với mình?

Câu này cô viết đến gần một trăm lần, kéo dài ba tháng.

Cho đến mùa đông năm nọ, ngày tuyết đầu mùa, cô mới viết rằng: Hôm nay mình đã tỏ tình với Cố Khiết Thần, anh ấy không chủ động thì để mình chủ động. Hôm nay tuyết thật đẹp, cuối cùng mình cũng nói với anh ấy câu mình muốn nói: Cố Khiết Thần, em thích anh. Sau đó… anh ấy hôn mình, đây là nụ hôn đầu của mình, cũng là của anh ấy. Mình sẽ mãi mãi nhớ ngày hôm nay.

Nụ hôn đó khiến quan hệ của hai người tiến gần thêm một bước, sau đó ngày càng thân mật và hòa thuận, dựa dẫm vào nhau.

Cố Khiết Thần lật xem nhật ký, dù Hứa Tịnh Nhi chỉ viết vài chữ ít ỏi những chuyện xảy ra mỗi ngày, nhưng dường như có thể cảm nhận được sự vui vẻ và hạnh phúc trong tình yêu từ nội tâm cô ấy.

Hứa Tịnh Nhi chạy tin, anh cũng chạy theo cô, thỉnh thoảng còn giúp cô thu dọn cục diện hỗn loạn. Để có thể thu dọn cục diện hỗn loạn tốt hơn, anh vừa chạy vừa dành thời gian rảnh học luật, thi bằng luật sư.

Khi dẫn Hứa Tịnh Nhi đi gặp bạn bè anh, anh bị trêu rằng anh là một người bạn trai nhị thập tứ hiếu, anh cũng không phản bác. Khi Hứa Tịnh Nhi uống say, anh cõng cô về nhà, muốn dạy dỗ cô, cô vừa làm nũng là không còn cách nào.

Anh xem rồi lại xem, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh theo.

Qua một thời gian nữa, anh bắt đầu vào làm việc ở Tập đoàn Cố Thị. Vì chuẩn bị tiếp quản tập đoàn, thời gian đó anh rất bận rộn, thời gian ở cạnh Hứa Tịnh Nhi trở nên ít đi. Hứa Tịnh Nhi thỉnh thoảng sẽ viết mấy lời oán giận trong nhật ký, sau đó giây trước vừa mới oán giận, giây sau lại có thể tự an ủi, tự giải thích, nói rằng cô có thể hiểu Cố Khiết Thần, cô muốn làm một người vợ chưa cưới ân cần chu đáo.

Nhưng khi Cố Khiết Thần xem tiếp trang sau, phát hiện câu chữ Hứa Tịnh Nhi viết rõ ràng bắt đầu trở nên bi thương.

Anh thấy cô viết: Mình và Cố Khiết Thần gần nửa tháng không gặp nhau, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian đi ăn với nhau. Vốn dĩ chúng mình còn đang yên lành, anh lại hỏi mình một câu, sau khi mình trả lời, anh đột nhiên không vui, nhưng mình cũng không trả lời sai… Là ảo giác của mình sao?

Hỏi cô một câu hỏi, sau khi cô trả lời thì không vui?

Cố Khiết Thần không khỏi nhíu mày, anh đã hỏi câu gì? Hứa Tịnh Nhi đã trả lời thế nào? Theo hiểu biết về bản thân mình, anh đã muốn chấp nhận Hứa Tịnh Nhi thì sẽ không dễ dàng giận cô…

Cố Khiết Thần không nghĩ ra, đành xem tiếp.

Sau đó, qua nhật ký có thể thấy số lần Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi gặp nhau càng lúc càng ít, thỉnh thoảng có thể gặp mặt cũng ở bên nhau không bao lâu. Tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi càng ngày càng sa sút, chỉ có thể tự an ủi mình rằng Cố Khiết Thần quá bận rộn, cô phải tha thứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 930


Chương 930

Nhưng cuối cùng đợi đến khi Cố Khiết Thần tiếp quản Tập đoàn Cố Thị, tổ chức tiệc mừng, anh cũng không liên lạc với Hứa Tịnh Nhi, vẫn là Hứa Tịnh Nhi tự đến tiệc mừng. Mặc dù anh cũng giới thiệu với mọi người cô là vợ chưa cưới của anh, nhưng cô cảm thấy dường như anh đã thay đổi, cô lại không thể nói rõ rốt cuộc là thay đổi ở chỗ nào.

Khoảng thời gian Cố Khiết Thần càng ngày càng lạnh nhạt, Hứa Tịnh Nhi rất hoang mang, gần như spam trong nhật ký giống trước kia, chỉ là lần này cô hỏi: Rốt cuộc mình đã làm gì sai?

Mấy chữ đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất nặng nề không hiểu vì sao.

Khác với lần yêu thầm trong mờ mịt trước kia, lần này có nhiều sự đè nén và khó hiểu hơn. Cô bắt đầu tự kiểm điểm, phủ nhận mình, làm gì cũng cẩn thận, sợ mình sơ suất nói sai, làm sai điều gì thì sẽ bị anh chán ghét.

Cộng thêm thời gian đó bố mẹ luôn thúc giục Hứa Tịnh Nhi mau chóng nhắc chuyện kết hôn với Cố Khiết Thần.

Trong bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn, Hứa Tịnh Nhi đưa ra quyết định sai lầm nhất cũng khiến cô hối hận nhất trong cuộc đời mình, cô mượn rượu… chủ động hôn anh…

Hai người suôn sẻ thuận lợi, khiến Hứa Tịnh Nhi nghĩ rằng đám cưới cũng có thể tổ chức thuận lợi. Hai người có thể kết hôn thì có thể hạnh phúc ở bên nhau, bạc đầu răng long.

Trang nhật ký cuối cùng, có lẽ là Hứa Tịnh Nhi nhận được điện thoại trợ lý Lâm gọi tới, nói chuyện Cố Khiết Thần muốn hủy hôn.

Hứa Tịnh Nhi viết: Mình cứ ngỡ chuyện tình của chúng mình là không phụ gặp gỡ, hứa hẹn tương lai.

Có lẽ từ đầu tới cuối đều chỉ là mình cứ ngỡ, Cố Khiết Thần chưa từng nói thích, hóa ra anh ấy thật sự không thích mình.

Tình yêu là chuyện của hai người, những gì mình trải qua chỉ là một chuyện tình đơn phương dài dằng dặc nực cười, còn tự cho mình là đúng.

Những dòng chữ này có dấu vết bị nước thấm qua, đã hơi nhòe đi. Cố Khiết Thần nhẹ nhàng vuốt v3 hàng chữ, trong đầu hiện lên hình ảnh Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, vừa viết vừa rơi nước mắt. Vết thương nơi ngực anh như bị vô số con kiến gặm nhấm, đau đến mức anh đột nhiên cúi gập người xuống.

Cùng lúc đó, đầu anh cũng bắt đầu đau như nứt ra, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán. Anh rên lên khe khẽ, tay dùng sức đỡ lấy trán.

Cuốn nhật ký trong tay không giữ nổi nữa, rơi bộp xuống đất. Hai đầu gối anh vô lực quỵ xuống, cơn đau nơi tim và nơi đầu cùng lúc dâng lên. Trước mắt tối sầm, cơn buồn nôn trào dâng, toàn thân không kìm được mà run rẩy dữ dội.

Có thứ gì đó cuối cùng cũng đã phá bỏ xiềng xích, không ngừng tràn vào trong đầu anh. Từng mảnh vụn bắt đầu ghép lại, đầu tiên là trở thành một bức tranh, sau đó là trở thành một video, cuối cùng giống như một bản điện ảnh, lần lượt lướt qua trước mắt anh.

Nội dung mà anh đọc được trong cuốn nhật ký biến thành hiện thực, hình ảnh liên quan đến Hứa Tịnh Nhi từ trống rỗng đến mơ hồ, sau đó từ mơ hồ trở nên rõ ràng, mỗi phút mỗi giây, mỗi giờ mỗi khắc, ký ức quay lại từng chút một.

Bà Hứa lên tầng mời Cố Khiết Thần xuống ăn sáng, lúc đến cửa phòng thì thấy anh đang quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu, cả người run rẩy, nhìn có vẻ vô cùng đau đớn, bà ta sợ đến mức lảo đảo suýt ngã.

Sợ anh xảy ra chuyện gì, bà Hứa cố nén nỗi sợ hãi, vội vàng bước tới, hỏi han đầy lo lắng: “Khiết Thần, cháu làm sao vậy? Không thoải mái sao?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 931


Chương 931

Bà ta giơ tay ra định đỡ Cố Khiết Thần, nhưng lại bị anh hất đi: “Ra ngoài”.

Giọng nói anh vừa trầm vừa khàn, lẫn chút đau đớn khổ sở, nhưng lạnh lùng và oán hận nhiều hơn…

Tuy bà Hứa không yên tâm, nhưng bà ta còn sợ Cố Khiết Thần hơn, trước giờ anh vẫn luôn tỏ vẻ tôn trọng đối với bà ta, nhưng lúc này, bà ta lại mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm đang ập đến.

“Ừm, bác… bác ở ngay bên ngoài, nếu cháu cần thì… thì gọi bác nhé…”

Ấp a ấp úng nói xong câu này, bà ta xoay người, nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Cố Khiết Thần đau khổ nhắm mắt lại, anh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, bất kể là ba năm trước hay ba năm sau, mỗi chi tiết, mỗi cảnh tượng đều hiện về rành rành trong đầu anh.

Anh vẫn trong tư thế quỳ, cúi người xuống, cầm quyển sổ kia lên. Bàn tay anh run rẩy dữ dội, không thể tiếp tục lật xem được nữa.

Khi Hứa Tịnh Nhi đỡ thay anh nhát dao kia, anh muốn bắt đầu lại với cô, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của bọn họ, nên đã buông bỏ vướng mắc trong lòng từ ba năm trước, cũng không còn xoắn xuýt vì chuyện đó nữa.

Nhưng lúc này anh mới biết mình khốn nạn đến mức nào, mình đã phụ tình yêu lớn lao của Hứa Tịnh Nhi dành cho mình đến mức nào.

Tình cảm của Hứa Tịnh Nhi không phải là trò cười, anh mới là trò cười thực sự.

Cố Khiết Thần bất lực ngã ngồi xuống đất, dựa lưng vào bàn làm việc, ánh mắt lướt qua những dòng chữ mình vừa đọc. Mỗi con chữ như hóa thành hàng nghìn hàng vạn mũi kim nhỏ, đâm vào tim anh, khiến anh đau đến mức cả người như muốn nổ tung.

Nhưng nỗi đau của anh làm sao bằng được một phần vạn nỗi đau Hứa Tịnh Nhi từng chịu đựng…



Bà Hứa mãi không xuống, ông Hứa gọi điện thoại xong cũng đi lên, thấy bà ta đang chần chừ ngoài cửa, vẻ mặt thấp thỏm bất an, ông ta nhíu mày: “Sao bà không vào mà lại đứng đây?”.

Bà Hứa kể lại tình hình, như tóm được cọng rơm cứu mạng, hỏi: “Lúc nào thì Tịnh Nhi về? Chờ nó về thì bảo nó ứng phó với Khiết Thần, nếu không Khiết Thần mà nổi giận, gây rắc rối cho chúng ta, thì chúng ta không xử lý được đâu”.

Nói đến chuyện này, ông Hứa lại phiền muộn: “Điện thoại của nó tắt suốt, gọi mấy lần mà không được, cũng không biết đi đâu mất rồi, thật là!”.

“Cái gì?”, bà Hứa cuống đến mức giậm chân: “Vậy làm sao bây giờ? Dáng vẻ vừa rồi của Khiết Thần như muốn nuốt sống tôi vậy, tôi… tôi đâu có chọc vào cậu ta”.

Ông Hứa cũng hồn bay phách lạc, bọn họ đã quen đẩy Hứa Tịnh Nhi ra, lửa giận của Cố Khiết Thần có cô đứng trước ngăn cản chịu đựng, sẽ không lan đến người bọn họ. Lần này không tìm thấy người, ông ta cũng không khỏi oán thán: “Chắc chắn lại liên quan đến nó, nó cũng thật là, đang yên đang lành tắt máy làm gì chứ? Trước đó không lấy lòng Khiết Thần, bây giờ khiến cậu ta không vui, còn làm liên lụy đến cả chúng ta nữa”.

Ông ta vừa dứt lời, liền nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng động rất lớn, khiến tim ông ta suýt thì ngừng đập.

Ông Hứa vô thức nhìn vào trong, chỉ thấy Cố Khiết Thần sải bước đi ra, toàn thân mang theo sát khí, khiến người ta bất giác sợ hãi, ông ta không khỏi muốn lùi lại.

Nhưng một tay Cố Khiết Thần đã túm lấy cổ áo ông ta, nhấc cả người ông ta lên. Mũi chân không thể chạm đất, cổ bị cổ áo siết chặt, khiến việc hít thở của ông ta dần trở nên khó khăn.

“Các ông… các ông có tư cách gì làm bố mẹ của Tịnh Nhi chứ?”, Cố Khiết Thần gần như rít từng chữ qua kẽ răng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 932


Chương 932

Ông bà Hứa bị dọa cho đờ đẫn, thực sự không hề nghĩ rằng anh sẽ ra tay. Ông Hứa giãy giụa theo bản năng, cầu xin: “Khiết Thần, bác… tôi không thở nổi nữa rồi, thả… thả tôi ra”.

Bà Hứa chần chừ một lúc, thấy khuôn mặt chồng mình đã đỏ bừng lên, dáng vẻ vô cùng khổ sở, cũng vội vàng cầu xin: “Khiết Thần, có chuyện gì thì từ từ nói, cháu thả ông Hứa ra trước đi… Bác xin cháu đấy…”

Cố Khiết Thần vẫn bất động, bàn tay càng ngày càng siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Lúc ở trong phòng, anh đã đấm mạnh một quyền vào giá sách, nên hơi trầy da rướm máu. Lúc này, do dùng sức quá mức, miệng vết thương rách toạc, máu lại càng rỉ ra.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy hung dữ, thậm chí còn có sát khí không chút che giấu, chẳng khác nào Tu La bò ra từ địa ngục.

Thấy sắc mặt ông Hứa đã chuyển từ màu đỏ sang màu tím, bà Hứa cũng không quan tâm được nhiều nữa, giơ tay ra bấu lấy tay Cố Khiết Thần, khóc nói: “Khiết Thần, tốt xấu gì ông Hứa cũng là bố của Tịnh Nhi, cháu định lấy mạng ông ấy thật sao… Mau buông ra!”.

Bố…

Chữ này dường như cuối cùng cũng khiến Cố Khiết Thần tỉnh táo lại, anh đảo tròng mắt cứng ngắc, đáy mắt vẫn còn sự khát máu, nhưng ngón tay đã buông lỏng ra.

Ông Hứa trượt ngã xuống đất, ôm cổ ho khù khụ, bà Hứa lao tới bên cạnh ông ta: “Ông không sao chứ?”.

Cố Khiết Thần cụp mắt, hơi nghiêng đầu nhìn ông ta.

Ông Hứa co rúm người lại, vô thức dịch về phía sau, vừa rồi ông ta suýt nữa… suýt nữa thì bị ngạt thở rồi…

“Sau này đừng liên lạc với Hứa Tịnh Nhi nữa”.

Ông Hứa và bà Hứa đều sửng sốt, sau đó bà Hứa có phản ứng trước: “Khiết Thần, ý… ý cháu là sao? Tịnh Nhi là con gái bác, cháu bảo các bác đừng liên lạc với nó nữa? Lẽ nào cháu muốn các bác cắt đứt quan hệ với nó sao? Vậy… vậy thì hơi quá đáng rồi đấy!”.

Cố Khiết Thần nhếch môi, dời ánh mắt lạnh lùng từ ông Hứa sang bà Hứa, chậm rãi cúi người, khuôn mặt đẹp trai dần lại gần bà Hứa.

Nghĩ đến chồng mình khi nãy suýt nữa thì bị bóp ch3t, sắc mặt bà Hứa trắng bệch, cũng không khỏi lùi lại.

“Bà nghĩ là tôi đang thương lượng với ông bà sao?”.

Giọng nói của anh nhẹ bẫng, không có gì là đao to búa lớn, nhưng sống lưng bà Hứa vẫn đổ mồ hôi lạnh, tay chân cũng mất khống chế run rẩy. Bà ta cúi đầu, lắp bắp đáp: “Bác… các bác biết rồi, các bác sẽ không… liên lạc với Tịnh Nhi nữa, sẽ không liên lạc nữa…”



Cố Khiết Thần quay lại phòng lấy cuốn nhật ký, rời khỏi nhà họ Hứa, ngồi vào xe.

Anh đặt cuốn nhật ký ở ghế lái phụ, rồi lấy điện thoại, gọi cho Hứa Tịnh Nhi. Bên kia chỉ vang lên tiếng máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.

Cố Khiết Thần mở danh bạ, tìm số điện thoại của Tiêu Thuần rồi gọi.

Chuông reo một lúc bên kia mới nghe máy, giọng nói bình thản: “Anh Khiết Thần, có chuyện gì sao?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 933


Chương 933

Cố Khiết Thần hỏi thẳng: “Hứa Tịnh Nhi ở đâu? Anh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, anh muốn gặp cô ấy, có chuyện muốn nói với cô ấy”.

Bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi đáp: “Anh Khiết Thần, Tịnh Nhi… không muốn gặp…”

Cô ấy còn chưa nói xong, Cố Khiết Thần bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn, mang theo chút yếu đuối và van nài: “Xin em hãy nói với cô ấy”.

Tiêu Thuần nhất thời á khẩu.

Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn cuốn nhật ký nằm ở ghế lái phụ, giọng nói càng nhỏ hơn: “Ba năm trước hủy hôn, anh vẫn nợ cô ấy một lý do”.

Tiêu Thuần biết, lý do này đã hành hạ Hứa Tịnh Nhi bao nhiêu năm, khiến cô không ngừng phủ định bản thân, hoài nghi bản thân, cũng trở thành vướng mắc lớn nhất trong lòng cô. Bây giờ cô ấy không phải đang giúp Cố Khiết Thần, mà là giúp Tịnh Nhi, giải đáp được điều này thì cô mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Cô ấy nhắm mắt, nói: “Chuyến bay của Tịnh Nhi cất cánh lúc ba giờ chiều, cô ấy đã đến sân bay rồi. Nếu anh muốn gặp cô ấy thì chỉ có ba tiếng cuối cùng”.

“Cảm ơn em”.

Cúp máy xong, Cố Khiết Thần lại gọi cho trợ lý Lâm. Bên kia vừa nghe máy anh đã lập tức hạ lệnh: “Ba việc, một, đến phòng làm việc của tôi lấy nhẫn, mang đến sân bay cho tôi, hai, thông báo cho tất cả phương tiện truyền thông đến sân bay, ba, làm ngay lập tức cho tôi!”.



Sau khi đến sân bay, Hứa Tịnh Nhi ký gửi hành lý, đang chuẩn bị qua cửa an ninh, thì loa của sân bay bỗng vang lên: “Cô Hứa Tịnh Nhi của chuyến bay xxx, cô có đồ bị thất lạc, sau khi nghe được thông báo mời cô nhanh chóng đến quầy nhận đồ bị mất”.

Hứa Tịnh Nhi dừng bước.

Đây là chuyến bay của cô, vậy thì chắc hẳn Hứa Tịnh Nhi này cũng là cô, cô làm rơi cái gì sao?

Hành lý đã ký gửi, Hứa Tịnh Nhi kiểm tra balo tùy thân, cũng không phát hiện bị mất cái gì… Cô hơi nhíu mày, chẳng lẽ người ta bị nhầm?

Thời gian còn sớm, thông báo được phát đi phát lại, Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ, rồi vẫn đi về phía quầy nhận đồ bị mất.

Khi còn cách hơn 100m, cô liền dừng bước.

Phía trước là một bóng dáng cao ráo đang đứng đó, chiếc áo nỉ có vẻ trẻ trung trước đó đã được đổi thành bộ vest vừa người, mái tóc rũ xuống cũng được chải hất lên, lấy lại vẻ chín chắn gò bó phù hợp với lứa tuổi. Thứ duy nhất không thay đổi dù có là lúc nào đi nữa chính là khuôn mặt đẹp trai của anh.

Hứa Tịnh Nhi cụp mắt, bỗng nhiên hiểu ra.

Khuôn mặt cô không có cảm xúc gì dư thừa, vẫn là dáng vẻ bình thản đó. Khi cô ngẩng lên, thì thấy Cố Khiết Thần đã cất bước, đi từng bước về phía cô.

Cho đến khi Cố Khiết Thần còn cách Hứa Tịnh Nhi ba bước, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Đứng ở đây, có gì nói luôn đi”.

Cố Khiết Thần dừng bước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt rất bình tĩnh, vẻ mặt rất bình tĩnh, ngay cả giọng nói cũng rất bình tĩnh.

Anh chậm rãi siết chặt bàn tay, nuốt mấy ngụm nước bọt rồi mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Hứa Tịnh Nhi, anh xin lỗi, dù là bây giờ hay ba năm trước, anh đều có lỗi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 934


Chương 934

Đôi lông mi dài của Hứa Tịnh Nhi run rẩy.

Nhìn cách ăn mặc của Cố Khiết Thần, cô đã đoán được chắc hẳn anh đã lấy lại trí nhớ, anh nói lời xin lỗi không khiến cô ngạc nhiên. Nhưng cô không ngờ anh lại nhắc đến ba năm trước, còn xin lỗi cô vì chuyện của hồi đó.

Dù là khoảng thời gian hạnh phúc và hòa thuận sau khi kết hôn, anh cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện hủy hôn vào ba năm trước…

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi dao động, cô nhìn thẳng vào mắt Cố Khiết Thần, kiềm chế sự run rẩy, hỏi rõ ràng từng chữ: “Ba năm trước, anh có lỗi gì?”.

Đáy mắt Cố Khiết Thần lóe lên tia sáng, khóe mắt hơi đỏ, anh nhìn thẳng vào mắt cô, tuy khó khăn nhưng vẫn nói rõ ràng rành mạch: “Sau khi anh vào Cố Thị thì dần tiếp quản nghiệp vụ của công ty, bao năm nay, Cố Thị và Hứa Thị vẫn luôn hợp tác với nhau, thế nên anh biết rõ tình hình tài chính của Hứa Thị. Lúc đó nó luôn làm ăn thua lỗ, quay vòng vốn không thuận lợi, nhưng bố em có dã tâm rất lớn, còn muốn mở rộng phát triển nghiệp vụ thêm, sau đó… ông ta tìm tới anh”.

“Ông ta hy vọng hai nhà chúng ta có thể hợp tác chặt chẽ hơn, đề nghị chúng ta nhanh chóng kết hôn, còn nói đây cũng là ý của em”.

Hứa Tịnh Nhi biết, thời gian đó bố mẹ cô suốt ngày giục cô đề nghị kết hôn với Cố Khiết Thần. Lúc đầu cô không đồng ý, vì thời gian đó Cố Khiết Thần rất bận, cô cũng còn đi học, một là cô không muốn gây nhiễu cho Cố Khiết Thần, hai là cũng không sốt ruột. Sau đó Cố Khiết Thần bắt đầu lạnh nhạt với cô, thái độ cũng có sự thay đổi, khiến cô nóng lòng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, vì sợ mất anh, nên cô mới muốn dùng hôn nhân để nắm lấy trái tim anh.

Cô không ngờ bố cô lại đến gặp Cố Khiết Thần trước, nói với anh những lời không tồn tại đó.

Cách nói hiện giờ của Cố Khiết Thần vẫn coi như quan tâm đến thể diện của cô, không nói đến mức quá khó nghe. Nói cách khác thì là bố cô vì tiền mà tìm tới Cố Khiết Thần, lấy cô làm lý do để vòi tiền.

Đây là chuyện mà bố cô có thể làm ra được…

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, nở nụ cười khổ, tuy trong lòng biết rõ, nhưng không thể không cảm thấy bi ai.

Cô hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc sa sút, hỏi: “Rồi sao nữa?”.

“Anh không tin em là người như vậy, những lời bố em nói, anh không tin một chữ nào, nên anh muốn gặp em nói chuyện, một ngày trước hôm chúng ta gặp nhau…”

Cố Khiết Thần mím môi, lông mày dần nhíu lại, ngừng mấy giây mới nói tiếp: “Anh nhận được một video”.

“Trong video là cuộc nói chuyện giữa em và bố em, em nói em biết chuyện bọn họ muốn hủy hôn cho em, và chọn một vị hôn phu khác, em cũng đồng ý với việc làm này, nhưng em nghĩ làm như vậy không đảm bảo, nên muốn bắt cá hai tay”.

“Đầu tiên em phân tích lợi hại với bố mẹ em, em liệt kê một cách rõ ràng những lợi ích mà Cố Thị có thể mang lại cho gia tộc nhà em, tường tận không khác nào một bản báo cáo”.

“Sau đó em nói tạm thời em không hủy hôn, mà đến bệnh viện chăm sóc anh, nhỡ anh tỉnh lại thì em chính là ân nhân cứu mạng của anh, hôn sự của chúng ta cũng được chắc chắn. Nếu anh không tỉnh lại, thì em sẽ hủy hôn một cách đường hoàng, không ai bới móc được gì”.

“Anh bảo người phân tích video này, điều tra xuất xứ, cho thấy video này là thật, không bị cắt ghép tý nào. Tuy không điều tra được người gửi cho anh, nhưng lần theo manh mối này, anh lại điều tra ra một chuyện khác”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 935


Chương 935

“Anh gặp tai nạn… không phải là ngoài ý muốn, mà do người khác gây ra, hơn nữa chuyện này… cũng có phần của bố em”.

“Bố mẹ anh bị người thân thiết tin tưởng nhất bán đứng mới bất ngờ qua đời. Tịnh Nhi, lúc đó anh… anh không thể đối mặt với chuyện này, đối với anh em chỉ toàn lợi dụng, em bảo thích anh, yêu anh, thậm chí đòi kết hôn với anh, đều là lợi dụng…”

Nghe những lời Cố Khiết Thần nói, Hứa Tịnh Nhi sửng sốt, đầu óc trống rỗng, thậm chí ánh mắt cũng đánh mất tiêu cự.

“Bố em tham gia vào vụ tai nạn, chắc là vì thấy mối quan hệ của chúng ta luôn rất tệ, ông ta nghĩ có lẽ anh sẽ không cưới em. Ông ta nóng lòng muốn tìm nguồn vốn mới, thì phải tìm được đối tượng liên hôn mới. Nhưng lúc đó ông ta không dám đắc tội với anh, đắc tội với nhà họ Cố, thế nên, chỉ cần anh xảy ra chuyện, anh chết, nhà họ Cố sụp đổ, thì ông ta không cần sợ gì nữa”.

“Bố em đối xử với anh như vậy, anh không quan tâm, nhưng Tịnh Nhi, anh không dám nghĩ liệu em có tham gia vào chuyện này không, hoặc là em không tham gia, nhưng em biết chuyện… mà lại ngầm thừa nhận”.

“Anh thậm chí còn không dám điều tra tiếp, anh cũng không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì đối với bố em, anh coi như không biết chuyện này”.

“Anh không quan tâm bố em nghĩ gì, làm gì, nhưng anh quan tâm đến em. Anh quan tâm đến em hơn cả tưởng tượng của anh, quan tâm đến mức… cho dù vụ tai nạn có liên quan đến em, cho dù em chăm sóc anh là có mục đích, cho dù em ở bên anh là vì tiền, chỉ cần… chỉ cần em đối với anh có một chút thật lòng thôi là được. Thật đấy, một chút thôi cũng được…”

“Thế nên anh đã thăm dò em ba lần, em còn nhớ chứ? Anh hỏi em về tình hình của Hứa Thị ba lần, lần nào em cũng nói không sao, lời nói dối đó em nói trơn tru không một sơ hở. Rõ ràng anh có thể nhìn ra được người khác có phải đang nói dối hay không, nhưng lại mất năng lực phán đoán đối với em. Anh không thể nhìn ra được câu nào của em là thật, câu nào là giả”.

“Nực cười lắm đúng không? Một người từng coi khinh tình cảm như anh lại vì em mà lo được lo mất, vì em mà lo lắng bất an, vì em mà thấp thỏm không tự tin, trở thành một kẻ yếu đuối”.

Cố Khiết Thần cười tự giễu, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, chậm rãi lăn xuống.

“Sau đó, em cứ đuổi theo đòi anh kết hôn, bóng gió một cách trắng trợn, thậm chí còn tự lao vào lòng anh… Trong tuần anh nói sẽ cho em một lời giải thích, anh tự hỏi chính mình, liệu anh có thể chấp nhận việc em không yêu anh mà sống cả đời như vậy hay không? Liệu anh có thể để em ở bên cạnh, nhưng không bao giờ có thể thực sự thổ lộ tình cảm với em hay không? Liệu anh có thể dùng tiền của anh để trói buộc em với anh hay không?”.

“Câu trả lời của anh là… nếu như… nếu như anh không yêu em nhiều như vậy thì được. Nếu anh bớt quan tâm đến em một chút thì được… Nhưng không có nếu như, thế nên anh đã lựa chọn hủy hôn, nhưng cho dù hủy hôn thì cũng chỉ là lùi một bước để thăm dò”.

“Anh không đích thân gọi điện thoại cho em mà để trợ lý Lâm gọi. Anh nghĩ, với tính tình của em, sao có thể chịu để bị anh hủy hôn một cách không rõ ràng chứ? Anh chờ em bất chấp tất cả để chạy tới tìm anh như trước kia. Em cũng biết là từ trước đến giờ anh luôn phải bó tay với em, em nói gì anh cũng sẽ đồng ý. Em đuổi theo anh đòi kết hôn nhiều lần như vậy, đây là lần cuối cùng, em đòi kết hôn một lần này thôi, như vậy là đủ rồi…”

“Cuối cùng em chẳng hỏi anh câu nào, em chấp nhận lời hủy hôn của anh, thậm chí ngày hôm sau còn ra nước ngoài du học không chút do dự. Lúc đó anh còn mang chiếc nhẫn mà anh đã chuẩn bị sẵn đến sân bay. Anh nhìn em đầu không ngoảnh lại lên máy bay, không chút lưu luyến. Em tuyệt tình như vậy, cứ như là… trong lòng em, anh chẳng là gì, thậm chí em còn không muốn hỏi nguyên nhân”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 936


Chương 936

Cố Khiết Thần hơi ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự chua xót đang dâng lên ở lồ ng ngực, tiếp tục nói: “Cho đến khi… anh đọc được cuốn nhật ký của em, anh mới biết mình đã sai nhiều đến mức nào… Hóa ra Hứa Tịnh Nhi yêu Cố Khiết Thần rất rất nhiều…”

“Có duyên gặp gỡ, tương lai mong chờ”.

Đôi mắt Cố Khiết Thần đỏ hoe, anh đọc mấy từ đó, mà giọng khàn đặc cả đi, nhưng vẫn có thể nghe ra sự lưu luyến bên trong.

Không cần phải nói gì cả, ngần đó chữ là đủ rồi.

Đó là kỳ vọng đẹp nhất của Hứa Tịnh Nhi, trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, nhưng nam chính của câu chuyện, đến tận bây giờ mới biết…

Hứa Tịnh Nhi đã nước mắt giàn giụa từ lâu, cô nhìn người đàn ông trước mặt qua làn nước mắt.

Hai người đứng trong sân bay người qua kẻ lại, cứ thế im lặng nhìn đối phương, không ai thốt lên được lời nào.

Trợ lý Lâm và các phóng viên chạy đến nơi, ào ào xông tới, Tiêu Thuần và Từ Soái nói chuyện qua điện thoại, đều cảm thấy không yên tâm, nên cũng chạy tới.

Trợ lý Lâm bước lên trước, thận trọng lên tiếng: “Cố tổng, đồ anh cần đây”.

Nói rồi, anh ta đưa ra một hộp trang sức.

Cố Khiết Thần nhận lấy, từ từ mở nắp ra, bên trong có đặt một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó anh vẫn đeo trên cổ suốt ba năm qua, lúc kết hôn, bị ông nội ép đưa cho Hứa Tịnh Nhi, anh còn nói ra ba từ “cô không xứng” khiến người ta tổn thương.

Không phải Hứa Tịnh Nhi không xứng, chiếc nhẫn đó vốn dĩ là anh mua cho Hứa Tịnh Nhi mà.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy chiếc nhẫn, các phóng viên bắt đầu kích động, ai cũng biết chuyện Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ly hôn rất ồn ào, sau đó anh còn cử hành hôn lễ với Tả Tư, nhưng tối qua đã phát thông báo đính chính anh và Tả Tư không có quan hệ gì cả, người kết hôn với Tả Tư là người khác, mọi người còn chưa kịp tiêu hóa tin đó, bây giờ lại còn thế này, đây là định cầu hôn, tái hợp trước mắt quần chúng sao?

Như này là gương vỡ lại lành rồi!

Máy quay của phóng viên đã sẵn sàng, ống kính chĩa thẳng về phía hai người, tiếng tách tách vang lên không dứt, thậm chí còn có phóng viên phát trực tiếp, không bỏ qua bất cứ cơ hội tranh giành tin nóng nào!

Quả nhiên, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Cố Khiết Thần quỳ một chân xuống trước mặt Hứa Tịnh Nhi, anh giơ chiếc nhẫn trong tay lên, đôi môi mỏng cất lời: “Tịnh Nhi, anh xin lỗi, việc nên làm với em, những lời nên nói với em khi đó giờ anh mới làm.

“Tịnh Nhi, anh yêu em, em có đồng ý lấy anh không?”.

Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống.

Ánh mắt cô nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt Cố Khiết Thần, dáng hình anh lúc này trở nên mơ hồ, biến thành chàng thiếu niên yếu ớt kiêu ngạo, cô độc, đẹp trai nhưng mang trên mình những đau buồn của năm đó.

Một Cố Khiết Thần sẽ cười với cô, cười một cách ấm áp. Một Cố Khiết Thần tuy bất lực, nhưng vẫn rất nuông chiều cô. Một Cố Khiết Thần cho dù có mệt, có bận, chỉ cần nhìn thấy cô, thì sẽ cười híp mắt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 937


Chương 937

Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần, hóa ra không phải là một chuyện tình đơn phương nực cười, không phải tên một chiều, mà là tình yêu đến từ hai phía, là mũi tên hai chiều.

Người mà cô yêu cũng yêu cô say đắm, đây là điều hạnh phúc nhấy trên thế gian này.

Có duyên gặp gỡ, tương lai mong chờ…

Hứa Tịnh Nhi bước lên hai bước, đưa tay về phía Cố Khiết Thần: “Em đồng ý”.

Không một chút do dự, giọng nói kiên định, tuy khàn nhưng lại rất vang và rõ ràng.

Cố Khiết Thần nở nụ cười, cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, từ từ đeo vào ngón áp út cho cô, cuối cùng, anh cúi đầu, âu yếm hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay cô.

Hứa Tịnh Nhi nhìn chiếc nhẫn, đầu ngón tay khẽ cụp lại, sau khi Cố Khiết Thần đứng lên, trong tiếng hò reo của tất cả mọi người, cô ngẩng đầu lên, nói với anh câu nói còn dang dở: “Lời này… là nói thay cho Hứa Tịnh Nhi năm 22 tuổi”.

Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, cố gắng giữ nụ cười trên môi, nước mắt lã chã rơi, nụ cười của cô càng lúc càng nở rộ.

“Hứa Tịnh Nhi năm 22 tuổi rất muốn gả cho Cố Khiết Thần, đi đường cũng nghĩ đến, ăn cơm cũng nghĩ đến, ngủ cũng nghĩ đến, giờ nào phút nào cũng nghĩ đến, không phải cô ấy muốn kết hôn, cô ấy chỉ muốn gả cho Cố Khiết Thần thôi”.

“Giờ đây, cô ấy đã được toại nguyện rồi, Cố Khiết Thần đã cầu hôn cô ấy bằng nghi thức lãng mạn như trong phim, như trong tưởng tượng của cô ấy, còn nói với cô ấy ba tiếng anh yêu em mà cô ấy mong chờ nhất”.

“Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi 22 tuổi yếu ớt, nhút nhát, hay tính toán thiệt hơn, hay thấp thỏm không yên, hay lo lắng sợ sệt muốn nói với anh rằng”.

Hứa Tịnh Nhi lại bước lên hai bước, giọng nói của cô run rẩy, nhưng những lời thốt ra vẫn vô cùng rõ rệt: “Cố Khiết Thần, em yêu anh”.

Nói xong, Hứa Tịnh Nhi lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô cười rồi đưa tay lên, chiếc nhẫn từ từ được tháo ra, cô đặt trong lòng bàn tay, giờ lên trước mặt Cố Khiết Thần.

“Hứa Tịnh Nhi của hiện tại, không muốn gả cho anh nữa rồi”.

Hứa Tịnh Nhi của hiện tại yêu bản thân hơn.

Hứa Tịnh Nhi của hiện tại không muốn có lỗi với bản thân nữa.

Cố Khiết Thần lại không hề cảm thấy kinh ngạc, thậm chí anh còn khẽ cười, nhìn ánh mắt vừa bi thương vừa dịu dàng của cô, anh nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Ừ, anh biết rồi”.

Ngón tay của anh đặt lên lòng bàn tay Hứa Tịnh Nhi, rất khẽ, anh lấy chiếc nhẫn về, ngay sau đó, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô.

Lực của anh rất mạnh, ôm chặt đến mức giống như muốn cả người cô hòa tan vào với anh vậy, anh ghé vào tai cô khẽ thì thầm: “Bất luận em ở đâu, cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé”.

Lúc Cố Khiết Thần buông Hứa Tịnh Nhi ra, hai tay anh đặt lên vai cô, xoay người cô một vòng, để cô từ quay mặt chuyển thành quay lưng vào anh.

“Hứa Tịnh Nhi, em đi đi”.

Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, cười một cái, cô không quay đầu, chỉ nói: “Tạm biệt, Cố Khiết Thần”.

Giống như năm đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 938


Chương 938

Người đàn ông nắm chặt chiếc nhẫn, đứng trất chân một chỗ, ánh mắt nhìn theo người yêu dần dần rời xa mình.

Từ Soái không kìm được lòng, xông lên nắm lấy tay của Cố Khiết Thần, định đẩy anh lên phía trước: “Khiết Thần, anh không đuổi theo à? Cứ như vậy để Hứa Tịnh Nhi đi mất sao? Chẳng phải anh đến đây để giữ chân cô ấy à?”.

Trợ lý Lâm cũng không nghĩ nhiều, lao đến theo: “Cố tổng, còn không đuổi theo sẽ không kịp đâu, mau đuổi theo đi… cô Hứa đi rồi có thể sẽ không quay lại nữa đâu”.

Cố Khiết Thần không nói gì, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn theo Hứa Tịnh Nhi đi xa dần, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh.

Những tổn thương sẽ không vì mấy câu nói tỉnh ngộ mà biến mất, anh không có tư cách yêu cầu Hứa Tịnh Nhi cứ mãi ở đó chờ anh, càng không có tư cách bắt cô phải mỉm cười chấp nhận lời xin lỗi của mình.

Người không biết trân trọng thì sẽ phải trả giá.

Đây… là cái giá mà anh phải trả.

Trợ lý Lâm nhìn những phóng viên đang không ngừng chụp ảnh, bỗng nhiên hiểu ra, Cố tổng gọi những phóng viên này đến, căn bản không phải để chứng kiến màn cầu hôn thành công, mà để chứng kiến anh cầu hôn thất bại, năm xưa anh hủy hôn khiến Hứa Tịnh Nhi bị người ta chê cười, nên anh đã dùng cách này để khiến bản thân cũng trở thành đối tượng bị chế giễu, những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, anh sẽ làm lại từng cái một lên người mình.

Máy bay biến mất sau làn mây, Hứa Tịnh Nhi lau đi nước mắt trên má, nhắm mắt lại.

Tạm biệt, Hứa Tịnh Nhi 22 tuổi.

Tạm biệt, Cố Khiết Thần.

Một năm sau.

Hứa Tịnh Nhi vừa kết thúc một đợt kháng nghị, quay lại chỗ ở, mệt đến mức nằm xụi lơ trên ghế sofa, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.

Tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên. Cô muốn lờ đi nhưng nó cứ vang liên tục, giống như không nghe máy thì không chịu thôi. Cô gào lên một tiếng, đưa tay tìm tòi trong túi xách, lấy điện thoại ra, xem người gọi tới, thở dài.

Sau đó, cô chịu thua bắt máy: “Thuần Thuần đại tiểu thư, xin hỏi cậu có việc gì?”.

Tiêu Thuần không nói lời thừa thãi, vào thẳng vấn đề: “Tháng sau mình kết hôn”.

Hứa Tịnh Nhi: “Chúc mừng, chúc mừng, mình nhất định sẽ bỏ thật nhiều tiền mừng”.

Tiêu Thuần: “Ai cần tiền mừng của cậu! Chị đây mà thiếu tiền à? Mình thiếu phù dâu là cậu đấy, cậu không định về tiễn mình đi lấy chồng hay sao?”.

Hứa Tịnh Nhi: “Thuần Thuần, đến lúc đó cậu mở live, mình nhất định sẽ chầu chực xem hết toàn bộ quá trình, tiễn người bạn thân yêu của mình đi lấy chồng”.

Tiêu Thuần: “Cậu thôi đi, vậy mà bảo là bạn bè tốt, chị em tốt, những lúc quan trọng nhất trong cuộc đời mình đều không đến, tuyệt giao một phút!”.

Hứa Tịnh Nhi không khỏi cười khẽ: “Cũng sắp làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con vậy”.

“Hừ, mình vẫn còn là một đứa trẻ con, mình còn không biết làm sao để làm mẹ. Tất cả là tại tên Từ Soái khốn kiếp đó, vì kết hôn mà sử dụng thủ đoạn hèn hạ, chọc thủng bao! Thế mà mình lại thật sự trúng chiêu, tức quá mà! Không được, cậu đợi mình một lúc, mình đi đạp anh ta mấy cái rồi nói tiếp!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
761,537
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 939


Chương 939

Đợi Tiêu Thuần quay lại, Hứa Tịnh Nhi hỏi: “Cậu sống có ổn không? Hạnh phúc không?”.

Giọng nói của Tiêu Thuần trở nên nghiêm túc hẳn: “Tiểu Tịnh Nhi, mình sống rất tốt, rất hạnh phúc, còn cậu thì sao? Một năm qua đi theo tổ chức tình nguyện gì của cậu chạy đó đây, bảo vệ chính nghĩa, cậu có mệt không?”.

Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi nhuốm một tầng ấm áp: “Làm chuyện mình thích, lại còn có thể giúp đỡ người khác, mình không mệt. Thuần Thuần, cậu biết không? Một năm này mình mới cảm thấy mình là Hứa Tịnh Nhi, chỉ là Hứa Tịnh Nhi mà thôi. Cuối cùng mình cũng có thể sống cuộc sống của mình, mình sống rất tốt, rất hạnh phúc”.

“Vậy thì tốt”, giọng nói của Tiêu Thuần hơi khàn. Cô ấy do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Tuần trước mình đã đi thăm ông, tinh thần ông rất tốt, biết mình mang thai còn rất vui, nói đợi đứa chắt nuôi này ra đời. Còn nữa, anh Khiết Thần dùng sáu tháng để nhổ tận gốc thế lực của Tả Thị ra khỏi Tập đoàn Cố Thị. Tả tổng là người đứng sau vụ tai nạn của bố mẹ anh Khiết Thần năm xưa, ông ta có mâu thuẫn với bố mẹ anh ấy nên mới tìm mọi cách xóa sổ Cố Thị. Ba tháng trước, anh Khiết Thần đã thu thập tất cả bằng chứng phạm tội của ông ta, tống ông ta vào tù. Mẹ mình… đã đồng ý ra tòa làm chứng”.

“Hiện nay, Tập đoàn Tả Thị do Tả An và Tả Tư cùng nhau quản lý. Nghe Từ Soái nói, Tả tổng rớt đài, ngoại trừ anh Khiết Thần ra tay, hai người con của ông ta cũng có giúp một phần sức, ác giả ác báo”.

Hứa Tịnh Nhi im lặng lắng nghe, lúc này mới đáp lại: “Mây tan mưa tạnh, mặt trời đã xuất hiện trở lại, tốt quá”.

“Nhưng, một tháng trước, anh Khiết Thần đã từ chức Tổng giám đốc, bây giờ Tập đoàn Cố Thị giao cho người đại diện doanh nghiệp quản lý, sau đó anh ấy… không biết đi đâu rồi…”.



Ngày hôm sau.

Hứa Tịnh Nhi vừa bước vào cửa trung tâm tình nguyện, Mộng Mộng trợ lý của trung tâm dùng tốc độ chạy nhanh một trăm mét chạy đến trước mặt cô, hai má đỏ bừng, vô cùng phấn khởi nói: “Chị Tịnh Nhi, hôm nay trung tâm chúng ta có một tình nguyện viên mới đến, rất đẹp trai. Vẻ ngoài hoàn hảo, vai rộng eo thon, chân dài, hơn nữa còn là một luật sư. A, em chết mất!”.

“…”.

Nhưng giây sau, Mộng Mộng lại tỏ ra buồn rười rượi: “Nhưng mà… hình như anh ấy kết hôn rồi, trên ngón áp út có đeo nhẫn”.

“…”.

“Thôi bỏ đi, chúng ta ngắm vẻ ngoài thôi là được, ngày nào cũng nhìn gương mặt đẹp trai đó, làm việc cũng sung sức ấy nhỉ? Đi thôi, em dẫn chị vào trong chào hỏi. Sếp nói rồi, sau này anh ấy sẽ là cộng sự của chị, hai người một người viết bài phê phán người khác, một người phụ trách thu dọn cục diện hỗn loạn!”.

Hứa Tịnh Nhi đi vào phòng họp.

Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, trong không khí như có vầng sáng nho nhỏ lững lờ trôi. Anh đứng quay lưng về phía cửa, cả người tắm trong ánh nắng, đứng nơi đó tựa như một bức tranh.

Nghe tiếng động, anh chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen láy dừng trên người Hứa Tịnh Nhi, khóe môi khẽ cong lên.

Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy anh nhấc chân, đi ngược ánh sáng về phía cô. Ánh mặt trời tạo thành một đường viền màu vàng quanh người anh, giống như trong giấc mơ. Cho đến khi anh đứng trước mặt cô, chìa tay ra, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên.

“Hứa Tịnh Nhi của tuổi hai mươi sáu, chào em, anh là Cố Khiết Thần, luật sư riêng của em”.



END.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom