Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ

Dịch Full Chồng Yêu Là Quỷ
Chương 298-2


“Chà, sư phụ ăn mặc như vậy mà em còn có thể nhận ra, thật lợi hại.” Đường Dũng toét miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng là nơi duy nhất không bị bôi màu lên, vừa nói anh tay còn tạo tư thế khoe cơ bắp, nói: “Thế nào, có phải rất đẹp trai hay không?”

“Đẹp cái con khỉ!” Tôi không nhịn được muốn ói: “Nếu không phải nhận ra giọng của anh thì tôi cũng không nhận ra anh là ai. Rốt cuộc anh đang giở trò quỷ gì thế? Sao lại hóa trang thành như vậy? Còn có cái váy hoa này là thế nào, anh là đàn ông ăn mặc như vậy không cảm thấy mất mặt sao?”

“Suỵt, em nhỏ giọng một chút.” Đường Dũng nghe tôi nói sắc mặt liền căng thẳng, xông tới dùng đôi tay đủ màu sặc sỡ kia bịt kín miệng tôi lại.

Tôi liền lui về phía sau hai bước, nói: “Anh ra kia, đừng tới đây, đừng chạm vào tôi được không.”

Lúc này Đường Dũng mới nhận ra tay anh ta đang bẩn, nhìn tôi cười lúng túng, nói: “Được được, anh sẽ không động tay, sẽ dùng miệng nói. Em cho rằng anh thích giả dạng chim sao, đây là anh cũng bất đắc dĩ mới phải làm…”

Nguyên lai là tối ngày hôm qua sau khi Đường Dũng rời đi liền trực tiếp tới bệnh viện tìm Tôn Thiên Nhiên đòi nợ, lúc này mới phát hiện Tôn Thiên Nhiên đang hôn mê còn mẹ anh ta bỗng nhiên cũng điên rồi. Túc trực ở đây có không ít nhân vật cấp cao của tập đoàn Lục Địa nhưng không ai có thể làm chủ thay Tôn Thiên Nhiên được.

Cuối cùng vẫn là Trương Đán còn tỉnh táo, đem chuyện Đường Dũng liều chết thế nào để cứu Tôn Thiên Nhiên nói ra một lần. Hơn nữa Trương Đán này cùng Đường Dũng quả tính cách hợp nhau, hai người mặc dù mới là lần thứ hai gặp mặt nhưng Trương Đán đã giống như đi guốc trong bụng Đường Dũng vậy, giúp Đường Dũng không ngừng thổi phồng lên, đem toàn bộ quá trình cứu người thổi thành cảnh tượng nguy hiểm thập tử nhất sinh.

Cứ như vậy cao tầng trong công ty thật đúng rất coi trọng Đường Dũng, có điều bọn họ quả thật không làm chủ được liền ngay cả ban đêm cũng mời ông nội Tôn Thiên Nhiên tới.

Mặc dù Tôn Thiên Nhiên là con nhà giàu, gia đình có một tập đoàn lớn như vậy nhưng tập đoàn này là do ba Tôn Thiên Nhiên từ tay trắng gây dựng lên, ông nội anh ta chỉ là một nông dân chân chất, hơn nữa lại là nông dân miền đông bắc. Mọi người mời ông nội tới liền đem chuyện nói qua cho ông nội một chút, ông nội anh ta liền biết chuyện gì đó, hỏi Đường Dũng: “Cậu là cao nhân thế gia nào?”
 
Chương 298-3


Hỏi một câu đã vặn đúng tâm khảm Đường Dũng. Dẫu sao cái này quan hệ tới thu hoạch cuối cùng của chuyến này, không ai nguyện ý trả nhiều tiền cho một kẻ vô danh tiểu tốt cả, vì vậy Đường Dũng cao giọng tự đem mình giới thiệu là môn hạ của Long Phù Khôn, là nhà sư nổi tiếng nhất Thái Lan, là đệ tử duy nhất của đại sư Long Phù Khôn, tên là Long Phù Dũng!

Nói xong Đường Dũng liền duy trì dáng vẻ của cao nhân đắc đạo chờ ông lão nói ra một ít lời tâng bốc anh ta, bình thường khi gặp khách hàng đều sẽ như vậy. Nhưng ông lão này nghe xong hồi lâu cũng không có phải ứng gì, thật giống như đã ngủ, đợi nửa ngày ông lão mới nói một câu: “Long Phù là gì?”

Suýt chút nữa Đường Dũng ngã lăn quay, đối phương lại chưa từng nghe nói đến Long Phù Thái Lan?

Hiệu quả mong muốn không đạt được, Đường Dũng không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, muốn chỉ bảo cho ông lão này một chút về lịch sử Long phù Thái Lan. Nhưng trước khi Đường Dũng kịp mở miệng thì ông lão cũng đã khoát tay một cái, nói: “Cậu thôi đi, tôi không tin cái gì mà long phù hổ phù đó, người Đông Bắc chúng tôi sẽ tin vào Shaman giáo, ngoại trừ pháp sư Shaman thì những giáo phái khác đều không thể che chở người Đông Bắc bọn ta.”

Vừa nói ông lão vừa móc ra danh thiếp đưa cho Trương Đán bên cạnh, bảo anh ta gọi cho pháp sư Vương, chuyện này cuối cùng sẽ mời pháp sư Shaman tới làm.

*Shaman giáo: một nhóm các tôn giáo phù thủy ở Bắc Á được cho là có khả năng kiểm soát thời tiết, tiên chi, giấc mơ, chiêm tinh và du hành tới thiên đường hay địa ngục. Tôn giáo này không có giáo lý hay hệ thống niềm tin cụ thể mà chỉ tin vào các pháp sư (thầy) – những người được coi là có hiểu biết.

Thất con vịt mập đến miệng lại sắp bay mất, Đường Dũng lúc này mới quyết định làm chuyện nhẫn nhục, nói: “Shaman? Tôi chính là thầy Shaman! Không phải tôi vừa mới nói sao, tôi là Long Phù Dũng, thế gia trợ tiên cho rồng. Pháp sư Vương kia có lai lịch gì, có trợ tiên cho thứ gì lợi hại như rồng không?”

“Rồng?” Ông lão sửng sốt một chút. Cả đời ông lão sống ở vùng Đông Bắc, tiếp xúc với pháp sư Shaman cũng không quá mười người, phần lớn đều là trợ tiên cho rắn cho cao, chưa từng thấy trợ tiên cho rồng.

Xem ra so với pháp sư Shaman kia tuyệt đối sẽ lợi hại hơn?

Ông lão do dự một chút, không phải là ông bị Đường Dũng hù dọa mà bởi vì con dâu của ông vào nửa tháng trước đã bị yêu vật làm cho u mê cho nên đã tìm tới pháp sư Vương kia xử lý.
 
Chương 298-4


Ông ta nghiên cứu nửa tháng mới tìm ra một phương pháp để phá giải, chính là tìm chín mươi chín người thanh niên đem dương khí để cho yêu vật trên người mẹ Tôn Thiên Nhiên hút lấy, kết quả trong quá trình đó không biết xảy ra điều sơ suất gì, không chỉ yêu vật kia không thoát ra mà ngay cả cháu trai mình cũng bị hại. Bây giờ lại tìm pháp sư Vương kia để giải quyết chuyện này trong lòng Tôn lão cũng không tin tưởng lắm, lần này sẽ không lại trộm gà không thành còn mất nắm gạo, yêu sẽ không nhập luôn vào mình chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Tôn lão gia tử hỏi Đường Dũng: “Cậu thật sự là thầy Shaman? Cung phụng cho rồng? Nếu như cậu thật sự có thể chữa khỏi cho cháu cùng con dâu tôi vậy thì cậu muốn bao nhiêu tiền cứ nói, tôi tuyệt đối không trả giá, nhưng nếu cậu không thể…”

Sắc mặt ông lão tối sầm, đừng xem thường ông cả đời làm nông dân, những năm gần đây ít nhiều cũng được tiền nuôi ra một ít khí chất, hiện lên mặt thật vẫn hù dọa được người.

Nhưng đối mặt với ông lão chính là Đường Dũng, ở trước mặt Đường Dũng thì bản lãnh dọa người kia vẫn là quá non nớt, quả thật chỉ là múa đại đao trước mặt Quan Công. Lúc này Đường Dũng liền nói: “Không thành vấn đề, nếu như không cứu được hai mẹ con Tôn Thiên Nhiên thì tôi không lấy một đồng, nếu như tôi thành công loại trừ yêu trên người bọn họ vậy thì tôi cũng không muốn nhiều, cho một trăm triệu là được.” (thả nhẹ 350 tỉ vnđ.)

“Bao nhiêu?”

“Bao nhiêu?” Tôn lão nghe nói như vậy suýt chút nữa nhảy lên.

Ngay cả cao tầng của tập đoàn đứng xung quanh cũng không khỏi giật mình, tiểu tử này thật lớn giọng còn nói không muốn nhiều, một trăm triệu còn chưa đủ nhiều sao!

Tiền lời của toàn bộ tập đoàn một năm cũng chỉ được một tỷ!

“Sao vậy, Tôn lão gia, có vấn đề gì không?” Đường Dũng trơ tráo không cười, nói. Nếu bàn về đòi hỏi nhiều, Đường Dũng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, hơn nữa ai bảo ông lão này vừa rồi còn ở trước mặt anh ta khoác lác, rằng muốn bao nhiêu tiền cứ nói, tuyệt đối không trả giá, bây giờ còn thắc mắc cái gì?

“Được… Cháu ta bây giờ đang nguy hiểm một sớm một chiều, nếu như cậu thật sự có thể lần nữa làm nó khỏe mạnh, một trăm triệu thì một trăm triệu.” Ông lão suy nghĩ hồi lâu, đau lòng nói.

Bây giờ ông ta cũng không có lựa chọn nào khác, con trai làm việc vất vả quá độ đã chết sớm, bây giờ cả nhà cũng chỉ còn Tôn Thiên Nhiên để nối dõi, Tôn Thiên Nhiên không thể xảy ra chuyện gì được!
 
Chương 298-5


Đường Dũng cũng không ngờ anh ta đòi hỏi nhiều vậy mà ông lão này lại có thể động ý, đầu cũng ong đi, lặp đi lặp lại cùng ông lão xác nhận giá cả. Sau khi lấy được lời khẳng định Đường Dũng liền bắt đầu lên internet tìm hiểu về Shaman giáo, còn mất cả đêm chuẩn bị trang phục cùng đạo cụ của pháp sư Shaman, bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu người trợ giúp.

Vì vậy mới có màn Diệu Diệu sáng sớm đã tới nhà tìm tôi giúp, còn cố ý bảo tôi mặc chiếc áo dài xấu như vậy, chính là vì để cho tôi đóng vai học trò của pháp sư.

Tôi cũng không biết phải nói gì, mắng Đường Dũng không nguyên  tắc, vốn là Long Phù Thái Lan lại vì tiền khuất phục, còn giả bộ là pháp sư Shaman, làm sao một chút tín ngưỡng cũng không có!

Đường Dũng liền ngắt lời tôi, nói: “Tín ngưỡng? Một trăm triệu chính là tín ngưỡng của anh. Ban đầu anh đi theo học tập thuật pháp Long Phù không phải là vì kiếm tiền nuôi mình hay sao, bây giờ có người chịu chi ra một trăm triệu, đây còn không phải là ông ta muốn nói tới giáo phái nào thì anh chính là theo giáo phái đó, chỉ cần làm xong việc cho ông ta là được rồi?”

“Nhưng anh đâu phải thầy Shaman, sẽ làm thế nào?” Tôi hỏi.

“Được rồi, thần chú Shaman anh đã nhớ, em chỉ cần nhìn video này một chút, học vài động tác trong đó phối hợp một chút là được. Chúng ta chỉ cần diễn cho giống, còn chuyện đuổi yêu anh sẽ thừa dịp Tôn lão gia không chú ý sẽ đập cho yêu kia một gậy, cũng không tin nó không ra.” Đường Dũng cười gian, nói.

Vừa nói anh ta còn đem điện thoại đưa tới, mở ra một cái video, trên đó chính là một người mặc bộ đồ của pháp sư Shaman đang nhảy.

Động tác thế kia sao tôi sao chép được, trong lòng tôi có ý kháng cự nhưng bây giờ Đường Dũng đã nhận việc, hơn nữa anh ta là sự tôi, tôi cũng không thể bỏ mặc anh ta.

Không thể làm gì khác hơn tôi bất đắc dĩ gật đầu một cái, đồng ý phối hợp diễn với Đường Dũng.

Chỉ là một trăm triệu kia tôi sẽ lấy một nửa.

Mặt Dường Dũng đầy nhức ngối nhìn tôi, nói tôi không có lương tâm, lại đòi hỏi sư phụ của mình.

Tôi liền cười, nói: “Đều là sư phụ dạy giỏi, tôi đây là học từ sư phụ.”

“Được rồi được rồi, năm mươi triệu cũng không là gì, cứ quyết định như vậy, em nghiêm túc học đi, học xong chúng ta sẽ đi vào.” Đường Dũng nói.
 
Chương 299


Đường Dũng bảo tôi thời gian không nhiều, hơn nữa Tôn lão gia cùng những cao tầng của tập đoàn kia đều đang đợi trong phòng bệnh, tôi ở đây xem video cũng không tiện liền mượn cớ đi vệ sinh để vào xem video.

Động tác trong video nhìn qua cũng thật đơn giản nhưng nếu nghiêm túc học vẫn có rất nhiều chi tiết khó mà giống được, Tôn lão gia lại là người Đông Bắc, tiếp xúc qua không ít thầy pháp Shaman, lỡ như tôi nhảy không giống bị ông ta nhận ra thì không phải công sức từ hôm qua đến nay của Đường Dũng mất công toi.

Cũng may hôm qua tôi hấp thu được không ít yêu khí, qua một đêm mặc dù tôi vẫn gầy da bọc xương nhưng thể trạng đã tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ không còn đi mấy bước liền cả người kêu răng rắc.

Khi tôi còn đang chăm chú xem thì ngoài cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên truyền tới tiếng của Đường Dũng: “Dương Dương, sao rồi? Tôn lão gia bắt đầu thúc giục, em mau ra đi.”

“A? Tôi mới xem được một nửa, còn chưa xem xong hết một lần, hơn nữa động tác cũng không nhớ gì cả!” Tôi liền nóng nảy, tôi vừa mới vào nhà vệ sinh, cho dù đầu óc của thủ khoa đại học cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy nhớ nhiều động tác đến thế.

“Không còn dịp rồi, người bạn học kia của em cũng bắt đầu nổi điên, em mau chạy ra đây, có thể diễn được chừng nào cứ diễn đi!” Đường Dũng vội kêu lên.

Anh ta cũng gấp như vậy xem ra tình huống thật không còn khống chế nổi, tôi không thể làm gì khác hơn là cất điện thoại, cũng không quản được nhiều như vậy vội vã đi theo Đường Dũng trở về phòng bệnh.

Vừa mới tiến vào phòng bệnh tôi liền nghe thấy từ miệng Tôn Thiên Nhiên phát ra tiếng như tiếng thú kêu, cùng với giọng của mẹ anh ta nhưng âm thanh rõ ràng nhọn hơn một ít, hiển nhiên yêu bám lên người bọn họ không phải cùng một con!

Chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi, không phải chỉ có một con yêu liệu Đường Dũng có nắm chắc giải quyết được không?

Tôi không khỏi nhìn về phía Đường Dũng, nhưng lúc này mặt Đường Dũng lại rất bình tĩnh, dáng vẻ đã có dự tính trong lòng. Anh ta nháy mắt với tôi, tỏ ý bắt đầu, sau đó từ sau lừng bò ra một cái trống nhỏ bắt đầu gõ.
 
Chương 299-2


Phải nói, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà anh ta gõ trống đã giống hệt người trong video kia, ngay cả Tôn lão gia thấy màn này cũng không khỏi gật đầu liên tục, trong mắt dâng lên một tia tín nhiệm.

Anh ta gõ trống, tôi liền có chút lúng túng, bởi vì trong video kia thần hai (cũng chính là vai trò nhân vật của tôi bây giờ sẽ phụ trách nhảy, Đường Dũng là đại thần phụ trách hát cùng gõ trống) là sau khi đại thần hát mới bắt đầu làm động tác, nhưng bây giờ Đường Dũng không hát gì, chỉ không ngừng cầm trống nhỏ gõ thật giống như đang gõ nhạc đệm khiến tôi cực kỳ lúng túng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.

Tôi lại không dám đến gần Tôn Thiên Nhiên, quả thực không có cách nào, tôi di chuyển vòng quanh Tôn Thiên Nhiên giả bộ dáng vẻ rải đồ trừ tà, cũng để ngừa anh ta đột nhiên bật dậy tấn công.

Cũng không biết Tôn Thiên Nhiên vẫn còn một tia thần trí hay là do động tác kì lạ của tôi làm cho bối rối, hai mắt anh ta đục ngầu nhìn tôi, ánh mắt đưa theo sự chuyển động của tôi. Trong thoáng chốc tôi lại có một loại cảm giác Tôn Thiên Nhiên đang nằm trên giường bệnh thật đáng thương, thật giống như anh ta có một bụng oan khuất mà không có chỗ kể lể.

Gõ được khoảng mười phút Đường Dũng mới dừng chân, hài lòng hắng giọng một cái, dùng một giai điệu cổ quái ngân lên: “Đệ tử Đường Dũng ra tay, bây giờ đem gia tiên mời ai, một mời Ngọc Hoàng đại lão gia…”

Tôi đã sớm chờ không nhịn được, Đường Dũng vừa cất lời hát tôi lập tức tạo ra tư thế đầu tiên mới vừa học được.

Tư thế kia rất có bài bản, dường như y hệt động tác trong video vậy.

Tôn lão gia lúc này mắt đã sáng lên, mặt đầy khao khát nhìn chúng tôi.

“Hai mời Nam Hải Quan Thế Âm…”

Tôi liền nhướn mày, cảm giác có chỗ nào đó thật không thoải mái. Nhưng lúc này tôi cũng không dám lên tiếng, vẫn dựa theo các tư thế trong trí nhớ bày ra.

“Ba mời Thánh mẫu Maria…”

Phụt! Tôi rốt cuộc đã không nhin được, lời bài hát tuyệt đối có vấn đề, thế nào lại mời cả thánh thần phương Tây đặt lên đầu!
 
Chương 299-3


Sắc mặt Tôn lão gia ở bên cũng hơi biến đổi nhưng ông ta coi như cũng bình tĩnh, dẫu sao bây giờ khi xây cầu mời thần thánh phương Tây cũng không phải chuyện ghê gớm gì, không phải thần tiên cũng có ngoại giao sao.

Có điều lời tiếp theo của Đường Dũng khiến cho tất cả mọi người ở đó đều không kiềm được, hiển nhiên anh ta không nhớ bài hát trong video, thần tiên Trung Quốc cũng không biết nhiều nên dứt khoát tự chế ra lời: “Bốn mời Maria Ozawa… Năm mời Yui Hatano…”

Tôn lão gia nghe mặt đầy nhăn nhó, cao tầng của tập đoàn đứng bên cạnh mặt cũng đã tái xanh, trong đó Phó tổng giám đốc công ty là không kiềm chế được nhất, quả đấm đã nắm lại thật chặt giống như một giây tiếp theo là có thể xông lại đập chúng tôi vậy.

Tôi vừa tức vừa buồn cười trong lòng, mặc dù tôi không biết những cái tên kia từ miệng Đường Dũng là ai nhưng các tiếng tăm các nàng đều như sấm bên tai, đều là các thiên thần JAV, lúc này Đường Dũng đều mời hết đi ra trừ tà.

Mắt thấy sắc mặt  những người kia càng ngày càng không tốt, hơn nữa tôi cũng càng ngày càng lúng túng, anh ta bịa ra ai không tốt, hết lần này tới lần khác hát hai vị thần kia, động tác của tôi phối hợp mỗi một câu là một động tác, chỉ có hai người kia sao tôi nhớ được cụ thể động tác ứng với ai là gì?

Tôi âm thầm trợn mắt nhìn Đường Dũng, mặt anh ta cũng đầy khổ sở, hiển nhiên bây giờ anh ta cũng không biết làm thế nào.

Nhưng chuyện này phải tiếp tục cô gắng, nếu không một trăm triệu tới tay liền bị nước cuốn trôi.

Tôn lão gia mặc dù không biết Đường Dũng hát là ai nhưng cũng nghe ra không đúng, mặt đầy chất vấn tiến về chúng tôi hai bước, khoát tay về phía chúng tôi.

Nhưng Đường Dũng tiếp tục hát, làm bộ như không thấy ông ta.

Tôn lão gia nghe không vào, có chút tức giận, nói: “Các ngươi…”

Ông lão mới nói thì trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một cổ uy áp mãnh liệt, áp lực kia ép tới khiến toàn thân tất cả mọi người đều run lên, giống như thở không được vậy.

Duy chỉ có tôi cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, rất thoải mái, hơn nữa trong đầu còn có một cảm giác rất quen thuộc, là Giao tiên trở lại!
 
Chương 299-4


Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem tại sao đột nhiên Giao tiên phải quay lại mạnh mẽ như vậy thì Tôn lão gia cùng cao tầng của công ty ở bên cạnh liền quỳ sụp xuống, rối rít hướng về phía tôi dập đầu, còn cao giọng kêu: “Thần rồng! Thật sự là rồng! Cầu thần rồng phụ hộ! Mau cứu Thiên Nhiên cháu tôi đi!”

Thần rồng?

Tôi bị hành động của bọn họ khiến cho sợ hết hồn, lập tức ngừa đầu nhìn lên trên.

Vừa nhìn lên một cái suýt chút nữa mắt tôi cũng lòi ra ngoài, chỉ thấy trên đỉnh đầu tôi có một con rồng đen lóe sáng đang bay lượn giữa không trung, nó có hai móng vuốt to, râu và sừng trên đầu rồng đều đầy đủ, hình tượng giống hệt thần rồng trong văn hóa Trung Quốc cổ xưa vậy!

Không đúng, so với thần rồng trong tranh vẽ còn uy nghi ngang ngược hơn một ít, chỉ có điều bây giờ nó đang há miệng lộ ra hàm răng không to lắm, nhìn qua có chút ngu ngu? 

“Dương Dương đáng chết, ngươi nói ai ngu ngu? Ông đây vất vả lắm mới có đủ chín viên yêu hạch biến thành Giao long, sao ngươi còn chưa chúc mừng cho ta?” Giao tiên, a không đúng, bây giờ là Giao long, trong miệng nó phun ra một đoàn yêu khí màu xanh lá cây, cười hắc hắc nói.

- --
 
Chương 300


“Sao?” Đường Dũng theo bản năng đáp một tiếng, động tác cũng dừng lại.

Đường Dũng còn đang ngẩn người ra thì Giao tiên đã hướng về hồ yêu phun ra một đoàn yêu khí màu xanh lá cây.

Yêu khí kia dính vào trên người hồ yêu, sắc mặt hồ yêu liền biến đổi, sau đó tôi thấy nó từ từ chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, thật giống như không còn có trọng lực vậy, chớp mắt đã trôi dạt đến gần Giao tiên.

“Người vừa nói hồ ly trong mộ phần vạn yêu kia đều là liệt tổ liệt tông nhà ngươi? Lại còn đều bị người rút gân lột da, ngươi biết chuyện gì đã xảy ra sao?” Giao tiên hỏi.

Mộ phần vạn yêu ông ta nói chắc hẳn là nơi có những da hồ ly kia, da của hơn một trăm con hồ ly xếp thành hàng chung một chỗ, nhìn qua vừa nguy nga lại có cảm giác thảm thiết.

“Dĩ nhiên biết!” Hồ yêu nói. Lúc nó nhắc tới mộ phần vạn yêu âm điệu rõ ràng cao lên giống như đang rất kích động.

“Năm đó nhà con xảy ra chuyện con mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa dứt sữa. Nhưng con đặc biệt nhớ rất rõ, năm đó ông nội con sinh nhật đại thọ tám trăm tuổi, tất cả anh chị em con đều trở về gặp nhau, kết quả bị một người trong một đêm diệt toàn bộ!”

“Vậy tại sao ngươi trốn được ra ngoài? Năm đó cả gia tộc bị diệt môn, hung thủ không thể nào chỉ tha có một mình ngươi để tương lai báo thù, năm đó là ai cứu ngươi?” Giao tiên hỏi.

Bị Giao tiên hỏi hồ yêu liền ngẩn ra, nhìn Giao tiên kinh ngạc, một lát sau mới nói: “Ngài làm sao biết có người cứu con?! Năm đó quả thật có một người cứu con nhưng con không biết người ấy là ai, chỉ nhớ mang máng ông ấy rất mạnh, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng, chuyện cụ thể con cũng không nhớ rõ…”

“Khoan đã, ngươi nói người cứu ngươi cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng?” Tôi nhất thời cả kinh, hỏi hồ yêu.

Hồ yêu gật đầu một cái.

Tôi chỉ cảm thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong đầu tôi, người nọ vóc dang cao lớn thanh thoát, nhưng lại không thể nhớ rõ cụ thể người đó trông như nào, cũng không nhớ nổi đó tột cùng là ai.
 
Chương 300-2


Đường Dũng đây là đề cập đến chuyện người khác không muốn, cũng khó trách Giao tiên sẽ sửng cồ lại với anh ta.

Đường Dũng ngược lại không để ý, mặt đầy không hiểu nhìn Giao tiên, chờ Giao tiên trả lời, giống như anh ta không ý thức được mình không lịch sự vậy.

“Giao muốn hóa thân thành rồng thật sự không chỉ cần có đầy đủ yêu lực mà có giai đoạn quan trọng hơn chính là độ kiếp. Ông đây bây giờ còn chưa độ kiếp, mặc dù yêu lực đủ rồi, thân hình cũng hóa thành rồng nhưng thực chất vẫn chưa được tính là thành rồng thật sự, chỉ có thể coi như là Giao long. Có điều dù là Giao long thì đập chết ngươi cũng đơn giản như đập chết con ruồi vậy.” Giao tiên nói có chút bực tức.

Lúc này rốt cuộc Đường Dũng cũng cảm nhận được Giao tiên đang thấy khó chịu liền cười nịnh hót, nói: “À à, Giao long cũng là rồng a, độ kiếp không phải chỉ là cần chút thời gian sao, sau này chờ ông thành thần rồng nhất định phải bảo bọc tôi. Tôi sau này cũng không tiếp tục nói tôi là Long Phù nữ, liền nói là thầy Shaman có đệ tử là người trợ tiên cho rồng, nếu như có ai dám nghi ngờ lời của tôi thì sau này ông hãy lập tức hiện thân như bây giờ, tiểu đệ đây sẽ trả lệ phí xuất hiện.”

Cơn tức giận của Giao tiên mới giảm đi, nhẹ nhàng nói: “Sao lại cần sau này, liền bắt đầu ngay từ hôm nay đi. Nghe nói ngươi cùng Dương Dương mỗi người chia năm mươi triệu? Ông đây đã thành rồng không thể thấp hơn hai người được, ông đây cũng phải được năm mươi triệu, không cho phép trả giá.”

“A?” Đường Dũng ngẩn người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giao tiên, xác nhận ông ta không phải nói đùa nháy mắt lộ ra vẻ ấm ức, nói: “Tổng cộng họ cũng chỉ trả một trăm triệu, ngài đã lấy năm mươi triệu, tôi cùng Dương Dương vất vả nãy giờ mỗi người cũng chỉ được có hai mươi lăm triệu…”

Không đợi Đường Dũng nói xong Giao tiên đã lắc lắc cái đầu rồng to lớn kia, nói: “Ngươi không đúng rồi, phần cho Dương Dương của ta một đồng cũng không thể chia, của ta cũng không thể thấp hơn năm mươi triệu, còn dư lại chính là phần của ngươi.”

Hự!

Tôi nghe có tiếng hộc máu của Đường Dũng, anh ta bây giờ không dám trêu chọc Giao tiên, chỉ có thể đau khổ nhìn Giao tiên, không nói đau chính là đau nhất, cho dù anh ta lúc này không nói gì nhưng tôi biết trong lòng anh ta đều đã tan nát.
 
Chương 300-3


Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đường Dũng bị người khác khi dễ thành như vậy, rốt cuộc nhịn không được bật cười to.

Đường Dũng nghe tiếng cười của tôi liền ai oán xoay đầu lại, hướng về phía tôi nháy mắt, tỏ ý tôi năn nỉ với Giao tiên một chút.

Tôi nhìn Giao tiên một cái, lại nhìn Đường Dũng một cái, nghiêm mặt nói: “Chuyện này, Giao tiên là tiên tôi phải cung phụng, mặc dù tôi có lòng muốn giúp anh nhưng tôi cũng không thể làm trái ý ông ấy, huống chi bây giờ ông ấy đã thành rồng, cùng trước kia không còn giống nhau.”

Vừa nói tôi vừa cố nín cười, giả bộ thông cảm cho tâm trạng của Đường Dũng: “Lần này coi như anh mua một bài học, lần sau ai tới thuê phải đòi nhiều hơn để có phần chia cho Giao tiên, một trăm triệu lần này tôi với Giao tiên chia đều.”

“Các người…” Đường Dũng nhìn tôi đầy bi thương, thật giống như không ngờ tôi sẽ lại như vậy.

Anh ta nhìn một hồi lâu mới tiếp nhận được thực tế khốn khổ này, đầy phẫn hận đi tới bên cạnh Tôn Thiên Nhiên, đem sự bực tức vừa rồi đổ lên hồ yêu trên người hai mẹ con Tôn Thiên Nhiên.

Cũng không thấy anh ta làm gì tốn sức, chẳng qua chỉ rút ra cái chày cán bột đặc biệt kia quất một gậy vào người Tôn Thiên Nhiên.

Hồ yêu ăn một gậy liền kêu gào thảm thiết, từ trên người Tôn Thiên Nhiên lăn xuống.

Lúc này tôi mới thấy rõ hình dáng của hồ yêu kia, đó là hồ ly mới trưởng thành, yêu khí trên người là màu xanh nhạt, xem ra tu vi không cao.

Hồ yêu kia bị đánh xuống nhưng Đường Dũng vẫn không buông ta, xách chày cán bột đuổi theo hồ yêu chạy khắp phòng, dáng vẻ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt. Hồ yêu kia sợ hãi tới méo mặt, muốn tìm đồng bọn của Đường Dũng cầu xin tha thứ.

Đồng bọn của anh ta dĩ nhiên là tôi, nhưng trên đỉnh đầu tôi có một con rồng yêu khí ngút trời lẩn quẩn như vậy khiến nó ngay cả xích lại gần tôi cũng không dám. Cuối cùng bị đuổi quả thật cũng không còn đường chạy, nó liền quỳ xuống hướng Đường Dũng vái lạy, giọng the thé nói: “Cầu xin đại nhân để tiểu yêu một con đường sống, tiểu yêu thề sau này sẽ không dám đi đường tắt để tu luyện nữa, nếu như còn dám hại người sẽ bị người rút gân lột da như trong mộ phần vạn yêu của liệt tổ liệt tông, chết không được tử tế!”

Vừa nói nó còn sợ lời này không lay chuyển được Đường Dũng, con mắt đảo nhanh một cái, tiếp tục nói: “Hơn nữa tiểu yêu có biện pháp có thể đền bù tổn thất cho đại nhân. Không phải một trăm triệu vừa rồi đại nhân không được chia sao, số tiền này là đến từ ông lão kia, đại nhẫn có thể tìm cháu trai ông ta đòi một lần tiền nữa là được.”

Vừa nói hồ ly còn giơ hai chân chụm vào nhau liên tục vái lạy.

Đường Dũng nghe được cái này sắc mặt buông lỏng một chút, oán niệm trên mặt nháy mắt tan biến, miệng cong lên cười, nhìn hồ yêu nói: “Không nhận ra ngươi cũng thật to gan, ngươi định tạo nghiệt cho ông đây sao? Tiểu hồ yêu vọng tưởng muốn mua chuộc ông đây, hủy tu hành của ông đây, đáng chết!”

Vừa nói Đường Dũng đã giơ cây gậy lên.

Sắc mặt hồ yêu đại biến, nhất thời quỳ xuống liên tục dập đầu.

Nhưng Đường Dũng không chút xao động, mắt nhìn người hồ yêu chuẩn bị đập cây gậy xuống. Bỗng nhiên Giao tiên vội vã kêu lên: “Dừng tay.”
 
Chương 301


“Sao?” Đường Dũng theo bản năng đáp một tiếng, động tác cũng dừng lại.

Đường Dũng còn đang ngẩn người ra thì Giao tiên đã hướng về hồ yêu phun ra một đoàn yêu khí màu xanh lá cây.

Yêu khí kia dính vào trên người hồ yêu, sắc mặt hồ yêu liền biến đổi, sau đó tôi thấy nó từ từ chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, thật giống như không còn có trọng lực vậy, chớp mắt đã trôi dạt đến gần Giao tiên.

“Người vừa nói hồ ly trong mộ phần vạn yêu kia đều là liệt tổ liệt tông nhà ngươi? Lại còn đều bị người rút gân lột da, ngươi biết chuyện gì đã xảy ra sao?” Giao tiên hỏi.

Mộ phần vạn yêu ông ta nói chắc hẳn là nơi có những da hồ ly kia, da của hơn một trăm con hồ ly xếp thành hàng chung một chỗ, nhìn qua vừa nguy nga lại có cảm giác thảm thiết.

“Dĩ nhiên biết!” Hồ yêu nói. Lúc nó nhắc tới mộ phần vạn yêu âm điệu rõ ràng cao lên giống như đang rất kích động.

“Năm đó nhà con xảy ra chuyện con mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa dứt sữa. Nhưng con đặc biệt nhớ rất rõ, năm đó ông nội con sinh nhật đại thọ tám trăm tuổi, tất cả anh chị em con đều trở về gặp nhau, kết quả bị một người trong một đêm diệt toàn bộ!”

“Vậy tại sao ngươi trốn được ra ngoài? Năm đó cả gia tộc bị diệt môn, hung thủ không thể nào chỉ tha có một mình ngươi để tương lai báo thù, năm đó là ai cứu ngươi?” Giao tiên hỏi.

Bị Giao tiên hỏi hồ yêu liền ngẩn ra, nhìn Giao tiên kinh ngạc, một lát sau mới nói: “Ngài làm sao biết có người cứu con?! Năm đó quả thật có một người cứu con nhưng con không biết người ấy là ai, chỉ nhớ mang máng ông ấy rất mạnh, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng, chuyện cụ thể con cũng không nhớ rõ…”

“Khoan đã, ngươi nói người cứu ngươi cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng?” Tôi nhất thời cả kinh, hỏi hồ yêu.

Hồ yêu gật đầu một cái.

Tôi chỉ cảm thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong đầu tôi, người nọ vóc dang cao lớn thanh thoát, nhưng lại không thể nhớ rõ cụ thể người đó trông như nào, cũng không nhớ nổi đó tột cùng là ai.

Cuối cùng vẫn là Giao tiên nhắc nhở tôi, nói: “Người mà nó nói xem ra rất giống cụ tổ Tô Mộc, từ xưa tới nay người cầm một cây quạt bằng đồng cũng không có nhiều, cứu tiểu yêu này tám phần mười chính là lão tổ tông họ Tô kia.”

“Cụ tổ đó không phải họ Tô.” Tôi cải chính lại.

Nghe tôi sửa lại Giao tiên liền hơi ngạc nhiên, hỏi tôi: “Không phải họ Tô? Vậy sao Tô Mộc lại gọi ông ta là cụ tổ? Hơn nữa lúc Tô Mộc giới thiệu ta cũng nghe, rõ ràng nói ông ta chính là người tạo ra Tô gia, ông ta không họ Tô thì họ gì?”

“Tôi cũng không biết, anh ấy lúc đó chưa nói, bây giờ tôi đối với chuyện của Tô gia cũng không có bất kỳ hứng thú gì.” Tôi nói, giọng trầm thấp.
 
Chương 301-2


Vốn hôm nay sẽ có năm mươi triệu trong tay, là một chuyện thật tốt, nhưng Giao tiên lại hết lần này đến lần khác nhắc tới Tô Mộc.

Sau khi trở về từ Thái Lan thì cái tên Tô Mộc đã như một cái gai trong lòng tôi, chỉ cần nhắc tới sẽ khiến tim tôi đau vô cùng.

Giao tiên có thể cảm nhận được nội tâm của tôi liền xua tay, coi như bỏ qua đề tài này.

Đến khi tâm tình tôi khôi phục một ít Giao tiên mới tiếp tục nói: “Dương Dương, ngày hôm qua ta hút yêu khí trong mộ phần vạn yêu có cảm giác rất kỳ quái, những tấm da cáo kia nhìn qua bày rất xộc xệch nhưng thực tế lại ngầm theo một quy luật giống như bày trận pháp nào đó. Hơn nữa trận pháp kia nhìn quen mắt dị thường, bây giờ ta rốt cuộc đã hiểu, đây căn bản bị giệt môn giống nhà người nào đó, hơn nữa thời gian hai nhà bọn họ xảy ra chuyện rất gần nhau, quá trình cũng mười phần tương tự, rất có thể đều do một người ra tay.”

Nhà người nào đó trong miệng Giao tiên đương nhiên ám chỉ Tô gia, chẳng qua ông ta biết lúc này tôi không thích nghe thấy hai từ Tô gia cho nên cố ý dùng nhà người nào đó để thay thế.

Tôi âm thầm buồn rầu trong lòng nhưng Giao tiên đã đem chuyện phân tích tới đây tôi cũng không để tâm chuyện kia nữa, liền hỏi Giao tiên điều này cùng tôi có quan hệ thế nào, cho dù hại chết gia tộc hồ yêu kia cũng là Lâm Yến Nhi thì chúng tôi có thể làm sao?

Có người chịu đánh cược mạng sống bảo vệ cô ta, cho dù cô ta bị thương rất nặng cũng không tiếc hao tổn âm khí của mình để cứu cô ta, chúng tôi cần gì phải uổng công vô ích. Bây giờ tôi cần làm chính là theo chân sư phụ cố gắng kiếm tiền để cho cha mẹ tôi có được cuộc sống tốt, nhân tiện tu luyện bản thân, lỡ như ngày nào đó tôi lại gặp được chân mệnh thiên tử của mình thì sao?

“Cái gì mà ‘lỡ như’, bây giờ em đã gặp anh rồi, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.” Đường Dũng nãy giờ vẫn im lặng ở bên, nghe tôi nói đề tài này rốt cuộc không nhịn được liền chen miệng vào.

“Phì, anh háo sắc như vậy tôi mới không cần, lỡ như ngày nào đó anh cắm sừng cho tôi tôi cũng không biết.” Tôi liếc nhìn Đường Dũng một cái.

Đường Dũng liền làm ra bộ mặt mếu máo, ấm ức nói: “Dương Dương, anh thật sự bị oan, từ sau khi biết em em có thấy anh còn đi ra ngoài hẹn hò không? Em có thấy anh còn đi quán bar tìm gái không? Anh tự nguyện vì em mà giữ mình, thủ thân như ngọc, sao em luôn hiểu lầm anh như vậy?”

“Bởi vì tôi vẫn luôn tin câu nói ‘chó không đổi được ăn c*t’, hơn nữa ấn tượng ban đầu rất quan trọng, lúc mới quen tôi đã thấy anh như vậy muốn tôi thay đổi cái nhìn về anh quả thật rất khó.” Tôi cười mắng.
 
Chương 301-3


Nghe tôi ví von khiến Đường Dũng hơi bực, trong miệng thì thầm giải thích gì đó, có điều giọng anh khá nhỏ khiến tôi không nghe rõ gì.

Tôi không tranh cãi với anh ta nữa, hoàn thành công việc trước mới được.

Tôi bảo Đường Dũng màu bắt cáo yêu lại để ông cụ nhà họ Tôn nhìn để lấy tiền về nhà, việc này coi như xong.

Ai ngờ Đường Dũng nghe tôi nói xong ngại ngùng lặng lẽ nhìn thuồng luồng tiên, nói với tôi: “Việc này do Thuồng luồng tiên nhúng tay nên hơi khó, không thấy ông ta còn giữ cáo tinh trong không trung sao, hiển nhiên có giao tình gì thì ông ta mới hỏi chuyện nhà người ta, nhất định là ông ta muốn che chở cho nó.”

Tôi hiểu Thuồng Luồng Tiên, không nói đến ông ta và cáo tinh có giao tình gì hay không, nhưng hôm này lạI thấy khá khác thường.

Tôi sợ ông ta làm khó Đường Dũng, liền cố ý hỏi Thuồng Luồng Tiên có ý gì, giờ tiền đã như nằm trong tay bọn tôi rồi, sao ông ta còn chưa thả cáo tinh ra nữa?

“Không phải không thả, ta không biết như thế nào, luôn cảm thấy không nỡ lòng, giống như có người đang nhắc nhở trọng mộ vạn yêu có âm mưu vậy, một âm mưu to lớn, mà âm mưu này có liên lụy đến cô.”

“Tôi?”

“Có liên quan gì đến tôi chứ, có phải ông suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Hay là ông hấp thu quá nhiều yêu khí mới hóa rồng, nên giờ thấy cảm kích những con cáo thành tinh kia, muốn giúp bọn chúng?” Tôi hỏi

“Không phải, cái cảm giác này rất mãnh liệt, giống như là cô và mộ vạn yêu này có một mối liên hệ vô cùng thân thiết, ta nhớ cô cũng hấp thu yêu khí trong mộ vạn yêu, yêu khí ở đây chưa đấy oán khí, kẻ nào có tu vi yếu sẽ không chịu nổi những cô giờ nhảy nhót tưng bừng nhu không có chuyện gì, cô không thấy kì lạ sao? Thuồng Luồng Tiên trầm giọng nói.

Dù trên mặt ông ta như bình tĩnh, nhưng tôi có thể nghe được sự lo nghĩ toát ra từ tiếng nói của ông ây, như không làm rõ ràng việc mộ vạn yêu này thì ông ta sẽ luôn cảm thấy bất an vậy.

Tôi hơi im lặng, rồi thở một ngụm dài hỏi Thuồng Luồng Tiên: “Vậy phải làm sao? Cưu con cáo tinh này? 300 tỷ như đổ sông đổ biển rồi?”
 
Chương 302


“Hồ yêu được cứu, tiền cũng phải lấy.” Giao tiên nói.

A, ông là rồng thì có thể giải quyết được mọi chuyện sao, ông thả hồ yêu thì người ta dựa vào cái gì đưa tiền cho tôi!

Tôi nhất thời liếc mắt, trong lòng vừa xuất hiện ý niệm này thì Giao tiên cũng đã cảm ứng được, ông ta hướng về hồ yêu thổi một hơi, hồ yêu liền mất đi lực giữ, ngã xuống đất.

Hồ yêu đau nhắn nho, có điều bây giờ nó hoàn toàn không còn tâm tư xoa mông, lăn một vòng rồi bò dậy từ dưới đất, mặt đầy nịnh hót tiến tới bên cạnh tôi cười nói: “Nư thần, ý của đại nhân long thần là để tôi xuất hiện ở trước mặt ông lão kia, để cho bọn họ biết tôi bị bắt sau đó sẽ để cho tôi giả chết, như vậy đối phương nhất định sẽ ngoan ngoãn trả tiền, cũng không ai dám kiểm tra thi thể của tôi.”

Vừa nói nó đã không nhịn được cười, mặt đầy bộ dáng gian trá, thật giống như bây giờ nó đã được tự do lần nữa vậy, nói với Giao tiên: “Đa tạ ân nhân cứu mạng của đại nhân long thần, một hồi tôi diễn xong trước mặt ông già sẽ đến ngay phòng bệnh của bà già kia gọi vợ tôi ra, bảo cho cô ấy cũng biết là ngài đại phát từ bi cứu chúng tôi. Sau này vợ chồng chúng tôi sẽ là tiểu đệ của ngài, phàm lúc nào ngài cần dùng tới chúng tôi xin cứ việc phân phó.”

Vừa nói nó còn cúi đầu lạy Giao tiên một cái.

Hồ yêu kia đừng xem thường, đạo hạnh của nó không cao nhưng đầu óc lại rất giảo hoạt, chớp mắt đã ôm lấy bắp đùi Giao tiên.

Giao tiên nghe hồ yêu gọi là đại nhân long thần liền rất hài lòng, gật đầu cười, sau đó vung móng vuốt lên, những người kia trong nháy mắt khôi phục ý thức, hướng về phía Giao tiên tiếp tục vái lạy.

Đường Dũng liền tỏ ra kiêu căng, mới vừa rồi đám người này bỏi vì chúng tôi hát không đúng mà nổi giận muốn ngăn cản chúng tôi, bây giờ thật sự thấy rồng trong truyền thuyết, thái độ liền mười phần cung kính, hơn nữa mắt nhìn chúng tôi cũng như nhìn thấy thần tiên.

Đường Dũng với hồ yêu kia liền nháy mắt ra hiệu để chuẩn bị diễn trò, sau đó lần nữa cầm lấy cái trống nhỏ, vừa gõ vừa hát: “Sáu mời Tam thái tử Na Tra… là hắn, là hắn, chính là hắn, bạn của chúng ta…”

“Bày mời Thất huynh đề hồ lô, hồ lô oa, hồ lô hoa, một cây ra bảy đóa hoa…”
 
Chương 302-2


Anh ta giống như cố ý khiến những người kia khó chịu, chuyên chọn những lời vô nghĩa để hát, nhưng lúc này bất kể anh ta hát cái gì cũng không còn ai dám thắc mắc nửa chữ.

Đường Dũng ngân nga thêm một chút mới dần dần nhỏ giọng, hướng về phía hồ yêu xông tới, bóp một cái trên cổ hồ yêu.

Hồ yêu đã sớm chuẩn bị kỹ càng, Đường Dũng bóp nó một cái nháy mắt nó liền hút hết yêu khí xung quanh trở về trong cơ thể, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt một con cáo lửa liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mọi người đồng loạt sửng sốt một chút, không nghĩ tới trong tay Đường Dũng tự nhiên xuất hiện một con cáo có lông màu đỏ lớn như vậy, thật giống như ảo thuật.

“Yêu quái!”

Hồi lâu sau, trong đám người cũng không biết ai bỗng nhiên kêu lên, tất cả mọi người giật mình, đồng loạt lui về phía sau, thậm chí còn có người muốn chạy trốn.

Duy chỉ có Tôn lao gia coi như còn bình tĩnh, ông ta lấy ra từ trong túi một chiếc kính lão đeo lên mắt, nhìn kỹ hồ yêu: “Hoảng cái gì, hồ yêu kia đã bị Đường đại tiên bóp chết rồi, các ngươi còn sợ cái gì!”

Bị Tôn lão gia mắng một tiếng, nhưng cao tầng tập đoàn Lục Địa mới hoàn hồn lại, quay đầu nhìn hô yêu đang bị bóp ở trong tay Đường Dũng.

Thấy hồ yêu thật sự không còn nhúc nhích, những người này mới rối rít thờ phảo nhẹ nhõm, trở lại bên cạnh Tôn lão gia.

Tôn lão gia thấy vậy không khỏi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi trong nháy mắt ông ta không phải không sợ, càng không phải ông ta có nhiều can đảm mà là ông ta đã lớn tuổi, đi đứng không thể so với những người trẻ này, vừa rồi ông ta cũng muốn chạy nhưng là chạy không nổi.

Bây giờ tình hình đã khống chế được, hơn nữa tất cả mọi người chính mắt nhìn thấy hồ yêu bị Đường Dũng bóp chết, bầu không khí trong phòng bệnh rốt cuộc sôi nổi. Phó tổng công ty hôm qua không để ý đến Đường Dũng lúc này liền chạy nhanh đến bên cạnh anh ta, muốn nhìn kỹ hồ yêu một chút nhưng không dám chạm vào, chỉ có thể thận trọng quan sát mấy lần, sau đó cười tâng bốc nói: “Đại tiên, không ngờ ngài trẻ tuổi mà tu vi lại thâm hậu như vậy, chỉ vài phút đã giải quyết hồ yêu. Hơn nữa thần chú của ngài cũng thật đặc biệt, không giống Vương pháp sư lúc trước cứ mời Thái thượng lão quân rồi Hồng môn lão tổ, vậy mà cái nào cũng không có tác dụng.”
 
Chương 302-3


“Theo tôi thấy, muốn giải quyết hồ yêu nhất định phải mời Tam thái tử Na Tra tới, ngài ấy từ nhỏ chính là chuyên đi giết hồ yêu, ngay cả cửu vĩ hồ Đát Kỷ cũng không dám trêu chọc ngài. Đại tiên thật anh minh thần vù, liếc mắt liền thấy được căn nguyên chân lý vấn đề.”

“Nếu ta nói có ích chính là Thất huynh đệ Hồ lô thì sao?” Đường Dũng liếc mắt, không mặn không nhạt nói, hiển nhiên anh ta vẫn còn ghi hận người này hôm qua không để ý đến anh ta.

Vừa dứt lời, anh ta đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.

Tôi bỗng nhiên có cảm giác không ổn, dựa vào sự hiểu biết của tôi về Đường Dũng, mỗi khi anh ta cười như vậy khẳng định không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, Đường Dũng cười xong nét mặt liền thay đổi, hướng về phía sau lưng giám đốc quát tô một tiếng:

“Hồ yêu kia, thân thể đã chết linh hồn không chịu đi đầu thai chuyển thể, còn quấn lấy thế nhân làm gì! Ngay trước mặt bổn tiên đây còn dám tiếp tục làm xằng bậy, ngươi có tin không nếu bổn tiên nhận được ủy thác sẽ đem ngươi xử tử tại chỗ, để ngươi biến mất hoàn toàn trong tam giới!”

Vừa nói Đường Dũng tỏ vẻ nôn nóng cùng tức giận nhưng vẫn trù trừ không tiến lên, mặt đầy vẻ đắn đó.

Vị giám đốc kia mới chính mắt thấy Tôn tổng bị hồ yêu trên người hành hạ không ra người không ra quỷ, bây giờ nghe hồn phách hồ yêu còn bám trên người mình mặt liền tái xanh, sợ hãi lập tức chạy đến bên cạnh Đường Dũng, hỏi: “Đại tiên, hồ yêu kia bây giờ bám trên người tôi sao?”

“Không phải hồ yêu, bây giờ nó đã chết nên gọi là quỷ yêu. Yêu vật sau khi chết sẽ biến thành quỷ yêu, mặc dù lực tàn phá không mạnh như khi nó còn là yêu quái nhưng nếu cứ ở trên người một thời gian thì uy lực cũng lớn như quỷ vậy, nếu như không tiến hành thanh trừ ngươi sẽ liên tục thấy ảo giác, những thứu ảo giác kia sẽ không hừng hù dọa ngươi, đến khi tinh thần ngươi không chịu nổi suy sụp rồi tự sát, chỉ có như vậy ngươi mới được giải thoát.” Đường Dũng tay bấm động tác, mặt đầy thánh thiện nói.
 
Chương 302-4


Giám đốc nghe vậy đều bị dọa són đái, mồ hô vã ra như tắm, nói với Đường Dũng: “Vậy đại yên hãy mau mau cứu tôi, giúp tôi khu trừ quỷ yêu, tôi còn chưa muốn chết!”

“Cái này…” Đường Dũng do dự một chút, mặt đầy khổ sở.

Nhìn anh ta tỏ vẻ nghiêm trang, tôi cùng Giao tiên đã sắp chết sặc vì cười thầm. Giao tiên vì không muốn gây sự chú ý, sau khi giải khống chế cho mọi người đã đến bên cạnh tôi, hai chúng tôi dựa vào nhau để đỡ rung người. Mà không chỉ có hai chúng tôi, ngay cả thân thể con hồ ly đỏ rực trên tay Đường Dũng kia cũng hơi lay động, hiển nhiên cũng rất khổ cực vì nhịn cười.

Đường Dũng liền trợn mắt nhìn chúng tôi một cái, hấy tay đem hồ ly ném về phía tôi, sau đó nói với vị giám đốc kia: “Thực không giấu giếm, đệ tử chúng ta ra tay cũng không phải có thể tùy tiện ra tay, tôi cùng tiên gia đã có một ước định, muốn ra tay cứu người thì nhất định phải được người bị hại ủy thác, không có ủy thác mà tùy tiện ra tay thì ta sẽ bị tiên gia trách cứ.”

“Ủy thác? Tôi bây giờ chính thức ủy thác ngài cứu tôi, van xin ngài, tôi không muốn trở thành người điên.” Giám đốc nói.

Ngày hôm qua ông ta liên tiếp thấy kinh sợ, buổi tối cũng không nghỉ ngơi tốt, bây giờ bị Đường Dũng hù dọa liền sợ mất hết hồn vía, ngay cả trên người ông ta không có cảm giác gì khác thường cũng không màng đến.

Đường Dũng rốt cuộc không tính nhẫn lại, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Ngươi chỉ ủy thác bằng miệng sao? Ủy thác là phải có vật cụ thể, nói ví dụ như ngân phiếu ngân hàng, hoặc tôi cho ông một tài khoản ngân hàng, tôi cũng không cần ông phải trả cả trăm triệu, đưa tôi mười tám triệu đủ tiền chi phí là được.”
 
Chương 303


“Sáu mươi tỷ…” Giọng vị giám đốc kia run lên, suýt chút nữa bị mấy con số này dọa đến sợ

Đừng nhìn anh ta là cán bộ cấp cao của tập đoàn, mặc dù thu nhập cũng không thấp nhưng so với cái giá Đường Dũng đưa ra thì anh ta vẫn là nghèo rớt mồng tơi, đừng nói là sáu mươi tỷ, đến sáu tỷ ông ta cũng phải tốn sức mới có thể lấy ra được.

“Sao vậy, nhiều quá?” Thấy mặt vị giám đốc lộ vẻ khó coi, Đường Dũng liền lườm một cái, nói: “Thật ra thì không tốn tiền cũng được, dù sao quỷ yêu kia cũng không giết chết anh ngay bây giờ, ít nhất anh còn có thể sống thêm hơn một tháng. Một tháng này anh muốn làm gì thì cứ làm, muốn ăn gì cứ ăn, muốn uống gì cứ uống, tuyệt đối đừng ngược đãi bản thân…”

“Không phải, đại sư, tôi không có ý đó.” Nhận ra Đường Dũng trở mặt không quen biết, vị giám đốc kia liền hoảng sợ. Hiện anh ta cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, đang có công việc mà người ngoài nhìn vào rất mơ ước, anh ta còn chưa muốn chết sớm như vậy!

“Tôi không phải ngại nhiều, ngài cần nhiều tiền như vậy cũng không phải vì chính ngài, ngài còn cung phụng cho một thần rồng như vậy hẳn tiêu tốn rất lớn, tôi cũng hiểu. Chỉ là tôi cũng chỉ là người đi làm thuê, thực lòng không thể bằng được như Tôn tổng của chúng tôi. Hay là thế này, tôi trước tiên đem gom góp hết khả năng ước chừng có thể góp ra hơn 10 tỷ, ngài cứ trừ yêu cho tôi trong khoảng tiền này, cũng không cần đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần cho nó đừng theo quấn tôi là được.”

“10 tỷ…” Đường Dũng trầm ngâm một chút, mặt đầy vẻ đắn đo, thu nhập trong thoáng chốc từ 60 tỷ xuống còn 10 tỷ, cũng khó trách Đường Dũng thấy đau lòng. Có điều có thịt ăn so với không có gì cũng tốt hơn, huống chi tiền này tự nhiên có được, cũng không có gì phải oán trách.

Đường Dũng do dự một chút, cuối cùng vỗ đùi tỏ vẻ không đếm xỉa gì đến, nói: “Được, 10 tỷ thì 10 tỷ, coi như ta đây làm từ thiện!” Nói xong anh ta liền giơ cái chày cán bột lên hướng về lưng vị giám đốc kia đập xuống.

Động tác kia quá nhanh, vị giám đốc kia còn chưa kịp phản ứng thì gậy đã đập lên lưng, giám đốc hét lên một tiếng thảm thiết, nhảy dựng lên. Sau khi trốn ra khỏi phạm vi công kích của Đường Dũng mới mặt mày đau khổ hỏi Đường Dũng đang làm gì, sao lại đánh người
 
Chương 303-2


“Tôi đây không phải là đánh anh, mà là đánh quỷ yêu bám ở trên người anh, chỉ có thể khiến nó cảm thấy đau nó mới chịu rời bỏ anh đi không quay trở lại.” Đường Dũng bịa chuyện nói.

Hiển nhiên anh ta vẫn ghi hận vị giám đốc này hôm qua đã giả bộ ngu không nói chuyện trả tiền, bây giờ không chỉ đòi tiền trên người hắn mà còn muốn đánh hắn một trận.

Tôi có chút không nỡ, dẫu sao hắn đã bị mất ba triệu, còn bị đánh nữa thì quá đáng thương.

Tôi liền gọi Đường Dũng một tiếng, nói tôi mới vừa nhìn thấy quỷ yêu đã từ trên người giám đốc rời đi.

Đường Dũng trợn mắt nhìn tôi, hiển nhiên còn đánh chưa đủ nhưng tôi ngay trước mặt vị giám đốc kia nói rằng quỷ yêu đã chạy khiến anh ta không còn cớ để đánh người nữa, không thể làm gì khác hơn là ừ một tiếng, theo lời tôi nói quỷ yêu kia biết điều đã chạy trốn, chuyện này cũng đã giải quyết xong.

Nói xong mặt Đường Dũng đầy tức giận nói vị giám đốc kia đưa tiền, còn nói chuyện này không thể chờ, phải đưa ngay trong ngày trừ yêu, nếu như tiền nhang đèn cũng khất thì đối với thân chủ sẽ không hề tốt, sẽ ảnh hưởng tới tài vận.

Bây giờ lời Đường Dũng chính là thánh chỉ, thấy hồ ly cũng đã chết, sẽ  không tiếp tục uy hiếp được đứa cháu nội bảo bối nữa, Tôn lão gia lúc này sảng khoái bảo giám đốc trở về công ty đem tập chi phiếu cầm tới, nhất định phải để cho mấy vị đại tiên hôm nay chở đầy mà về.

Nói xong ông lão còn khách khí mời chúng tôi đi ăn cơm, nói ông ta đã sớm cho sắp xếp tiệc rượu, không thể để chúng tôi nhảy múa hát hò nửa ngày ngay cả cơm cũng không ăn được một miếng.

Lời này quả hợp ý Đường Dũng, lúc này anh ta đã thu dọn đồ đạc xong, gọi tôi một tiếng bảo tôi chuẩn bị đi dự tiệc.

Tôi liền nhìn trên dưới anh ta một cái, hỏi anh ta cứ để bộ dạng này đi ăn cơm sao?

“Thế này thì sao? Không phải mặc rất nổi bật sao, sư phụ em có giá trị như vậy mặc quần áo gì mà chẳng được, rửa mặt qua một chút là được rồi.” Đường Dũng lơ đễnh nói.

Nói xong anh ta còn lộ ra nụ cười ngượng ngùng, tiến tới ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Huống chi bên trong anh không mặc quần áo, nếu cởi bộ đồ này ra thì chỉ còn một cái quần lót, nếu em không để ý chuyện sư phụ mình bị những phụ nữ khác nhìn thì anh thế nào cũng được, nếu em không thích anh sẽ cởi ra.”

“Cút đi, cái gì gọi là tôi không ngại anh bị phụ nữ khác nhìn, muốn nhìn thì nhìn liên quan gì tới tôi!” Tôi thẹn quá hóa giận, tức giận mắng.

“Dương Dương, không thể nào em lại không để ý, em như vậy nhật định là cố ý thử anh xem anh có mắc lừa hay không. Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để những người phụ nữ khác nhìn thân thể anh, thân thể anh chỉ cho em nhìn.” Đường Dũng không biết xấu hổ nói.

Nói xong anh ta thật giống như đoán được tôi muốn đánh người liền trực tiếp như gió cuốn chạy biến về phía trước, vừa chạy vừa ha ha cười to.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top