Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 342-2


Xác suất này không lớn, huống chi Giao tiên đã nói thực lực Yêu Thần đã vượt qua đại yêu cửu hạch, nói trắng ra hắn đã thành thần, cho dù người bị thương nặng cũng có thể đánh ngang tay với Giao tiên, cho nên bây giờ hắn căn bản không cần sợ tôi, càng không cần phải chủ động giảng hòa với tôi.

Huống chi sau khi tôi có yêu thân kiếp trước thì tùy lúc có thể trở về trong thân thể yêu thân kiếp trước, như vậy thì tôi sẽ có thực lực như kiếp trước. DỰa theo giải thích của giao tiên, chỉ cần tôi có thực lực kiếp trước thì Yêu Thần liền không còn là đối thủ của tôi, như vậy không hắn hắn càng bị động sao?

Nghĩ tới đây đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ khác, chẳng lẽ yêu thân kiếp trước này không phải là Yêu Thần để lại cho tôi?

Chủ nhân của Tiểu Động cũng không phải là Yêu Thần?

Tiểu Đông là quỷ, nó nói chủ nhân bảo khi hắn làm xong chuyện này liền có thể chuyển thế đầu thai…

Yêu Thần là yêu, cho dù Lâm Yến Nhi cùng Tô Mộc có thể cùng với hắn lăn lộn với nhau, nhưng thực lực của Tiểu Đông không cao, chỉ là quỷ mới, nó đối với yêu khí hẳn rất sợ hãi.

Cho nên Yêu Thần là chủ nhân của nó quả thực xác suất không lớn, nếu vậy thì có thể nắm trong tay chuyện chuyển thế đầu thai của nó là…

Tô Mộc!

Trong đầu tôi đột nhiên vang lên hai từ này.

Một lệ quỷ muốn điều khiển chuyện chuyển thế đầu thai của quỷ mới quả thật quá dễ dàng!

Nhất định là vậy. Yêu thân kiếp trước của tôi vốn là anh ấy trộm đi, lúc ấy Yêu Thần cùng ở trong mộ Võ Tắc Thiên cho nên anh ấy không thể đả thương được yêu thử túc trực bên linh sàng để trộm đi yêu thân kiếp trước, chỉ làm vẻ cho Yêu Thần thấy. Chờ sau khi Yêu Thần bị thương anh ấy liền nghĩ biện pháp đem yêu thân kiếp trước trả lại cho tôi, cho nên mới có tình cảnh bây giờ.

Chẳng qua anh ấy trả lại yêu thân cho tôi cũng có cái giá quá lớn, toàn bộ người dân trong một thôn làng…

Nghĩ tới đây trái tim tôi nhói lại.

Có điều có yêu thân kiếp trước thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết, chỉ cần tôi trở lại trong yêu thân kiếp trước thì tôi lần nữa có thể phong ấn Yêu Thần, sau đó Tô Mộc cũng không cần bị Yêu Thần khống chế nữa.
 
Chương 342-3


Nghĩ đến đây tôi không nhịn được muốn nhảy cẫng hoan hô, phải tách xa Tô Mộc lâu như vậy nói thật tôi rất nhớ anh ấy, mỗi lần anh ấy xuất hiện đều là phù dung sớm nở tối tàn, tôi đã chịu đủ cảm xúc trong cuộc sống này.

Chờ sau khi tôi phong ấn Yêu Thần lại tôi sẽ cùng Tô Mộc kết hôn, rồi sẽ làm tất cả những gì chúng tôi đã dự định làm cùng nhau.

Thậm chí ngay cả chúng tôi sau khi kết hôn sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật cũng đã nghĩ xong, đi tới đảo Tahiti của Pháp lãng mạn. Nghe nói đó là một nơi còn đẹp hơn cả Maldives, nếu như có thể cùng Tô Mộc đến đó thì nhất định thoải mái ngây người!

Suy nghĩ một chút liền kích động.

Khóe miệng tôi không nhịn được cong lên cười ngây ngô, ôm yêu thân kiếp trước, hỏi cô ấy có muốn cùng tôi đến Tahiti chơi không?

“Ngươi quả thật rất lạc quan, bị nhốt ở nơi như này lại vẫn có thể cười.” Hay khi tôi còn đang đắm chìm tưởng tượng về tương lai thì một âm thanh âm trầm đột nhiên vang lên.

Tiếng nói kia cách tôi gần vô cùng, ở sát sau lưng vậy, thậm chí tôi còn có thể cảm thấy hơi thở của đối phương.

Tôi bị sợ run cả người, hai tay theo bản năng ôm lấy người yêu thân kiếp trước, quay đầu lại nói: “Ai?”

“Còn có thể là ai? Hai ngàn năm không gặp ngươi thật kém đi không ít, ta đi tới trước mặt ngươi mà ngươi không chút nào phát hiện ra.” Âm thanh kia nói.

Vừa nói không khí trước mắt tôi bắt đầu nhiễu động giống như có hơi nóng đang cháy vậy.

Nhiễu động một hồi, từ trong hư không vô căn vô cứ chui ra một bóng người u tối đứng trước mặt tôi.

Tôi không thấy rõ gương mặt của hắn, nhưng là bóng dáng này cùng âm thanh kia thì rất rõ ràng.

Chính là Yêu Thần!

Đột nhiên trong lòng tôi nổ to một tiếng, vừa rồi còn cảm thấy tình hình của chúng tôi rất tốt, không nghĩ tới hắn nhanh phát hiện như vậy!

“Tô Mộc sao rồi? Ngươi đã làm gì anh ấy?” Tôi vội la lên.

Hắn có thể nhanh như vậy tìm tới nơi này nhất định là Tô Mộc đã bị ép nói ra. Cấp bậc của hắn và Tô Mộc chênh lệch như vậy, bây giờ Tô Mộc nhất định là lành ít dữ nhiều!

Nghĩ đến Tô Mộc gặp nguy hiểm, yêu khí trong cơ thể tôi liền bắt đầu mãnh liệt trào lên giống như nước, càng ngày càng cao.

Chớp mắt một cái toàn thân tôi đã tràn ngập một tầng yêu khí xanh đen.

Yêu Thần đứng ở trước mặt tôi không lên tiếng, bóng đen thùi lùi vẫn đối mặt với tôi.

Mặc dù tôi không thấy được biểu tình của hắn nhưng tôi biết lúc này nhất định ánh mắt của hắn đang nhìn tôi.

“A ha, bây giờ mới bắt đầu bố trí yêu khí phòng ngự có phải quá chậm hay không? Hơn nữa bằng yêu khí của ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của ta. Mọi chuyện đều nên kết thúc, ngươi đáng chết, thi thể hai ngàn năm trước này cũng không nên giữ lại nữa.” Yêu Thần cười lạnh nói.

Trong giọng nói của hắn lại không có bất kỳ cảm xúc nào, thật giống như giết chết tôi chỉ giống như giết chết một con kiến.

Nói xong hắn không có bất kỳ trì hoãn nào nữa, người động một cái, một cơn gió trong nháy mắt tấn công về phía tôi.
 
Chương 343


Tôi liền bỏ qua yêu thân kiếp trước mà chạy lui về sau. Bây giờ mặc dù trên người tôi có yêu khí phòng ngự nhưng khí tức kia bay đến quá ác liệt, tôi theo bản năng muốn tránh.

Yêu Thần thấy tôi tránh về sau liền cười lạnh, thật giống như bây giờ tôi có giãy giụa thế nào cũng tốn công vô ích.

Hắn cũng không đuổi tới mà phóng về phía yêu thân kiếp trước.

Không tốt, mục tiêu của hắn chính là yêu thân kiếp trước!

Trái tim tôi run lên, vốn nghĩ tôi né tránh thì hắn sẽ đuổi theo, kết quả hắn lại chạy đến yêu thân kiếp trước khiến tôi trở nên bị động!

Tôi không thể làm gì khác hơn là chủ động đánh tới Yêu Thần. Cũng may vừa rồi chạy trốn khiến khoảng cách giữa tôi và yêu thần kéo ra một đoạn, nhân lúc tôi quay lại xông về phía hắn thì cũng liền ngưng kết yêu khí thành một thanh trường kiếm chém vào Yêu Thần.

“Ha ha… Ta nói, chỉ bằng bản lãnh bây giờ của ngươi còn chưa làm gì được ta.” Yêu Thần cũng không quay đầu lại, chỉ cười nhạt nói.

Điệu cười của hắn khiến tôi nổi cả da gà, nhưng lúc này tôi không quản được nhiều như vậy, kiếm chép vào thân thể hắn rồi mau chóng rút ra, sau đó lại liên tiếp chém vào.

Bụp!

Một âm thanh vang lên, Yêu Thần biến thành một đám khí đen không hề hấn gì. Trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại giống như bị người khác bóp lấy.

Bất chợt rốt cuộc Yêu Thần có phản ứng, thân thể hắn bỗng nhiên ngưng tụ dần dần biến thành một hình dáng người, nhìn tôi cười nói: “Thấy mặt này có vui mừng hay không vui mừng? Bây giờ ngươi còn muốn ra tay với ta không?”

“Tô Mộc?” Tôi lập tức cũng ngây ngẩn, động tác tay dừng lại, giật mình nhìn hắn.

Lúc này mặt của Yêu Thần lại giống hệt mặt Tô Mộc, thậm chí lông mi hay nụ cười kia cũng hoàn toàn giống.

“Ngươi chiếm lấy thân thể của Tô Mộc? Khốn kiếp!” Tôi tức giận mắng chửi, thanh kiếm yêu khí trong tay trong nháy mắt lớn gấp đôi, màu sắc cũng đậm hơn một ít, đã gần như đen nhánh.

“Ngươi còn dám ra tay với ta sao? Ngươi không sợ thân thể này sẽ bị ngươi chém vỡ vụn, Tô Mộc không trở về được nữa hay sao?” Khóe miệng Yêu Thần nhếch lên cười, nhàn nhạt nói.

Trong lòng tôi nhất thời căng thẳng. Nói không sợ là giả, nếu như tôi làm hư thân thể Tô Mộc thì sợ rằng anh ấy thật không thể nào sống lại được!

Nhưng chính tôi bây giờ cũng đang gặp nguy hiểm.

Do dự chốc lát, Yêu Thần đã xoay người một cái nhào về phía tôi.

Trên người hắn mang theo khí thế bào sơn đào hải, trong chớp mắt người tôi đã bị nhấc lên lơ lửng giữa không trung
 
Chương 343-2


“Nếu ngươi khăng khăng yêu gương mặt này như vậy sẽ để ngươi chết vì nó, cũng coi như là có nhân có quả.” Yêu Thần nhỏ giọng nói.

Vừa nói hắn vừa ngẩng gương mặt của Tô Mộc lên hướng về phía tôi mỉm cười, trong nháy mắt giống như có gió xuân phất qua khiến toàn thân tôi ấm áp.

Yêu khí xung quanh tôi liền xìu xuống, thật giống như bị thuần phục. Cây kiếm yêu khí cầm trong tay cũng bắt đầu bị tan ra, cuối cùng hóa thành một luồng khí phiêu tán theo gió.

Tôi quả thật không ra tay được.

Cho dù biết rõ bây giờ người muốn giết tôi không phải Tô Mộc, tôi cũng đang ở tình cảnh nguy hiểm, nhưng đối mặt với gương mặt này của Tô Mộc tôi không cách nào kháng cự. Quả thật tôi không nỡ ra tay, tôi sợ có chút xíu không chú ý sẽ khiến Tô Mộc bị thương, khiến cho chúng tôi phải xa cách vĩnh viễn.

“A ha, không ngờ ngươi lại có cảm tình sâu như vậy với con cờ kia. Không biết ‘hắn’ sẽ có cảm tưởng thế nào.” Yêu Thần thấy tôi không còn chống cự bất chợt cười to, nói.

Nói xong tay hắn bỗng nhiên dùng sức bóp cổ họng tôi.

Một trận đau nhức ập tới, trước mắt tôi tối sầm, đau đến người cong lại như tôm.

Tôi cảm thấy một cảm giác tắc nghẹn hít thở không thông.

Loại cảm giác này khiến cho người ta tuyệt vọng, cũng để cho người ta tan vỡ.

Yêu hạch trong cơ thể tôi nhận ra tôi đang bị tàn phá liền ong lên một tiếng, run rẩy kịch liệt.

Chỉ là không có được sự điều khiển của tôi, yêu hạch cho dù có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể đợi ở trong cơ thể tôi, không thể phản kích.

Cũng may có yêu hạch chống đỡ, sự đau đớn của tôi rốt cuộc giảm bớt mấy phần, miễn cưỡng có thể mở mắt ra.

Hử?

Yêu Thần có lẽ không ngờ được tôi bị như vậy mà vẫn có thể mở mắt, buột miệng phát ra tiếng nghi vấn.

Có điều ngay sau đó mặt hắn vạch qua tia cười nhạt, lực tay lại tăng thêm mấy phần.

Không chỉ như vậy, một cánh tay khác của hắn cũng tụ lại một đoàn yêu khí đen ngòm đánh về phía tôi.

Tôi chỉ cảm thấy một luồng yêu khí bay tới mang theo lực lượng không thể chế ngự xuyên vào trong thân thể tôi.

Toàn thân tôi tê rần.

Lầy này đau thì không đau, chỉ mơ hồ cảm giác được có giác bị lôi kéo mãnh liệt.

Thật giống như có người đang cưỡng ép lôi tôi ra khỏi cơ thể vậy.

Đầu óc tôi mơ màng, trước mắt nhòe đi.
 
Chương 343-3


Tôi biết tôi vẫn còn ở trong tay Yêu Thần, có lẽ chính hắn đang lôi kéo tôi.

Nhưng tôi đã không quản được nhiều như vậy, khi hắn hóa thành Tô Mộc thì tôi đã mất một nửa phần thắng.

Cho dù anh ấy là quỷ tôi cũng không có khả năng sẽ ra tay với thi thể của anh ấy, bởi vì thi thế kia là hy vọng để anh ấy sống lại. Chỉ cần thi thể còn thì Tô mộc sẽ còn hi vọng, nếu như ngay cả thi thể cũng bị phá hủy vậy thì anh ấy chỉ còn lại hồn phách.

Là quỷ có quá nhiều chuyện, tôi đã rất mệt mỏi.

Tôi chỉ muốn cùng Tô mộc có cuộc sống như người bình thường. Nếu như yêu cầu này quá viển vông xa vời, vậy thì tôi nguyện ý biến thành quỷ để được bầu bạn cùng anh ấy.

Trong đầu tôi loạn cào cào, lúc muốn chết lúc lại sợ chết, hai cảm xúc phức tạp không ngừng đan xen trong đầu tôi, cùng với cảm giác bị lôi kéo kia khiến hết sức khó chịu.



“Dương Dương? Em tỉnh lại đi.” Không biết qua bao lâu tôi bỗng nhiên cảm giác được đang có bàn tay vỗ vào gò má tôi.

Không đợi tôi mở mắt, giọng kia lại nói: “Phương pháp kia có được hay không? Nếu không tôi sẽ hô hấp nhân tạo cho cô ấy một chút? Hút…”

Vừa nói liền có một tiếng hít sâu truyền tới.

Tôi liền có dự cảm không tốt, mở mắt ra một chút, vừa vặn nhìn thấy một gương mặt to bè đang áp sát trước mắt tôi, miệng chu lên, môi cũng sắp chạm vào miệng tôi.

Bốp!

Tôi liền đưa tay lên, muốn ngăn cản lại.

Chẳng qua tay tôi vừa mới động vào một cái thì Đường Dũng nằm ở trên người tôi đã rên lên một tiếng, người bay ra ngoài hơn mười mét, đập vào tường rồi ngã lăn xuống đất.

Cái này cũng chưa tính, sau khi anh ta va vào tường rơi xuống đất tôi liền rõ ràng thấy trên tường có một cái hố to hình người.

Tôi cùng Giao tiên hít một hơi lạnh, thậm chí tôi cũng không dám tin, còn cho rằng tôi đang nằm mơ, khiếp sợ nhìn Giao tiên hỏi ông ta: “Thế này là thế nào? Tôi biến thành quỷ rồi sao?”

“Trước mắt xem ra không phải, hơn nữa ngươi không chỉ không biết thành quỷ mà đã hoàn toàn sống lại trên yêu thân kiếp trước!” Giao tiên sững sờ nhìn dấu vết ở trên tường, thật giống như ông ta cũng chưa phản ứng kịp.

“Yêu thân kiếp trước?” Tôi sững sờ một chút, sau đó trong nháy mắt liền nhớ ra, liền lấy điện thoại mở camera trước để soi mình.

Quả nhiên, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành đập vào mắt tôi, mặc dù không phải là lần đầu tiên tôi thấy yêu thân kiếp trước, cũng không phải lần đầu tiên tôi sống trong cơ thể này nhưng tôi vẫn bị khiếp sợ.

Lại thật đã sống lại?

Hơn nữa khí lực còn lớn như vậy, điều này có phải chứng tỏ thực lực nghịch thiên kiếp trước tôi đã điều khiển được?

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
 
Chương 344


Trong lòng tôi có cả một chuỗi nghi vấn, vừa định hỏi Giao tiên là ông ta làm thế nào đánh bại được Yêu Thần để cứu tôi thì bên phía tường truyền tới tiếng kêu đau. Đường Dũng cử động giống như xác ướp chật vật bò dậy từ dưới đất, hỏi chúng tôi: “Các người cứ đứng nhìn như vậy mà được à? Không ai tới đỡ ta một chút?”

“Ngươi khôi phục nhanh như vậy còn cần người đỡ sao, tự mình đứng lên!” Giao tiên tức giận nói.

Nghe ông ta nói tôi mới phát hiện băng vải trên người Đường Dũng đã không thấy, thậm chí ngay cả quần áo bệnh nhân của anh ta cũng đã cởi ra, mặc dù bây giờ đau tới nghiến răng nhưng động tác của anh ta đã nhanh nhẹn rất nhiều, vùng vẫy một hồi liền tự mình đứng lên đi về phía tôi.

Tôi nhất thời kinh hãi, nhìn Đường Dũng nói: “Thân thể anh đã hoàn toàn khôi phục? Nhanh như vậy…”

“Nhanh cái con khỉ, anh tu dưỡng cũng mất một tháng, thân thể vừa mới khôi phục lại bị em cho một chưởng như vậy, e rằng gãy mấy cái xương sườn. Không được, Dương Dương, em phải chịu trách nhiệm.” Đường Dũng nhăn nhó nói.

Nhìn anh ta vẫn nhân cơ hội làm trò tôi cũng biết anh ta không có vấn đề gì lớn, nghiêm mặt nói: “Đã một tháng trôi qua sao? Vậy tôi đã ngủ mê man một tháng?”

“Đúng vậy, một tháng này em khiến anh buồn chết. Ngày ngày nằm trên giường không ăn không uống, tim cũng không đập, ngay cả sống hay chết anh cũng không biết. May mà da anh đen sẵn nên em không thấy được vành mắt anh đen, nếu không em nhìn thấy khẳng định sẽ đau lòng chết, một tháng này anh còn thấy khó khăn hơn cả em.” Đường Dũng mặt đầy khoa trương lại gần ngồi trên giường của tôi, vừa nói vừa lột vỏ một quả chuối đưa cho tôi, nói tiếp: “Đây, em nếm thử một chút xem vị giác có khôi phục không, em vừa mới tỉnh lại nhất định có nhiều thứ chưa thích ứng. Tiếp theo em hãy cùng Diệu Diệu ở nhà tập hồi phục, em đừng nôn nóng.”

“Được.” Tôi gật đầu một cái, thuận tay nhận lấy chuối tiêu, mỉm cười với Đường Dũng: “Diệu Diệu cũng không sao à, tốt quá. Anh có thể đi ra ngoài mua cho tôi chút đồ không, tôi muốn ăn bánh ngọt ở Thành Tây, cực kỳ thèm, ngay cả lúc hôn mê cũng mơ thấy bánh.”

“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Thấy tôi chỉ đích danh món bánh ngọt, trên mặt Đường Dũng lộ ra vẻ vui mừng, hết sức hưng phấn.

Có điều anh ta rất nhanh đã nhìn Giao tiên, nói Giao tiên có thể bay, đi Thành Tây dễ dàng hơn, chuyện này nên để cho Giao tiên đi.

Tôi liền hướng về Đường Dũng mở to mắt, lộ ra vẻ đáng thương, mếu máo nói: “Nhưng người ta muốn ăn đồ anh mua. Giao tiên với tôi không quen, ông ta không biết tôi thích ăn dạng gì, cái này chỉ có anh mới có thể làm được.”

“A? Thật sao? Ha ha.” Đường Dũng bị lời khen của tôi đưa lên chín tầng mây, mặt đỏ lên, vừa cười vừa nhảy chân sáo đi ra ngoài, nói chưa tới một giờ anh ta sẽ đảm bảo sẽ mang bánh ngọt mới ra lò về cho tôi.

Giao tiên đưa mắt nhìn Đường Dũng như nhìn kẻ ngốc, chờ sau khi Đường Dũng đi xa ông ta mới nhìn tôi, nói: “Nói đi, ngươi cố ý bảo Đường Dũng đi có phải là muốn hỏi ta về Tô Mộc?”
 
Chương 344-2


Tôi liền gật đầu một cái. Có Đường Dũng ở đây, anh ta luôn có vấn đề với Tô Mộc, tôi sợ hỏi trước mặt Đường Dũng sẽ khiến anh ta bị tổn thương.

Nhưng Tô Mộc vẫn luôn khiến trái tim tôi đau nhói, chuyện anh ấy phản bội Yêu Thần đã bại lộ, hơn nữa Yêu Thần đã đoạt lấy thân thể của Tô Mộc, không biết anh ấy bây giờ thế nào?

Nghĩ đến Tô Mộc trong lòng tôi không nhịn được nôn nóng, tâm tình không ổn định khiến một đoàn yêu khí đen nhánh từ trong thân thể tôi bay ra ngoài.

‘Choang’ một tiếng giòn dã, bóng đèn điện trong phòng nổ tung. Còn chưa hết, sau khi bóng đèn nổ, bốn phía xung quanh lại vang lên tiếng thủy vỡ vụn.

Dường như tâm trạng của tôi khiến thủy tinh xung quanh đều vỡ nát.

Tôi liền ngây người, đây là thế nào?

Vừa rồi tôi cái gì cũng không làm kia mà?

“Dương Dương, ngươi mau đem tâm tình bình tĩnh một chút, bây giờ không thể kích động, nếu không yêu lực này ngươi còn chưa khống chế được sẽ có thể phá hủy cả ngôi nhà. Nào, làm theo ta, hít thở sâu.” Sắc mặt Giao tiên đầy lo lắng, vội nói.

Cũng may khi chuyển tới yêu thân này tôi với Giao tiên vẫn tâm ý tương thông, nhận thấy sự lo lắng trong lòng tôi, ông ta một bên vừa chỉ dẫn tôi hít thở vừa kéo ra vài tia yêu khí trên người, đem yêu khí vườn quanh người tôi. Tôi liền bị một cổ lạnh lẽo quen thuộc bao vây, cảm giác này giống hệt khi tôi ở bên cạnh Tô Mộc vậy.

Rất thần kỳ, sự kích động trong lòng tôi đã bình ổn lại, vách tường xung quanh đang rung rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường.

Giao tiên thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi bên canh tôi nói: “May trước khi Tô Mộc đi đã để lại lực cực âm cho tôi, nếu không vừa rồi thật sự sẽ nguy hiểm. Dương Dương, ngươi bây giờ có thần lực, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng cho nên mọi hành động phải cẩn thận. Nếu không ngươi tùy tiện phất tay một cái là có thể tạo thành một trận động đất, hai ta thì không sao nhưng mọi người xung quanh đều sẽ gặp tai họa.”

Hóa ra Tô Mộc đã tới đây.

Tôi liền hỏi tình hình của Tô Mộc bây giờ thế nào? Nếu đã tới tại sao lại còn đi? Không phải anh ấy đã trở mặt với Yêu Thần sao, tại sao còn quay lại?

Giao tiên thấy tôi lại có khuynh hướng kích động liền vội vàng làm động tác tay tỏ ý bảo tôi ổn định, sau đó nói: “Chuyện này nói rất dài dòng…”

Lúc này tôi mới biết, hóa ra lúc sáng sớm ở thôn Hạ Huệ thì Giao tiên đã phát hiện ra Tiểu Đông không đúng. Sở dĩ ông ta một mực ám chỉ trưởng thôn có vấn đề chính là vì để cho Tiểu Đông buông lỏng cảnh giác, sau đó sẽ tạo cơ hội để tôi và Tiểu Đông ở riêng một chỗ với nhau.

Dựa theo kế hoạch, chỉ cần Tiểu Đông ra tay với tôi thì ông ta trong nháy mắt có thể lao ra bắt Tiểu Đông lại, sau đó ép Tiểu Đông đưa ra phương pháp hóa giải cho những người dân trong thôn kia.
 
Chương 344-3


Vốn kế hoạch này hết sức hoàn mỹ, mọi chuyện xảy ra đều giống như dự tính của Giao tiên. Có điều sau khi Tiểu Đông ra tay thì Giao tiên lại phát hiện ra cánh cửa gỗ kia có trận pháp rất mạnh mẽ, ông ta trong thời gian ngắn không đi vào được.

Hơn nữa ông ta cũng không ngờ được Tiểu Đông vậy mà lại là người của Tô Mộc, là đặc biệt tới giúp tôi. Còn chuyện đem toàn bộ thôn dân đánh ngã chẳng qua là phương pháp của Tiểu Đông để dẫn tôi đến đây.

Nghe Giao tiên nói đến đây tôi không nhịn được chen miệng vào: “Không thể nào, Tô Mộc không phải là người như vậy. Nếu như anh ấy muốn dẫn tôi vào thôn thì chỉ cần nói với tôi một tiếng được rồi, cần gì phải đem mạng sống của toàn bộ người dân trong thôn để dẫn đường?”

“Có thể bởi vì lúc đó cậu ta bị theo dõi, cho dù làm chuyện gì cũng sẽ bị nghi ngờ cho nên mới làm kế hoạch như vậy…” Giao tiên nói.

Có điều cho dù Tô Mộc phí hết tâm tư thế nào đi nữa để dẫn dắt tôi vào thì vẫn bị Yêu Thần phát hiện, cho nên mới có một màn phía sau kia.

Tôi bị Yêu Thần bóp chết, có thể coi là ngay trước mặt Giao tiên nhưng lúc ấy Giao tiên bị trận pháp ngăn lại ở cửa, cho dù có thể nhìn thấy tôi cũng không thể làm được bất kỳ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mạng của tôi dần dần đi mất.

Sau khi tôi chết Yêu Thần lại đi phá hủy yêu thân kiếp trước. Lúc ấy Giao tiên vô cùng tuyệt vọng, nếu như yêu thân kiếp trước này cũng bị phá hủy vậy thì tôi sẽ thực sự bị chết, sẽ biến thành quỷ, ông ta cùng tôi sẽ cắt đứt liên lạc, thậm chí Tô Mộc kết hôn âm với tôi cũng bị họa theo, người sẽ bị thương nặng.

Giao tiên nói đến đây không nhịn được dừng một chút, giọng có chút nghẹn ngào.

Cho dù chuyện đã qua đi hơn một tháng nhưng dường như Giao tiên nhớ tới vẫn rất giật mình.

Tôi lần đầu tiên thấy Giao tiên không khống chế được ưu tư như vậy, liền vô vãi ông ta một cái, khẽ mỉm cười an ủi ông ta.

Lúc này ông ta mới khá hơn một chút, tiếp tục nói: “Ngươi biết cuối cùng là ai cứu ngươi không?”

“Ai?” Tôi hỏi.

“Quỳ ca ca của ngươi.”
 
Chương 345


“Quỳ ca ca?” Tôi sửng sốt một chút.

Cái tên này nghe có chút quen tai, thật giống như tôi đã nghe ở đâu rồi nhưng lúc này lại không nghĩ ra.

“Nếu không phải Quỳ ca ca của ngươi kịp thời chạy tới ra tay thì lần này ngươi thật xong rồi. Lúc ấy hung hiểm thế nào ngươi biết không, tay Yêu Thần đã chạm tới yêu thân này của ngươi, chỉ cần hắn dùng một chút lực thì thân thể này cũng sẽ bị bóp vỡ, đến lúc đó hồn phách của ngươi không còn chỗ để nương tựa, bị đại sai mặt ngựa phát hiện thì ngay cả Quỳ ca ca của ngươi cũng không che chở được cho ngươi.” Giao tiên dường như còn chưa bình tĩnh được, nói.

Tôi liền ngắt lời ông ta: “Ông chờ một chút, Quỳ ca ca này từ đâu xuất hiện? Tôi cũng không quen anh ta mà?”

“Không quen biết?” Giao tiên ngừng một lát nhìn tôi, thật giống như rất bất ngờ.

Tôi liền gật đầu một cái: “Mặc dù có chút quen tai nhưng tôi thật không quen người này.”

Sau đó tôi lại nói: “Xem ra ngươi hẳn biết anh ta? Anh ta là ai? Nghe có vẻ rất lợi hại.”

“A ha, dĩ nhiên là lợi hại. Chỉ là cho dù lợi hại hơn nữa thì có ích gì đâu, ngươi lại quên cậu ta sạch sẽ…” Giao tiên lẩm bẩm nói. Trên mặt ông ta hiện lên biểu tình rất kỳ quái, nhìn qua giống như luyến tiếc, hoặc là tịch mịch, bộ dáng như người có một câu chuyện.

Tôi liền bị ông ta khiến cho khó chịu. Vốn là tôi đã ngủ đã suốt một tháng liền có rất nhiều chuyện thấy lo lắng, bây giờ ông ta lại cứ vòng vo, tôi nhất thời nóng nảy, nói: “Cái gì mà quên anh ta sạch sẽ, ông có gì muốn nói cứ nói thẳng được không? Dù sao tôi cũng là người trợ tiên của ông, là cùng một phe với ông, ông cứ giấu giấu giếm giếm như vậy có hợp lẽ không?”

“Ngươi có còn nhớ giấc mơ sau khi từ Thái Lan trở về không? Chính là cảnh lúc còn bé của ngươi?” Giao tiên thấy tôi để mắt tới, sắc mặt cũng nghiêm túc mấy phần, hỏi tôi.

Thấy ông ta đột nhiên nghiêm túc như vậy tôi có chút chưa thích ứng, cũng khẩn trương theo.

Có điều nghe ông ta nhắc lúc này tôi mới nhớ tới quả thật tôi có một giấc mơ như vậy. Hơn nữa trong giấc mơ kia không chỉ có một mình tôi, còn có Giao tiên cùng một thiếu niên áo trắng, nghe nói là tiểu tiên đồng cứu tôi, tiểu tiên đồng đó chính là… Quỳ ca ca?
 
Chương 345-2


Tôi lập tức hiểu ra, không sai! Lúc ấy trong giấc mơ quả thật tiểu hồ yêu kia gọi thiếu niên áo trắng là Quỳ ca ca!

Chẳng lẽ tôi là được Quỳ ca ca hai ngàn năm trước đó cứu?

Nghĩ tới đây toàn thân tôi chấn động, cảm thấy kinh hãi.

Không nghĩ tới Quỳ ca ca kia bây giờ còn sống, hơn nữa còn có thể đánh bại Yêu Thần để cứu tôi, vậy anh ta không phải cũng là thần sao?

Giao tiên ở bên nghiêm túc nhìn tôi, chú ý tới sự biến hóa trên mặt tôi, rốt cuộc khóe miệng ông ta cũng cong lên cười, hỏi tôi: “Nhớ ra rồi sao?”

Tôi gật đầu một cái: “Ừ. Nhưng Quỳ ca ca sao biết tôi có nguy hiểm, lại còn có thể kịp thời chạy tới cứu tôi, anh ấy là thần sao? Có thể sống nhiều năm như vậy, nếu như anh ấy là thần vậy bây giờ anh ấy ở cấp bậc nào, lợi hại không?”

Thấy tôi kích động như vậy, lập tức hỏi rất nhiều vấn đề, mặt Giao tiên rốt cuộc lộ ra một nụ cười châm biếm, bảo tôi đừng nóng, nếu nhớ tới ‘anh ấy’ rồi thì tâm huyết nhiều năm của ‘anh ấy’ quả thật không uổng phí.

Vừa nói Giao tiên kể cho tôi. 

Quỳ ca ca đúng là thần. Năm đó khi ở chân núi cứu tôi thì Quỳ ca ca đã là tiểu tiên đồng, sau đó trải qua thời gian dài tu luyện như vậy, bằng tư chất của Quỳ ca ca đã sớm tu thành thần từ hơn một ngàn năm trước. Vốn anh ta đã thành tiên và vào ở tại Thiên cung, nhưng bởi vì chuyện của tôi mà anh ấy từ bỏ, từ Thiên cung điều tới Địa phủ nhận chức, chức vụ có thể coi là cùng cấp bậc với Diêm Vương.

Cùng cấp bậc với Diêm Vương…

Trong lòng tôi âm thầm tặc lưỡi hít hà, nếu không phải lúc này mặt Giao tiên đầy nghiêm túc thì tôi sẽ cho rằng Giao tiên đang bịa chuyện cho tôi nghe.

Cấp bậc Diêm Vương là nhân vật thế nào? Trong coi sinh tử của tất cả mọi người. Lần trước chỉ là Đại sai Đầu Trâu Mặt Ngựa đã có thể dễ dàng giết chết Tô Mộc, vậy thực lực Quỳ ca ca sẽ thế nào?

Nghĩ tới đây tôi liền kích động, hỏi Giao tiên: “Nếu Quỳ ca ca với tôi kiếp trước có giao tình sâu như vậy tại sao cứu tôi lại đi ngay? Ngay cả mặt cũng không cho tôi gặp để tôi cảm ơn anh ấy.”

“Ngươi muốn cầu xin cậu ta giúp ngươi cứu Tô Mộc chứ gì?” Giao tiên nhìn tôi một cái, không chút lưu tình vạch trần ý của tôi.
 
Chương 345-3


Bị ông ta vạch trần tôi nhất thời lúng túng một chút, cũng may cùng ông ta lăn lộn lâu như vậy, nội tâm tôi suy nghĩ gì cũng đã quen bị ông ta trêu chọc nên tôi lúng túng cười cười, nói không sai, quả thật tôi có ý này. Bây giờ đánh bại Yêu Thần vốn chỉ có tổ tiên Tô gia, đột nhiên lại xuất hiện Quỳ ca ca, dĩ nhiên tôi muốn cầu bọn họ giúp cứu người. Dẫu sao thi thể Tô Mộc đã bị Yêu Thần cướp đi, ai mà biết hắn dùng Tô Mộc để làm chuyện gì. Dù sao tôi có một loại dự cảm mãnh liệt, Yêu Thần thoát ra tuyệt đối không phải là chuyện tốt, đối với Tô Mộc cũng sẽ là một mối đe dọa lớn.

“Ngươi không cần cầu bọn họ. Quỳ ca ca của ngươi bây giờ là thần, cho dù có giao tình với ngươi hơn nữa cũng không có khả năng giúp ngươi báo tư oán, huống chi ngươi lại còn muốn hắn giúp ngươi cứu Tô Mộc, đây không phải là ngươi đâm dao vào ngực cậu ta sao. Chính vì cậu ta sợ xuất hiện tình huống lúng túng như vậy nên mới hoảng hốt rời đi, huống chi… giữa các ngươi cũng không thể dùng hai chữ ‘giao tình’ để hình dung.” Giao tiên nói.

Ông ta cứ có vẻ như có chuyện muốn nói lại thôi, giống như có rất nhiều chuyện giấu tôi, loại cảm giác này khiến tôi rất không thoải mái. Bởi vì không chỉ Giao tiên, từ sau khi tôi quen Tô Mộc tôi cũng thường xuyên có cảm giác này, trên người bọn họ luôn có một bí mật gì đó tôi không được biết. Cho dù bây giờ tôi cũng đã biết nhiều như vậy mà bọn họ còn không chịu đem mọi chuyện nói cho tôi, tại sao cứ phải để tôi dần dần trải qua như vậy, mọi chuyện đều phải sau khi tôi chịu đau đớn trải qua rồi cưỡng ép thì họ mới nói cho tôi biết.

Tô Mộc như vậy, Giao tiên cũng như vậy, bọn họ cũng tự cho rằng không để cho tôi biết chính là tốt cho tôi, là đang bảo vệ tôi. Nhưng có thật như vậy đâu?

Tôi vẫn bị Yêu Thần bóp chết, bây giờ tôi giống như phế vật ngồi nhà lo lắng cho Tô Mộc, cái gì cũng không làm được.

Ngay khi tôi còn đang âm thầm khó chịu trong lòng thì đột nhiên cánh cửa phí sau kêu két một tiếng, bị người đẩy ra, Đường Dũng thò đầu vào từ sau cửa, mặt đầy tò mò nói: “Nói tiếp đi, sao tự nhiên lại không nói nữa. Gã họ Quỳ chết tiệt kia rốt cuộc có lai lịch gì? Cùng Dương Dương của tôi có quan hệ như thế nào, sao ông lại cứ nói mập mờ giống như giữa hắn ta và Dương Dương của tôi có quan hệ mờ ám.”

“Mờ ám cái đầu anh!” Tôi liền nắm lấy gối dựa lưng trên ghế salon ném về phía Đường Dũng.

Cái gã này trở về từ lúc nào, còn len lén nghe người khác nói chuyện, thật đáng ghét!

Thấy tôi nóng nảy, Đường Dũng liền cười hề hề, mặt thò vào cũng không tránh mà dứt khoát đẩy cửa đi vào, trong tay cầm túi bánh ngọt đi về phía tôi, nói: “Không mờ ám thì tốt, một tình địch anh còn chịu được, thêm một kẻ nữa thì ông trời quả không có mắt, dù sao anh cũng hành thiện tích đức hơn hai mươi năm sao lại khó khăn kiếm một cô vợ như vậy.”

“Ai là vợ anh, đồ không đứng đắn.” Tôi nhìn bộ dáng cười đùa hí hửng của Đường Dũng liền tức giận nói.
 
Chương 346


“Em không thừa nhận cũng không sao, dù sao anh đã quen rồi.” Đường Dũng không biết xấu hổ nói.

Nói xong anh ta lần nữa đưa mắt về phía Giao tiên, hỏi: “Vừa rồi anh ở cửa nghe chưa được rõ, em nói Yêu Thần đoạt thân thể của Tô Mộc phải không?”

“Đúng vậy, tôi nói, sao thế?” Tôi thấy bộ dáng không tin của Đường Dũng liền hỏi anh ta.

“Sao em lại có thông tin này?” Đường Dũng híp mắt lại, hỏi tôi, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ.

Tôi liền đem chuyện chính mắt nhìn thấy Yêu Thần hóa thân thành hình dáng Tô Mộc tới giết tôi nói cho Đường Dũng, lúc ấy tôi xảy ra chuyện thì Đường Dũng còn dưỡng bệnh ở bệnh viện, không biết chuyện này cũng bình thường.

Đường Dũng nghe tôi nói xong liền lắc đầu một cái, nói rất chắc chắn: “Em bị lừa rồi. Cho dù Yêu thần có bản lãnh như trời cũng không có khả năng cướp đi thân thể Tô Mộc, mười có tám chín phần thì đó chỉ là hắn biến thành ảo ảnh của Tô Mộc để lừa em. Dẫu sao bản thân yêu đã giỏi biến hóa, huống chi hắn còn là Thiên yêu hồ tộc giỏi biến hóa nhất, muốn lừa em thật dễ như trở bàn tay.”

“Sao anh chắc chắn là hắn gạt tôi?” Tôi hỏi Đường Dũng.

Sắc mặt Đường Dũng đột nhiên biến đổi, thật giống như ý thức được mình nói sai, lên tiếng phủ nhân: “Anh nghĩ, dẫu sao Tô Mộc là người của Tô gia, Tô gia đã có gia nghiệp mấy trăm năm chẳng lẽ không có bản lãnh gì, che giấu một thi thể chỉ là chuyện nhỏ. Huống chi không phải Tô gia còn có một vị tổ tiên Tô gia trấn giữ sao, có ông ta thì Yêu Thần sẽ không dám tùy ý động vào người của Tô gia. Em yên tâm đi.”

“Đợi đã...” Tôi ngắt lời Đường Dũng, cẩn thận suy nghĩ xem ý trong lời Đường Dũng là gì.

Theo như anh ta nói, thi thể Tô Mộc không bị cướp hoàn toàn là nể mặt mũi tổ tiên Tô gia, hơn nữa Tô Mộc nhất định sẽ đem thi thể của mình giấu thật tốt, nhưng tôi nhớ rõ ràng lúc trước Đường Dũng có nói thi thể của Tô Mộc được anh ta giữ cơ mà?

Là sư phụ Long Phù Khôn giao cho anh ta trông chừng, theo lý thì tung tích thi thể của Tô Mộc không ai rõ ràng hơn Đường Dũng.

Bây giờ anh ta lại nói thi thể của mình Tô Mộc sẽ tự giấu, anh ta đang lừa tôt!

Sắc mặt tôi trầm xuống, ánh mắt lạnh đi mấy phần.

Đường Dũng thấy ánh mắt tôi không lành lại càng chột dạ hơn, thậm chí trên trán rỉ ra cả mồ hôi lạnh, cười gượng nói: “Dương Dương, sao đột nhiên em lại nhìn anh như vậy? Có chỗ nào của anh không bình thường sao?”

“Không có, chính là đột nhiên nhận ra anh đẹp trai nên muốn ngắm anh nhiều một chút kẻo sau này lại không còn được thấy.” Mặt tôi lạnh tanh không cười, nói.

“Em đừng vậy, đột nhiên khen anh nhất định không phải chuyện tốt. Thôi, để em nghỉ ngơi, anh đi xem Diệu Diệu đã chạy đi đâu, năm ba ngày nay không thấy nó đâu, còn nghĩ…” Đường Dũng không dám nhìn thẳng vào tôi, xoay đầu qua một bên, vừa lẩm bẩm nói linh tinh vừa xoay người chạy đi.
 
Chương 346-2


Tôi càng ưu tư thêm mấy phần, xem phản ứng này của Đường Dũng thì tám chín phần anh ta biết nội tình thế nào, chỉ là không muốn nói cho tôi mà thôi.

“Nếu như hôm nay anh bước ra khỏi cửa này thì tình thầy trò hai ta cắt đứt, anh không cần quay lại, tôi cũng sẽ không tìm tới anh, thi thể Tô Mộc tự tôi sẽ tìm.” Tôi lạnh giọng nói.

Theo lời từ miệng tôi, một khí tức lạnh thấu xương từ cơ thể tôi tản mát ra, giống như sóng âm vậy, lấy tôi làm trung tâm tản ra ngoài.

Dường như trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng giảm hơn mười độ, so với khi Tô Mộc tức giận lúc trước thì uy lực lớn hơn nhiều.

Người Đường Dũng run lên, đang quay lưng chạy đi liền dừng lại.

Anh ta dừng một chút, cũng không lập tức xoay người lại mà do dự chốc lát, thật giống như đang cân nhắc thiệt hơn. Suy nghĩ xong mới quay đầu, hỏi tôi: “Chẳng lẽ vì Tô Mộc mà em muốn tuyệt giao với anh sao?”

“Không phải tuyệt giao, chẳng qua tôi lo lắng cho Tô Mộc. Lúc ấy Yêu Thần biến thành hình dáng Tô Mộc đứng trước mặt tôi, tôi thật sớm không chịu được, nếu như không phải bởi vì là Tô Mộc thì tôi cũng không dễ dàng bị Yêu Thần bóp chết, cho nên tôi phải chắc chắn thi thể Tô Mộc ở đâu, có bị Yêu Thần cướp đi hay không. Nếu như anh ấy thật sự bị Yêu Thần lấy đi vậy thì cho dù tôi trở lại yêu thân kiếp trước này cũng không cách nào ra tay với Yêu Thần được.” Tôi nói.

Khi nói tới phần sau giọng tôi trở nên trầm thấp, không nhịn được có chút nức nở.

Đường Dũng cùng Giao tiên sửng sốt một chút.

Tôi cũng đã quá lâu không khóc, bình thường tôi cũng không khóc ở trước mặt người khác, ngay cả khi bị Yêu Thần bóp chết tôi cũng không rơi một giọt lệ. Bây giờ nghe giọng tôi không bình thường, Giao tiên rốt cuộc không nhịn được, nói: “Có gì mà phải giấu, nếu ngươi biết tung tích thi thể Tô Mộc thì hãy dẫn chúng ta đến xem sao, như vậy Dương Dương cũng yên tâm, ngươi cứ giấu giấu giếm giếm làm gì.”

Nghe Giao tiên nói tôi liền đưa mắt nhìn ông ta, ông ta lại còn có mặt mũi nói người khác, vừa rồi không biết ai cũng giấu giấu giếm giếm…

Đường Dũng thấy ngay cả Giao tiêm cũng tiếp lời cho tôi liền cau mày nhìn về phía Giao tiên, liên tục nháy mắt với ông ta.

Nhưng lúc này Giao tiên cũng muốn tìm ra thi thể của Tô mộc, căn bản không phản ứng lại với Đường Dũng.
 
Chương 346-3


Quả thực không còn cách nào khác, mặt Đường Dũng lộ ra vẻ khổ sở, nói: “Em cũng nhớ chuyện này sao? Không sai, trước kia đúng là anh đã nói thi thể Tô Mộc do anh giữ, nhưng cũng đã hai tháng trôi qua, đã có rất nhiều chuyện, bây giờ…”

“Anh đừng nói với tôi bây giờ thi thể Tô Mộc tự chạy đi.” Tôi nói một câu chặn đường lui của Đường Dũng.

Đường Dũng bị nghẹn một chút, sắc mặt càng nhăn nhó, xua tay một cái, nói: “Tự nó chạy thì không thể, có điều bây giờ… thi thể của anh ta cũng không còn trong tay anh.”

Tôi đã sớm cảm giác Đường Dũng có chuyện giấu tôi, hoặc có thể nói là gây ra chuyện có lỗi với tôi, nghe anh ta nói tới đây rốt cuộc tôi không nhịn được, nhảy dựng lên hỏi Đường Dũng: “Nói tới nói lui thì thi thể Tô Mộc vẫn không thấy phải không? Anh đã vứt đi? Hay đã bị Yêu Thần trộm đi?”

“Không phải, không phải… Em đừng kích động...” Đường Dũng nói.

Giọng của anh ta càng ngày càng chột dạ, cũng không dám nhìn thẳng vào tôi, bị tôi nhìn chằm chằm liền ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt nhìn xuống sàn gỗ, nói: “Em còn nhớ ban đầu ở trong mộ hồ tiên em vì cứu anh mà nuốt hoa bỉ ngạn không?”

Nói xong giọng anh ta nhỏ đi một chút, sau đó còn dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve lầm bầm: “Lúc ấy em còn nói muốn gả cho anh, ài…”

Nhìn mặt Đường Dũng đầy dáng vẻ tịch mịch, tôi bỗng nhiên có chút khổ sở. Vừa rồi tôi quá kích động, thái độ với Đường Dũng có chút không tốt, thật ra thì anh ta cũng không hề dễ dàng…

Giọng tôi đã hòa hoãn mấy phần, nói: “Nhớ, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tung tích thi thể của Tô Mộc?”

“Vậy em còn nhớ sau khi tỉnh lại anh đút cho em uống bát thuốc đắng kia không?” Đường Dũng ngẩng đầu lên, ánh mắt luôn tránh né đột nhiên lại nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt đều có chút quyết tuyệt.

Tôi liền ngừng một chút, không biết tại sao đột nhiên trái tim tôi đau nhói như có kim châm vào. Anh ta bỗng nhiên quyết tuyệt như vậy nhất định là có quyết định đau lòng gì đó.

Ánh mắt Đường Dũng nhìn chằm chằm vào tôi, chậm rãi mở miệng: “Bát thuốc kéo em lại từ ký ức kiếp trước kia cũng là Tô Mộc nhờ anh dùng thân xác của anh ta để bào chế cho em, cho nên vừa rồi anh mới nói Yêu Thần không thể nào cướp đi thân xác của Tô Mộc, bởi vì thân xác của Tô Mộc đã không còn tồn tại.”
 
Chương 347


“Cái gì?” Tôi sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đường Dũng, cho rằng anh ta đang đùa với tôi.

Nhưng lúc này ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm túc, từ khi tôi biết anh ta tới nay thật chưa thấy anh ta nghiêm túc như lúc này bao giờ.

Tôi liền nói: “Anh nói lại một lần nữa, thân xác Tô Mộc thế nào?”

“Đường Dũng, ngươi hãy nói cho rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm để quậy phá.” Sắc mặt Giao tiên cũng biến đổi, nhắc nhở Đường Dũng.

“Anh nói, lần đó em có thể tỉnh là bởi vì uống thuốc được bào chế từ thân xác Tô Mộc. Lúc ấy em ăn hoa bỉ ngạn, toàn bộ hồn phách cũng bị phong tỏa ở bên trong hoa bỉ ngạn, nếu như không uống bát thuốc kia thì hồn phách của em sẽ luôn bị niêm phong trong kí ức kiếp trước. Anh giữ em một tuần lễ quả thực không có cách nào…”

“Ai cho phép anh làm như vậy?! Tôi bị kẹt trong kí ức thì có liên quan gì?! Cho dù chết thì có liên quan gì?! Anh dựa vào cái gì mà gây thương tổn cho thân xác Tô Mộc?! A…” Đường Dũng nói xong thì nước mắt tôi đã rơi như mưa, không nhịn được giận dữ hét lên.

Từ khi tôi yêu Tô Mộc tới nay hi vọng lớn nhất chính là anh ấy có thể sống lại, biến thành một người bình thường cùng nhau sống tới đầu bạc răng long. Phàm là có phương pháp có thể giúp Tô Mộc sống lại thì tôi đều nguyện ý thử nghiệm, cho dù phương pháp đó rất nguy hiểm!

Nhưng là ở Thái Lan, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt thì tổ tiên Tô gia đột nhiên xuất hiện không để cho Tô Mộc sống lại.

Bây giờ Đường Dũng lại đem hy vọng cuối cùng của tôi nghiền nát. Không có thân xác, không có long mạch, ngay cả Phó âm kinh cũng không có tung tích. Ba con đường sống lại cho Tô Mộc lúc này đều hoàn toàn bị bịt kín.

Tôi giống như một con chó bị vây, không ngừng lởn vởn tại chỗ nhưng không tìm được phương hương đi ra. Thậm chí trong phút giây này ngay cả ý nghĩa để sống tiếp tôi cũng không biết là gì nữa. Có lẽ tôi nên sớm chết, vào lần Lâm Yến Nhi chiếm thân xác của tôi thì tôi cũng không nên chiếm yêu thân kiếp trước để sống lại.

Nếu như lúc ấy tôi chết rồi biến thành quỷ thì bây giờ cũng có thể cùng Tô Mộc bay đi?

Cũng không đến nỗi làm hại Tô Mộc bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn.

Nước mắt tôi không kìm lại được, khóc nước nở, ngực đau như bị một tảng đá lớn đè lên.

Nước mắt khiến tôi không thấy rõ những gì trước mắt, tôi chỉ biết là tôi xong rồi, bây giờ thi thể Tô Mộc đã không còn, tôi trở nên lợi hại thì có lợi ích gì?

Tôi ngã uỵch một cái xuống đất, bên tai loáng thoáng nghe Đường Dũng đang gọi tôi, lại theo tôi nói xin lỗi.

Hình như anh ta cũng đang khóc, trong âm thanh có chút nghẹn ngào, còn ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, hận không đem tôi dung nhập vào cơ thể anh ta.

Nhưng bây giờ tôi giống như xác chết vậy, nước mắt chảy không ngừng nhưng đầu óc trống rỗng, tựa như mọi thứ bây giờ cũng không có liên quan tới tôi.

Không biết tôi khóc bao lâu, tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ thế nào tôi cũng không biết.
 
Chương 347-2


Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì hai mắt đã sưng, toàn thân cũng không biết có bị thương không mà nơi nào cũng đau.

Cả ngôi nhà chỉ còn lại một mình tôi, Đường Dũng cùng Giao tiên đều không có ở đây.

Căn biệt thự lớn như vậy lúc này tỏ ra vô cùng thê lương.

Hóa ra không có Tô Mộc thì căn biệt thự sang trong này cũng sẽ giống như bãi tha ma, khiến người ta nghẹt thở.

Trong lòng tôi lại không nhịn được đau đớn, mắt căng ra muốn khóc.

Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh táo lại, khóc không giải quyết được vấn đề. Tôi đói.

Tôi lau sạch nước mắt còn ướt đẫm trên mặt, lảo đảo đứng dậy.

Nếu thi thể Tô Mộc đã không còn thì điều duy nhất tôi có thể làm là tìm ra hồn phách Tô Mộc, cùng anh ấy ở bên nhau. Bắt đầu từ bây giờ tôi không muốn lại phải tách ra khỏi Tô Mộc dù chỉ là một giây.

Thần ngăn sát thần, phật cản giết phật*, phàm gây trở ngại chuyện tôi cùng Tô Mộc ở chung với nhau, cho dù là ai cũng sẽ là kẻ thù của tôi. (*ý: không có gì ngăn cản việc mình muốn làm, ai cản cũng giết)

Có suy nghĩ này, tâm trạng tôi lại trở nên vô cùng bình tĩnh, ngay cả chua xót cũng dần dần rút đi.

Tôi đi xuống lầu một, lúc này thời gian hẳn đã khuya, phòng khách không một bóng người, thậm chí ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.

Trong tủ lạnh đông còn bò bít tết cùng pizza gì đó, đều là Tô Mộc trước khi đi Thái Lan mua cho tôi, bây giờ đã đông hai ba tháng.

Mặc dù không hỏng nhưng đã không còn tươi mới, cứng rắn như đá vậy.

Nhưng tôi không quan tâm chút nào, ngay cả hâm nóng lên cũng lười, trực tiếp bỏ vào miệng.

Lạnh lẽo như băng ngàn năm vậy.

Chỉ là, vẫn không lạnh bằng trái tim tôi.

Tôi nhai thức ăn trong miệng, căn bản không có bất kỳ mùi vị gì. Nhưng yêu thân kiếp trước không hổ là thần, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa thích ứng hoàn toàn nhưng tố chất thân thể này thật nghịch thiên, thức ăn được làm đông mấy tháng bị cắn nát không chút tốn công sức nào, hợp với nước đá cùng nhau nuốt vào bụng.

Không biết ăn bao lâu, cũng không biết ăn bao nhiêu, cảm giác đói trong bụng rốt cuộc đã bớt đi, tôi đi ra khỏi căn biệt thự đứng ở trên con đường chính.

Gió đêm lạnh lùng trong trẻo vờn trên mặt tôi, lúc này tôi mới phát hiện không biết từ khi nào trời đã vào thu.

Đi đâu để tìm Tô Mộc?

Anh ấy từ đầu tới cuối đều biến mất tăm, sau khi mỗi lần biến mất ngay cả một dấu vết cũng không để lại.

Tôi không biết nên đi đâu, nhưng cũng lại không muốn về nhà, liền giống như cô hồn dã quỷ cứ lang thang trên đường chính, suy nghĩ không chừng số may mắn cứ đi lại gặp được Tô Mộc ở đâu đây.
 
Chương 347-3


Khu biệt thự phùng đông tuy ở trong nội thành nhưng diện tích khá lớn.

Nhất là đã trễ thế như vậy, trên đường cái cơ hồ không có người nào.

Tôi chẳng có mục đích đi, không biết đi được bao lâu, tôi rốt cục nhìn thấy một người.

Xác thực nói là một con quỷ, quỷ kia hơn ba mươi tuổi, dáng dấp hèn mọn, một bộ háo sắc, nhìn tôi chằm chằm từ xa.

Mãi cho đến khi tôi đến gần, ahwns ta càng thêm không kiêng nể gì cả, trực tiếp tiến đến bên cạnh tôi, một đôi tay không ngừng tìm tòi trên người tôi, chỉ có điều thực lực hắn quá kém, còn chưa có thể ngưng thực lại, cho nên sờ như thế nào cũng như sờ không khí, tôi cũng lười phản ứng hắn ta, trực tiếp đi xuyên qua hắn, tiếp tục đi lên phía trước.

Hắn ta thấy tôi không có phản ứng, cho là tôi không nhìn thấy hắn ta, đối tôi càng thêm càn rỡ, rất nhanh không sờ nữa, vểnh nghênh miệng thúi hôn tới tôi.

Tôi nhướng mày, cho dù giờ lòng tôi đã nguội lạnh, nhưng tôi vẫn là vợ Tô Mộc, Tô Mộc nói, vào thời bọn họ, dám nhìn người đàn ông khác cũng sẽ bị nhét vào lồng heo ngâm nước, nếu như anh ở đây, nhìn người này đối với tôi như vậy, nhất định sẽ tức giận.

Không đúng, anh ta sẽ nổi điên, trực tiếp xé con quỷ này thành hai.

Nghĩ đến Tô Mộc, khóe miệng tôi bất giác mỉm cười.

Con quỷ kia thấy tôi cười, trên mặt càng dâm đãng, khóe miệng thậm chí chảy nước miếng, một bên lại gần tôi, một bên nhanh chóng vươn tay đến dưới đũng quần, ý dâm tôi.

"Tôi đẹp không?" Trong lòng tôi phát lạnh, không tự giác bốc lên sát ý, nếu Tô Mộc không ở đây, vậy tôi liền thay Tô Mộc xé xác con quỷ này.

Có điều trước khi xé xác hắn, tôi cười nói với hắn.

"Ừm? Cô... đang hỏi tôi sao?" Con quỷ kia nghe thấy tôi nói chuyện, bị dọa đến toàn thân run rẩy, không dám tin nhìn tôi.

Xác định ánh mắt của tôi rơi vào mặt hắn, hắn ta lập tức cười ha ha như điên, nói không nghĩ tới còn có thể gặp được người có Âm Dương Nhãn, đã tôi có thể trông thấy anh ta, vậy tôi liền giúp anh ta dễ chịu chút, dù sao đêm hôm khuya khoắt một mình tôi, cũng là tịch mịch nhàm chán.

Lời này nói trúng tâm tư tôi, tôi cười càng thêm mị hoặc với hắn, Tôi biết gương mặt hiện tại rất có sức hút, chỉ cần nhẹ nhàng cười một tiếng, cho dù cỏ cây tảng đá cũng có thể quỳ dưới váy tôi.

“Được, ta giúp ngươi thoải mái một chút.” Khóe miệng tôi nhếch lên cao hơn, một tia yêu khí lạnh như băng chợt từ trong thân thể tôi bay ra bao lấy gã quỷ trước mặt.
 
Chương 348


“Ngươi…” Gã quỷ kia nhận ra nguy hiểm liền biến sắc, muốn chạy trốn đã không còn kịp.

“Ngươi là quỷ! Không đúng, ngươi so với quỷ còn đáng sợ hơn!” Phát hiện ra mình đã bị vây khốn, gã quỷ sợ hãi lạc cả giọng. Âm khí trên người hắn vốn đã mỏng manh đang bị yêu khí cắn nuốt, theo yêu khí càng ngày càng ít thì bóng người hắn cũng càng ngày càng mơ hồ, chớp mắt đã không còn thấy rõ, chỉ còn một bóng người mờ nhạt.

“Đại quỷ, không đúng, là đại thần, van cầu ngài bỏ qua cho tôi. Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, mạo phạm ngài, sau này cũng không dám nữa!” Gã quỷ lớn tiếng cầu xin tha thứ, khóc tê tâm liệt phế.

Nếu không phải tôi đã trở lại trong yêu thân kiếp trước thì bây giờ nhất định sẽ bị tiếng gào của hắn khiến cho choáng váng đầu óc.

Nhưng bây giờ tôi có sự kiên nhẫn khác thường, mặc kệ hắn ồn ào thế nào tôi cũng không nóng nảy, mỉm cười nói: “Không dám? Có cái gì mà không dám? Ngươi bây giờ có thấy thoải mái không? Nếu như còn chưa thoải mái ta còn có thể khiến ngươi thoải mái hơn... “

Gã quỷ kia nghe tôi nói lại càng thêm run rẩy, lần này lời của hắn cũng không rõ ràng, lắp bắp nói: “Tôi sai… không cần… thoải mái… Ngài… rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao…”

Hắn cà lăm quá lợi hại, quả thực tôi nghe không nổi nữa, hơn nữa vô tình tôi dường như biết tiếp theo hắn muốn hỏi điều gì.

Cái này giống như Giao tiên và tổ tiên Tô gia có thể đọc nội tâm của tôi vậy. Hóa ra đến thực lực nhất định thật có thể đoán được người khác muốn nói gì: “Ngươi muốn hỏi chất khí màu xanh lá cây trên người ta là thứ gì, tại sao có thể hòa tan âm khí trên người ngươi phải không?”

Gã quỷ liên tục gật đầu, lúc này ánh mắt hắn nhìn tôi quả thực tràn đầy sợ hãi cùng không hiểu.

“A ha, thời gian ngươi thành quỷ còn chưa lâu?” Tôi không trực tiếp trả lời hắn mà khóe miệng lần nữa cười nhạt, buông hắn ra.

Giờ đã hơn nửa đêm, thật vất vả mới thấy một quỷ, dĩ nhiên tôi sẽ không tùy tiện xé hắn ra, nếu không chỉ còn lại một mình tôi lang thang trên đường sẽ rất buồn chán.

Quỷ kia sau khi thoát khỏi sự khống chế của yêu khí liền thở dốc hổn hển giống như đã phải nín thở rất lâu.

Chẳng qua cho dù hắn có thở dốc cũng không hóa giải được sự khó chịu của hắn, bởi vì quỷ căn bản không cần thở, thở hổn hển chẳng qua chỉ là hắn phản ứng theo bản năng thôi.

Thở hổn hển một hồi, hắn thấy âm khí bị yêu khí cắn nuốt không thể khôi phục, lúc này mới từ bỏ ý định.

Lần nữa ngẩng đầu thái độ của hắn đã hoàn toàn thay đổi, sự kiêu căng phách lối lúc trước đã biến mất không thấy tăm hơn, mi cụp xuống nói: “Đại thần, quả thật là chưa lâu, tôi thành quỷ mới hơn một trăm tuổi mà thôi.”
 
Chương 348-2


“Một trăm tuổi mới tu luyện đến nước này, ngươi thật quá mất mặt.” Tôi cười ha ha một tiếng. So với Tô Mộc thì tài nghệ của hắn cũng chỉ mới ở giữa quỷ mới và tiểu quỷ, ngay cả Diệu Diệu cũng không bằng. Xem ra ngoại trừ có thiên phú bẩm sinh cùng có người nuôi dưỡng, quỷ bình thường muốn tu luyện tới trình độ lệ quỷ quả thật cần năm tháng tích lũy khá dài.

Nghĩ tới đây tôi thuận miệng hỏi hắn: “Hơn một trăm năm qua ngươi luôn lang thang trên con đường này sao? Có từng thấy một lệ quỷ rất đẹp trai bao giờ chư?”

“Lệ quỷ?” Quỷ kia nghe được hai tiếng này lại run lên, lấy can đảm hỏi tôi: “Ngài tìm lệ quỷ làm gì a? Lệ quỷ là cấp bậc rất cao, hơn nữa cũng vô cùng hiếm gặp. Tôi ở đây hơn một trăm năm dường như chưa từng gặp qua lệ quỷ, nếu không tôi đã sớm bị lệ quỷ đại nhân cắn nuốt, đâu còn có thể lưu đến bây giờ.”

Nói xong quỷ kia đột nhiên ngừng một chút, thật giống như chợt nhớ ra điều gì, khẽ há miệng một cái, chỉ là lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, không dám nói bậy ở trước mặt tôi.

Nhất cử nhất động của hắn đều lọt vào mắt tôi, thấy hắn có lời không dám nói tôi liền híp mắt một cái, lạnh lùng nói: “Có gì hãy nói, nếu để cho ta biết ngươi có một tia giấu giếm ta lập tức xé xác ngươi.”

Vừa mới bị yêu khí quấn quanh khiến hắn vẫn còn sợ hãi, lúc này hắn không chút nghi ngờ lời của tôi, thấy tôi không có kiên nhẫn hắn liền quỳ sụp xuống trước mặt tôi, vội la lên: “Tiểu nhân không dám giấu giếm. Quỷ đẹp trai gần đây quả thật có một người, nhưng thực lực của hắn không cao bao nhiêu so với tiểu nhân, tuyệt đối không phải cấp bậc lệ quỷ…”

“Quỷ đẹp trai cùng cấp bậc với ngươi? Quỷ rất đẹp trai sao?” Tôi hỏi lại. Nếu không phải là lệ quỷ thì mười có tám chín phần không phải là Tô mộc, nhưng không biết tại sao tôi lại nảy sinh một chút hứng thú với quỷ đẹp trai này, không nhịn được muốn đi nhìn một chút.

“Đặc biệt đẹp trai! Đại thần, nếu như hài muốn tìm hắn thì tiểu nhân có thể đưa ngài đi, chỉ cần ngài bỏ qua cho tiểu nhân lần này, tiểu nhân cũng không dám như vậy nữa.” Gã quỷ kia liền nói.

Đầu óc hắn quả rất linh hoạt, thấy tôi tỏ ra có hứng thú với quỷ đẹp trai liền cho rằng tôi muốn đơn thuần cua anh đẹp trai nên không tiếc lời khen ngợi quỷ kia đẹp trai, cầu xin tôi bỏ qua cho hắn thì hắn sẽ dẫn tôi đi tìm quỷ đẹp trai.

Dù sao bây giờ tôi cũng không có đầu mối của Tô Mộc, đi xem một chút cũng được.

Tôi liền gật đầu, nói nếu như quỷ đó đẹp trai đúng như hắn nói vậy thì tôi sẽ tha mạng cho hắn, nếu như không đủ đẹp trai vậy thì đừng trách tôi không khách khí.

Gã quỷ gật đầu liên tục, xem ra hắn thật sự rất có lòng tin rằng quỷ kia rất đẹp trai. Nói thừa dịp trời bây giờ còn chưa sáng, hắn sẽ đưa tôi đi tìm quỷ đẹp trai ngay, nếu không chờ lát trời sáng sẽ lại trễ thêm một ngày.
 
Chương 348-3


Không ngờ cấp bậc quỷ như hắn ngay cả mặt trời ban ngày cũng không thể thấy, hoặc có lẽ tôi ở chung với Tô Mộc quá lâu, bây giờ tôi mới phát hiện hiểu biết của tôi về quỷ trước kia ít đến đáng thương.

Hắn nói quỷ đẹp trai kia thực lực cũng không hơn hắn nhiều, tức là cũng không thể thấy mặt trời vào ban ngày. Trong lòng tôi âm thầm có chút mất mát, cũng không biết trong nội tâm tôi trông đợi cái gì, càng không biết thất vọng vì điều gì.

Tôi đi theo sau lưng gã quỷ kia, cả người có yêu lực chống đỡ khiến tốc độ của tôi nhanh hơn rất nhiều, cho dù công pháp gì cũng chưa học nhưng tốc độ của tôi bây giờ đã không thua gì thuật chạy thoát thân của Đường Dũng, ngay cả cử động của gã quỷ kia trong mắt tôi cũng chậm tựa như ốc sên.

Tôi không ngừng giục hắn nhanh một chút, gã quỷ kia đem hoàn lực tăng tốc rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng theo đuổi tôi. Hắn đưa tôi đi ngược lại, chưa đi bao xa tôi liền phát hiện hướng hắn đi lại là biệt thự Phùng Đông.

“Ngươi dẫn ta đi tới chỗ này tìm quỷ đẹp trai kia?” Trong lòng tôi âm thầm thót lại một cái, ý niệm đó trong lòng lại lần nữa thoáng hiện lên nhưng vẫn còn có loại cảm giác mơ hồ không nói rõ được.

Gã quỷ kia gật đầu một cái, một mực cung kính nói: “Đại thần, quỷ kia tới chưa lâu, là một quỷ từ nơi khác đến. Thật ra tiểu nhân cùng hắn cũng không phải là rất quen, chẳng qua tôi thấy hắn bên ngoài nhà kia mấy lần. Nhà kia rất lợi hại, bình thường chúng tôi cũng không dám đến gần, hết lần này tới lần khác hắn lại cứ lởn vởn bên ngoài không đi cho nên tiểu nhân đối với hắn có ấn tượng rất sâu…”

Dự cảm kia trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt, không đợi hắn nói xong tôi đã lớn tiếu nói: “Mang ta qua! Tôi nay phải tìm được quỷ đẹp trai đó! Nếu không ngươi có kết quả gì tự mình đã rõ!”

Theo lời nói tôi liền kích động một cái, một đoàn yêu khí màu xanh lá cây lại không tự chủ được từ trong thân thể bay ra.

Gã quỷ kia cảm nhận được yêu khí liền bị sợ hãi nhảy về phía trước mấy bước, hắn sợ chọc giận tôi, vội vã lau mồ hôi lạnh.

Có điều hắn là quỷ, căn bản sẽ không đổ mồ hôi được, cho nên sau khi lau mấy cái hắn liền bỏ qua, tăng tốc độ nói: “Tiểu nhân tuân lệnh. Ngài đừng nóng vội, nếu ngài thích quỷ đẹp trai thì tiểu nhân sẽ tìm cho ngài quỷ đẹp trai, bảo đảm chu vi trăm dặm phàm là dáng dấp đẹp trai, bất kể là người hay quỷ thì tiểu nhân cũng sẽ đưa đến trước mặt ngài…”

“Đừng nói nhảm, ta chỉ cần quỷ đẹp trai mà ngươi nói kia.” Tôi chán ghét không nhịn được, xen vào lời của hắn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top