Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 316-3


“Ngây ra làm gì! Đi lên! Nếu như ngươi không làm theo lời ta nói vậy thì đồng bọn của ngươi sẽ chết, toàn bộ người trong thành phố Giang Minh cũng đều sẽ chết! Ta không phải dọa ngươi, lúc này người kế cận gần đây đã bắt đầu chết, không tin ta sẽ cho ngươi xem một chút.” Hồ ly đỏ uy hiếp nói.

Sau đó nó bắt đầu lẩm bẩm lúc cao lúc thấp, kêu lên mấy câu rồi vung tay một cái.

Yêu khí trong không trung mở ra một lỗ hổng, ở đó giống như màn hình vậy, cho thấy cảnh tượng bên ngoài mộ phần hồ yêu. Tôi nhìn thấy Tô Mộc cùng Lâm Yến nhi vẫn còn bay lượn trong không trung cúi xuống nhìn xuống cái hố lớn. Trên đường phố bên ngoài khách sạn đã bắt đầu lan truyền yêu khí màu xanh lá cây, trên mặt đất có mấy người nằm bất động, không biết là còn sống hay đã chết…

“Ngươi…” Tôi đầy lo lắng, không ngờ bọn họ thật sự dám làm ra chuyện lớn như vậy. Nếu như ở dương gian có một số lượng lớn người đột nhiên chết thì âm phủ sẽ không để mặc kệ, ngay cả chính quyền cũng không phải không có bộ phận đặc biệt, lần trước tôi cùng nhóm người Phong Thiên đi tìm Cản Thi Phái chính là đội đặc biệt của chính quyền, sẽ có cao nhân tới đây giải quyết.

Tôi gấp đến độ toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng lúc này tôi nghĩ gì cũng là thừa, dù lần này chính quyền phái người ra mặt thì cũng là phản ứng sau khi chuyện này đã xảy ra. Bây giờ yêu khí vừa mới bắt đầu lan ra, kỳ nhân dị sĩ tài giỏi không thể nhanh chóng chạy tới đây ngay được.

Hơn nữa yêu khí khác với âm khí, nhóm người Phong Thiên có thể đối phó với âm khi nhưng yêu khí thì không chắc chắn, lần trước ở bên ngoài cản thi phái gặp hồ nước chứa yêu khí bọn họ đã suýt chút nữa chết hết.

Nghĩ tới đây dường như đầu óc tôi nóng lên, liền nói: “Ngươi dừng tay! Ta nghe ngươi! Không phải là chỉ là chết sao, sau khi chết ta sẽ tu luyện thành lệ quỷ, đến lúc đó sẽ tới thu thập ngươi!”

Nói xong tôi liền sải bước tới bàn thờ mà hồ ly đỏ đã chỉ.

Hồ ly đỏ ha ha cười lớn, nó giơ tay lên một cái, yêu khí màu xanh lá cây bên ngoài liền dừng lại không lan truyền ra ngoài nữa, thân hình đám hồ ly trong mộ cũng ngay lập tức dừng lại, thật giống như lần nữa lại bị khống chế, bọn chúng đang làm đủ loại động tác bỗng nhiên cứng đờ.

“Dương Dương…” Một tiếng kêu yếu ớt vang lên, Đường Dũng từ từ bò ra từ dưới đám da hồ ly, trên người anh ta đầy máu, mặt cũng bị cắn rách.

Cả gương mặt anh ta đã sưng lên như đầu heo, mắt híp lại chỉ còn một nửa bình thường.
 
Chương 317


May mà anh ta còn tỉnh táo, sau khi sử dụng hết sức bình sinh chui ra khỏi đống da hồ ly liền nói giọng uy hiếp: “Dám động vào Dương Dương của ông, có tin ông đây một đuốc đem đám hồ ly này thiêu thành tro không? Ngươi dám để cho Dương Dương chết thì ta sẽ khiến cho các ngươi chôn theo cô ấy!”

“Có giỏi ngươi cứ làm, nếu như chúng ta chết thì ngươi cũng đừng mong chạy thoái, mọi người cùng nhau ở nơi này lấy mạng đổi mạng.” Hồ ly đỏ cười lạnh nói, nó không chút nào sợ sự uy hiếp của Đường Dũng.

Đôi mắt sưng vù của Đường Dũng híp lại một chút, giây kế tiếp thay trong tay anh ta đột nhiên xuất hiện một cái bật lửa, trong nháy mắt đánh ra một ngọn lửa màu xanh.

“Ngao…” Mộ hồ ly ngay lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, da một con hồ ly gần Đường Dũng nhất đã bị đốt!

“Ngươi thật sự dám đốt…!” Sắc mặt hồ ly đỏ trầm xuống, lúc này mới đứng ngồi không yên, nhanh chóng phi thân tới dập tắt lửa trên tấm da cáo đang cháy kia.

Dẫu sao nơi này có hơn trăm tấm da cáo chết đã trăm năm, mặc dù nhìn qua dường như còn có máu thịt mơ hồ nhưng thật ra đã giống như giấy, khô queo rất dễ cháy.

Nếu như một tấm da cáo trong đó thật sự bị đốt cháy thì dường như trong nháy mắt cả động hồ ly này sẽ biến thành biển lửa đỏ rực.

“Sao không dám? Còn dám hù dọa ông đây sao? Đáng đời ngươi dám khi dễ Dương Dương nhà ông!” Đường Dũng thấy hồ ly đỏ nóng nảy liền được nước, cái mặt sưng vù như mặt heo vênh lên nói.

“Anh không sao chứ?” Thừa lúc hồ ly đỏ đi dập lửa tôi liền mau chóng tiến đến bên cạnh Đường Dũng đỡ lấy anh ta, kiểm tra thương tích trên người anh ta.

Nhìn qua còn khá, nhìn cẩn thận một chút tôi mới nhận ra thương tích trên người anh ta nặng như nào. Da thịt trên người anh ta bị cắn tồi tệ, thậm chí có mấy chỗ còn lộ ra xương. Thảm nhất là ở trên bụng, tôi có thể nhìn thấy ruột anh ta động đậy bên trong, vết thương một mảnh đen đỏ lẫn lộn, thật giống như tùy lúc có thẻ lòi ra khỏi bụng.

“Trên người anh có thuốc không, tôi sẽ lấy thuốc cho anh. Sao anh ngu vậy, không thấy bọn chúng đang nhắm vào tôi sao, tại sao anh lại đi tới ngăn cản…” Tôi òa khóc. Nhìn khắp người Đường Dũng đầy các vết thương hở vẫn đang ứa máu ra khiến lần đầu tiên tôi đau lòng như vậy, hận không thể chuyển những vết thương này lên người tôi.

“Ha ha, ai bảo anh quá đẹp trai, mặt anh bị chút vết thương này cũng không thành vấn đề. Đừng khóc nữa, dáng em đã xấu rồi lại thêm mặt mày hốc hác thì sau này ai còn dám nhìn? Anh không muốn sau này phải ôm một gương mặt xấu xí đi ngủ, như vậy sẽ khiến anh gặp ác mộng. Á…” Đường Dũng vừa nói vừa hít một hơi lạnh, anh ta đau đến nỗi môi run run.
 
Chương 317-2


“Thôi đừng nói nhảm, anh mau nói thuốc ở đâu, anh không dùng thuốc không được, cứ tiếp tục mất máu như vậy anh sẽ chết…” Tôi khóc bù lu bù loa, lúc này Đường Dũng càng không đứng đắn tôi càng đau lòng, không biết nên làm gì mới phải.

“Thuốc… ở ngực anh… Trong đó có bao con nhộng…” Đường Dũng vừa mở miệng liền động đến vết thương, anh ta đau tới nỗi nghiến răng hít vào một hơi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu đứt quãng.

“Rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa.” Tôi gật đầu liên tục, rất sợ Đường Dũng nói chuyện nhiều quá sẽ không còn khí lực, bây giờ anh ta không thể ngủ, nếu như nhắm mắt vào chắc chắn sẽ không tỉnh táo lại được nữa!

Tôi xé áo anh ta như điên, vừa khóc vừa lục lọi trong đám áo túi thuốc con nhộng.

Chẳng qua tôi sờ tới sờ lui chỉ mò được một cái túi trống rỗng, túi thuốc con nhộng đã sớm không thấy tăm hơi đâu.

“Dương Dương, anh đau… Em không cần tìm nữa… Thuốc hẳn không thấy. Em có thể đồng ý với anh một yêu cầu không…” Đường Dũng nói có chút khó khăn.

Vừa nói anh ta vừa ho khan mấy tiếng, mỗi một lần ho trong cổ họng lại ọc ra một chút máu tươi.

Vết thương hở trên bụng cũng điên cuồng trào máu ra.

Lúc này toàn thân anh ta đã đẫm máu, cũng phải thừa nhận tố chất của Đường Dũng quả thật rất tốt, đổi lại là người bình thường bị thương như vậy đừng nói là còn nói chuyện được, e rằng đã sớm chết từ đời nào.

“Anh nói đi, cái gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh không chết, Đường Dũng…” Tôi nức nở nói. Cho đến giờ phút này tôi mới phát hiện hóa ra vị trí của Đường Dũng trong lòng tôi đã sớm không thể thay thế. Cái gì tôi cũng nguyện ý đồng ý, chỉ cần anh ta có thể sống sót, tôi tình nguyện dùng mạng mình đổi lấy…

“Em có thể… khụ… làm bạn gái anh không… khụ…” Đường Dũng ngước bản mặt sưng như mặt heo lên hỏi tôi.

Tôi gật đầu như điên, chỉ cần có thể giữ được tính mạng của anh, đừng nói là bạn gái, cho dù là gả cho anh tôi cũng nguyện ý!

Tôi chỉ cầu anh có thể sống sót!

“Không đúng, không phải bạn gái, làm vợ anh… Sau này chúng ta có thể cùng nhau mở một công ty trừ tà, anh kiếm tiền nuôi gia đình, em xinh đẹp như hoa, anh nấu cơm trông trẻ, em đi dạo phố ngắm hoa…”

“Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi đồng ý hết với anh! Nếu như lần này chúng ta có thể sống sót tôi sẽ kết hôn với anh!” Trái tim tôi dường như cũng đang rỉ máu, không đành lòng nhìn Đường Dũng nói mà chịu thêm đau đớn, chỉ biết ôm lấy đầu anh ta, gật đầu như điên.

Nước mắt tôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên mặt anh ta, cùng máu hòa quyện vào nhau biến thành một dòng sông đỏ tươi.
 
Chương 317-3


“A ha, uyên ương trước khi chết còn muốn sau này cái gì. Muốn làm vợ chồng thì hãy xuống âm phủ làm vợ chồng quỷ đi, các ngươi không sống được tới ngày mai!” Sau khi dập tắt lửa xong trên mặt hồ ly đỏ nổi lên một đạo lệ khí, nó cũng không kiên nhẫn nói nhảm thêm cùng chúng tôi, đưa mắt liếc nhìn vợ nó một cái rồi nháy mắt ra hiệu.

Một giây kế tiếp, hồ ly đỏ cùng vợ liền chia thành hai hướng nhào về phía tôi, một kéo tôi ra khỏi Đường Dũng, một trực tiếp cướp bật lửa trên trong tay Đường Dũng ném ra xa xa.

Chắc chắn Đường Dũng đối với bọn chúng không có bất kỳ uy hiếp nào, hồ ly đỏ liền đem chăn Đà La kinh kéo xuống bọc quanh người tôi, một tay khác lấy từ trong ngực Đường Dũng đóa hoa bỉ ngạn đẹp tuyệt luân kia, từng bước một đi về phía tôi.

“Ăn đi, đừng nên vùng vẫy vô ích nữa. Chỉ cần ngươi ăn đóa hoa bỉ ngạn này thì toàn bộ thành phố Giang Minh sẽ được cứu, người yêu của ngươi cũng được cứu, chỉ hi sinh một mình ngươi mà khiến mười triệu nhà hạnh phúc, trao đổi quá lời rồi… Ha ha.”

Nước mắt của tôi vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi không vĩ đại tới mức chịu bỏ mạng để cứu toàn bộ Giang Minh, nhưng tôi không thể bỏ rơi Đường Dũng được, từ đầu đến cuối anh ta đều ở bên cạnh bảo vệ tôi, lần này rốt cuộc cũng đến phiên tôi bảo vệ anh ta một lần.

Còn Tô Mộc…

Nghĩ tới cái tên này trái tim tôi liền đau nhói như bị kim đâm vào. Có lẽ giống như anh ấy nói, đời này chúng tôi có duyên nhưng không có phận.

Người và quỷ khác nhau, cho dù tôi chết thành quỷ tôi cũng sẽ không trở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy có quá nhiều chuyện phải mà tôi đã quá mệt mỏi…

Nhẹ nhàng há miệng, tôi không còn bất kỳ sự chống đối nào, dùng đầu lưỡi ngậm cánh hoa bỉ ngạn lạnh như băng kia. Ngay thời khắc này tôi vẫn cảm thấy hoa bỉ ngạn rất kinh tởm, nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nữa, chỉ cần có thể giữ được mạng sống cho Đường Dũng thì cái gì cũng không còn quan trọng.

Nước mắt tôi lần cuối nhỏ xuống người Đường Dũng. Toàn thân tôi bắt đầu từ miệng tới dạ dày dần dần trở nên lạnh như băng, cảm giác như cả người tôi sẽ bị đóng băng lại.

Ý thức của tôi dần dần mờ mịt.

Ngay trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức thì tôi mơ hồ thấy được một bóng người rất quen thuộc dường như đang lao đến như điên, trong miệng còn hét to: “Dương Dương, phun ra…”
 
Chương 318


Là Tô Mộc…

Sao anh ấy lại xuống đây?

Đầu óc tôi đã hơi chậm chạp nhưng vẫn mơ hồ nhớ được Tô Mộc không nên tới nơi này, yêu khí ở đây có thể cắn nuốt anh ấy sạch sẽ.

Gương mặt trắng nõn đẹp trai liền xuất hiện ngay trước mặt tôi, ôm lấy tôi vào lòng, tay điên cuồng lay động thân thể tôi, miệng không ngừng quát lớn bảo tôi phun hoa bỉ ngạn ra ngoài.

Anh nói phun ra là phun được sao, quá ngây thơ rồi…

Lúc này miệng tôi đã cứng đờ, căn bản là không có biện pháp nào để phun hoa bỉ ngạn ra ngoài.

Hồ ly đỏ ở bên cạnh có chút sững sờ khi thấy Tô Mộc đột nhiên xông tới, sửng sốt một hồi lâu nó mới lao tới bảo Tô Mộc đừng quấy rồi, hoa bỉ ngạn là chủ nhân phân phó, bảo nhất định phải cho tôi nuốt xuống trước khi chết.

“Cút!” Tô Mộc quay đầu giận dữ hét lên, cặp mắt của anh ấy không biết từ lúc nào đã đỏ au, giống như sẵn sàng giết người.

Nhìn qua rất đáng sợ.

“Ngươi… ngươi lại phản bội chủ nhân. Có tin hay không…”

Không đợi hồ ly đỏ nói xong, Tô Mộc gầm lên giận dữ đưa tay bóp vào cổ hồ ly đỏ, khiến chỗ xương trên cổ nó bị bóp kêu lên răng rắc: “Lấy hoa khỏi miệng cô ấy, nếu như cô ấy nuốt hoa xuống ta sẽ khiến cho toàn bộ gia tộc hồ ly nhà ngươi bị chôn vùi theo!”

Vừa nói một khí thế cương đại từ trên người anh ấy bùng phát, cho dù lúc này đầu óc tôi không còn tỉnh táo cũng có thể cảm nhận được xung quanh Tô Mộc nổi lên sát khí, tùy lúc cũng có thể đại khai sát giới.

“Ngươi… Sao ngươi có thể quay lưng với chủ nhân, chuyện này không thể nào…” Giọng hồ ly đỏ run lên sợ hãi. Từ góc của tôi không thấy được thân ảnh của nó nhưng từ trong giọng nói tôi có thể nghe ra bây giờ nó đã kinh hoảng tới cực điểm.

“Ngươi chỉ có ba giây. Ba… hai…”

“Ta sẽ thử một chút! Chủ nhân chỉ dạy cho ta làm sao đút cho cô ta, không dạy ta cách lấy ra.” Hồ ly đỏ khóc lóc nói.

Vừa nói trước mắt tôi đã xuất hiện một đám lông đỏ, một cái chân đầy móng vuốt đưa vào trong miệng tôi khuấy khuấy.

Ghê tởm chết!
 
Chương 318-2


Trong lòng tôi đã kháng cự tới cực điểm, nhưng tôi càng thấy ghê tởm thì hoa bỉ ngạn kia lại càng chui xuống cổ họng tôi, giống như còn bị cái chân đầy móng vuốt kia chọc xuống sâu hơn…

Tô Mộc vẫn ôm chặt tôi, trán anh ấy đã nổi đầy gân xanh lo lắng. Có lẽ là thấy sắc mặt tôi càng ngày càng kém, anh ấy nhất thời mất đi kiên nhẫn, đưa tay tóm lấy cái đuôi hồ ly đỏ dốc ngược nó lên, hét: “Tại sao còn không lấy ra?”

“Á… Không tốt lắm, đã nuốt xuống, hơn nữa công hiệu cũng bắt đầu có tác dụng…”

“Nuốt xuống ngươi cũng phải lấy ra cho ta! Móc không được thì cắt cổ họng ra! Không thì móc dạ dày ra cho ta! Hôm nay nếu không lấy được hoa bỉ ngạn ra thì tộc hồ tiên của ngươi cũng chỉ còn đường bị diệt tuyệt!” Tô Mộc điên cuồng nói.

Thân thể tôi càng lạnh hơn vì sợ hãi, Tô Mộc không phải đang dùng việc công để báo thù riêng chứ, bởi vì tôi đồng ý gả cho Đường Dũng nên định mổ bụng tôi, ngay cả sống chết của tôi cũng mặc kệ.

Nếu tôi chết có phải anh ấy cũng không đi theo xuống địa ngục?

Tôi sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Cũng may lúc này hoa bỉ ngạn đã đem toàn thân tôi đông cứng lại, ngoại trừ ánh mắt cùng đầu óc có chút tri giác ra thì tôi thậm chí còn không cảm giác được thân thể mình.

Hồ ly đỏ cũng bị bộ dáng điên cuồng của Tô Mộc hù dọa, nó gật đầu liên tục, sau đó lộ ra móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng của tôi phục vào.

Tôi trơ mắt nhìn cổ họng mình bị mở ra, giống như bị cắt ra vậy, một đường dọc xuống, nhưng thân thể tôi không có chút cảm giác đau đớn này.

Sau khi hồ ly rạch hết thực quản của tôi, mặt nó liền biến sắc, gương mặt cứng đờ quay đầu liếc mắt nhìn Tô Mộc một cái, không đợi Tô Mộc kịp nói gì nó đã biến thành một cơn gió bay đi.

Chỉ tiếc tốc độ của nó không thể nào bằng Tô Mộc được, sắc mặt Tô Mộc xanh mét, giận dữ gầm lớn bắt lấy hồ ly đỏ, dùng sức hất mạnh một cái.

Hồ ly đỏ trong nháy mắt như diều đứt dây, bay ngang qua động đập mạnh vào mặt tường.

Lúc này tôi vẫn chỉ cảm thấy sự băng giá trong bụng tùy ý lan truyền khắp cơ thể, thậm chí ngay cả mắt tôi cũng bị đông cứng không cách nào chuyển động, cảnh tượng trước mắt trắng xóa giống như tôi tiến vào một không gian không nhiễm một hạt bụi.
 
Chương 318-3


Ở không gian này, cũng không biết là tôi đã chết rồi biến thành hồn phách hay gì, tôi thấy một thung lũng rất lớn, thung lũng kia mọc đầy cỏ cây đủ loại màu sắc, rất đẹp.

Trong khu rừng kia có rất nhiều loài hoa tôi chưa từng thấy, những cơn bươm bướm cùng đom đóm tranh nhau nhảy múa trong rừng hoa, có một bé gái thắt bím hai bên đang nhảy chân sáo trong rừng cây. Gương mặt cô bé bụ bẫm nhỏ nhắn hết sức xinh đẹp, mặc dù mới bảy tám tuổi nhưng đã có dung nhan tuyệt thế, sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ thành một mỹ nhân.

“Này, sau này ngươi chỉ ăn hoa được không, đừng ăn những động vật nhỏ đáng yêu nữa. Toàn bộ sinh linh trong khu rừng đều bắt đầu sợ hãi chúng ta, bây giờ đếu trốn đi hết.” Bé gái vừa đi vừa tự nhủ.

Nói xong tiện tay nhặt một chiếc lá có hình dáng tương tự một con chó đặt lên cổ tay.

Lúc này tôi mới phát hiện cổ tay cô bé có một con dấu màu đen có hình một con rắn.

Chỉ là con rắn kia so với dấu ấn của Giao tiên trên tay tôi thì ngộ nghĩnh hơn rất nhiều, giống như phiên bản hoạt hình vậy.

Cô bé là ai?

Tại sao cô bé cũng có dấu ấn con rắn…

Trong lòng tôi đầy những thắc mắc, nhưng hiển nhiên bé gái kia không nghe được tôi nói, tôi cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi nơi này, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xem.

“Dương Dương thúi, ông đây tương lai sẽ thành rồng, ngươi lại dám lấy thứ vớ vẩn này định lừa ta, cẩn thận ông đây cũng đem ngươi nuốt!” Một giọng non nớt truyền tới.

Lại là Giao tiên! Ôi…
 
Chương 318-4


Tim tôi suýt chút nữa nhảy cả ra ngoài. Giọng này mặc dù không phải giao tiên nhưng cách nói chuyện thì y hệt Giao tiên vậy!

Hơn nữa cô bé này cũng được gọi là Dương Dương.

Chẳng lẽ đây là tôi khi còn bé?

Tại sao tôi lại không nhớ khi còn bé tôi đã tới nơi này? Hơn nữa gần đây tôi mới quen Giao tiên kia mà, chẳng lẽ trước khi tôi ra đời ông ta đã cứu tôi, khi còn bé cũng từng bầu bạn với tôi?

Tôi có chút mông lung. Nhưng xem tình cảnh trước mặt, cô bé này là tôi không còn phải nghi ngờ. Chẳng qua từ bé tới giờ dường như tôi chưa từng bị mất trí nhớ, hơn nữa cho dù tôi đã quên thì đứa bé này cũng không thể là tôi được…

Nếu thật là tôi, bây giờ không phải tôi sẽ khóc đến chết sao, khi còn bé xinh đẹp như vậy chẳng lẽ tôi đã dậy thì thất bại…

Ngay khi đầu tôi còn đang không hiểu gì thì con rắn núp ở trên cổ tay cô bé rốt cuộc cũng hiện thân, là một con rắn đen không sai, chỉ là thân mình của nó mới dài… bằng một con giun vậy, hơn nữa đầu của nó cũng không phải là hình tam giác mà tròn tròn nhẵn nhắn, nhìn qua có chút đáng yêu.

“Ai nói trong rừng không có sinh linh nào dám ra đây, không phải đang có một con sóc trên cây này sao? Ngươi xem nó đầu mập tai to, mau bắt xuống cho ông đây, ông đây đang đói!” Con rắn nhỏ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào con sóc trên cây nói.

“Ta không làm, con sóc đáng yêu như vậy ngươi không được ăn, nếu như ngươi nhất định muốn ăn thì tự mình lên bắt đi, ta cũng không để ý đến ngươi nữa.” Bé gái tức giận nói.

“Chết tiệt, ông đây sẽ không lên cây đâu!” Con rắn nhỏ tức giận chửi thề. Không biết tại sao nhưng tôi lại có thể cảm nhận được phản ứng trong lòng con rắn lúc này, nó đang rất lo lắng, thật giống như sợ cái cây kia.
 
Chương 319


“Không lên cây thì đừng trách móc ta. Quỳ Anh đã nói mọi việc không thể cưỡng cầu, điều này chứng tỏ mạng của con sóc nhỏ chưa phải tuyệt vào hôm nay.” Bé gái hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Bé gái di chuyển tôi lại thấy sau mông bé cái có một vật màu trắng thò ra đong đưa, hình như là cái đuôi!

Ôi, bé gái không phải là người?

Tôi cả kinh trong lòng, không tự chủ nhích tới gần muốn nhìn rõ một chút.

Chỉ thấy một cái đuôi to trắng như tuyết từ sau mông bé gái thò ra, đong đưa lên xuống, mỗi khi bé gái cao giọng chiếc đuôi to này cũng lay động hai cái phối hợp theo.

Đây tuyệt đối là một cái đuôi thật sự! Chỉ là một cái đuôi lông dài mềm mại xù to, sẽ là động vật gì?

Tôi thật sự cảm thấy kinh hãi, có loại cảm giác không nói ra được. Bé gái này thật giống như có liên quan gì đó tới tôi, chẳng lẽ tôi thật ra là yêu chứ không phải là người?

Nhưng tôi lớn tới như này không hề có bất kỳ điều dị thường nào, hơn nữa ba mẹ tôi đều là người bình thường, không phải là yêu.

Chẳng lẽ đây là kiếp trước của tôi?

Đời trước của tôi là yêu?

Như vậy Giao tiên từ đời trước đã bắt đầu đi theo tôi?

Đầu óc tôi càng thêm hỗn loạn.

Ngay khi tôi còn đang đoán xem bé gái này rốt cuộc là loài yêu vật gì thì đột nhiên phía trước xuất hiện biến cố, con sóc nhỏ vừa rồi còn vui sướng ở trên cây đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã xuống.

Con rắn đen nhỏ trên cổ tay bé gái vốn đã buông tha, nghe được tiếng kêu của con sóc lại nâng đầu rắn lên, vào một cái nhào về phía con sóc nhỏ.

Hết sức vội vã!

Không biết tại sao, trái tim tôi thắt lại một cái.

“Không được!” Bé gái cũng vội, cái đuôi sau lưng trong nháy mắt giương lên cao, cũng không thấy rõ bé gái hành động gì nhưng đột nhiên cả người biến mất vô căn cứ.

Đến khi xuất hiện lại cô bé đã ôm con sóc nhỏ đáng thương kia vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông đang xù lên vì bị giật mình của sóc nhỏ. Sóc nhỏ dụi đầu vào trong ngực bé gái, sợ hãi run lẩy bẩy, duy chỉ còn lại cái đuôi to rối bù thò ra, nhìn qua có chút tương tự.

Cũng mềm mại bồng bềnh như vậy.

Chẳng lẽ cô bé này cũng là một con sóc đã thành yêu…

Tôi thầm nghĩ trong lòng.

Con rắn nhỏ kia bị người đoạt lấy miếng thịt ngay miệng liền khó chịu, cái lưỡi thè ra hướng về phía cô bé giống như đang chửi nhau.

Cô bé cũng để mắt tới, đem con sóc đặt lên vai, vẫy tay một cái liền có một đoàn yêu khí màu xanh đậm bao phủ toàn thân, màu sắc của yêu khí này còn nồng đậm hơn màu yêu khí của Giao tiên tôi từng thấy, đã sắp thành màu đen.

Ôi chợt, bé gái này rốt cuộc có lai lịch gì…
 
Chương 319-2


Tôi kinh hãi ở trong lòng, đưa mắt chờ đợi cuộc chiến đấu giữa bé gái và con rắn nhỏ. Bỗng nhiên một giọng dễ nghe từ sau lưng tôi vang lên.

“Dương Dương, không được đánh nhau. Muội phải khống chế yêu lực của mình, không thì chính huynh cũng không bảo vệ muội được.”

Âm thanh này có chút quen tai.

Tôi liền quay đầu nhìn lại, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mắt tôi. Vóc dáng anh ta không cao, cũng chỉ cao hơn bé gái một chút xíu, khoảng được gần một mét rưỡi. Toàn thân mặc đồ trắng tỏa ra tiên khí khiến cho có dù còn nhỏ nhưng chút đạo mạo.

Chờ đến khi tôi thấy rõ mặt cậu ta, cả người tôi bỗng nhiên run lên!

Tô Mộc.

Gương mặt này hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra, đây tuyệt đối chính là Tô Mộc!

Chỉ là lúc này anh ấy mới chỉ là thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, gương mặt vẫn còn non trẻ nhưng mùi cổ cây độc đáo trên người kia đã có, không cần nghi ngờ.

Cậu bé cũng không nhìn thấy tôi, ánh mắt xuyên qua tôi nhìn thẳng đến người cô bé, khóe miệng lộ ra một vẻ cưng chiều, nói: “Được rồi, thu lại yêu khí đi, thừa lúc sư phụ huynh còn chưa trở lại huynh sẽ đưa muội trở lại trong sơn động, tránh cho muội bị sư phụ phát hiện.”

“Có Quỳ Anh bảo vệ muội, muội cũng không sợ ai.” Bé gái vốn còn đang rất tức giận, muốn cùng rắn đen nhỏ quyết đấu sinh tử, nhưng sau khi thấy Tô Mộc trong nháy mắt cô bé cười vô cùng ngọt ngào, phe phẩy chiếc đuôi bồng bềnh chạy về phí Tô Mộc, cũng không để ý tới rắn đen nhỏ nữa.

Rắn nhỏ ở phía sau tức giận sắp bùng nổ nhưng sau khi thấy Tô Mộc cơn giận cũng liền xẹp xuống, đuổi theo sau lưng bé gái, vèo một cái liền trở lại bên trong dấu ấn màu đen trên tay.

Cậu bé Tô Mộc cùng cô bé Dương Dương tay trong tay đi trở về, dọc đường đi cười cười nói nói sánh vai bên nhau, hết sức vui vẻ.

Miệng tôi không biết từ lúc nào cũng cong lên mỉm cười, đi theo sau muốn xem bọn chúng muốn đi đâu.

Nhưng tôi đi còn chưa được mấy bước thì đột nhiên trước mặt đụng phải một bức tường trong suốt chặn lại, giống như kết giới Lâm Yến Nhi đã tạo ra vậy.

Tôi luống cuống không hiểu đây là tình huống gì, không phải tôi đã chết rồi sao, sao còn có thể bị Lâm Yến Nhi quấy rối.

- --
 
Chương 319-3


Tôi tìm mọi cách vượt qua bức tường trong suốt kia, sợ cậu bé Tô Mộc cùng cô bé Dương Dương kia đi xa không theo kịp nữa, nhưng bất kể tôi dùng sức thế nào thì bức tường trong suốt đều giống như một ngọn núi vậy, không thể lay chuyển.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người chúng nó càng ngày càng đi xa.

“Dương Dương… Tỉnh lại đi Dương Dương!” Trong thoáng chốc tôi nghe thấy người gọi tên tôi.

Ý thức của tôi đột nhiên bị lấy đi, chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức liền cảm thấy hai bờ môi ấm áp đang áp vào miệng tôi, một chất lỏng đắng ngắt theo đôi môi kia chảy vào trong miệng tôi.

Tôi nháy mắt liền ngồi dậy, đem chất lỏng trong miệng phun ra ngoài, nói: “Đắng quá!”

“Dương Dương?” Bên cạnh truyền tới âm thanh quen thuộc, anh ta kinh ngạc trong chốc lát rồi liền mừng rỡ, vui vẻ nói: “Xem ra thuốc này thật đúng có tác dụng, em đã thật sự sống lại rồi! Dương Dương, mau uống nốt thuốc đi là có thể giữ được cái mạng này của em!”

Vừa nói thân ảnh kia xông về phía tôi, trong tay vẫn còn bưng một bát thuốc.

Trước mắt tôi vẫn mơ hồ chưa thấy rõ được bóng người hay hình dáng.

Nhưng thuốc kia quả thực đắng quá, tôi thật sự không muốn uống, liền lại nằm ở trên giường, xoay mặt đi không muốn để ý tới anh ta.

“Dương Dương! Dương Dương bảo bối của anh, thuốc này em phải uống. Em có biết anh đoạt lại em từ quỷ môn quan rất cực khổ không? Em đã đồng ý làm vợ anh, bây giờ anh không muốn đời anh lại thành cô độc, em mau uống thuốc đi.” Giọng người kia có chút sụt sịt, tận tình khuyên bảo tôi.

“Uống đi nha đầu, thuốc này quả thật không dễ có, một giọt ngươi cũng không nên lãng phí…” Bên tai tôi cũng truyền tới giọng của Giao tiên.

Nghe được câu này, tôi cơ hồ đã chắc chắn người vừa rồi dùng miệng áp vào miệng tôi mớm thuốc chính là Đường Dũng.

Chết tiệt, anh ta thừa lúc mớm thuốc còn không quên lợi dụng tôi. Khốn kiếp!

Nhưng rốt cuộc không phải tôi được Tô Mộc cứu sao? Sao không phải là Tô Mộc mớm thuốc cho tôi.

Cảnh vật trước mắt tôi dần dần rõ ràng, tôi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Đường Dũng, Giao tiên, Diệu Diệu đều đang ở bên cạnh tôi trông nom. Lúc này tôi đang ở một cái hố lớn, nơi này giống như mới trải qua một trận hỏa hoạn, toàn bộ hố đều bị đốt thành một mảnh đen nhánh.

Duy chỉ thiếu Tô Mộc.

“Tô Mộc đâu?” Tôi hỏi.

Nghe thấy tôi hỏi Tô Mộc, sắc mặt Đường Dũng cùng Giao tiên đột nhiên trở nên có chút cổ quái.
 
Chương 320


Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, thật giống như đang ra ám hiệu.

Tôi liền nóng nảy, túm lấy cổ áo Đường Dũng, hỏi anh ta: “Nói đi, Tô Mộc đi đâu? Tôi nhớ trước khi tôi hôn mê là Tô Mộc xuống cứu tôi, có phải anh ấy đã bị thương? Hay là…”

“Nơi này có phải là mộ phần hồ tiên không? Thật sự anh ấy đã lấy mạng đổi mạng, phóng hỏa thiêu rụi đống da hồ ly?” Tôi vội la lên.

Nhớ lại thời khắc cuối cùng trước khi tôi hôn mê là anh ấy dường như đang như điên ép hồ ly đỏ mổ bụng tôi, trái tim tôi thắt lại.

Với tình trạng lúc đó của anh ấy không chừng thật sự sẽ lấy mạng đổi mạng với hồ ly đỏ.

“Không có, Dương Dương, em suy nghĩ nhiều rồi. Anh ta quả thật có phóng hỏa đốt mộ phần hồ tiên nhưng không phải lấy mạng đổi mạng. Sau khi Tô Mộc đốt mộ phần hồ tiên đã cùng Lâm Yến Nhi đi phụng mệnh chủ nhân bọn họ, vì không thể để chủ nhân anh ta hoài nghi nên anh ta chỉ có thể tiếp tục đi theo lo chu toàn.” Giao tiên nói.

“Vậy anh ấy có bị thương không? Nơi này yêu khí nặng như vậy quỷ không thể xuống, sao anh ấy lại dám xuống? Còn dám đem nơi này đốt! Rốt cuộc chủ nhân bọn họ là ai?” Tôi hỏi.

Lúc trước tôi thấy căm ghét Tô Mộc, hận anh ấy bỏ lại tôi mà không nói một lời, ngay cả một câu giải thích cũng không có. Bây giờ anh ấy lại tự nhiên xuất hiện, không để ý tới sống chết chạy tới cứu tôi, tại sao anh ấy phải đối xử với tôi như vậy?

Nếu đã nói không thể cùng tôi thì tại sao còn muốn tới để tôi thêm rung động?

Trong lòng tôi rất bực bội, nhưng vừa nghĩ tới hẳn Tô Mộc có nỗi khổ riêng tôi lại không nhịn được muốn tha thứ cho anh ấy.

“Dương Dương… Có phải em…” Đường Dũng vẫn bưng bát thuốc ở bên cạnh tôi, thấy tôi sau khi tỉnh lại đều hỏi Tô Mộc, sắc mặt có chút trầm xuống, nói: “Có phải em đổi ý rồi?”

“Đổi ý cái gì?” Tôi bị hỏi có chút sửng sốt.

“Đồng ý gả cho anh.” Đường Dũng nói.

Giọng anh ta có chút trầm thấp, còn mơ hồ lộ ra một chút bi thương.

“Tôi…” Trong đầu tôi liền xuất hiện dấu hỏi lớn, có chuyện này sao?

Tôi đồng ý gả cho Đường Dũng lúc nào?

“Anh biết, em không cần trả lời, chỉ cần em có thể sống sót là tốt rồi.” Sắc mặt Đường Dũng tối sầm lại, nhỏ giọng nói.

Vừa nói anh ta lần nữa đưa bát thuốc tới, nói: “Em uống thuốc đi, thuốc này không dễ có được, đừng lãng phí.”

“Ừ.” Thấy ưu tư của Đường Dũng chùng xuống như vậy tôi không dám lấn tới nữa, ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc đem thứ nước đắng ngắt bên trong uống vào.

Quả thật thần kỳ, sau khi thuốc này chảy xuống bụng tôi liền có cảm giác rất sảng khoái, giống như toàn thân tôi được lột xác, tinh lực trên người dư thừa.
 
Chương 320-2


Giao tiên thấy tôi uống thuốc, trên mặt ông ta lộ ra vẻ hưng phấn không kịp chờ đợi, nói: “Ngươi thử một chút yêu lực để xem khôi phục được mấy thành? Ngươi không biết, sau khi thứ kia tan ra trong cơ thể ngươi thì hồn phách của ngươi cũng thoát khỏi cơ thể, tim cũng ngừng đập. May mà… Đường Dũng xả thân quên chết mới tìm được một bát thần dược cứu được ngươi, sau này cái mạng này của ngươi chính là của Đường Dũng, hiểu không.”

“Vậy sao?” Tôi buột miệng đáp. Không ngờ vừa rồi lại hung hiểm như vậy, vốn tôi còn tưởng rằng chẳng qua tôi chỉ ngất đi rồi nằm mơ, bây giờ xem ra quả thật tôi đã đi một vòng quanh quỷ môn quan.

Cũng khó trách ưu tư của Đường Dũng lại chùng xuống như vậy.

Thấy anh ta buồn buồn ngồi đó không nói lời nào, tôi có chút không được tự nhiên liền muốn chọc cười anh ta một chút để có không khí như bình thường.

Đưa tay kéo ra một tia yêu khí, tôi liền đem yêu khí biến thành một bông hoa đuôi cáo nhìn thấy trong giấc mơ, đưa tới trước mặt Đường Dũng: “Khụ… vì cảm kích ơn cứu mạng của ai đó dành cho tôi, tôi định đưa người ta một lễ vật!”

“Cái gì?” Đường Dũng nghe vậy mắt liền sáng lên, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn tôi, cho rằng tôi đã hồi tâm đổi ý.

“Tăng tăng tăng, chính là cái này! Anh đã thấy loài hoa này chưa? Đây là loài hoa tôi thấy ở quỷ môn quan, bây giờ đưa cho anh để anh mở mang tầm mắt, thấy thế nào.” Tôi cười nói.

Vừa nói tôi vừa đem bông hoa yêu khí thả vào trong lòng bàn tay Đường Dũng.

Ánh sáng trong mắt Đường Dũng lại tối sầm, dáng vẻ rất thất vọng, bĩu môi nói: “Anh còn tưởng đồ ngốc này có lương tâm lấy thân báo đáp, cho dù không lấy thân báo đáp cũng phải có cái gì thực tế một chút, ví như là tiền. Bây giờ em có tận năm mươi triệu, còn anh chỉ có ba triệu, đáng thương không!”

Phần sau lời nói của anh ta đã nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.

Tôi biết anh ta không phải quan tâm tới tiền, nói như vậy chỉ để che giấu sự thất vọng cùng lúng túng trong lòng anh ta, cố ý muốn cứu vãn bầu không khí lúng túng này.
 
Chương 320-3


Tôi cũng không vạch trần anh ta, giả vờ cảm thấy nhức nhối giải thích theo ý của anh ta, cười khan nói: “Chẳng lẽ một bát thuốc đắng của sư phụ có giá tận năm mươi triệu sao? Sư phụ, sư phụ chặt chém ai cũng được đi, chẳng lẽ ngay cả học trò của mình cũng chặt chém?”

“Cái này không gọi là chặt chém được, một mạng của em đổi năm mươi triệu còn thiệt sao!” Đường Dũng liếc mắt, sau đó rốt cuộc anh ta cũng đã cười tươi như bình thường, tiến tới gần tôi nói: “Nếu không thì giảm năm mươi phần trăm cũng được. Hai mươi lăm triệu, không trả giá, coi như em cho Diệu Diệu tiền mừng tuổi.”

“... Được rồi, hai mươi lăm triệu thì hai mươi lăm triệu, chờ học trò đi ra ngoài sẽ viết chi phiếu cho sư phụ.” Tôi do dự một chút rồi nói.

Nếu không thể thực hiện lời hứa cả đời gả cho anh ta vậy thì tận lực dùng kim tiền đền bù cho anh ta đi, dù sao anh ta quả thực rất mê tiền.

Sau khi thương lượng xong chúng tôi cũng không cần phải ở lại mộ phần hồ ly nữa, liền đứng dậy cùng đi ra ngoài.

Chỉ là khi đi tới miệng hố tôi mới phát hiện chỉ có tôi cùng Diệu Diệu và Đường Dũng di chuyển, Giao tiên vẫn ngồi ở nơi vừa rồi tôi nằm, gương mặt đăm chiêu như đang có điều suy nghĩ.

“Nghĩ gì vậy, còn không mau đi!” Tôi gọi Giao tiên một câu.

Lúc này Giao tiên mới phục hồi tinh thần, đáp lại một tiếng rồi mang tôi cùng Đường Dũng bay ra khỏi hố.

Sau khi đi ra tôi mới phát hiện, lúc này toàn bộ con đường đã bị giới nghiêm, cảnh sát đứng đầy khắp nơi, trên mặt đất có vẽ hình người màu trắng đủ loại tư thế khác nhau.

Hiển nhiên Giao tiên cũng lúc này mới biết tình hình này, khẽ chửi thề một tiếng rồi thả ra yêu khí bao trùm lấy chúng tôi để ẩn giấu khỏi ánh mắt của cảnh sát.

Sau khi ra khỏi con phố kia chúng tôi về thẳng biệt thự Phùng Đông. Suốt dọc đường đi Giao tiên có bộ dáng rất nặng nề như có tâm sự, mãi cho đến khi tôi về nhà tắm xong xuôi thì ông ta mới e dè tiến lại gần, hỏi tôi: “Ngươi nhớ ra rồi sao?”

“Nhớ cái gì?” Tôi kỳ quái hỏi.

“Bông hoa kia, bông hoa mà vừa rồi ngươi đã ngưng tụ yêu khí thành ấy, ta ở đây cho tới bây giờ chưa từng thấy, ngươi thấy ở đâu?” Giao tiên hỏi.

“Ở trong mơ. Ông cũng biết hoa đó, chẳng lẽ con rắn đen trong giấc mơ đó thật sự là ông?” Tôi hỏi.

Nói đến đây tôi lại đứng ngồi không yên, kéo Giao tiên đến ngồi xuống trên ghế sa lon, đem tất cả những gì tôi thấy trong giấc mơ kia kể cho Giao tiên, sau đó hỏi ông ta có phải chúng tôi đã gặp nhau từ trước, cô bé sóc thành yêu kia có phải chính là kiếp trước của tôi, trước kia tôi cũng là người trợ tiên cho ông ta?
 
Chương 321


“Ặc, linh tinh gì thế, cái gì mà sóc yêu, ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Giao tiên nghe tôi hỏi liền cười thật to, giả vờ nói.

“Ông nhất định biết, nếu không làm sao ông biết tới bông hoa này. Ông mau nói cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói với người khác!” Tôi liền kéo tay Giao tiên, đung đưa cánh tay ông ta làm nũng.

Giao tiên bị tôi bám theo rốt cuộc không nhịn được, ngưng cười nói: “Ngươi thật muốn biết?”

“Ừ!” Tôi gật đầu thật mạnh.

“Được rồi, vậy ta sẽ kể từ đầu đến cuối cho ngươi. Vào khoảng ước chừng hai ngàn năm trước, không đúng, thậm chí là sớm hơn…” Biểu tình của Giao tiên trở nên đắm đuối giống như đang chìm vào trong ký ức.

Tôi liền vểnh tai lên, rất sợ nghe sót một chữ.

“Có một long thần ị ra một cục phân, cục phân này ở trong động tiên cát trạch đã tu luyện thành phân tinh. Đến một ngày nó được một tiểu đồng đi theo một đại tiên nhặt được, trở thành bạn của tiểu đồng đó. Sau đó tiểu động kia liền đem phân tinh mang về núi tiên…”

“Ông chờ một chút, cái gì mà phân tinh? Ông đang lòe tôi đúng không?!” Tôi nghe đến đây mặt liền đen sì, không nhịn được nhào tới đánh ông ta tơi bời, vậy mà nãy giờ tôi còn thành thật chờ Giao tiên nói chuyện kiếp trước, ông ta lại lòe tôi như vậy!

Giao tiên bị tôi đánh liên tục cầu xin tha thứ, toàn thân rung lên vì cười, nói: “Được rồi, đứng đánh, ta sai rồi! Không phải là phân tinh!”

“Vậy là cái gì? Tôi có cái đuôi, chính mắt tôi nhìn thấy.” Tôi tức giận nói.

Chẳng qua vừa mới dứt lời tôi cũng không nhịn được bật cười, chịu với trí tưởng tượng phong phú của Giao tiên, ngay cả thứ như phân thành tinh mà ông ta cũng có thể nghĩ ra được.

Khoan đã, rồng ị ra phân, không phải bây giờ ông ta là rồng sao…

Chết tiệt.

Tôi không nhịn được lại muốn đánh người. Giao tiên tiên cảm nhận được suy nghĩ của tôi liền lập tức sửa lời: “Ha ha, chuyện đó, trước kia ngươi đúng là yêu, nhưng chỉ là tiểu yêu mà thôi, chỉ lợi hại giống như cỡ… Diệu Diệu.”

“Vớ vẩn, lúc ấy tôi với ông đánh nhau tôi cũng đã nhìn thấy, yêu khí kia vô cùng đậm đặc, thậm chí so với màu yêu khí của ông bây giờ còn đậm hơn. Ông vẫn không chịu nói thật đúng không?!” Tôi nhất thời tức giận, bắt đầu thọc lét nách Giao tiên.

“Dương Dương ngốc, nơi khiến loài rồng chúng ta nhột không phải ở chỗ này, ngươi có thọc lét tới chết cũng vô ích.” Giao tiên đắc ý cười lớn.

Tôi thật cũng sắp tức chết, dứt khoát không chọt ông ta nữa, đẩy ông ta ra, giả bộ tức giận nói: “Ông không nói cho tôi cũng được, tôi sẽ thử tự sát tiếp xem sao, tôi đã nhận ra chỉ cần tôi chết thì có thể thấy được chuyện của kiếp trước.”
 
Chương 321-2


“Tự sát?” Giao tiên từ trên ghế sa lon đứng lên, vừa cười vừa đi tới bên cạnh tôi, nói: “Cho dù ngươi có tự sát mười lần cũng vô ích. Ngươi thấy được hình ảnh của kiếp trước mười có tám chín phần có liên quan tới hoa bỉ ngạn. Nếu như không phải ăn hoa kia, đừng nói là nhớ được kiếp trước mà chính ngươi bây giờ là ai cũng có thể bị canh Mạnh Bà làm cho quên sát, có lần nữa được cứu lại thì cũng sẽ đem chúng ta quên sạch, đừng nói Tô Mộc hay Đường Dũng mà ngay cả chính ngươi là ai cũng không nhớ.”

“Vậy ông hãy nói cho tôi, ở trong mộng tôi còn thấy cả Tô Mộc, cô bé kia gọi Tô Mộc là Quỳ Anh, có phải Tô Mộc chính là tiểu tiên đồng kia không?” Tôi thật sắp điên rồi, đoạn kí ức kia mặc dù rất ngắn nhưng thật sự rất đẹp.

Nếu như những đứa bé trong mộng thật sự là tôi cùng Tô Mộc thì chứng tỏ tôi cùng Tô Mộc không phải là hữu duyên vô phận mà đã có nhân duyên trời định!

Hai chúng tôi chính là được ông trời tác hợp!

“Đó cũng không phải, người kia không phải là Tô Mộc.” Nói đến đây nụ cười trên mặt Giao tiên đột nhiên biến mất, mặt đầy nghiêm túc nói.

Nụ cười trên mặt tôi trong ngày mắt cũng cứng đơ, giọng khô khốc nói: “Không phải đâu… Người kia tôi thấy rõ ràng chính là Tô Mộc, chuyện này ông cũng đừng lừa gạt tôi.”

Giao tiên trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Ta thật sự không lừa ngươi, trong mộng cô bé kia tên là gì?”

“Dương Dương.”

“Vậy thì đúng rồi, vậy tiểu tiên đồng kia tên là gì?” Giao tiên nói.

Tôi liền ngây ngẩn: “Gọi là.. Quỳ ca ca…” (Sant: Khụ, bản convert chuyển thành Quỳ anh, mình mới check lại bản Trung là ca ca nhé.)

“Bé gái Dương Dương chính là kiếp trước của ngươi, thế nhưng Quỳ ca ca bây giờ đã không có quan hệ gì với ngươi. Tô Mộc cũng không phải là cậu ta, nếu đó thật sự là Tô Mộc thì ngươi nên gọi là Mộc ca ca mới đúng.” Giao tiên nói.

Nói tới chỗ này trên mặt ông ta hiện lên một tia độc ác, thật giống như đang nhắc tưới kẻ thù.

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch nhanh hơn, giọng run lên, nói: “Nhưng… nhưng sao người kia có dáng dấp giống y hệt Tô Mộc, cậu ta với Tô Mộc có quan hệ gì?”

“Không có quan hệ, chẳng qua chỉ là trùng hợp.” Giao tiên quả quyết nói.

Lúc nói tới chỗ này mặt Giao tiên đã đen lại, bầu không khí trong phòng khách cũng bị ông ta mang mây đen giăng đầy, thật giống như đang sẵn sàng giết người vậy.
 
Chương 321-3


Tôi lập tức không dám quấn lấy thuồng luồng tiên hỏi nữa, nói sang chuyện khác: "À, ra vậy, nếu là vậy, vậy lúc ở mộ Hồ Tiên ông chạy đi đâu? Tôi và Đường Dũng tìm khắp nói cũng không thấy ông đâu cả? Tôi nhớ rõ lúc đó cũng đang ở dưới mộ hồ tiên cơ mà."

"Ừm, đúng vậy." Thuồng luồng tiên gật đầu nói.

Ông đã có mặt sao không ra mặt cứu tôi, khiến tôi bị cáo đỏ hại thảm như vậy!

Tôi lập tức trừng trừng mắt, nhưng thuồng luồng tiên khó chịu đầy mặt, lời này tôi không dám nói ra.

Bất quá thuồng luồng tiên có thể cảm ứng được tâm tư của tôi, thấy tôi trừng mắt, ông ta bỗng cười, nói: "Lúc đấy không phải tôi không muốn cứu cô, mà chính ta cũng đang trong tình cảnh hiểm nguy, nếu không phải tiểu tử Tô Mộc kịp thời chạy tới thì lần này ngay cả ta cũng phải chết tại trong mộ Hồ Tiên."

"Hả?" Tôi giật nảy cả mình, kinh ngạc nhìn thuồng luồng tiên.

Ông ta bây giờ đẫ là rồng, đại yêu quái siêu cấp chín hạch!

Ai còn có thể khiến ông rơi vào hiểm cảnh, mém chon thây được?

Nhìn thấy tôi kinh ngạc, thuồng luồng tiên bất đắc dĩ cười, lại không nói gì, chỉ nói tôi bị giày vò đã nửa ngày, còn vừa mới trở về từ cõi chết, nếu không có gì thì nghỉ ngơi một chút.

Nói xong ông cắm đầu đi thắng đến phòng ngủ của mình, cạch một tiếng đóng cửa lại, không để ý ai nữa.

Chỉ để lại một mình tôi trong phòng khách.

Tôi vẻ mặt khó hiểu, tò mò muốn chết

Nhưng thuồng luồng tiên không nói, tôi cũng không có bản lãnh dò xét suy nghĩ của tôi như thuồng luồng tiên, đành đứng dậy đi về tầng hai.

Đi được đến một nữa bậc thang, phòng khách nơi Đường Dũng ở đột nhiên bật mở, một cái đầu nhỏ nhô ra từ bên trong, nhỏ giọng thì thầm nói: "Chị Dương Dương, Đại ca em bảo chị tới phòng một chuyến."

"Đi thì đi, lén lén lút lút làm gì?" Tôi khó hiểu nói.

Nói xong tôi đi theo sau Đồng Đồng vào phòng Đường Dũng.

Đường Dũng đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, đưa lưng về phía tôi, cũng không biết đang làm cái gì.

Diệu Diệu và anh như tên trộm, thần thần bí bí.

Thấy tôi bước vào, Đường Dũng lập tức hướng tôi vẫy tay, xuỵt nói: "Dương Dương, em qua đây, vừa rồi anh đang sắp xếp lại đồ vật lấy được ở mộ Hồ Tiên, phát hiện một thứ muốn để em xem một chút."

"Cái gì vật?" Thấy Đường Dũng thần bí như vậy, lòng hiếu kì của tôi cũng nổi lên, ném sau ót chuyện Thuồng Luồng Tiên vừa nãy..

"Một đóa hoa."
 
Chương 322


“Hoa? Hoa gì?” Tôi liền tiến tới,

Trước mặt Đường Dũng đang để một chiếc hộp gỗ, bên trong hộp gỗ có một bông hoa đuôi chồn xanh biếc.

Chính là giống bông hoa tôi đã dùng yêu khí ngưng tụ lại thành.

Tôi liền kinh hãi, hỏi Đường Dũng: “Đây thật sự là tìm được trong mộ hồ tiên?”

Mặc dù hoa này có kiểu dáng không sai biệt lắm với hoa đuôi chồn, nhưng nếu so với hoa đuôi chồn thì lớn hơn nhiều, hơn nữa trên thân cong cong kia có rất nhiều hoa nhỏ bé màu xanh đang nở, toàn thể nếu so với bông hoa đuôi cáo thì tinh xảo hơn rất nhiều!

Đây quả thực mới giống như đúng những bông hoa tôi thấy trong mộng kia!

“Đúng vậy, lúc ở trong mộ hồ tiên em đưa anh bông hoa bằng yêu khí kia anh đã phát hiện ra cùng bông hoa anh tìm được này giống nhau như đúc. Lúc ấy ở ngay trước mặt Giao tiên nên anh không lên tiếng, bây giờ mới đem cho em xem một chút, chắc chắn em đã thấy bông hoa này rồi, có biết lai lịch của nó hay không? Có đáng tiền không?” Đường Dũng nói.

Vừa nói anh ta còn vừa cười tươi, bộ dáng như sắp phát tài đến nơi, hưng phấn nói: “Dù sao anh chưa từng thấy loài hoa này, không chừng đây là thánh vật của địa phương khác, có thể bán được số tiền lớn, đến lúc đó chúng ta sẽ chia hai tám.”

“Anh hai tôi tám.” Thấy Đường Dũng hưng phấn như vậy tôi liền muốn trêu chọc anh ta một chút.

Mặt Đường Dũng cứng đờ: “Dương Dương, từ lúc nào em lại học Giao tiên xấu xa như vậy?”

“Thôi đi, nếu là Giao tiên thì hay cả hai phần anh cũng không sờ tới được.” Tôi cười đáp.

Vừa nói tôi vừa đưa tay lấy bông hoa trong hộp gỗ ra, muốn cẩn thận nghiên cứu một chút.

Đường Dũng thấy vậy bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng: “Không nên chạm vào!”

Nhưng anh ta đã chậm, không đợi anh ta ngăn cản tôi đã cầm vào bông hoa.

“Mau ném đi, hoa này mặc dù đẹp mắt nhưng có kịch độc, anh vừa mới… Hả? Tay em không đau sao Dương Dương?” Nói đến phía sau mặt Đường Dũng đã nhìn tôi đầy khiếp sợ.

Vừa nói anh ta còn mở tay tôi ra, nhìn xem tôi có bị thương hay không.

Sau khi chắc chắn tay tôi hoàn hảo không bị bất cứ thương tổn gì, mặt Đường Dũng hiện lên một tia kỳ quái, nói: “Sao em lại không bị sao? Vừa rồi anh sờ vào bông hoa này liền giống như bị thứ gì đó cắn, vừa đau vừa xót, sưng phồng lên lợi hại, vật này nhất định có độc.”

“Hay là do anh dị ứng với phấn hoa này?” Tôi nghe vậy cũng thấy tò mò.

Dẫu sao khi ở trong mộng, kiếp trước của tôi cũng hái bông hoa này, không thấy có gì không ổn, bây giờ tôi cầm nó cũng thấy giống như cầm một bông hoa bình thường, sao Đường Dũng chạm vào một cái lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy?
 
Chương 322-2


“Không thể nào, cho tới bây giờ anh chưa từng dị ứng với bất kỳ đồ gì, huống chi coi như là anh bị dị ứng thì không có khả năng ngay cả Diệu Diệu cũng bị dị ứng chứ. Em nói xem quỷ sẽ bị dị ứng với thứ gì được? Vừa rồi Diệu Diệu cũng sờ một chút liền có kết quả như anh.” Đường Dũng nói.

Vừa nói anh ta còn đưa tay ra cho tôi nhìn.

Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn tay Đường Dũng đã phồng lên, nơi đó vừa đỏ vừa sưng, nhìn qua có vẻ rất thảm.

Không chỉ Đường Dũng, ngay cả bàn tay nhỏ bé của Diệu Diệu cũng bị sưng lên một cục, giống như bị ong mật đốt vậy, nhìn có chút tức cười.

“Đây thật sự là do chạm vào hoa này?” Tôi cả kinh.

Nếu chỉ có Đường Dũng cũng có thể hiểu đi, bây giờ ngay cả Diệu Diệu cũng bị thì thật sự rất lạ.

Diệu Diệu gật đầu một cái.

Thấy vậy tôi cũng không dám tùy tiện chạm vào bông hoa này nữa, cẩn thật đặt lại hoa vào hộp gỗ, sau đó nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết lai lịch bông hoa này, chẳng qua là khi nằm mơ đã thấy nó trong mơ, có lẽ muốn biết cụ thể hoa này là thế nào thì phải hỏi Giao tiên.”

Vừa nói tôi đột nhiên nhớ ra, hỏi Đường Dũng: “Anh vừa mới nói hoa này là nhặt được trong mộ hồ tiên? Thật sự nhặt trong mộ hồ tiên?”

Hoa này tôi mới chỉ thấy trong giấc mơ, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện nơi này chỉ có thể chứng tỏ hai vấn đề.

Một là mộ phần hồ tiên này có quan hệ rất lớn với kiếp trước của tôi cho nên Giao tiên mới có loại dự cảm kia, làm gì cũng phải cẩn thận.

Thứ hai là có người nào đó cũng có quan hệ với kiếp trước của tôi đã từng xuất hiện ở nơi này, đem theo bông hoa này tới.

Vừa rồi Giao tiên nói khi tôi xảy ra chuyện ông ta cũng ở ngay tại đó nhưng không tự lo cho bản thân được nên không có cách nào cứu tôi, chứng tỏ lúc ấy ông ta cũng bị khốn trụ, vậy thì người có thể vây khốn ông ta là ai?

Không phải là chủ nhân của bông hoa này chứ?

“Ngay ở dưới cái đài hồ ly đỏ bảo em đứng, phía dưới có một cái lỗ nhỏ. Vốn anh cũng không chú ý tới, là bông hoa này tự phát sáng nên anh mới phát hiện, cho nên mới cảm thấy nó đáng tiền.” Đường Dũng nói.

“Ồ, ra là vậy…” Tôi có chút thất vọng, xem ra ý suy đoán của tôi có xác suất không lớn. Cho dù không gian kia vốn rất nhỏ nhưng e là bông hoa này vốn đã có trong mộ hồ tiên từ trước.

Vậy người vây khốn Giao tiên là ai?

Tôi rất thắc mắc trong lòng, có điều Giao tiên không muốn nói, tôi cũng lười hỏi Đường Dũng. Với chuyện này e rằng tôi hỏi anh ta cũng vô ích.

“Ài, vốn tưởng em biết lai lịch bông hoa này, nếu em cũng không biết vậy thì chuyện này cũng không cần kinh động tới Giao tiên. Trước tiên anh cứ đem hoa bán trên internet xem có ai tới hỏi mua không.” Đường Dũng nói.
 
Chương 322-3


Nói xong anh ta đem cất bông hoa đi, sau đó hỏi tôi có bận gì không, nếu như không có chuyện gì thì giúp băng bó vết thương cho anh ta cùng Diệu Diệu, lúc này toàn bộ bàn tay của anh ta cũng đang tê dại.

“Anh… thật chỉ thấy tiền.” Nhìn bộ dáng đáng thương của Đường Dũng cùng Diệu Diệu, tôi bất đắc dĩ cười nói.

Nói xong tôi đi lấy vải thưa cùng cồn, vừa sát trùng cho vết thương của Đường Dũng vừa hỏi anh ta không muốn đi bệnh viện khám một chút sao, dù sao tay anh ta sưng to như vậy mà chỉ khử trùng bằng cồn thì tôi sợ không có tác dụng.

“Đi bệnh viên cũng vô ích. Loài hoa này nhìn qua liền biết không phải hoa của thế gian. Nếu em thật sự thương anh thì anh có biện pháp ổn thỏa để khử độc.” Bỗng nhiên Đường Dũng cười hề hề nói.

Nhìn nụ cười này của anh ta tôi liền có loại dự cảm sớm bị anh ta chọc ghẹo.

Quả nhiên một giây kế tiếp anh ta liền lại gần tôi, vừa dựa vào vai tôi ngước nhìn tôi nói: “Trong ti vi họ đã dạy rắn cắn làm thế nào mà, em hút ra giúp ngươi ta là tốt rồi.”

“Ói… còn ‘người ta’, anh là một người đàn ông sao lại ẻo lả như vậy!” Tôi nhất thời buồn nôn, hất tay Đường Dũng ra.

Đường Dũng kêu thảm lên một tiếng, gương mặt trong nháy mắt nhăn nhó.

Nhìn bộ dáng của anh ta có vẻ lần này là thật sự đau.

Nhưng tôi vẫn không dám tin tưởng anh ta, anh ta thường chọc ghẹo tôi như vậy ai biết lần này không phải anh ta cố ý lừa gạt tôi?

“Dương Dương, anh không ổn rồi. Hoa này quá độc, toàn thân anh bắt đầu cứng đờ.” Đường Dũng ngã xuống giường, tay kia nắm chặt bàn tay bị thương, run run nói.

“Thôi đừng giả bộ, mau dậy đi, khử trùng nãy giờ còn chưa được sao?” Tôi liền liếc anh ta một cái.

Anh ta diễn quá khoa trương rồi, mới vừa rồi còn rất tốt chớp mắt cái đã không xong, xem thường tôi thế nào?

Nhưng tôi vừa dứt lời thì Diệu Diệu đứng ở một bên cũng đột nhiên kêu một tiếng, sau đó cả người ngã về phía sau, con ngươi đen nháy đang êm đẹp tự nhiên trở nên trắng bệch.

Thật giống như phía trên mắt bị phủ một lớp sáp trắng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top