Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 660


Chương 660

Phòng tập thoại biến thành phòng giải lao là vì sau khi người trợ lý gây án đã đi in một tấm bảng tương tự, xé bỏ bảng hiệu trên phòng tập thoại và dán chữ phòng nghỉ giải lao lên.

Muốn chứng minh điều này có thật hay không thì chỉ cần đi xé bỏ tờ giấy phòng nghỉ giải lao là sẽ phát hiện ra có vết dán của tấm giấy cũ.

Cô đoán như vậy là vì camera quay được cảnh trợ lý lén lút bước ra từ phòng in. Hơn nữa lúc cô ta bước ra còn vừa hay đi về hướng của phòng tập thoại.

Thêm vào đó, Hứa Tịnh Nhi đi hỏi thêm từ người quản lý của Hồ Khả Hân thì cô ta thừa nhận đã nhận được chỉ thị của Hồ Khả Hân, muốn cố tình làm nhục Tô Tử Thiến nên mới đưa kịch bản cho Tô Tử Thiến để cô ta đối chiếu lời thoại. Hơn nữa kịch bản do người trợ lý đi in ra.

Cuối cùng thì cũng chỉ có một mình người trợ lý nghe thấy màn cãi vã của hai người kia. Sau khi cô ta nghe thấy đã mượn cơ hội này, nhân lúc Tô Tử Thiến rời đi bước vào đẩy ngã Hồ Khả Hân lúc này đã bị thương. Đầu của Hồ Khả Hân một lần nữa bị đập mạnh tới bất tỉnh, mất nhiều máu dẫn tới tử vong.

Nguyên nhân người trợ lý làm như vậy là do một thời gian dài chịu sự chửi mắng, ngược đãi từ Hồ Khả Hân. Vì miếng cơm mà cô ta không thể phản kháng. Thế nhưng Hồ Khả Hân lại càng lúc càng quá đáng nên cô ta hận lắm, luôn tìm cách báo thù. Vừa hay Tô Tử Thiến và Hồ Khả Hân xảy ra xung đột đã mang đến cho cô ta cơ hội. Thế là cô ta ra tay, còn đổ tội cho Tô Tử Thiến. Như vậy cô ta vừa báo được thù mà vừa phủi sạch được tội danh.

Đáng tiếc, lưới trời lồng lộng.

Tất cả mọi người đều nhận định Tô Tử Thiến là hung thủ. Hứa Tịnh Nhi lại tìm được chứng cứ khiến người khác không thể phản biện. Người trợ lý bị cảnh sát bắt đi, sau khi hỏi cung thì cô ta không chịu được nữa phải khai thật.

Tô Tử Thiến được giải oan, Hứa Tịnh Nhi đã mang lại tiếng vang cho chi nhánh mới của tòa soạn, lập tức nằm trong top 10 được tìm kiếm nhiều nhất.

Sau khi báo cáo với cấp trên, sếp bèn hỏi cô: “Cô chắc chắn không muốn ở lại trong nước tiếp tục phát triển chứ? Cô biết đấy, lúc này cô đã có địa vị trong giới truyền thông rồi. Tương lai sẽ trở thành một người làm tin tức có giá trị vô cùng đó”.

Trong một cái thế giới mà dư luận làm chủ như thế này, là một người có giá trị trong ngành tin tức sẽ có tiền đồ vô lượng lắm. Và đây cũng là mục tiêu mà mỗi người làm báo đều muốn đạt được.

Đương nhiên là cô cũng thấy tiếc.

Những tháng ngày cô về nước vừa qua, đã viết ra không ít những bài tin tức gây chấn động. Cô đã giành cho mình được địa vị trong giới ‘giang hồ’ rồi. Giờ mà quay lại nước ngoài thì coi như là bắt đầu lại từ đầu.

Thế nhưng…cô thật sự không muốn ở lại đây.

Thời gian có thể chữa lành vết thương nhưng không gian cũng rất quan trọng. Nếu như cô cứ bắt gặp Khiết Thần mãi, bắt gặp những người liên quan tới anh, rồi thi thoảng lại đọc được những tin tức liên quan tới anh thì cô thật sự không thể nào quên được anh mất.

Hứa Tịnh Nhi đáp lại: “Tôi không sợ bắt đầu lại từ đầu, nếu đã là vàng thì sẽ luôn phát sáng mà”.

Ngoài chuyện liên quan tới Khiết Thần ra thì những chuyện khác cô đều cảm thấy vô cùng tự tin.

Mấy phút sau cấp trên mới đáp lại: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ sắp xếp tổng biên tập mới thay thế cô. Hai ngày nữa sẽ sắp xếp xong. Cô và người mới sau khi tiến hành khai trương chi nhánh mới thì có thể rút lui được rồi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 661


Chương 661

Lễ cắt băng khánh thành sẽ diễn ra sau ba ngày nữa. Nói cách khác, sau ba ngày nữa là cô có thể rời khỏi thủ đô được rồi.

Bận rộn cả nửa tháng trời, cuối cùng cô cũng có thể ra đi…

Bận rộn tới giờ mới được nghỉ ngơi, cơ thể cô đã có chút mệt mỏi. Cô đặt máy tính qua một bên, dựa vào ghế và nhắm mắt lại.

Mọi việc giải quyết nhanh hơn những gì cô nghĩ. Cô tưởng phải ở lại tới vài tháng thì giờ chưa tới một tháng cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ.

Cô luôn muốn mọi chuyện giải quyết cho xong. Nhưng khi tới giờ phút này thì cô cũng chẳng thở phào được là bao, cô vẫn cảm thấy chua xót trong lòng.

Hứa Tịnh Nhi không muốn nghĩ thêm nữa. Cô chỉ lắc đầu, cầm điện thoại lên, mở danh bạ.

Lần này ra nước ngoài, chưa chắc cô đã trở về. Vậy nên người cần từ biệt thì phải từ biệt thôi.

Cô không thể nói với bố mẹ mình. Vì nếu nói ra, có lẽ họ sẽ không để cô đi một cách dễ dàng, có khi còn tìm cách lợi dụng những giá trị mà cô đang có. Vì vậy…cô không định sẽ gặp họ. Cô chỉ định mua chút đồ bổ, trang sức tặng họ coi như là thể hiện chút lòng hiếu thảo.

Còn những người khác, cô nghĩ tới nghĩ lui thì thấy cũng chỉ cần nói lời chào tạm biệt Thuần Thuần.

Lần liên hệ gần nhất của cô và Thuần Thuần cũng là vì vụ tin đồn của Khiết Thần ở nước ngoài. Sau đó cô chìm đắm trong nỗi buồn chia tay với anh nên ngày nào cũng uống say. Cô cũng không có gì để nói với cô ấy. Sau đó cô lại bận điều tra vụ án liên quan tới Tô Tử Thiến, đến tận bây giờ mới rảnh.

Cũng không biết Thuần Thuần đã biết việc cô và Khiết Thần ly hôn chưa.

Hứa TỊnh Nhi suy nghĩ rồi soạn tin nhắn gửi cho Thuần Thuần.

“Cậu rảnh không? Gặp mặt, đi ăn bữa cơm đi”.

Khoảng nửa tiếng sau Thuần Thuần mới đáp lại: “Tịnh Nhi, mấy ngày này mình bận quá, đang công tác ở nước ngoài. Phải một tuần nữa mới về, đợi mình về rồi đi nhé”.

Lúc cô ấy quay về thì Hứa Tịnh Nhi đã đi mất rồi.

Thế nhưng nghe giọng điệu của cô ấy thì có vẽ vẫn chưa biết việc cô và Khiết Thần ly hôn. Nếu mà cô ấy biết được, rồi lại biết cô sắp rời đi thì có lẽ sẽ đáp chuyến bay nhanh nhất về ngăn cô lại mất.

Thôi bỏ đi. Dù sao thì Thuần Thuần cũng bay ra nước ngoài rồi. Lúc đó cô sẽ hẹn gặp Thuần Thuần ở nước ngoài vậy. Chắc chắn cô ấy sẽ hiểu thôi.

Cô đáp lại: “Ok, vậy lần sau nhé”.

Cô vừa đặt điện thoại xuống thì Tô Tử Thiến gọi tới mời cô ăn cơm để cảm ơn. Hứa Tịnh Nhi từ chối luôn, hơn nữa còn nói là cô sẽ ra nước ngoài. Sau này sẽ không còn bất cứ qua lại gì với cô ta nữa. Chuyện này chỉ tới đây mà thôi.

Ba ngày trôi qua thật nhanh.

Cấp trên cử Hứa Tịnh Nhi bàn giao lại công việc cho tổng biên tập mới. Thực ra hai người là đồng nghiệp cũ, từng hợp tác làm việc nên bàn giao khá nhanh, tầm nửa ngày là đã hoàn thành xong.

Buổi chiều là nghi thức cắt băng khánh thành. Hứa Tịnh Nhi và tổng biên tập mới làm đại diện, đứng đối diện ống kính, mỉm cười hoàn thành nghi thức. Từ đây, chi nhánh của tòa soạn Z chính thức được thành lập.

Hứa Tịnh Nhi đặt vé máy bay chuyến tối lúc mười giờ. Cô không hề để mình có thời gian dư dả.

Sau khi cắt băng xong, cô lái xe quay về chỗ ở, kéo hai vali lớn cùng một vali nhỏ đi ra. Tới dưới lầu, cô gọi taxi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 662


Chương 662

Vali được đặt vào cốp xe, cô ngồi vào ghế sau. Chiếc xe từ từ rời đi.

Một tiếng sau cô đã có mặt ở sân bay. Cô trả tiền taxi, đẩy vali vào trong. Sau khi làm xong thủ tục gửi hành lý, qua hải quan cô lên máy bay.

May bay cất cánh, cô nhìn qua cửa sổ. Thành phố nhỏ dần trước mặt cô, cuối cùng bị mây che lấp.

Tất cả…đã kết thúc rồi.

Chung cư của Hứa Tịnh Nhi ở nước ngoài vẫn giữ nguyên. Lúc cô về nước, không dự định là sẽ ở lại lâu như vậy. Thế mà không ngờ…cô lại kết hôn lần nữa với Khiết Thần, lại còn ở tới cả nửa năm.

Nhưng có lẽ do không có cảm giác an toàn nên dù đã kết hôn thì cô vẫn không trả lại phòng ở bên nước ngoài. May mà vì thế nên khi quay lại đây cô không cần tìm phòng mới nữa.

Lúc cô đi đã nhờ chủ phòng tới dọn dẹp, tiện thể giúp cô tưới nước cho mấy chậu cây. Bởi vì chủ cho thuê là một bà cụ rất nhiệt tình nên lập tức đồng ý ngay.

Sau khi xuống máy bay, Hứa TỊnh Nhi kéo hành lý, ngồi taxi đi về căn phòng của mình.

Chung cư không lớn lắm nhưng rất ấm áp. Mặc dù là phòng thuê nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng sắp xếp như là phòng của mình vậy. Vì dù sao thì một mình ở nơi đất khách quê người mà nên cô cũng phải biết sưởi ấm cho chính mình.

Cả nhà họ Hứa, hay chung cư của Khiết Thần hay căn phòng mà cấp trên cung cấp thì đều không mang tới cho cô cảm giác thuộc về.

Bà cụ biết hôm nay cô quay lại nên đã đứng đợi. Nhìn thấy cô bà bèn tươi cười bước tới ôm chầm lấy: “Chào mừng quay trở về”.

Bà cụ trò chuyện một cách thân mật. Hứa Tịnh Nhi cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô cũng ôm lấy cơ thể mập mạp của bà và đáp lại: “Đã lâu không gặp ạ”.

Sau khi hàn huyên vài câu thì bà cụ giúp cô đẩy một cái vali, cùng cô đi về phía căn phòng. Bà ấy vừa đi vừa nói: “Cô gái, lần này cháu quay lại vì công việc à?”

Hứa Tịnh Nhi khẽ lắc đầu: “Không phải vì công việc mà cháu sẽ ở lâu đấy ạ”.

Nếu không có gì thay đổi thì cô sẽ định cư ở đây.

Bà cụ tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy chồng của cháu đâu? Cậu ấy cùng tới với cháu chứ?”

Tết năm ngoái, lúc Hứa Tịnh Nhi chúc tết bà cụ thì bà cụ có hỏi khi nào cô sẽ quay lại. Khi đó cô đã buột miệng nói rằng cô đã kết hôn rồi, tạm thời không quay lại được. Thế nên bây giờ bà cụ mới hỏi như vậy.

“Dạ không có, cháu, cháu ly hôn rồi”, giọng nói Hứa Tịnh Nhi nhỏ dần. Có điều cô trông vô cùng điềm đạm giống như đó là một chuyện không hệ trọng mấy.

Thật không ngờ câu trả lời đó khiến bà cụ giật mình. Sau đó bà cụ ngại ngùng đáp lại: “Xin lỗi”.

Hứa Tịnh Nhi cười lắc đầu.

Bà cụ đẩy giúp hành lý tới cửa phòng thì ôm lấy cô lần nữa. Bà ấy an ủi: “Cô gái, tương lai sẽ vô cùng tốt đẹp. Bất luận lúc nào cũng đều đầy triển vọng cả”.

Tương lai luôn tốt đẹp mà.

Câu nói đã khiến cô cảm thấy thật ấm lòng.

Cô nghĩ, năm xưa ông nội đặt tên cho em trai cô là Triển Vọng có lẽ cũng là vì lý do này. Ông hi vọng bọn họ sẽ có một tương lai viên mãn. Bất luận hiện tại thế nào thì cũng đều có thể hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 663


Chương 663

“Cảm ơn bà”, Hứa Tịnh Nhi nói giọng chân thành.

“Cần gì cứ gọi điện thoại nhé. Bà đi trước đây”.

Cô chào bà cụ rồi mở cửa đẩy hành lý vào. Lúc cô bước vào, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt thì nỗi u ám trong lòng cũng dần nguôi ngoai. Cảm giác như ánh nắng đang len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn vậy.

Ngồi máy bay gần mười tiếng đồng hồ mà cô không cảm thấy mệt. Do đã lâu không ở nên căn nhà khá ngột ngạt. Cô mở cửa sổ, để gió len vào. Sau đó cô đeo tạp dề, găng tay và bắt đầu dọn dẹp.

Cô dọn dẹp rất kỹ. Từng góc trong căn phòng đều được lau sạch sẽ. căn phòng sáng loáng như mới. Hứa Tịnh Nhi dù đã lấm tấm mồ hôi nhưng tâm trạng thì vô cùng vui vẻ.

Cô đi ra ban công, nhìn những chậu cây lên tươi tốt đủ để thấy sự yêu thương và chăm sóc của bà cụ dành cho chúng.

Cô cầm kéo, cắt những lá vàng. Làm xong, nhìn trông càng thuận mắt hơn.

Cũng phải. Con người phải luôn hướng về phía trước. Những chướng ngại trên đường, nếu không có thể đi vòng qua thì chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ. Chỉ có dũng cảm vượt qua thì mới có thể nhìn thấy con đường phía trước như thế nào.

Có lẽ…buông bỏ và quên đi cũng không hề khó khăn đến thế.

Sau khi dọn dẹp xong cô đẩy vali vào, lấy đồ dùng ra.

Hứa Tịnh Nhi đặt vali dưới đất, mở ra, đặt máy tính lên bàn, tiện thể mở máy và đăng nhập vào email.

Cô đã tới nơi nên báo cáo cho sếp, sau đó sẽ có thể tiếp nhận công việc sau hai ngày điều chỉnh nhịp sống do chênh lệch về thời gian.

Dù sao thì cô cũng đang nợ một tỷ tệ cơ mà. Mỗi tháng đều phải trả cả.

Hứa Tịnh Nhi đặt tay lên bàn phím, gõ lạch cạch. Cô nhanh chóng soạn xong nội dung thư và gửi cho cấp trên.

Sau đó cô quay người đi dọn dẹp những món đồ đạc khác.

Khoảng hơn mười phút sau, nghe thấy tiếng ting, Hứa Tịnh Nhi tưởng là thư của cấp trên. Cố liếc nhìn nhưng không phải là của sếp mà là thư của một người lạ.

Hòm thư của cô chẳng phải điều gì bí mật nên về cơ bản cô chỉ dùng để liên hệ với sếp, thi thoảng chia sẻ thêm thông tin cho các đồng nghiệp nên cũng chỉ có vài người. ID lạ lẫm này, lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Cô cảm thấy tò mò bèn khựng tay, rồi ngồi lên ghế sô pha. Cô ôm laptop, đặt lên đùi và bắt đầu ấn vào bức thư.

Nhìn thấy câu đầu tiên thì nỗi nghi ngờ của cô đã được giải đáp. Người gửi thư tới là Tô Tử Thiến.

Cô ta nói, do gọi cho Tịnh Nhi không được nên mới tìm email. Cô ta đã suy nghĩ một thời gian dài và cảm thấy có những lời cần phải nói với cô.

Hứa Tịnh Nhi càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ.

Mặc dù lần này, cô đã điều tra ra được những chi tiết trong vụ án giết người giúp Tô Tử Thiến được giải oan, cô ta cũng đã cảm ơn cô rồi. Vậy thì ngoài điều đó ra, cô ta còn gì muốn nói với cô nữa chứ?

Hơn nữa còn hỏi cho bằng được hòm thư của cô, gửi thư cho cô?

Hứa Tịnh Nhi nhìn chăm chăm màn hình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 664


Chương 664

“Hứa Tịnh Nhi, tôi không thích cô. Thậm chí, tôi còn ghét cô. Tôi luôn có cảm giác nếu không phải năm xưa cô dùng thủ đoạn bị ổi thì Khiết Thần sẽ không lấy cô. Và anh ấy cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, anh ấy đối xử với tôi như vậy không phải tại cô mà tại anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ có tình cảm với tôi, tôi lại không biết điều cứ chạm vào giới hạn của Khiết Thần khiến anh ấy tức giận. Tất cả đều do tôi tự mình gây ra cả”.

“Còn vì sao tôi nói với cô những điều này là vì giới hạn của Khiết Thần chính là cô. Những lời này tôi đã giữ trong lòng lâu lắm rồi, muốn tìm người nói ra, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể nói cho đương sự – chính là cô mà thôi”.

Thấy Tô Tử Thiến nói rằng Khiết Thần không có chút tình cảm nào với cô ta. Nếu là trước đây thì chắc chắn Hứa Tịnh Nhi sẽ không tin. Còn bây giờ thì cô tin những gì cô ta nói là thật.

Có vẻ như Khiết Thần chưa từng có tình cảm với bất kỳ người phụ nữ nào. Bất luận là Tô Tử Thiến, Vân Nhu hay là cô.

Vậy nên khi nghe cô ta nói giới hạn của Khiết Thần là mình thì Hứa Tịnh Nhi chỉ cảm thấy nực cười. Hóa ra ảo giác không chỉ mình cô có mà ngay cả Tô Tử Thiến cũng có.

Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng, đi vào nhà bếp rót một cốc nước. Cô cầm cốc nước ra, vừa uống vừa tiếp tục đọc.

“Tôi vốn nghĩ một khi tôi đã không có được Khiết Thần thì tôi cũng sẽ không để cho người khác có được. Nhất là cô. Cô là người tôi ghét nhất. Thế nhưng…Dù chúng ta ghét nhau như vậy nhưng lúc tôi có chuyện lại chỉ có thể cầu xin cô giúp đỡ. Khi đó tôi cũng chỉ thử gọi mà thôi, không ngờ cô lại đồng ý giúp tôi thật. Dù đối với cô có thể nó chẳng là gì nhưng đối với tôi nó là ơn cứu mạng.

“Tất cả mọi người đều bỏ tôi, cả thế giới quay lưng lại với tôi. Vậy mà cô lại đưa tay ra giúp đỡ. Có thể cô không thể hiểu được cảm xúc của tôi nhưng cô chính là người đã cứu mạng tôi. Một người nữa là Khiết Thần”.

Lần đầu tiên Hứa Tịnh Nhi phát hiện ra Tô Tử Thiến có tài viết văn như vậy. Trong ấn tượng của cô, cô ta là một người ngực to mà óc bằng quả nho và là một bình hoa di động thì đúng hơn.

Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà…

Sự cảm kích của cô ta thì cô có thể hiểu được. Mặc dù lời nịnh nọt của cô ta có phần hơi khoa trương. Thôi thì lần này nhận đi cho lành. Thế nhưng việc Khiết Thần cứu cô ta thì có liên quan gì tới cô chứ?

Hứa Tịnh Nhi uống thêm ngụm nước và tiếp tục đọc.

“Trong buổi tiệc lần trước, lúc tôi thấy Khiết Thần dẫn cô tham gia khiến tôi cảm thấy vô cùng đố kỵ. Đó là khi anh ấy nhìn cô, rồi vẻ ân cần của anh như ngầm thông báo cho cả thế giới biết chuyện giữa hai người. Khoảng thời gian tôi ở bên anh ấy ba năm, anh ấy chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy. Anh ấy chưa từng thừa nhận thân phận của tôi. Vậy nên tất cả là tôi nói dối đấy…”

“Năm xưa Khiết Thần tìm tôi, cất nhắc tôi lên, để tôi nổi tiếng, muốn gì được nấy không phải vì Vân Nhu. Mà vì cô. Bởi vì anh ấy muốn thay cô thực hiện lời hứa nên mới đối xử với tôi như vậy”.

Vì cô sao?

Hứa Tịnh Nhi khựng người. Cô nhìn chăm chăm những dòng chữ Tô Tử Thiết viết giống như cô bị mù chữ vậy. Cô cảm thấy không thể nào hiểu được.

Khiết Thần cất nhắc Tô Tử Thiến là vì cô sao? Trước đây cô và Tô Tử Thiến có qua lại gì đâu…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 665


Chương 665

Còn về lời hứa, đó là lời hứa gì vậy? Trong đầu cô đột nhiên không tìm thấy được bất kỳ thông tin liên quan nào.

“Ban đầu tôi cũng không biết chyện này. Tôi chỉ cảm thấy Khiết Thần là món quà ông trời ban cho mình. Anh ấy tốt như vậy khiến tôi yêu anh ấy tới mức không còn thuốc gì chữa được. Tôi muốn được ở bên cạnh anh ấy mãi mãi. Đến nỗi tôi suýt nữa quên mất rằng ngay lần đầu tiên gặp nhau anh ấy đã nói với tôi rằng đừng thích anh ấy, vì anh ấy sẽ không bao giờ thích tôi đâu”.

“Có một thời gian dài tôi không thể nào hiểu được câu nói đó. Tại sao anh ấy sẽ không bao giờ thích tôi chứ? Nếu chỉ vì tính tình anh ấy lạnh nhạt thì chỉ cần tôi ở lâu bên cạnh là có thể hâm nóng được trái tim anh ấy mà. Cho tới khi…cô trở về, tôi chứng kiến sự thay đổi của anh ấy thì cuối cùng tôi đã biết Khiết Thần không bao giờ thích tôi là vì đã có người mình thích rồi. Người đó đã ghim chặt trong trái tim anh ấy, những người khác đương nhiên là không có chỗ”.

“Hứa Tịnh Nhi, trước kia tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, nhưng qua chuyện lần này, tôi nghĩ… có lẽ tôi biết vì sao Khiết Thần lại thích cô rồi. Cô là người luôn có ánh mặt trời trong tim, khiến người ta bất giác muốn đến gần cô, chắc Khiết Thần cũng cảm thấy như vậy… mà tôi cũng như vậy”.

“Tôi muốn xin lỗi vì những điều sai trái mà tôi từng làm với cô, xin lỗi Hứa Tịnh Nhi. Đồng thời tôi cũng muốn nói cảm ơn cô, không phải cảm ơn vì lần này cô đã cứu tôi, mà là cảm ơn vì cô đã giúp tôi buông bỏ quá khứ, buông bỏ oán hận, buông bỏ chấp niệm nực cười. Tôi có dũng khí để tiếp tục sống cuộc sống của mình sau này rồi”.

“Nếu sau này chúng ta có cơ hội gặp mặt, tôi hi vọng tôi có thể tươi cười vẫy chào cô, cho dù chúng ta không thể làm bạn thì cũng đừng làm kẻ thù”.

Một bức thư thật dài, đều là những lời từ tận đáy lòng của Tô Tử Thiến. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô ta lại chân thành nói với cô những lời này.

Dù sao cũng từng là kẻ địch của nhau, nhưng lại có thể mỉm cười xua tan thù hận…

Hứa Tịnh Nhi không phải người hay thù dai người khác, thậm chí cô cũng không ghi hận ai. Cô luôn nhớ những cái người khác đối tốt với cô, bởi vì như vậy cô sẽ vui vẻ hơn một chút.

Vì vậy, khi đọc thấy câu cho dù không thể làm bạn thì cũng đừng làm kẻ thù của Tô Tử Thiến, chút chán ghét trong lòng cô vì những gì cô ta đã làm trước kia cũng dần dần tan biến.

Thật ra cũng bởi vì sau này bọn họ sẽ không có qua lại gì nữa, chỉ là người qua đường vội vã trong cuộc sống của nhau, chỉ vài chữ ít ỏi mà phải lãng phí tinh thần cho cô ta đúng là không cần thiết.

Nhưng… không phải ai cô cũng không chấp nhất như vậy, có lẽ Cố Khiết Thần là chấp niệm lớn nhất trong cuộc đời cô.

Tô Tử Thiến nói Cố Khiết Thần thích cô.

Nếu nói trong lòng không hề dao động thì chắc chắn là nói dối, nhưng nếu nói trong lòng dao động rất lớn thì lại không phải.

Tựa như một chuyện bạn mong chờ rất lâu, nhưng cứ thất vọng hết lần này đến lần khác. Mỗi lần bạn nghĩ nguyện vọng của mình sắp thành sự thật thì lại phải thất vọng, cứ tích lũy cho đến khi… bạn không còn ôm bất cứ hi vọng nào nữa thì bỗng nhiên nói với bạn rằng đó là sự thật.

Cảm giác này giống như ảo giác, vừa chạm tay đã biến thành mây khói, tan biến không còn.

Hứa Tịnh Nhi đóng máy tính lại, sau đó ngồi thẫn thờ trên ghế sofa một lúc lâu, bình ổn lại tâm trạng. Cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh valy, tiếp tục sửa soạn quần áo.

Cô treo hết quần áo trong valy vào tủ quần áo, sau đó đặt va ly lớn thứ hai xuống đất, mở ra.

Bên trong là một số đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, một vài tài liệu và một số sách. Cô lần lượt lấy ra, sắp xếp vào đúng vị trí, cho đến khi cô phát hiện ra một cuốn sách không phải của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 666


Chương 666

Hứa Tịnh Nhi nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay, khẽ nhíu mày.

Lúc cô thu dọn đồ đạc, cảm xúc không ổn định, tâm trạng khó chịu hấp tấp nên chỉ thu dọn qua loa. Đừng nói là cuốn sách này cô không cẩn thận cho vào valy của mình đấy chứ…

Nhưng vì sao trong phòng làm việc của Cố Khiết Thần lại có truyện cổ tích? Trên giá sách trong phòng làm việc của anh có các loại sách chuyên ngành, kinh doanh có, kinh tế có, pháp luật có,… liên quan rất rộng, nhưng không đến mức liên quan đến cả truyện cổ tích…

Những chuyện khác Hứa Tịnh Nhi không dám khẳng định một trăm phần trăm, nhưng anh không đọc truyện cổ tích là trăm phần trăm.

Hứa Tịnh Nhi bất giác lật cuốn sách đó ra, muốn xem trong đó có gì huyền diệu hay không.

Kết quả lại khiến cô thất vọng, trong đó không có bí mật công ty hay bí mật gì của Cố Khiết Thần như cô nghĩ, chỉ là một cuốn truyện cổ tích bình thường.

Cô không nản lòng lật xem trước sau trái phải, cũng không phát hiện ra bất cứ chỗ nào khác thường.

Thật là kỳ quái…

Mặc dù không nghĩ ra được vì sao trong phòng làm việc của Cố Khiết Thần lại có truyện cổ tích, nhưng không phải tài liệu quan trọng, cũng không phải sách gì quan trọng, cô không cần thiết phải gửi mỗi mình cuốn sách này về cho anh nhỉ?

Nhưng cô lại sợ lỡ như, thế nên cô vẫn đặt cuốn sách đó lên giá sách của cô.

Nếu Cố Khiết Thần cần, cô sẽ gửi về cho anh. Nếu chỉ là cuốn sách không quan trọng, đến lúc đó cô xử lý nó là được.

Cuối cùng, thu dọn xong hành lý thì ngoài trời đã tối, Hứa Tịnh Nhi cũng đã cảm thấy mệt và đói. Cô đi tắm rửa, thay chiếc áo thun trắng và chiếc quần thoải mái thường ngày, lái xe đến siêu thị trong thành phố mua sắm.

Lúc xách hai túi đồ lớn đi ra, thẳng đến quảng trường lớn ở trước cổng, màn hình LED phía trên đang phát quảng cáo của Tập đoàn Tả Thị.

Hứa Tịnh Nhi liếc mắt qua, không hứng thú cho lắm.

Mặc dù đó là gia tộc lớn sánh ngang với Tập đoàn Cố Thị, nhưng không liên quan gì đến người bình thường như cô cả. Huống hồ, nhìn thấy Tập đoàn Tả Thị sẽ khiến cô nhớ đến Tả Tư, đồng thời nhớ tới Cố Khiết Thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 667


Chương 667

Tả Tư sẽ không thể nào vô duyên vô cớ về nước, dù sao cô ta cũng là cô gái thiên về sự nghiệp, mà trọng tâm công việc của cô ta luôn ở nước ngoài. Cô ta về nước, lại tiếp xúc với Cố Khiết Thần nhiều lần, vậy thì hoặc là Cố Thị và Tả Thị có hợp tác làm ăn gì đó, hoặc là… giữa hai gia tộc sẽ hợp tác.

Giữa hai gia tộc muốn cùng chung lợi ích thì cách tốt nhất là kết thông gia, từ xưa đến nay đều như vậy.

Hứa Tịnh Nhi về căn hộ, cho nguyên liệu nấu ăn vào trong tủ lạnh, làm một bữa tối đơn giản cho mình, đang chuẩn bị ăn thì lại vang lên tiếng tin nhắn tới.

Cô vừa cắt một miếng bò bít tết cho vào miệng, vừa mở Zalo ra, nhìn thấy là Tiêu Thuần gửi đến cho cô.

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Cậu và anh Khiết Thần ly hôn rồi sao?

Hứa Tịnh Nhi biết rõ Tiêu Thuần sớm muộn cũng biết, nên cũng không kinh ngạc lắm, cô đang định trả lời thì bên kia đã điên cuồng gửi tin nhắn tới.

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Có chuyện gì thế? Mình chỉ đi công tác có nửa tháng, sao hai người lại xảy ra chuyện lớn như vậy?

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Nếu không phải hôm nay Từ Soái không cẩn thận nói hớ, có phải cậu không định nói cho mình luôn không? Đã nói sau này chúng ta phải thẳng thắn với nhau kia mà?

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Ai đề nghị ly hôn đấy? Cậu hay là anh Khiết Thần? Vì sao? Có phải vì chuyện tin đồn lúc trước không?

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Mau trả lời!!

Thuần Thuần Trỗi Dậy: Bỏ đi, cậu không cần trả lời. Cậu nói cho mình biết bây giờ cậu đang ở đâu, mình qua đó tìm cậu!

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên cười hay nên giận, chẳng lẽ cô không muốn trả lời hay sao? Cũng phải để cô kịp trả lời mới được!

Cô ấy hỏi nhiều như vậy, vài ba câu cũng không thể nói rõ ràng được, Hứa Tịnh Nhi chỉ đành trả lời một cách giản đơn mà súc tích.

Tịnh Nhi Bé Nhỏ: Ừ, mình và Cố Khiết Thần đã ly hôn rồi, không phải vì tin đồn lúc trước. Anh ấy thẳng thắn với mình là anh ấy không thích mình, chỉ vì trách nhiệm với mình mà thôi, anh ấy không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm này nữa. Bây giờ mình đang ở nước ngoài, hôm nay vừa mới tới nơi, cũng không định về nữa đâu.

Cũng không biết có phải Tiêu Thuần nhất thời không chấp nhận nổi hay không, mà không thấy bên kia trả lời nữa.

Hứa Tịnh Nhi thoát Zalo, đang định ăn tiếp, đầu ngón tay lại tình cờ bấm vào Facebook. Sau khi vào trang chủ, bài đăng đầu tiên cô nhìn thấy lại xuất hiện tên của Cố Khiết Thần.

Cố Khiết Thần luôn rất khiêm tốn, lúc trước mỗi lần lên Facebook, lên báo, cơ bản đều có liên quan đến cô, bị cô liên lụy. Lần này không có cô, sao anh vẫn lên Facebook?

Cô vô thức xem lướt qua.

Đó là bài đăng của một tài khoản Facebook nổi tiếng có chứng nhận. Vì lý do công việc, Hứa Tịnh Nhi đã theo dõi nhiều tài khoản như vậy, dù sao cô cũng phải tìm hiểu các loại tin tức mọi lúc.

Bài đăng đó viết rằng: Gần đây tầng lớp quản lý nội bộ Tập đoàn Cố Thị xảy ra biến động, nghi ngờ Tập đoàn Tả Thị mạnh mẽ vào chiếm giữ, hai ông lớn Nam Bắc chuẩn bị bắt tay hợp tác, hay là chuẩn bị trở thành một nhà?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 668


Chương 668

Hứa Tịnh Nhi khẽ cau mày.

Mặc dù cô không nằm trong giới kinh doanh, nhưng cô cũng biết tầng lớp quản lý nội bộ Tập đoàn Cố Thị luôn rất ổn định. Đương nhiên, Cố Khiết Thần cũng làm rất tốt để bọn họ có thể tâm phục khẩu phục.

Bình thường, trong tập đoàn có một người mạnh đứng đầu là đủ, đang yên lành Tả Thị chen một chân vào, sao Cố Khiết Thần có thể đồng ý được?

Với sự tự tin của Tả Thị, nếu muốn chiếm giữ Tập đoàn Cố Thị thì không thể nào cam chịu cúi đầu nghe lệnh, hoặc là bọn họ chuẩn bị nuốt chửng Tập đoàn Cố Thị, hoặc là bọn họ muốn trở thành một nhà giống như người này dự đoán.

Nếu là một nhà, chẳng phải chính là liên hôn đấy sao?

Quả nhiên, dưới phần bình luận có người nghĩ giống như Hứa Tịnh Nhi, đưa ra nghi vấn: “Thời gian trước Cố Khiết Thần và Tả Tư đã có tin đồn, có phải là để trải đường cho chuyện liên hôn hay không?”.

Một bình luận khác nói: “Không đúng, Cố Khiết Thần đã kết hôn, không phải anh ta vừa mới cưới không lâu sao? Vợ anh ta là sứ giả chính nghĩa lừng danh trong giới truyền thông Hứa Tịnh Nhi mà!”.

Không ít người hóng hớt nhấn like hai bình luận này, yêu cầu phải có được câu trả lời.

Người đăng bài cũng không phụ sự kỳ vọng của công chúng, lại đưa ra một tin tức khác: Nghe nói Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi đã bí mật ly hôn, chỉ chờ công bố nữa thôi.

Lần này Facebook lại náo nhiệt lần nữa.

Lúc Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi kết hôn là kết hôn trong âm thầm, nếu không phải sau đó chuyện của Vân Nhu gây náo loạn lớn thì không ai biết bọn họ đã kết hôn, không ngờ… mới được bao lâu mà đã ly hôn rồi? Hơn nữa, còn là cách làm quen thuộc, mô típ quen thuộc, bí mật kết hôn rồi bí mật ly hôn.

Hai người này chơi trò gì vậy?

Không phải lúc trước Cố Khiết Thần đã tỏ tình với Hứa Tịnh Nhi ngay trước mặt mọi người, còn nói anh sợ Hứa Tịnh Nhi chạy mất nên mới vội vàng kết hôn, lúc đó còn cho mọi người được một phen ghen tị hay sao?

Sao bỗng nhiên bây giờ lại ly hôn, đùa giỡn với mọi người à?

Mấy bài báo gây xôn xao ở trong nước của Hứa Tịnh Nhi giúp cô thu hút không ít fans, bọn họ học theo tinh thần truy cầu chân tướng của cô, đồng loạt đưa chủ đề “Vì sao Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ly hôn, có phải vì Cố Khiết Thần có lỗi với Hứa Tịnh Nhi, có phải anh vứt bỏ người vợ cùng trải qua hoạn nạn với mình hay không?” lên top tìm kiếm.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn tag cả Tập đoàn Cố Thị vào.

Hứa Tịnh Nhi hoàn toàn không hề hay biết, chỉ mới một ngày không xem Facebook mà đã xảy ra chuyện như vậy. Chung quy cũng là vì cô nên Cố Khiết Thần lên Facebook lần nữa, trở thành chủ đề trò chuyện của mọi người.

Chẳng qua, cô biết mình có trọng lượng thế nào. Những người tự xưng là fans của cô đa số đều là fans qua đường, không thể nào ra mặt giúp cô vì những chuyện này, nhìn thế nào cũng giống như có người đang cố ý dẫn dắt mọi người.

Hơn nữa, hành động lần này không phải bôi xấu cô, mà rõ ràng là đang bôi xấu Cố Khiết Thần.

Hiện nay, sóng gió càng lúc càng lớn, lớn đến mức ở phần bình luận trên trang chủ của Tập đoàn Cố Thị đã xuất hiện những lời chửi mắng, đều đang đợi Cố Khiết Thần đứng ra giải thích. Nếu không, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 669


Chương 669

Hứa Tịnh Nhi lướt xem bình luận và giọng điệu của mọi người, bọn họ đều thống nhất lấy cô ra làm lý do chỉ trích Cố Khiết Thần. Bằng kinh nghiệm nhiều năm của cô tổng kết thì cô bị lợi dụng làm vũ khí tấn công Cố Khiết Thần.

Cô và Cố Khiết Thần đã ly hôn, cô cũng chuẩn bị yên ổn sống cuộc sống của mình. Quả thật cô vẫn tạm thời chưa thể buông bỏ Cố Khiết Thần, nhưng bọn họ ly hôn trong hòa bình, không có ai đúng ai sai. Cho nên, cô cũng không muốn thấy mình bỗng dưng bị lôi ra, dính líu đến chuyện của Cố Khiết Thần.

Hơn nữa, vừa mới lan truyền Tả Thị muốn chiếm giữ Cố Thị, sau lại có người bôi nhọ Cố Khiết Thần, đây rõ ràng là nhắm vào Tập đoàn Cố Thị đằng sau Cố Khiết Thần không phải sao?

Cô mơ hồ cảm giác được một đợt sóng gió sắp ập tới.

Cô biết tầm quan trọng của Tập đoàn Cố Thị đối với ông cụ Cố và Cố Khiết Thần. Mặc dù cô và bọn họ đã không còn là người một nhà nữa, nhưng ông Cố yêu thương cô như vậy, cô không thể ngồi yên nhìn.

Hứa Tịnh Nhi không muốn liên lạc với Cố Khiết Thần, cô nghĩ ngợi một lúc, định gọi điện thoại cho Tiêu Thuần, hỏi xem có cần cô làm gì không.

Cô còn chưa kịp gọi chat voice thì Tiêu Thuần đã gọi qua trước, cô vội vàng bắt máy.

Dường như Tiêu Thuần đang tức giận nên hơi thở không ổn định, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi mình mới vào họp, công ty có chút chuyện nên Phòng Quan hệ Công chúng của mình phải họp khẩn, bàn bạc cách ứng phó, đám anh hùng bàn phím đó phiền thật. Bây giờ mình mới họp xong, tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy của chúng ta đi”.

Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, cuối cùng cô nói một câu: “Vừa rồi mình vừa mới xem Facebook, đã biết tình hình bây giờ, các cậu định đối phó thế nào? Nếu cần mình…”.

“Không không không!”, Tiêu Thuần không cần nghĩ đã nói: “Tiểu Tịnh Nhi, cậu cứ coi như không nhìn thấy gì. Chuyện này không liên quan gì đến cậu, đừng dính vào, để bản thân mình làm người ngoài cuộc là được”.

“…”.

Thật ra Hứa Tịnh Nhi chỉ cần đăng Facebook nói là hai người ly hôn trong hòa bình, vụ này sẽ không phát triển thêm được nữa. Cách giải quyết đơn giản như vậy Tiêu Thuần không thể nào không hiểu, vậy mà cô ấy lại từ chối?

Hứa Tịnh Nhi khẽ nhíu mày, Tiêu Thuần lại không giải thích, mà đổi chủ đề: “Tịnh Nhi, cậu… thật sự tin những lời anh Khiết Thần nói với cậu sao?”.

Cô ấy đang nhắc tới chuyện Cố Khiết Thần nói không thích cô, chỉ là chịu trách nhiệm với cô.

Hứa Tịnh Nhi im lặng.

Cô tin.

Ba năm trước, cô nghĩ rằng Cố Khiết Thần rất thích cô, tất cả đều là ảo giác, huống hồ là ba năm sau, trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này.

Mặc dù cô không nói, nhưng Tiêu Thuần vẫn biết câu trả lời của cô. Cô ấy khẽ thở dài, im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn kể lại những gì mình biết: “Tịnh Nhi, mình không biết bây giờ mình nói những chuyện này có ý nghĩa gì hay không, nhưng mình cảm thấy… nên cho cậu biết. Nói thế nào thì đây cũng là chuyện trong đoạn tình cảm này của cậu, ít nhất cũng đừng để lại bất cứ hối tiếc nào”.

Tiêu Thuần giống như tìm một cái ghế ngồi xuống, dựa lưng ra sau, vang lên tiếng động nhẹ, sau đó mới nói tiếp với giọng sâu xa: “Mình cảm thấy anh Khiết Thần thích cậu, từ ba năm trước đã rất thích cậu”.

Nói Cố Khiết Thần thích cô là đã khiến cô cảm thấy buồn cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 670


Chương 670

Tiêu Thuần lại còn nói anh thích cô từ ba năm trước?

Hứa Tịnh Nhi thậm chí còn cười thành tiếng. Cô cầm điện thoại bằng một tay, đặt bên tai, tay kia buồn chán cầm nĩa chọc chọc miếng bò bít tết đã nguội.

Cô nhếch môi, lạnh lùng nói: “Thích mình thì sao ba năm trước lại từ hôn?”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ cuối cùng cô lại có thể hỏi ra được bằng vẻ điềm tĩnh như vậy. Dù đối phương chỉ là Tiêu Thuần, nhưng nếu là trước đây, cô đều không dám nhắc tới, không dám đối diện. Vậy nên đây đã là một bước tiến lớn rồi.

Nhưng điều đáng chế nhạo đó là, khi cô và Khiết Thần chia tay lần thứ hai rồi thì cô mới nói ra được.

Tiêu Thuần bị hỏi thì im lặng. Bởi vì cô ấy cũng không biết.

Lúc trước cô ấy cũng cho rằng Khiết Thần thích Hứa Tịnh Nhi. Nhưng việc anh ấy từ hôn một cách khó hiểu khiến cô ấy cũng cảm thấy mình đã nhầm. Sau đó, cô ấy thấy những thay đổi của Khiết Thần thì cảm thấy bất ngờ và không dám tin.

Sau khi Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi kết hôn, cô ấy một lần nữa được chứng kiến sự thay đổi của anh. Mỗi lần như thế đều giống như có kim đâm vào trái tim cô ấy vậy. Nhưng cuối cùng thì Tiêu Thuần cũng bắt đầu hiểu ra, Khiết Thần thật sự thích Hứa Tịnh Nhi.

Cô ấy cảm thấy vui vì cuối cùng thì Khiết Thần cũng quay về bên Hứa TỊnh Nhi. Đồng thời cô ấy cũng cảm thấy buồn. Bởi vì cô cũng luôn dành tình cảm cho Khiết Thần. Và hơn nữa, điều khiến cô ấy khó xử hơn là Vân Nhu cũng thích Khiết Thần.

Cô ấy cố gắng đè nén cảm xúc của mình. Bởi vì đối với cô ấy Tịnh Nhi càng quan trọng hơn. Hơn nữa cô ấy có thể nhận ra, Khiết Thần không hề thích mình. Tính của cô ấy không thích dây dưa, cũng không muốn vì thế mà phá hoại mối quan hệ giữa mình và anh, cũng như mối của hệ giữa mình và Tịnh Nhi.

Cô ấy nghĩ mình thích ai một mình mình biết là được, không muốn tạo thành mối nguy cho Khiết Thần và Tịnh Nhi. Cô ấy cũng không muốn mất đi hai người bọn họ.

Thế nhưng, dù gì cô ấy cũng có lúc cảm thấy đố kỵ. Vì vậy…cô ấy thừa nhận có những lúc nói chuyện với Hứa Tịnh Nhi cô ấy tỏ vẻ ganh ghét.

Thế những mỗi lần khi nhìn thấy vẻ đau khổ của Hứa Tịnh Nhi thì cô ấy lại thật sự chỉ muốn tát cho mình một phát.

Sự đau xót đã đánh thắng sự đố kỵ, những lúc như thế cô ấy lại chẳng thể đi làm chuyện xấu được nữa.

Sau đó Vân Nhu trở về, cô ấy cố gắng giải quyết mọi chuyện. Đáng tiếc, Tiêu Thuần không cản được Vân Nhu. May mà khi đó Khiết Thần bảo vệ Hứa Tịnh Nhi cực tốt nên Vân Nhu cũng rơi vào tình trạng gieo gì gặt nấy.

Vào buổi tối sinh nhật của mình cô đã đặt dấu chấm cho mối tính đơn phương bao năm qua của chính cô ấy .

Không cần biết Hứa Tịnh Nhi có tin hay không, thế nhưng ít nhất cô ấy cũng biết bản thân mình cần gì. Người bạn mà Tiêu Thuần cả đời chọn thì chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ phản bội tình bạn giữa bọn họ.

Giống như Hứa Tịnh Nhi luôn tin tưởng rằng Tiêu Thuần sẽ không bao giờ làm hại mình vậy.

Cô ấy vốn nghĩ, sau những chuyện đó, Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần có thể hạnh phúc bên nhau. Nào ngờ…bọn họ lại đột nhiên ly hôn.

Cô ấy bất ngờ lắm. Cô ấy không phải là người đầu tiên biết chuyện này, nếu không thì chắc chắn sẽ cản Hứa Tịnh Nhi ngay. Cô ấy sẽ phải hỏi cho ra nhẽ, nếu không sẽ không bao giờ để Hứa Tịnh Nhi ra nước ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 671


Chương 671

Giờ đây ván đã đóng thuyền, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Tốt nhất là nên giải quyết vấn đề của hiện tại thì hơn.

Tiêu Thuần nói: “Hứa Tịnh Nhi, mặc dù mình cũng không biết nguyên nhân Khiết Thần từ hôn khi đó là gì nhưng sau khi cậu rời đi, anh ấy đã im lặng một thời gian dài. Chắc chắn là anh ấy có để tâm tới chuyện đó. Lúc ấy, người luôn bên cạnh Khiết Thần là Từ Soái. Có thể Từ Soái biết được điều gì đó. Nếu cậu muốn biết nguyên do của chuyện năm xưa và cả việc Khiết Thần có thích cậu hay không thì khi nào cậu về mình sẽ tìm đáp án cùng cậu.

Mặc dù Tiêu Thuần không muốn nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi từ bỏ như vậy nhưng cô ấy vẫn tôn trọng quyết định của Tịnh Nhi. Vì vậy cô ấy còn bổ sung thêm một câu: “Nếu cậu cảm thấy sao cũng được vậy thì sau này mình sẽ không đề cập tới anh Khiết Thần trước mặt cậu nữa”.

Hứa Tịnh Nhi vẫn im lặng. Cũng không biết là cô chưa nghĩ thông hay là mặc kệ thật.

Tiêu Thuần biết là không nên thúc giục cô. Vì chuyện tình cảm là chuyện của trái tim, lời của những người xung quanh chưa bao giờ là nhân tố để quyết định cả.

Dù Hứa Tịnh Nhi có quyết định như thế nào thì cô ấy cũng đều ủng hộ.

Tiêu Thuần vẫn phải tiếp tục xử lý công việc của mình, không thể trò chuyện lâu với Tịnh Nhi. Cô ấy nói: “Hứa Tịnh Nhi, nếu cậu không về thì đợi mình xong việc mình sẽ bay qua đó. Tới khi đó tới lượt cậu mời mình ăn rồi đấy”

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười: “Ok, cậu tới thích ăn gì mình chiều”.

“Cậu nói rồi đấy nhé, mình phải họp tiếp đây. Cậu nhớ nhé, tin nhắn đó đừng trả lời, coi như không thấy nha. Cậu biết chưa?”

“Ừ”.

Sau khi tắt máy, Hứa Tịnh Nhi làm như Tiêu Thuần nói, thoát ra khỏi tin nhắn và không theo dõi nữa.

Cô hoặc là chính Khiết Thần đã không muốn dây dưa vào chuyện này thì cô cũng không cần làm gì cả, để tránh Khiết Thần hiểu lầm rằng cô vẫn còn muốn giăng mắc.

Hai ngày tiếp theo đều là cô cố gắng quen với nhịp sống mới. Đợi cô có thể dần điều chỉnh được cuộc sống thì cấp trên sẽ gửi nhiệm vụ mới tới cho cô.

Nhiệm vụ lần này khá dễ dàng. Đó là để cô đi phỏng vấn sếp của một tập đoàn. Chuyện nhỏ này thì Hứa Tịnh Nhi đã làm quá thuần thục rồi. Cô xem qua tài liệu và chuẩn bị câu hỏi phỏng vấn.

Cô nghe ngóng được thông tin rằng buổi sáng hôm nay vị sếp đó sẽ tham gia diễn đàn thương mại quốc tế. Sau khi kết thúc sẽ tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông. Đã có mấy bên tòa soạn gọi điện với họ nhưng thư ký của người này đều từ chối.

Nếu liên hệ riêng đã không được thì đành phải thực chiến thôi.

Lúc Hứa Tịnh Nhi xem tài liệu về người sếp này thì bỗng cảm thấy dường như đã nghe về người này ở đâu đó. Nhưng cô nhất thời không nghĩ ra nên cũng mặc kệ.

Dù sau thì chỉ cần cô chuẩn bị kỹ lưỡng, giành lấy cơ hội có thể phỏng vấn, có được câu trả lời mà cô muốn là được.

Diễn đàn kết thúc lúc mười hai giờ trưa. Các sếp trong giới doanh nhân lần lượt bước ra khỏi phòng hội nghị. Đám truyền thông đứng ở cửa nhào lên, lao về phía người sếp mà mình muốn phỏng vấn.

Hứa Tịnh Nhi cũng nhắm thẳng vào đối tượng của mình. Cô lao lên như mũi tên, vượt qua các nhà báo khác. Cô là người đầu tiên đứng trước mặt vị sếp này. Tịnh Nhi đơn giản giới thiệu về bản thân: “Chào sếp Trần, tôi là Hứa Tịnh Nhi, nhà báo của tòa soạn Z. Muốn phỏng vấn ông một chút có được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 672


Chương 672

Mỹ Kỳ – kẻ đối đầu không đội trời chung của cô cũng là người lao lên thứ hai. Cô ta mỉm cười, duyên dáng lên tiếng: “Sếp Trần, tôi là Mỹ Kỳ, cũng là nhà báo, ông còn nhớ tổng biên của chúng tôi chứ? Là tổng biên đã để tôi tới phỏng vấn ông”.

Hứa Tịnh Nhi chép miệng khinh thường. Lần nào Mỹ Kỳ cũng dùng thủ đoạn cả.

Thật không ngờ là tổng biên của cô ta lại quen sếp Trần. Nếu đúng là như vậy có khi sếp Trần sẽ nhận lời mời phỏng vấn của Mỹ Kỳ và từ chối cô cũng nên.

Mỹ Kỳ cũng cảm thấy mình nắm chắc phần thắng trong tay. Cô ta liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi đầy khiêu khích, lại còn hất cằm.

Quả nhiên đúng như vậy, sếp Trần gật đầu: “Tổng biên tập Vương phải không? Tôi còn nhớ”.

Mỹ Kỳ cười càng đắc ý hơn: “Vậy…việc phỏng vấn…”

Nhưng ngay sau đó sếp Trần liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi. Sau khi nhìn cô và nhớ ra điều gì đó thì người này đột nhiên lên tiếng: “Cô có phải là…Cố phu nhân không?”

Bỗng dưng nhắc đến danh xưng vợ cậu Cố, Hứa Tịnh Nhi ngẩn người ra, không kịp có phản ứng gì.

Nhưng Chu Mỹ Kỳ ở bên cạnh thì bật cười, lạnh lùng châm biếm: “Trần tổng, cô ta đã không còn là vợ anh Cố nữa rồi, hai người họ đã ly hôn”.

Cô ta tuyệt đối không cho phép Hứa Tịnh Nhi dùng thân phận vợ anh Cố này để thu hút sự chú ý của Trần tổng, lấy mất cuộc phỏng vấn này.

Thực ra bài phỏng vấn này không phải là tin tức quan trọng gì, nhưng Chu Mỹ Kỳ thích tranh giành với Hứa Tịnh Nhi. Chỉ cần là việc Hứa Tịnh Nhi muốn làm thì cô ta nhất được phải giành bằng được.

Trần tổng dường như nghe thấy chuyện hoang đường, thấy Hứa Tịnh Nhi không nói gì, anh ta phủ nhận luôn: “Không thể nào, sao Cố tổng có thể ly hôn với cô ấy chứ?”.

Chu Mỹ Kỳ không ngờ người phản bác mình lại là Trần tổng, hơn nữa anh ta còn nói rất hùng hồn khẳng định. Cô ta ngây người mấy giây, vội vàng giải thích: “Trần tổng, tôi không lừa anh, là thật đấy, chỉ là anh ở nước ngoài nên không biết tin thôi, Hứa Tịnh Nhi quả thực…”

Nhưng cô ta còn chưa nói xong, Trần tổng đã không muốn nghe nữa, anh ra ra hiệu với thư ký của mình. Thư ký hiểu ý, lập tức bước tới, làm một động tác mời đầy khách sáo và kiên quyết: “Phóng viên Chu, Trần tổng muốn nhận lời phỏng vấn của phóng viên Hứa, mời cô rời khỏi đây”.

“Trần tổng, tôi…”, Chu Mỹ Kỳ không thể chấp nhận việc mình bị hạ đo ván như vậy, vẫn còn muốn dùng dằng.

Nhưng thư ký đã tóm lấy cánh tay cô ta, cưỡng ép kéo cô ta đi.

Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng hoàn hồn, cô e hèm rồi lên tiếng thừa nhận: “Trần tổng, thật ngại quá, quả thực là tôi và Cố Khiết Thần đã ly hôn, tôi đã không còn là vợ anh Cố nữa”.

Trần tổng vô cùng kinh ngạc nhướng mày: “Đã ly hôn thật sao? Không thể tin được”.

Anh ta mất một phút để tiêu hóa, rồi nói: “Nhưng Cố tổng yêu cô như vậy, tại sao hai người lại ly hôn chứ? Lần trước tôi và cậu ấy ký hợp đồng rất quan trọng, vì cô gặp nguy hiểm mà cậu ấy bỏ mặc tất cả rời đi, cuối cùng còn mượn máy bay cá nhân của tôi để về, vậy mà các cô lại ly hôn sao?”.

“…”, Hứa Tịnh Nhi không hề biết chuyện này, nên khi nghe thế, ánh mắt cô liền co lại.

“Lần thứ hai khi cậu ấy bay sang đây ký lại hợp đồng, tôi vô tình nhìn thấy bức ảnh của cô được lưu trong điện thoại cậu ấy, thế nên mới nhận ra cô. Lúc ấy tôi còn khen cô xinh đẹp, Cố tổng rất kiêu ngạo nói với tôi rằng đây là vợ mình”.

Có lẽ Trần tổng không tin lắm, nên vẫn nhiều chuyện hỏi một câu: “Có phải các cô có hiểu lầm gì không?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 673


Chương 673

Hứa Tịnh Nhi không trả lời anh ta những câu hỏi liên quan đến Cố Khiết Thần, cô mỉm cười hỏi: “Trần tổng, chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được chưa?”.

Trần tổng thấy cô không muốn nhắc tới, cũng không nói nữa mà gật đầu: “Vậy thì bắt đầu thôi”.

Hai người vào phòng nghỉ của Trần tổng ở đây, Hứa Tịnh Nhi vốn đã có tố chất chuyên nghiệp, vô cùng bình tĩnh hoàn thành buổi phỏng vấn với Trần tổng. Anh ta có ý tốt muốn phái xe đưa cô về nhưng bị cô từ chối, cô chậm rãi bước về phía cửa khách sạn.

Chỉ có bản thân cô biết cô không được bình tĩnh như vậy, đầu óc cô vì những lời Trần tổng nói mà rối như tơ vò, thậm chí bên tai còn lùng bùng.

Lúc đang lững thững đi về phía trước, bỗng cô nhìn thấy ngoài cửa khách sạn phía trước, một bóng dáng mặc vest đen đang quay lưng về phía cô bước ra ngoài thật quen thuộc…

Cố Khiết Thần?

Anh đến đây sao?

Trong lúc đầu óc chưa có bất cứ mệnh lệnh gì thì chân cô đã bất giác đuổi theo.

Đến khi hoàn hồn lại thì tay cô đã chạm vào cánh tay người kia. Người đàn ông dừng bước, ngoái đầu nhìn cô đầy khó hiểu.

Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, ánh mắt cô hụt hẫng.

Người đàn ông kia nhìn cô, chắc chắn không phải là người mình quen, nói: “Cô gái, có chuyện gì sao?”.

Anh ta dùng tiếng Anh tiêu chuẩn.

Hứa Tịnh Nhi bỗng tỉnh táo lại, buông tay ra, mỉm cười tỏ ý xin lỗi, cũng dùng tiếng Anh đáp lại: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người”.

Cho đến khi người kia đã đi xa, Hứa Tịnh Nhi vẫn ngẩn người ra nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta một lúc lâu, sau đó nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi xoay người rời đi.

Đối diện có một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở lề đường, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau liếc mắt, chứng kiến mọi chuyện. Cho đến khi Hứa Tịnh Nhi lên xe lái đi, anh ta mới thu hồi ánh mắt, khóe môi nở nụ cười khó hiểu.



Sau khi về đến chung cư, Hứa Tịnh Nhi ôm máy tính ngồi trên sô pha, chỉnh lý tư liệu phỏng vấn hôm nay.

Mắt cô thì nhìn tư liệu, nhưng bên tai lại vang lên những lời Trần tổng nói với cô, mỗi câu nói đều lởn vởn không dứt bên tai cô như âm hồn bất tán.

Tại sao cô lại kiên quyết muốn ra nước ngoài? Chính vì biết bản thân không dễ dàng buông bỏ, cần thời gian và không gian, nhưng… cho dù cách xa như vậy, dường như anh vẫn bằng mọi cách quanh quẩn bên cạnh cô.

Suy nghĩ của Hứa Tịnh Nhi bị làm rối tung, trong lòng bức bối, không thể tiếp tục làm việc. Cô bỏ máy tính ra khỏi chân, đứng dậy tìm việc khác làm để phân tán sự chú ý.

Nhưng căn phòng đã được cô quét dọn vô cùng sạch sẽ, đồ đạc cũng được sắp xếp rất ngăn nắp, ngay cả mấy chậu cây cô trồng cũng được tưới nước đầy đủ, cắt tỉa gọn gàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 674


Chương 674

Mấy ngày nay, những việc có thể làm cô đều đã làm, bây giờ quả thực không còn việc gì để làm nữa.

Cô chỉ còn cách thay quần áo thể thao, ra ngoài tập thể dục.

Cô chạy men theo con đường nhỏ, chạy rất xa, mồ hôi như tắm. Lúc chạy quay về, trời đã rất khuya, chỗ cô ở gần ngoại ô, gió rất to, thổi thốc vào người cô.

Trở về nhà, sau khi tắm xong, cô nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.

Đã rất lâu cô không nằm mơ, cô ngủ mê man, mơ một giấc mơ…

Thực ra cũng không thể nói là mơ, bởi vì đều là những chuyện cô từng trải qua, có thể coi là ký ức, cô trở về hồi học đại học.

Lúc đó, cô và Cố Khiết Thần đã qua lại với nhau một thời gian, tình cảm dần ngọt ngào. Cô có một cơ hội thực tập ngoại khóa, đó là phỏng vấn một đôi vợ chồng không chịu di dời.

Lúc đó, cô thiếu một người vác máy quay, nên đã kéo Cố Khiết Thần đi theo làm việc cho cô.

Nhà ở khu vực đôi vợ chồng kia sống đã bị dỡ hết, chỉ có bọn họ là sống chết không chịu chuyển đi. Hứa Tịnh Nhi vốn dĩ còn tưởng bọn họ lòng tham không đáy, muốn đòi giá cao, nhưng phỏng vấn xong mới biết, bọn họ không phải vì tiền, mà là vì chờ… đứa con đi lạc của họ.

Con của họ đi lạc hồi còn nhỏ, bao năm nay bọn họ đập nồi bán sắt, tiêu hết sạch tiền tiết kiệm, tìm con khắp nơi. Bởi vì lúc đi lạc đứa bé đã có trí nhớ nhất định, nên bọn họ không tìm được con, liền mong đứa con có thể nhớ được nhà mà trở về.

Lúc đó, người mẹ kia kéo tay Hứa Tịnh Nhi, vừa khóc vừa nói, nếu con của bà ấy còn sống thì bây giờ đã lớn bằng Hứa Tịnh Nhi rồi.

Từ nhỏ Hứa Tịnh Nhi đã không có trải nghiệm về tình yêu sâu sắc của bố mẹ dành cho con cái, và trải nghiệm sự trả giá bất chấp tất cả kia, so với tình cảm mà bố mẹ đối với cô thì đúng là một trời một vực.

Cô bị đôi vợ chồng kia làm cho cảm động, trên đường về, mắt đỏ hoe nói với Cố Khiết Thần, cô muốn dùng hết sức mình để tìm lại con gái cho đôi vợ chồng này.

Hơn nữa người mẹ kia còn nói với cô rằng, con gái bà ấy từ nhỏ đã thích biểu diễn, nói sau khi lớn lên muốn làm ngôi sao nổi tiếng. Nếu sau này cô có thể tìm thấy con gái của đôi vợ chồng này, nếu sau này cô ấy quả thực gia nhập giới giải trí, cô là phóng viên, chắc chắn sẽ viết bài để tuyên truyền cho cô ấy.

Cô lải nhải nói rất nhiều, Cố Khiết Thần không nói gì, cô không khỏi túm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Cố Khiết Thần, anh có nghe thấy lời em nói không vậy?”.

Cố Khiết Thần nhếch môi: “Ừ, nghe thấy rồi”.

Hứa Tịnh Nhi hài lòng gật đầu, đôi mắt đen lúng liếng đảo một vòng, đánh giá Cố Khiết Thần, rồi cười nói: “Sức của một người dù sao cũng có hạn, hay là anh cũng góp sức đi?”.

“Không có hứng”.

“…”, Hứa Tịnh Nhi ôm cánh tay anh tiếp tục lắc: “Anh đừng lạnh lùng vô tình như vậy chứ, anh không giúp cô ấy thì coi như giúp em đi, góp sức vì em chắc là được nhỉ?”.

Cố Khiết Thần nhìn khuôn mặt cô, nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô, im lặng một lát rồi nói: “Vì em sao?”.

“Vì em”.

Hứa Tịnh Nhi chớp đôi mắt to: “Anh sẽ không từ chối em mà, đúng không?”.

Cố Khiết Thần đáp: “Để anh suy nghĩ đã”.

“Ôi dào, anh đừng suy nghĩ nữa, Cố Khiết Thần Cố Khiết Thần Cố Khiết Thần…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 675


Chương 675

Trong tiếng gọi không dứt, Hứa Tịnh Nhi bỗng mở choàng mắt, hơi thở dồn dập, lồng ngực cũng phập phồng không ngừng.

Đến lúc tỉnh táo một chút, cô mới phát hiện đầu mình rất choáng, trên trán đầy mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Cô khó khăn chống người dậy, muốn xuống giường rửa mặt thay quần áo, nhưng chân mới chạm đất đã thấy đầu óc quay cuồng, cứ thế ngã xuống giường.

Cô cảm giác hơi thở của mình nóng rực, giơ tay sờ trán, quả nhiên… cũng nóng hầm hập.

Cô bị ốm rồi, chắc là lúc ra ngoài chạy bộ, mồ hôi đầm đìa, bị gió thổi mạnh, lại thêm tâm trạng không tốt nên mới ngã bệnh.

Rõ ràng là cô không được khỏe mạnh như trước kia, nên mới bị ốm dễ dàng như vậy.

Cô vẫn cố gượng dậy, vào phòng tắm lấy khăn, lau mồ hôi trên người, thay bộ đồ ngủ mới. Sau đó cô lấy thuốc hạ sốt, rót nước uống, rồi lại về giường nằm.

Lần này, tuy đầu óc quay cuồng, nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào, trong đầu không khỏi nhớ lại giấc mơ vừa rồi…

Lúc đó Cố Khiết Thần không nói là đồng ý hay từ chối cô, nhưng cô là người nói lời giữ lời, nên quả thực đã ra sức tìm con gái giúp đôi vợ chồng kia.

Vốn dĩ đã có chút manh mối, nhưng chưa kịp xác thực, thì giữa cô và Cố Khiết Thần xảy ra vấn đề. Sau đó thì bị hủy hôn, cô bị đuổi ra nước ngoài, ốc còn không mang nổi mình ốc, nên chuyện này cũng bị gác lại.

Sau đó cô bận rộn nhiều việc, cũng dần quên mất chuyện này, suýt nữa thì đã không nhớ ra.

Lúc này hồi ức tràn về, sau đó dần dần hợp nhất với một chuyện khác, đó là… trước kia Tô Tử Thiến nói với cô, Cố Khiết Thần là vì cô mới đối xử với cô ta như vậy, hóa ra là sự thật.

Cố Khiết Thần quả thực đã thay cô hoàn thành lời hứa với bố mẹ Tô Tử Thiến.

Hứa Tịnh Nhi không nghi ngờ chút nào khi Cố Khiết Thần làm chuyện này. Anh trước giờ là người chỉ làm không nói, chỉ có điều… tại sao sau khi hủy hôn với cô, anh vẫn thay cô hoàn thành lời hứa?

Nếu anh vì thích cô mà làm thay cô, thì cô sẽ không thấy có gì khó hiểu. Nhưng đã hủy hôn, đã không thích cô, tại sao anh phải làm vậy chứ?

Lẽ nào cũng giống như lần này? Cô bị hủy hôn, bị gia tộc đuổi ra nước ngoài, nên anh áy náy sao? Muốn đù đắp sao?

Hứa Tịnh Nhi xoay người, hít mũi.

Hay là ba năm trước, anh thích cô thật…

Hứa Tịnh Nhi lại xoay người, trong đầu cô rối tung rối mù, cũng không biết có nên tiếp tục nghĩ không, hay là không dám nghĩ nữa. Cô cố gắng dịch chuyển sự chú ý sang chuyện khác, nhưng không cẩn thận lại nhớ tới trận ốm đầu tiên sau khi cô kết hôn với Cố Khiết Thần ở trong nước.

Đó là lúc cô và Cố Khiết Thần căng thẳng nhất, cô bị ốm ở chung cư, mơ hồ mê man một tuần, là Cố Khiết Thần trở về nhìn thấy mới đưa cô đến bệnh viện.

Cô ở bệnh viện, Cố Khiết Thần cũng ở bệnh viện với cô, nói là vì ông nội yêu cầu, dù cô không muốn nhìn thấy anh, thì cũng không thể đuổi anh đi.

Để làm dịu bầu không khí giữa hai người, hộ lý đã bảo Cố Khiết Thần đọc sách buổi tối cho cô nghe, để cô có thể bình ổn tâm trạng, vào giấc dễ hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 676


Chương 676

Lúc đó cô cũng không mong đợi Cố Khiết Thần sẽ làm theo, nhưng không ngờ buổi tối, Cố Khiết Thần quả thực đã cầm quyển sách mà hộ lý mang tới, đọc cho cô nghe.

Anh đọc câu chuyện gì ấy nhỉ…

Hứa Tịnh Nhi nhíu mày suy nghĩ, hình như là câu chuyện về một con hổ và một con hồ ly, hơn nữa chỉ đọc có một nửa, không cho cô biết kết cục, khiến cô còn giận dỗi.

Sau đó cô muốn tự đọc kết thúc, nhưng không thấy quyển truyện kia đâu, cũng không tìm thấy.

Không đúng, quyển truyện…

Hứa Tịnh Nhi bỗng nhớ ra, lúc cô thu dọn đồ đạc, đã không cẩn thận mang theo một quyển truyện trong phòng làm việc của Cố Khiết Thần. Cô nghĩ mãi không ra tại sao lại có quyển truyện này, bây giờ đã có câu trả lời.

Vậy quyển truyện này chính là quyển lúc đó anh đã đọc cho cô trong phòng bệnh sao? Nhưng cô đã đọc quyển truyện này, trong đó không phải là câu chuyện về hổ và hồ ly.

Hứa Tịnh Nhi do dự một lát, vươn tay ra bật sáng đèn bàn, cô lấy điện thoại, nhập từ khóa tìm kiếm, tìm rất lâu vẫn không thấy câu chuyện mà anh kể.

Vậy là câu chuyện này không phải do người khác viết, mà là anh tự bịa ra.

Cố Khiết Thần không phải là người thích mấy thứ trẻ con, thích bịa chuyện để kể. Nghĩ kĩ thì, con hổ mà anh nói có hình tượng rất giống anh, trầm ngâm ít nói, chuyện gì cũng giấu trong lòng.

Còn con hồ ly chắc là chỉ cô rồi.

Anh nói, hổ thích hồ ly, thích… Là anh nhất thời nổi hứng nói bừa, hay là ngầm tỏ tình?

Nếu như trước kia để cô biết những điều này thì tốt biết bao.

Tại sao lại là bây giờ chứ?

Cô đã cố gắng khiến trái tim mình phẳng lặng như mặt hồ, tại sao mấy ngày nay, không ngừng có từng viên đá nhỏ rơi xuống, khiến cô lăn tăn sóng gợn, khiến cô không thể không nhớ lại những chuyện trước kia?

Vì uống thuốc hạ sốt, Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ một lúc, dần dần buồn ngủ rồi thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, trong cơn mê man, cô nghe thấy chuông điện thoại vang lên.

Cô mở mắt không ra, chỉ mò tìm điện thoại theo bản năng, dường như đã bắt máy, lại giống như chưa bắt máy, dường như mình đã nói chuyện, lại giống như chẳng nói. Sau đó, mọi thứ trở về yên tĩnh, cô lại rơi vào bóng tối lần nữa.

Không biết ngủ bao lâu, lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại lần nữa, ngoài trời đã sáng.

Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, mang theo sự ấm áp. Hứa Tịnh Nhi ngây người nhìn chằm chằm trần nhà, một lúc lâu sau ý thức mới dần dần quay về.

Sau đó cô phát hiện trên trán mình đắp một chiếc khăn lông.

Hứa Tịnh Nhi lấy xuống, nhìn chiếc khăn lông, ánh mắt ngẩn ngơ… Cô ở một mình, trước khi ngủ mê không hề đắp khăn lông lên trán, vậy cái này ở đâu ra?

Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ màng, cô tự chạy đi lấy đắp, nhưng cô không nhớ được?

Tuy nhiên, khả năng này không quá lớn. Dù gì cô cũng bệnh liệt giường, nếu rời khỏi giường, không có đủ ý thức chống đỡ thì đi mấy bước là ngã rồi, sao có thể chống đỡ đến tận phòng tắm, rồi quay trở về chứ?

Nếu không phải tự cô làm, vậy thì ai đã vào phòng?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 677


Chương 677

Phản ứng đầu tiên của cô là chủ nhà, có lẽ là bà chủ đã qua đây tìm cô, thấy cô bị bệnh nên tiện thể chăm sóc cho cô?

Đợi đã… không đúng!

Từ khi cô về đây, bà chủ đã trả chìa khóa chung cư cho cô, bà chủ không có chìa khóa cũng không thể tự vào đây.

Không phải bà chủ, vậy là trộm?

Nhưng có tên trộm nào lại vào nhà chăm sóc cho cô?

Vô số dự đoán hiện lên trong đầu Hứa Tịnh Nhi, rồi lại bị cô lần lượt bác bỏ. Cô tạm thời không nghĩ ra được, chỉ đành gác sang bên.

May là ngủ một giấc tỉnh dậy, cô đã hồi phục được chút tinh thần. Cô sờ trán mình, hình như đã bớt sốt, chỉ là cơ thể vẫn còn hơi đau mỏi không có sức.

Hứa Tịnh Nhi vén chăn xuống giường, đi tới phòng tắm, dùng nước ấm rửa mặt, đánh răng, lau qua cơ thể mình, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng.

Trong phòng khách không có ai, phòng bếp cũng không có ai, đồ đạc không có dấu hiệu bị di chuyển hoặc xáo trộn, có thể loại trừ chuyện ăn trộm vào nhà.

Hứa Tịnh Nhi đi vào phòng bếp, chuẩn bị rót nước uống, tầm mắt chợt dừng lại trên bếp.

Ở đó… đặt một cái nồi nhỏ, trong đó có cháo trắng đã nấu sẵn.

Cô vô cùng ngạc nhiên trợn tròn mắt, bước nhanh tới, mở nắp ra xem. Đúng là mình không nhìn lầm, trong nồi đúng là cháo trắng…

Cho nên, chắc chắn đã có người tới nhà cô, không những giúp cô chườm khăn lạnh lên trán giúp cô hạ sốt, mà còn nấu cháo cho cô, để khi cô tỉnh lại có thể ăn.

Rốt cuộc là ai?

Cô ở đây, trừ bà chủ khá thân thuộc, bình thường hay qua lại ra, cơ bản đều chỉ có một mình cô.

Cô sờ bên ngoài nồi, vẫn còn nóng, có phải chứng tỏ người đó chưa đi được bao lâu? Hay là vừa mới rời đi thôi?

Hứa Tịnh Nhi theo bản năng chạy tới cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài. Nhưng bên ngoài hành lang không có ai, cô lại đóng cửa vào, chạy tới ban công, nhoài người ra ngoài lan can, nhìn xuống dưới lầu.

Không phát hiện ra dấu vết gì.

Hứa Tịnh Nhi nghĩ ngợi, quay người vào phòng. Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lúc, sau đó cầm điện thoại lên, bắt đầu bấm số.

Đầu tiên cô gọi cho chủ nhà, hỏi bà ấy có qua đây không. Bà chủ phủ nhận, người có khả năng nhất bị loại trừ rồi. Hứa Tịnh Nhi cau mày, sau đó lại gọi đến số thứ hai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 678


Chương 678

Mặc dù cô cảm thấy cấp trên đại nhân có khả năng rất thấp, nhưng cô mới vừa về mấy ngày, người biết cô ở nước ngoài không phải bà chủ thì chỉ có người quen là cấp trên đại nhân mà thôi, cho nên cô cũng chỉ giữ suy nghĩ thăm dò mà gọi điện thoại.

Bên kia mau chóng bắt máy, cấp trên cất giọng ôn hòa nhã nhặn: “Cô tỉnh rồi à?”.

“…”, Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc, lời đến bên miệng bỗng im bặt.

Cô không cần phải hỏi nữa, chỉ một câu hỏi ngược đó đã có thể xác định người đến chăm sóc cô là cấp trên đại nhân.

Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc gần một phút mới miễn cưỡng tìm lại được giọng nói của mình, vẫn không dám tin, giọng nói có chút run run: “Cấp trên đại nhân, cái đó… là anh đến căn hộ của tôi sao? Khăn lông trên trán tôi là anh đắp sao? Cả nồi cháo kia… cũng là anh nấu?”.

“Ừ”, cấp trên đại nhân đáp một tiếng, lại nói: “Tôi nhất thời có việc gấp nên đã đi trước, không đợi cô tỉnh lại được”.

“Không cần, không cần, anh có thể đến thăm tôi đã là vinh hạnh của tôi rồi”, Hứa Tịnh Nhi thật sự rất ngạc nhiên: “Thật ngại quá, lại làm phiền đến anh”.

“Bây giờ cô khỏe hơn chưa?”.

“Khỏe hơn nhiều rồi, tôi hạ sốt rồi, cảm ơn anh đã quan tâm”, Hứa Tịnh Nhi ổn định tâm trạng, nuốt nước bọt, vừa trả lời vừa cảm thấy nghi hoặc, bất giác hỏi ra miệng: “Nhưng làm sao anh biết tôi bị bệnh? Còn đến căn hộ của tôi?”.

Bên phía cấp trên đại nhân im lặng, không đáp mà hỏi: “Cô quên rồi à?”.

Cô quên rồi? Quên cái gì?

Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày nghĩ ngợi, nhưng cô bị bệnh mơ mơ màng màng, ký ức của cô cũng mơ hồ, nhất thời không nhớ được mình đã làm gì.

Cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Cấp trên đại nhân, anh nói rõ chút được không?”.

Cấp trên đại nhân cười khẽ, nói: “Ngày hôm đó tôi gửi mail cho cô, cô mãi không trả lời, nên tôi đã gọi cho cô. Cô bắt máy, nói với tôi cô đang bệnh, không ai chăm sóc rất đáng thương. Tôi lo cô ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì, nên đã đến căn hộ của cô một chuyến”.

“…”.

Hứa Tịnh Nhi che mặt.

Không phải chứ? Cô lại nhân lúc mình bệnh mà làm nũng với cấp trên đại nhân? Trời ạ… rốt cuộc cô đang làm gì?

Cô là người phụ nữ kiên cường độc lập tự chủ, sao chỉ vì bị bệnh mà biến thành một cô gái nhỏ yếu đuối, còn nói mình không có ai chăm sóc rất đáng thương?

Hình tượng của cô… tan nát hết rồi!

Trong thời gian ngắn, Hứa Tịnh Nhi thật sự chỉ muốn đào hố chôn mình. Dù sao cấp trên đại nhân cũng là ông chủ, bình thường cô muốn nhận nhiệm vụ, làm nũng nịnh nọt một chút đã đành. Nhưng lúc không liên quan đến công việc cũng làm nũng với người ta, đúng là… đúng là xấu hổ chết mất!

Gò má Hứa Tịnh Nhi đỏ bừng vì xấu hổ, một lúc lâu mới nặn ra được một câu khô khan: “Xin lỗi, tôi gây phiền phức cho anh rồi, tôi… tôi bị bệnh nên mới nói lung tung, không phải cố ý nói với anh những lời đó”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 679


Chương 679

“Không sao”.

“Vậy… anh có thể xóa chuyện này ra khỏi đầu anh không? Coi như chưa nghe thấy?”, Hứa Tịnh Nhi đáng thương cầu xin.

Cũng không biết có phải giọng điệu đời này không còn gì hối tiếc của cô làm cấp trên thấy buồn cười hay không, anh ta cười một tiếng rất khẽ, sau đó lên tiếng, giọng nói rõ ràng không còn ôn hòa nhã nhặn như trước, mà thêm một chút ý cười: “Được”.

Lúc này, Hứa Tịnh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dừng một lúc, cô bỗng nhớ tới điều gì, lại nói: “Cấp trên đại nhân, ngày mai anh có thời gian không?”.

Cấp trên đại nhân không trả lời ngay, mà bình tĩnh “hử?” một tiếng, nói: “Có chuyện gì sao?”.

“Thực ra cũng không có gì…”, Hứa Tịnh Nhi hít nhẹ một hơi, sau khi hoàn toàn bình tĩnh, giọng nói cũng trở nên tự nhiên hơn: “Từ trước đến nay, anh rất quan tâm tôi, còn giúp đỡ tôi rất nhiều lần. Tôi biết anh rất ít khi lộ mặt, nhưng nếu có thể, liệu tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn không?”.

Cô vẫn luôn ghi nhớ ân tình của cấp trên đại nhân, còn thầm nhủ sau này có cơ hội, nhất định phải mời anh ta ăn cơm. Vậy nên lúc này, dù thế nào cô vẫn phải nhắc đến.

Nghe cô nói xong, đầu bên kia điện thoại im lặng.

Hứa Tịnh Nhi chờ mười mấy giây, vội vàng nói: “Đương nhiên, nếu anh không tiện gặp mặt, thì… thì tôi cảm ơn anh qua điện thoại. Sau này tôi sẽ chạy tin nhiều hơn, dùng hết khả năng để báo đáp anh”.

“Cũng không phải”, hình như cấp trên đại nhân đang cân nhắc câu chữ, cuối cùng mềm lòng: “Nếu cô đã muốn mời tôi đi ăn, thì đương nhiên phải cho cô cơ hội này rồi”.

Hứa Tịnh Nhi không khỏi mỉm cười: “Vậy anh muốn ăn gì? Có thích nhà hàng nào không? Không cần khách sáo với tôi”.

Cấp trên đại nhân nghĩ một lát, nói: “Cô biết nấu cơm không?”.

Khụ… chắc không phải muốn bảo cô nấu đấy chứ?

Hứa Tịnh Nhi thật thà đáp: “Biết thì có biết… nhưng tôi chỉ biết nấu mấy món gia đình đơn giản thôi…”

Cô còn chưa nói xong, cấp trên đại nhân đã ngắt lời: “Vậy là được rồi, tối mai, gặp nhau ở chung cư của cô”.

Sau khi tắt điện thoại, Hứa Tịnh Nhi vẫn có chút sững sờ.

Bây giờ đẳng cấp của những người giàu bị làm sao vậy? Thịt cá ê hề ở ngoài không ăn, lại thích cơm nhà bình dân?

Ví dụ như cấp trên đại nhân, ví dụ như Tả Tư…

Nhưng dù sao cô cũng phải cảm ơn cấp trên đại nhân, nếu anh ta đã có yêu cầu như vậy, cô chắc chắn sẽ cố gắng đáp ứng.

Hứa Tịnh Nhi ăn một bát cháo nóng hổi, lại nằm nghỉ một ngày. Ngày hôm sau tỉnh lại, bệnh đi như kéo tơ, cả người hết đau nhức, tinh thần thoải mái, sức lực cũng dồi dào.

Buổi tối cấp trên đại nhân sẽ đến ăn cơm, buổi sáng sau khi quét dọn nhà cửa xong xuôi, Hứa Tịnh Nhi nấu bữa sáng đơn giản. Ăn xong cô viết bài một lúc, thấy cũng đã đến lúc liền lái xe đi siêu thị.

Lần này khác với kiểu cưỡng ép dâng cơm như Tả Tư lần trước, nên Hứa Tịnh Nhi chọn những nguyên liệu tốt nhất, xách một túi to về chung cư, định dùng tới các ngón nghề kỹ năng, nhất định phải khiến cấp trên đại nhân có một bữa ăn thật hài lòng và thoải mái.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom