Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 310


Mặt Tô Mộc hướng về phía tôi, chắc đang nhìn tôi, nhưng gương mặt anh ấy từ đầu đến cuối không chịu hiện ra hoàn toàn, phía trên bao phủ một tầng sương mù dày đặc đen ngòm khiến tôi không thấy rõ được.

Càng không thấy được biểu tình trên mặt anh ấy.

Anh ấy không trả lời vấn đề của tôi, sau khi nhìn tôi một lát liền giữ lấy bả vai tôi, đẩy tôi đi về hướng mộ phần hồ tiên.

Tôi rốt cuộc không nhịn được, tức giận nói: “Tô Mộc! Có chuyện gì mà anh không thể nói cho rõ ràng với em? Nhất định phải như vậy? Lần trước tại sao không để cho em giết Lâm Yến Nhi? Lại còn chịu dùng âm khí của mình để cứu cô ta? Hôm nay anh phải giải thích rõ với em quan hệ giữa hai người, nếu không em sẽ không đi, cứ ở chỗ này không đi!”

Tôi đẩy Tô Mộc ra, trợn mắt tức giận nhìn anh ấy.

Tôi cũng không còn nhịn được nữa, cứ không rõ ràng như vậy nhất định sẽ khiến tôi phát điên.

Tô Mộc không ngờ tôi đột nhiên nổi đóa, bị tôi đẩy ra anh ấy dừng lại một chút, sau đó thả ra một đoàn khí đen bao quanh toàn thân lao về phía tôi.

Lúc này tôi đã cực kì tức giận, cũng không biết ăn gan hùm gan báo ở đâu, thấy đoàn khí đen sắc bén kia lao tới cũng không chút sợ hãi, trực tiếp lấy từ trong đan điền ra một đoàn yêu khí xanh thẫm, cũng học theo cách Tô Mộc mà trùm quanh toàn thân, khóc lóc nói: “Muốn động thủ đúng không, tới đi, cùng lắm hai ta cùng nhau hồn phi phách tán, cũng coi như giúp em thoát được nỗi giận này!”

Vừa nói tôi còn dùng yêu khí ngưng tụ thành một con dao nhỏ giống y hệt thiên địa kích.

Anh có dao trong tay đúng không, ai không có! Tới đây, cùng liều mạng!

“Dương Dương!” Giọng Đường Dũng căng thẳng, muốn xông lại về phía tôi, đáng tiếc anh ta đã bị âm khí trói thật chặt, vừa mới dùng lực một chút cả người đã bị mất thăng bằng đổ xuống mặt đất.

“Tô Mộc, Lộc Dương điên rồi!” Lâm Yến Nhi cũng kinh hoảng kêu lên một tiếng, trực tiếp xông tới kéo Tô Mộc về phía sau.

Vừa rồi cô ta bị trúng hai cây kim yêu khí, biết yêu khí xanh sẫm rất lợi hại.

Tô Mộc vẫn như cũ không hề lên tiếng, cả người đều ngây ra được Lâm Yến Nhi che chắn ở phía sau.

Cũng không biết là tôi hoa mắt hay là thế nào, tôi lại thấy được dường như miệng Tô Mộc đang cong lên mỉm cười phía sau đoàn sương dày đặc.

Chỉ là nụ cười kia chợt lóe lên rất nhanh, hơn nữa mặt anh ấy lại có lớp sương dày đặc che lại, căn bản tôi cũng không thấy rõ.

Giương tay một cái, tôi đem một đoàn yêu khí xanh sẫm ném về phía mặt Tô Mộc, anh ấy đã lựa chọn Lâm Yến Nhi còn có ai là không nhận ra, còn phải dùng sương dày đặt che mặt cứ như tôi không quen biết anh ấy vậy!

‘Xèo… xèo…’ Yêu khí cùng âm khí trên mặt Tô Mộc chạm vào nhau liền phát ra tiếng chất khí bị ăn mòn, trong chớp mắt lớp sương dày đặc trên mặt của anh ấy bị ăn mòn sạch sẽ.

Gương mặt trắng nõn đẹp trai rốt cuộc cũng lộ ra.
 
Chương 310-2


Nhưng không hề giống như tưởng tượng của tôi, tôi tưởng bây giờ nhất định anh ấy giống như người chết, mặt không cảm giác. Cho dù trên mặt anh ấy không có biểu tình rõ ràng gì nhưng tôi lại cảm nhận được có một tia đau lòng trên đó.

Là tôi hoa mắt sao?

Hay là tự mình đa tình?

“Em bây giờ không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi cùng anh, nếu như em không đi…” Tô Mộc rũ mi mắt xuống, dường như anh ấy cố ý không nhìn tôi, giọng vẫn lạnh như băng, nói: “Vậy anh ta sẽ phải chết.”

Vừa nói Tô Mộc đã đưa lưỡi dao về phía Đường Dũng.

Cho dù Đường Dũng có lợi hại hơn nữa thì anh ta cũng không phải đối thủ của hai lệ quỷ.

Hơn nữa từ trạng thái của Tô Mộc có thể thấy anh ấy bây giờ rõ ràng lợi hại hơn Lâm Yến Nhi rất nhiều, dẫu sao lần trước hấp thu được long khí không phải là uổng, không chừng bây giờ anh ấy đã thăng cấp thành dạ xoa.

Khóe mắt tôi khẽ run một cái, đáng ghét, anh ấy lại dám dùng tính mạng của Đường Dũng để uy hiếp tôi!

Tôi có thể tức giận, có thể tự do phóng khoáng dùng chính tính mạng của mình làm trò đùa nhưng tôi không thể để Đường Dũng mạo hiểm.

Không đợi tôi nói ra lựa chọn thì âm khí trên người tôi cũng đã dần dần tản đi.

Thấy tôi không còn yêu khí uy hiếp, Lâm Yến Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta không dám tiếp tục để Tô Mộc mang tôi đi nữa mà bảo Tô Mộc khống chế Đường Dũng, chính cô ta sẽ đưa tôi đến mộ phần hồ tiên.

Vừa nói cô ta lần nữa lấy thiên địa kích từ tay Tô Mộc kề vào cổ tôi, vừa đi vừa hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa tháng trước ở long mạch Thái Lan còn không có yêu lực mạnh như vậy, làm sao trong thời gian ngắn ngủi mà yêu lực tinh thuần đã nhiều lên.

Hơn nữa trong yêu lực kia có sát khí, nếu như vừa rồi không phải cô ta nhanh nhẹn tránh được thì bây giờ có lẽ người đã bị thương nặng.

Cô ta nhận ra địa vị của Đường Dũng ở trong lòng tôi, sau khi kiềm chế Đường Dũng cô ta cũng không sợ tôi tiếp tục ra tay với cô ta nữa, dọc đường đi tâm tình Lâm Yến Nhi cũng có vẻ rất tốt.

Trong lòng tôi đầy oán hận Tô Mộc, căn bản không muốn để ý tới Lâm Yến Nhi nữa. Nhưng tôi không biết cô ta đang giở trò quỷ gì, liền nói với cô ta yêu lực của tôi tăng mạnh cũng bởi vì hấp thu yêu lực trong mộ hồ tiên, dù sao cô ta tu luyện âm khí, có biết yêu khí trong mộ hồ tiên có thể khiến cho thực lực tăng mạnh cũng vô ích với cô ta.
 
Chương 310-3


Lâm Yến Nhi nghe vậy nhíu mày, thật giống như cô ta rất bất ngờ với đáp án này, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đáng tiếc, cơ thể có thiên tư tốt như vậy lát nữa sẽ phải bị hủy đi. Cũng không biết chủ nhân nghĩ như thế nào, đằng nào ngươi cũng phải chết tại sao lại không đem thân thể này nhuờng cho ta."

Lâm Yến Nhi liên tục lắc đầu.

"Chủ nhân? chủ nhân nào?" Tôi nghe ra đầu mối trong lời của Lâm Yến Nhi liền hỏi.

Nếu Tô Mộc đã không chịu nói gì với tôi, vậy thì tôi sẽ khai thác từ Lâm Yến Nhi vậy.

Mặc dù trong lời nói của Lâm Yến Nhi thật thật giả giả, nhưng giờ trong mắt cô ta tôi cũng chỉ là người sắp chết, chắc hẳn sẽ không phải lừa gạt tôi.

“ Ha ha, cô cho rằng tôi sẽ đem tin tức của chủ nhân nói cho cô sao? Cô bây giờ cái gì cũng không cần biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi đến mộ phần hồ tiên nhận chết là được. Chờ sau khi cô chết biến thành quỷ tự nhiên sẽ có người đem chân tướng mọi chuyện nói với cô.” Lâm Yến Nhi cười duyên nói.

Vừa nói Lâm Yến Nhi lại như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy ra một thứ dồ bốc lên khói trắng từ trong tay áo trắng của cô ta ra đưa cho tôi: “Đúng rồi, thứ này đưa cho cô, chủ nhân nói, khi đó cô rất thích nó, giờ chủ nhân tặng nó cho cô.”

"Đây là cái gì?"Tôi hỏi theo bản năng.

Vừa nói tôi cũng nhận lấy đồ Lâm Yến Nhi đưa cho, vật này nhìn rất quen mắt.

Sau khi tôi nhận lấy mới phát hiệnđây là một đóa hoa long lanh trong suốt, phía trên mỗi cánh hoa đều kết băng, như đến từ vương quốc băng tuyết, xinh dẹp tuyệt trần.

"Đây là...hoa bỉ ngạn?” Tôi cả kinh nói

Thế nào tôi cũng không nghĩ tới Lâm Yến Nhi sẽ đưa tôi một đóa hoa bỉ ngạn. Đóa bỉ ngạn lần trước tôi đã thấy một lần khi cùngTô Mộc ăn cơm trong tiệm cơm của học trò Phong Thiên- Tần Cát. Lúc ấy tôi còn đạc biệt muổn ăn đồ ăn của anh ấy, anh ấy cũng đồng ý, nhưng vừa thấy được đồ ăn là hoa bỉ ngạn thì liền đổi ý, làm tôi ngay cả mùi vị hoa bỉ ngạn thế nào cũng không biết.

"Không ngờ một người vẫn còn sống lại biết hoa bỉ ngạn, xem ra Khi Tô Mộc cùng cô chơi đùa mà thành thật cũng đã chuẩn bị cho cô rất tốt."Lâm Yến Nhi thấy tôi nhận ra hoa bỉ ngạn, đáy mắt chợt lóe lên chút ganh tị.

"Đây là chủ nhân ta thưởng cho cô, muốn trước khì cô chết sẽ ăn nó."Lâm Yến Nhi nói.
 
Chương 311


“Ăn? Tại sao tôi phải ăn nó?” Tôi hỏi.

Nếu như chủ nhân của Lâm Yến Nhi muốn tôi chết thì tại sao lại phải cho tôi hoa bỉ ngạn, tôi nhớ vật này dùng để cho quỷ tăng cường âm khí, chẳng lẽ chủ nhân của Lâm Yến Nhi muốn lợi dụng hồn phách của tôi sau khi tôi chết?

“Cô nói nhảm nhiều vậy, chỉ cần biết đóa hoa này để cho cô ăn là đủ rồi, những cái khác cô không cần biết. Đi nhanh đi!” Lâm Yến Nhi bị tôi hỏi phiền, trong mắt liền lộ ra vẻ chán ghét.

Vừa nói cô ta cũng bước nhanh hơn, mang theo tôi chạy tới mộ phần hồ tiên.

Đường Dũng mang tôi chạy trốn mới chỉ có mấy giây nhưng chúng tôi đi quay lại mất hơn nửa giờ.

Toàn bộ trên đường đi Tô Mộc một mực khống chế Đường Dũng, một câu cũng không nói.

Khi đến mộ phần hồ tiên, toàn bộ khách sạn Hilton đã sụp đổ, phía dưới lộ ra một cái hố lớn đen nhánh sâu không thấy đáy.

“Nhìn cái gì vậy, đi xuống!” Lâm Yến Nhi dường như đã sớm biết mộ phần hồ tiên biến thành như vậy, không có chút nào ngạc nhiên, trực tiếp mắng tôi.

Nói xong tôi liền bị cô ta đẩy một cái rơi xuống!

“A!”

Tôi sợ hãi thét lên chói tai, Lâm Yến Nhi này tuyệt đối là dùng việc công để báo thù riêng!

Cái động sâu như vậy tôi ngã xuống không chết cũng sẽ tàn phế a!

Tôi sợ muốn chết, trong lòng hận không đem Lâm Yến Nhi băm thành nhìn mảnh được!

Ngay khi tôi nhắm mắt chờ sự đau đớn khi rơi xuống đất thì bên người tôi bỗng nhiên chợt lạnh, sau đó tốc độ rơi xuống của tôi cũng chậm dần, một bàn tay lạnh như băng đỡ lấy hông tôi, ôm lấy tôi.

“Tô Mộc!” Theo bản năng tôi kêu một tiếng, tay ôm lấy người bên cạnh giống như bám vào cọng rơm cứu mạng vậy.

Tô Mộc không lên tiếng đáp lại, chẳng qua là thêm một cánh tay khác cũng ôm lấy tôi, đem ôm tôi vào ngực, ghì chặt đầu tôi lên trên bắp thịt rắn chắc trên ngực anh ấy, trầm mặc một hồi mới nói khàn khàn: “Tại sao lại tới?”

Anh ấy rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với tôi!

Nước mắt tôi liền không chịu thua kém cũng lăn xuống. Mới vừa rồi Lâm Yến Nhi cầm dao cứa tôi, thậm chí còn tát tôi một cái đẩy tôi xuống tôi cũng không khóc, nhưng nghe giọng khàn khàn của Tô Mộc tôi lại không nhịn được.

“Vì một câu trả lời, vì cái gì lần này anh lại đột nhiên vứt bỏ em?” Tôi nước nở nói. Rõ ràng mới vừa rồi còn hận anh ấy tới chết, hận không được cùng anh ấy lấy mạng đổi mạng, bây giờ nghe anh ấy hỏi tôi, hơn nữa giọng còn khàn khàn đau khổ như vậy trong nháy mắt tôi lại không hận anh ấy nữa, chẳng qua là cảm thấy ấm ức.
 
Chương 311-2


Rõ ràng anh ấy cũng đã cầu hôn với tôi, cuộc sống gia đình tốt đẹp cũng đã chuẩn bị, làm sao bất thình lình lại đều thay đổi?

Tôi lại ngay cả một lời giải thích cũng không nhận được!

“Không tại sao, chẳng qua anh đột nhiên tỉnh ngộ, em là người còn anh là quỷ, giữa chúng ta đã định trước không có kết quả, khiến em trễ nải một đời chi bằng thừa lúc còn sớm một đao chia hai đoạn, sau này chúng ta mỗi người đi một ngả, không còn dây dưa…” Tô Mộc nói.

Anh ấy tận lực duy trì giọng nói vững vàng giống như không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng khi nói tới mỗi người đi một ngả không còn dây dưa thì giọng anh ấy bỗng nhiên run lên, không nói tiếp nữa.

“Anh khóc?” Trái tim tôi khẽ run một cái, chợt ngẩng đầu lên.

Cơ thể anh ấy lúc này lạnh như băng chưa từng có nhưng hai tay tôi ôm chặt anh ấy không chịu buông, mỗi một cử động của anh ấy tôi đều có thể cảm giác được rõ rệt.

Anh ấy đang run, hơn nữa mỗi một từ anh ấy nói ra thì thân thể cũng lại càng run hơn.

Tôi liền đưa tay lên lần mò trên mặt anh ấy.

Không có nước mắt, nhưng trên gương mặt anh ấy phảng phất có lớp băng hình dáng như nước mắt!

Anh ấy tuyệt đối là đã khóc!

Tôi kinh hãi trong lòng, từ khi biết anh ấy tới nay đã hơn một năm, bất kể gặp phải chuyện gì anh ấy đều có bộ dáng bình tĩnh trầm ổn, thật giống như mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát, chưa từng thấy anh ấy kinh hoảng thất thố như hôm nay.

Không đúng, phản ứng của anh ấy bây giờ ngay cả kinh hoảng thất thố cũng không bằng, anh ấy trầm mặc như một đầm nước đọng, thống khổ lại không có bất kỳ phản kháng nào.

Giống như anh ấy bị bức bách bởi số mệnh, ngay cả dũng khí chống lại anh ấy cũng không có.

“Tô Mộc! Anh bây giờ nói lời này để làm gì, nếu như anh sớm biết giữa anh và em không có kết quả gì thì sao ban đầu còn muốn tới trêu chọc em?! Bây giờ em yêu anh, không cách nào kiềm chế được, vậy mà anh lại nói với em giữa người và quỷ không có kết quả tốt?! Nếu là như vậy bây giờ anh còn khóc cái gì? Dù sao hôm nay em cũng phải chết, chờ sau khi chết cũng biết thành quỷ, có phải hay không là sẽ có thể cùng anh đời đời ở chung một chỗ?” Tôi nhất thời nổi giận.

Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Tô Mộc yếu ớt như vậy, đây không phải là dáng vẻ nên có của anh ấy. Anh ấy ở trong lòng tôi là người cho dù gặp phải việc khó bằng trời cũng sẽ điềm nhiên như mây gió để giải quyết, sau đó mặt sẽ đầy ung dung hỏi tôi có đói không, có muốn ăn chút gì không.

Chưa từng không giúp tôi như lúc này!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ấy không thể đường đường chính chính nói rõ ràng cho tôi sao, dù là trời có sập thì cũng có tôi cùng anh ấy chết cơ mà!

“Em vĩnh viễn không thể cùng anh ở chung với nhau, em không thể chết được, sau này hãy quên anh đi.” Tô Mộc nghiêng đầu qua một bên né tránh, lạnh lùng nói.

Nói xong anh ấy bỗng nhiên buông tôi, không cho tôi cơ hội tiếp tục nói, chớp mắt một cái đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.
 
Chương 311-3


Thân thể tôi liền rơi nhanh hơn, có điều được anh ấy ngăn cản một thời gian đã không còn rơi nhanh như trước.

‘Bịch’ một tiếng, tôi rơi vào một mảnh da có lông mềm mại.

Là da cáo!

Tôi cả kinh trong lòng, nhanh chóng bò dậy khỏi đống da cáo, đi tránh sang một bên.

Phía dưới nhiệt độ rất thấp, tôi có thể cảm giác được rõ ràng xung quanh mật độ yêu khí rất cao.

Toàn bộ dưới này yên lặng như tờ, một mảnh đen nhánh, chỉ có một mình tôi.

Kỳ lạ chính là Lâm Yến Nhi cùng Tô Mộc cũng không theo tôi đi xuống, tôi đợi một lúc không thấy động tĩnh của bọn họ đột nhiên khiến tim tôi đập mạnh.

Lâm Yến Nhi tự mình áp giải tôi tới đây, còn nói hôm nay tôi phải chết không thể nghi ngờ, nhất định là sẽ ra tay với tôi.

Mặc dù vừa rồi Tô Mộc nói tôi không thể chết được nhưng anh ấy cũng không đi theo tôi xuống, hơn nữa nhìn qua thì anh ấy cùng Lâm Yến Nhi một phe, cũng không làm gì để bảo vệ tôi.

Như vậy thứ muốn giết tôi vốn đang ở trong mộ hồ tiên này?

Trong lòng tôi nôn nao, đây chính là mộ của hơn trăm hồ tiên, bọn chúng khi còn sống bị chết thảm oán khí ngất trời, nếu bọn chúng một hồi lại trá thi, cùng xông tới giết tôi…

Nghĩ đến đây tôi rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa, trực tiếp giơ tay lên đem một cổ yêu khí ném vào không trung, dùng quỷ hỏa đem yêu khí thắp sáng.

Trong phút chốc bốn phía liền bị ánh sáng màu xanh chiếu sáng.

Mặc dù tia sáng màu xanh nhợt nhạt bập bùng nhìn qua rất rợn người nhưng tôi vẫn miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng tình huống phía dưới.

Chẳng qua sau khi tôi thấy rõ được hoàn cảnh nơi này tôi liền hối hận, chi bằng không nhìn thấy, cái gì cũng không biết đột nhiên chết đi lại càng thống thoái, bây giờ tôi đang bị hơn trăm bộ da hồ ly rất ghê rợn vây quanh.

Trên mỗi một con hồ ly trong bọn chúng đều ướt đẫm máu, rõ ràng đều đã chết hơn trăm năm nhưng dáng vẻ lại giống như vừa mới bị lột da, máu cùng mảnh vụn thịt vẫn còn dính vào da lông. Đầu mỗi con hồ ly đều được giữ lại, trên đầu hai mắt nhuốm máu lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đôi mắt cũng được đi, lúc này tôi lại đang bị hơn một trăm đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm!

Tôi sợ hãi đến cứng đơ người, suýt chút nữa tè cả ra quần, ở vào hoàn cảnh này người có gan lớn hơn nữa thấy màn này cũng sẽ chịu không nổi đi!
 
Chương 312


“Các ngươi… muốn làm gì?” Giọng tôi run run, lo lắng nói.

Tây giờ tôi sắp bị dọa chết, nhưng càng sợ tôi càng cố gắng lên tiếng, nếu không cứ im lặng để hơn trăm cặp mắt này nhìn chằm chằm e rằng sẽ khiến tôi sợ tới suy sụp.

Trả lời tôi vẫn là sự yên lặng, những con hồ ly này mặc dù cứ nhìn chằm chằm tôi nhưng bọn chúng không có bất cứ cử động nào, thật giống như toàn bộ thân hình đã bị cố định không nhúc nhích được.

Tôi lại lấy can đảm kêu lên vài tiếng, chắc chắn bọn chúng chỉ đứng đó không có ý thức tôi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sự nguy cấp của tôi chưa hoàn toàn được giải trừ, dẫu sao Lâm Yến Nhi không thể chỉ hù dọa chơi chơi, phía dưới này nhất định rất nguy hiểm, những con hồ ly này bất động chỉ chứng tỏ thứ muốn lấy mạng tôi có thể không phải bọn chúng.

Tôi âm thầm cẩn trọng hơn, để phòng ngừa bất chợt có thứ gì đó lao ra gây thương tổn nên tôi liền thắm thêm quỷ hỏa, đem thắp sáng toàn bộ đại sảnh.

“Ai u, chết tiệt, ngươi có thể đừng đạp vào mông không?” Ngay khi tôi còn đang bận bịu thắp sáng đại sảnh thì đột nhiên truyền tới âm thanh của Đường Dũng.

Sau đó là tiếng hét lớn, một vật rơi vèo từ trên xuống dưới đập mạnh xuống đất, lớn tiếng kêu đau đớn.

Chính là Đường Dũng!

Chỉ là anh ta không may mắn như tôi, phía dưới không được da hồ ly đỡ, hơn nữa nghe tiếng anh ta thì hẳn đã bị Lâm Yến Nhi đạp từ trên xuống, ở giữa cũng không được Tô Mộc đỡ cho một chút.

“#$*^&(...” Đường Dũng sau khi rơi xuống đất liền hướng về phía trên tức giận chửi bới.

Chửi xong một tràng lúc này mới nhớ ra tôi cũng đang ở dưới, liền ngửa đầu tìm tôi.

Nhìn một vòng thấy đám da hồ ly cũng khiến anh ta giật mình hoảng sợ, chửi thể mấy tiếng rồi Đường Dũng nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, đang muốn kết tay định ra tay với đám hồ ly kia thì anh ta nhìn thấy tôi, vui vẻ nói: “Dương Dương? Tốt quá, em không sao chứ?”

Vừa nói anh ta vừa nhanh chóng đi về phía tôi, nhưng cử động một cái anh ta liền suýt xoa than đau, không biết có bị bong gân gì không.

“Đường Dũng, sao anh cũng xuống đây?” Tôi xua tay ý bảo anh ta đừng cử động rồi tự mình đi tới bên cạnh anh ta.

Mặc dù ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng tôi đã không nhịn được nhảy cẫng hoan hô, dù sao trong lúc kinh khủng này còn có Đường Dũng ở bên cạnh thật sự khiến tôi có cảm giác an toàn hơn rất nhiều!
 
Chương 312-2


“Đương nhiên là xuống bảo vệ em, Dương Dương của anh bị đẩy xuống thì sao anh có thể ở trên đó? Em biết không Dương Dương, vừa rồi anh muốn xuống nhưng con mụ Lâm Yến Nhi chết tiệt kia nói thế nào cũng không chịu buông anh ra, sau đó anh cho mụ ta một cái tát mới khuất phục mụ ta, ngoan ngoãn đưa anh xuống…”

“Thôi đi xuống đi, anh bay hơi cao rồi đấy.” Tôi nghe Đường Dũng nói mà toát cả mồ hôi, không nhịn được cắt đứt lời của anh ta: “Vừa rồi chuyện gì xảy ra tôi đều nghe được, anh là bị Lâm Yến Nhi đạp xuống, hơn nữa còn bị đạp vào mông.”

“Ách… em đều biết rồi sao Dương Dương?!” Đường Dũng bị tôi vạch trần liền lộ vẻ lúng túng trên mặt.

Có điều anh ta rất nhanh liền mặt dày cười lên, lần nữa tiến tới bên cạnh tôi, quan sát hoàn cảnh trong mộ hồ tiên một chút, chắc chắn những lớp da hồ ly này cũng chỉ là đứng yên không cử động mới nói: “Em nói xem, yêu khí trên những da hồ tiên này không phải đều bị Giao tiên hấp thu sao, làm sao phía dưới vẫn còn yêu khí mãnh liệt như vậy? Chẳng trách hai quỷ kia không chịu đi xuống, ở hoàn cảnh này bọn họ chỉ cần dám xuống thì trong nháy mắt có thể bị yêu khí chiếm đoạt sạch sẽ.”

Vừa nói Đường Dũng dựa vào tôi, cách tay khoác lên bả vai tôi, bảo tôi đưa anh ta nhìn xung quanh một chút xem nơi này còn có trận pháp hay cơ quan gì không. Dẫu sao vừa rồi Lâm Yến Nhi cười đắc ý như vậy rõ ràng không hề nghi ngờ sau khi tôi xuống đây sẽ phải chết. Nhưng bây giờ phía dưới lại gió êm sóng lặng, Lâm Yến Nhi cũng không thể trông đợi vào việc tôi cùng Đường Dũng ngã xuống sẽ bị chết đói đi?

Trong lòng tôi cũng có sự nghi ngờ này liền gật đầu, đỡ Đường Dũng đi vòng quanh mộ phần hồ tiên một vòng.

Mộ phần hồ tiên này không lớn lắm, xác thật mà nói nơi này hẳn gọi là cái hố hồ ly, hoàn toàn chỉ là từ lòng đất đào ra một cái hố lớn, bốn phía dùng bốn cây cột đá chống, còn lại không hề có dấu vết do con người tạo ra. Toàn bộ xung quanh tương đối đơn sơ, không có bất kỳ vật nào được chôn theo còn chưa nói tới, thậm chí ngay cả một tấm quan tài cũng không nhìn thấy.

Toàn bộ trong động ngoại trừ chỗ tôi cùng Đường Dũng vừa rơi xuống là trống, còn lại những chỗ khác đều bị lấp đầy bởi da hồ ly.

Lượn xong hết một vòng tôi không khỏi bối rối, nơi này ngoại trừ tôi và Đường Dũng thì còn lại những hồ ly này, theo như nói có thể gây tổn thương chúng tôi thì cũng chỉ có những bộ da hồ ly này. Nhưng bây giờ bọn chúng luôn bất động, ngay cả khi tôi đưa tay đẩy thì bọn chúng cũng không di chuyển dù chỉ một chút.

Đây là thế nào?

Chân mày Đường Dũng cũng không khỏi nhíu lại, hiển nhiên anh ta cũng không suy nghĩ ra đây là tình huống gì, mặt đầy nghiêm túc lục lọi gì đó sau lưng mình.

Tôi còn tưởng anh ta đang lần sờ tìm pháp khí gì, thấy anh ta sờ không thuận tiện liền xung phong ra sau lưng anh ta tìm giúp.

Tôi lần ra sau lưng anh ta mới phát hiện, trên lưng anh ta lại là hai cái ghế gấp!

Hơn nữa chỉ có hai cái ghế gấp!

Chính là hai cái ghế vừa rồi anh ta thuận tiện tìm được ở công trường để ngồi, không nghĩ tới anh ta lại vẫn mang theo
 
Chương 312-3


Tôi lập tức tối sầm mặt, hỏi anh: "anh tìm cái gì? không phải chính là hai cái ghế này chứ?"

"Đúng vậy a, em nhìn nơi này lít nha lít nhít đều là cáo, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, may mắn tôi vẫn luôn mang theo hai cái ghế này, em chưa từng nghe qua câu,không biết tính toán mới gặp cảnh khốn cùng, bây giờ cái ghế xếp này mới được việc." Đường Dũng cười hắc hắc, nói đến đây, trên mặt anh còn hiện ra vẻ kiêu ngạo, giống như anh ta mang theo hai bảo bối.

Tôi thực sự đã bị anh đánh bại, đã lúc nào rồi, anh ta lại không lo lắng chút nào?

"Đường Dũng, có phải anh biết gì hay không, bình tĩnh như vậy, nếu như anh biết gì mau nói cho tôi biết, những con cáo này khiến tôi hơi sợ." Tôi nói.

"Sợ? ôm một cái liền không sợ." Đường Dũng cười bỉ ổi nói.

Nói xong giang hai tay nhào tới tôi.

Tôi sắp bị Đường Dũng tức chết, đẩy anh ta ra, nói: "anh cái tên này sao lại không có lúc nào nghiêm túc vậy, giờ chúng ta nên làm gì? chờ chết?"

"Phi phi phi, em sẽ không chết đâu, đúng như anh nghĩ, con mụ hôi thối kia là đang hù dọa em, gì mà hôm nay phải chết, nơi này yêu khí nồng đậm, rõ ràng chính là sân nhà của em, cô ta liền dũng khí đi xuống cũng không có, anh nghĩ, chúng ta cứ ngồi ở đây, không cần làm gì, khiến họ chán nản, đợi bọn họ chịu không được nữa thì hai ta có thể đi ra.”Đường Dũng nói.

Anh ta đã xác định nơi này không có cơ quan gì, những da cáo này cũng không tính có uy hiếp gì với anh, chỉ cần giờ không đi lên đụng hai tên lệ quỷ kia thì có thể nói là an toàn.

So với đợi trong nhà còn an toàn hơn.

"Nhưng là dưới này không có gì ăn, hai người bọn họ nếu cứ canh giữ ở cửa hang không đi, hai ta chẳng phải là sẽ chết đói?" Tôi hỏi.

Giờ trong lòng tôi đã thấy hối hận, sớm biết sẽ bị Lâm Yến Nhi bức đến trong mộ, tôi nên nghe thuồng luồng tiên không ra khỏi nhà, ở biệt thự đâu cũng không đi, êm đẹp so kè cái gì với Tô Mộc chứ.

Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên khẽ run, không đúng! Thuồng luồng tiên không phải cũng đi vào sao?

Sao đợi lâu như vậy cũng không nhìn thấy thuồng luồng tiên, ông ta đâu?
 
Chương 313


“Đường Dũng, anh có nhìn thấy Giao tiên đâu không? Tôi nhớ ông ta bảo tới mộ phần, sao lại không thấy bóng dáng đâu?” Tôi có chút căng thẳng hỏi Đường Dũng.

“Chuyện này không phải anh nên hỏi em sao, dường như em mới là người trợ tiên cho ông ta, ông ta có đó hay không em lại không biết?” Khóe miệng Đường Dũng khẽ nhếch lên cười tươi nói.

“Cái đầu anh! Vừa rồi tôi còn thắc mắc tại sao anh lại bình tĩnh như vậy, hóa ra thật sự có chuyện giấu tôi!” Tôi liền nổi giận, xông tới không ngừng nện vào bả vai Đường Dũng.

Mặc dù bây giờ tôi vẫn không cảm ứng được tung tích Giao tiên nhưng nụ cười không tự chủ vừa rồi của Đường Dũng đã bán đứng anh ta, chắc chắn Giao tiên đang ở gần đây.

Hơn nữa Đường Dũng đã sớm biết!

Đồ đáng ghét…

Mất công vừa rồi tôi vì cứu anh ta mà bị Tô Mộc uy hiếp.

Đường Dũng bị tôi đánh liên tục xin tha, thấy tôi đã đoán ra liền không tiếp tục giả bộ nữa, cười nói: “Thật ra anh vừa thấy đã biết chuyện gì xảy ra với đám hồ ly này, nhìn một cái là biết có người dùng thuật pháp khống chế. Trước kia trong bài học về yêu vật sư phụ anh đã đề cập đến, nói yêu vật bản tính trời sinh sẽ thuần phục đồng loại mạnh hơn nó, hơn nữa cấp bậc của yêu với yêu cũng rất quan trọng, giống như bầy sói sẽ thuần phục con sói đầu đàn vật, chỉ cần yêu vật gặp đại yêu mạnh hơn rất nhiều thì bọn chúng tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây sự nữa.”

“Đây cũng là nguyên nhân khiến vừa rồi Giao tiên vội vã xông vào. Một mặt ông ta sợ hồ tiên tiên nghịch sẽ xông ra giết người lung tung, mặt khác cũng sợ những hồ tiên này sẽ ra tay đối với em. Ông ta đã nhiều lần nói mộ phần hồ tiên này có liên quan gì đó với em nên dứt khoát khống chế đám hồ ly này để chấm dứt hậu họa.”

Thấy Đường Dũng khẳng định như vậy lòng tôi buông lỏng được một chút, cười nói: “Như vậy những hồ tiên này sẽ không đi ra bên ngoài gây hại cho người bình thường? Vừa rồi tôi thật sự sợ, nếu hồ tiên thật sự giết tất cả người trong Giang Minh, oán khí từng đó người tích tụ lại thì phải lâu lắm mới có thể hóa giải, hơn nữa đột nhiên toàn một thành phố chết hết thì tin tức sẽ thông báo thế nào? Bây giờ chỉ nghĩ tới thôi tôi cũng thấy sợ.”

“Sợ gì, chẳng phải cha mẹ chúng ta đều đã đi nước ngoài du lịch sao, coi như lần này Giang Minh thật sự gặp đại họa thì cũng sẽ tới trên người chúng ta, em cứ yên tâm đi.” Đường Dũng cười ha ha, ba hoa nói.

Lúc này rồi anh ta vẫn còn cợt nhả.
 
Chương 313-2


Tôi cũng lười phản ứng lại, trực tiếp ngồi xuống ghế xếp, biết được những hồ yêu này đều bị khống chế tôi cũng yên lòng hơn. Xem ra tình hình bây giờ không sai với lời của Đường Dũng, Lâm Yến Nhi kiêng kỵ yêu khí ở dưới này nên không dám xuống, hồ ly phía dưới đã bị Giao tiên giải quyết, chúng tôi bây giờ hẳn vẫn an toàn, chỉ cần chờ tới lúc Lâm Yến Nhi rời đi là chúng tôi liền có thể nghênh ngang trở về.

Chẳng qua còn Tô Mộc…

Vừa rồi anh ấy vì cứu tôi dường như đã tiến vào mộ phần hồ yêu, Lâm Yến Nhi sợ yêu khí nơi này, Tô Mộc sẽ không sợ sao?

Nghĩ đến Tô Mộc khiến đầu tôi bắt đầu thấy loạn, không biết rốt cuộc anh ấy đang giở trò quỷ gì. Lúc trước tôi còn đau lòng muốn chết vì nghi ngờ anh ấy vẫn luôn lợi dụng tôi, vậy mà vừa rồi anh ấy lại xả thân cứu tôi, hơn nữa còn nói tôi tuyệt đối sẽ không chết, khiến tôi cảm giác được rõ ràng anh ấy có nỗi khổ.

Nhưng anh ấy cũng vừa nói giữa tôi và anh ấy không thể ở bên nhau cũng là thật lòng, tôi cảm giác được sự thống khổ và tuyệt vọng trong lời của anh ấy, nhất định không phải là đang đùa với tôi. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Tại sao anh ấy luôn lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, lúc thì cầu hôn với tôi rồi lúc lại hạ quyết tâm muốn rời xa tôi…

Nghĩ đến đây tôi lại thấy đau lòng.

Tôi dứt khoát không nghĩ đến Tô Mộc nữa, dù sao hiện tại anh ấy cũng rất tốt, chỉ cần hai chúng tôi còn tốt thì tôi vẫn còn cơ hội tìm anh ấy hỏi cho rõ, bây giờ một người ở trên một người ở dưới có nôn nóng cũng vô ích.

Ngồi một hồi lâu tôi liền thấy đói, bụng phát ra từng tiếng kêu ọc ạch.

Không gian trong mộ phần hồ tiên vẫn rất trống trải, hơn nữa tôi cùng Đường Dũng bây giờ cũng không nói gì khiến tiếng kêu từ bụng của tôi cực kì rõ ràng, hơn nữa bốn phía xung quanh trống trải khiến âm thanh đập vào tường vọng lại rất phối hợp.

Ọc… ọc…

Đường Dũng bật cười, nói không nhận ra bụng tôi cũng thật lớn, trước mắt là hơn trăm bộ da dính máu thịt của hồ yêu mà vẫn còn tâm tư đói bụng, chờ chuyện hôm nay qua đi anh ta nhất định sẽ đưa tôi tới một nhà hàng mới mở ăn thoải mái, nghe nói nơi đó trang trí bằng chủ đề cương thi rất kích thích, đồ dùng để biểu diễn cương thi giống như thật, hơn nữa thực đơn cũng phân làm hai loại đen trắng, một loại là thực đơn bình thường còn một loại là thực đơn dành cho cương thi, rất thú vị.
 
Chương 313-3


Vừa nói Đường Dũng còn lấy điện thoại ra, mở ra muốn cho tôi xem tin tức về nhà hàng mới kia.

Chỉ tiếc ở dưới mộ phần hồ yêu này không hề có internet, thậm chí cột sống điện thoại cũng không có dù chỉ một vạch, Đường Dũng tìm nửa ngày cũng không thành công, cuối cùng chỉ có thể cất điện thoại đi.

Có điều nói đến hai loại thực đơn đen trắng tôi lại nhớ đến gã Tần Cát kia, nhà hàng của anh ta cũng có hai loại thực đơn đen trắng, không chừng nhà hàng có chủ đề cương thi này cũng chính là do anh ta mở?

Dẫu sao người bình thường cũng sẽ không mở nhà hàng có chủ đề như này. Lại còn có hoa bỉ ngạn kia, Tô Mộc đã từng nói món đó rất trân quý ngay cả anh ấy cũng khó có thể được ăn một lần, lần đó Tần Cát lại có thể lấy được, mạng lưới giao thiệp của anh ta thật rộng a.

Nghĩ tới đây tôi không khỏi lấy ra hoa bỉ ngạn Lâm Yến Nhi đưa tôi, đem cầm trên tay chơi.

Lâm Yến Nhi đã đặc biệt dặn dò tôi trước khi chết liền ăn hoa bỉ ngạn, thật giống như có chuyện gì đó rất quan trọng. Hoa bỉ ngạn này lúc trước Tô Mộc từng bảo tôi muôn ngàn lần không thể ăn, cũng bởi vì sợ tôi ăn hoa bỉ ngạn cho nên đã bắt tôi hứa tuyệt đối không được tới tiệm của Tần Cát ăn cơm một mình.

“Đường Dũng, trước kia anh đã từng thấy loại hoa này chưa?” Tôi rất tò mò, nhưng đây là đồ Lâm Yến Nhi đưa cho tôi, cho dù tôi có hiếu kỳ hơn nữa thì cũng không dám nhắm mắt mà ăn, liền hỏi Đường Dũng.

Đường Dũng nói thẳng: “Hoa bỉ ngạn à, trước kia thì có nhiều, từ khi còn bé anh còn trồng thứ này, rất tốt cho âm khí.”

“Anh từng trồng?” Tôi nghe câu trả lời của Đường Dũng sợ hết cả hồn, không phải hoa bỉ ngạn sinh trưởng ở đối diện cầu Nại Hà sao, sao Đường Dũng lại từng trồng?

Đường Dũng tôi giật mình liền tỏ vẻ giễu cợt tôi, cười nhạo tôi không có kiến thức. Nói hoa bỉ ngạn sống ở đối diện cầu Nại Hà không sai, nhưng cũng không chỉ ở đó mới có. Bây giờ kỹ thuật trồng cây tiên tiến như vậy, hoa cúc châu Phi còn có thể mang đến Giang Minh trồng trọt, hoa bỉ ngạn có gì mà không trồng được, chỉ cần biết điều kiện sinh trưởng của hoa bỉ ngạn là có thể trồng ở nơi khác.

“Vậy cần điều kiện sinh trưởng gì?” Tôi liền hỏi.

Dẫu sao hoa bỉ ngạn đối với mọi người là dị thường thần bí, làm sao mà Đường Dũng lại nói nó như hoa cỏ bình thường. Nếu trồng trọt đơn giản như vậy thì thứ này phải có rất nhiều, vậy thì đóa hoa Lâm Yến Nhi đưa tôi cùng với hoa của Tần Cát hẳn không có quan hệ gì.

“Hoa bỉ ngạn chủ yếu dựa vào âm khí để sống, khắc tinh của nó chính là dương khí, cho nên muốn trồng nó ở dương gian thì nhất định phải thỏa mãn ba yếu tố chính: Không thấy ánh sáng, đất có cực âm và nước từ thi thể.”
 
Chương 314


“Có được ba điều kiện này thì hoa bỉ ngạn cũng giống như cây tỏi vậy, dường như không cần phải để ý đến nữa, chẳng qua muốn ở dương gian có được đủ ba điều kiện này thì cần phí chút thời gian. Bởi vì không có ánh sáng cũng không phải chỉ đơn giản là đem nó trồng ở nơi không có ánh mặt trời mà trồng ở nơi hoàn toàn không có mặt trời. Điều này thì cần làm một trận pháp tránh dương, hoàn toàn đem ngăn cách dương khí. Tới đất có cực âm, cực âm đất em cũng biết, là thứ trăm năm khó gặp. Quan trọng nhất là có được hai điều kiện này, còn lại nước từ thi thể thì dễ, dù sao trước kia anh từng đi trộm ở các nhà tang lễ.”

“Nước từ thi thể… là dùng để làm gì?” Đường Dũng nói bằng vẻ rất ung dung nhưng trong lòng tôi run một cái, mơ hồ có cảm giác không tốt.

“Nước có thể làm gì, đương nhiên là tưới hoa.” Đường Dũng nói.

Anh ta nói bằng vẻ rất hứng thú, cũng không phát hiện vẻ khó chịu trên mặt tôi, tiếp tục hớn hở nói: “Nhắc tới nước từ thi thể cũng có điều thú vị, nước từ xác đàn ông trưởng thành khi tưới sẽ cho hoa bỉ ngạn màu xanh nhạt, từ phụ nữ chưa có chồng sẽ cho hoa màu hồng nhạt còn từ trẻ con sẽ cho ra màu đỏ. Đẹp mắt nhất là nước từ xác thai nhi, chính là hoa có màu băng tuyết trong suốt như trên tay của em. Chỉ tiếc nước từ thai nhi rất hiếm, anh vẫn luôn không lấy được cho nên cũng không trồng được loại hoa có màu sắc này… Ơ, Dương Dương, em sao thế? Sao đột nhiên lại nôn ọe?”

Tôi không thể trả lời anh ta, vừa rồi trong nháy mắt tôi còn có ý niệm muốn ăn hoa bỉ ngạn, bây giờ biết hoa bỉ ngạn là dùng nước từ xác chết để tưới thì ngay cả cầm tôi cũng thấy ghê tởm, liền đem hoa bỉ ngạn vứt xa nhất có thể.

Vứt xong tôi tiếp tục nôn ọe.

Lâm Yến Nhi kia thật ác tâm, cô ta thật một giây cũng muốn tôi thua thiệt.

Đường Dũng thấy tôi đem hoa bỉ ngạn ném đi liền kinh hô một tiếng, xông tới bắt lấy hoa bỉ ngạn, sau đó quay lại khẽ vuốt sau lưng giúp tôi dễ thở.

Kể từ khi biết trước kia Đường Dũng cũng trồng hoa bỉ ngạn, tôi thậm chí cũng thấy ghê tởm bàn tay của anh ta, hận không thể đẩy anh ta xa một chút không cho chạm vào người tôi.

Nhưng bây giờ tôi đang nôn đến quặn cả ruột, không còn tinh thần để mắng anh ta.

Liên tiếp bao nhiêu đồ ăn còn lại trong bụng tôi ra hết thì cảm giác ghê tởm này mới bớt đi một chút. Sau khi xin một chút nước súc miệng từ Đường Dũng tôi liền gồi dựa vào ghế, bảo anh ta cách xa tôi một chút, không muốn bàn tay từ nhỏ đã chạm vào nước từ thi thể kia chạm vào tôi, thật ghê tởm!
 
Chương 314-2


“Ghê tởm? Em lại chê anh ghê tởm?” Đường Dũng nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó anh ta liền mếu máo làm ra bộ dáng tủi thân, nói: “Dù gì anh cũng là con người, chẳng qua chỉ là tiếp xúc với nước từ thi thể thôi mà em lại ghê tởm anh, vậy chứ lão quỷ Tô Mộc thì sao, anh ta trực tiếp là thi thể sao cho tới bây giờ em đều hông ghê tởm anh ta. Dù sao anh cũng thích em lâu như vậy mà em lại quá thiên vị.”

“Đây không phải là vấn đề thiên vị. Anh nói anh là người còn sống sờ sờ thì đang êm đẹp đi nuôi hoa bỉ ngạn làm gì, lại còn trộm nước từ thi thể. Mặc dù Tô Mộc là quỷ nhưng anh ấy không có thi thể, thân thể của anh ấy đều là dùng âm khí ngưng tụ mà thành, tôi chưa từng nhìn thấy thi thể anh ấy.” Tôi nói.

Đường Dũng liền bĩu môi: “Em chưa từng nhìn thấy? Em biết tại sao cho tới bây giờ anh ta không để cho em nhìn thấy thi thể của anh ta không? Anh đã thấy, trải qua hơn trăm năm bị chôn, thi thể của anh ta đã hư thối, cả người mọc đầy dòi trắng, toàn bộ thân xác bị ngập trong nước khiến mặt trương như bánh bao, lại còn biến thành màu đen…”

“Anh im miệng!” Dạ dày tôi lại có chút khó chịu, miêu tả của Đường Dũng quá tượng hình.

Đường Dũng thấy tôi muốn nôn lại càng nói nhiều, trên mặt còn giương nanh múa vuốt như sợ tôi không tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đang mô tả.

Tôi liền quay sang nện cho anh ta một trận, bảo anh ta không nói nữa nếu không tôi sẽ tức giận!

“Xem đi, còn nói em không thiên vị. Cho dù anh ta biến thành như vậy thì em cũng không ghê tởm anh ta!” Đường Dũng thấy tôi thật sự liền không nói nữa, chỉ nghiêng người chê bai.

Tôi liền trợn mắt lên với anh ta, nói Tô Mộc đã chết hơn một trăm năm, thi thể nếu đã thối rữa thì bây giờ cũng chỉ còn lại một đống xương trắng, làm sao còn có thể có dòi gì, anh ta bôi bác Tô mộc như vậy chính là ghen tị!

Anh ta căn bản không thể trông thấy thi thể của Tô Mộc!

Vừa nói tôi còn không nhịn được lầm bầm. Khi ở Thái Lan tôi nhớ rõ ngay cả Tô Mộc cũng không biết thi thể mình ở đâu vậy mà Đường Dũng lại kêu đã từng thấy.

“Ài, cái này em hỏi đúng người rồi. Anh thật sự từng thấy qua thi thể của anh ta, không chỉ thấy mà anh còn biết bây giờ thi thể anh ta đang ở chỗ nào.” Đường Dũng đột nhiên nói.
 
Chương 314-3


Mặt anh ta bỗng hiện ra vẻ hớn hở, nói đến đây anh ta còn bỗng nhiên vỗ đùi, nói: “Làm sao anh lại quên mất, bây giờ thi thể anh ta còn ở trong tay chúng ta, nếu anh ta dám phản bội thì anh sẽ cho anh ta biết hậu quả của việc dám phản bội Dương Dương của anh! Em chờ xem, chờ lần này khi đi ra ngoài anh sẽ lấy roi đánh vào thi thể lão quỷ kia để xả giận cho Dương Dương của anh!”

“Anh…” Nét mặt Đường Dũng lúc này không giống như nói đùa, tôi liền kinh hãi: “Anh thật sự biết tung tích thi thể của Tô Mộc? Làm sao anh biết?”

“Em không biết à, chính anh ta đem thi thể giao cho sư phụ anh cất giữ, những năm này sư phụ anh đều du ngoạn bốn phương, những chuyện vụn vặt này đều giao cho anh xử lý. Không phải lần trước anh từng quay lại Thái Lan một lần sao, chính là để xử lý chuyện thi thể của lão quỷ bị hư hỏng.” Đường Dũng nói.

Vẻ mặt anh ta rất bình thường, không giống như đang nói dối tôi.

Tôi liền kích động!

Không ngờ tìm mòn gót giày không thế, có được lại chẳng tốn chút công phu! Lúc ấy tôi cùng Tô Mộc ở Thái Lan tìm Long Phù Khôn muốn thi thể của Tô Mộc mà không được, không ngờ thi thể lại được Đường Dũng cất giữ!

Anh ta quả thật biết giữ miệng a, thời gian lâu như vậy mà một chữ cũng không đề cập tới chuyện thi thể của Tô Mộc, nếu không phải hôm nay nói chuyện phiếm vô tình nhắc đến thì bây giờ tôi cũng còn không biết!

“Anh đem thi thể của anh ấy cất giấu ở đâu? Khi ra ngoài rồi đưa tôi đi xem có được hay không, bây giờ tôi cần tìm thi thể anh ấy có việc gấp.” Tôi níu lấy tay Đường Dũng, nói.

Lúc này tôi không biết nên nói gì với Đường Dũng cho phải. Nếu như anh ta thật sự có thể đưa tôi đi tìm được thân thể Tô Mộc liệu có phải tôi sẽ biết được có chuyện gì xảy ra với Tô Mộc không?

Gần đây anh ấy thay đổi như vậy chắc hẳn có liên quan tới chuyện tìm long mạch để sống lại, bởi vì chính từ sau khi đi ra khỏi long mạch thì tính tình của anh ấy mới hoàn toàn thay đổi.

Nghĩ tới đây tôi vô cùng thấy hào hứng, không muốn đợi ở nơi này dù chỉ một giây, chỉ cần có thể cởi bỏ mê thuật trên người Tô Mộc, đem Tô Mộc trước kia trở về thì cho dù tôi chịu khổ nữa tôi cũng nguyện ý!

“Dương Dương… Anh ta đối xử với em như vậy mà em vẫn không bỏ được anh ta sao…” Đường Dũng nhìn tôi đầy bi thương, thở dài nói.

Có điều anh ta vẫn gật đầu một cái, bộ dáng không còn cách nào khác phải chiều tôi.

“Thật?! Đường Dũng, anh đối với tôi tốt quá, tôi yêu anh!” Tôi thật rất yêu Đường Dũng, ôm anh ta một cái, vui vẻ nói.

“Dương Dương thúi, em căn bản không hiểu yêu có nghĩa là gì.” Đường Dũng ai oán nhìn tôi một cái, mặc cho tôi ôm
 
Chương 315


Ai nha, tôi có hiểu yêu hay không thì có gì quan trọng, quan trọng chính là bây giờ chúng ta phải đi nhanh đi. Dù sao ở dưới đây cũng không tìm được Giao tiên, chúng ta ở chỗ này cũng không có ích gì.” Tôi vội kêu lên.

Còn muốn tìm Giao tiên xem rốt cuộc trong mộ hồ tiên cất giấu bí mật gì, kết quả sau khi xuống đây không thấy Giao tiên đâu, hơn nữa bây giờ tôi biết tung tích thi thể của Tô Mộc thì thật sự một giây cũng không muốn ở nơi này đợi, hận không thể nhảy một cái là có thể nhìn thấy Tô Mộc.

“Bây giờ liền đi lên? Em không sợ nữ quỷ kia còn chặn ở trên đó sao? Cô ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng, pháp khí của anh bị hủy, bây giờ thực lực của anh giảm rất nhiều, nếu lão quỷ không giúp cô ta thì chỉ bằng anh bây giờ cũng không đánh bại cô ta được. Lần này cô ta đến đây có chuẩn bị, chính là muốn em phải chết, bây giờ tốt nhất chúng ta không nên đi, cứ ở trong mộ hồ tiên này, chỉ cần bọn họ không dám xuống thì chúng ta vẫn còn an toàn.” Sắc mặt Đường Dũng có chút lo lắng, nói.

Hiển nhiên là bị Lâm Yến Nhi đánh khiến sợ hãi.

Tôi ngồi không yên: “Hay là tôi lên trước xem một chút, nếu như bọn họ còn ở cửa thì tôi sẽ lại xuống, nếu như bọn họ đi rồi thì chúng ta có thể đi ra ngoài. Dù sao vừa rồi Lâm Yến Nhi bắt được tôi không giết mà đẩy xuống đây chứng tỏ cô ta hy vọng tôi chết trong mộ hồ tiên, lỡ như tôi đi lên gặp lại họ thì cùng lắm là lại bị Lâm Yến Nhi đẩy xuống nữa. Anh ở dưới này chuẩn bị tiếp ứng tôi.”

Vừa nói tôi cũng điều động yêu khí trong cơ thể ngưng tụ thành một sợi dây, muốn dựa vào đó leo lên.

Chẳng qua tôi vừa ngưng tụ được sợi dây, còn chưa kịp leo lên thì sau lưng truyền tới tiếng Đường Dũng mắng tôi: “Vớ vẩn, chỉ có một cái mạng…”

Giọng anh ta vừa nhanh vừa vội, cũng biến đổi khiến tôi thấy lo lắng trong lòng, nghiêng đầu nhìn lại.

Tôi còn chưa nhìn thấy tình huống phía sau thì sau lưng truyền tới tiếng cười the thé giống như tiếng động vật kêu.

“Đại sư, ai bảo các ngươi trốn ở trong này thì an toàn?  Chủ nhân không xuống được nhưng ta thì có thể xuống. May chủ nhân đã tính toán kỹ không thì thật đúng đã để cho các ngươi chạy.” Một giọng nói từ đám hồ ly truyền tới.

Vừa nói thì trong đám hồ ly kia có một con hồ ly động đậy, toàn thân nó cũng có lớp lông màu đỏ, xen lẫn trong hàng trăm con hồ ly đỏ khác quả thật rất khó phát hiện.

Nếu không phải bây giờ nó đang cử động thì tôi thậm chí còn không phát hiện trong đám hồ ly bị khống chế này lại còn cất giấu một con hồ ly còn sống.

Không đúng, là hai con.
 
Chương 315-2


Lên tiếng chính là con hồ ly chồng mà chúng tôi kéo ra từ người Tôn Thiên Nhiên, lúc này nó đã không còn bộ dáng lấm le lấm lét nịnh bợ mà ngẩng đầu ưỡn ngực chui từ trong đám da hồ ly ra ngoài, vừa dùng móng vuốt cắt tỉa lông dài trước ngực vừa nhìn tôi cười nhạt lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt.

Đi theo sau lưng con hồ ly đực còn có một con hồ ly cái, nhìn qua cũng là hồ ly đỏ. Chẳng qua sau khi nó ra khỏi bầy hồ ly liền tiến thẳng tới Đường Dũng, vừa đi vừa lắc hông một cách đầy sát ý.

“Hồ ly, ngươi làm gì vậy…” Tôi cười khan một tiếng, thầm than không ổn.

Nhìn bộ dáng của hồ ly hiển nhiên là làm phản, hơn nữa nó còn nhắc đến chủ nhân gì đó, mười có tám chín phần Lâm Yến Nhi chính là chủ nhân của nó. Mẹ nó, hóa ra mộ phần hồ tiên chính là Lâm Yến Nhi đào hố cho tôi, cô ta bày mưu muốn giết tôi cho nên mới đặc biệt để cho hồ ly đỏ bám lên người Tôn Thiên Nhiên, tính toán xa như vậy.

Lúc này cô ta muốn giết tôi hẳn cũng đơn giản như bóp chết một con kiến.

“Làm gì? Đương nhiên là thi hành lệnh của chủ nhân. Chủ nhân nói chỉ cần ngươi chết còn thân xác ngươi có thể đưa cho chúng ta. Chúng ta đã tìm hiểu, thân xác này tương đối có linh tính, chỉ cần chúng ta ăn thân xác này nhất định sẽ giúp tu vi tăng nhiều, không chừng còn có thể biến được thành người. Ha ha.” Hồ ly đỏ hưng phấn nói.

Khi nó nói đến chuyện có thể biến được ánh mắt nó liền lóe lên, mắt nhìn tôi như đang nhìn một con gà nướng ngon lành vậy.

Tôi nghe hồ ly đỏ nói vậy liền nói: “Ai bảo ngươi điều này? Ngươi cho rằng ta là thịt Đường Tăng sao mà ăn lại tăng được tu vi. Uống công mới vừa rồi ta còn bảo Đường Dũng cởi trói thả cho ngươi đi, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói như vậy…”

“Được rồi, ngươi cũng đừng khen ta.” Hồ ly đỏ không nhịn được cắt đứt lời tôi: “Ban đầu nếu không bị các ngươi làm phiền thì ta cùng vợ ta cũng không đến nỗi không biến thành hình người được. Có nợ thì phải trả, hôm nay ngươi chết trong tay vợ chồng ta cũng coi như không oan chút nào.”

Vừa nói hồ ly đã lục lọi trên người, không bao lâu sau lấy ra một tấm vải lớn màu vàng giống như một chiếc chăn nhưng so với chăn thì mỏng hơi một ít, phía trên đó có thêu hình vẽ phức tạp.

“Đây là… chăn Đà La kinh*?” Mặt Đường Dũng biến sắc, nhìn hồ ly đỏ có chút bất ngờ.
 
Chương 315-3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy Đường Dũng nhận ra cái chăn này hồ ly đỏ liền vênh lên, liếc nhìn Đường Dũng một cái, cười nói: “Không ngờ một Long Phù ngoại quốc lại có thể nhận ra thứ này. Không sai, đây chính là chăn Đà La kinh dùng để đậy nắp quan tài, có điều đây cũng không phải là chăn Đà La kinh bình thường mà là…”

Không đợi nó nói xong Đường Dũng liền nói: “Là chăn Đà La kinh dùng cho hoàng thất. Chăn Đà La kinh bình thường đều là màu đỏ, phía trên thêu kinh văn, nhưng chăn Đà La kinh này của ngươi có màu vàng, hơn nữa trên đó ngoại trừ kinh văn còn thêu chín con rồng, đây là đồ vật của hoàng đế lại bị các ngươi đào trộm được.”

“Muốn biết không? Đây là chăn Đà La kinh duy nhất của nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Chủ nhân của chúng ta đã điều tra, Lộc đại sư có mệnh lớn, ở tình huống bình thường cũng không chết được, chỉ khi có chăn Đà La kinh của hoàng đế này mới có thể đắp lại được khí tức trên người cô ta.” Hồ ly đỏ nói. Sant: Đọc và share truyện từ Gác Sách để ủng hộ nhóm dịch bạn nhé.

Vừa nói nó vừa giương chiếc chăn Đà La kinh ra, tay dùng sức căng lên.

Chiếc chăn vàng này liền giống như có sinh mệnh, trực tiếp bay lên phía trên dính vào cửa động, vừa vặn phủ kín chặn lại ngăn cách với ngoại giới.

Sau khi cửa động bị chặn lại, cũng không biết là do tôi lo lắng hay nguyên nhân gì, tôi liền cảm thấy không khí ở dưới có chút mỏng manh, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

Trong lòng tôi cả kinh, vốn còn tưởng rằng đạo hạnh của hồ ly không cao, chúng tôi sẽ không có nguy hiểm gì.

Không ngờ Lâm Yến Nhi lần này vì muốn giết tôi lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngay cả chăn Đà La kinh của Võ Tắc Thiên cũng lấy được.

Mặc dù tôi không biết chăn Đà La kinh cụ thể là có công hiệu gì nhưng từ phản ứng của thân thể tôi có thể thấy được thứ này hiển nhiên có thể khắc chế tôi.

“Hồ ly, ta với ngươi không thù không oán, ngươi vừa nói các ngươi không biến được thành người có liên quan với ta là có ý gì? Chúng ta trước kia đã từng gặp nhau?” Tôi hỏi.

Bây giờ tôi không biết rõ thực lực cụ thể của hai bên nên không dám tùy tiện ra tay với hồ ly đỏ, huống chi đây là mộ tổ tiên của bọn chúng, nếu bọn họ nghĩ đủ cách đem tôi ép xuống mộ này chứng tỏ bọn họ nhất định còn có chiêu khác để dành.

- --

*Chăn Đà La kinh: còn gọi là ‘chăn sống’, trên đó chép kinh văn bằng tiếng Phạn (hoặc Tây Tạng) và công đức của chư Phật, Bồ Tát. Phật giáo tin rằng nó có khả năng đáng kinh ngạc, có thể cứu người sống hoặc giết chết người, thường được quấn lấy cơ thể vào cuối đời để loại bỏ quỷ dữ.

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Chăn Đà La kinh. (TQ giờ bán nhiều lắm:v)
 
Chương 316


Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức kéo dài thời gian, đồng thời bắt đầu âm thầm gào thét gọi Giao tiên mong ông ta có thể mau tới cứu tôi.

“Chưa từng gặp.” Hồ ly đỏ không phát hiện được tâm tư của tôi, thấy tôi hỏi liền ngồi xuống trước mặt tôi, hai con mắt nhìn chằm chằm vào tay tôi, cười lạnh nói: “Có điều chiếc nhẫn trên tay ngươi quá quen thuộc, khi xưa nhà ta xảy ra chuyện ta nhớ rõ ràng trên tay hung thủ cũng đeo chiếc nhẫn này. Cho nên ta không cần từng thấy mặt ngươi hay không, ngươi chính là hung thủ diệt cả nhà ta, dù năm đó ra tay không phải là ngươi thì ngươi cũng không thể không có liên quan. Chủ nhân nói chỉ cần gặp lại chiếc nhẫn này liền nhất định phải giết chết chủ nhân của nó, làm như vậy lời nguyện rơi vào trên người chúng ta sẽ được phá bỏ.”

“Hóa ra là như vậy, vậy thì các ngươi thật sự tìm nhầm người rồi.” Đường Dũng nghe vậy liền cười, anh ta đẩy tay hồ ly cái ở bên cạnh ra rồi bước về phía chúng tôi bên này.

Hồ ly đỏ thấy vậy sắc mặt liền căng thẳng, đột nhiên nó vọt một cái chạy đến sau lưng tôi, trong chớp mắt động mạch chủ ở cổ tôi lại nóng lên, một mùi máu tanh phun ra ngoài.

“Con mẹ mày, dám làm thương Dương Dương của ông, tự tìm tới cái chết đúng không!” Đường Dũng vốn chỉ muốn tới chỗ chúng tôi để cùng hồ ly nói chuyện về chiếc nhẫn, thấy hồ ly đỏ làm tôi bị thương liền tức giận chửi một tiếng, lao về phía chúng tôi.

“Ngao…”

Hồ ly đỏ ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài khiến tôi hoảng hốt, cảm giác như có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra.

Quả nhiên, một giây sau khi hồ ly đỏ kêu lên, toàn bộ mộ phần đột nhiên phát ra tiếng rít chói tai. Âm thanh kia từ xa đến gần, ban đầu hơi xa một chút, sau đó càng ngày càng lớn giống như đang lây lan, chớp mắt đã xuất hiện từ ngay trước mặt chúng tôi.

Toàn bộ da hồ ly trong mộ bỗng nhiên động đậy!

Bọn chúng giống như nhận được tín hiệu nào đó, mới vừa rồi còn cứng đơ im lìm bây giờ lại giống như trỗi dậy, trên người phát ra âm thanh, từng bước cứng ngắc đi về phía chúng tôi.

“Xong rồi, bọn chúng quả nhiên có chiêu để dành.” Đường Dũng kêu lên một tiếng. Hiện giờ trong tay anh ta không có bất kỳ vũ khí gì, thấy những tấm da hồ ly kia nhằm vào tôi lao đến anh ta cũng chỉ có thể tay không nhào qua.
 
Chương 316-2


Chỉ tiếc những da hồ ly này mặc dù xương thịt đã mất hết nhưng đầu hồ ly lại vẫn còn, trên mỗi chiếc đầu đều có hai cái răng nanh nhọn hoắt sắc bén lóe lên, xông tới không có chút ý thức nào như cương thi. Thấy Đường Dũng nhào qua, bọn chúng liền giống như bị thu hút, quay sang nhào về phía Đường Dũng.

Chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng Đường Dũng đâu, đè lên anh ta là từng tầng từng tầng da hồ ly, tình cảnh rất thê thảm không nỡ nhìn.

Tôi sợ đến choáng váng, toàn thân run lẩy bẩy, miệng hét lớn gọi tên Đường Dũng.

“A ha, bây giờ biết thế nào là lợi hại chưa? Bây giờ trước mặt ngươi chỉ có một con đường, là chết! Để chôn theo tổ tiên bị chết thảm của ta! Chờ sau khi ngươi chết ta cùng vợ sẽ rút gân ngươi ra, lấy da của ngươi, ăn máu thịt của ngươi để an ủi tổ tiên linh thiêng của ta! Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo những gì ta nói thì chúng ta sẽ giữ lại cái mạng cho đồng bọn của ngươi.” Hồ ly đỏ cười nói.

“Tổ tiên ngươi thật không phải là ta giết, chiếc nhẫn này là người khác đưa cho ta, ta chỉ là người mới sống được hơn hai mươi năm làm sao có thể giết cả nhà ngươi. Thật sự ngươi nhận lầm người rồi!” Tôi nhất thời khóc lóc nói. Tôi có chết hay không cũng không sao, nhưng khi cái chết thật sự bày ở trước mắt tôi lại khiến tôi sợ hãi.

Quan trọng hơn chính là tôi sợ Đường Dũng sẽ chết, nếu như anh ta chết tại đây thì thật oan uổng. Dù sao tôi còn có chút quan hệ với Tô gia, gánh thù thay Tô gia cũng là có thể, còn anh ta trước giờ đều không vừa mắt Tô Mộc, nếu chết bởi vì Tô gia…

Đã oán có phải lại càng oán thêm một lần?

“Có phải ngươi giết hay không cũng không quan trọng, bây giờ chiếc nhẫn ở trong tay ngươi thì ngươi chính là chìa khóa để cởi lời nguyền trên người chúng ta, chỉ cần ngươi chết thì chúng ta sẽ như các hồ yêu bình thường, tùy ý tu luyện, tùy ý biến thành hình người. Cho nên hôm nay ngươi phải chết! Có thấy bàn thờ bên kia không, đó chính là ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Đi lên!” Hồ ly đỏ cười nói.

Lúc này thành công đã trong tầm tay, trong mắt nó tràn đầy cuồng nhiệt, hiển nhiên tôi nói gì nó cũng không nghe.

Thật sự trái tim tôi đang rỉ máu, trong lòng không ngừng kêu gào Giao tiên trợ giúp.

Nhưng lúc trước rõ ràng tôi còn có thể cảm ứng được Giao tiên, bây giờ ngay cả khí tức của Giao tiên tôi cũng không cảm giác được, hoàn toàn không có bất kỳ lời đáp lại nào giống như Giao tiên đã biến mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top