Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 329


“Tại sao? Ông rất thân quen với ông ta sao?” Tôi không hiểu liền hỏi.

Lần trước khi còn ở long mạch tại Thái Lan, toàn bộ hành trình Giao tiên đều không chạm mặt với vị tổ tiên Tô gia này cho nên bọn họ hẳn không quen biết nhau mới đúng, sao bây giờ lại nói chắc chắn như vậy?

“Rất thân quen thì không phải nhưng trước kia ta với hắn cũng coi như có quen biết, đối với ông ta cũng tương đối hiểu. Huống chi ông ta là tổ tiên Tô gia, nếu như ông ta muốn hủy diệt Tô gia thì tại sao ban đầu còn sáng lập ra Tô gia?” Giao tiên ở bên đưa mắt nhìn về hai thân ảnh đang đánh nhau kia, nói.

Thấy ông ta khẳng định như vậy tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, dẫu sao ông ta nói cũng có lý, hơn nữa cũng chỉ là tôi tự suy đoán. Nếu như ông ta thật sự là chủ nhân của Lâm Yến Nhi vậy thì ông ta hẳn hận chết tôi mới đúng, bây giờ không có lý do gì lại xuất hiện ở đây đánh nhau với Yêu Thần.

Nghĩ tới đây rốt cuộc tôi thấy thư thái hơn một ít. Phía xa xa Yêu Thần cùng cụ tổ đánh nhau đã dần dần phân được cao thấp, thân ảnh màu trắng càng ngày càng chiếm ưu thế, cứ theo đà này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Yêu Thần thất bại chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Đúng rồi, gã Yêu Thần kia hình như kiếp trước còn cầm một thứ của ngươi, lát nữa chờ hắn thua ngươi có thể tìm hắn đòi lại đồ vật. Dù sao vật kia cũng là của ngươi, không thể để hắn hưởng lợi được.” Mắt nhìn cụ tổ Tô gia ngày càng chiếm thượng phong, Giao tiên cười híp mắt tự đắc, nói.

Tôi thấy tò mò, liền hỏi Giao tiên: “Hắn cầm thứ gì của tôi?”

“Một món thần binh lợi khí, mặc dù vật kia nhìn xấu xí, cũng không có chức năng cụ thể gì, nhưng cho dù là rác rưởi cũng phải do chính ngươi ném đi mới được, đang êm đẹp bị người khác cướp đi, tóm lại là không thể thoải mái.” Giao tiên nói.

Nghe hắn nói vậy trán tôi liền nhăn lại, cái gì gọi là rác rưởi…

Vừa rồi không phải nói là món thần binh lợi khí sao, huống chi nếu quả thật dù hình dáng xấu xí lại còn vô ích, vậy muốn tôi đòi để làm gì…

Tôi im lặng, Giao tiên nói tới đòi thì tới đòi, tôi cũng phản bác. Dẫu sao con người luôn có sự hiếu kỳ với kiếp trước của mình, tôi cũng muốn biết kiếp trước Yêu Thần đã cướp đoạt cái gì của tôi.

Khi trong lòng tôi vẫn còn đang yếu khì thì phía xa kia truyền đến một tiếng nổ vang kịch liệt, Giao tiên mau chóng bật dậy nhìn về phía truyền tới tiếng vang kia, nói: “Thắng bại đã phân, bây giờ là thời điểm chúng ta đánh chó rớt xuống nước!”

Vừa nói ông ta vừa ngoắc tay với tôi, tỏ ý tôi nên đi qua bên đó.
 
Chương 329-2


Bên kia mặc dù nói là đã phân thắng bại nhưng ở xung quanh hai thân ảnh kia vẫn được bao quanh bởi hai cơn lốc không hề nhỏ, bằng tài nghệ của tôi căn bản vẫn không thấy rõ cụ thể tình hình bên trong là thế nào, không thể làm gì khác hơn là tôi đành lẽo đẽo đi theo phía sau Giao tiên.

Giao tiên trực tiếp đưa tôi đi xuyên qua tầng gió lộc, sau khi đi vào tôi mới nhận ra hai người bên trong quả thật tôi đã gặp. Một người mặc quần áo cổ trang màu trăng rất thanh tú, tay cầm một chiếc quạt xếp màu vàng trong tay rất ung dung như dạo chơi, chính là vị cụ tổ Tô gia mà tôi đã gặp. Một người đang ngã xuống đất ôm lấy ngực mình chính là Đường Dũng mặc bộ đồ màu đen!

Da anh ta vốn đã đen, bây giờ lại mặc bộ quần áo đen tuyền nhìn qua giống như một mụ phù thủy già. Lúc này toàn thân anh ta đã đầy máu, nhưng bởi vì mặc quần áo đen nên nhìn qua vẫn không tới mức thê thảm như vậy.

Tôi theo bản năng muốn tới đỡ Đường Dũng, nhưng tôi vừa mới cử động một cái đã bị Giao tiên đỡ lại, nói: “Bây giờ hắn không phải là Đường Dũng, ngươi không nên đi tới.”

“Ờ…” Tôi đáp một tiếng. Trong lòng rất lo lắng cho Đường Dũng nhưng bây giờ đang ở ngay trước mặt vị cụ tổ Tô gia này thì còn chưa phải thời điểm tôi lo lắng cho Đường Dũng, liền gật đầu một cái với cụ tổ Tô gia, nói: “Cảm ơn cụ tổ đã kịp thời cứu giúp, nếu không lúc này Yêu Thần đánh lén thì chúng tôi thật không biết nên làm gì.”

“Thật không có tiền đồ. Từ lần trước từ biệt đến bây giờ đã hơn một tháng mà ngươi một chút tiến bộ cũng không có, ngay cả gã Yêu Thần này cũng không đối phó được, thật khiến cho người ta thất vọng.” Cụ tổ Tô gia lạnh lùng nói.

Ông ta lạnh nhạt nhìn tôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sâu thẳm giống như một dòng sống vậy, khiến tôi không đoán được suy nghĩ bên trong.

Tôi vốn chỉ là muốn cảm ơn ông ta một tiếng, không nghĩ sẽ bị ông ta vỗ đầu mắng cho một trận, hơn nữa theo lời nói của ông ta, ai mà có khả năng trong một tháng có thể đem thực lực tăng tới mức đối phó được với Yêu Thần!

Ngay cả Giao tiên còn không cầm chắc có thể đối phó với Yêu Thần được!

Trong lòng tôi thầm không phục, nếu như không phải nể mặt mũi của Tô Mộc thì tôi đã vặc lại rồi!

“Làm sao? Ngươi không phục?” Tổ tiên Tô gia thật giống như nhận ra được sự khó chịu trong lòng tôi, híp mắt lại hỏi.

Thực lực của bọn họ cao thâm tới mức có thể tùy tiện dò xét suy nghĩ của người khác sao?

Tôi cả kinh trong lòng, nhưng bị ông ta hỏi như vậy trong nháy mắt liền cảm thấy kinh sợ, không dám suy nghĩ bậy bạ nữa, cười khan nói: “Không dám không dám, tôi làm sao dám khâm phục, chẳng qua đã để cho cụ tổ thất vọng…”

“Ngươi biết vậy thì tốt. Ta cho ngươi thêm một tháng, nếu như lần sau gặp lại ngươi còn kém cỏi như vậy, đến lúc đó cũng đừng trách ta trở mặt.” Tổ tiên Tô gia nói.
 
Chương 329-3


Nói xong ông ta cũng không để ý tới tôi nữa, ánh mắt đưa trở lại trên người Yêu Thần.

Yêu Thần đang sợ hãi run cả người, thân thể không tự chủ được lui về phía sau lẩn tránh.

Nhưng hắn bị thương quá nặng, vừa mới cử động một cái đã đau tới nghiến răng, cuối cùng quả thực không có biện pháp nào khác đành nói: “Ngươi không thể giết ta lúc này, ngươi giữ ta lại còn có ích, chỉ ta mới có thể đem Lộc Dương…”

“Im miệng! Chết đến nơi còn dám mặc cả!”  Không đợi Yêu Thần nói hết lời thì tổ tiên Tô gia đã đột nhiên nghiêm giọng cắt đứt lời của hắn, giống như có điều gì không muốn hắn nói ra.

Hơn nữa điều hắn đang muốn nói còn có liên quan đến tôi.

Trong lòng tôi tò mò muốn chết, nhưng ở trước mặt tổ tiên Tô gia tôi nào dám tùy tiện ở lời, rất sợ chưa kịp nói gì lại nhận thêm bị chửi mắng.

Bị tổ tiên Tô gia ngắt lời, Yêu Thần trong nháy mắt liền im bặt, chỉ trợn mắt lên nhìn vào mắt tổ tiên Tô gia, thật giống như giữa bọn họ có thể dùng ánh mắt để trao đổi.

Bầu không khí bất chợt trở nên ngưng trọng, hai cao thủ bọn họ không nói lời nào khiến tôi cùng Giao tiên tự nhiên cũng không dám lên tiếng. Bọn họ đối mắt ước chừng năm phút, cũng không biết trong năm phút này đã có chuyện gì xảy ra giữ bọn họ, chờ đến khi tổ tiên Tô gia lần nữa mở miệng thì giọng đã không còn lạnh lùng như vừa rồi, nói: “Ngươi đi đi! Đừng để cho ta lại gặp ngươi, nếu không lần sau gặp lại chính là thời khắc ngươi bị hồn phi phách tán.”

“Đi?”

Trong lòng tôi thầm giật mình, có điều Giao tiên còn nóng nảy hơn tôi, ông ta nhảy dựng lên trực tiếp ngăn trước mặt Yêu Thần, không dám tin nói: “Dựa vào cái gì mà để cho hắn đi? Cũng trôi qua hai ngàn năm mà tính khí của ngươi vẫn không thay đổi, ngươi đừng quên trước kia là Dương Dương dùng mạng sống phong ấn hắn, bây giờ ngươi lại nói thả hắn đi?”

“Ta nói thả, ngươi định làm gì?” Giọng tổ tiên Tô gia bỗng nhiên chợt lạnh, nhìn về phía Giao tiên.

Giao tiên nhất thời rụt cổ lại, nói: “Ta thì có thể làm gì, nhưng cũng không thể mặc kệ cho ngươi cứ như vậy thả hắn đi.”

“Vậy ngươi cứ bắt hắn lại, ta không có vấn đề gì.” Tổ tiên Tô gia cười khẩy nói, giọng đã tương đối lạnh người.

Người Giao tiên cứng lại, nuốt nước miếng một cái liếc nhìn Yêu Thần, thật giống như đang tính toán bây giờ ông ta có thể đánh thắng được Yêu Thần hay không.

Suy nghĩ một lát, giọng Giao tiên đã mềm nhũn, nói: “Đành vậy đi, nếu hắn đã đồng ý để ngươi đi thì ta cũng nể mặt mũi của hắn. Nhưng thân thể ngươi đang chiếm này phải để lại, hơn nữa ngươi phải đem trượng Thiên Yêu giao ra.”
 
Chương 330


“A ha, trượng Thiên Yêu…” Thái độ của Yêu Thần với Giao tiên rõ ràng không giống với tổ tiên Tô gia, khi nói chuyện với Giao tiên hắn rất thoải mái, hơn nữa trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ không dễ nhận ra.

“Qua lâu như vậy ai còn nhớ trượng Thiên Yêu là thứ gì. Khi trước Lộc Dương phong ấn ta không phải đã đem trượng Thiên Yêu đi sao, bây giờ ta đâu biết tung tích trượng Thiên Yêu ở đâu. Nếu như ngươi muốn tìm thì hãy tìm Lộc Dương, tìm ta làm gì?”

Nói xong miệng hắn còn khẽ cong lên cười nhạt. Sau khi tổ tiên Tô gia nói để hắn đi hắn liền không còn kiêng kỵ gì, căn bản không coi tôi và Giao tiên ra gì.

Giao tiên nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, dĩ nhiên ông ta sẽ không tin câu chuyện hoang đường của Yêu Thần. Nhưng Yêu Thần bây giờ là bộ dáng heo chết không sợ nước nóng, Giao tiên cũng không có biện pháp gì, liền nói: “Vậy ngươi hãy trả lại thân thể Đường Dũng. Đây là ranh giới cuối cùng, tình trạng thân thể ngươi bây giờ tự mình biết rõ, mặc dù ta vẫn không có cách nào thắng ngươi nhưng cùng ngươi đánh ngang tay cũng không có vấn đề. Hơn nữa Lộc Dương đang ở đây, chỉ cần cô ấy nhẹ nhàng tưới trước mặt ngươi quất một tay thì ngươi ngay cả đường sống để trả đũa cũng không có.”

“Ha ha…” Yêu Thần nghe vậy liền cười nhạt, giống như nghe chuyện này rất buồn cười.

Tôi cùng Giao tiên đều có cảm giác không giải thích được, nhất là Giao tiên. Dù sao bây giờ ông ta cũng là Giao long, cách hóa thành rồng thực sự chỉ kém quá trình độ kiếp, sao lại có thể bị người trắng trợn cười nhạo như vậy?

“Thật là ngươi cứ như thú cưng vậy. Lộc Dương không trưởng thành cũng được đi, ngươi đã sống tận hơn hai ngàn năm sao vẫn ngu dốt tầm thường như vậy…” Bỗng nhiên tiếng tổ tiên Tô gia truyền tới từ phía sau khiến người khác tức nghẹn.

Giao tiên bị ông ta nói khiến khựng người, quay đầu lại nhìn tổ tiên Tô gia.

Tôi cũng thuận thế nhìn về ông ta, không hiểu lời ông ta vừa nói là có ý gì.

Thấy hai chúng tôi mặt đầy không hiểu nhìn mình, tổ tiên Tô gia thở dài thất vọng, tiếp tục nói: “Thân xác các ngươi muốn này nếu nhận lại cũng sẽ chỉ là một xác chết mà thôi. Thân xác phàm tục kia bị thương nặng như vậy, nếu như không phải có yêu lực của Yêu Thần chống đỡ thì chắc chắn hắn không thể sống qua ba giờ, các ngươi muốn nhận lại thân xác này là muốn đem hắn đi chôn sao?”

Vừa nói tổ tiên Tô gia cong miệng cười nhạt, giống như đang miệt thị người phàm vậy.

Nhưng lời ông ta chưa dứt hoàn toàn thì đột nhiên từ phía sau truyền tới một âm thanh yếu ớt: “Ai bảo thế, ta có biện pháp cứu hắn…”
 
Chương 330-2


Âm thanh này tới quá đột ngột, không chỉ tôi và Giao tiên mà ngay cả tổ tiên Tô gia cùng Yêu Thần cũng sửng sốt một chút, không phát hiện ra nơi này từ khi nào xuất hiện thêm một người, hơn nữa người kia còn dám công khai phản bác tổ tiên Tô gia!

Trong nháy mắt cả bốn ánh mắt đồng loạt hướng về phía vừa rồi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy hướng kia trống rỗng không có ai, tôi nhìn một hồi lâu mới mơ hồ thấy được một bóng dáng đen thùi lùi ở góc tường, mờ mờ ảo ảo không chân thật.

Đây là một quỷ!

Tôi cả kinh trong lòng. Dù sao tổ tiên Tô gia là hồn tích đang ở đây thì nơi này đối với quỷ còn đáng sợ hơn cả nơi tụ dương khí, có thể nói chu vi mười dặm quanh đây, không đúng, chu vi trăm dặm trong đây thì quỷ không dám tiến vào. Vậy mà không ngờ còn có quỷ dám chủ động đi trên họng súng, hơn nữa còn dám ở gần hồn tích như vậy!

Đơn giản là không muốn sống nữa!

Vừa nói xong thì âm thanh kia kèm theo tiếng ho khan kịch liệt, xem ra chỉ cần đến gần thì tích khí trên người hồn tích cũng khiến hồn phách hắn bị thương nặng. Cho dù là vậy hắn vẫn không chịu rời đi, thân thể lảo đảo chống đỡ đi tới, nói: “Cụ tổ hẳn biết ý nghĩa của Đường Dũng đối với Dương Dương, cầu xin cụ tổ khai ân để cho con thử một lần, con có biện pháp cứu Đường Dũng.”

Vừa nói thân ảnh kia càng chao đảo dữ dội, không còn có thể chống đỡ nữa mà ngã lăn trên mặt đất.

Nhìn cú ngã của hắn rất nặng, nhưng hồn phách rơi xuống đất lại khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng giống như một chiếc lông chim rơi xuống đất vậy, thậm chí ngay cả bụi trong mộ cũng không hề bị bay lên.

“Tô… Mộc?” Tôi ngay cả người, cặp mắt ngây dài nhìn hồn phách đang ở trước mắt này. Bộ dáng của hắn không chút cường tráng giống như ấn tượng của Tô Mộc trong tôi, thậm chí ngay cả âm thanh cũng thay đổi, nhưng hắn gọi tổ tiên Tô gia là cụ tổ, đây là cách gọi đặc biệt của Tô Mộc đối với vị tổ tiên Tô gia này.

Hơn nữa dù giọng hay khí chết đều thay đổi nhưng cảm giác anh ấy cho tôi lại không đổi, anh ấy chính là Tô Mộc!

Hồn phi phách tán mờ ảo này chính là Tô Mộc của tôi!
 
Chương 330-3


Tôi liền nhào về phía anh ấy, ôm anh ấy vào trong lòng mình, đau lòng nói: “Tô Mộc, sao anh lại tới nơi này, không phải anh đang cùng Lâm Yến Nhi ở chung một chỗ sao, tại sao lại bị thương thành như vậy?”

“Dương Dương, anh không sao.” Đôi mắt Tô Mộc nhìn tôi chằm chằm giống như chưa từng thấy tôi, nhìn hết sức nghiêm túc. Sau khi chắc chắn tôi không có thương tổn gì anh ấy mới mỉm cười một chút, nói: “Đỡ anh đứng lên, anh còn có lời muốn nói với cụ tổ.”

“Còn nói cái gì, thể trạng của anh bây giờ đang kém như vậy hẳn nên cách xa cụ tổ mới đúng. Mới vừa rồi em còn nghĩ quỷ nhà ai mà to gan dám chủ động gặp hồn tích như vậy, không ngờ lại là anh. Tô Mộc, bây giờ em sẽ mang anh đi khỏi nơi này.” Tôi vội la lên.

Vừa nói nước mắt tôi đã ướt nhòe, đỡ Tô Mộc dậy muốn mang anh ấy rời đi.

Nhưng Tô Mộc nắm chặt lấy tay tôi, nói gì cũng không chịu đi theo tôi, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn về phía tổ tiên Tô gia.

“Cụ tổ, con có biện pháp cứu Đường Dũng, mong người cho con một cơ hội.” Tô Mộc nói.

Thật giống như tổ tiên Tô gia không đồng ý yêu cầu của anh ấy thì anh ấy sẽ không chịu đi.

Hiển niên tổ tiên Tô gia cũng không ngờ đột nhiên Tô Mộc lại xuất hiện ở đây, thấy tình trạng thân thể hiện giờ của Tô Mộc, mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng nói: “Bây giờ tự thân ngươi còn khó bảo toàn mà còn nói có thể cứu người khác? Trước tiên giữ được hồn phách của mình rồi hãy nói.”

“Cầu cụ tổ cho con một cơ hội!” Thấy tổ tiên Tô gia không đồng ý, Tô Mộc liền đẩy tôi ra, hướng về phía tổ tiên Tô gia quỳ xuống!

Anh ấy đây là thế nào…

Tôi đã hoàn toàn kinh hãi, nếu như tôi nhớ không lầm thì giữa Tô Mộc và Đường Dũng không có giao tình sâu như vậy, anh ấy lại vì cứu Đường Dũng mà quỳ xuống!

Đây là Tô Mộc tôi đã biết sao…

Tổ tiên Tô gia không nói gì, ánh mắt như dao nhìn Tô Mộc, trầm mặc hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Ngươi đây là tự tìm cái chết!”

Nói xong tổ tiên Tô gia liền phẩy chiếc quạt một cái rồi khép lại.

Sau khi quạt đồng kia khép lại thì gió lốc xung quanh trong nháy mắt cũng biến mất vô ảnh vô tung, thật giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại vậy.

Cùng biến mất chung với cơn lốc kia còn có cả vị tổ tiên Tô gia cao thâm khó lường.

Không có tích khí của hồn tích trấn áp, Tô Mộc bên cạnh tôi liền thở phào một cái, hồn phách dường như rắn chắc hơn một ít.

Có điều giọng vẫn khàn khàn đáng sợ, nói với tôi: “Còn đứng ngây đó làm gì, đỡ anh đứng lên.”

“À à…” Lúc này tôi mới phục hồi tinh thần lại, tiến tới đỡ Tô Mộc lên đi về phía Đường Dũng.

Lúc này tôi mới phát hiện vừa rồi Đường Dũng còn ôm lấy ngực mặt đầy không cam lòng lúc này đã ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, hiển nhiên hồn phách của Yêu Thần đã biến mất không tung tích.
 
Chương 331


“Cụ tổ cũng mang Yêu Thần đi?” Tôi cả kinh, mặc dù không hài lòng chuyện tổ tiên Tô gia thả cho Yêu Thần chạy đi nhưng trong lòng tôi thật sự vẫn thở dài nhẹ nhõm. Dẫu sao Yêu Thần cho dù bị thương thì hắn cũng là thần, không phải là thứ tôi cùng Giao tiên có thể tùy tiện chấm mút.

“Hẳn không phải. Tên kia là người nói như đinh đóng cột, hắn nói để Yêu Thần đi thì sẽ không bắt giữ Yêu Thần. Lần này thật sự là thả hổ về rừng, Yêu Thần khôi phục thực lực là chuyện sớm hay muộn, chờ thương thế của hắn lành nhất định sẽ lại tìm tới ngươi gây phiền toái. Ài, lần này cơ hội rõ ràng tốt như vậy sao hắn lại để cho Yêu Thần đi.” Giao tiên nói.

Vừa nói ông ta còn liên tục than thở oán trách tổ tiên Tô gia đã để Yêu Thần đi.

Nhưng ông ta cũng chỉ nói một chút, dẫu sao trước mặt tổ tiên Tô gia có thực lực nghịch thiên như vậy chúng tôi cũng chỉ như con kiến hôi, ý kiến cũng không được coi trọng.

Tô Mộc một mực im miệng không nói gì trước việc tổ tiên Tô gia thả cho Yêu Thần chạy đi, thật giống như đã sớm nghĩ kết quả sẽ là như vậy. Anh ấy nhắm mắt lại đứng tại chỗ yên lặng điều chỉnh thân thể.

Cũng may chỗ này vốn chính là âm huyệt, hàm lượng âm khí đặc biệt nồng đậm, đại khái chỉ sau nửa giờ khi Tô Mộc mở mắt ra lần nữa thì hồn phách đã ngưng tụ rất nhiều, hình dáng cũng cường tráng trở lại, thân thể dường như đã giống như bình thường, chẳng qua khi nhìn kĩ thì sắc mặt anh ấy vẫn còn nhợt nhạt đáng sợ.

Cho dù như vậy tôi vẫn đang đắm đuối nhìn anh ấy, dẫu sao anh ấy quá đẹp trai, hơn nữa đã lâu như vậy tôi không thấy anh ấy. Lúc này anh ấy mặt trắng môi đỏ giống như ma cà rồng, khí chất so với bình thường càng lộ vẻ ưu nhã khiến cho người khác không nhịn được muốn đến gần.

Lúc này môi của anh ấy nhất định có xúc cảm rất tốt, lạnh băng, mềm nhũn, mang mùi cỏ cây đặc biệt của anh ấy, tôi đã rất lâu không hôn lên đó…

“Dương Dương?” Ngay khi tôi đang ngẩn người nhìn chằm chằm Tô Mộc, anh ấy gọi tôi một tiếng, kéo tôi trở về thực tế.

“Làm gì mà ngẩn ra? Đỡ anh đi tới bên cạnh lão Long Phù kia.” Tô Mộc nói.

Lúc này giọng anh ấy rất dịu dàng…

Nếu như anh ấy vẫn có thể dịu dàng với tôi như vậy thật là tốt…

Tôi nghĩ trong đầu, đồng thời mặt đỏ ứng lên. Sợ anh ấy đoán được vừa rồi tôi đang suy nghĩ gì nên tôi vội vàng đáp một tiếng, đỡ anh ấy đến bên cạnh Đường Dũng.

Lúc này tôi mới nhận ra, Tô Mộc đối với Đường Dũng lại vô tình gọi là lão Long Phù, có điều trong giọng anh ấy sự đối nghịch đã ít đi rất nhiều.
 
Chương 331-2


Trong lúc đỡ anh ấy đi về phía Đường Dũng, tôi mở miệng gọi anh ấy một tiếng: “Tô Mộc!”

“Ừ?”

“Không phải anh đang ở cùng Lâm Yến Nhi sao, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa Đường Dũng cũng bị thương nặng như vậy, anh cứu anh ta kiểu gì?” Tôi hỏi.

Nghĩ đến việc anh ấy cùng Lâm Yến Nhi chung một chỗ lâu như vậy trong lòng tôi liền nhói nhói, nhưng tôi biết nhất định là anh ấy có nỗi khổ không thể nói cho tôi, cho nên mặc dù tôi khó chịu trong lòng nhưng không biểu hiện ra trước mặt Tô Mộc.

“Gần đây anh đều ở chỗ này, yêu thử túc trực bên linh sàng là do anh làm bị thương.” Tô Mộc nói.

Lời của anh ấy giống như một tiếng sét trong yên tĩnh vậy, tôi bất chợt dừng bước, khiếp sợ nhìn anh ấy, không dám tin nói: “Anh nói gì? Yêu thử túc trực bên linh sàng là do anh làm bị thương?”

“Ừ.” Tô Mộc nói.

Giọng anh ấy bằng phẳng không sợ hãi, thật giống như làm bị thương yêu thử túc trực bên linh sàng không phải là chuyện gì ghê gớm, cũng giống như anh ấy phạm lỗi lầm nhưng không hề chối bỏ trước mặt tôi, cũng không giải thích gì cả, dứt khoát nhận sai.

Tôi không biết thái độ của anh ấy lúc này là gì, nhưng khi biết anh ấy làm bị thương yêu thử túc trực bên linh sàng thì tay tôi đang đỡ sau lưng anh ấy không tự chủ thu lại, cách xa anh ấy một chút, mặt đầy không hiểu nhìn anh ấy chờ giải thích.

“Anh vốn muốn giết yêu thử túc trực bên linh sàng, nhưng thực lực của nó rất mạnh nên anh chỉ có thể đánh ngang tay. Anh cũng bị thương một chút nên nó giữ được một cái mạng, ngay khi anh cùng nó giằng co thì bọn em đến, anh liền trốn đi trước.” Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Anh ấy cũng không giải thích đang êm đẹp tại sao lại muốn tới giết yêu thử túc trực bên linh sàng.

Nói xong anh ấy lại nói: “Còn lão Long Phù, anh cứu anh ta chẳng qua là còn ân cứu mạng trước kia của anh ta đối với anh thôi, huống chi bây giờ cứu anh ta cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần tim ra sâm tinh trước kia anh ta thu phục là được.”

“Vậy anh…” Lần nữa mở miệng giọng tôi đã không còn kìm được nghẹn ngào. Tô Mộc nói mấy câu ngắn ngủn đã thật sự kéo tôi từ trên thiên đường xuống địa ngục, rõ ràng vừa rồi anh ấy còn dịu dàng với tôi như vậy, chịu vì cứu Đường Dũng mà quỳ xuống trước mặt tổ tiên Tô gia, bây giờ lại phủi sạch quan hệ chuyện cứu Đường Dũng, vậy đối với anh ấy tôi là gì?

“Vậy anh… sau khi cứu Đường Dũng… sẽ đi sao?” Tôi nức nở nói.

Nước mắt đã bắt đầu theo gò má lăn xuống, rất sợ anh ấy sẽ cho tôi một câu trả lời khiến cõi lòng tôi tan nát.

“Dương Dương…” Giọng Tô Mộc cũng căng thẳng, thật giống như anh ấy không chịu được dáng vẻ khóc lóc của tôi, hơi nhíu mày, bỗng nhiên chủ động đưa tay ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn một cái.

Tôi nhắm mắt lại nghênh đón theo bản năng chờ đợi nụ hôn của anh ấy, nước mắt vẫn rơi đầy mặt.

Môi Tô Mộc thật giống như trong tưởng tượng của tôi, mềm mại mát lạnh như băng mang theo hương thơm đặc biệt của anh ấy. Chẳng qua lúc này anh ấy hôn tôi so với trước kia thì mãnh liệt hơn một ít, điên cuồng hôn tôi, đầu lưỡi ở trong miệng quấn lấy lưỡi tôi hung hãn, thật giống như hai cây tim đèn, hận không được vĩnh viễn quấn quanh chung một chỗ.

Giao tiên bên cạnh biết ý liền quay đầu, đi tới bên cạnh kiểm tra tình hình của Đường Dũng.

Còn lại tôi cùng Tô Mộc hai người hôn nhau say đắm, tựa như thế giới chỉ còn hai chúng tôi, những chuyện khác đều bị tôi tạm thời ném ở sau lưng.
 
Chương 331-3


Không biết qua bao lâu sự cuồng bạo của Tô Mộc mới dần dần dịu dàng lại. Anh ấy nhẹ nhàng  liếm lấy bờ môi đã bị hôn sưng lên của tôi giống như bảo vệ bảo bối, sợ làm tôi đau. Sau đó anh ấy lại từ môi chuyển đến gương mặt, hôn lên từng dòng mặn chát của nước mắt, lúc này mới buông tôi ra: “Em không nên khóc vì anh.”

“Tại sao?” Tôi hỏi Tô Mộc.

Lúc này tôi vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, trong đầu đều chỉ có Tô Mộc.

“Bởi vì anh không xứng.” Tô Mộc nhỏ giọng nói.

Nói xong anh ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra, thật giống như lại lần nữa khôi phục lý trí, không cần tôi đỡ nữa, từ từ đi tới bên cạnh Đường Dũng rồi ngồi xổm xuống.

Tôi đứng tại chỗ nhìn nhất cử nhất động của Tô Mộc, trong lòng lo được lo mất. Là bởi vì Tô Mộc quá đẹp trai, tôi không xứng với anh ấy cho nên ông trời trừng phạt tôi sao?

Tại sao người ta yêu nhau xuôi gió xuôi nước, cùng nhau yêu nhau, kết hôn, cùng nhau già đi cho đến khi qua đời.

Chuyện này trên người khác đều thuận theo tự nhiên như vậy, mà tôi ở nơi này lại thành hy vọng xa vời.

Tô Mộc luôn có đủ các lý do cùng nỗi khổ để rời xa tôi, chẳng lẽ liền đúng như anh ấy nói, quỷ và người không nên có tình cảm với nhau, ở chung một chỗ sẽ không có kết quả tốt?

Đầu tôi đang kêu gào loạn cào cào, giống như có mười con mèo nhỏ đang vật lộn trong đầu tôi vậy, không được an bình.

Bên kia Tô Mộc đã đưa ngón tay ra quệt một ít máu trên người Dường Dũng rồi thoa lên giữa trán mình, sau đó miệng anh ấy bắt đầu nói lẩm bẩm, thân thể cũng phát sinh biến hóa.

Âm khí xung quanh giống như nghe lệnh quy tụ lại, điên cuồng hướng vào thân thể Tô Mộc.

Theo âm khí tiến vào, vết máu tươi trên trán Tô Mộc bắt đầu tản mát ra ánh sáng màu đỏ, toàn bộ ngôi bộ bị chiếu sáng đỏ lòe lòe.

“Huyết khế!” Giao tiên nãy giờ im lặng quan sát ở bên cạnh đột nhiên thốt ra hai tiếng, rồi nói: “Tiểu tử Đường Dũng này thật gian manh, trước đây đã lập huyết khế với sâm tinh, bây giờ chỉ cần dùng máu của Đường Dũng để kêu gọi thì sâm tinh tất nhiên sẽ xuất hiện. Tiểu tử này được cứu rồi.”
 
Chương 332


“Thật?” Tôi lau sạch nước mắt, hỏi.

Mặc dù vì quan hệ với Tô Mộc khiến tâm tình tôi không được tốt nhưng biết Đường Dũng được cứu trong lòng tôi vẫn thấy rất phấn chấn.

Tôi liền tới tới gần người Đường Dũng chờ sâm tinh xuất hiện. Ánh đỏ trên người Tô Mộc càng ngày càng đậm, chiếu đi cũng càng ngày càng xa. Sau khoảng chừng mười phút đất phía dưới chúng tôi đột nhiên gồ lên thành một đường, giống như phía dưới có vật gì đó đang đào bới.

“Tới rồi!” Tô Mộc thốt ra hai tiếng, đồng thời mở mắt ra, đưa tay chọc xuống dưới đất.

“Nhẹ tay một chút, ta đã tới đây còn sợ ta chạy trốn sao.” Trong đất liền vang lên một âm thanh khó chịu.

Đang nói thì Tô Mộc đã từ dưới đất lấy lên một một thứ như củ cải, chính là sâm tinh mà lần trước tôi và Đường Dũng đã tới rừng Thần Nông tìm để cứu Tô Mộc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp đang nhăn nhó không chút tình nguyện, hiển nhiên không muốn cứu Đường Dũng nhưng thân thể của nó lại rất chủ động. Theo lời lẩm nhẩm trong miệng của Tô Mộc, thân thể của sâm tinh giống như bị khống chế, hướng về phía Đường Dũng. Khi đi tới bên cạnh Đường Dũng, nó bứt ra một sợi rễ trên người mình ném vào trong không trung.

Cũng không biết sâm tinh làm gì, chỉ thấy chiếc rễ màu trắng sau khi bay vào trong không trung lại hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng nhạt chui vào trong miệng Đường Dũng.

Đường Dũng rên lên một tiếng, gương mặt vốn không biểu cảm lúc này nhăn nhó: “Ái… Ai thừa dịp ông đây đang ngủ lại đánh ông một cái…”

“Anh tỉnh rồi, hai ngày nay tôi sợ muốn chết. Nếu như không phải nhờ Tô Mộc thì bây giờ hẳn anh đã vào quỷ môn quan.” Thấy Đường Dũng khôi phục bình thường tôi liền toét miệng cười, sự lo lắng hai ngày nay cũng được giải tỏa.

“Xì, ông đây dù sao cũng là Long Phù, chỉ dựa vào quỷ mà có thể kéo ta từ quỷ môn quan về? Không phải ta nói khoác, vừa rồi ta đi tới quỷ môn quan nhưng họ không dám nhận ta vào…” Đường Dũng sau khi tỉnh dậy trong nháy mắt đã lại mồm mép tép nhảy, chỉ có điều mặc dù sâm tinh trị được nội thương của anh ta nhưng ngoại thương không động chút nào, cho nên toàn thân Đường Dũng vẫn bê bết máu, vừa cử động cái đã đau đến nhăn nhó mặt mày.

“Được rồi, đừng nói nữa. Lần này thật sự là Tô Mộc cùng sâm tinh cứu anh, trên người anh vẫn còn không ít vết thương, phải đi bệnh viện chữa trị. Bây giờ tôi đưa anh tới thôn bên cạnh, một hồi sẽ có xe cứu thương đến đón anh.” Tôi nói.

Nói xong tôi liền bảo Giao tiên cùng tôi đỡ Đường Dũng dậy.
 
Chương 332-2


Nghe tôi nói vậy Đường Dũng mới chú ý anh ta bây giờ không ở trong biệt thự Phùng Đông mà ở trong một huyệt mộ, bốn phía toàn là dấu vết vừa mới chiến đấu, trên người mình cũng đầy vết thương rất nghiêm trọng.

“Ông đây thật sự đã đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Mẹ kiếp, kẻ nào lại dám chiếm thân thể, còn đem ta anh tuấn đẹp trai dày vò đến nông nỗi này… chính ta còn không ra tay với bản thân mình ác như vậy.”

Trong nháy mắt Đường Dũng liền tức giận, vừa lầm bầm đanh đá như dân chợ búa vừa khó khăn cử động, từ trong túi xách của mình lấy ra một bình sứ trắng đưa cho Tô Mộc: “Lão quỷ, anh giúp tôi bôi thuốc toàn thân. Bệnh viện không tin được, với thương thế này của tôi chờ xe cứu thương đến thì mạng tôi cũng chẳng còn, thuốc của tôi còn đáng tin hơn. Mẹ nó, ra tay tàn ác như vậy nếu để cho ta biết là ai thì ta sẽ băm vằm nó ra thành vạn mảnh!”

“Anh cứ nghỉ ngơi cho lành vết thương đi, người chiếm thân thể anh khi nào rảnh rỗi tôi sẽ nói cho anh.” Tôi dở khóc dở cười đưa tay cầm lấy thuốc của Đường Dũng. Vốn trong lòng tôi còn đang rất khó chịu vì Tô Mộc với tôi như gần lại như xa, nhưng không biết tại sao nghe Đường Dũng chửi thể như vậy sự buồn rầu trong lòng tôi nháy mắt tan biến đi rất nhiều.

Tôi cười tươi, nói: “Hay để tôi bôi thuốc cho anh, Tô Mộc vừa rồi cũng bị thương, làm không tiện.”

“Anh càng không tiện!” Đường Dũng đột nhiên kích động, biểu tình trong nháy mắt cũng lộ ra không tự nhiên.

Tôi lần đầu thấy Đường Dũng kích động như vậy, hơn nữa dựa theo tính cách của anh ta thì hẳn rất mong tôi bôi thuốc cho anh ta mới đúng, sao hôm nay lại khác thường như vậy?

“Để anh làm, anh cũng có chuyện muốn nói với cậu ta.” Sau khi cứu người Tô Mộc ở bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên lại mở miệng.

Vừa nói bàn tay thon dài của anh ấy đã chìa trước mặt tôi, chờ tôi đưa thuốc cho anh ấy.

Tôi sửng sốt một chút, không hiểu Tô Mộc có chuyện gì mà lại phải đuổi tôi với Giao tiên đi. Hơn nữa có vẻ quan hệ giữa anh ấy và Đường Dũng tiến triển quá thần tốc, thậm chí bây giờ tôi còn nghi ngờ người kết âm hôn với anh ấy không phải tôi mà là đường dũng, nếu không sao anh ấy và Đường Dũng lại có nhiều bí mật có thể nói như vậy…

Trong lòng tôi có chút không tình nguyện, nhưng cả Tô Mộc cùng Đường Dũng đều khăng khăng như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là đem chai thuốc đặt vào trong tay Tô Mộc, dặn dò anh ấy cẩn thận một chút kẻo làm đau Đường Dũng.

Tô Mộc nghe vậy lông mày không tự chủ nhăn lại, nhìn tôi một cái khiến tôi chột dạ, không nhịn được muốn mở miệng giải thích một chút.

Chẳng qua tôi còn chưa mở miệng thì Tô Mộc đã mỉm cười, nói: “Như vậy rất tốt.”

“Không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng hiểu lầm…” Tôi nói. Mặc dù vừa rồi Tô Mộc không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy có chút ghen.

Trong lòng tôi thầm vui mừng, mặc dù còn đang khó chịu vì thái độ của Tô Mộc nhưng tôi vẫn muốn giải thích.

“Anh không hiểu lầm, như vậy rất tốt.” Tô Mộc cười càng tươi hơn. Vốn tôi còn tưởng anh ấy giận quá hóa cười, nhưng từ trong giọng nói bình thản cùng nụ cười ấm áp kia xem ra anh ấy thật sự không tức giận, ngược lại khiến cho người khác có một cảm giác rất khó tả.

Là anh ấy thấy không có vấn đề gì? Hay là không quan tâm? Hoặc là… có chút vui vẻ cùng yên tâm?

Quá phức tạp, tôi không hiểu được.
 
Chương 332-3


Không đợi tôi hiểu được ý của Tô Mộc thì Giao tiên đã kéo tôi đi vào âm huyệt, ông ta nói Đường Dũng cứ giao cho Tô Mộc là được, thuốc kia của anh ta rất linh nghiệm, cho dù không thể trong nháy mắt chữa lành vết thương thì cũng có thể cầm máu giảm đau, đứng dậy đi lại không thành vấn đề, bảo tôi không cần lo lắng, bây giờ tôi cần lo lắng hẳn là yêu thử túc trực bên linh sàng mới đúng.

Nói tới yêu thử túc trực bên linh sàng, lòng tôi vừa buông lỏng được lại trở nên nôn nóng. Bệnh của Đường Dũng có thể chữa khỏi nhưng thương tích của yêu thử quả thực rất khó khăn, cái này căn bản là vòng tuần hoàn cụt.

“Đúng rồi, ông nói xem sâm tinh có thể cứu được Đường Dũng thì nó có thể cứu được yêu thử túc trực bên linh sàng không? Dẫu sao nó lợi hại như vậy, người có thể cứu mà quỷ cũng có thể cứu, không chừng sẽ cứu được cả yêu?” Tôi bỗng nhiên nảy ra một sáng kiến, hỏi Giao tiên.

Nghe tôi hỏi như vậy lông mi vốn nhăn lại của Giao tiên liền giãn ra, vui vẻ nói: “Sao ta lại có thể quên nhỉ, sâm tinh vốn là cây cỏ, đối với người quỷ yêu đều có tác dụng chữa trị rất tốt, không chừng nó có thể cứu được con chuột kia… Ài? Sâm tinh chạy đâu rồi?”
 
Chương 333


Nghe Giao tiên hỏi tôi mới để ý tới. Vừa rồi sau khi Đường Dũng tỉnh lại thì sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Đường Dũng, căn bản không ai chú ý tới sâm tinh đâu. Tên tiểu nhân sâm tinh kia nhất định là thừa dịp mọi người không chú ý đã lủi đi mất!

Tôi liền nôn nóng, lập tức cũng không để ý xem tình hình của yêu thử túc trực bên linh sàng mà kéo Giao tiên đi bắt sâm tinh. Nó vừa mới chạy không lâu, bằng tốc độ của Giao tiên hẳn có thể đuổi kịp.

“Dương Dương ngốc, ngươi thận lo quá hóa loạn, có Đường Dũng ở đây ngươi còn sợ không tìm được sâm tinh sao. Bây giờ chúng ta cứ ngồi chờ ở đây, chờ tiểu tử Đường Dũng kia bôi xong thuốc chúng ta sẽ bảo cậu ta lần nữa gọi sâm tinh tới.” Giao tiên nói.

Lúc này tôi mới xoa gái một cái, thật đúng lo lắng quá nên bị loạn, vừa rồi mới gọi được sâm tinh đến bây giờ lại quên mất cả chuyện đơn giản như vậy.

Tôi cũng không còn nôn nóng, ngồi ở bên cạnh Giao tiên chờ Đường Dũng cùng Tô Mộc đi vào.

Chừng hai mươi phút sau, vết thương trên người Đường Dũng cuối cùng đã xử lý xong, toàn thân anh ta bị quấn vải trắng như xác ướp, thân thể cứng ngắc đi từ trên đại sảnh xuống.

Tôi thấy anh ta đi tới liền đứng dậy nghênh đón, vừa liếc mắt nhìn vết thương vừa hỏi thăm anh ta bây giờ cảm thấy thế nào, có đỡ hơn chút nào không?

“Đúng là người thân, bằng hữu cũng không bằng được vợ. Dương Dương nhà ta chính là biết thương chồng, em lo lắng cho anh như vậy anh cũng không biết nên bù đắp thế nào. Em yên tâm Dương Dương, anh không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi chừng tuần lễ liền khỏe mạnh. Em yên tâm, chờ anh bình phục tốt là sẽ lại đẹp trai như trước kia…”

Lại bắt đầu… Không đợi Đường Dũng ba hoa xong tôi đã không nhịn được, ngắt lời anh ta: “Sao chỉ có anh tới đây, Tô Mộc đâu?”

“Anh ta đi rồi.” Đường Dũng nói.

Đi?

Trái tim tôi thắt lại, mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm tư. Quả thật sợ điều gì sẽ gặp điều đó, anh ấy thật sự cứ như vậy mà đi, ngay cả từ biệt tôi cũng không muốn.
 
Chương 333-2


Tôi nhất thời trầm mặc, không khí trong nháy mắt có chút lúng túng.

“Chuyện đó, Dương Dương… Mặc dù Tô Mộc đi nhưng anh vẫn còn ở đây kia mà. Không sao, anh sẽ bảo vệ cho em, quyết không để cho Yêu Thần chó má gì kia tới gây chuyện với em!” Đường Dũng phẫn hận nói.

Mặt anh ta đầy vẻ chân thành, xem ra vừa rồi khi bôi thuốc Tô Mộc đã đem chuyện Yêu Thần chiếm thân thể anh ta nói cho anh ta biết.

“Anh ấy đã nói gì với anh?” Tôi hỏi.

Trong lòng tôi có chút mong đợi Tô Mộc nhờ Đường Dũng chuyển lời gì đó cho tôi.

Nghe tôi hỏi, mặt Đường Dũng đột nhiên lộ vẻ ngưng trọng, nhìn tôi đầy thâm trầm giống như có chuyện trọng đại gì phải nói cho tôi.

Tôi liền bị căng thẳng theo, không tự chủ được ngay cả thở cũng rất khẽ, rất sợ nghe không rõ lời anh ta, chờ anh ta mở miệng.

“Nói một số chuyện đàn ông với nhau thôi. Anh ta còn nói anh ta không bằng anh, sau này liền nhờ anh chăm sóc bảo vệ cho em nhiều hơn. Ài, trách sao được khi anh quá đẹp trai, ngay cả tình địch cũng phải cảm phục chủ động rút lui, anh còn có thể nói gì…”

“Đường Dũng!” Không đợi Đường Dũng nói xong tôi gọi một tiếng.

Lúc này tôi thật sự tức giận, vừa rồi tôi còn nghiêm túc như vậy muốn biết Tô Mộc đã giao phó gì cho anh ta, kết quả anh ta vẫn cà chớn như vậy.

Tôi gọi xong, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nhìn anh ta, không nói lời nào cũng không cười.

Đường Dũng lúc này mới ý thức được tôi đang tức giận, mặt đang cười tươi liền cứng đờ, có chút lúng túng.

Chốc lát sau anh ta mới miễn cưỡng cười lấy lòng, nói: “Anh quả thực không nói bậy. Vừa rồi lão quỷ là cùng anh nói chuyện hạ gã Yêu Thần đã chiếm thân thể anh. Anh ta nói thực lực Yêu Thần rất cao, ai cũng không đối phó được, chỉ có thân thể em kiếp trước mới có thể mượn thực lực kiếp trước của em đánh bại được yêu thần, bảo anh giúp em lấy thân thể kiếp trước ra. Theo anh thấy, lão quỷ này đã đề cao người khác và tự diệt uy phong của mình, anh ta đánh không lại Yêu Thần, có biết anh cũng đánh không lại?” (Sant: Đoạn này tối nghĩa mình nghĩ hoài cũng không hiểu -_-)

“Có điều chuyện giúp em tìm thân thể kiếp trước thì không thể chậm trễ. Dẫu sao họa là do anh gây ra, nếu không phải anh tiện tay lấy bông hoa phong ấn Yêu Thần kia ra thì em cũng sẽ không để hắn thoát ra đúng không. Lần nữa phong ấn lại hắn nhất định là phải làm, nếu như có thể lần này chúng ta sẽ thuận tiện giết chết hắn luôn.” Đường Dũng cười nói.
 
Chương 333-3


Mặc dù toàn thân anh ta đều bôi thuốc nhưng trên mặt vẫn còn chút vết thương nhỏ, khi anh ta cười liền tác động vào vết thương khiến mặt nhăn lại đau đớn trông là lạ.

Lời này của anh ta nghe vào còn thấy có lý, hẳn cũng không lừa gạt tôi nữa.

Tôi liền đem phỏng đoán sâm tinh có thể cứu được yêu thử túc trực bên linh sàng nói cho Đường Dũng.

Đường Dũng đáp ứng hết sức thoải mái, dẫu sao trên người anh ta có sẵn máu, muốn rút ra một chút cũng không phải là chuyện lớn, anh ta gọi Giao tiên một câu, bảo Giao tiên giúp đọc lời nguyền huyết khế, bây giờ miệng anh ta còn đau đọc không chuẩn xác…

Chuyện về sau liền dễ nói, Giao tiên lấy máu của Đường Dũng, dựa theo nghi thức vừa rồi Tô Mộc làm thực hiện lại một lần nữa, có điều thực lực của Giao tiên so với Tô Mộc thì mạnh hơn quá nhiều, chỉ vài giây sau sâm tinh đã bị Giao tiên tóm chặt từ trong lòng đất.

Chỉ là lần này sâm tinh không còn dễ nói chuyện như lần trước, biết người mình cứu không phải là Đường Dũng khiến nó trở mặt, nói nó cùng con chuột mập này không có huyết khế, không có nghĩa vụ phải cứu.

Nếu như muốn nó cứu cũng không phải không được, nhưng nó có một điều kiện, chính là giải trừ huyết khế giữa nó và Đường Dũng, Đường Dũng cần nó quá nhiều, nếu tiếp tục như vậy thì những sợi rễ nó tu luyện ba trăm năm mới có không bao lâu sẽ bị trụi sạch.

Đường Dũng nghe thấy yêu cầu này liền tức giận, muốn xông tới liều mạng với sâm tinh. Nhưng bây giờ toàn thân anh ta giống như xác ướp, sao còn có thể là đối thủ của sâm tinh, nếu không có Giao tiên ở đây thì e rằng ngay cả bóng dáng của sâm tinh anh ta cũng không kịp thấy.

Cuối cùng quả thực không còn biện pháp nào khác, Đường Dũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý với yêu cầu của sâm tinh, chỉ cần có thể cứu được yêu thử túc trực bên linh sàng thì sau này sâm tinh cùng Đường Dũng sẽ không còn dây mơ rễ má.

Đây chính là kết quả mà sâm tinh mong muốn, nó sợ Đường Dũng sau khi xong chuyện sẽ nuốt lời nên liền bảo tôi cùng Giao tiên lấy yêu hạch ra làm chứng. Sau khi ổn thỏa sâm tính mới rút ra một sợi rễ, dùng phương pháp cứu Đường Dũng để cứu chữa cho yêu thử túc trực bên linh sàng.

Toàn bộ quá trình tôi vẫn thấy hết sức lo lắng, sợ đến bước cuối cùng lại xuất hiện điều gì bất ngờ.

Cũng may trời cao phù hộ, sau khi rễ sâm tinh hóa thành luồng sáng trắng bay vào trong cơ thể yêu thử túc trực bên linh sàng, yêu thử rất nhanh đã hơi tỉnh lại.

Nó nhìn thấy tôi vẫn rất vui mừng, hướng về phía tôi kêu chít chít hai tiếng, mặc dù khí tức vẫn còn chưa ổn định nhưng trong giọng có thể nhận ra bây giờ nó đã tốt hơn rất nhiều.

Trong lúc nội thương của yêu thử túc trực bên linh sàng lành lại, Giao tiên nhanh chóng huy động yêu khí toàn thân hội tụ lại thành một sợi dây xanh thẫm rót vào trong cơ thể yêu thử túc trực bên linh sàng.

Có yêu khí hỗ trợ, thân thể yêu thử túc trực bên linh sàng nhanh chóng phát sinh biến hóa, mới vừa rồi nó còn uể oải như khí cầu xì hơi bây giờ đã lần nữa đầy đặn, ngay cả lông cùng mềm mượt hơn rất nhiều.

“Chít chít!”
 
Chương 334


Một tiếng kêu trong trẻo vang lên khiến tinh thần tôi cùng Giao tiên chấn động!

Có thể thấy được bằng mắt thường những vết thương trên người yêu thử túc trực bên linh sàng đang khép lại rất nhanh, yêu khí xung quanh cơ thể cũng ngày càng nồng đậm.

“Con bà nó, Giao tiên đại nhân ngài mà có thể cho tôi tẩm bổ bằng yêu khí như vậy thì tốt quá, vừa rồi bị thương rõ ràng còn nặng hơn tôi vậy mà bây giờ đã có thể đứng lên!” Đường Dũng đơ mặt ra, nhìn chằm chằm yêu thử túc trực bên linh sàng đầy hâm mộ.

Tôi vô cùng mừng rỡ, vốn ý tưởng dùng sâm tinh để chữa trị cho yêu thử túc trực bên linh sàng chỉ là trong phút đột phát, tôi cũng không dám chắc phương pháp này sẽ có tác dụng, ai ngờ hiệu quả lại tốt như vậy. Trong một cái chớp mắt, vừa rồi yêu thử túc trực bên linh sàng còn thoi thóp sắp chết mà bây giờ đã sống lại khỏe mạnh, đơn giản là cải từ hồi sinh!

Tôi đã sớm không chờ nổi, đợi yêu toàn bộ vết thương trên người yêu thử túc trực bên linh sàng khép lại xong tôi liền đi nhanh tới trước mặt nó, giơ tay lên sờ bụng bự của nó, hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Vết thương trên người còn đau không?”

“Chít chít…” Yêu thử túc trực bên linh sàng lại lần nữa kêu lên hai tiếng, lần này âm thanh rõ ràng so với vừa rồi càng nhẹ nhàng trong trẻo hơn một chút, hơn nữa còn tràn đầy sức sống!

Không cần tôi tiếp tục hỏi thăm, Giao tiên ở bên cạnh đã ha ha cười lớn, nói không cần hỏi nữa, chỉ nhìn trạng thái yêu khí của yêu thử cũng biến hiện tại tình trạng thân thể nó rất khỏe mạnh, tùy thời đều có thể mở ra quan tài băng.

Nếu thân thể yêu thử túc trực bên linh sàng đã không sao thì chuyện mở quan tài đã không còn gì để nói, tôi hỏi yêu thử túc trực bên linh sàng bây giờ có thể mở quan tài không?

Vốn cho rằng yêu thử túc trực bên linh sàng sẽ không từ chối tôi, ai ngờ mới vừa rồi yêu thử túc trực bên linh sàng vừa nghe được mấy chữ ‘mở quan tài’ thì vẻ mặt đột nhiên lại bối rối, đầu lắc lia lịa, gấp gáp kêu lớn hết sức chói tai.

Tôi không hiểu, quay đầu nhìn về phía Giao tiên hỏi: “Đây là thế nào? Sao lại đột nhiên có biến cố?”

“Ta nào biết, yêu thử túc trực bên linh sàng cũng không phải là ta nuôi.” Giao tiên cũng mặt đầy khó hiểu, tiến tới đi quanh yêu thử túc trực bên linh sàng vài vòng cũng không thấy được điều gì.

Tôi liền nôn nóng: “Không phải ông có thể cảm ứng được tâm tư người khác sao, nó nghĩ gì ông lại không biết?”

“Ta chỉ có thể cảm ứng ngươi, huống chi nó cũng không phải là người, chuyện cảm ứng được tâm tư của nó có lẽ phải hỏi ngươi mới đúng.” Giao tiên liếc mắt nói.
 
Chương 334-2


Bây giờ ông ta cũng rất tù mù, còn Đường Dũng thì không phải nói, anh ta cùng yêu thử túc trực bên linh sàng căn bản cũng không quen biết, huống chi trên người anh ta còn đang bị thương, liền đứng ở nơi xa xa nhìn.

Bây giờ có thể trông cậy vào cũng chỉ có tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh lại, thử tìm cách liên lạc với yêu thử túc trực bên linh sàng như Giao tiên nói.

Tình hình bây giờ là, yêu thử túc trực bên linh sàng rõ ràng có thể nghe hiểu được tôi nói gì nhưng tôi hoàn toàn không hiểu suy nghĩ hay ý tứ của nó. Cũng may trước kia tôi cũng đã nuôi thú cưng, mặc dù không thể rõ ràng được tâm tư của nó nhưng nhìn vẻ mặt cũng có thể đoán được phần nào.

Hẳn nó vẫn còn sợ hãi vì bị thương cho nên đối với việc mở quan tài nó mới kháng cự như vậy, cũng không chừng Tô Mộc làm bị thương nó chính là vì muốn nó mở quan tài băng ra.

Nghĩ tới đây trong lòng tôi đột nhiên quặn lại!

Đang êm đẹp Tô Mộc lại chạy tới làm thương tổn yêu thử túc trực bên linh sàng nhất định có mục đích gì đó, mục đích này mười có tám chín phần sẽ có liên quan tới thân thể trong quan tài băng kia.

Nếu không tôi quả thực không nghĩ ra còn có việc nào khiến yêu thử túc trực bên linh sàng chống lại Tô Mộc, hay lớn hơn là còn có lý do nào nó gây trở ngại cho chủ nhân sau lưng của Tô Mộc và Lâm Yến Nhi. 

Nghĩ tới đây tôi cũng không để ý tới sợ hãi, cầm lấy bàn chân của yêu thử túc trực bên linh sàng, hỏi nó có phải thân thể trong quan tài băng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?!

Nghe tôi hỏi, thân thể yêu thử túc trực bên linh sàng bỗng run lên một cái, lông trên lưng cũng dựng đứng dậy.

Xem phản ứng này của nó mười có tám chín phần tôi đã đoán đúng!

“Mở quan tài!” Tôi nói. Bây giờ toàn bộ hy vọng của tôi đều đặt trên thân thể trong quan tài này, chỉ cần Yêu Thần còn sống thì tôi cùng Đường Dũng và Giao tiên có thể tùy lúc sẽ gặp nguy hiểm, chỉ hắn ta khôi phục thì tùy lúc sẽ có thể quay lại làm tổn thương tôi cùng những người quan trọng với tôi!

Cho nên thân thể trong quan tài này không thể xảy ra chuyện không hay, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi cũng phải biết thân thể đó lúc này như thế nào.
 
Chương 334-3


“Không thấy thân thể đâu.” Tôi nói cứng ngắc.

Mặc dù tôi đã sớm dự liệu thân thể này xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng thế nào tôi cũng không nghĩ nó lại mất tích. Chủ nhân sau lưng Lâm Yến Nhi thật sự muốn đưa tôi vào chỗ chết a!

Giao tiên thấy tâm tình tôi không ổn, lúc này cũng tiến tới, nhìn quan tài băng hai lần, nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng quá nóng vội, dù sao thân thể đó mất tích chứ không bị hủy hoại, chuyện này còn chưa phải kết quả xấu nhất.”

Nói xong ông ta vỗ bả vai tôi một cái, tỏ ý bảo tôi ra ngoài.

Thân thể cũng không còn, tôi nhìn quan tài băng cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là đi theo Giao tiên ra ngoài.

“Chít… chít…” Yêu thử túc trực bên linh sàng thấy tôi đi ra liền kêu lớn bu lại, giọng rất chán chường, hiển nhiên là đang nhận sai với tôi, cầu tôi tha thứ.

“Không sao, chuyện này không trách ngươi.” Khóe miệng tôi miễn cưỡng mỉm cười, an ủi yêu thử túc trực bên linh sàng.

Thấy tôi an ủi, yêu thử túc trực bên linh sàng lại kêu mấy tiếng, thanh âm rõ ràng so với vừa rồi thì vui hơn một chút nhưng vẫn rất nhỏ.

An ủi yêu thử túc trực bên linh sàng xong, chúng tôi tiếp tục ở lại mộ cũng không có ý nghĩa, hơn nữa mặc dù vết thương trên người Đường Dũng đã được bôi thuốc nhưng thương thế quá nhiều, mất quá nhiều máu, vẫn cần đến bệnh viện để theo dõi.

Lâp tức chúng tôi từ giã yêu thử túc trực bên linh sàng, sau đó Giao tiên cõng Đường Dũng đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước bỗng nhiên ống quần tôi bị một bàn tay nhỏ béo mập kéo lại.

Tôi liền quay đầu lại liền thấy kéo tôi lại lại là sâm tinh.

“Ngươi vẫn còn ở đây? Ta cho rằng vừa rồi ngươi đã đi ngay rồi.” Tôi kinh ngạc nói. Dù sao sâm tinh vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, chuyện xong xuôi lập tức liền mất dạng, không nghĩ tới lần này nó lại đợi lâu như vậy.

“Sợi dây đỏ còn trói ta, ta làm sao đi được.” Sâm tinh hướng về tôi nhe răng cười, mặt đầy vẻ lấy lòng, đưa tay chỉ chỉ sợi chỉ đỏ Đường Dũng buộc trên đầu.

“Ta cũng không làm phiền Đường Dũng, dù sao vừa rồi hắn đã đồng ý thả ta đi, ngươi cởi dây đỏ giúp ta…”

“À, cái này cứ cởi là được sao?” Tôi hỏi. Lúc trước Đường Dũng đồng ý cởi bỏ huyết khế cho nó, tôi vốn cho rằng đây là quá trình hết sức phức tạp, không ngờ chỉ cần cởi dây đỏ ra là có thể giải thoát cho sâm tinh.
 
Chương 335


Sâm tinh được tháo sợi chỉ đỏ, lúc này đang vui vẻ khoa chân múa tay, thật giống như đứa con nít vậy.

Tôi nhìn bộ dáng hết sức phấn khởi của sâm tinh không tự chủ cũng mỉm cười theo, hỏi sâm tinh: “Bây giờ thì tốt rồi, huyết khế được hủy bỏ. Tiếp theo ngươi có tính toán gì không? Sẽ trở về rừng Thần Nông sao?”

“Ta sẽ không nói cho ngươi, để cho các ngươi biết lại đi bắt ta sao, hừ…” Sâm tinh liền liếc mắt, mặt đầy vẻ cẩn thận.

Xem bộ dáng của nó thế kia chín mươi chín phần trăm là sẽ về rừng Thần Nông rồi, tôi cười một tiếng, đang muốn nói lời từ biệt thì sâm tinh đã khoan một cái chui xuống đất, chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.



Thật đúng là bản tính khó dời, không còn trói buộc ngay cả một câu chào nó cũng không nói.

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, bước nhanh đuổi theo Giao tiên.

Vốn chúng tôi mang theo Đường Dũng là có thể rời đi, nhưng đi tới trước mộ mới phát hiện trưởng thôn cùng Lại Cửu vẫn còn nằm sõng soài trên mặt đất, còn chưa tỉnh lại.

Cũng may bọn họ chẳng qua là bị cơn lốc của tổ tiên Tô gia khiến cho ngất đi, trên người không có bất kỳ vết thương gì, thứ duy nhất không ổn định chính là hồn phách bị chấn động có chút không yên. 

Giao tiên nói chuyện này cũng không cần chữa trị, một lúc sau là tự có thể tỉnh lại. Chỉ là sau khi tỉnh lại có thể sẽ để lại một ít di chứng, nói ví dụ như mất trí nhớ ngắn hạn, hoặc là chóng mặt buồn nôn, nghiêm trọng hơn có thể méo mồm méo miệng…

Những chuyện này mỗi người sẽ bị khác nhau, có điều chỉ cần ba ngày sau phần lớn đều sẽ tốt, cũng không cần chú ý nhiều.

Chẳng qua bây giờ Giao tiên đang cõng Đường Dũng, quả thật không thể mang thêm trưởng thôn cùng Lại Cửu.

Hai bọn họ đều là đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên tôi cũng không cõng nổi, làm sao đem họ về được cũng là vấn đề.

Cuối cùng vẫn là Đường Dũng tìm ra cách, bảo tôi lấy trong túi xách của anh ta hai cây hương chiêu hồn rồi đốt.
 
Chương 335-2


Hương này như cái tên, dùng để chiêu hồn. Nơi đây là âm huyệt, quanh quẩn chu vi mười dặm rất nhiều cô hồn dã quỷ, vì vậy rất dễ tìm, chỉ cần đốt hương chiêu hồn là hồn phách tự nhiên sẽ hiện thân.

Nhưng hôm nay hết sức khác thường, sau khi tôi đốt hương liền chú ý quan sát xung quanh. Đến khi hương chiêu hồn cũng đã cháy hết mà vẫn không có hồn phách xuất hiện, toàn bộ mộ huyệt vẫn sạch sẽ trống không.

Tôi không hiểu, hỏi Đường Dũng có phải hương của anh ta đã mất linh nghiệm, nếu không làm sao hương đã cháy hết vẫn không có hồn phách nào hiện thân.

Thấy tôi dám nghi ngờ, Đường Dũng liền nóng nảy, nói đừng có nói là mất linh, hương của anh ta đã đốt liền có thể gọi được cả quỷ nước đến, huống chi đây chỉ là mộ huyệt, kế cận phải có nhiều quỷ mới đúng, bây giờ một con cũng không chiêu được thì nhất định mộ huyệt này có vấn đề.

Đường Dũng khẳng định như vậy tôi cũng không có biện pháp nào hết, đang rầu rĩ xem đem trưởng thôn còn Lại Cửu ra kiểu gì thì đột nhiên Giao tiên vỗ đùi: “Sao lại có thể quên mất, ta biết tại sao nơi này không chiêu được quỷ rồi. Mới vừa rồi một hồn tích xuất hiện ở nơi này, chỉ có Tô Mộc ngu ngốc liệu mạng mới chủ động sáp tới gần, quỷ khác đã sớm chạy càng xa càng tốt, còn ai dám tới? Có lẽ phải hai năm nữa cô hồn cũng không dám bén mảng tới đây.”

Nói xong Giao tiên lại nói: “Nếu quỷ vật bình thường không gọi được vậy thì bây giờ chỉ có thể dựa vào quỷ yêu. Dương Dương, ngươi đem đỡ Đường Dũng lên trước đi, ta đi tìm hai quỷ yêu tới hỗ trợ.”

Tôi đáp một tiếng, cẩn thận đỡ Đường Dũng từ trên vai Giao tiên xuống, vừa đỡ Đường Dũng đi ra ngoài vừa hỏi Giao tiên những quỷ yêu kia sẽ nghe lời ông ta sao. Dẫu sao lúc vừa mới tới ông ta còn cùng quỷ yêu suýt chút nữa đánh một trận, bây giờ Giao tiên lại phải chủ động đi tìm bọn họ, nếu như một hồi lại đánh nhau thì mất nhiều hơn được.

Nghe tôi hỏi mặt Giao tiên vạch ra một tia kẻ cả, nói những quỷ yêu này vừa rồi có có lẽ là bị người khống chế cho nên bọn chúng mới không muốn sống dám đối đầu với đại yêu cửu hạch cực phẩm là ông ta, hiện bọn chúng đã khôi phục lý trí sẽ chỉ muốn cách xa Giao tiên, còn ai dám chủ động gây chuyện. Không có chuyện gì, chỉ là đỡ hai người đi ra ngoài mà thôi, đối với ông ta đây chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm ông ta sẽ đi hai chuyến là có thể giải quyết.

Ông ta nói có lý, tôi cũng lời hỏi han thêm chi tiết, đỡ Đường Dũng đi ra ngoài trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top