Dịch Full Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 700


Chương 700

Bấy giờ Hứa Tịnh Nhi mới quay sang Cố Khiết Thần, ban nãy cô chưa kịp để ý xem ai đã đỡ đòn cho anh, giờ nhìn mới biết… chính là Tả Tư.

Một bên mặt của Tả Tư bị bầm tím, bây giờ phải dựa vào người Cố Khiết Thần mới có thể đứng được, Cố Khiết Thần dìu cánh tay của cô ta, mắt nhìn vết thương của cô ta, chân mày nhíu lại, đôi môi cũng mím chặt.

Trợ lý Lâm cuối cùng cũng kịp phản ứng, đi lên trước đỡ một tay cô ta, lo lắng nói: “Cô Tả, cô không sao chứ?”.

Tả Tư vô cùng chóng mặt, hoa mắt, nhất thời không trả lời được.

“Dìu cô ấy đến văn phòng của tôi, gọi bác sĩ”, Cố Khiết Thần giao việc nhanh gọn.

Trợ lý Lâm gật đầu, lập tức cùng trợ lý Ngô Cầm của Tả Tư đỡ lấy cô ta, cẩn thận đi ra ngoài.

Rõ ràng buổi họp ngày hôm nay không thể tiếp tục được nữa, Cố Khiết Thần nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói: “Cuộc họp tạm hủy cho đến khi có thông báo lại, ra ngoài hết đi”.

Một lời nói ra, cho dù là mấy người thích hóng drama, cũng không dám trái lời Cố Khiết Thần, tất cả nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Tiêu Thuần đi sau cùng, cô ấy đi đến bên cạnh Hứa Tịnh Nhi trước, hỏi một câu: “Có cần giúp gì không?”.

Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không cần, yên tâm, cậu cứ làm việc đi”.

“Có gì gọi điện nhé”, nói xong câu này, Tiêu Thuần mới đi ra khỏi phòng họp, còn vô cùng chu đáo đóng cửa lại, ngăn không cho mấy người tò mò nhìn lén.

Căn phòng rộng lớn bỗng trở nên im ắng.

Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần mặt vẫn không biểu cảm, cô khẽ mím môi, bước lên trước, nói: “Tôi thay mặt em trai tôi xin lỗi anh vì đã kích động lỗ mãng, phá đám cuộc họp của anh, còn không cẩn thận đánh cô Tả bị thương”.

Cô vừa dứt lời, Hứa Triển Vọng đã không nhịn được mà ngắt lời: “Chị, chị không cần phải xin lỗi anh ta, dựa vào đâu mà chị phải xin lỗi, người nên xin lỗi là anh ta, anh ta phụ lòng chị như vậy, em đánh thì đã làm sao?!”.

“Em im đi!”, Hứa Tịnh Nhi trợn mắt nhìn Hứa Triển Vọng: “Đợi lát nữa chị xử lý em sau!”.

Trong lòng cô biết Hứa Triển Vọng là muốn bảo vệ cô, nên mới bất chấp tất cả để đến Cố Thị đòi lại công bằng cho cô, nhưng sử dụng bạo lực vốn không thể giải quyết vấn đề, mà còn chuyện bé xé ra to!

Tội gây thương tích có thể bị kiện đó!

“Cố Khiết Thần, Triển Vọng vì tôi nên mới như vậy, nếu như anh muốn truy cứu trách nhiệm, thì cứ tính hết cho tôi, bên phía cô Tả cũng vậy, mong anh giúp tôi chuyển lời”.

Cố Khiết Thần nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt sâu thẳm, yên lặng một lúc mới lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, đây là công ty, là nơi làm việc, mong cô hãy quản thúc em trai cho tốt, nếu như còn lần sau, thì sẽ không có nể nang gì nữa đâu”.

Hứa Tịnh Nhi nặn ra một nụ cười, gật đầu: “Được”.

“Mau về đi!”.

Thốt ra mấy tiếng lạnh lùng này, Cố Khiết Thần quay đi, đôi chân thuôn dài bước nhanh ra khỏi cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 701


Chương 701



Lúc Hứa Tịnh Nhi kéo Hứa Triển Vọng ra khỏi tòa nhà Tập đoàn Cố Thị, Hứa Triển Vọng tức tới nỗi mặt mày đỏ rực, liên tục đòi quay trở lại đánh cho Cố Khiết Thần một trận.

Hứa Tịnh Nhi và Cố Tuyết hợp sức mới ép được cậu vào taxi, sau đó cô vào theo, ngồi bên cạnh giữ chặt tay cậu, còn Cố Tuyết ngồi bên cạnh ghế lái, chỉ đường cho tài xế.

Cho đến khi xe đã lái đi một đoạn Hứa Tịnh Nhi mới từ từ thả lỏng Triển Vọng ra, Hứa Triển Vọng lửa giận bừng bừng, đấm mạnh vào lưng ghế phía trước: “Cố Khiết Thần thật quá quắt, chị không nên cản em!”.

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, khẽ hít nhẹ một hơi, rồi mới mở mắt ra, trả lời cậu một cách rõ ràng: “Triển Vọng, chị và Cố Khiết Thần ly hôn là quyết định của cả hai người, không ai phụ ai cả!”.

“Với lại, em đấm anh ấy một cái thì xả được một cục tức, nhưng nếu anh ấy truy cứu trách nhiệm, chị sẽ phải ra đồn cảnh sát bảo lãnh em đấy, biết không hả?”.

Hứa Triển Vọng tức giận nói: “Anh ta còn mặt mũi truy cứu trách nhiệm à?”.

Hứa Tịnh Nhi lại không nương tình mà vỗ một cái vào đầu cậu.

Một người không có tình cảm với một người, thì sẽ không có khoan dung nhường nhịn đâu, bản thân cô còn không dám khẳng định rốt cuộc Cố Khiết Thần có thích cô không, thì làm sao có thể đoán được anh có truy cứu hay không.

Hơn nữa, cậu còn không cẩn thận làm Tả Tư bị thương, Tả Tư chả có giao tình gì với bọn họ cả.

Hứa Tịnh Nhi không thể phân tích những điều này cho Hứa Triển Vọng, nói rồi chỉ càng khiến cậu tức thêm, cô đành nói: “Tóm lại, chuyện giữa chị và Cố Khiết Thần không cần em lo, chị tự giải quyết được, việc em cần làm, là quay về trường học hành cho tốt!”.

“Chị…”.

“Có phải không nghe lời không?”, Hứa Tịnh Nhi cố ý nghiêm mặt.

Hứa Triển Vọng xưa nay luôn nghe lời Hứa Tịnh Nhi, cậu há miệng nhưng lại chẳng thể phản bác, bèn quay đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa kính ô tô, hậm hực nói: “Lần trước Cố Khiết Thần biện hộ cho chị, em còn tưởng anh ta thực sự muốn chung sống cùng chị, kết quả mới được bao lâu chứ? Anh ta lại làm tổn thương chị. Chị, em thực sự không nhịn được cục tức này!”.

Đặc biệt là, cậu nghe nói ông cụ Cố vừa ngã bệnh, anh liền bắt đầu dính tai tiếng, dính xong thì ly hôn, cậu thực sự hận không thể đánh chết anh!

Người chị mà cậu luôn nâng niu trong trái tim, dựa vào đâu mà để anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác.

“Vậy người phụ nữ vừa nãy xông ra đỡ đòn cho anh ta chính là người trước đây dính tin đồn với anh ta, thiên kim tiểu thư của Tả Thị đó à? Vì cô ta mà hai người mới ly hôn đúng không? Anh ta thấy thiên kim của Tả Thị xứng với anh ta hơn, nhà họ Hứa chúng ta thất thế, không xứng với anh ta đúng không?”.

Hứa Triển Vọng càng nói càng tức, nắm đấm lại bất giác siết chặt lại.

Hứa Tịnh Nhi nhất thời không biết nên khuyên cậu thế nào, đang mải mê suy nghĩ, thì Cố Tuyết bỗng quay đầu lại nhìn Hứa Triển Vọng, mặt đầy vẻ bất bình, nói: “Không phải thế, anh Khiết Thần không phải người như vậy!”.

Hứa Triển Vọng vốn không vừa ý với Cố Khiết Thần, giờ nhìn thấy Cố Tuyết, không khống chế được mà trút giận: “Cô là người nhà họ Cố, đương nhiên phải nói đỡ cho anh họ cô rồi, Cố Khiết Thần là người như thế nào, tôi đã biết rõ từ ba năm trước! Mà sự thật cũng bày ra trước mắt rồi đấy!”.

“Anh…”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 702


Chương 702

Cố Tuyết bị mắng đến ấm ức, hai mắt đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố cãi lý: “Chính mắt tôi nhìn thấy, anh Khiết Thần và Tả Tư không hề có cử chỉ thân mật nào, tôi không nghĩ anh Khiết Thần có ý gì với Tả Tư đâu!”.

“Ha”, Hứa Triển Vọng cười khẩy: “Nếu đã như vậy, thì tại sao Cố Khiết Thần lại đòi ly hôn với chị tôi? Ông cụ cố vừa ngã bệnh, anh ta đã phớt lờ tâm nguyện của ông, lẽ nào không phải muốn chị tôi mau chóng rời khỏi vị trí của mình sao?”.

Hứa Tịnh Nhi thấy Cố Tuyết sắp khóc đến nơi, vội véo vào cánh tay Hứa Triển Vọng, trách móc: “Chị đã bảo em đừng xen vào chuyện này mà, còn nói mãi không thôi, ban nãy em đẩy Tiểu Tuyết mấy lần, giờ còn mắng người ta, xin lỗi em ấy đi!”.

Hứa Triển Vọng đương nhiên không chịu, lại quay đầu ra nhìn cửa sổ xe, không nói gì thêm nữa.

Mắt Cố Tuyết càng đỏ hơn, cô ta sụt sịt, cũng không để ý Hứa Triển Vọng có xin lỗi hay không, mà nhìn sang Hứa Tịnh Nhi, nói: “Chị… chị Tịnh Nhi, anh Khiết Thần thật sự không phải người như thế, em nghĩ anh ấy ly hôn, có lẽ là liên quan đến…”.

Cô ta dừng lại một lúc, ánh mắt hiện rõ sự đấu tranh và bối rối, nhưng khóe mắt liếc qua khuôn mặt vẫn đang tức giận của Hứa Triển Vọng, cuối cùng vẫn nói nốt nửa câu cuối: “Liên quan đến bố của em”.

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hứa Tịnh Nhi, khiến cô lập tức hỏi lại: “Bố em? Cố Hùng?”.

Đến cả Hứa Triển Vọng cũng quay mặt sang nhìn cô ấy.

“Vâng”, Cố Tuyết khẽ gật đầu: “Em không dám đảm bảo một trăm phần trăm, nhưng chắc chắn là có liên quan, bởi vì… bởi vì ngay sau hôm ông nội bị ngã rơi vào hôn mê, em lo lắng cho ông mà cả đêm không ngủ được, sáng dậy rất sớm, lúc em đi qua phòng làm việc, nghe thấy bố em đang nói chuyện điện thoại, nhưng lúc đó đầu óc em còn mơ hồ, không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe được là chuyện có liên quan đến Cố Thị, đến công ty”.

“Lúc đó em không nghĩ gì nhiều, chỉ đi nhanh qua, sau đó em đi xuống dưới bếp định bảo giúp việc làm đồ ăn sáng cho em, thì không thấy cô ấy ở nhà bếp, em đi sang phòng khách tìm, lại thấy bố em cầm một bưu kiện đang mở ra, em còn nghe thấy bố em gọi điện cho anh Khiết Thần, hẹn gặp anh ấy ở công ty”.

“Gọi điện xong thì ông ấy đi luôn, em gọi ông ấy cũng làm như không nghe thấy, giống như đang rất vội đi làm gì đó!”..

Cố Tuyết cố gắng nhớ lại những chi tiết lúc đó, rồi kể hết ra: “Bố em rất thương em, bình thường như vậy ông ấy tuyệt đối sẽ không ngó lơ em, hôm đó chắc chắn là có việc gì rất quan trọng”.

“Hơn nữa, hôm đó sau khi bố về thì đặc biệt rất vui, không chỉ hôm đó, mà một thời gian sau bố vẫn rất vui, nhìn thấy em còn cho em rất nhiều tiền tiêu vặt, bảo em cứ tiêu thoải mái”.

“Vốn dĩ em tưởng ông ấy có chuyện gì vui, nhưng ông nội trở thành người thực vật, hôn mê mãi không tỉnh, ông ấy vui như vậy chẳng phải rất bất thường sao? Mặc dù em không tìm được chứng cứ gì chứng minh, nhưng trực giác của em mách bảo, sự thay đổi của anh Khiết Thần nhất định có liên quan đến bố em!”.

“Trực giác?”.

Rõ ràng Hứa Triển Vọng không tin vào lời nói của Cố Tuyết, cho rằng cô đang viện cớ cho Cố Khiết Thần, giọng điệu không khỏi có đôi nét trào phúng: “Chuyện không có chứng cứ mà nói cứ như thật vậy, đem một câu trực giác để thuyết phục chúng tôi á? Rốt cuộc là do cô ngây thơ, hay là cô nghĩ chúng tôi ngốc?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 703


Chương 703

Vừa nói dứt lời, Hứa Tịnh Nhi đã không nhịn nổi nữa mà dẫm vào chân cậu một cái: “Không ăn nói được cho tử tế thì xuống xe! Chị dạy em nói chuyện với phụ nữ như vậy à? Há? Chẳng phải em ghét Cố Khiết Thần lắm sao? Còn học cách nói chuyện của người ta à?”.

Đứa em này cô không cần nữa, ai thích lấy thì lấy đi!

“…”. Nói cái gì cậu cũng có thể nhịn, nhưng nói cậu học Cố Khiết Thần thì nhịn không nổi.

Hứa Triển Vọng mím chặt môi, lúc này mới phát hiện ra Cố Tuyết vì bị cậu mắng mà mặt tái đi, ban nãy đầu bốc hỏa, nói năng quả thật hơi quá đáng, cậu mềm giọng, bé tiếng nói: “Xin lỗi, tôi quá lời”.

Cố Tuyết khẽ cười, lắc đầu: “Bỏ đi, anh cũng không cố ý”.

Thấy thế, Hứa Tịnh Nhi nói tiếp: “Tiểu Tuyết, em có thấy bưu kiện đó là gì không?”.

Ánh mắt của Cố Tuyết thu về, cau mày nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như là… một văn bản!”.



Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.

Lúc Cố Khiết Thần bước vào, Tả Tư đang tựa vào ghế sofa, cầm túi đá chườm lên mặt, nhìn thấy anh, cô ta cười: “Cố tổng, cú đấm này tôi không thể chịu không được”.

Cố Khiết Thần đứng trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống không nói gì.

Nụ cười của Tả Tư không đổi, giọng điệu vẫn ngông cuồng như thế: “Anh biết tôi muốn gì mà, trả lời tôi đi!”.

Trợ lý Lâm dẫn bác sĩ vào, nhìn thấy sếp lớn nhà mình và Tả Tư, một người đứng một người ngồi, bầu không khí đối đầu nhau ngang tài ngang sức, áp lực vô hình lấy bọn họ làm trung tâm, rồi lan tỏa ra xung quanh.

Nếu là trong phim võ thuật, sẽ giống như hai cao thủ tuyệt thế đang im lặng tiến hành một trận đấu nội lực, trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong thì sóng to gió lớn, chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh.

Anh ta biết ý dừng bước, giơ tay chặn bác sĩ lại, ra hiệu cho ông ta đừng đi tiếp, bàn tay nắm lại, đưa lên miệng, khẽ ho nhẹ vài tiếng.

Cố Khiết Thần đưa mắt nhìn anh ta, anh ta mới nói: “Cố tổng, bác sĩ đến rồi”.

Anh còn chưa nói gì, Tả Tư đã trả lời trước: “Không cần khám đâu, vết thương nhỏ mà, trợ lý Lâm, anh đưa bác sĩ về đi, tôi có chuyện cần bàn với Cố tổng của các anh”.

Mặt bị bầm tím một mảng, ban nãy suýt chút nữa thì ngất đi, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng nói là vết thương nhỏ… Trợ lý Lâm không thể không thừa nhân, cô Tả này quả thực là một con sói!

Có điều anh ta không phải là cấp dưới của Tả Tư, đương nhiên không phải cô ta nói gì sẽ làm cái đó, mà nhìn sang Cố Khiết Thần, chờ anh lên tiếng.

Gương mặt anh tuấn của Cố Khiết Thần không có biểu cảm gì, lãnh đạm gật đầu: “Ra ngoài đi”.

“Vâng, thưa Cố tổng”, trợ lý Lâm lúc này mới đáp lời, đưa bác sĩ đi ra, rồi đóng cửa văn phòng lại.

Tả Tư lại cười híp mắt nhìn Cố Khiết Thần, cằm hất về phía sofa bên cạnh cô ta, nói: “Cố tổng, ngồi đi”.

Cứ cô ta là chủ ở đây vậy.

Đôi mắt đen láy của Cố Khiết Thần nhìn về cô ta, khóe miệng dường như hơi nhếch lên, rõ ràng ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có cảm giác công kích kỳ lạ, khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.

Cho dù anh không nói câu gì, cũng đủ để Tả Tư hiểu ý cảnh cáo của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 704


Chương 704

Tả Tư từ từ thu nụ cười lại, không còn biểu cảm khiêu khích nữa, mà là nghiêm túc: “Cố tổng, với cục diện như hiện tại, anh nên hiểu rõ, tôi không thể chờ được nữa, giờ anh phải cho tôi câu trả lời mà tôi cần!”.

Dừng một lúc, cô ta tỏ thái độ mềm mỏng hiếm thấy: “Mời anh trả lời”.

Cố Khiết Thần như không nghe thấy lời cô ta nói, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, đáy mắt như có gì đó vụt qua rồi biến mất, rất nhanh lại trở về một màu đen sâu thẳm u ám.

Tả Tư chống một tay lên má, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm trời, gần như chưa từng gặp người đàn ông nào mà cô ta không nắm bắt được, anh là người duy nhất.

Không ai đoán được dù chỉ một chút tâm tư của anh.

Văn phòng rộng lớn mà yên tĩnh, sự im lặng kéo dài chừng nửa phút, Cố Khiết Thần bắt đầu lên tiếng, hai chữ được thốt ra một cách bình thản: “Được thôi”.

Cùng với hai tiếng đó, đôi mắt của Tả Tư sáng lên, hai tay vỗ mạnh vào nhau: “Hay lắm, rất thẳng thắn, Cố tổng, tôi thích anh rồi đấy…”.

Cô ta chớp mắt, cố tỏ ra mập mờ, rồi mới nói nốt: “Rất quyết đoán và dứt khoát”.

Cố Khiết Thần không nhìn cô ta, mà quay người đi sang phía bên kia bàn làm việc, vừa đi vừa nói: “Không còn việc gì nữa thì cô có thể đi được rồi”.

Tả Tư không hề ngại sự lạnh lùng của anh, với cô ta mà nói, chỉ cần đạt mục đích là được.

Cô ta đứng dậy, đi đôi giày cao gót ra phía cửa, bước được vài bước, bỗng nghĩ ra gì đó, mũi giày quay lại, Cố Khiết Thần vừa đi ra sau bàn làm việc ngồi xuống, thì cô ta cũng đến trước bàn làm việc.

Cố Khiết Thần cầm một tập tài liệu lên xem.

Bộp một tiếng, tay của Tả Tư đã đặt trên tập tài liệu.

Chữ bị bàn tay cô ta che hết, Cố Khiết Thần nhướn mày, biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu, lạnh lùng ngước mắt lên.

Tả Tư thấy mùi nguy hiểm, lập tức rụt tay lại, cô ta nhếch môi, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác, thì tôi chắc chắn là người hợp tác tốt nhất”.

Tả Tư chỉ vào khuôn mặt bị đen một mảng của mình: “Ví dụ như chuyện nguy hiểm thế này thì tôi nhất định sẽ ngăn chặn, đảm bảo không khiến phiền phức bảo bối của anh bị tổn thương chút nào”.

Cố Khiết Thần ngước lên, ánh mắt không chút dao động, lạnh lùng nhìn cô ta.

Tả Tư lùi lại hai bước, giơ hai tay lên đầu hàng: “À, bây giờ đã không phải là phiền phức bảo bối, là người xa lạ không liên quan đến anh, đúng không?”.

Ánh mắt anh càng ngày càng lạnh lẽo.

“Được rồi, tôi đã nói xong, tôi đi ngay đây”, Tả Tư ném lại một câu rồi quả quyết xoay người, thức thời rời khỏi phòng làm việc.

Trợ lý Ngô Cầm chờ cô ta ở ngoài cửa, thấy cô ta ra liền vội vàng tiến đến, thấy vết thương trên mặt cô ta rõ ràng chưa được xử lý, không khỏi nói: “Cô Tả, có cần đến bệnh viện không?”.

Cô ta phải đi xã giao bất cứ lúc nào, đi gặp khách hàng cũng không thể mang theo khuôn mặt có vết thương thảm hại như vậy chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 705


Chương 705

“Không cần đâu”.

Tả Tư từ chối, thậm chí còn cười thành tiếng: “Vết thương này đau đã đau rồi, tôi phải lợi dụng nó một cách tối đa. Bây giờ mà chữa trị thì tôi phải chịu đau vô ích thật rồi”.

Ngô Cầm biết phong cách làm việc của cô ta, không khuyên nữa mà nói: “Vậy ý của cô là…”

“Tìm chỗ nào có ánh sáng tốt, chụp cho tôi hai bức ảnh, sau đó gửi cho tòa soạn báo, bảo bọn họ viết bài”.

Ngô Cầm gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.



Sau khi đưa Cố Tuyết về nhà, Hứa Tịnh Nhi lại đưa Hứa Triển Vọng về nhà họ Hứa. Dù sao bây giờ cô cũng đang ở chung cư của Tiêu Thuần, không thể thu nhận thêm Hứa Triển Vọng được.

Trước khi xuống xe, cô lại lần nữa cảnh cáo Hứa Triển Vọng một cách nghiêm khắc. Thứ nhất, không được phép kích động đến gây rắc rối cho Cố Khiết Thần, thứ hai, lập tức đặt vé máy bay quay về trường.

Hứa Triển Vọng nhìn cô chằm chằm, không đáp mà hỏi: “Chị, chị thực sự tin lời Cố Tuyết, cảm thấy Cố Khiết Thần bất ngờ thay đổi là có lý do khác sao?”.

Hứa Tịnh Nhi im lặng nhìn vào mắt cậu mấy giây, trước khi Hứa Triển Vọng không nhịn được mà sốt ruột, cô mới nhẹ giọng nói: “Có hay không thì chị phải điều tra đã mới biết được”.

“Thế nên chị vẫn điều tra sao?”.

“Phải!”.

Hứa Tịnh Nhi biết em trai thương mình, giọng nói cũng dịu đi, giơ tay khẽ xoa đầu cậu: “Triển Vọng, em nên hiểu rằng, nếu chị không làm rõ mọi chuyện, thì chị sẽ không thể thực sự buông tay. Nếu chị đã lựa chọn trở về thì chỉ có một mục đích”.

“Đương nhiên, các em đều nghĩ rằng, chị rời đi là có thể có cuộc sống mới. Đó chỉ là suy nghĩ của các em thôi, quá khứ trước giờ không phải thứ có thể xóa bỏ một cách dễ dàng tùy tiện. Em tưởng con người là cỗ máy, muốn ngắt điện thì chỉ cần ngắt nguồn điện là được sao? Tình cảm của con người giống như tằm nhả tơ, quấn quanh không dứt, chỉ có điều hòa tất cả mọi thứ thì mới có thể nhìn rõ cuối cùng trái tim mình muốn lựa chọn thế nào”.

Lửa giận đang bốc lên trong lòng Hứa Triển Vọng, bị những lời nói này của Hứa Tịnh Nhi áp chế từng chút một.

Từ trước đến nay, Hứa Tịnh Nhi luôn coi cậu như trẻ con, bảo vệ cậu rất cẩn thận. Dù có chịu uất ức lớn đến đâu, thì cô cũng luôn một mình im lặng chịu đựng. Đây là lần đầu tiên cô nói với cậu những lời thật lòng, nói chuyện với cậu như một người lớn.

Cô hy vọng cậu có thể hiểu cho cô, đồng thời… ủng hộ cô.

Hứa Triển Vọng và Hứa Tịnh Nhi nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cậu bất đắc dĩ mỉm cười.

Lúc nào cậu cũng nói mình đã trưởng thành, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là đứa trẻ con. Nhìn thấy chị gái bị tủi thân cũng chỉ biết kích động giải quyết vấn đề, nhưng trên thực tế thì không giúp được gì, còn khiến cô phải lo lắng.

Trong chuyện tình cảm, người bên cạnh là không có tư cách nói ra nói vào nhất, vốn dĩ chỉ có người trong cuộc là rõ ràng.

Cậu nhìn là muốn tốt cho Hứa Tịnh Nhi, nhưng tốt hay không chỉ có cô biết rõ nhất, cho dù là em trai ruột cũng không thể cảm nhận thay.

Hứa Triển Vọng bỗng chìa tay ra, ôm chặt Hứa Tịnh Nhi, giọng nói hơi khàn đi: “Chị, chị muốn làm gì thì cứ làm đi, em sẽ luôn đứng về phía chị, chỉ có điều… chị phải hứa với em, học cách yêu thương bản thân”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 706


Chương 706

“Chị hãy chia một chút tình yêu dành cho Cố Khiết Thần cho chị, thương yêu bản thân nhiều hơn, được không?”.

Hứa Tịnh Nhi bật cười.

Cô thừa nhận, trước kia cô rất yêu Cố Khiết Thần, nhưng hiện giờ… thực ra cô còn yêu thương bản thân mình hơn. Chính vì yêu bản thân, nên mới cố gắng muốn khiến bản thân buông bỏ chấp niệm.

“Em yên tâm, chị sẽ làm vậy”.

Cô cũng giơ tay ra, ôm lấy Hứa Triển Vọng: “Em về trường học hành chăm chỉ, chờ chị xử lý xong những chuyện này, bất kể chị lựa chọn thế nào cũng sẽ nói với em đầu tiên”.

“Vâng, chị nhớ đấy”.

“Được được được”.

Hai người chia tay nhau, Hứa Triển Vọng vừa đi vừa ngoảnh lại, lưu luyến bước về phía nhà họ Hứa.

Hứa Tịnh Nhi đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu cho đến khi khuất hẳn, mới quay người chui vào xe, đọc địa chỉ chung cư của Tiêu Thuần, chiếc xe nhanh chóng lái đi.



Hai ngày sau đó, Hứa Tịnh Nhi nghĩ mãi về những lời Cố Tuyết nói với cô, rốt cuộc văn kiện kia là gì, nhưng vẫn chưa có manh mối.

Hai ngày nay, tin tức nóng hổi nhất vẫn là thêm một scandal bên lề của Cố Khiết Thần và Tả Tư, Tả Tư bị thương vì Cố Khiết Thần, có thể thấy tình cảm chân thành nồng thắm.

Vốn dĩ chuyện Cố Thị và Tả Thị liên hôn đã được mọi người đồn ầm lên, sau khi tin này tung ra, các tạp chí tờ báo có lượng tiêu thụ lớn gần như đều nói đầy hùng hồn rằng chuyện tốt của Cố Khiết Thần và Tả Tư sắp đến rồi.

Tiêu Thuần sợ cô không vui, trước giờ không bao giờ chủ động nhắc đến chuyện liên quan tới Cố Khiết Thần, nhưng tin tức rợp trời như vậy, sao cô có thể không biết chứ? Nhưng cô xem xong cũng không có phản ứng gì, hiện giờ cô chỉ quan tâm chuyện cô muốn biết, những chuyện khác cô đều phớt lờ.

Thấy cô thực sự không có vẻ gì là không vui, Tiêu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy báo chí thổi phồng như vậy, nhưng cô ấy ở công ty nhìn thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư, quả thực không nhìn ra hai người có gì khác lạ. Cố Khiết Thần đối với cô gái nào cũng lạnh nhạt hờ hững, bao nhiêu năm nay cũng chỉ thấy có chút nhiệt tình với duy nhất Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi cũng từng thảo luận với Tiêu Thuần, xem rốt cuộc văn kiện này là gì. Nhưng phạm vi quá lớn, không thể tự dưng đoán ra được, cuối cùng bọn họ rút ra kết luận: muốn biết văn kiện này là gì, thì chỉ còn cách tìm ra nó, tận mắt chứng kiến.

Thứ như vậy, chắc chắn Cố Khiết Thần sẽ để ở nơi quan trọng, đối với anh thì phòng làm việc chính là nơi quan trọng nhất. Vậy thì phải hoạt động ở công ty, mới có thể có cơ hội đặt chân vào phòng làm việc.

Tiêu Thuần làm việc ở Cố Thị, muốn làm được điều này thì khá dễ dàng, Hứa Tịnh Nhi nhìn cô ấy với ánh mắt mong chờ: “Hay là…”

Cô ấy vô thức lắc đầu: “Tịnh Nhi, không phải mình không muốn giúp cậu, mà là mình quả thực không làm được”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 707


Chương 707

Dứt lời, cô ấy không khỏi nhăn nhó: “Mình đúng là trời không sợ, đất không sợ, nhưng mình sợ anh Khiết Thần lắm… Cậu bảo mình vào phòng làm việc của anh ấy lấy trộm văn kiện, nhỡ bị anh ấy biết được, hoặc bắt được, thì anh ấy sẽ đá mình ra khỏi công ty không chút lưu tình ngay”.

“Cũng không phải mình không bỏ được công việc này, nhưng cậu cũng biết là, nếu không làm ở Cố Thị thì mình sẽ phải về nhà, kết hôn với một cậu chủ nhà giàu theo ý của bố mẹ”.

“Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa, mình biết, mình biết”, Hứa Tịnh Nhi nắm tay Tiêu Thuần, an ủi cô ấy: “Mình không thể đẩy cậu vào hố lửa được”.

Nhưng Tiêu Thuần vẫn áy náy: “Xin lỗi nhé Tịnh Nhi, mình không giúp được cậu”.

“Không sao, vẫn có cách khác thôi”.



Scandal của Cố Khiết Thần và Tả Tư kéo dài một tuần liền, mới dần hạ nhiệt.

Trưa hôm nay, cấp trên đại nhân từ lúc về nước vẫn chưa liên lạc với Hứa Tịnh Nhi bỗng gọi điện thoại tới, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy, mời cô cùng đi ăn trưa, nói là có công việc muốn nói với cô.

Hứa Tịnh Nhi vui vẻ đồng ý.

Kiều Sở đến đón cô, sau khi cô lên xe, chiếc xe lái thẳng đến một nhà hàng Michelin nổi tiếng. Lúc cô bước vào trong, nhà hàng không một bóng người, chỉ có âm nhạc du dương, khiến người ta rung động.

Nhân viên phục vụ dẫn Hứa Tịnh Nhi đến chỗ ngồi gần cửa sổ, cấp trên đại nhân đã đến, đang yên lặng ngồi ở một bên, khuôn mặt chếch một hướng bốn mươi lăm độ, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, khóe môi còn mỉm cười.

Nhìn qua thấy phong cảnh còn chẳng bằng người, có cảm giác như một bức tranh độc lập và lánh đời.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, cấp trên đại nhân quay lại, nhìn thấy là cô, ý cười trên môi càng đậm, sau đó nói: “Cô đến rồi à?”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Xin lỗi anh, đường hơi tắc nên đến muộn chút”.

Anh ta cười đáp: “Không sao, chờ phụ nữ là điều nên làm mà”.

Dứt lời, anh ta đứng dậy, đích thân kéo ghế cho cô. Hứa Tịnh Nhi vội vàng cảm ơn rồi ngồi xuống.

Anh ta cũng trở về chỗ ngồi của mình, rồi đưa thực đơn cho Hứa Tịnh Nhi: “Cô muốn ăn gì?”.

“Tôi thế nào cũng được, anh quyết định đi”.

Dù sao cũng là cấp trên, Hứa Tịnh Nhi không thể tùy ý như vậy, ít nhiều vẫn phải giữ khoảng cách và thận trọng.

Cấp trên đại nhân thấy thế cũng không miễn cưỡng, mà lật giở thực đơn, thành thạo gọi món cho hai người. Hứa Tịnh Nhi ngồi nghe, không biết là trùng hợp hay cấp trên đại nhân có lòng, những món anh ta gọi đều là món cô thích ăn.

Xem ra công việc hôm nay, hoặc là cực kỳ khó nhằn, hoặc là… anh ta cần cô làm việc gì đó mà cô không nghĩ tới.

Cấp trên đại nhân cực kỳ bình tĩnh, không làm gì ngay, mà dịu giọng hỏi thăm cô sau khi về nước, thời gian này sống có tốt không, nghỉ ngơi có đầy đủ không.

Hứa Tịnh Nhi hỏi gì đáp nấy, cũng rất khách sáo.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, cấp trên đại nhân ra hiệu bảo cô ăn nhiều chút. Hứa Tịnh Nhi cũng không khách sáo, gật đầu rồi cầm đũa.

Rõ ràng lễ nghi của cấp trên đại nhân rất tốt, ăn cơm là không nói chuyện, suốt bữa ăn không nói lời nào, yên lặng ngồi ăn. Tướng ăn cũng rất tao nhã, không bới móc được điều gì, nói là tao nhã, nhưng lại càng mang đến cảm giác… có chút bảo thủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 708


Chương 708

Mỗi động tác giống như được đúc từ một khuôn.

Nhưng chuyện của người khác cô cũng không tò mò, nhanh chóng kìm nén những suy nghĩ kia.

Ăn xong, cấp trên đại nhân lau khóe môi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, tôi sắp vào công ty mới, cần một thư ký, cô có muốn theo tôi không?”.

Công ty mới?

Hứa Tịnh Nhi bị ba chữ này làm cho kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng cấp trên đại nhân về nước là muốn phát triển toàn diện chi nhánh trong nước của tạp chí Z, không ngờ anh ta lại sắp vào làm ở công ty mới.

Nhưng… cô là phóng viên, học đại học chuyên ngành phóng viên, công việc sau khi tốt nghiệp cũng là phóng viên, làm suốt đến bây giờ, chưa từng nghĩ đến việc chuyển ngành, bây giờ lại bảo cô làm thư ký…

Cô vô thức định lắc đầu từ chối.

Nhưng trước khi cô làm động tác này, hình như cấp trên đại nhân đã đoán được từ trước, bổ sung thêm một câu: “Công ty tôi sắp vào làm là… tập đoàn Cố Thị”.

Hứa Tịnh Nhi khựng lại, đôi mắt đen hơi mở to, dường như không nghe rõ, xác nhận lại: “Anh nói tập đoàn Cố Thị sao?”.

Cấp trên đại nhân nâng chiếc ly chân cao lên, tao nhã nhấp một ngụm, cười như không cười, rồi chậm rãi gật đầu: “Ừ, tập đoàn Cố Thị”.

Tin tức mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Không ngờ cấp trên đại nhân lại bất ngờ vào làm ở tập đoàn Cố Thị, tuy dạo này các quản lý cấp cao của Cố Thị đang có biến động, nhưng về cơ bản sẽ không có thay đổi gì quá lớn, chỉ có tập đoàn Tả Thị cưỡng ép sáp nhập, nhưng cấp trên đại nhân… là có cổ phần từ trước đó, hay là có liên quan đến Tả Thị?

Nghĩ đến đây cô mới chợt nhớ ra, cấp trên đại nhân họ Tả…

Bởi vì cô luôn gọi là cấp trên đại nhân, ở nước ngoài cũng hay gọi là Zoe, nên cô cũng quên mất. Tuy chưa biết tên đầy đủ của anh ta là gì, nhưng Kiều Sở luôn gọi anh ta là “anh Tả”.

Một bên là Tả Thị, một bên là anh Tả, là trùng hợp hay thực sự có liên quan?

Bởi vì cô đã tìm hiểu tư liệu về tập đoàn Tả Thị, tập đoàn Tả Thị có một nữ thái tử cực kỳ nổi tiếng là Tả Tư, cũng là con gái duy nhất của Tổng giám đốc Tả Thị, người thừa kế được công nhận của Tả Thị, chưa từng nghe nói… còn có cậu con trai nào khác.

Tuy Hứa Tịnh Nhi rất tò mò, nhưng cũng không thể mở miệng hỏi chuyện nhà của người ta. Cô và cấp trên đại nhân đã quen nhau hơn ba năm, nhưng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn chẳng được coi là bạn bè, mạo muội hỏi sẽ rất thất lễ.

Thấy Hứa Tịnh Nhi mãi không nói gì, cấp trên đại nhân lại nói: “Thế nào?”.

Thế nào?

Mấy hôm nay Hứa Tịnh Nhi còn đang nghĩ phải làm sao để làm rõ chuyện rốt cuộc Cố Hùng đến gặp Cố Khiết Thần đã đưa cho anh văn kiện gì. Tiêu Thuần không thể mạo hiểm xem trộm giúp cô, thì cô phải đích thân ra tay.

Còn chưa nghĩ ra cách để tiếp cận Cố Khiết Thần, thì cấp trên đại nhân chẳng khác nào… đưa cho cô một cái thang.

Làm thư ký cho cấp trên đại nhân, thì cô sẽ được vào Cố Thị với thân phận nhân viên, có thể đi lại thoải mái ở Cố Thị. Vậy thì cô sẽ có cơ hội rất lớn để vào phòng làm việc của Cố Khiết Thần, tìm văn kiện kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 709


Chương 709

Rất nhiều lúc, cô mơ hồ có cảm giác, không biết có phải trong đầu cấp trên đại nhân lắp máy dò hay không. Dường như mỗi khi cô gặp khó khăn gì, anh ta đều có thể giải quyết vấn đề một cách đúng lúc giúp cô.

Nhưng cô cũng không thể vì chuyện của mình mà không suy nghĩ cho cấp trên đại nhân được, anh ta muốn xây dựng đội ngũ của mình thì phải có người đủ năng lực làm việc cho anh ta.

Hứa Tịnh Nhi mím môi nói: “Cấp trên đại nhân, tôi chưa làm thư ký bao giờ, tôi không biết liệu tôi có thể làm tốt hay không, tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh”.

Cấp trên đại nhân cụp mắt, bỗng cười dịu dàng: “Cô lại khiêm tốn rồi, chuyện khó khăn như chạy tin mà cô cũng có thể một mình hoàn thành, bây giờ chỉ làm một thư ký thôi mà. Tôi tin cô có thể làm tốt, trở thành trợ thủ đắc lực của tôi”.

Anh ta dừng mấy giây, giọng nói nhỏ đi: “Giống như ba năm nay vậy”.

Cấp trên đại nhân coi trọng cô như vậy, quả thực khiến trong lòng cô có chút áp lực.

Một khi nhận lời là phải dốc sức mà làm. Nhưng cấp trên đại nhân không chỉ có ơn cứu mạng, mà còn chẳng khác nào Bá Nhạc của cô, mấy năm nay cũng nhờ có anh ta chăm sóc. Tuy là do Cố Khiết Thần nhờ vả, nhưng nếu anh ta không để tâm thì cô cũng không thể vượt qua mấy năm nay một cách dễ dàng như vậy.

Sự cảm kích này cô vẫn luôn khắc ghi trong lòng, nếu có thể báo đáp thì đương nhiên sẽ không chối từ.

“Nếu anh đã không chê tôi thì được, tôi đồng ý làm thư ký cho anh, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt”, Hứa Tịnh Nhi trả lời một cách rành rọt, nghiêm túc.

Nụ cười của cấp trên đại nhân càng tươi hơn, nâng ly rượu trong tay lên, nói: “Hợp tác vui vẻ”.

Hứa Tịnh Nhi cũng vội vàng nâng ly rượu lên, cụng ly với anh ta, đáp: “Hợp tác vui vẻ”.

Sau đó, hai người cùng ngẩng đầu, uống một ngụm.

Nếu đã thỏa thuận hợp tác, Hứa Tịnh Nhi trầm ngâm một lát rồi vẫn hỏi ra miệng: “Cấp trên đại nhân, rốt cuộc anh vào tập đoàn Cố Thị với thân phận gì?”.

Là cổ đông đơn thuần, hay là tầng lớp quản lý nắm quyền?

Cấp trên đại nhân không trả lời mà vòng vo: “Ngày kia, cô cùng tôi tham gia cuộc họp của tập đoàn Cố Thị, đến lúc đó cô sẽ tự biết”.

Anh ta thần bí như vậy… lại càng khiến Hứa Tịnh Nhi tò mò hơn.

Nhưng từ trước đến giờ anh ta đều thần bí như vậy, hiện giờ cô cũng chỉ biết anh ta là ông chủ của tòa soạn báo tạp chí Z, tên tiếng Anh là Zoe, tiếng Trung là Tả, sắp gia nhập tập đoàn Cố Thị, có lẽ có chút liên quan đến tập đoàn Tả Thị, ngoài ra thì chẳng biết gì cả.

Anh ta hiển nhiên cũng không có ý giải đáp thắc mắc của cô.

Thôi kệ, dù sao sau này cô cũng là thư ký của anh ta, dần dần sẽ biết thôi. Hơn nữa, cô có chút tò mò về chuyện riêng của cấp trên đại nhân, nhưng không có hứng lắm. Chuyện cô nóng lòng muốn biết nhất hiện giờ là những chuyện liên quan đến Cố Khiết Thần.

Vào được Cố Thị thì cô lại tiến đến gần chân tướng thêm một bước nữa rồi.

Ăn cơm xong, cấp trên đại nhân đích thân đưa Hứa Tịnh Nhi đến tận tầng một chung cư của Tiêu Thuần. Sau khi xe dừng hẳn, Hứa Tịnh Nhi chui từ hàng ghế sau ra, cảm ơn cấp trên đại nhân rồi vẫy tay chào.

Cấp trên đại nhân mỉm cười ấm áp, nói: “Lên nhà đi, tôi nhìn cô vào rồi mới đi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 710


Chương 710

Hứa Tịnh Nhi biết anh ta luôn biết quan tâm và ga lăng như vậy, nên cũng không thoái thác, xoay người bước vào chung cư.

Gần như sau khi cả người cô khuất hẳn sau cánh cửa, thì mới nghe thấy tiếng khởi động xe và lái đi ở bên ngoài.

Hứa Tịnh Nhi về đến căn hộ, dùng chìa khóa Tiêu Thuần đánh cho cô để mở cửa. Nhìn thấy đôi giày được thay ra ở cửa, cô hơi nhíu mày.

Hôm nay Tiêu Thuần về sớm vậy sao?

Lúc cô thay giày bước vào, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Thuần đang đi từ ngoài ban công vào, nở nụ cười có chút quỷ dị: “Tịnh Nhi, mình nhìn thấy hết rồi nhé, ai đưa cậu về vậy? Là đàn ông hả?”.

Mở miệng thì là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu đúng sự thực: “Đúng vậy”.

Vẻ mặt Tiêu Thuần có chút hóng hớt: “Ai vậy? Người theo đuổi mới của cậu sao?”.

“…”, Hứa Tịnh Nhi không hề nghĩ về hướng đó, suýt nữa thì trợn mắt lườm nguýt Tiêu Thuần: “Người theo đuổi mới cái gì chứ, anh ấy là cấp trên, là sếp của mình, là người phát lương cho mình! Cậu nghĩ cái gì vậy?”.

“Hả?”, Tiêu Thuần sửng sốt, rồi bỗng hiểu ra: “Ồ, anh ta chính là ông chủ đứng sau tòa soạn báo tạp chí Z mà cậu nói là vô cùng thần bí, chưa ai từng thấy mặt sao?”.

“Ừ”.

Hứa Tịnh Nhi vừa đáp vừa đi vào, ngồi xuống sô pha.

Tiêu Thuần cũng ngồi xuống bên cạnh cô, chống hai tay vào đầu gối, nhìn Hứa Tịnh Nhi đầy nghiền ngẫm, nói: “Vậy các cậu gặp nhau lúc nào vậy?”.

Hứa Tịnh Nhi cũng không kể với Tiêu Thuần những chuyện ở nước ngoài, thế nên cô ấy không biết chuyện cô và cấp trên đại nhân đã gặp nhau từ trước.

Lúc này cô ấy hỏi tới, Hứa Tịnh Nhi liền đáp: “Có một lần mình bị ốm, trong lúc mê man gọi điện thoại nhầm, anh ấy sợ mình xảy ra chuyện, nên đã đến chung cư chăm sóc mình. Về sau, để cảm ơn anh ấy thì mình mời anh ấy ăn bữa cơm, thế là gặp nhau thôi”.

Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Thuần nghe lại nhíu mày.

Hứa Tịnh Nhi liếc thấy vẻ mặt cô ấy: “Cậu làm sao vậy?”.

“Cậu nói cậu và cấp trên đại nhân trước giờ chỉ có mối quan hệ công việc. Nhưng cậu bị ốm, chỉ một cuộc điện thoại đã có thể khiến anh ta chạy đến chăm sóc cho cậu. Tịnh Nhi, vị cấp trên đại nhân này đối với cậu đúng thật là… để tâm lắm. Liệu anh ta có…”

“Dừng!”.

Sao Hứa Tịnh Nhi có thể không biết cô ấy đang ám chỉ điều gì chứ? Cô thẳng thừng ngắt lời, trả lời dứt khoát: “Không có, bọn mình thực sự chỉ là cấp trên cấp dưới đơn thuần. Anh ấy không có bất cứ tình cảm nam nữ gì với mình, mình đối với anh ấy lại càng không”.

Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt rất vô tư trong sáng, Tiêu Thuần biết những lời cô nói là thật, nhất thời không biết nên than thở hay nên thở phào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 711


Chương 711

Cô ấy nắm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, nghĩ một lát, rồi vẫn nhẹ giọng nói: “Tịnh Nhi, đương nhiên là mình hy vọng cậu và anh Khiết Thần có thể… ở bên nhau, mình hy vọng các cậu có thể hạnh phúc, nhưng bây giờ anh Khiết Thần vừa quá đáng vừa lạnh nhạt, không ai biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì. Nếu duyên phận của các cậu thực sự đã hết, cậu có thể có duyên phận mới, thì thực ra cũng là chuyện tốt…”

Hứa Tịnh Nhi lật tay lại nắm lấy tay cô ấy: “Thuần Thuần, cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Bây giờ mình không có bất cứ tâm trạng nào để phát triển tình cảm mới, cậu biết mục đích tại sao mình trở về mà. Mình phải làm rõ nguyên nhân hủy hôn vào ba năm trước, cũng phải làm rõ nguyên nhân ly hôn của ba năm sau. Chỉ có biết được hai chuyện này, thì mình mới có thể thực sự giải thoát và hết khúc mắc. Đến lúc đó, mình lại nghĩ đến chuyện này cũng không muộn”.

“Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất”, Tiêu Thuần ôm lấy Hứa Tịnh Nhi, có chút thương xót và đau lòng: “Tịnh Nhi, cậu quả thực đã trưởng thành rất rất nhiều…”

Có lúc, rất nhiều chuyện nhìn quá rõ ràng lại là một nỗi đau khổ, giống như cô ấy lúc trước.

Bây giờ Hứa Tịnh Nhi cũng vậy, cô biết quá rõ tất cả mọi chuyện, biết rõ mình muốn gì, cũng biết rõ sau khi có được đáp án, có lẽ sẽ thực sự buông bỏ được.

Cô ấy chỉ có thể hy vọng là anh Khiết Thần không thực sự vô tình đến như vậy.



Hai ngày sau, tập đoàn Cố Thị.

Hứa Tịnh Nhi không có quần áo đi làm chính thức, nên hôm qua đã đi mua hai bộ. Sau khi thay quần áo, cô chải đầu buộc tóc đuôi ngựa nhìn cho chín chắn, đi giày cao gót, ngồi cùng xe với cấp trên đại nhân đến cửa.

Xe dừng, cô xuống xe trước, đứng ở một bên chờ cấp trên đại nhân, sau đó cô và Kiều Sở một trái một phải đi theo phía sau, cùng anh ta bước vào tòa nhà Cố Thị.

Ba người đi thang máy lên tầng cao nhất, tiến về phía phòng họp.

Lúc đến cửa phòng họp, Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đẩy cửa phòng họp ra, bước vào.

Cấp trên đại nhân ngồi luôn vào chiếc ghế đầu tiên bên tay trái ghế chủ tọa. Mới ngồi xuống, vóc dáng cao lớn của Cố Khiết Thần đã bước vào phòng họp.

Khiết Thần bước vào trước, sau đó là Tả Tư. Trợ lý Lâm đi sau hai người bọn họ.

Hứa Tịnh Nhi là thư ký của cấp trên, đương nhiên là chọn một vị trí ngồi ở phía sau.

Mọi người hầu như đều không nhìn thấy cô ấy. Họ tìm vị trí của mình và ngồi xuống.

Khiết Thần ngồi chính giữa, Tả Tư ngồi bên phải cạnh anh, vừa hay đối diện với cấp trên của Hứa Tịnh Nhi.

Buổi họp này diễn ra với mục đích điều động tầng lớp quản lý và phối hợp sắp xếp các vị trí. Đầu tiên, đúng là tập đoàn Tả Thị đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Cố Thị, hai người này chính là đại diện được cử tới.

Trợ lý Lâm giới thiệu Tả Tư cho mọi người. Mọi người đều biết cô ta cả. Bởi vì từ một tháng trước thì Tả Tư đã bắt đầu tham gia vào tất cả các cuộc họp của họ rồi.

Tả Tư đứng dậy, gật đầu nhìn mọi người. Cô ta giới thiệu đơn giản về bản thân. Đám đông vỗ tay, sau đó cô ta ngồi xuống.

Trợ lý Lâm tiếp tục quay qua nhìn người đàn ông còn lại: “Người đại diện tiếp theo chính là anh Tả An…”

Đám đông lại vỗ tay rầm rầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 712


Chương 712

Hai người đại diện cho Tả Thị cử đến đều là những người tài giỏi. Tả Tư là cô gái có tiếng trên thương trường. Thật không ngờ Tả An còn trẻ măng mà đã có thể biến tòa soạn Z trở thành một đơn vị chủ lực như vậy, có thể nói là nắm chắc dư luận trong tay.

Tả An đứng dậy, nho nhã chào mọi người. Anh ta cười hiền lành với dáng vẻ quý công tử, trông hoàn toàn vô hại.

Hứa Tịnh Nhi im lặng lắng nghe. Trước đó cô đã đoán ra được một ít, quả nhiên là Tả An có liên quan tới tập đoàn Tả Thị. Đến cả tập đoàn này còn có thể mời anh ta làm đại diện thì chắc chắn mối quan hệ không hề đơn giản.

Là cậu chủ thứ hai của tập đoàn Tả Thị sao? Hay là có chị em với Tả Tư? Thế nhưng…giữa bọn họ không hề nhìn ra bất kỳ mối quan hệ ruột thịt nào mà. Sau khi anh ta ngồi xuống thì không hề nhìn Tả Tư lấy một cái. Cảm giác hai người họ giống như người xa lạ vậy.

Sau khi giới thiệu xong, trợ lý Lâm lại nói tiếp: “Tập đoàn Tả Thị muốn chọn ra một phó tổng giám đốc từ cô Tả và anh Tả. Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu. Mỗi người đều có quyền bỏ phiếu, bên nào phiếu nhiều hơn thì sẽ trở thành phó tổng giám đốc mới của chúng ta.

Phó tổng giám đốc sao…Một chức vụ cao quá.

Hứa Tịnh Nhi phát hiện ra đúng là cô đã đánh giá quá thấp cấp trên của mình. Cô vốn tưởng anh ta chỉ là một cổ đông nhỏ hoặc là có thể chỉ giữ vị trí quản lý mà thôi, không ngờ còn tham giả bầu cả chức phó tổng giám đốc.

Mặc dù cô không hiểu lắm về chuyện thương trường nhưng cô mơ hồ cảm thấy trong căn phòng này đang ngập tràn cảm giác cạnh tranh khốc liệt.

Thực ra xét về phương diện bên ngoài thì năng lực của Tả Tư có phần chiếm ưu thế. Mặc dù Tả An là sếp của tòa soạn nhưng Tả Tư đã từng quản lý tập đoàn Tả Thị nên một tòa soạn nhỏ sao có thể bằng một công ty lớn được.

Hơn nữa tin đồn về Tả Tư và Khiết Thần được phát suốt ngày. Hai người họ cũng rất thân mật, bỏ phiếu cho Tả Tư, để cô ta trở thành phó tổng giám đốc, liên thủ với Khiết Thần thì đây đúng là một sự kết hợp tuyệt vời. Vậy thì cả hai bên sẽ cùng thắng, công ty sẽ càng phát triển hơn.

Nhìn rõ ràng là Tả Tư sẽ thắng mà đến cuối cùng Tả An lại nhiều hơn một phiếu.

Anh ta vẫn giữ nụ cười hiền lành, đứng dậy nhìn về hướng Hứa Tịnh Nhi: “Nhân cơ hội này, tôi muốn giới thiệu thư ký của cô – Cô Hứa!”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức nín thở.

Hứa Tịnh Nhi không ngờ là cấp trên sẽ giới thiệu mình. Dù sao cô cũng chỉ là một thư ký, đột nhiên bị gọi tên khiến cô thất thần đứng dậy nhưng không biết phải làm thế nào.

Đối với tầng lớp cấp cao thì Hứa Tịnh Nhi không phải là người xa lạ. Khiết Thần từng vì bảo vệ cô mà chống đối lại hết bọn họ. Thế nên dù có người chưa từng gặp cô thì cũng cảm thấy căng thẳng khi nhắc tới người phụ nữ này.

Mặc dù không biết sau đó tại sao Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần ly hôn nhưng không ai ngờ cô ấy lại trở thành thư ký của phó tổng giám đốc Tả An.

Với thân phận này thì thật sự đúng là khó xử…

Nhất thời, đám đông trố mắt nhìn nhau, cảm giác thật kỳ lạ.

Khiết Thần cũng liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi bằng ánh mắt mơ hồ đầy tâm trạng.

Tả Tư cũng nhìn cô. Cô ta cười lạnh lùng, sau đó siết chặt nắm đấm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 713


Chương 713

Tả An coi như không biết là màn giới thiệu của mình khiến bầu không khí trở nên khác thường. Anh ta cười nói: “Mọi người đều biết, Hứa Tịnh Nhi là nhà báo có năng lực nhất của tòa soạn chúng tôi. Cô ấy vô cùng giỏi giang. Tôi tin với sự trợ lực của cô ấy thì tôi nhất định có thể trở thành một phó tổng giám đốc giỏi, mang lại thành tích tốt cho Cố Thị”.

Anh ta đã nói tới nước đó rồi thì Hứa Tịnh Nhi cũng cười phụ họa theo. Cô nói bằng vẻ khách khí: “Tôi sẽ nỗ lực”.

Sau khi hội nghị kết thúc, đám đông lần lượt đi ra ngoài.

Hứa Tịnh Nhi đi bên cạnh Tả An. Vừa mới đi được vài bước thì có tiếng giày cao gót từ sau vọng lại. Ngay sau đó Tả Tư đứng chặn trước mặt Tả An, khiến anh ta phải dừng bước. Hứa Tịnh Nhi cũng lập tức dừng lại.

Tả Tư nhếch miệng, mặt khó đăm đăm, nhìn Tả An chằm chằm. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ ngạo mạn và khinh thường. Cô ta tỏ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn nói bằng giọng vô cùng chế nhạo: “Đúng là đã đánh giá thấp cậu rồi. Cáo đội lốt thỏ nhỉ, có điều…ăn nói ngông như vậy không sợ bị dìm chết sao?”

Tả An vẫn cười hiền lành giống như không nhận ra sự chế nhạo của cô ta: “Vị trí này là do các cổ đông bỏ phiếu bầu ra. Mọi người đã chọn tôi thì chứng tỏ tôi có đủ năng lực thắng chị. Bản thân tôi cũng sẽ làm tốt, để chị biết rằng tôi có phải là chỉ là kẻ khoa môi múa mép hay không”.

“Quả nhiên những con chó biết cắn người thì ban đầu lúc nào cũng tỏ ra không biết sủa”, Tả Tư nhả từng từ.

Mặc dù Hứa Tịnh Nhi không tiếp xúc nhiều với Tả Tư nhưng chỉ vài lần gặp gần đây cũng đủ để cô thấy cô ta là một kẻ ngạo mạn, cốt cách quý tộc đã ăn vào trong máu. Vậy thì với một người như cô ta đâu cần phải nói những lời bỉ ổi như vậy với người khác đâu. Thật không ngờ…cô ta lại mất lịch sự với Tả An như vậy. Đúng là tục tĩu.

Trước đó cô đoán họ không phải là chị em, xem ra họ giống kẻ thù của nhau thì đúng hơn.

Tả An vẫn giữ vẻ thản nhiên, nụ cười trên khuôn mặt anh ta không hề biến mất: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi và thư ký của mình phải đi tham quan văn phòng mới rồi”.

Nói xong, anh ta quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi. Nụ cười trên khuôn mặt Tả Tư trông càng châm biếm hơn.

Cô ta nhìn Hứa Tịnh Nhi, không còn vẻ nhiệt tình như hàng xóm nữa. Giờ cô ta lạnh lùng không khác gì người xa lạ.

Cô ta cũng không định nói gì với Hứa Tịnh Nhi, chỉ quay qua nhìn Tả An và nói một câu mập mờ: “Tả An, cẩn thận, đừng đùa với lửa”.

Tả An nhướn mày nhìn cô ta, không nó gì.

Lúc hai người nhìn nhau, Khiết Thần và trợ lý Lâm từ trong phòng hội nghị bước ra. Tả Tư ngước nhìn rồi cất bước đi về phía anh.

Khiết Thần liếc nhìn Tả An, hình như có nhìn cả Hứa Tịnh Nhi nhưng anh nhanh chóng cùng trợ lý Lâm và Tả Tư đi tới phòng làm việc của mình.

Sau khi bọn họ đi khỏi, Tả An mới cười: “Chúng ta cũng đi thôi, làm quen phòng làm việc trước nào”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Dạ”.

Phòng làm việc của phó tổng giám đốc cũng nằm ở trên đỉnh tòa nhà. Chỉ có điều ngược hướng với phòng của sếp tổng. Một phòng nằm về hướng bên trái, một phòng nằm hướng bên phải.

Phòng làm việc này nhỏ hơn của Khiết Thần một chút. Tuy nhiên thiết bị gì cũng có, rất đầy đủ và rộng rãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 714


Chương 714

Sau khi ngắm một vòng thì Hứa Tịnh Nhi cũng đã ghi nhớ được tương đối. Cô cũng vốn muốn làm quen với môi trường làm việc mới. Lúc cô và Khiết Thần còn yêu nhau thì cô cũng không tới khu vực này nhiều cho lắm.

Tả An bước vào phòng làm việc, điện thoại bỗng đổ chuông. Anh ta nghe máy. Hình như có chuyện gì quan trọng nên anh ta ra hiệu cho Hứa Tịnh Nhi ra ngoài.

Dù sao thì cũng là ngày đầu đi làm, anh ta chưa giao nhiệm vụ nên Hứa Tịnh Nhi cũng không biết phải làm gì. Cô suy nghĩ rồi đi tới phòng trà, chuẩn bị pha café cho cấp trên.

Đây là kỹ năng mà thư ký cần có.

Lần đầu tiên cô tới căn phòng này. Sau khi quan sát một lượt, tìm thấy máy pha cafe thì cô tìm hiểu xem dùng như thế nào. Đúng lúc này có người bước tới.

Cô vô thức ngẩng nhìn. Là trợ lý Lâm.

Mối quan hệ giữa cô và trợ lý Lâm khá tốt. Cô mỉm cười chào anh ta, thế nhưng cô không kịp nói gì. Trợ lý Lâm chỉ nhìn cô bằng vẻ lạnh lùng giống như cô là không khí vậy. Ngay sau đó anh ta quay người rời đi.

Cô á khẩu, khẽ chau mày.

Trước giờ trợ lý Lâm vô cùng thân thiện. Cho dù sau khi cô và Khiết Thần ly hôn thì anh ta vẫn luôn tỏ ra lịch sự. Lúc cô về nước, anh ta còn chủ động gọi điện thoại hỏi thăm. Sao giờ thái độ lại thay đổi như thế này rồi?

Cô chần chừ vài giây, sau đó bèn gọi: “Trợ lý Lâm”.

Trợ lý Lâm dừng bước nhưng không quay người lại mà chỉ hỏi với vẻ khỏ chịu: “Xin hỏi, có việc gì không thư ký Hứa?”

Thư ký Hứa sao?

Với cách gọi này thì Hứa Tịnh Nhi đã hiểu rõ thái độ của trợ lý Lâm với mình rồi.

Hứa Tịnh Nhi vẫn mỉm cười: “Trợ lý Lâm, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi. Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với công việc này nên muốn học tập từ anh. Không biết, nếu có vấn đề gì thì tôi có thể hỏi anh không?”

“Hừ”.

Trợ lý Lâm có vẻ rất tức giận. Khi nghe câu nói này, anh ta càng bực mình hơn. Lúc này anh ta không còn kiềm chế được nữa: “Cô Hứa, tôi thực sự đã nhìn lầm cô rồi. Không ngờ cô là con người như vậy”.

Nhìn nhầm cô sao? Thật không ngờ cô là người như vậy?

Hai câu nói này rõ ràng là chĩa thẳng vào cô. Một người trước giờ luôn hiền hòa, lịch sự lại có thể nói ra những lời như vậy. Xem ra vị trí thư ký của cô đúng là một tình huống đáng ái ngại rồi.

Nhưng cô không hiểu sự sắp xếp của công ty, càng không hiểu mối quan hệ giữa Tả Tư Tả An,\ hay Tả An và Khiết Thần. Rốt cuộc thì Tả An là một người như thế nào trong công ty cô cũng không biết.

Cô vốn định hôm nay sau khi tan làm sẽ hỏi cho ra nhẽ. Trợ lý Lâm đã nói những lời như vậy thì cô cũng không ngại nói thêm.

Thế là Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, hỏi bằng dáng vẻ vô tội: “Trợ lý Lâm? Tôi nói sai gì sao? Anh ở công ty lâu như vậy, kinh nghiệm phong phú. Tôi là người mới, lần đầu làm thư ký, muốn học hỏi anh là sai sao?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 715


Chương 715

Thái độ bình tĩnh của cô càng khiến trợ lý Lâm bốc hỏa hơn. Anh ta quay người lại, đứng trước mặt cô, chau mày và nói bằng giọng bất mãn: “Cô Hứa, đừng trách tôi nói thẳng. Cô từ bỏ công việc làm phóng viên đi làm thư ký là vì sao? Làm thư ký thì cũng thôi, tại sao phải làm thư ký của Tả An? Chẳng phải là cô đang cố tình chống đối Cố tổng à?”

“Mặc dù cô và Cố tổng đã ly hôn, nhưng hai người cũng đã đồng thuận. Nếu đã vậy thì ai đi đường nấy, dù cho…dù cho cô không còn vương vấn Cố tổng thì ít nhất cũng phải nghĩ tới việc ông cụ Cố từng đối xử tốt với mình chứ. Giờ cô đứng về phía họ, có biết bao người cười vào mặt nhà họ Cố, cười vào mặt Cố tổng, cô có biết không?”

Trợ lý Lâm càng nói càng kích động, mặt anh ta đỏ linh căng.

Cùng với lời nói của anh ta, Hứa Tịnh Nhi dần tái mặt.

Từ lời nói của anh ta, Hứa Tịnh Nhi đã đại khái hiểu ra Tả An và Khiết Thần đứng về hai phía đối lập. Tương tự, Tả Tư và Khiết Thần là một phe. Vị trí phó tổng giám đốc lần này rơi vào tay Tả An, vậy thì giữa họ sẽ là một cuộc so găng đầy căng thẳng.

Cô là vợ trước của Khiết Thần, giờ lại trở thành thư ký, chẳng trách sắc mặt của những cổ đông kia lại đặc sắc như thế.

Trong mắt bọn họ, cô chẳng khác gì loại người ăn cháo đá bát.

Chỉ có điều…theo như những gì cô được biết, phần lớn quyền cổ đông đều nằm trong tay ông cụ Cố và Khiết Thần, đây cũng là nguyên nhân khiến anh không bị lật đổ dù trước đó bị gài bẫy rất nhiều.

Từ sau khi ông cụ bị ngã, hôn mê bất tỉnh, cùng với tài liệu mà Cố Tuyết nói ra thì bỗng xuất hiện tin đồn giữa Khiết Thần và Tả Tư, sau đó là anh quyết định ly hôn với cô.

Trong khoảng thời gian cô ở nước ngoài, các tầng lớp cao cấp mà Khiết Thần quản lý có sự thay đổi. Khiết Thần bị đưa vào danh sách đen, bị chửi rủa và cho tới ngày nay thì vị trí phó tổng giám đốc đã bị rơi vào phe đối lập.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng khái quát lại những gì đã xảy ra. Chỉ có điều cô không để lộ biểu cảm gì, thậm chí còn giả vờ như không hiểu những lời của trợ lý Lâm. Cô tiếp tục hỏi bằng vẻ yếu đuối: “Trợ lý Lâm, sao anh có thể nói như vậy? Cấp trên của tôi là phó tổng giám đốc của công ty. Anh ấy tạo ra được thành tích thì cũng là vì muốn cống hiến cho công ty. Như vậy cũng tốt cho Khiết Thần. Hai người bọn họ giỏi giang như vậy, đồng nghĩa là họ hợp tác chứ sao lại nói là đối đầu được?”

Những lời nói đó khiến trợ lý Lâm trợn tròn mắt nhìn cô bằng vẻ không dám tin: “Cô Hứa, cô thật sự không hiểu hay là giả ngốc vậy?”, Hứa Tịnh Nhi giả vờ giật mình: “Trợ lý Lâm, anh cũng biết đấy, những năm qua tôi đều đi chạy tin. Đối với việc đấu đá trong công ty, tôi thật sự không hiểu. Chi bằng anh nói rõ chút, chỉ giáo tôi được không?”

“…” Trợ lý Lâm á khẩu.

Hứa Tịnh Nhi rất thông minh. Mặc dù cô ấy không còn chạy tin nữa nhưng ai cũng biết để làm được ngành đó thì chẳng có ai là ngốc cả. Thật không ngờ, Hứa Tịnh Nhi lại nói thẳng ra là cô không hiểu.

Thấy vậy, Hứa Tịnh Nhi đưa tay ra kéo ống tay trợ lý Lâm, lôi anh vào phòng, ngồi xuống. Cô còn nhanh nhẹn rót cho anh ly nước, đặt trước mặt.

Cô cũng nhanh chóng kéo một cái ghế và ngồi xuống, khoanh tay lại, nhìn chăm chăm trợ lý Lâm: “Trợ lý Lâm tôi tổng kết lại, anh xem có đúng không nhé!”

Cô đưa một ngón tay lên: “Ý anh là, giữa cấp trên của tôi và Khiết Thần là quan hệ đối đầu đúng không?”

Trợ lý Lâm bị hành động của cô khiến đơ người, chỉ biết vô thức đáp lại: “Ờ…đúng vậy”.

“Như vậy thì kỳ lạ quá…”, Hứa Tịnh Nhi chau mày, làm bộ nghi ngờ: “Sếp của tôi là đã phó tổng giám đốc, anh ấy giờ đã là người trên vạn người dưới một người. Và dù sao cũng là tập đoàn Cố Thị, nên chắc chắn là cổ phần trong tay Khiết Thần phải nhiều hơn. Cấp trên của tôi sao có thể tranh giành vị trí sếp tổng với Khiết Thần được. Trong trường hợp anh ấy không có cổ phiếu nhiều hơn Khiết Thần thì không thể nào mà”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 716


Chương 716

Cô khựng lại rồi chau mày: “Trừ khi…quản lý cấp cao của tập đoàn Cố Thị xảy ra tình hình biến động, đến cả tỉ lệ cổ phiếu cũng có vấn đề”.

Trợ lý Lâm nghe đoạn đầu thì đã cảm thấy mất tự nhiên rồi. Uống được ngụm nước, còn chưa kịp nuốt thì đã bị đoạn sau của cô làm cho bị sặc, ho khù khụ.

“Ây da, trợ lý Lâm, anh không sao chứ?”, Hứa Tịnh Nhi vội vàng đưa tay ra vỗ lưng anh.

“Không, không…khụ khụ…không sao!”

Trợ lý Lâm lắc đầu, lập tức đứng dậy, né cánh tay của Hứa Tịnh Nhi. Anh ta vội vàng lùi lại, né cả ánh mặt của cô và lắp bắp nói: “Tôi, tôi quay về làm việc, cô…cứ tự nhiên”.

Nói xong trợ lý Lâm mặc kệ Hứa Tịnh Nhi. Anh ta nhanh chóng quay người, lao đi.

Hứa Tịnh Nhi nhìn theo bóng lưng anh ta, nhếch miệng cười. Phản ứng lớn như vậy, có trẻ con mới tin. Xem ra trợ lý Lâm biết những chuyện này và rất có khả năng trong những lời cô vừa nói, có một phần là sự thật.

Mặc dù tạm thời cô chưa thể khẳng định nhưng chắc chắn là nội bộ tập đoàn Cố Thị xảy ra vấn đề, và cấp trên của cô chính là người do Tả Thị cứ đến để ra đòn chiến lược…

Vậy nên trợ lý Lâm mới có thái độ như vậy khi biết cô là thư ký của Tả An.

Cũng may mà có phản ứng của anh ta nên cô mới hiểu rõ hơn. Chỉ có điều, Tả An chọn cô làm thư ký rốt cuộc là vì nhận ra năng lực của cô hay là có ý khác?

Hoặc cũng có thể ngay từ đầu cấp trên lựa chọn để lộ thân phận trước mặt cô không phải là ngẫu nhiên.

Chỉ là, nếu cấp trên đại nhân có ý đồ khác thì vì sao lại chọn cô? Vì cô là vợ cũ của Cố Khiết Thần, hay cảm thấy cô có thể khiến Cố Khiết Thần kiêng dè?

Chẳng lẽ chỉ vì Cố Khiết Thần từng nhắn nhủ anh ta để ý tới cô nhiều hơn, nên nhận định cô là người đặc biệt trong lòng Cố Khiết Thần?

Bí ẩn này chưa được giải đáp đã xuất hiện thêm bí ẩn khác, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy… dù cô có thêm mấy cái não cũng không nghĩ ra được.

Bây giờ xem ra chỉ có thể án binh bất động, đi bước nào tính bước đó.

Một đồng nghiệp khác đi vào, cô hỏi cách sử dụng máy pha cà phê, sau đó pha một tách cà phê mang đến văn phòng Phó tổng giám đốc.

Lúc cô gõ cửa vào phòng, Tả An vừa gọi điện thoại xong, quay lại nhìn cô.

Hứa Tịnh Nhi tiến lên, đưa cà phê cho anh ta: “Nghe nói pha cà phê là kỹ năng đầu tiên mà thư ký cần có, cho nên tôi pha một tách mời anh nếm thử, anh xem có hợp khẩu vị không”.

“Cảm ơn”.

Tả An thản nhiên cười, nhận lấy cà phê, nâng tách lên nhấp môi, sau đó khẽ nhíu mày: “Cô thêm sữa vào à?”.

“À…”, Hứa Tịnh Nhi gãi đầu, cười nói: “Ngại quá, tôi quen cho thêm một ít sữa, nếu anh uống không quen thì để tôi pha lại tách khác cho anh”.

Tả An lắc đầu: “Hôm nay không cần, cô chuẩn bị đi, giờ chúng ta phải đi gặp một khách hàng”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 717


Chương 717

“Vâng, được”, Hứa Tịnh Nhi đáp, sau đó lại hỏi: “Vậy cấp trên đại nhân, anh thích uống cà phê thế nào? Sau này tôi sẽ pha theo sở thích của anh”.

Tả An đặt tách cà phê chỉ uống một ngụm xuống, trả lời: “Cà phê đen là được”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi. Bây giờ chúng ta đi luôn sao? Tôi đi nói Kiều Sở chuẩn bị xe”.

“Ừ”.

Mười phút sau, Tả An và Hứa Tịnh Nhi đi đến cửa thang máy. Hứa Tịnh Nhi tiến lên, nhấn nút thang máy. Thang máy vẫn chưa tới, trong lúc chờ đợi, Tả An bỗng nhìn sang Hứa Tịnh Nhi bây giờ đã lùi về phía sau anh ta.

Cô khẽ cúi thấp đầu, bên mai có sợi tóc rủ xuống, che đi mắt cô. Tả An liếc nhìn qua khóe mắt, bóng người cao lớn đang đi tới từ một phía khác, anh ta bỗng nhiên quay mặt về phía Hứa Tịnh Nhi, sau đó đưa tay, vén tóc cô ra sau tai.

Động tác này quá đột ngột, Hứa Tịnh Nhi hoàn toàn không kịp phản ứng. Cô ngẩn ngơ ba giây, sau đó vô thức lùi về sau. Nhưng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô theo bản năng liếc nhìn người tới, động tác định lùi về sau của cô bị cô kìm lại.

Cô không những không lùi, không tránh né, mà thậm chí còn cong môi cười, hiện lên vẻ xấu hổ, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào: “Cảm ơn”.

Dường như Tả An cũng không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, ngạc nhiên mất một giây, nháy mắt đã biến mất.

Anh ta cũng cười dịu dàng với cô, sau đó thu tay về.

Bên kia, Cố Khiết Thần và Tả Tư cũng vừa đi tới, dừng lại.

Tả An lịch sự gật đầu với Cố Khiết Thần, chào hỏi: “Cố tổng”.

Cố Khiết Thần vẫn không bày tỏ cảm xúc gì như trước, dường như không nghe thấy anh ta nói, ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn anh ta, môi mím chặt, trong đáy mắt sâu thẳm không nhìn ra bất cứ dao động cảm xúc nào.

Chỉ là, không biết có phải là ảo giác hay không, cô bỗng cảm giác được trên người Cố Khiết Thần toát ra sự phẫn nộ.

Tả Tư vẫn nhìn Tả An bằng ánh mắt kiêu ngạo khinh bỉ như vậy. Lúc thang máy đến, rõ ràng cô ta đến sau, nhưng lại hùng hồn nói: “Tả An, cậu đợi lượt sau đi, tôi không muốn đi cùng thang máy với cậu, kinh tởm chết tôi”.

Tả An dường như đã quen với cách hành xử của cô ta, lịch sự lùi lại một bước, nhường chỗ.

Nhưng bộ dạng của anh ta vẫn không làm Tả Tư hài lòng, ngược lại ánh mắt nhìn anh ta càng thêm giễu cợt. Cô ta nhấc chân đi vào, hít sâu một hơi, đè lửa giận xuống, sau đó khôi phục dáng vẻ tao nhã, nói với Cố Khiết Thần: “Cố tổng, chúng ta đi trước thôi”.

Lúc này, Cố Khiết Thần mới nhìn sang Tả An, xuất phát từ sự tu dưỡng, anh cũng khẽ gật đầu với anh ta, sau đó bước vào thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của hai bên.

Hứa Tịnh Nhi im lặng một lúc, khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Cấp trên đại nhân, tôi… tôi có thể hỏi rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cô Tả là gì không?”.

Mặc dù cô không muốn tìm hiểu sâu về chuyện riêng tư của cấp trên đại nhân, nhưng cô đã bước vào ván cờ này, cô cũng không thể cứ mơ hồ mãi như vậy. Lúc nãy, động tác của cấp trên đại nhân với cô quá mờ ám, với mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần của bọn họ thì không thích hợp làm hành động như vậy, nhưng anh ta đã làm.

Còn làm ở ngay trước mặt Cố Khiết Thần và Tả Tư.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 718


Chương 718

Cô có lý do để tin rằng anh ta đang thăm dò, nhưng không biết anh ta thăm dò Cố Khiết Thần hay là thăm dò Tả Tư, hoặc cũng có thể là thăm dò cả hai người.

Cô thì đơn giản rồi, chỉ là tương kế tựu kế thăm dò Cố Khiết Thần mà thôi.

Nếu từ đầu đến cuối Cố Khiết Thần luôn có tình cảm với cô thì anh sẽ không đứng yên…

Mặc dù cô không khẳng định được lúc nãy Cố Khiết Thần có thật sự tức giận không hay chỉ là ảo giác của cô, nhưng mà ngày sau còn dài, chung quy cũng sẽ có lúc lộ ra sơ hở.

Tả An nghe Hứa Tịnh Nhi hỏi cũng không bất ngờ lắm. Thật ra, cô đã nhẫn nại và biết chừng mực lắm rồi, nếu không cũng sẽ không nén nhịn đến bây giờ mới hỏi.

Tả An không trả lời, mà mỉm cười hỏi ngược lại: “Cô thấy sao?”.

Cô thấy sao?

Theo góc độ của cô, Tả Tư nói chuyện với Tả An không khách sáo như vậy, ánh mắt vô cùng chán ghét, không hề che giấu sự thù địch của mình với anh ta. Nếu bảo cô đoán thì hai người họ chính là kẻ thù.

Nhưng mà… hai người đều họ Tả, gia tộc đằng sau đều là gia tộc Tả Thị, khả năng là người thân càng cao…

Hứa Tịnh Nhi suy nghĩ một lúc, vẫn nghiêng về vế thứ hai: “Anh và cô Tả là người thân à? Chị em? Hay là anh em?”.

“Người thân?”, Tả An nhắc lại từ này, dường như cảm thấy thú vị, nhưng giọng điệu lại hơi lạ lẫm.

Anh ta nhếch khóe môi, ý cười lại không lan tới đáy mắt: “Nếu tính theo quan hệ máu mủ thì đúng là người thân”.

Hứa Tịnh Nhi tán thưởng trực giác của mình, quả nhiên là người thân.

Nhưng…

“Nếu hai người là người thân, thứ cho tôi mạo muội, vì sao cô Tả có vẻ… không thân thiện với anh cho lắm?”.

Tả An lại cười nói: “Chỉ là không thân thiện thôi sao? Nếu giết người không phạm pháp, cô ta chắc chắn sẽ là người mong tôi chết nhất trên đời này”.

“… Thật sao?”.

Tả An thấy Hứa Tịnh Nhi tưởng là thật, cười đến mức dường như sự dịu dàng nơi đáy mắt cũng tràn ra ngoài: “Đương nhiên là giả rồi”.

“…”.

Giờ phút này, Hứa Tịnh Nhi không thể không âm thầm khâm phục vị cấp trên đại nhân này. Cô làm nhà báo lâu như vậy, khả năng nhìn mặt đoán ý, tường tận mọi việc đã không hề yếu kém. Nhưng nói thật, vị cấp trên đại nhân này đang nói thật hay nói dối, cô vẫn không thể phân biệt được.

Tả An bỗng nhiên thu lại nụ cười, bước gần đến bên Hứa Tịnh Nhi, lại nói: “Tôi cũng là người mong Tả Tư chết nhất”.

Có câu trước đó của anh ta, câu này trong lòng Hứa Tịnh Nhi đã không có gợn sóng nào nữa, thậm chí còn cười khan nói: “Tôi biết, câu này của anh cũng là đang đùa”.

Tả An lại lắc đầu, giọng nói trầm thấp, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc: “Câu này là thật”.

“…”.

Ting một tiếng, thang máy đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
769,831
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 719


Chương 719

Chủ đề trò chuyện bị cắt ngang, Tả An bước vào thang máy trước, quay người đối diện với cô, nói: “Vào đây đi, còn không đi thì chúng ta sẽ muộn đấy”.

“Được”.

Hứa Tịnh Nhi nhấc chân, cũng bước vào theo.

Xem như cô đã biết được, cấp trên đại nhân không muốn nói với cô mối quan hệ giữa anh ta và Tả Tư. Nếu đã như vậy, cô cũng không cần thiết phải tự chuốc xấu hổ mà hỏi tiếp nữa.

Nhưng có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa bọn họ quả thật rất tệ, dù là người thân.

Thật ra cô cũng có thể hiểu được, quan hệ giữa cô và bố cô cũng không tốt đẹp. Tuy không đến mức nhìn nhau như kẻ thù, nhưng cũng không phải người nhà yêu thương lẫn nhau.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Chỉ là… chiến tranh giữa Tả Tư và Tả An liên quan gì đến Cố Khiết Thần và Tập đoàn Cố Thị? Cô nghĩ có lẽ điều này cũng là một trong những nguyên nhân làm Cố Khiết Thần thay đổi.

Mặc dù bí ẩn càng lúc càng lớn, nhưng đối với Hứa Tịnh Nhi mà nói, cô không sợ những điều bí ẩn. Cô là nhà báo, bí ẩn có lớn hơn nữa, cô cũng có thể truy tìm chân tướng, chỉ là không biết cô diễn vai nào trong vở kịch này.

Bây giờ, ngay cả cấp trên đại nhân cô cũng không thể tin tưởng được nữa, đồng nghĩa cô phải một mình lần mò tiến về phía trước.



Năng lực học hỏi của Hứa Tịnh Nhi luôn rất mạnh mẽ, cho nên sau một tuần làm thư ký cho cấp trên đại nhân, cơ bản đã lên tay, xử lý công việc khá nhanh nhẹn dứt khoát. Cấp trên đại nhân rất hài lòng, cũng không tiếc lời khen ngợi cô.

Tuy nhiên, rõ ràng là ở cùng một công ty, làm ở cùng một tầng lầu, thế mà trừ ngày đầu tiên gặp Cố Khiết Thần ra, một tuần nay cô không thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần đâu.

Trái lại, cô tình cờ gặp trợ lý Lâm hai lần. Trợ lý Lâm nhìn thấy cô từ xa, thậm chí mới nghe thấy tên cô thôi đã chạy thật nhanh như chuột thấy mèo, Hứa Tịnh Nhi muốn tóm anh ta cũng không tóm được.

Hôm nay thứ sáu, các đồng nghiệp khác đều tranh thủ làm xong công việc, vừa đến giờ là thu dọn đồ đạc ra về, hưởng thụ ngày nghỉ tốt đẹp của họ.

Hôm nay Hứa Tịnh Nhi xử lý một bảng báo cáo, không phải thứ thuộc chuyên môn của cô nên làm rất chậm. Vì tối nay cấp trên đại nhân có tiệc xã giao cá nhân, nên sáu giờ hơn đã rời đi, trước khi đi còn ân cần nói: “Nếu khó quá thì cô đừng làm nữa, giao cho Kiều Sở xử lý, về sớm nghỉ ngơi đi”.

“Được, cấp trên đại nhân, anh cứ đi đi”.

Mặc dù ngoài miệng Hứa Tịnh Nhi nói vậy, nhưng cô vẫn kiên trì tiếp tục làm. Dù sao cũng là công việc của cô, cô có thể tự mình hoàn thành thì sẽ không đẩy cho người khác.

Kết quả của việc vùi đầu làm việc là… đợi đến khi cô hoàn thành, trời đã tối, hơn nữa… nhìn đồng hồ thì đã mười giờ rưỡi.

Hứa Tịnh Nhi xoa hai vai cứng nhắc của mình, đứng dậy thu thập đồ đạc, tắt đèn, xách túi đi về phía thang máy.

Lúc đi qua đại sảnh ở giữa, cô vô thức liếc sang văn phòng Tổng giám đốc, cô chợt dừng bước.

Hình như cả tầng lầu đã không còn ai, trong văn phòng Cố Khiết Thần tối đen, có lẽ anh cũng không còn ở đây

Đêm tối gió lộng thế này chính là lúc để làm việc xấu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom