Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 335-3


Bây giờ toàn thân Đường Dũng đã bị quấn vải, thân thể cùng tứ chi đều cứng ngắc, chỉ còn một cái đầu không sao đang đặt lên cổ tôi, cho dù như vậy anh ta cũng không nhàn rỗi mà nghiêng đầu cười nói: “Dương Dương, em đừng lo lắng, anh sẽ giúp em tìm thân thể kiếm trước trở về, hơn nữa sau này anh sẽ bảo vệ cho em, chỉ cần Yêu Thần chó má gì kia dám ra đây anh sẽ xé hắn thành ngàn mảnh vụn trong nháy mắt!”

“Anh cứ bảo vệ tốt cho mình trước rồi nói, chớ lúc nào lại bị Yêu Thần chiếm thân xác cũng không biết, chúng tôi lại phải nghĩ biện pháp cứu anh.” Tôi liền liếc mắt nói.

Nhắc tới chuyện bị Yêu Thần chiếm thân thể, Đường Dũng lại một trận hùng hùng hổ hổ. Sau khi tôi đỡ anh ta lên trên mặt đất liền ngồi ở một bên chờ Giao tiên đi lên.

Giao tiên hành động tương đối nhanh, dường như chỉ sau vài câu nói chuyện đã thấy ông ta mang Lại Cửu cùng trưởng thôn đi lên. Lúc này cả Lại Cửu dùng trưởng thôn đều vẫn nhắm mắt, tư thế đi rất quái dị, hiển nhiên đang bị nhập vào.

Lúc này tôi mới nhớ ra, hỏi Giao tiên vừa rồi khi chúng tôi ở trong mộ có phải hơn ba trăm quỷ yêu kia cũng đang ở trong mộ, chỉ là núp ở một nơi không dễ thấy quan sát chúng tôi?

Giao tiên nghe vậy xua tay, miệng cười khổ, nói: “Làm sao có thể? Vốn ta còn đang thấy kỳ quái, rõ ràng ta không làm gì cả sao có thể khiến quỷ yêu phía dưới lại rút lui. Bây giờ nghĩ lại mới hiểu, nhất định là lúc ấy tổ tiên Tô gia sắp đến, quỷ yêu phía dưới cảm giác được tích khí đến gần mới bỗng nhiên rút lui. Vừa rồi ta gọi quỷ yêu đi ra, toàn bộ trong mộ cũng chỉ còn vài ba hồn phách yêu chưa hoàn toàn biến thành quỷ, những con khác đều đã chạy sạch sẽ. Cũng may còn có mấy hồn phách này lưu lại,nếu không thật đúng hai người này ta sẽ phải từng bước mang lên.”

Nói xong Giao tiên lại cười khổ một cái, có thể thấy được ông ta rất hâm mộ thực lực của tổ tiên Tô gia, nhưng giống có một con sông rộng đứng chắn trước mặt, ông ta cũng chỉ có thể hâm mộ đưa mắt nhìn.

Nói xong chúng tôi không trì hoãn nữa. Sau khi đem trưởng thôn cùng Lại Cửu về lại thôn kia, chúng tôi liền mang Đường Dũng đi thẳng tới bệnh viện Lạc Dương.

Bác sĩ cấp cứu trong bệnh viện thấy Đường Dũng liền sợ hết hồn, nói anh ta bị thương nặng như vậy, còn mất máu quá nhiều, có thể sống tới bây giờ đã không dễ, vậy mà tinh thần còn tốt như vậy.

Sau một loạt bài kiểm tra cũng đã đến buổi tối, tôi mệt mỏi buồn nôn, ngay cả tâm tư ăn uống cũng không có. Sau khi chuẩn bị tốt cho Đường Dũng xong tôi liền nằm lên giường bệnh bên cạnh ngủ.

Hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện. Đường Dũng cùng Giao tiên nói chuyện phiếm, hai người nói khí thế ngất trời, tôi vẫn giả vờ ngủ, cũng không mở mắt, thầm nghe trộm xem bọn họ nói gì.

“Lần này lão già kia quyết định như vậy e rằng thật sự không đếm xỉa đến, nói thật trong lòng tôi còn bội phục anh ta, ngay cả loại lựa chọn này cũng có thể làm được. Nếu như là tôi, quản gì tới đạo nghĩa tình nghĩa, dám khi dễ ông đây thì ông sẽ liều mạng lấy mạng đổi mạng cũng không thể để đối phương thoát được.” Đường Dũng nói.

“Đáng tiếc cậu ta không phải ngươi.” Giao tiên nói.

“Tôi làm sao? Tôi so với lão già kia cũng đâu có kém bao nhiêu, trừ da tôi đen hơn ra thì có điểm nào tôi không bằng hắn?” Đường Dũng không phục. Nghe giọng điệu này, ‘lão già’ trong miệng Đường Dũng là ám chỉ Tô Mộc. Nhưng Tô Mộc có chuyện gì?

Cái gì mà không đếm xỉa đến?
 
Chương 336


Chuyện liên quan đến Tô Mộc tôi liền thấy căng thẳng trong lòng, nghiêm túc chăm chú lắng nghe.

Nhưng giọng Đường Dũng chợt nhỏ xuống giống như nhận ra tôi đã tỉnh hoặc sợ quấy rầy tôi, tiến tới ghé sát tai Giao tiên nói thầm.

Cho dù tôi vểnh tai, đem toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào thính lực cũng chỉ mơ hồ nghe được mấy từ gì mà ‘phản bội’, ‘chuyển thế’ mơ hồ.

Tô Mộc phản bội sau lưng chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì tôi biết, nhưng cái từ ‘chuyển thế’ này có chút kỳ quái, ai muốn chuyển thế?

Hay là nói, ai chuyển thể thành ai?

Tôi nghe cứ thấy mơ mơ hồ hồ.

Đường Dũng cùng Giao tiên rỉ tai mấy câu, sau đó giọng lại lớn trở lại, có điều lần nữa nói chuyện thì nội dung đã thay đổi, không còn liên quan tới Tô Mộc nữa mà chỉ trò chuyện lát nữa ăn gì. Đường Dũng đòi ăn pizza còn Giao tiên lại kiên định muốn ăn gà, gà nướng, hơn nữa muốn ăn ba con.

Hai người bọn họ tranh luận muốn ăn gì không nghỉ, thật vất vả mới thương lượng xong mua những gì, sau đó hai người bọn họ lại tranh luận xem ai là người nên đi mua.

Từ sau khi Đường Dũng thân thiết với Giao tiên, sự kính sợ của anh ta dành cho Giao tiên cũng không còn, luôn luôn tranh cãi với Giao tiên. Tôi nghe tới nhức đầu, cái chính nghe hai người bọn họ nói chuyện lại cảm thấy có chút đói. Hai gã này chẳng lẽ không biết trên thế giới có một loại phục vụ gọi là giao đồ ăn sao?!

“Đường Dũng…” Quả thực nghe không nổi nữa, tôi gọi Đường Dũng một tiếng.

Đường Dũng nghe tôi gọi liền hơi giật mình, cố gắng di chuyển thân hình cứng ngắc tới mép giường của tôi, nhìn tôi cười nói: “Dương Dương em tỉnh rồi? Có đói bụng không? Có muốn ăn pizza không?”

“Tôi muốn ăn gà nướng.” Tôi mở mắt ra, cố ý nói.

Đường Dũng nghe vậy mặt liền xụ xuống, rầu rĩ nói: “Cả ngày hôm qua em còn chưa ăn cơm, đói lâu như vậy không thể ăn loại đồ ăn nhiều dầu mỡ như gà nướng. Hay là ăn pizza đi, rất tốt cho da.”

Khá lắm đồ quỷ…

Nhìn bộ dáng vô sỉ của Đường Dũng tôi thầm mắng trong lòng.

Giao tiên nghe vậy cũng vội vàng nói pizza không có rau cải rất thiếu dinh dưỡng, blah blah… Hai người ngay sau đó lại cãi vã ồn ào, đến cuối cùng hai người thống nhất kết quả lại là để tôi ăn cháo trắng, pizza hay gà nướng đều không thích hợp.
 
Chương 336-2


Được, cháo trắng thì cháo trắng, chỉ cần hai bọn họ có thể yên tĩnh thì tôi ăn gì cũng không thành vấn đề. Có điều tôi yêu cầu bọn họ cũng phải ăn cháo trắng giống tôi, nếu không tôi sẽ cướp đồ ăn của bọn họ.

Sắc mặt hai bọn họ trầm xuống, có điều lời này tôi nói ra bọn họ cũng không phản bác gì nữa, chỉ gật đầu một cái.

Tôi lấy điện thoại ra đặt đồ ăn gần đây, sau nhân viên ship bên ngoài mang đến ba chúng tôi không nói gì, vùi đầu vào ăn.

Sau khi no bụng tôi lại thấy buồn ngủ, những ngày qua luôn đi lại bên ngoài tôi vừa mệt vừa sợ, bây giờ có một chiếc giường để tôi thoải mái nằm xuống tôi liền có cảm giác vẫn luôn không ngủ đủ.

Liên tiếp ngủ cả buổi chiều, đến khi tôi tỉnh lại trời đã tối đen.

Bác sĩ bảo để Đường Dũng ở lại bệnh viện theo dõi nửa tháng, nói chờ anh ta khôi phục tốt hơn một chút mới nói chuyện xuất viện.

Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, ví như Yêu Thần cùng Lâm Yến Nhi không đến gây phiền phức cho tôi thì tôi có thể ở chỗ này chăm sóc Đường Dũng nghỉ ngơi suốt nửa tháng.

Trước kia tôi luôn không rảnh rỗi, cảm thấy chỉ quanh quẩn trong phòng quả thật nhàm chán muốn chết, bây giờ cảm thụ một chút lại thấy có được sự yên bình hiếm có như này hết sức trân quý. Nếu như nơi này có thêm Tô Mộc thì quả thật hoàn mỹ, để tôi ở trong phòng cả đời tôi cũng nguyện ý.

Nghĩ đến chuyện ban ngày Đường Dũng cùng Giao tiên nói tôi liền tỉnh dậy, đi bộ đến bên cạnh Đường Dũng, cẩn thận chăm sóc cho anh ta để lấy lòng, còn lấy khăn ấm lau chân lau tay cho anh ta, vừa lau vừa hỏi: “Đường Dũng, hôm qua khi Tô Mộc bôi thuốc cho anh có phải đã nói gì đó với anh? Rốt cuộc bây giờ anh ấy thế nào, sao đang êm đẹp lại bị người khác khống chế? Anh có biết anh ấy có cái đuôi gì bị người khác nắm trong tay không?”

“Chuyện lão quỷ anh đâu biết, anh với anh ta cũng không thân.” Đường Dũng nói thẳng.

Tôi ghét nhất anh ta mở mắt nói mò*, nhưng anh ta nói vậy chứng tỏ anh ta nhất định đang chột dạ.

(mở mắt nói mò: biết rõ còn cố tình nói linh tinh # nhắm mắt nói mò: không biết lại cứ nói linh tinh)

Tôi liền cười hê hê, tay lau càng cẩn thận, sau đó lại còn nhẹ nhàng xoa bóp cho anh ta, nói: “Trêu anh thôi, hôm nay những gì anh nói với Giao tiên tôi đều nghe được. Nhân lúc Giao tiên còn không ở đây anh hãy nói lại với tôi một lần nữa. Tô Mộc làm sao không đếm xỉa đến? Anh ấy chọc tới người nào?”

“Em…” Mặt Đường Dũng biến sắc, trên mặt hiện lên chút hoảng hốt, không nghĩ tôi lại nghe được.
 
Chương 336-3


Bất quá vẻ bối rối chỉ lóe lên, sau đó anh đã bình tĩnh, nói: "Kỳ thật cũng không có gì, cũng là bởi vì Lâm Yến Nhi, chủ tử của lão quỷ em cũng biết, chính là chủ nhân của Lâm Yến Nhi, lão quỷ có vẻ như lớn lên từ nhỏ cùng Lâm Yến Nhi, hai người như thanh mai trúc mã, nếu như không phải Lâm Yến Nhi tính kế nhà họ Tô khiến nhà họ Tô cả sụp đổ, lão quỷ và Lâm Yến Nhi cũng sẽ không kết cừu oán."

Đường Dũng nói đến đây dừng một chút, nhìn tôi một chút, xác nhận vẻ mặt trên mặt tôi như bình thường, mới tiếp tục nói: "Về sau hai người bọn họ chia tay, thành kẻ địch, bất quá mặc dù Lâm Yến Nhi hại thảm nhà họ Tô, lại vẫn si tình với lão quỷ, một mực không thể làm hại anh ta, còn vụng trộm tẩm bổ chi thi thể lão quỷ, không phải thì em cho rằng lão quỷ ngủ say dưới đất hơn một trăm năm là có thể có thực lực bây giờ sao? Đều là vì Lâm Yến Nhi nhúng tay vào, cô ta đem hai người hồn phách nối liền một chỗ, hồn phách cùng sống cùng chết, tu vi cũng cùng tăng, cho nên Lâm Yến Nhi và lão quỷ đều là lệ quỷ, hai người bọn họ chạm trán mấy lần, cũng không chịu giết chết đối phương, là vì điều này."

"Hồn phách cùng sống cùng chết? Ý của anh là, mặc kệ trong hai người bọn họ dù ai hồn phách tiêu tán, một người khác cũng sẽ hồn phi phách tán theo? Thật hay giả? sao anh biết được?" Tôi khiếp sợ há to mồm, không nghĩ tới Tô Mộc và Lâm Yến Nhi còn có loại quan hệ này.

Trách không được nhiều lần tôi đánh lén Lâm Yến Nhi, Tô Mộc đều sẽ ngăn cản tôi, nhất là lần trước ở Long mạch, mắt thấy liền muốn đắc thủ, Tô Mộc lại không để ý sống chết cứu cô ta!

Thì ra là nguyên nhân này!

Cho nên Tô Mộc cứu cô ta chẳng qua là sợ cô ta liên lụy đến mình, không phải vì nhớ tình cũ với Lâm Yến Nhi?

Nghĩ đến đây, trong lòng ta dễ chịu một chút, tảng đá ứ nghẹn trong tim đã buông rơi, chỉ là việc hồn phách cùng sống chết này... hơi lãng mạn chết đi được, Tô Mộc vậy mà lại buộc chặt hồn phách một chỗ với Lâm Yến Nhi,hiểu ra việc này khiến tôi vui, cũng đồng thời thấy ghen tị

Nếu như có thể, hồn phách của tôi và Tô Mộc buộc chặt cùng một chỗ, cứ như vậy, tôi và Tô Mộc có thể đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ, dù là có một ngày phải hồn phi phách tán với anh, tôi cũng cam tâm tình nguyện...
 
Chương 337


“Đại khái chuyện chính là như vậy. Còn việc tại sao lão quỷ lại bị chủ nhân của Lâm Yến Nhi khống chế thì anh không rõ lắm, chỉ biết lần này anh ta đi ra cứu anh là đã trái lệnh của chủ nhân Lâm Yến Nhi, khi trở về nhất định là không tốt.” Đường Dũng thở dài nói.

Nghe anh ta nói vậy tôi cũng liền thấy lo lắng, sợ Tô Mộc trở về sẽ phải chịu trừng phạt, hơn nữa lần này Tô Mộc xuất hiện có mục đích là trộm thân thể kiếp trước của tôi đi, anh ấy sẽ mang thân thể tôi đi đâu?

Đang suy nghĩ thì Giao tiên cầm một đống giấy trong tay trở lại, vừa vào phòng bệnh đã la hét phiền toái, nói người hiện đại sức khỏe quá kém, trong bệnh viện có quá nhiều người bệnh, ông ta đường đường là đại yêu cửu hạch mà lại phải xếp sau mông người khác để nộp tiền, nói ra thật mất mặt!

Vừa lầm bầm mặt Giao tiên đầy oán khí đi về phía Đường Dũng, đem tờ hóa đơn trong tay ném vào người Đường Dũng, tức giận nói: “Còn phải ở thêm bảy tám ngày nữa. Rõ ràng đã không chết được đại phu còn không chịu để ngươi rời đi. Hắc điếm! Nơi này nhất định là hắc điếm!”

“Là không chết được nhưng vết thương toàn thân còn chưa khép lại mà…” Đường Dũng thấy mặt Giao tiên đen lại, chỉ có thể cười nói.

Bây giờ Đường Dũng bị thương, tôi cũng bởi vì mệt nhọc quá độ cần nghỉ ngơi, trong ba người chỉ còn Giao tiên là khỏe mạnh tỉnh táo. Chờ ông ta càm ràm xong tôi liền cười híp mắt vẫy vẫy tay với Giao tiên, hỏi ông ta có nguyện ý đi ra ngoài một chuyến nữa mua chút đồ ăn cho chúng tôi.

Giao tiên liền từ chối, đặt mông ngồi ở ghế salon bên cạnh, nói: “Dương Dương thúi, ngươi đừng tưởng Giao tiên ta lớn tuổi mà không hiểu gì về thời nay, không phải có dịch vụ giao hàng sao, muốn ăn gì gọi người khác giao tới là được, sao còn bảo ông đây tự mình đi mua? Ông đây dù sao cũng là muốn trở thành rồng thực sự, sao có thể ngày ngày làm chân tiểu nhị chạy việc cho các ngươi?”

“Giao hàng không phải sẽ tốn thêm tiền sao, hơn nữa ông chỉ bay đi bay về là được, mua được nhiều cũng đỡ cho nhân viên giao hàng khổ cực chạy xe tới…” Tôi cười nói.

Đang nói đột nhiên lòng tôi thắt lại, thật giống như đã có chuyện gì đó phát sinh.

Sắc mặt Giao tiên cũng đột nhiên trở nên căng thẳng, nhanh chóng nhìn chúng tôi một cái, ra hiệu cho chúng tôi yên lặng còn ông ta rón rén đi tới cửa, lặng lẽ núp một bên.

Cộc cộc!

Hai tiếng gõ cửa nặng nề bất ngờ vang lên.

Không biết tại sao, trong lòng tôi thấy lo lắng dị thường, có một dự cảm mãnh liệt rằng phía sau cửa nhất định không phải là người.

“Ai?” Giao tiên nhỏ giọng nói.

Vừa nói ông ta đã thả ra một ít yêu khí biến thành một sợi dây, chỉ chờ cửa mở sẽ trói thứ ở bên ngoài lại!
 
Chương 337-2


“Là tôi… Tôi là trưởng thôn của thôn Hạ Huệ ở Nam Hà. Xin hỏi nhà khảo cổ Lộc Dương đang ở đây sao?” Ngoài cửa truyền tới giọng một người đàn ông lớn tuổi.

Cả ba chúng tôi đồng loạt sửng sốt, Giao tiên cùng Đường Dũng kỳ quái nhìn tôi như muốn hỏi tại sao tôi lại biến thành nhà khảo cổ, chỉ có tôi có chút bất ngờ. Mặc dù không biết thôn Hạ Huệ ông ta nói kia là gì nhưng nghe giọng cùng cách xưng hô với tôi, chắc chắn ông ta là trưởng thôn của Lại Cửu.

Sao ông ta tìm được nơi này?

Hơn nữa trên người ông ta mang theo khí tức gì mà hoàn toàn khác với người bình thường?

Tôi không khỏi tăng thêm mấy phần cẩn thận, đề phòng người trưởng thôn này là Yêu Thần biến thân giả mạo.

“Yên tâm, hắn không phải yêu thần, trên người cũng không có yêu khí, ngược lại mang một chút… tích khí nhàn nhạt.” Giao tiên cảm nhận được sự lo lắng của tôi, chần chờ nói.

Khi ông ta nói hai chữ ‘tích khí’ thì mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, dường như không nghĩ ra trên một người còn sống sao lại có thể mang theo tích khí.

Sau khi biết là ai, chúng tôi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất chúng tôi có ba người, cho dù trưởng thôn mang theo tích khí thì cũng không thể gây ra chuyện lớn gì. Lúc này Giao tiên liền mở cửa cho trưởng thôn vào, sau đó hỏi ông ta tìm tôi có chuyện gì?

“Cô nương, van xin cô nhất định phải mau cứu người trong thôn chúng tôi. Báo ứng tới, yêu thử kia thật đã tới báo thù!” Trưởng thôn sau khi vào phòng liền đi nhanh tới trước mặt tôi, nước mắt nước mũi khóc lóc nói.

Tôi đã chuẩn bị cho rất nhiều tình huống, thậm chí còn nghĩ có thể ông ta đã chết, bây giờ chỉ là xác chết vùng dậy để mà chuẩn bị đề phòng, duy chỉ không nghĩ tới ông ta lại hướng về phía tôi khóc lóc.

Lúc này đầu tôi có chút mông lung, hỏi ông ta: “Cái gì mà yêu thử báo thù, đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe tôi hỏi, trưởng thôn trong nháy mắt càng khóc to hơn, một ông lão hơn năm mươi tuổi vừa quỳ vừa khóc nói: “Không phải hôm qua tôi cùng Lại Cửu theo chân các người xuống mộ sao, cũng không biết tại sao lại hôn mê đến tận buổi tối mới tỉnh lại, khi tỉnh lại tôi đã ở trong nhà mình, sau đó…”

Hóa ra hôm qua sau khi chúng tôi mang trưởng thôn về nhà ông ta vẫn hôn mê suốt buổi chiều, chờ đến khi tỉnh lại đã hơn mười một giờ đêm, ông ta nhớ tới Lại Cửu cho nên ngay trong đêm đi tới nhà của Lại Cửu muốn xem hắn đã tỉnh chưa.
 
Chương 337-3


Kết quả nhìn một cái thì Lại Cửu quả thật chưa tỉnh, hơn nữa không chỉ là chưa tỉnh mà từ miệng mũi của hắn ta còn chảy ra huyết dịch đen thùi lùi giống như bị trúng kịch độc vậy.

Trưởng thôn sợ hết hồn, muốn đi qua kiểm tra xem hắn ta còn sống hay không, kết quả vừa chạm vào thì một đám khói đen liền từ trong thân thể hắn ta chui ra xông thẳng vào mặt trưởng thôn, mùi vừa thối lại vừa gây sặc, uỵch một cái trưởng thôn ngã xuống đất.

Đêm hôm khuya khoắt, có người nằm bất động trên giường ộc máu mồm ra, từ trong thân thể lại có một luồng khói đen bay ra ngoài khiến trưởng thôn sợ gần chết, trực tiếp xoay người xông ra ngoài gào thét: “Ngươi đâu… Lại Cửu có chuyện rồi…”

Người trong thôn đều là hàng xóm láng giềng, bình thường nghe trưởng thôn gọi lập tức không ít người chạy đến hỗ trợ. Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, trưởng thôn kêu gọi khản cả cổ mà không một ai xuất hiện.

Toàn bộ ngôi làng đều im lặng, một mảnh đen nhánh.

Trưởng thôn không khỏi rùng mình một cái, lúc này mới để ý dường như bầu không khí trong thôn hôm nay rất kỳ quái, nhà nào cũng tắt đèn đóng chặt cửa. Tuy nói bình thường mọi người cũng ngủ sớm, mười hai giờ đêm trong thông cũng là một mảnh đen nhanh nhưng bao giờ cũng có vài nhà còn mở đèn. Hơn nữa trong thôn cũng không ít nhà nuôi chó, vừa có động tĩnh sẽ sủa vang, hôm nay lại an tĩnh khác thường, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, toàn thôn như một thôn chết!

Trưởng thôn sợ sắp tè ra quần, thân thể run lên kịch liệt. Ông ta cố gắng chống đỡ lảo đảo đi tới một nhà khác, vừa gọi tên vừa đi vào bên trong.

Mò tới phòng ngủ đèn còn mờ trong nháy mắt trưởng thôn liền sợ hãi suýt chút nữa hồn vía bay ra ngoài.

Nhà kia một nhà già trẻ bốn miệng ăn toàn bộ đều nằm trên giường, miệng mũi cũng chảy ra huyết dịch đen nhánh, trạng thái y hệt như Lại Cửu, thậm chí chó trong thôn cũng bất tỉnh tương tự.

Lúc này trưởng thôn mới ý thức được đã có chuyện lớn!

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai.
 
Chương 338


Trưởng thôn đi ra khỏi làng ngay lập tức, loại chuyện này nhìn một cái là biết không phải bệnh truyền nhiễm thông thường. Ông ta cũng không biết hòa thượng hay đạo sĩ nào khác, duy chỉ có thể nghĩ tới tôi cho nên sau khi ra khỏi thôn liền hỏi thăm dọc đường, tìm hai ngày mới thấy chúng tôi nơi này.

Vừa nói trưởng thôn không nhịn được lại khóc lên, xem ra người trưởng thôn này khá có trách nhiệm, thôn dân xảy ra chuyện ông ta thật sự cũng gấp gáp muốn chết.

Tôi đỡ ông ta lên, bảo ông ta ngồi lên ghế salon bên cạnh, an ủi: “Trưởng thôn, ông đừng quá lo lắng. Dựa theo miêu tả của ông thì chuyện này hẳn không phải là do con yêu thử trong mộ kia tới báo thù, có lẽ mọi người trúng độc gì đó, dẫu sao con yêu thử kia rất lợi hại, nếu như nó muốn báo thù thì e rằng thôn dân đã đang trên đường đi đầu thai.”

Nói xong tôi đưa mắt nhìn Giao tiên và Đường Dũng. Dẫu sao loại chuyện này hai bọn họ am hiểu hơn tôi, mặc dù tôi biết chuyện này không phải do yêu thử túc trực bên linh sàng làm nhưng không biết được vấn đề ở đâu ra.

Hơn nữa chuyện này quả thực có chút quỷ dị, nếu như thôn dân hôn mê có quan hệ với mộ Võ Tắc Thiên thì hôn mê nhất không phải sẽ là trưởng thôi sao? Trên người ông ta bây giờ còn mang cả tích khí, mới vừa rồi tôi còn không nghĩ đến, bây giờ suy nghĩ một chút hẳn khi tổ tiên Tô gia đánh nhau cùng Yêu Thần lúc trong mộ đã tản ra tích khí và dính vào trên người trưởng thôn.

Đường Dũng ở một bên chăm chú nghe, nhưng khi tôi đưa mắt nhìn anh ta thì anh ta lại ngoảnh mặt đi hướng khác tỏ vẻ như không quan tâm, anh ta còn giơ giơ cánh tay bị bó lại như xác ướp của mình, tỏ ý anh ta là người bị thương không muốn nhúng tay vào việc vớ vẩn này.

Cuối cùng vẫn là Giao tiên mở miệng, nói: “Từ những gì ngươi miêu tả xem ra người trong thôn các ngươi bị ma nhập vào người cho nên mới khiến máu chảy, hôn mê bất tỉnh. Nếu như ta đoán không lầm, bây giờ hồn phách của bọn họ đều bị giam ở trong chính thân thể, nếu như không kịp thời thả hồn phách ra thì thân xác sẽ biến thành một cái lò luyện lớn, tùy lúc có thể nướng hồn phách bên trong, đến khi đem hồng phách nướng sạch mới ngưng.”

“A? Vậy đại tiên ngài nhất định phải mau cứu bọn họ. Chỉ cần ngài chịu cứu bọn họ điều kiện gì tôi cũng đồng ý!” Trưởng thôn vội kêu lên.
 
Chương 338-2


Giao tiên ngắt lời ông ta: “Bây giờ nói cứu còn hơi sớm. Gây ra triệu chứng như bọn họ ta biết tới không dưới ba mươi loại, phải biết bọn họ trúng loại tà ma nào mới được. Nếu như ta không cách nào tìm được nguyên nhân khiến bọn họ bị như vậy thì ngươi nhân lúc còn sớm hãy đi mời cao nhân khác.”

Nói xong Giao tiên nhìn tôi một cái, mặt hiện ra một chút do dự giống như ông ta đang suy nghĩ có nên giúp trưởng thôn hay không.

Tôi liền nói: “Không sao đâu, ông đi đi, nơi này có tôi trông Đường Dũng là được.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Có Dương Dương ở đây nhất định sẽ chăm sóc tôi rất tốt.” Đường Dũng tiếp lời cho tôi.

Giao tiên không nhịn được trợn mắt nhìn anh ta một cái, bĩu môi nói: “Ai quan tâm ngươi ở bệnh viện có tốt hay không? Ta chỉ đang suy nghĩ Dương Dương nên làm thế nào. Bây giờ tuy nói Yêu Thần bị thương nặng nhưng nếu hắn cố tình tới tìm Dương Dương thì cho dù Tô Mộc có ở đây cũng không giúp được gì, cho nên để Dương Dương ở lại cùng kẻ bệnh tật như ngươi ta không yên tâm. Như vậy đi, Dương Dương cùng ta đi vào trong thôn xem một chút, Đường Dũng một mình ở đây dưỡng thương.”

“Ông yên tâm để lại mình tôi ở đây sao? Lỡ như Yêu Thần tìm được tôi thì làm thế nào?”

Giao tiên cười nói: “Tìm được ngươi thì là chuyện của ngươi, ngươi cũng không phải người trợ tiên của ta, ta không rảnh quản sống chết của ngươi.”

Nói xong Giao tiên cười to, cũng không để ý tới phản ứng của Đường Dũng, nắm lấy tay tôi kéo đi, cũng ra dấu với trưởng thôn tỏ ý ngay bây giờ liền lên đường.

Đường Dũng tức sắp chết, ở trên giường nói to Giao tiên không trượng nghĩa, nhưng bây giờ anh ta hoạt động khó khăn, căn bản chưa nói xong chúng tôi đã đi mất rồi.

Sau khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện liền thuê một chiếc ô tô đi tới thôn Hạ Huệ.

Cũng may từ Lạc Dương xuống thôn Hạ Huệ không xa, đại khái xe chạy hơn một giờ chúng tôi đã lần nữa trở lại cái thôn nhỏ bên trong núi đó.

Nghe trưởng thôn miêu tả thảm trạng nơi này còn không có nhiều cảm xúc, bây giờ thật sự đặt chân đến thôn Hạ Huệ, một cảm giác xơ xác tiêu điều ngay lập tức ập tới.

Chỉ có ngắn ngủi mấy ngày nơi này đã lộ ra một vẻ tang thương. Cả thôn thật giống như nơi nhiều năm không có ai ở, rác bên đường theo gió tung bay, trong thôn cũng không biết có nhà nào còn lửa cháy không mà cứ phảng phất một lớp khói đen.

Trưởng thôn thấy cảnh tượng trong thôn, ưu tư vừa mới ổn định lần nữa lại tan vỡ, nước mắt rào rào đi xuống.
 
Chương 338-3


Ngay cả tôi là người ngoài nhìn vào còn thấy đau xót, không nhịn được vỗ vỗ bả vai trưởng thôn, mới vừa muốn an ủi ông ta một chút thì trưởng thôn đã chỉ tới ngôi nhà ngói của ông ta, nói: “Đại sư, cháu tôi đang ở nhà, nó mới tám tuổi thôi, cũng bị trúng tà. Ngài có thể xem cho nó trước được không?”

“Tám tuổi cũng không tha…” Giao tiên lẩm bẩm nói.

Ông ta từ khi đặt chân vào trong thôn biểu tình đã trở nên ngưng trọng, nghe trưởng thôn lên tiếng liền nói: “Được, ngươi dẫn đường đi.”

“Dạ!” Thấy Giao tiên đồng ý, lúc này trưởng thôn mới lấy lại tinh thần, đưa chúng tôi nhanh chóng đi tới nhà ông ta.

Nhà ông ta chỉ có ông ta và cháu trai, trưởng thôn nói con trai con dâu đều đi làm việc ở nơi khác. Lúc chúng tôi tiến vào cũng không thấy cháu trai trưởng thôn đâu, vốn cho rằng nó nằm trên giường nhưng đi khắp nhà một vòng cũng không thấy tung tích thằng bé.

Tôi không khỏi thấy kỳ quái, hỏi trưởng thôn lúc đi có thấy cháu trai có ở đó hay không? Sau khi ông ta tỉnh lại liền đi tìm Lại Cửu ngay hay sao? Trong thời gian này có thấy cháu trai ông ta không?

Nghe tôi hỏi, trưởng thôn bỗng nhiên vỗ đùi, mặt trở nên ảm đảm: “Ài, suýt chút nữa quên mất. Lúc ấy tôi cầm tiền cổ đi cùng cô liền bảo cháu trai tôi xuống hầm khóa cửa lại, từ đó về sau tôi liền không gặp lại nó. Không phải nó bị khóa ở dưới giường chứ, dưới đó có phải đã có gì xảy ra không?”

Vừa nói trưởng thôn liền nôn nóng nhào lên trên giường, vén đệm lên để lộ ra tấm ván.

Phía dưới tấm ván là khoảng không lần trước ông ta giấu tiền cổ, tôi vốn cho rằng ở đó cũng chỉ là một chiếc rương, không ngờ sau khi ông ta lấy tấm ván ra, rồi lại nhấc chiếc rương gỗ ra ngoài.

Ở dưới lộ ra một lối đi đen thùi lùi, phía dưới còn có bậc thang, hẳn là một căn phòng bí mật được làm hết sức cẩn thận.

Mặt Giao tiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm trưởng thôn,nói: “Không nhận ra, ông ở đây còn có chiêu này.”

“Đại tiên đừng giễu cợt tôi, thật ra cái này chính là kho chứa thực phẩm nhà tôi, lúc thời niên thiếu luôn dùng nó để trữ thực phẩm cho mùa đông, mấy năm gần đây điều kiện tốt hơn nên không cần cất giữ thực phẩm nữa. Bây giờ chỗ này thành nơi cất giữ chút vật đáng tiền… Thôi, chúng ta mau xuống tìm cháu tôi một chút đi!”

Vừa nói ông ta đã tìm một chiếc đèn pin bật lên, rồi nhanh chóng đi trước.

Tôi theo bản năng định đi theo sau lưng ông ta, nhưng tôi còn chưa di chuyển thì Giao tiên đã níu tôi lại, hướng về tôi lặng lẽ lắc đầu một cái.

Sau đó Giao tiên tiến lên phía trước che chắn cho tôi, tay nắm tay tôi thật chặt rồi đi theo sau lưng trưởng thôn xuống dưới.
 
Chương 339


Có gì đó a!

Mặc dù bình thường Giao tiên cũng rất cẩn thận nhưng tuyệt đối sẽ không cẩn thận đến mức như thế này, ông ta không chịu để cho tôi đi sau trưởng thôn chẳng lẽ trưởng thôn này có vấn đề?

Trong đầu tôi tự nhiên có suy nghĩ này, sau đó tôi liền cảm thấy rất lo lắng. Dẫu sao thế cục của chúng tôi bây giờ không thật tốt, trước khi bị Yêu Thần để mắt đến tôi còn đã bị chủ nhân của Lâm Yến Nhi luôn đào hố cho tôi. Mặc dù có Tô Mộc che chở cho tôi trước chủ nhân của Lâm Yến Nhi nhưng bây giờ anh ấy đã bại lộ, tự anh ấy còn khó bảo toàn, có thể bảo vệ tôi đến khi nào?

Huống chi tôi cũng không muốn núp dưới sự bảo vệ của Tô Mộc mãi. Nếu như người trưởng thôn này thật sự có vấn đề thì tôi phải đề phòng trước, đem tổn thất xuống thấp nhất.

Tôi âm thầm thận trọng hơn, trải qua mấy lần thua thiệt trước rốt cuộc tôi cũng đã có bài học. Nhân lúc trên đường xuống hầm tôi liền lặng lẽ dùng yêu khí bảo vệ thân thể tôi, sau đó kéo ra một tia yêu khí đắp lên mắt mình để nhìn kĩ hầm trú ẩn một chút.

Tầng hầm này so với tưởng tượng của tôi còn lớn hơn nhiều, cũng không chỉ đơn giản là nơi chứa lương thực như vừa rồi trưởng thôn nói. Nhìn sơ qua có thể ước lượng nơi này ít nhất phải hơn một trăm mét vuông, nhà bình thường có ai đào hầm dự trữ lớn như vậy?

Có điều ngoại trừ cái hầm này rất lớn ra thì tôi không phát hiện được bất cứ điều dị thường gì, chỉ có âm khí nặng hơn một ít, những thứ khác đều rất bình thường. Nhưng đây là hầm trú ẩn, hàng năm không có ánh mặt trời chiếu vào, âm khí nặng cũng là dễ hiểu.

Quét một lượt hầm trú ẩn tôi không thấy có vấn đề gì khác, chớp mắt một cái chúng tôi đã xuống đáy hầm.

Nơi này quả thật giống như trưởng thôn nói, có một cánh cửa gỗ nhỏ dường như đã rất nhiều năm. Có điều cháu nội của trưởng thôn không có ở nơi này.

“Tiểu Đông, cháu ở đây không? Tiểu Đông?” Trưởng thôn thấy nơi cửa không có người liền nôn nóng gọi to.

Ông ta vừa mở miệng tôi liền rùng mình một cái, bởi vì ở dưới này âm khí khá nặng, lại bị phong bế trong thời gian dài nên rất âm u, vừa rồi giọng nói kia còn bị vách tường vọng lại, tình cảnh giống hệt trong phim kinh dị, rất rợn người.

Giao tiên cảm nhận được tôi sợ hãi liền nắm chặt tay tôi thêm mấy phần, tỏ ý có ông ta ở đây tôi không phải sợ.

Đúng lúc này trong hầm trú ẩn bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc thút thít đứt quãng.

Âm thanh kia cũng không biết là từ đâu truyền tới, chợt xa chợt gần, giọng còn chợt to chợt nhỏ. Trong hầm trú ẩn chỉ có ba người chúng tôi đều đang ở đây, tiếng khóc này là ở đâu ra?

“Tiểu Đông, là cháu sao? Cháu ở đâu thế?” Trưởng thôn nghe được tiếng khóc thút thít càng thêm nôn nóng, soi đèn pin một vòng quanh hầm rồi trực tiếp đi về phía cửa gỗ.
 
Chương 339-2


Giao tiên cũng kéo tôi đi vào sâu trong hầm trú ẩn, vừa đi vừa nói trong đầu tôi: “Cẩn thận một chút, hầm trú ẩn này không đơn giản.”

“Sao lại không đơn giản?” Tôi liền hỏi lại. Vốn trong lòng tôi cũng thấy lo lắng, bây giờ Giao tiên nói vậy tôi lại càng lo lắng hơn, vừa đi vừa mượn yêu khí nhìn khắp nơi xung quanh.

“Đừng ngọ nguậy, cẩn thận bị trưởng thôn phát hiện. Nơi này khí tức không có vấn đề gì nhưng đã bị bày trận pháp, hoàn bộ ngũ hành đều bị làm rối loạn, địa mạch bị phá, hẳn là phòng ngừa người khác dùng thuật độn thổ để chạy trốn.” Giao tiên nói.

“Vậy làm sao bây giờ? Vẫn còn muốn đi vào sao?” Tôi lo lắng nói.

Giao tiên liền cười, hỏi tôi: “Gì mà làm sao? Ngươi sẽ độn thổ sao?”

“Sẽ không.”

“Ta cũng sẽ không, cho nên trận pháp này đối với chúng ta không ảnh hưởng.” Giao tiên nói.

Tôi liền toát một lớp mồ hôi lạnh, hỏi Giao tiên: “Vậy ông bảo tôi cẩn thận quỷ sao?”

“Ha ha, ta thấy ngươi lo lắng thái quá nên muốn trêu một chút.” Giao tiên ha ha cười lớn.

Tôi thật có cảm giác muốn giết người. Tôi lo lắng như vậy còn không phải do ông ta sao?

Có điều nghe Giao tiên nói vậy tâm tình căng thẳng của tôi được buông lỏng hơn nhiều. 

Khi trong lòng còn đang thầm mắng Giao tiên thì đột nhiên tiếng cười của Giao tiên vụt tắt.

“Suỵt!” Giao tiên lên tiếng, vừa nói vừa đoạt lấy đèn pin của trưởng thôn, đi tới trong một khe hở nơi góc tường.

Ánh sáng lia tới, trong khe hở kia quả thật có một người đang ẩn núp, chính là cậu bé tôi đã gặp một lần, là cháu trai trưởng thôn!

“Tiểu Đông!” Trưởng thôn thấy cháu trai liền nhào tới, nước mắt rơi lã chã vì kích động.

Cậu bé Tiểu Đông cũng đang khóc. Tiếng khóc thút thít vừa rồi xem ra là do nó phát ra, lúc này cặp mắt đã sưng húp như hột đào, nhìn thấy trưởng thôn còn có chút sững sờ, run run lui về phía sau né tránh.

“Tiểu Đông, cháu thấy thế nào? Sao lại cứ ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì?” Trưởng thôn mặt đầy đau lòng tiến tới muốn kéo Tiểu Đông ra ngoài.

Có điều ông ta càng lại gần thì Tiểu Đông càng run rẩy, vẻ mặt thêm hoảng hốt, hiển nhiên là đang bị kích thích rất lớn.

Người đã tìm được, Giao tiên cũng không cùng trưởng thôn nói nhảm, trực tiếp vung tay lên hướng về phía Tiểu Đông.

Cũng không biết ông ta làm thế nào, Tiểu Đông liền trợn mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
 
Chương 339-3


“Đại sư?” Giọng trưởng thôn căng thẳng, nghiêng đầu nhìn về phía Giao tiên hỏi.

“Nó bị hoảng sợ, bây giờ cần nghỉ ngơi. Yên tâm, chẳng qua ta chỉ để cho nó ngủ một giấc, chờ ngày mai tỉnh lại sẽ không sao. Bây giờ ngươi dẫn chúng ta đi những nhà khác trong thôn xem một chút.” Giao tiên nói.

Vừa nói ông ta bảo trưởng thôn tránh ra, tự ông ta đưa tay bế Tiểu Đông đi ra ngoài.

Trưởng thôn nói không dám làm phiền tới đại sư, để ông ta ôm được rồi. Nhưng Giao tiên lắc đầu một cái, nói Tiểu Đông ở trong tầng hầm quá lâu, nhiễm âm khí quá nặng, cứ để ông ta ôm một lúc.

Sau khi ôm Tiểu Đông ra khỏi hầm, tôi vốn cho rằng Giao tiên sẽ hỏi trưởng thôn một chút. Dẫu sao hiển nhiên trưởng thôn này có vấn đề, đang êm đẹp đào một căn hầm lớn như vậy làm nơi trú ẩn, hơn nữa còn bày trận pháp ở bên trong thì hiển nhiên không phải là chuyện bình thường, ít nhất là Giao tiên sẽ phải tra hỏi trưởng thôn xem ai làm.

Nhưng Giao tiên một tiếng đều không nói, chỉ đem đặt Tiểu Đông phơi dưới ánh mặt trời, nói để xua đi âm khí trên người nó, chờ đến khi âm dương khí trên người nó cân bằng thì sẽ không bị sao.

Nói xong ông ta liền bảo trưởng thôn dẫn chúng tôi đến nhà những người khác, tất nhiên phong thái đều giống như cao nhân đắc đạo.

Giao tiên không dò hỏi tất nhiên tôi cũng không dám nói càn, chỉ có thể đi theo sau Giao tiên, bụng đầy nghi vấn cũng giấu ở trong lòng, rất khó chịu.

Cuối cùng quả thực không nhịn nổi, tôi lặng lẽ gọi Giao tiên trong tâm trí, sau đó hỏi rốt cuộc ông ta định thế nào, biết rõ người trưởng thôn này có vấn đề mà vẫn còn đi theo ông ta khắp nơi, không sợ ông ta đặt bẫy chúng tôi sao? 

“Hắn còn chưa có bản lãnh đặt bẫy ta. Theo tính tình của Yêu Thần, nếu không có nắm chắc phần thắng thì hắn sẽ không hiện thân ở trước mặt ta. Còn những loại mèo chó khác lúc này ông đây chẳng coi là gì, người lại ta còn muốn xem một chút lão trưởng thôn này đang có chủ ý gì, người sau lưng hắn là ai.” Giao tiên nói.

Vừa nói ông ta khẽ nhếch lên cười không dễ nhận ra, thật giống như mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay ông ta vậy.

Nói xong Giao tiên nhìn bóng lưng của trưởng thôn một cái, tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi không cảm thấy đứa bé kia có vẻ rất sợ hãi sao?!”
 
Chương 340


“Nói nhảm, dĩ nhiên nó sẽ sợ hãi, bầu không khí trong cái hầm đó âm u kinh khủng như vậy, đừng nói Tiểu Đông mà ngay cả tôi cũng thấy sợ a!” Tôi nói.

Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ tới cái hầm đó tôi sợ lạnh cả người.

“Ta không phải nói hầm trú ẩn mà là người, thằng bé Tiểu Đông đó có vẻ rất sợ trưởng thôn. Nó không phải cháu nội trưởng thôn sao, trong hoàn cảnh đó thấy người thân phải rất kích động mới đúng, nhưng nó lại rất sợ, thậm chí còn không dám nhìn trưởng thôn.” Giao tiên nói.

Nghe Giao tiên nói như vậy tôi cũng mới để ý tới, chẳng trách vừa rồi tôi thấy Tiểu Đông là lạ, biểu hiện của nó quả thật rất khác thường giống như Giao tiên nói vậy.

Sau khi phát hiện ra điều này, tôi cùng Giao tiên rất ăn ý, hai người chỉ im lặng đi theo trưởng thôn.

Đến một nhà dân, Giao tiên trước tiên đi vòng quanh nhà kia một vòng, cẩn thận nhìn chằm chằm các vách tường không nói gì, sau khi nhìn xong mới đi vào phòng ngủ kiểm tra tình hình nhà kia.

Nhà này có hai người nằm trên giường, bộ dáng giống hệt như trưởng thôn miêu tả, đều bị máu chảy ra từ thất khiếu*, có điều khi chính mắt nhìn thấy tôi vẫn không khỏi cảm thấy rất thảm thiết. (*thất khiếu là bảy lỗ trên mặt: mắt, mũi, miệng, tai…)

Bọn họ đã hôn mê hai ngày, không còn ý thức nhưng vẫn còn sống, nội tạng vẫn còn hoạt động cho nên trong phòng có một mùi hôi thối của chất thải đại tiện tiểu tiện.

Bọn họ không xuống giường được, tất cả bài tiết đều là ở trên giường, lại nằm yên hai ngày nên khi chúng tôi tiến vào phía dưới người đã sinh ra lở loét, tôi nhìn qua một cái bụng đã quặn lại, không nhịn được lao ra khỏi cửa nôn ói như điên.

Giao tiên cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy, sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng sự nhẫn lại của ông ta hơn tôi nhiều, khi tôi còn đang ở bên ngoài nôn ọe thì Giao tiên bảo tôi không nên vào nữa, cứ ở bên ngoài đợi đừng đi loạn là được, làm xong ông ta sẽ ra tìm tôi.

Cảnh bên trong tôi cũng chỉ mong không đi vào nữa, liền đồng ý với Giao tiên.

Tôi ở ngoài chờ hơn hai giờ đồng hồ, tình hình bên trong có vẻ không dễ dàng giải quyết, Giao tiên cùng trưởng thôn vẫn luôn ở bên trọng, cũng không thấy động tĩnh gì truyền ra ngoài.
 
Chương 340-2


Đang cảm thấy nôn nóng muốn chết, đi đi lại lại chờ đợi thì tôi bỗng thấy có một bóng người chợt lóe lên ngoài cổng.

Bây giờ trong thôn chỉ còn có trưởng thôn là còn tỉnh táo, người này là ai?!

Tôi liền nhanh chóng vọt ra ngoài đuổi theo.

Vừa mới ra tôi liền phát hiện một bóng người nhỏ bé ẩn núp sau cửa.

Thân thể nó vẫn còn run lẩy bẩy, hiển nhiên là đang rất kinh sợ, cả người đứng nép vào cửa lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng.

“Tiểu Đông? Tại sao lại là em?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Đứa nhỏ này chính là Tiểu Đông, cháu trai của trưởng thôn, chỉ là không phải nó bị Giao tiên làm cho hôn mê sao? Sao lại tỉnh nhanh như vậy?

“Chị…” Người Tiểu Đông vẫn run run, khẽ há miệng giống như muốn nói gì đó đó, có điều lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt trở vào.

“Sao vậy? Có phải em đang lo lắng cho ông nội? Yên tâm, ông ấy không có chuyện gì.” Tôi an ủi.

Mặc dù cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Đông này là lạ nhưng dù sao nó cũng là trẻ con, cái gì cũng không hiểu, phải trải qua chuyện này rất đáng thương.

Nghe tôi nhắc đến ông nội, thân thể Tiểu Đông lại run lên mạnh hơn, biểu tình trên mặt cũng nghiêm trọng hơn.

Cho dù tôi không quá thông minh nhưng cũng nhận ra được có chuyện gì đó nó đang giấu trong lòng, liền nói: “Sao vậy? Có phải em có gì muốn nói với chị? Không sao đâu, có chị ở đây em sẽ không bị nguy hiểm. Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Em nhìn thấy…” Tiểu Đông rốt cuộc mở miệng nói.

Chỉ là nó bị quá kinh sợ, vừa mới mở miệng thân thể lại càng run rẩy, lắp bắp nói: “Em nhìn thấy… hung thủ…”

“Em nhìn thấy?” Tôi sửng sốt một chút. Vốn tưởng rằng nó sợ hãi là do ở lâu trong căn hầm âm u kinh khủng kia, bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy.

“Là ông nội em… Ông thật giống như thần chết vậy… Ở trong thôn, ông cứ đi vào nhà ai thì mọi người đều chết hết…” Tiểu Đông vừa nói vừa không tự chủ khóc lên, sau đó nó đọc tên những nhà trong thôn, phần lớn những người đó đều là họ Lại.

Tôi liền thấy căng thẳng trong lòng, hỏi Tiểu Đông có chính mắt nhìn thấy ông nội mình ra tay không? Dẫu sao trưởng thôn vẫn là người còn sống, cũng không có dấu vết bị yểm bùa, không có lý do gì lại ra tay với người trong thôn mình, hơn nữa ông ta ra tay xong lại còn đích thân đi tìm chúng tôi quay lại cứu người.

Đây là ông ta có mục đích gì?

Tôi không hiểu, đang muốn hỏi Tiểu Đông là từ lúc nào thấy ông nội có hành động kỳ lạ thì chợt nghe thấy động tĩnh từ sau lưng truyền tới.

Là Giao tiên cùng trưởng thôn đi ra.

Thấy trưởng thôn, Tiểu Đông òa lên khóc dữ dội hơn, thân thể cũng run rẩy kịch liệt như điên.

Tôi biết hiện giờ nó sợ trưởng thôn, vội vàng ôm nó vào lòng.
 
Chương 340-3


Sắc mặt Trưởng thôn cực kỳ ngưng trọng, có điều khi ông ta thấy Tiểu Đông khóc liền lộ vẻ lo lắng, bước nhanh về phía Tiểu Đông.

Tôi sợ ông ta phát hiện ra điều gì sẽ ra tay với Tiểu Đông nên vội vàng bế Tiểu Đông lên, vừa dỗ vừa hướng trưởng thôn sang chuyện khác: “Sao rồi, đã điều tra ra nguyên nhân của những người trong thôn chưa?”

Lời này tôi hỏi với trưởng thôn nhưng thực tế lại là đang hỏi Giao tiên.

Đồng thời tôi đưa mắt nhìn Giao tiên ra hiệu, trong đầu nhanh chóng đem chuyện vừa rồi Tiểu Đông kể nói lại cho Giao tiên.

Mặt Giao tiên cũng đầy ngưng trọng, sau khi nghe xong tôi nói không hề biểu lộ ra điều gì, chỉ nói: “Nguyên nhân đã tìm ra. Trên người những người này cũng lưu lại không ít yêu khí, hẳn là trước đây không lâu đều bị yêu vật dùng yêu khí khống chế. Yêu khí với con người gây tổn thương cũng rất lớn, bên trong cơ thể bọn họ tích trữ yêu khí quá nhiều, mấy ngày trước bị vật gì đó thúc giục khiến yêu khí bộc phát, đem hồn phách giam cầm trong cơ thể.”

“Yêu khí? Toàn bộ người trong thôi đều bị yêu khí bám vào người sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi cả kinh trong lòng, hỏi.

Chuyện này hiển nhiên có người đứng sau, không phải Yêu Thần làm thì chính là Tô Mộc.

Tôi không biết rốt cuộc Tô Mộc tới nơi này là nhận lệnh gì, không phải là chịu trách nhiệm trộm thân thể kiếp trước của tôi sao, nếu đạt được mục đích đó rồi sao còn ra tay với những người này như vậy?

Nếu như Tô Mộc không có lý do để làm như vậy thì cũng chỉ còn Yêu Thần.

Cục diện bây giờ thì khả năng là Yêu Thần lớn hơn một chút. Dẫu sao yêu khí trong những thôn dân này quá nhiều, trừ Yêu Thần ra có lẽ không còn ai có khả năng đồng thời khống chế nhiều yêu khí như vậy. Chẳng qua tôi quả thực không nghĩ ra được tại sao hắn đang bị thương nặng mà vẫn đem người dân trong thôn làm cho nửa sống nửa chết.

Chuyện này có lợi gì cho hắn sao? Hay là… có gì không tốt đối với chúng tôi?

Tôi thấy mọi thứ rối tung, ngay khi tôi đang cau mày nhăn trán thì Giao tiên trầm giọng nói: “Những người này cũng hết cách cứu. Nếu như khiến bọn họ hôn mê là cách nào khác thì còn được, bây giờ bên trong thân thể bọn họ có rất nhiều yêu khí, nếu như ta cưỡng ép mang hồn phách của bọn họ thả ra thì cũng sẽ bị yêu khí trong cơ thể xâm chiếm hồn phách trong nháy mắt. Nếu như không đem thả hồn phách ra ngoài thì yêu khí trong thân thể sẽ nướng hồn phách, cho nên…”

Giao tiên nói đến đây chần chờ một chút, nói: “So với việc để cho bọn họ bị đau khổ chi bằng khiến bọn họ dễ chịu hơn.”
 
Chương 341


“Ông định giết hết bọn họ?” Tôi giật mình, cả kinh nói.

Chuyện này quả thật Giao tiên dọa được tôi, dẫu sao số người trong một thôn không phải là ít, ít nhất có hơn trăm người, hơn nữa trong những người này còn có người già và trẻ nhỏ, sao Giao tiên có thể quyết định như vậy?!

“Phải, nếu không cứu được còn giữ bọn họ làm gì?” Giao tiên nói.

Lúc này lời của ông ta lại rất bình thường, giống như ông ta không có cách nào cứu người, là đã đến lượt bọn họ phải chết vậy!

Tôi nhìn Giao tiên khiếp sợ, biết ông ta lâu như vậy nhưng lúc này tôi phát hiện ra dường như tôi không hiểu gì về ông ta.

Tôi chần chờ một chút, nhìn trưởng thôi rồi lại nhìn Giao tiên, nói: “Chuyện đó… Nếu không có cách nào cứu bọn họ thì hay là chúng ta trở về đi thôi, để bọn họ tự sinh tự diệt theo lẽ trời, tại sao lại phải ra tay giết người?”

“Không tại sao, chẳng qua chỉ thuận tay mà thôi. Ngươi mang Tiểu Đông về nhà trưởng thôn trước đi, ta xử lý bọn họ xong rồi tới.” Giao tiên nói.

Nói xong còn đưa tay đẩy tôi một cái.

Lực đẩy của ông ta tăng thêm yêu khí, chỉ đẩy nhẹ một chút nhưng cả tôi cùng Tiểu Đông lập tức bay thẳng về nhà trưởng thôn, ngã lăn trên sân.

Cũng may tôi vẫn ôm Tiểu Đông trong lòng, trước đó tôi lại dùng yêu khí bảo vệ cho nên không bị thương.

Chẳng qua phản ứng của Giao tiên quá khác thường, hơn nữa ông ta chỉ ném tôi cùng Tiểu Đông trở lại, dường như trưởng thôn vẫn còn bên cạnh ông ta.

Không phải ông ta cũng sẽ chịu đồng ý giết người dân làng của mình chứ?

Nghĩ tới đây tôi không nhịn được cuống cuồng.

“Chị!” Tiểu Đông đột nhiên mở miệng.

“Sao?”

“Chị có thể cùng em xuống hầm một chuyến không? Đồ ông nội em dùng để hại người đang để dưới hầm nhà em, hơn nữa thứ kia chính là do ông chủ kia cho ông em, lúc ấy em nhìn thấy.” Tiểu Đông nói.

Tôi liền tỉnh táo lại, hỏi Tiểu Đông: “Ông chủ kia? Ý em nói là ông chủ họ Chung buôn bán đồ cổ?”

Tiểu Đông gật đầu một cái.

“Em cũng đã gặp ông chủ Chung đó? Hình dáng của ông ta thế nào?” Tôi kích động hỏi.

Xem tình hình bây giờ, ông chủ Chung kia cùng quỷ yêu ở trong mộ có quan hệ rất lớn, bây giờ hắn lại dùng yêu khí khống chế người trong thôn, thân phận của hắn đã lộ diện!

Nhưng tôi vẫn muốn từ miệng Tiểu Đông xác nhận một chút xem phỏng đoán của tôi có đúng hay không!
 
Chương 341-2


Tiểu Đông thấy tôi bỗng nhiên kích động như vậy liền sợ hết hồn, ánh mắt ngây ra nhìn tôi một hồi mới khiếp sợ nói: “Ông ấy mặc quần áo màu trắng, rất gầy, em không nhớ rõ mặt lắm. Ông ấy cho ông nội em rất nhiều tiền, bảo ông nội em nhận lấy vật kia, sau đó liền đi. Chị, chị nói xem vật kia có thể cứu lại người ở trong thôn không?”

“Chị không biết.” Tôi thành thật nói.

Có điều bây giờ dù sao cũng có đầu mối, vật kia nếu là ông chủ Chung cho, lại còn có thể dùng để điều khiển yêu khí hạ độc thủ với người dân trong thôn thì mười có tám chín phần ông chủ Chung kia chính là Yêu Thần.

Người luôn ám hại sau lưng tôi là Yêu Thần, chủ nhân của Lâm Yến Nhi cũng sẽ là Yêu Thần.

Như vậy thì mọi thứ đều rất hợp lý. Hắn biết thân phận kiếp trước của tôi, bởi vì kiếp trước tôi phong ấn hắn cho nên bắn mới luôn đối nghịch với tôi, tìm tôi trả thù.

Nghĩ tới đây tôi liền bảo Tiểu Đông dẫn tôi đi xuống hầm trú ẩn. Trên đường đi tôi mau chóng nghĩ lại một lượt những chuyện phát sinh trong đầu, nghĩ xuôi nghĩ ngược, duy chỉ còn một vấn đề tôi chưa giải thích được.

Yêu Thần là mấy ngày trước mới bị tôi vô tình thả ra mà thôi, còn ông chủ Chung từ hơn tháng trước đã tới mộ Võ Tắc Thiên để tính kế, xem ra thời gian không hề khớp?

Nhưng ngoại trừ chút không đúng này những thứ khác dứt khoát không thoát khỏi liên quan tới Yêu Thần, chẳng lẽ trước khi tôi thả hắn ra ngoài thì hắn đã có thể từ hoa quỳ dao đi ra hoạt động?

Không hiểu nổi, có điều chuyện phong ấn tôi cũng không biết, không chừng trước khi tôi để hắn thoát ra ngoài thì ý thức của hắn đã có thể đi ra. Chuyện này còn phải chờ hỏi Giao tiên mới được.

Tôi đi theo Tiểu Đông xuống hầm, vừa đi tôi vừa thầm gọi Giao tiên mấy câu, bảo ông ta đừng ra tay giết người vội, tôi ở bên này có thể tìm ra phương pháp cứu người.

Nhưng tôi gọi vài lần vẫn không thấy Giao tiên trả lời.

Tôi chỉ có thể bước nhanh hơn,  muốn lấy được đồ của Yêu Thần đưa cho trưởng thôn rồi mau chóng quay lại tìm Giao tiên.

“Đến rồi.” Tiếng Tiểu Đông cắt đứt suy nghĩ của tôi.

Lúc này tôi đã cùng Tiểu Đông đang ở cánh cửa gỗ.

Nó thuần thục móc ra chìa khóa, chọc vào khóa cửa một hồi liền có cửa được mở ra.

Một mùi tanh hôi xộc ra từ cánh cửa được mở.

Tôi nhất thời bị sặc, bịt mũi hỏi Tiểu Đông: “Trong này ngoại trừ đồ của ông nội em còn có gì không? Sao lại có mùi kinh như vậy?”

“Còn có chút đồ của em.” Tiểu Đông nói.

Nói xong nó quay đầu nhìn tôi cười một tiếng, kéo tay tôi, lôi tôi đi vào trong.

Tôi nhất thời cả kinh trong lòng.

Thằng bé Tiểu Đông này…

Mới vừa rồi nó còn có bộ dáng hoảng sợ trong rất đáng thương, ngay cả nói chuyện cũng còn run rẩy, bây giờ tại sao đến căn hầm u ám đáng sợ này nó lại nhìn tôi cười?!

Quá quỷ dị!

Tôi liền ngừng bước, muốn đẩy tay Tiểu Đông đang kéo tay tôi ra.
 
Chương 341-3


Nhưng lúc này tôi mới phát hiện, Tiểu Đông bây giờ so với khi ở phía trên hoàn toàn khác nhau, cánh tay nhỏ nhắn này có lực rất lớn. Hơn nữa bây giờ nó luôn nhìn tôi cười, miệng nói tôi hãy đi vào cùng nó, nó có thứ muốn tôi xem!

“Em thì có gì cho chị xem? Buông tay ra! Trên người chị có yêu khí, em còn như vậy chị sẽ không khách khí với em!” Tôi kinh hãi nói.

Mặc dù miệng không ngừng hù dọa cậu nhóc nhưng thân thể tôi không có sức mạnh như nó.

Hơn nữa cũng không biết tại sao, từ sau khi bị nó nắm lấy cổ tay, yêu khí thuần khiết trong cơ thể tôi lại không thể điều động được, bây giờ tôi chỉ giống như người bình thường vậy, hoảng loạn bất lực trước một đứa trẻ.

“Chị, chị cứ yên tâm. Chủ nhân em nói chỉ cần đem chị vào trong hầm trú ẩn thì nhiệm vụ của em coi như hoàn thành, em cũng có thể đi đầu thai.” Tiểu Đông vừa nhìn tôi cười vừa cưỡng ép kéo tôi vào bên trong.

Tôi bị nó kéo vào trong hầm trú ẩn, âm khí bốn phía xung quanh nặng đến tôi cũng khó tiếp nhận, không có yêu khí bảo vệ nơi này thật sự còn lạnh hơn cả hầm băng.

Toàn bộ hầm trú ẩn tối tăm hôi thối giống như địa ngục trần gian vậy.

“Chị, chị xem cái kia đi.” Giọng Tiểu Đông trong trẻo vang lên.

Vừa nói nó liền kéo tôi thêm hai bước, một cái tay nhỏ tùy tiện vung lên trong không trung, một quả cầu ánh sáng màu xanh xuất hiện giữa màn đen.

Đây là quỷ hỏa.

Tôi thế nào cũng không ngờ được Tiểu Đông này lại là quỷ, lúc trước tôi nhìn không ra.

Tôi thầm than trong lòng. Tiểu Đông bên cạnh giống như đoán được tôi đang nghĩ gì, miệng cười nói chủ nhân đã sớm biết tôi có yêu khí trong người tất nhiên sẽ có chút chuẩn bị không để bị tôi nhìn thấu.

Vừa nói nó lần nữa nhắc tôi nhìn ở phía dưới quỷ hỏa.

Bị nó dẫn dắt, mặc dù trong lòng tôi vẫn sợ nhưng vẫn đàng hoàng nhìn về hướng kia.

Vốn cho rằng sẽ thấy hình ảnh kinh sợ nào đó, nhưng khi tôi thấy rõ ràng đó là cái gì thì toàn thân tôi đều ngây dại.

“Yêu thân kiếp trước?”
 
Chương 342


Tôi cả kinh nói.

Nói xong tôi cũng không để ý tới sợ hãi, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới.

Bởi vì tôi đã dùng thân thể này một lần cho nên tương đối quen thuộc, sau một vòng kiểm tra tôi cơ hồ đã chắc chắn đây chính là yêu thân kiếp trước trong quan tài băng của tôi.

Chẳng qua là thế nào tôi cũng không nghĩ tới, Tô Mộc trăm phương ngàn kế trộm đi yêu thân kiếp trước vậy mà sẽ giấu ở chỗ này.

“Chị, đây chính là lễ vật đưa cho chị, thích không? Ha ha, chuyện kiếp trước em không biết nhưng chị ở nơi này đợi đi, em phải đi tìm chủ nhân về.” Tiểu Đông nói.

Nói xong nó cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài. Khi chạy đến cửa gỗ nó lại móc từ trong ngực một thứ như quả cầu bằng nước đập mạnh vào cửa gỗ một cái.

Trong nháy mắt một tầng hơi nước bao quanh cửa gỗ trông rất rợn người, hiển nhiên không phải là vật thông thường, hẳn trên cửa gỗ kia có kết giới.

Tôi có chút mờ mịt. Cho dù đề cao cảnh giác thế nào đi nữa cũng không nhịn được trước sự biến đổi này.

Không phải nói trưởng thôn mới có vấn đề sao, làm sao cuối cùng có vấn đề lại là Tiểu Động, hơn nữa rốt cuộc bọn họ đang có ý gì? Dựa theo những biểu hiện vừa rồi của Tiểu Đông thì hẳn chủ nhân của nó và chủ nhân của Lâm Yến Nhi cùng Tô Mộc chính là một người, cũng chính là Yêu Thân.

Yêu Thân sai bảo Tô Mộc loại bỏ muôn vàn khó khăn để trộm đi yêu thân kiếp trước có lẽ chính là không muốn để cho tôi trở lại yêu thân kiếp trước, không có lý do gì bây giờ lại chủ động đem yêu thân kiếp trước trả lại cho tôi.

Tôi thấy rối tung, có điều bây giờ yêu thân kiếp trước đang ở ngay trước mặt tôi, bất kể Yêu Thần đang có ý gì thì tôi cũng phải giữ thân thể này, muôn ngàn lần không thể để thân thể này có bất kỳ vấn đề gì.

Lập tức tôi ôm lấy yêu thân kiếp trước, bắt đầu gào thét lớn gọi Giao tiên mau chóng trở lại.

Giao tiên bên kia vẫn không trả lời, có lẽ là có cửa gỗ với lớp nước phía trên kia cản trở, tín hiệu không tốt, tôi chỉ có thể trông chừng yêu thân kiếp trước ở đây.

Cũng may sau khi Tiểu Đông buông tôi ra, yêu khí trên người tôi đã trở lại, tôi đã phần nào chống lại được sự lạnh lẽo của căn hầm. Tôi còn thử dùng yêu khí bao lấy cơ thể để ngăn cách với khí tức trong hầm.

Làm xong tất cả những thứ này rốt cuộc tôi cũng có thể thoải mái một chút, có thể chuyên tâm suy tính vấn đề.

Bây giờ nhìn lại, yêu thân kiếp trước này là cổ ý để lại cho tôi, chỉ là tôi còn chưa biết được Yêu Thần có ý gì.

Chẳng lẽ bởi vì hắn bị thương quá nặng mà chủ động đến tìm tôi giảng hòa?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top