Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 303-3


Tôi nhìn theo dáng vẻ của Đường Dũng không nhịn được buồn phiền trong lòng, tại sao tôi lại xấu số như vậy?

Xấu số đến mức tự nhiên lại có một sư phụ như vậy?

Đời trước tôi đã tạo nghiệt gì!

Tôn lão gia thấy tôi cùng Đường Dũng mắng qua đánh lại cũng chỉ có thể ở bên cạnh lúng túng cười theo, một câu một lại nói Đường đại tiên quả thật kỳ lạ, tính tình như người thường vậy mà có thể tài tình phụng dưỡng một thần rồng.

Tôi thật sắp bị sự tôn sùng của Tôn lão gia đánh bại đến nơi, nhiều lần suýt chút nữa đem chuyện tôi mới là người cung dưỡng cho Giao tiên nói ra, có điều mỗi lần lời đến khóe miệng cũng đều nuốt trở lại.

Chúng tôi chạy thẳng tới khách sạn sang trọng mà Tôn lão gia đã đặt trước, ăn một bữa hoành tráng. Đường Dũng nhân dịp được mời cơm liền liên tiếp gọi mấy bình rượu Mao Đài, cùng uống rượu với nhóm cao tầng của tập đoàn kia tới mặt đỏ tía tai.

Tôi từ sau khi tỉnh lại luôn chưa được ăn no, nay có cơ hội liền ăn một bữa đầy bụng, bữa cơm kéo dài từ trưa đến tận tối, chúng tôi lại nhân tiện để Tôn lão gia mời luôn cơm tối, sau đó tôi cùng Đường Dũng hai người mới hài lòng ra khỏi khách sạn.

Tới lúc chuẩn bị ra về Tôn lão gia liền đem chi phiếu ghi một trăm triệu đưa cho Đường Dũng nhưng Đừng Dũng không nhận, trực tiếp quay mặt đi tránh cho thấy chi phiếu lại bị đả kích, nói: “Đem chi phiếu này đưa cho thần hai, ta chỉ lấy chi phiếu của vị giám đốc kia.”

“À à, được.” Tôn lão gia cung kính nói. Ông ta mặc dù không biết tại sao Đường Dũng ngay cả chi phiếu cũng không thèm nhìn nhưng hình tượng của Đường Dũng trong mắt ông ta càng tôn quý hơn nhiều. Dẫu sao chi phiếu nhiều tiền không muốn mà chỉ muốn ba triệu, điều này chứng tỏ vị thần tiên này tuyệt đối không phải phàm phu tục tử, ngay cả tiền cũng không để vào mắt, chỉ lấy cái mình nên lấy.

Ông lão vừa gục gặc đầu tán tưởng vừa đưa chi phiếu cho tôi, tôi chỉ kiểm tra số tiền trên chi phiếu một chút rồi gật đầu với Tôn lão gia một cái.

Tôi giải quyết xong bên này liền hướng sang bên kia nhìn Đường Dũng, bên kia anh ta nhận tiền hiển nhiên không nhanh chóng như tôi. Vị giám đốc kia cũng cầm trong tay một chi phiếu đưa cho Đường Dũng, nhưng chi phiếu đến trong tay Đường Dũng thì anh ta lại chần chờ không chịu buông tay, giống như đang lưu luyến chia tay chi phiếu vậy.

Biểu tình của Đường Dũng càng thảm hại hơn, mặc dù sớm biết chi phiếu này là ba triệu nhưng khi đếm số lượng số 0 kia trong lòng Đường Dũng lại đang rỉ máu.

- -
 
Chương 304


Chờ sau khi Đường Dũng cất chi phiếu đi, chúng tôi liền từ biệt Tôn lão gia, đón xe quay về biệt thự Phùng Đông.

Trên đường tôi cầm ngân phiếu một trăm triệu đầy kích động, cũng không biết phải nên làm gì với nó, cảm giác để nó ở đâu cũng không thấy an toàn.

Do dự một hồi tôi vẫn quyết định trước tiên giao ngân phiếu này cho Đường Dũng giữ, dù sao có Giao tiên thì anh ta cũng không dám giở trò với tôi, tôi vẫn tương đối yên tâm.

Đường Dũng cũng không có ý kiến gì, anh ta chỉ mong số tiền này ở trong tay mình, dù không thể tiêu nhưng nhìn một chút cũng được a!

Sau khi cất tiền đi, Đường Dũng liền gọi Diệu Diệu ra, bảo Diệu Diệu bịt lỗ tai của tài xế taxi lại, sau đó hỏi tôi: “Bây giờ em có một khoản tiền lớn như thế đã có kế hoạch gì chưa, hay cứ để anh giữ?”

“À, không sao, tôi cũng không dùng hết ngay được.” Tôi bị Đường Dũng hỏi có chút không biết phải nói gì, quả thật tôi cũng không biết dùng vào việc gì, chẳng lẽ lại thành một đứa con phá của đi ra ngoài ăn hết hải sản a.

Đường Dũng nghe tôi trả lời liền cũng không biết nói gì, sau đó tỏ dáng vẻ muốn chỉ bảo cho tôi: “Dương Dương ngốc của anh, một số tiền lớn như vậy để anh giữ một chút lợi nhuận cũng không có, em không biết tiền có thể sinh ra tiền sao. Hay thế này, anh mang khoản này đi đầu tư cho em, tiền kiếm được chia đều, thế nào? Lần này anh bị Giao tiên lừa cho một vố quá thảm, không bù được từ chỗ khác lòng anh không yên được.”

Đường Dũng còn chưa nói xong thì cổ tay tôi chợt lạnh, sau đó một hình tượng rắn đen xuất hiện ở cổ tay tôi, trợn mắt nói: “Đường Dũng, ngươi nói ai lừa ngươi?”

“Ách, lão nhân gia ngài ở đây à, không có ai, vừa rồi tôi không nói gì, chỉ tán gẫu thôi.” Thấy Giao tiên, Đường Dũng nhất thời kinh sợ, bộ dáng như chó săn cúi đầu về phía Giao tiên.

Giao tiên đã sớm thân quen với Đường Dũng, vừa rồi ra ngoài cũng chỉ là hù dọa anh ta một chút, sau đó Giao tiên ngáp một cái, hỏi Đường Dũng: “Lần này ngươi cũng không phải là không có thu hoạch, không phải cũng gài bẫy được ba triệu sao, tiền ngươi định làm gì mà không mang đầu tư?”

Đường Dũng liền cười, nói: “Tôi cũng chỉ có được ba triệu, còn chưa bằng số lẻ của hai người. Hai người đầu tư là được rồi, tôi đi theo sau lưng nhặt vài đồng tiền rơi vãi là được, khoản này tôi còn giữ có việc cần dùng đến.”

“Dùng đến? Vừa vặn Dương Dương bây giờ đã là đại gia rồi, mỗi lần ra cửa ngồi xe taxi cũng không tiện, ba triệu của ngươi liền mua một chiếc xe cho Dương Dương đi, sau này mỗi khi ra cửa ngươi cũng có thể lái xe, sẽ thuận tiện hơn.” Giao tiên cười nói.

Sắc mặt Đường Dũng cứng đờ, không dám tin nhìn Giao tiên.

Giao tiên cũng nhìn Đường Dũng, trên mặt cười mà như không cười khiến cho người khác không đoán được suy nghĩ
 
Chương 304-2


Thấy Giao tiên không giống vẻ nói đùa, Đường Dũng liền muốn khóc, nói: “Không ngờ ông lại thích bắt nạt người như vậy, một trăm triệu kia tôi còn chưa nói, có ba triệu nhỏ nhoi này của tôi mà cũng để mắt tới. Năm nay tôi đã hai mươi lăm, còn phải chuẩn bị tiền mua nhà lấy vợ nữa.”

Vừa nói ĐƯờng Dũng liền nhìn tôi một cái giống như đang nhìn vợ sắp cưới vậy, nói với Giao tiên: “Nếu ông có thể khuyên bảo Dương Dương cam tâm tình nguyện gả cho tôi, đừng nói ba triệu, cho dù đời này kiếm được bao nhiêu nộp lại bấy nhiêu tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

“Im miệng, ai muốn gả cho anh!” Tôi thấy hai người trò chuyện một hồi lại đem đề tài kéo đến trên người tôi, liền mắng Đường Dũng một câu, sau đó nói sang chuyện khác: “Đầu tư anh vừa nói là cái khỉ gì thế, có đáng tin không? Sẽ không bị lỗ chứ?”

“Dĩ nhiên sẽ không, chỉ cần quốc gia không tan ra thì hạng mục này của chúng ta sẽ không lỗ, bảo đảm khiến cho đời này em không cần lo cơm áo gạo tiền.” Đường Dũng nói.

Anh ta thấy tôi để ý, trên mặt liền lộ ra vẻ mặt của tên giang hồ chuyên đi lừa bịp, nói: “Em chỉ cần làm theo phương pháp của anh, một năm ít nhất có thể kiếm được một triệu rưỡi. Em nghĩ xem, một triệu rưỡi mà cái gì cũng không cần làm, em nghĩ xem có phải rất tuyệt không?”

“Thật hay giả…” Tôi chần chờ nói.

Một năm tự nhiên kiếm được một triệu rưỡi quả thật nghĩ đến một chút đã thấy rất tuyệt, nhưng lúc này nụ cười của Đường Dũng có quá vui vẻ không?

Rõ ràng anh ta cũng phải có lợi trong này.

Tôi liền hỏi anh ta: “Vậy anh thử nói xem kế hoạch kiếm tiền của anh đi, nếu như tôi thấy đáng tin thì sẽ để cho anh quản lý tài sản giúp tôi.

“Kế hoạch cụ thể anh không thể nói cho em biết, nếu không thì tiền này sẽ không thể kiếm được.” Đường Dũng liền lắc đầu một cái, dáng vẻ rất thần bí.

“Vậy thì không cần. Dù sao một trăm triệu kia tôi cùng Giao tiên và ba mẹ tôi đời này cũng đủ xài, nếu như quả thật không đủ xài thì cùng lắm chúng tôi có thể đi kiếm. Tiền này tới dễ dàng như vậy tôi còn sợ không đủ tiền tiêu xài hay sao?” Tôi liền lắc đầu nói. Dù sao với sự hiểu biết của tôi đối với Đường Dũng, anh ta không thể nào để miếng thịt béo tới miệng mà bay đi như vậy.
 
Chương 304-3


Quả nhiên Dường Dũng thấy tôi rút luỉ liền nôn nóng, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn tôi, hết mắng tôi là đứa phá của rồi lại nói tôi không có tiền đồ, giống như tôi không để tiền đẻ ra tiền thì đời này không làm

nổi phú ông vạy.

“Bây giờ dường như anh là người nghèo nhất, tôi cùng Thuồng Luồng tiên có cả 300 tỷ còn chưa là phú ông hay sao?” Tôi liếc mắt nhìn qua, lòng thì thầm cười trộm.

Không tin anh có thể nín được bao lâu.

Đường Dũng nghe vậy tức giận trợn mắt, nhưng quả thực anh ta không tìm dược lý do gì có thể tiếp tục phản bác tôi, không thể làm gì khác hơn là thở dài, nói: “Thật ra kế hoạch của anh rất đơn giản, chính là đem 300 tỷ của em gửi ngân hàng trong 80 năm, sau đó lấy lời hàng năm, dù sao số tiền này có thể nuôi em cả đời.”

“ Gửi ngân hàng? Còn tám mươi năm?” Không đợi tôi lên tiếng thì Thuồng luồng tiên dã mắng: “Óc chó nhà ngươi chứa đầy bong bóng thôi đúng không, ngay cả ta là một con rồng cũng biết gửi ngân hàng là không đáng tin cậy nhất, lợi nhuận hàng năm còn chưa đủ bù vào vật gỉá leo thang, huống chi ai nói Dương Dương chúng ta chỉ có thể sống thêm tám mươi năm? Không chừng có thể sống tám trăm năm hay tám ngàn năm đấy chứ, đến lúc dó thế giới cũng không biết

đã thành như nào, ngươi vẫn còn định chờ lấy tiền lãi sao?"

Nói xong Thuồng luồng tiên liền không nhịn được lắc đầu liên tục, ánh mắt nhìn Đường Dũng như nhìn kẻ ngu.

Tôi cũng không nhịn được cười, vừa rồi anh ta còn tỏ vẻ thần thần bí bí còn tưởng anh ta có kế sách tuyệt diệu hay ho gì, gửi ngân hàng thì ai mà không biết, có gì khó đâu.

Có điều tôi tò mò về phương pháp anh vừa nói, nếu chỉ là gửi tiền vào ngân hàng mà thôi thì cứ theo đó mà lấy được tiền lãi, nhưng sao Đường Dũng lại bảo nói cho tôi biết thì sẽ không kiếm được tiền nữa?

Đường Dũng vốn đang đắc ý lại bị Thuồng luồng tiên đả kích một cậu thì ỉu xìu như trái mướp đắng, ngeh tôi hỏi thì mặt ủ mày chau nhìn tôi ai oán nói: “Thật ra chiêu nay anh học từ mẹ em, còn nhớ mẹ em bán vàng kiếm lời 300 triệu rồi gửi ngân hàng không, một năm lãi 10 triệu, ba tỷ là 100 triệu, 30 tỷ là 1 tỷ, 300 tỷ còn không phải là 10 tỷ sao, đây chỉ là tính sơ thôi, nói cho em thì tất nhiên sẽ không kiếm được tiền nữa.”

“Tại sao nói cho tôi sẽ không kiếm được tiền nữa? tiền lãi còn có thể mọc cánh bay…Đường Dũng chết tiệt! rõ ràng anh vừa báo là 5 tỷ, ngay cả đến tôi anh cũng lừa a!”
 
Chương 305


Tôi tức giận gầm lên một liếng, lúc này mới nhận ra.

Chẳng trách Đường Dũng lại tích cực hỏi tôi số tiện này định xử lý như thế nào, hóa ra muốn mò mỡ từ tôi.

Tôi mắng anh ta một lúc, sau đó lại thu lại tấm chi phiếu giao cho Giao tiên giữ, chuyện đơn giản như gửi ngân hàng tôi cũng không cần làm phiền Đường Dũng.

Đường Dũng bị tôi phơi bày liền lúng túng cười theo, dọc đường đều luôn miệng giải thích. Nói anh ta keo kiệt như vậy cũng vì tương lại của chúng tôi, chuyện khác không nói, anh ta nhất định phải mua một căn biệt thự lớn, có kém lắm cũng phải tốt như biệt thự Phùng Đông, cái này thì hơn mấy triệu lận, sau này còn có chi phí hôn lễ, chi phí sinh con… cái gì cũng cần tới tiền cho nên bây giờ anh ta phải tiết kiệm một ít.

Vừa nói mặt anh ta đầy nịnh nọt ôm cánh tay tôi, còn dụi dụi mặt vào cánh tay tôi giống như chó nhỏ vậy.

Tôi đã lười nhấn mạnh chuyện sẽ không kết hôn với anh ta, liền quay mặt ra ngoài của xe không muốn nhìn anh ta nữa.

Đường Dũng ôm tay tôi nịnh nọt không được đáp lại cũng cảm thấy không có ý nghĩa liền buông ra, rồi lấy túi da rắn từ trên vai anh ta xuống, sau khi mở túi da rắn ra thì một quả cầu lửa lớn màu đỏ liền chui ra.

Chính là hồ yêu lúc trước đã bám vào người Tôn Thiên Nhiên.

Lúc trước tôi bận bịu nhận tiền đã quên mất nó, không nghĩ tới Đường Dũng lại luôn mang nó trên người.

“Anh mang nó theo làm gì, tiền chúng ta đã nhận, cứu cũng đã cứu rồi, anh thật sự định giết chết nó sao? Để nó đi đi.” Tôi hỏi Đường Dũng.

Nói xong tôi chợt nhớ tới một chuyện, hỏi hồ ly: “Vợ ngươi không phải còn bám trên người mẹ Tôn Thiên Nhiên sao, đã ra chưa? Vừa rồi bận bịu thu phục ngươi đã quên mất cả vợ ngươi.”

“Đã ra, đã ra.” Hồ ly đỏ nghe thấy tôi nhắc đến vợ nó liền nói: “Ta cũng mới nhận được tin tức của vợ, nói là biết nguyên nhân lần này là tiên nghịch, không cần đuổi cũng sẽ tự ra để nói cho các vị đại tiên.”

“Đại tiên cái đầu ngươi, người khác gọi như vậy thì được, ngươi còn gọi theo làm cái gì, khác gì như đang gọi kẻ giang hồ lừa bịp không!” Đường Dũng giơ tay lên đập cho hồ ly đỏ một cái, mắng.

Hồ ly đỏ bị đánh cũng không dám lên tiếng, trên mặt vẫn mang nụ cười giảo hoạt như cũ, mắt ti hí chuyển động, nhìn Đường Dũng, nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người của Giao tiên, chần chờ nói: “Ngài là.. Long thần đại nhân?”

Lúc này Giao tiên ngồi trên xe trong hình dáng loại người, chẳng trách hồ ly đỏ không dám nhận.

Khi được Giao tiên khẳng định, mắt hồ ly đỏ liền lộ ra ánh mắt hâm mộ, miệng còn lẩm bẩm có thể biến thành người thật tốt, đáng tiếc đời này nó không có cơ hội.
 
Chương 305-2


Thấy nó nói như vậy tôi nhất thời tò mò, theo như tôi nhớ hồ yêu có linh tính tương đối cao trong các loài yêu, cũng là loài yêu am hiểu nhất về biến hóa thân thể, loại nào có thể không biến được thành người chứ hồ yêu nhất định có thể biến được thành người, tại sao nó lại nói đời này nó không có cơ hội?

Hơn nữa vừa rồi nó còn nhắc tới một chữ, tiên nghịch, đây là ý gì, dường như cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua.

Tôi liền hỏi hồ yêu đây là có ý gì, hồ yêu chớp mắt một cái, tỏ vẻ bất ngờ khi tôi không biết tiên nghịch là gì.

Sửng sốt một hồi lâu nó mới giải thích: “Tiên nghịch thật ra thì rất dễ hiểu, chính là tập thể vong linh hồ tiên vốn bị chôn dưới đất đột nhiên lại bạo động, tranh nhau bò từ dưới đất lên tạo thành một vụ nổ lớn, liền gọi là tiên nghịch.”

“Vậy không phải nên gọi là xác chết vùng dậy sao? Sao lại còn gọi cái tên kêu như vậy?” Tôi nghe liền thấy mờ mịt, có điều nó giải thích như vậy tôi cũng biết được một chút, chẳng trách hôm đó tôi thấy phía dưới Giao tiên lại có nhiều da hồ ly đỏ như vậy, hóa ra là da hồ ly cũng trá thi.

*trá thi: Theo truyền thuyết ở VN cũng có, khi người vừa chết, hơi thở vẫn còn trong lồng ngực mà có con chó con mèo chạy qua thì xác chết sống lại với linh hồn của động vật. Trá thi khác với xác chết thái sinh hay phục sinh.

Có điều ở tình huống bình thường, thi khí đều ở xương sọ, chỉ khi thi khí kết hợp với bộ xương mới có thể dẫn tới xác chết vùng dậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới da thịt cũng có thể dẫn tới xác chết vùng dậy.

Nghe được tôi nói tới hai chữ xác chết, hồ ly đỏ bất đắc dĩ cười một tiếng, dường như nó cũng nhìn ra tôi không có hiểu biết gì liền giải thích cặn kẽ: “Xác thực mà nói cái này không phải là xác chết vùng dậy, bởi vì tổ tiên của tôi đều đã tu luyện trên vạn năm đắc đạo thành hồ tiên, cho nên bây giờ mộ phần của bọn họ bị nổ, cả tập thể nghịch phản thiên quy* nên gọi là tiên nghịch.”

*nghịch phản thiên quy: làm trái quy định của trời.

“Chuyện như này bình thường sẽ không thể phát sinh, dẫu sao năm đó chuyện xảy ra quá lớn, mộ địa của toàn bộ hồ tiên đều có cao nhân thấy qua, hơn nữa ở bốn phía còn được phong kín trận, đem phong bế hoàn toàn khí tức hồ tiên trong mộ lại. Cứ như vậy thì trong mộ và bên ngoài là hai thế giới không nối thông lẫn nhau, các tổ tiên căn bản cũng không thể đột nhiên nghịch phản, có thể khiến cho bọn họ đồng loạt công phẫn như vậy chỉ có một khả năng xảy ra.”

“Đừng nói nhảm, mau nói vào ý chính đi.” Giao tiên nói.

Dường như ông ta đặc biệt quan tâm tới chuyện mộ phần hồ tiên.

Nhưng không ngờ lúc này hồ yêu lại đột nói: “Chuyện này hay là ngày mai hãy nói, hôm nay mọi người cũng đã cực khổ một ngày, thế nào cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe. Cũng vừa lúc tối nay tôi sẽ trao đổi với vợ tôi một chút, hỏi cụ thể tình hình rồi nói lại cho Long thần đại nhân, nếu bây giờ tôi cứ suy đoán vạn nhất có điểm nào sai lại khiến ngài trách phạt.”

Thấy hồ yêu nói như vậy, Giao tiên do dự rồi nhìn tôi một cái.

Quả thật vất vả cả một ngày khiến tôi có chút mệt mỏi, lúc này Giao tiên mới gật đầu một cái, đồng ý với hồ yêu, để cho nó tối nay nghiên cứu chi tiết vấn đề, sáng mai báo cáo cho ông ta.

Hồ yêu gật đầu liên tục.
 
Chương 305-3


Cáo tinh gật đầu liên tục, vừa nói xe đã dừng ở cửa biệt thự Phùng Đông.

Chúng tôi lần lượt xuống xe về nhà, tôi đã sớm thấm mệt nên chào mọi người một tiếng rồi trở về phòng đi tắm.

Hiện thể trạng cơ thể tôi đã hồi phục khá nhiều, khi tắm cũng không cần em họ giúp đỡ nữa, nên tự mình đến phòng tắm.

Cũng không biết là do quá mệt hay sao, khi tắm luôn thấy nước nóng chuyển lạnh, mặc kệ tôi điều chỉnh thế nào thì nhiệt độ nước vẫn lạnh.

Tôi thật sự thấy quá mệt nên cũng lười xem xét tình hình ra sao, đành tắm nước lạnh rồi về giường.

Chỉ là khi ở trên giường tôi lại thấy khác lạ, vì trong phòng cũng tràn ngập luồng khí lạnh, giống như điều hòa được mở rất thấp vậy, nhưng khi vừa trở về tôi đã trực tiếp đến phòng tắm, vốn cũng không mở điều hòa gì cả!

Tôi còn tưởng là do phách tước âm của em họ nên mới thất lanh, nhưng phách tước âm tuy đã ngưng hình, nhưng hàm lượng âm khí lại thấp còn không bằng âm khí trên người tôi, không thể có khả năng làm lạnh đến vậy được.

Tôi kiểm trả điều hòa đúng là đang ở trạng thái tắt, nồng độ âm khí trong phòng cũng như thường, quá kì lạ, trong phòng sao lại lạnh như vậy?

Chẳng lẽ tôi bị cảm?

Nghĩ vậy tôi thấy mình hơi bị choáng, giống như bị cảm vậy.

Vì vậy tôi cũng thấy an tâm, đến đầu giường tìm thuốc cảm uống, sau đó đắp chăn dày ngủ một giấc là khỏe.

Một giấc ngủ đến nửa đêm, đợi đến lúc tỉnh là 3 giờ khuya.

Không khí trong phòng lạnh hơn, giống như hầm băng, dù tôi đã đắp chăn dày vẫn bị đông cứng đến run lẩy bẩy.

Không thể làm gì khác hơn là mở mắt muốn mở điều hòa làm ấm không khí một chút,trong chớp mắt tôi thấy một bóng dang cao lớn đen nhánh đang đứng cạnh giường mình.
 
Chương 306


“Ngươi là ai?!” Giọng tôi đầy căng thẳng.

Dẫu sao bây giờ tôi cũng không còn là Lộc Dương trước kia, cảm giác đối với ngoại giới đã tương đối nhạy cảm, người này lại có thể im lặng không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh giường của tôi, còn đứng cách tôi gần như vậy chứng tỏ hắn rất lợi hại!

Hơn nữa hắn trăm phần trăm là quỷ! Dẫu sao chỉ có quỷ mới có thể khiến nhiệt độ xung quanh xuống thấp như vậy.

Nghe tôi hỏi, bóng đen kia bỗng run cả người giống như sợ hãi vì bị phát hiện, lại càng giống như đang rất kích động. Hắn cũng không trả lời câu hỏi của tôi mà bỗng nhiên di chuyển.

Trực tiếp áp tới giường của tôi.

Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn gọi Đường Dũng cùng Giao tiên tới cứu tôi, nhưng tôi vừa mới mở miệng còn chưa kịp lên tiếng thì mai bờ môi mềm mại lạnh như băng đã dính vào môi tôi.

Người tôi run lên!

Là anh ấy!

Hiển nhiên anh ấy đến đã có chuẩn bị, sau khi chặn miệng tôi lại đầu lưỡi liền linh hoạt chui vào trong miệng tôi như cuồng phong thác đổ, cuốn lấy đầu lưỡi tôi điên cuồi đan vào một chỗ.

Cảm giác này dị thường quen thuộc, lại dị thường xa lạ.

Tôi lấy hết sức giãy giụa muốn đẩy anh ấy ra, nhưng không biết tại sao trong tôi lại có chút tham luyến cảm giác này, cho dù tay đã ấn vào bộ ngực rắn chắc của anh ấy nhưng không còn chút khí lực nào để đẩy ra.

Xác thực mà nói, bây giờ tôi không đẩy anh ấy ra được.

Tôi biết anh ấy là ai, người này ở ngay trước mặt tôi đã cứu người khác, ngay sau đó lại như gió một đi không trở lại trong thế giới của tôi.

Không đúng, gió còn có gió bay lượn, anh ấy ngược lại sau khi mất tích liền biệt vô âm tín, cho dù tôi gầy thành cái xác khô cũng chưa tới nhìn tôi một cái.

Tôi cảm nhận được sự xâm lược cuồng phong bạo vũ của anh ấy, mặc cho tay anh ấy đang tàn phá cơ thể tôi, không biết từ khi nào trên mặt tôi đã ướt đầy nước mắt, một cảm giác ưu tư phức tạp xen lẫn ấm ức, tức giận, căm ghét cùng tham luyến không thôi.

Những cảm xúc mãnh liệt này không ngừng đan xen trong lòng tôi, khiến trái tim tôi thắt lại đau đớn.

Một giọt nước mắt khổ sở vô tình lăn xuống miệng, anh ấy nếm được vị nước mắt, lúc này mới dừng lại một chút.

“Dương Dương…” Giọng trầm thấp vang lên, âm sắc còn mang theo sự khàn khàn khiến người ta đau lòng.

Tôi nhắm hai mắt thật chặt, không muốn để ý đến anh ấy.

Bây giờ tôi không dám lên tiếng, cũng không dám mở mắt ra. Tôi sợ sau khi nhìn thấy gương mặt này tất cả cảm giác căm ghét cùng ấm ức của tôi trong nháy mắt sẽ hóa thành hư không.

Tôi cho rằng khoảng thời gian qua tôi đã sớm nhìn rõ anh ấy, cũng đã sớm quên đi anh ấy.

Tôi cho rằng từ nay về sau tôi có thể mau chóng khôi phục lại cuộc sống tự do, sau này cố gắng kiếm nhiều tiền, tìm một tình yêu không có đổ vỡ, sau đó kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình dị.

Nhưng sau khi anh ấy xuất hiện tất cả liền sụp đổ tan rã.

Tôi không nghĩ tôi lại là một người không có tiền đồ như vậy.
 
Chương 306-2


“Anh biết em hận anh, anh cũng không cầu xin em tha thứ, lần này anh tới đây chỉ để muốn dặn em không được tới gần mộ phần của hồ tiên thêm nữa, từ ngày mai em hãy chịu khó yên ổn ở nhà, không nên đi ra ngoài!” Anh ấy nói.

Dựa vào cái gì?

Đã thành như vậy, anh ấy dựa vào cái gì còn dùng giọng này yêu cầu tôi?

Anh ấy là gì của tôi?

Tôi đi đâu thì có liên quan gì tới anh ấy?

Trái tim tôi đang kêu gào, lúc này mắt tôi đã như vòi nước, làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt chảy ra, tôi khóc nức nở ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

“Có nghe thấy không? Ngàn vạn lần không nên đến gần mộ phần hồ tiên, nếu không thì ngày mai em ngay cả chết thế nào cũng không biết.” Anh ấy thấy tôi chỉ biết khóc mà không trả lời liền nói thêm một câu.

Nói xong anh ấy thật giống như cũng đã tỉnh táo lại, đứng dậy rời khỏi người tôi, bóng người từ từ biến mất không một chút lưu luyến, sự lạnh lẽo trong phòng cũng biến mất theo anh ấy không còn dấu vết.

Lúc này tôi mới từ từ hồi phục lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ.

Hít một hơi thật sâu.

Cơ thể tôi như chưa từng được anh ấy chạm vào, bốn phía cũng không hề có bất kỳ chút khí tức gì của anh ấy giống như anh ấy chưa từng tới đây.

Tôi thậm chí trong nháy mắt còn cho rằng mọi chuyện vừa rồi đều là nằm mơ, anh ấy căn bản không hề quay lại.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hương thơm cỏ cây độc nhất vô nhị của anh ấy lưu lại ở miệng tôi.

Thật đáng xấu hổ, sau đó tôi mất ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến anh ấy, hy vọng anh ấy vẫn chưa đi xa, vẫn ở lại tại một góc nào đó yên tĩnh trôm nom tôi.

Anh ấy cẩn thận dặn dò không cho tôi đi tới mộ phần hồ tiên, tại sao?

Anh ấy còn nói tôi đi tới mộ phần hồ tiên thì sẽ chết thảm, rốt cuộc trong mộ phần hồ tiên có cái gì?

Hơn nữa Giao tiên cũng từng đã nói ông ta có cảm giác mộ phần hồ tiên có quan hệ rất lớn với tôi, nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên lại thấy rất tò mò. Dẫu sao tôi cùng những hồ tiên này chưa từng xuất hiện cùng nhau lần nào, duy nhất ở gần bọn họ cũng chỉ là trước kia tới khách sạn Hilton ăn cơm.

Nhưng như vậy thì có quan hệ gì với tôi?
 
Chương 306-3


Mơ hồ tôi cảm giác được trong mộ phần hồ tiên kia có một bí mật rất lớn chờ tôi tới vạch trần, có lẽ cùng chuyện anh ấy đột nhiên phải bảo vệ Lâm Yến Nhi cũng có liên quan.

Sáng sớm hôm sau tôi đem theo đôi mắt thâm đen xuống phòng khách, đến khi Giao tiên cùng Đường Dũng rời khỏi giường thì tôi đã đi mua chút đồ ăn sáng quay lại.

Đường Dũng nhìn thấy tôi thì vẻ mặt chợt kinh ngạc, giật nảy mình bước nhanh xông về phía tôi, một tay nắm lấy cằm tôi, đau lòng nói: “Dương Dương, em sao thế? Tối ngủ tự mình đánh mình sao? Sao vành mắt lại đen thế này?”

“Đúng vậy, Tối qua ngủ không ngon à?” Thuồng luồng tiên nói.

“Ừm.” Tôi làm bộ mặt dở khóc dở cười, cố gắng để bản thân nhìn như rất thoải mái, nói tối qua mở máy lạnh thấp, nửa đêm bật tỉnh vì lạnh, kết quả sau đó là bị mất ngủ.

Tôi không muốn khiến bọn họ biết việc Tô Mộc đến vào tối qua, càng không muốn đem lời cảnh cáo của Tô Mộc nói cho bọn họ.

Tôi muốn xem thử, đã nhiều lần có thể chuyển nguy thành an, lần này xem làm sao chết được trong mộ Hồ Tiên.

Không hiểu sao, có thể là tôi đã trở nên lớn gan hơn rồi, không phải là tôi không sợ chết, mà trong lòng đang muốn so kè với Tô Mộc, anh càng không để tôi đi, thì tôi cứ muốn đi, anh có thể làm gì được tôi chứ?

Dù sao giờ hai chúng tôi cũng không còn bất cứ quan hệ gì, tôi sống hay chết không còn quan trọng với anh.

Thuồng luồng tiên sáng sớm thức dậy, tinh thần không được tốt cho lắm, cũng lười để ý đến suy nghĩ trong lòng tôi, chỉ im lặng nhìn tôi, khinh bỉ nói: “Đều là đứa trẻ lớn xác cả rồi, lại không chăm sóc tốt cho chính mình, mà thôi, hôm nay cô ở nhà ngủ bù đi, lát nữa ta và thằng nhóc Đường Dũng đi đến mộ cáo là được.”

“Lát nữa hai người đúng là đến mộ cáo thật à?” Tôi lập tức hỏi.

“Đúng, tối qua ta suy nghĩ một hồi, đều đã đến, mà yêu khí trên người cáo tinh đã bị ta hấp thu, về công về tư thì ta cũng phải đi xem một chút, nếu không có gì có thể sơm một chút niêm phong lại mộ cáo này, cứ có cảm giác nơi đó mở ra không phải chuyện tốt lành gì.” Thuồng luồng tiên nói.

Nói xong ông ấy còn ngước mặt với Đường Dũng, để Đường Dũng thả cảo đỏ ra.

Nhân lúc Đường Dũng thả cáo đó ra, tôi tranh thủ nói vời Thuồng luồng tiên: “Tôi cũng muốn đi, tối qua vì nghĩ ngợi chuyện mộ cáo mới mất ngủ, nếu ông không để tôi đi, tôi ở nhà cũng không ngủ được.”

“Ừm? Muốn đi như vậy à?” Thuồng luồng tiên sững sờ, sau đó ông ta cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Muốn đi thì đi, lát nữa cơm nước xong chúng ta xuất phát.”
 
Chương 307


Sau khi ăn sáng xong chúng tôi chạy thẳng tới mộ phần hồ tiên, trên đường đi hồ ly nói tối qua nó đã xác nhận lại mấy lần với vợ, chắc chắn vấn đề xảy ra ở một cây chủy thủ (dao găm nhỏ), chủy thủ kia hiển nhiên thần binh lợi khí, mang theo lệ khí nồng nặc.

Lệ khí này giống với tình huống trước kia tôi đã gặp, không có hại gì với quỷ, yêu hay người nhưng gặp phải vật mang theo hai khí tức lại chính là trí mạng.

Những thi thể trong mộ hồ tiên mặc dù đã chết nhưng bọn họ bản thể là yêu, sau đó lại sinh ra tiên khí, thân thể đã có hai loại yêu khí và tiên khí, bây giờ đột nhiên có một cổ lệ khí mãnh liệt đi vào da lông bọn họ, đó không thể nghi ngờ là đang ép bọn họ hồn phi phách tán.

Hơn nữa những hồ tiên này năm đó gặp thảm họa ập xuống đầu, còn bị người rút gân lột da, oán khí hồn phách rất nặng, sau đó lại bị người dùng trận pháp nhột hơn một trăm năm, bây giờ bỗng nhiên có người mở cửa cho bọn họ đột phá ra ngoài, dưới sự thục giục của lệ khí kia thì phát sinh tiên nghịch dường như đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Cũng may vừa mới bắt đầu xảy ra tiên nghịch thì gặp phải Giao tiên đi ngang quá đem hút lấy yêu khí, nếu không oán khí ngất trời của trên trăm con hồ tiên ít nhất có thể hủy diệt một tòa thành!

“Một tòa thành?” Nghe hồ ly đỏ nói đến đây tôi cả kinh kêu thành tiếng.

“Hủy diệt một tòa thành là khái niệm gì?” Tôi không dám tin, nhìn hồ ly đỏ hỏi.

Dẫu sao chuyện này quá huyền hảo, bình thường loại tình tiết này chỉ có trong ti vi mới có thể thấy được.

Hơn nữa từ khi tôi tiếp xúc với huyền học tới nay thật sự chưa thấy lực lượng có thể hủy diệt một tòa thành.

Thành khó có thể tưởng tượng.

Hồ ly đỏ nghe tôi hỏi nó liền nghiêng đầu nhìn Giao tiên một cái, do dự có nên nói cho tôi biết hay không.

Mặt Giao tiên rất nghiêm túc, sau khi ông ta suy nghĩ một chút mới quyết định nói cho tôi, mở miệng nói: “Thật ra một tòa thành đã là nói giảm đi, phàm là có thể tu luyện thành tiên thì khi còn sống nhất định đã tích lại năng lượng rất lớn, hơn trăm con hồ tiên tập trung một chỗ mà vẫn bị giết đã là chuyện khiến người khác nghe mà kinh hoảng. Bây giờ oán khí chồng chất hơn trăm năm bị trấn áp, càng ngày sẽ càng nặng, cũng không biết năm đó cao nhân phong ấn nơi này cụ thể là ai, đầu óc nghĩ như thế nào, nếu như năm đó liền nghĩ cách giúp đám hồ yêu này hóa giải oán khí độ hóa cho bọn họ thì bây giờ chắc sẽ không đưa tới đại họa như thế.”

Nói đến phần sau Giao tiên còn có chút thở dài than phiền.

Tôi liền nói: “Thật may, ít nhất bây giờ không sao nữa. Yêu khí không phải đều đã bị ông hấp thu lấy sao, bọn họ hẳn bây giờ đã không còn lực sát thương gì nữa?”

Giao tiên nghe tôi nói liền nhìn tôi một cái, không gật đầu cũng không lắc đầu, chẳng qua sắc mặt ông ta rất âm trầm, trong ánh mắt còn lộ ra một tia lo lắng mơ hồ, thật giống như còn có điều gì đó chưa nói cho tôi.

Bộ dáng của ông ta không khỏi khiến lòng tôi cũng có chút lo lắng theo. Dẫu sao bây giờ ông ta cũng đã tu luyện thành Giao long, cho dù còn thật sự hóa rồng vẫn còn cách một bước nhưng cấp bậc cũng đã vượt xa khỏi địa vị của tiên, không nên chột dạ như vậy mới đúng.

Chẳng lẽ đám hồ tiên này bị hút hết yêu lực vẫn còn có thể gây ra sóng gió sao?
 
Chương 307-2


Tôi muốn hỏi Giao tiên những hồ yêu kia có phải còn có những khả năng khác chưa bày ra, nhưng tôi còn chưa kịp há miệng hỏi thì Giao tiên đã lên tiếng: “Cụ thể thế nào chúng ta cứ đến xem rồi hãy nói, hiện tại nói cái gì cũng chỉ là suy đoán.”

Nói xong Giao tiên còn nói cho dù những hồ tiên này tiếp theo muốn làm gì thì bọn chúng cũng chỉ là bị người điều khiển mà thôi, chủy thủ kia không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện trong mộ hồ tiên được, mộ phần hồ tiên cũng không phải là nơi người nào cũng có thể vào. Bây giờ ông ta cũng chỉ có một lo âu.

“Lo cái gì?” Đường Dũng nói.

Trên đường đi Đường Dũng không hề lên tiếng, lúc này rốt cuộc ũng lên tiếng.

Từ biểu tình của anh ta tôi có thể nhận ra rõ ràng nếu so với Giao tiên thì anh ta còn lo lắng hơn. Cũng đúng, dù sao những hồ teien kia thì Giao tiên cũng coi như đồng loại, ít nhiều có chút giao tình, còn Đường Dũng chỉ là con người, vạn nhất làm không tốt thì những hồ tiên kia có thể sẽ coi anh ta là kẻ địch.

“Người bỏ cây chủy thủ kia vào mộ phần hồ tiên là ai? Có còn ở trong mộ hay không? Hắn khơi mào tiên nghịch có mục đích gì? Tiên nghịch có lợi gì cho hắn? Chuyện này cùng Dương Dương nhà ta có quan hệ gì?” Giao tiên nói.

Đường Dũng nghe xong sắc mặt liền biến đổi, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Đây gọi là chỉ có một lo âu sao, rõ ràng là một chuỗi lo âu.”

“Ý cũng không sai biệt lắm, ngươi hiểu được là được!” Giao tiên liền nói.

Nói xong ông ta cũng không để ý tới Đường Dũng, mặt đầy tâm sự quay sang một bên nhàm chán nhìn quanh cảnh bên ngoài đang lao vùn vụt qua cửa xe.

Thêm chừng mười phút rốt cuộc xe đã dừng ở cửa khách sạn Hilton, lúc này toàn bộ khách sạn Hilton đã được cách ly để sửa chữa, treo một cái bảng to đùng, trên đó viết “Công trình đang thi công, không phận sự miễn vào”.

“Ôi trời, bọn họ định làm gì đây?” Đường Dũng thấy vậy lẩm bẩm một tiếng.

Sắc mặt Giao tiên cũng cả kinh, sau đó ông ta liền biến mất không thấy, chỉ còn tôi cùng Đường Dũng ở lại với con hồ ly đỏ rực.

“Bọn họ muốn làm gì? Đào mộ tổ tiên nhà ta sao? Cái này không thể đào, nếu như đào thì toàn bộ Giang Minh liền…” Hồ ly đỏ liền nôn nóng, vừa nói vừa co chân quẹt quẹt mặt đất khiến đất đá bắn lên, miệng nó lẩm bẩm nhưng không dám tiến lên, đưa mắt nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn Đường Dũng một lúc, chờ hai chúng tôi đưa nó vào bên trong.

Tôi đoán Giao tiên đi ngăn cản các công nhân thi công, cũng muốn đi vào theo.

Nhưng lúc này Đường Dũng lại có ý cản lại, đưa tay chặn trước tôi cùng hồ ly, nói trước tiên chúng tôi ở bên ngoài chờ một lát, Giao tiên còn chưa đi ra ngoài thì ai trong chúng tôi đều không thể tùy tiện vào.
 
Chương 307-3


Nói xong Đường Dũng còn đi quanh bốn phía, ở gần cồng trình tìm được hai cái ghế nhỏ đưa cho tôi một cái, dẫn tôi đến dưới bóng cây ngồi.

“Đường đại sư, tình hình hiện nay nguy cấp, chúng ta chỉ ở nơi này đợi thôi sao?” cáo đỏ nóng lòng, gặp Đường Dũng mặt mày bình tĩnh ngồi xuống thì lập tức rốt ruột.

“Anh không muốn đợi, có thể vào trước, dù sao trước khi hiểu rõ được tình hình bên trong thì chính tôi nửa bước cũng không đi vào, anh cũng đã nói, nếu mộ tổ tiên nhà anh bị đào không thì Giang Minh cũng sẽ nhận lấy tai họa ngập đầu, dựa vào bản lãnh của tôi, trước tiên mang vợ tôi rời đi thì không vấn đề gì, nhưng đi vào trong thì khó nói.” Đường Dũng nói.

Tôi lập tức bị Đường Dũng nói cho không còn gì để nói, đã đến lúc này rồi, anh còn tâm tình trêu đùa tôi.

“Nhưng vợ tôi còn ở bên trong...hai chúng tôi là truyền nhân cuối cùng của gia tốc hồ tiên, nếu vợ tôi chết thì chẳng khác gì gia tộc chúng tôi bị tuyệt hậu...” cáo đỏ vội la lên, nó vò đầu bứt tai muốn vọt vào, nhưng lại thấy e ngại với tình hình không rõ bên trong, thử vài lần cũng không dám xông vào trong dây cách ly.

Tôi nhịn không được, đứng vụt dậy nói: “Cáo đỏ, thấy anh tốt với vợ mình như vậy, tôi mang anh vào!”

Rầm!

Ngay lúc tôi đang nói thì truyền đến một sự rung lắc dữ dội dưới chân, giống như động đất.

Phía cầu thang bộ của Hilton cách dây cách ly không xa cũng vang lên một âm thanh vang rền, cả đoạn câu thang bị sụp xuống.

“Chết tiệt!” Đường Dũng cũng không kiềm được đứng bật dậy, một tay bắt lấy tôi muốn chạy đi.
 
Chương 308


"Mau nhìn!"Ngay lúc này cáo đỏ đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, móng vuốt chỉ về hướng khách sạn Hilton.

Tôi cùng Đường Dũng liền nhìn sang bên đấy, chỉ thấy ở vị trí giữa khách sạn xuất hiện một miệng hố lớn, miệng hố giống như sâu không thấy đáy, gió đang thổi vù vù từ bên trong đó ra, hơn nữa gió kia lại có màu, chất khí màu xanh đậm, nhìn qua giống như có độc.

"yêu khí! yêu khí mang theo oán niệm mãnh liệt, mộ cáo bị

bọn họ đào ra rồi!" Đường Dũng nói

Nói xong anh ta không chút do dự nào nữa, trực tiếp vác tôi lên vai quay người chạy.

Nhưng chạy không được mấy bước chúng tôi liền va vào một thứ cứng rắn giống như mặt tường trong suốt.

Đường Dũng đau kêu lên một tiếng nhưng động tác của anh ta vẫn không dừng lại, đổi sang một hướng khác tiếp tục chạy.

Nhưng bất kể anh ta chạy về hướng nào thì chúng tôi cũng sẽ đụng vào một bức tường trong suốt không nhìn thấy đưọc.

Bức tượng như hình tròn, không có cửa ra, đem chúng tôi nhốt vào trong, mặc kệ Đường Dũng chạy thế nào cũng vẫn quanh quẩn một chỗ.

“Chúng ta không ra được, anh để tôi xuống đi." Lòng tôi trầm xuống, nói với Đường Dũng.

Cảnh tượng này không phải lần đầu tiên tôi thấy, lần trước khi ở trong mộ Võ Tắc Thiên, Lâm Yến Nhi cũng từng vây tôi bằng một bức tường trong suốt, rồi chiếm cơ thể tôi ngay trước mặt Tô Mộc.

Bây giờ cảnh tượng này lại xuất hiện, tôi không cần suy nghĩ cũng biết lần này lại là ai đang giở trò.

Tôi hận tới mức nghiến chặt răng, lúc ấy ở Thái Lan tôi rõ ràng có thể giết được Lâm Yên Nhi!

Nếu không phải Tô Mộc bất chấp hậu quả cứu cô ta thì bây giờ cô ta cũng không có cơ hội tìm thêm phiền toái cho tôi!

Nghe được tiếng tôi, Đường Dũng liền dừng lại, sau đó cũng bình tĩnh nhẹ nhàng đặt tôi xuống dưới mặt đất rồi thuận thế kéo tôi vào trong lòng, trầm giọng nói: "Em yên tâm, Dương Dương! Bất kể là ai anh cũng không để cho hắn làm hại em.”

“ Ôi, đúng là một con chó cảnh trung thành-" Một giọng quyến rũ bỗng vang lên, Lâm yến Nhi mặc một bộ đầm dài màu trắng đứng cách chỗ chúng tôi không xa, như một đóa phù dung trong nước.
 
Chương 308-2


Chẳng qua mặt mũi của cô ta lúc này không còn chút đơn thuần nào, đầy oán độc nhìn tôi, ánh mắtgiống như bọ cạp độc, căm ghét nói: "Lộc Dương, ngươi nhất định là hồ ly tinh chuyển thế, nếu không sao lại khiến tâm trí người ta u mê như vậy. Có một Tô Mộc còn chưa đủ, lại còn khiến một anh trang đẹp

trai mê đảo, anh chàng đẹp trai à, anh làm chó cảnh trung thành với cô ta thì có tác dụng gì, cô ta đã sớm là người đàn bà của người khác, hơn nữa còn bị người khác bỏ rơi vậy mà anh vẫn coi cô ta như bảo bối, Ha ha.”

Lâm Yến Nhi vừa nói vừa điên cuồng cười, mái tóc dài đen nhánh bởi vì cô ta cười quá mức kịch động đã rối tung lên.

Lúc này cô ta giống hệt ác quỷ, nhìn rất ghê người.

“Bị bỏ rơi? có vẻ người mới là người bị bỏ rơi?Một người đàn ông nằm cùng huyệt với ngươi hơn một trăm năm, sau khi đi ra ngoài trước tiên không phải tìm ngươi mà là tìm Dương Dương nhà ta, ngươi nói ai mới là kẻ bị bỏ rơi?

Từ đầu tôi đã khuyên bảo Dương Dương, lão quỷ không xứng với cô ấy, đều đã chết hơn trăm năm, người cổ lỗ sĩ sao có thể hợp vớỉ Dương Dương của chúng ta. Đáng tiếc cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, sống chết không nghe, gần đây mới nhận ra ta tốt, ta còn vui vẻ chưa hết sao có thể chê Dương Dương nhà ta, cô ấy không chê ta đã coi như cám ơn trời đất." Đường Dũng nói.

Rõ ràng anh ta muốn thi chửi nhau với Lâm Yến Nhi, bộ dáng đanh đá chửi đổng khiến người tức chết.

Tôi thật sự đã bị Đường Dũng đánh bại, đã đến lúc nào rồi anh còn có tâm tình lời qua tiếng lại với Lâm Yến Nhi, đúng là gan lớn.

Cũng không biết bây giờ tlt thế nào, cáo đỏ có nói mộ phần bị mở ra sẽ khiến tai họa ập xuống thành phố Ciang Minh, người trong thành phố sẽ không chết hết chứ?

Nghĩ tớỉ đây trong lòng tôi liền lo lắng nhưng Đường Dũng vẫn bộ dạng bình chân như vại đó, biết chúng tôi dù sao cũng không ra được, anh bèn lấy ra chiếc ghế vừa nãy lấy từ công trường, gác chân ngồi lên ghế nói: “Ngươi là Lâm Yến Nhi đúng không? Cũng đã chết hơn một trăm năm, hơn một trăm năm ngươi lại không có tiến bộ nào, khi còn sống không có được lão quỷ kia, đến khi chết rồi cũng vẫn không có được lão quỷ, vậy hơn một trăm năm qua ngươi bận bịu làm gì?”

“Ôi? Dường như mỗi lần xuất hiện ngươi đều mặc bộ quần áo này? Hơn một trăm nam cho tới bây giờ đều không thay đổi? chẳng trách lão quỷ coi thường ngươi, một trăm năm không giặt quần áo sẽ thối thành cái dạng gì a?"
 
Chương 308-3


"Ngươi cũng không tắm đúng không? Chà chà, hơn một trăm năm không tắm, th ật bẩn, chẳng trách lỡo quỷ coi thường ngươi. Phụ nữ như ngươi thế gian này hiếm thấy, nếu ai có thể vừa ýy ngươi thì khẩu vị cũng quá nặng."

Miệng Đường Dũng liên thanh như pháo, cũng không cho Lâm Yến Nhi cơ hội nói chen vào.

Tôi có thể thay được sắc mặt Lâm Yến Nhi càng ngày càng khó coi, từ trắng chuyển thành xanh, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, ánh mắt hận không giết người được.

Ngay cả tôi đang cuống cuồng trong lòng cũng không nhịn được bị những lời của Đường Dũng khiến cho buồn cười.Trước giờ còn không để ý, giờ suy nghĩ một chút, quần áo của cô ta đúng là giống như hơn một trăm năm không thay đổi.

Mà cô ta chắc cũng chưa tắm bao giờ.

"Tên tăng nhân chết tiệt! Đừng tưởng ta không giết được ngươi! Không phải ngươi thích ả đàn bà dâm đãng này hay sao, giờ ta thành toàn cho các ngươi, để cho các ngươi thành một đôi vợ chồng bỏ mạng bên nhau!"Lâm Yến Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô tơ nói không lại Đường Dũng, lại nhịn không được cơn tức giận này, vừa nói xong đã xông về phía chúng tôi, hai tay biến thành quỷ trảo sắc bén trực tiếp xé bức tường trước mặt chúng tôi.

Tôii chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh đánh tôi từ đối diện, giống như có cụn băng cứa vào mặt đau buốt.

"Chính là lúc này, đi!" Đường Dũng hét lớn lên một tiếng.

Vừa nói tôi đã nghiên người, bị Đường Dũng đẩy ra bên ngoài, đợi đến lúc tôi lấy lại tinh thần thì Đường Dũng đã buông tôi ra, nhanh chóng thủ ấn, miệng lẩm bẩm.

Tôi chỉ thấy nơi bức tường trong suốt hơi vặn vẹo, sau đó không khí hai bên nhanh chóng chồng lên nhau, giam Lâm Yến Nhi vào bên trong.

"A...!" Lâm Yến Nhi tức giận gầm lên một tiếng, muốn lao ra đã không kịp, bị Đường Dũng nhốt ngược lại trong mặt tường trong suốt.

Cục diện trong nháy mắt đổi ngược, bây giờ Lâm Yến Nhi bị nhốt bên trong, tôi và Đường Dũng trở thành người tự do.

Sau khi dẫn dự nhốt được Lâm Yến Nhi thì Đường Dũng không tiếp tục nói nhảm nữa, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp vác tôi lên tiếp tục chạy trốn.

Tôi bị sự tương phản trước sau của Đường Dũng khiến cho kinh động, vừa bị Đường Dũng vác chạy thoát thân vừa hỏi có phải vừa rồi anh ta cố ý chọc giận Lâm Yến Nhi, anh ta đặc biệt chọn lời khó nghe chính là hy vọng Lâm Yến Nhi không chịu nổi sẽ mở kết giới ra.

Đường Dũng nghe tôi hỏi liền cười ha hả, mặt đầy âm hiểm xảo trá, nói: “Đó là đương nhiên, nếu không có ai muốn nói chuyện với mụ đàn bà chết bầm đó, lại là mụ đàn bà chết bầm hơn trăm năm không tắm, nghĩ tới đã muốn nôn.”

“Anh thật…” Tôi im lặng một chút, tiếp tục nói: “Lâm Yến Nhi sẽ không đuổi theo chứ? Tôi thấy cô ta xé kết giới rất dễ dàng, thứ đó có thể vây khốn cô ta sao?”

“Chắc chắn Cô ta mở kết giới dễ dàng bởi vì đó chính là kết giới cô ta bố trí, còn kết giới của anh không bị phá dễ dàng như vậy, nếu không sau này anh làm sao còn có thể lăn lộn trong giới được nữa.” Đường Dũng nói.

Vừa dứt lời bỗng nhiên tôi cảm giác được một cơn gió lạnh từ phía sau ào tới, cùng theo đó là giọng Lâm Yến Nhi lạnh như băng truyền đến: “A, phải không? Vậy sau này ngươi cũng không cần lăn lộn.”
 
Chương 309


Đang nói chuyện thì lưng áo tôi đã bị quỷ trảo của Lâm Yến Nhi tóm lấy, khí lực cô ta vô cùng mạnh đem kéo tôi khỏi lưng của Đường Dũng.

Mặt Đường Dũng biến sắc, rút ra chày cán bột không nói hai lời đập xuống Lâm Yến Nhi đang ở đối diện.

Lâm Yến Nhi cũng không tránh, đứng trước mặt Đường Dũng cười âm hiểm nhìn anh ta.

“Rắc!” Một tiếng giòn dã.

Tôi cũng không kịp nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy chày cán bột trong tay Đường Dũng liền bị cắt ra làm hai khúc, rơi trên mặt đất.

Lần này ngay cả sắc mặt Đường Dũng cúng khó xem, trên mặt anh ta không còn dáng vẻ nói năng tùy tiện khi trước, hai tay nhanh chóng đưa về trước ngực, kết dấu tay, miệng cũng không ngừng ngâm xướng thần chú.

Vừa niệm chú anh ta còn lặng lẽ nháy mắt cho tôi, ý bảo tôi mau chóng quay lại mộ phần hồ ly tìm Giao tiên.

Anh ta lại bảo tôi quay lại mộ phần hồ ly, như vậy chứng tỏ bây giờ Lâm Yến Nhi nguy hiểm hơn.

Dĩ nhiên tôi không thể nào để một mình Đường Dũng ở lại nơi này, lúc này tôi dùng ánh mắt đáp lại anh ta, ý bảo anh ta đừng sợ, có tôi ở đây!

Ngay sau đó tôi mở ra thượng đan điền, nhanh chóng đem yêu khí tinh thuần thả ra ngoài.

Đường Dũng thấy vậy liền tối sầm mặt, anh ta nhìn ra được tôi muốn làm gì liền điên cuồng lắc đầu với tôi.

Nhưng lúc này tôi đã giống như mũi tên ở trên cung, sau khi thả yêu khí ra tôi liền trực tiếp đem yêu khí biến thành từng mũi kim bắn về phía lưng Lâm Yến Nhi.

Cho dù thế nào tôi cũng không thể bỏ mặc một mình Đường Dũng, coi như tôi đánh không lại Lâm Yến Nhi thì cũng có thể trì hoãn một chút thời gian giúp Đường Dũng.

Quả nhiên, Lâm Yến Nhi vẫn tương đối kiêng kỵ yêu khí, sau khi cảm nhận được kim yêu khí bay tới từ sau lưng cô ta liền buông Đường Dũng, tránh sang một bên.

Thừa lúc cô ta còn đang phải né tránh, tôi cùng Đường Dũng ăn ý nhìn nhau một cái, thật nhanh chóng chạy đi. Chỉ cần tôi có thể cùng Đường Dũng lần nữa đứng chung một chỗ thì anh ta có thể tiếp tục mang tôi chạy thoát thân, tôi cũng có thể dùng yêu khí để che chở cho anh ta.
 
Chương 309-2


A…!”

Ngay khi tôi đang dùng hết sức bình sinh chạy về phía Đường Dũng thì Lâm Yến Nhi đột nhiên gào lên, dường như cô ta tránh né không kịp đã bị kim yêu khí đâm tới khiến cả người run rẩy đau đớn.

Tôi không khỏi ngừng một lát, trong lòng vui mừng. Vừa rồi tình thế cấp bách tôi ném ra kim yêu khí căn bản cũng không nghĩ đến có thể đâm vào người Lâm Yến Nhi, cũng chỉ muốn hù dọa cô ta một chút, không nghĩ tới thật đúng là có thể gây tổn thương cho cô ta.

“Còn đứng ngây ở đó làm gì, nếu hôm nay cô ta chạy ta sẽ lấy hai người kia chôn theo ta!” Lâm Yến Nhi ngửa đầu gào tô một tiếng, tức giận nói.

Tôi liền căng thẳng trong lòng, cô ta có đồng bọn?

Ý niệm này vừa hiện ra tôi đã cảm giác được một cổ uy áp lạnh như băng quen thuộc đè xuống chúng tôi.

Là anh ấy!

Cơ thể tôi run lên, cảm giác này tôi không thể quen thuộc hơn nữa, tuyệt sẽ không nhận sai!

Đồng bọn của Lâm Yến Nhi lại là anh ấy!

Cuối cùng vẫn là anh ấy...

Mặc dù đã biết anh ấy ở cùng Lâm Yến Nhi nhưng thật sự giờ phút này trái tim tôi vẫn không tránh được đau đớn.

Vậy mà anh ấy vẫn còn giả mù sa mưa chạy đi tìm tôi, ra vẻ tốt bụng khuyên tôi không nên tới.

Thật ra thì đối với anh ấy quan trọng nhất vẫn là Lâm Yến Nhi!

Nếu không vì sao anh ấy lại vì Lâm Yến Nhi mà hiện thân bắt tôi.

Tôi cũng dứt khoát không chạy, liền đứng tại chỗ chờ Tô Mộc hiện thân, nếu đã đi đến bước này tôi dứt khoát cùng Tô Mộc nói rõ ngay trước mặt, để cho tôi biết anh ấy rốt cuộc vì cái gì mà kết hôn với tôi.

Anh ấy cùng Lâm Yên Nhi là có quan hệ như thế nào.

Có những lúc khiến người thương đau không phải là thực tế quá mức tàn nhẫn mà là ngươi vẫn còn ôm ảo tưởng đáng xấu hổ với hiện thực đẫm máu ngay trước mắt.

Áp lực từ đỉnh đầu truyền xuống càng ngày càng mãnh liệt, một thân ảnh mơ hồ dần dần xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Nhìn thân hình chính là Tô Mộc, nhưng Tô Mộc ở trước mặt tôi chỉ hiện thành hình người, sau đó cũng không nhúc nhích, ngay cả mặt anh ấy chẳng qua cũng chỉ là một đoàn chất khí đen thùi lùi chứ không ngưng tụ thành gương mặt vốn khiến tôi tương tư.
 
Chương 309-3


Bóng người sau khi xuất hiện không hề cử động, cũng không nói chuyệ, như đầu gỗ đứng trước mặt tôi.

lyn bên cạnh liền nóng nảy, xông tới nói: “Ngớ ra làm gì, đừng quên mục đích chuyến này của chúng ta? nếu anh không xuống tay được vậy thì để tôi!"

Vừa nói cô ta đã lấy ra một con dao găm trực tiếp kề vào cổ tôi, trong dao găm chứa âm khí lạnh như băng trong nháy mắt xâm nhập toàn thân tôi khiến cả ngươi tôi lạnh cóng tê dại.

“Ha, con dao này nhìn rất quen."

Tôi lạnh cóngđến run rẩy cả người, run run nói.

Từ sau khi tu luyện yêu khí tôi đã rất lâu không thấy lạnh như vậy, nếu như tôi cảm nhận được âm khí quá nặng thì tùy lúc có thể dung yêu khí trong cơ thể để hóa giải âm khí

Nhưng lúc này tôi không hề muốn làm như vậy, bởi vì chỉ có cảm giác đau như cắt da cắt thịt từ cái lạnh thấu xương này mới có thể nhắc nhở tôi bây giờ đang đứng ở hoàn cảnh nào.

“Tô Mộc! Tội cho Dương Dương còn vì ngươi mà một mực không chịu tiếp nhận ta, ngươi lại đối xử với Dương Dương như vậy? Có chuyện gì các ngươi hãy hướng tới ta, đừng làm gãy dù chỉ một cọng tóc của Dương Dương, nếu không ông đây nhất định sẽ liều mạng với các người!Đường Dũng thở hổn hển hét lên.

Gọng anh ta gấp gáp, mặt đen lúc này cũng đã đỏ bừng rồi lại biến thành tím đen, nhưng bây giờ anh ta không thể làm gì được nữa.

Sau khi Tô Mộc xuất hiện, Đường Đũng đã bị dây trói bằng âm khí đen nhánh trói lạ, không thể cử động

“Thả cô ấy ra.” Tô Mộc thấp giọng nói.

Giọng anh ấy lạnh như băng, giống như một cô mấy không có bất kì cảm xúc gì.
 
Chương 309-4


“Người ta chưa nói không thả, chẳng qua thiên địa kích rất sắc bén, tay ngươi ta vừa mới run một cái thì cô ta đã bị thương, anh gấp cái gì…” Lâm Yến Nhi dịu dàng nói.

Vừa nói cô ta vừa ném cho Tô Mộc một ánh mắt quyến rũ, đem chủy thủ trong tay đặt vào tay Tô Mộc.

Tô Mộc thuận thế nhận lấy chủy thủ nhưng không hề cất chủy thu đi, vẫn duy trì tư thế đặt chủy thủ trên cổ tôi, nói: “Cùng ta đi, đi tới mộ phần hồ tiên.”

“Tại sao? Không phải hôm qua… Á…”

Tôi còn chưa nói hết thì chủy thủy trong tay Tô Mộc đột nhiên ấn vào thêm mấy phần.

Cổ tôi nhất thời chợt lạnh, máu tươi chảy ra càng nhiều.

Lâm Yến Nhi ở bên liền cười to thành tiếng, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn Tô Mộc, sau đó lại nhìn tôi, trong mắt ánh lên sự vui vẻ, dịu dàng nói: “Lộc Dương, lần này ngươi xong thật rồi. Cuối cùng lựa chọn của Tô Mộc là ta, anh ấy cũng chỉ có thể lựa chọn ta, ngươi cùng anh ấy không thể nào, vĩnh viễn không thể chung một chỗ.”

Vừa nói Lâm Yến Nhi không nhịn được lại cười vang, cười thở không ra hơi.

“Phải không, anh làm tất cả những chuyện này đều chỉ vì cô ấy, lần này xem ra là không có nỗi khổ gì. Nói đi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, cho dù chết tôi cũng hy vọng có thể chết minh bạch một ít.” Tôi lười phản ứng với Lâm Yến Nhi, ánh mắt trở lại trên người Tô Mộc, hỏi anh ấy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top