Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân

Dịch Full Cao Thủ Tu Chân
Chương 120


Nhà họ Hàn là thế gia số một ở tỉnh Xuyên, đương nhiên không thể nói mà không giữ lời, ông ấy dự định lát nữa sẽ bàn bạc với Hàn Uyển.

Trần Sư Hành đắm chìm trong vô số lời tán dương, vẻ mặt ông ta kiêu ngạo, nhất là khi nghĩ đến việc sau này có thể cưới Hàn Uyển làm vợ, có thể sớm nắng chiều mưa với một mỹ nhân ngây thơ xinh đẹp như vậy, cả người ông ta lại càng như được bay trên mây.

Ông ta bị mọi người vây quanh, quay đầu nhìn thẳng Diệp Thiên, tràn đầy vẻ khinh thường.

“Cậu kia, tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Hàn rồi.

Bây giờ, tôi muốn cậu chui qua háng tôi, sau đó cút thẳng khỏi nhà họ Hàn!”.

“Nếu cậu hối hận thì cũng đừng trách Trần Sư Hành tôi không quan tâm vai vế, không nương tay với cậu!”.


Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, hung ác vô cùng, ngay cả mấy người Hàn Uyển cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Hàn Phong im lặng đứng bên cạnh, ban nãy Diệp Thiên vừa mới tự mình đưa ra thoả thuận cá cược, điều kiện là cậu đặt, bây giờ Trần Sư Hành yêu cầu Diệp Thiên làm theo, ông ấy không thể nào xen vào được.

Diệp Thiên dựa lưng vào ghế, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

“Ông nói ông đã chữa khỏi bệnh rồi sao?”.

Cậu bật cười khúc khích, lắc đầu rồi chỉ vào Hàn Đạo Nho trên giường bệnh.

“Ông thực sự nghĩ như vậy à?”.

Trần Sư Hành nhìn theo hướng Diệp Thiên chỉ, ông ta quay người lại, lập tức trợn mắt.

Hàn Đạo Nho vốn đang sắc mặt hồng hào, khí lạnh trên cơ thể cũng biến mất, bây giờ đột nhiên sắc mặt xanh mét, khí lạnh trên bề mặt cơ thể lại ngưng tụ, dày gấp ba lần trước, gần như biến Hàn Đạo Nho thành một người băng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong nhà họ Hàn đều kinh hãi, sững sờ đứng ngây ra đó.

Còn Trần Sư Hành lúc nãy kiêu ngạo, vẻ mặt phấn khởi, lúc này mặt mũi trắng bệch, không thể tin được.

“Sao có thể chứ?”.


“Sao có thể chứ?”.

Mặt Trần Sư Hành biến sắc, ông ta cảm thấy vô cùng sốc, ông ta không hiểu vừa rồi bản thân rõ ràng đã thi triển Tam Thần Kỳ Cốt Châm, đẩy ra hết hàn khí ở trong cơ thể Hàn Đạo Nho ra ngoài, để Hàn Đạo Nho khôi phục lại nguyên khí, nhưng vì sao chỉ trong chốc lát hàn khí trong cơ thể của Hàn Đạo Nho lại bộc phát, hơn nữa còn mạnh hơn cả vừa rồi.

Nhìn thấy Hàn Đạo Nho sắp chết cóng vì lạnh, Trần Sư Hành vội vàng lấy hòm thuốc ra, muốn tiếp tục thi triển Tam Thần Kỳ Cốt Châm, nhưng Diệp Thiên lại xua tay ngăn ông ta lại.

“Dược sư Trần, tôi thấy ông nên dừng lại được rồi đấy, nếu ông còn tiếp tục dùng Tam Thần Kỳ Cốt Châm, sẽ chỉ khiến cái chết của ông cụ Hàn đến nhanh hơn, khiến kinh mạch trong cơ thể ông ấy đông cứng lại rồi chết”.

Trần Sư Hành bực mình quát lên: “Tôi không tin!”.

Nói xong ông ta liền vội vàng châm kim, nhưng Hàn Phong lại đi lên chặn trước mặt ông ta.

“Trần Sư Hành, anh muốn hại chết bố tôi sao?”.

Hàn Phong nhìn thấy bệnh tình bố mình càng lúc càng nặng thêm, gần như bị đông thành tảng băng, ông ấy sớm đã không còn lí trí, lớn tiếng quát dược sư Trần, còn gọi thẳng tên ông ta, trong đầu không còn cái cách gọi kính trọng là “dược sư Trần” nữa.

“Anh…”.

Trần Sư Hành tức giận nhưng lại tự cảm thấy xấu hổ, nên không dám làm gì.

“Trần Sư Hành, tôi nói rồi, ông không chữa khỏi được đâu!”.


“Tam Thần Kỳ Cốt Châm của ông quả thực là y thuật tuyệt thế có một không hai trên thế giới này, ông dùng châm cứu để kích thích kinh mạch của ông cụ Hàn, muốn đẩy hết hàn khí trong cơ thể ông ấy ra, điều này không sai!”.

“Nhưng tiếc là Tam Thần Kỳ Cốt Châm của ông vẫn chưa có tác dụng thật sự!”.

Diệp Thiên đứng lên, lắc ngón tay nói.

“Tam Thần Kỳ Cốt Châm được coi là loại châm kim thần kỳ, không chỉ vì thủ pháp châm kim, điều quan trọng hơn đó là khi châm kim, cần dùng đến một nguồn nội lực cực mạnh!”.

“Tam Thần Kỳ Cốt Châm của ông điều trị những bệnh hàn khí bình thường, hoặc bệnh như thấp khớp, chứ loại hàn độc ở mức độ này đã xâm nhập vào 70% cơ thể của ông cụ Hàn, lan đến các kinh mạch và sâu trong xương!”.

“Muốn đẩy ra ngoài một cách triệt để, thì công lực của ông còn thiếu quá nhiều!”.

Trần Sư Hành đứng như trời trồng, khi ông ta xuống núi, sư phụ từng nói với ông ta rằng, Tam Thần Kỳ Cốt Châm của ông ta mới chỉ luyện được 30%, nhưng lúc đó ông ta tự cho mình là cao thủ rồi nên không để ý nhiều, sau đó lại dùng Tam Thần Kỳ Cốt Châm chữa khỏi được nhiều chứng bệnh phức tạp, thế là càng thêm tự mãn tự đắc, chủ quan về những khuyết điểm của bản thân.

Và hôm nay lại bị Diệp Thiên vạch trần ra hết.

.


 
Chương 121


Từng câu từng chữ của Diệp Thiên khiến mọi người há mồm ngạc nhiên: “Công lực của ông không đủ, miễn cưỡng dùng Tam Thần Kỳ Cốt Châm để đẩy hàn khí ra khỏi người ông cụ Hàn, hàn khí bị thúc ép, bị uy hiếp sẽ khiến sự phản công sau đó càng mạnh thêm, bây giờ 90% kinh mạch xương tủy trong người ông cụ Hàn đã đông cứng, chỉ cần 15 phút nữa, nội tạng của ông ấy sẽ đông cứng toàn bộ, cho dù thần tiên tái thế thì cũng không cứu nổi nữa!”.

Biểu cảm của Trần Sư Hành cứng đờ, ông ta không ngờ, càng không dám tin ông ta lại phạm phải lỗi lầm như vậy trong nghề hành y, không những không cứu được bệnh nhân mà còn đẩy nhanh tốc độ tử vong của bệnh nhân.

Điều này khiến một người có lòng cao ngạo như ông ta phải chịu một cú sốc lớn, ông ta đột nhiên như người mất hồn, cảm giác như thể bị hút hết tinh khí.

Vài chục giây sau ông ta mới hoàn hồn, gần như điên cuồng hét về phía Diệp Thiên.

“Tôi không phục, Trần Sư Hành tôi không phục!”.


“Cậu nói công lực của tôi không đủ, tôi không cứu được ông ấy, lẽ nào cậu có thể cứu được sao?”.

Diệp Thiên mỉm cười, giọng nói chắc nịch.

“Năng lực của tôi là thứ mà ông có thể tưởng tượng được à?”.

Hàn Phong nghe thấy liền như sực tỉnh, vội vàng quay bước đến trước mặt Diệp Thiên chắp tay quyền.

“Cậu Diệp, vừa rồi cậu nói có cách để cứu bố tôi, mong cậu ra tay giúp đỡ cứu bố tôi một mạng, tất cả mọi người trong nhà họ Hàn đều cảm ơn cậu, cậu Diệp có bất kỳ yêu cầu gì chúng tôi tuyệt đối không từ chối!”.

Lúc này, Hàn Phong hoàn toàn sực tỉnh, người có thể cứu bố ông ấy thật sự không phải là người có thủ pháp châm kim thần kỳ có thể thi triển Tam Thần Kỳ Cốt Châm như Trần Sư Hành, mà chính là Diệp Thiên, người mà ông ấy vừa cho là vô dụng.

Diệp Thiên xua nhẹ tay, kéo Hàn Phong ra.

“Tôi cứ cứu người đã, còn điều kiện thì để sau hẵng nói!”.

Cậu vừa dứt lời, đột nhiên hai ngón tay khép lại, điểm vào ngực của Hàn Đạo Nho, phần ngực của Hàn Đạo Nho đột nhiên vọng ra hai âm thanh nhẹ.

“Điểm huyệt trên không?”.


Thấy cảnh tượng đó, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân đều thốt lên, Trần Sư Hành càng há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.

Biểu cảm của Diệp Thiên không thay đổi, hai ngón tay điểm xuống, Hàn Đạo Nho đột nhiên ho lên một tiếng, miệng mấp máy, hàn khí trong cơ thể đã vơi đi 30%.

“Phụp!”.

Diệp Thiên xòe bàn tay ra, sau đó đập một phát vào trong không trung.

Mọi người chỉ cảm thấy có một luồng khí ập đến khắp căn phòng, đem đến một làn khí ấm nóng, như thể ánh mặt trời mùa xuân, khiến mọi người cảm thấy khắp người vô cùng dễ chịu.

“Nội lực xuất ngoại? Lăng không kình?”.

Hai anh em nhà họ Hàn đã đứng hình từ nãy, đôi mắt của Trần Sư Hành hơi rưng rưng, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chưởng này của Diệp Thiên, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể chuyển đổi thành luồng khí mang tính hỏa thuần khiết, thâm nhập vào cơ thể Hàn Đạo Nho, đả thông toàn bộ mạch máu trong cơ thể, khiến hàn khí vốn ở trong người ông ấy 10 năm như thể gặp phải khắc tinh đáng sợ nhất, nên vội vàng thoái lui, tỏa ra từ miệng và mũi của Hàn Đạo Nho, và tan biến trong luồng gió nóng.

Cơ thể đông cứng đã dần mềm mại trở lại, sắc mặt hồng hào, khí sắc tốt lên rất nhiều, dưới bàn tay của Diệp Thiên, miệng ông ấy bất giác thổi phù ra một âm thanh thoải mái, mạch đập cũng trở nên ổn định hơn.


Bàn tay này của Diệp Thiên lập tức khiến tất cả mọi người có mặt ở đó không khỏi sửng sốt, ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt và biểu cảm không ai giống ai.

Nếu nói trước đây Trần Sư Hành thi triển Tam Thần Kỳ Cốt Châm khiến mọi người chấn động, thì bây giờ Diệp Thiên dùng tay không chữa bệnh, đến cơ thể của bệnh nhân cũng không cần chạm vào mà lại có thể chữa khỏi bệnh, đúng là quá thể kỳ diệu.

Cho dù vô cùng khó tin, nhưng cảnh tượng này đã thực sự xảy ra trước mặt mọi người.

Hàn Uyển khẽ mấp máy môi, cô ta nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang đứng sừng sững kia, trong lòng ngẩn ngơ, đôi mắt rưng rưng.

Cô ta từng gặp rất nhiều người tuổi trẻ tài cao, trong đó không ít người theo đuổi cô ta, nhưng một người đơn giản như Diệp Thiên lại có thể tỏa ra sức hút mãnh liệt kiểm soát được tất cả, thì cô ta chưa bao giờ thấy được ở người khác.

Và phương pháp của Diệp Thiên lại tuyệt diệu trên cả tuyệt diệu, khiến mọi người vừa tò mò lại vừa thán phục.

“Hàn Vân nhà họ Hàn xin bái kiến chí tôn võ thuật!”.

.


 
Chương 122


Hàn Vân đối xử với Diệp Thiên luôn bằng thái độ lạnh nhạt, thậm chí còn nói bóng nói gió Diệp Thiên, thế mà giờ đột nhiên quỳ xuống chắp tay quyền với Diệp Thiên, giọng nói tràn đầy vẻ kính phục và tôn sùng.

Vừa rồi Diệp Thiên ra tay chữa bệnh cho Hàn Đạo Nho, chỉ trong chốc lát thi triển điểm huyệt trên không, nội lực xuất ngoại, lăng không kình, đây là ba công pháp mà chỉ có chí tôn võ thuật mới có thể làm được, chỉ có nội lực đạt đến cảnh giới đó mới có thể thi triển được.

Giây phút này ông ta đã hoàn toàn hiểu được Diệp Thiên chính là một vị chí tôn võ thuật thực thụ.

“Ồ?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Chú không muốn dùng chu sa chưởng nửa vời kia ra đọ sức với tôi nữa à?”.

“Hàn Vân không dám, trước đây đã mạo phạm cậu, mong cậu bỏ qua cho!”.


Hàn Vân lắc đầu lia lịa, cúi đầu càng thấp hơn.

Một vị chí tôn võ thuật chỉ đánh đại một chưởng đã có thể đánh cho ông ta vỡ hết kinh mạch mà chết, đọ sức với Diệp Thiên, đó không phải là thượng võ, mà là tự tìm đến cái chết!
Diệp Thiên mỉm cười, không hề để bụng, cậu quay sang nhìn Trần Sư Hành đang đứng như trời trồng.

“Bây giờ ông phục chưa?”.

Ánh mắt Trần Sư Hành sững lại, miệng mấp máy không nói nên lời, trông như người mất hồn.

Từ khi ông ta thành công trong lĩnh vực y học rồi xuống núi, y thuật của ông ta làm kinh động khắp tỉnh Xuyên, nổi tiếng khắp tỉnh Xuyên, địa vị cũng cao lên nhanh chóng.

Mời ông ta chữa bệnh cứu người, chi phí cho một lần xuất hiện cũng phải hàng chục triệu tệ, cho dù nhà họ Hàn có địa vị cao nhất tỉnh Xuyên thì ông ta cũng chưa từng coi trọng, có muốn giúp đỡ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của ông ta, có thể nói là cậy có tài mà khinh người.

Ông ta luôn cho rằng y thuật của bản thân tinh thông, tuy không bằng sư phụ ông ta nhưng trong thời đại này không ai có thể sánh bằng ông ta được, nhưng hôm nay ông ta lại bị bàn tay của Diệp Thiên làm cho kinh động.

Diệp Thiên không chỉ giỏi về y thuật, không hề thua kém sư phụ ông ta, mà đến cả tu vi nội lực của cậu cũng đạt đến bậc cực mạnh.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên mang vẻ coi thường, Trần Sư Hành lúc đó sực tỉnh, lập tức chắp tay cúi người.


“Thì ra là bậc chí tôn trước mặt, Trần Sư Hành đã phục, tâm phục khẩu phục!”.

Đây là chí tôn võ thuật đó!
Trước đó ông ta không hề coi Diệp Thiên ra gì, cho dù Hàn Phong luôn kính trọng gọi Diệp Thiên là cậu Diệp một cách cung kính, thì ông ta cũng khịt mũi khinh bỉ, nhưng bây giờ, ông ta không còn chút coi thường nào nữa, trong lòng tràn đầy vẻ kinh hoàng và chấn động.

Nhìn tuổi tác của Diệp Thiên chỉ khoảng 17, 18 tuổi, mà tu vi đã đạt đến cảnh giới này rồi, một vị chí tôn võ thuật chưa đầy 20 tuổi, nếu được truyền ra ngoài thì đừng nói tỉnh Xuyên, mà e rằng sẽ gây chấn động khắp cả giới võ thuật của Hoa Hạ.

Vì ông ta có sư phụ nên cũng có chút hiểu biết về bậc chí tôn võ thuật, ông ta biết rất rõ một vị võ giả muốn trở thành chí tôn thì phải chịu qua những khó khăn vất vả đến mức nào.

Muốn trở thành một chí tôn võ thuật, bước lên đỉnh cao trong giới võ thuật thì không thể thiếu bất cứ điều gì trong bốn điều sau: thiên bẩm, nỗ lực, thời gian, cơ duyên.

Giới võ thuật Hoa Hạ trong 20 năm trở lại đây, kỳ tài đầu tiên trong giới võ thuật được công nhận chính là Diệp Vân Long của nhà họ Diệp ở thủ đô, ông ta cũng là kẻ mạnh nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ bây giờ, nhưng cho dù là Diệp Vân Long thì cũng phải ở độ tuổi 30 mới trở thành chí tôn võ thuật.

Và giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay càng ngày càng nhiều nhân tài xuất hiện, đã xuất hiện người trẻ tuổi có thiên bẩm vượt qua cả Diệp Vân Long như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, năm nay cũng chỉ 16,17 tuổi, tu vi đã đạt đến đỉnh cao tông tượng, chỉ cách chí tôn võ thuật đúng một bậc, nhưng cho dù bọn họ có thiên bẩm xuất chúng, muốn đạt đến vị trí chí tôn, ít nhất cũng phải sau độ tuổi 20.

Chí tôn võ thuật trẻ như Diệp Thiên đã vượt lên trên tất cả thiên tài, võ công siêu phàm, làm sao mà ông ta không kinh hoàng cho được?
“Nếu đã phục rồi thì đưa đồ cho tôi đi!”.


Diệp Thiên chỉ vào trước ngực Trần Sư Hành.

“Cái này…”.

Mặt Trần Sư Hành lập tức biến sắc, bàn tay nắm chặt chiếc mặt ngọc và không hề giao ra cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên thấy vậy, hai mắt nheo lại, khóe miệng nhếch thành hình vòng cung nguy hiểm: “Sao thế, lẽ nào ông quên vụ cược của chúng ta rồi sao?”.

Mặt Trần Sư Hành không ngừng biến sắc, sau đó đổi sang mặt cười: “Chí tôn Diệp, mặt ngọc này là thứ mà sư phụ đưa tận tay cho tôi khi tôi xuống núi, có thể nói rằng đây là tín vật giữa sư đồ chúng tôi, có ý nghĩa vô cùng lớn, mong cậu nương tay!”.

“Ngoài miếng mặt ngọc này, chỉ cần tôi có thì chí tôn Diệp có thể lấy đi bất cứ thứ gì, được không?”.

Ý của ông ta rõ ràng là không muốn giao mặt ngọc ra.

.


 
Chương 123


“Lúc trước chúng ta cá cược, tôi không ép ông, là tự ông đồng ý, bây giờ thắng thua đã rõ ràng, ông lại không muốn thực hiện lời hứa?”.

“Tôi không cần biết mặt ngọc này có phải là tín vật giữa ông và sư phụ của ông không, nhưng đã cược thì không thể thay đổi, lẽ nào ông coi lời nói của tôi là trò đùa sao?”.

Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, tất cả mọi người đều gần như nín thở, không dám nói lời nào.

Cảnh tượng Diệp Thiên dùng tay thi triển trong không trung vừa rồi hiện rõ mồn một trước mắt, Hàn Vân và Hàn Phong đều là võ giả nội gia, đương nhiên biết lời nói của chí tôn võ thuật đáng giá nghìn vàng, đã nói là làm.

Sắc mặt Trần Sư Hành đông cứng lại, lùi về sau vài bước, đối diện với một vị chí tôn võ thuật, bất kỳ ai đều sẽ có một áp lực cực lớn.


Nhưng biểu cảm của ông ta tuy nặng nề, trong lòng lại không hề sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng Diệp Thiên.

“Chí tôn Diệp, vụ cược thực sự tôi đã thua, nhưng mặt ngọc này là sư phụ tận tay đưa cho tôi, tôi không dám tự quyết định!”.

“Nếu cậu muốn lấy bằng được, và để sư phụ tôi biết, ông ấy chắc chắn sẽ không vui đâu, sẽ đích thân xuống núi tìm cậu hỏi chuyện!”.

Biểu cảm Diệp Thiên vẫn vô cùng bình thản, cậu lạnh lùng nói: “Cho dù sư phụ của ông là ai, hôm nay ông đều phải để lại chiếc mặt ngọc này!”.

Trần Sư Hành thấy vậy, cười lớn hai tiếng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ cao ngạo.

“Tuy cậu là một chí tôn võ thuật, nhưng trong các chí tôn võ thuật cũng phân mạnh yếu, nếu cậu đấu với sư phụ tôi, e rằng cậu vẫn còn kém xa đó!”.

“Sư phụ tôi sống trên núi Thất Tinh ở tỉnh Kiềm, người trong giới võ thuật đều gọi ông ấy là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’”.

Hàn Phong và Hàn Vân vốn đứng bên cạnh xem, đều cho rằng Diệp Thiên có thể chấn áp được Trần Sư Hành, nhưng nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’, hai người đó đều cùng lúc rùng mình, biểu cảm cứng đờ lại, như thể nghe thấy một chuyện vô cùng kinh khủng nào đó.

“Ngọc Hoàng Đại Đế?”.

Diệp Thiên nghe thấy, hơi cau màu, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên Trần Sư Hành mừng thầm trong lòng.


Sư phụ của ông ta có vị trí vô cùng cao trong giới võ thuật Hoa Hạ, 99% võ giả nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ đều cảm thấy sợ hãi, tuy Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, nhưng đứng trước sư phụ ông ta cũng vẫn thua một bậc.

Vốn tưởng Diệp Thiên đã hiểu và sợ, nhưng câu nói phía sau của Diệp Thiên lại khiến ông ta đứng hình.

“Chưa nghe bao giờ!”.

Hai mắt Diệp Thiên lạnh lùng, đã mất đi tính kiên nhẫn.

“Nói ít thôi, đưa mặt ngọc ra đây thì ông có thể cút đi rồi đó!”.

Vừa nói cậu vừa bước một bước về phía Trần Sư Hành.

“Cậu Diệp, không được đâu!”.

Thấy vậy, Hàn Phong hoảng hốt thốt lên, muốn ngăn Diệp Thiên lại, nhưng Diệp Thiên không cho vào đầu, và đã bước đến bước thứ hai.

“Hừ!”.

Trần Sư Hành không ngờ Diệp Thiên lại muốn ra tay cướp thật, ông ta hừ lên một tiếng, bàn tay hất mạnh, tung ra bốn viên bi thép màu đen, định là khi nổ tung, ông ta sẽ thoát khỏi căn phòng.


Tốc độ bộc phát lúc này của ông ta là của một vị võ giả nội gia cấp tông tượng, một bước hàng chục mét, mượn viên bi thép màu đen yểm hộ, và chạy được ra khỏi phòng.

Những viên bi thép màu đen này là ‘bom thép’ do ông ta tự chế tạo, bên trong có thuốc nổ, có thể nổ tung.

Cho dù là gặp chí tôn võ thuật thì ông ta cũng có thể tạm giữ chân được đối phương để bản thân chạy thoát.

Diệp Thiên đứng yên một chỗ, chỉ thấy bàn tay của cậu hơi nâng lên, năm ngón tay xòe ra, bốn viên bi thép đều bị cậu tóm được và kẹp chặt trong bốn kẽ tay.

Sau đó, cậu đánh một chưởng vào phía sau Trần Sư Hành!
Tuy cậu đứng cách Trần Sư Hành hàng chục mét, nhưng chưởng này đánh ra, sức gió của nó lập tức đập trúng lưng Trần Sư Hành, đánh chính xác vào lưng phía sau tim ông ta.

“Phụt!”.

Trần Sư Hành phụt máu mồm, ngã mạnh xuống đất.

.


 
Chương 124


Diệp Thiên ném mấy viên bi thép vào trong thùng rác, từ từ đi đến trước mặt Trần Sư Hành, giật lấy chiếc mặt ngọc, và lạnh lùng nói.

“Chiếc mặt ngọc này, tôi lấy đây!”.

“Ông về nói với sư phụ ông, nếu ông ta có gì bất mãn cứ đến Lư Thành tìm tôi!”.


“Biệt hiệu của ông ta là “Ngọc Hoàng Đại Đế”, còn biệt hiệu của tôi, là “Diệp Lăng Thiên”.

Diệp Lăng Thiên, đây là cái tên do cậu tự đặt cho bản thân trong mấy năm tập luyện vất vả, vô số lần vào sinh ra tử.

Từ khoảnh khắc cậu bị nhà họ Diệp vô cớ xóa tên cậu ra khỏi nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long phế võ công rồi ném vào trong rừng sâu, cậu đã thề nhất định chân đạp mây gió, ngự trị bầu trời, khiến mặt đất này không bao phủ được trái tim cậu, khiến bầu trời này không che nổi tầm mắt cậu.

“Diệp Lăng Thiên? Diệp Lăng Thiên hay lắm, tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ kể hết cho sư phụ, cậu cứ chờ đấy!”.

Trần Sư Hành lại ộc ra một ngụm máu tươi nữa, trong mắt đầy vẻ oán hận.

Ông ta ghi nhớ biệt hiệu của Diệp Thiên, rồi loạng choạng đi ra khỏi cửa với bộ dạng vô cùng thê thảm.

Hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân hoàn hồn sau một chưởng cách hàng chục mét của Diệp Thiên, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên.


“Cậu Diệp, vừa rồi cậu thực sự không nên ra tay!”.

Hàn Phong lo lắng nói.

Diệp Thiên bình thản hỏi: “Ồ? Vì sao? Tôi chẳng qua chỉ là lấy phần thưởng mà tôi đã cược thắng thôi!”.

Hàn Phong nuốt nước miếng, giọng nói run run.

“Cậu Diệp, Trần Sư Hành cá cược với cậu, cậu lấy lại phần cược thắng của mình là điều bình thường, nhưng việc này liên quan đến sư phụ của anh ta, là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ đó!”.

“Lẽ nào cậu không biết ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ là người như thế nào sao?”.

Diệp Thiên nghe thấy liền nhún vai: “Ngọc Hoàng Đại Đế’ là ai thì tôi thực sự không biết!”.


Mấy năm nay tuy tu vi võ thuật của cậu vượt bậc, đột phá cảnh giới với tốc độ siêu nhanh, cậu cũng có xem qua về nhiều võ công nổi tiếng trong lịch sử, nhưng lại không biết về các nhân vật cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.

Hàn Phong nhìn bộ dạng của Diệp Thiên không giống như đang nói dối, ông ấy thở dài một tiếng, giọng nói trở nên trầm hơn.

“Cậu Diệp ạ, có lẽ cậu chưa biết nhiều về những thông tin trong giới võ thuật, vậy cậu có biết ‘Tứ Tuyệt’ không?”.

Diệp Thiên lắc đầu.

.


 
Chương 125


“‘Tứ Tuyệt’ chính là bốn người mạnh nhất được giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay công nhận, được rất nhiều cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ tôn sùng!”.

“Bọn họ lần lượt là ‘Bắc-Long ‘Nam- Tiêu, ‘Tây- Gia Cát’, ‘Đông – Mộ Dung’!”.

“Và trong đó ‘Nam – Tiêu’ chính là người mà Trần Sư Hành nói, ông ta tên là Tiêu Ngọc Hoàng, sống trên đỉnh Ngọc Hoàng của núi Thất Tinh ở tỉnh Kiềm, cho nên được đặt cho biệt hiệu là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’!”.


“Ồ?”.

Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, cậu cũng không ngờ sư phụ của Trần Sư Hành lại có lai lịch khủng đến vậy, được phong là ‘Tứ Tuyệt’ ngày nay trong giới võ thuật của Hoa Hạ.

“Tiêu Ngọc Hoàng này có thực lực thế nào? Cũng là chí tôn võ thuật sao?”.

Diệp Thiên hỏi.

“Tiêu Ngọc Hoàng không đơn giản chỉ là chí tôn võ thuật đâu!”, Hàn Phong lắc đầu thở dài: “Mà trong những chí tôn võ thuật, ông ta là người có năng lực mạnh nhất!”.

“Tiêu Ngọc Hoàng nổi tiếng năm 40 tuổi, vừa xuất đạo đã thách thức các cao thủ có tiếng ở vùng Xuyên Kiềm, lập nên vô số thành tích, có thể nói là người đứng đầu hiển hách một vùng”.


“Võ công của Tiêu Ngọc Hoàng mang đậm sát khí, những cao thủ thi đấu với ông ta, chỉ cần bại dưới tay ông ta cuối cùng đều sẽ bị ông ta giết chết, cho nên ông ta cũng được gọi là kẻ khát máu nhất trong ‘Tứ Tuyệt’, và trong các chiến tích lịch sử của ông ta, số chí tôn võ thuật chết dưới tay ông ta phải có đến 30 người”.

“Ba mươi người sao?”, trong mắt Diệp Thiên thoáng lóe lên tia sáng.

Có thể giết chết được 30 vị chí tôn võ thuật, điều này đủ để nói lên thực lực của Tiêu Ngọc Hoàng đã mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được.

Nhưng biểu cảm của cậu lại không có chút sợ hãi, ngược lại mang thần sắc đầy hứng thú.

Hàn Phong lại càng cau mày hơn, nói với giọng tiếc nuối: “Cậu Diệp, nếu đúng như Trần Sư Hành nói, ông ta là đồ đệ của Tiêu Ngọc Hoàng, vậy chuyện này sẽ rắc rối to!”.

“Tiêu Ngọc Hoàng nổi tiếng là ra tay vô tình, nếu ông ta biết cậu đánh thương đệ tử của ông ta rồi tìm đến cậu, e rằng…”.

Ông ấy không nói tiếp nữa, nhưng ý của ông ấy thì không cần nói cũng hiểu.


Tuy Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, nhưng lại quá trẻ, e rằng chỉ là tìm được ra con đường của chí tôn võ thuật thôi, còn Tiêu Ngọc Hoàng lại sớm đã đạt đến đỉnh cao của chí tôn võ thuật, giết chí tôn như giết gà, so sánh hai người với nhau thì đúng là quá khập khiễng.

Nếu Tiêu Ngọc Hoàng ra tay đối phó với Diệp Thiên, vậy Diệp Thiên không khác gì cá nằm trên thớt, để mặc người ta chém giết!
“Chú sợ tôi chết trong tay ông ta sao?”.

Diệp Thiên cười như không cười, khóe miệng khẽ cong lên.

.


 
Chương 126


“Nếu ông ta muốn đến thì tôi sẽ chờ ông ta thôi, tôi lại rất muốn gặp người được mệnh danh là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ này, xem ông ta có năng lực đặc biệt gì mà lại được liệt vào một trong ‘Tứ Tuyệt’!”.

Thấy khẩu khí của Diệp Thiên như muốn đọ sức với Tiêu Ngọc Hoàng, Hàn Phong và Hàn Vân nhìn nhau rồi cười khổ.

Bọn họ thừa nhận Diệp Thiên thực sự rất mạnh, chưa đến 20 tuổi đã trở thành chí tôn võ thuật, nhưng Tiêu Ngọc Hoàng là một trong những bá chủ thực thụ trong giới võ thuật của Hoa Hạ đó!
“Cậu Diệp, cậu có thiên bẩm tuyệt đỉnh, chưa đến 20 tuổi đã có thực lực của chí tôn võ thuật, hay là cậu nên đi xa 10 năm, chờ 10 năm sau với thực lực của cậu chắc chắn sẽ tu vi càng tinh tiến hơn, đến lúc đó cùng Tiêu Ngọc Hoàng giải quyết chuyện này cũng không muộn!”.


Hàn Phong lo lắng Diệp Thiên quá tự đại nên nhắc nhở cậu, ông ấy cho rằng nếu cho Diệp Thiên 10 năm, chưa chắc đã có thể đối đầu được với Tiêu Ngọc Hoàng!
Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, và không bàn luận tiếp vấn đề này nữa, cậu chỉ hỏi: “Trong ‘Tứ Tuyệt’ vẫn còn ba người nữa, họ là ai vậy?”.

Hàn Phong thấy Diệp Thiên dường như không có ý định tiếp thu ý kiến của ông ấy, thở dài nhẹ một hơi rồi mới trả lời: “Tây – Gia Cát là Gia Cát Trường Hận của nhà họ Gia Cát ở Lũng Tây!”.

“Nhà họ Gia Cát do Gia Cát Võ Hầu truyền lại, những người thế hệ sau của nhà họ Gia Cát không chỉ võ công cao cường, hơn nữa còn thừa kế pháp trận tinh diệu của Gia Cát Võ Hầu, đều tinh thông bố trận bát quái!”.

“Gia Cát Trường Hận là thiên tài tuyệt thế hiếm có của nhà Gia Cát, nghe nói khi ông ta 30 tuổi, đã tinh thông các bí quyết về pháp trận của nhà họ Gia Cát, sử dụng vô cùng thuần thục, bất kỳ pháp trận nào ở trong tay ông ta đều được phát huy uy lực gấp bội lần!”.

“Năm 42 tuổi ông ta đạt chí tôn võ thuật, với võ công và pháp trận chấn động thiên hạ, số chí tôn võ thuật bị ông ta đánh bại vượt quá cả số đầu ngón tay của hai bàn tay, trấn thủ miền Tây Hoa Hạ, khiến mọi người vùng biên cương đều phải khiếp sợ!”.

Diệp Thiên sờ lên mũi, nhà họ Gia Cát cậu cũng từng nghe qua, Gia Cát Võ Hầu là người vô cùng tinh thông pháp trận, đứng đầu một thời.


Hàn Phong nói tiếp: “Đông – Mộ Dung tên là Mộ Dung Vô Địch, từng xuất thân từ gia tộc quân đội, không ít người giỏi trong quân đội đều do ông ấy chỉ dạy, sau khi giải ngũ liền đến Trung Hải lập ra nhà họ Mộ Dung, đứng ở Trung Hải nhìn khắp Hoa Hạ!”.

Diệp Thiên gật đầu, ghi nhớ cái tên này vào đầu.

“Vị cuối cùng là ‘Bắc – Long’, ông ấy xuất thân từ nhà họ Diệp ở thủ đô, là kỳ tài đứng đầu được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận 20 năm nay, năm 35 tuổi đạt chí tôn võ thuật, uy danh Hoa Hạ”.

“Ông ấy tên là Diệp Vân Long!”.

Khoảnh khắc Hàn Phong nói dứt câu, Diệp Thiên vốn đang vô cùng bình thản lại đột nhiên nheo mắt, một tia sắc lạnh lóe qua.

“Diệp Vân Long?”.


Diệp Thiên nghe thấy cái tên này, hai mắt hơi nheo lại, một tia sáng lóe lên.

“Cậu Diệp quen với Diệp Vân Long sao? Lẽ nào cậu cũng là người nhà họ Diệp ở thủ đô?”.

Hàn Phong nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Diệp Thiên, lập tức sực tỉnh, hỏi với vẻ kinh ngạc.

Lúc này ông ấy mới nhận ra Diệp Thiên cũng có họ Diệp, hơn nữa thực lực lớn mạnh đến vậy, thiên bẩm tuyệt đỉnh, cả nước Hoa Hạ rộng lớn này, ngoài gia tộc Diệp Thị ở thủ đô ra thì còn có gia tộc họ Diệp nào lại có tu vi thiên bẩm như vậy?
“Tôi không phải người nhà họ Diệp, tôi cũng không biết Diệp Vân Long!”.

.


 
Chương 127


Diệp Thiên lắc đầu, phủ nhận ngay lập tức.

Từ ngày cậu bị Diệp Sơn đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long phế võ công, cậu đã không còn là người nhà họ Diệp, không còn bất kỳ liên quan gì với nhà họ Diệp, thậm chí nhà họ Diệp không còn chút tư cách gì để cậu phải để tâm nữa.

Còn về Diệp Vân Long, tuy là bố ruột của cậu, nhưng sau khi Diệp Vân Long làm tất cả những việc đó với cậu, thì thế giới của cậu đã không còn tồn tại người nào tên Diệp Vân Long nữa, giờ chỉ là một người xa lạ mà thôi.


Nhưng thật ra, cậu có thể tự sáng lập ra tuyệt đỉnh chỉ trong tám năm cũng là nhờ có Diệp Vân Long, nếu như không có Diệp Vân Long, cậu sẽ không bao giờ đạt được cảnh giới mà cậu có hiện nay.

Hàn Phong thấy vậy mới thở phào một hơi, nhà họ Diệp có Diệp Vân Long trấn thủ, bây giờ lại xuất hiện một Diệp Tinh có tiếng về thiên bẩm trong giới võ thuật Hoa Hạ, nếu cậu thiếu niên Diệp Thiên này cũng xuất thân từ nhà họ Diệp, thì cả Hoa Hạ này còn có gia tộc nào có thể tranh hùng với nhà họ Diệp nữa?
“Bắc – Long, Nam – Tiêu, Tây – Gia Cát, Đông – Mộ Dung, thú vị đấy”.

Diệp Thiên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.

Giang hồ chưa bao giờ rời khỏi thế giới này, vì sự phát triển của khoa học hiện đại và sự tiến bộ của xã hội, có rất nhiều thứ ẩn giấu trong đó, nhưng giang hồ vẫn luôn tồn tại, chỉ là người dân không biết mà thôi.

“Trong bốn người này thì ai mạnh nhất?”.

Cậu lại hỏi tiếp.

“Trong bốn người thì Diệp Vân Long mạnh nhất!”.


Trong mắt Hàn Phong lộ vẻ sùng bái, giọng nói trở nên trịnh trọng hơn: “Mười năm trước Diệp Vân Long từng đánh bại sáu vị chí tôn võ thuật nước ngoài, gây chấn động thiên hạ, các võ giả trong và ngoài nước nghe thấy không khỏi khiếp sợ, hơn nữa trong số ‘Tứ Tuyệt’ này, Tiêu Ngọc Hoàng được mệnh danh là ‘Vô Địch nửa đời’, cũng từng đấu với Diệp Vân Long, cuối cùng lại bị thua dưới tay Diệp Vân Long!”.

“Mộ Dung Vô Địch cũng từng nói thẳng, ông ấy không phải là đối thủ của Diệp Vân Long, nên Diệp Vân Long hiển nhiên trở thành người đứng đầu ‘Tứ Tuyệt’, cũng là người được giới võ thuật công nhận là người mạnh nhất Hoa Hạ hiện nay!”.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, cậu biết thực lực của Diệp Vân Long vô cùng mạnh, khi cậu còn bé cậu cũng lấy Diệp Vân Long làm mục tiêu, hi vọng sau này có thể vượt qua Diệp Vân Long, nhưng không ngờ Diệp Vân Long lại mạnh đến mức độ này, đại diện cho cả giới võ thuật Hoa Hạ.

Cậu thầm cười khẩy, đôi lông mày nhếch lên, cái danh hiệu ‘mạnh nhất’ này, sớm muộn sẽ có một ngày cậu giành lại từ tay Diệp Vân Long, cho dù nhà họ Diệp có mạnh thế nào, cậu cũng phải vượt lên trên nhà họ Diệp, để nhà họ Diệp phải ngẩng cao đầu nhìn cậu.

Diệp Thiên kéo đại một chiếc ghế ngồi trong vườn nhà họ Hàn, Hàn Phong và Hàn Vân cũng không dám chậm trễ, càng không dám rời đi, đều ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên.

Cậu thấy Hàn Phong và Hàn Vân hình như rất hiểu về võ lâm Hoa Hạ hiện nay, nên lên tiếng hỏi: “‘Tứ Tuyệt’ là những người mạnh trong võ lâm Hoa Hạ ngày nay, cũng coi như các cao thủ lão luyện, vậy ngoài bọn họ ra thì còn có nhân vật nào thú vị nữa không?”.

Nghe thấy Diệp Thiên hỏi vậy, lần này là Hàn Vân trả lời: “Ngoài ‘Tứ Tuyệt’ ra, võ lâm Hoa Hạ ngày nay còn có nhiều cao thủ cấp chí tôn khác, nhưng đều coi ‘Tứ Tuyệt’ là mạnh nhất, nên không có ai đặc biệt đáng chú ý cả!”.


“Cũng có mấy người xuất sắc mới nổi trong võ lâm Hoa Hạ bây giờ, khá là có tiếng trong giới võ thuật, được cho là những nhân vật đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ trong tương lai, là những ngôi sao mới nổi tiếng!”.

“Ồ? Diệp Thiên cảm thấy khá hứng thú, năm nay cậu 18 tuổi, đã bước đến bậc chí tôn võ thuật, cậu rất muốn biết lớp cao thủ mới trong giới võ thuật rốt cuộc đang ở trình độ như thế nào?
Chỉ nghe thấy Hàn Vân nói tiếp: “Mấy người này là nhân vật thiên tài, năm nữ bốn nam, được gọi là Song tử Thủ đô, Tam anh Tứ mỹ.


“‘Tam Anh’ lần lượt là Thích Kiếm Anh của phái Lao Sơn, Lục Thiên Anh của phái Điểm Thương và Hoàng Thiếu Anh của Kiếm Kình Giáo, ba người đều là con cháu của các môn phái lớn trong giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay, ai nấy đều tu vi phi phàm, hơn hẳn người cùng trang lứa!”.

.


 
Chương 128


“‘Tứ Mỹ’ là bốn cô gái thiên tài có tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ, bọn họ không chỉ là thiên tài võ thuật, mà còn là những cô gái có dung mạo tuyệt trần trăm năm có một, vô số thanh niên hào kiệt trong giới võ thuật đều si mê các cô ấy một cách điên cuồng!”.

“Bốn người đó là Lí Thanh Du của Ngọc Nguyệt Hồ, Đàm Nguyệt Ảnh của phái Lao Sơn, Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, Đường Vũ Vy của Thục Trung Đường Môn”.

“Còn ‘Song tử thủ đô’ thì hai người đều đến từ thủ đô, đó là Diệp Tinh con trai của Diệp Vân Long nhà họ Diệp và Hoa Lộng Ảnh con gái của nhà họ Hoa!”.


“Chín người này chính là dòng máu của những người mạnh nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, là trụ cột giới võ thuật Hoa Hạ tương lai, gần như được coi như những vị chí tôn võ thuật đã được định trước!”.

Hàn Uyển ngồi bên cạnh nghe đến mức hai mắt sáng lên, trong lòng thầm bái phục.

Tuy cô ta cũng tập luyện gia quyền theo Hàn Phong, nhưng chỉ mới luyện được nội công, tu vi chỉ ở cấp võ giả, cô ta vô cùng ngưỡng mộ những con cháu của những người nổi tiếng trong giới võ thuật Hoa Hạ, cô ta cũng mơ ước có một ngày cô ta cũng có thể bước lên đỉnh cao của giới võ thuật, cùng đọ sức với bọn họ.

Những cái tên nổi tiếng của các tông phái lớn trong giới võ thuật Hoa Hạ được Hàn Vân lần lượt kể ra, nhưng Diệp Thiên lại luôn giữ vẻ bình thản từ đầu đến cuối, chỉ khi nhắc đến Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, ánh mắt cậu mới có chút xáo động.

“Vậy thực lực của chín người này ở những cấp bậc nào vậy? Vẫn chưa đạt chí tôn võ thuật à?”.

Hàn Vân thấy vậy, nhìn sang Hàn Phong một cái rồi bất lực lắc đầu.

“Chín người bọn họ lúc này đều đang ở bậc đỉnh cao tông tượng của võ thuật, cách bậc chí tôn võ thuật cũng còn một đoạn khá xa, trong đó người có sức chiến đấu mạnh nhất thì đàn ông có Diệp Tinh, còn phụ nữ thì có Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du, cho dù tư chất của họ phi phàm, nhưng bây giờ vẫn chưa trở thành chí tôn!”.


Hàn Vân nói đến đây, ánh mắt bùi ngùi nhìn sang Diệp Thiên, trong lòng thầm bái phục.

“Cậu Diệp, cậu và Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du có độ tuổi ngang nhau, nhưng thực lực lại cao hơn bọn họ một bậc, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ lập tức gây chấn động giới võ thuật Hoa Hạ cho mà xem!”.

Diệp Thiên lại không quan tâm nhiều, cậu đang nghĩ đến Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh.

Năm đó sau khi võ công của cậu bị Diệp Vân Long lấy đi rồi truyền vào người Diệp Tinh, tám năm qua, Diệp Tinh cuối cùng cũng vươn đến bậc thiên đài đỉnh cao của giớ võ thuật Hoa Hạ, Hoa Lộng Ảnh cũng không hề kém cạnh, có thể cùng sánh vai với Diệp Tinh và Lí Thanh Du, khiến cậu cảm thấy hơi bùi ngùi.

Nhưng cho dù những người này đã là nhân vật thiên tài đứng trên đỉnh cao của võ thuật Hoa Hạ, cậu vẫn không có chút coi trọng.

Từ sau khi cậu sáng lập ra , tầm mắt của cậu đã không còn ở mức của người bình thường nữa, mà nhìn về phía trước, nhìn bao quát cả thế giới, cho dù là những anh hùng thời nay như ‘Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ’, nhưng so với cậu thì vẫn kém xa.


Đối thủ của cậu ít nhất cũng phải là người như Diệp Vân Long hoặc Tiêu Ngọc Hoàng.

“Chú Hàn!”.

Diệp Thiên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như vì sao, nhìn về phía Hàn Phong.

“Hôm nay tôi ra tay cứu ông cụ Hàn, nhà họ Hàn nợ tôi một ân tình!”.

.


 
Chương 129


Hàn Phong lập tức đứng lên, trịnh trọng chắp tay quyền nói: “Đó là điều hiển nhiên, cậu Diệp cần gì nhà họ Hàn tôi quyết không từ chối!”.

Diệp Thiên gật đầu: “Ngày mai tôi còn có việc, nên giờ tôi sẽ quay về Lư Thành, sau này tôi có chuyện cần nhà họ Hàn giúp sức, hi vọng đến lúc đó chú Hàn đừng quên những lời hôm nay đã nói!”.

Hàn Phong vội vàng lắc đầu, lạy Diệp Thiên một cách trịnh trọng.

“Tất cả mọi người trong nhà họ Hàn tuyệt đối không dám quên ơn của cậu Diệp, sau này cậu có bất kỳ chuyện gì, nhà họ Hàn nhất định sẽ dốc hết sức!”.


Chưa cần nói đến Diệp Thiên vốn là một vị chí tôn võ thuật, chỉ riêng một lần Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và một lần cứu ông cụ Hàn, thì nhà họ Hàn đều không bao giờ quên đại ân đại đức của Diệp Thiên.

Diệp Thiên mỉm cười bước ra khỏi cửa, bước đi phóng khoáng tự nhiên.

Chờ Diệp Thiên đi khuất sau cửa chính, hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân mới hoàn hồn, Hàn Uyển cũng như sực tỉnh trong cơn mơ, nhìn chằm chằm về phía cửa chính.

Nhớ lại cảnh tượng Diệp Thiên dùng một chưởng trong không trung đánh cho Trần Sư Hành ộc máu và bị thương nặng, trong lòng Hàn Phong rung động, giọng nói trầm xuống.

“Nếu cậu ấy có thể sống được từ tay của Tiêu Ngọc Hoàng, cậu ấy ắt sẽ uy danh thiên hạ!”.

Trở về căn nhà thuê tại Lư Thành đã là một giờ sáng, Cố Giai Lệ đã tan làm ở quán bar và đi ngủ, Diệp Thiên nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lấy túi hạt giống sáng lấp lánh như pha lê từ trong người ra.

Cậu đặt túi hạt giống lên giường, sau đó lại lôi miếng mặt ngọc lấy được của Trần Sư Hành từ trong túi ra.


Lý do cậu lấy miếng mặt ngọc này vì nó là miếng ngọc bích Linh Lung hiếm có trên đời.

Miếng ngọc bích Linh Lung này có giá trị vô cùng cao, hiếm có trên thị trường, là cực phẩm trong các loại cực phẩm ngọc bích, khó mà khai quật được.

Ngọc bích Linh Lung được chôn dưới lòng đất, được nuôi dưỡng bởi viên ngọc bích lớn, một viên đá thô to bằng nửa căn nhà may ra có thể mở ra được một viên ngọc bích Linh Lung chỉ to bằng đầu ngón tay, vô cùng hiếm có.

Bên trong nó có một luồng năng lượng do trời đất sinh ra, vô cùng thuần khiết, có tác dụng kỳ diệu trong việc hoạt lạc xương cốt, làm ấm cơ thể, đây cũng là điều mà Diệp Thiên cần.

Cậu nắm chặt nó, miếng mặt ngọc đã bị nghiền thành bột, một giọt nước màu xanh lam nhạt có thể nhìn bằng mắt thường chảy từ trong đó ra.

Sau đó Diệp Thiên hơi dang các ngón tay ra, một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy từ lòng bàn tay cậu, nuốt trọn giọt nước kia.

Giọt nước màu xanh lam nhạt lập tức tan ra biến thành một dòng nước trong vắt màu xanh lam nhạt, phủ lên các hạt giống lấp lánh kia, hàng trăm hạt giống đột nhiên tỏa ra ánh sáng, sức sống càng trở nên mãnh liệt hơn.


Nhìn những hạt giống lấp lánh căng tròn, Diệp Thiên thầm gật đầu.

“Xem ra đã đến lúc trồng chúng mày xuống đất rồi đó!”.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên dậy sớm làm đồ ăn sáng, Cố Giai Lệ vừa tỉnh dậy nhìn thấy Diệp Thiên liền cười rạng rỡ.

“Anh Diệp Thiên, anh đi Thành Môn về rồi à?”.

.


 
Chương 130


Hôm qua lúc Diệp Thiên xuất phát đi Thành Môn có nói với cô một tiếng.

“Ừ, mau ăn sáng đi rồi đến trường!”.

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, đưa cho cô một cốc sữa tươi.


Vừa ăn Cố Giai Lệ vừa hỏi Diệp Thiên đến Thành Môn làm gì, Diệp Thiên tìm đại một cái cớ để trả lời cho qua.

Hai người cùng đến trường, Diệp Thiên nhắn một tin gửi cho Ngô Quảng Phú, bảo anh ta đến thung lũng hoa chuẩn bị cho cậu một khu đất để trồng trọt, Ngô Quảng Phú lập tức trả lời tin nhắn, hứa sẽ đi làm luôn.

Diệp Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn Cố Giai Lệ ngồi bàn đầu, nghĩ đến ước mơ mà Cố Giai Lệ nhắc đến tối hôm trước, cậu thầm thở dài.

“Xem ra phải nhanh chóng sắp xếp chuyện của Giai Lệ, sau đó mình mới có thể yên tâm đến thung lũng hoa, trồng cỏ Ngân Lân!”.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm sao để dải đường cho Cố Giai Lệ, đúng lúc này Bành Lượng ở bên cạnh đột nhiên sán tới với vẻ mặt thần bí.

“Diệp Thiên, tối nay họp lớp, tôi đã hẹn một người rồi, đến lúc đó giới thiệu cho cậu làm quen nhé!”.

Diệp Thiên nhíu màu, nói với vẻ khó hiểu: “Họp lớp? Sao tôi không biết?”.


Bành Lượng mỉm cười giải thích: “Đây là quy định của lớp chúng ta từ năm lớp 10 rồi, cứ mỗi ngày cuối tuần của tuần cuối cùng trong tháng sẽ họp lớp, quy định từ trước rồi, cậu mới đến đương nhiên là không biết!”.

Diệp Thiên nhún vai, rồi hỏi một câu: “Cậu định giới thiệu ai cho tôi thế?”.

Bành Lượng lập tức hứng lên, nói với giọng đầy ẩn ý: “Hí hí, đó là người mà tôi yêu thầm mấy năm đó, là bạn ngồi cùng bàn hồi cấp hai của tôi.

Hôm qua cô ấy đồng ý sẽ cùng đi họp lớp với tôi!”.

“Diệp Thiên, không phải tôi chém gió, tuy cô ấy không xinh bằng Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, nhưng tuyệt đối cũng thuộc hạng hotgirl của lớp, tôi định sau tối nay sẽ tỏ tình với cô ấy!”.

Diệp Thiên nhìn bộ dạng hớn hở của Bành Lượng, cậu cười nói: “Cậu tự tin là sẽ thành công sao?”
Bành Lượng vỗ ngực tự tin nói: “Đương nhiên, dù sao tôi cũng đi theo cậu, cậu quen nhiều người đẹp của trường chúng ta như vậy, tôi cũng đâu thể quá lạc hậu được!”.

Diệp Thiên phi cười xua tay nói: “Thôi đi, đừng có ở đây bốc phét với tôi, tôi có phải đại ca bọn côn đồ, cậu đi theo tôi làm gi?”.


“Chờ tối nay cậu đưa cô ấy đến rồi tính!”.

Cả một ngày chìm trong những tiết học khô khan tẻ nhạt, lúc tan học Diệp Thiên mới được Cố Giai Lệ gọi dậy.

“Anh Diệp Thiên, đi thôi, hôm nay họp lớp, chúng ta cùng đi ăn nhé?”.

Cố Giai Lệ cười dịu dàng, chủ động khoác cánh tay Diệp Thiên.

.


 
Chương 131


Cảnh tượng này khiến các bạn nam trong lớp đều âm thầm tức giận, vô cùng khó chịu, Âu Hạo Thần nắm chặt nắm đấm, cơn tức giận sục sôi.

Nhưng lần trước ở câu lạc bộ Tán Thủ, Diệp Thiên đã gây ảnh hưởng quá lớn cho cậu ta, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa có cơ hội lấy lại thể diện từ chỗ Diệp Thiên.

Đỗ Giai Giai đứng bên cạnh thấy biểu cảm của Âu Hạo Thần, vội vàng đi đến an ủi: “Hạo Thần, đừng để ý cái tên đó, cậu ta chỉ là biết chút võ vẽ, tứ chi phát triển ấy mà!”.

“Tiền ăn uống họp lớp hôm nay là Cố Giai Lệ trả cho cậu ta đó, loại người như vậy căn bản không xứng để cậu coi trọng, chờ sau khi tốt nghiệp, cậu và cậu ta rõ ràng là ở hai đẳng cấp khác nhau, cậu ta có cố gắng hết sức thế nào cũng đâu thể sánh bằng cậu được?”.


Sắc mặt Âu Hạo Thần sầm lại, những chuyện này sao mà cậu ta không biết chứ, với thành tích của cậu ta, sau khi học xong cấp ba chắc chắn sẽ thi vào một trong những trường đại học trọng điểm của Hoa Hạ, sau này tốt nghiệp đại học, học hành thành đạt, quản lý tập đoàn của bố cậu ta, thì cậu ta sẽ là tuổi trẻ tài cao vượt xa những người đồng trang lứa, Diệp Thiên lấy gì để so sánh với cậu ta chứ?
Nhưng nghĩ đến khi còn ở trường lại thua Diệp Thiên, trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Địa điểm họp lớp tại ‘Nhà hàng Tam Thủy’ ở bên cạnh Trung tâm hội nghị Lư Thành, những lần lớp 12A4 họp lớp đa phần đều đặt chỗ ở đây.

Đỗ Giai Giai là người phụ trách, đã đặt xong xuôi hai phòng lớn ghép liền với nhau, thừa đủ chỗ cho 50 người.

Cố Giai Lệ và Diệp Thiên đến nơi, có mấy người bạn cũng chơi khá thân trong lớp với Cố Giai Lệ đi đến, Diệp Thiên không thích những nơi như thế này lắm, thế là cậu chọn một chỗ ngồi trong góc.

Nếu không phải vì Cố Giai Lệ và Bành Lượng muốn đi, thì những kiểu họp lớp tẻ nhạt này chắc chắn cậu sẽ không đến.

Bành Lượng ngồi bên cạnh Diệp Thiên, hai người nói chuyện được nửa tiếng thì điện thoại của Bành Lượng reo lên.

“Alô, Thi Thi, cậu đến chưa?”.


“Được, giờ tớ xuống đón cậu!”.

Cúp điện thoại, Bành Lượng nói với vẻ xúc động: “Diệp Thiên, cô ấy đến rồi, tôi xuống đón cô ấy đây!”.

Nói xong cậu ta đứng dậy đi nhanh ra cửa, vài phút sau thấy cậu ta đưa một bạn nữ đến.

Cô gái trang điểm rất kỹ càng, ăn mặc thời trang, dáng người cao ráo cân đối, trông hơi có khí chất của chị đại.

Khuôn mặt của cô ta tuy không xinh bằng Cố Giai Lệ, nhưng vẫn xinh hơn hẳn so với Đỗ Giai Giai, cũng là hạng hotgirl hiếm có.

Cô ta vừa bước vào, các bạn trong lớp liền reo hò lên, Bành Lượng dương dương đắc ý, giới thiệu với mọi người: “Mọi người, để tôi giới thiệu với mọi người nhé, đây là Nguỵ Thi Thi, là bạn ngồi cùng bàn năm cấp hai với tôi!”.

Ngụy Thi Thi cũng lên tiếng chào mọi người.

“Hoan nghênh, hoan nghênh!”.


Người đẹp thì không bao giờ bị từ chối, các bạn nam trong lớp đều tươi cười chào đón, sau đó Bành Lượng bảo Ngụy Thi Thi ngồi xuống, ngồi ngay bên cạnh Diệp Thiên.

“Thi Thi, giới thiệu với cậu nhé, đây là người anh em tốt của tớ, tên là Diệp Thiên!”.

Bành Lượng chìa tay về phía Diệp Thiên, lúc cậu ta đến là đã nói qua với Ngụy Thi Thi rồi, muốn giới thiệu cho cô ta làm quen với một người bạn cực kỳ lợi hại.

Đôi mắt long lanh của Ngụy Thi Thi nhìn sang phía Diệp Thiên, Diệp Thiên gật đầu mỉm cười với cô ta, coi như đã chào, cô ta cũng lịch sự gật đầu, nhưng lại thầm nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân.

Khi thấy dung mạo khôi ngô tuấn tú của Diệp Thiên, cô ta hơi sững sờ, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên ăn mặc giản dị, từ sâu trong con mắt cô ta lập tức lộ vẻ thất vọng.

.


 
Chương 132


Hai mắt Ngụy Thi Thi hơi chớp, chỉ gật đầu với Diệp Thiên rồi quay người lại, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Hôm qua Bành Lượng mời cô ta tối nay đến tham gia họp lớp, cùng ăn uống với nhau, hơn nữa còn nói sẽ giới thiệu cho cô ta một người bạn vô cùng lợi hại.

Cô ta vốn có chút thiện cảm với Bành Lượng, bây giờ nghe thấy Bành Lượng muốn giới thiệu một nhân vật lợi hại cho cô ta làm quen, cô ta càng thêm hi vọng, hi vọng Bành Lượng có thể giới thiệu cho cô ta một nhân vật máu mặt có thực lực thực sự, có thể giúp gia đình cô ta thoát khỏi khó khăn lúc này.


Nhưng bây giờ gặp mặt, Diệp Thiên tuy trông khôi ngô tuấn tú, đẹp trai hơn hẳn tất cả những người đàn ông mà cô ta từng gặp, nhưng bộ quần áo mặc trên người lại là những bộ đồ bán đầy vỉa hè, trên người cậu không tìm thấy thứ nào đắt tiền cả, đến chiếc đồng hồ đeo tay cũng là vài chục tệ, kiểu học sinh cấp ba không có chút năng lực tài chính nào thế này thì làm gì có gia thế khủng, lợi hại kiểu gì chứ?
Hình như nhận ra được vẻ mặt thay đổi của Ngụy Thi Thi, Bành Lượng vội vàng giải thích: “Thi Thi, Diệp Thiên lợi hại lắm đấy, cậu biết ông thầy ác ma dạy toán của bọn tớ chứ? Diệp Thiên làm cho thầy đó khâm phục đến mức giờ Diệp Thiên ngủ trong tiết học của thầy ấy cũng chẳng sao!”.

“Với lại mấy hôm trươc, đội Karate ở trường Nhất Trung Thành Môn đến giao lưu với câu lạc bộ Tán Thủ của trường tớ, kết quả toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ Tán Thủ của trường tớ đều không phải đối thủ, cuối cùng Diệp Thiên đứng ra, một mình đánh cho tất cả đội Karate ngã gục!”.

Bành Lượng sợ Ngụy Thi Thi không tin, còn miêu cả cảnh tượng lúc đó một cách vô cùng sinh động, Ngụy Thi Thi giả vờ chú tâm lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng trong lòng lại căn bản không hề để ý.

Cái gì mà giải được bài toán khó, đánh bại đội viên Karate, những điều này đối với cô ta mà nói chẳng khác gì bọn trẻ con chơi đồ hàng, có gì đáng để khoe chứ?
Ông nội cô ta trước đây làm ở huyện, bố cô ta lại làm kinh doanh, nên cô ta khá là chững chạc, có cái nhìn thận thực tế về hiện trạng xã hội và những giá trị quan, chứ những chuyện mà Bành Lượng vừa nhắc đến, đối với cô ta mà nói căn bản không có tác dụng gì cả, thế này mà cũng được gọi là lợi hại, thì những người lợi hại trên thế giới này không đếm xuể mất.

Nghĩ đến tình trạng gia đình cô ta đang phải đối mặt, trong lòng cô ta buồn bã, nhưng lại không thể nói vơi Bành Lượng.


“Lẽ nào mình và Bành Lượng thực sự chỉ có thể đi đến mức độ này thôi sao? Người mình nên chọn không phải cậu ấy?”.

Cô ta thầm thở dài, từ hồi học cấp hai cô ta đã có thiện cảm với Bành Lượng, cứ thế cho đến bây giờ, chỉ vì hai người đều ngại nên chưa nói rõ ra.

Trường Tam Trung mà cô ta học có một người công khai theo đuổi cô ta, điều kiện của đối phương tốt hơn Bành Lượng về mọi mặt, nhưng cô ta từ đầu đến cuối vẫn chưa đưa ra lựa chọn, cô ta cảm thấy bản thân vẫn nghiêng về phía Bành Lượng hơn.

Nhưng dạo này gia đình cô ta có biến cố, khiến cô ta trở tay không kịp, đúng lúc Bành Lượng nói muốn đưa cô ta đến gặp một người lợi hại, cô ta ôm hi vọng cuối cùng, nếu người mà Bành Lượng nói thực sự có năng lực, biết đâu nể mặt Bành Lượng mà sẽ giúp cô ta, và cô ta sẽ đồng ý làm bạn gái của Bành Lượng ngay.

Nhưng bây giờ xem ra tất cả đều vô vọng, Diệp Thiên người mà được cho là lợi hại này chỉ là một học sinh cấp ba có chút bản lĩnh mà thôi.

Cô ta khẽ thở dài, cho dù có không muốn nhưng cô ta vẫn không thể không đưa ra lựa chọn, sau ngày hôm nay, có lẽ cô ta sẽ rời xa Bành Lượng, đồng ý người đang theo đuổi kia.


Nếu so sánh thì người theo đuổi kia của cô ta càng có khả năng giúp nhà cô ta giải quyết khó khăn hơn.

Cảm nhận được thái độ của Thi Thi đối với bản thân có phần lạnh nhạt, Bành Lượng cảm thấy lo lắng nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao, cậu ta đành ngồi im một bên, còn Diệp Thiên lại càng không để ý, chỉ cắm đầu ăn thức ăn trên bàn.

Ăn được một lúc, đột nhiên có người gõ cửa, Đỗ Giai Giai đi ra mở cửa phòng, một bạn nam mặc một bộ Armani đứng ngoài cửa, trong tay cầm một ly rượu.

“Lưu Hằng, là cậu à!”.

.


 
Chương 133


Thấy có người đến, Đỗ Giai Giai vội vàng đứng né sang một bên.

Bạn nam mặc bộ Armani gật đầu chào Đỗ Giai Giai, sau đó bước vào trong phòng, đi thẳng đến chỗ Âu Hạo Thần.

“Anh Âu, anh đến đây ăn sao không nói với tôi một câu, nếu không phải giám đốc nói với tôi thì tôi còn không biết cơ, nào, tôi mời anh một ly!”.

Bạn nam kia tên là Lưu Hằng, bố cậu ta là ông chủ của nhà hàng này, cậu ta có quen biết với Âu Hạo Thần, là vì biết Âu Hạo Thần đến nên mới qua đây chúc rượu.


“Tiểu Hằng, chúng tôi họp lớp nên cũng không muốn làm phiền cậu, nào, uống một ly!”.

Âu Hạo Thần đứng lên cụng ly với Lưu Hằng rồi xuống cạn.

Các bạn cùng lớp ngồi bên cạnh đều thầm ngưỡng mộ, vô cùng khâm phục Âu Hạo Thần, ở Lư Thành cho dù đi đên đâu gần như đều gặp người quen của Âu Hạo Thần, đến nhà hàng ăn cơm, đến con trai của ông chủ nhà hàng cũng chủ động đến chúc rượu, đây mới chính là đại diện cho thân phận và địa vị.

Ngụy Thi Thi vốn mang đầy tâm sự, nhìn thấy Lưu Hằng xuất hiện, nét mặt hơi thay đổi, Lưu Hằng nói chuyện với Âu Hạo Thần vài câu, đang định rời khỏi phòng ăn thì đột nhiên nhìn thấy Ngụy Thi Thi, khi đó sắc mặt vui mừng.

“Thi Thi, sao cậu lại ở đây?”.

Cậu ta không ngờ cô hoa khôi lớp mà cậu ta đang theo đuổi lại đến ăn ở nhà hàng của nhà cậu ta.

“Tớ đi cùng bạn đến!”.

Biểu cảm của Ngụy Thi Thi hơi mất tự nhiên, Lưu Hằng chính là người có thực lực nhất ở trong trường đang theo đuổi cô ta.


“Bạn á?”.

Ánh mắt Lưu Hằng sắc bén, nhìn cái là thấy Diệp Thiên và Bành Lượng đang ngồi bên cạnh Ngụy Thi Thi, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Không biết ai là bạn của Thi Thi? Tôi là bạn cùng lớp với Thi thi, nếu là bạn của cô ấy thì tôi đương nhiên cũng muốn làm quen và mời một ly!”.

Bành Lượng thầm nhíu mày, trực giác đã khiến cậu ta cảm thấy mối quan hệ gì đó giữa Lưu Hằng và Ngụy Thi Thi, cậu ta cũng luôn có tình cảm với Ngụy Thi Thi, nhưng lúc này đối diện với người theo đuổi Ngụy Thi Thi, cậu ta lại cảm thấy có hơi lép vế.

Thân hình Lưu Hằng cao lớn, dung mạo ngời ngời, hơn nữa còn là con trai của chủ nhà hàng này, tuy gia đình cậu ta cũng có điều kiện nhưng rõ ràng không thể sánh được với Lưu Hằng.

Cậu ta do dự một lúc, rồi cắn răng, đứng lên giơ ly rượu về phía Lưu Hằng.

“Chào cậu, tôi là Bành Lượng, là bạn của Thi Thi!”.

Vùng giữa hai lông mày của Lưu Hằng thoáng hiện vẻ coi thường, nhưng vẫn trả lời: “Thì ra là Bành Lượng, lần đầu tiên gặp cậu, cạn ly nhé!”.


Cậu ta giả vờ cạn ly với Bành Lượng, sau đó phớt lờ Bành Lượng và quay sang với Ngụy Thi Thi.

“Thi Thi, trước đây tớ nhiều lần mời cậu đến nhà hàng của nhà tớ ăn cơm, cậu đều từ chối, đây là lần đầu tiên cậu đến, với tư cách là chủ nhà, tớ nên tiếp đãi tử tế!”.

Cậu ta nói xong, cũng mặc kệ thái độ của người khác, bảo luôn nhân viên đưa thêm một ghế đến rồi cậu ta ngồi giữa Diệp Thiên và Ngụy Thi Thi.

Mọi người trong lớp 12A4 tuy có hơi bất mãn, nhưng vì thân phận của Lưu Hằng, cả nhà hàng này là của nhà cậu ta, còn thân quen với Âu Hạo Thần, ai dám nói cậu ta câu nào chứ?
Sắc mặt của Bành Lượng trở nên vô cùng khó coi, hôm nay vốn dĩ là cậu ta mời Ngụy Thi Thi đến, giờ lại hình như thành làm không công cho người khác, tự nhiên vô cớ lại xuất hiện Lưu Hằng ở đây.

Diệp Thiên nhìn Lưu Hằng một cái, thầm lắc đầu.

.


 
Chương 134


Lưu Hằng cho dù là ngoại hình hay gia thế đều hơn hẳn Bành Lượng, nếu Lưu Hằng là tình địch của Bành Lượng thật, thì giấc mơ có người đẹp của Bành Lượng chỉ có nước tan biến thôi!
Ngụy Thi Thi ngồi giữa Bành Lượng và Lưu Hằng, cười nói với Lưu Hằng rôm rả, còn đối với Bành Lượng chỉ là ứng phó cho qua, khiến Bành Lượng vô cùng buồn chán.

Bộ dạng lạnh lùng của Âu Hạo Thần, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với mấy bạn nữ, đối với phong cách hành sự của Lưu Hằng thì cậu ta vô cùng hiểu rõ, cho nên Lưu Hằng đến ngồi đương nhiên cậu ta sẽ không ý kiến gì.

“Lưu Hằng, chuyện đó thực sự cần cậu giúp rồi, tớ nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng!”.

Giữa lúc đó Ngụy Thi Thi có ghé vào tai Lưu Hằng nói thầm vài câu, sau đó cao giọng lên nói, kèm theo giọng nhờ cậy.

“Thi Thi, chuyện này cậu nên nói với tớ sớm mới đúng, chuyện đơn giản như vậy tớ chỉ cần nói một câu là xong, nếu không được thì tớ sẽ bảo anh họ và bố tớ ra mặt!”.


Lưu Hằng gật đầu, mặt đầy tự tin.

Ngụy Thi Thi vừa nói với cậu ta về việc nhà cô ta gặp chuyện, đối với cậu ta mà nói đây không phải là chuyện to tát gì, với năng lực của cậu ta thì giải quyết vô cùng đơn giản.

“Thi Thi, có chuyện gì thế? Nói cho tớ được không, biết đâu tớ có thể giúp cậu!”.

Bành Lượng nghe thấy hai người nói chuyện liền vội vàng hỏi, cậu ta cũng muốn thể hiện, chứ không cam tâm lép vế Lưu Hằng.

Nhưng Ngụy Thi Thi lại khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện này cậu không giúp được!”.

Bành Lượng nghe thấy, trong lòng càng dấy lên cảm giác thất bại, Ngụy Thi Thi nhờ Lưu Hằng giúp đỡ, lên tiếng nhờ cậy, nhưng lại không muốn nói gì với Bành Lượng, rõ ràng trong lòng Ngụy Thi Thi, Lưu Hằng có tác dụng hơn cậu ta rất nhiều.

Ngụy Thi Thi có thể cảm nhận được vẻ thất vọng của Bành Lượng, nhưng cô ta lại không giải thích gì nhiều, chuyện mà cô ta gặp phải vô cùng khó nhằn, người có gia cảnh bình thường như Bành Lượng căn bản không thể giải quyết nổi.

Việc mà cô ta cần làm bây giờ là giữ chặt lấy Lưu Hằng, giúp gia đình vượt qua khó khăn này đã.

Lưu Hằng nói chuyện với Ngụy Thi Thi vô cùng rôm rả, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Bành Lượng, biểu cảm tỏ vẻ coi thường.

“Hừ, dựa vào cậu mà cũng đòi tranh người đẹp với tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”.

Cậu ta bây giờ hoàn toàn trong tư thái của một người chiến thắng và miệt thị Bành Lượng.


Những người bạn cùng lớp đều cảm thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, ai nấy đều không nói nhiều nữa, chỉ cắm đầu vào ăn đồ ăn.

Diệp Thiên lạnh lùng quan sát chứ không nhúng tay vào, suy cho cùng chuyện này là chuyện tình cảm cá nhân của Bành Lượng, cậu can thiệp thì cũng không có ý nghĩa gì, nếu Bành Lượng thực sự cần, thì đến lúc đó cậu ra tay cũng không muộn.

Lưu Hằng đang nói chuyện say sưa với Ngụy Thi Thi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nhìn sang Âu Hạo Thần: “Phải rồi anh Âu, anh họ tôi dạo này mới mở một quán bar ở khu Đông Thành, tối nay rảnh thì có thể đưa các bạn học của anh qua đó chơi, đồ uống tôi bao hết”.

Câu nói này của cậu ta tuy chỉ nói với một mình Âu Hạo Thần, nhưng tất cả lớp đều nghe rõ mồn một.

Việc học hành ôn tập của năm lớp 12 rất nặng, khiến áp lực bọn họ không ít, nếu nhân cơ hội này được đến ‘quán bar’ thư giãn thì cũng là một chuyện rất hay.

“Woa! Lưu Hằng, quán bar mà anh cậu mở có tên gì thế?”.

Mấy bạn nữ bình thường hay thích đi bar không kìm được liền hỏi.

Lưu Hằng mỉm cười đáp: “Tên là ‘Phong Kỵ’, không biết các cậu nghe thấy bao giờ chưa?”.

Cậu ta nói như vẻ đang hỏi mọi người, nhưng trên mặt đã mang theo vẻ cao ngạo rồi.

“Phong Kỵ? Đó chẳng phải là quán bar âm nhạc đang hot ở khu Đông Thành sao? Nghe nói là đại ca của khu Đông Thành là Lí Bác Lượng mở ra đúng không?”.


Nhiều bạn có mặt ở đây đều sống ở khu Đông Thành, khi nghe thấy hai cái tên “Phong Kỵ”, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên.

Khu Đông Thành dạo này mới mở một quán bar “Phong Kỵ” có thể nói là đang vô cùng nổi tiếng, cho dù là những người bình thường không hay đi bar cũng từng nghe qua, những thanh niên trẻ đến khu Đông Thành chơi gần như đều sẽ lựa chọn đến quán bar “Phong Kỵ”.

Bên trong quán bar “Phong Kỵ”, không gian tương đối sạch sẽ, hơn nữa chưa bao giờ có người dám gây chuyện, điều này không có nghĩa là quán bar “Phong Kỵ” vô cùng đàng hoàng, mà là vì người mở quán bar “Phong Kỵ” này có lai lịch không hề đơn giản.

Người đầu tư quán bar này là Lí Bác Lượng, đại ca của khu Đông Thành đó!
Ở cả khu Đông Thành, Lí Bác Lượng nổi tiếng về việc đã nói là làm, không ai dám nhiều lời với anh ta.

Từng có người không biết trời cao đất dày, đến quán bar “Phong Kỵ” gây chuyện, cuối cùng bị Lí Bác Lượng cho người đánh gãy chân tay rồi ném ra khỏi quán bar, đối phương không dám ho he gì, còn đem số tiền cực khủng đến xin lỗi, đủ thấy được sự hung tợn và sức ảnh hưởng khủng khiếp của Lý Bác Lượng ở khu Đông Thành này, đây hẳn là nhân vật một tay che trời ở khu Đông Thành đó.

Quan trọng nhất là ông chủ đứng trên Lí Bác Lượng là Ngô Quảng Phú của Tập đoàn Thiên Phong, tuy Tập đoàn Thiên Phong đứng đầu Lư Thành, Ngô Quảng Phú lại là người liên tiếp trong nhiều năm giữ vị trí người giàu có nhất Lư Thành, nhưng con người anh ta thì ai cũng biết, đó là đại ca đứng đầu Lư Thành thực thụ.

Nếu gây khó dễ với Lí Bác Lượng, vậy thì chẳng khác nào tuyên chiến với Ngô Quảng Phú, ai có thể gánh nổi hậu quả này chứ?
“Woa, Lưu Hằng, anh Lí là anh họ của cậu à?”.

.


 
Chương 135


Các bạn nữ có mặt ở đó đều thốt lên, bọn họ tuy là những học sinh có thành tích rất xuất sắc, nhưng luôn sùng bái những nhân vật máu mặt có thể hô mưa gọi gió, kiểu người mà chỉ cần nhắc đến tên đã khiến người khác rùng mình, đây chính là nhân vật, kẻ mạnh thực thụ trong mắt bọn họ.

“Ừ, tớ và anh Lượng chính là anh em họ!”.

Lưu Hằng tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng nụ cười đắc ý nhếch lên từ khóe miệng lại không thể giấu được con mắt của Diệp Thiên.

Nghe thấy Lưu Hằng là em trai của Lí Bác Lượng, mấy bạn nữ đều đứng ngồi không yên, chủ động đến ngồi bên cạnh Lưu Hằng, đến Đỗ Giai Giai cũng không kìm được nhìn sang phía Lưu Hằng, Cố Giai Lệ cũng thầm ngạc nhiên.

Lưu Hằng là con trai chủ nhà hàng này, còn chưa đủ để các bạn nữ vây quanh, những nhà hàng có quy mô như vậy thì ở Lư Thành cũng phải đến vài chục cái, bọn họ cùng lắm thì coi trọng Lưu Hằng hơn thôi, nhưng khi nghe thấy Lí Bác Lượng là anh họ của Lưu Hằng, thì độ coi trọng đã hoàn toàn khác.


Ngô Quảng Phú ở Lư Thành một tay che cả bầu trời, đàn em dưới chướng anh ta có ai mà là nhân vật tầm thường đâu?
Ngụy Thi Thi nhìn thấy nhiều bạn cùng lớp của Bành Lượng đều đến vây quanh nịnh nọt Lưu Hằng, trong lòng một lần nữa khẳng định lựa chọn của bản thân.

Lưu Hằng là em họ của Lí Bác Lượng, mà Lí Bác Lượng lại là đại ca của khu Đông Thành, thể diện lớn như vậy thì việc giải quyết rắc rối của nhà cô ta chắc là không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, nụ cười của cô ta dành cho Lưu Hằng lại càng tươi tắn hơn, cho dù cô ta không thích Lưu Hằng, nhưng vẫn mỉm cười với cậu ta.

Lưu Hằng lập tức trở thành trung tâm của cả bữa tiệc, Bành Lượng chỉ có thể ngồi một góc cúi đầu thở dài.

Vốn dĩ cậu ta cảm thấy tuy gia cảnh của cậu ta không bằng Lưu Hằng, nhưng ít nhất cũng có chút năng lực, chứ không phải kém xa, nhưng bây giờ nghe thấy Lí Bác Lượng và Lưu Hằng là anh em họ, cậu ta hoàn toàn thất vọng.

Trong bữa ăn, Ngụy Thi Thi đồng ý với Lưu Hằng tối nay cùng đi xem phim, cậu ta vô cùng hứng khởi, đầy vẻ đắc ý, các bạn lớp 12A4 đến chúc rượu, cậu ta cũng không ngừng rót rượu và uống cạn ly, vô cùng hào sảng.

“Soạt!”.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng ăn đột nhiên bị kéo ra.

Mặt Đỗ Giai Giai hơi biến sắc, đây là nhà hàng cao cấp, bình thường mà nói sẽ không có chuyện khách tự động mở cửa phòng mới đúng, những người khác cũng cảm thấy khó chịu, đều nhìn ra phía cửa.


Các bạn trong lớp 12A4 đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy tình thế phía cửa, ngoài Diệp Thiên ra, tất cả mọi người đều sững sờ.

Một đám đô con mặt mày hung dữ đang đứng ở đó, kẻ cầm đầu là một thanh niên khoảng 25, 26 tuổi, sắc mặt hơi trắng nhợt, nhìn là biết do tửu sắc quá độ.

Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua Đỗ Giai Giai, sau đó nhìn thẳng về phía Ngụy Thi Thi, mang theo vẻ tham lam của dục vọng.

Nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt Ngụy Thi Thi tái nhợt, bất giác lùi về phía sau.

“Thi Thi, đến địa bàn của tôi ăn cơm mà cũng không nói với tôi một tiếng à?”.

Người thanh niên cầm đầu cười như không cười, thần sắc không hề có thiện ý.

Toàn bộ mọi người trong bàn tiệc đều là học sinh, có mấy ai đã từng nhìn thấy những cảnh tượng xã hội này chứ.

Có mấy người mạnh dạn định lên tiếng, nhìn thấy bọn đô con mặt mày dữ tợn, thế là im luôn.

Ngụy Thi Thi thực sự không ngờ người thanh niên này lại tìm đến tận đây.

Mấy hôm trước, em trai cô ta có xích mích với người khác ở quán ăn đêm, còn đánh đối phương một trận.


Vốn tưởng mọi chuyện cứ thế là xong, ai ngờ người mà em trai cô ta đánh lại là con trai của nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm, cũng là người thanh niên trước mặt đây – Lâm Vũ.

Nhà cô ta đã đền không ít tiền, nhưng Lâm Vũ vẫn không buông tha, sau khi nhìn thấy cô ta, ép cô ta đồng ý làm bạn gái của hắn mới cho qua chuyện này.

Cô ta không biết làm thế nào, đành kéo dài thời gian phía Lâm Vũ, cùng lúc cũng tìm cách giải quyết.

Đây cũng là lý do vi sao cô ta phải đưa ra lựa chọn giữa Bành Lượng và Lưu Hằng gấp như vậy.

“Lưu Hằng, chính là hắn”.

Ngụy Thi Thi nhìn Lưu Hằng với con mắt bất lực, lúc này, cô ta chỉ có thể dựa vào Lưu Hằng.

“Ồ? Là hắn sao, Thi Thi cậu yên tâm, cứ giao cho tớ giải quyết!”.

.


 
Chương 136


Lưu Hằng nhìn Thi Thi bằng ánh mắt động viên, rồi đứng lên.

Cậu ta phong thái nghênh ngang, đã tưởng tượng ra cảnh dùng vài câu dọa nạt cho đối phương đi khỏi, sau đó được tất cả mọi người ngưỡng mộ.

Nhất là bên cạnh còn có Cố Giai Lệ xinh đẹp như vậy, được thể hiện về mạng lưới quan hệ của bản thân trước mặt người đẹp, trong lòng cậu ta càng thêm hưng phấn.


Lưu Hằng bá đạo đứng lên, giả vờ hỏi với giọng giang hồ: “Người anh em, xưng hô thế nào nhỉ?”.

“Mày là ai? Mày mà cũng đòi gọi tao là người anh em?”.

Lâm Vũ nhìn Lưu Hằng một cái, khuôn mặt tỏ rõ sự coi thường.

Lưu Hằng cảm thấy tức giận, Lâm Vũ rõ ràng hoàn toàn không coi cậu ta ra gì.

Cậu ta tức tối nói luôn.

“Tôi là Lưu Hằng, nhà hàng này là của nhà tôi, Lí Bác Lượng ở khu Đông Thành là anh họ tôi, không biết tôi đã đủ tư cách chưa?”.

Giọng nói của Lưu Hằng trở nên lạnh lùng, nói luôn con át chủ bài của bản thân ra.


“Lí Bác Lượng?”.

Lâm Vũ nghe thấy, hơi nhíu mày.

Nhìn thấy biểu cảm Lâm Vũ thay đổi, trong lòng Lưu Hằng đắc ý, thầm khen danh tiếng của anh họ Lí Bác Lượng của cậu ta, chỉ mới nói ra cái tên thôi mà mặt đối phương đã biến sắc rồi.

Cậu ta chỉ chờ lát nữa nói ra vài câu để giải quyết chuyện cho Ngụy Thi Thi, như vậy sẽ không lo Ngụy Thi Thi không chịu khuất phục trước cậu ta, ngày lên giường mây mưa sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Ngụy Thi Thi nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vũ, cũng tưởng Lâm Vũ sợ Lí Bác Lượng, trong lòng lập tức dấy lên tia hi vọng.

Chỉ cần chuyện này được giải quyết, cô ta sẽ tình nguyện làm bạn gái của Lưu Hằng ngay.


Những thành viên trong lớp 12A4 nhìn thấy Lưu Hằng vừa nhắc đến cái tên Lí Bác Lượng, người thanh niên cầm đầu này liền không còn thái độ hống hách vừa rồi nữa, ai nấy đều thầm ngưỡng mộ, đây chính là uy lực của danh tiếng.

Đây mới là nhân vật có máu mặt thực sự, chỉ riêng nói ra cái tên thôi đã có thể hoàn toàn khiến đối phương khuất phục.

Lâm Vũ sững sờ một lúc mới quay ra, gương mặt nở nụ cười quái dị.

“Tao còn tưởng mày có lai lịch thế nào lại dám nói chuyện với tao, thì ra là em trai của Lí Bác Lượng”.

.


 
Chương 137


Mọi người đều cảm thấy hơi kỳ lạ, nghe cách nói của Lâm Vũ sao không thấy giống như hắn đang sợ gì cả?
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, Lâm Vũ đột nhiên đi lên phía trước, tóm lấy cổ áo Lưu Hằng rồi nhổ một miếng nước bọt.

“Thằng khốn, cho dù là anh họ mày Lí Bác Lượng nói chuyện với tao cũng phải khách sáo, tao đến khu Đông Thành hắn cũng phải nhường gái cho tao ngủ, mày nghĩ mày lấy hắn ra dọa được tao à?”.


Lưu Hằng lập tức ngẩn người ra, những người khác cũng bàng hoàng, đến ngay cả con trai tập đoàn như Âu Hạo Thần cũng cảm thấy không thể tin được.

Mắt Cố Giai Lệ hơi cụp xuống, cảm thấy kinh ngạc, Lí Bác Lượng là nhân vật có cùng cấp bậc với Viên Phong, người mà Diệp Thiên mới đắc tội gần đây, một người quản Bắc Thành, một người quản Đông Thành.

Người thanh niên hống hách này lại không coi Lí Bác Lượng ra gì, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào?
Lưu Hằng cảm thấy có hơi khó tin, cậu ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho anh họ Lí Bác Lượng của cậu ta.

“Là Tiểu Hằng à? Tìm anh có việc gì thế?”.

Phía đầu dây bên kia vọng đến một giọng nói thẳng thắn.

“Anh họ, em gặp chút chuyện ở nhà hàng của em, em nói em là em họ của anh, nhưng đối phương hình như không hề coi anh ra gì”.


Lưu Hằng mạnh dạn kể lại hết chuyện vừa rồi trước mặt tất cả mọi người, dù sao Lí Bác Lượng ở cả Lư thành này cũng là một nhân vật khá có tiếng, phía sau có ông lớn Ngô Quảng Phú chống lưng, cậu ta khó mà tưởng tượng được là người nào lại dám không coi Lí Bác Lượng ra gì, cậu ta cảm thấy Lâm Vũ rất có thể đang phô trương thanh thế.

“Cậu đưa điện thoại cho đối phương, anh muốn xem xem là ai lại dám không nể mặt Lí Bác Lượng này!”.

Giọng nói đó vô cùng nặng nề, rõ ràng là đã tức giận.

“Anh họ tôi bảo anh nghe điện thoại!”.

Lưu Hằng đưa điện thoại cho Lâm Vũ, nghe thấy cách nói của Lí Bác Lượng, trong lòng cậu ta lại có thêm hi vọng.

Lâm Vũ dửng dưng nghe điện thoại, sau đó hùng hổ nói: “Là cậu Lượng à? Tôi Lâm Vũ đây, giờ tôi đang có việc mà em họ cậu chạy đến trước mặt tôi ngáng đường, cậu nói xem nên làm thế nào?”.


“Ồ, vậy sao? Được, vậy anh nói với nó, nếu nó còn đứng đấy không chịu đi, ăn nói linh tinh thì đừng trách tôi không nể tình”.

Thái độ của Lâm Vũ khiến mọi người đều cảm thấy không bình thường, hắn trả lại điện thoại cho Lưu Hằng, Lưu Hằng chỉ nghe hai câu, mặt biến sắc rõ rệt.

Cậu ta cúp điện thoại, rồi cúi người xuống trước mặt Lâm Vũ dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người: “Anh Vũ, tôi xin lỗi, tôi không biết là anh, mong anh đừng trách tôi, những lời tôi nói trước đó anh cứ coi như gió thoảng qua tai đi ạ!”.

Khuôn mặt cậu ta lúc này tràn đầy sợ hãi, đâu còn chút khí phách lúc trước nữa?.


 
Chương 138


Lâm Vũ nói với vẻ giễu cợt: “Giờ mày còn nhúng tay vào chuyện của tao và Ngụy Thi Thi nữa không?”.

Lưu Hằng quay đầu lại nhìn Ngụy Thi Thi một cái, đối mặt với ánh mắt cầu xin và không tin của Ngụy Thi Thi, cậu ta chỉ cảm thấy mặt nóng rát.

Những lời chém gió, hống hách vừa rồi bây giờ đều đã tan theo mây khói.


Cậu ta lắc đầu, cười khổ nói: “Anh Vũ, tôi và Ngụy Thi Thi chỉ là bạn bè bình thường, anh tìm cô ấy có việc gì thì làm sao tôi dám can thiệp?”.

Lâm Vũ cười lên như điên dại: “Biết không dám rồi thì cút sang một bên, mày là em họ của Lí Bác Lượng, tao cũng không làm khó mày”.

Lưu Hằng ngoan ngoãn đứng sang một bên, cậu ta không dám đối mặt với tất cả ánh mắt của mọi người, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng ăn.

Ngụy Thi Thi tràn đầy tuyệt vọng, vốn tưởng Lưu Hằng là em họ của Lí Bác Lượng, có thể giải quyết được chuyện của nhà cô ta và Lâm Vũ, nhưng không ngờ năng lực của Lâm Vũ lại mạnh đến mức độ này, đến Lí Bác Lượng cũng không dám đắc tội với hắn.

Nhà cô ta đã đắc tội với một nhân vật như vậy thì còn đường sống nữa không?
“Thi Thi, cô đã suy nghĩ ba, bốn ngày rồi, hôm nay nếu cô đã chủ động đến đây, thì tôi đâu thể thả cô về được?”.

Lâm Vũ cười hí hí, Ngụy Thi Thi đã như cá nằm trên thớt, không chạy thoát được nữa.

Một người là con trai tập đoàn lớn như Âu Hạo Thần lúc này cũng im hơi lặng tiếng, Lí Bác Lượng là nhân vật gì chứ, đó là đại ca thế lực ngầm mà đến bố cậu ta cũng phải hai tay chúc rượu, gọi một tiếng “cậu Lượng”, còn người thanh niên này, đến Lí Bác Lượng cũng phải nể mặt thì cậu ta làm gì có gan đứng ra mà nói?

Bọn Cố Giai Lệ và Đỗ Giai Giai cũng im như thóc, nhìn khí thế hùng hồn của người thanh niên, bây giờ ai cũng không giúp nổi Ngụy Thi Thi, và ai lại dám đứng ra giúp Ngụy Thi Thi đây?
Đúng lúc này, Bành Lượng ngồi bên cạnh Ngụy Thi Thi im lặng nãy giờ đột nhiên đứng lên.

“Anh trai, Thi Thi có gì đắc tội với anh thì tôi thay cô ấy xin lỗi anh, anh còn cần gì cứ việc nói ra, chỉ cần tôi làm được nhất định sẽ làm cho anh, mong anh bỏ qua cho cô ấy được không?”.

Bành Lượng hơi cúi người về phía Lâm Vũ, vì Ngụy Thi Thi, cậu ta lần đầu tiên cúi đầu trước người khác.

Ngụy Thi Thi nhìn Bành Lượng với ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Bành Lượng lại đứng ra giúp cô ta vào đúng lúc này, trong lòng vô cùng cảm động.

Lâm Vũ lại vô cùng lạnh lùng, căn bản không hề coi Bành Lượng ra gì.

“Mày là cái thá gì mà đòi thay cô ta? Không có việc của mày, cút sang một bên cho tao!”.


Hắn đã nghe chán rồi, thế là khoát tay, định bảo bọn đàn em đến bắt Ngụy Thi Thi lại.

Bành Lượng cắn răng, đứng trước Ngụy Thi Thi bảo vệ, những người còn lại đều lùi ra xa, chỉ sợ liên lụy đến bản thân, đâu dám lại gần?
Bành Lượng nhìn thấy tên đô con đến gần, cuối cùng cắn răng, lên chắn trước người Ngụy Thi Thi, cậu ta hạ quyết tâm cho dù bị đánh cho tơi tả thì cậu ta cũng không thể để cho Ngụy Thi Thi bị đối phương bắt đi đơn giản như vậy được.

Trong mắt tên đô con lóe lên tia sắc lạnh, đối với người chuyên đánh đấm như bọn chúng nếu muốn đánh một học sinh cấp ba như Bành Lượng, thì một người đánh mười người cũng vô cùng đơn giản.

Đúng lúc Bành Lượng chuẩn bị ra tay với tên đô con, một giọng nói vang khắp căn phòng.

.


 
Chương 139


“Bắt người trước mặt tôi, ai cho anh cái dũng khí đó?”.

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.

Lâm Vũ đang trong tình thế áp đảo, đến Lí Bác Lượng mà hắn cũng coi thường, khí thế hừng hực, lai lịch vô cùng đáng sợ, lúc này lại có người dám đứng ra lên tiếng, hơn nữa cách nói còn hống hách như vậy?

Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Diệp Thiên ngồi trong một góc, một tay cầm đũa, còn đang gắp thức ăn vào bát.

Nhưng mọi người đều có thể khẳng định, câu nói này chắc chắn là do Diệp Thiên nói.

“Anh Diệp Thiên?”.

Cố Giai Lệ cảm thấy hơi khó hiểu, buổi tối hôm đó ở phố bar, Diệp Thiên đã vì cô mà đắc tội với Viên Phong, bị dạy cho một “bài học” rồi, đáng ra Diệp Thiên nên có ám ảnh mới đúng.

Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại hình như “không biết hối cải” vậy, dám chủ động vơ chuyện vào mình?
“Cái tên này lại đang muốn chết hay sao?”.

Đỗ Giai Giai nhìn thấy Diệp Thiên lên tiếng, ban đầu đứng hình, sau đó là hồ hởi trong lòng, Âu Hạo Thần cũng cười khẩy, lắc đầu với vẻ coi thường.


Lúc này rồi cậu ta còn chỉ có thể đứng một bên để xem, tránh bị liên lụy, Diệp Thiên lại chủ động gây chuyện, rõ ràng không biết tự lượng sức mình.

Cậu ta biết Diệp Thiên giỏi võ, nhưng đói phó với đội Karate còn được, chứ nếu dùng nắm đấm với Lâm Vũ, một người có lai lịch còn khủng hơn cả Lí Bác Lượng thì chỉ có là đồ ngu.

Hạng người khủng khiếp hơn cả Lí Bác Lượng thì làm gì có chuyện lương thiện? Biết đâu đối phương chỉ cần nói một câu, hơn mười họng súng sẽ cùng lúc chĩa đến, đến lúc đó có giỏi võ đến đâu, tốc độ nhanh đến mấy, liệu có địch nổi tốc độ của đạn không?
“Diệp Thiên?”.

Bành Lượng cũng không dám tin, trong tình huống này Diệp Thiên lại lựa chọn đứng ra giúp cậu ta.

“Là mày vừa nói đấy à?”.


Hai mắt Lâm Vũ nheo lại, sa sầm mặt, cả Lư Thành này cho dù là đại ca của cả bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không dám nói với hắn như vậy, ai nấy đều phải lễ phép với hắn, vì bất kỳ ai đều sợ đắc tội với bố hắn, bố hắn chính là đàn em thân cận nhất của Ngô Quảng Phú, địa vị vô cùng cao.

Nhưng bây giờ, một thằng khốn nhìn bộ dạng như học sinh cấp ba, lại ăn nói xấc xược, vừa mở mồm đã hống hách, khiến hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này Diệp Thiên ngồi nghiêng về phía hắn, hắn lại rất muốn biết thằng khốn ăn nói hống hách này rốt cuộc trông như thế nào.

Nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy khuôn mặt nghiêng này có hơi quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top