Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 640


Chương 640

Đường tắc quá, mất gần hai tiếng mới tới chung cư. Trợ lý Lâm thở phào, cũng không quay đầu lại mà chỉ khẽ nhắc nhỏ: “Cô Hứa, tới rồi”.

Một lúc lâu sau, Hứa Tịnh Nhi mới ngẩng đầu. Cô sụt sịt, đưa tay lau nước mắt, đồng thời tháo tai nghe ra. Cô cố gắng nở nụ cười, giải thích: “Thời đại nào rồi mà vẫn còn quay phim bi kịch, quá đáng ghê”.

Trợ lý Lâm gật đầu đồng tình: “Đúng, quá đáng thật”.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về”.

“Không có gì, không có gì”.

Hứa Tịnh Nhi mở cửa xe, bước xuống. Cô vẫy tay với trợ lý Lâm rồi đi về phía chung cư.

Trợ lý Lâm nhìn theo bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa. Lúc này anh ta mới khởi động máy, đạp chân ga, vừa lái vừa thở dài.

Từ đây, Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi trở thành người dưng.

Lúc trước, khi anh ta và mẹ nói chuyện, mẹ anh ta còn nói rằng, sợ ông cụ mà ngã xuống thì nhà họ Cố sẽ tan rã thật. Giờ…thì đúng là như vậy.

Đúng là điều tốt thì không linh mà điều linh thì thường không tốt.

Hứa Tịnh Nhi trở về chung cư. Người cô dính mưa nên cảm thấy lạnh. Cô không thể ốm được, vì vậy việc đầu tiên cô làm là lao vào nhà tắm, mở vòi hoa sen để nước ấm xối lên người .

Sau khi tắm xong, cô vẫn cảm thấy lạnh tới mức phát run. Thế là lúc bước ra, cô đã đi lấy một chiếc áo khoác choàng vào người.

Phòng thay đồ vốn toàn là quần áo của Khiết Thần, sau đó khi cô dọn vào thì đồ của cô dần dần chiếm tới 2/3 của anh.

Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu nhìn quần áo của mình. Cô bắt đầu nghĩ tới việc mình phải thu dọn. Lúc cô tới đây, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ. Thế này thì…không đủ dùng rồi.

Cô bỗng bật cười.

Nếu lúc mới bắt đầu không tham lam thì tốt biết mấy, đến lúc rời đi đã không bất tiện tới thế này.

Cô cảm thấy tâm trạng mình thật tệ. Bởi vì cô không hề có chiếc vali to nào cả. Giờ phải đi mua. Dù bên ngoài trời đang mưa tầm tã, nhưng cô vẫn cầm chìa khóa và mở cửa.

Gần chỗ cô chính là siêu thị. Cô lái xe tới cũng chỉ tầm mười phút.

Trời mưa, người trong siêu thị đông, xe cũng nhiều. Cô khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu. Sau khi đậu xong, cô nhìn sang chiếc xe bên cạnh và cảm thấy hơi quen.

Thế nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đi về phía thang máy.

Mục tiêu đã xác định rõ ràng, cô đi thẳng tới khu vực bán vali. Nhân viên bán hàng bước tới, hỏi cô cần gì. Cô chỉ nói: “Tôi muốn vali to nhất, hai cái. Màu nào cũng được, kiểu nào cũng được”.

Người nhân viên cười đáp: “Vâng, mời đi theo tôi”.

Lúc tính tiền, cô lấy ví ra, đang định quẹt thẻ thì nhìn thấy chiếc thẻ màu đen. Thế là cô khựng lại.

Nhân viên thu ngân thấy vậy bèn nói: “Sao vậy cô?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 641


Chương 641

“Ồ, không có gì”.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô chớp mắt, tiếp tục lấy thẻ của mình ra đưa cho nhân viên. Cô gập ví tiền lại để không nhìn thấy tấm thẻ màu đen.

Hứa Tịnh Nhi kéo hai chiếc vali ra khỏi siêu thi. Lúc đi ra khỏi gian hàng bán vali cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang bước ra từ phòng thử đồ của khu vực hàng hiệu cao cấp.

Cô gái đang thử một chiếc váy màu đen. Cô gái quả có mắt nhìn, chiếc váy rất phù hợp với cơ thể và làm nổi bật khí chất của cô.

Dù sao Hứa Tịnh Nhi cũng là nhà báo. Về phương diện này, cô rất giỏi. Huống hồ, cô gái trước mặt, cô đã từng theo dõi cô ta cả nửa tháng. Đó là người có tin đồn với… người chồng trước của cô.

Vì vậy cô muốn không nhận ra cũng khó.

Thiên kim tiểu thư của Tả Thị – Tả Tư, còn trẻ măng đã làm sếp của tập đoàn Tả Thị. Địa vị của cô ta chỉ thấp hơn bố cô ta mà thôi.

Hơn nữa cô ta không phải thể loại chỉ tới công ty chơi chơi cho có chức vụ mà cô ta từng là sinh viên đại học Harvard. Sau khi tốt nghiệp, cô ta làm từ vị trí thấp nhất trong công ty, dựa vào năng lực và thành tích của mình để có được vị trí này, đè bẹp tất cả những tiếng nói khinh thường mình.

Cô ta chính là nữ tổng tài bá đạo điển hình.

Về điểm này, cô ta rất giống Khiết Thần. Họ đều thông minh, có năng lực như nhau. Hơn nữa cũng đều vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát, có thể đảm nhiệm được cả một công ty và chèn ép tất cả những cổ đông không nghe lời.

Lúc trước Tả Tư luôn ở nước ngoài. Giờ nhìn thấy cô ta ở đây, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy hơi bất ngờ.

Cô chợt nghĩ, hôm đó khi cô bước vào phòng sách, nghe thấy Khiết Thần gọi điện có nhắc tới một câu rằng người phía bên đó khi nào tới, anh sẽ cho người đi đón.

Lẽ nào…chính là Tả Tư sao?

Có điều phải hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới cô nữa. Vì vài tiếng trước anh và cô đã không có bất kỳ giăng mắc gì nữa rồi.

Hứa Tịnh Nhi không nhìn nữa. Cô tiếp tục kéo vali đi về phía thang máy.

Xuống tới bãi đỗ xe, cô tìm xe của mình. Cô mở cốp xe, chuẩn bị đặt vali vào trong. Nhưng vali to quá, xếp chồng vào không đóng được cốp. Cô đành phải đặt một chiếc vào trong, còn một chiếc kéo ra ghế sau.

Chật vật một hồi cũng tốn khá nhiều thời gian. Tới khi cô quay lại vị trí tay lái, định lên xe thì nghe thấy tiếng bước chân ngay phía sau.

Cô vô thức quay đầu nhìn. Là Tả Tư và cả vệ sĩ cùng trợ lý của cô ta.

Tả Tư mặc bộ váy màu đen vừa thử khi nãy. Bởi vì chiếc vay hơi dài nên người trợ lý định bước tới nâng giúp cô ta. Cô ta lập tức đẩy ra, một tay tự nâng váy. Dù đi trên đôi giày cao gót mười mấy phân thì cô ta cũng đi như bay, vừa nhanh vừa gấp.

Cô ta lấy điện thoại ra, đặt lên bên tai và ra lệnh liên tục: “Tôi không cần biết anh dùng cách gì nhưng tối nay tôi phải được nhìn thấy bản hợp đồng đó ký xong, đặt trên bàn tôi, nếu không, thì là đơn xin từ chức của anh đó!”

“Còn nữa, buổi tiệc tối nay, những người tôi không muốn gặp hãy dọn sạch cho tôi”.

“Tôi đã có bạn trai đi cùng rồi, chuyện không cần lo lắng thì khỏi đi. Chuyện tôi dặn dò anh, anh làm tốt là được. Những thứ khác, hỏi ít thôi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 642


Chương 642

Cách nói chuyện của cô ta giống y như truyền lệnh vậy.

Cả đoàn người đi tới bên chiếc xe. Người trợ lý vội vàng chạy tới định mở cửa ghế sau cho Tả Tư thì bất cẩn đụng phải Hứa Tịnh Nhi.

Người trợ lý không kịp xin lỗi, cứ thế chạy đi mở cửa.

Hứa Tịnh Nhi loạng choạng nhưng không sao. Lúc này Tả Tư đã đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nhìn người trợ lý và chau mày: “Không thấy là vừa đụng vào người ta à?”

Người trợ lý vội vàng xin lỗi Hứa Tịnh Nhi: “Xin lỗi cô, cô không sao chứ?”

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không sao”

Tả Tư cũng nhìn Hứa Tịnh Nhi, đôi mặt cô ta vẫn lạnh như băng, thế nhưng nói chuyện thì rất lịch sự: “Xin lỗi, trợ lý của tôi hơi lỗ mãng”.

Vừa nói cô ta vừa lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa tới: “Nếu như cô có chuyện gì, có thể liên hệ tôi”.

Đối với nhà báo mà nói, mối quan hệ là thứ rất quan trọng. Huống hồ, còn là danh thiếp của một người có giá trị thời sự thế này. Dù Hứa Tịnh Nhi không sao thì vẫn đưa tay ra nhận lấy tấm danh thiếp.

“Thất lễ rồi”.

Tả Tư gật đầu, tiếp tục bước lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Hứa Tịnh Nhi đứng im một lúc mới nhớ ra vì sao cô thấy chiếc xe này quen. Sáng nay lúc ở cục dân chính, khi Khiết Thần rời đi thì hình như anh đã ngồi vào chiếc xe này

Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay: Tả Tư – tổng giám đốc Tả Thị .

Đây là một cô gái xuất sắc. Xuất sắc như Khiết Thần vậy.

Cô nhếch miệng, nở nụ cười.

Chiếc xe đi được một lúc, Tả Tư ngồi phía sau đang nhắm mắt bỗng lên tiếng: “Cô gái khi nãy, trông khá quen”.

Trợ lý Ngô Cầm suy nghĩ: “Hình như đã gặp ở đâu đó rồi”.

Tả Tư mở mắt, mỉm cười: “Khá xinh đẹp đấy”.

“Vậy, đó là lý do cô đưa danh thiếp cho cô ta?”, Ngô Cầm lý nhí hỏi.

Tả Tư liếc nhìn Ngô Cầm. Cô ta không nói gì, chỉ dặn dò: “Điều tra xem”.

Ngô Cầm: “Vâng”.

Sau khi Hứa Tịnh Nhi về chung cư thì không hề nghỉ ngơi. Cô kéo hai chiếc vali vào trong phòng ngủ, mở ra, nhét toàn bộ đồ vào bên trong.

Cô sẽ không để bất kỳ thứ gì ở đây. Không để lại bất kỳ thứ gì.

Từ phòng ngủ thu dọn tới phòng sách, rồi tới nhà bếp, phòng khách, ban công…Đến cả những cái cây cô trồng, cô đều mang đi cả. Cô định ngày mai gọi bên vận chuyển chuyển hết đi cho cô.

Thế nhưng…Cô vẫn chưa tìm được nơi để ở.

Cô không thể về nhà họ Hứa được. Mặc dù Khiết Thần nói để cô ở lại đây nhưng cô không muốn. Cô luôn biết cả hai nơi đều không phải là nhà của mình. Thế nhưng cái đầu cứ không nghe lời, cứ luôn vọng tưởng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 643


Chương 643

Điện thoại trong tay cô đột nhiên đổ chuông. Hứa Tịnh Nhi đưa điện thoại với những suy nghĩ rối rắm. Cô nhìn màn hình. Là người quen, Kiều Sở – trợ lý của sếp.

Cô trượt màn hình, đặt lên tai: “Alo”

Giọng nói quen thuộc vang lên đầu dây bên kịa: “Tôi là Kiều Sở”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu rồi mới phát hiện ra gật đầu thì sao Kiều Sở thấy được, thế là cô lên tiếng: “Ừm, tôi biết”.

Kiều Sở nói thẳng vào vấn đề: “Sếp thông báo tôi, bảo tôi giúp cô trong việc trở thành quản lý một chi nhánh trong nước của tòa soạn. Cô có gì cần thì cứ dặn tôi nhé”.

Ông sếp này…không phải là đi guốc trong bụng cô đấy chứ? Đúng là chẳng khác gì tiểu thiên sứ.

Đúng thế thật. Mỗi lần khi cô gặp khó khăn là anh ta giống như vị cứu tinh vậy.

Vừa rồi Hứa Tịnh Nhi còn đang suy nghĩ, không biết có nên ở khách sạn một thời gian hay không. Thế nhưng cô là người nghèo mà…Còn đang nợ cả một khoản tiền lớn, ở khách sạn thì khác gì vắt kiệt máu của cô chứ.

Kiều Sở đã nói như vậy thì Hứa Tịnh Nhi nghĩ một hồi bèn lên tiếng: “Chi nhánh của tòa soạn, có ký túc xá không? Có thể sắp xếp cho tôi một phòng không? Không cần phải sang trọng gì đâu, cũng không cần tốt, chỉ cần ở được là được. Hơn nữa, tôi hi vọng..Ngày mai có thể dọn vào…Đương nhiên nếu như phiền phức quá thì tôi có thể ở khách sạn vài ngày”.

Đợi cô nói xong, Kiều Sở mới nói: “Cô cần chỗ ở phải không? Được, tôi lập tức sắp xếp, ngày mai có thể dọn vào ở”.

“…”

Thôi được. Cô không thể nào xem nhẹ năng lực của cấp trên được. Không đúng, tài lực mới phải. Dù sao thì chỉ cần có tiền là muộn phiền nào cũng có thể giải quyết được hết.

Cô ở lại là vì công ty. Dù sao thì cô cũng sẽ không ở lâu, vì vậy cô cứ yên lòng chấp nhận những ý tốt từ cấp trên dành cho mình đi.

Cô nói bằng vẻ chân thành: “Vậy phiền anh rồi, thay tôi cảm ơn đại nhân nhé”.

“Đại nhân”, Kiều Sở cảm thấy khó hiểu.

Hứa Tịnh Nhi bình thường hay gọi sếp mình là đại nhân khi gửi mail nên thành quen. Cô bỗng cười khan, sửa lại: “Là sếp”.

Kiều Sở cũng mỉm cười: “Sau khi sắp xếp xong tôi sẽ gọi điện thoại cho cô nhé”.

“Ok, cảm ơn”.

Hứa Tịnh Nhi tắt máy và thở phào. Vấn đề chỗ ở về cơ bản đã được giải quyết. Ngày mai cô có thể rời đi được rồi. Điều đó đồng nghĩa với việc…từ nay cô sẽ bước ra khỏi thế giới của Khiết Thần.

Cô đã thu dọn xong đồ đạc. Còn ít đồ của Khiết Thần, cô cũng phải sửa soạn lại.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo, lấy ra từng hộp trang sức.

Đó là ba chiếc nhẫn Khiết Thần tặng cô.

Một chiếc khi kết hôn, lúc ở cục dân chính, ông nội ép anh tặng cô. Khi đó anh còn tức giận nói rằng “cô không xứng”.

Chiếc thứ hai là sau khi kết hôn về nhà họ Hứa, Khiết Thần tặng cô đeo như quà cưới. Đó là một chiếc nhẫn kịp cương cỡ lớn.

Chiếc thứ ba…là mẹ anh để lại cho anh, để sau này anh tặng cho vợ mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 644


Chương 644

Bất luận là chiếc nào thì đến cuối cùng cũng không thuộc về cô.

Hứa Tịnh Nhi quay người đi lấy túi. Từ trong túi cô lấy ra ví tiền và lấy ra tấm thẻ màu đen.

Cô đặt tấm thẻ qua một bên. Đây cũng là tấm thẻ Khiết Thần tặng nên giờ không phải đồ của cô.

Còn gì nữa không nhỉ. Hình như…hết rồi.

Bởi vì Khiết Thần từng nói sẽ tổ chức cho cô một đám cưới nhưng chưa thực hiện được, nên những thứ trong tưởng tượng của cô như váy cưới, ảnh cưới, tuần trăng mật các thứ đều không có.

Đến cả ký ức…cũng ít cực kỳ.

Thực ra cũng không phải không có những ký ức ngọt ngào. Chỉ là lúc này nghĩ lại, cô cảm thấy thật châm biếm.

Hóa ra tất cả không phải là thích mà là trách nhiệm.

Đúng là ảo giác…

Hứa Tịnh Nhi ôm cái đầu đang đau râm ran của mình. Cô loạng choạng đi tới quầy rượu của phòng sách. Chỉ còn lại vài chai, cô lấy xuống hết.

Cô mở từng chai ra và uống.

Đang uống, thì cô bỗng nhớ ra vẫn còn việc phải làm. Thế là cô lấy điện thoại, mở zalo, tìm tài khoản của Khiết Thần. Cô định nói cho anh biết là ngày mai cô sẽ trả lại anh toàn bộ nhẫn, thẻ và cả chìa khóa của căn chung cư này, bảo anh cho người tới lấy.

Dù sao thì những thứ này quá quan trọng. Cô không thể gửi cho bên giao hàng được. Nhỡ làm mất thì sao cô đền nổi.

Thế nhưng cô lướt dọc zalo mà không tìm thấy anh. Tìm kiểu gì cũng không thấy. Khiết Thần đi đâu rồi? Sao không thấy anh nữa.

Hứa Tịnh Nhi không tin, rồi lại cẩn thận tìm một lượt.

Hình như…đúng là biến mất thật rồi.

Sao vậy?

Ồ, phải rồi, sáng nay cô đã xóa danh bạ của anh. Rồi sáng nay, bọn họ còn ly hôn nữa. Và cả…thiên kim tiểu thư trong lời đồn của anh cũng đã quay về…

Khiết Thần của cô, một lần nữa, lại biến mất rồi.

Nước mặt cứ thế rơi xuống màn hình. Mọi thứ nhòe đi trước mắt cô.

Hứa Tịnh Nhi buông thõng tay. Điện thoại cũng rơi xuống. Cô lại ôm chai rượu, uống hết. Cuối cùng cô cũng cảm thấy say ngà ngà, ý thức dần biến mất. Lúc này Khiết Thần mới biến mất khỏi đầu cô.

Lúc cô tỉnh lại thì bên ngoài đã sáng. Cơn mưa hôm qua có vẻ đã ngừng. Bầu trời trong xanh sau khi được gột rửa. Không khí vô cùng trong lành.

Hứa Tịnh Nhi bò dậy, trở vè phòng ngủ. Cô rửa mặt, sau đó vào nhà bếp, lấy ra túi đá chườm lên mắt. Sau khi không còn thấy khó chịu nữa cô mới đi pha một ly café. Lần này cô không thêm sữa, cứ thế uống café đắng cho tỉnh táo.

Sau khi uống, cô cảm thấy đắng ngắt trong miệng. Thế là cô bật cười.

Thực ra lần này, không có gì là đau lòng quá cả. Dù sao ba năm ở nước ngoài, cô đều từng trải qua hết rồi. Lần thứ hai này cũng đã cảm thấy quen hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 645


Chương 645

Dù sao thì nỗi đau có lớn thế nào cũng chỉ cần thời gian là có thể chữa lành. Một năm không được thì hai năm, ba năm…Cô không tin, đời người dài như vậy cô lại không thể buông bỏ được.

Hứa Tịnh Nhi dành mấy tiếng đồng hồ để dọn dẹp căn chung cư. Tất cả đều sắp xếp lại như cũ. Duy chỉ có quầy rượu đã bị cô uống hết rồi thôi.

Thế nhưng Khiết Thần khiến cô đau khổ như vậy thì coi như rượu là thứ anh bồi thường cho cô thôi mà.

Làm xong, Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, tìm số của trợ lý Lâm và gửi tin nhắn cho anh ta.

“Tôi có đồ muốn gửi lại cho Khiết Thần. Giờ tôi tới công ty, tới khi đó anh xuống lấy giúp tôi nhé”.

Cô kiếm một cái túi giấy, nhét ba chiếc nhẫn cùng tấm thẻ vào. Sau đó cô thay đồ, khoác ba lô và ra khỏi cửa.

Hứa Tịnh Nhi lái xe tới tòa nhà Cố Thị. Chiếc xe dừng bên đường, cô đẩy cửa, cầm túi bước ra. Thế nhưng cô không đi về phía công ty mà cứ đứng đợi.

Hai phút sau, trơ lý Lâm từ tòa nhà bước ra. Anh ta tìm kiếm, khi nhìn thấy cô bèn vội vàng chạy tới.

Anh ta lịch sự lên tiếng: “Cô Hứa, cô muốn trả đồ gì vậy. Tan làm tôi tới lấy là được mà, vất vả cho cô rồi”.

“Hôm nay tôi dọn đi, trước khi đi tôi phải giải quyết cho xong”, Hứa Tịnh Nhi thản nhiên lên tiếng rồi đưa chiếc túi cho anh ta: “Những thứ này khá đắt giá nên anh thay tôi đưa tận tay cho Khiết Thần nhé”.

Trợ lý Lâm không nhận ngay mà bỗng khựng người trước lời nói của cô: “Cô Hứa, cô định dọn đi sao? Còn là hôm nay luôn à?”

“Ừ”.

“Đột ngột vậy sao? Thực ra Cố tổng nói là cô có thể tiếp tục ở đó mà…”

Anh ta chưa dứt lời thì Hứa Tịnh Nhi đã lên tiếng cắt ngang, giọng cô như mang vẻ chế nhạo: “Tôi dựa vào thân phận gì để sống tiếp ở đó đây?”

Đến cả chút tiền trợ cấp hàng tháng của Khiết Thần mà cô còn không lấy nữa là ở lại đó.

Trợ lý Lâm gãi đầu.

Thực ra anh ta cũng chỉ lo lắng. Nếu như Hứa Tịnh Nhi về nhà họ Hứa, với cái tính tình của ông bà Hứa thì có lẽ họ sẽ nói khó nghe lắm. Có lẽ sếp đã cân nhắc tới việc đó nên mới bảo cô tiếp tục ở lại chung cư.

Trợ lý Lâm há miệng nhưng không biết phải nói gì. Thế là anh ta đổi chủ đề: “Vậy…sau này cô tính như thế nào?”

Hứa Tịnh Nhi liếc anh ta một cái, không nói gì.

Trợ lý Lâm thấy thế, vội vàng giải thích: “Cái… cái này không phải là hỏi hộ Cố tổng đâu, tôi đơn thuần chỉ là quan tâm cô thôi, nếu như cô không muốn trả lời thì cũng không sao”.

“Tôi biết rồi”, giọng Hứa Tịnh Nhi trầm xuống, cô cụp mắt, bàn chân đá đá vào hòn đá trước mặt, lí nhí như đang nói với chính mình: “Anh ấy cũng không hỏi đâu”.

Mặc dù nói nhỏ, nhưng trợ Lý Lâm vẫn nghe thấy.

Hôm qua anh ta còn tưởng sau khi ly hôn, Hứa Tịnh Nhi vẫn bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giờ xem ra anh ta đã nghĩ sai rồi.

Cho dù lúc này đây Hứa Tịnh Nhi vẫn đang tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng câu nói này nghe sao mà chua xót, khiến trái tim của anh ta cũng như thắt lại.

Rõ ràng là không buồn, không khóc, nhưng anh ta lại có cảm giác như cô đang khóc, đang buồn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 646


Chương 646

Trợ lý Lâm không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ, giờ thực sự là bó tay toàn tập, thiết nghĩ anh ta mà là Từ Soái thì tốt biết mấy, mở miệng ra liền có thể khiến phụ nữ vui vẻ.

Còn anh ta, lại đi nói đúng chuyện không nên nói, không nhắc đến Cố tổng thì đã chẳng sao rồi…

Mặc dù có lòng muốn an ủi cô vài câu, nhưng lại sợ bản thân không cẩn thận nói sai, khiến cô càng buồn hơn thì không hay, anh sốt ruột đến đứng ngồi không yên, làm gì còn khí thế nhanh nhẹn hoạt bát của một trợ lý nữa.

May mà Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng giấu đi tất cả mọi cảm xúc hụt hẫng, lấy lại nụ cười, một lần nữa đưa chiếc túi trong tay về phía trợ lý Lâm: “Cái này phiền anh gửi giúp”.

Trợ lý Lâm cũng không dám nói thêm gì, hai tay kính cần nhận lấy: “Được”.

Giây phút anh ta nhận lấy chiếc túi, Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được rõ rệt, trái tim mình như có một vật gì đó cứa sâu vào, đau đến nỗi cô chỉ còn biết cười.

Hứa Tịnh Nhi cắn chặt môi, rồi nói: “Phải rồi, sau khi tôi chuyển đi, tôi sẽ đặt chìa khóa phía dưới chậu hoa trước cửa, anh hoặc là… Cố Khiết Thần nhớ lấy đi nhé”.

Trợ lý Lâm liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi”.

“Còn nữa, một trăm tệ tôi nợ anh…”.

Nói đến đây, trợ lý Lâm liền cướp lời, nói rõ ràng lưu loát: “Không cần trả đâu!”.

Hứa Tịnh Nhi cười nhẹ, vẫn lấy điện thoại trong túi ra, đứng trước mặt anh ta, mở đoạn chat với anh ta trên zalo, rồi chuyển bao lì xì 100 tệ.

“Nhớ nhận đấy, tôi không cần tiền của anh ấy, cũng sẽ không cần tiền của người bên cạnh anh ấy”.

Trợ lý Lâm im lặng một chút, rồi mới yếu ớt phản bác: “Cô Hứa, tôi thật sự là một người đàn ông tốt, tôi với bạn gái tôi yêu đương cũng để tiến tới hôn nhân!”.

“Ừ, vậy thì nhớ đối xử tốt với người ta, đừng làm người ta đau lòng”.

Trợ lý Lâm bỗng ngượng ngùng, nói nhỏ hơn một chút: “Tôi biết rồi!”.

Việc đã dặn dò xong, việc nên làm cũng làm rồi, Hứa Tịnh Nhi không định ở lại lâu hơn, quyết đoán nói: “Trợ lý Lâm, anh lên đi, tôi đi đây”.

Trợ lý Lâm ngẩng đầu nhìn cô, muốn nói thêm gì đó, nhưng trong tình cảnh này, nói gì cũng dư thừa, nếu đã cắt đứt một mối nhân duyên, thì thoải mái chút cũng là chuyện tốt.

“Ừ, cô Hứa lái xe về cẩn thận, tạm biệt”.

Đưa mắt nhìn xe Hứa Tịnh Nhi rời đi, trợ lý Lâm xách chiếc túi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Cố Thị, gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc.

Sau khi nghe câu “vào đi”, anh ta đẩy cửa bước vào, đưa chiếc túi cho Cố Khiết Thần nói: “Cố tổng, ban nãy cô Hứa đến đây, bảo tôi đưa cái này cho anh”.

Cố Khiết Thần đang lật xem tài liệu, không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Để sang một bên đi”.

Trợ lý Lâm tiến lên, đặt chiếc túi giấy lên một bên bàn làm việc, vốn dĩ như thế là có thể đi ra, nhưng anh ta vẫn đứng đó, biểu cảm thoáng nét do dự.

Cố Khiết Thần cầm bút, ký tên vào cuối văn bản, rồi đóng tài liệu lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 647


Chương 647

Anh ngước mắt lên, lười nhác nhìn trợ lý Lâm một cái, rồi lạnh lùng nói: “Việc gì nữa?”.

Việc thì cũng không hẳn là việc…

Ánh mắt của trợ lý Lâm giằng co vài giây, trong đầu hiện lên những hình ảnh của hôm qua và hôm nay, vẫn không chịu được mà lên tiếng: “Cố tổng, tôi thấy… cô Hứa buồn lắm”.

Cố Khiết Thần không nói gì, đến sắc mặt cũng không một chút thay đổi, thậm chí giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “Ra ngoài”.

Thật ra trợ lý Lâm biết, người trong cuộc thì cũng ly hôn rồi, hai bên cùng gật đầu đồng ý, không đến lượt người ngoài như anh ta góp ý, chỉ là anh ta thấy đáng tiếc, cũng có phần thương Hứa Tịnh Nhi, mới đánh liều nhắc đến.

Nói thì cũng nói rồi, nói thêm vài câu cũng chẳng mất gì.

Trợ lý Lâm cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Cố Khiết Thần, tiếp tục trình bày nốt những điều muốn nói: “Hôm qua lúc tôi đưa cô Hứa về, cô Hứa nhìn thấy đoạn ghi hình, xem xong liền khóc, nước mắt rơi lã chã, tôi cảm thấy, không phải cô ấy buồn vì đoạn video, mà là vì chia tay với anh, buồn nên mới khóc”.

“Rồi ban nãy, lúc cô ấy đến trả đồ cho tôi, tuy rằng không khóc, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy buồn lắm”.

“Cố tổng, lần này ly hôn, cô Hứa thực sự rất buồn!”.

Trợ lý Lâm nói đến câu cuối, không còn là giọng điệu đoán mò nữa, mà là giọng khẳng định.

Thế mà, lời nói của anh ta không nhận được bất cứ phản ứng nào, anh ta đợi một lúc, đến khi lấy dũng khí ngẩng đầu lên để nhìn Cố Khiết Thần, anh đã tiếp tục xem tài liệu rồi, cũng không biết anh có nghe những gì anh ta nói không.

Anh ta thầm thở dài trong lòng, những gì anh ta có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.

Cố tổng xưa nay vẫn là người nghĩ gì làm nấy, anh đã đưa ra lựa chọn đó, Hứa Tịnh Nhi cũng đã chấp nhận, tiếp tục dây dưa không rõ ràng ngược lại còn thêm phiền phức.

Trợ lý Lâm đang định quay người rời đi, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền bổ sung một câu: “Cố tổng, hôm nay cô Hứa dọn ra khỏi chung cư, cô ấy nói chìa khóa để ở dưới chậu hoa trước cửa, anh xem… để tôi đi lấy, hay anh tự đi lấy?”.

Lần này Cố Khiết Thần cuối cùng cũng nghe thấy lời anh ta nói rồi, anh ngẩng mặt lên nhìn anh ta một cái, đáp: “Anh đi đi”.

“Vâng”.

Nói rồi, trợ lý Lâm xoay người, đi ra khỏi văn phòng.

Lúc ra khỏi cửa, anh ta lén nhìn qua khe cửa lúc đóng vào, thấy Cố Khiết Thần cầm chiếc túi lên, mở ngăn kéo ra cất vào, từ đầu đến cuối không nhìn lấy một cái.

Giây phút này, anh ta như hiểu ra, chắc Cố tổng thật sự không có tình cảm gì với cô Hứa cả.

Kết hôn là do ông cụ Cố ép, sau đó chẳng qua là vì trách nhiệm…

Cho nên anh lựa chọn ly hôn, thật ra cũng là việc tốt, như vậy cô Hứa không cần phải đặt tình cảm vào một người không yêu mình, cho dù là hôn nhân của nhà giàu, thì chuyện yêu hay không yêu cũng thật buồn cười.

Sau khi trợ lý Lâm đóng cửa, trở về vị trí làm việc của mình, anh ta lấy điện thoại ra, mở zalo lên.

Nhìn bao lì xì Hứa Tịnh Nhi gửi đến, anh ta mở ra nhận.

Lúc Hứa Tịnh Nhi lái xe về chung cư, liền nhận được điện thoại của Kiều Sở gọi đến, anh ta đã sắp xếp xong chỗ ở cho cô, hỏi cô có cần đến đón không.

Hứa Tịnh Nhi từ chối anh ta, bởi vì cô đã hẹn với công ty chuyển nhà, chỉ bảo anh ta gửi địa chỉ cho cô, rồi cô tự đến đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 648


Chương 648

Kiều Sở liền đáp: “Vậy được, tôi chờ cô ở bên này”.

Sau khi tắt điện thoại thì Hứa Tịnh Nhi nhận được địa chỉ chỗ ở mới do Kiều Sở gửi đến, nhưng… khi cô nhìn thấy địa chỉ này thì hơi sửng sốt.

Chỗ ở mới cách chung cư hai con phố, lái xe mất mười phút, đi bộ mất ba mươi phút, có cần phải gần như vậy không?

Hơn nữa, yêu cầu của cô là chỉ cần có thể ở được, kết quả anh chàng Kiều Sở này… lại tìm một chung cư cao cấp, so với chung cư cô đang ở thì không kém cạnh gì.

Cấp trên đại nhân đúng là lắm tiền nhiều của, ngay cả ký túc xá của nhân viên mà cũng tốn kém thế sao?

Nhưng cô cũng không có gì để nói, dù sao nước đến chân cô mới bảo Kiều Sở tìm nhà, lại còn phải dọn đi trong hôm nay. Thời gian gấp gáp như vậy mà anh ta còn tìm được chỗ tốt, nếu cô có ý kiến thì chẳng phải là không biết tốt xấu sao?

Hành lý đã thu dọn xong xuôi, Hứa Tịnh Nhi về chung cư, chờ người của công ty chuyển nhà đến, chuyển cho cô hai vali to, một vali nhỏ, và toàn bộ chậu cây cô trồng ở ban công đi.

Những người kia đã xuống trước, Hứa Tịnh Nhi đến từng phòng trong căn chung cư, sau khi chắc chắn không để sót thứ gì mới bước ra khỏi cửa. Bàn tay cầm tay nắm cửa của cô siết chặt, gân xanh dần nổi lên.

Cô đóng cửa lại từng chút một, mỗi lần dịch chuyển, dường như lại nhìn thấy hình bóng của cô và Cố Khiết Thần trong căn chung cư này.

Thực ra Cố Khiết Thần rất ít nói, ít nói đến mức toàn là cô nói. Ví dụ như lúc bọn họ ngồi trên sô pha xem tivi, cô sẽ vừa xem vừa phát biểu ý kiến, Cố Khiết Thần không thích xem tivi, nhưng sẽ bị cô kéo ngồi xuống sô pha xem cùng. Anh chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể vừa xem văn kiện vừa xem tivi, đối với các câu hỏi của cô, anh vẫn phải một công đôi việc mà trả lời, cho dù đa phần chỉ là những từ như ừm, được, à.

Cô không hài lòng là sẽ giật văn kiện trong tay anh, nói: “Cố Khiết Thần, anh nhìn em nhìn em nhìn em, em đẹp hơn văn kiện của anh”.

Cố Khiết Thần sẽ mỉm cười đáp: “Ừ”.

Đóng thêm chút nữa, cô lại nhìn thấy ở phía phòng bếp, trong thời gian cô Lâm trở về chăm sóc ông cụ Cố, không có ai nấu cơm, mà cô đã vùi đầu vào làm việc là quên hết mọi thứ. Có một ngày đến tận lúc Cố Khiết Thần về mà cô vẫn chưa ăn gì.

Cố Khiết Thần vào phòng làm việc nhìn cô một cái rồi lại đi ra, khi anh bước vào lần nữa, trong tay là một bát sủi cảo hấp.

Anh bước tới ngồi bên cạnh cô, cũng không làm phiền cô đang làm việc, cầm thìa xúc một miếng sủi cảo kề vào miệng cô. Cô há miệng ăn, ăn được một lúc mới phát hiện ra điều khác lạ.

Cô cúi đầu nhìn, sủi cảo này hấp… còn chưa chín vỏ.

Cô nhíu mày: “Cố Khiết Thần, còn chưa chín mà”.

“Chưa chín sao?”.

“Đúng vậy, loại sủi cảo hấp này phải thêm nước ba lần, sôi sùng sục ba lần! Có phải anh để sôi một lần đã tưởng là chín rồi phải không?”.

“Ờ…”.

Cô bị chọc cho bật cười: “Cố Khiết Thần, kĩ năng sống của anh 0 điểm”.

“Ừm”.

“Thôi, em cũng không mong đợi anh có thể nấu được gì cho em ăn, đi đi đi, để em nấu! Anh đi theo mà học! Lần sau không được phép hấp sủi cảo chưa chín cho em ăn nữa”.

Đôi mắt Cố Khiết Thần ánh lên ý cười: “Chưa chín thì để anh ăn”.

Lần sau…

Ai mà ngờ được bọn họ chẳng có lần sau nào nữa.

Vành mắt Hứa Tịnh Nhi hơi ửng đỏ, cô hít mũi, thu hồi tầm mắt, cũng thu lại những ký ức kia, nặng nề đóng cửa lại, phát ra một tiếng rầm rất lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 649


Chương 649

Cô đứng ở cửa mấy phút, ngẩng đầu hít sâu, cho đến khi không còn cảm giác muốn khóc nữa, cô mới ổn định cảm xúc, đặt chiếc chìa khóa vẫn luôn nắm chặt trong tay xuống đáy chậu hoa.

Hứa Tịnh Nhi đứng thẳng dậy, lùi lại hai bước, sau đó kiên quyết xoay người rời đi.

Tuy cô chưa bao giờ thực sự coi căn chung cư này là nhà, nhưng không ngờ lúc rời đi, vẫn có sự buồn bã lưu luyến.

Nhưng cô không ngoảnh đầu lại, cũng không dừng bước, càng đi càng xa.

Xe của công ty chuyển nhà và xe của Hứa Tịnh Nhi lần lượt lái ra khỏi cổng khu chung cư, tiến về phía chỗ ở mới. Mười phút sau, thì đến dưới tầng một của chung cư mới.

Kiều Sở đã đứng sẵn ở cổng, chờ Hứa Tịnh Nhi xuống xe, anh ta bước tới, cười nói: “Cô Hứa, căn của cô là căn hộ B tầng 5, đây là chìa khóa”.

Dứt lời, anh ta đưa cho Hứa Tịnh Nhi một chiếc thẻ ra vào và một chiếc chìa khóa.

Hứa Tịnh Nhi cầm lấy, nói: “Cảm ơn anh”.

“Đây là việc tôi nên làm mà”, Kiều Sở ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Cô Hứa, ở đây cần tôi giúp gì không?”.

“Không cần đâu, có người của công ty chuyển nhà rồi, bọn họ sẽ mang lên cho tôi”.

Kiều Sở gật đầu: “Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi nhé”.

“Ừ ừ, anh làm gì thì làm đi”.

Sau khi Kiều Sở rời đi, Hứa Tịnh Nhi nói một tiếng với người của công ty chuyển nhà, sau đó dẫn bọn họ lên.

Mỗi tầng có hai căn hộ, cô bước ra khỏi thang máy, nhìn quanh, hai căn A và B nhìn nhau thẳng cửa, nhưng hành lang rất rộng rãi, về cơ bản sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì.

Hứa Tịnh Nhi lấy chìa khóa mở cửa căn hộ B, bước vào.

Trong nhà trang hoàng rất cao cấp tinh tế, hơn nữa… còn mang đậm hơi thở thư hương. Trên tường treo tranh chữ, một bên phòng khách đặt một chiếc bàn làm việc khắc hoa, bày văn phòng tứ bảo.

Có ba phòng, một phòng ngủ chính, một phòng cho khách, một phòng làm việc, đều rất rộng rãi thoải mái. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất trong phòng làm việc là một vách tường được bày kín sách.

Cô đứng ở cửa phòng làm việc ngây người mất mười mấy giây.

Đây chắc chắn không phải là nơi ở mà Kiều Sở tạm thời tìm được, đây rõ ràng… là một ngôi nhà được sắp đặt tinh tế.

Nơi này… chắc không phải là chỗ ở của cấp trên đại nhân ở trong nước đấy chứ? Bởi vì cô phải chuyển đi gấp, nên tạm thời cho cô ở đây sao?

Đúng lúc Hứa Tịnh Nhi đang suy đoán các kiểu, thì người của công ty chuyển nhà xách vali của cô tới, hỏi: “Cô Hứa, hành lý của cô để ở đâu?”.

Ý thức của cô bị kéo ngược trở về, nếu là nơi ở bình thường thì cô sẽ không có áp lực tâm lý, chứ bây giờ cô quả thực có cảm giác không biết nên sắp xếp thế nào.

Cô suy nghĩ một lát, nói: “Cứ để tạm ở phòng khách đi”.

“Được”.

Sau khi đặt ba chiếc vali ở phòng khách, người của công ty chuyển nhà lại xuống dưới, chuyển chậu cây lên giúp cô.

Chưa chuyển xong đồ đạc nên Hứa Tịnh Nhi không đóng cửa mà cứ để mở toang, còn cô đứng giữa nhà, nhíu mày, suy nghĩ xem có cần gọi điện thoại cho Kiều Sở hỏi cho rõ ràng hay không.

Còn chưa nghĩ xong thì ngoài cửa vang lên tiếng động, cô vô thức nhìn ra ngoài, không ngờ… lại nhìn thấy một bóng dáng mà cô không ngờ đến.

Đôi mắt đen của Hứa Tịnh Nhi co lại.

Một bóng dáng yểu điệu bước ra từ cửa căn hộ A đối diện, hôm nay mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp màu đen, mái tóc buộc cao, chiếc đuôi ngựa gọn gàng già dặn, trang điểm lộng lẫy, tô son màu đỏ chót, khiến khí thế càng lấn át người khác.

Tả Tư sống ở đối diện sao? Trùng hợp vậy?

Lúc cô nhìn sang đó, đúng lúc Tả Tư cũng nhìn thấy cô, liền khẽ nhíu mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 650


Chương 650

Hai người nhìn nhau, Tả Tư đóng cửa phòng mình, cất bước trên đôi giày cao gót, đi thẳng vào trong như nhà của mình, đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi mới dừng lại.

Tả Tư có chút hứng thú đánh giá Hứa Tịnh Nhi, đôi môi đỏ hé mở: “Hôm qua mới gặp, cô còn nhớ chứ?”.

Tuy hành động này của Tả Tư rất mất lịch sự, nhưng khí thế của cô ta quá mạnh mẽ, khiến người ta bất giác bỏ qua chút tỳ vết đó.

Hứa Tịnh Nhi không ngờ cô ta lại chủ động chào hỏi cô. Trong tình huống chưa biết rõ ràng, cô vẫn bình tĩnh ứng phó, khẽ gật đầu: “Ừ, tôi có nhớ, cô Tả”.

“Hôm qua trở về cô không sao chứ?”, Tả Tư lại lười biếng hỏi một câu.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không sao”.

Dường như do cô quá bình thản, Tả Tư nhếch môi cười, nhưng không nói gì, mà lướt mắt nhìn căn phòng, ánh mắt lóe lên cảm xúc khó nói, sau đó lại nhìn Hứa Tịnh Nhi, nói: “Cô sống ở đây à?”.

Nói thật là… Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa nghĩ xong xem có nên ở đây hay không.

Thứ nhất, nếu đây là nơi ở của cấp trên đại nhân, thì cô ở đây không thích hợp, sẽ rất áp lực. Thứ hai, hàng xóm của cô là Tả Tư, cô không muốn có qua lại gì với cô ta cả.

Tả Tư cũng không chờ câu trả lời của Hứa Tịnh Nhi, chìa luôn tay ra: “Tôi sống ở đối diện, sau này là hàng xóm, chúng ta làm quen nhé”.

“Tôi…”

Hứa Tịnh Nhi vừa mở miệng nói được một chữ, thì chuông điện thoại của Tả Tư vang lên. Cô ta thu lại bàn tay vừa chìa ra, lấy điện thoại ra rồi ấn nút nghe.

“Được, bây giờ tôi xuống đây”.

Tả Tư tắt điện thoại xong lại nói với cô: “Lần sau gặp nhé”.

Cô ta nói xong, lập tức xoay người, dáng vẻ đi giày cao gót đầy khí thế, biến mất khỏi tầm mắt của Hứa Tịnh Nhi.

Nghe tiếng cộp cộp càng ngày càng xa, Hứa Tịnh Nhi lập tức đưa ra quyết định. Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Kiều Sở.



Tả Tư xuống tầng một, trợ lý và vệ sĩ đã chờ cô ta ở trong xe.

Cô ta bước tới, mở cửa hàng ghế sau, cúi người chui vào. Sau khi ngồi ổn định, cô ta đóng cửa xe, vệ sĩ khởi động xe rồi lái đi.

Ngô Cầm đưa văn kiện cho cô ta, nhưng cô ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thấy người của công ty chuyển nhà đang chuyển các chậu cây vào tòa chung cư, cô ta lại nhếch môi, thu hồi tầm mắt.

Cô ta vừa nhận văn kiện để xem, vừa chậm rãi nói: “Điều tra về cô gái hôm qua thế nào rồi?”.

Ngô Cầm biết trước giờ cô ta có yêu cầu cao về hiệu suất, đương nhiên mất cả đêm để tìm hiểu cặn kẽ về Hứa Tịnh Nhi, báo cáo chi tiết với cô ta. Cuối cùng, giọng nói của cô ta nhỏ dần, kề sát tai Tả Tư, nói câu quan trọng cuối cùng.

Khóe môi Tả Tư càng ngày càng cong lên, ánh mắt lấp lánh tia sáng: “Hứa Tịnh Nhi đúng không? Thú vị đấy”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 651


Chương 651

Cô ta nói xong lại bật cười, liếc nhìn Ngô Cầm một cái, nói: “Thú vị hơn là hôm nay cô ta chuyển tới, ở đối diện phòng tôi luôn”.

Ngô Cầm không khỏi sửng sốt: “Cô chắc chắn chứ? Nhưng căn hộ đó…”

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Tả Tư ngắt lời: “Vậy nên mới thú vị”.

Ngô Cầm nhất thời không tiếp lời.

Tả Tư cũng không cần Ngô Cầm tiếp lời, cô ta kết thúc cuộc nói chuyện, nói thẳng thừng: “Sắp xếp cuộc họp”.

Tuy suy nghĩ của cô ta xoay như chong chóng, nhưng Ngô Cầm vẫn nhanh chóng hoàn hồn lại: “Vâng”.



Hứa Tịnh Nhi không thể gọi được cho Kiều Sở, đầu bên kia cứ thông báo là máy bận. Cô chỉ đành chờ mười mấy phút, đúng lúc định gọi tiếp thì nhận được điện thoại của cấp trên đại nhân.

Tuy số điện thoại này chỉ từng gọi cho cô một lần, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn lưu lại, nên khi nhìn thấy cô rất kinh ngạc.

Cấp trên đại nhân hầu như chỉ liên lạc với cô qua email, nếu không sẽ bảo Kiều Sở liên lạc với cô, trừ lần trước cô thắng kiện được phóng thích, để tỏ ý xin lỗi anh ta đã đích thân gọi một cuộc, không ngờ bây giờ lại gọi cho cô nữa.

Sắc mặt Hứa Tịnh Nhi trở nên nghiêm túc, ngón tay trượt trên màn hình, sau đó kề vào tai: “Chào anh, cấp trên đại… anh Zoe”.

Trong email gọi là cấp trên đại nhân, nhưng dù sao đó cũng là chữ viết, tùy ý một chút cũng không vấn đề gì, nhưng lúc gọi điện thoại cô vẫn nên tỏ ý tôn trọng thì hơn.

Dường như đã quen với cách xưng hô nghịch ngợm của cô, lúc này nghe thấy cô gọi anh Zoe một cách nghiêm túc, người ở bên kia khựng lại mấy giây mới chậm rãi lên tiếng: “Kiều Sở nói cô đã chuyển đến, có hài lòng không?”.

Chung cư cao cấp, nằm ở trung tâm thành phố, trang trí tao nhã, rộng rãi sáng sủa, sao Hứa Tịnh Nhi có thể nói là không hài lòng chứ, vội vàng đáp: “Chỗ ở rất tốt, tôi rất hài lòng, nhưng…”

Cô còn chưa nói xong, anh Zoe lại nói: “Cô hài lòng là tốt, nếu cô còn cần gì cứ nói với Kiều Sở, cậu ấy sẽ hoàn thành”.

“Tôi không cần gì nữa cả, anh Zoe, anh đã giúp tôi giải quyết rất nhiều chuyện, tôi thực sự rất cảm ơn anh”.

“Không cần cảm ơn, cô làm việc cho tôi, tôi là sếp, đương nhiên phải giải quyết những việc vặt khác cho cô, như vậy cô mới có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào nhiệm vụ”.

Lúc nào cấp trên đại nhân cũng suy nghĩ chu đáo cho nhân viên, đây cũng chính là nguyên nhân tạp chí Z quy tụ nhiều phóng viên tài năng, cho dù các tờ báo đối đầu đưa ra giá cao để cướp người, thì mọi người vẫn dửng dưng.

“Anh Zoe, anh thực sự là một vị sếp rất tốt”, Hứa Tịnh Nhi cảm thán từ tận đáy lòng.

Hứa Tịnh Nhi khen ngợi đã nhiều, nên anh Zoe cũng lấy làm bình thường, chỉ bình thản nói: “Nếu đã vậy thì tôi rất mong chờ bài báo mang tính bùng nổ mà cô viết cho chi nhánh”.

Hứa Tịnh Nhi lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Anh Zoe, anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức”.

“Được, tạm biệt”.

Tạm biệt…

Một giây trước khi anh Zoe tắt điện thoại, Hứa Tịnh Nhi mới sực nhớ ra vừa nãy cô bị cấp trên đại nhân xoay như chong chóng, còn chưa kịp nói đến chuyện chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 652


Chương 652

“Anh Zoe, khoan đã”, Hứa Tịnh Nhi vội vã kêu lên.

Bên kia điện thoại yên lặng một lát, hình như cấp trên đại nhân tạm thời dừng hành động tắt máy, nửa giây sau, giọng nói tao nhã lại vang lên: “Còn chuyện gì sao?”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi dưới, nói ngắn gọn: “Anh Zoe, tôi muốn hỏi một chút, chỗ ở mới mà anh bảo Kiều Sở sắp xếp cho tôi… hình như không phải là căn hộ mới tìm được đúng không? Tôi thấy ở đây được quét dọn rất sạch sẽ, hơn nữa trang hoàng rất sang trọng. Thực ra tìm bừa cho tôi một chỗ ở là được rồi, căn hộ này… nói thật là tôi cảm thấy hơi áp lực khi ở đây”.

Anh Zoe thẳng thắn thừa nhận: “Căn hộ này quả thực không phải mới được tìm, mà là nơi tôi ở lúc còn nhỏ, nhưng đã bỏ không mười mấy năm, chỉ có người giữ gìn và quét dọn định kỳ. Tôi sắp xếp cho cô ở đây là vì tòa soạn báo chi nhánh sẽ được đặt ở khu thương mại gần đó, khá thuận tiện, nên cô không cần có áp lực tâm lý gì đâu, cứ yên tâm ở đi”.

Quả nhiên đúng như dự liệu của cô… Đây là nơi ở trước kia của anh Zoe…

Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa nói gì, anh Zoe đã tiếp tục: “Hơn nữa, với năng lực của cô, một bản tin không mất bao nhiêu thời gian đâu, chả mấy mà có thể ra nước ngoài, thời gian này cứ ở lại đây, chắc không có ảnh hưởng gì lớn chứ?”.

Ngoài Tả Tử ở đối diện mà cô không hề muốn giao du, thì quả thực không có ảnh hưởng gì lớn.

Hứa Tịnh Nhi là người không thích làm phiền người khác, cấp trên đại nhân đã giúp cô rất nhiều rồi, anh ta nói như vậy, cô thực sự không có cách nào mở miệng ra đòi đổi chỗ ở.

Anh ta nói không sai, chả mấy mà cô sẽ ra nước ngoài, ở một thời gian ngắn, thì cần gì phải chuyển đi chuyển lại, mất cái thời gian đó, chi bằng nhanh chóng tìm tin tức.

Cuối cùng thì Hứa Tịnh Nhi cũng bị thuyết phục, không cứng đầu nữa, khẽ “vâng” một tiếng, nói: “Vậy cứ thế đi”.

Kết thúc cuộc điện thoại với cấp trên đại nhân, người của công ty chuyển nhà cũng đã đem toàn bộ bồn hoa của cô lên, cô bảo bọn họ giúp bê ra ban công, sau đó thanh toán nốt tiền cho bọn họ, trước khi ra về, bọn họ còn dặn dò cô: “Quý khách, xin cho chúng tôi đánh giá 5 sao nhé!”.

Cô gật đầu: “Được”.

Sau khi bọn họ rời đi, cô đóng cửa lại, dù gì cũng là nhà thuê, cô không ở phòng ngủ, mà đẩy hết hành lý ra phòng khách.

Hai chiếc vali lớn bị cô đẩy vào góc tường, không hề mở ra, chỉ mở một cái vali nhỏ có dán giấy ghi vật dụng hàng ngày cơ bản, rồi bày đồ ở bên trong ra.

Vì tối qua căn chung cư có người đến dọn dẹp, nên bốn bề đều rất sạch sẽ, Hứa Tịnh Nhi đi một vòng, thấy không có gì cần thu dọn, cô bèn ra ban công bày lại từng chậu hoa ra chỗ mà ánh nắng mặt trời có thể chiếu vào, rồi lấy nước sạch tưới hết một lượt.

Thật ra cô cũng không biết bản thân rốt cuộc đem mấy cái này theo làm gì, đến khi cô ra nước ngoài rồi, cô cũng không thể nào mang đi được, chắc là… muốn có một cảm giác cắt đứt hoàn toàn.

Rồi sao lại cần cảm giác đó, nói cho cùng, vẫn là để an ủi bản thân mà thôi.

Người thực sự muốn cắt đứt, là người đến một câu tạm biệt cũng không muốn nói với bạn, giống như Cố Khiết Thần vậy.

Do dự chần chừ, ra vẻ cố đấm ăn xôi, mong muốn nọ kia, cũng chỉ một câu nói mà đánh đổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 653


Chương 653

Mặt trời dần dần lặn về hướng Tây, Hứa Tịnh Nhi trở về phòng, nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã hơn sáu giờ, cả ngày nay cô gần như không ăn gì, giờ bụng trống rỗng, tiếp tục lê đôi chân vào bếp.

Đã mười mấy năm rồi không có người ở, phòng bếp chẳng có gì, tủ lạnh cũng trống không.

Hứa Tịnh Nhi không muốn gọi đồ ăn ngoài, dù sao cũng vẫn phải ở đây một thời gian, nồi niêu xoong chảo, các loại gia vị nấu ăn cô cũng nên mua lấy một ít.

Cô thay một bộ quần áo thun thoải mái, đeo ba lô rồi ra ngoài.

Lúc cô ở căn hộ của Cố Khiết Thần, hay đi siêu thị ở đó mua thực phẩm tươi, mà tính ra quanh đây cũng chỉ có cái siêu thị đó là gần nhất, thế là sau khi lên xe, cô vẫn lái đến siêu thị bên đó.

Vì quen đường, Hứa Tịnh Nhi chả mất nhiều thời gian đã lấy được hết những thứ cần mua bỏ vào xe đẩy, thanh toán xong, tay trái tay phải xách hai túi lớn đi ra ngoài.

Lúc cô đang đi ra xe, thì đằng trước có một chiếc xe khác lái đến.

Vì là khu vực thành phố, nên xe đi không nhanh, lúc cô nhìn theo, vẫn có thể nhận ngay ra, đó là xe của Cố Khiết Thần.

Bước chân cô khẽ dừng lại.

Kỳ lạ là, rõ ràng chung cư ở bên phải, nhưng chiếc xe lại đi về bên trái.

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng điều đó chỉ thoáng qua trong giây lát, dù sao chuyện của anh cũng không còn liên quan gì đến cô, cô hà tất phải suy nghĩ.

Cô để hai cái túi vào ghế sau xe, rồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, khởi động xe, đạp chân ga rời đi.

Không ngờ, khi xe của cô lái trở về chung cư, lại nhìn thấy xe của Cố Khiết Thần.

Chiếc xe đó vừa hay đỗ phía trước tòa nhà, cô nhìn sang, thấp thoáng thấy bóng dáng trợ lý Lâm ngồi ở ghế lái, còn phía sau có hai người.

Một người là Cố Khiết Thần, vậy người còn lại là…

Một cái tên vừa hiện lên trong đầu, thì ngay lập tức, cô nhìn thấy cửa sau xe bên đó được mở ra, đôi chân thon thả của Tả Tư đặt xuống trước, tiếp đó là cả người chui ra khỏi xe.

Cô ta không đóng cửa xe lại ngay, mà đặt một tay lên cửa, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng về Cố Khiết Thần đang ngồi bên trong, đôi môi đỏ không ngừng mấp máy, không biết là đang nói gì.

Nói xong, cô ta nhoẻn miệng cười, sau đó đóng cửa lại, động tác rất phóng khoáng dứt khoát.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, lúc đi ngang qua xe của Hứa Tịnh Nhi, cô phản xạ quay đầu sang một bên, cũng không biết là do bản thân không muốn thấy Cố Khiết Thần, hay là đang vô thức trốn tránh anh.

Chắc chắn chiếc xe đã đi xa, Hứa Tịnh Nhi mới tắt máy, đẩy cửa xuống xe, ra ghế sau lấy hai túi đồ, khệ nệ đi vào trong.

Không ngờ, Tả Tư vẫn đang chờ thang máy, thấy cô đi tới, lại thấy tay cô xách nhiều đồ như vậy, cô ta liền nở nụ cười tươi rói: “Cô hàng xóm, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi”.

Hứa Tịnh Nhi thầm nghĩ, cái mặt này cô chẳng muốn gặp chút nào.

Cô không biết nên nói gì, chỉ cố nở một nụ cười gượng gạo, coi như đáp trả.

“Mua nhiều đồ thế này, cô định tự nấu ăn à?”, Tả Tư liếc nhìn túi của cô, mắt cô ta bỗng sáng lên: “Hôm nay thấy cô ở một mình, đằng nào cô cũng nấu cơm, vậy hãy nấu thêm một suất, chúng ta cùng ăn”.

Cô ta vẫn tự nói một mình, thậm chí còn đưa tay ra, nói: “Nặng thế này, để tôi giúp cô xách một túi”.

“…”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 654


Chương 654

Hứa Tịnh Nhi lùi lại một bước, né tay của cô ta, nhịn một lúc, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Cô Tả, thật ngại quá, chúng ta không quen thân… nếu như cô muốn ăn cơm, có thể gọi đồ ăn ngoài, hoặc đi ra ngoài ăn”.

“Đã là hàng xóm với nhau, trước lạ sau quen, một bữa chưa thân thì hai bữa, hai bữa chưa được thì ăn đến khi nào thân mới thôi!”.

Tả Tư chắc cũng quen thói tổng tài bá đạo, nghe không hiểu lời từ chối của người khác, hay nói cách khác, là không chịu chấp nhận bị người khác từ chối, Hứa Tịnh Nhi mặc định là như vậy.

Tinh một tiếng, tháng máy đã tới.

Hai người cùng bước vào thang máy, Tả Tư không ngừng nhìn vào mấy món đồ trong túi.

Hứa Tịnh Nhi thì nhìn trân trân vào con số đang nhảy phía trên thang máy, im lặng chờ đợi nó nhảy đến số 5.

Đến đúng tầng, cô nhanh chóng bước ra, Tả Tư theo sau, tiếng giày cao gót của cô ta vang khắp cả hành lang.

Mặc dù Hứa Tịnh Nhi không hề muốn ăn cơm cùng Tả Tư, nhưng cô bắt buộc phải đặt hai cái túi xuống, mới có tay để lấy chìa khóa mở cửa, mà cửa vừa mở, Tả Tư đã xách hai túi đồ, đi thẳng vào trong, tự nhiên cứ như nhà mình.

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ở cửa, bỗng nhiên có chút kích động, không biết có nên gọi điện báo cảnh sát không…

Cái kiểu xông vào tư gia của người khác bây giờ đều tự cho mình là đúng thế này à?

Tả Tư xách đồ đạc vào phòng, đặt xuống, sau đó quay đầu nhìn Hứa Tịnh Nhi còn đứng ở cửa, thậm chí đổi khách thành chủ nói cô: “Cô hàng xóm, vào đây đi, cô đứng đó làm gì?”.

“…”.

Cuối cùng Hứa Tịnh Nhi vẫn cất bước đi vào, đóng cửa lại.

Tả Tư nhìn vào đã không giống người biết nấu cơm, quả nhiên câu đầu tiên cô ta nói là: “Tôi không biết nấu, không thể giúp cô được rồi, nhưng đồ đạc tôi đã giúp cô mang tới phòng bếp”.

Nói xong, cô ta không còn gánh nặng nào nữa, đi dạo quanh trong nhà.

Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi cũng không hi vọng cô ta có thể làm gì. Thấy cô ta đứng trước bức tranh chữ, dường như rất thích thú quan sát, cô cũng không màng quan tâm.

Cô vào phòng khách thay áo ở nhà, sau đó mới đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu nướng.

Tả Tư thưởng thức bức tranh chữ trên tường, cho đến khi nhìn thấy chữ ký nhỏ ở dưới cùng bên phải, ánh mắt mới dần dần lạnh đi. Cô ta thu hồi ánh nhìn, lại xem sơ qua phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách mà hiện nay Hứa Tịnh Nhi đang ở.

Cô ta dựa vào cửa phòng khách, nhìn vào trong thêm vài lần, đáy mắt lại hiện lên nụ cười sâu xa ấy.

Hứa Tịnh Nhi làm ba món đơn giản, sau đó nấu cháo trắng. Động tác của cô nhanh nhẹn, nửa tiếng đồng hồ là làm xong, cô bưng thức ăn ra ngoài đặt lên bàn ăn.

Lúc này, Tả Tư đã ngồi trên ghế sofa, đang gọi điện thoại, ngữ điệu mạnh mẽ ra lệnh, phải đạt được yêu cầu của cô ta, nếu không thì thu dọn hành lý cút xéo.

Trong chớp mắt, Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy bóng lưng cô ta thật giống với bóng lưng của Cố Khiết Thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 655


Chương 655

Giống như là cùng một kiểu người…

Phải chăng người vợ mà Cố Khiết Thần cần chính là người như vậy?

Cô đang ngơ ngẩn, Tả Tư ngửi thấy hương thơm bèn kết thúc cuộc gọi, lập tức đứng dậy. Nhìn những món ăn đơn giản hằng ngày, không nói được là cô ta vui hay không vui, mà nhiều hơn là vẻ ngạc nhiên.

Không biết là vì thấy cô không làm chín món ngon chiêu đãi cô ta, hay là vì ngày thường cô ta chưa từng được nhìn thấy món ăn đơn giản như vậy.

Nhưng cô ta cũng không nói gì, kéo ghế ngồi xuống, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé”.

Hứa Tịnh Nhi cũng chẳng muốn dây dưa với cô ta, chỉ muốn mau chóng ăn xong bữa cơm này, tiễn cô ta đi, từ nay đừng qua lại nữa là được.

Cô cởi tạp dề ra, đặt sang một bên, cũng kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Rõ ràng món ăn không hợp khẩu vị của cô chủ nhà họ Tả, nhưng có lẽ là từ nhỏ được dạy lễ nghi, nên cô ta không có bất cứ biểu cảm chán ghét nào, chỉ ăn mỗi món một chút mang tính tượng trưng, xem như ủng hộ mà thôi.

“Tôi ăn no rồi”.

Cô ta đặt đũa xuống, nhìn Hứa Tịnh Nhi, cười nói: “Có qua có lại, cô chiêu đãi tôi một bữa cơm, tôi nên đáp trả cô một món quà, đợi tôi một lát”.

Nói xong, cô ta đứng dậy, đi về phía cửa.

Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng cửa mở, nghe tiếng cô ta đi về nhà mình, sau đó lại có tiếng mở cửa, tiếng bước chân vội vã. Chưa tới một phút sau, cô ta đã quay lại, trong tay cầm một chai rượu vang.

Cô ta đặt chai rượu vang lên bàn, đẩy đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, mỉm cười nói: “Tôi vừa về nước, đây là rượu ngon người ta tặng tôi, bây giờ không còn ai bán. Tôi mượn hoa dâng Phật, tặng cô nếm thử, vị rất ngọt”.

Tả Tư cũng không ở lại thêm, nói xong thì vẫy tay với cô: “Cô hàng xóm, tôi về đây, ngủ ngon, mơ một giấc mơ đẹp”.

Hứa Tịnh Nhi không để tâm đến cô ta, ánh mắt dừng trên chai rượu vang. Chai rượu này quá quen thuộc, trong tủ rượu của Cố Khiết Thần có đầy…

Nhưng bây giờ không còn nữa, tất cả bị cô uống hết hoặc là đổ hết, nay đã trống trơn.

Nhưng nhìn thấy chai rượu này, có lẽ tối nay cô không thể mơ giấc mơ đẹp, mà có ngủ được hay không cũng chưa chắc.

Ở lại đây quả thật không phải lựa chọn đúng đắn, nhưng chuyện không thể thay đổi, cô cũng sẽ không tốn sức vào việc đó, còn chuyện có thể làm được cô sẽ mau chóng đi làm.

Cô không còn hứng ăn, đứng dậy thu dọn bát đũa, rửa sạch sẽ. Sau đó, cô về phòng lấy laptop, bắt đầu khai quật những tin tức nổi bật.

Liên tục mấy ngày, Hứa Tịnh Nhi luôn ở trong căn hộ tìm kiếm tin tức. Có hai ngày cô loáng thoáng nghe thấy Tả Tư gõ cửa, nhưng cô không quan tâm, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.

May là cô mua đủ đồ ăn, dù không ra khỏi cửa cũng không bị đói.

Simon tìm cô mấy lần, giục cô đi tập luyện, nhưng cô coi như không nhìn thấy. Cũng không phải cô không muốn phục hồi cơ thể, nhưng chuyện cấp bách hiện nay vẫn là giải quyết xong chuyện tin tức trước. Sau đó cô mới bàn với Simon, nếu cô đi nước ngoài, ông ta có thể chỉ dẫn online cho cô hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 656


Chương 656

Cũng không biết có phải trời cao nghe thấy lời cầu nguyện của cô hay không mà thật sự đưa đến cho cô một tin tức có tính bùng nổ.

Hôm nay, Hứa Tịnh Nhi bị tiếng ting ting ting ting không ngừng của điện thoại đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra, lần mò bên gối, tìm thấy điện thoại cầm lên xem, trong nháy mắt cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Cô lập tức ngồi dậy trên giường, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, từ từ xem xong từng chữ, cuối cùng tâm trạng sốt sắng của cô mấy ngày nay cũng dịu lại.

Tin tức mang tính bùng nổ tới rồi!

Sao nữ hạng S nghi ngờ ghen tuông, giết người vì tình, hiện nay đã tiến hành điều tra.

Mặc dù vẫn chưa tiết lộ sao nữ hạng S là ai, nhưng trên mạng đã bắt đầu phỏng đoán, nhiệt độ thảo luận không ngừng tăng cao, chẳng mấy chốc đã lên top tìm kiếm.

Mặc dù lúc trước Hứa Tịnh Nhi chạy tin luôn chiến đấu một mình, cũng không ngại tự mình lấy tin, nhưng tin tức này chắc chắn có rất nhiều bên truyền thông cạnh tranh, cô muốn giành được tin sớm nhất thì thêm một người giúp đỡ sẽ tốt hơn.

Nếu bài báo này đã là chạy vì chi nhánh trong nước, vả lại cấp trên cũng đã cử Kiều Sở đến trợ giúp cô, đương nhiên là… không dùng thì uổng!

Hứa Tịnh Nhi vừa gọi điện thoại vừa xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, tranh thủ từng phút từng giây.

Đầu tiên, phải xác định thân phận của sao nữ hạng S đó thì mới có thể tìm được cô ta sớm nhất, tranh thủ phỏng vấn cô ta, hoàn nguyên chân tướng sự thật, đó mới là tin tức mà mọi người thấy hứng thú.

Cho nên, cô căn dặn Kiều Sở lợi dụng tài nguyên bên phía anh ta thăm dò, còn cô rửa mặt xong cũng bắt đầu gọi điện thoại khắp nơi, dùng mạng lưới quan hệ của mình để thăm dò.

Một tiếng sau, Kiều Sở gọi lại cho cô, nói một cách chắc chắn: “Sao nữ hạng S là Tô Tử Thiến!”.

“…”, tâm trạng đang sôi sục của Hứa Tịnh Nhi lập tức nguội lạnh đi một nửa.

Khó khăn lắm mới thấy một tin tức có giá trị, vậy mà lại là Tô Tử Thiến có quan hệ cực kỳ tệ với cô? Tô Tử Thiến vô cùng căm hận cô, sao có thể tiếp nhận phỏng vấn của cô?

Ông trời đang đùa cô sao? Giây trước cho cô hi vọng, giây sau đã dập tắt?

Kiều Sở đợi mãi không thấy Hứa Tịnh Nhi dặn dò tiếp, không kìm được hỏi: “Cô Hứa, bước tiếp theo nên làm thế nào? Cô cứ việc nói, tôi sẽ phối hợp với cô”.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy, có lẽ, có thể, có khi… không còn bước tiếp theo nữa.

Cô há miệng, còn chưa nói thành lời đã có một cuộc điện thoại khác gọi đến. Cô cầm điện thoại lên xem ai gọi tới, đồng tử lập tức hơi co lại.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Cô còn chưa nghĩ xong nên tìm Tô Tử Thiến như thế nào, cô ta đã chủ động liên hệ với cô.

Trong mắt Hứa Tịnh Nhi lóe lên ánh nhìn sâu xa, sau đó cô nói với Kiều Sở ở đầu dây bên kia: “Tôi phải nhận cuộc gọi, anh cứ cúp trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh”.

Kiều Sở đáp lại một tiếng rồi cúp máy, sau đó Hứa Tịnh Nhi nghe máy của Tô Tử Thiến.

Cô đặt điện thoại bên tai, nhẹ giọng “alo” một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 657


Chương 657

“Là Hứa Tịnh Nhi phải không?”.

Giọng nói của Tô Tử Thiến hơi căng thẳng, nghe kỹ thậm chí còn có cả âm run rẩy, khác một trời một vực với giọng điệu vô cùng tự đắc, kiêu căng ngạo mạn ở trước mặt cô trước kia.

Hứa Tịnh Nhi bình thản đáp: “Là tôi”.

Bên kia nuốt nước bọt vài lần, vội vàng nói rõ thân phận: “Tôi là Tô Tử Thiến”.

“Tôi biết”.

Lúc vừa về nước, cô từng phỏng vấn cô ta, số điện thoại luôn lưu trong máy, không xóa đi.

Dừng một lúc, cô lười nhác hỏi: “Có chuyện gì sao?”.

Dù cô đã có thể đoán ra Tô Tử Thiến gọi cho cô vào giờ phút này là vì rắc rối mà cô ta đang gặp phải.

Quả nhiên, Tô Tử Thiến nói: “Chắc cô đọc thấy báo đăng hôm nay rồi chứ? Người không phải do tôi giết, tôi vô tội, nhưng cảnh sát không tin tôi. Bọn họ nói đã nắm được chứng cứ, muốn bắt tạm giam tôi. Tôi thực sự không còn cách nào, muốn nhờ cô giúp đỡ!”.

Hứa Tịnh Nhi khẽ ha một tiếng, nhíu mày, hỏi ngược lại: “Tô Tử Thiến, với mối quan hệ của chúng ta mà cô bảo tôi giúp cô? Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô? Tôi không bỏ đá xuống giếng là đã cao thượng lắm rồi”.

Chuyện giữa cô ta và Cố Khiết Thần khiến cô đau khổ một thời gian. Chuyện của Vân Nhu cô ta cũng từng khiêu khích ly gián. Ban đầu Hứa Tịnh Nhi không có cảm xúc gì với cô ta, nhưng cô ta gây sự hết lần này đến lần khác, thành ra cô rất ghét cô ta.

Tô Tử Thiến hít thở nặng nề hơn rõ ràng, vội vàng xin lỗi: “Hứa Tịnh Nhi, xin lỗi cô, trước kia đều là lỗi của tôi, mong cô rộng lòng tha thứ, giúp tôi với. Hơn nữa, không phải cô có tinh thần chính nghĩa nhất sao? Cô cũng không muốn nhìn thấy tôi bị oan đúng không? Chắc cô biết rõ cảm giác của người bị oan là như thế nào mà!”.

Đúng vậy, trước kia Hứa Tịnh Nhi từng bị oan, biết mùi vị bị người khác vu oan không dễ chịu gì. Hơn nữa, cô cũng rất có tinh thần chính nghĩa, không vui khi nhìn thấy người tốt bị vu oan, người xấu nhởn nhở ngoài vòng pháp luật.

Nhưng Tô Tử Thiến nói cô ta bị oan thì thật sự là bị oan sao? Cô sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận.

Cô cũng không phải thánh mẫu, lúc trước Tô Tử Thiến đối xử với cô ra sao, cô không thể nào không cảm thấy khúc mắc trong lòng, lại còn phải đi giúp cô ta điều tra. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt.

Cô cần một tin tức mang tính bùng nổ, mà vừa khéo Tô Tử Thiến lại đang gặp phải.

Còn vì sao lần này vụ án giết người của Tô Tử Thiến lại làm bùng nổ dư luận trên mạng à, đó là vì người chết là ngôi sao đang nổi Hồ Khả Hân. Độ nổi tiếng của cô ta rất cao, fans hâm mộ đông đảo. Cô ta bỗng nhiên bị giết, fans hâm mộ sao có thể chịu bỏ qua, trong thời gian ngắn đã làm náo loạn trên mạng xã hội, khiến cho trang mạng tê liệt.

Bây giờ, bọn họ đều đang yêu cầu bắt hung thủ Tô Tử Thiến, buộc cô ta đền mạng.

Giới truyền thông cũng đang đưa tin về chuyện này, dù cô có viết bài cũng sẽ không có gì nổi bật, thế thì không thể làm vang danh cho chi nhánh tòa soạn báo.

Nhưng nếu Tô Tử Thiến thật sự bị oan, cô điều tra ra được chứng cứ chứng minh, tin tức đảo ngược tình thế như vậy mới có thể tạo ra sự bùng nổ, cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hứa Tịnh Nhi cân nhắc lợi hại, cảm thấy lợi nhiều hơn hại. Cô cứ đi điều tra xem, nếu thật sự là cô ta làm, lúc cô viết bài cũng có thể viết chi tiết thêm để thu hút người đọc. Nếu cô ta không làm, vậy thì đồng nghĩa đưa vào tay cô một tin tức nóng hổi.

Bây giờ chỉ cần có thể mau chóng kết thúc công việc trong nước, cô cũng không muốn kén chọn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 658


Chương 658

“Được, tôi sẽ đi điều tra”, cô đồng ý.

Tô Tử Thiến thở phào: “Cảm ơn cô vẫn đồng ý giúp tôi, cảm ơn…”.

“Không phải tôi đang giúp cô, mỗi người nhận được cái mình cần mà thôi”, Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn nhận lời cảm ơn của cô ta, cô không nói thêm gì nữa, mà vào thẳng chủ đề: “Bây giờ cô hãy điều chỉnh tâm trạng, kể lại chi tiết mọi chuyện đã trải qua cho tôi!”.

“Được!”.

Hứa Tịnh Nhi đặt điện thoại lên bàn, mở loa ngoài, đồng thời ghi âm cuộc gọi, nói: “Có thể bắt đầu rồi”.

Tô Tử Thiến hắng giọng, nói rõ ràng từng chữ: “Trước khi tôi nổi tiếng, tôi từng đóng vai phụ trong đoàn phim, làm diễn viên đóng thế cho Hồ Khả Hân. Cô ta luôn cảm thấy ghen tị vì tôi xinh đẹp hơn cô ta, liên tục ức hiếp tôi. Sau đó, tôi gặp được Cố Khiết Thần, anh ấy giúp tôi nổi tiếng, tôi muốn gì được nấy, địa vị của tôi nhanh chóng vượt qua cô ta. Khi xưa cô ta ức hiếp tôi thế nào, đương nhiên tôi cũng phải trả đũa lại, cộng thêm vị trí vai diễn của chúng tôi tương tự nhau, thường xuyên tranh giành tài nguyên với nhau. Cô ta luôn bị tôi chèn ép, nên càng oán hận tôi”.

“Sau khi tôi bị cấm sóng, không nhận được bất cứ công việc hay vai diễn nào, mỗi ngày tôi chỉ sống dựa vào tiền tiết kiệm lúc trước. Tôi lại tiêu tiền phung phí đã quen, không có tiền thì tôi phải kiếm… Lúc đó, có đoàn phim liên lạc với tôi, nói có thể cho tôi diễn vai nữ phụ. Lúc này, tôi không thể kén chọn vai diễn, có tiền thì tôi nhận. Đến khi vào đoàn phim tôi mới biết, bộ phim đó Hồ Khả Hân là nữ chính, cũng chính cô ta chỉ đích danh tôi làm nữ phụ”.

Nói xong, cô ta lạnh lùng ha một tiếng: “Đương nhiên cô ta không có lòng tốt quan tâm tới tôi, cô ta chỉ muốn nhân lý do này trút hết sự bất mãn và oán hận của cô ta đối với tôi. Tôi luôn nhẫn nhịn, cố gắng không gây mâu thuẫn với cô ta. Mặc kệ cô ta đối xử với tôi thế nào, tôi chỉ muốn đóng phim xong rồi rời đi, nhưng cô ta không chịu buông tha cho tôi. Tối hôm đó, cô ta gọi tôi vào phòng tập thoại, nói muốn tập lời thoại với tôi, mới nói được hai câu thoại thì đến lượt lời thoại của tôi là: tôi sẽ giết cô. Thế là cô ta bỗng dưng giống như phát điên mà tát tôi”.

“Tôi thật sự không nhịn nổi, cho nên tôi cũng nắm tóc cô ta, đẩy cô ta ra. Tôi thật sự chỉ đẩy cô ta thôi, sau đó thì tôi rời khỏi phòng tập thoại. Lúc tôi đi, tuy cô ta bị tôi đẩy ngã ra đất, đúng là đã bị đập đầu xuống đất, nhưng khi tôi rời đi, cô ta vẫn còn tỉnh táo. Cô ta thật sự vẫn còn tỉnh táo, cô ta còn định đứng dậy đuổi theo đánh tôi! Tôi chỉ biết bỏ chạy thật nhanh!”.

“Tôi cũng không biết sao đến tối thì nghe tin Hồ Khả Hân đã chết, phía cảnh sát nói với tôi, cô ta bị đập toác đầu, mất quá nhiều máu mà chết. Cũng có người nghe thấy tiếng cãi cọ của chúng tôi ở phòng nghỉ, nghe tôi nói câu “tôi sẽ giết cô”, chỉ nhận tôi là hung thủ!”.

“Nhưng tôi thật sự không biết vì sao phòng tập thoại lại biến thành phòng nghỉ. Hơn nữa, rõ ràng tôi đọc lời thoại trong kịch bản, nhưng phía cảnh sát lại nói trong kịch bản không có lời thoại đó. Trên người Hồ Khả Hân đã kiểm tra ra dấu vân tay của tôi và cô ta trong lúc giằng co, nhận định tôi là hung thủ! Tôi thật sự không phải hung thủ, cô phải tin tôi, tôi thật sự không phải!”.

Hứa Tịnh Nhi nghiêm túc nghe cô ta nói xong, cảm thấy đau tai bởi những lời ca thán của cô ta. Cô khẽ chau mày: “Cô có phải là bị oan hay không thì phải điều tra đã. Tôi chỉ tin vào chứng cứ”.

Tô Tử Thiến có phải là Thuần Thuần đâu. Thuần Thuần là người cô có thể tin tưởng được một trăm phần trăm.

“Tiếp theo tôi muốn hỏi cô vài câu. Cô trả lời thật đấy nhé”.

Tô Tử Thiến chẳng thèm nghĩ, cứ thế nói: “Cô hỏi đi”.

“Thứ nhất, cô nói đó là phòng tập thoại. Có gì để chứng minh không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 659


Chương 659

“Trước các phòng đều có dán bảng hiệu. Lúc tôi bước vào thì nhìn thấy trên cửa phòng dán từ phòng tập thoại”.

Hứa Tịnh Nhi lấy bút ra nhanh chóng ghi lại: “Thứ hai, nội dung của bản thoại không có câu “tôi sẽ giết cô”, vậy cuốn trong tay cô lấy từ đâu?”

Tô Tử Thiến nói: “Chính là người phụ trách kịch bản đưa cho tôi. Có điều tôi cũng mới nhận được. Người này nói là phần này được bổ sung, hơn nữa buổi tối đã phải quay, giục tôi đi tìm Hồ Khả Hân để đối chiếu lời thoại”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Cái người nói rằng nghe thấy cô nói câu “tôi sẽ giết cô” trong phòng ấy, cô có biết là ai không?”

Tô Tử Thiến trả lời: “Là trợ lý của Hồ Khả Hân”.

“Được, tôi biết rồi. Đợi tin của tôi!”

Sau khi tắt máy, Hứa Tịnh Nhi sắp xếp lại tài liệu rồi lại lấy điện thoại gọi cho Kiều Sở, để anh ta tới đón cô cùng đi điều tra.

Hứa Tịnh Nhi tìm người phụ trách kịch bản, gật đầu chào người này. Có lẽ những ngày qua có rất nhiều nhà báo tới tìm nên cô ta cũng không ngại nói thêm lần nữa.

Cô ta nói người quản lý của Hồ Khả Hân bảo cô ta đưa kịch bản cho Tô Tử Thiến. Bởi vì bản thân cô ta cũng không xem nên không biết bên trong kịch bản có câu đó hay không.

Không chỉ có Hồ Khả Hân và người trợ lý mà cả quản lý của cô ta cũng liên quan.

Tiếp theo, việc Hứa Tịnh Nhi cần làm rõ đó là phòng tập thoại tại sao lại biến thành phòng giải lao. Nếu có thể chứng minh được thì cũng có thể chứng minh được độ đáng tin trong lời nói của Tô Tử Thiến, và như vậy cũng giảm bớt sự nghi ngờ đang chĩa về phía cô ta.

Hiện trường đã bị phong tỏa, hơn nữa còn được canh chừng rất nghiêm ngặt. Hứa Tịnh Nhi muốn vào điều tra cũng không được. Cô chỉ có thể tìm xem camera ở hành lang có quay được gì hay không.

Cô đương nhiên không thể nào đi kiểm tra được. Thế nhưng lúc này Kiều Sở lại có thể phát huy tác dụng. Anh ta sử dụng máy tính tầm ba mươi phút đã phá vỡ hệ thống phòng ngự của hành lang và có thể xâm nhập vào camera.

Thôi được, những trợ thủ của cấp trên đều là những người tài giỏi như thế.

Camera đương nhiên không quay được rốt cuộc căn phòng đó là phòng tập thoại hay phòng nghỉ giải lao. Vì đó vừa đúng là góc chết mà chỉ quay được lúc Tô Tử Thiến bước vào rồi màn hình trở nên tối đen.

Kiều Sở giải thích là dung lượng bị đầy nên sau đó không quay được nữa. Vừa hay lại khéo như thế đấy…

Vì vậy không thể nào chứng minh là khi nào Tô Tử Thiến rời đi. Và sau khi cô ta rời đi thì có ai bước vào gây án hay không.

Không thể tìm được manh mối từ camera. Vậy thì đành phải tìm cách khác. Hứa Tịnh Nhi pha một bình café, thức đêm. Hai mắt cô như hai con gấu trúc. Cuối cùng thì cô cũng giải quyết được vấn đề tại sao phòng tập thoại lại biến thành phòng nghỉ giải lao.

Chỉ dựa vào điểm này, cuối cùng cô cũng đã đưa ra được câu trả lời.

Đương nhiên cô cũng không bất cẩn đưa ra định luận ngay mà để Kiều Sở tìm kiếm những thứ liên quan tới hung thủ và cả động cơ gây án của kẻ đó.

Hứa Tịnh Nhi và Kiều Sở mất cả một tuần mới có thể hoàn thiện được từng chi tiết nhé. Hứa Tịnh Nhi bắt đầu chắp bút, viết tin.

Tô Tử Thiến trong sạch. Cô ta chỉ là kẻ thế mạng, hung thủ thật sự là người trợ lý của Hồ Khả Hân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom